Ngôn Tình Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái

Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 180


Mấy người phụ nữ ngồi trên giường đất, chuyện trò rôm rả về chuyện chia thịt sau cuộc đi săn mùa đông, Đỗ Tiểu Oánh vừa bóc liền mấy hạt dẻ cho Ngũ Nha vừa mỉm cười nghe bọn họ nói.

Lưu Đại Cước vừa cười vừa cảm thán:

“Đại đội mình thương mấy mẹ góa con côi, cũng chia cho chút thịt, để dành ăn dè thì cũng có thể được một thời gian dài có chút mùi mỡ mặn.”

“Nhưng lần đi săn đông này, nghe nhà Nhị Ngưu nói, vẫn phải kể anh Quốc Lương b.ắ.n được nhiều nhất.” Triệu Đào Hoa nói rồi còn giơ ngón cái lên.

Đỗ Tiểu Oánh khựng lại, xem ra vợ Nhị Ngưu vẫn chưa biết chuyện trên núi, chắc Nhị Ngưu sợ Đào Hoa lo lắng nên không nói, vì vậy cô cũng chẳng thêm lời.

“Ê, các chị có biết chuyện Tống lão đại với Vương quả phụ không?” Lưu Đại Cước liếc nhìn Ngũ Nha đang cầm hạt dẻ vàng óng ăn nhỏ nhẹ, hạ thấp giọng.

Đỗ Tiểu Oánh giật mình kêu lên: “Chuyện gì mà Tống lão đại với Vương quả phụ? Sao thế?”

“Ôi, nhà cô ở xa làng, không biết cũng phải. Hôm đó Lưu Lan Hoa bắt quả tang Tống lão đại với Vương quả phụ dan díu, lập tức ầm ĩ lên. Nghe nói để che chở cho Vương quả phụ, Tống lão đại còn đánh Lưu Lan Hoa một trận dữ dằn...” Lưu Đại Cước vỗ đùi, kể lại đầy biểu cảm.

Đỗ Tiểu Oánh có chút tiếc nuối, không được tận mắt xem náo nhiệt:

“Rồi sao nữa?”

Vương Phượng Lai xoa bụng nói:

“Đại đội trưởng tức giận lắm, bắt Tống lão đại đi hợp tác xã sửa mương, Vương quả phụ cũng bị cảnh cáo nặng. Nếu không phải thương tình nhà cô ta chồng c.h.ế.t sớm, mẹ góa con côi...”

...

Tống Quốc Lương về nhà liền thấy vợ mình đang vui vẻ khe khẽ ngân nga, khóe miệng cong lên cười:

“Hôm nay tâm trạng tốt thế?”

“Ừ~ kẻ nào dám bắt nạt con gái mình gặp xui, em vui chứ sao.” Đỗ Tiểu Oánh không hề giấu giếm, tâm trạng cực kỳ sảng khoái.

“Tối nay ta ăn canh trứng nấu bánh canh nhé.”

Tống Quốc Lương đặt đồ trong tay lên bàn bếp.

“Là gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hôm nay hợp tác xã cung tiêu có đậu phụ đặc cung, anh mua hai miếng.”

Vừa nghe là đậu phụ, mắt Đỗ Tiểu Oánh sáng rỡ. Trong cái thời buổi thiếu thốn này, đậu phụ là thứ quý hiếm:

“Tối nay làm thêm món đậu phụ trộn hành, phần còn lại đem để ngoài cho đông, giữ đậu phụ đông ăn dần nấu canh.”

“Đều nghe vợ cả.” Tống Quốc Lương mỉm cười gật đầu, nhanh chóng rửa tay đến giúp vợ làm bếp.

“Đưa muối cho em ....” Đỗ Tiểu Oánh chẳng khách khí gì mà sai khiến chồng, “Đại Nha, nhà chính có cha mẹ, con dẫn các em vào đi.”

“Vâng~”

Mấy chị em gái nén cười đáp lại, rồi vội kéo con bé Ngũ Nha vào trong.

“Em biết hết rồi à?”

“Ừ, Hắc Muội với Phượng Lai bọn họ qua nhà kể.” Đỗ Tiểu Oánh hừ lạnh một tiếng, “Đáng đời, đàn ông chẳng có ai ra hồn, ăn trong bát còn nhìn sang nồi.”

Tống Quốc Lương bị nghẹn đến ho sặc sụa, ấm ức liếc vợ:

“Vợ ơi, em đừng vơ đũa cả nắm thế chứ~”

Nghe giọng điệu tủi thân của chồng, Đỗ Tiểu Oánh vừa thấy buồn cười, vội thu lại nụ cười trên môi.

...

Nhà họ Tống.

Xảy ra chuyện lớn thế này, bốn anh em nhà họ Tống vì sợ mất mặt nên đều ngồi lì trong phòng, mặc ngoài kia ồn ào chẳng buồn nhúc nhích.

“Mày cái đồ đàn bà đê tiện, nếu không phải tại mày, thằng cả nhà tao đang yên lành có bị đày đi sửa mương không? Đồ sao chổi, không phá tan cái nhà này thì mày chẳng yên tâm, hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày....”

Bà cụ Tống túm tóc Lưu Lan Hoa, tay vung chổi quất tới tấp, miệng mắng xối xả.

Lưu Lan Hoa bị đánh nhảy chồm chồm, nhân lúc sơ hở mới hất mạnh thoát ra, rồi chạy vụt ra ngoài, chống nạnh nhảy cẫng lên chửi um sùm:

“Phì~ chính ông ta ngoại tình còn dám đánh tôi, đáng kiếp! Còn bà cái đồ già không c.h.ế.t kia, cứ chờ đó cho tôi!”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 181


“Nhà họ Tống các người hợp nhau lại bắt nạt một mình bà già này, bà đây với các người chưa xong đâu, cứ chờ đó cho bà đây! Đừng tưởng bà đây dễ bắt nạt.” Lưu Lan Hoa đứng ngoài cửa tức giận gào to.

“Con tiện tỳ, mày hại con trai tao, tao phải đánh c.h.ế.t mày…” Bà cụ Tống tức tối cầm chổi xông ra.

Lưu Lan Hoa thấy vậy, lập tức nhấc chân chạy biến.

“Ôi con trai tội nghiệp của tôi, lại bị con đàn bà ngu xuẩn kia hại, cái việc đào sông đắp mương kia có phải người làm nổi đâu chứ…” Bà cụ Tống vừa đập giường vừa gào khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Ông cụ Tống rít rít điếu thuốc lào, gương mặt âm trầm, hung hăng lườm bà vợ đang khóc rống.

“Câm miệng, bà réo ầm cả lên, đầu ông đây muốn nổ tung rồi.”

“Ông già, ông mau nghĩ cách đi, cứu lão đại về, chúng ta chỉ có mỗi một—”

“CÂM MIỆNG!”

Ông cụ Tống trừng mắt, mặt mày u ám, giọng lạnh lùng:

“Tôi có cách gì chứ, nhưng mà… vợ lão đại nhà mình dốt nát, chẳng thể nào tự dưng biết chuyện lão đại với Vương quả phụ được.”

….

“Đỗ Tiểu Oánh, con tiện tỳ, mày dám chia rẽ tình cảm vợ chồng anh cả, cái đồ đẻ con rách lỗ đít, thứ độc ác hại người, mau cút ra đây cho bà đây.”

“Con đũy thối, tiện nhân, ngày nào cũng chĩa mắt vào chuyện nhà người ta, mấy đứa con gái của nợ của mày cũng đều là đồ đũy, thấy đàn ông là mềm chân ra ấy…”

Cổng sân bật mở, Đỗ Tiểu Oánh lạnh lùng đứng đó, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm bà cụ Tống đang chống nạnh mắng chửi.

Bà cụ Tống theo phản xạ rùng mình một cái, nhưng nghĩ đến chồng, cháu trai đều có mặt, lão nhị lại chưa về, bà ta lập tức ưỡn thẳng lưng, mạnh miệng tiếp tục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đừng tưởng bà đây không biết, nhất định là mày chạy đến trước mặt chị dâu cả, ly gián bọn họ, bằng không thì chị dâu cả đang yên lành sao lại đột nhiên…”

Đỗ Tiểu Oánh nhướng mày, khóe mắt thoáng liếc ông cụ Tống đang mặt mày trầm mặc không nói một lời.

Tất nhiên cô sẽ không nhận, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai:

“Ô hô? Ý bà là tôi xúi giục lão đại nhà bà ra ngoài làm chuyện xấu với quả phụ sao? Ôi chao, bà coi trọng tôi quá rồi, tôi đâu có bản lĩnh to lớn như vậy.

Nếu tôi sai khiến nổi lão đại nhà bà, thì mấy năm nay tôi với mấy đứa con còn bị các người ức h.i.ế.p thê thảm thế này chắc?”

“Mẹ Đại Nha nào có bản lĩnh ấy, lão đại nhà các người đâu phải chó, bảo đâu nghe đó.”

Mọi người đứng xem náo nhiệt xung quanh nghe vậy, không nhịn được bật cười ha hả.

“Các người biết cái rắm gì, mụ đàn bà này bụng dạ xấu xa lắm.” Bà cụ Tống tức đến dậm chân, hận không thể m.ó.c t.i.m móc gan Đỗ Tiểu Oánh ra.

“Vợ lão nhị à, chỗ này là cô sai rồi. Bình thường cô làm loạn thì thôi, nhưng làm gì cũng phải giữ mặt mũi cho cả đại đội chứ, ai…” Ông cụ Tống lên giọng bề trên giáo huấn, lắc đầu thở dài, làm như có điều khó nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ thật sự là vợ Quốc Lương làm ra chuyện này sao, thế thì cũng quá…

“Cha mẹ à, xảy ra chuyện thì hãy tự nhìn lại bản thân trước đi, ruồi đâu có đậu vào quả trứng lành bao giờ.”

Giọng trầm thấp vang lên, Tống Quốc Lương dắt chiếc xe đạp đi nhanh tới bên vợ con, chẳng thèm liếc mắt tới người nhà họ Tống, dịu dàng hỏi nhỏ:

“Không sao chứ?”

Đối diện ánh mắt lo lắng của chồng, Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười lắc đầu.

“Ba à, ba về đúng lúc lắm, ông bà nội bịa đặt hại mẹ, cứ khăng khăng đổ chuyện bác cả ra ngoài lăng nhăng lên đầu mẹ.” Nhị Nha tức tối chỉ tay về phía nhà họ Tống mà mách tội.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 182


Tống Quốc Lương dựng xe đạp, lạnh lùng liếc nhìn đám người nhà họ Tống, trong mắt chỉ còn hờ hững xa cách.

“Chân của lão đại mọc trên người hắn, muốn làm gì thì chẳng ai cản nổi. Đừng coi ai cũng là kẻ ngốc.”

“Lão nhị, đó là anh ruột của con đấy! Nếu không phải con đàn bà này xúi giục, thì cái con ngu Lưu Lan Hoa nó có đang yên đang lành mà phát điên sao? Giờ hại anh cả con bị kéo đi đào mương, con—” Bà cụ Tống vừa khóc vừa vỗ đùi than thở.

Tống Quốc Lương nhíu mày, giọng nói băng lạnh:

“Giữa hai nhà chúng ta đã chẳng còn quan hệ gì. Ít giở mấy trò khóc lóc, náo loạn, dọa treo cổ đi. Vợ tôi tôi không tin thì lại đi tin mấy lời vớ vẩn của các người chắc?”

Bà cụ Tống run run chỉ tay:

“Mày… lão Nhị, mày đúng là bị con hồ ly tinh này làm mê mẩn đầu óc rồi! Tao xem thế nào cũng có ngày mày bị nó hại chết.”

“Chú hai, sao chú lại bị một người đàn bà dỗ ngọt đến mức mê muội vậy?” Tống Tử Long thất vọng nhìn anh, cảm thấy chú hai thím hai như trúng tà, cả hai đều phát điên rồi.

“Hu hu hu… con muốn ba mẹ cơ ~”

Tống Quốc Lương mặc kệ đám người nhà họ Tống đang lăn lộn ăn vạ dưới đất, không hề lay động.

“Nuông con như hại con. Vợ à, sau này chúng ta phải tự giữ mình, lấy thân làm gương cho con cái, đừng để phạm sai rồi lại đi đổ lỗi cho người khác.”

Đỗ Tiểu Oánh phụ họa:

“Thượng lương bất chính hạ lương oai (nhà dột từ nóc)!”

“Đúng rồi, ruồi không đậu quả trứng lành, chẳng phải chính Tống lão đại không giữ nổi cái nửa dưới của mình sao.”

“Con trai mình chẳng ra gì thì lại quay sang đổ hết lỗi cho người khác, thật mất mặt.”



Bị người xung quanh chỉ trỏ bàn tán, cả nhà họ Tống xấu hổ chẳng biết chui vào đâu, tức tối trừng mắt trợn mày.

Ngược lại, dáng vẻ Tống Quốc Lương kiên quyết không chút do dự, một mực che chở vợ con, khiến một đám phụ nữ trẻ con gái nhỏ vô cùng ngưỡng mộ.

Bởi nhà nào cũng vậy, hễ dính đến cha mẹ, anh em ruột, thì đàn ông chẳng phân đúng sai, không những không đứng về phía vợ con mà còn theo đó mà chì chiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy tình hình chẳng ổn, ông cụ Tống liếc mắt ra hiệu cho vợ và cháu, cả nhà lủi thủi muốn chuồn mất.

