Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 220



Ra khỏi cổng trường, không có tên ngốc Nguyễn Hồng Quân kia làm phiền, Nguyễn Thu Nguyệt mới có cơ hội nói với Nguyễn Khê chuyện lúc sáng. Cô bé nói nhỏ với Nguyễn Khê: “Chị cả, sao hồi sáng chị lại chọc giận ba chứ? Hơn nữa nguyên nhân không phải chuyện gì khác mà là do ba bảo mẹ đi mua đồ cho chị với Nguyễn Khiết.”

Nguyễn Khê khẽ cười: “Ông ta là ai chứ? Sao lại không thể chọc? Chị thật sự không cần bọn họ mua gì cho chị cả. Quên chính là quên. Ai thèm mấy thứ bồi thường vờ vĩnh đó chứ. Giống như chuyện bỏ chị sống dưới quê mười mấy năm không thèm quan tâm, đừng nghĩ chỉ cần đưa chị lên thành phố dối trá sống mấy năm thì sẽ bù đắp được, sau này bọn họ đối xử với chị có bao nhiêu thật lòng chứ. Nếu bọn họ muốn lừa với chị thì chị cũng không cần thiết phải giả vờ khách sáo với bọn họ. Hơn nữa chị chỉ nói có một câu là dù có mua chị cũng sẽ không cảm kích bọn họ, vậy mà ông ta tức giận gì chứ? Sao hả? Không lẽ chị phải cảm thấy biết ơn ông ta hay sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô: “Nhưng nói như thế thì bọn họ sẽ ngày càng không thích chị.”

Nguyễn Khê khẽ mỉm cười: “Tại sao chị phải cần bọn họ thích chị chứ? Nếu thích chị sẽ mặc kệ chị sống dưới quê sao? Hơn nữa không thích chị và càng ngày càng không thích chị thì có gì khác nhau chứ? Đối với chị, dù sao cũng giống nhau, không vấn đề gì cả. Chị đến đây không phải để lấy lòng họ, càng không phải để hao phí tâm sức làm họ thích chị. Đương nhiên, nếu họ không làm phiền chị, chị cũng không vô cớ làm bọn họ xấu mặt.”

Nguyễn Thu Nguyệt mím môi suy nghĩ, nhận ra Nguyễn Khê thật sự không cần phải lấy lòng ba mẹ cô. Nguyễn Khê khác với mấy anh chị em bọn họ, cô tự kiếm ra tiền, lại không có tình cảm gì với cái nhà này thì lấy lòng ba mẹ còn có ích lợi gì chứ?

Hay là, tính toán để sau này bọn họ sắp xếp cho một công việc?

Nhưng cho dù không thích đi nữa thì sau này Nguyễn Trường Phú cũng sẽ sắp xếp công việc cho Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết. Dù sao đi nữa, cũng đã đón về từ dưới quê rồi, đây là có ý muốn chịu trách nhiệm. Dù bình thường không thích, nhưng với sự tình này cũng không thể không quan tâm được.

Họ không thích cô, nhưng sau này phải sắp xếp cho cô, dù saô cô cũng là người của nhà họ Nguyễn.

Thậm chí Nguyễn Thu Nguyệt không khỏi nghĩ, nếu cô bé cũng có tiền, cô bé cũng sẽ cứng rắn như thế, hừ!

Không phải cô bé không nghĩ đến chuyện đó, sau khi hiểu chuyện cô bé đã từng nghĩ, khi cô bé đi làm và có thể tự lập, không muốn về thì sẽ không về. Do bây giờ vẫn còn nhỏ, không thể tự lập được, thế nên chuyện gì cũng chỉ có thể chịu đựng.

Cha mẹ mặc kệ cô bé nhịn, bị Nguyễn Thu Dương bắt nạt cô bé cũng bỏ qua, chuyện gì cũng có thể chịu đựng được.

Lần này, ngay lúc bọn họ vừa đón Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đã mặc kệ bọn họ, không lẽ bọn họ nghĩ Nguyễn Khê cũng sẽ nhẫn nhịn? Cách bọn họ xử lý mọi chuyện thật bất ngờ, vô cùng cẩu thả, đã vậy còn không cho người khác hay sao?

Nghĩ đến đây Nguyễn Thu Nguyệt bình tâm lại, nhìn Nguyễn Khê nói: “Chị cả, chỉ cần chị không sao là được.”

Nguyễn Khê xoa đầu cô bé: “Chúng ta đều giống nhau.”

Đương nhiên, Nguyễn Khê không định hao phí tâm sức lấy lòng Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh, cũng không phí sức rảnh rỗi chọc bọn họ cãi nhau. Lần này làm rùm beng lên, đơn giản là bởi vì cô mới vừa đến, mà bọn họ lại xử lý mọi chuyện một cách ghê tởm như thế.

Chuyện này cô đã sớm nghĩ đến, sau này cô sẽ không giao tiếp nhiều với Nguyễn Trường Phú.

DTV

Cô mỗi ngày đều phải đi học, hàng ngày Nguyễn Trường Phú cũng phải đi làm, lúc bận rộn ông ta còn ngủ lại công ty, đôi khi còn đi công tác mười này nửa tháng không về. Cơ hội bọn họ gặp nhau tính ra cũng không nhiều.

Còn về phần mẹ ruột Phùng Tú Anh, cô đương nhiên đã nhìn ra từ sớm. Phùng Tú Anh vốn không muốn lãng phí chút tâm tư nào trên người cô, thế nên những chuyện không quan trọng đều bỏ qua, vì vậy càng không có mấy lần trò chuyện cùng cô.

Không giao tiếp hay tương tác với nhau nhiều thì đương nhiên cũng sẽ không cãi nhau thường xuyên.

Không mong đợi ở nhau điều gì thì cũng đừng đeo bộ mặt sĩ diện đó lên, tốt nhất cứ sống với nhau bằng bộ mặt thật đi.

Nguyễn Thu Nguyệt cũng rất thoải mái khi nói đến chuyện này, không còn gì muốn nói nữa, dù sao nói tới nói lui cũng chỉ có thế, không có ý nghĩa. Đi chung với Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết một lúc, cô bé bỗng nhớ đến chuyện khác, lập tức vội vàng nhìn sang Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết: “Chị cả, chị họ, gần đây hai chị có cảm thấy Nguyễn Thu Dương có gì đó là lạ hay không?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết thật sự không quan tâm nhiều đến Nguyễn Thu Dương, lập tức lắc đầu, chỉ hỏi: “Lạ chỗ nào?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 221



Nguyễn Thu Nguyệt hắng giọng, nói nhỏ: “Hai người không chú ý sao? Lúc hai người vừa đến được hai ngày, sáng nào Nguyễn Thu Dương cũng tranh nhà vệ sinh với bọn em, nhưng mấy ngày gần đây, đều vệ sinh sau cùng.”

Nguyễn Khê nhớ lại, gật đầu nói: “Hình như là vậy, có vấn đề gì à?”

Nguyễn Thu Nguyệt dựng ngón trỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hơn nữa, mỗi ngày cô ta không chỉ xuống nhà cuối cùng, mà sau khi ngồi xuống còn quay sang hỏi Diệp Thu Văn một câu là, có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không.”

Chuyện này thật ra Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không nhớ rõ lắm, dù sao cũng không chú ý xem Nguyễn Thu Dương đang làm gì.

Nguyễn Thu Nguyệt là bị Nguyễn Thu Dương ức h.i.ế.p thường xuyên nên mới hình thành thói quan chú ý đến cô ta.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, cô bé tiếp tục nói: “Ngày nào em cũng ngồi ăn sáng cạnh Nguyễn Thu Dương, trong nhà này mũi của em là thính nhất, em phát hiện mấy ngày gần đây mùi kem dưỡng da trên người chị ta thay đổi rồi.”

Cuối cùng Nguyễn Khê cũng nghe ra trọng điểm trong câu chuyện này, trong đầu cô hồi tưởng lại những điều Nguyễn Thu Nguyệt vừa nói, một lát sau cô nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ý của em là… Cô ta trộm kem dưỡng da của Diệp Thu Văn hả?”

Nguyễn Thu Nguyệt giơ ngón cái lên: “Thông minh!”

