Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 90: Chương 90



Con trai, ai mà không thích xe, cái cảm giác lái xe đặc biệt thú vị, cậu nhóc cũng muốn được thử. Nhưng cậu nhóc biết, cậu nhóc không có khả năng chạm vào chiếc xe đó, cũng không phải ai cũng có thể sờ được nó, phải làm việc trong đội vận chuyển còn phải có mối quan hệ.

Bây giờ, ba có cơ hội như vậy, tương đương với bản thân cậu nhóc cũng có chuyện tốt như vậy. Chuyện tốt như này đáng để khoe khoang khắp nơi, nhưng họ cái gì cũng không nói.

Ba mẹ từng nói qua, việc ba tìm được việc ở trong đội vận chuyển không thể nói ra ngoài, người trong nhà biết là đủ, bên ngoài bất luận là người nào cũng không nên biết.

Ngay cả ủy ban thôn của thôn Hạ Hà cũng không biết Tô Cần ra ngoài đi tìm việc, còn nghĩ rằng anh ấy chỉ ra ngoài để làm một số công việc lặt vặt mà thôi.

Bây giờ mùa vụ thu đã qua, cũng không còn chuyện quan trọng cần bọn họ đi làm, xin nghỉ là chuyện bình thường. Cũng không chỉ có mình Tô Cần xin nghỉ, trong thôn cũng có mấy gia đình khác xin nghỉ, ngay cả nhà cũ bên kia cũng gặp cùng tình huống như vậy.

Tô Đại Lực gần đây trở nên rất lười biếng, cho dù đi làm cũng đung đưa chỗ này chỗ kia, làm như sức lực trên người đều dùng hết vậy, hữu khí vô lực.

Chú ba Tô Thành Tài càng không nói được, từ khi tốt nghiệp trở về thôn Hạ Hà đến nay chưa từng thấy anh ta làm việc nghiêm túc được một ngày.

Cho dù có bị ông nội Tô lôi đi làm trong đội, thì cũng làm theo một cách hời hợt, so với Tô Đại Lực còn không bằng.

Nhưng trong mắt ông bà nội Tô, thằng ba chỗ nào cũng tốt, dù không làm việc được thì ở trong mắt bọn họ đều có lý do cả. Dù thằng ba có được gửi xuống dưới, vẫn như cũ đau lòng đến thấu tâm can, luyến tiếc, đặc biệt là bà nội Tô, bà ta nghĩ rằng thằng ba từ nhỏ chưa nếm qua khổ bao giờ, giờ không tìm thấy công việc, lại phải ở nhà làm nông dân, bà ta cảm thấy rất khó chịu.

Thằng ba nhất định phải ăn cơm trong thành phố, sao có thể ở trong thôn nhỏ này làm nông việc nặng được. Kiếm điểm công, là do bí thư chi bộ yêu cầu. Ở nhà mỗi ngày đều phải đi làm, không ai được phép lười biếng, ngoại trừ những người đã xin nghỉ phép, hoặc thật sự có việc. Tô Thành Tài lúc này mới bị yêu cầu đi, không thể ngốc ở trong nhà.

Nhưng giống như Tô Đại Lực vậy, rõ ràng trên người có sức nhưng làm việc không xong, lại còn cố tình muốn nhàn hạ, sao lại không có người khinh thường?

Dân thôn Hạ Hà chất phác, chuyện như vậy tự nhiên khinh thường. Nhưng cố tình Tô Đại Lực lại làm, đã thế còn làm như thể đó là một điều chính đáng hợp lý.

Cái này với tình huống của Lương Lại Tử khác gì nhau đâu? Lương Lại Tử vốn là một tên vô lại có tiếng, không ai dám yêu cầu gã làm bất cứ điều gì, chẳng sợ gã làm không tốt, chẳng qua không có người giáp mặt gã nói thôi.

Lương Lại Tử lại còn là thằng dám làm mấy trò lưu manh, không ai có thể ngăn gã. Gã cũng đã quen với việc bị mọi người e ngại, nên dù mọi người có mắng sau lưng gã, gã cũng không quan tâm lắm.

Tô Đại Lực thì không phải, mặc dù anh ta thích lười biếng nhưng tuyệt đối không giống như Lương Lại Tử đùa giỡn vô lại. Anh ta mặc dù giả dối, làm việc không chăm chỉ nhưng ít ra vẫn có thể làm việc.

Tô Kiến Quốc nói: “Ba, ba nói nhanh đi, cảm giác lái xe như thế nào ạ? Có phải đặc biệt thú vị không? Cái vô lăng...gọi là vô lăng đúng không? Làm thế nào để giữ nó, còn có phanh nữa nè, còn có chân ga với bộ ly hợp nữa."

Kiến Quốc như tìm được đề tài cứ “ba ba ba” một tràng.

Cậu nhóc thật sự tò mò, những thuật ngữ chuyên nghiệp đó, cũng là một lần nghe được từ hai người lạ ở trong thôn, nghe xong liền ghi nhớ trong lòng.

Cậu nhóc thật sự mơ ước chiếc xe đó, nếu bản thân thực sự có thể chạm được vào nó thì tốt biết mấy.

Tuy rằng hiện tại ba Tô đang học lái xe, cho dù trong lòng cậu nhóc cảm thấy ba cùng mình lái xe đều như nhau, nhưng được chân chính chạm vào nó vẫn là không giống.

Bởi vậy, cậu nhóc muốn hỏi chi tiết hơn, để có thể một lần lại một lần phác họa trong đầu. Để về sau có cơ hội sờ vào, có thể trải nghiệm nhiều hơn một chút.

Đôi mắt không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm vào Tô Cần, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào cả.

Tô Kiến Binh mặt cũng đầy tò mò, cậu bé không sốt ruột như anh trai mình nhưng cũng hơi cúi đầu chờ câu trả lời của Tô Cần.

Tô Cần cũng không có làm bọn họ thất vọng, rất nhanh trả lời: “Dạy ba lái xe là một sư phó họ Hầu, Hầu sư phó rất nghiêm khắc, chỉ cần mắc một lỗi sai là ông ấy cũng sẽ giận tái mặt răn đe, thậm chí còn đánh người. Học lái xe thật ra cũng không khó, ít nhất là ba cảm thấy cũng không quá khó..."

Giống như tất cả đàn ông, Tô Cần cũng cực kỳ thích lái xe. Anh ấy là một người thông minh, việc học mấy thứ mới phi thường nhanh. Tuy rằng chỉ mới học ba ngày, nhưng anh ấy cảm thấy mình gần như đã luyện xong, nên học cái gì cũng đã học xong, nên sờ cái gì cũng đã sờ.

Trước kia cảm thấy lái xe nhất định rất khó, chiếc xe đó to với cao như thế. Trước kia ở trong thôn anh ấy đã từng chạm vào một chiếc máy kéo, lúc ấy anh ấy cũng muốn lái xe kéo nhưng cuối cùng cơ hội này lại bị người khác đoạt lấy.

Máy kéo cũng chỉ có một chiếc, mà không phải ai cũng có thể học được. Tô Cần không có cơ hội như vậy, anh ấy chỉ chạm vào mấy lần, sau đó nghe những người lái máy kéo nói rằng lái cái này rất khó.

Anh ấy nghe thế tưởng thật, liền nghĩ lái xe rất khó.

Bây giờ học lái xe xong, anh ấy mới thấy mình bị lừa, này làm sao có thể nói là khó cho được?

Rõ ràng là một việc rất dễ dàng, nhưng lại bị người ta nói thành rất khó? Chẳng lẽ máy kéo với xe vận tải không giống nhau? Máy kéo lái khó hơn nhiều?

Nhưng sau đó nghĩ một lúc, điều này không có khả năng đi.

Máy kéo và xe tải lớn cấp bậc không giống nhau, xe tải lớn đương nhiên là khó nhất.

Từ đó có thể kết luận rằng người kia đã nói dối anh ấy, cố gắng nâng cao địa vị của mình lên, sau đó mới nói với anh ấy rằng lái máy kéo rất khó.

Trong xã hội này, có thể lái máy kéo là một biểu tượng địa vị, càng không nói đến việc lái xe tải lớn.

Bây giờ công việc của Tô Cần đã định, anh ấy đang lái một chiếc xe tải lớn trong đội vận tải. Chuyện này về sau truyền ra ngoài, mọi người chỉ có thể khen ngợi anh ấy, ai còn nhớ trước kia anh là người như thế nào?

Đợi đến lúc công việc của anh ấy ổn định hơn, mọi người sẽ nhìn anh ấy với ánh mắt ngưỡng mộ hơn.

“Ba, lúc ba lái xe cảm thấy như thế nào?” Tô Kiến Quốc hứng khởi hỏi.

Rất tò mò luôn, lái xe nha, đây là một việc đáng tha thiết mong ước, ai lại không thèm cho được?

Suy nghĩ của Kiến Quốc với nhóm người lớn không giống nhau, cậu nhóc chỉ là muốn biết làm thế nào để lái xe, là đạp côn hay chân ga trước.

Tô Cần mỉm cười, bắt đầu giới thiệu cho Tô Kiến Quốc.

Những người khác cũng cẩn thận lắng nghe, đây chính là cơ hội hiếm có nha.

Đặc biệt là Kiến Binh, cũng giống Kiến Quốc đều thật sự muốn nghe.

Tô Cần phân tích một cách cẩn thận và nghiêm túc, Tô Kiến Quốc cái hiểu cái không, như là đã hiểu nhưng đảo mắt lại quên ngay.

Tô Văn Văn cũng im lặng lắng nghe, cô bé đã có kinh nghiệm lái xe rồi.

Kiếp trước tuy cơ thể không tốt, thiếu chút nữa nằm viện hơn 20 năm, nhưng không có nghĩa là cô bé không thể làm những chuyện khác.

Cô bé đã học qua lái xe, thậm chí đã có cả bằng lái xe.

Chẳng qua là cô bé chưa thực sự lái qua, do lá gan có hơi nhỏ cô bé khá sơ khi lái xe trên đường.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 91: Chương 91



Để có thể lấy được bằng lái xe, cũng có thể coi là kỹ năng của cô bé. Bây giờ để cô bé chạm vào nó, hẳn là bọn họ sẽ có chút khϊếp sợ, cũng không dám lái xe.

Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Binh lúc này đang nhiệt huyết sôi trào.

Tô Vãn Vãn nở một nụ cười trên khuôn mặt, cảm thấy anh cả với anh hai vào lúc này thật sự rất đáng yêu.

Quả nhiên ứng với câu nói, đàn ông trời sinh chính là để làm những công việc này, lái xe hay liên quan gì đến máy móc các loại, ở trên tay họ cũng không phải là vấn đề.

Ngay cả khi họ hoàn toàn không có nền tảng, cũng không ngăn cản họ biết lái xe.

Cho đến khi kết thúc bữa ăn, Tô Kiến Quốc cùng Tô Kiến Binh vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí hưng phấn, không kiềm chế được.

Lục Tư Hoa nhìn thấy thì cười, bọn nhỏ thích như vậy, về sau khi ông xã nghỉ hưu, tự nhiên sẽ còn có người nối nghiệp.

Như vậy rất tốt.

Tô Văn Văn không biết rằng Lục Tư Hoa thậm chí đã nghĩ đến việc sau khi Tô Cần nghỉ hưu, trong lòng cô bé suy nghĩ nhiều hơn thế.

Cô bé không muốn anh cả với anh hai tiếp nhận bất luận cái chức vụ gì. Sau này khi đại học lại tiếp tục, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là học tập.

Cả anh cả và anh hai đều không đi học, đều nghĩ đến trường học không có tác dụng gì cả. Cô bé rất muốn khuyên bọn họ, hiện tại các trường trung học đã dần mở lớp trở lại, sau này sẽ có nhiều cơ hội như thế này hơn. Cô bé rất mong hai anh có thể tiếp tục đến trường học sâu hơn.

Đợi đến khi khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, là có thể đủ điều kiện đi báo thi rồi. Mọi người vẫn phải đi học để có một tương lai tiền đồ. Kết cục của anh cả và anh hai trong sách không tốt, cô bé không hy vọng bọn họ cuối cùng dần đi vào con đường hắc hóa.

Về sau cô bé sẽ từ từ thuyết phục bọn họ, cho dù không thích đọc sách cũng nhất định phải khiến bọn họ đến trường.

Chỉ có đến trường với tham gia quân ngũ mới thực sự có tiền đồ, nhưng tham gia quân ngũ cũng không được trì hoãn việc học.