Người đứng xem náo nhiệt thấy thế cũng rục rịch tản ra, vừa cười nói vừa định giải tán.

“Tống Đại Sơn, đứng lại cho tao!”

“Lưu Chiêu Đệ, đứng lại đó!”

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, vài bóng người lao tới, trong chớp mắt đã chắn ngay trước mặt.

Đợi mọi người kịp phản ứng thì đã thấy cha mẹ của Lý Nhị Ngưu cùng vợ hắn là Triệu Đào Hoa xông vào, túm chặt người nhà họ Tống rồi ra tay đánh.

Ông cụ Tống vội tránh né, trừng mắt quát:

“Lão Lý, ông phát điên gì thế hả!”

Lý Đại Ngưu chậm một nhịp mới xông lên, giúp cha khống chế tay ông cụ Tống, miệng lo lắng nói:

“Cha, cha cẩn thận thân thể.”

“Thằng Tống lão đại lòng dạ hiểm độc, bản thân ham sống sợ c.h.ế.t thì thôi, lại còn đẩy Nhị Ngưu nhà tao vào chỗ con lợn rừng! Giờ cái đồ súc sinh ấy không có ở đây, thì bà đây tìm nhà các ngươi tính sổ.” Thím Lý tức giận, ra sức đánh thẳng vào bà cụ Tống.

“Đồ chó điên, bà đây liều mạng với các ngươi!” Bà cụ Tống mắng chửi, vùng vẫy đáp trả.

Triệu Đào Hoa đôi mắt còn đỏ hoe, vừa chửi vừa phối hợp cùng mẹ chồng đánh bà cụ Tống:

“Nhị Ngưu nhà tôi suýt nữa đã bị thằng con khốn kiếp của mụ hại chết. Chẳng qua thấy Nhị Ngưu hiền lành dễ bắt nạt, bà đây đây không dễ bắt nạt đâu!”

Bà cụ Tống chống đỡ không nổi, hét chói tai:

“Ối giời ơi, đánh chớt người rồi ~ cứu mạng với ~”

“Ơ… sao lại thế này? Đang yên đang lành sao lại đánh nhau nữa rồi?” Người xem đều ngơ ngác, nhìn cảnh nhà họ Tống bị ăn đòn một chiều.

“Mẹ với vợ Nhị Ngưu nói gì thế? Sao tôi nghe chẳng hiểu chi hết?”

Người từng tham gia buổi đi săn mùa đông hôm đó đều hiểu rõ trong lòng, ký ức kinh hoàng hôm ấy vẫn còn nguyên, thầm gật đầu hả dạ.

“Thôi thôi, đừng đánh nữa, có gì từ từ nói.” Người không biết ngọn nguồn thì vội vàng lên tiếng khuyên can.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 183


Đỗ Tiểu Oánh kinh hãi sững người tại chỗ, nhìn hai nhà bất ngờ lao vào đánh nhau, ngay cả đám con cháu cũng đã quấn vào một chỗ, cô vội lao ra.

“Thím Lý, Đào Hoa, có chuyện gì thì từ từ nói, tuyệt đối đừng động thủ.”

Vừa nói cô vừa chớp mắt ra hiệu với hai người, trên mặt thì tỏ ra kéo ra khuyên can, tay lại ra sức véo cánh tay bà cụ Tống, tiện thể còn giẫm mấy phát.

Bà cụ Tống đau đến kêu oai oái, đôi mắt tam giác như phun lửa:

“Có ai không~ mấy con tiện nhân này muốn đánh c.h.ế.t bà già này rồi~”

Nhị Nha đảo tròng mắt, lập tức xông lên giúp Cẩu Đản và Nhị Nữu đang rơi vào thế yếu, thi triển chiêu thức học từ cha, ấn chặt Tống Tử Long mười bảy tuổi xuống, chân không hề nể tình mà liên tục đá mấy phát.

“Con tiện nha đầu, cút ra, coi chừng tao xử luôn cả mày.” Tống Tử Long nghiến răng, con bé này sao bây giờ lại lợi hại thế.

“Tôi có lòng tốt vào can ngăn, anh còn dám mắng tôi? Chó cắn Lữ Động Tân, không biết người ta có lòng tốt.” Nhị Nha giận dữ, vừa đá vừa đạp Tống Tử Long.

Tống Quốc Lương cùng mấy cô con gái nhìn mẹ con kia thừa cơ mà ra tay, môi mím lại, cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên.

....

Người xung quanh gần như cũng nghe hiểu được sự tình, nhìn mẹ con kia chen vào can ngăn giả bộ nhưng lại thừa cơ đánh người, không nhịn được mà lắc đầu tặc lưỡi.

“Trời ạ, con bé Nhị Nha này lợi hại thật đấy.”

“Lợi hại một chút thì mới không bị người ta bắt nạt....”

Đại đội trưởng Triệu Lôi thấy cũng gần đủ rồi, lúc này mới đen mặt quát:

“Còn ngẩn ra đó làm gì, mau kéo bọn họ ra.”

Mọi người luống cuống tay chân kéo hai nhà ra, người nhà họ Tống bị đánh cho mặt mũi bầm dập, người nhà họ Lý thì thở hổn hển, trừng mắt nhìn đối phương.

Bà cụ Tống nằm trên đất, ôm mặt gào khóc như quỷ:

“Mọi người xem này, nhà họ Lý hợp sức bắt nạt cả nhà già trẻ chúng tôi, vô duyên vô cớ đánh bà già này thành ra thế này.”

“Phi, Tống lão đại suýt nữa hại c.h.ế.t con trai tôi Nhị Ngưu, bà đây không đánh c.h.ế.t các người đã là nhẹ rồi.” Thím Lý nghĩ tới việc con trai suýt mất mạng, tim lại đau thắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Triệu Đào Hoa mắt đỏ hoe, gằn giọng:

“Nếu không có anh Quốc Lương kịp thời ra tay, thì Nhị Ngưu nhà tôi đã bị con trai bà hại c.h.ế.t rồi! Tống lão đại bị đưa đi sửa kênh mương là đáng đời....”

“Được rồi, bớt nói vài câu đi.” Đại đội trưởng Triệu Lôi nghiêm mặt, phán mỗi bên đều bị phạt năm mươi trượng.

“Các người cũng đừng ghi hận, Nhị Ngưu suýt vì con trai cả nhà họ Tống mà mất mạng, thím ấy nhất thời xúc động, cũng có thể hiểu được.”

“Được rồi, tan đi hết đi, đừng đứng xem nữa.”

....

“Quốc Lương, may mà có cậu, nếu không thì con trai tôi Nhị Ngưu....” Thím Lý nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Quốc Lương, nghẹn ngào không nói nổi.

“Nếu con tôi mất đi, tôi thật không dám nghĩ tôi với mấy đứa nhỏ sau này sống thế nào.”

Triệu Đào Hoa đỡ mẹ chồng, nhìn chồng mình còn nguyên vẹn, trong lòng tràn đầy cảm kích, nói rồi quỳ xuống:

“Anh Quốc Lương, anh chính là ân nhân cứu mạng của Nhị Ngưu nhà tôi, tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể dập đầu tạ ơn anh.”

“Đào Hoa đừng vậy, mau đứng lên.” Đỗ Tiểu Oánh vội vàng đỡ dậy,

“Đừng như thế, mấy năm Quốc Lương ở trong quân đội, mẹ con tôi cũng được các người chăm sóc không ít.”

“Nhị Ngưu, mau dìu chú thím cùng vợ về đi, chắc chắn họ bị dọa không nhẹ đâu.”

“Vâng~”

....

Đám con gái lớn nhỏ nghe kể lại tình huống nguy hiểm lúc đó, mặt mũi đều nhăn nhó.

Nhị Nha tức giận không thôi:

“Bác cả thật quá đáng, rõ ràng mọi người đều có thể chạy thoát, ông ấy còn đẩy chú Nhị Ngưu ra ngoài, thật là đáng ghét!”

Tống Quốc Lương lắc đầu, anh cũng không ngờ anh cả lại làm ra chuyện như vậy.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 184


Loại người như vậy mà ra chiến trường thì chẳng ai dám giao lưng cho hắn, ai biết được giây tiếp theo hắn có thọc d.a.o sau lưng mình hay không.

Cũng may mà người anh em tốt của anh – Nhị Ngưu – không sao!

“Bố, sao bố lại kịp thời thế? Lúc đó chắc tình huống nguy cấp lắm đúng không?” Nhị Nha tròn mắt hiếu kỳ.

Tống Quốc Lương liếc vợ đang bế cô con gái út, khẽ ho một tiếng:

“Khụ… bác cả của con từ nhỏ đã bụng dạ hẹp hòi. Hai nhà vừa trở mặt, chắc chắn bác ghi hận trong lòng. Bố sợ bác giở trò quỷ nên từ lúc vào núi đã luôn để mắt tới bác.”

Nhị Nha nhìn bố đầy sùng bái:

“Bố lợi hại quá, cái đó gọi là… gọi là gì ấy nhỉ?”

“Có tiên kiến!” Tam Nha thản nhiên tiếp lời.

“Đúng đúng, có tiên kiến!”

Tống Quốc Lương nhướng mày, trong mắt mang ý cười pha lẫn cảm khái, ánh nhìn cứ dán chặt lấy vợ mình.

Đỗ Tiểu Oánh thấy buồn cười, vội vàng đổi đề tài hỏi mấy đứa nhỏ:

“Bài tập làm xong chưa?”

“Xong rồi!”

“Chưa xong.”

“Tam Nha nhà mẹ giỏi quá, vậy con vào trong phòng đọc sách cùng các chị em đi.” Đỗ Tiểu Oánh không tiếc lời khen ngợi.

Tam Nha ngượng ngùng gãi đầu, lại có chút tự hào ưỡn thẳng n.g.ự.c nhỏ, sau đó ôm tờ báo trên bàn, cắm cúi đọc.

Đại Nha, Nhị Nha, Tứ Nha lôi sách vở ra, nằm bò lên bàn để viết bài.

Ngũ Nha thì hai bàn tay mũm mĩm cầm bút chì, nghiêm túc vẽ vẽ viết viết trên tờ báo cũ.

Trong gian chính, Đỗ Tiểu Oánh nhào bột chuẩn bị hấp bánh màn thầu, Tống Quốc Lương thì gọt khoai, nhóm lửa làm trợ thủ.

“Sáng mai nhớ gọi em dậy, em muốn theo anh ra huyện một chuyến. Trong nhà nhiều thịt thế này ăn cũng không hết, em định mang đi đổi lấy ít tiền.”

“Được.” Tống Quốc Lương gật đầu.

“Anh yên tâm, em tự biết phải cẩn thận. Ngày tháng càng lúc càng khấm khá, em tuyệt đối không dại gì mạo hiểm.” Đỗ Tiểu Oánh vừa nói vừa giơ cánh tay nhỏ ra làm động tác thị uy.

“Anh cứ yên tâm, hễ có tình huống là em lập tức chạy! Thịt thà gì cũng không quan trọng bằng cái mạng.”

Tống Quốc Lương thở dài, biết chẳng khuyên nổi vợ, bèn chỉ dặn một câu:

“Nhất định phải cẩn thận!”

“Mẹ ơi thơm quá~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngũ Nha ngửi thấy mùi đồ ăn, chạy lon ton ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào bếp.

Đỗ Tiểu Oánh ôm lấy con gái út, bật cười:

“Bé con đói rồi à?”

“Bụng bụng thèm~”

Con nhóc vừa nói vừa vỗ vào cái bụng tròn vo.

Vợ chồng nhìn con gái cưng, hành động dễ thương đến mức hai người đều sắp “tan chảy”, không nhịn được véo má bánh bao của cô bé.

Dạo này ăn uống đủ đầy, tóc tơ vàng hoe trên đầu con bé đã đen đi nhiều, gương mặt tròn trịa trắng nõn, trên đầu cột hai chùm tóc đỏ chót, đáng yêu không chịu nổi.

“Con gái nhỏ của mẹ xinh quá.”

“He he… mẹ cũng xinh~”

Tống Quốc Lương cố tình nghiêm mặt trêu:

“Thế còn bố?”

Ngũ Nha chớp chớp mắt to, cười hì hì:

“Bố cũng xinh~”

“Ha ha ha…”

Mấy mẹ con đều bị câu nói ngây ngô chọc cười. Tam Nha nhịn không được mà sửa lời:

“Ngũ Nha, con gái mới gọi là xinh, con trai thì phải khen là tuấn tú!”

“Bố tuấn tú lắm!”

“Ha ha ha…”

….

“Bên ngoài lạnh, để anh đi đưa đồ cho.”

Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu: “Vẫn là để em đi, em sợ anh ra ngoài dọa người ta.”

Tống Quốc Lương bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy anh chờ em ở sau.”

“Ừ.”

Đỗ Tiểu Oánh ôm đồ, men theo bóng tối chạy vội ra ngoài. Vừa tới chuồng bò thì thấy một bóng đen nhảy ra, lao về phía làng. Theo phản xạ, cô lập tức ngồi thụp xuống.

Tim đập thình thịch trong lồng ngực, cô như vừa phát hiện ra một bí mật kinh khủng.

Nhìn bóng dáng gầy gò ấy dần biến mất, cô lặng lẽ đếm mấy nhịp, rồi mới trở lại chuồng bò.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 185


“Thím…?”

Tiểu Diệc nghe thấy giọng quen thuộc, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc. May mà trời tối nên không ai nhìn ra, cẩn thận thử dò hỏi:

“Thím, thím đến từ khi nào vậy?”