Cô bé giống như một thám tử nhỏ: “Mũi của em chắc chắn không sai, gần đây Nguyễn Thu Dương dùng cùng loại kem dưỡng da với chúng ta. Hơn nữa, ngày nào cô ta cũng hỏi Diệp Thu Văn có chỗ nào không thoải mái hay không là do cô ta biết kem dưỡng da của Diệp Thu Văn sẽ làm ngứa mặt. Cô ta dùng kem dưỡng da của Diệp Thu Văn, sau đó đổ kem dưỡng da của mình vào thay.”

Nguyễn Khiết nhớ lại: “Nhưng sáng nay Diệp Thu Văn nói cơ thể của cô ta không có chỗ nào không khỏe cả mà.”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn cô ấy, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nguyễn Khiết không biết cô cười chuyện gì, ngơ người ra.

Nguyễn Thu Nguyệt lấy tay chỉ vào thái dương, vừa chỉ vừa nói với Nguyễn Khiết: “Chị họ, chị ít nhiều gì cũng phải suy nghĩ một chút chứ.”

DTV

Nguyễn Khiết nắm dây đeo cặp đi về phía trước, mím môi ngẫm lại một lát, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thu Nguyệt, có chút háo hức nói: “Chị biết rồi! Diệp Thu Văn nói dối! Kem dưỡng da của cô ấy vốn không gây ngứa!”

Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”

Nguyễn Khiết đưa tay lên che miệng, ngạc nhiên nói: “Không phải chứ? Rốt cuộc cô ta đã nói dối bao nhiêu chuyện rồi chứ?”

Nguyễn Thu Nguyệt bày ra một tư thế nói: “Em muốn lột cái mặt nạ dối trá đó của cô ta xuống!”

Do trung học tan học có hơi muộn, thế nên như thường lệ, Nguyễn Thu Dương đứng đợi trước cổng trường trung học. Chờ đến khi Diệp Thu Văn bước ra khỏi cửa, cô ta chạy đến ôm lấy cánh tay của Diệp Thu Vãn rồi cùng nhau về nhà.

Hôm nay tâm trạng của cô ta không tốt, gặp Diệp Thu Văn lập tức mắng cho Nguyễn Khê thương tích đầy mình.

Cô ta vừa đi vừa đá mấy hòn đá dưới chân, một bụng oán khí nói: “Chị cả, chị nói xem có phải cô ta khắc em hay không hả? Mặc kệ ở bất cứ chỗ nào, dù cho ở nhà hay trong trường, chỉ cần em gặp phải cô ta, em lập tức gặp phải chuyện xui xẻo.”

Diệp Thu Văn hít một hơi rồi nói: “Không phải đã sớm nói với em rồi hay sao, bảo em đừng trêu chọc cô ta, là do em không nhớ kỹ. Cô ta ngay cả ba cũng dám chọc, làm cho ba tức đến thế, vậy mà em còn dám đụng vào cô ta, chị thật sự là thua em luôn.”

Nguyễn Thu Dương thấy Diệp Thu Văn sắp không còn kiên nhẫn với cô nữa, giọng nói không chút dịu dàng, đành nhếch môi đồng ý: “Được rồi, sau này em sẽ nhớ thật kỹ, về sau tuyệt đối không bao giờ chủ động đi trêu chọc cô ta nữa. Chúng ta cứ bình tĩnh mà đợi, đợi đến một ngày nào đó ba không còn kiên nhẫn nữa mà động thủ đánh cô ta, sau đó đem cô ta về lại quê.”

Diệp Thu Văn liếc cô một cái: “Hy vọng lần này em có thể thật sự kiên định.”

Nguyễn Thu Dương lập tức dơ ba ngón tay lên: “Em thề!”

Đợi đến khi bọn họ về đến nhà thì Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cũng về theo sau.

Hiện tại, Nguyễn Hồng Quân đã thẳng thừng không để hai người Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương vào mắt, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, cố ý đi trước mặt bọn họ, chẳng những không chào hỏi mà còn nói to một câu: “Chị cả, em vượt qua kẻ thù để đến gặp chị đây!”

Nguyễn Thu Dương: “...”

Cô ta thật sự muốn tiến lên đá c.h.ế.t tên ngốc này!

Diệp Phàm đi theo đằng sau cũng từ bên cạnh bọn họ đi qua.

Nguyễn Thu Dương không quan tâm tên ngốc Nguyễn Hồng Quân kia, nhưng lại đưa tay ôm lấy cánh tay của Diệp Phàm, sau khi tóm lấy xong còn nhìn cậu ấy hỏi: “Anh ba, sao anh cũng ăn cây táo rào cây sung cùng bọn người Nguyễn Khê vậy hả? Chị Thu Văn mới là chị ruột của anh mà.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 222



Diệp Phàm liếc cô ta một cái: “Đều là người một nhà cả, không phân biệt ruột hay không ruột, hơn nữa Nguyễn Khê cũng là chị ruột của em.”

Nguyễn Thu Dương: “...”

Những người này đều là ai thế! Là ai thế!

Diệp Phàm không nói nhiều với cô ta, gỡ tay cô ta ra rồi đi vào nhà.

Bước đến bỏ cặp xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó vào phòng bếp giúp Phùng Tú Anh xới cơm, dọn cơm.

Bình thường ở nhà cậu ấy thường tình nguyện giúp đỡ mỗi khi có cơ hội, dù sao cũng không phải ba mẹ ruột của cậu ấy, thế nên cậu ấy không thể xem mọi thứ là điều hiển nhiên mà tận hưởng. Cậu ấy không nghịch ngợm như Nguyễn Hồng Quân, lúc còn bé chững chạc hơn Nguyễn Hồng Quân nhiều. Đó là do cậu ấy cảm thấy mình không có tư cách để tùy hứng, sợ gây thêm nhiều phiền phức cho Nguyễn Trường Phú và Phùng Tú Anh.

Cơm và chén bát được dọn xong, cũng vừa lúc Nguyễn Trường Phú về nhà.

Ông ta không chỉ về nhà mà còn ôm rất nhiều đồ về.

Những người khác không có phản ứng gì, chỉ có Nguyễn Hồng Quân nhìn thấy những thứ kia xong trong nháy mắt trở nên hào hứng. Cậu bé vọt đến trước mặt Nguyễn Trường Phú, mắt sáng lên nói: “Ba, sao ba lại mang nhiều món linh tinh về như thế ạ?”

DTV

Hơn nữa nhìn sơ qua hầu như đều là đồ mới!

Nguyễn Trường Phú không để ý đến cậu bé, duỗi chân đá cậu sang một bên, nhìn về phía Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nói: “Hai đứa qua đây”

Những lời cần nói buổi sáng đã nói xong, cãi cũng đã cãi rồi, lúc này đương nhiên Nguyễn Khê sẽ không đối đầu với ông ta. Nhưng cũng vẻ mặt cũng không dịu xuống, bình tĩnh dẫn Nguyễn Khiết đến trước mặt ông ta, nhìn ông ta nói: “Có chuyện gì?”

Rõ ràng Nguyễn Trường Phú vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn cô nói: “Nhìn này! Cả buổi sáng ông đây không làm gì cả, chỉ chuẩn bị những thứ này cho con và Tiểu Khiết thôi đấy! Cặp mới, đầy đủ dụng cụ học tập mới, còn có cả quân phục, mới cả đấy, chưa có ai mặc đâu! Còn có cả sách giáo khoa, sách ngoại khóa mà con cần, những gì ba có thể tìm thấy đều ở hết trong đây này.”

Nguyễn Khê đương nhiên biết, trừ sách ra, những món linh tinh khác đều là loại tốt nhất của thời đại này, mỗi món đều hợp thời nhất. Thấy hai mắt phát sáng của Nguyễn Hồng Quân là biết, đó là con của công nhân viên chức, thế mà cũng thích thú với mấy món này, yêu thích không nhịn nổi.

Đại khái là do bình thường Nguyễn Trường Phú không quen Nguyễn Hồng Quân, thế nên Nguyễn Hồng Quân luôn lấy trộm quần áo của ông ta để mặc ra ngoài.

Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Trường Phú, vẻ mặt không đổi, một lúc sau đáp lại bằng một chữ: “Ồ.”

Thấy Nguyễn Khê như thế, Nguyễn Trường Phú có bộ dáng như không nhịn nổi một bụng lửa giận này nữa, lớn tiếng nói: “Ba không cần con cảm kích gì ba, cũng không dám mong con cảm kích ba, chỉ là Nguyễn Trường Phú ba nợ con mà thôi!”

