Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 50



Cô đã nghĩ đến diễn biến tiếp theo rồi, có thể là áp đảo, áp đảo một hồi thì biến thành đánh yêu.

"Hừ, đừng tưởng em không biết, chị nói thế để dỗ trẻ con chứ gì, sao chị có thể đánh anh em được." Cô ấy không rơi vào cái bẫy ngọt ngào của chị dâu đâu.

Cô ấy không tin, trừ khi chị dâu đánh anh trước mặt cô ấy.

Tề Ngọc Trân chắc chắn sẽ không đánh chồng trước mặt em chồng:

“Em rất ghét anh trai à?"

"Không đến mức ghét lắm, chỉ là hơi ghét thôi."

Ghét là đúng rồi.

"Chị rất thích anh em, em biết đấy, anh ấy rất dễ khiến người ta hiểu lầm, lừa mấy cô gái không biết gì như chị, lừa một cái là trúng ngay."

Tề Ngọc Trân bắt đầu tự giễu, cảm xúc của Tống Lan Hinh lại bị chặn lại.

Chị dâu quả nhiên không phải người bình thường, không thì sao có thể cưới anh trai cô ấy được.

"Chị dâu, chị đúng người biết trên núi có hổ, vẫn hướng núi hổ mà đi, ôi, em còn tưởng chị có thể đánh hổ bằng tay không, hóa ra chị có thể đánh hổ thật à."

Cô ấy nói hai nghĩa, mặc dù hơi ghét anh trai, nhưng phải công nhận rằng anh không phải mèo bệnh, mà là con hổ lớn.

"Hổ thật thì không đánh được, chỉ đánh được hổ giả như anh của em thôi."

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh nói chuyện đến trưa, Tống Tầm Chu gọi ra ăn cơm.

Anh trai đích thân đến gọi, Tống Lan Hinh mới kết thúc cuộc trò chuyện với chị dâu, ra ngoài ăn cơm.

Có lẽ vì đã nói đủ với chị dâu, Tống Lan Hinh ăn cơm không nói nữa, ăn xong cũng không nói xấu anh trai, một bữa cơm yên bình.

Biểu cảm của Tề Ngọc Trân cũng không có gì thay đổi.

Nhà tuy nhỏ, nhưng cửa đã đóng, tường ngăn cách, không nghe được vợ và em gái nói chuyện gì trong phòng, Tống Tầm Chu hơi bồn chồn.

Ăn xong, Tề Ngọc Trân chủ động rửa bát, cô muốn rửa bát nên Tống Tầm Chu bảo ba mẹ ngồi nghỉ, anh và Tề Ngọc Trân rửa cùng nhau.

Cả nhà vẫn ở phòng khách, Tống Tầm Chu không hỏi vợ em gái nói gì, chỉ trả lời vài câu khi mẹ hỏi về kế hoạch tương lai.

Rửa bát xong, Tề Ngọc Trân hỏi ba mẹ chồng có muốn nói chuyện thêm với Tầm Chu không, cô có thể vào phòng em chồng ngồi tiếp.

Mọi người không nghe thấy tiếng cô và em chồng, nhưng cô và em chồng có thể nghe thấy tiếng họ.

Ba mẹ chồng và chồng nói khá nhiều chuyện, có lẽ là biết cô nghe thấy, họ không hỏi về quá khứ của con trai ở đội sản xuất, chỉ nói về tương lai.

Tống Tầm Chu không có gì để nói thêm, Thường Mẫn Tuệ nói bây giờ về Hoa Đô rồi, sau này còn nhiều cơ hội nói, không cần vội.

Không còn gì để nói, hai vợ chồng chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, Tề Ngọc Trân dặn ba mẹ chồng chăm sóc sức khỏe, trời lạnh nhớ phải giữ ấm. Dặn dò ba mẹ chồng, không quên quan tâm em chồng.

Tống Tầm Chu đi trước, Tề Ngọc Trân theo sau, cô bảo ba mẹ chồng:

“Ba, mẹ, chúng con đi đây, ba mẹ đóng cửa vào cho đỡ gió."

Trong nhà đốt lò than, khá ấm, vừa mở cửa ra cảm nhận rõ chênh lệch nhiệt độ.

Tề Ngọc Trân đi vài bước, không nghe thấy tiếng đóng cửa, quay lại thấy ba mẹ chồng còn đứng ở cửa, em chồng cũng đứng phía sau. Cô vội vẫy tay chào, sau đó ôm tay chồng nhanh chóng rời đi.

Họ đi rồi, ba người mới đóng cửa trở lại phòng khách.

Tống Tầm Kỳ ăn xong vẫn ngồi ở phòng khách, không tiễn anh chị.

Giờ là bốn người ngồi trong phòng khách.

Tống Lan Hinh phát biểu trước:

“Không biết có phải anh cứu chị dâu từ mấy trăm năm trước, kiếp này chị dâu lấy thân báo đáp, lấy anh trai không nhỉ."

Ừm! Rất có thể!

"Cũng có thể con bé mấy trăm năm trước là con gái của mẹ, kiếp này tiếp tục làm con gái của mẹ." Thường Mẫn Tuệ nói.

Bà ấy và chồng đều không giỏi biểu đạt tình cảm, yêu nhau cũng rất "chính thức", suýt thì thành tình bạn cách mạng.

Sinh ba đứa con, không đứa nào sống tình cảm lắm, hai đứa con trai thì không nói làm gì, con gái suy nghĩ bay bổng, tạm coi là chiếc áo bông hở gió.

Con gái ruột không quan tâm họ, nhưng Ngọc Trân lại quan tâm. Dù chỉ là quan tâm bằng lời, nhưng cũng khiến họ ấm lòng.

Hai vợ chồng bận rộn từ khi còn trẻ, không chăm lo con cái, không yêu cầu con cái hiếu thảo, chỉ cần không làm điều xấu, không trái lương tâm là được. Hôm nay họ mới cảm nhận được cảm giác có chiếc áo bông ấm áp.

Con gái Tống Lan Hinh không giận vì lời mẹ, hừ một tiếng nói:

“Anh cũng biết mình nhạt nhẽo, nên dùng vẻ ngoài dụ dỗ chị dâu, phải cảm ơn ba mẹ cho anh vẻ ngoài đó, nếu anh xấu một chút, chị dâu chắc chắn không chọn anh đâu."

Thường Mẫn Tuệ:

“Ngọc Trân không phải người như thế."

Bà tin Ngọc Trân là người tốt, không chỉ nhìn vẻ ngoài để đánh giá.

Người tốt xấu xí cũng có thể chấp nhận nhỉ?

Năm xưa bà ấy chọn chồng vì vẻ ngoài đẹp trai, giờ bỗng không dám chắc chắn nữa.

"Chị ấy không, con thì có, con lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, anh là người nóng tính, con không tốt tính như chị dâu, con không chịu nổi, gặp người như vậy chắc chắn đá phắt đi luôn."

Cô ấy không dịu dàng như chị dâu, cô ấy nóng nảy lắm!

Thường Mẫn Tuệ:

“Anh của con không nóng tính đến thế đâu, con cũng vậy, rõ ràng ở ngoài chín chắn hơn nhiều, trước mặt anh lại như trẻ con."

Đôi khi bà ấy cảm thấy con trai út là đứa ít gây phiền phức nhất.

Tống Hưng Hoa uống ngụm trà, nói:

“Hai anh em từ nhỏ đã không hợp nhau, quen rồi thì thôi."

"Một đôi oan gia, không biết giống ai nữa."

Tống Lan Hinh:

“Đúng vậy, không biết anh giống ai, không giống bố, không giống mẹ, như là con người khác gửi cho ba mẹ, ba mẹ đúng là cái gì cũng dám nhận."

"Ừ, con và anh con đều là con người khác, chỉ có em con là con ruột, thế đã hài lòng chưa?"

"Chưa hài lòng."

"Con và chị dâu nói gì trong phòng thế, có tiện kể ba mẹ nghe không?" Thường Mẫn Tuệ cũng tò mò con gái và con dâu nói gì.

Tống Lan Hinh chọn nói phần tiện để nói, không tiện thì không nói. Cô ấy tổng kết lại:

“Chị dâu không giả vờ, là thật."

Thường Mẫn Tuệ nghe xong cảm thán:

“Anh con đúng là trong cái rủi gặp cái may rồi."

Về đến chỗ ở, cuối cùng Tống Tầm Chu cũng không nhịn được mà phải hỏi vợ xem em gái nói xấu mình chuyện gì.

"Không nói xấu gì hết." Tề Ngọc Trân thật thà đáp.

Nói quá một chút cũng không tính là nói xấu đúng không?

Biết chồng sẽ không bị thuyết phục với câu trả lời đó, cô lại nói cẩn thận hơn một chút:

“Lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh, vì hai quả trứng chiên mà con bé nói đến chuyện đối xử bất công. Bất công với người nhà là chuyện không bình thường đúng không?”

“Lan Hinh c*̃ng là người nhà của em, chẳng qua vị trí của con bé trong lòng em nhất định không được như anh. Em không thích nghe con bé nói xấu anh, vậy nên em mới nói sang chuyện khác với con bé. Em nói đối với em, nếu như anh ghét cải xanh, cảm thấy cải xanh là loại rau khó ăn nhất trên đời thì em sẽ tôn trọng suy nghĩ đó. Nhưng anh cũng không thể áp đặt suy nghĩ đó lên một người thích ăn cải xanh là em được.”

“Anh không phải đồng tiền, không có cách nào để làm tất cả mọi người thích anh, sẽ có người thích người ghét. Lan Hinh cũng không áp đặt ý nghĩ đó lên người em, bọn em rất hòa hài khi trò chuyện về những chủ đề khác."

Cô không ghét Lan Hinh nói xấu chồng mình, chỉ là cô không muốn nghe.

Nếu chồng cô không tốt thật thì những lời nói của cô em chồng này cũng không thể nào đánh thức cô khỏi cơn mộng mị.

Cũng chỉ có người trong cuộc mới biết ấm lạnh ra sao mà thôi.

"Chuyện gì?" Tống Tầm Chu không ghét cải xanh, anh biết cô chỉ đang lấy ví dụ. Nghe rõ thái độ của cô, anh c*̃ng thấy an tâm.

Chỉ là anh muốn biết rốt cuộc hai cô ấy đang nói chuyện gì.

Dáng vẻ hỏi han tận gốc mọi chuyện của anh khiến Tề Ngọc Trân lại cảm thấy anh đang lo được lo mất.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 51



Hình như anh không cảm thấy hứng thú với chính chủ đề này, chỉ là anh đang cảm thấy bất an, không yên lòng đúng không?

Tề Ngọc Trân không giấu diếm:

“Em nói với Lan Hinh rằng con bé suy nghĩ rất thú vị, khi nào anh về con bé có thể thử trút giận lên anh. Con bé hỏi anh có ngoan ngoãn để em đánh không? Em nói cũng có thể, vậy là bọn em hàn huyên rất nhiều về chuyện đó."

"Thú vị chỗ nào chứ?" Tống Tầm Chu lộ vẻ mặt hoang mang.

Anh cũng không biết mọi chuyện hay ho ở chỗ nào.

Tề Ngọc Trân che miệng cười, cô thật sự cảm thấy hảo thú vị nên tươi cười nói:

“Em muốn xem anh bị đánh cho kêu oai oái."

Tống Tầm Chu cũng không biết làm sao:

“Về sau em đừng nói những chuyện đùa cợt như thế với Lan Hinh nữa, nó sắp bị em chiều hư rồi."

Anh nói chiều hư cũng không đúng lắm, Tề Ngọc Trân cũng có suy nghĩ rất sâu sắc về vấn đề này:

“Một trăm đứa nhỏ là một trăm tính cách khác nhau. Mọi người có thể thấy em tốt đẹp, nhưng em lại tự thấy bản thân mình chưa đủ tốt. Em vô cùng hâm mộ những cô gái độc lập và mạnh mẽ, các cô ấy xưa nay sẽ luôn tự lo được cho chính mình. Họ sẽ dốc hết sức để phát triển bản thân, không hề lười nhác hay dựa dẫm vào người khác."

"Hâm mộ các cô ấy có thể đánh chồng kêu oai oái hả?"

"Cái đó thì em không hâm mộ. Em vẫn luôn hy vọng đời sống vợ chồng hòa thuận, nếu cả ngày cứ đánh qua đánh lại thì ly hôn còn tốt hơn."

Tống Tầm Chu nhìn cô:

“Anh không muốn bị em đè ra đánh, nhưng anh muốn được em đè lên, em có muốn không?"

Giữa ban ngày ban mặt mà anh lại nói như thế, thật sự khiến người ta xấu hổ.

"Muốn."

Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng Tề Ngọc Trân lại đồng ý ngay.

Ngay sau đó, Tề Ngọc Trân đã xoay người nằm sấp trên người chồng. Tống Tầm Chu nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí, để cho cô có thể nằm thoải mái hơn.

Nằm sấp không phải tư thế dễ chịu, nhưng có chăn mền bên dưới nên cũng không khó chịu đến như vậy.

