Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 160: Chương 160



“Tảo Tảo, đừng sợ, có bà nội ở đây, sớm muộn gì bà cũng gϊếŧ con ch.ó này, sau đó sẽ nấu thịt chó cho con ăn. Nhìn thấy Tô Vũ Đình run rẩy đứng ở đó, đoán chắc có thể cô ta đang sợ hãi.

Răng của Tô Vũ Đình không ngừng va vào nhau, toàn thân cô ta không ngừng run rẩy.

Tầm mắt của cô ta vẫn dõi theo con ch.ó kia, nó đang từng bước đi theo Vãn Vãn.

Khi đã đi xa, Tia chớp còn quay đầu lạ, hung dữ trừng mắt nhìn cô ta, và cô ta không nhịn được lại rùng mình lần nữa.

Con chó này, thực sự rất đáng sợ.

“Đừng sợ, Tảo Tảo, bọn họ đã đi rồi. giọng nói của bà nội Tô truyền đến bên tai, cô ta rốt cục cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Cô ta vẫn luôn sợ chó, không chỉ vì Tia chớp là chó của Vãn Vãn, mà bởi vì cô ta thực sự sợ chó.

Nỗi sợ hãi này xuất phát từ tận đáy lòng.

Bà nội Tô cũng rất ghét Tô Vãn Vãn, lúc này còn dẫn theo một con ch.ó đi ra ngoài, đây là muốn làm cái gì vậy?

Tảo Tảo từ nhỏ đã sợ chó, không phải cô bé không biết, chẳng lẽ là cố ý?

Chắc chắn là cố ý, nếu không thì sao lại mang theo chó ra ngoài làm gì? Bà cháu hai người dắt díu nhau đi bộ về.

Vì sợ hãi, nên Tô Vũ Đình cứ co ro trong lòng bà Tô, không ngừng run rẩy, run đến mức khiến bà Tô càng ghét Tô Vãn Vãn, chỉ hận không thể lôi cô bé ra đánh một trận.

Nhưng lại không biết,Tô Vũ Đình đang vùi đầu trong n.g.ự.c bà ta ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.

Cũng không biết vì sao, hai người đang đi về bỗng gặp một con trâu đang hoảng sợ, không kịp tránh bị con trâu đẩy xuống một cái khe.

Lại còn nằm trong một cái hố phân.

Ngay lập tức, phân và nướ© ŧıểυ b.ắ.n tung tóe, mặt và tay, ngay cả cơ thể của hai người bị dính đến thối um, thậm chí nửa người đều bị ngâm trong hố phân.

Vóc dáng Tô Vũ Đình thấp, đến mức toàn bộ cơ thể của cô ta đều đã bị nhấn chìm trong hố phân.

Nếu không phải được bà Tô vớt cô ta ra, có lẽ cô ta đã c.h.ế.t trong hố phân rồi.

Đợi đến lúc Vãn Vãn biết chuyện này, cô bé còn bàng hoàng một lúc.

Tô Vũ Đình và bà nội Tô thực sự rơi xuống hố phân á?

Làm sao có thể xui xẻo như vậy? Chẳng phải họ đã đi trên con đường đó từ rất lâu rồi sao? Làm sao lại rơi xuống được.

“Nghe nói bị một con trâu điên đẩy vào” Tô Kiến Dân nói tin tức mà cậu bé nghe được.

Tô Kiến Quốc nói: "Tô Tảo Tảo đáng bị như vậy, ai bảo cô ta cản đường Vãn Vãn nhà chúng ta, trước kia còn đẩy Vãn Vãn nữa, anh vẫn còn ghi hận đấy"

Tô Cần không nói gì, Lục Tư Hoa nói: "Bà ta với Tô Tảo Tảo đã đủ xui xẻo rồi, các con đừng bỏ đá xuống giếng nữa, tránh để ông nội ở bên kia nghe được, lại oán hận chúng ta"

Tô Kiến Quốc nói: "Oán hận thì cứ oán hận đi, chúng ta cũng không phải chưa từng bị họ oán hận. Vốn là đáng đời, đối với Tô Tảo Tảo, nếu không phải vì nể tình, con còn hận không thể đánh cô ta một trận đấy."

Tô Vãn Vãn nghĩ: Mặc dù tuổi tác của Tô Tảo Tảo còn nhỏ, nhưng linh hồn của cô ta thì lớn. Nếu như đoán không sai, hẳn là Tô Vũ Đình trùng sinh, hôm đó lúc thử dò xét, Vãn Vãn đã đoán được đại khái.

Hôm nay khi họ gặp lại nhau, cô bé cũng nhìn thấy sự căm ghét trong mắt Tô Vũ Đình.

Cô bé tự thấy mình không đắc tội với cô ta, chỉ có Tô Tảo Tảo không ngừng đắc tội với cô bé, cũng không biết tại sao cô ta lại chán ghét mình?

"Tô Tảo Tảo đúng là đáng ghét, nhưng cô ta còn nhỏ như vậy, có thể hiểu được cái gì? Nếu các con đánh cô bé, thì lại thành các con có vấn đề." Lục Tư Hoa bắt đầu thuyết phục bọn Tô Kiến Quốc.

Ngay cả khi bọn họ có thể nhắm vào đại phòng, Tô Tảo Tảo cũng chỉ bằng tuổi Vãn Vãn, chỉ mới hai tuổi. Một đứa trẻ hai tuổi có thể biết cái gì?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 161: Chương 161



Bây giờ bọn họ rơi vào hố phân, mặc dù trong lòng có sự sảng khoái, nhưng cũng chỉ là nhất thời. Sau đó, không còn niềm vui nào nữa.

Bọn Tô Kiến Quốc cười một lúc, sau khi nói qua trò cười này, họ ngừng nói về nó nữa.

Bà Tô và Tô Tảo Tảo ở nhà cũ gặp xui xẻo, chẳng qua là nhất thời bọn họ bị vận rủi, không thể cả đời đều bị xui xẻo được.

Coi nó như một trò cười thôi, sau đó liền ném chuyện này sang một bên.

Trong ngôi nhà cũ, Tô Vũ Đình đang rơi nước mắt lã chã.

Cô ta đã gặp xui xẻo như vậy hai lần liên tiếp.

Lần đầu tiên là lúc đi tìm Tô Vãn Vãn, rơi xuống một rãnh nước bẩn.

Lần này, vẫn là sau khi gặp Tô Vãn Vãn, cô ta và bà Tô cùng nhau đi về, bị một con trâu đực đẩy vào hố phân. Mùi hôi thối trên cơ thể, dù có tắm rửa bao nhiêu cũng không thể làm sạch được, luôn có cảm giác ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm đó bốc ra từ cơ thể mình.

Không chỉ Tô Vũ Đình ở đó đang khóc, mà trong lòng bà Tô cũng sợ c.h.ế.t khϊếp.

Làm sao lại xui xẻo như vậy? Cái con nhóc Tô Văn Vãn đúng là sao chổi, mới nói với cô bé vài câu, đã bị một con bò điên đẩy vào hố phân với Tảo Tảo. Ngay cả sự may mắn ban đầu cũng không ảnh hưởng đến cô bé, hay là bị lây truyền.

Lúc trước đem nhị phòng tách ra, quả thật là quyết định đúng đắn, Tô Vãn Vãn xui xẻo như vậy, nếu như cả đời ở trong nhà cũ mà không tách ra, chẳng phải người bị ảnh hưởng trong tương lai chính là bọn họ sao?

Trước kia bà ta nghĩ lầm, cảm thấy không tách ra thì tốt hơn, nhưng hiện tại nghĩ lại, tách ra mới tốt, có thể cách xa nha đầu Vãn Vãn.

Nha đầu đáng c.h.ế.t kia, thực sự rất xui xẻo, sau khi bọn họ tách ra, không phải ngay cả nhà họ Trình cũng bị vận đen của nha đầu này ảnh hưởng, mẹ con nhà họ Trình suýt c.h.ế.t dưới tay thằng khốn Lương Lại Tử.

Tách ra là tốt, tách ra là điều nên làm.

Bà ta đã rửa sạch tất cả phân và nướ© ŧıểυ dính trên người, nhưng do ảnh hưởng của tâm lý, bà ta vẫn cảm thấy mùi hôi thối không sạch sẽ trên người mình.

Muốn đun một ít nước để tắm lại lần nữa, nhưng lại cảm thấy lãng phí nước, lãng phí củi ở trong nhà.

Nước và củi rất quý. Nước giếng phải ép ra, củi lại càng khó kiếm, phải lên núi chặt.

Bây giờ cả núi đều là của chung, không phải ai muốn lên núi là lên được, ai cũng chặt nhiều, củi lại không có nhiều, phải để trên tỉnh cho lấy mới lấy được.

Lúc Tô Thành Tài trở về, nhìn thấy tình hình như vậy.

Anh ta cau mày, ngay cả cơm cũng không ăn.

Đưa tay lấy tài liệu giảng dạy trong phòng xuống, vừa đi ra ngoài, bà nội Tô đã hét lớn: "Thằng ba, con ra ngoài làm gì? Chút nữa là có thể ăn cơm ngay"

Tô Thành Tài không quay đầu lại nói: “Con đi qua chỗ anh hai xem thử, rất nhanh sẽ quay trở lại. Hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi ra khỏi nhà cũ.

Bà nội Tô rất muốn gọi anh ta quay lại, nhưng nghe anh ta nói muốn đi đến nhị phòng, bà ta đảo mắt, dừng động tác lại.

Nếu thằng ba sang bên nhà thằng hai, có thể sẽ ở bên kia ăn tối, vậy thì có thể tiết kiệm được rất nhiều lương thực.

Nghe nói đồ ăn ở bên nhà thằng hai cũng không tồi, thằng ba đến đó ăn, rất tốt, vừa dịp bồi bổ cơ thể.

Thằng ba dạo này thật sự quá mệt mỏi, ăn không ngon, người mệt mỏi như vậy, chăm sóc nhiều học sinh như vậy, chắc chắn mệt mỏi lắm, bà ta nhìn mà lòng xót xa.

Thấy bà nội Tô đau lòng lau nước mắt, lại buồn bã thở dài, làm sao không thu hút sự chú ý của Tô Vũ Đình được?

Khóe miệng Tô Vũ Đình nhếch lên cười lạnh, bà lão đối xử với chú ba rất tốt, điều này rõ như ban ngày, làm cho người ta thấy hâm mộ ghen tị.

Nhị phòng không biết, lúc này thằng ba Tô Thành Tài, đang đến đây.

Bọn họ đã ăn gần xong.

Đang thảo luận về món quà đầy tháng tặng cho cục trưởng Lý, người lớn tuổi rồi mới có đứa con trai Lý Nhạc.

Lý Nhạc đã đầy tháng, nhà họ Lý không tổ chức tiệc mừng đầy tháng, nhưng bọn họ là anh em kết nghĩa, cũng không thể không tặng một thứ gì.

Nhưng tặng cái gì mới là mấu chốt.

Không thể quá keo kiệt, nhưng cũng không được quá xa xỉ.

Lý Hải Quận hiện đã được chuyển từ xã lên huyện, là người đứng đầu bộ lao động. Có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, một khi bị người khác báo cáo điều gì đó, bọn họ muốn oán trách cũng không được.

Có thể ảnh hưởng đến tính mạnh.

Ủy ban bên kia, cũng sẽ để mắt đến những người cán bộ này.

Tiệc đầy tháng, trong mắt thành viên của Ủy ban, đây chính là chuyện phong kiến mê tín, tuyệt đối không được.

"Chúng ta tặng một số sản phẩm của địa phương chúng ta đi, vừa không thu hút sự chú ý của người khác, lại thể hiện tấm lòng của chúng ta. Anh Lý vốn là người từ ủy ban nhân dân xã chuyển lên, trong lòng anh ấy, nông nghiệp là tốt nhất, đều rất tốt đẹp.

Anh ấy chắc chắn rất thích nông nghiệp, bọn họ gửi tặng chút nông sản, cục trưởng Lý chắc chắn sẽ rất vui.

