Ngôn Tình Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 220


Nhìn hai vợ chồng nay đã thay đổi hoàn toàn, cả nhà ban đầu suýt chút nữa không nhận ra, phải nhờ Tiểu Diệc chủ động nhắc đến mới dám xác định.

Hai người đã khôi phục công việc cũ được hơn một năm, điều kiện sinh hoạt cải thiện rõ rệt, lại thêm tâm trạng tốt, khác hẳn dáng vẻ khổ sở, bi thương trước kia, như hai thế giới.

Đôi bên chào hỏi qua loa rồi mới ngồi xuống.

Tô Tình vội giới thiệu cho các con:

“Đây chính là chú Tống và thím Đỗ mà ba mẹ vẫn thường nhắc đến. Nếu không có họ, e rằng năm đó ba con mẹ con đã chẳng thể sống được đến ngày Tiểu Mặc đi xuống nông thôn.”

“Chào chú Tống, thím Đỗ. Cuối cùng chúng con cũng được gặp hai người rồi. Bao năm nay nhờ có sự giúp đỡ của hai người, ân tình này thật khó báo đáp. Sau này nếu có việc gì cần, xin cứ nói với chúng con.”

Đỗ Tiểu Oánh khoác tay Tô Tình, nửa trách móc nửa cười:

“Được rồi được rồi, chuyện đó để sau, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa nói, nếu không đứng thế này thì không biết nói đến bao giờ.”

“Đúng đúng đúng, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện.”

Nhìn mấy chị em nhà họ Tống nay đã lớn lên duyên dáng, Tô Tình không nhịn được thổn thức:

“Thời gian trôi nhanh thật, trong ấn tượng của tôi vẫn còn hình ảnh Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha hồi nhỏ.”

“Chứ còn gì, trẻ con chớp mắt đã lớn, chúng ta cũng già đi rồi.” Đỗ Tiểu Oánh cười cảm khái.

“Trong mắt tôi chị chẳng thay đổi gì cả, vẫn xinh đẹp như ngày trước.”

Đỗ Tiểu Oánh khẽ lắc đầu: “Già rồi, không chịu cũng không được.”

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện về những thay đổi lớn ở thủ đô trong một năm qua, chẳng kiềm được mà nhớ lại chuyện cũ, trong lòng cảm khái vô cùng, vành mắt ai nấy đều ươn ướt.

“Thôi, chuyện cũ thì cứ để nó qua đi.”

“Tiểu Oánh, Quốc Lương, nhất định lần này hai người phải ở lại thủ đô lâu lâu một chút, đến khi đó chúng tôi sẽ đưa hai người đi dạo một vòng, thưởng thức đặc sản nơi đây.” Tô Tình cười nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “Dù mọi người không nói thì chúng tôi cũng định mặt dày ở lại lâu thêm ít ngày. Cả nhà chúng tôi những ngày này phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều cười, liên tục phụ họa.

Ông Tần cười hề hề, còn trực tiếp quyết định: “Cứ ở nhà tôi đi, tôi thích đông vui nhộn nhịp.”

Sau bữa cơm, cả đoàn lái xe về khu tập thể Đại học Thủ Đô.

Hà Hồng thì quan tâm hỏi han xem Ngũ Nha năm qua có làm việc gì không, Tô Tình lại xem mấy món thêu thùa gần đây của Đại Nha.

Ông Tần khoanh tay sau lưng, cúi đầu ngắm tranh của Tứ Nha, thỉnh thoảng gật gù đầy hài lòng.

Nhị Nha thì lôi Tiểu Diệc ra sân, hào hứng múa quyền so găng, còn kéo cả cha Tống Quốc Lương làm trọng tài.

Đỗ Tiểu Oánh nhìn Tam Nha ôm sách không rời, chỉ có thể bất lực lắc đầu:

“Đứa nhỏ này thật là...”

“Mẹ, buổi chiều rảnh, con muốn ra hiệu sách đi dạo một chút.”

“Vậy để mẹ đi với con. Con một mình ở nơi xa lạ, nhỡ lạc đường thì sao.” Đỗ Tiểu Oánh đương nhiên không yên tâm.

Tam Nha nghĩ nghĩ, đang định nói mình có thể hỏi người ta đường là được, thì nghe ông Tần lên tiếng:

“Không cần gấp, thư viện Đại học Thủ Đô đủ loại sách, ngày mai ông dẫn Tam Nha tới mượn là được.”

Đôi mắt Tam Nha sáng bừng lên: “Con cảm ơn ông Tần!”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ có thể cười bất lực.

Mấy ngày sau đó, cả nhà được Tô Tình dẫn đi khắp thủ đô, vừa dạo chơi vừa thưởng thức đủ loại mỹ thực, vô cùng vui vẻ.

Thoáng cái đã đến ngày nhập học của Đại học Thủ Đô, vô số học sinh mang hành lý đổ về nơi này.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 221


Cả nhà ai nấy đều mỉm cười, nhìn ngôi trường đứng đầu nước Hoa, trong lòng vừa trang nghiêm vừa tự hào.

“Chào các đồng chí, xin hỏi các vị thuộc khoa nào?” Một thanh niên đeo kính, mỉm cười bước lên đón.

“Không sao, cậu cứ đi lo việc đi, để tôi đưa họ đi làm thủ tục.”

“Là… Tần lão?”

Mấy sinh viên nhìn theo bóng dáng cả nhà đang vừa đi vừa cười nói, không khỏi sững sờ.

“Trời ạ, đó là ai vậy, lại được chính Tần lão đích thân đưa đi làm thủ tục.”

“Biết đâu là người thân của Tần lão thì sao.”

“Không thể nào, nghe nói trong nhà Tần lão chỉ còn mỗi một đứa cháu trai, những người thân khác thì nhiều năm trước đã…”

Cả đoàn người vừa đi vừa dừng, ngắm nhìn khung cảnh độc đáo của Đại học Thủ Đô, ai nấy không khỏi cảm thán: quả không hổ là ngôi trường đứng đầu nước Hoa, thật khác biệt.

Nhị Nha hoa mắt chóng mặt: “Em ba, trường của em đúng là hoành tráng quá.”

Tam Nha mỉm cười: “Chị hai, vậy sau này chị cũng cố gắng, tranh thủ thi đậu vào Đại học Thủ Đô nhé.”

“Thôi nào, em đừng trêu chị. Chị đây làm gì có cái đầu óc như em. Chị vẫn còn chút tự biết mình.”

Tiểu Diệc khẽ nhíu mày, nhưng nghe câu tiếp theo của Nhị Nha thì lại mỉm cười trở lại.

“Chị không thi được Đại học Thủ Đô, nhưng chị với anh Tiểu Diệc đã hẹn nhau cùng thi vào trường cảnh sát, chị nhất định sẽ cố gắng.”

“Nhị Nha, chúng ta cùng nhau cố gắng.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn Nhị Nha hăng hái kéo Tiểu Diệc ngoắc tay hứa hẹn, thì mỉm cười, rồi quay sang nhìn mấy đứa con, đối với sở thích và chí hướng của từng đứa đều hết lòng ủng hộ, khích lệ.

Tống Quốc Lương sóng vai cùng vợ đi bên cạnh, lắng nghe những lời nhẹ nhàng của vợ, trong mắt cũng thoáng hiện ý cười.

Được chính Tần lão dẫn dắt, cả đoàn thuận lợi làm xong thủ tục nhập học rồi tới ký túc xá. Trong phòng đã có hai bạn cùng phòng tới sớm, còn mấy chiếc giường trống thì chắc là bạn bè ở xa chưa kịp tới.

Sau khi chào hỏi vài câu xã giao, cả nhà liền quay về khu tập thể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả gia đình ở lại đó nửa tháng, rồi mới lên tàu lửa xanh trở về tỉnh Mông.

