Dịch Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục

Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 270: Chương 270



Chu Tây Dã nhìn Phương Hoa đột nhiên rơi nước mắt, có chút ngạc nhiên, vội vàng đặt túi xuống đất, bước tới đỡ cánh tay bà:

“Mẹ, sao vậy ạ?”

Khương Tri Tri thấy tình hình như vậy, tạm thời không thể đi tìm Kim Hoài Anh nữa, cũng nhanh chóng bước tới đỡ Phương Hoa ở phía bên kia:

“Mẹ, mình vào nhà trước rồi nói chuyện, đừng kích động.”

Vào nhà ngồi xuống, Khương Tri Tri rót một cốc nước nóng đưa cho Phương Hoa, rồi đơn giản kể lại những chuyện gần đây, bao gồm cả việc hôm nay Chu Thừa Chí quay về.

Chu Tây Dã nhíu mày, im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Phương Hoa – lúc này đã lau khô nước mắt:

“Mẹ, nếu mẹ thật sự muốn ly hôn, con có thể nói chuyện với bố. Nhưng mẹ đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Phương Hoa kiên quyết gật đầu:

“Ly hôn!”

Chu Tây Dã cũng không khuyên can:

“Con sẽ đi nói với bố về chuyện này. Nhưng bây giờ, sức khỏe của mẹ quan trọng nhất. Con gọi xe đến, chúng ta cùng đi khám bác sĩ.”

Phương Hoa không phản đối quyết định của con trai.

Sau khi Chu Tây Dã gọi điện xong, bà lại dặn dò thêm một lần nữa:

“Tây Dã, chuyện mẹ bị bệnh, con đừng nói với bố. Nếu không, ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý ly hôn.”

Chu Tây Dã tôn trọng lựa chọn của mẹ:

“Được, con sẽ không nói. Nhưng dù vậy, bố cũng chưa chắc đã đồng ý ly hôn đâu.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Anh hiểu rất rõ bố mình là kiểu người như thế nào.

Khương Tri Tri hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Chu Tây Dã. Thông thường, ở độ tuổi này, khi cha mẹ ly hôn, con cái đều sẽ khuyên can. Dù sao cũng đã cùng nhau đi qua nửa đời người, giờ đã già rồi, lúc cần có người bầu bạn nhất mà ly hôn thì cũng chẳng tốt cho ai.

Tất nhiên, trong cuộc hôn nhân này, người hưởng lợi nhiều nhất chính là Chu Thừa Chí.



Ba người họ cùng đi đến chỗ ở của Kim Hoài Anh. Căn phòng vốn không lớn, giờ có thêm ba người cùng vào, ngay lập tức trở nên chật chội.

Kim Hoài Anh bảo Phương Hoa ngồi xuống, quan sát bà một lúc rồi cau mày:

“Có phải cô thấy không khỏe đã lâu rồi không?”

Phương Hoa thành thật gật đầu:

“Đúng là cũng đã một thời gian rồi. Tôi nghĩ chắc chỉ do tuổi tác, hơn nữa cũng không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường.”

Kim Hoài Anh không nói gì thêm, ra hiệu cho bà đặt tay lên gối khám bệnh. Một lúc sau, ông mới lên tiếng:

“Tình trạng của bà hơi phức tạp, nếu phẫu thuật thì rủi ro khá lớn. Nhưng nếu bà chịu khó điều dưỡng, không làm việc nặng, giữ tâm trạng ổn định, thì cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Khương Tri Tri lập tức sáng mắt, vui mừng nhìn Kim Hoài Anh:

“Thầy, vậy có nghĩa là mẹ con không cần phẫu thuật, chỉ cần uống thuốc theo hướng dẫn là được ạ?”

Kim Hoài Anh ngẩng đầu liếc nhìn Khương Tri Tri:

“Có thể hiểu như vậy.”

Khương Tri Tri vui mừng, ôm lấy vai Phương Hoa:

“Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Không có gì nghiêm trọng đâu, mẹ chắc chắn có thể sống đến trăm tuổi!”

Phương Hoa không nhịn được bật cười:

“Sống lâu vậy thì thành bà lão yêu quái mất.”

Kim Hoài Anh lại quan sát gương mặt Phương Hoa cẩn thận, sau đó nói:

“Được rồi, tôi kê đơn thuốc. Hai mẹ con ra ngoài một lát, tôi cần hướng dẫn cho Tri Tri cách sắc thuốc và phối hợp dược liệu.”

Phương Hoa và Chu Tây Dã đi ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm, đứng trong sân, nhỏ giọng hỏi con trai:

“Tây Dã, con nói xem, vừa rồi bác sĩ Kim có lừa mẹ không? Giữ Tri Tri lại, có phải là để nói với nó rằng bệnh của mẹ nghiêm trọng lắm không?”

Chu Tây Dã trấn an:

“Không đâu, bác sĩ Kim không phải kiểu người như vậy. Mẹ còn nhớ trước đây có một người tên là Kim Nhất Đao không? Du học nước ngoài về, cuối cùng kết hôn với học trò của mình đấy.”

Phương Hoa liên tục gật đầu:

“Nhớ chứ, hồi đó báo chí còn đưa tin…”

Nói đến đây, bà bỗng nhiên mở to mắt ngạc nhiên:

“Con nói bác sĩ Kim vừa nãy, không lẽ chính là thầy giáo của Tri Tri?”

Chu Tây Dã gật đầu:

“Chính là ông ấy. Vì vậy, mẹ có thể tin lời ông ấy. Ông ấy chưa bao giờ lừa ai cả, có thể chữa được thì sẽ chữa, không chữa được thì cũng nói rõ lý do.”

Phương Hoa bỗng thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì tốt quá rồi… Không ngờ lại là ông ấy, thảo nào lại giỏi đến vậy. Chưa từng gặp Tiểu Xuyên mà cũng có thể kê đơn thuốc chính xác.”

Vài thang thuốc Đông y được sắc lên, bệnh tình dần thuyên giảm.

Trong phòng, Kim Hoài Anh đọc tên các vị thuốc Đông y, để Khương Tri Tri ghi lại, đồng thời cũng giải thích thêm công dụng của một số vị thuốc hiếm gặp.

Đợi Khương Tri Tri viết xong, ông chậm rãi nói:

“Tình trạng của mẹ chồng con sau này có thể vẫn phải phẫu thuật. Nhưng bác sĩ có thể thực hiện ca phẫu thuật này thực sự rất ít, hơn nữa, thiết bị trong nước lạc hậu, rủi ro phẫu thuật rất lớn.”

Khương Tri Tri nhíu mày:

“Vậy… bác sĩ nào có thể làm ạ? Nếu đã có người làm được, sao chúng ta không thử?”

Kim Hoài Anh im lặng một lúc rồi nói:

“Chờ thêm một thời gian nữa. Hiện tại sức khỏe của mẹ con quá yếu, không thích hợp để làm một ca phẫu thuật lớn như vậy. Tình trạng bây giờ, nếu cố làm, có thể bà ấy sẽ không qua khỏi bàn mổ.”

Khương Tri Tri sững sờ:

“Chẳng phải chỉ là vấn đề tim sao? Còn vấn đề gì khác nữa? Trước giờ mẹ con vẫn luôn rất khỏe mà?”

Kim Hoài Anh khoát tay:

“Bà ấy từng sinh mấy đứa con rồi đúng không? Còn có lần mang thai nhưng không giữ được? Đó là vì cơ thể vốn đã bị tổn thương nghiêm trọng, không đủ sức nuôi thai. Sau khi sinh con, bà ấy cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ… Bề ngoài trông có vẻ khỏe mạnh, nhưng thực chất cơ thể đã suy yếu từ lâu rồi.”

“Con không nhận ra sao?”

Khương Tri Tri nhỏ giọng đáp:

“Con chỉ nhận ra tim mẹ không tốt, cơ thể hơi yếu, con cứ nghĩ là do dạo này mẹ mệt mỏi quá thôi.”

Kim Hoài Anh không trách cô:

“Con phát hiện nhanh như vậy cũng đã rất giỏi rồi. Khi nào về, con hãy quan sát kỹ sắc mặt mẹ chồng mình, con sẽ thấy bà ấy chỉ là mạnh mẽ bên ngoài, nhưng thực chất đã suy nhược từ lâu. Ngay cả việc bồi bổ cũng phải từ từ, không thể vội vàng.”

“Nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là do sinh nở khiến cơ thể suy kiệt.”

Nghe vậy, Khương Tri Tri cảm thấy rất xót xa. Phương Hoa sinh nhiều con như vậy, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một người, còn bản thân thì bị tổn hại đến mức này.

Trong lòng cô vẫn còn thắc mắc:

“Nhưng… rất nhiều phụ nữ cũng sinh nhiều con mà vẫn khỏe mạnh. Có người còn vừa sinh xong đã đi làm việc ngay, không ở cữ ngày nào.”

Kim Hoài Anh gõ ngón tay xuống bàn:

“Mỗi người một số phận. Có người trời sinh thể chất tốt, có người lại hoàn toàn không phù hợp để sinh con.”

Nói rồi, ông liếc nhìn Khương Tri Tri:

“Con hiện tại cũng không thích hợp để sinh con, nên nhất định phải chú ý tránh thai.”

Khương Tri Tri đỏ mặt:

“Thầy ơi, con nhớ mà… Thế còn mẹ chồng con thì sao?”

“Cứ uống thuốc theo đơn thầy kê, đừng coi bà ấy là bệnh nhân mà tùy tiện bồi bổ, cứ ăn uống bình thường, nghỉ ngơi đầy đủ, sẽ không có vấn đề gì.”

Nói xong, Khương Tri Tri đứng dậy, cúi người cảm ơn Kim Hoài Anh:

“Thầy Kim, thật sự cảm ơn thầy rất nhiều! Con nhất định sẽ học tập chăm chỉ, không làm thầy mất mặt!”

Kim Hoài Anh hiếm khi nở nụ cười, khoát tay:

“Được rồi, mau về đi. Dạo này tiến độ học thuộc hơi chậm, dù là Tết cũng không được lơ là học tập.”

Khương Tri Tri tinh nghịch cười:

“Thầy yên tâm, con chắc chắn sẽ vượt qua mọi khó khăn, theo kịp tiến độ…”

Vừa vui vẻ bước ra khỏi phòng, cô vừa khoác tay Phương Hoa trong sân:

“Mẹ, đi thôi, chúng ta đi lấy thuốc. Con vừa học được một cách mới từ thầy, lát nữa về con thử cho mẹ nhé?”

Thấy Khương Tri Tri vẫn vô tư cười nói như vậy, Phương Hoa cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng, mỉm cười:

“Được, về thử xem sao.”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 271: Chương 271



Về đến nhà, Khương Tri Tri sắc thuốc Đông y rồi bắt đầu châm cứu cho Phương Hoa.

Lần này phức tạp hơn, cô thực hiện châm cứu trên đầu.

Khương Tri Tri có đủ tự tin để làm vậy vì hai ngày trước, khi học tập, Kim Hoài Anh đã đích thân làm người mẫu cho cô thử nghiệm trên chính đầu mình.

Ông còn khen cô gan dạ nhưng tỉ mỉ, kỹ thuật châm kim rất ổn định, xác định huyệt đạo chính xác.

Đây chính là thiên phú.

Chu Tây Dã ngồi trên ghế sô pha, nhìn Khương Tri Tri với gương mặt nghiêm túc đang châm cứu trên đỉnh đầu Phương Hoa, còn nhẹ nhàng xoay kim bạc.

Anh vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi lên nhưng không dám lên tiếng làm phiền.

Trong lòng anh đầy kinh ngạc. Mới chỉ hai mươi ngày không gặp, vậy mà Khương Tri Tri đã dám châm cứu trên đầu người rồi sao?

Trước đây, cô chỉ dám châm trên tay chân, còn phải tránh các huyệt quan trọng.

Cuối cùng, nhìn thấy trên đỉnh đầu Phương Hoa cắm đầy kim bạc mà bà vẫn bình tĩnh trò chuyện với Khương Tri Tri, trái tim treo lơ lửng của anh mới dần hạ xuống.

Khương Tri Tri xoay kim lần cuối, mỉm cười nhìn Phương Hoa:

“Mẹ, có thấy dễ chịu hơn chút nào không? Một lát nữa sẽ còn thoải mái hơn. Phương pháp này giúp tai thính, mắt sáng, đầu óc cực kỳ minh mẫn.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Chu Tây Dã:

“Tối nay, em cũng thử cho anh nhé. Bây giờ em lợi hại lắm rồi!”

Chu Tây Dã nhìn vẻ mặt có chút kiêu ngạo của cô, mỉm cười gật đầu:

“Nhìn ra rồi, em tiến bộ rất nhanh.”

Khương Tri Tri lại thở dài:

“Thầy Kim vẫn thấy tiến độ của em còn chậm. Em phải cố gắng hơn nữa. Ngày mai thi xong là được nghỉ rồi, qua Tết là vào đại học luôn.”

“Kỳ thi lần này rất quan trọng, quyết định có đỗ đại học hay không. Anh nói xem, Tôn Hiểu Nguyệt có thể thi đỗ không?”

Chu Tây Dã không hiểu sao cô lại đột nhiên nhắc đến Tôn Hiểu Nguyệt nhưng vẫn thành thật đáp:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Không rõ, nhưng nếu dựa vào năng lực của cô ta thì chắc chắn không thể.”