Dứt lời kêu Nguyễn Hồng Quần và Diệp Phàm: “Bê đi đi, đặt trong phòng của chị hai con đấy.”

Nguyễn Hồng Quân vội vàng đáp ứng tiến lên, đưa tay ôm lấy phân nửa những món linh tinh này vào ngực, chừa lại một nửa cho Diệp Phàm.

Sau đó cậu bé vừa đi lên lầu vừa nuốt nước miếng nói: “Ngay lúc này, em đối với chị cả và chị họ của em trào dâng một cảm giác ghen tị vô hạn. Chúng nó đang dần lớn mạnh lên, dường như sắp nổ tung ra!”

Sau đó cậu bé còn “A” lên năm tiếng theo nhịp.

Diệp Phàm trợn trắng mắt nghe cậu bé a.

Dưới lầu, những người khác đều ngồi xuống bàn ăn.

Vẻ mặt ai nấy đều có chút kỳ lạ, đương nhiên mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Nguyễn Thu Dương ngồi không yên, lập tức kéo Diệp Thu Văn một cái: “Chị cả, chị vào nhà vệ sinh với em.”

Diệp Thu Văn nói được sau đó đứng dậy cùng cô ta vào nhà vệ sinh.

Vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, Nguyễn Thu Dương cau mày, nói nhỏ: “Trời ơi, đây là có ý gì cơ chứ? Sáng nay, Nguyễn Khê chọc cho ba tức như thế, ngay cả buổi sáng cũng không ăn, vậy mà ông ấy còn bận rộn hơn nửa ngày ở chỗ làm, sau đó đem về cho bọn họ nhiều đồ tốt như thế. Bộ quân trang đó, em hỏi ông ấy biết bao nhiêu lần rồi mà ông ấy chưa từng cho em mặc thử!”

Vẻ mặt của Diệp Thu Văn cũng không tốt lắm, trong lòng thậm chí còn nảy sinh cảm giác nguy cơ. Cô ta không hiểu tại sao Nguyễn Trường Phú lại như thế? Sáng nay bị Nguyễn Khê chọc tức đến thế, kết quả vậy mà lại phản ứng như thế? Sao có thể thế được?

Tuy trên mặt ông ta tỏ vẻ vô cùng tức giận như trước, nhưng hành động lại không giống. Rõ ràng đến mức Nguyễn Thu Dương cũng nhìn ra được!

Ông ta là đang muốn lấy lòng Nguyễn Khê sao?

Sau khi nảy ra cái suy nghĩ này, chính cô ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Trong nhà đông người như thế, từ trước đến nay chỉ có người khác lấy lòng Nguyễn Trường Phú, làm gì có chuyện Nguyễn Trường Phú đi lấy lòng người khác cơ chứ?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 223



Cô ta thật sự không hiểu, rốt cuộc Nguyễn Khê đã chạm đến dây thần kinh nào của ông ta rồi?

Chuyện này cũng thật kỳ lạ!

Cô ta luôn nghĩ rằng, bây giờ Nguyễn Trường Phú có chút bao dung với Nguyễn Khê là do cô ta vừa từ dưới quê lên. Chỉ cần chờ thêm một chút thời gian nữa thôi thì sự kiên nhẫn của ông ta dành cho Nguyễn Khê sẽ bị mài mòn. Cộng thêm cả tính khí nông nổi của Nguyễn Khê, nói chuyện còn khó nghe như thế, chắc chắn sẽ không thể sống tốt trong ngôi nhà này.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẽ không phải thế.

Cổ họng cô ta khô khốc, ngơ ngác một hồi lâu cũng không thốt ra được chữ gì.

Nguyễn Thu Dương thấy cô ta không nói gì, đứa tay lay người cô ta, làm cô ta tỉnh táo lại, rồi nhìn cô ta nói: “Chị họ, chị có nghe em nói gì không vậy hả? Ba có ý gì đây? Chắc không phải là ông ấy uống nhầm thuốc phải không?”

Diệp Thu Văn hoàn hồn, nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Chị cũng không hiểu nổi, chị cảm thấy hiện giờ chúng ta đừng đụng vào chuyện này, cứ quan sát tình huống rồi nói tiếp, bây giờ quay lại ăn cơm trước đã.”

Nguyễn Thu Dương tức đến mức muốn giậm chân: “Như thế này sao em có thể nuốt trôi được! Ngay cả một hạt cơm em cũng không nuốt nổi!”

Diệp Thu Văn nghe cô nói thế, cảm giác bụng no căng, ngay cả một hạt cơm cũng không ăn vào.

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương từ nhà vệ sinh trở lại nhà ăn, Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm cũng từ trên lầu đi xuống.

Nguyễn Hồng Quân ngồi vào bàn, cười cười, l.i.ế.m môi một cái nói với Nguyễn Trường Phú: “Ba, gần đây con rất ngoan, không đánh nhau gây sự khiến ba phiền lòng, ba cũng làm cho con một bộ quân phục đi.”

Nguyễn Trường Phú nhìn cậu bé một cái: “Ba thấy con vẫn phải ngoan ngoãn hơn.”

Nguyễn Thu Dương tiếp tục hỏi: “Vậy con thì sao?”

Lúc nhìn cô ta, sắc mặt Nguyễn Trường Phú lập tức trầm xuống: “Con còn không biết xấu hổ mà mở miệng hỏi à? Con còn không ngoan bằng nó đâu! Gần đây con đã cãi nhau bao nhiêu trận ở trong nhà rồi, có cần ba kể rõ từng trận ra không?”

Nguyễn Thu Dương cúi đầu cắn môi, nói nhỏ: “Nguyễn Khê không cãi nhau à? Là chị ta đến mới cãi nhau đó. Chị ta cãi lại cả nhà ấy, sáng sớm đã cãi ba rồi, mà ba còn mang quân phục cho chị ta với Nguyễn Khiết.”

Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Dương, trầm giọng nói: “Bởi vì nó không cố tình gây sự, cùng lắm là có hơi không buông tha cho người khác.”

Thấy sắc mặt Nguyễn Trường Phú thay đổi, giọng cô ta cũng dần dần bé lại, chưa nói xong đã vùi đầu ăn cơm rồi.

Cả ngày từ sáng đến tôi cô ta đều bị chọc tức, thực sự là sắp tức c.h.ế.t rồi.

DTV

Ăn cơm xong cô ta lên lầu, ngồi vào bàn học, lấy bài tập ra, nhìn đề toán học c.h.ế.t tiệt trong vở, tức đến mức cắn chặt răng, sau đó lấy bút bắt đầu chép cái đề toán học c.h.ế.t tiệt này.

Phòng bên cạnh, Nguyễn Khê dẫn Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt vào phòng đóng cửa lại.

Bọn họ còn chưa cả đặt cặp sách xuống đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Nguyễn Khê mở cửa ra nhìn thì thấy Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đang đứng bên ngoài.

Nguyễn Hồng Quân cười: “Chị cả, vừa rồi em mới chỉ cầm thôi chưa sờ kĩ, chị cho em xem lại đi.”

Nguyễn Khê đương nhiên là không keo kiệt, mở cửa ra: “Vào đi!”

Tuy Diệp Phàm không thèm thuồng ra mặt như Nguyễn Hồng Quân nhưng cậu ấy cũng thích những thứ đồ này. Cậu ấy vào phòng cùng Nguyễn Hồng Quân, cùng cậu bé xem cặp sách mới, đồ dùng học tập mới, quan trọng nhất là bộ quân phục mới.

Nguyễn Hồng Quân cầm bộ quân phục trong tay, hít mạnh một hơi, trợn tròn mắt: “Thơm quá đi!”

Diệp Phàm đứng bên cạnh huých cậu bé một cái: “Khoa trương vậy?”

Nguyễn Hồng Quân khôi phục bình thường trong một giây: “Tất nhiên rồi!”

Nếu không phải hai bộ quân phục này là của con gái thì cậu bé đã mượn mặc mấy hôm rồi.

Hai người xem xong đồ dùng, hít xong quân trang thì không làm phiền Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt nữa, vì dù sao họ cũng là con gái. Họ vừa đóng cửa lại, Nguyễn Hồng Quân bỗng sang gõ cửa phòng Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn mở cửa ra, hỏi cậu bé: “Sao vậy?”

Nguyễn Hồng Quân tùy ý liếc mắt một cái: “Ồ, không có gì, điều tra tình địch một chút.”

