Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 300



Thầy giáo Ngô cười đến híp mắt, nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Đúng rồi đó, các trò đều rớt cả rồi!”

Chúng bạn học: “...”

Thi rớt rồi mà thầy cười cái đinh á!

Tuy nhiên, họ vẫn quay đầu đi ra, sau khi hỏi thăm lẫn nhau biết tất cả mọi người đều đã rớt, thế là tất cả đều cười phá lên hỉ hả.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thấy hai nhóm người vào hỏi rồi đi ra, lại hít sâu một hơi, phải nắm tay nhau rồi mới đi vào trong phòng làm việc. Lúc đi vào, biểu cảm họ cứng ngắc, đến cạnh bàn làm việc hỏi: “Giáo viên Ngô, nghe nói đã có kết quả kỳ thi đại học rồi ạ?”

Vị giáo viên ngẩng đầu lên, thấy là hai cô, đôi mắt lập tức sáng lên.

Ông ấy chẳng hề do dự giây phút nào, vội vã lên tiếng: “Có, có, có rồi, hai em đều được trúng tuyển rồi!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe thế thì kích động đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y nhau, suýt nữa đã bóp luôn vào da thịt.

Thầy giáo Ngô cúi đầu kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, tìm thư thông báo trúng tuyển trong đó, cầm trong tay cứ nhìn hết lần này đến lần khác, sau đó đưa cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói vừa vui vẻ vừa tự hào: “Tổng cộng trong trường chúng ta chỉ có mười người đậu, Nguyễn Khê em là người tốt nhất! Trong số những học sinh trúng tuyển của thành phố chúng ta, em cũng là tốt nhất!”

Tất nhiên, trong thành phố họ, người tham gia kỳ thi đại học không chỉ có học sinh tốt nghiệp khóa này trong trường họ, mà còn rất nhiều thí sinh tự do khác nữa. So với mấy người tốt nghiệp khóa này là họ, người làm việc bên ngoài đã tốt nghiệp sớm vài năm thi đậu rất nhiều.

Bởi họ đã từng trải nghiệp đau khổ, chua xót, nên tâm trạng càng sốt sắng trước cơ hội thay đổi vận mệnh. Cũng vì họ đã từng đi học, trong suốt nhiều năm, họ không phải hoàn toàn bỏ bê, chẳng học được gì.

Những người khác cô mặc kệ - Nguyễn Khê nhìn lá thư trúng tuyển viết tên mình, mím môi lại, không kìm được nụ cười nơi khóe miệng và ánh mắt, phấn chấn đến mức thật sự muốn nhảy cẫng lên.

Về sau cô cũng chính là một người có bối cảnh, tiếng tăm rồi!

DTV

Nói với Nguyễn Khê xong, thầy giáo Ngô nói sang Nguyễn Khiết: “Nguyễn Khiết, em cũng tuyệt lắm, thi đậu được Đại học Nhân dân cũng là nhân tài đặc biệt ưu tú rồi! Những người thi được kết quả tốt nhất của trường ta đều đã về nhà các em cả, Diệp Phàm đã đậu trường học tốt nhất chỗ chúng ta!”

Nguyễn Khiết cũng đắm chìm trong cảm giác cực kỳ kích động và vui vẻ, cô ấy thấy cả người như bay lên, rồi đạp vào cụm mây. Cô ấy cầm thư thông báo, cúi đầu nói với giáo viên: “Cảm ơn thầy Ngô!”

Vì hai cô thi tốt, nên giáo viên bèn hàn huyên với các cô thêm một lát.

Đợi đến khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi văn phòng, bên ngoài đã có rất nhiều những bạn học khác tụ tập. Nhìn thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cầm thư thông báo trúng tuyển trong tay, tất cả bọn họ đều trợn mắt, hâm mộ đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài!

Tuy nhiên, khi đợi đến lượt mình kích động vào hỏi kết quả, cậu trả lời nhận được chỉ có: “Trò thi rớt rồi!”

“Trò cũng rớt rồi!”

Tất cả mọi người đều cùng thi rớt!

Họ quay đầu nhìn, thấy hôm nay đa phần mọi người toàn thi rớt, họ cũng không thấy khó chịu.

Mặt trời xuống xéo ở ngọn cây cạnh tường phía Tây đại viện.

Phùng Tú Anh đi từ trong nhà ra, đến thu chăn đơn đã phơi khô bên ngoài.

Bà ta chỉ vừa kéo chăn xuống khỏi giá treo quần áo, chị cả Triệu hàng xóm đã đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta. Hôm nay, lúc tấy bà ta, mặt mày chị cả Triệu thấp thoáng ý cười rất rõ, vô cùng nhiệt tình, thật sự khiến bà ta có hơi khó hiểu.

Sau đó, không đợi bà ta mở miệng hỏi, chị cả Triệu đã bảo: “Ôi trời, em gái Phùng à, em thật là có phúc đó! Em có biết hôm nay đã có kết quả kỳ thi đại học chưa? Nghe nói con gái lớn nhà em á, đã đậu Bắc Đại rồi!”

Nghe xong lời này, Phùng Tú Anh đột nhiên ngẩn ra, hơn nửa cả ngày vẫn chưa kịp hiểu.

Chị cả Triệu thấy bà ta như vậy lại nói tiếp: “Coi em kìa, vui đến ngây cả ra. Không chỉ con gái lớn của em, con trai cả em cũng thi đậu đại học tốt nhất thành phố chúng ta. Tất cả đều đã nhận thư thông báo trúng tuyển rồi, cả nhà em đều thi rất tốt!”

Phùng Tú Anh nghe vậy mới phản ứng kịp, nhìn chị cả Triệu hỏi: “Thật, thật ạ?”

Chị cả Triệu trả lời: “Chị lừa em làm gì chứ, con chị đến trường học hỏi kết quả về kể đấy, không sai đâu!”

Trái tim Phùng Tú Anh đột ngột nhảy dựng lên, vừa muốn cười vừa phải nén, biểu cảm lập tức trông có vẻ hơi quái dị. Sau đó, bà ta không nán lại bên ngoài thêm nữa, ôm chăn bảo: “Vậy em... vậy em phải đi mua chút thức ăn rồi!”

Chuyện vui lớn như vậy, không phải nên làm một bàn đầy ắp thức ăn sao!

Tất nhiên chị cả Triệu không làm phiền bà ta thêm nữa, chỉ nói: “Mau đi đi, làm cho mấy đứa nó nhiều thức ngon chút!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 301



Lúc Phùng Tú Anh xoay người vào nhà, bà ta cười đến toét cả miệng, để lộ một hàm răng có hơi vàng, khoé mắt nhíu lại, toàn là nếp nhăn lộ ra. Bà ta cười đến mức khuôn mặt cũng như nhăn lại, trong từng cái nếp nhăn toàn là vui mừng.

Bà ta thu chăn vào nhà rồi không xếp, vội vã lấy cái túi đi ra ngoài mua thức ăn. Bà ta không ngừng mua rau, mua thịt, mua cá, lại mua tôm, còn đến tiệm thực phẩm phụ mua rất nhiều món đắt tiền, chất đầy cả một túi.

Mua xong đồ ăn, về đến nhà, bà ta đã mặc tạp dề vào, vội vã chế biến, mặt thoáng ý cười, bận bận bịu bịu với mọt bàn lớn đồ ăn. Mỗi món đều được bà ta làm cực kỳ dốc sức, đến cả một cái râu tôm cũng không để lại.

Lúc sắc trời vừa chuyển tối, Nguyễn Hồng Quân là người đầu tiên về đến nhà.

Bà ta chạy vào nhà bếp, hít mũi thật mạnh, mừng rỡ đến mức mắt sáng rực lên, nói: “Mẹ, đây là mẹ chuẩn bị cho chị cả và anh ba đấy à? Bấy nhiêu này cũng phong phú quá rồi, con thấy nó không thua gì năm ngoái!”

Nhất là món tôm rang muối, thịt thơm đầy mùi bơ, khiến người ta không kìm được mà ch** n**c miếng, chỉ muốn cắn vào!

