Ngôn Tình Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 40: 40: Tinh Chế Dịch Bồi Dưỡng 1


Hôm nay làm việc xong về nhà, Tiêu Tứ Muội liền nói chuyện Tiêu Hiểu cho Tiêu Tam Muội, Tiêu Tam Muội đang rửa tay, cô ấy ném phân cả ngày, khắp người đều là mùi thối, còn bị mùn cưa trong đống hỏa phân cắt phải khiến bàn tay đầy vết thương.

Tiêu Tam Muội liếc mắt coi thường: “Em tưởng chị không biết hả? Hôm nay người của cả đội sản xuất đều nhìn thấy, chị hai lớn như vậy lại nhổ cỏ cùng một đám con nít.

” Mấy cô gái cùng cô ấy ném phân còn cảm thán, trước kia đều sợ Vương Vệ, không dám nhìn thẳng vào anh, không ngờ anh lại đối xử tốt với vợ như vậy, nhìn kỹ mới phát hiện rõ ràng Vương Vệ rất đẹp trai.

Nhưng cô ấy vẫn lo lắng cho Tiêu Hiểu như cũ: “Chị hai cũng thật là, nếu con sói kia… anh rể thương chị ấy như vậy, chị ấy nên chịu khó chút mới phải, hiện giờ mới lấy nhau thì còn tốt, chờ sau khi hết sự mới mẻ, khẳng định chị ấy sẽ thất sủng.

”Tiêu Ngũ Muội tò mò hỏi: “Chị hai, thất sủng là gì?”“Đi đi đi, con nít hỏi nhiều làm gì!”Tiêu Ngũ Muội chu miệng: “Em nhỏ chỗ nào?”Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội liếc nhau, cười ha ha: “Chỗ nào cũng nhỏ.

”Tiêu Hiểu bị em gái lo lắng sẽ thất sủng giờ đang cùng Vương Vệ gập ghềnh mà đi lên núi.

Cô cong eo, trong tay cầm một cái kính lúp do Vương Vệ tự chế theo yêu cầu của cô, cẩn thận phân biệt các loại hoa cỏ chung quanh.

Có đôi khi còn muốn bứt một ít lên cho vào miệng để nếm thử.

“Có phải cô ngốc không, biết đó là cái gì không mà cô lại cho vào miệng, đến lúc đó bị trúng độc chết còn không phải muốn tôi nhặt xác cho cô.

” Vương Vệ thấy mình nhất thời không chú ý, Tiêu Hiểu liền nhét lá cỏ vào trong miệng thì lập tức tức giận đến mức máu dồn lên não.

Tiêu Hiểu đã sớm nhìn thấu bản chất hổ giấy của anh nên không xem thái độ gầm gừ của anh ra gì: “Không có độc, yên tâm.

”“Sao cô biết không có độc?” Vương Vệ hừ một tiếng, cảm thấy Tiêu Hiểu có đôi khi nhát gan như chuột, có đôi khi lại như tên ngốc to gan.

“Thì tôi biết đó.

” Tiêu Hiểu híp mắt cười với anh.

Vương Vệ: “…” Chết tiệt, mắng không được!Mỗi khi Tiêu Hiểu tìm được một vài loại mình cần tìm là lại bảo Vương Vệ nhớ lại, giúp cô cùng tìm, đến khi sắc trời sắp tối, Vương Vệ đeo một sọt các loại hoa cỏ trở về nhà.

Tiêu Hiểu phân loại ký hiệu ra cho chúng, lại dọn chai lọ do Vương Vệ giúp cô đi tìm mua khắp nơi ra, nghiền nát số hoa cỏ đó, đựng vào mấy cái bình được khắc ký hiệu, vừa làm vừa ghi lại dữ liệu.

Lúc cô làm mấy việc này quả thực như thành một người khác, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai mắt sáng lên, hoàn toàn không phải đồ vô dụng, cái này không biết cái kia không biết làm như bình thường, động tác nước chảy mây trôi, cả người như đang phát sáng.

Vương Vệ nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Liên tiếp nửa tháng sau, Tiêu Hiểu và Vương Vệ vừa làm việc xong là lên núi, mỗi lần đều đeo về một sọt lớn đầy hoa cỏ.

Việc làm kỳ lạ này khiến người nhà họ Vương nháo nhào suy đoán.

Từ sau khi Tiêu Hiểu gả đến nhà họ Vương, tầm mắt Vương Vệ cứ vây quanh Tiêu Hiểu, giống như một con hổ hung dữ thu lại nanh vuốt sắc bén nhất của mình.

Quá ôn hoà, ôn hoà đến mức người nhà họ Vương thiếu chút nữa đã quên mất trước kia Vương Vệ thô bạo cỡ nào.

Bình thường Triệu Yến tuyệt đối không dám đứng trước cửa phòng Vương Vệ nhìn vào trong, giờ Vương Vệ đã rất lâu không chửi nhau với nhà họ Vương, lá gan Triệu Yến liền lớn hẳn.

Cô ta vô cùng tò mò hai vợ chồng chú tư vừa về là ở lì trong phòng để làm gì, cho nên đứng bên ngoài phòng thông qua khe cửa không ngừng nhìn lén vào trong.

Chỉ thấy Vương Vệ cầm một cái dùi gỗ, đặt số hoa cỏ đó vào một cái chậu gỗ, không ngừng mà gõ gõ đập đập.

Chỗ cạnh cửa sổ có đặt hai lọ pha lê trong suốt, Tiêu Hiểu thỉnh thoảng bỏ một ít chất lỏng vào bên trong, sau đó quan sát sự thay đổi trong lọ, vừa quan sát vừa viết viết vẽ vẽ lên một quyển sổ.

Đang làm gì vậy, Triệu Yến nói thầm.

Kẽo kẹt một cái, bỗng nhiên cửa bị mở ra từ bên trong, Triệu Yến giật mình, vừa ngẩng đầu liền thấy cặp mắt màu xanh lục của Vương Vệ không mang theo chút nhiệt độ nào, đang lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm.

Trong lòng Triệu Yến run lên, bắp chân run rẩy: “… Chú tư, có ở nhà à, sắp ăn cơm rồi, chị tới để gọi hai người.

”Cái khó ló cái khôn, tốt xấu gì cô ta cũng nghĩ ra một lý do.

Vương Vệ nhìn sắc trời, nhíu mày hỏi: “Sớm như vậy?”Triệu Yến a một tiếng: “Vậy chị bảo vợ chú hai đợi một lát, các chú làm việc trước đi.

” Nói xong lập tức xoay người, chạy như bị ma đuổi.

Vương Vệ nhìn bóng dáng cô ta, hừ một tiếng, rầm một cái đóng cửa lại, tiếp tục trở về mân mê sự nghiệp giã cỏ.

Tiêu Hiểu nói giã chất lỏng này ra là có thể nhanh chóng giục chín hoa màu, hơn nữa lương thực sinh trưởng ra chẳng những nhiều dinh dưỡng lại còn thơm ngon, đối với loại chuyện viển vông này, dĩ nhiên Vương Vệ vô cùng nghi ngờ.

Nếu thực sự có thứ như vậy, chẳng phải là mỗi người đều không phải đói bụng nữa?Nghi ngờ thì nghi ngờ, anh cũng nhìn ra Tiêu Hiểu thật sự thích mân mê mấy thứ này, thấy lúc Tiêu Hiểu làm mấy thứ này thì hai mắt sáng lên, mặt mày sáng sủa, anh ngoài miệng cự tuyệt, cơ thể lại rất thành thật, dựa theo yêu cầu của Tiêu Hiểu, không chút cẩu thả mà hỗ trợ.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 41: 41: Tinh Chế Dịch Bồi Dưỡng 2


“Chú tư, ăn cơm!” Triệu Yến cách khá xa gọi bọn họ một tiếng.

Thầm hận chân mình dài, hiện tại không thể không thật sự tới gọi Vương Vệ và Tiêu Hiểu ăn cơm.

“Đừng làm nữa, ăn cơm trước rồi nói.

” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu còn đang say mê tinh chế dịch bồi dưỡng, Tiêu Hiểu không đáp, lại ghi chép số liệu rồi mới mơ màng ngẩng đầu nhìn anh: “Cái gì?”Vương Vệ bất đắc dĩ: “Ăn cơm.

” Anh nhìn số chai lọ này, lập tức cảm thấy sao lại chướng mắt dữ vậy.

“Anh đi trước đi, tôi ghi chép nhóm số liệu cuối cái đã.

” Tiêu Hiểu nói xong lại cúi đầu xuống.

Vương Vệ: “…” Quả nhiên không nhìn lầm, số chai lọ này thật sự đáng ghét.

Lại qua một hồi lâu, Tiêu Hiểu rốt cuộc buông giấy bút xuống, ngẩng đầu thấy Vương Vệ đang xụ mặt đứng bên cạnh.

Tiêu Hiểu thầm cười trong lòng, bỗng nhiên nhảy dựng.

Vương Vệ thấy sắc mặt cô căng thẳng, bất giác ôm lấy cô: “Cô bị điên gì đấy?”Tiêu Hiểu ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh, dịu dàng hỏi: “Sao thế, anh tức giận?”Vương Vệ quay đầu đi: “Tôi tức giận cái gì?”Tiêu Hiểu đưa tay nắm lấy cằm anh: “Miệng sắp dính lên lọ dầu rồi, còn nói không tức giận.

Đi thôi, đi ăn cơm.

” Trong mấy ngày nay, cô cũng học theo rất nhiều tiếng lóng địa phương ở đây, rất nhiều thứ thú vị, chờ sau khi về Tinh Tế thì có thể chỉnh sửa số này, nhập vào lịch sử ngôn ngữ tổng hợp.

Trở lại Tinh Tế…Nghĩ đến đây, Tiêu Hiểu dừng một chốc, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào cô cũng không còn sự cấp bách cả ngày đều muốn về như ban đầu.

“Sao vậy?” Vương Vệ lập tức hỏi.

“Không có gì, đói rồi, đi thôi.

” Bỏ đi, không nghĩ nhiều như vậy, dù sao hiện giờ không đạt được điều kiện, chờ khi về Tinh Tế cũng không biết là khi nào, có lẽ cả đời đều bị nhốt ở đây cũng không chừng.

Tới bàn cơm, mẹ Vương nhìn hai người khoan thai tới muộn thì nhịn không được mà châm chọc: “Thật đúng là xem chính mình là ông lớn, để nhiều người như vậy chờ hai người chúng bây.

”Lúc này Tiêu Hiểu mới phát hiện đồ ăn và cơm trên bàn đều chưa động, tất cả mọi người đang chờ bọn họ.

Cô như suy tư gì đó, tầm mắt lướt qua người nhà họ Vương một vòng, vào lúc Vương Vệ muốn chế giễu lại thì kéo anh lại: “Xin lỗi, là con sai, Vương Vệ vì chờ con nên mới đến trễ.

”Cô đã xin lỗi rồi, mẹ Vương cũng không tiện nói gì nữa, chờ mọi người xới cơm xong, mẹ Vương hỏi Tiêu Hiểu: “Rốt cuộc là cả ngày mày chỉnh sửa thứ gì vậy, vừa tan việc liền xúi thằng tư lên núi, sao, trên núi có vàng chờ chúng bây đào à!”Cha Vương đụng đụng mẹ Vương, nói mấy chuyện đó làm gì, khó khăn lắm thằng tư mới không nổi giận, không thể yên ổn mà ăn bữa cơm sao.

Mẹ Vương cũng có hơi hối hận, nhưng bà ta đã quen dùng giọng điệu như vậy mà nói chuyện với Vương Vệ, giờ Tiêu Hiểu là vợ Vương Vệ, bà ta cũng tự động đặt thái độ như đối với Vương Vệ lên người Tiêu Hiểu.

Lần này Vương Vệ nhịn không nổi nữa: “Chúng tôi đào vàng hay là đào bạc, cần bà lo sao!”“Mày là do tao sinh, sao tao không thể lo!” Mẹ Vương buột miệng thốt ra.

Lời vừa ra khỏi miệng, người nhà họ Vương đồng thời thay đổi sắc mặt.

Vương Vệ nghe xong bỗng nhiên cười ha hả, cười đến nước mắt cũng ứa ra, ngón tay lau đi nước mắt trên khoé mắt, dùng giọng điệu khiến người ta khiếp sợ, nói: “Bà không biết xấu hổ mà nói tôi là do bà sinh? Không sai, chuyện xui xẻo nhất đời tôi chính là để bà sinh tôi ra.

”Tiếng nói vừa dứt, anh bỗng nhiên bộc phát, một chân đá lăn cái ghế trước mặt, phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến sắc mặt mọi người trong phòng ai nấy trắng bệch.

Hai tay Vương Vệ đập mạnh lên bàn, giọng điệu lạnh lùng, trong mắt tràn đầy sự hung ác bị kiềm chế: “Nhưng cmn, không phải bà ném tôi lên núi sao, bà sinh tôi ra, lại tận tay để tôi đi chết, một mạng đổi một mạng, ông đây không nợ bà! Nếu lại để tôi nghe thấy bà nói bậy nói bạ, cmn tôi sẽ vặn đầu bà xuống làm bô!”Vương Vệ hoàn toàn bị phẫn nộ mê muội đầu óc, nhìn sắc mặt mẹ Vương, trong lòng có một giọng nói không ngừng kêu gào: Giết bà ta, giết bà ta, cái mạng bần tiện này vốn dơ bẩn, không bằng cùng nhau xuống địa ngục…“Vương Vệ, Vương Vệ…”Bỗng nhiên có một giọng nói mềm mại, không ngừng nhẹ nhàng gọi từng tiếng bên tai anh, trong sự ấm áp mang theo sức mạnh kiên định…Vương Vệ theo tiếng nói nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Hiểu, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Tiêu Hiểu cười ngọt ngào với anh, kiên định lẫn từ tốn đặt tay cô vào tay Vương Vệ, sau đó mười ngón tay đan vào nhau, tay cô nhỏ nhắn, gầy gò, nhưng giống như cây cột cục có lực nhất thế gian, lập tức khiến cơn giận như thủy triều của Vương Vệ thối lui, cũng bình tâm lại.

“Đi…” Anh nghẹn giọng, kéo Tiêu Hiểu muốn xoay người rời đi.

“Chờ một lát, cho dù cãi nhau cũng phải ăn cơm chứ.

” Tiêu Hiểu rút tay khỏi tay Vương Vệ, bưng đồ ăn của hai người lên: “Đi thôi, chúng ta về phòng ăn.

”Vương Vệ lau mặt, trầm thấp ừ một tiếng.

Chờ hai người đi rồi, mấy người khác trong nhà họ Vương mới lấy lại tinh thần.

