Ngôn Tình Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão

Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 320: Chương 320


Mặc dù Trung Hoa đánh thắng nước M một lần nhưng vẫn không sửa đổi được ấn tượng ban đầu của những quốc gia này đối với Hoa Quốc, lần trước nước M chiến đấu với cự ly xa, Trung Hoa lại hành động bất ngờ, họ nhận định Trung Hoa ngoại trừ mấy thứ vũ khí mũi nhọn đó ra thì không có nhiều công nghiệp trụ cột vững chắc, cộng thêm bởi vì công ty sản xuất thuốc, người ngoại quốc đến Hoa Quốc đã nhiều hơn, tình trạng cuộc sống chân thực của dân chúng Trung Hoa càng là lòng tin của bọn họ.

Cho nên họ tự tin, nhiều quốc gia như vậy liên hợp lại tạo áp lực, Trung Hoa không có trụ cột vững chắc nhất định phải thỏa hiệp.

Những chưa từng nghĩ đến đại biểu của Trung Hoa cười nhạt ba tiếng ngay tại chỗ, vỗ bàn rầm rầm mạnh mẽ: “Đây là thuốc mà Trung Hoa chúng tôi tự mình nghiên cứu điều chế ra, bỏ ra nhân lực vật lực tài lực to lớn, nguyên tắc của tổ chức chính là tôn trọng bình đẳng cùng có lợi, tôn trọng tri thức quyền tài sản, bây giờ chuyện các vị làm chẳng lẽ không phải đang công nhiên làm trái nguyên tắc của thương mại quốc tế ư?”

“Nhưng các anh đã tạo thành lũng đoạn trên quốc tế, như vậy là bất lợi cho sự phát triển khỏe mạnh của thương mại quốc tế!”

“À, làm tốt hơn các người thì gọi là lũng đoạn, thế có phải các người cũng ênn công khai một ít kỹ thuật không, ví dụ như máy bay kỹ thuật của nước F các người, kỹ thuật đóng thuyền của nước L các người, còn có các người nữa... , dù sao những thứ kỹ thuật này cũng đều nằm trong tay các người, đều phải mua từ trong tay các người. Sao, muốn công bố không?”

Trung Hoa mạnh mẽ từ chối như vậy, còn có lời nói đi ngược với số đông, tất nhiên mọi người đều không vui mà về.

Lợi ích lớn cỡ nào thì dã tâm sẽ lớn cỡ nấy, nếu bàn bạc không xong, nhiều quốc gia liền muốn tạo áp lực từ những phương diện khác, những động tác này vẫn cực kỳ âm thầm, dù cho ấn tượng có sâu sắc đến mấy thì việc Trung Hoa đánh nước M chạy là sự thực, nếu muốn gặm cục xương Trung Hoa này, trước khi chưa làm rõ là nó cứng cỡ nào thì chỉ sợ mình lại vỡ trước.

Trung Hoa duyệt binh vào quốc khánh là lệ cũ, mọi người đều biết, lúc Trung Hoa duyệt binh sẽ thể hiện thực lực quân sự, mặc dù sẽ giấu dốt nhưng cũng có thể lộ ra bảy tám phần. Trên quốc tế cuồn cuộn sóng ngầm, tất cả mọi người đều đang chờ lần duyệt binh này để hoàn toàn hiểu rõ thực lực quân sự của Hoa Quốc sau đó mới xác định phương châm.

Cứ như vậy, dưới cái nhìn soi mói của cả thế giới, trong sự đón mừng của nhân dân Trung Hoa, quốc khánh Hoa Quốc đã đến, hôm quốc khánh, duyệt binh của Hoa Quốc đã bắt đầu từ sáng sớm.

Sáng ra Tiêu Hiểu và Vương Vệ đã nhận được lời mời đến lễ đài quan sát duyệt binh, trời còn chưa sáng đã có một đội tinh binh cố ý tới đón bọn họ, bảo vệ hai người họ tới đích thật cẩn thận.

Người có thể lên lễ đài quan sát duyệt binh, ngoại trừ lãnh đạo quan trọng của Hoa Quốc thì chính là lãnh đạo hoặc đại sứ của quốc gia khác được mời tới, Trung Hoa vẫn bảo vệ tin tức của Tiêu Hiểu rất kỹ, cho nên khi trông thấy một đôi thanh niên trẻ tuổi đến, lãnh đạo Hoa Quốc còn thân thiết nói chuyện với hai người này, ánh mắt của khách tới từ những quốc gia khác nhìn về phía Tiêu Hiểu và Vương Vệ lập tức mang theo vẻ đánh giá.

Liếc mắt nhìn xuống dưới, điều tra nhằm vào Vương Vệ và Tiêu Hiểu nhanh chóng được tiến hành trong âm thầm.

Đáng tiếc nếu bây giờ Trung Hoa đã dám để cho Tiêu Hiểu xuất hiện ở trước người đời thì tất nhiên đã có thể chắc chắn bảo vệ cô chu toàn, lãnh đạo Trung Hoa nhìn thấy hành động của những quốc gia khác thì liếc mắt nhìn nhau, sau đó cười bỏ qua.

Thủ trưởng Trung Hoa cười nhìn về phía Tiêu Hiểu, trong giọng nói có mấy phần cảm khái mấy phần trịnh trọng: “Đồng chí Tiêu, lát nữa lúc duyệt binh cô phải xem cho kỹ nhé.” Tiêu Hiểu mới là người có tư cách quan sát trận duyệt binh này nhất, xem cho kỹ nhờ lượng tử máy tính mà cô nghiên cứu ra mà rốt cuộc Trung Hoa đã có biến hóa lớn cỡ nào.

Tiêu Hiểu lập tức hiểu được ý trong lời của thủ trưởng: “Cảm ơn thủ trưởng.”

Thủ trưởng vui sướng cười ha ha một tiếng.

Tháng mười ở thủ đô, rạng sáng gió lạnh thấu xương, mà lúc này hai bên đường Trường An đã có đám người đứng trong gió lạnh từ lâu, có người lộ vẻ mặt nghiêm túc, có người lộ vẻ kích động, đoàn người nhao nhao nhốn nháo, trò chuyện nhiệt tình với người chung quanh, trong lúc nói chuyện đề cập nhiều nhất là trận chiến trên biển của Trung Hoa và nước M, thể hiện sự kỳ vọng và tự tin cực lớn đối với lần duyệt binh này.

Lúc ánh ban mai đầu tiên xuyên qua tầng mây bên đường chân trời, quốc ca dõng dạc vang lên.

TBC

Đám người mới vừa rồi còn ầm ĩ trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn về phía quốc kỳ từ từ dâng lên trên quảng trường.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 321: Chương 321


Không biết là ai mở đầu, hai bên đường Trường An chỉ còn lại một âm thanh duy nhất, mỗi người đều vô cùng thành kính cao giọng hát quốc ca.

Khách ngoại quốc trên khán đài nhìn cảnh mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng này thì sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.

E rằng con sư tử dũng mãnh Trung Hoa này thật sự sắp tỉnh lại một lần nữa rồi.

Hát quốc ca xong, pháo mừng vang lên, đại điển duyệt binh của Hoa Quốc chính thức bắt đầu.

Trận nghi thức duyệt binh này, Trung Hoa thể hiện vũ khí tiên tiến đến mức khó mà tin nổi, làm toàn thế giới kinh hãi, sau khi các quốc gia phương tây có thực lực do nước M dẫn đầu nghiên cứu số liệu của những vũ khí này xong thì trầm mặc hiếm thấy, ngay cả cơn sóng ngầm cuồn cuộn nhằm vào việc sản xuất thuốc của Trung Hoa trước đó cũng dịu xuống.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu kế đều không chịu nổi một kích.

Thông qua trận duyệt binh này, Trung Hoa đã phô bày thực lực của nước mình, chí ít khiến những quốc gia khác biết thực lực lớn mạnh của Hoa Quốc đã bỏ xa bọn họ rồi.

Mà tất cả những điều này đều là nhờ vào lượng tử máy tính và đám nhà khoa học của Trung Hoa hết ngày dài lại đêm thâu nghiên cứu triệt để tư liệu mà Tiêu Hiểu đưa cho.

Địa vị của cô đã trở thành điều không thể nói của Hoa Quốc, thủ trưởng tự mình phê chỉ thị nâng đẳng cấp bảo hộ cô tới mức cao nhất.

TBC

Tiêu Hiểu cũng không muốn phá vỡ lịch sử phát triển ban đầu của thời không này, sau khi bảo đảm Trung Hoa có thể phát triển độc lập, cô liền yên tĩnh lại, chỉ thi thoảng chỉ điểm một chút cho nhà khoa học Trung Hoa, lúc bọn họ gặp phải vấn đề thật sự không giải quyết được sẽ viết một hai bài luận văn để dẫn dắt phương hướng.

May mà người dân Hoa Quốc từ trước đến giờ đều là dân tộc bền bỉ, dưới quy hoạch nhìn xa trông rộng của chính phủ, Hoa Quốc phát triển còn tốt hơn dự liệu của Tiêu Hiểu.

Ngày mùng 8 tháng 9 nằm 2027 sau công nguyên, hôm ấy chủ tịch tập đòan Hoa Thượng mời khách, là điển lễ đại thọ sáu mươi của phu nhân mình.

Tập đoàn Hoa Thượng đã phát triển thành tập đoàn tài chính xí nghiệp lớn nhất thế giới, chủ tịch Vương Vệ là nhân vật đại lão truyền kỳ trong giới kinh doanh của Trung Hoa, anh dậm chân một cái, kinh tế thế giới đều phải rung chuyển theo.

Thị phi của nhà giàu có, quần chúng ăn dưa sẽ ăn nhiệt tình nhất.

Mặc dù Vương Vệ đã qua sáu mươi nhưng khuôn mặt vẫn tuấn tú đến lạ thường, sự kỷ luật hàng năm và khí thế ở chức cao lâu năm khiến anh còn thêm mấy phần lắng đọng so với lúc trẻ, vóc người và bề ngoài tao nhã quyến rũ, cộng thêm tiền tài khiến người ta vừa nghĩ đến là không thở được, quanh năm chiếm cứ vị trí người đàn ông được phụ nữ Trung Hoa muốn lấy nhất.

Ngay cả hai đứa con trai Vương Khác và Vương Cách của anh đều xếp phía sau anh.

Cha cố ý muốn tổ chức thật lớn cho mẹ, hai anh em mang theo nụ cười dẫn quản gia người hầu đón khách ở bên ngoài, Vương Khác được di truyền tướng mạo của Vương Vệ nhiều hơn nên đường nét sắc bén, lưu loát, ngũ quan của Vương Cách thì hơi có vẻ mềm mại, đặc biệt là đôi mắt, di truyền mắt tròn của Tiêu Hiểu.

Hai anh em người đều đẹp như ngọc, khuôn mặt anh tuấn không giống người phàm.

Khách tới không ngờ hai vị công tử của tập đoàn Hoa Thượng lại tự mình ra ngoài đón, đều được coi trọng mà đ.â.m kinh hãi, sau khi chào hỏi thì thấp thỏm lo sợ vào trang viên.

Vương Cách và Vương Khác đón khách trong chốc lát, cảm thấy đã cười đến cứng cả mặt rồi.

Vương Cách còn đỡ, tính cách cậu trầm ổn, đã thành phụ tá đắc lực của Vương Vệ, những việc ngoại giao thế này căn bản không thành vấn đề, dù cho cười đến mức bắp thịt cứng ngắc, lễ nghi vẫn hoàn mỹ không tỳ vết. Vương Khác thì thảm rồi, cậu ấy trời sinh tính cách sáng nắng chiều mưa, thích k*ch th*ch không bị ràng buộc, cậu ấy có thể đàng hoàng đứng ở chỗ này đón khách nửa ngày vẫn là kết quả của việc Vương Vệ ân cần dạy bảo.

