Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 210



Theo cuốn sách, chiếc vòng tay này ban đầu là một cặp và chúng có một cái tên rất hay là “Long phượng trình tường”.

Ngoài chiếc này ra, chiếc còn lại nằm trong tay bà chủ nhà Mạnh Nghênh Oánh, viên đá quý của chiếc vòng đó có màu đỏ.

Khi tách chúng ra, chúng chỉ là những chiếc vòng tay bình thường.

Nếu đặt chúng lại với nhau theo các dòng tương ứng và nhận chủ nhân bằng máu, thì chúng sẽ trở thành một pháp khí có không gian linh tuyền.

Trong truyện, nữ chính tình cờ phát hiện ra bí mật này, lừa được chiếc vòng từ tay Trần Ngọc Như, cuối cùng dựa vào đó mà giàu có.

Chậc chậc, cô rất vui khi có thể làm bất cứ điều gì khiến Mạnh Nghênh Oánh không thoải mái.

Bây giờ cô đã biết bí mật, Diệp Ngưng Dao cẩn thận giấu chiếc vòng một lần nữa.

Đồng thời, cô xác định rằng chiếc vòng tay này thực sự có liên quan đến pháp khí trong cơ thể của cô ấy.

Đời này không có bàn tay vàng, cô muốn xem nữ chính có thể làm gì để sống sung túc.

Lúc này, trên đường đến làng họ Dư, Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên che miệng hắt hơi, trên cổ tay cô ta quả thật còn đeo một chiếc vòng bạc khác.

Vì để gặp Giang Hoài, cô ta đã đặc biệt ăn mặc xinh đẹp.

Từ sau khi kết hôn, hai người không còn ở cùng phòng nữa, hôm nay Mạnh Nghênh Oánh tới gặp hắn ta là có hai mục đích, một là muốn có con để trói buộc hắn ta, hai là cô ta muốn tiền sinh hoạt từ Giang Hoài, từ lần trước gây chuyện với Phan Quế Phân cô ta liền không bao giờ đến nhà họ Mạnh ăn tối nữa.

Cô ta không biết trồng vườn rau ở nhà, kiếm không ra tiền, số tiền dành dụm trước đây ngày càng ít.

Là một người đàn ông, Giang Hoài nên hỗ trợ cô ta, người duy nhất cô ta có thể dựa vào bây giờ chỉ có hắn ta mà thôi….

So với làng Đại Oa, làng họ Dư được bao quanh bởi những ngọn núi nên đất canh tác rất ít, tuy núi nhiều nhưng đều là núi đá, không có cây cỏ để trồng trọt.

Bởi vì giao thông không thuận tiện, thanh niên trí thức ở đây cũng khó có thể đến huyện thành một lần.

Vì nơi đây quá nghèo nên nhiều cô gái trong làng đã đi lấy chồng ở các làng khác, điều này khiến cho trong làng có rất nhiều đàn ông không có vợ.

Ngay cả một phụ nữ “biến dạng” như Mạnh Nghênh Oánh cũng sẽ thu hút nhiều người đàn ông ngắm nhìn khi cô ta đi trên đường.

“Tiểu nha đầu, cô tới thôn chúng tôi tìm ai? Để anh trai dẫn đường cho.”

Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy tiếng liền nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông đen đúa cường tráng đang cười nhìn cô ta, miệng ngậm một cây cỏ, hành vi rất th.ô t.ục.

Cô ta cau mày làm như không nghe thấy, tăng nhanh tốc độ, tiếp tục đi về phía trước.

Thấy cô ta hoàn toàn không để ý đến mình, Dư Đại Dũng lập tức đi tới ngăn cô ta lại: “Đừng đi. Anh đang nói chuyện với em, sao em lại chạy?”

Nơi này chim không thèm ỉa không có ai đi qua, nhìn khung cảnh xung quanh có chút hoang vắng, Mạnh Nghênh Oánh nín thở nói: “Xin anh tránh đường, tôi tới tìm chồng của mình.”

Sợ rằng người đàn ông có thể không nghe rõ, cô ta cố tình nhấn mạnh khi phát âm từ “chồng”.

“Này, mặt cô toàn mụn như vậy sẽ có người lấy cô hay sao? Người đàn ông của cô khẩu vị rất khác người!” Dư Đại Dũng chẳng nói khoa trương, nếu thật sự bắt hắn ta ở nơi công cộng làm chuyện động trời, hắn ta cũng không dám.

Vài câu châm chọc gần như khiến Mạnh Nghênh Oánh cảm thấy choáng ngợp, trong quá khứ loại đàn ông có thực lực nhưng không có đầu óc này là người mà cô ta khinh thường nhất, nhưng cô ta sợ đối phương thật sự sẽ làm chuyện bậy bạ, cho nên cô ta chỉ có thể cắn răng ôn tồn nói: “Chồng của tôi là Giang Hoài, thanh niên trí thức ở nơi này, tôi biết đường đi tới nơi ở của thanh niên trí thức, cho nên sẽ không quấy rầy anh.”

Thường thì Giang Hoài khiêm tốn và nhã nhặn, Dư Đại Dũng đã tranh chấp với hắn vài lần, nhưng gần đây hắn ta bị mất mặt vì sự can thiệp của tên đó.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 211



Vì vậy, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Mạnh Nghênh Oánh đột nhiên thay đổi, trong lời trêu chọc của hắn ta còn tăng thêm một tia châm chọc: “Vậy cô nhanh đi đi, nếu không một ngày nào đó người đàn ông của cô sẽ bị người khác cướp đi, cô sẽ là người phải khóc đấy.”

“Anh nói vậy là có ý gì?” Tim Mạnh Nghênh Oánh đập thình thịch, cô ta nhạy bén nhận ra điều gì đó.

“Có ý gì, đến chỗ thanh niên trí thức sẽ biết, nhưng cũng đừng trách anh trai không nhắc nhở cô, cô xấu như vậy thì nên giữ chặt người của mình, những người thành thị kia không có ai là người tốt cả!”

Lười nghe người đàn ông này lải nhải, Mạnh Nghênh Oánh cố nén cơn giận trong lòng chỉ muốn lao đến chỗ ở của thanh niên trí thức để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nơi ở của thanh niên trí thức ở làng họ Dư nằm ở phía tây của ngôi làng, so với khu phức hợp ở làng Đại Oa, ở đây chỉ có một dãy nhà đất đổ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo như thể sẽ sụp đổ trong giây lát.

