Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO1hcjORWI1w9Dwptsxi1rFomDCHcrKQE2qsK3w8cZ6TEpq-Q6ytkV61i5q8bXlUkGyo-43QP8O74tDMSXN2B1WrQTh9CSE_tio3pNoWNjK7-VlSR8umWvihHkD9RkxMcDQEcsXD8Of8i_ZOc89O3Ap=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Tác giả: Viễn Phương Cổ Đạo
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

"Phúc Khí Đông Lai" là một tiểu thuyết hài hước thuộc thể loại xuyên không. Nữ chính được trời ban cho vận may nghịch thiên, chưa sinh ra đã được tiên đoán là mệnh phú quý, trời sinh ra để hưởng phúc.

Cùng ngày đó, cũng có một nữ phụ ra đời. Cô thì đúng kiểu “xui xẻo tận mạng” – đi đường cũng bị chim “thả bom”, trong nhà chẳng ai yêu thương: ông không thương, bà thì ghét.

Rất không may, Tô Vãn Vãn xuyên vào trong quyển sách này... Trở thành nữ phụ xui xẻo nhất trong lịch sử.

Nhưng mà...

Tại sao cô vừa đứng dưới chân núi, thỏ con lại tự động lao về phía cô?

Tại sao vừa đứng bên sông quăng lưới một cái, kéo lên toàn cá lớn?

Thậm chí sửa cái máy kéo cũng gặp được quý nhân?

Tiện tay giúp một người qua đường, hóa ra đó lại là thủ trưởng?

Nói đâu là kẻ xui xẻo? Tô Vãn Vãn bị thỏ con lao vào mà choáng váng, nước mắt rưng rưng… Có khi cô mới là cá chép may mắn cải mệnh, số mệnh phú quý tận trời!

*

Chị họ sống lại, từ nhỏ đã biết số phận của mình không giống người thường, bà nội giành lấy kẹo từ tay Tô Vãn Vãn cho mình, nói mình mới có phúc khí ăn kẹo.

Nhưng mà ai đến nói cho cô ấy biết.

Cô ấy rất vất vả mới vào được nhà giàu sang, sính lễ đúng chuẩn “tam chuyển nhất vang” (xe máy, đồng hồ, máy khâu, và radio).

Nhưng chỉ chớp mắt, một chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước cổng làng khiến cả thôn chấn động. Người ta đổ xô ra xem, rồi ngỡ ngàng khi thấy một người đàn ông phong độ ngời ngời bước xuống.

Người đàn ông ấy… lại chính là người mà chị họ hai kiếp theo đuổi cũng không có được.

Nhưng rồi, trước mặt bao người, anh ta quỳ một gối xuống trước Tô Vãn Vãn… cầu hôn.​
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 1: Chương 1



Mùa xuân năm 1968, tiết xuân se lạnh.

Hạt mưa như ngọc trai, tiếng sấm rầm rầm, thôn Hạ Hà đã mưa xối xả một tháng, nhưng không thấy dừng.

Người dân vùi ở nhà, cũng không đi đâu được, mắt thấy trời mưa không có ý ngừng, lòng của người dân thôn Hạ Hà đều lộ vẻ phiền muộn. Nếu tiếp tục như vậy, hoa màu trên đất đều bị tả tơi, không có lương thực làm sao sinh sống?

Công việc trong đội, cũng bởi vì trời mưa, mà không làm được cái gì. Chỉ lẻ tẻ vài người, đang làm việc sửa chữa chuồng bò bên kia. Ở đó có thanh niên trí thức, cũng có giam giữ những tù nhân từ trong thành xuống cải tạo.

Làm kế toán cho đại đội, cha Tô đang cùng đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn bận rộn bên chuồng bò kia, ở cùng còn có hai đứa con trai của ông, con cả Tô Đại Lực, con thứ Tô Cần.

Đúng lúc này, có người chạy vội tới: “Chú Lão Đao, Đại Lực, Tô Cần, các người còn ở đây, mẹ Kiến Hoành và mẹ Kiến Quốc sắp sinh.”

Ba Tô ngẩn ra, còn chưa kịp nói, Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Vợ tôi mới chín tháng, sao lại sinh?”

Tô Cần lại nhìn về phía cha Tô: “Ba, con muốn đi xem Tư Hoa.” Tư Hoa mang thai đứa con này không dễ dàng, tuy sắp sinh mấy ngày nay, không ngờ đúng lúc như vậy, sinh cùng chị dâu cả?

Tô Đại Lực cũng gọi: “Ba, con cũng không thể ở đây, con phải trở về chờ tin tức, Chiêu Đệ em ấy sinh non, con phải ở bên cạnh em ấy.”

“Các con đều trở về đi, có cha và bọn bí thư chi bộ rồi.” Ba Tô suy nghĩ, gật đầu đồng ý để bọn họ trở về.

Đại đội trưởng và bí thư chi bộ cũng không ở thời khắc mấu chốt này làm khó ông, ai mà không có việc gấp? Sinh con là đi vào quỷ môn quan, hai người muốn trở về là điều dễ hiểu.

Hai anh em đội nón và áo tơi lên, thì xông ra ngoài. Mưa rất lớn, Tô Cần thậm chí có một loại cảm giác không thở nổi, chợt nghe Tô Đại Lực bên cạnh nói: “Em hai, em đi đến thôn Thủy Vụ bên cạnh gọi bà đỡ tới, anh lo một mình mẹ không đỡ đẻ được.”

Mưa quá lớn, Tô Cần trong một khoảng không nghe thấy rõ: “Anh cả anh nói cái gì? Nói lớn lên!”

Tô Đại Lực hét: “Đi thôn Thủy Vụ gọi bà đỡ sang đây!”

Thanh âm bị tiếng mưa và gió át đi, chỉ mơ hồ nghe thấy một chút, Tô Cần gật đầu, biểu thị đã biết.

Thôn Thủy Vụ cách đây khoảng mười mấy cây, Tô Cần không dám dừng lại, chạy đi qua.

Mưa rời không ngừng, ngược lại càng có vẻ lớn hơn. Tô Cần một bước sâu một bước cạn, cuối cùng chạy đến thôn Thủy Vụ, kéo bà đỡ Lại dậy từ trong chăn, “Bà đỡ Lại, mau!” Cũng không cho bà ấy có thời gian thu dọn, đã kéo bà ấy ra khỏi nhà.

Bà đỡ Lại lớn tuổi, mưa lớn như thế, đi lại đều rất gian nan, cuối cùng là Tô Cần dìu bà lên lưng, trực tiếp cõng trở về nhà.

Về đến nhà, đã là chuyện một tiếng sau, chỉ nghe thấy nhiều tiếng kêu thống khổ của phụ nữ, từ hai phòng truyền tới.

Lòng của Tô Cần bị bóp đau đớn, vợ của anh ấy còn ở trong phòng rất thống khổ.

“Bà Lại, vợ tôi sắp sinh, chờ bà đỡ đẻ.” Tô Cần gấp đến mức phát hỏa, trên mặt không biết là nước mưa hay mồ hôi, anh ấy cũng không kịp lau, đã vội đưa bà Lại đến phòng phía Tây.

Nằm bên trong là vợ của anh ấy Lục Tư Hoa, đang mang thai đứa thứ tư của bọn họ.

Tô Cần và Lục Tư Hoa sinh ba đứa, đều là con trai. Con cả Tô Kiến Quốc, năm nay mười tuổi, con thứ Tô Kiến Binh, năm nay tám tuổi. Còn một đứa con trai út Tô Kiến Dân, từ nhỏ thân thể đã không tốt lắm, cậu bé bốn tuổi tựa như đứa trẻ hai ba tuổi của người ta, yếu đến không thôi.

Vốn anh ấy không muốn sinh con nữa, chưa từng nghĩ vợ lại mang bầu, lúc này đây anh ấy hy vọng có thể sinh một đứa con gái mềm mại yếu ớt, thì cuộc sống này viên mãn.

Không giống với Tô Cần, anh cả Tô Đại Lực sinh một đứa con trai ba đứa con gái, sau đó không sinh nữa, mãi đến năm ngoái sắp đến bốn mươi cuối cùng mang bầu. Hai nhà mang thai gần như cùng lúc, một trước một sau, bây giờ lại đau bụng cùng lúc, sắp sinh. Chính xác mà nói, vợ của Tô Đại Lực sinh non, lúc này mới chín tháng, ngã một cái, thì sinh.

Tô Đại Lực lo lắng con trai của anh ấy sẽ không còn.

Cố sức chen về phía em hai, Tô Đại Lực cũng kéo bà Lại, “Mau! Đi theo tôi!”

Thân thể Tô Cần khỏe mạnh, anh ấy vậy mà không đẩy ra được, Bà đỡ Lại bị Tô Cần nắm chặt trong tay, trong lúc nhất thời anh ấy không kéo đi được.

Lần này, Tô Đại Lực cũng nóng nảy, vợ la bên kia, mặc dù có mẹ đỡ đẻ trong phòng, nhưng mẹ dù sao cũng không phải làm người đỡ đẻ, nào vững bằng bà đỡ? Chiêu Đệ sinh non như thế, đó cũng không phải là việc nhỏ. Vừa vội vừa tức, anh ấy nói: “Vợ anh sinh non, vợ em hai khỏe mạnh như trâu, trễ chút sẽ không có chuyện gì, nhường anh trai chút đi.”

Tượng đất còn có ba phần lửa giận, Tô Cần hiền lành, lúc này cũng nổi giận. Thế nào gọi là vợ anh ấy sẽ không có chuyện gì? Bà đỡ là anh ấy gọi tới, vốn nên kề cạnh vợ anh ấy. Thật sự chưa thấy qua kiểu cướp người như vậy.

Nhưng miệng anh ấy vụng về, lúc này chỉ nắm thật chặt bà tử không buông, cũng không cãi lại.

Tô Đại Lực tức giận, “Tô Cần, anh có phải là anh cả em hay không? Em còn không nghe lời của anh?”

Tô Cần cố chấp cầm tay bà đi về gian phòng của mình, lại bị Tô Đại Lực cản lại, ép người hiền lành phản bác: “Không phải mẹ đỡ đẻ cho chị dâu cả sao? Mỗi người một người, không phải công bằng nhất sao?”

“Mẹ đâu có phải bà đỡ thuần thục, sinh con là chuyện xông vào quỷ môn quan, không thể qua loa được.” Lời này anh ấy đương nhiên chỉ dám nói với em Hai, không dám nói trước mặt mẹ, “Em Hai, đợi Chiêu Đệ sinh con xong, lập tức để bà đỡ đi qua phòng các em đỡ đẻ cho em dâu, em thấy thế nào?” Nhìn như đang thương lượng, Tô Đại Lực đưa tay nắm lấy, “Tô Cần, nếu như em còn xem anh là anh cả, thì thả tay ra, bằng không anh cũng không khách khí.”

Dù sao Chiêu Đệ có mẹ ở cùng, bà đỡ đi qua trễ cũng không có chuyện gì, nhưng nếu em Hai không buông tay, vậy cũng đừng nghĩ để bà đỡ đi qua Lục Tư Hoa. Trong lòng anh ấy nghĩ, dù sao thì bà đỡ nhất định phải đi tới phòng lớn.