Trước khi đi, Đỗ Tiểu Oánh không yên tâm, dặn dò:

“Tam Nha, con đừng chỉ biết học thôi, phải thư giãn chút. Thỉnh thoảng qua ăn cơm với ông Tần nữa.”

“Mẹ, mẹ yên tâm.” Tam Nha nhìn cha mẹ và các chị sắp rời đi, khóe mắt cũng đỏ hoe.

Đỗ Tiểu Oánh sống mũi cay xè, ôm chặt con gái, lải nhải:

“Tiền đừng tiết kiệm quá, bố mẹ tháng nào cũng gửi cho con, đừng sợ không đủ tiêu, nhất định đừng kham khổ...”

Tam Nha dõi theo đoàn tàu xanh dần dần rời đi, nhìn chồng tiền giấy nhăn nhúm trong tay – toàn là mấy chị em nhét cho lúc chia tay – nước mắt rốt cuộc cũng không kìm nổi mà trào ra.

…..

Xuân đi hè đến, kết quả học tập của Đại Nha chỉ bình thường, sau khi tốt nghiệp cấp hai thì không thi đậu vào cấp ba, liền nghỉ học ở nhà giúp việc.

Cửa nhà họ Tống gần như bị giẫm hỏng bởi những người ba ngày hai lượt tới mai mối.

22 tuổi ở thời đại này mà còn chưa gả chồng, ở nông thôn đã bị coi là gái lỡ thì. Những cô gái cùng lứa trong thôn đều lập gia đình hết, thậm chí con cái cũng đã lớn rồi.

Đỗ Tiểu Oánh sợ Đại Nha có áp lực tâm lý, đặc biệt trò chuyện an ủi con gái, sau đó dứt khoát đuổi hết những người tới giới thiệu đối tượng đi.

Trong thôn lời ra tiếng vào không ít, dần dà còn đồn rằng nhà họ Tống muốn tuyển con rể ở rể.

Tấm lòng vốn kiên định của cô gái, dần dần cũng d.a.o động, càng ngày càng ngại ra ngoài.

Nhưng hôm đó, khi Đại Nha và Nhị nha cùng đi dạo HTX cung tiêu, chiếc khăn tay của Đại Nha vô tình rơi xuống, bị một nữ đồng chí nhìn thấy, liền hỏi thăm nguồn gốc của mảnh thêu.

Nhị Nha nhanh trí, lập tức lôi cả chiếc khăn mình mang theo ra.

Nữ đồng chí kia thích mê, liền lấy ra năm đồng mua luôn hai chiếc khăn thêu, sợ hai chị em đổi ý.

Đại Nha trợn mắt kinh ngạc:

“Em hai, hai chiếc khăn tay mà bán được tận năm đồng?”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 222


Nhị Nha cười hì hì, thoải mái khoác tay lên vai Đại Nha:

“Chị cả, kỹ thuật thêu của chị là do thím Tô dạy, chính là kiểu thêu Tô Châu đó, vừa nãy chị gái kia nhìn phát là nhận ra ngay.”

Đại Nha ngượng ngùng mỉm cười, nhưng bóng mây u ám trong lòng bao ngày qua cũng tan biến trong khoảnh khắc.

…..

Chính sách trên huyện dần nới lỏng, tuy buôn bán vẫn chưa được thả hoàn toàn, nhưng cơ bản cũng là nhắm một mắt mở một mắt.

Đỗ Tiểu Oánh vốn là người không ngồi yên được, liền dẫn theo Đại Nha ở nhà chuẩn bị sẵn bánh bao, trứng luộc nước trà, sau đó đạp xe ra bến xe khách rao bán.

“Bánh bao trứng luộc nước trà nóng hổi đây~”

“Bánh bao trứng luộc nước trà ngon – rẻ đây~”

Một người đàn ông ôm cái bụng đói meo đi lại: “Bánh bao này nhân gì thế? Bán bao nhiêu?”

Đỗ Tiểu Oánh lập tức nở nụ cười tiêu chuẩn:

“Bánh bao khoai tây bảy xu, bánh bao khoai tây thịt chín xu, trứng luộc nước trà sáu xu.”

“Trước tiên cho tôi một cái bánh bao khoai tây thịt nếm thử.”

Người đàn ông sảng khoái rút tiền, nhận bánh cắn ngay một miếng to.

Hương thơm của bánh bao lan tỏa, không ít người chưa kịp ăn sáng đều bị hấp dẫn, từng nhóm hai ba người kéo đến.

“Đồng chí, bánh bao thịt này ít quá, sao không bán luôn bánh bao thịt đi.” Người đàn ông ban nãy lại quay lại, “Nhưng mà bánh bao này ngon thật, cho tôi thêm năm cái khoai tây thịt, năm cái trứng luộc nước trà.”

“Cũng tại tôi sợ bánh bao thịt bán không hết, lần sau sẽ làm thêm.”

Mọi người thấy người đàn ông quay lại mua thêm, lập tức dứt khoát bỏ tiền mua bánh bao, trứng luộc nước trà.

Đỗ Tiểu Oánh bán hết sạch bánh bao từ sớm, rồi lại đạp xe đi xếp hàng mua thịt.

…..

Giấy không gói được lửa.

Việc Đỗ Tiểu Oánh ngày ngày sáng đi tối về bán đồ ăn vặt trên huyện dần truyền khắp thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thời ấy, chuyện này bị coi là đầu cơ trục lợi, nhiều người trong lòng vốn khinh thường.

Không ít lời châm chọc, mỉa mai truyền tới tai, nhưng Đỗ Tiểu Oánh chỉ cười, chẳng để tâm.

Thấy mấy cô con gái tức giận bực bội, cô liền cười an ủi:

“Miệng mọc trên người ta, họ muốn nói gì mình quản được chắc. Cứ lo làm ăn, tiền vào túi nhà mình mới là thật.”

“Đúng là kiểu ăn không được nho thì bảo nho chua.”

….

Dần dà, lượng hàng ăn cần ngày càng nhiều, Đỗ Tiểu Oánh ngoài việc bán ở bến xe huyện, còn phải rong ruổi khắp phố phường rao bán.

Hai mẹ con làm không xuể, Đỗ Tiểu Oánh dứt khoát gọi Phượng Lai và Đào Hoa sang nhà giúp nhặt rau, rửa đồ.

Rau và trứng gà thì thu mua từ những nhà thân quen trong thôn.

Sáng sớm hôm ấy, Phượng Lai và Đào Hoa đã đến nhà từ sớm.

Đỗ Tiểu Oánh trách yêu:

“Phượng Lai, Đào Hoa, lại tới sớm vậy à.”

Vương Phượng Lai cười tươi:

“Chị dâu, Xuyên Tử nhà em còn pha cho em một cốc trứng đường đỏ rồi giục em qua ngay, bảo làm sao cũng không được chậm trễ việc buôn bán của chị dâu.”

Triệu Đào Hoa cũng gật đầu cười:

“Từ khi theo chị dâu kiếm tiền, ở nhà bọn em nói năng cũng cứng cáp hẳn lên.”

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Oánh bật cười:

“Vậy thì các em cứ theo chị dâu làm cho tốt, sau này kiếm được nhiều tiền hơn, ai cũng phải nhìn các em bằng con mắt khác.”

Vương Phượng Lai nhún vai:

“Em thì chẳng thông minh gì, chỉ muốn một lòng làm việc cho chị dâu.”

Hai người vốn thật lòng cảm kích vợ chồng Quốc Lương – Tiểu Oánh, chỉ mong hết sức giúp đỡ, không phụ ân tình của anh Quốc Lương và chị dâu.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 223


Ba người đang vừa làm vừa cười nói, thì Lưu Đại Cước đẩy xe thồ rau đi tới.

