Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 250



Hai người sóng vai nhắm mắt đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy mặc áo bông quần mùa thu đi rửa mặt. Rửa mặt xong quay về phòng bôi kem bảo vệ da, mặc áo bông quần mùa thu áo khoác lên quân trang, sau đó ở trước gương tỉ mỉ tết tóc.

Những người khác rửa mặt chải đầu nhanh nên tới nhà ăn ăn cơm trước.

Nguyễn Trường Phú ăn hai miếng bánh bao rồi hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Sao Tiểu Khê Tiểu Khiết vẫn chưa xuống?”

Sau đó ông ta vừa dứt lời, chợt nghe thấy Nguyễn Hồng Quân kêu: “Ây Ây ~ Ây Ây Ây ~”

Cậu bé không ngừng kêu, cậu bé còn dùng tay chỉ ra phía bên ngoài nhà ăn.

Những người khác nhìn theo hướng ngón tay cậu bé, ngay lập tức đều ngẩn người.

Nguyễn Khê Nguyễn Khiết mặc quân trang, đeo khăn quàng cổ màu đỏ rực, trên người đeo cặp sách mới tinh, vô cùng chói mắt đi vào nhà ăn. Đặc biệt là Nguyễn Khê, khuôn mặt quấn bên trong khăn quàng cổ màu đỏ, trắng tới mức như đang phát sáng.

Chỉ trong chớp nhoáng, hai mắt Nguyễn Thu Dương đỏ tới mức như sắp rỉ máu!

Trên mặt Diệp Thu Văn hiện lên một tia u ám, rất nhanh đã cụp mắt xuống cúi đầu ăn cơm.

Nguyễn Hồng Binh ngồi ở giữa Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Oa oa, chị hai thật xinh đẹp.”

DTV

Nguyễn Khê ngồi xuống cười với cậu ta một chút: “Cảm ơn.”

Phùng Tú Anh không thích lắm, cảm thấy quá phô trương, kiểu ăn mặc này ở trên người Diệp Thu Văn sẽ hợp hơn, nhưng ở trên người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thì có chút lãng phí, nhưng bà ta lại không nói gì cả.

Mà Nguyễn Hồng Quân đã kích động không nhịn được, miệng phun nước miếng nói: “Chị cả, hôm nay chị thật sự quá xinh đẹp!”

Nguyễn Khê vẫn cười, nói với Nguyễn Hồng Quân: “Cảm ơn.”

Tâm trạng Nguyễn Trường Phú cũng tươi tắn theo, tiếp tục nói: “Người dựa quần áo ngựa dựa vào yên, nên ăn mặc năng động một chút. Con xem kiểu quần áo này, là kiểu năng động đẹp mắt nhất trong mấy đứa nhóc nhà chúng ta.”

Diệp Thu Văn cúi đầu, biểu cảm trên mặt lạnh lùng.

Nguyễn Thu Dương ở bên cạnh dùng khoé mắt liếc Nguyễn Khê, ghen ghét đến mức hai mắt đỏ bừng.

Cô ta còn muốn mạnh miệng nói Nguyễn Khê trông khó coi, nhưng thật sự cũng không nói ra được. Trước kia khi Nguyễn Khê mặc quần áo bình thường, ngày thường nhìn thấy quen thuộc không cảm thấy có gì, cô ta còn có thể mạnh mẽ đặt cho Nguyễn Khê một biệt danh “Bẩn”.

Nhưng Nguyễn Khê mặc bộ quân trang này thật sự là kinh ngạc, kinh ngạc đến mức cô ta không thể bắt bẻ được một chút sai sót nào!

Sau khi trong lòng thừa nhận sự thật Nguyễn Khê thật sự xinh đẹp này, theo bản năng cô ta cẩn thận quan sát gương mặt và khí chất của Nguyễn Khê một lần nữa, quan sát xong lại không thể không thừa nhận — Những gì Tô Manh Manh vẫn luôn nói ở trước mặt cô ta, thật sự đều là đúng!

Cô ta cúi đầu cắn một miếng bánh bao, trong lòng nghẹn đến mức gần như không thở nổi.

Cô ta vẫn luôn coi thường nhà quê, vậy mà lại không biết khi nào sẽ trở thành thiên nga trắng xinh đẹp!

Năm phút sau, cô ta và Tô Manh Manh đi theo phía sau Nguyễn Khê Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi học.

Hai mắt Tô Manh Manh loé sáng nói: “Sao hả? Bây giờ đã tin ánh mắt của mình rồi chứ? Có phải chị ấy xinh đẹp hơn chị cả của cậu không?”

Nguyễn Thu Dương giận đến mức th* d*c, nửa ngày sau mới nói: “Xinh đẹp thì có ích lợi gì? Những chỗ khác có thể so sánh với chị cả của mình sao? Chị ấy chính là hội trưởng, di truyền tất cả những điểm tốt nhất của ba mình và mẹ mình, có gì tài giỏi chứ!”

Tô Manh Manh trợn mắt: “Thế này vẫn chưa được tính là bản lĩnh? Mình thích nhất là đôi mắt của chị ấy, là đôi mắt tinh anh nhất mà mình đã từng thấy, giống như có thể nói chuyện vậy. Nếu mình có thể có đôi mắt như vậy, mình cũng không nỡ nhắm lại đi ngủ.”

Nguyễn Thu Dương mạnh mẽ khinh thường: “Có khoa trương như vậy không?”

Tô Manh Manh nói: “Có chứ! Rốt cuộc là cậu có cẩn thận ngắm nhìn chị ấy hay chưa?”

Nguyễn Thu Dương ê a: “Mình… Lười nhìn chị ta…”

Vốn dĩ là coi thường chị ta, sao có thể rảnh rỗi đi ngắm chị ta chứ?

Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo Nguyễn Khê đến trường học, Nguyễn Thu Nguyệt tới trường tiểu học, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết xoay người tới trường trung học ở bên kia đường. Bây giờ Nguyễn Thu Dương cũng học lớp 7, tất nhiên là cũng sang đường theo.

Sau đó vừa đi đến trước cổng trường học, Nguyễn Thu Dương lại lần nữa nhìn ra được rốt cuộc Nguyễn Khê xinh đẹp như thế nào từ phản ứng của người đi đường. Bởi vì chỉ cần là học sinh đi ngang qua, gần như đều sẽ quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, sau đó khe khẽ nói nhỏ vài câu.

Vào cổng trường, hiện tượng này lại càng rõ ràng.

Không phải cô ta chưa đi theo Diệp Thu Văn tạo ra sự nổi bật, Diệp Thu Văn cũng chưa từng tạo ra loại oanh động này.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 251



Nguyễn Thu Dương nhẫn nhịn cơn giận đi đến trước mục thông báo với Tô Manh Manh, không quan tâm Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nữa, mà tìm tên của mình ở trên mục thông báo. Tìm được tên mới biết được lớp của mình, mới có thể vào lớp học.

Tô Manh Manh tìm thấy nhanh hơn cô ta một chút, một lát sau nói: “Tốt quá, chúng ta vẫn học cùng lớp.”

Tên của hai bọn họ sát nhau, đều ở lớp 7-3.

Nguyễn Thu Dương nhìn thấy mình và Tô Manh Manh học cùng một lớp, thì nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hơi thở phào này còn chưa hoàn toàn nhẹ nhõm, ánh mắt cô ta đảo qua, chợt thấy cuối cùng của danh sách lớp, chính là viết Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết!

Hai mắt cô ta vừa đảo qua, lập tức muốn ngất xỉu!

Cứu mạng! Nguyễn Khê là khắc tinh của cô ta, cô ta không muốn học cùng lớp với cô!

Tô Manh Manh đỡ lấy cô ta, vuốt hai cái lên n.g.ự.c cô ta: “Đừng kích động, chắc chắn hai người họ sẽ coi cậu như không khí.”

Nguyễn Thu Dương: “…”

Nếu không cô ta ngất xỉu thôi!

Tuy rằng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không muốn học cùng lớp với Nguyễn Thu Dương, nhưng được chia vào cùng một lớp thì cũng chẳng sao, hai người tìm lớp xong thì đeo cặp sách đi tìm lớp học. Trước đó hai người đã tới tham quan một ngày, cho nên cũng không lạ lẫm với hoàn cảnh trong trường học, rất nhanh đã tìm được lớp 7-3.