Tô Cần gần như bị chọc giận nở nụ cười, cái này là nói tiếng người sao? Phòng lớn có mẹ đỡ đẻ, lại muốn anh ấy nhường bà đỡ rất vất vả mới mời tới, một mình độc chiếm hai người, để Tư Hoa ở trong phòng đau đến la trời la đất?

Thấy anh ấy vẫn không buông tay, trong mắt Tô Đại Lực lóe lên sự âm u tàn ác, cố sức kéo lấy.

Nhưng bà đỡ bị em Hai kéo chặt, trong khoảng thời gian ngắn anh ấy không đoạt lại được. Dưới cơn nóng giận, anh ấy dùng lực đẩy anh ấy, không ngờ Tô Cần bất động như núi. Tô Cần vốn khỏe mạnh, lớn hơn Tô Đại Lực, cái va chạm này ngược lại tự anh ấy đụng phải như con quay, làm đau đầu.

Ăn cái gì mà cao lớn, giống như tấm sắt. Tô Đại Lực xoa đầu, nói thầm trong lòng, gia tăng lực trên tay, cố sức đụng về phía trước, muốn đụng văng anh ấy ra.

Tô Đại Lực có nhỏ gầy thế nào đi nữa, loại kìm nén đánh hết sức lực này, hơn nữa theo quán tính lao tới, vẫn khiến cho Tô Cần không chịu nổi sức lực, cả người nghiêng về phía sau.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 2: Chương 2



Dưới mái hiên phía sau anh ấy là bậc thang, người chịu lực chênh vênh, cả người lăn xuống phía dưới.

Bên ngoài đổ mưa to, anh ấy lăn một vòng xuống dưới, lăn đến cả người toàn nước bùn. Trên mặt cũng đều là bùn và nước, tuy thời tiết đã vào xuân, dần trở nên ấm áp, nhưng dầm mưa, gió thổi, anh ấy vẫn không nhịn được rùng mình, hắt hơi.

Khuôn mặt bà Lại khiếp sợ, nhìn trợn mắt há mồm, sao lại đánh nhau?

Tô Cần đi ra từ trong nước bùn, trên khuôn mặt hiền lành kia, có vẻ tức giận.

Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy mình sắp chết, đau chưa từng có, đang giày vò da thịt của cô ấy. Như thế, hành hạ thần kinh của cô ấy, hành hạ linh hồn của cô ấy. Cô ấy sinh ba đứa, chưa từng bị giày vò như lúc này đây.

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy con trong bụng dường như sắp mất đi sinh mạng, đỡ bụng, cô ấy hét lên: “Tô Cần-----“

Tô Cần dường như nghe thấy tiếng vợ hét, ngừng tay.

Anh ấy dùng sức muốn kéo bà đỡ, lại bị Tô Đại Lực ngăn chặn chặt chẽ, anh ấy chưa từng có giây phút nào hận người anh Cả này như bây giờ.

Con người đúng là ích kỷ, người anh Cả ngày thường luôn cười kia, chỉ bởi vì không có liên quan đến lợi ích của anh ấy.

“Cút ngay!” Tô Cần đánh một quyền vào mặt của Tô Đại Lực.

Tiếng kêu đau trong phòng càng ngày càng nhẹ, Tô Cần càng thêm sốt ruột...

Cùng lúc đó-----

“Oa!” Tiếng em bé khóc nỉ non, cắt ngang màn mưa phía chân trời, đồng thời cũng ngăn hai anh em túm đánh nhau bên ngoài.

Mưa rơi dần nhỏ đi, dường như có khuynh hướng từ từ ngừng lại.

Cũng trong lúc đó, chuồng bò nguy hiểm bên kia sập xuống, đập vào người đang làm việc bên dưới. Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cây xà trụ nhà hung hăng đập về phía ba Tô. Nếu như bị đập trúng, vậy thì mạng cũng không còn.

Cực kỳ hoảng sợ, tay chân luống cuống...

Tô Cần bị tiếng trẻ con khóc này kích động, nhất thời ngừng tay, lại bị Tô Đại Lực dùng sức nện lên mặt. Nhất thời, nửa bên mặt sưng lên.

Anh ấy có ảo giác, thanh âm này là từ phòng mình vọng ra, anh ấy suýt chút nữa cho là Lục Tư Hoa sinh con.

Nhưng, thanh âm vọng lại từ phòng bên kia, là chị dâu Cả sinh con.

“Cút ngay, đừng cản trở anh nhìn con.” Tô Đại Lực cố sức đẩy Tô Cần ra.

Cửa phòng sát vách bị đẩy ra, mẹ Tô đi ra từ trong phòng, trong tay ôm một đứa bé, da nhăn nhúm, hồng hồng, nhưng trong mắt của bà, đây là em bé xinh đẹp nhất trên đời.

“Mẹ, là con trai phải không?” Tô Đại Lực chạy tới.

Bởi vì hai người đánh nhau, trên người toàn là nước bùn, trên mặt cũng toàn máu, tuy Tô Cần to lớn, nhưng không linh hoạt như Tô Đại Lực, cũng không có lòng dạ độc ác như anh ấy, bị trúng không ít quyền. Vừa nhìn, thì Tô Cần khá thảm.

Trên mặt hai đứa con trai có vết thương và vết bùn trên người, tâm tình bà Tô vốn vô cùng tốt, thoáng cái đã tồi tệ, “Các con nhìn các con xem, bộ dáng như vậy là người ba bốn chục tuổi sao? Vợ mình ở trong sinh con, hai con đánh nhau ở ngoài, đây là chuyện gì? Còn có phải là anh em không?”

Trên mặt hai người xấu hổ, quả thực vì việc này mà đánh nhau, có hơi không thể nào nói nổi.

Lúc này hai người đều chôn không phục và bất mãn ở đáy lòng, Tô Đại Lực lại hỏi: “Mẹ, là con trai phải không?”

“Đại Lực, đây là con gái con, mau tới xem.”

Tâm tình Tô Đại Lực vốn hưng phấn, chợt nghe hai chữ “Con gái”, cả người cũng không vui, tại sao lại là một con nhóc?

Thấy bộ dạng của con trai, biết là ghét bỏ cháu gái, bà vỗ một cái vào đầu Tô Đại Lực, “Cháu gái thì sao? Phụ nữ cũng có thể chống một góc trời.” Huống chi còn có phúc.

Tô Đại Lực lại khó hiểu nhìn thoáng qua bà, không phải mẹ anh ấy trọng nam khinh nữ nhất sao? Nếu không cũng sẽ không định anh ấy lớn nha.

Bà Tô cũng không quan tâm trong lòng anh ấy nghĩ thế nào, bà nói, “Đại Lực, mau đi tắm đi, thay quần áo khác, bộ dạng này coi là cái gì.”

Mẹ con hai người tương tác với nhau, nhưng cũng không nằm trong mắt Tô Cần, trong lòng anh ấy chỉ có vợ của mình, lúc này ngay cả tiếng la cũng yếu đi.

Anh ấy thoáng nóng nảy, “Lại bà tử, mau đi theo tôi.”

Lại nghe bà Tô nói: “Kêu bà đỡ làm gì, không tốn tiền? Mẹ tới đỡ đẻ là được.” Bà Tô chậm chạp vô cùng, ẵm em bé đặt vào trong tay Tô Cần, đi ngay đến phòng phía Tây.

Lúc này, Lục Tư Hoa chỉ cảm thấy mình muốn chết.

Mẹ con liền tâm, cô ấy chỉ cảm thấy hơi thở sinh mệnh đứa con trong bụng đang yếu dần, tựa như sắp chết.

Lúc bà Tô tiến vào, mùi m.á.u tanh nồng đậm, khiến lòng bà chấn động, đây là xuất huyết nhiều?

Tô Cần đuổi kịp phía sau cũng bị dọa, anh ấy cũng không quản được cái gì, vội xoay người kéo Lại bà Tử đang xoay người rời đi: “Lại bà tử, cầu xin bà, mau cứu vợ tôi...” Gần như muốn quỳ xuống.

Chưa từng sợ hãi như giờ phút này...

Chưa từng hận anh Cả như giờ phút này vậy, hận không thể đi g.i.ế.c người.

Có lẽ là mẹ con liền tâm, đứa bé trong bụng cảm thấy mẹ tuyệt vọng, sinh mạng đột nhiên mạnh mẽ.

Lục Tư Hoa nắm lấy ga giường, cố sức rặn ra ngoài, một dòng m.á.u loãng cùng cái gì đó, chảy ra từ trong thân thể của cô ấy.

“Oa!” Tiếng khóc nỉ non, phá vỡ sự yên lặng.

Mưa đã tạnh, ánh mặt trời dần xuất hiện.

Ánh mặt trời chọc thủng mây đen, cho thôn Hạ Hà nặng nề một tia hy vọng.

Trời, cuối cùng trong.

Mưa liên tiếp một tháng, cuối cùng sau khi hai đứa bé sinh ra, ngừng lại.

Cột nhà của chuồng bò bên kia đổ xuống, lại động nhiên lệch đi, ba Tô ôm đầu quỳ trên mặt đất...

Tô Cần bất chấp mùi m.á.u tươi trong phòng, vọt người vào.

Em bé đã được bà Tô bế ra ngoài, em bé mới sinh, phải rửa thật tốt.

Tô Cần cũng không đi ra ngoài cùng, anh ấy nói với Lục Tư Hoa: “Tư Hoa, cảm ơn em, sinh cho anh một đứa con gái bảo bối.”

Máu trên người Lục Tư Hoa đã rửa sạch sẽ, mặc dù mệt, nhưng nghe chồng nói một câu cảm ơn đó, lòng của cô ấy cũng mềm đi. Sinh con gái là tâm nguyện chung của hai vợ chồng bọn họ, tâm nguyện này đã đạt được, cô ấy sao có thể mất hứng?

Nhìn ra bên ngoài, cô ấy hỏi: “Hết mưa rồi?”

Tô Cần nói: “Đúng vậy, hết mưa rồi, con gái chúng ta có phúc.” Mưa ròng rã cả thnags, sau khi con gái sinh thì ngừng, điềm báo rất tốt?

Song song nghĩ tới ý niệm này, còn có bà Tô.

Chẳng qua bà ấy không phải nghĩ là cháu gái nhỏ, mà là nha đầu Tư, thầy bối nói không sai, đó là một đứa bé có phúc khí.

Bà Tô nhìn ánh mặt trời ở phía chân trời ngoài nhà, nụ cười trên mặt không thể che giấu. Tô gia, cuối cùng cũng vùng lên.

Lại nhìn cháu gái nhỏ đang tắm, bà hơi nhíu chân mày lại, nhớ đến lời thầy bối nói, trong lòng rất khó chịu.

“Thím, không xong rồi, chú bị xà nhà bằng gỗ đập trúng.”

Bà Tô lảo đảo, gần như đứng không vững, “Bị thương nghiêm trọng không?”

Người đó nói: “Đã đưa đến thầy lang băng bó, đầu bị đập bể, toàn là máu.”