Nhìn thấy ba người, chị ta nhe răng cười:

“Tiểu Oánh, đồ chị đều mang vào cho em rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh đang nhào bột, hai tay dính đầy bột trắng, mỉm cười gật đầu:

“Được, Hắc Muội, chờ em hấp xong mẻ bột này rồi lấy tiền cho chị.”

“Ừ, không gấp.”

Lưu Đại Cước khoanh tay lại, ghé qua nhìn, khen:

“Tiểu Oánh, hai mẹ con em đúng là khéo tay, nhìn mấy cái bánh bao này đẹp ghê. Cái tay vụng về như chị thì chẳng giúp được gì.”

Trong tiếng nói cười rộn rã, hai nồi bánh bao bột trắng được đặt lên bếp hấp.

Đỗ Tiểu Oánh đưa tiền mua rau cho Lưu Đại Cước, chợt thấy đối phương có vẻ muốn nói lại thôi.

“Nào, Hắc Muội, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

Lưu Đại Cước xoắn xuýt đôi tay, rồi cắn răng dậm chân:

“Tiểu Oánh, chị muốn hỏi thăm em chuyện làm ăn ở huyện một chút.”

Nói ra thì, mấy năm nay cứ tới mùa đông là Lưu Đại Cước theo Đỗ Tiểu Oánh làm bánh, cũng để dành được không ít tiền cho con. Ba đứa lớn đã cưới gả xong xuôi, chỉ còn thằng út.

Trong thôn không ít lời đồn thổi ra vào, may mà cả nhà đều hiểu rõ, không để bị ảnh hưởng, trái lại càng đồng lòng. Ngay cả cha mẹ chồng cũng nghe theo con dâu.

Vì vậy, lá gan của Lưu Đại Cước cũng ngày một lớn, đối với chuyện buôn bán thì tiếp nhận nhanh hơn người khác, trong lòng có ý muốn thử, nhưng lại không chắc chắn, nên mới tới nhờ Đỗ Tiểu Oánh chỉ lối.

“Thì chị cứ trực tiếp bán đồ ăn đi, chỉ cần ngon thì làm gì lo không có khách.”

“Tiểu Oánh, em cũng biết tay nghề nấu nướng của chị, chỉ đủ ăn no bụng thôi, làm sao bán ra được.” Lưu Đại Cước ngượng ngập.

Đỗ Tiểu Oánh vỗ đùi cái bốp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy thì lấy đồ từ chỗ em mà bán. Bánh bao chay bảy phân, bánh bao khoai tây thịt heo chín phân, trứng trà sáu phân. Em để rẻ cho chị hai phân mỗi thứ, càng mua nhiều thì càng lời nhiều.”

“Cái này... có ảnh hưởng đến việc buôn bán của em không?”

“Sao lại ảnh hưởng được, huyện lớn thế cơ mà, mấy hôm nay em còn lo bán không hết đây.”

Sau đó, hai người bàn bạc chia khu vực bán bánh bao, Lưu Đại Cước lấy bánh bao và trứng từ nhà họ Tống đi bán lại, không hề ảnh hưởng nhau.

Lưu Đại Cước vốn to gan, mỗi ngày đi nhờ xe đạp của Đỗ Tiểu Oánh tới huyện, rồi tự mình gánh quang gánh bán. Không chỉ bán bánh bao và trứng luộc nước trà, mà còn bán rau do con dâu ở nhà rửa sạch sẵn.

Có lúc bán hết bánh bao trứng luộc nước trà rồi, chị ta lại gánh quang gánh đi khắp phố xá rao hàng.

Việc thu mua rau trong nhà giao cho con dâu cả, dặn dò kỹ càng phải làm cho tốt, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất mà làm lỡ việc.

Đỗ Tiểu Oánh thì vẫn như thường, bán hết đồ ăn xong lại đi mua thịt, tiện thể ghé qua thăm Tứ Nha đang học ở trường trung học huyện, mang chút đồ ăn từ HTX cung tiêu và đồ nhà làm cho con gái.

“Ăn cùng các bạn đi, mau vào lớp, mẹ về đây.”

“Mẹ, trên đường về nhớ cẩn thận.”

“Biết rồi, mau vào đi.”

“Mỹ Tình, mẹ cậu lại mang đồ ăn cho cậu rồi à? Mẹ cậu tốt thật đó~”

Tứ Nha cười đầy tự hào, đem đồ ăn chia cho mấy bạn cùng phòng.

Trong ký túc, một đám nữ sinh ríu rít cười nói.

“Ôi dào, tôi nói cho các chị nghe, cái người đàn bà ấy đúng là chẳng yên phận gì cả, ngày nào cũng chạy lên huyện, ai biết trên huyện có ai đâu chứ.”

“Chậc chậc chậc, loại vợ mất mặt như thế, Tống lão nhị cũng mặc kệ à?”

“Các chị còn chưa biết đâu, người đàn bà ấy còn kéo cả Lưu Đại Cước hư theo. Cả hai ả đàn bà ngày nào cũng chạy ra ngoài, còn làm được cái gì chứ, chẳng phải là...”

Sắc mặt Tống Quốc Lương đen kịt như đáy nồi, giọng lạnh đến rợn người:

“Cái miệng nếu không dùng được thì khâu lại đi, mở miệng ra là chỉ biết bịa đặt hãm hại người khác?”

“Dám nói vợ tôi không yên phận thì mang chứng cứ ra, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 224


Một đám mụ già chuyên thích buôn chuyện nhà đông nhà tây, nào ngờ đang nói xấu thì bị chồng người ta bắt quả tang, trong lòng chột dạ, chẳng ai dám đối diện hay lên tiếng.

Ánh mắt lạnh lùng của Tống Quốc Lương quét qua, giọng trầm khẽ cảnh cáo:

“Còn có lần sau, tôi tuyệt đối sẽ không khách sao.”

Mấy người đàn bà kia nín thở không dám ho he, đợi anh đi xa rồi mới bặm môi bặm lợi, nhỏ giọng lẩm bẩm chửi thầm.

Đỗ Tiểu Oánh mỗi ngày cứ bôn ba giữa huyện thành và nhà, đối với những lời thị phi trong thôn chẳng buồn để vào lòng, chỉ một mực lo làm ăn kiếm tiền.

Ngày thường trong nhà chỉ có vợ chồng cô và Đại Nha, Ngũ Nha đang học tiểu học. Nhị Nha đã lên cấp ba, Tứ Nha học cấp hai trong huyện, hai chị em chỉ có Chủ nhật mới được về nhà.



Dần dần, cũng có không ít người to gan, gùi sọt ra bến xe rao bán màn thầu, bánh bao các loại.

May thay tay nghề nấu nướng của mẹ con Đỗ Tiểu Oánh vốn đã tốt, cho nên dẫu xung quanh xuất hiện thêm vài người bán điểm tâm bột mì, ngoài lúc đầu bị chia bớt khách, về sau cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.

Những năm trước, mỗi khi đông đến, Đỗ Tiểu Oánh đều hợp tác làm bánh với Hồ lão đại, vừa cải thiện điều kiện gia đình, vừa kiếm được kha khá tiền.

Cộng thêm việc đi lại bất tiện, hai vợ chồng bàn bạc, quyết định mở một quán ăn nhỏ ở huyện, chọn chỗ ngay gần mấy nhà máy.

Trong tay đã có tiền, dứt khoát mua luôn mặt bằng, mở một tiệm cơm nhỏ, mẹ con cùng nhau đứng bếp, còn Lưu Đại Cước thì lấy hàng đi bán dạo như trước.

Cửa tiệm được trát vữa đơn giản, quét dọn sáng sủa tinh tươm, kê mấy bộ bàn ghế ngay ngắn.

