Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 240



Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dẫn đường đi ở đằng trước, Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt yên tâm theo sau. Ba đứa con gái tay kéo tay nhau giúp đỡ qua lại, hai đứa con trai thì cầm thêm nhiều đồ hơn để chia sẻ một phần gánh nặng, lúc đang đi còn có thể chạy tới chỗ khác dạo một vòng nữa.

Quả thực là Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm có thể lực rất tốt, nhưng Nguyễn Thu Nguyệt thì không, mặc dù cô bé không xách bất cứ thứ gì nhưng vẫn phải nghỉ chân thường xuyên. Hơn nữa cô bé chưa từng phải chịu cực khổ thế này, đường núi rất khó đi, bàn chân cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng ý chí của cô bé lại kiên cường vượt xa người khác, cho dù bàn chân có bị cọ xát đến rách da nhưng vẫn không hó hé một tiếng.

Cả năm người kiên trì đến cửa thôn Phụng Minh, lúc đến nơi thì đã là tối ngày hôm sau.

Trong màn đêm yên tĩnh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trông thấy Nguyễn Chí Cao đang đứng bên chuồng gà rải thức ăn.

Hai người như ngầm hiểu ý đối phương, còn chưa đi đến trước mặt ông ấy đã đồng thanh lên tiếng hô rằng: “Ông nội!”

Nguyễn Chí Cao nghe thấy tiếng gọi thì lập tức quay đầu lại, ông ấy nheo mắt nhìn một hồi mới lên tiếng: “Là… Tiểu Khê và Tiểu Khiết đấy à?”

Nghe thấy câu nói này, Lưu Hạnh Hoa đang chiên cơm trong bếp cũng vội chạy ra ngay lập tức.

Trông thấy Lưu Hạnh Hoa bước ra, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết lại vẫy tay kêu lên: “Bà nội!”

Nhìn bóng người ấy và nghe tiếng gọi ấy, trong nháy mắt Lưu Hạnh Hoa trở nên rất kích động, bà ấy nói bằng giọng hơi run run: “Đúng rồi đúng rồi, Tiểu Khê với Tiểu Khiết trở về rồi!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dẫn đầu chạy đi, hai cô chạy đến trước mặt của Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê hơi th* d*c và nói với vẻ phấn khởi: “Tụi con trở về rồi! Về đây đón năm mới với ông bà! Không chỉ có tụi con, còn có thêm ba đứa nhỏ nữa!”

DTV

Nói rồi cô quay đầu lại nhìn, trông thấy Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đang kéo Nguyễn Thu Nguyệt từ từ đi tới đây.

Lưu Hạnh Hoa nhìn ba thân hình nhỏ nhắn phía sau, bà ấy hỏi: “Chúng là ai đấy?”

Trong lúc Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đi tới gần, Tôn Tiểu Tuệ và Nguyễn Trường Quý ló đầu ra từ quán ăn phía đối diện. Khi nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, Tôn Tiểu Tuệ bèn lên tiếng: “Mấy con nhóc c.h.ế.t tiệt về rồi kìa, không ngờ còn chịu về đấy!”

Nguyễn Dược Tiến và Nguyễn Dược Hoa nghe thấy động tĩnh thì cũng bước ra khỏi nhà chính và đứng ở trước cửa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không quan tâm bốn người nhà họ, tất nhiên là hai cô cũng sẽ không qua đó chào hỏi, cứ xem như là họ không tồn tại. Đợi đến lúc Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt lại gần, Nguyễn Khê bèn ngoắc tay và nói: “Lẹ lên! Gọi ông nội bà nội đi nào!”

Nguyễn Hồng Quân hề thấy lạ lẫm với ai, cậu bé dứt khoát buông tay của Nguyễn Thu Nguyệt ra, sau đó dùng một tay thực hiện kiểu chào quân đội, cậu bé đứng thẳng lưng nghiêm chào Nguyễn Chí Cao, cậu bé chào hỏi Nguyễn Chí Cao rằng: “Chào ông nội! Con là Nguyễn Hồng Quân!



Chào Nguyễn Chí Cao xong cậu bé lại nghiêm chào với Lưu Hạnh Hoa: “Chào bà nội! Con là Nguyễn Hồng Quân!”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đều cảm thấy trông cậu bé rất ngốc nghếch, hai người bèn cười thật thà và cất tiếng chào.

“Thưa ông nội bà nội, con là đứa thứ ba trong nhà, con tên Diệp Phàm.”

“Chào ông nội bà nội, con là Thu Nguyệt, con là đứa thứ sáu.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa gặp mặt ba đứa cháu nội này, cho nên trong lúc nhất thời hai người không biết làm thế nào. Cái chính là bởi vì quá bất ngờ, trong lòng vừa thấy mừng vui vừa thấy xúc động, còn có một chút cảm giác mất tự nhiên không rõ vì sao.

Trông thấy hai người họ sững sờ, Nguyễn Khê bèn cười nói: “Ông nội bà nội, chúng đều là cháu nội của ông bà đấy. Con đã từng nói cho hai người trong thư rồi, em ba Diệp Phàm, em năm Nguyễn Hồng Quân, em sáu Nguyễn Thu Nguyệt, ông bà nhớ lại xem.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nghe cô nói thế mới bừng tỉnh, hai người thôi không hoang mang nữa, vội lên tiếng gọi: “Mau mau mau, đừng đứng hết ở đây như thế, đi quãng đường xa như vậy đến đây chắc chắn là mệt dữ lắm rồi, mau vào nhà ngồi nghỉ một lát nào.”

Sau đó mọi người còn chưa bước vào nhà đã chợt nghe thấy một câu: “Úi chà, nhà có họ hàng ghé thăm à?”

Nghe thấy giọng nói này, mọi người đều dừng chân lại quay đầu nhìn, thì ra là Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến đã về.

Nguyễn Trường Sinh nhìn thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trong nhóm người thì vội gạt nhẹ Nguyễn Hồng Quân, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt ra, anh ấy đi thẳng đến trước mặt của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, phấn nhướng mày và nói với vẻ phấn khởi: “Úi chà chà! Hai đứa cháu gái lớn của chú về rồi này!”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nở nụ cười: “Chú năm.”

Xong hai người lại nhìn Tiền Xuyến gọi một tiếng: “Thím năm.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 241



Tiền Xuyến bước đến bên cạnh Nguyễn Trường Sinh, cô ấy nhìn hai cô mỉm cười và nói: “Mấy hôm nay mẹ cứ nhắc mãi hai đứa đấy, bà bảo đây là lần đầu tiên hai đứa đón Tết xa nhà, ở nhà thiếu bóng dáng của hai đứa cứ thấy không quen, ai có ngờ đâu hôm nay hai đứa đã về rồi.”

Nguyễn Trường Sinh không muốn đứng đây nói nhiều lời, anh ấy bảo: “Ngoài trời lạnh lắm, mau vào nhà, mau vào nhà thôi.”

Sau đó anh ấy còn chưa kịp nhấc chân thì chợt nghe một tiếng vang lên ở sau lưng: “Ớ…”

DTV

Đó là tiếng phát ra từ cổ họng của người bị bơ đẹp - Nguyễn Hồng Quân.

Nguyễn Trường Sinh nghe thấy thì ngoảnh đầu lại, lúc này mới nhận ra mình đã phớt lờ ba đứa nhỏ, thế là anh ấy bèn nhìn sang Nguyễn Khê nói: “Gượm đã, hình như chú đã quên mất một chuyện, ba đứa nhóc con này là ai thế?”

Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Hồng Quân đã ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng nói: “Con không phải nhóc con đâu!”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cậu bé nở nụ cười: “Giống một thằng nhóc ngố.”

Anh ấy vừa nói ra câu này thì Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Diệp Phàm và Nguyễn Thu Nguyệt đều bật cười.

Nguyễn Thu Nguyệt còn nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Đúng nhỉ, chú năm, con cũng thấy khá giống.”

Nguyễn Hồng Quân tức giận nhìn Nguyễn Trường Sinh, sau đó lại tức giận nhìn Nguyễn Thu Nguyệt: “Các người đều muốn nếm thử mùi lợi hại của con đúng không?”

