Cập nhật mới
Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 350



Nguyễn Khê lại gật đầu: “Một căn nhà, chín gian phòng, bên ngoài còn có một mảnh đất nhỏ, có đủ loại rau củ. Phòng chính có thể để máy may để làm việc, các phòng hai bên có thể để dùng bữa hoặc nghỉ ngơi.”

Tiến Xuyến lập tức thốt liên, vỗ vào tay Nguyễn Trường Sinh: “Anh nhìn Tiểu Khê mà xem!”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Tiểu Khê là sinh viên đại học mà, người ta như vậy là đúng.”

Nguyễn Khê lại nhìn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, cười nói: “Thế nào? Cô ba với chú, hai người có hứng thú không? Chuyện này chúng ta đợi hết năm rồi đi làm ngay, hiện tại là cơ hội kiếm tiền tốt nhất, nói quá lên một chút thì đứng ở nơi đầu gió này đến heo cũng có thể bay lên trời được đó. Tổng kết lại chỉ có một câu: Gan lớn c.h.ế.t no. gan nhỏ c.h.ế.t đói.”

Tiền Xuyến không hề do dự giơ tay: “Thím gan lớn, thím đi!”

Nói xong cô ấy giơ tay Nguyễn Trường Sinh lên: “Lá gan anh ấy cũng lớn nữa!”

Còn Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, hai người nhìn nhau một chút, sau đó Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía Nguyễn Khê cười nói: “Ai cũng không đi như vậy thì cô nhất định phải đi rồi, nếu cô không đi thì sợ rằng xưởng nhỏ đó của cháu không thể gượng dậy được mất.”

Ai cũng có thể thay thế được nhưng cô ấy là người duy nhất biết may vá, không thể thiếu được, bản thân Nguyễn Khê muốn có thời gian để học, vậy nên chỉ có thể nhờ cô ấy đến huấn luyện cho công nhân sản xuất quần áo. Sau này thực sự đi vào quỹ đạo rồi cô ấy cũng phải làm việc cùng công nhân.

Đây cũng chính là lí do vì sao Nguyễn Khê nhắc nhở cô ấy từ hai năm trước, để cô ấy ở nông thôn nhận thêm nhiều người học việc hơn.

Nguyễn Nguyệt ngồi trên đùi Nhạc Hạo Phong, bập bẹ nói theo giọng điệu của Nguyễn Khê: “Cảm ơn cô ba đã ủng hộ!”

Âm thanh đáng yêu đi vào lòng người, mọi người trong nhà nghe xong đều bật cười vui vẻ.

Nguyễn Khê đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt mũm mĩm của đứa bé: “Em gái nhỏ đã biết học cách người khác nói chuyện rồi.”

Nguyễn Nguyệt là con gái của Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong, vì khi sinh ra là con gái nên khi nhập hộ khẩu phải tính toán lại một chút, đổi chữ Nhạc thành

Nguyệt, cảm thấy như vậy hợp với con gái hơn.

Tiếng cười vui vẻ truyền tới gian phòng bên cạnh, không nghe rõ là chuyện nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào, Tôn Tiểu Tuệ nắm chặt bát đũa nói: “Không biết đang nói chuyện gì nữa, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, đến nóc nhà cũng sắp rụng ra rồi.”

Nguyễn Trường Quý sao lại không nghe thấy tiếng ồn đó chứ, cần gì bà ta phải lặp lại.

Hai năm qua, trong lòng ông ta ngày càng tức giận, nhìn cha

mẹ em trai em gái và con gái đều không quan tâm đến mình, ông ta bắt đầu từ từ

đổ lỗi lên đầu Tôn Tiểu Tuệ. Nếu không phải lúc trước bà ta làm loạn muốn ở

riêng thì bọn họ đã không trở thành như bây giờ.

Nói chung trong lòng ông ta không thoải mái, nên trong dịp cuối năm này sắc mặt cũng không hề tốt.

Tôn Tiểu Tuệ lại nói những lời như vậy càng khiến ông ta không vui, đương nhiên sắc mặt lại càng khó coi hơn.

Thế nhưng ông ta cũng không nói gì thêm, tránh cho vợ chồng cãi nhau bất hòa.

DTV

Nguyễn Khê và mọi người cơm nước xong xuôi, mọi người cùng ngồi đón giao thừa. Ăn đậu phộng hạt dưa, ngồi nói chuyện tán gẫu với nhau, nói những chuyện đã xảy ra trong một năm vừa rồi.

Vì chuyện đi Bắc Kinh lúc này vẫn là quan trọng nhất nên đương nhiên chuyện để nói cũng nhiều. Nói chuyện một chút Nguyễn Trường Sinh,

Tiền Xuyến và Nguyễn Thúy Chi đều có suy nghĩ và góc nhìn khác nhau, hỏi một số vấn đề không giống những người khác.

Lúc chuẩn bị nói, Nguyễn Khê nói với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa: “Ông bà, hai người cũng đi cùng chứ?”

Nghe nói vậy, Nguyễn Chí Cao dù muốn hay không cũng lập tức lắc đầu: “Như vậy không được, ông với bà không thể đi.”

Nguyễn Khê nhìn ông cụ nói: “Sao vậy ạ? Chúng cháu nhiều người như vậy mà không nuôi nổi hai người sao?”

Nguyễn Chí Cao cầm tẩu hút thuốc, đặt vào mép chậu than đập

đập: “Không phải vấn đề nuôi được hay không nuôi được. sức khỏe bọn ông còn

cường tráng, hiện tại không cần các cháu nuôi dưỡng. Trong nhà vừa mới được

chia ít đất, người trong nhà đều đi cả rồi, đất được chia cho chúng ta chẳng nhẽ bỏ không sao? Không dễ dàng gì mới có được mảnh đất của mình, ông tiếc, ông phải trồng trọt mới được. Hơn nữa, bọn ông đi thì có thể làm gì được chứ? Không quen biết ai cả, ở đó mắt lớn mắt nhỏ cản chở bọn cháu sao?”

Nông dân chính là người cả đời kiếm ăn nhờ đất đai, có tình

cảm với đất không giống như bình thường, có mảnh đất của mình là chuyện hạnh

phúc nhất. Trong nhà vừa có mảnh đất được phát đến tay, ông cụ còn chưa trồng

trọt gì mà đã vào thành phố, ông cụ chắc chắn sẽ không làm vậy.

Người trẻ tuổi đi đến thành phố mạo hiểm là nên làm, bọn họ có cả tinh lực và năng lực, có thể mạnh dạn đi lên. Hai người bọn họ già rồi, đi theo không thể giúp được gì, còn mất cả đất, thực sự không lời chút nào.

Lưu Hạnh Hoa đương nhiên cũng nghĩ như vậy, nói theo: “Bây giờ ông bà chưa đi, các cháu cũng chưa làm việc ngay, cứ đi làm trước đã rồi nói sau. Còn chưa biết thế nào mà, nếu không làm được thì cứ cuốn gói trở về, trong nhà còn mấy mẫu ruộng, dù sao cũng không thể c.h.ế.t đói được, nếu như làm được thì sau này hãy nói có đi hay không.”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy, giọng nói trong trẻo: “Cảm ơn cô ba ủng hộ ạ!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 351



Nguyễn Chí Cao gật đầu nói theo: “Ngoại trừ Tiểu Khê và Tiểu Khiết, các con hiện tại coi như cũng tới thành phố, hộ khẩu cũng chưa chuyển, ở đó không thể nhận lương thực, không có cả phiếu lương thực thì làm sao mua thức ăn được? Ở nhà cũng không thiếu phiếu lương thực, sau khi thu hoạch có thể đến hợp tác xã lương thực đổi thành vé, gửi qua đó cho các con.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng nhìn nhau.

Một lát sau, Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy chúng con đi làm trước rồi nói sau, sau khi làm ăn được sẽ lập tức đón hai người. Hai người ở nhà chăm sóc mấy mảnh đất này, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Có thể làm thì làm một chút thôi, không làm được thì tìm người giúp đỡ, tuyệt đối không được cố gắng làm việc.”

