Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 60



Ngày cưới Tề Ngọc Trân, nhìn chằm chằm vào khóa cửa cũng là vì rất muốn khóa lại.

Ở ký túc xá thanh niên trí thức thì không có thói quen phải khóa cửa, khóa cửa chuyển thành khóa hòm.

Anh nói hết tâm sự, phản hồi lại nỗi phiền muộn của cô:

“Cách chúng ta chung sống không cần thay đổi gì cả, em đã nhường nhịn anh rồi, tại sao anh không thể nhường em? Không phải để ý đến cảm nhận của anh mọi lúc mọi nơi như thế được chứ?”

“Bởi vì em đã rất hạnh phúc rồi, nên em hy vọng anh cũng hạnh phúc, bây giờ em thật sự không có vấn đề gì sao?”

Vẻ mặt Tống Tầm Chu dịu dàng hơn:

“Em có thể có vấn đề gì chứ, nếu em thử đè anh ra đánh, chửi anh cũng được, em muốn vui vẻ thế nào cũng được.”

“Nhanh vậy đã thay đổi suy nghĩ à? Đợi khi em bị bắt nạt ở trường, em sẽ về đánh chửi anh xả giận.”

“Bị bắt nạt ở trường? Xảy ra chuyện gì à?” Tống Tầm Chu nhạy bén nhận ra điều gì.

Tề Ngọc Trân kể đơn giản về chuyện xảy ra ở trường, phiền lòng không phải chuyện học hành, mặc dù có vài giáo viên giảng bài rất nhàm chán, khiến người nghe buồn ngủ nhưng cô hiểu nội dung khóa học, cô phiền lòng vì công việc ở trường.

Làm lớp phó học tập, giao tiếp với vài bạn học có hơi khó khăn, giúp đỡ cố vấn vào chiều thứ tư cũng khiến cô đau đầu.

Muốn ở lại trường, cô chỉ có thể sớm thích nghi với những chuyện này.

“Ý chí của em không mạnh như anh, đã cảm thấy hơi mệt rồi, may là có anh bên cạnh, mỗi ngày ăn cơm trưa anh nấu rồi ôm anh là thấy tràn đầy năng lượng rồi.” Cô nói rồi lại muốn ôm chồng.

Tống Tầm Chu nhìn ra cô muốn ôm, chủ động đứng dậy, Tề Ngọc Trân cũng đứng dậy ôm eo anh.

“Ở trường anh không muốn làm cán bộ gì, không muốn giúp giáo viên làm việc vặt, những việc không có lợi cho mình thì anh không muốn làm việc nào cả, anh cũng khuyên em như vậy nhưng em muốn ở lại trường, nên thật sự không thể làm theo anh. Nếu sau này có việc gì làm em mệt, cứ về nhà nói với anh.”

Anh không thể giúp em giải quyết khó khăn nhưng có thể nấu món ngon giúp em lấy lại tâm trạng tốt.” Anh hoàn toàn không che giấu sự ích kỷ của mình.

Anh và sự dịu dàng khiêm nhường không liên quan gì đến nhau, trong mắt vài họ hàng, anh còn rất vô lễ.

“Được thôi.”

Tề Ngọc Trân đồng ý rồi nói với anh:

“Anh cũng phải nói với em, không thể lúc nào cũng là em nói về những chuyện không vui.”

“Anh không nói, em cũng sẽ cảm nhận được mà hỏi anh, bây giờ anh càng ngày càng không che giấu được cảm xúc nữa rồi.”

Chủ yếu là không muốn che giấu nữa.

Tề Ngọc Trân:

“Ừm, em đã nhận ra điều này rồi, trước đây ở đội sản xuất rất mệt, mệt mỏi cơ thể, mệt đến mức tê liệt không nghĩ ngợi gì nhiều, tối nằm xuống là ngủ ngay. Vào đại học không còn dễ dàng như thế, đủ loại người, có sinh viên trẻ mười mấy tuổi không hiểu đời, cũng có những người hai ba mươi tuổi lão luyện, em làm việc với cố vấn nửa ngày đã cảm thấy nếu sau này làm cố vấn, có lẽ cũng sẽ trở nên già đời như cô ta.”

“Em không nghi ngờ, nếu có vấn đề trong công việc, cố vấn có thể đổ lỗi cho em.”

Ghen tỵ với người già đời hai ba mươi tuổi thì phải làm sao đây?

Tuổi còn trẻ đã biết cách đi đường ngắn nhất rồi.

Tống Tầm Chu:

“Cô ta đổ lỗi cho em, em đừng nhịn, cứ tố cáo cô ta.”

“Chưa đến mức phải tố cáo nhưng em cũng không phải dễ bắt nạt, thật sự làm em bực mình, em sẽ không làm việc cho cô ta nữa, cô ta tự mà bận rộn đi.”

“Nếu đến em cũng bị bực bội bỏ đi, chắc không mấy ai chịu nổi.”

“Đúng vậy, sớm biết vậy thì đã xin làm việc ở thư viện rồi.”

Tống Tầm Chu lắng nghe những phiền muộn của cô:

“Học kỳ sau đổi sang làm việc ở thư viện nhé? Em làm lớp phó học tập là có thể tiếp xúc với giáo viên rồi, không cần tìm thêm việc gì tiếp xúc với cố vấn nữa, giúp giáo viên làm việc dễ nảy sinh mâu thuẫn, rất bực mà không thể nói thẳng ra để bày tỏ sự không hài lòng.”

“Vị trí ở thư viện không chắc sẽ trống nhưng dù sao đi nữa, học kỳ sau em sẽ đi xem thử, nếu trống thì tốt quá, em sẽ vào thế chỗ ngay.”

Tống Tầm Chu muốn nói rằng nhà mình không thiếu tiền, không cần phải kiếm chút tiền từ việc làm thêm, trước đây anh đã nói một lần rồi nhưng Ngọc Trân kiên quyết muốn kiếm tiền nên anh không khuyên nữa.

Anh không định nhắc lại những lời này, chỉ nói:

“Gặp chuyện bất bình thì tìm anh, những việc em không dám làm nhưng anh sẽ làm, những người em không muốn làm phật lòng, anh sẽ làm thay. Tuy anh không có tiếng tốt trong gia đình nhưng anh chưa hề cắt đứt quan hệ với ba mẹ, có nhiều việc có thể tìm ba mẹ anh, thông qua mối quan hệ của họ mà làm.”

Ngọc Trân hoàn toàn không nghi ngờ về mối quan hệ của ba mẹ chồng, cô tập trung vào một việc khác:

“Anh không có tiếng tốt trong gia đình là vì sao?”

“Là vì không lịch sự, không thèm để ý đến họ.”

Sự thẳng thắn của chồng khiến Ngọc Trân không biết phải nói gì, cô đành dừng lại.

Tống Tầm Chu thấy cô im lặng, tự hỏi liệu mình có nói quá nhiều không, giữa vợ chồng vẫn nên giữ một ít bí mật:

“Anh sẽ cố gắng trở nên lịch sự hơn nhé?”

Ánh mắt Ngọc Trân kiên định nhìn chồng:

“Không cần, anh không sai, em thấy anh giao tiếp với cô chú rất bình thường, những người mà anh không thèm để ý thì chắc chắn không phải người tốt. Sau này gặp họ, em cũng sẽ không để ý đến họ, anh có thể nói cho em biết đó là những ai không? Em sẽ nhớ, sau này không nói chuyện với họ.”

Cô không phải là người thích giao tiếp, chỉ đơn giản nghĩ rằng vợ chồng không thể cả hai đều là người ít nói, giống như chị Phi Phi và anh Đào Nguyên, chị Phi Phi không thích nói chuyện, anh Đào Nguyên nói giúp chị, đối mặt giúp chị.

Gia đình họ thì trở thành cô đối mặt giúp chồng.

Tống Tầm Chu liệt kê một loạt họ hàng, chú ruột và cô ruột của ba anh đều là người bình thường nhưng trong số anh em họ của ba lại có vài người rất thích dạy dỗ người khác và lại cay nghiệt, còn anh em họ của mẹ thì anh không tiếp xúc nhiều, đặc biệt là anh trai ruột của mẹ là một người rất thực dụng.

Ngọc Trân vừa nghe vừa gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ.

“Không cần nhớ quá kỹ, khi gặp mặt họ, anh sẽ nhắc em.”

“Anh không nhắc thì em cũng sẽ nhắc anh, nhắc anh nói cho em biết ai khó gần, nhất là những người thực dụng. Nhà em rất có tiếng ở đội sản xuất nhưng đến Hoa Đô thì không là gì cả, em còn chọn học đại học Nông nghiệp Hoa Đô mà nhiều người không hiểu nổi, họ coi thường em, em cũng không cần họ coi trọng, đến lúc đó em sẽ không thèm nhìn họ.”

Nhìn nét mặt sinh động của cô, Tống Tầm Chu không nhịn được cười:

“Đúng, đến lúc đó không cho họ ánh nhìn nào hết.”

Ngọc Trân bực bội vươn hai tay ôm mặt chồng, chính xác là véo mặt chồng, không cho anh cười nữa.

Tống Tầm Chu vốn định ngừng lại nhưng lại càng cười tươi hơn.

Ngọc Trân nhìn anh cười, cô cũng không nhịn được mà cười theo.

“Chào bạn học.”

Du Niệm đang ăn trưa cùng hai bạn cùng phòng, chưa ăn được mấy miếng thì có hai nam sinh đi tới, một người cao to tiến lại chào Du Niệm.

Du Niệm đã gặp người này, là sinh viên lớp Cơ khí Nông nghiệp. Vì ngoại hình và chiều cao nổi bật, chưa đầy một tháng khai giảng đã nổi tiếng, có nhiều nữ sinh trong khoa bàn tán về anh ta.

Cô không cần đoán cũng biết đối phương có mục đích gì:

“Anh muốn hỏi về chị của tôi à? Chị tôi đã kết hôn rồi, đừng đến hỏi nữa, lớp thú y, lớp làm vườn, cứ cách ngày lại có người từ lớp khác đến hỏi về chị tôi, không biết anh là người thứ mấy rồi nữa.”

Chàng trai không cam tâm, nghĩ rằng họ nói về hai người khác nhau.

Du Niệm nghe xong:

“Là một người đấy, tôi và chị ấy đã kết nghĩa, chị ấy là chị tôi, anh đừng nhớ thương nữa, chồng chị ấy là sinh viên xuất sắc của đại học Hoa Đô, hai người là một cặp trời sinh.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 61



Thấy chàng trai cuối cùng cũng bỏ đi, Du Niệm không nhìn theo bóng dáng đối phương mà tiếp tục ăn cơm.

Bạn cùng phòng hỏi cô ấy:

“Cậu đã gặp chồng của Ngọc Trân chưa?”

Du Niệm không ngạc nhiên khi có nam sinh đến hỏi thăm về Ngọc Trân, chuyện đó quá thường xuyên.

Ngọc Trân có vẻ ngoài không quá nổi bật, thuộc dạng thanh tú mềm mại, đẹp mà không quá chói lòa, da không quá trắng nhưng lại có cảm giác cô tỏa ra ánh sáng dịu dàng, dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác.

Không chỉ xinh đẹp mà còn nói chuyện rất duyên dáng!

Thật ghen tị với chồng cô! Chồng cô sống hạnh phúc biết bao!

Mỗi ngày đều được ôm người vợ thơm tho mềm mại.

“Chưa gặp, chỉ biết Ngọc Trân rất yêu anh ta, ban đầu mình cũng không thích lắm, nghĩ thằng nào mà sớm cưới được Ngọc Trân như thế. Sau này Ngọc Trân kể vài chuyện về chồng cậu ấy, mình mới thấy anh ta không tệ, sinh viên Đại học Hoa Đô mà còn biết làm việc nhà, nghe thôi đã thấy hấp dẫn rồi nhỉ?”

Vừa học giỏi vừa giỏi làm việc nhà!

“Rất hấp dẫn nhưng tôi vẫn thấy tiếc khi Ngọc Trân kết hôn sớm quá, cậu ấy được nhiều người yêu mến, hoàn toàn có thể chọn lựa tìm được người tốt hơn.”

Ngọc Trân rất được yêu mến trong lớp, mặc dù cả lớp biết cô đã kết hôn nhưng vẫn có nam sinh thích nói chuyện với cô.

May mà Ngọc Trân không ở ký túc xá, trưa về nhà ăn cơm, chiều cũng không ở lại trường lâu, không cho các nam sinh nhiều cơ hội nói chuyện.

Du Niệm không nghĩ rằng kết hôn muộn sẽ chọn được người tốt hơn nhưng suy nghĩ cũng không khác lắm, cô ấy hơi có thành kiến với hôn nhân, không muốn thấy những cô gái xinh đẹp kết hôn quá sớm, luôn nghĩ rằng họ đáng lẽ phải có cuộc sống tươi đẹp nhưng vì kết hôn mà cuộc sống tươi đẹp đã bị gián đoạn, phải đối mặt với nhiều chuyện vặt vãnh.