“Anh, anh, còn bao lâu nữa, sao nhiều người như vậy chứ!” Vương Khác nhỏ giọng hỏi Vương Cách.

Vương Cách nhìn phía trước: “Người được mời đại khái còn một nửa nữa.” Còn chưa bao gồm nhiều người không có trong danh sách mời cũng muốn nghĩ mọi cách để tới tham gia điển lễ nữa.

Vương Khác kêu thảm một tiếng: “Cha mời nhiều người như vậy làm gì.”

Vương Cách liếc nhìn cậu ấy một cái: “Em nói xem.”

Vương Khác hừ một tiếng, còn có thể là vì sao nữa, cha bọn họ là một cuồng ma sủng vợ vài thập niên như một ngày, trước kia mẹ luôn khiêm tốn, không muốn hiển lộ trước người khác, cha thừa dịp cơ hội này, chúc thọ co mẹ là thật, khoe khoang vợ càng thật hơn.

“Anh, Tiểu Nguyệt đâu, ngày hôm nay chính là đại thọ của mẹ, không phải nó vẫn làm tổ ở trong phòng thí nghiệm đấy chứ.”

Vương Cách cười: “Tiểu Nguyệt có lòng hơn em nhiều, cả ngày hôm nay đều ở nhà cùng mẹ.”
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 322: Chương 322


Vương Khác chậc một tiếng, nghĩ đến cái gì rồi bỗng nhiên cười đểu nói: “Em nghe nói cái tên Tiểu Nguyệt này vốn dĩ là của anh, nhưng lúc anh năm tuổi ghét bỏ cái tên này là của con gái, khóc lóc đòi mẹ sửa lại tên cho anh, có chuyện này hay không?”

Vương Cách nghe vậy sắc mặt tối sầm, đây là lịch sử đen tối ít ỏi của cậu, làm sao mà thằng hai biết được. Ánh mắt chất vấn của cậu nhìn về phía quản gia sau lưng, mặt quản gia mang nụ cười nói: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia vô tình biết được từ lúc nói chuyện trời đất với phu nhân ạ.”

Vương Khác chậc một tiếng: “Xem cha chúng ta kìa, rốt cuộc là thích mẹ chúng ta cỡ nào chứ, ngay cả tên cũng phải nối liền với nhau. Anh, anh đòi sửa lại, không ngờ cái tên này lại rơi xuống đầu Tiểu Nguyệt, anh nói xem nếu như nó biết cái tên mà mình vẫn luôn ghét bỏ là bởi vì anh mới có thì nó sẽ quấy anh thế nào?”

Vương Cách cắn răng: “Nói đi, em muốn cái gì?”

Vương Khác vỗ tay phát ra tiếng, cười đắc ý: “Rất đơn giản, em muốn quay một bộ phim điện ảnh về mẹ nhưng khẳng định cha không đồng ý, anh đi thuyết phục cha giúp em.”

Vương Cách liếc cậu ấy một cái: “Em biết rõ thân phận của mẹ không đơn giản, muốn quay điện ảnh về mẹ đâu có dễ dàng như vậy!”

Vương Khác: “Anh đừng gạt em, đài truyền hình quốc gia đã làm bài tin tức về mẹ, tháng sau sẽ phát ra, đến lúc đó căn bản không cần giữ bí mật nữa, vì sao em không thể quay.”

“Em nhạy tin tức gớm nhỉ!”

“Đâu có đâu có, ai bảo em là cái áo bông tri kỷ của mẹ chứ!” Vẻ đắc ý và tính trẻ con đó nào có chút dáng vẻ nào của đại đạo quốc tế chứ.

Khi hai anh em đang nói chuyện, khách lại tới nữa.

Ngoài trang viên hết hàng này đến hàng xe sang trọng khác, làm đám streamer ở bên ngoài cọ nhiệt kinh hãi.

“Các bảo bảo, nhìn thấy không, bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài trang viên tư nhân của Vương tổng tập đoàn Hoa Thượng. Nhìn thấy không? Mẹ ơi, cái xe sang trọng đắt tiền này.”

Bình luận bao trùm cả màn hình, đều đang viết có những chiếc xe sang trọng nào.

“Đồng tử kinh hãi của streamer cực kỳ giống kẻ chưa từng va chạm xã hội là tôi đây.”

Mà khi streamer chĩa ống kính vào cửa trang viên trước mặt, sau khi thấy rõ người xuống từ những chiếc xe này, bình luận kinh khủng hơn được điên cuồng phát ra.

TBC

Mẹ ơi, những người này nhặt đại một người đều là nhân vật lớn có danh tiếng cả.

“A a a a, tôi nhìn thấy chồng rồi, chồng ơi, chồng ơi, em đứng đây từ chiều, em đứng đây từ chiều rồi...”

Thì ra ông kính đã quét tới hai anh em Vương Cách và Vương Khác tiếp khách ở cửa.

Tên của Vương Khác đã như sấm bên tai mọi người rồi, cậu ấy là một đạo diễn, đại đạo quốc tế tài hoa hơn người, vừa qua ba mươi, lấy vô số giải thưởng đạo diễn quốc tế lớn, nếu như chỉ có vậy, mọi người sẽ vô cùng sùng bái cậu ấy.

Nhưng mà trời cao chẳng những mở cửa cho cậu ấy, còn xây một cái biệt thự lớn cho, cậu ấy không chỉ là đạo diễn tài hoa làm người ta kính nể, tướng mạo còn tuấn tú phi phàm, cho dù ở trong vòng giải trí gái xinh trai đẹp nhiều như mây, bề ngoài của cậu ta cũng có thể thắng lợi áp đảo.

Làm một đạo diễn, người hâm mộ của cậu ấy còn nhiều hơn so với tất cả diễn viên minh tinh, cũng là một đại kỳ quan của giới giải trí.

Khi Vương Khác xuất hiện ở trong màn ảnh, tất cả fan hâm mộ xem phát sóng trực tiếp đều điên rồi.

“Chờ đã, trời ạ, bên cạnh là anh cả ư, hu hu hu, đẹp trai vãi, hai anh em đều đẹp thật đấy!”

“Thôi, tôi lấy Vương đại công tử vậy, Vương nhị công tử cho mọi người tranh giành là được rồi, Vương đại công tử nhìn rất trầm ổn, tôi thích người chững chạc, hì hì hì hì hì.”

“Tôi thấy cô lại đang nằm mơ rồi.”

Bình luận nhao nhao b.ắ.n ra bởi vì hai anh em.

Nơi này náo nhiệt hấp dẫn rất nhiều người, số người quan sát phát sóng trực tiếp tăng vụt lên, sau khi mọi người trông mà khiếp sợ lại nhao nhao lên mạng tìm kiếm, làm bữa tiệc tối này lên hot search.

Quần chúng ăn dưa nhao nhao bình luận lời hay, đương nhiên cũng có không ít kẻ thù người giàu, giọng điệu ghen tỵ.

Còn có một bộ phận người ôm lòng riêng để lại bình luận: “Chỉ có tôi muốn biết rốt cuộc nữ chủ nhân của tập đoàn Hoa Thượng như thế nào ư, trước khi giàu có Vương tổng là dân quê, mười tám tuổi đã kết hôn rồi, nghe nói khi đó đều là cha mẹ tác hợp, nhiều năm như vậy, bên ngoài không có một chút tin tức về nữ chủ nhân của tập đoàn Hoa Thượng, không phải là không thể ra ngoài gặp người khác đấy chứ?”

Bình luận này vừa được đưa ra, phía dưới bình luận bắt đầu tranh cãi.

Có người cảm thấy cái bình luận này vừa nhìn đã biết không có lòng tốt, bất kể phu nhân của tập đoàn Hoa Thượng thế nào thì chí ít đều là vợ cả của Vương tổng, cô vợ nghèo không lộ diện, Vương tổng nhiều năm như vậy không có một chút tiếng xấu vớ vẩn, đủ để thấy anh tôn kính vợ mình, vợ chồng đùm bọc lẫn nhau, người ngoài lại không có ý tốt phỏng đoán cái gì.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 323: Chương 323


Còn có một bộ phận người cảm thấy làm nữ chủ nhân của tập đoàn Hoa Thượng mà nhiều năm như vậy không lộ diện cũng không thấy ra xã giao, căn bản không làm tròn chức trách của vợ hiền, ngoại trừ thực sự không thể ra ngoài vì sợ chê cười thì không nghĩ ra được nguyên nhân khác.

Bất kể nghi ngờ hay không, có đứng về phía Tiêu Hiểu hay không, nhưng dường như ý của mọi người đều thầm chấp nhận Tiêu Hiểu căn bản không tính là xuất chúng, khác ở chỗ một nhóm người cảm thấy Tiêu Hiểu là vợ cả của Vương Vệ, hai người đồng cam cộng khổ qua đây, bất kể cô thế nào, người bên ngoài đều không thể chen vào chỗ trống. Một nhóm người khác lại cho rằng Tiêu Hiểu may mắn, lấy được người đàn ông tốt, bằng không một người phụ nữ xuất thân nông thôn như cô làm sao có thể có vinh quang hôm nay.

Cãi nhau mãi còn đưa đề tài này lên hot search.

Có số ít người biết rõ sự việc vô tình điểm vào hot search này, sau khi xem bình luận thì tức xạm mặt lại, cái đám đầu gỗ gì thế này, thậm chí ngay cả viện trưởng Tiêu cũng dám ghét bỏ, nếu như bọn họ mà biết được sự tích của viện trưởng Tiêu thì chẳng phải sẽ bị dọa chết, mặt đều bị vả sưng lên ư.

“Một đám ếch ngồi đáy giếng, Vương phu nhân là đại thần cỡ nào còn chưa hiểu rõ ràng đã ở đây ăn nói lung tung, mọi người có tin hay không, tập đoàn Hoa Thượng ở trước mặt Vương phu nhân chẳng tính là gì, người biết một chút xíu thôi cũng sẽ coi trọng Vương phu nhân hơn, ngay cả Vương tổng cũng sẽ bị giới thiệu là chồng của cô ấy.”

Lời bình luận này vừa được đưa ra, đầu tiên là mọi người yên tĩnh lại, sau đó chính là một chuỗi dài ha ha ha ha ha ha.

Các loại bình luận trào phúng tuôn ra.

Có người khuyên nhủ: “Tuy là chúng tôi cũng kính trọng Vương phu nhân, ngứa mắt khi thấy đám người này dẫm cô ấy, Vương phu nhân có thể được Vương tiên sinh kính trọng như vậy tự có chỗ hơn người của cô ấy nhưng cũng không nhất định khoác lác như vậy, thế này cũng quá mức rồi!”

“Lúc đầu vô cảm đối với Vương phu nhân, bất kể thế nào cô ấy và Vương tiên sinh đều là vợ chồng, không ngờ bây giờ còn có người thổi phồng như thế, lẽ nào bản thân Vương phu nhân không có năng lực đứng ra, mà âm thầm mua thuỷ quân, ngay cả Vương tiên sinh cũng dẫm một cú? Vương tiên sinh kính trọng như thế, tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho Vương tiên sinh.”

Trên mạng có ồn ào náo nhiệt đến mấy đi nữa thì tất cả mọi người bên trong trang viên đều đang bận rộn chúc mừng sinh nhật cho Tiêu Hiểu, tranh thủ lộ mặt trước người nhà họ Vương hoặc là chỉ kết giao mạng giao thiệp, không có thời gian rảnh rỗi lướt tin tức vào lúc này.