Suy đoán trong lòng Đỗ Tiểu Oánh vào khoảnh khắc này được chứng thực, cô không kìm được mà hít mạnh một hơi lạnh.

Không nghe thấy hồi âm, tim Tiểu Diệc cứ treo lơ lửng trong cổ họng, thấp thỏm đến sắp nhảy ra ngoài. Nó cắn môi, lại nhỏ giọng gọi:

“Thím? Sao thím lại đến đây trễ thế này?”

Đỗ Tiểu Oánh bừng tỉnh, vội nhét bao lương thực trong tay sang, giả bộ như vừa mới mang đến:

“Tiểu Diệc, trời lạnh rồi, mau vào trong đi. Bao lương thực cứ để chỗ cũ là được.”

Nói xong, không đợi đứa nhỏ đáp lại, cô quay người chạy biến về.

Tiểu Diệc mượn ánh trăng, nhìn theo bóng dáng mờ mịt kia dần xa rồi biến mất trong sân tối đen như mực.

Hà Hồng theo sau, cẩn thận thò đầu ra nhìn một cái: “Thế nào, nó có phát hiện không?”

Tiểu Diệc lắc đầu, giơ bao lương thực lên: “Thím vừa mới đến, chắc chưa thấy gì.”

“Chú Hà, thím ấy là người tốt, cho dù có biết cũng tuyệt đối sẽ không bán đứng chúng ta đâu.”

Hà Hồng xoa đầu Tiểu Diệc, trong mắt ánh lên vẻ phức tạp:

“Tiểu Diệc, lòng người là thứ phức tạp nhất. Chú không phải nói đồng chí Đỗ giúp chúng ta là kẻ xấu. Nhưng mà…”

Ông nặng nề thở dài:

“Làm hại người thì không nên có, nhưng lòng đề phòng người thì tuyệt đối không thể thiếu!”

….

“Anh cũng nhìn thấy rồi chứ?” Đỗ Tiểu Oánh xoay người, nhìn về phía người đàn ông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Quốc Lương hạ mắt: “Ừ.”

“Nhưng vậy cũng tốt, có niềm hy vọng, cuộc sống mới không đến mức khó khăn đến chịu không nổi.” Đỗ Tiểu Oánh mỉm cười, thật lòng vui mừng thay họ.

“Vợ, em không thấy tò mò à?” Tống Quốc Lương nhướn mày, nghiêng người nhìn về phía đen kịt bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm.

“Tò mò, sao lại không tò mò.” Cô nhún vai thản nhiên, “Có câu ‘tò mò hại c.h.ế.t mèo’, nên không biết cũng có cái lợi của nó. Dù sao thì chúng ta giúp bọn họ cũng chẳng vì cái gì, toàn là người đáng thương cả thôi!”

“Biết đâu một ngày nào đó, họ sẽ thấy mây tan trăng hiện…”

Ánh mắt Tống Quốc Lương thoáng lóe sáng, cảnh tượng trong mơ chợt ùa về, tim anh hẫng đi một nhịp.

“Vợ à, em thật sự… đã thay đổi nhiều rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh hít thở khựng lại, thầm kinh hãi, lén bấm mình một cái thật đau, rồi gượng cười:

“Đúng thế, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể không thay đổi chứ. Anh cũng thay đổi nhiều đấy thôi, biết thương biết hiểu em hơn, miệng lưỡi cũng ngọt hơn nhiều, không còn giống như trước, ba gậy cũng không gõ ra một câu, cứ như cái hũ nút ấy!”

Tống Quốc Lương dở khóc dở cười:

“…”

“Thôi, mai còn phải dậy sớm, ngủ đi.” Đỗ Tiểu Oánh sợ nói thêm lại lộ sơ hở, vội cắt ngang câu chuyện.

….

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, hai vợ chồng dặn dò Đại Nha, Nhị Nha xong mới men theo bóng tối ra khỏi cửa.

Chung quanh đen thẫm, trong làng yên ắng, chỉ còn tiếng gió rít gào, như từng con sói đói nấp trong bóng đêm chờ thời cơ mà lao ra.

Đỗ Tiểu Oánh ngái ngủ, ôm eo chồng, bị gió táp vào mặt, tỉnh táo hẳn, ngáp một cái.

“Đợi trời lạnh thêm chút nữa, anh cứ ở lại ký túc xá đi. Đông này gió lớn, lạnh lại còn mệt, đạp xe vất vả lắm.”

Tống Quốc Lương chau mày, mặt thoáng chút không vui, chỉ ậm ừ: “Đến lúc đó rồi tính.”

Đỗ Tiểu Oánh cũng không nói thêm, tay luồn vào túi áo khoác quân đội dày cộp của chồng, ôm chặt lấy vòng eo anh, tránh gió lạnh thổi tới.

Khóe môi Tống Quốc Lương nhếch lên một nụ cười, bàn chân đạp xe càng nhanh hơn.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 186


Chợ đen

Đỗ Tiểu Oánh đẩy xe đạp, như thường lệ tìm một chỗ tránh gió, gặp ai đi ngang thì lập tức chủ động hạ giọng rao bán.

Thời buổi này, thịt ở đâu cũng là hàng khan hiếm, vừa nghe nói có thịt rừng, lập tức ai nấy mắt sáng rực, cúi đầu nhìn vào cái thúng có nắp đậy.

“Đồng chí, gà rừng thỏ rừng tôi ở nhà đã xử lý sạch sẽ rồi, ba đồng một con.”

Một phụ nữ bĩu môi: “Ba đồng, đắt quá rồi, bớt chút đi.”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ cười, không trả lời. Đúng lúc đó có hai người phụ nữ xách giỏ đi tới, vừa nghe giá lập tức mỗi người vội chọn lấy một con.

Người phụ nữ khi nãy thấy thế, nhanh chóng chọn ra một con gà rừng to, dứt khoát trả tiền.

Chẳng mấy chốc, gà rừng thỏ rừng trong thúng đã bán hết sạch. Đỗ Tiểu Oánh như thường lệ mua ít lương thực, rồi rời khỏi chợ đen, đi thẳng đến nhà Vương Xuân Tú.

“Ôi chao, em gái, cuối cùng em cũng đến, chị ngóng trông đến mòn cả mắt rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh bị dáng vẻ khoa trương của chị Vương chọc cười, vội mở thúng lấy ra ba con gà rừng thỏ rừng và một rổ trứng gà.

Chị Vương kích động đến nỗi tự véo mình một cái, lấy tay che miệng sợ mình vui quá mà kêu toáng lên:

“Em gái, chị vào trong lấy tiền ngay.”

Đỗ Tiểu Oánh thu tiền phiếu đúng giá thị trường, vội vã ra ngoài, lại đạp xe đến HTX cung tiêu.

Từ sau vụ ồn ào của nhà họ Tống lần trước, người trong cửa hàng đều biết cô là vợ của anh hùng phòng bảo vệ – người đã tham gia cứu vật tư. Gặp cô, ai nấy đều tươi cười chào hỏi.

Đỗ Tiểu Oánh cũng tươi cười đáp lại, đi thẳng tới quầy thực phẩm phụ:

“Cho tôi hai cân đường trắng. Hôm nay có hàng đặc cung gì không?”

“Cô đến đúng lúc rồi, hôm nay có cá, muốn lấy một con không?”

“Được, lấy một con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em gái, hôm nay còn có vải lỗi, cô có cần không?”

“Cần, cần chứ, có hạn số lượng không?” Đỗ Tiểu Oánh phấn khích, không ngờ hôm nay lại có niềm vui bất ngờ này.

….

Nghĩ tới mấy thứ trong thúng, Đỗ Tiểu Oánh sướng rơn, khóe miệng cười mãi không khép lại, đạp xe ngược gió như thể sức trâu dùng mãi không hết.

Mấy chị em nhỏ nhìn thấy trên giường có bánh quy, kẹo, vải cùng con cá trong thúng, đều kinh ngạc trợn tròn mắt.

“Mẹ, mua nhiều đồ thế này, chắc tốn không ít tiền đúng không?” Đại Nha lo lắng cau mày.

Đỗ Tiểu Oánh véo má con gái:

“Bánh quy bị vỡ, người ta bán rẻ, cả gói to thế mà chỉ có một hào. Vải thì là vải lỗi, cả chồng dày như thế chỉ tốn hai đồng, nói xem có đáng không?”

“Đáng!” Mấy chị em đồng loạt gật đầu lia lịa, cười tít mắt.

Đại Nha vội mở đống vải lỗi ra xem kỹ, thấy chẳng qua là hoa văn hơi nhòe, hoặc màu nhuộm không đều, cơ bản không có gì to tát, liền ngẩng đầu, mắt sáng rực:

“Mẹ, mấy cái lỗi này chẳng đáng kể gì, quá hời luôn ấy.”

Đỗ Tiểu Oánh ưỡn n.g.ự.c tự hào:

“Đương nhiên rồi ~ năm nay cả nhà mình ai cũng có áo mới mặc, mẹ còn may cho ông bà ngoại mỗi người một bộ nữa.”

“Mẹ, áo con còn mặc được, không cần—”

“Cả nhà phải chỉnh tề, có áo mới thì ai cũng có áo mới.” Cô mỉm cười cắt ngang lời con, “Được rồi, Đại Nha, con giúp mẹ cất đồ, mẹ đi làm cá, tối cả nhà mình ăn canh cá.”

Đại Nha vui vẻ đáp lời, nhanh nhẹn cất hết đồ vào tủ, rồi xắn tay áo chạy vào gian chính:

“Mẹ, để con giúp mẹ.”

Đỗ Tiểu Oánh biết tính con gái lớn, không cho giúp thì nó cũng chẳng chịu ngồi yên, bèn cười dặn:

“Vậy con dẫn các em đi đập trứng, hôm nay mẹ muốn làm nhiều bánh trứng hơn một chút.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 187


Đại Nha sững người một chút, liền lanh lảnh đáp lại, xách trứng gà trên tủ ở sảnh mang vào nhà.

Tống Quốc Lương vừa bước vào sân đã ngửi thấy mùi thơm nồng, đẩy cửa đi vào liền thấy mấy mẹ con đang bận rộn trên giường đất.

Một luồng gió lạnh ùa tới, mấy mẹ con run rẩy một cái.

Người đàn ông toàn thân mang theo hơi lạnh tháo găng tay xuống, đứng trước lò than sưởi ấm:

“Đang làm gì thế?”

“Ba, bọn con đang giúp mẹ làm bánh trứng.”

Đỗ Tiểu Oánh vội lấy ấm nhôm trên bếp rót một cốc trà nóng đưa sang:

“Uống chút nước nóng nghỉ ngơi đi, sắp ăn cơm rồi.”

Tống Quốc Lương chú ý thấy vợ đang vung cánh tay mỏi nhừ, cánh tay dài vươn tới, cầm lấy chậu nhôm trong tay cô:

“Để anh làm, em nghỉ một lát đi.”

Đỗ Tiểu Oánh lắc lắc cánh tay tê dại, khẽ thở dài một hơi, cái việc đánh bông lòng trắng trứng này thật sự mệt người, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Xong rồi, còn cần làm gì nữa không?”

Đỗ Tiểu Oánh vội đưa bột mì mà mấy đứa nhỏ đã rây xong qua:

“Giống lần trước thôi, nhẹ nhàng khuấy đều, rồi đổ vào mấy hộp cơm nhôm này là được.”

Tống Quốc Lương nhìn mấy chiếc hộp nhôm sáng choang, khóe mày hơi nhướn lên, nhưng vẫn làm theo.

Chẳng mấy chốc, một nồi canh cá trắng ngần, thơm ngào ngạt được bưng ra, Đỗ Tiểu Oánh ôm bát đũa canh lửa bên bếp.

“Vợ à, để anh canh lửa, em vào trong nghỉ chút đi.”

“Không cần đâu.” Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, lo rằng khống chế lửa không tốt sẽ hỏng cả mẻ bánh trứng này.

Thấy chồng đã kéo ghế ngồi xuống, cô cũng mặc kệ, khẽ húp từng thìa canh cá ngọt mềm.

Đại Nha cẩn thận gỡ hết xương cá, mới gắp thịt cá cho Ngũ Nha.

Nhị Nha cũng giúp Tứ Nha gỡ kỹ xương, còn dặn Tam Nha:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em ba, ăn cẩn thận chút, coi chừng xương cá.”

“Biết rồi chị hai.”

...

Đột nhiên, một mùi bánh trứng thơm ngọt nồng nàn xộc thẳng vào.

Tống Quốc Lương đặt một khối bánh trứng vừa lấy ra khỏi khuôn lên đĩa, mang vào trong:

“Bánh ra lò rồi, để nguội một chút rồi ăn.”

“Thơm quá~” Ngũ Nha hai mắt sáng rỡ, thèm thuồng nuốt nước bọt.

Tống Quốc Lương tiện tay dọn dẹp bát đũa mang đi rửa.

Mẻ bánh thứ hai đã lên bếp, Đỗ Tiểu Oánh cắt khối bánh trên xửng thành bốn phần, liền bốc một miếng đưa cho chồng:

“Nếm thử xem vị thế nào.”

Những lời từ chối đã đến bên môi Tống Quốc Lương lại bị nuốt xuống, anh đón lấy miếng bánh thơm phức đưa lên miệng.

“Thế nào, thế nào?”

“Ừm~ mềm xốp, ngọt thơm, ngon lắm, là bánh trứng ngon nhất anh từng ăn!”

