Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 230



Nguyễn Thu Dương ở trên cửa sổ tầng hai thấy bọn họ đi chơi, chỉ có cô ta và Diệp Thu Văn phải ở trên lầu tự kiểm điểm, hơn nữa bây giờ Diệp Thu văn lại còn không quan tâm, không nói chuyện với cô ta, cô ta ấm ức đến mức phồng má bĩu môi.

Nhóm Nguyễn Khiết, Nguyễn Khê đến quảng trường cùng Nguyễn Hồng Quân, đúng là có người giữ một hàng giúp họ. Chỗ ngồi không phải là ghế mà là bậc thềm, bậc thềm là hình bán nguyệt, từng bậc, từng bậc lên cao.

Bọn họ đến bậc thêm ngồi xuống thành hàng, vừa hay là vị trí cách màn ảnh đẹp nhất.

DTV

Bởi vì trẻ con trong khu tập thể khá đông, nên quảng trường khá ồn ào, nhất là đám choai choai đang b.ắ.n s.ú.n.g kia, tiếng cãi nhau ầm ĩ không dứt bên tai, ầm ĩ không chịu được.

Đến khi bầu trời tối đen, chiếu phim cũng bắt đầu, quảng trương cũng dần dần yên lặng.

Nguyễn Khiết ngồi cạnh Nguyễn Khê, níu cánh tay Nguyễn Khê, vô cùng chăm chú xem phim, ngay cả mắt cũng không chớp.

Xem phim trong hoàn cảnh thiếu sáng được một lúc, Nguyễn Khê nhìn mọi người xung quanh, bỗng nhớ đến đêm trước Tết Nguyên đán, bọn họ cùng nhau ngồi lên cỏ, xem phim ở sân thể dục của trường trung học cơ sở Thiên Phượng.

Bên trái cô là Lăng Hào, Chu Tuyết Vân, Nguyễn Thúy Chi, bên phải là Nguyễn Khiết và Lưu Hạnh Hoa.

Đến thành phố cũng chưa lâu, nhưng lúc này cô bỗng cảm thấy mình rời xa núi Phượng Minh rất lâu, rất lâu rồi. Nghe tiếng chuyển động của máy chiếu phim, cô không kìm được mà nhớ về những người ở núi Phượng Minh.

Ông nội, bà nội, cô ba, chú năm, cả Lăng Hào nữa…

Cả ông thợ may sẽ không bao giờ gặp lại…

Khi xem phim xong trở về nhà thì trời đã rất khuya, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không học nữa, sau khi tắm rửa xong xuôi liền lên giường đi ngủ.

Sau khi tắt đèn, Nguyễn Khê nằm trên giường và nói với Nguyễn Khiết: “Tự nhiên thấy nhớ nhà quá, chị nhớ ông nội bà nội, cô ba và chú năm, cũng nhớ Lăng Hào nữa, không biết là sau khi chúng ta đi rồi họ sống thế nào, có nhớ chúng ta hay không.”

Nguyễn Khiết nghe cô nói thế cũng chợt thấy thương cảm, nhất là vào buổi đêm bốn phía tối om thế này, tất cả những cảnh tượng sống dưới quê mười mấy năm hiển hiện trong đầu, gương mặt cười vui đầy nếp nhăn của Lưu Hạnh Hoa và Nguyễn Chí Cao hiện lên rõ mồn một.

Chốc lát sau, Nguyễn Khiết nói: “Chị, sau này chúng ta sẽ không trở về nữa sao?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy: “Dĩ nhiên phải về chứ, đợi đến Tết thì về, chúng ta tự mình về thôi.”

Nguyễn Khiết cười: “Ừm, em về cùng chị nhé.”

Nói rồi hai người cùng vai kề vai nhau nằm đó, nhớ đến từng ngọn núi từng cây cỏ khe suối, họ khép đôi mắt lại từ từ chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ họ lại trở về núi Phụng Minh, hai chị em đang xắn ống quần bắt cá dưới con suối, con cá bơi lách qua bàn chân họ.

Hôm nay là ngày thứ Hai, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đã kết thúc hình phạt bị phạt cấm túc, mặc dù kết thúc hay không kết thúc thì cũng chẳng có gì khác nhau, đằng nào thì cũng có người lén mang đồ ăn đến phòng của họ, cho nên họ hoàn toàn không bị bỏ đói một buổi nào cả.

Sau khi hết bị cấm túc, tất nhiên là vào buổi sáng hai cô ta vẫn y như bình thường, họ ở trên tầng tắm rửa sửa soạn một lượt, thắt b.í.m tóc thật ngay ngắn và đeo lên chiếc cặp không mới cũng chẳng cũ, sau đó đi xuống phòng ăn dùng bữa sáng.

Nguyễn Trường Phú nhìn hai người họ rồi hỏi: “Tự kiểm điểm thế nào rồi?”

Diệp Thu Văn gật đầu, nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn: “Con đã biết sai rồi, con sẽ sửa.”

Nguyễn Trường Phú biết không cần quá nhấn mạnh với Diệp Thu Văn, thế là ông ta lại nhìn Nguyễn Thu Dương: “Còn con thì sao?”

Nguyễn Thu Dương nhìn Nguyễn Trường Phú một cái, sau đó thấp giọng nói một cách cẩn trọng: “Con cũng biết sai rồi, sau này con sẽ sửa. Con không dám dùng trộm đồ của người khác, cũng không khiến ba tức giận nữa đâu, ngày nào con sẽ thật ngoan ngoãn, không gây thêm rắc rối gì nữa.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô ta: “Con có thể bớt làm ba tức giận một chút thôi đã là tốt lắm rồi.”

Thái độ của Nguyễn Thu Dương cũng rất thành khẩn: “Con sẽ cố gắng.”

Có sai lầm thì cũng không thể mãi níu lấy không buông, đến lúc này coi như Nguyễn Trường Phú đã bỏ qua cho hai người họ.

Ông ta lại chuyển sự chú ý lên người khác, trông thấy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không mặc quân trang mới và cũng không mang cặp sách, ông ta bèn hỏi một câu: “Tại sao lại không mặc đồ ba lấy về cho tụi con? Còn có cặp sách với đồ dùng học tập nữa, hình như hai ngày nay không thấy hai đứa mang đến trường.”

Nguyễn Khê ngẩng đầu lên đáp: “Bây giờ vẫn chưa đi học chính thức, dự thính không cần giao thiệp làm quen gì với người khác, định là để tới năm sau khi đi học chính thức thì mới mặc, cặp sách với đồ dùng học tập mới cũng để tới lúc đó hẵng dùng.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 231



Nguyễn Trường Phú nghĩ bụng trẻ nhỏ có suy nghĩ của trẻ nhỏ, nên cũng không hỏi thêm gì nhiều.

Nhưng Nguyễn Khê cảm thấy có một số chuyện cô cần phải nói trước với ông ta một tiếng, dù sao thì tất cả mọi chuyện khi đi học của cô và Nguyễn Khiết đều do ông ta sắp xếp, mà ông ta cũng coi như tận tâm, cho nên cô lại nói với Nguyễn Trường Phú: “Hôm thứ bảy con và Nguyễn Khiết đã đi nghe thử một buổi học của lớp bảy, chúng con không thể theo kịp tiến độ của chương trình giảng dạy, không nghe hiểu được nội dung mà giáo viên giảng, cho nên chúng con dự định là sẽ tạm thời không đi dự thính nữa để khỏi lãng phí thời gian, cứ ở nhà tự học trước đi đã.”

Nguyễn Trường Phú không có ý kiến gì với chuyện này, dự thính thì không có học bạ, cũng không tính là giáo viên nào quản lý, nên có đi học hay không cũng chẳng có ảnh hưởng gì, ông ta chỉ nói: “Hai đứa tự coi mà làm thôi, nhưng tới lúc đã có học bạ rồi thì không được làm vậy nữa đấy.”

Nguyễn Khê gật đầu: “Chúng con biết rồi, sau khi làm xong học bạ thì chúng cháu sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quy định của nhà trường.”

