Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 130: Chương 130



Có lẽ là thấy các cô có hai người, không cần cố ý tránh hiềm nghi nên Tống Thanh Huy mới tiếp tục tiến lên, cách các cô một bước mới dừng lại, vừa vặn đối mặt với Diệp Thư Hoa, ôn hòa chào hỏi: "Các cô đi đâu vậy?"

"Em với chị Tú Hồng đi đào kiều mạch dại." Diệp Thư Hoa tự nhiên đưa ra lời mời: "Anh Tống muốn đi cùng không?"

Tống Thanh Huy còn chưa nói, Diệp Tú Hồng không nhịn được chọc em họ ngốc nghếch: "Tiểu Muội."

Loại việc như đào kiều mạch dại này đương nhiên không có lý nào để cho đàn ông đi, dù cho thanh niên trí thức Tống còn chưa lập gia đình, cũng không cần anh tự mình đi đào rau dại. Nghe nói những thanh niên trí thức ăn cùng nhau, thanh niên trí thức nữ phụ trách làm cơm, đồng chí nam thì phụ trách những việc chân tay như nấu nước bổ củi, vì thế đào kiều mạch đương nhiên cũng là thanh niên trí thức nữ đi đào.

Trong đầu Diệp Thư Hoa không có sợi gân này, dù sao cô sinh sống ở thế kỷ hai mươi mốt, bảo con trai đào rau dại tính là gì, đàn ông còn phải giặt quần áo làm cơm hầu hạ bạn gái đấy, rất mới mẻ! Đương nhiên nghe không hiểu ám chỉ của chị họ, Tống Thanh Huy chỉ có thể nhìn ánh mắt mờ mịt của Diệp Tiểu Muội mà giải thích: "Tôi còn có chút việc, không đi với các cô được."

Lần này Diệp Tiểu Muội đã hiểu, tự nhận là hiểu ý, ở trong mắt người khác là không thể chờ đợi được nữa phất tay nói: "Vậy anh Tống đi làm đi, bọn em cũng phải đi rồi."

Diệp Tú Hồng nghe xong cũng muốn thở dài, chú út thím út cũng là người thông minh được mọi người khen ngợi, sao lại nuôi em họ ngu như vậy, không hề có mắt nhìn gì. Trước đó cô ta thấy dáng vẻ thân thiết của Tiểu Muội và thanh niên trí thức Tống, còn tưởng rằng bọn họ có gì, đương nhiên bây giờ cô ta nhìn đã hiểu. Thanh niên trí thức tống ở trong mắt của các cô gái trong đội và thanh niên trí thức nữ là chàng rể quý hiếm có, ở trong mắt Tiểu Muội chỉ là một người quen mà thôi, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Nhưng cũng không nên biểu hiện đuổi khách như thế, thanh niên trí thức Tống cố ý gọi cô lại, chắc là có chuyện muốn nói, Tiểu Muội không nói hai lời bảo người ta đi, rất không lễ phép?

Diệp Tú Hồng có lòng muốn giúp đỡ điều hoà, lại lo lắng cô và thanh niên trí thức Tống không có bất kỳ giao tình, vừa nãy thanh niên trí thức Tống lại chỉ cười chào hỏi với cô ta, cô ta sẽ không thật sự tùy tiện nói chen vào giảng hòa cho em họ. Dù sao cô ta cũng không chắc thanh niên trí thức Tống có để ý hay không, trong chốc lát lại do dự.

Tống Thanh Huy thật sự không ngại, nếu anh chú ý thì sẽ không chủ động gọi Diệp Tiểu Muội lại, dù sao anh còn hiểu rõ hơn Diệp Tú Hồng, cô nhóc ngốc nhất nhà họ Diệp nói chuyện tùy tiện rốt ruột tùy tiện cỡ nào.

Thanh niên trí thức Tống có kinh nghiệm phong phú bình tĩnh mỉm cười: "Đợi lát nữa rồi đi, tôi tìm cô có việc."

Diệp Tiểu Muội không thể làm gì khác hơn là lần nữa dừng bước, xoay người ngốc nghếch hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Hôm nay hội thím Diệp có ở nhà không?"

"Có."

Tống Thanh Huy giống như có chuyện rất quan trọng tiếp tục xác nhận: "Buổi chiều thím Diệp cũng sẽ không ra ngoài chứ?"

