Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 170: Chương 170



“Vậy tại sao cô không nói cho chúng tôi biết, cô định nuốt riêng số tiền này à?” mẹ Nhị Cẩu xuất hiện.

“Số tiền này là tiền bồi thường cho tôi khi sảy thai, tất nhiên là do tôi giữ, người sảy thai là tôi, người đau đón cũng là tôi. Ngay cả trưởng thôn cũng công nhận số tiền này là của tôi, nếu không tại sao Vương Mộng Mộng không trả tiền cho mấy người mà cô ta lại trả cho tôi.”

Trương Hồng Châu nói với dáng vẻ đạo mạo, nói có sách mách có chứng, cuối cùng còn đem trưởng thôn ra nói.

Một nhà Nhị Cẩu á khẩu không trả lời lại được, cha Nhị Cẩu thở dài rồi rời đi, sao lại cưới về một người phá gia như vậy.

Mẹ Nhị Cẩu lườm Trương Hồng Châu một cái, không ngờ cô ta lại không biết xấu hổ như vậy.

Nhị Cẩu nói không lại Trương Hồng Châu nhưng trong lòng vẫn ôm hận.

Quả nhiên, ngày hôm sau Trương Hồng Châu nằm trên giường mà không có ai đoái hoài tới, không ai mang cơm cho cô ta.

Trên bàn ăn, ba người ăn ngon lành, thật ra Nhị Cẩu có chút do dự.

Trương Hồng Châu tốt xấu gì cũng là người cùng giường với mình, lại là người phụ nữ đầu tiên của mình, Nhị Cẩu vẫn có chút tình cảm.

“Con xem cô ta lười như vậy, có ai sảy thai mà nằm trên giường nửa tháng không, người ta nhiều nhất là nằm ba ngày liền đứng lên rồi, đừng có ai đi đưa đồ ăn cho cô ta, cô ta tự khắc sẽ đứng lên thôi."

Mẹ Nhị Cẩu vừa ăn vừa nói, nước miếng b.ắ.n tung tóe.

Nhị Cẩu nghĩ lại, thấy cũng đúng, không thể nuông chiều phụ nữ quá, nếu không bọn họ sẽ được đà mà lấn tới.

Trương Hồng Châu nghe thấy tiếng bọn họ ăn cơm cũng không tức giận, cũng không buồn phiền, chờ đến chiều khi bọn họ đi làm, Trương Hồng Châu mới đứng dậy đi xuống bếp tìm đồ ăn.

Chỉ có bột ngô, vốn dĩ định làm bột mì ăn, nhưng không ngờ đã bị mẹ Nhị Cẩu khóa lại.

“Mụ phù thủy già.” Trương Hồng Châu không có cách nào khác, đành tự làm vài cái bánh ngô, bây giờ ăn hai cái, tối lại ăn hai cái.

Thực ra bây giờ cơ thể Trương Hồng Châu đã không còn vấn đề gì, Trương Hồng Châu cảm thấy nằm trên giường mãi cũng chán, nhưng lại không muốn đi làm.

Cũng không thể ầm ĩ với gia đình Nhị Cẩu, nếu không bọn họ nhất định sẽ đòi lại hai trăm đồng kia.

Thế là chiều hôm đó, khi một nhà ba người Nhị Cẩu đi làm về, liền có bữa cơm nóng hổi.

Trương Hồng Châu đi rửa bát, mẹ Nhị Cẩu nhanh chóng khoe khoang với Nhị Cẩu và cha Nhị Cẩu.

“Thấy chưa, tôi nói nói không sai mà, nếu không chỉnh cô ta một chút thì làm sao cô ta chịu đi nấu cơm chứ.”

Mẹ Nhị Cầu đắc ý cười, trên hàm răng còn dính rau.

“Đúng vậy, vẫn là mẹ hay, mẹ có kinh nghiệm.” Nhị Cẩu khen mẹ mình.

“Còn nữa, Nhị Cẩu, con để cho vợ con nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi đi làm, nghỉ ngơi nửa tháng là đủ rồi. Nhà mình đưa tiền sính lễ cho cô ta rồi, trong nhà đều bị vét sạch, vẫn phải cố gắng.”

Mẹ Nhị Cậu thấy Trương Hồng Châu không có vấn đề gì, mỗi ngày ở nhà chơi cũng không phải việc gì hay, ngay cả con trai mình cũng đã hiểu chuyện, bắt đầu đi làm rồi, nếu bốn người cùng đi làm, cuộc sống trong gia đình chắc chắn sẽ được cải thiện rất nhiều.

“Được, tối con sẽ nói với cô ấy.” Nhị Cậu đồng ý.

Tối đến, Trương Hồng Châu đã sớm nằm trên giường. Nhị Cẩu lại không tắm rửa liền trực tiếp nằm xuống ngủ, Trương Hồng Châu cau mày nhưng không nói gì.

“Vợ”

Tay của Nhị Cẩu sờ tới, bắt đầu cởi cúc áo, Trương Hồng Châu giữ lấy tay Nhị Cẩu lại.

“Cơ thể vẫn chưa hồi phục lại, đợi vài ngày nữa đi.” Thật ra là do Trương Hồng Châu ghét bỏ anh ta không tắm rửa, nên không muốn anh ta đụng vào.

“Được rồi, mẹ nói em vài ngày nữa đi làm, nhà mình bỏ tiền sính lễ ra xong gần như thiếu nợ.” Nhị Cẩu nói với dáng vẻ thất vọng.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 171: Chương 171



“Ừm, biết rồi.” Trương Hồng Châu đồng ý trước, vài ngày nữa rồi tính tiếp, qua vài ngày nữa ngủ với anh ta một lần, anh ta sẽ nhượng bộ, Trương Hồng Châu biết tính của Nhị Cẩu.

Vương Mộng Mộng và Chương Giang Bắc lên tàu trở về thành phố, Hoàng Cẩm một mình ở lại điểm tri thức, có cái tốt cũng có cái không tốt, nhưng cô đơn là thật.

Trông có vẻ buồn bã, nhưng sau đó Vương Tiểu Thanh đã nhắc nhở anh nhớ đọc sách.

“Tri thức Vương, ngày nào cô cũng đọc sách à?” Hoàng Cẩm tò mò.

“Đúng vậy, ngày nào có thời gian tôi cũng đọc một chút, không thì sẽ quên mất.” Vương Tiểu Thanh nói thật.

Nghe đến đây, Hoàng Cẩm cảm thấy hổ thẹn, sau khi gia đình gửi sách qua, anh chỉ đọc qua vài lần, sau đó do làm việc mệt quá mà không đọc nữa.

“Nhất định đừng bỏ cuộc, tin tôi đi, bằng không anh nghĩ tại sao tôi có tiền như vậy mà không mua được công việc để trở về thành phố, chỉ vì tôi biết, kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, tôi chính là đợi ngày đó.”

