Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 360



Khuôn mặt Nguyễn Thúy Chi tràn đầy sự vui mừng: “Đương nhiên rồi, các cô gái rất thông minh, được dạy dỗ cẩn thận nữa.”

Nguyễn Khê cầm quần áo đi về phía Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Chú năm thím năm, vậy sáng mai chúng ta đi bán trước một chút xem sao đi.”

Nguyễn Trường Sinh lập tức trở nên hưng phấn: “Chú đợi ngày này lâu lắm rồi đó!”

Mọi người đều đã chờ đến ngày này lâu rồi, vì thế đều bật cười vui vẻ.

Đương nhiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không rảnh rỗi ngồi đợi, bọn họ vốn dĩ thích vận chuyển đồ, cho nên hai người đã chuyển một ít đồ ra tạp hóa bên ngoài để bán. Nói chung là có thể kiếm được một chút, dù sao cũng tốt hơn là ở nhà ăn không ngồi rồi.

Xem mẫu xong Nguyễn Khê cũng không nhàn rỗi, cô nhân cơ hội buổi tối còn thời gian, lấy d.a.o ra tiếp tục cắt vải. Phát hiện các cô gái đã nắm chắc tay nghề nên có thể cắt bao nhiêu thì cắt, Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh cầm phấn đánh dấu.

Các bộ quần áo, váy đều có các kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.

Trong lòng cô cảm thấy rất sung sức nên ngày nào cũng hăng hái cắt vải cho tới tận đêm.

Cắt vải xong cô nằm dài trên giường ngủ mấy tiếng đồng hồ liền, rửa mặt xong lại cùng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tùy ý ăn chút gì đó rồi ba người đạp xe mang theo năm mươi bộ quần áo đi bày sạp bán trong thành phố.

Bởi vì đi xe đạp nên phải nhanh chóng đến nơi, trên đường đi ba người họ cũng không có thời gian nói chuyện.

Đến thành phố, bày biện xong xuôi, Tiền Xuyến mới nói: “Em hồi hộp quá.” Sau đó lại tiếp tục thấp thỏm.

Nguyễn Trường Sinh vuốt vuốt lưng cô ấy: “Cũng không phải chưa từng làm, căng thẳng gì chứ?”

Tiền Xuyến nhìn về phía anh ấy nói: “Bây giờ không giống như lúc trước rao bán đồ của người khác, không phải do chúng ta làm ra, bây giờ là bán đồ của gia đình mình, không biết rốt cuộc sẽ như thế nào, đương nhiên phải căng thẳng rồi.”

Nguyễn Khê không hề căng thẳng chút nào, thậm chí còn mở bàn nhỏ ra thảnh thơi ngồi xuống.

Sau đó trong khi cô ngồi xuống vô tình quay đầu lại, chợt nhìn thấy người quen cũ đang dựng sạp ở bên cạnh.

Người quen cũ lúc quay đầu lại cũng nhìn thấy cô, vì thế nên hai người lại bốn mắt nhìn nhau vài giây.

Nguyễn Khê cười rồi lên tiếng: “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”

Diệp Thu Văn nhìn thấy Nguyễn Khê cảm thấy mình thở không ra hơi nữa, nghẹt thở đến mức sắp ngất đi, nên đương nhiên không thèm để ý tới Nguyễn Khê nữa. Nếu không phải vì chiếm được quầy hàng không tốt thì bây giờ cô ta đã lập tức mang sạp đi xa một chút rồi.

Vì đến quá sớm, sắc trời chỉ vừa mới tờ mờ sáng cho nên trên đường không có ai.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Khê và Diệp Thu Văn chào hỏi, bất ngờ hỏi một câu: “Bạn học sao?”

Nguyễn Khê cười: “Cháu gái lớn của hai người đó.”

Nguyễn Trường Sinh hơi sững sờ: “Ai nhỉ?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy: “Chú còn có mấy đứa cháu gái lớn chứ, Diệp Thu Văn đó.”

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy cái tên này lập tức sửng sốt: “Hả?”

Bất ngờ nhìn về phía Diệp Thu Văn nói: “Cháu chính là đứa bé anh cả chú nhận nuôi sao?”

Diệp Thu Văn không muốn nhận người thân ở đây, đến cả cha mẹ cô ta cũng không nhận, hiện tại sao có thể nhận chú gì đó, cho nên một lát sau cô ta mới lên tiếng: “Tôi không biết chú đang nói gì, các người nhận lầm người rồi.”

Nguyễn Khê nháy mắt với Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Trường Sinh cũng không nói chuyện với Diệp Thu Văn nữa.

Kết quả ngồi một lát thì Diệp Thu Văn lại tìm tới Nguyễn Khê nói chuyện, hỏi cô: “Không phải cô không bày sạp sao? Sao lại tới vậy?”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta nói: “Cô nói xem, đương nhiên là vì muốn kiếm tiền rồi.”

Diệp Thu Văn cười nhạo nói: “Năm nay không phải năm trước đâu, năm trước vận may của cô tốt, hiện tại cô c.h.ế.t chắc rồi, còn dẫn theo người nhà tới, ba người bày chung một chỗ, chỉ có thể hứng chút gió Tây Bắc về thôi.”

Nguyễn Khê khẽ mỉm cười nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm.”

Hai người không thèm nói chuyện nữa, sắp xếp việc riêng của mình.

Tiền Xuyến cầm bàn nhỏ ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói: “Ở trong thành phố không ổn sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói chuyện cũng nhỏ giọng: “Lúc nào cũng cãi nhau ạ.”

Tiền Xuyến: “Nó ức h.i.ế.p cháu sao?”

Nguyễn Khê: “Không thể đâu ạ.”

Tiền Xuyến cười: “Vậy thì được, nếu không để thím giúp cháu đánh nó.”

Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đột nhiên nhớ tới Nguyễn Hồng Quân trước đây từng rất khiếp sợ… Không ngờ thím năm vậy mà lại biết đánh nhau!

Mặt trời từ từ lên cao, treo trên đỉnh thành phố.

Chủ nhật nên người đi ra ngoài dạo phố nhiều, người trên đường nhanh chóng tụ tập thành từng đoàn.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến am hiểu việc bán đồ, thấy có người lập tức lên tiếng.

Bày sạp bán đồ, hét to là chuyện vô cùng quan trọng, hét càng to có thể hấp dẫn người khác tới để xem hàng. Mọi người thích náo nhiệt, tụ tập càng đông thì mọi người tới xem càng nhiều.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 361



Đặc biệt là bọn họ lại rao bán đồ may sẵn, là thứ mới mẻ trên con đường này, cho nên chỉ chưa đến một lát sau, các cô gái trẻ đã chen lấn trước gian hàng. Bọn họ đều tới đẻ xem quần áo, hỏi thăm vài câu rồi lập tức mặc lên thử.

Tiền Xuyến khen người mặc thử đó không ngớt, đến mức khuôn mặt cô gái vô cùng vui mừng.

Nói đúng ra thì làm gì có ai không thích được người khác khen mình xinh đẹp chứ?

Cô gái thử xong thấy hài lòng hỏi: “Mua quần áo này không cần phiếu vải chứ?”

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh nói: “Quần áo này của chúng tôi không cần phiếu vải, trả công thôi là được rồi.”

Cô gái thích thú lại hỏi: “Vậy bao nhiêu một bộ.”

Nguyễn Trường Sinh đưa năm ngón tay về phía cô gái: “Năm đồng một bộ.”

Cô gái nói: “Không rẻ nhỉ.” Đối với cô gái này có hơi đắt.

DTV

Tiền Xuyến lại nói thêm: “Cô nhìn xem quần áo của chúng tôi chất lượng như vậy, thợ may khéo như vậy, đúng không nào? Cô có đến tiệm mua vải tìm người may cho cũng không thể làm được quần áo đẹp như chúng tôi đâu. Cô mặc lên lại vô cùng phong cách nữa.”

