Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 290



Trần Vệ Đông ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Khiết, nhưng vẫn chưa lên tiếng ngay.

Nguyễn Khiết hơi không thoải mái, ôm lấy cặp sách, cúi đầu, hỏi anh: “Anh muốn nói gì với em?”

Trần Vệ Đông bị gió thổi híp cả mắt, quay sang nhìn Nguyễn Khiết, mãi một lúc lâu sau mới nói:

“Em... cái đó... anh đợi em!”

Nguyễn Khiết nghe không hiểu gì, hơi nheo mắt nhìn anh ấy: “Anh đợi em cái gì cơ?”

Trần Vệ Đông do dự một lát rồi nói: “Năm nay tốt nghiệp cấp hai xong là có thể nhập ngũ rồi, anh vào quân đội phục vụ sớm hơn em một năm, đến lúc đó anh sẽ đợt nghĩa vụ của em kết thúc, rồi anh sẽ lại theo đuổi em.”

Nguyễn Khê nghe xong lập tức hơi nhích mông: “Ai... ai cần anh theo đuổi em chứ!”

Trần Vệ Đông nói: “Anh không theo đuổi em, vậy sao chúng ta ở bên nhau được?”

Mặt Nguyễn Khiết đỏ như đ.í.t khỉ, cô ấy cảm thấy mồng mình đang nóng lên rồi, thế là lập tức đứng dậy, nói: “Em không nói chuyện với anh nữa.”

Trần Vệ Đông đưa tay ra kéo lấy tay áo cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống: “Chạy cái gì mà chạy? Anh đang nói chuyện chính đáng với em cơ mà.”

Nguyễn Khiết không muốn giằng co với anh ấy nữa, thế là cô ấy liền ngồi yên bất động. Cô cũng không muốn nhìn thấy hai gò má đỏ ửng như hai trái táo của mình, nên đã lập tức vùi mặt xuống cặp sách, không ngẩng đầu lên nữa.

Vải cặp sách rất dày dặn, không những không làm mặt cô ấy bớt nóng, mà lại càng làm cho nó nóng hơn.

Trần Vệ Đông vẫn hỏi cô: “Có được không?”

Nguyễn Khiết lập tức lên tiếng, giọng cô ấy đã bị chiếc cặp sách bóp nghẹt: “Em không biết.”

Nguyễn Khê và Hứa Chước ngồi trên mỏm đá cách đó không xa, nhìn hai người.

Nguyễn Khê lẩm bẩm: “Sắp phải đi rồi, mà vẫn muốn dụ dỗ Tiểu Khiết nhà chúng tôi.”

Hứa Trước ở bên cạnh tiếp lời: “Vậy không phải em đang sợ Tiểu Khiết sẽ bị người khác dụ đi sao?”

Nguyễn khê quay sang nhìn Hứa Chước: “Yên tâm đi, ít nhất là trong năm tới Tiểu Khiết sẽ không yêu đương gì đâu.”

Cuối năm nay bọn họ tốt nghiệp cấp hai xong là sẽ thi đại học. Cô nghĩ việc thi đỗ đại học đối với mình và Nguyễn Khiết mà nói thì đều không thành vấn đề, sau khi lên đại học, phần lớn các trường đại học đều cấm sinh viên yêu nhau.

Hứa Chước tính toán: “Không phải ba năm sao? Sao lại là năm năm?”

Một năm học cấp hai năm nay, công thêm hai năm nghĩa vụ quân sự, sau khi hoàn thành nghĩa vụ có thể ở lại hoặc giải ngũ chuyển ngành, nhưng đều có thể quang minh chính đại yêu đương, nếu muốn yêu đương thì chỉ cần báo cáo là được rồi.

Nguyễn Khê nhìn anh ấy cười, nói: “Con bé là em gái tôi, tôi nói năm năm là năm năm.”

Hứa Trước mỉm cười nhìn vào mắt cô: “Còn em thì sao?”

Nguyễn Khê tự nhiên nói: “Tôi cũng ít nhất là năm năm.”

Hứa Chước cười: “Hy vọng em sẽ nói lời giữ lời.”

Nguyễn Khê bị gió sông thổi nheo mắt lại: “Sao thế? Anh có ý kiến gì với tôi à? Ban đầu hồi mới khai giảng, không phải anh thấy tôi rất xinh đẹp sao, giờ nhìn cũng nhìn được một năm rồi, chắc nhìn ngán rồi chứ gì.”

Hứa Chước không trả lời cô, mà hỏi ngược lại: “Nhìn được một năm rồi, em vẫn còn không vừa mắt với tôi sao?”

Nguyễn Khê cười: “Cũng được, bây giờ nhìn lại thấy cũng ra gì đấy.”

Hứa Chước vẫn nhìn vào thẳng vào đôi mắt sẫm màu của cô: “Vậy sau này tôi sẽ cố gắng trở nên tuyệt vời hơn.”

DTV

Nguyễn Khê ngồi mãi thì thấy mỏi rồi, liền đứng dậy rời khỏi mỏm đá.

Cô bước trên những tảng đá ven bờ đầu gió lộng, nói: “Anh nhất định sẽ trở thành người rất tuyệt vời.”

Với một gia đình như vậy, anh được ba mình ảnh hưởng, lại còn là một người ham học từ bé, để anh nhập ngũ là bộ đội địa phương, chẳng khác gì một vị thần lịch kiếp dưới trần gian cả, cứ rèn luyện từ tuyến địa phương, sớm muốn gì anh cũng sẽ đi lên thôi.

Mà ngay cả khi sau này anh ấy không muốn ở lại quân ngũ, mà muốn làm gì đó theo sự đổi thay của thời đại, thì cũng sẽ dễ dàng hơn người khác rất nhiều lần. Có một vài người ngay từ khi sinh ra đã được đặt ở vạch đích rồi, và Hứa Chước chính là một trong số đó.

Hai người cùng đi dạo bên bờ biển lộng gió.

Đi được một lúc, Nguyễn Khê chợt dừng bước, quay người lại.

Hứa Chước cũng dừng lại theo, mặt đối mặt với trên mỏm đá.

Nguyễn Khê đứng một lúc rồi đưa tay về phía anh ấy, nói: “Đồng chí, sau này có duyên sẽ gặp lại.”

Hứa Chước thở dài một hơi, đưa tay ra nắm lấy tay cô, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đừng nhắc chuyện duyên phận, đều là đồng chí chung một khu, ba mẹ đều ở đây, nhất định sẽ còn gặp lại.”

Nguyễn Khê mỉm cười thu tay về, rồi lại tiếp tục bước về phía trước: “Chưa chắc đâu, bây giờ thế giới đang thay đổi rồi, ai mà biết sau này sẽ thành thế nào chứ, có thể sau hai năm nữa, tất cả mọi thứ đều sẽ khác.”

Hôm nay tổ chức lại kỳ thi đại học, ngày mai cải cách mở rộng, hai năm này chính là bước ngoặt lớn của thời đại.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 291



Hứa Chước chậm rãi đi bên cô: “Em không muốn để tôi an tâm rời đi một chút sao.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh ấy một cái: “Được, anh an tâm nhập ngũ đi, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau, nhưng đến lúc đó thủ trưởng ngài đừng quên chuyện xưa, mà quên mất một dân thường nhỏ bé như tôi.”

Hứa Chước: “Tôi là người nông cạn, nhưng hễ nhìn thấy ai xinh đẹp, thì tôi sẽ không quên đâu, an tâm đi.”

...

Nguyễn Khê và mấy người Hứa Chước chơi đến trận chiều tối, sau đó vào thành phố ăn tối trong nhà hàng, đến lúc trời tối mịt thì cũng vừa về đến khu phức hợp. Mọi người chào tạm biệt nhau lần cuối ở lối rẽ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng về nhà, vừa đi được mấy bước, thì lại nghe thấy tiếng gọi bọn họ của Hứa Chước và Trần Vệ Đông ở phía sau.

Hai người cùng nhau quay đầu lại, còn Hứa Chước và Vệ Đông lại không nói gì.