Khi Mạnh Nghênh Oánh đến gần chỗ ở của thanh niên trí thức, cánh cửa gỗ bị mất một nửa đang mở một nửa.

Từ bên trong truyền ra một trận cười to, giọng nam từ tính rất quen thuộc, đây là lần đầu tiên Mạnh Nghênh Oánh nghe thấy Giang Hoài cười thoải mái như vậy.

Nghĩ đến những gì Dư Đại Dũng vừa nói, cô ta “rầm” một tiếng đẩy cửa ra, nắm chặt tay bước vào. Ngoài Giang Hoài ra, còn có một nam một nữ lọt vào mắt xanh của cô ta.

Ba người ngồi trong sân, cũng không biết đang nói cái gì, trong đó một nữ thanh niên trí thức ở bên cạnh Giang Hoài, trong mắt lộ ra ôn nhu vô cùng chói mắt.

Ở cửa động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy bọn họ, ba người nghe thấy thanh âm đều quay đầu lại, khuôn mặt đẹp trai tươi cười của Giang Hoài lập tức trầm xuống.

“Tại sao em lại ở đây?”

Ánh mắt của hai người còn lại đảo qua đảo lại giữa Giang Hoài và Mạnh Nghênh Oánh, tất cả đều lộ vẻ khó hiểu.

“Anh là người đàn ông của em, em tới gặp anh không phải là chuyện bình thường hay sao?” Tuy rằng đang nói chuyện với Giang Hoài, nhưng ánh mắt Mạnh Nghênh Oánh lại dán lên người cô gái thanh niên trí thức kia.

Cô ấy nhân mô cẩu dạng, quyến rũ và trông giống như một hồ ly tinh không biết xấu hổ!

“Đây là…?” Phùng Tuyết có thể cảm giác được địch ý của đối phương, lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Hình như bọn họ không quen biết nhau? Tại sao cô ta lại nhìn chằm chằm vào chính mình?

“Khụ khụ… Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi Mạnh Nghênh Oánh.” Giang Hoài giơ tay phải lên nắm chặt để ở bên môi, thực sự rất không muốn giới thiệu với bọn họ.

Vì lý do gì thì hắn ta cũng không biết.

“Chào chị dâu, tôi là Triệu Bằng, một thanh niên trí thức ở đây.” Nam thanh niên trí thức là người đầu tiên phản ứng.

Anh ta và Phùng Tuyết đều là những thanh niên trí thức vừa mới đến nông thôn, trước đây chỉ nghe nói Giang Hoài đã kết hôn, nhưng bọn họ không biết vợ hắn ta lại là một người như vậy.

Hai người bọn họ đứng cùng nhau thực sự không phải là một cặp đôi phù hợp.

Bởi vì quá kinh ngạc, Phùng Tuyết hơi mở miệng, đầu óc cô ấy có chút bế tắc.

Về phần vợ của Giang Hoài, cô ấy vẫn luôn cho rằng bản thân mình có thể bỏ qua, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy.

“Xin chào, tôi là Phùng Tuyết.”

Mạnh Nghênh Oánh lạnh lùng nhìn bọn họ, không đáp lại, cô ta đi thẳng tới chỗ Giang Hoài nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Tục ngữ có câu, không duỗi tay đánh người đang cười, cô ta không cho bọn họ chút mặt mũi nào, khiến tình cảnh trong nháy mắt có chút khó xử.

Triệu Bằng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Ừm, hai người nói chuyện đi, tôi có việc phải đi ra ngoài.”

Nói xong còn không quên lén chọc Phụng Tuyết bên cạnh.

Sau khi bọn họ rời đi, trong sân nhỏ chỉ còn lại hai vợ chồng này, Giang Hoài đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cô ở bên ngoài không thể giữ chút thể diện cho tôi hay sao?
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 212



Có thể để những mặt không tốt sửa chữa hay không?”

Ý nói cô ta không có phẩm chất sao? Mạnh Nghênh Oánh lập tức nổi giận, vốn dĩ lửa giận bị đè nén đồng loạt bùng phát: “Anh dụ dỗ một người phụ nữ khác ở sau lưng tôi, còn nói tôi không có tư chất à? Nếu không phải tôi có tư chất, tôi đã ra tay đánh người rồi!”

Giang Hoài căn bản không hiểu cô ta đang nói cái gì, cũng không biết vì sao cô ta lại tức giận, hắn ta xoa xoa đôi lông mày đang đau nhức, bất đắc dĩ nói: “Tôi đã thông đồng với ai? Chúng ta đừng gặp nhau là cãi nhau nữa được không? Cô không thấy mệt à?”

Bây giờ có thể sống ở làng họ Dư, đối với Giang Hoài mà nói, thật sự là một giấc mộng cầu mà không được, càng may mắn hơn là Mạnh Nghênh Oánh không chịu nổi khổ cực, không muốn đến, đây là một mảnh đất thanh tịnh, là nơi người ta có thể thả lỏng.

“Ý anh là ở bên cạnh tôi mệt mỏi hay sao? Chẳng trách anh đổi ý…” Là một người xuyên qua, Mạnh Nghênh Oánh có lòng tự trọng và kiêu hãnh của mình.

Kể từ khi bị “biến dạng”, cô ta trở nên nhạy cảm, đa nghi và bất an hơn.

Người đàn ông mà cô ta từng cho rằng có thể dựa vào giờ lại cảm thấy cô ta chỉ là gánh nặng, khiến trái tim cô ta lập tức sụp đổ, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống đất, cũng không để ý đến người đàn ông kia muốn giải thích cái gì, cô ta xoay người chạy ra ngoài khỏi nơi ở của thanh niên trí thức.

“…” Giang Hoài nhìn bóng lưng cô ta càng ngày càng xa, nhưng hắn ta vẫn không có cất bước đuổi theo.

Mỗi lần gặp mặt không nói được vài câu sẽ lại xảy ra tranh chấp.

Nếu hắn ta đuổi theo thì sẽ như thế nào? Vẫn cãi nhau mà thôi.

Tốt hơn là để cô ta bình tĩnh lại một chút.

Trước đây, Diệp Ngưng Dao đã nói cô muốn Trang Tú Chi làm việc với cô.

Thường ngày, cô còn phải đi làm ở ủy ban thôn, không có thời gian dạy học, chỉ có thể tranh thủ lúc sáng sớm dậy sớm dạy thêm kiến thức dược lý.

Sau đó trong ngày Trang Tú Chi sẽ tự mình suy nghĩ, có chỗ nào không hiểu sẽ hỏi Diệp Ngưng Dao sau khi cô tan làm.