Thực ra cô gái này chủ yếu thích kiểu dáng của trang phục, chất lượng và đường may thực sự cũng không tệ. Cô gái muốn thương lượng nhưng Nguyễn Trường Sinh lại lắc đầu nói: “Rẻ hơn nữa thì chúng tôi không kiếm tiền được.”

Sau đó cô gái do dự một lúc, khẽ cắn răng lấy ra năm đồng mua một bộ quần áo.

Có người đầu tiên thì sẽ có người thứ hai, đặc biệt họ không để ý năm hay mười đồng, lập tức mua hai ba bộ cũng được.

Còn có người mua về cho người khác xem thử, thấy mọi người đều thích lập tức nói: “Mau lên, tổng cộng có năm mươi bộ, lúc tôi mua chỉ còn một nửa thôi, đi muộn nhất định sẽ không tranh được đâu.”

Vì thế tại quầy của Nguyễn Khê xuất hiện cảnh tượng này, cô gái này mua quần áo đi rồi chỉ một lát sau lại dẫn theo bạn bè đi tới. Vì số lượng quần áo quá ít nên bọn họ vội vã chạy tới giành giật, năm đồng hoàn toàn không phải vấn đề.

Đồ gì càng ít thì càng quý, mặc kệ trong tình huống nào đều có thể áp dụng được. Dù sau này có nhiều thương nghiệp làm marketing chung quy vẫn phải marketing cho những thứ cần thiết. Khiến cho người ta cảm thấy đồ luôn thiếu không thể giành được, nên mọi người sẽ đi tranh giành.

Các khách hàng đến đã có Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nói chuyện, Nguyễn Khê chỉ cần ngồi ở bàn nhỏ phía sau, rảnh rỗi uống nước. Diệp Thu Văn cũng nhàn hạ giống cô, ngồi yên ở quầy bên cạnh cách cô không xa.

Nhìn thấy quần áo của Nguyễn Khê bán mắc như vậy còn được mọi người tranh mua, cô ta bán đồ chỉ có một chút tiền mà lại không bán được, Diệp Thu Văn thực sự tức c.h.ế.t rồi.

Sáng sớm cô ta còn nói người ta đón gió Tây Bắc, kết quả chưa đến nửa ngày đã dễ dàng thu về hai trăm năm mươi đồng.

Hai trăm năm mươi đồng đó!

Đợi hết một ngày cô ta có thể bán được năm đồng đã là được ông trời phù hộ rồi.

Nguyễn Khê uống nước nhìn cô ta, uống xong nói: “Cô trừng mắt nhìn tôi làm gì? Ghen tị sao? Ghen tị thì cô đứng dậy mà hét đi, cô cứ ngồi một chỗ không nhúc nhích như vậy làm gì có ai tới quầy hàng của cô mua đồ chứ? Cô tự bán đi được sao?”

Diệp Thu Văn: “…”

Cô ta thu hồi ánh mắt, nín thở, siết chặt ngón tay.

Người đến nhiều, năm mươi bộ quần áo của Nguyễn Khê nhanh chóng bị giành hết, những người đến chậm không cướp được quần áo đứng trước gian hàng hỏi Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Các người chỉ có năm mươi bộ sao? Không có nhiều hơn sao?”

Tiền Xuyến trả lời: “Có chứ, còn có những kiểu dáng khác, đều rất đẹp, trước tiên chúng tôi bán thử năm mươi bộ để thăm dò đã, không biết có thể rao bán được không. Bây giờ đi về cũng vội, sáng mai mọi người hãy quay lại nhé.”

Lại có người hỏi: “Quần áo này của cô nhỏ quá, có thể lớn thêm một chút không?”

Tiền Xuyến lại vội vàng trả lời: “Được được, cỡ lớn cỡ nhỏ đều sẽ có cả, tạm thời mới làm năm mươi bộ, mọi người chưa mua được cũng đừng gấp, sau này chúng tôi sẽ lại tới bán.”

Nguyễn Khê và bọn họ muốn thu dọn quầy hàng, các cô gái không cướp được quần áo đương nhiên cũng giải tán.

Nguyễn Khê vô cùng thoải mái, đứng dậy khỏi ghế, cười với Diệp Thu Văn, nói: “Chúng tôi đi trước nhé.”

Diệp Thu Văn tức giận đến mức nhắm mắt lại hít thở.

Nguyễn Khê thấy cô ta như vậy, không nhịn được bật cười, còn nói: “Ôi, nói thật thì cô không thích hợp bán đồ làm ăn đâu, bao hàng quá nặng quá khó mang vác. Nếu cô không muốn gương mặt đó uống phí thì tôi kiến nghị cô tìm một công việc khác để hoạt động.”

Diệp Thu Văn lại nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Nguyễn Khê thực sự không nhịn được, cứ thế cười rồi rời đi cùng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến.

Đoàn người rời khỏi chợ, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến mới để ý tới thời gian.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 362



Tiền Xuyến đưa tay để lên trán, một lúc sau mới phản ứng, nói: “Trời ơi, chuyện này thực sự quá kinh khủng, chỉ một lát mà đã bị cướp sạch rồi, có thể kiếm tiền dễ như vậy sao? Vừa rồi khi đến em còn sợ không bán được, bây giờ còn chưa tới nửa ngày.”

Nguyễn Trường Sinh cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, lấy hơi nói: “Ngược lại anh thực sự không sợ không bán được, nhưng không ngờ rằng sẽ bán tốt như vậy. Nhìn cảnh tượng hôm nay có lẽ chúng ta cầm bao nhiêu bộ tới cũng có thể bán hết được vậy.”

Nguyễn Khê vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười đạp xe của mình, vừa đạp vừa phóng đi.

Nhìn Nguyễn Khê rời đi, đương nhiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không tiếp tục đứng đó nữa, vội đuổi kịp xe của Nguyễn Khê.

Thời gian vẫn đủ, ba người không vội đạp xe về, chỉ đi với tốc độ bình thường.

Sau khi bất ngờ chuyện bán quần áo xong, bọn họ lại nghĩ tới Diệp Thu Văn.

Nguyễn Trường Sinh tò mò hỏi Nguyễn Khê: “Người đó thực sự là Diệp Thu Văn sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy.”

Tiền Xuyến hỏi: “Con bé cũng đến đây học đại học sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói: “Không phải, cô ta thi hai lần đều không đỗ, không thể học đại học được. Nhưng bạn trai cô ta lại thi đỗ nên chạy tới ở cùng bạn trai. Ầm ĩ với người trong nhà một trận rồi không về nữa.”

Tiền Xuyến nghe mà tò mò: “Vậy là kết hôn rồi sao?”

Nguyễn Khê: “Vẫn chưa, chỉ là bạn trai thôi. Hai bên gia đình đều không đồng ý, sao có thể kết hôn được chứ? Nếu như nhà trai đồng ý thì cô ta đã không ở đây bán hàng bên vỉa hè rồi. Chắc là phí sinh hoạt của bạn trai đã bị gia đình cắt đứt, không nuôi nổi cô ta nên mới bị ép ra ngoài kiếm sống.”

Tiền Xuyến ồ một tiếng nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh: “Bọn trẻ ở thành phố đúng là cởi mở nhỉ.”

Vẫn chưa kết hôn nhưng đã sống chung.

Nguyễn Khê không có hứng thú với chuyện của Diệp Thu Văn, tùy ý nói vài câu với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, giải đáp sự tò mò của họ chứ không nói gì hơn. Sau khi tiếp tục tán chuyện nữa thì đạp xe nhanh hơn một chút, nhanh trở về nhà trước bữa trưa.

Nhìn thấy họ trở về, Nguyễn Thúy Chi bất ngờ: “Sớm như vậy đã trở về rồi sao?”

Các cô gái làm việc vẫn chưa đi, cũng tò mò ở lại rồi bất ngờ nhìn ba người họ.

Sau đó Tiền Xuyến cười nói: “Bán xong rồi đương nhiên phải trở về chứ.”

Đôi mắt Nguyễn Thúy Chi từ từ mở to, có chút không tin: “Thật sao?”