Nguyễn Trường Phú gật đầu, ông ta cảm thấy Nguyễn Khê hiểu chuyện nên cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mọi người lục tục kéo nhau ra cửa người đi học kẻ đi làm. Lúc Nguyễn Hồng Quân đi còn cố ý đến chào Nguyễn Khê một tiếng, đồng thời biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ của mình một phen, sau đó bị Diệp Phàm bước tới đạp một phát mới đuổi đi.

Thái độ của Diệp Thu Văn rất cương quyết, lúc ra cửa cũng không đợi Nguyễn Thu Dương, cô ta đeo cặp rồi một mình bước đi thật nhanh.

Nguyễn Thu Dương đi ở sau lưng vô cùng buồn bã, cho đến lúc Tô Manh Manh đuổi kịp và bắt chuyện với cô ta thì tâm trạng của cô ta mới tốt lên một chút, sau đó bèn nói với Tô Manh Manh với vẻ tủi thân: “Chị cả giận mình rồi, cứ như là sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa vậy.”

Tô Manh Manh nhìn Diệp Thu Văn đi ở đằng trước, cô bé giơ tay khoác qua cánh tay của Nguyễn Thu Dương: “Mình sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu đâu.”

Nguyễn Thu Dương lập tức thấy cảm động: “Manh Manh, cậu là người đối xử với mình tốt nhất đó.”

Tô Manh Manh: “Ai bảo cả hai đứa mình đều ngốc chứ.”

DTV

Nguyễn Thu Dương: “...”

Bỗng dưng cô ta lại cảm thấy tâm trạng không tốt nữa.

Sau khi đứng trước mặt tất cả mọi người trong nhà đọc bản kiểm điểm thì cảm giác tồn tại của Diệp Thu Văn ở nhà lại giảm đi một ít. Lúc Nguyễn Khê còn chưa đến, nếu nói cảm giác tồn tại của cô ta ở nhà là mười phần, vậy thì bây giờ chỉ còn khoảng ba bốn phần thôi.

Nhưng cô ta cũng không cả ngày mặt nặng mày nhẹ, dù sao thì Nguyễn Trường Phú không thích thế. Chỉ có điều là cô ta không còn thích ra vẻ như trước nữa, lúc trước cô ta hệt như là chủ của cái nhà này, chuyện gì cũng muốn nhúng tay vào lo liệu, với người nào cũng bày ra dáng vẻ chị cả người đảm đương gia đình.

Tình cảm giữa cô ta và Nguyễn Thu Dương đã hoàn toàn rạn nứt, không phải là kiểu chị em giận hờn vu vơ với nhau, mà rõ ràng là cô ta đã lánh xa Nguyễn Thu Dương, cho dù hai người ở cùng một phòng đi chăng nữa thì cô ta cũng cố gắng duy trì khoảng cách, không nói nhiều lời.

Thời gian mà cô ta ở nhà với Phùng Tú Anh tương đối nhiều, đôi khi Nguyễn Thu Dương sẽ lên tầng góp chuyện, lúc đó cô ta lại im lìm không nói gì. Phùng Tú Anh nhận ra được cô ta vẫn còn đang giận Nguyễn Thu Dương, nên bảo Nguyễn Thu Dương hãy tránh mặt cô ta một tí, đừng có góp chuyện trước mặt cô ta.

Thế là Nguyễn Thu Dương như kẻ bị bỏ rơi trong nhà, không có ai chịu chơi với cô ta cả.

Dĩ nhiên là cô ta không để Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt vào trong mắt, yêu cầu về bạn bè của cô ta vẫn rất cao.

Cô ta thích Diệp Thu Văn là bởi vì phương diện nào của Diệp Thu Văn cũng tốt cả, bất kể là ở nhà hay là ở trường Diệp Thu Văn đều là một người rất nổi bật.

Mặc dù bây giờ ở nhà cô ta không còn nổi bật như thế nữa, nhưng Nguyễn Thu Dương vẫn cảm thấy chỉ có Diệp Thu Văn mới xứng làm chị cả của cô ta.

Ở trường học, không có ai không rõ không có ai là không biết về sự tồn tại của Diệp Thu Văn, cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp mà bản thân lại rất xuất sắc, mỗi lần trường học có hoạt động gì hầu như đều cho cô ta lên phát biểu. Sự giác ngộ tư tưởng và biểu hiện chính trị của cô ta là bậc nhất, là người được trời sinh ra để làm cán bộ.

Mỗi khi Nguyễn Thu Dương nhắc đến Diệp Thu Văn với người khác liền cảm thấy tràn đầy tự hào, còn khi nhắc đến Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt thì lại vô cùng chê bai, lúc ra đường cô ta không bằng lòng nói đó chính là người chị cả ruột thịt của cô ta, còn có chị họ từ dưới quê lên gì gì đó, với cả cô em gái mờ nhạt kia nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 232



Còn Tô Manh Manh à, cái chính là tính cách của cô bé và cô ta rất hợp cạ, hai người các cô đều thích ăn diện, thích được xinh đẹp, cách ăn mặc của Tô Manh Manh rất thời thượng nên có khá nhiều quan điểm tương đồng với cô ta, hơn nữa chức vụ của bố Tô Manh Manh cũng không thấp.

Nguyễn Thu Dương khinh thường Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt, thì tất nhiên là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyện cũng không thèm để cô ta trong mắt, mặc cho ở nhà có ai để ý tới cô ta hay không, dù sao thì các cô cũng không muốn để ý, tránh để chưa nói lời nào đã gây gổ.

Nếu không thực sự cần thiết thì Nguyễn Khê cũng sẽ không đi nói chuyện với Phùng Tú Anh, bởi vì cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Phùng Tú Anh không thích cô. Đối với Nguyễn Thu Nguyệt bà ta chỉ là lơ là, nhưng đối với cô bà ta là không thích thật, tất nhiên cũng xem thường cô.

Chắc chắn mười mươi rằng trong lòng bà ta đang nghĩ ráng nuôi cô và Nguyễn Khiết hai năm, chờ đến lúc hai cô đủ tuổi trưởng thành thì sắp xếp chuyện cưới gả cho hai cô.

Đúng thế, cô là một đứa nhỏ quê mùa lớn lên ở dưới quê, chân dính phèn lại không có kiến thức, ăn nói khó nghe mà tính tình lại dễ cáu, trừ việc dùng lời nói mang theo sự châm chọc để đ.â.m chọt người ta ra thì không có tài cán gì, so với người thông minh và ưu tú toàn diện như Diệp Thu Văn, tất nhiên là một người trên trời, một người dưới đất, sao cô có thể sánh kịp chứ!

Cho dù cô không sánh kịp đi nữa thì cũng sẽ không nhọc công phí sức so với người ta làm gì, càng không bao giờ hao tốn tâm huyết để làm cho Phùng Tú Anh phát hiện ra ưu điểm của cô để khiến bà ta thay đổi cách nhìn về cô, bời vì Phùng Tú Anh không xứng để cô nịnh nọt hay giả vờ nghe lời, cả đời này của cô sẽ không bao giờ nịnh nọt người như Phùng Tú Anh.

Nhưng còn Nguyễn Trường Phú thì lại không thể hiện rõ ra mặt là thích ai hay không thích ai, ai phạm sai lầm thì ông ta sẽ mắng người đó, ai làm đúng làm tốt thì sẽ khen ngợi người đó, thông thường ông ta đều không có tính chủ quan, đương nhiên ông ta cũng chẳng mấy khi có mặt ở nhà.

Ngày thường trừ lúc ăn cơm ra thì hầu như Nguyễn Khê rất hiếm khi nhìn thấy ông ta. Đôi khi ngay cả giờ ăn cũng không gặp được, bởi vì ông ta phải tăng ca mở họp ở cơ quan, hoặc là đi công tác xa, hễ đi là đi rất nhiều ngày không thấy trở về.