“Em cũng thấy vậy.” Đỗ Tiểu Oánh cười gật đầu, nói xong liếc sang gương mặt tuấn tú nghiêng nghiêng của chồng, dè dặt mở miệng:

“Anh không muốn hỏi, tại sao em lại làm nhiều bánh trứng thế này à?”

Tống Quốc Lương im lặng, nhìn ánh mắt thận trọng của vợ.

Một lúc lâu sau, anh trầm giọng chậm rãi lên tiếng:

“Thực ra cuộc sống của nhà mình bây giờ đã rất tốt rồi, em hà tất phải mạo hiểm nữa?”

Đỗ Tiểu Oánh mím môi, cũng biết chắc chắn không giấu nổi người đàn ông này, khẽ liếc ra cánh cửa đóng chặt, hạ giọng nói:

“Em chỉ muốn nhân lúc mùa đông rảnh rỗi kiếm thêm ít tiền, để người thân em quan tâm đều có thể sống tốt hơn, không phải chịu cảnh đói rét, không phải ăn bữa nay lo bữa mai không có cơm...”

“Vợ à, em quên chúng ta còn bao nhiêu tiền tiết kiệm rồi sao? Mỗi tháng anh lại có gần năm mươi đồng tiền lương.”

“Nhưng bây giờ mua cái gì cũng cần tiền, cần cả tem phiếu. Rất nhiều nhà có tiền có tem phiếu mà vẫn chẳng mua được gì. Chỗ kia tuy rủi ro lớn, nhưng em nhất định sẽ cẩn thận.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 188


Đỗ Tiểu Oánh nghiến răng:

“Liều ăn nhiều, nhát thì c.h.ế.t đói!”

Tống Quốc Lương hít mạnh một hơi khí lạnh, bị câu nói to gan của vợ làm chấn động. Anh vừa định mở miệng thì thấy Đại Nha bước ra.

Đại Nha không phát hiện cha mẹ khác lạ, xách chậu rửa mặt với chậu rửa chân vào nhà, gọi mấy đứa em gái còn đang ngồi trên giường l.i.ế.m tay:

“Mau rửa mặt đi, rồi sớm sớm mà lên giường cho ấm ngủ thôi.”

“Dạ tới đây~”

Vài chị em vội vàng cất sách, hạ bàn nhỏ trên giường xuống.

Đại Nha, Nhị Nha thì nhân lúc mấy em đang ngồi đất rửa mặt rửa tay, nhanh nhẹn trải chăn đệm ra.

....

Trong sảnh, Đỗ Tiểu Oánh luôn tay luôn chân bận rộn đến khi xử lý xong nồi bánh trứng cuối cùng, cẩn thận đậy lại, lúc này mới đi rửa mặt rồi nằm xuống.

“Mai nhớ gọi em dậysớm.”

“Ừm.” Tống Quốc Lương giúp mấy đứa nhỏ đắp lại chăn, rồi mới thổi tắt đèn dầu, lên giường.

....

Sáng sớm hôm sau, trong căn nhà tối đen yên ắng vang lên những tiếng sột soạt khe khẽ.

Đỗ Tiểu Oánh ngáp một cái, mò mẫm mặc quần áo ngay trong chăn. Một đêm qua, trong nhà lạnh đến mức người ta không kìm được run cầm cập.

Nghe gió vù vù ngoài cửa sổ, cô khẽ gọi Nhị Nha dậy để đóng cổng viện, hai vợ chồng lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà.

“Hu~ lạnh thêm rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn thấy lông mi dài và hàng mày rậm của chồng đều phủ một lớp băng nhỏ, liền cười hí hửng trêu:

“Sao anh là đàn ông mà lông mi còn dài hơn cả phụ nữ thế này, định dọa người ta ghen tị c.h.ế.t à~”

Tống Quốc Lương bất lực cười, nhìn thấy khăn quàng che mặt vợ cũng phủ kín một tầng sương trắng. Trong đầu anh thoáng hiện lên một ý nghĩ, nhưng rồi lại lắc đầu bỏ đi.

“Được rồi, mau về đi, đừng đứng đây mà chịu lạnh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh vẫy tay, nói xong liền đạp xe rời đi, vừa đi vừa nghĩ phải cố gắng kiếm tiền mua thêm chiếc xe đạp nữa, chứ không thì ngày nào chồng cũng phải đi bộ về thật cực.

Mải nghĩ ngợi, chẳng bao lâu đã tới chợ đen.

Đỗ Tiểu Oánh lấy ra hộp cơm chuẩn bị sẵn, bên trong là những miếng bánh trứng cắt bằng ngón tay, chủ động mời người ta nếm thử:

“Thế nào anh, mua chút về cho vợ con ăn chứ?”

“Không tệ, giá bao nhiêu?”

Cô giơ năm ngón tay: “Năm hào một miếng.”

Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn giật mình kêu lên:

“Năm hào? Đắt thế? Thế này bằng tiền xếp hàng mua một cân thịt lợn rồi.”

Đỗ Tiểu Oánh vẫn tươi cười:

“Anh xem, nói vậy đâu có đúng. Thịt lợn thì phải xếp hàng mấy tiếng giữa trời đông rét mướt, mà còn chưa chắc mua được. Bánh trứng của tôi toàn nguyên liệu thật, trứng, đường bỏ vào không ít đâu, bằng không sao có mùi vị này chứ.”

Người đàn ông nghĩ thấy cũng đúng, ở chợ đen giá này chẳng đáng gì, liền móc ra hai đồng tiền: “Được, lấy cho tôi bốn miếng.”

Đỗ Tiểu Oánh nhanh nhẹn gói bánh trứng bằng giấy báo, đưa cho người ta.

Không bao lâu, hai cân bánh trứng đã bán sạch. Không ít người đến chậm mua không được đều phàn nàn:

“Sao làm ít thế, chúng tôi còn muốn mua một miếng nếm thử nữa mà.”

“Xin lỗi, hôm nay làm ít quá, mai tôi sẽ làm nhiều hơn đem tới.” Đỗ Tiểu Oánh liên tục xin lỗi, trong lòng thì phấn khích reo hò, mãi đến khi ra khỏi huyện mới dám hét lên sung sướng.

Trong đầu âm thầm tính toán lợi nhuận hôm nay: hai cân bánh trứng, hôm qua dùng hết mười quả trứng, một cân bột, một cân đường trắng...

“Hắc Muội, sao chị lại tới đây?”

Lưu Đại Cước vừa lấy từ túi ra đôi giày còn làm dở, đôi mắt lóe ánh tám chuyện.

“Tiểu Oánh, em về mà không thấy à?”

Đỗ Tiểu Oánh ngẩn ra, lắc đầu: “Không, em vòng đường sau về, sao thế?”

“Trời ạ, chẳng phải mấy hôm trước Lưu Lan Hoa bị bà già nhà họ Tống đuổi đi sao, sáng nay lại dẫn người nhà mẹ đẻ tới gây chuyện rồi.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 189


Lúc này Đỗ Tiểu Oánh mới nhớ lại, trên đường về có nghe thấy ầm ĩ, nhưng cô chẳng để tâm, giờ nghĩ lại thì tiếc rẻ vỗ đùi cái đét.

“Đáng tiếc quá, không tận mắt nhìn thấy.”

Lưu Đại Cước cầm kim thêu cà cà lên đầu mấy cái, rồi nói:

“Em thì không thấy, chứ lúc đầu bà già nhà họ Tống còn mạnh miệng lắm, kết quả là mẹ con nhà họ Lưu kia chẳng thèm quản, xông lên túm tóc bà ta, rồi tát liên tiếp mấy cái kêu rõ to.”

“Tặc tặc… bà già nhà họ Tống gào khóc thảm thiết thì thôi rồi.”

“Em coi ra rồi, cái nhà đó toàn một lũ vong ân bội nghĩa. Bà già bị đánh, mấy đứa cháu trai coi như không thấy, ông cụ Tống thì cũng chẳng mở miệng bênh vợ lấy một câu.”

Đỗ Tiểu Oánh cười lạnh, cái nhà ấy toàn một lũ ích kỷ, vong ân phụ nghĩa, coi như cũng nếm phải quả báo rồi.

“Thôi đừng nhắc cái chuyện xui xẻo đó nữa, chị đang làm giày cho Sơn Tử nhà chị đấy à?”

Lưu Đại Cước cười gật đầu:

“Đúng vậy, chẳng phải Sơn Tử nhà chị sắp đi xem mắt rồi sao, mà đôi giày trên chân rách nát chẳng ra gì, nên chị làm cho nó một đôi mới.”

Đỗ Tiểu Oánh nhớ lại kiếp trước, liền cười nói:

“Chị cứ chờ hưởng phúc đi.”

“Ôi dào, hưởng cái gì mà hưởng, một ngày không lo c.h.ế.t thì cũng đã là phúc rồi.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt Lưu Đại Cước lại giấu không nổi ý cười.

Tiễn Lưu Đại Cước đi, Đỗ Tiểu Oánh lại ghé sang nhà Xuyên Tử. Phượng Lai bụng đã lớn, cô mang theo hai thước vải và hai lạng đường đỏ đến.

“Nào, Xuyên Tử, cậu nhớ để mắt tới nhà Phượng Lai nhiều vào, bồi bổ cho tốt, thân thể khoẻ mạnh thì con trong bụng mới tốt được.”

Nói rồi cô đặt đồ xuống, nhận tiền, cũng không ở lại lâu.

“Ôi ~ chị dâu đi thong thả, có việc gì thì cứ gọi một tiếng nhé.”

“Biết rồi, ngoài trời lạnh, mau vào nhà đi.”

.....

Về đến nhà, Đỗ Tiểu Oánh cũng không nhàn rỗi, vội chuẩn bị bánh trứng cho ngày mai. Lần này cô định làm năm cân, nhiều hơn nữa thì một mình cô cũng không kham nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mới một buổi sáng mà đánh lòng trắng trứng thôi cũng khiến hai cánh tay mỏi nhừ, mồ hôi toát đầy người.

“Mẹ ơi, Tiểu Ngũ giúp mẹ nhé ~”

Nhìn đứa con gái tíu tít hết lau mồ hôi, lại bóp tay bóp vai cho mình, lòng Đỗ Tiểu Oánh mềm nhũn, ôm lấy cơ thể nhỏ mềm mại của con mà hôn một cái, làm bé con cười khanh khách.

“Me~ tụi con về rồi đây!”

Vừa thấy mấy cô con gái mang cả hơi lạnh ùa vào, Đỗ Tiểu Oánh mới giật mình, “Ôi, mẹ mải mê quá quên cả nấu cơm trưa.”

“Mẹ để con nấu cho, trưa nay ăn gì ạ?” Đại Nha vội vàng đặt cặp sách xuống.

“Làm món hầm thập cẩm đi.” Đỗ Tiểu Oánh vừa nói vừa bước xuống giường đất.

Mấy chị em Nhị Nha rửa tay sạch sẽ, lại trèo lên giường giúp mẹ đánh trứng.

Đỗ Tiểu Oánh bẻ hai miếng bánh trứng, chia cho mấy đứa mỗi đứa một chút:

“Ăn tạm lót dạ trước đã.”

“Mẹ, con không ăn đâu, để dành….” Đại Nha lắc đầu, ý muốn để lại bán lấy tiền.

Thấy chị cả không ăn, mấy em cũng ngoan ngoãn lắc đầu theo:

“Mẹ, chúng con không đói.”

Càng thấy con gái hiểu chuyện, cô càng xót xa. Cô dứt khoát nhét vào miệng từng đứa:

“Ăn hết đi, bố mẹ đi kiếm tiền là để cả nhà mình sống sung túc, miếng bánh trứng này lọt được vào miệng con gái mẹ, đó là phúc phận của nó.”

“Ha ha… mẹ nói buồn cười ghê ~”

Cả bọn cười khanh khách.

Đại Nha bẻ nửa miếng bánh trong tay, đưa lên miệng mẹ: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”

“Mẹ không ăn đâu.”

Thấy con gái cứng rắn đưa tới tận miệng, Đỗ Tiểu Oánh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ cắn một miếng nhỏ.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 190


Một ngày bận rộn, chỉ riêng việc đánh trứng thôi cũng khiến Đỗ Tiểu Oánh mệt đến rã rời, còn mệt hơn cả đi làm đồng.

Làm đồng còn có thể đi lại, đổi tư thế, chứ còn cái này thì chỉ có hai cánh tay, cứ giữ nguyên một động tác suốt cả buổi.

Khó khăn lắm mới lấy mẻ bánh trứng cuối cùng ra khỏi nồi, cả người cô mềm nhũn ngã phịch xuống giường đất, không muốn động đậy thêm chút nào.

“Ấy? Sao mình không tự làm một cái dụng cụ đánh trứng chứ?!”

Nghĩ sao làm vậy, Đỗ Tiểu Oánh bật dậy khỏi giường, khoác áo bông dày đi ra ngoài tìm khúc gỗ thích hợp.

Tống Quốc Lương thấy trên đất đầy những mảnh gỗ vụn bừa bộn, bước chân vừa định bước vào lại rụt về:

“Vợ, em đang làm gì thế này?”

“Anh về đúng lúc lắm, em muốn làm một cái dụng cụ đánh trứng, đỡ tốn sức một chút, người sống còn có thể bị nghẹn c.h.ế.t vì nhịn tiểu nữa là.”

