Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 220



Nghĩ đến đây, anh ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi với Diệp Ngưng Dao, một đóa hoa c.ắm vào một đống phân bò như thế này, thật sự rất đau lòng!

“Cô luyện chế những đan dược này cũng không dễ dàng, mỗi một viên tôi lại cho cô thêm năm xu.”

“Hả?” Diệp Ngưng Dao bị thao tác thần kỳ của anh ta làm cho kinh ngạc, cô đã từng nghe qua người mua mặc cả, đây là lần đầu tiên gặp được người nâng giá lên.

Nghĩ đến anh ta làm như vậy là vì thể diện của Mạc Vãn Hề, cô nhanh chóng từ chối: “Không cần, anh không cần giúp tôi vì thể diện của chị Vãn Hề, chỉ cần trả đúng giá là được.”

Phó Thập Đông nhìn thấy hết mọi thứ ở trong mắt nhưng vẫn luôn giữ im lặng.

Một người đàn ông hiểu rõ một người đàn ông nhất và anh biết chính xác đối phương đang nghĩ gì.

Không nghĩ đến sau khi một Giang Hoài rời đi, một Cao Thiên Vũ khác lại xuất hiện.

Để không tỏ ra nhỏ mọn trước mặt vợ mình, anh chỉ có thể tự tiêu hóa cơn ghen của mình.

Đơn hàng này dễ dàng kiếm thêm một nghìn đồng.

Ra khỏi nhà khách, Diệp Ngưng Dao chạm vào túi xách, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc.

Phó Thập Đông cũng lặng lẽ sờ túi trên vai, trong đó có ba trăm nhân dân tệ mà anh đã kiếm được trong khoảng thời gian này.

Ban đầu, anh muốn tạo bất ngờ cho vợ, nhưng bây giờ anh không thể lấy nó ra.

Ba trăm và một ngàn có vẻ là chênh lệch hơi lớn, nghĩ đến thỏa thuận với Diệp Ngưng Viễn trong một năm, anh mím chặt môi, tự nhủ bản thân nhất định phải cố gắng hơn…

Trường tiểu học xã sẽ tổ chức tổng dọn vệ sinh vào mỗi thứ sáu hàng tuần.

Hôm nay chủ nhiệm lớp một không có ở đây, Mạnh Nghênh Oánh dẫn bọn trẻ đi dọn dẹp.

Mặc dù không dễ dàng như công việc mà Mạnh Nghênh Võ giao, nhưng môi trường chung của trường học sạch sẽ và ngăn nắp hơn nhiều so với trong làng, Mạnh Nghênh Oánh khá hài lòng với công việc hiện tại.

Kể từ khi dính dáng đến Bùi Tùng Quốc, cô ta càng ít quan tâm đến việc dỗ dành Giang Hoài.

Rõ ràng là ở bên ngoài không sạch sẽ, vì sao cô ta lại phải chịu thua?

“Giáo viên Mạnh, khi nào thì lớp cô lau kính? Tôi muốn mượn giẻ lau.” Cô chủ nhiệm lớp thứ hai đi tới, cười xin giúp đỡ.

“Dọn dẹp lớp học trước rồi đến trưa mới lau, có thể dùng hai miếng trước.” Để ra dáng một giáo viên, Mạnh Nghênh Oánh cố ý búi tóc cao, nhìn có vẻ đoan trang không đến mức thiếu sức sống.

Trong lớp học, Phó Niên đang dùng cây lau nhà để lau sàn nhà. Là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, cậu bé phải làm tất cả những công việc nặng nhọc.

Theo cách nói của Mạnh Nghênh Oánh, người tài giỏi thường phải làm nhiều việc.

Ngay khi Phó Niên lau xong một hàng trên mặt đất, hai tay Mạnh Nghênh Oánh ôm ngực đá văng thùng nước bẩn, nói: “Học sinh Phó Niên, nước bẩn rồi, đi lấy thùng mới đi.”

Có thể tự tay làm khó mấy đứa trẻ nhà họ Phó thì thật là tuyệt vời, cô ta thấy rằng trở thành một giáo viên thật đáng giá.

Lẳng lặng đặt cây lau nhà xuống, Phó Niên chậm rãi đi đến cửa lớp, cầm xô nước đi ra ngoài, đầu cũng không ngẩng lên.

Thời buổi này, ở trường học vẫn phải lấy nước ở giếng nước, chưa có nước máy.

Một số học sinh đứng bên giếng xếp hàng lấy nước một cách trật tự.

Sau khi đổ nước bẩn ra ngoài, cậu bé cầm một cái thùng đứng sau đám đông, hai mắt mở to và có chút sững sờ.

Gần đến lượt cậu bé lấy nước, Thạch Siêu thở hồng hộc từ xa chạy tới trước mặt cậu bé: “Anh ra sau đi, tôi lấy chậu nước trước.”

Mặc dù bình thường Phó Niên im lặng, nhưng có một số nguyên tắc cậu bé sẽ không bao giờ nhượng bộ, cậu bé đứng thẳng người không nhúc nhích, bởi vì Thạch Siêu còn trẻ và lùn, cho dù cậu bé có đẩy thế nào cũng không thể đẩy người ra xa.

Thường được người lớn ở nhà chiều chuộng, Thạch Siêu đột nhiên cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục trước mặt mọi người nên cầm chậu rửa mặt ném vào người Phó Niên.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 221



Điều này khiến lũ trẻ xung quanh sợ hãi, mọi người nhanh chóng tránh ra, tất cả đều sợ vô tình liên lụy đến mình.

“Đồ ngu ngốc này! Còn ở chỗ này giả điếc nữa hả, tôi giết anh!”

Nếu chỉ là đánh nhau, Phó Niên cũng sẽ không quan tâm cậu bé nhiều như vậy, dù sao cậu bé cũng lớn hơn đối phương rất nhiều. Nhưng người này hết lần này đến lần khác đập chậu nước vào đầu cậu bé, ngay cả người hiền nhất cũng có lúc phát cáu.

Ngay khi Thạch Siêu chuẩn bị đập cái chậu xuống lần nữa, Phó Niên đã nắm lấy tay cậu bé, từ “cút” đột nhiên mạnh mẽ thoát ra khỏi miệng cậu bé.

Lời này vừa nói ra, cậu bé và Thạch Siêu đều sửng sốt.