Người đi rồi, cả người bà Tô đều không bình tĩnh được, chuyện ông nhà bị gỗ đập bị thương, khiến cho bà không có tâm tình tắm cho đứa bé.

Nghĩ đến, lúc vợ thằng Hai khó sinh đứa bé này, lại nghĩ đến ông nhà không hiểu sao bị đập bị thương, đột nhiên nhớ đến câu nói kia của thầy bối: “Sinh trước là phúc tinh, sinh sau là tai tinh, khắc cha khắc mẹ khắc người thân...”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 3: Chương 3



Bà rùng mình, đứa bé thế này ở lại Tô gia, không phải là mang đến tai họa cho Tô gia sao? Không kìm lòng được đưa tay bóp về phía cổ đứa bé...

Đứa bé vốn đang nhắm mắt, dường như cảm nhận thấy nguy hiểm, đột nhiên mở mắt, trừng về phía bà Tô.

“Oa!” Em bé đột nhiên căng họng khóc lên, tiếng khóc này tức khắc thu hút sự chú ý của mọi người.

“Mẹ!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Tô Cần.

Tay bà Tô từ bóp cổ đứa bé sửa thành rửa cổ.

Đứa bé bị Tô Cần ôm đi, bà cũng mất đi cơ hội dìm c.h.ế.t đứa bé.

Chuyện bà nội Tô muốn bóp c.h.ế.t cháu gái của mình, chỉ có chính bà ta biết, không có người thứ hai biết được.

Ông nội Tô bị thương cũng không nặng lắm, đầu bị đập vỡ, tuy rằng chảy rất nhiều máu, nhưng thật ra chỉ là trông đáng sợ mà thôi. Nhưng lúc ông ấy được người khác đỡ về, vẫn khiến cho bà nội Tô hoảng sợ, trong lòng càng thêm hận cô cháu gái nhỏ.

“Không sao, chỉ là lúc chuồng bò nhà bên cạnh sập xuống, bị rơi lệch, cho nên đụng trúng đầu.” Nói cũng lạ, lúc căn nhà kia đổ xuống, ông ấy cho rằng mình sẽ mất mạng, không ngờ cây cột kia lại tự chệch đi, vừa hay không đập trúng người ông ấy.

Nhưng mà bà nội Tô vẫn tính món nợ này lên người cháu gái nhỏ.

Hai đứa cháu gái của nhà họ Tô, một trước một sau, sinh ra chỉ cách nhau không đến một phút đồng hồ. Vừa sinh ra, mưa liền tạnh, việc này được bà đỡ loan tin ra ngoài, ai cũng nói hai đứa nhỏ nhà họ Tô có phúc.

Chỉ riêng bà nội Tô không mấy ưa thích cô cháu gái nhỏ, từ việc đặt tên cũng có thể thấy được. Do sinh ra cùng một lúc, bà nội Tô đặt nhũ danh* ngay tại chỗ, con gái gia đình thằng Cả gọi là Tảo Tảo, còn con gái gia đình thằng Hai gọi là Vãn Vãn.

*Nhũ danh: Tên ở nhà, tên gọi lúc nhỏ

Hai đứa cháu gái đều được lấy nhũ danh, hai đứa con dâu tự nhiên không có lời gì để nói, lại không biết bà nội Tô gạt người nhà đi đến chỗ của thanh niên trí thức Lý, giáo viên tiểu học trong thôn, xin một cái tên, gọi là Ngưng Vũ (mưa tạnh). Nhưng bà nội Tô cảm thấy, cháu gái thứ tư vừa sinh ra trời liền tạnh mưa, gọi là Vũ Đình (mưa đã tạnh) thì chính xác hơn, thanh niên trí thức họ Lý liền sửa lại từ đồng nghĩa, gọi là Vũ Đình.

Việc này làm cho ông nội Tôcó ý kiến: “Bà nó, bà làm vậy là không công bằng.”

“Ông thì biết cái gì, tôi làm như vậy là có lý do.” Bà nội Tô vừa tách đậu vừa nói.

Ông nội Tô lấy hai miếng sợi t.h.u.ố.c lá để vào trong ống điếu, đang muốn châm lửa hút thuốc, lại nhớ đến vết thương trên trán, bác sĩ dặn ông ấy kỵ rượu bỏ thuốc, ông ấy đành buông xuống: “Chuyện này còn có cái gì phải chú ý?”

Bà nội Tô nhỏ giọng nói: “Ông nó, ông còn nhớ đến việc nửa năm trước chúng ta cứu người thầy bói kia không?”

Vẻ mặt của ông nội Tô thay đổi, tất nhiên là nhớ rõ. Người thầy bói kia đói đến mức ngất xỉu trước cửa nhà bọn họ, nhất thời có lòng tốt nên cho ông ta một chén cơm. Cứu ông ta cũng là sự mạo hiểm rất lớn, bởi một khi bị thọc đến chỗ Cách Ủy Hội thì không phải là chuyện đùa. Nhưng bọn họ vẫn cứu, người thầy bói kia tính cho một quẻ xem như là báo đáp bọn họ.

“Ông thầy bói kia nói hai đứa cháu gái của nhà chúng ta có một đứa là có phúc khí* lớn, chúng ta có thể đi theo hưởng phúc. Đứa bé sinh ra trước là có phúc, còn đứa sinh ra sau chẳng những không có phúc mà còn có vận đen. Tôi vẫn luôn cho rằng đứa bé gia đình thằng Hai sẽ sinh ra trước, không ngờ Chiêu Đệ té ngã một cái, sinh Tứ nha đầu trước.” Bà nội Tô vừa nói đến việc này, liền cảm thấy mơ hồ.

*phúc khí: là sự may mắn, có thể biến nguy thành an, hóa dữ thành lành.

Vốn dĩ bà ta cũng không tin, nhưng khi cháu gái thứ tư sinh ra, mưa cả một tháng thế mà nói dừng là dừng, không thể không làm cho bà ta tin tưởng. Mà đứa cháu gái nhỏ thì sao, lúc sinh ra suýt chút nữa là vợ thằng Hai khó sinh, ông lão lại bị đập đầu, quả thật là vận đen quấn thân, đúng là một ngôi sao chổi, đứa nhỏ này không thể giữ lại.

Ông nội Tô nói: “Hai đứa nhỏ sinh ra chỉ cách nhau có một phút, sao bà có thể kết luận là Tứ nha đầu mà không phải là Ngũ nha đầu? Tôi cảm giác hẳn là Ngũ nha đầu mới có phúc khí, sau khi con bé sinh ra cũng vừa lúc mưa tạnh.”

Bà nội Tô lại không cho là vậy: “Không đúng, không thể lý giải vậy được. Tôi cảm thấy người thầy bói kia rất cao tay, lúc Tảo Tảo sinh ra thì mưa đã bắt đầu tạnh dần, chỉ một phút sau, mưa liền ngừng, vừa lúc Ngũ nha đầu sinh ra. Nhìn qua thì có vẻ như là công lao của Ngũ nha đầu, nhưng thực chất lại không phải, đó là do phúc khí của Tảo Tảo mang đến. Hơn nữa, đầu của ông…”

“Đầu của tôi chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Ông nội Tô biết bạn già của mình muốn nói cái gì, vội vàng ngăn bà ta suy nghĩ miên man.

Ông ấy cảm thấy bạn già của mình si ngốc rồi, sao lại tin tưởng lời nói của ông thầy bói kia đến thế? Mọi việc đều có những cái ngoài ý muốn, ông ấy cho rằng mặc kệ là Tứ nha đầu hay là Ngũ nha đầu, hai đứa nhỏ này đều có phúc khí, chỉ thiên vị đối xử tốt với một đứa, đây rõ ràng là việc không đúng, càng đừng nói tới chuyện hoài nghi một đứa bé khác là sao chổi.

Nhưng bà nội Tô lại gay gắt: “Không được, con Ngũ nha đầu kia không thể giữ lại, giữ là sẽ xúi quẩy, chúng ta muốn hưởng phúc, không thể mềm lòng được.”

Ông nội Tô đang muốn đi ra ngoài, nghe được bà ta nói như vậy, đột nhiên quay đầu lại: “Bà nó, bà muốn làm gì?” Xem hiểu được biểu cảm của bạn già, dường như là có chuyện.

Bà nội Tô nói: “Không thể đối tốt với con nhỏ xúi quẩy kia, ngày lành về sau của chúng ta đều phải trông cậy vào Tứ nha đầu, Ngũ nha đầu sẽ phá hư ngày lành của chúng ta.”

Ông nội Tô lại nhíu chặt mày: “Bậy bạ! Đều là cháu gái của mình, mặc kệ là có phúc hay không có phúc, đều phải đối xử công bằng.”

“Ông đừng nhúng tay vào chuyện này, nghe theo tôi không sai đâu, không phải điều tôi làm đều là vì ngày lành sau này của tôi và ông hay sao?” Bà nội Tô buông hạt đậu đang bóc vỏ xuống, nói: “Hôm nay chúng ta thịt một con gà, phải nấu chút canh gà mới được, đúng rồi, còn có mấy quả trứng gà.”

Ông nội Tô tưởng là bà ta nấu canh gà cho hai đứa con dâu, cũng không nói thêm gì nữa.

Trong nhà nuôi năm con gà, quả thực có thể thịt một con đem đi nấu canh gà, bồi bổ cho hai người con dâu. Con dâu cả sinh non, cơ thể không được khỏe, con dâu hai cũng khó sinh, sức khỏe cũng không được tốt.

Tuy rằng đầu của ông ấy bị thương, nhưng cũng không nặng lắm, vừa hay có thể thịt gà được.

Lúc Tô Cần từ bên ngoài trở về, thấy ông nội Tô đang thịt gà đằng kia, anh ấy nói: “Ba, ba để con làm cho, đầu của ba còn đang bị thương kia kìa.” Sau đó lại hỏi: “Ba, sao lại thịt gà? Mẹ không đau lòng sao?” Anh ấy nhớ rõ, lúc ăn tết anh ấy xin thịt một con gà, lại bị mẹ mắng cho té tát, kêu gà là để đẻ trứng, sao giờ đây lại đồng ý cho thịt?

“Đầu của ba không sao hết, gà đã thịt xong rồi.” Ông nội Tô ừ một tiếng, lại nói: “Mẹ của con nói muốn nấu một ít canh gà bồi bổ cơ thể cho con dâu.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 4: Chương 4



Trong lòng của Tô Cần cảm thấy vui vẻ, xem ra mẹ đã thay đổi tính tình, không trọng nam khinh nữ nữa? Tất nhiên anh ấy hy vọng mẹ có thể đối xử tốt với vợ con của anh ấy, lần mang thai này Tư Hoa đã rất vất vả, có lẽ là do hơi lớn tuổi, lúc sinh nở lại vì trì hoãn chút thời gian dẫn đến hiện tượng khó sinh, sức khỏe càng ngày càng không tốt.

Vừa vào phòng bếp đã thấy bà nội Tô đang giấu giấu diếm diếm gì đó, anh ấy tiến lại gần: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Bà nội Tô tự nhiên giấu đồ vật trong tay vào trong tủ bếp, khóa tủ lại.