Nghe kêu chú năm là Nguyễn Trường Sinh đã biết rồi, anh ấy nhìn ba người Nguyễn Thu Nguyệt và nói: “Chú biết rồi, mấy đứa là những đứa cháu trai cháu gái chưa từng về quê lần nào của chú, mấy đứa cũng về đây ăn Tết à?”

Diệp Phàm nhìn anh ấy và lên tiếng đáp lời: “Đúng vậy ạ, tụi con về đây chung với hai chị.”

Lưu Hạnh Hoa không cho Nguyễn Trường Sinh nói tiếp, lúc này bà ấy vội lên tiếng nói một câu: “Mấy đứa nhỏ về đây đã mệt lắm rồi, trời lại lạnh lẽo như thế, đừng có đứng ngoài đây nữa, mau mau vào nhà đi, muốn nói gì thì để ngồi xuống rồi từ từ mà nói.”

Trong quán ăn phía đối diện, Tôn Tiểu Tuệ ló đầu ra nhìn Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa dắt một tốp trẻ con vào nhà, bà ta rụt đầu lại nói với Nguyễn Trường Quý: “Không chỉ có tụi nó về thôi đâu, còn dắt theo ba đứa khác nữa, Tiểu Khê cũng tài giỏi quá chứ nhỉ.”

Nguyễn Trường Quý không có tâm trạng: “Đừng quan tâm.”

Dù sao thì anh cả cũng không về, ông ta cũng không muốn ra đó giả vờ giả vịt làm gì. Mà cho dù anh cả có về đi nữa thì lần này cũng chưa chắc ông ta có thể giả vờ nổi, ai bảo Nguyễn Trường Phú về đây mà lại không cho ông ta được lợi ích gì chứ, đã vậy còn dắt đi mất đứa con gái của ông ta.

Nhưng Tôn Tiểu Tuệ lại rất muốn quan tâm, nhưng cũng phải quan tâm được mới nói.

Nếu như không e ngại Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Trường Sinh sẽ nổi điên, nếu như có thể quản được thì bà ta đã sớm tóm cổ Nguyễn Khiết về đánh cho một trận!

Đánh xong thì nhốt nó lại, để cả đời này nó cũng đừng mơ tới chuyện chạy lung tung ra ngoài nữa!

Trong nhà, mọi người ngồi cạnh bàn, trên bàn bày một ngọn đèn dầu, tim đèn được chỉnh đến mức cao nhất.

Dưới ánh đèn chiếu sáng, gương mặt của mỗi một người đều trở nên rõ nét, Nguyễn Khê giới thiệu chính thức hai bên Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Trường Sinh, Tiền Xuyến với Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, để đôi bên đều biết được tên họ và mặt mũi của nhau.

Sau khi giới thiệu xong, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm lại gọi hết một lượt từ ông nội bà nội đến chú năm thím năm.

Nguyễn Chí Cao vừa thấy Nguyễn Hồng Quân đã vui vẻ, ông ấy cười hỏi: “Cậu năm bao nhiêu tuổi rồi?”

Nguyễn Hồng Quân ngồi ngay ngắn, khi trả lời câu hỏi của Nguyễn Chí Cao cũng rất nghiêm trang: “Thưa ông nội, qua cái Tết năm nay là con được mười hai tuổi.”

Nguyễn Chí Cao nhìn cậu bé mỉm cười: “Nhìn y hệt như ba con hồi còn nhỏ, con là một hạt giống tốt để làm quân nhân đấy.”

Nghe thấy câu nói này, Nguyễn Hồng Quân liền không ngăn được vẻ đắc chí, niềm vui của cậu bé không thể giấu nỗi trên đôi môi, sau đó liền cười rộ lên, cậu bé nói với vẻ thẳng thắn: “Ông nội thật có mắt nhìn, con chính là người trời sinh làm lính đấy ạ!”

Nói dứt lời cậu bé đột nhiên đứng phắt dậy, nghiêm chào một cách lố lăng, cậu bé hô lớn: “Cúi chào!”

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm ngồi bên cạnh lại bị cậu bé làm cho giật mình, hai người kìm nén không trợn mắt với cậu bé.

Nguyễn Trường Sinh trông thấy dáng vẻ của cậu bé thì bật cười, sau đó liền cười không ngậm được mồm, một lúc lâu sau anh ấy mới nói: “Thằng nhóc này thú vị thật đó.”

Kết quả Nguyễn Hồng Quân ngồi xuống và nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Con là anh năm, chú là em năm.”

Nguyễn Trường Sinh nghe thế thì lập tức không cười nữa, anh ấy cố tình dựng mày lên: “Ê này! Nhóc con! Không ngờ con lại dám khiêu khích chú! Con bước ra ngoài hỏi thăm thử xem, ở núi Phụng Minh này, Nguyễn Trường Sinh chú đây nói một đố ai dám nói hai!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 242



Nhưng khi anh ấy không cười nói ra câu đó, những người bên cạnh lại bật cười.

Nguyễn Trường Sinh gồng một hồi thì không gồng nổi nữa, anh ấy cũng bật cười theo.

Cười một hồi, Lưu Hạnh Hoa lau nước mắt trên khóe mắt và nói: “Thôi đừng đùa nữa đừng đùa nữa, vừa đúng lúc cơm cũng đã nấu chín, đi ăn cơm trước đi, mấy đứa nhỏ chắc đã mệt lắm rồi, ăn uống xong thì đi nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì thì để sáng mai thức dậy từ từ nói.”

Nhưng bà ấy thực sự rất thích bầu không khí này, đã lâu rồi trong nhà không được rôm rả như vậy.

Không có trẻ con náo động, chung quy vẫn thấy thiếu chút niềm vui.

Nguyễn Khê đứng lên đi xới cơm với Lưu Hạnh Hoa, cô hỏi bà ấy rằng: “Cô ba đâu rồi bà?”

Lưu Hạnh Hoa bước tới bên bếp lò lấy chén bát: “Cháu quên rồi à, bây giờ là lúc nào, nó đang bận rộn đấy.”

Nguyễn Khê lập tức nhớ ra, thêm hai ngày nữa là tới đêm giao thừa, vào trước Tết thì đây là lúc mà Nguyễn Thúy Chi bận rộn nhất. Hễ bận rộn là rất lâu không về nhà, cô ấy phải bôn ba ở ngoài đường mãi.

Lưu Hạnh Hoa mở nắp nồi và xới cơm lên, Nguyễn Khê bưng chén bát ra để lên bàn, những người còn lại như ngầm hiểu, ai nấy cũng bước đến giúp bưng bát, mỗi người một chiếc không có ai khách sáo giành bưng nhiều hơn.

Sau khi bưng lên hết thì mọi người ngồi vào bàn, vừa ăn vừa tán dóc, bầu không khí hòa hợp đến khó tin, không hề có chút gì xa lạ với nhau.

Bên Nguyễn Chí Cao hỏi bên Nguyễn Hồng Quân rất nhiều chuyện trong thành phố, trái lại bên Nguyễn Hồng Quân lại hỏi rất nhiều chuyện ở dưới quê.

Về những câu chuyện dưới quê, Nguyễn Hồng Quân thích nghe nhất là chuyện hồi xưa thời còn niên thiếu của Nguyễn Trường Sinh, cậu bé nghe mà mắt sáng rực lên và thực sự cảm thấy vô cùng hâm mộ anh ấy, thậm chí cậu bé còn tức mình tại sao lại không được sinh ra ở dưới quê, không được làm mưa làm gió cùng với Nguyễn Trường Sinh ở núi Phụng Minh!

Đó là nỗi hối tiếc rất lớn trong lòng cậu bé!

Nghe kể chuyện đến lúc ăn cơm xong chuẩn bị đi ngủ, cậu bé vẫn dính lấy Nguyễn Trường Sinh và hỏi anh ấy: “Chú năm, con ngủ chung với chú được không?”

Nguyễn Trường Sinh mỉm cười với cậu bé: “Hay là con hỏi thím năm của con đi?”

Nguyễn Hồng Quân vừa định mở miệng hỏi thì đã bị Diệp Phàm đi tới đạp một phát rồi kéo đi.

Diệp Phàm nói: “Thím năm, thím đừng để ý tới thằng bé.”

Nó chính là một đứa ngốc.