Sau khi tìm được lớp học Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách đi vào, ngồi xuống hai chỗ ngồi ở dãy cuối cùng sát cửa sổ.

Khác bạn khác trong lớp học đều quay đầu lại nhìn hai người, nhìn xong lại muốn nhìn thêm một lần nữa.

Từ cổng trường học đi vào, Nguyễn Khê đã quen.

Không phải Nguyễn Khiết không thấy xấu hổ, nên vẫn luôn cúi đầu. Tuy rằng cô ấy biết, thật ra những người này không phải đang nhìn cô ấy.

Trong phòng học có chút yên tĩnh, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng không nói gì.

Nguyễn Khê cúi đầu lấy đồ dùng trong cặp sách ra, sau đó vừa lấy hộp đựng bút ra đặt lên bàn, ánh mắt thuận thế nhìn lên, đột nhiên nhìn thấy không biết từ khi nào mà hai dãy bàn học ở phía trước có thêm năm học sinh nam.

Năm bạn nam mặc quân trang khác nhau, chen chúc ngồi ở trên hai chiếc bàn nhìn cô.

Đụng phải ánh mắt Nguyễn Khê, bạn nam có đôi chân dài nhất trong đó mở miệng nói: “Sao chưa từng gặp cậu bao giờ nhỉ?”

Nguyễn Khê lại cúi đầu tiếp tục lấy vở ra, không thèm để ý đến năm người trước mặt này.

Dù cho cô không hiểu nhiều lắm về thời đại này nhưng vẫn có thể nhìn ra được năm người này không phải học sinh ngoan ngoãn học tập nghiêm túc. Các trường học ở mỗi thời đại đều có một đám người như vậy, không lo học tập mà chuyên đánh nhau, gây rối làm ầm ĩ ở trong trường.

Nhất là ở thời đại này thành tích học tập không quan trọng, nội quy kỷ luật trường học không chặt chẽ, tương lai của mỗi người đều là chuyện đã được quyết định từ sớm, những người như thế này lại càng nhiều hơn, hơn nữa càng thêm không kiêng nể gì cả, chẳng hạn như hoàn toàn không để giáo viên vào mắt.

Đặc biệt, đa số những kẻ có m.á.u mặt trong trường này đều là con em cán bộ.

Nguyễn Khê không có thành kiến gì với bọn họ cả, suy cho cùng thì Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Hồng Quân cũng thích làm mấy chuyện này. Hình như trong lòng rất nhiều bé trai từ khi sinh ra đã có giang hồ, đều ôm mộng làm đại ca tung hoành giang hồ.

Tuy nhiên, Nguyễn Khê không muốn làm quen với bọn họ. Cô đến trường không phải để lăn lộn giang hồ mà là để học tập.

Cô không nói lời nào, nam sinh chân dài này cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, sau đó hỏi tiếp: “Em tên gì? Ba của em là ai thế? Hình như trông không giống học sinh lớp bảy lắm, có phải mới tới nên đi nhầm không?”

Đang lúc anh ấy hỏi những câu này thì các học sinh khác đã lần lượt đi vào lớp.

Nguyễn Thu Dương và Tô Manh Manh đi vào lớp bằng cửa sau, trực tiếp ngồi hai chỗ ở hàng cuối cùng cạnh cửa. Yên vị rồi thì liếc nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đang ngồi hàng cuối cùng của lớp, tất nhiên cũng nhìn thấy năm nam sinh này.

Tô Manh Manh nói thầm: “Thu Dương, cậu nhìn kìa, sao họ lại đến lớp mình vậy nhỉ?”

DTV

Nguyễn Thu Dương hừ khẽ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Người nào đó hút đến đấy chứ.”

Hai người thầm thì xong thì giáo viên chủ nhiệm cầm sách đi vào lớp. Ông ấy đặt sách lên bàn giáo viên, quét mắt nhìn mọi người trong phòng học, cuối cùng nhìn về phía năm nam sinh này, hỏi: “Này, năm đứa có phải học sinh lớp này không?”

Nghe thấy tiếng nói, năm nam sinh quay đầu lại liếc nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy vẻ không coi ai ra gì.

Giáo viên chủ nhiệm nói tiếp: “Không phải học sinh lớp này thì mau ra ngoài đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác đi học.”

Nam sinh chân dài kia thấy Nguyễn Khê không nói lời nào, những học sinh khác trong lớp cũng đều nhìn bọn họ, anh ấy bèn rút chân về, đứng dậy khỏi bàn học rồi chậm rãi dẫn bốn nam sinh còn lại đi khỏi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 252



Vừa mới đi ra ngoài không lâu, một nam sinh mặc quân trang màu xanh lá mạ bỗng thò đầu vào từ cửa sau, hô lớn về phía giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng: “Tạ hói!”

Biệt danh này khiến các học sinh khác trong lớp cười ầm lên.

Còn giáo viên chủ nhiệm thì lập tức tái mặt, cầm viên phấn trong hộp phấn lên ném về phía sau, mắng: “Con sâu làm rầu nồi canh!”

Viên phấn kia đập vào chính giữa phần tóc mái của Nguyễn Thu Dương.

Trong phòng học lại truyền tới một tràng cười.

Nguyễn Thu Dương: “...”

Tại! Sao! Chứ! Hả!

Giáo viên chủ nhiệm cũng thấy xấu hổ, nhìn Nguyễn Thu Dương nói: “Ngại quá, kỹ thuật còn cần nâng cao.”

Nguyễn Thu Dương không còn cách nào khác, đành giơ tay lên, thở phì phì mà phủi phần tóc mái vừa bị đập trúng, nghĩ thầm quả nhiên Nguyễn Khê chính là khắc tinh của cô ta! Chỉ cần ở cùng một chỗ với cô, kiểu gì cô ta cũng gặp xui xẻo!

Tô Manh Manh ở bên cạnh duỗi tay ra phủi giúp cô ta, không nói gì thêm.

Thầy giáo chủ nhiệm hắng giọng ý bảo các học sinh yên lặng, sau đó giới thiệu bản thân với mọi người, nói mình họ Tạ, sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp 7A3, tiếp đó ông ấy bảo từng học sinh giới thiệu bản thân một chút.

Lúc Nguyễn Khê đứng dậy giới thiệu bản thân, tất cả mọi người trong lớp đều nhìn về phía cô.

Song, cô lại không có chút cảm xúc gì, chỉ nói một câu: “Mình là Nguyễn Khê, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”

Cô không muốn nhiều lời, nhưng lại có người hỏi thêm: “Trông cậu không giống học sinh cấp hai gì hết, không vào nhầm lớp đấy chứ?”

Nghe vậy, Nguyễn Thu Dương nhỏ giọng nói bên cạnh Tô Manh Manh: “Mình đã nói là rất mất mặt rồi mà!”

Tô Manh Manh quay đầu nhìn Nguyễn Khê, không nói chuyện.

Vốn dĩ không phải là người ở độ tuổi này, không để ý đến những thứ sĩ diện hão, nên tất nhiên là Nguyễn Khê không cảm thấy lúng túng và khó xử, cô thản nhiên nói: “Không vào nhầm lớp, bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên nhập học khá muộn.”

Cô tự nhiên phóng khoáng như vậy, những người khác không còn gì để nói nữa.

Học sinh mới nhập học, thông thường quy trình đều là như thế, làm quen giữa những người bạn mới, mặc dù có rất nhiều người đã quen biết từ trước tồi. Xong xuôi, thầy chủ nhiệm bố trí người đi bê sách mới vào phòng học rồi phân phát sách vở, tiếp đó tổng vệ sinh toàn trường.

Nửa ngày nhanh chóng trôi qua, buổi trưa tan học, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đeo cặp sách đi về nhà.

Hai người bước đi ở ven đường, Nguyễn Khiết khoác tay Nguyễn Khê, nói: “Chị, may mà có chị ở bên cạnh em, nếu không chắc chắn là em sẽ sợ tới mức không nói nổi một câu mất, lúc giới thiệu bản thân em run lắm.”

