Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,400
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOcoEWclv8L52H8_KSlmuogn_dVWpSFSUZjvCrvuBxB4bgKfrct16j28Cn9V-4ypLr8g1_h8k51CNkIAhaMVgWL8U4N6O5xBkiILvdfL3jdWDa4bCnIF3byyL4tUoRySsg7RwCvgP63jRAf2WG9TpQ_=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Tác giả: Yểu Khước
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Gia Đấu, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Em gái của Tống Tầm Chu - Tống Lan Hinh vẫn luôn cảm thấy anh trai mình không thể nào giải quyết được chuyện chung thân đại sự trước năm 30 tuổi.

Cho dù có được người quen giới thiệu cho vài đối tượng để xem mắt, kiểu gì thì kiểu cũng sẽ bị Tống Tầm Chu dọa sợ.

Làm gì có cô gái nào có thể chấp nhận được ánh mắt ‘nhìn cái gì cũng cảm thấy dơ bẩn’ của anh trai cô ấy chứ?

Hơn nữa ngay cả người nhà cũng bị cấm bước vào phòng của anh!

Tống Lan Hinh đã từng mượn một cây bút máy của anh trai, sau khi dùng xong cũng trả về. Nhưng anh trai của cô ấy lại lau đi lau lại phần thân của bút máy rất nhiều lần, giống như chiếc bút máy mà em gái vừa dùng qua là thứ gì đó vô cùng dơ bẩn vậy.

Người như vậy ai mà chịu nổi được chứ!

Trước năm 30 tuổi, anh trai không thể giải quyết được chuyện chung thân đại sự, vậy thì sau năm 30 tuổi liệu có giải quyết được không?

Đáp án tất nhiên là không thể.

Sau khi anh trai hơn 30 tuổi, thì cũng đã qua thời kỳ hoàng kim của đàn ông, sẽ không có cô gái nào đồng ý gả cho anh đâu.

Với tư cách là một đứa em gái, ở trong lòng Tống Lan Hinh chỉ có một lời khuyên duy nhất dành cho anh trai mình là: Bản thân sống tốt mới là quan trọng nhất.

Đừng tai họa con gái nhà người ta!

Nhưng cô ấy lại không dám nói, hoàn toàn không dám nói.

Ngày nọ, trong nhà nhận được thư của anh trai.

Trong thư, Tống Tầm Chu nói mình chuẩn bị kết hôn, nhà gái là con gái của đội trưởng đội sản xuất nơi anh công tác.

Lúc ấy Tống Lan Hinh hoàn toàn không thể tin được.

Không chỉ mình cô ấy không tin, ba mẹ cũng không tin, nhưng chữ trong thư rõ ràng là của con trai họ, không lệch đi đâu được.

Tống Lan Hinh không tin anh trai mình độc thân suốt 20 năm lại đột nhiên đi cưới con gái của đội trưởng đội sản xuất.

Chỉ có một loại khả năng, anh trai đã rơi vào tầm ngắm của con gái đội trưởng. Nhưng anh lại thà chết không từ, thế là đội trưởng bèn dùng các biện pháp vừa đấm vừa xoa, bất đắc dĩ, anh trai chỉ có thể khuất phục.

Tuy rằng Tống Lan Hinh cảm thấy Tống Tầm Chu nên bị đánh cho vài trận, nhưng anh không nên bị đánh ở loại tình huống như vậy.

Cho dù như thế nào, ván đã đóng thuyền, anh trai cũng đã kết hôn, bây giờ có nói gì thì cũng vô dụng...​
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 1



"Chị ơi!"

Tề Ngọc Liên chạy về phía chị gái, sau đó ôm chặt lấy chị mình.

Tề Ngọc Trân đang lau cửa sổ, thấy em gái chạy tới, cô buộc phải dừng việc đang làm lại:

"Cũng đã lớn cả rồi, có chuyện gì mà lại khiến em kích động thế?"

"Em đã thấy các thanh niên trí thức được phái tới đội sản xuất của chúng ta rồi. Có tổng cộng năm người, một người trong số đó khá cao lớn, còn đẹp trai, rất nhiều người trong đội sản xuất đều đang bàn tán về anh ấy. Em nghe Nhị Nha nói anh ấy không khác gì phượng hoàng ở giữa bầy gà."

Cô ấy kể lại lời của Nhị Nha về phượng hoàng và gà cho chị gái mình nghe.

Chẳng qua mấy lời này cũng không hề dễ nghe một chút nào.

Không hề vui, đã vậy còn chói tai.

"Em cứ kệ mấy lời Nhị Nha nói đi, chúng ta cũng không được nói những lời đó trước mặt các thanh niên trí thức, không chỉ thanh niên trí thức, mà cả trước mặt người ngoài cũng không được nói, không thể để họ coi thường chúng ta được."

Tề Ngọc Liên rất nghe lời chị gái, cô ấy bèn gật đầu liên tục:

"Em biết rồi, nghe lời Nhị Nha nói đúng là rất khó chịu, bây giờ là thời đại nhân dân làm chủ, gà rừng cũng có thể trở thành phượng hoàng mà!"

Viên Tú Thải không để ý đến chuyện phượng hoàng gà rừng gì đó, thấy con gái út lại quấn lấy con gái lớn, bà ấy bèn nói:

"Ngọc Liên, đừng bám lấy chị gái con nữa, mau lại đây giúp mẹ mang đồ nông cụ cho thanh niên trí thức ở ký túc xá."

Năm nay đại đội có năm thanh niên trí thức mới tới, họ không ở nhà của các xã viên mà trong đội sẽ bố trí riêng ký túc xá cho họ.

Trước kia nó là một ngôi nhà nhỏ bị bỏ hoang, nhưng giờ đã được sửa sang lại một cách đơn giản để cho các thanh niên trí thức vào ở.

Thanh niên trí thức xuống ruộng lao động, đồ nông cụ sẽ do trong đội cấp, tự các thanh niên trí thức sẽ tiến hành bảo quản.

Cũng không phải các loại đồ nông cụ đều giao cho họ bảo quản, mà chỉ có cuốc xẻng và giỏ tre, không cần quá mới, dùng được là được.

"Mẹ ơi, có mang mũ rơm sang cho họ luôn không ạ?"

Tề Ngọc Liên hỏi mẹ.

Viên Tú Thải bèn lên tiếng trả lời:

"Con mang theo luôn đi, dù sao cũng đã chuẩn bị cho họ rồi, lần này đưa cho họ luôn một thể."

Tề Ngọc Liên lấy mũ rơm ra, đó là những chiếc mũ rơm mà cô ấy và chị gái đã đan riêng cho các thanh niên trí thức.

Ba mẹ con cùng đi tới ký túc xá của thanh niên trí thức, trước cửa có mấy xã viên tò mò đứng xem, trong đó có cả Tề Nhị Nha.

"Đây là mũ rơm do chị em em đan, tặng cho mọi người ạ, chẳng may bị hỏng thì đừng đến đòi tụi em nha, mọi người phải ra chợ mua lại đó."

Tề Ngọc Liên đang định phát mũ rơm cho năm thanh niên trí thức.

Cô ấy nói tiếng địa phương, tốc độ nói cũng không nhanh lắm, thế nên năm thanh niên trí thức có thể nghe hiểu đại khái cô ấy đang nói gì.

Trong số ba nam hai nữ thanh niên trí thức, một cô gái tên An Lâm trực tiếp hỏi Tề Ngọc Trân:

"Cô là chị của em ấy à?"

Tề Ngọc Trân biết vài câu tiếng phổ thông nhưng không thể nói câu dài, sợ xấu mặt nên chỉ gật đầu.

An Lâm nói tiếp: "Tôi muốn mũ rơm do cô đan, không cần của em gái cô."

Tề Ngọc Liên không biết nói tiếng phổ thông nhưng cô ấy có thể nghe hiểu, vừa nghe thấy lời này bèn tức giận nói:

"Chị gái này, chị nói chuyện kiểu gì vậy, thật là mất lịch sự!"

Tề Ngọc Trân cũng không muốn em gái xảy ra mâu thuẫn với thanh niên trí thức:

"Tất cả đều do chị em tôi đan chung, tôi không đan lẻ một cái nào cả."

"À, thế thì thôi vậy."

Bỏ qua Tề Ngọc Liên, An Lâm chọn một chiếc mũ rơm trông có vẻ tốt nhất.

Viên Tú Thải thấy con gái út thở phì phì, bèn nói sang chuyện khác:

"Ba chàng trai các cậu sẽ ở phòng lớn, nhưng phải có một người chịu ngủ giường nhỏ, hai người ngủ giường lớn. Các cậu đã xem qua kích cỡ giường chưa? Sớm quyết định xem ai ngủ giường nhỏ ai ngủ giường lớn, cũng đừng cãi nhau vì chuyện nhỏ ngay ngày đầu tiên."

"Tôi sẽ ngủ giường nhỏ."

Tống Tầm Chu cuối cùng cũng lên tiếng.

Trong số năm thanh niên trí thức, anh là người đứng cách xa ba mẹ con nhất.

Tề Ngọc Trân không nhìn bất kỳ nam thanh niên trí thức nào, mắt cô nhìn qua chỗ khác, cũng không có bất kỳ phản ứng gì trước lời nói của Tống Tầm Chu.

Em gái Tề Ngọc Liên hé miệng, sau đó rất nhanh đã khép lại, không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Không nên nhiều chuyện.

Dù rất muốn nói nhìn vóc dáng của anh thế kia, liệu ngủ giường nhỏ có cảm thấy khó chịu không?

Nhưng lại sợ sau khi nói ra, thanh niên trí thức họ An kia lại thọc gậy bánh xe gì đó, kêu bọn họ nhường giường lớn trong nhà cho thanh niên trí thức họ Tống kia.

Người như thanh niên trí thức họ An, rất có thể sẽ thốt ra mấy lời như vậy.

Nghe thấy họ đã có sắp xếp từ trước, Viên Tú Thải bèn nói về việc ăn uống, họ có thể tự nấu ăn ở ký túc xá hoặc dùng tiền và phiếu gạo đến nhà các xã viên, xem ai sẵn lòng nấu thêm phần ăn cho họ.

Chờ mẹ nói xong, Tề Ngọc Liên lập tức bổ sung:

"Dù sao cũng không được đến ăn cơm ở nhà chúng tôi, ba tôi bây giờ là đại đội trưởng, các anh chị không nên quá thân thiết với gia đình chúng tôi, tránh để người ta hiểu lầm gia đình chúng tôi đi cửa sau nhận phiếu của các anh chị, nhận hối lộ rồi sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho các anh chị."

Cô ấy nói xong, sau đó lén quan sát phản ứng của thanh niên trí thức họ An.

Nhưng thanh niên trí thức họ An cũng không có phản ứng gì.

Tề Ngọc Liên đúng là rất sợ thanh niên trí thức họ An sẽ nói những lời đâm thọc và thiếu lịch sự khác.

Trong đám người hiếu kỳ đứng xem trước cửa ký túc xá, có người mở miệng nói thanh niên trí thức họ Tống có thể đến nhà cô ấy mua cơm ăn, là giọng nói của một người phụ nữ, cô ấy vừa mới lên tiếng, bảy cô tám dì xung quanh cũng lập tức hùa theo.

Họ cũng không hề kén chọn, bất kỳ thanh niên trí thức nào cũng đều được cả.

Tống Tầm Chu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, An Lâm thì quay lưng về phía đám đông, trợn trắng mắt.

Viên Tú Thải bèn nói với các xã viên đang đứng xung quanh đó:

“Mọi người không có việc gì làm nữa à, ai về nhà nấy đi, mấy ngày nữa là vào vụ thu hoạch rồi, sẽ rất bận rộn, chẳng còn thời gian để mà nghỉ ngơi nữa đâu.”