Diệp Thu Văn: “…” Sao không có ai đánh c.h.ế.t cái thằng nhóc này đi.

Nguyễn Hồng Quân và Diệp Phàm đi rồi, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên là xem mấy thứ đồ đó.

Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt chủ yếu là xem đồ dùng học tập và quân phục, cặp sách, dù sao những thứ này cũng khiến cho người ta yêu thích. Nguyễn Khiết thậm chí còn mặc vào cho Nguyễn Thu Nguyệt xem, cười ngại ngùng hỏi cô bé: “Sao? Có phải là không hợp không?”

Nguyễn Thu Dương lắc đầu nói: “Không mà, rất hợp, rất đẹp.”

Nguyễn Khê không xem quân phục, cũng không xem cặp mới, đồ dùng học tập mới, cô lấy sách giáo khoa và tài liệu ngoại khóa ra đặt lên bàn.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 224



Nguyễn Trường Phú giúp cô tìm được kha khá sách vở và tài liệu, sách vở của các môn chính có, mà tài liệu ngoại khóa cũng có, hơn nữa còn chưa viết vào.

Nguyễn Khiết thử quân phục xong thì cởi ra cho Nguyễn Thu Nguyệt mặc thử.

Nguyễn Thu Nguyệt nhỏ người, mặc vào thừa ra cả đoạn giống như trang phục diễn tuồng vậy, cô bé phất tay áo xoay một vòng. Xoay xong cô cởi quân phục ra đặt lên giường, quay đầu lại bỗng thấy rất nhiều đồ dùng học tập ở góc bàn.

Cô bé bước đến cạnh bàn, vươn tay cầm lấy cái cốc uống nước lên: “Cái này là mẹ mua cho chúng ta sao?”

Nguyễn Khê đã nhìn thấy từ lâu, bây giờ chỉ liếc qua một cái, đáp: “Chắc vậy.”

Nguyễn Thu Nguyệt đặt cốc nước xuống bàn nhìn cô: “Chị sẽ không trả lại có mẹ đúng không?”

Nguyễn Khê cười một cái: “Đương nhiên sẽ không, là họ nợ chị mà.”

Nguyễn Thu Nguyệt nằm bò ra bàn nhìn Nguyễn Khê cười: “Chị cả à, sao em cảm thấy chị giỏi thế nhỉ?”

Nguyễn Khê nhoẻn miệng cười: “Giỏi chỗ nào?”

Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Dù sao cũng rất giỏi.”

Làm ba cô bé giận, làm ba mẹ cô bé mất mặt như vậy, vừa xấu hổ lại vừa bẽ mặt, sau đó họ còn phải mua những thứ cần mua cho chị ấy, làm những việc cần làm cho chị ấy, sau đó còn không thể không nhận là mắc nợ chị ấy.

Nợ chị ấy bao nhiêu? Nợ chí ấy mười năm đời người.

Vĩnh viễn là thật.

Tối nay tâm trạng tốt, Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn đi làm phiền Nguyễn Thu Dương phá hỏng tâm trạng như vậy.

Ngủ một giấc thật ngon, hôm sau lại vui vẻ học tập.

Hôm nay là thứ bảy, học hết bài, ngày mai là chủ nhật có thể nghỉ ngơi một ngày.

Hôm qua ở lớp năm nghe giảng một hôm, Nguyễn Khiết cảm thấy không có gì áp lực, cho nên hôm nay Nguyễn Khiết không đưa cô ấy đến tiểu học nghe giảng nữa, mà lấy sách đến cấp hai, vào phòng học năm nhất cấp hai ngồi.

Bởi vì chưa từng tiếp xúc với nội dung kiến thức cấp hai, bây giờ học kỳ đầu lại sắp kết thúc, chương trình học đã quá nửa, cho nên Nguyễn Khiết có chăm chỉ nghe giảng cũng không hiểu hết.

Chiều tối, trên đường về nhà, cô ấy nói với Nguyễn Khê: “Không được. Nghe giảng như vậy cũng không được.”

Nguyễn Khê hiểu, nói: “Hay là dành thời gian học từ cơ bản trước, kiến thức cơ bản của tiểu học chúng ta đã học qua rồi, tự học chắc là không có vấn đề gì. Chúng ta cùng nhau học, em có gì không hiểu thì cứ hỏi chị.”

Nguyễn Thu Nguyệt thấy hai chị đau khổ như thế thì có chút không hiểu: “Cũng không cần thiết phải học như vậy mà.”

Cô bé nghĩ Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không biết tình hình nên giải thích với họ: “Chỉ cần nhân phẩm không có vấn đề, bình thường không làm gì phạm pháp, giác ngộ chính trị tốt là lấy được bằng cấp hai ngay, không cần quá quan tâm đến thành tích học tập. Đến lúc các chị lấy được bằng cấp hai là ba có thể sắp xếp ổn thỏa cho các chị.”

Có những lời không thể nói quá rõ rằng, Nguyễn Khê cười nói: “Thu Nguyệt, em chưa từng sống ở quê nên không thể hiểu được cảm giác của bọn chị. Em có biết cái cảm giác muốn đi học nhưng ngay cả sách cũng không được chạm vào là gì không? Em không biết cơ hội này của bọn chị không dễ gì mới có. Nếu em có thể cảm nhận được thì em cũng sẽ liều mạng tiếp thu tri thức.”

Nói xong cô vỗ vai Thu Nguyệt: “Em nghĩ xem, thế giới này có rất nhiều người không được đi học, có rất nhiều người muốn đi học mà cũng không được, mà em lại có thể ở đây học tập thì em còn lý do gì mà không cố gắng học tập tri thức hơn?”

Nguyễn Thu Nguyệt nghĩ rồi có chút xấu hổ gật đầu: “Chị cả nói đúng.”

Nói xong cô bé ôm tay Nguyễn Khê: “Sau này em nghe chị.”

Nguyễn Khiết hình như cảm nhận được nguy cơ đó nên ôm tay Nguyễn Khê

kéo về phía mình.

DTV

Nguyễn Khê không kìm được bật cười, bên phải một đứa, bên trái một đứa, vui vẻ thoải mái đi về phía trước.

Nguyễn Khê nói là làm, buổi tối sau khi ăn cơm tắm rửa xong thì ở trong phòng học bài cùng Nguyễn Khiết. Hai cô gái học bài đầu tiên của học kỳ một, học từ kiến thức nhập môn cơ bản nhất, dắt tay hăm hở tiến lên.

Nguyễn Thu Nguyệt ỷ vào thông minh, học qua loa đối phó với thi cử thì không thành vấn đề, cho nên bình thường lúc về nhà sẽ không làm bài tập. Nhưng hôm nay nghe Nguyễn Khê nói vậy thì cũng chạy đến góp vui, cùng nhau làm bài tập.

Vì thế ba chị em cùng ngồi trước bàn học đến khi hoàng hôn dần tắt, bật đèn học lên, lại học đến đêm khuya.

Học tập đương nhiên ngủ sâu, nhưng sáng hôm sau họ lại không thể ngủ nướng. Gần đến giờ ăn sáng, Nguyễn hồng Quân chạy lên lậu gọi họ dậy.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt cũng không tức giận, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn cơm.

Xuống đến nhà ăn, những người khác đã ở đó rồi.

Bây giờ Nguyễn Thu Dương chóc ngoáy Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết mà nhìn Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Em sáu bây giờ ghê ha, ngủ đến giờ mới dậy, lại còn để người khác phải lên gọi, lại còn để ba mẹ phải đợi.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 225



Nguyễn Thu Nguyệt ngồi cạnh cô ta, không lên tiếng đáp lại, chỉ hít mạnh hai cái rồi quay sang hỏi Diệp Thu Văn: “Chị Thu Văn, hôm nay chị có cảm thấy cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?”

Diệp Thu Văn nghe vậy thì cảm thấy có chút là lạ, bởi vì quá quen rồi. Nhưng nhất thời không nghĩ ra lạ chỗ nào, còn hỏi lại: “Không có, rất tốt.”

Nguyễn Thu Nguyệt cười: “Vậy thì tốt, ăn cơm trước đi.”

Trong lòng Diệp Thu Văn vẫn cảm thấy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều.

Cô ta cầm đũa ăn cơm, lúc ăn cơm xong, sau khi ăn cơm xong, lúc chuẩn bị đứng lên rời đi thì đột nhiên bị Nguyễn Thu Nguyệt gọi lại.