Vương Tiểu Thanh an ủi Hoàng Cẩm xong rồi quay về nhà nấu cơm.

Hoàng Cẩm nghe lời an ủi của Vương Tiểu Thanh, trong lòng vui hơn nhiều, cũng có động lực đọc sách.

Lại qua hai ngày, Trương Hồng Châu cảm thấy đã đến lúc.

Nhị Cẩu vừa lên giường, Trương Hồng Châu liền giục anh ta đi tắm.

“Nhị Cẩu, đi tắm đi.” Trương Hồng Châu nháy mắt với anh ta, Nhị Cẩu liền hiểu ngay, lập tức đi tắm.

Trương Hồng Châu nhân cơ hội này uống một viên thuốc tránh thai, đây là hai ngày trước lên thị trấn mua về, mua một lọ lớn, đủ dùng cho vài tháng.

Sau khi hai người xong việc, Nhị Cẩu chuẩn bị đi ngủ, Trương Hồng Châu giữ tay anh ta lại.

“Nhị Cẩu, thật ra cơ thể của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, em muốn tháng sau mới đi làm, có được không?” Trương Hồng Châu nũng nịu nói.

“Được, được.” Nhị Cẩu đồng ý.

Trương Hồng Châu cười đắc ý, an tâm đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mẹ Nhị Cẩu lại không thấy Trương Hồng Châu dậy, sắc mặt liền khó coi.

“Nhị Cẩu, sao con không gọi vợ mình dậy đi làm, đã nghỉ ngơi hai mươi ngày rồi.”

“Mẹ, cơ thể của cô ấy vẫn chưa hồi phục đâu, để cô ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, tháng này đi làm, với lại, để cô ấy hồi phục cho tốt, chẳng phải càng tốt mới sinh cháu cho mẹ được sao?”

Nhị Cẩu biết cha mẹ mình muốn có cháu, nói vậy đảm bảo cha mẹ sẽ nhượng bộ.

Quả nhiên, mẹ Nhị Cẩu nghe vậy xong liền bĩu môi, không nói gì nữa.

Lại nói Lưu Thải Hồng, bà ta đã làm việc ở nhà xưởng trưởng Ngô được mấy ngày, phát hiện ở trong cái nhà này, nếu muốn sống tốt ở đây, không phải nên lấy lòng ông bà Ngô, mà là lấy lòng bà cụ.

Vì vậy mỗi ngày Lưu Thải Hồng đều nẫu mỗn ăn mà bà cụ thích, bà cụ thích ăn đồ mềm.

Lưu Thải Hồng nấu thịt kho tàu, sườn hấp, đều mềm nhũn rời cả xương, bà cụ ăn rất hài lòng.

Trong lòng Lưu Thải Hồng có chút lo lắng về Vương Mộng Mộng, đã mấy ngày rồi không gọi điện, chắc Vương Mộng Mộng đã lên đường.

Trong lòng Lưu Thải Hồng cũng có chút xúc động, đã hơn nửa năm không gặp được con gái, không biết có gầy không, chắc chắn là gầy đi rồi, nghĩ đến đây thôi, mắt Lưu Thải Hồng đã đỏ hoe.

Chờ con gái ổn định xong, Lưu Thải Hồng cũng sẽ yên tâm hơn, Lưu Thải Hồng tăng tốc nấu ăn, bọn họ sắp tan làm rồi.

Buổi tối sau khi làm xong việc nhà, Lưu Thải Hồng chuẩn bị rửa chân rồi lên giường đi ngủ, cả ngày dù không làm việc nặng, chỉ nấu ăn rồi dọn dẹp, nhưng suốt ngày không ngừng nghĩ.

“Cốc cốc cốc~” Vương Mộng Mộng nhẹ nhàng gõ cửa, địa chỉ trong thư của Lưu Thải Hồng là ở đây, ngôi nhà này thật sang trọng, nếu mình được ở trong ngôi nhà như vậy thì tốt biết mấy.

Lưu Thải Hồng nghe tiếng gõ cửa, còn nghĩ mình nghe nhầm, nhìn qua cửa sổ, sao trông giống con gái mình vậy.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 172: Chương 172



Lưu Thải Hồng vội vàng bỏ xô nước ra, đi ra ngoài mở cửa.

“Mộng Mộng, là con à?” Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng dưới ánh đèn đường, không nhìn rõ lắm, Vương Mộng Mộng gầy hơn trước khi xuống nông thôn một chút, cũng đen hơn.

“Là con, mẹ, con về rồi.” giọng Vương Mộng Mộng nghẹn ngào, cuối cùng mình cũng về rồi, sắp hết khổ rồi.

Lưu Thải Hồng mở cửa ra, hai mẹ con ôm nhau.

“Con ăn cơm chưa, Mộng Mộng?” Lưu Thải Hồng nhớ ra con gái vừa xuống tàu, chắc chưa ăn cơm.

“Chưa mẹ ơi, con đói quá, cơm trên tàu quá đắt, con không nỡ mua.” Vương Mộng Mộng sờ sờ cái bụng lép xẹp.

“Vào đi, mau vào, may mà buổi tối còn dư ít cơm.” Buổi tối vốn dĩ Lưu Thải Hồng đã nấu cơm cho xưởng trưởng Ngô và bà Ngô, nhưng hai người họ bận việc không trở về ăn cơm.

Lưu Thải Hồng dẫn Vương Mông Mông đi vào nhà. đưa con gái vào phòng bếp. sơ quấy rầy đến những người khác.

Vương Mộng Mộng ăn hết cơm còn dư, cuối cùng cũng ăn no.

“Mẹ, con ăn no rồi.” Vương Mộng Mộng đặt bát đũa xuống, sờ sờ cái bụng tròn vo.

Lưu Thải Hồng nhìn Vương Mộng Mộng ăn cơm như c.h.ế.t đói đến nơi, trước đây đâu có như vậy, chắc hẳn ở quê đói khát lắm, ánh mắt Lưu Thải Hồng tràn đầy thương xót.

“Mộng Mộng, đi tắm rửa đi, hôm nay ở lại đây ngủ nhé, nhưng mà động tĩnh nhỏ một chút, đừng đánh thức bà cụ.”

Lưu Thải Hồng thấy thời gian cũng không còn sớm, để con gái trở về một mình cũng không yên tâm, nên cho con gái ở lại đây một đêm.

“Dạ, mẹ.” Vương Mộng Mộng vui vẻ, chưa bao giờ được tắm trong phòng tắm sang trọng như thế này, lập tức lấy quần áo từ trong túi ra.

Trong lúc Vương Mộng Mộng đi tắm, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, nhẹ tay nhẹ chân vì bà cụ ngủ không sâu, không thể quá lớn tiếng.

Lưu Thải Hồng trở lại phòng, Vương Mộng Mộng đã nằm ở trên giường.

“Mộng Mộng, sao con còn chưa ngủ?”