Các xã viên vẫn không chịu đi, nhưng Tề Ngọc Trân lại phải đi:

“Mẹ ơi, con về nhà trước đây, Ngọc Liên, em ở lại cùng với mẹ nhé.”

Viên Tú Thải: “Vậy con về nhà trước đi.”

Tề Ngọc Trân đi về, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa sân thì đã bị Tề Nhị Nha chặn lại:

“Chị Ngọc Trân, chị thật sự không muốn làm người ghi điểm sao? Nếu chị làm, chúng em chắc chắn sẽ bầu cho chị.”

Vừa nghe thấy ba chữ ‘người ghi điểm’, sự chú ý của mọi người lại tập trung về phía Tề Ngọc Trân, ai nấy đều khuyên cô nên làm người ghi điểm.

Nhưng Tề Ngọc Trân lại từ chối:

“Để chị Gia Lệ làm đi, chị ấy làm việc rất nghiêm túc, chị không thể nào cẩn thận tỉ mỉ như chị ấy được.”

Ngoài kế toán và đội trưởng phụ nữ của đội sản xuất, các chức danh khác như đại đội trưởng, phó đội trưởng, người ghi điểm... đều được bầu lại mỗi 3 năm một lần, và sẽ do các xã viên bỏ phiếu.

Năm nay chỉ có đại đội trưởng thay đổi, còn lại vẫn là những cán bộ cũ.

Tề Gia Lệ được bầu làm người ghi điểm suốt cả hai nhiệm kỳ, nếu ba năm tiếp theo trôi qua an ổn thì chắc chắn chị ấy sẽ tái đắc cử ba nhiệm kỳ.

Tề Gia Lệ không thiên vị ai, nhưng lại quá mức khắt khe.

Tề Ngọc Trân từng trực thay chị ấy một buổi, mặc dù cô cũng không thiên vị ai, việc gì ra việc đó, nhưng tác phong làm việc của hai người lại khiến cho các xã viên có một loại cảm nhận rất khác.

Một bác gái đứng bên cạnh nói:

“Gia Lệ chỉ nói được mấy lời hay ý đẹp lúc tranh cử, Ngọc Trân à, con đã tròn 18 tuổi rồi, thật sự không định suy nghĩ một chút sao?”
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 2



Trong số những người đăng ký làm người ghi điểm trước đây, chỉ có Tề Gia Lệ là đáng tin cậy. Nhưng giờ Tề Ngọc Trân đã thành niên, hoàn toàn có thể để cô làm người ghi điểm.

“Cháu không có suy nghĩ đó đâu ạ, chị Gia Lệ làm rất tốt, cháu hoàn toàn tin tưởng chị ấy.”

Tề Ngọc Trân không hề bị lung lay.

Tề Nhị Nha thở dài nặng nề.

Thấy không còn chuyện gì nữa, Tề Ngọc Trân bèn trở về nhà.



Trước kia đội sản xuất Phong Đăng chưa từng có thanh niên trí thức gia nhập, năm nay đột nhiên lại tới, thế nên các xã viên trong đội cũng cảm thấy mới mẻ trong vài ngày.

Cho đến khi vụ thu hoạch chính thức bắt đầu, mọi người mới vứt bỏ tâm trạng mới mẻ này để tập trung vào lao động.

Đội sản xuất Phong Đăng chia thành 6 tiểu đội, 5 thanh niên trí thức được phân vào từ tiểu đội 2 đến 6.

Tiểu đội 1 nhà Tề Ngọc Trân đông người nhất nên không cần thêm thanh niên trí thức.

Mỗi tiểu đội sẽ phụ trách một khu vực đồng ruộng riêng.

Tới mùa thu hoạch, các trường tiểu học và trung học trong xã sẽ cho học sinh nghỉ để phụ giúp gia đình.

Hai chị em Tề Ngọc Trân và Tề Ngọc Liên ngủ chung một phòng.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, Tề Ngọc Liên thường tâm sự mấy chuyện con gái với chị mình.

Nhưng vừa vào mùa thu hoạch, cô ấy mệt đến mức không muốn nói chuyện, ăn cơm còn không nổi nên tối đến là ngủ luôn, không có sức để tâm sự nữa.

Em gái ngủ say, Tề Ngọc Trân cũng không hề thua chị kém em.

Sau khi tỉnh dậy lại là một ngày mới bắt đầu.

Sáng sớm, mặt trời mọc làm mọi người cảm thấy ấm áp, nhưng khi bắt đầu lao động thì lại không còn cảm giác ấm áp đó nữa.

Ba là đại đội trưởng, nên Tề Ngọc Liên chỉ có thể phàn nàn vài câu với chị, nhưng nếu có mẹ ở đó thì cô ấy sẽ không dám hé răng nửa lời.

“Em thấy mệt thì đừng có cố quá, chị thấy các bạn lớp 6 khác không ai gắng sức làm như em đâu.”

Tề Ngọc Liên khá cao ráo, cao hơn phân nửa phụ nữ trong đội sản xuất.

Nhưng trong mắt Tề Ngọc Trân, em gái mình vẫn còn là một đứa trẻ.

“Không được đâu, bây giờ đến lượt ba làm đại đội trưởng, chúng ta phải cố gắng hết sức, như vậy thì ba mới có thể tái đắc cử.”

Trước đây ba là phó đội trưởng, bây giờ coi như đã chính thức được làm “quan lớn”.

Sau khi ba làm đại đội trưởng, mẹ cũng dặn con cái trong nhà rằng đừng ỷ ba là đại đội trưởng mà ức h**p người khác.

Lời dặn này chủ yếu nhắm vào hai đứa con trai và đứa con gái út, trong bốn đứa con thì chỉ có con gái cả tính tình hiền lành, không hay cãi vã.

Còn ba đứa kia thì cũng khó mà nói, trông có vẻ đều là đứa trẻ ngoan nhưng không biết sau này có giao du với mấy đứa bạn xấu rồi mang rắc rối về cho ba mẹ hay không.

Tề Ngọc Trân lại không nghĩ xa như vậy:

"Ba vừa mới nhậm chức thôi mà em đã nghĩ tới chuyện ba tái đắc cử rồi sao? Chức đại đội trưởng không dễ làm như vậy đâu."

Đại đội trưởng nhiệm kỳ trước liên nhiệm mấy nhiệm kỳ, là một vị đội trưởng có trách nhiệm, lý do từ chức là do năm nay trong lúc cứu trợ bão lũ đã té ngã bị thương, tuổi đời cũng không còn trẻ, gia đình lo lắng cho sức khỏe của ông ấy nên đã kêu ông ấy nghỉ hưu sớm.

Đại đội trưởng phải ở tuyến đầu trong những ngày bão lũ, nên dễ bị thương hơn bình thường.

Dù không bị ngã, nhưng rất dễ mệt mỏi đến mức đổ bệnh.

Tề Ngọc Liên: "Em biết rồi, sau khi ba lên làm đại đội trưởng, công việc cũng bận hơn trước rất nhiều."

Thấy Tề Gia Lệ đi tới, Tề Ngọc Liên cũng không dám thì thầm to nhỏ với chị nữa, tiếp tục chăm chỉ lao động.

Cô ấy chưa thành niên nên không được tính điểm lao động người trưởng thành, ra ngoài ruộng chủ yếu là để giúp chị.

Trẻ con giúp việc mà lười biếng thì Tề Gia Lệ sẽ không trách mắng, Tề Ngọc Liên chỉ là không muốn liên lụy đến chị gái mình.

Tề Gia Lệ không làm việc đồng áng nhưng công việc hàng ngày cũng không nhẹ nhàng, mỗi ngày phải tuần tra khắp các cánh đồng của đội xem mọi người làm việc thế nào, có ai lười biếng không, xã viên nào phải làm việc mà không thấy đâu, đều phải hỏi rõ tình huống.

Xã viên có thể xin nghỉ, nhưng phải được đại đội trưởng, tiểu đội trưởng của tiểu đội và người ghi điểm ký tên.

Dù là đa9i đội trưởng nhiệm kỳ trước hay bây giờ, miễn là không xin nghỉ thường xuyên, họ đều sẽ ký tên.

Đại đội trưởng dễ ký tên, còn tiểu đội trưởng và người ghi điểm thì khó hơn, trừ khi là việc rất quan trọng, còn nếu không thì họ sẽ không ký.

Vì vậy có người đã trực tiếp bỏ qua khâu ký tên, tự ý nghỉ không đi làm, chờ bị phê bình giáo dục sau.

Tề Ngọc Liên thấy Tề Gia Lệ đi về phía mình và chị gái, trong lòng căng thẳng vô cùng.

Trong đầu lập tức lướt qua những lần nói chuyện phiếm với Tề Ngọc Trân.

Nhưng không nhớ nổi, hoàn toàn không nhớ nổi.

"Ngọc Trân, thanh niên trí thức họ Canh bị ngất xỉu, em qua chăm sóc cô ấy một chút đi."

Tề Gia Lệ tìm Tề Ngọc Trân chính là vì việc này.

Tề Ngọc Trân cũng đã đoán chừng được nguyên nhân thanh niên trí thức họ Canh kia tại sao lại bị ngất, bèn hỏi rõ cô ấy ở đâu rồi lập tức đi tới.

Tề Gia Lệ không đi theo Tề Ngọc Trân, mà ở lại cánh đồng nơi hai chị em đang làm, xem tiểu đội 1 có ai vắng mặt không.

Tiểu đội 1 có những người "quyền cao chức trọng" trong đội như đại đội trưởng, phó đội trưởng... Nhưng dù thân phận ra sao, ai phải lao động thì bắt buộc phải lao động, không có trường hợp nào là ngoại lệ.

Tề Ngọc Liên rất muốn đi theo chị gái nhưng chuyện này cũng chỉ có thể nghĩ thầm ở trong đầu, cuối cùng đành chào Tề Gia Lệ một tiếng, sau đó đi theo hai anh trai làm việc.

...

Tề Ngọc Trân đến khu vực của tiểu đội 4, thấy thanh niên trí thức họ Canh đang nằm dưới gốc cây.

Thanh niên trí thức mới đến đây vài ngày, rất dễ gặp phải các tình huống thường gặp.

Cô đi tới bèn thấy thanh niên trí thức họ Canh đang nhắm mắt nhíu mày, có vẻ như vẫn còn tỉnh táo.

Trước khi đến, Tề Ngọc Trân có mang theo lương khô và rót một ly nước, nước trong bình thanh niên trí thức họ Canh vẫn còn nên cô đã đưa bánh mình đã nướng vào buổi sáng cho cô ấy, còn nước thì để bản thân tự uống.

Không cần nghe các thanh niên trí thức khác nói, Tề Ngọc Trân cũng đã nghe em gái kể không ít chuyện liên quan đến họ.

Năm thanh niên trí thức với năm tính cách khác nhau, việc nấu nướng vẫn chưa thống nhất được.

An Lâm ở tiểu đội 3, vào vụ thu hoạch trong đội sẽ cung cấp cơm trưa nên cô ấy chọn đến ăn cơm sáng và cơm tối ở nhà Tề Nhị Nha, đổi lại sẽ đưa cho gia đình Tề Nhị Nha phiếu gạo và đồ ăn của mình, rồi mỗi bữa còn bù thêm một đồng tiền.

Chủ yếu vì cô ấy chung tiểu đội với Tề Nhị Nha, hai người nói chuyện khá hợp gu, thế nên An Lâm đã không chút do dự chọn nhà của Tề Nhị Nha.

Thanh niên trí thức họ Canh có tính cách khá trầm lặng, có thể nói nhưng lại không thích nói, sự hiện diện quả thật là thấp vô cùng.

Tổng cộng có hai nữ thanh niên trí thức, việc ăn ở của An Lâm đã xong xuôi, nhưng còn thanh niên trí thức họ Canh thì vẫn chưa được giải quyết, kêu cô ấy bàn bạc việc nấu nướng và việc nhà với ba nam thanh niên khác thì đúng là hoàn toàn không có khả năng.