Giờ thì cô ấy đã thay đổi một chút, mặc dù vẫn không muốn những cô gái xinh đẹp kết hôn sớm:

“Ngọc Trân như vậy kết hôn sớm lại tốt hơn, tốt nhất là tất cả những người nghĩ đến cậu ấy đều biết rằng cậu ấy đã kết hôn, sớm cắt đứt suy nghĩ của họ đi. Trước đây có một nam sinh không tin rằng Ngọc Trân đã kết hôn, nghĩ rằng tôi chê cậu ta xấu nên mới tìm cớ giúp Ngọc Trân.”

“Tôi thật sự thấy khó hiểu, rất khó hiểu, cậu ta đã biết mình xấu thì sao còn dám mong rằng Ngọc Trân sẽ để ý đến cậu ta? Có những người thật đáng sợ.”

“Cậu nói cũng đúng, tính cách Ngọc Trân như vậy, quá được yêu thích cũng không tốt.”

Ngọc Trân không chỉ được nam sinh yêu thích mà còn được nữ sinh yêu thích, thu hút cả hai phía.

Du Niệm:

“Chiều nay Ngọc Trân lên lớp, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết rằng tôi đã từ chối giúp cậu ấy một người nữa, tính cả hôm nay là bảy người rồi.”

“Tôi cũng không còn ghen tị với Ngọc Trân nữa rồi, thường xuyên có nam sinh đến hỏi thăm về cậu ấy, cậu có thấy phiền không?”

“Tôi không thấy phiền, chỉ là đối đáp vài câu, chưa đầy một phút là xong. Nếu có ai thích tôi, tôi mới thấy phiền, chỉ cần đến tìm tôi hai lần, tôi đã coi đó là đeo bám rồi, tôi sẽ đến tìm cố vấn rồi phản ánh.”

“Đồng ý, hồi cấp ba tôi từng bị một nam sinh không thích tỏ tình, lúc đó thật sự rất khó xử và khó chịu.”

Ba cô gái nhanh chóng chuyển chủ đề về thời cấp ba, thời tuổi mới lớn, luôn từng thích ai đó.

Buổi tối.

“Trưa mai em không ăn cơm ở nhà, trường có buổi hội thảo, em bị cố vấn kéo đi làm việc, định giải quyết bữa trưa ở căn tin trường, anh cũng có thể ăn ở căn tin trường mình, không cần về nhà nấu cơm.” Tề Ngọc Trân ôm lấy chồng vừa kết thúc buổi học tối về nhà, báo tin này cho anh.

Vợ không ăn trưa ở nhà, đương nhiên Tống Tầm Chu không còn động lực về nhà nấu cơm:

“Mai em có bao nhiêu thời gian ăn trưa?”

“Hội thảo bắt đầu lúc hai giờ rưỡi chiều mai, buổi học buổi sáng kết thúc lúc mười hai giờ, từ mười hai giờ đến hai giờ là thời gian tự do nhưng không được dành quá nhiều thời gian cho việc ăn uống.”

Hai tiếng đồng hồ không bị hạn chế hành động, cố vấn sẽ không theo sát mà chỉ giao nhiệm vụ cho cô, cô hoàn thành trong thời gian quy định là được.

Ngày mai đúng là thứ tư, buổi chiều thứ tư không chỉ lớp Nông học mà toàn bộ khoa Nông nghiệp đều không có giờ học, việc cô cần làm là bố trí sân khấu hội thảo và sắp xếp bài diễn văn.

Ngày mai sẽ có chuyên gia về kỹ thuật nông nghiệp diễn thuyết, nhà trường rất coi trọng nên lớp Nông học và lớp Cơ khí Nông nghiệp đều không thể nghỉ, phải đến làm khán giả.

Việc làm khán giả đã được lớp trưởng thông báo từ hai ngày trước, Tề Ngọc Trân mới nhận nhiệm vụ viết bài diễn văn hôm nay.

Cô là sinh viên năm nhất không thể viết được bài diễn văn của chuyên gia kỹ thuật nông nghiệp, cố vấn đưa cho cô một bản “đề cương” khá cẩu thả, bảo cô sắp xếp lại rồi viết lại một bản mới, đánh dấu rõ thời gian tránh chuyên gia không có gì nói hoặc nói không ngừng không dứt.

Tống Tầm Chu:

“Anh vốn định thứ tư, vì nghĩ tâm trạng em có thể không tốt nên định làm món cá kho mà em thích.”

Ngọc Trân thật sự rất thích cá kho nhưng nhà không thể làm món này mỗi ngày, cô cũng thấy tiếc một chút:

“Vậy ngày kia ăn nhé.”

“Ngày mai anh làm xong mang đến trường cho em ăn được không? Ngày mai làm cải thảo xào đậu phụ dầu và cá kho, khoảng một giờ là có thể mang đến.”

Ăn thịt lợn thường xuyên thì hơi khó nhưng ăn cá thường xuyên thì không khó lắm.

Hai vợ chồng không phải ngày nào cũng ăn cá, Tống Tầm Chu hơi ghét mùi tanh của cá, cá làm xong không còn nhiều mùi tanh nhưng lúc xử lý cá thì mùi tanh nhiều, anh xử lý xong sẽ vứt nội tạng và vảy cá.

Không cho chúng ở nhà lâu thêm một phút nào.

Tề Ngọc Trân thích ăn nên anh cũng không ghét mùi tanh của cá nữa.

Tề Ngọc Trân rất cảm động:

“Có làm phiền anh quá không, hai giờ chiều anh còn phải lên lớp mà.”

“Thời gian vẫn còn đủ, kịp mà, anh không nấu cơm, cơm lấy từ nhà ăn trường, anh chỉ cần về nhà nấu món ăn, một giờ là có thể làm xong và mang đến. Ăn cơm thì nhanh hơn, anh ăn cùng em, không đến hai mươi phút là xong, sau đó anh đi xe về trường.”

Phiếu lương thực của Tề Ngọc Trân đều dùng tích trữ gạo từ cửa sổ lương thực của trường, cơm trưa mai sẽ lấy từ nhà ăn trường, cơm chắc chắn sẽ nguội, hâm nóng lại trước khi xuất phát khoảng mười phút là được.

Tề Ngọc Trân không cố chấp nữa:

“Làm phiền anh rồi, lần sau nếu anh bận không có thời gian về nhà ăn cơm, em sẽ nấu ăn rồi mang đến cho anh, hoặc em đến nhà ăn trường của anh dùng phiếu lương thực của anh, ăn cùng anh.”

Tống Tầm Chu không có ý kiến.

Sau khi kết thúc buổi học vào mười hai giờ trưa ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân đi đến hội trường sắp xếp quét dọn bục giảng và lau bàn ghế.

Bản thảo diễn thuyết đã viết xong, cô cũng đã xác nhận lại nhiều lần.

Sau mười hai giờ rưỡi, dần dần có những bạn học khác đến, họ đều ăn cơm xong nên đến giúp đỡ.

Không phải giúp Tề Ngọc Trân mà là bị các thầy cô gọi đến giúp, Tề Ngọc Trân vốn không phải người chịu trách nhiệm, chỉ là bị phân công làm việc mà thôi.

Làm không tốt thì sẽ chọn ngẫu nhiên một học sinh trong số bọn họ ra đổ lỗi.

Học sinh không chịu nghe đổ lỗi cũng phải chịu một trận mắng.

Trường đại học là như vậy, cấp trên mắng cấp dưới, cấp dưới đi mắng cấp dưới hơn nữa.

Không chỉ trường đại học mà nhiều đơn vị cũng vậy.

“Tề Ngọc Trân, tôi đến rồi, có việc gì cần tôi giúp không?” Du Niệm đến sớm.

Cô ấy không có việc gì làm nên đến sớm, buổi tọa đàm buổi chiều có phần tương tác, tránh không có sinh viên đặt câu hỏi gây ra tình huống ngại ngùng mà cần sắp xếp vài “diễn viên”.

Du Niệm chủ động muốn làm diễn viên, Tề Ngọc Trân đã đưa câu hỏi cho cô ấy, đều là những câu hỏi thông thường, không xuất hiện tình huống nào bất ngờ.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 62



Tề Ngọc Trân vừa lau lại bục giảng và ghế, đã là lần thứ ba rồi, thấy Du Niệm đến thì bảo:

“Tôi sắp phải đến nhà ăn ăn cơm rồi, cậu giúp tôi trông chừng một chút, có ai vô ý làm rơi rác trên bục giảng thì nhặt giúp tôi, tôi ăn cơm xong sẽ quay lại ngay.”

Trong lúc này, cơ bản sẽ không có ai cố tình vứt rác lên bục giảng, chỉ là rất có thể đi ngang qua, đồ trong túi rơi ra mà không chú ý.

“Giờ này mà cậu còn chưa ăn cơm à?”

Tề Ngọc Trân:

“Chưa, trưa nay người nhà tôi mang cơm cho tôi ăn, hẹn một giờ gặp ở nhà ăn, bây giờ là mười hai giờ năm mươi hai rồi, tôi đến nhà ăn là vừa đúng giờ.”

Du Niệm:

“!”

“Tôi có thể đi cùng cậu, nhìn chồng cậu từ xa xem anh ta như thế nào không? Tôi không lại gần nói chuyện đâu, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay lại hội trường trông chừng ngay.”

“Được chứ, cậu muốn nói chuyện với anh ấy cũng không sao.”

“Không không không, tôi chỉ nhìn từ xa thôi, tôi chưa đủ dũng cảm nói chuyện với chồng cậu, chỉ muốn nhìn xem mặt mũi thế nào.”

Tề Ngọc Trân không có ý kiến, nhiều người tò mò về diện mạo của Tầm Chu, Du Niệm gặp qua thì cũng có thể miêu tả cho họ biết.

Lúc đầu vài bạn học đều tin nhưng sau đó lại không tin nữa, nghĩ rằng cô bịa chuyện tránh cho người khác quấy rầy cô.

Rõ ràng nói đã kết hôn mà vẫn còn bị coi là bịa chuyện, thật đau đầu.

Hai người cùng rời khỏi hội trường, Du Niệm vốn định gần đến nhà ăn thì Tề Ngọc Trân vào trước, cô ấy sẽ vào sau, giả vờ đi đến cửa sổ nhà ăn xem còn cơm không, đi một vòng rồi rời đi.

Không ngờ giữa đường lại gặp Tống Tầm Chu.

Người hướng ngoại như Du Niệm, gặp tình huống này cũng lúng túng đến nỗi không biết phải làm sao.

Tề Ngọc Trân thì đã bịa ra được lý do:

“Tầm Chu, đây là Du Niệm, bạn cùng lớp và cũng là bạn tốt của em. Cô ấy đến đối chiếu bản thảo giúp em, đúng lúc em muốn mời cô ấy thử tay nghề của anh.”

Tống Tầm Chu không có ý kiến, giọng điệu ôn hòa:

“Tay nghề nấu ăn của anh không ra gì, không chê là tốt rồi.”

“Anh đừng nói vậy, em đã khen ngợi tay nghề nấu ăn của anh rất ngon trước mặt Du Niệm, anh còn nói không ngon, chẳng phải là làm em mất mặt sao?” Tề Ngọc Trân cố ý nói những lời không phù hợp với tính cách của mình nhằm điều hòa không khí.

Bây giờ chồng khiến cô có cảm giác trở lại thời kỳ làm việc ở đội sản xuất.

Sau khi rời khỏi đội sản xuất, ấn tượng sâu sắc nhất mà chồng để lại cho cô vẫn là lúc đi tàu hỏa và gặp được cặp vợ chồng trung niên.

Biểu hiện cáu kỉnh trước mặt em chồng cũng không sâu sắc bằng lúc đó.

Cô luôn cảm thấy thái độ khi gặp cặp vợ chồng trung niên ở ga tàu mới là con người thật của anh.

Lạnh lùng và vô tình.

Không đối xử lạnh lùng và vô tình với cô, cô xem đó là một loại cảm giác an toàn khác biệt.

...Thật sự là rất có cảm giác an toàn, cảm giác chồng cô không cần động tay cũng có thể lấy ánh mắt làm đông lạnh người khác.

“Em khen anh, chỉ cần nói trước mặt anh là được, đừng nói khắp nơi với bạn bè của em, như vậy nếu món ăn không hợp khẩu vị thì họ cũng không thất vọng.” Tống Tầm Chu đáp lại với nụ cười bên môi.

Du Niệm nghe lời của hai vợ chồng, trong lòng đã reo hò mà bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Tề Ngọc Trân khen cậu rất nhiều, cơ bản là đúng sự thật, tôi tin rằng món ăn cũng sẽ rất ngon.”

Ba người đến nhà ăn tìm chỗ ngồi, vì tránh ngại ngùng mà Tề Ngọc Trân ngồi ở giữa, Du Niệm ngồi bên trái cô, Tống Tầm Chu ngồi bên phải cô.

Tống Tầm Chu mang theo ba đôi đũa, một đôi là dự phòng, giờ thì đúng lúc dùng đến.

Anh mang tới ba cái hộp và một cái bát, hộp lớn nhất đựng cá kho, hai hộp còn lại đựng cải thảo xào đậu phụ dầu và cơm.