Đỗ Tiểu Oánh như thấy cứu tinh, vội kéo anh qua, chỉ vào cuốn sổ có vẽ phác thảo dụng cụ đánh trứng.

Khóe miệng Tống Quốc Lương giật giật, nhìn nét vẽ nguệch ngoạc trên đó, khẽ ho một tiếng, cởi áo bông quân đội gấp lại để lên giường.

“Vợ nói đi, anh sẽ làm.”

Đỗ Tiểu Oánh vội vàng gật đầu, chỉ vào hình vẽ phác thảo dựa theo trí nhớ kiếp trước.

“Trên cùng là tay cầm, quan trọng là phần dưới, phải làm thành các thanh đan chéo nhau...”

Tống Quốc Lương nhíu mày: “Có thể dùng dây thép được không?”

Đỗ Tiểu Oánh ngẩn ra, rồi vỗ trán: “Đúng là đầu heo, ngốc c.h.ế.t mất!”

Tống Quốc Lương mím môi, trong mắt thoáng ý cười: “Nhà mình không có dây thép, mai anh đến đơn vị lấy hai cái về.”

“Được được, lúc nào em rảnh sẽ qua lấy.”

Anh gật đầu, rồi hỏi thêm về việc buôn bán bánh trứng.

“Rất đắt hàng, vốn em còn nghĩ phải lâu lắm mới bán hết, dù ngon, nguyên liệu cũng nhiều, nhưng năm xu một miếng đâu phải rẻ. Không ngờ chỗ ấy người ta lại chịu chi, ít nhất cũng mua một hai miếng cho con cái.”

“Vẫn phải cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là.”

Đỗ Tiểu Oánh chớp chớp đôi mắt sáng long lanh: “Anh yên tâm, vì bọn trẻ em cũng sẽ không liều lĩnh.”

Đối diện với ánh mắt đen sâu thẳm của anh, cô mím môi, ánh mắt né tránh đầy bối rối, lí nhí: “Còn vì anh nữa~”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hửm?”

Đỗ Tiểu Oánh liếc anh một cái: “Không nghe thì thôi.”

Tống Quốc Lương cau mày, vợ mình vừa rồi vẫn còn vui vẻ, sao lại đổi sắc mặt rồi?

Ngày hôm sau.

Vừa đến nơi, Đỗ Tiểu Oánh đã bị mấy người khách hôm qua chưa mua được bánh trứng vây quanh, ai cũng nhao nhao:

“Sao giờ mới đến vậy?”

“Có mang bánh trứng tới chưa?”

“Xin lỗi, hôm nay em ra hơi muộn.” Cô vội vàng mở gùi: “Mọi người xếp hàng, ai cũng có phần.”

“Cho tôi hai miếng.”

“Tôi một miếng.”

...

Đỗ Tiểu Oánh tay chân thoăn thoắt gói bánh, nhận tiền, làm liền mạch không gián đoạn.

Người đến chợ đen, ngoài những gia đình bất đắc dĩ thì đa phần đều có điều kiện, nên bánh trứng chẳng mấy chốc đã bán đi quá nửa.

“Đồng chí, còn bao nhiêu bánh trứng? Tôi lấy hết.”

Cô cúi đầu nhìn, mừng rỡ: “Còn sáu miếng, đồng chí lấy hết sao?”

“Đúng, gói lại đi.” Người đàn ông vừa nói, vừa rút ra 3 đồng tiền.

Nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, Đỗ Tiểu Oánh cứ thấy quen quen, nhưng nghĩ mãi không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Không hiểu sao, cái cảm giác bị người ta theo dõi, lạnh cả sống lưng lại ập tới.

Cô quay đầu cẩn thận nhìn quanh, không thấy gì bất thường.

Lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, nhanh chóng rời khỏi sân.

Nào ngờ, mọi chuyện vừa rồi đều đã lọt trọn vào mắt người đàn ông kia.

“Đại ca, em đã mua về rồi, anh mau nếm thử đi, mùi vị thật sự rất ngon.”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 191


“Hú ~ Lão đại, con đàn bà này cảnh giác ghê thật, vừa rồi cái liếc mắt ấy, nếu không biết bên ngoài nhìn không thấy được trong này, em còn tưởng bị nó phát hiện rồi.” Nhị Ma Tử trừng mắt, vỗ n.g.ự.c một cái.

“Đến đây ai mà chẳng cảnh giác, nếu không thì chẳng biết đã bị tóm bao nhiêu lần rồi.”

Hồ Lão Đại ngồi phịch xuống giường đất, đưa tay cầm một miếng bánh trứng, bỏ vào miệng cắn một cái nhỏ.

“Lão đại, thế nào?” Nhị Ma Tử nuốt nước miếng.

Thấy bộ dạng không có tiền đồ của huynh đệ, Hồ Lão Đại vừa cười vừa mắng: “Ngươi ăn một miếng chẳng phải biết ngay sao.”

“Nhưng chờ đã, chỉ được ăn một miếng thôi! Phần còn lại ta mang về cho chị dâu và bọn nhỏ ăn.”



Tống Quốc Lương vừa bước ra liền chạm phải một đôi mắt đen sáng ngời, khóe môi khẽ cong: “Em xem thử có phải như vậy không?”

“Đúng thế, anh giỏi thật đó!” Đỗ Tiểu Oánh gật đầu vui mừng, kéo cánh tay chồng, hớn hở vừa nhảy vừa cười, bỗng nghe thấy một tràng xì xào quái gở.

Ngoảnh đầu nhìn, liền thấy mấy cái đầu đang cười ngây ngô ló ngoài cửa, cô ngẩn ra một chút, rồi nhìn sang người bên cạnh.

Tống Quốc Lương trừng mắt với đám huynh đệ, nghiêng người che vợ mình: “Đừng để ý bọn họ, rảnh rỗi chẳng có việc gì.”

Đỗ Tiểu Oánh nhịn cười: “Được, vậy em về trước đây.”

“Ừ, đi đường cẩn thận.”

“Chậc chậc chậc… Đơn vị chúng ta từ bao giờ có hòn đá vọng thê to thế này vậy.”

“Ha ha ha…”

Tống Quốc Lương lặng lẽ liếc đám đồng nghiệp đang chen chúc ở cửa cười hô hố, không thèm để ý, nếu không bọn họ sẽ càng làm quá.



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới buổi chiều.

Tống Quốc Lương vội vã về nhà, vừa vào liền thấy vợ con ngồi khoanh chân trên giường đất đếm tiền, ai nấy đều mang dáng vẻ mê tiền đến ngốc nghếch.

“Bên ngoài gió to, lạnh c.h.ế.t đi được, mau lên đây sưởi ấm.”

“Cha ơi~ nhiều tiền quá~”

Tống Quốc Lương ôm Tứ Nha, Ngũ Nha, cười nhìn vợ đang chăm chú tính toán ghi chép.

Đỗ Tiểu Oánh gom tiền thành từng xấp, bảo mấy đứa con đi đọc sách học bài, rồi mới ghé sát chồng nói nhỏ:

“Hôm nay em tính rồi, một cân bánh trứng trừ trứng, đường, bột ra thì vốn tầm bảy hào. Một cân làm ra hai hộp cơm, tức tám miếng bánh, một miếng bán năm hào, một cân được bốn đồng, lợi nhuận ròng ba đồng ba.”

“Tất nhiên chưa tính công. Nếu em mỗi ngày bán được năm cân, thì một ngày lãi mười lăm đồng, một tháng bảy trăm năm mươi.”

Tống Quốc Lương hít một hơi lạnh: “Một tháng còn nhiều hơn cả lương một năm của anh.”

“Đó là tính toán thôi, nhưng trứng, đường tiêu hao nhiều, nếu mua chợ đen thì lãi giảm gần nửa.”

Đỗ Tiểu Oánh mím môi: “Nhưng vậy cũng tốt lắm rồi, chỉ hơi cực một chút.”

Tống Quốc Lương cau mày, lo lắng: “Em một mình vất vả quá, hay là đợi anh đi làm về rồi làm cùng?”

“Không sao, bọn trẻ đi học về cũng có thể giúp. Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến có thể kiếm nhiều tiền vậy, em liền đầy động lực.”

Tống Quốc Lương thở dài, không nói thêm, rồi vào nhà bếp nấu cơm.

Trong làng mùa đông đều nghỉ, thường ngày chỉ ăn hai bữa cháo để dành lương thực cho vụ xuân.

Nhà họ Tống thì vì công việc của Tống Quốc Lương và điều kiện khá hơn, nên là một trong số ít nhà ăn ba bữa mỗi ngày.

Đỗ Tiểu Oánh ngồi với các con trong phòng đọc sách báo, nhìn lũ nhỏ chăm chú, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc.

Kiếp trước, nếu không vì bà mẹ mù quáng là cô, mấy đứa nhỏ đâu đến nỗi như thế. Năm cô con gái, cuối cùng chỉ có Tứ Nha sống sót, nhưng cũng đoạn tuyệt với cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mẹ, Ngũ Nha đếm đúng không?”

Đối diện đôi mắt lấp lánh của con gái út, tim cô như tan chảy, không tiếc lời khen ngợi.



Đêm xuống.

Mệt mỏi cả ngày, Đỗ Tiểu Oánh vừa chạm gối đã thiếp đi.

Tống Quốc Lương cài chốt cửa, khẽ thở dài, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho vợ con.

Ngoài cửa gió rít ù ù, bên tai chỉ còn tiếng thở nặng nề, dần dần anh cũng chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, vợ con anh mỉm cười đứng nhìn mình, anh cười bước nhanh tới, dang tay ra ôm…

Chợt, trước mặt trống rỗng, vợ con biến mất không tung tích!

Tống Quốc Lương choàng tỉnh, bật đèn pin nhìn đồng hồ đã hơn năm giờ, thấy vợ con ngủ say bên cạnh, lúc này tim mới rơi trở lại.

“Vợ, dậy đi.”

“Ưm~”

Đỗ Tiểu Oánh ngái ngủ tỉnh dậy, lim dim mắt nhanh chóng mặc đồ, thu dọn xong theo chồng ra ngoài.

Một cơn gió lạnh thổi qua khiến người còn mơ màng cũng lập tức tỉnh táo.

Ánh đèn xe đạp vàng vọt lay động theo từng vòng bánh.

Ngày nào cũng vậy, bánh trứng thơm mềm vừa bày ra đã bán sạch.

Nghĩ đến trứng và bột trong nhà đã gần cạn, cô lại mua thêm nhiều.

“Chị bán bánh trứng đắt khách thật, chắc lời nhiều lắm nhỉ?” Người bán bột ghen tỵ nói.

Đỗ Tiểu Oánh lắc đầu, bất đắc dĩ: “Đừng thấy bán đắt mà tưởng lãi, trứng, đường, bột đều không rẻ, cũng chỉ kiếm chút tiền công thôi.”

“Cũng phải, việc gì cũng khó, nếu không vì nuôi gia đình thì ai muốn mạo hiểm ra đây.” Người kia than thở.

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu: “Đúng đấy.”



Nhìn người đàn ông bất ngờ chặn ngay cửa, cô giật mình, cảnh giác nhìn: “Anh muốn gì?”

Gã nhếch miệng cười: “Đồng chí đừng sợ, Lão đại chúng tôi muốn mời cô nói chuyện.”

“Anh chính là người hôm trước mua bánh!” Đỗ Tiểu Oánh nhận ra, trong lòng thầm mắng – chặn ngay trước mặt còn cười ghê rợn thế này, không sợ mới lạ.

Nhị Ma Tử làm động tác mời.

Rõ ràng là không đi không được, Đỗ Tiểu Oánh thở dài, đi theo hắn vòng qua một đoạn, đến căn nhà tối om, nhíu chặt mày.

“Yên tâm, hàng có người trông.” Lời vừa dứt, có một thanh niên bước ra.

Đỗ Tiểu Oánh mới thở phào, cẩn thận quan sát trong nhà, thấy bài trí đơn sơ, đi tiếp vào trong thì thấy một người đàn ông ngoài ba mươi, diện mạo bình thường, dáng hơi gầy.

“Lão đại, người tới rồi.”

Hồ Lão Đại nở nụ cười, từ trong phòng bước ra: “Đồng chí, chào cô, tôi là người phụ trách nơi này, huynh đệ đều gọi tôi là Hồ Lão Đại.”

Hồ Lão Đại?

Đỗ Tiểu Oánh hít ngược một hơi, kiếp trước cô cũng từng nghe qua, bảo rằng hắn nhờ chợ đen mà phát tài, quan hệ rộng lớn, không chỉ ở huyện mà cả trên thành phố cũng có.

Nghĩ vậy, lòng cô không khỏi căng thẳng.

“Hồ Lão Đại, tôi chỉ là một nông phụ bình thường, chẳng hiểu gì khác, anh tìm tôi làm gì?”
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 192


Hồ Lão Đại nở một nụ cười mà tự anh ta cho là hiền lành, cố gắng hạ thấp giọng,

“Đồng chí, cô đừng sợ, tôi chỉ muốn bàn với cô một vụ làm ăn.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn gương mặt cao gầy, cười mà chẳng ra cười của gã đàn ông kia, bất giác rùng mình, cả người lập tức dựng đầy gai cảnh giác.

“Lão Đại, anh còn nói tôi, nhìn xem anh dọa người ta thành thế nào rồi.” Nhị Ma Tử thấy vậy thì khoái chí, nhe răng cười ngốc nghếch.

“Đại tỷ cứ yên tâm, Lão Đại nhà chúng tôi là người trọng nghĩa khí nhất, thành tâm thành ý muốn bàn hợp tác với cô đấy.”