“Mẹ, cảm ơn mẹ đã giúp con trở về thành phố, mẹ không biết ở nông thôn đáng sợ thế nào đâu, lòng người hiểm ác, con suýt chút nữa đã không trở về được.”

Vương Mộng Mộng nhớ lại lần mình bị đặt lên giường Nhị Cẩu, còn bị Nhị Cẩu sờ mó, nghĩ lại thôi đã thấy ghê tởm rồi.

Vương Mộng Mộng kể chi tiết lại cho Lưu Thải Hồng nghe, Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng.

“Con gái, theo mẹ thì chuyện này tám chín phần mười là do Trương Hồng Châu tính kế con. Đối với cô ta chính là vẹn cả đôi đường. Cô ta vừa không phải sinh con cho gã đàn ông kia, vừa có thể kiếm được một trăm đồng, nói không chừng cô ta sắp bỏ gã đàn ông đó”. Lưu Thải Hồng cảm thấy chuyện này thực sự rất kỳ lạ.

“Còn có Vương Tiểu Thanh nữa mẹ, cô ta tìm được một gã quê mùa, con định tìm cô ta tính số, nhưng gã quê mùa đó luôn canh giữ bên cạnh cô ta, nên con không dám làm gì cả.”

Thực ra Vương Mộng Mộng đã tính đi trộm, nhưng không có cơ hội, ở điểm tri thức thì nhiều người dễ bị chú ý, khi Vương Tiểu Thanh chuyển ra ngoài thì cửa luôn khóa lại.

“Nói đến con bé đỗ, mẹ hiện tại không có thời gian quan tâm đ ến nó, hiện tại mẹ có nhiệm vụ quan trọng hơn. Con gái, con thấy căn nhà này thế nào, con có muốn ở đây mãi không?”

Lưu Thải Hồng bắt đầu nói về kế hoạch lớn của mình.

“Muốn chứ mẹ, mẹ có cách sao?” Vương Mộng Mộng lập tức thấy phấn khích lại, nếu bản thân cô ta được làm tiểu thư trong căn biệt thự này thì tốt biết bao.”

“Mẹ định trước tiên ổn định ở đây, sau khi chiếm được trái tim xưởng trưởng Ngô rồi sẽ đuổi bà Ngô đi, mẹ sẽ là bà chủ nơi này.” Lưu Thải Hồng nói với sự phấn khích, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng về tương lai tốt đẹp của mình.

“Tuyệt quá mẹ, mẹ nhất định sẽ thành công.” Vương Mộng Mộng bắt đầu ngáp ngủ.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 173: Chương 173



“Được rồi, mau ngủ đi, thời gian không còn sớm nữa, ngày mai đi dọn dẹp nhà cửa, sau đó mẹ sẽ đưa con đến nhà máy làm thủ tục nhận việc, ngày kia bắt đầu đi làm.”

Lưu Thải Hồng sợ để lâu, nhà máy sẽ không có kiên nhẫn đợi, như vậy rất rắc rối.

“A~ mẹ, con còn muốn nghỉ thêm vài ngày nữa.” Vương Mộng Mộng không ngờ vừa mới về đã phải đi làm luôn.

“Con gái ngoan, làm ở nhà máy so với làm nông nhàng nhẹ hơn nhiều, tiền lương thấp một chút, nhưng cũng đủ cho con tiêu xài.”

Lưu Thải Hồng phân tích kỹ lưỡng cho Vương Mộng Mộng nghe.

“Được rồi mẹ, con đi ngủ đây.” Vương Mộng Mộng không chống cự nổi, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.

Lưu Thải Hồng cười cười, cũng nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, Lưu Thải Hồng dậy từ sớm. sáng nay nấu hoành thánh. nhanh chóng đứng lên băm nhân thịt.

Bên trong nhân thịt có cải thảo, như vậy bà cụ ăn mới thấy mềm, dễ tiêu hóa, không bị táo bón.

Vỏ mua từ ngày hôm qua, sau khi gói xong, nghe tiếng bà cụ dậy, Lưu Thải Hồng liền nấu một bát mang đến phòng cho bà cụ.

“Bà ơi, bà nếm thử hoành thánh này xem có hợp khẩu vị không.” Lưu Thải Hồng theo thường lệ bưng đến phòng bà cụ cho bà ăn.

“Được.” Bà cụ vừa rửa mặt xong, liền thấy bữa sáng được mang đến, thơm phức.

Không lâu sau, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô thức dậy, Lưu Thải Hồng nấu thêm hai bát hoành thánh, bà ta làm dư nên cũng để sẵn một phần cho con gái, chờ con gái dậy sẽ nấu cho con gái ăn.

Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô ăn ít, mỗi người mười cái hoành thánh là đủ.

“Hôm nay hoành thánh ngon đấy, mẹ, chắc mẹ thích ăn đúng không.” xưởng trưởng Ngô ăn thấy mềm, hợp cho người già.

“Ừ, mẹ thích.” Bà cụ đã lâu rồi không ăn hoành thánh, cuối cùng cũng được ăn.

“Cô Lưu, sau này cô thường xuyên nấu hoành thánh cho mẹ tôi ăn, trước đây bà cụ thích ăn, nên tôi làm thử hành thánh, nhưng nhân thịt lại quá cứng, bà cụ không thích ăn.”

Xưởng trưởng Ngô nhớ lại trước đây khi mình làm hoành thánh cho mẹ, quá khó ăn.

“Vâng, tôi biết rồi.” Lưu Thải Hồng gật gật đầu.

“Không ngon, ăn nhanh lên, sắp trễ làm rồi.” Giọng nói của Bà Ngô phá hỏng bầu không khí, bà Ngô đẩy nửa bát hoành thánh còn lại ra, đứng dậy chuẩn bị đi.

Sắc mặt Xưởng trưởng Ngô và bà cụ đều trở nên kém đi.

“Bà thích ăn thì ăn, không thích thì thôi, cũng không phải đặc biệt nấu cho bà. Cô Lưu, sau này buổi sáng không cần nấu thêm phần của bà ấy.” Xưởng trưởng Ngô cũng tức giận, bà ấy cố tình mà.

Xưởng trưởng Ngô giận thì giận, nhưng vẫn phải chở bà Ngô đi làm.

“Bà rốt cuộc bị sao vậy, sao cứ đối đầu với cô Lưu và me mãi thế, me còn bao lâu nữa đâu? Không thể để mẹ sống vui vẻ sao?” Xưởng trưởng Ngô không chịu nổi, trách móc bà Ngô.

“Tôi làm bà ấy vui, vậy ai làm tôi vui? Trước đây tôi biết mẹ thích ăn hoành thánh, tôi làm biết bao nhiêu lần, lần nào mẹ cũng chê không phải mùi vị này, lúc thì cứng quá, lúc thì nhạt quá, không có lần nào nói ngon cả. Giờ có người giúp việc rồi làm cái gì mẹ cũng khen ngon, ông nói thật lòng xem, có ngon không?”