Tất nhiên là Phùng Tú Anh không làm cho cậu ăn, lúc cậu vươn tay ra thì đánh tay cậu một cái, bảo: “Gần nấu xong rồi, cha con cũng về nhà ngay thôi. Con đi gọi anh trai, chị gái, em trai, em gái của cô về hết đi.”

Mỗi khi vào giờ nghỉ, mấy đứa bé này không có gì làm, đều đi ra ngoài chơi, nào có ai có thể ngoan ngoãn ngây ngô trong nhà chứ.

Nguyễn Hồng Quân nhìn về phía món ăn đã làm xong, lại nhỏ một phần nước bọt nữa, cuối cùng cũng không vươn tay lấy. Sau đó cậu nuốt nước bọt xuống, chạy ra cửa, tìm mấy vị anh trai, chị gái, em trai, em gái kia của mình.

Đợi cho Phùng Tú Anh làm xong hết món rồi bưng lên bàn, người trong nhà cũng lần lượt đi về hết.

Nguyễn Trường Phú biết hôm nay có kết quả kỳ thi đại học, nhưng vẫn chưa biết kết quả cụ thể. Bây giờ vừa thấy một bàn với số thức ăn còn phong phú hơn cả năm trước, rồi bầu không khí vô hình trong nhà, là ông ta đã biết đối với gia đình họ, kết quả là chuyện vui lớn.

Ông ta cười đến mặt mũi đỏ lên, cố ý nói đùa ngược: “Ôi trời, tiệc năm mới cũng không ngon lành như ngày hôm nay!”

Những người khác đều ngồi vào cạnh bàn, biểu hiện trên mặt mỗi người khác nhau. Trên mặt Diệp Phàm, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt đều toàn sự hài lòng, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh là biểu cảm vội vã muốn ăn đồ ngon ngay, còn mặt Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn thì không có gì khác.

Phùng Tú Anh lại không hề quan sát, đứng bên cạnh bàn cười đến mặt nhăn lại, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày gì, hẳn mọi người đều biết, cũng biết hôm nay rất đáng để ăn mừng, vậy nên mẹ đã làm một bàn lớn thức ăn thế này, để mừng chuyện vui trong nhà hôm nay. Trước giờ mẹ không hay nói gì, nhưng hôm nay mẹ vẫn muốn nói mấy câu.”

Nguyễn Hồng Quân lập tức vỗ tay thật mạnh ủng hộ bà ta: “Hoan nghênh quý bà Phùng Tú Anh phát biểu những lời quan trọng!”

DTV

Phùng Tú Anh bị cậu nói cho thế thì ngại ngùng lắm, giơ tay lên làm vẻ đánh cậu một cái.

Những người khác trong nhà đều nhìn bà ta, bao cả Nguyễn Trường Phú, không ai động đũa trước cả.

Nụ cười Phùng Tú Anh không hề giảm đi mà ngày càng rõ ràng, hắng giọng nói tiếp: “Thu Văn của chúng ta này, đã đậu đại học tốt nhất trong nước chúng ta. Tiểu Phàm thi đậu đại học tốt nhất thành phố chúng ta, bây giờ trong lòng mẹ thật sự vui vẻ...”

Không biết trong lòng bà ta phấn chấn đến mức nào, mà nụ cười trên mặt những người khác đều từ từ xịu xuống.

Nguyễn Thu Dương lén liếc mắt qua người Diệp Thu Văn ngồi cạnh, sau đó vùi đầu xuống, đã bắt đầu lúng túng thay bà ta.

Quả nhiên, trong phút chốc, mặt Diệp Thu Văn trở thành màu gan heo, ngồi cạnh bàn rũ mắt lạnh lùng, chẳng nhúc nhích lấy một cái.

Từ giây phút ngồi vào bàn ăn, biểu cảm cô ta đã khó coi, lúc này mặt mũi cô ta càng khó coi đến cực hạn.

Nhưng Phùng Tú Anh vẫn chưa nhìn ra sự thay đổi trên biểu cảm những người xung quanh, đắm chìm trong vui sướng của bản thân đến mức không cách nào tự kiềm được, dáng vẻ phấn chấn như không biết phải nói gì cho phải. Bà ta chăm chú nghĩ một lát rồi bảo: “Mẹ vui đến mức không biết phải nói rõ thế nào. Con người mẹ không có học thức, nhưng dù sao vẫn rất vui vẻ... cực kỳ, cực kỳ vui vẻ!”

Sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh đều trở nên vừa quái dị vừa xấu hổ, nhưng chẳng có bất kỳ ai lên tiếng.

Cuối cùng chỉ còn mình Nguyễn Khê với khóe môi vẫn còn đọng vẻ thoáng cười. Thấy Phùng Tú Anh nói xong rồi, cô vươn tay lấy thư thông báo trúng tuyển ra khỏi cặp sách, giơ thẳng ra cười bảo: “Ý bác nói là đại học này à?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 302



Phùng Tú Anh vẫn nhận biết được chút chữ thông thường. Ngay giây phút nhìn thấy thư thông báo của Nguyễn Khê, bà ta khựng lại một lúc, chớp mắt hồi lâu rồi hỏi: “Tiểu Khê, con... con cũng đậu Bắc Đại à?”

Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh hắng giọng, dùng vẻ mặt bối rối chưa từng có mà nói cực nhỏ tiếng: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi, người thi đậu đại học là chị cả này, không phải chị cả kia...”

Sao cơ?

DTV

Nụ cười trên mặt Phùng Tú Anh nháy mắt cứng đờ. Bà ta hết nhìn Nguyễn Khê lại nhìn Diệp Thu Văn, đầu óc phút chốc bùng nổ.

Nguyễn Khê thu lại thư thông báo, vẫn nhìn Phùng Tú Anh cười, không thèm nhắc lại nữa.

Giữa lúc Nguyễn Trường Phú muốn mở miệng làm hòa hoãn không khí thật sự tệ hại, Diệp Thu Văn đột nhiên phát cáu. Cô ta cầm bát cơm ở trước mặt lên. Một tiếng ‘xoảng’ xuất hiện, nó tan thành nhiều mảnh dưới mặt đất.

Sau khi cái bát vỡ toang, những mảnh vỡ lăn ra khắp nơi, cơm nước càng rơi vãi khắp nền nhà.

Viền mắt cô ta đỏ lên, đứng cạnh bàn nhìn chằm chằm Phùng Tú Anh, la lên: “Phùng Tú Anh, bà có ý gì? Bà cố ý khiến tôi khó chịu phải không? Mấy người còn muốn chế nhạo, hạ nhục tôi thế nào nữa? Các người cảm thấy tôi phải thế nào thì các người mới vui hả?”

‘Bốp!’ Nguyễn Trường Phú đứng dậy, thứ xuất hiện trên khuôn mặt Diệp Thu Văn là một cái tát trời giáng.

Một tát này nghe vừa thanh thúy vừa vang dội, để lại dấu vết rõ ràng trên khuôn mặt Diệp Thu Văn. Tất cả những người khác trên bàn cơm đều bị dọa, vô thức bắt đầu ngừng thở, đến cả tên dở hơi Nguyễn Hồng Quân cũng nhăn mặt lại.

Nguyễn Trường Phú đứng trước mặt Phùng Tú Anh, nhìn chằm chằm Diệp Thu Văn mặt đầy buồn bực: “Mày nói chuyện với mẹ mình kiểu gì vậy hả? Mày có tư cách gì đập đổ thức ăn ở đây, đập đổ thức ăn trước mặt tao?”

Diệp Thu Văn như đã mất lý trí, không đưa tay lên che khuôn mặt bị đánh lại, hung ác nhìn về phía Nguyễn Trường Phú với viền mắt đỏ au: “Ông có bản lĩnh đánh c.h.ế.t tôi sao? Cái việc mấy người vừa làm đây không phải để nhục nhã tôi à? Cả nhà chỉ có mình tôi không thi đậu, mấy người làm một bàn thức ăn lớn thế, còn cố ý châm chọc tôi, là có ý gì?”

Phùng Tú Anh vừa hối hận vừa xấu hổ, chậm rãi ngồi xuống trên băng ghế, cúi đầu không nói nữa.