Trải qua mấy ngày như vậy, Trang Tú Chi tiến bộ rất rõ ràng.

Nếu Diệp Ngưng Dao không phải đi làm, cô sẽ ngồi xuống và học cùng cô ấy.

Trong thời đại như vậy, nhiều dân làng thậm chí còn dùng chung một chậu nước để rửa mặt chứ đừng nói đến chi tiền cho những thứ cần thiết hàng ngày như xà phòng.

Nếu như sản xuất các sản phẩm tiêu dùng để chăm sóc da và làm đẹp, thì đối tượng mục tiêu sẽ rất hạn chế.

Từ Mạc Tiểu Thanh, Diệp Ngưng Dao không quá lo lắng về nguồn khách hàng.

Cô tin rằng những thứ thoa từ bên ngoài sẽ không bao giờ tốt bằng những thứ uống từ bên trong.

Chỉ khi cơ thể đạt đến một mức độ khỏe mạnh nhất định thì làn da của con người mới thực sự tốt lên. Những viên thuốc hoa đào mà cô đã làm trước đây là một ví dụ điển hình.

Lần này, Diệp Ngưng Dao muốn làm một viên thuốc giải độc.

Như hoa mẫu đơn, hoa bồ công anh và một số vị thuốc bắc có tác dụng giải độc, làm đẹp.

Cô có thể làm một số viên thuốc từ nguyên liệu địa phương và bán chúng.

Diệp Ngưng Dao nói với Trang Tú Chi về suy nghĩ của cô, vì tấm gương của thuốc hoa đào, Trang Tú Chi đồng ý cả hai tay với lời đề nghị này.

Nếu muốn làm nó với số lượng lớn, các loại thảo mộc trồng ở nhà chắc chắn là không đủ.

Mặc dù trên núi có một số thảo dược, nhưng vẫn còn thiếu một ít thảo dược.

Sau khi hai người thảo luận xong, Diệp Ngưng Dao định tranh thủ chút thời gian đi đến hiệu thuốc trong thành phố mua một ít dược liệu rồi quay lại.

Vào cuối tuần, Diệp Ngưng Dao bắt chuyến tàu đến thành phố cùng với Phó Thập Đông.

Đây là lần đầu tiên đi đến một nơi như này, bên cạnh sự mới lạ thì cũng có một chút khó khăn.

Người trên tàu đông đúc, ồn ào và mùi khó chịu trong không khí, mọi thứ khiến Diệp Ngưng Dao thôi thúc muốn nhảy khỏi tàu.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 213



Thấy vợ mình khổ sở, Phó Thập Đông nắm lấy bả vai cô, để cô tựa vào người mình: “Ngủ một lát đi, đến nơi anh gọi em dậy.”

“Ừ.” Lúc này cô cũng không ngại ngùng, ngửi thấy mùi thơm trên người anh, Diệp Ngưng Dao kéo eo cô vào trong lòng anh, hít một hơi thật sâu.

Ở thời đại nam nữ đại phòng này, hành động của hai người không thể nghi ngờ là rất táo bạo.

Thấy người chung quanh đều nhìn mình, Phó Thập Đông sợ Diệp Ngưng Dao khó xử nên lớn tiếng giải thích: “Vợ tôi bị say xe.”

Nghe nói bọn họ là vợ chồng, ánh mắt mọi người bớt sắc bén đi, bà cụ ngồi đối diện vẫn không quên trêu ông cụ: “Trông thanh niên này thế mà biết thương vợ đấy nhỉ, tôi với ông đã ở bên nhau bốn mươi năm mà còn không có loại đãi ngộ này.”

Ông lão áy náy nhặt tờ báo lên che nửa mặt, phải mất vài giây mới nói: “Tuổi như vậy sao có thể so sánh với những người trẻ tuổi khác? Ngày thường không cản bà ăn uống là được rồi.”

Nghe vậy, bà cụ bĩu môi im lặng.

Tàu đến thành phố sau hơn ba giờ.

Vì là chuyến tàu đường dài nên không có nhiều người xuống ở bến này.

Phó Thập Đông để Diệp Ngưng Dao đi ở phía trước, anh dùng cơ thể của mình để bảo vệ cô và bước đi chậm rãi với dòng người.

Khoảnh khắc Diệp Ngưng Dao xuống tàu, cô nhịn không được mà hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cảm thấy như bản thân đã sống lại.

Đây là lần đầu tiên hai người đến thành phố, so với làng Đại Oa tràn ngập đất vàng, đường phố ở đây rộng rãi và ngăn nắp sạch sẽ, người ra vào ăn mặc chỉnh tề, trên người hầu như không có vết vá quần áo nào.

Hai người tùy tiện tìm một quán ngồi ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành, sau đó bọn họ tìm đến tận hiệu thuốc quốc doanh lớn nhất trong thành phố.

Hôm nay ngoài việc mua thuốc, Phó Thập Đông còn suy nghĩ cẩn thận về việc hẹn hò với vợ, lâu rồi mới đi ra ngoài một chuyến nên phải đi hết mọi nơi, chẳng hạn như rạp chiếu phim, công viên và cửa hàng bách hóa.

Diệp Ngưng Dao không biết anh có một lịch trình dày đặc như vậy.

Sau khi mua thuốc từ hiệu thuốc, cô bước ra ngoài, sau đó cô mới nghĩ xem phải làm gì tiếp theo.

Có lá thư giới thiệu trong tay, trước tiên cả hai sẽ tìm một nhà trọ để ở, sau khi ổn định chỗ ở, Phó Thập Đông nói ra suy nghĩ của mình và để cô lựa chọn.

Kết quả là, Diệp Ngưng Dao đã không chọn bất kỳ lựa chọn nào trong số này, cô không có hứng thú với việc mua sắm hay xem phim.

Mỗi ngày đều đi lên đi xuống núi Tiên Đào, cô càng không muốn đến công viên.

“Nơi này có chợ hoa không? Chúng ta đi xem một chút đi!”

Thành phố Thiên Hà là thủ phủ của tỉnh, Phó Thập Đông không biết ở đâu có chợ hoa, anh hơi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: “Được, được, chúng ta đi tìm xem.”

Đồng thời anh cũng hơi bực mình vì sự bất cẩn của bản thân, vợ mình thích hoa như vậy sao anh không nghĩ đến việc dẫn cô đi đến chợ hoa?

Dò hỏi khắp đường, bọn họ mới tìm ra chợ hoa lớn nhất thành phố.

Vị trí nằm trong một con hẻm khiêm tốn.