Bởi vì trong nhà không có chỗ ngủ nên Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm phải đến tiệm may ngủ. Nguyễn Thúy Chi không có ở tiệm may, thế là họ chia ra hai đứa con trai một phòng và ba đứa con gái một phòng.

Sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Khê thu xếp ổn thỏa cho Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm rồi quay lại phòng con gái.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đều rất mệt mỏi, chân cẳng đều tê nhức ê ẩm, lúc đến tiệm may hai cậu cứ mãi ngáp ngắn ngáp dài. Cho nên khi tới phòng vừa đặt lưng lên giường thì đã đắp chăn ngủ ngay lập tức.

Bên Nguyễn Khê các cô cũng rất mệt, nhưng Nguyễn Khê vẫn quan tâm đến vết thương ở chân của Nguyễn Thu Nguyệt.

Mới nãy khi tắm rửa cô mới nhìn thấy, bàn chân của Nguyễn Thu Nguyệt đã bị cọ xát đến mức nổi bọng máu. Trên đường đi Nguyễn Thu Nguyệt mãi vẫn không nói ra, nên dĩ nhiên bây giờ cũng không xem trọng nó, cô bé chỉ nói: “Chị cả, em không sao hết, chỉ cần cọ xát vài lần là quen ngay ấy mà.”

Nguyễn Khê nói cô bé: “Em chịu vất vả được thật nhỉ.”

Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Sau này đi làm lính thì những vất vả phải chịu còn nhiều hơn bây giờ lắm lắm.”

Nguyễn Khê đắp chăn cho cô bé: “Ngày mai chị sẽ dắt em đi khám bác sĩ thử xem sao, thoa tí thuốc để chóng lành.”

Nguyễn Thu Nguyệt không muốn gây phiền hà: “Không sao cả, khỏi đi chị.”

Ngay lúc này Nguyễn Khiết lại lên tiếng tiếp lời: “Đi đi, em không đi thì chị em cũng phải đi thôi.”

Nguyễn Thu Nguyệt hỏi với vẻ quan tâm: “Chân của chị cả cũng bị cọ rách à?”

Nguyễn Khê cười nói: “Không có, chị đi gặp một người bạn.”

Lúc này Nguyễn Thu Nguyệt liền hiểu ra: “À, vậy em đi cùng luôn.”

Quả thực quá mệt mỏi, nói xong chuyện này thì ba cô gái liền nhắm mắt ngủ hết.

Bởi vì đi đường tiêu tốn quá nhiều sức lực, cũng bởi vì hoàn cảnh xung quanh khiến người ta cảm thấy yên bình thư thả, thế là năm người nhóm Nguyễn Khê ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau mới thức dậy. Không cần ăn bữa sáng nữa, họ quay về nhà ăn luôn bữa trưa.

DTV

Đi trên đường về nhà, Nguyễn Thu Nguyệt ngáp một cái rồi hỏi Nguyễn Khê: “Cô ba là thợ may ở trên núi này à chị?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng thế, mỗi năm vào thời gian này cô ấy đều rất bận rộn.”

Nguyễn Thu Nguyệt lại hỏi: “Không phải chúng ta còn có chú hai thím hai à, sao tối qua không thấy họ nhỉ?”

Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Diệp Phàm đã đáp: “Em không nhìn thấy à? Không phải ở căn nhà ngay bên cạnh đấy ư?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 243



Nói rồi cậu ấy nhìn sang Nguyễn Khê: “Họ tách ra ở riêng rồi đúng không chị?”

IQ của hai đứa nhỏ này rất khá, Nguyễn Khê lại gật đầu đáp: “Đúng vậy, họ ở ngay nhà bên cạnh ấy, ra riêng rồi.”

Nguyễn Hồng Quân không có hứng thú gì với chủ đề này, cậu bé chạy đi chạy lại trên con đường núi, và phóng tầm mắt ngắm nhìn phong cảnh trên núi. Mặc dù vào mùa đông trên núi không có núi xanh hay cây cối xanh um tùm, nhưng lại có thể nhìn thấy chóp núi được bao phủ bởi một màu tuyết trắng xóa, còn có một rừng cây tùng cây bách, thế nên trông nó vẫn vô cùng tráng lệ đẹp đẽ.

Bởi vì không cần phải vội vã lên đường nên tâm trạng khi nhìn ngắm phong cảnh lúc này rất khác, dĩ nhiên thứ nhìn thấy cũng sẽ không giống nhau.

Lúc họ về đến nhà thì đúng ngay giờ cơm trưa.

Do có thêm năm đứa trẻ vây quanh kêu ông nội bà nội nên trong chốc lát nhà cửa trở nên rất rộn ràng, gương mặt Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa lúc nào cũng đong đầy ý cười, khi thì gọi đứa này, khi lại gọi đứa kia.

Còn chưa đến Tết mà họ đã mang đồ chưng Tết ra cho năm người nhóm Nguyễn Khê ăn.

Nguyễn Hồng Quân vẫn đeo theo Nguyễn Trường Sinh, quả thực là anh ấy đi tới đâu thì cậu bé lại theo tới đó, cứ lẽo đẽo đi sau lưng anh ấy nói: “Chú năm, chú dạy con vài chiêu đi, để khi về con thể hiện cho bọn họ biết thế nào gọi là cao thủ thực thụ!”

Ăn xong cơm trưa, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không ở trong nhà lâu, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dắt Nguyễn Thu Nguyệt đi đến nhà treo khám chân.

Lúc đến nhà sabnf thì Lăng Hào lại không có nhà, Nguyễn Khê đành hỏi Châu Tuyết Vân: “Cậu ấy đi đâu rồi dì?”

Châu Tuyết Vân đưa thuốc bột đã được nghiền cho cô, sau đó nói với Nguyễn Khê: “Thằng bé lên dốc núi rồi.”

Nguyễn Khê tò mò: “Không phải là cuối năm không có lợn để thả sao dì?”

Châu Tuyết Vân nói: “Từ sau khi con đi, thằng bé lại không nói chuyện nữa, nó cũng không chơi với bất kì ai. Cho dù là có lợn hay không, trời lạnh hay trời nóng nó đều lên dốc núi ngồi đó, chỉ trừ những ngày mưa nó mới không đi.”

Nguyễn Khê nghe xong thì quay đầu nhìn Nguyễn Khiết: “Thế chị đi tìm cậu ấy nhé?”

Nguyễn Khiết gật đầu: “Chị đi đi, để em ở đây với Thu Nguyệt cho.”

Nguyễn Khê chào Châu Tuyết Vân một tiếng rồi đi ra khỏi nhà treo.

DTV

Cô đeo cặp sách chạy từng bước nhỏ đến chỗ cũ, từ xa xa cô đã nhìn thấy một mình Lăng Hào đang ngồi cô đơn trên tảng đá. Lúc đến gần hơn một chút thì phát hiện cậu đang thổi kèn melodica, cậu đang thổi một khúc nhạc buồn bã du dương khiến người ta muốn rơi nước mắt - Lương Chúc.

Nguyễn Khê đi đến sau lưng cậu, khi còn cách vài bước thì cô không tiến lên nữa mà chỉ yên lặng lắng nghe khúc nhạc, viền mắt cô không ngăn được nóng lên.

Lăng Hào lại ngồi đấy thổi thêm một lát nữa, sau đó cậu bất chợt cảm nhận được điều gì đó. Tiếng kèn harmonica bỗng ngưng bặt, cậu lập tức đứng phắt dậy quay ra sau thì phát hiện quả nhiên là Nguyễn Khê đứng ngay trước mặt cậu.

Hai người cứ đứng đó nhìn nhau vài giây, sau đó bỗng mỉm cười một cách ăn ý.

Nguyễn Khê bước đến bên cạnh Lăng Hào, cô ngồi lên phiến đá cười nói:

“Cậu có nhớ tôi không?”

Lăng Hào không ngại ngùng khó hiểu, cậu rất tự nhiên trả lời: “Có.”

Lúc ngồi xuống cậu còn nói thêm một câu: “Ngày nào tôi cũng nghĩ về chị.”

Nghĩ cô ấy đang làm gì trong thành phố, nghĩ liệu cô ấy còn trở về nữa không, lại nhớ về từng khoảnh khắc lúc nhỏ mà họ đã dành cho nhau.

