Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 160



Nguyễn Trường Sinh nói: “Không phải là cô phải xuống núi sao, trùng hợp tôi ra ngoài bán đồ, tiện đường đi một đoạn chứ sao.”

Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Trường Sinh, không từ chối đi cùng anh ấy: “Đi thôi.”

Hai người rời khỏi thôn Mắt Phượng một hồi, Nguyễn Trường Sinh chợt nhớ đến cái gì, nói với Tiền Xuyến: “Nếu cô không sốt ruột về nhà, thì trước đó tôi dẫn cô đến một chỗ, chuẩn bị cho cô ăn chút gì đó, có đi không?”

Có ăn à? Tiền Xuyến không nhịn được nuốt nước miếng: “Chỗ nào?”

Đường đi lên núi cô ấy toàn ăn lương khô màn thầu, uống nước đều là mượn của những người khác dọc đường, hai ngày nay không có ăn uống gì tử tế. Lúc này nếu có thể ăn được một ngụm đồ ăn nóng hổi, vậy thì tất nhiên cầu còn không được.

Nguyễn Trường Sinh lại không nói, chỉ nói: “Đi theo tôi là được rồi.”

Bây giờ Tiền Xuyến gần như xem anh ấy là người của mình, không có hỏi nhiều nữa, đi theo anh ấy đi về phía trước.

DTV

Cô ấy không biết Nguyễn Trường Sinh muốn dẫn cô ấy đi đâu, đến lúc đó phát hiện là tiệm may. Tiệm may khóa cửa sân không có mở cửa hàng, cô ấy nhìn qua khe cửa, thấy trong sân có một giàn nho, trên đấy treo mấy chùm nho kích thước không lớn.

Lúc Tiền Xuyến ghé vào cổng nhìn, Nguyễn Trường Sinh đi đến đầu tường, mò dưới một đá nhỏ ra một cái chìa khóa. Chờ Tiền Xuyến tránh ra, anh ấy cầm chìa khóa mở khóa cửa, dẫn Tiền Xuyến đi vào tiệm may.

Tiền Xuyến còn nhớ rõ Nguyễn Trường Sinh nói với cô ấy, đi vào sân chỉ hỏi: “Đây là tiệm may của cháu gái anh?”

Nguyễn Trường Sinh trở tay đóng cửa sân lại: “Đúng vậy, hôm nay con bé không có ở nhà.”

Tiền Xuyến nhìn hai bên một chút: “Cháu gái anh đúng là lợi hại.”

Nguyễn Trường Sinh nghe người ta khen cháu mình cũng quen rồi, nói tiếp: “Cháu gái của tôi đương nhiên là lợi hại.”

Lần này Tiền Xuyến không hạ bệ anh ấy, nhìn anh ấy rồi nói: “Anh muốn ở đây nấu cơm cho tôi ăn à?”

“Ừm.” Nguyễn Trường Sinh dứt khoát gật đầu: “Cô muốn ăn cái gì, nấu cho cô bát mì nhé?”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy: “Anh biết sao?”

Nguyễn Trường Sinh: “Dùng sao thì cố gắng cũng ăn được, cô có muốn thử một chút hay không?”

Tiền Xuyến không khách khí với anh ấy: “Thử một chút thì thử một chút.”

Nguyễn Trường Sinh ở bên bàn nhào bột mì vừa cắt mì thành sợi, Tiền Xuyến ngồi ở bên cạnh nâng mặt vẫn nhìn anh ấy, trong mắt có ý cười loe lóe- người đàn ông này càng ngày càng thấy thuận mắt.

Nguyễn Trường Sinh cắt mì sợi hỏi cô ấy: “Tay nghề cả tôi như thế nào?”

Tiền Xuyến cố ý đánh giá bảo thủ: “Cũng tạm được.”

Nguyễn Trường Sinh liếc nhìn cô ấy một cái, cười cười không nói chuyện.

Anh ấy cũng không phải không thấy ánh mắt vừa nãy cô ấy nhìn anh ấy, rõ ràng là rất thưởng thức!

Nguyễn Trường Sinh không nói chuyện, Tiền Xuyến lại hỏi: “Tôi cảm thấy anh cũng không tệ lắm, cái cô gái kia sao lại không coi trọng anh?”

Nguyễn Trường Sinh biết cô gái cô ấy nói là Tạ Đào, anh ấy cũng không né tránh đề tài này, tiếp lời: “Sau khi chị ba của tôi gả đi thì sống không tốt, anh rể vẫn đánh chị ấy rất nhiều năm. Năm ngoái cũng tầm lúc này, chị ba của tôi bỗng thông suốt muốn ly hôn với anh rể, lập tức về ở nhà mẹ đẻ. Nhà bọn họ không đồng ý với chị ba của tôi, muốn tôi đưa chị ba về lại nhà chồng.”

Tiền Xuyến suy nghĩ một lát, nói: “Đây là yêu cầu gì? Chị ba của anh ở lại nhà ba mẹ chị ấy, mắc mớ gì tới cô gái kia? Thật sự mà nói thì mọi chuyện đều không liên quan tới anh. Anh có thể ăn ở dựa vào nhà ba mẹ thì chị ba anh không được sao?”

Nguyễn Trường Sinh tiếp tục cắt mì sợi: “Cho nên tôi không đồng ý, việc này không thành.”

Tiền Xuyến tò mò: “Vậy sao hôm nay cô ấy lại tới tìm anh?”

Nguyễn Trường Sinh dùng d.a.o cũng không trôi chảy lắm, thái mì hơi chậm: “Bởi vì chị ba của tôi đi theo cháu gái tôi học nghề, hôm qua đến lữ đoàn của bọn họ may quần áo. Chắc chắn là cô ấy thấy được chị ba của tôi cho nên hối hận chạy đến tìm tôi.”

Tiền Xuyến nhíu mày, biểu thị không thể hiểu nổi: “Thế mà cô ấy lại có ý tốt chạy tới tìm anh?”

Nguyễn Trường Sinh cười một cái: “Kể từ lần trước sau khi xem mắt với cô ấy thất bại, tôi cảm thấy xem mắt rất vô nghĩa, nên không để cho ba mẹ tôi tìm bà mối nữa. Cô ấy cho là bởi vì tôi nhớ thương cô ấy, cảm thấy là bởi vì cô ấy cho nên tôi mới một mình.”

Tiền Xuyến ngây ngẩn cả người: “?”

Qua một lát: “Cô ấy thật là tự tin mà.”

Nguyễn Trường Sinh bật cười thành tiếng một cái: “Dáng dấp không tệ mà, có thể tự tin.”

Tiền Xuyến xem thường: “Dáng dấp đẹp mắt thì có làm được cái gì.”

Nguyễn Trường Sinh tin là Tiền Xuyến cho rằng dáng dấp đẹp không có tác dụng gì, nếu không lấy dáng vẻ của cô ấy, cô ấy cũng không thể đi ra ngoài chà đạp mình thành cái dạng kia. Trong mắt cô ấy chỉ có tiền, không có cái gì khác.

Xinh đẹp?

So với tiền thì có dùng được không?

Vậy khẳng định là không có!

Thế là Nguyễn Trường Sinh nói: “Vẫn là tiền có ích hơn.”

Tiền Xuyến rất tán thành, gật đầu thật mạnh: “Người chung đường!”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 161



Nguyễn Trường Sinh không nhịn được cười thành tiếng, lần đầu tiên phát hiện tham tiền cũng có thể đáng yêu như thế.

Mì sợi cắt gọn. Nguyễn Trường Sinh đặt mì sợi trên đĩa cho mì dậy một lát, anh ấy đi ra ngoài vườn rau xanh hái một ít rau về. Sau khi rửa sạch thì đi vào nhà bếp, tưới dầu ớt lên rồi bưng đến trước mặt Tiền Xuyến.

Tiền Xuyến nghe được mùi dầu ớt thơm ngào ngạt đã không nhịn được mà nuốt nước miếng, chờ mì sợi nóng hầm hầm bày ở trước mặt, cô ấy không nói hai lời cầm đũa lên gấp mì sợi, hút một hơi một ngụm lớn.

Nguyễn Trường Sinh ngồi xuống trước mặt cô ấy: “Cũng không có người tranh với cô, cô ăn chậm một chút.”

Tiền Xuyến vừa ăn vừa nói: “Đã hai ngày rồi tôi chưa ăn gì tử tế.”