"Chắc chắn sẽ không, coi như ra ngoài cũng là tới nhà hàng xóm, gào lên mẹ em nhất định có thể nghe thấy." Giọng điệu Diệp Thư Hoa còn rất oán niệm, dù sao nếu như mẹ cô chịu ra ngoài, cô cũng không cần khổ ép đội mặt trời đào kiều mạch dại.

"Vậy thì tốt." Tống Thanh Huy thở phào nhẹ nhõm.

Màn diễn xuất của anh thành công gợi lên sự tò mò của Diệp Tiểu Muội, cô không nhịn được hỏi: "Anh nhất định phải tìm mẹ em à, có chuyện gì không?"

"Chỉ là ngày hôm trước mượn hộp cơm của chú Diệp, tôi đã rửa xong, sau đó dự định trả lại cho thím Diệp." Nói tới đây, Tống Thanh Huy dừng một chút, dường như có hơi có lỗi giải thích.

"Vốn nói định ngày hôm qua trả lại, thế nhưng bởi vì có chút việc trì hoãn, tôi sợ chú Diệp muốn dùng ngay, ngày hôm nay nhất định phải trả lại."

"Gần đây cha em định vào núi săn thú, không cần tới công xã họp nên không cần." Diệp Thư Hoa khoát tay áo an ủi, đột nhiên ánh sáng linh lóe lên.

"Có điều ngày hôm qua anh Tống làm gì vậy?"

Có thể khiến anh gấp gáp như vậy, nhất định là chuyện rất gấp. Diệp Tiểu Muội vô cùng tự tin.

Tống Thanh Huy khẽ mỉm cười, biết điều trả lời: "c*̃ng không có gì, chỉ là tới bưu điện lấy ít đồ."

Diệp Thư Hoa kích động đến mức theo bản năng tiến lên một bước, nắm chặt nắm đ.ấ.m nhỏ hưng phấn giống như người nhận được hàng là cô: "Là trong nhà anh gửi đồ cho anh sao?"

DTV

Ánh mắt Tống Thanh Huy lóe lên, trên mặt vẫn là dáng vẻ lịch sự ôn hòa gật đầu: "Đúng vậy."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 131: Chương 131



"Ghê thế à!" Diệp Tiểu Muội kích động mặt đỏ rần, ngay lập tức muốn biết trong hàng tết có thứ gì, Diệp Tú Hồng cũng không nhìn nổi, túm áo cô kéo về sau.

"Tiểu Muội, em đừng dọa sợ thanh niên trí thức Tống."

Mới vừa nói xong, thanh niên trí thức Tống lập tức nhân cơ hội từ biệt: "Vậy không làm lỡ chuyện của hai người nữa, tôi đi trước."

Lần này đến phiên Diệp Tiểu Muội lưu luyến không rời tạm biệt ở phía sau: "Anh Tống, rảnh rỗi thì nói chuyện tiếp."

Tống Thanh Huy nghe tiếng quay đầu lại, thì nhìn thấy Diệp Tiểu Muội như con gà con bị Diệp Tú Hồng kéo đi, còn đi một bước quay đầu lại ba lần nhìn về phía anh, Tống Thanh Huy không khỏi kéo khóe miệng, bỗng dưng có một sự vui vẻ.

Bị Tống Thanh Huy trả lời một câu như thế, tâm tư của Diệp Thư Hoa hoàn toàn không còn ở trên việc đào kiều mạch dại nữa, đào kiều mạch dại nào thú vị bằng gói hàng của anh Tống. Ngay sau đó trong đầu Diệp Thư Hoa đều đang suy đoán trong nhà anh Tống lại gửi thứ tốt gì cho anh, cùng với rốt cuộc lúc nào cô mới có thể thành công cua được đóa anh Tống hoa lạnh lùng đây?

Trong sự k*ch th*ch của đồ tết, Diệp Tiểu Muội tích cực chủ động đối với chuyện lừa gạt nam thần, thực sự là rất đáng mừng.

Có điều Diệp Tiểu Muội cảm thấy mình còn rất lanh trí, rất có ý thức nguy cơ.

DTV

Lần trước ở trên trấn, cô đã tận mắt thấy thanh niên trí thức Tống ôm gói hàng rất lớn từ bưu điện ra, nhưng bởi vì không có lý do chính đáng, dẫn đến mình cũng không nghe ngóng được bên trong có thứ tốt gì, cứ trơ mắt nhìn gói hàng trốn dưới mí mắt. Diệp Thư Hoa vì thế tiếc nuối một hồi lâu, nhất định phải hấp thụ giáo huấn đau đớn thê thảm, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ đồ tết mà nhà họ Tống gửi tới.