Nhưng Tô Cần vẫn tinh mắt thấy được, đó là bốn quả trứng gà, ánh mắt anh ấy sáng lên.

Mẹ nấu trứng gà cho Tư Hoa sao? Bốn quả trứng gà, sẽ có hai quả đi vào trong bụng của Tư Hoa nhỉ? Tuy rằng ngoài miệng mẹ nói lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn hướng về phía anh ấy, hướng về phía vợ con của anh ấy, lần này còn chuẩn bị xong cả trứng gà.

Đáng tiếc, Tô Cần vui mừng quá sớm.

Anh ấy cho rằng trong nhà có bốn quả trứng gà, bên ngoài còn đang thịt gà, nghĩ rằng chắc chắn là thịt cho hai cô con dâu, không phải ba anh ấy đã nói, đây là chuẩn bị cho con dâu hay sao?

Nhưng mãi cho đến lúc ăn cơm tối, anh ấy lại chỉ chờ được một chén cháo lỏng, không còn gì khác.

“Mẹ, trứng gà đâu rồi mẹ?” Tô Cần nhịn không được hỏi.

Bà nội Tô xụ mặt: “Trứng gà cái gì? Có cháo ăn đã là không tệ rồi.”

Tô Cần nói: “Con thấy hết rồi.”

“Anh thấy cái gì? Không có gì cả, trứng gà trong nhà còn phải đem đi bán lấy tiền.” Bà nội Tô phủ nhận.

Anh ấy rõ ràng đã nhìn thấy, nhưng tại sao bà nội Tô lại kiên quyết phủ nhận? Bản tính anh ấy thành thật, rất muốn tranh luận với mẹ, nhưng lại thấy bà nội Tô ngồi đấy trừng mắt nhìn: “Sao, anh cảm thấy tôi đang lừa anh à? Hay anh hoài nghi tôi che giấu cái gì? Hay là hoài nghi tôi ngược đãi vợ anh?”

“Không, không…” Tô Cần lẩm bẩm, dẫu cho trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng không dám cãi lời mẹ.

Mẹ vẫn luôn trọng nam khinh nữ, anh ấy biết hết, nếu không sẽ không có chuyện đến giờ ba đứa cháu gái nhà anh Cả vẫn còn chưa có cả cái tên chính thức, toàn gọi là Đại nha đầu, Nhị nha đầu, Tam nha đầu.

Ở trong lòng mẹ anh ấy, con trai cháu trai mới là quan trọng nhất.

Lại nghĩ đến ba đứa con trai của mình…

Anh ấy hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái, anh ấy cũng không dám đối nghịch với mẹ mình. Bưng cháo loãng trở về phòng, thấy Lục Tư Hoa đang nghiêng người ngủ, chỉ để lộ một bóng lưng.

Bên cạnh là con trai út Kiến Dân đang ngồi cạnh mép giường nhìn em gái đang ngủ, nước mũi nổi bong bóng mà không biết lau đi.

Anh ấy đặt chén lên bàn gần đó, đang tính kêu vợ dậy ăn cơm, lại thấy bả vai của cô ấy đang run lên, xoay qua lại thấy trên mặt cô ấy toàn là nước mắt, anh ấy hoảng sợ.

Lập tức, anh ấy kinh hoàng, chân tay luống cuống lau nước mắt cho cô ấy, cũng không biết phải an ủi thế nào, đây là làm sao vậy? Đang yên lành sao tự nhiên lại khóc?

Trong lòng Lục Tư Hoa cảm thấy tủi thân, vốn đang nhỏ giọng nức nở, lúc này lại thấy chồng mình đã về, nhìn chén cháo trên bàn, nghĩ đến chuyện mình nghe được, lập tức tủi thân nhỏ biến thành tủi thân lớn, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.

Tô Cần thấy thế, vội vàng giải thích: “Trong nhà chỉ có chút cháo này, ngày mai để bọn Kiến Quốc đi bắt một ít cá, anh hầm canh cá cho em ăn.”

Lục Tư Hoa nói: “Cùng là ở cữ, người ta có trứng gà và canh gà để ăn, còn em thì chỉ có cháo.” Nước mắt rơi hết vào trong chén.

“Ai có trứng gà và canh gà?” Mặc dù anh ấy nhìn thấy trứng gà, nhưng cũng không rõ trứng gà bị ai ăn, tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng cũng không hoài nghi mẹ của mình.

“Tô Cần, anh còn bao che cho mẹ của anh sao.” Lục Tư Hoa cười lạnh nói: “Chỗ chị dâu Cả nếu không được ăn trứng gà thì cũng được đút canh gà, đến chỗ của em thì trở thành một chén cháo. Em không phải con dâu của bà ấy hay sao? Vãn Vãn của em không phải là cháu gái của bà ấy hay sao?”

Tô Cần á khẩu không trả lời được, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Sao em biết mẹ mang trứng gà và canh gà cho chị dâu Cả?”

“Tô Cần, anh cho rằng em là anh hay sao? Mẹ anh chỉ cần nói một câu là đã dỗ được anh rồi?”

Cô ấy cảm thấy mình thật khờ, trước kia vẫn luôn nghĩ mình đang suy bụng ta ra bụng người, bằng trái tim chân thành của cô ấy, cho dù mẹ chồng có gây khó dễ thì cũng sẽ từ từ bị cảm hóa, nhưng bây giờ thì sao? Cùng là con dâu, cùng sinh con gái, tưởng rằng mẹ chồng trọng nam khinh nữ sẽ đối xử bình đẳng, nhưng kết quả thì sao? Cô ấy chỉ có thể ăn cháo, còn là cháo không thấy được một hạt gạo, bên chỗ chị dâu Cả lại được đút canh gà trứng gà, so sánh với nhau, trái tim của cô ấy đau như muốn nứt ra.

Tô Cần im lặng không nói gì, mặc kệ vợ mình ngồi đó mắng, cũng không cãi lại.

Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, trong lòng Lục Tư Hoa càng thêm nghẹn khuất. Chồng mình hiếu thuận, cô ấy biết, trước kia cô cũng nghĩ như vậy, cảm thấy nên hiếu thuận ba mẹ, lúc cô ấy gả sang đây, một hơi sinh liền ba đứa con trai, cho rằng mẹ chồng trọng nam khinh nữ nhiều ít sẽ vì ba đứa cháu trai mà đối xử tốt với hai vợ chồng cô ấy một chút, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng đổi được bao nhiêu sự ưu ái của bà cụ, nhưng bên phía anh Cả thì sao, sinh được ba đứa con gái, cũng không thấy mẹ chồng lạnh lùng bao nhiêu, chẳng qua so sánh giữa cháu trai và cháu gái, bà ta đối xử với cháu trai tốt hơn rất nhiều.

Cô ấy nằm mơ cũng muốn có một cô con gái, cũng đã nghĩ tới nếu cô ấy sinh con gái thì mẹ chồng sẽ có cái nhìn như thế nào, kết quả chị dâu Cả cũng mang thai, cuối cùng hai người đều sinh con gái, nhưng lại nhận được đãi ngộ không giống nhau. Con gái của chị dâu Cả là bảo bối, còn con gái của cô ấy chỉ là cỏ cây thôi sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cô ấy nhịn không được nói tiếp: “Cái này cũng thôi đi, em ăn cái gì cũng được hết, bây giờ em có sữa, sẽ không bỏ đói con gái chúng ta, em biết chắc chắn anh cũng sẽ không để con gái chịu đói, nhưng mà…” Cô ấy dùng sức cắn cắn môi: “Vì sao… Tô Cần, mẹ anh cũng bất công quá rồi, đều là cháu gái, con gái của em chỉ lấy nhũ danh là Vãn Vãn, bên chỗ anh Cả không chỉ lấy nhũ danh là Tảo Tảo, mà còn có đại danh*.”

*Đại danh: Tên khai sinh.

Điều khiến cô ấy không thể chịu đứng nhất chính là điều này, vì sao lại có kết quả như vậy? Bản thân cô ấy chịu chút ủy khuất cũng không sao, mười mấy năm nay vẫn luôn là thế, cô ấy cũng hiểu rõ tính nết của mẹ chồng, nhưng con gái chịu ủy khuất, chính là giọt nước tràn ly, cuối cùng Lục Tư Hoa cũng bộc phát.

Lần bộc phát này, giống như núi lửa phun trào, không thể nào khống chế được.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 5: Chương 5



Tô Cần cũng hoảng sợ, anh ấy chưa từng thấy vợ mình tức giận đến thế. Trước kia không phải chưa từng có những chuyện bất công thế này, nhưng từ trước đến nay Lục Tư Hoa chưa từng tức giận đến thế, cô ấy vẫn luôn rất dịu dàng.

“Sao em biết Tảo Tảo được lấy đại danh?” Anh ấy hỏi một cách rầu rĩ.

“Anh không tin sao? Nếu không phải Kiến Dân nghe được cuộc nói chuyện của bà nội nó, làm sao em biết bên chỗ anh Cả được lấy đại danh? Anh biết Tứ nha đầu được đặt tên là gì không?” Lục Tư Hoa thở hổn hển: “Là Vũ Đình, Tô Vũ Đình!” Lục Tư Hoa cũng không biết là chữ “Đình” nào, nghĩ rằng là Đình (ngừng) trong hết mưa.

Tô Cần hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Tô Cần anh nói đi, lúc đó em và chị dâu Cả một trước một sau sinh con, cũng chỉ cách nhau có một hai phút, em nhớ rõ ràng lúc Vãn Vãn sinh ra, mưa mới tạnh, vì sao Tứ nha đầu lại được đặt tên Vũ Đình (mưa đã tạnh)? Đáng ra đại danh đó nên nhường cho Vãn Vãn của chúng ta mới đúng chứ?”

Ba mẹ đều là người bất công, lúc này nghĩ tới con gái mình bị tụt lại phía sau, làm ba làm mẹ sao có thể chịu đựng được? Lục Tư Hoa như thế, Tô Cần tự nhiên cũng vậy.

Thường ngày Tô Cần rất thành thật, lại nghe lời của bà nội Tô nói, nhưng nghe đến những lời này, anh ấy cũng nổi giận. Cô con gái Vãn Vãn này, mang theo hy vọng của anh ấy mà sinh ra, anh ấy thương cô bé tận xương, nhưng giờ đây nghe từ trong miệng vợ, biết được mẹ đối xử không công bằng. Nếu bên chỗ chị dâu Cả sinh con trai, con gái của anh ấy chịu đối xử bất công thì cũng thôi đi, anh ấy biết bà nội Tô là một người trọng nam khinh nữ, trong lòng có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ theo như lời vợ mình nói, cùng là con gái như nhau, vì sao lại bên nặng bên nhẹ?

Xem ý tứ của bà nội Tô, rõ ràng là coi đứa bé bên kia như là bảo bối, chẳng lẽ con gái của anh ấy chính là cỏ dại sao?