Nguyễn Chí Cao đập xong tẩu hút thuốc rồi cất đi: “Những chuyện này bọn con cứ yên tâm, chúng ta đâu có ngốc. Sinh hoạt với mọi người trong thôn bao nhiêu lâu nay, cha lại có mấy chục năm làm bí thư đại đội rồi, tìm người giúp đỡ là chuyện chỉ cần nói một tiếng là xong, sẽ không có khó khăn gì đâu. Nhưng thật ra các con đến thành phố lớn, chưa quen được cuộc sống ở đó, sẽ có rất nhiều khó khăn, các con quản lý bản thân cho tốt là được, đừng quan tâm đến cha mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa: “Đúng vậy, các con không cần phải để ý tới cha mẹ, ở ngoài từ chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi. Cho rằng đi ra ngoài là có thể thuận lợi ngay được sao? Đó là nơi của người khác,khó khăn hơn so với ở nhà nhiều, nhưng các con đều ở chung một chỗ nên cha mẹ vẫn yên tâm.”

Nói chủ đề này một lúc, cuối cùng vẫn phải nghe Nguyễn Chí Cao sắp xếp.

DTV

Để tới khi hết năm, Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cùng nhau mang lương thực còn thừa trong nhà đến hợp tác xã lương thực để đổi thành phiếu lương thực. Sau đó cầm phiếu lương thực và hành lý cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết tới Bắc Kinh.

Lần này con trai con gái cả cháu gái đều đi cả, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng khó tránh khỏi việc trong lòng cảm thấy cô đơn. Nhưng vì để cho Nguyễn Trường Sinh và mọi người yên tâm đi ra ngoài bôn ba, nên bọn họ cũng không thể hiện gì nhiều, chỉ đơn giản như tiễn họ đi thôi.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ không hiểu có lý do gì, chỉ tò mò: “Làm gì vậy nhỉ?”

Hai ngày sau nghe người ta nói hai gia đình Nguyễn Thùy Chi và Nguyễn Trường Sinh đi Bắc Kinh hết, Tôn Tiểu Tuệ mới giận dữ tìm Nguyễn Trường Quý, lải nhải với ông ta: “Như vậy là có ý gì hả? Ông nói xem chuyện này là sao? Thoáng một cái đã đi cả rồi, để lại một mình nhà chúng ta ở lại cái núi rách nát này đúng không? Dựa vào đâu mà không đưa chúng ta theo? Dựa vào cái gì mà không đưa theo chứ!”

Nguyễn Trường Quý không nhịn được nói: “Dựa vào việc bà muốn ở riêng, không phải là người một nhà nữa đấy!”

Vì phải cầm không ít hành lý còn phải dẫn theo hai đứa bé, Nguyễn Khê và mọi người đi xuống núi tương đối chậm, đi mất hai ngày rưỡi mới tới thị trấn. Vì nhiều người nên không quấy rầy nhà họ Tiền, họ ăn trưa luôn ở quán mì.

Sau khi cơm nước nước xong xuôi bọn họ cùng đi tới nhà họ Tiền một chuyến, chỉ thăm người thân chứ không ăn cơm, ở lại nhà họ Tiền chơi một lát rồi rời đi, sau đó bọn họ đi tới cửa hàng mua đồ, định mang lên tàu hỏa để ăn.

Hành lý đã bỏ vào nhà khách từ sớm, hai em bé được cha cõng ở sau lưng, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thúy Chi và Tiền Xuyến chỉ để ý chuyện đi mua đồ, nhìn một nơi một chút, thấy thích thì mua.

Đi dạo một vòng xong còn chưa ra ngoài cửa hàng được mấy bước, thì chạm mặt với một người quen cũ.

Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều bất ngờ, Lưu Hùng đứng ở phía đối diện cũng hơi sửng sốt.

Sau đó Lưu Hùng chợt bật cười, dùng giọng điệu kỳ lạ lớn tiếng nói: “Ôi trời, không phải Thúy Chi đó sao?”

Nguyễn Thúy Chi lập tức lườm anh ta một cái, không muốn để ý nhiều đến anh ta. Nhiều năm như vậy mới lại nhìn thấy anh ta, trong lòng chỉ có sự phiền phức và chán ghét, thậm chí còn nghi ngờ mắt của mình khi còn trẻ bị mù rồi, sao có thể nhìn trúng một người đàn ông thối nát như thế.

Lưu Hùng lại không hề xấu hổ, lập tức kéo người phụ nữ trung niên đến bên cạnh mình, nói: “Tới đây tới đây, để giới thiệu với em một chút, đây chính là người vợ trước kia của anh, Nguyễn Thúy Chi, mấy năm rồi không gặp.”

Nói xong anh ta lại nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi, giọng nói vẫn nhiệt tình như vậy: “Đây là vợ tôi. Thúy Chi, bây giờ cô đã lập gia đình chưa vậy?”

Vẫn đi ra ngoài đi dạo mua đồ với hai đứa cháu gái, có lẽ là chưa gả đi rồi.

Đã sớm nói rồi, ở trong núi lớn như thế làm sao có thể gả cho người tốt được chứ?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 352



Bỏ chồng bỏ con không tuân thủ đạo đức của phụ nữ, lòng dạ lại độc ác, làm người không biết an phận, cả ngày chỉ biết trang điểm, không có cố gắng nào như một người phụ nữ, ai đồng ý cưới về nhà được chứ?

Nguyễn Thúy Chi không nói gì, chỉ hắng giọng.

DTV

Lúc này Nhạc Hạo Phong bế Nguyễn Nguyệt đi tới từ phía sau, anh ấy đứng ở bên cạnh Nguyễn Thúy Chi nhìn Lưu Hùng, lên tiếng nói: “Chào anh, tôi là chồng của Thúy Chi, anh có chuyện gì sao?”

Lưu Hùng nghe vậy thì bất ngờ, nụ cười trên gương mặt anh ta lập tức có chút miễn cưỡng.

Nguyễn Thúy Chi khoác tay Nhạc Hạo Phong, nhìn anh ta nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đã lập gia đình rồi, gả cho người đàn ông trẻ hơn so với anh, có văn hóa hơn anh, có trách nhiệm và thương người hơn anh, một nhà ba người chúng tôi bây giờ phải đi Bắc Kinh rồi, sau này sẽ ở đó cả, anh còn gì muốn quan tâm nữa không?”

Biểu hiện trên gương mặt Lưu Hùng càng thêm phần không nhịn được nữa, người đàn ông này không chỉ trưởng thành, trẻ trung mà còn tử tế, đứng trước mặt anh ta, so ra anh ta chỉ như một lão già. Hơn nữa nghe nói việc đi Bắc Kinh không quay về nữa càng khiến anh ta kích động.

Biểu cảm suy sụp, một lúc lâu sau anh ta mới nói: “Nguyễn Thúy Chi, cô là đồ trâu già gặm cỏ non!”

Nguyễn Thúy Chi cười thành tiếng: “Anh muốn ăn mà có ăn được đâu?”

Nói xong cô ấy nhìn về phía vợ Lưu Hùng: “Sao chị lại lấy anh ta vậy nhỉ? Dù có kết hôn lần hai, dù điều kiện của mình không ra gì, cũng không nên ở bên loại đàn ông như vậy, nếu tôi mà nói ra, có lẽ chị còn có thể chạy đi sớm hơn một chút được.”

Vợ Lưu Hùng nghe xong những lời này, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không mở miệng phản bác Nguyễn Thúy Chi. Nhưng nét mặt già nua đen sì của Lưu Hùng lại đỏ lên, giận giữ nhìn chằm chằm Nguyễn Thúy Chi hét lên: “Nguyễn Thúy Chi, cô có ý gì?”

Kết quả anh ta vừa hét lên thì một viên bi ném vào mặt anh ta, ném mạnh đến mức anh ta nhắm mắt lại theo bản năng tránh sang một bên.

Viên bi đó là của con gái Nhạc Hạo Phong, bị anh ấy ném đi. Anh ấy nhìn Lưu Hùng, lộ ra vẻ lạnh lùng mà trước nay chưa từng có, giọng điệu cũng rất lạnh lùng: “Đây là vợ tôi, anh nói chuyện với cô ấy lịch sự một chút!”

Lưu Hùng lập tức không còn khí thế, lập tức tỏ ra kinh hãi, nhưng sau đó lại nhìn Nhạc Hạo Phong nói: “Anh biết cô ta là ai không, cô ta bỏ chồng bỏ con, mặc kệ cả bốn đứa bé cô ta tự sinh ra, anh còn dám cưới cô ta…”

Lại một viên bi nữa ném vào mặt khiến anh ta ngậm miệng.