Đúng, từ khi Diệp Thư Hoa trở về từ trên trấn đã nhìn chằm chằm gói hàng của Tống Thanh Huy, cũng nói lời hào hùng ở trong lòng, cô nhất định phải cua được anh Tống đến tay trước ngày gói hàng tới nữa, sau đó lấy thân phận bạn gái của anh danh chính ngôn thuận hưởng dụng đồ tốt trong gói hàng.

Ngẫm lại đã cảm thấy rất kích động.

Nhưng tại sao Diệp Tiểu Muội có phần khí thế hùng hồn này, nhưng không hề sốt ruột chút nào, có cũng được không cũng được xoát độ hảo cảm của Tống Thanh Huy?

Nguyên nhân có rất nhiều, như là việc như tình cảm phải tùy duyên, không thể cưỡng cầu, cô tràn ngập tự tin đối với sức hút của mình vân vân. Nhưng những thứ này đều là thứ yếu, điều quan trọng nhất chính là Diệp Tiểu Muội không thấy thỏ không thả chim ưng, không thấy thịt hộp cũng không có động lực, thậm chí còn an ủi mình, gói đồ tết nhất định cuối năm mới tới, anh Tống nhận được hàng vào khoảng hai mươi mấy tháng chạp, vì thế thời gian của cô còn rất nhiều, không vội vã cứ từ từ.

Diệp Tiểu Muội cứ cà lơ phất phơ đến bây giờ.

Tuyệt đối không nghĩ tới, gia đình của anh Tống tích cực như vậy, cách tết còn hơn một tháng, đồ tết đã tới tay anh trước, Diệp Thư Hoa nhìn chằm chằm như hổ đói cứ như vậy bị người nhà họ Tống làm cho phản ứng không kịp, kế hoạch tốt đẹp đều bị rối loạn.

Diệp Tiểu Muội hận lúc đó cô không dùng não suy nghĩ một chút, bây giờ chuyển phát nhanh của bưu điện nào có hiệu suất cao nhanh gọn tiện lợi như ba mươi, bốn mươi năm sau? Nếu anh Tống rời nơi này về quê hương Bắc Kinh của anh, e rằng còn phải ngồi xe lửa mấy ngày mấy đêm, bưu điện mới sẽ không ngủ không nghỉ đưa đồ giúp bọn họ, mười ngày nửa tháng đã xem như là tốc độ phóng tên lửa. Với phương tiện giao thông bây giờ, bưu điện gửi gói hàng cần một hai tháng mới tới là trạng thái bình thường.

Vì thế cha mẹ anh Tống để bảo đảm anh có thể có đồ ăn tết, gửi sớm hai, ba tháng cũng hợp tình hợp lý.

Diệp Thư Hoa càng "lý giải" nhà họ Tống không thể chờ đợi được thì càng không cách nào tha thứ sai lầm của mình, vấn đề thường thức như thế cũng có thể quên, ngu xuẩn c.h.ế.t mất.

Thế nhưng so với tự mình kiểm điểm, cô vẫn nên gấp rút nắm bắt, chỉ sợ sự tự chủ của anh Tống không đủ mạnh, không chờ đến tết đã ăn hết sạch tất cả đồ ăn ngon, vậy chẳng phải cô lại lấy giỏ trúc tát nước toi công sao?

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng mình bận rộn hơn nửa năm nhưng không thu hoạch được một hạt nào, Diệp Thư Hoa bắt đầu buồn nẫu ruột, sau đó hóa bi thương thành động lực, kéo từng cây từng cây kiều mạch nhổ tận gốc, đất vung lên thậm chí rơi đến trước mặt Diệp Tú Hồng, Diệp Tú Hồng bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi: "Tiểu Muội, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Diệp Tiểu Muội một lòng một dạ phân cao thấp với kiều mạch phân thành thật trả lời: "Em đang nghĩ tới gói hàng của anh Tống."

"Gia đình thanh niên trí thức Tông gửi đồ tới thì có liên quan gì tới em?"