Khương Tri Tri gật đầu mạnh mẽ:

“Đúng! Em không muốn học chung với cô ta đâu. Bố mẹ em đã chuyển về rồi, dạo này ngày nào đi học về em cũng đụng mặt cô ta.”

May là, gần đây Tôn Hiểu Nguyệt rất yên phận, không gây sự với cô.

Phương Hoa cũng không nhịn được mà lên tiếng:

“Họ ở tận trong cùng. Ban đầu mẹ định sang xem thử, nhưng sau lại nghĩ, đợi con về rồi chúng ta cùng đi.”

Trên đầu Phương Hoa đang cắm kim nên khi nói chuyện cũng không dám cử động quá mạnh.

Chu Tây Dã gật đầu:

“Được, đợi Tri Tri thi xong, chúng ta đi thăm họ.”

Đang trò chuyện thì Chu Tiểu Xuyên như vừa mới nghe thấy giọng của Chu Tây Dã, liền từ trên lầu bước xuống, khách sáo chào hỏi:

“Anh, anh về rồi…”

Chu Tây Dã liếc nhìn cậu một cái, gật đầu nhưng không nói gì.

Chu Tiểu Xuyên đứng yên một lúc, rồi tiếp tục lên tiếng:

“Anh, ngày mai em sẽ đi Tân Tỉnh. Chiều nay em đã đến văn phòng của bố lấy thư giới thiệu.”

Chu Tây Dã có chút bất ngờ:

“Ngày mai đi? Em đến đâu của Tân Tỉnh?”

Chu Tiểu Xuyên mím môi:

“Y Châu.”

Chu Tây Dã nhíu mày, ngón tay gõ nhịp không theo quy luật trên tay vịn ghế sô pha, sau đó nhìn chằm chằm Chu Tiểu Xuyên:

“Em có biết từ đây đến Tân Tỉnh mất bao lâu không? Từ tỉnh lị đến Y Châu còn bao xa nữa không?”

“Còn nữa, mùa đông, núi Tam Đài bị phong tỏa hoàn toàn, tuyết lớn chặn đường, em định đi đâu?”

Chu Tiểu Xuyên rõ ràng không biết điều này, cậu ta nhìn Chu Tây Dã:

“Chỉ cần có xe, chắc chắn sẽ đến được.”

Chu Tây Dã lạnh mặt:

“Tuyết lớn phong tỏa đường! Em có biết điều đó có nghĩa là gì không? Làm sao có xe nào có thể đi qua? Rốt cuộc em định đi đâu?”

Chu Tiểu Xuyên không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Tây Dã, trong lòng hoảng loạn đến mức không biết phải nói gì:

“Anh… là bố đồng ý rồi, em chỉ đi sớm một chút thôi…”

Chu Tây Dã nhìn cậu với ánh mắt nghiêm nghị:

“Tuyết lớn phong tỏa đường, em đi đâu? Em hoàn toàn không hiểu gì sao?”

Chu Tiểu Xuyên im lặng một lúc lâu, rồi nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Em tìm bố xin giấy giới thiệu, bố cũng không nói gì mà…”

Chu Tây Dã giơ tay:

“Đưa giấy giới thiệu đây, anh đi tìm bố ngay bây giờ.”

Chu Tiểu Xuyên sững sờ, không ngờ chỉ thuận miệng nói mà Chu Tây Dã lại kiên quyết ngăn cản:

“Giấy đã làm rồi, bố nói sẽ tìm người sắp xếp cho em…”

Chu Tây Dã vẫn giơ tay, ánh mắt dán chặt vào cậu:

“Đưa đây.”

Chu Tiểu Xuyên không còn cách nào khác, đành phải lên lầu lấy giấy giới thiệu.

Khương Tri Tri có chút ngạc nhiên trước phản ứng của Chu Tây Dã, nhìn Phương Hoa có vẻ như muốn nói rất nhiều, cô vội vàng rút kim bạc, vừa thu dọn vừa nghe Phương Hoa nôn nóng hỏi Chu Tây Dã:

“Sao lại thế?”

Chu Tây Dã khẽ cười, trấn an bà:

“Không sao, chỉ là vấn đề khí hậu bên đó. Đến mùa đông, thời tiết cực kỳ khắc nghiệt, Tiểu Xuyên qua đó lúc này, e rằng không thể ổn định được.”

Phương Hoa nhíu mày:

“Nhưng… chỉ cần có nơi tiếp nhận thì không phải vẫn ổn sao? Nó sẽ ăn ở và học tập cùng với những người khác mà.”

Chu Tây Dã lắc đầu:

“Không đơn giản như vậy, tình hình bên đó rất đặc biệt. Con đi gặp bố một chuyến, tối nay đừng nấu cơm, lát nữa con về, cả nhà mình đi ăn ở nhà ăn.”

Anh biết chắc mình không thể về kịp để nấu ăn, cũng không muốn Khương Tri Tri vì thế mà tốn thời gian học tập, lại càng không nỡ để Phương Hoa đang bệnh phải vào bếp.

Khương Tri Tri lập tức gật đầu:

“Được, anh cứ lo việc của mình, em và mẹ ở nhà đợi anh.”

Sau khi Chu Tây Dã rời đi, Phương Hoa vẫn chưa thể hiểu được:

“Nếu bây giờ không thích hợp để đi, chẳng lẽ Chu Thừa Chí không biết? Ông ấy không định hại Tiểu Xuyên đấy chứ?”

Khương Tri Tri lập tức ngắt lời:

“Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ lung tung, con thấy không đến mức hại Tiểu Xuyên đâu. Có lẽ là dạo này bố bận quá, không có thời gian cân nhắc.”

Cô đoán rằng Chu Thừa Chí chẳng hề để ý đến vấn đề này, chỉ muốn chiều theo ý Chu Tiểu Xuyên để Phương Hoa không tức giận, như vậy bà sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn nữa.

Chu Thừa Chí khá bất ngờ khi con trai đột nhiên xuất hiện trong văn phòng, ông nhìn ra ngoài rồi hạ giọng hỏi:

“Mẹ con bảo con đến à?”

Chu Tây Dã không vòng vo:

“Mẹ con muốn ly hôn với bố, bố biết lý do chứ?”

Nhắc đến chuyện này, Chu Thừa Chí lập tức nổi giận, đập bàn, nhưng lại sợ người ngoài nghe thấy nên đè thấp giọng:

“Lý do gì? Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, mẹ con cứ cố chấp không buông, bố cũng đã nhận sai rồi.”

“Cứ nhất quyết đòi ly hôn, bố thấy bà ấy đúng là sung sướng quen rồi!”

Chu Tây Dã im lặng nhìn ông nói xong, rồi chậm rãi mở miệng:

“Sung sướng? Ý bố là có cơm ăn có chỗ ngủ à?”

Chu Thừa Chí trừng mắt nhìn anh:

“Ý con là gì? Con cũng cho rằng mẹ con nên ly hôn với bố sao? Lương tháng của bố, khẩu phần ăn của bố, đều đưa hết cho mẹ con quản. Việc nhà cũng do mẹ con quyết định. Còn muốn gì nữa? Con xem nhà nào không sống như vậy?”

“Già rồi mà còn bày đặt kiểu cách, chỉ vì chuyện nhỏ mà đòi ly hôn. Con đừng hùa theo mẹ con làm loạn!”

“Bao nhiêu tuổi rồi còn đòi ly hôn, không sợ mất mặt sao?”

Càng nói càng cảm thấy bản thân cũng thật ấm ức:

“Chẳng qua là cho nhà Lý Hoa Lâm đến thôi, sau này không để họ tới nữa là được chứ gì? Suốt ngày đòi ly hôn, nếu bà ấy còn làm loạn nữa, bố thật sự ly hôn đấy!”

Chu Tây Dã nhìn ông một cái:

“Thật sự ly hôn? Bố dám không?”

Chu Thừa Chí bị kích động, đập bàn mạnh hơn, chẳng còn sợ người khác nghe thấy nữa:

“Ly thì ly! Bố còn sợ bà ấy chắc?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 272: Chương 272



Chu Tây Dã vẫn luôn bình tĩnh nhìn Chu Thừa Chí, đợi ông trút hết cơn giận mới nhàn nhạt mở miệng:

“Bố đem những quy tắc quản lý binh lính áp đặt lên gia đình để đè nén và nổi nóng! Bố nghĩ rằng giao tiền lương cho mẹ quản lý thì đó là một ân huệ to lớn dành cho bà ấy sao?”

“Con hỏi bố, bố xem mẹ là gì? Một bảo mẫu trong nhà, một công cụ sinh con nối dõi, hay một bảo mẫu nuôi con? Khi ông nội còn sống, bố không ở nhà, mẹ thay bố chăm sóc ông.”

“Một chút tiền lương của bố, đổi lại bao nhiêu công sức mẹ bỏ ra, đúng là một món hời thật.”

Chu Thừa Chí bị con trai nói đến mức xấu hổ và giận dữ, chỉ tay vào anh quát:

“Mày! Chu Tây Dã, ai cho mày cái gan dám nói nhăng nói cuội trước mặt bố!”

Chu Tây Dã không hề sợ hãi, đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt ông:

“Là con nói nhăng cuội, hay bố không dám đối diện với sự thật? Mẹ là vợ bố, nhưng bố có dành cho mẹ dù chỉ một chút tôn trọng cơ bản không?”

“Bố đã bao giờ quan tâm đến mẹ một ngày nào chưa? Khi ra ngoài có bao giờ bố chào mẹ một tiếng không? Ngày nào về nhà, bố có báo trước với mẹ không? Khi bố gặp thứ gì đó hay ho bên ngoài, có từng nghĩ đến việc muốn chia sẻ với mẹ không? Bố thậm chí còn nghĩ rằng mẹ ở nhà nhiều năm như vậy, chẳng biết gì về thế giới bên ngoài.”

“Vì vậy, bố chưa bao giờ trò chuyện với mẹ. Ăn xong là vào thư phòng đọc báo, không bao giờ nói với mẹ thêm một câu nào.”

Chu Thừa Chí tức đến tái mặt: “Chu Tây Dã…”

Chu Tây Dã cũng không sợ ánh mắt giận dữ của ông:

“Bố không dám thừa nhận sao? Trong lòng bố vẫn luôn nghĩ rằng chính bố đã cho mẹ một mái nhà che mưa chắn gió, để mẹ có thể ăn no mặc ấm, tất cả đều là công lao của bố. Bố cho rằng mẹ phụ thuộc vào bố cả đời, nên bố chẳng cần phải bỏ ra chút tình cảm nào, mẹ cũng sẽ một lòng một dạ theo bố đến hết đời.”

“Bố chắc chắn rằng mẹ không thể rời xa bố, cũng không dám rời xa bố.”

“Bây giờ mẹ muốn ly hôn, bố có chút hoảng sợ, nhưng vẫn nghĩ mẹ chỉ đang giận dỗi, không dám thực sự ly hôn. Vì vậy, bố chỉ cần trốn tránh, trốn đến khi mẹ tự nhận ra sai lầm của mình, không còn nhắc đến chuyện ly hôn nữa, thì bố có thể về nhà, tiếp tục cuộc sống như trước.”

“Về nhà, là có bữa cơm ngon chờ sẵn, trong tách trà lúc nào cũng có nước nóng vừa pha.”

Chu Thừa Chí chưa kịp phản bác, đã tức giận ném thẳng tách trà về phía Chu Tây Dã.

Chu Tây Dã đứng thẳng tắp, nhìn tách trà bay tới mà không hề né tránh, mặc kệ nó lướt qua mặt mình. Nắp tách trà bằng sứ trắng đập vào trán anh, vỡ vụn, để lại một vết cắt sâu, m.á.u tuôn ra ào ạt.

Nước trà còn nóng cùng lá trà văng đầy mặt anh.

Dù vậy, Chu Tây Dã vẫn đứng yên không nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không chớp, chỉ chăm chú nhìn Chu Thừa Chí.

Chu Thừa Chí lúc này mới hoảng loạn, vội vàng vòng qua bàn làm việc, bước nhanh đến bên Chu Tây Dã, lấy khăn tay muốn lau vết thương trên trán anh, miệng lẩm bẩm:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Mày ngốc à? Không biết tránh đi một chút sao?”

Chu Tây Dã nhận lấy khăn tay, ấn lên vết thương, giọng điệu vẫn lạnh nhạt:

“Mẹ con bây giờ cũng giống vậy, bị bố làm tổn thương đến mức đầu rơi m.á.u chảy, chẳng lẽ bà ấy không muốn trốn đi sao?”

Chu Thừa Chí nghẹn lại: “Mày… mày dám dạy dỗ cả bố à?!”

“Bố, hôn nhân không phải cứ nhượng bộ bằng lời nói là có thể hòa giải. Nếu bố dùng một phần mười sự kiên nhẫn mà bố dành cho người ngoài để quan tâm đến mẹ, thì hai người đã không đi đến ngày hôm nay.”

Chu Thừa Chí nhíu mày: “Mày đang nói linh tinh gì đấy? Bố chưa từng quan tâm đến mẹ mày sao?”

Nhưng trong đầu ông lại vang lên lời chất vấn của Phương Hoa: “Bao nhiêu năm qua, ông đã từng thấy tôi ốm chưa?”