Nguyễn Khê cười nói: “Một đám trẻ con mà thôi, không có gì phải sợ hết.”

Nguyễn Khiết đang định nói chuyện thì phía sau lưng chợt vang lên một hồi tiếng chuông xe đạp. Cô ấy và Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn giống như những đang đi trên đường người khác, thấy có mấy nam sinh mặc quân trang đang đạp chiếc xe đạp hai mươi tám*, xếp thành hàng đi trên đường.

*xe đạp hai mươi tám là loại xe đạp phổ biến ở những năm 60-70, bánh xe có đường kính 28 inch.

Xe đạp ở thời đại này vẫn còn thuộc về loại hàng xa xỉ, cũng là phương tiện thiết yếu để những cậu nhóc này khoe khoang.

DTV

Bọn họ đạp đến bên cạnh Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lại bấm một hồi chuông lanh lảnh lần nữa.

Nguyễn Khiết nhận ra bọn họ chính là năm người đã hỏi Nguyễn Khê là ai ở trong lớp mình hồi sáng, đến khi bọn họ đạp xe đi qua, cô ấy nhỏ giọng hỏi: “Những người này là ai vậy? Học sinh trường mình à?”

Nguyễn Khê cũng giống với cô ấy, lúc trước không đến trường hơn nửa năm liền, phần lớn thời gian đều vùi đầu đọc sách ở trong phòng, không hiểu rõ những người trong đại viện lắm, nên tất nhiên không quen biết mấy người này. Cô đành lắc đầu với Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết không cảm thấy hứng thú với bọn họ lắm, nên không hỏi nhiều nữa.

Hai người đeo cặp sách chậm rãi đi về nhà, đến nơi cũng đã gần đến giờ ăn cơm.

Hôm nay Nguyễn Thu Dương về sớm, đang kể chuyện hôm nay Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết làm náo động trong trường học với Phùng Tú Anh ở trong bếp, bực bội nói: “Hấp dẫn cả nam sinh của trường cấp 3 vào trong lớp, con thấy bọn họ không phải đến trường để học tập mà là gây náo loạn thì có. E là không phải chạy đi kiếm người yêu đâu, mà là muốn gả cho gia đình cán bộ đấy.”

Phùng Tú Anh nói: “Trường học không cho phép yêu đương, nó mà dám làm bừa thì phải nói với ba con ngay.”

Nguyễn Thu Dương đứng bên cạnh Phùng Tú Anh, nói: “Ba con bận bỏ xừ, làm gì có thời gian để ý đến những chuyện này chứ, chỉ hy vọng bọn họ đừng làm ra chuyện mất mặt gì. Người có điều kiện gia đình tốt có thể vừa ý chị ta chắc? Cùng lắm là thấy chị ta xinh đẹp, chơi đùa chị ta một chút thôi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 253



Nghe vậy, Phùng Tú Anh nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Toàn những thứ linh tinh gì đâu, bây giờ lũ trẻ bọn con rõ là càng ngày càng kỳ lạ. Giữa nam và nữ chỉ có kết hôn và không kết hôn, làm gì có chuyện chơi đùa một chút chứ? Chơi đùa thế này gọi là đùa nghịch lưu manh, gọi là tư tưởng lệch lạc, con không được học theo những thứ không đứng đắn này đâu đấy.”

Nguyễn Thu Dương nói: “Con không thèm học đâu, kẻ trêu chọc những người này không phải là con mà là đứa con gái xinh xắn đến từ nông thôn của mẹ đấy. Bảo sao bọn họ đều muốn đi học đến thế, đi học không có ích lợi gì cả, thì ra là có mục đích cả, còn có cả kế hoạch luôn.”

Nói xong, cô ta bắt đầu vạch trần kế hoạch của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Con nói mẹ nghe, lúc bắt đầu bọn họ đến trường dự thính, bởi vì tầm thường, không có ai để ý đến bọn họ, nên bọn họ buồn bực. Buồn bực hơn nửa năm trời, trở nên trắng trẻo hơn thì cũng vừa lúc đi học. Đến trường thoáng cái đã gây chấn động, những nam sinh kia nhìn thấy chị ta thì cứ như ruồi nhặng trông thấy quả trứng có khe nứt vậy.”

Vạch trần kế hoạch xong, cô ta lại hỏi Phùng Tú Anh: “Mẹ, mẹ nói xem, có phải bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi không, nhẫn nhịn một cục tức nên muốn nổi danh ở trong trường, trèo cao gả cho gia đình khá giả. Nếu leo được tới nhà Tư lệnh thì nửa đời sau không phải sầu lo gì nữa rồi!”

Nghe được những lời này, Phùng Tú Anh không nhịn được mà bật cười: “Nhà Tư lệnh á?” Nằm mơ giữa ban ngày à?

Nguyễn Thu Dương nhìn bà ta: “Đúng vậy, sáng nay con trai nhà Tư lệnh là Hứa Chước đã bị chị ta thu hút đi vào trong lớp đấy.”

Nghe xong, Phùng Tú Anh sững sờ, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy có khả năng là chỉ chơi đùa với nó thật rồi.”

DTV

Bà ta lại nói tiếp: “Không được làm bừa theo nó đâu đấy, hủy hoại tác phong.”

Bà ta vừa nói chuyện vừa nấu cơm xong, những người khác trong nhà cũng lần lượt đi vào phòng ăn ngồi ăn cơm.

Trưa hôm nay Nguyễn Trường Phú không về, Phùng Tú Anh hiếm khi lại quan tâm đến chuyện của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lúc ngồi xuống ăn cơm bà ta mở miệng hỏi hai người: “Cảm giác ngày đầu tiên các con chính thức đi học thế nào hả?”

Nguyễn Khê không nhìn ra bà ta có ý gì, bèn nói: “Cũng khá tốt ạ.”

Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh tiếp lời: “Em nghe nói chị cả vừa mới bước vào cổng trường đã gây chấn động, bây giờ chuyện đã truyền sang cả trường tiểu học của bọn em rồi, kể là bên trường trung học cơ sở có một học sinh nữ cực kỳ xinh đẹp đến, rất nhiều người cố ý chạy tới lớp các chị để ngắm chị đúng không?”

Nguyễn Khê không để tâm đến những thứ này, nói đơn giản : “Không để ý.”

Nguyễn Thu Dương ngồi ở bên cạnh cười nhạo, giả vờ giả vịt!

Nếu nói là Diệp Thu Văn không để ý thì còn thấy bình thường, bởi vì từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn luôn là tiêu điểm trong đám đông, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Nguyễn Khê từ nông thôn tới đây, liều mạng thu hút sự chú ý của người khác, chị ta không thèm để ý thật sao?

Song, nghĩ đến Diệp Thu Văn, đột nhiên Nguyễn Thu Dương ý thức được cảm giác về sự tồn tại của Diệp Thu Văn trở nên yếu đi không chỉ ở trong nhà mà hôm nay khai giảng, sự tồn tại trong trường học cũng hoàn toàn bị Nguyễn Khê át mất.

Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thu Văn, chỉ cảm thấy một người trước kia tỏa ánh hào quang thu hút sự chú ý của khác như cô ta bây giờ lại trông khá là ảm đạm.

Tuy nhiên, điều này không làm ảnh hưởng đến việc Diệp Thu Văn vẫn là người ưu tú nhất trong nhà bọn họ, thậm chí là trong toàn bộ đại viện!

Chỉ trông xinh đẹp thôi thì có ích gì chứ, tính dựa vào khuôn mặt quyến rũ người khác để kiếm miếng ăn thật sao?

Để nâng cao cảm giác về sự tồn tại của Diệp Thu Văn ở trong nhà một lần nữa, cô ta đột nhiên mở miệng nói chuyện với Diệp Thu Văn, hỏi cô ta: “Chị cả, chiều nay trường trung học cơ sở với trung học phổ thông tổ chức lễ khai giảng cùng nhau đấy, chị phải lên bục phát biểu đúng không?”

Diệp Thu Văn ngẩn người, lần này nể mặt Nguyễn Thu Dương mà đáp lời: “Ừ, phải lên bục phát biểu.”