Có vẻ như trong lòng bọn họ có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, đến nỗi nửa câu cũng chẳng thốt lên được.

Sau một hồi im lặng, Hứa Chước mới lên tiếng: “Ngủ ngon.”

DTV

Bắt đầu từ hôm nay, đã không còn ‘ngày mai gặp lại’ nữa rồi.

Ngày hôm sau, mấy người Hứa Chước đi từ rất sớm, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên cũng không tiễn họ ra ga tàu hỏa. Mặc dù bình thường bọn họ cũng không dành quá nhiều thời gian cho mấy người Hứa Chước, nhưng khi có ai đó rời đi, thì vẫn sẽ cảm thấy mất đi một cái gì đó.

Đương nhiên bọn họ cũng không hề vì chuyện này mà đau lòng, dù sao thì ở trong thời đại này, nhập ngũ cũng là một chuyện rất đáng mừng, nếu không thì bọn người Hứa Chước cũng sẽ không mặc quân trang đi khoe khoáng suốt cả một ngày trời.

Mà mấy người Hứa Chước đi rồi, cuộc sống của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã trở nên đơn điệu hơn.

Mấy hôm nay bọn họ chỉ ở nhà nghỉ ngơi, vài hôm nữa là khai giảng, bọn họ sẽ lên lớp tám. Cuộc sống của học sinh lớp tám không khác gì lớp bảy cả, ngày nào cũng cũng làm những việc đó, học hành vẫn không phải là nội dung chính trong đời sống học sinh.

Trong trường không có động tĩnh gì, nhưng những vấn đề khoa học và giáo dục ở trên vẫn luôn được nghiên cứu, thảo luận chuyên sâu, cứ thảo luận hết lần này đến lần khác, rồi lại đưa ra hết ý kiến này đến ý khiến khác nhưng mãi mà vẫn chưa có kết luận.

Tháng bảy tháng tám, khi bước vào kỳ nghỉ hè, một số tin tức mập mờ liên quan đến việc khôi phục kì thi đại học lại bắt đầu lan truyền, nhưng đó cũng chỉ là thông tin không chính thống, không rõ ràng, nên mọi người phần lớn cũng chẳng để tâm đến.

Mùa thu khai trường, các học sinh vẫn khoác cặp sách đến trường học như trước đây.

Nhưng một số ít học sinh có khứu giác mẫn cảm, học là trước đây đã có hứng thú với việc học hành, ví dụ như Diệp Phàm thì sẽ chăm chỉ học tập hơn trước, ngày nào cũng cũng mang theo sách bên mình để đọc.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đương nhiên cũng nghe thấy tin tức không chính thống kia.

Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị, chị thấy có thật không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Không biết nữa, dù sao thì cứ lo trước vẫn hơn, chúng ta cứ cố gắng là được rồi.”

Nguyễn Khê nói: “Cho dù cuối cùng tin tức đó là sự thật, thì chúng ta có cố gắng cũng không đỗ đâu, chúng ta vừa mới tốt nghiệp cấp hai, hai hẳn hai năm cấp ba nữa. Nếu muốn thi đại học, không phải là cần học cấp ba trước sao?”

Nguyễn Khê nhìn cô ấy cười: “Mấy năm cách mạng này, em nghĩ cấp hai và cấp ba có gì khác nhau chứ? Người trúng tuyển là những người chăm chỉ học tập, chứ không phải người đã lên cấp ba, quá trình học trong thời đại này chẳng có tác dụng gì cả. Cho nên nếu như phía trên thực sự đã ra quyết sách, vậy nói không chừng sẽ còn xem xét cả quá trình học. Em nghĩ xem việc thi đại học đã ngưng mười năm nay rồi, vậy tại sao bây giờ lại cho thi trở lại chứ? Chính là vì mười năm nay đã bỏ phí quá nhiều người trẻ. Đất nước đang thiếu người tài, nên mới vội vã tuyển chọn một lớp người tài để bồi dưỡng. Nếu như chúng ta thực sự là những người tại giỏi, có kiến thực thực sự, thì không cần đến quá trình học.”

Có rất nhiều học sinh đã lên lớp mười một, nhưng lại chẳng học gì trong bốn năm học cấp hai, cấp ba cả.

Trong mười năm qua, cả nước không chú trọng thành tích, không chú trọng quá trình học, người ra quyết sách đương nhiên cũng biết rằng, quá trình học là thứ vô dụng nhất. Cho nên, sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học, điều kiện đăng ký thi sẽ được mở rộng.

Đợi đến khi những người tài bị rơi rụng được tuyển chọn xong, thì chỉ còn lại những người tài là những đứa trẻ còn đang đi học là chưa đi thi, khi ấy sẽ khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi thì mới thi đại học.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 292



Nguyễn Khiết ngẫm nghĩ một lát: “Cũng hợp lý đấy, có chuẩn bị trước thì vẫn hơn, vậy chúng ta tiếp tục cố gắng ôn tập thôi.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Nghĩ nhiều cũng vô dụng, cứ ôn thật tốt thôi.”

DTV

Bọn họ đến thành phố đã hơn hai năm rồi, có thể nói là không cần làm gì, ngày nào cũng vùi đầu vào học, ngày nào cũng học đến tận đêm muộn, cũng đã học xong kiến thức trong sách giáo khoa bốn năm học cấp hai và cấp ba rồi.

Bây giờ thời gian còn lại ba bốn tháng nữa, cũng đủ để ôn tập.

Hai năm nay hai bọn họ chưa từng từ bỏ việc học, sau khi biết thông tin kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, họ vẫn luôn cảm thấy so với việc nhập ngũ, làm công nhân, hay ở quê làm ruộng mười mấy năm, thì việc gấp rút ôn tập trong một tháng nhiều lợi thế hơn nhiều.

Vả lại với tình hình đây là năm đầu tiên tổ chức thi, thì chắc chắn đề đưa ra sẽ rất dễ.

Trong thời gian hai năm qua, Nguyễn Khiết học thêm rất nhiều, thứ nhất là vì cô đã đồng ý với Nguyễn Khê, thứ hai là vì cô đã đạt được chút cảm giác thành tựu trong học tập. Mà bây giờ sau khi đã có mục tiêu mơ hồ, cô ấy lại càng dồn sức học tập hơn.

Thế là trong thời gian tới, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã thực sự tiến vào trạng thái ‘Không nghe ngóng chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm đọc sách thánh hiền’. Cả hai không có tâm tư để ý đến bất cứ thứ gì khác, cuộc sống của học chỉ xoay quanh việc ôn tập mà thôi.

Sau đó, khai giảng còn chưa tới hai tháng, tin tức kỳ thi đại học sẽ được khôi phục đã được xác nhận và lan truyền bởi các phương tiện truyền thông lớn trong nước.

Khi thông tin được xác nhận và công bố ngày hôm đó, cả trường học đều xôn xao lên cả.

Đương nhiên không chỉ có trường học là xôn xao, mà tất cả những nơi nhận được tin tức này trên cả nước đều xôn xao lên cả.

Bất luận là quân nhân giải ngũ, công nhân trong công trường, những thanh niên tri thức đang làm việc ở quê, cán bộ trong cơ quan, những học sinh mới tốt nghiệp cấp hai, thậm chí là nông dân đang làm ruộng cũng đều có thể đăng ký tham gia dự thi.

Không cần quần chúng bổ nhiệm, không phân biệt thành phần, tất cả đều có thể tự nguyện đăng ký, cuối cùng tuyển chọn những người giỏi nhất.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã nghe được thông tin này trên loa phát thanh của trường, đích thân hiệu trưởng đã ở trong phòng phát thanh công bố thông tin cho toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường, để mọi người chú ý học tập, nắm bắt thời gian chạy nước rút cho kỳ thi đại học.

Thông báo vừa được đọc xong, cả trường lập tức trở nên sôi sục, Nguyễn Khiết dường như là còn phấn khích hơn cả đám học sinh đang vô cùng náo nhiệt kia, cô ấy gần như đã nhảy cẫng lên nói với Nguyễn Khê: “Chị, là thật kìa! Kiến thức thực sự có thể thay đổi vận mệnh! Thực sự có thể!”

