Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 260



Nguyễn Khê không muốn trả lời, nên chạm cánh tay vào Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết thường không nói chuyện, nhưng Nguyễn Khê muốn cô ấy ứng phó với Nguyễn Trường Phú nên cô nghiêm túc trả lời: “Dạ bác cả, rất mới mẻ rất thích ạ. Buổi sáng tổng vệ sinh sách vở, đến chiều thì tham dự lễ khai giảng.”

Nguyễn Thu Dương nghe đến đây không nhịn được cười-đồ nhà quê.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Khê, lại hỏi: “Nghe nói con trai tư lệnh tới lớp tìm gặp các cháu?”

Nguyễn Khiết mím môi liếc nhìn Nguyễn Khê, còn chưa kịp đáp thì chợt nghe Nguyễn Thu Dương lên tiếng: “Không chỉ vậy, vừa rồi tan học còn đưa bọn nó về nữa. Từ trường đến tận cổng đại viện, thấy bọn nó đi vào trong mới rời đi.”

Nguyễn Trường Phú nghe Nguyễn Thu Dương kể, hỏi trực tiếp Nguyễn Khê: “Tiểu Khê, cháu kết bạn với Hứa Chước?”

Nguyễn Khê nhìn ông ta rồi nói thẳng: “Bác đừng quanh co dò xét nữa. Con mặc kệ anh ấy là con trai tư lệnh hay con trai của phó tư lệnh. Trong mắt con cũng chỉ là một tên côn đồ cháu vốn không để mắt.”

Phụt…

Nguyễn Thu Dương xém phun hết cơm trong miệng.

Nguyễn Khê mới nói gì chứ?

Chị ấy nói chị ấy không để ý con trai tư lệnh?

DTV

Thấy phản ứng của cô, Nguyễn Khê quay sang nhìn Nguyễn Thu Dương, rồi nói: “Cô cũng không cần phải cười, tôi nói không thích là không thích. Các người cho rằng anh ấy tốt, nhưng từ đâu đến cuối vẫn không nói một lời nào với cô, thế nào, ghen tị đến c.h.ế.t rồi phải không?”

Nguyễn Thu Dương bị cô nói đến xanh mặt, tức giận nghiến răng.

Nguyễn Khê đưa đũa gắp thức ăn, sau đó thở dài nói: “Có một số người thì xứng với con trai của phụ tá tư lệnh.”

Ngay khi những lời này được thốt ra, Diệp Thu Văn đang ngồi bên cạnh Nguyễn Thu Dương, đột nhiên quay lại nhìn Nguyễn Khê. Liếc mắt lại nhận ra phản ứng không đúng của mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm, nhưng gương mặt của cô ta phút chốc đã đỏ hết cả lên.

Đương nhiên cô ta không nói, bằng không rõ ràng là ‘lạy ông tôi ở bụi này’.

Nguyễn Thu Dương không hiểu lời của Nguyễn Khê có ý gì, chỉ cho rằng Nguyễn Khê nghĩ gì nói đó, nói rằng bọn họ không xứng với con trai tư lệnh, nên cô tức giận nói: “Con trai tư lệnh thèm chơi với chị!”

Nguyễn Khê bật cười: “Nực cười, không ăn được nho lại chê nho chua.”

Nguyễn Thu Dương tức c.h.ế.t với cô ấy, muốn tìm cách chặn họng cô nhưng đã bị cái nhìn chằm chằm của Nguyễn Trường Phú chặn lại.

Nguyễn Trường Phú lại nói với Nguyễn Khê: “Nếu con đã nói như vậy thì ba cũng không còn lời nào nữa.”

Nói xong, ông ta nhìn mọi người trên bàn, nghiêm nghị nói: “Nhà trường quy định rõ ràng không được phép yêu đương, giống như trong quân đội vậy! Bác không cho phép bất cứ ai vi phạm nội quy và kỷ luật của trường, ở đâu cũng phải tuân thủ kỷ luật!”

Thấy không ai trả lời, ông ta đành miễn cưỡng hỏi thêm: “Con biết chưa?!”

Thế là nhận lại một tiếng cộc lốc: “Biết rồi.”

Sau bữa tối Nguyễn Khê không ở dưới lầu, mà tiếp tục lên lầu học bài.

Vừa mới đóng cửa ngồi xuống chưa được một lúc, Nguyễn Thu Nguyệt mở sách bài tập ra, đặt dưới bàn tay, chợt nhìn Nguyễn Khê và hỏi: “Chị cả, Diệp Thu Văn với con trai của phụ tá chỉ huy đang quen nhau sao?”

Nguyễn Khê nghe hỏi liền sửng sốt-khả năng quan sát lợi hại vậy?

Những chuyện không có bằng chứng không được nói bậy, cho dù cô ghét Diệp Thu Văn cũng sẽ không bịa đặt loại chuyện này, vì vậy Nguyễn Khê lắc đầu: “Không có, chỉ chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, nói là cô ta không xứng với con trai tư lệnh, cố ý khiến họ không vui.”

Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Nhưng em thấy phản ứng của Diệp Thu Văn, hình như là thật nghe.”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Khiết, rồi đưa mắt sang Nguyễn Thu Nguyệt: “Đừng để ý chuyện này nhiều.”

Nguyễn Thu Nguyệt nhớ lại phản ứng của Diệp Thu Văn trên bàn ăn, sau đó khẳng định: “Thật sự rất giống, sau khi chị nói xong, chị ta bỗng như bị chọc một nhát, liếc chị rồi đỏ mặt.”

Nguyễn Khê hắng giọng: “Đừng lo mấy thứ này nữa, mau làm bài đi.”

Thấy Nguyễn Khê không muốn nói chuyện này, Nguyễn Thu Nguyệt đành gác lại tâm trí mà cầm bút lên làm bài.

Bởi vì ngay ngày đầu đi học Hứa Chước đã để ý đến Nguyễn Khê, có vẻ bản thân cũng đang mang ‘cái gai’ Hứa Chước này, những người khác đều không dám đến gần cô, thế cũng cho cô nhiều sự thanh tịnh và yên bình hơn.

Hứa Chước thường không đến quấy rầy cô ở trường, chỉ đợi cô ở cổng trường sau khi tan học. Có lúc đi cùng Trần Vệ Đông, có lúc là một đám người, có lúc còn ngậm điếu thuốc trong miệng, có lúc thì đi xe đạp.

Bởi vì Nguyễn Khê không lên xe anh nên sau này anh chuyển sang đi bộ nhiều hơn.

Vì tiếp xúc dần dần, thành quen lúc nào không hay, Nguyễn Khiết cũng không căng thẳng và sợ sệt khi đối mặt với nhóm Hứa Chước, thỉnh thoảng còn nói vài câu với Trần Vệ Đông.

Trần Vệ Đông thích trêu chọc cô ấy, và thường gọi cô là ‘nhóc con’.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 261



Nguyễn Khiết không biết tại sao anh ấy lại gọi cô là nhóc con, lúc đầu cô ngượng ngùng không dám hỏi, sau này khi đã hoàn toàn quen thuộc cô mới hỏi Trần Vệ Đông: “Tại sao cứ gọi tôi là nhóc con? Tôi cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi. “

Tên gọi này, có cảm giác như người lớn đang gọi trẻ con, nhóc con nhóc con.

Kết quả, Trần Vệ Đông nói: “Vì em là một đứa nhút nhát, thân thiết một chút thì là nhóc con.”

DTV

Nguyễn Khiết: “...”

Bỗng không biết nói gì hơn.

Một tuần sau khi nhập học, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống của học kỳ mới, công việc học tập cũng như cuộc sống thường ngày của cô dần đi vào quỹ đạo. Thời gian học trong ngày đều ôn bài, thời gian rảnh rỗi đều dùng để học kiến thức mới.

Học kiến thức mới vẫn là Nguyễn Khê học với Nguyễn Khiết, vì khả năng tự học của Nguyễn Khiết không cao lắm.

Do thời gian có hạn, Nguyễn Khê cũng không muốn lãng phí thêm một năm cho kỳ thi tuyển sinh đại học, và càng không thể để một mình Nguyễn Khiết ở đây đối mặt với Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, vì vậy cô đã bắt Nguyễn Khiết học lấy học để.

Nội dung đời sống hàng ngày, ngoài học vẫn là học.

Đến lớp cũng học, không đến lớp cũng học.