Nguyễn Thu Dương nở nụ cười nhìn cô ta: “Đến lúc đó em sẽ vỗ tay hết mình cho chị!”

Nghe vậy, Diệp Thu Văn vô thức cười với cô ta, không giữ khoảng cách và lạnh nhạt như trước kia nữa.

Nguyễn Thu Dương hơi ngu ngốc một chút thôi, chứ từ trước đến giờ vẫn rất trung thành với cô ta.

Dường như cảm thấy đã tìm được sân nhà, lúc này Phùng Tú Anh lại nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê Tiểu Khiết à, các con nên học tập Thu Dương này, đặt tâm tư lên con đường đúng đắn, đừng nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng mà làm loạn ở trường học.”

Chuyện không đàng hoàng gì cơ? Làm loạn là cái quái gì?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 254



Bà ta muốn tâng bốc Diệp Thu Văn thì cứ tâng bốc, muốn khoe khoang Diệp Thu Văn thì cứ khoe, kéo cô vào rồi giẫm đạp lên làm gì?

Nguyễn Khê nhìn Phùng Tú Anh, lại nhìn Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, nói: “Nói dối là mình không thể ngủ cùng phòng với người khác để luôn một mình chiếm một phòng, nói dối là làn da nhạy cảm không thể dùng kem dưỡng da rẻ tiền để luôn dùng loại kem tốt nhất, nói dối là mặc quần áo quá cũ trên người sẽ bị ngứa để luôn có quần áo mới mặc, tâm tư này được đặt một cách đúng đắn thật đấy.”

Phùng Tú Anh bị cô nói đến mức vẻ mặt cứng đờ, sắc mặt của Diệp Thu Văn cũng bỗng chốc trở nên rất khó coi.

Nguyễn Khê mặc kệ sắc mặt của bọn họ ra sao, nói tiếp: “Không biết là nhà trường mà biết được những chuyện ở nhà này của chị Thu Văn thì có còn cho cô ta lên bục phát biểu trong lễ khai giảng chiều nay nữa không nhỉ?”

Nguyễn Trường Phú không ở nhà, Nguyễn Thu Dương thường hay chày cối, vì vậy không nhịn được mà nhìn Nguyễn Khê nói: “Đây đều là chuyện từ thuở tám đời nào rồi, đã qua từ lâu rồi, bây giờ còn lôi ra làm gì nữa, chị có hứng thú à?”

Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta, nói: “Có hứng thú, cô nhìn mặt của mẹ và chị cả của cô kìa, thú vị biết bao.”

Nguyễn Thu Dương tức giận cắn chặt răng: “Chị đừng cho rằng người khác không nhìn ra ý đồ thối nát kia của chị, sau khi chị đến đây không muốn gì mà chỉ muốn đi học, làm như mình thích học lắm, thật ra là muốn đến trường quyến rũ những nam sinh có hoàn cảnh gia đình tốt chứ gì? Bản thân có ý đồ không đứng đắn, dẫn Nguyễn Khiết theo cùng làm mất hết thể diện!”

Chát!

Nguyễn Khê nhoài qua người Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh, nhắm chuẩn mà cho Nguyễn Thu Dương một cái tát.

Âm thanh vang dội, trên mặt hiện lên bốn vệt ngón tay đỏ ửng, Nguyễn Thu Dương bỗng chốc bị đánh đến nỗi hoa cả mắt.

Một lúc sau cô ta mới phản ứng lại, đứng lên kéo Nguyễn Thu Nguyệt ra, bước tới định khô m.á.u với Nguyễn Khê.

Nhưng vóc dáng thấp bé của cô ta hoàn toàn không đánh lại Nguyễn Khê, đột nhiên Diệp Thu Văn lại bước lên bảo vệ cô ta, kéo cô ta ra sau để ngăn cản, nhíu mày nhìn Nguyễn Khê mà nói: “Cô có thể đừng làm loạn nữa được không hả, từ khi cô đến đây, cái nhà này còn giống một gia đình sao?”

Lúc này Nguyễn Hồng Quân cũng đã đứng che ở trước mặt Nguyễn Khê từ lâu: “Chị dám đụng vào chị cả của tôi một cái thử xem!”

Nguyễn Khê duỗi tay kéo Nguyễn Hồng Quân ra, nhìn Diệp Thu Văn mà nói: “Ý của cô cứ như tôi là người thừa vậy, tôi tới quấy rầy cuộc sống tốt đẹp của gia đình các cô thật sao? Ở đây ai cũng có tư cách nói lời này, chỉ có cô là không có thôi! Họ Diệp ạ!”

Vẻ mặt của Diệp Thu Văn bị cô nói đến mức tái lại, hồi lâu sau không nói được thêm gì nữa.

Bên kia, Diệp Phàm chợt đứng dậy từ trên ghế, cơm trong bát mới ăn được một nửa, trực tiếp xách cặp sách lên đi ra ngoài.

Diệp Phàm vừa đi, trong phòng ăn không còn ai nói tiếp nữa, tất cả mọi người đều giằng co ở chỗ này.

Chốc lát sau, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Phùng Tú Anh, nói: “Chuyện do mẹ khơi mào thì mẹ tự lo đi! Mẹ xử lý đi! Không có bản lĩnh để xử lý, cũng không có bản lĩnh để quản giáo, thì mẹ nói ít đi có được không? Có ai làm mẹ mà giống như mẹ không! Mẹ đã quên mất Nguyễn Khê là con gái mình, con ruột đấy, mà con cũng thế!”

Nói xong, Nguyễn Thu Nguyệt không ăn nữa mà trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Khê cũng không ở lại tiếp tục cãi nhau nữa, kéo Nguyễn Khiết ra khỏi phòng ăn.

Nguyễn Hồng Quân đứng tại chỗ hít sâu một hơi, nhìn Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, nói: “Con không hiểu tại sao mọi người lại không thích chị cả như vậy, ngay cả chuyện chị ấy trở nên xinh đẹp cũng chướng mắt, luôn muốn đối xử ác ý với chị ấy...”

Không biết nói thế nào, trong phút chốc cậu bé lại nhìn về phía Phùng Tú Anh: “Một ngày nào đó mẹ sẽ phải hối hận!”

Nói xong, cậu bé cũng rời khỏi với khuôn mặt phẫn nộ, đi đến phòng khách xách cặp sách lên lao thẳng ra ngoài.

Lúc nãy đã ra tay rồi, Nguyễn Hồng Binh ngồi cạnh bàn bị dọa đến nỗi không dám nói lời nào. Thấy Nguyễn Hồng Quân đi khỏi, cậu ta lặng lẽ trượt xuống ghế, hô lên: “Anh năm chờ em với”, rồi chạy theo Nguyễn Hồng Quân.

Mọi người đều đã đi mất, trong phòng ăn chỉ còn lại Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương.

Nửa bên mặt của Nguyễn Thu Dương đỏ bừng, Phùng Tú Anh cúi đầu rơi lệ, lau nước mắt nói với vẻ tủi thân: “Mẹ làm sao? Chẳng qua mẹ chỉ nói một câu bảo nó đừng nghĩ đến những chuyện không đứng đắn, mẹ cũng chỉ sợ nó không học giỏi thôi mà, từ nhỏ đến lớn không có ai dạy dỗ nó. Nó cũng biết mẹ là mẹ ruột của nó, người làm mẹ đây ngay cả dạy dỗ con gái học hành cho tốt cũng là sai sao?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 255



Nguyễn Thu Dương ngồi xuống bên bàn ăn, giơ tay lên xoa mặt mình: “Mẹ, đừng để ý đến chị ta nữa, sống hay c.h.ế.t cũng mặc kệ chị ta đi, nếu chị ta gây ra chuyện gì mất mặt thật thì chắc chắn là ba sẽ đánh c.h.ế.t chị ta.”

Diệp Thu Văn cũng ngồi xuống bên bàn ăn: “Đừng chọc đến cô ta, cô ta cứ như người điên ý, không nghe hiểu phải trái, không nói đạo lý, giỏi cãi lộn đánh nhau, không nói được lời nào dễ nghe cả. Động tí lại làm loạn cái nhà này lên, giống như một con mụ đanh đá chanh chua vậy.”