Học tập là hữu ích nhất ở mọi nơi.

Mấy người Tô Kiến Quốc nghĩ rằng những việc họ làm là rất bí mật, không ai có thể đoán ra được họ.

Người ngoài như thế nào không biết nhưng người trong nhà đã có người hoài nghi bọn họ rồi.

Càng không nói đến Tô Vãn Vãn, vốn ở cạnh họ lúc họ túm tụm lại cùng nhau bày mưu, cũng đã đoán được việc bọn họ làm. Vừa nghe được tin Lương Lại Tử gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của cô bé chính là anh cả với anh hai cùng Trình Kiêu, đi đánh Lương Lại Tử.

Ngoài Vãn Vãn, còn có hai người hoài nghi bọn họ nữa. Chính là vợ chồng Tô Cần và Lục Tư Hoa.

Hai người mặc dù không vạch trần hai đứa con trên bàn ăn, nhưng cũng không đại biểu bọn họ không biết gì.

Kiến Quốc Kiến Binh dù sao cũng là con của bọn họ, làm gì có ba mẹ nào không hiểu con cái của mình đâu?

“Ông xã, chỉ sợ việc của Lương Lại Tử là do mấy đứa Kiến Quốc kêu nhóc Kiêu cùng động thủ.” Dù sao Lục Tư Hoa cũng là mẹ, hiểu con không ai bằng mẹ, đoạn thời gian trước xảy ra chuyện như vậy, mấy đứa Kiến Quốc sao có thể nhịn được?

Huống hồ, còn có nhóc Kiêu kia. Mẹ của mình bị người khác thương nhớ, chỉ sợ đã sớm giữ một bụng tức trong người. Có cơ hội trả thù, sao có thể bỏ qua?

Không cần nghĩ cũng biết, việc này chắc chắn là tác phẩm của ba đứa nó.

Tô Cần nói: “Động thủ thì động thủ đi, dạng người như Lương Lại Tử nên giáo huấn một chút. Càng ngày càng lộng hành, ngày thường lén lút trộm cắp còn chưa nói, thế mà còn đánh chủ ý lên em Vân, tuyệt đối không thể bỏ qua cho gã"

Lục Tư Hoa nói: “Em cũng không có nói bọn nó làm như vậy là sai, nhưng bọn nó...lá gan cũng hơi lớn đấy."

Ba đứa nhỏ lại đi đối phó một người lớn, lỡ đâu chịu thiệt thòi thì làm sao bây giờ?

Dù thế nào đi chăng nữa, Lương Lại Tử cũng là người lớn, hơn nữa còn từng lăn lộn với đám người xã hội đen, so với người lớn khác có năng lực hơn nhiều. Ba đứa nhỏ, cho dù nhóc Kiêu từ nhỏ theo ba học thì cũng vẫn là một đứa nhỏ, làm sao có thể đối phó được với hắn?

Tô Cần nói: “Cũng không cần lo lắng quá, bọn nhỏ chính là cần rèn luyện."

Tô Cần chưa bao giờ thấy mấy chuyện này là to tát đáng lo lắng, con trai không đánh không luyện sao có thể được?

Nhà con trai thứ hai rất bình tĩnh, nhà họ Trình cũng rất bình tĩnh.

Mặc kệ là nhà cũ bên kia hay chuyện Lương Lại Tử, tạm thời còn không có nghĩ đến bọn họ bên này.

Trong sự tĩnh lặng này không hiểu sao lại lộ ra một loại áp lực khó diễn tả, khiến người ta cảm thấy tùy thời đều có thể lao ra khỏi loại áp lực này, cuối cùng bùng phát thành một cỗ lực lượng có thể nuốt chửng người ta.

Yên tĩnh trước cơn bão nhưng cũng không hề yên tĩnh chút nào, khắp nơi đều lộ ra sự không thích hợp, làm cho lòng người không hiểu sao lại nổi lên chút sợ hãi.

Cửa ải cuối năm rất nhanh đã tới.

Tô Vãn Vãn đã gần một tuổi, giờ cô bé đã có thể đi lại với nói chuyện.

Chẳng qua đi còn chưa được ổn định, nói chuyện cũng chưa được lưu loát lắm.

Tô Văn Văn người đã biết đi, thích nhất một việc, chính là đi tới đi lui từ nhà đến nhà họ Trình sau đó lại lộn lại.

Một lần lại một lần.

Từ bước đầu không ổn định đến khi chậm rãi vững vàng đứng lên.

“Vãn Vãn!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trình Kiêu.

Trình Kiêu đang đeo một chiếc giỏ trên lưng, bên trong phủ một lớp cỏ, đứng ở ngoài cửa viện nhìn cô bé.

Tô Vãn Vãn đang tập đi trong sân, chạy đuổi theo con gà mái già thì nghe thấy tiếng của Trình Kiêu từ ngoài cửa.

Nghe thấy tiếng cô bé liền ngừng đuổi gà, hai mắt sáng lên, nhìn về phía Trình Kiêu cười tươi gọi: “Anh trai".

Mặt cô bé lấm tấm mồ hôi, vì động tác vặn gà nên lông gà vẫn còn dính trên mặt, nhưng cô bé không hề phát hiện ra, còn cười với Trình Kiêu.

Trình Kiêu bị mặt bẩn của cô bé chọc cười, tâm tình đột nhiên cảm thấy thoải mái lên nhiều, không còn lạnh lẽo nữa. Cậu ấy đi tới, lấy tay áo vuốt lông gà trên mặt cô bé xuống: “Vãn Vãn đang làm gì đó?"

Tô Vãn Vãn chỉ vào gà mái già, cười cười.

Con gà mái già ở nhà là do bà ngoại mang từ nhà đến, nhà họ tự mình chăm, cũng mấy năm rồi mà vẫn còn mềm lắm.

Ba con gà mái, thêm một con gà mái già, còn có hai con gà trống ở nơi nào, chiều nào cũng đẻ trứng cho mấy anh em nhà họ ăn.

Lục Tư Hoa cũng không lấy trứng đem lên chợ bán, cũng không có mang đi đổi tiền, đều cho mấy người Vãn Vãn ăn bồi bổ.

Cô ấy luôn nói, mấy đứa nhỏ trong nhà trước kia lúc không ở riêng, ăn uống đặc biệt kham khổ, thân tàn ma dại. Đặc biệt Tô Kiến Dân, người yếu ớt mãi chẳng lớn. Sau khi sinh Vãn Vãn mới có cơ hội ở riêng, trong nhà mới đủ để nuôi khỏe lên.

Kiến Quốc cùng Kiến Binh sinh ra vào thời điểm không quá tệ, coi như còn tốt, lúc ấy bà nội Tô khi ăn cũng không quá khắt khe. Bọn họ cơ thể khỏe mạnh, sau khi sinh lại bổ sung dinh dưỡng nên cơ thể không có yếu ớt.

Kiến Dân thì lại không được may mắn, hơn nữa lúc Lục Tư Hoa mang thai cậu ấy, cơ thể cũng không Ở khỏe, nên lúc sinh xong cơ thể yếu đuối lại không bổ sung dinh dưỡng nên mới càng thêm yếu. Ở riêng cũng có cái tốt, Lục Tư Hoa có thể cho bồi bổ cho đứa nhỏ, chỉ cần duy trì dinh dưỡng là cơ thể sẽ khỏe mạnh lên.

Sau khi dọn ra khỏi nhà cũ, diện tích nhà mới cũng lớn hơn, ngoại trừ việc dựng năm gian nhà tranh, còn có một sân rộng và một mảnh đất trồng lớn, sau khi Lục Tư Hoa dọn dẹp, có thể trồng rất nhiều loại rau để ăn.

Cuộc sống của nhà con thứ hai cuối cùng cũng khá lên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 92: Chương 92



Ngoài việc nhà bác cả bên kia ngẫu nhiên đến mừng tiết thu phân, có thể nói cuộc sống sau khi ở riêng cũng khá thoải mái.

“Thím và những người khác đều đi làm việc hết rồi sao?” Trình Kiêu nhìn một vòng, không thấy mấy người Lục Tư Hoa và Kiến Quốc đâu.

Tô Vãn Vãn “Ừm” một tiếng, đưa tay vuốt mặt, khiến trên mặt dính đầy lông gà cùng bùn đất.

Trình Kiêu nhìn thấy thì đi vào bếp lấy cho cô bé một chiếc khăn, cẩn thận lau vết bẩn trên mặt, còn có ở trên tay cô bé.

Cậu ấy lau rất cẩn thận, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, cậu ấy nói: “Như vậy, Vãn Vãn lại sạch sẽ rồi.

Tô Vãn Vãn cười.

Cô bé thích bộ dạng dịu dàng lau mặt của cậu ấy, hoàn toàn không có sự tàn nhẫn và lạnh lùng khi đối xử với người khác kia.

“Anh trai.” Cô bé lại kêu thêm một tiếng.

Tô Vãn Vãn thích gọi cậu ấy như vậy, không chỉ bởi vì Trình Kiêu từng cứu cô bé, mà còn bởi vì nguyên nhân khác nữa.

Trong mắt người khác Trình Kiêu là một người rất nham hiểm, cố chấp. Nhưng ở trong mắt cô bé, cậu ấy là một người rất tốt. Cậu ấy có tình cảm sâu sắc, chẳng qua tình cảm của cậu ấy không rõ ràng như một số người. Cậu ấy giấu tình cảm của mình sâu vào trong tim, giống như không có ai có thể khiến cậu ấy quan tâm để ý tới.

Nhưng nếu không để ý tới, cậu ấy cũng không có tự trách mình nhiều như vậy khi mất em gái, trong khi chuyện đó căn bản không liên quan gì đến cậu ấy. Cậu ấy cũng không thể nào cầm con d.a.o canh cửa vì muốn bảo vệ mẹ mình, muốn giữ Lương Lại Tử ở xa trong thời gian dài, cậu ấy không phải không biết rằng làm như vậy có thể gây nguy hiểm cho mình. Nếu cậu ấy thật sự là một người lạnh lùng, cậu ấy sẽ không vì cô bé mà đối đầu với bầy sói, chỉ vì cô bé là em gái của bạn thân cậu ấy.

Càng không nói tới, trong sách có đoạn miêu tả, cũng chỉ vì nguyên thân từng quan tâm cậu ấy, từng giúp cậu ấy khi còn bé, mà cậu ấy kiên trì từng ấy năm bảo vệ cô ấy, thậm chí sau khi cô ấy chết, liều mạng cùng trời đối kháng.

Không thể bởi vì cậu ấy tính nội liễm mà chôn vùi đi những điểm tốt này của cậu ấy.

Trong lòng Tô Vãn Vãn, cậu ấy là người tốt nhất, giống như ba người anh trai của cô bé, là người cô bé quan tâm đến.

Chính vì sự quan tâm này mà cô bé không hy vọng mẹ Trình qua đời vào năm sau. Cô bé sẽ thường xuyên quan sát thân thể dì Trình, một khi thấy không ổn, sẽ lập tức bảo Trình Kiêu đưa mẹ Trình đi bệnh viện khám.

Mặc kệ vì lý do gì mà mẹ Trình qua đời, cô bé sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Nếu bởi vì Lương Lại Tử kia, như vậy mấy người Trình Kiêu lần này đánh tên đó đến gãy chân nằm ở trên giường cũng không phải là điều tồi.

Tranh thủ cho Trình Kiêu chút thời gian, chẳng sợ một hai năm, chỉ cần Trình Kiêu lớn lên một chút, sẽ không cần phải sợ tên Lương Lại Tử đó nữa.

Hết thảy đều là vấn đề thời gian.

Trình Kiêu thích mang theo Tô Vãn Vãn như vậy, lau khuôn mặt nhỏ với bàn tay của cô bé xong, trong lòng cậu ấy cũng cảm thấy mềm mại không ít: “Vãn Vãn, em xem anh mang cho em cái gì này?"

Cậu ấy lấy ra thứ gì đó từ túi sau lưng ra, đưa cho Văn Văn.

Đôi mắt của Vãn Vãn sáng lên, ánh mắt dán chặt vào thứ màu xám trong tay Trình Kiêu: “Thỏ thỏ."

Tô Vãn Vãn nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến là con thỏ.

Thứ này nói dễ bắt nhưng thực tế không dễ bắt chút nào. Thỏ khôn đào ba hang, nào có dễ dàng bắt như vậy? Hơn nữa lại còn sống. Chết mới dễ bắt hơn. Hơn nữa Trình Kiêu mới có bao tuổi, tám tuổi chứ nhiêu, có thể bắt được con thỏ như vậy đã không dễ dàng gì rồi. Cậu ấy hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều mới bắt được nó.