Mặc dù Nguyễn Khê sớm đã biết sẽ có ngày này, cô còn tưởng mình có thể bình tĩnh đón nhận bước ngoặt của thời đại này. Nhưng ngay khi nghe xong thông báo, cô cũng rất kích động, cứ như sau nhiều năm chịu đựng, cuối cùng mới có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ vậy.

Cô nắm tay Nguyễn Khiết nói: “Chúng ta cùng nhau thay đổi vận mệnh!”

Thực ra có không ít người trong số những học sinh đang sôi sục lên kia chỉ đơn giản muốn hô hào gây náo nhiệt thôi, bởi vì bọn họ chẳng có chút kiến thức nào trong đầu cả, việc kỳ thi đại học được khôi phục cũng chẳng liên quan đến bọn họ, việc đăng ký thi cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi.

Cho nên, hiệu trưởng vừa đọc thông báo chưa được bao lâu, thầy Tạ, chủ nhiệm lớp đã bước vào lớp học, tạt cho mọi người một gáo nước lạnh.

Ông đứng trên bục giảng, nhìn quanh một vòng, rồi nói: “Là những học sinh tốt nghiệp cấp hai của khóa này, các em cũng có thể đăng ký tham gia kỳ thi lần này. Nhưng các em ở trình độ nào, trong lòng các em tự biết rõ, bình thường chỉ thi được mười mấy điểm, đừng đi thi, kẻo gây họa cho đất nước, các em ôn một năm còn vô dụng, chứ đừng nói là được ôn có một tháng. Cảm thấy bản thân còn có khả năng thì có thể đi thi thử, nhưng cũng đừng đặt quá nhiều kỳ vọng, dù gì thì những học sinh đã tốt nghiệp cấp ba cũng chiếm ưu thế hơn các em. Năm đầu tiên chắc chắn là sẽ có cạnh tranh rất lớn, không chỉ có những học sinh mới tốt nghiệp khóa các em, mà còn có cả những người tốt nghiệp trong mười năm trước nữa, tất cả đều sẽ đăng ký tham gia. Các em sẽ tranh đấu với những học sinh đã tốt nghiệp cấp hai, cấp ba của mười mấy khóa khác rất có thực lực, chẳng khác gì thiên binh vạn mã đang đi qua một cây cầu độc mộc cả. Các em tự cân nhắc trình độ của mình, rồi quyết định đăng ký tham gia, chiều mai hãy đến phòng làm việc của thầy để lấy mẫu đăng ký.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 293



*Ý chỉ sự vương giả, thói xa hoa kiêu kì.

Tới trưa, Nguyễn Trường Phú trở về từ đơn vị, tâm trạng cực kỳ tốt. Ông ta rửa tay trước khi ăn, đặt tờ báo đăng tin kỳ thi đại học quay trở lại xuống bàn cơm, ngồi xuống hỏi: “Mấy đứa đều nhận được thông báo chính thức hết rồi chứ, chuyện kỳ thi đại học được phục hồi ấy?”

Mấy đứa bé trên bàn ăn đều gật đầu. Giọng Nguyễn Hồng Binh vang to nhất: “Nhận được cả rồi ạ!”

Nhưng Nguyễn Trường Phú không hề chú ý đến Nguyễn Hồng Binh, người chỉ mới học năm hai tiểu học. Ông ta cầm đũa lên nhìn về phía hai người thuộc khóa học sinh tốt nghiệp cấp ba kỳ này - Diệp Thu Văn và Diệp Phàm, nói: “Xem ra số các con rất tốt, vừa hay tốt nghiệp có được chuyện tuyệt vời thế này, hệt như nó được đặc biệt dành cho các con vậy. Đã có cơ hội tốt thế đặt ra trước mặt rồi, mấy đứa nên bắt đầu tập trung tinh thần, chuẩn bị thi cho thật tốt đi!”

Nửa ngày hôm nay, trong lòng Diệp Phàm cũng đầy nhiệt huyết, bây giờ thấy vậy tinh thần cực kỳ phấn chấn. Lúc nghe được tin kỳ thi đại học được khôi phục thật, suýt nữa cậu ấy đã sướng đến điên lên. Bởi vì cậu ấy có thể lên đại học, tiếp tục học thêm thật nhiều kiến thức nữa. Đây chính là giấc mộng của cậu ấy!

Cậu ấy gật đầu với Nguyễn Trường Phú: “Cha, con biết rồi!”

Nguyễn Trường Phú lại nhìn về phía Diệp Thu Văn không nói gì: “Con thì sao? Con không định thi à?”

Từ khi Diệp Thu Văn phạm tội năm ngoái đến giờ là đã một năm. Tuy nói chuyện đó tạo thành một vệt ố trên lý lịch Diệp Thu Văn, nhắc tới cũng khiến làm người ta lắc đầu, nhưng chuyện đã qua từ lâu rồi. Sau khi không còn hào quang của “con cưng ông trời”, ở nhà, cô ta cũng không khác gì người bình thường.

Quan hệ giữa Nguyễn Trường Phú và cô ta lạnh nhạt non nửa năm, gần đây cũng đã từ từ hòa hoãn. Dù sao đi nữa họ cũng là người một nhà, đây là đứa con gái mình nuôi lớn, chưa từng để người ngoài đụng tới, không thể chỉ vì con bé phạm sai lầm mà ông ta thật sự chán ghét, bỏ đi không kể nữa.

Tuy nhiên, khi ở nhà, Diệp Thu Văn vẫn ở trong trạng thái “tự động tàng hình”, không nói gì, cũng không cười, hệt như tất cả mọi người đều nợ cô ta, chẳng thân thiết với một ai. Nếu không phải cô ta sống dựa vào cái nhà này, hẳn là cô ta đã chẳng ngây ngô trong cái nhà này từ lâu rồi.

Bị Nguyễn Trường Phú hỏi tới, cô ta bèn ngẩng đầu, lên tiếng trả lời: “Vâng, thi ạ.”

Vậy là Nguyễn Trường Phú không hỏi cô ta thêm nữa, chỉ bảo: “Nếu tất cả đã quyết định sẽ thi, vậy tháng này hãy chịu khổ một chút, dù là không ăn, không uống, không ngủ, cũng phải thi tốt trận này cho cha! Đậu đại học rồi, đời này sẽ không còn như trước nữa!”

Diệp Phàm nói một cách đầy mạnh mẽ: “Dạ!”

Trong lòng Diệp Thu Văn cũng bắt đầu sục sôi tình thần đó: “Dạ.”

Đây là cơ hội vùng dậy mà ông trời ban cho cô ta, tất nhiên cô ta phải thi. Cô ta không chỉ phải thi cho thật giỏi, mà còn phải đậu trường thật tốt!

DTV

Những người khác không hề lên tiếng can dự vào chuyện này, kể cả Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.

Cơm nước xong, lên lầu vào ngồi trong phòng, chưa kịp nóng m.ô.n.g Nguyễn Thu Nguyệt đã nhìn Nguyễn Khê, hỏi: “Chị cả, hình như người tốt nghiệp cấp hai khóa này cũng có thể ghi danh đó, chị và chị họ không thi à? Hay chị tính học xong mấy năm cấp ba rồi thi?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Không học nữa, để năm nay thi luôn.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngẩn người: “Sao lúc trên bàn ăn hai người không nói gì?”

Nguyễn Khê nhìn cô bé cười một cái: “Có gì hay mà nói? Nói ra thì đi thi có được thêm điểm à?”

Nguyễn Thu Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn cười bảo: “Cũng phải, cũng không thêm được điểm.”

Chưa kể, rất rõ ràng, tất cả mọi người đều đã ngầm kết luận về hai cô như Nguyễn Thu Dương vậy, cũng sẽ không tham gia vào kỳ thi lần này, nên lúc nói về đề tài đó, họ trực tiếp bỏ qua hai cô như bỏ qua Nguyễn Thu Dương.

