Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczONb4xNhJJ_az1kcDkAvk5jPVhvNmGc6b5FLBpwBU81pFpIRAVFzGUIqmzumlLdXFJ75dUpZ8Sll3oWYN-HOXiOzkTDq0H3AUOEk-zyOLEDhB-TQxgfoIY8LhsNk85okR7dY5m4NP7EXzCgnovtVuJV=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Tác giả: Thanh Đinh Chi Âm
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Dị Năng, Gia Đấu, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bách Hoa tiên tử Ngưng Dao vì đắc tội với Thiên Đế nên bị đày xuống trần gian, không ngờ trên đường đi lại xảy ra sự cố, linh hồn của cô bị xuyên vào một quyển sách.

Bối cảnh câu chuyện là vào những năm 70 ở Hoa Quốc, nguyên chủ trong sách là nữ phụ pháo hôi kiêm vị hôn thê của nhân vật nam chính là thanh niên trí thức.

Theo cuốn sách mô tả, nữ phụ Diệp Ngưng Dao là một bạch phú mỹ (*) chính hiệu, cha là xưởng trưởng của một nhà máy quốc doanh lớn, mẹ là chủ nhiệm hội phụ nữ, anh cả là doanh trưởng trong quân đội.

(*) Ý chỉ những cô gái giàu có, xinh đẹp và trắng trẻo.

Vốn dĩ cuộc sống của cô sẽ suôn sẻ hết đời này, nhưng từ khi nam chính xuống nông thôn không được bao lâu đã thay đổi.

Nam chính vậy mà sau lưng cô lén yêu đương với nữ chính ở thôn nọ.

Lúc này Ngưng Dao vừa xuyên qua đã thay nguyên chủ ngồi trên xe bò hướng về thôn Đại Oa, thành một nữ thanh niên trí thức vượt ngàn dặm xuống nông thôn đuổi theo chồng.

Cô sắp phải đối mặt với cốt truyện là: Bị nam chính tàn nhẫn ruồng bỏ, bị cả làng chèn ép, bị một tên du thủ du thực lợi dụng, cuối cùng tích tụ đến bệnh nặng mà cứ thế nhắm mắt xuôi tay...

Nhìn lại cốt truyện, Ngưng Dao nghiêng người chỉ tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của người đang đánh xe bò, hỏi: “Tôi muốn gả cho anh làm vợ thì sao?”.​
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 1



Trên con đường làng ngoằn nghoèo, một chiếc xe bò đang lắc lư tiến về phía trước.

Vài thanh niên trí thức mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây đang ngồi cạnh nhau, gió lạnh quất vào mặt, chẳng ai thiết tha trò chuyện trong một ngày giá rét như vậy.

Khi xe bò đi qua, trên những ngọn đồi hai bên đường là những bông hoa mận nở rộ rực rỡ, những bông hoa màu đỏ hồng chen chúc nhau khoe sắc, nhìn từ xa đã đẹp đến nao lòng…

Tiếc là mọi người chỉ lo kéo áo che kín cổ mình, không có ai chú ý đến cảnh tượng kì lạ này.

Trong số những người đang ngồi trên xe bò, có một cô gái ngồi cuộn tròn trong một góc, mặt vùi vào giữa hai đầu gối, cho dù đường đi có gập ghềnh thế nào cô cũng không buồn ngẩng đầu lên.

Ngưng Dao giả vờ hôn mê, trên thực tế là cô không thể tiếp nhận sự thật rằng mình đã xuyên vào sách, không phải cô nên bị đày xuống trần sao? Sao lại đến cái thế giới nhỏ bé này?

Nhất định là Thiên Đế cố ý chỉnh cô nên mới đem cô lừa vào trong cuốn sách này, lại còn lưu lại kí ức lúc ở tiên giới, chính là vì giẫm lên lòng tự trọng của cô!

Thật là đáng ghét!

Rất nhiều hình ảnh xa lạ hiện lên trong đầu cô, từng chút từng chút một, Ngưng Dao khẽ cau mày, cô chỉ có thể ép mình bình tĩnh lại để sắp xếp mọi thứ.

Những hình ảnh kia là kí ức của thân thể này, thế giới mà cô đang ở là Hoa Quốc những năm 1975 sau Công nguyên, nguyên chủ tên là Diệp Ngưng Dao, dung mạo giống cô tới 90%.

Cô ấy lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, được cha mẹ và anh trai hết mực thương yêu.

Cuộc sống vốn dĩ suôn sẻ đã đột ngột kết thúc từ khi có sự kiện thanh niên trí thức xuống nông thôn…

Theo như cuốn sách, ban đầu nguyên chủ chỉ là nữ phụ ở thế giới này, cô ấy sắp đến thôn Đại Oa để làm thanh niên trí thức, cốt truyện tiếp theo là: Cô sẽ bị vị hôn phu tàn nhẫn vứt bỏ, bị dân làng xa lánh, bị tên du thủ du thực làm nhục, nửa năm tích tụ liền bệnh nặng một hồi rồi đi đời nhà ma.

Hiện tại Ngưng Dao cô trở thành nguyên chủ, mà vận mệnh của cô trong cuốn sách này không thể thay đổi, nói cách khác, cô chỉ có thể sống ở thế giới trong sách này thêm nửa năm nữa.

Sau đó lại tái sinh trong thế giới nhỏ bé này nhiều lần, cho đến khi nào Thiên đế trên trời thương xót và buông tha cho cô.

Cô vốn dĩ là Bách Hoa tiên nữ ở trên trời, là mỹ nữ xinh đẹp nhất tiên giới, sao có thể chịu ủy khuất như vậy? Trong lòng Ngưng Dao không khỏi nguyền rủa Thiên Đế thêm hàng ngàn lần.

Hiện tại con đường sống sót duy nhất là…

Sau khi tỉnh lại từ trong kí ức của thân thể nguyên chủ, cô chậm rãi nhìn bóng lưng của người đánh xe bò trước mặt, nhìn qua thì người nọ có dáng người cao gầy, áo trên người bị giặt đến nỗi lòi ra sợi bông màu trắng ở bên trong, chiếc áo trông có vẻ hơi ngắn so với chính chủ, bờ vai rộng, nhưng cô không biết dáng vẻ của anh trông thế nào…

Anh là nhân vật phản diện số một ở trong sách, tên Phó Thập Đông.