Khi Nguyễn Trường Phú vắng nhà thì trong nhà rất lộn xộn, nhất là Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Thu Dương hai người cãi nhau như cơm bữa. Bình thường thì Nguyễn Khê không can dự vào chuyện gì cả, còn Phùng Tú Anh thì chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tìm đến Diệp Thu Văn, nâng cô ta lên thật cao, chỉ thiếu nước đem lên bàn thờ thôi.

Nguyễn Khê sẽ quan sát những điều này, nhưng lại không lãng phí thời gian và tâm sức để quan tâm những chuyện đó. Mỗi ngày phần lớn thời gian cô đều kéo theo Nguyễn Khiết vùi đầu học tập, lật mở cuốn sách trong tay đến cũ sờn, học thuộc kiến thức như nuốt sách, một đề làm đi làm lại nhiều lần đến nát nhừ.

Cho dù trường học cho nghỉ hè, khi mùa hè đến mọi người đều đang chơi thì cô và Nguyễn Khiết vẫn chỉ lo cặm cụi học tập.

Bình thường thì Phùng Tú Anh không quan tâm đến cô và Nguyễn Khiết, nếu không thật sự cần thiết bà ta cũng sẽ không nhiều lời, và từ đó đến giờ bà ta chưa từng bước vào phòng của hai cô. Bà ta chỉ biết hai người các cô cứ ở lì trong phòng không bước ra ngoài, thế là trong lòng bà ta càng không hài lòng và càng không thích hai cô hơn.

DTV

Những đứa khác thì ít nhất cũng có thể giúp một tay một chân làm việc nhà, lúc nào cũng mẹ ơi mẹ à tìm bà ta, nhưng Nguyễn Khê lên thành phố đã lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu gọi bà ta một tiếng mẹ, cô với cả Nguyễn Khiết hai người trừ ăn cơm ra thì không hề quan tâm gì đến những chuyện khác.

Đôi khi bà ta nhìn mà thấy giận, bà ta cho rằng mình đúng thật đã mang của nợ từ dưới quê về nhà.

Mà quả thực là Nguyễn Khê về đây để đòi nợ, chứ không phải là để góp phần tạo dựng bầu không khí vui vẻ hòa thuận cho ngôi nhà này. Cô có việc mình cần làm, thời gian hai năm rưỡi không hề thư thả, cho nên cô chỉ có lòng dạ quan tâm bản thân mình và Nguyễn Khiết thôi.

Từ hạ sang thu, từ thu sang đông, mỗi ngày cô đều học.

Tâm trí của cô chỉ xoay quanh chuyện học hành, không để ý đến sớm hay tối, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc sắp hết mùa đông, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bắt đầu lên kế hoạch cho một chuyện - về quê ăn Tết.

Thực ra cũng chẳng cần phải lên kế hoạch gì cả, chỉ cần nói với Nguyễn Trường Phú một tiếng, đến lúc thì mua vé xe trở về là xong.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 233



Tất nhiên là Nguyễn Trường Phú không có thời gian để về quê, ông ta thường xuyên bận rộn đến mức ngay cả ngôi nhà này cũng không về, nếu không thì không thể nào có chuyện lâu như thế mà ông ta lại không về quê được. So với việc trông chờ vào Phùng Tú Anh sẽ dắt các cô về, thì không bằng các cô cầu trời khấn phật còn hơn, do đó Nguyễn Khê dự định là sẽ tự mình quay về.

Cô không phải là một cô gái mười sáu tuổi thật, cũng không phải thực sự là chưa từng đi xa nhà hay chưa từng nhìn thấy thế thái nhân tình, cô đã từng đi rất nhiều nơi từ trời nam đến đất bắc, cô hoàn toàn có khả năng dắt theo Nguyễn Khiết ngồi xe lửa về núi Phụng Minh.

Để không khiến chuyện này có vẻ quá đột ngột, cô đã tính toán thời gian, trước đó một vài ngày thì nói với Nguyễn Trường Phú chuyện này.

Để không làm lỡ thời gian khác của Nguyễn Trường Phú, cô bèn nhắc chuyện này với ông ta ở trên bàn ăn, ngay lúc bầu không khí đang tốt cô nói với ông ta: “Sắp đến Tết rồi, con với Tiểu Khiết rất nhớ ông bà nội, cho nên chúng con định là sẽ về quê ăn Tết.”

Nguyễn Trường Phú nghe thấy câu nói này thì vô thức khựng lại, chỉ hỏi: “Xa như thế thì về thế nào được?”

Nguyễn Khê đã sớm có chuẩn bị, cô trả lời với vẻ đương nhiên: “Đi xe lửa về.”

Nguyễn Trường Phú giải thích: “Vấn đề ở đây không phải là đi xe lửa hay đi máy bay, mà là không có ai dắt các con về được, ba không có thời gian rỗi, mà cho dù có về đi nữa thì cũng chỉ ở lại được một hai ngày, đi về phải mất thời gian nửa tháng. Mẹ con thì không được tích sự gì, bước ra đường là lạc mất phương hướng không biết đông tây nam bắc, bà ta không dẫn các con về được.”

Nguyễn Khê nhìn ông ta chớp chớp mắt: “Thế lúc nhận được thư, lần đầu tiên đi đến quân khu tìm bác, sao bà ta lại đi được?”

Nguyễn Trường Phú đáp: “Thì dĩ nhiên là vừa đi vừa hỏi đường người ta, lúc đó còn suýt chút lạc đường mất rồi đấy, cũng từ sau lần ấy, bà ta không dám đi đâu xa một mình nữa, bắt buộc phải ba dẫn đi mới được, con đang nghi ngờ gì thế?”

Nguyễn Khê cười lắc đầu: “Không có gì, con có thể tự quay về được.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cô: “Đến bà ta cũng chỉ đi từ trong núi về đây được một lần, con còn nhỏ quá, con làm không được đâu.”

Nguyễn Khê đáp: “Sao lại không được chứ? Con biết chữ, con cũng đã xem và nhớ hết những tấm biển chỉ đường và biểu tượng của sân ga xe lửa rồi, con biết hết chúng có ý nghĩa là gì, biết cách đi và cách về. Hơn nữa trên đường đi cũng không cần đổi chuyến xe khác, từ đây đi xe lửa thẳng một mạch đến trong huyện, sau đó lại đi xe lửa trong huyện đến công xã nhân dân, thế là con có thể tìm về nhà được rồi.”

Nguyễn Trường Phú thấy cô nói rất rành mạch trôi chảy bèn nhìn cô với cặp mắt khác. Dù sao thì năm đó khi ông ta đi khỏi núi đến chỗ bộ đội làm lính thì mù tịt chẳng khác gì một đứa ngáo ộp, ngu nga ngu ngơ chẳng biết gì cả.

Nhưng ông ta vẫn không yên tâm: “Lỡ đi lạc thì làm sao?”

Nguyễn Khê lại nói: “Nếu thật sự đi lạc thế thì con sẽ tìm đến đội tuần tra hoặc là đồn công an, bác cho con số điện thoại văn phòng của bác đi, chỉ cần báo tên của bác và có thêm số điện thoại của bác nữa, thì chắc chắn sẽ có người đưa con đến khu nhà.”

Nguyễn Trường Phú nghe cô nói một mạch, ông ta cảm thấy cô có tư duy vô cùng rõ ràng và mạch lạc, khiến ông ta không thể nói thêm gì nữa. Nhằm để quản lý việc di chuyển của người dân, quả thực có rất nhiều đội nhóm tuần tra ở các nơi, chuyên làm việc như đưa mọi người về nhà.

Đương nhiên, những người được đội tuần tra đưa về đó đều là những người không có thư giới thiệu mà lén trốn ra ngoài.

Ngoài đội tuần tra ra, thì đến đồn cảnh sát tìm cảnh sát cũng có thể.

Chốc lát sau, ông ta nhìn Nguyễn Khê và nói một câu: “Không ngờ con hiểu biết nhiều thế đấy, là ba xem thường con rồi. Với đầu óc này của con, thực sự là muốn đi lạc cũng không lạc được, không ngốc tí nào.”