Anh cả Vương thấy sắc mặt mẹ Vương có hơi trắng bệch: “Mẹ, mẹ làm gì vậy, khó khăn lắm thằng tư mới như vậy lại bị kích động, mẹ lại chọc nó làm gì?”Môi mẹ Vương run run, cắn răng: “Vốn dĩ nó là do mẹ sinh, còn không được nói sao?”Những người khác trong nhà họ Vương hai mặt nhìn nhau, đều cúi đầu không nói nữa, anh cả Vương thầm than một tiếng: Lời này mẹ tự nói với mình xem có thẹn với lòng không!.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 42: 42: Gài Bẫy 1


Hai người trở về phòng mình, Tiêu Hiểu kéo cái bàn què một chân đựng dầu lửa lại, đưa đũa cho Vương Vệ: “Ăn đi, anh thích cãi nhau thì cãi, nhưng đừng ngốc nghếch mà bỏ đói bụng mình.”Cãi nhau? Sao có thể là cãi nhau! Anh là muốn giết người!Vương Vệ vẫn cầm đũa chứ không nhúc nhích, qua một hồi lâu mới phức tạp nhìn về phía Tiêu Hiểu: “Cô không sợ? Thậm chí tôi còn muốn giết người đàn bà kia, người trong thôn đều nói người đàn bà kia là mẹ tôi, tôi đối xử với bà ta như vậy chính là không bằng súc sinh…”Tiêu Hiểu ngồi xuống bên cạnh Vương Vệ, chống cằm nói: “Chình vì bà ta là mẹ anh, cho nên anh mới hận bà ta như vậy.

Bà ta đã làm sai, dùng thái độ ác độc như vậy để đối xử với anh, anh hận bà ta như thế nào cũng không quá.”Giọng Tiêu Hiểu không nhanh không chậm, chỉ bình tĩnh mà phân tích nhưng lại dễ dàng trấn an Vương Vệ, khiến anh dần dần bĩnh tĩnh nghe cô nói.

Tiêu Hiểu dựa đầu lên người Vương Vệ: “Tôi không quan tâm thái độ của anh đối với người khác, tôi chỉ quan tâm anh, nếu anh cảm thấy hận bà ta có thể khiến trong lòng anh dễ chịu, vậy anh cứ tiếp tục hận, cứ làm theo trái tim mình.

Nhưng anh phải nhớ, lúc anh hận mẹ anh, đừng đặt toàn thân lẫn trái tim mình vào, tôi còn cần anh chăm sóc đấy.

Nếu trong mắt lẫn trong lòng anh chỉ có mẹ anh, tôi sẽ rất buồn, thỉnh thoảng cũng nhìn tôi đấy…”Rõ ràng trước đó còn đang bình tĩnh phân tích, sau đó mềm giọng, bày ra bộ dạng đáng thương.Hốc mắt Vương Vệ bỗng nhiên đỏ lên, một tay ấn lấy đầu cô, không cho cô nhìn, xoa lấy lung tung: “Đồ ngốc, sao có thể như nhau!” Đúng vậy, hiện tại anh đã có một cô gái duyên dáng, anh còn phải nuôi vợ, nào có nhiều thời gian đi hận người đàn bà kia như vậy!Nghĩ như vậy, ngày hôm sau lúc gặp mẹ Vương, vậy mà thật sự đã không sự thù hận mãnh liệt như vậy nữa, đến nhìn cũng lười nhìn một cái, mắt nhìn thẳng mà lướt qua.Một loại cảm giác ưu việt về mặt tâm lý đột nhiên sinh ra: Sau này ông đây không có thời gian giả vờ hòa hợp với bà ta nữa, anh là người có vợ cần nuôi!Việc anh xem mẹ Vương như không tồn tại, tất cả mọi người nhà họ Vương đều phát hiện, đang thầm suy đoán sao lần này Vương Vệ lại sấm to mưa nhỏ, dễ dàng cho qua như vậy.Trong lúc người nhà họ Vương đang ngờ vực, Vương Vệ và Tiêu Hiểu tiếp tục mân mê dịch bồi dưỡng, rốt cuộc vào buổi chiều mấy ngày sau, Tiêu Hiểu ghi xong nhóm số liệu cuối cùng rồi bình tĩnh gõ vào một trong số lọ pha lê, bình tĩnh nói: “Được rồi.”Lo nguyên vật liệu không như ở Tinh Tế, cô chỉ phải tìm vật có thành phần tương đương để thay thế, thiết bị cũng vô cùng đơn sơ, làm không được chuẩn xác, hiệu quả như thế nào thì phải sau thí nghiệm mới biết được.“Được rồi? Vậy giờ làm gì?” Vương Vệ nhìn một hàng chất lỏng các màu, lo lắng đến lúc đó không có hiệu quả, Tiêu Hiểu sẽ bị đả kích.“Giờ chúng ta cần một ít hạt giống, còn cần một miếng đất để tiến hành thí nghiệm.” Tiêu Hiểu hai tay khoanh tay, dịu giọng nói.Tuy lúc này cô vẫn là bộ dạng gầy gò nhỏ nhắn, giọng điệu cũng cực kỳ bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại có một loại sức mạnh thần phục, khiến người ta bất giác muốn tuân theo.Lời nói sau khi ra miệng mới nhớ tới đây đã không phải phòng thí nghiệm ở Tinh Tế của cô, Vương Vệ cũng không phải những trợ lý tôn kính cô.Dáng vẻ nghiêm túc bình tĩnh lập tức biến mất, cười tủm tỉm bám lấy cánh tay Vương Vệ: “Giờ còn chưa biết hiệu quả thế nào, chúng ta cần tìm một chỗ yên tĩnh, người khác sẽ không đến, tránh cho hiệu quả doạ người, để người ta thấy thì không tốt.”Vương Vệ cười thầm trong lòng: Cô nàng này khoác lác cũng giống lắm.

Nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Lên núi đi, anh biết một cái sơn động, phía trước có một khoảng đất trống to, bên cạnh còn có nước, chắc là được.”Tuy Vương Vệ không tin lời Tiêu Hiểu, cho rằng cô đang khoác lác, nhưng vẫn theo lời Tiêu Hiểu nói mà nghiêm túc làm.

Anh bắt đầu lặng lẽ thu thập hạt giống, cũng may hiện tại đang là lúc cày bừa vụ xuân, muốn tìm ra một ít hạt giống cũng không khó.Vương Vệ rất nhanh liền tìm được hạt giống các loại món chính như khoai tây, khoai lang, bắp, lúa mì, hạt thóc cũng tìm tới một ít, còn có một ít rau dưa khác..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 43: 43: Gài Bẫy 2


Hạt giống thu thập đủ, hai người đeo hạt giống và dịch bồi dưỡng, cầm cuốc đi trên núi.

Tiêu Hiểu đói đến không có sức lực, hầu như là Vương Vệ nửa ôm cô tới nơi cần tới.

Sơn động Vương Vệ nói ở phía sau núi, cần đi qua một rừng cây quanh co đầy bụi gai, qua khúc cua ngoằn ngoèo là một vùng rộng rãi, một khoảng đất trống to, phía trước là vách núi cao ngất, bên cạnh là một dòng suối, suối nước chảy róc rách.

Tiêu Hiểu đứng ở chỗ đất trống, nhìn xuống, nhịn không được tán thưởng: “Đẹp thật!”Vương Vệ kéo cô ra phía sau: “Đừng đứng bên cạnh vách núi.

” Bản thân anh đứng thì không sao, nhưng Tiêu Hiểu vừa đứng đó, anh liền cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Tiêu Hiểu im lặng nhìn mình cách vách núi một đoạn dài, ngoan ngoãn theo anh vào sơn động.

Sau khi tiến vào mới phát hiện sơn động này khô ráo sạch sẽ, bên trong còn có một cái giường lót bằng cỏ.

“Có phải anh thường tới chỗ này không?” Tiêu Hiểu lập tức nghĩ tới lỗ hổng trong đó.

Vương Vệ gật đầu: “Lúc anh không muốn ở trong thôn thì thường đến đây.

” Anh nói, ánh mắt nhìn về phía một cái bao đất trước cửa động.

Tiêu Hiểu nhìn theo tầm mắt anh.

Vương Vệ nhẹ giọng nói: “Chỗ đó là con hổ khi còn nhỏ ông nội đút anh ăn, ông nội mất đi, lúc anh vừa đến nhà họ Vương thì đúng lúc mất mùa, mọi người đều lên núi tìm đồ ăn, đến cả vỏ cây cũng gặm hết.

Một mình anh leo lên đây, vì đào một củ dại mà thiếu chút nữa rơi xuống vách núi, khi đó bỗng nhiên một con hổ nhảy ra cứu anh, nó vẫn nhận ra anh…”Châm biếm biết bao, người đàn bà thật sự sinh ra anh coi anh như tai hoạ ghê gớm, một con hổ lại hai lần cứu mạng anh, suy cho cùng ai mới là người, ai mới là súc sinh?Tiêu Hiểu không nói, chỉ yên lặng kéo lấy anh.

Vương Vệ ngồi trên đống đất trước mặt một hồi lâu, Tiêu Hiểu lẳng lặng ngồi cùng anh, chờ sau khi tâm trạng anh bình tĩnh lại, hai người liền bắt đầu trồng lương thực.

Sức Vương Vệ lớn, hai ba cái liền xới đất lên, Tiêu Hiểu bảo Vương Vệ theo tỉ lệ cô nói mà pha mấy loại chất lỏng lại với nhau, trộn đều rồi tưới lên đất, sau đó bảo anh tùy tiện trồng hạt giống vào là được.

Vương Vệ càng cảm thấy không đáng tin, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết muỗi: “Như vậy thật sự được sao?” Phân bón cũng chưa gieo, đất cũng chưa xới tơi, hạt giống có thể mọc ra?Tiêu Hiểu nhún vai: “Không phải thử là biết sao, ngày mai vẫn phải tới tưới dịch bồi dưỡng một lần.

”Trên đường trở về, hai người lại thuận tiện đào một sọt nguyên liệu cho dịch bồi dưỡng.

Đi một hồi, Vương Vệ liền tự giác cầm lấy dùi gỗ giã số nguyên liệu đó thành chất lỏng.

Tiêu Hiểu che miệng nhìn Vương Vệ vùi đầu cực khổ làm việc, đôi mắt cười thành một đôi trăng non: Ngoài miệng không nể ai, lúc làm thì lại nhanh hơn ai hết, người đàn ông kỳ cục!Bởi vì nghĩ đến hiệu quả của dịch bồi dưỡng, ngày hôm sau, lúc Tiêu Hiểu nhổ cỏ thì hơi thất thần, lúc cô chuyên tâm thì cũng làm tạm được, hiện tại vừa phân tâm thì càng hỏng bét.

Tiêu Tứ Muội và Tiêu Ngũ Muội đi theo sau Tiêu Hiểu, mỗi lần Tiêu Hiểu đều chỉ nhổ cỏ lớn, số cỏ nhỏ đều bị phớt lờ, hai người còn phải thu dọn tàn cục cho Tiêu Hiểu.

Hôm nay càng quá đáng hơn, cô chỉ kéo lên một nửa, để lại rễ cỏ trên mặt đất.

Tiêu Tứ Muội thở phì phì tiến lên, đẩy đẩy Tiêu Hiểu: “Chị hai, chị có thể có tâm xíu không, chị nhìn cỏ chị nhổ xem, rễ cỏ còn lại em và em năm cho dù muốn giúp chị cũng hết cách, còn không bằng không làm!”Tiêu Hiểu quay đầu nhìn lại, nhưng không phải, chỗ cô nhổ cỏ còn thừa rễ cỏ trụi lủi.

Tiêu Hiểu vội ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, lúc sau chị bảo đảm sẽ nhổ nghiêm túc.

”Tiêu Tứ Muội hừ một tiếng: “Tốt nhất là vậy.

”Tiêu Hiểu thấy cô nàng thở phì phì thì nhịn không được s* s**ng mái tóc vàng của cô ấy một phen.

Qua mấy ngày tiếp xúc, cô phát hiện mấy em gái của nguyên thân tuy ngoài miệng không nể ai, nhưng đều là mấy cô gái tâm địa lương thiện, rất đáng yêu.

“Chị làm dơ tóc em rồi!” Tiêu Tứ Muội tức chết rồi, sáng hôm nay lúc ra khỏi nhà, cô ấy vừa chải tóc cẩn thận, còn thắt tóc gọn gàng, hiện tại bị Tiêu Hiểu xoa một cái là rối hết.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 44: 44: Gài Bẫy 3


“Tiêu Hiểu, đang làm việc đấy.

” Tiêu Hiểu còn muốn chọc em tư và em năm, Tưởng Văn Văn bỗng đi tới.

Tiêu Hiểu bình thường mà đánh giá cô ta, gật gật đầu.

“Hôm nay tôi hơi không thoải mái, cũng xin đội trưởng tới đây nhổ cỏ, Tiêu Hiểu, chúng ta cùng làm đi.

”“Được thôi.

” Khoé miệng Tiêu Hiểu cong cong, cô cũng muốn biết rốt cuộc Tưởng Văn Văn muốn làm gì.

Ban đầu Tưởng Văn Văn chỉ nói mấy chuyện không liên quan gì, cô ta cố ý hay vô tình lại dẫn Tiêu Hiểu đến chỗ ít người.

Tiêu Hiểu cũng làm bộ không phát hiện, thuận miệng đáp lại.

“Tiêu Hiểu, hiện giờ cô sống tốt không?” Rốt cuộc Tưởng Văn Văn cũng dẫn dắt chủ đề theo hướng mình muốn.

Tiêu Hiểu nghe xong bỗng nhiên trầm mặc, không hề trả lời.

Thấy thế, Tưởng Văn Văn kìm nén vui sướng trong lòng, nói một tiếng quả nhiên, thở dài một tiếng: “Từ sau khi cô kết hôn, tâm trạng Tri Tân vẫn rất suy sụp, cả người đều tiều tụy không ít.

”Tiêu Hiểu mấp máy miệng: “Chị Văn Văn, tôi sống rất tốt, Lý Tri Tân thế nào có liên quan gì đến tôi, sau này đừng nói những chuyện này nữa.

”Tưởng Văn Văn thấy sắc mặt Tiêu Hiểu liền biết cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ, cười cười nói: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy Lý Tri Tân như vậy thì có hơi không đành lòng.

”Tiêu Hiểu ngẩng đầu: “Chị rất quan tâm Lý Tri Tân nhỉ?”Tưởng Văn Văn cho rằng Tiêu Hiểu đang ghen: “Chúng tôi cùng nhau đến thôn Tiểu Tiền, là đồng đội cũng là bạn bè, anh ta đau buồn đương nhiên là tôi quan tâm, anh ta thật sự là người rất tốt.

” Tốt đến mức khiến người ta nôn mửa, Tưởng Văn Văn cưỡng chế sự ghê tởm với Lý Tri Tân, tiếp tục dẫn dụ Tiêu Hiểu.

Cô ta không cảm thấy làm như vậy có gì không đúng, ngược lại thì cô ta đang thành toàn tấm lòng si mê của Tiêu Hiểu.

Sau này Vương Vệ sẽ đến độ cao khiến người khác nhìn vào, một cô gái quê dốt đặc cán mai như Tiêu Hiểu sao có thể xứng đôi với ngài Vệ danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa cô còn không thích Vương Vệ! Đây là sự sỉ nhục đối với Vương Vệ, cũng là đối với Tưởng Văn Văn cô ta.

Cho dù Tiêu Hiểu không chết, cũng không xứng chiếm được vị trí vợ của Vương Vệ.

Mà cô ta biết toàn bộ sự khổ cực của Vương Vệ, cũng biết sau này thế giới sẽ có thay đổi như thế nào, cô ta sẽ giúp Vương Vệ tránh khỏi mọi khó khăn, đi về hướng thành công.

Cô ta mới là người có tư cách ở cạnh Vương Vệ nhất trong số mọi phụ nữ trên thế giới.

Tuy sau này Lý Tri Tân sẽ ngoại tình trong hôn nhân, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là sinh viên, đẹp trai lịch sự, tính cách cũng coi như ôn hòa, dư sức xứng với một cô gái quê như Tiêu Hiểu.