Tất nhiên nguyên nhân bỏ qua cũng đơn giản, chủ yếu là hai người chỉ mới học đến cấp hai, còn chưa lên tới cấp ba, nên là bọn họ nghĩ hai người giống với Nguyễn Thu Dương, tốt nghiệp cấp ba xong lại tham gia kỳ thi.

Người nhà đã không hỏi, tất nhiên họ cũng không cần chủ động nói đến, lên tiếng chỉ e khó tránh được chất vấn này nọ.

Nguyễn Khê cũng không muốn lãng phí lời lẽ vô ích, trong lòng biết rõ mình làm gì là được.

Vậy nên cô không bảo gì với gia đình, chiều đi học cùng Nguyễn Khiết thì nhín thời gian ra tới văn phòng nhận tờ đăng ký.

Thầy Tạ, chủ nhiệm lớp biết thành tích học tập hai cô không tệ, nên lúc các cô ghi danh, ông ấy nói thêm mấy câu cổ vũ các cô: “Với những bạn học khác của lớp ta, thầy đều thấy không có hy vọng, nhưng hai người các em thì lại có một chút. Nhưng các em cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, đến kiểm tra thử một lần xem sao, cùng lắm thì hết cấp ba rồi đi thi lại.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 294



Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mỉm cười, cùng lên tiếng cảm ơn ông ấy.

Hai người đem tờ đăng ký về điền xong lại mang đến phòng làm việc, yên tâm ôn tập.

Nửa ngày tiếp đó, Nguyễn Khiết đều rất hưng phấn. Lúc ôn tập, làm đề, cô ấy không kìm được mà cứ thỉnh thoảng lại bật cười.

Nguyễn Khê bị vụ cười của cô ấy làm cho không nhịn được theo, bèn học giống cô ấy, chốc chốc lại cười một cái.

Đến giờ tan học buổi chiều, Nguyễn Khiết vẫn còn vui vẻ. Trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Dù không biết có thể thi đậu không, chị vẫn thấy rất vui, không kìm được hạnh phúc.”

Học cực cực khổ khổ bốn, năm năm trời, vốn chỉ định mở mang thêm kiến thức, để mình có văn hóa, có hiểu biết theo kịp thời đại, kết quả không ngờ lại thu hoạch được chuyện ngoài ý muốn tuyệt vời như vậy, tự dưng lại gặp được việc kỳ thi đại học được khôi phục.

Chỉ cần cô ấy phát huy ổn định trong kỳ thi lần này, đậu được đại học, vậy cô ấy có thể dựa vào năng lực của mình mà có được một công việc người khác tha thiết ước mơ, không cần chịu theo sự sắp xếp của bác cả, chính cô ấy sẽ có thể tự tìm ‘bát sắt’.

(Ý nói công việc/cuộc sống ổn định)

Từ nay về sau, vận mệnh của cô ấy sẽ do chính cô ấy nắm lấy, không ai có thể thao túng.

Tóm lại, cô ấy càng nghĩ càng vui, vừa nghĩ tới là sẽ không kìm được mà cười lớn lên.

Nguyễn Khê vỗ vỗ vai cô ấy: “Có lòng tin vào mình một chút. Em nói xem, có ai trong số những học sinh xung quanh chúng ta học tốt hơn chúng ta chứ? Mấy công nhân, thanh niên trí thức, quân nhân, nông dân, rồi cán bộ ngoài kia ấy hả, thời gian học tập, ôn tập lại càng ít hơn!”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị, em có lòng tin, lần này em thật sự rất tin tưởng!”

Cái khác cô ấy không biết, nhưng trình độ học tập của chính mình, độ nắm chắc và lý giải kiến thức ra sao, trong lòng cô ấy vẫn rất rõ. Chỉ cần cô ấy phát huy bình thường, cô ấy vẫn cảm thấy mình đậu đại học không thành vấn đề.

Nguyễn Khê chậm rãi đi về phía trước: “Về nhà đừng nói gì cả, miễn cho người ta bảo chúng ta chưa tỉnh mà còn đang mơ. Không cần phải phí miệng lưỡi nói về chuyện này với người khác, chỉ cần cuối cùng tự chúng ta thi đậu là được.

Nguyễn Khiết lại gật đầu: “Chị, em biết rồi.”

Không nói nhiều nữa, tập trung làm chuyện lớn!

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi thong thả về nhà. Lúc sắp về đến nơi, họ thấy Diệp Thu Văn xoay người đi vào từ hộp thư bên ngoài cửa, vậy là Nguyễn Khiết nói một câu: “Không biết có thư của chúng ta không.”

Vì trong nhà ít khi gửi thư, nên bọn họ sẽ không xem hộp thư mỗi ngày.

Bây giờ là vì thấy Diệp Thu Văn như đang lấy thư, bọn họ bèn đến chỗ hộp thư xem thử.

Họ mở ra, quả nhiên thấy một lá, là thư trong nhà gửi đến.

Nhìn dấu bưu chính trên thư, thời gian gửi đi đã cách bây giờ hai tháng.

Nguyễn Khê đóng cửa hộp thư, cầm thư lên lầu.

Nguyễn Khiết bên cạnh cô hỏi: “Phải rồi, tự nhiên em nhớ ra, hình như hơn mấy tháng rồi Lăng Hào không gửi thư, không biết có phải sau khi về Thân Hải anh ấy không gửi nữa không?

Nguyễn Khê suy nghĩ rồi bảo:

DTV

“Ừ, hình như vậy.”

Nguyễn Khiết: “Tên Lăng Hào này, về nhà rồi thì quên luôn chúng ta!”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ấy, mỉm cười: “Không phải vậy rất tốt à?”

Nguyễn Khiết không hiểu: “Sao lại tốt?”

Nguyễn Khê trả lời: “Điều đó chứng tỏ cậu ấy về rồi thì rất bận bịu, không có thời gian làm việc khác. Cậu ấy về lại thế giới của mình, có cuộc sống của mình, không hề sống gò bó như trước nữa, vậy nên cũng không cần ký thác tinh thần nơi chúng ta rồi.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, bèn gật đầu: “Nói cũng đúng.”

Về sau hẳn là bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, đều sẽ có sinh hoạt riêng, bạn bè riêng của mình. Chỉ dựa vào một chút hồi ức là bên cạnh nhau mấy năm để qua lại thì sẽ chẳng được bao lâu, sớm muộn họ cũng sẽ rơi vào phai nhạt, thậm chí từ từ lãng quên thôi.

Là bạn bè, lẳng lặng chúc nhau sống tốt trong thế giới riêng của mình là đủ rồi.

Mà với bọn họ, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là thi đại học!

Nỗ lực thi lên đại học, tỏa sáng rực rỡ!

Nguyễn Khê đi lên trên lầu, ngồi xuống mở lá thư ra, lấy thư bên trong ra xen. Thư là do Nguyễn Chí Cao viết cho cô, chỉ vỏn vẹn mấy chữ báo cho cô và Nguyễn Khiết biết Tiền Xuyến đã sinh cho các cô một đứa em nhỏ, ngày sinh là ngày mười bốn tháng sáu năm 1977.

Đọc hết thư, Nguyễn Khiết cười rộ lên, nói: “Chú Năm làm cha rồi!”

Nguyễn Khê cũng cười nói: “Nhất định chú ấy đã sướng tới điên lên!”

Nguyễn Khiết: “Vậy là chắc rồi, em chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đã vui cực!”

Nguyễn Khê phấn chấn gấp thư lại, rồi bỏ lại vào phong thư, sau đó bỏ thư vào trong ngăn kéo.

Cùng lúc đó, trong phòng bên cạnh, Diệp Thu Văn đang cầm diêm đốt thư.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 295



Tổng cộng cô ta đã đốt bốn lá thư, một là do Lục Viễn Chinh trong quân đội viết cho cô ta, tên dùng ký gửi là của một cô gái. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là nói cô ta biết quốc gia chính thức tuyên bố khôi phục kỳ thi đại học. Tuy là báo chí vẫn chưa đưa tin chính thức, nhưng không nghi ngờ gì nữa, nó đã được xác định. Anh ta hẹn với cô ta cùng thi lên đại học, cùng kiến tạo tương lai tươi sáng.