Mặc dù giọng điệu của Lăng Hào không hề sến sẩm, cậu nói như thể việc này với việc ăn kẹo mỗi ngày rất giống nhau, sự chân thành này xuất phát từ nội tâm nhưng những lời này của cậu cũng đủ để người khác nhịn không được mà cong khóe miệng lên.

Nụ cười nơi khóe môi của Nguyễn Khê càng tươi hơn, cô vội vàng cúi đầu, đưa tay mở cặp sách rồi lấy ra hai thanh sô-cô-la dài bằng lòng bàn tay đưa cho Lăng Hào, nói: “Tôi đã đích thân đến cửa hàng mua nó và cố ý mang đến đây cho cậu đấy.”

Ở trên núi cũng không phải thiếu mấy cái này nhưng lại khá đắt đỏ. Trong thành phố thường xuyên ăn nó nên cũng không tình là xa xỉ. Tất nhiên Lăng Hào sẽ không từ chối tấm lòng của Nguyễn Khê mà cậu lại trả lại miếng còn lại cho Nguyễn Khê rồi nòi với cô: “Chúng ta ăn cùng nhau đi.”

Nguyễn khê mỉm cười, cô cũng không nói thêm mà trực tiếp bóc vỏ thanh sô-cô-la ra.

Hai người sánh vai nhau ngồi trên sườn núi ăn sô-cô-la vẫn như khi trước. Chỉ là sau hơn nửa năm, ít nhiều gì họ cũng có vài thay đổi. Dù sao bây giờ họ cũng đang trong độ tuổi trưởng thành.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào và nói: “Cậu đã thay đổi rất nhiều, bây giờ trông cậu thật cao.”

Lăng Hào cũng nhìn Nguyễn Khê rồi nói: “Chị cũng vậy.”

Nguyễn Khê ngồi thẳng lưng, cô hơi nâng cằm lên để cậu nhìn kỹ hơn, sau đó hỏi: “Vậy cậu nói xem, tôi đã thay đổi như thế nào rồi?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 244



Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê cười, nghiêm nhìn cô một lúc rồi nói: “Chị càng trắng ra này, còn càng ngày càng trở nên xinh đẹp nữa.”

Nghe vậy, Nguyễn Khê rất vui mừng, cô cắn một miếng sô-cô-la và nói: “Tôi đã ở trong thành phố này nửa năm rồi đấy. Ngày nào tôi và Tiểu Khiết cũng ở trong nhà mà không thể ra ngoài được, ngột ngạt muốn chết. Đúng là có trắng, tôi cũng không ngờ lại trắng lên nhiều như vậy.”

Ý cười trong mắt Lăng Hào gấp đôi ý cười trong mắt cô: “Chị không đi học sao?”

DTV

Nguyễn Khê nói: “Có đi học cũng không hiểu được. Hôm đi hôm không, sau đó bọn tôi ở nhà tự học luôn.”

Mặc dù trong hơn nửa năm qua, họ vẫn gửi thư qua lại. Cả hai vẫn kể rất nhiều về chuyện của bản thân. Nguyễn Khê kể cho Lăng Hào nghe những chuyện trong thành phố nhưng những chuyện buồn thì cô không nói. Nhưng Lăng Hào lại không nói gì, Nguyễn Khê cũng biết cuộc sống ở nông thôn đơn điệu như thế nào.

Sau khi ăn xong sô-cô-la, Nguyễn Khê nhìn sang chiếc kèn harmonica cũ trên tảng đá, cô cầm nó lên rồi hỏi cậu: “Cậu còn biết chơi cái này nữa á?”

Vừa rồi Lương Trúc mà cậu vừa thổi thật sự rất bi thương.

Lăng Hào trả lời cô: “Cũng không tính là biết, chẳng qua chỉ thổi chơi chơi thôi. Cái này là của bố tôi.”

Nguyễn Khê vươn tay đưa chiếc kèn harmonica đến trước mặt mặt anh: “Vậy cậu thổi cho tôi nghe đi.”

Lăng Hào gật đầu, cậu nhận lấy cây harmonica, đưa nó lên miệng rồi thổi bài “Ca ngợi tình yêu” cho Nguyễn Khê nghe.

Nguyễn Khê nghe rất quen tai, sau đó cô ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu, ngân nga theo giai điệu của cây kèn harmonica.

Giai điệu du dương trầm bổng trôi dần trên sườn núi rồi đáp xuống đỉnh núi cao được nhuộm trắng xóa.

Châu Tuyết Vân nghiền bột thuốc và bôi lên miệng vết thương giúp Nguyễn Thu Nguyệt. Sau đó bà ấy dùng băng vải băng bó đơn giản cho cô bé rồi dặn dò cô bé không được để miệng vết thương chạm vào nước.

Nguyễn Thu Nguyệt mang tất và giày vào, cô bé đứng dậy kiễng chân lên hai bước, quay người lại mỉm cười cảm ơn Châu Tuyết Vân

Nguyễn Khiến nhìn ra bên ngoài nhà sàn, cô đợi Nguyễn Khê một lúc rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy quay trở về.

Họ ngồi nói chuyện phiếm cùng với Châu Tuyết Vân, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nói chung là rất nhiều.

Sau khi ngồi được một lúc thì Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng cùng nhau trở về. Lúc bước vào nhà sàn, trên mặt hai người đều nở một nụ cười rạng rỡ.

Thấy ý cười trên mặt Lăng Hào, trong lòng Châu Tuyết Vân bất giác cảm thấy ấm áp và thoải mái. Nhưng bà không khỏi cảm thấy lo lắng, vì vậy chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên, nhìn cậu rồi hít một hơi thật sâu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không ở lại nhà sàn. Chào hỏi Châu Tuyết Vân xong thì ba người và Lăng Hào cũng rời đi.

Lúc ra khỏi cửa thì họ tình cờ gặp Lăng Trí Viễn đi từ bên ngoài về, lại dừng lại lịch sự chào hỏi một phen.

Nhìn Nguyễn Khê đưa Lăng Hào đi xa, Lăng Trí Viễn mới bước lên cầu thang và vào trong nhà sàn.

Khi vào nhà, ông đã tự tay đi rót một cốc nước ấm, sau đó ngồi xuống bên cạnh bàn nói: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết đúng là hai đứa trẻ tốt. Lên thành phố đã sống rất tốt rồi, đường xá xa xôi như vậy, mà vẫn chạy về đón giao thừa với bà nội nó.”

Châu Tuyết Vân vẫn đứng thu dọn bàn thuốc và không trả lời ông.

Lăng Trí Viễn uống một ngụm nước ấm, ông thấy sắc mặt Châu Tuyết Vân không ổn lắm, bèn hỏi lại: “Tiểu Khê và Tiểu Khiết về chơi, bà có thấy Hào Hào vui vẻ đến mức nào không, sao trông bà lại ủ rũ như vậy?”

Châu Tuyết Vân cất hộp thuốc đi, liếc ông một cái nói: “Không phải là tôi không vui mà là tôi đang hoảng sợ.”

Lăng Trí Viễn buông ly nước xuống, không nói tiếng nào.

Châu Tuyết Vân hít một hơi rồi ngồi xuống bàn nói: “Hào Hào từ nhỏ đã ít nói, thằng bé lại ngoan, hiểu chuyện, không thích nghịch ngợm hay gây chuyện gì. Mấy năm khi vừa đến núi Phượng Minh, tôi rất sợ, sợ quản lý nó quá mức, quá ép buộc khiến nó tự thu mình lại, khiến nó càng trở nên yên lặng hơn. Sau này lúc thằng bé kết bạn với Khê Khê, tôi nghĩ nó sẽ khá hơn. Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, chỉ có trước mặt Khê Khê thằng bé mới giống một đứa trẻ bình thường thôi. Lúc Khê Khê không có ở đây, thằng bé trông không khác gì một khúc gỗ cả.”

Lăng Trí Viễn cũng hít một hơi thật sâu, tạm thời ông cũng không biết nên nói gì.