Vào tháng 12 âm lịch mùa đông được mẹ nuôi nhặt về, cũng là người đàn ông duy nhất trong sách không bị Thiên Đạo khống chế.

Hiện tại cô chỉ có hai lựa chọn.

Thứ nhất là dựa theo vận mệnh đã định của nguyên chủ, cô sẽ phải luân hồi vô tận trong cuốn sách đến khi nào Thiên Đế hài lòng mới thôi.

Thứ hai là kết hôn với vai ác trong sách vốn cô đơn một mình từ lúc đầu truyện cho đến kết truyện, có lẽ sẽ có con đường sống.

Ngưng Dao không chút do dự đã lựa chọn cái sau.

Trong khi cô còn đang mơ màng như đi vào cõi tiên, một gương mặt béo ú đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

“Diệp Ngưng Dao, cô tỉnh rồi à?” Chu Thiết Quân trưng ra vẻ mặt thẹn thùng cúi người hỏi, đôi mắt híp lại ra sức lấy lòng.

“Anh là?” Diệp Ngưng Dao bình tĩnh ngả người ra phía sau, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét hỏi lại.

Cô không thích mùi của người lạ tí nào, hiển nhiên gã này cũng không ngoại lệ.

“Tôi tên là Chu Thiết Quân.” Sợ cô không biết thân phận của mình, hắn nói thêm: “Chủ nhiệm cách ủy hội công xã là cha của tôi.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 2



“Chào anh, đồng chí Chu.” Cô nhớ rõ người này là em họ của nữ chính trong sách. Chỉ là nhân vật râu ria được tác giả miêu tả qua vài dòng.

Chu Thiết Quân quan sát thấy khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô bị một chiếc khăn quàng cổ lớn màu đỏ che kín, bên ngoài chỉ lộ ra một đôi mắt trong veo hoạt bát.

Bóng dáng yêu kiều đó gần như lấy đi linh hồn của hắn ta!

“Chào cô chào cô, về sau cô cứ gọi tôi Chu Thiết Quân là được.”

Nếu có thể đem cô gái xinh đẹp như vậy cưới về nhà, muốn hắn làm gì cũng được hết!

Ba thanh niên trí thức khác nghe nói Chu Thiết Quân là con trai của chủ nhiệm cách ủy hội, ánh mắt của bọn họ nhìn Diệp Ngưng Dao dần trở nên phức tạp.

Đương nhiên cô có thể cảm nhận được ác ý xung quanh mình, nhưng cô vẫn mỉm cười phớt lờ chúng: “Chúng ta đều là đồng chí cách mạng, gọi thẳng tên thì không hợp lí. Đồng chí Chu, xin hỏi Phó Thập Đông có ở thôn các anh không?”

Giọng cô vừa thốt ra, người đánh xe bò phía trước thoáng khựng lại nhưng vẫn không quay đầu.

“Đúng vậy, hắn là người thôn chúng tôi.” Chu Thiết Quân lén nhìn Phó Thập Đông, sắc mặt dần trở nên bất an: “Cô là ai? Làm sao mà cô biết hắn?”

Thấy sắc mặt Chu Thiết Quân đột nhiên thay đổi, Diệp Ngưng Dao chỉ cảm thấy buồn cười, cô nhìn bóng dáng hơi gầy trước mặt, cố ý nói: “Tôi là người quen cũ của anh ấy.”

Ồ, xem ra tự chủ cũng cao đấy, vậy mà còn chưa quay đầu lại, hay là lỗ tai của anh có vấn đề gì nhỉ?

Ngưng Dao đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Phó Thập Đông này, ở trong sách anh là nhân vật phản diện khó chơi nhất, ngay cả nam nữ chính cũng không thể làm gì được, nếu không phải sau này anh đột nhiên ở ẩn, nam nữ chính cũng không có cơ hội để đi lên đ.ỉnh cao đời người.

Nhân vật tàn nhẫn như vậy, cô rất xem trọng.

Vừa nghe là người quen cũ, Chu Thiết Quân sợ tới mức không dám tiến lên, bất giác hắn lại nhìn về phía Phó Thập Đông.

Thấy đối phương không có phản ứng, hắn vội vàng đi đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: “Anh nghe thấy chưa? Diệp Ngưng Dao nói cô ấy là người quen cũ của anh, anh thực sự biết cô ấy à?”

Hàng mi dày của Phó Thập Đông khẽ rung lên, cuối cùng anh cũng quay đầu lại, tình cờ bắt gặp đôi mắt đẹp của Ngưng Dao.

Hai người nhìn nhau tầm ba giây, Phó Thập Đông liền thu hồi ánh mắt và nói một cách thờ ơ: “Tôi không biết cô ấy.”

“Thực sự không biết hả?” Chu Thiết Quân không nhịn được xác nhận thêm lần nữa, nếu cô nàng thanh niên trí thức kia có quan hệ với con sói này, cho dù đối phương có là tiên giáng trần thì hắn cũng không dám tiếp tục trêu chọc.

Phó Thập Đông chỉ liếc hắn ta bằng đuôi mắt, ý bảo hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ngưng Dao một tay chống cằm, đôi môi mỏ đọng gợi lên một nụ cười, cô rất hài lòng với mục tiêu của mình.

Mái tóc ngắn dựng đứng đến từng gốc cùng đôi mắt phượng hẹp dài chỉ có sự lạnh lùng sắc bén, đường nét sắc sảo gần như là hoàn hảo, khí chất lạnh lùng kiêu ngạo mà hung hãn.

Anh như vậy trông giống một con sói đơn độc đứng giữa một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

So với những tiểu bạch kiểm da trắng ở trên thiên giới, cô lại cảm thấy màu da ngăm đen của Phó Thập Đông thật mới lạ và thu hút.

Kết hôn cùng một người đàn ông như vậy cũng không tệ chút nào, ít ra thì cô cũng sẽ không cảm thấy bài xích.

Cảm nhận được ánh mắt phía sau lộ ra vẻ không kiềm chế, Phó Thập Đông cau mày, siết chặt dây cương ở trong tay…

Từ huyện thành lái xe đến thôn Đại Oa phải mất hai giờ, vừa tới nơi Chu Thiết Quân đã vội vàng nhảy ra khỏi xe, nói: “Anh Thập Đông, anh đem bọn họ tới chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức đi, tôi còn có việc nên đi trước đây.”