Quần áo bán năm đồng một bộ, nhiều người vất vả kiếm tiền mới mua được một bộ.

Nguyễn Trường Sinh gật đầu nói: “Chị không thấy cảnh tượng đó đâu, rất nhiều người muốn cướp còn không cướp được. Chúng em khuyên nửa ngày mới rời đi đó, để sáng mai bọn họ lại quay lại. Nên các chị phải cố lên, nâng cao tốc độ lên mới được.”

Nguyễn Thúy Chi vui vẻ nhìn về phía năm cô gái: “Nghe thấy chưa?”

Các cô gái cũng rất vui, gật đầu nói: “Nghe thấy ạ!”

Chuyện tiếp theo Nguyễn Khê làm càng làm họ vui vẻ hơn… Dựa theo số quần áo mà họ đã may, chia tiền công năm mươi bộ quần áo cho họ. Sau khi nhận được tiền miệng bọn họ cười càng tươi hơn, ánh mắt lập tức lóe sáng.

Từ trước đến nay chỉ có người thành phố có công việc mới kiếm được tiền, không ngờ có lúc bọn họ lại được nhận tiền như vậy!

Năm cô gái kích động, ôm nhau nhảy cẫng lên một hồi, sau đó tất cả vui vẻ ra mặt, vội trở về ăn cơm, miệng còn nói…

“Chúng tôi sẽ không ngủ trưa nữa, cơm nước xong sẽ đến ngay.”

“Tôi với cô ở gần nhau, tôi cũng không ngủ nữa.”

“Tôi muốn kiếm được nhiều tiền hơn!”

“Tôi cũng muốn!”

Năm cô gái vô cùng vui vẻ mà về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê và các cô gái khác cũng rửa tay ngồi xuống ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến kể lại cho Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong tình hình bán quần áo sôi động vào sáng này, kể lại chuyện rất kỹ càng tỉ mỉ và hưng phấn, càng nói Nguyễn Thúy Chi càng phấn khích, càng nói càng thêm vô cùng nhiệt tình.

Cơm nước xong, cô đặt chén đũa xuống, dùng tay rửa miệng rồi tiếp tục công việc.

Nguyễn Khê cũng không rảnh rỗi, đi theo Nguyễn Thúy Chi đến phía sau nhà chính, cầm lấy miếng vải ngồi xuống máy may của mình, giúp đỡ cùng nhau đẩy nhanh tốc độ may quần áo. Nguyễn Trường Sinh nói ngày mai đi, tất nhiên phải gấp rút xuất ra nhiều hơn.

Năm ngoái cô đã được luyện tập rất nhiều, đặc biệt không cần phải suy nghĩ ghép lại thế nào hoàn thiện thế nào, cầm mảnh vải trực tiếp để lên bàn máy may là được, cho nên tốc độ tay cô rất nhanh, may cũng được rất nhiều quần áo.

Vì được nhận tiền cô mà các cô gái rất nhiệt tình, về nhà ăn cơm xong thì không nghỉ ngơi mà lập tức quay lại làm việc ngay. Vừa đến đã bắt tay vào việc, nếu không phải cần lấy vải hay buồn đi vệ sinh cơ bản họ đều không muốn đứng dậy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 363



Nguyễn Thúy Chi cũng sợ các cô gái sẽ làm chất lượng cẩu thả vì để bắt kịp số lượng lấy tiền công, cho nên vấn đề này cũng được nhấn mạnh trong công việc. Vì để tránh chuyện này xảy ra, cô kiểm tra cẩn thận hơn.

Nguyễn Khê đã làm việc ở đây được hơn nữa ngày, ăn cơm xong vẫn như cũ không quay lại trường học mà tiếp tục ở lại làm việc cả buổi tối. Các cô gái khác cũng không hề yếu thế, ăn cơm xong thì đến, tất cả đều đồng loạt tăng ca.

Bảy người tăng ca vào đêm khuya, mỗi một người đều làm tốt hơn, Nhạc Hạo Phong nói phải ngắt cầu d.a.o điện mới khiến Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ngừng công việc rửa mặt đi ngủ, cũng bảo năm cô gái dừng lại về nhà đi ngủ.

Sau khi rửa mặt xong về lại phòng, Nhạc Hạo Phong thầm thì với Nguyễn Thúy Chi: “Em là người lớn nên biết chừng mực mới phải, kiếm tiền cũng được, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Phải kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi, làm có thể làm việc như không cần sống thế chứ.”

Trong đầu óc của Nguyễn Thúy Chi đều là quần áo của các cô đều dễ bán, làm càng nhiều kiếm được càng nhiều, căn bản không nghe thấy Nhạc Hạo Phong nói cái gì. Vô cùng buồn ngủ, lên giường một cái, chạm đầu vào gối rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Hạo Phong: “…”

DTV

Không nói chuyện nữa, yên lặng đắp chăn mỏng lên bụng cô.

Duỗi tay kéo đèn, căn phòng lập tức tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Nguyễn Khê ngủ vừa trễ lại ngủ sâu, buổi sáng lúc trời còn chưa sáng hẳn đã bị Tiền Xuyến đánh thức trên giường. Mở to mắt bật dậy từ trên giường, dầu óc còn chưa tỉnh táo nhưng thân thể đã xuống giường rửa mặt.

Người dân quê thích nuôi gà nuôi heo trồng trọt, sau khi đến đây, bọn người Nguyễn Thúy Chi mặc dù không có nuôi lợn, nhưng đầu xuân đã mua bảy tám con gà giống nuôi trong chuồng gà đặt ở sân, mỗi ngày đều đợi chúng lớn lên đẻ trứng gà.

Nguyễn Khê đứng bên giếng nước trong sân đánh răng rửa mặt, đám gà mái trong chuồng phát ra tiếng cục cục cục, có cảm giác như đang ở quê nhà. Rửa mặt xong thoa ít kem chống nắng, đeo cặp sách cưỡi xe đạp theo Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên cùng nhau vào thành phố.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ra cửa tiệm bán quần áo, Nguyễn Khê đến trường đi học.

Ở bên ngoài bán quần áo hay ở trong trường đi học cô ấy đều rất chuyên tâm. Chủ yếu là do Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh và những người khác đã làm tốt việc của mình, cô cũng không có gì phải quá lo lắng nữa.

Sau khi cô ấy thành công xây dựng xưởng nhỏ, mọi chuyện tiếp đó tự nhiên lại suôn sẻ hơn.

Tốc độ và chất lượng quần áo thành phẩm đều đang không ngừng được nâng cao, từ người người mới đã biến thành người thợ chuyên nghiệp. Có Nguyễn Thúy Chi theo giám sát, cô ấy cơ bản nắm khá chắc, căn bản không cần lo lắng về phương diện quần áo.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến càng không cần lo lắng nữa, bọn họ biết cách bán đồ hơn cô ấy, cả hai đã tính toán cách thức bán quần áo, bọn họ làm cái này tay nghề còn tốt hơn cô.

Còn lại giao tiếp của cô và Nhạc Hạo Phong phải nhiều hơn chút, mỗi lần cô sản xuất ra một kiểu quần áo mới, cô đều phải giao lại tài liệu và các vật liệu cho Nhạc Hạo Phong, cho nên cô phải xác nhận với anh ấy rất nhiều đồ vật.

Giai đoạn đầu Nguyễn Khê rất mệt mỏi, tất cả mọi chuyện đều do cô ấy sắp xếp và dẫn dắt, cô mất thời gian căng thẳng đầu óc mất sức lực đến mang họ đi, nhưng đến khi những việc này đi vào quỹ đạo, cô nhẹ nhàng hẳn đi.

Bây giờ tất cả những gì cô ấy làm là vẽ tranh thiết kế đồ, chọn mẫu, chọn vải may mẫu, may xong cảm thấy chỗ nào không phù hợp thì chịu khó sửa lại. Sau khi xác nhận được mẫu thì đếm vật liệu đưa đến cho Nhạc Hạo Phong.

Sau khi Nhạc Hạo Phong mua toàn bộ vật liệu trong tài liệu, cô sẽ cắt vải theo mẫu.