Mỗi ngày đều có những khoảng thời gian hơi khác nhau. Thứ nhất, trên đường đi học về sẽ có Hứa Chước và Trần Vệ Đông đi cùng. Thứ hai là về nhà ăn cơm. Đối mặt với những người khác trong nhà thì thỉnh thoảng phải đối phó với họ .

Ngày tháng lặp đi lặp lại như máy móc rồi cũng trôi qua thật nhanh, dường như bình minh và hoàng hôn ngày nào cũng giống nhau.

Trong nhiều lần bình minh và hoàng hôn, vị trí của mặt trời thay đổi từ bắc xuống nam, nhiệt độ trên mặt đất dần dần bước vào mùa hè nóng bức từ mùa đông lạnh giá.

Mặc dù Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều học tập mỗi ngày, nhưng nội dung chính trên trường hoàn toàn không phải là học, thậm chí những kiến thức sách vở cũng không phải là thứ quan trọng. So với học kiến thức, thì học kỹ thuật, nông nghiệp, tư tưởng chính trị mới là quan trọng nhất.

Thỉnh thoảng, nhà trường sẽ tổ chức cho học sinh ra nông trường ngoại ô hoạt động và học tập, đồng thời tổ chức các lớp tư tưởng, chính trị với tần suất nhiều, giáo viên và học sinh sẽ cùng nhau nghiên cứu Tuyên ngôn cộng sản và chủ nghĩa Marx - Lenin làm báo cáo tư tưởng.

Sau đó mở ‘đại hội nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi’, tập trung tất cả học sinh ăn rau ăn cháo.

Hôm nay lại đến ngày mở ‘đại hội nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi’, sáng sớm nhà trường đã đi luộc rau rừng với cám gạo. Sau khi tan học buổi sáng, giáo viên của mỗi lớp sẽ để học sinh về nhà như thường lệ, và mỗi người mang một cái chén và một đôi đũa đến trường.

Sau bữa trưa, khi gần đến giờ lên lớp, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vào bếp lấy chén đũa.

Hiện Nguyễn Hồng Binh đang học năm nhất cũng tham gia các hoạt động như mọi người, thế nên tám đứa trẻ trong nhà đang xin Phùng Tú Anh chén đũa trong bếp. Phùng Tú Anh đưa cái chén nhỏ nhất bỏ vào cặp cho Nguyễn Hồng Binh.

Nguyễn Hồng Quân lại đưa tay về phía bà: “Mẹ, cho con một cái nhỏ, cho con một cái nhỏ.”

Ở nhà chỉ có hai cái chén nhỏ, hầu như không có cái nào to bằng bàn tay. Đưa cả cho Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Hồng Quân, còn lại là chén mà cả nhà thường ăn, vì vậy Phùng Tú Anh lấy hai chén nhỏ chia cho mỗi đứa một cái.

Đến lượt Diệp Thu Văn, bà ta hỏi như thường lệ: “Hay là dùng cái này nha?”

Diệp Thu Văn lắc đầu và nói: “To hơn đi.”

Cô ta luôn là một hình mẫu ở trường nên phải ăn nhiều mới được.

Phùng Tú Anh đành lấy cái tô lớn trong tủ chén và đưa cho Diệp Thu Văn.

Nhóm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lấy chén xong cũng không nán lại lâu, xách chén đũa rồi đeo cặp ra ngoài.

Nguyễn Hồng Quân ra khỏi cổng bắt đầu kêu la, bảo rằng thằng bé không muốn đến trường ăn thức ăn cho heo..

Mỗi lần ‘nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi’, thức ăn quả thực đúng là những thứ mà Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cho heo ăn ở dưới quê – vỏ cám trộn trấu nghiền với rau mọc hoang băm nhỏ, luộc với nước sôi. Muốn khó ăn cỡ nào thì có khó ăn cỡ nấy.

Nguyễn Khê cũng muốn kêu than - Không ngờ kiếp này còn có thể thêm trải nghiệm ăn thức ăn cho heo này!

Đến trường chưa được bao lâu thì chuông vào học vang lên, lớp trưởng trực tiếp tổ chức cho các bạn ra ngoài xếp hàng, cầm chén đũa tập trung, từng người một đến bên chiếc thùng sắt lớn và nhận ‘bữa cơm đắng cay” ở thao trường.

Chén nhỏ quá thì phải nghe vài câu phê bình, chén to hơn dĩ nhiên sẽ được khen vài câu.

Chén của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không lớn cũng không nhỏ, không có lời phê bình hay khen ngợi, sau khi nhận đồ ăn xong, bọn họ theo hàng ngũ của lớp sang một bên, cầm đũa lần lừa thức ăn cho heo trong chén, cảm giác khó chịu trong bụng sôi trào.

Có khó chịu cỡ nào cũng không được bỏ cuộc, có giáo viên, cán bộ lớp đứng xem, buộc phải ăn sạch.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 262



Mỗi lần Nguyễn Khê trầm ngâm một hồi, chuẩn bị tinh thần thật lâu cho món cám gạo rau dại trong chén kia, sau đó nhắm mắt nín thở, ép bản thân không nghĩ gì nữa, hớp một hơi cho xong

Ăn xong mà thấy tức bụng buồn nôn cũng phải nhịn.

Mà lần nào hớp xong chén này rồi nhìn thầy cô trên đài chủ trì khen Diệp Thu Văn ăn nhiều, Nguyễn Khê lại híp mắt chịu đựng cơn buồn nôn, nghĩ rằng học sinh ưu tú này quả thực không dễ dàng chút nào, lợi hại!

Một học sinh xuất sắc như thế, tốt hơn hết cô không tranh giành, chỉ làm một học sinh bình thường thôi nhỉ.

Là một học sinh bình thường, dẫn dắt Nguyễn Khiết học hành thì được rồi. Lại ăn ‘cơm đắng cay’ như ngày hôm nay, rồi đến nông trại nai lưng làm việc, vác bao tải như mấy hôm kia, những cơ hội để ‘thể hiện’ như vậy cô cóc thèm giành.

Thực sự không có bản lĩnh tranh giành.

Xong ‘bữa cơm đắng cay’ thì đến vòi nước rửa chén đũa, Nguyễn Khê rửa chén, lấy nước súc miệng, thấy xung quanh không có ai, cô ấy nén cơn buồn nôn nhăn mặt, đột nhiên nói: “Chị vái cho Tứ nhân bang mau sụp đổ đi, bà nội nó chịu hết nổi.”

Nguyễn Khiết bị cô chị làm cho giật mình, suýt chút nhảy dựng lên, lật đật nói nhỏ: “Chị à, đừng nói bậy!”

Nguyễn Khê nhổ nước trong miệng, cười đáp: “Không sao, có ai nghe thấy đâu.”

Nguyễn Khiết thở phào: “Chúng ta mau về đi.”

Hai người rửa chén rồi trở lại lớp, tiếp theo là nghe sơ qua về các chủ đề liên quan đến ‘nhìn cay đắng nhớ ngọt bùi’ cả buổi trời. Trên đài chủ trì từng đợt đổi người phát biểu, vào lúc này thật không thể thiếu Diệp Thu Văn và Lục Viễn Chinh.

Sau khi đại hội kết thúc, trở về phòng học nghỉ ngơi một lúc, mà cũng đến giờ về rồi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp ra về, cảm giác những thứ ăn hồi trưa vẫn còn đầy trong bụng, chưa hề có dấu hiệu tiêu hóa. Bây giờ muốn nôn cũng chẳng nôn được, chỉ có thể chờ nó tự tiêu thôi.

Ngay khi hai người bước ra khỏi cổng trường, Hứa Chước và Trần Về Đông đến trước mặt. Hai người họ đang cầm hai que kem trong tay và tiến đến gần, Hứa Chước đưa một que cho Nguyễn Khê, và Trần Vệ Đông đưa cho một que Nguyễn Khiết.

“Ăn đồ ngọt ngọt để dịu bớt”

Nguyễn Khê nhìn Hứa Chước, thở nhẹ và nhận que kem: “Cám ơn.”

Nguyễn Khiết nhận que kem từ tay Trần Vệ Đông và đi cạnh anh ở một bên của Nguyễn Khê, trong khi Hứa Chước đi bên phía còn lại của Nguyễn Khê. Bốn người họ vừa ăn kem que, vừa nói chuyện vừa đi về phía trước nên chiếm một chỗ ở bên đường.

Mỗi lần Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn nhìn thấy cảnh này trong lòng họ đều rất ghen tị.

