Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 170: Chương 170



Bà nội Tô cứ thứ xông vào cổng nhà Tô Cần, nếu không có Tia Chớp canh giữ ở cổng, có lẽ đã vọt vào trong nhà rồi.

Lục Tư Hoa nấu thức ăn trở về, cả một bàn đầy các món ăn, cả nhà ăn rất hài lòng.

Thật ra bây giờ cuộc sống của nhà Tô Cần đã được cải thiện rất nhiều, tuy không phải mỗi ngày đều có món ăn mặn nhưng gần như mỗi tuần cũng có thể ăn một bữa.

Điều này ở thôn Hạ Hà mà nói, cuộc sống đã thật sự rất tốt rồi, cho dù không phải nhất nhì nhưng cũng thuộc kiểu gia đình giàu có.

Mặc dù bây giờ Tô Cần chỉ là nhân viên tạm thời, tiền lương chỉ có ba mươi sáu tệ, nhưng công việc ở Đội vận chuyển rất béo bở, thỉnh thoảng có thể kiếm chút thu nhập thêm, còn cả tiền thưởng, cuộc sống thật sự rất tốt.

Mỗi tháng có thể kiếm được khoảng năm sáu mươi tệ.

Lẽ ra bọn họ còn đang tính toán xây lại nhà, xây một ngôi nhà đất lợp ngói.

Bây giờ bà nội Tô làm ầm ĩ như vậy, Tô Cần không còn ý muốn xây nhà nữa, còn không muốn ở lại thôn Hạ Hà.

"Nói cho cả nhà một tin tức tốt, hôm nay lãnh đạo nói với ba, ba đã được chuyển thành nhân viên chính thức rồi." Lúc đang ăn cơm, Tô Cần tuyên bố tin tức này: "Được xếp vào đội vận chuyển số hai, được đội trưởng tự mình dẫn dắt"

Đội vận chuyển, đơn vị cấp huyện, tổng cộng có năm tiểu đội, hai người đại đội trưởng và bí thư mỗi người dẫn dắt một đội, còn lại do các lãnh đạo khác dẫn dắt.

Đội vận chuyển trông thì có vẻ có không ít nhân viên, nhưng nhân viên chính thức cũng không nhiều, mỗi tiểu đội có khoảng hai đến năm suất không giống nhau, những người còn lại đều là nhân viên tạm thời. Ban đầu Tô Cần ở tiểu đội bốn, đó là tiểu đội mới thành lập, chỉ hơi sớm hơn tiểu đội năm một chút.

Lần này có được suất làm nhân viên chính thức, thật sự phải cảm ơn cục trưởng Lý.

Lần tiệc đầy tháng kia, mọi người biết được quan hệ của anh ấy và cục trưởng Lý, cũng không cần có người để trống vị trí đã cho Tô Cần biên chế này.

Lần này anh ấy có được biên chế này, một là nhờ quan hệ của cục trưởng Lý, hai đương nhiên là có liên quan đến năng lực nổi trội của Tô Cần.

Con người anh ấy trung thực lại giỏi giang, lãnh đạo rất hài lòng về anh ấy.

"Chẳng phải nói là phải chờ người khác xuất ngũ, có vị trí nhân viên chính thức trống ra mới có thể đẩy anh vào hay sao?" Lục Tư Hoa cũng rất vui mừng, nhưng vẫn có thắc mắc.

Tô Cần nói: "Anh cũng không rõ, lãnh đạo trực tiếp tìm anh, muốn cho anh biên chế chính thức. Cơ hội tốt như vậy, sao anh có thể từ chối. Anh đoán là có lẽ có liên quan đến anh Lý.

Lục Tư Hoa nghĩ ngợi, cũng cảm thấy chỉ có khả năng này, dù sao cục trưởng Lý cũng ở Cục Lao động, ít nhiều vẫn có chút liên quan đến lĩnh vực này.

Mặc kệ như thế nào, Tô Cần được thăng chức, đây chính là chuyện rất tốt.

"Tư Hoa, anh muốn uống một chút, ăn mừng một trận" Tô Cần hỏi ý kiến của Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa suy nghĩ rồi đồng ý. Ngày bình thường cô ấy sẽ không cho phép anh ấy uống nhiều rượu, anh ấy ở Đội vận chuyển, càng không thể uống nhiều rượu. Say rượu dễ hỏng việc, nhưng những lúc không có chuyện gì làm Tô Cần lại thích uống một hai ngụm.

Hôm nay có chuyện vui như vậy, nên bèn cho phép anh ấy uống mấy ngụm, cơ hội như vậy cũng khó có được.

Ngay cả Tô Kiến Quốc cũng muốn nếm thử hai ngụm. Tô Cần lại không cảm thấy trẻ con không được uống rượu, Kiến Quốc đã mười bốn tuổi, uống rượu cũng không sao.

Nhưng hành động của anh ấy lại bị Lục Tư Hoa ngăn cản, cô ấy dùng gõ vào chai rượu mà anh ấy đưa sang, giận tái mặt: "Anh có còn làm ba nữa hay không? Kiến Quốc mới bao lớn? Anh để thằng bé uống rượu?"

"Đàn ông con trai.." Giọng nói ngày càng nhỏ dần, cuối cùng bị nhấn chìm trong cái nhìn chằm chằm của Luc Tư Hoa.

Cuối cùng ngụm rượu đầu tiên của Tô Kiến Quốc vẫn c.h.ế.t yểu trong sự ngăn cản của Lục Tư Hoa.

Tô Vãn Vãn rất tán thành suy nghĩ của mẹ, anh cả mới mười bốn tuổi, nhỏ như vậy đã uống rượu, quả thật không thích hợp.

"Tư Hoa, anh quyết định tạm thời không xây lại nhà này nữa, gian nhà tranh này cũng đủ cho chúng ta ở rồi. Để dành tiền lại, muốn đến thị trấn mua nhà, sau này cả chúng ta sẽ chuyển đến đó."

Lục Tư Hoa nói: "Nhà ở đây vẫn phải xây, đây là gốc rễ để sau này chúng ta dưỡng lão"

"Em cũng đã nói là gốc rễ dưỡng lão, vậy thì chờ sau này chúng ta về già rồi quay lại xây." Tuy Tô Cần có tình cảm rất sâu nặng với thôn này, nhưng lại bị người bên nhà nội giày vò quá nhiều, anh ấy đã chán ghét.

"Đội vận chuyển của các anh không được phân nhà ở hả?" Lục Tư Hoa lại hỏi.

"Có, nhưng bây giờ vẫn chưa có, phải chờ rất lâu, trước hết chúng ta cứ tích lũy tiền đi, có điều kiện sẽ mua một căn"

Tô Vãn Vãn nghe vậy, trong lòng rất háo hức, thật sự muốn chuyển đi ư?

Có điều vào lúc này, mua nhà cũng không phải là chuyện dễ dàng, thuê phòng còn khó.

Cũng không biết bao giờ mới được phân nhà, dự định của ba là đúng, trước hết cứ tích lũy tiền, nếu có nhà thì mua lại, không có thì chờ trước đã. Cũng không thể chờ phân nhà mãi được, lỡ như không có nhà để phân thì sao?

Nhà ở đâu cũng eo hẹp.

Nhưng ba mẹ có quyết tâm và ý nghĩ như vậy cũng đã khiến Tô Vãn Vãn nóng lòng hừng hực.

Cô bé khát vọng đến trong huyện.

Nhưng lúc nghĩ tới Trình Kiêu lại có chút không nỡ.

Nếu như cô bé đi, liệu Trình Kiêu có buồn không?

Cậu ấy chẳng có mấy người bạn, cho dù bây giờ đi học và có bạn học cũng không có nhiều bạn cho lắm.

Đang nghĩ đến Trình Kiệu, sáng sớm hôm sau, Trình Kiêu đã đến tìm cô bé.

Cậu ấy hỏi cô bé: "Vãn Vãn, em không sao chứ?" Lại nói: "Anh nghe nói bà nội em đến gây phiền phức cho nhà em." Cậu ấy chỉ hận lúc đó cậu ấy không có mặt.

Bởi vì phải nộp một chút bài tập, cậu ấy chậm mười mấy phút, lúc cậu ấy trở lại có nghe nói bà nội Tô đi tìm nhà Vãn Vãn gây phiền phức. Nhưng khi cậu ấy đến thì đã giải tán.

Cậu ấy không biết Vãn Vãn có bị tổn thương hay không, nếu như lúc đó cậu ấy không chậm mười mấy phút vì nộp bài tập kia, phải chăng đã có thể che chở cho cô bé vào lúc cô bé cần?

Vãn Vãn còn nhỏ như vậy, chắc là đã bị dọa sợ.

"Em không sao, lần này bà nội em chưa làm ầm ĩ được bao lâu đã bị ba em dọa cho chạy, bị chú ba của em ôm đi rồi"

Nhắc tới cũng lạ, sau khi bà nội Tô gây chuyện, bọn họ cho rằng bà ta sẽ còn tới làm ầm ĩ, nhưng lâu như vậy cũng không thấy bà ta làm ầm ĩ tới cửa lần nào nữa.

Đây là bị người ta giam lại?

Là ông nội Tô, hay là chú ba?

Có lẽ là cả hai.

"Anh hỏi thăm được, sau khi bà nội em trở về thì được chú ba của em khuyên giải" Sáng sớm Trình Kiêu tới đây chính là vì muốn nói tin tức này cho cô bé biết.

Còn chuyện cậu ấy làm thế nào biết được tin này, đương nhiên là cậu ấy có đường riêng.

"Thật sự là chú ba?" Tô Vãn Vãn sờ cằm suy nghĩ.

Chú ba làm như vậy là muốn lấy lòng nhà cô bé đây mà.

"Anh cũng không nghe ngóng được nhiều, chỉ nghe được những chuyện này, có lẽ không lâu nữa, mấy anh em Kiến Quốc cũng sẽ biết tình hình cụ thể."

Tô Vãn Vãn gật đầu, muốn biết tình hình cụ thể, thật ra cũng không khí, có thể hỏi thăm từ chỗ anh họ Kiến Hoành. Có lẽ bây giờ anh cả anh hai đang nghe ngóng cũng nên.

Trình Kiêu nói với cô bé chưa được mấy câu đã ôm sách đi học.

Bây giờ cậu ấy đã không thể tùy ý đi chơi, là học sinh, cậu ấy có bài tập, còn có nhiều bài cần phải học nữa. Cậu ấy muốn học tập thật tốt, biết nhiều chữ, làm người có học vấn.

Mẹ nói, người thật sự có học vấn sẽ có tác dụng rất lớn.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 171: Chương 171



Chẳng phải có tác dụng rất lớn đó sao? Nhìn chú ba của Vãn Vãn mà xem, tốt nghiệp cấp ba đã trở thành hiệu trưởng của trường tiểu học trong thôn.

Nhìn Trình Kiêu đeo cặp sách rời đi, Tô Vãn Vãn ra sức siết chặt nắm đấm.

Không đợi bao lâu, ngay buổi tối hôm đó, Tô Kiến Quốc đã mang toàn bộ chân tướng về, là nghe được từ chỗ Kiến Hoành.

Sau khi bà nội Tô bị Tô Thành Tài ôm trở về, đúng là bà nội đã làm ầm ĩ đến mức không thể can ngăn.

"Nghe nói, lần đầu tiên bà nội mắng chú ba, đây là chuyện chưa từng có bao giờ. Bà nội như bị điên ấy, bắt được ai thì cắn người đó" Tô Kiến Quốc có chút sut sit.

Ngay cả chú ba cũng bị mắng, vậy thì ba càng không cần nói. Lần này có thể dẹp yên mọi chuyện sớm như vậy, xem ra đúng là chú ba đã có tác dụng. Đương nhiên cũng khá liên quan đến việc ba nổi giận muốn cắt đứt quan hệ với bà nội.

"Lại còn mắng cả chú ba của con, bà nội đây là.." Lục Tư Hoa trợn mắt há hốc mồm, thật sự là khó mà tin nổi.

"Đây cũng là điểm mà bọn con nghĩ mãi không ra, Kiến Hoành nói anh ấy cũng không biết tại sao bà nội lại như vậy, như thể bị ai đó mê hoặc vậy. Nhưng rốt cuộc là ai có thể mê hoặc được bà nội chứ, thật kỳ lạ." Tô Kiến Quốc nghĩ mãi vẫn không ra nguyên nhân: "Trong lòng bà nội, chú ba là người được cưng chiều nhất cơ mà, ngay cả chú ba cũng không có tác dụng, cái người mê hoặc bà nội đúng là quá ghê gớm"

Tô Vãn Vãn lại nghĩ đến một người, đó chính là Tô Vũ Đình.

Nếu nói bà nội Tô đối xử tốt với ai nhất? Ngoài chú ba ra thì chính là Tô Vũ Đình. Trong mắt bà nội, Tô Vũ Đình là phúc tinh, là người có thể mang đến hạnh phúc và hy vọng cho bà ta.