Ba phong khác không phải viết cho cô ta. Hai phong trong đó cũng đến từ quân đội, một... phong khác có dấu đến từ Thân Hải.

Đốt xong thư, vừa hay cô ta nghe được tiếng gọi ăn cơm của Nguyễn Hồng Quân ở nhà dưới. Cô ta không hề nao núng, đứng dậy lấy chổi quét gọn đống tro tàn, vùi thẳng hết vào thùng rác, sau đó mới mở cửa đi xuống lầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Nguyễn Trường Phú vẫn nói chuyện kỳ thi đại học, nói với Diệp Thu Văn và Diệp Phàm: “Nếu đã ghi danh rồi, tháng tiếp theo các con không cần quan tâm chuyện gì cả, tập trung ôn tập là được. Nếu có cần gì ở chỗ cha thì nói thẳng với cha là được.”

Diệp Phàm gật đầu đồng ý với ông ta.

Diệp Thu Văn nhìn Diệp Phàm, bảo: “Lúc em tìm tài liệu ôn tập thì lấy hết luôn cho chị một phần.”

Bây giờ cô ta một thân một mình ở trong trường, cũng không há nổi miệng để mượn tài liệu ôn tập từ người ta.

Diệp Phàm vẫn gật đầu: “Được.”

Cậu ấy qua lại tốt đẹp với nhiều người thích học tập, dễ dàng sưu tập tài liệu hơn những học sinh khác rất nhiều. Có rất nhiều người khác không tìm nổi cả sách giáo khoa, chớ nói chi là số tài liệu ôn tập số lượng thưa thớt này.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết cũng muốn có tài liệu ôn tập mới, tốt nhất là kiểu đại cương gần kỳ thi, nên sau bữa tối bọn họ cũng lén tìm đến phòng Diệp Phàm, bảo với cậu ấy: “Tài liệu ôn tập kia, em cũng lấy giúp bọn chị một phần nhé. Bọn chị chỉ cần một phần thôi. Hoặc là nếu em không tiện thì em dùng xong rồi đưa cho bọn chị cũng được.”

Diệp Phàm nhìn bọn họ, cười: “Vậy là mấy chị cũng tham gia à?”

Nguyễn Khê cười: “Đi thử đó, thử nghiệm một lần. Nếu lần này không thi nổi thì đợi tốt nghiệp cấp ba xong thi lại.

Diệp Phàm gật đầu với cô: “Được, em đi lấy giúp hai người.”

Nguyễn Khê càng cười thân thiết hơn: “Cảm ơn.”

Vì kỳ thi đại học đã chính thức khôi phục, bầu không khí ở trường học như thay đổi chỉ trong một đêm. Vườn trường trước đây chẳng có chút không khí học tập nào đột nhiên ngập tràn không khí học tập, giờ đọc buổi sớm cũng có thể nghe thấy tiếng đọc sách ê a rồi.

Giờ đọc sớm vừa diễn ra được một nửa thì giáo viên Tạ, chủ nhiệm lớp xuất hiện.

Sau khi đi vào phòng học, ông ấy vỗ bàn kêu mọi người ngừng đọc sách, sau đó bảo: “Vì chỉ còn một tháng ôn tập nữa là tới kỳ thi đại học, để học sinh ghi danh tham gia kỳ thi đại học có thể ôn tập hiệu suất cao, trường học quyết định tập trung tất cả học sinh ghi danh lại, thành lập lớp luyện thi cấp tốc mới, để giáo viên giúp các em ôn tập một cách hệ thống hóa.”

Nói xong ông ấy vỗ vỗ tay: “Vậy nên, tất cả những bạn học ghi danh, các em hãy dọn dẹp cặp sách rồi dụng cụ của mình đến lớp cấp tốc báo danh. Về sau chỗ đó chính là phòng học của các em.”

Học sinh đăng ký trong lớp cũng không nhiều. Dù sao tuổi của mọi người cũng còn nhỏ, họ không vội thi đại học ngay bây giờ. Tất nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là không có họp tập gì trong trường, nên có thi cũng không tốt, không cần thi đi thi lại.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thu dọn cặp sách, lục tục đi ra khỏi phòng cùng mấy học sinh khác.

Lúc hai người đeo cặp lên đi ra khỏi phòng, Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh cùng quay sang nhìn chằm chằm bọn họ.

Tô Manh Manh nhỏ giọng bảo: “Không ngờ bọn họ cũng tham gia.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Tham gia thì ai mà không tham gia được, viết tờ đơn thôi mà.”

Tô Manh Manh: “Chưa biết chừng họ sẽ đậu đó.”

Nguyễn Thu Dương liếc cô bé: “Cậu tưởng là thi đại học giống uống nước hả, đơn giản vậy à. Đó là dịp rất nhiều, rất nhiều người cùng kiểm tra, đều là học sinh tốt nghiệp mười mấy lớp đó! Bọn họ không học tốt căn bản tiểu học, cấp hai lại không đến trường, lấy gì thi đậu chứ?”

Tô Manh Manh ôm lấy mặt: “Khó quá! Đến tốt nghiệp một lớp thôi mình cũng không thi nổi. Hơn mười lớp, ngẫm lại cũng thấy quá dọa người. Nếu có thể thi đậu được, vậy thật đúng là lông phượng sừng lân. Mình dùng thành ngữ này có đúng không?”

Nguyễn Thu Dương hoàn toàn không có hứng thú với kỳ thi đại học, cũng không có hứng thú với thành ngữ: “Mình không biết.”

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ôm sách vở đến lớp luyện thi. Tất cả mọi người trong lớp đều là học sinh ghi danh chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học. Giáo viên cũng là người trường học cẩn thận sắp xếp, không làm gì khác nữa, chỉ tập trung hướng dẫn bọn họ ôn tập cấp tốc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 296



Lớp cấp tốc không chỉ phải học vào ban ngày, mà buổi tối còn nhiều thêm hai tiết tự học.

Vốn dĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không định nói với người nhà bọn họ cũng báo danh. Vậy cũng không thể gọi là cố ý lừa gạt, chỉ là họ không hỏi, các cô cũng sẽ không chủ động nói. Tuy nhiên, vì các cô tham gia lớp ôn cấp tốc, hiển nhiên bọn họ cần biết.

Không ngờ, vào giờ ăn cơm tối, Nguyễn Trường Phú, Diệp Phàm và Diệp Thu Văn nói về chuyện thi đại học, Nguyễn Thu Dương đột nhiên chen vào một câu: “Nhà chúng ta không chỉ có hai thí sinh đâu, vẫn còn hai người nữa đó.”

Nói xong, cô ta khẽ liếc mắt về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Cậu ta vừa nói như vậy, trừ Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, trên bàn ăn, những người khác đều nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, hơi ngạc nhiên.

Bọn họ im lặng hồi lâu không nói. Nguyễn Khê lên tiếng hỏi: “Sao vậy, không được à?”

Nguyễn Trường Phú hoàn hồn, vội hỏi: “Điều kiện phù hợp thì có thể đăng ký, sao lại không được? Chỉ là học sinh chỉ mới học cấp hai ghi danh không nhiều lắm, nên bác đã quên mất hai cháu. Nếu đã báo rồi, hai cháu hãy cẩn thận ôn tập.”

Những người khác còn chưa nói thêm gì, Nguyễn Hồng Quân đã đột nhiên lao tới nắm tay Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, la to: “Chị cả, chị họ, cố lên!”

Cậu bé nói quá đột ngột lại quá lớn, Nguyễn Trường Phú bị cậu làm cho hoảng sợ, giơ tay lên đập vào đầu cậu bé một cái.

Nguyễn Hồng Quân che đầu kháng nghị: “Sao mà cố gắng cũng không được ạ?”

Nguyễn Trường Phú trừng cậu bé: “Con làm cho ông đây giật mình!”

Sau khi ăn xong, Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Hồng Binh ra ngoài chơi. Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Diệp Phàm và Diệp Thu Văn đến lớp tự học buổi tối.