Nhạc Hạo Phong nói: “Làm người kém cỏi thì đừng trách người khác ghét bỏ anh, quản lý bản thân cho tốt đã, chuyện tình cảm của người khác anh bớt can thiệp vào đi.”

Lưu Hùng hoàn toàn không dám nói thêm nữa, thấy Nguyễn Trường Sinh cũng dẫn con tới đây. Ký ức bị Nguyễn Trường Sinh đánh lại hiện lên trong đầu anh ta, trải qua những năm tháng đó, bây giờ Nguyễn Trường Sinh vẫn có thể khiến anh ta cảm thấy đau lòng.

Nguyễn Thúy Chi cảm thấy mắt mình không thể nhìn anh ta thêm được nữa, không muốn để ý tới anh ta, nắm tay Nhạc Hạo Phong xoay người rời đi.

Nguyễn Trường Sinh còn cố ý ôm con trai của anh ấy tới, lớn tiếng nói: “Đi, để chồng của cô ba của con mua đồ ăn cho chúng ta.”

Nguyễn Khê nói theo: “Chồng cô ba ơi cháu muốn uống sữa lúa mạch.”

Nguyễn Khiết: “Cháu cũng muốn, cháu muốn sữa có đường!”

Tiến Xuyến ồn ào theo sau: “Chồng chị ba ơi, mua cho em gì đó ngon đi.”

Nhạc Hạo Phong quay đầu lại cười nói: “Tất cả đều có phần, tất cả đều có!”

Lưu Hùng đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, một lát sau nghiến chặt răng.

Vợ anh ta đi tới bên cạnh nói: “Đây là vợ cũ của anh sao? Phát đạt rồi đó chứ?”

Lưu Hùng liếc cô ta một cái, mặt tối sầm lại hất tay rồi bỏ đi.

Nguyễn Khê và mọi người ở lại thị trấn một đêm, sáng hôm sau cơm nước xong xuôi mới để cha Tiền Xuyến đưa bọn họ tới trạm xe lửa. Cả gia đình lên xe lửa rời khỏi quê hương, đi về thành phố lớn mà lòng họ trông ngóng.

Vì lần đầu ngồi xe lửa đi xa nhà nên ai cũng hưng phấn, Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Thùy Chi đều không hề có suy nghĩ muốn nghỉ ngơi, đến cả con trai của Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt cũng vui vẻ, luôn nằm nhoài trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Lăn qua lăn lại đến giữa trưa ngày thứ hai mới tới nơi Nguyễn Khê đã mua.

Mặc dù nhà đã cũ có thể nhìn ra đã lâu rồi không có ai sửa chữa nhưng có bàn ăn cơm, có bếp, còn có giường ngủ, mọi thứ đều có cả. Quét dọn sạch sẽ mua thêm chút đồ dùng hàng ngày nữa thì cũng không có vấn đề gì.

Vì thế buổi trưa chỉ tùy ý ăn chút gì đó lót dạ, còn lại nửa ngày thời gian buổi chiều bọn họ cùng bận bịu làm việc, đi ra ngoài thị đến thị trấn bên trên để mua đồ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 353



Dọn mấy cái nồi sắt bày bát đùa lên, bày gạo và mì tích trữ lên giường có sẵn, mua thêm một chút gia vị. Buổi tối nhào bột mì, cán qua rồi cho vào nồi nấu, phủ một ít thịt lên trên, thêm một chút mỡ và ớt vậy là đã có một bữa tối ngon miệng nóng hổi.

Lúc Nhạc Hạo Phong ăn mỳ nói: “Anh mua về nhiều loại rau củ lắm, để qua mấy nữa thời tiết ấm hơn, đem ra ngoài vườn rau thu dọn một chút, có thể trồng một số củ cải, rau xanh, dưa chuột gì đó, đỡ phải tốn tiền mua.”

Nguyễn Thúy Chi ngồi bên cạnh gật đầu: “Em thấy mảnh đất này không nhỏ, có thể trồng được nhiều thứ.”

Những thứ này đều là chuyện nhỏ, Nguyễn Khê nói với bọn họ chuyện xưởng may nhỏ: “Nhân lúc bây giờ còn chưa khai giảng, cháu đến thành phố mua vài cái máy may cũ, đặt mua thêm các công cụ khác nữa. Chú năm thím năm, hai người làm quen một chút rồi kéo người tới đây, tốt nhất là tìm người ở gần, chúng ta không cần phải để ý đến chuyện ăn ở. Tìm những cô gái mười tám mười chín tuổi không đi học cũng không có việc làm. Nói với bọn họ rằng chúng ta bồi dưỡng miễn phí, đến lúc làm việc sẽ tính tiền công, làm nhiều thì kiếm được nhiều.”

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nhạc Hạo Phong: “Chồng cô ba chờ thêm chút nữa, xem chuyện phiếu vải thế nào, đợi đến lúc cháu có tin tức sẽ báo cho chú, đến lúc đó cháu dẫn chú đi chọn vải và mua vải, cả những nút thắt và khóa kéo nữa, những vật này rất dễ làm, năm ngoái cháu vẫn luôn rao bán những thứ này, cháu chọn xong chú nhập hàng về là được.”

Nhạc Hạo Phong gật đầu: “Được, chú chờ cháu sắp xếp.”

Cuối cùng còn lại Nguyễn Thùy Chi, Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy cười nói: “Cô ba ở nhà đợi cháu chuyển máy may tới, chú năm thím năm đưa công nhân tới rồi thì có lẽ cô là người bận rộn nhất đó.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu: “Được, vậy trước đó bọn cô làm chút việc khác, dẫn theo bọn trẻ làm chút việc nhà, dọn dẹp trong phòng và đất trồng rau một chút, cậu năm và em dâu ra ngoài bận bịu trước, cứ để Đại Bảo ở nhà cho bọn chị chăm sóc.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến gật đầu đồng thanh: “Được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh bị xem như không khí nói: “Vậy… vậy còn em thì sao?”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy cười: “Khai giảng em có thể đến học, đọc sách cho chị, đi học vẫn là quan trọng nhất.”

Mặc dù Nguyễn Khiết có lòng muốn tham gia nhưng vẫn phục tùng sự sắp xếp: “Được ạ.”

Hiện tại mọi chuyện gần như đã ổn, Nguyễn Khê nghĩ một lát, nói tiếp: “Tạm thời tiền do cháu quản lý, muốn dùng tiền thì cháu sẽ đưa cho, mỗi khoản tiền chi ra chúng ta đều phải ghi sổ, được không?”

Những chuyện này bọn họ không có ý kiến, toàn bộ đều gật đầu nói: “Nghe theo cháu cả.”

Phòng đủ để ở, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng có một gian phòng, vì trường học chưa mở cửa nên đương nhiên buổi tối phải ở lại đây. Sau khi sắp xếp chuyện này cơ bản đã xong, sáng sớm hôm sau Nguyễn Khê lập tức đi vào thành phố bắt đầu bận rộn.

Chuyện mua máy may cũ đương nhiên cô sẽ tìm Tạ Đông Dương giúp đỡ.

DTV

Cô vào chỗ sửa xe không tìm được Tạ Đông Dương nên đi tới Đại Sách Lan.

Dù năm trước cô đã nói với Tạ Đông Dương không thể bày sạp cả đời nhưng không nói rằng hết năm sẽ không thay đổi, mọi việc đều có quá trình, cho nên cô lên đường tìm anh ấy, cho rằng có thể anh ấy sẽ đi bày sạp.

Dù sao anh ấy cũng nghiện kiếm tiền, trước đó còn không muốn làm chuyện khác, chắc hẳn anh ấy sẽ không nhàn rỗi ở nhà đâu.

Nguyễn Khê đi tới Đại Sách Lan, còn chưa tiền vào trong phố đã phát hiện vị trí của một quán nhỏ bên đường. Đúng như cô dự đoán nhiều năm trước, sau khi những gia đình có hàng chục nghìn nhân dân tệ xuất hiện, những tạp hóa nhỏ này mọc lên như nấm mọc sau mưa.