Bà Ngô cảm thấy xưởng trưởng Ngô thật mù quáng, sao lại không nhận ra bà cụ cổ tình đối xử tệ với bà, cho nên bây giờ bà mới không thèm quan tâm đến chuyện của bà cụ.

“Bà cũng đừng cố chấp nữa, mẹ già rồi, lẩm cẩm, có đôi khi tính khí không tốt, hai người cứ nước sông không phạm nước giếng đi, như vậy không được sao?”

Xưởng trưởng Ngô không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao đó cũng là mẹ mình, khi xưa vì nuôi ông lớn, bà cụ đã nhịn ăn nhường cho ông, còn bà cụ thì suýt chút nữa đã c.h.ế.t đói, ông không thể không hiếu thảo được.

“Được, từ nay đồ ăn của tôi, tôi tự nấu, còn mẹ con ông ăn phần mẹ con ông.”
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 174: Chương 174



Bà Ngô không tin, chờ tới lúc bà làm sườn kho, gà chiên giòn, ông có thể không thèm sao.

Ở nhà, bà cụ cũng không hề buồn vì con trai và con dâu cãi nhau, ngược lại, lại vui tươi hớn hở trở về phòng nghe nghe đài.

Lưu Thải Hồng nghĩ, sau này vẫn phải nấu hai món mà xưởng trưởng Ngô và bà Ngô thích ăn.

Nếu không, bà Ngô sẽ càng ngày càng không ưa mình, như vậy không tốt, nói không chừng mỗi ngày bà ta đều ở trước mặt xưởng trưởng Ngô thổi gió bên tai, để cho ông ta sa thải mình.

Lưu Thải Hồng nấu nốt phần hoành thánh còn lại, gọi Vương Mộng Mộng vào bếp ăn.

Vương Mộng Mộng nhìn bát hoành thánh nhân thịt lớn, vui vẻ đến mức muốn muốn bay lên.

“Mẹ, con xuống nông thôn không được ăn hoành thánh, thèm c.h.ế.t đi được.”

Vương Mông Mông ăn từng cái. ngon tới mức quên trời quên đất.

“Ừm, ăn nhanh đi, ăn xong mẹ đưa con đi làm thủ tục nhận việc.” Trong lúc đó, Lưu Thải Hồng dọn dẹp phòng khách và nhà vệ sinh.

Mười phút sau, Lưu Thải Hồng chào bà cụ, nói mình đi mua thức ăn, rồi đưa Vương Mộng Mộng đến nhà máy làm thủ tục nhận việc.

Lần trước đã cho lợi ích, nên lần này nhận việc khá suôn sẻ, chưa đầy nửa tiếng, Vương Mộng Mộng đã hoàn thành thủ tục nhận việc, ngày mai có thể đi làm luôn.

Sau đó, Lưu Thải Hồng đưa Vương Mộng Mộng đi chợ mua thức ăn, hôm nay mua khá nhiều thức ăn, bà ta mua sườn, chân giò, tôm, mướp, cải xanh, cà chua, trứng, đậu hũ.

Về đến nhà xưởng trưởng Ngô, mắt thấy sắp đến giờ ăn trưa, Lưu Thải Hồng liền nấu đơn giản một chút, bà ta làm món mì sốt cà. Đầu tiên bưng một bát cho bà cụ.

“Bà ơi cháu làm món mì sốt cà chua. bà xem có thích không. nếu thích cháu sẽ thường xuyên nấu cho bà ăn.”

Lưu Thải Hồng nấu cho bà cụ món mì được nấu mềm nhừ, rất dễ ăn.

Bà cụ nếm thử một miếng liền thích ngay, gật đầu khen ngon.

Lưu Thải Hồng vui vẻ, bà cụ dễ chiều đến thế mà, không hiểu sao bà Ngô và bà cụ lại không hợp nhau?

Chẳng lẽ như người ta vẫn hay nói mẹ chồng nàng dâu thực sự là kẻ thủ trời sinh?

Buổi trưa ăn cơm xong, dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ, bà cụ chuẩn bị đi ngủ.

“Bà ơi, bà ở nhà ngủ, cháu về nhà một chuyến, về nhà lấy ít đồ.”

Lưu Thải Hồng đi đâu cũng phải chào bà cụ một tiếng, sợ bà cụ thức dậy lại đi tìm mình, phát hiện mình không có ở đây, nhất định sẽ không vui.

“Được, cháu đi đi.” Bà cụ cảm thấy đây đều là chuyện nhỏ, không sao cả.

Lưu Thải Hồng đóng cửa lại, giúp Vương Mộng Mộng thu dọn hành lý xong, mẹ con hai người mang theo hành lý lớn nhỏ trở về căn nhà thuê của Lưu Thải Hồng.

“Mẹ, căn nhà này không bằng căn nhà mà mẹ đang ở.” Vương Mộng Mộng nhìn xung quanh.

“Con gái, phải biết đủ, nhanh chóng thu dọn quần áo đi, ngày mai đi làm rồi, không còn thời gian nữa đâu. Sau này buổi tối trở về, tự mình nấu cơm ăn, có nghe rõ không? Nhà này cách nhà xưởng trưởng Ngô quá xa, nếu không con đã có thể qua đó ăn rồi.”

Lưu Thải Hồng nghĩ chờ đến khi hết hạn thuê nhà, sẽ để Vương Mộng Mộng thuê gần nhà xưởng trưởng Ngô một chút, như vậy bà ta có thể có thời gian để chăm sóc con gái hơn.

Buổi chiều, trở về nhà xưởng trưởng Ngô thì thấy bà cụ đang xem TV.

“Bà ơi, cháu về rồi, chuẩn bị nấu ăn tối, tối nay cháu làm món mướp xào trứng cho bà ăn.” Lưu Thải Hồng chưa từng nấu mướp cho bà cụ, không biết bà có thích ăn không.

“Được, tôi thích ăn mướp.”

Buổi tối, Lưu Thải Hồng trổ tài nấu món mướp xào trứng, đậu hũ chiên, sườn kho, tôm hấp, cải xanh, tổng cộng năm món, có món xưởng trưởng Ngô thích, cũng có món bà cụ thích.

Buổi tối, quả nhiên bà Ngô không chê bai nữa, xưởng trưởng Ngô cũng ăn thêm nửa bát cơm so với thường ngày.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 175: Chương 175



Ở Phong Thu Loan

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, nửa tháng sau, Trung Thu đã đến, khi tan làm, đội trưởng thông báo nghỉ ngơi hai ngày.

Lúc Vương Tiểu Thanh về đến cửa nhà, đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau, Vương Tiểu Thanh không cần hỏi đã biết là Trương Vũ, trên người anh có mùi bồ kết thoang thoảng.

Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh quay hai vòng rồi mới thả cô xuống, sau đó vừa hôn vừa cắn Vương Tiểu Thanh.