Hôm nay người tới chúc mừng sinh nhật Tiêu Hiểu đều là nhân vật nổi tiếng của các giới.

Đã đến giờ, Vương Vệ mặc tây trang xa xỉ, chải tóc ra sau đầu, một vị phu nhân dịu dàng vịn lên cánh tay anh đi xuống từ trên thang lầu, người phụ nữ này mặc sườn xám ôm vào người, tóc thì dùng trâm ngọc búi lên, khuôn mặt điềm tĩnh, hai tròng mắt như một giọt mực, lúc mỉm cười đẹp đẽ linh động như thiếu nữ, như cô gái hoạt bát đi ra từ trong màn mưa Giang Nam.

TBC

Mấy năm nay bình thường Tiêu Hiểu đều trong phòng thí nghiệm, rất ít khi hiển lộ trước người khác, phần lớn khách đến chúc mừng cũng chưa từng thấy cô. Bây giờ thấy Vương Vệ dắt một cô gái tựa như mười sáu tuổi đi tới thì trong lòng vô cùng khiếp sợ.

Đây... Đây là ai vậy? Lý trí nói cho họ biết ngày hôm nay người có thể được Vương Vệ dắt như vậy ngoại trừ Vương phu nhân ra thì không còn ai khác, nhưng lúc nhìn thấy bọn họ thực sự khó mà tin được, sao Vương phu nhân vẫn còn trẻ như vậy chứ, đây thật sự là một bà cụ sáu mươi tuổi chứ không phải thiếu nữ hơn hai mươi tuổi ư?

Lẽ nào Vương tổng đã ly hôn, vị này chính là vợ hai? Nhưng nhìn thái độ gần gũi lại ân cần của hai vị công tử nhà họ Vương không giống thế!

Trong lúc mọi người ngờ vực vô căn cứ, Vương Vệ đã dẫn Tiêu Hiểu đứng ở trước bánh sinh nhật to lớn: “Chào các vị, hoan nghênh các vị tới tham gia tiệc rượu chúc mừng sinh nhật của vợ tôi, tôi cùng phu nhân một đường bầu bạn, cô ấy là động lực lớn nhất của tôi cũng là chỗ dựa lớn nhất của tôi. Cảm ơn phu nhân đã cho tôi ánh sáng của kiếp này, cảm ơn cô ấy đã sinh cho tôi ba đứa con đáng yêu, nếu như có thể, không chỉ kiếp này, tôi còn muốn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều làm vợ chồng với phu nhân. Phu nhân, em có đồng ý không?”

Vương Vệ vẫn luôn nổi tiếng là thờ ơ kín đáo ở bên ngoài, trên thương trường đồn rằng anh có thể được tôn sùng là sách giáo khoa của thủ đoạn kinh doanh, ở trong ấn tượng của tất cả mọi người, anh đều là nhân vật có thể đứng xa nhìn chứ không thể tới gần.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 324: Chương 324


Mà hôm nay lần tỏ tình buồn nôn lại sâu nặng này, hơn nữa người cẩn thận còn nhìn thấy anh căn bản không phải đang diễn kịch, hoàn toàn là lời tỏ tình phát ra từ nội tâm, nhìn kỹ khóe miệng còn đang khẽ run, anh đang căng thẳng.

Vương Vệ mà cũng biết căng thẳng?

Cái này còn làm cho người ta cảm thấy khó tin hơn cả việc tập đoàn Hoa Thượng làm một cuộc làm ăn lỗ vốn.

“Chị hai, bằng lòng anh rể đi, mau bằng lòng với anh ấy đi, không thấy anh rể đã sốt ruột rồi ư!!!”

“Bằng lòng dượng, bằng lòng dượng đi...”

“Mẹ, mau đồng ý với cha đi, chỉ khi mẹ đồng ý với cha thì mấy đứa bọn con mới có thể tiếp tục làm con của hai người!” Vương Khác huýt sáo, lớn tiếng ồn ào. Cơ hội có thể thấy cha lúng túng không nhiều đâu.

Tiêu Hiểu buột miệng cười, ôm cổ Vương Vệ: “Sao anh lại tham lam như thế chứ, cả đời không đủ, còn muốn đời đời kiếp kiếp à?”

“Ừ, nhất định phải là đời đời kiếp kiếp.”

Tiêu Hiểu gật đầu cười.

“A!!!! Mẹ bằng lòng rồi!!!” Lại là Vương Khác cầm đầu ồn ào.

Khách tới đều thấy rõ, thì ra Vương tổng không chỉ kính trọng vợ mà còn thật lòng thật dạ mến mộ, tình yêu đẹp vài thập niên như một ngày ái tình như vậy cứ như là truyện cổ tích vậy.

Đàn ông thì cảm khái, còn phụ nữ thì cực kỳ hâm mộ.

Vừa huyên náo xong lại có khách tới cửa, không ngờ người tới lại là thủ trưởng tối cao và mấy vị lãnh đạo tối cao khác.

Nhân vật mà xem ti vi mới có thể xuất hiện, rất nhiều khách chưa vào vòng nòng cốt đều hoài nghi mình hoa mắt. Dù cho tập đoàn Hoa Thượng quan trọng đến mấy đi nữa, vợ Vương tiên sinh qua sinh nhật cũng không cần mấy vị lãnh đạo tối cao cùng đi chúc mừng chứ.

Mà càng khiến người ta rớt cằm là mặc dù mấy vị lãnh đạo tối cao này cũng đối xử trọng hậu với Vương Vệ nhưng vẫn không kính trọng bằng Vương phu nhân, họ tới không lâu, không ngờ toàn bộ quá trình đều đang nói chuyện với Vương phu nhân.

Lúc lãnh đạo đi còn thành khẩn chúc Vương phu nhân: “Tiên sinh Tiêu, mong hãy giữ gìn sức khỏe, ngài khỏe mạnh thì Trung Hoa chúng ta mới tốt đẹp được.”

Đây là một câu nói quan trọng cỡ nào, tại sao lãnh đạo lại nói với Vương phu nhân lời như vậy, hơn nữa mấy vị lãnh đạo không gọi Tiêu Hiểu là Vương phu nhân, không phải Tiêu phu nhân, mà là tiên sinh Tiêu, một người phụ nữ có thể được gọi là tiên sinh, không cần nói cũng biết tầm quan trọng của cô.

Tại sao phải như vậy, một tháng sau đài truyền hình quốc gia phát ra chuyên mục nhân vật của Tiêu Hiểu, tất cả mọi người mới có được lời giải đáp.

TBC

Đây mới thật sự là rường cột của Trung Hoa.

Ban đầu những kẻ xuất khẩu cuồng ngôn ở trên mạng một tháng trước không tin, sau đó thì hoài nghi, cuối cùng khi khắp nơi đưa ra chứng cứ không thể không tin tưởng thì trầm mặc hồi lâu mới lên màng lướt bình luận của mình ở trên mạng trước đó.

“Tiên sinh Tiêu, xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn.”

“Tiên sinh Tiêu, xin lỗi.”

Đề tài xin lỗi tiên sinh Tiêu lại lên hot search.

Tiêu Hiểu xem xong thì cười không để tâm.

“Mẹ, đã nghiên cứu thành công máy vượt không gian rồi, mẹ và cha thật sự muốn đi ư?”

Vương Tiểu Nguyệt vẫn luôn theo Tiêu Hiểu ở phòng thí nghiệm, biết tiến triển của máy vượt không gian.

Tiêu Hiểu xoa đầu Vương Tiểu Nguyệt: “Tạm thời để đó đi.” Mấy năm nay cô luôn tiến hành mục nghiên cứu này, ngoại trừ d*c v*ng nhất định phải trở về ban đầu thì chủ yếu là hứng thú thăm dò đối với điều chưa biết.

Bây giờ nghiên cứu thành công, cô lại chẳng muốn đi nữa.

Bị năng lượng hạn chế, máy vượt có thể mang tối đa hai người đi trong một lần, hơn nữa định vị tọa độ vẫn chưa ổn định, có khả năng đích đến cuối cùng không phải là chỗ cô muốn trở về. Quá mạo hiểm, hơn nữa bây giờ cô càng không nỡ bỏ con của mình.

Vương Tiểu Nguyệt nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy Tiêu Hiểu: “Thật tốt quá, mẹ, con không nỡ rời xa mẹ và cha.”

Tiêu Hiểu véo mặt của Vương Tiểu Nguyệt: “Cha mẹ tạm thời chưa đi, cha mẹ còn phải thấy con lấy chồng nữa.”

Một năm sau, đạo diễn Vương Khác cho ra mắt bộ phim truyền kỳ Tiêu Hiểu ở toàn thế giới, cuối cùng mọi người cũng biết Tiêu Hiểu là nhân vật phương nào từ bộ phim này, sự sùng bái của người Hoa Quốc đối với Tiêu Hiểu đã đến mức tối cao.

Người của những quốc gia khác thì vừa kính nể vừa ghen tỵ trong lòng, nhân vật truyền kỳ như vậy sao lại không phải là người của quốc gia mình chứ, bằng không nước mạnh nhất ngày hôm nay nào có cửa cho Trung Hoa!

Năm 2058 sau công nguyên, vĩ nhân truyền kỳ của nhân loại là tiên sinh Tiêu cùng chồng của cô đồng thời vĩnh biệt cõi đời, các nơi trên thế giới đều tiếc thương.

Chỉ có người nhà họ Vương biết, Tiêu Hiểu đã cùng Vương Vệ ngồi lên cỗ máy vượt thời không trở lại nơi ban đầu của cô rồi. Có lẽ lúc sinh mệnh sắp hết đám con cháu nhà họ Vương cũng sẽ đi tìm bọn họ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 325: Chương 325


Năm 2090 sau công nguyên, năm nay Vương Tiểu Nguyệt đã bảy mươi hai tuổi, sau khi Tiêu Hiểu đi, bà thay thế vị trí của Tiêu Hiểu, trở thành người dẫn đầu khoa học kỹ thuật của Trung Hoa.

Nhà họ Vương đã trở thành gia tộc lớn nhất Trung Hoa, gia tộc phát triển phồn thịnh, liên tục xuất hiện nhân tài, nhưng người nhà họ Vương rất khiêm tốn, ngay cả những vết tích ở trên mạng trước kia cũng bị xóa sạch, mấy chục năm sau nếu như mọi người không đi tìm hiểu sâu thì căn bản không biết rốt cuộc nhà họ Vương ở thủ đô là gia tộc như thế nào.

Trong năm mươi năm Vương Vệ và Tiêu Hiểu rời đi, nhà họ Vương từ đời Vương Vệ đã truyền thừa đến đời thứ năm rồi, nếu như hai người bọn họ vẫn còn ở trên Lam Tinh thì đều có thể nhìn thấy đám con cháu kết hôn rồi.

Con cháu nhà họ Vương ai cũng có sở trường riêng, giới chính trị, giới thương nhân, giới văn nghệ đều chói mắt, làm người ta không dám tin tưởng.

Dùng lời của những người khác bình luận về người nhà họ Vương: Tụ tập tinh hoa trời đất, trở thành vẻ đẹp họ Vương.

TBC

Đương nhiên, thứ nhà họ Vương vượt trội nhất vẫn là cống hiến cho giới khoa học kỹ thuật, những người làm về khoa học kỹ thuật của nhà họ Vương do Vương Tiểu Nguyệt cầm đầu gần như đã trở thành toàn bộ người dẫn đầu sự phát triển khoa học kỹ thuật của cả Lam Tinh.