"Ngày mai anh đi xin phép đội vận chuyển nghỉ phép, sau đó chúng ta cùng đi đến nhà họ Lý, cùng nhau trải qua tiệc đầy tháng thật tốt với anh Lý"

“Con cũng muốn đi? Tô Vãn Vãn giơ tay, “Đã lâu con không được gặp, em Nhạc Nhạc.

Đã lâu không gặp Lý Nhạc, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Nhạc là khi cậu nhóc mới chào đời không bao lâu, làn da đỏ ửng trên người cậu nhóc vẫn chưa phai đi, vẫn còn phấn nộn, nhỏ xinh như vậy.

Một tháng rồi không gặp, không biết tiểu gia hỏa này đã lớn được bao nhiêu rồi?

Khi nhìn thấy cậu nhóc, cô bé đã thấy rất đáng yêu, thực sự rất muốn véo khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc.

Lục Tư Hoa sờ đầu cô bé: "Đ chứ, cả năm người nhà chúng ta đều đi, không ai bị bỏ lại cả." Cười cười, "Đặc biệt là Vãn Vãn nhà chúng ta, đáng yêu như vậy, làm sao chúng ta có thể không để con đi? Ngoại trừ người trong gia đình mình, người thân thiết nhất với con là nhà họ Lý đấy"

Tô Vãn Vãn dùng sức gật đầu, mẹ nói thì chắc chắn không sai tí nào.

Đó chẳng phải là người thân thiết nhất ngoài gia đình cô bé sao?

Khi Tô Thành Tài đến, nhìn thấy nhị phòng như vậy.

Họ vừa nói vừa cười, trông rất hạnh phúc. Chính điều này, khiến anh ấy rất ghen tị.

Nhà cũ bây giờ đã mất đi niềm hạnh phúc này từ lâu, cho dù có chuyện gì tốt đẹp xảy ra, cuối cùng cũng sẽ bị đại phòng biến thành một mớ hỗn độn.

Giống như việc anh ấy đem miễn phí vị trí cho Trình Kiêu của nhà họ Trình, lúc đó liền bị đại phòng ghi hận, cảm thấy không cho bọn họ việc gì làm. Cảm thấy anh ấy không nên tặng cơ hội tốt như vậy cho người khác, và để đại phòng chiếm vị trí này.

Lúc đầu mẹ cũng hướng về đại phòng, nhưng về sau cũng bị anh ấy thuyết phục.

Anh ấy nói chuyện với mẹ mình trong phòng mấy tiếng liền, lúc này mới thuyết phục được bà nội Tô.

Anh ấy làm điều này không chỉ vì bản thân, mà còn vì toàn bộ nhà họ Tô, lời này vào tai bà ta, thật sự rất vui vẻ.

Bà nội Tô không phải rất hy vọng, nhà họ Tô sẽ hưng thịnh sao?

Sau khi thuyết phục bà ta, đại phòng bên kia không còn là vấn đề.

Điều anh ấy không ngờ tới chính là, Tô Tảo Tảo lại nói giúp anh ấy, điều này trong lúc nhất thời không thể lý giải được.

Nghĩ đến cô cháu gái này, trong lòng anh ấy có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết phải mang theo thái độ gì đối mặt với cô ta.

Rõ ràng là trẻ con, nhưng mỗi một hành động, hay lời nói nói ra, đều khiến anh ấy có cảm giác khó chịu khó tả.

Luôn cảm thấy, có gì đó rất mâu thuẫn.

Nhưng anh ấy lại không biết nói thế nào.

Hôm nay cả mẹ và Tô Tảo Tảo đều bị ngã vào hố phân, điều này khiến anh ấy cảm thấy khó tin.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 162: Chương 162



Anh ấy thậm chí ngay cả cơm còn không ăn, đã qua nhị phòng.

Đến nhị phòng, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt họ, sự khó chịu trong lòng anh ấy, dường như được chữa trị.

"Chú ba, sao chú lại tới đây? Ăn cơm chưa?" Tô Cần nhìn thấy Tô Thành Tài đi tới, kinh ngạc hỏi.

Tô Thành Tài đang định nói mình ăn rồi, nhưng ngay sau đó, tiếng "ọc ọc" từ bụng, khiến mặt anh ấy lập tức đỏ bừng.

Tiếng bụng đói, đã bán đứng anh ấy.

Tô Văn Vãn cười, cảm thấy chú ba lúc này thực sự có cảm giác khói lửa nhân gian.

Trước đây, anh ấy luôn mang đến cho cô bé một cảm giác không chân thực, giống như tiên nhân không dính khói lửa nhân gian. Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng dính rồi.

Lục Tư Hoa bị chọc cười bởi phản ứng của anh ấy, nói: "Ở nhà vẫn còn một ít thức ăn, để chị đi lấy cho chú."

Đồ ăn trong nhà còn chưa ăn hết, vốn định để làm bữa sáng ngày mai, nhưng bây giờ Tô Thành Tài tới, đồ ăn cũng không giữ được.

Cũng may, cuộc sống của nhị phòng gia đình họ Tô hiện tại rất tốt, cũng không có khó khăn như vậy.

Lục Tư Hoa đi vào bếp, quyết định kiếm gì đó cho anh ấy ăn.

Tô Văn Vãn leo lên đùi Tô Thành Tài, không cần anh ấy ôm cô bé, đã tự quen thuộc, trở nên thân thiết với anh ấy.

“Chú ba, sau này chú sẽ đối xử tệ với chúng cháu ư?” Cô bé chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt ngây thơ tò mò nhìn anh ấy.

Tô Thành Tài ngẩn ra, trong lòng có chút căng thẳng, trong ánh mắt khi nhìn Vãn Vãn có sự thăm dò và suy ngẫm.

Đương nhiên Tô Vãn Vãn nhìn thấy nét mặt của anh ta, trong phòng cũng không phải chỉ có hai chú cháu, vợ chồng Tô Cần và Tô Kiến Quốc đều ở đây.

Lúc này bọn họ cũng muốn tiếp xúc một chút với Tô Thành Tài, không mang theo bất kỳ sự thăm dò nào, chỉ là kiểu tiếp xúc rất bình thường mà thôi.

Cho dù là Lục Tư Hoa, lúc này cũng buông bỏ thành kiến trong lòng đi, nghiêm túc suy xét xem con người chú ba có đáng để bọn họ qua lại thân thiết hay không.

"Vãn Vãn, tại sao lại nói như vậy?" Tô Thành Tài ngừng động tác ăn cơm, nhẹ giọng hỏi cô bé.

Anh ta cũng không đến mức cho rằng Vãn Vãn có loại tâm cơ như vậy, sẽ chỉ cho rằng Vãn Vãn nghe thấy cách nói này từ một người nào đó.

Anh ta cũng không mong rằng, lúc bản thân thật sự muốn qua lại thân thiết với anh hai sẽ xuất hiện bất ngờ hay biến cố nào đó, cuối cùng lại trở thành công dã tràng.

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu nói: "Cháu nghe người khác nói."

Bàn tay cầm đũa của Tô Thành Tài lại nắm thật chặt, quả nhiên là như vậy ư?

"Ai nói những lời này với cháu vậy? Chú ba đối xử với Vãn Vãn có tốt hay không, bản thân Vãn Vãn cảm thấy thế nào?" Anh ta ném ra một loạt câu hỏi liên tiếp.

Tô Cần và Lục Tư Hoa ngồi đối diện nhướng mày, cũng đang nhìn Tô Thành Tài.

Tô Kiến Quốc lại đang tự hỏi vấn đề này ở trong lòng.

Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên cố gắng suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại, dáng vẻ đó lại khiến Tô Thành Tài bật cười.

Anh ta ít khi tiếp xúc với trẻ con, cho dù là khi mấy đứa cháu trai chào đời, anh ta cũng rất ít khi bế. Lúc Kiến Quốc Kiến Hoành ra đời, anh ta còn nhỏ, càng đừng nói Đại Nha Nhị Nha Tam Nha. Khi Kiến Binh chào đời, anh ta đã lớn rồi, nhưng lúc đó anh ta cũng chỉ là một đứa trẻ, không có sức lực để bế.

Sau đó Kiến Dân sinh ra, địa vị của anh hai và chị dâu ở trong nhà không ngừng giảm xuống, Kiến Dân lại nhát gan, một cục nho nhỏ, vừa gầy lại vừa yếu, khi đó anh ta học cấp hai ở trên thị trấn, càng không có thời gian và công sức đi dỗ dành trẻ con. Anh ta đặt hết tinh thần lên việc học hành, chỉ muốn thi cấp ba rồi lên đại học.

Sau nữa, cuộc vận động bắt đầu, kỳ thi đại học bị hủy bỏ, cơ hội lên đại học cũng đã mất.

Anh ta từng buồn rầu một thời gian, càng không có tâm trạng đi bế trẻ con dỗ cháu trai nữa.

Tảo Tảo và Vãn Vãn chào đời, anh ta tốt nghiệp cấp ba, lại bởi vì chuyện tìm việc làm mà cực kỳ phiền lòng.

Lúc này, tuy công việc không lý tưởng, nhưng ít ra có thể yên tâm một chút. Khi nhìn lại Vãn Vãn thì đột nhiên cảm thấy cô cháu gái này khiến anh ta yêu thương.

Hơn nữa, Vãn Vãn thật sự là một đứa bé đáng yêu, lại là con của anh hai, anh ta sẵn lòng thêm một chút kiên nhẫn cho cô bé.

"Vãn Vãn, nói cho chú ba nghe xem, là ai nói với cháu? Người ta nói gì?" Tô Thành Tài dỗ dành cô bé.

Trẻ con không có tâm cơ, có gì nói nấy, rốt cuộc là ai nói những lời đó ở trước mặt cô bé?

Tô Vãn Vãn hơi phiền não, lại lắc đầu, cũng không trả lời là ai nói. Bĩu môi, ánh mắt có chút tội nghiệp nhìn Tô Thành Tài: "Bọn họ nói, chú ba có tiền đồ, được ông bà nội thích, ba mẹ không sánh được, không phải thật lòng với nhà cháu." Cô bé nói rất chậm, gần như là một câu nói dừng mấy lần.

Nhưng Tô Thành Tài nghe vậy lại nhíu mày, rốt cuộc là ai đang đang đồn linh tinh? Anh ta liếc nhìn hai vợ chồng Tô Cần và Lục Tư Hoa ở đối diện, thấy anh hai chị dâu cũng đang cau mày nhìn anh ta.

Trong lòng anh ta càng cả kinh, đang định giải thích thì đã nghe thấy Vãn Vãn bĩu môi sắp khóc tới nơi: "Cháu không tin, chú ba tốt như vậy, không phải như người kia nói đâu" Nói đến đoạn sau, trong hốc mắt đã đầy nước mắt.

Tô Thành Tài cảm thấy khϊếp sợ, càng bắt đầu cẩn thận hơn. Anh ta dỗ dành Vãn Vãn nói: "Đừng nghe người ta nói lung tung, sao chú ba có thể làm như vậy chứ."

"Bọn họ nói, chú đối xử tốt với nhà cháu là giả, là có mục đích." Tô Vãn Vãn lại nói tiếp.

Tô Thành Tài im lặng không nói gì, nhưng Tô Vãn Vãn có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm cô bé hơi siết chặt.

Lời này chạm đến nội tâm của anh ta rồi ư?

Tô Thành Tài nói: "Sao chú ba lại giả dối với cháu chứ? Chú và ba cháu là anh em ruột thịt, chú không tốt với anh ấy thì tốt với ai? Chẳng lẽ chú muốn trở thành người cô đơn hả?"

Lời này của anh ta là nói cho Vãn Vãn nghe, nhưng chính xác hơn là nói cho Tô Cần và Lục Tư Hoa nghe.

Vấn đề mà đến cả Vãn Vãn có thể nghĩ đến, chẳng lẽ anh hai và chị dâu sẽ không nghĩ đến ư?

Lúc này bày tỏ tấm lòng một chút, đối với anh ta chỉ có lợi chứ không có hại.

Trước kia anh ta chỉ nói mà không làm nhiều, có lẽ ngoài miệng anh hai và chị dâu không nói, nhưng chắc hẳn trong lòng chắc cũng sẽ có phàn nàn. Lẽ nào Vãn Vãn nói những lời này là bởi vì cô bé nghe thấy anh hai chị dâu nói chuyện với nhau? Trẻ con không giấu được tâm sự, nên đã nói ra ngay trước mặt anh ta?