Ngày đầu tiên nhóm thanh niên trí thức đến, chỉ cần nhìn quần áo họ mặc thôi đã thấy hoàn cảnh gia đình của mỗi người không giống nhau.

An Lâm là người đầu tiên đi ăn cơm ở nhà xã viên, Tiết Quốc Thụ và Tống Tầm Chu cũng lần lượt đi ăn cơm ở nhà các xã viên khác.

Về phần Tống Tầm Chu, nói chính xác hơn là anh lấy cơm rồi mang ra ruộng ăn, không ở lại nhà của kế toán quá lâu.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 3



Kế toán đội sản xuất của họ có trình độ văn hóa tương đối cao, cách xử sự cũng vô cùng linh hoạt, sẽ không giống như nhà Tề Ngọc Trân, nói thẳng ra là không tiếp nhận thanh niên trí thức đến nhà ăn cơm.

Nhà kế toán cũng không ngại chuyện này, vui vẻ để thanh niên trí thức đến nhà ăn cơm, họ có thể kiếm thêm được chút tiền giấy và tem phiếu, thanh niên trí thức lại có cơm ăn, như vậy thì có gì là không tốt chứ.

Trong hai thanh niên trí thức còn lại, người lo lắng nhất về việc ăn uống chắc chắn là thanh niên trí thức họ Canh rồi.

Tề Ngọc Trân nghe em gái nói thanh niên trí thức họ Sầm dù sáng hay tối cũng sẽ ăn bánh quy mang từ quê nhà tới, mà thanh niên trí thức họ Canh thì không mang theo gì ăn, lại không muốn đi ăn ở nhà các xã viên, thế nên chỉ có thể mỗi ngày ăn một bữa cơm trưa, ăn cơm tập thể nấu chung của đội.

Chuyện thanh niên trí thức họ Tống và họ Tiết chọn ăn ở nhà nào cũng không phải là chuyện gì bí mật, mà hầu hết các chuyện liên quan đến thanh niên trí thức và ký túc xá đều là từ miệng An Lâm nói ra.

Ví dụ như thanh niên trí thức họ Tiết ăn ở rất lôi thôi, ban đêm ngáy to đến mức phòng của các nữ thanh niên trí thức còn nghe thấy cả tiếng anh ta ngáy.

Còn có thanh niên trí thức họ Sầm kia khá khôn lỏi, khu vực công cộng có rác, mặc dù anh ta nhìn cũng khó chịu nhưng lại không hề nhặt lên vứt đi, biết là ai vứt, nhưng cũng không dám đi chỉ trích người ta, bèn kêu thanh niên trí thức họ Canh đi vứt.

Chỉ cần không chọc giận An Lâm, An Lâm sẽ không xen vào chuyện của người khác.

Sầm Vĩ lựa chọn bắt nạt kẻ yếu, thanh niên trí thức họ Canh không muốn gây thêm rắc rối nên đã nhân lúc không có ai thấy lặng lẽ đi dọn dẹp rác rưởi.

Người vứt rác lung tung là thanh niên trí thức họ Tiết.

Anh ta không cao lớn như thanh niên trí thức họ Tống, thể trạng chỉ gọi là cường tráng, chuyện gì cũng không quá để bụng.

Thanh niên trí thức họ Sầm không biết giới hạn của thanh niên trí thức họ Tiết nằm ở đâu nên cũng không dám chọc giận người ta.

Hai nam thanh niên trí thức họ Sầm và họ Tiết, cho dù là ai thì cũng khiến người khác cảm thấy mệt mỏi không thôi.

Trong năm thanh niên trí thức, có vẻ chỉ có thanh niên trí thức họ Tống là có tính cách bình thường nhất.

Tề Ngọc Trân:

"Cô Canh à, tôi mang theo nửa cái bánh cho cô đây, khi nào cô cảm thấy khá hơn thì ngồi dậy ăn nhé."

Canh Tuệ cũng không mất đi ý thức, bèn nói tiếng cảm ơn, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Cô ấy uống một ngụm nước trước, nghỉ ngơi một lát rồi mới ăn nửa cái bánh Tề Ngọc Trân mang đến.

Mục đích Tề Ngọc Trân tới đây lần này cũng không đơn giản chỉ là mang đồ ăn cho Canh Tuệ.

Thanh niên trí thức mới đến đội sản xuất xa lạ, cả đội sao có thể để họ đói đến mức ngất xỉu chứ?

Mỗi thanh niên trí thức đều được phát đồ ăn, ký túc xá cũng có bếp để nấu ăn, dù gia đình thanh niên trí thức họ Canh có khó khăn thế nào đi nữa, nhưng cũng không đến nỗi đói đến mức ngất xỉu như này.

Thế nên Tề Ngọc Trân đến đây để làm công tác tư tưởng, khuyên thanh niên trí thức họ Canh nên bắt đầu nấu ăn, không phải nấu cho người khác mà là nấu cho chính bản thân mình.

Thấy thanh niên trí thức Canh đang gặm bánh bột ngô, Tề Ngọc Trân bèn hỏi nhỏ:

“Cô Canh à, cô định dành dụm phần ăn của mình để gửi về cho gia đình sao?"

Có bếp lò mà không nấu cơm, thế nên cô mới phỏng đoán không biết có phải là định gửi về cho gia đình hay không.

Nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài, có vẻ như thanh niên trí thức họ Canh là thanh niên trí thức có hoàn cảnh gia đình bình thường nhất trong số năm người.

Canh Tuệ lập tức phủ nhận:

"Không phải."

"Cô thật sự không ăn sáng và ăn tối ở ký túc xá sao?"

"Không ăn."

"Vậy là vì không muốn nói chuyện nhiều với mọi người, cũng không muốn giao lưu gì nên mới cố tình không ăn đúng không?"

"Gần như là vậy."

Tề Ngọc Trân có thể hiểu được người như thanh niên trí thức họ Canh, nên cô đã cố gắng dùng tiếng phổ thông để nói một đoạn dài, có chỗ không biết diễn đạt bằng tiếng phổ thông thế nào thì xen lẫn cả tiếng địa phương:

"Không thể cứ không ăn cơm như vậy được, mỗi ngày đều lao động vô cùng vất vả. Hay là như vậy đi, tôi sẽ đưa cô đi gặp chị Phi Phi, chị ấy cũng giống cô, cũng không thích chủ động bắt chuyện với mọi người. Để tôi hỏi thử xem nhà chị ấy có đồng ý nấu cơm giúp cô không, nếu hai bên không có vấn đề gì thì hẹn một địa điểm cố định, chị Phi Phi đưa cơm cho cô xong thì sẽ lập tức rời đi, sẽ không nói bất cứ câu nào với cô, cũng không tự tiện hỏi han chuyện của cô."

Chị Phi Phi và thanh niên trí thức họ Canh này khá giống nhau, có thể giao tiếp nhưng không muốn giao tiếp, không thích mấy nơi ồn ào.

Người khác bảo chị Phi Phi nhát gan, lầm lì, nhưng Tề Ngọc Trân cảm thấy dùng từ ‘lầm lì’ để hình dung là không đúng, nhát gan thì hoàn toàn không có.

Chị Phi Phi kết hôn với anh Đào Nguyên – một người có tính cách rất hướng ngoại, vốn hai bên gia đình còn tưởng rằng chị ấy sẽ nói chuyện nhiều hơn, hoạt bát hơn sau khi cưới nhưng không, chị Phi Phi càng không thích nói chuyện với người khác, có việc gì thì để chồng đi xử lý.

Khi đối mặt với tình huống đông người, cô ấy sẽ trốn sau lưng chồng hoặc đứng ở bên cạnh, để chồng nói thay, còn bản thân thì im lặng không lên tiếng.

Tề Ngọc Trân và chị Phi Phi có quan hệ tốt, Tề Đào Nguyên là anh họ của cô, còn Phí Phi Phi là chị dâu, nhưng các cô quen gọi là chị Phi Phi hơn là chị dâu.

Vừa nghe sẽ không chủ động bắt chuyện, rồi hỏi han chuyện của mình, Canh Tuệ cũng không còn ý kiến gì.

Chờ sau khi thanh niên trí thức họ Canh ăn hết nửa chiếc bánh, uống vài ngụm nước, Tề Ngọc Trân mới tiếp tục nói:

"Thật sự chỉ là bị đói, không có nguyên nhân nào khác đấy chứ? Nếu việc ngất xỉu này đến từ một nguyên nhân khác, tôi sẽ đưa cô đi khám bác sĩ ở trong xã."

"Là do tôi vừa mệt vừa đói thôi, trước giờ chưa bao giờ bị như vậy."

Canh Tuệ không muốn đi khám bác sĩ.

"Được rồi, về sau nếu cảm thấy khó chịu trong người thì tìm tôi nhé, tôi sẽ cùng cô đi khám bác sĩ. Em trai em gái nhà tôi bị ốm cũng muốn tôi đi cùng, tụi nó rất sợ phải khám bệnh một mình nhưng nếu có tôi bên cạnh thì tụi nó sẽ không sợ nữa."

"Được, cảm ơn cô."

Tề Ngọc Trân sau khi xác nhận thanh niên trí thức họ Canh không có vấn đề gì, bèn lập tức trở lại làm việc.

Trong khoảng thời gian quy định ăn cơm trưa, mọi người có thể về nhà một chút, hoặc tự tìm chỗ để nghỉ ngơi, tương đối tự do.

Đến giờ ăn cơm trưa, Tề Ngọc Trân và em gái đưa thanh niên trí thức họ Canh đi tìm chị Phi Phi.

“Chị Phi Phi, chúng em có chuyện muốn nhờ chị, chị có thể qua đây một chút được không?"

Tề Ngọc Trân tự mình bước tới nói chuyện với Phí Phi Phi.

Mặc dù cô đã gọi thẳng tên, nhưng Phí Phi Phi vẫn xác nhận lại một lần nữa:

"Tìm chị sao?"

"Vâng, em đến đây để tìm chị ạ."

Sau khi xác nhận là đến tìm mình, Phí Phi Phi bèn đưa phần cơm chưa ăn hết cho chồng cô ấy là Tề Đào Nguyên cầm giùm.

Nơi hai vợ chồng họ đang nghỉ ngơi là một nơi rất ít người, là Phí Phi Phi yêu cầu muốn ăn cơm ở đây, nhưng Tề Ngọc Trân vì muốn tránh né ánh nhìn của người khác, nên vẫn dẫn ba người đi tới một nơi vô cùng vắng vẻ.

Vừa đến nơi, Tề Ngọc Trân lập tức nói rõ mục đích mình đến tìm cô ấy.

Trong nháy mắt, trên mặt Phí Phi Phi hiện lên vẻ do dự.