Ngay sau đó, Thạch Siêu chạy về phía lớp học như thể cậu bé đã nhìn thấy một con ma.

Phó Niên mím môi hồi lâu mới định thần lại, cậu bé cẩn thận thử thốt ra từ “cút” một lần nữa, rõ ràng lưu loát, không phải ảo giác.

Niềm vui từ từ dâng lên trong đáy mắt, lồng ngực phập phồng kịch liệt, những người phía sau hối thúc cậu bé nhanh chóng đi lấy nước, cậu bé dùng ngón tay run run ném gầu xuống giếng, nhìn nước bắn tung tóe trong giếng rồi hít lấy một hơi thở sâu…

Khi cậu bé cầm cái xô quay trở lại lớp học, cả lớp đồng loạt nhìn cậu bé, có chút im lặng không được tự nhiên.

Thấy đứa trẻ đã trở lại, Mạnh Nghênh Oánh lập tức cúi mặt xuống, nghiêm giọng khiển trách: “Phó Niên, lại đây! Tại sao lại bắt nạt bạn học?!”

Phó Niên đặt cái xô sang một bên chậm rãi bước đi, Thạch Siêu đang trốn sau lưng Mạnh Nghênh Oánh và cười hả hê khi người khác gặp họa.

“Em…” Cậu bé thốt ra một âm thanh duy nhất, sau đó khua tay múa chân ra hiệu [không bắt nạt cậu ấy].

Đứa trẻ này thực sự có thể nói chuyện sao?

Mạnh Nghênh Oánh sửng sốt, châm chọc nói: “Ý của em là? Cô không hiểu.”

Cô ta hếch cằm, cụp mí mắt nhìn người, khác hẳn với hình ảnh dễ gần trước đây của cô ta.

Những đứa trẻ xung quanh đều im lặng, không dám thở mạnh.

Phó Niên nhìn cô ta chăm chú, sự sắc bén trong mắt cậu bé rất giống với Phó Thập Đông, nhưng vì tuổi còn trẻ và sức răn đe có hạn, Mạnh Nghênh Oánh chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây.

Bước lên bục, Phó Niên cầm một viên phấn viết lên bảng: [Tôi không có bắt nạt cậu ấy].

Viết xong, cậu bé đặt phấn xuống, lẳng lặng đứng ở nơi đó, toàn thân mang theo một tia cố chấp.

Đối với Mạnh Nghênh Oánh, sự thật không quan trọng, chỉ cần thấy người nhà họ Phó đau khổ là cô ta vui vẻ.

“Lúc này còn nói dối hay sao? Mau nhìn Thạch Siêu đang khóc đây này! Cha mẹ em giáo dục em như thế nào? Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn* mà, về nhà viết bản tự kiểm điểm dài 500 chữ, ngày mai giao cho cô, bây giờ đi ra ngoài đứng cho cô!”

[
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 222



“Đến đây cãi lại giáo viên, em học lớp nào? Gọi giáo viên chủ nhiệm lại đây!”

Vì lớp một và lớp hai không ở cạnh nhau nên Phó Viện không hề biết giáo viên dạy toán mới là Mạnh Nghênh Oánh, bây giờ cô ta lại tự xưng là giáo viên, suýt chút nữa thì ngu người, cô bé không hiểu sao một người phụ nữ độc ác như vậy mà lại trở thành giáo viên của bọn họ.

“Mặc kệ tôi học lớp nào, dù sao cô cũng không thể bắt nạt anh trai tôi, còn dám gây khó dễ người khác, tôi liền nói cho chú và thím của tôi biết!”

Trong lòng Phó Viễn, Phó Thập Đông và Diệp Ngưng Dao là những người quyền lực nhất trên thế giới, bọn họ cũng là chỗ dựa của cô bé, bây giờ chỉ có thể đưa bọn họ ra để dọa người.

Đáng tiếc, khi Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy điều này thậm chí còn tức giận hơn.

Làm thế nào cánh tay có thể được xoắn qua đùi. Cuối cùng, Mạnh Nghênh Oánh đã gọi cho giáo viên chủ nhiệm của lớp thứ hai và nhân việc Phó Niên không thể nói rõ mà bóp méo sai sự thật.

Kết quả là hai anh em bị phạt đứng ở ngoài lớp cho đến khi tan học mới có thể rời đi.

Sau khi bị oan như vậy, Phó Viện vừa bước vào nhà đã bật khóc.

Phó Niên đi theo sau, cau mày thật chặt, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện biểu cảm của cậu bé có chút tự trách.

Thấy bọn họ một người khóc trở về, một người thì sắc mặt âm trầm, Diệp Ngưng Dao tiến lên, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Hai đứa ở trường học xảy ra chuyện gì sao?”

Cuối cùng khi nhìn thấy người thân của mình, Phó Viện càng khóc to hơn: “Thím ơi, Mạnh Nghênh Oánh đó bắt nạt người! Cô ta muốn báo thù chúng cháu!”

“Xảy ra chuyện gì?” Diệp Ngưng Dao mang theo hai đứa bé đến ghế mây trong sân hỏi rõ ràng.

Lúc này, Phó Thập Đông và Trang Tú Chi cũng đi ra khỏi phòng. Trang Tú Chi thấy con gái khóc như vậy, trong lòng đau xót: “Viên Viên, đừng khóc nữa, nói cho mẹ biết chuyện gì xảy ra vậy hả?”

Được nhiều người quan tâm như vậy, Phó Viện hít một hơi thật sâu kể lại chuyện xảy ra hôm nay, thậm chí còn nghiến răng khi nhắc đến Mạnh Nghênh Oánh.

Diệp Ngưng Dao kinh ngạc nhướng mày.

Người phụ nữ đó thực sự xứng đáng là nữ chính trong sách, vậy mà cô ta lại đi làm giáo viên ở trường tiểu học? Lợi hại thật đấy!

Phó Niên không phải là đứa trẻ sẽ bắt nạt người khác, vì vậy Mạnh Nghênh Oánh có tâm tư gì không cần nghĩ cũng biết.

Cô nhìn Phó Niên, kiên quyết hỏi: “Nói cho thím biết giữa cháu và bạn học đã xảy ra chuyện gì? Nếu là lỗi của cô giáo, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu đòi lại công bằng.”