Cô chủ động tìm đến môi anh hôn mấy cái, sau đó lại dán vào tai anh hỏi thăm sự tình.

Cô nói chuyện bằng giọng mũi, rất rất nhỏ, ai không biết sẽ cho là cô đang nói gì đó khiến người ta xấu hổ đỏ mặt.

Cô chỉ hỏi một chuyện rất bình thường, nhưng Tống Tầm Chu lại nhìn sang nơi khác, không chịu trả lời cô.

Tề Ngọc Trân bỏ qua cảm giác xấu hổ mà tiếp tục làm nũng, cô nũng nịu cọ vào người anh.

Tống Tầm Chu chống cự không nổi trước sự tấn công “hung hãn” của cô, anh nhíu mày trả lời.

Kết hôn gần ba năm, đây là lần đầu tiên Tề Ngọc Trân nhìn thấy chồng mình nhíu mày sâu như vậy.

Cô hỏi chồng vì sao quan hệ giữa anh và em gái lại kém như vậy.

Rõ ràng hai anh em ở bên nhau cứ như chó với mèo.

Lan Hinh không sợ trời không sợ đất, còn có thể nói anh trai mình không tốt, nhưng tại sao con bé lại sợ anh mình?

Tầm Chu trước đây cũng rất bình thường, nhưng sao cứ gặp mặt em thì lại không được bình thường như thế.

Anh trả lời cô.

Nghe thấy đáp án, Tề Ngọc Trân cảm thấy chồng mình có hơi làm quá vấn đề. Nhưng có điều đối với một người thích sạch sẽ đến cực hạn như anh thì câu chuyện đso quả thực rất đau khổ.

Chồng cô không nói đến khác biệt về tính cách mà là kể chuyện ngày còn nhỏ.

Em gái Lan Hinh nhỏ hơn anh năm tuổi, em trai Tầm Kỳ nhỏ hơn anh tám tuổi. Anh nhắc tới em trai là bởi vì thằng bé cũng can dự một chút trong câu chuyện này, mặc dù em trai anh không biết.

Lúc đó em trai mới sinh được vài tháng, em gái ba bốn tuổi. Có một lần em gái khóc lớn, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy dài, dì giúp việc trong nhà lại đang nấu cơm. Anh thấy em gái khóc thì cũng không chỉ dỗ dành suông mà còn cho em gái một cái bánh bao.

Em gái cầm lấy bánh bao nhưng vẫn tiếp tục khóc. Lúc đó Tầm Chu đã là học sinh tiểu học, thấy em gái ăn bánh bao xen lẫn nước mắt nước mũi, Tầm Chu chau mày, kiềm chế cảm giác ghê tởm rồi tránh xa em gái, tới chỗ em trai chơi.

Khi đó em trai còn trong tã lót lại phát ra tiếng động. Em gái đang ăn bánh bao nghe thấy thì đứng dậy, lại nhìn em trai, sau đó dùng quần áo của em trai lau bàn tay bẩn của mình.

Lúc đó Lan Hinh vẫn chưa biết kêu dì đến, chỉ đơn thuần là muốn nhìn xem em trai phát ra tiếng động kỳ lạ.

Em trai vừa đi ị và cô chị mới ba bốn tuổi nhìn nhau, sau đó tiếng kêu khóc của em bé trai lập tức vang lên, bé gái cảm thấy sự việc không ổn nên cũng òa khóc theo.

Học sinh tiểu học Tầm Chu nhanh chóng rời xa hai đứa nhỏ này.

Dì giúp việc nhanh chóng đến thay tã và dỗ dành đứa nhỏ. Biết không thể nhờ vả được cậu bé Tầm Chu chăm em, bà ấy đã dẫn Tầm Chu trở về phòng làm bài tập, không cần phải để ý đến em trai em gái.

Tầm Chu nhanh chóng trở về phòng khóa cửa.

Hình ảnh cô em gái lôi thôi lếch thếch cũng khắc sâu trong trí óc anh từ lúc đó.

Khi em trai còn chưa biết nhận thức, Lan Hinh hay có thói quen lau tay bẩn lên quần áo thằng bé.

Vừa c.hảy nước mũi vừa ăn bánh bao, tay bẩn thì lau lên người người khác, Tống Tầm Chu cứ nhớ lại là cảm thấy như bị tra tấn.

Anh nhớ tới những sự việc tối tăm đó nên không thể nào duy trì được hình tượng thường ngày trước mặt cô nữa.

Thật ra vẻ dịu dàng của anh khi ở trước mặt cô cũng không phải là giả dối mà là những cảm xúc chân thành.

Chỉ là hiện tại anh bị những ký ức tối tăm chi phối, đợi một lát là có thể quên đi.

Đúng, một lát nữa là có thể quên đi… Quên đi…

Tề Ngọc Trân cũng có em gái, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa cô và em gái lại ít hơn so với chồng và Lan Hinh.

Cô nhớ khi còn bé mình cũng hay chăm em. Khi em bé đi vệ sinh, cô sẽ rất bình tĩnh giúp em gái thay tã chùi đít, em gái không chủ động nếm nước mũi, nhưng c*̃ng có khi khóc nhè khiến nước mũi vô tình chui vào miệng.

Tay bẩn lau vào người khác thì cũng là thói quen không tốt. Nhưng đó đã là chuyện khi còn nhỏ, lớn lên là thói quen đó sẽ biến mất.

Khi cả hai sống chung, vợ chồng bọn họ dùng chung nhà vệ sinh, anh luôn chủ động tẩy rửa, cô cho là anh sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Chẳng qua là anh em hai người có giờ giấc sinh hoạt khác biệt, thói quen cũng khác nhau. Mâu thuẫn giữa cả hai không phải chỉ do một hai chuyện tạo thành, ngày hôm đó tích nguyệt mệt, chồng để bụng không phải không thể đã hiểu.

"Anh đừng nhìn sang chỗ khác mãi thế, nhìn em đi mà." Tề Ngọc Trân cảm thấy tư thế bây giờ không tiện dỗ anh.

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ nhìn anh hung dữ lắm, em cứ nằm xuống trước đi, chờ anh bình tĩnh lại đã."

"Làm sao anh có thể tự lấy lại bình tĩnh được. Anh nhìn em đi, chúng ta trò chuyện một vài ngày là anh sẽ không còn vướng bận chuyện này nữa."

Tống Tầm Chu biết nếu anh không quay mặt lại thì cô sẽ không chịu bỏ qua, thế là anh đành phải nhìn cô.

Tề Ngọc Trân cảm thấy bây giờ cô cần làm chồng mình phân tâm, khiến anh không thể nghĩ đến những chuyện khác, thế là cô liền hôn anh.

Không phải v.uốt ve mà là hôn.

Sự chú ý của Tống Tầm Chu quả thật bị dời đi, anh cũng nhanh chóng nhắm mắt lại giống cô, cẩn thận cảm nhận nụ hôn này.

Thăm hỏi ba mẹ rồi nghỉ ngơi lấy sức thêm một ngày. Hôm sau, Tống Tầm Chu đi xem phòng ốc.

Thật ra hai ngôi trường cách nhau không quá xa, chỉ chừng năm sáu cây số. Sau lễ cưới, tài sản đôi bên đã là của chung, ngoại trừ đồng hồ thì cả hai để lại mọi thứ cho ba mẹ. Tạm thời vợ chồng hai người không lấy được phiếu xe đạp, cũng may là có xe khách.

Ở làng Đại học, xe khách không được chạy quá nhanh, tốc độ xe chậm nên không chênh lệch lắm với xe đạp, đi chưa đến hai mươi phút là đến nơi.

Tống Tầm Chu đi xem nhà, Tề Ngọc Trân tất nhiên cũng đi theo. Khi xem nhà, cô hoàn toàn không phát biểu ý kiến gì, toàn bộ đều theo ý chồng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 52



Cô hoàn toàn tin vào mắt nhìn của anh.

Từ buổi sáng đến xế chiều, cả hai đã đi xem được bốn căn. Hai nơi trong đó, anh thậm chí không hỏi gì, không hề đánh giá ưu khuyết điểm mà chỉ nói thẳng là đi xem thử.

Đến chỗ thứ năm đã là bốn giờ chiều. Với bốn căn nhà trước, Tề Ngọc Trân không có ý kiến gì nhiều. Có một chỗ cô thấy rất ổn nhưng anh lại không vừa ý vị trí ban công. Anh nói căn nhà đó ánh sáng không tốt, có công trình khác chắn ngang nên gần như cả ngày không có ánh nắng chiếu tới, vì vậy nên anh không chọn.

Tất nhiên chỗ thứ năm tốt hơn rất nhiều. Lúc đó là bốn giờ chiều nhưng ở ban công vẫn có ánh nắng chiếu vào, đứng trên ban công có thể nhận thấy rằng bên ngoài không bị căn nhà lầu nào che khuất.

Diện tích của căn nhà này không quá lớn, nhưng thiết kế cửa sổ và ban công rất tốt. Chúng khiến tổng thể nhà cửa thoáng hơn, không tạo cảm giác chật chội hay ngột ngạt

Ban công thoáng đãng, cửa sổ lớn, khung cảnh ngoài cửa sổ xanh mát đẹp đẽ, hơn nữa còn ở tầng ba.

Ở tầng ba sẽ hạn chế được côn trùng từ cây xanh bên dưới chui vào nhà.

Khá ưng ý ban công nên Tống Tầm Chu đi xem nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh này dùng bồn cầu tự hoại, nhìn thật sạch sẽ. Cũng nhờ đã thấy nó ở nhà em rể và nhà ba mẹ chồng nên Tề Ngọc Trân mới có thể bình tĩnh như vậy. Có trời mới biết lần đầu tiên nhìn thấy bồn cầu tự hoại, cô đã khiếp sợ đến mức nào.

Thực sự quá tiện nghi.

Trong mắt người bình thường, nhà vệ sinh ở đây đã nhìn rất sạch sẽ, nhưng đối với Tống Tầm Chu thì vẫn chưa được. Chẳng qua căn nhà này đã là căn anh hài lòng nhất hôm nay. Anh miễn cưỡng nhịn xuống, bắt đầu đề cập tới chuyện thuê nhà.

Người môi giới nói chủ của căn nhà này yêu cầu ký hợp đồng cho thuê trực tiếp với khách thuê trọ. Vì ở đây không phải là chuỗi phòng trọ mà là nhà riêng, cho nên chủ nhà cũng có yêu cầu với khách trọ. Người môi giới đưa danh sách yêu cầu viết sẵn cho vợ chồng hai người xem qua.

Có rất nhiều yêu cầu, ai đọc vào cũng phải nhíu mày.

Nếu đổi thành người thuê trọ bình thường thì có lẽ người ta đã lên tiếng mắng người. Danh sách thật sự quá nhiều, thậm chí còn đặt yêu cầu về trình độ văn hóa của người thuê. Nếu đã nâng niu căn nhà như thế thì cho thuê làm cái gì, cứ giữ khư khư làm bảo vật gia truyền luôn đi.

Đến cả người tính tình dễ chịu như Tề Ngọc Trân đọc xong cũng thấy không dám thuê, nhưng Tống Tầm Chu thì không phải người bình thường:

“Được, vậy khi nào có thể gặp mặt, tôi c*̃ng có một vài yêu cầu cần nói rõ với chủ nhà."

Người môi giới bị dáng vẻ của anh áp đảo, liền xác định thời gian gặp mặt là chín giờ ngày thứ hai, sau đó vội đi tìm chủ nhà thông báo.

Sáng thứ hai, chín giờ, hai vợ chồng đi gặp chủ nhà.

Chủ nhà là một người phụ nữ. Nhìn bà ấy, Tề Ngọc Trân nghĩ ngay đến cụm từ “gọn gàng kỹ tính”.

Chủ nhà lên tiếng trước, yêu cầu kiểm tra giấy hôn thú của hai vợ chồng. Sau khi xác định họ là một cặp, bà ấy lại hỏi thêm đủ thứ chuyện. Tề Ngọc Trân trả lời hết những câu hỏi đó, bao gồm thân thế của hai vợ chồng, cả nghề nghiệp của ba mẹ và anh chị em trong nhà.

Chủ nhà hỏi kỹ như đang lấy khẩu cung, chỉ còn thiếu hỏi đến mười tám đời tổ tông nữa thôi.

Sau khi tìm hiểu hết, bà ấy cũng coi như vừa lòng đối với vợ chồng bọn họ, tỏ ý có thể hợp đồng cho thuê. Ngay trước khi ký hợp đồng, Tống Tầm Chu cũng nói ra yêu cầu của mình.

Anh không nói chuyện nhẹ nhàng như Tề Ngọc Trân mà vẫn là phong cách lạnh lùng cứng rắn, giọng điệu chứng tỏ anh là người ở kèo trên.

Anh yêu cầu hai việc. Thứ nhất là trong thời gian hai vợ chồng họ thuê nhà, không có bất kỳ ai được phép vào nhà mà không xin phép, bao gồm cả chủ nhà.