Chị cả Triệu nói với bà ta là con gái lớn của bà ta, Nguyễn Hồng Quân về đến cũng bảo là chị cả, vậy nên bà ta tự động nghĩ thành Diệp Thu Văn đã đậu Bắc Đại. Hơn nữa, trong lòng bà ta, vốn dĩ bà ta chưa từng nghĩ Nguyễn Khê có thể thi đậu đại học, chứ nói gì đến loại trường như Bắc Đại kia.

Bà ta nào có cố ý chế nhạo, hạ nhục Diệp Thu Văn chứ, là vì bà ta quá tin vào năng lực của nó thì đúng hơn!

Phùng Tú Anh không giải thích, Nguyễn Trường Phú chỉ vào Diệp Thu Văn bảo: “Từ nhỏ đến lớn mẹ mày luôn đào tim móc phổi để đối xử với mày, chỉ kém chưa trích m.á.u ra cho mày uống thôi, kết quả lại nuôi phải một đứa như mày! Tao đánh c.h.ế.t mày cũng là phải! Là do lúc trước tao đánh mày ít quá rồi, nên mới nuôi ra cái loại vô tâm vô phế như mày!”

Diệp Thu Văn rống lên với ông ta: “Phải đó, tôi vô tâm vô phế đấy, còn các người đều là người tốt cả! Mấy người bức ép tôi đến tình trạng như hiện tại, tất cả các người vui chưa. Các người hài lòng hết chưa!”

Nguyễn Trường Phú lại muốn đưa tay lên tát cô ta, nhưng đưa lên được một nửa thì ông ta nhịn được. Nguyễn Trường Phú thật sự không muốn nói nhảm với cô ta thêm nữa. Ông ta chưa bao giờ ngờ rằng con nhóc này lại không biết đạo lý như thế, chỉ thích được người ta cung phụng mình.

Nguyễn Trường Phú tức giận đến mức ngồi sụp xuống, phẫn nộ đến mức nhìn bấy nhiêu món ăn ngon này trên bàn mà chẳng thấy ngon miệng.

Tất nhiên những kẻ khác đều nín thở mà không dám nói lời nào, chỉ có Nguyễn Khê không sợ hãi, thậm chí cô còn cầm đũa gắp một con tôm lên, sau đó vừa chậm rãi bóc tôm vừa mở miệng: “Mẹ của cô như vậy là thật sự bị cô tẩy não lừa cho rồi, cảm thấy cô chính là người ưu tú nhất thiên hạ, cảm thấy chí có cô mới có thể thi đậu đại học tốt nhất trong nước chúng ta! Cô nói vậy là đã làm oan cho mẹ cô biết bao chứ! Cô xem đi, bà ấy uất ức mà khóc luôn rồi. Bà ấy nào có làm nhục cô chứ, toàn là ăn mừng cho cô cả!”

Lửa lớn bị dời đi, Diệp Thu Văn lại quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Khê: “Ở đây có chỗ cho mày nói chuyện à?”

Đôi mắt Nguyễn Khê lập tức nhấc lên nhìn Diệp Thu Văn, trong mắt tràn toàn lạnh lẽo: “Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện à? Cô có tư cách đập bát, vỗ bàn sao? Không thi đậu thì cút ngay về phòng mà khóc, đừng có ở đây làm mất mặt!”

Diệp Thu Văn bị Nguyễn Khê làm giận dữ đến mức môi cũng run lên, cơ thể lại càng run dữ dội hơn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 303



Sau đó cô ta đột nhiên như phát điên rồi vậy, muốn xông lên liều mạng với Nguyễn Khê. Nhưng Nguyễn Trường Phú phản ứng rất nhanh, ông ta đứng dậy kéo cô ta ngược về lại.

Ông ta không cho... Diệp Thu Văn cơ hội nổi điên nữa, trực tiếp giận dữ bảo: “Không ăn thì cút ngay về phòng!”

Thoạt trông Diệp Thu Văn như đã bị giận dữ lấp hết não rồi. Cô ta đứng dậy ôm lấy trán, dáng vẻ như không đè ép được sự điên dại. Sau đó khuôn mặt cô ta vặn lại một cái, khóc to lên, hệt như trong lòng đang nín nghẹn đau khổ và uất ức. Cô ra vừa khóc vừa bảo: “Rốt cuộc các người muốn tôi thế nào nữa thì các người mới vui vẻ. Rốt cuộc các người muốn ép tôi đến mức thành cái gì thì mới vui vẻ?”

Cô ta khóc quá đau đớn, quá tổn thương, đến mức hầu như không thở được.

Những người khác đều không nói chuyện, Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này Diệp Phàm đột nhiên vỗ mạnh lên bàn ăn, tâm trạng như bị tháo cương vậy, nhìn chằm chằm cô ta rống lớn: “Diệp Thu Văn! Rốt cuộc thì ai đã ép chị hả? Rốt cuộc là ai trong nhà này đã bức ép chị? Tất cả lời dối trá đều do chị nói! Chuyện đồi phong bại tục là do chị tự làm! Thi đại học cũng chỉ chính chị không thi đậu! Chị vẫn hưởng thụ những thứ tốt nhất trong cái nhà này!”

Trước nay Nguyễn Hồng Quân chưa từng bắt gặp Diệp Phàm phát hỏa tại nhà. Cậu lại càng bị dọa sợ hơn, thậm chí còn thấy anh dọa người hơn cả việc nhìn thấy Nguyễn Trường Phú phát hỏa. Tuy vậy, cậu ấy cũng không dám nói gì cả, ánh mắt liếc qua liếc lại, hết nhìn cái này một lúc lại nhìn cái kia một lúc.

Cả Diệp Phàm cũng bùng nổ rồi, bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt cũng không nén lại nữa, nhìn Phùng Tú Anh đang cúi đầu rơi nước mắt, bảo: “Có mấy lời con vẫn luôn giấu trong lòng mà không dám nói, nhưng hôm nay nhất định con phải nói ra. Diệp Thu Văn chính là báo ứng của các người! Này thì cung phụng rồi dỗ dành cô ta nhé, cô ta đã hồi báo các người như hiện tại đó! Làm bẽ mặt các người, đập chén của các người, mắng chửi các người! Bây giờ các người đã thấy rõ hết chưa, cô ta chính là một con nhỏ vô dụng ích kỷ, dối trá, vô tâm vô phế, hung ác độc địa!”

Lửa giận trên mặt Nguyễn Trường Phú như đọng lại, ông ta quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt: “Cô cũng muốn ăn đòn phải không? Cô ngại trong nhà chưa đủ loạn chứ gì? Cô lại trút cái thứ gì ra vậy hả?”

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn ông ta trả lời: “Từ khi nào mà cái nhà này chưa loạn hả? Từ nhỏ đến lớn, trong mắt các người, trừ Diệp Thu Văn ra thì có còn ai khác sao? Dựa vào đâu mà có gì tốt cũng cho cô ta, dựa vào đâu mà bắt tất cả chúng con chịu đựng? Cô ta là mặt trời hả? Cô ta xứng sao? Mấy người đào tim móc phổi ra mà nuôi được một thứ như vậy đó, con thấy hả dạ lắm! Con còn không được nói mấy câu à!”

Nguyễn Trường Phú tức giận đến mức cả người run lên: “Nguyễn! Thu! Nguyệt!”

DTV

Phùng Tú Anh thật sự là ngồi không yên, giơ tay lên lau mũi một cái, đứng dậy quay về phòng.

Nguyễn Trường Phú tức giận đến không chịu nổi, cũng tự xấu hổ đến không chịu nổi, ngồi rồi thì không muốn ngồi nữa, đen thẳng mặt ra khỏi phòng ăn.

Hai người bọn họ vừa đi, trong phòng ăn chỉ còn lại tám đứa bé với một bàn đầy tràn thức ăn.

Diệp Thu Văn đỏ mắt, cắn răng mà mặt đầy lệ. Giây phút vừa nhìn về phía Nguyễn Khê, trong giọng nói không hề ẩn chứa bất kỳ cảm xúc gì, không giận cũng chẳng thù, chỉ bảo: “Mày thắng rồi, mày vui chưa?”

Nguyễn Khê liếc cô ta: “Đừng có tự coi trọng mình quá, trước nay tôi chưa từng tranh với cô!”