Lại nghĩ tiếp, không đúng.

Nếu như thật sự như anh hai chị dâu nói, cho dù Vãn Vãn có ngây thơ đến mấy cũng sẽ không nói như vậy ngay trước mặt ba mẹ mình và anh ta. Hơn nữa nhìn biểu cảm của anh hai chị dâu lúc nãy, hiển nhiên là không biết chuyện, điều này bọn họ không giả vờ được.

Anh hai và chị dâu đều là người thật thà, trong lòng có chuyện, ít nhiều sẽ thể hiện trên mặt. Cũng giống như mấy năm nay, anh ta có thể nhìn ra một cách rõ ràng, chị dâu có thành kiến với anh ta.

Vậy thì là ai nói đây? Không biết tại sao, anh ta lại không kìm lòng nổi mà nghĩ đến Tô Tảo Tảo.

Hai đứa cháu gái này không ưa nhau, có lẽ vào lúc tranh chấp, con bé Tảo Tảo kia đã lỡ lời thốt ra? Tảo Tảo còn biết đẩy người khác, sao có thể không nói lời độc ác được chứ?

Đứa nhỏ Vãn Vãn này thật thà giống như anh hai chị dâu, sẽ không chơi trò tâm cơ, một đứa trẻ như vậy, cho dù có tâm cơ cũng sẽ thể hiện ở trên mặt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 163: Chương 163



Chắc chắn là cô bé nghe thấy lời khiến cô bé lo lắng, lúc này mới không giấu được tâm sự mà nói với anh ta.

Đương nhiên Tô Vãn Vãn không biết thế giới nội tâm của Tô Thành Tài, càng không biết anh ta lại đổ những lời mà cô bé nói lung tung lên đầu Tô Tảo Tảo.

Cô bé nói rất chân thành: "Chú ba, chú tốt với Văn Vãn, nhất định Vãn Vãn sẽ thật lòng đối xử tốt với chú. Chú không tốt với Vãn Vãn, cho dù những lời người khác nói là giả, cháu cũng không tốt với chú."

Giọng điệu đó của đứa bé Vãn Vãn, âm thanh mềm mại kia, không những không khiến Tô Thành Tài tức giận, trái lại còn khiến anh ta càng thêm thích cô bé.

Bản thân anh ta thích nói chuyện cong quẹo, nhưng lại không thích người khác cũng nói chuyện lòng vòng với anh ta, càng thích kiểu như Vãn Vãn hơn, bụng dạ thẳng thắn. Có gì thì nói đó, có chuyện thì nói, không giấu ở trong lòng, như vậy không mệt, cũng khiến anh ta cảm nhận được sự thật lòng.

Anh ta xoa đầu Vãn Vãn: "Chú ba thật lòng tốt với cháu, tuyệt đối không giả dối."

Lại nói với Tô Cần: "Anh hai, anh đừng nghe người khác nói lung tung, anh là anh ruột của em, sao em có thể không thật lòng như lời người ta nói kia chứ." Anh ta vội vàng muốn bày tỏ tấm lòng chân thành.

Tô Cần không nói phải, cũng không nói không phải, chỉ xua tay: "Được rồi, ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi"

Trong lòng Tô Thành Tài có chút căng thẳng, anh ta không đoán được ý của anh hai.

Lục Tư Hoa lại không nói gì, đối với người em chồng này, tâm trạng của cô ấy có chút phức tạp, không biết nên nói gì mới phải.

Ở nhà anh hai, Tô Thành Tài cảm nhận được sự thả lỏng trước giờ chưa từng có, không cần suy nghĩ quá nhiều, không có những chuyện phiền phức so đo đến so đo đi như với nhà anh cả trong hai năm gần đây.

Anh ta không thích tiếp xúc với người có lòng tư lợi quá nặng, như vậy sẽ khiến anh ta cảm thấy rất mệt mỏi.

Anh hai và chị dâu sẽ không xin anh ta làm chuyện gì, cũng không có những chuyện ngoài tư lợi, ở chung với nhà anh hai, anh ta không cần phải suy nghĩ nhiều.

Nếu như muốn yêu cầu gì đó với nhà anh hai, chỉ cần đối xử tốt với bọn họ là có thể nhắc đến chuyện mà anh ta cần. Chỉ bằng điểm này, anh ta thích qua lại với nhà anh hai, chứ không phải với nhà anh cả.

Dù sao nhà anh cả cũng toan tính quá nhiều, anh ta rất không thích.

Ba mẹ thì tốt, nhưng dù sao cũng già rồi, nhiều khi cũng không thể giúp được anh ta.

Muốn trở nên nổi bật, trèo lên trên, thứ nên hy sinh thì vẫn phải hy sinh.

Sau bữa cơm, hai anh em Tô Cần nói chuyện trong sân một hồi lâu.

Vốn dĩ Tô Vãn Vãn muốn đi nghe lén, nhưng lại bị Lục Tư Hoa ôm lấy, cô bé không ra được.

Cô bé suy đoán có lẽ là liên quan đến những lời mà hôm nay cô bé nói, chắc là chú ba đi bày tỏ tấm lòng chân thành với ba rồi.

Còn việc bày tỏ tấm lòng chân thành là thật lòng hay là giả dối, không biết được.

Hai mẹ con đứng ở cửa phòng bếp nhìn ra bên ngoài, thấy hai anh em bọn họ nói chuyện hình như rất vui vẻ. Thậm chí hai người còn nhìn thấy Tô Thành Tài có vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó trên mặt xuất hiện một chút phấn khởi.

Tô Vãn Vãn tò mò, ba đang nói chuyện gì mà khiến chú ba vui vẻ như vậy?

Ngay cả hai mẹ con đứng ở xa xa bên kia cũng có thể nhìn thấy rõ sự vui vẻ trên mặt kia, vậy chắc chắn là nói chuyện gì đó có lợi cho chú ba rồi?

"Mẹ, chú ba sẽ đối xử tốt với chúng ta chứ?" Tô Vãn Vãn ngẩng đầu lên hỏi mẹ.

Lục Tư Hoa lắc đầu, cô ấy cũng không biết, chú ba đang nói chuyện với Tô Cần, không biết đã nói những gì.

Có điều cô ấy cũng không cần đợi quá lâu, Tô Cần sẽ nói với cô ấy.

Quả nhiên Lục Tư Hoa đã đoán được, Tô Thành Tài vừa đi, không cần Lục Tư Hoa hỏi, Tô Cần đã nói hết mọi chuyện cho mẹ con bọn họ.

Bao gồm cả cuộc đối thoại của hai anh em.

"Em ba nói với anh là chú ấy đối xử thật lòng với chúng ta, bảo anh đừng không nhận người em trai là chú ấy. Lúc đó anh thấy chú ấy như thể phải chịu ấm ức lớn lắm, chắc là chú ấy mâu thuẫn với bên nhà nội rồi?"

Em ba chưa từng nói chuyện với anh ấy như giây phút đó, nói ra hết mọi điều khó xử của mình, tâm sự với anh ấy, nói mình cứ ở mãi nông thôn, học thức không có nơi để phát huy, có chút đáng tiếc.

Đương nhiên anh ấy biết em ba có học thức tốt, thành tích của chú ấy ở trong trường luôn là số một số hai. Nhưng chỉ bởi vì trong nhà không có quan hệ, lúc chú ấy tốt nghiệp mới không thể tìm được công việc tốt.

Bây giờ công việc ở thị trấn tốt như vậy, có việc nào mà không cần phải có nhiều quan hệ? Cho dù là nhân viên tạm thời trong quán cơm quốc doanh cũng không phải là ai muốn vào làm cũng được, càng đừng nói đến những công nhân viên chức trong nhà máy lớn.

Ngay cả công việc trong Đội vận chuyển kia của anh ấy, nếu không nhờ quan hệ của anh rể thì sao có thể đến lượt anh ấy?

Nói đi nói lại, vẫn là do nhà họ Tô không có mạng quan hệ.

Lục Tư Hoa nghe vậy lại phản đối: "Với địa vị của chú ba ở nhà, bên nhà nội còn có thể khiến chú ấy bị ấm ức?"

Ai cũng nhìn thấy thái độ của bên nhà nội đối với chú ba, đó là thiên vị đến cực hạn. Anh ta mà phải chịu ấm ức ở bên đó ư? Dù nói thế nào, Lục Tư Hoa cũng sẽ không tin.

"Đúng vậy, ông bà nội thương chú ấy như vậy, ngay cả nhà bác cả cũng phải đứng sang bên cạnh, sao chú ba lại phải chịu ấm ức được chứ?" Dù thế nào Tô Kiến Quốc cũng không tin.

Ai cũng có thể bị ấm ức, chỉ có chú ba là không có khả năng bị ấm ức.

Ngay cả Tô Vãn Vãn cũng gật đầu liên tục, chỉ sợ là chú ba lại dùng chiêu bán thảm, muốn ba nể tình anh em để hòa thuận với chú ấy.

Xem ra lòng ba lại mềm rồi đúng không?

Tất nhiên Lục Tư Hoa biết tính cách của chồng mình, thông cảm cho anh em thì vẫn thông cảm, nhưng nhiều khi vẫn phải có nguyên tắc.

Bây giờ anh ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã thay đổi rất nhiều. Giờ cũng chỉ còn lại một phần trách nhiệm một phần tình thân với bên nhà nội, những cái khác chẳng còn gì nữa.

Lục Tư Hoa lại hỏi anh ấy: "Vậy anh trả lời như thế nào?"

Tô Cần nói: "Anh nói, anh chưa bao giờ không coi chú ấy là anh em, chỉ có bên nhà nội không coi anh là con trai là anh em. Chỉ cần chú ấy đối xử thật lòng với anh, đương nhiên anh cũng sẽ thật lòng với chú ấy, nếu không miễn bàn mọi chuyện."

Tô Vãn Vãn âm thầm like cho ba Tô, câu trả lời này khiến người ta không tìm được chút sai lầm nào.

Anh cả luôn nói ba hay mềm lòng, dễ dàng bị nhà nội lừa, thật ra Vãn Vãn không cho là như vậy.

Mềm lòng đúng là ưu điểm và cũng là khuyết điểm của ba Tô, nhưng có đôi khi mềm lòng tốt bụng chưa chắc đã là chuyện xấu.

Đương nhiên đối với bên hà nội, có đôi khi tốt bụng chưa chắc đã có thể nhận được sự đáp trả tương ứng. Nhưng chỉ cần là người có chủ tâm, thái độ làm người sẽ là đặt mình trong hoàn cảnh của người khác.

Chỉ có điều chuyện mềm lòng không thể dùng với bên nhà nội mà thôi.

Với bên nhà nội, chỉ cần ba mềm lòng, dù chỉ là một chút xíu cũng có thể lập tức lấn tới, có thể chiếm bao nhiêu lợi ích thì cứ chiếm bấy nhiêu.

"Ba, ba đáp câu này hay quá" Tô Kiến Quốc cũng giơ ngón cái với ba mình, thật ra ba cũng không phải là người dễ lừa gạt.

Biểu cảm trên mặt Lục Tư Hoa dịu xuống, lại hỏi anh ấy: "Chú ba nói thế nào?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 164: Chương 164



"Tư Hoa, có lẽ chú ba có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng ít nhất chú ấy chưa từng hại chúng ta, chỉ xét từ điểm này thì vẫn có thể qua lại với chú ba. Em cũng đừng luôn mang thành kiến để nhìn chú ấy, bây giờ chú ba..." Thở dài một tiếng: "Chú ấy nói chú ấy sẽ không quên tình nghĩa anh em."

Lục Tư Hoa hừ lạnh một tiếng, nhưng không lên tiếng.

Tô Cần nói hơi lắp bắp: "Tư Hoa, yên tâm, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với gia đình mình. Cho dù chú ba có tốt cũng không bằng em và các con"

Lục Tư Hoa không muốn lại cãi nhau với Tô Cần vì vấn đề này, anh ấy có ý nghĩ của anh ấy, cô ấy cũng có ý nghĩ của mình.