"Chỉ là em ước ao." Diệp Tiểu Muội nói năng hùng hồn: "Nhà anh Tống rất hào phóng, tháng trước mới gửi đồ, giờ mới bao lâu mà đồ tết đã gửi tới rồi, bây giờ anh Tống nhất định ở nhà ăn thịt hộp mỗi ngày."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 132: Chương 132



Năm nay Diệp Tú Hồng mới lấy chồng, thanh niên trí thức Tống đã tham gia đội sản xuất nông thôn ở chỗ bọn họ hai ba năm, vì thế Diệp Tú Hồng ở nhà mẹ đẻ c*̃ng không ít lần nghe các bác gái thảo luận về thịt hộp của thanh niên trí thức Tống. Thế nhưng mọi người cũng chỉ nói cho vui, chưa từng thấy ước ao đố kỵ đến thật lòng thật dạ như Diệp Tiểu Muội. Diệp Tú Hồng bỗng chốc dở khóc dở cười, nhưng biết trạng thái này của em họ chỉ có thể vuốt lông, cô ta an ủi: "Chính em nói rồi, đó là gói hàng gửi cho thanh niên trí thức Tống, tuy rằng thanh niên trí thức Tống trẻ tuổi, cũng không phải thằng nhóc vắt mũi chưa sạch không kìm nén được, còn chưa tới tết, sao cậu ta có thể ăn thịt hộp ở nhà mỗi ngày?"

Diệp Thư Hoa lập tức sáng mắt lên, ý thức được mình quan tâm quá ắt loạn, anh Tống hẳn là giống như chị họ nói, là một người đàn ông chín chắn thận trọng, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn tích trữ đồ.

Cứ như vậy, lấy hàng sớm hay muộn cũng giống nhau, cũng không ảnh hưởng cô cua được anh Tống trước năm mới.

Diệp Tiểu Muội lại đầy m.á.u sống lại, cả người đều tràn đầy nhiệt tình, hơn nữa bởi vì bây giờ nhìn thấy hàng tết, đưa tay là có thể chạm tới, lúc này ý chí chiến đầu của Diệp Thư Hoa dồi dào trước nay chưa từng có, hận không thể một bước đến dạ dày, ôi nhổ nước bọt, là một bước đến chỗ.

Mà Diệp Tú Hồng thấy em họ dễ khuyên bảo như vậy, c*̃ng rất vui vẻ cười nói: "Tiểu Muội, em cũng đừng ước ao thịt hộp của thanh niên trí thức Tống nữa, cứ nhổ kiều mạch đi, trở về xào trứng gà, ăn còn ngon hơn ăn thịt!"

Hai mắt Diệp Thư Hoa sáng lên quay đầu lại hỏi: "Có thật không?"

DTV

Diệp Tú Hồng gật đầu, đồng thời nhắc nhở: "Hàng năm vào thời tiết này mới có, bỏ qua thì phải chờ thêm một năm nữa, em phải nhổ nhiều chút."

Trước đó lúc đồng chí Vương Thúy Phân nói như vậy, Diệp Thư Hoa chỉ tưởng mẹ cô muốn làm mình lay động, thế nhưng đến Diệp Tú Hồng cũng nói như vậy, cô lập tức tin hơn một nửa, chị họ cũng không thể đối chiếu lời khai cùng với mẹ cô.

Diệp Tiểu Muội chưa bao giờ ăn, dù cho trong lòng gấp gáp với thịt hộp của Tống Thanh Huy, cũng không thể bỏ qua món ngon một năm chỉ có thể ăn mấy ngày, cho nên cô rất dễ dàng gật đầu, tăng nhanh tốc độ mạnh mẽ đào kiều mạch.

Diệp Tú Hồng thấy thế c*̃ng cúi đầu chăm chú đào, nhà mẹ cô ta cũng là một gia đình lớn, không hề ít người hơn nhà chú út, nếu cô ta không đào nhiều chút về c*̃ng chỉ ăn được hai ngày.

Hai chị em đều vùi đầu làm việc, Diệp Thư Hoa làm hai việc cùng một lúc, nhanh chóng đào, còn không quên tiếp tục suy nghĩ vấn đề trước đó, cô nghĩ một cách bắt được anh Tống trong một lần.