Chu Tây Dã cười khẩy:

“Hồi nhỏ, mỗi lần bố về nhà, không phải mắng con thì cũng chê cơm mẹ nấu không ngon. Mẹ con tính cách cũng khá mạnh mẽ, dám cãi lại bố, thế nên hai người lúc nào cũng cãi vã không dứt.”

“Sau khi trưởng thành, con đã tự nhủ rằng, nếu sau này kết hôn, hôn nhân của con nhất định sẽ không giống như bố, vì con hiểu rõ rằng nền tảng của hôn nhân là sự tôn trọng lẫn nhau.”

Chu Thừa Chí tức giận: “Cả ngày im lặng như hũ nút, hôm nay lại lắm lời thế hả?!”

Chu Tây Dã không định nói thêm nữa. Tính cách của Chu Thừa Chí không phải hình thành trong một ngày, cũng không thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều. Anh chỉ bình tĩnh nói:

“Nếu bố cảm thấy mình đúng, vậy thì đừng làm khó mẹ con nữa. Khi ly hôn, hãy dứt khoát một chút.”

Chu Thừa Chí lại trừng mắt: “Mày biết cái gì mà nói? Lớn tuổi thế này rồi còn ly hôn cái gì? Chuyện bé tí mà tụi mày cứ làm quá lên, mày cũng hùa vào. Được rồi, về trước đi.”

Ông cảm thấy phiền, trong lòng lại có một nỗi bất an không rõ lý do.

Trước đây, Phương Hoa cũng thường xuyên cãi nhau với ông, thậm chí có lúc còn ném đồ đạc của ông ra ngoài. Nhưng làm ầm một thời gian, bà lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Quan trọng nhất là, bà chưa bao giờ nói gì trước mặt con cái.

Nhưng lần này, ngay cả Chu Tây Dã cũng tìm đến ông, điều đó có nghĩa là Phương Hoa thực sự quyết tâm.

Chu Tây Dã tháo khăn tay xuống, cảm nhận m.á.u trên vết thương đã đông lại. Anh nhìn vết m.á.u trên khăn, rồi ngước mắt nhìn Chu Thừa Chí:

“Bố, giấy giới thiệu của Tiểu Xuyên, là bố cấp cho nó sao?”

Chu Thừa Chí mất kiên nhẫn gật đầu: “Đúng vậy, là bố bảo thư ký làm cho nó. Đầu óc nó đơn giản, phải ra ngoài rèn luyện nhiều hơn.”

Chu Tây Dã tiếp tục truy hỏi: “Bố có biết nó định đi đâu không?”

Chu Thừa Chí cau mày: “Y Châu, sao vậy? Bố đã sắp xếp người lo cho nó rồi.”

Chu Tây Dã kiềm chế sự sốt ruột trong lòng: “Bố có biết bây giờ là mùa nào không? Tuyết lớn phong tỏa núi, căn bản không thể đi qua. Hướng về phía Y Châu, có vô số trạm kiểm soát, bố có thực sự hiểu lý do không?”

Chu Thừa Chí khựng lại, cau mày nhìn con trai: “Ý con là gì?”

“Khu vực đó là biên giới, kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt. Hơn nữa, tuyết phong tỏa đường đi, bố định để nó đi đâu? Đầu óc nó đơn giản, rất dễ bị lợi dụng. Tình hình bây giờ bố không rõ sao? Còn nữa, trước đây Tiểu Xuyên tuy không phản đối đi Tân Tỉnh, nhưng cũng không quá hào hứng.”

“Sao đột nhiên nó lại đồng ý? Trước đó không có dấu hiệu gì sao?”

Chu Thừa Chí bị loạt câu hỏi dồn dập của anh làm cho sững sờ, cau mày: “Con đang nghi ngờ cái gì?”

Chu Tây Dã bình tĩnh đáp: “Con không nghi ngờ gì cả, chỉ đang duy trì sự cảnh giác mà một quân nhân nên có.”

Chu Thừa Chí á khẩu: “Con…”

Chu Tây Dã không để ông nói tiếp, lập tức đứng thẳng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội rồi xoay người rời đi, dứt khoát đến mức không cho Chu Thừa Chí cơ hội lên tiếng.

Chu Thừa Chí tức đến trợn mắt, cuối cùng ngồi xuống bàn làm việc, cố gắng nhớ lại những lời con trai vừa nói, lại nhớ đến những lời Phương Hoa nói với mình.

Từ khi kết hôn đến nay, những ký ức rõ ràng về bà dường như rất ít…

Chu Tây Dã về đến nhà, phần trước áo khoác nhuốm đầy máu. Anh dùng tuyết chà qua vết thương trên trán và mặt, nhưng vẫn còn vết m.á.u loang lổ.

Khương Tri Tri vẫn luôn đợi anh ở phòng khách, vừa thấy bộ dạng của anh thì hoảng hốt, lập tức chạy tới nắm lấy tay anh:

“Sao vậy? Ai đánh anh! Còn bị thương ở đâu nữa không?”

Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức nổi giận: “Không được! Chúng ta phải đánh trả!”

Nói xong, cô nắm tay kéo Chu Tây Dã định lao ra ngoài…
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 273: Chương 273



Chu Tây Dã nắm lấy tay Khương Tri Tri: “Em chờ một chút đã, em biết là ai rồi liền muốn đi đánh trả sao?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Tri Tri trừng mắt: “Đương nhiên là em biết! Là bố chứ ai! Anh là con trai của bố, anh không thể đánh trả, nhưng em thì khác! Ông ấy đánh chồng em, em nhất định phải đòi lại công bằng!”

Sợ Phương Hoa trên lầu nghe thấy, Khương Tri Tri vừa xách áo bông vừa đẩy Chu Tây Dã: “Đi đi đi, chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Vừa đi ra ngoài, vừa mặc áo bông vào.

Ra khỏi cửa lớn, Khương Tri Tri tức giận nói: “Bố anh chuyên quyền, độc đoán, chẳng nói đạo lý gì cả! Đến nước này rồi mà ông ấy vẫn không chịu nhận sai, sau này chắc chắn sẽ phải hối hận!”

Chu Tây Dã dở khóc dở cười: “Không cần đi tìm ông ấy đâu. Nếu ông ấy biết suy nghĩ, hôm nay đã chịu suy nghĩ kỹ càng rồi. Còn nếu không thể suy nghĩ lại, thì chỉ có thể chờ ly hôn thôi.”

Khương Tri Tri nhìn vẻ mặt của Chu Tây Dã, bây giờ trời cũng đã tối, đi tìm Chu Thừa Chí không tiện, nhưng sau này cô nhất định phải gặp ông ta nói chuyện.

Cô đau lòng nắm tay anh: “Mẹ đang nghỉ trên lầu, anh mau lặng lẽ quay về thay quần áo, rồi rửa mặt, em sẽ giúp anh xử lý vết thương. Nếu để mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ tức giận lắm.”

Hai người rón rén quay về, Chu Tây Dã đi thay đồ, rồi rửa sạch vết m.á.u trên mặt và cổ.

Khương Tri Tri giúp anh xử lý vết thương, rồi tìm băng gạc và băng dán để dán lại. Nhìn tới nhìn lui, cô nói: “Rõ ràng thế này, lát nữa mẹ hỏi, anh cứ nói là bị ngã trên đường đi.”

Chu Tây Dã mỉm cười nhìn cô: “Cái cớ vụng về như vậy, mẹ sao có thể tin được? Không sao đâu, anh sẽ ứng phó được.”

Anh lại cười khen: “Bây giờ tay nghề xử lý vết thương của em ngày càng thuần thục rồi.”

Khương Tri Tri có chút tự hào: “Đương nhiên rồi! Dạo gần đây em học được rất nhiều thứ, trong đầu toàn là kiến thức!”

Vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc, sau đó gọi Phương Hoa xuống lầu cùng đi ăn cơm.

Phương Hoa tiện thể gọi Chu Tiểu Xuyên, thái độ của Chu Tiểu Xuyên cũng tạm ổn, nói mình không đói, bảo Phương Hoa và mọi người cứ đi ăn trước, khi về mang cho cậu một cái bánh bao là được.

Phương Hoa không ép, nhưng trong lòng lại thở dài. Chu Tiểu Xuyên là vậy, lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại ngang ngược đến mức đáng giận, khiến bà cứ do dự mãi, không nỡ trách mắng.

Xuống lầu, thấy vết thương trên trán Chu Tây Dã, Phương Hoa vô cùng ngạc nhiên: “Chiều về còn lành lặn, sao mới đi ra ngoài một lát đã bị thương thế này? Bị bố con đánh à?”

Chu Tây Dã cười trấn an: “Mẹ, mẹ đừng kích động. Không phải bố đánh con, mà lúc nãy về trời tối quá, có người b.ắ.n ná cao su, đá văng trúng con thôi.”

Mấy cậu nhóc mười lăm, mười sáu tuổi trong khu cứ như có thừa sức lực, suốt ngày chạy nhảy nghịch ngợm, thích b.ắ.n ná cao su, vào rừng b.ắ.n chim sẻ, b.ắ.n c* gáy, đào tổ chim. Chuyện vô tình làm người khác bị thương cũng xảy ra không ít lần.

Nghe xong, Phương Hoa xót xa: “Sao lại như vậy chứ? Có nhìn thấy là con trai nhà ai không?”

Chu Tây Dã thờ ơ lắc đầu: “Trời tối nên không để ý, chỉ trầy da chút thôi, nhưng Tri Tri cứ khăng khăng đòi băng bó. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, kẻo nhà ăn đóng cửa mất.”

Trên đường đi, Phương Hoa hỏi về thái độ của Chu Thừa Chí.

Chu Tây Dã cũng không giấu diếm, kể lại phản ứng của ông ấy: “Bố không muốn ly hôn. Nếu bố có thể bình tĩnh suy nghĩ, chắc sẽ hiểu ra một số chuyện.”

Phương Hoa im lặng một lúc rồi hỏi: “Tây Dã, về chuyện mẹ và bố con ly hôn, con nghĩ sao?”

“Mẹ, con tôn trọng bất cứ quyết định nào của mẹ.”

Nghe con trai nói vậy, Phương Hoa bật cười: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Vì ngày mai có kỳ thi, dù Chu Tây Dã đã trở về, Khương Tri Tri vẫn quyết định trở thành một người “thanh tâm quả dục”, trước khi ngủ còn xem lại sách giáo khoa một lần nữa.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng vệ sinh bên cạnh, cô liền vội vàng lên giường, dùng chăn quấn mình kín như một cái bánh chưng, nở nụ cười ngọt ngào nhìn Chu Tây Dã vừa bước vào phòng: “Ngày mai em phải thi rồi, anh không được dụ dỗ em đâu đấy.”

Chu Tây Dã vừa lau tóc vừa nhìn Khương Tri Tri đang nằm trên giường, quấn chăn chặt cứng như cái kén tằm, lại còn nhìn anh đầy cảnh giác, chỉ biết cười bất lực: “Ừ, anh không dụ dỗ em đâu, em ngủ sớm đi, sáng mai anh đưa em đi thi.”

Đợi Chu Tây Dã nằm xuống, Khương Tri Tri lại không nhịn được mà dịch sát về phía anh: “Hôm nay anh đi tìm bố, chuyện của Tiểu Xuyên thế nào rồi? Thật sự có vấn đề sao?”

Chu Tây Dã lắc đầu: “Từ khi từ bệnh viện về, Tiểu Xuyên vẫn luôn ở nhà, ngoài Tiểu Lục ra cũng không có bạn bè nào thân thiết, nên hướng này không có vấn đề. Chỉ là thời điểm nó xuất phát không tốt, lại còn đi Y Châu, vì vậy cần cảnh giác hơn.”

“Sau khi Đàm Tùng Lâm tự sát, cấp trên không cho điều tra nữa, điều đó có nghĩa là kẻ chủ mưu thực sự chắc chắn có quyền lực rất lớn. Làm sao hắn ta có thể cam tâm để người mà mình nuôi dưỡng bao nhiêu năm c.h.ế.t đi chứ? Nếu truy cứu, có thể sẽ đổ hết mọi chuyện lên đầu chúng ta.”

“Bây giờ, bọn họ chỉ chờ tìm ra sơ hở của nhà họ Chu. Nếu thực sự không có, họ cũng sẽ tìm cách gây rắc rối. Và hiện tại, biến số duy nhất trong nhà chính là Chu Tiểu Xuyên.”

“Vì vậy, nhất định phải đề cao cảnh giác. Trước Tết không thể để nó ra ngoài. Sau Tết, khi trời ấm lên, nó sẽ trực tiếp đến Y Châu, bên đó có liên đội quân đội tiếp nhận, tình hình sẽ tốt hơn nhiều.”

Khương Tri Tri thở dài: “Mọi người thật sự lo lắng đến vỡ tim vì Chu Tiểu Xuyên. Bao giờ cậu ta mới chịu khôn ra đây? Anh xem, bác cả, cậu ba đều là những người rất tốt, cậu út đã mất chắc chắn cũng là người tử tế. Sao đến đời Tiểu Xuyên lại biến dị về mặt di truyền thế này?”

Vốn định nói thêm vài câu, nhưng Khương Tri Tri buồn ngủ quá, chưa kịp nói hết đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cô vội vã chạy đi thi, luôn cảm thấy có điều gì đó chưa kịp nói với Chu Tây Dã, nhưng lại không thể bận tâm được nữa.