Tô Vũ Đình chỉ cần nói một hai câu là có thể xóa bỏ ý nghĩ của bà nội Tô. Đồng thời, chỉ cần Tô Vũ Đình nói mấy câu, bà nội có thể hoàn toàn đi chấp hành theo.

Nếu nói bà nội thông minh, thật ra bà ta lại rất ngu. Con trai ruột của mình mà cũng có thể đay nghiến, chỉ vì những nguyên nhân vô căn cứ kia.

Không ai hiểu được suy nghĩ của bà ta, cũng không biết bà ta làm như vậy có ích lợi gì.

"Vậy ông nội cứ để mặc cho bà nội làm ầm ĩ như vậy ạ?" Tô Vãn Vãn hỏi.

Tô Kiến Quốc nói: "Ông nội cũng nổi giận, nhưng không biết tại sao lần này lại ầm ĩ đến cùng, cuối cùng cãi nhau đến mức chú ba cũng muốn ở riêng, nói muốn dọn ra ngoài, lúc này bà nội mới thôi ầm ĩ."

Thở hổn hển một hơi, cậu bé lại nói: "Kiến Hoành nói, lần này chú ba thật sự rất đau lòng, đây là lần đầu tiên bà nội đối xử với chú ấy như vậy."

"Ba mẹ, anh, mọi người có từng nghĩ rằng, cái người mê hoặc kia, là Tô Tảo Tảo hay không?" Tô Vãn Vãn bày tỏ suy nghĩ của mình, nói rất chậm, nhưng mọi người đều nghe rõ từng câu từng chữ.

"Con bé?" Tô Cần nói: "Tảo Tảo mới bao lớn, con bé mê hoặc được không?"

Tô Kiến Quốc suy nghĩ: "Có loại khả năng này. Ở bên nhà nội, ngoài chú ba ra thì bà nội thương con bé nhất, con bé nói một câu, có thể bằng người khác nói mười câu trăm câu"

Chỉ có điều, Tô Tảo Tảo có trí thông minh như vậy để khuyên bà nội ư? Dù sao con bé cũng còn nhỏ, chỉ là một đứa bé hai ba tuổi, có trí khôn như vậy không?

Chuyện này khiến người ta nghi ngờ sâu sắc.

Chuyện này, cuối cùng vẫn không có lời giải, không ai biết là ai đã mê hoặc bà nội Tô, chỉ có người trong cuộc tự biết.

Ngày hôm đó, Tô Thành Tài đã từng đến tìm nhà Tô Cần, bày tỏ với Tô Cần dự định tách hộ của mình.

Việc này, Kiến Quốc đã từng nghe nói từ chỗ Kiến Hoành, lần này nghe thấy Tô Thành Tài chính miệng thừa nhận, chuyện này cũng đã có được đáp án xác thực.

Hóa ra, Tô Thành Tài thật sự muốn tách hộ.

"Em chỉ có một người ăn uống, một người ăn no, cả nhà không đói. Em đã dự định chuyển đến trường học, cho dù không chuyển hẳn qua đó thì cũng làm bếp riêng trong nhà, có thể ăn cơm bất cứ lúc nào." Trông cả người Tô Thành Tài có vẻ rất mệt mỏi.

Có thể tưởng tượng ra được, anh ta rất phiền muộn vì chuyện của bà nội.

"Anh hai, anh không cần lo lắng, mẹ sẽ không đến làm ầm ĩ nữa, em đã nói cho mẹ thông suốt rồi." Nói xong những lời này, Tô Thành Tài bèn muốn trở về.

Tô Cần gọi lại anh ta từ phía sau: "Ăn cơm xong rồi hãy đi, cũng không vội chút thời gian này.

Từ sau lần đó, quả nhiên giống như Tô Thành Tài nói, cuối cùng bà nội Tô không đến gây chuyện lần nào nữa.

Sau đó mấy anh em Tô Vãn Vãn cũng nghe nói, là do bà nội Tô bị ốm, ốm rất nghiêm trọng.

Cũng không biết nguyên nhân gì mà bị ốm.

Đã từng đi khám ở phòng khám của thôn, không tìm được nguyên nhân bị ốm, sau lại chuyển đi bệnh viện huyện.

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên, sức khỏe của bà nội vẫn luôn rất tốt, tại sao lại bị ốm dễ dàng như vậy? Lại còn không tìm được nguyên nhân ốm?

Nhà Tô Cần cũng nhanh chóng quên đi chuyện này, bởi vì Tô Cần đã từng đi thăm bà nội Tô, nhưng bị chửi một trận mang về, sau đó không đi qua nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nửa cuối năm 1971, Tô Vãn Vãn đã gần bốn tuổi.

Vãn Vãn bốn tuổi thích dẫn theo Tia Chớp chạy khắp nơi, có điều đáng nhắc tới đó là, Báo Săn nhà Trình Kiêu đã khỏe lại, bỗng có một ngày trở nên tốt hơn, lại có thể nhảy nhót tưng bừng. Tình huống này khiến cho Trình Kiêu mừng đến phát rồ, ngày đó cậu ấy ôm Báo Săn thật chặt, nước mắt không ngừng chảy ra.

Tô Vãn Vãn cũng vui mừng, Báo Săn khỏe lại, khúc mắc của Trình Kiêu đã có thể bỏ một nửa, quan hệ của cậu ấy và Báo Săn sâu nặng đến cỡ nào, cô bé hiểu rõ nhất. Rất nhiều người đều nguyên cậu ấy nuôi một con ch.ó khác, cậu ấy vẫn luôn không đồng ý, vẫn luôn bảo vệ Báo Săn.

Thỉnh thoảng cũng sẽ lên núi, bình thường là vào lúc trường học cho nghỉ, đương nhiên là dẫn Tia Chớp đi theo. Mấy năm nay dưới sự huấn luyện của Trình Kiêu, Tia Chớp đã trở nên xuất sắc hơn cả Báo Săn.

Có thịt rừng là có thể thường xuyên ăn thức ăn mặn.

Hai năm nay, thôn Hạ Hà xảy ra không ít chuyện.

Chuyện thứ nhất, bà nội Tô trúng gió. Bệnh của bà ta đột nhiên tới, tới vừa dữ dội vừa đột ngột. Tuy rằng sau đó dưới sự chữa trị của bệnh viện huyện, bệnh đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng nửa người luôn không được linh hoạt cho lắm, tinh thần cũng không tốt như hai năm trước.

Nhưng bà ta vẫn thích mắng chửi người, dù cơ thể không linh hoạt, vẫn có thể nghe thấy cái sự cay nghiệt khi mắng chửi người của bà ta.

Tô Thành Tài vẫn chia bếp với nhà Tô Đại Lực, anh ta tự xây bếp lò để dùng, cuộc sống trôi qua vẫn rất tốt.

Anh ta đã không còn làm hiệu trưởng ở trường tiểu học thôn, bây giờ anh ta làm công nhân ở nhà máy đúc trong huyện. Tuy rằng là công nhân tạm thời, nhưng tiền lương cao hơn ở trường tiểu học thông một tháng cũng có ba mươi sáu đồng tiền lương, ở thời điểm đó thì đây cũng được xem là mức lương khá cao đối với công nhân tạm thời rồi.

Công việc ở trường tiểu học thôn là công việc chấm công để được phân chia, quanh năm suốt tháng sẽ được phân chia chút lương thực.

Hộ khẩu của anh ta vẫn còn ở thôn Hạ Hà, giống như nhà Tô Cần, vẫn chưa dời hộ khẩu ra ngoài, dời hộ khẩu cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Ngay cả Tô Cần đã làm chính thức ở Đội vận chuyển mà vẫn không chuyển được hộ khẩu, huống hồ là Tô Thành Tài, dù sao anh ta cũng chỉ là công nhân tạm thời. Muốn chuyển chính thức cũng không phải dễ dàng, có được công việc tạm thời này cũng phải nhờ rất nhiều quan hệ mới làm được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 172: Chương 172



Bởi vì cuối cùng Tô Thành Tài cũng tìm được công việc ở trong huyện, khiến cho bà nội Tô đắc ý một thời gian, gặp ai cũng khen con trai út thông minh. Tuy cơ thể bà ta không linh hoạt nhưng mỗi ngày vẫn sẽ đi ra ngoài, chống cây gậy kia của bà ta đi khắp nơi tìm người nói chuyện.

Sau đó, mọi người đều rất chán ghét bà ta, bà ta vẫn chưa biết.

Dưới lời kêu gọi của cấp trên, công xã Khải Minh sẽ phải đào đập chứa nước ở gần thôn Hạ Hà và thôn Thủy Vụ.

Thật ra công xã Khải Minh có một cái đập chứa nước nhân tạo, được đào từ lúc ba năm hạn hán tự nhiên kia, đập chứa nước đó không lớn, khá là nhỏ.

Lần này cần phải đào đập chứa nước lớn, nối liền mấy thôn, sẽ trở thành đập chứa nước lớn nhất của công xã Khải Minh.

Muốn đào đập chứa nước, tất nhiên cần phải tuyển công nhân, tiền công không nhiều, nhưng vào lúc nông nhàn, người dân ở các thôn xung quanh đều sẽ tới đào.

Tô Đại Lực cũng ở trong đó.

Kiếm tiền, ai mà không biết đi chứ?

Hôm nay, trời mưa rất to, một chỗ đang đào của đập chứa nước đột nhiên xảy ra sạt lở đất, nghe nói có mấy người dân bị thương.

Tô Vãn Vãn sắp bốn tuổi nên hoạt bát hơn trước kia nhiều, biết chạy biết nhảy, thích đi chơi khắp nơi.

Cô bé dẫn theo Tia Chớp đi dạo chơi khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ đi loanh quanh ở bên trường học, phần lớn thời gian, cô bé sẽ đi chơi khắp thôn.

Tia Chớp cũng thích chạy khắp nơi, nhưng mỗi lần theo Vãn Vãn ra ngoài, nó sẽ không chạy cách Văn Vãn một ngàn mét trở lên. Nó sẽ trông nom Vãn Vãn, đề phòng Vãn Vãn bị người ta bắt nạt.

Có đôi khi trong thôn sẽ có một số đứa nhóc rất xấu xa bắt nạt Vãn Vãn. Mà những đứa trẻ bắt nạt Vãn Vãn kia, rất nhiều người đều có quan hệ rất tốt với Tô Vũ Đình.

Không cần phải nghi ngờ, bây giờ Tô Vũ Đình cũng sắp bốn tuổi, nhưng biết làm ầm ĩ hơn Vãn Vãn nhiều.

Hơn nữa, Tô Vũ Đình rất biết cách dạy dỗ trẻ con, vừa xinh đẹp lại dẻo miệng. Ở trong thôn, cô ta nghiễm nhiên trở thành công chúa nhỏ của rất nhiều thằng nhóc, rất nhiều đứa trẻ đều thích nghe lời cô ta.

Tô Vãn Vãn lại không thích ở cùng với Tô Vũ Đình, kể từ hai năm trước sau khi Tô Vũ Đình mê hoặc bà nội Tô đến nhà cô bé náo loạn, đã rất lâu rồi cô bé không gặp Tô Vũ Đình.

Không muốn đυ.ng chạm đến nhân vật nữ chính này, chỉ cần Tô Vũ Đình không chọc vào cô bé, Tô Văn Vãn cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô ta.

Sau khi bà nội Tô bị trúng gió, tuy bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều nhưng cơ thể cũng không còn khỏe mạnh để chạy khắp nơi như trước đây, phần lớn thời gian vẫn sẽ ở trong nhà.

Cũng không có tinh thần và sức lực đến nhà Tô Cần gây chuyện, bây giờ ba Tô cũng rất không ưa bà mẹ ruột này. Trừ những lúc đi đưa tiền dưỡng lão sẽ đến nhà nội một chuyến, thời gian còn lại đều không muốn đi đến bên nhà nội.

Người trong thôn cũng không nói xấu anh ấy, dù sao cũng là do bà nội Tô tự mình gây nên, làm hết chuyện này đến chuyện khác ép gia đình đứa con thứ hai đến bước đường này.

Bắt đứa con trai thứ hai đã tìm được việc làm nhường công việc lại cho một đứa con khác, chưa nghe thấy cách nói này bao giờ, xưa nay cũng chưa từng gặp ba mẹ nào như vậy. Thế nên dù Tô Cần có không làm tròn chữ hiếu đến mấy, cũng không có ai nói anh ấy một câu nào.

Lại thêm trước kia bà nội Tô từng vứt bỏ Vãn Vãn, Tô Vũ Đình lại từng đẩy Vãn Vãn, tính gộp cả những chuyện này, cho dù có người nói Tô Cần bất hiếu cũng sẽ bị những người khác phản bác lại.

Nhưng ít nhất Tô Cần vẫn chưa cắt mất tiền dưỡng lão của bà nội Tô, thỉnh thoảng trong nhà có đồ ăn cũng sẽ đưa một ít qua đó. Chỉ với những điểm này, tất cả mọi người trong thôn đều chịu phục, ai không phục thì cũng thử tình huống như vậy xem? Xem ai có thể chấp nhận được.