Bây giờ vấn đề không phải sức hút của cô không đủ, cũng không phải anh Tống khó cua cỡ nào, mà là bọn họ ở chung một đại đội nhưng giống như cách chân trời góc biển. Thường mười ngày nửa tháng mới thấy mặt một lần, lại không có điện thoại mạng internet, cô có năng lực đi nữa cũng không thể dùng ý niệm theo đuổi nam thần.

Cho nên nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải tạo cơ hội gặp nhau cho bọn họ.

Nên làm sao không để cho người ta chú ý lại gần bên anh Tống đây? Diệp Thư Hoa cố gắng suy nghĩ, đáng tiếc mãi cho đến mặt trời xuống núi, cô cũng không nghĩ ra được nửa kế hoạch có thể thực hiện được, chị họ đã nhấc rổ lên gọi cô: "Tiểu Muội, trời sắp tối rồi, người khác đều về nhà rồi, chúng ta cũng trở về đi."

Không nghĩ ra được thì tạm thời đừng suy nghĩ, không cần thiết làm khó dễ chính mình. Thái độ của Diệp Thư Hoa rất tốt, vỗ tay đứng lên, nhìn một rổ tràn đầy kiều mạch của chị họ, nhìn lại rổ mình một chút, không đầy bằng chị họ, nhưng rất nhiều. Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực, cầm cái rổ nặng: "Đủ rồi đủ rồi, trở về thôi."

Hai chị em lại có nói có cười về nhà.

Vận may của cô gái nỗ lực cũng sẽ không quá kém, tuy rằng Diệp Thư Hoa nghĩ cách tự tạo cơ hội, rất nhanh lại phát hiện cơ hội ở khắp mọi nơi, trên đường về nhà, cô lại không hẹn mà gặp anh Tống đang cầm hộp cơm.

Không thể buông tha, Diệp Tiểu Muội còn cách vài bước mà đã hưng phấn vẫy tay: "Anh Tống!"

Tống Thanh Huy nghe tiếng quay đầu lại, hơi kinh ngạc: "Tiểu Muội, bây giờ cô mới về à?"

"Đúng vậy, rất trễ hả?" Hai tay Diệp Thư Hoa nâng cái giỏ rau nặng, bước nhanh đuổi theo anh Tống.

"Tôi thấy những người đào kiều mạch khác đã sớm trở về, tưởng cô đi cùng các cô ấy." Tống Thanh Huy tính tình tốt giải thích.

"Chị họ cô đâu?"

"Em cũng không đi chung với các cô ấy, đương nhiên về nhà c*̃ng trễ hơn các cô ấy. Chị Tú Hồng phải về nhà chị ấy, chúng em tách nhau ở nửa đường." Đang nói chuyện, Diệp Thư Hoa rốt cục đuổi kịp Tống Thanh Huy, cười híp mắt nhìn hộp cơm trong tay anh hỏi.

"Không phải anh Tống đã nói muốn trả hộp cơm từ lâu rồi à, sao đến tận bây giờ thế?"

Tống Thanh Huy lắc đầu cười nói: "Gặp phải chút chuyện lại làm trễ nải, nếu không thì cô thuận tiện trả lại đi?"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 133: Chương 133



Thời điểm khác, Diệp Thư Hoa không ngại giúp đỡ những việc nhỏ này, nhưng ngày hôm nay cô mới có ý thức nguy cơ, không thể lãng phí bất kỳ cơ hội cua nam thần. Diệp Thư Hoa không định giúp, con mắt nhỏ xoay vòng vòng, phóng đại nói: "Thật không tiện, rổ của em rất nặng, thực sự không có sức giúp anh rồi."

Lúc Tống Thanh Huy thấy con mắt Diệp Tiểu Muội xoay lung tung, thì có linh cảm ngày hôm nay cô có thể không dễ nói chuyện lắm, nhưng không nghĩ tới Diệp Tiểu Muội thật sự không ngại tìm loại lý do này, tầm mắt bất đắc dĩ lại buồn cười nhìn cô, khó hiểu nói.

"Chỉ là một chút kiều mạch, hẳn là sẽ không quá nặng nhỉ? Lại nói hộp cơm nhà cô bằng nhôm, c*̃ng không có sức nặng gì…"

Còn chưa phản bác xong, Diệp Tiểu Muội đã cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng xòe bàn tay ra cho anh nhìn: "Nhưng thật sự rất nặng, anh nhìn xem tay em xem đều bị xiết đỏ."