Trước kỳ thi, giáo viên nhấn mạnh một lần nữa về tầm quan trọng của bài kiểm tra này.

Nếu gian lận, sẽ bị hủy tư cách thi ngay lập tức, và trong vài năm tới cũng không thể vào đại học dưới bất kỳ hình thức nào.

Kỳ thi áp dụng cơ chế đào thải cuối bảng, ba mươi người đứng đầu sẽ được vào học tiếp tại học viện y khoa. Những người sau vị trí thứ ba mươi có thể lựa chọn tham gia lớp đào tạo ngắn hạn cho bác sĩ chân đất, sau đó về nông thôn làm việc.

Hoặc họ có thể chờ đến năm sau để có cơ hội tham gia lớp học này một lần nữa.

Khương Tri Tri hoàn toàn không lo lắng, cô cảm thấy mình chắc chắn sẽ nằm trong top ba.

Cát Thanh Hoa cũng có chút kích động, nhỏ giọng nói với Khương Tri Tri: “Tri Tri, chỉ cần phát huy bình thường, chắc chắn chị sẽ không có vấn đề gì.”

Khương Tri Tri nắm tay cổ vũ: “Chị Thanh Hoa, em tin chị nhất định làm được! Qua Tết, chúng ta vẫn sẽ là bạn cùng lớp!”

Cát Thanh Hoa đầy tự tin sắp xếp lại đồ dùng học tập.

Còn Tôn Hiểu Nguyệt ngồi ở hàng ghế đầu, sắc mặt trắng bệch như tro tàn. Người giúp đỡ cô ta đã không còn, bây giờ muốn vào đại học, cô ta chỉ có thể dựa vào thành tích của bản thân, nhưng điều đó là hoàn toàn không thể.

Gần đây, cô ta cũng chăm chỉ học hành, nhưng nền tảng quá kém, đến mức nhận mặt chữ cũng khó khăn. Khó khăn lắm mới nhớ được cách viết, nhưng lại không hiểu ý nghĩa.

Tôn Hiểu Nguyệt bắt đầu hoảng loạn. Nếu không thể vào đại học, bước tiếp theo cô ta phải làm gì?

Kiếp trước, Tưởng Đông Hoa đã vào đại học bằng cách nào? Sao bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

Chẳng lẽ vì sau khi cô ta trọng sinh, Tưởng Đông Hoa không còn ở bên Khương Tri Tri, nên số phận của anh ta cũng thay đổi rồi sao?
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 274: Chương 274



Khương Tri Tri rất hài lòng với bài làm của mình, đặc biệt là bài thi tư tưởng chính trị. Để không mất điểm, cô đã tổng kết mọi khía cạnh vào bài viết.

Sau khi hoàn thành, cô còn cẩn thận kiểm tra lại vài lần, thầm cảm thán rằng cuộc sống của một người xuyên không như cô thật không dễ dàng chút nào, còn vất vả hơn cả khi cô thi đại học năm xưa.

Nộp bài với tâm trạng hài lòng, cô đứng ở cửa lớp chờ. Nhìn thấy Tôn Hiểu Nguyệt vẫn chưa ra khỏi phòng thi, cô cố ý đứng đợi trước cửa.

Đến khi Tôn Hiểu Nguyệt chậm rãi bước lên bục giảng để nộp bài, trong tay còn cầm một chiếc bút máy, cô liền lên tiếng: “Thầy Trần, em đi trước nhé!”

Giáo viên coi thi đứng cuối lớp đang chuẩn bị thu bài, nghe thấy giọng của Khương Tri Tri liền ngẩng đầu. Nhận ra đó là học sinh có thành tích tốt nhất lớp, thầy mỉm cười hiền hòa: “Được, gặp lại sau kỳ nghỉ đông.”

Khương Tri Tri liếc nhìn Tôn Hiểu Nguyệt đang đứng trước bục giảng, cơ thể hơi cứng đờ, tò mò hỏi: “Tôn Hiểu Nguyệt, cậu đã nộp bài rồi, sao còn chưa đi?”

Tôn Hiểu Nguyệt giật mình, vội vã rời khỏi lớp. Còn thầy Trần phía sau cũng trở nên cảnh giác, vừa thu bài vừa chú ý đến bục giảng.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tôn Hiểu Nguyệt khi bước ra ngoài, Khương Tri Tri hài lòng. Nếu cô đoán không nhầm, vừa rồi Tôn Hiểu Nguyệt định sửa tên trên bài thi của bạn khác để biến điểm số thành của mình.

Điều này cũng chứng tỏ rằng bây giờ Tôn Hiểu Nguyệt không có ai giúp đỡ.

Hơn nữa, cô ta thật ngốc. Chỉ có một lớp học mà cô ta nghĩ như thi đại học toàn quốc hay sao? Sửa tên là điểm sẽ thành của mình ư? Bạn cùng lớp có thể chấp nhận chuyện đó mà không phản ứng sao?

Khương Tri Tri đi đến nhà xe lấy xe đạp, tình cờ gặp Cát Thanh Hoa. Hai người trò chuyện một chút, Cát Thanh Hoa cảm thấy mình làm bài khá tốt, hào hứng so đáp án với Khương Tri Tri, sau đó vui vẻ cười nói: “Lần này chị làm bài rất tốt, chắc chắn có thể lọt vào top 30.”

“Chắc chắn không thành vấn đề, bình thường những bài khó như vậy chị vẫn có thể vào top 20 mà.”

Cát Thanh Hoa rất hài lòng với bài làm của mình, lại khen Khương Tri Tri: “Em là cô gái thông minh nhất mà chị từng gặp! Xuất phát điểm hoàn toàn từ con số không mà vẫn có thể đạt vị trí nhất nhì lớp, thật sự quá lợi hại!”

Khương Tri Tri cười: “Là vì em chưa có con, cũng không phải lo việc nhà. Mẹ chồng còn không để em làm việc nhà, nên em mới có thể toàn tâm toàn ý học hành. Nói cho cùng, thành tích hôm nay của em có công rất lớn từ gia đình.”

Cát Thanh Hoa nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Đúng là chưa có con thì có nhiều thời gian hơn, có người giúp đỡ lại càng có thêm thời gian. Nhưng quan trọng nhất vẫn là em quá xuất sắc.”

Được khen, Khương Tri Tri bật cười vui vẻ. Hai người dắt xe ra khỏi cổng trường thì nhìn thấy Chu Tây Dã đứng ở đó.

Buổi trưa, mặt trời ấm áp hơn hẳn.

Chu Tây Dã không mặc áo khoác, chỉ diện bộ quân phục màu xanh ô liu, trên cổ áo là huy hiệu đỏ rực.

Dáng người cao lớn, tư thế đứng thẳng tắp, bộ quân phục phẳng phiu càng làm nổi bật vẻ cứng rắn, mạnh mẽ của anh.

Khí chất khó tiếp cận, nhưng lại mang đến cảm giác an toàn lạ thường.

Khương Tri Tri tươi cười chào tạm biệt Cát Thanh Hoa, dừng bước thưởng thức dáng vẻ của anh vài giây, rồi vui vẻ đẩy xe đạp tiến đến.

Đến gần, cô cười rạng rỡ, ánh mắt cong cong: “Thành ngữ ‘tú sắc khả xan’ (ý chỉ sắc đẹp có thể thay cơm) hôm nay đã có hình ảnh minh họa rồi.”

Chu Tây Dã bất lực trước cách nói linh tinh của cô, nhưng nhìn thấy cô vui vẻ thế này, anh đoán là cô đã làm bài rất tốt: “Trưa nay anh dẫn em đi ăn lẩu lòng nhé?”

Khương Tri Tri vui vẻ đồng ý: “Được thôi! Thế còn mẹ đâu?”

Chu Tây Dã nhận lấy xe đạp của cô: “Mẹ đưa Tiểu Xuyên đi gặp bác cả và cậu ba. Bây giờ chuyện của Tiểu Xuyên, bọn họ cũng rất quan tâm.”

Khương Tri Tri nhướn mày: “Vậy mới đúng chứ. Tiểu Xuyên cũng là con trai của em trai họ, giờ cậu ta bước vào tuổi dậy thì rồi, họ cũng nên quản lý một chút.”

Chu Tây Dã nhíu mày, có chút thắc mắc: “Tuổi dậy thì? Nghĩa là gì?”

Anh hiểu nghĩa đen của từ này, nhưng rõ ràng Khương Tri Tri đang nói đến một ý nghĩa khác.

Khương Tri Tri “a” một tiếng, mắt đảo quanh, sau đó cười giải thích: “Là thuật ngữ do em tự nghĩ ra. Khi bọn em học y, giáo sư từng giảng rằng sau 17, 18 tuổi, hormone trong cơ thể con người sẽ thay đổi. Như Tiểu Xuyên ấy, tại sao dạo này nó lại khó bảo như vậy? Chính là do hormone nam trong cơ thể nó quá mạnh mẽ đấy.”

“Ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến đầu óc cũng bắt đầu không còn tỉnh táo.”

Chu Tây Dã thấy cô nói có lý, cũng cảm thấy hơi thuyết phục: “Mặc kệ họ, trước tiên đi ăn đã. Buổi chiều chúng ta đến thăm Tống đại ca, rồi mua chút đồ. Buổi tối đến nhà họ Khương, thăm bố mẹ nuôi của em.”

Khương Tri Tri vỗ trán: “Suýt nữa thì quên mất, vậy đi thôi!”

Quán lẩu lòng nằm trong một con hẻm, là một nhà ăn dành cho công nhân. Quán không lớn, bên trong chỉ có năm sáu chiếc bàn, còn ở khoảng sân trước cửa quán cũng kê thêm hơn chục chiếc bàn nữa.

Dù trời lạnh nhưng vẫn có người ngồi bên ngoài ăn.

Ngay trước cửa quán đặt một chiếc nồi lớn có đường kính gần hai mét, bên trong hầm lòng heo, phổi heo, đậu phụ khô…

Nước lèo sôi sùng sục, mùi thơm quyện cùng hương vị đặc trưng của nội tạng động vật.

Khương Tri Tri rất thích món lẩu lòng này—một hương vị vừa nồng vừa thơm, chấm với bánh bột mì nửa men, ăn vào vừa ấm bụng vừa thỏa mãn.

Trong quán đã hết chỗ, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã bưng bát ra ngoài tìm một chỗ ngồi, tựa lưng vào tường, vừa ăn vừa tắm nắng, cũng rất ấm áp.

Chu Tây Dã gắp phổi heo trong bát của Khương Tri Tri cho mình, rồi lại gắp lòng heo trong bát mình bỏ vào bát cô: “Muốn uống nước ngọt không?”

Khương Tri Tri lắc đầu: “Không đâu, lạnh lắm. Đúng rồi, mai là tiểu niên*, em muốn đi thăm thầy Kim, anh nói xem em nên mang gì theo?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lần trước cô mang một ít gạo đến, nhưng Kim Hoài Anh lại trả lại nguyên vẹn.

Chu Tây Dã đẩy bát về phía cô, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiền và tem lương thực chắc chắn thầy ấy sẽ không nhận, em mua chút thịt đi.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Ngay cả gạo còn không nhận, thịt thì thầy ấy sẽ lấy sao?”

Chu Tây Dã cười: “Thời cổ đại, khi bái sư người ta thường tặng ‘thúc tu’—một lễ vật gồm mười dải thịt khô, đó là nghi thức trang trọng nhất. Thầy ấy chắc chắn sẽ nhận.”

Khương Tri Tri kinh ngạc. Đây là một lỗ hổng trong kiến thức của cô. Cô biết “thúc tu” là lễ vật tặng thầy, nhưng không biết có quy định cụ thể về mười dải thịt khô: “Vậy để em thử xem?”

Nói xong, cô cảm thán: “Thầy Kim thực sự là một giáo viên rất tốt. Nếu thầy ấy có thể quay lại trường dạy, thì đúng là may mắn lớn cho học sinh bọn em.”

Tính toán thời gian, ít nhất phải hai năm nữa tình hình mới ổn định lại.

Sau bữa trưa, hai người đến khu nhà dành cho gia đình cán bộ để tìm Tống Đông.

Ngay trước cổng, họ bắt gặp Tống Đông đang bế một bé gái bước ra, chân anh ta vẫn khập khiễng nhưng đi rất nhanh.

Anh ta vội vàng đến mức không kịp chào hỏi bọn họ, phía sau còn có một người phụ nữ với vẻ mặt lo lắng, mắt đỏ hoe, vừa chạy theo vừa gọi.

Khương Tri Tri kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người xa dần, lẩm bẩm: “Đây… chẳng lẽ Tống đại ca có quan hệ gì với cô ta sao?”

Chu Tây Dã cũng không chắc: “Nhìn có vẻ như đứa trẻ bị bệnh.”

Khương Tri Tri cảm thấy đau đầu: “Chị Minh Nguyệt có biết chuyện này không? Chà… hay là chúng ta về trước đi, em cũng không biết nên khuyên thế nào nữa.”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 275: Chương 275



Trên đường về, Khương Tri Tri vẫn cảm thán:

“Nếu hôm nay, Tống đại ca đã bàn bạc với chị Minh Nguyệt trước thì cũng chẳng có gì, dù sao con cái bệnh tật cũng cần đưa đi viện gấp.