Những người bán hoa đều là dân làng ở các làng lân cận, trên sạp hàng đơn sơ không có nhiều chậu hoa tươi, nhưng có vài người bán hoa giả làm thủ công.

Diệp Ngưng Dao kéo Phó Thập Đông đến một vài quầy hàng, không nhịn được mà thất vọng.

Ở đây hầu như bán mấy loại hoa mà trên núi Đào Tiên đều có, không có gì muốn mua cả.

“Chúng ta đi thôi, em đi dạo đủ rồi.”

“Bên trong còn có nhiều, không xem nữa sao?” Phó Thập Đông chỉ vào hướng không mấy sáng sủa phía trước.

Diệp Ngưng Dao vốn định nói “đừng xem”, nhưng vào lúc này, một luồng hơi thở yếu ớt phảng phất trước mặt cô, cầu xin cô giúp đỡ.

Hơi thở truyền đến từ cách đó không xa, cô nhìn chằm chằm phía trước, cau mày gật đầu: “Vậy chúng ta đi xem một chút.”

Theo hơi thở, Diệp Ngưng Dao dừng bước chân lại trước một gian hàng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 214



Nói là gian hàng, nhưng thực ra chỉ là một người đàn ông trung niên ăn mặc bảnh bao ngồi xổm bên đường ôm một chậu hoa sắp tàn, trên khuôn mặt buồn bã nhìn rất bắt mắt.

“Những bông hoa này bán như thế nào?”

Người đàn ông nghe tiếng thì ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cô muốn mua hoa của tôi à?”

“Anh không bán hoa sao?” Diệp Ngưng Dao nhìn chằm chằm hoa lan trong tay anh ta, chỉ cảm thấy có chút không lý giải được vì sao anh ta hỏi vấn đề này.

Nếu không bán hoa thì ở chợ hoa chiếm gian hàng làm gì?

“Bán, bán, bán!” Người đàn ông kích động đứng lên, sau đó lại có chút bất an: “Cô gái, cô có biết đây là hoa gì không? Nó không dễ nuôi.”

Anh ta là một người yêu hoa, chậu hoa này có được nhờ rất nhiều mối quan hệ và rất nhiều tiền. Kết quả là nuôi vài ngày mà hoa sắp chết, biết không giữ nổi nên tranh thủ thời gian đi ra chợ hoa bán cho người nào nuôi được.

“Tôi biết, đây là hoa sen Tô Quan đài, một loại phong lan, giá bao nhiêu?” Thần sắc Diệp Ngưng Dao lãnh đạm, khá là kinh ngạc khi anh ta sẽ nói cho chính mình hoa này không dễ trồng.

Thấy đối phương là cao thủ trong nghề, ánh mắt người đàn ông sáng lên: “Cô gái, cô biết nhiều lắm. Cô có biết cách cho những bông hoa này sống không?”

“Nó thích môi trường ấm áp và cần bóng râm. Nó cần được tưới nước nhiều hơn và đất phải tốt.” Đối phương cũng là một người yêu hoa, Diệp Ngưng Dao biết bao nhiêu thì nói hết cho anh ta nghe.

Nghe xong lời này, lông mày người đàn ông càng nhíu sâu hơn, anh ta cũng nuôi dưỡng như vậy kia mà? Nhưng tại sao nó không thể sống tốt được?

“Cô có thể nuôi sống nó không? Nếu vậy, tôi sẽ bán cho cô.”

Chậu hoa lan này nếu để cho người đàn ông này tiếp tục nuôi thì chỉ có đường chết, Diệp Ngưng Dao kiên quyết gật đầu với anh ta: “Tôi sẽ nuôi nó, nó sẽ không chết, anh định bán nó với giá bao nhiêu?”

“Chỉ cần đưa tôi ba mươi là được, mang cả hoa và chậu đi.” Dù rất miễn cưỡng nhưng người đàn ông vẫn cầm chậu hoa đưa qua.

“Chà, tốt lắm.” Diệp Ngưng Dao hoàn toàn không biết giá thị trường của bông hoa là bao nhiêu, vì vậy cô lấy từ trong túi ra ba mươi xu và đưa cho anh ta, thấy như vậy thì Phó Thập Đông nhận lấy chậu hoa từ người đàn ông.

Đi ra khỏi chợ hoa, Diệp Ngưng Dao chạm vào những bông hoa với lá khô héo và rót vào một chút linh lực.

Thời gian vẫn còn sớm, nhưng cô không nỡ để người đàn ông của mình phải đi đi đi lại với chậu hoa trên tay.

“Chúng ta trở về đi, ngồi tàu một ngày em cũng có chút buồn ngủ.” Cô cố ý che miệng ngáp một cái để thuyết phục anh.

Ban đầu Phó Thập Đông còn muốn đưa cô đi dạo một lúc, nhưng nhìn thấy cô mệt mỏi như thế, anh không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ.

Bây giờ là giữa tháng chín, thời tiết đang dần dần trở nên mát mẻ hơn.

Khi hai người trở lại nhà khách, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối dần.

Phó Thập Đông ra ngoài mua thức ăn, Diệp Ngưng Dao đặt cây lan lên bàn và truyền một ít linh lực cho nó.

Giống lan này yêu cầu rất cao về đất và độ ẩm, xem ra người bán hoa phải tính toán rất nhiều mới vận chuyển được từ trong Nam ra.

Ngay lúc cô còn đang ngẩn ngơ, Phó Thập Đông quay lại từ bên ngoài với một hộp cơm trên tay, tay kia cầm một thứ gì đó, khi anh đến gần, Diệp Ngưng Dao có thể nhìn thấy đó là gì.

Một chiếc mũ con hổ cho trẻ con?

“Anh lấy ở đâu vậy? Không phải anh mua đúng không?” Diệp Ngưng Dao đỏ mặt, muốn lấy mũ từ trong tay anh ra nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy xấu hổ.

“Đúng vậy, nó rất dễ thương nên anh đã mua nó.” Phó Thập Đông đặt hộp cơm lên bàn, sau đó đội chiếc mũ hổ lên đầu Diệp Ngưng Dao, mỉm cười rạng rỡ.

Diệp Ngưng Dao cầm lấy chiếc mũ trên đầu, nhìn trái nhìn phải, cô rất thích.

Đầu hổ não hổ, đáng yêu quá!