“Ối giời, sáng sủa thật đấy.” Lưu Đại Cước không nhịn được tán thưởng, “Tiểu Oánh, bao giờ khai trương thế?”

Đỗ Tiểu Oánh cũng rất hài lòng, gật đầu: “Thứ Hai tuần sau chính thức mở cửa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Đại Cước vui mừng cho bạn, trong lòng dâng tràn nhiệt huyết, hoàn toàn chẳng có tạp niệm nào khác, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện làm ăn kiếm tiền.



Ngày khai trương, không ít công nhân ở mấy nhà máy gần đó vốn đã để ý thấy quán sửa sang, liền tò mò ghé vào ăn thử.

Đỗ Tiểu Oánh lập tức nở nụ cười tươi rói, niềm nở chào: “Đồng chí, bữa sáng quán tôi có bánh bao, sữa đậu nành, trứng luộc nước trà… anh xem muốn ăn gì?”

Chàng thanh niên mặc bộ đồng phục xanh ngước theo tay cô chỉ, thấy bảng thực đơn và giá trên tường, trong mắt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.

“Đồng chí, cho tôi hai cái bánh bao nhân thịt, thêm một chén trà và một quả trứng luộc nước trà.”

Khách ra vào ngày một đông, đa số là công nhân đi làm ngang qua, Đỗ Tiểu Oánh bận rộn chào khách thu tiền, còn Đại Nha phụ trách bưng đồ ăn.

May mắn là mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn ở nhà, chỉ cần bày lên đĩa là xong, nên hai mẹ con vẫn xoay xở kịp.

Đến giờ cơm trưa đông khách, Tống Quốc Lương tan ca cũng đến phụ một tay, cả nhà ai nấy đều bận rộn nhưng đâu ra đấy.

Đợi khách vãn bớt, cả nhà mới có thời gian ngồi ăn.

Đỗ Tiểu Oánh xót chồng sáng làm ca, lại chạy sang quán giúp, liền giục:

“Anh mau vào trong nghỉ một lát đi, chiều còn phải làm nữa.”

Tống Quốc Lương cũng không từ chối, tranh thủ vào phòng trong chợp mắt.

Quanh đây vốn có nhiều xí nghiệp, hơn nữa thời này công nhân là công việc “bát cơm sắt” ai cũng thèm, lương bổng trong tay không ít.

Ăn uống họ lại chẳng muốn chịu thiệt, mà giá cả ở quán này vừa rẻ vừa ngon, thế nên chẳng mấy chốc đã hút về nhiều khách. Cứ đến giờ cơm là người ra kẻ vào nườm nượp
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 225


Thấy công việc trong quán ăn dần ổn định, lại có vợ chồng Phượng Lai – Đào Hoa giúp đỡ, Đỗ Tiểu Oánh rốt cuộc cũng rảnh tay.

Kế hoạch vào Nam đến Dương Thành lấy hàng quần áo về mở cửa hàng, cô liền nghĩ nên sớm đưa vào lịch trình.

Cũng muốn nhân dịp này đưa mấy đứa nhỏ đi mở rộng tầm mắt, cửa hàng thì tạm giao cho vợ chồng Phượng Lai – Đào Hoa trông coi.

Tống Quốc Lương lo lắng cho vợ con, dứt khoát xin nghỉ phép để cùng họ bước lên chuyến tàu xuôi Nam.

Do từ tỉnh Mông đến Dương Thành vẫn chưa có tàu hỏa chạy thẳng, cả nhà phải vòng qua thủ đô, tiện thể ghé thăm Tam Nha, rồi lại từ thủ đô bắt chuyến tàu xuống Dương Thành. Trên đường lắc lư suốt cả một tuần lễ mới đến nơi.

Vừa xuống tàu, hơi nóng ẩm ướt liền ào tới.

“Ba mẹ, chỗ này vừa nóng vừa oi quá.”

Thấy mấy cô con gái mồ hôi đầm đìa, bản thân Đỗ Tiểu Oánh cũng chẳng khá gì hơn, toàn thân nóng nực khó chịu.

Cả nhà lập tức tìm một quán cơm, gọi mấy món đặc sản địa phương. Đỗ Tiểu Oánh lại kêu thêm vài chai nước ngọt ướp lạnh.

Mấy ngụm nước mát trôi xuống bụng, cảm giác oi bức cũng vơi đi đôi chút.

Dương Thành lúc bấy giờ người đông hỗn tạp, hai vợ chồng không yên tâm để con cái ngủ riêng một phòng, dặn đi dặn lại:

“Đêm đừng ngủ say quá, trước khi ngủ phải khóa kỹ cửa sổ cửa ra vào. Cẩn thận kẻ trộm lẻn vào, có chuyện gì lập tức gọi ba mẹ.”

Quả thật trong nhà trọ, họ từng nghe không ít chuyện khách bị móc túi lúc ngủ say, hay bị lừa gạt mất tiền.

Lấy hàng xong, không dám nấn ná thêm, cả nhà lại vội vàng ra ga tàu, đợi chuyến trở về.

Dù vậy, dọc đường cũng chẳng dám lơ là, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng thay phiên nhau trông hàng.

Khi về tới huyện, cả nhà mình mẩy mồ hôi, lôi theo mấy bao to bao nhỏ, trông chẳng khác nào dân chạy nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đúng lúc Xuyên Tử với Nhị Ngưu đang giúp dọn dẹp trong quán ăn, thấy mấy kẻ tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem bước vào, giật nảy mình, suýt nữa đuổi ra ngoài.

“Anh Quốc Lương, chị dâu?”

“Cái… cái gì?” Nhị Ngưu tay run lẩy bẩy, nhận ra mới vội vàng chạy tới giúp đỡ mang đồ.

Cả nhà ăn uống no nê, rồi lập tức kéo nhau vào nhà tắm công cộng, kỳ cọ sạch sẽ, sau đó trở về nhà lăn ra ngủ một giấc.



“Đi ngang qua chớ bỏ lỡ, hôm nay khai trương khuyến mãi lớn, toàn bộ hàng trong cửa hàng đều giảm giá hai mươi phần trăm, mua nhiều tặng nhiều…”

“Chị em ơi, vào xem quần áo, váy vóc, phụ kiện đây—hàng thời thượng nhất Dương Thành, đảm bảo biến các chị thành những cô gái thời thượng nhất.”

Phụ nữ vốn thích làm đẹp để khác người, nghe lời mời chào thì không khỏi động lòng, ba ba đôi đôi kéo nhau vào chọn đồ.

Hai cô gái mới được nhận vào làm cố gắng nén nhịp tim đập thình thịch, nhớ lại lời hướng dẫn khi tập huấn, bắt đầu giới thiệu sản phẩm cho khách.



Một tuần lễ khai trương rầm rộ, cửa hàng buôn bán cực kỳ náo nhiệt, hễ ai đã bước vào thì ít nhất cũng mua một món.

Đỗ Tiểu Oánh cùng hai cô gái kia bận đến mức chân không chạm đất, nụ cười trên mặt chưa từng tắt. Nghĩ đến việc bán được một món hàng là có hoa hồng, hai cô càng tràn đầy động lực, chẳng thấy mệt mỏi chút nào.

“Đồng chí đi thong thả.” Nhân viên vừa tươi cười tiễn một vị khách ôm túi lớn túi nhỏ ra ngoài, thì chợt thấy một cô gái trẻ dáng cao gầy, sắc đẹp lạnh lùng kiêu sa, khí chất nổi bật đi tới. Cô hơi sững lại, rồi vội vàng tươi cười chào đón:

“Chào đồng chí, xin hỏi chị cần gì không? Tôi có thể giới thiệu cho chị vài món.”

Chỉ thấy cô gái khẽ gật đầu, cất bước vào trong cửa hàng.