Các mảnh vải đã được cắt theo mẫu sẵn, còn thừa lại sẽ dạy có Nguyễn Thúy Chi cùng các cô gái khác.

Mỗi khi đám người Nguyễn Thúy Chi học một kiểu dáng mới tốc độ sẽ chậm đi đôi chút, nhưng sau khi may được một một quần áo, tốc độ may sẽ được cải thiện rất mau. Dù sao đối với các cô mà nói, tốc độ đi liền với tiền tài.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến mở một cửa tiệm trong thành phố chưa đến một tháng đã trở nên khá nổi tiếng. Lúc những người khác thì không kiếm được được tiền, thì bọn họ đếm tiền mỗi ngày, thu hút sự chú ý của những người khác.

Hôm nay vẫn như thế, số tiền bán được trong ngày còn nhiều hơn người bình thường kiếm trong một năm.

Dù vậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không chểnh mảng, đều dành cả ngày trên đường phố, tuyệt đối không lười biếng rời đi sớm.

Thời tiết tháng sáu rất nóng, bọn họ phải dùng ô lớn để che nắng.

Giữa trưa cơm nước xong, Tiền Xuyến ngồi dưới ô uống nước nghỉ ngơi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 364



Nguyễn Trường Sinh đứng ở phía sau cô, cho đ.ấ.m lưng xoa vai cho cô, nói cô nếu không có việc gì làm thì nên nghỉ ngơi đi.

Hai vợ chồng đang nói chuyện chợt có một người đàn ông mặc áo cánh dơi đi đến bên cạnh quầy quán hàng của họ.

Hiện tại đang là đầu thập niên 80, mặc dù nói áo cánh dơi và quần loe trở nên phổ biến, nhưng cũng áo quần lố lăng, người nghiêm túc không mặc loại quần áo đó. Ăn mặc như thế phần lớn sẽ bị coi là lưu manh.

Tất nhiên, những người đứng ra mở tiệm năm ngoái cũng bị coi là lưu manh, thanh niên trẻ tuổi nên cũng chẳng sao cả.

Cho dù trông như thế nào, cho dù là nam hay nữ, đến tiệm thì đều là khách hàng, Nguyễn Trường Sinh mở miệng chào hỏi: “Có phải ngài muốn mua quần cho người nhà không? Muốn mua kiểu nào? Áo sơmi hay váy?”

Người đàn ông mặc áo cánh dơi không nói chuyện, đứng bên cạnh giá treo áo, giơ tay lật xem quần áo trên giá áo. Sau khi lật xong chợt lấy từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, rút ra một cây đưa đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh.

Nguyễn Trường Sinh vội vàng xua tay nói: “Tôi không hút thuốc lá, cảm ơn.”

Người đàn ông mặc áo cánh dơi không thu lại mà nói: “Thuốc tốt, anh nếm thử sẽ biết.”

Nguyễn Trường Sinh không từ chối, thấy cánh tay người đàn ông mặc áo cánh dơi cầm điếu thuốc bất động, thì lấy thuốc kẹp ở trên lỗ tai.

Tiền Xuyến ngồi ở trên ghế ngửa đầu nhìn hơi nheo mắt nói: “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn ông mặc áo cánh dơi cười đáp lại: “Có chút việc.”

Nói xong lại nhìn Nguyễn Trường Sinh, giống như Nguyễn Trường Sinh nhận lấy điếu thuốc đã là anh em của mình cười mở miệng nói: “Tôi để ý hai người từ lâu, người anh em, tiết lộ chút thông tin đi, số quần áo này hai người lấy từ đâu?”

Anh ta thử tìm kiếm những không có xưởng quần áo nào gần đây.

Ồ, thì ra là kẻ muốn phân chia miếng ngon, Nguyễn Trường Sinh không có nghĩ nhiều nói thẳng: “Từ phía nam chuyển đến đây.”

Mỗi khi có người đến dò hỏi, anh đều trả lời như thế. Xưởng họ nhỏ nên quần áo cũng hạn chế, trước mắt không có kế hoạch bán sỉ quần áo cho người khác, dù sao giá sỉ cũng thấp, không bằng bản thân tự mình bán được nhiều hơn.

Mới đầu vừa thành lập tiệm họ cũng không nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại nhận ra vấn đề, bọn họ bàn bạc riêng quyết định, trước hết không nói với người khác về xưởng nhỏ để tránh những rắc rối không đáng có.

Hiện tại tình tình còn khá hỗn loạn, tóm lại nếu có thể thì nên khiêm tốn, có thể tránh được gì thì nên cố tránh.

“Quảng Châu?” Người đàn ông mặc áo cánh dơi ngậm t.h.u.ố.c lá trong tay vào trong miệng, nhưng không có châm thuốc.

Nguyễn Trường Sinh gật gật đầu: “Bên đó phát triển tốt, nhà máy nhiều hàng hóa cũng nhiều, có rất nhiều loại, buôn bán qua lại rất nhiều .”

Người đàn ông mặc áo cánh dơi suy nghĩ, cầm lấy điếu thuốc trong miệng gật đầu với Nguyễn Trường Sinh: “Cảm ơn.”

Người đàn ông mặc áo cánh dơi xoay người rời đi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không quan tâm, tiếp tục nói về vấn đề của họ.

Trước đây cũng có mấy người đến hỏi họ hàng hóa lấy ở đâu, nghe nói chuyển từ phía nam, không ai dám nên đành bỏ qua, cho nên hiện tại trên đường cũng không có tiệm bán quần áo như vậy.

Đương nhiên, hai người Nguyễn Trường Sinh cũng không sợ người khác vào phương nam chuyển quần áo.

Họ chuyển đến chỗ bọn họ, buôn bán được cũng coi như là bản lĩnh của họ.

Bọn họ bán quần áo cũng không thể bắt người ta không đến đây bán quần áo.

DTV

Tháng 7 trường học bắt đầu nghỉ hè, hiện tại vì ở ngoại thành có phòng ở có thể ở, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết tất nhiên không có xin ở lại trường. Ngay từ đầu kỳ nghỉ, các cô đã thu dọn hành lý ở ký túc xá lý, trực tiếp dọn về ngoại thành.

Sau hai tháng, xưởng nhỏ đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.

Nguyễn Khê phụ trách giai đoạn đầu thiết kế bản cắt và may, Nhạc Hạo Phong phụ trách nguyên phụ liệu, Nguyễn Thúy Chi phụ trách đưa các cô gái lên bàn máy may may quần áo, còn lại Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến phụ trách ra tiệm bán quần áo mỗi ngày.

Thời gian nghỉ hè còn nhiều, Nguyễn Khê cũng sẽ ngồi trước bàn máy may giúp đỡ ráp quần áo.

Ngoài việc bận rộn với quần áo, cô cũng dành chút thời gian đi lang thang.

Cưỡi xe đạp ở nông thôn cũng giống như đi bộ ở bốn mươi chín thành ngõ nhỏ ngay lần đầu đến Bắc Kinh.

Nguyễn Khiết có đôi khi cảm thấy ở nhà buồn đến phát chán, vì thế nên cô tường xuyên đi dạo cùng cô ấy.

Đi bộ cùng cô mới biết được hóa ra cô ấy đang xem phòng.

Cô ấy không chỉ xem mà còn bỏ tiền ra mua, chứ không chỉ thuê.

Chuyện này Nguyễn Khê cũng không có dấu diếm nhóm người Nguyễn Thúy Chi nhóm, sau khi mua xong cả nhóm đã biết.

Nhóm người Nguyễn Thúy Chi nhóm và Nguyễn Khiết đều không hiểu như nhau, hỏi cô: “Ở quê nhiều nhà như thế mua làm gì?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 365



Từ sau khi xưởng nhỏ có lợi nhuận, bọn họ cũng dám nghĩ đến nhiều thứ hơn, ví dụ như nói sau này nếu có lợi nhuận kiếm đủ tiền, nhất định phải sẽ mua nhà trong thành phố, mua sân trong thành phố, sống ở thành phố.