Cũng chẳng biết Hứa Chước trúng tà gì, mà đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi, ngày nào anh ấy cũng kè kè sau m.ô.n.g Nguyễn Khê, không mua đồ ăn thì mua nước uống cho chị ta, không quan tâm đến thể diện nữa!

Không phải anh ấy rất lôi cuốn sao?

Tại sao không ‘cuốn’ Nguyễn Khê!

Bực mình.

Từ khi Nguyễn Khê ‘bị động’ làm thân với với Hứa Chước, cô đã không còn từ chối đồ ăn mà Hứa Chước mua cho, chủ yếu là vì từ chối rắc rối quá nên nhận cho xong. Tất nhiên, cô ấy cũng sẽ mua trả lại anh một vài thứ, chẳng hạn như mua cho anh một bao t.h.u.ố.c lá hay gì đó.

Đã nói là không làm bạn với anh, nhưng sau một thời gian dài thì gần như là bạn bè rồi.

DTV

Hôm nay là thứ bảy, trường cho nghỉ một ngày chủ nhật, nhấm nháp hết que kem thì đã về đến cổng đại viện, Hứa Chước lại rủ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi chơi vào chủ nhật. Và tất nhiên không ngoài dự kiến, Nguyễn Khê vẫn từ chối.

Không phải cô ấy không muốn ra ngoài chơi với nhóm Hứa Chước, chỉ là thời gian quý giá, hiếm khi được cả ngày, đương nhiên cô muốn dành một khoảng thời gian lớn như vậy cho việc học, dạy Nguyễn Khiết những kiến thức còn dang dở.

Thấy Nguyễn Khê sẽ không đi, Trần Vệ Đông nói với Nguyễn Khiết: “Nhóc con, vậy em đi đi.”

Nguyễn Khiết vội lắc đầu: “Chị tôi không đi tôi cũng không đi.”

Thấy không hẹn được hai chị em, Hứa Chước và Trần Vệ Đông bỏ cuộc thêm một lần nữa.

Sau khi đưa Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vào đại viện một đoạn, họ cũng không la cà mà nhà ai nấy về.

Mọi thời gian rảnh rỗi đối với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều buồn tẻ, đặc biệt là vào ngày cuối tuần. Sáng dậy tắm rửa ăn sáng xong rồi lên lầu ngồi học, học đến trưa thì xuống lầu ăn cơm rồi lại lên lầu học bài.

Chính cái kiểu mà Phùng Tú Anh đã phàn nàn, hai đứa ngoài giờ ăn ra không hề xuống lầu nửa bước.

Nhưng cũng có những thời điểm đặc biệt và ngoại lệ, chẳng hạn tối nay quảng trường khu đại viện sẽ chiếu phim, Nguyễn Khiết đang ngồi trên bàn đọc sách, xem một phút thì thất thần năm phút vì âm thanh của bộ phim, thế không cần cố học nữa.

Thấy tâm trí Nguyễn Khiết đã bay ra ngoài từ lâu, có ngồi trên bàn cũng không thể học vào. Này là trạng thái tồi tệ nhất, thế nên Nguyễn Khê bèn đóng sách lại và nói với cô em: “Đi thôi, chúng ta đi xem phim.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 263



Nguyễn Khiết biết mình lơ là nên ngượng ngùng đáp: “Em không cố ý đâu chị.”

Nguyễn Khê chỉ cười với cô: “Kết hợp học hành và nghỉ ngơi, đến lúc thư giãn rồi, đi thôi.”

Nguyễn Khiết liền thả lỏng hớn hở hẳn, cô đóng sách và cùng Nguyễn Khê xuống nhà.

Nhưng hai chị em ra hơi muộn, phim đã chiếu được một lúc, không kiếm được chỗ ngồi đằng trước nên họ chỉ có thể chen vào phía sau đám đông, thấy được chỗ màn hình nhỏ nhỏ từ khe hở đầu người.

Phim này xem rồi nên không ảnh hưởng mấy.

Ở quảng trường đứng đầy người, dày đặc chen chúc nhau mà không hề có tiếng ồn.

Trong lúc Hứa Chước đang buồn chán thì Trần Vệ Đông đang ngồi bên cạnh đã khều vào cánh tay anh, bảo anh nhìn ra hàng người phía sau bên cạnh. Anh nhìn theo ánh mắt của Trần Vệ Đông và bắt gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Cả hai hiểu ý và ngay lập tức đứng dậy thu dọn băng ghế dài và bước ra.

Họ đến đằng sau Nguyễn Khê Nguyễn Khiết, Hứa Chước đưa tay vỗ vai Nguyễn Khê, Trần Vệ Đông lớn tiếng gọi: “Nhóc con!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đầu thì thấy hai người họ thản nhiên giơ tay chào.

Hứa Chước đặt băng ghế dài xuống và ra hiệu cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng lên băng ghế xem.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đứng lên và trong thoáng chốc họ đã cao hơn phân nửa so với những người đằng trước, dĩ nhiên thấy hết màn hình rồi.

Nhìn thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông cũng đang chen chúc đứng vào, Nguyễn Khê suy nghĩ rồi ghé vào tai Nguyễn Khiết nói nhỏ: “Thực sự chị không muốn xem phim lắm, em xem ở đây với họ đi, chị sang bên kia nghỉ ngơi đợi em, được không?”

Nguyễn Khiết biết Nguyễn Khê không tha thiết với việc xem phim cho lắm, nhất là những bộ phim chị ấy đã xem nên gật đầu.

Nguyễn Khê cẩn thận bước xuống băng ghế, định tìm một chỗ rộng rãi để ngồi nghỉ.

Cả ngày học trong phòng, quả thực cũng mệt mỏi lắm.

Từ đầu, Hứa Chước đã xem phim đến chán và muốn ngủ, nhưng thấy Nguyễn Khê đột ngột rời đi, anh vội vàng nhảy khỏi băng ghế, nhường chỗ cho Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông, đuổi theo Nguyễn Khê.

Đuổi tới bên cô, anh hỏi Nguyễn Khê: “Sao không xem nữa?”

Nguyễn Khê quay lại nhìn anh: “Đã xem hai lần rồi, không muốn xem nữa.”

Cô muốn đến xem với Nguyễn Khiết, nhưng đã có người ở cùng con bé nên cô không buồn xem nữa.

Hứa Chước nói: “Tôi cũng xem phát ngán, còn nhẩm được lời thoại. Em muốn làm gì tôi làm với em.”

Nguyễn Khê cũng không làm gì, chỉ muốn tìm một chỗ ngồi không người để cho đầu óc được thảnh thơi một chút.

Thế là cô dạo quanh quảng trường và tìm một chỗ ngồi.

Tất nhiên Hứa Chước theo cô không rời, sau khi cô ngồi xuống, anh trực tiếp ngồi bên cạnh cô, thả lỏng gân cốt toàn thân, chợt hỏi: “Em ở thành phố lâu rồi, vậy đã xem diễn xuất chưa?”

Nguyễn Khê tò mò quay lại nhìn anh: “Diễn xuất gì?”

Vầng trăng khuyết trên đầu tựa như một cái móc câu, Hứa Chước nhìn cô đáp: “Ba lê, Nữ dân binh thảo nguyên, ca kịch cách mạng, Trí Thủ Uy Hổ Sơn, Hồng sắc nương tử quân... còn có hát kịch... Chương trình mỗi tuần là khác nhau, phải xem ở các rạp hát gì đó.”

Nguyễn Khê ngơ ngác, lắc đầu: “Chưa xem.”

Nguyên thân chưa từng xem, cô cũng chưa từng xem, nghe có vẻ thú vị lắm.

Hứa Chước nhìn cô cười: “Tuần sau đi xem không?”

Nguyễn Khê suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi suy nghĩ đã.”

Suy nghĩ ắt phải cần thời gian, Hứa Chước cũng không hỏi tới. Anh nhìn vầng trăng trên đỉnh đầu, sau đó nhìn sang Nguyễn Khê, không còn gì để trò chuyện với cô, anh hỏi: “Em mới đến đại viện năm nay à?”

Nguyễn Khê trông cũng thả lỏng người: “Đến từ lâu rồi. Tháng năm năm ngoái, được một năm rồi. Chẳng qua hồi năm ngoái còn chưa làm xong hộ khẩu nên không nhập học, ngày nào cũng ở nhà.”

DTV

Hứa Chước nói: “Thảo nào chưa từng gặp em.”