Dù cho có là người thành thật đến đâu thì cũng sẽ có vảy ngược, vảy ngược của Tô Cần chính là vợ con của anh ấy. Bà nội Tô đối xử với anh ấy ra sao, trong lòng của anh ấy đều cảm thấy không sao cả, bởi đó là mẹ ruột của anh ấy, chẳng sợ có đánh anh ấy, mắng anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không có một câu oán hận, nhưng giờ đây lại có quan hệ với con cái của anh ấy, nhất là đứa con gái mà anh ấy thương yêu, anh ấy không nhịn được nữa.

Anh ấy ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai út, thấy trên mặt cậu ấy bẩn hề hề, cái mũi ch** n**c mũi thành bong bóng cũng không biết lau đi, mắt thấy sắp rơi xuống trên mặt con gái nhỏ, anh ấy vội vàng bế cậu ấy lên, giúp cậu ấy lau bong bóng nước mũi. Anh hỏi: “Kiến Dân, lúc ấy bà nội con nói gì?”

Tô Kiến Dân đang quan sát em gái, tay nhỏ còn đang chọt mặt của em gái, mềm quá nha. Bị ba mình ôm lên như vậy, cậu ấy rất không vui, nghe ba hỏi, suy nghĩ một lát, rồi nói lại hết những gì mình nghe được cho anh nghe.

“Bà nội nói, em gái con là một tai tinh, có nhũ danh đã là không tệ, còn Tảo Tảo là phúc tinh cho nên phải yêu thương.” Cậu ấy suy nghĩ một lúc, trả lời một cách thành thật.

Lục Tư Hoa bị chọc tức đến bật cười: “Ông xã, anh nghe thử xem, đây là lời gì vậy? Con gái của em là tai tinh? Còn bên anh Cả là phúc tinh?” Chưa bao giờ cô ấy cảm thấy tức giận giống như bây giờ, đây là bà nội ruột sao?

Tô Cần đứng ở nơi đó không rên một tiếng, lấy tay che mặt mình.

“Anh còn chưa tin sao, chẳng lẽ con trai còn biết bịa chuyện lừa gạt anh à?”

Hiển nhiên Tô Cần cũng biết, con trai sẽ không lừa anh, chỉ là trong lòng anh ấy cảm thấy rất khổ sở, cảm thấy chua chát.

“Tại sao Vãn Vãn có thể là tai tinh? Sau khi con bé ra đời, mưa liền tạnh, đây mới là phúc khí.” Lục Tư Hoa nhịn không được nói: “Em biết mẹ thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị tới mức này. Vì kiếm cớ, mà lại tìm ra loại cớ ác độc như này.”

Bỗng Tô Cần đứng dậy, định ra khỏi phòng.

Lục Tư Hoa gọi anh ấy lại: “Ông xã, anh đi đâu vậy?”

“Đi hỏi mẹ thử.” Anh ấy rầu rĩ nói.

Đứa bé đang ngủ trên giường, lúc này đã hơi mở mắt, mở miệng ngáp.

Đứa bé… Không, Tô Vãn Vãn, lúc này đang tò mò nhìn xung quanh.

Cuộc đối thoại ban nãy của hai vợ chồng, cô bé nghe vào tai không sót một chữ nào.

Tô Vãn Vãn cũng không phải là một đứa trẻ con chân chính, cô bé có ký ức của đời trước.

Tô Tảo Tảo, Tô Vũ Đình, Tô Vãn Vãn, còn có Tô Kiến Quốc, Tô Kiến Binh, Tô Kiến Dân, Tô Cần và Lục Tư Hoa, những cái tên này xoay quanh một vòng trong đầu cô bé, liên kết thành một ít tin tức, cô bé xuyên sách!

Trước khi đi ngủ cô bé có đọc một quyển tiểu thuyết thể loại niên đại tên là “Phúc khí Đông lai”*, kể về hai chị em nhà họ Tô, chị tên Tô Tảo Tảo em tên Tô Vãn Vãn, hai người sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí chỉ kém nhau một hai phút, song vận mệnh lại khác biệt rất lớn.

*Phúc khí Đông lai: Phúc khí đến từ phương Đông.

Thầy bói từng xem cho hai chị em này một quẻ, người sinh ra sớm hơn có phúc khí, người sinh ra sau phúc mỏng, khắc ba, khắc mẹ. Chị họ vốn nên sinh sau nhưng bởi vì mẹ ruột vấp té mà sinh non, thành người sinh ra trước, em họ sinh đủ tháng lại thành người sinh ra sau.

Tảo Tảo được sinh ra sớm hơn nên trở thành phúc tinh, lại bởi trọng sinh, biết được rất nhiều chuyện, thay người nhà chắn đi rất nhiều tai nạn, làm giàu rồi lại làm giàu, cứ thể trở thành nhân sinh người thắng, gả vào nhà hào môn. Cô ấy chính là nữ chính của quyển sách này, nhũ danh là Tảo Tảo, đại danh là Tô Vũ Đình.

Tô Vãn Vãn thân là nữ phụ pháo hôi, bởi vì sinh ra muộn hơn một phút, đã định sẵn vận mệnh xui xẻo.

Trong sách Tô Vãn Vãn bị đắp nặn thành một nhân vật ngu xuẩn độc ác, mỗi ngày đều đối nghịch với chị họ, vì muốn được bà nội yêu thương, còn hãm hại chị họ, ngoài ba mẹ và các anh trai ra thì cô bé bị mọi người ghét hết. Cô bé luôn cảm thấy, cùng sinh ra trong cùng một ngày, dựa vào đâu một người là phúc tinh, còn người kia lại là tai tinh? Chẳng những đối nghịch với chị họ, còn thích nam chính con nhà hào môn, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, gả cho một tên lưu manh, mỗi năm chịu cảnh bạo lực gia đình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người chồng lưu manh, bị bắt bỏ tù, bị người khác vây đánh tới chết.

Người nhà của cô bé cũng không có kết cục tốt, nhất là ba người anh trai của “Tô Vãn Vãn” trong sách, bị b.ắ.n c.h.ế.t trong lúc thay cô bé trả thù nam nữ chính.

Trong sách ba mẹ Tô cũng tương đối lạ kỳ, ba Tô là một tên bợm rượu, mẹ Tô là một người đàn bà đanh đá thấy tiền là sáng mắt, tác giả là mẹ ruột của nữ chính, giả thiết tất cả những nhân vật đối nghịch với nữ chính thành người vừa ác độc vừa kỳ quái, chuyên môn tới cho nữ chính vả mặt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 6: Chương 6



Lúc này, cô bé biến thành nguyên thân, Tô Vãn Vãn có hơi buồn rầu, nhưng sau đó cô bé lại nở nụ cười.

Theo sự quan sát của cô bé, ba mẹ một đời này của cô bé cũng không tệ giống như miêu tả trong sách, cũng không thấy ba Tô tham rượu, mẹ Tô tham tiền, đó là do cô bé xuyên qua nên thế giới trong sách có chỗ lệch lạc, hay là do tình trạng của hai người này còn chưa đến giai đoạn như trong sách miêu tả?

Bây giờ còn chưa bắt đầu cốt truyện trong sách, cốt truyện bắt đầu sau khi nữ chính Tô Tảo Tảo trọng sinh, giờ cách lúc bắt đầu còn khá xa, nhưng vận mệnh xui xẻo của cô hình như đã bắt đầu rồi nhỉ?

Lúc cô bé vừa mới sinh ra, ngón tay của bà nội Tô véo lên cổ cô bé, cô bé không thể nào bỏ qua được. Lúc đó tuy rằng cô bé vừa mới đi vào thế giới này, nhưng không có nghĩa là cô bé không có ý thức, lúc còn ở trong bụng của mẹ Tô, cô bé cũng đã có ý thức, nếu không phải cô bé nỗ lực muốn ra bên ngoài thì có lẽ đã một xác hai mạng?

Ai có thể ngờ, lúc cô bé mới tới thế giới này, vừa mới hô hấp được ít không khí mới mẻ, đôi bàn tay khô khốc của bà nội Tô đã véo lên cổ cô bé. Nếu không phải cô bé khóc to báo động, gọi ba Tô đến, có phải mạng của cô bé đã không còn nữa hay không?

Thân là bà nội ruột, thế mà có thể nhẫn tâm đến vậy? Chỉ vì những lời nói vô căn cứ của thầy bói thôi sao?

Thiên đạo trong sách quả là mạnh mẽ, cốt truyện còn chưa bắt đầu mà bà nội Tô đã có thể vì cách nói tai tinh gì đó, muốn lấy mạng của cô bé rồi?

Giờ phút này, trong lòng cô bé có một sự chán ghét nói không nên lời đối với bà nội Tô.

Tô Cần đi ra ngoài rất nhanh đã quay lại, nhưng sau khi trở về, sắc mặt của Tô Cần cũng không quá tốt, ngồi một chỗ, mặt mày âm trầm.

Không chỉ khiến cho Lục Tư Hoa chú ý, ngay cả Tô Vãn Vãn đang chìm trong suy nghĩ cũng chú ý đến. Cô bé chớp chớp đôi mắt, ánh mắt đã nhìn về phía Tô Cần.

Sắc mặt của Tô Cần rất khó coi, ánh đèn mờ nhạt trong phòng hắt vào trên mặt anh ấy, chiếu ra một cái bóng đen. Đôi tay đã che lên mặt, che khuất sắc mặt khó coi của anh ấy. Đau khổ, rối rắm, còn có do dự, càng nhiều hơn nữa là đau lòng, bị mẹ ruột của mình tổn thương, đau đến mức toàn bộ tim phổi của anh ấy đều như muốn nứt ra.

Nước mắt chảy xuôi xuống khe hở của ngón tay, bị ngón tay của anh ấy lau đi.

Tô Vãn Vãn có thể đoán ra được, nội tâm của anh ấy đang rất dày vò.

Không cần phải nghĩ nhiều, chắc chắn anh ấy đã đá phải ván sắt ở chỗ bà nội Tô.

Với hận ý trước mắt của bà nội Tô đối với cô bé, sao có thể có lời gì hay?

Nhưng Tô Cần không nói, Lục Tư Hoa cũng không hỏi, trong sự trầm mặc này, không có một âm thanh gì cả.

Tô Vãn Vãn càng thêm tò mò, lúc này Tô Cần không nói gì, cô bé cũng không được giải đáp thắc mắc.

Hồi lâu, động tác bụm mặt của Tô Cần vẫn luôn được duy trì, mãi cho đến khi Lục Tư Hoa giơ tay xoa bờ vai của anh ấy: “Ông xã, anh đừng đau buồn quá, anh còn không biết tâm tư của mẹ hay sao?”

Vừa rồi Lục Tư Hoa còn oán giận bà nội Tô thiên vị trước mặt Tô Cần, giờ này lại an ủi ngược lại Tô Cần.

Tô Cần vẫn luôn biết, vợ anh ấy là người tốt, bản tính của cô ấy dịu dàng thiện lương, vừa rồi cũng là do tức quá, mới có thể nói ra những lời đó, chủ yếu là vì con gái phải chịu uất ức, cô ấy mới khổ sở.

Điều này làm cho anh ấy càng thêm áy náy, trong lòng cũng càng thêm khổ sở.

Vừa rồi anh ấy đi ra ngoài là muốn hỏi mẹ mình, vì sao trong nhà có trứng gà và canh gà, lại không cho Tư Hoa.