Nhưng thấy hành động của Nguyễn Khê hiện tại, cô dường như không có bất kỳ ý tưởng táo bạo nào trong vấn đề này.

Ý định thật sự không thể nói ra, Nguyễn Khê cười nói: “Lo trước khỏi họa, nhà ở nông thôn cũng rẻ, trước hết mua ở đây, cho dù sau này có ổn hay không cũng sẽ không lo lắng không có nhà ở, cảm thấy an toàn hơn. Hơn nữa mọi người cũng yên tâm đi, cháu cũng không dùng tiền lợi nhuận, là tiền của bản thân cháu để dành từ năm ngoái, số tiền còn lại từ khi mở xưởng nhỏ mà cháu chưa từng dùng đến.”

Họ không quan tâm đến tiền, chỉ đơn giản là họ tò mò.

Tất nhiên còn có một cân nhắc khác…nếu bọn họ thật sự chăm chỉ, có tiền, mua nhà và ở trong thành phố, Nguyễn Khê bị mù mới mua số nhà đó. Nhà ở nông thôn phòng cơ bản không ai muốn mua, nên mới phá bỏ.

Nhưng thấy Nguyễn Khê nói như vậy, bọn họ tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Xác thật nếu xưởng nhỏ của họ về sau không làm ăn lớn, ở nông thôn có mấy căn nhà có thể ở cũng khá tốt. Con cái trưởng thành, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lại ở đây, một căn nhà chắc chắn không sống nổi.

Lo trước khỏi hoạ về sau, có đạo lý.

Không có nhiều người muốn mua nhà ở nông thôn, mà cũng không có nhiều người muốn bán nhà. Những người muốn bán nhà tất cả đều là đã tìm được nơi ở tốt hơn, cảm thấy nhà ở nông thôn có thể kiếm lời.

Sau khi Nguyễn Khe bỏ ra hai ngàn năm trăm tệ mua thêm ba căn nữa thì cũng không mua nữa.

DTV

Thời gian nghỉ hè còn lại nửa tháng, mỗi ngày cô đều ngây ngốc trong nhà, không vẽ bản thiết kế thì cũng may đồ.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn bày bán mỗi ngày, buổi sáng sớm đã bày ra.

Hôm nay vừa mới dựng quầy quần áo ở chỗ cũ, vừa mở ô che nắng, quần áo còn chưa kịp bày ra đã thấy đường phố đối diện dựng lên một sạp quần áo tương tự, mà chủ quán chính là người đàn ông mặc áo cánh dơi hai tháng trước đến dò hỏi bọn họ.

Đối với loại chuyện này bọn họ đã sớm có chuẩn bị, không thể nào trong bốn mươi chín thành phố chỉ có một cửa hàng bán quần áo của bọn họ được. Thấy bọn họ kiếm tìm, không sớm muộn gì cũng có người đến cạnh tranh, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi.

Người đàn ông bắt gặp đôi mắt của Nguyễn Trường Sinh, vừa cười vừa vẫy tay, giống như coi Nguyễn Trường Sinh là anh em.

Oan gia ngõ hẹp, Nguyễn Trường Sinh cũng cười cho có lệ chứ không để ý nhiều, tiếp tục treo quần áo lên cùng với Tiền Xuyên. Treo xong thì thấy nhiều người, tự nhiên hò hét kéo người, khiến mọi người đều nhìn đến quầy hàng xem thử.

Đặc biệt là khi mẫu mới được tung ra, Tiền Xuyến hò hét càng hăng say hơn.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tin tưởng thiết kế của Nguyễn Khê, vốn dĩ không để người đàn ông mặc áo cánh dơi vào mắt. Kết quả cũng không khác bọn họ tưởng tượng lắm, quần áo của người đàn ông mặc áo cánh dơi không chạy bằng họ.

Nói trắng ra quần áo anh ta chuyển từ phía nam đến không đẹp lắm.

Buôn bán quần áo phải hướng đến thẩm mỹ, không giống như các hàng hóa khác, tùy ý bán ra là được. Trang phục chọn phải kiểu dáng không đẹp, rất có thể bán không được, mất trắng trong tay.

Ngay từ ban đầu người đàn ông mặc áo cánh dơi còn muốn cạnh tranh với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên, cố ý đặt sạp đồ đối diện Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên, muốn đấu với họ. Nhưng bày bán được bảy tám ngày thì biến mất, không thấy xuất hiện trước mặt Nguyễn Trường Sinh nữa.

Đến gần cũng không thể bán được, không phải tự mình tìm khó hay sao?

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vừa bán quần áo vừa bận rộn kiếm tiền, cũng không quan tâm đến người đàn ông mặc áo cánh dơi thế nào. Có điều buổi tối về nhà sẽ kể chuyện phiếm kể lại chuyện đó cho đám người Nguyễn Khê.

Nhưng người đàn ông mặc áo cánh dơi lại rất hăng hái cạnh tranh với Nguyễn Trường Sinh, sau lại lại chạy phương nam buôn bán vài lần nữa, nhưng kết quả đều không như ý. Cũng không phải không thể bán ra mà ngược lại bán không tốt lắm, chỉ có thể thu lại vốn.

Làm buôn bán vốn có lợi ích gì, uống phí thời gian tiêu hao sức lực, tương đương với con số không.

Lăn lộn khoảng nửa năm, vẫn không tìm ra cách, không kiềm được lại chạy tới hỏi Nguyễn Trường Sinh, hỏi số quần áo đến từ nhà máy nào. Mặc dù ở phương nam, chắc chắn nhà máy cũng có tên, giúp anh em một lần.

Nguyễn Trường Sinh giễu cợt …anh em con khỉ.

Nói với người đàn ông mặc áo cánh dơi: “Tôi vô cùng cực khổ mới tìm được nào có thể khơi khơi nói cho anh? Đã nói cho anh phương hướng rồi, không phải anh nên buôn bán khá tốt sao? Quần áo bán giống nhau thì không còn thú vị, bán từng thứ khác nhau thì tốt hơn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 366



Người đàn ông mặc áo cánh dơi tự nhiên không mua, không biết xấu hổ cứ cọ xát Nguyễn Trường Sinh, lời nói tốt xấu đều đã nói, ông đây cũng mặc kệ, thấy Nguyễn Trường Sinh không nói, bỗng dưng anh ta tức giận: “Kiếm đến vậy mày cũng không sợ nghẹn c.h.ế.t sao!”

Nói xong không cho Nguyễn Trường Sinh nói chuyện cơ hội, xoay người nắm túi quần bỏ đi.

Nhìn thấy anh ta bỏ đi xa, Tiền Xuyến nhỏ giọng hỏi: “Ai đấy!”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Kẻ ganh tị thôi.”

Từ ban đầu anh ta cũng không phải người tốt, sắc mặt biến hóa nhanh hơn trời.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đi bộ ở trên phố trong sự hâm mộ của mọi người trong suốt những năm 80, tiền bọn họ kiếm được một năm người khác cũng không dám mơ. Đương nhiên người khác cũng không biết, sau lưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến còn có tám người.

Bởi vì có tiền lời nên mọi người trong xưởng nhỏ đón tết thoải mái và sung túc.

Đợi ăn tết âm lịch đến xong, sau đó lại tràn đầy năng lượng tiến vào một năm mới bận rộn.

Cuộc sống của Nguyễn Khê vẫn vậy, vẫn chạy đến chạy lui giữa trường học và quê, thứ hai đến thứ bảy đi học ở trường, cuối tuần làm việc bận rộn ở quê cùng với Nguyễn Thúy Chi và những người khác ở xưởng nhỏ.

Sau khi xưởng nhỏ đi đúng quỹ đạo, thật sự cô đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với năm cô mở xưởng.

Bởi vì nhóm Nguyễn Thúy Chi làm việc rất tốt, cho nên việc khiến cô lo lắng cũng không nhiều.