Nguyễn Khê ngắm nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Gặp qua rồi chưa chắc đã nhớ. Hồi mới tới, tôi đen xỉn, cũng bởi ở nhà buồn tẻ không thấy mặt trời hơn nửa năm, mới trở thành như thế này.”

Hứa Chước nhìn góc nghiêng của cô: “Vậy thì tôi cũng không hẳn nông cạn như em nghĩ.”

Nguyễn Khê ậm ừ quay đầu nhìn anh: “Không hẳn?”

Hứa Chước nhìn cô rồi gật đầu: “Thực sự là rất nông cạn...”

...

Nguyễn Khê bảo suy nghĩ một chút, rốt cuộc từ thứ hai sau khi vào học, cô đã quên béng.

Hứa Chước không hỏi cô rốt cuộc có muốn đi xem diễn xuất vào chủ nhật hay không, chiều thứ bảy anh không đến trường mà đến rạp hát mua vé với đám Trần Vệ Đông, cho cả Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Mua vé xong xuôi thì cuốc xe về, họ vẫn đợi giờ tan học ngoài cổng trường.

Cho đến khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra khỏi trường thì cùng hai cô gái về nhà.

Sáu bảy người dàn hàng đi vào đại tạp viện, trước khi ra về, Hứa Chước đã lấy ra hai tấm vé từ trong túi, đưa cho Nguyễn Khê, rồi bảo: “Em vẫn chưa trả lời tôi chuyện xem diễn xuất, hôm nay tôi đến thẳng rạp mua vé rồi, anh em bọn tôi đều có cả, đây là của em với Nguyễn Khiết.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 264



Nguyễn Khê sững sờ, lúc này mới nhớ tuần trước có nhắc chuyện chủ nhật đi xem diễn xuất. Cô nhìn Hứa Chước và tấm vé trong tay anh, tay nhận miệng hỏi: “Tuần này rạp hát diễn cái gì thế?”

Hứa Chước chưa kịp trả lời Trần Vệ Đông đã lên tiếng: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn, Dương Tử Vinh, cô biết chứ?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Có nghe qua, ‘Đường đến núi tuyết’.”

Nguyễn Khiết vẫn còn hơi lờ mờ, lên tiếng hỏi: “Diễn xuất gì vậy?”

Trần Vệ Đông lại nhìn cô và cười nói: “Đó chỉ là buổi biểu diễn trong rạp hát. Ở quê các em không có đội tuyên truyền đội diễn xuất gì sao? Thông thường, các đoàn nghệ thuật và đội tuyên truyền biểu diễn những vở kịch này, như Bạch mao nữ, Hồng sắc nương tử quân chẳng hạn.”

Nguyễn Khiết lắc đầu: “Không có.”

Không ai tổ chức đội tuyên truyền, không ai diễn kịch, cùng lắm chỉ là cùng học hát dân ca.

Trần Vệ Đông nói: “Dù sao thì đã mua vé rồi, vậy ngày mai đi đi, đi xem cái gì mới mới.”

Nguyễn Khê cầm vé nhìn Nguyễn Khiết, hỏi ý kiến của cô em: “Em có muốn đi không?”

Nguyễn Khiết do dự một chút rồi gật đầu, thì thào đáp: “Em muốn.”

Bản thân Nguyễn Khê cũng rất thích thú với diễn xuất này, bèn nhận vé và nói với Hứa Chước rằng: “Vậy bọn tôi nhận hai tấm vé này nghe. Ngày mai xem biểu diễn xong thì mới các người đi ăn.”

Hứa Chước không khách sáo với cô, nói thẳng: “Giờ biểu diễn là ba giờ chiều ngày mai. Hai giờ rưỡi bọn tôi sẽ đợi ở cổng đại viện. Em cứ đến đó rồi bọn tôi sẽ đưa hai người đến rạp.”

Nguyễn Khê cầm chắc tấm vé, gật đầu: “Được, ngày mai gặp.”

Nói xong, nhóm Hứa Chước đạp xe đi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết theo nhau về nhà, Nguyễn Khê đưa vé biểu diễn cho Nguyễn Khiết và bảo Nguyễn Khiết xem một gì đó mới mẻ chút.

Nguyễn Khiết nhìn một lúc rồi hỏi Nguyễn Khê: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn kể về gì vậy, chị?”

DTV

Về nội dung cụ thể của câu chuyện, Nguyễn Khê cũng không nhớ rõ nên ngẫm nghĩ đáp: “Đó là câu chuyện về nhân vật chính Dương Tử Vinh và một phân đội nhỏ, đã đấu trí so dũng với một băng cướp cầm đầu trên núi, đến cuối cùng đội quân đã tiêu diệt được bọn cướp.”

Nguyễn Khiết đã hiểu: “Chuyện về việc giải phóng quân diệt cướp.”

Hai chị em trò chuyện đến lúc về đến nhà, Nguyễn Khê cất vé vào cặp và lên lầu với Nguyễn Khiết.

Mùa hè ngày dài đêm ngắn, tan học khá sớm nên về nhà một lúc mới đến giờ ăn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lên thẳng lầu học bài, đến giờ thì xuống ăn cơm.

Bây giờ Nguyễn Thu Nguyệt không ở dưới nhà, khi Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đến, cô bèn đến phòng họ.

Nguyễn Khê ngồi xuống bàn và lấy đồ dùng học và sách trong cặp.

Trong lúc cô chị lật mở sách, Nguyễn Thu Nguyệt lướt nhìn và tình cờ thấy vé xem diễn xuất ở rạp hát được kẹp giữa trang sách của chị. Nguyễn Thu Nguyệt thốt lên một tiếng “Gì thế”: “Chị cả, chị lấy đâu ra vé xem diễn này thế?”

Nguyễn Khê lấy vé ra và nói với Nguyễn Thu Nguyệt: “Của nhóm Hứa Chước và cho đấy, bảo là ngày mai đi xem.”

Nguyễn Thu Nguyệt cầm tấm vé, nói: “Quào, anh ấy thật sự không nói với chị luôn, vé này khó mua lắm nghe. Rạp hát đều có các buổi biểu diễn vào chủ nhật hàng tuần, nhiều người muốn đi xem lắm mà giành vé không lại.”

Nguyễn Khiết trả lời: “Nhưng họ mua rất nhiều, cả năm người ai cũng có một vé.”

Nguyễn Thu Nguyệt để vé trở lại: “Đó là vì họ có cách.”

Nguyễn Khê nhìn cô em rồi nói: “Hay là sau này có thời gian, nhờ họ mua giúp vài vé. Chúng ta tự trả tiền sau đó sẽ tự mình xem, dẫn cả Hồng Quân, Diệp Phàm với Hồng Binh, thế nào?”

Nguyễn Thu Nguyệt liền tươi cười và vui vẻ đáp: “Dạ được, chị cả tuyệt quá.”

Còn bây giờ, Nguyễn Khê cất hai tấm vé này vào hộp đồ dùng học: “Đọc sách đi.”

Vào một ngày hè đầy nắng, bầu trời xanh ngắt điểm xuyết vài đám mây trắng như bông.

Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết thu dọn bàn làm học, sắp xếp gọn gàng sách giáo khoa và vở bài tập, cầm theo hai vé xem diễn, tạm biệt Nguyễn Thu Nguyệt rồi xuống lầu đúng giờ.

Hôm nay Nguyễn Trường Phú phải tăng ở đơn vị nên vắng nhà, trước khi đi, Nguyễn Khê đến chào Phùng Tú Anh, nói rằng hôm nay cô và Nguyễn Khiết có việc phải làm và sẽ không về kịp cơm tối. Còn chuyện gì cô không nói rõ.

Đương nhiên rồi, Phùng Tú Anh cũng không hỏi thêm.

Nguyễn Khê chào bà ta rồi dẫn Nguyễn Khiết ra ngoài, hai người đi đến cổng đại viện thì thấy nhóm người Hứa Chước đã chờ sẵn ở bên ngoài. Năm người đứng trong bóng râm, và khi trông thấy hai cô gái, họ liền vẫy tay.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bước đến trước mặt họ, Hứa Chước không nói gì, liền đạp lên bàn đạp: “Đi thôi.”

Sau đó Nguyễn Khê lên xe của anh, Nguyễn Khiết lên xe của Trần Vệ Đông, và ba chàng trai còn lại đi xe trống, bảy người cùng nhau đi đến rạp hát. Vẫn còn đủ thời gian, họ không chạy nhanh và cùng trò chuyện sôi nổi trên đường.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 265



Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi sau yên xe không phát ra tiếng động, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười.