Chỉ cần không có hại cho gia đình nhỏ của bọn họ, cô ấy sẽ mắt nhắm mắt mở.

Tô Kiến Quốc cũng im lặng suy nghĩ, từ những lời của ba, cậu bé nghe được một vài thứ. Trước mắt đúng là chú ba chưa từng hại nhà bọn họ, một loạt những chuyện gần đây, mỗi một chuyện đều hợp với ý muốn của nhà bọn họ. Bất kể là chuyện cậu bé và Kiến Binh đi học, hay là chuyện Trình Kiêu có thể đi học miễn phí, đối với nhà bọn họ mà nói đều là có lợi.

Dượng bảo bọn họ cẩn thận trong việc đối đãi với chú ba, điểm này cậu bé hiểu. Ba bận tâm đến tình nghĩa anh em, đôi khi sẽ không nỡ bỏ mặt mũi để từ chối chú ba, ở đây có cậu bé, cậu bé đã sắp mười bốn tuổi, có thể chống đỡ cho cái nhà này rồi.

Mặc kệ chú ba đối xử thật lòng với bọn cũng được, giả đối cũng được, trước mắt nhà bọn họ không bị thiệt, đều là người thân, có thể giúp đỡ thì giúp một tay thôi.

Khi còn nhỏ, chú ba cũng rất thương các cậu.

Bên kia Tô Cần đang dỗ dành Lục Tư Hoa, đối thoại của người lọt vào trong tai Tô Vãn Vãn, vẻ mặt của cô bé cũng không được vui.

Việc muốn lôi kéo chú ba là do cô bé đưa ra, cô bé làm như vậy là có mục đích.

Tình anh em giữa ba và chú ba rất sâu, chỉ cần chú ba không làm chuyện chạm đến giới hạn của ba, mối quan hệ này sẽ không bao giờ đứt được.

Chú ba không giống bác cả, làm việc không suy nghĩ, chú ấy sẽ không làm những chuyện khiến ba tức giận, mà chỉ thăm dò, có lẽ sẽ mượn d.a.o của người khác.

Trước mắt điều mà chú ba muốn chỉ đơn giản là công việc, mà chi thứ hai có tầng quan hệ này ở đây, như vậy chú ấy sẽ luôn phải cần đến chi thứ hai, cũng sẽ không phản bội.

Còn chuyện sau này có phản bội hay không, Tô Vãn Vãn đã từng cân nhắc, nhưng chỉ cần có thứ khiến chú ba lo sợ và kiêng dè, vậy thì có lẽ chú ấy sẽ không phản bội.

"Anh biết mà, nếu như có một số chuyện ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của chúng ta, vậy thì mặc kệ là anh em hay là mẹ ruột, anh cũng sẽ không nhượng bộ nữa" Tô Cần như thể đã quyết tâm, khiến cho Lục Tư Hoa thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy, ba của hôm nay đã khác với ba của trước kia.

Trước kia bất kể ai đúng ai sai, phần tình nghĩa trong lòng ba vẫn còn, dù bà nội Tô có làm ầm ĩ thế nào, cho dù không nghe, ba cũng sẽ không thật sự chống đối.

Nhưng dường như bây giờ đã khác.

Cô bé nghe ra được sự kiên định trong lời nói của ba.

Lục Tư Hoa lại đi chuẩn bị những thứ sẽ tặng trong tiệc đầy tháng, lấy ra một số loại nông sản.

Lúc sắp xếp xong tất cả, trời cũng đã khuya lắm rồi, các con đều đã ngủ.

Tô Vãn Vãn ngủ chung phòng với ba mẹ, cô bé muốn ở một mình một phòng, hoặc là ngủ với các anh trai, nhưng ba mẹ không đồng ý, cuối cùng chuyện này đành phải thôi.

Đang ngủ say, trong lúc mơ màng, cô bé nghe thấy ba mẹ nói chuyện, bàn bạc các công việc liên quan tới chuyện đi dự tiệc đầy tháng.

Vãn Vãn trở mình, tiếp tục ngủ, đang sắp ngủ say thì đột nhiên nghe thấy Lục Tư Hoa hỏi Tô Cần "Chuyện chúng ta sắp đi tham dự tiệc đầy tháng, anh không nói với chú ba đấy chứ?" Ánh mắt lại nhìn anh ấy chằm chằm.

Lại trách móc một câu: "Nếu như chú ba biết chuyện này, chắc chắn sẽ bám lấy chúng ta đòi đi theo."

Trong bóng tối không hề có giọng của Tô Cần, trong phòng yên tĩnh một hồi.

"Anh nói rồi?" Vãn Vãn nghe thấy giọng của Lục Tư Hoa cất cao, ngay sau đó cũng cảm nhận được mẹ ngồi dậy từ trên giường.

Động tĩnh này khiến cho Vãn Vãn không muốn nghe cũng khó, cô bé hoàn toàn tỉnh lại.

Cô bé nghe thấy ba Tô nói lẩm bẩm: "Anh nói rồi"

Lục Tư Hoa không lên tiếng, trong bóng đêm, không nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng từ hô hấp nặng nề của cô ấy, có thể nghe thấy hô hấp của cô ấy đã rối loạn.

Vãn Vãn mở mắt ra, mượn ánh trắng yếu ớt nhìn sang.

Ánh trăng hằn bóng đen lên mặt Lục Tư Hoa, không thấy rõ biểu cảm, nhưng có thể tưởng tượng ra được, cô ấy không vui.

Tô Cần nói: "Tư Hoa, chuyện chúng ta sẽ tham dự tiệc đầy tháng không giấu được. Chuyện con của anh Lý chào đời khi nào, chú ba vừa đi nghe ngóng đã hỏi thăm được, cũng có thể tính được thời gian, chuyện này không cần phải giấu diếm. Lúc đó chú ấy hỏi thẳng anh, có phải là con của anh Lý sắp tổ chức tiệc đầy tháng hay không, chú ấy còn biết rõ hơn cả anh."

Lục Tư Hoa không nói gì, im lặng một lúc.

Đầu óc của Tô Vãn Vãn đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Thật ra ba nói không sai, chuyện này không giấu được chú ba. Nếu chú ba đã trực tiếp hỏi ba như vậy, chắc chắn là chú ấy đã hỏi thăm rõ ràng. Dù ba có phủ nhận cũng vô ích.

Chuyện này, đúng là không giấu được.

"Chú ba hỏi anh, có thể đi cùng không."

"Anh đồng ý rồi?"

"Anh.." Tô Cần mở miệng, lại nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: "Anh không đồng ý"

Tô Vãn Vãn nghe đến đó xem như đã hiểu, chắc chắn là chú ba nghe nói chuyện nhà họ Lý sắp tổ chức tiệc đầy tháng từ chỗ nào đó, nên bèn đến thăm dò ba.

Cô bé có thể tưởng tượng được, chắc chắn là chú ba muốn đi cùng, buổi chiều khi chú ấy nói chuyện với ba ở đó, biểu cảm đột nhiên phấn khởi, hẳn là vì chuyện này nhỉ?

Có thể móc nối được quan hệ với ba nuôi, đối với chú ba mà nói, đúng là một chuyện vô cùng quan trọng.

Nếu như may mắn, nói không chừng còn có thể lấy về cho chú ấy một chức vụ.

Chú ba tốt nghiệp cấp ba, điều này ở đầu thập niên 70 không có kỳ thi đại học mà nói, văn bằng đã rất là cao rồi.

Có chút quan hệ, đúng là có thể trực tiếp tìm được công việc rất lý tưởng, còn có thể làm công việc chính thức luôn.

Nhưng bên nhà nội không có quan hệ, chi thứ hai có quan hệ nhưng lại xích mích với bên đó, thảo nào Tô Thành Tài lại sốt ruột.

Chú ba có mặt dày đi theo không? Đáp án là khẳng định.

Còn nhớ lần trước bọn họ đi tham dự tiệc tắm ba ngày, chú ba cũng từng đến nhà tìm bọn họ còn gì? Lúc ấy bọn đã ra khỏi nhà từ lâu, nếu không chú ba cũng sẽ không bắt gặp cảnh tượng Lương Lại Tử bắt nạt mẹ Trình.

"Anh muốn giới thiệu công việc cho chú ấy?" Giọng của Lục Tư Hoa cắt ngang suy nghĩ của Vãn Vãn.

Tô Cần vội vàng lắc đầu: "Không có, anh sẽ không lấy tình nghĩa của mình đi tìm công việc cho chú ấy. Anh Lý tốt với chúng ta, anh không thể làm chuyện như vậy khiến anh ấy khó xử."

Lục Tư Hoa thở dài: "Anh nghĩ được như vậy là đúng rồi. Giữa chúng ta và nhà họ Lý đừng kéo theo những thứ đó, chúng ta qua lại với nhau như thân thích, đừng yêu cầu anh Lý làm chuyện gì, sẽ khiến lòng anh Lý nguội lạnh"

"Đương nhiên anh biết những điều này, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy"

"Rốt cuộc anh có đồng ý cho chú ấy đi cùng hay không?" Lục Tư Hoa lại đột nhiên hỏi.

"Không có thật mà." Tô Cần có chút tức giận.

Tô Vãn Vãn cũng đang tự hỏi, ba có đồng ý không?

Chắc hẳn là không. Tuy ba coi trọng tình nghĩa, nhưng cũng biết hậu quả của việc này.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 165: Chương 165



Quả nhiên, cô bé nghe thấy mẹ Tô thở phào một hơi: "May mà anh không đồng ý, em chỉ sợ anh sẽ đồng ý. Nếu như lúc ấy anh đồng ý, vậy thì hậu quả..."

Dừng một lát, cô ấy thở dài nói: "Nếu như chú ba cũng đi cùng, anh Lý và chị Tuyết Trân sẽ nghĩ chúng ta như thế nào? Cho rằng chúng ta muốn dựa vào quan hệ của bọn họ để tìm lợi ích cho anh em đấy.

Tô Cần cũng nghĩ đến hậu quả này, lập tức sợ đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, may mà anh ấy cắn răng không đồng ý.

"Mình à, anh nói xem liệu chú ba có đi cùng chúng ta không?" Lục Tư Hoa tự hỏi vấn đề này.

"Chắc là sẽ không đâu nhỉ?"

Chú ba sẽ không lợi dụng hội này để đi thật sao? Tô Vãn Vãn lại cho rằng, chắc chắn chú ba sẽ đi. Nếu như cùng đi tham dự tiệc đầy tháng sẽ có được bao nhiêu lợi ích, chú ấy không biết chắc?

Chỉ cần vận dụng một chút, chắc chắn sẽ có thể thành công.

Trong sách là một người giỏi giang như vậy, sao có thể vấp phải trắc trở ở phương diện này được?

Đương nhiên chú ấy cũng từng vấp phải trắc trở, ví dụ như nhờ bạn học của chú ấy tìm việc làm, đáng tiếc là bạn học của chú ấy không ổn, tiền đã tiêu nhưng lại không có công việc.

Nhưng ba nuôi như vậy, đâu phải là người mà bạn học của chú ấy có thể so sánh được?

Cho dù quá trình sẽ có khúc khuỷu, nhưng kết quả chắc chắn sẽ là tốt đẹp.

Tô Vãn Vãn đã hoàn toàn không ngủ được.

Ngày hôm sau, quả nhiên đúng như Tô Vãn Vãn đoán, sáng sớm Tô Thành Tài đã đến tìm cả nhà Tô Cần, chặn bọn họ ở cửa.

Anh ta cũng không tới tay không, mà mang theo rất nhiều thứ. Cũng không biết anh ta làm thế nào để tìm được những thứ kia, hai bình sữa mạch nha, một túi sữa bột, còn cả hai túi quả vải khô, một cân đường đỏ, cộng thêm một ít nông sản.

Tô Vãn Vãn không kìm được mà nhìn Tô Thành Tài thêm mấy lần, không khỏi cảm thán trong lòng, chú ba này quả thật rất ghê gớm, chỉ trong thời gian nửa ngày đã, rốt cuộc chú ấy làm thế nào có được những thứ này?