Diệp Thu Văn nhếch miệng: “Mày dám nói mày không đi? Từ lúc mày bắt đầu tới thành phố, mày đã nhắm vào tao. Mày tới là để khắc tao, mày như nguyện rồi, tao chúc mừng mày đã đẹp ý!”

Nguyễn Khê lười lảm nhảm với cô ta thêm nữa: “Vậy thì cảm ơn cô nhiều lắm.”

Diệp Thu Văn nhếch nhếch miệng, khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Nguyễn Khê một lúc, đi ra khỏi nhà ăn với biểu cảm chật vật rồi đi lên lầu.

Cô ta, Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều đi rồi, bầu không khí trong phòng ăn phút chốc như được hồi sinh vậy, chủ yếu là vì khuôn mặt Nguyễn Hồng Quân đã bình tĩnh lại. Cậu ấy hắng giọng, nhìn Nguyễn Khê bảo: “Chị cả, đi hết rồi, tự chúng ta ăn mừng ạ?”

Nguyễn Khê nhìn về phía hắn cười một cái: “Phải, tự chúng ta ăn mừng!”

Có Nguyễn Hồng Quân hùa vào, bầu không khí trong nhà ăn bèn chậm rãi thả lỏng, biểu cảm Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt cũng từ từ hòa hoãn. Từ tận đáy lòng, Nguyễn Khiết cũng thở phào, chậm rãi lấy lại niềm vui từ việc thi đậu đại học.

Sau đó, ngay lúc bầu không khí từ từ tốt lên, Nguyễn Thu Nguyệt chợt quét một cái qua nhân tố không hài hòa, bèn nhìn nhân tố không hài hòa đó, hỏi một câu: “Sao cô vẫn còn ở đây chưa đi nữa?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 304



Nguyễn Thu Dương đang ăn, cắn đầu tôm nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt. Nửa ngày sao, cô ta bảo: “Sao tôi lại không được ở đây chứ? Tôi cũng không nói gì, vậy tôi không được ăn cơm à? Ta đói bụng rồi... tôi muốn ăn...”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Da mặt dày ghê...”

Nguyễn Thu Dương trừng mắt, cuối cùng nhịn được mà không lên tiếng, tiếp tục ăn tôm.

Nguyễn Hồng Quân nói chúc mừng thì chúc mừng, mặc kệ Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh và Diệp Thu Văn ra sao. Cậu ấy ở trong phòng ăn thật sự cũng sắp muốn loạn cả nhà bếp tung trời rồi. Cậu ồn ào đến mức làm tất cả mọi người cười theo, hệt như họ vừa mở một buổi tiệc tối vậy.

Cơm nước xong, bọn họ không hề làm phiền Phùng Tú Anh nữa, mấy người ra tay rửa nồi, dọn bát. Tất nhiên bọn họ không hề để cho Nguyễn Thu Dương được lợi, bắt cô ta phải làm việc. Đợi khi họ dọn hết nhà bếp rồi, họ mới thả cô ta đi.

Nguyễn Thu Dương giận dữ c.h.ế.t được, đi ra ngoài nhổ nước bọt với Tô Manh Manh: “Sáu người ức h.i.ế.p một mình mình! Sáu đứa mất dạy!”

Tô Manh Manh nghiêm túc giải thích: “Con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh. Nhà cậu mất dạy, vậy chứng tỏ cậu cũng mất dạy!”

Nguyễn Thu Dương: “...”

A! Ai đó cứu mạng với!

Tâm trạng tốt, cơm nước xong sáu người bọn Nguyễn Khê còn cùng đi ra ngoài dạo chơi một vòng.

Họ đi lại trong đại viện, hỡ là gặp người ta thì mọi người đều sẽ dừng lại trò chuyện với bọn họ.

Trong trường chỉ có tổng cộng mười học sinh thi đâu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Diệp Phàm đã chiếm được ba, nhất là ba người đều thi được đại học tốt mà không ai khác thi được. Không có ai gặp họ mà không dừng lại khen mấy câu được, tinh thần hào hứng đều không phải giả vờ.

Vậy nên, sau khi đi dạo xong một vòng về, tâm trạng của bọn họ đã tốt hơn.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về phòng ngồi xuống, lại lấy thư thông báo ra đọc đi đọc lại nhiều lần, nhất là Nguyễn Thu Nguyệt hâm mộ c.h.ế.t đi được. Cô bé ôm thư thông báo của hai người vào trong lòng, xem đi xem lại bảo: “Sau này em cũng sẽ lên thủ đô học đại học!”

Nguyễn Khê đáp lời cô bé: “Đúng, bọn chị ở đó chờ em!”

Ba chị em hàn huyên cực kỳ vui vẻ trong phòng cả một lúc, đề tài toàn là chuyện học đại học. Thấy thời gian chẳng còn bao lâu nữa là đến lúc rửa mặt được rồi, Nguyễn Thu Nguyệt định trở về nhà chuẩn bị rửa mặt, kết quả mới vừa đứng dậy chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên.

Cô bé bèn đứng bên cạnh bàn học không nhúc nhích, nói một câu với cửa phòng: “Cửa không có khóa.”

Nắm cửa lập tức chuyển động, sau khi mở cửa phòng, Phùng Tú Anh đi từ bên ngoài vào. Trên mặt bà ta toàn là khách sáo, rồi cả nụ cười dè dặt, vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại, lên tiếng chào hỏi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, Thu Nguyệt...”

Nguyễn Khiết đứng bên cạnh bàn đáp lại bà ta: “Bác cả.”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh bàn không đứng dậy, quay đầu nhìn về phía bà ta: “Sao vậy ạ?”

Phùng Tú Anh mỉm cười đi đến bên cạnh bàn đọc sách, đặt cái túi ở trong tay xuống, vừa đưa tay lấy đồ bên trong ra vừa bảo: “Xế nay bác có đến tiệm thực phẩm phụ mua, toàn là đồ tốt... đắt lắm...”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh bàn ngẩng đầu lên nhìn bà ta, chốc sau nói: “Phùng Tú Anh, bác không cảm thấy bây giờ bác lấy lòng con là chậm rồi sao?”

Phùng Tú Anh đưa đồ xong, không quấy rầy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thêm nữa, chủ yếu là vì bà ta quá xấu hổ, không chịu nổi nữa.

DTV

Sau khi bà ta treo khuôn mặt tươi cười rời khỏi, Nguyễn Thu Nguyệt cầm lấy thứ trên bàn ăn, nhìn thử: “Chắc chắn bây giờ bà ta đã hối hận muốn c.h.ế.t rồi!”

Nguyễn Khê vẫn nói câu nói kia: “Chị không cần sự hối hận của bà ta. Chị cố gắng thi đại học như vậy, được kết quả tốt thế, không hề phải vì cạnh tranh, khoe mẽ cho Phùng Tú Anh xem. Trong lòng chị, bà ta không hề quan trọng đến thế. Bà ta có hối hận không đều không can hệ gì đến chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt thả vật trong tay xuống, hít một cái thật sau, không nói vời Phùng Tú Anh nữa, chỉ nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bảo: “Chị cả, chị họ, bây giờ mọi người chính thức trở thành tấm gương của em rồi, em cũng phải bắt đầu cố gắng, thật cố gắng nỗ lực.”

Nguyễn Khiết nhìn cô bé cười: “Cố lên em!”

Nguyễn Thu Nguyệt cổ vũ chính mình: “Cố gắng!”

Cô ở lại nói mấy câu với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết rồi lập tức về nhà. Cô về thu dọn đơn giản rồi đi rửa mặt.

Nguyễn Thu Nguyệt đi rồi, Nguyễn Khê đứng dậy khỏi bàn học, nói với Nguyễn Khiết: “Chúng ta dọn dẹp chút đi!”

Nguyễn Khiết lập tức hiểu ý Nguyễn Khê: “Ngày mai sẽ về nhà ạ?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Ừ, ngày mai đi.”