Thấy Nguyễn Khê không lên tiếng, Hứa Chước quay lại hỏi: “Hai người muốn ăn gì, đến đó tôi mua cho.”

Nguyễn Khê không muốn tiêu thêm tiền, chỉ đáp: “Không cần đâu, hồi trưa ăn no lắm,.”

Nhưng khi đến rạp hát, Hứa Chước vẫn mua cho cô và Nguyễn Khiết mỗi người một ly kem.

Mua đồ xong thì cả nhóm vào rạp, tìm chỗ ngồi, đợi sân khấu mở màn.

Nguyễn Khiết đang ăn kem, ghé mặt Nguyễn Khê và nói nhỏ: “Người thành phố thật có phong cách tây, em nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra được cuộc sống như thế này. Còn ly kem này, còn ngon hơn cả kem que, đây là lần đầu tiên em thấy trong đời. “

Nguyễn Khê vừa ăn kem vừa nhìn cô cười, cũng thì thầm: “Chị cũng vậy.”

Nguyễn Khiết mỗi lần ăn chỉ múc một ít: “Chỉ là đắt quá, em ngại c.h.ế.t mất.”

Nguyễn Khê hắng giọng: “Không sao, có qua có lại, sau buổi biểu diễn mình mời bọn họ đi ăn là huề.”

Nguyễn Khiết đang định nói tiếp, ánh mắt cô thoáng bắt gặp một bóng dáng quen thuộc. Cô khẽ ngẩn người, sau đó nhanh chóng nắm chặt cánh tay của Nguyễn Khê lắc lắc, chỉ về bóng dáng quen thuộc kia.

Nguyễn Khê nhìn theo hướng cô em chỉ thì thấy Diệp Thu Văn. Cô ta không đến một mình mà bên cạnh còn có một người mà hai chị em không thân quen, chính là Lục Viễn Chinh sống dưới ánh hào quang như Diệp Thu Văn.

Nguyễn Khiết bèn thì thào: “Xem ra là thật rồi.”

Nguyễn Khê cũng thì thào: “Đừng nói linh tinh.”

Nguyễn Khiết định nói tiếp, Hứa Chước đang ngồi bên cạnh Nguyễn Khê bỗng cũng nghiêng đầu, còn ‘thì thầm’ giống hai cô: “Hai người đang nói gì thế? Không cho bọn tôi nghe được à?”

Nguyễn Khiết bị anh làm cho giật mình, cô ngồi thẳng dậy lật đật nói: “Không ... không có gì đâu.”

Nguyễn Khê không nhịn được cười, múc một muỗng kem bỏ vào miệng.

Nguyễn Khiết bị Hứa Chước dọa cho sợ hãi, không nói chuyện với Nguyễn Khê nữa, cô yên lặng ngồi chỗ của mình và ăn kem.

Ăn một lúc, Trần Vệ Đông đang ngồi bên phải cô đột nhiên chìa tay ra cho cô một miếng socola, và nói nhỏ với cô: “Nhóc con, tôi đặc biệt mua cho em. Ngon lắm, đắt tiền lắm.”

Anh ấy vừa nói xong thì Nguyễn Khê và Hứa Chước đang ngồi bên trái ghé đầu nhìn anh và Nguyễn Khiết.

Hứa Chước còn cố ý nhấn mạnh: “Tôi nghe thấy hết thảy rồi, ‘đắt tiền lắm’.”

DTV

“...”

Nguyễn Khiết nhìn miếng socola trong lòng bàn tay của Trần Vệ Đông, rồi nhìn sang Nguyễn Khê và Hứa Chước đang ngồi bên trái, chạm phải ánh mắt của hai người họ, gương mặt như muốn nổ, sắp bốc khói đến nơi rồi.

Cô ngay lập tức chặn tay Trần Vệ Đông, đỏ mặt nói: “Không ăn.”

Chàng trai ngồi bên phải Trần Vệ Đông cũng đến góp vui, nói nhỏ: “Tôi thích ăn đồ đắt tiền lắm, cho tôi đi.”

Trần Vệ Đông lườm c* cậu: “Cút! Cậu có cửa!

Trần Vệ Đông mắng xong, rạp hát bỗng chốc tối đèn, tấm màn trên sân khấu từ từ hé mở

Một chùm ánh sáng chiếu vào khán đài, người dẫn chương trình cầm micro thông báo hạ màn, và màn biểu diễn chính thức bắt đầu.

Khán giả không còn rì rào, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng nghiêm túc theo dõi màn biểu diễn.

Thế nhưng hai anh chàng ngồi bên hai cô gái, Hứa Chước với Trần Vệ Đông lại chẳng nghiêm túc, một người lười nhác dựa vào lưng ghế bọc vải nhung đỏ, chăm chú nhìn Nguyễn Khê trong màn tối, còn người kia thì lặng lẽ nhét socola vào cặp của Nguyễn Khiết.

Buổi biểu diễn kéo dài khoảng hai tiếng

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhóm Nguyễn Khê ra khỏi nhà hát cùng với những khán giả khác.

Bây giờ mới năm giờ, bên ngoài trời vẫn còn sáng, ăn cơm tối hãy còn hơi sớm.

Thế là thay vì vội vàng đến quán ăn, họ đạp xe đi tìm một nơi gần đó để chơi một trận.

Những chàng trai mười bảy, mười tám cùng nhau cười đùa, nhất là sau khi xem xong vở biểu diễn, bọn họ luôn bàn về vở kịch đã xem đó, thế nên cậu một câu tôi một câu nhắc lại lời kịch.

“Tây Bắc huyền thiên một đám mây, quạ đen lạc vào đàn phượng hoàng. Đông đảo đều là anh hùng hảo hán. Ai là vua mà ai là thần?”

“Thiên Vương át Địa Hổ!”

“Bảo tháp trấn Hà Bá!”

“Gì hả? Gì hả?

“Nói chuyện chính Ngọ, ai cũng không có nhà!”

“Mặt đỏ là cái gì?”

“Tinh Thần sục sôi!”

“Sao lại có màu vàng?”

“Ánh nến phòng lạnh!”

...

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không góp vui, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ cười.

Sắp đến giờ, hai cô gái tiếp tục theo họ đến quán và gọi một bàn thức ăn.

Thật ra thì hòa vào bầu không khí của họ, Nguyễn Khê cũng có thể cảm thấy họ sống rất vui vẻ, thanh xuân bay nhảy, không gò bó, tự do tự tại, chẳng có lo âu chẳng có phiền muộn, không cần suy nghĩ bất kỳ điều gì, trong đầu chỉ có chơi ở đâu và chơi như thế nào.

Nhưng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có ba không có mẹ như họ, không có chỗ dựa vững chắc phía sau. Không có người tạo cho họ môi trường hoàn toàn không có bộn bề và âu lo, thế nên hai cô gái cũng chỉ có thể buông xõa chơi với họ trong một buổi ngắn ngủi hôm nay mà thôi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 266



Hết hôm nay, họ vẫn phải trở lại quỹ đạo của mình, dốc sức học tập cho tương lai của bản thân.

Vì không muốn mắc nợ Hứa Chước, nên gọi món xong, Nguyễn Khê kiếm cớ đi vệ sinh rồi lặng lẽ đi thanh toán tiền ăn tối và tiền vé. Cô ấy thường không chi tiêu mấy, nhưng thỉnh thoảng xa xỉ một lần thì hoàn toàn gánh được.

Hứa Chước không định để cô mời, ăn xong thì biết cô đã trả tiền nên anh ấy muốn trả lại cô.

DTV

Nhưng Nguyễn Khê sống c.h.ế.t cũng không nhận, anh không ép cô nên thôi.

Bước ra khỏi quán ăn, họ không đi chơi tiếp mà chỉ đạp xe trở về.

Chiếc xe đạp đổ chuông lăn bánh vào khu đại viện thì trời đã tối, họ thắng xe và dừng ở ngã ba, để Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống xe.

Nguyễn Khê nhảy ra khỏi xe, đứng trước mặt Hứa Chước, mỉm cười nói với anh: “Cảm ơn mọi người, hôm nay chơi rất vui.”

Vui là tốt rồi, Hứa Chước chống một chân nhìn cô nói: “Về ngủ đi, ngày mai gặp.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫy tay chào mấy người họ và quay về nhà.

Dọc đường, Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu và nói: “Chị này, em cảm thấy cuộc sống của mình đang ngày càng trở nên khác lạ, rất thú vị.”