Tề Ngọc Trân âm thầm tán thành. Khi còn ở nhà chồng cô cũng đã đặt ra quy tắc đó, anh rất ghét người ngoài bước chân vào phòng mình.

Những người ngoài đó bao gồm cả người nhà, chỉ có vợ là ngoại lệ.

Mỗi lúc cô và em chồng nói chuyện phiếm, cả hai đều phải về phòng Lan Hinh. Nếu nói chuyện với mẹ thì cô sẽ ra phòng bếp hoặc một nơi nào khác.

Khi ở nhà ba mẹ, anh chưa từng lên tiếng cấm mọi người bước vào phòng. Nhưng anh không nói không có nghĩa là cô nhìn không ra.

Cứ nhìn thói quen ăn cơm trưa cũng phải khóa cửa của anh mà xem, anh thật sự vô cùng để bụng nếu người khác bước vào không gian riêng tư.

Bây giờ đến Hoa Đô thuê nhà thì anh càng kiên quyết giữ thói quen đó. Rất có thể nếu ai dám đi vào nhà mà không xin phép, anh sẽ đi báo án ngay lập tức, báo rằng có người tự tiện xông vào nhà dân trộm đồ.

Chủ nhà gật đầu đồng ý.

Việc thứ hai là, một khi phát hiện cảnh vật chung quanh ồn ào, quấy nhiễu sự yên tĩnh, hoặc là căn nhà có vấn đề thì vợ chồng bọn họ sẽ dọn đi. Họ sẽ trả đủ tiền thuê nhà trong khoảng thời gian đó, còn chủ nhà phải trả lại số tiền thuê còn dư và cả tiền đặt cọc.

Tống Tầm Chu cố ý nói rõ rằng mình sẽ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ trước khi đi, chủ nhà có thể đến kiểm tra rồi mới hoàn tiền.

Chuyện thứ hai càng không thành vấn đề.

Hai bên bàn bạc, nhất trí với nhau rồi bắt đầu ký kết hợp đồng thuê nhà.

Buổi sáng ký xong hợp đồng, hai vợ chồng lập tức dọn vào ở.

Biết hai người muốn dọn nhà, chủ nhà còn giúp họ mượn một chiếc xe xích lô.

Có xích lô, quá trình dọn nhà nhanh và gọn gàng hơn rất nhiều.

Đến hai giờ chiều, họ đã chuyển xong đồ đạc, sau đó dành buổi chiều để quét dọn vệ sinh,

Thấy căn nhà không có vấn đề gì, họ cũng phải ở đây trong thời gian dài, ít nhất là một năm nên Tống Tầm Chu càng quét dọn cẩn thận hơn.

Tề Ngọc Trân làm cùng anh, quét dọn đến lúc bốn giờ, cô không nhịn được nên kéo áo chồng đang lau chân ghế:

“Tầm Chu, khi nào anh lau ghế xong chúng ta đi tắm rửa được không?"

"Được."

"Vậy em đi lấy đồ thay nhé." Cô đi vào phòng soạn đồ.

Tắm rửa, giải quyết xong cơm tối, Tống Tầm Chu tiếp tục làm vệ sinh. Chiều hôm đó chủ yếu dành để lau những đồ dùng lớn trong nhà, buổi tối thì dọn mấy thứ lặt vặt.

Tối đó, Tề Ngọc Trân không dọn dẹp cùng chồng mà vào phòng đọc sách nhỏ trong phòng viết thư.

Không phải cứ viết xong là ngày mai gửi đi ngay. Cô viết trước một bức, đợi tuần sau nhập học lại viết thêm một bức rồi gửi đi chung với nhau.

Ban đầu cô chỉ tính viết ngắn gọn những trải nghiệm gần đây, nhưng càng viết càng thấy kể không hết chuyện.

Cảm nhận khi ngồi xe lửa, những chuyện xảy ra trên xe, gia đình ba mẹ chồng, căn nhà của cô, phòng ốc ở đại học, dường như chuyện gì cô cũng muốn viết trong thư gửi về nhà.

"Ngọc Trân, em đang viết thư hả?" Không có vợ bên cạnh, Tống Tầm Chu ngồi lau dụng cụ một mình thấy hơi nhàm chán, vậy nên anh dứt khoát cầm chúng tới phòng làm việc lau.

Tề Ngọc Trân:

“Ừm, cuối cùng chúng ta cũng sắp xếp xong mọi thứ, vậy nên em muốn viết thư về nhà. Tuần sau nhập học, em có thể trải nghiệm cuộc sống trên đại học rồi viết vào thư gửi đi luôn."

Tống Tầm Chu:

“Bây giờ em đã viết cái gì rồi?"

"Bây giờ em sẽ không nói cho anh biết, khi nào xong em cho anh đọc nhé."

"Em hứa rồi đó, viết xong nhất định phải cho anh xem."

Sau đó hai vợ chồng không nói chuyện nữa mà tập trung làm việc của mình.



Thời gian khai giảng của Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân khác nhau, Tống Tầm Chu nhập học sớm hơn Tề Ngọc Trân hai ngày.

Anh không đăng ký ở ký túc xá nên đã bớt đi không ít chuyện trong ngày báo danh. Làm thủ tục, giải quyết nơi cư trú xong là mọi người lại đi về nhà.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 53



Hai vợ chồng hoàn toàn không tính tham quan khuôn viên trường đại học. Tống Tầm Chu đã đến đại học Hoa Đô rất nhiều lần, anh không có hứng thú đi dạo.

Trước đó Tề Ngọc Trân cũng đã theo chồng đi dạo qua đại học Hoa Đô và ngôi trường tương lai là đại học Nông nghiệp Hoa Đô, cô cũng không tò mò đến vậy.

Chỉ là hôm nay là ngày nhập học, có rất đông sinh viên, trường học nhìn không còn vắng lặng như trước đó khiến cô thấy hơi mới lạ.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy nhiều người như vậy, còn đông đúc hơn cả lúc đi chợ nữa.

Sân trường đại học tràn ngập sinh viên, có người còn dẫn theo cả trẻ con.

Tề Ngọc Trân hiểu rõ bây giờ việc đi lại khó khăn. Ngoại trừ trẻ con thì những người xuất hiện ở trường dường như đều là sinh viên, gia đình muốn đi chung cũng vô cùng khó khăn.

Trong số những tân sinh viên này, có những người có vẻ ngoài non nớt, phù hợp với lứa tuổi sinh viên, cũng có những “sinh viên già” hai bốn, hai lăm tuổi như Tống Tầm Chu và Tề Ngọc Trân, còn có người lớn hơn, chừng ba bốn mươi tuổi.

Nhìn họ cũng không quá già dặn, chỉ là nhìn rất cực nhọc.

"Xin chào bạn học, cho tôi hỏi tòa Chấn Hưng ở đâu được không?" Một người đàn ông hỏi Tề Ngọc Trân.

Đại khái là do nét mặt Tống Tầm Chu vô cùng lạnh lùng, nhìn không dễ nói chuyện nên anh ta liền chọn người trông dễ chịu hơn để hỏi đường.

Chưa đợi Tề Ngọc Trân trả lời, Tống Tầm Chu đã chỉ vào mấy người mang phù hiệu đỏ, trên phù hiệu đỏ không hề có chữ:

“Anh cứ đi tìm bọn họ hỏi đường, mọi người còn có thể giúp anh chuyển hành lý."

Những người mang phù hiệu đỏ cũng là sinh viên mới, chỉ là họ nhập học sớm mấy ngày nên hôm nay được cử đi hỗ trợ, đảm nhiệm công việc dẫn đường.

Người đàn ông nói cảm ơn rồi rời đi, tìm được người mang phù hiệu đỏ hỏi đường.

Tề Ngọc Trân biết người mang phù hiệu đỏ là sinh viên mới, cũng biết mọi người phụ trách hướng dẫn những sinh viên khác đến báo danh hôm nay, cô không thể nói chồng mình làm sai chỗ nào.

Cô chỉ không hiểu sao khi về đến Hoa Đô, chồng mình cứ như một con người khác.

Tống Tầm Chu là một tên tiêu chuẩn kép, khi đối diện vợ, giọng điệu anh nhẹ nhàng trở lại.

Anh hỏi vợ rằng mình có thể nắm tay cô không?

Cô không đáp lại mà dùng hành động trả lời, chủ động đưa tay mình cho anh.

Hai vợ chồng về đến nhà, cuối cùng nét mặt Tống Tầm Chu c*̃ng giãn ra.

"Anh không phải một người nhiệt tình." Đó là câu nói đầu tiên sau khi anh về nhà.

Tề Ngọc Trân:

“Em biết mà, không chỉ không nhiệt tình mà còn rất lạnh lùng."

Cô trả lời khá thẳng thắn, Tống Tầm Chu yên lặng hai giây mới nói tiếp:

“Nếu về sau anh đến trường học tìm em với dáng vẻ đó thì em có giận dữ không? Anh nghĩ như vậy tương đối dễ đuổi ong bướm… Anh không cố ý tỏ thái độ khó coi đâu."

Không phải cố ý mà do trời sinh anh đã như vậy, nhưng anh lại không thể nói ra cho Ngọc Trân biết.

"Em sẽ không tức giận, nhưng mà anh có nhất định phải như vậy không? Lỡ như em làm quen được bạn mới, bạn em nhìn thấy anh cứ lạnh mặt rồi nói em khờ, nó em theo anh vì vẻ bề ngoài thì anh hối hận không? Các cô ấy hỏi em thích anh vì cái gì, em có thể nói là do anh đẹp trai, người đẹp thì có nhăn mặt cũng vẫn đẹp đúng không? Thế nhưng mọi người sẽ cảm thấy em có bệnh."

Mặc kệ ai trong hai vợ chồng đang giả ngốc, Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy mặt lạnh không phải sự lựa chọn tốt.

Một người chồng dịu dàng thì tốt hơn nhiều.

Em chồng cô chính là ví dụ điển hình. Đại khái là do bị anh trai chê bai nhiều năm, bị anh trai đối xử lạnh lùng nên cô ấy cũng ghét và sợ anh mình, cho nên cô ấy không thể hiểu lý do chị dâu thích anh trai..

Tề Ngọc Trân không muốn phải giải thích với quá nhiều người rằng chồng mình tốt bao nhiêu, không bằng để bọn họ vừa gặp là thấy được những mặt tốt của anh.

Tống Tầm Chu gật đầu, đồng ý với lý lẽ của cô:

“Vậy anh sẽ không ra vẻ dọa người trước mặt các bạn học của em, bất kể nam hay nữ đều không được."

"Anh hiểu là được, hai chúng ta phải thể hiện tình yêu với nhau để không ai có thể lợi dụng sơ hở."

Tống Tầm Chu nhanh chóng hiểu ra:

“Chúng ta còn cần biểu hiện mình yêu nhau à?"

"Cũng không cần lắm nhỉ." Tề Ngọc Trân cũng cảm thấy buồn cười, cô đang nói cái gì thế kia.

"Chiều nay em ở nhà đợi anh, anh đi học buổi đầu tiên rồi về." Tống Tầm Chu nói chuyện buổi chiều. Buổi sáng báo danh, hai giờ chiều sẽ là buổi học đầu tiên.

Buổi học đầu tiên bao gồm cả việc nhận giáo trình nên anh không thể nào vắng mặt.

Tề Ngọc Trân chỉ biết buổi học bắt đầu lúc hai giờ chứ không biết nó sẽ kết thúc lúc nào:

“Ba giờ chiều em sẽ đến phòng tắm, mang theo đồ rửa mặt và quần áo cho anh. Khi nào tắm xong em sẽ ngồi ở sảnh phòng tắm chờ anh, nếu anh ra muộn thì em sẽ chờ anh dưới tòa nhà anh học."

"Không cần phải lên phòng học đâu, em cứ chờ anh tại sảnh phòng tắm thôi. Nếu anh được ra sớm thì anh cũng sẽ ở phòng tắm chờ em."

"Ừm."

Mãi cho đến sáu giờ, trời chạng vạng tối, Tề Ngọc Trân vẫn còn ngồi ở sảnh phòng tắm chờ chồng.

Khi Tống Tầm Chu chạy tới, cô đang yên tĩnh ngồi một góc sảnh.

Hình như là do trực giác, ngay khi anh đi vào, Tề Ngọc Trân vẫn luôn cúi đầu nhìn áo len trong ngực chợt ngẩng lên nhìn về phía anh.

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Trong sảnh không chỉ có hai người bọn họ, cô không lên tiếng gọi anh mà đứng dậy, đặt quần áo đang ôm xuống ghế rồi muốn giúp anh cầm sách.

"Để anh đặt sách lên ghế bên cạnh là được rồi, em cứ ngồi xuống đi." Tống Tầm Chu ôm sách đến gần.

Tề Ngọc Trân cũng không kiên quyết giúp đỡ anh cầm sách. Cô ôm áo len ngồi trở lại, áo len này là đồ thay của cô. Sảnh phòng khá lạnh nên cô chọn áo len tay dài để giữ ấm.