Những thứ này, đa phần đều là thứ không dễ mua được, cần phải nhờ chút quan hệ, còn cần rất nhiều phiếu, đây không phải là chuyện mà bên nhà nội có thể làm được.

Có thể tìm được những thứ này trong thời gian ngắn như vậy, chỉ có một nguyên nhân có thể suy đoán, đó chính là chú ấy đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Đây là đã để mắt tới nhà Tô Cần từ lâu, biết chuyện bọn họ sẽ đi tham dự tiệc đầy tháng?

Hơn nữa còn tới sớm như vậy, rõ ràng chính là muốn đi theo.

"Anh hai, cảm ơn anh đã cho em cơ hội lần này, nhất định em sẽ cố gắng trân trọng."

Tô Cần nghe thấy lời này thì ngẩn ra, ngay sau đó nhíu mày lại, anh ấy cho Tô Thành Tài cơ hội này bao giờ?

"Tại sao em lại tới đây?" Tô Cần nhỏ giọng hỏi anh ta.

Tô Thành Tài nói: "Anh hai, chẳng phải anh bảo em cùng đi tham dự tiệc đầy tháng nhà bí thư Lý, em bèn...

Tô Cần nói: "Anh đồng ý cho em đi cùng bao giờ?"

Trái tim Tô Thành Tài lập tức chìm xuống, trên mặt vẫn chất đầy nụ cười: "Anh hai, anh quên rồi hả? Chính miệng anh đồng ý.." Nói được một nửa lại cúi đầu xuống.

Lục Tư Hoa kéo Tô Cần sang, nhỏ giọng hỏi anh ấy: "Anh đồng ý với chú ấy thật hả?"

Tô Cần bảo đảm với cô ấy: "Không có, thật sự không có." Trong lòng đột nhiên có chút giận dữ, anh ấy bị chú ba gài bẫy ư?

Vẻ mặt không vui.

Anh ấy nói: "Chú ba, chú về đi, chuyện này không ổn."

Tô Thành Tài âm thầm nghiến răng, nhưng mặt lại mỉm cười nói: "Anh hai chị dâu, em thật lòng muốn đi chúc mừng tiệc đầy tháng nhà bí thư Lý, anh xem em đã chuẩn bị quà cáp xong rồi." Dừng một lát, trên mặt anh ta tỏ ra hơi ấm ức, có chút lúng túng: "Em... Vậy em không đi nữa, quà này anh chị mang đi theo, tặng cho bí thư Lý, đó là tấm lòng của em, em..."

Khung cảnh im ắng.

Lúc này ngay cả Tô Cần cũng không tiếp tục nói đỡ cho Tô Thành Tài nữa, chuyện này chú ba làm rất không ngay thẳng.

Cho dù là ai bị người ta đùa bỡn như vậy, trong lòng cũng đều không thoải mái.

Tô Kiến Quốc nói: "Chú ba, chú đi theo như vậy thật sự không được, chuyện này không ổn"

"Thật ra em qua đó cũng là ý của thôn, bí thư Lý có ơn với thôn Hạ Hà chúng ta, không những có trợ giúp trong việc phát triển nông nghiệp, mà còn xây trường tiểu học cho thôn chúng ta, vậy nên em mới có cơ hội làm hiệu trưởng. Ông Sơn Thúc và bác Đại Minh nói, bọn họ cũng sẽ đi, đúng lúc trong thôn có máy kéo vận chuyển lương thực." Lại dừng một lát, Tô Thành Tài nói: "Nếu như anh hai không muốn cho em đi theo anh chị, vậy thì em sẽ tự mình đi, đi theo mấy người ông Sơn Thúc"

Đã nói đến nước này, Tô Cần bèn im lặng.

Chuyện này, dường như không để anh ta đi cũng không được?

Đang nói chuyện, quả nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng máy kéo, còn cả giọng của ông Sơn Thúc: "Tô Cần, Tư Hoa, các cháu chuẩn bị xong chưa?"

Trong nhà cục trưởng Lý, có rất nhiều người tới. Dù anh ấy nói nhà mình không tổ chức tiệc đầy tháng, nhưng vẫn có người tới tặng quà cho bọn họ.

Hiện giờ địa vị của cục trưởng Lý cũng không thấp, có người muốn móc nối một chút quan hệ nên tới tham dự tiệc đầy tháng của con anh ấy, những chuyện này không ngăn cản được.

Nhưng anh ấy vẫn luôn không nhận quà.

Nhà Tô Cần đến, đương nhiên cục trưởng Lý phải tiếp đón kiểu khác, đón bọn họ vào nhà.

Nhìn thấy Tô Thành Tài ở bên cạnh Tô Cần, lông mày của cục trưởng Lý hơi nhíu lại, nhưng đã nhanh chóng thả lỏng.

Anh ấy đoán được tại sao Tô Thành Tài tới đây, chẳng phải là muốn nhờ quan hệ của Tô Cần để anh ấy giúp đỡ hay sao?

Ấn tượng của anh ấy với Tô Thành Tài không tốt cũng không xấu, đây là một người thông minh, có tâm cơ.

Có tâm cơ thì không sợ, có tâm cơ chứng tỏ là người thông minh, chỉ cần đừng thông minh quá mức, đừng chọc phải người không nên chọc, đương nhiên anh ấy cũng sẽ thưởng thức.

Anh ấy ở cơ quan chính phủ, có hạng người gì mà chưa từng gặp? Mặc kệ là đàng hoàng hay là có tâm cơ, có tham vọng, anh ấy đều đã từng gặp. Tất nhiên anh ấy cũng biết mục đích của Tô Thành Tài.

Biết thì biết, còn chuyện có giúp hay không phải xem tâm trạng của anh ấy, vả cả xem chính bản thân Tô Thành Tài.

Mạnh Tuyết Trân và Lục Tư Hoa ngồi ở trong nhà, Lục Tư Hoa ôm Lý Lạc ở trong tay, Tô Vãn Vãn ở bên cạnh đang ghé tới trước mặt cậu bé, bàn tay nhỏ chơi đùa với Lý Lạc.

"Tư Hoa, tại sao em chồng nhà em lại cùng tới đây vậy?"

Lục Tư Hoa đang chơi với Lý Lạc, nghe thấy câu hỏi của Mạnh Tuyết Trân thì ngẩn người, ngẩng đầu lên: "Nói là trong thôn muốn cảm ơn sự trợ giúp của anh Lý đối với thôn Hạ Hà nên mới cùng đi theo.

Cô ấy cũng không giấu diếm Mạnh Tuyết Trân điều gì, cô ấy cho rằng dù có có giấu diếm cũng vô ích, trong lòng người ta cũng hiểu rõ, chi bằng hãy trả lời thành thật.

Cũng bởi vì Lục Tư Hoa thành thật, rất ít khi mưu toan nên mới khiến cho Mạnh Tuyết Trân càng thêm thích cô ấy.

Thật ra không cần Lục Tư Hoa nói, Mạnh Tuyết Trân cũng chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

Nếu như Lục Tư Hoa che giấu chuyện này, cho dù Mạnh Tuyết Trân không nói gì, trong lòng cũng sẽ có chút không thoải mái. Nhưng Lục Tư Hoa lại không giấu diếm, thẳng thắn nói thật mọi chuyện với cô ấy.

"Em không sợ chú ba nhà em lợi dụng các em ư?"

"Chúng em chẳng có gì cho chú ấy lợi dụng cả, còn phải từ chối."

Mạnh Tuyết Trân im lặng suy nghĩ một hồi, thử hỏi dò cô ấy: "Hai em muốn anh Hải Quân giúp đỡ sắp xếp cho Tô Thành Tài một chút?"

Lục Tư Hoa lại lắc đầu: "Em và nhà em chưa từng nghĩ như vậy, sẽ không lợi dụng quan hệ giữa chúng ta để kiếm chác lợi ích cho anh em."
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 166: Chương 166



Mạnh Tuyết Trân thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng người của chi thứ hai nhà họ Tô sẽ giúp đỡ một cách ngu ngốc, tuy rằng bọn họ không sợ, nhưng đồng thời cũng sẽ thất vọng.

Bây giờ hành động của chi thứ hai nhà họ Tô khiến cô ấy rất vui mừng.

Nếu như Tô Cần và Lục Tư Hoa thật sự muốn lợi dụng quan hệ của bọn họ để kiếm lợi ích cho Tô Thành Tài, vậy thì cô ấy sẽ phải đánh giá bọn họ thấp hơn một bậc.

"Bên phía ba mẹ chồng em còn có người tới làm ầm ĩ với nhà các em không?" Đây là đề tài mà Mạnh Tuyết Trân quan tâm nhất.

Lục Tư Hoa nói: "Gần đây đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không còn sang nói này nọ nữa, có lẽ đây chính là kết quả của chú ba "Xem ra chú ba nhà em không phải là cái gì cũng sai" Mạnh Tuyết Trân không khỏi nói.

Quả thật là một nhân vật.

Đối với Tô Thành Tài mà nói, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là một cơ hội, còn chuyện cuối cùng cơ hội này sẽ mang lại cho anh ta bao nhiêu, vậy phải xem anh ta cố gắng thế nào.

Anh ta chỉ loanh quanh ở trước mặt những cán bộ có thân phận địa vị nhất định kia tựa như một con bươm bướm vậy, càng đừng nói đến việc trò chuyện với cục trưởng Lý.

Đối với những cán bộ kia, Tô Cần không quen biết bọn họ, vốn không thể chen miệng vào được, cùng lắm chỉ là ở bên cạnh cười phụ họa. Mặc kệ là thưởng thức hay là thân phận đều không cùng đường với bọn họ.

Nhưng không ai xem thường anh ấy, đương nhiên những người kia cũng như đã thành tinh vậy, có gì mà không rõ?

Nhìn từ thái độ của cục trưởng Lý đối với Tô Cần là biết tuy Tô Cần trông tầm thường, nhưng cục trưởng Lý người ta lại khá coi trọng anh ấy.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cả quá trình bọn họ đều khách khí với Tô Cần.

Cũng chính là bởi vì Tô Cần, trên phương diện cư xử với Tô Thành Tài, bọn họ cũng đều rất khách khí, Tô Thành Tài lại khéo đưa đẩy, chẳng mấy chốc đã hòa nhập được.

Ở trong nhà cục trưởng Lý, thậm chí Tô Cần còn gặp được lãnh đạo trực tiếp của anh ấy, còn cả bộ trưởng và phó bộ trưởng của Bộ vũ trang. Cũng là vào lúc này, lãnh đạo của Bộ vũ trang và Đội vận chuyển mới biết được quan hệ giữa Tô Cần và bí thư Lý.

Bộ trưởng của Bộ vũ trang, về mặt chức vụ thì không phân cao thấp với cục trưởng Lý, đều là cán bộ cấp cục của huyện, nhưng cục trưởng Lý có nhiều hơn bọn họ một loại cơ hội, đó chính là cơ hội trèo lên trên.

Cục trưởng Lý từ bí thư Công xã đến cục trưởng, là người leo lên từ cơ sở, bất kể là trình độ nghiệp vụ hay là những thứ khác cũng đều rất xuất sắc. Nhân tài như vậy, sao bọn họ có thể xem nhẹ, ai mà biết liệu có còn leo lên trên tiếp nữa hay không?

Cũng chính bởi vì tầng quan hệ này, ánh mắt khi nhìn Tô Cần đương nhiên cũng khác. Ban đầu bởi vì quan hệ của anh rể Tô Cần là Tôn Trường Vệ, bọn họ đã nhìn Tô Cần bằng ánh mắt khác, bây giờ thấy quan hệ của anh ấy với cục trưởng Lý, lại có gì mà không rõ nữa chứ?

Tiểu Tô người ta tuy là một nông dân, nhưng quan hệ cứng lắm.

Bộ trưởng và phó bộ trưởng của Bộ vũ trang liếc nhìn nhau một cái, đã biết nên làm thế nào.

Đội trưởng Đội vận chuyển và bí thư chi bộ càng biết chống lưng của Tô Cần không phải là cứng bình thường, cũng biết nên xử lý quan hệ với Tô Cần trong công việc như thế nào.