“Du Niệm, có thể đi lấy một ít cơm ở cửa sổ lương thực giúp tôi không? Dùng bát này lấy cơm.” Nhà ăn trường không cung cấp dụng cụ ăn uống, ăn cơm lấy cơm phải tự mang hộp cơm, Tề Ngọc Trân thấy món ăn chồng mình làm quá ngon, ăn thử rồi không kìm được phải ăn kèm cơm, cơm trưa của ba người không đủ ăn.

Du Niệm không chút do dự, cầm phiếu lương thực và bát đi lấy cơm.

Cô ấy nhanh chóng lấy cơm về, Tề Ngọc Trân nói bát cơm này cho cô ấy ăn.

“Tôi đã ăn trưa rồi, ăn một nửa là đủ rồi, cậu lấy một nửa cơm cho vào hộp cơm đi.”

“Được.” Tề Ngọc Trân lấy một nửa cơm vào hộp đựng cơm, phần còn lại cho Du Niệm, còn giúp cô ấy múc thêm món ăn, làm đầy cả bát.

Du Niệm muốn nói đã đủ rồi đủ rồi, không cần thêm nữa nhưng chưa kịp nói ra, ngửi mùi cá kho mà cô ấy đã muốn ch.ảy nước miếng.

“Xương cá thì bỏ vào nắp hộp cơm này nhé, cậu có muốn thêm ít nước cá kho không, lát nữa tôi sẽ trộn cơm với nước cá kho.”

Du Niệm đã nhét đầy miệng cơm, lắc đầu nuốt thức ăn xuống:

“Không cần không cần, cá cậu gắp cho tôi đã có nước sốt rồi, không cần thêm nữa.”

Chồng của Tề Ngọc Trân có thể làm cải thảo xào đậu phụ dầu ngon như vậy! Quá hợp khẩu vị!

“Được rồi, vậy tôi bắt đầu ăn nhé, cậu ăn từ từ thôi.”

Tề Ngọc Trân thật sự múc ít cơm vào hộp cơm đựng cá kho.

Bình thường cô không thích ăn như vậy, thường ăn cá trước, cá gần hết rồi mới trộn cơm với nước kho mà ăn.

Tình huống hôm nay lại đặc biệt hơn, Du Niệm ở bên cạnh, Tầm Chu cũng không thích ăn chung món với người lạ, vậy nên cô đã “chiếm làm của riêng”, như vậy là chỉ có hai vợ chồng cô ăn thôi.

Sợ Du Niệm không đủ ăn, trước khi ăn cô đã múc cho cô ấy không ít món ăn, chắc đủ ăn rồi.

Đúng là đủ ăn rồi, Du Niệm không lo lắng gì nữa, ăn xong một bát cơm thì ngồi im lặng bên cạnh Tề Ngọc Trân.

Tề Ngọc Trân nhớ đến lý do mình bịa ra nên sau khi ăn xong đã đối chiếu lại nội dung câu hỏi với Du Niệm đã ăn xong.

Du Niệm đã học thuộc, Tề Ngọc Trân hỏi cô ấy, cô ấy trả lời nhanh chóng.

Đối chiếu một lần xác nhận không có vấn đề, Tề Ngọc Trân bảo cô ấy quay lại hội trường trông chừng bục giảng giúp mình, có thể là giáo viên đã đến rồi.

Giáo viên là cách gọi chuyên gia kia.

Du Niệm nhận được tín hiệu nên đã rời đi trước, trước khi rời đi còn hỏi có cần rửa bát cô ấy đã dùng không.

Nhà ăn có chậu rửa bát.

“Không cần, tôi sẽ làm. Bây giờ việc quan trọng nhất là buổi diễn thuyết, làm phiền cậu trông chừng giúp tôi.”

“Không phiền đâu, tôi đi trước đây.”

Du Niệm vừa rời đi, hai vợ chồng cũng nói chuyện với nhau.

Tề Ngọc Trân giải thích với chồng lý do tại sao giữ Du Niệm lại ăn cơm, lý do đối chiếu bản thảo chỉ là vì muốn Du Niệm không cảm thấy ngại chứ không qua mắt được chồng.

Tống Tầm Chu nghe xong:

“Anh nên tìm cách để mọi người biết về anh, không thì sau này sẽ cố định vài ngày mang cơm cho em, cũng có nhiều người biết chúng ta là vợ chồng.”

Ở trường mình, Tống Tầm Chu rất lạnh lùng, không chủ động nói chuyện đã kết hôn, buổi trưa tan học có người tìm anh, anh mới nói phải về nhà nấu cơm cho vợ, không có thời gian, có việc thì hãy nói trong giờ nghỉ.

Sự lạnh lùng của anh giúp anh đuổi đi không ít người, anh vội về nhà nấu cơm cho vợ, chuyện này truyền từ người này sang người khác.

Ít nhất là trong lớp không còn ai rảnh rỗi lại đến tìm anh nữa rồi.

Rất khó tưởng tượng được cảnh Tống Tầm Chu mặt lạnh nấu cơm nhưng những lời này lại nói ra từ miệng anh.

Không giống nói dối.

Mọi người đều tin.

Với Tề Ngọc Trân thì không dễ dàng khiến người ta tin như vậy, tính tình của cô rất tốt và dịu dàng, người ta mới có cảm giác rằng cô phải bịa chuyện mình đã kết hôn nhằm đuổi những người quấy rầy cô.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 63



Du Niệm giúp cô đỡ vài người dò hỏi tin tức về cô, Tề Ngọc Trân cũng đã nói với chồng.

Giữa trưa mời Du Niệm ăn một bữa, thật sự là cần thiết.

“Không cần đâu, tình hình hôm nay khá đặc biệt, em vẫn thích ăn cơm ở nhà với anh hơn, ăn xong nằm trên giường một chút, ăn ngoài mệt lắm.” Giữa trưa tan học về nhà là cô có thể nấu cơm giúp chồng, hai vợ chồng cùng nấu cũng tiết kiệm thời gian hơn.

Các bạn học ở lại ký túc xá đều vì muốn được nằm nghỉ, cô cũng muốn nằm nghỉ ở nhà, không muốn từ sáng đến tối cứ ngồi mãi.

Tống Tầm Chu:

“Đúng vậy, ăn ngoài thật sự rất mệt.”

“Ăn xong thì anh đi trước đi, em sẽ rửa và cất bát đĩa, chiều mang về nhà.”

“Bây giờ vẫn còn sớm, ăn xong rồi anh cùng em dọn dẹp, anh sẽ mang bát đĩa về nhà.” Vẫn đủ thời gian, có thể về nhà một chuyến.

“Được.”

Khi Tề Ngọc Trân quay lại giảng đường, vài cố vấn đã có mặt, Du Niệm thì ngồi ở hàng ghế khán giả.

Ghế khán giả là băng ghế dài, mỗi băng ghế có thể ngồi hai đến ba người, có năm trăm băng ghế, đủ chỗ cho hơn một ngàn người ngồi.

Tề Ngọc Trân đi tìm cố vấn của mình, xác nhận không còn việc gì cho mình nữa thì mới ngồi cạnh Du Niệm.

Du Niệm có nhiều điều muốn nói, trong giảng đường không yên tĩnh, vài giáo viên đang nói chuyện, cô ấy cũng nói:

“Cậu đúng là không nói dối chút nào!”

Sợ giáo viên chú ý mà cô ấy đã giảm bớt âm lượng.

Tề Ngọc Trân:

“Cậu nói về chồng tôi à? Tôi thật sự không nói dối cậu, bọn tôi có tướng vợ chồng đúng không?”

“Tướng vợ chồng thì không dám nói nhưng tính cách khá giống nhau, hai người ở cùng nhau thật sự có những h.am m.uốn đời thường sao? Trước đây cậu nói bận học không muốn có con, không phải là vẫn chưa… Ngủ chứ?

Từ “ngủ” này Du Niệm chỉ diễn tả bằng khẩu hình.

Bảo hai người bọn họ là bạn thân khác giới còn đáng tin hơn là vợ chồng.

Nếu họ nói chỉ là bạn bè, cô chắc chắn sẽ tin!

Tề Ngọc Trân hiểu được khẩu hình:

“Bọn tôi là vợ chồng bình thường, không cần nghi ngờ điều này, có biện pháp bảo vệ, sau khi cậu kết hôn sẽ hiểu thôi.”

“Vậy sao, hai người đừng ly hôn nhé, giấy đăng ký kết hôn đã bị tôi ném xuống biển rồi, đừng mong nhặt lại.”

Vợ chồng thật sự có cuộc sống hạnh phúc!

Hóa ra Ngọc Trân cũng được ăn rất ngon, cô ấy yên tâm rồi!

“Ly hôn cần giấy đăng ký kết hôn sao? Trước đây bọn tôi đăng ký kết hôn ở quê, lấy một tờ giấy đăng ký kết hôn, lúc đó giấy kết hôn do tôi giữ.”

“Sau đó đến Hoa Đô, anh ấy lại dẫn tôi đi đăng ký lần nữa, Hoa Đô nói giấy kết hôn ở tỉnh khác không có giá trị ở Hoa Đô, bọn tôi lại đăng ký lần nữa, lấy giấy kết hôn thứ hai.”

“Hai tờ giấy kết hôn đều bị anh ấy khóa chặt trong chiếc hộp nhỏ, tôi không có chìa khóa dự phòng, anh ấy nói muốn xem giấy kết hôn thì bảo anh ấy mở.”

“Khóa hộp đựng giấy kết hôn thì khi mua đã có sẵn hai chìa khóa.”

Anh giữ một chìa khóa là được, sao không thể cho cô một chìa chứ?

Thì ra là muốn đề phòng cô à?

Du Niệm:

“Anh ta là khóa cứng, đúng là tấm gương mẫu mực! Trước đây tưởng cậu yêu anh ta, giờ cảm thấy anh ta yêu cậu hơn, không muốn ly hôn nên mới giấu giấy kết hôn.”

“Giấu cũng vô ích thôi, bây giờ đăng ký kết hôn không đồng bộ trên toàn quốc, kết hôn ở quê rồi, đến Hoa Đô vẫn có thể tái hôn. Nếu thật sự muốn ly hôn, giấu giấy kết hôn cũng vô dụng.”

“Cậu nói gì thế, anh ta mà nghe thấy thì cẩn thận anh ta giận đấy… Thật sự là mở ra lối suy nghĩ mới hả? Vậy là cậu định tái hôn sao?”

“Không, một người là đủ rồi, không muốn hai người đâu, tôi chỉ muốn nói về lỗ hổng trong đăng ký kết hôn mà thôi.”

Nếu là hai Tống Tầm Chu giống hệt nhau thì cô có thể xem xét.

Tống Tầm Chu số một không cần thay đổi gì, Tống Tầm Chu số hai sẽ cùng cô học hành, làm vườn và ghi chép dữ liệu.

Có Tầm Chu ở bên, cô có thể thoải mái lơ đãng ở trong lớp, về nhà thì có anh giúp cô học bù.

“Thực hiện thống nhất toàn quốc thật khó, dù sao thì nam thanh niên trí thức đi về nông thôn đều không đáng tin lắm, mười người thì có đến sáu người dính vào các cô gái trong đội sản xuất, có khi đã có ba bốn đứa con, lên đại học lại nói dối rằng mình độc thân, chưa từng yêu ai, lừa các nữ sinh viên.”

Trong mắt Du Niệm, nam thanh niên trí thức đi về nông thôn là không được, có người tốt thì cô ấy cũng không trông mong là mình gặp được.

Tề Ngọc Trân gật đầu:

“Đội sản xuất của chúng tôi vẫn còn tốt, nam thanh niên trí thức trong đội chưa làm việc gì quá đáng, ở trong đội vài năm mà vẫn độc thân nhưng trong công xã thì thật sự có nam thanh niên trí thức làm những việc này, biết người biết mặt không biết lòng.”

Năm đó An Lâm dùng câu này miêu tả Tạ Quốc Thụ và đã cứu được Đường Nữu, cô cảm thấy An Lâm nói không đúng lắm.

Bây giờ ngữ cảnh này đã bình thường hơn chút rồi.

Nam thanh niên trí thức trong đội họ không hãm hại nữ xã viên, không phải vì phong cách của đội mà chủ yếu là... Nhìn thấy Tầm Chu được yêu mến nhất chủ động rơi vào vòng tay cô, hai người còn lại, một người kiêu ngạo không xem trọng các cô gái trong đội, một người quá bẩn thỉu, các cô gái trong đội không xem trọng anh ta.

Nếu cô không may trở thành người vợ bị thanh niên trí thức bỏ rơi, cô sẽ buồn một thời gian rồi thôi.

Lý do cô có thể thôi buồn là vì cô có gia đình cho cô dũng khí và lòng tự tôn.

Nếu ba mẹ ruột ghét bỏ cô, vội vã “bán” cô đi, cô không thể nào mà nghĩ thoáng được, có khi nhà người mua lại tệ như nhà Phương Cường, cô sẽ như Đường Nữu là không thể hiểu ra được mà nhảy sông tự tử.