Châu Tuyết Vân yên lặng một lúc lại nói tiếp: “Cha của Khê Khê là cán bộ, bà của con bé tuổi tác cũng đã cao, sau này cũng không thể về quê nữa. Nhưng chắc chúng ta sẽ ở lại đây cả đời, Hào Hào sẽ thành thế nào đây?”

Vừa nói bà vừa rơi lệ hối hận: “Tất cả đều tại tôi, những năm đó tôi đã ép nó như thể nó là người tâm thần.”

Nghe vậy, Lăng Trí Viễn càng thêm tự trách: “Sao có thể trách bà được, muốn trách cũng phải trách tôi. Nếu không phải tại tôi thì hai mẹ con bà sẽ không phải ở đây sống một cuộc sống khó khó khăn như vậy, Hào Hào cũng sẽ không như thế này.”

Những điều rất khó nói, nói đi nói lại lại quay về điểm xuất phát.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 245



Năm đó Lăng Trí Viễn muốn ly hôn nhưng Châu Tuyết Vân không muốn. Vì vậy họ chỉ có thể đưa Lăng Hào cùng tới đây.

Như đang hối hận, bà sụt sịt: “Không nói nữa, không nói nữa.”

Sau đó, bà đứng dậy đi đến bên bếp lò: “Ngày mai là giao thừa rồi, ông giúp tôi hấp bánh bao đi.”

Lăng Hào theo Nguyễn Khê đi ra ngoài chơi, lại gặp Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm. Thật ra cậu không hứng thú lắm với việc kết thêm bạn mới, cũng không nói chuyện nhiều với Nguyễn Khiết trong một thời gian dài. Nhưng cậu cũng biết phép cư sử lịch sự tối thiểu.

Chỉ cần là cậu muốn, bình thường kết giao với bạn mới là hoàn toàn không có vấn đề gì.

Cậu không nói chuyện với người khác là vì cậu không muốn.

Này nửa này là nửa ngày thả lỏng nhất của cậu trong sáu tháng qua, cậu đã về nhà trước khi ăn tối. Ánh mắt của cậu còn đang tràn đầy ý cười, lúc gọi cha mẹ, giòn nói của cậu cũng rất nhẹ nhàng và thoải mái.

Thấy vậy, trong lòng Châu Tuyết Vân liền nghĩ - đừng nghĩ nhiều, ít nhất mấy ngày này thằng bé cũng sẽ vui vẻ.

Nguyễn Thúy Chi kết thúc một năm làm việc và trở về nhà vào chạng vạng tối.

Thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về, cô ấy cũng rất vui mừng. Cô trực tiếp kéo hai cô gái đến trước mặt mình và ôm lấy họ.

Cô cười nói: “Đúng là ở thành phố có khác, hai đứa sinh đẹp hẳn lên.”

Nguyễn Khiết sờ mặt mình: “Trắng lên có phải không ạ?”

Nguyễn Thúy Chi cũng đưa tay lên nhéo mặt cô ấy, tiếp tục cười nói: “Đúng vậy, trắng hơn rồi. Nhất là Tiểu Khê, con bé trắng như bạch tuyết vậy. Hai đứa đều chỉ ở trong nhà không ra ngoài sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh trả lời: “Đúng vậy ạ, hai chị ấy ngày nào cũng trốn trong phòng không ra ngoài.”

Nghe giọng Nguyễn Thu Nguyệt cất lên, Nguyễn Thúy Chi mới nhận ra được trong nhà còn có thêm ba đứa trẻ mà cô không biết mặt.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vậy nên ba người phải giới thiệu lại bản thân mà trong khi đó Nguyễn Hồng Quân nháo một trận lớn.

Quậy một trận xong cũng đến giờ ăn tối, bàn ăn đã náo nhiệt hơn bữa trưa.

DTV

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Vẫn là có trẻ con thì tốt hơn. Gia đình bỗng sôi nổi hẳn lên. Không có trẻ con chạy nhảy ầm ĩ, chỉ có người lớn nói chuyện. Tóm lại vẫn cảm thấy hơi vắng vẻ.”

Không thể giữ mấy đứa trẻ này lại được, Nguyễn Trường Sinh tiếp lời: “Hay là chúng ta sinh thêm mấy đứa nữa.”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy cười: “Cái này để nói sau đi.”

Kết hôn hơn nửa năm rồi, vẫn chưa có động tĩnh gì đâu.

Trong bầu không khí gia đình như vậy, người một câu tôi một câu mà nói. Cơm nước xong xuôi còn ngồi một lúc lâu, đến khi đêm xuống, Nguyễn Thúy Chi dùng đưa đèn pin đưa Nguyễn Khê đến tiệm may ngủ.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm vẫn ngủ trong phòng, ba cô gái Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi chen chúc đi vào cùng một phòng.

Bốn người cô cháu nằm nói chuyện phiếm một lúc. Về cơ bản đều là Nguyễn Thúy Chi hỏi những chuyện trong thành phố và Nguyễn Khê sẽ trả lời. Đặc biệt là cô ấy hỏi Nguyễn Thu Nguyệt rất nhiều, vì dù gì cô bé cũng lớn lên bên cạnh Nguyễn Trường Phú mà Nguyễn Thúy Chi thì không biết nhiều thứ ở đó.

Bốn người nói chuyện cho đến tận tối khuya, cuối cùng mới yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Vì trong nhà có thêm năm đứa trẻ nên đêm giao thừa bận rộn đến mức Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không thể tham gia. Đặc biệt Nguyễn Hồng Quân hào hứng không chịu được, đầu tiên là dọn dẹp và dán câu đối xuân, tiếp đến là giúp Lưu Hạnh Hoa xào rau.

Thấy tinh thần của Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Trường Sinh đành phải nghe theo, anh ấy chỉ nói: “Vị trí ông lớn của núi Phượng Minh nhường cho cháu đấy!”

Vậy mà Nguyễn Hồng Quân lại rất vui vẻ: “Nơi này thật hợp với cháu, cháu rất muốn ở đâu không rời.”

Nguyễn Trường Sinh cười lớn, nói: “Cha cháu sẽ không đồng ý đâu.”

Nguyễn Khê đưa mấy người Nguyễn Hồng Quân tới núi Phượng Minh nghỉ đến mùng năm. Vào đêm giao thừa, mọi người ăn tất niên xong thì đốt pháo và nhận tiền mừng tuổi. Vào ngày đầu tiên của năm mới, mọi người trong thôn đổ xô đến nhà nhau để chúc tết, bày tỏ lòng kính trọng cho những vị lớn tuổi và đốt tiền giấy cho những người thợ may cũ. Ngày mùng hai đến nhà cô tư Nguyễn Thúy Lan. Mùng ba, mùng bốn, mùng năm, ngày nào họ cũng lăn lộn trên núi, không phải là đi khám phá hang động thì là đi leo ruộng bậc thang.

Những ngày này là những ngày sôi động nhất của nhà họ Nguyễn, cũng là những ngày vui vẻ nhất của Lăng Hào.

Mà quãng thời gian hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi, bầu không khí sum họp náo nhiệt kéo dài đến buổi tối mùng năm cũng kết thúc.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ở lại trong phòng để thu thập hành lý.

Lúc Nguyễn Khê gần như đã sẵn sàng, Nguyễn Thúy Chi gọi một mình cô vào nhà bếp.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 246



Khi đến nơi, phòng bếp cũng đã thắp đèn, Nguyễn Thúy Chi lấy một cái túi tiền màu đen có nút thắt ở miệng trên người cô ấy ra rồi nhét vào trong tay Nguyễn Khê nói: “Ở trong thành phố sống có tốt không thì chỉ có mình cháu biết. Đây là tấm lòng của cô ba, cháu đừng nói gì cả chỉ cần nhận lấy là được, cùng đừng quan tâm người khác thế nào, chỉ tự chuốc họa vào thân thôi. Nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng để mình bị uất ức.”