“Thích không?” Mặt Trình Kiêu buông lỏng không ít.

Cậu ấy biết, Vãn Vãn khẳng định sẽ thích vật nhỏ này. Lúc nhìn thấy nó, cậu ấy liền nghĩ bắt về cho Vãn Vãn, cô bé nhất định sẽ rất thích.

Vãn Vãn không có gì để chơi, con thỏ này mới sinh không bao lâu, Vãn Vãn chơi cũng vừa lúc.

Tô Vãn Vãn rất vui vẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm con thỏ, cười vui vẻ với Trình Kiêu.

Cô bé tới bây giờ vẫn thích động vật nhỏ, kiếp trước cô bé có nuôi một chú chó lông màu trắng, cũng là con cô yêu thích nhất. Sau này nó chết, cô bé còn buồn rất lâu. Khi đó, sức khỏe của cô bé ngày càng yếu, có thể qua đời bất cứ lúc nào. Nên cô bé cũng không bắt ba mẹ anh trai mua cho mình con khác nữa.

Bây giờ, trong thời đại này, có thể nhìn thấy thỏ như này, tuy rằng không phải là thỏ trắng nhưng vẫn cực kỳ đáng yêu, cô bé thực sự thích luôn.

Cô bé dùng sức gật đầu, muốn nói cho cậu ấy biết cô bé rất thích, nhưng ánh mắt cô bé đã sớm bị thỏ nhỏ hấp dẫn rồi, thích đến mức không thèm chớp mắt luôn.

“Vãn Vãn, anh giúp em bỏ vào trong lồng nhé?” Nhìn thấy cô bé thích như vậy, trong lòng Trình Kiêu cũng vui theo, vui vẻ đi lấy lồng nhỏ cho cô bé.

Tô Vãn Vãn rất cao hứng, có lồng nhỏ rồi, sau không sợ thỏ con chạy nữa rồi.

Đây là những gì mấy người Lục Tư Hoa và Tô Kiến Quốc trở về nhìn thấy. Trình Kiêu cùng Tô Văn Văn hai người ghé vào trong một lồng tre nhỏ, Vãn Vãn cầm một mẩu cỏ cho thỏ con ăn, Trình Kiêu thì ở bên cạnh cô bé trông chừng.

Một màn như vậy thật khiến người ta ấm áp trong lòng.

Tô Văn Văn thấy mấy người Lục Tư Hoa trở về thì chỉ lồng nhỏ nói: “Thỏ thỏ."

Tô Kiên Quốc nói: “Trình Kiêu, là em bắt hả?” Còn nói: “Em nên bắt một đôi chứ, như vậy về sau mới có thể sinh thỏ con, Vãn Vãn cũng càng vui hơn."

Một đôi sao? Trình Kiêu nghĩ một chút, cũng đúng, nếu có một đôi, là có thể sinh thêm thỏ nhỏ rồi?

Lục Tư Hoa nói: “Bắt thỏ khó như vậy, nhóc Kiêu có thể bắt một con trở về đã mất nhiều sức rồi, con còn bảo nó bắt một đôi về, này không phải là làm khó nó sao?” Rồi nói với Trình Kiêu: “Cháu đừng nghe anh Kiến Quốc nói lung tung, một con cũng được, Văn Văn chơi cũng vui rồi."

Trình Kiêu khẽ cau mày, nhưng vẫn cảm thấy mình suy nghĩ không đủ cẩn thận, làm sao lại chỉ nghĩ bắt một con? Anh Kiến Quốc nói quá đúng, nhất định phải nghĩ cách bắt thêm một con về. Bây giờ mới bắt được con cái, lại bắt thêm một con đực là thành một đôi rồi, một đực một cái vừa đúng, về sau có thể sinh ra thỏ nhỏ.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, Tô Vãn Vãn đã cho thỏ nhỏ ăn rồi.

Sau khi Trình Kiêu đưa thỏ con xong, thì trở về nhà của mình, cũng không ở lại nhà họ Tô ăn cơm. Mặc kệ Lục Tư Hoa nói như thế nào cậu ấy cũng không lưu lại. Cậu ấy nghe lời của mẹ mình Hương Vân, không được tùy tiện gây phiền toái cho người khác, càng không cần thiết tăng thêm phiền não cho người khác.

Điều này làm cho Lục Tư Hoa rất bất đắc dĩ, mẹ Trình chính là cẩn thận như vậy. Cẩn thận đến mức làm cho bọn họ cũng cảm thấy có chút không biết làm sao.

Vãn Vãn chơi với thỏ con một lúc, đến lúc Lục Tư Hoa gọi ăn cơm, cô bé mới bỏ cỏ xanh trong tay xuống.

Tô Cần hôm nay về rất muộn, nhà họ không có thói quen ăn cơm sớm, luôn đợi Tô Cần trở về, mặc kệ muộn đến thế nào, họ cũng sẽ đợi anh ấy về cùng ăn cơm.

Anh ấy cũng không ở bên ngoài quá lâu, tan làm sẽ vội vã trở về, trừ khi anh ấy có nhiệm vụ ra ngoài, mới đi mấy ngày không về. Nhưng lúc đó anh ấy cũng đã nói trước với gia đình, anh ấy sẽ không đi xa mà không nói với người trong nhà.

“Nhóc Kiêu vừa qua đây?” Tô Cần rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.

Anh ấy đã làm việc trong đội vận chuyển được ba tháng rồi, dần dần cũng đã có chỗ đứng trong đội vận chuyển.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 93: Chương 93



Dù rằng vẫn như cũ chỉ là nhân viên lâm thời nhưng thái độ làm người thật thà, rất được lòng người. Cũng không như trong suy nghĩ, có người khi dễ tình cảnh của anh, bên ngoài mọi người tốt bụng hơn nhiều, cũng không có chuyện bắt nạt như trong tưởng tượng.

Tô Cần ở bên ngoài được rất nhiều người tôn trọng, nhưng cũng vậy ở trong nhà, anh ấy lại bị ba mẹ và anh em mình tùy ý chà đạp, đây là vì đâu? Không phải anh ấy ngu ngốc mà là bởi vì anh ấy có phần hiếu tâm, có tình nghĩa với anh em trong nhà.

Đạo hiếu này, tình anh em này, đang chậm rãi bị những người đó ăn mòn đến chỉ còn lại thất vọng cùng đau khổ, nên về sau muốn chiếm tiện nghi của anh ấy là không có khả năng.

Thật sự cho rằng anh ấy nguyện ý để bọn họ chiếm lợi như vậy sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi.

Suy bụng ta ra bụng người, chỉ khi bạn chân thành cho đi đồng thời được đền đáp chính đáng thì tình cảm mới có thể tiếp tục được. Nhưng nếu ai đó bị chà đạp quá nhiều thì cũng không cần cái tình thân này nữa.

Không ai nguyện ý đem chân tình của mình cho người khác dẫm đạp lên, một hai lần có thể, nhưng ba bốn lần thì không có khả năng.

Trái tim Tô Cần giờ đã dần cứng lại, có thể thấy được rõ thái độ của anh ấy khi chuyển nhà, anh ấy sẽ không chịu sự áp bức từ phía bên kia nữa.

Nhiều nhất cũng chỉ là một phần trách nhiệm một phần nghĩa vụ, trừ những điều đó ra, cũng không còn tình cảm gì nữa cả.

“Mấy ngày nữa, anh sẽ đi công tác bên ngoài." Tô Cần vừa bưng bát lên thì nhớ tới một việc liền nói với Lục Tư Hoa.

Động tác ăn cơm của Lục Tư Hoa dừng một chút: “Phải đi ra ngoài?"

“Ừ, lần này phải đi tỉnh thành, bọn anh cần vận chuyển vũ trang cho tỉnh thành bên kia, còn phải vận chuyển một phần hàng hóa đến quân khu, đội lý đã lựa chọn danh sách xong rồi, trong đó có anh” Tô Cần ăn một miếng rau xanh, cảm thấy trù nghệ của vợ mình lại tốt lên.

Thật thơm.

Lục Tư Hoa để bát lên bàn: “Lần này đi mất mấy ngày?"

Tô Cần nói: “Nửa tháng"

“Khi nào thì đi?"

“Thứ hai tới."

Lục Tư Hoa nghĩ một lát: “Anh hẳn biết, thứ sau tới trong thôn bắt đầu kết toán điểm công làm việc. Chúng ta trước không ở riêng, vẫn theo nhà cũ bên kia hợp vào một chỗ, tuy rằng ba chồng nói mỗi nhà tự tích điểm công cho mình, nhưng em luôn cảm thấy bà cụ sẽ không từ bỏ ý đồ."

Tô Cần dừng động tác ăn cơm, chuyện này anh thật ra cũng không chú ý đến.

Trước kia cảm thấy tính điểm công chỉ cần bản thân có mặt là được. Bây giờ anh cũng không tùy ý để bên kia hại mình, giờ nếu bản thân đi công tác bên ngoài, để vợ với con nhỏ ở nhà, vạn nhất bên phía bà nội Tô làm khó nhà họ thì làm sao bây giờ? Anh ấy cau mày.

“Anh không ở đây, chúng ta cũng không sợ phòng bên kia. Có Kiến Quốc ở đây không lo, Kiến Quốc so với anh thông minh hơn nhiều, chỉ sợ ông cụ với ông Sơn Thúc bên kia nói này nói nọ, sau đó đưa điểm công của anh phân ra chia đều, thì chúng ta sẽ gặp bất lợi."

Ông xã làm việc rất vất vả, trước kia chưa ở riêng, ở nh cũ bên kia đã làm rất nhiều việc. Sau khi ở riêng, trừ lúc đi làm ở đội vận chuyển, thời gian nghỉ ngơi của anh không quá một ngày. Ngẫu nhiên xin phép một ngày, cũng là thời điểm trong đội không có gì làm.

Chỉ riêng số điểm công của anh cũng đã đủ trang trải một phần rưỡi cho người nhà của bác cả.

Huống chi cô với Kiến Quốc Kiến Binh cũng không nhàn hạ, Kiến Quốc Kiến Binh tuy còn nhỏ nhưng vẫn làm được việc, đặc biệt là Kiến Quốc, mới mười ba tuổi nhưng khí lực cũng không nhỏ, hầu như đều là chín trên mười khi tính điểm công.

Nếu phòng bên kia thật sự muốn đem điểm công của bọn họ thích gộp lại rồi chia đều thì nhà họ không nghi ngờ gì sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Lục Tư Hoa trước kia chịu đựng, chưa bao giờ so đo nhưng bây giờ đã ở riêng, cô ấy sẽ không còn tính tình tốt như trước nữa. Đặc biệt sau khi bà nội Tô đối đãi với nhà con trai thứ hai như vậy, hận không thể chiếm tất cả tiện nghi của nhà con trai thứ hai, cô ấy càng không muốn để bên kia chiếm thêm bất kỳ tiện nghi gì nữa.

Ngay cả khi lữ đoàn trong làng chiếm tiện nghi, cô ấy cũng không muốn đưa nó cho phòng bên kia.

Đối với thôn, đại đội bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng còn có thể chào hỏi bọn họ, thượng viện bên Ở kia còn thế nào? Ở trong mắt bọn họ, ý những thứ nhà con trai thứ hai bỏ ra là xứng đáng, là điều bọn họ nên làm.

Vậy cô ấy càng cố tình không để cho.

“Chuyện này anh sẽ thảo luận lại cùng ông Sơn Thúc với bác Đại Minh. Chúng ta đã tách hộ khẩu ra khỏi nhà cũ, đã là hộ gia đình riêng, bọn họ dựa vào cái gì mà chiếm lợi? Còn muốn chiếm thì luật pháp ở đâu? Đại bộ đội cũng sẽ không đồng ý. Nếu ông Sơn Thúc thật sự tùy ý để nhà trên bên kia náo loạn, thì chú ấy không thể làm bí thư chi bộ được, cũng không thể làm mấy thành viên khâm phục cho được. Em cứ yên tâm, anh sẽ xử lý tốt mọi chuyện." Tô Cần trầm ngâm, an ủi Lục Tư Hoa.