Nghĩ như vậy, Tưởng Văn Văn bỏ đi gánh nặng cuối cùng trong lòng.

“Tôi đã kết hôn với Vương Vệ, mẹ tôi nói Lý Tri Tân không có gốc rễ trong thôn, sức khỏe lại yếu, ngoại trừ trông đẹp mắt thì không chỗ nào tốt, bảo tôi đừng giữ những suy nghĩ không nên có.

” Tiêu Hiểu như ủ rũ, nói.

“Sao có thể!” Tưởng Văn Văn nghe xong thì quýnh lên, giọng điệu bất giác cất cao, lúc phản ứng lại mới vội nén giọng: “Chúng tôi là tới từ thành thị, dòng họ tôi đem tới một vài tin tức nội bộ, trễ nhất là năm bảy mươi lăm sẽ khôi phục thi đại học, trước kia thành tích Lý Tri Tân rất tốt, đến lúc đó khẳng định sẽ thi đậu đại học, nếu hai người kết hôn là có thể cùng anh ta vào thành hưởng phúc.

”Thấy Tiêu Hiểu như hơi dao động, Tưởng Văn Văn nói: “Tôi biết tâm tư của cô với Lý Tri Tân, hai bên tình đầu ý hợp vốn dĩ nên ở bên nhau, hiện tại là Tân Hoa Quốc rồi, cách làm ngu muội như cha mẹ ép duyên vốn là sai, cô nên mạnh dạn mà theo đuổi tình yêu và cuộc sống mà mình muốn.

” Hai mắt Tưởng Văn Văn đầy cổ vũ nhìn Tiêu Hiểu, bộ dạng như người chị tri kỷ.

Hoá ra ở đây, năm bảy mươi lăm là khôi phục thi đại học!Có được tin tức mình muốn, khoé miệng Tiêu Hiểu cong lên.

“Nhưng Lý Tri Tân không thích tôi…” Tiêu Hiểu cắn cắn môi.

Tưởng Văn Văn còn tưởng rằng mình đã thuyết phục được cô, vội nói: “Sao có thể, con người đều là mất đi mới biết quý trọng, bản thân Lý Tri Tân chưa phát hiện mình thích cô, nhưng người ngoài cuộc là nhìn rõ nhất, tôi nhìn ra trong lòng anh ta có cô.

Bản thân cô nghĩ kỹ lại xem, xem lời tôi nói có lý hay không, thời gian không nhiều, nếu cô muốn liều một phen thì phải tranh thủ thời gian, tôi đi trước đây.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 45: 45: Được Mùa 1


Chờ Tưởng Văn Văn đi rồi, Tiêu Hiểu nhìn bóng dáng cô ta, nheo nheo mắt.

“Chị hai, chị đừng có hồ đồ!” Tiêu Tứ Muội bỗng nhiên nhảy ra từ sau lưng, một tay kéo lấy Tiêu Hiểu, hạ giọng, giọng điệu chân thành nói với cô: “Em biết trước kia chị thích Lý Tri Tân, nhưng chị đã kết hôn rồi.

Tuy ban đầu em cũng không thích anh rể, nhưng hiện tại anh ấy thương chị như vậy, chị không thể có lỗi với anh ấy.

”“Em nghe thấy rồi?” Tiêu Hiểu hơi ngạc nhiên.

Tiêu Tứ Muội hừ một tiếng: “Chị ngốc như vậy, em có thể không trông chừng chị một chút sao.

Người phụ nữ kia vừa nhìn là biết không có ý tốt, chị biết không, nữ thanh niên trí thức kia vốn dĩ là một đôi với Lý Tri Tân, chị tiết kiệm đồ ăn của mình tặng cho người ta, người ta quay mặt liền chia cho Tưởng Văn Văn.

Hai người họ đang tốt đẹp, chỉ có chị là tiêu tiền như nước, nói rồi mà chị không nghe.

” Tiêu Tứ Muội hận sắt không thành thép, chị hai của cô ấy nhìn mềm yếu, thật ra là đồ lì lợm, đầu bằng sắt, đụng phải tường nam vẫn không biết đau.

[1][1]Ý chỉ sự cố chấp, đã bế tắc vẫn không chịu hồi tâm chuyển ý.

Tiêu Hiểu cạn lời, ngay cả em gái tuổi còn nhỏ mà cũng nhìn ra, sao nguyên thân lại có mắt như mù.

Còn vì không thể gả cho Lý Tri Tân mà nhảy vào hố băng…“Nhưng không phải Tưởng Văn Văn và Lý Tri Tân là một đôi sao, một khi đã như vậy, cô ta tới cổ vũ chị và Lý Tri Tân làm gì?” Tiêu Tứ Muội vuốt cằm, bộ dạng đoán không ra.

Tiêu Hiểu nhịn không được mà nhéo mặt Tiêu Tứ Muội: Đương nhiên là em nghĩ không ra rồi, người ta đã biết trước toàn bộ cổ phiếu blue chip và cổ phiếu kém, mình đặt cửa[2] luôn kìa![2]Đặt tiền vào một cửa trong đánh bạcNói như vậy, sau này Vương Vệ sẽ rất thành công? Tiêu Hiểu nhún vai, cô không thèm để ý việc này, dù sao mặc kệ như thế nào, Vương Vệ vẫn là Vương Vệ là được.

Tiêu Tứ Muội nghĩ không ra bèn không nghĩ nữa, không yên tâm mà cứ dặn dò Tiêu Hiểu: “Mặc kệ như thế nào, sau này chị đừng sáp đến trước mặt Lý Tri Tân, yên ổn sống cùng anh rể, chị nghĩ lại tính tình nóng nảy của anh ấy xem, nếu biết chị có tâm tư với Lý Tri Tân…” Tiêu Tứ Muội nói xong thì tự run lên, xong rồi, nếu thật sự để Vương Vệ biết, chị hai tám phần là không sống nổi!Vừa dứt lời, cô ấy liền thấy Tưởng Văn Văn đi đến gặp Vương Vệ đang ở bên này, hình như Tưởng Văn Văn cản Vương Vệ lại, nói gì đó, Vương Vệ thì rất không kiên nhẫn.

Tiêu Tứ Muội thấp giọng kêu thảm thiết: “Xong rồi, xong rồi, khẳng định là người phụ nữ kia đang mách với anh rể chuyện trước khi kết hôn chị từng thích Lý Tri Tân, châm ngòi quan hệ giữa chị và anh rể! Sao cô ta lại xấu xa như vậy!” Tiêu Tứ Muội vừa phẫn nộ vừa nôn nóng.

Khóe miệng Tiêu Hiểu nhếch lên, hai mắt híp lại, người quen đều biết, điều này đại biểu cô tức giận, tâm trạng cực kỳ không vui!Vương Vệ ở bên kia muốn đi, Tưởng Văn Văn lại không tha, hình như giơ tay đưa đồ cho Vương Vệ, Vương Vệ nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp đẩy cô ta lảo đảo, sau đó đi nhanh về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Tứ Muội rụt cổ, tuy cô ấy rất muốn giúp chị hai chống đỡ, nhưng danh tiếng Vương Vệ quá nổi, cô ấy cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình chống không được nên vội vàng ném lại một câu: “Chị hai, cố lên, ngoan ngoãn nhận sai.

” Nhanh như chớp chạy đi như con thỏ.

Thấy mình vừa đến liền dọa cô em vợ chạy mất, Vương Vệ ít nhiều gì cũng để ý, dù sao đó cũng là người nhà mẹ đẻ của Tiêu Hiểu, nếu bọn họ đều không thích anh, anh sợ Tiêu Hiểu sẽ bị kẹp ở giữa.

“Hai người đang nói gì vậy?” Vương Vệ đến gần, đầu tiên là kéo tay Tiêu Hiểu ra nhìn nhìn, thấy không bị thương, gương mặt nhăn nhó mới buông lỏng.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 46: 46: Được Mùa 2


Tiêu Hiểu ngoan ngoãn xoè tay mặc cho anh nhìn, từ bộ dạng vừa rồi liền đoán được tâm tư của anh, ra vẻ oán giận nói: “Con bé ấy nói em quá vô dụng, ỷ vào anh tốt với em mà coi trời bằng vung, muốn em đối xử tốt với anh một chút.

”Vương Vệ nghe xong thì bất ngờ lẫn vui vẻ, trong mắt mang theo ý cười: “Thật sao? Em gái em thật sự nhìn nhận anh như vậy?”“Đương nhiên, anh tốt như vậy, chỉ cần hai mắt không mù đều nhìn ra!” Tiêu Hiểu trừng to hai mắt, bộ dạng không phải đương nhiên sao.

Lời nói và dáng vẻ của cô vô cùng trấn an Vương Vệ, anh kìm lại khóe miệng, có hơi ngượng ngùng: “… Anh cũng không tốt như em nói.

”Tiêu Hiểu không vạch trần anh, cười thầm trong lòng, càng ở chung càng cảm thấy Vương Vệ đáng yêu.

Cô nhìn Tưởng Văn Văn vẫn đang ngó sang bên này, thuận miệng hỏi: “Tưởng Văn Văn cản anh lại làm gì?”“Tưởng Văn Văn là ai?” Vương Vệ mờ mịt.

“Nữ thanh niên trí thức anh vừa gặp đó.

” Tâm trạng Tiêu Hiểu lập tức tốt lên, Vương Vệ đến cả tên người ta cũng không nhớ.

“Em nói cô ta à, không biết, không biết vì sao lại cản anh lại, hỏi anh có đói không, còn đưa cho anh một cái bánh bao, anh đâu thân với cô ta, cô ta cho anh đồ ăn làm gì?” Vương Vệ nghi ngờ, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Anh hiểu rồi, nhất định cô ta và mấy người coi thường anh là một bọn, chẳng lẽ trong bánh bao có bỏ thuốc chuột, muốn thuốc chết anh?”Chẳng trách anh lại phỏng đoán ý đồ của người ta theo hướng cực đoan nhất, đến cả mẹ ruột cũng muốn anh chết, những người khác có ý nghĩ này, đối với anh cũng không lạ gì.

“Mẹ nó, ông đây đâu có chọc cô ta, vậy mà cô ta lại muốn anh chết, nếu đã xác định, xem anh có chỉnh chết cô ta không!” Vương Vệ oán hận nói.

Tiêu Hiểu: “…” Thuốc chết anh? Tốt xấu gì cũng có luật pháp, giết người cũng không phải đơn giản như vậy.

Đáng thương cho cô Tưởng, tự cho là đang lấy lòng đúng người, lại bị người ta thầm hiểu lầm là muốn anh chết!Nhưng Tiêu Hiểu tuyệt đối sẽ không nhắc nhở Vương Vệ, Vương Vệ đơn thuần như vậy, vẫn nên cảnh giác đối với người có ý định xấu mới được!Tan việc, hai người vội vã trở về lấy dịch bồi dưỡng, lại lén đi lên núi, trên đường lên núi, Vương Vệ còn đang an ủi Tiêu Hiểu: “Lần đầu tiên trồng, cho dù hiệu quả không tốt cũng không sao, chúng ta thử thêm vài lần là được.

”Quả thật Tiêu Hiểu lo lắng về hiệu quả, nhưng so với hiệu quả trong miệng Vương Vệ nói lại là một trời một vực, chờ khi hai người tới mảnh đất trống ngày hôm qua, Vương Vệ kinh ngạc nói không nên lời ngay tại chỗ.

Chỉ thấy mảnh đất rộng lớn ngày hôm qua còn đang trụi lủi, lúc này một mảnh hoa màu rộng lớn sinh trưởng xanh um tươi tốt, trên lá khoai tây đã mọc hoa, bắp non đã mọc cao bằng người trưởng thành, trên mỗi cây bắp mọc ít nhất bốn trái bắp, lúa mì và lúa cũng trổ đòng, nặng trĩu, trực tiếp khiến cây lúa nghiêng mình.

Mà số rau dưa ngày hôm qua Tiêu Hiểu vì đùa vui nên tự mình rải hạt giống lên đất kia, lúc này trên mỗi dây mây đều kết đầy trái, dưa chuột đầy ắp màu xanh nhạt, bí đỏ to bằng cối xay, bởi vì kết trái quá nhiều, số dưa đó gần như trồng dày đặc lên nhau trên mặt đất.

Bắp cải thảo duy nhất thì cực kỳ tốt, mỗi một bắp đều như đóa hoa nở long trọng…Tiêu Hiểu lại có hơi không hài lòng, sản lượng này không đạt tới hiệu quả lý tưởng của cô.

Cô tiện tay hái một quả dưa chuột đưa cho Vương Vệ: “Nếm thử đi.

”Vương Vệ máy móc nhận dưa chuột, lại máy móc nhét vào trong miệng, mọng nước ngọt thanh khiến anh hoàn hồn, tin tưởng một màn nhìn thấy trước mắt là thật.

“Sao em không nói hiệu quả lại dọa người như vậy?” Vương Vệ khó khăn mở miệng.

Tiêu Hiểu nghi hoặc ừ một tiếng: “Có nói với anh rồi, loại dịch bồi dưỡng này có thể giục lương thực chín.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 47: 47: Được Mùa 3


Vương Vệ cứng cằm, mặt không biểu cảm: “Đúng vậy, em dùng giọng điệu ăn gì chưa để nói chuyện này với anh, em cảm thấy anh sẽ tin sao?”Tiêu Hiểu cười hì hì: “Giờ nhìn thấy rồi, không phải tin rồi sao.

”“Số dưa này có thể ăn, số lương thực kia hôm nay còn phải tưới dịch bồi dưỡng một lần, ngày mai gần như là có thể chín, sau này anh sẽ không đói bụng nữa.

” Đây mới là điều Tiêu Hiểu cảm thấy thỏa mãn nhất.

Vương Vệ phức tạp nhìn Tiêu Hiểu một cái, vốn dĩ cho rằng mình phải nuôi cô vợ mảnh mai này, hiện tại không ngờ ngược lại là vợ nuôi anh!Anh buông bỏ sự hơi thất bại đi, nghiêm mặt nói với Tiêu Hiểu: “Ngoại trừ anh, không được nói chuyện dịch dinh dưỡng với ai, cho dù người nhà mẹ đẻ em cũng vậy.

”Tiêu Hiểu ngoan ngoãn gật đầu, hai mắt chớp chớp: “Em nghe theo anh.

” Lông mi cô rất dài, lúc chớp mắt như vậy giống cái bàn chải, trực tiếp chà vào lòng Vương Vệ.

Thấy cô ngoan như vậy, Vương Vệ nhịn không được mà sờ đầu cô.

Mấy ngày nay Tiêu Hiểu vẫn luôn dựa vào việc miễn cưỡng ăn chút cơm mà sống qua ngày, hiện tại dùng dịch bồi dưỡng trồng được lương thực, cuối cùng không cần chịu đựng những mùi vị lạ đó nữa.

Hái dưa chuột và mướp xuống, đến bên cạnh suối nước rửa sạch, cắn một miếng, mọng nước giàn giụa, thịt quả thơm ngọt, Tiêu Hiểu ôm lấy gặm rôm rốp, ăn đến nỗi thỏa mãn mà nhắm hai mắt.

Không dễ dàng mà, rốt cuộc ăn được món có vị bình thường rồi.