Kết quả kỳ thi đại học đã có, thư thông báo cũng đã lấy được, còn ở lại đây làm gì nữa. Nếu không phải vì đợi kết quả kỳ thi, đợi thông báo trúng tuyển, sau khi thi xong bọn họ đã về thẳng nhà, còn lâu mới ở lại nơi này rảnh rỗi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 305



Tất nhiên Nguyễn Khiết cũng rất muốn về nhà, cô ấy ở đây là hoàn toàn ăn nhờ ở đậu. Nếu không phải ngày nào, làm gì Nguyễn Khê cũng kéo cô ấy theo, có Nguyễn Khê chắn trước mặt cô ấy, sợ là cô ấy cũng khó mà qua ổn được.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ tranh nhà mình.

Ở đây cũng không tốt như ở nhà.

Vừa hay bây giờ chỉ cách năm mới chỉ còn chừng mười ngày, bọn họ chạy về núi Phượng Minh thì còn có thể ở nhà thêm mấy ngày nữa. Qua hết năm họ cầm thẳng thư thông báo trúng tuyển đến báo danh ở trường là được.

Với loại chuyện vui như thi đậu đại học này, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết ở gì có thể lập tức nói cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa biết. Dù sao bình thường có chuyện vui vẻ, hưng phấn nhất người ta cũng muốn chia sẻ với người quan trọng nhất, vậy thì niềm vui có thể nhân đôi.

Chưa kể nếu nói chuyện này trong thư thì tất cả đều vô nghĩa, nhất định phải nói ngay trước mặt, để mọi người và các cô cùng vui vẻ.

Vậy nên, lúc thu dọn hành lý, biểu cảm Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết luôn loáng thoáng biểu cảm hưng phấn.

Thu dọn hàng lý bây giờ đã không còn giống với mấy năm trước, bọn họ không phải chỉ thu dọn đơn giản mấy món quần áo thay đổi, mà thu dọn tất cả mọi thứ. Họ bỏ hết những thứ nhất định phải mang đi vào trong túi.

Túi hành lý không chứa nổi nhiều đồ như vậy, hơn nữa đường xa vừa mệt vừa dài, các cô vẫn bỏ lại một số quần áo và giày dép ở đây.

Lần lượt rửa mặt xong rồi về phòng, kéo đèn nằm lên giường, Nguyễn Khiết thở dài thườn thượt, bảo: “Chị à, ngày mai sau khi về núi Phượng Minh rồi, sau này chị có còn về đây không?”

Nguyễn Khê thở phào nhẹ nhõm, bảo: “Không muốn về lắm, nhưng để xem sao!”

Nguyễn Khiết suy nghĩ rồi bảo: “Em nghĩ rồi, em đợi sau này có tiền đồ rồi sẽ về thăm bác cả và bác gái. Dù sao nếu không có lời của bác cả, bác gái, em cũng sẽ không có chỗ để đi học cho tốt, càng không có sách vở, tài liệu học tập để học giỏi, có thể cũng không được tham gia kỳ thi đại học nữa. Ăn chùa uống chùa ở đây hơn mấy năm, nếu sau này em không tới nữa, không phải đó là vong ân phụ nghĩa à?”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Vậy sau này em có tiền đồ rồi, rảnh rỗi thì mua ít đồ về thăm họ.”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Dạ, em đã nghĩ vậy đấy.”

Nói xong, cô ấy nằm dài ra, hít một hơi dài, một lúc sau lại nói tiếp: “Chị, bây giờ em còn thấy như mình đang mơ vậy. Trước đây, lúc còn ở nông thôn, em nghĩ đời mình chỉ thế thôi. Kết quả em không ngờ, nó đột nhiên thay đổi.”

Nguyễn Khê cười nhìn về phía cô bé: “Em không cảm thấy việc kỳ thi đại học được khôi phục là một điềm báo à. Chắc chắn thế đạo sau này sẽ còn thay đổi nữa, còn biến thành kiểu gì thì càng khó đoán hơn. Nhưng chúng ta chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, đó là luôn luôn cố gắng nỗ lực được rồi.”

Thật ra, trong mấy năm qua ở thành phố, Nguyễn Khiết vẫn luôn rất tự ti. Lời nói và việc làm cẩn thận, không muốn gây sự hay ra mặt rõ ràng. Hôm nay là ngày mà niềm tin của cô ấy lên cao nhất. Cô ấy gật đầu bảo: “Phải rồi, nhất định chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!”

Trải qua cả đêm lắng đọng, sáng sớm ngày hôm sau, bầu không khí trong nhà đã hoàn toàn khá hơn.

Tất nhiên, người đã thi rớt đại học còn náo loạn một hồi rồi bị đánh là Diệp Thu Văn không tốt lên nổi. Cuộc đời cô ta lại ngã vào đáy vực sâu hơn một lần nữa. Nếu không phải vẫn còn kỳ thi đại học, sợ là cô ta đã ngã thẳng xuống đáy vực rồi.

Phùng Tú Anh bảo Nguyễn Thu Dương gọi cô ta xuống lầu ăn, cô ta cũng không xuống tới.

Không xuống cũng tốt, dù sao như vậy bầu không khí sẽ tốt hơn nhiều.

Tinh thần Nguyễn Trường Phú hừng hực, ông ta nói với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Diệp Phàm: “Hôm nay bảo mẹ, bác cả con đó, Tiểu Khiết, đưa các con ra ngoài một chuyến. Các con xem xem muốn mua gì, chỉ cần điều kiện cho phép, chúng ta sẽ mua cho các con hết.”

Nguyễn Khê lại không hề do dự chút nào, nói thẳng: “Không cần ạ, chúng con sẽ đi ngay thôi.”

Trên bàn cơm có một nhà chín người, trừ Nguyễn Thu Dương không liên quan và lòng đầy xấu hổ ra, thì những người khác đều đắm chìm trong niềm vui. Nguyễn Thu Dương là vì vẫn luôn coi thường Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, nên bây giờ bị bẽ mặt rồi thì rất xấu hổ.

Cô ta vẫn cần có thể diện, không muốn bị Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết rồi Nguyễn Thu Nguyệt nhằm vào như tối qua vậy.

Vậy nên cô ta bèn làm bộ như không có gì liên quan đến mình.

Cô ta không có phản ứng, tất cả những người khác đều hơi sửng sốt. Họ nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê, biết rõ còn hỏi: “Đi đâu?”

Nguyễn Khê nhìn ông ta, đơn giản trả lời: “Về nhà.”

DTV

Tất nhiên Nguyễn Trường Phú biết nhà cô nói là núi Phượng Minh, nhưng ông ta vẫn nói: “Chẳng phải ở đây chính là nhà của con à?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 306



Nguyễn Khê nhìn ông ta mỉm cười, không nói gì, tất cả mọi thứ đều đã được hàm nghĩa trong nụ cười rồi.

Vậy mà Nguyễn Trường Quân lại hưng phấn, đảo mắt bảo: “Chị cả, em cũng đi.”

Nguyễn Khê thu nụ cười trên mặt lại, lập tức quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân, lên tiếng nói một mạch: “Lần này chị về sẽ không quay lại nữa, qua hết năm chị và Tiểu Khiết sẽ đi thẳng đến trường báo danh từ núi Phượng Minh. Vậy nên...”

Cô nhìn khuôn mặt xìu đi của Nguyễn Hồng Quân, cuối cùng cũng hơi không đành lòng, nhưng vẫn nói: “Vậy nên em đừng đi theo bọn chị.”

Ban đầu khuôn mặt Nguyễn Hồng Quân toàn là hưng phấn và nụ cươi tươi tắn, nhưng nghe xong lời Nguyễn Khê rồi, nụ cười trên mặt cậu bé lại không kìm được nữa, từ từ biến hết toàn bộ. Cậu bé nhấp nháy mắt nhìn Nguyễn Khê, tất nhiên không nói thành lời.

Nguyễn Khê lại nhìn cậu bé mỉm cười: “Đợi em trưởng thành rồi, em hãy có thể đến thăm ông bà nội.”

Nguyễn Hồng Quân không vui lên nổi, rũ mắt xuống, không nói nữa.

Vẫn là Nguyễn Trường Phú lại hắng giọng, nói: “Hay là... năm nay các con cứ ở lại đây đi, con và Tiểu Khiết đã đến ba năm mà chưa từng mừng năm mới ở đây lần nào. Năm nay nơi này sẽ náo nhiệt hơn!”