Anh ấy phải đi công tác, cái này không có cách nào bỏ được, nếu giờ anh ấy từ chối quyết định của đội vận chuyển, như vậy về sau anh ấy không thể đứng được ở trong đội. Anh ấy bây giờ chỉ là nhân viên lâm thời, không phải nhân viên chính thức, nên nếu người ta muốn cản anh ấy đó lại là một chuyện khác. Công việc tốt như vậy, là ba vợ với anh rể vất vả an bài cho anh ấy, nếu bởi vì một chuyện nhỏ như điểm công này mà bị cho thôi việc, anh ấy muốn khóc cũng không kịp.

Lúc làm điểm công chỉ cần anh nói tốt với ông Sơn Thúc cùng bác Đại Minh thì anh ấy có nhà hay không đều không quan trọng.

Anh ấy không có ở đây đôi khi ngược lại làm cho Lục Tư Hoa không phải lo lắng, nên dỗi thì cứ dỗi thôi.

Đương nhiên như anh ấy đã nói, nhà trên muốn chiếm tiện nghi nhà con thứ hai thì cứ nằm mơ đi. Anh ấy vẫn đưa cho họ số tiền hưu bổng của hai cụ lão theo những gì đã thỏa thuận, nhưng vượt qua bổn phận đó thì phải xem anh ấy có nguyện ý đưa hay không.

Nếu bọn họ gây sự vậy thì thật xin lỗi, anh ấy sống cũng khó khăn không có nhiều tiền với thức ăn như vậy để đi nuôi nhà bác cả với nhà chú ba.

Anh ấy đã làm tròn trách nhiệm của một người con trai, nhưng anh ấy không có nghĩa vụ đi nuôi nhà bác cả với nhà chú ba.

Chú ba đã tốt nghiệp cấp ba, hiện tại không có học đại học, có thể tự nuôi sống mình, cũng không cần anh hai này từ bỏ gia đình mình nuôi nó.

Nếu chú ấy dám đòi thì vừa lúc nhìn rõ bộ mặt thật thế nào. Nếu chú ấy không nói như thế vậy đứa em trai này vẫn là chú ba của anh.

“Mẹ, mẹ lo lắng cái gì? Hộ khẩu của chúng ta đã sớm tách ra rồi, cho dù nhà bà nội muốn lấy điểm công nhà chúng ta, cũng phải xem họ có nuốt được không. Điểm công là tính theo hộ khẩu, cũng không phải là tính theo huyết thống thân tình.” Tô Kiến Quốc xen vào nói.

Lục Tư Hoa nói: “Mẹ cũng biết như vậy, nhưng mấy đứa cũng biết, bà nội nếu quấy lên thì không phải người bình thường ngăn được. Huống chi, bà ấy còn là mẹ ruột của ba các con, nếu thực sự nháo lên đối với thanh danh của ba con cũng không tốt.

Tô Cần nói: “Anh còn không sợ, em sợ cái gì? Cứ làm đi, có chuyện gì chờ anh trở về rồi xử lý. Nếu bọn họ làm khó mấy mẹ con, mấy mẹ con cứ nói cho bọn họ, bảo bọn họ đến tìm anh, mọi chuyện đều có anh chịu trách nhiệm."

Lục Tư Hoa nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô ấy nói như vậy cũng không phải sợ bà nội Tô, cô ấy chỉ bận tâm cảm nhận của chồng thôi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 94: Chương 94



Cô ấy sợ chồng còn băn khoăn phòng bên kia, nếu cô ấy quá phận đối xử quá đáng với ba mẹ chồng, trong lòng anh ấy có khó chịu không? Dù sao, đó cũng là ba mẹ ruột của chồng mình, cô ấy không sợ ông bà nội Tô, nhưng cô ấy sợ làm chồng mình thương tâm.

Cô ấy thử anh ấy xem anh ấy còn ngu hiểu giống như trước hay không. Nếu anh ấy có một chút do dự nào thì bọn họ sẽ không cường ngạnh đi đối đầu với ông bà nội Tô làm gì.

Lúc này, thấy Tô Cần cam đoan như vậy cô ấy cũng an tâm hơn rồi.

Xem ra, ông xã thật sự muốn thay đổi, không giống như trước kia, anh ấy hiện tại mới là hy vọng của cô ấy.

Tô Vãn Vãn cũng chớp mắt mạnh mẽ, ba Tô đã trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn rồi?

Cô bé một tay cầm một cái thìa nhỏ, để Lục Tư Hoa đút ăn, một bên nói với Tô Cần: “Ba ba, tuyệt!"

Tô Cần mừng rỡ, con gái nhỏ quả nhiên là áo bông tri kỷ, nhỏ như vậy đã biết khen người rồi, thật sự khiến lòng anh ấy ấm áp.

Anh ấy cũng không ăn cơm nữa, đi tới ôm lấy Tô Văn Vãn, vừa ngửi mặt cô bé, vừa nghe cô bé cười: “Ha ha."

Lục Tư Hoa cười nói: “Được rồi, ông xã, Vãn Vãn còn chưa ăn xong đâu, đừng khiến chỗ nào cũng dính nước canh. Được con gái khen rồi thì sau này đừng làm con gái thất vọng đấy"

Tô Cần dừng lại, ngồi về lại chỗ của mình, nhìn bộ dạng Văn Văn ăn cơm, lại nhìn về tay cô bé, xương tay phải lúc trước bị thương sau đợt chữa trị của bác sĩ giờ đã không còn nhìn ra nữa. Nhưng vết thương này chung quy vẫn ở trong lòng anh ấy, khiến anh ấy cả đời không thể quên được.

Năm đó không trách tội bà nội Tô là bởi vì nợ ân sinh thành dưỡng dục. Mấy chục năm bị ngu hiếu tẩy não khiến cho anh ấy phải kìm nén sự tức giận của mình.

Bây giờ, anh ấy sẽ không còn vì điều gì mà mềm lòng mà bỏ mặc gia đình nhỏ của mình nữa.

Nhà cũ bên kia, sẽ không bao giờ nghĩ đến, nhà thằng hai bên này lại được bảo vệ chặt chẽ như vậy. Bọn họ còn đang tính khi chia điểm công có thể thu được bao nhiêu lợi ích.

Ông nội Tô là kế toán của đại đội, tính toán điểm công cho các xã viên, ông ấy biết rõ nhà thằng hai có tổng cộng bao nhiêu điểm công.

Ông ấy không biểu hiện ra mặt, mà nói cho bà Tô biết nhà họ Tô nhận được bao nhiêu điểm công, bà ta bắt đầu tính toàn. Bao nhiêu điểm công có thể kiếm được bao nhiêu lương thực.

Một năm này, sau khi tách riêng lương thực quần áo chật chội, giải quyết xong điểm công là có thể thả lỏng bụng ăn vài bữa rồi.

Nhưng bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, Tô Cần trước khi đi công tác đã đặc biệt đến tìm hai vị cán bộ thôn, đem ý mình nói cho bọn họ biết.

Ông Sơn Thúc dập t.h.u.ố.c lá nói: “Chuyện này cháu không cần lo lắng, chú với chú Minh trong lòng đều biết. Hộ khẩu của các cháu đã tách ra rồi thì không có khả năng tính cùng với ba mẹ anh em cháu. Điểm công tính ra là một chuyện nhưng quy về nhà ai là do bên đại đội quy định. Không có người hay văn bản nào quy định rõ ràng, đã phân nhà tách hộ khẩu còn tính điểm công cho ba mẹ anh em bên kia, làm gì có đạo lý như vậy."

Mặc dù Tô Cần đã nghĩ về điều này từ lâu, điểm công không có khả năng bị nhà cũ bên kia chiếm đoạt, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của anh ấy, hiện tại nghe đến quy định của đại đội thì anh ấy mới buông lỏng được gánh nặng trong lòng xuống.

“Nhóc Cần, cháu thật sự muốn đi tỉnh thành?” Bác Đại Minh suy nghĩ một lúc rồi hỏi anh ấy.

Việc Tô Cần đi làm ở đội vận tải không thể giấu được đại đội, bởi anh ấy cần có giấy giới thiệu cùng chứng minh do bí thư chi bộ cùng đại đội trưởng mới có thể đi báo cáo với đội vận tải được, chuyện này không thể lừa dối được.

Lúc ấy khi nhận được giấy chứng minh, anh ấy cũng đã nói qua cho ông Sơn Thúc và bác Đại Minh, việc này không cần lan truyền ra ngoài, đừng để phòng bên kia biết. Nếu để nhà cũ bên kia biết, sẽ đưa đến phiền toái không cần thiết, có thể giữ bí mật thì cứ giữ, đợi đến khi anh ấy có chỗ đứng vững chắc trong đội vận chuyển là được.

Về sau lúc không giấu được, phòng bên kia biết đến nháo một trận, anh ấy cũng không sợ mất việc.

Hơn nữa trong nhà anh ấy, bí thư xã Lý cũng đã nói với hai lãnh đạo của cục lực lượng vũ trang, ba vợ và anh rể anh ấy cũng đã nói với phó bộ trưởng qua chuyện này, bọn họ đều biết đến.

Nhưng phải biết một điều, trước khi anh ấy thật sự có được chỗ đứng vững chắc, nếu bị phòng bên kia nháo, nhất là bà nội Tô thì một chút tình cảm cũng không tiếc, hơn nữa đối với anh ấy còn tổn thất rất nhiều.

Lúc ấy ông Sơn Thúc cùng bác Đại Minh đương nhiên biết chuyện nhà cũ bên kia, nên đương nhiên cũng đồng ý.

Bây giờ Tô Cần có quan hệ với bí thư Lý, hai người bọn muốn thân cận cũng đã muộn, hơn nữa với quan hệ của nhà họ Lục, còn có quan hệ con dâu cả nhà họ Lục, cùng Tô Cần quan hệ tốt chỉ có lợi không có hại.

Hai cán bộ thông cũng đều là nhân vật, ăn muối bao nhiêu năm như vậy còn làm cán bộ mấy năm sao có thể không biết phân tích lợi hại bên trong?

Chính là bởi vì biết nên mới giúp đỡ Tô Cần như vậy.

Có đôi khi, bọn họ có chút khinh thường ông bà Tô, có đứa con ưu tú như vậy còn không biết giữ lấy, lại còn dùng mọi cách đẩy ra ngoài, cũng không biết trong đầu bọn họ đang nghĩ cái gì?

Nếu là bọn họ có đứa con giỏi như vậy, đau còn không kịp chứ nói gì đẩy ra?

Nhưng bọn họ không phải hai lão già đầu kia, tự nhiên cũng vô pháp lý giải được suy nghĩ của họ.

“Phải, đội vận chuyển bên kia phái con đi công tác, ông Sơn Thúc với bác Đại Minh cần cháu mang gì về không?” Tô Cần cười hỏi bọn họ.

Ở Tô Cần hiện tại, có lẽ vì đã ngốc ở trong đội vận chuyển lâu, nên đã mất đi sự lương thiện ban đầu, nhiều phần đạo lý đối nhân xử thế hơn. Thái độ làm người cũng có nhiều phần khôn khéo lại còn có phần tình cảm.

Thiếu đi một phần ngu đần.

“Thật đúng là có." Ông Sơn Thúc cũng không khách khí nói với anh.

Thôn Hạ Hà cách thị trấn không gần, bọn họ ngày thường muốn mua thứ gì đều phải gộp lại mới lên thị trấn xem để mua. Nhưng thị trấn đâu có nhiều bằng tỉnh thành được?

Hiện tại Tô Cần có cơ hội như vậy, bọn họ sao có thể từ bỏ được?

Sau khi báo mình muốn mua gì, hai vị cán bộ thôn nói: “Cứ an tâm công tác đi, chuyện trong nhà có chúng ta giúp cháu nhìn, điểm công không thiếu, cũng sẽ không cho nhà cháu bị thiệt."

Tô Cần nghe thế yên tâm phần nào, có ủy ban thôn chống lưng thì không sợ phòng bên kia chiếm tiện nghi của nhà họ nữa.

Tuy rằng anh ấy đã sớm biết bà nội Tô sẽ không dễ dàng buông tha như vậy cho nhà họ, nhưng như vậy thì có sao?

Quả nhiên như Lục Tư Hoa đoán được, sau khi điểm công được đưa xuống, phòng bên kia thực sự bắt đầu cướp đoạt.

Nhóm người Lục Tô Hoa đã nhanh chóng đoán được, bà Tô có một sức mạnh đáng gờm, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì mà tha thứ cho bọn họ, họ hoàn toàn không nghĩ rằng bà ta có thể mạnh đến như vậy.