Hồ Lão Đại liếc mắt sang Nhị Ma Tử đang cười hì hì, hắng giọng một cái,

“Đúng đúng, tôi thật sự muốn hợp tác với cô em. Toàn bộ bánh trứng cô cứ bán cho tôi, cô cũng không cần rét mướt đứng ngoài chợ nữa, chỉ cần cung hàng cho tôi là được. Có yêu cầu gì cứ nói, chúng ta thương lượng, không thành vấn đề.”

Đỗ Tiểu Oánh nhìn gã đàn ông bày ra vẻ “tôi rất thành thật”, trong lòng âm thầm suy tính. Hồ Lão Đại kiếp trước có thể bình yên vô sự trong giai đoạn đặc biệt này, lại còn dựa vào chợ đen mà phát tài, chắc chắn có đường dây không tầm thường.

Nếu hợp tác được, cũng không phải chuyện xấu, chỉ là…

Ngón tay Hồ Lão Đại khẽ gõ trên mặt bàn. Quả thật cái bánh trứng hôm qua mùi vị đặc biệt ngon, vợ ông ta còn trách ông ta mua quá ít.

Nếu làm ăn này thành công thì chắc chắn chẳng lo đầu ra, chỉ riêng trong thành phố thôi đã có thị trường rất lớn rồi.

“Được!” – Đỗ Tiểu Oánh nhìn thẳng vào Hồ Lão Đại – “Nhưng tôi hy vọng Lão Đại có thể cung cấp nguyên liệu cho tôi.”

“Có thể, nhưng giá cả phải bàn lại.”

Đỗ Tiểu Oánh gật đầu, “Đương nhiên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồ Lão Đại phủi tay áo, chậm rãi nhả ra hai chữ: “Hai hào!”

Đỗ Tiểu Oánh cau mày, “Thấp nhất là ba hào, sản lượng có thể thương lượng.”

Hồ Lão Đại bật cười, “Cô em bán lẻ năm hào một cái, tôi tuy không biết làm bánh trứng, nhưng chi phí một cân tuyệt đối không vượt quá một đồng. Nhưng cô vẫn phải tự mình mạo hiểm bán ra, còn tôi đã bỏ vốn mua nguyên liệu, cô chỉ cần làm theo số lượng tôi cần, không phải chịu quá nhiều rủi ro, cùng lắm thì mỗi cái tính hai hào.”

Không hổ là lão đại nắm giữ chợ đen.

Đỗ Tiểu Oánh nghĩ ngợi, “Thế này đi, chúng ta mỗi bên nhường một bước, tính hai hào rưỡi một cân. Lão Đại sau này đem vào thành phố bán, giá chắc chắn sẽ không chỉ là năm hào một cái, lợi nhuận khi đó đâu chỉ có chút ít.”

Hồ Lão Đại nheo mắt, nhìn người phụ nữ nông thôn tưởng chừng tầm thường trước mặt.

Đỗ Tiểu Oánh cười dịu dàng, trong lòng thì đánh trống thình thịch.

“Được!” – Hồ Lão Đại đập bàn một cái.

Trái tim Đỗ Tiểu Oánh run lên theo, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vừa khéo.

….

Nghĩ tới hiện tại mỗi ngày mười lăm cân bánh trứng, Đỗ Tiểu Oánh vừa mừng vừa lo.

Lo là một mình chắc chắn không kham nổi, chẳng biết tìm đâu người giúp, mừng là ngày nào cũng có tiền tươi.

Bọn trẻ ban ngày còn phải đi học, chỉ khi tan học mới có thể giúp đỡ, nhưng tuyệt đối không thể để các con quá mệt mỏi, càng không được ảnh hưởng đến việc học.

Nghĩ thôi đã thấy đau đầu, rối rắm cả lên.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 193


“Em gái.”

“Đại ca, nhị ca?”

Tai Du Tiểu Oánh thính nhạy nghe thấy tiếng của hai anh trai, qua ô cửa sổ mờ mịt nhìn thấy hai bóng người cao lớn, vội vàng bước xuống giường đất.

Theo luồng gió lạnh ào vào, Đỗ Đại Sơn và Đỗ Nhị Sơn bước vào, trên mặt và đầu đều đóng đầy những hạt băng trắng xóa.

Du Tiểu Oánh nhanh tay rót hai cốc nước đường đỏ nóng hổi, đưa cho anh trai:

“Đại ca, nhị ca, mau lại sưởi lửa, uống chút nước nóng cho ấm.”

Ngũ Nha tò mò nhìn hai người đầy băng tuyết, đợi đến khi họ tháo chiếc mũ lông thỏ xuống, vui mừng reo lên:

“Cậu cả, cậu hai~”

“Ngũ Nha, người cậu còn lạnh cóng đây.” Cậu cả nhìn cháu gái dang tay muốn nhào vào lòng mình, vội vàng ngăn lại.

Thấy hai anh đến, Du Tiểu Oánh vừa mừng vừa trách, liếc sang chiếc gùi sau lưng:

“Đại ca, nhị ca, bây giờ nhà em sống tốt lắm rồi, một ngày ba bữa đầy đủ, hai anh không cần cứ mãi lo lắng cho em.”

“Em út, đây là thỏ và gà rừng bẫy được ở nhà, mấy hôm trước trên núi vừa rơi một trận tuyết, cha lại bẫy được một ổ chim sẻ, bọn anh liền vội vàng mang qua cho em.”

Nhìn chiếc gùi đầy ắp thịt rừng, mắt Du Tiểu Oánh đỏ hoe, hít mũi một cái rồi kéo hai anh ngồi lên giường đất.

Thấy Ngũ Nha đang cầm dây thừng buộc con chim sẻ còn sống, nàng vội dặn:

“Tiểu Ngũ, tránh xa cái mỏ chim ra, coi chừng nó mổ đấy.”

“Vâng vâng~” Ngũ Nha chăm chú nhìn con chim sẻ giãy giụa, gật đầu thật mạnh.

“Đại ca, nhị ca, em có chuyện muốn bàn với hai anh.”

“Em gái có gì thì cứ nói thẳng, đại ca và nhị ca giúp được nhất định sẽ giúp.” Đỗ Đại Sơn lên tiếng.

Đỗ Nhị Sơn cũng gật đầu liên tục:

“Đúng thế, em cứ nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai anh, Du Tiểu Oánh khẽ thở dài:

“Đại ca, nhị ca, em nghĩ là, Ngưu Ngưu, Nhị Ngưu, Dương Dương bây giờ không đi học, ở nhà cũng chỉ ngồi không, để chúng sang đây phụ em một tay. Ăn ở em lo hết, ngoài ra mỗi tháng còn trả sáu đồng tiền công.”

Đỗ Đại Sơn nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Em gái, toàn người nhà cả, phụ giúp nhau thì cần gì tiền công. Ngày mai anh sẽ cho bọn trẻ qua.”

Đỗ Nhị Sơn gật đầu như giã tỏi:

“Đúng vậy, làm việc cho dì ruột thì cần gì lương. Đợi đến khi Tinh Tinh nghỉ học cũng sẽ qua giúp nữa.”

Du Tiểu Oánh cố nén nụ cười, trong lòng ấm áp vô cùng:

“Đại ca, nhị ca, không phải như hai anh nghĩ đâu, việc này phải làm liên tục cho đến trước khi vào vụ xuân đó.”

Hai anh em ngạc nhiên nhìn nhau, rồi như sực nhớ ra điều gì, sắc mặt cùng lúc thay đổi.

“Em gái, chẳng lẽ em lại....” Đỗ Nhị Sơn hạ giọng, khẽ ghé sát:

“Làm buôn bán chợ đen à?”

“Chợ đen đâu phải nơi dân thường chúng ta có thể bén mảng tới, chuyện nguy hiểm thế này, sao chồng em không quản?” Đỗ Nhị Sơn hơi tức giận.

Sợ dọa hai anh, Du Tiểu Oánh nở nụ cười, nửa thật nửa đùa:

“Cái này không dính dáng gì đến chợ đen đâu, em chỉ giúp người khác làm thôi. Em bận quá mới muốn nhờ, với lại em tính sơ sơ, mỗi tháng kiếm được còn nhiều hơn lương chồng em nữa. Đại ca, nhị ca, người khác thì em không yên tâm, chỉ có hai anh là em tin tưởng thôi.”

“Em gái, bọn anh sẽ về nói lại với cha mẹ.”

....

Tống Quốc Lương trầm ngâm một lát, nặng nề thở ra một hơi:

“Như vậy cũng tốt hơn so với việc em trực tiếp ra chợ đen. Nhưng một mình em có kham nổi không?”

“Em đã nói với đại ca nhị ca rồi, để Ngưu Ngưu ba anh em qua giúp, ngoài ra em còn muốn nhờ Hắc Muội nữa. Cô ấy kín miệng, lại là phụ nữ một mình nuôi cả gia đình, khó khăn lắm, em muốn giúp được gì thì giúp.”

Tống Quốc Lương gật đầu.

“Em tính mai sẽ sang nói với Hắc Muội, vì ngày mai phải bắt tay vào làm ngay.”

“Anh đi cùng em.”

Hai vợ chồng mặc áo bông, dặn dò mấy đứa nhỏ xong liền cầm đèn pin ra ngoài.

“Hắc Muội! Hắc Muội!”

“Ai đó?”

Lưu Đại Cước nhặt ngay cây gậy bên giường, cảnh giác nhìn ra sân tối om.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 194


“Hắc Muội, là em—Tiểu Oánh đây.”

Nghe thấy giọng quen thuộc, Lưu Đại Cước vội vàng mở cửa, liền thấy vợ chồng Đỗ Tiểu Oánh đang cầm đèn pin đứng ngoài cổng, bèn nhanh chóng mở cổng, “Tiểu Oánh, cha Đại Nha, mau vào nhà đi.”

“Hắc Muội, nói ở đây là được.” Đỗ Tiểu Oánh không vào, nhanh chóng nói:

“Em đến tìm chị là muốn nhờ chị từ mai qua giúp em làm đồ ăn, mỗi ngày năm hào, bận rộn cho đến trước khi gieo cấy mùa xuân.”

“Làm đồ ăn?” Lưu Đại Cước thoáng ngẩn ra.

“Đúng, nhưng phải giữ kín tuyệt đối.”

“Được được, mai mấy giờ em muốn chị qua?” Lưu Đại Cước không nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu đồng ý, hẹn xong thời gian.

——

Thôn Tiểu Hà Câu.

Trong nhà họ Đỗ yên lặng, mấy người lớn đều nhìn cha Đỗ, chờ ông quyết định.

“Người ngoài không đáng tin, đến lúc mấu chốt vẫn phải là người nhà ra mặt.”

Cha Đỗ vỗ mạnh xuống giường, trực tiếp đưa ra quyết định:

“Nghe theo em út các con. Lão cả, mai sáng sớm đưa ba đứa Ngưu Ngưu xuống, đến lúc đó em út các con đưa tiền thì cứ nhận.”

“Cha, đều là người một nhà, giúp em út làm việc mà còn lấy tiền thì ra thể thống gì.” Đỗ Nhị ca nhăn mặt.

“Thôi đi, em út con đã nói vậy thì chắc chắn trong lòng nó đã tính kỹ rồi. Dặn lũ nhỏ qua đó phải làm việc cho đàng hoàng.”

“Biết rồi cha.” Hai anh em đồng thanh đáp.

Lưu Hồng Hồng vừa nghĩ đến con trai mỗi tháng có thể kiếm sáu đồng, liền cười đến cứng cả mặt.

“Nếu không phải sao Tinh Tinh còn phải đi học, thì hai đứa con nhà mình mỗi tháng cũng có thể kiếm được mười hai đồng. Nhà lớn còn kiếm được nhiều hơn nữa...”

Đỗ Nhị Sơn khó chịu, xoay người một cái, lầu bầu:

“Được rồi, bụng thì chửa to ra đó, mà sao cứ hay tính toán thế chứ.”

“Hầy~ chị đây là vì ai, chẳng phải cũng vì cái nhà nhỏ này thôi sao.” Lưu Hồng Hồng vừa nói, vừa nghe tiếng ngáy vang của chồng mình, bất lực lườm một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

——

Phòng nhà lớn.

Lý Phượng nhỏ giọng dặn dò hai đứa con:

“Qua nhà cô út thì phải siêng năng một chút, nghe lời cô và cậu út.”

“Mẹ, chúng con biết mà~”

“Đừng lo, đó là cô ruột của các con...”

——

Hôm sau, trời vừa tang tảng sáng, Đỗ Đại Sơn đã đeo gùi, dẫn ba anh em Ngưu Ngưu xuống núi.

Ngoài Ngưu Ngưu là đứa lớn từng đi học, hai đứa kia đây là lần đầu tiên xuống núi, hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, ngay cả đồng ruộng và cây cối khô khốc ven đường cũng khiến bước chân chúng rộn ràng, vui mừng tíu tít.

——

Bên này, Lưu Đại Cước vẫn nhớ chuyện tối qua, ngồi nhà không yên, trời vừa sáng, đã đội gió rét đi xuống nhà họ Tống ở chân núi.

“Tiểu Oánh, chuyện làm đồ ăn tối qua em nói là làm cái gì vậy? Chúng ta bắt đầu luôn nhé?”

Đỗ Tiểu Oánh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Không vội, Hắc Muội, để em nói rõ với chị trước, rồi chúng ta mới làm.”