Lý do mà cô ấy do dự chính là vì sợ phiền phức.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 4



Tề Ngọc Liên đã hiểu được vấn đề, cô ấy coi như đã biết được lý do vì sao chị gái lại muốn kết nối thanh niên trí thức họ Canh với chị Phi Phi:
"Chị Phi Phi, thanh niên trí thức họ Canh cũng không thích nói chuyện với người lạ, chị ấy không muốn đi lấy cơm ở nhà xã viên khác rồi bị hỏi đủ thứ. Thế nên chị gái em cảm thấy chọn nhà chị là thích hợp nhất. Thanh niên trí thức họ Canh sẽ trực tiếp giao hộp cơm cho chị, tới giờ cơm sẽ đến nơi hai người đã hẹn để lấy cơm, tất nhiên sẽ không chủ động bắt chuyện hay nói mấy lời dư thừa. Nếu nhà chị không ăn cơm tối thì buổi tối thanh niên trí thức họ Canh cũng không ăn, đợi sáng hôm sau khi làm bữa sáng, chị cho cơm sáng vào hộp rồi để thanh niên trí thức họ Canh tự lấy, mọi việc sắp xếp thế nào sẽ do chị toàn quyền quyết định.”
Tề Ngọc Trân cũng tiếp lời của em gái:
"Đúng ạ, có thể chọn địa điểm ở nơi gần nhà chị, cách nào thuận tiện thì chị cứ dùng cách đó ạ."
"Chị phải hỏi ý kiến của Đào Nguyên trước, việc này một mình chị không thể quyết định được."
Phí Phi Phi có thể tự quyết định nhưng cô ấy lại không muốn quyết định, sợ sau này có rắc rối thì trách nhiệm sẽ đổ lên đầu mình.
Tề Ngọc Liên bèn nói:
"Chị Phi Phi à, nếu anh Đào Nguyên đồng ý thì chị nhớ nói với anh ấy rằng chị sẽ là người đi đưa cơm, đổi thành ai khác trong nhà cũng không được."
Đã quen biết chị Phi Phi một khoảng thời gian dài, Tề Ngọc Liên cũng phần nào hiểu kiểu người như thanh niên trí thức họ Canh.
Cô ấy cảm thấy thanh niên trí thức họ Canh còn sống hướng nội hơn cả chị Phi Phi, nếu không tới mức bất đắc dĩ thì sẽ không chịu giao tiếp với người khác.
Đã vậy còn bị bắt phải xuống nông thôn lao động, sống tập thể cùng một nhóm người xa lạ.
"Ừm, chị sẽ nói... Với lại Ngọc Trân à, còn mấy ngày nữa là đến lượt nhà em nấu cơm vậy?"
Vì Ngọc Trân chủ động tìm tới, Phí Phi Phi bèn hỏi luôn chuyện mà cô ấy rất muốn biết.
Khi đến vụ mùa, xã viên sẽ chỉ định mấy nhà nấu cơm trưa luân phiên nhau, nhân số trong đội không nhiều cũng chẳng ít, nếu nhận nấu cơm trưa thì người nấu sáng không cần phải đi lao động.
Đội họ sắp xếp mỗi nhà nấu 2 ngày, đã lựa chọn vài gia đình có danh tiếng tốt, nhân phẩm đàng hoàng, sẽ không ăn cắp lương thực của tập thể.
Tập thể không cho phép xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh.
Phí Phi Phi không rõ mấy nhà đã phân chia cụ thể như thế nào.
Gia đình vợ chồng cô ấy là hộ gia đình nhỏ nên sẽ không đăng ký, còn những hộ gia đình lớn như nhà ba mẹ chồng cô ấy thì sẽ đăng ký, nhưng vì mẹ chồng ‘ăn rất nhiều’ nên đã không được chọn.
Có lẽ đội trưởng sợ bà ấy ăn mất phần của một hai xã viên trong khi nấu nên mới không chọn nhà ba mẹ chồng cô.
Về vấn đề sắp xếp việc nấu cơm, Tề Ngọc Trân có thể nói với Phí Phi Phi:
"Ngày mai và mốt là đến lượt nhà chúng em nấu cơm rồi, nhưng có thể chị sẽ phải thất vọng đấy! Cơm trưa là do em và các em em nấu, mẹ em phải theo ba đi phơi thóc và xay xát vỏ.”
Trước kia việc nấu cơm cho tập thể đều là do mẹ cô nấu, cô cũng tới phụ giúp một chút, nhưng năm nay ba được lên làm đại đội trưởng, mẹ phải đi theo phụ giúp nên việc nấu cơm trưa chỉ có thể để cô và các em cô phụ trách.
Phí Phi Phi bèn nói:
"Không sao, ít ra các em còn nấu sạch sẽ hơn những nhà khác."
Vì ở đây có bốn người, hai người thì hướng nội ngại giao tiếp, một người lại là chị gái ruột, cũng không sợ việc mình nói xấu sau lưng bị truyền ra ngoài, thế là Tề Ngọc Liên bèn nói thêm vài câu:
"Cơm trưa do gia đình thím Triệu nấu không chỉ chưa chín, đã vậy còn có mấy thứ gì đâu không, hôm trước em đã thấy cả một sợi chỉ đỏ! Nhìn thấy rõ ràng như vậy mà còn không chịu vớt ra.”
Phí Phi Phi: “Haiz, của chị là vài sợi tóc, ban đầu đã có sạn nhỏ khó nuốt rồi, còn có cả tóc nữa, chẳng còn hứng thú ăn uống gì.

Ngọc Trân, lúc em nấu mà tóc rụng vào cũng chẳng sao, đừng áp lực quá, chị em mấy đứa chắc chắn sẽ nấu cẩn thận hơn thím Triệu.”

Thường ngày cô ấy không thích nói chuyện, chỉ nói vài câu với chồng khi anh ấy càm ràm. Cô không sợ nói sai chọc giận chồng, cũng không sợ nói sai sẽ khiến Ngọc Trân tức giận.

Người tốt tính một khi mà bực lên thì to chuyện rồi.

Tề Ngọc Trân hiểu ý cô ấy.

“Chúng em sẽ nấu cơm cẩn thận, cát đá vụn có thể thấy được sẽ lấy hết ra”.

Nói xong, Phí Phi Phi đi hỏi chồng, đưa ra câu trả lời chắc chắn trước khi vào ca chiều.

ên chị Phi Phi hẳn là không có vấn đề gì, hai chị em cùng thanh niên Canh quay lại ăn cơm trưa.

Ba người đi được vài bước, thanh niên Canh bỗng nói cơm của cô ấy không có tóc hay chỉ đỏ nhưng vẫn còn sống, miếng nào cũng có sạn.

Rất khó nuốt.

“Thanh niên trí thức Canh, nếu cô không chê thì tôi chia cho cô nửa phần khoai tây của tôi.”

Tề Ngọc Liên hiểu hoàn cảnh của thanh niên Canh, biết sáng nay cô ấy bị đói ngất nên chia mấy miếng khoai tây trong cơm trưa cho cô ấy.

Ít nhất khoai tây đã chín, sẽ không cắn phải sạn.

Thanh niên trí thức Canh không từ chối: “Cảm ơn cô.”

...

Không lâu sau đến lượt nhà Tề Ngọc Trân nấu cơm, gia đình cô nấu cơm khoai sọ, nấm tuyết và dưa muối. Tề Ngọc Trân và em trai thứ ba Tề Đào Minh phụ trách cơm trưa cho tiểu đội một đến tiểu độ ba. Em trai thứ hai Tề Đào Thanh và em gái Tề Ngọc Liên phụ trách tiểu đội bốn đến tiểu đội năm.
Các em trai chủ yếu phụ trách làm việc nặng, Tề Ngọc Liên thường hay dính chị nhưng khi phát cơm sẽ không dính lấy chị nữa.

Hai chị em đóng gói hộp cơm trưa của ba mẹ rồi gửi qua trước, sau khi giao cơm trưa của ba mẹ xong, họ bắt đầu xới cơm cho xã viên.Hai thùng cơm và dưa muối đã sẵn sàng, chờ mọi người tan làm về ăn cơm.

Không để các chị em đợi lâu, mọi người đã tới xếp hàng lấy cơm.
“Dưa muối khá mặn, ai không ăn thì bảo tôi nhé.”

Tề Ngọc Trân phụ trách xới cơm, em ba phụ trách cho dưa lên cơm, mỗi người ba miếng.

Xới cơm tốn sức, nhưng Tề Ngọc Trân lo em trai xới không cẩn thận sẽ cho người này nhiều, người kia ít nên chỉ có thể tự làm, cố gắng cho mọi người đều như nhau.

Đến lượt An Lâm, cô hỏi có thể cho thêm hai miếng dưa muối nữa không.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 5



Tề Ngọc Trân: “Được, Đào Minh, cho An Lâm thêm hai miếng dưa muối.”

Tề Đào Minh nghe chị, cho thêm hai miếng dưa muối vào hộp cơm của thanh niên An.

Dưa muối ăn với cháo còn được, còn với cơm thì hơi mặn, không tốt cho lắm, nên các xã viên không từ chối dưa muối nhưng cũng không xin thêm. An Lâm xin thêm không ai bất mãn.

“Cho tôi một miếng dưa muối là đủ.”

Tống Tầm Chu là người cuối cùng, còn khoảng bốn năm miếng dưa muối trong chậu.

“Được.”

Tề Ngọc Trân nhận cái ca tráng men của anh, xới cơm vào.

Hai thùng cơm không còn dư củ khoai nào, chỉ còn vỏn vẹn một lát khoai, do Tề Ngọc Trân lúc đếm số người cố tình chừa lại.

Không phải cô có tình cảm đặc biệt với thanh niên Tống, chỉ là thấy khoai sọ trưa nay ngon nên muốn mọi người đều được thưởng thức, vì vậy mới cố ý để lại một miếng cho thanh niên Tống.

Nếu đến lượt thanh niên Tống chỉ còn miếng khoai cuối cùng, thì cô cho anh hết phần cơm còn lại.

Tề Đào Minh cố ý chọn miếng dưa muối lớn nhất cho thanh niên Tống. Chờ thanh niên Tống bưng ca tráng men đi ăn trưa, cậu ấy đi lấy hộp cơm của ba mẹ, lúc này chắc ba mẹ đã ăn xong rồi.

Sau khi lấy hộp cơm, hai chị em quay về, đi được nửa đường thì gặp An Lâm đang ăn cơm với Tề Nhị Nha. An Lâm khen bữa cơm trưa:

“Đây mới đúng là bữa cơm trưa của con người, người nấu hôm nay có thể nấu mãi được không?”

Tề Ngọc Trân: “Cơm trưa các gia đình thay phiên nhau nấu, không thể một nhà nấu mãi được.”

An Lâm biết mình chỉ có thể nghĩ vậy thôi, nhưng vẫn nói:
“Vậy lần sau mọi người cẩn thận đấy, đừng để nhà nào bất cẩn nấu cơm. Mạng sống của thanh niên cũng là mạng người, nấu cơm khó nuốt thì khác gì lãng phí lương thực vậy!”

Tề Ngọc Trân không bày tỏ ý kiến gì nhưng trong lòng định sẽ phản ánh với ba mẹ, lần sau nhà thím Triệu không được nấu cơm nữa.

Hai ngày đầu của vụ thu hoạch mùa thu, không chỉ những thanh niên chưa từng làm việc đồng áng, mà ngay cả những nông dân địa phương có kinh nghiệm cũng mệt lã người. Vụ thu hoạch đã kết thúc vào giữa tháng mười một.

Sau khi thu hoạch xong, tất cả mọi người trong đội được nghỉ ngơi hai ngày.

Trong hai ngày nghỉ, Tề Ngọc Liên gần như nằm trên giường cả ngày. Cô bé mới học lớp sáu, còn nhỏ tuổi, công việc của cô ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhưng cũng rất mệt mỏi, huống chi là người lớn.

“Chị ơi, đã mua hạt giống rau chưa?”

Tề Ngọc Liên hỏi chị gái khi thấy chị quay lại phòng.

Vụ thu hoạch mùa thu đã qua, lúa đã gặt xong, đồng ruộng cũng không thể để trống, thời tiết lạnh phải trồng rau, mùa xuân năm sau trồng cây lương thực.