Vương Cách và Vương Khác đã sớm về hưu, hai người bọn họ một người đã sắp trăm tuổi, một người đã chín mươi, thân thể vẫn vô cùng khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, trên mặt chẳng có mấy nếp nhăn, có vẻ hạc phát đồng nhan[1] như hình dung trong tiểu thuyết võ hiệp truyền thống của Trung Hoa.

[1]Hạc phát đồng nhan: nhan sắc (hồng hào) như nhi đồng; tóm lại là để chỉ người già nhưng thần sắc vẫn tốt.

Vương Cách sinh ra đã nghiêm túc, già rồi trông cũng chẳng hòa ái hơn là bao, ngược lại ở trong mắt đám con cháu nhà họ Vương, Vương Cách cả ngày không tùy tiện nói cười nom rất đáng sợ.

Vương Khác thì không như vậy, tính tình hoạt bát từ lúc còn trẻ đến bây giờ chẳng những không bớt đi mà ngược lại càng già càng bướng bỉnh, hi hi ha ha với đám con cháu, ngay cả đám con cháu của Vương Cách và Vương Tiểu Nguyệt đều thích gần gũi với ông.

Việc này đã bị Vương Khác dùng để cố ý xem thường Vương Cách: “Anh, anh xem lại mình đi, tuổi đã cao rồi mà vẫn không được người khác yêu quý như thế, mặt đã toàn nếp nhăn rồi còn nghiêm mặt, xấu c.h.ế.t đi được.”

“Xấu c.h.ế.t đi được, xấu c.h.ế.t đi được!”

“Ha ha ha ha, bát gia nói đúng.”

Vương Cách thích thanh tịnh, mỗi khi sập tối đều sẽ câu cá ở bờ sông phía sau trang viên, thế mà Vương Khác lại dẫn theo một con vẹt ở bên cạnh ầm ĩ muốn chết.

Vương Cách nhíu mày: “Em đặt cho con vẹt cái tên vớ vẩn gì thế? Còn gọi nó là gia, nếu như cha mẹ còn thì có phải em còn định bảo cha mẹ nhận nó làm ông không?”

Vương Khác nghĩ đến khuôn mặt của Vương Vệ còn nghiêm túc hơn so với Vương Cách thì nhất thời đầu gối tê rần, sống lưng lạnh buốt.

Cười gượng hai tiếng: “Chẳng phải cha mẹ là không có ở đây ư, hai người bọn họ cách chúng ta xa như vậy, có thể biết được gì chứ!” Nói xong lại thở dài, mất hết hứng thú chơi chim, nằm xuống cái ghế bên cạnh Vương Cách nhìn bầu trời xanh thẳm: “Anh, anh nói xem cha mẹ thực sự đã an toàn đến nơi mình muốn đi chứ?”

Từ sau khi Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi, ba anh em là những người duy nhất biết chuyện nhưng chưa từng bàn bạc về vấn đề này.

Tuy là lúc đi Tiêu Hiểu đã xác nhận tính khả thi của máy nhảy ở trên lý thuyết, nhưng đó dù sao cũng chỉ là lý luận, vũ trụ mịt mờ, tinh thần mênh mông, một cái máy vượt thời gian giống như muối bỏ biển, chìm nổi trong đại dương, chỉ cần xuất hiện một chút bất ngờ thì có thể hai người sẽ chẳng còn tính mệnh nữa.

Lý luận mà Tiêu Hiểu để lại cho nhà họ Vương quá mức cao thâm, trong gia tộc ngoại trừ Vương Tiểu Nguyệt nghiên cứu ra vài phần thì những người khác hầu như còn chưa bước qua ngưỡng cửa.

Đã tính toán nhiều năm như vậy, Vương Tiểu Nguyệt cũng chỉ miễn cưỡng hiểu rõ nguyên lý của máy vượt thời gian nhưng chưa cải tiến được nửa phần.

Dựa theo thứ Tiêu Hiểu để lại, nhà họ Vương lại âm thầm tạo ra mấy chục cái máy vượt thời gian rồi bảo tồn ở trong kho bảo hiểm của nhà họ Vương.

Trước đó ba anh em đều không bàn bạc là vì không dám nghĩ tới điều xảy ra ngoài ý muốn.

Ngày hôm nay Vương Khác đột nhiên nói đến, tay nắm cần câu của Vương Cách run lên, sau đó khôi phục bình tĩnh: “Được hay không đều là lựa chọn của cha mẹ, đợi sau khi thấy tiểu thập ngũ cũng kết hôn, anh sẽ đi tìm cha mẹ.”

“Anh, tiểu thập ngũ đã mười bảy rồi, chẳng mấy năm nữa là kết hôn thôi.” Tiểu thập ngũ là chắt trai nhỏ nhất của Vương Tiểu Nguyệt.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 326: Chương 326


Vương Cách ừ một tiếng: “Anh sống đủ ở chỗ này rồi, đã muốn đi tìm cha mẹ từ lâu, hơn nữa nếu như chúng ta còn “không chết”, em đoán xem những người đó liệu có ép nhà họ Vương chúng ta giao ra bí mật trường sinh bất lão hay không?” Tuổi thọ của người nhà họ Vương đều dài đến kỳ lạ, mà còn không thấy già, đối với kẻ quyền quý mà nói, dù cho không thể trường sinh bất lão nhưng có thể sống lâu thêm vài thập niên cũng có sức hấp dẫn trí mạng không gì sánh nổi rồi.

Thật ra làm gì có thuốc trường sinh bất lão gì chứ, chẳng qua là người nhà họ Vương quanh năm ăn dịch dinh dưỡng từ từ cải thiện cơ năng của thân thể mà thôi.

Nhưng cái này đã đủ khiến người khác mơ ước, càng chưa nói tiền tài và thế lực ngất trời của nhà họ Vương.

Từ khi Trung Hoa dựng nước đến bây giờ đã qua hơn một trăm năm, bởi vì nắm giữ khoa học kỹ thuật tân tiến, quốc gia đã có bước ngoặt vượt qua, trở thành cường quốc hàng đầu thế giới suốt hơn nửa thế kỷ, nhờ vào thực lực quốc gia, Trung Hoa cũng đã phát triển rất nhiều thế lực mới.

Những người cùng thời đại với Tiêu Hiểu và Vương Vệ đã không còn từ lâu, người đời sau sinh ra đã giàu có, đã quên rốt cuộc cuộc sống dân giàu nước mạnh ngày hôm nay tới từ đâu. Con người ta đều có lòng tham không đáy, mặc dù nhà họ Vương đã hết sức khiêm tốn nhưng ở trong những thế lực mới xuất hiện, nhà họ Vương chính là miếng bánh mà bọn họ thèm nhỏ dãi, cũng là lực cản của bọn họ. Vương Khác a một tiếng: “Nhà họ Vương chúng ta nhìn thì phát triển phồn thịnh, không ai dám trêu chọc, nhưng đứng càng cao thì cũng có nghĩa là sẽ cản càng nhiều lợi ích của kẻ khác, mặt ngoài không dám nhưng cũng không ít lần hành động âm thầm.”

TBC

Vương Cách ừ một tiếng, bình tĩnh nói: “Tóm lại đám già chúng ta vẫn còn, chúng có bản lĩnh thì cứ tới. Còn về sau khi chúng ta đi rồi, nếu như đám con cháu kia không giữ được thì cũng là do bản thân chúng không có bản lĩnh, đáng đời.”

Vương Khác bèn cười khà khà: “Anh nghĩ thoáng ghê.” Hai anh em chưa từng coi việc bên ngoài nhắm vào mình ra gì.

“Ngày mai là đầu tháng, đám nhóc kia sẽ lại tới, trang viên lớn này lại phải ồn ào c.h.ế.t mất.” Vương Khác đùa với bát gia: “Bát gia đáng thương, mày lại phải gặp tai ương rồi.”

Vương Khác nuôi bát gia bởi vì miệng tiện, luôn thích nói những lời mắng chửi khiến người ta ghét bỏ, lần nào cũng bị đám nhóc kia trừng trị một trận sau lưng Vương Khác, lần nào bát gia cũng bị trị cho kêu thê lương thảm thiết.

Người già rồi thì sẽ thích náo nhiệt đến lạ thường, tuy là Vương Khác ngoài miệng thương xót bát gia nhưng trên mặt lại vô cùng vui mừng. Ngay cả sắc mặt của Vương Cách cũng mềm mại hơn rất nhiều.

Từ thế hệ của Vương Cách trở đi, con cháu trực hệ và nhà bạn đời của các bên nhà họ Vương cộng lại phải hơn trăm người. Từ sáng sớm, cổng lớn trang viên nhà họ Vương đã không đóng. Quản gia đã làm việc ở nhà họ Vương gần sáu mươi năm, năm nay đã sắp tám mươi năm rồi mà vẫn có tinh lực dồi dào như trước. Cha của ông ta là Lý Lực, kể từ khi Lý Lực vào nhà họ Vương vẫn luôn trung thành và tận tâm ở nhà họ Vương, sau đó Tiêu Hiểu còn cố ý nghiên cứu mô phỏng vật thể sống vì ông ta, bổ sung cánh tay thiếu sót của Lý Lực, khiến ông ta có thể linh hoạt như thường. Sau đó được Vương Vệ và Tiêu Hiểu khuyên lấy vợ sinh con, năm mươi tuổi có được một đứa con độc đinh là quản gia Lý. Quản gia Lý lớn lên ở nhà họ Vương từ nhỏ, lúc mười ba tuổi, Vương Vệ và Tiêu Hiểu đi mất, nhưng đến nay ông ta vẫn còn nhớ dáng vẻ của hai vị.

Bình thường trang viên rộng lớn chỉ có hai cụ ông và bạn đời của mình, đám con cháu còn lại đều bận rộn công việc, chỉ có mùng một mỗi tháng như hôm nay, bất kể già trẻ đều sẽ cùng đến trang viên tề tụ.

Quản gia mặt mày hồng hào, tự mình dẫn người hầu nghênh đón các vị thiếu gia tiểu thư ở cổng chính.

“Chú Lý, tại sao chú lại tự mình tới cửa đón nữa rồi?” Vương Thanh Tùng sáu mươi tám tuổi là con trai cả của Vương Cách, hiện tại đã tiến vào vị trí nòng cốt trong trung ương, đến cổng thấy quản gia Lý lại đứng ở cổng, lo lắng ông ta lớn tuổi rồi không chịu nổi.

Quản gia Lý vui tươi hớn hở xua tay: “Thiếu gia Tùng không cần quan tâm đến tôi, thân thể tôi vẫn khỏe mạnh lắm, mau vào đi thôi, các cụ ông đều ở đại sảnh.”

Lúc này Vương Thanh Tùng mới gật đầu.

Chi thứ nhất nhà họ Vương phần lớn đều tham gia vào giới chính trị, khí thế vô cùng uy nghiêm. Chi thứ hai của nhà họ Vương thì thường ở giới thương nhân và giới văn nghệ, chi của Vương Tiểu Nguyệt thì phần lớn đều say mê nghiên cứu khoa học, mỗi một chi đều liên tục xuất hiện nhân tài, khí chất cũng tương đối rực rỡ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 327: Chương 327


Đến mười giờ sáng, tất cả mọi người đã lục tục đến rồi, quản gia Lý thầm đếm trong lòng, chỉ còn tiểu thập nhà ông hai là chưa tới thôi.

Tiểu thập tên Vương Lan, là minh tinh nhân khí đang nổi tiếng của Trung Hoa, bề ngoài vô cùng tuấn tú và kỹ năng diễn xuất vượt trội khiến anh ta mới hai mươi tư tuổi đã lấy được ảnh đế giải Thanh Long, fan hâm mộ vừa nhiều vừa điên cuồng.