Điểm công của phòng số hai đang được thượng viện tính, bọn họ đã quen với việc chiếm đồ làm của riêng, cho dù có như thế nào thì bọn họ cũng chẳng quan tâm, họ chỉ tính toán xem điểm công của họ có thể đổi được nhiều lương thực hay không.

Thông thường trong những ngày như này thì tất cả các xã viên, ngoại trừ những người như Tô Cần vì họ được giao công việc khác, mọi người sẽ tập trung ở quảng trường lớn ở lối vào làng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 95: Chương 95



Cũng vào khoảng giữa năm ngoái đây, mọi người cũng tụ tập lại đông người như thế này, là vì để tìm vị ân nhân đã thấy tiền bị mất và trả lại cho bí thư Lý.

Khi đó Tô Đại Lực đã tự nhận mình là người làm và bị bí thư Lý tát thẳng vào mặt ngay lúc ấy, khiến cho anh ta không còn mặt mũi nào trong suốt thời gian dài.

Tô Đại Lực không thể nào vui nổi thậm chí anh ta còn chả muốn ra khỏi nhà.

Cũng vì sự kiện này, mọi người mới biết Tô Cần không phải người không có chỗ dựa và lý lịch cụ thể, lý lịch của anh ấy cũng thuộc dạng không thể đem ra để đùa giỡn.

Cũng từ lúc đó, mọi người bắt đầu nhìn anh ấy bằng một con mắt khác, đã không còn là sự khinh thường nữa, mặc dù trước đó họ đối xử với anh ấy vốn là không có chút khinh thường nào.

Bây giờ, Tô cần đã không còn là Tô Cần ngốc nghếch, hiếu thảo và lương thiện mà trước kia họ từng biết, anh ấy đã trở nên... cứng rắn hơn và thông minh hơn rất nhiều.

Sự thay đổi này của anh ấy khiến cho dân làng cảm thấy mừng thay cho anh ấy. Mọi người đều sẽ trưởng thành, chỉ là anh ấy trưởng thành muộn hơn so với những người khác.

Tô Cần phải có đủ dũng khí để thoát khỏi cái đại gia đình chà đạp cấu xé lấy người thân để tồn tại, thoát khỏi xiềng xích đã giữ chặt anh ấy lại từ khi còn nhỏ, cống hiến cả cuộc đời mình cho đại gia đình. Biết bao nhiêu người không thấy được lợi ích và tác hại trong việc này, để rồi bị xiềng xích cả đời?

"Hỡi các thành viên trong xã đoàn, hôm nay chúng ta tập hợp lại với nhau không phải vì những sự việc khác, mà là vì lợi ích của tất cả chúng ta." Ông Sơn bước lên bục và bắt đầu nói một cách chậm rãi.Trước mặt ông ấy dựng lên một chiếc micro, chiếc micro này là hàng cũ của xã, nghe hơi ù nhưng vẫn không làm ảnh hưởng đến bài phát biểu của ông.

Ông ấy tiếp tục: "Mọi người đều đã làm việc một năm, và hẳn mọi người đã phải suy nghĩ về điểm công việc của mình, và tính rằng chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu lương thực"

Lão Sơn dừng lại một quãng: "Vào mùa thu hoạch, điểm công này nên được tính toán cho mọi người, nhưng nó chỉ là chúng ta mới tính toán lúc đầu, bây giờ đã gần đến cuối năm, cũng là lúc để giải quyết tất cả các điểm công trong năm"

Dưới sân khấu, các thành viên trong xã đoàn rất hào hứng, sau khi đếm điểm công việc liền đi nhận lương thực, nhiều gia đình bắt đầu hết lương thực cũng đều đi nhận.

Có một số người thì nghĩ xem họ có bao nhiêu điểm công. Một vài người thì nghĩ rằng họ ít khi nghỉ làm và có thể nhận được nhiều lương thực hơn những người khác, trong khi có những người nghĩ rằng họ có thể không nhận được nhiều lương thực như họ tưởng tượng.

Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng trong đầu họ.

Tô Vãn Vãn đang ngồi trên lưng Lục Tư Hoa ở giữa ngay giữa đám đông nhộn nhịp. Cô bé dường như rất phấn khích, cô bé chưa bao giờ thấy việc phân phát lương thực diễn ra như thế nào. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, cô bé đều chưa từng tham gia. Kiếp trước cô bé sinh ra trong một gia đình giàu có, hoàn toàn là ba mẹ và anh trai mua đồ ăn cho chứ cô bé chưa từng tham gia loại hình thức phân phát thức ăn ở nông thôn như thế này. Ở kiếp này, vài tháng trước cô bé vẫn còn nhỏ tuổi và khi ấy cũng chưa có phân phát lương thực.

Ở Lúc này, bác Đại Minh bước tới, gọi ông nội Tô cùng bàn bạc tính toán, bắt đầu báo cáo điểm công của từng gia đình.

Một số người đã tự tính toán điểm công của mình và họ đưa ra những ý kiến khác nhau.

Nó có thể được sửa ngay tại thời điểm đó.

Thực sự có một số nhà đã tính sai điểm công của họ, nhưng sau cùng mọi thứ đều được sửa lại.

Tô Vãn Vãn trông thấy vậy, bỗng chốc cảm thấy vui vẻ. Điều này cũng giống như kiếp trước cô bé nghe các anh trai nói về tình hình công việc của công ty họ.

Những điểm công này giống như chấm công trong công việc, điểm danh thi thoảng vẫn sẽ có sai sót, nhưng vẫn có thể sửa được.

Tuy nhiên, cô bé nghe nói rằng các điểm công sẽ được ghi lại bởi một chuyên gia được phân công, sau đó sẽ ký tên của mình lên sao? Làm cách nào mà có thể sai sót như vậy?

Cô bé nhìn về phía ông nội Tô, ông ấy là kế toán, và công việc tính toán hàng ngày cũng là do ông phụ trách.

Nhưng người ghi chép không phải ông ấy, có lẽ là một người mà ông Tô cũng không hay biết. Có một số quy định về bao nhiêu điểm công có thể đổi lấy bao nhiêu lương thực.

Tùy vào số điểm công ít nhiều bao nhiêu thì có thể đổi được từng ấy lương thực, Tô Cần vừa vào đội vận chuyển được ba tháng, nhưng họ đã sớm dùng tiền để bù đắp cho những điểm công này.

Trong đoàn có một quy định, có thể dùng tiền để bù điểm công việc, bộ phận lữ đoàn cũng khuyến khích mọi người tìm kiếm nghề tay trái, những công việc có thể phụ giúp mọi người, bởi vì nếu không đi làm, họ sẽ không có điểm công, không có điểm công thì cũng không được cung cấp lương thực, vào thời điểm ấy mọi người đã thống nhất đưa ra một quy định, đó là những người làm các công việc phụ, hoặc có thể dùng tiền để bù vào điểm công của mình.

Trong chín tháng đầu tiên, Tô Cần hầu như ngày nào cũng làm việc, rất ít khi xin nghỉ phép một hai ngày. Ba tháng sau đó, bởi vì anh ấy phải điều đến đội vận chuyển nên anh ấy không có thời gian làm việc, nhưng Tô Cần đã hứa sẽ dùng tiền để bù đắp.

Khi ông nội Tô đang tính điểm công của mọi người, ông ấy cũng vô tình biết về điểm công của Tô Cần.

Lúc ấy ông ấy rất kinh ngạc, có hỏi Tô Cần cũng không nói gì, ông cũng đã hỏi đội trưởng cùng bí thư chi bộ, nhưng cũng không ai trả lời.

Khi đó, ông ấy tò mò đến nỗi như có mèo cào trong tâm, trong lòng khó chịu đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Cậu con trai ngày càng nằm ngoài vùng kiểm soát của ông ấy, sự khó chịu trong lòng ông ấy ngày một tăng lên.

Có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn nếu như lúc đó không quyết định ly thân.

Nhưng vì bọn họ đã ly thân, ông ấy và bà ta là ba mẹ của người con thứ hai, ông ấy chắc chắn là không có vấn đề gì, nhưng ông ấy không thể giúp anh ấy được.

Giờ hối hận cũng có ích gì đâu? Làm thì đã làm rồi, hối hận cũng vô ích, điều quan trọng bây giờ là phải giữ vững tinh thần của mình và sưởi ấm trái tim của đứa con thứ này.

Ông ấy đáng ra không nên để cho bà nội Tô đi mất, đến cuối cùng kết quả thành như thế này sao? Nếu như không rơi vào thế bí, chỉ với quan hệ giữa con thứ hai và bí thư Lý, công việc của con thứ ba liệu có thể xử lý ổn thỏa hay không? Bây giờ, Tô Thành Tài thì không có việc làm, và Tô Cần thì chưa bao giờ nghĩ đến việc giúp đỡ anh ta. Mọi thứ dường như đều khó khăn hơn nhiều từ khi ly thân.

Khoảng thời gian gần đây cũng xảy ra một số chuyện kỳ lạ. Ông nội Tô nhìn về hướng đám đông tấp nập, nhưng không thấy Tô Cần ở đâu hết, lẽ ra anh ấy đã phải có mặt rồi chứ?

Hôm nay là sự kiện lớn tính điểm công để phân phát lương thực, anh ấy sao lại có thể vắng mặt?

Chẳng lẽ lại có công chuyện quan trọng hơn cả việc tính điểm công nhận lương thực sao?

Đột nhiên, ông nội Tô cảm thấy trong lòng bùng lên một cơn giận không tên.

Khi ông ấy đảo mắt nhìn xung quanh đám đông, bà nội Tô cũng đang nhìn mọi người, tất nhiên cũng không tìm thấy người đứa con thứ đã làm được nhiều công điểm nhất trong tất cả những người ở đây.

"Thằng hai của tôi đâu?” Bà ta trừng mắt nhìn Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa nói: "Hôm nay chồng con có việc bận, không thể tham gia sự kiện hôm nay được."

“Nó có việc gì mà còn quan trọng hơn cả nhận lương thực?” Bà nội Tô suýt chút nữa nghiến răng nghiến lợi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 96: Chương 96



Lục Tư Hoa nhàn nhạt đáp lời: "Là do công việc đến đột ngột quá, anh ấy không thể đến đây được, nhưng con ở đây thay cho anh ấy, mẹ xem có khác nhiều không?"

"Sao lại không có gì khác biệt? Thằng hai của tôi không có ở đây, lỡ như tôi lỗ thì sao?" Ánh mắt của bà nội Tô lúc này rất là đáng sợ, bà ta nhìn vào cô ấy như thể dùng con mắt của bà ta nuốt chọn cô ấy vậy.

Tô Kiến Quốc nói: "Bà nội, cho dù là như vậy, cũng là chuyện của nhà chúng ta, bà cũng đừng lo lắng."

"Sao lại là chuyện của mỗi mình nhà mày? Điểm công của nó cũng là điểm công của tao, mất đi chẳng lẽ tao lại không đau buồn sao? Bao nhiêu công điểm thì được bấy nhiêu lương thực, trong nhà giờ lương thực đã gần như không còn, tao đã phải chờ rất lâu mới đến ngày này đấy mày biết không?"

“Đây là lương thực của nhà tao, chúng mày đừng hòng mơ tới!”

Khi nói điều này, bà nội Tô vô cùng tức giận nhưng cũng không nỡ đánh cậu nhóc. Muốn lấy lương thực của bọn họ, xem nhà thằng hai có mấy cái gan! Bà ta đã tính toán xong sau khi được phát tới tay, sẽ chia số lương thực này sẽ như thế nào rồi, rồi sao này sẽ ăn như thế nào, muốn lấy chỗ tốt ở chỗ bà ta sao, đừng hòng!

Tô Kiến Quốc bị chọc giận đến bật cười, nhà bọn họ trở thành như thế này từ lúc nào vậy? Đúng là logic khó hiểu, tướng ăn cũng thật khó coi.

Trước kia có chỗ tốt bọn họ đều giành lấy để nuôi mấy con người này, không hề phân biệt yêu ghét. Nên những người này coi việc đó là đương nhiên sao? Mấy người đó có từng hỏi qua ý kiến của bọn không? Hay muốn nuốt của nhà bọn họ cho bằng hết, nghĩ cũng hay thật đấy chứ.

"Mẹ, sao có thể nói như vậy được chứ, nhà con đã tách nhà, công việc của nhà con đương nhiên không có liên quan đến bên mẹ, còn lương thực đương nhiên cũng không có phần của bên đấy rồi" Lục Tư Hoa đáp trả lại.