Đầu tiên Phó Niên nhìn Phó Thập Đông, sau đó quay đầu cụp mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc sau, dưới sự chú ý của mọi người, cậu bé mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt đột nhiên mở ra: “Con… không…”

Chỉ là hai từ đơn giản, nhưng tất cả mọi người có mặt đều sững sờ và kinh ngạc.

Trang Tú Chi nước mắt lưng tròng tiến lên ôm lấy con trai: “Cuối cùng con… Con rốt cuộc cũng có thể nói chuyện rồi!”

Phó Niên đứng thẳng người, hai giây sau ôm lấy mẹ, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy.

Nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con yêu thương nhau này, Diệp Ngưng Dao cũng bị lây nhiễm, cô vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, nắm chặt tay anh.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay, Phó Thập Đông quay đầu bắt gặp ánh mắt của cô, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Hôm nay có thể phun ra một hai chữ đã là một tiến bộ lớn đối với Phó Niên.

Trong sách, vài năm sau, Phó Niên gặp nạn, lúc đó bởi vì cậu bé không biết nói nên lúc đầu lính cứu hỏa không tìm thấy cậu bé, cuối cùng cậu bé bị chôn vùi trong biển lửa.

Diệp Ngưng Dao tin rằng theo thời gian, cậu bé sẽ có thể nói một câu hoàn chỉnh như một người bình thường, sẽ không để số phận lặp lại sai lầm như vậy…

Phó Niên sẽ không viết bản tự kiểm điểm dài 500 từ mà Mạnh Nghênh Oánh yêu cầu .
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 223



Ngày hôm sau, Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đích thân đưa hai đứa nhỏ đến trường học, muốn gặp Mạnh Nghênh Oánh, xem cô ta thực sự muốn gì?

Biết rằng bọn họ sẽ đến, Mạnh Nghênh Oánh không biểu hiện quá ngạc nhiên. Trong phòng làm việc, cô ta ngồi trên ghế, trong tay bưng một tách trà, nhẹ nhàng thổi bay những lá trà trôi nổi trên mặt nước, tràn đầy phong cách.

“Hai người là người nhà của Phó Niên sao? Tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Ngưng Dao bị dáng vẻ của cô ta làm cho tức đến muốn cười. Hai người bọn họ ở cùng một thôn, chỉ có một người da mặt dày như vậy mới có thể giả vờ không quen biết nhau.

“Hôm nay chúng tôi tới đây là để hỏi xem rốt cuộc Phó Niên và Phó Viện đã làm sai điều gì, vì sao lại bắt bọn nhỏ chịu phạt?”

Ngoài bọn họ, còn có hai ba giáo viên trong văn phòng.

Mạnh Nghênh Oánh chậm rãi đặt cốc trà xuống, cười như không cười nhìn Diệp Ngưng Dao: “Phó Niên không chỉ đánh bạn cùng lớp mà còn nói dối. Là một giáo viên, tôi có trách nhiệm giáo dục cậu bé thật tốt. Phó Viện xúc phạm giáo viên. Ngày hôm qua toàn bộ học sinh lớp một đã nghe thấy, học sinh như vậy nên quản giáo kĩ hơn. Những ngày này tôi định sẽ về thăm gia đình, tôi thực sự không biết cha mẹ đã giáo dục con cái như thế nào?”

Sau lời buộc tội này, trái tim Trang Tú Chi run lên bần bật, cô ấy vừa định chửi thì Diệp Ninh Dao đã kịp thời nắm lấy cánh tay cô ấy.

Trong mỗi lớp đều có mấy đứa trẻ ngỗ nghịch hay bắt nạt bạn học, bởi vì tuổi tác và thể chất nên Phó Niên khá nổi tiếng trong trường, nhưng không nghe nói đứa trẻ này là loại học sinh chuyên bắt nạt người khác vậy nhỉ?

Các giáo viên khác trong văn phòng đều dựng lỗ tai lên lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ.

Mọi người đều muốn xem giáo viên mới sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.

Diệp Ngưng Dao ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó cười rồi đi tới: “Nếu cô cho rằng Phó Niên nhà tôi nói dối, sao không gọi hai đứa bé lại đây đối chất rõ ràng. Cô là giáo viên, cô không thể chỉ nghe câu chuyện từ một phía đúng không?”

Tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Thạch Siêu là một đứa trẻ hay nói dối, Mạnh Nghênh Oánh không lo lắng cậu bé sẽ trì kéo chân sau cô ta, vì vậy cô ta đã gật đầu đồng ý để thuyết phục đám đông.

Năm phút sau, trong lớp học có hai đứa trẻ đứng cạnh nhau, Thạch Siêu lén nhìn phụ huynh của Phó Niên, trong lòng hoảng sợ.

Cậu bé không phải sợ hai người phụ nữ này, mà là sợ Phó Thập Đông sẽ đến.

Ai có thể nghĩ rằng một vấn đề tầm thường như vậy mà người lớn lại biết? Rõ ràng lúc trước bắt nạt tên đần độn kia cũng không sao.

“Thạch Siêu, nói cho phụ huynh của Phó Niên biết ngày hôm qua Phó Niên đã bắt nạt em như thế nào?”

Dưới sự mong đợi háo hức của Mạnh Nghênh Oánh, Thạch Siêu nuốt nước bọt và ấp úng nói: “Cô giáo, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ngày hôm qua Phó Niên không có bắt nạt em.”

“Em nói cái gì?!” Mạnh Nghênh Oánh theo bản năng cao giọng, thiếu chút nữa bị tiểu tử này làm cho tức chết: “Ngày hôm qua em không có nói như vậy, đừng sợ, nói thật đi!”

Cô ta không hiểu vì sao tiểu tử này đột nhiên lại thay đổi lời nói.

“Cô giáo, những gì em nói đều là sự thật.” So với Phó Thập Đông có nắm đấm sắt đáng sợ, cậu bé thà bị giáo viên mắng còn hơn.

Chỉ có thể nói, hình tượng đáng sợ của Phó Thập Đông đã ăn sâu vào lòng mọi người, Diệp Ngưng Dao cũng không hiểu tại sao đứa trẻ này lại nói như vậy, có chút khó chịu khi chuẩn bị một bụng đầy bản nháp đột nhiên lại không có tác dụng gì.

Phó Niên quay đầu nhìn Thạch Siêu, cau mày rồi thả lỏng, cuối cùng cúi đầu không nói lời nào.

Hiện tại các bên đều đã phủ nhận, Mạnh Nghênh Oánh dù không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể thừa nhận.