Quầy hàng trên đường càng náo nhiệt hơn, người qua lại cũng bắt đầu tăng lên.

Nguyễn Khê cùng đám người tiến vào trong thành phố, quét mắt nhìn những quầy hàng bên cạnh, muốn tìm Tạ Đông Dương. Ánh mắt cô quét rất nhanh, sau đó đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô quay lại đưa ánh mắt nhìn về phía một quầy hàng.

Chủ quán không phải Tạ Đông Dương, nhưng lại là một người quen cũ.

Nhìn chằm chằm vào người quen cũ đang thu dọn đồ đạc ở phía sau quầy hàng, Nguyễn Khê lùi về phía sau hai bước.

Đi tới trước một gian hàng thì đứng lại một lát, người quen cũ đang thu dọn đồ đạc mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Nguyễn Khê cười nói: “Hả? Cô cũng bày sạp sao? Cha mẹ cô có biết cô làm chuyện này không?”

“…”

Vẻ mặt Diệp Thu Văn như nín thở…

Nguyễn Khê!

Diệp Thu Văn xị mặt xuống không nói lời nào, Nguyễn Khê nhìn biểu cảm trên mặt cô ta không nhịn được cười, sau đó không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa, tiếp tục đi tìm kiếm trên đường, đi tìm Tạ Đông Dương.

Sau một năm trở lại, trong những người qua lại xung quanh có rất nhiều người đã đổi mới hình ảnh của mình… Có người trẻ tuổi chạy theo xu hướng mặc những chiếc quần ống loe, đeo kính, còn có rất nhiều cô gái làm tóc xoăn giống như bờm sư tử.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 354



Bị kìm hãm tư tưởng suốt mười mấy năm, mọi thứ từ từ thay đổi và mở rộng rồi trở nên sinh động rực rỡ hơn.

Nguyễn Khê đi thẳng đến giữa con đường mới tìm được Tạ Đông Dương, anh ấy ngồi trong một quầy hàng không nổi bật quá. Cô xuyên qua đám đông đi về phía gian hàng trước mặt anh ấy, Tạ Đông Dương thấy cô, sắc mặt trở nên vui vẻ, chào hỏi cô trước: “Ngài Khê, cô đã về rồi đó sao?”

Nguyễn Khê vòng ra sau quầy hàng đi về phía anh ấy, lấy hơi nói: “Đông đúc quá nhỉ.”

Tạ Đông Dương nói: “Năm đầu tiên tất nhiên mọi người còn phải quan sát, không biết chính sách cuối cùng sẽ thay đổi như thế nào, nên thái độ của mọi người đều cẩn trọng, sợ làm hỏng việc, nhưng bây giờ coi như đã khá thông suốt rồi, cho nên ai cũng thả lỏng tâm trạng, không cần phải để ý cẩn thận như trước đó nữa. Lúc cô đến đây có thấy không, có nhiều cô gái làm tóc xù, giống như mấy con cún lông xù vậy.”

Nguyễn Khê bật cười: “Thấy rồi, còn có nhiều người mặc quần ống loe nữa, ống quần rất lớn.”

Tạ Đông Dương thở dài nói: “Phải công nhận là cô nói đúng, cô có biết cuối năm trước đã xuất hiện chữ gì không? Hộ gia đình chục nghìn nhân dân tệ, năm ngoái có những gia đình thu nhập hơn mười nghìn, đều xưng là hộ gia đình chục nghìn nhân dân tệ. Từ này vừa xuất hiện, chuyện một năm tôi kiếm được bao nhiêu cũng không thể nói dối được nữa. Chuyện chỉ trong một đêm, cô nhìn con đường này xem, những quầy hàng được bày ra sắp dài hơn cả con phố rồi.”

Nguyễn Khê vẫn mỉm cười: “Thế nào? Hiện tại vẫn kiếm được nhiều chứ?”

Tạ Đông Dương lắc đầu: “Nhiều người bày sạp như vậy, làm sao có thể bán tốt như năm ngoái được. Cô có sáng tôi dậy từ mấy giờ không, năm giờ tôi đã phải dậy rồi, nếu không thì sẽ không thể dành được vị trí tốt, vị trí không tốt sẽ có ảnh hưởng lớn, không thể rao bán đồ được.”

Nguyễn Khê nhìn thử một chút, nhỏ giọng nói: “Chen chúc như vậy, đúng là tôi không ngờ được.”

Kết quả khi cô vừa dứt lời, trước gian hàng có người gọi cô.

Nguyễn Khê quay đầu lại, thấy bà cụ Châu, lập tức cười chào hỏi: “Bà Châu.”

Bà cụ Châu nhìn cô nói: “Tiểu Khê à, một thời gian rồi không thấy cháu tới đây, sao lại không tới vậy? Bà chờ cháu làm quần áo cho bà đấy, bà giới thiệu cho cháu vài người, bọn họ đều muốn tìm cháu để may quần áo làm quần áo mùa xuân đó.”

DTV

Nguyễn Khê cười nói: “Mấy ngày nay cháu bận quá, đợi lát nữa buổi chiều cháu sẽ tới nhà bà.”

Bà cụ Châu gật đầu nói: “Được, vậy bà ở nhà chờ cháu.”

Nói xong bà cụ chống gậy rời đi, ánh mắt Nguyễn Khê nhìn theo bà cụ, dặn dò: “Bà đi cẩn thận chút nhé.”

Bà cụ Châu khoát tay về phía cô: “Không sao đâu.”

Bà cụ Châu đi rồi, lại chỉ còn lại hai người họ đứng trước gian hàng, quan sát một chút, nhưng không có ai mua đồ, chỉ xem rồi đi luôn.

Tạ Đông Dương cũng không có biểu hiện gì, dường như đã quen rồi, anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Vậy là cô không có ý định đến bày sạp đúng không?”

Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy nói: “Tôi đã đưa người nhà tới cả rồi, cũng sắp xếp cho bọn họ ở nhà ngoại thành, năm nay tôi dự định sẽ làm lớn một chút. Hôm nay tới tìm anh, cũng là muốn anh giúp tôi một chút việc gấp.”

Tạ Đông Dương thoải mái đáp: “Gấp thế nào, nói đi.”

Nguyễn Khê cũng không khách khí với anh ấy: “Kiếm cho tôi vài cái máy may cũ, ít nhất cũng phải bảy đến tám phần mới, không được cũ quá.”

Tạ Đông Dương nhìn cô: “Muốn mấy cái?”

Nguyễn Khê nói: “Ít nhất bốn cái, nhiều hơn thì sáu đến tám cái, chỉ cần anh có thể tìm được tôi sẽ mua cả.”

Đối với Tạ Đông Dương thì những máy may cũ thực ra không khó tìm, dù sao trong thành cũng có rất nhiều gia đình khi kết hôn sẽ mua máy may về để làm của hồi môn. Mà tần suất sử dụng máy may thì thấp hơn nhiều so với radio và xe đạp.

Đa số mọi người cũng không tự may quần áo, máy may chỉ để trong nhà để trang trí là chủ yếu. Chỉ cần tìm được những người một năm không dùng được máy may mấy lần thì phần lớn bọn họ sẽ đồng ý bán đi.

Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi một câu: “Muốn nhiều máy may như vậy, cô định nhận thêm người sao?”

Nguyễn Khê gật đầu, nhưng không nói kỹ hơn.

Tạ Đông Dương cũng biết chuyện như vậy không thể thảo luận ở ngoài đường, trong thời kỳ tư tưởng cú mới còn đan xen, nói chuyện làm ăn khiêm tốn một chút cũng không sao, miễn sao người ta không sinh lòng ghen tị, vì thế anh ấy gật đầu với Nguyễn Khê: “Tôi sẽ tìm cho cô.”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy hỏi: “Anh thì sao? Anh có dự định gì chưa? Nếu như không có dự định gì thì đợi đến lúc quần áo tôi làm ra bán chạy, anh có thể đến lấy quần áo của tôi với giá rẻ rồi bán ra lấy tiền lời.”

Hiện tại trên đường có rất nhiều quầy hàng, nhưng không có quầy nào bán quần áo may sẵn cả, thị trường quần áo may sẵn chính là cái bánh kem lớn có thể khiến chỗ này hoàn chỉnh hơn, không ai có thể động tới.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 355



Nếu như có quầy bán đồ may sẵn nhất định sẽ có nhiều người đến mua.