Hai mắt của bà nội Tô biến thành tam giác ngược, bà ta hung dữ trừng mắt nhìn về phía Lục Tư Hoa và Tô Kiến Quốc: "Có cái rắm! Tách nhà là thế nào? Tách nhà, thằng hai là từ đâu tới, nếu không có tôi sinh nó ra thì không biết giờ nó ở cái xó xỉnh nào, làm gì có được như ngày hôm nay? Làm sao, vừa chia nhà đã muốn đá bay mẹ của nó ra ngoài đường rồi sao? Nói cho các người biết, không có cửa đâu!"

Lục Tư Hoa đã sớm biết, bà nội Tô là một người khó hiểu, chỉ luôn thiên vị anh cả và chú ba, coi nhà con thứ bọn họ như một cái máy kiếm tiền.

Nếu không phải vẻ ngoài của Tô Cần có mấy phần giống với ông Tô, thậm chí Lục Tư Hoa còn nghi ngờ liệu chồng cô có phải con ruột của hai ông bà không nữa.

Đều là con ruột mình sinh ra, sao lại khác biệt lớn như vậy, có thể bất công đến mức này thì chỉ có mình bà nội Tô làm được.

Ai có thể ngờ được, một người mẹ lại có thể đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy chứ? Tục ngữ nói, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng bà ta làm như vậy đúng là hết thuốc chữa rồi.

Cô ấy cũng lười nói chuyện với bà ta, cô ấy biết dù có tranh cãi với bà ta, nếu bà ta không cãi được thì sẽ lại dùng chiêu khóc lóc hay dọa treo cổ cũ rích ra làm loạn.

Nhưng tranh cãi với một bà già không nói lý lẽ, nếu thắng thì có thể thế nào nữa?

Dù sao cô ấy cũng biết, nhà mình đã tách hộ khẩu rồi, coi như bà nội Tô thật sự muốn cướp lương thực nhà bọn họ, thì liệu có thể giành được sao? Ủy ban thôn cũng không phải ăn cơm khô, có thể để bà nội Tô tùy ý muốn thế nào được thế này sao, nếu không thì xã hội này còn cần pháp luật làm gì nữa?

Ông Sơn Thúc với bác Đại Minh cũng đã hứa với chồng cô ấy sẽ giúp nhà bọn họ bảo vệ lương thực, nên cô cũng không sợ bên phía nhà ba mẹ chồng nữa.

Ông nội Tô luôn nói sống công bằng, đương nhiên sẽ không công khai cướp lương thực ở chốn đông người, cùng lắm cũng chỉ có bà Tô ra mặt thôi.

Trước kia cũng chưa nghĩ tới mức này, từ sau khi tách khẩu, đã mấy lần bên phía đó giằng co với nhà cô ấy, mỗi lần như vậy chỉ khi thấy bà nội Tô gây sự quá đáng, ông nội Tô mới đứng ra nói mấy câu, vậy nên cô ấy cũng đã sớm biết rằng, ông ấy cũng là một người bất công.

Chỉ là không tỏ rõ ra như bà nội Tô mà thôi. Nhưng có không rõ ràng, thì đó cũng là bất công, đã bất công, vậy cô ấy cũng không để bọn họ dễ dàng đạt được.

Ông nội Tô không phải tự nhận là mình công bằng nhất sao? Ngược lại cô ấy muốn xem xem, ông ấy có dám làm gì lúc chia lương thực ở trước mặt tất cả mọi người không. Nếu như ông ấy làm, vậy thì thật là tốt, có thể lột bỏ lớp ngụy trang đạo đức giả của ông ấy trước mặt mấy người trên xã.

Thấy Lục Tư Hoa không để ý tới mình nữa, bà nội Tô cho là cô ấy đã chịu thua, trên mặt có chút đắc ý.

Coi như hiện tại thằng hai có mạnh mẽ hơn trước kia thì có sao cơ chứ? Lúc chia lương thực, sợ phải đối đầu với bà ta thì cũng không dám ra mặt. Để con nhỏ nhà quê Lục Tư Hoa kia ra mặt thì có lợi ích gì chứ? Anh ấy là một người nhu nhược, tính tình của một người thì sao có thể thay đổi quan một hai chuyện được chứ.

Chỉ có Tô Thành Tài hơi nghiêng đầu nhìn, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Anh ta há to miệng, nhưng sau đó lại ngậm miệng lại, giống như đang nghĩ tới điều gì đó, sau đó lại im lặng suy nghĩ.

Giống như tất cả mọi việc đều không liên quan tới anh ta, vẫn nên lúc cần im lặng thì vẫn nên im lặng.

Ông nội Tô hừ lạnh một tiếng: "Bà nó, đang nói bậy bạ gì đó, im lặng không ai coi bà câm đâu."

Trước mặt nhiều người như vậy, làm loạn cái gì không biết? Không ít mấy người ở xã nhìn về phía bọn họ, đã nói với bà ta bao nhiêu lần rồi, có chuyện gì thì để về nhà nói sau, cãi vã ở bên ngoài còn ra thể thống gì nữa?

Bà nội Tô ngậm miệng, nhưng là ánh mắt vẫn như có độc, nhìn chằm chằm vào Lục Tư Hoa.

Lục Tư Hoa lại coi ánh mắt kia không tồn tại, biện pháp đối phó với bà nội Tô tốt nhất, thật ra cũng không phải là cãi lộn với bà ta, mà là không để ý tới bà ta, coi bà ta là không khí, đó mới là ác độc nhất.

Cũng không phải do sợ mới lờ đi, mà là khinh thường. Lúc này Lục Tư Hoa biểu hiện ra, chính là biểu cảm khinh thường.

Lúc này bà nội Tô mới bất giác nhận ra phát hiện, đối phương cũng không phải sợ cô, mà là...

"Mày cái đồ xxx c.h.ế.t tiệt.." Bà nội Tô lại bắt đầu mắng chửi.

Một tiếng chửi này đã át đi tiếng ông Sơn Thúc đang đọc diễn văn ở trên, ông ấy cau mày nói: "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo? Muốn cãi nhau, về nhà mà cãi đi!"

Những người khác ở xã cũng quay đầu oán trách nhìn về phía ông nội Tô, thấy vậy nên ông nội Tô càng nhíu chặt lông mày, ông ấy bị mất hết mặt mũi, ông ấy hừ: “Thằng ba, đưa mẹ về nhà đi, ở đây chỉ toàn làm mất mặt"

Bà nội Tô đang muốn há miệng nói, lại thấy ông Tô trừng mắt với bà ta, trong lòng bà ta nhảy lên một cái.

Bà ta biết, ông nhà đang nổi giận. Nếu như bà ta thật sự còn dám ở chỗ này mắng chửi người, ông ấy sẽ thật sự đánh bà ta ngay tại đây.

Bà ta im lặng, trong lòng như có lửa đốt, nhà của thằng hai làm gì cũng khiến bà ta tức giận, chỉ cần có cơ hội, bà ta sẽ bộc phát ngay, chỉ là bây giờ vẫn phải nhịn mà thôi.

Bà Tô làm loạn một hồi rồi cũng qua nhanh đi.

Lục Tư Hoa nhếch miệng, nhưng lại bất đắc dĩ thở dài trong lòng, mấy chuyện giành lương thực này, cô ấy thật sự không muốn xảy ra, thế nhưng…
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 97: Chương 97



Số lương thực kia vốn thuộc về nhà bọn họ, bên nhà cũ kia muốn kia tiện nghi sao, đừng có mơ.

Ông Sơn Thúc đã nói hết những gì phải nói, sau đó liền bắt đầu chia lương thức.

Ông ấy đã giao việc chủ trì chia lương thực cho đại đội trưởng Đại Minh, nên ông ấy cũng không tham dự vào nữa. Ông ấy là bí thư chi bộ, tham gia vào chuyện chia lương thực làm gì, vậy nên luôn giao cho đại đội trưởng.

Ông nội Tô làm ở đại đội kế toán, đương nhiên cũng cần phải lên chủ trì công việc phân chia lương thực, ông ấy cũng đã ghi chép rõ hết tất cả ra rồi.

Chia lương thực theo như cầu và công việc. Những người khó khăn vất vả thì không cần phải nói, đó cũng là cũng là việc kiếm lương thực, ai làm nhiều thì được nhiều thôi. Còn chia lương thực theo nhu cầu tức là lương thực được tính theo đầu người, còn với những người không đi làm việc hay vì lý do nào đó nên không thể lao động thì sẽ được tính theo kiểu này, nhưng nhiều hay ít thì chưa biết được, có thể chỉ đủ lấp đầy dạ dày, nhưng cũng có thể không đủ.

Muốn có nhiều lương thực hơn, vậy cũng chỉ có thể đi làm việc nhiều hơn, kiếm được nhiều lương thực hơn. Mấy đứa nhóc Tô Kiến Quốc cũng đi vào đội làm việc, vì cũng có kiếm được lương thực, vậy nên khi phát lương thực thì cũng được nhiều hơn.

Lương thực mỗi mùa chia một lần, hoặc chia thành hai lần như năm nay, mấy thứ lương thực này, nếu như không cố gắng làm việc thì làm gì được gì chứ? Lương thực không đủ ăn, cũng chỉ có thể chịu đói, hoặc là mình dùng tiền đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị mua, nhưng muốn mua cũng cần phải có phiếu lương thực, không phải có phải là mua được.

Đến chợ đen mua sao? Đây là một chuyện có tính rủi ro rất lớn, một khi bị bắt lại, có thể bị đưa đi xứ khác lưu lạc cũng nên.

Chuyện như vậy, bình thường nông dân sẽ rất ít làm, lá gan mọi người của mọi người khá nhỏ, đương nhiên nhát gan mới lo c.h.ế.t đói, nên mỗi thôn cũng Có được máy người dũng cảm.

Bác Đại Minh bắt đầu đọc số lương thực, từng nhà, bình thường chia theo công việc, mỗi người có thể nhận được một trăm năm mươi cân lương thực. Bên nhà con thứ Hai, Tô Cần cũng có đi làm, dù sau đó anh ấy có chuyển đến đội vận chuyển, nhưng số lượng công việc trước đó vẫn có thể bù vào được, còn Lục Tư Hoa chỉ nghỉ cữ một tháng, còn lại vẫn có đi làm, Kiến Quốc lấy được chín phần, Kiến Binh ít hơn chút, nhưng cũng được bảy phần, liền ngay cả Kiến Dân cũng bắt đầu làm việc, mặc dù kiếm không nhiều, cũng được ba bốn phần. Cứ tính như vậy, cả nhà họ có lẽ sẽ được chia khoảng sáu trăm cân lương thực, bao gồm gạo, các loại đậu, ngô, khoai lang và các loại ngũ cốc khác.

Cả nhà bọn họ có thể được chia nhiều lương thực như vậy, khiến những người khác vô cùng hâm mộ. Nhưng bọn họ cũng chỉ hâm mộ, bởi vì so với nhà Tô Cần, cũng có khối người được chia nhiều hơn nữa. Đặc biệt là những gia đình có đông con trai, ai ai cũng khỏe, ai cũng có năng lực, có nhà còn được chia đến cả nghìn cân lương thực.

Đây là bởi vì năm nay thôn Hạ Hà có hai vụ mùa thu hoạch lớn, nếu không cũng không có nhiều lương thực để chia như vậy.

Ủy ban thôn thôn Hạ Hà cũng không bao giờ bao cáo sai giá trị sản lượng. Cũng sẽ không bởi vì bội thu, rồi sẽ phóng đại thành tích lên, vì giành được công trạng rồi không để ý đến sống c.h.ế.t của người dân. Về điểm này, nên mấy người đảng viên trong thôn được người dân vô cùng yêu quý và tin tưởng, những người cán bộ không màng chiến tích một lòng lo nghĩ cho người dân, hỏi sao người dân có thể không yêu, không kính chứ?

Bên phía nhà cũ, bởi vì anh cả với chú ba vẫn chưa tách hộ nên lương thực cũng được chia chung với nhau.

Bên phía anh cả, mặc dù nói Tô Đại Lực dùng mánh lới trộm gian, nhưng anh ta thông minh, mỗi lần bắt đầu làm việc, anh ta sẽ đi báo danh, cũng tan tầm đúng giờ, còn anh ta có làm được bao nhiêu thì có trời mới biết.

Lưu Chiêu Đệ còn giảo hoạt hơn cả Tô Đại Lực, cho nên cũng không bị trừ điểm, ngoại trừ thời gian ở cữ.