Nguyễn Khê nhìn cô em cười: “Vẫn chưa đâu đến đâu, thú vị thực thụ còn ở phía sau kìa.”

Nguyễn Khiết không tưởng tượng được: “Thú vị cỡ nào?”

Nguyễn Khê nói: “Rất thú vị rất thú vị.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đến nhà, cửa vẫn chưa đóng. Họ đẩy cánh cửa khép hờ và bước vào nhà, trước khi lên lầu, họ đến phòng khách chào Nguyễn Trường Phú Phùng Tú Anh báo họ đã về.

Nguyễn Trường Phú đang uống trà và lật xem tạp chí, trong khi Phùng Tú Anh ngồi bên cạnh đan áo len.

Nguyễn Trường Phú có loạt mối quan tâm đến Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cất tiếng hỏi: “Bữa nay ra ngoài làm gì thế?”

Cũng chẳng phải chuyện không thể nói.

Nguyễn Khê bình tĩnh đáp: “Đến rạp hát xem biểu diễn.”

Nghe vậy, Nguyên Trường Phú có vẻ rất thích thú, vẻ mặt sáng rỡ: “Ồ? Hôm nay diễn vở gì vậy?”

Nguyễn Khê không định đứng nói chuyện lâu với ông ta, chỉ trả lời đơn giản: “Trí Thủ Uy Hổ Sơn.”

Nguyễn Trường Phú cứ tiếp tục nói: “Vở này hay lắm, Dương Tử Vinh đấu trí đấu dũng với băng thổ phỉ.”

Ông ta nói xong, lại hỏi: “Chỉ có hai cháu thôi à?”

Nguyễn Khê đáp: “Không, còn nhóm bạn của Hứa Chước, thêm cháu với Nguyễn Khiết là bảy người.”

Nghe cô nói thế, Phùng Tú Anh ngừng đan áo len và nhìn lên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết.

Động tác uống trà của Nguyễn Trường Phú cũng chậm dần, ông ta đặt chiếc tách trà tráng men đã hư cũ xuống bàn trà, ngồi thẳng người nhìn Nguyễn Khê một hồi rồi hắng giọng hỏi: “Cháu với Hứa Chước…hiện tại có quan hệ gì…?”

Nguyễn Khê thản nhiên trả lời: “Không quan hệ gì cả, hữu nghị cách mạng, bạn bè bình thường.”

Nét mặt của Nguyên Trường Phú không thay đổi, vẫn thoải mái như thế, lời nói vẫn bình thường như thế, nhìn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và nói: “Các con còn trẻ ít hiểu biết, nên ba phải nói vài lời. Đừng thấy gia cảnh đám nhóc đó khá khẩm, để chúng dỗ vài câu mà say mê. Yêu đương ở độ tuổi này chỉ hại cho các con chứ không có lợi gì. Giờ chúng đang học lớp mười một, năm nay tốt nghiệp xong phải nhập ngũ, chưa đến nửa năm đã phải chia xa, còn có sau này với các con sao? “

Nguyễn Khê chấp nhận lời nhắc nhở về chuyện này của ông ta, chỉ đáp: “Bác an tâm, mặc dù bọn con non trẻ chưa có hiểu biết nhiều nhưng cũng không phải không biết động não. Bọn cháu tự liệu được.”

Nguyễn Trường Phú chợt thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời của cô bé, lại nói: “Tự liệu được là tốt.”

Nguyễn Khê không muốn đứng nói chuyện với ông ta nữa: “Bọn con lên lầu ạ.”

Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Đi đi.”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết quay đi, đeo cặp lên lầu.

Đợi hai cô lên lầu, Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Trường Phú và nói: “Đều đã ra ngoài xem buổi biểu diễn với nhau rồi, anh nói mấy câu như gió thoảng qua tai là thôi à? Chúng nó lớn lên chốn thôn quê, đều không biết tốt xấu, thấy mấy thằng như thế có thể không mê muội thật không? Nếu anh không lo ngay bây giờ, đến lúc thực sự gây chuyện mất thì hối hận cũng đã muộn! Em không ngăn được chúng đâu.”

Nguyễn Trường Phú lại không chút lo lắng: “Em không nghe thấy à? Cả bảy tám người cùng đi xem, chẳng phải đi riêng hai người. Em nghe con bé nói thì biết ngay, trong lòng nó hiểu rõ, không hồ đồ.”

Phùng Tú Anh dùng ngón tay quấn sợi len: “Em chẳng thấy nó hiểu chỗ nào.”

Nguyễn Trường Phú không muốn nói nhiều với bà ta về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lòng bà ta cảm thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều không ổn, nhìn chúng chỗ nào cũng có vấn đề, có lúc thở một cái cũng có vấn đề, dù nói nhiều cũng sẽ không thay đổi được cái nhìn của bà ta với hai đứa nó.

Ông ta không nói về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, chỉ đổi chủ đề: “Thế hôm nay Thu Văn ra ngoài làm gì?”

Phùng Tú Anh đan áo len và nói: “Nó đi chơi với mấy bạn nữ rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 267



Nguyễn Trường Phú quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Chơi gì mà đến muộn vẫn chưa không về?”

Phùng Tú Anh nói: “Mấy đứa con gái với nhau cũng chỉ là ăn ăn uống uống, chắc vẫn chưa ăn tối xong kìa.”

DTV

Diệp Thu Văn luôn làm việc chu toàn, nên Nguyễn Trường Phú không hỏi thêm và tiếp tục xem tạp chí.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đi lên lầu mở cửa, Nguyễn Thu Nguyệt bèn từ phòng mình bước đến.

Nguyễn Thu Nguyệt đi theo vào phòng, cười hỏi: “Thế nào? Kịch hay chứ?”

Nguyễn Khiết cười nói: “Hay lắm, còn thú vị hơn xem phim, cảm giác tấm màn từ từ hé mở thật sự rất tuyệt.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống bàn và thích thú nói: “Chị họ, kể em nghe.”

Tất nhiên Nguyễn Khiết rất muốn kể lại sau khi xem vở kịch, khi nãy cô ở cùng với nhóm Hứa Chước, cô không chen được một câu, thế nên bây giờ cô bèn ngồi xuống bàn và nghiêm túc kể cho Nguyễn Thu Nguyệt nghe về kịch cách mạng này.

Nguyễn Khê tranh thủ hai cô em đang luyên thuyên, lấy quần áo sạch đi tắm trước.

Đến khi cô gội đầu, lau khô tóc và trở về phòng, Nguyễn Khiết cũng đã kể xong vở kịch cách mạch cho Nguyễn Thu Nguyệt.

Nguyễn Thu Nguyệt nghe xong hài lòng thỏa dạ nên ‘thả’ Nguyễn Khiết lấy đồ đi tắm rồi.

Nguyễn Khê không tắm xong không ngủ ngay mà ngồi vào bàn đợi tóc khô.

Thấy chị còn chưa ngủ, tất nhiên Nguyễn Thu Nguyệt cũng không về phòng mà ngồi vào bàn trò chuyện với chị…

Nguyễn Khiết trở lại sau khi tắm, cả ba người họ tập trung tâm trí và đọc sách một lúc, ngồi giải một số bài toán dưới ánh đèn.

Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng trang sách và đầu mũi lật trang.

Nguyễn Khiết bắt đầu nhức đầu sau khi giải quyết bài tập được một lúc, nên cô đẩy bài tập sang Nguyễn Khê và hỏi: “Chị xem chị biết cách giải câu này không, em vắt óc cả buổi vẫn chưa tìm được cách giải.”

Nguyễn Khê kéo quyển sách bài tập của cô em lại gần, dùng bút chì làm nó trên giấy nháp một lúc rồi gọi Nguyễn Khiết: “Qua đây, chị cho em một hướng giải, em làm lại xem, làm không ra nữa thì chị giảng cho em.”

Nguyễn Khiết gật đầu và lắng nghe hướng giải của Nguyễn Khê.

Sau khi nghe chị giảng, cô thử làm theo hướng giải của Nguyễn Khê, sau một hồi cô đã hiểu thông, cô lấy bút viết lại tất cả các bước giải, rồi cô cười và nói: “Chị, em làm ra rồi.”

Nguyễn Khê động viên cô em gái: “Làm nhiều sẽ biết thôi.”

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đọc sách, giải bài tập dưới ánh đèn, trên bàn có một chiếc đồng hồ báo thức cơ tròn mới tinh. Kim đồng hồ nhích từng bước, kim phút kim giây va vào nhau, đã đúng mười giờ tối.