Miếng bánh này ai ăn trước thì người đó có cơ hội phất lên nhanh hơn.

Nhưng Tạ Đông Dương suy nghĩ một chút nói: “Nói sau đi, tôi xem sao đã.”

Nguyễn Khê giơ tay lên vỗ vai anh ấy cười nói: “Được rồi, khi nào rảnh tôi mời anh ăn món tây.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Khê thấy ánh mắt của Tạ Đông Dương có chút kiên định hơn.

Cô quay đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời thượng đi tới trước gian hàng.

Cô gái trẻ có mái tóc uốn xoăn, mặc áo khoác, đi giày da bằng vải bông, vẻ mặt có chút ý cười.

Tạ Đông Dương bất ngờ một lát, chợt bật cười hỏi: “Chào cô, cô muốn mua gì sao?”

Cô gái trẻ không có ý muốn mua đồ, lải nhải với Tạ Đông Dương như thể người trong nhà: “Nghe nói năm ngoái ra ngoài bày sạp kiếm được nhiều tiền lời, hộ gia đình mấy chục nghìn nhân dân tệ, anh… kiếm được không ít chứ?”

Tạ Đông Dương cười cứng nhắc: “Cũng không kiếm được nhiều, đủ sống thôi.”

Nguyễn Khê nhìn người phụ nữ đứng trước gian hàng, đột nhiên nhớ ra cô ta là ai, là nữ thần của Tạ Đông Dương!

Nụ cười trên gương mặt nữ thần trở nên có chút lúng túng, cô ta nhìn Nguyễn Khê, rồi lại nhìn Tạ Đông Dương, không tiếp tục nói chuyện nữa, mở miệng nói: “Vậy hai người làm việc đi.” Nói xong lập tức quay người rời đi.

Cô ta vừa đi, nụ cười cứng nhắc trên gương mặt Tạ Đông Dương lập tức được thu hồi lại hoàn toàn.

Nguyễn Khê nhìn sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt anh ấy, hỏi một câu: “Không phải anh vẫn còn đau lòng đó chứ?”

Tạ Đông Dương vội hỏi: “Sao có thể như vậy được, cô thấy tôi là người không buông bỏ được sao?”

Nguyễn Khê lại vỗ vỗ vai anh ấy: “Cậu nhóc, cố lên nhé!”

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đã nói xong chuyện máy may cũ, cô đi dạo trên đường một chút. Thấy những quầy hàng bên này đường có bày một số công cụ, thước dây, thước vuông góc, các loại kéo, phấn may, dụng cụ cắt chỉ, các công cụ để đục, mỗi thứ cô mua một ít.

Mỗi thứ một chút cũng gần đủ, chỉ thiếu một con d.a.o cắt.

Bình thường làm một bộ quần áo dùng kéo là được, nhưng nếu cần làm một số lượng quần áo lớn thì phải dùng đến d.a.o cắt. Dao cắt cũng chia thành từng loại, cô cần loại có thể cầm tay cắt được một trăm mảnh vải một lúc là được rồi.

Nhưng khi cô đi hỏi một vòng, toàn bộ thành Tứ Cửu đều không rao bán loại máy này.

Nếu nơi này không có, đương nhiên phải nghĩ cách để mua từ chỗ khác.

Có cha làm cán bộ, không dùng thì phí, vì thế Nguyễn Khê lập tức tìm bưu điện để gọi cho Nguyễn Trường Phú, nói rõ với ông ta bản thân muốn gì, để ông ta nghĩ cách tìm cho cô một cái, cũng bảo ông ta đưa tới Bắc Kinh.

Nói chuyện điện thoại xong cũng đã gần trưa, Nguyễn Khê tìm một nơi để ăn trưa.

Buổi chiều cô tới nhà bà cụ Châu một chuyến, trong nhà bà cụ Châu còn có hai bà cụ nữa ở, tất cả đều cầm vải tới, nói muốn tìm Nguyễn Khê để may quần áo. Đương nhiên Nguyễn Khê không từ chối, giúp bọn họ đo đạc rồi nhận vải của họ.

Đang nói chuyện may quần áo, Nguyễn Khê hỏi bà cụ Châu: “Người bà con xa kia của bà đi rồi sao?”

Bà cụ Châu nói: “Đúng, đi rồi, nói rằng năm ngoái người ta bày quán kiếm tiền ở vỉa hè nên năm nay bà ấy cũng muốn thử xem. Chớp mắt một cái, ai cũng thấy người ta kiếm được tiền mà tham lam, cuối cùng trên đường lại có nhiều sạp hàng được bày ra như vậy.”

Nói xong bà cụ hỏi Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, năm ngoái cháu kiếm được lãi nhiều không?”

Nguyễn Khê cười nói: “Cũng không kiếm được bao nhiêu, đủ sống thôi ạ.”

Bà cụ Châu trừng mắt nhìn cô: “Cháu lừa bà cụ này sao, bà với bọn họ sẽ không ghen tị với cháu đâu.”

Nguyễn Khê cười, tùy ý nói nhảm vài câu, sau đó cầm vải rời đi.

Cô cầm miếng vải đi tới nơi sửa xe của Tạ Đông Dương, dùng chìa khóa Tạ Đông Dương cho cô để mở cửa, sau đó dùng chiếc xe ba bánh, kéo máy may, vải vóc và những vật dụng khác, từ từ trở về nông thôn.

Khi kéo máy may về đến sân đã chạng vạng tối, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong đang nấu cơm ở trong bếp. Chủ yếu là Nhạc Hạo Phong nấu, Nguyễn Thúy Chi đang bế Nguyễn Nguyệt nô đùa, tiện thể trông cả Đại Bảo.

DTV

Nhìn thấy Nguyễn Khê trở về, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong lên tiếng chào hỏi cô, Nguyễn Thúy Chi bế Nguyễn Nguyệt đứng dậy, Nhạc Hạo Phong buông con d.a.o trong tay xuống đi ra ngoài, đi tới bên cạnh xe ba bánh, giúp Nguyễn Khê chuyển đồ xuống.

Nguyễn Khê thở hổn hển nói: “Đây là máy may cháu mua từ năm ngoái, tạm thời chỉ có một cái, chuyển về để làm vài việc trước.”

Nguyễn Thúy Chi cười hỏi: “Cháu ra ngoài một chuyến lại nhận được việc rồi sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “May ba bộ quần áo, cho ba bà cụ, trước đó vẫn luôn muốn tìm cháu để may quần áo.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 356



Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê của chúng ta đúng là có bản lĩnh, có cả khách quen ở Bắc Kinh rồi.”

Đồ trên xe ba bánh đã có Nhạc Hạo Phong chuyển xuống, Nguyễn Khê đi vào bếp rót nước uống, uống hai ngụm cảm thấy cổ họng bớt khô rồi cô lại hỏi: “Chú năm thím năm vẫn chưa về sao?”

Nguyễn Thúy Chi bế Nguyễn Nguyệt ngồi xuống bên cạnh bàn: “Vẫn chưa, Tiểu Khiết cũng đi cùng bọn họ rồi. Nói rằng bọn họ lần đầu tiền ra ngoài chưa quen sinh hoạt ở đây nên sợ bọn họ lạc đường.”

Nguyễn Khê không nhịn được cười: “Tiểu Khiết vậy mà bây giờ cũng có bản lĩnh rồi.”

Khi ở nông thôn cô ấy chưa từng dẫn người khác ra ngoài làm việc nhưng bây giờ cô ấy đã dám làm.

Nguyễn Thúy Chi cũng cười: “Không phải sao? Con nhỏ này thay đổi nhiều quá, đặc biệt là trong hai năm qua, thực sự rất khác so với trước kia. Cho nên được đi học đọc sách thực sự rất tốt, hiểu biết cũng nhiều hơn nên đương nhiên bản lĩnh cũng phải lớn. Cả đời ngây ngốc ở trong núi không ra ngoài, ngày nào cũng chỉ cho gà cho heo ăn rồi lại trồng trọt, thực sự không biết gì cả.”

Nguyễn Khê đưa tay xoa đầu Đại Bảo đứng trước mặt cô: “Sau này đến trường phải học thật giỏi, biết chưa?”