Bình thường cô sẽ ở trường học nghiêm túc học tập, cả nhóm Nguyễn Thúy Chi cũng không có tới làm phiền cô. Cho dù quần áo có vấn đề cũng sẽ đợi cô cuối tuần về lại nông thôn, tìm cô xử lý giải quyết.

Nhưng hôm nay cô mới vừa học xong tiết buổi sáng đang chuẩn bị ăn cơm, chợt có người ở cửa phòng học kêu cô nói với cô: “Có người tìm cậu, nói là cô ba của cậu, đang chờ ở ngoài công trường.”

Đây là lần đầu tiên người nhà đến trường tìm cô, Nguyễn Khê khá bất ngờ. Cho nên không do dự lên tiếng gọi Lý Hiểu Phương mang cặp sách ra cổng trường.

Còn chưa ra đến cổng cô đã thấy Nguyễn Thúy Chi, cũng nhìn ra mặt cô ấy rất khó coi.

Nguyễn Khê chạy đến trước mặt Nguyễn Thúy Chi hỏi thẳng: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Nguyễn Thúy Chi cũng không vòng vo, nói thẳng: “ Chú Năm và thím năm của con đánh nhau với người ta ở bên đường, bị bắt đến đồn công an. Chú con không có ở nhà, nên chỉ cô có thể đến đó, cô không dám đến đồn công an một mình, nên mới đến chỗ con.”

Nguyễn Khê bỗng sốt sắng, sau đó vội nhảy lên ghế phía sau xe đạp của cô “Chạy nhanh đi thôi.”

DTV

Đi ở trên đường cô hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Đang yên đang lành sao lại đánh nhau? Xảy ra chuyện gì sao?”

Nguyễn Thúy Chi cưỡi đường xe chạy: “Cô cũng không biết, người ta đến thông báo bảo lãnh người. Cô chưa từng đến chỗ đồn công an bao giờ, thật sự hoảng sợ, cô đến tìm con trước.”

Nếu không biết Nguyễn Khê cũng không hỏi nhiều.

Cô chỉ lộ, Nguyễn Thúy Chi lái xe chở cô đến đồn công an, cô nhảy xuống xe đạp vội chạy vào đồn công an. Bên trong thấy mọi chuyện đã giải quyết gần xong, hòa giải cũng đã hòa giải, giáo dục cũng đã giáo dục, họ chỉ cần bảo lãnh người đi là được.

Nguyễn Khê nói xin lỗi với đồng chí cảnh sát, đưa Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến bảo lãnh ra rồi mới hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”

Tiền Xuyến không nói chuyện, đưa mấy món đồ đang ôm trên tay ra cho Nguyễn Khê

Ánh mắt Nguyễn Khê đầy nghi ngờ nhìn, nhìn sơ cô đã hiểu ra vấn đề, lập tức ngẩng đầu nhìn Tiền Xuyến hỏi: “Cái này không phải đồ chúng ta may sao?”

Nguyễn Trường Sinh ở bên cạnh xoa xoa hàm răng “Kiểu dáng nhan sắc hoa sắc tất cả đều giống nhau như đúc, nhưng chất lượng kém may cũng kém. Bán rẻ hơn chúng ta, nếu không phải hôm nay có người nói, chú còn không biết, không biết xấu hổ, anh ta gặp may chú mới không đánh c.h.ế.t anh ta!”

Nguyễn Trường Sinh vừa dứt lời, người đàn ông mặc áo cánh dơi đi theo một người phụ nữ từ đồn công an đi ra.

Anh ta còn cười được, nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Chỉ khiến cho anh đánh vài cái, lại có thể làm được gì nào? Nhìn thấy chưa, tôi không phạm pháp, đồng chí cảnh sát chỉ quan tâm việc đánh nhau, không quan tâm tôi bán cái gì.”

Nguyễn Trường Sinh nắm đ.ấ.m lại muốn đánh nhau, bị Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi kéo lại.

Người đàn ông mặc áo cánh dơi cười nhạo, dáng vẻ lưu manh mà lắc lư thân mình bỏ đi.

Trong tiệm cơm, Nguyễn Trường Sinh uống ba ly nước lớn.

Uống xong buông ly nước, giọng điệu trở nên hòa hoãn: “Tôn Vĩ chính là tên tôn tử, kẻ tiểu nhân. Có lòng nói với anh ta đi về phía nam, năm trước anh ta cạnh tranh với chúng ta cả nửa năm tôi cũng không quan tâm, ai ngờ năm nay lại làm ra chuyện này, tên chó chết.”

Nguyễn Thúy Chi cau mày hỏi: “Những bộ đồ đó của hắn là như thế nào?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 367



Nguyễn Trường Sinh lại hít một hơi dài: “Anh ta tìm người mua quần áo của chúng ta, đặc biệt chọn mấy kiểu bán chạy, lấy quần áo đến phía nam tìm nhà máy gia công lại, sau đó mang về bán.”

Nguyễn Thúy Chi: “Buôn bán như thế mà có thể kiếm được tiền sao?”

DTV

Trừ chi phí vật liệu dệt vải, quản đốc nhà xưởng vừa lo tiền thiết bị, tiền công nhân còn phải thêm tiền lời, anh ta phải chi cho công nhân nhà máy không ít chi phí gia công. Chuyển về bán giá rẻ, tính đi tính lại một bộ quần áo bán cũng không lời được bao nhiêu tiền.

Nếu không phải vải dệt quần áo kém, may vá sơ sài, nói không chừng còn giống như cho không.

Nguyễn Trường Sinh nói: “Tóm lại anh ta so với trước đây đã khá hơn rất nhiều.”

Nguyễn Khê vẫn không nói chuyện, Tiền Xuyến nhìn về phía cô hỏi: “Có cách nào không?”

Tính ra anh ra kiếm cũng không được nhiều nhưng khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, chỉ nhìn mặt đã muốn đ.ấ.m c.h.ế.t anh ta.

Nguyễn Khê lắc đầu: “Tạm thời không có cách nào cả.”

Trước mắt không có cách nào đăng ký nhãn hiệu, mọi người hoàn toàn không có khái niệm vi phạm bản quyền, sẽ không có ai quản lý vấn đề này. Ngay cả trong xã hội hiện đại, việc bảo vệ quyền lợi trong phương diện này cũng là điều gây khó khăn lâu này, việc kiện người mô phỏng theo kiểu dáng mà không đụng đến nhãn hiệu là điều không hề dễ dàng. Có mưu mô một chút thì hơi thay đổi vài chi tiết, ví dụ như sửa váy dài thành váy ngắn, vậy thì càng không có cách nào tố cáo được.

Thương hiệu lớn thế nào, chỉ cần xuất hiện tiếng váng, chắc chắn sẽ bị người ta sao chép.

Sao chép và vi phạm bản quyền là điều khó chống lại nhất.

Tiền Xuyến hít một hơi thật sâu: “Đánh c.h.ế.t anh ta.”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô nói: “Không nên nóng nảy, tạm thời cũng đừng để ý đến anh ta, trước mắt cứ để anh ta bắt chước, dù sao cũng không bắt chước được cái gì tốt, khách hàng có yêu cầu chất lượng thì cũng sẽ không mua quần áo của anh ta mặc. Chờ xem, nếu anh ta tiếp tục kiêu ngạo không kiềm chế bản thân, lá gan càng ngày làng lớn, chúng ta sẽ có cơ hội trừng trị.”

Nguyễn Trường Sinh lại uống một ngụm lớn nước, đặt ly nước xuống: “Hiện tại phải đánh c.h.ế.t anh ta.”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy nói: “Chỉ nói ngoài miệng thôi, mà không thể ra tay.”

Đánh một trận cho bỏ là được rồi, không thể cứ đánh liên tục.

Dù sao bạo lực cũng không giải quyết được vấn đề cơ bản, nói không chừng càng khiến mâu thuẫn còn trở nên gây gắt hết hơn càng gây ra nhiều rắc rối hơn. Hiện tại đánh nhau không sao, hai năm nữa đến giai đoạn trấn áp, bị bắt vào đồn cảnh sát cũng không dễ dàng như bây giờ.