Bình thường tin tức liên quan tới anh ta tuyệt đối sẽ không im lìm nhưng tháng trước đã xảy ra một chuyện lớn có thể nói là trời sập đối với fan hâm mộ, Vương Lan lại bị chụp được một mình ăn tối với một vị tiểu hoa đang nổi tiếng.

Ban đầu fan hâm mộ bác bỏ tin đồn ngay, hai người đang quay chung một bộ phim, ăn chung bữa cơm rất bình thường.

Thông thường lúc này minh tinh cũng sẽ đứng ra phủ nhận, dù sao cũng đang nổi tiếng, cho dù là yêu đương thật cũng sẽ không thừa nhận.

Nhưng Vương Lan lại rất cứng, trực tiếp thừa nhận tiểu hoa là bạn gái của mình. Chuyện này xem như đã chọc vào tổ ong vò vẽ, fan hâm mộ tuyệt vọng kêu khóc, antifan nhân cơ hội bắt cá, nếu không dựa vào bối cảnh của Vương Lan thì bình thường có ai lại dám trêu chọc anh ta chứ.

Đã nhiều tháng trôi qua, trên mạng vẫn gió tanh mưa m.á.u như cũ.

Nhà họ Vương tìm bạn đời cho con cháu cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần nhân phẩm đoan chính, bất kể là nghèo hay giàu, là nam hay nữ, chỉ cần mình thật lòng thích thì đều được.

Nếu đã công bố rồi, bề trên nhà họ Vương sẽ bảo Vương Lan nhân dịp đầu tháng gia đình tụ hội dẫn con gái nhà người ta về nhà xem thử, chỉ cần chắc chắn cô gái này không có ý đồ xấu gì thì họ sẽ không phản đối.

Quản gia Lý lại đợi hơn hai mươi phút nữa, một chiếc xe thể thao màu vàng rốt cục chạy vào cổng trang viên nhanh như chớp.

Nhìn thấy quản gia Lý, Vương Lan hạ cửa xe xuống, đại minh tinh Vương ở bên ngoài cao ngạo lại lạnh lùng nhưng đối mặt quản gia Lý thì ngoan ngoãn lạ thường, giống như con cháu thực sự đối với bề trên vậy, giọng điệu mang theo vẻ làm nũng: “Ông quản gia, sao cụ lại sai ông đến cổng đón chúng cháu chứ?”

Quản gia Lý cười híp mắt đáp lại: “Tự tôi muốn mau chóng nhìn thấy các cô cậu, thiếu gia thập ngũ mau vào đi, chỉ còn mỗi mình cậu thôi đấy.”

“Chỉ còn mỗi mình cháu! Nguy rồi, cha cháu sẽ mắng cháu c.h.ế.t mất.” Anh ta đảo mắt: “Ông quản gia, vậy lát nữa ông phải nói đỡ giúp cháu đấy. Mau vào thôi, chúng ta cùng đi vào.”

Quản gia cũng vui tươi hớn hở đồng ý, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào.

Mục Đình đang ngồi ở ghế phó lái, từ khi trông thấy cổng của trang viên, tim đã bắt đầu đập kịch liệt.

Nhìn từ cổng thì hoàn toàn không thấy chỗ kết thúc của cả cái trang viên...

Đang ngẩn ngơ, Vương Lan đột nhiên đụng vào cô ta: “Nghĩ gì thế, chào ông quản gia đi.”

Vừa này thấy Vương Lan kính trọng đối với ông cụ này, Mục Đình đã biết mình nên tỏ thái độ như thế nào, tuy cô ta là một minh tinh đang nổi tiếng, phải cung kính như thế đối với một người hầu thì trong lòng có phần khó chịu song nét mặt vẫn ngọt ngào gọi ông quản gia theo Vương Lan.

Ánh mắt quản gia Lý dừng lại ở trên mặt Mục Đình một giây, cười đáp lời.

Xe đang tiến lên phía trước trên con đường còn rộng rãi hơn cả đường cái, hai bên đường đều trồng cây phong, mùa thu đã đến, lá phong đỏ như lửa trải khắp đường. Nhìn từ khe hở giữa cây phong hai bên đường, xa xa có bãi cỏ cực lớn được xử lý cực tốt, hồ nhân tạo và các loại đình viện...

Tim Mục Đình càng ngày càng đập mạnh.

Xe thể thao mới ra mắt của Hoa Thượng có tốc độ cực nhanh, tuy vậy để đến được viện chính thì cũng phải mất nửa giờ.

“Đến rồi.” Vương Lan xuống xe, còn vô cùng thân sĩ mở cửa xe cho Mục Đình.

“Thiếu gia, ngài và vị tiểu thư này đi vào trước đi, tôi đến phòng bếp xem thử.”

“Được, ông cứ bận việc đi.”

Vương Lan đợi sau khi quản gia Lý đi mới vươn cánh tay khoác lấy Mục Đình, thấy Mục Đình có chút căng thẳng liền cười an ủi cô ta: “Đừng căng thẳng, người nhà anh đều rất tốt. Dáng vẻ bình thường của em cũng rất đáng yêu.”

Mục Đình sợ hãi vỗ ngực, hít thở sâu một hơi, trịnh trọng nói như đang cổ vũ cho mình: “Vâng ạ, cố lên.”

TBC

Vương Lan bị chọc cười, sở dĩ anh ta chú ý tới Mục Đình là do hai năm trước, có một lần ở hậu trường chương trình, cô ta bị tiền bối bắt nạt, rơi mấy giọt nước mắt rồi lau đi, sau đó cũng cổ vũ mình như vậy.

Sau đó bất ngờ tiếp xúc mấy lần, bị phẩm chất lạc quan kiên cường của cô ta thu hút, thấy cô ta giống như cành lá hương bồ vĩnh viễn không thể đánh ngã nên không nhịn được âm thầm ra tay giúp mấy lần.

Dần dần tiếp xúc với nhau nhiều hơn, Vương Lan liền cảm thấy Mục Đình phù hợp với tưởng tượng về người vợ trong lòng mình.

Anh ta nghiêm túc qua lại với Mục Đình, nếu không đã không thể vừa bị chụp được đã công khai thừa nhận.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 328: Chương 328


Lúc Vương Lan dẫn Mục Đình muốn vào viện chính, già trẻ lớn bé nhà họ Vương đã tề tụ trong đại sảnh của viện chính, trong chốc lát vô cùng náo nhiệt.

Bát gia mà Vương Khác nuôi lại gặp tai vạ, bởi vì mắng tiểu thập tứ đần nên bị tiểu thập tứ và tiểu thập ngũ nắm chặt mấy sợi lông, khiến cho bát gia thê lương gọi Vương Khác cứu mạng.

Một đại gia đình ồn ào tựa như gia đình bình thường vậy, chen chung một chỗ tâm sự tình hình gần đây với nhau, cũng nói một vài tin vỉa hè khó tin nghe được từ đâu đó.

Trong phòng sách của Vương Cách, ba anh em Vương Cách, năm anh em họ đám Vương Thanh Tùng, còn có đời sau đã đứng đầu tại các giới đã tề tụ.

Ba anh em Vương Cách nghe con cháu nói chuyện của mình xong, bất kể là quan trường hay là thương trường, nhà họ Vương đều bị ngầm nhằm vào. Nhưng vẫn đều ở trong phạm vi khống chế, Vương Cách và Vương Khác chỉ hỏi, sau khi xác định không thành vấn đề thì cũng không nói thêm nữa.

Nhưng chuyện Vương Tiểu Nguyệt nói lại khiến mọi người nghiêm sắc mặt.

“Căn cứ theo mô phỏng của phòng thí nghiệm bọn em, trong vòng năm năm tương lai, thời tiết của lam tinh sẽ càng ngày càng cực đoan. Nếu như theo tốc độ phát triển bây giờ, năm năm sau, tất cả sông băng đều sẽ tan, vỏ trái đất lún xuống, đến lúc đó chín mươi phần trăm đại lục đều sẽ bị nước biển bao phủ, tất cả thành thị không còn tồn tại nữa mà lục địa còn sót lại căn bản cũng không còn thích hợp cho nhân loại cư trú bởi vì nhiệt độ không khí khắc nghiệt.”

Khuôn mặt của Vương Tiểu Nguyệt điềm tĩnh, ngữ điệu trầm ổn, lúc nói một đoạn đầu sắc mặt không hề thay đổi, dường như chỉ là đang báo cáo một việc bình thường.

Kế tiếp điều muốn nói lại làm cho bà khẽ hít một hơi.

“Chuyện này vẫn chưa cấp thiết nhất, điều nguy hiểm hơn chính là theo quan sát đánh giá của phòng thí nghiệm bọn em, hai ngày trước mặt trời và mặt trăng từ từ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu mà không rõ là do nguyên nhân gì, hơn nữa tốc độ lệch khỏi quỹ đạo trong mỗi giây đồng hồ đều đang tăng lên vô hạn, dựa theo xu thế này, cuối cùng hai bên sẽ va chạm, mà với tốc độ bây giờ, thời gian là... hai năm.”

Vương Tiểu Nguyệt vừa nói xong, trong thư phòng nhất thời trở nên yên tĩnh.

“Phát hiện từ khi nào thế ạ?”

Sắc mặt Vương Thanh Tùng nghiêm trọng trước nay chưa có, ông ta đang ở trung ương, hiểu quá rõ điều Vương Tiểu Nguyệt nói rốt cuộc đại biểu cho cái gì, mặt trời và mặt trăng đ.â.m vào nhau, không nói lam tinh có thể tránh khỏi ảnh hưởng hay không, dù cho có thể né tránh nhưng không có mặt trời và mặt trăng thì cũng là tận thế đối với nhân loại trên lam tinh.

“Hai ngày trước mới đo lường ra dấu hiệu, đột nhiên xuất hiện, tuy là mấy năm nay hoàn cảnh của lam tinh ngày càng bị hủy hoại nhưng không ai nghĩ tới những phương diện này cả. Bọn cô bắt đầu mô phỏng từ việc kiểm tra đo lường, sử dụng không dưới một nghìn phương thức, kết quả cho ra đều không ngoại lệ...”

TBC

Tất cả mọi người nhìn Vương Tiểu Nguyệt, Vương Tiểu Nguyệt hít sâu một hơi: “Không cách nào tránh khỏi!”

Vương Thanh Tùng ở địa vị cao, người nhà họ Vương ở trong giới chính trị do ông ta dẫn đầu đều căng cứng người đến cực hạn.

Tim của những người nhà họ Vương khác cũng đập như trống chầu: “Cho nên nếu như mô phỏng trong phòng thí nghiệm của cô không phạm sai lầm thì có nghĩa là... hai năm sau chính là tận thế?” Tận thế! Mỗi một chữ nói ra từ trong miệng đều như một cây chùy lớn, đập vào làm lòng người run sợ.

Nhưng mọi người đều biết, trình độ khoa học kỹ thuật của Trung Hoa đứng đầu thế giới hiện nay ngoại trừ nhờ phòng thí nghiệm cao cấp nhất thì còn là bởi vì Vương Tiểu Nguyệt dẫn đầu ở bên trong. Nếu như trừ nhân viên nghiên cứu khoa học hệ Vương do Vương Tiểu Nguyệt cầm đầu thì phòng thí nghiệm đó của Vương Tiểu Nguyệt có thể nói là dẫn đầu thế giới.

Cho nên, kết luận cho ra từ phòng thí nghiệm mô phỏng nhiều lần sẽ không sai sót.

Vương Tiểu Nguyệt gật đầu.