Hôm nay Tề Ngọc Trân cùng mẹ đi mua hạt giống rau:
“Mua xong rồi.”
“Mua xong rồi thì nghỉ ngơi thôi, ngày mai phải tiếp tục làm việc.”
Tề Ngọc Liên cảm thấy phải nghỉ một tuần mới bình phục lại được.
Nhưng đáng tiếc, sau hai ngày nghỉ, cô ấy phải quay lại trường học.
“Tối qua chị đã ngủ đủ rồi, ban ngày không muốn nằm nữa.”
Bây giờ cô ấy không muốn nằm, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Trong thời gian thu hoạch, nhà cửa không được lau dọn cẩn thận, nay có thời gian để tổng vệ sinh.
Sau vài phút im lặng, Tề Ngọc Liên nghe tiếng đóng cửa:
“Mẹ ra ngoài à?”
“Ừ, mẹ có việc, ra ngoài trước.”
“Em thấy không chỉ có thân thể chị làm bằng sắt, ba mẹ cũng vậy, các anh trai giống em nằm liệt trong phòng rồi.”
Cô bé nghĩ dù sao này mình có lớn, cô ấy vẫn sẽ mệt đến mức nằm bẹp trên giường sau mỗi mùa vụ.
Ba mẹ bận rộn cả ngày, nấu cơm, rửa bát, giặt giũ thường là các con luân phiên làm, nhưng trong hai ngày nghỉ ngơi sau vụ thu hoạch, chị gái đều làm tất cả mọi việc.
Cô bé và các anh trai sẽ giúp chị giặt đồ, nhưng thực sự không muốn nấu ăn rửa bát.
“Làm việc nhà vẫn nhẹ nhàng làm việc đồng áng.”
Trong vụ thu hoạch mùa thu, ngay cả Tề Ngọc Trân cũng không có sức làm thêm việc nhà, cùng lắm chỉ nấu cơm rửa bát và giặt giũ thôi.
Tề Ngọc Liên nói:
“Tiếc là em không phải em ruột của chị.”
“Nói vậy là em không muốn làm em gái của chị nữa mà muốn làm chị của chị sao?”
Tề Ngọc Liên: “Không, em muốn cưới chị làm vợ của em.”
Lời của em gái không làm Tề Ngọc Trân bất ngờ lắm, từ nhỏ tới lớn, không chỉ em gái ruột, một số chị em của cô cũng từng nói vậy, rằng nếu là con trai thì nhất định sẽ cưới cô.
Cô trêu em gái:
“Dù em có là một người đàn ông xa lạ, gia đình khá giả, chị cũng sẽ không lấy cái đứa lười nhác như em đâu.”
“Em không lười đâu, em siêng năng lắm! Chỉ là không siêng như chị thôi.”
“Được rồi, Ngọc Liên nhà mình siêng năng lắm.”
Tề Ngọc Trân cầm khăn lau tủ xong thì ra ngoài xả, rồi quay lại lau lại.
Chị đi giặt khăn, Tề Ngọc Liên im lặng một lúc rồi khi chị quay lại phòng liền tiếp tục trò chuyện:
“Chị ơi, sau này chị nhất định phải tìm một người theo tiêu chuẩn như thanh niên Tống. Theo em quan sát, thanh niên Tống không lười nhưng không thích sạch sẽ, còn chị thì thích sạch sẽ nên không sống chung nổi đâu.
Thanh niên Sầm thì ù lì, keo kiệt, hay trì hoãn. Nếu không có ai giám sát sẽ lén làm biếng. Thanh niên An thì không trì hoãn như anh ta nhưng nếu chọn thanh niên An chi bằng chọn thanh niên Tiết vừa ở bẩn vừa ngáy to.
Tính ra chỉ có thanh niên Tống không có khuyết điểm gì, trong vụ thu hoạch mùa thu, anh ấy không than thở, không nói xấu người khác, nói chuyện rất ôn hòa, giống phiên bản nam của chị vậy, tuy không dê tính bằng chị.
Nhưng nếu chị là thanh niên trong ký túc xá này, chắc chị sẽ phải nấu cơm, dọn dẹp rồi.”
“Em tưởng chị ngốc hả? Chị đâu có tự nguyện nấu cơm cho mọi người, nhiều nhất cũng chỉ chỉ dọn dẹp khu vực công cộng và phòng mình thôi. Em đừng đồn lung tung, càng nói càng sai.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 6



Ý em là chị muốn tìm bạn trai phải tìm một người như thanh niên Tống, nhưng đồn ra ngoài sẽ thành chị thích thanh niên Tống, muốn cưới anh ấy làm chồng. Thanh niên Tống không đồng ý nên ba dùng chức đại đội trưởng để ép thanh niên Tống phải đồng ý.”

“Cùng lắm là đồn thành chị thích thanh niên Tống chứ không thể nói chị ép cưới được, ai sẽ tin chứ. Chị, chị có thể xem xét thanh niên Tống đấy, dù anh ấy không có nhà ở đây nhưng có vẻ gia đình khá giả, quần áo không một mảnh vá.”

Quần áo không một miếng vá là dấu hiệu của sự giàu có.

Dù bây giờ giàu có chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng ai lại không muốn cuộc sống thoải mái hơn, có tiền mua đồ ăn ngon và quần áo mới không chắp vá.

Tề Ngọc Trân: “Chị chưa kịp tránh hiềm nghi, em đừng bắt đầu mai mối lung tung.”

“Người đàn ông như thanh niên Tống xứng đôi với chị, nhưng nếu cuối cùng anh ấy nhất định phải rời khỏi đội của chúng ta, thì chị đừng quen anh ấy nhé, em không muốn chị lấy chồng xa... Khó xử quá đi, hình như dù chọn thế nào, chỉ cần chị kết hôn là em không được ở với chị nữa, chị còn trẻ nên không vội tìm bạn trai.”

“Em mới mấy tuổi, chị còn chưa vội mà em lo gì?”

“Sau này nếu có mối đến giới thiệu người cho chị, em nhất định sẽ cùng mẹ từ chối hết. Chị còn trẻ, chưa vội lấy chồng.”

Tề Ngọc Liên không muốn chị kết hôn.

“Em nói như người lớn vậy, cứ chăm chỉ học hành đi, sang năm lên cấp hai rồi, tập trung học thêm chữ, biết đâu mười năm nữa sẽ có cơ hội làm người ghi điểm.”

Tề Ngọc Trân không có ý định làm công việc đó, còn em gái thì có.

Em gái rất ngưỡng mộ công việc của chị Gia Lệ.

Bọn nhỏ chỉ cảm thấy công việc của người ghi điểm vừa nhẹ nhàng vừa oai phong, không biết chị Gia Lệ mỗi ngày phải tiếp xúc với các xã viên mệt tâm đến nhường nào. Nếu không bình tĩnh, chỉ vài phút là tức đến phát ốm.

Không phải mọi xã viên đều là người bình thường, trong lòng cô không muốn em gái làm người ghi điểm, chỉ nói ra làm động lực cho em gái học tập tốt.

Tề Ngọc Liên: “Mười năm nữa, thời gian quá dài, nếu không phải chị quá tốt tính, dễ bị bắt nạt, em vẫn hy vọng chị làm người ghi điểm.”

Cô bé hiểu rõ lý do chị từ chối làm người ghi điểm. Dù ở góc độ nào, cô cũng không muốn chị cãi nhau với mấy xã viên quái gở kia, chị không cãi lại họ được, không chừng còn bị lợi dụng.

Còn cô ấy, chắc chắn có thể cãi lại được.

Tề Ngọc Trân không nói tiếp, để mặc em gái cảm khái. Em gái nhận thức sai lầm, luôn cho rằng mình rất mạnh mẽ, trên thực tế vẫn còn rụt rè khi đối mặt với mọi việc.

Giống như mọi người đều cảm thấy cô dễ bị bắt nạt vậy, ngay cả em gái cũng lo lắng.

Thật sự là cô dễ bị bắt nạt đến thế sao?

...

Đến tháng mười hai, Tề Ngọc Trân nghe được một tin tức liên quan đến thanh niên.

Lần này không cần em gái báo tin, trước khi em gái nói, cô đã hay tin rồi.

Thấy em gái có vẻ muốn nói, Tề Ngọc Trân giả bộ chưa từng nghe, tỏ ra tò mò.

Em gái nói sau này thanh niên Sầm sẽ đi dạy ở trường cấp hai của xã.

Thanh niên Sầm tự nguyện đến cấp hai của công xã, muốn làm giáo viên, hiệu trưởng cho anh ta làm mấy bài thi các môn lớp chín, anh ta đều làm được.

Thành thạo ngữ văn, toán, kiến thức cơ bản về công nông nghiệp, lại nói được tiếng phổ thông, “học vấn” của anh ta làm hiệu trưởng choáng váng, bèn cho anh ta đi dạy ở trường cấp hai.

Làm giáo viên cũng được nhưng đến thời điểm mùa vụ bận rộn vẫn phải về đội lao động.

Không thể bận việc đồng áng quanh năm, dạy học ở trường cấp hai tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn làm việc trong đội.

Tề Ngọc Liên: “Em nghe thanh niên An kể lại, lúc đầu thanh niên An mắng thanh niên Sầm độc mưu, sau lại mắng thanh niên Sầm gà mờ, tiếng phổ thông còn kém xa cô ấy mà dám đi dạy ở trường cấp hai, thay bằng thanh niên Tống thì cô ấy tâm phục khẩu phục.”

“Vì vậy thanh niên An cũng tự tiến cử đi dạy, nhưng hiệu trưởng không chấp nhận. Thanh niên về nông thôn là để lao động, thanh niên Sầm mở đầu nhưng không thể để có người thứ hai, thứ ba được. Mỗi thanh niên đều học theo thì chỉ tạo thêm rắc rối mà thôi.”

Tề Ngọc Trân cảm thấy lý do duy nhất khiến thanh niên An tức giận đến thế là vì cô ấy bị nhà trường từ chối.

Tề Ngọc Liên: “Thanh niên An chưa nói, nhưng em cảm thấy chắc chắn là như vậy. Tiếng phổ thông của thanh niên Sầm thực sự kém xa thanh niên An, nhưng em thấy thanh niên An có vẻ không học hành chăm chỉ, chỉ biết lôi kéo thanh niên Tống hùa theo chung thôi, thanh niên Tống thì vẫn như trước, không biết trong lòng có hối hận vì bị thanh niên Sầm vượt mặt không.”

“Thanh niên An mắng xong sẽ bớt giận thôi.”

“Nói thật không bằng để thanh niên An đi dạy còn hơn. Thanh niên An chỉ ồn ào, cẩu thả, tính khí thất thường, đầy mưu mô, thích nói xấu, nhưng mà không coi thường chị Nhị Nha, thanh niên An cũng không khinh miệt xã viên có quần áo chắp vá. Còn thanh niên Sầm luôn cho người ta cảm giác kiêu ngạo, coi thường chúng ta.”

Tề Ngọc Trân: “...Khi lên trường cấp hai, em phải ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, đừng xung đột với thanh niên Sầm. Nếu thanh niên Sầm cố ý khó dễ em, em về mách ba, ba làm đội trưởng, một số việc vẫn tương đối thuận tiện.”

Thì ra trong mắt em gái thanh niên An có nhiều khuyết điểm đến vậy, nếu thanh niên An nghe được nhất định sẽ tức giận mắng em gái.

“Thanh niên Sầm biết em là con gái đội trưởng, không dám đụng tới em đâu, thậm chí còn muốn nịnh nọt em nữa là đằng khác. Dù sao anh ta chỉ dạy ở trường cấp hai của xã, ký túc xá ở đại đội chúng ta, lương thực tùy thuộc vào đại đội, mùa vụ vẫn phải trở lại đội tham gia lao động.”

Tề Ngọc Trân nhắc nhở em gái:

“Em đừng dựa vào thân phận con gái đội trưởng mà đứng ra bảo vệ người khác nhé.”

“Em biết rồi, em đâu phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.”

“Chị vẫn khá yên tâm về em, chỉ sợ em quá tốt bụng thôi.”

“Em không tốt bụng như chị, thậm chí còn giới thiệu chị Phi Phi cho thanh niên Canh. Nếu là em, em không muốn làm những chuyện đó đâu.”

Tề Ngọc Trân: “Chị Gia Lệ nhờ chị chăm sóc thanh niên Canh, chị không quan tâm thanh niên Canh thì ba mẹ cũng phải quan tâm, thà rằng chị nghĩ cách giúp thanh niên Canh giải quyết vấn đề để ba mẹ bớt việc.”