“Đồng chí, cửa hàng chúng tôi đều là quần áo thời thượng nhất Dương Thành, khí chất chị lại xuất chúng, có thể thử vài bộ—”

“Mẹ.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 226


“Lão tam?” Đỗ Tiểu Oánh nhìn thấy cô con gái đứng tươi tắn trước mặt, dụi dụi mắt, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, liền ôm chầm lấy con.

“Con về từ khi nào thế? Sao không báo cho ba mẹ một tiếng, để ba mẹ ra đón con chứ.”

Tam Nha cười híp mắt, khoác lấy tay mẹ: “Con muốn cho ba mẹ một bất ngờ mà.”

Lúc này Đỗ Tiểu Oánh mới chú ý, trong tay Tam Nha chẳng mang theo gì.

“Con vừa từ nhà hàng mình qua, chị cả nói cho con biết địa chỉ cửa hàng quần áo nên con ghé luôn.”

Đỗ Tiểu Oánh vui vẻ giới thiệu con gái cho hai cô bé mới được thuê trong tiệm: “Đây là con gái thứ ba của chị, sinh viên đại học Thủ đô đấy.”

“Chị Đỗ, đây chính là cô con gái học giỏi của chị sao, quả nhiên khí chất khác hẳn người thường.”

Bị hai cô bé nhìn như nhìn bảo vật hiếm có, Tam Nha thấy có chút mất tự nhiên.

Đỗ Tiểu Oánh nhịn cười, vội bảo họ đi tiếp khách.

Cả nhà quây quần ăn cơm đoàn viên. Tam Nha lần lượt lấy ra những món quà mang từ thủ đô về, tặng cho các chị em, còn có cả quà cho bác trai bác gái.

Cô chỉ vào một bao lớn khác:

“Ba mẹ, đây là đồ bác Hà, bác Tô và ông Tần nhờ con mang về.”

Nhìn đống bao to gói lớn, cả nhà vừa buồn cười vừa cảm động.

Tối đó, mấy chị em ngủ chung, ríu rít kể chuyện nửa năm nay của mỗi người.

Đến kỳ nghỉ hè, mấy đứa con rảnh rỗi không có việc gì, đều ra tiệm phụ giúp.

Hai cửa hàng kinh doanh đã ổn định, một lô hàng mới cũng đang trên đường vận chuyển. Hai người anh trai bây giờ cũng học theo cách của Đỗ Tiểu Oánh ngày trước, gánh hàng ăn ra chợ huyện bán.

Nhà mẹ đẻ tuy đã chia riêng, nhưng cả đại gia đình vẫn đồng lòng. Hai chị dâu ở nhà làm đồ ăn, hai anh trai thì cùng nhau ra phố rao bán, có người đi cùng vừa đỡ buồn vừa phòng ngừa rắc rối.

“Vợ à, hôm nay anh nhận được điện thoại của anh cả, nói là ngày mai Ngưu Ngưu Tinh Tinh sẽ sang đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu:

“Em nghĩ hai đứa sang ăn cơm thì qua nhà hàng, còn chỗ ở thì để chúng ở hậu viện cửa hàng quần áo, cũng tiện giúp mình trông coi hàng.”

Tống Quốc Lương gật đầu:

“Em quyết là được. Chiều anh sẽ chở hai cái giường qua, rồi sắm chăn màn đầy đủ.”

“Ừ, vất vả cho anh rồi.” Đỗ Tiểu Oánh cười, gắp một miếng thịt to cho chồng.

Mấy chị em ngồi bên cạnh nháy mắt ra hiệu, khẽ che miệng cười trộm.

Tam Nha và Ngũ Nha ở tiệm ăn phụ giúp, rảnh rỗi thì đọc sách, làm việc riêng.

Nhị Nha và Tứ Nha khéo ăn khéo nói thì sang cửa hàng quần áo giúp việc. Thấy em ba giờ đây nói năng điềm đạm, khí chất khác hẳn, các chị em cũng âm thầm hạ quyết tâm, phải càng cố gắng cho ước mơ của mình.

Hai vợ chồng nhìn thấy con cái ai nấy đều chăm chỉ, trong lòng cũng thêm nhiều nghị lực.

“Cô, chú.”

Cả nhà đang ăn cơm thì Ngưu Ngưu và Tinh Tinh hai anh em vác hành lý tìm tới.

“Vất vả rồi, mau lại đây ăn cơm đi.” Đỗ Tiểu Oánh nhanh tay giúp hai đứa đặt gánh xuống, múc thêm hai bát cơm to.

Nhìn hai đứa cháu trai giờ đã cao lớn, vạm vỡ, Đỗ Tiểu Oánh thầm nghĩ, đâu còn dáng vẻ gầy gò như khỉ ngày nào nữa. “Ở nhà mọi người thế nào rồi?”

“Cô nhỏ, nhà đều khỏe cả, ông bà nội cũng tốt, cha mẹ và chú hai thím hai cũng khỏe mạnh.”

Tinh Tinh cười hì hì:

“Mẹ con mỗi ngày còn có thể đuổi theo em trai chạy mấy dặm, mắng người thì mạnh mẽ vô cùng.”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn cười. Chị dâu thứ hai của cô mong mãi một bé gái mềm mại ngoan ngoãn, cuối cùng lại sinh thêm một thằng nhóc nghịch như quỷ.

Thằng bé mới bảy tuổi, đúng là cái tuổi đến chó còn chê, trong nhà ngày nào cũng gà bay chó nhảy. Chị dâu của cô thì ngày nào cũng phải cầm gậy chạy theo cái m.ô.n.g nhỏ kia mà đánh.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 227


Đỗ Tiểu Oánh dẫn theo hai cháu trai, đẩy chiếc xe đạp, phía sau chở hai cái sọt to, trên xe còn gắn giá treo đặc chế, chuyên dùng để treo quần áo trưng bày.

“Nói cho các cháu biết, buôn bán thì đừng sợ mất mặt, nhất định phải mạnh dạn.”

Vừa nói, Đỗ Tiểu Oánh vừa làm mẫu cho hai đứa cháu, cất giọng rao thật to:

“Quần áo Dương Thành, vừa rẻ vừa đẹp, chất lượng thì khỏi chê!”

“Đi ngang đừng bỏ lỡ, mọi người mau chọn cho đàn ông con trẻ trong nhà một cái, mặc ra ngoài ai thấy cũng nể mặt!”

“Cô em, qua đây xem nào, chọn cho chồng nhà em một cái nhé.” Đỗ Tiểu Oánh hồ hởi chào mời, “Sợ gì chứ, nhìn thôi đâu có tốn tiền.”

Hai anh em chỉ biết đứng nhìn cô ruột của mình thần thái tự nhiên mà rao hàng, chẳng bao lâu đã có một đám người vây lại. Hai đứa cũng không còn để tâm đến cái gọi là ngại ngùng, liền nhanh nhẹn cười tươi tiếp đón khách.

“Bác gái, bác trai cao cỡ nào? Nếu tầm như cháu thì cháu có thể ướm thử cho bác xem.”

“Bác gái, chỗ cháu toàn hàng ở Dương Thành đấy, chỉ riêng đường vận chuyển thôi cũng mất bao lâu rồi....”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn hai đứa cháu, lúc đầu tuy có chút căng thẳng, nói còn lắp ba lắp bắp, nhưng dần dần cũng trở nên thành thạo.

Liên tiếp một thời gian, hai anh em bán đồ nam, hầu như ngày nào hàng mang ra cũng hết sạch.

Xuyên Tử và Nhị Ngưu mang hàng rong ruổi khắp các thôn trấn, tuy vất vả nhưng thu nhập lại rất khá.