Hắn còn chưa xác định được quan hệ của Diệp Ngưng Dao và người trước mắt cụ thể là như thế nào, cho nên cũng không dám tiếp tục trêu chọc cô!

Bao gồm cả Ngưng Dao, tổng cộng có bốn thanh niên trí thức được gửi xuống thôn Đại Oa, Phó Thập Đông chỉ cần đem bọn họ dẫn đến chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức là sẽ kiếm được mười đồng.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 3



Vốn dĩ chuyện tốt như vậy cũng không đến lượt anh, nhưng mấy ngày trước người đánh xe bò đã bị gãy chân, con bò già này chỉ nghe lời Phó Thập Đông và lão Điền, vì vậy thôn đã cử anh đến để đánh xe.

Chặng đường gập ghềnh cuối cùng cũng tới nơi, mấy thanh niên trí thức đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Phó Thập Đông đỗ xe bò ở trước cổng nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, hô lớn: “Mọi người xuống đi, chúng ta đến nơi rồi.”

Ngưng Dao chầm chậm bước xuống xe bò, chờ đến khi những người khác đều đã đi vào sân thì cô mới dỡ hành lí từ trên xe xuống.

Động tác chậm rì rì của cô khiến Phó Thập Đông khẽ mím môi mỏng, vừa định lên tiếng thúc giục thì Ngưng Dao đã đi tới trước mặt, cười hỏi: “Anh không thắc mắc tại sao tôi lại nói mình biết anh sao?”

Một mùi hương hoa thoang thoảng tràn ngập trong khoang mũi, Phó Thập Đông không khỏi hít sâu một hơi, nhíu mày thật chặt, cố ý không để tâm tới dao động trong lòng, trong mắt hiện lên một tia đề phòng, hỏi ngược lại: “Tại sao? Rốt cuộc cô là ai?”

Người này sao lại quen biết anh được?

Thấy vẻ mặt người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi, không còn lạnh lùng như trước nữa, Ngưng Dao nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, đáp: “Bởi vì trước đây tôi đã gặp anh một lần, từ đó về sau liền nhớ mãi không quên. Tôi muốn kết hôn với anh, làm vợ của anh.”

Lúc trước khi ở trên Tiên giới, những người đàn ông khác đều dùng giọng điệu này để v* v*n cô, Ngưng Dao cũng không cảm thấy những lời này có gì không ổn.

Ở hoa giới, khi hoa yêu tán tỉnh bạn tình, chúng sẽ tỏa ra hương thơm nồng nàn hơn trước, cơ thể thực sự của Ngưng Dao là một bông sen bảy màu trước Đức Phật, hương thơm trên người cô giống như buổi sáng sau cơn mưa, vừa sảng khoái lại mát mẻ.

Ngay cả khi cô đã xuyên vào sách, những đặc điểm này vẫn tồn tại.

“…” Mùi hoa trong hơi thở ngày càng nồng hơn, Phó Thập Đông bị lời tỏ tình trắng trợn của cô làm cho sửng sốt.

“Có bệnh!”

Dám nói cô có bệnh sao? Giỏi lắm!

Thấy lời tỏ tình của mình không đạt được hiệu quả như mong muốn mà còn khéo quá hóa vụng, Ngưng Dao siết chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm nhẩm Thanh Tâm chú, sợ mình không nhịn được sẽ lên cơn đánh người.

Lỡ như dọa anh chạy mất thì cô biết đi đâu tìm người giúp mình thay đổi cuộc đời đây?

Người ở dưới mái hiên đành phải cúi đầu, cô cố nén lửa giận trong lòng, gượng cười nói tiếp: “Tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng sắc mặt của anh đỏ bừng giống như bị bệnh vậy, nhất định là do gan của anh không tốt. Anh vẫn nên chú ý nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp lại.”

Nói xong cô liền lập tức xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng duyên dáng cho Phó Thập Đông nhìn theo.

Phó Thập Đông: “…”

Trên đường trở về nhà, anh nhìn xuống đôi bàn tay đầy vết chai sạn và bộ quần áo rách rưới của mình, anh không hiểu tại sao cô gái đến từ thành phố này lại có thể nói ra những lời táo bạo như thế, chắc cô ta có vấn đề về thần kinh thật…

Diệp Ngưng Dao là người cuối cùng bước vào nơi ở của nhóm thanh niên trí thức, cô vừa bước vào cổng đã có hơn chục cặp mắt nhìn lại, trong mắt mắt của bọn họ có tò mò, kinh ngạc, thờ ơ và cũng có sự thù địch.

Cô xách theo hành lí trong tay, đi đến trước mặt họ và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là thanh niên trí thức mới tới, tên Diệp Ngưng Dao.”

Tới đâu tính đến đó vậy, từ hôm nay trở đi đây sẽ là nơi mà cô sinh sống, cô cũng không còn là Ngưng Dao tiên tử ở Tiên giới nữa mà là một người bình thường, Diệp Ngưng Dao.

“Cô gái nhỏ đúng là có tài ăn nói, mau qua bên kia đứng đi.” Mạnh Nghênh Võ cười ha hả chỉ cho cô phương hướng, sau khi cô đứng vào hàng rồi tiếp tục nói: “Chào các đồng chí mới tới, tôi là đội trưởng đội sản xuất của nơi này, tên Mạnh Nghênh Võ, hoanh nghênh mọi người đến thôn Đại Oa của chúng tôi.”

Diệp Ngưng Dao không quan tâm mấy lời đối phương vừa nói, cô nhìn người đàn ông đối diện đang nói chuyện và cười lạnh.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 4



Người này chính là anh cả của nữ chính trong sách, dù tươi cười nhưng lòng dạ như lang hổ, vận mệnh bi thảm của nguyên chủ cũng liên quan đến gã ta.

Một trận vỗ tay vang lên, cuộc giới thiệu ngắn ngủi cũng đã kết thúc.

“Thanh niên trí thức Diệp, cô lại đây đi.” Mạnh Nghênh Võ vẫy tay với Diệp Ngưng Dao, giới thiệu người bên cạnh cô: “Đây là Giang Hoài, nhóm trưởng của nhóm thanh niên trí thức.”