Nguyễn Khê lắc đầu không hề do dự: “Không được, chúng con phải về đón năm mới với ông bà nội.”

Bầu không khí trên bàn ăn lại đọng lại lần nữa.

Hai tiếng sau, một chiếc xe Jeep đậu lại ngoài cửa lớn.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết xách túi hành lý ra cửa. Trừ Diệp Thu Văn, những người khác trong nhà đều theo phía sau.

Viền mắt Nguyễn Hồng Quân ửng đỏ, trong mắt toàn là hơi nước. Lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước ra cửa, cậu khịt mũi lên tiếng hỏi một câu: “Chị cả, chị họ, sau này hai người cũng sẽ không quay lại nữa phải không?”

Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết quay lại. Cô nhìn Nguyễn Hồng Quân, trong lòng thật sự không nhẫn tâm. Vậy nên cô hít thật sâu một cái, trả lời: “Chắc chắn có thời gian sẽ về gặp mọi người, các em ở nhà đều phải ngoan ngoãn, nhất là Hồng Quân em đó. Kiểm tra được sáu mươi là vẫn quá ít, đợi lần sau chị về, em phải thi được chín mươi.”

Nguyễn Hồng Quân trả lời: “Em sẽ cố gắng thi được một trăm!”

Nguyễn Khê cười với cậu bé: “Cố lên!”

Nguyễn Hồng Quân đột nhiên siết chặt nắm tay, lại nói vang một tiếng: “Cố lên!”

Lúc này Nguyễn Trường Phú không đưa tay lên vỗ đầu cậu, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm cũng không khinh thường cậu.

Nguyễn Khê không đứng trò chuyện với họ thêm nữa, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, bảo: “Cảm ơn hai bác, cảm ơn hai bác đã chăm sóc conu và Tiểu Khiết trong thời gian này, để chúng con thoải mái, an tâm học hơn hai năm.”

Bấy giờ Phùng Tú Anh mới biết, mỗi ngày trừ ăn cơm và đi vệ sinh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đều luôn ở lỳ trong phòng là để làm gì. Đôi mắt bà tay lại lấp lánh ánh lệ, bà ta nhìn Nguyễn Khê bảo: “Tiểu Khê... hay là... con cứ ở lại đây đi...”

Con bé đến gần ba năm, bà ta chưa từng bồi thường cho con bé đàng hoàng.

Nguyễn Khê không hề đáp lại lời này của bà ta, toàn ra vẻ như không nghe vậy, xoay người lên xe rồi.

Nguyễn Khiết lại tạm biệt Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh: “Bác cả, bác gái, cảm ơn hai bác đã chăm sóc cháu hơn mấy năm qua, cháu sẽ luôn ghi tạc trong lòng. Sau này cháu sẽ hay về thăm các bác!”

Nói xong, cô ấy lại vẫy tay với mấy người Nguyễn Hồng Quân, đoạn lại lên xe theo Nguyễn Khê rồi.

Mấy người Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt, Diệp Phàm, Nguyễn Hồng Binh đứng ngoài cửa nhìn theo xe Jeep đi xa. Sắc mặt mỗi người rất khó coi, Nguyễn Hồng Quân là người khóc ra thành tiếng trước, khóc mấy tiếng xong thì đưa tay lên lau nước mắt.

Diệp Phàm ở cạnh vỗ vỗ vai họ, bị cậu làm ồn đến mức viền mắt cũng đỏ lên.

Xe Jeep đã biến khỏi tầm mắt rồi, mấy người bọn họ vẫn còn đứng, nhất là Phùng Tú Anh với ánh mắt đuổi về nơi xa, đứng đó không nhúc nhích, lòng như bị nhét đầy thứ, gần như sắp không thở nổi.

Như biết trong lòng bà ta đang suy nghĩ gì, Nguyễn Trường Phú đứng bên cạnh mở miệng: “Thời gian con bé cho em cũng gần ba năm rồi, mà em ngay cả một phút cũng chưa từng thử hiểu thật rõ con bé. Em bảo xem em đã làm được những gì chứ.”

Nói xong ông ta bèn xoay người về nhà.

DTV

Mà trong lòng Phùng Tú Anh lại càng nghẹn nặng hơn.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xách hành lý lên xe lửa, cất hành lý xong hai người ngồi xuống vị trí, thở phào.

Trên xe lửa vẫn ầm ĩ như cũ, sự chen chúc rất khủng khiếp, nhưng tâm trạng cả hai lại rất tốt.

Nguyễn Khiết thả lỏng gân cốt, tựa lưng vào ghế, nhìn Nguyễn Khê bảo: “Sắp được gặp ông bà nội, cô ba, chú và thím năm rồi. Phải ha, còn cả em nhỏ mới sinh nữa!”

Nguyễn Khê nhìn cô bé, nhướng mày lên: “Sắp?”

Nguyễn Khiết cười hì hì: “Thì chỉ năm, sáu ngày thôi!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 307



Năm sáu ngày, ngồi xe lửa đến công xã Thiên Phượng, rồi lại từ công xã Thiên Phượng đến đại đội Phượng Nhãn.

Lúc này, họ đến nhà thì đã là giờ cơm tối, trong thôn núi nhỏ nổi đầy khói bếp bốn phía.

Nguyễn Khê thích cuộc sống đầy không khí như vậy. Tuy là chân đã mệt, nhưng vì nhìn thấy ngôi nhà, thấy được khói bếp lượn lờ trên nhà, vậy là cô và Nguyễn Khiết lại càng chạy nhanh hơn.

Họ đến cửa nhà, vươn đầu nhìn vào trong phòng, Lưu Hạnh Hoa đang ngồi sau bếp nấu cơm tối, bận bịu trước bếp lò, mà Nguyễn Trường Sinh đang ôm đứa con trai mập mạp tám tháng kia mà chơi cùng.

Nhìn thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, ba người lập tức lên tiếng: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết đã về rồi!”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cười đi vào nhà: “Về ăn Tết ạ.”

Bọn họ vừa dứt lời, Nguyễn Chí Cao lại hiện ra từ trong nhà. Ông ấy đi đến cửa ra vào, vươn đầu nhìn ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết hỏi: “Mấy người Hồng Quân không đến à?”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi vào đặt hành lý xuống, lên tiếng: “Lần này qua hết năm chúng con sẽ không về nữa. Vì không tiện lắm nên con không về với họ.”

Lưu Hạnh Hoa nghe xong lời này thì sửng sốt: “Vì sao lại không đi nữa?”

Trước đây bà ấy để Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vào thành phố chính là muốn hai đứa bé này có thể ở lại nơi đó, sau này đừng về núi Phượng Minh này nữa. Tìm việc trong thành phố, tìm một nhà chồng, vậy là đời này không lo toang nữa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi đến cạnh Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu nhóc út, Nguyễn Khê vừa cười vừa đùa với cậu bé, vừa bảo: “Vì chúng con đã thi đậu đại học rồi, qua hết năm tụi con sẽ đến thẳng đại học, không cần về lại chỗ họ nữa.”

“Học đại học?” Tiền Xuyến cảm thấy mới mẻ: “Sao mà lại học được?”

Không chỉ cô ấy hiếu kỳ, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Trường Sinh đều tò mò, tất cả đều nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết nhìn về phía Tiền Xuyến, hỏi: “Thím năm, năm nay quốc gia đã đưa ra quyết định khôi phục kỳ thi đại học, đã có kết quả rồi, cháu và chị đều đã đậu đại học. Qua hết năm chúng cháu sẽ đi học nhanh thôi, cháu và chị cùng lên thủ đô học đại học!”

“Thủ đô?” Đôi mắt Nguyễn Trường Sinh trừng to: “Lợi hại vậy à?”

Nguyễn Khê cười: “Trên núi chưa nhận được tin đúng không ạ?”

Nguyễn Trường Sinh lắc đầu bảo: “Không hề nghe tới chuyện này, trên núi cũng không có trường, ai sẽ thông báo tới đây chứ.”