"Xin lỗi, anh đến trễ. Anh không ngờ ngày đầu tiên sẽ học liên tục hai môn." Tống Tầm Chu cất sách xong thì ngồi xổm trước mặt Tề Ngọc Trân, nhỏ giọng giải thích lý do mình đến trễ.

Nếu được báo trước trong buổi họp thông báo lịch học thì anh đã không phải để Ngọc Trân ngồi đợi lâu như vậy.

Tề Ngọc Trân không hề tức giận vì phải đợi quá lâu:

“Anh không sao là được rồi. Lúc nãy em còn tưởng anh gặp chuyện gì, tính đi tìm anh nhưng lại sợ anh đến không gặp được em. Nếu hẹn mà không gặp được thì sẽ rất phiền, vậy nên em chờ lâu một chút cũng không sao."

Không rõ nguyên nhân anh đến trễ khiến cô hoảng hốt cực kỳ.

Nhìn dáng vẻ tự trách của anh, cô còn nói:

“Lên lớp tập trung nghe giảng như thế thì không uổng công em chờ đợi."

"Không hề tập trung nghe giảng, anh chỉ muốn ra sớm một chút để xuống tìm em." Anh nói thật.

Đây là lần đầu tiên anh phân tâm đến thế trong lớp học.

"Lần sau anh không được làm như thế nữa, lần sau phải lắng nghe bài giảng đó." Tề Ngọc Trân đưa tay lên bờ vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.

"Em có đói bụng không? Anh mua cho em món gì đó ăn lót dạ nhé?"

"Không đói bụng, em đã ăn một thanh kẹo, khi nào anh tắm rửa xong chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm."

"Được, vậy anh đi tắm trước." Tống Tầm Chu không dài dòng, đứng dậy đi tắm.

Tắm rửa xong về đến nhà, vợ chồng hai người cùng ăn món cơm trứng chiên đơn giản.

Ăn xong cơm tối, đánh răng rửa mặt xong, Tống Tầm Chu vẫn còn xin lỗi vì chuyện ban chiều.

"Hôm nay anh đã nói xin lỗi em tám trăm lần rồi đấy, em thật sự không giận, anh đừng tự trách nữa được không? Mau vào chăn đi." Tề Ngọc Trân đã nằm xuống, còn anh vẫn ngồi ở mép giường nhìn cô, nói đến chuyện đi trễ.

Anh nghe lời, tắt đèn nằm xuống đắp chăn.

Nhà nhà ở Hoa Đô đều có điện, căn nhà Tề Ngọc Trân đang ử cũng có. Điện ở đây không được cung cấp liên tục mà có chia khung giờ. Bình thường ban ngày sẽ không có điện, đến tối mới có thể dùng.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 54



Đèn điện sáng hơn đèn dầu rất nhiều, cô thấy rõ trước khi tắt đèn, nét mặt chồng mình vẫn như thế, chưa bình thường trở lại..

Anh chui vào chăn xong liền ôm lấy cô, khẽ hôn lên gương mặt cô.

Anh không nói xin lỗi nữa, nhưng cảm giác mà nụ hôn này mang lại khiến cô nhận ra anh vẫn chưa thể tha thứ cho bản thân.

Tề Ngọc Trân không nói lời nào, cô suy nghĩ về nguyên nhân khiến trái tim anh tổn thương suốt từ chiều đến giờ.

Lẽ nào là do không đúng giờ?

Mọi người không cho anh biết thời gian cụ thể. Anh là một người rất cẩn trọng, chưa được thông báo thời gian buổi học kết thúc thì anh cũng sẽ không nói mấy giờ mình sẽ đến.

Tề Ngọc Trân:

“Em đã là người lớn hai mươi mấy, không phải trẻ con. Em sẽ không khóc lóc hay cho rằng anh vứt bỏ em chỉ vì đợi lâu mà anh không đến.”

“Anh phải học cách quen với việc em không ở bên cạnh anh mọi lúc. Một tuần nay chúng ta như hình với bóng, nhưng từ lúc anh bắt đầu nhập học, thời gian bầu bạn của chúng ta sẽ ít đi rất nhiều. Anh phải tập làm quen với điều đó, ban ngày đi học thì phải tập trung học thật nghiêm chỉnh.”

“Em thấy chương trình học trong học kỳ mới của anh cực kỳ nặng, cả buổi tối cũng có môn học. Nếu anh muốn học hành nghiêm túc thì không được phép nhung nhớ em trong giờ học."

Năm nay đặc biệt không có học kỳ làm quen mà tân sinh viên sẽ vào thẳng chương trình học. Khi đọc thời khóa biểu của anh, cô cực kỳ kinh ngạc, cảm thấy lịch học của mình có khi cũng sẽ “kinh khủng” như vậy. Chồng cô học chương trình năm năm, chương trình học năm nhất rất nặng.

Lịch học dày đến mức không trống được một buổi nào.

Cô có chút hối hận vì lúc trước không đăng ký nội trú, nếu kiên trì một chút thì đã không bất tiện như vậy.

Như vậy thì hai vợ chồng cũng có thể gặp nhau vào ngày nghỉ.

Nhưng nghĩ lại, với chương trình học dày như thế, áp lực cho giảng viên và cả sinh viên đều rất lớn.

Những sinh viên có thể thi đậu đại học Hoa Đô đều được xem là thiên tài. Nhưng một người có giỏi đến đâu thì cũng sẽ có người giỏi hơn, núi này cao còn có núi cao hơn.

Chồng cô chưa bao giờ cảm thấy vất vả trong việc học tập, bình thường anh đều học rất hiệu quả và nhẹ nhàng. Nhưng trong một lớp học toàn là thiên tài, áp lực lớn đến mức đó, liệu anh có cảm thấy ngộp không?

Khi anh gặp áp lực, dù sao cô cũng phải ở bên cạnh, giúp anh giải tỏa căng thẳng. Với bản thân, khi cô cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng sẽ muốn được chồng ở bên cạnh để giảm bớt áp lực, cho dù chỉ ôm một cái cũng được rồi.

Có thể nói ở đâu cũng có mặt lợi mặt hại.

Cuối cùng thì Tống Tầm Chu cũng chịu nghe lời cô, không còn xoắn xuýt về chuyện để cô đợi lâu nữa.

"Về sau chúng ta sẽ ăn cơm trưa ở nhà. Bây giờ anh đã có lịch học, nếu buổi tối không có lớp thì về nhà sớm, còn buổi tối có môn học thì anh cứ ở trường học chờ em, tan học em sẽ sang chỗ anh. Em cũng sẽ hỏi xem cô có thể lấy giúp em phiếu xe đạp không, nếu không có phiếu xe đạp thì mua xe cũng cũng được."

Chín giờ tối anh mới tan học, nếu muốn tắm thì chỉ có thể tranh thủ tắm sau khi lớp buổi chiều kết thúc, tắm rửa xong phải nhanh chóng giải quyết cơm tối rồi quay lại lớp học.

Xe khách ngừng chạy lúc tám giờ, chín giờ sẽ không có xe về.

Nhất định phải tìm được xe đạp.

"Anh đi xe đạp buổi tối phải cẩn thận, cất kỹ đèn pin, chạy sát vào lề." Tề Ngọc Trân không cách nào nói ra ý định đăng ký ký túc xá.

Hôm nay lúc báo danh, chồng cô đã nói rõ rằng sẽ không trọ ở trường, cũng đã đăng ký xong nên cô không tiện thay đổi.

"Ngày em nhập học anh sẽ không đi cùng em cả ngày được, nhưng bữa trưa anh sẽ nấu món ngon cho em nhé!" Tống Tầm Chu yêu vợ của mình, nhưng cũng không thể nào vừa nhập học đã bỏ bê vì vợ.

Sinh viên xin nghỉ học không dễ, anh chỉ có thể đưa cô đến trường vào buổi sáng.

"Ừm! Ăn xong thì em sẽ có sức học tập."

"Em muốn ăn gì?"

"Muốn ăn cải thảo xào với đậu hủ non." Hai nguyên liệu này khá dễ mua, cộng thêm tay nghề nấu ăn của chồng cô, món này nhất định sẽ rất ngon.

Tống Tầm Chu:

“Cái đó đâu gọi là ăn ngon? Em phải chọn món nào có thịt đi."

"Món thịt sao, vậy em muốn ăn cá kho, trưa hôm đó ăn cá kho và cải thảo xào đậu hủ được không?"

"Được, hai món này đều rất đơn giản."

"Cảm ơn Tầm Chu." Tề Ngọc Trân hôn anh.

Cả hai đã thân mật nhiều lần, cô quen thuộc đến mức có thể tìm được đúng vị trí trong bóng tối.

Bàn chuyện cơm trưa xong, tâm trạng bức bối của Tống Tầm Chu cuối cùng cũng giảm bớt, anh tiếp tục thân mật với cô.

Anh vô cùng ghét việc mình không thể đúng giờ được. Đúng là hai vợ chồng không thỏa thuận thời gian cụ thể, nhưng như thế không có nghĩa là anh không quan tâm đến thời gian, anh đã nghĩ là trễ nhất là năm giờ chiều.

Sau khi kết thúc lớp đầu tiên, giáo viên mới báo cho mọi người rằng sẽ học tiếp một môn nữa. Ngoài mặt thì anh không có biểu cảm khác thường, thế nhưng trong lòng cực kỳ nôn nóng.

Đến nghe giảng bài mà anh cũng phân tâm, tâm trí chủ yếu đặt trên người Ngọc Trân, không biết cô có sốt ruột chờ anh hay không.

Khi lớp thứ hai kết thúc, anh chạy không kịp thở đến khu vực phòng tắm, lại nhìn thấy Ngọc Trân ngoan ngoãn ngồi trong góc nhỏ, không cần phải nói anh khó chịu nhường nào.

Ngọc Trân không hề có biểu hiện tức giận hay khó chịu, cũng do cô như thế nên anh lại càng thêm áy náy.

May mắn, may mắn là Ngọc Trân thật sự không thèm để ý.

Vào ngày Tề Ngọc Trân đi báo danh, buổi học đầu tiên cũng diễn ra vào buổi chiều. Có cả chủ nhiệm lớp và cả cố vấn học tập.

HÌnh như do chủ nhiệm chỉ phụ trách một lớp nên có khá nhiều thời gian. Năm mươi sinh viên trong lớp đều được tự giới thiệu và nói sơ qua lý do mình chọn học chuyên ngành nông nghiệp.

Chủ nhiệm lớp cô là một người đàn ông trung niên, cố vấn thì là một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi.

Tề Ngọc Trân tràn ngập tò mò với cuộc sống cấp ba, lên đại học cô cũng tò mò y như thế.

Trước khi quen biết nhau, chồng cô cũng không đi học đại học. Chẳng qua là có người thân làm giảng viên đại học nên anh mới biết về quá trình học tập ở đây.

Hôm nay có thể gặp thầy chủ nhiệm, nhưng trong bốn năm sau đó lại không nhất định có thể gặp nhau.

Khi lên đại học, không phải cái cũng tìm đến thầy chủ nhiệm. Đa số mọi người sẽ hay gặp cố vấn hơn, đó là người phụ trách việc học tập thường ngày của sinh viên.

Mấy chuyện như xin nghỉ phép, mâu thuẫn trong ký túc xá đều cần nhờ đến cố vấn.

Nói đến tự giới thiệu, không có sinh viên nào chủ động đứng lên để giới thiệu trước, thế là thầy chủ nhiệm liền gọi tên từng người theo danh sách.

Người đầu tiên là một nam sinh. Bị gọi lên đầu tiên nhưng cậu ấy không run lắm. Màn tự giới thiệu rất đơn giản, chỉ nói tên chữ mình cùng tuổi tác, sau đó là nói ngắn gọn nguyên nhân học nông nghiệp.

Nói về nguyên nhân, trước hết phải nói đến câu “Binh mã không động, lương thảo đi đầu”, trước khi đánh trận phải chuẩn bị đầy đủ lương thực để ăn và cỏ khô cho ngựa.

Các chiến sĩ xông pha chiến đấu, sẵn sàng chịu nguy hiểm tính mạng để bảo vệ quốc gia, cậu ấy hy vọng bọn họ có thể được ăn no, không phải lo lắng chuyện hậu phương.

Chủ nhiệm và cố vấn vỗ tay, các bạn học ngồ dưới c*̃ng vỗ tay.

Lý do của bạn học thứ hai lại tương đối nặng nề. Cô ấy nói mình đã từng gặp người chết đói, từng thấy người ta bị đói đến gầy trơ cả xương, cô ấy hy vọng không có ai phải chịu khổ như thế nữa, vậy nên quyết định chọn học nông nghiệp.

Lần này không có tiếng vỗ tay, nhưng chủ nhiệm có ghi nhận một câu, đó là sẽ càng ngày càng ít người phải chịu đói.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 55



Vài bạn học tiếp theo thì không có tâm nguyện vĩ đại như vậy. Mặc dù không đề cập tới, nhưng mà qua lời nói là có thể biết họ chỉ mong đậu đại học để lên thành phố. Khi điền nguyện vọng cũng không hiểu rõ, không có tình cảm đặc biệt với việc học nông nghiệp, thậm chí còn không biết mình sẽ học cái gì.