Diệp Thu Văn gọi Diệp Phàm đi cùng, tất nhiên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết là vẫn đi chung hai người.

Người đi rồi, trong nhà trở nên quạnh quẽ. Nguyễn Thu Nguyệt đi lên lầu, Nguyễn Thu Dương giúp Phùng Tú Anh dọn dẹp trong bếp.

Phùng Tú Anh liếc hỏi Nguyễn Thu Dương: “Cũng thi được sao con không thi?”

Nguyễn Thu Dương: “Mẹ biết tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký không? Thầy giáo bảo có thể tới hơn mười triệu, sợ là bị hù c.h.ế.t thẳng, chứ nói thi là dễ đậu à? Có thi cũng không đậu, vậy phải cực khổ để làm gì?”

Phùng Tú Anh suy nghĩ rồi nói: “Anh ba của con có thể đậu!”

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thay đổi, Diệp Phàm là người thích học tập, từ lớp một đến lớp chín chưa từng sa sút, vừa học tốt vừa chăm chỉ. Trong mấy triệu người dự thi sẽ luôn có người đậu được, Diệp Phàm chính là phần có thể đậu đó.

Nguyễn Thu Dương im lặng một lát, nhỏ giọng bảo: “Con cảm thấy nếu chị cả cố gắng ôn tập tốt chút cũng có thể đậu. Trước đây việc học không quan trọng nên chị ấy mới không tha thiết, thành tích đồ trông cũng thường thôi, nhưng chị ấy luôn có thể làm tốt chuyện chị ấy muốn. Chỉ là xấu hổ ở chỗ... không kìm được mà yêu đương...”

Nhắc đến sự kiện Diệp Thu Văn yêu đương, Phùng Tú Anh vẫn sẽ không kìm được mà thấy ngột ngạt, thấy trên mặt như có châm đ.â.m vào.

Nhưng bà ta không phủ nhận lời của Nguyễn Thu Dương, hồi sau bèn nói: “Hy vọng nó có thể tự tạo cho mình danh tiếng.”

Bản thân có danh tiếng cũng là làm rạng danh gia đình. Nếu lần này nó có thể đậu đại học, chuyện yêu đương kia có thể sẽ bị quên đi. Một năm này nó sống thật sự ngột ngạt, đậu rồi có thể thoái mái cân bằng lại.

Nói xong chuyện Diệp Thu Văn, Phùng Tú Anh lại hỏi Nguyễn Thu Dương: “Con cùng lớp với hai người Tiểu Khê, Tiểu Khiết, con xem mấy đứa nó có thể thi đậu không? Nếu như đều đậu thì tốt, bốn sinh viên đại học, vậy chúng ta thật sự mở mày mở mặt rồi!”

Nguyễn Thu Dương cười, hỏi ngược lại Phùng Tú Anh: “Mẹ thấy sao?”

Thấy Phùng Tú Anh không nói gì, cô ta bèn bảo: “Bọn họ còn chưa học xong tiểu học đã lên cấp hai rồi, cấp ba còn chưa học. Mấy năm qua mẹ có từng nghe bọn họ có thành tích thi cử gì không? Thi tốt thì có thể kìm không nói à? Dù cho thành tích thi của họ không tệ, thì chưa học xong cấp ba, tham gia kỳ thi đại học cũng không ra sao. Họ mà tới chỉ có nước đội sổ. Thầy Tạ cũng nói rồi, đừng đi tránh để nhà nước mệt thêm.”

Phùng Tú Anh suy nghĩ rồi thấy cũng phải. Sao bà ta lại bắt đầu trông cậy vào hai đứa kia rồi. Từ nhỏ đến lớn chúng chỉ học đàng hoàng mấy năm gần đây, nếu vậy mà cũng có thể đậu đại học, thế chẳng phải những người học được hơn tám, chín năm sẽ đều thi đậu sao?

Vậy là một lát sau bà ta bảo: “Đậu được hai người cũng tốt.”

Tuy trường học mở lớp luyện thi cấp tốc, tập trung tất cả học sinh ghi danh tham gia thi đại học với nhau, để giáo viên chuyên ngành ôn tập cho học, đồng thời thêm vào hai tiết tự học buổi tối, tạo ra không khí căng thẳng trước khi thi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 297



Nhưng vì cơ bản mười năm này mọi người chẳng học tập bao nhiêu, đã quen ra, vô lớp học không kỷ luật, nên dù trong lòng đều muốn đi thi, họ cũng không có cách nào có thể ôn tập, nghe giảng nghiêm túc ngay.

Trái lại, giáo viên nào cũng muốn để họ vào đại học hết, tiếc thay khả năng không chống nổi tưởng tượng.

Trong lớp học, người nào không tập trung nổi thì thường là ngủ gà ngủ gật, số còn lại là có nghe cũng không hiểu.

Lúc tìm tài liệu ôn tập, mọi người rất có tinh thần, sưu tầm rất nhiều, lại đưa cho giáo viên gom góp, sửa sang. Tất cả mọi người đều được chia cho dùng chung tài liệu. Mục tiêu chỉ có một, để mọi người có được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.

Tuy nhiên, lúc đối mặt với tài liệu ôn tập, rất nhiều người trong lớp đều chìm vào trạng thái vò đầu, rối rắm.

Dù giáo viên có giảng trên bục đến nỗi nước bọt văng tung tóe, rất nhiều bạn học vẫn giữ biểu cảm hoang mang.

Cứ hoang mang rồi rối rắm, thế là mọi người mệt mỏi, rồi sẽ chậm rãi ngã xuống, xong lại sợ giáo viên mà ngẩng phắt lên.

Mỗi lần chứng kiến giáo viên ôn tập bị chọc đến mức gõ thật mạnh lên bảng đen, tóc lẫn mày đều dựng hết lên vì giận, Nguyễn Khê đều sẽ không kìm được mà muốn cười. Tuy nhiên, cô sợ mình cười sẽ bị giáo viên bắt được rồi đánh cho, nên cô đều luôn liều mạng gánh chịu.

Phải kéo một đám học sinh thế này để thi đại học cấp tốc, thật sự là đã làm khổ mấy giáo viên đây rồi.

Đừng thấy những học sinh này đều là người sắp tốt nghiệp mà nhầm, họ không có cả trình độ tiểu học. Đây không phải là lời nói quá.

Có học sinh mà ngay cả bảng cửu chương cũng không thể nhớ kịp trong một giây, phải đọc theo tuần tự, vậy mà giáo viên lại giảng cho họ về phương trình bậc hai, tam giác vuông, định lý Pythagore, giảng khai căn. Đó không phải là ‘đàn gảy tai trâu’ à?

Bọn họ còn không nhớ nổi tên định lý Pythagore, chỉ nhớ được phần cuối định lý.

Mỗi lần về nhà sau tan trường, trên đường đi, Nguyễn Khê cũng phải cười nửa ngày, diễn lại biểu cảm giáo viên ôn tập dựng râu, trừng mắt, bị chọc cho muốn nổ tung với Nguyễn Khiết một lần nữa. Nguyễn Khiết cũng bèn cười theo nửa ngày.

Tuy nhiên, trong mấy ngày liên tục theo học lớp ôn cấp tấc, trong lòng Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết hiển nhiên còn nắm chắc hơn nữa. Bởi khi nghe giáo viên giảng bài, bọn họ đều không thấy áp lực quá lớn. Điều đó chứng tỏ thành quả tự học của các cô thật sự tuyệt vời.

Vẫn còn hơn một tháng nữa để ôn tập lại tổng thể một cách hệ thống, thi lên đại học là không thành vấn đề.

Lớp học cấp tốc tổ chức được ước chừng một tuần lễ, số học sinh thật sự đi vào trạng thái ôn tập vẫn không phải quá nhiều.

Mấy hôm nay, khi đến lớp, giáo viên không giảng bài, mà giới thiệu cho mọi người về các trường đại học. Đại học cũng có tốt có không, có trường nổi tiếng hạng nhất rồi hạng nhì, số nhiều còn lại thì là đại học sư phạm thông thường.