Lúc Tiêu Hiểu ăn, Vương Vệ thì cẩn thận lần nữa tưới số dịch bồi dưỡng vào đất, lần này anh vô cùng cẩn thận, một giọt cũng không nỡ lãng phí, theo anh thấy, cái này đâu phải là dịch bồi dưỡng, quả thực chính là nước thần!Vợ anh còn giỏi hơn Nữ Oa nương nương, Nữ Oa nương nương dùng bùn biến thành người tính là gì, chỉ biết tạo người, không có lương thực còn không phải đói chết sao!Hai người ở trên núi ăn đến no, lại hái một sọt trái cây đeo lên, lúc này mới xuống núi.

Trên đường xuống núi, hai mắt Vương Vệ sắc bén như mắt chim ưng, cực lực tìm kiếm nguyên liệu để Tiêu Hiểu nghiên cứu chế tạo dịch bồi dưỡng, Tiêu Hiểu chế nhạo một câu: “Sao thế, hôm nay không nói em đang làm càn nữa sao?”Vương Vệ trừng mắt nhìn cô một cái: “Em còn nói, trở về rồi xử lí em.

”Thấy anh ra vẻ ta đây, Tiêu Hiểu ôm bụng cười thầm: Hổ giấy, chỉ biết mạnh miệng!Hai người một về đến nhà họ Vương liền nhốt mình trong phòng, tiếp tục chế tạo dịch bồi dưỡng.

Sơn Đông chơi oẳn tù tì thua mấy anh em đứng trước cửa căn phòng tối, nơm nớp lo sợ mở miệng: “… Chú… chú tư, ăn… cơm nè.

”Nó đã ngồi yên ổn, xoay người về phía sau chuẩn bị, chỉ chờ Vương Vệ đáp thì lập tức chạy trốn.

Cửa mở ra kẽo kẹt một tiếng, nhưng không phải chú tư khiến bắp chân nó run rẩy, mà là thím tư đang cười tủm tỉm, Tiêu Hiểu nhìn thằng nhóc ở trước mặt: “Là Sơn Đông à, ngoan như vậy, biết tới gọi thím và chú tư cháu ăn cơm.

”Sơn Đông lén lút nhìn về phía sau Tiêu Hiểu, thấy quả thật chú tư không đi ra bèn thở phào nhẹ nhõm, chỉ có thím tư gầy gò, đương nhiên nó không sợ, lau mồ hôi lạnh vốn không tồn tại trên trán, cảm thấy giọng của thím tư rất dễ nghe, còn khen nó ngoan! Nó lớn như vậy vẫn chưa có ai khen nó ngoan, mẹ chỉ biết mắng nó là nhãi ranh…Sơn Đông cảm thấy thím tư vô cùng có mắt nhìn, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Thím tư, cháu thấy bà nội hầm canh xương, hai người mau tới đi, nếu không một lát chắc là hết rồi.

” Nói xong liền muốn chạy đi nhanh như chớp, nó phải đi xem xem, nếu không canh xương hầm sẽ bị uống hết.

“Đợi đã.

” Tiêu Hiểu xoay người cầm mấy quả dưa chuột và mướp đưa cho Sơn Đông: “Chia cho mấy em ăn đi.

”Vừa bắt được đồ, một mùi thơm mát cả người liền xộc thẳng vào mũi Sơn Đông, sao ngửi còn thơm hơn thịt nhỉ? Cổ họng Sơn Đông ừng ực, nước miếng sắp chảy ra.

“Thím tư, cái này ở đây ra vậy?” Sơn Đông ôm đồ trong tay, ngẩng đầu hỏi Tiêu Hiểu.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 48: 48: Đây Là Khoa Học 1


“Hái trên núi.

”Sơn Đông hiểu rõ ồ một tiếng, không dám hỏi lại.

Trước kia Vương Vệ cũng hay một mình lên núi, núi sâu rừng rậm người khác không dám vào mà anh cũng dám vào.

Ôm đồ trở về phòng, chịu đựng đau xót mà chia một ít cho em trai em gái, lúc này đến canh xương nó cũng không có tâm trạng ăn, cuối cùng nhịn không được mà cầm một quả dưa chuột lên gặm.

Mấy đứa nhỏ ban đầu còn trông mong mà nhìn người lớn bưng thức ăn lên bàn, sau khi ngửi thấy mùi thơm mát, lại thấy Sơn Đông ăn rất ngon nên cũng nhịn không được mà ăn, vừa ăn, mấy đôi mắt đồng loạt sáng ngời.

Từ Sơn Đông đến Sơn Bắc xếp thành một hàng, trong tay ôm dưa gặm sột soạt, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Lúc này mấy người lớn mới phát hiện dưa trong tay bọn nhỏ, mẹ Vương kinh ngạc hỏi: “Mùa này sao lại có dưa chuột? Các cháu lấy đâu ra?”Sơn Đông tranh thủ đáp lại một câu: “Thím tư cho, họ hái trên núi.

”Vừa nói vậy, người nhà họ Vương đều không hỏi nữa, Vương Vệ là khách quen trong núi, chỗ nào anh cũng dám đi, gặp được một ít dưa dại quả dại cũng không lạ gì, chuyện lạ chính là anh mà lại cho bọn nhỏ đồ ăn, bởi vì Vương Vệ không thích người nhà họ Vương, cho nên kéo theo anh cũng dùng thái độ thờ ơ đối với mấy đứa nhỏ.

Mấy người lớn yên lặng nhìn một cái, anh cả Vương vui sướng nhỏ giọng nói với anh hai Vương: “Suy cho cùng cũng là người thân.

” Anh hai Vương nhìn mấy đứa nhỏ, gật gật đầu.

Triệu Yến thấy mấy đứa nhỏ ăn ngon miệng thì bẻ lấy một khúc dưa chuột trong tay Sơn Đông, vừa nếm thì lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc hô: “Cái này ngon quá.

”Mẹ Vương trong lòng không thoải mái: “Không phải chỉ là mấy quả dưa à, có gì ghê gớm, cái đồ kiến thức hạn hẹp! Ăn cơm!” Kêu kêu gào gào, chẳng lẽ dưa kia có thể ngon hơn thịt?“Chờ một chút, thằng tư còn chưa tới mà.

” Anh cả Vương vội nói.

“Chờ bọn nó làm gì, thích ăn thì ăn!” Mẹ Vương giọng căm hận nói.

Triệu Yến bĩu môi, tuy Vương Vệ đối xử với người nhà họ Vương, đặc biệt là mẹ Vương, tàn nhẫn như vậy, cô ta lại cảm thấy về tình thì có thể tha thứ, mẹ ruột mình muốn mình chết, ai mà chịu được?Thịt trên người mình lấy xuống, sao mà nỡ được? Đừng nói muốn mạng, Sơn Đông Sơn Tây bị thương một chút, cô ta đều đau lòng vô cùng.

Thấy mẹ Vương mặt mày lạnh lùng thì càng cảm thấy bà ta máu lạnh.

Vương Vệ và Tiêu Hiểu rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn, mẹ Vương định châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến bộ dạng Vương Vệ hận không thể b*p ch*t bà ta lần trước thì cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

Còn anh cả Vương thì thăm dò, chào hỏi Vương Vệ: “Chú tư, tới, ngồi đi, hôm nay mẹ hầm canh xương, lát nữa các em uống nhiều một chút.

”Vương Vệ nhìn anh cả Vương một cái, gật gật đầu.

Anh cả Vương thấy được đáp lại thì khỏi nói kích động đến nhường nào, giữa chừng thường xuyên bảo Vương Vệ và Tiêu Hiểu uống canh.

Thái độ xưa nay chưa từng có này khiến Vương Vệ rất không được tự nhiên, anh nhíu mày: “Tự lo cho bản thân anh là được.

”Anh cả Vương vừa rồi còn kích động không thôi lập tức như bị tạt một gáo nước lạnh, mắt thường có thể thấy được mà xìu xuống.

Sơn Đông đồng cảm mà nhìn thoáng qua cha nó, vùi đầu sụp soạt uống canh.

Tiêu Hiểu thấy anh cả Vương bày tỏ thiện ý với Vương Vệ thì nhìn anh ta: “Cảm ơn anh cả.

” Không phải cảm ơn anh ta bảo Vương Vệ uống canh, mà là cảm ơn anh ta ít nhất còn có chút áy náy với Vương Vệ, để sau này Vương Vệ nhớ đến không phải anh sinh ra là nên bị thương tổn, người từng tổn thương anh cũng không phải tất cả đều yên tâm thoải mái.

“Không… Không cần cảm ơn.

” Anh cả Vương vội xua tay.

Thấy Tiêu Hiểu cảm ơn anh cả Vương, Vương Vệ cũng có chút không tình nguyện, lại lần nữa gật đầu với anh cả Vương, hai mắt anh cả Vương bỗng nhiên sáng ngời, tuy rằng không dám bảo Vương Vệ ăn gì nữa, nhưng ai nấy đều nhìn ra anh ta rất vui mừng.

.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 49: 49: Đây Là Khoa Học 2


Tiêu Hiểu nhìn một màn này, nhưng cũng không nhiều lời.Cô không có lập trường đi khuyên Vương Vệ tha thứ.Vương Vệ nhìn thì khắp người là gai, thật ra tim thì không thể mềm hơn, đối xử với anh tốt một chút, anh cũng sợ hãi, tốt một phần sẽ trả lại mười phần.

Anh như vậy, lại thù hận với người nhà họ Vương như thế, có thể nghĩ được rốt cuộc trước kia người nhà họ Vương đã gây ra tổn thương như thế nào với anh, người càng thân thuộc, vết thương gây ra trên người càng đau.Mẹ Vương là đầu sỏ gây tội, nhưng những người khác trong nhà họ Vương thì sao, cha Vương đứng ngoài cuộc, anh cả Vương và mấy anh em khác, trong lúc tâm trí còn chưa chín chắn, chắc đã bị mẹ Vương ảnh hưởng, hiện tại đã trưởng thành, hiểu được trước kia là mình không đúng, cho nên lòng mang áy náy.Nhưng vết thương đối với Vương Vệ đã tạo thành, có áy náy thì có ích gì? Vương Vệ không có nghĩa vụ rộng lượng tha thứ bọn họ.

Nếu có một ngày Vương Vệ thật sự buông xuống thù hận đối với người nhà họ Vương, vậy thì cũng là vì chính anh muốn buông.

Cô tuyệt đối sẽ không nhiều lời.Hai người đã ăn no từ trước, Tiêu Hiểu cầm đũa cho có.Trước kia mỗi lần Vương Vệ ăn cơm đều rất sốt ruột, chén vừa xoay, cơm liền không còn, lần này lại ăn rất thong dong, so với người nhà họ Vương ăn như đánh giặc thì có vẻ đặc biệt lịch sự.rong lòng Vương Vệ nhịn không được đắc ý: Ông đây cưới được tiên nữ, cũng có người thương rồi, sau này mấy kẻ cặn bã các người tự mình chơi đi!Mấy ngày nay Tiêu Hiểu càng ngày càng hiểu Vương Vệ hơn, vừa thấy bộ dạng của anh liền biết anh đang nghĩ gì, ban đầu còn muốn cười, sau đó lại cảm thấy chua xót, từ nhỏ sống trong điều kiện sống thoải mái, dù là cha mẹ hay là mấy anh trai đều cho cô tình yêu sâu sắc nhất.Mà Vương Vệ thì không có gì.Cô thầm thở dài một tiếng: Tiểu đáng thương, sau này có cô rồi, cô sẽ cưng chiều Vương Vệ, để anh bất kỳ lúc cũng có thể kiêu ngạo như bây giờ.Như muốn phóng đại sự thỏa mãn trong lòng, Vương Vệ đến cả canh xương hầm cũng không đụng vào.

Tiêu Hiểu thì ghi tạc trong lòng, cho dù có thể ăn no, nhưng không ăn thịt thì không được.Chờ khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi rồi, anh cả Vương lại hụt hẫng trong lòng, biết rõ thằng tư hận họ như vậy, anh ta còn bảo thằng tư uống anh, đây không phải khiến người ta ghê tởm sao, giờ thì tốt rồi, khiến thằng tư dứt khoát đến canh xương cũng không đụng vào.Lúc về phòng đã nói với Triệu Yến, Triệu Yến thấy anh ta nằm lì trên giường thì giận sôi máu: “Hồi nhỏ các anh đối xử với chú ấy như vậy, chú ấy để tâm tới anh mới là lạ! Được rồi, có thời gian ở đây nghĩ đông nghĩ tây, chi bằng giúp em quét nhà.

Anh nhìn xem chú tư đối xử với vợ chú ấy thế nào, anh lại nhìn xem anh…”Anh cả Vương đứng dậy cầm cây chổi, trong lòng thầm gọi một tiếng cọp mẹ.Sau khi Tiêu Hiểu và Vương Vệ về phòng cũng không nghỉ ngơi, ngược lại bảo Vương Vệ thắp đèn sáng hơn chút, mình thì bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên vở.“Ngày mai rồi hãy làm, đã trễ thế này rồi.” Vương Vệ vừa về đến phòng liền nhanh nhẹn trải giường chiếu, nghĩ đến cảnh Tiêu Hiểu sẽ rúc mình thành một vòng trong lòng anh, nhiệt độ trên mặt làm sao cũng không thể hạ xuống.Ai ngờ anh đã nghĩ xong tư thế ngủ buổi tối rồi, Tiêu Hiểu lại không có ý định nghỉ ngơi chút nào.“Từ từ, anh gầy như vậy, phải ăn thịt bồi bổ cho tốt, em chế thêm một ít dịch bồi dưỡng thích hợp để giục thức ăn mặn.” Tiêu Hiểu tập trung nhìn chằm chằm vào vở mình, cũng không ngẩng đầu lên.Vương Vệ yên lặng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hiểu, anh biết Tiêu Hiểu khẳng định là đã thấy tầm mắt anh lưu luyến với món canh xương.Vương Vệ cũng không thúc giục, hai người bận rộn đến hơn nửa đêm, bên cửa sổ có thêm mấy cái lọ thủy tinh chứa đầy dịch bồi dưỡng..
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 50: 50: Đây Là Khoa Học 3


Bởi vì buổi tối làm việc quá muộn, ngày hôm sau lúc trên ruộng, Tiêu Hiểu ngáp liên miên.

Tiêu Ngũ Muội không hiểu gì, ở phía sau sốt ruột không thôi, chị hai làm như vậy nữa, đội trưởng sẽ mắng cho coi.

Nhưng không biết Tiêu Tứ Muội nghĩ tới gì đó, mặt đỏ hồng, đi đến bên cạnh Tiêu Hiểu, nhỏ giọng: “Chị hai, chị…anh rể không đánh chị à?”Lúc này đầu óc Tiêu Hiểu còn mơ hồ, đầu óc chập mạch trong nháy mắt: “Không có, anh ấy làm gì mà muốn đánh chị?”Tiêu Tứ Muội thở phào nhẹ nhõm, không đánh thì tốt, không đánh thì tốt, coi bộ tình cảm hai người vẫn rất tốt, nếu không chị hai cũng sẽ không… mệt như vậy.

Ai da, cô ấy đang nghĩ gì vậy! Tiêu Tứ Muội giậm chân, thẹn thùng chạy mất.

Tiêu Hiểu nhìn mà không hiểu, cô nàng này thẹn thùng cái gì?Ra ruộng xong, Tiêu Hiểu và Vương Vệ đến bờ sông, Vương Vệ tự chế một cái lưới cá, mắt lưới rất nhỏ, nhìn mấy con cá con và tôm nhỏ vớt lên được, mày anh bất giác nhíu chặt.