Nhưng gặp rồi thì thế nào? Tận mắt anh ấy chứng kiến mẹ mình bưng canh gà đi đến phòng nhà anh Cả, tự mình bưng đến trước mặt chị dâu, thậm chí còn tự mình đút cho cô ta. Anh ấy nào đã bao giờ nhìn thấy mẹ mình đối xử tốt với con dâu như vậy?

Anh ấy tận mắt thấy mẹ ôm Tảo Tảo, đi đi đi lại liên mồm gọi “bảo bối”, ánh mắt kia, giống hệt như đang nhìn thấy bảo bối thực thụ.

Không phải anh ấy không biết đau, anh ấy cũng là người, con gái của mình bị mẹ mình ghét bỏ như vậy, mà cháu gái lại được mẹ yêu thương đến thế, tâm lý tương phản rất lớn.

Anh ấy nghe được chị dâu Cả hỏi mẹ: “Chỗ của em dâu Hai cũng có sao?” Anh ấy nghe thấy mẹ mình trả lời thế nào? Bà ta nói: “Nó sinh được một cái của nợ, còn muốn uống canh gà sao? Nằm mơ đi!” Lúc ấy chị dâu Cả hơi kinh ngạc một chút, rõ ràng anh ấy thấy được trong ánh mắt của cô ta có sự kinh ngạc không che giấu được, còn có một tia đắc ý không nói nên lời.

Hai người họ cho rằng cuộc đối thoại này không có ai nghe được, lại không biết anh ấy ở ngoài cửa đã nghe hết từ lâu. Vốn có tâm lý muốn đi dò hỏi, nhưng đột nhiên lại mất sạch.

Hỏi rồi thì sao? Có thể nhận được câu trả lời tốt sao, đáp án khẳng định là không.

Anh ấy lại đi tới phòng bếp, canh gà đã bị mẹ cất vào trong tủ bếp, khóa lại. Anh ấy thử hai lần, nhưng không có chìa khóa nên không mở ra được.

Quay về phòng, anh ấy không biết nên nói với vợ mình thế nào, cuối cùng trực tiếp dùng đôi tay che mặt lại, cái gì cũng không nói.

Sao Lục Tư Hoa có thể không biết tình huống mà chồng mình gặp phải, cô ấy không hỏi không có nghĩa là cô ấy không nghĩ ra.

Với dáng vẻ bất công của bà nội Tô, có thể lường được tâm trạng của chồng mình nhất định là không được tốt.

“Đừng nghĩ nhiều nữa, anh còn không biết tính mẹ hay sao?” Suy nghĩ càng nhiều thì áp lực tâm lý càng lớn. Lục Tư Hoa không biết phải an ủi chồng mình ra sao, chỉ có thể an ủi như vậy.

Tô Cần bỏ tay ra khỏi mặt, thấy được sự lo lắng trên khuôn mặt vợ mình, anh ấy gật gật đầu, nắm lấy tay cô ấy: “Anh… Anh sẽ cho em được sống những ngày tốt lành.”

Lục Tư Hoa gật đầu, biết đây chỉ là lời nói an ủi của chồng mà thôi, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy ngọt ngào không nói nên lời.

Tô Vãn Vãn lẳng lặng nhìn bọn họ, tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt, điều này không thể nghi ngờ. Ba Tô là người tốt, chỉ là quá hiếu thuận, việc này ở trong sách cũng có ghi lại, tuy rằng thích uống rượu, nhưng anh ấy lại rất hiếu thảo, gần như chưa từng cãi lại bà nội Tô một câu nào, bị bà nội Tô nắm thóp chặt chẽ, mãi cho đến khi nguyên thân c.h.ế.t rồi, vẫn chưa tách hộ, vẫn luôn làm trâu làm ngựa cho gia đình của nữ chính.

“Vốn dĩ anh cũng muốn lấy cho em một ít trứng gà, nhưng mà mẹ…” Câu nói kế tiếp của Tô Cần còn chưa nói xong, Lục Tư Hoa đã biết, chắc chắn là bị khóa lại.

Mẹ chồng là thế đấy, có cái gì ăn ngon, bà ta giống như sợ bị người ta ăn vụng, đều phải khóa vào trong tủ bếp, chìa khóa giấu ở bên người, ngay cả chỗ của ông nội Tô cũng không cho.

Tô Vãn Vãn chớp đôi mắt, đột nhiên cô bé hiểu ra, chắc chắn bà nội Tô đã nấu trứng gà, nhưng không cho gia đình con thứ hai, mà là cầm qua chỗ con Cả. Tô Cần hiếu thuận, đương nhiên sẽ không tranh không cãi với bà nội Tô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 7: Chương 7



Dựa theo cốt truyện ở trong sách, bà nội Tô cho rằng nữ chính Tảo Tảo sinh ra sớm hơn mới là người có phúc, ngược lại coi người có phúc chân chính là nguyên chủ trở thành tai tinh. Có cái gì ăn ngon cũng mang bồi dưỡng cho bên nhà con Cả, vừa rồi sắc mặt của ba Tô lúc đi vào tệ như vậy, chắc là vì chuyện này.

Vừa nghĩ đến trong sách, cuối cùng nữ chính sẽ lợi dụng cơ duyên được sống lại, mạnh mẽ cướp đi phúc khí của nguyên thân, Tô Vãn Vãn cảm thấy rất ngứa răng.

Đó chính là bàn tay vàng của cô bé, chẳng qua cô bé rất tò mò, rốt cuộc là phúc vận là như thế nào?

“Ba, mẹ…” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh, rất nhanh, thân ảnh của hai anh em đã xuất hiện trong phòng: “Ba mẹ, hai người xem đây là cái gì?” Tô Kiến Binh nâng tay lên.

Cậu nhóc giơ tay lên, Tô Vãn Vãn nhìn thấy trứng chim trong tay cậu nhóc, tổng cộng có sáu quả. Trứng chim rất nhỏ, nhưng lúc này trong tay cậu nhóc lại toát ra mùi thơm.

“Ở đâu ra vậy?” Ánh mắt của Lục Tư Hoa sáng lên.

Tô Kiến Quốc nói: “Con và em trai đi ra sau núi, phát hiện được một tổ chim, đào ra, mang về cho mẹ bồi bổ cơ thể.”

Lục Tư Hoa biết con trai thích đi đào tổ chim, trước kia cũng có đào về, chẳng qua lần nào cũng bị bà nội Tô cầm đi mất, lần này mang về đây, chắc là đã gạt bà nội Tô, nếu không mấy quả trứng chim này cũng sẽ không giữ được.

Cô ấy nhìn thoáng qua Tô Cần, trước kia trứng chim của con trai bắt về đều sẽ bị anh ấy cầm đi đưa cho bà nội Tô, lần này anh ấy có còn làm như vậy không?

Nhìn thấy động tác của mẹ mình, Tô Kiến Quốc hỏi: “Ba, ba sẽ không bắt bọn con mang cho bà nội nữa chứ?” Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Cần.

Tô Kiến Binh cũng nhìn về phía Tô Cần.

Ngay cả Tô Vãn Vãn cũng tò mò mà nhìn về phía anh ấy, cô bé biết ba Tô hiếu thuận, chỉ sợ trước giờ chưa từng lén lút ăn một mình đâu nhỉ?

Anh ấy sẽ làm gì? Nếu như anh ấy có thể vì vợ vì con, không đưa mấy quả trứng chim này cho bà nội Tô, vậy còn có thể cứu chữa được, chứ nếu…

Nhìn thấy ánh mắt của vợ con mình, trong lòng Tô Cần đột nhiên nhói lên, anh ấy nói: “Kiến Binh, mau đưa cho mẹ con ăn đi.”

Nghe được câu này, Lục Tư Hoa bỗng nhiên mỉm cười.

Tâm tình của Tô Kiến Quốc và Tô Kiến Binh cũng buông lỏng: “Mẹ, mau ăn đi, ăn nhân lúc còn nóng.”

Tô Vãn Vãn cũng lộ ra nụ cười vui mừng, cười đến khóe miệng chảy cả nước dãi.

Cuối cùng Lục Tư Hoa cũng không có cô phụ tâm ý của mấy đứa con trai, cắn một miếng, miệng còn chưa kịp nhai, đã thấy cặp mắt tròn xoe của đứa con trai út đang nhìn chằm chằm vào trứng chim trong tay cô ấy, đứng một góc nuốt nước miếng.

Lục Tư Hoa cảm thấy ăn không vô nữa, đưa một quả trứng chim nhét vào trong tay cậu ấy: “Ăn đi.”

Dẫu Tô Kiến Dân rất thèm nhưng cậu ấy vẫn nói: “Trứng phải để cho mẹ bồi bổ, em gái mới có sữa uống.” Lại nuốt nuốt nước miếng.

Tô Vãn Vãn rất cảm động, anh trai út tốt quá à nha, lúc này mới có bốn tuổi, đã yêu thương em gái mình như vậy, có phải lúc lớn lên sẽ còn yêu thương em gái hơn nữa không a? Nhớ tới miêu tả trong sách, ba người anh trai của nguyên thân có thể liều mạng vì cô bé, thậm chí vì cô bé mà ngồi tù, trong lòng cô bé cảm thấy đau lòng đến khó tả. Đời này, cô bé sẽ không thể để những người yêu thương cô bé bị hãm hại, cô bé phải bảo vệ tốt những người yêu thương mình.

“Ăn đi, chỗ của mẹ vẫn còn.” Lục Tư Hoa dịu dàng sờ đầu đứa con trai út.

Tô Kiến Dân lại nhìn về phía Tô Cần, thấy anh ấy gật đầu với mình, lại nhìn về phía các anh trai, sau khi được cho phép, cậu ấy mới vui vẻ mà ăn trứng chim, bộ dạng giống như ăn được sơn hào hải vị, làm cho mắt của Tô Cần có hơi ướt át.

Là do anh ấy vô dụng, vợ mình ở cữ cần phải bồi bổ cơ thể, ấy vậy cũng làm không xong, các con thì đã lâu rồi không được ăn thịt.

Trong lòng anh ấy thề, nhất định sau này phải nghĩ cách để cho vợ con được ăn ngon, ít nhất có thể được ăn thịt.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tiếng hô to: “Cái đứa trời đánh nào, dám lấy trộm trứng gà của tao!”

Lần này bà nội Tô đã tức điên, bà ta chỉ rời đi có một lát, trứng gà đã bị trộm mất. Đó là trứng mà bà ta nấu cho vợ thằng Cả bồi bổ, để cô ta ra thêm ít sữa, có đồ ăn cho Tảo Tảo.

Trứng gà bị trộm mất, sao có thể đưa cho gia đình thằng Cả đây? Trong nhà chỉ có mấy quả trứng gà mà thôi.

Thằng ăn trộm trời đánh, đừng để cho tao bắt được, nếu không sẽ lột da nó.

Tô Cần và Lục Tư Hoa ở trong phòng nghe được, liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy hơi kinh ngạc, trứng gà của bà nội Tô bị mất ư?

“Đừng sợ, có anh ở đây.” Tô Cần dùng sức nắm lấy tay của Lục Tư Hoa.