Đại Bảo dùng sức gật đầu: “Chị họ, em biết rồi, tri thức có thể thay đổi vận mệnh!”

Trong khi nói chuyện, Nhạc Hạo Phong lại vào bếp nấu cơm, đúng lúc Nguyễn Khiết, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến quay về.

Về nhà mọi người tập trung vào bếp, chủ yếu là vì Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến và Nguyễn Khiết kể chuyện bọn họ chạy việc ở bên ngoài ngày hôm nay. Thực ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ là đã quen với hoàn cảnh xung quanh.

Trò chuyện cơm nước xong xuôi, cũng đã gần hết một ngày.

Sau khi ăn xong Nguyễn Khê không tiếp tục bận bịu nữa, đã sớm rửa mặt xong để lên giường nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau mới đi cắt vải để may quần áo. Khi làm Nguyễn Thúy Chi cũng ở bên cạnh giúp đỡ cô, tiện thể phụ một tay.

Thấy Nguyễn Khê ngồi đạp máy may cô ấy ở bên cạnh nhìn hỏi: “Đây là kiểu vẽ mới của cháu à?”

Nguyễn Khê may quần áo không ngẩng đầu lên, cười nói: “Đúng ạ, năm ngoái cháu học vẽ rất nhiều kiểu dáng ở trường, trong đó có không ít bản đã được in thành mẫu ra giấy. Chờ đến khi cô có công nhân đến đào tạo, cháu sẽ làm quần áo cho mọi người nhìn, sau đó có thể lập tức làm một lượng quần áo lớn được rồi. Vải được cắt theo hình dáng quần áo sắp may nên bắt tay vào làm sẽ rất nhanh.”

Tất cả đều là những việc không cần phải động não, chỉ cần đạp máy may, may theo mảnh vải là được. Khi có nhiều người hơn có thể thay đổi việc phân công, may các mảnh vải bị cắt, làm túi áo khuy áo, toàn bổ có thể phân chia cẩn thận.

DTV

Nguyễn Thúy Chi cảm thán nói: “Bộ não của người với người đúng là có thể kém cỏi hơn rất nhiều.”

Cô ấy và Nguyễn Khê học may quần áo, học xong cũng chỉ có thể may vài kiểu dáng đơn giản, cắt đi cắt lại may tới may lui cũng chỉ có như vậy. Nghĩ ra những kiểu dáng mới không giống nhau còn có thể thực sự cắt vải làm thành quần áo lại không phải là chuyện gì quá lợi hại trong mắt của cô.

Nói quá lên một chút thì chuyện này thực sự thần kỳ.

Có Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh giúp đỡ, ba bộ quần áo kia làm xong rất nhanh. Sau khi làm xong Nguyễn Khê cầm vào thành phố đưa cho bà cụ Châu, nhận tiền công rồi lại cầm phiếu vải đi tới tiệm vải để chọn vải về bắt đầu may quần áo làm mẫu.

Cô để Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh quan sát dáng vẻ khi may quần áo mẫu của cô, chủ yếu là muốn để Nguyễn Thúy Chi biết cách làm như thế nào. Đương nhiên cô sẽ không dạy thiết kế và in bản mẫu, mà cô chỉ dạy cách xử lý những chi tiết nhỏ như thế nào, mọi thứ đều được dạy vô cũng tỉ mỉ.

Nguyễn Khê bảo Nguyễn Trường Sinh buộc một sợi dây thừng ở phòng chính, quần áo được làm tốt sẽ được treo lên trên.

Những miếng vải còn lại sau khi may quần áo còn lại sẽ được cô thu dọn thật tốt vì đến lúc đó Nhạc Hạo Phong cần phải cầm những miếng vải này đi đến nhà máy để nhập hàng, sau khi bắt tay vào làm chuyện làm ăn sẽ thoải mái hơn một chút, có thể hợp tác lâu dài với xưởng dệt là được.

Vì bọn họ là người mới nhập hàng nên có thể yêu cầu xưởng dệt sản xuất bất kỳ loại vải nào cũng được.

Ngày nghỉ đông cuối cùng, Nguyễn Khê được Tạ Đông Dương giúp đỡ mua được sáu cái máy may, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh dùng xe ba bánh chuyển từ trong thành phố về nông thôn, đặt ở phòng chính.

Ngoài máy may, Nguyễn Khê còn mua ở cửa hàng của Tạ Đông Dương hai chiếc xe đạp cũ. Xe đạp đó để lại ở nông thôn để Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh có thể đi ra ngoài, dù đi đâu cũng thuận tiện hơn.

Mấy ngày qua Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng đã quen cảnh vật xung quanh nơi này, mọi thứ đều vô cùng nhanh nhẹn, nhanh chóng kéo được khoảng chừng hai mươi cô gái ở trong thôn tuổi tác ngang nhau tới.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 357



Các cô gái đều đến sân để xem trước, thấy trong phòng máy may có theo một vài bộ quần áo dáng vẻ xinh đẹp mới tin tưởng, sau đó bàn bạc với người nhà một phen, chắc chắn trước mới tới học nghề.

Sau đó những người được kéo về này giao cho Nguyễn Thúy Chi huấn luyện, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến có được chút thời gian rảnh rỗi, không cần mỗi ngày phải chạy ra ngoài nữa. Lúc bọn họ lôi kéo người đã bị không ít người cho rằng là bọn buôn người, cho rằng bọn họ lừa bắt các cô gái đem đi bán.

Khi Nguyễn Thúy Chi bận rộn, Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh lại giúp trông nom bọn trẻ.

Nguyễn Khê khai giảng xong cũng đi học cùng Nguyễn Khiết, những chuyện trong nhà đều giao cả cho Nguyễn Thúy Chi và mọi người, cô cũng không có gì không yên tâm cả. Học tập yên ổn thoải mái ở trường học được một tuần, chủ nhật lại đạp xe về nông thôn.

Sáng sớm không khí lạnh lẽo, Nguyễn Khê quàng khăn quanh cổ vẫn bị gió lạnh thổi lạnh thấu xương.

Khi mặt trời từ phương xa lên cao đến tận nóc nhà, cô đã đỗ xe bên ngoài sân, cảm thấy toàn thân đang tỏa ra hơi ấm. Cô đẩy xe đạp tiến vào trong sân nhỏ, dựng ở đó, đúng lúc Nguyễn Thúy Chi và mọi người đang chuẩn bị ăn sáng.

Tiền Xuyến ở trong phòng vẫy tay gọi cô: “Đúng lúc thật, mau vào ăn chút đồ nóng cho ấm.”

Nguyễn Khê cầm khăn quàng cổ đi vào, Nguyễn Thúy Chi chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Nguyễn Trường Sinh hỏi cô: “Tiểu Khiết không đi cùng sao?”

Nguyễn Khê húp một ngụm cháo, cắn một miếng bánh bao nói: “Không để con bé tới, không dễ dàng gì mới thi đỗ đại học, khoảng thời gian bốn năm này không thể lãng phí, để cho con bé học tập thật giỏi, nếu không học đại học không phải bằng không sao?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cô cười: “Vậy còn cháu?”

Trước mặt người nhà Nguyễn Khê luôn thoải mái, tự cho mình vẫn là một đứa trẻ, đắc ý đung đưa cơ thể nói: “Cháu không giống em ấy, cháu vô cùng thông minh rồi, không cần mất nhiều thời gian để học.”

Nghe nói vậy mọi người đều cười ầm lên.

Tiền Xuyến nói: “Tiểu Khê, cháu thực sự thông minh, thím cũng thấy cháu là người thông minh nhất.”

Nghe lời khen như vậy cảm thấy có chút ngượng ngùng, Nguyễn Khê cười rồi nói thêm vài câu bỏ qua chủ đề này.

Cuối cùng cô ăn xong một cái bánh bao, ăn hết một bát cháo, ung dung buông bát đũa.

Một lát sau cô hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, cô dạy học thế nào rồi?”

Nguyễn Thúy Chi cũng buông bát đũa: “Dạy được một tuần, cô cảm thấy tay nghề không có vấn đề gì. Máy may đang học đều rất tốt, các đường cong đường thẳng đều kiểm soát khá ổn, cô cảm thấy không có gì khác biệt nhiều, có thể lên làm việc được rồi.”