"Gâu!" Tia Chớp đột nhiên kêu một tiếng.

Ngay sau đó, Tô Vãn Vãn cũng nhận thấy có một thứ gì đó rơi xuống trên mặt đất trước mặt cô bé, tập trung nhìn lại, không ngờ là một con cá to bằng ba ngón tay.

Một con cá trích sông.

"Tia Chớp, em bắt con cá này từ đâu lên vậy?" Tô Vãn Vãn rất ngạc nhiên.

Tia Chớp lắc lắc cái mông, sau đó chạy về phía con suối đằng trước.

Con suối kia nằm ở phía nam thôn Hạ Hà, là con suối nối liền với ruộng lúa của Đại đội thôn.

Thật ra con sông nhỏ kia không rộng cũng không sâu, chỉ là một dòng sông rất nhỏ. Bình thường cũng sẽ có trẻ con đến đó bắt cá, nhưng cũng chỉ có thể bắt được những loại cá lớn chừng một ngón tay.

Loại to bằng ba ngón tay như Tia Chớp bắt được thật sự rất hiếm thấy.

Hơn nữa, Tia Chớp làm sao bắt lên được?

Tô Vãn Vãn chỉ biết rằng, từ sau khi Tia Chớp theo Trình Kiêu lên núi đi săn là bắt đầu có bản lĩnh bắt con mồi. Nhưng mà, bắt cá? Cô bé chưa từng thấy bao giờ.

Con cá mà cô bé cầm trong tay vẫn chưa chết, còn đang nhảy tanh tách trên tay cô bé, suýt nữa đã không cầm được.

Chỉ thấy Tia Chớp chạy tới con suối nhỏ kia ở trong tầm mắt của cô bé, bật nhảy một cái rồi nhảy xuống trong nước.

Nước suối không sâu, chỉ cao đến nửa người của Tia Chớp.

Nhìn thấy Tia Chớp lúc lắc cái đầu ở trong nước, lại uốn éo cái mông, răng ngoạm ở trong nước, trong miệng nó đã ngậm một con cá, hình như còn chưa dùng hết bao nhiêu công sức, Vãn Vãn ngỡ ngàng luôn.

Con cá kia còn lớn hơn con mà cô bé đang nắm trong tay, ước chừng lớn khoảng bốn ngón tay.

Nhất thời Vãn Vãn không phản ứng kịp, con cá này dễ bắt như vậy?

Vãn Vãn kêu lên một tiếng: "Tia Chớp, chúng ta về nhà trước, đi lấy cái xô nước rồi lại tới đây."

Cô bé không mang đồ đựng cá, bây giờ có bắt được nhiều cá đến mấy cũng uổng công, cá c.h.ế.t thì ăn không ngon nữa.

Tia Chớp cũng nghe lời, nghe thấy Vãn Vãn gọi như vậy, nó nhanh chóng lắc m.ô.n.g vẫy đuôi chạy từ trong nước lên, trong miệng còn ngậm cả con cá kia.

Tô Vãn Vãn rất thích Tia Chớp, loại chó ngoan ngoãn thông minh như Tia Chớp thật sự rất ít.

Đương nhiên cũng là bởi vì Trình Kiêu dạy tốt, nếu như không có Trình Kiêu giúp cô bé huấn luyện chó, cô bé cũng không có năng lực để huấn luyện Tia Chớp thật tốt.

Nghĩ tới những chuyện này, cô bé bèn nhớ tới Báo Săn nhà Trình Kiêu.

Hiện giờ dưới sự chăm sóc của Trình Kiêu, hai năm nay Báo Săn đã khỏe hơn rất nhiều, bây giờ lại nhảy nhót tung tăng, đi theo Trình Kiêu lên núi bắt con mồi, bản lĩnh không hề kém đi chút nào, trái lại còn giỏi hơn.

Báo Săn đã từng bị thương nặng như vậy, gần như sắp c.h.ế.t tới nơi, nếu như đổi lại là những người khác, có lẽ đã mặc kệ Báo Săn, đánh c.h.ế.t nó rồi ăn thịt cũng nên. Nhưng tình cảm của Trình Kiêu và Báo Săn giống như anh em vậy, dù Báo Săn không giúp ích được gì, cậu ấy vẫn luôn che chở cho nó, vẫn luôn nuôi dưỡng nó. Cho dù thức ăn của mình không nhiều cũng sẽ để dành cho Báo Săn. Mỗi khi rảnh rỗi sẽ dẫn Tia Chớp lên núi, cậu ấy và mẹ Trình rất ít khi ăn con mồi bắt được, đều giữ lại cho Báo Săn ăn.

Thậm chí, vì sức khỏe của Báo Săn, cậu ấy còn đi học phương pháp chăm sóc chó với Tô Đồng Diệu, còn đi hái thảo dược.

Chu đáo như vậy, sao Báo Săn có thể không khỏe được chứ?

Tô Vãn Vãn cười toe toét, nụ cười trên mặt rất rực rỡ.

Đôi mắt cũng sáng lấp lánh tựa như thiên thần sưởi ấm lòng người.

Khi Trình Kiêu trở về lúc được nghỉ giữa giờ thì nhìn thấy một Tô Vãn Vãn như vậy. Cậu ấy vội vàng chạy tới, cầm lấy con cá còn đang nhảy nhót trong tay cô bé, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cô bé: "Có nóng không? Có mệt không?"

Tô Vãn Vãn híp mắt cười rất vui vẻ: "Anh Trình Kiêu, anh tan học rồi ạ? Anh xem cá mà Tia Chớp bắt được nè, có lớn không?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 173: Chương 173



Tất nhiên Trình Kiêu nhìn thấy con cá lớn bằng bốn ngón tay mà Tia Chớp ngậm trong miệng, lại nghĩ tới con cá vừa rồi Vãn Vãn nắm trong tay, vậy còn có gì mà không nghĩ ra chứ?

Cậu ấy nói: "Em lại đi đến con sông bên kia rồi hả?"

"Em không xuống nước, đều là do Tia Chớp bắt được. Anh Trình Kiêu, cá bên kia béo lắm, cũng không hiểu sao lại có cá béo như vậy, chúng ta mau về nhà lấy xô nước, tối nay có cá ăn rồi"

Tia Chớp cũng gật đầu, trong miệng ngậm cá nên không phát ra được tiếng nào, chỉ kêu "Ư ư" bày tỏ cô chủ nói rất đúng.

Trình Kiêu xoa đỉnh đầu Vãn Vãn, cảm thấy trên tay ẩm ướt, cô bé toát đầy mồ hôi, nên lại cầm khăn tay lau cho cô bé, sợ cô bé đổ nhiều mồ hôi sẽ bị cảm lạnh.

"Hôm nay đừng đi nữa nhé? Xem em đổ mồ hôi đầy người này, ngày mai rồi đi, anh Trình Kiêu đi cùng với em, có được không?"

Tô Vãn Vãn lại lắc đầu: "Không muốn, hôm nay đi cơ, ngày mai người khác bắt hết mất."

Nhiều cá béo như vậy, lỡ như bị người ta phát hiện, ai cũng đi bắt, vậy phải làm sao bây giờ?

Thấy cô bé kiên trì muốn nhanh chóng đi bắt cá, Trình Kiêu nói: "Vậy chúng ta về nhà lấy xô nước, anh đi lấy cần câu"

Trong lòng Trình Kiêu, những việc mà Vãn Vãn muốn làm đều là đúng, chỉ cần là chuyện mà cô bé kiên trì, cậu ấy đều sẽ làm theo vô điều kiện.

Nghe thấy cậu ấy nói như vậy, khóe miệng Tô Văn Vãn nhếch lên một nụ cười, ngọt ngào nói: "Anh Trình Kiêu thật tốt, sau khi bắt được, anh có thể lấy đi một nửa"

Đến lúc đó chắc chắn là Trình Kiêu ra nhiều sức, sao cô bé có thể lấy mất thành quả lao động của cậu ấy chứ? Điều kiện của nhà họ Trình kém hơn so với nhà họ Tô, bây giờ tiền lương của ba cô bé cao, tuy không phải mỗi ngày đều có thể ăn mặn nhưng mỗi tuần cũng có thể ăn một lân.

Trình Kiêu nói: "Chuyện này chờ bắt được cá rồi nói sau" Sao cậu ấy lại lấy cá đi được chứ? Cho Vãn Vãn còn không kịp.

Cậu ấy thấy cô bé thật sự muốn bắt cá, không yên tâm về cô bé nên đi cùng luôn.

"Anh Trình Kiêu, bây giờ vẫn chưa đến lúc tan học, anh không đi học không sao chứ?"

Trình Kiêu nói: "Đi học không sao, chuyện của em mới là chuyện lớn/"

Tô Vãn Vãn lại lắc đầu, cô bé không thể để Trình Kiêu trốn học đi theo cô bé bắt cá"

Khó khăn lắm Trình Kiêu mới lấy được cơ hội đi học lần này, nếu như bởi vì trốn học mà để lại ấn tượng xấu với thầy cô giáo, lỡ như sau này không cho cậu ấy đi học nữa thì phải làm sao?

Hai người tự về nhà mình, Tô Vãn Vãn đi tìm xô nước khắp nơi.

Giờ này trong nhà không có ai, ba anh trai đều ở trong trường học, anh nhỏ Tô Kiến Dân đã đi học từ năm ngoái, bây giờ đã học lớp hai. Ba Tô ở trong Đội vận chuyển, mẹ Tô làm việc ở Đội sản xuất, trong nhà chỉ có một mình Vãn Vãn.

Đây cũng là lý do cô bé không muốn ở nhà, chỉ muốn đi chơi khắp nơi.

Rất nhanh đã tìm được một cái xô nước ở trong phòng bếp, xô nhựa màu đỏ, cũng khá lớn.

Trước khi tìm được xô nước, cô bé đã bỏ hai con cá mà Tia Chớp bắt được vào nuôi trong cái lu, cá không chết, vừa chạm đến nước là lại nhảy nhót tung tăng, bơi thỏa thích ở trong nước.

"Đi, Tia Chớp! Chúng ta đi bắt cá thôi." Tô Vãn Vãn kêu lên, đôi chân nhỏ ngắn cũn nhảy về phía trước.

Tia Chớp đã tự giác ngậm lấy cái xô nước, lúc lắc cái đuôi đi theo sau Vãn Vãn, cực kỳ vui vẻ.

Tia Chớp rất thích đi theo cô chủ nhỏ dạo chơi khắp nơi, nó không thích nhất là ở trong nhà cả ngày, dù nhiều khi chủ nhà cũng không hề xích nó lại.

Vãn Vãn vừa đi ra khỏi cổng nhà đã nhìn thấy một bóng dáng đi tới từ nhà họ Trình ở đối diện, chính là Trình Kiêu.

Bây giờ Trình Kiêu đã mười một tuổi, dáng dấp của cậu ấy cao, lại thường xuyên dẫn Báo Săn và Tia Chớp chạy lên núi, sức khỏe cũng cực kỳ tốt, cậu ấy mới mười một tuổi nhưng trông đã giống như mười ba mười bốn tuổi.

Trong tay cậu ấy cầm một cái xô nước, còn vác một cái cần câu.

Báo Săn đi theo sau cậu ấy, cũng học theo dáng vẻ của Tia Chớp, ngậm lấy xô nước mà cậu ấy xách trên tay.

Có thể là do Báo Săn từng bị thương nên nhiều khi Trình Kiêu cũng sẽ không để Báo Săn ngậm vật sống, sợ nó mệt hoặc bị thương.

Báo Săn muốn san sẻ ưu phiền với cậu chủ nên tất nhiên là giúp được thì giúp.

Tia Chớp vừa thấy Báo Săn đi ra đã chạy qua đó, cơ thể hơi nghiêng về phía nó. Hai thằng nhóc chạm đầu với nhau, thân mật một phen rồi tung tăng chạy chậm về phía trước.

Tô Văn Vãn và Trình Kiêu đi theo đằng sau, đi cũng không nhanh, Trình Kiêu đang cố gắng bước chậm lại để Vãn Vãn có thể đuổi theo.

Vãn Vãn đi chậm rãi, dù đôi chân ngắn có chạy nhanh đến mấy cũng không bằng lúc Trình Kiêu bước nhanh.

Chỉ cần đi cùng Vãn Vãn, Trình Kiêu đều sẽ tự động bước chậm lại để phối hợp với cô bé.

"Anh Trình Kiều, anh cả em sắp lên cấp hai rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ đi lên huyện, em cũng sẽ đi, bao giờ anh mới có thể tốt nghiệp tiểu học, cũng đi lên huyện học vậy?" Vãn Vãn híp đôi mắt lại nhìn cậu ấy.