Ông nội Tô với bà nội Tô thì càng không cần phải nói, mặc dù bà nội Tô hay mắng chửi người ta, nhưng làm việc cũng rất lưu loát, vậy nên cũng được chia cho nhiều.

Chỉ còn lại chú ba Tô, Tô Thành Tài. Tên này cũng vô cùng tài lanh, rõ ràng đã không đi học, nhưng vẫn tự cho mình là thư sinh, ngoại trừ thời gian bị ông Tô bắt đi làm việc ở trong đội, còn lại hầu như anh ta cũng không đi làm, nhưng dù anh ta không được chia nhiều lương thực, nhưng cũng không tới nỗi bị đói.

Mà anh ta cũng không cần lo lắng sẽ bị c.h.ế.t đói.

Chờ bác Đại Minh báo cáo xong số lương thực, lại hỏi mọi người có ý kiến gì không, bà nội Tô nói: "Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, tôi có ý kiến!"

Tất cả mọi người nhìn về phía bà ta, ông nội Tô cau mày.

"Bà nói đi" Nhìn thấy bà nội Tô ra mặt, hai người ông Sơn Thúc với bác Đại Minh quay mặt nhìn nhau, hai người họ đã đoán được bà ta sẽ không nhịn được, chắc chắn sẽ nhảy ra.

Bà nội Tô nói: "Tại sao lại chia riêng lương thực cho nhà thằng hai? Còn anh cả với thằng út lại không chia riêng? Đại đội trưởng, bí thư chi bộ, không thể bởi vì thằng hai dọn nhà đi, có nhà mới nên liền chia riêng lương thực cho nhà bọ họ. Lương thực chúng tôi sẽ tự chia lại, không cần đại đội trưởng chia giùm đâu."

Lục Tư Hoa nói: "Bọn con đều đã tách khẩu rồi, đương nhiên phải chia riêng chứ. Ba, ban nãy ba nói mỗi nhà tính riêng theo công việc, lời này còn tính không?"

Ông nội Tô nói lời này trước mặt hai vị cán bộ thôn, còn có cả hai bên thông gia, nếu như ông ấy nói không tính, vậy thì không khác nào ông ấy tự mình vả mặt mình.

Ông ấy vẫn im lặng, ngược lại ông Sơn Thúc ở bên cạnh nói: "Lời này đúng là anh Đạo nói, lúc ấy chúng tôi đều ở đây, chứ kỹ cũng rõ ràng trên giấy rồi"

Bà nội Tô nói: "Có cái rắm, lúc ấy dưới tình huống như vậy, thằng hai lấy tính mạng ra uy hϊếp, chúng tôi còn có thể làm sao? Thằng nhóc đó bất hiếu, chẳng lẽ đại đội bộ cũng muốn bênh vực nó sao?"

Bác Đại Minh cười lạnh: "Lời kia cũng không phải chúng tôi nói, đó là anh Đạo tự nói, có vấn đề gì sao? Đến phút cuối cùng lại đổ lên đầu chúng tôi, là chúng tôi ép nhà bà tách khẩu sao?"

"Tôi không trách đại đội, chỉ trách nhà thằng hai tâm địa độc ác. Tôi với ba nó nuôi nó lớn đến vậy dễ dàng lắm sao? Đến cuối cùng, nó cưới vợ sinh con liền không thèm nhận ba mẹ là chúng tôi, mọi người nói xem, nếu như mọi người thấy con trai như vậy, trong lòng các người dễ chịu sao?" Lần này, bà nội Tô không mắng lời th* t*c, lại còn nói đạo lý.

Nhóm người ở xã nghe vậy, đều cảm thấy lời bà nội Tô nói, hình như cũng có chút đạo lý?

Đặc biệt là mấy người già, họ cũng đồng cảm, già rồi nên chẳng phải sẽ sợ con cái không cần mình nữa sao? Bọn họ nhất quyết không tách khẩu, không phải chỉ vì vậy thôi hay sao?

Tại mọi người gật đầu tán đồng, bà nội Tô cũng có chút đắc ý.

Bà ta biết, hung hăng càn quấy ở chỗ này chỉ vô dụng. Ở nhà thì có thể làm loạn, nhưng nếu gây sự ở bên ngoài, sẽ lại giống như lần trước ở ủy ban thông chuyện dù có lý cũng sẽ không có ai để ý.

Bà ta không nói nhà con trai thứ hai về những gì khác, chỉ mang đạo hiểu ra nói, chỉ cần bà tiếp tục dùng từ bất hiếu này để đối phó với nhà thằng hai là được.

Lục Tư Hoa lại làm như không nghe thấy, lương thực đã chia cho nhà họ rồi, bọn họ cũng không lo lắng phần lương thực sẽ bị bên kia cướp đi.

Hiện tại cứ để bà Ita nhảy nhót ở đó đi, cứ để bà ta thỏa mãn cảm giác đấy.

Cuối cùng bà ta sẽ phát hiện, bà ta nhảy nhót lâu như vậy, cuối cùng lại chẳng có lợi ích gì, đoán chừng còn sẽ bị vùi dập cũng nên?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 98: Chương 98



Chồng cô ấy đã từng nói qua, trước mặt những người ở xã, không cần phải tranh cãi với bà ta, kiểu người như bà ta thì dù có lý cũng làm cho nó thành vô lý cho bằng được, bà ta lôi đạo hiếu ra thì chắc chắn là sẽ phải bị vùi dập.

Đương nhiên, cô ấy cũng sẽ không để bà ta tùy ý làm loạn như vậy được.

Tô Kiến Quốc tủi thân nói: "Bà nội, cháu biết bà không thích ba cháu, dù ba cháu có cố gắng thế nào thì cũng sẽ không được bà khen lấy một câu. Chú ba, ba cháu có lỗi với chú sao??"

Cậu nhóc nhìn về phía Tô Thành Tài, lông mày Tô Lão Thành giật giật, Kiến Quốc cũng không mong nhận được câu trả lời từ chú ba, cậu nhóc lại quay ra nhìn mấy người ở trên xã nói: "Các vị chú bác, ba cháu là hạng người gì, không cần cháu nói chắc mọi người cũng biết rất rõ ràng, bà nội muốn đổ tội bất hiếu lên đầu ba cháu, nhà cháu cũng không còn gì để nói cả, dù gì bà cũng là bà nội của bọn cháu." Nói xong, cậu nhóc còn nấc lên hai tiếng.

Lục Tư Hoa cũng rơi mất nước mắt, ôm Tô Vãn Vãn đi ra khỏi đám người, tiếng khóc này còn chân thật hơn cả bà Tô. Cô ấy vốn là người yếu đuối, lúc khóc cũng không gào lên, chỉ im lặng rơi nước mắt, cô ấy nghẹn ngào nói: "Mẹ, con với nhà con sai ở đâu mà mẹ lại bôi đen bọn con như vậy? Con thừa nhận, con vốn ngu ngốc, không biết nịnh nọt mẹ như chị dâu cả, con cũng luôn cố gắng là một người con dâu tốt, cũng mang hết đồ của mình đi cầm để trả tiền viện phí cho mẹ."

"Khi đó con đang mang thai đứa thứ ba Kiến Dân, cơ thể ốm yếu, muốn dùng chút của hồi môn cuối cùng của mình để mua chút đồ dinh dưỡng, nhưng nhìn mẹ thở dài nói lâu rồi không được ăn thịt, con lại dùng số tiền đó mua chút thịt cho mẹ, còn con ngay cả canh cũng không uống lấy một ngụm. Từ nhỏ Kiến Dân đã ốm yếu, con cứ tự trách bản thân lần này đến lần khác, trách mình vì sao không để lại chút tiền bồi bổ cho bản thân, như vậy ít ra Kiến Dân cũng sẽ không gầy yếu như bây giờ."

"Con được mang tiếng là con dâu tốt, nhưng lại làm khổ con mình, nhưng từ đầu đến cuối, con có được một lời tán thưởng nào không?" Lục Tư Hoa khóc, từng tiếng tự trách, khiến mấy người trên xã cũng phải cảm động.

Lục Tư Hoa làm như vậy, rất nhiều người nói cô ấy ngốc, nói cô ấy đần, cũng chỉ có cô ấy làm đến tận nước này. Kết quả như vậy, không nhất định có thể lấy được tiếng tốt, ngược lại càng khiến người ta coi thường cô ấy.

"Cô... cô đánh rắm!" Bà nội Tô tức giận chửi ầm lên. Đứa con gái quê mùa này mua nhiều đồ ăn ngon cho bà ta lúc nào? Mà dù có, nhưng lúc cô ấy mang thai Kiến Dân, đã mua thịt cho bà ta từ lúc nào? Đó là con trai bà ta mua cơ mà.

Lục Tư Hoa như không nghe được bà nội Tô mắng chửi, cô ấy vẫn quỳ xuống: "Mẹ, con biết, mẹ chỉ thích cháu trai, từ sau khi con sinh Vãn Vãn, trong lòng mẹ rất tức giận, mẹ chỉ hận không thể bóp c.h.ế.t Văn Văn. Nhưng con bé là con của con mà, là đứa con con mang thai mười tháng mới sinh ra, sao có thể nói c.h.ế.t là c.h.ế.t được chứ? Con biết mẹ hận con không nghe lời mẹ, nhưng sao con có thể nghe, mẹ không muốn cháu gái, thế nhưng con với nhà con muốn."

Khóc đến nghẹt thở, cô ấy nói: "Thế nhưng mẹ cũng đâu thể ném con của con cho đàn sói, đó là sói đói, sói nhìn thấy thịt có thể không ăn sao, nó là cháu gái ruột của mẹ, là đứa con gái con với nhà con trông móng bao nhiêu năm, trong người con bé đang chảy dòng m.á.u của nhà họ Tô đấy."

Bà nội Tô tức giận, khóe miệng run rẩy.

Bà ta vất vả lắm mới lôi kéo được nhóm người ở xã, nhưng khi Lục Tư Hoa vừa khóc, mọi người lại quay sang đồng tình với cô ấy.

"Van xin mẹ, van xin mẹ bỏ qua cho Vãn Vãn, bỏ qua cho cả nhà con đi, van xin mẹ." Lục Tư Hoa quỳ xuống, lại dập đầu với Bà nội Tô.

Tô Kiến Quốc lôi kéo hai đứa em trai, cũng quỳ trên mặt đất, dập đầu với bà nội Tô: "Bà nội, cầu xin bà buông tha nhà cháu được không? Nhà cháu thật sự sống không nổi nữa." Cúi đầu dập đầu, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng nếu như nhìn kỹ vào mặt cậu nhóc, ngay cả một chút nước mắt cũng không có.

Khóe miệng Tô Vãn Vãn cũng giật giật, cô bé phát hiện thì ra mẹ cô cũng không yếu đuối như ngoài mặt. Anh cả là một đứa bé lanh lợi, kiểu giả khóc này chắc cậu nhóc rất am hiểu, ai mà không biết diễn chứ? Nhưng mẹ lại là một người phụ nữ rất nghiêm túc, cả ba nữa, xưa nay hai người đều không chơi trò này, nhưng bây giờ cũng học được cách diễn kịch rồi sao?

Vừa rồi bà nội Tô cũng không lớn tiếng mắng, chỉ cố ý khóc lóc kể lể nói ba Tô bất hiếu, chính là đang muốn dùng đạo lý để đánh vào tâm lý người ta, khiến tất cả mọi người đều sẽ nhớ kỹ là nhà thằng hai bất hiếu. Nhưng bây giờ mẹ với các anh đang khóc lóc cầu xin, có lẽ kế hoạch của bà ta sẽ phải thất bại.

Vì phối hợp với bọn họ, cô bé cũng bắt đầu khóc. Cô bé khóc lóc muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, nói về tài diễn xuất, cô bé cũng không kém đâu.

Tô Vãn Vãn khóc không giống như mấy người Lục Tư Hoa cùng Tô Kiến Quốc. Lục Tư Hoa là ch** n**c mắt, lấy yếu đuối để cho người ta đồng tình. Còn mấy người Kiến Quốc chỉ có tiếng khóc, nhưng không có để cho người ta nhìn thấy nước mắt, đương nhiên bọn họ cũng che giấu rất tốt. Tô Văn Vãn lại khác, cô bé khóc thật, trên gương mặt trắng nõn đều là nước mắt, đã vậy cô bé còn nấc lên, khiến mọi người đều thấy thương.

Lục Tư Hoa nói: "Vãn Vãn đừng khóc, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để bà nội ném con đi nữa, dù mẹ có c.h.ế.t thì mẹ vẫn sẽ bảo vệ con, sẽ không để bà nội làm hại con nữa đâu"

Bà nội Tô tức giận đến tím mặt.