Tô Cần không biết rằng, bởi vì cơ hội trong tiệc đầy tháng lần này mà tương lai đã mang đến cho anh ấy biết bao điều tốt.

Tất nhiên cục trưởng Lý biết điểm này, cũng đoán được sẽ mang đến thuận lợi cho công việc của Tô Cần sau này, đây cũng là nguyên nhân mà anh ấy đặc biệt mời lãnh đạo của Bộ vũ trang và Đội vận chuyển tới.

Anh ấy thật sự rất có lòng với Tô Cần, từ tận đáy lòng muốn giúp đỡ Tô Cần.

Sau đó Tô Vãn Vãn mới biết được những chuyện này nhờ Tô Cần nói, trong lòng cảm thán sự quan tâm của ba nuôi đối với chi thứ hai nhà họ Tô.

Chỉ một hành động không nhặt của rơi lại có thể mang đến nhiều lợi ích cho gia đình như vậy, một hành động kết nghĩa nhìn như bình thường lại mang đến lợi ích thực tế cho gia đình, ban đầu bọn họ không hề nghĩ tới những điều này.

Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn quốc doanh, bởi vì nhiều người nên cục trưởng Lý bao luôn mấy bàn.

Không nhận một món quà nào, anh ấy không sợ người khác điều tra anh ấy, chẳng qua là bởi vì con trai đầy tháng nên vui vẻ một chút mà thôi.

Tất nhiên Tô Vãn Vãn sẽ ngồi ở bên cạnh ba mẹ, bên cạnh nữa chính là vợ chồng cục trưởng Lý, còn Tô Thành Tài thì ngồi ở bên cạnh Tô Kiến Quốc.

Tô Thành Tài hoàn toàn là nhờ hưởng ké nhà Tô Cần mới có thể chính thức xuất hiện ở trước mặt những cán bộ lớn nhỏ kia.

Trong cả buổi tiệc, nụ cười trên mặt anh ta chưa từng tắt, mắt cũng híp lại thành một đường. Nhưng anh ta cũng không hề cúi người lấy lòng những cán bộ lớn nhỏ kia, vui vẻ phóng khoáng, càng thêm có duyên trong mắt mọi người.

Tô Vãn Vãn ở bên cạnh đã nhìn thấy, khóe miệng co giật, chú ba quả là một người giỏi giao tiếp, bất kể là cơ hội nói chuyện nào, chú ấy cũng có thể chen miệng vào được, còn không khiến người khác chán ghét chú ấy, đây cũng là một loại năng lực.

Có một số người trời sinh đã giỏi giao tiếp.

"Tiểu Tô, làm cho tốt nhé" Bộ trưởng Bộ vũ trang vỗ bả vai Tô Cần, lại nói với đội trưởng Đội vận chuyển: "Tiểu Tô là một nhân tài hiếm có đấy"

Đội trưởng Đội vận chuyển có gì mà không hiểu? Tất nhiên là biết ý của lãnh đạo, thế này là muốn bọn họ bồi dưỡng Tô Cần cẩn thận đây mà.

Bọn họ nói: "Tô Cần là một nhân viên ưu tú, không lâu nữa sẽ có một cơ hội chuyển chính thức, chúng tôi đã biết xử lý như thế nào rồi"

Cục trưởng Lý cười nhẹ, coi như không nghe thấy gì. Đương nhiên là biết ý của các lãnh đạo Bộ vũ trang và cán bộ Đội vận chuyển, đây là muốn cất nhắc Tô Cần, nhưng anh ấy không thể nhúng tay vào, chỉ đành giả vờ như không biết.

Người vui vẻ nhất không ai hơn được Tô Vãn Vãn, cô bé hiểu rất rõ loại quy tắc đó ở trong quan trường.

Chính là bởi vì ba nuôi, chuyện ba chuyển chính thức đã là chắc chắn, gần như không có lo lắng nữa.

Tô Thành Tài nhìn thấy hết tất cả, nghe vào trong tai, anh ta là người thông minh, có gì mà không hiểu?

Những suy đoán trước đây đã được chứng thực, bởi vì quen biết với cục trưởng Lý mà từ lâu anh hai đã đạt được lợi ích trực tiếp.

Trên mặt anh ta không có biểu cảm gì khác, không nhìn ra những suy nghĩ trong lòng anh ta.

"Tô Thành Tài, cậu qua đây một lát, tôi có lời muốn nói với cậu" Ngay khi bọn họ sắp kết thúc bữa tiệc, cục trưởng Lý gọi Tô Thành Tài lại.

Anh ấy cũng đã đoán được mục đích mà Tô Thành Tài tới đây, anh ấy nhìn thẳng vào mắt Tô Thành Tài nói: "Cậu muốn lên thị trấn làm việc?" Ăn nói thẳng thắn, không hề có một chút quanh co lòng vòng.

Tô Thành Tài mở miệng, vẫn chưa đoán được dụng ý của cục trưởng Lý khi hỏi câu này. Anh ta cũng không dám nói dối là mình không muốn, mục đích anh ta tới đây chẳng phải là vì chuyện này hay sao?

Anh ta khẽ gật đầu.

Cục trưởng Lý nói: "Tôi có thể cho cậu cơ hội này, nhưng mà... Tô Thành Tài, không ai là kẻ ngu cả, lúc cậu lợi dụng anh hai cậu, chưa chắc đã không phải là đẩy anh hai cậu ra ngoài. Làm người, muốn có chút lợi ích có thể hiểu được, nhưng đừng có coi người ta như đồ đần."

Sắc mặt của Tô Thành Tài đỏ bừng lên.

"Nếu như cậu thật lòng muốn qua lại với anh cậu, không mang theo bất kỳ mục đích gì, chắc hẳn cậu hiểu rõ anh cậu hơn cả tôi, chú ấy sẽ đối xử thật lòng với cậu. Nhưng một khi cậu dùng thủ đoạn, dùng tâm cơ, cho dù đạt được mục đích của mình thì thế nào?"
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 167: Chương 167



Tô Thành Tài cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên: "Bí thư Lý, em thật lòng với anh hai của em mà"

"Mong rằng cậu có thể nhớ kỹ lời này, tôi có thể tìm công việc ở trên thị trấn cho cậu"

Trên mặt Tô Thành Tài vui mừng, cảm kích nói: "Bí thư Lý, em... cảm ơn, cảm ơn anh"

"Đừng vội cảm ơn tôi, tôi chỉ nể mặt anh cậu thôi, cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn anh cậu." Cục trưởng Lý nói: "Nhưng cậu phải nhớ lấy, tôi có thể cho cậu cơ hội này thì cũng có thể hủy bỏ cơ hội này Tô Vãn Vãn nhìn thấy rõ ràng, từ sau khi ba nuôi tìm chú ba, biểu cảm trên mặt chú ba có chút vừa đau đớn vừa vui vẻ?

Đây là có chuyện tốt?

Chẳng lẽ ba nuôi muốn giúp chú ba thật? Cô bé cũng không dám chắc.

Quà mà Tô Thành Tài mang tới, cục trưởng Lý cũng không nhận, đều không nhận như nhau, nhưng anh ấy lại nhận quà của Tô Cần.

Đó là hai chuyện khác nhau, giữa Tô Cần và cục trưởng Lý là anh em qua lại với nhau, hai người không có quan hệ lợi ích, chỉ là anh em đơn thuần. Còn Tô Thành Tài lại không phải vậy, anh ta mang theo mục đích mà tới, sao cục trưởng Lý có thể nhận quà của anh ta? Cho dù là những nông sản kia, anh ấy cũng không nhận, Tô Thành Tài mang tới thế nào thì mang về như vậy.

Nhưng Tô Thành Tài cũng không luống cuống, không nhận quà, nhưng thu hoạch của anh ta lại không nhỏ, anh ta rất vui mừng.

Huống hồ trước đi ra, cục trưởng Lý còn gặp riêng anh ta, nói chuyện với anh ta rất lâu.

Ánh mắt khi nhìn Tô Cần cũng càng thêm chân thành, Tô Thành Tài nói: "Anh hai, cảm ơn anh"

Tô Cần cũng đoán được nguyên nhân anh ta nói "Cảm ơn", chỉ lắc đầu: "Không cần cảm ơn anh, tất cả những chuyện hôm nay đều là do chú tranh thủ được."

Tô Thành Tài nói: "Không, anh hai, nếu như không có quan hệ của anh, em vốn không có được cơ hội quen biết bí thư Lý... à không, cục trưởng Lý, càng không có cơ hội quen biết những nhân vật lớn kia, đó là chuyện em không dám nghĩ đến."

Những người bạn học kia của anh ta, những người bạn học ngoài miệng thì khoác lác có nhiều quan hệ kia, có ai có thể so được? Những cậu ấm của các nhà lãnh đạo nhỏ trong xưởng kia đã là những bạn học có quan hệ tốt nhất và có chống lưng nhất mà anh ta quen biết rồi, so với những nhân vật lớn mà anh hai dẫn đi làm quen, vốn không phải cùng một cấp bậc.

Anh ta cảm nhận được sâu sắc tầm quan trọng của mạng quan hệ đối với bản thân.

Mạng quan hệ của anh hai là thật sự là thứ mà dù anh ta có cố gắng cả đời cũng không thể đạt được.

Cho dù anh ta đã biết anh hai có công việc rất tốt.

Anh ta có ghen tị không? Anh ta lẩm bẩm tự hỏi trong lòng.

Không thể phủ nhận, rất ghen tị, ghen tị đến nỗi trong lòng rỉ máu.

Anh hai không tài giỏi bằng anh ta, nhưng lại có may mắn như vậy, hoặc là nói từ sau khi Vãn Vãn sinh ra, bắt đầu từ khi tách hộ, gia đình anh hai đã ngày một tốt hơn, bây giờ còn có công việc tốt như vậy.

Nếu như công việc ở Đội vận chuyển thuộc về anh ta thì sao?

Nhưng rất nhanh, anh ta đã đập tan ý nghĩ này.

Ý nghĩ này, không thể được.

Sẽ mất mạng đấy.

Ở thời điểm mấu chốt này, tuyệt đối không thể nghĩ như vậy.

Anh ta ép ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Lúc trở về trời đã tối, bọn họ được cục trưởng Lý cử xe đưa về, xe chở là xe Van. Trên đường về, Tô Thành Tài vẫn luôn trò chuyện với người tài xế kia, rất nhanh đã thân thiết với nhau, cũng được nghe tài xế nói rất nhiều chuyện mà trước kia anh ta không biết.

Trong lòng lại càng thêm khát vọng và quyết tâm leo lên cao, anh ta muốn trở nên nổi bật, tuyệt đối không thể uất ức cả đời ở nông thôn được.

Muốn có tiền đồ thì nhất định phải ra khỏi nông thôn, đi đến thành phố lớn, thị trấn chính là trạm đầu tiên của anh ta.

Mấy người Tô Cần vẫn chưa biết trong lòng Tô Thành Tài lại có ý tưởng lớn lao như vậy, cho dù biết cũng sẽ không coi là chuyện to tát, chỉ cho rằng đây là ước mơ của anh ta.

Tô Vãn Vãn lại không giống, bây giờ cô bé vẫn chưa biết ước mơ này của chú ba, cho dù biết thật, cô bé cũng tin chắc chắn chú ba sẽ làm được.

Tuy trong sách không viết chi tiết, cũng chỉ miêu tả sơ qua về người chú ba này, sau này chú ấy sẽ lên rất cao, tuyệt đối không chỉ đơn giản là ở trong huyện như vậy.

Vừa về đến nhà, Tô Vãn Vãn đã nghe thấy tiếng xích sắt, sau đó một bóng dáng nhào về phía cô bé, suýt nữa đã bổ nhào trúng cô bé.

Vãn Vãn cười nói: "Tia Chớp, em nặng quá!"

Tia Chớp lại tè cái lưỡi lớn ra, không ngừng liếʍ láp ở trên mặt Vãn Vãn, "Ư ử" một tiếng bày tỏ sự phản đối của nó: Lần nào ra ngoài cũng không mang nó theo, lần nào cũng ném nó ở nhà.