Đáng tiếc, Diệp Ngưng Dao không định dễ dàng bỏ qua cho cô ta: “Giáo viên Mạnh, nếu là hiểu lầm thì không cần viết bản kiểm điểm năm trăm chữ nữa phải không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 224



Trước mặt mọi người, Mạnh Nghênh Oánh rất bẽ mặt, nhưng cô ta vẫn phải gật đầu thừa nhận: “Không cần viết bản kiểm điểm dài năm trăm từ nữa.”

Sau đó, cô ta nghiêm khắc nói với hai đứa trẻ: “Các em về lớp đi.”

“Đợi đã! Ngày hôm qua Phó Niên và Phó Viện bị phạt đứng không có lý do. Cô có nên cho tôi một lời giải thích không?”

Nhìn thấy sự bướng bỉnh không muốn buông tha của cô, Mạnh Nghênh Oánh vô cùng tức giận và không quan tâm đến hình tượng giáo viên của cô ta: “Tôi có thể giải thích cho cô thế nào? Tôi không có lời giải thích nào ở đây hết. Nếu cô không phục thì có thể đến gặp hiệu trưởng!”

Ở thời đại này làm giáo viên cũng không phải là một việc dễ dàng, chỉ cần sơ suất một chút là dễ bị đánh, thường thì bọn họ sẽ không cứng rắn với phụ huynh học sinh, ít phụ huynh nào để ý đến việc giáo dục, điều này có hình thành sự hài hòa của thầy cô và phụ huynh.

Thật sự là hiếm thấy một cảnh tượng đối chọi gay gắt như hôm nay, một số giáo viên khác trong lớp cũng không ngồi yên được, chạy tới khuyên nhủ Diệp Ngưng Dao: “Vị phụ huynh này, cô xem tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, tôi nghĩ giáo viên Mạnh cũng biết bản thân đã làm việc sơ suất, nếu cô là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân, lần này xin hãy tha thứ cho cô ấy.”

Trường tiểu học xã là trường gần làng Đại Oa, dù sao thì Phó Niên cũng sẽ tiếp tục học ở đây nên cũng phải để mặt mũi cho những giáo viên khác.

Diệp Ngưng Dao nhìn về phía giáo viên đang thuyết phục và cho đủ mặt mũi: “Ồ…. Vậy thì tôi sẽ nghe lời cô, không so đo với cô ấy nữa.”

“Tuy nhiên, qua sự việc ngày hôm nay, tôi nhận thấy trường học dù tốt đến đâu cũng có những trường hợp không tốt. Trẻ em được giáo dục bởi những người như vậy thực sự rất đáng lo ngại.”

Rõ ràng trong lời nói ám chỉ ai thì mọi người đều biết, Mạnh Nghênh Oánh cắn chặt môi, hoàn toàn mất đi lý trí: “Đã nói như vậy thì lập tức chuyển trường khác đi, học sinh như vậy tôi không dạy nổi!”

Thật ra Diệp Ngưng Dao và Trang Tú Chi đến đây là có mục đích khác, đó là để cho Phó Niên nhảy lớp.

Tuy bình thường Phó Niên phản ứng có chút chậm chạp, nhưng cậu bé lại cực kỳ thông minh, đặc biệt là sau khi dùng linh lực sương sớm, năng lực này dần dần được bộc lộ ra.

Trước kia cho cậu bé học lớp một, ban đầu chỉ mong cậu bé dần hòa nhập với cuộc sống tập thể, nhưng giờ lại gặp phải Mạnh Nghênh Oánh không có đạo đức nhà giáo, chuyện nhảy lớp càng phải làm nhanh.

“Chuyển trường là không thể, nhưng với năng lực của cô, cô đúng thật là dạy không nổi đứa trẻ nhà chúng tôi.”

Diệp Ngưng Dao không thèm để ý đến cô ta đang tức giậm chân, dù sao thì ánh mắt của mọi người rất sắc bén, cô ta không có tu dưỡng bản thân trong việc dạy dỗ và giáo dục, cô ta không xứng làm giáo viên.

Thấy bọn họ sắp rời đi, Mạnh Nghênh Oánh cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Nếu như Phó Niên chuyển đến lớp hai, cô ta sẽ là giáo viên dạy toán ở lớp hai, cô ta sẽ đấu với nhà họ Phó đến cùng!

Từ nơi đó đi ra, Diệp Ngưng Dao đưa Phó Niên đến văn phòng hiệu trưởng, vừa hay Bùi Tùng Quốc cũng ở đó. Sau vài lời xã giao, Diệp Ngưng Dao tiết lộ mục đích của mình, nhưng Bùi Tùng Quốc cũng không biết chuyện đã xảy ra hôm qua và vừa rồi.

Nghe nói Phó Niên muốn nhảy lớp, anh ta nhướng mày đánh giá người tới, có chút không thể tin được.

Đứa nhỏ này mặc dù đã mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng căn bản không có căn cơ, mới nhập học mấy ngày đã muốn nhảy lớp sao?

“Mọi người muốn nhảy lớp đến lớp mấy?”

Dựa theo tuổi của Phó Niên, hiện tại cậu bé đã học năm thứ hai trung học cơ sở, Trang Tú Chi và Diệp Ngưng Dao nhìn nhau, lấy giọng thương lượng nói: “Chúng tôi muốn nhảy lên lớp bốn.”

“Lớp bốn sao?” Bùi Tùng Quốc không nhịn được mà kinh ngạc: “Nếu nhảy lên lớp bốn, bài kiểm tra cuối học kỳ một của lớp bốn phải làm gấp đôi, cậu bé có thể làm được không?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 225



“Nói thật với hiệu trưởng, ở nhà đứa trẻ này đang học sách giáo khoa lớp năm, tại sao không để cậu bé thử.” Là một người mẹ, Trang Tú Chi tự hào ưỡn ngực khi nói đến điều này và rất muốn nói với toàn thế giới rằng con trai của cô ấy là một đứa trẻ tuyệt vời như thế nào!

Về mặt giáo dục, Bùi Tùng Quốc chắc chắn hy vọng trường học của mình có thể đào tạo ra những tài năng xuất chúng, anh ta gật đầu gọi giáo viên lớp bốn tìm một bài kiểm tra cuối kỳ và đặt nó trước mặt bọn họ.

“Hai bài kiểm tra cần một tiếng rưỡi, nếu đều làm đúng, em có thể lập tức làm thủ tục nhảy lớp.”