Bởi vì nhảy lớp nên hiện giờ Tô Kiến Quốc đã sắp tốt nghiệp tiểu học. Cậu ấy nhảy lớp liên tục hai lần, lần đầu tiên là lúc đi nhập học, bởi vì Lục Tư Hoa đã từng dạy cho anh em bọn họ biết chữ, cậu ấy đã nhảy thẳng lên lớp ba.

Kiến Quốc thông minh, lại có Tô Thành Tài dạy cho anh em bọn họ vào lúc rảnh rỗi, đến năm 70 cậu ấy lại nhảy lớp một lần nữa, lên lớp năm.

Lúc này đã sắp lên cấp hai rồi.

Tô Kiến Binh không giỏi như Tô Kiến Quốc, cậu bé chỉ từng nhảy một lớp ở lúc nhập học, sau đó không nhảy nữa. Kiến Dân lại rất giỏi giang, năm sáu tuổi đi học đã trực tiếp lên lớp ba, cùng lớp với Trình Kiêu.

Nền tảng của Trình Kiêu kém một chút, trước khi đi học không biết một chữ bẻ đôi, sau khi đi học, cũng bởi vì trong nhà luôn không thiếu được sự đỡ đần của cậu ấy, tương đối mà nói thì cơ hội học tập ít một chút, nên không nhảy lớp.

"Em đi lên huyện trước đi, đến lúc đó anh sẽ đi sau" Trình Kiêu dừng một lát: "Yên tâm, anh sẽ đến nhanh thôi."

Cậu ấy âm thầm quyết tâm ở trong lòng, nhất định phải thi đỗ trường cấp hai huyện, cậu ấy không muốn đi trường cấp hai trên thị trấn. Đi lên huyện là có thể gặp được Vãn Vãn, còn cả mấy anh em Kiến Quốc nữa.

Ở trong thôn, bạn của cậu ấy cũng không nhiều, chỉ có quan hệ tốt nhất với nhà Vãn Vãn.

Sau khi đi học, quan hệ với Kiến Hoành cũng rất tốt.

Mấy năm nay sau khi đi học, Kiến Hoành đã hiểu lý lẽ hơn, một số thói quen xấu mà trước kia bị gia đình dạy hư cũng đang dần dần thay đổi.

Hai nhà Tô Cần và Tô Đại Lực cắt đứt quan hệ, nhưng lại có quan hệ khá tốt với một mình Kiến Hoành.

Đây cũng chính kết quả cố gắng của Kiến Hoành, cậu ta không hề muốn xa cách với nhà chú hai.

Tô Vãn Vãn cười: "Vậy được, em sẽ đợi anh Trình Kiêu đến tìm em nhanh một chút"

Trình Kiêu nói: "Vãn Vãn, nhà em sắp chuyển lên huyện ngay hả?" Thật ra rất không nỡ để Vãn Vãn đi.

Mấy năm nay, Vãn Vãn mang đến cho cậu ấy rất nhiều vui vẻ, khiến trong lòng cậu ấy cuối cùng cũng có ánh nắng, không còn là bóng tối, không còn là u ám nữa.

"Dạ, ba nói, có thể Đội vận chuyển sắp phân chia nhà. Nếu như được chia nhà, nhà em sẽ chuyển đến huyện."

Tô Cần làm việc ở Đội vận chuyển ngày càng tốt, rất được lãnh đạo coi trọng, nghe nói lần này Đội vận chuyển sẽ phân chia mấy căn nhà, chỉ cần có suất, bọn họ sẽ có thể chuyển đến huyện, không cần tiếp tục ở lại nông thôn nữa.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 174: Chương 174



"Vậy anh sẽ cố gắng thi đỗ trường cấp hai ở huyện.

Trình Kiêu ra sức bảo đảm với cô bé.

Tô Vãn Vãn nói giòn tan: "Được, em chờ anh Trình Kiêu, buổi tối anh Trình Kiêu dạy em học chữ đi."

Trình Kiêu cười: "Được."

Hai người bước đi chậm rãi, rất nhanh đã đến bên bờ dòng sông nhỏ kia.

Nhìn thấy Tia Chớp và Báo Săn đang chơi ở trong nước, nước b.ắ.n tung tóe cả người.

Xô nước được đặt ở trên bờ sông.

Nhìn thấy hai chú chó chơi đùa ở đó, Vãn Vãn cũng muốn xuống nước chơi một lát.

Lại bị Trình Kiêu ngăn cản: "Đừng xuống nước, xuống nước nguy hiểm, chúng ta ở trên bờ sông đi. Em cứ ngồi ở bên cạnh anh có được không?"

Vãn Vãn có chút nóng lòng, nhưng cũng biết Trình Kiêu không yên tâm để cô bé xuống nước. Tuy con suối này nông nhưng dù sao cô bé mới chưa đầy bốn tuổi, vẫn dễ dàng xảy ra chuyện.

Cô bé có thể hiểu được nỗi lo lắng của cậu ấy.

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, không xuống sông.

Sau đó bèn thấy Tia Chớp và Báo Săn chơi ở đó, Tia Chớp hất đầu, lại ngậm lên một con cá.

Hai mắt Vãn Vãn sáng ngờ, lần này chắc chắn sẽ thu hoạch lớn. Không ngờ Tia Chớp lại giỏi như vậy, đây đã là con cá thứ ba rồi.

Cô bé cẩn thận nhặt con cá ở trên mặt đất lên, con cá này cũng lớn chừng hai ngón tay.

Được cô bé nuôi ở trong xô nước.

Trình Kiêu ở bên kia đã bỏ cần câu ra, móc một ít giun mà cậu ấy vừa đào, ngồi xuống bên bờ.

Sợ Vãn Vãn xuống nước nên cậu ấy phải trông nom, mắt nhìn cô bé chằm chằm, không cho Vãn Vãn xuống sông bắt cá.

Vãn Vãn thấy cậu ấy đã chuẩn bị xong tất cả, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, không quấy rầy cậu ấy.

Chỉ có điều mắt vẫn nhìn chằm chằm, không chớp lấy một lần, dáng vẻ ngoan ngoãn mà chăm chú kia khiến trong lòng Trình Kiêu có một loại cảm giác vui vé.

Vãn Vãn nhìn chăm chú càng khiến trong lòng cậu ấy có một loại thỏa mãn, được CÔ bé sùng bái nhìn như vậy, sao cậu ấy có thể không vui vẻ được?

Ai mà không muốn được người khác sùng bái chứ?

"Vãn Vãn, hôm nay anh dạy em cách câu cá, có được không?" Cậu ấy nhẹ giọng nói.

Tô Vãn Vãn nói: "Được, anh Trình Kiêu dạy em đi, em muốn câu thật nhiều cá."

Trong khi nói, Trình Kiêu đã làm xong công tác chuẩn bị, đang muốn thả cần câu xuống, bỗng nghe thấy nơi xa có người kêu lên: "Không xong rồi, đập chứa nước xảy ra chuyện, có người bị thương!"

Một tiếng kêu này khiến hai người khϊếp sợ, cũng sợ ngây người.

Đập chứa nước xảy ra chuyện ư? Có người bị thương? Lần này cũng có không ít người của thôn Hạ Hà đi làm việc ở đập chứa nước.

Hai người ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy có người được khiêng tới, từ xa xa, Tô Vãn Vãn nhìn thấy người được người ta cũng kia lại giống Tô Đại Lực.

Nhà bác cả có người bị thương?

Lúc này Tô Vãn Vãn mới biết là Tô Đại Lực bị thương thật, bị thương ở ngay trên đập chứa nước.

Do trời mưa nên đất núi khá xốp, lúc tạo đập chứa nước thì xảy ra sạt lở đất, khiến đất đá đổ xuống. Lúc ấy đất đá sạt xuống nhấn chìm rất nhiều người, trong đó có Tô Đại Lực.

Không ai biết anh ta bị thương đến mức nào.

Không hề lập tức đưa đến bệnh viện huyện, cũng không đưa đến bệnh viện thị trấn, mà là đưa đến phòng khám ở thôn Hạ Hà.

Quả thật Tô Đại Lực bị thương rất nặng, chờ đến khi bên nhà nội biết được tin tức và đi đến phòng khám, Tô Đại Lực đã ngất đi.

Vụ sạt lở đất đó rất lớn, vận may của anh ta kém, bị đổ trúng, nếu như không phải đằng sau có người kéo anh ta, có lẽ anh ta đã c.h.ế.t tại chỗ.

Cơ thể của bà nội Tô không tiện, lúc chạy tới phòng khám, Tô Đại Lực đã ngất được một lúc.

Ông nội Tô chạy nhanh hơn một chút, nhưng phải chú ý đến bà nội Tô, không thể bỏ lại bà ta.

Nhìn thấy con trai nằm ở trên giường như vậy, trong lòng ông ấy rất khó chịu.

Tại sao lại bị thương được?

Chẳng phải đang yên đang lành ở đập chứa nước hay sao? Người khác đều bị thương không nặng, tại sao anh ta lại bị thương nặng như vậy?

"Bị thương nặng như vậy, tại sao không đi bệnh viện thị trấn hoặc bệnh viện huyện, sao lại cõng đến phòng khám của thôn? Đây là chuyện liên quan đến mạng người đấy." Ông nội Tô có chút sốt ruột, đương nhiên giọng điệu cũng sẽ không tốt bao nhiều.

Người cõng tới kia nói: "Chúng tôi không có tiền, cách thị trấn cũng xa, lại không có xe, làm sao đi được? Chỉ nghĩ mau chóng đến phòng khám của thôn để Đồng Diệu khám xem có nặng lắm không"

Ông nội Tô giận mà không có chỗ trút, nhưng lúc này cũng không thể oán trách người ta, dù sao người ta có thể cõng Tô Đại Lực đến cũng đã tốt lắm rồi.

Bên kia, bà nội Tô đã khóc ầm lên, như thể Tô Đại Lực đã c.h.ế.t vậy.

Nước mắt nước mũi đã chảy xuống.

Lúc Tô Vũ Đình tới đã trôi qua rất lâu.

Tô Vũ Đình đang chơi với người ta thì đột nhiên nghe thấy tin tức này, trong lòng cũng lo lắng, không còn tâm trạng chơi nữa nên tới đây.

Cô bé có chút ngạc nhiên, tại sao ba lại bị thương? Cho dù là kiếp thứ nhất hay kiếp thứ hai, đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Hai kiếp trước cũng có chuyện xây đập chứa nước, lúc ấy là nhà chú hai đi, đương nhiên ba cô bé cũng đi. Chỉ nhớ là ở kiếp thứ nhất không có ai bị thương, kiếp thứ hai rõ ràng chính là chú hai bị thương, nghe nói là bị thương vì cứu cha cô bé.

Bây giờ sao lại...

Bởi vì đã có công việc nên chú hai không đi làm việc ở đập chứa nước, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này nên cha cô bé mới bị thương?

Nhà chú hai cứ thế nhường sự xui xẻo cho ba cô bé?

Cô bé nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

"Mau đưa đi bệnh viện lớn đi, tôi không chữa được. Đưa đi chậm, có thể sẽ không giữ được chân đâu." Tô Đồng Diệu nói.

Ông nội Tô và bà nội Tô sốt ruột, không giữ được chân, đây là chuyện lớn cỡ nào chứ?

Vội cuống cuồng đi Ủy ban thôn mượn máy kéo.

Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh đã nghe nói chuyện này từ trước, không nói hai lời đã cho máy kéo đưa Tô Đại Lực đi bệnh viện.

Tô Vũ Đình cũng muốn đi cùng, lại bị ông nội Tô ngăn cản: "Cháu và bà nội cháu ở nhà đi, chờ tin tức của ông"

Ông nội Tô đã nhảy lên máy kéo, chờ đến khi Lưu Chiêu Đệ chạy từ ngoài ruộng về, máy kéo đã sắp nổ máy.

Thấy giờ này cô ta mới xuất hiện, giọng điệu của bà nội Tô có chút không vui: "Sao bây giờ cô mới xuất hiện? Không biết thằng cả bị thương đến mức này à? Cô làm vợ kiểu gì vậy?"

Lưu Chiêu Đệ muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Tô Đại Lực nằm ở toa sau của máy kéo, đang hôn mê không biết gì, lại nuốt lời giải thích xuống bụng.

Cô ta cũng muốn chạy tới sớm chứ, nhưng lúc cô ta biết thì đã rất muộn rồi. Cô ta vội vàng đi xin nghỉ nên giờ mới tới được. Nhưng cô ta lại cảm thấy giải thích những lời này với bà nội Tô cũng vô ích, ngược lại sẽ bị bà nội Tô mắng một trận.

Cô ta sốt ruột, cũng nhảy lên máy kéo.

Lúc Tô Vãn Vãn hỏi thăm được, chỉ cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Hai năm gần đây, dường như bên nhà bác cả gặp rất nhiều vấn đề. Không nói bà nội Tô bị trúng gió, lớn tuổi bị bệnh cũng là tình huống bình thường. Nếu như có người muốn nói như vậy thì chuyện này cũng có thể coi như là vậy, tuy rằng theo như cô bé nghe nói, nguyên nhân bà nội Tô trúng gió là có liên quan đến chuyện lần đó bọn họ bị trâu húc vào hố phân. Người già làm sao chịu được cú ngã như vậy.