Nguyễn Thu Nguyệt cảm thấy buồn ngủ, bất giác ngáp dài, mắt nhấm nhem ướt.

Vừa định cất sách đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa ở tầng dưới.

Bởi vì buổi tối không có việc gì làm, thời đại này cũng không có sinh hoạt về đêm, mọi người đều đi ngủ khá sớm, mười giờ đã là rất muộn rồi. Mọi người trong gia đình đã ngủ say nên sau một hồi tiếng gõ cửa vẫn không thấy ai ra mở cửa.

Nguyễn Thu Nguyệt có chút buồn ngủ, cô chớp mắt hỏi: “Là cửa nhà mình à?”

Cuộc sống và phần còn lại của cô đã theo thời đại này được vài năm, lúc này Nguyễn Khê đã đọc sách đến buồn ngủ. Nhưng trông cô ấy không ‘mơ màng’ như Nguyễn Thu Nguyệt, giơ tay ấn huyệt thái dương: “Chắc là, Diệp Thu Văn về.”

“Diệp Thu Văn?”

Nguyễn Thu Nguyệt hồi lâu mới phản ứng lại: “Phải rồi, hình như hôm nay chị ta cũng ra ngoài.”

Tiếng gõ cửa ở tầng dưới lại vang lên, nghe một hồi lâu vẫn chưa có người ra mở. Hết cách, Nguyễn Thu Nguyệt đành đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Thôi, em đi mở cửa cho chị ta, không thì đánh thức người ta mất.”

Cô ngáp dài ra khỏi phòng và đi xuống lầu, cô mở cửa, quả nhiên thấy Diệp Vấn ở bên ngoài. Cô không chào Diệp Thu Văn, cô mở cửa liền đi lên lầu, chỉ vờ như không nhìn thấy Diệp Thu Văn.

Vào lúc này, Phùng Tú Anh lại đi ra, trông thấy Diệp Thu Văn liền bảo: “Mẹ đợi đến ngủ gục, gõ cửa lâu rồi phải không? Đã muộn như vậy, lên lầu tắm rửa ngủ đi.”

Diệp Thu Văn không nói gì, gật đầu và đi lên lầu.

Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu, cô không sang chỗ Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, mà trở về phòng ngủ.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nghe thấy Diệp Thu Văn lên lầu và vào phòng, một lúc sau, cô ta đến phòng tắm tắm rửa.

Nguyễn Khiết nhỏ giọng nói: “Về muộn thế sao? Trời vừa tối mình đã về rồi, bác trai bác gái dặn dò mình nhiều vậy, sao không lo cho chị ta đi chớ? Rõ ràng một mình hẹn hò trai, còn về muộn như thế, rõ ràng có vấn đề.”

Nguyễn Khê nói: “Chưa chắc họ biết cô ta đi hẹn hò kìa.”

Nguyễn Khiết suy nghĩ một chút: “Cũng phải, thế nào cô ta cũng chẳng nói.”

Nói xong, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Khê, lại hỏi: “Thế có cần nói với bác cả không chị?”

Nguyễn Khê ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Em muốn xen vào chuyện của nhà bác ấy sao? Cho dù có nói, Diệp Thu Văn cũng sẽ không thừa nhận. Thêm ấn tượng của hai chúng ta trong lòng Phùng Tú Anh, em nghĩ họ sẽ tin chúng ta hay Diệp Thu Văn? Có lẽ em lo sợ Diệp Thu Văn sẽ đi sai hướng, nhưng người ta sẽ chỉ cảm thấy em đang ghen tị với cô ta, vu oan cho cô ta, vô cớ gây sự.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 268



Nguyễn Khiết hắng giọng: “Vậy thôi.”

Không lo nhiều chuyện thì hơn.

Nguyễn Khê ừ đáp: “Không lo được thì đừng lo.”

Đây là tình yêu vượt mọi quy luật thế tục của nam chính và nữ chính, bất cứ điều gì cũng chẳng thể ngăn cản, là thứ tình cảm mãnh liệt đến mức bùng cháy. Càng không thể bên nhau, càng bất chấp mọi thứ để đến với nhau.

Hiện thực nằm trong phạm vi không thể cân nhắc, và tình yêu lớn hơn tất cả mọi thứ.

Tiểu thuyết gốc là dựa trên câu chuyện tình yêu giữa hai người họ. Tình yêu là niềm tin tối thượng, và những thứ khác đều phục vụ cho tình yêu. Mà câu chuyện tình yêu này không được suôn sẻ và ngọt ngào, sẽ có nhiều khúc mắc trong đó.

Hai con người đã mở lòng để ở bên nhau từ thuở thiếu thời, không màng đến người khác và không ngại tương lai, trải qua vô số trắc trở nhưng cuối cùng họ vẫn tràn đầy niềm kiên định, người có tình rồi cũng nên duyên vợ chồng và trở thành một cặp đôi đáng ngưỡng mộ.

Mà những thăng trầm trong tình yêu của họ, vài chuyện là do thời cuộc, còn vài chuyện là do con người tạo nên.

Những xoay vần của thời cuộc là sự chia li buộc phải đối mặt, còn do con người tạo ra, đó chính là có người ác ý ngáng chân, tạo ra khó khăn và trở ngại cho họ, rắp tâm phá hoại chia cắt họ.

Nguyễn Khê nguyên thân chính là một trong những ‘vật cản’ tình yêu của họ.

Đương nhiên, Nguyễn Khê không thể lãng phí thời gian trở thành nữ phụ độc ác giữa hai người họ, và cô cũng sẽ không để Nguyễn Khiết dính líu. Là ý tốt thì tốt, nếu là ý xấu cũng mặc, đều chẳng ích lợi, bởi vì Phùng Tú Anh không tin chị em cô.

Trắc trở trong tình yêu của bọn họ, cứ để người khác làm thôi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nói chuyện của Diệp Thu Văn, học đến buồn ngủ thì thu dọn sách vở và đồ dùng học, chuẩn bị đi ngủ.

Trong lúc Nguyễn Khiết đang dọn cặp, cô bất ngờ phát hiện một miếng socola trong cặp của mình.

Cô đưa tay cầm lên, mới biết là miếng sôcôla hồi chiều Trần Vệ Đông đã cho cô khi ở rạp hát mà cô không nhận. Cô ngẩn người cầm thanh socola, chợt nghe Nguyễn Khê nói: “Hả? Trần Vệ Đông âm thầm nhét cho em à?”

Nguyễn Khiết hoàn hồn, nhìn sang Nguyễn Khê: “Em cũng không hay.”

Nguyễn Khê mỉm cười: “Chị thấy rồi nghe, một miếng socola ‘đắt tiền’.”

Nhớ lại sự việc ở rạp hát, Nguyễn Khiết lại không kìm được đỏ mặt. Cô xấu hổ cúi đầu, nhét thanh socola vào cặp, nói: “Ngày mai em sẽ trả lại cho anh ấy.”

Nguyễn Khê nhìn cô bé, không trả lời.

Điều nên nói, thực ra Nguyễn Trường Phú đã nói rất rõ ràng trước khi bọn cô lên lầu rồi.

Bản thân Nguyễn Khê cũng không ở độ tuổi này, đương nhiên sẽ không hoa mắt chỉ vì một ly kem vài ba miếng socola, nhưng ở độ tuổi của Nguyễn Khiết, kỳ thật cô vẫn có chút lo lắng cô bé sẽ bị rơi vào trong đó.

Mà lo thì lo, cô vẫn không can thiệp vào chuyện của Nguyễn Khiết quá nhiều, chuyện thế này cần có ý kiến riêng của con bé.

Buổi sáng đến trường, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết sẽ nhập bọn với Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh, cũng rất hiếm khi gặp nhóm của Hứa Chước, họ còn nghĩ mấy tên đó đều trốn học ở nhà rủ rồi hay không, vốn không có đến lớp.

Mấy anh chị em bước đến cổng trường, ba người vào trường tiểu học, ba người vào trường trung học cơ sở và trung học phổ thông.

Trước mắt sắp đến kỳ nghỉ hè, khí trời càng ngày càng nóng, sáng sớm đã không còn sự mát mẻ.

Học xong buổi sáng thì về nhà, mặt trời trên đầu càng thêm gay gắt.

Hứa Chước với Trần Vệ Đông đang đợi bọn cô trước cổng trường, họ gặp nhau và cùng về nhà như bao ngày.