Tô Vãn Vãn lại không biết chút buồn bực trong lòng Tia Chớp, cô bé vuốt lông Tia Chớp nói: "Tia Chớp, có nhớ chị không? Đi theo anh Trình Kiêu có ngoan không đó?"

Tia Chớp lại "Ư ử" một tiếng xem như đang trả lời cô bé.

Hôm nay cả nhà bọn họ đều phải lên thị trấn dự tiệc đầy tháng, cũng giống như lần trước, giao Tia Chớp cho Trình Kiêu.

Lần này không xảy ra chuyện như lần trước, tất cả đều rất yên ổn, cũng không khiến cho Vãn Vãn lo lắng nhiều.

Bởi vì dạo này Trình Kiêu đi học, cũng vì cuối cùng không xảy ra những tai nạn như trong sách miêu tả, tính cách của cậu ấy không u ám cố chấp như trong sách, ít nhất khi đối mặt với cô bé, cậu ấy chưa từng thể hiện mặt u ám của mình.

Đây chính là điều mà Vãn Vãn muốn nhìn thấy.

Đã một tháng trôi qua kể từ lần đi tham dự tiệc đầy tháng kia, rất nhanh lại sắp đến cuối năm, sắp đến lúc chia lương thực rồi.

Nơi mà gần đây Vãn Vãn thích đi nhất lại là trường tiểu học trong thôn.

Ghé vào cửa sổ, nghe thầy cô giảng bài cho các học sinh, cô bé ở bên ngoài yên lặng lắng nghe.

Thỉnh thoảng cô bé sẽ đi xem tình hình học tập của Trình Kiêu và hai anh trai, bởi vì trước kia chưa từng biết chữ nên Trình Kiêu học theo trình tự là lớp một. Trước khi Kiến Quốc và Kiến Binh đi học đã từng được Lục Tư Hoa dạy chữ mấy năm, sau khi kiểm tra, hai người cùng nhau nhảy cấp. Để phân chia, Kiến Quốc nhảy tới lớp ba, còn Kiến Binh học lớp hai.

Tuy rằng lớp của bọn họ khác nhau, nhưng lại học cùng một phòng học, cùng một giáo viên dạy.

Cũng là lúc này Vãn Vãn mới biết được, trường tiểu học thôn chỉ có tổng cộng Hhai phòng học, lớp một lớp hai lớp ba chung một phòng học, lớp bốn lớp năm chung phòng học còn lại. Trường tiểu học thôn được xây dựng lại từ miếu Thổ Địa, do số lượng học sinh ít, lại thêm tình hình phòng học nên vốn không có đủ phòng cho bọn họ.

Có đôi khi nghe giáo viên ở trên bục giảng bài cho học sinh ở bên dưới, trong lòng Tô Vãn Vãn cảm thấy hâm mộ.

Cô bé cũng muốn đi học, dù kiếp trước cô bé đã học xong toàn bộ trương trình học của nghiên cứu sinh, nhưng cô bé chưa từng được đi học một ngày nào, cô bé khát vọng cảm giác ở chung với các bạn học.

Cảm giác đó chắc hẳn là cảm giác tốt đẹp nhất trên thế giới này.

Người có chung ý nghĩ với cô bé có lẽ là Tô Vũ Đình ở bên nhà nội. Nếu không phải do hạn chế tuổi tác, chắc là bây giờ con bé cũng muốn đi học nhỉ?

Vãn Vãn ở trong trường một lúc, mỗi ngày đến trường học dạo chơi như vậy, sau đó lại về nhà, có đôi khi sẽ chờ đến lúc các học sinh tan học, các anh trai sẽ bế cô bé về.

Vãn Vãn đến trường học nhiều, đương nhiên cũng khiến các thầy cô chú ý, trong đó có hiệu trưởng trường tiểu học thôn là Tô Thành Tài.

Anh ta thấy dường như cô cháu gái này rất thích đi học, trong lòng có một ý nghĩ, có nên đưa cô bé vào trường học không?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 168: Chương 168



Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng tạm thời không hỏi Văn Vãn, cũng không hỏi Tô Cần và Lục Tư Hoa, dù sao Vãn Vãn cũng còn quá nhỏ, cho dù thật sự muốn đi học cũng phải đợi lớn lên mới nói sau.

Bởi vì quan hệ với nhà Tô Cần đã dịu đi, bây giờ Tô Thành Tài rất thích chạy đến nhà Tô Cần, có lúc đã muộn còn ăn cơm ở đây luôn.

Tất nhiên là bên nhà nội cũng biết chuyện, ông nội Tô rất hài lòng vì anh em thằng hai và thằng ba thân thiết với nhau, bà nội Tô cũng hài lòng, bởi vì thằng ba đến chỗ thằng hai ăn cơm, trong nhà sẽ bớt đi một phần cơm.

Hôm nay, Tô Thành Tài bế Vãn Vãn cùng mấy đứa Kiến Quốc đi về phía nhà anh hai, từ xa xa đã nhìn thấy một đám người túm tụm ở trước cửa nhà anh hai.

Nghe thấy trong đám người truyền tới một tiếng gào khóc bén nhọn: "Thằng hai, cái đồ không có lương tâm! Bản thân có công việc, tại sao không tìm cho anh em của mày? Công việc tốt như vậy, mày làm có yên tâm được không?"

Trong lòng Tô Thành Tài cả kinh, mặt lập tức tối lại.

Tô Vãn Vãn nghe thấy giọng nói này là biết ngay ai tới. Chuyện mà chi thứ hai vẫn luôn lo lắng, cuối cùng vẫn xảy ra, chuyện công việc của ba bị bên nhà nội biết rồi ư?

Xem ra là bà nội tới cửa làm ầm ĩ đây mà.

Cô bé lại nhìn sang mặt của Tô Thành Tài thì thấy sắc mặt của anh ta u ám, rất khó coi.

Tô Vãn Vãn nhanh mắt phát hiện có người của nhà bác cả đứng ở đằng sau, trong lòng Lưu Chiêu Đệ còn ôm cả Tô Vũ Đình.

Cô bé thầm nghĩ trong lòng: Chuyện công việc của ba vẫn luôn giấu diếm rất kín kẽ, rốt cuộc là ai lỡ miệng nói ra? Chắc chắn chú ba sẽ không ngốc như vậy, ở thời điểm mấu chốt này, nếu chú ấy làm thế, đó mới là đẩy nhà bọn họ ra xa hơn.

Vậy là do Tô Vũ Đình làm?

Tô Vũ Đình đã sống lại từ lâu, tuy trong sách không viết Tô Cần đã từng có công việc, nhưng ngẫm lại cũng biết, nếu như bây giờ ông ngoại và dượng cũng có thể sắp xếp công việc cho bọn họ, vậy tại sao tình tiết trong sách gốc lại không thể không có?

Đó chính là cuối cùng công việc trở thành lợi ích cho nhà ai, suy nghĩ là biết ngay, chắc chắn là chú ba được rồi.

Cô bé liếc nhìn Tô Thành Tài, đây mới thật sự là người chiến thắng cuộc đời chứ.

Cô bé cũng muốn xem cuối cùng chú ba sẽ làm thế nào? Là giống như trước kia, nói vài lời khuyên giải không đau không ngứa, hay là có thể dùng thái độ kiên quyết đứng về phía nhà cô bé?

Không chỉ có Tô Vãn Vãn đang nhìn Tô Thành Tài, mà ngay cả Tô Kiến Quốc cũng đang nhìn anh ta.

Không ai biết Tô Thành Tài đang suy nghĩ gì, khuôn mặt của anh ta cực kỳ khó coi.

Lúc này, Tô Thành Tài đã hành động, anh ta đưa Văn Vãn ở trong lòng cho Kiến Quốc, đẩy đám người ra đi tới phía trước.

Tô Kiến Quốc ngẩn ra, cũng vội vàng đi theo.

Bà nội Tô đang làm ầm ĩ, bà ta ngồi xuống đất, bắt đầu khóc lóc ầm lên.

Bà ta không ngờ rằng thằng hai lại có được công việc tốt như vậy, nếu không có thằng cả nói với bà ta là gặp được thằng hai ở Đội vận chuyển, bà ta vẫn chưa biết chuyện này.

Công việc tốt như vậy, có mong cũng chẳng có được, chẳng lẽ nó không biết là thằng ba đang tìm việc làm mà vẫn chưa tìm được hay sao?

Không biết là toàn bộ hy vọng của nhà bọn họ đều đặt ở trên người thằng ba hay sao?

"Thằng hai, lương tâm của mày không đau ư? Tìm được công việc tốt như vậy mà không nói một tiếng, mày đi làm có yên tâm không? Mày không biết là em trai của mày vẫn chưa có việc làm, còn cả anh của mày nữa?"

Tô Thành Tài vừa đi vào đã nghe thấy mẹ nói như vậy, trong lòng anh ta cả kinh, biết là sắp hỏng chuyện rồi.

Quả nhiên, anh ta nghe thấy anh hai đứng ở đó tức đến bật cười: "Ý của mẹ là, muốn con tặng công việc khó khăn lắm mới có được này cho anh cả? Hay là cho chú ba?"

Hai chân của Tô Thành Tài như đóng đinh trên mặt đất, có một loại cảm giác muốn lùi về sau, trong lòng quát to một tiếng "Không hay rồi".

Anh ta đã thật sự lùi về sau, nhưng Tô Cần đã phát hiện ra anh ta, gọi anh ta lại: "Chú ba, chú cũng nghĩ như vậy? Tặng công việc của anh cho chú, được không?"

Tô Thành Tài cưỡng ép mình ngẩng đầu lên, đón nhận khuôn mặt như cười như không kia của anh hai, anh ta nhắm mắt nói: "Anh hai, em không muốn"

Trong lòng đã hận c.h.ế.t mẹ già, ở thời điểm mấu chốt như vậy, gây ra những chuyện không đâu này làm gì? Rốt cuộc là ai đưa ra những cách làm này cho bà? Để bà tới đây gây chuyện?

Lúc này Tô Thành Tài đã tiến lên, đỡ bà nội Tô đang ngồi trên mặt đất khóc lóc om sòm dậy.

"Mẹ, ai bảo mẹ tới đây làm ầm ĩ vậy?" Trong giọng nói của anh ta có sự tức giận.

Bà nội Tô vừa thấy con trai út tới thì vội vàng kéo anh ta lại: "Thành Tài à, anh hai của con có một công việc, đi làm ở Đội vận chuyển, anh cả của con thấy nó đi làm đấy, đi tìm nó, nó còn kêu bảo vệ không cho anh cả con đi vào. Công việc tốt như vậy nên nhường cho con mới phải."

Chuyện này là do nhà anh cả gây ra? Tầm mắt của Tô Thành Tài nhìn về phía nhà anh cả đứng ở sau lưng bà nội Tô, thấy ánh mắt của nhà anh cả có chút lấp lóe.

"Mẹ, anh hai đang làm rất tốt, dựa vào đâu mà nhường cho con?" Anh ta có chút nổi nóng, có một đám đồng đội heo bên nhà nội cản trở, thật sự là đủ lắm rồi.

Anh ta cũng có một loại xúc động muốn ở riêng, không muốn ở chung một chỗ với nhà anh cả nữa.

Bà nội Tô không hiểu suy nghĩ trong lòng con trai, không muốn theo anh ta trở về, bà ta nói: "Thằng ba, con bị ngốc hả? Công việc của thằng hai tốt như vậy, ở Đội vận chuyển đấy, nghe anh cả con nói, hình như còn là vị trí mà lãnh đạo rất coi trọng, nhường cho con thì tốt biết mấy? Con có tri thức, nếu như nhận công việc này, chắc chắn có thể làm xuất sắc hơn nó. Thằng hai thì biết cái gì? Không được học hành nên hồn, nó làm chẳng phải là phí không hay sao?"

Tô Thành Tài lại không nói hai lời, ôm lấy mẹ đi ra bên ngoài đám người.

Mẹ không đi cũng không phải đi, về nhà anh ta mới nói rõ ràng chuyện này với bà, nói lý lẽ cho bà thông suốt.

Tô Vũ Đình vùi ở trong n.g.ự.c Lưu Chiêu Đệ, nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng cảm thấy thú vị, đồng thời cũng có chút ngạc nhiên.