Lần này Tô Đại Lực lại bị thương là do bị thiên tai liên lụy.

Cũng không biết bác cả bị thương có nặng hay không, đến lúc đó liệu bà nội có tới nhà cô bé đòi ba bỏ tiền bỏ sức nữa hay không?

Ngẫm lại thì hoàn toàn có khả năng này. Trừ phi ngay từ đầu đã bị ông nội hoặc chú ba chặt đứt ý nghĩ.

Tô Vãn Vãn lập tức có chút không yên lòng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 175: Chương 175



Nét mặt và biểu cảm của cô bé đều rơi vào trong mắt Trình Kiêu, có lẽ cậu ấy đã đoán được suy nghĩ của cô bé, nắm chặt lấy hai tay cô bé: "Vãn Vãn, em không cần lo lắng, bà cụ có tới nhà em hay không là một vấn đề, cho dù tới thật, chắc chắn cậu cũng sẽ đuổi người đi"

Tô Vãn Vãn "Ừm" một tiếng, lại ngẩn người nhìn ra chỗ nào đó.

Trình Kiêu nói: "Cậu của bây giờ và cậu của trước kia đã khác nhau, em còn lo lắng cậu lại bị bên nhà nội gây khó dễ ư?"

Vãn Vãn chớp mắt, cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý. Ba không còn bị bên nhà nội tùy tiện chèn ép giống như trước đây nữa, muốn chèn ép cũng sẽ không dễ dàng như trước đây.

Cô bé quyết định không phiền muộn về chuyện này nữa, bây giờ cô bé và Trình Kiêu đang câu cá mà vậy thì bắt đầu tập trung câu cá của bọn họ thôi. Những chuyện khác dù cô bé có lo lắng cũng vô ích, ba mẹ sẽ tự gánh vác được. Chỉ cần Tô Vũ Đình không tham dự vào, như vậy chuyện này cũng chỉ là chuyện nhỏ giữa nhà anh cả và nhà em hai, bây giờ hai nhà đã cắt đứt quan hệ, dù có phiền lòng đến mấy cũng không cần đến cô bé.

"Anh Trình Kiêu, cá vẫn chưa mắc câu ạ?" Vãn Vãn chờ mà có chút nóng lòng.

Cô bé chưa từng câu cá bao giờ, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, cô bé đều chưa từng chạm đến cần câu.

Kiếp trước bởi vì bị bệnh, phần lớn thời gian cô bé đều ở bệnh viện, kiếp này cô bé còn nhỏ, người nhà cũng sẽ không để cô bé ra bờ sông. Hôm nay là lần đầu tiên cô bé đến bờ sông, nếu không có Tia Chớp bắt cá từ dưới sông lên, tất nhiên cô bé cũng sẽ không chú ý đến những chuyện này.

Trình Kiêu nói: "Vẫn chưa, câu cá cần phải có kiên nhẫn"

Đang nói, Tia Chớp và Báo Săn ở bên kia lại bắt được một con, chạy lên, vứt cá ở trên mặt đất.

Tia Chớp cũng đã mệt, ngồi yên ở bên cạnh Vãn Vãn, cũng không vội xuống nước, lè lưỡi, bảo vệ Văn Vãn như một kỵ sĩ, hành động đó khiến Vãn Vãn ấm áp trong lòng.

Tia Chớp của cô bé luôn tri kỷ như vậy.

Câu cá quả thật cần phải có lòng kiên nhẫn, không có kiên nhẫn như Vãn Vãn rất khó câu được cá.

Ban đầu đúng là Vãn Vãn ngồi không yên, kiếp trước thời gian cô bé bị bệnh quá lâu, không có cách nào chạy khắp nơi, bây giờ có một cơ thể khỏe mạnh, cuối cùng không trói buộc được cô bé nữa.

Cô bé chỉ thích chạy lung tung khắp nơi như vậy, ngồi một lèo mười mấy thậm chí là mấy chục phút giống như Trình Kiêu thật sự là một chuyện rất khó khăn.

Trình Kiêu nói: "Thật ra nếu như em muốn bắt được nhiều cá hơn thì có thể dùng lưới đánh cá hoặc dùng vợt vớt cá, sẽ vớt được rất nhiều." Trình Kiêu nói: "Thú vui câu cá là ở giây phút câu được cá, loại cảm giác thỏa mãn ấy"

Vãn Vãn đã hiểu, câu cá cần phải có kiên nhẫn, trong khi đang kiên nhẫn chờ đợi, đột nhiên có cá mắc câu, có lẽ loại cảm giác phấn khích đó khác với sự phấn khích khi tung một lướt vớt được rất nhiều cá.

Đột nhiên, ánh mắt của Vãn Vãn bị sự chập chờn trên mặt nước kia thu hút, cô bé nói: "Anh Trình Kiêu, cá.." Chỉ thấy Trình Kiêu đặt ngón tay lên môi, làm động tác suỵt, cô bé lập tức nhỏ giọng nói: "Anh Trình Kiêu, hình như cá mắc câu rồi"

Đôi mắt của Trình Kiêu cũng đang tỏa sáng, tập trung nhìn động tĩnh trên mặt nước. Vừa rồi Văn Vãn kêu lên một tiếng, động tĩnh trên mặt nước ngừng lại. Qua một lúc, mặt nước lại bắt đầu có động tĩnh.

Vãn Vãn hưng phấn, lúc nãy cô bé còn có chút không kiên nhẫn, bây giờ toàn bộ sự chú ý của cô bé đều ở trên mặt nước.

Hai mắt ngày càng sáng lên, nhìn thấy Trình Kiêu nhanh tay nhấc lên một cái, một sợi dây vọt lên, cá đã bị vung đến trước mặt bọn họ. Vãn Vãn vội vàng chạy tới, bắt lấy thứ màu bạc kia, vừa nhìn thì thấy là một con cá rất lớn, to bằng khoảng ba ngón tay.

Trông thì có vẻ không lớn lắm, nhưng cũng khá lý tưởng rồi.

"Muốn học không?" Nhìn thấy nụ cười rực rỡ trên mặt cô bé, Trình Kiêu dịu dàng hỏi cô bé.

Vãn Vãn gỡ con cá kia ra, bỏ vào xô nước: “Ừ” một tiếng: "Em muốn học."

"Em muốn học thì phải có kiên nhẫn. Có thể lúc mới học sẽ không câu được con cá nào, nhưng em không thể sốt ruột, càng sốt ruột thì sẽ càng khó câu được cá. Em còn sẵn lòng học không?

Tô Vãn Vãn nói: "Sẵn lòng, em sẽ chờ đến giây phút cá mắc câu"

"Nếu em đã có sự kiên nhẫn này, vậy chúng ta bắt đầu thôi."

Trình Kiêu bắt đầu dạy Vãn Vãn cách móc mồi câu, thả vào trong nước như thế nào, rồi chờ đợi như thế nào, nói cho cô bé biết từng bước.

Vãn Vãn nghe rất cẩn thận, lần đầu tiên còn hơi luống cuống tay chân. Nhưng Trình Kiêu rất kiên nhẫn, mặc kệ động tác của Vãn Vãn vụng về đến mấy, cậu ấy cũng sẽ không chê cười cô bé, lại kiên nhẫn dạy thêm mấy lần.

Sau đó chính là thời gian Vãn Vãn câu cá.

Trình Kiêu cũng không vội về trường đi học, cậu ấy rất ít khi cúp học như vậy, nhưng vì Vãn Vãn, cậu ấy sẵn sàng cúp học một lần.

Bài học hôm nay cậu ấy đã học được hòm hòm, bài tập cũng đã gần xong.

Nếu không phải vì cậu ấy không muốn nhảy lớp, thật ra cậu ấy hoàn toàn có thể nhảy lớp, chỉ cần bỏ thêm một chút thời gian để học tập.

Cậu ấy nhớ kỹ trong lòng tin tức nhà Vãn Vãn sẽ đi lên huyện.

Cậu ấy biết, bây giờ ba Tô làm việc ngày càng tốt, có thể chuyển lên huyện bất cứ lúc nào. Nếu như cậu ấy còn muốn gặp Vãn Vãn, còn muốn chơi với mấy anh em Kiến Binh, nhất định phải nhanh chóng tốt nghiệp tiểu học, sau đó đi học ở trên huyện.

Nếu không, với tình hình học tập của cậu ấy bây giờ, muốn thi lên huyện thì ít nhất phải chờ thêm hai năm.

Cậu ấy đang nghĩ ngợi, cho rằng lần đầu tiên Văn Vãn câu cá, dù thế nào cũng phải chờ rất lâu mới có thể có cá mắc câu. Không ngờ cô bé vừa thả xuống chưa được mấy phút đã thấy mặt nước dập dờn, cô bé vội vã nhấc lên.

Động tĩnh đó có chút lớn, Trình Kiêu đang muốn nhắc nhở cô bé chậm một chút, trước hết cứ quan sát một lúc đã, đừng quá vội vàng, lại không ngờ rằng Vãn Vãn đã nhấc cần câu lên.

Cậu ấy thầm nghĩ trong lòng, lần này cá chạy mất rồi.

Vãn Vãn kêu: "Anh Trình Kiêu nhìn này, em câu được rồi"

Trình Kiêu nhìn thử, chẳng phải thế hay sao? Con cá móc trên lưỡi câu kia đang nhảy tanh tách kia kìa.

Cá còn rất lớn, lớn hơn cả con mà cậu ấy câu được.

Vậy mà lớn khoảng chừng năm ngón tay.

Chút sức nhỏ ấy của Vãn Vãn, suýt nữa đã không xách được làm cá rơi vào trong nước.

"Câu cá cũng không khó lắm nhỉ, anh xem lần đầu tiên em câu cá đã câu được một con lớn như vậy." Vãn Vãn có chút đắc ý, hưng phấn kêu lên với Trình Kiêu.

Trên mặt Trình Kiêu chứa đầy ý cười: "Vãn Vãn nhà ta thật thông minh, lần đầu tiên câu cá đã có thể câu được một con cá lớn trong thời gian ngắn như vậy."

Đã giúp cô bé bỏ cá vào trong xô, lại giúp cô bé móc mồi câu.

"Anh Trình Kiêu, lần đầu tiên anh câu cá là như thế nào? Cũng dễ dàng giống như em vậy hả?" Vãn Vãn vừa xem Trình Kiêu móc mồi câu giúp cô bé, vừa hỏi cậu ấy.

Trình Kiêu nói: "Lần đầu tiên anh câu cá không may mắn được như em, lần đầu tiên anh thả câu chưa được bao lâu, mồi câu đã bị cá ăn sạch. Lúc ấy anh câu năm sáu lần liên tiếp, không câu được gì cả. Sau đó vận may cũng không quá tốt, câu được một con cua, còn có những thứ khác"

Vãn Vãn không hề biết rằng, thật ra câu cá không dễ dàng như vậy, lần nào cũng có thể câu được cá, đó đều là rất may mắn. Có lúc không câu được gì, có lúc câu được, nhưng lại không phải cá. Không câu được cá, thật ra như vậy cũng không phải là may mắn, nhưng còn tốt hơn không câu được gì.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 176: Chương 176



Lần thứ hai thả mồi câu xuống, Vãn Vãn lại kiên nhẫn chờ đợi.

Lần này cô bé không chỉ tập trung chờ câu cá, mà còn trò chuyện với Trình Kiêu.

Tia Chớp vẫn luôn ngồi ở bên cạnh cô chủ, Báo Săn cũng ngồi xuống bên cạnh Trình Kiêu, hai con ch.ó không con nào phát ra tiếng động, lẳng lặng ngồi cùng chủ của mình, chờ đợi chủ câu cá.

Trình Kiêu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể mấy lần sau Vãn Vãn sẽ không câu được gì, cũng chuẩn bị sẵn sau khi Vãn Vãn không câu được gì sẽ không thoải mái trong lòng, sẽ khóc lóc kể lể với cậu ấy.

Nhưng rất lạ, lần nào Vãn Vãn cũng câu được cá. Chỉ cần cô bé thả mồi, cá như thể đã hẹn trước, thi nhau bám vào lưỡi câu của cô bé, nhiều lần bị cô bé nhấc lên.

Kích cỡ của cá khác nhau, từ lớn bằng hai ngón tay đến năm ngón tay. Cứ như vậy, không ngờ trong một dòng sông nhỏ lại có nhiều cá lớn như vậy, ngay cả Trình Kiêu cũng cảm thấy không tin nổi.

Đến khi cậu ấy câu, cá cũng sẽ mắc câu, nhưng phần lớn là cá con. Có đôi khi cũng sẽ không câu được gì, nhưng kỹ năng câu cá của cậu ấy tốt, tuy có tình huống như vậy nhưng cũng không nhiều.