Nguyễn Trường Sinh mặc kệ cô ấy, anh ấy có thể làm bất cứ điều gì để cô ấy thoải mái.

Vừa rồi đã kể xong chuyện của anh ấy, anh ấy nhìn Tiền Xuyến ăn mì, lại hỏi chuyện của cô ấy: “Tuổi tác của cô không nhỏ, chắc là người trong nhà cũng tìm đối tượng cho cô rồi, có xem trọng ai không?”

Tiền Xuyến ăn mì, nói: “Không có hứng thú, từng gặp mấy người, vừa gặp đã bị tôi hù chạy mất.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Chắc chắn là bôi mặt đầy tro và ăn mặc như một đứa ăn mày đi xem mắt.

Anh ấy chợt hắng giọng, nhìn Tiền Xuyến hỏi: “Cô cảm thấy tôi như thế nào?”

Động tác ăn mì của Tiền Xuyến chậm lại, ngước mắt nhìn Nguyễn Trường Sinh. Nhìn thẳng anh ấy một lát, cô ấy lại vội vàng cụp mắt xuống. Sau đó cô ăn hai đũa mì, hắng giọng nói: “Cũng tạm được.”

Nguyễn Trường Sinh không vòng vèo: “Có muốn thử với tôi một chút không?”

Tiền Xuyến nghe được thì cơ thể khựng lại, sau đó cô ấy vội vàng há miệng ăn một ngụm mì sợi lớn, sau khi ăn mì xong vừa lòng thỏa ý không còn gì lưu luyến, cô đặt đũa xuống bàn, đứng dậy chạy: “Một tô mì sợi đã muốn lấy tôi à, nằm mơ!”

Nguyễn Trường Sinh còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô ấy nhanh như chớp biến mất khỏi cổng.

“...”

DTV

Thôn Xích Vũ, mặt trời đổ bóng về phía tây.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đã làm xong hai bộ đồng phục, nhưng trong thôn còn có những người khác muốn sửa quần áo, cho nên bọn họ còn ở lại thôn chưa đi. Xem chừng lát nữa có thể xong công việc, nếu như còn đủ thời gian thì trực tiếp dọn dẹp một chút rồi về tiệm may.

Bởi vì chuyện của Tạ Đào, hôm qua Nhị Mai không thể sửa quần áo, hôm nay lại cầm quần áo đến tìm Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi.

Sau khi sửa xong quần áo rồi trả tiền, cô ấy cầm quần áo vui vẻ đi về nhà.

Sau đó cầm quần áo mới vừa đi được nửa đường, trùng hợp đụng phải Tạ Đào vừa từ bên ngoài về.

Nhìn thấy Tạ Đào thì cô ấy càng thêm vui vẻ, vẫy tay gọi tên Tạ Đào và chào hỏi cô ấy, kết quả Tạ Đào như thật sự hoàn toàn không nghe thấy, nhìn cũng không nhìn cô ấy một chút, cúi đầu đi thẳng vào nhà.

Nhị Mai nghi hoặc, thật sự cho rằng Tạ Đào không nghe thấy cho nên cầm quần áo đi vào nhà cô ấy.

Sau đó mới vừa vào nhà đã nghe tiếng khóc của Tạ Đào truyền ra từ trong phòng.

Cô ấy đi vào gian phòng của Tạ Đào, chỉ thấy Tạ Đào nằm lì trên giường, mặt chôn trong gối đầu, khóc cả người run run.

Nhị Mai không biết Tạ Đào bị làm sao, lập tức ngồi xuống đưa tay nâng vai cô ấy lên, hỏi cô ấy: “Làm sao vậy?”

Tạ Đào chỉ khóc, căn bản không để ý đến Nhị Mai, lần này vừa khóc là khóc đến chạng vạng tối, sắc trời u ám.

Mẹ Tạ và thím của Tạ Đào vừa trở về, vừa về tới nhà đã nghe được tiếng khóc của Tạ Đào. Thế là hai người vén màn cửa gian phòng, trước sau đi vào phòng, thấy Nhị Mai thì hỏi trước một câu: “Con bé sao vậy?”

Nhị Mai lắc đầu: “Khóc một hồi.”

Mẹ Tạ và thím của Tạ Đào nhìn nhau, đại khái là đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng các bà đến làm cho Tạ Đào trút lòng, lập tức bảo Nhị Mai tránh qua một bên rồi ngồi vào cạnh Tạ Đào, vỗ vỗ cô ấy hỏi: “Cuối cùng là như thế nào vậy?”

Tạ Đào khóc đến nỗi gần như thở không ra hơi, hơi buông gối đầu hít thở một chút, sau đó nghẹn ngào nói: “Quá muộn, tất cả đã quá muộn... Con đi quá muộn... Anh ấy đã có đối tượng rồi, mà còn là cô gái ở trên trấn.”

Nghe nói như thế, mẹ Tạ hít một hơi thật sâu, an ủi Tạ Đào nói: “Quên đi thôi, thế giới này cũng không phải chỉ có một người đàn ông là Nguyễn Trường Sinh. Bỏ qua cái này thì cũng ta tìm cái khác.”

Tạ Đào khóc con mắt vừa đỏ vừa sưng: “Đi đâu tìm được người tốt hơn anh ấy? Căn bản là tìm không thấy!”

Nói rồi cô ấy nện chân của mình, vừa vội vừa hối hận: “Lúc ấy không nên nói đến chuyện chị ba của anh ấy, không nhắc tới chuyện này thì con và anh ấy bây giờ đã kết hôn rồi. Bây giờ không có cơ hội, hoàn toàn không có cơ hội!”

Mẹ Tạ nhìn Tạ Đào, vừa tức vừa buồn bực, vừa đau lòng vừa hối hận còn rất bực bội.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 162



Lúc ấy nhắc đến yêu cầu kia với nhà họ Nguyễn, là chủ ý của tất cả mọi người nhà họ Tạ bọn họ, bà ta còn có tác dụng chủ yếu nhất.

Bà ta ngồi đó lại không nói được câu nào phải lẽ, trong lòng kìm nén chỉ có thể hít sâu một cái.

Thím của Tạ Đào ở bên cạnh càng không dám nói lời nào, miễn cho mở miệng lại bị oán trách.

Lúc này bà ta cũng xem như nhớ kỹ- sau này chuyện của Tạ Đào, bà ta có c.h.ế.t cũng không mù mắt dính líu vào!

Nhị Mai ở bên cạnh nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, lắc đầu thở dài ôm quần áo đi về nhà.

Sau khi làm xong công việc ở thôn Xích Vũ, mặt trời vẫn còn cách đỉnh núi nửa tấc.

Nhìn sắc trời còn sớm, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi cũng không ở lại thêm một đêm. Hai người quyết định thu dọn công cụ và đồ dùng rồi chào tạm biệt thôn Xích Vũ trong tà dương rực rỡ, sau lưng vẫn là hai người đàn ông đi theo khiêng máy may.

Ở trong thôn không tiện tán gẫu về người ta, rời khỏi thôn mới dễ nói chuyện riêng. Nguyễn Thúy Chi nhìn Nguyễn Khê nói: “Nghe những người đến sửa quần áo nói, sáng nay Tạ Đào ăn diện rất đẹp đi ra ngoài, cháu nói xem cô ấy có thể nào sẽ đi tìm Tiểu Ngũ hay không?”

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đương nhiên biết Nguyễn Trường Sinh không có yêu đương, mẹ Tạ cũng đã nói trước mặt Nguyễn Trường Sinh là không muốn cho nhà họ có suy nghĩ gì, muốn bọn họ nhân lúc còn sớm chặt đứt tâm tư này, đừng chơi đùa linh tinh nữa, như vậy sẽ không có ý nghĩa.

Nhưng rốt cuộc hai người họ có chặt đứt tâm tư hay không thì cũng không biết.

Chuyện lúc chập tối Tạ Đào chạy về nhà khóc cả buổi trời còn chưa truyền ra, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi lại đi gấp, đương nhiên cũng không biết.

Nguyễn Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu cảm thấy rất có thể.”

Dù sao tối qua mẹ Tạ còn có thể không cần mặt mũi đi tìm Nguyễn Thúy Chi và cô lôi kéo làm quen nghe ngóng tình hình, loại chuyện này nếu đặt vào người muốn giữ sĩ diện thì kiểu gì cũng không làm được. Lúc ấy bọn họ ghét bỏ Nguyễn Thúy Chi như thế nào đã quên rồi sao? Không sợ xấu hổ à?

Nhưng cụ thể thế nào thì cũng không nói chính xác được, Nguyễn Thúy Chi lại nói: “Trở về hỏi Tiểu Ngũ một chút là biết thôi.”

Trong lòng thì nghĩ, Nguyễn Trường Sinh nhất định không được mềm lòng với Tạ Đào, nếu không sau này sẽ gặp nhiều chuyện xấu hổ và khó xử hơn nữa.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi nói rồi bước nhanh trở về thôn Kim Quan, đến tiệm may đặt máy may và dụng cụ xuống. Nhìn sắc trời đã quá muộn, xem chừng ở nhà chắc đã ăn cơm xong, thế là hai người ở lại tiệm may giải quyết xong chuyện cơm nước rồi mới trở về.

Lúc về đến nhà thì Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Chí Cao và Nguyễn Khiết đều đã rửa mặt lên giường.

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cũng không vội rửa mặt, đi vào phòng Lưu Hạnh Hoa trước, tò mò hỏi: “Tiểu Ngũ đâu ạ?”

DTV

Lưu Hạnh Hoa vẫn chưa ngủ, nhìn Nguyễn Thúy Chi qua ngọn đèn dầu, nói: “Ai mà biết nó đi đâu, chắc lại ra ngoài lêu lổng chứ gì, còn nói qua một thời gian nữa sẽ đưa con dâu về cho mẹ.”

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ cảm thấy thật bất ngờ.

Mấy ngày trước Nguyễn Trường Sinh còn chưa có biểu hiện gì về chuyện này, hôm nay lại nói muốn dẫn con dâu về, chẳng lẽ là…

Thật sự mềm lòng với Tạ Đào?

Nguyễn Thúy Chi chớp chớp mắt hỏi: “Hôm nay Tạ Đào của lữ đoàn Xích Vũ đã đến gặp chú ấy rồi sao?”

Lưu Hạnh Hoa chậm rãi phe phẩy cây quạt ba tiêu trong tay: “Ai mà biết có phải Tạ Đào hay không, dù sao thì trước sau có hai người tới, một người mặc áo khoác hoa màu trắng thì nhìn mộc mạc, thanh tú hơn; người mặc áo khoác màu đỏ thì nhìn tây và đẹp hơn một chút.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì cười khẽ: “Hai người ạ? Chú năm đúng là có phúc ghê.”

Lưu Hạnh Hoa ừ một tiếng: “Dù sao bà cũng không thấy được, lúc người đến bà ở trong phòng không có ra ngoài. Là người khác nhìn thấy, cũng là người khác nói với bà, nói áo khoác trắng rũ mắt cau mày rời đi trước, áo khoác đỏ rời đi sau cùng với chú năm của cháu.”

Nguyễn Khê quay đầu lại hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Cô ba, hôm nay Tạ Đào mặc quần áo gì ạ?”

Nguyễn Thúy Chi ngẫm nghĩ: “Cô nhớ những người kia tán gẫu, nói Tạ Đào ăn mặc xinh đẹp, hình như là màu trắng.”

Nguyễn Khê tò mò: “Vậy còn màu đỏ là ai?”

Nguyễn Trường Sinh không nói thì ai mà biết, không ai có thể trả lời câu hỏi này của cô. Nguyễn Chí Cao ngồi trên giường hắng giọng nói: “Nó nói tự do yêu đương gì đó, đừng làm ẩu là được, đừng để ba mẹ con gái người ta tìm tới cửa.”

Nguyễn Thúy Chi tiếp lời: “Ba yên tâm đi, Tiểu Ngũ vẫn có chừng mực.”

Nguyễn Chí Cao hừ một tiếng: “Có khỉ ấy.”

Sau khi nói chuyện với Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, Nguyễn Khê cùng Nguyễn Thúy Chi lần lượt rửa mặt rồi vào phòng nằm xuống.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 163



Nguyễn Thúy Chi nói: “Nếu là như vậy thì Tạ Đào sẽ ra khỏi cuộc chơi, trong lòng của Tiểu Ngũ nhất định đã có người khác.”

Nguyễn Khê nói: “Chỉ cần không phải Tạ Đào là được.”

Trước đó đã ầm ĩ một trận, mặt mũi hai nhà đều không dễ nhìn. Lúc ấy sau khi ầm ĩ với nhau xong, Nguyễn Thúy Chi chắc chắn sẽ bị người ta lấy ra làm đề tài nhiều chuyện. Bọn họ xem thường Nguyễn Thúy Chi như vậy, bây giờ lại kết thông gia, như vậy không thấy khó chịu sao?

Nguyễn Thúy Chi xoay người: “May mà ầm ĩ trước khi đính hôn, nếu cứ mơ mơ hồ hồ mà đính hôn thì mới thật sự khó chịu. Trước khi đính hôn vỡ lở ra, bây giờ coi như quên đi, cũng không ảnh hưởng gì.”

Nói rồi cô ấy lại không nhịn được suy nghĩ: “Tiểu Khê, cháu nói xem, Tiểu Ngũ có thể nào lại gặp một người vẫn ghét bỏ cô hay không?”

Nguyễn Khê nắm tay cô ấy: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, cô nhìn thái độ của nhà họ Tạ là biết.”

Nguyễn Thúy Chi ngẫm lại theo lời Nguyễn Khê, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật trước đó nhà họ tạ xem thường cô ấy như vậy, nhưng bây giờ cũng có thể ba phen bốn bận ăn nói khép nép tìm đến, muốn cùng Nguyễn Trường Sinh bàn bạc lại chuyện kết hôn. Điều đó đã nói rõ sự tồn tại của cô ấy không ảnh hưởng đến hôn nhân của Nguyễn Trường Sinh.

Không chỉ không ảnh hưởng, có thể còn giúp Nguyễn Trường Sinh có thêm điểm.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức cảm thấy thoải mái hơn, Nguyễn Thúy Chi nhất thời không ngủ được, lại hỏi Nguyễn Khiết: “Tiểu Khiết, hôm nay cháu có nhìn thấy cô gái đến tìm chú năm của cháu không? Không phải cái cô mặc đồ trắng, mà là cái cô mặc đồ đỏ ấy.”

Nguyễn Khiết nằm lắc lắc đầu, nói: “Cháu không thấy, nhưng có người thấy được, bảo là trông rất đẹp, rất xứng đôi với chú năm. Còn nói cô gái này không giống người ở trông thôn, nhìn rất phóng khoáng và rất tây.”

Nguyễn Khê cười khẽ: “Nói không chừng chú năm căn bản không theo đuổi nổi.”

Nguyễn Khiết: “Nghe ý của bà nội thì lần này chú năm thế tại tất đắc*.”

(*) Tục ngữ để mô tả động lực không thay đổi mà một người nhất định phải đạt được thứ gì đó.

Nguyễn Khê bật cười: “Dùng thành ngữ rất tốt.”

Nguyễn Khiết cũng cười: “Vẫn là nhờ anh Lăng Hào dạy giỏi.”

Ba cô cháu cười nói vui vẻ, buồn ngủ thì lăn ra ngủ.

Sau khi mọi người trong nhà đã ngủ say, Tôn Tiểu Tuệ vẫn còn nằm trên giường trằn trọc trở mình không ngủ được.

Nguyễn Trường Quý bị bà ta trở mình làm tỉnh lại, nhịn không được hỏi: “Sao bà còn chưa ngủ?”

Tôn Tiểu Tuệ cảm thấy không khí trong phòng quá oi bức, ngột ngạt đến nỗi bà ta hít thở cũng không thông, cần phải hít sâu mới thở được. Cho nên bà ta nói: “Nóng muốn chết, có phải trời sắp mưa rồi không, sao vẫn không thấy đổ xuống?”

Nguyễn Trường Quý hít sâu một hơi: “Trời đang đẹp sao lại mưa, tôi thấy bà lại không được thoải mái.”

Tôn Tiểu Tuệ quả thật rất không thoải mái, nhất là gần đây, thỉnh thoảng lại bắt đầu hối hận bản thân mình lúc trước làm ầm ĩ đòi chia nhà. Nếu không chia nhà thì cuộc sống tốt đẹp của nhà họ Nguyễn bây giờ đều có phần của họ, chứ không phải chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.

Ở cùng một nhà, suốt ngày nhìn người khác ăn ngon uống say, cảm giác này ai mà chịu nổi?

Nhất là, nếu như bây giờ chưa chia nhà thì cả nhà bọn họ cũng có thể được hưởng thụ!

Bà ta hít sâu một hơi, nói với Nguyễn Trường Quý: “Hôm nay có hai cô gái đến tìm Tiểu Ngũ, ông biết không?”

Nguyễn Trường Quý không có thời gian quan tâm đến những chuyện này, chỉ nói: “Tìm thì tìm thôi.”

Tôn Tiểu Tuệ xoay người đối diện với ông ta: “Cái gì mà tìm thì tìm thôi? Chuyện này nói rõ cái gì, nói rõ là bây giờ Tiểu Ngũ đã trở thành miếng bánh ngọt thơm ngon, nói rõ là ngay cả người bên ngoài cũng biết hiện tại cuộc sống của gia đình chú ấy đã tốt hơn!”

Nguyễn Trường Quý buồn ngủ không chịu nổi, giọng điệu không tốt lắm: “Vậy thì sao?”

Tôn Tiểu Tuệ ngập ngừng một hồi, thử thăm dò nói: “Hay là… tìm hai ông bà già hỏi thử… Không chia nhà nữa…”

Nguyễn Trường Quý liền biết suy nghĩ làm bà ta bức bối dạo gần đây là gì.

Trước đó thấy cuộc sống khó khăn thì làm ầm lên đòi chia nhà, bây giờ thấy người ta sống tốt lại muốn gộp trở về.

Không phải ông ta chưa từng hối hận về chuyện này, ngay từ lần đầu tiên Nguyễn Khê mang tiền lương về nhà, ông ta đã bắt đầu thi thoảng hối hận, hối hận vì đã tin vào mấy lời xằng bậy của Tôn Tiểu Tuệ. Sau đó cuộc sống ngày càng khó khăn, việc gì cũng phải do ông ta tự mình gánh vác, ông ta lại càng hối hận.

Nhưng ông ta còn muốn giữ mặt mũi, Nguyễn Trường Quý hít nhẹ một hơi rồi nói: “Chừa cho mình chút thể diện đi.”

Tôn Tiểu Tuệ lại nói: “Chừa lại làm gì chứ? Có ăn được không?”

“…”

Tôn Tiểu Tuệ: “Lúc trước chỉ cần tôi còn muốn thể diện, sợ bị người ta chỉ trích thì có thể làm ầm lên đòi chia nhà à?”

DTV

“…”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 164



Nguyễn Trường Quý xoay người: “Nếu bà muốn đi nói thì tôi cũng không cản, nhưng bà biết tình cách của mẹ tôi rồi. Bà mặt dày qua đó nhắc lại chuyện này thì ngoại trừ nhận lấy xấu hổ cũng không chiếm được cái gì khác đâu, bà ấy không nhân cơ hội làm bà xấu hổ mới là lạ.”

Đương nhiên Tôn Tiểu Tuệ biết tính cách của Lưu Hạnh Hoa.

Trong lòng bà vừa dấy lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ thì lại bị Nguyễn Trường Quý vô tình dập tắt.

Bà hít một hơi thật sâu, sau đó lại hỏi Nguyễn Trường Quý: “Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Trường Quý: “Kìm nén!”

Tôn Tiểu Tuệ kìm nén sắp c.h.ế.t rồi, nắm chặt nắm đ.ấ.m đập bịch bịch lên n.g.ự.c mình hai lần.

Đêm nay bà ta ngủ không ngon, nhưng ngày hôm sau sắc mặt đối với người khác lại rất tốt. Gặp Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi thì hòa nhã chào hỏi, gặp Lưu Hạnh Hoa cũng gọi mẹ dài mẹ ngắn, giống như Lưu Hạnh Hoa đột nhiên biến thành mẹ ruột của bà ta.

Còn ai không nhìn ra chút tâm tư kia của bà ta, Nguyễn Khê cũng không khách sáo, cười nói với bà ta: “Mẹ hai, mẹ đột nhiên tới đây nịnh bợ bọn tôi, có phải là đã hối hận chuyện chia nhà, muốn gộp trở lại hả?”

Tôn Tiểu Tuệ ỷ vào dạ mặt dày, nói rất tự nhiên: “Đều là người một nhà, cái gì mà chia hay không chia, gộp hay không gộp?”

Nguyễn Khê mỉm cười đứng thẳng vai, muốn giơ ngón cái lên khen bà ta.

Nhưng cô không có thời gian để nói những lời vô nghĩa với Tôn Tiểu Tuệ, cơm nước xong xuôi còn phải cùng Nguyễn Thúy Chi đến cửa hàng. Buổi sáng phải bận rộn dọn dẹp một chút, buổi chiều Lăng Hào và Nguyễn Khiết sang thì sẽ cùng nhau đọc sách và học bài.

Nội dung trong sách giáo khoa tiểu học rất đơn giản, nếu không dựa theo tiến độ học ở trường thì thật sự học rất nhanh. Chỉ trong thời gian một năm này, Nguyễn Khiết đã học xong sách giáo khoa lớp bốn, thuộc lòng rất nhiều bài văn và thơ cổ.

Đối với bốn người Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khiết và Lăng Hào mà nói, cuộc sống hàng ngày của họ trôi qua đơn giản, bình yên lại thoải mái. Không có sầu lo hay phiền não gì. An yên, thanh nhàn là màu sắc chủ đạo của cuộc sống.

DTV

Một khoảng thời gian sau đó, Tôn Tiểu Tuệ bắt đầu tung chiêu nịnh nọt với Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và Lưu Hạnh Hoa. Ngoài miệng không nhắc tới chuyện muốn gộp trở lại, nhưng hành động đều là ra vẻ lấy lòng, có thể nói là không cần mặt mũi.

Thời gian Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi ở nhà không nhiều, Lưu Hạnh Hoa thì trực tiếp không thèm để ý đến bà ta.

Bà ta dần dà cảm thấy chán, vừa thẹn vừa thiếu kiên nhẫn nên sau đó đã bỏ cuộc.

Thế là hai nhà lại khôi phục trạng thái như trước đây, gặp nhau cũng chẳng ai thèm để ý tới ai, còn thua cả người ngoài.

Tôn Tiểu Tuệ tức giận đi nói với Nguyễn Trường Quý: “Chưa từng thấy hai người già nào như người nhà ông, thiên vị lên tới trời. Năm đó lấy cơ hội đi lính cho anh cả của ông, anh cả ông làm cán bộ, bây giờ cuộc sống như trên thiên đường. Con gái để cho người ta đụng chạm mấy lần, ầm ĩ như thế mà vẫn tiếp tục mang về nhà nuôi dưỡng, che chở. Bây giờ đến Tiểu Ngũ cũng được lợi nhiều hơn, nhà của ông thợ may sau này có thể là của chú ấy! Ông nhìn lại chúng ta xem, bọn họ cho chúng ta được cái gì? Đều là con trai con gái như nhau, tại sao đến chúng ta thì lại đối xử như vậy? Có kiểu ba mẹ nào như vậy sao!”

Mỗi lần Nguyễn Trường Quý đang có tâm trạng tốt, nghe Tôn Tiểu Tuệ lải nhải những chuyện này xong là tâm trạng lại trở nên tồi tệ, bực bội đến mức thở không ra hơi.

Ông ta cũng không ngại Tôn Tiểu Tuệ lảm nhảm không ngừng, mà là ông ta cũng đồng ý với những lời này của Tôn Tiểu Tuệ. Cho nên vừa nhắc tới là cảm thấy kìm nén đến ngột ngạt, bởi vì ngoại trừ việc thừa nhận ra cũng không còn cách nào khác.

Cho nên lần nào ông ta cũng chỉ nói: “Đã chia ra như vậy thì có thể làm gì nữa?”

Tôn Tiểu Tuệ cũng không còn cách nào, nói gì cũng không chiếm được lý lẽ, đành phải tự mình chịu đựng.

Nhiệt độ trong núi ngày càng giảm xuống, màu xanh tươi tốt phủ khắp núi đồi cũng dần chuyển thành màu vàng khô héo trong gió lạnh. Sau một trận tuyết rơi xuống, tất cả chỉ còn lại một một mảnh trắng xóa bao phủ trong làn áo bạc.

Lại đến lúc mọi nhà đổ xô lên lên trên trấn mua sắm đồ tết.

Buổi tối người một nhà cùng nhau quây quần ăn cơm tối, Lưu Hạnh Hoa uống một ngụm cháo nóng hổi làm ấm dạ dày, nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Tiểu Ngũ, con là người nhanh chân nhất trong nhà, đồ tết năm nay vẫn là con đi đặt mua giống những năm trước đi.”

Nguyễn Trường Sinh không đáp lại, nhìn Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy thì không được, năm nay mẹ với ba phải đi cùng con.”

Nguyễn Chí Cao lườm anh ấy một cái: “Bây giờ tôi gọi anh đi cũng không được rồi à?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn ông ấy, bật cười: “Một mình con đi cũng được, nhưng nếu chuyện không thành thì ba đừng hối hận đấy.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 165



Nguyễn Thúy Chi nghe ra ẩn ý, nhìn anh ấy hỏi: “Chú muốn ba mẹ lên trấn làm gì?”

Nguyễn Trường Sinh đặt đũa xuống, hắng giọng, lấy tư thế, liếc nhìn mọi người trên bàn rồi lên tiếng mở lời: “Mọi người nghe cho kỹ nhé, con chỉ nói một lần thôi, Nguyễn Trường Sinh con đã tìm được vợ, đã nói sẽ sang cầu hôn!”

Cầu hôn chính là đàn trai đến nhà đàn gái, nhất định phải có người lớn ra mặt mới được.

Nghe nói vậy, bàn tay cầm đũa của Lưu Hạnh Hoa chợt dừng lại, hỏi: “Thật hay giả vậy?”

DTV

Nguyễn Trường Sinh lại cầm đũa lên: “Chuyện này còn có thể nói bừa sao?”

Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng cười, Nguyễn Thúy Chi hỏi anh ấy: “Có phải là người trước đó tới tìm em, cái cô mặc váy đỏ không? Hóa ra nhà cô ấy ở trên trấn à? Tiểu Ngũ này thật sự được đấy!”

Nguyễn Trường Sinh cười: “Giày vò nửa năm, suýt chút nữa giày vò c.h.ế.t em.”

Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh nói: “Có cô gái chịu gả cho em là phúc của em đấy!”

Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía Nguyễn Chí Cao, vẫn cười nói: “Vậy tiếp theo phải làm phiền ông cụ đây rồi.”

Ông cụ cười một tiếng, những người khác trên bàn cũng cười theo, trong thoáng chốc cả căn phòng ngập tràn không khí vui vẻ.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi trong phòng đưa ra ý kiến cho Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, đang bàn bạc nên mua gì để làm quà khi đến nhà Tiền Xuyến cầu hôn. Vừa khéo Nguyễn Thúy Chi từng sống trong thị trấn nên biết rất nhiều phong tục ở nơi đó.

Thực ra nói cách khác chính là chuẩn bị một số thức ăn tươm tất để làm nổi bật bầu không khí vui vẻ, lại mua thêm một ít đồ ngọt như đường phèn, đường trắng, bánh trứng gà, táo, cam, kẹo trái cây, những thứ còn lại đương nhiên là không thể thiếu của hồi môn.

Ngoại trừ sính lễ ra thì những thứ khác không mua được ở trên núi, chỉ có thể mua trong thị trấn. Nói vậy cũng coi là thuận tiện, vào thị trấn chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, rồi đem sính lễ đến nhà họ Tiền, rốt cuộc cũng là đính hôn.

Mặc dù nói Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến là tự do yêu đương nhưng về chuyện đính hôn và kết hôn, lễ nghi nên có cũng đều phải có, không được thất lễ. Cho nên một ngày trước khi đến trấn, Lưu Hạnh Hoa đã tìm đến một bà mối.

Bà mối này làm việc vô cùng tốt, không cần phải chạy việc vặt và bàn bạc trung gian, cũng không cần phải đi tới đi lui để làm mối nói chuyện tốt với đối phương, mà trực tiếp hốt được một hôn sự có sẵn, vui đến nỗi cười không khép được miệng.

Bởi vì Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đã lớn tuổi, đặc biệt là chân của Lưu Hạnh Hoa không khỏe, không thể đi tới đi lui nhiều lần như người trẻ tuổi, cho nên Nguyễn Trường Sinh đã tìm một người bạn thân đến tiệm may khiêng kiệu đến, định tiến vào thị trấn.

Vào một buổi sáng khi họ chuẩn bị xuất phát, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đều không ngủ được, dậy từ tờ mờ sớm. Hai người thì thầm bàn bạc ở trong phòng, rốt cuộc là nên mặc quần áo gì cho đẹp, con trai cầu hôn là chuyện lớn, không thể để để nó mất hết mặt mũi.

Đặc biệt vì nhà gái ở trong thị trấn, nên càng phải đang hoàng hơn mới được.

Nghe thấy họ thì thầm, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết mỉm cười đi vào, Nguyễn Thúy Chi giúp Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa tìm quần áo phù hợp mặc vào, rồi lấy lược chải tóc cho Lưu Hạnh Hoa, cẩn thận vấn tóc bà ra sau đầu.

Lưu Hạnh Hoa vô cùng hài lòng nói: “Chỉ sợ là đường xa, có khi chưa đến thị trấn tóc đã rối mất rồi.”

Nguyễn Thúy Chi cười nói: “Vậy con đi theo cùng nhé?”

Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Cũng không phải không được, hay nhân dịp này con đi chơi đi. Các con đều ở trên núi bao lâu chưa đi ra ngoài rồi? Người già bọn ta thì thôi, người trẻ các con cũng nên ra ngoài nhìn ngắm thế giới, đi chơi nhiều hơn.”

Nguyễn Thúy Chi nghe vậy bèn nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, nhỏ giọng nói: “Muốn đi không?”

Nguyễn Khê nhìn về phía Nguyễn Khiết, lần này Nguyễn Khiết lại không hề do dự, vội vàng đáp: “Em đi!”

Nguyễn Khiết vốn thường sợ đi đường núi, ấy thế mà không hề do dự nói muốn đi, vậy Nguyễn Khê đương nhiên cũng gật đầu đồng ý.

Vì thế sau khi cả nhà ăn bữa sáng xong, tất cả đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng nhau vào thị trấn.

Nhưng cả nhà đều đi, mà trong nhà không có ai cũng là vấn đề, dù sao thì người ở nông thôn đều nuôi chó nuôi gà, cũng cần có người trông nom.

Hai vợ chồng Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ không thể trông cậy vào được, quan hệ không tốt nên Lưu Hạnh Hoa cũng không muốn phiền vợ chồng họ, thế là bà đành đi tìm bà Triệu, không khỏi niềm nở mà làm phiền bà cụ: “Bà cho gà ăn giúp tôi mấy ngày nhé, trứng gà đẻ trong những ngày này đều là của bà tất.”

Lợn đã được vỗ béo để nộp lên trên nên không cần làm phiền nữa.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 166



Có trứng gà để lấy đương nhiên bà Triệu vô cùng sẵn lòng, hơn nữa bà cụ biết Lưu Hạnh Hoa đi vào thị trấn để cầu hôn cho Nguyễn Trường Sinh, nên liền cười nói: “Thằng năm nhà bà thật có phúc, không cần bà lo lắng, tự mình tìm vợ, lại còn tìm được người tốt như thế.”

Lưu Hạnh Hoa cười nói: “Thằng năm nhà tôi ấy à, cũng chỉ có chút khả năng này.”

Bà Triệu: “Khả năng này còn nhỏ được sao? Đây thế nhưng là khả năng lớn đấy!”

Trong thôn nhiều đàn ông là thế nhưng chưa từng nghe nói có ai tự tìm vợ cả, mà đều là nhờ bà mối giúp đỡ chọn lựa, ở giữa làm mối mới thành.

Lưu Hạnh Hoa chỉ cười khi được bà ấy nói vậy, trong lòng rất thoải mái.

DTV

Bà còn phải vội đi vào thị trấn, không có nhiều thời gian để lãng phí vì vậy không nói chuyện với bà Triệu nữa, chỉ nói: “Tôi phải đi đây liền đây, phiền bà trông nom mấy con gà giúp tôi với nhé, trở về sẽ mời bà ăn kẹo mừng!”