Đương nhiên Nguyễn Khê không muốn nhận, cô dúi túi tiền vào tay Nguyễn Thúy Chi rồi nói với cô ấy: “Lúc đi bà đã cho cháu rất nhiều tiền, bây giờ vẫn còn thừa rất nhiều nên con không có cần. Cô ba cứ giữ lại đi ạ, cô kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”

Lúc đó khi cô rời đi, Lưu Hạnh Hoa đã đưa cho cô tất cả số tiền mà cô kiếm được trong thôn hai năm nay, số tiền đó rất lớn. Có lẽ bản thân Lưu Hạnh Hoa đã bỏ thêm rất nhiều vào trong đó. Ở trong thành phố cũng không có nhiều chỗ để tiêu tiền, nếu không có việc gì cô sẽ đưa Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ra ngoài mua đồ ăn hoặc đi chơi, phần lớn chi phí sinh hoạt Nguyễn Trường Phú chi tiêu.

Cô cũng không lo lắng về vấn đề tiền bạc, nếu nói số tiền trong tay cô có thể đủ để sinh hoạt đến khi học xong đại thì cũng không phải nói quá. Nhưng đại học mới thi trở lại nên không cần đóng học phí, hơn nữa hàng tháng đều có thêm tiền trợ cấp.

Nhưng Nguyễn Thúy Chi nhất quyết phải đưa cho cô, nói: “Cô trong núi sâu này, ở nhà một năm cũng không cần tiêu quá nhiều tiền, cũng chẳng có việc gì lớn để làm nên tiền bạc trong nhà cũng có chút dư dả. Mà cháu ở bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ gặp khó khăn, hay những lúc cần sử dụng đến tiền. Mọi người đều không thể ở bên cháu được, cháu lại còn phải chăm sóc Tiểu Khiết nữa, chỉ có tiền mới có thể giúp đỡ thôi. Nghe lời đi, giữ lấy nó để đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, số tiền này cô kiếm như thế nào còn không phải đều nhờ vào tay nghề mà cháu dạy cô, cửa hàng mà cháu để lại sao? Nếu cháu mà không nhận, cô làm gì an tâm tiếp tực làm ở cửa hàng nữa chứ?”

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi với ánh mắt ngập ngừng, theo bản năng cô hít một hơi thật sâu vào.

Căn bản Nguyễn Thúy Chi không muốn bàn luận, cô ấy bèn nhét tiền vào trong túi quần áo: “Được rồi, con cứ giữ lấy đi. Cô ba chỉ có thể giúp cháu như vậy thôi, nếu ở bên ngoài cháu mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng chẳng giúp cháu được. Nhận đi để cô cảm thấy an tâm một chút!”

DTV

Lần này Nguyễn Khê không từ chối nữa, cô cầm lấy tiền rồi nói: “Cô ba, con sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nguyễn Thúy Chi cười, vỗ nhẹ lên tay cô: “Như vậy mới tốt.”

Nguyễn Khê duỗi tay ôm cô ấy một cái: “Cháu nhớ giữ sức khỏe nhé.”

Nguyễn Khê cười nói: “Vâng.”

Sau khi thổi tắt đèn nhà bếp thì hai người cũng quay lại phòng, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đã thu dọn xong đồ đạc và đi ngủ rồi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng cởi giày lên giường, sưởi ấm trong ổ chăn, bốn bác cháu lại nói chuyện phiếm một lúc.

Sáng hôm phải dậy sớm, bọn họ lấy hành lý và về nhà ăn sáng.

Ăn sáng xong, chuẩn bị rời đi thì Nguyễn Hồng Quân tỏ vẻ không nỡ. Mắt cậu bé đỏ rực lên, dáng vẻ không có tiền đồ ôm lấy ông bà khóc to một trận, khiến cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng bật khóc theo.

Nguyễn Chí Cao lau nước mắt, vỗ vai cậu nói: “Con trai đầu đội trời chân đạp đất không được khóc!”

Nguyễn Hồng Quân liền nén lại và chào nhóm người Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa một cái chào quân đội kiểu chuẩn.

Thật lâu sau khi nói lời từ biệt, Nguyễn Khê tạm biệt mọi người xong, Lăng Hào cũng đến tiễn cô. Lần này Lăng Hào không khóc, cậu giống như đã chuẩn bị tâm lý để mỉm cười tiến Nguyễn Khê đi.

Nguyễn Khê đứng trước mặt cậu mà không nói một lời, sau đó mở rộng vòng tay cô ra.

Lăng Hào nhìn cô cười, trên mặt vẫn không có một tia ngại ngùng hay luyến tiếc nào. Trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng, trực tiếp vươn tay ôm cô vào trong lồng ngực, ở trên đỉnh đầu nói với cô: “Ở bên ngoài nhớ phải chăm sóc bản thân.”

Lưu Hạnh Hoa xấu hổ vội vàng che mắt lại: “Ôi, mấy đứa trẻ bây giờ thật là!”

Nguyễn Thúy Chi kéo cánh tay bà cười rộ lên, tuy cười mà hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Nguyễn Khê ôm Lăng Hào, vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Tôi không ở đây cậu cũng phải học cách vui vẻ, nhớ chưa?”

“Ừm.” Bất kể có làm được hay không, Nguyễn Khê nói gì cậu cũng đồng ý.

Nhưng chỉ để nói lời tạm biệt, tất nhiên hai người họ cũng không thể ôm nhau mãi được.

Sau khi tạm biệt tất cả mọi người, Nguyễn Khê lấy hành lý, đưa theo Nguyễn Hồng Quân và mấy người khác rời đi. Lần này Nguyễn Trường Sinh đi theo tiễn bọn họ ra khỏi núi, việc này sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, vì anh có thể cõng Nguyễn Thu Nguyệt trên lưng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 247



Nguyễn Trường Sinh xách hành lý và dẫn họ đi, gần như ba bước họ quay đầu nhìn lại một lần, cứ luôn vẫy tay chào Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa. Mà Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cứ đi theo bọn họ về phía trước, đi một lúc lâu mới dừng lại trên đường.

Lưu Hạnh Hoa lưu luyến không rời nói: “Lần sau trở lại không biết là bao giờ.”

Nguyễn Thúy Chi đỡ vai bà, nặng nề vỗ vỗ.

Dù gì cũng đều là trẻ con thôi, tình cảm dễ đến cũng dễ đi. Sau khi đi theo Nguyễn Trường Sinh đến một đoạn đường

núi, Nguyễn Hồng Quân không không còn buồn bã nữa mà bám m.ô.n.g Nguyễn Trường Sinh tiếp tục đi, bảo anh ấy kể về quá khứ của mình.

Nguyễn Trường Sinh vì muốn ứng phó cậu bé, cái gì anh cũng kể, thiếu chút nữa cũng kể luôn chuyện mặc quần thủng đáy.

Nguyễn Trường Sinh không chỉ phải cầm hành lý, mà còn phải kể cho Nguyễn Hồng Quân nghe về chuyện thời còn trẻ của anh ấy, kể lại anh ấy đã chiến đấu trên núi Phượng Minh như thế nào, thêm nữa còn phải cõng Nguyễn Thu Nguyệt. Nên cũng được coi là vô cùng bận rộn.

Nhưng cũng vì có anh, họ đã đi nhanh hơn rất nhiều so với lúc họ đến.

Về đến xã họ cũng không vội và đi luôn mà ở lại nhà nghỉ của xả hơi đêm để khôi phục tinh thần.

Sau khi mở cửa phòng, cất hành lý xong xuôi thì Nguyễn Khê trẻ tiền để mượn điện thoại trong quán trọ rồi gọi cho Nguyễn Trường Phú một cuộc điện thoại. Báo với ông ta, sáng ngày mai họ mới bắt tàu hỏa về để ông thu xếp mấy việc còn lại.

Nguyễn Trường Phú đã nhanh chóng thu xếp xong, ngày hôm sau đám người Nguyễn Khê vừa đứng dậy, xe jeep đã đến bên ngoài nhà trọ đón họ.

Nguyễn Khê và những người khác cũng không vội, họ vẫn đến nhà ăn quốc doanh ăn sáng với Nguyễn Trường Sinh trước.

Sau khi ăn sáng xong, Nguyễn Trường Sinh nhìn bọn họ lên xe jeep mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh đứng vẫy tay với bọn họ mãi cho đến khi chiếc xe đi xa khuất, anh ấy mới nhịn không được cảm thán trong lòng – đúng là làm cán bộ có khác, con cháu cán bộ cũng thật thoải mái. Đời này không biết anh còn được ngồi ô tô lần nào nữa không.