Tiêu Hiểu bảo anh tới thả lưới, anh bèn cho rằng Tiêu Hiểu muốn ăn thịt, nhưng sông vừa tan băng, vài người trong thôn vì bữa ăn ngon, dù là người lớn hay trẻ con cũng sau khi tan làm là tới sông thử vận may, cá lớn đã bị bắt hết, còn lại đều là binh tôm tướng tép.

Vương Vệ cực kỳ ảo não, Tiêu Hiểu có thể trồng lương thực để anh ăn no, anh thì đến một con cá cũng không thể thỏa mãn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu nhìn lưới cá con và tôm nhỏ thì lại rất cao hứng: “Nhiêu đây là đủ rồi, lát nữa sẽ cho anh chứng kiến kỳ tích.

” Bộ dáng cô vui mừng hớn hở cuối cùng cũng an ủi Vương Vệ.

Vương Vệ cũng vui vẻ theo cô: Vợ dễ thỏa mãn quá.

Hai người lại cầm chiến lợi phẩm và dịch bồi dưỡng lên núi.

Tới chỗ, Vương Vệ bị chấn động lớn hơn ngày hôm qua.

Dù là bắp, hạt thóc hay là lúa mì đều đã chín, mỗi tai lúa mì và bông lúa đều nặng trĩu, hạt cực kỳ chắc nịch, vừa đến gần là có thể ngửi thấy mùi thóc lúa.

Trên mỗi cây bắp ít nhất cũng có năm trái bắp, mỗi trái bắp đều to bằng bắp chân anh.

Vương Vệ nuốt nuốt nước miếng, vô thức nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu cẩn thận quan sát phản ứng của anh, trong mắt anh có chấn động, có ngạc nhiên, có thỏa mãn, chỉ là không có vẻ sợ hãi và xa lạ.

Tiêu Hiểu yên tâm: “Đừng đứng ngây ra đó, mau tới thu hoạch lương thực, chúng ta gieo thêm một vụ.

”“Gieo… gieo một vụ?” Vương Vệ bất giác nói lắp.

“Đúng vậy, trữ nhiều lương thực một chút, anh muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn một chén ném một chén cũng không sao.

” Tiêu Hiểu cười tủm tỉm túm lấy cánh tay Vương Vệ.

Vương Vệ không cần suy nghĩ, lắc đầu: “Không được, sao có thể lãng phí lương thực.

” Đối với người hàng năm đều đói bụng mà nói, một hạt lương thực cũng vô cùng quý giá.

“Được, không lãng phí, anh nói gì thì là nấy.

” Tiêu Hiểu dựa vào vai Vương Vệ, giọng điệu vẫn mềm mại như cũ, nhưng Vương Vệ cứ cảm thấy có chỗ nào đó ngược ngược, lời này chẳng lẽ không phải là lời chồng nói với người vợ vô cớ gây rối lại còn hết cách xử lý?Vương Vệ lắc đầu, xua đi ý nghĩ không đáng tin này, bắt đầu thu hoạch lương thực.

Bận đến chạng vạng, thấy lương thực chất đầy gần như nửa sơn động, Vương Vệ đốn giác an tâm, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, anh và Tiêu Hiểu sẽ không bị đói nữa.

Việc này còn chưa xong, Tiêu Hiểu lại bảo Vương Vệ đào một cái ao nhỏ bên dòng suối, bỏ cá con và tôm nhỏ vào, sau đó cũng đổ dịch bồi dưỡng tinh chế suốt đêm hôm qua vào.

Một màn kế tiếp khiến Vương Vệ nhìn đến mức thiếu chút nữa rớt tròng mắt, dịch bồi dưỡng vừa được đổ vào, số cá con và tôm nhỏ điên cuồng nuốt lấy như bị điên vậy, dưới cái nhìn của Vương Vệ, số cá tôm nhỏ này như thổi khí, bắt đầu trưởng thành, chưa tới nửa giờ đã to cỡ bàn tay người lớn.

Vương Vệ nghiêng đầu, cứng đờ hỏi Tiêu Hiểu: “Đây là phép tiên sao?”Lần này Tiêu Hiểu vô cùng nghiêm túc, gằn từng chữ: “Không, đây là khoa học.

”.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 51: Chương 51


“Đây là thứ em nói, trong đầu bỗng nhiên nghĩ ra thêm?”

Tiêu Hiểu gật đầu: “Ừm, anh sợ hả?”

Vương Vệ lắc đầu: “Vì sao anh phải sợ.” Nhưng anh vẫn trịnh trọng hỏi: “Những người đi học khác cũng có bản lĩnh như vậy.”

Tiêu Hiểu chớp chớp mắt: “Đương nhiên không thể, tri thức trong đầu em là độc nhất vô nhị.”

Vương Vệ sờ đầu cô, vợ anh quá đơn thuần, không thể không lên tiếng trịnh trọng nhắc nhở: “Vậy bản lĩnh này không thể để lộ ra.” Anh học không nhiều, cũng không hiểu đạo lý lớn gì, nhưng cảnh ngộ hồi nhỏ khiến anh hiểu rõ: Khi không giống với mọi người, bản thân chính là một loại tội ác, mặc dù sự khác biệt này vô hại, thậm chí là có lợi với người khác.

“Ừm, nghe anh.” Tiêu Hiểu lại vùi đầu vào lòng Vương Vệ mà cọ.

Lòng Vương Vệ cực kỳ bình tĩnh, bản lĩnh Tiêu Hiểu có lớn đi nữa cũng là cô vợ dịu dàng nghe lời như cũ.

Hai người dán vào nhau nói chuyện một lát, cá và tôm đều đã sinh trưởng rất lớn.

Vương Vệ bỗng nhiên nói: “Chờ đấy, anh sẽ nấu món ngon cho em.”

Tiêu Hiểu hả một tiếng: “Nồi cũng không đem, anh nấu như thế nào.”

Vương Vệ hừ một tiếng: “Bản lĩnh của người đàn ông của em lớn lắm!”

Tiêu Hiểu cười gật gật đầu: “Được, vậy anh nhanh lên, em sắp đói meo rồi.” Sau đó chống cằm bắt đầu chờ Vương Vệ nấu đồ ăn cho cô.

Dáng vẻ hoàn toàn tin tưởng của Tiêu Hiểu khiến Vương Vệ bất giác cả người tràn ngập sức lực, cầm cuốc đào một cây trúc, cũng may lúc lên núi, vì muốn thu lương thực nên có mang dao.

Vương Vệ làm mấy cái ống trúc, lại nhóm hỏa, lấy một ít thóc, tháo vỏ, không có vỏ ngăn cản, hương gạo đậm đà xông vào mặt, Vương Vệ hít sâu một hơi, kiềm chế nước miếng sắp chảy ra, quyết không thể xấu mặt trước mặt Tiêu Hiểu!

Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ để gạo và nước vào ống trúc, đặt lên đống lửa, lại vớt hai con cá, đi đến bên cạnh một lát, không biết tìm rễ cây gì bôi trên cá, rồi cũng đặt cá lên đống lửa, quay cùng ống trúc.

TBC

Tiêu Hiểu nhìn thấy thú vị, liên tục nói: “Em cũng muốn thử, em cũng muốn thử…” Vừa nói vừa giơ tay, nhưng ống trúc đã nướng rất nóng, cô đưa tay ra thì bị bỏng đến mức phồng rộp.

“Cẩn thận…” Vương Vệ cản không kịp.

“A…” Mắt Tiêu Hiểu chứa nước mắt, đưa vết phồng trên tay cho Vương Vệ xem.

Vương Vệ nhìn vết phồng trên đầu ngón trỏ cô, mày nhíu lại, vô cùng hung dữ: “Có phải em ngốc không, không thấy anh dùng cành cây xoay sao? Đau c.h.ế.t có cũng được!” Lúc nói như vậy, anh nâng tay Tiêu Hiểu vô cùng cẩn thận, trên mặt hung dữ, động tác thổi hơi cho Tiêu Hiểu lại nhẹ nhàng vô cùng.

“Em đau mà, anh còn mắng em…” Tuy Tiêu Hiểu ứa nước mắt, trong mắt lại có ý cười, Vương Vệ càng đối xử với cô như vậy, giọng cô càng mềm đi.

Vương Vệ nghe thấy, tim như bị túm lấy, lại thổi thổi cho cô: “Chờ đấy.” Anh đứng dậy đến bụi cỏ bên cạnh tìm mấy cây cỏ, nhai trong miệng rồi đắp lên tay Tiêu Hiểu, còn tìm lá cây, dùng rễ cây bọc lại cho cô: “Cứ ngồi ở đây, đừng nhúc nhích.” Thật là một chốc cũng không thể dời mắt, cho nên nói trong đầu bỗng nhiên có nhiều thứ thì có tác dụng gì? Còn không phải là cô nàng ngốc thôi sao.

“Vâng.” Tiêu Hiểu ngoan ngoãn đáp, dựa vào Vương Vệ ngủ gà ngủ gật.

Tiêu Hiểu muốn dựa vào anh ngủ, lúc Vương Vệ quay cá, sợ động tác lớn quá sẽ làm ồn cô.

“Grừ!” Một tiếng hổ gầm bỗng khiến Tiêu Hiểu giật mình tỉnh lại.

Vương Vệ vội ôm cô vào lòng: “Không sao, có quen biết.” Nói rồi anh ngậm ngón tay thổi một tiếng.

Một con hổ nhảy ra từ sau sơn động, Vương Vệ lại rất vui mừng, vẫy tay với nó: “Tráng Tráng, tới đây!”

Con hổ bước từng bước lịch thiệp, đi đến trước mặt Vương Vệ, trước tiên vươn đầu lưỡi l.i.ế.m tay Vương Vệ, sau đó mới đánh giá mà liếc Tiêu Hiểu một cái.

Vương Vệ cười nói với con hổ: “Đây là vợ tao, mày không được bắt nạt cô ấy.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 52: Chương 52


Hổ vương phát ra tiếng phì phì trong mũi, đi đến nằm chợp mắt.

“Anh gọi nó là Tráng Tráng?” Tiêu Hiểu vô cùng nực cười với cái tên này.

Vương Vệ hiển nhiên cực kỳ thân thiết với con hổ này, còn ngồi bên cạnh vuốt lông cho nó: “Đúng vậy, nó còn từng cùng anh uống sữa đấy, từ nhỏ đã vạm vỡ.” Con hổ kia ngoan ngoãn như mèo, còn dùng đầu cọ vào lòng bàn tay anh.

Tinh Tế cũng có hổ, nhưng sớm đã biến dị thành loài khác, đối mặt với con hổ nguyên thủy này, hai mắt Tiêu Hiểu sáng lấp lánh, rất muốn nghiên cứu nó.

“Sao trước kia không gặp nó?”

“Nó chạy vào núi sâu, mùa đông ngọn núi này không có gì cả, cần vào sâu bên trong núi tìm thức ăn.” Hình như Vương Vệ thật sự xem con hổ này như anh em, còn lăn lộn trên người nó một vòng.

Con hổ kia chỉ xem như Vương Vệ gãi ngứa cho nó, híp mắt vô cùng thích ý, Tiêu Hiểu thấy Vương Vệ vui sướng như vậy thì cũng vui theo, nhưng lại cảm thấy hình như anh thân mật với con hổ này quá…

“Vậy đi, em tặng nó một món quà.” Tiêu Hiểu lấy dịch bồi dưỡng còn lại đổ ra, đưa tới trước mặt con hổ: “Uống đi.”

“Nó có thể uống?”

“Đương nhiên nó có thể uống, dịch bồi dưỡng này không chỉ có thể giục chín, còn có thể cải thiện thể chất, mở mang trí não, có điều thể trạng nó đã trưởng thành, sẽ không lớn thêm nữa, nhưng sẽ mạnh mẽ tinh lực rất nhiều, còn có thể trở nên thông minh hơn.”

Con hổ ngửi thấy dịch bồi dưỡng trước mặt, nhìn Tiêu Hiểu, lúc này mới cúi đầu uống, tốc độ dần nhanh hơn, sau khi uống xong bỗng nhiên gầm một tiếng dài, âm thanh càng có lực hơn trước.

Nó cảm kích mà nhìn Tiêu Hiểu, cúi đầu cọ cọ lên đùi cô.

Mặt Vương Vệ lập tức đen đi: “Này, thân thiết với vợ tao như vậy làm gì.” Vừa nói vừa dùng sức kéo con hổ ra xa cô.

Tiêu Hiểu cười tủm tỉm, hai mắt càng cong hơn: Xem anh còn dám đối xử thân thiết với người khác như vậy không, mặc dù là hổ cũng không được.

Hai người ăn cơm, lại chơi cùng Tráng Tráng một lát rồi mới xuống núi, lúc xuống núi, Vương Vệ cũng mang mấy con cá đã được giục sinh trưởng theo, trước khi đi còn dặn dò Tráng Tráng trông coi lương thực trong động.

Tráng Tráng rống một tiếng, không biết là đồng ý hay là từ chối.

Lần này hai người tới chân núi thì trời đã đen hoàn toàn, Tráng Tráng tiễn bọn họ đến chân núi mới một lần nữa nhảy vào trong núi.

Hai người vừa vào thôn liền thấy hai bóng người như gốc cây, đứng trong bóng đêm, trong đó một người lôi kéo một người khác: “Văn Văn, anh thật sự thích em, chúng ta đừng chia tay được không? Nếu em cảm thấy anh và Tiêu Hiểu gần gũi, sau này anh không để ý tới cô ta là được. Em đừng bỏ mặc anh…”

Tiêu Hiểu nằm không cũng trúng đạn: “… Anh ta nói bậy.” Cô ra sức nháy mắt, ý đồ khiến Vương Vệ thấy ánh mắt chân thành của cô, đáng tiếc quên rằng màn đêm đã buông xuống, Vương Vệ không nhìn thấy gì.

Nhưng cô biết Vương Vệ đã tức giận, khí áp quanh thân lập tức thấp xuống.

Không đợi Tiêu Hiểu nói thêm gì, Vương Vệ đã nhảy ra ngoài, một tay bắt lấy bóng đen kia, không chút nương tay mà đánh ra một đấm: “Cmn mày và người ta chui vào rừng cây, vu khống vợ tao làm gì? Xem ông đây có đánh c.h.ế.t mày không!” Sau đó vang lên tiếng đ.ấ.m bôm bốp vào da thịt.

TBC

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Tưởng Văn Văn hét lên một tiếng, bắt đầu can ngăn.

Lúc này Vương Vệ đầy phẫn nộ về việc người khác vu khống vợ anh, Tưởng Văn Văn đến can ngăn, ngược lại bị một khuỷu tay khác của Vương Vệ hất ngã lên đất.

Tưởng Văn Văn theo ánh trăng thấy Tiêu Hiểu đứng ở một bên: “Cô còn đứng đó làm gì, còn không giữ bọn họ lại!”

Tiêu Hiểu đi đến trước mặt cô ta, ngồi xổm xuống, vô tội nói: “Anh ta nói lung tung, vốn dĩ nên bị dạy dỗ mà.” Quay đầu lại dùng giọng ngọt đến phát ngấy nói với Vương Vệ: “Chồng, đừng đánh đến đau tay, em sẽ đau lòng đó.”