Nguyễn Thu Dương xoa mặt mình: “Có lẽ là học được cách quyến rũ người khác và cãi nhau đánh lộn ở nông thôn đấy.”

Nói xong lại xuýt xoa: “Chị ta đánh mạnh thật đấy, đau c.h.ế.t mất...”

Diệp Thu Văn nhìn về phía cô ta: “Bàn tay chuyên lao động đương nhiên là mạnh rồi.”

Tuy nhiên, được Diệp Thu Văn quan tâm, Nguyễn Thu Dương bỗng chốc lại cảm thấy chịu cái tát này cũng đáng giá.

Sau khi Nguyễn Khê kéo Nguyễn Khiết xách cặp sách lên rồi đi khỏi, đầu tiên tìm thấy Nguyễn Thu Nguyệt, sau đó lại đi tìm Diệp Phàm.

Tìm thấy Diệp Phàm trên quảng trường của đại viện, cô nói với vẻ xin lỗi: “Lúc nãy nổi nóng quá nên lỡ lời, em đừng để trong lòng.”

Diệp Phàm lắc đầu, nói với vẻ cực kỳ bình thản: “Chị nói đúng.”

Cậu ấy không trách Nguyễn Khê, chẳng qua là lúc nãy cảm thấy phiền nên mới đi ra.

Nguyễn Khê không muốn dây dưa nhiều về chuyện này, cô tin Diệp Phàm biết nhân cách của cô, biết cô không bài xích cậu ấy, cho nên cô nói: “Lúc nãy còn chưa ăn cơm xong, chị mời em đi ăn cơm nhé, chúng ta ăn ở ngoài.”

Diệp Phàm vẫn lắc đầu: “Không ăn.”

Đằng kia, Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Hồng Binh chạy tới, dừng lại thở hồng hộc, chống nạnh nói: “Chị cả, chị đừng giận nữa, bây giờ mẹ đối xử với chị như vậy, sớm muộn gì sẽ có một ngày bà ấy phải hối hận.”

Nguyễn Khê không chút do dự nói: “Chị không cần bà ta hối hận.”

Nói xong, cô nhìn Nguyễn Hồng Quân, hỏi: “Có muốn ra ngoài ăn cơm không? Ăn ở ngoài tiệm luôn?”

Nghe vậy, Nguyễn Hồng Quân lập tức nhe răng cửa ra cười, không nhịn được mà nói: “Thật ạ?”

DTV

Nguyễn Khê không trả lời, quay đầu nhìn về phía Diệp Phàm, để cho cậu ấy suy nghĩ lại một lần nữa.

Diệp Phàm nhìn ánh mắt của Nguyễn Khê, hít một hơi thật sâu, lập tức đứng dậy từ trên bậc thềm: “Vậy thì đi thôi.”

Nguyễn Khê nhìn cậu ấy một lúc: “Vậy thì đi thôi.”

Nguyễn Hồng Quân vui mừng, nhảy bổ lên người Diệp Phàm, ngả ngớn nói: “Anh ba, anh cõng em đi.”

Hai người bọn họ dẫn Nguyễn Hồng Binh đi ở phía trước, còn Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đi theo sau.

Nguyễn Thu Nguyệt kéo tay Nguyễn Khê, an ủi cô: “Chị cả, chị đừng giận nữa, không đáng đâu.”

Nguyễn Khê cười: “Chị giận gì chứ? Người cần tức giận là bọn họ kìa, hai người bị chị nói cho sắc mặt khó coi, không còn đường lui, người còn lại thì bị chị tát cho một phát. Bây giờ có khi đang ngồi khóc cùng nhau, ra sức chê bai một đứa từ quê lên như chị cũng nên.”

Nguyễn Thu Nguyệt hít một hơi, nói: “Em tức lắm! Tức muốn c.h.ế.t luôn! Từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn vẫn luôn thích thể hiện thích rêu rao, chị ta cảm thấy như thế là ưu tú, thế mà sao đến phiên chị thì xinh đẹp lại là cái tội chứ! Tức c.h.ế.t đi được!”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh thình lình lên tiếng: “Bọn họ ghen ăn tức ở đấy!”

Nguyễn Khê nở nụ cười, hờ hững nói: “Từ trong nội tâm của bọn họ đã chướng mắt chị rồi.”

Trong lòng Nguyễn Thu Nguyệt cực kỳ ấm ức: “Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày cho bọn họ câm mồm vào hết!”

Nguyễn Khê cười: “Rồi sẽ có một ngày như vậy thôi.”

Nguyễn Khê dẫn mấy người Nguyễn Hồng Quân ra ngoài tìm một tiệm cơm, sau khi bước vào tiệm, sáu người ngồi xuống gọi món.

Nguyễn Khê bảo bọn họ mỗi người chọn một món, rồi gọi thêm sáu suất cơm.

Nguyễn Hồng Quân vẫn đang nhe răng cửa ra cười, gọi món xong, cậu bé chợt vỗ bàn một nhát, nói: “Hiện tại em chính thức tuyên bố! Em sẽ vĩnh viễn kiên định đứng về phía chị cả của em, nếu ai gây sự với chị cả của em thì cũng chính là đang gây sự với em!”

Nguyễn Khê nhìn cậu bé mà nói: “Đừng làm loạn, đó là mẹ của em đấy.”

Vừa dứt lời, cô chợt nghe thấy một giọng nói: “Ồ, thì ra em là chị của Nguyễn Hồng Quân à.”

Mấy người Nguyễn Khê lần theo âm thanh mà nhìn sang, trông thấy năm nam sinh mặc quân trang đang đứng bên cạnh bàn của bọn họ.

Người cao lớn nhất trong số đó cười nói: “Sao chưa gặp em bao giờ nhỉ?”

Anh ấy vừa dứt lời, Nguyễn Hồng Quân đứng vụt lên, đáp lời: “Trước đây chị cả của em không ở nơi này.”

Nam sinh tò mò hỏi tiếp: “Chẳng phải chị cả của em là Diệp Thu Văn sao?”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Đây là chị cả ruột của em.”

Nam sinh gật đầu, trong chốc lát lại hỏi tiếp: “Thế chị cả ruột của em tên gì?”

Nguyễn Hồng Quân đang định nói chuyện thì Nguyễn Khê lên tiếng: “Ngồi xuống.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 256



Câu nói của Nguyễn Hồng Quân bị mắc lại trong cổ họng, không nói ra được, cậu bé do dự một lát rồi ngồi lại trên ghế.

Nam sinh nhìn Nguyễn Khê, nở nụ cười rồi xoay người rời đi, bốn nam sinh khác đi theo phía sau anh ấy.

Đến khi bọn họ dần đi khuất khỏi cửa tiệm cơm, Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân, hỏi: “Ai thế? Mấy người này này.”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Những người đánh nhau giỏi nhất, không ai dám trêu chọc trong đại viện của chúng ta, em... có hơi sợ bọn họ...”

Nguyễn Thu Nguyệt ở bên cạnh nhỏ giọng bổ sung: “Người cầm đầu kia tên là Hứa Chước, ba của anh ấy là... Tư lệnh đấy...”

DTV

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Hồng Quân, lại nhìn Nguyễn Thu Nguyệt, tiếp đó đáp lời: “Ồ.”

Nguyễn Khê không có hứng thú với bọn họ lắm, hỏi hai câu rồi không hỏi tiếp nữa. Cô dẫn mấy người Nguyễn Hồng Quân đi ăn trưa ở tiệm cơm xong, lại đưa Nguyễn Hồng Binh về đại viện, tiếp đó đi thẳng đến trường.

Lúc đi đến ngoài cổng trường thì bỗng thấy nhóm người Hứa Chước đang tụ tập hút thuốc cách đó không xa. Bọn họ người thì dựa vào ghi đông xe đạp, người thì ngồi trên xe đạp chống một chân xuống, lúc nhìn thấy Nguyễn Khê thì đều thình lình ưỡn thẳng lưng.

Tất nhiên là Nguyễn Khê làm như không nhìn thấy bọn họ, đi một mạch vào cổng trường.

Nguyễn Khiết thì hoàn toàn không dám nhìn bọn họ, vô thức sợ những người này, chỉ muốn cách càng xa càng tốt.