Nguyễn Thu Nguyệt không chị gọi cô ta mà còn gọi cả Nguyễn Thu Dương.

Tính cách Nguyễn Thu Nguyệt không tốt như Diệp Thu Văn, hùng hổ nói: “Gọi tao với chị cả làm gì?”

Ăn cơm xong rồi, hôm nay là chủ nhật có thời gian, có thể nói chuyện rõ ràng.

Nguyễn Thu Nguyệt đứng lên khỏi ghế, nhìn Nguyễn Trường Phú nói: “Ba, con đã nhẫn nhịn mấy ngày rồi, hôm nay trước mặt ba, trước mặt tất cả mọi người trong nhà con phải vạch trần hai chuyện xấu trong nhà, một chuyện là của Nguyễn Thu Dương, một chuyện là của Diệp Thu Văn.”

Nguyễn Trường Phú nghe vậy thì vô thức: “Lại làm cái gì rồi?”

Nguyễn Thu Nguyệt cầm cổ tay Nguyễn Thu Dương giơ lên nói: “Vậy con sẽ nói ngắn gọn thôi. Con, chị cả và chị họ dùng kem bảo vệ da nên Nguyễn Thu Dương đố kỵ, vì thế chị ta đã dùng trộm kem bảo vệ da của Diệp Thu Văn. Con không biết mọi người có chú ý không, sáng nào Nguyễn Thu Dương cũng hỏi Diệp Văn Thu, hôm nay cơ thể có gì không thoải mái hay không. Vừa rồi trước khi ăn cơm con cũng hỏi, mọi người cũng nghe thấy rồi, Diệp Thu Văn luôn nói cơ thể mình không có gì không thoải mái cả.”

Nói đến đấy, người khác vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Diệp Thu Văn lại lập tức tái mặt.

Nguyễn Thu Dương bị vạch trần chuyện dùng trộm kem bảo vệ da cũng lập tức bối rối, lập tức đẩy tay Nguyễn Thu Nguyệt ra, vội vàng phủ nhận: “Con mắt nào của mày thấy tao dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả? Không có chứng cứ thì đừng có nói vớ vẩn.”

Nguyễn Hồng Quân thích nhất là nhúng tay vào những chuyện như này, thấy Nguyễn Thu Dương có tật giật mình thì lập tức nhảy vào, cố làm ra vẻ nói: “Nguyễn Thu Dương, rõ ràng là chị nói dối! Chị ngu nhất nhà nên lần nào nói dối cũng vô cùng rõ! Chị thừa nhận đi!”

Nguyễn Thu Dương quả thật muốn đi lên đánh c.h.ế.t thằng nhóc này: “Rõ ràng là mày mới ngu nhất nhà!”

Nguyễn Hồng Quân không nhận, trợn tròn mắt: “Nói vớ vẩn, chị mới ngu nhất ấy.”

Nguyễn Thu Dương: “Mày ngu nhất.”

Nguyễn Hồng Quân: “Chị siêu ngu vô địch thiên hạ.”

Nguyễn Thu Dương: “Nhường mày cả đấy”

DTV

Nguyễn Hồng Quân trợn mắt: “Chị chơi xấu!”

Nguyễn Thu Dương vẫn còn muốn cãi lại, thì Nguyễn Trường Phú lại vỗ bàn cắt ngang.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, không được nói lung tung, lấy bằng chứng ra.”

Nguyễn Thu Nguyệt không phí lời, xoay người chạy lên lâu: “Mọi người đi theo con.”

Phùng Tú Anh không đứng dậy, cái nhà này gần đây náo loạn khiến bà ta đau hết đầu, bà ta sắp phiền c.h.ế.t rồi.

Bây giờ bà ta thậm chí có chút hối hận, hối hận vì đưa Nguyễn Khê từ quê lên.

Nếu không phải vì con bé và Nguyễn Khiết thì cái nhà này cũng không ầm ĩ như vậy.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết biết ngọn nguồn sự việc nên đương nhiên cũng không theo lên lầu. Nhưng Nguyễn Hồng Quân thì lại lại không bở qua, cãi nhau với Nguyễn Thu Dương xong thì lập tức phi thẳng lên lầu.

Nguyễn Thu Dương và Diệp Thu Văn vẫn đứng cạnh bàn ăn, sắc mặt biến đổi.

Sau đó cô ta cuối cùng cũng không nhịn nữa hỏi Nguyễn Thu Dương một câu: “Em dùng trộm kem bảo vệ da của chị?”

Nguyễn Thu Dương bắt đầu ậm ừ, bắt đầu nói không thành lời.

Như vậy mà còn chưa rõ ư, Diệp Thu Văn cuối cùng cũng không gắng gượng nổi, ngồi sụp xuống vùi mặt vào cánh tay. Một lát sau, cô ta lại ngẩn đầu lên nhìn Nguyễn Thu Dương: “Muốn dùng sao không bảo chị?”

Rốt cuộc là vì sao, vì sao lại hại cô ta?

Nguyễn Thu Dương nặn ngón tay, ậm ừ không nói gì.

Lát sau, Nguyễn Thu Nguyệt dẫn Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Hồng Quân từ trên lầu xuống.

Trong tay cô bé cầm hai lọ kem bảo vệ da, một lọ là của cô bé, một lọ khác là của Diệp Thu Văn. Bởi vì lọ của Diệp Thu Văn bị trộn với kem bảo vệ da kém chất lượng nên mùi đã có hơi khang khác, có lẽ là gần đây tâm trạng của Diệp Thu Văn không tốt nên không chú ý.

Nguyễn Thu Nguyệt đặt hai lọ kem xuống, đứng bên cạnh, không nói gì.

Nguyễn Trường Phú sầm mặt nhìn Nguyễn Thu Dương, nghiêm nghị hỏi cô ta trước: “Nói! Có phải là con dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả không? Dùng hết lại lấy kem bảo vệ da kém chất lượng bỏ vào?”

Nguyễn Thu Dương bị ông ta làm cho giật mình hoảng sợ, nước mắt lập tức rơi xuống, mếu máo gật đầu: “Vâng.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 226



Nguyễn Hồng Quân đứng sau cán bộ gương mẫu Nguyễn Trường Phú, vô cùng đau đớn nói: “Không nhìn ra đó nha, người ngu nhất nhà lại dám làm chuyện này!”

Nguyễn Thu Dương bây giờ không dám nói gì, chỉ gảy ngón tay cúi đầu khóc.

Nguyễn Trường Phú lại nhìn Diệp Thu Văn, bảo cô ta: “Đứng lên.”

DTV

Giọng điệu cứng rắn này chắc hẳn là chưa bao giờ nói với Diệp Thu Văn.

Diệp Thu Văn từ từ đứng dậy, cũng cúi đầu.

Nguyễn Trường Phú hỏi cô ta: “Thành thật trả lời ba, mặt con thoa kem bảo vệ da kém chất lượng có con ngứa hay không?”

Diệp Thu Văn đứng đó không nói gì, nước mắt trào ra từ khóe mắt, chảy xuống miệng.

Ánh mắt Nguyễn Trường Phú trầm xuống, tiếng nói bỗng trầm xuống mấy độ: “Trả lời ba!”

Diệp Thu Văn bị dọa giật mình, không dám nói dối vội vàng lắc đầu: “Không ạ.”

Nếu đây không phải là Diệp Thu Văn thì Nguyễn Trường Phú đã lấy thắt lưng ra đánh từ lâu rồi.

Ông ta nhịn xuống một hồi rồi nhìn Diệp Thu Văn nói: “Chuyện ngủ nghỉ lần trước là giả ba đã không nói gì con rồi, ba bênh vực con, kết quả kem bảo vệ da lại là giả! Bây giờ ba không có cách nào bào chữa cho con nữa rồi, con nói cho ba biết đi, còn bao nhiêu chuyện là giả nữa?”

Ông ta giận đến mức n.g.ự.c phập phồng: “Thu Văn, ba luôn tận tâm tận lực nuôi dưỡng con, muốn cái gì có cái đấy, muốn con trở thành tấm gương tốt, để em trai em gái học tập theo, học tập tinh thần cứng cỏi, vững vàng của con, học con vô tư cao thượng như thế nào, con thực sự làm ba vô cùng thất vọng! Hành động này của con, nói nhỏ thì là dối trến lừa dưới, nói lớn thì là chủ nghĩa hưởng lạc, nói nghiêm trọng thì là tư tưởng của giai cấp tiểu tư sản…”

Diệp Thu Văn bị ông ta dọa sợ: “bụp” lập tức quỳ xuống.