Nguyễn Khê đáp: “Con đã ở thành phố được hơn nửa năm rồi, nếu đến những thứ này mà cũng không biết, vậy không phải uổng công ở đây à?”

Nguyễn Trường Phú gật đầu: “Nhưng mà ba vẫn phải nghĩ lại đã.”

Nguyễn Khê còn chưa lên tiếng thì Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh đột nhiên chen mặt vào cười nói: “Ba, vậy ba cũng tính con vào trong đó rồi nghĩ luôn nhé, con đã muốn về thăm quê lâu lắm rồi, lần trước ba sống c.h.ế.t cũng không chịu cho con đi, đi học cái quỷ gì không biết…”

DTV

Trông thấy sắc mặt của Nguyễn Trường Phú trở nên xấu đi, cậu bé vội đổi giọng: “Thêm mấy ngày nữa là con được nghỉ đông rồi, lần này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành, ba cho con đi cùng với chị cả đi, tốt nhất là ba cho con thêm một khẩu s.ú.n.g lục, con đảm bảo sẽ đưa chị an toàn về đến nhà!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 234



Nguyễn Trường Phú không kìm được trợn mắt với cậu bé: “Con lại góp vui gì nữa đây?”

Sau đó Nguyễn Hồng Quân còn chưa nói gì, Nguyễn Thu Nguyệt lại lên tiếng: “Ba, con cũng muốn đi nữa, con muốn biết ông bà nội trông như thế nào, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh của núi Phụng Minh, chị cả bảo rằng núi Phụng Minh rất là đẹp.”

Nguyễn Hồng Quân cần gấp có thêm người viện trợ, thế là cậu bé vội dùng tay len lén chạm vào Diệp Phàm.

Diệp Phàm đành phải hắng hắng giọng rồi nói theo: “Vậy con cũng muốn đi, con cũng muốn về thăm ông bà nội, từ đó đến giờ con chưa từng được gặp họ, chắc chắn là họ cũng rất muốn nhìn thấy tụi con.”

Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm: “Mấy đứa đừng gây thêm chuyện nữa, phải ngồi xe lửa tận hai ngày rưỡi, đến huyện rồi đi lên trấn còn chưa hết, phải đi thêm hai ngày đường từ trấn vào trong núi nữa, mấy đứa chịu nổi à?”

Nguyễn Hồng Quân vỗ mấy cái vào n.g.ự.c mình: “Ông đây đã luyện thành một thân cơ bắp, chưa từng biết sợ hãi với những chuyến huấn luyện dã ngoại trong quân đội, con có thể hoàn thành nó rất tốt, cho nên việc đi đường một hai ngày với con chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ!”

Phùng Tú Anh: “Con chưa từng đi, con không hề biết nó như thế nào.”

Hiếm khi Nguyễn Trường Phú không trừng mắt với Nguyễn Hồng Quân, nhưng ông ta cũng không tiếp lời cậu bé, chốc lát chợt nhìn Nguyễn Thu Dương và hỏi: “Con đi không?”

Nguyễn Thu Dương nghe thế thì vội co người lại một chút: “Có đánh c.h.ế.t con cũng không đi đâu.”

Nguyễn Trường Phú lại hỏi Diệp Thu Văn: “Thu Văn, con thì sao?”

Diệp Thu Văn trả lời với vẻ khéo léo và ân cần: “Con ở nhà đón Tết với ba mẹ.”

Nguyễn Trường Phú lại nghĩ thêm một hồi, ông ta nhìn sang Nguyễn Khê và nói: “Hồng Quân, Thu Nguyệt và Tiểu Phàm đi theo con về được không?”

Nguyễn Khê nhìn sang Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm, chúng đều là những đứa trẻ vâng lời dễ coi sóc, hơn nữa tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không giống với Nguyễn Hồng Binh cần có người cõng đi, thế là cô bèn gật đầu với Nguyễn Trường Phú đáp rằng: “Được.”

Nguyễn Trường Phú gật đầu nói: “Được, giỏi lắm, có bản lĩnh đấy.”

Lát sau ông ta lại nói: “Ba cũng muốn về quê thăm ông bà nội của mấy đứa, nhưng mà bận rộn quá không dứt ra được nên hết cách. Nếu mấy đứa đều muốn về, vậy thì ba cho phép đấy, giúp ba về đấy coi sóc ông bà nội của mấy đứa cho chu đáo.”

Nguyễn Hồng Quân nghe ông ta nói thế thì rất chi là phấn khích, cậu bé đập mạnh bàn một phát rồi đứng phắt dậy: “Hú hú! Yeah!”

Đợi cho cậu bé qua cơn phấn khích, Nguyễn Trường Phú lại bảo: “Đứa nào cũng không còn nhỏ nữa, quả thực là phải cho tụi nó ra ngoài đi đây đi đó rèn luyện, nếu không thì lại thiếu bản lĩnh ngoài thực tế, nhất là hai đứa Hồng Quân với Tiểu Phàm đấy, đến lúc phải học cách cáng đáng rồi.”

Nguyễn Hồng Quân vẫn đang phấn khích, cậu bé vỗ vào bắp tay mình: “Chuyện gì ông đây cũng cáng đáng được hết!”

Nguyễn Trường Phú không để ý đến cậu bé nữa, ông ta nhìn Nguyễn Khê và nói: “Tiểu Khê, ăn cơm xong ba sẽ ghi số điện thoại phòng làm việc của ba cho con, con giữ trên người cho cẩn thận, tốt nhất là nhớ kĩ trong đầu. Ba sẽ chuẩn bị đầy đủ vé xe lửa cho mấy đứa, rồi bên huyện thành ba cũng sẽ liên hệ một chiếc xe cho, bảo tài xế chờ mấy đứa ở sân ga xe lửa, đến lúc đó sẽ đưa tụi về thẳng công xã nhân dân từ sân ga luôn. Đến công xã nhân dân rồi thì ba bó tay, mấy đứa phải tự đi vào trong núi đấy.”

Nguyễn Khê nghe xong bèn gật đầu: “Như vậy là được rồi.”

Nguyễn Trường Phú nhìn sang Phùng Tú Anh: “Mấy ngày tiếp theo em may hết đồ mới cho mấy đứa nhỏ đi, để tụi nhỏ mặc đồ mới về quê đón Tết. Sau đó đến cửa hàng mua ít đồ để mấy đứa mang về cho ông bà nội tụi nhỏ, đừng có mua món gì nặng nề, đi đường khó xách lắm. Đừng có từ sáng đến tối cứ lơ mơ cẩu thả, đầu óc cứ như úng nước ấy, cái gì cũng không nghĩ tới.”

Nguyễn Khê rũ mắt, trên môi cô là một nụ cười rất nhạt nhòa - gì mà nghĩ tới hay không nghĩ tới chứ, chỉ cần để tâm thì sẽ không có chuyện không nghĩ tới. Còn nếu không để tâm thì cho dù có nghĩ tới đi nữa thì cũng có thể phớt lờ đi.

DTV

Với những chuyện mà Nguyễn Trường Phú dặn dò thì Phùng Tú Anh vẫn sẽ ghi nhớ thật kỹ và làm ổn thỏa mọi việc, bà ta cũng không muốn nói điều gì khác, bảo sao thì bà ta làm vậy, thế là bà ta bèn gật đầu trả lời: “Em biết rồi.”

Nguyễn Trường Phú tiếp tục căn dặn: “Chừng nào đi thì lấy đủ tiền và phiếu mua đồ ăn cho tụi nhỏ, đưa cho Tiểu Khê giữ, đừng quên đấy. Trời đang lạnh như thế, không thể cứ ăn lương khô suốt đường đi được, chí ít cũng phải ăn thứ gì đó âm ấm.”

Phùng Tú Anh vẫn không có ý kiến gì mà chỉ gật đầu: “Nhớ rồi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 235



Sự việc nói tới đây coi như đã xong xuôi, năm nay quyết định sẽ chia làm hai tốp để đón năm mới, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm về quê ăn Tết với ông bà nội, còn Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Binh thì ở nhà ăn Tết với hai người họ.