Tuy Nguyễn Trường Sinh ở dưới quê cũng đầu gấu, cũng nói mình là đại ca, nhưng Nguyễn Trường Sinh là chú năm của cô ấy, lúc đối mặt với anh ấy thì trên người không có cảm giác đè nén chút nào. Nhưng mấy người Hứa Chước lại cho người khác một cảm giác cực kỳ đè nén, khiến người khác sợ hãi.

Mãi đến khi đi qua cổng thoát khỏi ánh mắt của nhóm người Hứa Chước, Nguyễn Khiết mới từ từ thả lỏng.

Đi vào lớp ngồi xuống chờ đến vào giờ học, cô ấy lấy sách giáo khoa ra, nhẫn nhịn một hồi nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi Nguyễn Khê: “Chị ơi, liệu có phải bọn họ đã để mắt tới chị rồi không, trong lòng em không thoải mái lắm, cứ thấy bọn họ là lại sợ.”

Nguyễn Khê cười: “Có gì mà phải sợ, bọn họ có thể ăn thịt người được sao? Cho dù có giỏi đánh nhau đi nữa nhưng mà chúng ta không chọc giận bọn họ, bọn họ cũng không thể vô duyên vô cớ đánh chúng ta được đúng không nào? Không để ý tới là được.”

Nguyễn Khiết vẫn còn rất lo lắng, nói với âm lượng nhỏ hơn nữa: “Thế có khi nào bởi vì chị không để ý tới bọn họ, bọn họ cảm thấy mất mặt, cho nên trả thù chúng ta gì gì đó không? Em thấy bọn họ nhìn chằm chằm vào chị là lại căng thẳng.”

Nguyễn Khê lôi sách giáo khoa ra: “Đừng tự dọa mình nữa, nói cho cùng cũng đều là trẻ con mà thôi.”

Nguyễn Khiết nói: “Bọn họ không phải là trẻ con, bọn họ sắp trưởng thành rồi, đã học lớp mười một rồi đấy.”

Nguyễn Khê vỗ lên tay của cô ấy: “Đừng lo nghĩ nhiều quá, nếu nhân phẩm của bọn họ kém như vậy thật thì Hồng Quân và Thu Nguyệt đã nói từ trước rồi. Bọn họ chỉ là thích khoe mẽ lấy sĩ diện thôi, bình thường sẽ không bắt nạt kẻ yếu, càng không ức h.i.ế.p con gái đâu.”

Nguyễn Khiết nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Khê, cảm thấy hơi an tâm một chút chút dưới sự an ủi của cô.

Khai giảng học kỳ mới, tổng vệ sinh cả buổi sáng, buổi chiều còn chưa bắt đầu đi học.

Tất cả các lớp trong trường phối hợp lại, trường cấp hai và cấp ba cùng nhau bê ghế đến sân tập tham gia lễ khai giảng.

Bởi vì nhiều tuổi hơn, vóc dáng tương đối cao, nên Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ngồi ở hàng cuối trong lớp học, đi ra ngoài xếp hàng tham gia hoạt động cũng đứng ở cuối cùng. Lúc đi đến sân tập, hai người ngồi xuống phía cuối cùng.

Chỗ bàn đại biểu trong sân tập có lãnh đạo nhà trường và giáo viên đại diện đang ngồi.

Bởi vì nghe phát biểu khá là buồn tẻ nên các học sinh ở dưới đều đang cúi đầu làm việc riêng, người thì lấy sách ngoại khóa ra đọc, người thì túm năm tụm ba buôn chuyện, kể chuyện mình đã làm gì lúc nghỉ đông.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Khiết tham gia buổi lễ lớn như thế này, cô ấy ngồi thẳng lưng, nghe rất nghiêm túc. Nguyễn Khê bèn không nói chuyện với cô ấy mà ngồi bên cạnh ngẩn người một lúc.

Lúc đang ngẩn người thì bả vai chợt bị ai đó vỗ lên.

Cô giật mình hồi hồn lại, quay đầu nhìn thì thấy là Hứa Chước và một nam sinh khác.

Hứa Chước cười nhìn cô, nói: “Nguyễn Khê đúng không? Tôi là Hứa Chước, tôi học lớp 11A2.”

Nguyễn Khê không nói chuyện, chỉ chớp mắt nhìn anh ấy. Quả nhiên không hề để nội quy kỷ luật trường học vào mắt, trong lễ khai giảng còn có thể trực tiếp chạy từ hàng lớp mười một đến hàng của lớp bảy, cũng không sợ bị giáo viên bắt được.

Nghe thấy có tiếng nói, Nguyễn Khiết quay đầu lại nhìn anh ấy, lập tức lại căng thẳng, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.

Nguyễn Khê không để ý đến Hứa Chước, hỏi nam sinh bên cạnh anh ấy: “Anh tên gì thế?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 257



Nam sinh ở bên cạnh anh ấy khá là bất ngờ, đầu tiên là sững sờ một lát, kế đó vội cười nói: “Anh tên là Trần Vệ Đông.”

Nguyễn Khê nở nụ cười nhìn anh ấy: “Chào anh.”

Trần Vệ cười tít mắt: “Chào em chào em.”

Hứa Chước ở bên cạnh đen mặt lườm anh ấy một cái, anh ấy lập tức không cười nữa, giơ tay lên gãi đầu.

Nguyễn Khê không nói chuyện với hai người nữa, quay đầu lại tiếp tục xem lễ khai giảng.

Trong mấy lượt phát biểu trước đó, tất cả mọi người đều ủ rũ, đến khi học sinh đại diện và đại diện của học sinh nữ lên bục phát biểu thì bầu không khí trong sân tập bỗng sôi nổi hơn hẳn, có nhiều người còn hò la ầm ĩ lúc Diệp Thu Văn bước lên bục.

Nguyễn Khê nhìn Diệp Thu Văn bước lên bục, thấy cô ta đứng dưới ánh mặt trời sau giữa trưa đọc bài phát biểu, khuôn mặt như đang phát sáng.

Nguyễn Thu Dương đang ngồi đằng trước có vẻ như còn hưng phấn hơn cả Diệp Thu Văn nữa. Sau khi Diệp Thu Văn bước lên bục, cô ta cố ý quay đầu lại nhìn Nguyễn Khê, dường như đang dùng ánh mắt để nói với Nguyễn Khê rằng cô cố gắng tới trường học đoạt danh tiếng cũng không lóa mắt bằng một phần mười nghìn của Diệp Thu Văn đâu.

Song, lúc cô ta đang khiêu khích Nguyễn Khê bằng ánh mắt thì tất nhiên cũng nhìn thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông ở phía sau.

Cô ta lại cảm thấy khó chịu, dứt khoát quay đầu về tiếp tục xem Diệp Thu Văn, ưỡn thẳng lưng như được thơm lây.

Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ tự hào, nói với Tô Manh Manh bằng giọng điệu tự đắc: “Nhìn thấy chưa, không ai có thể sánh được với chị cả của mình hết.”

Tô Manh Manh gật đầu cái rụp: “Đúng là người tài giỏi có khác.”

Trong trường của bọn họ, Diệp Thu Văn vẫn luôn là một người gần như hoàn hảo, là nhân vật được lấy làm tấm gương. Cô ta giỏi thể hiện mà cũng thích thể hiện, bất kể nhà trường tổ chức hoạt động lớn nhỏ gì thì thông thường đều có bóng dáng của cô ta.

Cô ta xinh đẹp, tự nhiên và phóng khoáng, là cô gái xinh xắn nhất trong trường của bọn họ trước khi Nguyễn Khê tới. Cô ta còn đa tài đa nghệ, có năng lực, kể cả đối nhân xử thế lẫn lời nói và việc làm đều chu đáo đến mức không ai tìm ra được bất kỳ sai lầm gì.

Nguyễn Thu Dương nói với vẻ tự hào: “Có một số người chỉ có thể bỏ công sức vào đường ngang ngõ tắt mà thôi.”

Nghe vậy, Tô Manh Manh vô thức quay đầu lại nhìn về phía sau. Thấy Hứa Chước và Trần Vệ Đông ngồi ở phía cuối lớp của bọn họ, hiển nhiên là cô bé hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Nguyễn Thu Dương, nhưng cô bé không tiếp lời.