Tình mẫu tử vô tình trong mắt người phụ nữ giống như một vì sao sáng, đẹp đến chói mắt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 215



“Vợ, em thích có con trai hay con gái?” Phó Thập Đông ngồi xuống bên cạnh, từ phía sau ôm lấy cô, cằm tựa vào vai cô, giọng nói êm tai vang lên bên tai, khiến lỗ chân lông run lên, cả người nhũn ra.

Diệp Ngưng Dao đặt chiếc mũ trong tay xuống, sắc mặt đỏ bừng, nghiêng đầu tránh đi sự đụng chạm mơ hồ từ đôi môi mỏng của người đàn ông.

“Ngứa quá, anh buông em ra được không?”

“Em còn chưa trả lời anh.”

Sau một thời gian dài thăm dò, người đàn ông đã biết chính xác đâu là điểm nhạy cảm của cô. Phó Thập Đông vùi đầu và hôn lên cổ cô, điều này thu hút một tiếng thì thầm nhẹ nhàng từ người phụ nữ.

“Đừng làm loạn, em thích con gái, được rồi, em nói cho anh biết rồi, anh thả em ra đi.”

Vốn dĩ anh chỉ muốn hưởng thụ giây phút dịu dàng này, không ngờ Diệp Ngưng Dao lại nhích qua nhích lại ở trong ngực anh, khiến anh cảm thấy lửa bốc lên.

Có những suy nghĩ đã nổi lên thì không thể dừng lại.

Trong vòng năm phút, có âm thanh “xột xột xoạt xoạt” trong căn phòng yên tĩnh.

Diệp Ngưng Dao vô tội đưa mu bàn tay lên môi, cố gắng không phát ra âm thanh.

Nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của người đàn ông, lý trí duy nhất còn lại cuối cùng đã biến thành những âm thanh yếu ớt…

Ngày hôm sau, một tia nắng sớm xuyên qua khe rèm cửa rơi xuống đầu giường bừa bộn.

Bàn chân ngọc trắng nõn leo lên đùi người đàn ông, trắng đen đan xen rất bắt mắt.

Diệp Ngưng Dao vùi đầu vào trong chăn chìm vào giấc ngủ say, trên mặt đột nhiên ngứa ngáy khiến cô khó chịu nhíu mày, lúc nửa mê nửa tỉnh chỉ cảm thấy gò má ẩm ướt, tối hôm qua quá mức kịch liệt nên dù khó chịu cô cũng không tỉnh chỉ vung tay lên.

“Đừng làm loạn nữa! Còn dám tới nữa, em sẽ trốn nhà chạy đi!”

“Bang” một tiếng, cái tát đó vừa lúc đánh vào mu bàn tay của Phó Thập Đông, bởi vì anh buông tay, chiếc khăn tắm ngâm trong nước ấm vừa vặn rơi xuống mặt Diệp Ngưng Dao.

Anh muốn vươn tay bắt lấy mà không bắt được, ngược lại còn đánh thức cả vợ mình dậy.

Diệp Ngưng Dao theo bản năng gỡ khăn mặt ra, trong đôi mắt ngái ngủ hiện lên một tia hoang mang.

Cô quay đầu lại, sững sờ nhìn chằm chằm chiếc khăn tắm trong tay một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nhớ lại những gì mình vừa làm, tâm trạng không tốt.

Nếu cô ấy có pháp lực, cô thực sự muốn người đàn ông trước mặt này biến mất ngay lập tức.

“Em đang ngủ, anh làm gì vậy?” Trong giọng điệu mềm mại của cô còn có một tia áy náy, lửa giận vừa rồi đã sớm biến mất.

“Xin lỗi vì đã đánh thức em.” Phó Thời Đông cầm khăn tắm trong tay bỏ vào chậu nước bên cạnh, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt sủng nịnh dường như làm tan chảy lòng người.

Diệp Ngưng Dao chậm rãi rụt đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh nhân ngập nước, trong mắt lộ ra vẻ bối rối, trái tim nhỏ đập “thình thịch, thình thịch” rất lợi hại.

Loại cảm giác này rất mới lạ, cô không hiểu tại sao, thậm chí còn tự hỏi thân thể này có phải có vấn đề gì hay không.

Vào ban đêm, cô trông quyến rũ và mê hoặc, nhưng bây giờ cô lại trở nên ngây thơ và khờ khạo, bất kể cô ở lúc nào, Phó Thập Đông đều yêu cô rất nhiều.

Biết tối qua cô đã mệt mỏi, anh chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, không chút suy nghĩ lung tung.

“Ngủ một lát đi, buổi trưa anh gọi em dậy.”

“Vâng…”

Chuyến tàu về thôn chạy vào lúc một giờ chiều, lúc đó sẽ gập ghềnh mấy tiếng đồng hồ, nghĩ tới đây, người đàn ông chui vào trong chăn cho đến khi Diệp Ngưng Dao lại nhắm mắt ngủ thiếp đi mới đi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Nhờ có sự nuôi dưỡng của linh lực và sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệp Ngưng Dao, chậu hoa lan mà cô mua trước đó đã sống lại, bây giờ nó đang nở nụ hoa đẹp đẽ.

Trang Tú Chi xoa thuốc viên một hồi lâu, ngẩng đầu lên nghỉ một lát, nhìn thấy hoa lan trên bệ cửa sổ, không nhịn được mà khen ngợi: “Lúc mang về chị còn không nhận ra, bây giờ bông hoa trong chậu lớn lên thực sự trông đẹp hơn rồi.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 216



Diệp Ngưng Dao theo ánh mắt của cô ấy nhìn sang, chỉ cười nhàn nhạt nói: “Khi nó nở hoa, nhất định sẽ càng đẹp hơn bây giờ.”

Cô trở về từ thành phố chưa đầy một tuần, cô không ngờ chậu hoa sen Tố Quan Đài này lại có sức sống bền bỉ như vậy.

Trang Tú Chi cười cười, còn muốn hỏi làm thế nào để trồng được loại hoa này, nhưng lời vừa nói đến miệng, bụng cô ấy đột nhiên kêu đau “lộc cộc” một tiếng: “Dao Dao, chị muốn đi nhà xí, em nghỉ ngơi một lát chờ chút nữa chị quay lại thì tiếp tục.”

Nói xong, cô ấy nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và chạy về phía nhà xí.

Mấy ngày nay, Trang Tú Chi mỗi ngày ít nhất phải đi ba lần, bởi vì thuốc giải độc đã được bào chế, cô ấy và Diệp Ngưng Dao đều đang trong giai đoạn thử nghiệm thuốc.