Ồn ào một trận, ở đồn cảnh sát bị đồng chí công an giáo huấn một hồi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không còn tâm trí mở quầy. Cơm nước xong bọn họ không đi ra đường nữa, kéo hàng hóa về nhà cùng Nguyễn Thúy Chi.

Ở nhà nghỉ ngơi nửa ngày, điều chỉnh lại tâm trạng và cảm xúc một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau đã tràn đầy sức sống trở lại, ánh trăng và ngôi sao trên đỉnh đầu cùng bọn họ tiếp tục đến thành phố mở tiệm.

Trên đường mở tiệm, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vừa mới mở cửa, quần áo còn chưa kịp treo, chợt nghe thấy trên phố đối diện truyền một tiếng huýt sáo. Hai người cùng nhau nhìn lại, chỉ thấy người đàn ông mặc áo cánh dơi Tôn Vĩ đang đứng ở quầy hàng đối diện.

Trước đây mở quầy còn tránh né bọn họ, nhưng sau chuyến đến đồn cảnh sát ngày hôm qua, bây giờ anh ta đã trở nên kiêu ngạo. Tiếp tục bán quần áo giống bọn họ, còn trực tiếp bày tiệm đối diện bọn họ, cố tình huýt sáo khiêu khích.

Trong nháy mắt m.á.u nóng của Nguyễn Trường Sinh đã dồn lên não, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.

Tất nhiên giận thì giận nhưng anh vẫn có lý trí. Nếu anh ấy lại ra tay đánh Tôn Vĩ thì chuyện làm ăn không cần nghĩ đến nữa. Không đáng vì loại người này mà làm hỏng đi mục đích kinh doanh của bản thân.

Tiền Xuyến nhẹ nhàng hít một hơi bình tĩnh lại, lớn tiếng nói: “Đừng để ý đến anh ta.”

Nguyễn Trường Sinh tất nhiên không để ý đến anh ta, xoay người tiếp tục treo quần áo. Treo quần áo xong ngồi xuống bên cạnh quầy hàng nghỉ ngơi một lát, đợi đến khi dòng người trên đường bắt đầu đông lên thì lại bắt đầu ngày này bận rộn.

Tôn Vĩ ngày ngày đều khiêu khích bọn họ, mỗi lần bán được một bộ quần áo sẽ hướng về phía bên này huýt sáo.

Lúc giữa trưa ít người, anh ta còn đeo một cái kính nghêu ngao nói với Nguyễn Trường Sinh: “Nói này người anh em, quần áo lại không phải của các anh, anh tức giận như vậy làm gì? Các anh có thể bán nhưng tôi không thể sao? Sao chỉ mình các anh có thể kiếm tiềm?”

Nguyễn Trường Sinh xì với anh ta một cái: “kiếm cái cây búa, cũng uống được canh.”

Tôn Vĩ tháo cặp kính xuống: “Đừng có chọc giận tôi, ngày nào đó tôi sẽ kiếm tiền nhiều hơn các anh.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 368



Tiền Xuyến giễu cợt: “Chỉ bằng đống quần áo giống lẻ lau của anh? Anh nên tỉnh táo lại đi.”

Tôn Vĩ lại đeo cặp kính lên “Vậy chúng ta xem mọi chuyện thế nào đi…chờ xem đi”

Chạng vạng thứ bảy, Nguyễn Khê và Lý Hiểu Phương cơm nước xong xuôi, quay lại ký túc xá dọn dẹp một chút, đeo cặp sách lên đến trường học. Lái xe về quê, còn năm cô gái thu dọn xong thì về nhà.

Tuy rằng cả nhóm đều liều mạng tăng ca, nhưng Nhạc Hạo Phong lại sắp xếp thời gian để bọn họ không làm việc ở đây quá muộn. Một vài cô gái quá năng nổ, có khả năng làm việc cả một đêm mà không quay về ngủ.

Các cô gái đi rồi, Nguyễn Khê gọi Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh, Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến bàn bạc cùng nhau.

Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt đã ngủ từ lâu, cũng không ai quấy rầy.

Nguyễn Khê lấy từ trong cặp sách của mình ra cuốn, mở một trang ra đặt lên bàn nói: “Con đã vẽ một logo trong trường để sưu tầm tư liệu, sau này chỉ cần chúng ta may quần áo, đều phải đánh dấu cái lên trên.”

Nguyễn Trường Sinh giơ tay cầm lấy nhìn thử, nói thành tiếng: “Tường Vi Các?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy, chú chỉ cần cầm cái cháu vẽ đi tìm xưởng sản xuất, nói chuyện với họ về logo sản xuất, cháu đã ghi rõ chất liệu vải và kích thước, không có gì quá phức tạp cả.”

Nhạc Hạo Phong sau tiếng đồng ý của Nguyễn Trường Sinh giơ tay lấy logo.

Nguyễn Khê lại nói cùng Nguyễn Thúy Chi: “Sau khi sản xuất xong logo, chúng ta sẽ may đó sau cổ áo sau khi một bộ đồ, ở phía sau quần áo nên sẽ không làm ảnh hưởng đến vẻ ngoài của bộ đồ.”

Nguyễn Thúy Chi thật sự không biết đây là cái gì, nhưng vẫn gật đầu.

Cuối cùng Nguyễn Khê nói với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Lúc chú thím ra ngoài bán quần áo, nhớ nhắc với mọi người logo của chúng ta, khiến mọi người phải ghi nhớ cái tên Tường Vi Các, nói với họ chỉ có bán ở quầy chúng ta mới là hàng thật, cho dù có bán quần áo giống chúng ta như đúc thì cũng là hàng giả, không thật.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến thật sự nghe không có hiểu.

Nguyễn Trường Sinh chẹp miệng thành tiếng hỏi: “Quần áo còn có giả?”

Tiền Xuyến đi theo hỏi: “Cái này… Sẽ hữu ích sao?”

Dù sao mọi người mua quần áo đều dựa trên kiểu dáng và chất lượng, không có mấy người quá để ý quần áo là từ đâu. Đồ giả còn chưa nói tới, không có mấy người sẽ vì một cái đánh dấu mà mua quần áo cả.

Hơn nữa, quần áo phức tạp như thế còn có thể bắt chước, logo ngỏ này càng dễ làm ra hơn. Cho dù có người sẽ nhận ra cái logo này, thì cũng giống tên tôn tử Tôn Vĩ kia, cũng có thể làm ra con dấu và bán ra.

Bọn họ nói tất nhiên là thật, Tôn Vĩ cũng có thể nói của hắn mới là thật.

DTV

Nguyễn Khê nói: “Tạm thời có thể là không có gì dùng, những sau này sẽ hữu dụng, mọi người có lẽ ra làm là được.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu: “Được.”

Nhưng mà lúc bán quần áo vấn đề mở miệng nói cũng không uổng phí cái gì. Nếu như có ích tất nhiên rất tốt, nhưng bọn họ cảm thấy cái này phần lớn sẽ là vô dụng, không tránh được tên tiểu nhân Tôn Vĩ kia.

Thời kỳ trăm phế đãi hưng, rất nhiều văn phong Đông Đô biến mất.

Nguyễn Trường Sinh và Tôn Vĩ chiến đấu thêm nửa năm, các quầy hàng may mặc sẵn cũng đã xuất hiện trên thành phố. Nhưng chủ yếu chỉ là bán kiếm tiền tích góp một ít tài chính rồi vào phía nam buôn bán.

Nhưng mỗi quầy hàng đều không giống nhau, có người bán được, có người không bán được.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến lúc bán quần áo có nhắc đến Tường Vi Các đã được nửa năm, phát hiện thế mà có điểm hiệu quả, rất nhiều khách hàng quen nhớ kỹ cái tên này, còn có người khác truyền miệng đến mua quần áo của họ.

Tất nhiên, những gì mong đợi đã được xảy ra một cách tự nhiên.

Buổi tối xong cửa tiệm xong, Nguyễn Trường Sinh ném hai cái váy xuống: “Tên cũng trộm.”