Tề Ngọc Trân c*̃ng rất khâm phục những người này, mơ mơ màng màng mà vẫn đậu được đại học trọng điểm.

Cô có thời gian chuẩn bị khá ngắn, cũng không phải thi đại là đậu như họ. Suốt thời gian đó có thể nói là đến nằm mơ cô cũng mơ thấy đang thi đại học, cô thật sự vất vả lắm mới thi đậu.

Đến lượt cô tự giới thiệu, cô liền cúi đầu với chủ nhiệm và cố vấn đang đứng trước lớp:

“Hai vị giáo viên, mọi người vất vả rồi."

Sau khi chào hỏi giáo viên, cô cũng lần lượt cúi chào các bạn học phía trước, bên trái, bên phải và cả phía sau.

Cúi đầu chào xong, Tề Ngọc Trân mới bắt đầu nói chuyện:

“Vừa nãy tôi không cúi chào các bạn học, mà là cúi đầu với các chuyên gia nông nghiệp tương lai. Cảm ơn mọi người đã quyết định cống hiến cho nông nghiệp, cảm ơn mọi người vì không ngại cực khổ, vì đã góp một viên gạch cho sự nghiệp nông nghiệp của đất nước."

Giọng cô không quá to, nhưng mỗi người ngồi ở đó đều có thể nghe được rõ ràng.

Tề Ngọc Trân cảm ơn xong lại tươi cười nói:

“Vừa nghĩ tới chuyện sẽ được học tập cùng các chuyên gia nông nghiệp tương lai trong bốn năm sắp tới, tôi lại thấy cực kỳ hạnh phúc… Tôi xin được tự giới thiệu, xin chào các bạn học, tôi tên là Tề Ngọc Trân, năm nay hai mươi lăm tuổi, là một nông dân điển hình.”

“Mục tiêu đầu tiên của tôi khi điền bảng nguyện vọng chính là trường Khoa học Nông nghiệp, nhưng ban đầu tôi không chọn đăng ký chuyên ngành Nông nghiệp mà chọn chuyên ngành Cơ khí. Tôi không có chí hướng to lớn gì, chỉ mong học Cơ khí xong sẽ có thể giúp cha mẹ làm nông thoải mái hơn một chút.”

“Nhưng sau đó, chồng tôi không khuyến khích tôi học ngành Cơ khí máy móc, vì vậy tôi đã nghe lời khuyên của anh ấy, chọn học chuyên ngành Nông nghiệp. Lúc nãy nghe các bạn học nói chuyện, trong lòng tôi thấy rất kích động, tôi cảm thấy mình đã không chọn sai ngành."

Tề Ngọc Trân nói khá dài, sau đó kết thúc phần tự giới thiệu của mình:

“Hy vọng lời nói của tôi sẽ không khiến các bạn không quá thích ngành nông nghiệp hiểu lầm hay nghi ngờ về năng lực bản thân. Nông dân kiếm sống nhờ vào đồng ruộng, còn chuyên gia nông nghiệp phải nghiên cứu làm sao cho họ thu hoạch được thật nhiều. Đôi khi vất vả và nỗ lực không nhất thiết phải đi đôi với kết quả, nếu thực sự không thích thì các bạn có thể chuyển chuyên ngành, dễ hơn rất nhiều so với việc chuyển trường. Cảm ơn mọi người, tôi xin hết."

Có một sinh viên khá hoạt bát nghe xong liền đùa rằng cô chơi xấu. Cô nói như vậy tức là ảnh hưởng đến các chuyên gia nông nghiệp tương lai còn chưa lên tiếng.

Có cậu chàng này mở miệng, một sinh viên nữ khác cũng lên tiếng trêu ghẹo:

“Bạn học Ngọc Trân, vậy là chồng cô nói đúng đó! Nếu cô chọn chuyên ngành cơ khí thì chỉ có khi đi học mấy ngày đã rơi nước mắt rồi. Có khi còn cảm thấy lúc đó mình chọn chuyên ngành cơ khí là do đầu úng nước nữa kìa."

Bầu không khí dần sôi nổi trở lại, những bạn học xếp sau Tề Ngọc Trân lần lượt đứng lên nói chuyện.

Mọi người giới thiệu xong, chủ nhiệm rời đi, cố vấn bước lên nói một vài quy định rồi bắt đầu chọn ban cán sự. Các chức vụ bao gồm lớp trưởng, lớp phó, ủy viên học tập và bí thư chi đoàn.

Sinh viên nữ lúc nãy lên tiếng trêu Tề Ngọc Trân tên là Du Niệm, cô ấy là người đầu tiên nói muốn làm lớp trưởng. Một nam sinh đứng ngay sau cô trong danh sách cũng muốn tranh cử chức lớp trưởng.

Mọi người đều rất tích cực.

Nghĩ đến dự định về tương lai ở trường, Tề Ngọc Trân cảm thấy mình không thể nào ở đây bốn năm trời mà không có tiếng tăm gì.

Chồng cô từng nói, nếu muốn ở lại trường làm việc thì tốt nhất nên có kinh nghiệm làm ban cán sự, coi như là làm quen trước.

Đã có hai người tranh chức lớp trưởng, sau một lúc suy nghĩ, cô chọn tranh chức ủy viên học tập.

Do cô lo lắng bạn học nam kia sẽ được bầu làm lớp trưởng, nếu cậu ta làm lớp trưởng thì cô không thể chọn chức lớp phó.

Lớp phó nghe không có cảm giác tồn tại cho lắm, nhất định cũng không có trách nhiệm gì nhiều.

Nếu phải làm việc với lớp trưởng thì cũng không được tự nhiên cho lắm

Nếu làm bí thư chi đoàn thì cô không có hiểu biết nhiều lắm, vậy nên cô dứt khoát chọn làm ủy viên học tập. Chức vụ này chủ yếu tiếp xúc với giảng viên nên khá ổn.

Trường học còn tuyển một số vị trí làm việc ngoài giờ, cô muốn thử phỏng vấn một hai cái.

Khi ở quê, cô và chồng không cần dùng đến quá nhiều tiền. Tiền mừng đám cưới gần như vẫn còn nguyên. Trước khi lên thành phố, mẹ đã gửi hết số tiền tiết kiệm được cho cô. Bây giờ cô tạm thời không thiếu tiền, nhưng mà c*̃ng không thể chỉ tiêu xài mãi được.

Qua sinh nhật năm nay là cô tròn hai mươi lăm tuổi rồi, dù sao cũng phải gửi được một ít tiền trợ cấp về cho ba mẹ.

Nếu có hai hoặc nhiều hơn hai bạn cạnh tranh cùng một chức vụ thì cần phải bỏ phiếu quyết định người được chọn. Người muốn làm lớp trưởng nhiều nhất, tổng cộng có ba người, ủy viên học tập chỉ có một mình Tề Ngọc Trân, cô không cần lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Hai bạn nam một bạn nữ, ba người cạnh tranh chức lớp trưởng lần lượt lên sân khấu phát biểu vận động phiếu.

Khi bỏ phiếu, Tề Ngọc Trân không hề do dự mà chọn Du Niệm.

Trong lớp có năm mươi người, mười lăm nữ và ba mươi lăm nam, cô chắc chắn sẽ thiên vị bạn nữ.

Tuy nhiên số lượng nam nhiều, hầu hết bọn họ đều chọn bạn nam có số báo danh số một.

Trước đó bạn nam số một đã nói những lời khiến các chiến sĩ rất cảm động, lặng lẽ giúp cậu ta kéo được không ít phiếu.

Du Niệm trượt chức nhưng không buồn bã, khi cuộc họp lớp kết thúc, cô ôm sách tìm Tề Ngọc Trân trò chuyện.

“Tôi nghĩ nếu cậu làm điều xấu, chắc chắn có lý do khó khăn của cậu.” Cô ấy vừa đến đã nói câu này.

Tề Ngọc Trân cũng ôm sách của mình, hai người đi ra ngoài lớp học:

“Tôi còn chưa bắt đầu làm điều xấu, cậu đã bào chữa cho tôi rồi sao?”

Cô trông giống người sẽ làm điều xấu đến thế sao?

“Một người tốt bụng như mợ đây thì làm sao lại có ý xấu được, ôi chao, cậu thật là ngốc, kết hôn sớm thế này!”

Du Niệm nghe chị gái dịu dàng xinh đẹp đã kết hôn thì đã tức giận.

Thật đáng ghét, thằng nào tốt số đến thế.

Nếu là một gã lùn, chắc chắn cô ấy sẽ tức chết.

Nhưng chỉ có thể tưởng tượng đối phương là một gã lùn, kỳ vọng quá cao sẽ rất thất vọng, cảm thấy không xứng với chị, vì vậy phải hạ kỳ vọng xuống mức thấp nhất.

Tề Ngọc Trân nghe người khác gọi mình là “mợ” thì thấy khá mới lạ:

“Không phải là quá sớm, nếu tôi bắt đầu học đại học từ mười tám tuổi, bây giờ cũng coi như đã tốt nghiệp ba năm rồi.”

“Thảo nào không gặp cậu trong ký túc xá, cậu ở ngoài trường phải không?”

“Đúng, tôi và chồng tôi ở ngoài trường.”

“Anh ấy là giáo viên à?” Du Niệm tò mò hỏi thăm.

Tề Ngọc Trân không phản cảm với bạn nữ này, nói vài câu đơn giản:

“Không, anh ấy là sinh viên, năm nay là sinh viên mới của đại học Hoa Đô, lớn hơn tôi một tuổi.”

Cũng coi như là giáo viên, đã hướng dẫn cô một thời gian rồi.

Kinh nghiệm học tập của họ thì không cần phải nói.

“Đại học Hoa Đô à, tạm gọi là xứng với cậu, bây giờ cậu ôm sách về nhà sao?” Du Niệm nghe đối phương là sinh viên của đại học Hoa Đô, hình ảnh gã lùn cao lên một chút, hiện tại là hình ảnh gã cao.

“Đúng, buổi chiều không có việc gì khác, tôi chuẩn bị về nhà.”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 56



Du Niệm gặp người quen, gọi đối phương:

“Cường Thắng!”

Khi cái tên này được gọi, Tề Ngọc Trân cũng nhìn về phía đối phương.

Cường Thắng là một cô gái, tên đầy đủ là Phạm Cường Thắng, là nữ sinh duy nhất năm nay của chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp.

Tuổi bằng với Du Niệm, đều là tân sinh viên đúng tuổi, chưa đầy hai mươi tuổi.

Phạm Cường Thắng cao khoảng một mét bảy lăm, tóc ngắn chỉ đến cằm, kiểu tóc nhìn không hợp với hình ảnh cao gầy của cô ấy nhưng người này lại rất lanh lẹ.

Tề Ngọc Trân có ý muốn quen biết người học cơ khí nông nghiệp, đây không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh hay sao.

Cô có ý làm quen, chủ động chào hỏi, giới thiệu bản thân đơn giản.

“Các cậu suýt trở thành bạn cùng lớp, cậu ấy muốn đăng ký chuyên ngành Cơ khí Nông nghiệp nhưng bị chồng khuyên đổi sang chuyên ngành Nông học.” Du Niệm kể lại chuyện Tề Ngọc Trân đã từng nói.

“Đúng là nên khuyên thế, chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp ở bậc đại học cũng không có ích lắm, chẳng làm được gì, thà học chuyên ngành Nông học, tốt nghiệp chuyên ngành Nông học được phân công công việc tương đối nhẹ nhàng hơn. Tôi đăng ký chuyên ngành Cơ khí nông nghiệp là vì gia đình đã từng làm việc liên quan, tự tôi cũng có thể sửa chữa máy móc đơn giản... Cần tôi giúp cậu chuyển sách không?” Phạm Cường Thắng hỏi Tề Ngọc Trân.

Chồng cô ấy cũng từng nói lời tương tự, bậc đại học thuộc dạng học gì cũng học nhưng học gì cũng không sâu.

Xem ra giai đoạn sinh viên chủ yếu là mở rộng kiến thức, muốn học được điều hữu ích thực sự thì cần làm việc thực tế.

Tề Ngọc Trân lắc đầu nói không cần, cô có thể tự chuyển được, hơn nữa cô không ở ký túc xá, cô ở nhà nên hơi xa, cô phải đi xe buýt về.

Phạm Cường Thắng thì đã hỏi Du Niệm có cần cô ấy giúp chuyển sách không.

Sách của Phạm Cường Thắng ít hơn hai người kia, Du Niệm cũng nói không cần, cô ấy có thể tự ôm được.

Hai người họ cùng về ký túc xá, Tề Ngọc Trân về nhà.

Trước khi chia tay, Du Niệm còn nói sáng mai sẽ giữ chỗ giúp cô, hai người sẽ ngồi cùng nhau.

Phòng học và chỗ ngồi ở đại học đều không cố định, muốn chỗ tốt thì phải đến sớm, vì vậy cần phải giữ chỗ, Tề Ngọc Trân đồng ý với lời của Du Niệm.