Cửa hàng quần áo buôn bán tấp nập, thấy hàng trong kho chẳng còn bao nhiêu, tuy vẫn là giữa hè nắng gắt, Đỗ Tiểu Oánh đã tính toán sớm nhập hàng thu đông.

“Quốc Lương, cửa hàng mình giờ ổn định rồi, em muốn tranh thủ lúc này đưa Xuyên Tử, Nhị Ngưu cùng Ngưu Ngưu, Tinh Tinh xuống phía Nam sớm nhập hàng thu đông.”

Tống Quốc Lương trầm giọng: “Anh đi với em nhé?”

“Không cần, anh cứ ở nhà yên tâm đi làm. Nhỡ cửa hàng xảy ra tình huống gì đột xuất, phải có người quyết định.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Quốc Lương tuy không cam lòng, nhưng đành gật đầu đồng ý.



Vài ngày sau, sáu người cùng lên chuyến tàu đi thủ đô, đi cùng còn có Tam Nha phải trở lại trường trước.

“Cất tiền cho kỹ, có việc gì thì tìm ông Tần.” Đợi tàu về phía Nam, nhân tiện đưa Tam Nha trở lại trường học.

Tam Nha xách mấy túi to, “Con biết rồi, mẹ, mọi người đi xuống phía Nam cũng phải cẩn thận, chợ búa lẫn lộn đủ hạng người.”

“Yên tâm đi.”

Đỗ Tiểu Oánh vội vàng bắt xe buýt quay lại ga tàu, hội họp cùng mấy người đang đợi ở cửa vào.

Một chuyến đi một chuyến về, riêng trên đường đã mất nửa tháng, mấy người không dám dừng lại lâu ở Dương Thành, nhập hàng xong liền vội vàng chạy ra ga tàu đợi chuyến.

“Con mẹ nó, quần áo của tao lại bị rạch thêm hai lỗ nữa....”

Mọi người nghe tiếng Xuyên Tử chửi rủa, ngoái nhìn thì thấy hai cái túi xách lỏng lẻo, vừa nhìn đã biết là bị kẻ móc túi không được bèn trả thù rạch nát.

Mấy người cúi xuống kiểm tra, trên người mình cũng chẳng khá khẩm hơn.

Tính toán thời gian, Tống Quốc Lương lái xe ba bánh ra ga đón, vừa thấy mấy người còn thảm hại hơn lần trước, chau mày lo lắng hỏi:

“Không sao chứ?”

Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, “Không để cho bọn móc túi được như ý.”

Trên đường trở về, nghe tin nhà hàng và cửa hàng quần áo buôn bán vẫn ổn định, Đỗ Tiểu Oánh mới yên tâm.

Mấy người vừa về đã ngấu nghiến ăn vội vài miếng, rồi ai về chỗ nấy nghỉ ngơi.

Đỗ Tiểu Oánh chịu không nổi mùi trên người, vào nhà tắm tắm rửa xong mới đến quán ăn nghỉ tạm.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 228


Liên tục chạy ngược xuôi suốt nửa tháng, Đỗ Tiểu Oánh mệt đến rã rời, lần này vừa ngả xuống đã ngủ thẳng tới lúc trời sẩm tối.

“Trời đã tối thế này rồi, sao không gọi mẹ dậy?”

Lời còn chưa dứt, trong bụng liền vang lên một tiếng “ục ục” kêu rõ mồn một, cô ôm bụng đang phản đối vì đói meo, than thở:

“Lại đói rồi~”

Đại Nha vội vàng bưng ra phần bánh bao và cháo gạo mà cố ý để dành ở quầy:

“Mẹ, mẹ ăn chút bánh bao với cháo lót dạ trước đã.”

“Các con ăn chưa?”

“Chúng con đều ăn rồi, còn mang cơm cho anh Ngưu Ngưu với Tinh Tinh rồi.”

Nghỉ ngơi một đêm, Đỗ Tiểu Oánh cả người tràn đầy sức sống, sáng sớm đã tới cửa hàng quần áo.

Mọi người bận rộn nhưng có trật tự, sắp xếp treo phân loại đồ thu đông lên giá, còn chuẩn bị thêm mấy loại trang sức, phụ kiện thịnh hành từ Dương Thành để phối cùng.

Ngưu Ngưu, Tinh Tinh cùng Xuyên Tử, Nhị Ngưu vẫn phụ trách bán đồ nam – hàng rẻ, chất lượng lại tốt.

Vừa mở cửa, đã có không ít nữ đồng chí đi ngang qua rủ nhau bước vào, tùy ý ngắm nghía.

“Bà chủ, bây giờ vẫn còn mùa hè, sao trong tiệm các người đã bày cả quần áo thu đông rồi?”

“Đúng vậy đó, đây đều là mẫu mới nhất chúng tôi vừa nhập từ Dương Thành về. Nếu đồng chí thấy có bộ nào vừa mắt thì cứ thử xem, mỗi mẫu chúng tôi chỉ nhập số lượng rất ít, bán hết là không còn nữa đâu.

Với lại, giờ mua, chúng tôi còn tặng thêm một chiếc khăn lụa.”

Mấy người nghe xong liền hứng thú, mỗi người chọn một bộ quần áo kèm một chiếc khăn lụa, vui vẻ ra về.

Ba người bận rộn tiếp khách, một buổi sáng trôi qua mà chưa kịp uống ngụm nước nào, đến khi tiễn xong đợt khách cuối cùng, cổ họng khô khốc như sắp bốc lửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh ngồi phịch xuống ghế, vừa lúc thấy mấy đứa cháu hí hửng trở về, hàng mang đi từ sáng hầu như bán sạch.

Cả bọn kéo nhau sang quán ăn, gọi mấy bát mì lạnh lót dạ, nạp năng lượng chuẩn bị cho buổi chiều.

Cửa hàng quần áo tuy không còn náo nhiệt như khi mới khai trương, nhưng buôn bán cũng đã ổn định, không cần Đỗ Tiểu Oánh phải tốn quá nhiều tâm sức.

Từng bước, trọng tâm của nàng dần dần chuyển sang thị trường trong thành phố.

Nhân ngày Tống Quốc Lương được nghỉ, hai vợ chồng sắp xếp việc nhà ổn thỏa, rồi dẫn theo Ngũ Nha vào thành phố xem cửa hàng.

Đã liên hệ trước với em trai của chị Hồng – vốn quen thuộc tình hình thành phố – cậu dẫn hai người đi xem một lượt.

“Chị Đỗ, anh Tống, hôm nay thời gian không đủ, nếu chưa thấy cái nào vừa ý thì mai em lại dẫn đi xem mấy chỗ còn lại.”

“Được, cảm ơn cậu nhiều.”

Ngày hôm sau, cả nhà ba người lại được dẫn đi xem thêm mấy căn, Đỗ Tiểu Oánh liền ưng ý với căn rộng nhất, lập tức hỏi han tình hình xung quanh.

Cuối cùng hai vợ chồng bàn bạc, Đỗ Tiểu Oánh dứt khoát chốt ngay tại chỗ.

Sự quyết đoán ấy khiến Tiểu Vương choáng váng, chưa kịp phản ứng:

“Cái gì? Chị Đỗ, anh Tống, hai người không cần nghĩ thêm sao? Đã quyết định luôn rồi à?”

Đỗ Tiểu Oánh phì cười:

“Tiểu Vương, chị còn muốn nhờ cậu giới thiệu cho một đội thợ sửa sang, chị muốn cửa hàng này sớm được sửa chữa xong.”

“Được thôi, không vấn đề. Chị yên tâm, chuyện này cứ giao cho em, em sẽ đích thân giám sát, có vấn đề gì em chịu trách nhiệm.”

Tiểu Vương nhe răng cười, còn vỗ n.g.ự.c “bồm bộp” chắc nịch.