Trong thế giới đông nghịt người như thế này, bầu trời trên cao vẫn xám xịt như cũ, khi nào mới có một cái đầu thông minh đây?

Không được đâu, chắc chắn kiếp này sẽ như vậy.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết đưa theo ba người Diệp Phàm ngồi xe jeep đến ga tàu hỏa. Sau khi lấy vé, họ tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống. Họ bắt đầu chuyến tàu hỏa kéo dài hai ngày rưỡi, từ một thị trấn nhỏ ở đầu này đến thành phố lớn ở đầu kia..

Xe lửa bóp còi khởi hành, bánh từ từ chuyển động.

DTV

Sau khi tốc độ xe ổn địn, Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh chợt hỏi Nguyễn Khê một câu: “Cô ba chưa kết hôn sao?”

Tuy rằng bọn họ ở lại không ít ngày, nhưng thật ra vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói. Bởi vì ăn tết sôi nổi nên ngày nào cũng cùng nhau nghịch ngợm. Hớn nữa bọn chúng vẫn còn là trẻ con, có rất nhiều chuyện không tiện hỏi.

Bây giờ đã rời đi, Nguyễn Thu Nguyệt mới tò mò hỏi một câu.

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn cô, bán tính bán nghi: “Sau này có cơ hội chị sẽ kể cho em.”

Nguyễn Thu Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Bí ẩn như vậy sao?”

Cũng không phải điều gì quá thần bí, chỉ là chuyện quá dài dòng mà thôi, hơn nữa đây cũng không phải chủ đề mà bọn trẻ nên thảo luận. Nguyễn Khê thực sự không muốn tùy tiện bàn luận chuyện của Nguyễn Thúy Chi, đặc biệt là đem ra để nói chuyện phiếm.

Thực ra chuyện của Nguyễn Thúy Chi, đến cả Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh cũng không biết. Lần trước bọn họ quay về cũng ngắn hơn mà khi đó Nguyễn Trường Sinh đang tổ chức hôn lễ, bầu không khí rất trang trọng và vui vẻ nên càng không có cơ hội để nói về loại chuyện như thế này.

Bọn họ không biết chuyện Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ đòi chia nhà và cũng không biết chuyện ly hôn của Nguyễn Thúy Chi.

Đương nhiên, bọn họ có biết những chuyện này hay không cũng không quan trọng

Vì vậy, Nguyễn Khê nói: “Không phải bí mật nhưng bây giờ không tiện nói ra thôi.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng không phải người hay hóng hớt, nhất là việc của người lớn, vì thế cô bé gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Ngồi trên tàu, Nguyễn Khê không muốn nói nhiều. Cô nhanh chóng tìm được tư thế để nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ mong ngủ một giấc là có thể vượt qua chặng đường này để có thể đi xuống giãn gân cốt, hít thở không khí trong lành.

Nguyễn Hồng Quân tràn đầy năng lượng, Diệp Phàm quá mệt để cãi nhau với cậu bé nên cậu liền nói chuyện phiếm với mấy người khác trong xe.

Sau hai ngày rưỡi lắc lư lảo đảo trên tàu, tàu hỏa cũng bóp còi từ từ tiến vào sân ga.

Lần này là Nguyễn Khiết đã đánh thức Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết vỗ cô và nói: “Chị, chúng ta đến trạm rồi.”

Nguyễn Khê mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô mỉm cười đứng dậy đi lấy hành lý, nói với Nguyễn Khiết: “Không tồi, em không còn hồi hộp lo lắng như lần đầu đến đây nữa, vậy mà còn biết xuống tàu ở đâu luôn.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 248



Nguyễn Khiết cũng cười: “Ngồi qua, ngồi lại mấy lần. Tất nhiên phải tốt hơn rồi.”

Năm người lần lượt cầm hành lý xuống tàu, đứng trên sân ga hít thở thật sâu, Nguyễn Hồng Quân nhíu mày buồn bã nói: “Lại phải trở về rồi. Lại bắt đầu những tháng ngày cắp sách đến trường, nghĩ thôi đã thấy chán rồi, than ôi…”

Diệp Phàm trực tiếp đá cậu: “Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi thôi.”

Năm người xách hành lý đến bên ngoài ga xe lửa, xe jeep cũng đã đợi sẵn ở bên ngoài, người lái xe vẫn là người đã đưa bọn họ đến nhà ga năm ngoái. Thấy bọn họ lên xe, người tài xế còn cười hỏi: “Mấy đứa chơi có vui không?”

Nguyễn Hồng Quân ngồi lên xe, dựa lưng vào ghế nói: “Vui vẻ đến mức cháu còn không muốn quay về cơ.”

Cậu bé bắt đầu nói những lời dài dòng như: “Ông nội cháu dạy cháu sử dụng s.ú.n.g trường, là loại s.ú.n.g thật mà có đạn ấy. Chú có tin được không, ông ấy dẫn cháu lên núi, cháu còn b.ắ.n c.h.ế.t một con thỏ hoang bằng s.ú.n.g nữa. Ông nội còn nói cháu là một tay s.ú.n.g rất cừ khôi và có khi còn giỏi hơn cha cháu lúc còn nhỏ luôn. Bà nội của cháu và cô ba nấu đồ ăn cũng rất ngon. Chú năm của cháu lại là đại ca của núi Phượng Minh, chú ấy dạy cháu rất nhiều tuyệt chiêu nhé. À, còn có thím năm của cháu, cô ấy cũng biết đánh nhau, chú tin được không? Cháu cũng rất sợ, cô ấy lớn như vậy mà còn có thể đánh nhau!”

Nguyễn Khê vừa ngồi ở trong xe công vụ vừa cười, chuyến này về quê, thằng bé này chơi cực kỳ vui.

Xe Jeep đi vào đại viện, dừng lại ở trước toà nhà hai tầng của nhà họ Nguyễn.

DTV

Nguyễn Khê và mấy người Nguyễn Hồng Quân mở cửa lục tục xuống xe, sau khi xuống xe thì đi đến cốp xe lấy hành lý xuống và chào tài xế, tài xế lập tức lái xe đi.

Nhìn chiếc xe Jeep đi xa, mấy người Nguyễn Khê xách túi hành lý quay người lại, chợt nhìn thấy Nguyễn Hồng Binh mở cửa từ trong cửa chạy ra. Cậu ta chạy thẳng tới phía Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân kêu: “Anh ba anh năm, cuối cùng các anh cũng về rồi!”

Trong mấy ngày hai anh trai đi, trong nhà cũng không có ai đưa cậu ta đi chơi!

Bình thường Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không tiếp xúc với Nguyễn Hồng Binh nhiều lắm, tất nhiên Nguyễn Hồng Binh và hai chị em cô không thân thiết. Sau khi chào hỏi Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân xong, cậu ta nhìn về phía Nguyễn Khê Nguyễn Khiết Nguyễn Thu Nguyệt chào một câu: “Chị Hai, chị họ, chị sáu, các chị đã về rồi.”

Phùng Tú Anh theo sau Nguyễn Hồng Binh ra ngoài, đi thẳng lên xem Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm có hao tổn gì không, xem xong thì lại dò hỏi: “Sao lâu như vậy mới trở về? Ở đó thêm mấy ngày? Ở đó quen sao?”

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cầm hành lý đi vào trong nhà, Diệp Phàm nói: “Cũng khá ổn.”

Phùng Tú Anh đi theo phía sau hai người bọn họ: “Khổ cực mấy ngày nay, đều mệt rồi đúng không?”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Không mệt một chút nào! Con còn có thể vác mười km!”



Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không cần Phùng Tú Anh đón, ba người theo sau vào nhà, lập tức đi lên trên lầu. Lên lầu lập tức buông hành lý xuống, ba người lại dọn dẹp mấy bộ quần áo sạch sẽ, cầm phiếu tắm đi ra cửa.

Đến nhà tắm, tắm nước ấm thoải mái dễ chịu một cái, khi về sắc trời đã tối đen.

Phùng Tú Anh đã làm xong cơm tối, không lâu sau Nguyễn Trường Phú về đến nhà, cả nhà mới được coi là tập hợp đông đủ.