Nhưng… sao em cứ có cảm giác anh ấy chắc chắn không hề bàn bạc với chị Minh Nguyệt nhỉ?”

Dù sao thì phụ nữ làm sao có thể rộng lượng đến mức biết rõ người kia có ý đồ với gia đình mình mà vẫn để chồng đi giúp đỡ? Dù là vì con ốm cũng không thể chấp nhận được.

Chẳng lẽ không có hàng xóm hay bạn bè nào khác có thể giúp sao?



Trên đường về, hai người ghé vào cửa hàng thực phẩm mua hai gói bánh và hai hộp sữa bột để mang đến thăm Khương Chấn Hoa.

Nhìn đồng hồ, Khương Tri Tri quyết định không về nhà trước mà đi thẳng đến chỗ Khương Chấn Hoa, ở lại một lúc ngắn thôi để không phải dùng bữa cùng nhau.

Nhà mới của Khương Chấn Hoa nằm ở góc tây của đại viện, diện tích nhỏ hơn một chút nhưng mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy tuyết trên núi Hương Sơn, môi trường cũng rất tốt.

Khi Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đến nơi, chỉ có mình Khương Chấn Hoa ở nhà, còn Tôn Hiểu Nguyệt thì đã đưa Tống Vãn Anh về nhà mẹ đẻ.

Khương Chấn Hoa thấy hai người đến thì vui mừng khôn xiết, vội vàng mời vào ngồi rồi tất bật tìm tách pha trà.

Khương Tri Tri vội cởi áo khoác, đón lấy bình nước nóng trên tay Khương Chấn Hoa:

“Bố, bố cứ ngồi đi, để con pha trà cho.”

Khương Chấn Hoa hơi ngập ngừng rồi đưa bình nước cho Khương Tri Tri, trong lòng có chút tiếc nuối. Từ khi nào mà quan hệ giữa họ lại trở nên xa cách như khách thế này?

Ông thở dài một hơi rồi ngồi xuống hỏi Chu Tây Dã:

“Được nghỉ rồi à? Khi nào khai giảng?”

Chu Tây Dã mỉm cười đáp:

“Mùng năm là khai giảng rồi ạ. Lẽ ra sau khi bố mẹ chuyển đến, con và Tri Tri nên sang thăm sớm, nhưng con mãi chưa được nghỉ, Tri Tri thì bận thi cử nên mới trì hoãn đến hôm nay.”

Khương Chấn Hoa xua tay tỏ ý không sao:

“Không sao cả, dù sao cũng ở chung một khu, lúc nào qua cũng được. Hơn nữa, bố biết dạo này Tri Tri bận thi cử.”

Nói rồi, ông quay sang nhìn Khương Tri Tri đang rót trà, quan tâm hỏi:

“Tri Tri, kỳ thi lần này thế nào?”

Khương Tri Tri tự tin gật đầu:

“Rất tốt ạ, đề thi lần này con đều làm được.”

Khương Chấn Hoa hài lòng gật đầu:

“Vậy thì tốt. Bố nghe nói dạo này con rất chăm chỉ, nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Lúc nhỏ con đã là đứa trẻ thông minh rồi…”

Nhớ lại hình ảnh Khương Tri Tri đáng yêu, ngoan ngoãn nhưng cũng vô cùng tinh nghịch hồi bé, Khương Chấn Hoa không nhịn được mà bật cười:

“Hồi nhỏ con lười học lắm, mỗi lần dạy là con lại hiểu ngay. Lên cấp hai có một thời gian, con nhất quyết không chịu học…”

Điều này khiến ông cũng thấy khó hiểu. Trước chín tuổi, Khương Tri Tri vừa thông minh vừa hiếu động, lại còn nghịch ngợm. Điểm kiểm tra thì lúc nào cũng lẹt đẹt, còn lén sửa điểm số.

Nhưng mỗi lần ở nhà hỏi bài thì cái gì con cũng biết, thậm chí còn nhớ nhanh hơn những đứa trẻ khác.

Sau mười tuổi, con ngày càng chểnh mảng, sự linh hoạt cũng biến mất, phản ứng chậm chạp hơn, nhưng vẫn miệng ngọt khéo dỗ dành người khác, nên chuyện điểm số bố cũng không quá khắt khe.

Rồi ông cười ha ha, kể với Chu Tây Dã về hồi nhỏ của Khương Tri Tri:

“Hồi bố mẹ mới chuyển đến đây, Tri Tri mới hai, ba tuổi, không biết con còn nhớ không. Mỗi lần bố bế nó ra ngoài, ai trong khu cũng ngưỡng mộ. Lúc nhỏ con bé ăn uống tốt lắm, ăn gì cũng béo lên, trắng trẻo mũm mĩm, ai thấy cũng muốn bế một cái.”

Chu Tây Dã gật đầu:

“Có ấn tượng chứ ạ. Khi đó cô ấy còn buộc hai chỏm tóc trên đầu, ngồi trên vai bác, tay cầm kẹo hồ lô, vừa lắc đầu vừa đung đưa hai cái chỏm tóc.”

Nhắc lại chuyện cũ, hình ảnh đó bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết.

Khương Chấn Hoa cười lớn:

“Đúng vậy! Lúc học tiểu học, điểm số kém, bố còn nghĩ trẻ con chậm tiếp thu cũng không sao. Không ngờ là con bé thực sự chậm, đến tận bây giờ mới chịu học hành nghiêm túc.”

Chu Tây Dã cũng mỉm cười nhìn Khương Tri Tri, trong đầu hiện lên cảnh cô bé hồi nhỏ bò lên bệ xi măng sửa điểm số.

Khương Tri Tri có chút xấu hổ:

“Thôi mà bố, đừng kể mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ của con nữa. Ngày trước con không biết tầm quan trọng của việc học, nhưng sau khi đến Cam Bắc một chuyến, con mới nhận ra, vẫn là phải học nhiều mới được.”

Trong lòng cô lại có chút nghi hoặc. Những chuyện mà Khương Chấn Hoa kể, đặc biệt là một số ký ức từ năm chín tuổi, cô đều nhớ rất rõ.

Cô thậm chí còn không phân biệt được đó là ký ức của “nguyên chủ” hay là của chính mình. Nhưng ký ức sau chín tuổi thì lại hoàn toàn có thể tách biệt—những ký ức đó chắc chắn không thuộc về cô.

Chẳng lẽ vì lúc còn nhỏ nên ký ức bị xáo trộn?

Nhưng nhờ cuộc trò chuyện này, bầu không khí giữa ba người cũng trở nên rôm rả hơn. Khương Tri Tri cảm thấy tình cảm giữa cô và Khương Chấn Hoa đã kéo gần lại không ít.

Thấy Chu Tây Dã có vẻ rất thích thú, Khương Chấn Hoa lại tiếp tục kể thêm nhiều chuyện đáng xấu hổ hồi nhỏ của cô.

Khương Tri Tri nghe mà sững sờ—hồi bé cô dám túm cóc ghẻ hù dọa Lý Viên Triêu, còn dám bắt thằn lằn.

Năm, sáu tuổi đã theo đám Lý Viên Triêu trèo tường đi hái trộm táo, rồi lén vào bếp ăn vụng. Mỗi lần bị bắt được, cô bé lại mềm giọng nũng nịu: “Bố ơi, Tri Tri biết sai rồi, sau này không nghịch nữa đâu.”

Đại viện lúc nào cũng có người đến méc: “Tri Tri lại đánh con trai nhà ai khóc rồi.”

Càng nghe, cô càng cảm thấy phong cách hành xử này rất giống mình, khiến đầu óc cô thêm phần hỗn loạn.

Bầu không khí dần vui vẻ hơn. Khương Chấn Hoa hứng chí hỏi Khương Tri Tri:

“Sau khi tốt nghiệp, con định làm bác sĩ ở bệnh viện nào?”

Khương Tri Tri lắc đầu:

“Con vẫn chưa nghĩ tới, cứ để sau này rồi tính ạ.”

Khương Chấn Hoa tán thành:

“Con giỏi như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều bệnh viện tranh giành con.”

Chu Tây Dã trầm mặc một lúc rồi mở miệng:

“Bố, bố định để Tôn Hiểu Nguyệt ở lại bên cạnh mãi sao?”

Nụ cười trên mặt Khương Chấn Hoa lập tức tắt ngấm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị:

“Tới giờ, bố vẫn chưa tìm ra manh mối về chuyện năm đó con gái bị tráo đổi, nên bố muốn giữ nó lại thêm một thời gian. Còn về sau…”

“Haizz, thực ra Vãn Anh hiểu rõ tất cả, nhưng bà ấy chỉ muốn giữ Hiểu Nguyệt bên cạnh để bù đắp khoảng trống trong lòng thôi.”

“Yên tâm, chuyện gì cần biết chừng mực, bố đều hiểu rõ. Các con cứ sống tốt cuộc đời của mình, Tri Tri cứ tập trung học hành là được.”

Khương Tri Tri nhìn sang Chu Tây Dã. Nếu Khương Chấn Hoa đã nhìn thấu mọi chuyện, thì bọn họ cũng không cần khuyên thêm nữa.

Tôn Hiểu Nguyệt bây giờ chắc chắn sẽ ra sức tỏ vẻ ngoan ngoãn trước mặt Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh. Nếu bị nhà họ Khương đuổi đi, cô ta chỉ có thể quay về cuộc sống nghèo khó ở quê.

Ngồi thêm một lát, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đứng dậy chào tạm biệt.

Khương Chấn Hoa cũng không giữ hai người lại ăn tối, biết có nói thì họ cũng sẽ không ở lại.



Trên đường về, Khương Tri Tri nhận ra tâm trạng của Chu Tây Dã rất tốt, đôi mắt vốn lạnh lùng nay lại dịu dàng ánh lên ý cười.

Cô thắc mắc:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Anh vui vẻ gì thế? Nghĩ đến chuyện gì à?”

Chu Tây Dã dừng bước, quay sang đối diện với Khương Tri Tri, đôi mắt cụp xuống, mỉm cười nhìn cô:

“Anh đang nghĩ, nếu sau này chúng ta có một cô con gái, mà nó lại nghịch ngợm bướng bỉnh như em hồi nhỏ, thì phải làm sao đây?”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 276: Chương 276



Khương Tri Tri phản ứng lại một chút mới hiểu được ý của Chu Tây Dã—anh đang nói cô hồi bé nghịch ngợm, sau này nếu sinh con gái, con bé mà giống cô thì sao?

Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh… có ý gì đây?”

Chu Tây Dã cười, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô: “Không có gì, chỉ cảm thấy rất tốt thôi. Nếu con gái giống em thì sẽ không bị ai bắt nạt. Anh thà để người trong đại viện ngày nào cũng đến méc còn hơn để con bé chịu thiệt thòi.”

Khương Tri Tri bật cười, vỗ nhẹ lên cánh tay anh: “Anh thế này là sẽ làm hư con đấy.”

Nói xong, cô lại không nhịn được mà cười rộ lên: “Chu Tây Dã, có phải anh muốn có con rồi không?”

Chu Tây Dã bật cười khẽ, dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán cô: “Nghĩ lung tung gì vậy, về nhà thôi.”



Hai người về đến nhà thì Phương Hoa và Chu Tiểu Xuyên vẫn chưa về, nhưng Chu Thừa Chí lại có mặt.

Dưới sàn phòng khách bày đầy đồ đạc—thịt, cá đông lạnh, gạo, bột mì, còn có một thùng dầu—trông chẳng khác gì một gian hàng nhỏ.

Còn Chu Thừa Chí thì lại đang xắn tay áo ngồi trong bếp vặt lông gà.

Khương Tri Tri vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc nhìn Chu Tây Dã, rồi lại nhìn Chu Thừa Chí đang ngồi xổm trong bếp, trong đầu toàn dấu chấm hỏi, hạ giọng hỏi: “bố bị sao thế này?”

Chu Tây Dã cũng thấy lạ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng thấy Chu Thừa Chí bước chân vào bếp.

Chu Thừa Chí nghe tiếng, quay đầu lại liếc nhìn hai người, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Tri Tri, trên bàn có thư của con đấy. Quân khu Tây Bắc gửi tới, bố đi ngang qua phòng phát thư tiện thể mang về cho con.”

Khương Tri Tri “ồ” một tiếng, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn đi đến bàn ăn lấy thư, xé ra xem.

Hóa ra là thư của Thương Hành Châu và Lý Viên Triêu. Hai người họ đang ở cùng một binh đoàn, nên gộp thư vào chung một phong bì gửi về, để cô có thể nhận được cả hai bức một lúc.

Tạm thời không để ý đến chuyện kỳ lạ của Chu Thừa Chí nữa, cô ngồi xuống bàn đọc thư.

Có lẽ vì hai người họ đã xem thư của nhau nên nội dung cũng na ná—họ kể về việc huấn luyện tân binh vất vả thế nào, gió tuyết bên đó lớn ra sao, ngoài huấn luyện còn phải dọn tuyết mỗi ngày.

Rồi lại thi nhau bóc phốt—Thương Hành Châu kể Lý Viên Triêu bị phạt đến phát khóc, còn Lý Viên Triêu lại tố Thương Hành Châu bị lính cũ bắt nạt nên lén tè vào giày đối phương.