Để không ảnh hưởng đến kỳ thi, ngoại trừ giáo viên lớp bốn, những người khác đều bước ra khỏi văn phòng và đợi ở bên ngoài.

Thời gian trôi qua, Trang Tú Chi nắm chặt tay Diệp Ngưng Dao, cả trái tim đều bị kéo lại.

Nếu lần này Phó Niên có thể vượt qua kỳ thi để chứng minh năng lực của mình, điều đó sẽ có tác động rất quan trọng đối với sự tự tin của cậu bé sau này.

Cuối cùng, sau một tiếng rưỡi, giáo viên vui vẻ bước ra, cầm hai tờ giấy kiểm tra, khi nhìn thấy Bùi Tùng Quốc thì câu đầu tiên nói là: “Hiệu trưởng, đứa trẻ này giỏi thật! Cả hai bài kiểm tra đều đạt điểm tuyệt đối!”

Phó Niên yên lặng đi theo cô ấy, giống như đã đoán được điểm của mình, trên mặt cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Trang Tú Chi nghe được kết quả này, khóe môi khẽ run, tiến lên vuốt tóc con trai, quan tâm hỏi: “Con có khát không?”

Vừa nói, cô ấy vừa cầm lấy chiếc ấm mà Diệp Ngưng Dao đưa cho, vặn nắp đưa lên miệng cậu bé.

Bùi Tùng Quốc cúi đầu kiểm tra cẩn thận, nét chữ ngay ngắn, quả nhiên không có gì sai sót.

Vì vậy, vẻ mặt anh ta vui vẻ ngẩng đầu lên thực hiện lời hứa ban nãy của mình.

Những nỗ lực của con trai không phải là vô ích, Trang Tú Chi là người hạnh phúc nhất trong số những người có mặt ở đây.

Cô ấy ôm cậu bé vào lòng, mừng đến rơi nước mắt: “Thật tuyệt! Thật sự rất tuyệt! Nếu cha con biết được tin này, ông ấy sẽ rất vui mừng!”

Khi đó, bất kể sương gió, mưa tuyết, anh cả nhà họ Phó đều đưa con đi khắp nơi khám bệnh, mong có được cảnh tượng như ngày hôm nay.

Bị niềm vui của mẹ lây nhiễm, trên môi Phó Niên nở một nụ cười chân thành.

Dưới ánh nắng ấm áp, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, vừa khóc vừa cười, hình ảnh thật ấm áp và cảm động.

Diệp Ngưng Dao chăm chú nhìn chằm chằm vào bọn họ, đột nhiên cảm thấy có một đứa con của riêng mình là một điều rất hạnh phúc.

Trước đây, cô luôn cảm thấy thuận theo tự nhiên cũng tốt, nhưng vào lúc này, khát khao có con của cô đột nhiên trở nên có chút khẩn trương.

Nhưng cô và Phó Thập Đông đã kết hôn lâu như vậy, vì sao vẫn không có thai? Chẳng lẽ là bởi vì trong người cô có chứa pháp khí sao?

Hoặc là ông trời không muốn cô đạt được thứ mình muốn, cho dù là chuyện gì, cô cũng sẽ luôn nghĩ biện pháp giải quyết!

Đêm đó, ngay sau khi Phó Thập Đông tắm rửa xong rồi vừa bước vào phòng, một mùi hương hoa thoang thoảng bay vào lỗ mũi anh.

Vẫn là mùi thơm quen thuộc, nhưng hôm nay đặc biệt làm người ta xao động.

Anh khẽ nhíu mày, chậm rãi đi đến bên cạnh, chỉ thấy Diệp Ngưng Dao cuộn tròn vùi đầu trong chăn, mái tóc dài như rong biển lộ ra bên ngoài.

“Em đang làm gì vậy? Không khí trong chăn không tốt.” Phó Thập Đông muốn nhấc chăn lên, nhưng Diệp Ngưng Dao đã lật người và trốn đi.

“Anh đi lên giường đi.”

“?” Phó Thập Đông bị lời mời đột ngột này làm cho sửng sốt, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn cởi giày ngồi lên giường đất, muốn biết cô vợ nhỏ của mình muốn làm gì.

Khi Phó Thập Đông vừa nằm xuống và đang định kéo góc chăn, Diệp Ngưng Dao đột nhiên quay người ôm lấy anh, khuôn mặt đỏ bừng hơi nhô lên, không rõ là bị chăn che hay là xấu hổ.

Lúc này người đàn ông mới nhìn rõ dưới ánh đèn dầu, người phụ nữ nhỏ bé đang mặc một chiếc áo yếm màu hồng có thêu một bông hoa mẫu đơn tinh xảo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 226



Hai cánh tay trắng nõn thon dài ôm lấy cổ anh, quyến rũ như một yêu tinh.

Anh vô thức di chuyển hầu kết của mình, kiềm chế sự bốc đồng của bản thân, nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy?”

Còn hỏi cô chuyện gì xảy ra sao? Diệp Ngưng Dao không thể tin được mà chớp chớp mắt, cô đã chủ động như vậy, không phải nên lập tức ôm lấy cô và bắt đầu tạo đứa nhỏ hay sao?

Vì lấy đại cục làm trọng, cô đè nén tính khí nhỏ nhen của mình, lại chui vào trong ngực ôm lấy anh: “Anh thấy em làm sao vậy?”

“…” Phó Thập Đông vẫn không dám tin vợ mình sẽ chủ động nhào vào trong lòng anh, vì vậy anh vuốt trán cô, thấy ấm áp bình thường, không có sốt.

“Anh làm gì vậy?” Diệp Ngưng Dao tức giận trừng mắt nhìn anh, giơ bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy lòng bàn tay to lớn của anh, do dự một chút, cắn răng đưa về phía dưới.

Nếu lúc này mà còn không hiểu rõ cô có ý gì, anh không xứng đáng là một người đàn ông.

Mặc dù không hiểu sao hôm nay vợ mình lại chủ động như vậy, nhưng giờ phút này việc ăn thịt đương nhiên là quan trọng nhất, Phó Thập Đông cúi người xuống, không thèm để ý nữa.

Trong bóng tối của màn đêm, hai trái tim nóng bỏng va vào nhau cho đến khi mặt trời mọc lên cao mới tắt lịm.