Từ bao giờ chú ba lại tốt với nhà chú hai như vậy?

Cô bé thúc đẩy như vậy mà vẫn không khiến nhà chú hai mất công việc? Công việc kia, chẳng phải cuối cùng nên bị chú ba cướp về tay hay sao? Cuối cùng nhà chú hai và chú ba có khoảng cách?

Hình như có chỗ nào đó sai sai.

Cố gắng nghĩ lại, ở kiếp thứ nhất có những tình huống như vậy không? Hình như không có.

Kiếp thứ hai càng không cần phải nói, công việc nhường cho chú ba, quan hệ của chú ba với nhà chú hai cũng không được tốt cho lắm.

Cô bé suy nghĩ, cũng cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô bé chăm chú, trong lòng cô bé giật nảy, đón lấy ánh mắt kia rồi nhìn sang, không ngờ là Tô Vãn Vãn.

Lúc này, Tô Vãn Vãn đang vùi ở trong n.g.ự.c Tô Kiến Quốc, đang nhìn sang phía Tô Vũ Đình.

Tô Vãn Vãn cười lạnh trong lòng, quả nhiên là Tô Vũ Đình giở trò?

Cô bé đã nói mà, công việc của ba được giữ bí mật tốt như vậy, tại sao lại để cho bà nội biết được? Chú ba biết ba đang làm việc ở Đội vận chuyển, cũng không có phản ứng lớn gì, lúc ấy cô bé đã biết chú ba không nhằm vào công việc của ba. Khi đó còn nghĩa, chỉ cần chú ba không có ý nghĩ như vậy, chắc hẳn bên phía bà nội sẽ không có vấn đề gì.

Không ngờ rằng, Tô Vũ Đình lại thò một tay vào, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?

Khiến cả nhà ầm ĩ gà chó không yên, cô ta sẽ vui vẻ ư?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 169: Chương 169



Tô Thành Tài đã ôm lấy bà nội Tô, đẩy đám người ra muốn đi ra ngoài.

Hành động này của anh ta khiến cho cả nhà Tô Cần ít nhiều cũng dễ chịu trong lòng một chút. Chứ không giống như trước đây chỉ nói miệng mấy câu, giờ đã dựa vào hành động rồi.

Nhưng hành động này của anh ta lại chọc đến nhà nội.

Bà nội Tô không hiểu, thằng ba bị làm sao vậy? Như đổi thành một người khác vậy.

Cương quyết như vậy?

Chân của nhà anh cả lại giống như găm trên mặt đất, không chịu cất bước đi theo Tô Thành Tài, Tô Đại Lực nói: "Chú ba, chú không muốn nhưng anh muốn."

Lưu Chiêu Đệ nói: "Công việc tốt như vậy, chú ba không cần thì nhà chúng tôi cần." Đây chính công việc ở Đội vận chuyển, béo bở biết mấy, một tháng ít nhất cũng được mấy chục tệ.

Bà nội Tô nói: "Vậy không được, công việc này là cho thằng ba, không đứa nào được tranh giành"

Trong lòng bà nội Tô, không ai quan trọng bằng thằng ba. Thằng ba là là đứa con có tiền đồ nhất trong những đứa con của bà ta, nên được sống những ngày tháng thật tốt, đương nhiên công việc phải nhường cho nó.

Loại đối thoại như vậy, Tô Vãn Vãn nghe mà khiến có bé có một loại cảm giác dở khóc dở cười. Bên nhà nội đúng là mặt dày tới cực điểm, công việc của ba cô bé lại trở thành vật trong túi của nhà nội ư?

Lại còn cãi nhau vì công việc, cô bé nghĩ đây thật sự là rất buồn nôn.

Tô Cần tức giận đến nỗi cả người run rẩy, Lục Tư Hoa đứng ở đó khoanh tay cười lạnh.

Tô Kiến Quốc nói: "Đây đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, công việc của nhà chúng tôi, tại sao phải cho các người? Các người muốn có việc thì tự đi tìm dựa vào bản lĩnh của mình đi!"

Tô Cần siết chặt nắm đấm, nói với Tô Thành Tài: "Kéo mẹ đi đi, nếu như không kéo đi, tiếp tục để mẹ nói ra những lời như vậy, nhà anh sẽ đi Ủy ban thôn viết giấy tờ cắt đứt quan hệ Trong lòng Tô Thành Tài khϊếp sợ.

Bà nội Tô muốn mở miệng mắng chửi, nhưng lại bị Tô Thành Tài che miệng lại.

Bà ta vô cùng tức giận, thằng bị có chuyện gì vậy?

Chỉ đến nhà thằng hai ăn mấy bữa cơm mà lòng cũng thay đổi luôn?

Tô Cần nhìn bà nội Tô chằm chằm, nói từng câu từng chữ: "Nếu còn làm ầm ĩ, con không nhận mẹ là mẹ nữa, ngoài tiền dưỡng lão cho ba ra, phần của mẹ hãy để cho nhà anh cả chu cấp đi"

Bà nội Tô ra sức đẩy tay của Tô Thành Tài ra: "Thằng hai, mày không nhận cả mẹ ruột ư?"

"Nếu bà đã không coi tôi là con trai của bà, vậy tôi cũng không cần phải coi bà là mẹ."

"Thằng hai, mày không sợ tao đi nói với lãnh đạo của mày, nói mày bất hiếu, không xứng có được công việc kia!" Bà nội Tô trách móc.

Ánh mắt của Tô Cần cực kỳ lạnh lùng: "Bà đi làm ầm ĩ đi! Bà dám làm ầm ĩ, vậy cũng đừng trách tôi độc ác!" Lại nói với dân làng đang vây xem: "Mọi người cũng thấy rồi đấy, đây chính là hành động của mẹ ruột tôi, bắt tôi nhường công việc cho chú ba, thậm chí muốn đến chỗ lãnh đạo làm ầm ĩ, đây là lời mà mẹ ruột tôi nói ra. Không phải tôi bất hiếu, là bà ấy ép người quá đáng! Nếu như mọi người vẫn cảm thấy tôi bất hiếu, vậy cứ coi như tôi bất hiếu đi! Tô Cần tôi thề ở đây, từ giờ không còn nhận mẹ nữa!"

Tất cả mọi người khϊếp sợ, lời này được nói ra từ miệng Tô Cần khiến cho người ta không tin nổi, đây còn là Tô Cần thật thà nhút nhát kia sao?

Bà nội Tô tức giận đến nỗi đau cả ruột gan.

Tô Cần nói xong thì không nhìn bà nội Tô nữa, sa sầm mặt đi vào trong nhà mình, đi được một bước, thấy vợ con còn ở bên ngoài, anh ấy gọi một tiếng: "Vào nhà!"

Lục Tư Hoa nhìn bà nội Tô đang trợn tròn mắt, hừ lạnh một tiếng, cất bước đi vào nhà theo.

Mấy anh em Tô Kiến Quốc thì càng không cần nói.

Vãn Vãn là người đi vào sau cùng, người của nhà bác cả còn muốn đi vào theo, Tia Chớp đi ra ngồi ở cổng nhà, không ai dám nữa.

Bà nội Tô mở miệng muốn chửi, bị ánh mắt của Tia Chớp lườm một cái, nuốt tiếng chửi xuống bụng.

Vãn Vãn đứng ở đằng sau Tia Chớp, nhìn bà nội Tô và người của nhà bác cả, tìm biểu cảm rồi làm động tác thẹn thùng, cô bé nói: "Của nhà con, tại sao phải cho mấy người!"

Tia Chớp vẫn luôn ngồi ở cổng nhà, cũng không đi theo Vãn Vãn vào trong. Nó phải trông nhà, không để người ta bắt nhà chủ của mình.

"Mẹ, mẹ nhìn thằng hai đi!" Tô Đại Lực có chút tức giận.

Bà nội Tô đang muốn đáp lại, lại bị hành động tiếp theo của Tô Thành Tài dọa sợ.

Tô Thành Tài đã sa sầm mặt, xoay người ôm bà nội Tô ra bên người.

Trông bà nội Tô rất hung hãn, nhưng dáng người lại không cao, lại còn rất gầy, bị Tô Thành Tài ôm như vậy, thế mà lại không dùng được chút sức nào.

Bà nội Tô cũng không muốn đi, bà ta muốn hỏi Tô Cần, thật sự nhẫn tâm như vậy, không nhận mẹ nữa sao? Hai tay đập lên người anh ta, nhưng lại không dám đập mạnh, sợ con trai bị đau, bà ta hét lên: "Con ôm mẹ đi làm gì? Mẹ muốn hỏi nó xem.." Bà ta véo Tô Thành Tài.

Tô Thành Tài bị véo đau, hơi buông lỏng tay ra, bà nội Tô bèn chạy khỏi vòng tay của anh ta.

Tô Thành Tài nói ở bên tai bà ta: "Rốt cuộc mẹ đã nghe nhà anh cả nói gì? Bảo mẹ không nhận đứa con ruột là anh hai, khăng khăng muốn ầm ĩ đến mức khiến anh hai không nhận mẹ? Bây giờ anh hai không nhận mẹ nữa, mẹ vui chưa?"

Bà nội Tô nhìn Tô Thành Tài, thấy được vẻ tức giận ở dưới đáy mắt anh ta. Đây là điều mà bà ta chưa từng thấy ở trên người đứa con út, thằng ba đang tức giận thật? Vì thằng hai, có phải là cũng không muốn nhận bà ta là mẹ nữa?

Bà nội Tô đau lòng, những lời định nhằm vào nhà thằng hai đều bị bà ta nuốt trở vào.

Trong lòng chỉ còn ngập tràn đau buồn.

Bà ta vì ai chứ? Chẳng phải là vì thằng ba hay sao?

Tô Tảo Tảo ở bên kia nhìn bà nội Tô bị chú ba ôm đi, trong lòng có chút thất vọng, sức chiến đấu của bà nội không ổn, tại sao lại không đè ép được nhà chú hai chứ?

Chú hai cũng biết phản kháng? Như vậy không giống với tính cách của chú ấy cho lắm?

Ánh mắt cô bé lấp lóe, âm thầm thở dài một tiếng.

Một màn trò cười kết thúc bởi sự bùng nổ của Tô Cần, đồng thời nhờ Tô Thành Tài ôm bà nội Tô về nhà mà không ầm ĩ đến mức túi bụi.

Lục Tư Hoa nhìn chồng mình ngồi ở bên cạnh bàn, không lên tiếng.

Nhìn bàn tay đập lên bàn, siết thật chặt kia, cô ấy có thể đoán được, trong lòng chồng mình rất khó chịu.

"Mình ơi?" Cô ấy gọi một tiếng.

Tô Cần cười với cô ấy, không nhắc lại chuyện vừa rồi, anh ấy nói: "Đi nấu cơm đi, các con đói cả rồi"

Trận ầm ĩ hôm nay bỗng dưng trở thành trò cười của hàng xóm.

Đây chính là mẹ ruột của anh ấy, người mẹ ruột đã bỏ quên anh ấy ở xó xỉnh từ lâu.

Anh ấy cũng đã đoán trước được sẽ có kết quả như vậy, tại sao còn phải tức giận chứ? Tức giận, đây chẳng phải là tự khiến bản thân khó chịu hay sao?

Lục Tư Hoa nói: "Mình à, anh... không sao chứ?"

Tô Cần nói: "Không sao, những chuyện này cũng nằm trong dự đoán của chúng ta rồi mà? Mau đi nấu cơm đi, đừng để các con bị đói, lát nữa anh nói cho cả nhà một tin tức tốt."

Lục Tư Hoa cũng đoán được sơ sơ là tin tức tốt gì, thấy Tô Cần không sao, lúc này mới yên tâm đi phòng bếp.

Hôm nay bọn họ nấu món ngon, thức ăn là do Tô Cần mua về. Hai cân thịt ba chỉ, còn cả một khúc xương nửa bán nửa tặng, một con cá, còn mua một ít bánh ngọt.

Vốn dĩ Tô Cần thật sự rất vui mừng, thế nên mới mua những thứ này, ai mà ngờ vừa về tới nhà đã gặp phải chuyện như vậy.
 
Back
Top Bottom