So sánh với Vãn Vãn lại, dường như kỹ thuật của cậu ấy chẳng giúp ích được gì.

Vãn Vãn cười đến nỗi mắt cong như vầng trăng khuyết, xoa dịu sự phiền muộn trong lòng Trình Kiêu, cũng cảm thấy câu cá cùng cô bé là một loại vui vẻ.

Còn vui hơn cả khi cậu ấy tự mình câu được cá, lúc không câu được gì, nghe thấy tiếng cười của Văn Vãn, cậu ấy cũng cảm thấy trong lòng chỉ như gió nhẹ thoảng qua.

Đã rất lâu rồi không thả lỏng như vậy.

Một xô cá đầy khiến cho Vãn Vãn vui mừng không thôi.

Số cá này có một nửa là do Vãn Vãn câu, nếu không phải cô bé cảm thấy mệt mỏi thì còn có thể câu tiếp.

Lúc trở về từ bờ sông, trên đường cũng gặp những người, bọn họ thấy cá mà hai người câu được, đều hỏi hai đứa lấy từ đâu ra.

Con sông nhỏ kia thuộc sở hữu của Bộ Đại đội, câu cá ở dưới sông giống như Vãn Vãn và Trình Kiêu là không được phép. Nhưng hai người đều còn nhỏ, người lớn cũng bèn mắt nhắm mắt mở.

Hơn nữa cá ở dưới sông cũng nhiều, có bản lĩnh thì cũng có thể tự đi câu đi bắt.

"Anh Trình Kiêu, anh lấy hết cá về đi, nấu chút canh cho thím bồi bổ sức khỏe." Vãn Vãn không hề có dự định độc chiếm.

Hôm nay Trình Kiêu đi câu cá cùng cô bé, trong lòng cô bé rất vui vẻ. Chưa từng nghĩ rằng sẽ lấy hết số cá này về nhà, niềm vui của cô bé nằm ở quá trình bắt cá và câu cá, còn những chuyện khác, thật sự không có hứng thú cho lắm.

Hơn nữa, từ sau lần bị Lương Lại Tử dọa đó, sức khỏe của mẹ Trình vẫn luôn không được tốt.

Công việc trong đội lại nặng nề, sức khỏe của chị ấy càng suy yếu nhanh hơn. Bởi vì phải đi học nên Trình Kiêu không thể giúp đỡ mẹ Trình làm việc suốt ngày, rất nhiều việc đều do một mình chị ấy gánh vác.

Đây là một lựa chọn khó cả đôi đường. Nếu như Trình Kiêu muốn giúp mẹ Trình giảm bớt áp lực, như vậy thì nhất định phải từ bỏ cơ hội đi học, cùng mẹ Trình ra đồng làm việc. Nhưng đi học là mong muốn của cậu ấy, cũng là hy vọng của mẹ Trình, chị ấy không hy vọng Trình Kiêu là một người mù chữ, chỉ mong rằng cậu ấy có thể cố gắng đi học, sau này có thể có tiền đồ.

"Công việc trong nhà, con không cần phải lo, mẹ sẽ tự làm, con chỉ cần chăm chỉ học hành là được rồi. Tương lai có thể thi đỗ cấp ba, cũng là hoàn thành một nguyện vọng của ba con, nếu như tương lai..." Khi đó mẹ Trình khuyên cậu ấy như vậy, câu nói kế tiếp mẹ Trình lại chưa nói hết.

Vãn Vãn cũng nghe mẹ Trình khuyên nhủ Trình Kiêu như vậy không chỉ một lần, trong lòng cũng biết tầm quan trọng của việc Trình Kiêu đi học đối với thím ấy.

Lần này cậu ấy đi câu cá cùng thật sự khiến cô bé rất ngại, cơ hội tốt như vậy, thế mà cậu ấy nói cúp học là cúp học, chỉ vì cùng cô bé đi câu cá mà thôi.

"Anh cầm chút cá về, không cần cho anh hết, phần lớn số cá này là do em câu mà" Trình Kiêu lại không muốn lấy hết cá về.

"Trong nhà em có thức ăn rồi, anh cầm về đi" Văn Vãn bĩu môi.

Trình Kiêu không muốn khiến Vãn Vãn không vui nên bèn đồng ý, xách theo xô nước đi vào trong nhà mình.

"Anh Trình Kiêu, lần sau không được đi câu cá cùng em như vậy nữa." Lúc Trình Kiêu sắp đi vào trong nhà, Vãn Vãn đột nhiên nói.

Trình Kiêu quay người lại: "Sao thế, Vãn Vãn không thích anh đi cùng em hả?"

"Thích, nhưng anh không thể đi cùng em như vậy, ngày thường anh phải đi học, không thể trốn học, như vậy là không đúng. Anh đi học quan trọng hơn, em còn chờ anh sớm ngày đến huyện tìm em nữa"

Cơ hội đi học tốt như vậy, cô bé không thể làm hỏng được.

Trình Kiêu nói rất chân thành: "Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng đến huyện tìm em, nhất định có thể thi đỗ trường cấp hai huyện" Cậu ấy thầm nghĩ trong lòng, anh sẽ đến huyện đi học trước thời hạn.

Tất nhiên Tô Văn Vãn không biết suy nghĩ của Trình Kiêu, nghe thấy cậu ấy bảo đảm với mình như vậy, cô bé lại vui vẻ.

Cho dù cô bé thích Trình Kiêu đi cùng mình đến mấy, cô bé cũng không cho phép cậu ấy phải đánh đổi bằng tổn thất trong việc học. Cơ hội học tập của cậu ấy có được không dễ dàng, cũng không thể khiến mẹ Trình thất vọng.

"Anh Trình Kiêu, lát nữa em sẽ đến chỗ anh." Tô Văn Vãn nói rồi đẩy cổng vào, buộc Tia Chớp ở trước Ổ chó.

Bây giờ Tia Chớp đã ba tuổi rồi, đã rất cao lớn, ngày thường cô bé đều buộc trong nhà, sợ nó lao ra dọa người khác. Trước giờ Tia Chớp không tùy tiện làm người khác bị thương, trừ phi có người uy hϊếp đến nó.

Cô bé về nhà không bao lâu, mấy anh em Kiến Quốc cũng quay về.

Nhìn thấy cá trong lu nước, bọn họ cũng thấy lạ, Vãn Vãn bèn kể lại chuyện xảy ra vào buổi chiều cho bọn họ nghe.

"Thảo nào anh Trình Kiêu lại không đi học, cô giáo còn hỏi nữa, tưởng rằng anh ấy bị ốm nên mới xin nghỉ." Tô Kiến Dân nói, Trình Kiêu rất ít khi xin nghỉ.

Tô Kiến Quốc liếc nhìn em gái của mình, không ngờ Trình Kiêu có thể cúp học vì cô bé, nhất thời trong lòng có chút khó chịu. Nhưng lại cảm thấy, em gái được người ta cưng chiều như vậy, cũng cảm thấy rất vui mừng.

Không lâu sau, Lục Tư Hoa cũng trở về từ ngoài ruộng.

Lục Tư Hoa cũng đã biết chuyện Tô Đại Lực bị thương từ trong miệng xã viên. Bây giờ người trong thôn đều đang nói đến chuyện này, muốn giấu cũng không giấu được.

Nhà Tô Cần và nhà Tô Đại Lực đã cắt đứt quan hệ, nhưng vẫn có người nói ở trước mặt Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa cảm thấy có chút phiền, nhà anh cả ra sao thì liên quan gì đến nhà cô ấy. Ấn tượng của cô ấy về Tô Đại Lực vốn đã kém, bây giờ anh ta bị thương, tuy rằng có chút thổn thức nhưng cũng không phải là chuyện mà cô ấy cần quan tâm. Cô ấy cũng không muốn đi quan tâm chuyện của nhà anh cả.

Nhưng xã viên trong đội lại nói rất nhiều lời ở trước mặt cô ấy, đại ý là: Dù thế nào nhà Tô Đại Lực cũng có quan hệ thân thích với bọn họ, cho dù đã cắt đứt quan hệ cũng không thể phủ nhận được quan hệ ruột thịt. Kiểu như vậy, vân vân.

Cô ấy thấy sắc trời không còn sớm nên bèn về sớm một chút. Trước đây, cô ấy đều sẽ làm đến rất muộn, luôn làm thêm chút việc.

Đây cũng là một loại thói quen, trước giờ làm nhiều chút cũng chẳng sao cả, nhưng hôm nay cô ấy không muốn làm.

Đã đến giờ, đương nhiên là về thôi.

Về đến nhà, Tô Cần vẫn chưa về, trong nhà chỉ có mấy đứa nhóc.

Nhìn thấy Vãn Vãn và Kiến Dân đang ghé vào trước cái lu, cô ấy đi qua nhìn thử, không ngờ lại có hai con cá, rất ngạc nhiên: "Sao hôm nay lại có cá vậy? Kiến Dân, là do ba anh em con bắt hả?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 177: Chương 177



Tô Kiến Dân nói: "Không phải con và các anh bắt, là em gái bắt.

Hành động chuẩn bị đi vào bếp của Lục Tư Hoa ngừng lại, nhìn về phía Vãn Vãn: "Vãn Vãn, con xuống nước hả?"

Vãn Vãn biết sắp xong đời, mẹ dặn cô bé không được xuống nước không chỉ một lần, lần này tuy cô bé không xuống nước, nhưng nếu không phải Trình Kiêu ngăn cản cô bé, có lẽ cô bé đã xuống nước thật rôi.

May thật may thật. Cô bé thầm kêu may mắn trong lòng, nói: "Con không xuống nước, đây đều là do Tia Chớp bắt.

Quả thật cá này đều là do Tia Chớp bắt, những con cá mà cô bé câu được đều đang ở chỗ Trình Kiêu mà cô bé cũng không đi sang lấy.

Vốn là bắt cho mẹ con Trình Kiêu, cô bé còn có hai con cá như vậy, chắc là đủ rồi nhỉ?

"Con không xuống nước thật hả?" Thấy Vãn Vãn gật đầu, Lục Tư Hoa mới thở phào nhẹ nhõm: "Các anh của con có thể xuống nước, nhưng con thì không được xuống. Tuy bên kia nước nông nhưng cũng từng có người xảy ra chuyện. Nhớ kỹ, không có người lớn ở cùng thì tuyệt đối không thể xuống sông, hiểu chưa?"

Dừng một lát: "Ba con cũng sắp về rồi, hai con cá này nấu canh cá cũng không đủ một nồi, cá này cứ nuôi để trước đi, chờ hôm nào mấy anh Kiến Quốc bắt thêm một ít về, mẹ nấu cá trích kho tàu cho các con."

Vãn Vãn nói: "Mẹ, chỗ anh Trình Kiêu còn có, đều là do con câu, con đi lấy mấy con về, bây giờ nấu cá trích kho tàu luôn đi."

Đã rất lâu rồi cô bé không được ăn, có chút muốn ǎn.

Cũng không đợi Lục Tư Hoa đồng ý, cô bé đã chạy sang nhà họ Trình.

Vừa ra khỏi cổng, suýt nữa cô bé đã đ.â.m phải Tô Cân.

Lúc này trong tay Tô Cần xách mấy cân thịt, đang đi vào trong nhà, cú va chạm này suýt nữa đã đ.â.m Văn Vãn ngã trên mặt đất.

Anh ấy vội vàng đỡ lấy cô bé: "Chạy vội vàng như vậy làm gì? Có bị thương không?"

"Không ạ, mẹ nói muốn nấu cá kho, con đi nhà anh Trình Kiêu lấy thêm mấy con." Nói xong bèn chạy đi như một làn khói.

Chạy rất vội, Tô Cần ở phía sau thấy mà lắc đầu, xách thịt đi vào trong nhà.

Trong lòng anh ấy vui mừng, trên miệng ngân nga điệu hát dân gian, sau đó đi vào phòng bếp.

Lục Tư Hoa nghe thấy anh ấy ngân nga điệu hát dân gian đi vào, nhìn biểu cảm của anh ấy là biết có chuyện vui, hỏi một câu "Chuyện phòng ốc ổn thỏa rồi hả?"

Bên kia, Vãn Vãn đã chạy đến nhà đối diện.

Lúc này mẹ Trình vẫn chưa về, chỉ có Trình Kiêu ở nhà một mình.

Còn chưa đi vào nhà họ Trình, cô bé đã nghe thấy nhà đối diện truyền đến tiếng nói, nghe kỹ thì đó là giọng của Tô Vũ Đình.

"Anh Trình Kiêu, em nghe nói anh không đi học, là bị ốm ạ?" Giọng của Tô Vũ Đình mềm mại.

Vãn Vãn dừng bước, tại sao Tô Vũ Đình lại tới đây?

Lại còn đến nhà họ Trình?