Du Niệm:

“Phụ nữ đều đáng thương, đáng hận nhất là những thằng đàn ông vô trách nhiệm, tôi mà có vài ngụm nước bọt sẽ nhổ chết bọn họ... Cậu đừng để ý tôi nói bậy, tôi không thường nói đâu, thật sự không nhịn được mới nói thôi.”

Nói lời bậy bạ trước mặt Ngọc Trân, thật sự là tội lỗi.

“Không sao, tôi cũng nhổ cho họ một bãi nước bọt.”

“Cậu đừng nhổ, có khi họ lại thích bị cậu nhổ nước bọt.”

Trên mặt Tề Ngọc Trân hiếm khi xuất hiện biểu cảm chán ghét:

“Cậu đừng nói nữa, cậu nói câu này còn khiến tôi sợ hơn nói bậy.”

“Không nói nữa không nói nữa, chúng ta ra ngoài xem đi, đến hai giờ phải có khán giả đến, không đến thì phải đi thúc giục.”

Buổi giảng bắt đầu lúc hai giờ rưỡi, hai giờ khán giả đã phải có mặt.

Tề Ngọc Trân không có ý kiến, cùng Du Niệm đứng chờ ngoài cửa.

Học sinh của vài lớp nối đuôi nhau từ ký túc xá hoặc từ thư viện đến, thông báo nói trước là tụ tập ngoài hội trường, Tề Ngọc Trân và Du Niệm nhìn thấy người của lớp mình, chủ động hoà vào lớp, không đứng ở nơi dễ thấy như cửa hội trường.

Có lẽ vì đã gặp Tống Tầm Chu, Du Niệm càng bảo vệ Tề Ngọc Trân hơn, ai đến tán tỉnh Ngọc Trân đều bị cô ấy trừng mắt.

Không ai được phá hoại hôn nhân của Ngọc Trân!

“Biểu cảm phấn khởi thế này, là do buổi tọa đàm chiều nay được lợi nhiều lắm hả?” Tống Tầm Chu vừa về nhà đã thấy mắt vợ long lanh, trên mặt hiện rõ ý cười.

“Đúng vậy nhưng không hẳn là thế, qua buổi giảng em có cơ hội tham quan nhà máy sản xuất máy móc nông nghiệp, điều làm mình vui nhất là hôm nay nhận được thư nhà! Suýt chút nữa em đã nghĩ em gái quên mất việc em nhờ rồi, anh đi rửa mặt trước đi, chúng ta lên giường nói chuyện.”

Hôm nay là ngày tốt lành nhân đôi!

Được cơ hội tham quan nhà máy sản xuất đã khiến Tề Ngọc Trân rất vui, về nhà mở hòm thư trước cửa, mỗi ngày đều mở một lần nhưng không ngờ hòm thư lại đột nhiên có thư, nhìn địa chỉ, cô thật sự suýt nhảy cẫng lên!
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 64



Thư nhà gửi đến!

Cô vừa khai giảng một tuần đã viết thư gửi về nhà, sau đó mỗi ngày đều xem hòm thư có thư nhà gửi đến hay không.

Tầm Chu biết cô mong muốn chia sẻ niềm vui, anh tranh thủ đi rửa mặt, rửa mặt xong nằm trong chăn nghe cô nói.

Tề Ngọc Trân nói sơ qua về buổi giảng, sau đó bắt đầu kể chi tiết về lá thư nhà gửi đến.

Thư do em gái Ngọc Liên viết, có thể thấy Ngọc Liên đã cố gắng viết hết những gì có thể, trong thư có lời của ba mẹ, những sự kiện lớn trong đội trong tháng qua, cũng có những việc nhỏ nhặt.

Điều gây sốc nhất là em trai thứ hai Đào Thanh có thể sắp kết hôn rồi.

“Người yêu của Đào Thanh là bạn cùng lớp cấp hai, hồi em ấy học cấp hai, Ngọc Liên vẫn là học sinh tiểu học, thích theo những đứa trẻ cùng tuổi trong đội đi chơi lung tung.”

“Em còn nhớ có ngày em gái bẩn thỉu về nhà nói với em rằng em hai thích ai đó, còn nói cụ thể tên cô gái ấy, em chỉ nghĩ trẻ con nói linh tinh nên không để ý, không ngờ lại có chuyện này thật.”

“Lúc đó em còn dạy Ngọc Liên không được nói linh tinh, không tốt cho em hai và cô gái đó, sau này không được đùa giỡn về chuyện nam nữ nữa.”

“Chắc là Ngọc Liên đã nghe lời, sau đó không nói linh tinh về việc em hai thích ai nữa.”

“Thư nói nguyên nhân là sau khi chúng ta rời khỏi đội sản xuất, mẹ bắt đầu lo liệu chuyện hôn nhân của Đào Thanh. Năm nay Đào Thanh hai mươi ba tuổi, đến tuổi bàn chuyện hôn nhân rồi.”

“Vừa nghe đến chuyện hôn nhân, Đào Thanh không giấu được nữa trở nên lấp lửng, mẹ phát hiện không đúng nên hỏi ra sự thật. Hoá ra hai năm trước bọn nhỏ đã bắt đầu yêu nhau, giấu kỹ hơn chúng ta nữa, em hoàn toàn không phát hiện gì hết.”

“Ngọc Liên nói thư này là đợi đến khi chuyện hôn nhân của Đào Thanh có kết quả mới viết gửi cho em.”

Em gái không nhắc đến chuyện hồi nhỏ nói với chị rằng anh hai thích cô gái nào, có lẽ em gái đã quên chuyện nhỏ này, chỉ là cô gái mà anh hai thích thì cô luôn nhớ.

Nhà cô gái ấy không cùng đội sản xuất với họ, điều kiện gia đình cũng tốt, có thể cho con gái học cấp hai thì điều kiện cũng không tệ được.

Hai bạn trẻ thuộc dạng thích nhau, có thể hồi cấp hai đã để ý nhau, hai năm trước mới không nhịn được mà tỏ tình, ba mẹ hai bên đều không có ý kiến gì về cô gái và gia đình cô ấy.

“Kết quả thế nào? Nếu cấp hai đã bị Ngọc Liên phát hiện thì chắc chắn không giấu kỹ bằng chúng ta.”

Ai có thể giấu kỹ như chúng ta chứ?

Ngay cả anh còn thường nghi ngờ, anh thật sự đang yêu Tề Ngọc Trân sao?

Những cảnh trong mơ ngày trước, bây giờ đều thành hiện thực nhưng lúc đó hoàn toàn không dám nghĩ tới.

“Kết quả là xem khi nào em được nghỉ hè về nhà, dựa vào thời gian em về nhà mà tổ chức tiệc cưới. Em rất muốn về nhà ăn tiệc cưới của em trai gay nhưng không vội, không vội, mấy tháng nữa là đến hè rồi... Tầm Chu, em thật sự rất nhớ ba mẹ... Anh không cần để ý đến tôi, vài tháng nữa là có thể gặp ba mẹ rồi.” Tề Ngọc Trân nói đến cuối, chính cô cũng không biết mình nói gì.

Dù sao thì cũng là nhớ ba mẹ.

Tầm Chu không nói lời an ủi, chỉ vuốt mái tóc dài của cô.

Nghĩ đến nay đã xa quê và xa ba mẹ, niềm vui của Tề Ngọc Trân bị giảm đi chút ít, cô nói sang chuyện khác chuyển dời sự chú ý:

“Em sẽ không trộm giấy kết hôn chạy trốn đâu.”

“Ý là sao?” Tống Tầm Chu không hiểu.

“Đột nhiên nghĩ đến giấy kết hôn, anh không đưa em chìa khoá dự phòng là sợ em trộm giấy kết hôn chạy trốn hả? Em muốn chạy trốn thì không cần mang theo giấy kết hôn, hay là anh sợ em lấy giấy kết hôn đi ly hôn?”

“Anh không có ý đó, đơn giản là những thứ quan trọng, anh chỉ muốn tự mình giữ, không phải là không tin tưởng em, em muốn xem thì anh sẽ đưa cho em, mà em cũng đã nhắc nhở anh, khi nào em muốn xem giấy kết hôn, anh phải đề phòng xem em có ý định ly hôn không.”

Anh không nghĩ đến ly hôn, thật sự chỉ như lời anh nói, tự giữ những thứ đặc biệt quan trọng.

Không đưa chìa khoá dự phòng cho Ngọc Trân là sợ cô không cẩn thận làm mất.

Không tìm thấy chìa khóa dự phòng thì anh sẽ rất lo lắng, sẽ nghĩ có ai muốn trộm cục cưng của anh, chỉ có thể mặc kệ chìa khóa vẫn còn, làm lại ổ khoá mới.

Tề Ngọc Trân:

“Em không muốn ly hôn, không chỉ không muốn ly hôn mà còn đang nghĩ nếu có Tầm Chu thứ hai học tập với em, Tầm Chu thứ nhất là anh, anh làm gì thì làm, Tầm Chu thứ hai đến trường học với em.”

“Ngọc Trân, không được có Tầm Chu thứ hai, anh sẽ ghen, dù anh ta giống hệt anh thì cũng không phải là anh.”

“Em biết rồi, đều là nghĩ linh tinh thôi, em có một người là đủ.”

“Ngọc Trân, anh hỏi em, nếu anh không ở bên cạnh em, em có nhớ anh không? Anh không có ý ám chỉ anh muốn đi xa hay bị bệnh nặng rời khỏi đời này...” Tống Tầm Chu chưa nói hết lời, miệng đã bị Ngọc Trân vươn tay bịt lại.

“Đừng nói những lời không may, phi phi phi.”

Tề Ngọc Trân phun nước bọt cũng rất dịu dàng.

Tống Tầm Chu nắm lấy cổ tay cô, hôn lên lòng bàn tay cô, không nói lời không may nữa:

“Anh chỉ muốn biết liệu em có nhớ anh như nhớ ba mẹ không.”

“Em chắc chắn sẽ nhớ anh, nếu anh đi vắng ba ngày, em sẽ dán mắt vào đồng hồ, chỉ mong anh về sớm.”

Nghe câu trả lời của vợ, Tống Tầm Chu cũng nói rằng khi cô không ở bên cạnh, anh sẽ rất nhớ cô.

Chồng nói đúng lúc, Tề Ngọc Trân thật sự phải đi ra ngoài hai ngày nhưng không phải vì tham quan nhà máy, tham quan nhà máy chỉ đi buổi sáng, buổi chiều là có thể về.

Là xuống nông thôn.

Ruộng đất của trường học thường xuyên được chăm sóc, mùa xuân sắp tới, giáo viên muốn dẫn họ xuống nông thôn thực hành.

Biểu cảm dịu dàng của Tống Tầm Chu cứng lại.

Lần này Tề Ngọc Trân vuốt tóc anh:

“Hai ngày một đêm, em sẽ về sớm thôi. Chúng em sẽ ngủ giường tập thể, anh đừng lo lắng quá, nam nữ tách biệt, lần đầu tiên em ngủ giường tập thể nên cũng hơi tò mò.”

Tống Tầm Chu không thể cười nổi:

“Đã quyết định được thời gian cụ thể chưa?”

“Chưa nữa, chỉ biết là tháng sau, tháng tư, không có gì thay đổi sẽ là đầu tháng tư.”

“Em ra ngoài phải chăm sóc sức khỏe, đừng hành động một mình, tốt nhất nên nên đi cùng ba bốn người.”

Tề Ngọc Trân:

“Em biết rồi, anh cũng phải ăn uống đầy đủ, em không ở nhà thì đừng lo lắng về khẩu vị của em, cứ ăn món anh thích.”

Anh không kén ăn, không có món gì đặc biệt thích, em không ở nhà, anh chỉ cần cháo với dưa muối là đủ rồi.

Tề Ngọc Trân chỉ tay vào môi chồng:

“Có phải anh đang giả vờ tội nghiệp không, em nghe nói từ hồi cấp hai anh đã tự nấu ăn rồi, đôi khi ba mẹ và anh chị em ăn ở nhà ăn nhà máy, anh vẫn chọn tự nấu ăn ở nhà, có khi còn ăn ngon hơn họ nữa.”

“Sao từ khi ở với em, em không ở nhà thì anh chỉ ăn cháo với dưa muối vậy.”

Cô nhớ khi họ mới cưới, chồng thường lấy thức ăn từ nồi ra bát chứ không gắp từ đĩa trên bàn.

Đi ăn tiệc ở nhà người khác, không thể vào bếp lấy thức ăn, anh chỉ gắp hai ba món gần mình nhất, không đụng đến món khác.

Trước khi cưới anh không hòa hợp với những thanh niên trí thức khác trong ký túc xá, cả về mặt tình cảm lẫn công việc, hàng ngày phải làm việc trên đồng, sau đó tắm rửa giặt giũ cũng quá mệt mỏi, không thì cũng không chọn ăn cơm ở nhà kế toán.

Vậy nên không có chuyện cô không ở nhà thì anh sẽ lười nấu ăn.

Anh không thể lười nấu ăn được.