“Tiểu Oánh em yên tâm, ngay cả con trai con gái chị, chị cũng không hé nửa lời.” Lưu Đại Cước vừa nghe, lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan.

“Nhưng mà, em trả cho chị năm hào một ngày, có phải thiệt cho em quá không? Dù sao ở nhà chị cũng chẳng có việc gì, qua giúp em phụ một tay cũng không ảnh hưởng việc nhà.”

“Hắc Muội, chị cứ yên tâm, em biết tính toán, sẽ không để mình thiệt đâu.”

Thấy vậy, Lưu Đại Cước không nói thêm gì nữa, cười hớn hở rửa sạch tay.

Đỗ Tiểu Oánh cầm cái đánh trứng làm mẫu một lần:

“Nhớ kỹ, nhất định phải khuấy theo một chiều, tuyệt đối không được khuấy tới khuấy lui.”

“Được, chị nhớ rồi.” Lưu Đại Cước vừa nói vừa làm, hai cánh tay thay nhau cầm.

“Không dễ dàng gì đâu đúng không?” Đỗ Tiểu Oánh cười trêu.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 195


Lưu Đại Cước vung vẩy cánh tay: “Công việc này nhìn thì đơn giản thật.”

Trong phòng, mọi người đang bận rộn, không khí sôi nổi. Nhìn chiếc bánh trứng vàng ươm vừa mới ra lò, Lưu Đại Cước không kìm được hít một hơi thật sâu:

“Thơm quá~ quả nhiên toàn là thứ ngon làm ra.”

Đang nói thì ngoài cửa vang lên động tĩnh, một lớn ba nhỏ lần lượt đi vào.

“Đại ca.” Đỗ Tiểu Oánh vội buông việc trong tay, chào đón anh cả và ba đứa cháu vào nhà.

Đỗ Đại Sơn đặt cái gùi xuống, lôi ra một bao tải lương thực, giọng thô ráp:

“Tiểu muội, đây là khẩu phần ăn của ba đứa nhỏ.”

Đỗ Tiểu Oánh trừng mắt, đôi mày nhíu chặt:

“Đại ca, anh làm gì vậy, mấy đứa nhỏ qua giúp việc, lẽ nào em lại không lo được bữa cơm cho chúng? Huống chi bọn trẻ thì ăn được bao nhiêu đâu.”

“Trẻ đang tuổi lớn, ăn khỏe lắm, ăn mòn cả nhà đấy.” Đỗ Đại Sơn cười hề hề, “Đừng nhìn ba thằng nhóc tuổi còn nhỏ, chúng ăn khỏe lắm đấy.”

Đỗ Tiểu Oánh bất đắc dĩ lườm anh một cái, rồi quay sang mỉm cười với mấy đứa cháu:

“Tới nhà cô thì cứ coi như nhà mình, đừng có khách sáo.”

“Vâng ạ.”

Ba anh em ngượng ngùng gật đầu, trong lòng vẫn thấy có chút xa lạ với người cô mà nhiều năm nay hiếm khi gặp mặt này.

Ăn cơm trưa xong, Đỗ Đại Sơn mang theo đồ em gái chuẩn bị sẵn, sớm đã trở về.

Trong nhà, mọi người tiếp tục bận rộn, chẳng mấy chốc mà ngoài trời đã tối.

Mấy anh em tuy là lần đầu gặp lại, nhưng có lẽ do cùng huyết thống, chẳng bao lâu đã thân thiết.

Đám chị em nhà Đại Nha ngoan ngoãn nằm bò trên bàn học viết bài tập, mấy anh em trai tò mò đứng xem.

Ngưu Ngưu học xong lớp ba rồi nhưng thành tích không theo kịp, nên đã thôi học, ở nhà theo cha học đi săn.

Nhị Ngưu và Tinh Tinh thì chưa đi học, nhìn các chị viết chữ đầy hiếu kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngưu Ngưu, sao con không học tiếp nữa?” Đỗ Tiểu Oánh hỏi cháu.

Ngưu Ngưu gãi đầu, ngại ngùng đáp:

“Cô, con không phải loại hợp với học hành, cứ lên lớp là buồn ngủ, học chỉ tốn tiền của nhà thôi, chẳng bằng ở nhà giúp được thêm việc.”

Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài:

“Cho dù học không nổi, cũng phải biết tính toán, sau này làm gì cũng không dễ bị lừa gạt.”

Ngưu Ngưu cười gượng, vội nói:

“Cô, con đi giúp chú nấu cơm đây.”

Đỗ Tiểu Oánh chỉ biết lắc đầu. Thằng nhóc này, cứ nhắc đến học hành là lại thấy nhức đầu.

Ăn cơm xong, Đỗ Tiểu Oánh dọn dẹp gian nhà phía tây, nhóm bếp cho ấm lửa rồi dặn:

“Ngưu Ngưu, con dẫn hai đứa em tắm rửa trong chậu lớn, có gì thì gọi chú.”

“Dạ, cô~”

Ba anh em nhìn chiếc chăn bông mềm mại trên giường, mừng rỡ tròn xoe mắt:

“Đại ca, chăn nhà cô mềm quá!”

Ngưu Ngưu nhìn chăn bông tốt như vậy, vành mắt đỏ hoe, vội vàng giục hai em c** đ* đi tắm cho ấm.

“Vợ à, hay để sau này anh đi giao hàng, đỡ cho em giữa mùa đông phải vất vả chạy đi chạy lại.” Tống Quốc Lương thăm dò nói.

Đỗ Tiểu Oánh nghĩ một chút, việc làm ăn sớm muộn gì cũng không giấu được chồng, dứt khoát gật đầu:

“Được, mai em dẫn anh đi nhận đường.”

“Ừ.”

Tống Quốc Lương thở phào, đây chẳng phải là dấu hiệu khoảng cách giữa anh và vợ đang ngày càng gần hơn sao?

Đỗ Tiểu Oánh hồi tưởng những chuyện sau khi trở về, kiếp trước người đàn ông sớm hy sinh này, không một lần ngoại lệ, luôn chắn trước mẹ con cô, dùng bờ vai rộng lớn che gió che mưa.

Cô cảm thấy… đã đến lúc nên nói rõ ràng với người đàn ông này rồi!
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 196


Tống Quốc Lương nhạy bén cảm nhận được sự khác thường từ người bên cạnh, liền nhẹ giọng hỏi:

“Làm sao vậy?”

“Em có chuyện muốn nói với anh!”

Đỗ Tiểu Oánh hít sâu mấy hơi, chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sắc bén của người đàn ông, dứt khoát thốt ra mấy chữ:

“Nói ra, có thể anh sẽ không tin – em đã trọng sinh rồi!”

Tống Quốc Lương sững sờ một thoáng, ánh mắt vốn chứa ý cười lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang cực kỳ nghiêm nghị kia.

Đỗ Tiểu Oánh nhắm mắt lại, chậm rãi mở lời, trong đáy mắt tràn ngập hận ý ngút trời:

“Thật ra, kiếp trước anh không chuyển ngành về từ quân đội, cuối cùng đã hy sinh rồi!”

Tống Quốc Lương trừng lớn đôi mắt, không thể tin nổi.

“Kiếp trước Đại Nha bị cái nhà lòng dạ đen tối kia liên thủ với tên súc sinh đó hãm hại, con bé mất đi sự trong sạch. Còn em thì nhu nhược, nghe lời nhà họ Tống răm rắp, chỉ biết trơ mắt nhìn Đại Nha bị bán cho tên súc sinh đó.

Chẳng bao lâu sau, tin anh hy sinh cùng hũ tro cốt được đơn vị đưa về. Từ đó em và mấy đứa con gái rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhị Nha tính tình cứng cỏi, vì chuyện của Đại Nha mà xa cách với em, sau đó bỏ đi làm thuê. Nghe tin Đại Nha bị tên súc sinh kia bạo hành đến tự tử, nó đi tìm nhà đó tính sổ, cuối cùng bị đẩy xuống vách núi, c.h.ế.t không thấy xác.

Tam Nha nghe tin hai chị đều mất, bị kích động mà băng huyết, khó sinh rồi chết!

Ngũ Nha thì bị tên súc sinh Tống Tử Sơn kia tìm người bắt cóc bán đi, bị đánh tàn phế, không sống nổi….”

Đáy mắt Tống Quốc Lương đỏ ngầu, chỉ vừa nghĩ đến tất cả trong giấc mộng kia, toàn thân liền toát ra khí thế rợn người, giọng khàn đặc, chậm rãi mở miệng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ còn lại Tứ Nha sống sót, nhưng lại vì vậy mà xa cách với em, đoạn tuyệt quan hệ?!”

Đỗ Tiểu Oánh mắt đỏ hoe, nước mắt lăn thành từng hạt lớn rơi xuống, gật mạnh đầu:

“Em không biết tại sao, nhưng mọi chuyện đều giống như trong mộng của anh. Nếu không phải vì em– một người mẹ ngu dại nhu nhược, thì các con sẽ không—”

“Đó không phải lỗi của em!” Tống Quốc Lương siết chặt lấy thân thể run rẩy của vợ, trong mắt đầy tơ máu.

“Lỗi là ở cái nhà ăn thịt người kia! Lỗi là do anh, không sớm đưa em và các con rời khỏi nơi ấy!”

Anh chỉ cần nghĩ đến cảnh trong mơ – vợ c.h.ế.t thảm trong chuồng dê, còn con gái thì chịu kiếp ngắn ngủi đầy bi thương – lòng anh liền dâng tràn tội lỗi, căm hận, và nỗi bi thương vô hạn.

Đỗ Tiểu Oánh òa khóc, hoàn toàn sụp đổ:

“Đều tại em, tại em có mắt không tròng! Biết rõ cái nhà đó là hạng người gì, vậy mà vì các con chỉ là con gái, em còn cố tình đưa chúng đến để họ hút m.á.u gặm thịt, hại c.h.ế.t hết thảy các con gái của em~”

Tống Quốc Lương ôm chặt lấy người vợ đang run rẩy nức nở, dịu giọng an ủi.

Một lúc lâu sau, cảm xúc của Đỗ Tiểu Oánh mới dần bình ổn lại. Cô chợt nhớ tới một chuyện quan trọng:

“Đúng rồi, sau khi anh hy sinh, chị hai nghe tin, cả nhà còn trở về dự lễ tế bái. Khi ấy còn khuyên em mang con cái rời khỏi nhà họ Tống, nhưng lúc đó em chỉ thấy trời sập xuống, hoàn toàn không nghe lọt lời nào.”

“Chị hai ta? Em có tin tức của chị hai anh sao?” Tống Quốc Lương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

“Xin lỗi, trước kia em không cố ý giấu anh, chỉ là sợ anh không tin thôi.” Đỗ Tiểu Oánh áy náy vô cùng.

“Chị hai và cả nhà hiện đang ở nông thôn bên cạnh huyện, giờ chắc cũng đã lên chức bà nội rồi…”

Tâm tình của Tống Quốc Lương như đang ngồi tàu lượn siêu tốc – ban đầu là sự chấn động khi biết cảnh ngộ thê thảm trong mộng hóa ra chính là kiếp trước vợ con thật sự đã trải qua, rồi sau lại là niềm vui sướng khi nhận được tin tức về chị hai đã mất liên lạc nhiều năm.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 197


Tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Xin lỗi, em không cố ý muốn giấu anh, chỉ là em sợ—”

“Đừng nói xin lỗi, em không có lỗi gì cả, cảnh giác một chút là tốt.” Giọng Tống Quốc Lương dịu đi, nhìn vành mắt đỏ hồng của vợ, trong lòng chua xót vô cùng.

Dưới ánh đèn dầu vàng vọt, anh nhìn năm cô con gái đang say ngủ. Khuôn mặt nhỏ bé của chúng không còn dáng vẻ tiều tụy vì đói rét, không còn gầy yếu đến mức chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng ngã xuống.

Đỗ Tiểu Oánh giúp nhóc Nhị Nha – đứa hay đạp tung chăn – đắp lại, rồi không nén nổi búng nhẹ lên trán con, “Đứa nhỏ này, từ bé đã nghịch ngợm như vậy.”

“Cẩn thận kẻo lạnh.” Tống Quốc Lương ôm lấy vợ, cảm giác sợ hãi mất đi khiến anh khó thở. Niềm vui sau khi mất rồi lại có, khiến anh chỉ muốn ôm thật chặt người vợ trong lòng, như thể chỉ có hơi ấm mềm mại ấy mới nhắc nhở được anh rằng cuộc sống hiện tại không phải mơ.

Cảm nhận được sự run rẩy của chồng, Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở dài, cũng siết chặt vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, thì thầm:

“Yên tâm, kiếp này, cả nhà chúng ta nhất định sẽ sống tốt.”

Tống Quốc Lương gật đầu thật mạnh.

“Được rồi, ngủ sớm đi, mai còn phải dậy sớm.”

.....

Hôm sau, ngoài trời vẫn còn tối đen, hai người đã đạp xe ra cửa.

Đỗ Tiểu Oánh dẫn đường, đưa Tống Quốc Lương đến điểm hẹn, chào Nhị Ma Tử:

“Từ nay giờ này, sẽ là chồng tôi đến giao hàng.”

“Được thôi~”

Nhị Ma Tử xoa tay, mắt sáng rỡ, vội vàng đưa tiền đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhìn giỏ bánh trứng như nhìn thấy từng xấp tiền lớn.

“Này, hàng hóa đều ở kia, tự anh mang về nhé.”