Cô bé sợ Nguyễn Thu Dương mất hứng, bởi vì có thể được Hứa Chước coi trọng thì sẽ được người khác hâm mộ.

Hoàn cảnh gia đình của Hứa Chước hùng hậu nhất trong toàn bộ các học sinh của trường bọn họ. Đừng thấy ngày nào anh ấy cũng sống cuộc sống kém cỏi, hút thuốc đánh nhau, chứ điểm xuất phát của người ta đã là điểm cuối cùng trong cuộc đời của rất nhiều người rồi.

Nói quá lên một chút thì rất nhiều người vật lộn cả một đời có khi cũng không bằng điểm xuất phát của anh ấy đâu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô bé vẫn nói thầm một câu: “Nếu vẻ ngoài của mình xinh đẹp như vậy thì mình cũng đi đường ngang ngõ tắt.”

Nếu có thể gả vào nhà họ Hứa thật, cuộc đời này hoàn toàn không cần phải sầu lo nữa rồi.

Nguyễn Thu Dương lập tức trợn tròn mắt nhìn về phía Tô Manh Manh: “?”

Tô Manh Manh ý thức được mình đã nói cái gì, tức khắc xấu hổ giơ tay lên che kín mặt, hì hì, ngại quá đi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra những lời trong lòng mất rồi.

Diệp Thu Văn phát biểu ở trên bục, Hứa Chước ở phía dưới hỏi Nguyễn Khê: “Cô ta là con nuôi của ba mẹ em à?”

Nguyễn Khê không quay đầu lại, trực tiếp đáp lại anh ta: “Ừ, niềm tự hào của ba mẹ tôi đấy.”

Hứa Chước hỏi tiếp: “Thế trước đây em vẫn luôn ở dưới quê à?”

Nguyễn Khê quay đầu lại nhìn anh ấy: “Dò la tôi à?”

Hứa Chước cười: “Chút chuyện này không tiện hỏi sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Dò la cũng vô dụng thôi, tôi không làm bạn với kẻ côn đồ đâu.”

Vẻ mặt của Hứa Chước cứng đờ, hồi lâu sau mới nói: “Em nói tôi là kẻ côn đồ á?”

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh ấy: “Ở trong trường không lo học tập mà còn hút thuốc đánh nhau đều là tên côn đồ cả.”

Hứa Chước: “...”

Đang lúc anh ấy không biết nói cái gì để phản bác thì Diệp Thu Văn đã phát biểu xong bước xuống bục, đổi cho đại diện học sinh nam lên.

Nghe thấy tên của đại diện học sinh nam, Nguyễn Khê giật nảy, trong miệng vô thức lặp lại: “Lục Viễn Chinh...”

Hứa Chước nhìn cô: “Sao thế? Em muốn làm bạn với cậu ta à, người ta đã có chủ rồi.”

Nguyễn Khê lại quay đầu nhìn anh ấy.

Anh ấy nói: “Chính là đại diện học sinh nữ lúc nãy, chị gái của em đấy.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 258



Ánh mắt của Nguyễn Khê bỗng chốc sững lại, quả nhiên cô không nhớ lầm, Lục Viễn Chinh là nam chính trong nguyên tác, là người được ghép với Diệp Thu Văn, cũng là người mà nguyên chủ muốn giành lấy sau khi tâm lý vặn vẹo, người khiến cô không giành được mà trở nên xấu xa thêm.

Nguyễn Khê sẽ không đụng vào đồ của Diệp Thu Văn, ngay cả sự yêu thương và công nhận của ba mẹ cô cũng không muốn đi tranh giành.

Cô hỏi Hứa Chước: “Sao anh biết được?”

Suy cho cùng thì nhà trường không cho phép yêu thương, cho dù có yêu thì Diệp Thu Văn cũng không thể để người khác biết được.

Nếu để người ta biết thì chẳng phải hình tượng nữ thần của cô ta ở trong trường sẽ sụp đổ sao?

Hứa Chước cười: “Lục Viễn Chinh học lớp tôi mà, ba của cậu ta là sĩ quan phụ tá của ba tôi, chuyện cỏn con này mà còn không nhìn ra được sao?”

Nguyễn Khê nhìn anh ấy, nói: “Có lẽ người ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Hứa Chước: “Tôi không quan tâm bọn họ là bạn gì, cũng không có hứng thú, nhưng hẳn là cậu ta sẽ không kết bạn với em đâu.”

Nguyễn Khê lập tức trợn trừng mắt: “Tôi còn không ngại đến mức làm bạn với anh ta đâu.”

Hứa Chước: “Vậy em kết bạn với tôi đi, chắc chắn là tôi có thể diện hơn Lục Viễn Chinh nhiều. Có rất nhiều người muốn làm bạn với tôi nhưng bình thường ngay cả nhìn tôi cũng không thèm nhìn đâu, bọn họ muốn gặp tôi đều phải đứng xếp hàng đấy.”

Nguyễn Khê liếc nhìn anh ấy một cái: “Tôi không cần phải dựa vào người khác để kiếm thể diện.”

Hứa Chước: “Em cá tính thật đấy, không nhìn ra luôn.”

Nguyễn Khê không để ý đến anh ấy nữa, quay đầu nhìn về phía Lục Viễn Chinh đang phát biểu trên bàn đại biểu.

Cô chỉ biết được đại khái nội dung cốt truyện trong nguyên tác, còn phần chi tiết thì không rõ lắm. Cô không biết giữa Lục Viễn Chinh và Diệp Thu Văn có bao nhiêu tình tiết dây dưa đau đớn, đương nhiên cũng không có hứng thú biết, càng không có hứng thú dính dáng vào.

Tình tiết giữa hai người bọn họ thì để lại cho bọn họ tự diễn đi.

Lễ khai giảng kết thúc, về tới lớp học lại mở một cuộc họp lớp nữa, rồi đến giờ tan học.

Trên đường trở về, Nguyễn Khiết hỏi Nguyễn Khê: “Chị cảm thấy chuyện giữa đại diện học sinh nam và Diệp Thu Văn có thật không?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Chị không biết, cũng lười để ý đến những chuyện linh tinh này.”

Dù sao thì không dính dáng đến là được rồi, không cần phải lãng phí thời gian của mình vào bọn họ.

Nguyễn Khiết nói khẽ: “Nhưng nếu mà là thật thì không cảm thấy buồn nôn lắm à? Bọn họ nói chúng ta đi đường ngang ngõ tắt, quyến rũ người ta trong trường học, thế mà đồng thời bản thân Diệp Thu Văn lại yêu đương vụng trộm, thế này được coi là gì chứ?”

Nguyễn Khê bật cười: “Từ khi chúng ta đặt chân vào thành phố, những chuyện buồn nôn đã có ở khắp nơi rồi, chuyện như thế này còn thiếu sao? Cứ coi như chuyện này là thật đi, cho dù Phùng Tú Anh có biết thì bà ta cũng sẽ bảo vệ Diệp Thu Văn thôi, đừng để ý đến nữa.”

Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu: “Hiểu rồi, Diệp Thu Văn là thể diện và niềm tự hào của bà ta mà.”

Hai người đang nói chuyện thì nhóm người Hứa Chước lại đạp xe đi ngang qua bên cạnh.

DTV

Lúc này anh ấy không đi vụt qua mà giảm tốc độ đi bên cạnh Nguyễn Khê, hỏi cô: “Có muốn chở hai người đi một đoạn không?”

Nguyễn Khê lắc đầu với anh ấy, nói: “Không cần, mấy người cứ đi trước đi.”

Hứa Chước không đi trước mà đạp từ từ bên cạnh cô, nói chuyện với cô câu được câu không.

Cách hơn mười mét về phía sau, Nguyễn Thu Dương khoác tay Diệp Thu Văn chậm rãi đi bộ.

Bởi vì chuyện hồi trưa nên hai người hiện giờ cũng coi như là lại hòa thuận rồi.