Tô Vãn Vãn thập thò nhìn vào bên trong, ở ngay trước sân cô ấy nhìn thấy Tô Vũ Đình đứng xoay lưng lại với cô bé, cô bé nói chuyện gì đó với Trình Kiêu. Trình Kiêu đứng đối diện với Vãn Vãn, nhưng dường như cậu ấy không nhìn thấy cô bé, cô bé trốn ở một góc rất lý tưởng, hơn nữa dáng người cô bé thấp, tất nhiên là sẽ không bị nhìn thấy rồi.

Cô bé nghe được tiếng của Tô Vũ Đình và Trình Kiêu nói chuyện, cô bé đứng cách đó không xa, nên có thể nghe được rất rõ ràng.

“Anh Trình Kiêu à, em nghe nói là anh không tới trường nên em rất lo lắng cho anh” Tô Vũ Đình ngước cổ lên, Vãn Vãn không cần nhìn thấy mặt của cô bé cũng có thể đoán được cô bé chắc chắn đang thể hiện vẻ mặt lo lắng rồi.

Vãn Vãn cẩn thận dè dặt nằm sấp xuống để không làm cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người đó.

Trong lòng cô bé cảm thấy hơi kỳ lạ, Tô Vũ Đình này sao tự nhiên lại quan tâm đến Trình Kiêu như vậy? Trong sách không có đề cập đến chuyện này mà.

Đôi mắt của Trình Kiêu nhìn Tô Vũ Đình một cách trầm tĩnh, đôi mắt màu đen liếc nhìn cô ấy. Ánh mắt chứa đầy sự lạnh lùng.

"Ba em đã bị thương tới mức đó rồi mà em không quan tâm tới ông ấy nhỉ." Cậu ấy nói một cách khẳng định, chứ không phải là đang chất vấn cô ấy.

Ba của mình vừa mới bị thương, nghe nói là bị thương rất nghiêm trọng, còn bị gãy chân nữa, Tô Vũ Đình thì lại chạy đến chỗ của cậu ấy, nói những lời rất dễ làm cho người khác hiểu lầm?

Cô ấy thật sự không quan tâm tới ba của mình, hay là do còn nhỏ nên không biết phải quan tâm tới ba của mình? Cô bé này lòng lang dạ sói, hay là còn nhỏ chưa hiểu chuyện đây?

Tô Vũ Đình rất kinh ngạc, trong mắt vụt qua một tia tức giận.

Cái tên Trình Kiêu này tại sao lại không biết điều như thế? Cậu ấy cũng chỉ mới 11 tuổi, nhưng sao lại khó đối phó hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác đến vậy?

"Tất nhiên là em quan tâm ba em rồi, ông ấy bị thương, em rất đau lòng. Nhưng ông bà nội em không cho em đi thăm, chứ em rất muốn tới bệnh viện để chăm sóc cho ba của em" Tô Vũ Đình củi đầu, ánh mắt rất là thương tâm, giọng nói cũng chứa đầy sự buồn bã.

Tô Văn Vãn nằm nghe, nếu quan tâm ba của mình như thế, sao vẫn rảnh rỗi tới đây thăm một anh trai cùng thôn chứ?

Cô ấy vừa nghĩ xong, đột nhiên giọng nói của Trình Kiêu vang lên: "Cái này không chắc nha, em còn có thời gian tới đây để quan tâm tôi, chứng tỏ em không quan tâm tới ba em như lời em đã nói"

Tô Vãn Vãn gật đầu liên tục, đúng vậy! Nếu quan tâm tới ba mình như thế, không phải nên ngồi ở nhà chờ tin tức sao?

"Em về đi, đừng có tới đây nữa, cho dù là ba em không có bị gì đi nữa, cũng đừng tới tìm tôi"

Giọng nói của Trình Kiêu chứa đầy sự lạnh lùng: "Tôi rất chán ghét"

Tô Vũ Đình mở to hai con mắt, cô bé không dám tin.

Cái tên Trình Kiêu này bị làm sao thế? Bởi vì ở kiếp trước, cô ấy trọng sinh lúc 6 tuổi, nên lúc chưa được 6 tuổi cô ấy đã bắt nạt cậu ấy, còn kêu thêm mấy đứa nhỏ khác cùng bắt nạt cậu ấy, cho nên cậu ấy ghét cô ấy là đều có lý do cả. Nhưng lần này được trọng sinh sớm hơn, cô ấy cũng không bắt nạt cậu ấy, vậy thì tại sao cậu ấy lại có thái độ như vậy?

Cô ấy cũng không làm gì đắc tội với cậu ấy cả mà?

Tô Vãn Vãn nhìn từ phía sau, chớp chớp con mắt, dường như Trình Tiêu có hơi dữ dằn thì phải? Không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng trong lòng cô bé lại thấy rất vui, phải không nào?

"Đi đi!" Giọng nói của Trình Kiêu, từ đằng xa truyền đến tại của Tô Vãn Vãn, cô bé nhìn về phía Tô Vũ Đình, nhìn thấy cô ấy đang khóc nức nở ở đằng trước.

Cô bé vội vàng tránh sang một bên, rồi lập tức bỏ chạy về nhà.

Cô bé sợ bị Tô Vũ Đình nhìn thấy, rồi lại tăng thêm thù hận đối với cô bé, không nhất thiết phải như vậy.

Cô bé đang ở bên sân của nhà mình, nhìn thấy Tô Vũ Đình bước ra khỏi nhà họ Trình, cho dù cách đó rất xa, cô bé vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Tô Vũ Đình.

Bước tới ngang cổng nhà, Tô Vũ Đình dừng lại, cô ấy ra sức nghiến răng, rồi lại quay trở lại. Cô ấy cũng không có buông lời cay độc nào, nhưng trong mắt của cô ấy lại hiện lên sự thù hận.

Tô Vãn Vãn nằm trước cổng sân của nhà cô ấy và nhìn ra ngoài, cho tới khi Tô Vũ Đình bước ra khỏi nhà họ Trình không còn nhìn thấy được nữa mới thôi, cô bé vẫn không đi ra ngoài.

Cô bé nghĩ những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, Tô Vũ Đình tại sao bỗng nhiên vô cớ lại đến nhà họ Trình nhỉ?

Còn nói với những lời khó hiểu như vậy với Trình Kiêu chứ?

Không phải cô bé rất ghét Trình Kiêu sao?

Trình Kiêu sau này vì nguyên chủ mà không ngừng đối đầu với Tô Vũ Đình, mà còn đối đầu với cả nam chính đó, lúc đó bọn họ đối đầu tới mức tôi c.h.ế.t anh sống.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 178: Chương 178



Nếu không phải do Tô Vũ Đình và chồng của cô ấy là nam nữ chính ở trong sách, thì có lẽ sẽ không đấu lại được với Trình Kiêu.

Nhưng theo như sách viết, nam nữ chính chính là con của trời, thì tất nhiên kết cục của nhân vật phản diện là phải bị tiêu diệt rồi.

Bây giờ, Tô Vũ Đình đã bắt đầu ra tay rồi, thì chắc chắn là có điều kỳ lạ rồi. Chẳng lẽ ngoài nguyên tác đó ra, còn có miêu tả nào khác, chỉ có điều là tác giả không viết vào trong sách? Hay là do nguyên nhân Tô Vũ Đình trọng sinh sớm hơn, là vì cô ấy xuyên qua sách, cho nên cốt truyện đã có sự thay đổi? Bị cánh của con bướm nhỏ vỗ loạn, cho nên đã không còn như trước nữa rồi?

"Em còn định núp ở đây bao lâu nữa?” Đột nhiên tiếng của Trình Kiêu vang lên bên cạnh cô bé.

Tô Vãn Vãn nhanh chóng ngẩng đầu thì nhìn thấy Trình Kiêu đứng ở trước mặt cô bé, đôi mắt của cậu ấy đang nhìn cô bé.

Mặt của cô bé đột nhiên đỏ ửng lên, cô bé cứ như thế vừa nhìn trộm vừa nghe trộm cuộc nói chuyện giữa cậu ấy và Tô Vũ Đình, đúng là không hay cho lắm.

"Em... em chỉ vô tình nghe được thôi, chứ không phải em cố ý đâu" Mặt cô bé hơi ửng đỏ.

Trình Kiêu nói: "Anh biết mà, em chỉ vô tình thôi."

Lúc mới bắt đầu cậu ấy cũng không phát hiện ra Vãn Vãn, cho tới khi Tô Vũ Đình rời đi, cậu ấy định đem cá qua cho Vãn Vãn thì mới nhìn thấy Vãn Vãn núp ở trước cổng sân nhà cô ấy, nhìn về hướng nhà của cậu ấy mà ngớ cả người.

"Nè, em đem mấy con cá này về đi, cá này mà nấu canh hay sốt cà chua, cũng đều rất ngon. Anh và mẹ anh ăn cũng không hết"

Chừ Tô Vãn Vãn mới phát hiện ra, trên tay của Trình Kiêu đang xách một xô nước, đó là thùng nước mà trước đây cô bé đưa cho cô bé.

"Em cũng đang định qua hỏi anh Trình Kiêu để xin ít cá đây, mẹ em nói muốn làm cá sốt cà chua, chỉ có hai con thì không đủ." Tô Vãn Vãn cười ngọt ngào.

"Anh đem qua cho em rồi đây, để anh xách, nặng lắm đó!" Trình Kiêu một tay xách xô nước, một tay cầm tay của Vãn Vãn, hai đứa cầm tay nhau đi vào.

Cảnh tượng này đã bị Tô Kiến Dân nhìn thấy, cậu ấy chớp chớp mắt.

"Anh Trình Kiêu à, anh tới rồi? Vãn Vãn còn nói là qua nhà anh xin cá" Mắt cậu ấy dừng lại và nhìn vào xô nước, nhìn thấy có rất nhiều cá, con nào con nấy đều rất là to.

"Đây đều là Vãn Vãn câu cả đó, anh chỉ xách dùm thôi" Trình Kiêu vừa nói, vừa đưa xô nước đó qua cho Tô Kiến Dân.

Kiến Dân không nói gì nữa, đi tới xách xô nước, cũng không có lý do gì để từ chối.

Quan hệ giữa hai nhà họ Trình và họ Tô, cũng không cần thiết phải nói những lời khách sáo xã giao.

"Trình Kiêu tới rồi à" Tô Cần chạy từ trong bếp ra, mặt vẫn còn ướt, chứng tỏ là anh ấy mới rửa mặt xong.

Anh ấy nhìn thấy Trình Kiêu cầm tay của Vãn Vãn, với nụ cười trong khóe mắt, Trình Kiêu cậu ấy cũng cưng chiều Vãn Vãn, không thua gì ba cậu con trai của anh ấy. Anh ấy thích cô con gái của mình, được nhiều người yêu thích, và cưng chiều cô bé.

Trình Kiêu cũng không lưu lại lâu ở nhà họ Tô, cậu ấy ra về, cậu ấy còn phải về nấu cơm.

Mẹ Trình vẫn chưa về, chị ấy vẫn còn làm việc trong đội, cậu ấy làm cơm cho mẹ của cậu ấy ăn, nếu không mẹ cậu ấy đi làm đã về muộn rồi, mà vẫn phải nấu cơm cho cậu ấy ăn.

"Trình Kiêu thật đúng là một đứa trẻ ngoan." Tô Cần không nhịn được nói.

Đúng lúc Lục Tư Hoa đi ra lấy cá, nghe được lời của Tô Cần, cô ấy cũng nói: "Cái thằng nhóc Trình Kiêu này làm cho người khác nhìn thấy mà thương, lại hiểu chuyện." Rồi cô ấy đi làm cá, nhưng lại bị Tô Cần giành làm. "Cứ để anh làm cho, con cá này còn sống, sẽ làm bẩn áo quần của em đó."

Lục Tư Hoa nhìn lại bộ áo quần đang mặc trên người, một chiếc áo vải thô, trên người lại còn mang một cái tạp dề, sao mà có thể bị văng bẩn được? Nhưng mà chồng cô ấy muốn quan tâm cô ấy, muốn phụ cô ấy làm cá, thì cô ấy cũng không nên từ chối.

Thức ăn ngày hôm nay, thật sự rất là phong phú. Có cá, có thịt, lại có cả rau, tài nghệ nấu ăn của Lục Tư Hoa lại giỏi, đều hội tụ đủ cả sắc hương vị, khiến cho người ta không ngừng ch** n**c miếng.

"Thơm quá đi." Tô Vãn Vãn thèm nuốt cả nước miếng, món này ngon quá đi, ngửi thôi cũng chịu không nổi rồi.

"Vậy con mau ngồi xuống ăn cơm đi, đồ ăn nguội thì lại không ngon"

Lục Tư Hoa nói: mọi người ai lấy đũa thì đi lấy đũa, ai dọn chén ra thì đi lấy chén, chốc lát đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Lúc cả nhà đang ăn cơm, Tô cần ngồi ngay ngắn lại, rồi anh ấy nói: "Hôm nay, thức ăn rất ngon, tâm trạng của mọi người cũng rất vui vẻ, ba thông báo cho các con biết một tin vui này, để cả nhà chúng ta vui càng thêm vui"

Thật ra thì Lục Tư Hoa cũng đã đoán được chuyện gì rồi, cô ấy đã sớm biết khi chồng cô ấy cầm miếng thịt về, là cô ấy đã đoán được rồi, nhưng cô ấy vẫn chớp chớp mắt, chờ anh ấy nói ra.