“Nhóm trưởng Giang, chào anh.” Diệp Ngưng Dao nhìn người đàn ông trước mặt mình, giống hệt như trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn có phong thái trong trẻo tao nhã, nhưng đáng tiếc là người không làm nên chuyện!

“Xin chào.” Giang Hoài chỉ nhàn nhạt chào hỏi, sau đó không nói gì thêm. Mạnh Nghênh Võ nhìn hai người vài lần, cuối cùng cau mày cười nói: “Tôi còn phải đi ra đồng, cậu sắp xếp chỗ ở cho những thanh niên trí thức mới tới đi.”

“Được.”

Nhìn thấy Mạnh Nghênh Võ rời khỏi đây, Giang Hoài nhìn xung quanh một lượt, thấy hầu hết những thanh niên trí thức kia đều đang bận rộn, hắn tự nhiên tiến đến bên cạnh Diệp Ngưng Dao, trầm giọng hỏi: “Tại sao em cứ một hai phải đến đây vậy?”

Đáy mắt của hắn lóe lên một tia phiền chán, giọng điệu cáu gắt như đang ra lệnh, Diệp Ngưng Dao rất muốn cho hắn hai cái bạt tai để hả giận.

Chẳng qua tính cách của nguyên chủ vốn ôn hòa nên không thể thay đổi quá nhanh, trước mắt cô chỉ có thể ghim chuyện này vào trong lòng.

“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Anh là gì của tôi?”

“…” Giang Hoài nghe cô nói vậy liền sửng sốt, đúng là trước đó chính hắn ta đã nói chia tay, hiện tại cũng không có quyền can dự vào việc của cô.

“Tôi biết chỗ ngủ của nữ thanh niên trí thức ở đâu, cho nên anh không cần phải dẫn đường.” Diệp Ngưng Dao cố ý cao giọng, không muốn cùng anh ta nói mấy chuyện vô nghĩa.

Cô vừa mới xuyên tới đây, còn chưa hoàn toàn dung hợp với thân thể này, sức khỏe của nguyên chủ có chút yếu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, cũng không rảnh đuổi theo hắn để ôn chuyện cũ.

Theo tiếng nói của cô, hai ba thanh niên trí thức đã nhìn về phía bọn họ.

Giang Hoài nhìn chằm chằm vào cô, chỉ có thể nuốt lời sắp nói vào trong bụng lần nữa.

Lúc này, nhà họ Mạnh ở đầu thôn phía đông, Mạnh Nghênh Võ gọi em gái vào phòng, hai người thủ thỉ hồi lâu rồi mới bước ra khỏi phòng.

Trần Ngọc Như thấy thế liền nhịn không được hỏi: “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì hay không?”

“Đàn bà biết gì mà hỏi lắm vậy? Mau đi nấu cơm đi!” Mạnh Nghênh Võ trợn mắt lên quát, hoàn toàn không còn dáng vẻ hiền hòa như lúc ở chỗ nhóm thanh niên trí thức.

Trần Ngọc Như bị hắn mắng thì sợ tới mức rụt bả vai, không dám hỏi nhiều thêm, thầm trách mình quá tò mò mà hỏi vài câu, nếu không cuối cùng chỉ có chịu thiệt…

Đối với Diệp Ngưng Dao mà nói, mọi thứ ở thời đại này chỉ tồn tại trong kí ức của nguyên chủ.

Bây giờ cô cảm thấy mình đã phần nào nhập vai với thân phận mới này, mọi thứ đều mới mẻ và thú vị.

Chỗ ở của nhóm thanh niên trí thức là hai gian phòng bằng đất, nữ thanh niên trí thức ở phòng trước, nam thanh niên trí thức ở phòng sau, ở giữa là một mẫu đất tư nhân, thời tiết phía đông bắc vẫn rất lạnh, vì đang là đầu tháng ba nên mảnh đất này vẫn trơ trụi không có hoa màu gì.

Cô đi vào kí túc xá dành cho nữ thanh niên trí thức, tò mò nhìn xung quanh một lượt, mấy bức tường được dán đầy bằng những tờ báo ố vàng, bức chân dung của một vĩ nhân được treo ở chính giữa phòng, một chiếc giường sưởi thật dài tầm hơn năm mét.

Sờ lên giường sưởi nóng hừng hực, cô còn chưa từng ngủ trên một thứ như vậy. Tổng cộng có sáu nữ thanh niên trí thức, Diệp Ngưng Dao là người tới sau cùng, chỉ còn mỗi một chỗ trống là ở cuối giường sưởi.

Năm người còn lại thấy cô bước vào nhưng không ai lên tiếng, cả đám đều lén lút nhìn thành viên mới này.

Đầu tiên Ngưng Dao để hành lí của mình vào cuối giường, khi cô cởi khăn che mặt ra, mọi người trong phòng đều đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cô gái này thật xinh đẹp!
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 5



Đường nét khuôn mặt tinh xảo như ngọc được mài dũa, b* ng*c và vòng eo thon thả mười phần quyến rũ, nhưng khí chất trên người lại thanh lịch tao nhã, thật quá mâu thuẫn!

Khuôn mặt như tiên của cô đẹp gấp trăm lần so với hoa khôi của thôn là Mạnh Nghênh Oánh!

Mạc Tiểu Thanh, người ngày thường vẫnluôn có mối quan hệ không tốt với Mạnh Nghênh Oánh chủ động đi đến chỗ của Diệp Ngưng Dao và chào hỏi: “Chào cô, tôi tên là Mạc Tiểu Thanh, xuống nông thôn được hơn một năm rồi, rất vui được biết cô.”

“Chào cô, tôi là Diệp Ngưng Dao.” Cô nhìn cô gái có mái tóc ngắn trước mặt và mỉm cười, vui vẻ đáp lại: “Tôi cũng rất vui được làm quen với cô.”

“Oa! Trên người cô thơm quá đi!” Mạc Tiểu Thanh đưa mũi về phía trước hít một hơi thật sâu: “Cô dùng kem gì vậy? Mùi thơm ghê!”

“Ừm…hình như kem hiệu Hữu Nghị thì phải?” Diệp Ngưng Dao nghĩ một lúc rồi thốt lên một cái tên.

Mạc Tiểu Thanh bị thu hút vởi vẻ đáng yêu của cô, nháy mắt liền cảm thấy ấn tượng tốt với nữ thanh niên trí thức mới tới này.