Lúc này Tô Vãn Vãn đang nép vào trong lồng n.g.ự.c của Lục Tư Hoa hút sữa, nghe thấy một tiếng rống bên ngoài, cô bé dừng động tác m*t sữa, dựng lỗ tai lên.

Nghe tiếng động bên ngoài, có vẻ bà nội Tô đang đi về hướng này? Bà ta cho rằng trứng gà bị nhà thằng Hai trộm mất?

Bà nội Tô thiên vị, có vẻ rất nổi danh.

Nhìn động tác của Tô Cần và Lục Tư Hoa, thậm chí mấy anh em Tô Kiến Quốc đều ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cô bé có thể tưởng tượng được, lúc này bà nội Tô táo bạo như thế nào.

Trước khi xuyên qua, gia đình của cô bé cũng không tệ, tuy rằng không thể xưng là hào môn, nhưng cũng là gia đình giàu có. Kiếp trước ba mẹ của cô bé đều là những người có thành tựu, ba là ông trùm truyền thông, mẹ là nữ ma đầu giới thời trang, còn có ba người anh trai là giám đốc bá đạo cưng chiều em gái bằng thực lực. Cô được giới truyền thông nhận định là người biết cách đầu thai nhất, cả người đầy phúc làm cho người khác hâm mộ, nhưng cuộc sống không thể hoàn mỹ mãi, trao cho cô bé cuộc sống giàu có hạnh phúc như vậy, lại không cho cô bé một thân thể khỏe mạnh.

Vào năm cô bé hai mươi tuổi, cơ thể của cô bé đã không kháng nổi bệnh tật, trong lúc đang hấp hối, ba mẹ và các anh trai hỏi cô bé có điều gì tiếc nuối nữa không, cô bé nghĩ có được một cơ thể khỏe mạnh còn quan trọng hơn bất cứ điều gì, nghèo khổ một chút cô bé cũng cam nguyện.

Không ngờ rằng lại xuyên qua.

Ba mẹ của một đời này, không có thực lực lớn mạnh giống như ba mẹ của đời trước, nhưng họ cũng dùng năng lực của họ để bảo vệ cô bé, bảo vệ cho gia đình nhỏ này.

Nghe tiếng mắng chửi bên ngoài của bà nội Tô, Tô Vãn Vãn đột nhiên nở nụ cười, rất tò mò muốn biết đồng chí Tô Cần sẽ giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào?

Dù sao theo như quan sát của cô bé, ba Tô là người tương đối thành thật, lại có chút ngu hiếu, điều này có mâu thuẫn với việc bảo vệ vợ con. Anh ấy muốn tẫn hiếu, hay là che chở vợ con của mình đây?

Lại nhìn về phía ba người anh trai của mình, nhất là anh Cả và anh Hai, tính cách của hai cậu nhóc đều không giống với ba mẹ, nếu bà nội Tô tìm tới chỗ này, bọn họ có thể đứng ra hay không?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 8: Chương 8



Cô bé có chút mong chờ muốn được thấy bà nội Tô bị vả mặt.

Bên ngoài bà nội Tô vẫn mắng chửi ồn ào, không cần đoán bà ta cũng biết là ai lấy trộm trứng gà. Trong nhà này, cũng chỉ có thằng Cả và thằng Hai ở đây, thằng Ba đi học trong huyện, rất ít khi về nhà. Trứng gà này là bà ta luộc cho con dâu Cả, cho nên gia đình thằng Cả không thể nào lấy trộm được, vậy cũng chỉ còn lại gia đình thằng Hai.

Tuy rằng thằng Hai thành thật, nhưng không chối bỏ được nó là một đứa thương vợ, lúc ban ngày còn vì chuyện mấy quả trứng gà, lề mề mãi bên người bà cụ, chắc chắn là nó lấy chứ không ai vào đây.

Nhưng bà ta mắng chửi nửa ngày, trong phòng của con trai thứ hai cũng không có người nào đi ra, sắc mặt của bà ta thối hoắc, quyền uy trong cái nhà này của bà ta đã bị uy h**p, bà ta đi qua gõ cửa phòng nhà thằng Hai, nhưng sống c.h.ế.t không thấy mở cửa.

“Sao hả, lấy trộm trứng gà nên chột dạ hả? Mở cửa, không mở cửa thì đừng ăn cơm trưa nữa.” Bà nội Tô phá cửa.

Động tĩnh lớn thế này, tự nhiên khiến cho bên gia đình con trai Cả chú ý. Buổi chiều Lưu Chiêu Đệ vừa mới ăn xong hai quả trứng gà, buổi tối lại uống một chén canh gà, lúc này tâm trạng đang rất tốt. Nghe tiếng mắng của bà nội Tô, cô ta hơi nhướng mi, ra là trứng gà bị mất?

Trong lòng cô ta bỗng thấy hơi tức giận, cô ta sớm đã coi trứng gà canh gà trở thành đồ của mình, lúc này lại nghe mẹ chồng hô to trứng gà bị người ta lấy trộm, người tức giận nhất ngược lại là cô ta.

Đồ của cô ta, bị người khác trộm mất, cô ta có thể không tức giận sao? Hơn nữa còn là bên nhà chú Hai trộm, vậy càng không thể chịu đựng được.

Nhưng lúc này, đã có bà nội Tô ra mặt thay cho cô ta, cô ta cảm thấy mình không cần thiết phải đi ra ngoài. Vừa nhấc mắt, đã thấy Tô Đại Lực lén lút thò đầu ra bên ngoài nhìn, nhìn dáng vẻ của anh ta, có vẻ muốn đi ra ngoài xem trò hay, cô ta gọi anh ta lại: “Anh đi ra ngoài làm gì?”

“Hình như chú Hai lấy trộm trứng gà, anh ra xem thử, đó đều là đồ ăn của em.” Tô Đại Lực bĩu môi lải nhải.

Không hổ là hai vợ chồng, tâm tư giống hệt nhau. Nhưng lúc này, hiển nhiên Lưu Chiêu Đệ trầm ổn hơn Tô Đại Lực, cô ta nói: “Ông xã, anh đừng đi ra ngoài, mẹ đang nổi nóng, đừng để mẹ trút hết lửa giận lên người anh.” Tuy bà nội Tô thiên vị, nhưng cũng không ngu, nếu lúc này đi ra ngoài, nhất định sẽ trở thành nơi trút giận.

Tô Đại Lực nói: “Yên tâm đi, anh sẽ không rước họa vào thân, anh chỉ đi xem thôi.” Nói xong đã ra khỏi phòng.

Lưu Chiêu Đệ nghĩ nghĩ, chồng mình sẽ không ngốc nghếch đụng vào họng s.ú.n.g như vậy, nếu có thể bẫy nhà chú Hai một phen, trong lòng cô ta cũng hả giận. Trộm đồ của ai không trộm lại đi trộm đồ của cô ta, đồ của cô ta có thể để cho người ta lấy đi một cách tùy tiện vậy sao? Lục Tư Hoa một hơi sinh liền ba cậu con trai, không phải cô ta chưa từng ghen ghét, lúc này cả hai cùng sinh con gái, mẹ chồng lại thương Tứ nha đầu của cô ta hơn, đúng là hả dạ mà.

Sinh con gái thì làm sao, để được bà nội Tô yêu thương vào tận xương tủy, đây là việc yêu cầu trí tuệ, không phải cứ làm bừa là được.

Ở điểm này, cô ta rất bội phục ông xã của mình, nhiều năm như thế, dưới tình huống chỉ sinh được một đứa con trai, còn có thể làm cho mẹ chồng trọng nam khinh nữ thiên vị cho nhà mình, trừ bỏ thủ đoạn của cô ta ra, không thể không nhắc tới những lời nói ngọt lấy lòng của ông xã ở chỗ của bà cụ.

Bên gia đình chú Hai có ba đứa con trai thì sao? Bà cụ vẫn thiên vị nhà bọn họ hơn, sinh con gái thì sao, trái tim của bà nội Tô cũng vẫn đặt lên người Tảo Tảo của cô ta. Đồng thời cũng để cho ba đứa con gái khác không phải chịu hà khắc quá mức, được hưởng đãi ngộ không khác mấy với mấy đứa con nhà chú Hai, đây chính là trình độ.

Bên kia, bà nội Tô đã mở cửa phòng.

Tô Vãn Vãn vừa mới sinh ra, thị lực của cô bé hơi kém, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mơ hồ, chỉ đành phán đoán bằng âm thanh, bà nội tiện nghi này của cô bé hình như rất tức giận? Chỉ vì mất mấy quả trứng gà sao?

Cũng đâu phải là nhà họ lấy, bọn anh Cả đi bắt trứng chim, đó là tự bọn họ tìm được bên ngoài.

Kiếp trước Tô Vãn Vãn ăn ngon dùng tốt, trong lúc nhất thời không thể lý giải được chuyện hai quả trứng gà, có vậy thôi mà phải tích cực đến vậy sao?

Lại nhớ đến tình tiết trong sách, bà nội Tô khắt khe với gia đình con trai thứ Hai, còn có một nguyên nhân nữa là do nguyên thân sinh ra, bị đồn đãi xác nhận là tai tinh, bây giờ là thập niên 70, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, như vậy cũng có thể lý giải được phần nào.

Thấy bà nội Tô vào trong, Tô Cần tiến lên hô một tiếng: “Mẹ.” Cũng không hỏi vì sao bà ta lại đến đây, khỏi cần nghĩ cũng biết tại sao lại tới, vừa rồi bà ta ở bên ngoài ồn ào lớn đến thế.

Đôi mắt của bà nội Tô đảo qua bốn phía một lượt, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, lại không tìm được cái gì cả. Cái mũi của bà ta ngửi ngửi, hiển nhiên là ngửi được mùi vị của trứng, ánh mắt liền âm trầm xuống, lập tức ném qua ánh mắt hình viên đạn: “Quả thực trứng gà là do mày trộm!” Không phải là câu hỏi, đó là một câu khẳng định.

Tô Cần nói: “Con không lấy trộm.”

Tô Kiến Binh ở bên cạnh nói: “Bà nội, trứng gà bị mất sao? Sống hay là chín ạ?” Không phải bà nội giấu đồ ăn kín lắm sao, sao có thể bị mất? Đột nhiên hiểu ra: “Bà nội, không phải bà nghi ngờ do nhà con lấy trộm đó chứ?”

Trong phòng còn có hương vị của trứng chim, cái mũi của bà nội Tô thính như vậy, vừa rồi ngửi vài cái như thế, chắc chắn là nghĩ do bọn họ lấy trộm, việc này đúng là oan hơn cả Đậu Nga*.

*Oan Đậu Nga: Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội c.h.é.m đầu một cách oan uổng.

“Còn dám ngụy biện nữa à, tao ngửi được mùi rồi.” Bà nội Tô giận sôi máu, bà ta cho rằng thằng Hai là đứa thành thật, không ngờ nó cũng học thói trộm cắp, lấy trộm trứng gà của bà ta.