Tưởng Văn Văn nghe thấy cô nhẹ giọng thì nổi giận, còn diễn kịch, rõ ràng người cô thích là Lý Tri Tân, đau lòng cho Vương Vệ mới là lạ!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 53: Chương 53


Tưởng Văn Văn bình tĩnh lại, sau khi sống lại, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn Tiêu Hiểu, bộ dạng bạch liên hoa giả vờ yếu đuối khiến người nhìn bốc hỏa.

Càng thêm kiên định không thể để Vương Vệ bị cô lừa gạt.

Nghĩ đến kế hoạch của mình, Tưởng Văn Văn hòa hoãn nét mặt, hạ giọng: “Cô sợ Vương Vệ biết chuyện giữa cô và Lý Tri Tân đúng không?”

Tiêu Hiểu hả một tiếng, nghi ngờ nói: “Giữa tôi và Lý Tri Tân có chuyện gì vậy?” Cô thì không hạ giọng, quyết định tự mình chọc vỡ cái mụn mủ này. Hơn nữa cô cũng không nói bậy, người có quan hệ với Lý Tri Tân chính là nguyên thân, cô không có chút ký ức nào của nguyên thân, làm gì phải gánh cái nồi này.

Vương Vệ túm Lý Tri Tân bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập qua bên này, một tay ném tới trước mặt Tưởng Văn Văn, sau khi thấy rõ Tưởng Văn Văn, cơn giận vẫn chưa hạ xuống trên mặt lại càng trầm trọng hơn: “Là cô!” Được đấy, còn dám đến trước mặt anh nhảy nhót.

Dĩ nhiên Tưởng Văn Văn không biết suy nghĩ trong lòng Vương Vệ, ánh trăng vốn không sáng, cô ta không nhìn rõ vẻ mặt Vương Vệ, nghe giọng còn tưởng anh đang vui mừng, vội chỉnh lại tóc tai, lộ ra một bên mặt xinh đẹp của mình: “Là em.”

“Nói, hôm đó cho tôi một cái bánh bao là muốn làm gì?” Anh nổi giận đùng đùng mà hỏi, đã thầm nhận định Tưởng Văn Văn không có ý tốt với anh.

Tưởng Văn Văn nghẹn lại lập tức, cô ta có thể nói gì, nói thích anh, muốn lấy lòng anh? Thời này quan hệ nam nữ rất nghiêm, một cô gái chưa lập gia đình như cô ta đi dụ dỗ người đàn ông khác, nói không chừng sẽ bị ụp nồi là người đàn bà hư hỏng, vậy cả đời của cô ta sẽ bị phá hủy.

“Cái gì, em còn từng cho anh ta bánh bao? Văn Văn em…” Lý Tri Tân nằm trên mặt đất giống như bị đội nón xanh, bi phẫn không thôi.

Tưởng Văn Văn nhìn cũng không thèm nhìn Lý Tri Tân một cái, cười cười với Vương Vệ: “Em có thể làm gì với anh chứ, chỉ là hôm đó vừa vặn khẩu vị không tốt, trùng hợp gặp phải anh, lại thấy anh gầy như vậy mới tiện tay cho anh.”

Nhưng sự im lặng trong nháy mắt của Tưởng Văn Văn vừa rồi đã củng cố suy nghĩ trong lòng Vương Vệ, anh cười nhạo một tiếng: “Cô tưởng tôi là đồ ngốc hả!”

Tiêu Hiểu kéo cánh tay Vương Vệ, ấm ức nói: “Bọn họ mắc gì mà hiểu lầm em?”

Lực chú ý của Vương Vệ nháy mắt thu hồi khỏi Tưởng Văn Văn, đau lòng muốn chết, càng thêm phẫn nộ, đá một cái lên người Lý Tri Tân: “Nói, mày làm gì dính líu tới vợ tao?”

Tiêu Hiểu cũng hỏi Lý Tri Tân tới tấp: “Anh và chị Văn Văn là bạn trai bạn gái đang êm đẹp, cho dù cãi nhau cũng đừng liên lụy tới người khác, anh nói như vậy, thanh danh tôi sao mà còn nữa?”

Tưởng Văn Văn nhìn đến mức gần như hộc máu, cmn đây là thiên hạ đệ nhất bạch liên kỹ nữ à, trước khi cô ta sống lại cũng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như Tiêu Hiểu.

Lý Tri Tân có thể nói cái gì? Nói rõ ràng anh ta biết Tiêu Hiểu thích anh ta nhưng vẫn không nói rõ ràng, câu dẫn Tiêu Hiểu, để mặc cô vẫn luôn tặng đồ cho anh ta sao? Anh ta đã quen coi trọng mặt mũi, như vậy người khác sẽ nhìn anh ta như thế nào.

“Tôi và Tiêu Hiểu không có gì, là Văn Văn hiểu lầm.”

“Anh nói láo!” Tưởng Văn Văn bị Tiêu Hiểu chọc tức vô cùng, lại thấy Lý Tri Tân trợn tròn mắt nói dối, cái miệng không nhịn được trực tiếp chửi thề.

TBC

“Ơ, chị Văn Văn mắng người!” Tiêu Hiểu mở to hai mắt, dáng vẻ kinh ngạc.

Vương Vệ chẹp một tiếng, ghét bỏ mà nhìn Tưởng Văn Văn, sau đó hai tay che tai Tiêu Hiểu lại, nhẹ giọng nói: “Ngoan, tiên nữ nhà chúng ta không học cô ta nói tục, nha.”

Tiêu Hiểu nhịn cười ừm một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.

Trước mắt Tưởng Văn Văn tối sầm: Tiên nữ? Con bé Tiêu Hiểu mặt mày xanh xao tóc vàng khè này có chút nào dính tới tiên nữ? Chẳng lẽ cô ta không mạnh hơn Tiêu Hiểu biết làm bộ làm tịch này? Tưởng Văn Văn nghi ngờ sâu sắc, đây vẫn là ngài Vệ kia sao, sao mắt lại mù như vậy!
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 54: Chương 54


Cô ta cắn răng, nhìn chằm chằm Tiêu Hiểu, gằn từng chữ một: “Cô có giả vờ cũng không che giấu được sự thật là cô thích Lý Tri Tân. Nếu cô không thích anh ta, vì sao bản thân không nỡ ăn, đồ ăn tiết kiệm từ kẽ răng ra cũng đều đưa cho anh ta?”

Tiêu Hiểu thấy lúc này cô ta đã lật tẩy ra, ngược lại cũng không lo lắng đến vậy, lắc đầu, nhìn về phía Vương Vệ.

Vương Vệ hiểu ý cô, cô đã mất trí rồi, còn nhớ gì đâu. Hơn nữa anh tin tưởng trực giác của mình hơn, Tiêu Hiểu thật sự đặt anh vào lòng.

Vương Vệ đá Lý Tri Tân còn nằm trên mặt đất: “Điều cô ta nói là thật sao?”

TBC

“Tôi nhận đồ Tiêu Hiểu tặng vài lần, nhưng đó là thím Tiêu và chú Tiêu thấy tôi đói bụng đáng thương nên tặng cho tôi ăn.” Vương Vệ quá mạnh bạo, nếu biết Tiêu Hiểu thật sự từng thích anh ta, không chừng đánh anh ta tới mức lòi ruột.

“À, thấy anh đáng thương? Vậy nhiều thanh niên trí thức như vậy, ai mà không đói như nhau, vì sao chỉ tặng cho anh mà không cho người khác?” Tưởng Văn Văn cười khẩy một tiếng.

“Tôi thường xuyên đến nhà chú Tiêu mượn thùng nước, dĩ nhiên thân hơn chút, những người khác đều không quen chú thím Tiêu, vì sao bọn họ phải tặng đồ ăn?” Vậy cũng phải, chỗ thanh niên trí thức đến thùng nước cũng không có, mỗi lần múc nước phải cần vào nhà người trong thôn để mượn thùng. Lý Tri Tân phát hiện hóa ra Tiêu Hiểu nhìn anh ta thì ngượng ngùng, bèn cố ý nhận việc này, tiếp xúc nhiều với Tiêu Hiểu một chút, lừa chút đồ ăn từ trong tay cô.

Nhưng đây cũng là chuyện năm ngoái thu hoạch giảm mạnh mới có, mấy năm trước tuy mọi người cũng ăn không ngon nhưng ít nhất có thể no bụng, đương nhiên Lý Tri Tân không cần phải vì bụng mà bán sắc.

Tiêu Hiểu dựa vào Vương Vệ, trong bóng đêm nhếch môi cười. Thật tốt, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, từ lần đầu tiên gặp Lý Tri Tân cô liền biết, đây là một người vô cùng coi trọng mặt mũi, anh ta sẽ không để cho người khác biết tỳ vết của mình, không, đến cả lý do anh ta cũng đã nghĩ xong.

Thích Lý Tri Tân là tình cảm của nguyên thân, cô không cần tiếp nhận. Hơn nữa giữa nguyên thân và Lý Tri Tân quả thật cũng không có gì, chỉ là tình cảm đơn phương của một cô nàng mới biết yêu, còn yêu sai đối tượng. Vương Vệ đã biết, ngoại trừ thêm một ít ly gián giữa hai người họ thì vốn không có tác dụng khác.

Đây không phải lừa gạt, chỉ là cô đưa ra cách tốt nhất về mặt lý trí.

“Chị Văn Văn, khiến chị hiểu lầm rồi, thật ngại quá, nhưng chị cũng đã nghe rồi đấy, tôi và Lý Tri Tân không có gì, tôi chỉ thích chồng tôi, chị và Lý Tri Tân yên ổn mà ở bên nhau đi.” Đúng vậy, cô thích Vương Vệ, loại thích giữa nam nữ ái mộ, ngày đó nhận thấy được tử đã cũng không có như vậy tưởng hồi Tinh Tế thời điểm liền phát hiện.

Vương Vệ bị lời nói thẳng của Tiêu Hiểu khiến mặt đỏ ửng trong đêm đen, cả người đều sắp bốc khói, anh vừa ngượng vừa vui sướng đến không thể mở lời, nào còn lo đến Lý Tri Tân và Tưởng Văn Văn.

Tưởng Văn Văn nghe Tiêu Hiểu mặt không đổi sắc nói dối thì kìm nén cơn giận dữ trong lòng, hít sâu một hơi: “Hiểu lầm hay không thì khoan hãy nói, mặc kệ như thế nào, tôi cũng phải chia tay anh ta.”

“Chỉ là hiểu lầm, chị không có sao nhưng tôi có sao, hiện tại nói ra là được. Có điều chị muốn chia tay với anh ta quả thật không liên quan đến chúng tôi. Chúng ta đi thôi.” Câu sau cùng là nói với Vương Vệ.

Mặt Vương Vệ ngẩn ngơ, nhẹ gật đầu, hai người nắm tay rời đi trong bóng đêm.

“Văn Văn, anh thật sự thích em…” Tiêu Hiểu và Vương Vệ đã đi xa vẫn nghe thấy tiếng Lý Tri Tân văng vẳng truyền tới trong bóng đêm.

“Cút!” Tưởng Văn Văn không chút nào che giấu sự chán ghét.

Vương Vệ nhìn Tiêu Hiểu ở bên cạnh, mặt mày tươi cười thỏa mãn: Vẫn là vợ anh tốt, vừa mềm mại vừa ngọt ngào, còn biết biến cát thành vàng.

Sau khi về, người nhà họ Vương đều đã ăn cơm tối, Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã ăn no trên núi, Vương Vệ liền nấu nước để Tiêu Hiểu tắm, sau đó hai người lên giường như thường.

Trước kia tuy Vương Vệ mặt mày khó ở, nhưng cũng mang theo vẻ ghét bỏ mà ôm Tiêu Hiểu vào lòng. Hôm nay anh lại quay người đi một cách khác thường.

Tiêu Hiểu biết Vương Vệ thích mình, nhưng đây là đang làm gì, bọn họ còn chưa tới mức yêu đương cuồng nhiệt đã phải tiến vào thời kỳ lạnh nhạt?

Tiêu Hiểu có hơi không vui, chọc chọc lưng Vương Vệ: “Anh làm gì vậy, sao không ôm em?”

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu chọc run lên, cả người cứng đờ nhưng vẫn không xoay người lại.

Tiêu Hiểu vùi đầu ấm ức, không ngừng mở miệng: “Anh ghét em?” Trong giọng nói đã mang theo chút nghẹn ngào.

Vương Vệ nào có nghe thấy điều này, luống cuống tay chân quay qua, vẻ mặt đỏ ửng, lại còn muốn giả bộ hung dữ: “S
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 55: Chương 55


ao em chỉ biết khóc, mít ướt vậy!”

Tiêu Hiểu dùng sức nén nước mắt lại, lẩm bẩm: “Vậy sao anh không để ý tới em?”

Vẻ mặt Vương Vệ không được tự nhiên: “… Ai bảo em nói thích anh trước mặt người khác…” Nói xong ánh mắt lưỡng lự, nhìn nóc nhà, nhìn góc tường, chỉ là không nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu vừa thấy liền hiểu, hoá ra là ngại!

Cô cũng không khóc nữa, cố ý nắm trước n.g.ự.c Vương Vệ: “Anh tốt như vậy, sao em không thể nói thích anh? Em mặc kệ, em cứ thích anh, thích anh, thích anh…”

Giọng cô mềm mại, đôi mắt lại bình tĩnh nhìn Vương Vệ, bởi vì vừa rơi vài giọt nước mắt, trong mắt còn lấp lánh vệt nước, lúc đuôi mắt hếch lên dường như mang theo móc câu, lập tức gom sự trong sáng và quyến rũ lại thành một.

TBC

Như này sao Vương Vệ chịu được.

Nhiệt độ cơ thể anh ầm một tiếng đột ngột tăng cao, từ cổ đến mặt đỏ như nhỏ máu.

Vương Vệ mạnh mẽ ấn Tiêu Hiểu vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Ngủ!”

Tiêu Hiểu cười trộm, ngoan ngoãn vâng một tiếng, bèn thật sự nhắm hai mắt lại.

Cô không quan tâm nữa, quen với việc Vương Vệ ôm ấp nên chưa bao lâu liền ngủ mất, Vương Vệ lại trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông.

Buổi sáng dậy, Tiêu Hiểu thấy anh đôi mắt đầy tơ m.á.u của anh thì đau lòng muốn chết, tối hôm qua quả nhiên chọc người ta ác quá.

Tiêu Hiểu dùng khăn chườm lạnh cho hai mắt Vương Vệ: “Vì sao tối hôm qua anh không ngủ? Nhìn xem, đôi mắt vốn dĩ xinh đẹp như vậy bị anh thức đêm thành như vậy, anh cố ý chọc em đau lòng đúng không?” Miệng cô nói đau lòng, biểu cảm trên mặt càng sâu xa.

Tình cảm của cô luôn thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy, lời nói cũng không che đậy. Tối qua Vương Vệ vẫn luôn trong trạng thái lửng lửng trên mây, tuy trước kia ngoài miệng anh nói Tiêu Hiểu thích anh vô cùng, thật ra đáy lòng đang mạnh mẽ chống chọi lại sự không tự tin.

Anh là “quái vật”, sinh ra đã bị người ta ghét bỏ, cha mẹ ruột thậm chí muốn anh chết, anh trang bị từ chân đến tận răng, là “ác bá” thuần túy trong mắt mọi người thôn Tiểu Tiền, anh như vậy, thật sự sẽ có người thích sao? Vì sao Tiêu Hiểu lại thích anh chứ?