“Em không ở nhà, anh không có động lực nấu ăn nữa, sống trong sự giàu có quen rồi, khó mà quay lại thời kỳ thiếu thốn. Anh đã quen mỗi ngày nấu ăn có em phụ giúp, còn ngọt ngào khen món ăn anh nấu ngon, em không ở bên thì anh không có động lực.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 65



“Vậy thì em sẽ khen nhiều hơn trong thời gian tới, bù lại phần hai ngày đó mới được.”

“Vẫn nên chờ đến khi em về rồi bù lại, anh nghĩ sau khi xa nhau hai ngày là anh sẽ cần cái ôm và sự an ủi của em hơn.”

“Được thôi.”

“Em chưa từng thấy cánh đồng rộng lớn như thế, thật sự là một mảnh đất vô tận.” Sáng hôm đến nơi, Tề Ngọc Trân nhìn thấy cánh đồng mà cảm thấy choáng ngợp.

Địa hình quê cô chủ yếu là đồi núi, ruộng đất bằng phẳng nhưng không có cảm giác bao la vô tận, ruộng đất phân tán và còn bị những ngọn đồi nhỏ chắn ngang.

Du Niệm sống ở thành phố từ nhỏ đến lớn, ông bà nội ngoại đều là người thành phố, cô ấy chưa bao giờ xuống nông thôn, thấy được mảnh đất rộng lớn cũng rất choáng ngợp, sau khi choáng ngợp thì đã kể cho Tề Ngọc Trân nghe câu chuyện về cánh đồng ngô.

Tề Ngọc Trân từng thấy ruộng ngô ở nhà nhưng chỉ là vài mảnh nhỏ, bên trong chỉ cần có động tĩnh gì là cũng rất dễ phát hiện, nghe xong câu chuyện về cánh đồng ngô của Du Niệm:

“Nếu cả cánh đồng này đều trồng ngô thì chuyện đó có thể tin được.”

“Đúng vậy, cánh đồng ngô ở trường giống như trò chơi trẻ con thôi.” Du Niệm cảm thấy câu chuyện về cánh đồng ngô đều là thật.

Là chuyện có nam nữ vụng trộm trong cánh đồng ngô!

“Gieo trồng vào mùa xuân, chắc chắn mùa thu có thể thu hoạch, đến lúc đó thật muốn nhìn thấy cảnh thu hoạch. Tề Ngọc Trân nghĩ đến cảnh thu hoạch là đã cảm thấy thỏa mãn.

“Hai người đang nói gì vậy? Tôi cũng muốn nghe.” Một nữ sinh cùng lớp tiến lại gần.

Du Niệm rất tự nhiên bỏ qua câu chuyện về cánh đồng ngô, nói là không biết tháng mười năm nay có thể thấy cảnh thu hoạch bội thu hay không.

“Tháng mười năm nay sẽ có sinh viên mới nhập học, chúng ta sẽ trở thành đàn anh đàn chị, khi đó thầy cô sẽ đưa sinh viên mới đến.” Nữ sinh mở lời.

Du Niệm có ý kiến trái ngược:

“Lớp chúng ta đặc biệt, thường thì sinh viên mới không xuống nông thôn sau vài tháng học, ít nhất phải đến mùa xuân năm sau mới được xuống.”

“Đúng vậy, cây trồng ở đây là một năm một vụ, chúng ta không chỉ đến đây làm việc mà còn phải hoàn thành bài tập thầy cô giao... Người lái máy cày kia là Cường Thắng phải không?” Tề Ngọc Trân nhìn thấy hai chiếc máy cày đang tiến lại gần, người lái một chiếc còn rất quen.

Du Niệm nghe thấy thì đã nhìn theo ánh mắt cô, đúng là Phạm Cường Thắng.

Cô ấy vẫy tay gọi Phạm Cường Thắng.

Hôm nay học sinh lớp Cơ khí Nông nghiệp cũng đến, là nữ sinh duy nhất của lớp Cơ khí Nông nghiệp, tối nay Phạm Cường Thắng sẽ ngủ cùng các nữ sinh lớp Nông học.

Phạm Cường Thắng lái máy cày đến nơi, dừng máy cày lại rồi bước xuống, cô ấy vừa buông ra, rất nhiều nam sinh ở gần đó đã đến vây quanh máy cày.

Giáo viên đang nói chuyện với mấy đội trưởng đội sản xuất, thấy học sinh có vẻ hào hứng thì chỉ bảo họ đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ tập hợp.

Ngoài hai chiếc máy cày còn có các máy móc nông nghiệp khác được đẩy đến, học sinh tò mò tụ lại xem xét.

“Địa hình ở đây bằng phẳng, diện tích rộng, sản lượng lương thực cao, chính quyền địa phương hợp tác với trường chúng ta và vài đơn vị khác, mức độ cơ giới hóa sẽ cao hơn một chút.” Phạm Cường Thắng không nhìn máy móc nông nghiệp mà nhìn vào cánh đồng rộng lớn.

Du Niệm:

“Không ngờ cậu cũng biết lái máy cày, giỏi thật.”

Cậu muốn học cũng được, không khó lắm, học sinh lớp Cơ khí nông nghiệp chúng tôi đều phải học lái máy cày, thi cuối kỳ không qua thì học kỳ sau thi lại, thi đến khi qua mới thôi. Học sinh qua kỳ thi đạt đủ số lượng, trường sẽ tổ chức thi lấy bằng lái Cơ khí nông nghiệp, mục tiêu là lấy được bằng lái trong thời gian học ở trường.”

“Lái máy cày cũng cần bằng lái à.” Du Niệm nghe nói về bằng lái ô tô, còn nghe nói thi lấy bằng lái sớm nhất là lấy bằng học viên, qua giai đoạn học viên thì lấy bằng thực tập, chạy đủ bao nhiêu kilomet mới có bằng chính thức.

Chưa từng nghe nói máy cày chạy trên đồng cũng cần bằng lái.

Phạm Cường Thắng:

“Máy cày có nhiều loại, không chỉ chạy trên đồng, còn có nhiều công dụng khác, thao tác không chuẩn sẽ dễ bị thương, hơn nữa máy cày rất đắt, không phải cánh đồng lớn thì cũng không dùng đến máy cày, vừa rồi tôi chỉ mới lái thử, không sao cả, bắt đầu làm việc thì không thể đùa giỡn.”

Tề Ngọc Trân nghe cô ấy nói rất chuyên nghiệp thì đã hỏi Phạm Cường Thắng về địa hình và diện tích ruộng đất ở quê, hỏi về khả năng sử dụng máy cày.

Cô nói rất chi tiết, trong đầu Phạm Cường Thắng đã hình dung ra ruộng đất quê cô:

“Lãng phí tài nguyên, đối với đội sản xuất, máy cày quá đắt, dù quê cậu một năm hai vụ, cả công xã làm vài năm cũng không đủ tiền mua máy cày lớn thế này, trừ khi là huyện mua máy cày, mỗi mùa vụ sẽ có người chuyên lái máy cày đến công xã các cậu làm việc, như vậy mới miễn cưỡng đủ vốn.”

“Có khi nhà cậu cày ruộng bằng bò còn hiệu quả hơn, có thể xem xét máy móc nông nghiệp nhỏ nhưng máy móc nông nghiệp nhỏ cũng không rẻ.”

Tề Ngọc Trân:

“Cậu nói đúng, tôi nhớ đội sản xuất ở quê tôi dùng máy đập lúa cũ, ban đầu mang về đội là máy cũ, chắc là đồ thải của nơi khác.”

Máy đập lúa cậu nói không được xem là Cơ khí nông nghiệp, chỉ là dụng cụ nông nghiệp.

Du Niệm thán phục:

“Cường Thắng, cậu giỏi thật đấy, tương lai sẽ là chuyên gia Cơ khí nông nghiệp!”

Tề Ngọc Trân cũng rất khâm phục cô ấy:

“Đã có thể thấy tương lai Cường Thắng có công việc ổn định rồi.”

Phạm Cường Thắng quen thân với cả bọn thì biết nói đùa:

“Các cậu cũng sẽ có công việc ổn định, người một nhà, đều là một nhà.”

Vừa nói về Cơ khí nông nghiệp và ruộng đất, giáo viên kêu mọi người tập hợp, như mọi khi, lớp Nông học vẫn chia nhóm mười người, dựa theo nhóm ngô và nhóm khoai trong lớp, không cần chia nhóm lại.

Mỗi nhóm học sinh được một nông dân địa phương dẫn vào ruộng, những nông dân này là giáo viên của họ, phải gọi là giáo viên.

Giáo viên nói gì cũng phải nhớ, về phải viết bài cảm nhận về chuyến đi thực tế.

Học sinh lớp Cơ khí nông nghiệp cũng vào ruộng, họ không chia nhóm cụ thể, chỗ nào có máy móc nông nghiệp thì chỗ đó có bọn họ.

Buổi sáng trôi qua, Du Niệm và mấy đứa trẻ thành phố mệt đến nỗi gần như không đi nổi:

“Quả nhiên, làm việc đồng áng ở trường giống như trò chơi trẻ con.”

Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà tâm trạng của cô rất tốt:

“Chúng ta mau đi ăn cơm thôi."

Đến giữa trưa, mọi người đã không còn tâm trí để vây xem máy móc nông nghiệp nữa, đều đang chờ ăn cơm. Bữa trưa không có thịt, chỉ có đậu hủ, tổng cộng hai món ăn, rau cải nấu đậu hủ, củ cải trắng xào. Nói là xào nhưng cảm giác không khác gì luộc, củ cải cắt miếng to, no thì có thể ăn no đó, chỉ là mất đi cảm giác ngon miệng.

Đến giờ ăn trưa, các bạn học sinh tản ra nhiều nhóm ăn cơm. Bình thường có Tề Ngọc Trân ở đây, Du Niệm đều sẽ đợi đi cùng cô, bữa trưa hôm nay Phạm Cường Thắng cũng đi ăn cùng các cô.

Mấy người không dám nói khẩu vị bữa trưa thật sự quá thanh đạm, còn nhạt nhẽo hơn cả căn tin của trường học, chỉ có thể tán gẫu về công việc đồng áng và nội dung các buổi học thường ngày.

Ăn trưa xong, mọi người đi đến chỗ ở mà đội đã sắp xếp cho học sinh để ngủ trưa trước, sau khi nghỉ trưa xong sẽ quay lại ruộng.

Phạm Cường Thắng không cùng lớp với tất cả các bạn học nữ có mặt ở đây, cô ấy tự mình chọn vị trí sát tường, còn không phải chỗ đầu giường đất mà là cuối giường.

Hiện tại thời tiết không tính là quá nóng, vẫn là mùa cần phải đắp chăn, theo lời giáo viên môn thực hành nói buổi tối sẽ đốt lò, bảo các bạn học không cần quá lo lắng về vấn đề giữ ấm.

Phạm Cường thắng lựa chọn vị trí cuối giường, Du Niệm dẫn Tề Ngọc Trân ngồi bên cạnh cô ấy, tiện thể nói rõ với các bạn học đang ríu rít nói chuyện. Vị trí buổi trưa của mọi người chính là vị trí ngủ buổi tối, ba vị trí không ấm áp và tệ nhất đã bị họ chọn rồi, buổi tối đừng giành chỗ với bọn họ. Cô ấy rất thích vị trí hiện tại.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 66



Một đám bạn học nữ đều không có ý kiến gì, không tranh giành vị trí với ba người họ. Du Niệm đã được vị trí tốt bèn nằm xuống, hỏi Tề Ngọc Trân có nhớ nhà hay không. Vợ chồng hạnh phúc mỗi ngày đều phải ở cùng, bỗng nhiên chia cách hai ngày, chắc hẳn sẽ rất nhớ nhau.

Tề Ngọc Trân cũng nằm xuống:

“Có hơi nhớ ba mẹ tôi rồi, nghỉ hè nghỉ phép đều sẽ về quê, hè này em trai tôi sẽ kết hôn, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè trở về Hoa Đô, tôi sẽ mang kẹo mừng cho hai cậu, hy vọng đến lúc đó trời đừng nóng quá, nếu không kẹo mừng sẽ chảy mất."

"Cái gì! Em trai cậu sắp kết hôn rồi! Em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Du Niệm biết tuổi của Tề Ngọc Trân, nhưng mà đến giờ cô ấy vẫn cảm giác không thực tế.

Bởi vì hai người là bạn học cùng lớp, bộ dạng của Ngọc Trân cũng không chịu áp lực của thời gian, nhìn vào không hề kém người chưa đến hai mươi tuổi như các cô ấy, làm cô ấy luôn quên mất hai người chênh lệch sáu bảy tuổi.

"Tôi từng nói với cậu tôi có hai em trai một em gái, quên nói với cậu tuổi của bọn họ. Em trai thứ hai năm nay hai mươi ba tuổi, em trai thứ ba hai mươi mốt tuổi, chỉ có em gái nhỏ tuổi hơn cậu, năm nay em ấy mười bảy tuổi, đang học lớp 11, người sắp kết hôn là em trai thứ hai của tôi." Cô rất vui lòng khi được chia sẻ chuyện gia đình với Du Niệm.