Sức ảnh hưởng của việc thanh niên Sầm làm giáo viên cấp hai với Tề Ngọc Trân không lớn bằng sức ảnh hưởng của Tề Ngọc Liên và thanh niên An.

Sang năm Tề Ngọc Liên sẽ học trung học, lúc rảnh rỗi cô ấy thường không nhịn được suy nghĩ nhiều.

Cô bé lo lắng thanh niên Sầm sẽ vô trách nhiệm với nghề, lại lo nếu thanh niên Sầm nịnh bợ cô ấy, cô ấy nên ứng phó như thế nào.

Tề Ngọc Trân biết em gái suy nghĩ quá nhiều, tuy nhiên cô vẫn cho em gái lời khuyên, làm quân sư của cô ấy.

Về phần thanh niên An, sau khi biết thanh niên Sầm làm giáo viên cấp hai, tâm trạng khó chịu suốt vài ngày, hối hận, hối hận vì mình không phản ứng nhanh được như thanh niên Sầm.

Vào mùa đông, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, người nhà thanh niên An gửi chăn bông và áo bông cho họ, còn gửi phiếu tiền.

Chăn bông và áo bông được đưa đến đại đội, phiếu tiền phải vào thành phố để nhận, nhóm thanh niên An lập tức tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vào thành phố một chuyến.

Vào thành phố khoảng hai tiếng đồng hồ, người lười An Lâm vào thành phố với Thang Tuệ thật ra lần này ba mẹ cô ấy không gửi tiền cho cô ấy, trước khi cô ấy xuống nông thôn đã mang đủ phiếu tiền, cô ấy chưa xài. Cô ấy bèn nhân hội này vào thành phố ăn một bữa ngon, bổ sung chú đồ ăn vặt và đồ dùng hằng ngày.

Đồ dùng hàng ngày cũng có thể mua ở hợp tác xã, cô ấy vào thành phố chủ yếu là vì ăn ngon, cô ấy muốn ăn thịt cá!

Tề Ngọc Liên liên tục hâm mộ những thanh niên được vào thành phố suốt một tuần, cô ấy không cần thịt cá, cô ấy ám chỉ chị gái mình rằng mình muốn ăn kẹo.

Chị gái không hiểu cô ấy ám chỉ điều gì, cô ấy đành trực tiếp nói rõ.

Tề Ngọc Trân chỉ có thể dùng tiền của mình mua cho người nhà mấy viên kẹo, những viên kẹo này không cần phiếu đường, mùi vị không ngon bằng kẹo cần phiếu đường, chủ yếu là ngọt miệng.

Quá ngọt thì em gái sẽ không nhắc tới việc ăn kẹo nữa.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 7



Buổi chiều, Tề Ngọc Trân đun nước nóng xong, xõa tóc ra chuẩn bị gội đầu, cô bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa, cửa sân bị ai đó gõ vang.

Người gõ cửa chính là thanh niên Tống, nói là mình đến trả thang.

Nghe nói là tới trả thang, cô vội vàng gom mái tóc dài đã xõa ra lại một chỗ, dùng ngón tay vuốt vài cái, buộc tóc lại, đi ra ngoài mở cửa cho thanh niên Tống.

Thang mà thanh niên Tống mang tới trả là thang trúc dài, dùng để leo lên chỗ cao hoặc là xuống giếng vớt thùng nước, trong đại đội chỉ có mấy người có thang dài, nhóm thanh niên muốn mượn thang đương nhiên sẽ đi mượn nhà đội trưởng.

Thang dài mang vào không tiện, thấy Tề Ngọc Trân cố tự mang vào, Tống Tầm Chu nói:

“Anh có thể mang vào luôn, em có thể mở cửa rộng hơn chút không?”

“Được.”

Tề Ngọc Trân không lề mề, vội vàng mở cửa rộng hơn, còn mình thì đứng ở bên cạnh.

Buổi sáng Tống Tầm Chu đến mượn thang, anh biết thang để ở đâu, nên cũng tiện đặt trở về chỗ cũ.

Tề Ngọc Trân nghĩ không nói gì thì không hay, cũng không tiện mời người ta uống lý nước, vì vậy cô tìm đề tài, hỏi Tống Tầm Chu:

“Anh Tống, thùng nước có bị bể không?”

Cô muốn hỏi thùng nước đã được vớt lên chưa?

Nhưng cô cảm thấy đó hơi nhảm, cô chỉ có thể đổi cách hỏi.

“Không bể, có thể dùng tiếp được, chỉ là dây thừng thùng nước bị lỏng.”

Tống Tầm Chu không có ý ở lâu, trả lời xong đồng thời đi về phía cửa lớn.

Tề Ngọc Trân tiễn anh ra cửa:

“Vậy là tốt rồi, anh đi đường cẩn thận.”

“Anh sẽ cẩn thận, không quấy rầy em nữa.”

Tống Tầm Chu rời đi, Tề Ngọc Trân khóa cửa chính lại lần nữa, tiếp tục gội đầu, chỉ là vừa mới xõa tóc ra, cửa chính lại có tiếng gõ.

Nghe tiếng gõ cửa, Tề Ngọc Trân nhận ra là em gái đã trở lại.

Em gái về, cô cũng không buộc tóc lại mà nhanh chóng đi mở cửa cho em gái.

“Em cứ không thích mang chìa khóa theo.”

Tề Ngọc Trân nói với em gái.

Cửa nhà họ có khoá xích, có để khe hở, chỉ cần mang chìa khoá thì dù là khoá ngoài hay khóa trong đều có thể luồn tay vào lấy chìa khoá mở cửa.

Tề Ngọc Liên hoàn toàn không sợ chị gái mình mắng:

“Thì em sợ đi ra ngoài chơi làm mất chìa khóa mà.”

Cô bé cũng có bạn riêng, nếu bạn bè rảnh sẽ hẹn ra ngoài chơi, khi nào không rảnh, cô ấy mới chọn bám dính ở bên cạnh chị mình.

Tề Ngọc Trân: “Mỗi lần em đều dùng lý do này, chị thấy em lười mang theo mới đúng.”

“Chị, chị muốn gội đầu à?”

“Ừ, em về vừa đúng lúc, trước khi chị gội đầu xong, nếu lát nữa có ai gõ cửa, em ra xem thay chị đấy.”

Tề Ngọc Trân thử gội đầu lần thứ ba, em gái về rồi thì cô cũng không cần khóa cửa nữa.

Lúc này không ai đến quấy rầy cô, thành công làm ướt tóc, Tề Ngọc Trân thở phào nhẹ nhõm.

Tề Ngọc Liên chuyển cái ghế ngồi ở bên cạnh, xem chị gái gội đầu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy vẫn nhịn không được hỏi chị mình:

“Chị, có phải ban nãy thanh niên Tống tới trả thang hay không?”

Chuyện thanh niên Tống mượn thang cô ấy cũng biết.

“Em gặp anh ấy à?”

Động tác gội đầu của Tề Ngọc Trân không ngừng lại, cô bôi dầu gội đầu lên tóc, cô không bất ngờ khi em gái gặp thanh niên Tống.

Người kia mới đi người này đã về gặp nhau là chuyện quá bình thường.

Tề Ngọc Liên: “Thấy rồi, không nói gì với nhau cả, chị, anh Tống không mang theo thứ gì khác sao?”

“Ngoại trừ mang thang ra, anh ấy còn có thể mang gì tới đây, chẳng lẽ em cảm thấy anh ấy phải mang chút quà, cảm ơn nhà chúng ta đã cho anh ấy mượn thang ư? Thùng nước anh ấy vớt không phải thùng nước của anh ấy, mà là thùng nước trong ký túc xá của thanh niên, là thùng nước mọi người dùng chung.”

Cô không thể không nhấn mạnh.

Sau khi em gái biết thanh niên Tống tặng hộp hoa quả và kẹo hoa quả cho kế toán viên, lòng không thoải mái suốt mấy ngày.

Cô bé không dám nói chuyện này trước mặt ba mẹ, chỉ có thể nói với chị gái. Nói là ban đầu không nên tránh hiềm nghi, nếu là nhà họ tiện tay giúp thanh niên Tống nấu cơm, thì hộp hoa quả và kẹo hoa quả đã là của nhà họ rồi.

Ba làm đại đội trưởng, không có nghĩa là điều kiện trong nhà tốt lên rất nhiều, chỉ vào dịp mừng năm mới thì cả nhà họ mới có thể ăn kẹo, bình thường lúc Tề Ngọc Liên cực kỳ muốn ăn kẹo chỉ có thể đi vòi vĩnh chị mình. Cô bé có không hiểu chuyện thế nào đi nữa vẫn biết chị của mình không có nhiều tiền, không thể thường xuyên mua kẹo cho cô ấy ăn.

Loại kẹo chị mua là loại rẻ nhất, không phải kẹo hoa quả.

Vóc dáng em gái cũng không kém Tề Ngọc Trân bao nhiêu, trong lòng cô, em gái vẫn là trẻ con, có những suy nghĩ này vẫn rất bình thường:

“Anh ấy cho em, em cũng không được nhận, cả hai không thân không thích, em cũng chưa từng làm chuyện gì cho anh ấy, đừng mong thứ vốn không thuộc về chúng ta, đừng giận anh Tống, anh ấy tặng kẹo cho nhà chúng ta, chỉ mang đến phiền nhiễu cho ba người lớn, không tặng mới là đúng.”

Em trai em gái đều chưa tròn mười tám tuổi, ba người lớn trong nhà đương nhiên chỉ cô và ba mẹ.

Nghe chị nói không thể nhận, lòng Tề Ngọc Liên thoải mái hơn rất nhiều, không còn nghĩ đến hộp hoa quả và kẹo hoa quả nữa.



Thanh niên Tống không tặng kẹo, nhưng có người khác tới tặng.

Khi Tề Ngọc Trân gội đầu lau tóc xong, thanh niên An thẳng thắn vô tư đến đưa kẹo.

Cô ấy quả thật rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức Tề Ngọc Trân cũng không tiện từ chối.

An Lâm cho nhà họ mỗi người một viên kẹo, nhà cô có sáu người, không thấy người khác nên An Lâm để Tề Ngọc Liên chọn vị mình thích, còn lại năm viên đưa cho Tề Ngọc Trân.

Hành vi này của cô ấy có thể nói là “nể mặt” Tề Ngọc Liên, Tề Ngọc Liên chọn một viên kẹo lập tức mặt mày hớn hở cảm ơn thanh niên An.

Túc trước Tề Ngọc Liên không biết mình được tặng một viên kẹo hoa quả sẽ vui vẻ như thế nào, hiện tại đã biết.

Tề Ngọc Trân chỉ có thể bất đắc dĩ, người chị này nói nhiều như vậy, vẫn không bằng một viên kẹo.

Mỗi người một viên kẹo, rất khó từ chối.

An Lâm đưa kẹo xong lập tức rời đi.

Tề Ngọc Liên đã ngậm kẹo trái cây vào miệng:

“Không có hộp trái cây, một viên kẹo trái cây cũng được, thanh niên An còn biết đến tặng, em thật sự nhìn lầm thanh niên Tống rồi, uổng công cho em còn coi anh ấy là một trong những anh rể tương lai, anh ấy đã không còn nữa, trừ phi anh ấy cũng cho nhà chúng ta sáu viên kẹo.”

Tề Ngọc Trân cất kẹo xuống:

“Ăn kẹo cũng không bịt được miệng em, thanh niên An không phải chỉ tặng kẹo cho mỗi nhà chúng ta, chắc chắn nhà Nhị Nha có, không chừng còn tặng vài nhà nữa, em đừng có cả ngày anh rể anh rể, người khác nghe thấy sẽ cười chị gái của em đấy.”

“Em không nói anh Tống nữa, sau này em sẽ nói chị An, chị An đúng là người tốt.”