Vẻ mặt Diệp Ngưng Dao mệt mỏi, trước khi chìm vào giấc ngủ còn không quên sờ sờ trên bụng của mình, thầm nghĩ: Mình đã bị người đàn ông hôi hám này hành hạ khổ cực như vậy, lần này chắc là được rồi nhỉ?

Phó Thập Đông làm sao mà biết được vợ mình đang nghĩ gì, cả ngày anh vẫn đang hồi tưởng về những gì đã xảy ra đêm qua, sự chủ động và nhiệt tình của Diệp Ngưng Dao hoàn toàn khác ngày thường, làm người ta thụ sủng nhược khinh.

Tết Trung thu đã qua, bây giờ là mùa táo tàu chín.

Khi anh đi từ nơi nuôi ong trở về, anh đi bộ xuống núi, vừa đi vừa hái táo cho đến khi đến chân núi, chiếc giỏ rỗng ban đầu chứa đầy táo tàu, quả nào cũng đỏ tươi, trông ngon mắt đến mức muốn ăn.

Bởi vì tối hôm qua quá náo nhiệt, hôm nay Diệp Ngưng Dao không có đi làm, một tay cô chống cằm, cau mày nhìn bầu trời bên ngoài.

Qua cửa sổ nhìn thấy người đàn ông đang đi vào từ bên ngoài, cô chỉ nhướng mày, tiếp tục buông xuôi suy nghĩ.

Tối hôm qua còn không sao nhưng hôm nay lại thay đổi, Phó Thập Đông sờ chóp mũi, có chút không xác định được tâm tư của phụ nữ, anh chỉ có thể đặt giỏ táo tàu đỏ lên bàn, nịnh nọt nói: “Vợ ơi, cái này anh hái trên núi, để anh rửa cho em.”

Diệp Ngưng Dao cụp mắt nhìn một chút, vốn muốn nói không cần, nhưng nghĩ lại, ăn táo tàu rất tốt cho phụ nữ giúp mang thai nên cô đã gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, một chậu táo tàu đã được rửa sạch đặt trước mắt cô, Phó Thập Đông ngồi xuống bên cạnh cô, do dự một chút mới hỏi: “Hôm qua anh có làm em đau không?”

“Hả?” Diệp Ngưng Dao còn đang nghĩ đến việc có đứa bé, trong đầu cô phải suy nghĩ đến hai lần mới ý thức được ý tứ của người đàn ông này, lập tức đỏ mặt nói: “Phó Thập Đông, anh là lưu manh hay sao? Anh không biết xấu hổ hả?”

“…” Phó Thập Đông cảm thấy bản thân rất oan uổng, chủ yếu là do bộ dạng bơ phờ của vợ anh khiến người ta phải suy nghĩ lung tung.

“Vậy em có phiền toái gì có thể nói với anh.”

Diệp Ngưng Dao lấy một quả táo tàu trong chậu đặt nó lên môi, nhưng lại do dự không nói.

Mang thai là chuyện của hai người, nhưng cô không muốn tạo thêm áp lực cho người đàn ông, bởi vì sẽ phản tác dụng.

Chao ôi… Muốn có con khó quá…

Phó Thập Đông thấy cô một lúc thì cau mày, một lúc thì cắn môi, vẻ mặt hiện lên rất nhiều sắc thái.

Giỏ táo tàu này đem phát cho lũ trẻ, không còn sót lại gì. Để mang thai, Diệp Ngưng Dao lấy thêm một túi đậu đen.

Để ngâm đậu đen, cô đã cố ý mua hai lọ táo gai đóng hộp.

Ăn táo gai xong, cô rửa hai hộp còn lại bằng nước nóng rồi lau khô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 227



Đầu tiên, đậu đen được ngâm trong nước, sau đó xào chín, để nguội cho vào hai hộp này.

Cuối cùng, đổ giấm chín và gừng thái lát vào, để yên khoảng một tuần là có thể ăn.

Cho dù không nhằm mục đích thụ thai thì ngày thường ăn đậu đen cũng rất bổ.

Thấy cô ăn một nắm nhỏ đậu đen mỗi bữa tối, Phó Thập Đông nghĩ cô ăn chúng vì cô thích, vì vậy trong vòng hai ngày, không biết anh lấy từ đâu ra một túi khác để cho cô ăn đủ.

Nửa tháng sau, Diệp Ngưng Dao nhìn thấy đậu đen, táo đỏ, đậu đen, táo đỏ, hiện tại vừa nghe thấy những thứ này cô liền bắt đầu choáng váng đầu óc.

Tuy nhiên, cô không thể là người duy nhất ăn thực phẩm bổ sung, tỏi tây trong vườn rau được thu hoạch hết vụ này đến vụ khác, tất cả đều vào bụng của Phó Thập Đông.

Những viên thuốc bổ thận nối tiếp nhau, một viên lại một viên.

Bởi vì cả tỏi tây và các loại thuốc đông y đều được nuôi dưỡng bằng linh lực, nên ở một số khía cạnh, dược tính của chúng cao hơn gấp nhiều lần so với các loại thuốc thông thường.

Trong một thời gian, hai người bọn họ sống một cuộc sống không biết xấu hổ, hàng đêm sênh ca sinh hoạt.

Một ngày nọ, Phó Thập Đông phát hiện ra những điều bất thường này.

Tuy rằng trước kia anh nhìn thấy Diệp Ngưng Dao sẽ không khống chế được d.ục v.ọng, nhưng chưa bao giờ như bây giờ lại không khống chế được nửa th*n d*** như vậy.

Đôi khi anh quá tàn nhẫn, anh tự cảm thấy bản thân thật vô nhân đạo không phải là người.

Trong lòng nghi hoặc, anh chỉ có thể âm thầm tìm đến trung tâm y tế, muốn hỏi xem bản thân có mắc bệnh thầm kín nào không.

Phó Thập Đông nói về loại chuyện riêng tư này một cách rất khó hiểu, nhưng Chu Thương Mãn vẫn hiểu, anh ta không ngờ sau khi kết hôn mà Phó Thập Đông lại ngây thơ như vậy.

“Gần đây ăn cái gì?”

Vợ đưa viên thuốc thì cũng không thể nói ra được, Phó Thập Đông suy nghĩ một chút, chỉ nói “tỏi tây”.