Tầm mắt Tống Thanh Huy còn chưa thu về, vừa vặn nhìn thấy hết vết xiết, không phải rất sâu, thế nhưng màu đỏ sẫm ở trong lòng bàn tay trắng nõn vẫn có vẻ đáng sợ. Tống Thanh Huy bỗng chốc không thể không xấu hổ kiên trì bảo cô giúp đỡ nữa, dù có là trai thẳng độc thân bằng bản lĩnh cũng biết thương hương tiếc ngọc.

Chần chờ một lát, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác đành khách sáo nói: "Nếu không thì tôi cầm giúp cô?"

Diệp Thư Hoa cũng sẽ không khách sáo với anh, gần như là không thể chờ được nữa đưa rổ tới trước mặt anh: "Hay lắm hay lắm, vậy thì làm phiền anh Tống rồi."

Tống Thanh Huy: …

Sao lại có cảm giác Diệp Tiểu Muội đặc biệt đặt bẫy anh nhỉ?

Nhưng lời đã nói ra, Tống Thanh Huy cũng không thể lật lọng, không nói gì, vẫn chấp nhận số phận xoay người lại cầm cái rổ.

Cầm rổ lên, Tống Thanh Huy mới phát hiện Diệp Tiểu Muội cũng không phải toàn ăn nói ba hoa, cái rổ kiều mạch này quả thật có hơi nặng, có thể là bởi vì ở nông thôn dùng nan tre bện rổ thủ công, chỉ riêng rổ đã nặng khoảng một đến một cân rưỡi, lại có thêm hai ba cân kiều mạch, Diệp Tiểu Muội xách khó khăn ngược lại cũng bình thường.

Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy không dấu vết nhìn Diệp Tiểu Muội một chút, kết quả nhìn thấy cô nhóc này vung ống tay áo khuôn mặt vui vẻ hỏi anh: "Không đi sao?"

Tống Thanh Huy co rút miệng, không chút biến sắc nói: "Vậy cô cầm hộp cơm giúp tôi đi."

"Được." Tuy rằng Diệp Thư Hoa không biết vì sao anh Tống kiên trì để cô cầm hộp cơm, thế nhưng nếu anh Tống cầm giỏ giúp cô, cô phụ trách hộp cơm cũng bình thường, như vậy mới công bằng.

Diệp Tiểu Muội rất phối hợp duỗi hai tay ra, nhận đồ rồi mới phát hiện bên trong có huyền cơ, cô nhanh trí cầm lấy hộp cơm lắc lắc: "Anh Tống, trong này có gì vậy?"

Tống Thanh Huy khiêm tốn đi tới phía trước, giống như không thèm để ý nói: "Thì hai lần đến nhà cô ăn cơm đều hai tay trống trơn, thực sự băn khoăn. Lần này nhà tôi gửi chút thịt bò khô tới, vừa vặn lấy tới đây, không có bao nhiêu, chỉ là cho chú Diệp thím Diệp nếm thử."

Vừa mới dứt lời, trước mặt Tống Thanh Huy lập tức xuất hiện một khuôn mặt phóng to, Diệp Thư Hoa Hưng phấn trực tiếp nhảy đến trước mặt anh, suýt nữa kề sát lên người anh xác nhận nói: "Thịt bò khô á, lại có thứ xa xỉ như vậy à!!"

Diệp Tiểu Muội đột nhiên xuất hiện kề sát vào làm Tống Thanh Huy sợ hết hồn, liên tục lui về phía sau hai ba bước mới cảm thấy hơi an toàn đứng lại, khiêm tốn mà kiềm chế gật đầu: "Ừ."

Diệp Thư Hoa đương nhiên sẽ không chú ý anh đáp lại hơi lạnh nhạt, cô giống như nhặt được báu vật ôm hộp cơm cọ lên mặt: "Thật không nghĩ tới lúc em còn sống còn có thể ăn được thịt bò khô!!"

DTV

Mới vừa cảm thân xong, Diệp Tiểu Muội lại không thể chờ đợi được muốn mở hộp cơm ra, không chân thành lắm hỏi anh: "Anh Tống, bây giờ em có thể nếm thử một chút không?"

Diệp Tiểu Muội còn rất biết học ngay làm ngay bổ sung: "Em cũng chỉ nếm thử thôi, sẽ không ăn quá nhiều."

Tống Thanh Huy chỉ có thể nhìn đỉnh đầu Diệp Tiểu Muội nghiêm túc trả lời: "Cô vui là tốt rồi."