Nguyễn Thu Dương nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nói: “Chị nhìn thấy chưa? Ngày đầu tiên tới trường học bọn họ không làm gì cả mà vẫn hút lấy Hứa Chước chạy theo chị ta. Tài thật đấy, người khác muốn nói chuyện với Hứa Chước thì lại cực kỳ khó khăn.”

Diệp Thu Văn nhìn bóng lưng của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, lại nhìn mấy người Hứa Chước.

Cô ta nói: “Cảm giác mới mẻ qua đi rồi, chưa chắc đã để ý đến cô ta nữa đâu.”

Nguyễn Thu Dương: “Cũng đúng.”

Nhưng cô ta nhìn Hứa Chước đi bên cạnh Nguyễn Khê không rời, trong lòng vẫn không nhịn được mà ghen ghét.

Trong phút chốc, cô ta lại nói thầm: “Nếu mình xinh đẹp được như vậy thì tốt rồi, đều là cùng một ba mẹ sinh ra, kết quả chỉ có chị ta xinh nhất, thực sự không công bằng chút nào.”

Thật ra trong lòng Diệp Thu Văn cũng cực kỳ bực bội, cô ta chướng mắt chuyện Nguyễn Khê nổi danh còn hơn cả Nguyễn Thu Dương nữa, bởi vì Nguyễn Khê đang đoạt danh tiếng của cô ta. Vốn dĩ tất cả những ánh nhìn và sự chú ý trong trường học kia đều là của cô ta mới đúng.

Hơn nữa, từ sau khi Nguyễn Khê đến thành phố, cuộc sống của cô ta thật sự bị ảnh hưởng rất nhiều, có nhiều lúc cô ta cảm thấy Nguyễn Khê đến để khắc cô ta.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 259



Ngày nào cô ta cũng cảm thấy Nguyễn Khê đang khiêu chiến với địa vị của cô ta, muốn kéo cô ta từ trên mây xuống rồi giẫm đạp lên.

Cô ta cũng không ngờ Nguyễn Khê có thể thu hút sự chú ý của Hứa Chước, đồng thời khiến Hứa Chước lẽo đẽo chạy theo mình.

Phải biết, bình thường Hứa Chước ở trong trường giống như một nhà vô địch vậy, không để bất kỳ ai vào mắt cả.

Hít một hơi thật sâu, cô ta nói: “Hồng nhan họa thủy, hồng nhan bạc mệnh, quá xinh đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Nguyễn Thu Dương ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Nếu thành ngữ đã nói như vậy thì chắc chắn là đúng rồi.”

Nhóm người Hứa Chước theo Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết đến cổng đại viện mới thôi, họ không vội về nhà mà lái xe đi chơi chỗ khác. Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có thời gian nhàn rỗi nên tất nhiên phải về nhà đúng giờ.

Về đến nhà mà bữa tối vẫn chưa chuẩn bị xong, nên hai chị em lên lầu gọi Nguyễn Thu Nguyệt, ngồi trong phòng, mở những đề bài còn dang dở và tiếp tục. Làm bài xong thì đọc sách nắm thêm kiến thức.

Nguyễn Thu Nguyệt không có gì khác để làm với họ, ngày nào cũng đọc sách và làm bài tập. Trong nửa năm qua, số sách cô đọc, số bài tập cô làm cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết còn nhiều hơn so với hai ba năm học trước cộng lại.

Ở dưới lầu, Phùng Tú Anh đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp.

Hiếm khi Nguyễn Trường Phú tan làm sớm như hôm nay, về nhà thì đi thẳng vào phòng bếp, rửa tay và lấy khăn lau khô xong thì nhìn thấy hai mắt Phùng Tú Anh có chút ửng đỏ, liền hỏi: “Mắt sao vậy? Ra ngoài bị bắt nạt à? “

Phùng Tú Anh tiếp tục cắt rau: “Sống ở đại viện bao năm, ai mà bắt nạt chớ.”

Nguyễn Trường Phú nghe âm thanh: “Vậy là bị bắt nạt trong nhà?”

Phùng Tú Anh đáp: “Con gái ngoan của anh, hồi trưa anh không có ở đây, nó đã phát điên trở lại ở nhà, để Thu Văn và em không thể hòa giải được, thậm chí còn tát Thu Dương, mặt Thu Dương bị nó đánh sưng hết, mất một lúc mới dịu bớt. Ầm ĩ cả buổi trời, làm cả nhà ăn nửa chừng là bỏ đi hết.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy cau mày: “Điên chuyện gì?”

Ông ta tự hỏi tự đáp: “Chắc mấy người lại chọc tức nó rồi chứ gì. Con bé nóng tính ăn nói bộc trực. Nếu nó không có tật xấu, cứ im im lặng lặng thì một khi chọc đến nó, chắc chắn nó sẽ không buông tha, thế nào cũng sẽ khiến mấy người sống không yên.”

Phùng Tú Anh đặt con d.a.o trong tay xuống: “Em dám chọc nó? Thiếu điều em đã cung dưỡng nó như ông bà, ngày ngày hầu hạ ăn uống, không để nó chạm vào cái chén quét cái nhà. Chẳng qua em chỉ dạy nó vài câu, không lẽ em không có tư cách? Em cũng sợ rằng nó không hiểu chuyện chơi bời bên ngoài, đến lúc đó còn không phải người làm ba làm mẹ này mất mặt à.”

Nguyễn Trường Sinh hỏi: “Nó làm gì ở bên ngoài?”

Phùng Tú Anh bắt đầu bật bếp xào rau: “Hôm nay đi học làm gì mà ăn mặc như vậy? Quá rõ ràng là đi chèo kéo lêu lỏng. Trong trường thì lôi kéo một đám con trai, nói là con trai của tư lệnh còn tới lớp học để tìm nó. “

Nguyễn Trường Phú tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phùng Tú Anh nói: “Còn gì sau đó? Còn chưa đủ để em dạy nó à? Em cũng chẳng dám nói gì, em chỉ nhẹ nhàng bảo nó không được nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ nữa, sửa đổi đàng hoàng.”

Nguyễn Trường Phú: “Anh thấy em nghĩ nhiều quá. Thu Văn từ nhỏ đến giờ đã ăn diện nhiều lần, luôn là nhân vật tâm điểm của trường. Tiểu Khê cũng xinh xắn, được mấy bạn nam để ý. Chuyện này bình thường mà em? Ở tuổi của chúng, có thằng nào mà không thích gái xinh?”

DTV

Phùng Tú Anh: “Giống được sao? Thu Văn không phải chơi nổi, mà là giỏi giang nên được chú ý, được khen ngợi. Chỉ dựa mỗi cái mặt mà vênh vang như Tiểu Khê, anh nghĩ không sao à?”

Nguyễn Trường Phú suy nghĩ rồi hỏi: “Nó đâu rồi? Không phải tan học rồi sao?”

Phùng Tú Anh xào đồ ăn, đáp: “Về rồi, như bà cố nội tôi, về là lên lầu nằm trong phòng rồi.”

Nguyễn Trường Phú nghe thế liền thở phào, không nói thêm, bảo Phùng Tú Anh: “Nấu nhanh rồi ăn.”

Phùng Tú Anh chuẩn bị cơm xong xuôi, người thì từ ngoài về, người thì xuống lầu, trong tháng chốc đã tập trung vào nhà bếp, bưng chén đũa dọn cơm, ngồi xuống bàn ăn.

Trong lúc ăn, Nguyễn Trường Phú nhìn kỹ khuôn mặt của Nguyễn Thu Dương, phát hiện trên mặt cô bé quả thực có một vết mờ nhạt của việc bị đánh. Đương nhiên, ông cũng không nhắc lại chuyện đã qua, tránh lại phải cãi vã.

Ông không lo lắng cho những người còn lại trong nhà, ông kiểm soát được, chỉ có Nguyễn Khê, ông thấy bản thân ông không thể xử lý được cô bé.

Hoặc là con bé này không nói lý lẽ, còn không sẽ không để người sống yên.

Ông không nhắc đến chuyện cãi vã trong nhà hồi trưa, chỉ khơi chuyện như chuyện thường ngày: “Tiểu Khê, Tiểu Khiết, hôm nay là ngày đi học đầu tiên của các con, cảm giác thế nào?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back