Không biết là ai lúc trước nói thanh niên An có một đống khuyết điểm, hiện tại thanh niên An lại trở thành người tốt nhất trên đời đúng không.

Tề Ngọc Trân: “Trên đời này không có kẹo miễn phí, chỉ mong sau này chị An đừng thường xuyên lấy kẹo ra cho nữa.”

Tề Ngọc Liên đột nhiên cảm thấy kẹo trong miệng không còn ngon miệng nữa:

“Vậy phải làm sao, em không muốn vì một viên kẹo mà làm trâu làm ngựa cho chị An đâu.”

Bởi vì một viên kẹo mà sai khiến người khác, hình như là chuyện thanh niên An hay làm.

“Thanh niên An có việc gì cho em làm đâu chứ, bảo em giặt quần áo giúp chị ấy sao? Em nói một viên kẹo giặt một lần, giặt quần áo giúp chị ấy một lần xem như thanh toán xong.”

“Ừ, mùa đông giá rét giặt quần áo mệt chết đi được, thanh niên An bảo em giặt quần áo thì em giặt cho chị ấy một lần, em chỉ giặt một lần, cùng lắm giặt thêm một lần nữa, nếu chị ấy bảo em giặt giúp chị ấy ba lần, em sẽ mách ba.”

Tề Ngọc Trân bị lời tố cáo của em gái chọc cười.

Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Quả thực kẹo không phải miễn phí, chưa đến một tuần, An Lâm đã tìm tới cửa.

Cô ấy chỉ định Tề Ngọc Trân, bảo cô ra nói chuyện.

Thấy tâm trạng An Lâm không vui, Tề Ngọc Liên lo lắng chị gái mình sẽ bị bắt nạt nên đi theo chị gái.

An Lâm không muốn làm hại Tề Ngọc Trân, cô ấy hứa sẽ không đánh mắng Tề Ngọc Trân, bảo Tề Ngọc Liên đứng cách xa năm mươi mét nhìn hai người.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 8



Khoảng cách năm mươi mét cũng không xa lắm, Tề Ngọc Liên đếm từng bước, mỗi bước nửa mét, đi được trăm bước thì dừng lại, nhìn thanh niên An nói chuyện với chị gái mình.

Thanh niên An quay lưng về phía cô ấy, cô không thấy được vẻ mặt của thanh niên An, cũng không nghe rõ cô ấy nói gì.

Không thể thấy vẻ mặt của thanh niên An nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm của chị gái, vẻ mặt của cô khá bình thường.

Chỉ cần nhìn từ phía sau thanh niên An cũng có thể thấy được cô ấy đang rất tức giận.

Thực sự muốn biết là chuyện gì!

Bên này Tề Ngọc Liên vô cùng lo lắng, trong khi ở bên kia Tề Ngọc Trân im lặng lắng nghe những lời mắng chửi của thanh niên An.

Thanh niên An mắng thanh niên Sầm, không phải chuyện thanh niên Sầm làm giáo viên, chuyện này đã xảy ra rồi, là chuyện nhỏ khác, một chuyện rất nhỏ nhưng mà đã xảy ra, thảo nào thanh niên An lại tức giận.

Thanh niên An nói thanh niên Sầm dùng xà phòng của cô ấy, quần áo mùa đông rất nặng và khó giặt, bình thường cô ấy hay giặt chung với thanh niên Canh.

Lần này cô ấy tới kỳ kinh nguyệt, quần bị bẩn nên cô ấy giặt bằng xà phòng và ngâm nước.

Mỗi lần giặt quần áo xong, cô ấy đều không nhớ mang xà phòng trong sân về phòng, trước đây có thanh niên Canh cất đi giúp cô ấy, lần này thanh niên Canh vào thành phố nên không có ai nhắc nhở, giúp cô ấy cất xà phòng nên cô ấy quên mất, Nhị Nha hỏi mới nhớ ra để xà phòng ở đâu.

Hôm kia cũng không bận lắm, chỉ có đàn ông ra ngoài làm việc, An Lâm đang có kinh nguyệt nên không muốn làm gì, ngâm quần vào nước xong thì nằm trên giường không nhúc nhích.

Lúc đó Nhị Nha mang bữa trưa đến ký túc xá thanh niên, cô ấy lười di chuyển nên trả năm xu để Nhị Nha giặt quần, Nhị Nha vui vẻ giúp đỡ, sau khi được thanh niên An chỉ dẫn, cô ấy tìm thấy một chậu nước có ván gỗ che lại.

An Lâm hơi mạnh miệng nhưng cô ấy không dám để cho nam thanh niên thấy chậu "nước máu" nên buổi sáng đã ngâm quần, dùng tấm gỗ che lại rồi mới về phòng nằm.

Nhị Nha giặt giúp người khác nên không tiết kiệm xà phòng, hỏi thanh niên An là cô ấy có thể giặt quần bằng xà phòng không.

An Lâm nói buổi sáng cô ấy bôi rất nhiều xà phòng, bảo cô ấy xem thử, nếu trên đó còn vết máu thì bôi thêm, tiện thể nói cho cô ấy biết xà phòng ở đâu.

Hôm kia trời lạnh nhưng nắng rất chói, Nhị Nha tìm được xà phòng, sờ vào thì thấy ướt, nên thay vì giặt quần ngay, cô ấy lại đến gặp thanh niên An hỏi xem có phải xà phòng của cô ấy không.

Nhị Nha biết hôm đó chị Phi Phi và thanh niên Canh vào thành phố, cô ấy sợ xà phòng là xà phòng công cộng và nam thanh niên quay lại thấy cô ấy dùng xà phòng sẽ mắng cô ấy.

Nam thanh niên mà cô ấy nói là thanh niên Sầm.

Câu hỏi của Nhị Nha làm An Lâm khó hiểu, xà phòng của cô ấy, cô ấy mới dùng vào buổi sáng.

Nhị Nha hỏi buổi sáng cô ấy dùng xà phòng lúc mấy giờ, có cảm giác như xà phòng mới sử dụng cách đây không lâu.

Sau khi nghe Nhị Nha nói, An Lâm, người vốn dĩ đang bủn rủn và đau lưng, lập tức tràn trề sinh lực, chạm vào xà phòng, hỏi Nhị Nha xem cô ấy có ngâm nước không.

Nhị Nha nói không, xà phòng đã bị ướt khi cô ấy chạm vào.

Ngay cả Nhị Nha cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Nơi đặt xà phòng là nơi có ánh nắng chiếu vào, thanh niên An đã giặt quần gần năm tiếng trước.

Nên xà phòng không thể nào như mới dùng xong được.

Người đầu tiên được loại trừ là thanh niên Canh, đi thành phố chưa về.

Dù Canh Tuệ không vào thành phố thì An Lâm cũng sẽ không nghi ngờ cô ấy.

Bởi vì cô ấy đã nói rõ rằng nếu Canh Tuệ dùng hết xà phòng thì có thể dùng tạm của cô ấy, lần sau cô ấy dùng lại là được.

Khi cả hai giặt quần áo, Canh Tuệ không dùng ké của cô mà dùng xà phòng của mình.

Canh Tuệ quá nội tâm, An Lâm không có nhiều điểm chung với cô ấy nhưng tuyệt đối tin tưởng tính cách của cô ấy.

Thật ra cô ấy đã xác định được nghi phạm, lòng cảm thấy là Sầm Vĩ, thanh niên Sầm.

An Lâm không cho rằng thanh niên Sầm vô tội, nhưng cô vẫn làm theo thứ tự, trưa hôm đó có vài nam thanh niên trở về, cô hỏi họ về xà phòng.

Thanh niên Tống có thể nói là người có vệ sinh cá nhân tốt nhất trong ký túc xá, ngày nào anh cũng giặt quần áo, chủ yếu là vào buổi chiều, quần áo mùa đông không thể giặt một lần nên anh tách một hai chiếc ra giặt, anh là người có nhiều đồ vệ sinh cá nhân nhất trong ký túc xá.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thanh niên Tống không thể nào lén xài được, thanh niên Tống còn nói buổi trưa không về ký túc xá.

Thanh niên Tiết về ngủ trưa,

khi anh ta về thì Nhị Nha đã giặt quần xong rồi rời đi.

Thanh niên Tiết và thanh niên Tống đối lập nhau, thanh niên Tống thích sự sạch sẽ, nhưng thanh niên Tiết thì không, anh ta có thể không giặt quần áo cả mùa đông. Nói anh ta lén dùng xà phòng để giặt quần áo, ai sẽ tin? Anh ta lôi thôi, ngâm quần áo trong nước, giặt với nước mấy lần rồi vớt lên phơi, không cần xà phòng.

Hiện tại việc vệ sinh cá nhân của thanh niên Tiết đang được An Lâm để ý, An Lâm đến gặp Viên Tú Thải để phản ánh thanh niên Tiết không giữ gìn vệ sinh, Viên Tú Thải nghe cũng cảm thấy chàng trai này quá bẩn, nhưng sao giải quyết chuyện này được chứ, chả lẽ mỗi ngày đều để mắt tới thanh niên Tiết, bảo anh ta vệ sinh cá nhân đàng hoàng?

Thực ra, việc thanh niên Tiết mất vệ sinh ít ảnh hưởng đến thanh niên An hơn việc thanh niên Tiết ngáy ngủ làm phiền giấc ngủ của cô ấy, cô ấy đến gặp Viên Tú Thải để nói những điều không hay về thanh niên Tiết, chủ yếu thể hiện sự bất mãn, muốn nói mình đang sống trong “dầu sôi lửa bỏng”, tiện thể được đồng cảm.

Mẹ họ không thể làm gì được, tay bà không đủ dài để quản vấn đề vệ sinh cá nhân, lại không phải là ba mẹ của thanh niên Tiết, cho dù ba mẹ thanh niên Tiết có yêu cầu thanh niên Tiết chú ý đến vệ sinh cá nhân thì chưa chắc là anh ta đã nghe.

Tề Ngọc Trân cân nhắc một điều và kiến nghị An Lâm làm tốt vệ sinh cá nhân.

Không phải bảo thanh niên An nên lo việc của mình và đừng xen vào việc người khác.

Ý của cô là, nếu thanh niên Tiết không chú ý vệ sinh, rất có thể sẽ thu hút bọ chét, rận, nếu bản thân giữ gìn vệ sinh tốt, chấy rận và bọ chét sẽ không ảnh hưởng nhiều.

Lời của Tề Ngọc Trân khiến An Lâm kết luận rằng ruồi bọ không đậu vào trứng không bị nứt.

Tổng kết của thanh niên An có vẻ không đúng lắm, nhưng Tề Ngọc Trân không biết sửa thế nào nên cứ để thanh niên An hiểu theo ý cô ấy.

Từ đó thanh niên An bắt đầu giục thanh niên Tiết tắm rửa giặt quần áo, còn nói nếu trên người mọi người có bọ chét, chấy rận thì nhất định là từ anh ta mà ra, nếu bị sởi thì anh ta phải trả tiền điều trị.

Về chuyện xà phòng, ban đầu Sầm Vĩ không thừa nhận, khi An Lâm hùng hổ, dọa tung tin thì anh ta cũng thừa nhận, không trực tiếp thừa nhận mà bảo thanh niên An đừng làm phiền xã viên bằng những chuyện nhỏ nhặt như vậy, anh ta đưa cho cô ấy một miếng xà phòng nhỏ, ra vẻ một sự nhịn chín sự lành.

Thanh niên An nhận một cục xà phòng nhỏ bồi thường, cô ấy không ngốc, cô biết chuyện này không nghiêm trọng đến mức quy ra trộm cắp, đi tìm đội trưởng khiếu nại thì cũng hòa giải mà thôi, cô ấy chỉ tức quá mà thôi.

Thanh niên Sầm cắt một miếng xà phòng

của mình đưa cho An Lâm, để An Lâm đừng ra ngoài ồn ào.