Vì Diệp Ngưng Dao có một pháp bảo để bảo vệ cơ thể của cô, nên những chất có hại trong cơ thể này đã được bài tiết kể từ khi cô xuyên qua, vì vậy đối với cô thuốc giải độc giống như viên đường.

Nhưng mà Trang Tú Chi thì khác. Điên điên khùng khùng nhiều năm đã tích lũy rất nhiều độc tố trong cơ thể cô ấy, đó là lý do tại sao cô ấy phản ứng rất tệ sau khi uống viên giải độc.

Tuy nhiên, viên thuốc giải độc này thực sự không phải là vô ích, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Trang Tú Chi ngày càng trở nên xinh đẹp và thon gọn hơn.

Đây là lý do tại sao cô ấy thà đi vệ sinh thêm vài lần, ai cũng có tình yêu với cái đẹp.

Lúc Trang Tú Chi trở lại, Diệp Ngưng Dao đã đem viên thuốc xoa xong nhét vào túi thuốc nhỏ.

Cũng để thành hai cái giá, cái đã được bồi dưỡng linh lực giá cao hơn một chút so với bình thường.

“Em cho rằng chúng ta có thể bán những thứ thuốc này ra ngoài sao?” Không phải Trang Tú Chi không tin hiệu quả của nó, mà là người thời đại này ngay cả thịt cũng không mua nổi, mua thuốc bổ dưỡng cơ thể đắt như vậy về làm gì?

“Người trước kia mua thuốc hoa đào của em hai ngày trước đã viết thư nói thuốc của em ở bên đó bán rất chạy, hắn muốn mua một ít thuốc khác.” Diệp Ngưng Dao đang nói về người đàn ông mà Mạc Vãn Hề mang đến lần trước, dường như được gọi là Cao Thiên Vũ.

Kể từ lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, Mạc Tiểu Thanh đã phụ trách tất cả các vấn đề kinh doanh, chính Mạc Tiểu Thanh đã nói với cô.

Trang Tú Chi không biết nhiều về việc này, nhưng biết thuốc có thị trường tiêu thụ, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được buông bỏ.

Khi mùa thu trở nên mát mẻ hơn, đó là mùa mà những bông hoa héo úa.

Mấy ngày gần đây, Mạnh Nghênh Oánh kinh ngạc phát hiện những vết mẩn ngứa trên mặt mình đã ít hơn trước rất nhiều, mặc dù vẫn còn một số vết mẩn ngứa nhưng cũng không còn đáng sợ nữa.

Do lúc đầu ngứa quá nên cô ta đã gãi vài chỗ. Vẫn còn những vết sẹo ở một vài chỗ, các vết có độ sâu nông khác nhau, nhìn thấy muốn người ta phát điên.

Cuối cùng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phủ phấn lên để có thể ra ngoài mà không cần quàng khăn.

Thời đại này mỹ phẩm hạn chế, ngoại hình cũng không còn như trước, cho dù từng là beauty blogger thì bây giờ cũng chỉ được coi như một người bình thường giữa đám đông.

Chênh lệch như vậy khiến Mạnh Nghênh Oánh rất khó có thể chịu được, hôm đó cô ta ngồi xe bò đến huyện thành, mục đích chính của cô ta là tìm một nơi bán mỹ phẩm cao cấp, chỉ cần hàng tốt là cô ta sẵn sàng mua, quan trọng là nó có tốt hay không.

Ở một huyện nhỏ như thế này, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị thì không cần trông cậy vào, bây giờ thứ duy nhất có thể cho cô ta hy vọng chính là thị trường chợ đen.

Ở chợ đen, một số người bán rong sẽ lén lút bán lại các sản phẩm của miền Nam, nếu không có ở chợ đen, cô ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Đi bộ qua khu chợ đen đông đúc, Mạnh Nghênh Oánh bị người ta vỗ vào vai khi cô ta định đi tiếp.

“Cô gái, cô bị mất ví.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 217



Khi nghe thấy âm thanh, cô ta quay đầu lại, thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, đang cầm chiếc ví của cô ta và mỉm cười nhìn cô ta.

Lịch sự văn nhã, khí chất tao nhã.

“Cám ơn.” Mạnh Nghênh Oánh nhận lấy ví tiền, cười nói cảm ơn, bởi vì còn đang suy nghĩ mua mỹ phẩm nên cô ta muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Thấy cô ta định rời đi, người đàn ông đột nhiên đưa tay ngăn cô ta lại: “Cô gái, chờ một chút, phiền cô giúp tôi một chuyện được không?”

Dưới ánh mặt trời, chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay anh ta đặc biệt bắt mắt.

Mạnh Nghênh Oánh vô thức liếc nhìn thêm vài lần, ánh mắt từ cổ tay chuyển xuống thân thể.

Giày da màu đen, quần áo sạch sẽ chỉnh tề và vẫn còn mới.

Người ăn mặc sang trọng rất hiếm thấy ở thị trấn nhỏ này, đối phương có thể đoán là giàu có hoặc đắt tiền, vì vậy cô ta nhịn xuống chút, không kiên nhẫn hỏi: “Anh muốn tôi giúp gì cho anh?”

“Xin chào, tôi tên là Bùi Tùng Quốc, tôi làm việc trong trường tiểu học của xã.” Người đàn ông có thái độ khiêm tốn, sau đó anh ta lấy thẻ công việc của mình ra và nói: “Sắp đến sinh nhật của vợ tôi, tôi có thể làm phiền cô chọn giúp tôi một món quà được không?”

Mạnh Nghênh Oánh liếc nhìn thẻ công tác, chữ “hiệu trưởng” trên đó khiến cô ta không nhịn được mà nhướng mày.

Khó trách tính tình anh ta tốt như vậy, hóa ra địa vị khá cao.

Chọn ra một món quà cho vợ của anh ta? Thời đại này đàn ông lãng mạn hiếm thấy như rồng như phượng, nghĩ đến việc bản thân mình chưa từng nhận được quà của Giang Hoài, cô ta mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát.

“Được rồi, chuyện nhỏ thôi.” Đây là cơ hội tốt để cô ta kết giao với những người có quyền lực, Mạnh Nghênh Oánh mỉm cười, giả vờ rất trong sáng.

“Cảm ơn cô.”

Thấy cô ta đồng ý, Bùi Tùng Quốc rất vui, dẫn người đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị.

Có những mặt hàng hạn chế có thể mua làm quà tặng trong hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, vì vậy sau khi chọn trái chọn phải Mạnh Nghênh Oánh đã chọn một cây bút cho một quý cô.