Mặc dù trong lòng của Phùng Tú Anh thấy không hài lòng nhưng bà ta không dám đứng trước mặt phản đối quyết định của Nguyễn Trường Phú.

Chuyện này đến đây coi như đã tính toán ổn thỏa, Nguyễn Trường Phú lại nhớ đến một chuyện khác, thế là ăn cơm xong ông ta buông đũa xuống và hỏi Diệp Thu Văn: “Đúng rồi, Thu Văn, con có dự tính gì cho mình chưa? Học kì này kết thúc là con đã tốt nghiệp cấp hai rồi. Tiểu Phàm còn nhỏ, qua cái Tết này nó mới mười lăm, không thể tính toán gì cho nó được, chỉ có thể để nó đi học cấp ba. Nhưng con sang năm là mười bảy rồi, không còn nhỏ nữa.”

Dĩ nhiên là Diệp Thu Văn từng nghĩ tới chuyện này, nếu như không tiếp tục đi học thì cô ta chỉ còn lại hai con đường có thể đi. Một là Nguyễn Trường Phú sẽ sắp xếp cho cô ta vào làm quân nhân trong bộ đội, còn một con đường khác là gia nhập công xã ở nông thôn.

Ngoài ra cho dù có đi làm quân nhân đi nữa, thì khởi điểm cũng phải vào bộ đội địa phương trước. Cô ta đã từng đi theo Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh sống ở nơi của bộ đội địa phương, biết được những ngày tháng ở nơi đó không dễ sống, thêm vào đó nếu làm quân nhân thì mỗi ngày đều phải huấn luyện vô cùng cực khổ.

Sau khi cân nhắc xong xuôi, cô ta chọn con đường tốt nhất bây giờ, hơn nữa nói ra cũng đầy đủ lý do.

Cô ta nhìn Nguyễn Trường Phú và nói: “Con muốn học tiếp cấp ba, con muốn ở bên ba mẹ hai năm nữa, con không nỡ rời xa hai người.”

Nếu như ở lại đi học tiếp cấp ba thì cô ta còn có thể sung sướng thêm hai năm nữa. Hơn nữa có thể nói trường học chính là sân khấu của cô ta, cô ta cũng được xem là một nhân vật có tiếng và có địa vị nhất định trong trường.

Nếu đi làm lính, cô ta chính là một tên lính mới gà mờ không có địa vị gì cả.

Tuy rằng sớm muộn gì cũng sẽ bước lên con đường đó, nhưng cô ta vẫn muốn sung sướng thêm hai năm nữa rồi hẵng đi.

Nguyễn Trường Phú thấy cô ta vẫn muốn học tiếp thì cũng tôn trọng suy nghĩ của cô ta, ông ta bèn nói: “Được thôi, vậy con với Tiểu Phàm đi học thêm hai năm nữa vậy. Đợi đến lúc tốt nghiệp cấp ba rồi thì hẵng cân nhắc sắp xếp cho hai đứa luôn một thể.”

Diệp Thu Văn gật đầu: “Cảm ơn ba.”

Lúc này thì không còn chuyện gì khác cần bàn nữa, Nguyễn Trường Phú đứng lên đi ra cửa đi dạo loanh quanh.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt ăn cơm xong cũng đứng dậy đi lên tầng.

Khi vào phòng ngồi xuống, Nguyễn Thu Nguyệt nói với vẻ hào hứng: “Cuối cùng thì em cũng được trông thấy ông bà nội, cả phong cảnh trên núi Phụng Minh nữa, chắc chắn là kì nghỉ đông này sẽ thú vị lắm cho mà xem.”

Nguyễn Khê nói trước với cô bé: “Hành trình đi đến đó không vui như em nghĩ đâu.”

Dù sao thì chuyện ngồi xe lửa và leo núi đều không phải là chuyện nhẹ nhàng thoải mái.

Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Em không sợ!”

Nguyễn Khê cười vỗ vai cô bé: “Không sợ thì tốt.”

Nguyễn Thu Nguyệt cầm cây bút chì lên xoay trên ngón tay, rồi lại nhỏ giọng nói: “Vốn là em còn tưởng năm sau sẽ không cần nhìn thấy bản mặt của Diệp Thu Văn nữa, không ngờ là chị ta vẫn chưa đi mà muốn tiếp tục học cấp ba. Người ta ai ai cũng nôn nóng được đi làm lính, chị ta lại không muốn đi.”

Nguyễn Khê cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ thuận miệng nói một câu: “Làm lính vất vả biết bao nhiêu chứ.”

Nguyễn Thu Nguyệt đáp: “Thế không tốt hơn gia nhập công xã dưới nông thôn à? Sau khi học xong cấp ba vẫn phải đi mà? Theo em thấy thì không bằng sớm ngày đi, sớm ngày thực hiện xong nghĩa vụ quân sự, cố gắng thăng cấp ở lại trong quân ngũ. Làm cán bộ trong đơn vị không hay hơn là học ở trường ư?”

Nguyễn Khiết tiếp lời: “Chắc là mỗi người có một cách nghĩ khác nhau.”

Nguyễn Thu Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc: “Cũng đúng, mẹ đối xử tốt với chị ta mà còn chống lưng cho chị ta nữa, cô ta sống ở nhà này rất sung sướng, ở trường thì lại có tiếng tăm có mặt mũi, không giống với chúng ta, không ai xem trọng, chỉ ước gì có thể mau mau dọn ra ngoài tự lập, hầy…”

Nguyễn Khê đưa tay đánh đầu cô bé: “Mới có tí tuổi đầu em thở dài cái quỷ gì…”

Nguyễn Thu Nguyệt xoa xoa đầu mình: “Qua Tết là em được mười tuổi rồi đấy, lớn lắm rồi.”

DTV

Nguyễn Khiết nói: “Vẫn còn là con nít thôi.”

Nguyễn Thu Nguyệt phiền muộn: “Đúng là nhỏ một xíu, chí ít em còn phải ráng vượt qua sáu năm nữa.”

Đang nói thì cô bé nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Ngưỡng mộ hai chị thật, cố gắng thêm hai năm nữa là đã tốt nghiệp cấp hai, vừa khéo tuổi cũng vừa đủ, có thể đi ngay luôn cũng được. Rời khỏi cái nơi quái quỷ này, đi đến một vùng đất mới và cố gắng tạo ra thành tích.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 236



Nguyễn Khiết vẫn có chút lo lắng: “Không biết đến lúc đó sẽ sắp xếp cho chúng ta như thế nào.”

Nguyễn Thu Nguyệt đáp: “Chị họ, chị cứ yên tâm đi, từ nhỏ hai chị đã lớn lên ở dưới quê, nói thế nào thì cũng không có khả năng sẽ cho hai chị về quê gia nhập công xã nông thôn nữa đâu, đầu óc của ba em vẫn bình thường. Khả năng cao là sẽ để hai chị đi làm quân nhân, vào bộ đội rồi thì phải dựa vào chính mình. Có tài năng thì sẽ được thăng cấp và ở lại trong quân ngũ, không có tài cán gì thì sau khi thực hiện xong hai năm nghĩa vụ quân sự sẽ giải ngũ về lại đây,tới đó thì bảo ba giúp tìm cho một công việc. Hoặc là bản thân mình có tí bản lĩnh thì chuyển ngành về đây, chuyển thẳng từ quân ngũ sang cơ quan chính phủ.”

Nghe Nguyễn Thu Nguyệt nói thế, trong phút chốc Nguyễn Khiết chợt cảm thấy viễn cảnh tương lai trở nên rất rõ ràng.

Trong lòng cô ấy thấy vui mừng, nụ cười trên mặt cũng trở nên rạng ngời: “Vậy cũng rất tốt.”

Kết quả cô ấy vừa vui mừng nói dứt lời thì đã lãnh một cú búng trán.

Nguyễn Khê búng xong thì khẽ thổi ngón tay mình và nói: “Em đừng tưởng rằng như thế là được phép thả lỏng nhé, đọc sách đi.”