Du Niệm:

“Trời ạ, tôi suýt chút cho rằng chúng ta không phải người cùng thế hệ."

"Là người cùng thế hệ không sai mà, tuổi tôi còn chưa lớn đến mức có thể đồng lứa với ba mẹ cậu, trừ phi tôi là họ hàng của nhà cậu, tuổi không lớn nhưng cách cậu một thế hệ."

Trong phòng, các bạn học nữ trò chuyện rôm rả, không có ai để ý đến đến ba người đang trò chuyện ở góc khuất. Chủ yếu là Tề Ngọc Trân và Du Niệm nói chuyện, Phạm Cường Thắng chỉ nằm bên cạnh nghe.

Du Niệm quan sát xung quanh, xác định không có người nghe thấy các cô nói chuyện:

“Cậu có bị họ hàng của chồng cậu làm khó không? Tôi nhìn dáng vẻ của chồng cậu, cảm thấy người nhà anh ta chắc không tệ lắm, nhưng nhân phẩm của đám họ hàng thì không thể nói chính xác được."

Tề Ngọc Trân:

“Trước mắt tôi vẫn chưa gặp phải họ hàng nào gây khó dễ, ba mẹ chồng cô dượng đều rất dễ ở chung, lần trước tôi đến nhà ba mẹ chồng, bọn họ còn mua kẹo hồ lô cho tôi ăn." Cô mang kẹo hồ lô về nhà, mỗi ngày ăn một hai viên, ăn ba bốn ngày mới hết.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tôi thực sự lo tính tình cậu quá mềm yếu sẽ bị bắt nạt." Du Niệm không khác gì mấy bà tám trong đội, đều lo lắng Ngọc Trân bị ba mẹ chồng hoặc là họ hàng ác độc gây khó khăn.

Không đợi Tề Ngọc Trân trả lời, Phạm Cường Thắng vẫn luôn không hé răng chợt lên tiếng:

“Tôi cảm thấy tính cách của Ngọc Trân là kiểu gặp chuyện không để trong lòng, cho dù có để trong lòng thì cũng chỉ một lát rồi thôi."

Cô mang lại cho người ta cảm giác không dễ nổi giận, cảm xúc quá ổn định.

"Đúng vậy, tôi sẽ không để trong lòng quá lâu, tôi thích nhìn về phía trước." Gần đây điều khiến cô khá phiền muộn chính là làm việc giúp cố vấn, nhưng nghĩ đến việc học kỳ sau có thể "thoát khỏi biển khổ", nghỉ hè còn có thể về quê ăn tiệc mừng đám cưới của em trai, tâm trạng của cô cũng tốt hơn rất nhiều. Có thể học kỳ sau sẽ rơi từ hố này sang hố khác, nhưng không sao cả, cô sẽ tự an ủi bản thân bằng những chuyện tốt đẹp khác.

"Tôi hiểu rồi, ý là Ngọc Trân thuộc kiểu tính cách khá lạc quan, tôi nghĩ rằng còn ba ngày nữa mới đến ngày nghỉ, còn Ngọc Trân thì nghĩ rằng chỉ còn ba ngày là đến ngày nghỉ, chắc chắn từ nhỏ đến lớn Ngọc Trân đã sống trong một gia đình rất hạnh phúc, ba mẹ đều rất yêu cậu."

"Đúng vậy, tôi cũng rất yêu bọn họ."

Quay lại câu hỏi ban đầu, Du Niệm hỏi lại càng chi tiết hơn:

“Cậu có nhớ chồng cậu không?"

Nhớ nhà, cô trả lời là nhà trong quê nhà, lần này hỏi rõ ràng là chồng, cô tổng không thể trả lời sang chỗ khác được.

Tề Ngọc Trân:

“Tạm thời không nhớ lắm, buổi tối có thể đột nhiên sẽ rất nhớ anh ấy, tôi cảm giác hiện tại không khác gì lên lớp thường ngày."

Buổi sáng trước khi ra ngoài còn hôn hít ôm ấp, nào có thể sẽ nhớ anh nhanh như vậy.

"Đúng là vợ chồng già, không phải tôi nói hai người lớn tuổi, mà là nói hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi, không có tình cảm mãnh liệt bằng nam nữ vừa mới yêu đương." Du Niệm đã suy nghĩ thông suốt vấn đề bên trong rồi.

"Không phải cậu đã từng gặp anh ấy rồi sao? Hai chúng tôi thực sự không có tình cảm mãnh liệt bằng nam nữ vừa mới yêu đương, tôi tính thời gian, từ khi quen nhau đến giờ đã gần sáu năm rồi."

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như giữa hai người bọn họ cho tới bây giờ chưa từng có loại tình cảm mãnh liệt này.

Du Niệm thở dài, nhóm vợ chồng già thật sự quá êm đềm:

“Trước tiên không nói về chuyện tình cảm của cậu nữa, tán gẫu sang những chủ đề khác thôi, Cường Thắng, cậu thích nam hay nữ thế?"

"Suỵt, Niệm Niệm, không thể hỏi vấn đề này, đừng hỏi, cho dù cả đời Cường Thắng không kết hôn, chúng ta cũng không nên hỏi cô ấy thích đàn ông hay phụ nữ, Cường Thắng có một tương lai tươi sáng, không thể vì cô ấy thích phụ nữ mà bị xem là tác phong có vấn đề ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy... Phải nói là không thể vì bất kỳ ai mà ngốc đến tự hủy hoại tương lai của mình, bất kể là nam hay nữ." Tề Ngọc Trân bị câu hỏi này làm cho sợ hãi.

Du Niệm vội vàng che miệng mình, khi che miệng còn gật đầu.

Ngược lại Phạm Cường Thắng không ngại bị hỏi những câu có thể hơi xúc phạm này:

“Tôi thích đàn ông nhé, nhất là đàn ông cường tráng, tôi không thích loại ốm tong teo chưa được hai lạng thịt."

"Tôi không có cảm giác với đàn ông cường tráng, nhưng mà rất đồng ý với một điểm, không thích ốm tong teo, tôi thích gầy mà không còm, các cậu hiểu ý của tôi chứ, kiểu mảnh khảnh nhưng không hoàn toàn mảnh khảnh, có bờ vai rộng." Nghe nói Cương Thắng thích đàn ông, Du Niệm mới thả tay ra.

"Tôi hiểu ý cậu, giống kiểu nam sinh trung học phổ thông mười bảy mười tám tuổi, cao trên mét bảy, thể hình bình thường đúng không?" Tề Ngọc Trân miêu tả đại khái.

"Đúng thế, nói như vậy hình như tớ thích nam sinh trung học phổ thông."

"Cậu mới tốt nghiệp trung học phổ thông, sẽ thích kiểu nam sinh có vóc dáng này là điều bình thường." Tề Ngọc Trân không học cấp 3, nhưng là trong nhà có hai em trai, có bọn họ ở đây, cô có thể biết dáng người của nam sinh trung học phổ thông là như thế nào.

Cường độ làm việc đồng áng của hai em trai không lớn, trên người có thể có những đường cong cơ bắp rõ ràng do lao động thời gian dài để lại, mặc quần áo vào sẽ không nhìn thấy, chỉ cảm thấy gầy yếu.

Tầm Chu nhà cô bởi vì chiều cao, dáng người hơn mét tám, cho dù gầy cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy quá yếu ớt, anh làm việc trong đội năm năm, đã rắn rỏi và cường tráng hơn so với khi mới đến đội sản xuất.

Phạm Cường Thắng:

“Cậu ấy ở độ tuổi này, thích vóc dáng nam sinh trung học phổ thông là điều không thể thay đổi được, tôi vẫn luôn không thích vóc dáng gầy gò của bọn con trai mười mấy tuổi, tôi chắc chắn sẽ luôn chung thủy với kiểu đàn ông cường tráng, cậu ấy cũng sẽ thích nam sinh trung học phổ thông từ mười tám tuổi đến tám mươi tuổi."

"Không khoa trương như vậy chứ, mỗi độ tuổi có sở thích riêng của nó, phải không Ngọc Trân?" Du Niệm cảm thấy tám mươi tuổi đã sớm mất đi những h.am m.uốn trần t.ục rồi.

"Tôi không chắc chắn, tôi đã kết hôn, chỉ thích anh nhà tôi thôi, về sau cũng sẽ cố gắng thích anh ấy ở mọi độ tuổi. Có lẽ anh ấy đủ tốt, trước khi quen anh ấy, tôi chưa từng thích ai, một khi ai đó thể hiện ra thích tôi, tôi sẽ né tránh và cảm thấy phiền phức, sự phiền phức này dần dần sẽ biến thành chán ghét. Khi quen anh nhà tôi, từ khi anh ấy không thể hiện ra thích tôi, tôi đã bắt đầu né tránh anh ấy, có lẽ lúc đó chính tôi cũng chưa nhận ra, mình có tình cảm với anh ấy rồi..."
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 67



Cô chắc chắn không phải vì chán ghét mà né tránh anh.

Du Niệm:

“Tôi hiểu, tôi hiểu mà! Là chột dạ chứ gì!”

“Chắc vậy, có chút chột dạ, sau đó chúng tôi tiếp xúc nhiều rồi cứ thế bên nhau thôi.”

“Hâm mộ tình yêu tự nhiên của hai người quá.”

Tiếng trò chuyện của các nữ sinh trong phòng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng cả ba không tám chuyện tình cảm nữa mà nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều còn phải ra ruộng làm việc.

Đến tối, Du Niệm không nói chuyện yêu đương nữa mà tham gia nhóm bàn về cuộc sống và lý tưởng.

Tề Ngọc Trân không xen vào mà lắng nghe mọi người bày tỏ suy nghĩ, cô nghe rất chăm chú, có người hỏi mới đáp lại.

Thỉnh thoảng được trải nghiệm sinh hoạt tập thể cũng vui phết.

Bên này cô đang nghe triết lý cuộc sống thì trong nhà bên kia, chưa đến chín giờ tối, Tống Tầm Chu đã đạp xe trở về.

Đêm nay trong nhà không có ánh đèn ấm áp, cũng không có vợ yêu cho anh ôm ấp.

Anh mở cửa, bật đèn, liếc mắt nhìn khắp phòng, sau khi xác định đồ đạc không bị xê dịch thì đi rửa mặt.

Rửa xong, anh lên giường nằm ngủ như mọi khi.

Không có Ngọc Trân bên cạnh, ánh đèn bỗng nhiên chói mắt quá.

Tống Tầm Chu tắt đèn, nhắm mắt nằm mười phút, chắc chắn bản thân không buồn ngủ chút nào, anh bèn ngồi dậy, đi giặt khăn lau đồ gia dụng.

Dọn vào đây đã hơn hai tháng, hôm nay anh mới phát hiện sự chú ý trong khoảng thời gian gần đây đều bị Ngọc Trân thu hút mất nên chưa có quét dọn mấy ngóc ngách trong phòng kỹ.

Lau chùi đến mười một giờ bị cắt điện, Tống Tầm Chu mới bật đèn pin đi rửa mặt lại, rồi lên giường.

Anh vẫn trằn trọc như cũ, phải cố nghĩ ngày mai Ngọc Trân sẽ về, ngày mai Ngọc Trân sẽ về thì mới chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân và các bạn học ngồi xe khách quay về trường học.

Sau khi trở lại, cô đến phòng ngủ của Du Niệm, lấy quần áo sạch và đồ rửa mặt gửi nhờ chỗ cô ấy, vào phòng tắm rửa ráy.

Tắm xong, về đến nhà đã sáu giờ tối, Tề Ngọc Trân chưa ăn cơm nên chạy vào bếp xem còn đồ ăn thừa hay không, còn thì cô không cần phải nấu thêm nữa.

Thế mà còn thật!

Xuyên qua lồng bàn có thể trên bàn có một bát cháo hoa và một phần cá hố kho nho nhỏ, thoạt nhìn chưa ai ăn món cá hố, giống như vừa nấu xong.

Nếu không có tờ giấy nhớ chồng cô để lại thì cô đã ăn liền luôn rồi!

Chồng cô dặn cháo trắng có thể ăn ngay nhưng cá hố kho thì hâm nóng hai mươi phút rồi hẳn ăn, anh còn đặc biệt ghi chú cách hâm nóng cá là chưng lên chứ đừng cho vào nồi xào.

Cô chỉ có thể nhịn thèm đi hâm cá hố trước.

Hâm xong, Tề Ngọc Trân vội vàng ăn cá hố.

Ư ư ư ngon quá!

Sau khi ăn cơm tối, Tề Ngọc Trân ngồi ở trong phòng làm việc nhỏ và viết về những trải nghiệm tâm đắc của mình.

Trải nghiệm tâm đắc không phải ngồi nhà rồi viết về những lý tưởng hay niềm vui trong cuộc sống của mình mà viết về trải nghiệm tâm đắc khi cấy mạ ươm giống, tiện thể cô còn nhắc đến quê nhà của mình và mô tả rõ sự khác biệt thổ nhưỡng, khí hậu ở nơi này và quê hương mình.