Sự lựa chọn này khiến Bùi Tùng Quốc rất ngạc nhiên, nhìn ra suy nghĩ của anh ta, Mạnh Nghênh Oánh chỉ mím môi cười: “So với những loại kem dưỡng da và khăn choàng đó, tôi nghĩ bút sẽ thực dụng hơn.”

Cô ta chọn như vậy chỉ là để chứng tỏ rằng cô ta có tri thức cao hơn một chút.

Đúng như dự đoán, Bùi Tùng Quốc càng cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn cô rất nhiều, tôi không biết phải cảm ơn cô như thế nào, sau này nếu cô gặp phiền phức gì thì cứ nói với tôi.”

Mạnh Nghênh Oánh đang chờ đợi câu nói này, trong lòng cố nén sự vui mừng, xua xua tay từ chối: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, thật ra tôi rất hâm mộ vợ anh, có thể gặp được một người chồng tốt như vậy.”

Khi cô ta nói, nước mắt cô ta trực chờ trào ra.

Dáng vẻ lã chã sắp khóc khiến người ta nhìn thấy mà thương, chọc đúng chỗ ngứa.

Bùi Tùng Quốc cau mày, đoán cô gái này có lẽ là có chuyện gì đó, nhưng bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau, nếu cư xử quá nhiệt tình sẽ dễ khiến người ta nghĩ xấu, vì vậy anh ta lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng nói với giọng điệu an ủi của người thân lớn tuổi: “Ở tuổi của cô, mỗi ngày đều nên vui vẻ, nếu không ngại, có phiền toái gì đều có thể nói cùng với tôi.”

Chỉ có thể nói, con người thời đại này vẫn còn quá đơn giản, mặc dù Bùi Tùng Quốc đã cố hết sức nói năng cẩn thận nhưng Mạnh Nghênh Oánh vẫn có thể nhìn ra mục đích của anh ta không hề trong sáng, một kẻ bi.ến th.ái háo sắc như vậy rất có ích để lợi dụng.

“Thật vậy sao?” Cô ta ngước mắt lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt: “Thôi quên đi, nếu như gây phiền toái cho anh thì thật sự xin lỗi.”

Nốt ruồi ở khóe mắt của người phụ nữ rất quyến rũ, trong giây lát, Bùi Tùng Quốc nhìn đến sửng sốt.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 218



Sau khi định thần lại, anh ta ấp úng nói: “Không sao, được lắng nghe nỗi khổ tâm của cô là vinh hạnh của tôi.”

Bốn mắt chạm nhau, giữa hai người tồn tại một sự ái muội, như những người từng trải, bọn họ biết rất rõ thông điệp bộc lộ trong ánh mắt của đối phương là gì…

Nửa tháng sau.

Trường tiểu học xã đón một nhóm giáo viên mới, trong đó có Mạnh Nghênh Oánh.

Sáng hôm nay, Phó Niên vừa vào lớp, vững vàng ngồi xuống, giáo viên chủ nhiệm liền dẫn Mạnh Nghênh Oánh đi vào.

Không giống như Phó Viện, trước đây, Phó Niên rất ít chú ý đến người và vật trong thôn, mặc dù cậu bé cảm thấy cô ta trông quen quen, nhưng cậu bé không biết người phụ nữ trước mặt có mối quan hệ gì với gia đình mình.

Nghe giáo viên toán mới giới thiệu trên sân khấu, Phó Niên chỉ liếc nhìn hai lần để nhớ lại dáng vẻ, sau đó cúi đầu bắt đầu làm bài toán.

Lớp này là lớp toán, niềm vui của Mạnh Nghênh Oánh không thể diễn tả bằng lời khi cuối cùng cô ta cũng tìm được một công việc dễ dàng cho mình.

Cô ta nhặt cuốn sổ trên bục lên và bắt đầu điểm danh, khi tên của Phó Niên được gọi, cô ta cảm thấy rất tồi tệ.

Nghĩ đến khuôn mặt của Diệp Ngưng Dao, cô ta liền hận đến ngứa răng.

“Ai là Phó Niên? Sao không ai nói ‘có mặt’ vậy hả?”

“Giáo viên, nó là người câm nên không nói được!” Thạch Siêu vươn cổ lớn tiếng la ó, theo sau đó là một tràng cười to.

Mặt Phó Niên vô cảm đứng dậy và giơ tay về phía Mạnh Nghênh Oánh.

Vào ngày đầu tiên nhậm chức, Mạnh Nghênh Oánh đã dẹp bỏ sự thù địch trong mắt mà vẫy tay bảo cậu bé ngồi xuống.

“Xin lỗi, Phó Niên, cô không biết em không nói được.”

Vẻ ngoài đáng yêu hòa ái của cô ta rất hấp dẫn, những đứa trẻ trong lớp đang cười và xì xào bên dưới.

Một số đứa trẻ đang thảo luận về Phó Niên, nhưng đa số những đứa trẻ là đang khen ngợi rằng giáo viên mới trông rất tốt.

Khi tan học đi về nhà, Phó Viện kéo tay anh trai, tò mò hỏi thăm: “Nghe nói lớp anh có giáo viên dạy toán mới, trông thế nào? Tính tình của cô ấy có tốt không?”

Bởi vì bọn họ học khác lớp, giáo viên toán của bọn họ không phải là cùng một người nên cô bé vẫn chưa biết người mới là Mạnh Nghênh Oánh.

Phó Niên nghe vậy chỉ gật đầu, thấy vẻ mặt của cậu bé không có gì thay đổi, Phó Viện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị quay về nói đúng sự thật với ba vị đại nhân trong nhà.

Mỗi ngày sau khi hoàn thành bài tập về nhà, Diệp Ngưng Dao sẽ gọi Phó Niên vào phòng một mình để giúp cậu bé luyện thanh.

Uống thuốc lâu như vậy cũng không có tác dụng gì, tuy rằng ngoài mặt cô rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.

Nếu đứa trẻ lặp lại số phận trong như trong sách thì phải làm như thế nào đây?

“Thử phát âm nào, a…” Diệp Ngưng Dao chỉ vào bính âm trong sách, cố gắng phát âm chuẩn và rõ ràng.

Thời điểm này trong ngày là khó có thể chịu đựng nhất, nhưng Phó Niên cũng không dám phản kháng, cau mày thật chặt cố gắng nói ra.

Sau khi cố gắng một lúc lâu, cậu bé vẫn không thể phát âm một âm tiết nào, bởi vì cậu bé quá lo lắng nên trên trán đã lấm tấm mồ hôi mỏng.