Nguyễn Khiết giơ tay xoa trán, đành phải tiếp tục đi đọc sách.

Nguyễn Thu Nguyệt mỉm cười nhìn cô ấy, sau đó cũng đi làm bài tập.

Các cô học đến mười giờ đúng thì rửa mặt và nghỉ ngơi, hôm sau thức dậy, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết vẫn ở mãi trong phòng không bước ra ngoài, chỉ cho vùi đầu đọc sách, còn Nguyễn Thu Nguyệt thì vẫn giống như bình thường đi học đúng giờ.

Sau khi học xong buổi sáng về đến nhà thì cô bé phát hiện Phùng Tú Anh đã gọi người đến nhà lấy số đo để chuẩn bị may quần áo cho họ.

Lúc lấy số đo của Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân, Phùng Tú Anh đứng bên cạnh nhìn rồi nói: “Hai đứa đi góp chuyện làm gì vậy? Ngồi xe lửa hai ba ngày cộng với đi đường núi hai ba ngày, bộ hai đứa tưởng cảm giác đó dễ chịu lắm hả? Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp, theo mẹ thấy thì hai đứa mau đi nói với ba một tiếng, đừng có đi về theo nữa.”

Nguyễn Hồng Quân tỏ ra rất nghiêm túc: “Chị cả với chị họ đều là con gái mà còn chịu được, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không sợ nữa là, chẳng lẽ con với Diệp Phàm hai thằng con trai lại không chịu nổi chút cực khổ này ư? Con muốn về thăm quê từ lâu rồi, là tại ba mẹ cứ mãi nói không có thời gian không có thời gian, lần trước thì bảo con phải đi học nên không được về. Bây giờ khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt như thế này, dù sao thì lần này con về chắc chắn phải về.”

Phùng Tú Anh khuyên bảo hết nước hết cái: “Hai đứa nó lớn lên ở trong núi nên quen từ bé rồi, mấy đứa sao có thể so với hai đứa nó được chứ? Từ nhỏ đến lớn hai đứa nó đi được bao nhiêu con đường núi, còn mấy đứa đi được bao nhiêu? Không có người lớn dẫn đi, mẹ yên tâm nổi ư?”

Nguyễn Hồng Quân nhìn bà ta: “Mẹ, nếu mẹ không yên tâm, vậy thì mẹ dắt tụi con về đi.”

Phùng Tú Anh lập tức nói: “Mẹ không thể dắt mấy đứa đi được, lần trước đi về đã ê ẩm cả người hết một hai tháng trời, giống như là bị tháo khớp xương vậy. Mẹ cũng không biết rành đường, đông tây nam bắc còn không phân biệt rõ được nữa là.”

Nguyễn Hồng Quân lại nói: “Chị cả có thể đi được đấy, không phải tối qua mẹ đã nghe rồi à, đi theo chị cả là được rồi.”

Phùng Tú Anh không muốn nói linh tinh với cậu bé nữa: “Mẹ không đi.”

Nguyễn Hồng Quân nói: “Đằng nào thì con cũng đi.”

DTV

Nói rồi cậu bé lại nhìn Diệp Phàm và hỏi: “Còn anh thì sao?”

Diệp Phàm đáp: “Đi chung với em, giúp chị Tiểu Khê trông chừng em.”

Nguyễn Hồng Quân trợn mắt trắng: “Em không cần ai trông chừng hết, có mà anh đừng có khóc réo gọi mẹ giữa đường là được.”

Phùng Tú Anh khẽ hít một hơi: “Sao mà nói mãi hai đứa vẫn không hiểu vậy, không thể làm mẹ bớt lo lắng như chị Thu Văn, Thu Dương à? Tết đến thì cứ ngoan ngoãn ở nhà ăn Tết, cực khổ một chuyến như vậy làm gì chứ?”

Nguyễn Thu Nguyệt thực sự không thể nghe nổi nữa, cô bé hắng giọng lên tiếng: “Có cần lấy số đo của con nữa không?”

Lúc này Phùng Tú Anh mới quay đầu nhìn thấy cô bé, bà ta bèn kêu người lấy số đo của cô bé.

Bên kia Nguyễn Hồng Quân không tiếp tục đứng đó nữa, cậu bé nhảy vọt lên lầu, kêu Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống cùng nhau đo người may đồ. Lúc Nguyễn Thu Nguyệt lấy số đo thì Phùng Tú Anh không nói thêm một câu nào nữa.

Đến lúc Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết xuống thì bà ta đi thẳng vào nhà bếp xới cơm.

Trong mắt của bà ta, Nguyên Khê và Nguyễn Khiết là hai cục nợ lớn, còn Nguyễn Thu Nguyệt là cục nợ nhỏ bị hai cô lôi kéo thành ra hư hỏng. Cứ vô duyên vô cớ gây thêm chuyện cho cái nhà này khiến bà ta cảm thấy phiền lòng, bản thân bà ta bị dày vò thì cũng thôi đi, bây giờ lại kéo theo cả Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 237



Nếu không liên quan đến Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm, bà ta cũng sẽ không quan tâm đến chuyện này làm gì.

Các cô thích đi đâu thì đi, đừng nói đến chuyện về núi Phụng Minh đón năm mới, cho dù có lên thiên đình đón năm mới bà ta cũng không quan tâm.

Bà ta không quan tâm đến Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt thì đương nhiên các cô cũng chẳng quan tâm đến bà ta. Sau khi ba người lấy số đo xong thì đến phòng ăn ăn cơm, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, ăn xong thì các cô lập tức lên tầng.

Hôm nay Nguyễn Trường Phú không về nhà ăn cơm trưa, Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cũng không nghỉ trưa, hai cậu ăn cơm xong liền ra ngoài, còn Nguyễn Hồng Binh thì lẽo đẽo theo sau hai cậu, không thì ra ngoài tìm những người bạn đồng trang lứa của mình.

Trong phòng ăn chỉ còn lại Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương, ba người còn chưa ăn hết cơm trong bát.

Phùng Tú Anh là người ăn xong đầu tiên và buông đũa, bà ta ngồi hít một hơi: “Các con xem có giống của nợ không, hằng ngày ăn cơm xong buông đũa xuống quệt miệng rồi lên tầng mất tiêu, không tới giờ ăn thì không xuống. Đã hơn nửa năm rồi, cũng không biết ngày ngày trốn trong phòng làm cái quái gì. Lúc trước Thu Nguyệt còn chủ động giúp được chút việc, bây giờ Thu Nguyệt cũng lười nhác theo rồi.”

Bây giờ Nguyễn Thu Dương không dám nói tiếng nào trước mặt của Diệp Thu Văn, hầu như lúc nào cũng lặng thinh không nói.

Diệp Thu Văn an ủi Phùng Tú Anh: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến họ nữa. Bây giờ thế này không tốt hơn là Nguyễn Khê cứ thường xuyên nói mấy lời khó nghe khiến chúng ta ngượng ngùng ư? Mẹ cũng biết tính nết của cô ta, ăn nói không có tiếng nào lọt tai hết.”

Phùng Tú Anh nghĩ lại thấy cũng đúng, khỏi phải nghe mấy lời chướng tai đó nữa.

Thôi bỏ đi, cứ nhịn chúng nó thêm hai năm nữa vậy.

Bà ta không nói chuyện này nữa, tuy nhiên bà ta vẫn không muốn thấy Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đi theo cô chịu khổ, lo là các cậu sẽ không chịu nổi, thế là bà ta bèn nói với Diệp Thu Văn: “Thu Văn, con khuyên thử Tiểu Phàm đi, nói nó bảo với Hồng Quân ở lại đây đón Tết, đừng có đi theo về quê nữa. Hai đứa nó không hề biết con đường đó khó đi như thế nào, trong lúc hứng trí nhất thời đòi đi theo, chắc chắn tám phần mười là sẽ khóc ở trên đường.”

Nhớ đến thái độ hơn nửa năm nay của Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân đối với mình, Diệp Thu văn vô thức hít vào một hơi thật sâu. Cô ta và hết miếng cơm cuối cùng trong bát rồi buông đũa xuống, nhìn Phùng Tú Anh và nói: “Con thì khuyên không được hai đứa nó đâu, tụi nó không nghe lời con.”

Trong lòng của Phùng Tú Anh cảm thấy rất bức bối và ngột ngạt: “Ba của con cũng thật là, không biết nghĩ thế nào mà lại đồng ý cho hai đứa nó đi về cùng.”

Nguyễn Thu Dương bỗng dưng nói một câu: “Ba cũng đã quyết định rồi, đi thì cứ đi đi, để tụi nó nếm chút mùi đau khổ.”

Phùng Tú Anh nhìn về phía Nguyễn Thu Dương, chốc lát sau bèn thở phào một hơi: “Thôi bỏ đi, nếu đã không cản được thì cứ để chúng nó đi theo cho biết thế nào là khổ cực cũng tốt, tới chừng đó thế nào chúng nó cũng biết, mẹ không cho chúng nó đi, rốt cuộc có phải vì tốt cho chúng nó hay không.”

Nếu đã như vậy thì Phùng Tú Anh cũng không còn xoắn xuýt chuyện này thêm nữa.

Sau khi lấy hết số đo của mấy đứa nhỏ, bà ta cầm phiếu mua vải đến tiệm mua vải để may quần áo mới cho mấy đứa nhỏ đón Tết, sau đó lại mua thêm một ít thức ăn tiện nhẹ dễ cầm theo để các cô mang về quê cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa.

Khi đã làm xong xuôi mọi việc thì cũng đến ngày trường cho nghỉ phép, vào đêm trước ngày xuất phát, bà ta ở trong phòng của Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm giúp hai cậu thu xếp hành lí, cứ càm ràm mãi dặn dò rất nhiều thứ, cứ sợ hai người các cậu sẽ chịu vất vả.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm không cần bà ta thu xếp hành lí, nhưng bà ta vẫn khăng khăng muốn tự tay làm, nếu không thì sẽ thấy không yên tâm.

Và mỗi khi càm ràm xong một câu, bà ta đều xác nhận lại một lượt: “Có nghe không đấy? Có nhớ chưa?”

DTV

Nguyễn Hồng Quân chê phiền nên không muốn trả lời, nhưng Diệp Phàm lại đáp bà ta với vẻ rất nghiêm túc: “Nghe rồi. Đã nhớ cả rồi.”

Nghe Diệp Phàm nói thế bà ta liền thấy yên tâm, bà ta giúp các cậu xếp đồ xong thì đặt sang một bên, sau đó lại gọi Nguyễn Hồng Quân: “Hồng Quân, con lên đó kêu chị hai của con xuống, mẹ đưa tiền với phiếu mua đồ ăn cho chị, sau lại dặn dò nó thêm đôi điều.”

Nguyệt Hồng Quân đứng phắt lên từ chỗ bàn học, sau đó đi nhanh lên tầng gọi Nguyễn Khê.

Chốc lát sau cậu bé và Nguyễn Khê cùng nhau đi xuống, dẫn theo cả Nguyễn Khiết bước vào phòng.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 238



Phùng Tú Anh và Nguyễn Khê hệt như ngược từ trường, chỉ cần hai người đối mặt với nhau thì khoảng cách giữa họ trở nên rất rõ rệt. Trên gương mặt hai người đều không có sắc thái tình cảm gì, mà đều trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền, giống như là có thù với nhau vậy.

Chung sống với nhau đến nay đã được hơn nửa năm, nhưng tình cảm mẹ con giữa hai người không có chút tiến triển nào, ngược lại mối quan hệ giữa hai người xa cách hay thậm chí còn tệ hơn so với lần đầu tiên gặp mặt. Hồi đó suy cho cùng thì chưa thân quen, không có chung sống với nhau ngày nào, cho nên Phùng Tú Anh vẫn còn cảm thấy áy náy rất nhiều với Nguyễn Khê, mà thái độ của Nguyễn Khê đối với bà ta phần nhiều là xa cách và khách sáo, nhưng sau khi ở chung với nhau và hiểu biết nhau rồi thì tất cả những thứ này đều biến mất sạch sẽ.

DTV

Không vì nguyên nhân gì khác, mà chính là bởi vì sự áy náy của Phùng Tú Anh đối với Nguyễn Khê quá ít ỏi, ít đến nỗi bà ta quên mất mua sắm đồ đạc cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết khi hai cô vừa mới đến, ít đến nỗi bà ta cho rằng chỉ cần đón Nguyễn Khê về đây rồi chăm sóc qua loa cho xong là xem như đã bù đắp cho cô rồi.

Nhưng tiếc là Nguyễn Khê lại không phải là người có thể đối phó qua loa, và cô càng không chấp nhận những người chỉ biết qua loa lấy lệ.

Thế là những việc như thế cứ ngày một chất chồng, Nguyễn Khê đã nhìn thấu thứ tình cảm giả tạo của bà ta, đồng thời dứt khoát xé xuống chiếc mặt nạ đó, không giữ cho bà ta chút thể diện nào cả, nhưng Phùng Tú Anh lại là người sợ rắc rối và ưa sĩ diện, nên tất nhiên sẽ ghét bỏ Nguyễn Khê vì cô lắm chuyện phải lo, tính tình nóng nảy lại thích làm khổ người khác, bà ta cho rằng cô đến đây để đòi nợ, thế là bà ta càng ngày càng không ưa cô, thậm chí thấy cô phiền phức, kết quả là hai người dần dần thấy không vừa mắt đối phương.

Chiếc mặt nạ giả tạo đã bị xé xuống từ lâu nên dĩ nhiên không cần phải giả vờ khách sáo với nhau làm gì nữa.

Phùng Tú Anh đưa tiền và phiếu mua thức ăn cho Nguyễn Khê, bà ta mở miệng nói: “Nếu con đã dẫn tụi nhỏ đi, thứ khác mẹ mặc kệ, nhưng con phải săn sóc đàng hoàng cho Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm, hai đứa nó chưa từng đi tới nơi xa như thế, mà cũng chưa từng chịu khổ kiểu đó.”

Nguyễn Khê chán chẳng muốn quan tâm đến bà ta, cô cầm lấy tiền và phiếu mua thức ăn trong tay rồi đếm thử.

Nguyễn Hồng Quân ở bên cạnh lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng có càm ràm nữa, con với Diệp Phàm không cần ai chăm sóc đâu.”

Nói dứt lời cậu bé nhìn sang Nguyễn Khê đang ngồi đếm tiền: “Chị cả cứ yên tâm đi nhé, chị không cần phải chăm sóc em với Diệp Phàm đâu, bọn em là đàn ông con trai, có thể chăm sóc lại cho chị, chị họ với cả em sáu nữa, có việc gì chị cứ giao cho chúng em nhé.”

Phùng Tú Anh nhìn cậu bé nói: “Mấy đứa mới bao lớn? Làm được chuyện gì hả?”

Đã có bài học trước đó nên Phùng Tú Anh không dám qua loa lấy lệ với Nguyễn Khê nữa, kẻo cô lại gây chuyện vô lí, cho nên tiền và phiếu mua hàng bà ta đều đưa đủ cả. Nguyễn Khê đếm xong thì bỏ ngay vào túi rồi nói với bà ta: “Chắc là có thể xách hành lí được nhỉ?”

Phùng Tú Anh nghe thế thì tức tối, tự biết là mình không đấu võ mồm lại cô, bà ta bèn nói với Nguyễn Hồng Quân: “Nghe chưa, chị dẫn mấy đứa đi theo là để mấy đứa xách hành lí đó, vậy mà mấy đứa còn khăng khăng đòi đi cho bằng được, nói thế nào cũng không chịu nghe.”

“Bà cứ ở đấy khích bác ly gián đi.”

Nguyễn Khê nói với bà ta câu này xong liền bỏ đi.