“Ai nha, anh là chó à, trên người em đầy bụi, anh cũng không ngại bẩn à."

Vương Tiểu Thanh không nói nên lời, cằm của Trương Vũ có chút râu, chạm vào có chút ngứa ngáy.

“Không ngại, dù sao trên người anh cũng đầy bụi.” Trương Vũ lại ôm chặt hơn.

“Em khát, em muốn đi uống nước.”

Vương Tiểu Thanh tìm cớ để anh nhanh chóng buông mình ra.

“Anh đút em uống” Trương Vũ thả một tay ra, một tay cầm cốc nước đưa đến mmiệng Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh bất đắc dĩ uống một ngụm lớn, kết quả Trương Vũ lai ghé miệng muốn uống nước từ trong miệng Vương Tiểu Thanh.

Vương Tiểu Thanh vội vàng nuốt xuống, không cho anh cơ hội.

“Tiểu Thanh, ngày mai đến nhà anh ăn cơm đoàn viên nhé, từ khi chúng ta quen nhau đến giờ, em chưa đến nhà anh, mai anh bảo mẹ làm món chân giò hầm đậu nành mà em thích.”

Trương Vũ ôm Vương Tiểu Thanh ngồi trên ghế, đem cằm tựa trên vai Vương Tiểu Thanh.

“Được, được, em cũng thèm lắm rồi.” Vương Tiểu Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cô đã muốn ăn từ lâu, tự mình làm không làm ra được hương vị đó.

“Tối nay ăn gì?” Trương Vũ đứng lên, chuẩn bị nấu cơm cho Vương Tiểu Thanh.

“Em muốn ăn ớt xào trứng gà ~?” Vương Tiểu Thanh cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, dù sao vẫn còn sớm để nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn cô đã sớm để sẵn trong tủ chén rồi.

“Được.” Trương Vũ mở tủ ra nhìn, thấy bên trong có vài quả trứng, chắc là Vương Tiểu Thanh mua từ chỗ dân làng, Trương Vũ cũng không nghĩ nhiều.

Vương Tiểu Thanh cầm lấy quần áo, đổ nước nóng vào thùng nước, mang vào phòng rồi vào không gian ngâm nước Linh Tuyền.

Cô cũng gội đầu luôn, gần đây không nóng lắm, mặc dù cũng không đổ nhiều mồ hôi, nhưng dù sao ngày mai cũng được nghỉ, gội đầu cho thoải mái ngủ ngon.

Sau khi ra khỏi không gian, cô mang thùng nước vào nhà vệ sinh để dọn dẹp, như vậy cũng không tính là lãng phí.

Trương Vũ đã chuẩn bị xong món ăn, cơm thì chờ thêm khoảng mười phút nữa, Trương Vũ bắt đầu xào rau, một đĩa lớn trứng xào ớt, một đĩa dưa leo trộn.

Trái cây có dưa hấu, là Trương Vũ mang về từ chợ đen, Vương Tiểu Thanh có thể quang minh chính đại ăn thoải mái, không cần tìm lý do.

Cho nên có thể nói, từ sau khi yêu Trương Vũ, có lợi mà cũng có hại, có rất nhiều thứ không thể tùy tiện lấy ra ăn.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh có mong muốn mạnh mẽ muốn nói cho Trương Vũ biết chuyện cô có không gian.

Sau khi ăn cơm xong, Vương Tiểu Thanh cũng đã tắm rồi, nhưng Trương Vũ thì vẫn chưa tắm, nên không thể càn quấy Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh đắc ý nháy mắt mấy cái.

“Ngày mai anh sẽ xử lý em, sáng mại anh đến đón em, hai chúng ta đi chợ.” Trương Vũ rửa xong bát đũa rồi mới đi về, trước khi đi còn dặn sáng mai bọn họ đi lên thị trấn.

Sáng hôm sau, Vương Tiểu Thanh thức dậy, ăn mặc chỉnh tề, mặc áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa. Trông như học sinh cấp ba.

“Tiểu Thanh, xong chưa?” Trương Vũ đã đi tới cửa phòng, thấy Vương Tiểu Thanh buộc tóc xong, mới bước vào.

Một tay ôm eo Vương Tiểu Thanh, một tay khác đỡ lấy đầu của cô, đưa cô tựa vào tường, hôn lên môi.

Hôn càng lúc càng sâu, tay Trương Vũ luồn vào áo sơ mi trắng, một đường ch*m r** v**t v*, chậm rãi đi lên, thẳng đến khi chạm vào nội y, tay Trương Vũ nhẹ nhàng xoa trên nội y.

Vương Tiểu Thanh trực tiếp đưa tay mình giữ lấy tay Trương Vũ, đặt lên vị trí nội y.

Chạm vào n** m*m m** kia, tay Trương Vũ nhẹ nhàng x** n*n, phản ứng của Vương Tiểu Thanh quá lớn, khiến cho Trương Vũ suýt chút nữa đã không kiềm chế được.

Trương Vũ vội vàng buông Vương Tiểu Thanh ra, cả hai quần áo xộc xệch, mặt mũi đỏ bừng, trên mặt Trương Vũ viết rõ vẫn chưa hài lòng, còn chưa thỏa mãn.

Trong lòng Vương Tiểu Thanh vẫn có chút do dự, rối rắm, bản thân cô cho dù là người hiện đại, nhưng chính cô cũng không chắc chắn liệu cô và Trương Vũ có thể cùng nhau đi đến cuối cùng được hay không, không biết liệu sau này giữa hai người có biến cố gì không.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 176: Chương 176



“Chúng ta nhanh lên đi, không còn sớm nữa đâu.” Vương Tiểu Thanh đẩy Trương Vũ đi ra ngoài.

Trương Vũ nắm tay Vương Tiểu Thanh, không muốn buông ra, thật muốn nhanh chóng cưới cô về nhà.

Đến thị trấn, Trương Vũ đưa Vương Tiểu Thanh đến chợ đen. Trương Vũ muốn mua thức ăn cho hôm nay, còn Vương Tiểu Thanh thì muốn mua quà. Trước đây, hai người chỉ là bạn bè, nên không cần cầu kỳ. Nhưng bây giờ bọn họ đã yêu nhau được một thời gian, lần đầu tiên với tư cách là người yên đến nhà chơi, Vương Tiểu Thanh nên mang theo quà.

Hai người chia ra làm việc, Trương Vũ đi mua thịt, còn Vương Tiểu Thanh đi mua quà. Cô mua cho bà Vương một chiếc áo dài tay, bà Vương dáng người cao nhưng rất gầy, mặc cỡ trung bình là vừa, màu xanh lam với họa tiết chìm.

Cô cũng mua cho chị dâu Tào Triệu Đệ một chiếc khăn lụa với hoa văn thời thượng. Còn Trương Dũng thì Vương Tiểu Thanh đúng là không biết nên mua cái gì cho phải.