“Yên tâm đi, yên tâm đi, cháu có thể làm được.” Diệp Ngưng Dao cố gắng làm dịu giọng nói, cô biết vào lúc này bản thân không nên quá gấp gáp.

Phó Niên ngước mắt lên nhìn xung quanh, nhưng lại do dự không nói nên lời.

Sau đó, cậu bé cầm ly nước trên bàn uống hai ngụm, nín thở và tiếp tục cố gắng phát âm.

Ngay khi Diệp Ngưng Dao nghĩ rằng hôm nay tất cả những nỗ lực trước đây của cô sẽ trở lại vô ích, từ “tạp” đột nhiên bật ra khỏi cổ họng của Phó Niên.

Dù giọng khàn khàn như vỡ giọng nhưng lại khiến cô vô cùng kích động.

Diệp Ngưng Dao đặt tay lên vai Phó Niên, hai mắt tỏa sáng nói: “Phó Niên, cháu thật tuyệt vời! Từ từ nói lại lần nữa!”

Bị thím nhìn chằm chằm như vậy, Phó Niên ngượng ngùng cúi đầu, hai tay khó chịu sờ khuy quần.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 219



Cho rằng cậu bé sẽ bỏ cuộc, Diệp Ngưng Dao không quản được nhiều như vậy, vì vậy cô trực tiếp đe dọa với vẻ mặt ủ rũ: “Nếu cháu không phối hợp, cô sẽ gọi chú vào.”

Phó Niên l**m l**m môi dưới, muốn mở miệng: “Ca… a…”

Lần này tốt hơn vừa rồi rất nhiều, vất vả cuối cùng cũng được đền đáp, Diệp Ninh Dao kích động ôm cậu bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ ở sau lưng cậu bé: “Cháu có thể kêu một tiếng rồi! Phó Niên, bệnh của cháu gần khỏi rồi!”

Khi Phó Thập Đông bước vào, thấy cảnh như vậy ở trong phòng, thấy vợ mình ôm cháu trai không buông tay, anh bước tới ngăn cách hai người ra, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô: “Sao em lại khóc?”

“Phó Niên mới học được cách đọc!” Diệp Ngưng Dao nắm lấy tay anh, muốn cùng anh chia sẻ niềm vui.

Sợ đó là ảo giác, khuôn mặt của Phó Thập Đông ngày thường không nhìn ra cảm xúc, giờ phút này chỉ có thể nói là vô cùng kinh ngạc và không thể tin được: “Thật sao? Phó Niên.”

Biết người nhà đều mừng cho mình, khóe miệng cậu bé hơi cong lên, gật gật đầu.

Đây là một tin tức tuyệt vời.

Rất nhanh, Trang Tú Chi và Phó Viện cũng biết.

Phó Niên bị niềm vui dày đặc xung quanh lây nhiễm, cậu bé chợt nhận ra rằng bản thân đã mong đợi khoảnh khắc này nhiều năm như vậy….

Ngày hôm sau.

Bởi vì Mạc Tiểu Thanh có việc, Diệp Ngưng Dao chỉ có thể tự mình trực tiếp đến gặp Cao Thiên Vũ.

Sáng sớm Phó Thập Đông đưa hai đứa trẻ đến trường tiểu học của xã, sau đó Phó Thập Đông lái xe đạp chở cô lên huyện thành.

Cao Thiên Vũ lần này từ Bắc Kinh đến chủ yếu là để mua thuốc viên, nhân tiện cũng có chút ích kỷ muốn xem Diệp Ngưng Dao thế nào.

Nơi bọn họ hẹn gặp nhau vẫn là nhà khách lần trước.

Lúc trước là Mạc Tiểu Thanh cùng nói chuyện làm ăn với anh ta, khi Cao Thiên Vũ mở cửa nhìn thấy là Diệp Ngưng Dao, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Nhưng bất ngờ còn chưa được hai giây, một người đàn ông cao lớn đột nhiên chặn tầm nhìn của anh ta.

“Xin chào, tôi là chồng của Ngưng Dao, Phó Thập Đông.”

Cao Thiên Vũ ngước mắt lên và sững sờ trong giây lát, anh ta vốn tưởng tượng những lời nói đã kết hôn của Diệp Ngưng Dao là nói dối, nhưng anh ta không ngờ rằng ảo tưởng đó lại tan vỡ nhanh như vậy.

Công việc quan trọng, gạt đi những suy nghĩ không nên có, anh ta đưa tay ra giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Cao Thiên Vũ, mời vào ngồi.”

Gần đây, thuốc hoa đào là loại thuốc bán chạy nhất trong hiệu thuốc của bọn họ, nhiều người nghe danh nên đã đến để mua thuốc, bởi vì như vậy, cấp trên thậm chí còn khen ngợi năng lực của anh ta, anh ta là một nhân tài tốt để trở thành một quản lý cửa hàng.

Có ví dụ về thuốc hoa đào, nghe nói Diệp Ngưng Dao đã điều chế ra một loại thuốc giải độc khác, Cao Thiên Vũ lập tức chạy đến từ Bắc Kinh, sợ có người nhanh chân đến trước bản thân.

Theo chân anh ta, cả hai bước vào phòng. Diệp Ngưng Dao quay mặt sang một bên và thì thầm vào tai Phó Thập Đông:”Em phát hiện ra anh rất nhiệt tình với anh ấy, tại sao vậy?”

Người đàn ông của cô rất ít khi giới thiệu bản thân khi ở bên ngoài, chẳng lẽ anh có cái nhìn khác đối với Cao Thiên Vũ hay sao?

Phó Thập Đông khẽ chớp hàng mi một chút, cúi đầu nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt, không biết nên nói gì mới tốt.

Ba người ngồi ở trên ghế sô pha, Diệp Ngưng Dao lấy túi từ trong tay người đàn ông của mình, đặt lên bàn: “Đây là thuốc giải độc, giá cả cũng giống như thuốc hoa đào, tôi có ghi hướng dẫn tỉ mỉ trên giấy, anh có thể làm nhiều thí nghiệm xác nhận hiệu quả của thuốc trước khi bán.”

“Được.” Cao Thiên Vũ gật gật đầu, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về hướng Phó Thập Đông bên kia, trong lòng so sánh bản thân với đối phương một chút.

Bất kể nền tảng gia đình hay khả năng, anh ta cảm thấy rằng bản thân có lẽ vượt trội hơn.

Chỉ có một điều hơi kém là ngoại hình của anh ta, nhìn chung, anh ta là người chiến thắng.
 
Back
Top Bottom