Khi người này nói chuyện, cứ như có ý trách móc An Lâm, An Lâm không phải là thanh niên Canh nên không nhẫn nhịn, lập tức điên lên hét nói muốn đến trường tố cáo anh ta tội ăn trộm với hiệu trưởng.

Nếu một tên trộm làm giáo viên, chẳng phải sẽ dạy hư học sinh sao?

Sau khi cãi nhau một trận, thanh niên An nhận được cả một cục xà phòng bồi thường, bản thân thanh niên Sầm cũng rất tức giận, sau khi đưa cả cục xà phòng, anh ta cảnh cáo An Lâm không được nói lung tung, anh ta đã đưa cho cô một cục xà phòng rồi mà cô ấy vẫn chưa hài lòng thì đừng trách anh ta không khách sáo.
 
Thập Niên 70: Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 9



An Lâm không sợ anh ta nhưng cô ấy khó chịu vì những thủ đoạn bẩn thỉu của anh ta.

Cô ấy nhịn hai ngày, hôm nay thấy chịu được nên đến gặp Tề Ngọc Trân để phàn nàn.

Thậm chí cô ấy còn không kể chi tiết cho Nhị Nha, khi Nhị Nha hỏi về xà phòng, cô ấy chỉ nói kệ đi và lần sau sẽ cất kỹ.

Ăn trộm xà phòng và trộm dùng xà phòng là hai việc khác nhau, đặt mình vào vị trí của Nhị Nha thì đều khó chịu như nhau, dặn thanh niên An sau này đừng quên cất xà phòng.

Sau khi lừa Nhị Nha, An Lâm cũng không nguôi giận, hai ngày sau, cũng chính là hôm nay, cô ấy đến gặp Tề Ngọc Trân phàn nàn rất nhiều, cuối cùng nói:

“Em có thể nói cho gia đình em biết, nhưng họ không được phép ồn ào ra ngoài. Nếu ồn ào ra ngoài, chị bị trả thù thì chị sẽ trách em.”

Tề Ngọc Trân nghe vậy, cô cảm thấy về sau không nên nhận bất cứ thứ gì từ thanh niên An, quá nguy hiểm:

“Em sẽ không nói với người nhà.”

An Lâm: “Em có thể nói với ba mẹ, cho họ biết nhân phẩm của Sầm Vĩ tệ đến mức nào. Trước đây chị rất khó bắt được nhược điểm của Sầm Vĩ, nhưng lần này chị đã bắt được. Về sau ngày mùa bận rộn có việc khó việc nặng thì cứ xếp cho anh ta.”

Mặc dù thường xuyên mắng Tiết Quốc Thụ nhưng An Lâm lại ghét Sầm Vĩ nhất.

Cũng may anh ta là nam, ở trong phòng nam thanh niên, nếu là nữ sẽ thành bạn cùng phòng với cô ấy, có thể nói cuộc sống thường ngày ở ký túc xá sẽ gà bay chó sủa.

Hơn nữa không bao lâu sau cô ấy sẽ chủ động xin chuyển ra khỏi ký túc xá thanh niên.

Hóa ra thanh niên An có suy nghĩ như vậy, nhưng Tề Ngọc Trân lại không thể đồng ý với cô ấy:

“Công việc trong đội không phải do riêng ba em sắp xếp, cần phải có vài cán bộ họp lại để bàn bạc và quyết định.

Chị cũng biết thanh niên Sầm không phải người có tầm nhìn rộng, ba mẹ em nhắm vào anh ta, nếu anh ta tố giác ba mẹ em…”

Không nói cũng hiểu.

An Lâm không ngốc, có thể hiểu được ẩn ý trong lời của Tề Ngọc Trân:

“Tức chết mất, đừng nói cho ba mẹ em biết. Gia đình em quá cẩn trọng, nhưng công bằng, sẽ không thiên vị ai, cũng không làm khó dễ ai. Để ba em tiếp tục làm đội trưởng, nếu như nhà em bị báo cáo, chị và Canh Tuệ sẽ lên tiếng thay nhà em, chị cũng sẽ bảo Tống Tầm Chu và Tiết Quốc Thụ lên tiếng thay ba mẹ em.”

Trước mắt, ba của Tề Ngọc Trân làm đội trưởng rất tốt, nếu đội trưởng bất công thì thanh niên đến từ nơi khác như họ sẽ phải thiệt thòi rất nhiều.

Cứ duy trì hiện trạng bây giờ đi.

Tề Ngọc Trân: “Chị là người tốt, chấp nhận nói thay ba mẹ em.”

Nói một đống, cuối cùng An Lâm cũng thấy đỡ hơn, nhìn chằm chằm Tề Ngọc Trân rồi rời đi.

Tề Ngọc Trân muốn hỏi trên mặt cô dính gì à, nhưng cuối cùng thanh niên An lại nói:

“Nếu chị là đàn ông, chị sẽ cưới em và ở rể nhà em.”

Khi em gái cô nói vậy, Tề Ngọc Trân có thể trêu cô ấy vài câu, nhưng nếu là thanh niên An nói, cô cân nhắc nói:

“Cho dù chị ở nhà em thì chị vẫn phải làm việc, không có gì khác biệt. “

Gia đình họ vẫn phải làm việc vất vả trên đồng ruộng.

“Sao lại không có sự khác biệt? Quá nhiều chỗ tốt... Không nói nữa, chị về đây. Hãy cẩn thận với tên xui xẻo đó. Bước đầu là làm giáo viên cấp hai trong của công xã, có thể bước thứ hai là thành con rể của đại đội trưởng, nhất định em không được bị tên tiểu nhân âm hiểm như anh ta lừa.”

An Lâm rời đi, Tề Ngọc Liên lập tức đi tới chỗ chị gái, hỏi cô chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện này không cần phải giữ bí mật hoàn toàn với gia đình, Tề Ngọc Trân kể cho em gái cô và cũng nói cho cô ấy biết thanh niên An “đe dọa” cô.

Tề Ngọc Liên nghe xong:

“Em sẽ không nói cho ai biết. Thanh niên Sầm và thanh niên An đều không phải là người dễ chọc. Ôi, sao lại có một đám yêu ma quỷ quái đến đây thế này.”

Cảm giác như người tốt luôn gặp người xấu, quá thảm.

“Sao lại nói thanh niên là yêu ma quỷ quái? Chị thấy mỗi người trong số họ đều khá bình thường. Em có thể thông qua bóng dáng họ để nhìn xã viên trong đại đội.”

Công xã có rất nhiều xã viên lương thiện, tốt bụng, nhưng không thiếu xã viên chua ngoa cay nghiệt.

“Nhóm người này mà tụ lại, đúng là không yên bình nổi.”

Tề Ngọc Liên về nhà với chị gái, cảm thấy hơi đau đầu.

Đột nhiên có thể hiểu cán bộ trong đội làm việc mệt thế nào.

Tề Ngọc Trân muốn nói Tống Tầm Chu và thanh niên Canh rất tốt, cả hai đều thích yên tĩnh, không giống người có ý đồ xấu.

Nhìn em gái, cô nhớ lại em gái mình lúc nãy có nhắc đến thanh niên Tống, không nên nhắc đến thì hơn.

Nó có thể gợi lên chuyện thương tâm của em gái, không vui vì mấy viên kẹo.

...

Nửa đêm, khi cả nhà đang ngủ say thì có tiếng gõ cửa đột ngột, không cần mở cửa hỏi chuyện gì xảy ra thì đã có người hét lên rằng mẹ Thu Liễu nhảy sông tự tử.

Gia đình sáu người nhà họ Tề đều bị tiếng động đánh thức, nghe có người nhảy sông thì ra khỏi giường, nhanh chóng mặc áo bông đi xem chuyện gì xảy ra.

Người đến báo là Nhị Nha.

Lúc dẫn đường cho sáu thành viên nhà họ Tề, Nhị Nha giải thích mọi chuyện một cách rõ ràng.

Mẹ Thu Liễu tên Đường Nữu, Thu Liễu là con gái lớn của cô ấy, năm nay bốn tuổi, bản thân Đường Nữu chỉ mới ngoài ba mươi, nghĩ quẩn nhảy sông và được thanh niên Tiết cứu.

Người đã được cứu nhưng Nhị Nha vẫn đến gọi đại đội trưởng vì sự việc vẫn chưa kết thúc.

Con sông nơi mẹ Thu Liễu nhảy xuống cách ký túc xá thanh niên không xa, thanh niên Tiết đang ngủ say thì bị gọi dậy đi cứu người.

Nói ra cũng hơi lạ, người đêm hôm khuya khoắt gọi thanh niên cứu người lại là bà mẹ chồng luôn không ưa Đường Nữu.

Đường Nữu nghĩ nửa đêm nhảy sông tự tử thần không biết quỷ không hay, mẹ chồng nghe tiếng động, cho rằng con dâu ra ngoài dan díu với đàn ông khác.

Không biết đó là người đàn ông nào nên đã bí mật đi theo, chuẩn bị nhận ra người đó là ai sẽ bắt gian ngay tại chỗ.

Không ngờ con dâu mình không phải hẹn hò với người đàn ông khác mà là cầm đèn dầu đến sông tự tử.

Mặc dù bình thường tra tấn con dâu nhưng mẹ chồng Đường Nữu không muốn con dâu chết, không muốn tự cứu con dâu nên đã chạy đến ký túc xá thanh niên gần nhất kêu thanh niên cứu.

Tiết Quốc Thụ là người đầu tiên ra tay cứu, sau đó mấy thanh niên khác cũng đến giúp đỡ.

Nhị Nha dẫn nhà họ đến nhà Đường Nữu, Đường Nữu đã có mặt ở nhà.

Lúc nhà họ đến, họ nghe tiếng mắng xối xả của Phương Cường giọng mấy bà chị, bà dì đang khuyên nhủ chửi bới.

Thấy gia đình đại đội trưởng tới, những người vây quanh nhà Đưỡng Nữu đều chủ động nhường đường.

Sau khi vào nhà, Viên Tú Thải không nói chuyện với Đường Nữu trước mà trực tiếp mắng Phương Cường và mẹ anh ta.

Hai anh em Tề Đào Thanh và Tề Đào Minh sợ Phương Cường động tay động chân nên đứng sau lưng ba mẹ, chỉ cần Phương Cường dám ra tay là anh em họ dám đánh lại.

Hai chị em đứng phía sau đám đông, Tề Ngọc Trân đứng sau lưng em gái, còn nắm chặt cổ tay áo khoác em gái. Bây giờ trời đã tối, cô sợ em gái đi lung tung.

Đứng được một lúc, Tề Ngọc Trân đột nhiên ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng, cảm giác được có người đứng sau lưng mình, suy nghĩ một chút, cô nhìn sang thì thấy đúng là thanh niên Tống.

Hai người nhìn nhau, cô chỉ có thể hỏi thanh niên Tống xem có phải thanh niên Tiết đã về ký túc xá nghỉ ngơi rồi không.

Tiếng người trong sân quá ồn ào, giọng của Tề Ngọc Trân quá nhỏ, Tống Tầm Chu không nghe cô nói gì, trả lời rằng mình không nghe rõ, anh cúi người ghé tai lại sát người cô.

Gần quá, khoảng cách này không khác gì thì thầm vào tai anh.

Tề Ngọc Trân muốn né tránh, nhưng cảm thấy nếu tránh đi thì cố tình quá, vì vậy cô không còn cách nào khác ngoài việc lặp lại lần nữa.

Lần này Tống Tầm Chu nghe rõ rồi, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng tư thế này trả lời lời của cô, trả lời xong lại đứng thẳng người, nhìn vào trong nhà.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Ngay cả Tề Ngọc Liên, người đang đứng trước mặt chị gái cũng không phát hiện“động tác nhỏ” giữa hai người, lúc này Tề Ngọc Liên hoàn toàn tập trung vào việc mẹ cô ấy mắng Phương Cường.
 
Back
Top Bottom