Đến ngã ba trong đại viện, Nguyễn Khiết không trở về ngay mà đột ngột lấy socola từ trong cặp đưa cho Trần Vệ Đông và nói: “Trả anh, sau này đừng mua gì cho tôi, tôi trả không nổi.”

Nói rồi cô dúi thanh sô cô la vào tay Trần Vệ Đông, lôi kéo Nguyễn Khê rời đi.

Cô khác với Nguyễn Khê, Nguyễn Khê có thể nhận đồ mà Hứa Chước mua, bởi vì Nguyễn Khê có tiền để mua trả lại, còn có thể mời hết thảy người ăn một bữa đắt tiền, còn cô thật không có khả năng.

Trần Vệ Đông sững sờ, hét lên từ sau lưng:

“Không cần em trả!”

Nguyễn Khiết quay đầu lại nói: “Thế cũng không lấy!”

Mặc dù đúng là người nhút nhát và thiếu hiểu biết, nhưng cô ấy cũng hiểu đạo lý ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’. Từ khi còn nhỏ, bà cô đã dạy rằng không được tùy tiện nhận đồ của người khác, lấy đồ của người ta đều phải đáp trả.

Trần Vệ Đông đứng đó và nhìn Nguyễn Khiết khuất dần, đá hòn đá trên đất một hồi.

Hứa Chước nhìn anh ta ‘cười trên nỗi đau của người khác: “Hay là cho tôi đi, không ăn sẽ chảy mất.”

Trần Vệ Đông thẳng thừng đập miếng socola vào tay anh: “Ăn, ăn, ăn!”

Hứa Chước chẳng khách khí, anh xé mở miếng socola và cắn một miếng, vừa ăn vừa gật đầu khẳng định: “Chà, đồ đắt tiền có khác, quả thực rất ngon.”

Trần Vệ Đông: “...”

DTV

Anh đã chơi với kiểu người gì thế này!
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 269



Trong lúc Hứa Chước cười đùa ăn sô cô la và trêu chọc Trần Vệ Đông, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương tình cờ đi đến trước mặt họ

Giữa Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương với họ đều là ‘nước sông không phạm nước giếng’, bình thường họ chỉ lướt qua nhau, nhưng hôm nay Nguyễn Thu Dương không cầm lòng được, vừa đi được vài bước, cô đột nhiên kéo Diệp Thu Văn quay lại đứng trước mặt Hứa Chước và Trần Vệ Đông.

Không quen biết, Hứa Chước và Trần Vệ Đông nhìn họ, không nói gì.

Diệp Thu Văn muốn bỏ đi, nhưng bị Nguyễn Thu Dương kéo giữ.

Nguyễn Thu Dương hít một hơi mới dám nói: “Các anh xem Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết như bạn bè, ngày nào cũng mua thứ này thứ kia cho, còn vui vẻ khi họ nhận nữa chứ, nhưng các anh có biết họ nói các anh như thế nào sau lưng không?”

Là chủ đề về Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, Hứa Chước khẽ nhướng mày, nhìn Nguyễn Thu Dương và nói: “Nói thế nào?”

Nguyễn Thu Dương nín thở nói: “Chị ta nói anh là tên côn đồ, cơ bản không để mắt đến.”

Hứa Chước với Trần Vệ Đông như c.h.ế.t lặng.

Nguyễn Thu Dương thầm mừng rỡ trong lòng, nghĩ đến việc Hứa Chước và Trần Vệ Đông sĩ diện cao ngất, nhất định sẽ nổi giận, sau này có thể không qua lại với Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết nữa, huống chi là mua cái này cái kia cho, hoặc có thể họ sẽ bị làm nhục trả thù nữa kìa.

Mấy tên này, liệu chịu được việc bị gọi là tên khốn, nói không để mắt đến?

Kết cục, cô ta mừng thầm chưa đến ba mươi giây, Trần Vệ Đông nhướng mày nói: “Cóc phải chuyện của cô! Họ không thích bọn tôi, các cô vui lắm đúng không? Cố tình đến đây cười cợt bọn tôi?”

Nguyễn Thu Dương không biết rằng Trần Vệ Đông vừa bị Nguyễn Khiết từ chối, này đúng là đánh vào họng súng. Thậm chí cô còn chút khó hiểu-cô có lòng nói với họ, rõ rằng họ nên giận Nguyễn Khê với Nguyễn Khiết mới đúng, tại sao lại nổi giận với cô!

Cô nói: “Tôi chỉ tốt bụng nói với các anh, để các anh không bị gạt...”

Đúng lúc Trần Vệ Đông có ‘tâm sự không có chỗ xả’, thế là anh liền trút lên người Nguyễn Thu Dương, nạt cô ta: “Ông đây còn vui vì bị gạt, chỉ sợ họ không gạt tôi đủ nữa kìa, cô lo nổi không? Biến xa chút đê!”

Nguyễn Thu Dương: “!!!”

Điên hả!

Hai chữ đó tràn lên miệng cô, và suýt nữa thốt ra. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ hai người đang đứng trước mặt mình là ai, thật không thể chọc vào, nên gồng cứng người nuốt trôi.

Cô không dám nói nhiều, Diệp Thu Văn kéo cô, và cô theo ngay.

Đi được vài bước thì quay lại nhìn thấy Hứa Chước với Trần Vệ Đông cũng đi mất, Nguyễn Thu Dương bức xúc nói nhỏ: “Chẳng biết Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết có phải phù thủy gì không, có khi nào họ trúng tà rồi không?”

Diệp Thu Văn thì thào: “Đừng nói linh tinh, đây là mê tín phong kiến.”

Nguyễn Thu Dương hậm hực-sớm biết thế đã không nói rồi, còn bị mắng oan, đúng là xui xẻo!

Về đến nhà, ngồi ăn cơm mà cô ta vẫn còn thở hồng hộc, cảm thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết có thể là phù thủy gì đó. Chắc chắn bọn họ đã bỏ bùa nhóm Hứa Chước, cho nên nhóm Hứa Chước mới trở nên như bây giờ.

Đương nhiên cô ta cũng nghĩ thầm trong bụng, chẳng dám thốt nên lời, luôn phải ghi nhớ thật lâu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết không hay biết rằng cô ta đã ‘ăn chửi’ ở chỗ Hứa Chước và Trần Vệ Đông nên vẫn coi cô ta và Diệp Thu Văn như không khí phớt lờ họ như mọi khi. Họ không nói nhiều trong bàn ăn, chỉ nghe người khác nói.

Sáng sớm bận bịu không có thì giờ, lúc này Nguyễn Trường Phú mới hỏi Diệp Thu Văn: “Thu Văn, tối hôm qua cháu về lúc mấy giờ?”

Diệp Thu Văn chưa lên tiếng trả lời, Nguyễn Thu Nguyệt đã xen vào: “Mười giờ.”

Nguyễn Thu Nguyệt vừa nói xong, nét mặt Diệp Thu Văn sượng hẳn, cô ta định nói sớm hơn.

Nguyễn Trường Phú nghe Nguyễn Thu Nguyệt, lại hỏi: “Đi làm gì muộn vậy?”

Nét mặt Diệp Thu Văn không chút thay đổi nói: “Vốn dĩ ăn uống xong đã chuẩn bị ra về, nhưng dọc đường gặp một bà cụ không tìm được đường về nhà, nên bọn con đã đưa bà cụ về. Bà ấy không nhớ rõ nên tìm rất lâu, lúc ấy đã tối muộn rồi.”

Thật ra, cô định trở về sau khi xem xong buổi biểu diễn, nhưng đôi khi lý trí lại bị cảm xúc lấn át, khi tình cảm sâu đậm hẳn sẽ mãi mãi không muốn chia xa, vô tình càng kéo dài thời gian, trở về nhà đã muộn mất.

Nguyễn Trường Phú không mảy may nghi ngờ khi nghe cô kể, chỉ nói: “Quả thực không thể không giúp, càng ngày càng đáng được khen.”

Diệp Thu Văn mím môi đáp: “Đây là việc mỗi người chúng ta nên làm mà ba.”

Vào lúc này, Nguyễn Trường Phú bắt đầu ‘lên lớp’ tư tưởng và đạo đức, và nói với những người còn lại trong bàn ăn: “Tất cả các con cần học hỏi tinh thần giúp đỡ của chị cả. Nếu ra ngoài mà gặp người cần giúp thì phải giúp cho được.”

DTV

Nguyễn Khê đang ăn không chịu được, vô thức hắng giọng.

Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Sao vậy cháu?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back