Nguyễn Khê bảo: “Bây thế đạo ngoài kia đã thay đổi rồi, đến trường không còn dựa vào đề cử nữa, tất cả đều được dựa vào thành tích kỳ thi. Dù có bối cảnh thế nào đi nữa, mọi người cũng sẽ được đối xử bình đẳng, ai có thành tích tốt thì người đó sẽ được đi học.

Lúc này Nguyễn Chí Cao hỏi: “Thi đậu đại học rồi nhà nước sẽ xếp công việc cho phải không?”

Nguyễn Khê nhìn về phía ông ấy, gật đầu: “Ông nội, đậu đại học sẽ được bao chia, sau khi tốt nghiệp đều được có công việc ổn định.”

Lưu Hạnh Hoa ngha vậy lập tức cười đến nở hoa, trên mặt Nguyễn Chí Cao, Tiền Xuyến, Nguyễn Trường Sinh cũng lộ ý cười. Nguyễn Chí Cao bảo: “Thật là tốt, thật là tốt, còn có tiền đồ hơn cả cha các cháu năm đó! Tiểu Khiết cũng có tiền đồ!”

Lưu Hạnh Hoa trông thật là vui: “Hai đứa cháu gái bảo bối này của bà thật là làm bà tự hào đó! Người nào cũng cười bà yêu thương nuông chiều cháu gái trong nhà, để xem bây giờ bọn họ còn nói được nữa không! Bọn họ không hiểu sự tốt đẹp của cháu gái!”

Vì chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đậu đại học, cả nhà đều vui vẻ. Suốt đêm đó, trong phòng toàn là sự vui vẻ, náo nhiệt.

Tối đó, nằm mơ Lưu Hạnh Hoa cũng còn cười. Ngày hôm sau, bà ấy ra ngoài càng không giấu được sự mừng rỡ trên mặt.

Mấy bà cụ vừa thấy dáng vẻ bà ấy như có chuyện vui lớn, bèn đồng loạt hỏi bà ấy sao thế.

Tất nhiên bà ta cũng không giấu giếm, nhìn mấy bà cụ mà cười đến mặt toe toét, bảo: “Tôi có nói thì các bà cũng không biết. Người sống trên núi không hiểu đâu. Bây giờ đi học đã có tác dụng rồi, quốc gia đã khôi phục kỳ thi đại học gì đó, chỉ cần thi tốt là có thể lên đại học. Được bao chia, có bát sắt. Hai cháu gái của tôi, Tiểu Khê và Tiểu Khiết đều thi lên đại học rồi, sẽ đến thủ đô đi học đó!”

DTV

Mấy bà cụ nghe xong đều trợn to mắt: “Đến thủ đô à, vậy là phải lợi hại lắm?”

Lưu Hạnh Hoa nói mà không hề khiêm tốn: “Đến thủ đô tất nhiên là rất lợi hại rồi!”

Mấy bà cụ nhanh miệng, vậy là một truyền mười, mười truyền trăm, chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thi đậu đại học hoàn toàn lan truyền khắp thôn. Tôn Tiểu Tuệ, mẹ của thân xác này, cũng biết được tin từ miệng người khác.

Buổi tối, lúc ăn cơm, bà ta nói với Nguyễn Trường Quý: “Ông có biết chuyện Tiểu Khê, Tiểu Khiết thi đậu đại học chưa?”

Nguyễn Trường Quý vẫn chưa biết, nhìn bà ta hỏi: “Chuyện khi nào?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 308



Tôn Tiểu Tuệ trả lại: “Hôm qua hai đứa nó vừa về, hôm nay tin tức đã truyền ra khắp thôn. Không phải chỉ đậu đại học bình thường thôi đâu, chúng nó đã đậu đại học thủ đô, rất lợi hại! Ông bảo xem, có phải vận mệnh hai đứa này tốt quá không hả?”

Trên ngọn núi của bọn họ không có cả trường học, nên không hề biết đại học nào tốt, đại học nào không. Bọn họ nghe thấy người ta sẽ lên đại học thủ đô thì đã thấy là lợi hại nhất, vì địa vị thủ đô trong lòng bọn họ không giống thế.

Giọng điệu của Nguyễn Trường Quý khàn đặc: “Đó là thật hay giả?”

Tôn Tiểu Tuệ không hề nghi ngờ tính chân thực của chuyện này, chỉ bảo: “Bọn chúng được nuôi dưỡng trong thành phố gần ba năm, đã được nuôi ra trò rồi! Tôi đã bảo từ lâu rồi mà, lúc đó nên để Dược Tiến của chúng ta theo. Theo tới rồi, bây giờ Dược Tiến của chúng ta đã là sinh viên đại học! Nghe nói tốt nghiệp đại học sẽ được chia việc cho, toàn là công việc tốt, là bát sắt!”

Bây giờ nói những lời này có tác dụng chó gì, tưởng là họ muốn bảo Nguyễn Trường Phú dẫn ai đi thì ông ta sẽ dẫn người đó à! Lúc đó là vì Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa cùng góp lời, sau đó họ vừa dụ dỗ vừa dọa nạt, mới giúp cho Nguyễn Khiết theo được.

Ông ta khựng lại một lát rồi nói: “Bây giờ bà còn mặt mũi nói mấy lời vớ vẩn vậy thì chi bằng nghĩ cách phải làm sao để lôi kéo Tiểu Khiết đi. Dù sao chúng ta cũng là cha mẹ nó, bây giờ nó có tương lai rồi, nó thật sự mặc kệ sống c.h.ế.t của chúng ta à?”

Tôn Tiểu Tuệ nắm đôi đũa, chọc chọc món cơm: “Tôi thấy là con nhỏ đó sẽ làm được đấy!”

Bà ta vừa ăn vừa bảo tiếp: “Chủ yếu là do cha mẹ ông che chở, nếu không... tôi mà không trị được một con nhóc như nó à? Nó là ỷ có ông bà nội nó che chở nên mới dám không xem chúng ta ra gì, mới dám không để ý đến chúng ta!

Nguyễn Trường Quý bảo: “Bà cũng đừng có ngày nào cũng đánh đánh g.i.ế.c giết nữa, không phải con gái nào cũng thích dỗ à? Bà cũng học coi mẹ tôi hống nhóc nữ thế nào đi! Em ba, em tư, Tiểu Khê, rồi Tiểu Khiết, có ai là không đối xử quá tốt với bà ấy?”

Tôn Tiểu Tuệ nói thầm: “Có nhà nào lại đi dỗ ngọt con gái vậy chứ, cũng chỉ có cha mẹ ông...”

Tuy vậy, đúng là bây giờ bà ta thật sự ước được như Lưu Hạnh Hoa. Nguyễn Thúy Chi nhờ vào tay nghê may vá kiếm được nhiều tiền, bây giờ Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cũng thi đậu đại học. Con gái nào cũng đối tốt với bà ấy, không phải sau này bà ấy sẽ sống thời gian như thiên đường sao?

Tuy nhiên, nghĩ một lát rồi bà ta vẫn thấy không hợp lý. Mấy đứa con gái này dù có tốt thì cũng được lợi gì đâu, không phải cuối cùng vẫn là người nhà kẻ khác sao? Từ xưa đến nay đều vậy, chỉ có con trai tốt mới là tốt thật, mới có thể làm rạng rỡ tổ tông.

DTV

Vậy nên bà ta cảm thấy đầu óc Lưu Hạnh Hoa đúng là có vấn đề, thà là hao tâm tốn sức lên người con gái, cháu gái, chứ không dốc lòng cố gắng lên người cháu trai, con trai, mặc kệ cuộc sống của họ cực khổ.

Rõ ràng Nguyễn Trường Phú có thể dẫn theo cả Nguyễn Dược Tiến, nhưng họ lại không để ông ta làm vậy.

Vậy nên, ngoài miệng bà ta cũng nhỏ giọng bổ sung một câu: “Đầu óc có vấn đề...”

Sau khi chuyện thi đậu đại học truyền ra khắp thôn, chỉ cần Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi ra ngoài, mắt của những người khác lập tức như mọc trên người bọn họ. Ai cũng muốn nói mấy câu với bọn họ, còn phải vào nhà lấy đồ ngon ra cho họ ăn, cực kỳ nhiệt tình.