Nguyễn Trường Phú ngồi ở trên bàn cơm cầm đũa nói: “Lúc ở nhà chê các con ầm ĩ chê các con nghịch ngợm, lần này năm đứa đi ra ngoài, đột nhiên vô cùng lạnh lẽo, thật sự là không quen, năm mới cũng rất không có không khí.”

Nguyễn Hồng Quân nhe răng cười: “Ba, chủ yếu là ba nhớ con đúng không?”

Nguyễn Trường Phú trừng cậu bé một cái: “Hừ, còn không phải con ầm ĩ nhất nhà sao!”

Tuy rằng đã ở trong thành phố hơn nửa năm, nhưng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn chưa thật sự hoà nhập với gia đình này. Mỗi lần ăn cơm, nếu như không phải tất yếu, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đều sẽ không lên tiếng nói chuyện.

Nguyễn Khê đơn thuần là không muốn nói, không có lời gì muốn nói với bọn họ, cũng không có tình cảm có thể bồi dưỡng, còn Nguyễn Khiết thì vẫn luôn cẩn thận dè dặt, dù sao cô ấy cũng không phải con ruột của Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cô ấy thật sự là đang ăn nhờ ở đậu.

Có Nguyễn Hồng Quân ở đây, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết Nguyễn Thu Nguyệt không lên tiếng cũng sẽ không có vấn đề gì. Không chút khoa trương khi nói, một mình Nguyễn Hồng Quân cũng đủ đối phó mười Nguyễn Trường Phú, nói mười ngày mười đêm cũng chưa xong.

Cậu bé vừa ăn cơm vừa kể những chuyện cậu bé trải qua ở nông thôn cho Nguyễn Trường Phú, Nguyễn Trường Phú nghe xong thì rất vui, vừa nghe còn vừa kể chuyện khi mình còn nhỏ, hiếm khi có chung đề tài với Nguyễn Hồng Quân.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 249



Ai đã từng sống ở nông thôn thì người đó biết, Phùng Tú Anh nghe kể thì thấy không vui, cho nên trên mặt cũng không có biểu cảm gì, chỉ chăm chú ăn cơm. Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương cũng không thích nghe, nhưng bọn họ đều sẽ không phá hỏng sự vui vẻ của Nguyễn Trường Phú.

Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Hồng Quân nói chuyện một lúc thì dừng lại, lại nói: “Kỳ nghỉ đông này xem như cho các con chơi vui vẻ chơi thoải mái, còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi, mau lấy lại tinh thần, ngoan ngoãn đi học hết cho ba.”

Nghe thấy đi học, Nguyễn Hồng Quân lập tức ỉu xìu, rốt cuộc không vực dậy được tinh thần.

Nguyễn Trường Phú lại nói với Nguyễn Khê Nguyễn Khiết: “Chuyện đi học của hai con cũng sắp xếp xong hết rồi, ngày khai giảng trực tiếp nhập học với học sinh mới. Nếu may mắn, nói không chừng còn được chia vào cùng một lớp với Thu Dương đó.”

“Ai muốn học cùng lớp với bọn họ chứ?!” Nguyễn Thu Dương nói thẳng tiếng lòng của Nguyễn Khê Nguyễn Khiết.

Nguyễn Trường Phú nghe được lời này thì sắc mặt bỗng dưng sầm xuống, khí thế trên người Nguyễn Thu Dương lập tức bị đẩy xuống đáy vực, trên mặt cô ta không tự giác đầy vẻ kinh sợ, nuốt nước miếng cúi đầu ăn cơm, không dám nói chuyện nữa.

Trong nhà không có ai lên tiếng, sau khi ăn xong cô ta đi tìm Tô Manh Manh, nói với Tô Manh Manh: “Mình không muốn học chung lớp với hai bọn họ đâu, để người ta biết một người trong đó là chị gái ruột của mình, một người là chị họ của mình, mặt mũi mình vứt ở đâu chứ?”

Tô Manh Manh nghĩ một chút rồi nói: “Nguyễn Khê xinh đẹp như vậy, cũng không mất mặt như vậy chứ?”

Nguyễn Thu Trương trực tiếp trừng Tô Manh Manh: “Rốt cuộc ánh mắt cậu sao, rốt cuộc chị ta xinh đẹp chỗ nào chứ? Mình chỉ nhìn ra được chị ta bẩn thỉu, cả người cả mái tóc đều bẩn, xương cốt toát ra vẻ quê mùa.”

Tô Manh Manh nhìn cô ta nói: “Không bẩn, lúc trước làn da không trắng thì có thể bẩn một chút, nhưng bây giờ chị ấy trắng hơn rồi, rất xinh đẹp. Nguyễn Khiết kia đúng là có thể nhìn ra được là người từ nông thôn đến, nhưng Nguyễn Khê thật sự không nhìn ra được, khí chất khi nói chuyện khác biệt. Chị ấy chỉ cần mặc chút quần áo trên người, mình cũng cảm thấy cực kỳ đẹp.”

Nguyễn Thu Dương tức giận đến trừng mắt.

Tô Manh Manh chớp chớp mắt, một lát sau nói: “Được rồi, chị ấy cũng rất bẩn.”

Nguyễn Thu Dương hài lòng, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa chị ta đã mười bảy tuổi rồi! Mười bảy tuổi mới lên lớp 7, lên cùng một lớp với mình, nói ra ngoài chị ta không sợ người ta cười đến rụng răng, mình cũng sợ đó?”

Tô Manh Manh lại nghĩ một chút: “Vậy ở trường học cậu giả vờ không quen biết bọn họ là được rồi.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Chắc chắn mình sẽ giả vờ không quen biết, chia vào cùng một lớp mình cũng sẽ không nhận bọn họ.”

Tô Manh Manh cười rộ lên: “Cậu yên tâm được rồi, bọn họ cũng sẽ không nhận cậu, hình như bọn họ cũng không thích cậu.”

Nguyễn Thu Dương: “…”

DTV

Trời ạ! Rốt cuộc cậu là bạn của ai vậy!

Tới nông thôn một chuyến đúng là rất mệt, mấy ngày sau đó Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đều ở trong nhà không đi ra ngoài, tập trung điều chỉnh lại trạng thái để mình bình tĩnh lại, chuẩn bị sẵn sàng khai giảng đi học.

Năm nay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết chính thức nhập học, không thể không muốn đến trường là không đến trường như trước kia nữa. Nguyễn Khê dự định khi đi học sẽ củng cố lại kiến thức đã học với giáo viên, vừa tiếp tục dành thời gian sau khi học xong sẽ tự học thêm kiến thức mới.

Buổi tối trước ngày chính thức khai giảng, cô và Nguyễn Khiết ở trong phòng sắp xếp đồ.

Thật ra cũng không có gì để sắp xếp, chỉ là lấy hết đồ Nguyễn Trường Phú đã cho bọn họ ra — túi quân dụng mới tinh, bên trong có hộp đựng bút bằng thiếc mỏng, dụng cụ bên trong hộp đựng bút cũng đều là đồ có chất lượng rất tốt.

Sắp xếp cặp sách xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn chuẩn bị quần áo cho ngày hôm sau mặc.

Bởi vì là ngày đầu tiên chính thức đi học, là ngày hai bọn họ thật sự ra khỏi núi vào trường học, cho nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết dự định có một chút cảm nghi thức, để ngày hôm đó trở thành một ngày có kỷ niệm ý nghĩa.

Bàn bạc xong, bọn họ định mặc bộ quân trang mới mà năm ngoái Nguyễn Trường Phú mang về cho bọn họ. Mặc quân trang rồi đeo khăn quàng cổ màu đỏ mà chính hai người mua len về đan, đó là phong cách năng động và thời thượng nhất của niên đại này.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, hai người tắt đèn nằm xuống ngủ.

Tuy rằng trước kia đã từng đi học, nhưng bởi vì không chính thức, cho nên bây giờ Nguyễn Khiết vẫn cảm thấy lo lắng. Cô ấy đặt tay ở trên n.g.ự.c mình, cảm nhận được nhịp tim đập của mình, nói với Nguyễn Khê: “Vẫn cảm thấy giống như nằm mơ vậy.”

Nguyễn Khê duỗi tay véo cô ấy một cái: “Đau thì không phải đang nằm mơ.”

Nguyễn Khiết cũng bật cười, cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back