Cô ta khom người trước mặt Nguyễn Trường Phú, cúi đầu nói: “Ba, con xin lỗi, con sai rồi.”

Thấy sự tình sắp không không chế được, Phùng Tú Anh ở bên cạnh vội nói: “Chuyện trong nhà thì giải quyết trong nhà, đừng âm ĩ đề người khác chê cười, đâu có…đâu có nghiêm trọng vậy đâu.”

Nguyễn Trường Phú đứng nhìn Diệp Thu Văn hồi lâu, rốt cuộc không thực sự phân tích vấn đề từ mức độ của đấu tranh giai cấp và đấu tranh đường lối, quay sang nhìn Phùng Tú Anh, nghiêm nghị nói: “Từ giờ trở đi không được thiên vị bất kỳ ai trong nhà, tất cả phải đối xử bình đẳng.”

Ông ta nói xong lại nhìn Nguyễn Thu Dương: “Dẫn chị cả của con cút về phòng đi! Hôm nay hai đứa con ở trong phòng suy nghĩ lỗi lầm đi! Không được ra ngoài, cũng không được ăn cơm. Mỗi đứa viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ, đến giờ cơm tối đọc trước mặt tất cả mọi người.”

Nguyễn Thu Dương không dám nói, vội vàng kéo Diệp Thu Văn đứng lên.

Cô ta đỡ Diệp Thu Văn lên lâu, nhưng vừa đi hết cầu thang, Diệp Thu Văn bỗng vươn tay đẩy Nguyễn Thu Dương ra.

Cô ta không đề phòng nên suýt nữa bị đẩy ngã. Diệp Thu Văn đẩy cô ta xong thì vươn tay lau nước mắt, tức giận nói: “Em tránh xa chị ra.”

Bị người chị gái thân yêu nhất đối xử như vậy, Nguyễn Thu Dương càng tủi thân, nước mắt đã khô lại ào ào chảy xuống khắp mặt, cô ta không lau mà bước theo Diệp Thu Văn: “Chị cả, xin lỗi, em thực sự không cố ý?”

Diệp Thu Văn không để ý cô ta, vào phòng, đóng cửa.

Nguyễn Thu Dương đứng ngoài cửa, trong lúc nhất thời tiến không được, lùi chẳng xong. Cô ta đứng ngoài cửa hít mũi, gảy ngón tay, tiếp tục khe khẽ giải thích với cánh cửa: “Chị cả, em thực sự không cố ý hại chị…”

Cô ta nói rồi lại hít mũi: “Em thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt dùng kem bảo vệ da tốt, trong lòng không kìm được ghen tỵ, em cũng muốn dùng. Nhưng em không dám bảo chị, cho nên em nhất thời hồ đồ…oa…”

Nói đến đây cô ta lại đứng khóc.

Nguyễn Thu Dương khóc một hồi thì nghe được tiếng bước chân lên lầu, cô ta vội vàng lau nước mắt, hít mũi, để mình không thể thảm, đáng thương.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt lên lầu, lên hết cầu thang thì thấy Nguyễn Thu Dương đang đứng ngoài phòng Diệp Thu Văn. Nguyễn Khê nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy? Diệp Thu Văn không cho cô vào à?”

Nguyễn Thu Dương không nhìn Nguyễn Khiết, giọng nói mang theo giọng mũi: “Liên quan quái gì đến chị.”

Nguyễn Khê cười một cái, không nói gì đẩy cửa vào phòng. Sau đó giọng nói của Diệp Thu Văn truyền ra: “Em mau vào phòng đi, đừng có đừng ngoài cửa giống như chị bắt nạt em ấy.”

Nguyễn Thu Dương thấy Diệp Thu Văn chú ý đến mình thì lại không kìm được, viền mắt ươn ướt, mếu máo nghiêng người vào phòng.

Để Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt không tiếp tục hóng chuyện nữa, sau khi vào phòng cô ta lập tức khóa trái cửa.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đương nhiên không rảnh để hóng chuyện của họ, ba người đi vào phòng bên cạnh, ngồi vào bàn, tiếp tục mở sách vở ra làm bài tập.

Thực ra Nguyễn Khê muốn ôn tập và luyện tập thêm kiến thức cấp hai, còn kiến thức cơ bản thì không có gì đáng ngại.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 227



Nhưng Nguyễn Khiết lại học cấp hai từ con số không, nên có chút vất vả, khó khăn trong việc tự học khá lớn, đều là Nguyễn khê đem đến.

Học tập nên rất nhanh đã đến trưa, Nguyễn Khê lấy bút máy ra hút đầy mực, viết một bức thư gửi về nhà và một bức thư gửi cho Lăng Hào. Bởi vì khoảng cách quá xa nên đương nhiên chỉ nói chuyện vui không nói chuyện xấu, chủ yếu là nói mấy chuyện tốt.

Ví dụ như mấy chuyện của Nguyễn Hồng Quân, chuyện Nguyễn Thu Nguyệt và hai đứa cô sống chung với nhau, còn cả chuyện Diệp Phàm nhiệt tình với bạn tốt. Còn chuyện về Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Diệp Thu Văn, Nguyễn Thu Dương và Nguyễn Hồng Binh thì chỉ tóm lược qua qua chứ không nói kỹ.

Viết thư xong cô cẩn thận gấp thư lại, bỏ vào trong túi.

Ăn cơm trưa xong cô không lên lầu mà đi ra ngoài mua phong thư và tem thư. Sau khi viết địa chỉ nhận thư và dán tem xong, cô bỏ hai phong thư vào hòm thư màu xanh lá.

Sau khi bỏ thư hòm xong, Nguyễn Khiết vẫn còn nhìn hòm thư từ cửa chuyển phát, nói: “Không biết bao giờ mới đến nhỉ.”

Nguyễn Khê tính qua qua: “Nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất là một tháng cũng chưa đến.”

DTV

Thư từ đây đi qua từng trạm một đến công xã Thiên Phượng, phải mất một thời gian dài mới đến công xã, người đưa thư lại phải lấy thư chuyển lên núi, người đưa thư đó phụ trách cả núi Phượng Minh nên phát thư vô cùng chậm.

Ba người từ bưu cục về nhà, vừa đi vừa nói chuyện, về đến nhà cũng không làm gì khác mà về phòng học tiếp.

Nguyễn Thu Nguyệt không có nhiều bài tập như vậy nên đã làm xong từ hôm qua rồi, hôm nay ngồi cạnh bàn đọc chút sách bên ngoài.

Lúc đang đọc sách thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài.

Đương nhiên các cô cũng nhận ra là không phải tiếng gõ cửa phòng mình.

Sau khi nghe thấy tiếng gõ cửa, Nguyễn Thu Nguyệt ngừng đọc sách, nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, vội vàng vểnh tai lên nghe.

Một lát sau, tiếng mở cửa của phòng bên cạnh vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa.

Nguyễn Thu Nguyệt đứng dậy khỏi bàn học, áp sát người vào tường nghe ngóng.

Nhưng nghe ngóng hồi lâu vẫn không nghe thấy gì.

Phòng bên cạnh, Phùng Tú Anh bưng cơm nóng vào phòng, Diệp Thu Văn lập tức khóa trái cửa.

Nguyễn Thu Dương cảm động muốn khóc, vừa định lên tiếng đã bị Phùng Tú Anh “suỵt”, nền đành nuốt xuống.

Phùng Tú Anh đặt đồ ăn lên bàn học, khe khẽ nói với họ: “Ba các con đang ngủ trưa, ngủ say rồi, phải một lát nữa mới tỉnh lại, các con mau ăn đi.”

Diệp Thu Văn ôm Phùng Tú Anh một cái, cảm động nói: “Cảm ơn mẹ.”

Nguyễn Thu Nguyệt cũng cảm động, bước đến ôm Phùng Tú Anh một cái rồi ngồi xuống ăn cơm cùng Diệp Thu Văn.

Phùng Tú Anh lui lại hai bước ngồi xuống giường, thở dài một tiếng: “Haizz, gần đây trong nhà gà bay chó sủa không yên, không biết lúc nào mới có thể yên bình. Còn cãi nhau nữa thì đúng là không sống nổi mất.”