Vì người trong thôn thật sự quá nhiệt tình, họ ra cửa sẽ bị nhét đồ đạc cho, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết bèn không ra ngoài nữa.

Sưởi ấm, nấu ăn tại nhà, chuẩn bị mọi thứ cho năm mới cùng Lưu Hạnh Hoa và Tiền Xuyến.

Mấy hôm này Tôn Tiểu Tuệ tìm đến xum xoe với Nguyễn Khiết rất nhiều lần, lấy ra tất cả thứ ngon mình đã mua. Nhưng Nguyễn Khiết giữ thái độ cứng rắn, không để ý tới bà ta. Bà ta cũng vì bị đuổi mà xấu hổ, cầm đồ đạc rời đi, về lại mắng thêm mấy câu.

Mấy ngày nay Nguyễn Thúy Chi đều bận bịu may quần áo mặc năm mới cho người trên núi ở bên ngoài, mãi đến một ngày trước giao thừa, cô ấy mới xong xuôi, về nhà.

Lúc cô ấy về đến nhà thì đã giờ trưa, gần tới lúc ăn cơm.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cùng đi nhà vệ sinh, lúc quay về vừa hai đụng phải Nguyễn Thúy Chi đang về nhà.

Hai người bèn không đi vào trong phòng, mà đứng ở trước nhà, dưới ánh nắng, chào hỏi Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy bọn họ cũng rất vui vẻ, mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Ngay từ đầu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không hề chú ý là bên cạnh cô ấy còn có một người đàn ông đi theo. Đợi Nguyễn Thúy Chi đến gầy, bọn họ mới ý thức được người đàn ông kia là đi theo Nguyễn Thúy Chi, có vẻ không phải là người trong thôn họ, họ chưa từng nhìn thấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 309



Vóc dáng người đàn ông rất cao, đi bên cạnh Nguyễn Thúy Chi phải cao hơn một cái đầu. Tuổi trông như ngoài ba mươi, trong tay cầm rất nhiều thứ, có vẻ đều là do Nguyễn Thúy Chi bảo anh ta cầm.

Nguyễn Thúy Chi mỉm cười chào hỏi trước: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết đã về rồi!”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết gọi một tiếng “cô ba”, Nguyễn Khê liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy, hỏi: “Cô đã nhận học trò rồi ạ?”

Nguyễn Thúy Chi cười liến môi, quay đầu liếc qua người đàn ông bên cạnh. Dáng vẻ thoạt như có hơi ngượng ngùng. Lúc nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, cô ấy lại hắng giọng, hơn nửa ngày sau mới cười bảo: “Các cháu... chồng cô ba...”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đồng loạt sửng sốt, sau đó giọng điệu lẫn biểu cảm đều y hệt nhau, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi: “Sao ạ?”

Người đàn ông mỉm cười, mở miệng chào: “Các cháu chính là Tiểu Khê và Tiểu Khiết phải không? Chào các cháu, dượng luôn nghe cả nhà rồi Thúy Chi nói về các cháu, bảo các cháu đã vào thành phố rồi. Bây giờ cuối cùng cũng được gặp.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết hồi hồn lại từ trong kinh ngạc, vội vàng cũng cười chào hỏi: “Chào dượng ạ!”

Lúc này Nguyễn Trường Sinh đi từ trong nhà ra gọi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vào ăn cơm. Thấy hai người Nguyễn Thúy Chi cũng về rồi, bèn gọi chung một tiếng: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, chị ba, anh rể, đừng đứng đó nữa, vào nhà ăn cơm đi, có gì đi vào rồi nói.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đi theo hai người Nguyễn Thúy Chi vào trong nhà. Hai người vẫn thấy chuyện này bất chợt, bèn giấu ý cười nơi khóe môi, liếc lấy nhau một hồi, hệt như có niềm vui gì đó không nén lại được vậy.

DTV

Họ ngồi xuống, rồi đến lúc ăn cơm biểu cảm Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn còn như vậy.

Sau đó Nguyễn Khê hắng giọng hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, sao cô kết hôn mà không nói với chúng cháu tiếng nào vậy?”

Nguyễn Thúy Chi trả lời: “Phải đến công xã làm chứng nhận, chưa xử lý xong, định xong xuôi rồi sẽ nói.”

Vì chồng của Nguyễn Thúy Chi đang ăn cơm chung ở trên bàn, có một số việc không tiên nói, nên Nguyễn Khê hỏi đơn gian vài câu rồi không hỏi nữa. Đến khi cơm nước xong, các cô gọi Tiền Xuyến lên, lén hỏi chuyện Tiền Xuyến.

Tiền Xuyến cười nói cho họ biết: “Người chồng này của cô ba các cháu là do cô ba các cháu nhặt được.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vừa kinh ngạc mà vừa đồng loạt lên tiếng: “Sao ạ?”

Mặt mày, khóe miệng Tiền Xuyến đều đầy ý cười: “Là lúc vừa qua năm, mấy đứa vừa đi chưa lâu, cô ba các cháu có chuyện đi một chuyến vào trấn, bèn nhặt được ông chồng đó về. Lúc đầu cô ba các cháu chỉ thấy anh ta đáng thương, định giữ anh ta lại mấy ngay, nấu cho mấy bữa ăn no rồi cho đi thôi, nhưng anh ta không cha không mẹ, không có chỗ nào để đi cả. Chỉ là thật sự không ngờ anh ta còn biết cả chữ, chắc phải đến cấp hai chứ không tệ, không gì làm khó được anh ta. Anh ta đã giúp cô ba các cháu ba giải quyết rất nhiều chuyện. Nói chung là trừ việc không cha, không mẹ, không nhà cửa ra, bất kể là từ bề ngoài, nhân phẩm, hay đến những khía cạnh khác, người này đều rất tuyệt vời. Họ sống với nhau nửa năm như vậy, cô ấy cũng coi như hiểu rõ người này, cũng có tình cảm. Hình như cô ba các cháu đã kết hôn với anh ta. Vốn cô ấy định viết thư kể cho các cháu biết, nhưng cô ba các cháu xấu hổ qua, không dám nói với các cháu.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nghe vậy trên mặt toàn là ý cười.

Nguyễn Khê hắng giọng, hỏi thêm: “Vậy dượng ấy tên gì ạ?”

Tiền Xuyến trả lời: “Gọi là Nhạc Hạo Phong, nhỏ hơn cô ba các cháu năm, sáu tuổi. Các cháu không biết đâu, vậy mà cậu ta biết dỗ dành lắm, thật sự xem cô ba các cháu như bảo bối. Đôi lúc thím mà giận chú năm các cháu, thím sẽ bảo anh ấy học người ta chút đi.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nghe xong chỉ cười. Nguyễn Khiết bảo: “Chú năm cũng không tệ lắm mà!”

Tiền Xuyến hừ một cái, bảo: “Nếu anh ta quá kém cỏi, còn lâu thím mới cần!”

Ba người thì lén nói chuyện của Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Thúy Chi và Nhạc Hạo Phong về nhà cũng nghe Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa kể chuyện Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết thi đậu đại học. Vậy là họ gặp lại nhau thì vui vẻ một hồi.

Vì Nhạc Hạo Phong không cha, không mẹ, không nhà cửa, nói về thân thế nữa thê thảm lắm, nên tất nhiên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không nói về chuyện này trước mặt anh ấy và Nguyễn Thúy Chi. Dù sao trong lòng các cô biết đại khái tình hình thế nào là được.

Tối ngủ, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn đến cửa hàng may vá với Nguyễn Thúy Chi, đương nhiên bây giờ nhiều thêm một Nhạc Hạo Phong.

Vì có Nhạc Hạo Phong theo bên cạnh, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vẫn chưa nói chuyện Nguyễn Thùy Chi và anh ấy.

Đến cửa tiệm rồi, rửa mặt xong, lúc nằm xuống đi ngủ, Nguyễn Thúy Chi tìm đến bọn họ.

Nguyễn Thúy Chi đi vào phòng, đến bên giường, ngồi xuống thì hỏi họ ngay: “Tiền Xuyến nói hết với các cháu rồi hả?”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết gật đầu: “Dạ, nói cả rồi.”
 
Back
Top