Chu Thương Mãn chỉ hiểu Tây y, Trung y thì biết nửa vời cái biết cái không, nhưng anh ta cũng biết tỏi tây rất mạnh trong việc thúc tình, thỉnh thoảng ăn một lần thì không sao, nhưng nếu ăn hàng ngày sẽ rất dễ bị tiêu chảy.

“Anh hả, có lẽ là do anh ăn quá nhiều tỏi tây. Vườn rau của nhà anh không có loại rau khác hay sao? Ăn tỏi tây mãi anh không chán sao?”

Tất nhiên Phó Thập Đông biết vườn rau của nhà anh có rất nhiều loại rau, nhưng vợ anh không cho anh ăn chúng.

Mối nghi ngờ trong lòng anh ngày càng lớn nên Phó Thập Đông chỉ có thể về nhà hỏi cho rõ.

Mà lúc này, Diệp Ngưng Dao đang nghiêm mặt đút hai hộp đậu đen vào túi, định lát nữa mang đến nơi ở của thanh niên trí thức cho Mạc Tiểu Thanh ăn.

Cô gần như muốn nôn ra vì ăn những thứ này, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nghĩ rằng bản thân sẽ mất nửa cái mạng trước khi mang thai.

“Sao lại gói đậu đen mang đi hết vậy?” Phó Thập Đông đi vào thì nhìn thấy một màn này, trên mặt vợ mình có vẻ chán ghét quá rõ ràng, chẳng lẽ mỗi ngày cô đều ăn đậu đen nên chán sao?

“Từ hôm nay trở đi, em không ăn đậu đen nữa, anh cũng không cần ăn tỏi tây, ai thích cái gì thì cứ thì ăn đi!” Vừa nói, cô vừa há miệng ra, biến thành hình con cá nóc.

Phó Thập Đông nghe thấy những lời như vậy, anh ấy nắm lấy tay của Diệp Ngưng Dao, cau mày hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Em đang làm gì sau lưng anh?”

Dù sao cũng đã thất bại, Diệp Ngưng Dao không ngại tạo áp lực cho anh, vì vậy cô thành thật nói: “Em muốn có con, nhưng ăn nhiều đậu đen như vậy cũng không được.”

Trong giọng điệu của cô lộ ra chút ủy khuất, khi cô nói, hơi nước dần dần lấp đầy trong mắt cô.

Nghe được điều này thì còn có điểm nào không hiểu, Phó Thập Đông vừa tức giận vừa đau lòng: “Cho nên em cho anh uống nhiều thuốc và ăn nhiều tỏi tây như vậy tất cả là vì muốn có con hay sao?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 228



“Ừm, anh cũng muốn có một đứa con thông minh xinh đẹp như Viên Viên và Phó Niên.” Bé trai đẹp trai như anh, bé gái cũng thông minh như cô.

Ôm cô vào lòng, Phó Thập Đông hôn nhẹ lên trán cô rồi an ủi: “Sau này chúng ta sẽ có, nhưng bây giờ có lẽ là do duyên phận vẫn chưa tới thôi.”

“Thật vậy sao? Đời này nếu không có con thì sao?” Diệp Ngưng Dao có một loại trực giác, Thiên Đạo nhất định sẽ làm gì đó để ngăn cản không cho cô thuận lợi mang thai đứa trẻ.

“Không có thì không có, anh chỉ cần có em là được.” Đây là câu nói tình cảm rõ ràng nhất mà Phó Thập Đông từng nói kể từ khi hai người quen nhau.

Đáng tiếc tâm tư của người phụ nữ không có ở đây, cho nên không hiểu được tấm chân tình của người đàn ông.

Để chuyển hướng sự chú ý, Diệp Ngưng Dao đã chủ động lên núi để nuôi ong.

Vào mùa thu, hoa trên núi Tiên Đào dần rụng. Khi những con ong không thể lấy mật, chúng sẽ bước vào thời kỳ nửa ngủ đông.

Sau khi Diệp Ngưng Dao thu dọn túp lều trong rừng, vẻ mặt cô thoải mái nằm trên giường gỗ và cảm nhận làn gió mát mẻ.

Gió đang thổi tới, những chiếc lá bên ngoài đang rơi xào xạc.

Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên có một vài sợi dây đau khổ từ khắp nơi truyền đến, khiến cô lập tức tỉnh giấc từ trong giấc mơ.

Bởi vì được linh lực gia tăng, ngũ quan của cô rất nhạy bén, sợ vừa rồi nhìn thấy chỉ là ảo giác, cô ngồi dậy một lần nữa, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.

Lần này có nhiều hơi thở giải cứu hơn, đến từ khu rừng ở phía tây.

Tình huống này rất không đúng, Diệp Ngưng Dao lập tức xỏ giày chạy ra khỏi nhà gỗ.

Chạy được hơn chục mét, cô ngẩng đầu lên thì thấy khu rừng đằng kia đang tỏa khói dày đặc, mùa này thời tiết hanh khô, dễ xảy ra cháy rừng, hình ảnh như vậy khiến tim cô đập lộp bộp một chút, cô không còn quan tâm đến những thứ khác, liền đi thẳng về phía ngọn lửa.

Mà bên kia, Giang Hoài cầm hành lý từ thôn họ Dư và đang đi về phía núi Tiên Đào.

Hắn ta và Mạnh Nghênh Oánh đã chiến tranh lạnh trong một thời gian dài.

Suy nghĩ một hồi, hắn ta cảm thấy hai người đã kết hôn thì nên sống thật tốt, mặc kệ có không thích hợp thế nào, hắn ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Mạnh Nghênh Oánh bình thường rất thích ăn táo tàu, để làm hòa, hắn ta định lên núi hái táo tàu trước khi về nhà.

Lúc này có một trận gió thổi qua, trong không khí có mùi khói, trong núi có mùi khói nồng nặc như vậy cũng không phải chuyện tốt.

Hắn ta lập tức ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn xung quanh, cố gắng tìm xem mùi đó phát ra từ đâu.

Chỉ nhìn thấy những đám lửa cháy ngày càng cao trong khu rừng cách đó không xa, nhiều cây cối xung quanh vì vậy mà bị hư hại.

Nếu để ngọn lửa tiếp tục cháy, rất có thể cháy từ đỉnh núi này cháy xuống chân núi.

Nghĩ tới đây, hắn ta vội vàng buông túi hành lý trong tay xuống, cởi áo khoác chạy vài bước đến bắt đầu dập lửa.