Từ lúc bị Diệp Tiểu Muội gọi lại, thực ra anh cũng đã có giác ngộ cô sẽ nửa đường ăn vụng, vì thế c*̃ng không có gì phải kinh ngạc.

Thế nhưng anh cũng không nghĩ đến, lời của Diệp Tiểu Muội cũng không thể tin, nói cái gì mà nếm thử vị đã thỏa mãn, cái miệng của cô nhóc này, nâng hộp cơm ăn cũng không ngẩng đầu lên.

Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển nhắc nhở: "Tiểu Muội, thời gian không còn sớm, chắc hẳn thím Diệp đang chờ cô về nhà ăn cơm."

Diệp Thư Hoa vẫn là rất sợ mẹ cô, nghe vậy quyết đoán gật đầu: "Vâng, vậy chúng ta nhanh đi về đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 134: Chương 134



Lúc nói lời này, miệng cô ngậm đầy thịt bò khô đang nhai, nói chuyện đương nhiên mơ hồ không rõ. Ở góc độ của Tống Thanh Huy, quai hàm Diệp Tiểu Muội phồng lên, di chuyển lên xuống, cực kỳ giống một con thỏ, ngay cả cô ngơ ngác nhìn anh cũng làm cho anh bổ não ra một đôi mắt thỏ đo đỏ.

Lần này Tống Thanh Huy không nhịn được, khẽ cười một tiếng, lập tức lại như không có chuyện gì bước đi: "Đi thôi."

Diệp Thư Hoa tiếp tục phồng quai hàm, cũng bước theo sát anh Tống.

Cô thừa nhận hôm nay có hơi tham lam, không cẩn thận nhét khô bò đầy miệng mình, dẫn đến bây giờ nhai gian nan như vậy. Thế nhưng cô không hối hận!

Nửa tháng trước nhà cô đến thịt heo cũng ăn không nổi, vậy mà gia đình Tống Thanh Huy có thể gửi khô bò cho anh, thật sự muốn biết nhà bọn họ trải qua cuộc sống thần tiên gì. Bây giờ Diệp Thư Hoa không chỉ kiên định hơn với quyết tâm muốn cua anh Tống tới tay, thậm chí còn có chút xúc động muốn lấy anh làm chồng.

Với phước lành khô bò, khiến bóng lưng Tống Thanh Huy giống như lóe lên ánh sáng đẹp trai tao nhã, Diệp Thư Hoa không nhịn được hai mắt bốc lên nhiệt huyết: "Anh Tống..."

Gần như là cũng trong lúc đó, Tống Thanh Huy cũng quay đầu mở miệng nói: "Tiểu Muội…"

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời im lặng.

Im lặng, Tống Thanh Huy theo bản năng sờ lỗ tai, máy móc khôi phục phong độ lúc thường: "Tiểu Muội muốn nói cái gì?"

Diệp Thư Hoa mờ mịt chớp mắt, cô vừa bị ma quỷ ám ảnh, trời mới biết mình muốn nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là khách sáo nói: "Anh Tống nói trước đi, bây giờ em có hơi tò mò."

Tống Thanh Huy cười nói: "Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô ăn từ từ đừng nghẹn, trở về cũng không thím Diệp chú Diệp không cho cô ăn."

Tống Thanh Huy nói rất đáng tin, từng tới nhà họ Diệp ăn mấy bữa cơm, anh hiểu rõ địa vị của Diệp Tiểu Muội trong nhà bọn họ trong, cô là cục cưng được cả nhà cưng chìu.

Cái này không giống với điều người trong đội nói! Lần đầu tiên đến nhà đội trưởng Diệp làm khách, Tống Thanh Huy c*̃ng thường nghe người trong đội nói vợ đội trưởng thiên vị Diệp Tiểu Muội, cũng có người đề cập tới tình cảm của anh ba Diệp Quân Hoa và Diệp Tiểu Muội tốt. Nhưng không có đề cập tới thái độ của đội trưởng Diệp và anh cả anh hai nhà họ Diệp đối với cô, Tống Thanh Huy không nhịn được suy đoán, có lẽ bọn họ ở dưới một mái hiên, thím Diệp quá bất công khiến ba người kia bất mãn cũng khó nói. Vợ của anh cả anh hai nhà họ Diệp cũng không phải kẻ tầm thường, mà đội trưởng Diệp lại là người chính trực công bằng, nghiêm khắc với bản thân lẫn người khác, đối với Diệp Tiểu Muội được người ngoài đánh giá hết ăn lại nằm, đội trưởng Diệp chưa chắc quá yêu thích.