“Vậy phải làm sao bây giờ, bây giờ trên lam tinh có khoảng bảy tỉ người, nhiều người như vậy lẽ nào chỉ chờ c.h.ế.t ư?” Vương Thanh Niên là con trai cả của Vương Khác, bây giờ đang đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Hoa Thượng, chỉ nhỏ hơn so với Vương Thanh Tùng hai tuổi.

Vương Thanh Y là em gái của ông ta, ngồi ở bên cạnh Vương Khác, bà là “thiết nương tử” trên thương trường, bỗng nhiên biết được tin dữ này thì gương mặt lập tức trắng bệch, bà nghĩ tới người nhà của mình, nhiều về trên, cháu trai cháu gái như vậy, còn có con dâu cả của mình đã mang thai, nếu như tận thế tới thật thì chẳng phải đứa bé này vẫn chưa thể ghi nhớ đã trải qua thế giới hủy diệt ư.

“Cô ơi, có cách nào tránh được không ạ?”

Vương Tiểu Nguyệt lắc đầu: “Mặt trời và mặt trăng đụng vào nhau là chuyện không cách nào tránh khỏi, muốn lam tinh tránh được ảnh hưởng do hai ngôi sao đụng nhau thì chỉ có thể tạm thời thay đổi quỹ đạo. Ở trình độ khoa học hiện nay thì miễn cưỡng có thể thực hiện được việc này, nhưng sau khi tránh khỏi thì sao? Không còn mặt trời và mặt trăng quay tròn, lam tinh căn bản không thích hợp để nhân loại sinh tồn nữa. Nhiều năm như vậy, giới khoa học vẫn luôn tìm kiếm một tinh cầu phù hợp để nhân loại cư trú, đáng tiếc trình độ có hạn, đến nay khoảng cách xa nhất của các loại máy thăm dò cũng mới chỉ đến sát biên giới hệ ngân hà. Cô có thể nói chính xác cho mọi người, bên trong hệ ngân hà không có lam tinh thứ hai.”

Trong thư phòng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 329: Chương 329


“Tiểu Nguyệt, cần lập tức báo chuyện này cho chính phủ biết. Thanh Tùng, con là một trong các lãnh đạo của Trung Hoa, lúc này phải gánh vác trách nhiệm. Lần này không chỉ Trung Hoa mà liên quan đến vận mệnh của cả loài người, các con phải hành động thật nhanh chóng.” Vương Cách trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng.

Vương Thanh Tùng gật đầu: “Vâng thưa cha, trước ranh giới sống còn của nhân loại, có lẽ những người khác cũng không còn lòng dạ đấu tới đấu lui nữa, bọn con sẽ mau chóng báo tin tức này cho các quốc gia trên thế giới biết, còn có hai năm, mọi người phải tập trung trí tuệ quần chúng.”

Nhưng chỉ còn lại thời gian hai năm, khoa học kỹ thuật tân tiến nhất đang ở Trung Hoa, nhà khoa học ưu tú nhất đang ở trong nhà họ Vương bọn họ, Vương Tiểu Nguyệt bó tay chịu trói, dù cho tất cả quốc gia cùng hợp mưu hợp sức thì cũng có thể thay đổi được gì cơ chứ?

Tất cả mọi người đều đã hiểu rõ chuyện này như ban ngày, lời nói của Vương Thanh Tùng không hề khiến bầu không khí trong thư phòng nhẹ nhàng hơn chút nào.

May mà trong thư phòng đều là người đứng đầu nhà họ Vương, đám con cháu đều ở đại sảnh, trong lòng có áp lực như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đến mức thất thố quá mức ở ngay đó.

Vương Cách nhìn Vương Khác và Vương Tiểu Nguyệt, ba anh em tương đối ăn ý, biết ý của Vương Cách nên đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ông.

TBC

Lúc này Vương Cách mới nhìn về phía những người khác một lần nữa: “Có lẽ mấy đứa không biết, ông nội bà nội của mấy đứa không phải đã sống thọ và mất tại nhà.”

Người nhà họ Vương khác đều đồng loạt nhìn về phía Vương Cách, không rõ lời ông nói lúc này là có ý gì. Ông nội bà nội không phải đã sống thọ và mất tại nhà, chẳng lẽ là c.h.ế.t ngoài ý muốn? Bị ai ám hại? Nhưng thân phận và địa vị của ông nội bà nội cao như thế, ai dám làm vậy? Nếu như quả thật là bị người ta ám hại thì chắc cha chú và cô cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó!

“Không phải như mấy đứa nghĩ đâu. Ông nội bà nội của mấy đứa căn bản chưa qua đời, bọn họ ngồi máy vượt thời không trở lại nơi ở ban đầu của bà nội mấy đứa rồi.”

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, một câu nói ngắn ngủi của Vương Cách đã ném ra nhiều quả bom, Vương Vệ và Tiêu Hiểu chưa c.h.ế.t là một quả, máy vượt thời không là một quả khác, còn có cái gì gọi là nơi ở ban đầu của bà nội?

Vương Cách thấy bọn họ nghi vấn trùng điệp bèn nói rõ tình huống một cách giản lược nhất có thể.

“Thế này thì quá... trâu bò rồi!!!” Vương Thanh Lâm là con trai út của Vương Cách, nghe xong mà một người hơn năm mươi tuổi như ông ta cũng không nhịn được tỏ vẻ mặt muốn chửi thề, bà nội của ông ta rốt cuộc là thần tiên gì vậy, không ngờ đã nghiên cứu ra thứ không thể tưởng tượng nổi như máy vượt thời không vào hơn nửa thế kỷ trước. Rốt cuộc ông ta có tài đức gì mà lại có thể trở thành cháu trai của bà nội chứ? Nghĩ đến bà nội, lại nghĩ về chính ông ta, trước đây còn cảm giác dù cho mình không phải rồng phượng trong loài người thì cũng là tinh anh trong loài người, nhưng so với bà nội thì ông ta đã nhằm nhò gì chứ.

Nhưng... ông ta đưa mắt nhìn về phía Vương Tiểu Nguyệt: “Cô ơi, bà nội để lại tài liệu lợi hại như vậy mà cô không nghiên cứu ra vật gì mới ư?”

Vương Tiểu Nguyệt lại không hề e dè: “Thằng nhóc thối kia, cháu cho rằng đồ của bà nội cháu dễ suy nghĩ như vậy ư? Trước đây bà nội cháu đã nói với cô rồi, chỗ bà ấy đến có khoa học kỹ thuật đã vượt lên trước lam tinh không biết bao nhiêu thế kỷ, thế mà bà nội cháu còn là nhà khoa học ưu tú nhất ở đó, cháu cảm thấy, một người lam tinh trời sinh trời nuôi như cô có thể so sánh được sao?”

“Cho nên nếu như đến lúc đó thực sự không còn cách nào thì chúng ta có thể ngồi máy vượt thời không đi không ạ?” Vương Thanh Y chất chứa hy vọng nhìn về phía ba vị bề trên.

Vương Cách gật đầu: “Đây là chỗ dựa cuối cùng, cũng là nguyên nhân mà cha nói ra. Thanh Tùng, nếu như không còn cách nào khác thì hãy công bố nguyên vật liệu và kỹ thuật của máy vượt thời không nhà họ Vương chúng ta ra ngoài, nhanh chóng kiến tạo, có thể cứu bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu người. Còn về máy vượt thời không có an toàn hay không, có thể mang mọi người tìm được một nơi để sinh tồn khác hay không thì phải xem vận may của mọi người thôi.”

Vương Thanh Tùng vâng một tiếng, chân mày vẫn nhíu chặt như trước: “Cha, chắc chắn chi phí kiến tạo máy vượt thời không này không ít, hơn nữa theo như lời của mọi người, dù cho sau đó bà nội đã cải tiến máy vượt thời gian nhưng mỗi cái tối đa cũng chỉ có thể chứa được trăm người. Chỉ riêng Trung Hoa chúng ta đã có một tỉ năm trăm triệu người, cần kiến tạo mười lăm triệu cái, khẳng định không đủ nguyên liệu. Cứ coi như tàu vũ trụ cỡ nhỏ mà Trung Hoa chúng ta kiến tạo đã có thể mang một ít nguyên liệu bên trong hệ ngân hà về lam tinh, nhưng muốn tạo nhiều máy vượt thời không như vậy sẽ phải tạo nhiều tàu vũ trụ hơn, đây cũng là công trình vô cùng lớn, thời gian hai năm chỉ sợ ngay cả gần một nửa cũng không làm được.” Đây là trong tình huống chính phủ Trung Hoa làm việc với hiệu suất cao, một khi thảo luận ra nghị quyết đã có thể sử dụng hết cỡ tất cả bộ môn có chức năng.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 330: Chương 330


“Cho nên cần các lãnh đạo như các con nghĩ cách, nếu không nhân dân nộp nhiều thuế như vậy, nuôi dưỡng nhiều nhân viên chính phủ như vậy làm cái gì! Con phải nhớ kỹ, từ trước đến giờ kỹ thuật của bà nội con không chỉ phục vụ cho kẻ quyền quý, các con cần phải cam đoan cơ hội để tất cả mọi người lên máy vượt thời gian là công bằng công chính.”

Vương Thanh Tùng vội vàng đáp một tiếng vâng. Kiến tạo máy vượt thời không là thử thách rất lớn, mà cho nhân dân ngồi máy vượt thời gian một cách công bằng còn là vấn đề càng lớn hơn.

Đã có máy vượt thời không làm chỗ dựa, dù cho tận thế tới thật thì mọi người cũng có cơ hội chạy thoát rất lớn, nói không chừng còn có thể gặp được hai vị tổ tông truyền kỳ là Tiêu Hiểu và Vương Vệ, trong lòng tất cả mọi người đều thả lỏng hơn rất nhiều.

Đang lúc nói chuyện, quản gia Lý nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng: “Ông cả, ông hai, thiếu gia tiểu thập dẫn theo tiểu thư Mục trở về, hiện đang ở phòng khách chờ mọi người ạ.”

Tiểu thập Vương Lan là con trai cả của Vương Thanh Niên, lần đầu tiên cháu trai mang theo bạn gái tới nhà, người ông nội như ông ta đương nhiên là coi trọng. Lúc người nhà họ Vương bọn họ chọn bạn đời, có thể không nhìn những điểm khác, nhân phẩm ở vị trí đầu, chỉ cần nhân phẩm vượt qua khảo sát của nhà họ Vương thì có thể thuận lợi tiến vào cửa của nhà họ Vương.

Đối với người trong giới giải trí, người nhà họ Vương sẽ không khinh thường, dù sao Vương Khác cũng là đạo diễn ưu tú nhất Trung Hoa, chi này của bọn họ cũng có mấy người lăn lộn ở trong giới giải trí, dưới trướng Hoa Thượng cũng có sản nghiệp giải trí. Chỉ là giới giải trí thượng vàng hạ cám, nhiều mê hoặc là sự thực, đối với người mà Vương Tiểu Thập mang về lần này, đám bề trên nhà họ Vương này nhất định phải xem qua, âm thầm điều tra thấy không thành vấn đề mới có thể yên lòng.

Vương Cách đứng lên: “Trước tiên đừng tiết lộ với con cháu chuyện vừa bàn bạc, đợi chính phủ công bố rồi nói sau, để tránh chúng nó cuống cuồng ngược lại làm hỏng chuyện.”

“Xin cha cứ yên tâm.” Vương Thanh Tùng đứng lên, tự mình dìu Vương Cách đi ra ngoài, Vương Khác và Vương Tiểu Nguyệt cũng có con cháu của mình dìu, Vương Khác sốt ruột những chuyện này, liên tục phất tay: “Đi đi đi, ông già này còn chưa già tới mức không động đậy được đâu!”