Sau khi giới thiệu xong, giáo viên để ban cán sự phát tờ nguyện vọng, còn mình tự đứng trên bục giảng dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn giáo viên, bảo: “Các em hãy dựa vào sở thích của mình, và cả thành tích bình thường, lọc ra một danh sách các trường muốn đăng ký.”

Đây là năm đầu tiêu kỳ thi đại học được khôi phục, căn bản là mọi người không có khái niệm gì cụ thể cho việc điền nguyện vọng. Biểu cảm khi Nguyễn Khiết lấy được đơn đăng ký rồi cũng hoang mang, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Vậy phải viết thế nào hả? Viết đại à?”

DTV

Nguyễn Khê nói với cô ấy: “Không nên điền đại, phải điền tên trường đại học mình chắc sẽ thi đậu. Nếu điền trường quá tốt mà điểm thi của bản thân không đủ, thì dù đủ điểm học những trường khác, cũng không có trường nào để học.”

Nguyễn Khiết nghe hiểu là nguyện vọng không thể điền lung tung, nhưng vẫn không hiểu khái niệm cụ thể, tất nhiên cũng không đặt bút viết lung tung.

Mà những học sinh khác, sau khi lấy được bản điền nguyện vọng, đang thảo luận sôi nổi.

“Cậu viết gì vậy?”

“Tôi điền Thanh Hoa, còn cậu?”

“Nếu cậu đã điền Thanh Hoa vậy tôi sẽ điền Bắc Đại!”

“Vậy tôi ghi Phúc Đán nhé?”

“Thế thì tôi sẽ chọn Nam Khai!”

...

Lúc bọn học sinh đang châu đầu ghé tai điền nguyện vọng, giáo viên đi vòng trong lớp một vòng. Lúc đi đến bên cạnh một nam sinh, ông ấy đột ngột dừng lại, sau đó đột nhiên vỗ một cái lên đầu nam sinh kia, hỏi: “Trò thi đại học Cambridge?”

Nam sinh ôm đầu, giáo viên lại xem nguyện vọng của học sinh bên cạnh cậu ta, vỗ xuống thêm cái nữa.

“Trò này đi Cambridge còn trò đến Oxford, hai đứa trò điền thẳng lên trời luôn đi!”

Ông ấy vừa thốt xong lời này, trong lớp lập tức bộc ra một tràng cười.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không kìm được cười theo, nhưng thật ra Nguyễn Khiết không hiểu lắm, bèn cười nhìn về phía Nguyễn Khê, nhỏ giọng hỏi một câu: “Cambridge và Oxford là đại học gì, tốt lắm à?”

Nguyễn Khê cười đáp lại: “Ở nước ngoài.”

Nguyễn Khiết nghe hiểu, nghĩa là kỳ thi đại học trong nước không thể đậu được, vậy là lại cùng cười thêm một lúc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 298



Giáo viên đánh hai cậu nam sinh xong rồi lại vừa đi xem học sinh điền nguyện vọng vừa nói tiếp: “Cũng phải cân nhắc xem bản thân đến trình độ nào, ai ai cũng Thanh Hoa, Phúc Đán, Nam Khai. Mấy trò cho những nơi này đều là đâu, với kiểu thành tích không ra gì của các trò, một viên gạch của Thanh Hoa các trò cũng không chạm được!”

Nhưng giáo viên cũng không vội vã, hẳn là vì trong lòng ông ấy rõ ràng hơn bết kỳ ai, số học sinh có thể thi đậu đại học trong này lác đác không là bao. Nếu đều không thi nổi, ghi Thanh Hoa với ghi những đại học phổ thông khác cũng có gì khác nhau đâu.

Nguyễn Khê vừa cười vừa viết ‘Đại học Bắc Kinh’ lên tờ nguyện vọng.

Nếu như cô còn ở thời đại kia của mình, cô sẽ không dám khoa trương như vậy, tuy là thành tích học tập của cô rất tốt. Tuy nhiên, sau khi xuyên không lại đây, cô kéo Nguyễn Khiết cùng nhau học tập hơn bốn năm, xem như đã rõ ràng tất các cán kiến thức.

Nhất là bài thi trong kỳ thi đại học bấy giờ đơn giản, mục tiêu trước này của cô chính là: Đã thi thì phải thi cho tốt nhất!

Thời gian hơn bốn năm nay, cô nỗ lực củng cố toàn bộ kiến thức tiểu, trung, cao lại một lần nữa. Cô hao tốn bao nhiêu tinh thần, nỗ lực như vậy, không phải chỉ để thi đại một trường đại học bình thường.

Nếu cô đã tính thi một đại học phổ thông, vậy cô chỉ cần ôn tập một, hai tháng giống những người khác là được.

Nguyễn Khiết xem cô điền trường nhếch miệng cười: “Đây là đại học tốt nhất ạ?”

Nguyễn Khê gật đầu, quay đầu nhìn cô ấy: “Em có lòng tin không?”

Nguyễn Khiết nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Không chắc lắm.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cùng suy nghĩ một phen, cuối cùng Nguyễn Khiết điền Đại học Nhân dân.

Điền nguyện vọng xong thì để giáo viên đi thu, vậy là không đổi được nữa.

DTV

Buổi tối, đến giờ ăn cơm, lại bàn tới đề tài này, Nguyễn Trường Phú hỏi bọn họ đã điền trường học nào.

Điều khiến Nguyễn Khê bất ngờ lại Diệp Phàm không hề điền bốn trường nổi tiếng nhất trong nước là Thanh Hoa, Bắc Đại, Phúc Đán, Nam Khai, mà điền đại học tốt nhất trong tỉnh, là trường nổi tiếng hạng nhì xuýt xoát bốn trường nổi tiếng kia, đậu rồi thì sẽ ở lại nơi này.

Nguyễn Trường Phú nghe xong, dường như cũng có hơi bất ngờ, bèn hỏi cậu ấy: “Sao không điền bốn trường tốt nhất?”

Diệp Phàm trả lời: “Không chắc những trường đó, không hẳn có thể thi đậu được, nên con không muốn mạo hiểm. Với cả con muốn học gần nhà một chút, ở gần mọi người một chút, sau này luôn có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Trong lòng không hoàn toàn chắc chắn là thật, đồng thời cậu ấy cũng hiểu không ai trong mấy người khác ở nhà có thể cậy vào. Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh đều từ từ già đi rồi, gia đình này sẽ luôn cần người chống đỡ, nếu không... bọn họ sẽ quá mệt mỏi.

Cậu ấy không phải là con ruột họ, hưởng thụ quá nhiều khổ cực của bọn họ, lại xem như con cả, theo lý nên làm thế.

Nguyễn Trường Phú như cảm nhận được suy nghĩ cậu ấy, đưa tay vỗ lên vai cậu, bảo: “Ôn tập thật tốt, đi thi cho giỏi. Chỗ đó của chúng ta cũng coi như trường học nổi tiếng hàng thật giá thật, tuy kém hơn bốn trường kia, nhưng cũng không dễ thi đậu.”

Diệp Phàm gật đầu: “Con biết rồi.”

Hỏi xong nguyện vọng của Diệp Phàm, Nguyễn Trường Phú lại nhìn về phía Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.

Bây giờ Nguyễn Khê không muốn nói, bảo thẳng: “Chắc phải đợi thi xong, có kết quả rồi con mới nói được ạ!”

Bây giờ nói không có tác dụng gì, sẽ không tránh được phải nói một đống lời nhảm nhí, mà chưa biết chừng còn phải nghe cả nùi chất vấn.

Thấy Nguyễn Khê không muốn nói, ông ta cũng không hỏi thêm Nguyễn Khiết nữa. Ông ta biết Nguyết Khiết cái gì cũng nghe Nguyễn Khê. Vậy nên ông ta lại nhìn sang Diệp Thu Văn, hỏi cô ta: “Thu Văn, con thì sao? Con ghi danh trường học nào?”

Diệp Thu Văn chuyển sang nghiêm túc, nói thẳng: “Đăng ký Bắc Đại.”