Cô ấy thực ra không để bọn họ luyện tập may quần áo, chỉ là cầm ít vải cũ vải rách để bọn họ luyện đạp máy may trước. Dùng những miếng vải đó làm một cái túi nhỏ, làm vài cái đệm giày, tất cả đều chỉ là những món đồ nhỏ.

Hoặc là những thứ mà trong nhà bọn họ cần, có thể đem ra sử dụng.

Đang nói chuyện thì có năm cô gái lần lượt tới.

DTV

Nguyễn Khê theo sau Nguyễn Thúy Chi đứng dậy đi vào phòng chính, nhìn bọn họ ngồi trước máy may may vá. Năm người họ nhìn cô một chút, các cô gái nhỏ tuổi lại khéo léo nên học rất nhanh, thực sự đã khá quen tay rồi.

Nhưng không thể để bọn họ tự đo cắt vải để may quần áo được, mọi thứ đều phải chuẩn bị kỹ càng, dạy dỗ bọn họ cách làm, sau đó may vá một cách đơn giản là có thể hoàn thành cơ bản nhiệm vụ.

Máy may có, công nhân cũng có rồi, kiểu dáng của trang phục Nguyễn Khê cũng đã thiết kế được vài mẫu, hiện tại thứ còn thiếu chính là vải vóc.

Nguyên liệu này Nguyễn Khê giao cho Nhạc Hạo Phong phụ trách, mặc dù Nguyễn Khê nói đợi đến khi cô nhắn lại, nhưng Nhạc Hạo Phong không thật sự làm theo lời cô. Thời gian một tuần qua anh ấy luôn chạy ở bên ngoài, chạy qua vô số các xưởng dệt gần xa.

Đương nhiên anh ấy cũng không mù quáng mà chạy lung tung, chỉ cầm vải mà Nguyễn Khê đã chọn để đi tìm.

Đợi đến khi Nguyễn Khê quan sát tay nghề của năm cô gái xong, anh ấy qua một bên, nói với Nguyễn Khê: “Vải chúng ta cần có mấy xưởng đều có cả, chất lượng và giá cả chú đều đã so sánh qua rồi. Cháu nói đúng, các nhà máy vải đang bị ép kho thì tốt hơn một chút, tất cả chú đều đang thương lượng và xử lý xem sao. Có thể không lâu nữa sẽ có vải ngay chứ không cần phiếu vải nữa.”

Thứ đang cần chính là bọn họ vội vã xuất hàng mà không cần phiếu vải, cho nên Nguyễn Khê gật đầu: “Vậy chúng ta đợi thêm một chút.”

Gấp cũng không thể vội vàng được, tay nghề của các cô gái chỉ vừa mới tốt lên, còn phải luyện cho thuần thục thêm một chút nữa.

Trong khoảng thời gian chờ đợi vải này, đương nhiên Nguyễn Khê vẫn tiếp tục mua vải để làm quần áo mẫu. Chủ yếu là vì cô muốn Nguyễn Thúy Chi biết cách làm quần áo mẫu, như vậy sau này Nguyễn Thúy Chi có thể làm việc cùng những cô gái ở đây.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 358



Chưa tới mấy ngày sau, d.a.o cắt mà Nguyễn Khê nhờ Nguyễn Trường Phú mua cũng đã đưa đến nơi, chỉ còn thiếu vải mà thôi.

Chủ nhật, Nguyễn Khê lại lên đường đi mua vải làm quần áo mẫu.

Mỗi lần làm xong một bộ quần áo mẫu, Nguyễn Khê sẽ đến mua vải tiện thể gặp Tạ Đông Dương.

Cũng nhờ gặp Tạ Đông Dương mới biết, chuyện bày quán nhỏ rao bán đồ ngày càng khó thực hiện. Vì quầy hàng thay đổi nhiều, các loại vật dụng xinh xắn ngày càng nhiều hơn, được nhiều khách hàng lựa chọn nên ngày càng khó bán.

Đương nhiên, cũng tạm đủ tiền sinh hoạt, nhưng muốn dựa vào đây mà phát triển thì không thể được.

DTV

Nguyễn Khê tới sạp bán hỏi anh ấy: “Gần đây sao rồi?”

Trước đó Tạ Đông Dương đều sẽ nói không ra làm sao, nhưng lần này anh ấy nhìn về phía Nguyễn Khê nói: “Lần sau cô quay lại sẽ không thấy tôi nữa đâu, tôi đã quyết định rồi, đi tới phía Nam một lần thử xem sao, nghe nói ở Quảng Châu có thể phát triển được.”

Nguyễn Khê đứng ngược nắng híp mắt hỏi: “Thật sự quyết định rồi sao?”

Việc này anh ấy đã không còn gì để nói, nói xong anh ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chuyện đó của cô thế nào rồi? Vấn đề vải có thể giải quyết được không? Nếu như không giải quyết được vấn đề vải thì e là cô không phát triển được đâu.”

Nguyễn Khê cười nói: “Không vội, chờ thêm một chút vậy.”

Ta Đông Dương hướng gần về phía cô hơn một chút, nói: “Nếu như giải quyết được vấn đề vải, tôi cảm thấy cô nhất định có thể thành công. Qua mười mấy năm khan hiếm vải, một nhà chỉ có thể có được một ít phiếu vải, cho nên không có ai làm nhà máy may quần áo cả, trên đường cũng không có quầy hàng nào bán quần áo, cô làm được thì cô chính là người đầu tiên, chắc chắn sẽ bùng nổ đó.”

Nguyễn Khê không hề khiêm tốn nói: “Vậy tôi khẳng định là sẽ bùng nổ lắm đó.”

Tạ Đông Dương giơ nắm đ.ấ.m lên trước mặt: “Cô cứ ở đây chờ tôi quay về, chờ tôi trở về, sau này có cơ hội chúng ta nhất định sẽ hợp tác.”

Nguyễn Khê cũng giơ nắm đ.ấ.m lên: “Nói lời giữ lời đó nhé?”

Tạ Đông Dương: “Chuyện đó là đương nhiên rồi.”

Nguyễn Khê và anh ấy cụng nắm đ.ấ.m vào nhau: “Vậy thì, chờ anh trở về.”

Một ngày tháng năm ấm áp, ánh hoàng hôn lúc chạng vạng chiếu xuống mặt đất.

Chuồn chuồn ở trong sân bay thấp gần chạm cả mặt đất, trong tay Đại Bảo cầm cái chổi, bổ một cái vào khoảng không. Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi, nhìn cậu bé đánh chuồn chuồn, vui vẻ đến mức chân không chạm xuống đật, bật cười khanh khách.

Nụ cười để lộ hai cái răng sữa nhỏ màu trắng trong miệng, vô cùng đáng yêu.

Nguyễn Thúy Chi ở trong phòng chính hướng dẫn các cô gái dùng máy may, thỉnh thoảng lại đi đến từng máy chỉ đạo một chút, giúp các cô gái giải quyết thắc mắc. Luyện tập lâu như vậy rồi, hiện tại các cô gái đã có thể sử dụng máy may vô cùng nhuần nhuyễn.

Tiền Xuyến ở trong bếp nhặt rau rửa rau rồi thái thịt để chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa tối.

Những cây tể thái đào được đã được cô ấy lựa chọn và rửa lại sạch sẽ, để lên thớt gỗ cắt thành mảnh nhỏ, sau đó lại thái một cân thịt ba chỉ. Nhóm lửa rồi cho thịt lợn mỡ vào nồi, đun ra được nửa bát mỡ lợn, rồi đổ tất cả vào nỗi thịt lợn hầm với cây tể thái.

Thêm nước tương, mì chính, muối rồi đợi đến khi gia vị thấm đều thì tiếp tục đập trứng gà, như vậy là nhân thịt trong chiếc bánh đã được làm xong.

Lúc cô ấy đang ở trong phòng cán bột làm vỏ bánh thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngoài nhìn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt một cái. Mặc dù Đại Bảo mới ba tuổi nhưng chơi đùa với em gái hầu như không có vấn đề gì, Nguyễn Nguyệt đứng ở trong xe tập đi cũng muốn nhảy dựng cả lên.

Nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Nguyệt, Tiền Xuyến không nhịn được mà cười theo.