Mặt mũi có ông Tô cũng tối sầm.

Một nhà Tô Đại Lực làm như không liên quan tới mình, không rên lấy một tiếng.

Tô Thành Tài "A" một tiếng, tò mò nhìn về cả nhà anh hai, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.

Tô Kiến Quốc giống như còn không chê phiền, lại dập đầu với Tô Thành Tài: "Chú ba, van xin chú khuyên bà nội, đừng ép c.h.ế.t nhà cháu, cả nhà cháu sẽ ngoan, tuyệt đối không để bà nội tức giận nữa đâu."

Chỉ một câu nói, Tô Thành Tài muốn đứng ngoài quan sát cũng khó khăn.

Trong lòng Tô Vãn Vãn bật cười, miệng bên trong cũng gọi: "Chú...chú...

Tô Thành Tài cũng không muốn mở miệng, nhưng lúc này mấy người họ lại kéo anh ta vào đống lửa, không muốn mở miệng cũng phải mở miệng: "Mẹ, anh hai cũng đã tách hộ rồi, mẹ đừng.,,"

"Tách hộ thì sao? Tách khẩu thì nó không phải con trai tôi nữa sao?" Bà nội Tô hung tợn nói, cũng không thèm đóng kịch tiếp nữa.

Lục Tư Hoa cũng đã đứng lên, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cô ấy lạnh lùng nói: "Vậy ý của mẹ là có phải bên bác cả cũng không chia chia lương thực nữa, cứ gộp cả vào với nhà ba mẹ sao?"

Bà nội Tô mắng: "Cô đánh rắm, cái đồ đê tiện nhà cô, cô đúng là tâm địa độc ác! Nhà tôi với nhà anh cả anh út đã sớm tách khẩu rồi, sao phải để mấy đứa nó chia lương thực?"

Có người đưa ra ý kiến khác biệt: "Vậy theo như bà nói, nhà bà với nhà Tô Cần không phải cũng tách nhà rồi sao?"

Bà nội Tô nói: "Mặc dù chúng tôi đã tách nhà, nhưng không tách khẩu" Đây cũng là việc đúng đắn nhất bọn chúng làm, đó là không chia hộ khẩu.

Đáng tiếc phải để bà ta thất vọng, Lục Tư Hoa cười lạnh: "Đáng tiếc, nhà con đã sớm tách khẩu rồi, hiện tại trên sổ hộ khẩu nhà con, tên chủ hộ là chồng con, nhà con cũng đã là hộ gia đình độc lập rồi"

Bà nội Tô kinh ngạc, trên mặt lộ rõ vẻ không tin, làm sao có thể!

Ông nội Tô cũng kinh ngạc, thằng hai đã tách khẩu rồi sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 99: Chương 99



Ánh mắt Tô Thành Tài khẽ nhúc nhích, dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn cả nhà cô ấy với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Ông Sơn Thúc chứng minh cho Lục Tư Hoa: "Không sai, nhà Tô Cần bọn họ đã mở hộ khẩu rồi, tôi cũng là người ký"

Tất cả mọi người đều yên lặng.

"Sao có thể, chúng mày tách hộ khẩu lúc nào, sao chúng tao không biết?" Bà nội Tô có thể nào cũng không muốn tin, nhưng vừa rồi ông Sơn Thúc đã xác nhận, tự ông ấy mở thư giới thiệu ra.

"Chuyện lớn như vậy sao chúng mày không bàn bạc với người trong nhà, nói tách là tách? Trong mắt chúng mày có còn có tao và ba chúng mày không?” Bà nội Tô tức giận đến ứa gan.

Ông nội Tô lại không lên tiếng, ông ấy biết bây giờ nói ra những lời này cũng đã vô dụng. Sau khi tách hộ xong, ông ấy cũng không có nghĩ đến việc tham lương thực và công điểm của nhà con thứ hai nữa, lúc tách hộ ông ấy cũng đã nói, nhà nào tính nhà nấy.

Nhưng bạn già cứ mãi không chịu bỏ qua, muốn chia tất cả lương thực về chỗ bọn họ, sau đó bọn họ sẽ lại chủ trì việc chia khẩu phần lương thực trong nhà.

Đứa nhỏ đã lớn rồi, tách hộ rồi, sao có thể tùy ý cho bọn họ muốn làm cái gì thì làm?

Thằng hai này ngay cả hộ khẩu cũng chia thật ra là đang dự phòng bọn họ đoạt lương sao? Đây là không yên tâm về bọn họ bao nhiêu mới có thể cùng nhà còn chia hộ khẩu, chớ nói chi là còn chia cả phòng ở.

Bọn họ đây là đã làm thằng hai đau lòng đến tận cùng. Đột nhiên ông nội Tô có chút hối hận, hối hận không vãn hồi trái tim của thằng hai trước khi con tim thằng hai trở nên băng giá.

Ông ấy thở dài, ngay cả lời nói chỉ trích cũng không nguyện ý nói.

Bà nội Tô làm thế nào cũng không nguyện ý thừa nhận, làm sao nhà thằng hai đã tách khẩu rồi?

Tô Kiến Quốc nói: "Bà nội ngay cả ông Sơn Thúc cũng không nguyện ý tin tưởng sao? Chia hộ khẩu, bên phía công xã có ghi chép, muốn lên đồn công an điều tra thêm hay không ạ?"

Bà nội Tô há hốc mồm, cố gắng rất lâu vậy mà lại phát hiện mình nói không nên lời.

Tách hộ, bà ta còn có thể nói hộ khẩu trong nhà chưa chia, lương thực đều chia cùng một chỗ, bọn họ lại chia lương thực ở chỗ khác. Nhưng bây giờ bên nhà thằng hai đã chia cả hộ khẩu, chia lương thực bên trong đại đội, vậy là chỉ nhận hộ khẩu không nhận người.

Nếu như không chia hộ khẩu, bọn họ tách hộ hay không cũng không có gì khác, trong mắt đại đội cũng không tính là chia thật sự, cho nên lương thực nhà thằng cả và nhà thằng ba đều hợp lại mà chia đến nhà trên. Cũng không giống như nhà thằng hai đơn độc chia ở chỗ khác.

Lúc bà ta sớm lấy lương thực chia ra ở chỗ khác từ đại đội ra nên nghĩ đến khả năng này, lúc ấy làm sao bà ta lại không nghĩ đến chứ?

Tô Vãn Vãn chưa từng nhìn thấy bà nội Tô kinh ngạc như vậy từ trước đến nay. Cô bé đột nhiên cảm thấy rất thư thái, có thể làm cho bà nội Tô kinh ngạc như vậy là kết quả mà mỗi người trong nhà họ đều muốn nhìn thấy.

Nhóm xã viên cũng không nghĩ đến sự việc lại có sự đảo ngược này, bọn họ đều nghĩ nhà Tô Cần lại bị bà nội Tô nắm chắc trong lòng bàn tay, không ngờ cuối cùng lại là nhà con trai thứ hai thắng.

Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thua trận của bà nội Tô, nhưng giờ này khắc này, bà nội Tô cho dù có khóc lóc om sòm cũng có ích lợi gì?

Lương thực đã được chia xuống mà lại là lương thực của bộ phận đại đội, nói lớn đến lên trời cũng là nhà con trai thứ hai chiếm lý.

Bà nội Tô tức giận đến phát điên nhưng lại không lời nào để nói, cuối cùng bà ta trở nên hung ác: "Vậy lương thực dưỡng lão của vợ chồng tôi đâu."

Lục Tư Hoa nói: "Lương thực dưỡng lão của ba và mẹ lúc chia nhà đã bàn bạc xong rồi, mỗi người một trăm cân một năm. Việc này lúc đầu chúng con dự định chờ ông xã trở về tự mình đưa đến nhà cũ, nếu mẹ đã xách ra vậy thì thừa dịp tất cả mọi người bây giờ đều ở đây, lấy hai trăm cân lương thực được phân ra từ đại đội đưa đến chỗ ba mẹ."

Bà nội Tô chép miệng trông ngóng, muốn phản bác nhưng phát hiện Lục Tư Hoa nói đến mức bà ta không thể phản bác được.

Bà ta nói: "Tôi muốn lương thực tinh, toàn bộ là lương thực tinh Lần này không cần nhóm Lục Tư Hoa mở miệng phản bác đã có người phản bác thay bọn họ: "Phòng Tô Cần có sáu trăm cân lương thực còn chia lương thực tinh và lương thực khô, bà há miệng ra đã muốn trăm cân lương thực tinh của bọn họ, làm sao không lật trời đi, dứt khoát để bọn họ đưa hết lương thực cho các người có phải càng thêm hài lòng hay không?"

Ngữ khí châm chọc không làm cho mặt bà nội Tô đỏ lên chút nào, bà ta nói: "Nếu như chúng nó nguyện ý đưa tất cả lương thực cho chúng tôi, chúng tôi cũng lấy, sẽ không ghét bỏ."

Bà ta, nhóm xã viên đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ, từng gặp người hung ác, chưa từng gặp người ác như vậy.

Đây là muốn bức người đi chết!

Nhóm xã viên nghị luận để mặt ông nội Tô thẹn đến đỏ bừng.

Ông ấy nói: "Không cần nghe mẹ con, cứ cho một trăm cân lương thực tinh và một trăm cân lương thực khô là được." Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn bà nội Tô một cái, có một số việc đã qua chỉ thêm mất mặt.

Bà nội Tô lại muốn nói tiếp, quần áo lại bị người nhẹ nhàng kéo một phát, quay đầu lại đã thấy con trai nhẹ nhàng lắc đầu với bà ta.

Bà ta nuốt lời nói đang định nói ra trở về.

Cục tức lần này suýt chút đã làm bà ta nội thương.

Rất nhanh hai trăm cân lương thực tinh thô hỗn hợp do đại đội bộ tự mình cân được lấy ra, giao cho ông nội Tô.

Lục Tư Hoa nói: "Mọi người đã chứng kiến, bên nhà tôi đã giao lương thực dưỡng lão"

Ông nội Tô nói: "Lương thực dưỡng lão các con đã giao."

Bà nội Tô "Hừ" một tiếng nhưng không nói gì nữa. Lại nói gì bà ta cũng không chiếm lý nên không nói cho thoả đáng.

Bác Đại Minh không chê thêm phiền cười hì hì nói với bọn họ: "Bên nhà Tô Cần đã giao lương thực dưỡng lão ra, có muốn đại đội chúng tôi chủ trì cho các người giao lương thực dưỡng lão của nhà con trai cả và nhà con trai thứ ba của các người ra luôn không? Lúc các người tách hộ là nói các nhà giao ra hai trăm cân lương thực dưỡng lão"

Nhóm người ông nội Tô hợp lại cùng nhau cũng chỉ có tám trăm cân lương thực, bây giờ lương thực của bọn họ là hợp lại theo từng hộ, nếu như giao ra bốn trăm cân lương thực cho hai người lớn tuổi ngẫm lại thì việc này cảm giác buồn cười.

Một nhà Tô Đại Lực lập tức đen mặt lại.

Chỉ có ngần ấy lương thực, nếu khi lại chia hai trăm cân, còn có để cho bọn họ sống hay không? Có chút tội nghiệp nhìn về phía ông nội Tô và bà nội Tô.

Tô Thành Tài lại tuyệt không bối rối, khoé miệng vẫn luôn treo nu cười.

Bà nội Tô nói: “Chia cái gì mà chia? Không cần, chúng tôi về nhà mình sẽ chia”.

Khóe miệng nhóm xã viên đều giương lên nụ cười châm chọc, đây thật là bất công.

Lục Tư Hoa cũng không quan tâm bên nhà cũ sẽ chia lương thực như thế nào, lương thực dưỡng lão có hay không có. Dù sao lương thực dưỡng lão nhà họ đã giao mà lại giao trước mặt người toàn thôn, cho dù bọn họ muốn đe doạ không giao cũng khó khăn.

Lúc đầu bọn họ thật sự không nghĩ giao lương thực ở trước mặt mọi người, nghĩ là đợi đến khi ông xã đi công tác từ tỉnh thành quay về, mang lương thực dưỡng lão từ chỗ ông xã đến nhà cũ. Cứ như vậy lấy tính tình của bà nội, nếu như về sau phủ nhận bọn họ đã giao cũng có khả năng nên bây giờ bọn họ muốn phủ nhận cũng khó khăn.
 
Back
Top Bottom