Cô ấy giơ tay lên và ngửi ống tay áo của mình, nhăn mũi hỏi: “Tôi cũng dùng kem Hữu Nghị, sao mùi không thơm nhỉ?”

“…” Diệp Ngưng Dao chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào về mùi thơm trên cơ thể mình.

Ai ngờ Mạc Tiểu Thanh lại không truy cứu vấn đề này nữa, mà móc từ trong hành lí ra một quả trứng luộc: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là đồng chí cách mạng, cái này cho cô ăn đấy!”

Diệp Ngưng Dao nhận lấy quả trứng rồi lặng lẽ nhìn một lúc lâu, cô biết đây là trứng gà, nhưng chưa từng ăn bao giờ, so với thứ này thì cô thích ăn trái cây tươi và nước hơn.

Nhưng mà hình như mùa này không có trái cây gì như lê hay đào, chả lẽ ngày nào cô cũng phải uống nước trong thôi?

Lần đầu tiên trong đời Diệp Ngưng Dao cảm thấy hơi do dự…

Cô không biết giá cả thị trường của thế giới này, vì vậy cô lấy một túi thịt bò khô từ ba lô của mình và tặng lại cho Mạc Tiểu Thanh.

Những thanh niên trí thức khác đều chú ý đến bọn họ, thấy Diệp Ngưng Dao hào phóng như vậy thì cả đám liền vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng trong khoảng bảy năm trở lại đây, bọn họ vẫn đang ở trong thời đại vật dụng vô cùng khan hiếm, thậm chí còn phải ăn uống tiết kiệm, huống chi là ăn thịt bò khô!

Mạc Tiểu Thanh sợ tới mức vội vàng đẩy túi thịt bò lại: “Cái này tôi không nhận được! Cô cầm lấy để tự mình ăn đi!”

“Có qua có lại mà, nếu cô không cầm thì tôi cũng không thể nhận trứng gà kia được.”

Trong lúc hai người đang đùn đẩy qua lại, một người trong phòng nhỏ giọng nói thầm: “Khoe khoang cái gì không biết? Lối sống như của nhà tư bản sẽ bị cử báo rồi đem đi phê đấu đấy.”

“Lưu Mỹ Ngọc, cô đang nói gì vậy? Cô không mở miệng ra nói cũng không ai bảo câm đâu!” Mạc Tiểu Thanh trừng mắt nhìn cô gái đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận.

“Tôi nói sai chắc? Chúng ta là giai cấp công nhân làm gì được ăn đồ quý như vậy, còn bảo cô ta không phải nhà tư bản?” Lưu Mỹ Ngọc ngồi dậy từ trên giường đất, cứng cổ lườm lại hai người bọn cô.

Có ký ức của nguyên chủ, đương nhiên Diệp Ngưng Dao biết nhà tư bản là gì, đây là thế giới mà lời nói cũng có thể giết người, cô gái trước mặt thực sự rất độc ác!

“Đồ ăn thức uống này là do anh trai tôi bị thương nặng, đồng đội anh ấy đem tặng để tẩm bổ.” Anh trai của nguyên chủ vốn là một người cuồng em gái, có đồ gì ngon đều đưa cho cô ăn, Diệp Ngưng Dao giơ miếng khô bò trong tay lên và nhìn Lưu Mỹ Ngọc, nói: “Cô đã vu khống những người quân nhân bảo vệ quốc gia thành nhà tư bản, tôi có thể đi cử báo cô đó.”

Lưu Mỹ Ngọc nghe tới đây liền sợ xanh mặt, dáng vẻ “Tôi không sai tôi nói đúng” ban đầu đã không cánh mà bay, cô ta nắm chặt lấy góc chăn, không dám hó hé thêm nửa câu, cảm thấy cực kì hối hận vì sự bốc đồng vừa rồi của mình.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 6



“Cô phải xin lỗi Ngưng Dao!” Mạc Tiểu Thanh hiếm khi thấy bộ dạng như quả bóng xì hơi của Lưu Mỹ Ngọc, cô ấy cảm thấy cực kì vui, người này ngày thường dựa vào việc chơi thân với hoa khôi của thôn mà hống hách không coi ai ra gì, cô đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt!
Ngay khi Lưu Mỹ Ngọc định thốt ra câu “Dựa vào cái gì?”, cô ta đã thấy Diệp Ngưng Dao mỉm cười nhìn mình, nụ cười đó khiến cô ta tự hỏi lỡ như đối phương thật sự đi cử báo mình thì sao…
“Thanh niên trí thức Diệp, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.”
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tương lai còn dài, trước khi cô ta nắm được điểm yếu của người này thì vẫn có thể nhịn được!
Thấy thái độ nhận lỗi của đối phương, hơn nữa cô là người mới tới, Diệp Ngưng Dao cũng không muốn gây thù chuốc oán, vì vậy liền rộng lượng xua tay đáp: “Không sao, lần sau phải nghĩ kĩ trước khi nói. Lỡ đâu ngày nào đó lại cái miệng hại cái thân thì khổ.
Lưu Mỹ Ngọc: “…”
Cuối cùng, Mạc Tiểu Thanh lấy một miếng thịt bò khô từ trong túi của Ngưng Dao xem như quà đáp lễ rồi thôi.
Sau khi bắt đầu vào mùa xuân, để tiết kiệm củi lửa thì giường sưởi sẽ không được đốt thường xuyên như mùa đông, trước nửa đêm là chiếc giường đã bắt đầu lạnh lẽo.
Diệp Ngưng Dao lại thích mát mẻ, cho nên cô thích nghi với nhiệt độ này khá nhanh.
Chợp mắt một lúc, cô cảm thấy thân thể của mình không còn mệt mỏi như trước, vì vậy Ngưng Dao mới nhìn đến món pháp khí nhỏ vẫn luôn đi theo mình.
Trong ý thức, một nơi nào đó đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đây là món đồ mà cô làm ra lúc còn ở trên tiên giới, nó là một vật có thể thu thập và giải phóng linh lực, đương nhiên cũng rất nhận chủ.
Ánh sáng do món pháp khí hình cánh hoa này phát ra giờ đang chuyển sang màu tím, có nghĩa là linh lực trong đó không còn bao nhiêu, không làm gì được.
Theo quan sát của cô, linh lực ở thế giới này rất mỏng, nếu không cần thiết thì cô cũng không thể lãng phí nguồn sức mạnh ít ỏi này.
Lúc này đã đến mùa cày xuân, những thanh niên trí thức đã dậy sớm để đi làm.
Diệp Ngưng Dao không thể thích nghi được với nhịp sống này bởi vì cô vốn là người có thói quen ngủ cho đến khi mặt trời mọc.
Bữa sáng cô chỉ ăn quả trứng luộc mà Mạc Tiểu Thanh cho mình trước đó, mùi vị của nó rất lạ, cô vẫn thích ăn hoa quả tươi hơn, đáng tiếc ở đây không có…
Nhưng không ăn thì sẽ đói bụng, cuối cùng Diệp Ngưng Dao chỉ có thể thỏa hiệp với thực tế.
Hôm nay đội sản xuất sắp xếp cho cô công việc là xây lại chuồng heo.
Chuồng heo nằm trong mảnh sân đổ nát ở cuối thôn, cô cầm dụng cụ trong tay, nhìn con heo nái bẩn thỉu bên trong tầm năm giây, sau đó khẽ thở dài một hơi.
“Bọn họ chỉ để tao tới đây xây lại chuồng cho mày, sẽ không đụng vào mày đâu.”
Heo mẹ già “r.ên r.ỉ” hai tiếng coi như đáp lại cô, sau đó xoay người rời đi, dáng vẻ rất có kỉ luật.
Diệp Ngưng Dao cũng biết cách xây tường, khi cô ngồi xổm xuống và xây được một nửa chuồng lợn thì một giọng nam lạnh lùng truyền đến từ phía sau: “Dao Dao, chúng ta nói chuyện chút đi.”
Diệp Ngưng Dao chỉ quay đầu lại nhìn, thấy Giang Hoài đang đứng nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt, buông dụng cụ trong tay rồi đứng lên, nói: “Phiền anh gọi tôi là thanh niên trí thức Diệp, chúng ta không quen thân đến nỗi gọi tên thân mật đâu.”
“…”

Giang Hoài cảm thấy Diệp Ngưng Dao đang tức giận với mình, vì vậy hắn chỉ có thể dịu giọng đáp: “Được, thanh niên trí thức Diệp, em đi với tôi một lát.”

Hai người lần lượt đến một khu rừng bên ngoài có bức tường bao quanh, xung quanh là những cành cây khô, nhìn kĩ mới thấy những chồi non sắp nhú ở trên cây.
Vừa dừng lại, hắn đã không thể chờ đợi mà thốt ra những lời phải kìm nén cả đêm qua: “Em cứ vậy mà tự ý xuống nông thôn sao, có từng cân nhắc tới suy nghĩ của cô chú hay không?”
Khuôn mặt đẹp trai của Giang Hoài hoàn toàn không có dáng vẻ vui mừng sau khi gặp lại người thương sau bao ngày xa cách.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 7



“Tôi chỉ hưởng ứng lời kêu gọi của Quốc gia mà thôi, cha mẹ cũng rất ủng hộ tôi.” Khóe miệng của Diệp Ngưng Dao khẽ cong lên, cố ý giễu cợt: “Đừng nói là anh tưởng tôi tới đây là vì anh đấy nhé! Hay là anh có chuyện gì không muốn tôi biết?”

Trước đó nam chính chỉ viết trong thư là muốn cùng nguyên chủ hủy hôn và chia tay, cũng không nhắc đến chuyện hắn ta có tình mới, cho nên nguyên chủ mới giấu người trong nhà đuổi đến thôn Đại Oa để tìm hiểu nguyên do. Tại sao người đàn ông này lại có thể thay lòng đổi dạ nhanh đến như vậy.

Kết quả cô ấy liền cứ vậy mà mất ở đây.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, không ai chú ý tới cách đó không xa có một người đàn ông đang khom người nhặt củi, cũng nghe được toàn bộ lời nói của hai người.

Giang Hoài vô thức nắm chặt tay, nhà họ Diệp đã nuôi nấng hắn rất tốt, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy áp lực, cảm giác cứ như bị một hòn đá lớn đè lên tim, khiến hắn phải khó thở.

“Cô chú có biết chuyện em xuống nông thôn không?”

“Anh nghĩ sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Ngưng Dao khẽ đanh lại, không trả lời mà hỏi ngược lại hắn. Người lưu luyến Giang Hoài là nguyên chủ chứ không phải cô, vì vậy ngày mai cô định sẽ viết thư thông báo cho nhà họ Diệp chuyện hai người đã chia tay.

“…” Giang Hoài mím chặt môi, lúc này hắn mới phát hiện cô gái trước mặt hình như khác với trước, liền hùng hồn nói: “Trước kia em đã đồng ý với anh là tạm thời sẽ không nói cho bọn họ biết mà.”

Lúc trước cô rất dịu dàng, mỗi lần cười rộ lên đều để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh, khiến người khác phải xiêu lòng.

Nếu không phải…

Có lẽ sau này bọn họ sẽ là một đôi vợ chồng ()tương kính như tân.

)Kính trọng nhau như khách.

Hắn biết Diệp Ngưng Dao thích mình như thế nào, bởi vì biết nên hắn mới muốn tạm thời trốn đi để xác định rõ tình cảm của mình.

Nhưng bây giờ mọi thứ không thể quay ngược lại như xưa nữa, hắn chỉ có thể bước tiếp với cảm giác tội lỗi.

Diệp Ngưng Dao tức giận đến nỗi bật cười trước sự vô sỉ của Giang Hoài: “Con người sẽ thay đổi dần theo thời gian. Tôi đến đây là vì hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc, không liên quan gì đến anh. Với lại tiện thể báo cho anh biết, tôi đồng ý chia tay, về sau chúng ta cứ xem nhau như người xa lạ đi.”

Bây giờ cô đã chiếm giữ cơ thể của nguyên chủ, cho nên cô có nghĩa vụ phải giúp cô ấy hoàn thành được tâm nguyên cuối cùng.

Để phản ánh sự độc ác của nữ phụ, tác giả quyển sách này đã miêu tả như sau: Trước khi chết nguyên chủ vẫn nhớ nhung nam chính, cuối cùng quay sang nguyền rủa nam nữ chính có ngày sẽ trở mặt thành thù và chết không yên ổn.

Tuy rằng Diệp Ngưng Dao cảm thấy tâm nguyện của nguyên chủ hơi trẻ con nhưng cô vẫn có thể giúp cô ấy thực hiện được.

Thôn Đại Oa là địa bàn của nữ chính, cho dù bây giờ cô có vạch trần chuyện tình vụng trộm của hai người bọn họ cũng sẽ không ai tin lời một người ngoài như cô.

Tốt hơn hết là bây giờ cứ để mặc bọn họ, tương lai còn dài, quả báo sẽ đến sớm thôi.

Giang Hoài không ngờ cô lại dễ dàng đồng ý chia tay như vậy, hắn cảm thấy đầu mình như bị ong đốt, cảm giác choáng váng tê dại mãi vẫn không dứt.

Tự động bỏ qua tia đau đớn kia, hắn im lặng một lúc, thái độ dịu lại, nói: “Hai ta không làm vợ chồng thì vẫn có thể làm anh em mà.”

“Anh cảm thấy chúng ta có thể làm anh em à?” Diệp Ngưng Dao cười châm biếm, đáy mắt toàn là giễu cợt: “Nếu cha mẹ mà biết lí do chúng ta hủy bỏ hôn ước, anh cảm thấy bọn họ sẽ còn nhận người con nuôi này sao?”

“Em có ý gì?” Giang Hoài nghe vậy tim đập thình thịch liên hồi, chẳng lẽ cô sớm đã biết chuyện rồi ư?

“Ý trên mặt chữ thôi.” Diệp Ngưng Dao lười đôi co với hắn, nếu trước mắt bọn họ không tới khiêu khích cô thì cô cũng sẽ không đụng vào họ,còn nếu cứ một hai sấn đến gần vậy cũng đừng trách cô.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 8



“Cha mẹ tôi ở bên kia, phiền anh sau này đừng liên lạc với bọn họ nữa, như vậy đều tốt cho mọi người.”

Diệp Ngưng Dao hống hách như vậy làm cho hắn không thoải mái, nhưng cô như vậy lại càng hoạt bát và sáng sủa hơn trước, Giang Hoài nghĩ đến đây liền không khỏi lắc đầu.

Thấy thái độ kiên quyết của cô, trong lòng hắn hiện lên một tia cay đắng không dễ nhận ra: “Được, anh đồng ý với em.”

Gió tháng ba xào xạc thổi qua khiến Diệp Ngưng Dao phải kéo cao cổ áo lên, sau khi nhìn Giang Hoài rời đi, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nào đó ở trong rừng, sau đó cao giọng hô: “Nghe lén lâu như vậy rồi, hình như anh nên đi ra rồi thì phải?”

Lúc này Phó Thập Đông chậm rãi đi ra từ sau một thân cây, anh ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tôi không cố ý.”

Vừa thấy đối phương, khóe miệng Diệp Ngưng Dao khẽ cong lên, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng, không có bất kì hoảng loạn nào sau khi bị phát hiện nói dối: “Chúng ta thật có duyên, vậy mà lại gặp nhau ở đây.”

Hôm nay cô không đeo khăn quàng đỏ, bây giờ khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, làn da của cô trắng như phát sáng, khiến người ta phải lóa mắt. Tim của Phó Thập Đông vô thức đập nhanh một nhịp, không dám nhìn lại lần nữa.

Cuối cùng không định nán lại lâu, anh nhặt sọt củi dưới đất đeo lên lưng, trước khi đi còn không quên giải thích thêm lần nữa: “Vừa rồi…tôi chỉ nhặt củi ở đây thôi.”

“Anh có nghe được cũng không sao.” Diệp Ngưng Dao thấy anh xấu hổ liền buồn cười, thậm chí cười càng lúc càng tươi hơn: “Nếu bên ngoài nghe được tin đồn gì về tôi, tôi sẽ tìm anh tính sổ.”

“Tôi sẽ không lo chuyện bao đồng.”

“Vậy anh phải hứa với tôi, nếu trong thôn đồn thổi tin gì…anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Diệp Ngưng Dao vươn bàn tay nhỏ ra quơ qua quơ lại trước mặt anh.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu cô làm chuyện mặt dày như vậy, nhưng cô cũng hết cách rồi.

“Chịu trách nhiệm gì cơ?” Phó Thập Đông nhìn bàn tay trắng nõn của cô, lặng lẽ đem bàn tay đầy vết chai sần nhét vào sâu trong túi quần.

“Đương nhiên là phải chịu trách nhiệm cưới tôi rồi.” Diệp Ngưng Dao không để ý đến động tác nhỏ của anh, đôi mắt hạnh ngập nước của cô khẽ nhấp nháy vài lần.

“Thật ra tôi là một người yêu ghét rõ ràng, tuyệt đối sẽ không có chuyện vương vấn người cũ đâu, anh có thể yên tâm.”

“…” Phó Thập Đông im lặng không đáp, vờ như không nghe thấy, bước nhanh rời khỏi chỗ thị phi này.

Trước đó đã có vị hôn phu còn nói thích mình? Đúng là trùm nói dối.

Xem ra cô gái thành phố này bị bệnh không nhẹ đâu!

Nhìn anh vội vàng rời đi, Diệp Ngưng Dao khẽ cắn răng, không khỏi tự hỏi hình như mị lực của mình đã mất hết khi xuống dưới trần gian thì phải?!

Nếu không sao anh không phản ứng gì mà lại bỏ chạy như thế?

Cô nói chuyện cũng chân thành lắm mà?

Nghĩ mãi không ra, Diệp Ngưng Dao quyết định học hỏi người khác.

Trở lại nơi ở của thanh niên trí thức, cô kéo Mạc Tiểu Thanh đến chỗ không người rồi hỏi ra nghi vấn của mình.

“Đàn ông ở đây thích kiểu phụ nữ như thế nào?”

Mạc Tiểu Thanh còn tưởng cô muốn hỏi mấy nam thanh niên trí thức ở đây, trong mắt lập tức bùng lên ngọn lửa buôn dưa: “Sao thế? Cô nhìn trúng thanh niên trí thức ở chỗ chúng ta hả? Chỉ là tôi phải cảnh cáo cô trước, ngàn vạn lần không thể thích nhóm trưởng Giang, hắn là đối tượng của hoa khôi thôn này, là người đã có chủ rồi.”

“Cô nói Giang Hoài ấy hả? Tôi không thích anh ta.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Mạc Tiểu Thanh khoa trương vỗ vỗ ngực, lại bổ sung thêm một câu: “Cô đừng có dại mà đi trêu chọc bọn họ.”

Diệp Ngưng Dao có thể cảm nhận được ý tốt của đối phương, vì vậy liền gật đầu đáp: “Được, tôi biết rồi.”

Lúc này, trong sân truyền đến một trận tiếng cười, Mạc Tiểu Thanh thuận theo âm thanh nhìn sang, trong mắt lộ ra một tia chán ghét: “Đúng là vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền, đối tượng của nhóm trưởng Giang tới kìa.”

Diệp Ngưng Dao quay đầu nhìn qua, liền thấy một cô gái mặc váy xanh nổi bật đang đứng trong đám đông.
 
Thập Niên 70: Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Vai Ác
Chương 9



Khuôn mặt trái xoan trắng trẻo với đôi mắt phượng quyến rũ khó tả.

Thì ra nữ chính trong sách trông như thế này? Diệp Ngưng Dao không nghĩ rằng cô ta có thể so sánh được với nguyên chủ.

Ngay cả khi nữ chính là một người xuyên việt thì cũng vẫn như vậy.

Có lẽ là vì hoa nhà không thơm bằng hoa dại chăng?

Cho nên Giang Hoài kia mới lén lén lút lút cùng nữ chính trong sách qua lại sau lưng nguyên chủ?

Thấy Diệp Ngưng Dao ngây người nhìn chằm chằm, Mộc Tiểu Thanh kéo tay áo cô rồi nói: “Đừng để bị lừa bởi vẻ ngoài của cô ta, nhìn vậy chứ lòng dạ đen tối lắm đấy.”

Diệp Ngưng Dao nhướng mày, trong sách không viết Mạc Tiểu Thanh cùng nam nữ chính có mâu thuẫn gì, chỉ là trực giác nói cho cô biết chắc chắn ở giữa đã phát sinh chuyện gì đó.

“Tôi biết rồi.” Cô quay đầu nhìn Mạc Tiểu Thanh, nghiêm túc hỏi: “Cô còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc đàn ông thích kiểu người khác giới như thế nào nữa đấy?”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động theo đuổi đàn ông trong suốt ba ngàn năm qua, đã thế anh còn là một người phàm. Nhưng phản ứng của Phó Thập Đông làm cô thấy hoang mang khó tả, chả lẽ cô đã hành động quá khích sao?

Trước kia những thần tiên theo đuổi cô đều sử dụng kịch bản này mà? Hay là sai ở khúc nào rồi nhỉ?

Có khi đàn ông trên thiên giới khác với người phàm cũng nên?

Mạc Tiểu Thanh nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, ngạc nhiên nói: “Dĩ nhiên bọn họ thích cô gái xinh đẹp như cô rồi! Làm gì có người đàn ông nào có thể cưỡng lại sự quyến rũ của cô đâu.”

“Phải không?” Vậy sao anh không có phản ứng gì với cô cả?

“Đương nhiên, trừ khi người đó bị mù, bằng không sao lại không nhìn ra mỹ nữ như vậy.” Mạc Tiểu Thanh giơ tay nâng cằm của cô, cười nói với vẻ trêu chọc.

“…” Trong lòng Diệp Ngưng Dao hơi trầm xuống, không khỏi than thở: “Ánh mắt của anh ấy có vẻ không tệ, nhưng hình như tai có vấn đề.”

”Rốt cuộc là cô thích ai vậy?”

Mạc Tiểu Thanh đặc biệt hứng thú với đời sống tình cảm của cô.

Nếu chỉ trong vòng một ngày có thể thành công chiếm được trái tim mỹ nữ, vậy đối phương nhất định là người có năng lực.

“Trả lời thêm một câu này nữa tôi sẽ nói cho cô biết người đó là ai.” Diệp Ngưng Dao cười ranh mãnh, giả bộ thần bí.

“Được, cô muốn biết gì thì cứ hỏi đi.”

“Cô biết trong đội chúng ta có việc gì nhẹ nhàng nhất không?” Trải qua công việc xây chuồng lợn hôm qua, Diệp Ngưng Dao nhận ra sâu sắc là cơ thể nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể làm những công việc nặng nhọc, nếu cô có thể khôi phục được pháp lực thì tốt rồi!

“Có thì có đấy, chỉ là không tới phiên chúng ta thôi.” Mạc Tiểu Thanh thu hồi nụ cười trên mặt, lại ngước mắt lên nhìn Mạnh Nghênh Oánh: “Nghe nói kế toán Triệu trong thôn sắp về hưu, hơn nữa bây giờ đang có vài người nhìn chằm chằm vào chỗ trống đó, trong đó có hoa khôi thôn chúng ta.”

“Vậy à?” Ngón tay Diệp Ngưng Dao nhẹ nhàng chạm vào cằm, cô đang cố nhớ lại xem trong sách có đoạn này hay không, nếu mình tranh giành công việc cùng nữ chính thì phần thắng là nhiều hay ít nhỉ?

Bên kia, Giang Hoài đi vào cổng kí túc xá của nữ thanh niên trí thức, lạnh lùng đi tới trước mặt Mạnh Nghênh Oánh hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Đến nhìn anh thôi mà, sao vẻ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?” Mạnh Nghênh Oánh không để ý đến người xung quanh mà đưa tay ra nắm góc áo của hắn, nốt ruồi hình giọt lệ dưới đôi mắt phượng trông đặc biệt bắt mắt, lộ ra vẻ mê người.

“Tốt nhất là lần sau đừng tới đây tìm anh nữa, ảnh hưởng không tốt.” Giang Hoài ngước mắt lên, vô ý thức nhìn chung quanh như đang tìm kiếm cái gì, khi nhìn thấy bóng người xinh đẹp cách đó không xa, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng, cơ thể cũng căng thẳng đến nỗi cứng đờ.

“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Mạnh Nghênh Oánh nhìn thấy phản ứng của hắn ở trong mắt, trong lòng ngập tràn lửa giận, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

“Không có gì, nếu em có gì muốn nói thì vào phòng trước đã.”
 
Back
Top Bottom