Hắn liếc nhìn theo hướng hai người rời đi, khẽ thở phào, vỗ n.g.ự.c lẩm bẩm: “Ối giời, ông chồng kia làm nghề gì thế, khí thế dọa người thật.”

....

Mấy ngày liên tiếp, Đỗ Tiểu Oánh ở nhà cùng Lưu Đại Cước và ba đứa cháu làm bánh trứng, còn Tống Quốc Lương thì trời chưa sáng đã mang hàng đến điểm hẹn.

“Vợ ơi, bên kia bảo muốn tăng lượng lên ba mươi cân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đỗ Tiểu Oánh mắt sáng rỡ, gật đầu lia lịa:

“Được được, thế anh nói sao?”

Tống Quốc Lương vừa đưa tay hong lửa vừa đáp:

“Anh bảo chuyện này anh không quyết được, phải về bàn với em. Nếu kịp thì mai mang đủ ba mươi cân, không thì có thể ít hơn.”

Trong mắt Đỗ Tiểu Oánh như thấy từng tờ đại đoàn kết đang vẫy gọi, xúc động gật đầu không ngừng:

“Được được, cố mà làm cho kịp.”

Đêm hôm đó, cả nhà cùng nhau làm bánh, người lớn trẻ con đều bận rộn rộn ràng, khí thế ngút trời.

Hơi lửa bếp liên tiếp bốc lên, nhà nóng như một cái lò sưởi, ai nấy đều đỏ bừng mặt.

Đến mẻ cuối cùng, Đỗ Tiểu Oánh phẩy tay:

“Đại Nha, Ngưu Ngưu, mau rửa ráy rồi đi ngủ, chỗ này để cô trông.”

“Vâng.”

Anh chị em mệt rã rời, thay nhau rửa mặt rửa chân.

Đỗ Tiểu Oánh ngồi trên ghế nhỏ, vừa mệt vừa buồn ngủ, liên tục ngáp, chẳng mấy chốc đã gục xuống ngủ thiếp đi.

Tống Quốc Lương cẩn thận bế vợ đặt lên giường.

“Ưm~ bánh trứng còn chưa xong mà~”

Giọng ông hạ thấp:

“Yên tâm, có anh trông.”

Nghe vậy, Đỗ Tiểu Oánh mới yên lòng, mơ mơ màng màng c** q**n áo chui vào chăn.

Tống Quốc Lương thu dọn xong mẻ bánh cuối, trở vào nhà liền nghe tiếng hít thở đều đều của vợ con, khóe mắt ánh lên nụ cười.

Ngoài cửa gió rít gào, tựa như tiếng sói hú ghê rợn, cành lá bị cuốn bay phần phật.

“Hắc Muội, từ nay họ muốn tăng thêm sản lượng, em trả công cho chị lên một đồng một ngày.”

“Ấy, thế không được, không được đâu.” Lưu Đại Cước vội vàng xua tay.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 198


“Tiểu Oánh, một ngày em trả chị năm hào đã là rất tốt rồi. Chị – Lưu Hắc Muội – không phải người tham lam, cũng không thể làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.”

Đỗ Tiểu Oánh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:

“Hắc Muội, từ hôm nay khối lượng công việc của chúng ta tăng gấp đôi, em trả chị mức lương này chẳng phải vì chị làm việc nhanh nhẹn lại kín miệng đó sao.”

“Không được không được, mỗi lần còn dư nguyên liệu làm bánh trứng, em còn để chị mang về cho bọn nhỏ ăn mà—”

“Vậy thì thế này, phần thừa em đổi cho chị thành những thứ có giá trị tương đương.”

Lưu Đại Cước còn lưỡng lự, ngượng ngùng nói:

“Thế thì chị muốn đổi một chút đồ dùng hàng ngày, hoặc vải vóc, bông sợi… Không giấu gì em, thằng Sơn Tử nhà chị sắp cưới vợ rồi, nếu khó quá thì thôi.”

Đỗ Tiểu Oánh suy nghĩ một lát, rồi vui vẻ gật đầu.

“Thật sao?!” Lưu Đại Cước thấy thế thì càng thêm hăng hái.

Vì sản lượng bánh trứng tăng lên, hai người lớn cùng ba đứa nhỏ bận rộn từ sáng đến tối.

Ngũ Nha thấy mẹ và anh chị đều bận, ngoài lúc cần đi vệ sinh, còn lại đều ngoan ngoãn tự chơi một mình.

Đến cả bữa trưa cũng do mấy chị em Đại Nha tan học về giúp một tay.

Bữa tối thì do Tống Quốc Lương nấu, đến nỗi ngay cả Lưu Đại Cước cũng không kìm được, thường hay trêu chọc Đỗ Tiểu Oánh vì ghen tị.

Trong bữa cơm chiều, Tống Quốc Lương bỗng nói: “Ngày mai được nghỉ, anh tính sang thăm chị hai một chuyến.”

Đỗ Tiểu Oánh chau mày, trách yêu: “Sao anh không nói sớm, sớm biết thì em đã chuẩn bị đồ đạc cho anh rồi.”

Ánh mắt Tống Quốc Lương chan chứa ý cười: “Yên tâm đi, anh đã chuẩn bị xong cả rồi.”

Sau bữa cơm, Đỗ Tiểu Oánh vẫn không yên tâm, lục lọi kiểm tra lại những thứ chồng đã chuẩn bị, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Chị hai vừa mới lên chức bà nội, trong nhà lúc này thiếu vải vóc nhất….”

Mấy chị em Đại Nha tò mò nhìn đống vải vóc, bông sợi, đường đỏ, lương thực trên giường.

“Mẹ, bố định sang thăm cô hai ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừ, bố các con từ nhỏ đã thân thiết nhất với cô hai.”

Tống Quốc Lương mỉm cười nhìn vợ, giơ tay kéo cô đang bận bịu thu xếp lại gần:

“Vợ ơi, để anh làm cho. Em lên giường nghỉ đi.”

“Vậy thì nhớ cẩn thận sắp xếp vải vóc với bông cho gọn, đừng quên đấy.”

…..

“Lạnh c.h.ế.t mất ~ lạnh c.h.ế.t mất ~”

Tiểu Long 14 tuổi vội vã kéo quần chạy ra từ nhà xí, vừa xoa cái m.ô.n.g lạnh cóng như sắp đóng băng, vừa ngẩn người khi thấy một gã cao lớn đứng ngay trước cửa.

“Anh là ai? Tìm ai vậy?”

Đối phương chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Tiểu Long hốt hoảng, vội vàng chạy vào nhà, vừa chạy vừa la lớn:

“Bố mẹ ơi, ngoài cửa nhà mình có người lạ kì quái!”

Triệu Minh Hà và Tống Xuân Thảo vội chạy ra, chắn trước mặt con trai út:

“Này, anh tìm ai?”

Tống Quốc Lương nhìn bóng dáng quen thuộc ấy, cổ họng nghẹn lại.

Tống Xuân Thảo càng nhìn càng thấy quen, không kìm được bước lên thử hỏi: “Quốc Lương? Có phải Quốc Lương không?”

Tống Quốc Lương hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Chị hai, là em.”

Tống Xuân Thảo nhào lên ôm lấy em trai, òa khóc thành một người đầy nước mắt, nghẹn ngào chẳng thốt nên lời.

Triệu Minh Hà thở dài, đỡ lấy vợ: “Xuân Thảo, có gì thì vào nhà rồi nói.”

“Đúng đúng, vào nhà, vào nhà thôi.”

Chị em gặp lại, kể lể chuyện xưa, cả hai mắt đều đỏ hoe.

“Đúng rồi, Quốc Lương, sao em lại biết được nhà chị ở đây?”

Năm đó cô bị cha mẹ ruột bán đi, trong lòng nguội lạnh, cũng sợ bị nhà đó bám lấy, nên chưa từng quay về. Những năm qua, điều duy nhất cô luôn nhớ mong chính là người em trai này. May mắn thay, em trai đã trưởng thành, có bản lĩnh, lại không chịu thua kém, nên cô mới có thể yên tâm.
 
Thập Niên 70: Trọng Sinh Đá Bay Đám Cháu Vô Ơn, Hết Lòng Nuôi Con Gái
Chương 199


Tống Quốc Lương chỉ nói là nhờ đồng đội dò hỏi được tin, nên vừa nghỉ phép liền vội vã chạy đến.

“Anh rể, đây đều là quà em và Tiểu Oánh mang cho anh chị, trong nhà thêm người là chuyện vui.” Tống Quốc Lương lần lượt lấy từng món trong gùi ra.

Cả nhà đều bị sự hào phóng này làm cho kinh ngạc, nhìn nhau không biết nói gì.

Tống Xuân Thảo vội vàng từ chối, sợ vì vậy mà khiến em trai vợ chồng bất hòa.

“Chị, chị yên tâm đi, nếu không phải Tiểu Oánh lo lắng mấy đứa nhỏ, lại thêm cháu ngoại bên nhà mẹ đẻ qua chơi, thì lần này cô ấy cũng muốn đến thăm chị, anh rể và mấy đứa cháu rồi.”

...

Tống Quốc Lương nhìn đứa cháu trai nhỏ bé gầy gò, bàn tay nhỏ xíu nắm lấy ngón tay mình, đôi mắt đen láy chớp chớp, miệng còn phun bong bóng.

Anh không kìm được mà nhớ đến các con gái lúc còn bé chắc cũng đáng yêu như thế này. Trái tim mềm nhũn, ngập tràn áy náy và đau xót vì đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành của các con.

“Xem kìa, Đậu Đậu thích cậu ghê.” Tống Xuân Thảo cười híp mắt, đưa cháu trai cho em, “Để cậu bế thử đi.”

Tống Quốc Lương cứng đờ cả người, ôm lấy đứa bé mềm oặt đang cười khờ khạo, thử khẽ gọi: “Đậu Đậu?”

Đứa nhỏ chỉ phun thêm một cái bong bóng.

...

Ăn cơm ở nhà chị hai xong, Tống Quốc Lương vì lo cho nhà mình nên ban đêm lại đạp xe trở về.

Trời bắt đầu rơi những bông tuyết to như lông ngỗng, chẳng mấy chốc mặt đất đã phủ một lớp dày.

Trời vừa hửng sáng, Tống Quốc Lương toàn thân dính đầy tuyết trở về gần đến nhà.

Từ xa xa, anh thấy dưới đất có một thứ đen sì, đến gần mới phát hiện là một người đang nằm bất tỉnh.

“Đồng chí! Đồng chí?”

Tống Quốc Lương nhìn gương mặt trắng bệch bất tỉnh kia, trong mắt thoáng lộ ra vẻ sốt ruột.

“Đến rồi, đến rồi~”

Đỗ Tiểu Oánh nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng chạy ra, chỉ thấy chồng cõng trên lưng một người, không nhìn rõ được mặt.

“Chuyện gì thế này?”

“Lúc anh về thì thấy cậu ta ngất ngoài kia.” Tống Quốc Lương vội đáp, “Xe đạp vẫn để ngoài.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Anh mau đưa người vào trong đã.”

Đỗ Tiểu Oánh vội ra kéo xe vào.

...

“Đại Nha, đi ra sân lấy một chậu tuyết vào đây.”

Đỗ Tiểu Oánh cùng chồng đưa người lên mép giường, lúc này mới nhìn rõ mặt, liền sững sờ.

Đây chẳng phải là người đàn ông trong đôi vợ chồng ở chuồng bò sao?

Đang nghĩ ngợi, Tống Quốc Lương đã bưng tuyết xoa mạnh vào tay chân người kia.

Đám nhỏ tò mò ghé đầu vào xem, Đỗ Tiểu Oánh liền quát:

“Mau đi học đi, đừng chậm trễ nữa.”

Nhị Nha Tứ Nha bị Đại Nha và Tam Nha lôi đi, lưu luyến không muốn rời.

Ba anh em nhà Ngưu Ngưu thì đang ở gian ngoài chuẩn bị nguyên liệu làm bánh trứng.

Không lâu sau, người đàn ông mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lơ mơ nhìn quanh căn phòng xa lạ.

Đồng tử khẽ co rút, anh ta giật mình ngồi bật dậy, nhưng lại kiệt sức ngã phịch xuống.

“Cẩn thận!”

Hà Hồng cảnh giác nhìn quanh, giọng khàn đặc: “Tôi… sao tôi lại ở đây?”

“Anh ngất ngoài đường, là chồng tôi phát hiện và cõng về.” Đỗ Tiểu Oánh vội đáp.

Khóe môi Tống Quốc Lương khẽ nhếch, trong lòng thầm đắc ý, chạm vào ánh mắt của vợ thì liền hắng giọng một tiếng.

“Ừm.”

“May mà phát hiện kịp, nếu để tuyết dày hơn, không ai thấy, anh đông c.h.ế.t cũng chẳng ai biết.” Đỗ Tiểu Oánh nói, trong đầu chợt lóe lên.

Kiếp trước, dường như đã từng nghe chuyện trong chuồng bò có người c.h.ế.t rét vào mùa đông. Khi đó dân làng còn bàn tán, không biết có phải người đó lén lên núi săn thú, mới vô tình ngã xuống rồi bị đông chết.

“Khụ khụ khụ…”

“Anh chờ chút, tôi đi lấy nước gừng cho anh.”

Đỗ Tiểu Oánh hoàn hồn, nhanh nhẹn nhấc ấm nhôm rót đầy một ca nước gừng nóng.
 
Back
Top Bottom