“Thế thì phiền cậu rồi. Nhưng trước hết phải nói rõ, việc liên quan đến tiền bạc nhất định phải ghi chép rành mạch, để sau này không ai khó chịu.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 229


Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười nói:

“Ngoài ra, tôi còn muốn nhờ cậu để ý chuyện đất đai, chỗ nào có đất bán thì lập tức liên lạc cho tôi.”

“Yên tâm đi, chị Đỗ, em sẽ để ý giúp.”

Chia tay Tiểu Vương, cả nhà quay về nhà khách nghỉ.

“Này mẹ, mua đất để làm gì ạ?” Ngũ Nha từ lâu đã tò mò, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.

“Mẹ tất nhiên là để kiếm tiền cho nhà mình rồi~”

Từ chỗ vợ, Tống Quốc Lương đã biết, thêm mấy chục năm nữa giá nhà đất sẽ càng ngày càng đắt, tăng đến mức dọa người. Bởi vậy anh cũng hết lòng ủng hộ chuyện vợ mua cửa hàng, chẳng hề có ý kiến phản đối.



Thời này con người đều rất thật thà. Đội thợ mà Tiểu Vương tìm giúp đều là tay nghề hạng nhất, làm việc vừa nhanh vừa tốt.

Do quy mô cửa hàng mới rất lớn, chủ yếu kinh doanh mảng bán sỉ trong thành phố, nên nguồn hàng đã được ký hợp đồng sẵn với ông chủ ở Dương Thành, hàng sẽ được vận chuyển bằng tàu hỏa về tỉnh Mông.

Quán ăn ở huyện cũng dần được Đại Nha giao lại cho nhân viên, bản thân cô thì đi theo mẹ, dồn trọng tâm sang thành phố.

Cửa hàng thuê thêm ba cô gái trẻ, còn Nhị Nha thì mỗi khi nghỉ hè cũng đến phụ giúp.

“Đồng chí, bộ quần áo này có thể bớt cho tôi vài cái được không? Bọn tôi không có nhiều vốn.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn đôi nam nữ trẻ trước mặt, thấy vẻ lúng túng trên gương mặt họ thì cũng không khỏi nhớ lại chính mình ở kiếp trước.

Bị bà chủ nhìn chằm chằm, hai người càng thêm mất tự nhiên:

“Nếu không thì thôi vậy, tôi chỉ là—”

“Được thôi, các người cần bao nhiêu?” Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười, còn chủ động giới thiệu: “Chỉ cần hàng không hỏng hóc, bán không được thì có thể mang đến đổi lấy thứ khác.”

“Thật ạ?”

Hai người hoàn toàn không ngờ bà chủ lại thoải mái dễ nói chuyện đến thế, mặt mày rạng rỡ cảm kích, lập tức lấy mỗi món ba cái, hớn hở rời đi.

Mọi người còn đang bận rộn, thì thấy mấy tên côn đồ lêu lổng đi vào cửa hàng.

Nhìn dáng vẻ chẳng lành của đối phương, Đỗ Tiểu Oánh khẽ nhíu mày, vẫn giữ nụ cười bước đến:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Các đồng chí, muốn nhập loại hàng nào?”

Tên cầm đầu nhếch mép cười đểu, đảo mắt đánh giá rồi cất giọng l* m*ng:

“Bà già, anh em dạo này kẹt tiền, cho bọn tôi ít tiền tiêu đi?”

Đỗ Tiểu Oánh khẽ cười, chẳng hề coi mấy thằng nhóc còn hôi sữa này ra gì, chỉ tươi cười chỉ về phía cửa:

“Vào cửa là khách, nếu không phải đến nhập hàng thì xin mời quay lại, cửa ở kia. Muốn tiền thì về mà xin mẹ.”

“Bà dám mắng bọn tao! Con mụ già, xem ra bà chán sống rồi!” Một gã trợn trừng mắt gào lên.

Đỗ Tiểu Oánh lấy tay che tai bị chấn động, hờ hững nói:

“Được rồi, thím đây không rảnh chơi trò gia đình với mấy đứa ranh con. Nếu còn không ra ngoài thì tôi báo công an.”

“Mày báo đi, báo đi! Tao xem mày dám không! Đại ca bọn tao chính là—”

“Các người làm gì đấy?!”

Hai chị em tay xách đồ ăn bước vào, lập tức thấy tình hình bất thường: mấy tên lưu manh đang vây quanh mẹ. Cả hai vội lao đến.

Nhị Nha phóng tới che chắn trước mặt mẹ, trừng mắt nhìn đám côn đồ.

“—chị Huyên?!”

“—Đại Hoàng?!”

Cả hai đồng thời kinh ngạc kêu lên.

Nhị Nha trợn mắt, giận dữ vung tay tát thẳng tới: “Tốt lắm! Thằng nhãi này dám bắt nạt cả mẹ tao!”

“Không phải, chị Huyên, nghe em giải thích...”

Mọi người đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho choáng váng: tên côn đồ vừa rồi còn vênh váo, giờ bị Nhị Nha đuổi đánh túi bụi, không có sức hoàn thủ.

Một đám đàn em nhìn “đại ca” nhà mình, nét mặt đều khó xử vô cùng.

“Còn không mau xin lỗi mẹ tao?!”

“Bác gái, xin lỗi! Cháu thật sự không biết bác là mẹ của chị Huyên, nếu biết thì dù cho cháu có mười lá gan cũng chẳng dám...”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn gã thanh niên bị con gái mình đá lăn đến trước mặt, khóe miệng không khỏi giật giật.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 230


“Nhị Nha, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Nhị Nha giơ nắm đấm, trừng mắt nhìn mấy tên lưu manh rồi mới nói:

“Mẹ, trước đây thằng nhóc này bị người ta bắt nạt, là con ra mặt giúp nó. Nó vốn sống nương tựa cùng ông bà nội…”

Đỗ Tiểu Oánh thở dài, nhìn cậu thanh niên nhỏ đang ngoan ngoãn đứng đó, khẽ ho một tiếng:

“Các cậu còn trẻ mà đã chỉ biết lêu lổng, sau này già đi thì làm gì sống? Hay là thế này, mấy cậu theo tôi đi làm, tôi trả lương cho.”

“Thật sao?!”

Đám lưu manh hai mắt sáng rỡ, vừa nghe có việc vừa có tiền, chẳng hỏi thêm gì, gật đầu lia lịa.

Sau đó, Đỗ Tiểu Oánh dẫn ba người đến công trình nhà mới của mình, sắp xếp công việc rồi tiện thể xem tiến độ.

Mỗi căn nhà cao năm tầng, một dãy có năm căn, phần móng đã xây xong.

Cô từng nghe và thấy quá nhiều cảnh con cái bất hòa, đánh nhau vì gia sản, nên vợ chồng cô luôn cố gắng “một bát nước phải cân bằng”. Đứa nào có, thì các đứa khác cũng phải có.

Người xưa nói không sai: “Con cái bất hòa, phần nhiều là do cha mẹ.” Thế nên, cô muốn làm một người mẹ công bằng.

Ngay cả mua nhà, cũng phải cố gắng ngang nhau, không để con cái so đo, tị nạnh.

Khi quay lại cửa hàng, Đỗ Tiểu Oánh liếc một cái đã thấy người đàn ông đang bận rộn, liền rón rén nép sau lưng anh: “Sao anh lại đến đây?”

Tống Quốc Lương sớm đã nghe tiếng động phía sau, cố ý giả vờ giật mình, cười nói:

“Anh dẫn bọn trẻ cùng qua đây.”

Đỗ Tiểu Oánh vừa quay lại, lập tức bị hai cô con gái nhào vào lòng, cười rạng rỡ nhìn các con gái cao ráo, xinh đẹp.

“Mẹ, con nhớ mẹ lắm ~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ cũng nhớ các con.”