Nguyễn Trường Phú nghe cô ta bảo vậy thì ngây ra, sau đó vội hỏi: “Không tệ, có lý tưởng lớn, nhất định phải thi cho thật tốt!”

Diệp Thu Văn ừ một tiếng: “Con biết rồi.”

Nguyễn Khê cúi đầu, lẳng lặng ăn, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên. Cô còn tưởng mình đã điên cuồng lắm rồi, kết quả không ngờ còn có người điên cuồng hơn ở đây. Ngày thường thành tích bình bình, chỉ ôn tập trong ba, bốn mươi ngày ngắn ngủi mà dám báo Bắc Đại.

Diệp Phàm cũng không dám, mà cô ta dám, không phục cũng không được!

Những người khác trong lớp cấp tốc báo Đại học Thanh Hoa, cơ bản đều là mơ màng mà đùa giỡn, không biết được tầm quan trọng của việc điền nguyện vọng. Nhưng Diệp Thù Văn thì rõ là không phải, cô ta là muốn thi Bắc Đại thật, cô ta cảm thấy mình có thể đậu Bắc Đại.

Tất nhiên cuối cùng thì có thể đậu không, chẳng mấy chốc sẽ nhìn thấy rõ ràng thôi.

Nguyễn Khê không biết cuộc sống ôn tập của người khác thế nào, nhưng nhìn chung cuộc sống ôn tập của cô trôi qua rất nhanh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 299



Mỗi ngày cô đến trường sớm đọc sách, ôn tập có hệ thống dưới sự hướng dẫn của giáo viên, học xong rồi lại làm đề, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Ba, bốn mươi ngày thật sự không tính là dài, chẳng mấy chốc đã đến thời gian thi đại học.

Hai ngày trước khi kỳ thi đại học bắt đầu,

Giáo viên nhận giấy chứng nhận thí sinh của mỗi học sinh đi vào phòng phân phát. Phát hết chứng nhận thí sinh, lại nói về những mục cần chú ý khi đi thi bằng mọi cách cường điệu nhất. Nào là nhớ mang theo dụng cụ, rồi chứng nhận thí sinh.

Đến ngày thi, tất nhiên trường học cũng trở thành trường thi.

DTV

Bên ngoài trường thi, trừ biểu ngữ chào mừng thí sinh, còn có bảng biểu: “Một trái tim hồng, dự cả hai loại.”

‘Hai loại’ ở đây là chuẩn bị cả đậu và rớt. Lúc vào trường thi, tất nhiên trong lòng phần lớn thí sinh đều muốn trúng tuyển. Ai quan tâm bình thường bạn có thi tốt không, chỉ cần đã thi rồi, thì tất nhiên đều muốn đậu, muốn được hãnh diện.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách hòa vào dòng người cùng vào trường thi, chia ra đi đến phòng thi của mình.

Trong ngày đông ‘há miệng thành sương’ này, tất cả thí sinh ngồi trong phòng thi ‘múa bút thành văn’, thấy tay lạnh thì để lên miệng hà hơi nóng, nắm hai tay lại chà xát, sau đó lại tiếp tục viết.

Kỳ thi tổng cộng có hai ngày, khi ra khỏi trường thi môn cuối cùng, trời bên ngoài đã lã chã tuyết nhẹ. Nguyễn Khê giấy tay vào túi, đi đến ngoài phòng thi Nguyễn Khiết. Nguyễn Khiết ôm lấy tay cô, hỏi: “Chị ơi, chị cảm thấy thế nào.”

Nguyễn Khê trả lời: “Dù sao cần làm cũng làm được rồi.”

Nguyễn Khiết nắm tay cô đi về phía nhà: “Em cũng vậy, hơn nữa đã kiểm tra lại tất cả một lần. Lúc đầu em tưởng mình sẽ rất căng thẳng, nhưng không ngờ lại chẳng hề gì. Em cảm thấy mình phát huy cũng không tệ lắm, hy vọng không phải em nghĩ nhầm.”

Nguyễn Khê giấu hai tay trong túi áo mềm mại, giữa trời tuyết, khăn choàng trên cô trong càng đỏ tươi lạ thường: “Dù sao cũng thi xong rồi, có được hay không cũng là đã định. Em đừng nghĩ nhiều, thả lỏng một chút, yên tâm đợi kết quả đi!”

Nguyễn Khiết thấy Nguyễn Khê bình tĩnh thì bản thân cũng yên tâm hơn.

Vì đã thi xong, bây giờ trở lại nhà, hai người không ngồi vào bàn học bài nữa.

Tối đó, lúc ăn cơm, Nguyễn Trường Phú hỏi bọn họ đã thi sao rồi. Chuyện này đúng là dựa trên cảm giác của bản thân, Nguyễn Khê bèn qua quýt mấy câu là qua được. Trước khi chưa có kết quả, nói gì cũng không có ích.

Lúc vừa thi xong, Nguyễn Khiết như cảm thấy trên người đã bỏ được một hòn đá lớn, thả lỏng mấy ngày. Thế nhưng, hai ngày sau, khi nhớ đến công việc quan trọng không lâu sau đó là công bố kết quả, cô ấy lại bắt đầu không kìm được mà căng thẳng.

Cái cảm giác chờ đợi kết quả đậu, rớt này còn khó hơn cả việc đi thi.

Nguyễn Khê nhìn ra cô ấy từ từ trở nên hơi lo lắng, bèn đưa cô ấy ra ngoài chưa mỗi ngày.

Trước đó là vì bận việc... học tập không có thời gian, trừ trường học ra, ngày nào họ cũng chỉ ở nhà, chẳng hề có thời gian đi một vòng thành phố chơi cho hết. Vậy nên, bọn họ bèn nhân thời gian đợi kết quả mà đến thăm tất cả cảnh vật trong thành phố một lần.

Họ vui chơi như vậy hơn một tháng, chợt này nọ bọn họ gặp vị giáo viên dạy Toán của lớp cấp tốc trên đường đi. Giáo viên dạy Toán vẫn còn nhớ bọn họ, bèn nói: “Ô kìa, có kết quả thi đại học rồi đó!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe xong lời này rất kích động, bắt chuyện xong lập tức vội vã lấy cặp ra chạy về phía trường học.

Tuy nhiên, lúc chạy đến cửa trưởng học, Nguyễn Khiết bỗng khựng lại, bắt lấy cánh tay Nguyễn Khê, một tay khe che ngực, bảo: “Không được rồi, em căng thẳng quá, em thấy trái tim em cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi!”

Thật ra bản thân Nguyễn Khê cũng không kém gì, nhất là khi đến nơi công bố kết quả này. Nhưng dù sao cô cũng là người đã trải qua kỳ thi đại học, nên cô không hề căng thẳng như Nguyễn Khiết.

Cô vương tay vỗ lên n.g.ự.c cho Nguyễn Khiết, nói với cô ấy: “Hít sâu, hít sâu, đợi em đỡ căng thẳng rồi chúng ta lại vào.”

Nguyễn Khiết hít sâu điều chỉnh một hồi, cảm thấy tốc độ tim đập đã hơi chậm lại, sau đó cô chậm rãi để tay của Nguyễn Khê trên người mình xuống, bắt lấy tay cô, tay trong tay với Nguyễn Khê đi vào trong trường học.

Dọc đường đi, Nguyễn Khiết đều luôn hít sâu, nhưng lúc đến bên ngoài văn phòng, tim cô vẫn không kìm được mà đập rộn lên, trái tim như nhảy lên đến cổ họng. Nó đập từng tiếng “thình thịch, thình thịch” đều rất nặng, hệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vì căng thẳng, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn đứng một hồi ngoài cửa văn phòng.

Trong số những bàn học khác lại không có mấy người căng thẳng, bọn họ nghe thấy có kết quả rồi thì cực kỳ vui, vừa tới trường là vọt thẳng vào văn phòng, hỏi giáo viên với hai mắt hưng phấn sáng rực: “Thầy Ngô, nghe nói có kết quả kỳ thi đại học rồi ạ!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back