Họ cũng giải thích tại sao đến giờ mới viết thư, vì trong tháng đầu ở binh đoàn quá bận và mệt, không có thời gian.

Khương Tri Tri vừa đọc vừa cười, cảm giác như hai tên nhóc nghịch ngợm này đang ngồi trước mặt cô vậy.

Hạt Dẻ Rang Đường

Vừa đọc, cô vừa kể cho Chu Tây Dã nghe: “Bọn họ sống cũng vui vẻ lắm đấy.”

Đọc xong thư, cô mới nhớ ra Chu Thừa Chí vẫn đang bận rộn trong bếp, liền thu dọn thư lại, định tối sẽ viết thư hồi âm cho hai người họ.



Trong bếp, Chu Thừa Chí đã làm sạch gà, mổ xong rồi, vừa lau tay vừa bước ra ngoài:

“Tây Dã, Tri Tri, mai là Tết Ông Công Ông Táo rồi. Đây là phần phúc lợi năm nay của viện, bố bảo bí thư lãnh về thẳng luôn.”

Khương Tri Tri không lên tiếng. Cô vẫn chưa quên chuyện Chu Tây Dã bị thương trên trán.

Chu Tây Dã liếc nhìn đống đồ trên sàn: “Trước đây, nhiều thứ thế này, toàn là mẹ tự đi lấy à?”

Chu Thừa Chí nhíu mày: “Con nhắc chuyện này làm gì? Mai là Tết Ông Công Ông Táo rồi, cả nhà vui vẻ không tốt sao? Bao nhiêu cái Tết rồi con không ở nhà? Tám năm hay chín năm?”

Chu Tây Dã bình tĩnh nhìn ông: “Mười một năm.”

Chu Thừa Chí không quan tâm đến chi tiết này: “Năm nay con với Tri Tri hiếm hoi lắm mới được về nhà ăn Tết, chúng ta cứ vui vẻ mà đón năm mới đi.”

Khương Tri Tri kinh ngạc trước thái độ của ông—chẳng lẽ ông ấy không hề để tâm đến những lời của Phương Hoa? Cứ làm như chuyện ly hôn chưa từng xảy ra vậy.

Cuối cùng, cô không nhịn được mà nói:

“Bố, lát nữa mẹ về mà thấy bố còn ở nhà chắc chắn sẽ không vui đâu. Bố đừng quên, mẹ đang muốn ly hôn với bố đấy.”

Chu Thừa Chí nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chuyện vớ vẩn! Mẹ con chỉ đang làm loạn thôi, con cũng làm loạn theo à? Sắp Tết đến nơi rồi, không thể yên ổn đón năm mới được sao? Ly hôn ly hôn, lẽ ra con phải khuyên mẹ con đừng làm loạn chứ, đằng này còn hùa theo?”

Khương Tri Tri không phục:

“Bố, đến nước này rồi mà bố vẫn nghĩ mẹ chỉ đang làm loạn thôi à? Hôm đó Tây Dã đi khuyên bố, bố còn tức giận đập đồ, làm anh ấy bị thương. Sau đó bố có bao giờ tự hỏi vì sao ngay cả Tây Dã cũng đứng về phía mẹ không?”

Chu Thừa Chí vừa định mở miệng thì Khương Tri Tri lại nhanh hơn một bước:

“Đến giờ bố chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn mất mặt, mà không nghĩ xem tại sao mẹ lại ly hôn. Một người sĩ diện như mẹ, vậy mà cũng chấp nhận ly hôn, rốt cuộc là vì điều gì?”

“Bố, nói cho cùng, bố chính là người ích kỷ!”

“Bố còn thích kiểm soát, muốn mọi người trong nhà phải nghe lời mình, tuyệt đối phục tùng bố, nhưng lại chưa bao giờ thực sự quan tâm đến họ.”

“Tây Dã ở Tây Bắc bao nhiêu năm, bị thương không biết bao nhiêu lần, bố cũng chưa từng đến thăm anh ấy. Bố không biết sao?”

“Sao có thể không biết được? Bố còn có thể gọi điện bảo anh ấy đừng ra tiền tuyến cơ mà, sao lại không biết anh ấy bị thương? Vậy mà sau đó, bố lại nói anh ấy thích thể hiện, động một chút là mắc bệnh chủ nghĩa anh hùng cá nhân.”

Chu Tây Dã kinh ngạc nhìn Khương Tri Tri, cô nàng này đang thao thao bất tuyệt không ngừng.

Không phải đang nói về chuyện ly hôn của bố mẹ sao? Sao lại lôi cả anh vào thế này?

Chu Thừa Chí trừng mắt nhìn Khương Tri Tri: “Con… con thì hiểu cái gì?”

Khương Tri Tri gật đầu liên tục: “Đúng là con không hiểu thật, nhưng con biết, tất cả những gì bố làm đều là vì ích kỷ. Vì giữ gìn hình tượng của mình, bố không cho nhà mình thuê giúp việc, nói là không ưa lối sống của bọn tư bản.”

“Không thuê thì thôi, nhưng bố cũng chẳng động tay vào việc gì cả! Về đến nhà thì như ông lớn, để mẹ con hầu hạ, chẳng phải vẫn đang hưởng thụ cuộc sống của ‘bọn tư bản’ đó sao?”

“Nhìn bố đối xử với người ngoài thì đầy vẻ đạo nghĩa. Bố biết rõ nhà đó chẳng phải loại tốt đẹp gì, vậy mà cứ luôn miệng nói phải báo ân. Nếu muốn báo ân, sao không tự mình làm đi? Sao lại dẫn người ta về nhà, bắt mẹ con lo liệu mọi thứ?”

“Lần này bố chịu giải quyết chẳng phải vì mẹ con không quan tâm nữa, bố không tự xử lý được, nên mới bất đắc dĩ đuổi người ta đi sao?”

Khương Tri Tri không cho Chu Thừa Chí cơ hội mở miệng, tiếp tục b.ắ.n liên thanh, trừng mắt nhìn ông.

Chu Thừa Chí dù có giận cũng không tiện cãi nhau với con dâu, nhưng thái dương đã nổi gân xanh. Cuối cùng, ông cởi tạp dề, miệng lẩm bẩm: “Loạn rồi, đúng là loạn rồi.”

Ông vứt tạp dề lên sofa, quay người đi vào thư phòng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn Chu Tây Dã: “Con cũng nghĩ như vậy sao?”

Chu Tây Dã chậm rãi gật đầu: “Bố thực sự đã làm như vậy.”

Chu Thừa Chí giơ tay chỉ vào con trai, muốn dạy dỗ nhưng lại không biết nói gì.

Ông chưa từng thấy nhà nào mà bố mẹ ly hôn, con cái lại hùa theo ồn ào như thế này.

Cuối cùng, ông tức đến mức chỉ tay vào Chu Tây Dã rồi phất tay: “Thôi, bố về đơn vị đây.”

Thu dọn đồ rồi đi ra cửa, Khương Tri Tri còn đuổi theo đến tận nơi:

“Bố, bố thực sự không chịu suy nghĩ lại sao? Nếu bố cho rằng mình hoàn toàn không sai, vậy mẹ con nhất định sẽ ly hôn!”

Lần này, Chu Thừa Chí không còn cứng miệng nữa, chỉ nhíu mày, phất tay:

“Được rồi, bố sẽ suy nghĩ… Con… con cũng đừng làm loạn thêm nữa…”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 277: Chương 277



Khương Tri Tri nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Chu Thừa Chí, vội vàng chạy về nhà hỏi Chu Tây Dã:

“Vừa rồi em có quá đáng lắm không? Có làm bố giận không?”

Chu Tây Dã mỉm cười lắc đầu:

“Không đâu, chắc chắn bố sẽ về suy nghĩ lại. Bố là người chịu không nổi những lời phê bình từ bên ngoài. Người trong nhà nói gì ông ấy cũng không nghe, nhưng ánh mắt của người ngoài, bố rất coi trọng.”

Khương Tri Tri chỉ vào mũi mình:

“Vậy… trong mắt bố, em cũng tính là người ngoài sao?”

Chu Tây Dã cười gật đầu:

“Đúng vậy, nên chắc chắn bố sẽ suy nghĩ về chuyện này.”

Nói xong, anh véo nhẹ má cô:

“Em đi trả lời thư cho Thương Hành Châu trước đi, anh đi nấu cơm.”

Khương Tri Tri không vội:

“Không sao, ăn cơm xong buổi tối rảnh em viết cũng được.”

Chu Tây Dã lại nhéo mũi cô, ánh mắt đầy ý cười:

“Không được, tối nay em không có thời gian đâu.”

Khương Tri Tri chưa kịp phản ứng:

“Em có mà, em thi xong rồi, em quyết định tối nay sẽ tự cho mình nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu học lại.”

Chu Tây Dã ghé sát tai cô cười nhẹ:

“Tri Tri, chúng ta đã hai mươi sáu ngày chưa gặp nhau rồi.”

Khương Tri Tri thoáng ngẩn ra, rồi ngay lập tức hiểu ý, vội vàng đẩy anh ra:

“Anh… Chu Tây Dã, anh lại giở trò lưu manh rồi!”

Nói xong, cô bật cười chạy đi viết thư. Bị anh nhắc như vậy, cô cũng thấy nhớ anh lắm.



Phương Hoa về một mình. Khi bà về đến nhà, Chu Tây Dã đã nấu xong cơm tối—cơm trắng, cải thảo xào, còn có một bát cá kho.

Thực ra, tay nghề nấu ăn của Chu Tây Dã chỉ ở mức bình thường, nhưng vào thời buổi này, có thịt thì món ăn nào cũng ngon.

Mà trong mắt Khương Tri Tri, anh còn được cô đeo một lớp “bộ lọc tình yêu” dày cộp, nên cô cảm thấy tay nghề của anh chẳng kém gì đầu bếp khách sạn ở Bắc Kinh. Vừa ăn, cô vừa không ngớt lời khen:

“Tay nghề tốt như vậy, có món nào mà anh không biết làm không?”

Phương Hoa ngồi bên cạnh mỉm cười, đợi Khương Tri Tri nói xong mới hỏi Chu Tây Dã:

“Những thứ này là hai đứa đi nhận à? Sao mẹ không thấy có thông báo phát thực phẩm?”

Khương Tri Tri nhanh miệng đáp ngay:

“Là bố mang về đó, bố còn g.i.ế.c gà rồi mới đi nữa.”

Phương Hoa có chút ngạc nhiên:

“Bố con tự làm thịt gà? Ông ấy mang về sao?”

Khương Tri Tri gật đầu:

“Đúng vậy, bố xử lý xong rồi đi luôn, cũng chẳng nói gì cả.”

Cô không định kể lại chuyện xảy ra lúc chiều với Phương Hoa, sợ bà ấy suy nghĩ nhiều.

Hơn nữa, cuộc hôn nhân này chưa chắc đã thực sự ly hôn được.

Đừng nói đến chuyện người thân, bạn bè phản đối, chỉ riêng tổ chức lên tiếng can ngăn thôi cũng đã đủ làm người ta đau đầu rồi. Phương Hoa có thể chịu nổi những cuộc “công tác tư tưởng” liên tục đó không?

Hạt Dẻ Rang Đường

Phương Hoa im lặng một lát, không nói gì thêm, mà quay sang kể với Chu Tây Dã chuyện của Chu Tiểu Xuyên:

“Bác cả của con nói sẽ để Tiểu Xuyên theo bác một thời gian, sau đó còn định dẫn nó đi tham quan trại giam, cho nó tận mắt nhìn thấy.”

Cô thở dài:

“Chắc tại trước đây chiều hư nó quá. Hôm nay bác cả và cậu ba của con đã nói rất nhiều, nhưng không biết nó có chịu nghe không. Ý của bác cả là muốn nó tận mắt chứng kiến cuộc sống của phạm nhân, xem thử có thể khiến nó thức tỉnh một chút không.”

Chỉ cần nó không phạm pháp là bà đã mãn nguyện lắm rồi.

Phương Hoa giờ chẳng mong gì nhiều, chỉ cần Tiểu Xuyên không đi vào con đường sai trái là được.

Chu Tây Dã tán thành:

“Để nó trải nghiệm một chút cũng tốt. Hơn nữa, bác cả vốn xuất thân từ công tác chính trị, khả năng làm công tác tư tưởng rất giỏi.”

Phương Hoa lại thở dài:

“Để thành ra thế này, có lẽ là do chúng ta suy nghĩ chưa đủ chu toàn. Mong rằng Tiểu Xuyên sẽ biết rút kinh nghiệm.”

Khi sắp ăn xong, Khương Tri Tri vô tình nhắc đến chuyện mai là ngày Tiểu Niên, cô định đến thăm bác sĩ Kim và mua ít thịt làm quà.

Phương Hoa nhìn vào bếp:

“Nhà mình còn thịt mà? Con cứ mang chỗ thịt với cá đông lạnh kia đi. Mẹ nghe giọng bác sĩ Kim có vẻ là người miền Nam, chắc là thích ăn cá.”

Khương Tri Tri quay sang nhìn Chu Tây Dã, không chắc có nên lấy đồ trong nhà mang đi không.

Phương Hoa bật cười:

“Con nhìn nó làm gì? Đây là nhà con, con muốn lấy gì thì lấy, không cần hỏi ai cả. Hơn nữa, nếu con đi mua thịt thì chẳng phải cũng tốn tiền sao?”

“Nhà có thì cứ lấy từ nhà.”

“Đợi một thời gian nữa, đại viện sẽ phát thêm một đợt nữa, chắc cũng đủ để ăn Tết rồi.”

Khương Tri Tri lập tức cười rạng rỡ, gật đầu:

“Mẹ, vậy con cảm ơn mẹ nhé.”

Phương Hoa cười:

“Cảm ơn cái gì, người một nhà cả.”

Sau bữa cơm, Khương Tri Tri quan sát sắc mặt Phương Hoa kỹ hơn, cảm thấy trông bà ấy đã khỏe hơn trước rất nhiều. Có vẻ như thuốc Đông y mà Kim Hoài Anh kê thực sự có hiệu quả.

“Mai con tiện thể đi lấy thêm mấy thang thuốc nữa.”

Phương Hoa gật đầu:

“Được, uống hết số thuốc này xong, lồng n.g.ự.c không còn bị nặng nề nữa, ban đêm thở cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.”

Khương Tri Tri lại bắt mạch cho Phương Hoa, lần này cô đã có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập kiểu “ngoài cứng trong rỗng” mà Kim Hoài Anh từng nói.

Phương Hoa nhìn cô nghiêm túc bắt mạch, không nhịn được mà bật cười:

“Sau này Tri Tri nhà chúng ta chắc chắn sẽ là một nữ bác sĩ vừa có trách nhiệm, vừa giỏi giang.”

Khương Tri Tri bị khen đến mức có chút ngại ngùng:

“Mẹ à, mình phải khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút chứ.”

Phương Hoa cười lớn:

“Mẹ không khiêm tốn nổi đâu. Con giỏi như vậy, sau này ra ngoài mẹ cũng có thể ngẩng cao đầu.”



Buổi tối khi đang ngủ, Khương Tri Tri nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách, nhưng cô mệt quá, chỉ lơ mơ đẩy Chu Tây Dã bên cạnh một cái, lí nhí nói một câu rồi ngủ tiếp, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chu Tây Dã lắng nghe cẩn thận, nhận ra là tiếng bước chân của Chu Thừa Chí. Ông đi vòng quanh phòng khách một lúc rồi lặng lẽ lên tầng.

Chắc là lên tìm Phương Hoa, nên anh cũng không dậy.

Chu Thừa Chí bước nhẹ đến cửa phòng Phương Hoa, gõ cửa:

“Phương Hoa, ngủ chưa? Chúng ta nói chuyện một chút.”

Phương Hoa nghĩ đến việc đang nửa đêm nửa hôm, nếu cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ chồng trẻ tầng dưới, nên bà mở cửa cho Chu Thừa Chí vào.

Hôm nay hiếm khi Chu Thừa Chí có chút thành ý, thái độ cũng rất tốt:

“Tôi vừa vào phòng khách thì ngửi thấy mùi thuốc Đông y rất nồng. Trong nhà ai bị bệnh đang uống thuốc sao? Là bà không khỏe à?”

Phương Hoa lạnh mặt, đi đến ngồi xuống bên giường:

“Tôi uống đấy, là do bị ông làm tức giận.”

Chu Thừa Chí vừa định trừng mắt, nhưng lại cố nhịn:

“Bà xem bà kìa, Phương Hoa, bà không thể nói chuyện đàng hoàng được sao? Tôi tìm bà là muốn bàn bạc một chút. Sau này tôi nghe bà hết, trong nhà sẽ thuê bảo mẫu, ai đến nhà tôi cũng sẽ bàn bạc với bà trước, được không?”

Phương Hoa mặt không biểu cảm, không nói lời nào.

Chu Thừa Chí đi quanh phòng hai vòng, thấy bà vẫn không nói gì, bèn đưa tay xoa sau cổ, lại vò đầu, cuối cùng tức đến mức đi thẳng đến trước mặt bà:

“Bà nói gì đi chứ? Tôi đã xin lỗi rồi còn gì?”

Phương Hoa ngẩng lên, ánh mắt bình thản nhìn ông, vẫn không nói gì.

Chu Thừa Chí bị ép đến phát cáu, giọng nói gấp gáp:

“Bà nhìn tôi làm gì? Tôi đã nói đến mức này rồi, bà vẫn không chịu, vậy rốt cuộc bà muốn gì? Tôi biết rồi, bà chính là muốn ly hôn, đúng không?”

Ánh mắt Phương Hoa tràn đầy thất vọng:

“Đúng, tôi chính là muốn ly hôn!”

Chu Thừa Chí cũng bị chọc giận:

“Được, ngày mai chúng ta đi ly hôn!”

Nói xong, ông lại lầm bầm:

“Tôi đã thừa nhận sai lầm, cũng đang tích cực sửa đổi, bà còn muốn thế nào nữa?”

Phương Hoa không lên tiếng, chỉ đứng dậy đẩy ông ra cửa:

“Ngày mai ai không đi ly hôn, người đó là đồ khốn!”
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 278: Chương 278



Khương Tri Tri không ngờ rằng, chỉ sau một giấc ngủ, Phương Hoa và Chu Thừa Chí đã ly hôn!

Sau khi ăn sáng, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thăm Kim Hoài Anh, Phương Hoa mới tươi cười trở về, trên tay còn cầm theo một tràng pháo.

Khương Tri Tri vô cùng kinh ngạc: “Mẹ, sáng sớm mẹ đi đâu vậy?”

Phương Hoa đưa pháo cho Chu Tây Dã: “Mang ra cửa đốt đi, xua đuổi vận xui.”

Sau đó, bà mỉm cười nhìn Tri Tri: “Sáng nay mẹ đi ly hôn với bố con, tổ chức còn định khuyên ngăn mẹ, mẹ bảo ai khuyên mẹ thì hôm nay mẹ sẽ uống thuốc trừ sâu tự tử ngay lập tức.”

“Họ chắc chắn không dám khuyên nữa, ngày mai chỉ cần làm thêm một thủ tục nữa là xong.”

Khương Tri Tri không ngờ việc ly hôn lại dễ dàng như vậy: “Chỉ đơn giản thế thôi ạ? Bố con cũng không nói gì sao?”

Phương Hoa cười lạnh: “Ly hôn dễ như vậy là vì bố con đứng bên cạnh hò hét: ‘Làm đi! Mau làm đi! Nhất định phải ly hôn!’”

Chu Thừa Chí vốn định đến làm thủ tục ly hôn, nghĩ rằng tổ chức sẽ khuyên bảo Phương Hoa, chắc chắn bà sẽ đổi ý.

Ai ngờ, Phương Hoa lại dọa dẫm mấy người đó, khiến ông mất hết mặt mũi, tức giận đến mức một mực đòi ly hôn.

Khương Tri Tri còn tưởng chuyện này ít nhất cũng phải kéo dài cả năm trời, không ngờ lại giải quyết nhanh gọn như vậy: “Mẹ, vậy…”

Phương Hoa phẩy tay: “Con đừng lo, mẹ đang rất vui, con không biết đâu, trên đường về mẹ thấy bước chân mình nhẹ nhàng hẳn, bao năm rồi mẹ chưa từng vui vẻ như hôm nay.”

“Cuối cùng cũng không cần ngày ngày tức giận với ông ta, còn phải lo cho ông ta ăn uống, sinh hoạt.”

Khương Tri Tri khoác tay Phương Hoa, nhìn Chu Tây Dã: “Anh đi đốt pháo đi, hôm nay tâm trạng mẹ tốt, chúng ta phải ăn mừng một chút.”

Đợi Chu Tây Dã đốt pháo xong quay lại, Phương Hoa nghiêm túc bàn bạc với hai người: “Mẹ và bố con đã ly hôn rồi, mẹ chắc chắn không ở lại căn nhà này nữa. Hai đứa muốn ở lại thì cứ ở, không muốn thì theo mẹ sang nhà cậu hai.”

“Nhưng trời lạnh thế này, ở đây vẫn tiện hơn, đợi trời ấm rồi hãy chuyển đi.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ không định dọn đi ngay hôm nay đấy chứ? Không thể đợi qua Tết rồi hãy đi à?”

Phương Hoa suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Đã ly hôn rồi, mẹ ở đây không thích hợp.”

Khương Tri Tri gật đầu: “Mẹ, chỉ cần mẹ quyết định, mẹ đi đâu chúng con cũng đi theo.”

Ở tứ hợp viện cũng không sao, dù có chút bất tiện nhưng rất náo nhiệt.

Chu Tây Dã vừa định lên tiếng thì Chu Thừa Chí mặt lạnh bước vào cửa, phía sau còn có bí thư và tài xế. Ông ta không thèm nhìn ai, vung tay chỉ huy: “Dọn đồ trong thư phòng và phòng ngủ của tôi trên lầu đi.”

Hai người lập tức làm theo, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Chu Thừa Chí hậm hực nhìn Phương Hoa: “Nhà này bà ở đi, tôi dọn ra ngoài.”

Phương Hoa nhíu mày: “Không cần, tôi có chỗ để ở.”

Chu Thừa Chí hừ lạnh: “Bà suốt ngày nói tôi ích kỷ, chẳng lẽ bà không ích kỷ? Bà sang nhà mẹ đẻ ở, chen chúc với họ, sau này Tây Dã và Tri Tri có con, chẳng lẽ cũng chen chúc như thế?”

“Ở lại đây, sau này con cháu làm gì cũng tiện, bà già hồ đồ này, bây giờ thì tỏ ra có khí phách đòi dọn ra ngoài, vậy sau này cháu nội tôi phải làm sao?”

Nói xong, ông ta hậm hực buông thêm một câu: “Đồ ích kỷ!”

Rồi quay vào thư phòng tiếp tục chỉ huy thu dọn đồ đạc.

Phương Hoa tức đến trừng mắt: “Ông…”

Khương Tri Tri vội vàng kéo Phương Hoa lại: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, con thấy bố nói cũng có lý, bố đã không quay về nữa thì mẹ cứ ở lại đi.”

Phương Hoa không vui: “Ở đây để cho cả đại viện cười nhạo sao?”

Khương Tri Tri nhỏ giọng khuyên nhủ: “Sức khỏe mẹ không tốt, mùa đông ở đây vẫn tốt hơn. Giờ mẹ cần giữ ấm, không được để bị cảm lạnh.”

Chu Tây Dã tán thành: “Mùa đông lạnh lắm, đợi qua Tết rồi tính, mẹ không cần để ý đến ánh mắt của người khác.”

Phương Hoa không lên tiếng. Thực ra, Chu Thừa Chí nói cũng có một phần đúng—nếu Tây Dã và Tri Tri có con, nuôi lớn trong đại viện sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi.

Không lâu sau, Chu Thừa Chí lại vội vã bước ra ngoài, liếc nhìn Phương Hoa, giọng điệu vẫn rất gắt gỏng: “Tôi đi đây, nhà này để lại cho các người, yên tâm, sau này tôi cũng không quay về.”

Nói xong, ông ta vung tay rời đi cùng hai người kia.

Khương Tri Tri dở khóc dở cười, cảm thấy lúc này Chu Thừa Chí chẳng khác nào một đứa trẻ giận dỗi bỏ nhà đi.

Phương Hoa không nói gì nữa, cũng không nhắc lại chuyện muốn dọn đi.

Khương Tri Tri gói thêm ít thịt, lấy hai con cá đông lạnh rồi cùng Chu Tây Dã đi thăm Kim Hoài Anh.

Thời gian còn sớm, hai người trước tiên ra phố tìm Kim Hoài Anh, cùng giúp ông quét dọn đường phố.

Xong việc, Khương Tri Tri kéo Kim Hoài Anh: “Hôm nay là Tiểu Niên* đó, chúng ta đi nhà ăn ăn bữa ngon đi! Mỗi người một bát mì trộn tương, thêm một phần bánh cuộn thịt kho, được không thầy?”

Kim Hoài Anh định từ chối, nhưng Khương Tri Tri đã nhanh tay giành lấy thùng rác của ông khoác lên vai, lại cầm luôn chổi của ông: “Thầy, chỉ là một bữa cơm thôi mà! Con là học trò của thầy đó, thầy cô như cha mẹ, vậy con cũng xem như con của thầy đúng không? Ngay cả một bữa cơm mừng năm mới cũng không được mời thầy ăn sao? Hay là thầy không muốn dạy con nữa?”

Nửa lôi kéo, nửa ép buộc, cuối cùng cũng đưa được Kim Hoài Anh đi ăn cơm.

Thực ra Khương Tri Tri còn muốn mua cho Kim Hoài Anh một bộ quần áo mới, theo số đo của ông, như vậy ông sẽ không tiện từ chối.

Nhưng Chu Tây Dã ngăn lại: “Với tình cảnh của thầy Kim bây giờ, không thích hợp mặc đồ mới, trông quá nổi bật sẽ thu hút sự chú ý. Người tốt thì nhiều, nhưng kẻ có tâm địa xấu cũng không ít. Đến lúc đó, e là sẽ mang lại phiền phức không đáng có cho thầy.”

Khương Tri Tri nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù sao thời buổi này, người tốt kẻ xấu lẫn lộn, Kim Hoài Anh càng có vẻ khổ sở thì càng an toàn.

Hạt Dẻ Rang Đường

Sau bữa cơm, trên đường trở về, Khương Tri Tri mới đưa thịt và cá cho Kim Hoài Anh.

Kim Hoài Anh do dự một lúc rồi nói: “Tấm lòng của các con, thầy xin nhận. Nhưng… các con mang cá về đi. Còn thịt, sau khi hầm chín, để trong hũ đất rồi hãy mang cho thầy.”

Khương Tri Tri lập tức hiểu ý. Nếu ông tự hầm thịt ở nhà, mùi thơm tỏa ra sẽ bị hàng xóm ngửi thấy, đó cũng có thể trở thành một rắc rối.

Chỉ cần có một kẻ có ý đồ xấu, thì thầy Kim sẽ gặp chuyện không hay.

Khương Tri Tri gật đầu ngay: “Vậy con sẽ hầm chín, dùng mỡ heo phủ lên trên, có thể bảo quản rất lâu. Đến lúc đó, thầy chỉ cần lấy ra cho vào mì là được.”

Kim Hoài Anh khẽ gật đầu: “Sau này không cần mang nữa, thầy hiểu tấm lòng của các con rồi. Hiện tại, một mình thầy có thể ăn no là đủ.”

Ông chuyển chủ đề: “Mẹ chồng con dạo này thế nào rồi? Có khá hơn không?”

Khương Tri Tri lấy đơn thuốc ra: “Sức khỏe đã tốt lên nhiều rồi ạ. Tối qua con bắt mạch, so với trước đã cải thiện đáng kể. Nhưng con cũng cảm nhận được tình trạng hư nhược trong cơ thể bà. Thầy ơi, thầy xem giúp con, vị thuốc này có thể tăng liều một chút được không?”

Đó là một vị thuốc bổ khí huyết.

Kim Hoài Anh nhìn Khương Tri Tri với vẻ ngạc nhiên, rồi hài lòng gật đầu: “Được. Con tiến bộ rất nhiều, có thể điều chỉnh phương thuốc linh hoạt theo sự thay đổi của bệnh nhân, rất tốt.”

Sau đó, ông thật lòng khen ngợi: “Thầy cũng có phơi một số thảo dược, con xem thử có dùng được không. Nhưng có vài loại bị mốc, con phải đặc biệt chú ý.”

Khương Tri Tri ngạc nhiên: “Vậy trước đây, thuốc bắc mà thầy kê cho Chu Tiểu Xuyên, có nhiều vị cũng bị mốc, sao lại không có vấn đề gì ạ?”

Thuốc của Chu Tiểu Xuyên là do Kim Hoài Anh trực tiếp kê đơn, còn thuốc của Phương Hoa là đơn thuốc được đưa cho nhà thuốc bệnh viện để bốc.
 
Thập Niên 70: Thiếu Tướng Lạnh Lùng Bị Kiều Thê Chinh Phục
Chương 279: Chương 279



Kim Hoài Anh chậm rãi giải thích: “Phải dùng đúng cách, dược liệu bị mốc có độc tính rất cao, nếu không cẩn thận có thể gây nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng bệnh nhân bị trúng độc ở tay kia thì lại có thể dùng, dù vậy cũng không được quá liều.”

Khương Tri Tri thở dài: “Con còn phải học rất nhiều thứ, cảm giác thời gian chẳng bao giờ đủ.”

Kim Hoài Anh đẩy gọng kính, nhìn Khương Tri Tri: “Con ấy à, thông minh, chăm học, cũng có chút thiên phú, chỉ là quá nôn nóng thôi. Học y không thể vội được. Cần có thời gian và kinh nghiệm, từng chút một tích lũy mới thành.”

Được Kim Hoài Anh an ủi và khen ngợi, Khương Tri Tri cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng, m.á.u nóng sôi trào.

Sau khi cùng Chu Tây Dã rời khỏi con hẻm nhỏ, cô vẫn còn vui vẻ không thôi: “Em phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn nữa, sau này sẽ lợi hại như thầy Kim, chỉ cần nhìn một cái là biết vấn đề ở đâu.”

Chu Tây Dã khẽ cười: “Ừ, em chắc chắn làm được. Nhưng cũng đừng ép mình quá, em còn trẻ mà…”

Khương Tri Tri liếc anh một cái. Cô cố gắng như vậy chính là để học được bản lĩnh cứu anh và cứu nhiều người hơn nữa!

Vẫn còn khá sớm, Khương Tri Tri đề nghị đi xem phim: “Chúng ta chưa từng cùng nhau đi xem phim nhỉ? Đi thôi, mình đi xem đi.”

Chu Tây Dã tất nhiên không có ý kiến, liền cùng cô đến rạp chiếu phim. Nhưng không may, bộ phim đã chiếu được một nửa, còn suất chiếu tiếp theo thì phải đợi hai tiếng nữa.

Trên tấm bảng đen trước cửa, dòng chữ viết bằng phấn ghi tên phim và thời gian chiếu.

Khương Tri Tri nhìn một lúc, nhưng không mấy hứng thú với phim, mà lại chú ý đến dòng thông tin phía dưới về các buổi diễn mẫu tuồng, lịch chiếu vào ngày mai.

Ở đó còn ghi tên các diễn viên, trong đó có một người tên là Phương Giai.

Khương Tri Tri nhìn kỹ, rồi đẩy tay Chu Tây Dã: “Em nhớ bác cả nói, cậu hai có một cô con gái tên là Phương Giai, đúng không?”

Chu Tây Dã gật đầu: “Ừ, em ấy ở đoàn văn công.”

Khương Tri Tri tò mò: “Là người này sao? Cô ấy ở Bắc Kinh à?”

Chu Tây Dã cũng không chắc: “Em ấy ở đoàn văn công phía Nam, không biết có phải cùng một người không, có thể là đến đây biểu diễn.”

Khương Tri Tri nhìn chằm chằm vào cái tên một lúc rồi nhận xét: “Người vào đoàn văn công chắc chắn rất xinh đẹp. Hơn nữa, nhà họ Phương có gen tốt, Phương Giai chắc là một cô gái rất đẹp.”

Chu Tây Dã lắc đầu: “Anh chỉ gặp Phương Giai hồi nhỏ, sau đó không gặp lại nữa. Với lại, nhà cậu hai cũng đã nhiều năm chưa quay về.”

Khương Tri Tri tò mò một lúc, rồi thấy chờ hai tiếng để xem phim thật lãng phí thời gian, bèn nói: “Đi thôi, mình về sớm một chút, tối nay ở nhà ăn cơm tất niên với mẹ.”

Hai người đẩy xe ra khỏi rạp chiếu phim, khi đi ngang qua Tây Tứ thì tình cờ gặp Hứa Minh Nguyệt.

Cô ấy mặc chiếc áo bông màu xanh đậm, bụng đã lộ rõ, trông có phần nặng nề.

Hạt Dẻ Rang Đường

Một tay xách giỏ đi chợ, một tay dắt con trai.

Có lẽ vì mang thai nên sắc mặt cô ấy hơi tái nhợt, trông gầy yếu và thiếu dinh dưỡng.

Khương Tri Tri khẽ “ồ” một tiếng, nhanh chóng bước đến trước mặt Hứa Minh Nguyệt: “Chị dâu? Chị đi đâu vậy?”

Hứa Minh Nguyệt cũng bất ngờ, ngạc nhiên nhìn Khương Tri Tri: “Hai đứa sao lại ở đây? Vào nhà ngồi chơi một lát đi?”

Vừa nói, cô vừa mỉm cười xoa đầu con trai: “Hôm nay là tiểu niên, Đồng Đồng cứ đòi ăn cá, nên mẹ con chị xếp hàng đi mua. Nhưng đến lượt rồi thì cá đã hết mất.”

“Thế là chị dỗ nó, dẫn đi mua kẹo hồ lô vậy.”

Khương Tri Tri bật cười, cúi xuống véo nhẹ má Đồng Đồng: “Hôm nay là tiểu niên, chắc chắn đông người, cá tươi không dễ mua đâu.”

Nói xong, cô đứng thẳng lên, quan sát sắc mặt của Hứa Minh Nguyệt một cách kỹ lưỡng: “Chị dâu, dạo này có phải chị ngủ không ngon không? Chị đang mang thai, nhất định phải ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu thấy không khỏe, phải bảo Tống đại ca Đông đưa chị đi bệnh viện ngay nhé.”

Hứa Minh Nguyệt khẽ cười: “Lần này mang thai bé thứ hai, nghén nặng hơn, ban đêm hay bị hồi hộp, khó thở, nên ngủ không ngon. Nhưng ngoài ra thì cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa, cuối năm rồi, đơn vị của Tống Đông rất bận…”

Khương Tri Tri sững lại. Tống Đông rất bận? Vậy sao hôm qua còn có thời gian đưa con đi bệnh viện?

Hứa Minh Nguyệt lại một lần nữa mời Khương Tri Tri và Chu Tây Dã: “Đã đến tận cửa nhà rồi, vào ngồi chơi một lát đi?”

Khương Tri Tri cười từ chối: “Không cần đâu ạ, bọn em cũng đang chuẩn bị về nhà ăn tất niên đây.”

Hứa Minh Nguyệt liên tục gật đầu: “Đúng đúng, hôm nay là tiểu niên, bọn chị cũng phải về sớm chuẩn bị cơm nước. Sau này có dịp, hai đứa nhớ đến chơi nhé.”

Nói rồi, cô quay sang con trai: “Đồng Đồng, chào tạm biệt chú dì nào, rồi mời chú dì lần sau đến nhà chơi.”

Đồng Đồng còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy bên kia đường—Tống Đông đang bế một bé gái, bên cạnh là một người phụ nữ, trên tay xách theo một con cá.

“Bố ơi…”

Đồng Đồng vô thức gọi lên.

Cùng lúc đó, Khương Tri Tri và Chu Tây Dã đều quay sang nhìn.

Tống Đông cũng đã nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt và mọi người, lập tức đứng sững tại chỗ, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối.

Nụ cười trên mặt Hứa Minh Nguyệt dần cứng lại, bàn tay đang cầm giỏ đồ siết chặt hơn.

Ánh mắt cô ấy dừng lại trên con cá trong tay Trần Sương.

Lại là một con cá…

Sự bối rối ban đầu của Tống Đông dần chuyển thành hoảng loạn. Anh ta vội vàng đặt đứa bé vào lòng Trần Sương rồi nhanh chóng bước về phía Hứa Minh Nguyệt:

“Minh Nguyệt… Anh chỉ tình cờ gặp cô ấy thôi.”

Hứa Minh Nguyệt khẽ cười: “Vậy à? Trùng hợp thật đấy.”

Khương Tri Tri cạn lời. Trước đây, cũng vì một con cá mà đã xảy ra chuyện, vậy mà hôm nay lại vẫn là người đó, vẫn là một con cá.

Muốn bảo rằng Trần Sương tự mình xếp hàng mua cá, cô thật sự không tin nổi.

Trần Sương cũng bế con gái bước tới: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm. Hôm qua Tống đại ca giúp em đưa Tiểu Tiểu đi bệnh viện, hôm nay để cảm ơn hai người, em đã cố ý xếp hàng mua cá, định mang đến tặng chị và Đồng Đồng.”

Cô bé trong lòng cô ta chớp chớp mắt, giọng không vui: “Mẹ ơi, cá là chú Tống mua cho Tiểu Tiểu mà, không thể đưa cho họ được.”

Khương Tri Tri nhìn thấy lồng n.g.ự.c Hứa Minh Nguyệt phập phồng liên tục, liền vội vàng bước tới, nhẹ nhàng xoa lưng cô:

“Chị dâu, đừng tức giận. Có gì thì về nhà nói chuyện.”

Hứa Minh Nguyệt khẽ cười, nhưng ánh mắt nhìn Trần Sương lại lạnh lẽo không chút nhiệt độ:

“Tôi không muốn cãi nhau với cô. Nếu cô thích như vậy, thì cũng chờ tôi ly hôn rồi hẵng nói.”

Nghe đến hai chữ ly hôn, Tống Đông hoàn toàn hoảng loạn. Anh ta vội vàng nắm lấy tay Hứa Minh Nguyệt:

“Không phải, Minh Nguyệt, giữa anh và Trần Sương thật sự không có gì! Hôm qua, anh đi làm về thì tình cờ thấy cô ấy đang đưa Tiểu Tiểu đi bệnh viện, đứa bé sốt cao đến mức co giật, nên anh mới giúp đưa đi thôi!”

“Còn con cá này, là anh xếp hàng từ sớm mua cho Đồng Đồng. Nhưng Tiểu Tiểu ốm, lại nói cũng muốn ăn cá, anh mới nghĩ… mình đưa con cá này cho con bé trước, mai anh sẽ mua lại cho Đồng Đồng.”

Hứa Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Tống Đông, nghiến răng nuốt nước mắt chực trào.

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Tống Đông, vấn đề không phải là con cá. Mà là nếu anh đã muốn giúp đỡ cô ấy như vậy, thì dọn đến nhà cô ấy ở luôn đi, sẽ tiện hơn.”

Trán Tống Đông túa mồ hôi: “Minh Nguyệt, không phải như em nghĩ đâu! Anh đã hứa với em rồi, lời hứa đó vẫn còn giá trị!”

Khương Tri Tri nhìn thấy sắc mặt Hứa Minh Nguyệt không ổn, vội vàng nắm lấy cổ tay cô…
 
Back
Top