Cả nhà bận rộn xong việc trong cửa hàng thì cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng mới mở trong thành phố. Món ăn rất ngon, giá cả cũng hợp lý, trước khi về còn gọi cho mỗi đứa nhỏ một cái bánh kem nhỏ.

Cả nhà ríu rít trò chuyện, cười đùa, rồi cùng trở về ngôi nhà mới trong thành phố.

May mắn là trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ, chờ các con nghỉ hè về chơi, đồ dùng sinh hoạt, quần áo, chăn gối đều sẵn sàng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Sau khi Nhị Nha tốt nghiệp trung học, đúng theo lời hẹn cùng Tiểu Diệc, hai đứa cùng thi đỗ vào trường cảnh sát thủ đô, trở thành chỗ dựa cho nhau nơi xa xứ.

Tứ Nha thì thi đỗ vào trường trung học số 1 của thành phố, chăm chỉ học hành, luôn lấy chị ba làm mục tiêu phấn đấu.

Tiểu Ngũ cũng thuận lợi thi vào cấp hai trong thành phố, cô bé một lòng theo đuổi Đông y, thường xuyên viết thư trao đổi với thầy Hà Hồng về những vấn đề học thuật.

Đại Nha thấy các em đều cố gắng, cũng không cam lòng tụt lại, đăng ký lớp thiết kế thời trang buổi tối. Cộng thêm năng khiếu thêu thùa, cô học hành rất có thành tựu, lại còn quen biết một chàng trai trẻ tài năng trong lớp, hai người có chung sở thích.

Tình cảm vợ chồng Đỗ Tiểu Oánh – Tống Quốc Lương ngày càng gắn bó, thường bị các con gái chọc ghẹo.



“Xuyên Tử, nghe nói Quốc Lương và vợ con đi phương nam chơi rồi à?”

Xuyên Tử liếc nhìn Tống lão đại đang vểnh tai hóng chuyện, liền cố ý nâng giọng:

“Đúng thế, anh trai và chị dâu tôi đưa các cháu đi Duơng Thành du lịch rồi. Các người không biết chứ, Duơng Thành to lớn, náo nhiệt lắm…”

“Nếu không có anh trai và chị dâu tôi, nhà tôi làm gì được như bây giờ. Có khi còn phải dựa vào chút thu hoạch ngoài đồng, chỉ mong đủ no bụng.”

Mọi người nghe vậy đều đầy vẻ ngưỡng mộ.

Hai nhà Xuyên Tử và Nhị Ngưu nhờ bấu víu nhà họ Tống mà ăn ngon mặc đẹp, trong nhà có cả xe đạp lẫn tivi, trở thành những hộ giàu có bậc nhất trong thôn, ai thấy cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 231


“Nhà lão Tống bây giờ hối hận đến ruột gan đều xanh rồi nhỉ, lúc trước mà đối xử tốt với nhà lão nhị, thì giờ cũng đã theo đó mà phát đạt rồi.”

Tống lão đại nghe mọi người xì xào bàn tán, không khỏi nhớ lại chuyện năm đó. Nếu khi ấy nhà mình chịu đối xử tử tế với gia đình kia một chút, không phân gia, thì bây giờ người được ăn ngon mặc đẹp, xem ti-vi chắc chắn cũng là nhà lão Tống.

Chỉ tiếc, trên đời này vốn không có thuốc hối hận.

Ông cụ Tống phì phèo rít thuốc lào, ánh mắt đầy âm độc và u sầu.

Bà cụ Tống thì vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm trong miệng.

Trong sân, tiếng chửi mắng của Lưu Lan Hoa với con dâu truyền ra, ba ngày một trận cãi nhỏ, năm ngày một trận cãi to, đến nỗi hàng xóm xung quanh cũng quen rồi.

….

Một nhà ba người vừa xuống máy bay, đáp tại sân bay Dương Thành.

Đỗ Tiểu Oánh không kìm được mà cảm khái:

“Hồi xưa cả nhà ta lần đầu đến Dương Thành, ngồi tàu hỏa cứng ngắc cả một tuần lễ, người ai cũng sưng phù hết cả. Khi ấy chỉ vì muốn tiết kiệm tiền. Giờ đi máy bay, mấy tiếng là đến, thật là nhanh quá.”

Tống Quốc Lương cũng nhớ lại chuyện năm đó, chẳng thể không thừa nhận mình đã già rồi. Trẻ tuổi khi làm nhiệm vụ, mấy ngày mấy đêm băng rừng dấn núi, không chợp mắt vẫn không thấy mệt. Còn lần ấy đi tàu, đến nay nghĩ lại vẫn còn in rõ trong đầu.

Cả nhà ríu rít trò chuyện, đi xe về khách sạn đã đặt sẵn. Ai nấy đều thấy nhẹ nhõm, khác xa cái cảm giác chen chúc chật chội năm nào vừa xuống ga tàu.

Ở sảnh giữa khách sạn có đài phun nước, nhân viên phục vụ mỉm cười, nói giọng phổ thông lẫn chút khẩu âm địa phương, nhưng giao tiếp chẳng hề trở ngại.

Cả nhà ăn tạm trong khách sạn rồi vợ chồng về phòng nghỉ ngơi. Đám con thì không chịu ngồi yên, rủ nhau ra bể bơi gần đó.

Nhị Nha đập đùi:

“Em nhớ mẹ có chuẩn bị đồ bơi cho mình đấy. Nóng thế này, hay là ta thay đồ xuống nước cho mát đi.”

Mấy chị em nói làm là làm, nhanh nhẹn về thay đồ bơi.
Toàn văn hoàn.

Tuy chưa từng học bơi bài bản, nhưng từ nhỏ lũ trẻ con trong thôn đã hay chơi bên sông, dần dà cũng biết nổi nước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đại Nha bơi mấy vòng thì lên bờ ngồi nghỉ, nhìn mấy em tung tăng dưới nước.

Bất chợt, một gương mặt nghiêng thoáng qua khiến cô sững lại.

“Chị cả, chị nhìn gì mà ngẩn ra thế?” Tam Nha đưa tay quơ quơ trước mắt.

“Chị vừa thấy một người, góc nghiêng rất giống ba, thoáng cái chị còn tưởng là ba xuống đây rồi.”

“Người đâu? Chị chỉ em xem.”

Đại Nha đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy bóng dáng kia nữa, đành lắc đầu. Hai chị em cũng không để chuyện ấy vào lòng.

Ngày hôm sau.

Cả nhà đang ăn sáng trong khách sạn thì bỗng có một bé gái xinh xắn chạy tới ôm chặt lấy chân Tống Quốc Lương, giọng non nớt gọi:

“Ông ơi~”

Tống Quốc Lương cúi xuống nhìn cô bé tầm bảy tám tuổi, dịu giọng hỏi:

“Cháu nhỏ, người nhà cháu đâu rồi?”

Đang nói thì một người phụ nữ mặc váy xanh lam chạy tới, vừa bế cháu gái vừa liên tục cảm ơn. Nhưng khi nhìn rõ Tống Quốc Lương, cô ta thoáng ngây người.

Đôi bên chào hỏi qua loa, Đỗ Tiểu Oánh mới biết đối phương là cô ruột của cô bé. Cô vội dặn dò:

“Trẻ con phải trông kỹ, lỡ bị kẻ xấu bắt đi thì phiền toái lắm.”

Người phụ nữ hết lời xin lỗi. Sau khi biết mấy người là người ở tỉnh Mông, lại nghe thêm chuyện quê quán, vẻ mặt cô ta đầy suy tư. Lúc rời đi còn có phần thất thần.

Cả nhà họ Tống thì chẳng để tâm, thuê xe đi khắp các danh thắng trong vùng, thỏa thích vui chơi.

….
 
Back
Top Bottom