Quê cô không trồng ra được loại lúa thơm như vậy, ngoài sự khác nhau về giống lúa còn sự chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm, cho nên cô có mua giống lúa ở đây mang về quê cũng không thể nào trồng ra được loại lúa thơm như vậy, chỉ có thể từ từ tích cóp lúa gạo rồi gửi về cho người nhà nếm thử.

Cô viết đến 9 giờ tối rồi mới dừng bút đi tắm rửa, sau đó ngồi ở trong phòng khách chờ anh chồng về.

Tống Tầm Chu vẫn chưa về đến nhà, lúc còn cách nhà một đoạn anh đã nhìn thấy nhà mình sáng đèn, anh chợt thấy vui vẻ trong lòng, bước chân đi đường cũng vô thức nhanh hơn.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn nên Ngọc Trân về nhà đúng hẹn.

Vợ chồng hai người đã xa nhau hai ngày, dưới góc nhìn của Tề Ngọc Trân, cô rời nhà buổi sáng ngày hôm qua, chiều nay về nhà. Còn ở góc nhìn của Tống Tầm Chu, hai người như là đã xa nhau lâu lắm rồi, một ngày không gặp như cách ba thu.

“Em vắng nhà hai ngày, anh rất nhớ em.” Vợ chồng hai người ôm nhau một lát, Tống Tầm Chu là người lên tiếng trước.

Tề Ngọc Trân nhìn chồng:

“Em có quà cho anh đây.” Cô lấy từ trong túi ra một viên kẹo đậu phộng.

Tống Tầm Chu:

“Ai tặng cho em?”

Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ này không phải do cô mua, có lẽ là ai đó đã đưa phần mình cho cô.

Ngọc Trân không phải là người dễ nhận quà từ người khác, anh biết rõ điều này, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm.

Bị chồng phát hiện quà không phải do mình đặc biệt mua về cho anh, Tề Ngọc Trân hoàn toàn không hề chột dạ:

“Là Cường Thắng... Là Phạm Cường Thắng đưa cho em và một bạn học nữ ở ngành cơ khí nông nghiệp. Không phải cô ấy tặng không em, mà do em đã nói là đợi đến nghỉ hè, em trai của em kết hôn, em sẽ mang kẹo mừng cho cô ấy và Niệm Niệm. Cô ấy tặng em một viên kẹo, Niệm Niệm cũng có một viên, Niệm Niệm nhận được thì ăn luôn, nói là ăn rất ngon, em không nỡ ăn, muốn để dành làm quà cho anh.”

Cường Thắng là một cái tên quá có tính mê hoặc, chồng cô biết rõ Cường Thắng là một cô gái, nhưng vẫn không thích cô nhắc đến cái tên này trước mặt anh, cô phải gọi cả họ tên của đối phương ra mới được.

Tống Tầm Chu:

“Giữa trưa ngày mai chúng ta ăn đồ ngọt nhé.”

Trước khi gặp Ngọc Trân, anh không tài nào hiểu nổi kiểu quan hệ sến sẩm kiểu này, chỉ cảm thấy ghê tởm, giờ ngược lại, lại thấy thích thú.

“Được thôi.”

Tống Tầm Chu đi tắm rửa qua rồi chui vào chăn, hôm nay nhiệt độ trong ổ chăn không giống bình thường, anh nhanh chóng nhận ra:

“Từ tối đến giờ em chưa lên giường nằm sao?”

Trong chăn không có một chút cảm giác ấm áp nào.

“Không, tối nay em bận viết trải nghiệm tâm đắc khi xuống nông thôn.”

Ngày mai không phải hạn nộp trải nghiệm tâm đắc, hạn cuối là tuần sau, nhưng từ lúc cô đặt bút xuống thì viết không ngừng, chỉ trong buổi tối hôm nay đã viết xong toàn bộ.

“Có thể cho anh xem được không?”

“Được chứ, em để trong túi vải, để em đi lấy.” Tề Ngọc Trân vừa mới nằm xuống, đang định ngồi dậy đi lấy bản thảo trải nghiệm tâm đắc của mình.

“Để anh tự đi, em không phải dậy.” Tống Tầm Chu tự nhiên đi mở túi xách của vợ mình ra.

“Được thôi, vậy em nằm cho ấm chăn.” Tề Ngọc Trân không ngại việc chồng mở túi của mình, thoải mái cho anh đọc trải nghiệm tâm đắc do chính mình viết.

Viết về trải nghiệm tâm đắc khi xuống nông thôn cũng không có quá nhiều nội dung thú vị, anh không cảm thấy nhàm chán là được.

Cả buổi tối cô viết được ba tờ giấy, ngay cả màu sắc và đặc điểm đặc thù của thổ nhưỡng ở nơi này cô cũng nhắc đến rồi, có thể nhìn ra lần xuống nông thôn này đúng là không phải du ngoạn.

Tống Tầm Chu đọc xong bèn cất bản thảo về chỗ cũ rồi chui vào trong chăn, sau đó hỏi cô lần này xuống nông thôn còn có chuyện khác hay không.

“Có một điều rất khác đó là buổi tối trước khi đi ngủ, mọi người thường thích tâm sự về lý tưởng nhân sinh, chờ đến khi các cô ấy im dần rồi buồn ngủ, em lại cảm thấy không được tự nhiên, quả nhiên ở nhà vẫn thoải mái nhất, ngủ ở nhà còn có thể ôm chồng thơm thơm của em.”

Cô quá thích mùi hương trên người chồng.

“Chắc chắn là không thể thoải mái như ở nhà rồi, có nhiều người cùng ngủ trên một chiếc giường chung lớn nên rất khó chịu, mười mấy hai mươi mấy

người, kiểu gì cũng có người ngủ ngáy hoặc trằn trọc mãi không ngủ được, khi đó người nào ngủ nông giấc sẽ gặp nạn.”

“Nhưng ngoài thời gian ngủ và nghỉ ngơi thì những lúc khác mọi người đều ở ngoài ruộng, đó là lần đầu tiên em nhìn thấy một cánh đồng với diện tích rộng lớn vô ngần như vậy, xem như một lần được trải sự đời.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 68



Còn anh thì sao, anh ở nhà có ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giờ không?

Món cá hố kho rất ngon, em không nhịn được ăn hết nửa bát, còn chưa kịp vứt xương cá đi đâu. Trong hai ngày nay, chuyện hạnh phúc nhất của em là

buổi tối nhìn thấy anh, sau đó là ăn cá hố vào bữa tối, anh đã nếm thử món cá

hố chưa?”

“Anh chưa, anh đặc biệt làm cho em ăn đấy, em thích là tốt rồi.” Mùi tanh của cá hố không hề nhẹ như cá sông, lúc xử lý nó, anh đã rất đau khổ.

“Em thích ăn lắm, cảm ơn chồng.” Tề Ngọc Trân chủ động hôn ăn một cái.

Tống Tầm Chu vừa định hôn lại thì đã bị cô giơ tay chặn môi lại.

Tề Ngọc Trân:

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của em, trả lời xong

rồi mới có thể hôn em, anh có ăn cơm đúng bữa, ngủ đúng giờ không, không thể để em kể một mình mà anh không nói gì cả được.”

“Anh có gì hay đâu mà kể, anh vẫn ăn cơm, đi ngủ giống như trước đây... Chỉ là tối hôm qua anh mất ngủ, mãi không vào giấc được nên anh dậy lau đồ đạc và các ngóc ngách trong nhà, mãi cho đến khi cắt điện, chừng 11 giờ đêm mới lên giường lại lần nữa, tổng cộng chỉ mất hơn một giờ, không đến mức nổi điên lau dọn nhà cửa suốt đêm.”

Tề Ngọc Trân nghe xong cũng không trách anh hơn nửa đêm rồi còn đi quét tước vệ sinh làm phiền người khác. Ban ngày ban mặt anh quét tước còn không gây ra động tĩnh gì, đương nhiên buổi tối càng sẽ chú ý đến chuyện này, phản ứng của cô là nhanh chóng an ủi anh vài câu.

Sau khi an ủi, cô nói:

“Buổi tối hôm nay anh đi ngủ sớm một chút.”

“Ừm, buổi tối đi ngủ sớm một chút cho tinh thần thoải mái.” Tống Tầm Chu không có ý kiến gì cả.

Xuất phát từ nguyên nhân khác nhau, tối hôm qua vợ chồng hai người đều không thể ngủ ngon, đêm nay khi đã trở lại hoàn cảnh quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

...

Giữa trưa ngày hôm sau, Tề Ngọc Trân vô cùng thoải mái ôm chồng bàn bạc với anh một chuyện.

Cô hỏi anh có thể trồng một chậu hành lá trên ban công trong nhà hay không.

Hiện tại là đầu xuân, vạn vật sống lại, mùa xuân là mùa đặc biệt thích hợp để trồng một số loại cây.

Cô không ngóng trông việc trồng rau, trồng hoa ở ban công, ban công trong nhà còn phải để phơi quần áo, nếu vì trồng rau, trồng hoa mà hấp dẫn sâu bọ tới ban công thì cô và chồng đều không chịu nổi.

Trồng một chậu hành lá dễ nuôi thì sẽ không thu hút quá nhiều sâu.

“Được, trồng một chậu hành lá thì được, em có muốn trồng gì khác không?”

Nếu cô nói muốn trồng thêm thì có lẽ anh sẽ hơi bối rối, nhưng sẽ không từ chối.

“Không có không có, trồng hành lá rất đơn giản, cũng không cần chăm sóc quá nhiều, để ba bốn ngày cũng không có chuyện gì cả.”

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đợi trời tắt nắng thì sẽ ra ngoài mua hạt giống và chậu, lại ra chỗ gần nhà đào thêm ít đất nữa là xong.”

“Được!”

Cơm trưa hôm nay được giải quyết đến tương đối nhanh, chưa đến 12 giờ 40 đã giải quyết xong, vợ chồng hai người đã tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào phòng ngủ.

Ở một ngôi nhà có tầm nhìn trống trải cũng có chút phiền não, ban ngày đóng cửa kéo rèm, trong phòng vẫn không được tối như căn nhà dưới quê.

Tề Ngọc Trân ngồi ở trên giường, áp mu bàn tay lên má:

“Mặt em hơi nóng, nhưng người lại không thấy lạnh, có lẽ không phải sinh bệnh mà là thẹn thùng.”

“Em nhắm mắt lại đi, khi đó mọi thứ tối đen trở thành ban đêm thì sẽ không đỏ mặt nữa.” Tống Tầm Chu ngồi xuống bên cạnh cô.

“Sao anh biết buổi tối em không đỏ mặt, buổi tối em cũng đỏ mặt.”

Tống Tầm Chu:

“Chờ thêm lát nữa, chúng ta sẽ cùng nhau đỏ mặt.”

Tề Ngọc Trân hừ nhẹ một tiếng rồi ôm lấy bờ vai của anh:

“Em không muốn nhắm mắt, em muốn nhìn anh.”

“Anh cũng muốn nhìn em.”

...

Sau khi kết thúc, gương mặt vợ chồng hai người đều đỏ ửng, Tề Ngọc Trân càng rõ hơn, hai người không có thời gian lần lượt đi lau người nên đã cùng nhau lau.

Tề Ngọc Trân tập trung hạ nhiệt cho khuôn mặt mình, còn Tống Tầm Chu thì lau người, thuận tiện lau giúp cô luôn.

Lúc lau lại không nhịn được ăn chút đậu hũ.

“Anh đừng hôn em nữa.” Tề Ngọc Trân cảm thấy gương mặt mình vất vả lắm mới khôi phục độ ấm bình thường, giờ bị anh hôn lại nóng lên.

Sau khi m.ú.t thêm một ngụm, Tống Tầm Chu không hôn cô nữa mà tập trung lau người giúp cô.

Sau khi lau dọn đơn giản, hai người chuẩn bị ra ngoài.

Tề Ngọc Trân vẫn mặc bộ quần áo khi trưa, cô chột dạ, biết giữa trưa hai vợ chồng sẽ làm chuyện thân thiết, cho nên trước khi ăn cơm đã đổi thành quần áo thoải mái rộng thùng thình ở nhà. Còn Tống Tầm Chu thì không cẩn thận như cô, ở trong trường học, anh không có người bạn thân thiết nào sẽ trêu chọc chuyện này, sau khi lau qua người, anh thay sang một bộ quần áo khác với ban sáng.

Anh thường xuyên thay quần áo mỗi ngày, trừ khi đặc biệt chú ý, nếu không thì sẽ không có ai nhận ra bộ quần áo anh mặc buổi sáng và buổi chiều có gì khác nhau.

Trước khi ra cửa, hai người cũng không hôn, Tề Ngọc Trân chỉ ôm lấy chồng:

“Suýt chút nữa em không muốn đi học.”

“Anh cũng thế, chờ đến ngày nghỉ, buổi sáng chúng ta giải quyết xong chuyện hành lá, buổi chiều không ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà có được không?”

“Được, trước một ngày em sẽ tắm rửa lâu một chút, như vậy thì tới ngày nghỉ ngơi, em ở nhà lau người sẽ không quá lãng phí nước ấm.”

Buổi chiều còn phải đi học, thời gian tương đối gấp gáp nên không thể nói quá nhiều, vợ chồng hai người đành phải rời nhà trước.

Khi Tề Ngọc Trân tới lớp học buổi chiều, Du Niệm vẫn chưa tới, cô chột dạ trong lòng, hai tay ôm mặt, chống khuỷu tay lên bàn học rồi ngồi phát ngốc.

Có lẽ giữa trưa Du Niệm đã ngủ một giấc, chưa kịp rửa mặt đã chạy tới lớp nên trông có vẻ vẫn còn đang mê ngủ, Tề Ngọc Trân nháy mắt liền không giả.

“Có chuyện tốt gì sao? Sao tôi lại cảm thấy cậu đang cười nhỉ.”

Du Niệm đang mơ màng chưa tỉnh ngủ bỗng phát hiện ra hình như trạng thái của Tề Ngọc Trân không giống lúc buổi sáng.

Nhìn thì có vẻ không cười, nhưng lại khiến cho người cảm thấy tâm trạng cô đang rất tốt, giống như đang cười vậy.

Khi Du Niệm đến, trong ban học sinh cơ bản đều đến đông đủ.

Tề Ngọc Trân không ngờ cô ấy lại tinh ý nhận ra sự khác biệt của mình như vậy:

“Tôi đã hỏi Tầm Chu trồng một chậu hành lá ở ban công, anh ấy đồng ý rồi nên tôi đang rất vui.”

Nào phải do hành lá, hoàn toàn là vì cách đây không lâu, hai vợ chồng ân ái thân thiết một phen ở nhà nên tâm trạng mới phấp phới như thế.

Du Niệm:

“Vậy sao, chúc mừng nhé, có đôi khi tôi nhìn thấy đám hành lá trong trường, muốn ngắt lại không thể ngắt, cũng rất bất lực.”

“Ừm, bởi vì không biết đó là bài tập về nhà của tổ bạn học nào, nên trước mắt tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn nó lớn lên trong ruộng thí nghiệm trường.”

“Nghĩ tích cực một chút, vào thời buổi này không có ai đi trộm đồ ăn, nhưng vẫn có gà, vịt, dê, bò trộm đồ ăn mà. Không biết sinh viên các ngành có liên quan đến động vật có trông coi bài tập về nhà của mình cẩn thận hay không, không cho chúng nó đi gây hoạ bài tập của mấy ngành làm vườn.”

Tề Ngọc Trân:

“Thế này thì có gì mà tích cực?”

“Chu kỳ bài tập của chúng ta dài nên rất khó bị trộm, gà rất thích mổ mầm bắp và lá khoai lang, có rau xanh cải trắng thì mổ đồ ăn trước, nên độ khó trong việc bảo vệ bài tập của mấy ngành nông nghiệp không hề thấp hơn chúng ta.”

“Tôi hiểu ý cậu rồi, chúng ta không được vui sướng khi người gặp họa, chỉ sợ đến lúc đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng gặp nạn theo, dù sao vẫn còn có dê, bò nữa mà.” So với lá khoai lang và mầm bắp, đúng là gà thích ăn mấy loại rau dưa non mềm hơn.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 69



Ở quê, nếu nhà ai nuôi thả gà thì những vườn rau xung quanh chắc chắn sẽ bị mổ bằng hết.

Du Niệm giả bộ “cải tà quy chính”:

“Đúng vậy, chúng ta phải yêu quý cây cỏ trong trường học của mình, không ai biết đó có phải bài tập hay bài thi cuối kỳ của một bạn học nào đó hay không!”

Tề Ngọc Trân đã nhận ra rằng, bỏ qua nguyên nhân thời tiết có thể ảnh hưởng đến tất cả các loại thực vật, cứ hễ khi lớp khác xảy ra chuyện gì đó không biết nên khóc hay cười, Du Niệm tuyệt đối sẽ là người cười lớn tiếng hơn bất kỳ ai khác.

Muốn nói gì đó, giáo viên đã đến, cô tạm thời đè xuống những gì mình muốn nói, quyết định sẽ nói một câu đàng hoàng với Du Niệm khi đi ăn cơm chiều ở căn tin.

Nụ cười sẽ biến mất, nụ cười cũng sẽ dời đi, đến lúc đó bài tập và kết quả bài kiểm tra cuối kì của bản thân bọn họ gặp thiệt hại, nụ cười sẽ chuyển sang khuôn mặt của người khác.

Trước hết vẫn đừng nên cười quá sớm.

Tiết học buổi chiều đã kết thúc, Du Niệm cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô ấy hỏi một vấn đề đã bị mình bỏ qua, đến khi tan học mới nhớ đến:

“Ở trong nhà, cậu cũng không thể tự do trồng hành sao?"

Khi mới tỉnh giấc từ giấc ngủ trưa, cô ấy có chút mơ màng, cũng chưa nhận ra có chỗ nào không đúng.

Câu nói muốn trồng chậu hành lá cần phải xin ý kiến của ba mẹ còn có thể hiểu được, nhưng xin ý kiến của chồng là cái gì, một chậu hành lá cũng phải được chồng đồng ý mới có thể trồng sao?

Thật sự không nhìn ra chồng của Tề Ngọc Trân lại quản nhiều việc như vậy.

Tề Ngọc Trân lúc này mới nhớ ra lý do mà cô đã bịa ra cho tâm trạng tốt của mình:

“Ở nhà của chúng tôi là thế này, có một số việc cần hai vợ chồng cùng nhau ra quyết định, hai bên đều đồng ý mới được, bình thường chỉ cần tôi đề xuất, anh ấy sẽ không từ chối, hơn nữa, tôi muốn trồng hành, người làm là anh ấy."

Cô muốn ăn cá kho, người nấu cá kho cũng là anh.

"Tôi muốn ghi vào cuốn sổ nhỏ, anh Tống yêu sạch sẽ sẵn lòng đào đất trồng rau cho cô Tề, học được rồi, học được rồi."

"Cái này có gì đáng để ghi vào cuốn sổ nhỏ đâu, khi anh ấy xuống nông thôn, trong ngày gió lớn bão táp anh ấy còn đi xuống lạch nước đào mương, cả người dính đầy nước buồn còn không hé răng, anh ấy yêu sạch sẽ, nhưng không phải loại người cầu kỳ." Tề Ngọc Trân rất yêu thích phẩm chất đặc biệt chịu khổ chịu nhọc của anh.

"Rất giống với cậu đấy, nhìn thì dịu dàng như nước, thực chất thì chính trực kiên trinh, cậu có thể cầm vài cái cuốc xẻng mà sắc mặt không thay đổi, có bạn nam nào muốn xum xoe giúp đỡ nhưng cậu đều từ chối." Loại chuyện này còn thường xuyên xảy ra.

Nếu tiết cuối cùng vào buổi chiều là tiết thực hành, sau khi sử dụng dụng cụ nông nghiệp xong phải đặt chúng vào kho dụng cụ nông nghiệp, có một số bạn nữ có việc sẽ nhờ Ngọc Trân giúp đặt vào kho dụng cụ nông nghiệp.

Miễn là có thể nhận được, Ngọc Trân sẽ không từ chối, may mắn là cô không có ba đầu sáu tay, nếu như cô có thật thì Du Niệm nghi ngờ cô sẽ sẵn lòng mang dụng cụ nông nghiệp của tất cả bạn nữ trong lớp vào kho hàng.

Mỗi khi đến thời điểm này, trong lớp luôn có nam sinh muốn xum xoe, nhưng Ngọc Trân từ chối tất cả.

Ngay cả khi đi trên đường, cũng có những nam sinh không quen biết hỏi xem có cần giúp đỡ không.

Ngọc Trân vẫn từ chối.

Tề Ngọc Trân:

“Chủ yếu là trong phạm vi khả năng cho phép của tôi, tôi có thể tự mình làm được và thêm nữa, tôi đã kết hôn rồi, cậu cũng biết tính cách của tôi rất cẩn thận, sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với người khác giới, nếu tôi nhờ bất cứ một bạn nam nào giúp đỡ, bị người có tâm nhìn thấy, lan truyền rằng tôi là người lẳng lơ dễ dãi, sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi, có thể ảnh hưởng đến công việc ở lại trường của tôi nữa."

Ban đêm ngủ chung trên một giường ngủ lớn hồi xuống nông thôn, trong khi các bạn nữ đang thảo luận về lý tưởng và tương lai, cô lại nói với mọi người rằng đi một bước tính một bước, ở trước mặt Du Niệm, cô đã tiết lộ ra "dã tâm" ở lại trường của mình.

Còn yêu cầu Du Niệm không được lan truyền ra ngoài.

Sau khi tiếp xúc với công việc cố vấn thông qua chương trình vừa học vừa làm, cô thật sự đã thay đổi ước mơ của mình, cũng đã nói với Du Niệm về điều đó.

Cô đã không còn ý định ở lại trường để làm giáo viên hướng dẫn, cô muốn trở thành giáo viên chuyên ngành, sẽ tìm hiểu rõ các điều kiện để ở lại trường làm giáo viên trước khi sinh viên khóa học của cô tốt nghiệp và được phân phối công việc.

Nếu cần phải học thạc sĩ, cô sẽ học thạc sĩ.

Có yêu cầu gì, cô cũng sẽ cố gắng hết sức làm được trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

"Đúng vậy, danh tiếng rất quan trọng, sau này ai dám lan truyền tin đồn về cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt người đó, xé nát miệng tên đó, để xem sau này tên đó còn dám lan truyền không!"

Tề Ngọc Trân làm ra bộ dạng hung ác:

“Nếu gọi tên tôi tôi sẽ xé nát miệng người đó!"

"Cậu cứ như vậy không hung ác một chút nào, cậu phải học theo biểu cảm của tôi này... Thôi bỏ đi, cậu đừng học, không cần soi gương tôi cũng biết mình không có biểu cảm như thế." Du Niệm nhìn Tề Ngọc Trân nghiêm túc học theo biểu cảm của cô ấy, thật sự học không giống chút nào.

Cô ấy không thể nào làm cho biểu cảm "hung thần ác sát" trở nên đẹp như vậy!

Nghĩ đến việc bản thân cũng làm ra biểu cảm tương tự, cô ấy òa lên bật khóc.

Tề Ngọc Trân:

“Tôi sẽ về nhà tập luyện chăm chỉ trước gương, tôi cảm thấy không nên để người khác nghĩ rằng tính của tôi quá hiền lành."

Nghĩ lại thì, trong nhà không phải đã có sẵn "hung thần ác sát" rồi sao, cô có thể bắt chước biểu cảm của chồng.

Biểu cảm của chồng khi đối diện với cặp vợ chồng trung niên vô lại ở trên xe lửa thật sự quá kinh điển.

"Hiền lành quá dễ bị bắt nạt, cậu xem xem sau khi kết thúc tiết thực hành cậu đã giúp bao nhiêu nữ sinh cầm cái cuốc cái xẻng, tôi cùng lắm chỉ giúp một người, còn cậu giúp bốn năm người, sau này cậu không giúp bọn họ nữa, bọn họ sẽ oán trách cậu.

Tương lai khi đi làm, mặc kệ là làm giáo viên hay làm cố vấn sinh viên, bên trên có công việc gì để ném xuống cho cậu, phiền chết người luôn đấy, đổi thành tôi, trên trời đã bay đầy oán khí của tôi."

Tề Ngọc Trân không có bao nhiêu oán khí, vẫn luôn cảm thấy mình chỉ tiện tay giúp đỡ:

“Tiết thực hành của chúng ta phần lớn đều là vào tiết cuối cùng của buổi chiều, nếu không lần sau tôi sẽ trực tiếp đi tắm, đưa dụng cụ nông nghiệp của tôi cho các nữ sinh thường nhờ tôi giúp, để xem trong số bọn họ, ai giúp tôi mang đi, ai từ chối, người từ chối, lần sau tôi sẽ không giúp đỡ nữa, không từ chối, sẵn sàng mang đi giúp tôi, lần sau tôi sẽ giúp đỡ mang đi."

Ở trường đại học không có đại biểu khoa, cô là uỷ viên học tập, cho nên cô xem mình như là đại biểu khoa của các môn học khác, đại biểu khoa thì phải làm việc nhiều hơn các bạn cùng lớp khác.

Nhưng giáo viên tiết thực hành từ trước đến nay chưa bao giờ nói với uỷ viên học tập để thống kê số lượng dụng cụ nông nghiệp và đặt vào kho hàng, tất cả đều dựa vào sự tự giác của mọi người.

"Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi tắm cùng cậu, dụng cụ nông nghiệp của tôi cũng để cho một trong số bọn họ giúp mang về, xem như một cách kiểm tra nhân phẩm, không thể nói là vội vàng đi tranh chỗ ngồi trong thư viện mà còn không có thời gian để đặt dụng cụ nông nghiệp trở lại kho, bọn họ vội vàng đến thư viện học tập, chúng ta thì không cần học tập à? Tức quá đi, nếu điểm thi cuối kỳ của tôi xuống bét, đó toàn là lỗi của bọn họ!"
 
Back
Top Bottom