Tuy nhiên ai đến lớp trước vẫn chưa thể nói chắc được.



Tống Tầm Chu về đến nhà đã gần chín rưỡi tối.

Anh vừa về đến nhà đã thấy vợ ngồi trong phòng khách.

Vợ không làm gì khác, chỉ ngồi ngẩn người trong phòng khách, thấy anh về, cô nhanh chóng đứng lên đi đến trước mặt anh.

Tống Tầm Chu đã đóng cửa kỹ, cô đến gần, anh thì đã cúi người ôm cô:

“Không phải đã nói nếu giờ này không ngủ được thì nằm trong chăn đợi anh sao, sao lại dậy rồi.”

Chồng mang theo hơi lạnh, Tề Ngọc Trân ôm anh, cố gắng làm anh cảm thấy ấm áp:

“Ai nói với anh như vậy hả, em muốn đợi anh mà, trước đó đã nằm trong chăn, chín giờ mười lăm mới ra khỏi chăn. Anh về rồi, bây giờ em lại nằm vào chăn, anh mau tắm rửa xong rồi vào trong ổ chăn ấm áp nằm cùng em đi.”

Hai vợ chồng tách nhau ra, một người nằm vào chăn, một người đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, Tống Tầm Chu chui vào chăn, vợ chồng ôm nhau, không thiếu một chút âu yếm.

Lúc âu yếm, Tề Ngọc Trân không nói chuyện ở trường, đợi xong rồi mới bắt đầu kể, kể về việc tự giới thiệu buổi chiều, kể về nguyện vọng của các bạn.

Kể luôn cả việc mình cúi đầu, cô còn kể đã quen được một người bạn mới tên là Du Niệm, thông qua Du Niệm mà quen biết nữ sinh duy nhất của lớp cơ khí nông nghiệp năm nay.

“Không nói về người bạn miệng lưỡi trơn tru của em, cô gái lớp cơ khí nông nghiệp đó, em đừng lơ là cảnh giác, đừng vì cô ta là con gái mà cảm thấy không sao.”

Nam nữ đều rất nguy hiểm, đều cần đề phòng.

Tề Ngọc Trân thực sự rất được người khác yêu thích.

“Em đã nói rõ với cả lớp rằng mình đã kết hôn, Cường Thắng cũng biết em đã kết hôn.”

Tống Tầm Chu:

“Em biết anh đang nói gì chứ?”

Anh không chắc Tề Ngọc Trân có hiểu lầm không.

“Em biết anh đang nói gì, anh lo Cường Thắng có ý nghĩ khác với em phải không, em đã quen với việc con gái thích con gái rồi, nhiều cô gái còn nói nếu họ là con trai, họ sẽ cưới em.”

Tống Tầm Chu:

“Xem ra anh thực sự không thể lơ là cảnh giác, em cũng đừng gọi Cường Thắng, hãy gọi cả họ và tên, Phạm Cường Thắng.”

Nghe “Cường Thắng” đã thấy khó chịu.

“Em cũng nên cảnh giác, không thể lơ là.”

“Anh không được nhiều người thích như em, đi đâu cũng có người thích em, anh thì không.”

Em gái từng nói anh sẽ trở thành ông già độc thân, vì anh thật sự quá khó ưa.

“Anh được yêu thích mà không tự biết, khi anh mới đến đội sản xuất của chúng ta, nhiều cô gái đã bàn tán về anh, còn nói anh là phượng hoàng rơi vào ổ gà.” Cô không chỉ mặt gọi tên nói anh biết là ai đã nói.

Tống Tầm Chu:

“Mọi người đều không phải gà nhưng em thực sự là phượng hoàng.”

So với anh, Tề Ngọc Trân thực sự thích hợp được gọi là phượng hoàng hơn.

“Không nói phượng hoàng hay không, hiện giờ điều em phải cảnh giác là chuyện khác. Em rất lo cho sức khỏe của anh, trước đây giờ này chúng ta đã ngủ rồi. Em thì còn đỡ, một tuần có một ngày rưỡi nghỉ ngơi, buổi tối cũng không có tiết học, nằm trên giường không mệt nhưng anh thì cả ngày đầy tiết, buổi tối phải ngồi đến chín giờ, về nhà rồi sức khỏe cũng chịu không nổi.” Tề Ngọc Trân hơi lo lắng.

Tối qua đã thử, anh về nhà tắm rửa xong đi ngủ, trước khi ngủ không làm gì cả, kể cả âu yếm.

Hiệu quả không tốt, hiện giờ chất lượng giấc ngủ của anh kém xa so với thời ở đội sản xuất, tối qua sợ cô ngủ mất, anh chỉ nhắm mắt mười phút rồi nói muốn hôn muốn ôm.

Khăng khăng không làm gì sẽ càng khó ngủ hơn.

Tống Tầm Chu tỉnh táo lắm, không âu yếm với Tề Ngọc Trân một chút thì không ngủ được.

Anh tự cảm nhận được, trừ khi cơ thể cực kỳ mệt mỏi không muốn nhúc nhích, còn không thì anh luôn cần âu yếm với vợ, anh rất ỷ lại vào cô.

Vì có thêm thời gian ngủ, ngủ sớm hơn chỉ làm anh tỉnh táo hơn, thà làm chút chuyện vợ chồng.

Tề Ngọc Trân cũng nhận ra, vẫn duy trì như cũ.

Như cũ không thể thay đổi việc anh thực sự đang đẩy nhanh tốc độ tiêu hao sức khỏe.

“Chịu đựng thêm nửa năm, nửa cuối năm sẽ rảnh hơn nhiều, lúc đó buổi tối không còn đầy tiết, anh cũng có nhiều thời gian ở nhà với em hơn.” Nếu không phải Tề Ngọc Trân có hướng đi riêng, mong muốn học kiến thức liên quan đến nông nghiệp, anh thực sự muốn kéo cô thêm một lần nữa, kéo cô vào Đại học Hoa Đô, hai người cùng lớp, hàng ngày cùng nhau đi học rồi lại cùng nhau về nhà.

“Buổi tối nửa cuối năm mà không có tiết học thì tốt rồi.”

Lúc đó có thể bồi bổ cơ thể lại.

Còn một chuyện rất nhỏ, không có tiết học buổi tối, đếm tối âu yếm cũng không cần quá vội vàng.

Trước đây họ có nhiều thời gian, từ dạo đầu đến kết thúc có thể kéo dài cả giờ. Giờ anh đã rút ngắn thời gian, trong vòng hai mươi phút phải hoàn thành mọi thứ, tốc độ nhanh hơn không ít.

Hai mươi phút không ngắn, cô cũng rất thoải mái nhưng cô thích nhất là khúc dạo đầu.

Sầu quá mà.

Chiều ngày đầu tiên lên lớp, Tề Ngọc Trân đã ra ngoài thực hành, nói là thực hành nhưng chủ yếu vẫn là nhổ cỏ làm việc vặt.

Họ chăm sóc mảnh ruộng thí nghiệm được phân cho lớp mình. Khi ở trong lớp, giáo viên đã chia nhóm cho họ, mười người một nhóm, chia thành năm nhóm, ba nhóm trồng ngô, hai nhóm trồng khoai lang.

Trong điều kiện bình thường, tiết học thực hành ngoài đồng không bắt đầu sớm như vậy, khóa này không bình thường, kế hoạch giảng dạy cũng không theo lối thường.

Tề Ngọc Trân và Du Niệm cùng một nhóm, họ là nhóm trồng ngô.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 57



Trồng khoai lang thì an toàn hơn, sản lượng tương đối cao, còn ngô thì không chắc cuối cùng sẽ ra sao.

Nghiêm ngặt tuân theo các bước và số liệu do giáo viên đưa ra, không có gì bất ngờ thì có thể trồng được ngô bình thường.

Gặp sự cố thì dù chỉ cần là mưa bão hay gió lớn, mọi thứ đều không nói trước được.

Trong các bước giáo viên đưa ra có bao gồm khoảng cách giữa các cây ngô, nếu không phải hơn nửa số bạn trong lớp đều có kinh nghiệm trồng trọt, thật sự không hiểu được các số liệu trong các bước mà giáo viên đưa ra có nghĩa là gì.

Du Niệm là con gái thành phố, trước khi vào đại học không có kinh nghiệm trồng trọt, nhà có ban công trồng ít rau, ba mẹ trồng, thậm chí cô ấy còn chưa từng tưới nước.

Lý do chọn chuyên ngành Nông học chủ yếu vì thấy trường nông nghiệp đãi ngộ tốt, sư phạm cũng ổn nhưng cô không muốn làm giáo viên.

Tề Ngọc Trân chưa từng tiếp xúc với việc trồng ngô, từ nhỏ đến lớn chỉ tiếp xúc với việc trồng lúa, may mà các bước trồng trọt không khác nhau quá nhiều, khoảng cách giữa các hàng cây và khoảng cách giữa các cây cũng không khó hiểu.

Tiết học thực hành buổi chiều là tiết cuối cùng trong ngày, sau khi tiết học thực hành kết thúc, cô và Du Niệm đi ăn ở căn tin.

Đây là lần đầu tiên cô vào căn tin của trường mình, trước đây chưa từng đến.

Đại học Nông nghiệp Hoa Đô có phiếu lương thực riêng, chỉ dùng được trong trường, Tề Ngọc Trân không ở ký túc xá cũng có phiếu lương thực.

Phiếu lương thực mà Tống Tầm Chu được phát không phải phiếu lương thực riêng, dùng được trong căn tin trường và cả ở các cửa hàng thực phẩm bên ngoài. Trường của họ trợ cấp nhiều hơn cho sinh viên nên gạo nhà họ ăn đều được mua bằng phiếu lương thực của anh.

“Thơm quá.” Tề Ngọc Trân vào căn tin, ngửi thấy mùi cơm thơm ngào ngạt.

Du Niệm đã ăn cơm ở căn tin rồi, biết rõ nguồn gốc của mùi thơm:

“Cậu đang nói đến mùi cơm phải không, bay đến từ cửa sổ lương thực, cơm ở cửa sổ đó phải trả thêm tiền, cậu muốn ăn thì có thể mua một phần ăn thử, mình đã ăn rồi, thật sự rất thơm, ăn mỗi bữa thì hơi tiếc tiền, thỉnh thoảng ăn thử thì được.”

Trên cửa sổ lương thực có treo một cái bảng, viết hai chữ lương thực rất to rõ dễ thấy.

Phiếu lương thực riêng của trường sẽ ăn ở cửa sổ bình thường nên không cần trả thêm tiền, ăn ở cửa sổ lương thực thì phải trả tiền.

Món ăn ở cửa sổ bình thường đều rất nhạt, chủ yếu là cải thảo và củ cải trắng, còn có món khoai tây hầm. Lượng món ăn không tính vào phiếu lương thực, phiếu lương thực chỉ tính đến lượng cơm.

Cơm được định lượng mỗi ngày, không thể ăn nhiều, muốn ăn thêm món thì được.

Ba mẹ Du Niệm có hơi ý kiến về việc cô chọn Đại học Nông nghiệp, sau khi biết trường không cần học phí, còn được ăn cơm miễn phí thì không còn ý kiến gì nữa.

Thời này người thành phố cũng nghĩ đến việc ăn no trước đã.

Tề Ngọc Trân quyết định mua cơm ở cửa sổ lương thực.

Cửa sổ lương thực bán cơm và cháo ngũ cốc, cháo ngũ cốc thì ngọt, đều còn nóng.

Cửa sổ này tiện lợi nhất với Tề Ngọc Trân là còn bán lương thực, bán gạo hoặc ngũ cốc chưa nấu.

Ngũ cốc giá hơi đắt hơn một chút.

Mỗi người mỗi ngày đều bị hạn chế mua hai lạng gạo, phiếu lương thực của trường đều là một lạng một phiếu. Tề Ngọc Trân mua ngay hai lạng gạo sống, không mua cơm, tiện hỏi người bán ở cửa sổ là có thể đến đâu mua thêm gạo này.

Người bán nghe cô hỏi chỗ mua thì nói nhiều hơn, giới thiệu mã số nơi sản xuất gạo, quan trọng nhất là người dân thường không mua được, chỉ cung cấp cho vài đơn vị và trường của họ.

Tề Ngọc Trân hỏi người bán, gạo sống ở cửa sổ này có thể mua bằng phiếu lương thực chung của thành phố không?

Người bán nói không thể, chỉ dùng được phiếu lương thực riêng của trường.

Nói chuyện vài phút, cô thấy có người khác đến nên rời đi, đến cửa sổ bình thường lấy cơm tối hôm nay.

Biết có thể mua gạo, cô không lấy cơm ở cửa sổ lương thực, lấy cơm tối ở cửa sổ bình thường.

Du Niệm không để ý đến việc cô nói chuyện với người bán ở cửa sổ lương thực, chỉ để ý thấy cô xếp hàng ở cửa sổ bình thường.

Tề Ngọc Trân lấy cơm xong, Du Niệm vẫy tay ra hiệu cô ngồi xuống.

Cơm tối của Tề Ngọc Trân là cháo đặc, trong cháo có mì và cải thảo, mì không còn là từng sợi nữa, đối với người thích ăn mì thì nó không xứng gọi là mì.

Thứ này không mất tiền, có thẻ sinh viên là được ăn một bát.

Điều kiện gia đình học sinh có khó khăn đến mấy, mỗi ngày cũng có phiếu lương thực trường phát. Cải thảo, củ cải và khoai tây đều được ăn miễn phí, không có mấy người muốn ăn cháo đặc trông không ngon này.

Không ai muốn ăn, Tề Ngọc Trân lại muốn ăn.

“Vừa rồi cậu không lấy cơm ở cửa sổ lương thực vì đắt quá à?” Du Niệm tò mò hỏi.

“Cũng xem như vậy, lý do là còn bị quy định số lượng, không phân biệt sống hay chín, đều chỉ mua được hai lạng. Mình mua gạo sống, muốn mang về nhà cùng ăn với nhà mình, mua cơm mang về hâm lại không thơm như lúc mới nấu. Lần đầu ngửi mùi cơm thơm, tôi còn chảy cả nước miếng.”

Du Niệm nghe xong:

“Chồng cậu kiếp trước cứu cậu phải không, cậu không ăn một mình mà lại nghĩ đến ăn cùng anh ta.”

Tề Ngọc Trân:

“Đừng nghĩ anh ấy tệ quá, ở nhà không phải tôi nấu cơm, người nấu là anh ấy.”

Giờ không chỉ em gái thân thiết mà cả bạn học chưa gặp mặt Tầm Chu đều có ý kiến về anh ấy.

“Cộng điểm! Đàn ông biết nấu ăn, cộng điểm!”

Bây giờ là gã lùn biết nấu ăn!

Thật sự cộng điểm không ít, Tề Ngọc Trân rất đồng ý:

“Cơm anh ấy nấu ngon lắm, trưa nay tôi ăn no rồi, nên tối ăn qua loa là được.”

“Không tệ, thảo nào người đàn ông này được cậu ưu ái.”

“Cậu có thể xem anh ấy như phiên bản nam của mình, hai chúng mình rất có tướng vợ chồng, anh ấy cũng dễ tính.” Tề Ngọc Trân cảm thấy hai người rất có tướng vợ chồng.

Du Niệm:

“Đừng, đàn ông và phụ nữ vẫn có sự khác biệt, đàn ông giả vờ giỏi hơn phụ nữ nhiều, làm sao cậu biết anh ta không giả vờ trước mặt cậu. Đổi thành người đàn ông khác, người đó cũng sẵn lòng giả vờ trước mặt cậu cả đời đấy.”

“Dù sao thì từ lời cậu nói, anh ấy không phải người xấu, là thanh niên trí thức mà không bỏ rơi cậu, giúp cậu thi đậu đại học, còn nấu cơm cho cậu, hơn 99% đàn ông trên đời rồi.”

“Anh ấy thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp, chỉ là hơi thích sạch sẽ.”

“Không phải chỉ hơi đâu nhỉ?” Du Niệm có trực giác không phải chỉ là hơi.

Tề Ngọc Trân làm vệ sinh cá nhân rất tốt, tóc đen mượt mà, cô còn ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô ấy.

Tề Ngọc Trân vốn đã thuộc kiểu người sạch sẽ rồi, bị cô ấy nói là hơi sạch sẽ… Không phải hơi, là rất sạch sẽ mới đúng.

“Rất lâu trước đây thì có lẽ cực kỳ sạch sẽ, sạch đến mức mùa đông mà đều phải tắm rửa lau người mỗi ngày sau khi sống ở đội sản xuất... Cậu biết đấy, làm việc ngoài đồng không thể sạch sẽ, điều kiện đội sản xuất có hạn nên vài thói quen cũng phải thay đổi.”

“Chiều nay chúng ta dọn dẹp ruộng của trường nên không được sạch sẽ lắm, tôi ăn tối xong sẽ đến thư viện đọc sách nửa tiếng rồi đi tắm.”

Chủ đề này nhanh chóng được dời qua, hai người bắt đầu nói về ngô và khoai lang, Du Niệm luôn nghĩ đến việc trồng khoai lang.

Cô ấy không thích ăn khoai lang, thích ăn ngô hơn, nếu tự trồng, cô ấy chọn trồng khoai lang.

Sau khi trồng ngô và khoai lang được thành quả thế nào đều ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ của môn thực hành.

Bình thường tháng tư tháng năm mới ươm cây cấy ghép, đến nghỉ hè mới thu hoạch nên học kỳ sau mới có điểm môn thực hành.

Dù khi nào có điểm cũng tính là một môn học, thi rớt sẽ rất khó chịu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 58



“Nhóm ngô có năm nhóm, tổng cộng mười người, và tiêu chuẩn chấm điểm cũng xem xét đến hình dạng cây trồng. Dù trồng tệ, giáo viên cũng sẽ cân nhắc cho điểm bình thường, dù sao thì cũng ảnh hưởng đến điểm của một nhóm người, muốn công bằng thì cả lớp đều trồng ngô mới là công bằng, cá nhân tôi vẫn rất thích môn thực hành.”

Tề Ngọc Trân không phản đối việc ở ngoài đồng, ngồi trong lớp cả ngày nghe giảng mới làm cô khó chịu, không phải giáo viên nào cũng dạy hay như thầy Tống nhà cô.

Cô nghĩ mình sẽ rất thích cảm giác đi học nhưng sự thật lại là, tưởng tượng rất đẹp mà thực tế lại có phần tàn khốc.

Du Niệm:

“Đúng vậy, cậu nói có lý, nếu điểm kém thì không phải chỉ mỗi mình tôi mà là cả nhóm đều bị ảnh hưởng, mọi người như nhau thôi.”

Suy nghĩ như vậy cũng an ủi cô ấy khá nhiều, Tề Ngọc Trân không hoàn toàn đồng tình nhưng vẫn gật gù theo.

Mỗi ngày Tống Tầm Chu đều có lớp nhưng vẫn có một ngày nghỉ trong tuần, ngày nghỉ của anh là chủ nhật, trùng với ngày nghỉ của Ngọc Trân.

Mỗi tuần Ngọc Trân được nghỉ một ngày rưỡi, một ngày là chủ nhật, nửa ngày là chiều thứ bảy, chiều thứ bảy cô không có lớp.

Ngày nghỉ thứ hai sau khai giảng, hai vợ chồng đến nhà ba mẹ.

Tất nhiên là nhà ba mẹ ruột của Tống Tầm Chu.

Ba mẹ chưa về lại Hoa Đô mà vẫn đang làm việc tại nhà máy, hai vợ chồng phải ngồi xe hơn một tiếng mới đến.

Tống Hưng Hoa và Thường Mẫn Tuệ không có ngày nghỉ cố định mà nghỉ luân phiên, hôm nay vẫn phải đi làm, chỉ có hai anh em ở nhà.

Tống Tầm Kỳ đang làm bài tập, Tống Lan Hinh thì đang ngủ lười trong phòng riêng.

Nghe thấy anh chị đã đến, Tống Lan Hinh đầu tóc rối bù đứng trước cửa phòng của mình hỏi chị dâu đến là có chuyện gì sao?

Bỏ qua anh trai, trong mắt cô ấy chỉ có mỗi chị dâu.

Tề Ngọc Trân:

“Không có chuyện gì, chỉ đến ăn một bữa cơm thôi.”

Lời của vợ vừa dứt, Tống Tầm Chu suy nghĩ vài giây rồi nói với em gái bằng giọng vô cảm:

“Chị dâu em mua được loại gạo rất thơm ở căn tin trường, mỗi người mỗi ngày chỉ mua được hai lạng, chỉ có phiếu lương thực riêng của trường mới mua được. Phiếu lương thực trường phát cho sinh viên mỗi ngày cũng chỉ mua được hai lạng, cô ấy muốn ba mẹ và các em nếm thử nên hai tuần này không ăn ở trường, mỗi ngày đều dành gạo, gom lại được hơn nửa ký, hôm nay mang về cho mọi người thử.”

Không chỉ dành cho ba mẹ và em trai em gái anh, Ngọc Trân còn muốn dành cho ba mẹ và anh chị em ruột của mình nữa.

Dành cho ba mẹ ruột thì phải dành lâu hơn, vì gửi về quê sẽ tốn tiền, chỉ dành nửa ký mà gửi về là sẽ thấy rất phí.

Tề Ngọc Trân nghe lời chồng nói cũng hơi ngại ngùng:

“Tầm Chu...”

“Anh nói cũng không sai, anh vào xem trong bếp có món gì.”

Tống Tầm Kỳ đứng lên trả lời câu hỏi của anh trai, ở nhà chỉ có hai củ cải trắng, không có món khác.

Tống Tầm Chu quyết định đi mua rau ngay, Tống Tầm Kỳ theo anh ra ngoài, dẫn anh đi mua rau.

Hai anh em ra ngoài mua rau, Tống Lan Hinh đi rửa mặt, rửa mặt xong kéo tay chị dâu nói muốn dẫn chị dâu đi gặp ba mẹ, tiện thể báo ba mẹ trưa nay không cần ăn ở căn tin mà về nhà ăn.

Khi nhà không có khách, ba mẹ sẽ ăn ở căn tin, anh chị em bọn họ cũng ăn ở căn tin, rất ít khi nấu ăn ở nhà.

Hai chị em đến nhà máy, Tề Ngọc Trân thấy mẹ chồng đang vận hành máy. Mẹ chồng thấy họ cũng dừng máy nhìn về phía Ngọc Trân, ánh mắt hỏi Ngọc Trân có chuyện gì.

Tống Lan Hinh hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của mẹ, mẹ và cô ấy đều có suy nghĩ giống nhau, đều nghĩ anh trai chị dâu không có việc gì thì sẽ không đến.

Chị dâu muốn giấu giếm không nói ra, cô ấy lại không có ý định giấu.

Lúc trước anh trai giải thích thay chị dâu, cô ấy biết anh muốn ba mẹ biết chuyện chị dâu dành gạo.

Để cô ấy nói cho ba mẹ biết vậy!

Tề Ngọc Trân vừa định nói chỉ đến ăn cơm, Tống Lan Hinh đã lên tiếng trước, thuật lại lời của anh trai. Cô ấy nói có tình cảm hơn, Thường Mẫn Tuệ nghe mà cảm động:

“Ngọc Trân à, con học ở trường, phiếu lương thực cứ tự dùng đi, con ăn no là quan trọng nhất.”

“Mẹ, con ăn no mà, phiếu lương thực của Tầm Chu đủ cho hai vợ chồng ăn rồi nên con muốn dành ít gạo, mang về cho ba mẹ nếm thử.”

“Con ngoan.” Thường Mẫn Tuệ nắm tay Tề Ngọc Trân.

Sau khi nắm tay con dâu, bà mới nhớ ra tay mình không sạch, vội vàng buông ra.

Mẹ chồng buông tay, Tề Ngọc Trân chủ động nắm lại:

“Mẹ, con và Lan Hinh về trước, trưa nhớ về nhà ăn cơm đúng giờ.”

Mẹ chồng còn phải làm việc, họ không làm chậm tiến độ công việc của bà ấy nữa.

“Được, các con về trước đi.”

Tề Ngọc Trân và Tống Lan Hinh quay về, về đến nhà, Tống Lan Hinh dẫn chị dâu vào phòng riêng nói chuyện.

Hai người lần này không nói về chuyện chèn ép anh trai nữa, mà là nói về chuyện ở trường.

Là sinh viên nội trú, Tống Lan Hinh có không ít phiền muộn.

Tề Ngọc Trân không ở nội trú, cũng không thể nói sống cùng chồng ở nhà thoải mái thế nào, chỉ kể chuyện chồng khi ở ký túc xá của thanh niên trí thức.

Chồng cô ở chung phòng với người khác, đau khổ chẳng kém gì em gái ở phòng mười người.

Nghe chị dâu kể những chuyện anh trai chưa từng nhắc tới, Tống Lan Hinh thấy dễ chịu hơn nhiều:

“May mà anh ấy nhận ra muộn, nếu anh ấy nhận ra sớm, cưới chị sớm thì cả đời này anh ấy không thể trải nghiệm nỗi khổ ở ký túc xá rồi. Trước khi về quê, anh ấy vẫn luôn ở nhà.”

“Vậy thì xem ra, chỉ có một mình chị là chưa trải qua khổ sở ở ký túc xá.”

“Chị dâu, chị đừng trải nghiệm nhé, nhà vệ sinh cũng phải xếp hàng, cực kỳ khó chịu. Học kỳ sau em không ở nội trú nữa đâu, em thà ở một mình gần đại học Hoa Đô cũng không muốn ở ký túc xá!”

Cô ấy học ở Đại học Ngọc Hoa, chỗ ở gần Đại học Hoa Đô cũng không xa lắm nhưng vẫn khỏe hơn là ở lại trường.

Cô ấy muốn bớt việc nên mới ở nội trú, không ngờ cuộc sống nội trú lại khổ cực như vậy!

Hai chị em dâu nói chuyện về cuộc sống ở ký túc xá, gần một tiếng trôi qua, cả hai đều ngửi thấy mùi cơm thơm nồng nàn.

Tống Lan Hinh cảm thấy đói:

“Không biết khi nào được ăn cơm, sáng nay em chưa ăn gì, giờ đói quá.”

“Ba mẹ về là được ăn ngay, nếu đói quá không chịu nổi, chị vào bếp lấy cho em bát cơm ăn tạm.” Biết hai anh em không hợp nhau, việc lấy cơm cứ để cô làm là được.

“Thôi chờ ba mẹ về đi, ba mẹ cũng sắp về rồi.”

Mùi cơm chín tỏa ra nhanh chóng, mùi cá kho cũng bay tới.

Tề Ngọc Trân rất thích ăn cá kho, ngửi thấy mùi cá kho mà cô cũng thấy đói.

Ba mẹ chồng về nhà lúc mười hai giờ trưa, mang theo hai cây kẹo hồ lô, cả hai cây đều đưa cho Tề Ngọc Trân, cho cô mang về ăn.

Tề Ngọc Trân chỉ nhận một cây, còn lại cho em chồng ăn.

Tống Lan Hinh rất thèm kẹo hồ lô nhưng lúc này còn thèm bữa trưa do anh trai nấu hơn!

Vì bữa trưa do anh trai nấu, tạm thời cô không ghét anh nữa, ăn xong sẽ tiếp tục ghét.

Tống Tầm Chu đã nấu hết hơn nửa ký gạo, nhà không có trẻ con, em trai nhỏ nhất cũng học lớp mười một rồi, sáu người ăn hơn nửa ký gạo là khá xa xỉ, hiếm khi đến một lần nên ăn cho thỏa thích.

Lúc ăn cơm, mọi người đều tập trung ăn, ăn xong Tống Tầm Chu vào bếp rửa bát một mình, Tề Ngọc Trân ở lại phòng khách nói chuyện với ba mẹ chồng và em gái chồng.

Em trai chồng vẫn như thường lệ, không nói gì mà chỉ ngồi bên cạnh nghe.

Tề Ngọc Trân trước mặt ba mẹ chồng cũng chỉ nói những điều tốt đẹp, khi họ hỏi về việc học của mình, cô trả lời mọi thứ đều thuận lợi, học không khó khăn, giáo viên giảng bài dễ hiểu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 59



Tống Tầm Chu dọn dẹp xong nhà bếp thì ra ngồi cạnh vợ, lắng nghe cô trò chuyện với ba mẹ.

Anh vừa ngồi xuống không lâu, ba mẹ đã phải quay lại nhà máy làm việc.

Tề Ngọc Trân vừa ăn xong bữa trưa nên no căng bụng, ba mẹ chồng đi rồi, cô không vội về mà ngồi ở phòng khách tiêu thực, cũng trò chuyện với em gái chồng.

Ba mẹ không có ở nhà, Tống Lan Hinh thì đã mở giấy gói kẹo hồ lô ra ăn, một cây có tám viên kẹo, cô chia cho em trai ba viên, em trai ăn trước, còn lại năm viên cho mình.

Tống Tầm Kỳ không từ chối, chỉ nói bây giờ đang no, lát nữa cậu ấy sẽ ăn sau.

Em trai không ăn, Tống Lan Hinh tự mình ăn trước.

Tống Tầm Chu hỏi Tề Ngọc Trân có muốn ăn không, bụng cô rất no nhưng nhìn em chồng ăn, cô cũng thấy thèm nên nói muốn ăn một chút.

Cô ăn một chút là cắn viên kẹo trên cùng, chỉ tạo nên một chút vết nứt ở vỏ ngoài.

Tề Ngọc Trân chưa thấy đã nghiện, cắn thêm một miếng, miếng này ăn hết một phần ba.

Cô không ăn nữa, Tống Tầm Chu ăn hết phần còn lại.

Tống Lan Hinh lén quan sát toàn bộ quá trình:

“...”

Tống Tầm Kỳ “vô tình” nhìn thấy anh trai ăn số kẹo hồ lô còn lại:

“...”

Tống Tầm Chu ăn xong kẹo hồ lô mà Tề Ngọc Trân bỏ dở, gói lại phần còn lại, nét mặt bình thản không có biểu cảm nào.

Hai vợ chồng ngồi thêm nửa tiếng rồi không nán lại nữa, trở về nhà trước.

Anh chị vừa đi, Tống Lan Hinh hỏi em trai:

“Em có thấy không?”

“Thấy chứ.”

Hóa ra cô ấy không nhìn nhầm!

“Thật khó tin, nếu em chỉ cắn nửa viên kẹo hồ lô, chị đây chắc chắn sẽ cực kỳ ghét. Em không ăn, chị thà vứt đi cũng không ăn nốt phần còn lại. Anh ấy... Anh ấy lại dám bình thản ăn kẹo hồ lô chị dâu ăn dở!”

Tống Tầm Kỳ chỉ nói:

“Anh chị đã kết hôn, là vợ chồng thật sự, việc này có lẽ là bình thường.”

“Bình thường cái gì, không phải vẫn rất ghê sao? Sau này kết hôn, chị không muốn ăn thức ăn thừa của chồng đâu.”

“Em không biết, dù sao anh ấy cũng ăn rồi, cả hai chúng ta đều không mù.” Tống Tầm Kỳ bình thường ít nói, thấy cảnh tượng gây sốc nên lời ra cũng nhiều hẳn.

“Xem ra anh cả thật sự yêu chị dâu, cũng không thể nào bị chị dâu bỏ bùa đâu nhỉ.”

“Không biết có bị bỏ bùa không, chỉ biết rằng bất cứ lúc nào, anh cả cũng không hợp với chị.”

“Hừ! Em nói đúng, anh cả vẫn là anh cả, là anh cả đáng ghét, điều này không bao giờ thay đổi.”

Hai vợ chồng không biết em trai em gái đang bàn luận về họ, ra khỏi nhà, Tề Ngọc Trân còn hỏi chồng có muốn mua kẹo hồ lô cho ba mẹ không.

Hình như ba mẹ không tự mua.

Là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình hạnh phúc, Tề Ngọc Trân rất thích chia sẻ, có món ngon luôn nghĩ đến ba mẹ, luôn mong cả nhà cùng ăn.

Tống Tầm Chu nói không cần, ba mẹ anh thật sự không thích ăn những thứ này.

Ba mẹ mua kẹo hồ lô mỗi khi muốn dỗ bọn trẻ, dù em trai em gái hồi nhỏ có quên ba mẹ, có xem ba mẹ như người lạ, chỉ cần ba mẹ mang kẹo hồ lô là cả nhà lại hòa thuận.

Em trai em gái đều thích kẹo hồ lô, có kẹo hồ lô sẽ ngừng khóc.

“Hồi nhỏ anh thường được ăn kẹo hồ lô không?” Tề Ngọc Trân vẫn rất thích vị kẹo hồ lô, dù hơi cứng răng.

Tống Tầm Chu:

“Không thường xuyên, anh cũng không thích kẹo hồ lô lắm, hôm nay ăn kẹo có gói, hồi nhỏ ba mẹ mang về không có gói, ăn kẹo hồ lô mà cảm giác như ăn bụi, may mà ba mẹ bận rộn ít khi về nhà, không thể thường xuyên mua kẹo hồ lô, nếu không thì cậu bé lôi thôi đã sớm bị sâu răng rồi.”

Chỉ có thể biết ơn em gái hồi nhỏ không thích chơi kẹo hồ lô, nếu em gái dính đầy tay nước đường... Anh thật sự muốn dọn nhà đi ngay.

Tề Ngọc Trân biết chồng đang nói đến ai:

“Em thấy Lan Hinh lớn lên tốt hơn rất nhiều, phòng có bừa bộn nhưng không có mùi rác thải.”

Nếu phòng Ngọc Liên giống phòng Lan Hinh, cô sẽ hỏi Ngọc Liên là có cần cô giúp dọn dẹp không.

Em gái ruột thường không có ý kiến, dọn dẹp với chị gái còn em chồng thì không, dù hai người hòa thuận nhưng không có nghĩa là em chồng chấp nhận chị dâu đụng vào đồ trong phòng mình.

Cô có thể lờ mờ cảm nhận được tại sao chồng thích dọn dẹp phòng.

“Có những thứ không dùng được, không thể làm đồ trang trí thì chỉ có thể là rác, anh thấy phòng nó là đống rác.”

Giọng điệu cứng rắn của chồng vừa vang lên, Tề Ngọc Trân đã nhìn ra sau, may mà Lan Hinh không ra ngoài:

“Nói xấu nhỏ tiếng thôi, tránh bị nghe thấy, anh nói phòng Lan Hinh là đống rác, Lan Hinh sẽ càng ghét anh.”

“Ghét thì ghét thôi, anh cũng không hy vọng nó thích người anh trai này, anh sợ có ngày nào đó nó muốn đến nhà mình chơi, em đừng mời nó đến nhà đấy.”

Tề Ngọc Trân:

“Em sẽ không chủ động mời khách đến nhà, em biết anh không thích.”

Vừa lúc lên xe, Tống Tầm Chu không nói thêm nhiều mà chỉ ừm đáp.

Khi về đến nhà, Tề Ngọc Trân ngồi bên mép giường, anh kéo ghế nhỏ ngồi trước mặt cô:

“Em có thấy anh trẻ con không?”

“Cái gì? Chuyện của em gái à? Anh chị em trong nhà cãi nhau là chuyện bình thường.”

Cô không cãi nhau với em gái nhưng không có nghĩa là em gái không cãi nhau với các em trai, nhà nào có anh chị em đều như thế cả.

“Có liên quan đến Lan Hinh nhưng không hoàn toàn là như thế, anh trở về Hoa Đô thì cảm thấy hơi, trẻ con? Cứng đầu? Không biết phải nói sao, em có để ý không?”

Tề Ngọc Trân:

“Có gì phải để ý chứ? Bây giờ anh mới thật sự là chính mình, trước kia khi còn ở quê, em luôn cảm thấy anh tốt quá, tốt đến mức không thật, không thích người khác vào phòng, điểm này em đã nhận ra từ lâu, dù anh không nói thì em cũng chú ý đến, không cho người khác vào phòng chúng ta. Sau khi kết hôn, Ngọc Liên cũng chưa từng vào phòng, gọi ăn cơm cũng đứng ngoài cửa gọi.”

Cô nói xong, khẽ nhíu mày như hơi phiền muộn.

“Sau này cứ theo ý em muốn, em muốn mời khách đến nhà cũng không sao, chỉ là tốt nhất đừng vào phòng ngủ của chúng ta. Nếu thật sự muốn vào xem, anh cũng sẽ không nói gì.” Tống Tầm Chu chọn cách nhượng bộ.

Tề Ngọc Trân nhíu mày không phải vì chuyện mời khách:

“Em biết trước kia anh không coi nhà em là nhà mình, có phải có cảm giác ở nhờ hay không? Hiện tại chúng ta đang ở nhà thuê, không phải chủ nhà nhưng chúng ta là chủ của gia đình này, em là nữ chủ nhân, anh là nam chủ nhân, anh tôn trọng ý kiến của em, em cũng sẽ tôn trọng ý kiến của anh, em cũng không có ý định mời bạn bè hay đồng nghiệp đến nhà chơi.”

“Chỉ là có nghĩ đến việc mời người nhà anh đến nhà chơi, ba mẹ, anh chị em, cô chú và anh chị em họ nhưng chúng ta có thời gian, họ chưa chắc đã có thời gian đến chơi.”

Cô nói ra điều làm mình phiền lòng:

“Em đang nghĩ sau này phải làm sao chung sống với anh hiện tại.”

Dù anh đối xử với người khác thế nào nhưng anh tốt với cô là sự thật không thể phủ nhận, cô không thể không bày tỏ gì.

“Lúc đó anh không cảm thấy ở nhờ, anh đã coi nhà em là nhà mình rồi, chỉ là... Em nói đúng, đó là nhà chúng ta nhưng chúng ta không phải chủ nhà, ba mẹ mới là chủ, giống như trước khi anh về nông thôn, anh luôn sống cùng ba mẹ và các em, nhìn thấy phòng của Lan Hinh bừa bộn, anh chỉ có thể nhịn, vì đó không phải phòng của anh, chỉ có thể nhìn với ánh mắt ghét bỏ, lười nói với nó, không muốn cãi nhau, anh chỉ lo cho phòng của mình.”

“Lúc nhỏ anh không cho các em vào phòng mình, chỉ cần ra ngoài nửa tiếng cũng khóa cửa.”

Có vài chuyện mà bây giờ nói rõ ràng vẫn tốt hơn.

Anh chưa từng viết những gì mất hết tính người, chỉ đơn giản là không muốn người khác vào không gian riêng của mình.
 
Back
Top Bottom