Nguyễn Thúy Chi bận việc ở trong phòng chính cũng thò đầu ra nhìn thử một cái, đảm bảo hai đứa bé chơi đùa an toàn mới tiếp tục làm việc.

“Vải tới rồi!”

Cánh cổng đang bị khép một nửa thì đột nhiên bị bên ngoài đẩy ra, Nguyễn Khê mang xe đạp vào trong sân nhỏ, trên mặt nở nụ cười tươi tắn. Nguyễn Trường Sinh và Nhạc Hạo Phong cưỡi xe ba bánh đi ở phía sau, mỗi người kéo một xe chở đầy vải.

Nghe thấy tiếng gọi, Nguyễn Thúy Chi và các cô gái trong phòng chính đang luyện tập, còn có cả Tiền Xuyến đang ở trong bếp tay dính đầy bột trắng cũng đi ra sân. Nhìn thấy vải trên mặt mọi người đều nở nụ cười thật tươi.

Nguyễn Thúy Chi dẫn các cô gái đi về phía xe ba bánh cười nói: “Chờ một thời gian dài như vậy, có thể coi như đã giải quyết được rồi.”

Đợi đến khi xe ba bánh dừng hẳn ở trong sân, trừ tiến Xuyến đang dính bột trên tay không tiện động vào thì tất cả những người khác đều giúp mang vào về phòng chính để làm việc, ai cũng vô cùng mừng rỡ.

Nhìn mọi người chuyển vải, Nguyễn Nguyệt đứng trong xe tập đi nắm tay cha bập bẹ, nhảy càng mạnh hơn, miệng luôn hô: “Vải, vải, vải…” Hô đến mức phun cả nước bọt ra ngoài khiến mọi người đều bật cười.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 359



Chuyển vải vào trong phòng xong, cũng gần đến thời gian các cô gái phải về nhà. Nguyễn Thúy Chi lịch sự mời bọn họ ở lại ăn cơm nhưng đương nhiên họ đều không ở lại, cười lịch sự nói vài câu rồi đi về nhà.

Nguyễn Khê cũng không vội làm việc ngay, còn cùng Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong và Nguyễn Trường Sinh vào bếp làm sủi cảo giúp Tiền Xuyến. Nhiều người gói thì nhanh hơn, nhanh chóng gói xong sủi cảo rồi bày trên mặt bàn.

Nhạc Hạo Phong đun gần sôi nước thì từ từ thả sủi cảo vào trong, sau khi nước sôi thì lại thêm ba lần nước lạnh nữa.

Sủi cảo được gắp ra, Nguyễn Khê ngồi chờ bên cạnh bàn gặp một cái lên từ từ nhai.

Mùi thơm của cây tể thái cùng vị mặn mặn của thịt lợn lan tỏa trên đầu lưỡi, cô không nhịn được nở nụ cười thỏa mãn.

Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Có ngon không? Tiền Xuyến còn cố ý ra ngoài đào cây tể thái đó.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ngon ạ.”

Nói vài câu về chuyện sủi cảo, Nguyễn Thúy Chi lại hỏi Nguyễn Khê: “Tất cả mọi thứ đều đầy đủ cả rồi, có thể chính thức bắt đầu làm việc được rồi chứ? Cô thấy những cô gái kia cũng chờ đến sốt ruột rồi, vô cùng ngứa tay, hy vọng có thể lập tức may thử quần áo rồi đó.”

Nguyễn Khê nuốt sủi cảo trong miệng xuống, cười gật đầu nói: “Có thể, có thể ạ, đợt lát nữa ăn cơm xong cháu sẽ đi cắt vải. Cắt xong thì ngày mai sẽ đưa cho bọn họ bắt đầu làm, trước tiên cứ làm một bộ đơn giản thử đã.”

Mọi thứ đều không thể vội vàng được, đặc biệt là ở giai đoạn mới bắt đầu. Những cô gái kia dù đã có thể sử dụng máy may nhuần nhuyễn nhưng dù sao cũng chưa từng chính thức may quần áo, vẫn cần học thêm một chút, để bọn họ từ từ thích ứng.

Trước tiên làm một bộ đơn giản, sau đó nâng lên những kiểu khó hơn. Cứ như vậy làm ra từng bộ từng bộ, tay nghề cứ thế hình thành một thói quen máy móc, không cần động não cũng có thể may được, đến lúc đó làm mấy chục bộ cũng không thành vấn đề.

Vì thế sau khi cơm nước xong, Nguyễn Khê cũng không hề rảnh rỗi, lập tức bắt đầu cắt vải như cái rập giấy.

Cân nhắc đến việc các cô gái kia lần đầu tiên làm quần áo, cho nên cô không cắt nhiều, sợ khiến bọn họ áp lực, chỉ cắt đúng năm mươi tấm. Năm mươi tấm vải để cùng một chỗ, dùng d.a.o cắt tiến hành cắt trong một lần, cắt xong được đặt theo thứ tự từng mảnh.

Sợ nhầm vải, Nguyễn Thúy Chi còn cầm phấn ghi số ở phía trên.

Tất cả những miếng vải đều được cắt rất xong, Nguyễn Khê bỏ d.a.o cắt xuống, rút phích cắm để cất đi.

Trở lại bên cạnh thớt, cô đưa tay cầm tất cả miếng vải đã được cắt, đặt vào trong tay Nguyễn Thúy Chi nói: “Cô ba, trước tiên cô làm một cái cho cháu xem một chút đi, không có vấn đề gì thì mai cô có thể dạy bọn họ cách làm luôn.”

Nguyễn Thúy Chi gật đầu đỡ lấy vải, ngồi trước máy may bắt đầu may.

Trước đó Nguyễn Khê đã từng dạy cô ấy rồi, dù thời gian đã trôi qua khá lâu nhưng cơ bản cô ấy vẫn còn nhớ cách làm. Có nhiều ký ức không nhớ rõ, Nguyễn Khê nói hai câu cô ấy đã nhớ ra rồi.

Nguyễn Thúy Chi nhanh tay, nhanh chóng may xong bộ quần áo.

DTV

Nguyễn Khê kiểm tra xong không có vấn đề gì, chỉ nói: “Chỉ cần làm theo tiêu chuẩn này là được rồi!”

Ngoài căn nhà màn đêm yên tĩnh, Nguyễn Trường Sinh, Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến đưa bọn trẻ đi tắm. Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi bận việc quần áo xong cũng đi rửa mặt, Nguyễn Thúy Chi hỏi Nguyễn Khê: “Đêm nay không về ký túc xá sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Sáng mai dậy sớm một chút rồi trở về là được, bây giờ đi muộn quá rồi, đóng cửa cả rồi ạ.”

Nguyễn Khê đành ở lại một đêm, rạng sáng ngày hôm sau đã dậy từ sớm rửa mặt rồi đạp xe trong tâm thế vội vã.

Phía Đông bầu trời hiện ra ánh sáng, tỏa ra ánh sáng như viên đá quý.

Dù có ở nơi xa trong lòng cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Tiết học cuối cùng cũng kết thúc vào lúc chạng vạng tối thứ bảy, Nguyễn Khê lại thu dọn cặp sách, cùng Lý Hiểu Phương đi ăn cơm ở căng tin. Cơm nước xong xuôi cô vẫn tách khỏi đám bạn Lý Hiểu Phương đi tự học buổi tối, trở về ký túc xa thu dọn, đạp xe trở về nông thôn.

Lúc đạp xe về tới thôn trời đã tối, nhưng Nguyễn Thúy Chi và mọi người vẫn để cổng mở.

Cô mở cổng đi vào trong sân nhỏ, mọi người thò đầu từ phòng chính ra lên tiếng chào hỏi cô.

Nguyễn Khê dựa xe vào tường xong, đi về phía phòng chính, hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Làm việc thế nào rồi ạ?”

Nguyễn Thúy Chi nhìn cô cười: “Cháu vào xem một chút đi.”

Nguyễn Khê vừa đi vào trong thì thấy năm mươi bộ quần áo đã được làm xong. Cô xem mỗi bộ một chút, dù là chỉ khâu hay những chi tiết nhỏ đều được xử lý rất tốt, hơn nữa tất cả đều đã được ủi qua.

Tiến độ làm việc nhanh hơn so với tưởng tượng của cô, Nguyễn Khê cười nói: “Thật sự không tệ nha.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back