Ở chợ đen nhìn đi nhìn lại, phát hiện có người bán kính râm, cô quyết định mua một chiếc kính râm, rất phù hợp vì Trương Dũng lái máy kéo, thường xuyên gặp nắng, đeo kính râm sẽ mkhông bị chói mắt, lại còn rất thời trang.

Sau khi mua quà xong. Vương Tiểu Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô chạy đi xem Trương Vũ mua gì, anh mua mấy chiếc chân giò và hai cân rưỡi thịt ba chỉ, dự định để một cân rưỡi ở nhà, còn một cân để ở nhà Vương Tiểu Thanh, cho Vương Tiểu Thanh ăn.

“Còn muốn ăn gì nữa không?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh bên cạnh.

“Em muốn ăn tai heo.” Vương Tiểu Thanh thật thà nói, cô thích ăn tai heo, nhưng mua về lại không biết làm, Trương Vũ hoặc bà Vương chắc chắn biết cách làm.

“Được, mua thêm cân rưỡi tai heo.” Trương Vũ hào phóng.

“Mua nhiều thế?” Vương Tiểu Thanh cảm thấy hơi nhiều.

“Không nhiều lắm đâu, một tuần chỉ mua đồ ăn một lần, mua nhiều một chút.” Trương Vũ lo Vương Tiểu Thanh ăn không đủ, muốn đem toàn bộ đồ ăn cô thích ăn chuyển về.

“Được, nghe anh.”

Hai người mua thức ăn xong, liền đi đến quán bún yêu thích của Trương Vũ ăn.

Vương Tiểu Thanh ăn bún nước, Trương Vũ ăn bún thập cẩm, Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng.

“Ừm, ngon thật.” Vượng Tiểu Thanh thấy hương vị bún nước ở đây rất giống bún nước ở thời hiện đại.

“Nếm thử bún thập cẩm của anh.” Vương Tiểu Thanh gặp một đũa bún của Trương Vũ.

Vương Tiểu Thanh cảm thấy hương vị bình thường, nhưng bún nước cay hơn bún thập cẩm, Trương Vũ thích ăn cay, Vương Tiểu Thanh thì sao cũng được, cay hay không cay đều thích ăn.

“Thật tiếc, giờ em mới biết quán bún ở đây ngon như vậy.” Vương Tiểu Thanh không khỏi cảm thán, sao trước đây cô lại không biết đến, đã bỏ lỡ nhiều món ngon, mỹ vị.

“Không sao, sau này chúng ta sẽ thường xuyên đến.” Trương Vũ ăn một bát thấy không đủ, gọi thêm một bát bún nước nữa.

Buổi chiều sau khi về đến nhà, Vương Tiểu Thanh trở về nhà mình, Trương Vũ để lại nửa cân tại heo, hai cái chân giò, một cân thịt ba chỉ và vài quả táo với lê.

“Trương Vũ, em không biết xử lý tai heo, anh mang về nhà làm đi.” Vương Tiểu Thanh không biết xử lý.

“Không sao đâu, đến lúc đó anh tới xử lý là được.” ngày nào Trương Vũ cũng đến.

“Được.” Vương Tiểu Thanh uống một ngụm nước, rồi rót cho Trương Vũ một ly.

Trương Vũ uống nước xong, liền chuẩn bị trở về.

“Chiều đến sớm một chút nhé, anh về trước đây.”

“Được, em biết rồi.” Vương Tiểu Thanh trở về phòng ngủ soi gương, có nên trao mình cho Trương Vũ không?

Nghĩ đến đây, Vương Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng, ở hiện đại, cho dù cô chưa từng yêu nhưng cũng đã thấy nhiều.

Bây giờ xem ra Trương Vũ thực sự yêu thương mình, đúng là như nâng niu trong lòng bàn tay.

Buổi chiều, Trương Vũ về đến nhà, ở trong bếp chuẩn bị nguyên liệu. Bà Vương đang quét dọn vệ sinh trong nhà, đối tượng của con trai tới nhà làm khách, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 177: Chương 177



Trương Dũng lên núi chặt củi, Tào Triệu Đệ đang ngủ ngon, cứ tới ngày nghỉ hết ăn thì lại ngủ.

Lúc chạng vạng, Vương Tiểu Thanh mang quà đến.

“Bác Vương, cháu đến rồi.” Vương Tiểu Thanh thấy bà Vương đang ngồi ở cửa, không biết có phải đang đợi mình hay không.

“Tiểu Thanh, cháu đến rồi, nhanh, nhanh, mau vào nhà ngồi.” Bà Vương kéo Vương Tiểu Thanh đi tới trước bàn trong sân ngồi xuống, rồi xoay người đi rót nước.

Trương Dũng nghe thấy là Vương Tiểu Thanh đến, liền kéo Tào Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra.

“Tri thức Vương cô đến rồi.” Trương Dũng chào hỏi.

“Chào anh Trương, chào chị dâu.” Vương Tiểu Thanh chủ động chào Tào Chiêu Đệ.

Tào Chiệu Đê gật đầu không gây chuyện.

“Nào, uống nước đi.” Bà Vương bưng tới một ly nước đường đó, Vương Tiểu Thanh uống một ngụm, thấy quá ngọt, nên không muốn uống nữa.

“Cảm ơn bác, nước ngọt quá. Bác gái, đây là quà cháu mua tặng bác, bác xem có thích không.”

Vương Tiểu Thanh lấy chiếc áo dài tay ra ra đưa cho bà Vương.

“Ôi, áo đẹp quá, chắc đắt lắm nhỉ, bà già này đâu cần mặc đồ đẹp như thế đâu.”

Bà Vương sờ sờ thử, vừa sờ qua chất liệu liền biết không rẻ, chắc phải mười mấy hai mươi đồng.

“Không đắt đâu bác, bác gái bác thử xem có vừa không.” Vương Tiểu Thanh thúc giục.

“Đúng vậy mẹ, đây là tấm lòng của Tiểu Thanh, mẹ nhận lấy đi, mẹ đi thử một chút.” Trương Vũ nghe thấy cũng từ trong bếp đi ra.

“Anh Trương, đây là kính râm em mua tặng anh, sau này lái máy kéo không sợ bị nắng làm chói mắt nữa.

“Chị dâu, đây là khăn lụa em mua cho chị, là hoa văn thịnh hành nhất ở thành phố.” Vương Tiểu Thanh cũng đưa quà cho hai người.

“Ôi, như vậy thật ngại quá, tốn kém cho em rồi.” Tào Chiêu Đệ miệng thì nói là ngại, nhưng trong lòng lại vui vẻ muốn chết, lập tức nhận lấy khăn lụa ngay. Chiếc khăn lụa này quá đẹp, trong thôn chưa thấy ai đeo khăn lụa đẹp như này.

“Áo vừa vặn lắm, Tiểu Thanh, cháu thật biết mua đồ.”