Nguyễn Hồng Quân lại bắt đầu cảm thấy phiền, bèn mở miệng nói Phùng Tú Anh: “Vốn dĩ là chuyện vui, ba cũng đã thoải mái cho phép rồi, bảo tụi con ra ngoài học tập rèn luyện, trở về thăm hỏi đàng hoàng ông bà nội, để cho ông bà nội có được một cái Tết vui vẻ nhiều niềm vui, thế mà mẹ ngày nào cũng càm ràm càm ràm. Nếu như chị cả bị mẹ làm cho tức giận rồi không muốn dắt tụi con về nữa, con sẽ trách mẹ cả đấy!”

Phùng Tú Anh cảm thấy rất tủi thân: “Mẹ càm ràm là vì ai hả?”

Nguyễn Hồng Quân nằm trên giường, cậu bé không nói thêm gì nữa, vớ lấy chiếc gối úp lên mặt.

Diệp Phàm ra mặt làm người giảng hoà, cậu ấy an ủi Phùng Tú Anh: “Mẹ, con sẽ chăm sóc cho Nguyễn Hồng Quân mà, mẹ cứ yên tâm.”

Nguyễn Hồng Quân lại giở chứng, cậu bé đập chiếc gối qua bên cạnh: “Con không cần ai chăm sóc!”

Sắc mặt của Phùng Tú Anh rất khó coi, bà ta không nói thêm lời nào nữa, trong lòng nín nhịn đến ấm ức, bà ta đứng dậy mở cửa rồi đi ra ngoài. Bà ta trở về phòng mình ngồi bên giường lau nước mắt. Đứa con trai mình nuôi lớn cũng như thế, bà ra thấy bản thân mình mang số khổ.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 239



Hành lí của Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt là do các cô tự thu xếp, hôm sau từ sáng sớm các cô đã thức dậy rửa mặt đánh răng, xong xuôi thì xách hành lí xuống tầng, sau khi ăn bữa sáng với Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm thì các cô ra cửa lên chiếc xe Jeep được Nguyễn Trường Phú sắp xếp để đưa đến sân ga xe lửa.

Tất cả mọi người trong nhà đều đi ra cổng chính, Nguyễn Trường Phú đứng ngoài cửa dặn dò Diệp Phàm và Nguyễn Hồng Quân: “Hai đứa con là đàn ông con trai, tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, trên đường đi nhớ phải chăm sóc cho Tiểu Khê, Tiểu Khiết với Thu Nguyệt, chăm sóc thật tốt cho mấy chị em gái biết chưa?”

Nguyễn Hồng Quân rất thích nghe câu này, cậu bé đặt hành lí xuống rồi soạt một phát khép chân lại thực hiện kiểu chào quân đội, đáp với vẻ vô cùng mạnh mẽ hăng hái: “Thủ trưởng! Ngài cứ yên tâm! Con và Diệp Phàm chắc chắn sẽ đưa họ an toàn về đến nhà, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”

Nguyễn Trường Phú thấy cậu bé như vậy liền muốn trừng cậu bé, ông ta mắng: “Cút!”

Kết quả Nguyễn Hồng Quân lại đáp một tiếng: “Rõ! Thủ trưởng!”

Nói dứt lời cậu bé liền xách hành lí lên rồi chạy qua chỗ xe, sau khi chất hành lí của mình xong liền quay lại xách hành lí cho Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt.

Phùng Tú Anh vẫn cảm thấy lo lắng không yên, bà ta chỉ nói với Diệp Phàm: “Tiểu Phàm, nhất định phải trông chừng Hồng Quân nhé.”

Đương nhiên Diệp Phàm gật đầu dạ vâng: “Mẹ cứ yên tâm.”

Sau khi chất hành lí lên xe xong, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt, Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm lục tục leo lên xe ngồi, sau khi tài xế khởi động xe bèn tùy ý vẫy tay vài cái với mấy người trong nhà qua ô cửa xe.

Đến khi ra khỏi cổng khu nhà, trông Nguyễn Hồng Quân có vẻ vô cùng nhẹ nhõm thoải mái: “Ôi chao, cuối cùng cũng đi khỏi rồi, lỗ tai nhẹ hơn hẳn.”

Nghe thấy câu này, Nguyễn Khê quay đầu nhìn ra sau, cười nói: “Nếu lúc vào đến núi gặp mặt ông bà nội mà em còn có thể thư thái như bây giờ, chị sẽ phục em.”

Nguyễn Hồng Quân lập tức phấn chấn ngồi thẳng lưng dậy: “Chị cả, chị đừng có khinh thường em nhé.”

Nguyễn Khê không dám khinh thường cậu bé, cô nắm tay thành nắm đ.ấ.m giơ lên với cậu bé: “Hành trình của chúng ta chính thức bắt đầu, cố lên!”

Nguyễn Hồng Quân lại càng phấn chấn hơn, cậu bé siết chặt nắm đ.ấ.m hét lên một tiếng: “Cố lên!!!”

Giọng của cậu bé rất lớn, khiến cho tất cả mọi người trên xe đều giật mình một phen, ngay cả tài xế cũng hết hồn.

DTV

Nguyễn Thu Nguyệt và Diệp Phàm đứa ngồi bên trái đứa ngồi bên phải của cậu bé, sau khi qua cơn giật mình thì âm thầm trợn mắt.

Tên ngốc.

Con đường lùi dần về phía sau dưới con xe Jeep đang lăn bánh, con đường kế tiếp phải đi còn rất dài. Năm người không mang theo quá nhiều đồ đạc, đến sân ga rồi lên xe lửa, dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Khê mọi người mang gửi hành lí và ngồi vào vị trí ghế của mình, bắt đầu một cuộc hành trình dài đằng đẵng.

Nguyễn Khê thấy rất khó chịu khi ngồi xe lửa nên không hay nói chuyện, trái ngược với Nguyễn Hồng Quân cứ líu la líu lo nói không ngớt lời.

Trên đường đi ngoài tán dóc thì thời gian còn lại đều dùng để ngắm cảnh bên ngoài ô cửa xe. Có nơi thì hoang vu hẻo lánh, có nơi lại được phủ một mảnh tuyết trắng xóa, đôi khi còn có một gian nhà nhỏ đang nhả ống khói trên nền tuyết trắng.

Mới đầu Nguyễn Hồng Quân còn rất phấn khích, nhưng sau khi xe đi được tròn một ngày trời, cậu bé cũng bắt đầu thấm mệt. Nhưng sức lực của cậu bé hồi phục rất nhanh, chỉ cần dựa vào xe đánh một giấc là lại tràn trề tinh thần hoạt bát trở lại ngay.

Cậu bé như thế cũng hay, có thể làm vực dậy tinh thần của cả nhóm.

Kết thúc chuyến hành trình ngồi xe lửa hai ngày rưỡi, những người khác ít nhiều gì đều thấy hơi mệt, duy chỉ có một mình Nguyễn Hồng Quân sau khi xuống xe bước vào sảnh của sân ga vẫn còn sung sức mà giãn gân giãn cốt. Sau khi co giãn người xong cậu bé nói với vẻ thoải mái: “Đi xa nhà cũng chỉ có thế thôi, có gì khó khăn đâu chứ, vậy mà cứ nói như đáng sợ lắm ấy, em còn tưởng đâu là trên đường đi sẽ gặp phải hổ cơ.”

Nguyễn Khê nhìn cậu bé mỉm cười: “Đi nào, đi tới công xã nhân dân.”

Nguyễn Hồng Quân trong nháy mắt lại tràn trề tinh thần, cậu bé bước một bước dài bày ra tư thế xung phong: “Tiến lên!”

Khi ra bên ngoài sân ga thì có một chiếc xe Jeep do Nguyễn Trường Phú sắp xếp đang ở đó chờ họ. Họ xách luôn hành lí lên xe, đi về công xã nhân dân Thiên Phụng bằng con xe Jeep. Sau khi đến công xã thì không vội đi tiếp mà lấp đầy bụng trước, sau đó nghỉ lại một tối ở nhà khách.

Sau khi nghỉ ngơi một đêm lấy lại tinh thần, họ lại xuất phát đi lên núi Phụng Minh.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back