Mấy anh em của Tô Kiến Quốc, đứa nào đứa nấy mắt sáng cả lên, bọn trẻ thích nhất là cái bầu không khí này, chính là cái bầu không khí khi nghe được tin vui.

Tô Vãn Vãn nói: "Ba à, tin vui gì vậy, ba mau nói đi."

Tô Cần ho một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, sau đó trịnh trọng nói: "Tin vui đó là chúng ta sắp có nhà rồi!"

Chúng ta được cấp nhà rồi à? Mắt của Tô Kiến Quốc sáng rực lên như ngôi sao: "Chúng ta thật sự có nhà rồi sao?" Do cậu bé phấn khích quá, nên giọng nói có hơi run.

Tô Cần nói: "Hôm nay trong đội vận chuyển đã có danh sách những người được cấp nhà ở, ba có tên trong danh sách đó, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì căn nhà này chắc chắn là của chúng ta rồi"

Lục Tư Hoa cũng không khống chế được cảm xúc của cô ấy, cô ấy nói: "Cuối cùng thì chúng ta cũng có nhà rồi? Em còn tưởng rằng, còn phải đợi thêm một thời gian dài nữa"

Em nghĩ là còn lâu mới được cấp nhà, đất ở thị trấn tấc đất tấc vàng, đâu dễ gì mà có thể được cấp nhà Ở.

Trong đội vận chuyển đó người không có nhà còn rất nhiều, ai cũng nhòm ngó đợt cấp nhà lần này, người nào mà có quen biết, chắc chắn cũng sẽ chạy chot.

"Ba à, có khi nào tới lúc đó... nhà sẽ bị người ta giành lấy không?" Tô Vãn Vãn hơi lo lắng, những chuyện như đơn vị cấp nhà ở này, thường thì những trường hợp này, không phải ai cũng có thể có được.

Ai mà không dòm ngó chứ, không nhà nào là không có quen biết? Có thể làm việc trong đội vận chuyển này, chắc chắn không phải là người bình thường rồi, người bình thường chắc chắn không thể có khả năng làm ở những chỗ như thế này được.

Nếu có người cậy vào mối quan hệ, để giành lấy của ba, có khi nào sẽ bị người ta giành lấy không?

"Khả năng này cũng rất dễ xảy ra, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ ba đã có tên trong danh sách, tuy là chưa có quyết định chính thức, nhưng cũng đã chắc chắn tám chín phần rồi"

Tất nhiên Tô Văn Vãn hiểu ý của ba Tô, anh ấy là người nắm rõ nhất tình hình của đội vận chuyển. Nhưng đôi lúc, tình nghĩa và quan hệ hai yếu tố này cũng rất quan trọng, nhiều lúc có những chuyện ván đã đóng thuyền rồi, cũng vẫn sẽ xảy ra sự cố.

Tất nhiên là cô bé hy vọng chuyện này có thể đã là quyết định cuối cùng rồi, nếu được như vậy, thì họ sẽ có nhà để ở rồi.

Ở vùng nông thôn này, với trên thị trấn, bất kể là tầm nhìn hay là bố cục, thì đều hoàn toàn không giống nhau. Ba người anh trai của cô bé, nếu như được lên thị trấn, vậy thì chắc chắn sẽ không giống như bây giờ.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 179: Chương 179



Ở nông thôn này, cách nhìn của mọi người bị hạn chế bởi vùng miền, có nhiều lúc, không thể nào so sánh được với trên thành phố.

Đã từng nhìn thấy phong cảnh trên thành phố, và trải qua cuộc sống ở trên thành phố rồi, bất kể là nói chuyện hay là làm việc, đều cảm nhận được sự khác biệt.

Người khác không nói làm gì, ngay cả đồng chí Tô Cần ba của cô bé. Trước đây khi chưa làm việc ở trong đội vận chuyển, khi anh ấy nói chuyện hay làm việc đều toát lên vẻ chất phác đặc trưng của một người nông thôn, cũng không thông minh lanh lợi. Nhưng hiện tại thì khác rồi, đặc biệt là sau khi anh ấy chính thức đi làm, anh ấy đã hoàn toàn lột xác rồi.

Nếu không phải trước đây bị ràng buộc bởi những tình thân đó, anh ấy sao có thể bị những người bên nhà nội chèn ép như vậy? Không phải là anh không phản kháng, mà là trong lòng anh ấy vẫn còn vấn vương tình cảm với những người bên nhà nội.

Bây giờ sau khi anh ấy đi làm, mối quan hệ với bên nhà nội đó ngày càng xa cách, suy nghĩ của anh thoáng hơn, thì tự nhiên khí chất cũng sẽ khác.

"Mọi người đừng lo lắng gì cả, căn nhà này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta" Ngập ngừng một lát: “Cho dù không được cấp nhà, chúng ta cũng có thể mua nhà. Tư Hoa à, chúng ta tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi?"

Chắc cũng đủ để chúng ta mua nhà rồi chứ?

Lục Tư Hoa nói: "Kể từ khi đương gia bắt đầu vào đội vận chuyển làm, em cũng để dành được một số tiền. Tính tới thời điểm này, chúng ta đã tiết kiệm được tổng cộng là 3296 tệ." Số tiền này đã bao gồm tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu khác mà Tô Cần kiếm được, nếu chỉ tính tiền lương không, thì không nhiều như thế.

Đội vận chuyển, là đơn vị có những khoản phụ thu và tiền thưởng thêm nhiều nhất, vả lại tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu này đã được cho phép, đều sẽ không bị điều tra.

Chỉ cần nhận làm riêng, thì có thể kiếm được tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu khác, đây cũng là bí mật được mọi người trong đội vận chuyển công khai.

Sẽ không có ai điều tra, cũng không nguyện ý điều tra.

Có thể vào làm việc ở đội vận chuyển này, đương nhiên đều là những người có gia thế không bình thường, đều là những người có người chống lưng có quen biết. Không có ai ngu gì, việc có lợi như vậy, ngu gì đi trình báo chứ. Nếu trình báo, thì bọn họ cũng chẳng có lợi ích gì, trong khi mọi người đều có thể cùng nhau kiếm tiền thưởng thêm và những khoản phụ thu này, nếu có người trình báo, thì con đường kiếm tiền này cũng sẽ bị cắt luôn.

Hơn ba ngàn tệ, nếu như muốn mua một căn nhà đẹp ở địa thế tốt, thì cũng sẽ hơi khó, nhưng nếu chỉ cần mua một căn bình thường, thì chắc là vẫn có thể mua được.

"Vậy thì chắc chắn chúng ta sẽ có nhà ở rồi, cho dù không được đơn vị cấp nhà, thì chúng ta cũng có thể mua một căn rồi"

Một gia đình, trong thời gian hơn ba năm gần bốn năm, có thể dồn được hơn ba ngàn tệ, là một chuyện không phải dễ dàng gì, đó cũng chính là nguyên nhân mà Tô Cần tăng ca, nhận thêm công việc riêng, mới có thể dồn được khoản tiền đó.

Bây giờ trong nhà có hai việc chính, một là đợi đơn vị cấp nhà đợt này, hai là lặng lẽ bắt đầu đi nghe ngóng tình hình nhà cửa ở thị trấn. Họ không dám công khai nghe ngóng, vì sợ nếu như đơn vị mà biết được, thì họ sẽ không được đơn vị cấp nhà cho nữa.

Trong khi cả nhà chú hai đang vui vẻ bàn bạc về chuyện nhà cửa, thì kết quả khám bệnh của Tô Đại Lực cũng có rồi.

Hai chân của anh ta bị đá sạt lở đè gãy, tạm thời không thể khôi phục được.

Sau này có thể hồi phục được hay không, còn phải xem kỳ tích, cũng phải xem năng lực hồi phục của bản thân anh ta.

Xảy ra chuyện này, người trong thôn Hạ Hà đều thấy tội nghiệp.

Không ngờ là bên nhà bác cả lại xảy ra chuyện lớn như thế này, Tô Đại Lực là đương gia của nhà anh cả họ Tô, anh ta là trụ cột của gia đình, xảy ra chuyện như thế, nhà bác cả sẽ sống thế nào?

Những ngày như thế chỉ sợ sẽ khó sống.

Bà nội Tô lúc này đây, hầu như khóc thành tiếng, bà ta ra sức mắng chửi: "Cái đồ tại tinh Tô Văn Vãn đó, sao mày ác độc như vậy? dù sao cũng là bác trai ruột của mày, vậy mà mày lại xuống tay bức hại"

Nếu Tô Văn Vãn biết bà nội Tô chửi cô bé như thế, e là cô bé cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này thì liên quan gì tới cô bé chứ? Đương gia của nhà bác cả bị thương, là do cô gây ra sao? Nhà bác cả và nhà của cô bé cũng đã tách hộ và cắt đứt quan hệ rồi, chẳng lẽ bà nội Tô quên rồi?

Cũng may là cô bé không biết, nếu không sẽ bị chọc tức điên mất.

Nhưng chuyện này, lọt vào tai của Tô Vũ Đình, cô bé cũng không hiểu chuyện gì: Tai tinh?

Tô Văn Vãn là tai tinh? Chuyện này xảy ra từ lúc nào?

Sau đó nghĩ lại, cũng nghĩ thông rồi, con người của bà nội Tô, cứ thích trù những người bà ta không thích là tai tinh sao chổi đại loại thế, ở kiếp trước của cô bé, không biết bị bà nội Tô này trù bao nhiêu lân.

Bà ta không những trù cô bé, ngay cả đứa cháu gái ruột của mình bà ta cũng trù. Thậm chí cháu trai cũng bị trù, bà chỉ không trù con trai của bà ta thôi.

Cô bé cũng không mất công đi tìm hiểu kĩ những chuyện như thế này, chỉ có điều cô bé chỉ thấy làm lạ: Sao chân của ba bị thương, bị tàn phế rồi?

Hai kiếp trước của cô bé đều không xảy ra chuyện này, cho dù sau này nhà chú hai có bị thương, nhưng cũng chỉ bị thương mà thôi, chứ không có chuyện chân bị tàn phế như thế này.

Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

Cô bé cảm thấy hơi phiền não, cứ luôn cảm thấy từ sau khi cô trọng sinh sớm, cô ấy bắt đầu mất kiểm soát, mọi chuyện thay đổi và trở nên khó nắm bắt.

Chân của ba không thể bị thương, tuyệt đối không thể bị thương.

Làm sao đây?

Gánh nặng của cả nhà cô bé, đều đặt trên vai của ba cô bé, nếu bây giờ anh ta không đứng dậy được, thì ai có thể nuôi sống bọn họ?

Cô bé liền nghĩ đến ông nội Tô và bà nội Tô, và cũng nghĩ đến anh trai của cô bé là Tô Kiến Hoành...

Đồng thời, cô bé lại nghĩ đến ông lão trung y bị bắt đi lao động cải tạo ở tiệc tất niên đó. Ông ta từ Bắc Kinh tới, y thuật của ông ta cũng được, bị người ta hãm hại nên mới tới đây, cô bé nhất định phải ôm cái đùi lớn này.

Còn có cháu trai của ông ta. Tô Vũ Đình lại bắt đầu suy nghĩ về nó.

Chuyện cấp nhà của Tô Cần diễn ra rất suôn sẻ, không gặp một chút trắc trở nào, ngược lại điều này nằm ngoài dự đoán của cả nhà Tô Cần. Mọi chuyện đều diễn ra quá thuận lợi, họ không thể nào ngờ tới được, làm cho người ta không dám tin chuyện này là sự thật.

Vốn dĩ Tô Cần cũng nghĩ nhất định sẽ gặp một chút trắc trở, ít nhất là sẽ có người tranh giành với anh. Suy cho cùng thì chuyện liên quan đến nhà ở, cũng là chuyện lớn, không phải ai cũng được cấp cho.

Có biết bao nhiêu người đang dòm ngó căn nhà này, trong đội vận chuyển người thì nhiều mà nhà thì ít.

Càng quan trọng hơn là, việc cấp nhà này cũng có một tiêu chuẩn nhất định, đó chính là yêu cầu đã nhập hộ khẩu, đương nhiên là cũng có trường hợp ngoại lệ.

Không chỉ là việc cấp nhà đòi hỏi phải có hộ khẩu, e là ngay cả công việc cũng yêu cầu phải có hộ khẩu.

Đó là chuyện trước khi chuyển thành nhân viên chính thức, hộ khẩu này đã được chuyển đi rồi, lúc đó cũng đã tốn không ít tiền. Không dễ gì mà chuyển hộ khẩu, nếu như dễ chuyển như vậy, vậy thì ai cũng có thể chuyển rồi.
 
Back
Top Bottom