Vương Thanh Niên và Vương Thanh Y bất đắc dĩ nhìn nhau: “Không phải là do bọn con lo lắng cho cha ư?”

“Có tin ông già này mà thật sự muốn thì thì còn chạy nhanh hơn so với các con không?” Vương Khác không vui nhất là khi người khác nói mình già, trợn mắt với Vương Thanh Niên.

“Dạ dạ dạ, vâng vâng vâng, thế đợi lát nữa cha phải xem bạn gái của tiểu thập cho thật kỹ đấy, không phải cha giỏi nhìn người nhất ư?”

Vương Khác cười ha ha một tiếng: “Đúng thế, Thanh Niên à, cha nói cho con biết, những người trong giới giải trí quanh đi quẩn lại mấy suy nghĩ đó, chỉ cần cha con đứng ở trước mặt nhìn như thế thì bất kể là yêu ma quỷ quái gì cũng không có chỗ nào có thể ẩn giấu.”

“Đủ rồi đấy, đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn không biết giữ mồm giữ miệng.”Vương Cách nghe Vương Khác khoác lác, không nhịn được đốp chát một câu.

“Anh, bọn Thanh Niên Thanh Tùng đều ở đây đấy, tốt xấu gì anh cũng phải cho em chút mặt mũi chứ.”

Vương Thanh Tùng và Vương Thanh Niên nhìn nhau cười, người có thể chế trụ Vương Khác chỉ có Vương Cách mà thôi.

Lúc mọi người đi về hướng phòng khách, Vương Tiểu Thập đã mang Mục Đình vào phòng khách lầu chính nhà họ Vương. Vương Tiểu Thập và Thập Nhất đều là con cậu con trai cả Vương Tử Văn của Vương Thanh Niên, thấy anh trai mình mang theo chị dâu tương lai vào phòng, tiểu thập nhất phản ứng đầu tiên, vội vàng ngừng nói cười với anh chị em họ, tiến lên khoác cánh tay Vương Tiểu Thập, cười híp mắt chào hỏi Mục Đình: “Anh, đây chính là chị Mục đúng không, thật xinh đẹp!”

TBC

Mục Đình vào phòng khách, liếc mắt nhìn về phía phòng khách, chỉ nhìn sơ qua, trong lòng lại lần nữa nghiêng trời lệch đất. Hơn một nửa người đang ngồi trong đại sảnh đều là nhân vật m.á.u mặt của nước Hoa, có tổng giám đốc của tập đoán Hoa Thượng thường lộ mặt ở trên tivi, có thị trưởng thủ đô, còn có lão đại đứng đầu giới giải trí, còn có nhà khoa học cấp quốc bảo tháng trước mới đoạt được giải thưởng khoa học kỹ thuật cao nhất thế giới...

Kéo đại một người ra ngoài đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, bây giờ lại tề tụ ở tại Nhà họ Vương.

Mà Vương Tiểu Thập từng nói, hôm nay là cuộc tụ hội gia đình của người nhà họ Vương, cho nên những người này... đều là người nhà họ Vương thực thụ!

Còn có một nửa non cô ta chưa từng thấy nhưng nhìn khí chất của mọi người thì cũng biết không phải là người phàm.

Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là tập đoàn Hoa Thượng và thị trưởng thủ đô, Hoa Thượng chân chính bao gồm các ngành các nghề, nếu như cô ta nhớ không lầm, hiện tại người đang ngồi ở chính giữa đại sảnh là tổng giám đốc xe hơi của Hoa Thượng, xe hơi của Hoa Thượng bán chạy khắp toàn cầu, mỗi khi ra một kiểu xe mới đều được các quốc gia truy tìm, tốc độ vơ vét của cải không thể tưởng tượng. Nếu người nhà họ Vương có thể làm tổng giám đốc xe hơi của Hoa Thượng thì rốt cuộc quan hệ giữa nhà họ Vương và Hoa Thượng là như thế nào?
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 331: Chương 331


Trong lòng Mục Đình có một suy đoán mơ hồ, nghe nói Hoa Thượng là xí nghiệp gia tộc, nghĩ đến đây, tim của cô ta muốn nhảy lên tận cổ họng. Trong giới đều nói bối cảnh của Vương Tiểu Thập sâu xa, không ngờ lại sâu xa đến mức độ này.

Vốn tưởng rằng chỉ là tìm được một cái ván cầu rất tốt, không ngờ lại thực sự bấu víu vào một cây đại thụ che trời, Mục Đình kích động đến sắp ngất xỉu, dùng hết sức lực mình có không để cho mình thay đổi sắc mặt. May mà năng lực nghiệp vụ những năm này hết sức trót lọt, cô ta tin chắc sự thất thố trong nháy mắt vừa nãy cũng sẽ không khiến người ta nhìn ra.

Cô ta cho rằng kỹ năng diễn xuất của chính mình rất tốt, nhưng nhà họ Vương không có ai là không tinh ranh, người lớn tuổi một chút đã sớm nhìn rõ tính toán tham lam trong mắt cô ta như ban ngày rồi.

Vương Tử Văn và Trương thị là cha mẹ của Vương Tiểu Thập và tiểu thập nhất, sau khi Mục Đình đi vào, nháy mắt bại lộ ấy không tránh được ánh mắt của hai người, hai vợ chồng liếc nhau một cái, đều nhìn thấy vẻ không đồng ý ở trong mắt đối phương.

Họ không để ý gia thế bề ngoài của con dâu tương lai nhưng cũng sẽ không tiếp nhận cô gái rõ ràng có dã tâm không nhỏ, tâm cơ thâm trầm như vậy vào cửa.

Vương Tiểu Thập đang muốn dẫn Mục Đình đi giới thiệu, đám Vương Cách đã đến phòng khách.

Vương Tiểu Thập bước lên phía trước: “Cụ nội cả, cụ nội, cụ bà, ông nội...” Một tràng chào hỏi làm cho người ta hoa cả mắt.

Mục Đình vừa mới bình phục được tâm trạng, khi nhìn thấy đám Vương Khác, Vương Thanh Tùng, Vương Thanh Niên thì trái tim lại nhảy vọt lên.

Nếu như cô ta không nhìn lầm thì vị đi ở đằng trước đỡ ông cụ kia là một trong những người lãnh đạo của Trung Hoa xuất hiện trên tivi, phía sau còn có bộ trưởng bộ ngoại giao của Trung Hoa, còn có chủ tịch của… Hoa Thượng!!!!

Phải trấn định, phải trấn định, cô ta có thể bò từ một vai quần chúng không có bối cảnh đến vị trí hiện tại, không thiếu thủ đoạn nào cả, nếu Vương Lan có thể đưa cô ta về nhà họ Vương thì chứng tỏ người nhà họ Vương không coi trọng bối cảnh, nói như vậy, bản thân người con gái sẽ vô cùng quan trọng.

Cô ta biết khi đối mặt với đại gia tộc như thế, trạng thái tốt nhất chính là không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến thoái có ngữ.

Mục Đình tự nhận là chào hỏi người nhà họ Vương một cách rất bình tĩnh.

Người nhà họ Vương dường như cũng không có chỗ nào không hài lòng với cô ta, ai nấy đều rất lịch sự đối với cô ta, sau khi ăn cơm xong còn phái xe cố ý đưa cô ta trở về.

Mục Đình tưởng là ổn rồi, sau khi trở về không thèm làm việc đàng hoàng nữa, trước kia muốn dựa người đại diện và công ty, còn bấu víu các loại quan hệ, nhưng cô ta sắp là phu nhân Vương rồi, cô ta nhìn những thứ tôm tép nhỏ bé trong giới giải trí này không còn thuận mắt nữa rồi.

Mục Đình đợi hai ngày nhưng không thấy Vương Lan gọi điện thoại cho cô ta, trong lòng Vương Lan hơi hốt hoảng, không nhịn được liên hệ Vương Lan. Điện thoại của Vương Lan được kết nối nhưng không còn là giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng với cô ta như trước kia nữa, ngược lại mang theo vẻ lạnh lùng nhàn nhạt: “Vừa vặn giải quyết một vài việc, đang muốn hẹn cô gặp mặt.”

TBC

Tim Mục Đình đánh thót một cái, nhưng lần này là dự cảm chẳng lành.

Mục Đình cắn ngón tay nhớ lại điều trải qua lúc trước, vì leo lên đã bấu víu không ít quan hệ, nhưng trước sau vẫn kiên trì thủ thân, lúc cô ta đảo quanh mỗi người đàn ông chưa bao giờ để những người đàn ông kia thực sự có được.

Nếu như Vương Lan để ý việc này, mặc dù có chút trắc trở nhưng cũng không phải là không thể hóa giải, hoàn toàn có thể nói thành cô ta không có bối cảnh nên không thể không chấp nhận xã giao mang tính đối phó để có được cơ hội tốt, còn có thể biến chính mình thành cô gái ngoan cường gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thật sự, có thể giữ được ranh giới cuối cùng của mình.

Mục Đình nghĩ xong lí do thoái thác, ngày hôm sau liền gặp Vương Lan.

Ai ngờ Vương Lan căn bản không hỏi cô ta những cái được gọi là quan hệ cần phải xã giao mà trực tiếp ném ra một xấp tài liệu.

Sau khi Mục Đình cầm lấy nhìn thì sắc mặt dần dần trắng bệch.

Trong xấp giấy tư liệu này ghi rõ từng chi tiết cô ta đã từng sử dụng bao nhiêu thủ đoạn, từng hãm hại bao nhiêu người để leo lên trong mấy năm nay.

Mua bản thảo thuỷ quân bịa đặt bôi nhọ người khác là điều cơ bản nhất, còn có thủ đoạn càng âm hiểm hơn. Bởi vì một nữ minh tinh có cạnh tranh về đại ngôn với cô ta nên cô ta đã mua người khiến nữ minh tinh không cẩn thận hút phải m* t**, sau đó nữ minh tinh truỵ lạc nhanh chóng bị lộ ra ngoài ánh sáng. Vì tranh giành quyền lợi, cô ta từng bấu víu lấy một vị đại lão, nhờ đại lão ra tay khiến vị minh tinh kia xảy ra tai nạn xe cộ, tàn tật nửa người suốt đời. Bởi vì cùng cạnh tranh vai nữ chính của một bộ phim mà bịa đặt người ta có kim chủ...

Mỗi loại như thế, có những thủ đoạn nhỏ đến mức thậm chí ngay cả chính cô ta cũng đã quên rồi thế mà trong này lại ghi lại không sót chút nào.

“Vương Lan, không... Đây không phải là thực sự đâu, đây là do có người hãm hại em, anh phải tin tưởng em, sao em lại là người như vậy chứ!” Trong lòng cô ta cực kỳ hoảng loạn, sao lại thế được, cô ta đã sớm xử lý sạch sẽ mấy thứ này rồi, làm sao lại bị người ta đào lên rõ ràng như vậy chứ.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 332: Chương 332


Vương Lan lạnh lùng nói: “Tôi cũng không muốn tin tưởng cô lại là người như vậy.” Cha anh ta nói đúng, là vì bối cảnh của anh ta quá tốt, thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí, căn bản không ai dám ngáng chân anh ta nên đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, khiến người tâm cơ sâu xa như Mục Đình có cơ hội thừa dịp.

Trước kia xuất phát từ sự tôn trọng đối với Mục Đình, anh ta căn bản không có dự định âm thầm điều tra cô ta.

“Không, những thứ liệt kê ở phía trên này đều là nói bậy, là chuyện hoàn toàn giả dối không có thật. Vương Lan, anh phải tin tưởng em, em yêu anh mà. Anh cũng yêu em không phải sao, lẽ nào anh lại không thể có một chút tín nhiệm nào đối với em ư?”