Nguyễn Thu Dương đáp: “Để Nguyễn Khê đi là được mà, đều tại chị ta, Thu Nguyệt cũng bị chị ta dạy hư. Lúc chị ta chưa đến, Thu Nguyệt hiền lành biết bao, bị chị ta quản đến mức nghe lời răm rắp.”

Phùng Tú Anh nhìn Nguyễn Thu Dương: “Con cũng sai. Con đã làm hại chị cả mấy lần rồi?”

Nguyễn Thu Dương ậm ừ: “Con không cố ý…”

Phùng Tú Anh lại nhìn Diệp Thu Văn, giọng nói dịu lại: “Thu Văn, con cũng thật là, con vẫn luôn được coi trọng ở trong nhà, ba con vẫn luôn coi trọng con nhất, con vướng vào những chuyện dối trá đó làm gì? Nếu con muốn dùng kem tốt thì cứ bảo mẹ là được.”

Diệp Văn Thu cúi đầu, mặt và tai đỏ bừng.

Phùng Tú Anh còn khó chịu hơn Diệp Văn Thu, tiếp tục nói: “Từ nhỏ con đã có chính kiến, đã có kiến thức, là người có triển vọng, có thể làm chuyện lớn. Là học sinh xuất sắc tiêu biểu của trường, ở nhà cũng phụ giúp mẹ rất nhiều, mẹ hay quên trước quên sau, không chu đáo, bình thường con đều ghi nhớ mọi chuyện rồi nhắc nhở mẹ. Nếu lần này không phải Tiểu Khê vừa đến đã chọc giận con, con cũng sẽ không không quan tâm đến chuyện của con bé, mẹ cũng sẽ không quên mua đồ cho con bé…”

Bà ta dừng một chút lại nói: “Trong những đứa trẻ trong nhà, con là đứa ngoan ngoãn nhất, giỏi giang nhất, khiến ba mẹ ít lo lắng nhất, con có thể diện dùng chút đồ tốt cũng là lẽ thường, mọi người đều hiểu, Thu Dương cũng hiểu, sẽ không so đo với con. Nhưng con không nên, không nên dùng trò dối trá để gạt ba mẹ.

Diệp Thu Văn cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói: “Mẹ, con thực sự biết con sai rồi…”

Phùng Tú Anh thấy cô ta như vậy thì có chút bối dối, cử động người nói: “Thu Văn, con cũng không cần quá buồn, mẹ cũng không có ý trách con hay dạy dỗ con, con vốn thông minh nên chắc là con hiểu ý mẹ, Ba con bây giờ đang tức giận, các con đừng khiến ông ấy tức giận hơn, sau này ngoan ngoãn hơn là được.”

Diệp Thu Văn cúi đầu: “Dạ, con biết rồi mẹ.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 228



Phùng Tú Anh ngồi trên giường đợi Diệp Văn Thu và Nguyễn Thu Dương ăn cơm xong rồi bê bát đũa đi, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương: “Viết kiểm điểm cẩn thận, buổi tối đọc cẩn thận, thành khẩn một chút.”

Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương đáp: “Con biết rồi mẹ.”

Phùng Tú Anh bưng khay đồ ăn ra ngoài, vừa ra đã thấy ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Nguyễn Thu Nguyệt đứng ngoài cửa. Nhìn dáng vẻ của ba người giống như là cố ý đợi bà ta.

Khi ánh mắt chạm nhau, không khí ngưng đọng lại.

“…” Phùng Tú Anh bưng khay đồ ăn, sững sờ.

Nguyễn Thu Nguyệt nhìn bà ta nói: “Ba nói hôm nay không cho phép họ ăn cơm.”

Phùng Tú Anh hồi thần, nói: “Không ăn cơm, chỉ bưng nước cho hai đứa nó thôi.”

Nói xong bà ta không đứng lại nữa, vội vàng bàn ăn xuống lầu.

Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết nhìn bà ta xuống lầu, sau đó nhìn nhau, xoay người quay về phòng.

Ngồi vào bàn học trong phòng, Nguyễn Thu Nguyệt lấy sách đọc thêm ra, nói: “Đói có hai tiếng đã không nỡ, có thể nhớ kỹ dạy dỗ cái quái gì, sợ là còn cảm thấy mình hoàn toàn không sai ấy.”

Nguyễn Khê bình thản nói: “Mặc kệ bà ta đi, bà ta chiều quen rồi, cứ để bà ta tiếp tục chiều đi. Từ nhỏ đến lớn Diệp Thu Văn hẳn là chưa từng chịu uất ức như vậy, bà ta không nhìn nổi cũng là chuyện bình thường, các em cứ mặc kệ bà ta.”

Diệp Thu Văn có lẽ là một đứa trẻ đáng tự hào nhất mà Phùng Tú Anh nuôi nấng, có lẽ là từ nhỏ đã cho bà ta thể diện, ngoan ngoãn, hào phóng, giỏi giang, đi đến đâu cũng khiến bà ta nở mày nở mặt, cho nên bà ta luôn để Diệp Thu Văn kiêu ngạo.

Trong lòng bà ta Diệp Thu Văn là tốt nhất, cũng là người không thể chịu tủi thân nhất, phạm chút sai lầm cũng không sao.

Nguyễn Thu Nguyệt cũng không muốn nghĩ nhiều về chuyện này, nói: “Cho dù lo em cũng không thèm lo đâu, khuôn mặt giả dối của chị ta cũng sắp bị em xé rách rồi, sau này ở trong nhà cũng không được thiên vị, đừng có ra vẻ chị cả là được.”

Nguyễn Khiết ở bên cạnh tiếp lời: “Hôm nay chị ta đã quỳ xuống rồi, mất mặt như vậy chắc sau này sẽ không như thế nữa đâu.”

Nguyễn Thu Nguyệt: “Không như thế là tốt nhất.”

Cả ngày Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương không ra khỏi phòng trừ lúc đi vệ sinh.

DTV

Nói là ở trong phòng kiểm điểm, nhưng Nguyễn Thu Dương vẫn đọc cuốn tiểu thuyết mà cô ta chưa đọc xong. Trình độ viết kiểm điểm của cô ta có hạn, cô ta liền đến cạnh Diệp Thu Văn ra vẻ thông minh, bảo Diệp Thu Văn nghĩ hộ mình một chút để mình chép ra.

Trước đây Diệp Thu Văn quả thục thường xuyên giúp cô ta chuyện này, thậm chí còn nhiều lần viết hộ cô ta.

Cô ta có địa vị trong lòng Nguyễn Thu Dương không chỉ dựa vào cái danh xưng “chị cả” thôi đâu.

Bình thường cô ta cũng phải tốn chút mánh khóe, giúp Nguyễn Thu Dương giải quyết một vài vấn đề mà cô ta không thể tự giải quyết được, chút ân huệ đó khiến Nguyễn Thu Dương cảm thấy cô ta rất lợi hại lại còn đối tốt với cô ta, vì thế trân thành tận tâm với cô ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đấy.

Nhưng bây giờ Diệp Thu Văn hoàn toàn không muốn quan tâm đến Nguyễn Thu Dương, chỉ lạnh mặt nói: “Tự viết.”

Nguyễn Thu Dương bây giờ không dám cọ lên người cô ta, nói khẽ: “Chị cả, em thực sự không biết viết thế nào…”

Tuy tính tình cô ta không chín chắn nhưng trước đây ở nhà chưa từng phạm sai lỗi lầm lớn, lối lầm nhỏ cũng rất ít, bình thường Diệp Thu Văn cái gì cũng quan tâm cô ta, cô ta có bắt nạt Nguyễn Thu Nguyệt thì Diệp Thu Văn cũng không nói gì, trong nhà vẫn luôn thái bình.

Cô ta nói: “Em chưa từng viết bản kiểm điểm…”

Diệp Thu Văn quay đầu nhìn cô ta: “Vậy em cảm thấy chị từng viết?”

Từ nhỏ đến lớn lúc nào cô ta cũng được khen, có viết thì cũng là viết bài phát biểu, chưa từng viết loại bản kiểm điểm này. Nếu không phải Nguyễn Thu Dương hại cô ta hai lần thì trong đời cô ta không bao giờ có vết nhơ này.