Nhưng hôm nay thấy Tiêu Hiểu vì anh mà đắp mắt, ánh mắt nhìn anh có trách mắng, càng có rất nhiều vẻ đau lòng, tim bỗng nhiên như yên tâm hẳn, Tiêu Hiểu thích anh!

Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này chán ghét anh, cũng sẽ có người thích anh, trước kia là ông nội và hổ mẹ, hiện tại là… Tiêu Hiểu!

Anh kéo khăn ra, vùi mặt vào tay, ấp úng nói: “Không sao, tối hôm qua ăn quá no, trướng bụng.”

“Ăn quá no?” Lời này bị mẹ Vương vừa khéo xuất hiện nghe thấy: “Hôm qua chúng bây đến cơm cũng không ăn, sao mà quá no được?”

Vương Vệ đột nhiên thẳng người hơn chút, một tay ném khăn vào trong bồn, anh cao hơn mẹ Vương một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nhìn bà ta: “Sao, chúng tôi có thể lấp đầy bụng bà không vừa mắt à? Việc này còn phải nhờ bà đấy, nếu không phải bà, ta sao tôi có thể được con hổ trên núi nuôi nấng, đi theo chúng nó ra vẻ ta đây!”

Anh vẫn như bình thường, vừa gặp mẹ Vương là đối chọi gay gắt, nhưng đáy mắt đã không còn sự thô bạo không kiềm chế được, thay vào đó là tự tin vì được Tiêu Hiểu toàn tâm yêu thích: Anh đã có người thích, người mẹ trên danh nghĩa này chán ghét anh thì chán ghét đi, anh sẽ không van cầu chút tình mẹ từ người đàn bà này, cũng sẽ không vì sự độc ác của bà ta đối với anh mà canh cánh trong lòng.

Nghe Vương Vệ nói đã ăn no trên núi, mẹ Vương bị chẹn họng, anh và mấy con hổ trên núi tiếp xúc với nhau, trong thôn sớm đã có người đồn, cho nên trong lúc nạn đói, mặc dù người trong nhà không cho anh thức ăn, anh cũng không đói chết.

Mẹ Vương cười khẩy một tiếng: “Cũng phải, mày vốn dĩ chính là quái vật, cũng giống mấy con súc sinh đó, đương nhiên có thể ở cùng nhau.”

Tiêu Hiểu ló đầu ra sau lưng Vương Vệ: “Đừng thấy là súc sinh, nhưng lại có tình hơn một số người, hổ dữ còn không ăn thịt con, không biết có phải người ném con do chính mình sinh ra như bà, đến cả súc sinh cũng không bằng?”

“Mày nói cái gì!” Nghe Tiêu Hiểu mắng bà ta không bằng súc sinh, mẹ Vương lập tức muốn nhào lên tóm lấy cô.

Tiêu Hiểu vụt một tiếng trốn sau lưng Vương Vệ, Vương Vệ tiến lên một bước, che chắn cho cô chặt chẽ, khinh miệt nhìn mẹ Vương: “Nào, bà tới đi, nếu hôm nay bà chạm vào một sợi tóc của cô ấy, ông đây đến da của bà cũng sẽ lột xuống, có tin không?”

Không ai dám không tin, mẹ Vương cứng đờ tại chỗ, tức giận đến mức cả người run rẩy.

Vương Vệ nhìn bà ta, châm chọc cười một tiếng: “Cái trò gì vậy!” Trước kia còn muốn tìm chút tình thân từ một người, lúc này nghĩ lại, càng thêm cảm thấy mình giống như đồ ngốc.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 56: Chương 56


Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu đi, một mình mẹ Vương đứng nguyên tại chỗ tức đến run cả người, dáng vẻ hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bà ta của Vương Vệ trước đây khiến bà ta vừa sợ vừa hận, hiện giờ Vương Vệ đối với bà ta không còn hận ý mãnh liệt đến vậy nữa, nhưng kiểu trào phúng và khinh thường đó lại càng khiến bà ta khó chịu hơn.

Thời gian sau, Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngày ngày chạy lên núi, trong sơn động đã chất đầy lương thực, Vương Vệ còn làm một chút ngụy trang ở cửa động để che lương thực, lại căn dặn Tráng Tráng trông coi chỗ lương thực đó.

Từ sau khi Tráng Tráng trở lại, xung quanh sơn động đến cả con kiến cũng phải đi vòng, Vương Vệ và Tiêu Hiểu thấy vậy cũng yên tâm. Bọn họ ăn lương thực được trồng bởi dịch bồi dưỡng, sau đó lại dùng dịch bồi dưỡng nuôi một ít thỏ và gà rừng, thức ăn mặn cũng đủ đầy, hai tháng trôi qua, diện mạo của hai người có thay đổi cực kì lớn.

Được bổ sung dinh dưỡng, cả người Vương Vệ nhìn bằng mắt thường có thể thấy trở nên khỏe mạnh, lúc trước thân thể khô quắt, giờ đây như hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào, trở nên tứ chi thon dài, cơ thể khỏe đẹp, mặt cũng trở nên đầy đặn, thêm cả đôi mắt màu xanh lục kia, càng đẹp trai khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nguyên thân vốn là kiểu con gái cưng trong nhà, sự thay đổi của Tiêu Hiểu tuy không có lực công kích như Vương Vệ, nhưng so với trước đây, nghiễm nhiên đã thay da đổi thịt.

Nước da trắng hồng hào, đôi mắt trong veo như nước, cười lên phá lệ ngọt ngào, cơ thể không còn là bộ dáng gió thổi liền bay nữa, bổ sung đủ dinh dưỡng rồi, hơi thở thiếu nữ xinh đẹp khỏe mạnh liền ập vào mặt.

Sự thay đổi rõ ràng như vậy đương nhiên người dân của thôn Tiểu Tiền phát hiện, đặc biệt là Vương Vệ, hiện tại chỉ cần vừa đi ra ngoài, con gái nhìn thấy anh một khi không chú ý liền thất thần.

Tiêu Hiểu cũng thế, trước đây chỉ là một con bé gầy còm, hiện giờ lại thành cô gái xinh đẹp nhất thôn Tiểu Tiền, một số đàn ông đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, hối hận lúc trước không hỏi cưới với nhà họ Tiêu, tự dưng được lợi cho đồ sói con.

Hiện tại Vương Vệ cũng không dám để Tiêu Hiểu đi ra ngoài một mình, cứ cảm thấy một khi không cẩn thận, mấy tên đó sẽ trộm cô vợ nhỏ của nhà mình đi mất.

TBC

Thời tiết dần nóng lên, quần áo mặc suốt mùa đông cuối cùng cũng cởi ra, việc giặt quần áo hiển nhiên lại rơi đến người Vương Vệ, hai người đi đến ven sông.

Hiện giờ đã làm vụ xuân xong, người trong thôn Tiểu Tiền đều tranh thủ thời gian giặt chăn đệm và quần áo mùa đông, nhưng công việc giặt giũ này đều là phụ nữ làm, khi mọi người nhìn thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu tới thì đồng loạt yên tĩnh: Vương Vệ này thật là thương vợ, giặt quần áo cũng cần đi theo để nhìn.

Nhưng sau đó động tác của Vương Vệ khiến cho bọn họ càng kinh ngạc không thôi, chỉ thấy Tiêu Hiểu ngồi ở bên cạnh giống như một ông lớn, ngược lại là anh cần cù bắt đầu giặt quần áo.

Người đến bên sống giặt quần áo có rất nhiều cô gái chưa xuất giá, vốn dĩ dáng vẻ anh tuấn không ai bằng của Vương Vệ đã khiến người chống đỡ không nổi, hiện giờ còn thương vợ đến vậy, họ đều nhìn về phía anh không rời mắt.

“Sớm biết sói...chú tư Vương đối tốt với vợ như vậy, làm gì mà đến lượt Tiêu Nhị Muội.”

“Đúng thế, lúc trước Tiêu Nhị Muội tính là gì, như cọng giá đỗ, hiện giờ gả cho Vương Vệ, nghe nói Vương Vệ ngày ngày dẫn cô ta lên núi tìm đồ ăn. Giờ Tiêu Nhị Muội coi như rơi vào ổ phúc rồi, trước đây chỉ biết Vương Vệ hung dữ, còn có thể sống chung sói hổ trên núi, thế nào cũng không ngờ được rằng sống cùng sói hổ cũng có chỗ tốt, chí ít không thiếu thịt ăn. Nhìn xem, mới trôi qua bao lâu, Tiêu Nhị Muội cùng với Vương Vệ ăn liền giống như biến thành người khác vậy.”

“Tiêu Nhị Muội cũng lười quá đi, sao có thể để đàn ông giặt đồ, cô ta ngồi bên cạnh chẳng làm gì hết được? Đồ vợ lười, trắng trợn chà đạp Vương Vệ....”

Vậy mới nói nhan sắc là chính nghĩa, dáng vẻ của Vương Vệ, những cô gái độ tuổi này vừa nhìn thấy liền rất khó bảo trì lý trí, mặc dù trước đây mọi người đều nói Vương Vệ hung dữ ra sao, nhưng chưa từng đối mặt bao giờ, hiện tại bị mê đến đầu óc choáng váng, chút sợ hãi đó sớm đã ném qua Java rồi, trong lời nói không kìm được ghen tỵ Tiêu Hiểu.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 57: Chương 57


Tiêu Hiểu và Vương Vệ cách bên này hơi xa, không nghe thấy bọn họ thảo luận. Ngược lại là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội nghe được rõ mồn một.

Tính khí của Tiêu Tam Muội vốn nóng nảy, nghe vậy liền không kìm nổi mà châm biếm: “Liên quan gì mấy cô, anh rể tôi bằng lòng, chuyện của hai vợ chồng người ta đến lượt mấy cô ở đây nói nhăng nói cuội sao! Từng người ngữ điệu đều chua loét cách xa xa còn có thể ngửi thấy, có giỏi thì cũng tìm một người chồng bằng lòng giặt đồ cho mấy cô đi, đỏ mắt chồng của người ta làm gì!” cũng không biết chị hai và anh rể mấy tháng này rốt cuộc ăn cái gì, thay đổi nhiều như vậy, dáng vẻ đó của anh rể, quả thực quá hấp dẫn người, lại còn đối tốt với chị hai thế nữa, nếu không phải Tiêu Hiểu là chị hai của cô ấy, cô ấy đều không kìm nổi ghen tỵ.

“Ai đỏ mắt, chẳng qua là không nhìn nổi chị hai của cô lười thế thôi, làm mất mặt đàn bà con gái chúng ta, thấy chị hai của cô, người ta còn tưởng rằng con gái thôn Tiểu Tiền chúng ta đều là kẻ lười biếng, sau này ai còn dám cưới con gái thôn Tiểu Tiền nữa?” Tiêu Tam Muội nói ra tâm tư giấu kín nhất của bọn họ, mấy cô gái này lập tức thấy vừa thẹn vừa gấp, một người trong số đó đầu óc lanh lẹ, vội vàng phản bác lại.

“Ồ, rốt cuộc là đã đến tuổi, cả ngày cứ nghĩ gả chồng. Tôi thấy mặt mũi của chị hai tôi không lớn như vậy, chị ấy có thể đại biểu cho toàn bộ con gái của thôn Tiểu Tiền chắc?” Tiêu Tam Muội cãi nhau chưa từng ngán đứa nào, lập tức chế giễu lại, phía sau vẫn còn Tiêu Tứ Muội không thua kém gì cô ấy, mỗi khi Tiêu Tam Muội nói một câu, cô ấy liền ở phía sau trợ uy: “Đúng thế, chẳng qua chỉ là giặt đồ thôi, anh rể tôi bằng lòng làm thì sao? Tôi thấy các cô chính là đỏ mắt, ghen tỵ!”

“Cô...”

“Chúng ta đừng để ý tới bọn họ.”

Cãi không lại chỉ đành xám ngoét đi mất, tìm một nơi khác, cách xa Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, Tưởng Văn Văn cùng với mấy nữ thanh niên trí thức khác đúng lúc ở chỗ này.

Cãi lộn ban nãy cô ta cũng đã nghe thấy, nhìn lên trên, giờ mới phát hiện Vương Vệ dẫn Tiêu Hiểu tới giặt quần áo. Nhưng khiến cô ta không thể chịu nổi chính là, Tiêu Hiểu đang nghịch nước, người giặt quần áo thế mà lại là Vương Vệ. Đó chính là nam thần mà cô ta tự thấy hổ thẹn, suốt nửa đời truy đuổi như thiêu thân lao vào lửa, đến cả thổ lộ cũng không dám, mà giờ lại giặt quần áo cho Tiêu Hiểu?

Tưởng Văn Văn bỗng nhiên nổi đóa, cầm lấy quần áo dùng hết sức đánh, tóe lên bọt nước thật lớn.

“Nè, Văn Văn, khiến tôi bị ướt rồi này, cô làm sao thế?”

Tưởng Văn Văn lắc đầu, lại nhìn về phía Vương Vệ và Tiêu Hiểu ở nơi xa, chân Tiêu Hiểu hình như bị thứ gì trong nước cắn một cái, Vương Vệ đang cau mày cầm lấy chân cô nói gì đó.

Tưởng Văn Văn bỗng nhiên hít thở, thầm tự nhủ bản thân hít thở sâu, hít thở sâu, hít, không nhịn nổi nữa rồi! Tiêu Hiểu cái con tiện nhân này!

Tiêu Hiểu vẫn không biết chính mình dần trở thành kẻ địch của đám con gái thôn Tiểu Tiền, chân của Tiêu Hiểu bị thứ gì trong nước cắn một chút, da mỏng thịt giòn sợ đau muốn chết, vừa bị cắn, lập tức đau đến mắt ngân ngấn lệ.

Vương Vệ nâng chân cô lên nhìn kĩ, phát hiện chỉ có một dấu đỏ, nhìn giống như bị cua kẹp, thấy Tiêu Hiểu đau đến kêu to oai oái, vừa đau lòng vừa tức giận.

Bèn vừa dịu dàng thổi chân cho cô vừa nói: “Em không thể để anh bớt lo hả, trước đó không phải anh đã bảo em đừng có duỗi chân xuống nước rồi sao!”

TBC

“Mát mà...” Tiêu Hiểu mím môi.

Vương Vệ lại tức giận thổi chân cho cô: “Chưa rách da, chút nữa liền không đau.”

Chân Tiêu Hiểu cọ xát trong lòng bàn tay Vương Vệ: “Anh xoa xoa liền không đau nữa.” Khóe mắt còn mang theo nước mắt, lại nói ra lời chọc ghẹo người như vậy.

Mặt của Vương Vệ lại không khỏi đỏ lên, anh vô thức quay đầu nhìn một cái, thấy những người khác ở xa chắc hẳn là không nghe thấy mới tự nhiên hơn một chút: “Em....sao em lại...” mặt dày như thế chứ!

Chậc một tiếng, cuối cùng vẫn nghe lời xoa xoa cho Tiêu Hiểu, bởi vì ăn đồ được trồng bởi dịch bồi dưỡng, da dẻ của Tiêu Hiểu trắng muốt như sứ, Vương Vệ cầm trong tay, cảm thấy lòng bàn tay dường như sắp bị bỏng.

Anh mím môi, yết hầu căng lên, không nỡ buông chân của Tiêu Hiểu xuống, chỉ đành ngoảnh đầu đi thay đổi chủ đề nói: “Mới tháng này mà đã nóng như vậy, hẳn là đại hạn.”