Lúc anh ấy ghé sát vào người bà ta hỏi trứng gà, bà ta đã hoài nghi anh ấy, uổng công bà ta còn giấu cho kín mít, không ngờ rằng vẫn bị anh ấy trộm đi.

Càng nghĩ càng giận, chổi lông gà trong tay hung hăng đánh lêm người anh ấy: “Mày dám ăn trộm này! Mày dám ăn trộm này! Trong nhà mà còn dám trộm!”

Chổi lông gà đánh lên người, rất đau. Tô Cần khẽ cau mày, lại không hé răng, để bà ta đánh lên người anh ấy.

Tô Kiến Binh ở bên cạnh nói: “Bà nội, nhà cháu không trộm, nhà cháu ăn trứng chim, vừa mới đào được.”

Bà nội Tô lại nói: “Bọn mày đừng ở đó ngụy biện, không phải bọn mày thì còn ai vào đây?” Bà ta đã ngửi được mùi rồi, mà còn dám cãi, nuôi cho lớn gan, hôm nay không thể tha cho bọn này.

“Ngoài nhà con ả, không phải còn có nhà anh Cả hay sao?” Lục Tư Hoa thấy chồng mình bị đánh, cũng sốt ruột, bất chấp tất cả, mở miệng giải thích: “Nhà con bảo không lấy trộm, nghĩa là không có lấy. Là do bọn nhỏ hiếu thuận, thấy con đang ở cữ, không có gì để bồi bổ cơ thể, hai anh em nó mới đi đào trứng chim.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Mệnh Cẩm Lý
Chương 9: Chương 9



Sau khi sinh con gái xong, bà nội Tô bất công, bà nội Tô phân biệt đối xử, tựu lại khiến cho Lục Tư Hoa bộc phát. Trước kia cô ấy chưa bao giờ tranh luận với bà nội Tô giống như lúc này, nhưng giờ đây thấy chồng mình bị bà nội Tô đánh, cô ấy không nhịn được.

Bà nội Tô không thể nghe nổi con trai và con dâu cãi lại mình, nhất là con dâu, bà ta tuyệt đối không cho phép điều ấy xảy ra, đây là hành động coi rẻ quyền uy của bà ta. Bà ta không nói hai lời, chổi lông gà cũng đánh về phía Lục Tư Hoa: “XX sinh ra đồ đê tiện, thứ tâm địa đen tối, dám hoài nghi bà, bà đây đánh c.h.ế.t cái thứ hạ đẳng như mày!”

Nếu chổi lông gà của bà nội Tô đánh lên người Lục Tư Hoa, tuyệt đối sẽ khiến cho cô ấy bị thương, cô ấy đang ở cữ, một khi bị thương trong lúc ở cữ, về sau cơ thể sẽ có mầm bệnh.

Một màn này rơi vào trong mắt Tô Cần, anh ấy chạy ngay về phía vợ, cản lại trận đòn này, chổi lông gà rơi mạnh lên người anh, anh ấy cảm thấy trên người vô cùng đau đớn.

Đây còn là rơi xuống người anh ấy, nếu rơi xuống người vợ anh ấy thì sao?

Trong lòng của Tô Cần hơi đau, đôi mắt anh ấy đỏ đậm lên, đau lòng đến mức không nói nên lời.

Cùng lúc đó Tô Kiến Binh cũng chạy qua, nhưng vẫn chậm hơn một bước, nhìn chổi lông gà ập xuống người ba Tô, cậu nhóc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được cũng tức giận.

Tô Vãn Vãn cũng trợn mắt há hốc mồm quan sát mọi chuyện, chổi lông gà vừa rồi, nếu thật sự rơi xuống trên người mẹ Tô, sẽ có kết quả như thế nào? Chỉ vì mấy quả trứng gà, đến mức này sao? Đánh con trai của mình thì thôi, còn muốn đánh con dâu đang ở cữ sao? Đây là muốn g.i.ế.c người chứ còn gì nữa.

“Mẹ, con còn là con ruột của mẹ sao?” Tô Cần thống khổ mà nhìn mẹ ruột đang tức giận của mình.

Bà nội Tô ngẩn người, tiếp theo lại cả giận mắng: “Thứ mất dạy, mày không phải do tao sinh, chẳng lẽ là chui ra từ cục đá à?”

Tô Cần nói: “Thực ra con lại hy vọng con chui ra từ cục đá…”

“Chú Hai, chú ăn nói kiểu mất dạy gì vậy, mau xin lỗi mẹ đi!” Tô Đại Lực “đúng lúc” từ bên ngoài đi vào, nghe được những lời này, cả giận nói.

Tô Cần đứng đó, nhưng không nhúc nhích.

Bà nội Tô “Oa” một tiếng khóc lên, ngồi ở dưới đất gào khóc: “Sao số tao lại khổ thế này… Con trai ruột của tao… Mày là muốn tao c.h.ế.t à!... Mày bò ra từ trong ruột của tao, bây giờ cưới vợ liền quên mẹ… Tao không muốn sống nữa!...”

Ban đầu là giả vờ đau lòng, nhưng sau đó bà nội Tô đau lòng thật, con trai của bà ta lại đi che chở cho một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ kia lại không phải là bà ta. Con trai của bà ta hẳn phải nên toàn tâm toàn ý, trong lòng chỉ có người mẹ già là bà ta, bà ta bảo anh ấy đi c.h.ế.t thì anh ấy cũng không được phản kháng, nhưng bây giờ thì sao? Bà ta chỉ vung chổi lông gà một cái, anh ấy vậy mà đau lòng, dám đối nghịch với bà ta!

Đây có còn là đứa con trai thứ hai từ nhỏ đã thành thật ngoan ngoãn nghe lời của bà ta không? Khi còn nhỏ, bà ta không cần mở miệng, chỉ bằng một ánh mắt, thằng Hai đã nghe lời ngay, bây giờ lại vì một người phụ nữ khác mà ngỗ nghịch với bà ta.

Tiếng khóc này, long trời lở đất.

Lập tức tay chân của Tô Cần trở nên luống cuống hẳn, Tô Đại Lực nhấc chân dùng sức đá anh ấy: “Còn không mau đi nhận sai với mẹ.”

Bà nội Tô gào tiếp: “Con trai bất hiếu, tôi chỉ có mấy quả trứng gà đó thôi mà nó cũng trộm mất!... Nhà người ta đều là con trai hiếu thuận mẹ ruột, còn đây thì ngay cả một miếng đồ ăn tôi cũng chưa ăn được, đã bị nó trộm mất!... Bò ra từ trong dạ của tôi, có vợ liền quên mất người mẹ ruột này, nó còn muốn để cho tôi sống nữa hay không…”

Lục Tư Hoa nghe xong, khuôn mặt bị tức đến đỏ bừng.

Tô Cần đứng đó không biết phải làm sao, hoảng hốt nói: “Mẹ, con…”

“Bà nội, con biết ai đã trộm trứng gà!” Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Tô Kiến Quốc.

Tô Vãn Vãn nhìn sang, anh cả đi ra ngoài lúc nào? Trong phòng loạn thế này, cô bé cũng không để ý đến.

Lời của Tô Kiến Quốc khiến mọi người đều nhìn về hướng cậu nhóc, đến bà nội Tô cũng ngừng khóc.

Tô Cần nói: “Kiến Quốc, con biết là ai sao?”

“Con biết, vừa nãy con đã đi điều tra chuyện này.” Trứng gà không phải do họ trộm, nhưng trứng gà của bà nội bị mất chứng tỏ có người trộm đi, có thể là ai được chứ?

Thật ra vấn đề này không khó đoán, không phải nhà thằng Hai thì là nhà thằng Cả, mà trong nhà thằng Cả, ai là người có khả năng ăn vụng nhất?

Ba nói rồi, bên phía bác gái có bà nội theo sát, bác gái không cần ăn trộm cũng có thể được ăn ngon, vậy chỉ còn lại bác cả và anh họ Kiến Hoành, còn có cả nhóm các chị Đại Nha. Những người có thể loại trừ đầu tiên chính là nhóm của chị Đại Nha. Chị Đại Nha đã 18 tuổi, cũng đã đính ước với người ta, sắp kết hôn rồi, chị ấy không thể nào làm ra chuyện này được. Chị Nhị Nha cũng đã đính hôn, chị Tam Nha cũng sẽ không làm ra cái chuyện này. Bác cả là người lớn, không đến mức chỉ vì chút đồ ăn mà đi làm dăm ba cái chuyện trộm gà trộm chó, vậy chỉ còn lại một người, đó chính là anh họ Tô Kiến Hoành.

Cậu nhóc nhân lúc hỗn loạn liền chạy trốn ra ngoài, đi tìm anh họ, quả nhiên nhìn thấy cậu ta đang trốn trong một góc, trứng gà đã được cậu ta bỏ hết vào bụng rồi, vỏ trứng rải rác đầy dưới đất, còn chưa kịp vứt đi thì bị Tô Kiến Quốc bắt ngay tại trận.

“Anh, là ai?” Tô Kiến Binh hỏi cậu nhóc, hai mắt dường như đã nổi tia lửa giận dữ.

Tính tình Kiến Binh nóng nảy, trái ngược với Kiến Quốc có tính nhẫn nại. Hai con mắt cậu bé trợn to, trong con mắt hừng hực những ngọn lửa căm phẫn. Gia đình nhà con trai thứ Hai bị áp lực của nhà con trai Cả và phòng trên làm cho thở không ra hơi, ba mẹ lại hiếu thuận, lúc nào cũng kêu họ nhịn, nhịn, nhịn!

Việc này phải nhịn đến bao giờ? Nhịn cho tới khi mấy anh em họ lớn lên? Nhịn tới lúc em gái kết hôn? Ba mẹ già đi? Hay ông bà qua đời?

Cậu bé nhịn không nổi!

Tô Kiến Quốc xách Tô Kiến Hoành vào trong, đừng chỉ thấy cậu nhóc chỉ mới có mười tuổi, nhỏ hơn Tô Kiến Hoành hai tuổi, nhưng khi cậu nhóc xách Tô Kiến Hoành đi vào, trong lúc nhất thời lại làm cho cậu ta không thể phản kháng lại.

Tô Kiến Binh nhìn thấy anh cả xách Tô Kiến Hoành bước vào, lúc này còn có điều gì không rõ, cậu bé xông lên phía trước, nắm chặt nắm đấm, quát: “Hóa ra là anh, đã ăn trộm trứng gà lại còn vu oan cho bọn em, tâm địa thật độc ác!”

Tuy dáng người Kiến Binh nhỏ con, nhưng nắm đ.ấ.m rất cứng, đánh lên người thì rất là đau. Tô Kiến Hoành hét lên một tiếng “A uiii”.

Tô Đại Lực tiến lên ngăn cậu bé lại: “Kiến Binh, con làm gì vậy! Đây là anh trai của con đấy!”

Con mắt của Kiến Binh đã đỏ ngầu lên: “Con không có loại anh trai này!” Cậu bé là trẻ con, vốn không biết kìm nén cơn giận, nay lại vì Tô Kiến Hoành ăn trộm trứng gà, suýt chút nữa hại mẹ của cậu bé, sao cậu bé có thể không giận được chứ?
 
Back
Top Bottom