Nguyễn Thu Dương bị cô ta vặn lại thì không nói ra lời, một lát sau liền xoay người đi, cầm bút máy xoay xoay, rồi viết ba chữ “bản kiểm điểm” ở giữa dòng đầu tiên trên tờ giấy kẻ ô đỏ.

Đến giờ cơm tối, cả nhà ngồi vào bàn cơm, Diệp Thu Văn và Nguyễn Thu Dương cầm bản kiểm điểm đứng bên cạnh.

Tất cả mọi người đều nhìn họ, Nguyễn Trường Phú lên tiếng: “Ai đọc trước?”

Nguyễn Thu Dương mấp máy môi, lên tiếng: “Chị cả viết ổn hơn, chị cả đọc trước.”

Diệp Thu Văn: “…”

Diệp Thu Văn khẽ thở dài, mở bản kiểm điểm trong tay ra, cúi xuống nhìn bản kiểm điểm rồi bắt đầu đọc.

Những người ngồi trước bàn cơm chăm chú nghe cô ta đọc, nhất là Nguyễn Hồng Quân, lại còn cau mày như lãnh đạo.

Sau khi cô ta đọc xong, Nguyễn Trường Phú vẫn không nói gì, Nguyễn Hồng Quân lên tiếng trước: “Không có ích, quá phí lời, hình thức chiếm hơn một nửa, tổng kết lại chính là mấy chữ “giả, vô cùng trống rỗng”, chưa thực sự tự kiểm điểm bản thân.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 229



Lúc cậu bé nói, Nguyễn Trường Phú nhìn chằm chằm cậu bé, có vẻ muốn cho cậu bé ăn đánh.

Cậu bé nói xong thì chạm phải ánh mắt của Nguyễn Trường Phú, vội vàng giơ tây lên nói: “Thủ trưởng, ngài đưa ra mấy lời bình đi.”

Đây không phải là thi diễn thuyết nên Nguyễn Trường Phú không bình luận, ông ta lập tức nhìn về phía Nguyễn Thu Dương: “Của con đâu?”

Nguyễn Thu Dương từ từ mở bản kiểm điểm trong tay, hắng giọng nói: “Ba mẹ thân yêu, con xin lỗi, gần đây con phạm phải hai lỗi lầm nghiêm trọng, một lần là lỡ mồm lỡ miệng nói ra sự thật chị cả có thể ngủ cùng người khác khiến chị ấy mất mặt. Lần thứ hai là dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả, dùng trộm đồ là không đúng, lại còn vạch trần sự thật chị cả có thể dùng kem bảo vệ da kém chất lượng, lại khiến chị ấy mất mặt…”

Nói đến đây cô ta lại hắng giọng: “Con biết con phạm sai lầm không thể tha thứ, con xin lỗi Tổ quốc, con xin lỗi Đảng, con xin lỗi người dân, con xin lỗi ba mẹ thân yêu, càng xin lỗi chị cả thân yêu của con…”

Lúc cô ta đọc đến đoạn thứ hai, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Thu Nguyệt không kìm được nữa cúi đầu bật cười. Nguyễn Hồng Quân không giấu, bật cười thành tiếng, ngay cả Diệp Phàm cũng không kìm được mà cong môi.

Nhưng Nguyễn Trường Phú không cười, sầm mặt nói: “Ba thấy con không hề biết mình sai chỗ nào.”

Ông ta vừa nói ra, mấy người Nguyễn Khê đều không cười nữa, chỉ có Nguyễn Hồng Quân vẫn đang cười.

Nguyễn Trường Phú lườm Nguyễn Hồng Quân vỗ mạnh bàn một cái: “Cười cái gì!”

Nguyễn Hồng Quân khoa trương ngậm miệng, răng cắn chặt môi để không cười nữa.

Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thu Dương: “Rốt cuộc con có biết mình sai ở đâu không?”

Nguyễn Thu Dương tủi thân: “Con biết ạ, không phải là con đã nói rồi đó sao?”

Nguyễn Trường Phú túc muốn chết, thực sự muốn đứng dậy đánh cô ta.

Nguyễn Hồng Quân thực sự không kìm được, lại mở miệng: “Đồng chí, tôi nói cho chị biết, từ đầu đến cuối chị chỉ sai một chuyện, đó là dùng trộm kem bảo vệ da của chị cả, dùng trộm đồ là không đúng. Những chuyện khác chỉ là chị ngu thôi, nhưng nói ngu cũng không sai, thậm chí còn nói thành sự thật cho nên chị không cần viết bản kiểm điểm, suy nghĩ này có vấn đề nghiêm trọng, đồng chí, tôi hi vọng đồng chí chú ý bản thân.”

Nguyễn Thu Dương nghe đến đây thì sầm mặt, xông lên quát Nguyễn Hồng Quân: “Mày bớt nói láo đi! Mày mới ngu!”

Nguyễn Hồng Quân còn chưa lên tiếng, Nguyễn Trường Phú đã tức giận đập bàn một cái: “Con còn mặt mũi mà cãi à? Xem xem bản thân mình đã viết cái gì đi, ba thấy đầu óc con toàn là hồ dán, lên trên tiếp tục kiểm điểm cho ba.”

Nguyễn Thu Dương tức giận cất bản kiểm điểm, quay người lên lầu.

Nguyễn Trường Phú thu hồi cảm xúc nhìn Diệp Thu Văn: “Ba thực sự hi vọng con biết bản thân mình sai, cũng nhớ kỹ lần phạt này. Sau này làm người, làm việc đều phải thành thật, cũng phải giản dị, làm tấm gương tốt cho các em. Chủ nghĩa hưởng lạc là thói xấu không nên có, ba đang suy nghĩ đưa con về quê sống hai năm.”

Từ đầu đến cuối Diệp Thu Văn đều không ngẩng đầu, thấp giọng đáp: “Ba, con biết rồi ạ.”

Diệp Thu Văn không nói gì, cầm bản kiểm điểm quay người rời đi.

Lúc lên lầu thì thấy Nguyễn Thu Dương đang ngồi trước bàn học cầm bút trút giận lên bản kiểm điểm.

Diệp Thu Văn không quan tâm cô ta, ngồi xuống đầu giường, dựa vào gối ngẩn người.

Trong lúc ngẩn người, trong lòng cô ta nghĩ, cô ta không muốn về quê sống, tuyệt đối không muốn từ ngôi nhà tốt nhất về ngôi nhà kém nhất. Cô ta vẫn luôn là người xuất sắc nhất trong nhà, kiên quyết không về quê sống sau khi tốt nghiệp, hai năm cũng không được.

Cho nên cô ta không thể phạm sai lầm, nhất là sai lầm nghiêm trọng, cô ta phải tránh xa Nguyễn Thu Dương ngu xuẩn này.

Nhà ăn dưới lầu.

Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết ăn cơm xong đứng dậy chuẩn bị về phòng thì bị Nguyễn Hồng Quân gọi lại.

DTV

Nguyễn Hồng Quân nói với hai cô: “Chị cả chị họ, hôm nay quản trường của khu có chiếu phim, hai chị có muốn đi xem không?”

Nghe thấy chiếu phim, mắt Nguyễn Khiết sáng lên.

Nguyễn Khê cười với Nguyễn Hồng Quân: “Đi chứ.”

Lúc này Nguyễn Hồng Quân vội đứng lên: “Vậy em dẫn hai chị đi. Em đã bảo người giữ chỗ rồi.”

Xem chiếu phim là hoạt động giải trí thường lệ của khu họ, có khi là một tuần một lần, có khi là hai tuần một lần, nhưng mỗi lần đều chiếu vào tối chủ nhật, Nguyễn Trường Phú và Nguyễn Tú Anh đương nhiên không quản những cái này.

Lúc Nguyễn Hồng Quân dẫn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết ra ngoài, Nguyễn Thu Nguyệt hỏi một câu: “Có chỗ của chị không?”

Nguyễn Hồng Quân cởi cặp sách sau lưng đeo lên trước ngực: “Cùng đi đi.”

Nói xong cậu bé lại hỏi Diệp Phàm: “Anh ba, anh đi không?”

Diệp Phàm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cùng đi đi.”

Phùng Tú Anh vội vàng kéo Diệp Phàm: “Tiểu Phầm, đưa cả em trai đi cùng đi.”

Diệp Phàm đương nhiên là không có ý kiến, dắt Nguyễn Hồng Binh đi cùng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back