Nguyễn Khê cầm lấy váy xem, mở ra sau cổ áo thì thấy logo sau áo giống hệt của họ.

Nguyễn Trường Sinh nói: “Kẻ thiếu đạo đức không nhiều lắm, chính là cái tên Tôn Vĩ, tôi nghĩ là anh ta đổi tên, thấy một số khách hàng nhận ra tên của chúng ta, anh cũng đánh dấu logo, thật bỉ ổi!”

Khách hàng quan thuộc tất nhiên là sẽ không bị anh ta lừa, bởi vì bọn họ quen với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Nhưng có rất nhiều người không biết, có thể nghe thấy người ta nói đến quần áo của Tường Vi Các, nên tìm thấy tên Tôn Vĩ kia để mua.

Tuy rằng anh ta bắt chước khá chậm, theo không kịp bọn họ tốc độ ra mẫu mới, nhưng đều giống nhau dùng búa đập c.h.ế.t anh ta.

Nguyễn Khê thế nhưng thật ra không kích động, chỉ nói: “Khiến cho anh ta ti tiện một lúc nữa.”

Sau khi nghỉ hè hai tháng, Nguyễn Khê ngây ngốc ở nông thôn không đi ra ngoài, thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Đây là kỳ nghỉ cuối cùng trong cuộc đời sinh viên, kết thúc kỳ nghỉ hè này thì thêm một ngọc kỳ nữa thì Nguyễn Khiết cũng sẽ tốt nghiệp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 369



Sau khi vào mùa thu, không khí sớm đã trở nên mát mẻ, nhưng vào giữa trưa cũng khá nóng.

Sau khi ăn xong bữa trưa Nguyễn Khe cũng không ngủ, trong thời gian bận rộn vẫn giúp Nguyễn Thúy Chi và những người khác.

Vừa mới đến tầm chiều đã có người đến gõ cửa.

Nhạc Hạo Phong không có việc gì với bọn trẻ, nên đã đi đến cửa cổng ngoài sân.

Cán bộ thôn đến nhà, bởi vì nhóm người Nguyễn Khê ở tại đây một năm, cũng quen biết khá nhiều với người trong thôn, Nhạc Hạo Phong trực tiếp cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Lưu, ngài có chuyện gì sao?”

Phía sau chủ nhiệm Lưu còn có hai người, nói với Nhạc Hạo Phong nói: “Các quy định gần đây đã nghiêm ngặt hơn, những người ở nông thôn không được đi lung tung, có quy định nghiêm ngặt về diện tích nhà ở và số lượng nhà mà mỗi thành viên có. Muốn quản lý tất nhiên phải có thống kê đăng ký, chúng tôi đến để thống kê lại một chút.”

Nguyễn Khê ở nhà ở nghe thấy mấy lời này, vội vàng đi ra.

DTV

Chủ nhiệm Lưu đưa hai người đo đạc lại, Nguyễn Khê đi đến trước mặt Chủ nhiệm Lưu hỏi: “Vậy nếu diện tích khu nhà hiện tại có vượt quá diện tích duy định, số nhà vượt quá quy định, nông thôn có lấy lại không?”

Ở nông thôn này nhà ở không có chứng nhận tài sản, chủ yếu xem quyền sử dụng đất nền.

Chủ nhiệm Lưu nói: “Cái này tất nhiên sẽ không, đều là tài sản của mọi người, thu hồi rồi vội cấp lại sao? Trước làm bừa nhưng thật ra gặp may, cho dù lớn bao nhiêu cũng phải tính đến việc đăng ký. Thống kê xong rồi tự mình đến Ủy ban xã làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nền, việc này cần phải làm ngay.”

Nguyễn Khê nghe xong cười, nói: “Cảm ơn ngài.”

Có giấy chứng nhận quyền sử dụng đất nền, thì sân vườn của ngôi nhà này chắc chắn là của cô.

Còn có ba chỗ khác cô vừa mua cũng cần phải đăng ký.

Lúc này Nhạc Hạo Phong rót một chén nước, đưa đến tay Chủ nhiệm Lưu.

Chủ nhiệm Lưu nhận lấy ly uống miếng nước, nhìn xung quanh phòng, hỏi: “Xem ra mỗi ngày mọi người đều rất bận rộn, làm nhiều quần áo như vậy, mang đến thành phố bán sao? Kiếm được khá không?”

Nhạc Hạo Phong cười nói: “Miễn cưỡng có thể nuôi sống cả gia đình được.”

Chủ nhiệm Lưu uống xong đặt lại ly thủy tinh vào tay anh: “Các anh cũng rất có ý tưởng, những người ở quê không mấy có bản lĩnh này, cũng bán một ít nông sản phụ, nhưng có một người giàu có vì bán hạt đậu rang, kiếm được trăm vạn một năm.”

Nhạc Hạo Phong cố ý kinh hãi: “Một trăm vạn??”

Năm ngoái vì không có ai cạnh tranh nên họ bán được rất nhiều tiền.

Chủ nhiệm Lưu nhìn anh cười cười: “Ai mà biết thật giả, truyền miệng thôi, chắc cũng có ẩm ương. Trước đây có người đỏ mắt ghen tị, phía trên lại không xử phạt. Thế giới này thay đổi rồi, tiền đã thành đồ tốt.”

Đã đi được mười năm, có thể nói là mỗi người coi tiền tài như cặn bã, không dám dính không dám đụng vào sợ xui xẻo. Mà hiện tại thì sao, ai ai cũng vùi đầu kiếm tiền, không có tiền còn bị người ta coi thường.

Chủ nhiệm Lưu đứng cùng Nhạc Hạo Phong Nguyễn Khê và nói một câu, sau khi hai người kia đo đất xong, họ lại đi đến căn nhà tiếp theo.

Nguyễn Khê và Nhạc Hạo Phong tiễn ông ấy ra cửa, sau đó quay vào nhà ngồi xuống, vui sướng vùi đầu vào làm việc.

Mà vui sướng chỉ thuộc về Nguyễn Khê, không thuộc về Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến. Bởi vì hai người bọn họ bày tiệm ở trên phố, lâu lâu lại muốn đánh c.h.ế.t Tôn Vĩ, muốn lột da anh ta, ném xuống ao cho cá ăn.

Nếu hắn yên lặng mà bán hàng giả thì thôi đi, mắt không thấy thì không tức giận, nhưng bởi vì Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không thể làm gì nên anh ta phá lệ kiêu ngạo, thường thường nhảy đến trước mặt trêu ngươi, khiêu khích Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến .

Tiền Xuyến nói với anh ta: “Loại người này sớm muộn cũng bị sét đánh chết!”

Chết tiệt!

Trong lòng Nguyễn Khê đã có mục đích riêng, nhưng thời cơ còn chưa đến nên bình thường cô cũng không để ý đến. cuối cùng cô cũng kết thúc học kỳ cuối cùng của kỳ học, thuận lợi hoàn thành bốn năm học đại học của bản thân.

Cũng thuận lợi tốt nghiệp tất nhiên còn có Nguyễn Khiết.

Mang theo cặp sách tạm biệt mái trường, Nguyễn Khê đẩy xe đạp ra khỏi cửa đại học, thì thấy Hứa Chước.

Hứa Chước ngồi trên xe đạp, một chân để dưới đất, một chân dẫm lên bàn đạp, không biết anh ấy đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.

Bởi vì Nguyễn Khê ngày thường rất bận rộn đi lại, mấy năm nay số lần gặp mặt Hứa Chước cũng không nhiều. Nhưng cô cũng không cảm thấy xa lạ khi gặp mặt, trực tiếp đẩy xe đến trước mặt Hứa Chước, chào hỏi anh: “Tìm tôi sao?”

Hứa Chước nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên “Còn tìm ai chứ?”

Nguyễn Khê cười với anh “Tôi đi cùng Tiểu Khiết, đi cùng đi.”

Vì thế hai người cùng nhau cưỡi lên xe đạp, đi đến trường của Nguyễn Khiết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back