Năm ngoái thời tiết lạnh hơn những năm trước, vừa vào thu nhiệt độ chợt hạ, dẫn tới giảm sản lượng hoa màu, nếu như năm nay lại đại hạn....

“Chị hai...” Tiêu Tam Muội giặt quần áo xong liền dẫn Tiêu Tứ Muội đi đến đây, vừa lên tiếng đã nhìn thấy chân của chị hai cô ấy đặt trong tay Vương Vệ.

Tiêu Tam Muội: “....”

Tiêu Tứ Muội: “....”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 58: Chương 58


Vương Vệ thấy người đến là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, vội đặt chân của Tiêu Hiểu xuống, anh lại sợ không cẩn thận đặt mạnh quá, bèn cầm chân của cô cho đến khi xác định đã đặt xuống đất mới thu tay về.

Tiêu Tam Muội thấy Vương Vệ, gương mặt tuấn mỹ của anh trực tiếp đập vào mắt, hơi thất thần một thoáng, mới mở miệng nói: “Anh rể.”

Tiêu Tứ Muội trốn sau lưng Tiêu Tam Muội cũng gọi một tiếng.

TBC

Vương Vệ gật đầu: “Các em nói chuyện với Tiêu Hiểu đi, tôi đi giặt đồ.”

Anh biết hai cô nhóc này sợ anh, đặc biệt cách ra xa chút.

Tiêu Hiểu có hơi không vui: “Chồng, anh đi đâu?” Làm gì mà cách xa cô thế.

Vương Vệ khoát tay với cô, tỏ ý cô cứ nói chuyện với hai em gái.

Tiêu Tam Muội thấy Tiêu Hiểu nhìn chằm chằm vào Vương Vệ giống như hòn vọng phu, trực tiếp làm lơ cô ấy và Tứ Muội, vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng. Tiêu Tam Muội tức giận lôi kéo Tiêu Hiểu: “Chị hai, đừng nhìn nữa, có một lúc thôi anh rể không mất được đâu.”

Tiêu Hiểu lúc này mới chuyển ánh mắt qua hai em gái, cô ồ một tiếng, xỏ chân vào đôi giày cỏ mà Vương Vệ đặc biệt ngâm mềm cỏ bện lại cho cô: “Các em giặt xong rồi còn không mau trở về.” Đứng ở đây cản trở cô nhìn Vương Vệ rồi.

Tiêu Tam Muội hận sắt không biến thành thép đáp: “Chị tưởng rằng em tự dưng không có chuyện gì chạy tới đây sao, nói xong em và Tứ Muội liền trở về. Chị hai, không phải em sớm đã bảo Tứ Muội nói với chị, đừng cậy anh rể đối tốt với chị, chị liền chẳng làm gì hết, chị có biết trong thôn có bao nhiêu tiểu yêu tinh dán mắt vào anh rể không?”

Tiêu Hiểu ừm một tiếng, chống cằm gật đầu: “Biết chứ.” Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp mà, dáng vẻ này của Vương Vệ, giống như một đóa hoa thơm nồng nở rộ đến cực điểm, ong mật chẳng phải muốn vo ve vây quanh hay sao.

“Biết rồi chị còn không để ý chút, không biết đối xử với anh rể tốt hơn, chăm chỉ hơn? Có biết rất nhiều người nói chị là cô vợ lười, gả cho anh rể là bóc lột anh ấy hay không, chị chú ý xíu đi, cứ tiếp tục lười thế nữa, nếu như anh rể phiền chán rồi, thật sự bị tiểu yêu tinh nào đó câu mất thì em xem chị như thế nào!”

“Đúng thế, đúng thế....” Tiêu Tứ Muội tán đồng không thôi, cô ấy và Tiêu Hiểu cùng nhổ cỏ lâu như vậy, cực kì rõ Tiêu Hiểu hiện tại có bao nhiêu vô dụng!

Tiêu Hiểu vội nói: “Được rồi, chị biết rồi, sẽ thay đổi.” Hai cô gái này nói nhiều quá, nếu như không đồng ý, bọn họ chắc chắn sẽ lải nhải không ngớt.

Thấy thái độ nhận sai của Tiêu Hiểu vẫn xem như thành khẩn, Tiêu Tam Muội với Tiêu Tứ Muội liền quyết định tha cho cô một lần: “Vậy được, em với Tứ Muội về trước đây, chị đừng quên lời đáp ứng bọn em hồi nãy đấy.”

Tiêu Hiểu liên tục gật đầu: “Yên tâm đi.”

Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội lúc này mới quay người định đi, Tiêu Hiểu bỗng nhiên nhớ ra gì đó, gọi bọn họ lại hỏi: “Thịt thỏ chị đưa cho các em đã ăn chưa?” Lương thực không dám mang ra ngoài, chỉ lâu lâu lấy một chút thịt thú hoang cho các cô gái nhà họ Tiêu, mọi người đều biết Vương Vệ ở trên núi bản lĩnh lớn, cái này ngược lại chẳng ai hoài nghi.

Nghe Tiêu Hiểu hỏi tới cái này, sắc mặt của Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội lập tức tối đi: “Chị hai, chị lại không phải không biết cha mẹ mình, tất cả mọi đồ tốt trong nhà đều là của em trai, ngay cả em sáu cũng không ăn được một miếng thịt, huống chi là bọn em.”

Sắc mặt của Tiêu Hiểu trầm xuống: “Ý em là đồ mà chị cho các em, các em một chút cũng không được ăn?” Từ sau lần về nhà đó, cô lại đi đến nhà họ Tiêu hai lần, rõ ràng trông thấy mỗi lần trên bàn cơm tất cả mọi đồ tốt đều là của Tiêu Quốc Hưng, mấy cô gái còn lại mỗi bữa chỉ có nửa bát lương thô ăn cầm hơi.

Mấy cô con gái của nhà họ Tiêu lần nào cũng đói đến da bọc xương, cô không đành lòng nhìn mới đưa thịt cho mấy lần, số thịt của mỗi lần đều không ít, cô nghĩ mấy chị em gái nhà họ Tiêu dù gì đều là con gái ruột của cha mẹ Tiêu, cho là chăm chút Tiêu Quốc Hưng, cũng không đến mức để mấy đứa con gái không được ăn miếng nào.

Nhưng không ngờ được, cô rốt cuộc đã xem nhẹ cha mẹ Tiêu rồi. Ở Tinh Tế chỉ cần là trẻ em đều vô cùng trân quý, là bảo bối của cha mẹ, cô thật sự không hiểu, tại sao ở đây lại có cha mẹ bất công như vậy, bọn họ nỡ lòng nào?

“Thôi bỏ đi, bọn em sớm đã quen rồi. Chị hai, anh rể săn thú hoang cũng không dễ dàng gì, sau này chị vẫn là đừng đưa cho bọn em nữa, dù sao Quốc Hưng ăn mỗi bữa đều không tồi.” Tiêu Tam Muội nghĩ nếu như thú hoang trên núi dễ săn như vậy, người trong thôn cũng sẽ không phải lần nào cũng tay không trở về. Chị hai thương mấy chị em bọn họ, nếu như anh rể không vui thì không tốt. Dù sao chỗ thịt đó mỗi lần đều rơi vào miệng Tiêu Quốc Hưng, cậu vốn dĩ đã ăn đồ tốt, ăn ít thịt chút cũng vậy thôi.

Tiêu Hiểu gật đầu: “Chị biết rồi.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 59: Chương 59


Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội vừa đi, Vương Vệ cũng giặt quần xong bước đến trước mặt Tiêu Hiểu.

Thấy Tiêu Hiểu cau mày, sắc mặt của Vương Vệ lập tức trầm xuống: “Sao vậy? Ai bắt nạt em?” lẽ nào là Tiêu Tam Muội và Tiêu Tứ Muội, nếu thật sự như vậy, cho dù là em gái của Tiêu Hiểu anh cũng phải tính sổ.

TBC

Tiêu Hiểu vội kéo anh ngồi xuống, đem chuyện hồi nãy kể cho Vương Vệ.

Sắc mặt của Vương Vệ lúc này mới tốt lên, bình tĩnh nói: “Nhà họ Tiêu các em chỉ có một độc đinh là Tiêu Quốc Hưng, trong mắt cha mẹ vợ, cậu ta mới chân chính là người nhà họ Tiêu, mấy chị em các em đều phải gả chồng, người đã gả liền trở thành con nhà người khác, bọn họ bất công cũng không lạ.”

Tiêu Hiểu gật đầu, quả nhiên, thoát ly bối cảnh thời đại đi nhìn nhận vấn đề đều là phiến diện, nhưng cô đối với kiểu cha mẹ như vậy vẫn là không thích thậm chí còn thấy ghét.

“Vậy những nhà khác cũng sẽ bất công như vậy sao?”

“Không, có cha mẹ bất công đương nhiên cũng có không bất công, chỉ đáng tiếc anh chưa từng gặp, em cũng chưa từng gặp.” Vương Vệ một tay bê chậu, một tay dắt Tiêu Hiểu: “Đi thôi.”

Tiêu Hiểu hừ một tiếng: “Chưa gặp thì chưa gặp, dù sao chờ sau này chúng ta làm cha mẹ, mặc kệ là con trai hay con gái, em đều sẽ yêu thương như nhau.”

“Chúng ta...làm cha mẹ?” phịch một tiếng, chậu trong tay Vương Vệ rơi xuống đất, quần áo đã giặt xong cũng rơi đầy đất, anh giống như đông cứng mà nhìn Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu kì quái nhìn anh: “Em thích anh, anh thích em, chúng ta lại đã kết hôn, đương nhiên phải sinh con chứ, sao vậy, chẳng lẽ anh không muốn sinh con với em?” khi Tiêu Hiểu nói đến nửa câu cuối liền hừ một tiếng, híp mắt lại nhìn Vương Vệ: “Nói, anh không sinh với em, còn muốn sinh với ai?”

Vương Vệ hồi nãy bị Tiêu Hiểu đánh thẳng một trái bóng vào đến đầu óc choáng váng, vẫn còn chưa hồi thần, chủ đề câu chuyện lại bị cô kéo tới chỗ khác rồi.

Vương Vệ ho một tiếng, cúi người xuống nhặt quần áo, tai đỏ sắp nhỏ ra máu: “Anh...đương nhiên muốn sinh với em.” Kết hôn lâu như vậy, anh và Tiêu Hiểu trừ ôm nhau ngủ chung ra vẫn chưa tiến bước tiếp theo, không phải do anh không muốn, mà là sợ Tiêu Hiểu bị thương, đàn ông trong thôn tụ tập với nhau toàn thích nói những lời th ô tục, anh đối với chuyện nam nữ cũng có hiểu biết không ít. Tiêu Hiểu sợ đau như vậy, nếu như....

Không được, không được nghĩ thêm nữa, còn nghĩ nữa thì thân thể sắp bùng nổ rồi.

Tiêu Hiểu nghe vậy mắt cong thành hình trăng khuyết, cô ôm chặt cánh tay Vương Vệ: “Vậy chúng ta chọn một ngày bàn xong xuôi chuyện này đi.” Dù sao bây giờ thân thể cũng dưỡng ổn lại rồi, Vương Vệ lại là người đàn ông cô yêu, sinh con không phải là thuận theo tự nhiên hay sao.

“Em…em….” Vương Vệ lảo đảo một cái, nhìn Tiêu Hiểu không biết nói gì cho phải, nghe kìa, cô gái này nói lời gì vậy, chọn một ngày bàn xong xuôi chuyện này? Chuyện này là chuyện bình thường hay sao? Tưởng rằng đơn giản giống như ăn cơm uống nước chắc? Đó buộc phải cái gì cũng đều chuẩn bị tốt, vạn sự sẵn sàng mới có thể...., anh nghĩ nhiều như vậy, còn Tiêu Hiểu ngược lại vô cùng dứt khoát.

“Em có thể dè dặt chút không, giờ vẫn đang ở bên ngoài.” Vương Vệ kéo Tiêu Hiểu vào trong lòng, cúi đầu xuống về nhà, lời này sao có thể nói ở bên ngoài để người ta nghe thấy.

Những ngày sau đó, buổi tối Vương Vệ vẫn chỉ ôm Tiêu Hiểu đơn thuần đi ngủ, Tiêu Hiểu mỗi sớm tỉnh lại đều phải truy vấn anh một câu: “Anh khi nào thì sinh con với em?”

Vương Vệ cảm thấy mình bị tình cảm thẳng thắn mà nhiệt liệt của Tiêu Hiểu bao vây không một kẽ hở, nhưng anh không chút bài xích, thậm chí mỗi lỗ chân lông từ đầu đến chân đều lộ ra sự yêu thích và thoải mái thầm kín.

Cho dù hiện tại tất cả mọi người trên thế gian này đều ghét anh cũng chẳng sao, bởi vì anh đã có Tiêu Hiểu. Là một nửa toàn tâm toàn ý thích anh, hoàn toàn thuộc về anh.

Đám người mẹ Vương cũng không cần tốn nhiều sức lực đi hận như vậy nữa, lãng phí thời gian.

Thế là sau khi ăn xong bữa sáng hôm đó, Vương Vệ rất bình tĩnh nói với người nhà họ Vương: “Tôi và Tiêu Hiểu dự định chuyển ra ngoài.” Đây là chuyện tối qua anh và Tiêu Hiểu bàn bạc với nhau. Sau khi xác định Tiêu Hiểu thật sự thích anh, anh liền luôn cất giữ suy nghĩ như vậy. Tiêu Hiểu cho anh một cuộc sống hoàn toàn mới, anh không muốn cuộc sống với Tiêu Hiểu sau này cũng dính dáng với người nhà họ Vương. Huống chi Tiêu Hiểu còn nói, muốn cùng anh sinh con....

Người nhà họ Vương nghe xong đều cực kì ngạc nhiên.

Anh cả Vương và anh hai Vương có chút gấp gáp: “Sao lại muốn chuyển ra ngoài, sống cùng nhau không phải rất tốt sao?”

Sắc mặt của mẹ Vương có chút phức tạp, giống như giải thoát rồi, lại có chút hận ý. Cha Vương trầm mặc không nói gì.

Vương Vệ nhìn anh cả Vương và anh hai Vương như nhìn kẻ ngốc: “Ngày ngày không phải cãi nhau thì là đánh nhau, cũng gọi là rất tốt?”

Anh cả Vương và anh hai Vương không phản bác được.

Vương Vệ quét mắt nhìn tất cả mọi người nhà họ Vương: “Dù sao mọi người cũng chán ghét lẫn nhau, không bằng phân ra ở riêng, cũng sống cuộc sống thanh tịnh.” Lúc trước sống cùng người nhà họ Vương, một là ủy thác của ông nội lúc lâm chung, không yên tâm anh ở một mình, hai là anh muốn khiến cho mẹ Vương không được dễ chịu, bà ta không phải sợ anh hận anh chán ghét rồi vứt bỏ anh sao, bà ta càng không muốn gặp anh, anh liền càng phải lượn lờ trước mặt bà ta.

Hiện giờ nghĩ tới: Hà tất gì phải vậy! Đơn thuần là khiến bản thân mình khó chịu.

Mẹ Vương cuối cùng cũng mở miệng: “Mày muốn chuyển ra ngoài, nhà ước còn chẳng được, nhưng số tiền ông nội mày để lại, một phân mày cũng đừng hòng mang đi.”
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom