Dịch [Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 150



Nguyễn Trường Sinh hít một hơi sâu, lên tiếng nói: “Chị ba, chị đừng nghe bà ta nói linh tinh, không có chuyện đó đâu.”

Người phụ nữ nghe thấy vậy, mắt trừng lên: “Chị ba?”

Nói rồi nhìn về phía Nguyễn Thuý Chi: “Cô là chị ba của cậu ta?”

Sau đó lại hỏi Nguyễn Khê: “Vậy còn cô thợ may này thì sao?”

Nguyễn Khê nói: “Tôi là cháu gái của chú ấy.”

Người phụ nữ ấy nghe thấy vậy thì nhíu mày, dường như đang gỡ gì đó.

Một lúc sau bà ấy mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khê nói: “Trên núi đều bảo cô là cô thợ may, tôi không phải người ở lữ đoàn gần đây nên ai mà biết được cô là con gái nhà nào. Hoá ra cô ở nhà họ Nguyễn trong lữ đoàn Mắt Phượng à? Vậy bây giờ cô ba của cô ở đây cùng cô sao? Làm thợ may cùng cô sao?”

Nguyễn Khê gật đầu: “Tay nghề của cô ba tôi cũng rất tốt, công việc trong cửa tiệm do tôi và cô ấy cùng làm.”

Nghe thấy lời này, người phụ nữ lại nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó quay người lấy tấm vải của mình, cất đi rồi kéo con trai vội vàng ra ngoài, miệng nói: “Cô thợ may, tôi đi trước đây, ngày mai tôi nhờ người đến đón cô về nhà.”

Nguyễn Khê không kịp tiễn bà ta ra ngoài, chỉ đành nhìn bóng lưng bà ấy và nói: “Bà đi thong thả.”

Mà người phụ nữ ấy kéo con trai vội vàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là Nguyễn Thuý Chi, Nguyễn Khê và Nguyễn Trường Sinh.

Nguyễn Thuý Chi nhìn Nguyễn Trường Sinh, hỏi anh ấy: “Tại sao không nói cho chị biết sớm?”

Nguyễn Trường Sinh lại làm dáng vẻ vô tội: “Người ta không muốn thì thôi, có gì để nói.”

Hơn nửa năm qua Nguyễn Trường Sinh cũng không đi xem mắt đối tượng, Nguyễn Thuý Chi chỉ nhìn anh ấy và hỏi: “Vậy có phải vì em thích cô gái ấy, cho nên mới không chịu đi xem mắt đúng không?”

Nguyễn Trường Sinh mỉm cười: “Cái này có sao đâu, em chỉ tiếp xúc với cô ấy mấy lần, chưa thích gì cả. Em cảm thấy xem mắt không thú vị gì cả, giống như buôn bán kinh doanh cho nên định tự mình đi tìm.”

Nguyễn Thuý Chi vẫn hỏi: “Thật sự không thích sao?”

Nguyễn Trường Sinh nói chắc nịch: “Thật sự không có gì cả. Chị ba, chị đừng nghĩ nhiều, khi ấy cô ấy nhắc đến yêu cầu này thì em không thể ở cùng cô ấy nữa. Cho dù sau này nhà ấy muốn nhượng bộ, em cũng sẽ không cưới cô ấy. Còn nếu như không gả cho em thì sao, muốn bảo em đuổi chị gái của em đi, vậy thì chẳng phải sau này kết hôn rồi sẽ có nhiều chuyện hơn sao?”

Nguyễn Thuý Chi thấy anh ấy thở dài, vội vàng quay người ngồi xuống ghế, không nói gì.

Nguyễn Trường Sinh thấy cô ấy tự trách mình, vội vàng đ.ấ.m lưng cho cô ấy và nói: “Chị ba đừng nghĩ nhiều, chị không có vấn đề gì cả, tất cả là vấn đề của nhà họ. Chị tin em đi, em chắc chắn dẫn theo một cô gái tốt về làm em dâu của chị.”

Nguyễn Thuý Chi quay đầu nhìn anh ấy.

Nguyễn Khê cũng đến nói: “Cô ba, cháu tin chú năm có thể.”

Nguyễn Thuý Chi chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Ừm, em trai của chị tuấn tú lịch sự, phong lưu phóng khoáng, chắc chắn có thể.”

Ở một bên khác, người phụ nữ tóc ngắn đưa đứa con trai vội vàng đi ba mươi dặm về nhà.

Việc đầu tiên khi đến nhà không phải là về nhà, mà là đến thẳng nhà họ Tạ. Vừa đến nhà đã uống nước, ngồi xuống nói với mẹ Tạ: “Ôi chao, Đào Tử nhà bà thiệt thòi quá.”

Mẹ Tạ không hiểu, chỉ hỏi: “Đang yên đang lành, sao bà lại nói lời này?”

Người phụ nữ tóc ngắn lại uống ngụm nước, thở dài rồi nói với mẹ Tạ: “Tôi nói về chuyện kết hôn của Đào Tử và cậu nhóc nhà họ Nguyễn ấy. Lúc đó vì chuyện chị ba của cậu ta mà hai người hoãn chuyện kết hôn này, thiệt thòi quá rồi.”

DTV

Mẹ Tạ không biết tại sao bà ấy lại nhắc đến chuyện này, nó đã qua nửa năm rồi. Hơn nữa nhà bọn họ có gì mà thiệt thòi, nếu như bọn họ gả Tạ Đào sang đó mới là thiệt thòi. Chị ba của Nguyễn Trường Sinh chính là sự dây dưa lớn, mối phiền phức lớn.

Cô ấy làm ầm lên đòi ly hôn, ở mãi nhà mẹ đẻ không chịu đi, khiến nhà họ Nguyễn mất mặt đã đành, lại còn ăn uống ở đấy. Nếu như có thể lấy chồng còn may, nhưng nhà chồng cô ấy không đồng ý ly hôn, cô ấy muốn lấy chồng lần hai cũng không được.

Có người chị ba như vậy, làm gì có cô gái nào muốn gả cho Nguyễn Trường Sinh?

Cho nên bà ta nhìn người phụ nữ nói: “Sao tôi càng nghe càng chẳng hiểu gì cả, bà đi uống rượu ở đâu vậy?”

Người phụ nữ đưa tay lên vỗ đùi: “Đang yên đang lành ai lại mời tôi uống rượu? Không phải tôi uống rượu say rồi chạy đến đây nói linh tinh đâu. Đừng bảo bà không biết, bà có biết ông thợ may ở thôn Kim Quan không?”

Mẹ Tạ nói: “Chẳng phải đã mất một tháng trước rồi sao?”

Người phụ nữ: “Lúc lâm chung, ông ấy đã gọi tất cả cán bộ trong thôn đến, giao cửa tiệm và toàn bộ tài sản trong nhà cho cô thợ may- học trò của mình. Bây giờ cửa tiệm là của cô thợ may, bà có biết không hả?”

Mẹ Tạ gật đầu: “Có nghe qua vài lần.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 151



Người phụ nữ nhìn bà ta hỏi: “Vậy bà biết cô thợ may là ai không?”

Mẹ Tạ nói: “Tôi không biết, cách nhau mười tám nghìn dặm. Nếu như không cách xa nhau, trước đấy tôi cũng không bị bà mối kia giấu diếm qua lại đôi bên, lãng phí bao nhiêu chuyện của tôi. Bây giờ nghĩ lại còn tức.”

Người phụ nữ ấy không vòng vo, nói thẳng: “Cô thợ may đấy chính là cháu gái nhà họ Nguyễn, cũng là cháu gái ruột của thằng nhóc nhà họ Nguyễn. Mà chị ba của cậu ta cũng là cô ba của cô thợ may, bây giờ cũng học xong tay nghề và làm thợ may. Chắc tôi chẳng cần nói nhiều về tay nghề nổi tiếng và kiếm được nhiều tiền của cô thợ may này, nói là chén vàng cũng được.”

Nghe thấy lời này, mẹ Tạ bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

Bà ta ngước mặt lên nhìn người phụ nữ ấy một lúc, lên tiếng hỏi: “Bà nghe ở đâu?”

Người phụ nữ nói; “Không nghe từ đâu cả. Hôm nay tôi đến tiệm may nhờ cô thợ may, bảo cô ấy ngày mai đến may hai bộ quần áo cho thằng con của mình. Khi đến tiệm may, cậu nhóc nhà họ Nguyễn và chị ba của cậu ta cũng ở đấy. Là cậu ta lên tiếng hỏi tôi bây giờ Đào Tử đã yêu đương chưa thì tôi mới biết, nếu không sao tôi biết được.”

Mẹ Tạ nhìn người phụ nữ, nhíu mày: “Sức khỏe của ông thợ may đã kém từ lâu, tính tình lại kỳ cục, cả đời cũng chỉ dẫn dắt một cô học trò là cô thợ may. Gần hai ba tháng nay cô thợ may mới đích thân may quần áo, không cần ông thợ may dẫn dắt nữa. Vậy là ai dạy tay nghề của chị ba cậu ta? Bà thật sự không nói linh tinh chứ?”

Người phụ nữ cũng biết chuyện này trong tiệm may, cảm thấy mẹ Tạ đã để lỡ mất một nhà thông gia tốt. Thật sự rất đáng tiếc, trong lòng bà ta lại không chịu được chuyện này, vì thế vội vã nói cho mẹ Tạ biết.

Bà ta không có ý đồ gì khác, chỉ muốn để nhà họ Tạ biết chuyện này.

Dù sao ai mà cứ giấu mãi chuyện này trong lòng, không nói ra được chứ.

Nói xong trong lòng bà ta mới thoải mái, cũng không quan tâm mẹ Tạ có tin mình hay không.

Bà ta không ngồi thêm, đứng lên nói: “Ngày mai cô thợ may và cô ba của cô ấy cùng đến đây may đồ, có rất nhiều người trong thôn muốn sửa quần áo. Bà không sửa đồ thì cũng có thể đến xem trò vui, đến lúc ấy chẳng phải bà cũng biết sao?”

Nói rồi bà ta đi ra ngoài cửa: “Tôi không nói nhiều với bà nữa, phải về nhà nấu cơm tối đây.”

Mẹ Tạ đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài cửa, nhíu mày nhìn bà ta rời đi.

Một lúc sau mẹ Tạ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tạ Đào đang kéo rèm cửa trong phòng.

Tạ Đào đứng trước cửa phòng nhìn bà ta, im lặng không nói lời nào.

Vẻ mặt mẹ Tạ rất khó coi, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Mẹ thấy bà ta đang nói linh tinh để khiến nhà chúng ta thêm ngột ngạt. Nửa năm nay sức khỏe của ông thợ may kém như vậy, lúc ấy cô thợ may vừa mới học việc chưa được bao lâu, chị ba của Nguyễn Trường Sinh học tay nghề với ai? Còn nữa khi ấy mẹ hai của con đến thôn Mắt Phượng nghe ngóng, tại sao không nghe thấy những lời này?”

Trong lòng Tạ Đào vô cùng hoang mang: “Ngày mai cô thợ may đến là biết.”

Nửa năm qua cô ấy đi xem mắt thêm vài người, nhưng không ai đẹp trai bằng Nguyễn Trường Sinh, cũng không cao to khiến trong lòng người ta có cảm giác chân thật giống anh ấy. Mỗi lần gặp mặt nhau lần đầu tiên, cô ấy đều bỏ đi.

Cô ấy rất hài lòng với Nguyễn Trường Sinh, chỉ có chuyện của chị ba anh ấy là không thể chấp nhận được. Nếu như bây giờ chị ba anh ấy làm thợ may, kiếm nhiều tiền hơn những người khác trong nhà họ Nguyễn, vậy chẳng phải muốn cô ấy giận đến c.h.ế.t sao?

Cô ấy nghĩ tốt nhất chuyện này không có thật, nếu không cô ấy sẽ thành trò cười cho cả thôn.

Nhà chồng tốt như vậy, ba chồng là bí thư lữ đoàn, anh cả là cán bộ có tiếng trong quân đội, chị ba và cháu gái cùng kiếm được nhiều tiền trong tiệm may. Bản thân Nguyễn Trường Sinh lại khỏe mạnh làm việc tốt, bỏ qua rồi còn tìm ở đâu được nữa.

Tạ Đào cô ấy không thể thành trò cười, chắc chắn chuyện này không có thật!

Sắp ra ngoài may đồ, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đi từng nhà trước tiệm may, thu thập vài bộ quần áo mang đi. Vừa mới mở cửa tiệm may chưa được bao lâu, người đến giúp cô khiêng máy may đã đến.

Bây giờ ông thợ may không còn nữa, cũng không cần dùng đến ghế kiệu nên luôn để nó ở một góc trong sân.

DTV

Nguyễn Khê, Nguyễn Thúy Chi và máy may đi đến thôn Xích Vũ. Khi đến nhà người phụ nữ tóc ngắn, đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa. Thế là bọn họ chưa vội ngồi làm việc ngay mà ăn cơm trưa trước đã.

Đương nhiên ăn trưa xong họ không nghỉ ngơi mà lấy dụng cụ ra, bắt đầu làm việc.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 152



Nguyễn Khê đã vẽ một số kiểu đồng phục theo tính tình và dáng người của con trai bà tóc ngắn, mỗi kiểu khác nhau để bà tóc ngắn và con trai chọn hai bộ. Bà tóc ngắn xem bộ nào cũng thích, phân vân một lúc lâu mới chọn ra hai bộ.

Nguyễn Khê rập giấy theo kiểu mà bà ta chọn, Nguyễn Thúy Chi thì đứng bên cạnh làm đủ loại kỹ thuật giúp cô.

Làm được một lúc, người trong thôn đã đến xem náo nhiệt.

Người trong thôn không có trò giải trí nào khác, dù sao cũng không có trò vui nào để tụ tập. Bình thường nhà nào triệt sản heo rừng cũng thu hút rất nhiều người đến vây quanh xem trò vui, huống hồ là chuyện may quần áo này.

Người đến xem trò vui có cả trẻ con, cũng có các cô gái trẻ tuổi chưa lấy chồng, còn có cả phụ nữ và các bà già.

Chiều hôm nay mẹ Tạ cũng không làm việc trong đội sản xuất, ăn cơm xong thì đi đến nhà người phụ nữ tóc ngắn.

Hai ngày nay bà ta ăn không ngon ngủ không yên, nếu như không đích thân đến và làm rõ chuyện này, e rằng tối nay bà ta vẫn ăn không ngon ngủ không yên. Cho nên bà ta cần phải đích thân đến đây xem.

Lúc đi bà ta bảo Tạ Đào: “Con có đi không?”

Tạ Đào trốn trong phòng không ra ngoài: “Con không đi đâu.”

Trong lòng cô ấy rất hoang mang, rất sợ mình không còn thể diện nữa nên không muốn đi.

Kết quả mẹ Tạ đi được một lúc, bạn tốt của cô ấy là Nhị Mai đến.

Nhị Mai vẫn chưa biết chuyện này, chỉ nói với Tạ Đào: “Nghe nói cô thợ may đến đây may đồ, đúng lúc mình có mấy bộ nhờ cô ấy sửa, cậu đi cùng mình đi. Ở trong nhà lâu chẳng vui gì cả, ra ngoài xem trò vui.”

Tạ Đào nói trong người không khỏe, không muốn đi, nhưng lại bị Nhị Mai lôi kéo.

Đến nhà người phụ nữ tóc ngắn, Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đang cắt may.

Nhị Mai nhìn thấy, nói: “Cô thợ may này nhìn xinh thật đấy.”

Tạ Đào đứng bên cạnh cô ấy nhìn Nguyễn Khê, rồi lại nhìn Nguyễn Thúy Chi. Trong lòng cô ấy giống như bị nhét một tấn bông, đến thở cũng thấy mệt mỏi. Nếu như Nhị Mai không ôm cánh tay cô ấy, cô ấy đã cất bước quay về nhà rồi.

Đã nửa năm rồi cô ấy chưa gặp Nguyễn Trường Sinh, nhưng khi nhìn thấy gương mặt Nguyễn Thúy Chi, chỉ cần nhìn một cái là biết cô ấy rất giống với Nguyễn Trường Sinh. Vì thế không cần người khác nói, Tạ Đào cũng chắc chắn người đó chính là chị ba của Nguyễn Trường Sinh.

Mặt cô ấy nóng ran, lòng bàn chân giống như giẫm lên gai nhím.

Cô ấy chê ghét chị ba của Nguyễn Trường Sinh là liên lụy mất mặt, không ngờ bây giờ người ta đã thành một thợ may có tay nghề, không chỉ ai thấy cũng khách khí chào hỏi mà cô ấy cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nhị Mai không nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Đào, vẫn xem Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi làm việc. Những người khác cũng đều xem hai người họ giống như cô ấy, có người tò mò hỏi: “Cô thợ may, đây là học trò cô thu nhận sao?”

Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Là tôi dạy tay nghề, nhưng không phải là học trò mà là thợ may đường đường chính chính.”

Nghe thấy lời này, Nhị Mai nói với Tạ Đào đứng bên cạnh: “Cô thợ may này thật giỏi, còn nhỏ tuổi như thế, bản thân không chỉ học giỏi mà còn có thể dạy người khác. Hơn nữa còn dạy rất tốt. Cậu xem kỹ thuật của chị lớn kia kìa.”

Tạ Đào biết “Chị lớn” mà Nhị Mai nói chính là Nguyễn Thúy Chi, cô ấy cũng thấy Nguyễn Thúy Chi không phải chỉ làm việc lặt vặt cho cô thợ may mà cũng đường đường chính chính học kỹ thuật, làm việc vô cùng nhuần nhuyễn và nhanh nhẹn.

Nhưng càng như vậy, trong lòng cô ấy càng hoảng hốt.

Cuối cùng Nhị Mai cũng thu lại ánh mắt nhìn Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi, quay đầu nhìn Tạ Đào. Nhìn thấy mặt cô ấy đỏ bừng, Nhị Ma hoảng hốt nói: “Đào Tử, cậu bị sốt rồi sao? Mặt cậu đỏ quá.”

Cô ấy nói như vậy, những người khác đang xem trò vui cũng lập tức dời ánh mắt.

Kể cả Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đang làm việc.

Tạ Đào bỗng nhiên xấu hổ gần chết, rất muốn cúi đầu tìm một cái lỗ để chui xuống.

Không có khe hở để chui vào, cô ấy giơ tay che mặt, lập tức quay người rời đi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi thu ánh mắt lại, hỏi người phụ nữ tóc ngắn: “Cái người vừa chạy đi chính là Tạ Đào sao?”

Người phụ nữ tóc ngắn nói: “Đúng vậy đúng vậy, chính là Đào Tử.”

Nguyễn Khê gật đầu, trong lòng nghĩ vẻ ngoài rất xinh đẹp, gương mặt nhìn thanh thú thư thái.

DTV

Người nhạy cảm chỉ cần nói một hai câu là nghe ra tâm tình bên trong, lên tiếng hỏi: “Cô thợ may, cô biết Đào Tử sao?”

Nguyễn Khê mỉm cười, nói với người phụ nữ hỏi mình: “Tôi không biết.”

Không biết thì sao lại hỏi, rõ ràng lời nói này có mâu thuẫn.

Rồi lại có bà lão nói: “Không giống như không quen biết.”

Nguyễn Khê không trả lời, không muốn nói về chuyện của Nguyễn Trường Sinh.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 153



Người phụ nữ tóc ngắn cố tình giữ thể diện cho mẹ Tạ nên cũng không nói gì. Nhưng hai ngày nay bà ta đi gặp người ta, nói rất nhiều về chuyện của Nguyễn Trường Sinh và Đào Tử, nhiều người biết nên có người trong đám đông lên tiếng: “Cô thợ may họ Nguyễn, là cháu gái của Nguyễn Trường Sinh đấy.”

Nhưng: “Nguyễn Trường Sinh là ai?”

Đám đông xì xào bàn tán: “Chẳng phải là đối tượng suýt chút nữa thì kết hôn của Đào Tử sao? Bởi vì chị ba của cậu ta ly hôn về nhà mẹ đẻ nên cuối cùng không thành. Cậu nhóc đấy tên là Nguyễn Trường Sinh, tôi nhớ rất rõ.”

Sau đó có người thanh họng, chỉ vào Nguyễn Thúy Chi lẩm bẩm: “Cô ấy chính là chị ba của Nguyễn Trường Sinh.”

Vừa nói xong, mọi người xem trò vui lập tức nháo nhào. Có người nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi và hỏi: “Cô là chị ba của Nguyễn Trường Sinh thật sao? Cái người làm… Làm ầm lên… Luôn ở nhà mẹ đẻ…”

Hai từ “ly hôn” rất khó nghe, người ta cố tình giữ thể diện cho Nguyễn Thúy Chi nên không nói thẳng ra. Nhưng Nguyễn Thúy Chi thấy không sao cả, hào phóng lên tiếng nói: “Đúng vậy, tôi là chị ba của em ấy.”

Có người nói: “Ôi chao, vậy mà cô đã học kỹ năng làm thợ may rồi ư?”

DTV

Nguyễn Thúy Chi mỉm cười nói: “Về nhà mẹ đẻ ở đã không tốt rồi, sao có thể để ba mẹ và em trai nuôi mình được. Vừa hay cháu gái tôi làm thợ may, tôi học tay nghề cùng con bé luôn. Ba mẹ không thể nuôi tôi được, tôi phải hiếu kính họ.”

Cô ấy nói như vậy, gương mặt mẹ Tạ đứng trong đám người đỏ bừng lên.

Coi như mọi chuyện đã rõ, không còn nghi ngờ gì nữa. Là cô thợ may dạy tay nghề cho Nguyễn Thúy Chi, bây giờ người mà gia đình bọn họ ghét bỏ lại có tay nghề vừa nổi tiếng vừa kiếm được tiền, trở thành thợ may được mọi người trên núi kính trọng.

Trước kia bọn họ chê bỏ Nguyễn Thúy Chi ăn bám nhà bố mẹ đẻ là cục nợ, sợ muốn để Nguyễn Trường Sinh phải nuôi cả đời. Nhưng bây giờ người ta và cháu gái kiếm số lượng lớn tiền trong nhà, ngược lại nuôi Nguyễn Trường Sinh cả đời này cũng là chuyện nhỏ.

Có người nhìn thấy vẻ mặt của mẹ Tạ, nhưng vẫn nói: “Đào Tử nhà bà không có phúc rồi.”

Không thèm quan tâm mà nói câu này, chính là cố tình châm chọc bà ta. Mẹ Tạ nghe thấy thì mặt tối sầm lại, vẻ mặt trở nên càng méo mó khó coi hơn. Nhưng cuối cùng vì quá xấu hổ và lúng túng, bà ta không nói được câu phản bác nào.

Bà ta nín thở không đáp lại, quay người đẩy người bên cạnh mình ra rồi đi ra ngoài.

Nhị Mai vẫn còn ngỡ ngàng, sau khi thấy mẹ Tạ đi thì bỗng nhiên hiểu ra… Tại sao Tạ Đào không muốn đến đây, tại sao vừa nãy mặt cô ấy lại đỏ bừng như vậy, còn vội vàng bỏ chạy.

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, cô ấy cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cô ấy chạy đến nhà họ Tạ tìm Tạ Đào, chỉ thấy Tạ Đào ngồi một mình trên giường trong phòng, sờ môi, mặt đỏ bừng giống như đang vô cùng hoảng loạn. Vẻ mặt của cô ấy vừa tức giận lại vừa uất ức, sắp khóc đến nơi rồi.

Nhị Mai ngồi xuống bên cạnh cô ấy, không nhìn thấy mà nói: “Hóa ra là cháu gái và chị ba của Nguyễn Trường Sinh.”

Tạ Đào nhìn Nhị Mai, tức giận muốn khóc: “Cậu nói xem, có phải mình quá xui xẻo rồi không?”

Nhà chồng tốt như vậy, thế mà cô ấy còn đẩy đi.

Nhị Mai suy nghĩ, nhìn cô ấy nói: “Cậu tìm thêm một nhà khác tốt hơn.”

Tạ Đào tức giận muốn dậm chân, giọng nói hòa lẫn tiếng khóc nức nở: “Đâu có dễ dàng như vậy, vốn dĩ không tìm được! Mấy người mà bà mối nói trước đó không phải lùn thì xấu, hoàn cảnh gia đình cũng rất bình thường, dựa vào kiếm tiền công sống qua ngày.”

Nhị Mai lại nói: “Nếu như không có cô thợ may và chị ba của anh ta, gia đình Nguyễn Trường Sinh cũng dựa vào kiếm tiền công sống qua ngày rồi. Nếu như cậu không thích người ta như vậy, thế thì không tìm trên núi nữa mà tìm trên thị trấn đi.”

Tạ Đào nhìn Nhị Mai, cắn môi nói: “Mình không phải là tiên nữ, người trên thị trấn không tìm người ở nơi nó mà tìm mình làm gì? Bà mối không quen người trên thị trấn, làm sao mà tìm được người ở đó cho mình?”

Nhị Mai hoàn toàn không để ý: “Vậy phải làm sao?”

Tạ Đào dậm chân, khom lưng giơ tay che mặt, tức giận không muốn nói chuyện.

Đương nhiên cô ta không tức giận ai khác mà giận chính bản thân mình, bây giờ cô ấy chỉ muốn đánh mình mấy cái.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi may được một nửa đồ ở thôn Xích Vũ, bởi vì chuyện của Nguyễn Thúy Chi, Tạ Đào và Nguyễn Trường Sinh bị những người xem trò vui đào qua bới lại, vì thế tất cả mọi người trong thôn làng nhanh chóng biết.

Có nhiều người nói chuyện phiếm sau lưng, nói Tạ Đào không có phúc.

Khi ấy nếu như họ không để ý chuyện Nguyễn Thúy Chi sống ở nhà mẹ đẻ, cứ gả vào nhà họ Nguyễn thì chẳng phải bây giờ đã sung sướng rồi sao?
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 154



Nói không chừng có thể học tay nghề cùng Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi, sau này cũng tự làm thợ may kiếm tiền rồi.

Bây giờ thì sao, người nhà họ Tạ sợ và hối hận đến nỗi ruột xanh lè.

Trên bàn ăn trong nhà họ Tạ, bầu không khí vô cùng bức bối.

Nhất là trước đó thím của Tạ Đào có đi đến thôn Mắt Phượng nghe ngóng tình hình, vì thế họ càng cúi gằm đầu ăn cơm không nói gì.

Bây giờ bà ấy cũng vô cùng hối hận, nếu như biết sớm thì đã không dính líu đến chuyện này. Mặc dù bà ấy thấy mình không có trách nhiệm gì, dù sao tin tức mình nghe ngóng được là thật, nhưng gia đình ông lão chắc chắn vẫn có ý kiến với bà ấy.

Quả nhiên sau một lúc không ai nói gì, mẹ Tạ lên tiếng hỏi bà ấy đầu tiên: “Khi em qua đấy nghe ngóng không nghe được cô thợ may là người của nhà họ Nguyễn, là cháu gái của Nguyễn Trường Sinh sao?”

Thím của Tạ Đào nói: “Chị dâu à, nói đến chuyện kết hôn thì ai mà chẳng nhìn ba mẹ anh em, nào có ai để ý bậc hậu bối? Hơn nữa còn là đứa bé chưa lấy chồng, ai mà để ý chứ? Ai mà có thể thấy cô bé trẻ tuổi mà có bản lĩnh như vậy, tự mình học kỹ năng đã đành, lại còn biết dạy cô ba của nó? Nếu như không tận mắt nhìn thấy, chị có dám tin không?”

Mẹ Tạ tức thầm thở dài trước lời nói của bà ấy, không nói lời nào.

Đúng là ngày hôm nay trước khi chứng kiến, bà ta không tin được.

Nhưng cho dù nói thế này, bây giờ trong lòng bà ta bị nghẹn đến nỗi không thở được, sắp ngột ngạt đến c.h.ế.t rồi.

Thím của Tạ Đào thấy vẻ mặt người nhà ngồi trên bàn, nhất là mặt của ông lão. Bà ấy liếc mắt sang chỗ khác, bỗng nhiên nhìn mẹ Tạ và nói: “Chị dâu, chị có biết không, thằng nhóc nhà họ Nguyễn đã nói kết hôn chưa?”

Mẹ Tạ bị hỏi đến ngẩn người, bỗng nhiên nói: “Chị không biết chuyện này.”

Thím của Tạ Đào nói: “Vậy thì đi nghe ngóng tiếp đi, nếu như vẫn chưa thành, chưa đính hôn thì chẳng phải vẫn còn cơ hội sao? Hồi ấy cậu ta và Đào Tử vẫn rất tốt mà, rất thích Đào Tử của chúng ta…”

Nghe thấy lời này, Đào Tử đang cúi đầu ăn cơm dần dần ngẩng đầu lên.

Mẹ Tạ nhìn thím của Tạ Đào, rồi lại nhìn cô ấy: “Chị chợt nhớ ra, tối hôm trước chị Ngô đến nói với chị chuyện này. Nói rằng Nguyễn Trường Sinh có hỏi Đào Tử rằng con bé đã kết hôn chưa, chẳng lẽ nói… Cậu ta cũng chưa?”

Gương mặt Đào Tử bỗng nhiên lóe lên tia hy vọng, cô ấy nhìn mẹ Tạ rồi lại nhìn thím của mình.

Thím của Tạ Đào lùi về sau: “Lần này em không đi hỏi thăm linh tinh, em sợ không kiểm soát được cái đầu, lại nghe không rõ rồi làm hỏng chuyện. Chẳng phải cô thợ may và chị ba của cậu ta vẫn ở đây sao? Đào Tử, chi bằng cháu tự đi hỏi đi.”

Tạ Đào nhếch môi: “Cháu ngại lắm… Mất thể diện…”

Cánh đàn ông trong nhà càng muốn có thể diện hơn, từ đầu đến cuối không tham gia vào chuyện này và cũng không nói gì. Thế là mẹ Tạ thở dài: “Vậy lát nữa mẹ đi hỏi thử xem, mẹ cũng không cần cái mặt già này.”

Bà ta nói được làm được, ăn cơm xong bèn lấy đồ ở trong nhà đi đến nhà người phụ nữ tóc ngắn. Đến nơi, bà ta chào hỏi người phụ nữ tóc ngắn trước, sau đó đi tìm Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi.

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đang ngồi cùng nhau làm việc.

Mẹ Tạ đi đến chào hỏi hai người, dáng vẻ vô cùng nhiệt tình.

DTV

Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi biết bà ta là mẹ của Tạ Đào, cũng đoán được tám mươi phần trăm mục đích bà ta đến đây. Nhưng bọn họ không thể hiện ra ngoài, cũng không nói gì mà chỉ khách sáo đón nhận sự nhiệt tình của bà ta.

Mẹ Tạ mặt tươi cười, không vòng vo nhiều mà lên tiếng nói: “Hồi ấy đều là lỗi của bà mối, cứ giấu diếm không nói chuyện này. Thật ra cũng không phải là chuyện khó khăn gì, bà ta giấu diếm lại thành chuyện xấu. Bà ta càng giấu chúng tôi càng thấy chuyện này không đơn giản, vì thế tức giận, phá hỏng chuyện ván đã đóng thành thuyền.”

Nguyễn Thúy Chi nở nụ cười nhạt nhẽo, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Không sao, đã qua lâu rồi, còn nhắc đến nó làm gì? Là Trường Sinh nhà chúng tôi không có phúc, không xứng với cô gái tốt như Đào Tử.”

Lời nói này mang theo vẻ mỉa mai, nụ cười trên gương mặt mẹ Tạ cứng đờ lại.

Nhưng bà ta đã chuẩn bị trước, không vì chút mỉa mai nhỏ nhoi này là bỏ đi. Bà ta vẫn nặn nụ cười, nhìn Nguyễn Thúy Chi hỏi: “Tôi vẫn muốn hỏi một chút, Trường Sinh nhà mấy người đã kết hôn rồi sao?”

“Yêu rồi.”

Nguyễn Khê ngồi ở bên cạnh đáp lời: “Chú năm của tôi rất tân thời, cũng rất tức chuyện lần trước, nói rằng không nghe lời bà mối nói nữa, không ra làm sao. Chú ấy chắc chắn tự tìm cô gái của mình. Không lâu sau thì tìm được một người, đang trong quá trình yêu nhau.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 155



Vẻ mặt mẹ Tạ hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn hỏi: “Đính hôn rồi sao?”

Nguyễn Thúy Chi phối hợp, đáp lời: “Sắp rồi.”

Nghe đến đây, mẹ Tạ thật sự không còn giữ nụ cười trên môi nữa. Bà ta do dự một chút rồi đứng lên nói: “Vậy tôi không làm phiền hai người làm việc nữa, tôi về trước đây.”

Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê không tiễn bà ta, chỉ nói: “Bà đi thong thả.”

Mẹ Tạ về đến nhà, trên gương mặt không còn ý cười nào nữa.

Tạ Đào vẫn luôn đứng ngoài cửa chờ bà ta về. Bà ta còn chưa đến cửa, Tạ Đào đã ra đón. Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bà ta, Tạ Đào lập tức hoảng hốt trong lòng, nhìn bà ta hỏi: “Nói sao rồi ạ? Anh ấy đã có đối tượng chưa?”

Mẹ Tạ thở dài: “Nói rằng cậu ta chạy theo mốt, đang yêu một người và sắp đính hôn rồi.”

Nghe đến đây, ánh sáng trong mắt Tạ Đào hoàn toàn dập tắt.

Cô ấy lại thấy khó chịu, đôi mắt đỏ hoe, rồi sụt sịt mũi hỏi: “Yêu người ở lữ đoàn nào? Cô gái nhà ai? Trông người như thế nào? Tính tình ra so? Có tốt hay không?”

Mẹ Tạ nói: “Mẹ nào còn mặt mũi để hỏi kỹ như thế. Bọn họ nói sắp đính hôn rồi, mẹ đi về luôn.”

Nói rồi bà ta không đứng bên ngoài nữa, tránh để người xung quanh đến hỏi và xem trò cười.

Tạ Đào cúi đầu, đi theo bà ta vào trong nhà.

Vừa mới về phòng ngồi, thím của Tạ Đào đến hỏi: “Nói sao rồi?”

Mẹ Tạ trả lời đơn giản: “Nói cậu ta yêu đương rồi, thành đôi rồi, sắp đính hôn rồi.”

Thím của Tạ Đào rất tò mò: “Tự yêu đương sao?”

Đây là chuyện khá mới, người ở quê đúng là chưa từng nghe có người tự yêu đương mà đều nhờ bà mối giới thiệu.

Tạ Đào cúi đầu, một lúc sau ngẩng lên nói: “E rằng đang cố tình nói vậy để chọc tức chúng ta đấy. Nếu như anh ấy thật sự yêu đương, vậy còn hỏi cháu đã tìm thấy đối tượng chưa để làm gì? Ngày mai cháu sẽ tự đến lữ đoàn Mắt Phượng, đích thân hỏi anh ấy.”

Mẹ Tạ khó chịu nói: “Đường đi xa như vậy, con đi làm gì? Còn chưa thấy nhà chúng ta chưa mất mặt đủ hay sao? Làm gì có đứa con gái nào đuổi theo như vậy? Vừa nãy mẹ đến tìm cô thợ may đó, hai người ấy nói rất kỳ quái, mẹ thấy chuyện này nên thôi đi.”

Tạ Đào không muốn, đôi mắt đỏ hoe rồi lại cúi đầu xuống.

Thím của cô ấy bỗng lên hắng giọng nói: “Nếu như Đào Tử muốn đi thì để con bé đi, nói không chừng đúng là chị ba của cậu ta oán hận nên nói linh tinh thì sao? Chị dâu à, chị nghĩ xem bây giờ nhà họ Nguyễn có điều kiện như thế nào?”

Mẹ Tạ rất tức giận: “Điều kiện cái gì? Chẳng qua chỉ là chị ba của cậu ta không ăn bám và có thể kiếm được chút tiền thôi sao? Có gì mà không được? Nhìn cô ta làm thợ may đắc ý như vậy, con gái nhà chúng ta không ai thèm lấy hay sao?”

Thím của Tạ Đào cười nói: “Đi hỏi một chút cũng chẳng mất mát gì. Lỡ như trong lòng Nguyễn Trường Sinh cũng có Đào Tử của chúng ta, vậy chẳng phải đôi bên thích nhau sao? Chúng ta làm mất lòng chị ba của cậu ta, vậy mà cũng tin những lời nói kỳ quái của cô ta sao?”

Mẹ Tạ nhìn thím của Đào Tử, không nói gì, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ.

Thím của Đào Tử tiếp tục nói: “Chị dâu, chị nghĩ kỹ lại đi. Trừ Nguyễn Thúy Chi là thợ may có thể kiếm tiền trong nhà ra, lạ có thể chăm sóc người em trai Nguyễn Trường Sinh. Dù Nguyễn Trường Sinh không trông cậy vào cô thợ may vai vế dưới, nhưng cô thợ may lại có tài sản mà ông thợ may để lại cho mình. Sớm muộn gì cô thợ may cũng phải lấy chồng, nói không chừng còn muốn đến chỗ ba mẹ mình, như vậy lại càng xa, thế thà rằng không về nữa. Chị nói xem căn nhà lớn như vậy, cuối cùng sẽ rơi vào tay ai? Cho dù cô ta để lại cho ông bà nội mình hay là cho Nguyễn Thúy Chi, vậy chung quy vẫn đưa cho Nguyễn Trường Sinh đúng không? Ông hai nhà cậu ta chia nhà, muốn chiếm cũng không chiếm được.”

Mẹ Tạ nhìn vào đôi mắt thím của Tạ Đào, từ từ rơi vào trầm tư.

DTV

Thái độ của mẹ Tạ buông lỏng, nhưng vẫn cảm thấy mất mặt, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Nếu không thì tìm bà mối qua hỏi một chút? Thành hay không thành, có đối tượng hay không có đối tượng thì hỏi bà mối một chút sẽ rõ ràng ngay.”

Nhắc đến bà mối, trong lòng Tạ Đào hơi hốt hoảng, cô ấy nhìn về phía mẹ Tạ nói: “Gọi bà mối chạy tới chạy lui truyền lời bên trong, nói không chừng lại truyền ra rắc rối gì đó. Tự con đi hỏi anh ấy, rõ ràng trực tiếp nhất.”

Mẹ Tạ nhìn mặt Tạ Đào, lại im lặng một lát.

Sau đó bà ấy thở phào nói: “Vậy con lập tức đi tìm nó hỏi một chút đi.”

Nếu như mà trong lòng Nguyễn Trường Sinh thật sự có Tạ Đào nhà bà ta, lại bởi vì Tạ Đào nhà bà ta vẫn luôn không tìm bà mối nói chuyện, không hỏi rõ ràng không tranh thủ một chút, vậy không phải thật sự là bỏ lỡ nhau sao?

Nếu thật sự có thể thành, gả đi được sống dễ chịu thì theo đuổi trước cũng không có gì.
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 156



Trong lòng Tạ Đào cũng ôm một sợi dây hi vọng này, ban đêm lúc nằm trên giường ngủ, yên lặng cầu nguyện Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê là ôm hận trong lòng nên nói bậy, cầu nguyện Nguyễn Trường Sinh còn chưa có đối tượng, càng cầu nguyện anh ấy nghĩ về mình.

Chỉ cần anh ấy đồng ý, lần này cô sẽ không nhắc đến điều kiện gì hết.

Bởi vì có tâm sự, một đêm này cô ấy không ngủ ngon, ngày hôm sau lại rời giường từ rất sớm.

Nhưng sau khi rời giường cô ấy cũng không gấp gáp vội vàng nhanh chóng đi đến thôn Mắt Phượng, trong lòng cô ấy bấm tay tính toán thời gian, nghĩ là nên đến lúc giữa trưa nghỉ ngơi mới tốt, khi đó hẳn là Nguyễn Trường Sinh ở nhà.

Đi sớm thì hẳn là anh ấy ở trên công trường, đến công trường tìm anh ấy thật sự không tiện, có nhiều người nhìn như vậy.

Bởi vì có đầy đủ thời gian, cô ấy ở nhà nghiêm túc dọn dẹp gần nửa ngày.

Cô ấy tìm một bộ quần áo xinh đẹp mà bình thường chỉ mặc vào những lúc đi thăm người thân mới dám mặc, tết chải b.í.m tóc lại chỉnh tề, ngay cả phần đuôi tóc cũng chải tỉ mỉ, đốt que diêm bôi lên lông mày, dùng giấy đỏ mím môi.

Sau khi sửa soạn xong, cô ấy cầm theo một chút đồ ăn đi khỏi nhà, tâm tình vừa thấp thỏm vừa tung tăng đi về hướng thôn Mắt Phượng. Vừa đi cô ấy vừa hít sâu trong lòng nói thầm, hi vọng chuyến này mình đi sẽ không trắng tay không được gì.

Trước đó cô ấy có tiếp xúc với Nguyễn Trường Sinh một chút, đều là Nguyễn Trường Sinh đến lữ đoàn Xích Vũ tìm cô ấy, cô ấy chưa từng đến lữ đoàn Mắt Phượng tìm Nguyễn Trường Sinh. Lần này đổi lại là cô ấy tự đi đến lữ đoàn Mắt Phượng, còn mang theo đồ ăn, hẳn là Nguyễn Trường Sinh sẽ bị cô ấy làm cho cảm động.

Tạ Đào lau mồ hôi đi đến lữ đoàn Mắt Phượng, chính là lúc các nhà vừa ăn cơm trưa xong.

Sau khi cô ấy vào thôn, thấy dưới cây đại thụ cành lá như bóng dù có hai bà cụ đang hóng mát, lập tức đi qua lễ phép khách khí chào hỏi một câu: “Bà ơi, cho cháu làm phiền hỏi một chút, nhà Nguyễn Chí Cao đi như thế nào ạ?”

Bà cụ nghe vậy thì quay đầu chỉ: “Cháu đi hướng bên kia.”

Tạ Đào nói tiếng cảm ơn xách đồ muốn đi, vừa đi ai bước rồi lại quay lại.

Cô ấy mấp máy môi, đứng đây hơi do dự một lát, nhìn hai bà cụ rồi hỏi: “Bà ơi, có thể hỏi thăm các bà một chút không ạ, con trai nhỏ Nguyễn Trường Sinh của Nguyễn Chí Cao có đối tượng chưa ạ?”

Bà cụ nói: “Không có nghe nói, chắc là không có, trong nhà không có tìm bà mối.”

Đôi mắt Tạ Đào hơi sáng lên, lại hỏi: “Vậy chính anh ấy có nói gì không?”

Bà cụ: “Cái này thì càng không nghe nói.”

Trong lòng Tạ Đào vui sướng, hít thở sâu một hơi, lại cảm ơn với hai bà cụ rồi đi theo hướng các bà chỉ.

Lúc sắp đến nhà Nguyễn Trường Sinh, có một đứa nhỏ dẫn đường cho cô ấy.

Đưa đến nhà Nguyễn Trường Sinh, đứa bé kia thò đầu vào hô: “Tiểu Ngũ, có người tìm anh!”

Nguyễn Trường Sinh nghe tiếng đi từ trong nhà ra, trước tiên không xem là ai tìm anh ấy, mà là đưa tay ra bộp vào đầu đứa nhỏ, đùa giỡn với nó: “Không biết lớn nhỏ, kêu ai là Tiểu Ngũ hả?”

Đứa nhóc sờ sờ đầu, đưa tay chỉ về phía sau: “Có một chị gái tới tìm anh.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn theo hướng ngón tay của đứa bé, thấy được Tạ Đào đứng cách đó không xa.

Hôm nay Tạ Đào ăn mặc rất tươi mát xinh đẹp, áo khoác ngắn hoa trắng, mặt mày tươi vui nhìn anh ấy. Phút chốc cô ấy đi tới, đưa túi vải trong tay đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh, cười nói: “Mang theo cho nhà anh ít đồ.”

Trên trán Nguyễn Trường Sinh có một dấu chấm hỏi, khó hiểu mà nhìn ta, không có vươn tay ra nhận.

DTV

Giọng Lưu Hạnh Hoa truyền tới từ trong nhà: “Tiểu Ngũ, ai tới tìm con vậy?”

Nguyễn Trường Sinh vội vàng đáp một tiếng: “Một người bạn.”

Nói xong anh ấy đi ra ngoài, gọi Tạ Đào: “Có chuyện gì thì đi ra ngoài nói đi.”

Không để cho cô ấy vào cửa cũng không để cô ấy nhìn thấy ba mẹ của anh ấy, nụ cười trên mặt Tạ Đào tự dưng cứng đờ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.

Cô ấy mang theo túi vải, đi theo Nguyễn Trường Sinh, đi cùng anh ấy đến một chỗ thuận tiện nói chuyện, không xa cũng không gần rồi dừng lại.

Nguyễn Trường Sinh không có cảm xúc gì đặc biệt với cô, chỉ tò mò hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì không?”

Tạ Đào hơi mím môi, ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh.

Thân là con gái, cuối cùng thì cô ấy cũng cần sĩ diện, hơi không bỏ xuống được dáng vẻ kiêu ngạo trên người.

Do dự như thế một chút, cô ấy cúi đầu xuống hít một hơi nhẹ, sau đó khẽ cắn môi, quyết tâm nói: “Lúc tới em có hỏi qua, bà cụ trong thôn nói anh còn chưa có đối tượng, trong nhà cũng không có tìm bà mối. Bà Ngô nói anh hỏi em có đối tượng hay chưa, cho nên em đến nói cho anh biết là em chưa hề có đối tượng nào, nhìn một vòng thì bây giờ cảm thấy… Vẫn là anh tốt nhất…”

Nghe xong lời này, Nguyễn Trường Sinh không nhịn được nở nụ cười.

Nghe anh ấy cười, Tạ Đào lại ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Anh cười cái gì vậy?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 157



Nguyễn Trường Sinh kiềm chế ý cười, hắng giọng một cái rồi nói: “Tôi là do nghe được bà ấy nói mình là người thôn Xích Vũ nên thuận miệng hỏi như vậy một chút, thật sự không có ý gì khác, tôi nghĩ cô có thể là hiểu lầm cái gì rồi. Còn nữa, cho dù xảy ra tình huống gì thì tôi đều sẽ không đưa chị ba về nhà chồng, cho nên chúng ta thật sự không thích hợp.”

Tạ Đào nhìn anh ấy, ánh mắt chân thành nói: “Chị ba của anh ở nhà mẹ để cũng không có gì không tốt, nhiều người thật náo nhiệt.”

Nguyễn Trường Sinh chợt sửng sốt một chút, sau đó anh ấy nhanh chóng phản ứng kịp.

Hôm qua Nguyễn Khê và Nguyễn Thúy Chi đi đến lữ đoàn Xích Vũ để may quần áo, hôm nay Tạ Đào tự mình tới tìm anh ấy, đó cũng không phải là một chuyện trùng hợp không có liên quan nhau. Mà là nhà họ Tạ thấy được Nguyễn Thúy Chi, muốn nhờ việc này làm cô ấy quay trở về.

Anh ấy lại hắng giọng, trên mặt đã hoàn toàn không còn ý cười.

Anh ấy nhìn Tạ Đào rồi nói thẳng: “Chị ba của tôi có thể không muốn ở cùng với cô.”

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Tạ Đào không giữ nổi, vội vàng cúi đầu xuống, không để cho mình càng lúng túng hơn.

Nguyễn Trường Sinh nhớ cô ấy là một cô gái da mặt mỏng, lập tức nhẹ nhàng nói: “Mọi chuyện đều đã qua, cũng đừng bàn lại nữa. Đàn ông tốt hơn tôi còn nhiều lắm, rất nhiều, điều kiện của cô tốt như vậy, tùy tiện tìm một người đều tốt hơn tôi, không cần phải như thế này.”

Có thể cảm giác được sự quan tâm của Nguyễn Trường Sinh đối với cô ấy, trong nháy mắt Tạ Đào uất ức, hốc mắt ướt đẫm hít mũi một cái, nói: “Nhưng mà… Em cảm thấy anh tốt… Nhà em cũng không ngại chuyện chị ba của anh, chúng ta…”

“Không có chúng ta.”

Nguyễn Trường Sinh ngắt lời cô ấy, hơi không kiên nhẫn.

Anh ấy cũng không muốn nhìn cô ấy khóc sướt mướt, rõ ràng cô ấy cũng không bị tủi thân gì cả, cho nên anh ấy hơi không khách khí nói: “Xem như lúc ấy nhà cô chịu nhường nhịn, thì tôi cũng sẽ không lấy cô, chuyện này cô không nên lôi ra.”

Tạ Đào ngẩng phắt đầu lên: “Nên nói điều kiện sao?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Là không nên, nhưng ở chỗ tôi là như vậy, có nói thì tôi cũng không cưới.”

Tạ Đào cắn môi, đôi môi trắng bợt, trong lòng càng khó chịu thì càng chưa từ bỏ ý định, một lát lại hỏi: “Vậy tại sao lâu như vậy rồi mà anh còn chưa đi tìm bà mối hỏi han? Chẳng lẽ không phải bởi vì em sao?”

Nguyễn Trường Sinh lại không nhịn nổi mà bật cười, cười đến nỗi cả người Tạ Đào khó chịu giống như có kiến cắn.

Thu lại nụ cười, Nguyễn Trường Sinh nói: “Cô Tạ, cô thật sự suy nghĩ nhiều rồi, nếu là tôi luyến tiếc cô thì với tính cách của tôi đã sớm đến lữ đoàn Xích Vũ tìm cô một trăm lần rồi, không cần cô đến tìm tôi. Chính là tôi cảm thấy xem mắt không có ý nghĩa, cho nên dự định tự mình tìm đối tượng thôi.”

Sau đó Tạ Đào lập tức hỏi: “Vậy anh đã tìm được chưa?”

Nguyễn Trường Sinh vừa định nói chuyện, chợt nghe một giọng nữ thanh thúy chắc nịch truyền tới: “Nguyễn Trường Sinh!”

Anh ấy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đứa nhóc trong thôn vừa nãy, không biết từ nơi nào lại dắt một cô gái tới.

Cô gái này không phải người trong thôn, dáng dấp hơi lạ phong cách phương tây xinh đẹp, khuôn mặt trắng trẻo đôi mắt to, mặc áo màu đỏ chói, hai b.í.m tóc để phía trước, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn, tươi đẹp chói mắt giống như mặt trời.

DTV

Nguyễn Trường Sinh nhíu mày nhìn cô gái kia, làm sao lại thấy có cảm giác quen mắt.

Nhìn một hồi thì nhận ra, thế là đôi mắt từ từ trừng to, trong miệng không tự giác nói thầm một câu: “Tôi đệch…”

Đây là… Tiền Xuyến?

Cô gái giống như leo ra từ trong mỏ than không có chút nào giống con gái Tiền Xuyến kia?

Tất nhiên Tạ Đào cũng nhìn thấy Tiền Xuyến, thấy cô gái tươi đẹp chói mắt này còn sáng hơn cả hoa.

Sắc mắt cô ấy cứng lại, hỏi Nguyễn Trường Sinh: “Đây là ai vậy?”

Nguyễn Trường Sinh xoay người chạy tới chỗ Tiền Xuyến: “Là đối tượng của tôi!”

Nguyễn Trường Sinh chạy đến trước mặt Tiền Xuyến, hỏi cô ấy: “Sao cô lại tới đây?”

Bởi vì khoảng cách xa cho nên Tiền Xuyến không nghe được lời anh ấy nói trước mặt Tạ Đào. Tiền Xuyến nghiêng đầu nhìn Tạ Đào còn đứng yên tại chỗ, thấy mặt cô ấy ảm đạm, lại nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh, hỏi: “Hình như tôi tới không đúng lúc lắm?”

Nguyễn Trường Sinh nói thẳng: “Không có, cô tới rất đúng lúc, chỉ là một người bạn bình thường.”

Sau đó Nguyễn Trường Sinh tới gần dò xét trên dưới Tiền Xuyến một phen, hít một hơi: “Không nghĩ tới nha.”

Tiền Xuyến lườm Nguyễn Trường Sinh một cái, mỉm cười hơi tự đắc: “Chuyện anh không nghĩ tới còn nhiều nữa.”

Trước đó vẫn luôn nói cô ấy không giống con gái, hôm nay nhất định phải để anh ấy nhìn một chút, xem cuối cùng cô có phải con gái hay không.

Nguyễn Trường Sinh cười bồi tội: “Đúng là mắt tôi vụng về.”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 158



Hai người nói chuyện thì Tạ Đào cũng từ phía sau đi đến đây.

Tiền Xuyến gặp ai cũng nhiệt tình thoải mái, nhìn Tạ Đào thoải mái chào hỏi: “Chào cô.”

Tạ Đào cười mất tự nhiên, nhìn Tiền Xuyến rồi trả lời một câu: “Chào cô.”

Trong nội tâm Tạ Đào muốn hỏi Tiền Xuyến một chút, hỏi cô ấy có phải đối tượng của Nguyễn Trường Sinh hay không, nhưng lòng tự trọng lại làm cho Tạ Đào không mở miệng được. Thật ra cho dù không hỏi, Tạ Đào cũng đã biết được thái độ của Nguyễn Trường Sinh.

Cũng không biết vì sao mà cô ấy vẫn cảm thấy không cam tâm.

Thế là cô ấy nhìn Tiền Xuyến rồi hỏi một câu: “Cô ở lữ đoàn nào vậy?”

Tiền Xuyến cười nói: “Nhà tôi không phải ở thôn trên núi, nhà tôi ở trên trấn.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Tạ Đào tối đi mấy độ..

Bây giờ Nguyễn Trường Sinh không có tâm tư đi ứng phó cô ấy, quay người nói với cô ấy một câu: “Tôi có việc phải làm, cô đi về sớm một chút đi, trên đường cẩn thận một chút. Lời thì đã nói rõ ràng rồi, sau này tốt nhất không nên gặp nữa.”

Bây giờ không phải chỉ có hai người, còn có người khác nhìn, Tạ Đào bị Nguyễn Trường Sinh nói làm cho khó xử, không khống chế được biểu cảm trên mặt. Tay cô ấy siết chặt túi vải trong tay, giữ lại cho mình một chút mặt mũi cuối cùng, quay đầu chạy đi.

Nguyễn Trường Sinh không nói nhiều nữa, chỉ nhìn về phía Tiền Xuyến hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Tiền Xuyến thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Tạ Đào, vỗ vỗ cặp sách trên người: “Mang đồ tốt đến cho anh.”

Nguyễn Trường Sinh nhìn cô ấy cười lên: “Vậy thì tìm chỗ xem một chút.”

Đứa nhỏ dẫn đường ở bên cạnh vẫn luôn im lặng không nói chuyện, bây giờ lại nghe được có đồ tốt, con mắt trừng lớn như chuồng đồng, vừa tò mò vừa ngứa ngày nhìn Tiền Xuyến: “Đồ tốt gì? Em có thể xem với không?”

Thằng nhóc này nhìn cái gì vậy! Nguyễn Trường Sinh đặt tay lên bờ vai của nó, để nó quay người đưa lưng về phía mình, sau đó nhắc chân đạp lên m.ô.n.g nó một cái, đạp nó ra ngoài, nói: “Cút.”

Đứa nhỏ quay đầu lập tức hô lên: “Tiểu Ngũ, em về nhà mách mẹ em!”

Nguyễn Trường Sinh làm mặt quỷ với nó, lại phất phất tay: “Tùy em mách ai đấy, bái bai.”

Đứa nhóc tức không nhịn nổi, nhặt cục đá ném về hướng Nguyễn Trường Sinh, nện vào trên người Nguyễn Trường Sinh làm anh ấy ui da một tiếng, nó thỏa mãn cười ha ha, sau đó làm mặt quỷ với Nguyễn Trường Sinh rồi xoay người nhanh chân chạy mất.

Đương nhiên Nguyễn Trường Sinh không có đuổi theo đứa bé kia, cười rồi thu hồi ánh mắt, nhìn Tiền Xuyến nói: “Đi thôi.”

Tiền Xuyến híp mắt nhìn anh ấy, một lời khó nói hết: “Anh ba tuổi à?”

DTV

Nguyễn Trường Sinh hỏi cô ấy: “Không phải tôi ba mươi sao?”

Tiền Xuyến ngậm miệng gật gật đầu, sau đó nói: “Vẻ ngoài ba mươi tuổi, trí thông minh ba tuổi.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Trong miệng con nhóc này có lời nào hay ho không vậy?

Tiền Xuyến nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Trường Sinh, cười một hồi không dứt, lôi kéo anh ấy đi đến nơi nào kín đáo. Hai người tìm được một hang núi nhỏ gần đó, tránh người khác rồi chui vào, ngồi xổm nói chuyện.

Tiền Xuyến và Nguyễn Trường Sinh ngồi xổm đối mặt với nhau, hỏi anh ấy trước: “Những vật kia đưa cho anh anh bán xong chưa?”

Nguyễn Trường Sinh cười một cái rồi nói: “Rất đơn giản, trên đường trở về đã bán xong.”

Đôi mắt Tiền Xuyến sáng lên, khen anh ấy: “Anh thật là lợi hại.”

Nguyễn Trường Sinh cười không kìm được: “Chuyện nhỏ.”

Tiền Xuyến lập tức đưa tay lấy cặp sách xuống, mở ra sửa sang lại rồi đưa cho Nguyễn Trường Sinh xem, hỏi anh ấy: “Đều cho anh, có cần không?”

Nguyễn Trường Sinh nhìn Tiền Xuyến, làm sao mà không nhìn ra ý đồ của cô ấy.

Đây là sau khi cô ấy gặp được Nguyễn Trường Sinh mới phát hiện con đường phát tài, muốn phát triển anh ấy thành tuyến dưới, bán tất cả đồ vật cô ấy lấy được cho Nguyễn Trường Sinh, để anh ấy làm chân chạy đồng thời tự gánh rủi ro, còn cô ấy thì nằm không kiếm tiền.

Con bé này thật sự tinh ranh đến vậy, thật sự là một xâu tiền chuyển thế!

Nhưng mà đồ vật đưa tới cửa, Nguyễn Trường Sinh có thể không muốn sao?

Nguyễn Trường Sinh hỏi Tiền Xuyến: “Bao nhiêu tiền?”

Tiền Xuyến duỗi ra năm ngón tay: “Năm đồng tiền.”

Nguyễn Trường Sinh lập tức nói: “Thật ra thì tôi muốn, nhưng mà tôi không có nhiều tiền như vậy.”

Đầu năm nay nếu ai có thể tùy tiện ra tay tốn năm đồng tiền, vậy cũng là người giàu.

Tiền Xuyến nghĩ kế nói: “Về nhà hỏi mẹ anh.”

Nguyễn Trường Sinh: “...”

Thật ra thì cũng rất biết nghĩ cách.

Nguyễn Trường Sinh suy nghĩ rồi nói: “Nếu không thì như thế này đi, tôi đưa trước cho cô hai đồng, còn lại thì thiếu. Chờ tôi bán hết đồ đạc ra bên ngoài thu lại được tiền thì lại trả cho cô ba đồng, thế nào?”

Tiền Xuyến nhìn anh ấy chớp mắt mấy cái: “Vậy nếu anh cầm đồ chạy mất, không trả lại cho tôi thì làm sao bây giờ?”
 
[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 159



Nguyễn Trường Sinh nói: “Hòa thượng chạy được chứ miếu không chạy được, bây giờ không phải cô biết nhà tôi ở đâu sao? Nếu tôi cầm đồ bỏ chạy không trả lại tiền cho cô, cô đến thẳng nhà tôi tìm mẹ tôi đòi.”

Tiền Xuyến: “...”

Đây là đứa con trai hãm hại mẹ à...

Nguyễn Trường Sinh cười một cái: “Chỉ đùa một chút, cô đã lựa chọn hợp tác với tôi, vậy chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, cô cảm thấy thế nào? Mặc dù thời gian chúng ta quen biết không dài, nhưng tôi cảm thấy cô là người không tệ.”

Tiền Xuyến nhìn vào mắt Nguyễn Trường Sinh, bỗng nhiên đổi chủ đề, hỏi: “Cô gái vừa nãy là ai vậy?”

Đề tài lại nhảy đi, Nguyễn Trường Sinh hơi sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Đối tượng hẹn hò trước đó của tôi, lúc ấy chê điều kiện của tôi không tốt nên không coi trọng, bây giờ lại đột nhiên trở về tìm tôi, nói là hối hận.”

Trách không được đôi mắt đỏ ngầu, Tiền Xuyến lại hỏi: “Anh từ chối người ta?”

Nguyễn Trường Sinh gật đầu, chợt đi đến trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi nói với cô ấy cô là đối tượng của tôi.”

Tiền Xuyến trừng mắt, đưa tay muốn vả một cái: “Anh muốn c.h.ế.t à!”

Nguyễn Trường Sinh bị cô đập ui da một tiếng, đưa tay che bả vai: “Không cần ra tay nặng như vậy được không?”

Tiền Xuyến muốn cầm cặp sách lên nện Nguyễn Trường Sinh tiếp, lại sợ đập hỏng đồ vật bên trong, lập tức nhìn chằm chằm anh ấy, nói: “Trách không được vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn tôi cứ là lạ, không có thân thiện chút nào, còn hỏi nhà tôi ở nơi đâu.”

Nguyễn Trường Sinh cười nói: “Không quan trọng, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.”

Tiền Xuyến ngẫm lại cũng cảm thấy vậy, cô ấy không biết cô gái vừa rồi, cũng không biết tên họ của nhau. Nhà cô gái kia cũng không ở trên trấn, cách xa vạn dặm, sau này muốn gặp cũng không gặp được.

Đã như vậy, Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Anh không thông qua sự cho phép của tôi đã lấy tôi ra làm tấm bia đỡ, tăng thêm một đồng tiền.”

Con mắt Nguyễn Trường Sinh trừng lên: “Cô ăn cướp à!”

Như vậy thì anh ấy còn có thể kiếm tiền gì nữa? Đồ bán giá đắt quá thì người ta cũng sẽ không mua, cô ấy thì kiếm được tiền!

DTV

Tiền Xuyến đậy cặp sách lại đứng dậy muốn đi: “Anh không muốn thì thôi.”

Nguyễn Trường Sinh đứng dậy theo kéo cô ấy lại, luôn miệng nói: “Muốn muốn muốn.”

Đợi Tiền Xuyến quay đầu lại hài lòng cười cười, anh ấy vẫn nói thêm một câu: “Dù sao sau này đều là người một nhà.”

Tiền Xuyến: “?”

Ai mà người cùng một nhà với anh!

Nguyễn Trường Sinh mặc kệ cô ấy có biểu cảm gì, cười đưa tay lấy cặp sách trong tay cô ấy, nói với cô ấy: “Trước tiên cô ở đây chờ tôi một lát, tôi về nhà một chuyến để lấy tiền, lập tức trở lại.”

Nói xong anh ấy lập tức cầm cặp sách đi.

Về đến nhà, Nguyễn Trường Sinh đem đồ đạc vụn vặt trong cặp sách của Tiền Xuyến bỏ vào trong cặp sách của mình, cầm hai đồng tiền riêng của mình, lại xếp vào đó một ít lương khô quần áo, đi ra chào hỏi với Lưu Hạnh Hoa: “Mẹ, con ra ngoài mấy ngày nhé, mấy ngày nay sẽ không trở lại.”

Lưu Hạnh Hoa ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Con lại muốn đi lêu lỏng ở đâu?”

Nguyễn Trường Sinh cười cười: “Mẹ đợi tin tức tốt của con, qua trận này con dẫn con dâu về cho mẹ.”

Lưu Hạnh Hoa nghe nói như thế thì tinh thần tỉnh táo: “Không phải dỗ mẹ à?”

Nguyễn Trường Sinh: “Dĩ nhiên không phải, con đã có mục tiêu.”

Lưu Hạnh Hoa quan tâm hỏi: “Là cô gái ở đâu? Con gái nhà ai?”

Nguyễn Trường Sinh nói: “Chờ thành rồi nói sau.”

Trước kia Nguyễn Trường Sinh thường xuyên ra ngoài lăn lộn, có khi mười ngày nửa tháng không về nhà. Đối với chuyện này Lưu Hạnh Hoa cũng không cảm thấy kinh ngạc, bà ấy không quan tâm nhiều, chỉ nói: “Vẫn là câu nói kia, chơi thì chơi ầm ĩ thì ầm ĩ, không thể làm bất kỳ chuyện gì không có tính người.”

Từ trước đến nay Nguyễn Trường Sinh lăn lộn có quy củ có chừng mực: “Mẹ, con biết mà.”

Chào hỏi với Lưu Hạnh Hoa xong, Nguyễn Trường Sinh trở lại trong hang núi nhỏ.

Tiền Xuyến nhìn thấy anh ấy trở về, đứng lên nhận lấy cặp sách trong tay anh ấy, đeo trên người rồi nói thầm: “Làm cho tôi ở đây đợi cả buổi, tôi còn tưởng anh cầm hàng chạy luôn rồi, không trở lại nữa.”

Nguyễn Trường Sinh lấy hai đồng tiền từ trong túi ra, trực tiếp cầm tay cô ấy qua đập đồng tiền lên lòng bàn tay cô ấy: “Tôi đây không có nhiều ưu điểm gì khác, chính là coi trọng nghĩa khí coi trọng uy tín, đã nói thì sẽ giữ lời.”

Tiền Xuyến nhìn thấy tiền thì vui vẻ, trước tiên thu lại cất vào túi.

Sau khi sắp xếp gọn gàng, cô ấy nhìn Nguyễn Trường Sinh nói: “Anh bán hàng xong thì lên trên trấn tìm tôi, nhà tôi ở bên cạnh trường tiểu học Thiên Phượng, nhớ không? Đến lúc đó mang tiền đến, nhớ là anh còn thiếu tôi bốn đồng, thiếu một chút cũng không được.”

Nói xong cô ấy muốn đi, kết quả Nguyễn Trường Sinh chợt đưa tay kéo cô ấy một cái.

Tiền Xuyến quay đầu: “Còn chuyện gì nữa?”
 
Back
Top