Bà Vương mặc áo mới đi ra, mọi người nhìn qua, quả nhiên thấy rất vừa vặn, màu sắc cũng phù hợp, làm cho bà Vương trông trẻ hơn vài tuổi.

“Ôi, mẹ mặc áo này đẹp quá, hôm nay mẹ mặc áo này ăn cơm luôn đi, không cần cởi ra.” Trương Dũng cũng khen.

Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ nhìn nhau cười.

“Sắp ăn cơm rồi.” Trương Vũ nói xong lại quay vào bếp bận rộn tiếp, Trương Dũng cũng vào giúp một tay, ba người phụ nữ ngồi trong sân nói chuyện.

Hôm nay Tào Chiêu Đệ nể tình Vương Tiểu Thanh tặng quà cho mình nên không nói gì khó nghe, mọi người chỉ tám chuyện một chút về chuyện trong thôn.

“Phải nói là, Trương Hồng Châu gả đến nhà Nhị Cẩu đúng là hưởng phúc.” Tào Chiêu Đệ vừa ăn hạt dưa vừa tám chuyện.

“Hưởng phúc gì?” Bà Vương hỏi.

“Cô ta bị sảy thai, nhưng cô ta đã ở nhà nghỉ ngơi cả một tháng rồi mới đi làm lại. Con nhớ chị dâu ở nhà con cũng sảy thai, nhưng chỉ nghỉ nửa tháng đã đi làm lại rồi. Mẹ nói xem nhà Nhị Cẩu có phải là đối xử với cô ta không tệ không.”

Tào Chiêu Đệ cảm thấy Trương Hồng Châu còn rất biết chọn chồng, từ khi gả đến nhà Nhị Cẩu, Nhị Cẩu cư nhiên bắt đầu đi làm, trước đây không bao giờ thấy anh ta đi làm, tuy rằng hiện tại làm không nhiều lắm, công điểm thấp, nhưng tốt xấu gì cũng không phải kiểu hết ăn rồi lại nằm.

“Theo mẹ thấy thì không tốt được bao lâu đâu, nhà Nhị Cẩu chỉ tạm thời đối tốt thôi.” Bà Vương hiểu rõ một nhà Nhị Cẩu.

“Đúng vậy, cái cô Trương Hồng Châu kia cũng không dễ đối phó, cũng rất ghê gớm.” Tào Chiêu Đệ nói một cách hứng thú.

“Ăn cơm thôi, các đồng chí.” Trương Dũng bưng lên một đĩa trứng xào hẹ và một đĩa thịt lợn rang cháy cạnh.

Vương Tiểu Thanh vào bếp hỗ trợ bưng đồ ăn lên, Trương Vũ lại đẩy cô ra, nói không cần.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 178: Chương 178



Vương Tiểu Thanh nhìn bàn ăn, thấy có món trứng xào hẹ, thịt lợn rang cháy cạnh, tai heo xào cay, chân giò hầm đậu nành, khoai tây chua ngọt, cà tím đậu đũa, dưa leo trộn, canh rong biển trứng, món chính là cơm trắng và bánh bao bột mì.

“Ôi trời ơi, hôm nay còn ăn ngon hơn cả Tết.” hai mắt Tào Chiêu Đệ sáng lên, lâu rồi chưa được ăn ngon như thế này, hôm nay đều nhờ có Vương Tiểu Thanh, nên mới có nhiều đồ ăn ngon như vậy.

“Mọi người ăn đi.” Bà Vương vừa ngồi xuống đã gắp cho Vương Tiểu Thanh hai miếng chân giò lớn.

Trương Vũ ngồi bên cạnh Vương Tiểu Thanh, cũng không ngừng gắp thức ăn cho Vương Tiểu Thanh, anh biết cô thích ăn tai heo, gắp rất nhiều bỏ vào trong bát của cô.

Bữa cơm này, Tào Chiêu Đệ chỉ tập trung ăn, cũng không nói gì không hay, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh cũng ăn cơm rất vui vẻ, buổi tối hôm nay cũng xem như vui vẻ hòa thuận.

Tại Thượng Hải.

Hôm nay là tết Trung thu, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đều được nghỉ ở nhà.

“Trưa nay ông, bà muốn ăn món gì?” Lưu Thải Hồng nghĩ đến khẩu vị của hai người họ, bản thân bà ta chưa rõ khẩu vị của họ lắm, đặc biệt là xưởng trưởng Ngô.

“Tôi muốn ăn sườn kho tàu, chân giò hầm tương.” Bà Ngô cũng thèm chân giò.

“Tôi muốn ăn cá kho, còn lại tùy ý.” Xưởng trưởng Ngô nhìn văn kiện trong tay, đầu cũng không ngẩng đầu lên.

“Được, tôi biết rồi.”

“Cô Lưu~” Bà cụ đang xem TV bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“Dạ, bà, sao vây bà? Bà muốn ăn món gì?” Lưu Thải Hồng đang chuẩn bị đi, khẩu vị của bà cụ bà ta đã biết rõ nên không cần hỏi.

“Con trai tôi thích ăn cua, nếu có bán thì mua vài con.”

Bà cụ nhớ con trai mình thích ăn cua nhưng ngại làm, nên không thường xuyên mua, cũng đã lâu rồi không ăn.

“Được, cháu biết rồi.” Lưu Thải Hồng hiểu ra, hóa ra xưởng trưởng Ngô thích ăn hải sản.

Lưu Thải Hồng mang giỏ đi chợ mua thức ăn, mua sườn, chân giò, cà chua, ớt, trứng gà, tôm, cua, một con cá trắm, hai miếng đậu hủ lớn, thịt heo. Giỏ thức ăn đầy ắp.

“Cốc cốc…” Vương Mộng Mộng đến nhà xưởng trưởng Ngô gõ cửa, hôm nay Vương Mộng Mộng được nghỉ, nên muốn rủ Lưu Thải Hồng đi dạo phố, không biết Lưu Thải Hồng có được nghỉ hay không.

“Đợi chút” Bà Ngô đặt áo len đang đan xuống, đi ra mở cửa.

Mở cửa thấy một cô bé mập mạp.

“Cô tìm ai?” Bà Ngô nghi ngờ cô có đi nhầm nhà hay không.

“Chào bác, cháu tìm Lưu Thải Hồng, cháu là con gái bà ấy.” Vương Mộng Mộng thấy người trước mắt khó đối phó, lễ phép chào hỏi.

“Ô, là con gái của cô Lưu à, vào nhà đi.” Bà Ngỗ nghe nói là con gái của Lưu Thải Hồng, nét mặt có chút nhiệt tình, nhưng không nhiều lắm.

“Ai đến vậy?” Xưởng trưởng Ngô nhìn qua.

“Là con gái của cô Lưu, đến tìm cô ấy.” Bà Ngô dẫn Vương Mộng Mộng đi vào.