“Nếu như cô đã đến nhà của tôi thì chắc đã biết nhà họ Vương chúng tôi rốt cuộc là gia đình như thế nào rồi, cô cảm thấy gia tộc của tôi muốn điều tra một người sẽ sai được ư?” Vương Lan lạnh mặt nói.

Mục Đình nghĩ đến những người trong nhà họ Vương đó, quyền thế và tài phú ngập trời đó thì sức lực cả người nhất thời bị rút sạch.

“Trước kia coi như tôi mắt mù, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, những làm việc này tốt nhất là cô tự mình đi tự thú, gánh chịu hậu quả tương ứng đi, nếu không để tôi công bố ra thì đến lúc đó cô sẽ chỉ càng không chịu nổi thôi.”

“Không, không thể, anh không thể làm như vậy được...”

Mục Đình vừa nghe thế thì lập tức điên cuồng, cô ta chẳng những không được gả vào nhà họ Vương mà ngược lại có thể sẽ mất đi tất cả những gì bây giờ đang có, còn có thể ngồi tù, cô ta không chịu nổi.

Chỉ tiếc Vương Lan đã không còn ý định dây dưa với cô ta.

Cho cô ta một tuần lễ, thấy Mục Đình không có hành động liền trực tiếp giao chứng cứ điều tra được cho cảnh sát, lúc cảnh sát tới cửa bắt người, Mục Đình đã giống như một con búp bê vải bị rút đi toàn bộ tinh thần.

Cô ta không hối hận khi đã làm những chuyện kia, cô ta chỉ hận không nên đi trêu chọc Vương Lan, vốn tưởng rằng leo lên cây đại thụ che trời, không ngờ là nuốt phải hạc đỉnh hồng.

Mà sau một tuần Vương Lan bị giam ở trong ngục, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức chấn động trên tivi, tin tức thông báo cặn kẽ hai năm sau là tận thế.

Mục Đình cười ha ha, tận thế rất tốt, dù sao cô ta cũng đã bị giam ở trong ngục rồi, những người bên ngoài đó đừng hòng sống tốt. Đặc biệt là nhà họ Vương, bây giờ cô ta chỉ hận nhà họ Vương, có cao cao tại thượng hơn nữa thì thế nào, tận thế mà đến thì chẳng phải sẽ cùng bị hủy diệt giống mọi người sao.

Đáng tiếc tâm nguyện của cô ta không thành, một tuần lễ sau tin tức lại thông báo, nhà khoa học vĩ đại nhất lam tinh từ trước tới nay là Tiêu Hiểu đã nghiên cứu ra máy vượt thời không từ năm mươi năm trước. Bà đã giữ lại tư liệu kỹ thuật quý báu, vì nhân loại, bây giờ người nhà họ Vương đã dâng hiến vô điều kiện, hy vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, bây giờ tạo thêm một cái máy vượt thời không thì trước khi ngày tận thế tới sẽ có hơn một trăm người sống sót.

Mục Đình liền phát điên.

TBC

Cô ta nhìn chằm chằm tin tức trên báo chí, rất nhanh đã tính toán ra số lượng người nước Hoa và máy vượt thời không, nhất thời sụp đổ khóc lớn, máy vượt thời không không đủ, người thường cũng không thể hoàn toàn đi hết, ngay từ đầu tội phạm bị giam ở trong ngục như cô ta đã bị vứt bỏ hoàn toàn.

Nguyện vọng muốn kéo toàn thế giới cùng c.h.ế.t của cô ta đã sụp đổ.

Đại bộ phận người sẽ chạy thoát, chỉ có cô ta ở trong ngục giam không thấy ánh mặt trời nghênh đón ngày tận thế đến.

Mục Đình bị giam ở trong ngục nên không biết, bên ngoài đã sớm náo loạn tung trời rồi.

Đặc biệt là lúc mới vừa công bố tận thế, mọi người nhất thời cảm thấy trời đểu sập rồi.

Trong lòng vừa kích động, không muốn làm việc tử tế nữa, còn có người muốn nhân cơ hội lên đường làm loạn. Nhưng nếu chính phủ Trung Hoa đã dám công bố thì trước đó đã khởi động phương án báo động trước, mấy ngày nay khắp nơi trên đường phố đều là cảnh sát vũ trang tuần tra, phát hiện một kẻ gây chuyện lập tức bắt đi ngay.

Bên chính phủ, công ty, các trường đại học lại trấn an, một trận xao động lớn liền lắng xuống. Mọi người chỉ phát tiết ở trên mạng, sắp tuyệt vọng lại điên cuồng.

Nhưng mới tuyệt vọng một tuần, chính phủ bỗng nhiên lại tuyên bố chuyện máy vượt thời không.

Trên mạng Trung Hoa đầu tiên là nhất tề trầm mặc, cuối cùng các nơi đều trở nên sôi động.

“Tôi không biết nói cái gì cho phải, tư liệu ghi chép, vị tiên sinh Tiêu này đã mất vào năm 2045, cách nay đã hơn nửa thế kỷ. Mà lượng tử máy tính, toàn bộ tin tức internet, các loại khoa học kỹ thuật tiên tiến mà chúng ta dùng hôm nay hầu như đều được dẫn dắt bởi tư liệu mà tiên sinh Tiêu để lại. Bà ấy mới thật sự là ngọn đèn dẫn lối của nhân loại. Mà hơn nửa thế kỷ đã trôi qua rồi, mặc dù tiên sinh sớm đã không còn ở Lam Tinh nhưng vật để lại vẫn ban ơn cho tất cả nhân loại, thực sự không biết nên bày tỏ lòng kính trọng như thế nào đối với tiên sinh Tiêu mới có thể báo đáp một phần vạn của tiên sinh!”

Lời bình luận này nhận được nhiều lượt like nhất.
 
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Chương 333: Chương 333 (Hoàn)


“Tiên sinh Tiêu có thể sinh ra ở Trung Hoa thật sự là may mắn của người nước Hoa chúng ta, may mắn của toàn nhân loại.”

Nơi này có người của chính phủ cố ý sắp xếp dẫn dắt ngôn luận, cũng có rất nhiều tình cảm chân thật của mọi người. Mới rơi vào tuyệt vọng sắp phải chết, bỗng nhiên được cho biết vẫn có khả năng được cứu vớt rất lớn, loại hy vọng hồi sinh đột nhiên sinh ra này thực sự rất khó khiến người ta không cảm kích và kích động.

Đương nhiên cũng không thiếu kẻ nhân cơ hội tuyên dương chủ nghĩa bi quan và nhân cơ hội khích bác.

“Đừng vui mừng quá sớm, dù cho máy vượt thời không này thật sự hữu dụng thì quốc gia chúng ta thật sự có thể cứu được nhiều người như vậy ư? Cứu được tất cả người nước Hoa ư? Đến lúc đó kẻ có quyền thế có tiền đã đi từ lâu rồi, để lại đám dân đen như chúng ta ở đây chờ c.h.ế.t mà thôi! Còn cảm kích, cảm kích cái rắm, nếu như không có máy vượt thời không, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết, bây giờ có rồi chẳng qua là lại một lần nữa chứng minh những nhân dân tầng dưới chót này như chúng ta không có nhân quyền mà thôi. Các người còn mắt mù tâm mù mà ồn ào theo, một đám ngu si!!!”

“Tôi đoán nếu chủ lầu không phải có tiền án tiền sự thì chính là người phẩm hạnh không đoan chính, tín dụng không tốt, nếu không lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng tạo máy vượt thời không, ông nhảy ra ngoài làm gì? Có phải trông thấy chính phủ đưa ra việc dựa theo đẳng cấp ghi chép tín dụng quyết định thứ tự làm máy vượt thời không nên gấp gáp không?”

“Không cần phải nói, nhất định là tín dụng của anh ta không tốt mới gấp gáp như vậy. Mọi người đừng để ý đến anh ta, theo chính phủ đi, bây giờ tạo thêm một cái máy vượt thời không ra, đến lúc đó sẽ có thể giúp hơn một trăm người sống sót, có lẽ trong này sẽ có chúng ta, người nhà của chúng ta.”

Hiệu suất cao và trật sự làm việc công trong sáng của chính phủ Trung Hoa suốt hơn trăm năm đem lại lòng tin cho người nước Hoa, hơn nữa khi công bố máy vượt thời không cũng công bố quyết định quy chuẩn về thứ tự ngồi máy vượt thời gian, bất kể già trẻ, cao thấp, nam nữ, bất kể bạn là kẻ có quyền có thể hay là bình dân thì mọi thứ đều căn cứ theo đẳng cấp tín dụng ghi chép về mỗi một công dân trên mạng tín dụng, đẳng cấp tín dụng càng cao đến lúc đó sẽ có quyền ưu tiên ngồi máy vượt thời gian.

Mạng tín dụng của nước Hoa được khống chế bởi máy tổng của máy tính lượng tử quốc gia, chưa từng sai sót, ngoại trừ nhân viên đặc biệt ra, không ai có thể tùy ý thay đổi, phía trên ghi chép cặn kẽ tất cả thông tin về công dân Hoa quốc từ khi sinh ra đến đi học công tác về hưu thậm chí sau khi chết, tuyệt đối không thể làm giả.

Đây là phương thức công bằng nhất, trước đây tuân theo pháp luật, có đóng góp nổi bật đối với xã hội thì đẳng cấp tín dụng tự nhiên sẽ cao. Trái lại phẩm cách không đoan chính thì dĩ nhiên tín dụng sẽ thấp.

Nhịp điệu không được dâng lên.

TBC

Dưới tổ chức mạnh mẽ có lực của chính phủ Trung Hoa, gần như Trung Hoa đã lấy sức lực của cả nước để chạy đua cùng với thời gian, vô số tàu vũ trụ nhỏ kéo tài nguyên về từ hệ ngân hà, sau đó bắt đầu tạo máy vượt thời không ngay ngắn có thứ tự.

Có lẽ là ở trước mặt sống c.h.ế.t nên nhân loại đã bùng phát tiềm lực to lớn, trong vòng hai năm trị an xã hội còn tốt hơn so với trước đây, mỗi người đều không muốn bị bỏ lại, người có tín dụng bất lương trước đây muốn cống hiến nhiều hơn trong vòng hai năm để thay đổi đẳng cấp tín dụng, người tín dụng tốt đẹp trước kia thì sợ bị vượt qua nên cũng ngày đêm phát huy vượt xa bình thường.

Cuối cùng ở trong vòng hai năm, không ngờ Trung Hoa lại tạo ra được chín phần máy vượt thời gian cho người nước Hoa ngồi.

Đây là một cái kỳ tích không thể tin được.

Còn về một phần còn lại, chỉ có thể bỏ lại những người tín dụng thấp nhất, những người này không phải kẻ có tiền án tiền sự thì chính là kẻ bình thường phẩm hạnh không đoan chính. Nói tóm lại, mặc dù không thể công bằng trăm phần trăm nhưng chí ít đã làm đến mức tốt nhất có thể làm được rồi.

Một tháng trước khi mặt trời và mặt trăng va vào nhau, người của lam tinh từng nhóm lần lượt ngồi lên máy vượt thời gian.

Máy vượt thời gian mang theo người của lam tinh vào trong vũ trụ mịt mờ, con đường phía trước như thế nào, không ai có thể cam đoan được.

Người Nhà họ Vương tụ ở trên một cái máy vượt thời không, ba anh em Vương Cách đứng chung một chỗ, nhìn bầu trời sao bên ngoài máy vượt thời gian rồi liếc nhau, rốt cuộc họ cũng phải đi tìm cha mẹ rồi!

[HOÀN TOÀN VĂN]
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom