Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ

Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 140



Vừa nghe tin có người rơi xuống nước, mọi người trên đồng đều không còn tâm trí làm việc. Thời đại này ít có hoạt động giải trí, sở thích lớn nhất của mọi người là nghe chuyện phiếm và tin đồn.

Thím Lan Hoa vứt đống cỏ trong tay, chạy thẳng ra bờ sông.

Bên kia, Ngụy Như Lan cũng hành động tương tự, thấy Thẩm Nhược Kiều còn đứng ngơ ngẩn tay nắm đống cỏ, cô ta thúc giục: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, mau ra xem đi! Cũng sắp xong cánh đồng rồi, lát nữa quay lại nhổ tiếp cũng được.”

Cỏ thì lúc nào nhổ chả được, nhưng ăn dưa thì không phải lúc nào cũng có.

Lúc này Thẩm Nhược Kiều mới bừng tỉnh, cô vứt đống cỏ trong tay, cầm bình nước quân dụng gần đó rồi nhanh chân theo bước của Ngụy Như Lan.

Ngụy Như Lan nói: “Ôi, nghe nói người rơi xuống nước là trí thức Khương, cứ điểm thanh niên trí thức của chúng ta chỉ có một người họ Khương thôi đúng không? Sao cô ta lại bất cẩn như vậy chứ!”

Nội dung lời nói có vẻ tiếc nuối, nhưng trên mặt Ngụy Như Lan lại rõ ràng có chút hả hê.

Thôn Vân Khê chỉ có một con sông vừa vừa, nước cũng không quá sâu, giờ lại có nhiều người phát hiện ra có người rơi xuống nước, khả năng chín mươi chín phần trăm là Khương Vân Giảo sẽ không sao.

Nhưng hiếm có cơ hội thấy Khương Vân Giảo gặp rắc rối, là tình địch, làm sao Ngụy Như Lan không có chút hả hê chứ.

Thẩm Nhược Kiều vừa nghe người rơi xuống là Khương Vân Giảo, cô ngẩn người một chút, vì nghĩ rằng đây có thể là một trong những cách Khương Vân Giảo cố tình để ăn vạ Nhiếp Vân Xuyên.

Cũng may là Nhiếp Vân Xuyên đã biết trước một phần tương lai qua giấc mơ tiên tri, nếu không với tính cách của anh ta, chắc chắn sẽ hết sức cứu người khi thấy có người rơi xuống nước.

Trong thực tế, có lẽ Nhiếp Vân Xuyên sẽ không ra tay.

Cô nhìn thoáng qua Ngụy Như Lan, cô gái ngây thơ này hoàn toàn không biết rằng mình đang bị lợi dụng, Thẩm Nhược Kiều nói: “Tôi nhớ hôm nay tổ một có nhiệm vụ là phụ nữ chọn những viên đá cuội trơn láng bên sông, đàn ông chịu trách nhiệm vác đá đã chọn về để lát đường. Đồng chí Nhiếp là một trong những người chịu trách nhiệm vác đá đó.”

Hiển nhiên Khương Vân Giảo là người phụ trách chọn đá cuội.

Ngụy Như Lan cũng không phải ngốc đến vậy, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời nói của Thẩm Nhược Kiều, vẻ mặt hả hê trên khuôn mặt cô ta lập tức đông cứng lại, liền nhanh chân chạy nhanh hơn.

Chỉ trong chớp mắt, cô ta đã chạy vọt qua cả mấy thím có thể lực tốt.

Thẩm Nhược Kiều: …

Quả nhiên, tiềm năng của con người là vô hạn.

Thẩm Nhược Kiều cũng tăng tốc vài phần, khi cô đến bờ sông, Khương Vân Giảo đã được cứu lên bờ, xung quanh đông nghịt người đứng xem, Thẩm Nhược Kiều không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Tuy nhiên, cô vẫn nhanh chóng nhìn thấy Nhiếp Vân Xuyên đứng ở vòng ngoài, dáng cao gầy nổi bật, không xa anh ta là Ngụy Như Lan.

Áo của Nhiếp Vân Xuyên ướt đẫm, rõ ràng là vừa xuống nước.

Thẩm Nhược Kiều lập tức nhíu mày, không phải chứ, rõ ràng Nhiếp Vân Xuyên biết Khương Vân Giảo có ý đồ xấu mà vẫn đi cứu cô ta sao?

Nếu cô không nhớ nhầm, Khương Vân Giảo biết bơi, mà còn bơi rất giỏi.

Ở đời này Khương Vân Giảo xuống nông thôn, có thể thuê được phòng chính là vì trước khi đi, cô ta đã cứu một bé gái không may rơi xuống sông ở ngoại ô thành phố. Cô bé đó là con gái của lãnh đạo nhà máy chế biến thịt.

Khương Vân Giảo dựa vào khả năng biết trước tương lai, lần đầu tiên chiếm lấy cơ hội của người khác, chờ sẵn ở đó và lập tức nhảy xuống cứu khi thấy cô bé rơi xuống nước.

Vì thế, cô ta nhận được không ít tiền và đồ vật từ lãnh đạo nhà máy.

Giấc mơ tiên tri của Nhiếp Vân Xuyên chỉ cho anh ta biết những việc Khương Vân Giảo sẽ làm, nhưng có lẽ anh ta không rõ liệu cô ta có biết bơi hay không?
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 141



Thẩm Nhược Kiều tiến lại gần, nghe thấy Nhiếp Vân Xuyên giải thích với giọng không nhỏ: “Tôi cứu là Vương Nhị Ngưu, thậm chí còn không chạm vào tà áo của trí thức Khương.”

Ngụy Như Lan thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Nhược Kiều cũng nhẹ cả người.

Nhiều người xung quanh tưởng rằng Nhiếp Vân Xuyên đã cứu Khương Vân Giảo, giờ mới ngộ ra, và rồi lại nảy sinh thêm câu hỏi: “Vậy sao Vương Nhị Ngưu cũng rơi xuống nước?”

Nhiếp Vân Xuyên lười giải thích thêm, chỉ nói: “Tôi về thay đồ trước”, rồi quay lưng bước nhanh rời đi.

Ngụy Như Lan cũng muốn rời đi nhưng lại bị mấy thím chặn lại: “Này, trí thức Nguỵ, cô với Nhiếp Vân Xuyên là sao đây? Chúng tôi hỏi cậu ta không trả lời, sao cô hỏi thì lại giải thích?”

Một thím khác cũng hỏi đầy ẩn ý: “Hai người chẳng phải là…”

Thẩm Nhược Kiều nhanh chóng bước lên, nói: “Có lẽ đồng chí Nhiếp thấy nhiều người tò mò quá nên muốn giải thích để tránh làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trí thức Khương. Anh ta nói lớn như vậy, ai cũng nghe thấy.”

Các thím suy nghĩ một chút, nếu Nhiếp Vân Xuyên có tình ý với Ngụy Như Lan thì đâu cần đợi đến bây giờ. Hơn nữa, họ đứng cách nhau những hai mét, chẳng có gì mờ ám cả.

Chắc là Nhiếp Vân Xuyên chỉ thấy phiền vì bị hỏi quá nhiều thôi.

Ngay lập tức, mọi người không còn quan tâm đến Ngụy Như Lan nữa, mà chuyển sang chen chúc về phía nơi Khương Vân Giảo đang ở.

Theo sau hai thím có sức mạnh, Thẩm Nhược Kiều và Ngụy Như Lan cũng chen vào được bên trong.

Trên bãi cát bên sông, hai người được bao quanh là Vương Nhị Ngưu mặt đầy mụn rỗ, Khương Vân Giảo sắc mặt tái nhợt.

Hôm nay, Khương Vân Giảo mặc chiếc áo sơ mi họa tiết hoa nhỏ sợi tổng hợp, bám chặt vào người vì ướt sũng. May mắn là cô ta mặc áo lót kiểu cũ bên trong, nên không quá hở hang.

Dù vậy, cảnh tượng này cũng khiến nhiều người dân xì xầm.

“Nghe nói là Nhị Ngưu cứu trí thức Khương đấy, tay cậu ta còn đưa vào trong áo cô ấy nữa, ha ha.”

“Thật á? Thật á?”

“Tất nhiên là thật rồi, trí thức Khương giãy giụa dữ lắm, còn hỏi tại sao lại là cậu ta, đến mức bật cả một cái nút áo. Cô ấy còn đạp Nhị Ngưu xuống sông một lần nữa.”

“Nếu không phải Nhiếp Vân Xuyên đứng gần và lại xuống cứu Nhị Ngưu, chắc nhà Thiết Đản lại mất thêm một đứa con trai rồi.”

Trên bãi cát, một ông cụ hơn năm mươi đang ấn n.g.ự.c Vương Nhị Ngưu để ép nước ra khỏi bụng, còn một cô bé khoảng mười hai, mười ba tuổi thì đang ấn n.g.ự.c Khương Vân Giảo.

Ông cụ lớn tiếng nói: “Mọi người đứng xa ra một chút, tụ tập thế này thì làm sao họ thở được!”

Những người xung quanh lập tức lùi ra xa.

Thẩm Nhược Kiều hỏi thím Lan Hoa bên cạnh: “Người đang cấp cứu là ai vậy?”

Thím Lan Hoa đáp: “Là ông Vương Lão Cửu, thầy thuốc của thôn, và cháu gái ông ấy là Vương Tiểu Nhu. Ông Vương từng làm bác sĩ ở bệnh viện trung y trên huyện, tay nghề giỏi lắm đấy! Nếu không phải vì ngã gãy tay, để lại di chứng, ông ấy cũng chưa về thôn dưỡng già sớm vậy đâu.”

Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên, đây chính là ông Vương có y thuật cao minh và cháu gái ông ta, Vương Tiểu Nhu sao?

Trong cốt truyện gốc, trước khi Khương Vân Giảo sống lại, Vương Tiểu Nhu là vợ của em trai cô, Thẩm Tắc An.

Nhưng sau khi Khương Vân Giảo sống lại, cuộc hôn nhân này đã bị cô ta phá đám.

Thẩm Nhược Kiều nhìn chăm chú vào Vương Tiểu Nhu, cô gái rất có khả năng sẽ trở thành em dâu tương lai của cô!

Cô bé có ngũ quan xinh xắn, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, dù còn nhỏ nhưng thao tác cấp cứu rất thuần thục và chính xác.

Chẳng bao lâu sau, Khương Vân Giảo phun ra một ngụm nước và dần tỉnh lại.

Phát hiện có hai bàn tay đặt trên n.g.ự.c mình, cô ta chưa kịp nhìn rõ đó là ai đã thô bạo đẩy mạnh người đó ra.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 142



Trong suy nghĩ của cô ta, Nhiếp Vân Xuyên đứng gần nhất nhưng lại không hề cứu cô ta khi thấy cô ta vùng vẫy trong nước, chắc chắn anh ta sẽ không muốn làm cấp cứu cho cô ta.

Và người nhảy xuống cứu cô ta là Vương Nhị Ngưu, với gương mặt đầy mụn rỗ vô cùng ghê tởm, hành động thừa cơ sờ n.g.ự.c và m.ô.n.g của cô ta lại càng kinh tởm.

Khương Vân Giảo rất sợ người làm cấp cứu cho mình là Vương Nhị Ngưu, nên cú đẩy này dùng toàn bộ sức lực.

Vương Tiểu Nhu không kịp đề phòng, bị đẩy ngã ngồi xuống bãi cát.

May mà thím giúp kéo Khương Vân Giảo lên bờ đã tránh chỗ có nhiều đá, nên Vương Tiểu Nhu ngã xuống không bị thương, chỉ là m.ô.n.g có hơi đau một chút.

Mặt mày Vương Tiểu Nhu tức giận, cô bé phủi bụi, đứng lên, chống nạnh quát lớn: “Giỏi lắm, trí thức Khương, vừa tỉnh dậy đã đẩy tôi, đúng là kẻ vô ơn!”

Dù tên là “Nhu” (mềm mại), nhưng cô bé Vương Tiểu Nhu lại là một cô nhóc ương bướng, tính cách rất mạnh mẽ và nóng nảy.

Lý do là vì cha mẹ của cô bé mất sớm, từ nhỏ đã sống cùng ông nội, nếu tính cách không mạnh mẽ một chút thì dễ bị bắt nạt.

Một thím bên cạnh nói: “Chẳng phải là kẻ vô ơn hay sao? Tôi nhìn thấy rõ ràng, cái cô trí thức Khương này còn đạp Nhị Ngưu, người cứu cô ấy xuống sông nữa! Thật là không có lương tâm!”

Mặc dù Vương Nhị Ngưu là một tay ăn chơi lêu lổng nổi tiếng trong thôn, suốt ngày nhàn rỗi, không lo làm ăn, lại còn hay ăn cắp vặt, nhưng dù sao anh ta cũng là con cháu trong thôn, nên bà con ít nhiều cũng có chút họ hàng.

Ví dụ như người vừa lên tiếng chính là thím họ của Vương Nhị Ngưu.

Khương Vân Giảo không ngờ, vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với lời buộc tội từ Vương Tiểu Nhu và thím họ nhà họ Vương.

Mặt cô ta tái nhợt, tay che phần áo bị rơi một chiếc cúc, lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh ta là một kẻ xấu. Lúc ở dưới sông, vì quá sợ hãi nên tôi mới vô tình đạp phải đồng chí Vương Nhị Ngưu…”

Cô ta làm ra vẻ đáng thương vô cùng.

Khương Vân Giảo không muốn cho người khác biết cô ta đã bị Vương Nhị Ngưu sờ n.g.ự.c và mông, nếu không danh tiếng của cô ta sẽ tan nát.

Chuyện cô ta đã đạp Vương Nhị Ngưu trở lại sông khi anh ta vừa đưa cô ta lên bờ, cô ta cũng nhất quyết khẳng định đó là vô tình, nếu không sẽ bị coi là cố ý mưu sát.

Khương Vân Giảo chỉ có thể khóc, nước mắt rơi như mưa.

Mỹ nhân rơi lệ, không ít chàng trai nhìn thấy liền động lòng thương.

“Tiểu Nhu, thôi đi, trí thức Khương cũng đâu có cố ý.”

“Người tốt như trí thức Khương, sao có thể cố ý đạp người chứ? Chắc chắn là không cẩn thận thôi.”

Khương Vân Giảo vừa khóc vừa nhìn quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Nhiếp Vân Xuyên.

Ngược lại, cô ta lại nhìn thấy Thẩm Nhược Kiều và Ngụy Như Lan đang đứng xem kịch.

Khương Vân Giảo cứng đờ người, nhưng ngay sau đó lại khóc càng thảm thiết hơn, cố gắng đứng dậy rồi “bịch” một tiếng, quỳ xuống trước mặt Vương Tiểu Nhu.

Thế là Vương Tiểu Nhu không còn cách nào tính toán chuyện cô ta vừa rồi đẩy mình.

Vương Tiểu Nhu khó chịu nói: “Đừng có diễn trò với tôi, tôi không chịu nổi đâu!”

Lúc này, Vương Nhị Ngưu cũng vừa tỉnh lại.

Thím Thôi vừa tới liền kêu khóc thảm thiết: “Con ơi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con như vừa đi qua một vòng cửa tử vậy! Vì cứu cái cô lòng dạ đen tối Khương Vân Giảo này, suýt nữa thì mất mạng rồi!”

Mặt Khương Vân Giảo tái nhợt. Cô ta biết, đối diện với thím Thôi và Vương Nhị Ngưu, những người có tiếng lươn lẹo trong thôn, lần này cô ta khó thoát được.

Quỳ gối cũng vô ích.

Khương Vân Giảo cắn răng nói: “Xin lỗi, tại tôi không cẩn thận đạp một cái nên mới khiến anh Nhị Ngưu rơi xuống nước, tôi nguyện ý bồi thường.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 143



Vương Nhị Ngưu vừa tỉnh táo lại liền nói ngay: “Tôi đã cứu cô, cô còn hại tôi, giờ muốn bồi thường chút tiền cho xong à? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu!”

Thím Thôi nhìn thấy ánh mắt của con trai mình vừa tỉnh dậy đã dán chặt vào cơ thể của Khương Vân Giảo, người mặc chiếc áo ướt dính sát, biết ngay anh ta có ý đồ gì.

Với danh tiếng của Vương Nhị Ngưu và hoàn cảnh nghèo khó của gia đình anh ta, đừng nói đến việc cưới được cô gái tử tế ở các thôn xung quanh.

Ngay cả những góa phụ cũng không thèm để ý đến anh ta.

Nhưng một thanh niên trí thức nữ xa quê, trong thôn không có nơi nương tựa… thì lại có thể suy nghĩ tới.

Khương Vân Giảo này không phải là người lý tưởng nhất, cô ta khôn ngoan và có vẻ không dễ dàng nghe lời.

Không giống như trí thức Đồng, người hiền lành, dễ kiểm soát.

Nhưng trí thức Đồng có ông bác làm phó xưởng trưởng nhà máy cơ khí nông nghiệp trên huyện, nên nhà họ Thôi không thể có ý đồ gì.

Vì thế, thím Thôi lại nhắm vào trí thức Thẩm, người xinh đẹp, có tiền.

Nhưng còn chưa kịp hành động thì đã xảy ra sự việc hôm nay.

Vả lại, thím Thôi nghe nói trí thức Thẩm cũng có gia thế không nhỏ, nếu không đội trưởng cũng không chăm sóc và khách sáo cô như vậy.

Cuối cùng, chỉ có trí thức Khương là người ít bối cảnh nhất trong ba thanh niên trí thức nữ mới đến, lại còn có khá nhiều tiền và phiếu.

Thím Thôi nhìn chằm chằm Khương Vân Giảo, nói: “Con trai tôi liều mạng cứu cô, cô phải gả cho nó! Nếu không, chuyện này chưa xong đâu, tôi sẽ đến đồn công an tố cáo cô cố ý hại người!”

Thím Thôi không dám tới đồn công an, bởi Vương Nhị Ngưu cũng không phải là người trong sạch, nhưng cứ nói miệng thì chẳng hại gì.

Thẩm Nhược Kiều kéo Ngụy Như Lan, nói: “Đi thôi, về làm việc nào.”

Những gì tiếp theo cô không muốn nhìn nữa.

Khương Vân Giảo quyết tâm muốn lấy được người có địa vị, sống cuộc sống tốt đẹp, sao có thể chịu cưới một kẻ như Vương Nhị Ngưu?

Dù có đồng ý, cùng lắm cũng chỉ là kế sách tạm thời.

Tất nhiên, Vương Nhị Ngưu cũng chẳng phải là người tốt, trong cốt truyện gốc, chính gia đình anh ta đã hợp mưu chuốc thuốc Đồng Viên Viên, suýt nữa hủy hoại cuộc đời cô ta.

Thẩm Nhược Kiều không có ý định tham dự vào, để nữ chính và gia đình Vương Nhị Ngưu đấu nhau là được.

Ngụy Như Lan chưa hiểu tại sao Thẩm Nhược Kiều lại kéo cô ta đi, liền nói: “Kịch chưa xem xong mà, sao lại đi rồi?”

Thẩm Nhược Kiều ghé tai Ngụy Như Lan, thì thầm: “Cô có tin không, nếu cứ tiếp tục xem, trong vài ngày tới, Khương Vân Giảo sẽ tìm cách để cô và Vương Nhị Ngưu lăn vào đống rơm, rồi để nhiều người nhìn thấy?”

Ngụy Như Lan lập tức biến sắc.

Cô ta lấy tay che miệng, mặt đầy kinh ngạc: “Sao, sao có thể?”

Thẩm Nhược Kiều: “Ngay cả Vương Nhị Ngưu cứu cô ta, cô ta còn đạp xuống sông được, vừa nãy còn đẩy Vương Tiểu Nhu ngã, thì có gì là không thể?”

Thẩm Nhược Kiều cũng vì thấy Khương Vân Giảo bị dồn đến đường cùng, sợ cô ta làm điều cực đoan, nên nhắc nhở Ngụy Như Lan, người có phần ngốc nghếch này trước.

Tránh để cô ta không đề phòng mà rơi vào bẫy.

Ngụy Như Lan nghĩ đến việc cô ta từng cãi nhau với Khương Vân Giảo, cô ta lại có cảm tình với đồng chí Nhiếp, người đã từng nhắc đến chuyện cưới hỏi với cô ta. Nếu Khương Vân Giảo biết được chuyện này, có khi thật sự sẽ làm ra chuyện mà Thẩm Nhược Kiều nói.

Ngụy Như Lan không phải là người không biết gì, vội nói: “Tôi, tôi sẽ cẩn thận, gặp cô ta sẽ tránh xa, tuyệt đối không ở một mình.”

Hai người mới đi chưa xa thì thím Lan Hoa đã đuổi theo sau.

Ngụy Như Lan hỏi về diễn biến tiếp theo ở bờ sông.

Thím Lan Hoa chép miệng nói: “Chẳng còn gì hay ho cả, hai cô đi chưa bao lâu, trí thức Khương đã nhắm mắt lại, ngất đi rồi. Không biết là ngất thật hay giả vờ nữa, chậc!”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 144



Sau khi Khương Vân Giảo ngất đi, ông Vương Lão Cửu đã bắt mạch cho cô ta và nói rằng không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt là sẽ ổn.

Vì vậy, Khương Vân Giảo được đưa về cứ điểm thanh niên tri thức, và tổ trưởng thanh niên trí thức nữ Lý Thu Hồng quay lại để chăm sóc cô ta.

Thẩm Nhược Kiều quay về cánh đồng ngô, nhanh chóng hoàn thành công việc còn lại.

Đến khi kết thúc công việc, đội trưởng đến nghiệm thu, cô đã kiếm được 4,5 công điểm.

Thanh niên trí thức Hà Gia Thụ cũng chỉ đạt 4 công điểm cho một ngày.

Sau sự cố ngã xuống nước, hôm nay Khương Vân Kiều cũng chỉ đạt 4 công điểm.

Ngụy Như Lan là người đã xuống nông thôn được một năm, cùng với Địch Thanh Trì đi cắt cỏ lợn, và Đồng Viên Viên ở đội ba, đều đạt 5 công điểm.

Như vậy, dù thành tích 4,5 công điểm của Thẩm Nhược Kiều ở nhóm cuối cùng nhưng không phải là người xếp hạng chót.

Tối nay sẽ nấu thịt thỏ, ngay khi kết thúc công việc, Thẩm Nhược Kiều lập tức lao về cứ điểm của thanh niên trí thức với tốc độ nhanh nhất.

Buổi trưa, Địch Thanh Trì đã làm thịt thỏ và chặt sẵn thành từng miếng, lột da thỏ và đưa cho Thẩm Nhược Kiều, sau này có thể làm mũ hoặc găng tay bằng da thỏ.

Thẩm Nhược Kiều quyết định làm món thỏ kho tàu.

Trước khi về nông thôn, cô đã thu thập nhiều loại gia vị phổ biến ở chợ đen, đủ dùng cho bản thân trong nửa năm đến một năm.

Cách hai phòng, Khương Vân Giảo yếu ớt nằm trên giường, giả vờ bị bệnh.

Cô ta ngửi thấy hương thơm đậm đà của thịt bốc lên từ căn phòng khác ở đầu phía sau nhà chính, mùi thơm còn át cả món thịt khô buổi trưa, khiến cô ta không ngừng nuốt nước miếng.

Cô ta biết đó là con thỏ mà Địch Thanh Trì đã bắt trên núi.

Nhìn Địch Thanh Trì yếu ớt bệnh tật như vậy, không ngờ lại có khả năng này.

Sao chỉ biết chia phần cho Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên mà không có phần của cô ta?

Hừm, đợi khi cô ta lấy được Nhiếp Vân Xuyên, không chỉ thịt thỏ, có khi còn được ăn thịt lợn rừng nữa, vì Nhiếp Vân Xuyên là người giỏi săn b.ắ.n nhất thôn Vân Khê.

Chỉ còn hơn một tháng nữa, Nhiếp Vân Xuyên sẽ được nhà họ Cố giàu có ở Kinh Thành nhận về, khi đó cuộc sống giàu sang sẽ chờ anh ta.

Đây là cơ hội gần nhất để cô ta trở thành phu nhân giàu có, cô ta tuyệt đối không để cơ hội này vuột khỏi tay.

Còn về Vương Nhị Ngưu, người muốn ép cô ta gả cho anh ta nhờ vào ân cứu mạng và chuyện cô ta đã đá anh ta xuống nước?

Con cóc ghẻ mà cũng mơ ăn thịt thiên nga! Nhất định cô ta sẽ không để anh ta toại nguyện.

Khương Vân Giảo nôn nóng nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh hiện tại, đạt được mục đích của mình, nhưng ngửi thấy mùi thơm đậm đà của món thỏ kho mà Thẩm Nhược Kiều nấu, cô ta cảm thấy càng bực bội, không nghĩ ra được gì cả.

Lý Thu Hồng đã nói là tối sẽ mang cơm đến cho cô ta, sao bây giờ vẫn chưa mang?

Nhưng, nhìn vào khẩu phần ăn của sân trước, dù có mang đến cũng chẳng có gì ngon, cũng không đủ no.

Khương Vân Giảo đói đến mức hoa mắt, cô bò dậy khỏi giường, nhưng nhớ rằng mình đã “ngất” và được đưa về đây, nên lại giả vờ yếu ớt vài phần, vịn tường đi ra khỏi phòng, đến trước cửa phòng của Thẩm Nhược Kiều.

Cô ta yếu ớt hỏi: “Đồng chí Thẩm, cô đang nấu món gì ngon thế? Tôi có thể trả tiền để đổi lấy một chút không?”

Khương Vân Giảo biết quan hệ giữa mình và Thẩm Nhược Kiều không tốt, nhưng cô ta thực sự quá đói.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 145



Dù sao giữa cô ta và Thẩm Nhược Kiều cũng chưa hẳn là công khai đối đầu, người ta nói rằng mặt dày mới ăn ngon, vì vậy cô ta vẫn dày mặt đến đây.

Nếu Thẩm Nhược Kiều hoàn toàn không cho, cô ta có thể nói khắp nơi rằng Thẩm Nhược Kiều nấu món ngon nhưng không chịu chia phần cho người hàng xóm ốm yếu.

Nếu Thẩm Nhược Kiều vì thể diện mà cho, thì người không vui sẽ là Thẩm Nhược Kiều.

Nghĩ vậy, Khương Vân Giảo nhìn chằm chằm vào nồi đất đang đậy nắp của Thẩm Nhược Kiều.

Thẩm Nhược Kiều đang thêm củi vào bếp nhỏ.

Thịt thỏ đã được xào thơm, cần hầm khoảng mười phút nữa để chín và ngấm gia vị.

Cô ngước lên, nhìn thấy Khương Vân Giảo giả vờ yếu ớt, đứng tựa vào khung cửa, giọng điềm nhiên nói: “Đây là món mà đồng chí Địch nhờ tôi nấu giúp, tôi không có quyền quyết định, hay là cô đi hỏi đồng chí Địch xem sao?”

Khương Vân Giảo hoàn toàn không hiểu lai lịch của Địch Thanh Trì, ở kiếp trước của cô ta, cứ điểm thanh niên trí thức không có người nào tên là Địch Thanh Trì, thậm chí cái tên này cũng chưa từng nghe đến.

Thêm vào đó, thái độ của Địch Thanh Trì luôn lạnh lùng, giữ khoảng cách xa, lại hay ho và mang vẻ yếu đuối như Tây Thi, khiến Khương Vân Giảo càng không dám chủ động lại gần anh ta.

Khương Vân Giảo không ngờ Thẩm Nhược Kiều lại khôn ngoan như vậy, đẩy thẳng vấn đề sang cho Địch Thanh Trì.

Khương Vân Giảo gượng cười, nhanh chóng nói: “Trưa nay tôi có nghe loáng thoáng, chẳng phải đồng chí Địch nói sẽ chia một phần thịt làm tiền công cho cô sao? Cô có thể chia một chút từ phần của mình cho tôi được không? Chiều nay tôi vừa ngã xuống nước, bác sĩ cũng nói tôi cần bồi bổ…”

Thẩm Nhược Kiều ngạc nhiên nói: “Chẳng phải cô ngất đi và được người ta đưa về đây sao? Bác sĩ nói cô cần bồi bổ lúc nào vậy?”

Khương Vân Giảo: …

Ông Vương chỉ bảo nghỉ ngơi thôi, lúc đó cô ta giả vờ ngất, tất nhiên nghe thấy hết.

Nhưng câu đó chỉ là lời khách sáo, sao Thẩm Nhược Kiều lại cứ bới móc vào những chi tiết nhỏ nhặt thế?

Khương Vân Giảo biết mình không thể lấy được miếng thịt nào từ Thẩm Nhược Kiều.

Cô ta trầm mặt: “Đồng chí Thẩm, cô không muốn chia thịt cho tôi, tôi trả tiền mua hoặc đổi đồ cũng không được, phải không?”

Thẩm Nhược Kiều nhìn cô ta với vẻ khó hiểu: “Đồng chí Khương, tôi và cô không thân thiết, tôi không muốn chia phần thịt ít ỏi của mình cho cô, có gì là quá đáng sao? Sao cô cứ nhắm vào tôi để hỏi vậy, sao không hỏi đồng chí Địch hay đồng chí Đồng ấy? Có phải cô nghĩ tôi dễ bị bắt nạt không?!”

Đúng lúc đó, Đồng Viên Viên vừa mang rau đã rửa xong trở về, nghe thấy vậy liền nói lớn: “Đồng chí Khương! Không phải cô vừa ngã xuống nước và ngất xỉu rồi được đưa về cứ điểm thanh niên trí thức sao? Sao không về phòng nghỉ ngơi đi! Nếu không may để lại tật xấu, chẳng phải sẽ trách ngược lại chúng tôi không chia thịt cho cô sao?”

“Chúng tôi có thịt tại sao phải chia cho cô, Nhược Kiều là cha cô, hay tôi là mẹ cô sao!”

Nói xong, Đồng Viên Viên bước qua người Khương Vân Giảo, còn cố ý giẫm lên chân cô ta: “Ôi trời, xin lỗi nhé, tôi không ngờ có người mắt mù như vậy, cố tình đứng chặn ngay trước cửa phòng người ta, cứ như mọc rễ ở đây vậy, không biết tránh đường luôn.”

Sắc mặt của Khương Vân Giảo tái mét.

Cô ta tức giận nói: “Đồng Viên Viên, cô, sao cô lại trở nên độc miệng như vậy?”

Đồng Viên Viên cười lạnh: “Cô cố tình đến đây bắt nạt bạn thân nhất của tôi, tôi còn phải đối xử tử tế với cô à?”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 146



Cô hất đồ ăn về phía sau, cầm cái chổi lên, giả vờ quét rác, nhưng cái chổi lại quét ngay về phía cửa: “Cô đi hay không? Đi hay không?”

Khương Vân Giảo thở hổn hển, vẻ mặt gần như không chịu nổi.

“Các cô… các cô…”

Thẩm Nhược Kiều nhìn mà thật sự ngạc nhiên, không ngờ tính cách vốn dịu dàng như bánh bao mềm của Đồng Viên Viên hôm nay lại trở nên quyết liệt như vậy, giống như một ngọn pháo nhỏ.

Nhìn thấy dáng vẻ của Khương Vân Giảo, Thẩm Nhược Kiều biết ngay là cô ta đang làm trò cãi vã, vội vàng nói: “Khương tiểu thư, nếu cô ngã xỉu ở đây, tôi chỉ có thể kêu những thanh niên khỏe mạnh ngoài kia vào bế cô về phòng. Đến lúc đó, nếu cô yêu cầu bồi thường, ngoài Vương Nhị Ngưu, lại thêm một người nữa. Cô chỉ có một mình, gả ai được chứ?”

Khương Vân Giảo vốn nghĩ chỉ cần đến đây một chuyến, dù không thành công, cũng có thể tìm cớ bôi nhọ thanh danh của Thẩm Nhược Kiều. Nhưng cô không ngờ, chính mình lại là người bị tổn thương.

Cô tức giận nói: “Được, các cô giỏi thật đấy.”

Rồi quay người bỏ đi, mặt đầy tức tối.

Địch Thanh Trì không biết từ lúc nào đã mang một xô nước vào sân sau, lạnh lùng nói: “Khương tiểu thư nếu muốn ăn thịt, chi bằng đến tìm Vương Nhị Ngưu. Nghe nói nhà hắn lúc nào cũng có thịt ăn.”

Vương Nhị Ngưu quả thật là người trong làng thường xuyên có thịt, vì hắn hay trộm gà từ những nhà bên cạnh.

Hắn tính tình hiền lành, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Còn nếu là người nóng tính, nghe nói có trộm gà là sẽ chạy đến đánh người ta ngay.

Vương Nhị Ngưu cũng không để ý, dù bị đánh một trận, hắn vẫn có thể ăn gà, nên cảm thấy rất có lợi.

Khương Vân Giảo bị Địch Thanh Trì châm chọc như vậy, rất muốn nói lại một câu thật cay nghiệt, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh như băng của hắn, cô cảm thấy không thể làm gì được.

Địch Thanh Trì trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực tế hắn là đàn ông, cô cũng không biết rõ về hắn, không dám dễ dàng đắc tội.

Cô cúi đầu, bước nhanh về phòng của mình.

Khương Vân Giảo giận dữ lao vào giường, hận thấu mấy người trong sân sau.

Cả Lý Thu Hồng và Ngụy Như Lan, người cùng cô nấu cơm trong bếp hôm nay, cũng khiến cô tức giận.

Nếu không phải lo Ngụy Như Lan sẽ cùng Nhiếp Vân Xuyên ở bên nhau, cô sao lại liều lĩnh đến mức định nhảy cầu, giả vờ không biết bơi, để dùng mạng sống và sự trong sạch của mình lừa Nhiếp Vân Xuyên cứu mình?

Giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra mình đã quá vội vàng.

Hiện tại Nhiếp Vân Xuyên còn chẳng có chút thiện cảm nào với cô, hắn hiện tại vẫn nghèo, chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Lại thêm bao nhiêu người khác xung quanh hắn, hắn sao sẽ xuống cứu cô.

Lý Thu Hồng mang cơm ra sân sau cho Khương Vân Giảo.

Khương Vân Giảo nhìn bát canh loãng, món ăn ít ỏi, trong lòng bực bội, sắc mặt lập tức không vui.

Nhưng cô cũng biết, hiện tại không thể gây thêm rắc rối nữa.

Lý Thu Hồng còn chưa ăn cơm, khách sáo vài câu rồi định rời đi. Nhưng đột nhiên Khương Vân Giảo khóc lóc, than thở: “Thu Hồng tỷ, cô có ngửi thấy mùi thịt từ sân sau không? Vừa rồi tôi đến hỏi Thẩm Nhược Kiều, muốn dùng tiền hay đồ vật đổi lấy thịt, ai ngờ cô ấy lại… lại không đồng ý.”

Lý Thu Hồng kiên nhẫn nghe Khương Vân Giảo kể hết câu chuyện, thấy cô nói đến một nửa lại im lặng không nói gì.

Lý Thu Hồng cố gắng mỉm cười, vẻ hơi ngại nhưng vẫn giữ lịch sự: “Khương tiểu thư, tôi còn phải về ăn cơm, nếu cô không đói hoặc không thích món ăn này, tôi có thể đi ngay.”

Lý Thu Hồng đã hiểu rõ, mấy cô gái trong sân sau này, đặc biệt là Khương Vân Giảo, có lẽ là người có nhiều chuyện không hay.
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 147



Cô tưởng rằng mình chỉ là một cô gái mới bước vào cuộc sống, không ngờ cô ta lại là một thanh niên trí thức đã lăn lộn hơn bảy năm trong giới trí thức, vậy mà lại dễ bị lừa dối như vậy sao?

Khương Vân Giảo lập tức cứng người lại.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì cô mong muốn!

Lý Thu Hồng lạnh mặt nói: “Đây là đồ ăn mà chúng ta ở tiền viện, mười mấy người góp lại cho cô. Không cần cô phải trả lương hay làm gì cả. Nếu cô không muốn ăn, thì lần này là đủ, không có lần sau.”

Nói xong, Lý Thu Hồng liền quay lưng bỏ đi.

Cô ấy còn để lại một câu: “Nhớ ăn xong thì rửa sạch chén, mai còn cần dùng đến.”

Đúng là mặt dày, cả thiên hạ này đều phải chiều theo cô ấy sao!

Trong khi đó, Thẩm Nhược Kiều cũng đã chuẩn bị xong món ăn, trước tiên chia một nửa thịt kho tàu và thịt thỏ cho Địch Thanh Trì, cùng với một phần rau xanh.

Thẩm Nhược Kiều cùng Đồng Viên Viên chia nhau số đồ ăn còn lại, mỗi người đều có một tô lớn.

Vậy là, khi ăn, chẳng ai phải tranh giành.

Đồng Viên Viên tự giác là người đóng góp ít nhất, nên tối nay cô ấy phụ trách phần gạo.

Ba người cùng bưng một tô lớn, ăn uống thật ngon lành.

Cuộc sống này, quả thực là tuyệt vời!

Khi Lý Thu Hồng bước ra khỏi phòng của Khương Vân Giảo, Địch Thanh Trì gọi cô lại, đưa cho cô một chén nhỏ thịt kho tàu và thịt thỏ.

Địch Thanh Trì nói: “Con thỏ là tôi săn trên núi, nhờ Thẩm Nhược Kiều làm giúp. Phần thịt này không nhiều, mỗi người một miếng nhỏ, tôi chỉ là chút lòng thành.”

Tiền viện có chín người, gồm năm thanh niên trí thức nam, ba nữ trí thức, và một Ngụy Như Lan, đúng vừa đủ chín người.

Lý Thu Hồng cũng biết Địch Thanh Trì có thói quen rất sạch sẽ, bình thường khi ăn cùng mọi người ở tiền viện, anh luôn phải gắp một ít đồ ăn vào chén mình trước, rồi mới không bao giờ ăn thêm.

Lý Thu Hồng nói: “Cảm ơn Địch thanh niên trí thức thay mặt mọi người. Tôi sẽ mang phần thịt này về tiền viện, dùng chén khác để đựng, sau đó rửa sạch sẽ trả lại anh.”

Nói xong, cô rất vui vẻ đi ngay.

Đồng Viên Viên gặm một miếng thịt thỏ, ăn ngon đến nỗi xương cốt cũng muốn nuốt luôn.

Cô nói: “Ơ, nếu tính ra, chắc chỉ có Khương Vân Giảo là không được ăn thịt thôi nhỉ?”

Thế giới chỉ có Khương Vân Giảo không được ăn thịt tạo thành.jpg

Thẩm Nhược Kiều nghĩ, Địch Thanh Trì cố tình làm như vậy, và khi anh đưa thịt cho Lý Thu Hồng, giọng nói còn đặc biệt lớn, chắc chắn Khương Vân Giảo trong phòng cũng nghe thấy.

“—— loảng xoảng!”

Khương Vân Giảo trong phòng, tiếng động từ vật gì đó rơi xuống nghe rất rõ.

Thẩm Nhược Kiều buồn cười nói: “Ăn đi, thịt nguội thì không ngon đâu.”

Đồng Viên Viên ăn đến miệng đầy, vẻ mặt hạnh phúc: “Kiều Kiều làm thịt ngon quá, dù lạnh cũng ăn được, nhưng dĩ nhiên vẫn là nóng mới ngon hơn, haha.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 148



Sau một bữa tối đầy đủ và thỏa mãn, trời bắt đầu tối dần, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên vẫn chưa thể nghỉ ngơi mà phải tiếp tục công việc. Họ muốn bắt đầu khai khẩn ba phần đất được phân phối cho mình từ đại đội trưởng.

Sau khi quay lại, họ tìm thím trong thôn để đổi lấy một số món ăn mầm, mang về để chế biến. Cái cuốc mà họ dùng là loại cuốc cũ nát, là vật dụng công cộng của thanh niên trí thức.

Ngụy Như Lan và Địch Thanh Trì cũng đến giúp đỡ.

Thẩm Nhược Kiều không từ chối sự giúp đỡ của Ngụy Như Lan, nhưng lại hơi ngần ngại khi phải yêu cầu Địch Thanh Trì giúp đỡ: “Thân thể của ngươi... có khiêng nổi không?”

Địch Thanh Trì ho khan vài tiếng, chắc chắn trả lời: “Có thể, ta không yếu như ngươi tưởng đâu.”

Thẩm Nhược Kiều im lặng. Tuy vậy, để phòng trường hợp, cô chỉ bảo Địch Thanh Trì giúp rửa sạch một chút đất phần trăm và cỏ dại, không dám yêu cầu quá nhiều.

Sau hơn một giờ bận rộn, họ đã hoàn thành công việc khai khẩn đất đai.

Khi hai người đi tắm và rửa mặt xong, trời mới chỉ khoảng 7 giờ rưỡi, nhưng đã bắt đầu tối dần. Đến 8 giờ tối, trời sẽ hoàn toàn tối đen.

Sau khi phơi quần áo, Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên chuẩn bị đi đổi món ăn mầm. Họ cầm đèn pin, mang theo giỏ rau ra ngoài.

Đường đến nhà đại đội trưởng không xa, chỉ mất khoảng năm đến sáu phút đi bộ.

Thẩm Nhược Kiều nghĩ đến việc đổi công việc cắt cỏ heo.

Khi khai khẩn đất đai, Thẩm Nhược Kiều đã hỏi Địch Thanh Trì về công việc cắt cỏ heo. Anh không giấu giếm, trả lời thẳng thắn: “Tôi đã chuẩn bị hai bao Đại Tiền Môn và một cân đường đỏ để tặng đại đội trưởng.”

Ngụy Như Lan nghe thấy, vẻ mặt khá ngạc nhiên, như thể không thể ngờ Địch Thanh Trì lại có thể làm như vậy.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ, cô cũng không muốn đổi sang công việc cắt cỏ heo, bởi làm như vậy sẽ không có cơ hội gặp được Nhiếp Vân Xuyên.

Ngụy Như Lan thực ra muốn đổi công việc với Nhiếp Vân Xuyên trong cùng một tiểu đội, nhưng nghĩ đến việc họ sắp kết hôn, cô cũng không vội vàng, sẽ chờ đợi sau khi họ kết hôn rồi tính sau.

Thẩm Nhược Kiều đã chuẩn bị sẵn yên (vật đổi) từ trước khi vào nông thôn. Cô đã thay mười bao yên khi đi chợ đen để đổi lấy vật tư, lần này cô mang theo hai bao yên và một cân đường đỏ.

Đồng Viên Viên không có yên, chỉ mang theo một cân đường đỏ và hai hộp trái cây đồ hộp.

Nhà đại đội trưởng Lưu Nhị Bằng là một trong số ít ngôi nhà có mái ngói trong thôn.

Cửa không khóa, Thẩm Nhược Kiều đứng cạnh cổng, gõ cửa và hỏi: “Đại đội trưởng có nhà không?”

Vương Thúy Nga, vợ đại đội trưởng, đang ngồi hóng mát trong sân. Khi nghe có người đến, bà tiến lên và nói: “Ồ, là Thẩm thanh niên trí thức và Đồng thanh niên trí thức à? Đại đội trưởng đang rửa mặt, vài phút nữa là xong.”

Bà liếc nhìn hai người, thấy họ mang theo những giỏ rau đầy đồ đạc, rồi rất nhiệt tình mời họ vào trong sân, bảo Hắc Đản - cháu trai bà - lấy hai chiếc ghế cho họ ngồi.

Thẩm Nhược Kiều cảm ơn Hắc Đản, còn cho cậu một ít trái cây ngọt để chia cho các em của cậu.

Vương Thúy Nga vào trong bếp, không lâu sau bưng ra hai chén nước có chút đường, rồi vui vẻ hỏi: “Hai người có chuyện gì không? Nếu có việc, cứ nói, tôi có thể giúp gì thì giúp.”
 
Thập Niên 70: Xuyên Qua Hệ Thống Làm Nữ Phụ
Chương 149



Thẩm Nhược Kiều nghe Địch Thanh Trì nói rằng Lưu Nhị Bằng hơi sợ vợ, Vương Thúy Nga đã đồng ý, thì anh ta tám phần chắc chắn sẽ không phản đối.

Muốn chuyển sang công việc nhẹ nhàng hơn cũng không phải chuyện khó khăn. Cắt cỏ cho heo bên kia vẫn luôn thiếu người, nghe nói bây giờ mỗi ngày chỉ đủ cho heo ăn tạm, heo lớn lên cũng không được béo tốt lắm.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên cùng nhau mang giỏ rau ra ngoài.

Vương Thúy Nga nhìn hai người đưa lễ, trong lòng đã hiểu rõ, nhưng vẫn chưa vội nhận mà từ chối một chút.

Thẩm Nhược Kiều và Đồng Viên Viên trình bày ý định của mình.

Vương Thúy Nga khi xác nhận rằng công việc này là trong khả năng của gia đình, bà mới nhận lấy giỏ rau và nói: “Về chuyện này, các cô mới đến đây, đội trưởng của các cô vốn đã tính toán sẽ chăm sóc hai cô một chút. Các cô còn trẻ, từ xa đến đây không dễ dàng, nên cũng không định giao cho các cô việc nặng đâu.”

Dù không đưa công việc cho Khương Vân Giảo, nhưng những công việc bà ấy phân cho cô đều là những công việc nhẹ nhàng, không vất vả.

Còn về ba nữ thanh niên trí thức ở tiền viện, họ làm quen với công việc, một ngày có thể kiếm được bảy tám điểm công, không thể so với mấy bà lớn tuổi trong thôn, làm việc nhẹ nhàng mà còn thiếu điểm công, thiếu phần thuế ruộng.

Lưu Nhị Bằng từ trong hậu viện đi ra, trên tay vẫn cầm điếu thuốc lá.

Khi ông ta nghe thấy chuyện hai người tính toán, cũng đã nghe rõ.

Lưu Nhị Bằng rít một hơi thuốc, rồi nói: “Trại nuôi heo bên kia vốn thiếu cỏ cho heo, trong thôn cũng có mấy cô gái trẻ không làm việc ngoài đồng, chỉ cắt cỏ cho heo. Nếu các cô muốn qua giúp một tay cũng không phải không thể.”

“Nhưng tôi phải nói trước, công việc cắt cỏ cho heo không dễ dàng đâu, mỗi ngày công điểm không cao đâu. Khi đi cắt cỏ, các cô có thể sẽ gặp phải rắn rết, chuột hay côn trùng gì đó. Nếu lỡ vào rừng sâu một chút, có thể gặp phải lợn rừng hay thú dữ... Các cô phải nghĩ kỹ nhé.”

Lúc này, lợn rừng không thường xuyên xuống núi, nhưng năm ngoái cũng có vài lần chúng xuống.

Thẩm Nhược Kiều đáp: “Tôi biết, tôi có thể làm được.”

Đồng Viên Viên thì có chút lo lắng, cô sợ sẽ gặp phải rắn, hay thậm chí lợn rừng.

Nhưng nghĩ đến trong túi mình có bùa bình an mà Thẩm Nhược Kiều đã đưa... Cô nhớ lại thời điểm Cố Huy bảo rằng bùa có thể bảo vệ, ngay cả dao kiếm cũng có thể chặn lại được.

Rắn và lợn rừng, liệu bùa bình an có thể bảo vệ được không? Cô hy vọng là có thể, nhưng lại cảm thấy dùng bùa để đối phó với những điều này thì hơi mệt mỏi.

Dù sao, làm công việc ngoài đồng quả thật vất vả, dù là công việc nhẹ nhất như cắt cỏ, một ngày làm xong, lòng bàn tay của Đồng Viên Viên cũng đã nổi lên hai bọng nước.

Đồng Viên Viên cũng nói: “Tôi, tôi cũng có thể làm được.”

Lưu Nhị Bằng nhìn thấy Đồng Viên Viên có vẻ miễn cưỡng, liền nói: “Nếu cô không muốn lên núi cắt cỏ cho heo, vậy tôi sẽ sắp xếp cho cô đi cho heo ăn. Ngoài cô ra, còn có thôn trưởng, con dâu cả của nhà tôi và lão Chu đầu, bốn người sẽ cùng chăm sóc trại nuôi heo.”

Vì trại nuôi heo có hiệu quả khá tốt, ngoài 15 con heo sắp được xuất chuồng, hôm qua Lưu Nhị Bằng còn đến công xã trại nuôi heo để bắt thêm 10 con heo con về nuôi.

Lão Chu đầu chủ yếu phụ trách quét dọn chuồng heo và canh giữ khu vực chuồng, phòng khi heo bị trộm.

Trong thời buổi này, phân heo cũng là tài sản quan trọng, là thứ rất quý giá cho nông dân.

Ngoài ra, lão Chu đầu còn phải thống kê cỏ cho heo, sửa chữa nông cụ, và mài sắc các công cụ cần thiết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back