“Chào bác Ngô, chào bà.” Vương Mộng Mộng nhớ lời mẹ dặn, phải lấy lòng xưởng trưởng Ngô và bà cụ.

“Ô, vào ngồi đi. Mẹ cháu đi chợ mua thức ăn rồi. Bác nghe mẹ cháu nói cháu xuống nông thôn, cháu đây là mới từ nông thôn trở về à?” Ông Ngô và Vương Mộng Mộng trò chuyện.

“Dạ đúng rồi, bác Ngô, cháu xuống nông thôn hơn nửa năm, sau đó mẹ cháu tìm được việc cho cháu nên cháu trở về, cháu cũng mới trở về được mấy ngày.” Vương Mộng Mộng lễ phép trả lời.

“Ừ, tốt lắm, tối nay cháu ở lại ăn cơm nhé. Lẽ ra hôm nay mẹ cháu được nghỉ, nhưng bà ấy nói không có việc gì nên không cần nghỉ.

Nếu cháu đã đến rỗi thì tối nay ở lại cùng ăn cơm.” Xưởng trưởng Ngô nhiệt tình mới.

“Cảm ơn bác Ngô.” Vương Mộng Mộng vui sướng, tối nay có đồ ăn ngon rồi.

Lưu Thải Hồng đi mua thức ăn về, liền thấy Vương Mộng Mộng đang ngồi ở phòng khách.

“Mộng Mộng, sao con lại đến đây?” Lưu Thải Hồng có chút ngạc nhiên.
 
Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Dùng Mạng Nuông Chiều
Chương 179: Chương 179



“Mẹ, con đến thăm mẹ, xem hôm nay mẹ có được nghỉ làm hay không.” Vương Mộng Mộng đứng dậy nháy mắt mấy cái.

“Hôm nay mẹ không nghỉ, con tự đi chơi đi.”

“Cô Lưu, khó khăn lắm con gái mới đến chơi, dành chút thời gian cho con gái đi. Trưa nay ăn cơm ở đây, ăn cơm xong cô được nghỉ nửa ngày, buổi tối cô dẫn con gái đến ăn cơm.” Xưởng trưởng Ngô đứng dậy.

“Cảm ơn ông Ngô, tôi biết rồi. Trưa nay chúng ta ăn mì sợi, ăn đơn giản một chút, buổi tối sẽ làm nhiều món hơn.”

Lưu Thải Hồng đem thức ăn vào bếp, bắt đầu xào nhân, làm hai loại, một loại là nấm và thịt, một loại là cà chua trứng.

Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô thích ăn nấm và thịt, bà cụ thì thích ăn cà chua trứng.

Ăn xong, Lưu Thải Hồng dọn dẹp nhà bếp, dọn xong chưa đến một giờ, nói với bà cụ một tiếng rồi dẫn Vương Mộng Mộng đi ra ngoài.

Vương Mông Mông nhõng nhẽo đòi Lưu Thải Hồng mua cho một bộ quần áo mới.

Lưu Thải Hồng không mua gì cho mình, tháng trước mới mua rồi.

“Mẹ, hôm nay con gặp cả gia đình họ, con thấy xưởng trưởng Ngô rất dễ nói chuyện, cũng rất nhiệt tình, còn mời con buổi tối vào bếp. Bà Ngô thì sắc mặt lạnh lùng, nhưng chắc cũng không tệ lắm. Trong suốt thời gian đấy bà cụ không nói gì, cảm giác khó gần.” Vương Mộng Mộng chia sẻ phân tích của mình.

“Con gái ngoan, sau khi con xuống nông thôn một chuyến, con tiến bộ nhiều lắm. Con nói đúng, xưởng trưởng Ngô là người dễ nói chuyện nhất trong nhà, bà cụ và bà Ngô không hợp nhau, xưởng trưởng Ngô ở giữa khó xử.”

Lưu Thải Hồng nghe Vương Mộng Mộng nói, thật sự cảm thấy Vương Mộng Mộng tiến bộ nhiều, trước đây Vương Mộng Mộng đâu biết nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyên.

“Hehe.” Vương Mộng Mộng nghe Lưu Thải Hồng khen, liền vui vẻ đến mức suýt bay lên.

Cuối cùng hai mẹ con mua ít đồ ăn vặt rồi trở về, mặc dù xưởng trưởng Ngô nói buổi tối không cần Lưu Thải Hồng về nấu cơm.

Nhưng nếu thật sự làm vậy, bà Ngô và bà cụ sẽ có ý kiến, chưa đến năm giờ, Lưu Thải Hồng đã đưa Vương Mộng Mộng về nhà họ Ngô.

Xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đi thăm họ hàng biếu quà, bà cụ thì ở nhà xem TV. Thấy hai người họ về, bà cụ hiếm khi nở nụ cười.

“Cô Lưu về rồi à, sao không đi chơi thêm chút nữa?”

“Đúng vậy bà, bên ngoài cũng không có gì thú vị.”,

“Con gái, qua đây nói chuyện với bà.” Lưu Thải Hồng nháy mắt với Vương Mộng Mộng, bảo cô đi lấy lòng bà cụ.

“Bà ơi, bà có muốn ra ngoài đi dạo một chút không, cháu có thể dìu bà ra ngoài đi dạo.”

Vương Mộng Mộng nghĩ bà cụ hẳn sẽ muốn ra ngoài đi dạo.

“Được thôi.”

Quả nhiên bà cụ đồng ý ngay, một tay bà cụ chống gậy, một tay được Vương Mộng Mộng dìu.

Hai người đi dạo một vòng gần nhà, Vương Mộng Mộng có chút lo lắng nhưng cũng may không có chuyện gì xảy ra.

Khi hai người về đến nhà, xưởng trưởng Ngô và bà Ngô đã trở về.

Vương Mộng Mộng thật sự không biết nên nói chuyện gì với bọn họ, dành trốn vào bếp hỗ trợ Lưu Thải Hồng.

“Mộng Mộng, nhìn này, tối nay có mười món.”

Lưu Thái Hồng vui vẻ nói cho Vương Mộng Mộng, Vương Mộng Mộng ở nông thôn ăn uống không đủ, bây giờ đã trở về thành phố, bình thường bà ta cũng không có thời gian chăm sóc. Hôm nay cuối cùng cũng có một bữa ăn ngon.

“Con phải ăn ba bát cơm.” Vương Mộng Mộng thèm ch** n**c miếng.

“Này, Mộng Mộng, nghe lời mẹ, lát nữa trên bàn ăn con phải ăn từ tốn, ăn ít thôi. Lát nữa đồ ăn còn thừa, mẹ sẽ gói lại cho con mang về ăn. Chúng ta phải để lại ấn tượng tốt cho nhà ông Ngô.”

Lưu Thải Hồng nghe Vương Mộng Mộng nói sẽ ăn ba bát cơm liền giật mình.

“Vâng, con biết rồi, mẹ.”

Hai người bận rộn trong bếp suốt hai tiếng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back