Lúc này Diệp Ngưng Dao cũng đến đây, hai người bọn họ nhìn chằm chằm vào nhau sau khi nghe thấy động tĩnh.

“Chuyện gì vậy? Anh phóng hỏa à?”

Nếu không thì làm thế nào lại có một đám cháy mà không có lý do?

Đối mặt với chất vấn của cô, trong lòng Giang Hoài chua xót nói: “Không phải anh, anh cũng mới tới đây.”

Bây giờ không phải là lúc tranh cãi ai đúng ai sai, Diệp Ngưng Dao cũng không hỏi thêm nữa, nhặt cành khô trên mặt đất lên, bắt đầu vỗ vào những nơi có lửa.

Sức mạnh của hai người không thể so sánh với tốc độ quá nhanh của ngọn lửa.

Một bên bị dập tắt thì bên kia lại được đốt cháy trở lại.

Thấy ngọn lửa ngày càng lớn, Diệp Ngưng Dao rất lo lắng.

“Dao Dao, em xuống núi đi gọi người đi, anh có thể đứng ở chỗ này một lát.” Thời khắc mấu chốt này, Giang Hoài không muốn cô chịu bất kỳ tổn hại nào.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, như thể nó sẽ nuốt chửng hai người bọn họ trong giây tiếp theo.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 229



“Không được, anh không thể cứu cả ngọn núi bằng sức lực của chính mình.” Vừa nói, Diệp Ngưng Dao âm thầm kích hoạt linh lực trong pháp khí, ý đồ để cho cây cối xung quanh dùng linh lực tự cứu lấy chính mình.

Trong trường hợp bình thường, cô chỉ có thể điều khiển những cái cây này khi pháp khí phát ra ngọn lửa đỏ.

Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, cô chỉ có thể lấy ngựa sống thành ngựa chết.

Ngay khi cô đang huy động sức mạnh linh lực của mình, một cành khô bị lửa thiêu rụi từ trên cây rơi xuống, nơi nó rơi xuống là ngay trên đỉnh đầu cô.

Giang Hoài vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, hắn ta thấy vậy thì lập tức bay tới: “Dao Dao cẩn thận!”

Nói ra thì muộn mà mọi việc xảy ra quá nhanh, hai người ôm nhau lăn ra một bên bãi cỏ, trong lòng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Nhưng mà Diệp Ngưng Dao không chú ý tới, một tia linh lực tiến vào trong cơ thể Giang Hoài, khiến hắn ta nhất thời giật mình ngẩn ra.

“Anh sao rồi? Anh có bị thương không?” Diệp Ngưng Dao đẩy hắn ta ra rồi đứng dậy khỏi mặt đất, bởi vì khói dày đặc ngày càng nhiều, cô chỉ có thể che miệng và mũi mà ho liên tục.

Sau khi hoàn hồn, Giang Hoài bật dậy, lắc đầu: “Anh không sao.”

Thấy hắn ta thật sự không có việc gì, Diệp Ngưng Dao lại kích hoạt pháp khí, chỉ hi vọng lần này sẽ thành công.

Sau khi thử năm lần bảy lượt, cuối cùng cô đã thành công!

Với những sợi linh lực phát ra, những thân cây vốn bị cháy đen trong ngọn lửa đã bị bao phủ bởi một tầng nước, bởi vì bị ngọn lửa bao trùm nên Giang Hoài cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Mà ngọn lửa đang dần dần yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Để tránh cho Giang Hoài nhìn ra sự khác thường, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể nhân cơ hội này liều mạng chữa cháy.

Dưới chân núi có hơn chục người cũng đang lao về phía nơi cháy.

Vụ hỏa hoạn xảy ra do ông lão họ Lý trong thôn đang hút thuốc lào trong rừng thì tình cờ gặp một con gà rừng đi ngang qua nên ném tàn thuốc xuống đám cỏ khô để bắt con gà rừng.

Khi ông ấy bắt được con gà rừng, ngọn lửa đã bùng lên, ông ấy muốn dùng chân dập lửa nhưng gió quá mạnh và ngọn lửa bùng lên quá nhanh khiến ông ấy sợ hãi chạy xuống núi với con gà rừng để tìm người giúp đỡ.

Khi những người ở ngoài đồng nghe tin ngọn núi đang cháy, tất cả bọn họ đều ném nông cụ xuống để đi chữa cháy, mà Phó Thập Đông cũng ở trong số đó.

Biết mỗi ngày Diệp Ngưng Dao đều lên núi để nuôi ong, lúc này anh lo lắng hơn bất kì ai.

Mặc kệ mọi người vẫn đang tìm kiếm dụng cụ chữa cháy, anh đã phi nước đại lên, chạy trước đám đông.

Khi anh chạy đến địa điểm cháy, ngọn lửa dữ dội ban đầu đã chỉ còn lại những ngọn lửa lẻ tẻ.

Đôi má của Diệp Ngưng Dao và Giang Hoài đã bị đen đi, ít nhiều có đổi màu.

Vừa nhìn thấy Giang Hoài, Phó Thập Đông lập tức nhíu mày, sau đó chạy tới ôm lấy bả vai Diệp Ngưng Dao, lo lắng hỏi: “Vợ ơi, em thế nào rồi? Có bị thương hay không?”

Diệp Ngưng Dao nhìn khuôn mặt điển trai đang hoảng loạn của anh, sau đó nhìn những người vội vã chạy lên phía sau anh, cuối cùng thần kinh của cô cũng buông lỏng và hôn mê bất tỉnh.

“Dao Dao!” Hai người đàn ông đồng thời kêu lên.

Phó Thập Đông vội vàng bế người phụ nữ lên, ngước mắt lên nhìn thấy Giang Hoài đang đứng trước mặt mình với vẻ mặt quan tâm khiến anh lập tức tức giận, trong đôi mắt sắc bén của anh có một tia lạnh lẽo: “Tránh ra !”

“Dao Dao nhất định là bị khói làm ngạt thở, anh nhanh đưa cô ấy đến trung tâm y tế đi.” Giang Hoài nhịn xuống ý muốn tiến lên đoạt lấy cô, chăm chú nhìn người phụ nữ trong lòng anh không chớp mắt.

Nếu không phải không đúng lúc, Phó Thập Đông nhất định sẽ đánh người này một trận: “Cô ấy là vợ của tôi, không cần anh phải bảo tôi làm gì, cút ra ngoài!
 
Back
Top Bottom