Bà Triệu cười nói: “Không sao đâu, bà cứ yên tâm đi đi.”

Vào lúc Lưu Hạnh Hoa đi tìm bà Triệu thì Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết cũng nhân cơ hội chạy đến nhà sàn.

Khi chạy đến đó, nhà họ Lăng cũng vừa ăn sáng xong.

Nguyễn Khê sau khi chào hỏi Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân xong, mỉm cười với Lăng Hào nhưng lại hỏi chuyện Châu Tuyết Vân: “Dì ơi, nhà chúng cháu hôm nay đi vào thị trấn sắm tết, chúng cháu đều đi theo, dì có muốn đi cùng không ạ? Cùng nhau đi sẽ vui hơn đấy ạ.”

Lăng Hào nghe thấy lời này, dứt khoát cầm cặp sách lên đeo vào người.

Mấy hôm nay Châu Tuyết Vân quả thực cũng đang suy nghĩ nên đi vào thị trấn vào hôm nào, là tự mình đi hay để Lăng Trí Viễn đi. Bây giờ Nguyễn Khê tìm đến lại nhìn thấy Lăng Hào thế này, bà không do dự nữa, mỉm cười nói: “Vậy thì đi cùng nhau đi, dì thu dọn đồ đạc đơn giản một chút.”

Châu Tuyết Vân đơn giản thu dọn đồ đạc xong, để Lăng Trí Viễn ở nhà trông nhà, còn mình và Lăng Hào đi theo Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết.

Bốn người đi đến nhà họ Nguyễn, Lưu Hạnh Hoa cũng vừa về, đến cùng lúc còn có bà mối đã mời ngày hôm qua.

Sau khi mọi người đều đến đông đủ, một nhóm người kết bạn đi cùng nhau, nói cười rôm rả đi vào thị trấn họp chợ.

Nguyễn Trường Sinh và bạn thân của anh dùng kiệu khiêng Lưu Hạnh Hoa, đi theo bên cạnh là Nguyễn Chí Cao và bà mối khiến Lưu Hạnh Hoa rất ngại ngùng. Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi mỗi người mang một túi vải lớn trên vai đi theo ở phía sau, mà ở phía sau nữa là Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào.

Đi được một lúc, đột nhiên Nguyễn Khiết nói: “Em muốn cầu nguyện, hy vọng lần này vào thị trấn có thể xem được phim.”

Nguyễn Khê đặt tay lên vai cô ấy, mỉm cười nói: “Vậy điều ước của chị chính là điều ước của em có thể trở thành sự thật.”

Lăng Hào nói tiếp: “Vậy điều ước của em chính là điều ước của Khê Khê có thể trở thành sự thật.”

Nói xong cả ba cùng phá lên cười vui vẻ, Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi ở phía trước nghe thấy tiếng cười bèn xoay đầu lại nhìn họ.

Vẻ mặt Châu Tuyết Vân cũng tràn đầy nụ cười, quay đầu lại nói với Nguyễn Thúy Chi: “Hào Hào nhà tôi cũng chỉ vui vẻ khi ở cùng với Khê Khê thôi.”

Không biết làm sao Nguyễn Thúy Chi bỗng nhiên xúc động: “Lúc còn bé thật sự vui vẻ, mặc dù cuộc sống nghèo nàn nhưng không phải lo toan, muộn phiền gì, bạn bè hòa hảo, hoặc ăn được một viên kẹo cũng có thể vui vẻ cả mấy ngày, có đôi khi nằm mơ cũng cười ha ha mà tỉnh. Nếu ba đứa nó có thể vui vẻ cùng nhau như thế này thì tốt rồi.”

Nhưng con người ta ai rồi cũng phải trưởng thành, cũng phải đi về phía cuộc sống của riêng mình.

Châu Tuyết Vân nhìn Nguyễn Thúy Chi, đưa tay lên đặt ở vai cô ấy: “Vào lúc có thể vui vẻ thì nên vui vẻ là đủ.”

Nguyễn Thúy Chi mỉm cười: “Tôi thật sự làm người ta mất hứng nhỉ.”

Nếu đã mất hứng thì đương nhiên tiếp theo sẽ không nói về chuyện đó nữa, đổi chủ đề khác để nói chuyện vui hơn.

Bởi vì có Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nên thời gian đi vào thị trấn của nhóm Nguyễn Khê lâu hơn bình thường một chút. Khi đến nơi đã là rạng sáng, cũng là ngày mà Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng sớm giao hẹn đến nhà họ Tiền cầu hôn.

Đoàn người nhờ giếng nước nhà người ta rửa mặt, Nguyễn Thúy Chi lấy lược đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, chải tóc gọn gàng lại cho Lưu Hạnh Hoa, để bà có thể tươm tất đi đến nhà họ Tiền.

Đương nhiên Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết sẽ không đi theo, sau khi Nguyễn Trường Sinh mua quà xong thì dẫn Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa, bà mối và người bạn thân đi đến nhà họ Tiền, họ cùng với Châu Tuyết Vân và Lăng Hào vẫn ở lại chợ mua đồ.

Năm người di dạo cửa hàng vải, Nguyễn Thúy Chi kéo vải ướm lên người Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết so sánh, xem xem mặc màu nào đẹp hơn thì mua màu đấy.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 167



Năm người ở trong cửa hàng quốc doanh rất lâu, cũng mua được rất nhiều thứ.

Nguyễn Thúy Chi nhìn thấy trong cửa hàng có một lon mạch nha, đây là thứ khó thấy được trong thị trấn, là của hiếm có, quý báu vô cùng, cô ấy tò mò hỏi người bán hàng một câu: “Xin hỏi, mạch nha này bán thế nào vậy?”

Gần đây người bán hàng rất bận, thái độ tất nhiên có chút kém hơn bình thường, cô ta liếc mắt nhìn rồi nói: “Giá một cân đường cộng với bốn đồng.”

Nghe thấy mức giá này, Nguyễn Khiết mở tròn mắt – Thứ gì mà lại đắt thế? Ăn xong có thể thành tiên hay gì?

Nguyễn Thúy Chi nhìn lon mạch nha kia, thầm do dự có nên mua hay không, dĩ nhiên không phải là cô muốn ăn, mà là muốn người trong nhà đều có thể ăn thử, nhất là Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cả đời chưa từng ăn thứ này, nhưng quả thực cũng cảm thấy rất đắt.

Một cân thịt heo chỉ có bảy tám xu, nhưng thứ này lại có giá đủ bốn đồng!

Cô ấy hỏi Nguyễn Khê: “Chỉ một lon này thôi, có nên mua không?”

Nguyễn Khê mở miệng còn chưa kịp nói, đột nhiên nghe thấy một thanh âm truyền đến từ phía sau: “Thúy Chi?”

Cô xoay người lại, chỉ thấy một bà cụ đang đứng trước mặt, trong tay bà cụ dắt theo một bé trai chừng năm sáu tuổi, đứng bên cạnh bé trai là một bé gái khoảng mười tuổi, trên người hai đứa nhỏ có hơi bẩn.

Nguyễn Khê biết bé trai và bé gái đó, bé gái là Nhị Ny con gái thứ hai của Nguyễn Thúy Chi, còn bé trai là Tiểu Hổ Tử con trai út của cô ấy. Nguyễn Khê không biết bà cụ nhưng nhìn ra được bà ta hẳn là bà nội của Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử.

Sau khi nghe thấy người gọi mình, Nguyễn Thúy Chi nhìn về phía người ấy.

Nhìn thấy mặt mẹ Lưu, rồi nhìn thấy Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử, nụ cười trên mặt Nguyễn Thúy Chi đông cứng lại, khóe miệng bỗng đình trệ, sau đó biểu cảm trên mặt vốn ung dung thoải mái từng chút một biến mất, dần dần tối sầm lại.

Cô sững người tại chỗ, không lên tiếng gọi mẹ Lưu cũng không lên tiếng gọi Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử.

Mẹ Lưu đi tới trước mặt cô, hốc mắt ẩm ướt nhìn cô gọi: “Thúy Chi.”

Nghe như gọi hồn, giống như gọi thêm vài tiếng nữa thì Nguyễn Thúy Chi sẽ theo bà ta đi về.

Nguyễn Khê không nhìn mẹ Lưu và Nhị Ny, Tiểu Hổ Tử nữa, cô gõ tay vào quầy hàng, nói với người bán hàng: “Chúng tôi lấy lon mạch nha này, phiền cô lấy nó giúp.”

Người bán hàng đi tới lấy lon mạch nha, ném thẳng lên quầy.

Nguyễn Khê đưa tay lên nắm cánh tay Nguyễn Thúy Chi, lắc lắc cô ấy: “Cô ba, trả tiền.”

Nguyễn Thúy Chi hoàn hồn, vội mở túi lấy ví tiền.

Sau khi lấy ra thì tìm vé một cân đường và bốn đồng ở bên trong, chìa tay đưa thẳng vào tay của người bán hàng.

Nguyễn Khê ôm lon mạch nha lên, hỏi cô ấy: “Mua thêm gì nữa không cô?”

Nguyễn Thúy Chi hơi không tự nhiên, trả lời qua quýt: “Mua thêm…mua thêm…”

Cô bị Nguyễn Khê kéo định đi, đột nhiên lại nghe thấy mẹ Lưu nói với giọng điệu đáng thương: “Thúy Chi, con thật sự không trở về nữa sao? Đã lâu không gặp, con không nhớ bọn nó sao?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi dừng bước, cũng không quay đầu mà hỏi ngược lại một câu: “Bọn nó nhớ con sao?”

Mẹ Lưu dùng tay kéo Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử, nhưng cả hai đứa trẻ đều không hợp tác với bà ta mà mở lời. Không chỉ không hợp tác mà Tiểu Hổ Tử còn lớn tiếng nói: “Bà không cần chúng tôi, mặc kệ chúng tôi, bà là người mẹ xấu xa!”

Nguyễn Thúy Chi im lặng không tiếp lời Tiểu Hổ Tử, chỉ nói với mẹ Lưu: “Nếu ngày nào đó Lưu Hùng nghĩ thông suốt đồng ý ly hôn thì gửi thư lên núi cho con, con sẽ đi theo anh ta đến Ủy ban cách mạng làm thủ tục.”

Nói xong không cho mẹ Lưu cơ hội lên tiếng, cô đã kéo Nguyễn Khê đi.

Châu Tuyết Vân, Lăng Hào và Nguyễn Khiết từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, thấy Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê rời đi cũng vội đi theo.

Mẹ Lưu thấy Nguyễn Thúy Chi đi như thế rất thất vọng, xoay đầu lại nói với Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử: “Các cháu nói như thế là đ.â.m một d.a.o vào mẹ con, thế thì mẹ con còn có thể trở về ư? Các cháu nói khó nghe như vậy e là cả đời này cũng không trở về nữa đâu.”

Thật không dễ dàng gì mới gặp được ở đây, nào biết hai đứa trẻ này lại l* m*ng hết đứa này tới đứa kia.

Nhìn thấy mẹ ruột của mình cũng không biết nhào tới mà khóc lóc.

Kết quả Tiểu Hổ Tử nghiêng đầu nhìn mẹ Lưu: “Bà nội, không phải đây đều là những lời bà nói với cha sao?”

Mẹ Lưu: “…”

Quên đi, đã như thế rồi, không trở về cũng thôi vậy.

Mẹ Lưu dẫn Nhị Ny và Tiểu Hổ Tử đi dạo ở bên ngoài một vòng, đến gần trưa mới về nấu cơm.

Sau khi Lưu Hùng và cha Lưu trở về ngồi xuống ăn cơm, bà ta bỗng nói: “Hôm nay nhìn thấy vợ con ở cửa hàng quốc doanh đấy.”

Lưu Hùng sững sờ khi nghe thấy lời này, nhìn mẹ Lưu hỏi: “Nguyễn Thúy Chi à?”

Mẹ Lưu chọc cơm trong bát: “Con có bao nhiêu vợ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 168



Lưu Hùng hừ một tiếng: “Thế nào? Có phải không ở nhà mẹ được nữa cho nên định quay về?”

Mẹ Lưu nhìn anh ta: “Định quay về? E là đời này nó cũng không muốn quay về đâu, nó nói khi nào con đồng ý ly hôn thì gửi thư lên đấy, nó sẽ xuống núi đi làm thủ tục với con. Nó thay đổi nhiều lắm, suýt nữa mẹ không nhận ra rồi.”

Lưu Hùng khinh thường nói: “Có thể thay đổi trông như thế nào?”

Mẹ Lưu còn chưa nói chuyện, Nhị Ny ở bên cạnh đã mở miệng nói: “Trở nên trẻ trung xinh đẹp, quần áo mặc trên người cũng đẹp, còn rất có tiền, ở trong cửa hàng mua cho cháu gái bà ấy một lon mạch nha, cái người mà năm ngoái từng đến ấy.”

Lưu Hùng xoay đầu lại nhìn Nhị Ny, nhíu mày: “Mẹ con? Nguyễn Thúy Chi?”

Nhị Ny gật đầu: “Là bà ấy.”

DTV

Lưu Hùng lại nhìn về phía mẹ Lưu: “Thật à?”

Mẹ Lưu ừ: “Trông trẻ hơn rất nhiều, ăn mặc cứ như yêu tinh, xấu lắm. Có khi tiền cũng không phải của nó, chắc chắn là của hai người già nhà nó bảo nó xuống sắm tết. Sống ở nhà mẹ hơn một năm, cuộc sống trông cũng không dễ dàng, mua một lon mạch nha bốn đồng e là không đủ cho một năm tới.”

Lưu Hùng hơi bực bội, một lúc lâu sau mới nói: “Cứ để cô ta tiếp tục giả bộ, con xem cô ta còn có thể ở nhà mẹ thêm được bao lâu.”

Lần này gặp trực tiếp Nguyễn Thúy Chi, nhìn thấy cô nhẫn tâm với đứa trẻ, nhìn thấy cô thay đổi không còn biết sống đơn giản như trước, trang điểm xinh đẹp thật khó chịu nên trong lòng mẹ Lưu không thích và cảm thấy cũng chẳng cần thiết phải đợi cô quay về nữa.

Mà họ cứ kéo dài như thế này cũng không phải chuyện, bọn trẻ cũng phải có mẹ mới được.

Còn Nguyễn Thúy Chi bây giờ, tâm tư không biết đã trôi dạt đi nơi nào, đâu còn dáng vẻ là vợ người ta, là mẹ của bốn con nữa? Thay đổi thành như bây giờ, nhà họ Lưu bọn họ cũng không muốn.

Loại phụ nữ vừa nhìn đã thấy không thể có cuộc sống ổn định thì nhà ai muốn cơ chứ?

Trước đây bà ta vừa ý Nguyễn Thúy Chi làm con dâu, thích Nguyễn Thúy Chi chính là bởi vì nhìn ra được sự chăm chỉ, hiền lành, biết sống, sau khi kết hôn cũng quả thực như thế, nhưng bây giờ chút ưu điểm này đã không còn nữa, bà ta cũng không còn muốn Nguyễn Thúy Chi làm con dâu mình.

Thế là bà ta hít sâu một hơi, nhìn Lưu Hùng nói: “Hay là con ly hôn với cô ta đi, mẹ đã tìm bà mối chuẩn bị sắp xếp cho con một người khác. Nếu cứ kéo dài năm này qua năm khác, tuổi tác càng lớn thì con càng khó tìm hơn. Vả lại con không ly hôn, không phải là đang giữ lại đường lui cho cô ta ư, không ở được nhà mẹ liền có thể quay trở về, làm gì có chuyện hời như vậy? Mẹ muốn nói là đừng kéo dài nữa, dứt khoát ly hôn đi, ai có cuộc sống riêng của người nấy. Cô ta sẽ mang tiếng đòi ly hôn không giữ đạo đức của phụ nữ, ai ai cũng biết cô ta không an phận, cuộc hôn nhân thứ hai muốn tìm được người tốt thì còn khó hơn cả lên trời. Bốn đứa con cũng không nhận cô ta, cô ta không thể sống dựa vào anh em và cha mẹ cô ta cả đời được, sớm muộn cũng sẽ có một ngày cô ta hối hận, nhưng chúng ta không cần thiết phải đợi.”

Nghe xong lời này, cha Lưu cũng lên tiếng: “Cha cũng cảm thấy đừng nên kéo dài với cô ta nữa, không đáng giá. Cô ta không an phận vừa ầm ĩ vừa giả bộ khiến người ta chê cười, ngay cả con cũng không cần, vừa đi là đi một năm rưỡi, chúng ta kéo dài với loại người này làm gì? Đến độ tuổi này rồi cô ta còn không muốn sống yên ổn là chuyện của cô ta, chúng ta không thể theo cùng, mà còn phải sống thật tốt.”

Lưu Hùng nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, im lặng chọc cơm trong bát, ngẫm nghĩ mình có công việc, có nhà cửa, còn có cả xe đạp, muốn tìm thêm một cô vợ nữa cũng không khó, quả thực không cần thiết phải dây dưa với Nguyễn Thúy Chi.

Cứ tiếp tục kéo dài thế này thì có gì tốt?

Cho dù Nguyễn Thúy Chi kết hôn lần hai cũng chỉ có thể kết hôn trên núi, điều kiện làm sao tốt hơn anh ta được.

Cô ta quả thực cũng không thể dựa vào ba mẹ và anh em cả đời, sau này hối hận chỉ là chuyện sớm muộn.

Anh ta sẽ đợi cô diễn trò đủ, hối hận rồi tìm đường quay trở về?

Muốn đàn ông có đàn ông, muốn con có con ư?

Anh ta là người coi tiền như rác thế sao?

Nghĩ thông suốt rồi anh ta nói: “Vậy thì đợi hết năm đã.”

Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa đưa Nguyễn Trường Sinh đến nhà họ Tiền tặng quà cầu hôn, trò chuyện hòa hợp cả buổi sáng, quà nên tặng đều đã tặng, chuyện nên nói cũng đã nói kể cả ngày kết hôn cũng đã quyết định.

Trò chuyện đến trưa nhưng không ở lại nhà họ Tiền ăn cơm, mà ra ngoài đến nhà ăn quốc doanh để gặp nhóm người Nguyễn Thúy Chi.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 169



Chuyện kết hôn của con trai muốn tiết kiệm tiền cũng không tiết kiệm được, bữa cơm trưa đương nhiên là nhà họ Nguyễn mời.

Châu Tuyết Vân không giúp đỡ được gì nên rất ngại ngùng, cứ nhét tiền và phiếu lương thực cho Nguyễn Thúy Chi.

Lúc ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Thúy Chi hỏi Nguyền Trường Sinh: “Thế nào? Thuận lợi không?”

Đều là chuyện đã nói trước làm sao không thuận lợi cho được.

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Tháng năm năm sau kết hôn.”

Nguyễn Thúy Chi nghe thấy lời này liền nở nụ cười: “Vậy cha mẹ có thể yên tâm được rồi.”

Nguyễn Chí Cao ừ một tiếng: “Trước hết đừng đi vội, buổi chiều cha ra bưu điện viết một lá thư gửi cho anh cả con.”

Lưu Hạnh Hoa lên tiếng nói: “Gửi rồi cũng không biết có thể dành ra chút thời gian để trở về hay không.”

Nguyễn Chí Cao nói: “Thông báo hay không là chuyện của chúng ta, còn có thể về hay không là chuyện của nó.”

Nguyễn Khê ngồi bên cạnh ăn mì, nghe lời này giống như đang nghe chuyện không liên quan đến mình. Nhất thời cô không phản ứng kịp, người anh cả mà Nguyễn Chí Cao nói là Nguyễn Trường Phú ba ruột của “Cô”.

Bởi vì chuyện kết hôn của Nguyễn Trường Sinh là việc chính ngày hôm nay, còn đang nói chuyện ăn mừng cho nên Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê cùng những người khác cũng không nói chuyện buổi sáng gặp được mẹ Lưu và Nhị Ny, Tiểu Hổ Tử ở cửa hàng quốc doanh, xem như tất cả đều chưa từng xảy ra.

Nói ra để làm gì, ngoại trừ làm hỏng cuộc vui cũng chẳng có tác dụng nào khác.

Một nhóm người vừa ăn mì vừa nói chuyện trong nhà ăn, bầu không khí vô cùng vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy một nhân viên trong nhà ăn nói: “Này, tối nay chiếu phim ở sân trường trung học Thiên Phượng, cô có đi xem không.”

Bên cạnh có ồn ào hơn nữa, Nguyễn Khiết cũng bắt ngay được câu nói này.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía hai nhân viên đang nói chuyện với nhau.

Một nhân viên khác tiếp lời: “Tối nay chiếu phim gì thế?”

“Cái này tôi cũng thật sự không biết, nhưng chắc cũng chiếu đi chiếu lại mấy bộ kia thôi, không có phim gì mới đâu.”

Nguyễn Khiết nghe vậy thì nuốt mì trong miệng xuống, nắm lấy cánh tay Nguyễn Khê lắc lắc, vô cùng hưng phấn nhưng lại đè thấp giọng nói: “Chị, vừa rồi chị có nghe thấy không, điều ước của em thành thật rồi, hôm nay thật sự chiếu phim đấy!”

DTV

Tất nhiên là Nguyễn Khê nghe thấy, đợi Nguyễn Khiết không còn lắc nữa cô mới nhìn Nguyễn Chí Cao nói: “Ông nội, ông nghe thấy không? Hôm nay bên công xã có chiếu phim, tối nay cháu gái ông muốn ở lại xem.”

Rất nhiều người trong thôn đều chưa từng xem phim, Nguyễn Chí Cao nhìn Nguyễn Khê rồi lại nhìn Nguyễn Khiết, trong phút chốc liền nói: “Vậy thì tối nay không về nữa, mọi người cùng ở lại xem phim, buổi tối ở nhà khách.”

Nguyễn Khiết vui sướng giậm chân: “Thật tốt quá!”

Nguyễn Khê mỉm cười nhìn cô ấy nói: “Nhất định phải đi sớm dành chỗ, tốt nhất là ngồi ở hàng đầu tiên ấy. Nếu đi trễ sẽ phải đứng ở phía sau, căn bản không nhìn thấy gì, lần trước chị và Lăng Hào cũng thế.”

Nguyễn Khiết gật mạnh đầu: “Vậy thì đi sớm một chút!”

Buổi chiều, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh cùng những người khác vẫn chia hai đường.

Nguyễn Trường Sinh đi theo Nguyễn Chí Cao đến bưu điện, ở đó viết thư rồi mua tem và phong bì gửi thư đi. Sau đó hai người lại đến nhà khách, nhờ vào thân phận thư ký đại đội của Nguyễn Chí Cao mà trả tiền thuê chỗ ở.

Nguyễn Khê và Lưu Hạnh Hoa cùng những người khác vẫn đi dạo chợ mua đồ, mua tất cả đồ tết nên mua cất vào căn nhà thuê, sau đó vội chạy nhanh đến sân trường trung học Thiên Phượng.

Khi đến nơi màn chiếu phim vừa được treo lên, Nguyễn Khê cùng mọi người trực tiếp đi tới chỗ thích hợp nhất trước màn chiếu ngồi xuống, ngồi ở dưới bãi cỏ chiếm được vị trí tốt nhất thì không xê dịch đi chỗ khác nữa.

Còn phải một lúc nữa mặt trời mới lặn, ngồi ở chỗ này cũng xem như nghỉ ngơi.

Nguyễn Khê ngồi ở giữa, bên trái là Lăng Hào, Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi, bên phải là Nguyễn Khiết và Lưu Hạnh Hoa, còn có cả bà mối đi theo cùng họ. Còn Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Sinh và bạn thân của anh ấy, cũng không quan tâm lắm.

Vóc dáng của họ đều khá cao, cho dù đứng ở phía sau xem cũng không vấn đề.

Trong khi chờ đợi, Nguyễn Khê và Lăng Hào, Nguyễn Khiết tụ lại nói chuyện với nhau, không có việc gì thì tìm một vài trò chơi để chơi, lúc chơi vui vẻ thì cười ha ha, cười vui đến nỗi Châu Tuyết Vân và Nguyễn Thúy Chi cũng vui theo.

Không dễ gì mới đợi được đến khi trời tối, khi người chiếu phim bật máy chiếu lên thì một tia sáng hắt vào tấm rèm.

Đến khi phim chính thức bắt đầu, tất cả mọi người ngồi trong sân trường đều ăn ý im lặng lại, sau đó chỉ còn lại tiếng nhân vật và âm nhạc trong phim, cùng với âm thành chuyển động của cuộn phim trên máy chiếu.

Nguyễn Khê ngồi mệt bèn dùng bàn tay chống cằm.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back