Tuyệt đối không nghĩ tới anh cũng có một ngày nhìn nhầm, tình huống của nhà họ Diệp đâu chỉ lệch mười vạn tám ngàn dặm với suy đoán của anh!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Tống Thanh Huy thật sự rất khó tin tưởng Diệp Tiểu Muội có thể được người ta yêu thích đến mức độ này. Đừng nói ở nông thôn, cho dù trong thành phố rất nhiều gia đình cũng không thích con gái, rất nhiều cô gái ở nhà mẹ đẻ, đều là coi là tồn tại "hàng lỗ tiền", "ăn không ngồi rồi", vì thế ăn ít làm nhiều là quy tắc để các cô ấy sinh tồn.

Vì lẽ đó ban đầu Tống Thanh Huy hơi không nghĩ ra, nhà họ Diệp nhìn cũng không phải gia đình rất đặc thù, đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng đều là người rất truyền thống, sao lại khoan dung thậm chí là dung túng Diệp Tiểu Muội?

Cho một cô gái như cô đãi ngộ đồ ăn giống với các anh em, thậm chí bởi vì cô rất được yêu thương, cha mẹ anh em cũng không hẹn mà cùng để cô ăn nhiều. Việc này ở nông thôn nhất định là hiện tượng gần như không tồn tại.

Có điều sau khi Tống Thanh Huy tiếp xúc nhiều hơn với Diệp Tiểu Muội, dần dần có hơi hiểu sự dung túng của đội trưởng Diệp. Những cô gái khác ở nông thôn không có được đãi ngộ như Diệp Tiểu Muội, có thể những cô gái đó c*̃ng không cười xán lạn miệng ngọt như Diệp Tiểu Muội. Thử nghĩ một chút xem, lúc Diệp Tiểu Muội muốn lấy lòng ai, nâng khuôn mặt tươi cười sáp lại bên cạnh đối phương, cũng không biết nhìn ánh mắt, mỗi ngày chăm chỉ không ngừng dính lấy, sau một quãng thời gian ai mà chịu nổi?

DTV

Nghĩ tới đây, Tống Thanh Huy còn có chút hối hận mình hiểu quá trễ, bởi vì bây giờ anh đã gần như bị Diệp Tiểu Muỗi dụ dỗ, khi nhận được thông báo bưu điện có đồ của anh, trong đầu ngay lập tức lại hiện ra không biết lần này có thịt hộp mà Diệp Tiểu Muội ngày nhớ đêm mong.

Đã sắp tết, thịt hộp đương nhiên là có, hơn nữa số lượng còn không ít.

Anh cũng là con cháu nhỏ nhất trong gia tộc, đãi ngộ ở nhà không thể kém xa Diệp Tiểu Muội ở nhà họ Diệp. Lại ở nông thôn ngàn dặm xa xôi "chịu khổ", mẹ anh và bà nội anh dù cho bản thân không ăn cũng phải tiết kiệm gửi cho anh.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 135: Chương 135



Phần tấm lòng này dù cho Tống Thanh Huy muốn từ chối cũng vô dụng, trên đời có loại khổ gọi là mẹ và bà nội cảm thấy anh khổ, thịt hộp là phần được giữ lại mỗi tháng. Thế nhưng thanh niên trí thức Tống "thẹn quá thành giận" không muốn cho Diệp Tiểu Muội ăn thịt hộp, lý do là Diệp Tiểu Muội không có mắt nhìn, có thể co có thể duỗi, một khi phát hiện anh có thể cho cô thịt hộp cô muốn ăn nhất, còn không hoàn toàn bám dính lấy anh à?

Vẫn là câu nói đó, đồng chí nam ra ngoài ở bên ngoài cũng phải bảo vệ tốt bản thân, Tống Thanh Huy phải ngăn chặn tận gốc tất cả khả năng ồn ào tai tiếng với Diệp Tiểu Muội, lạnh lùng vô tình là rất cần thiết.

Vì thế vừa nãy lúc ra khỏi nhà, anh lại buông thịt hộp trong tay xuống, đổi thành khô bò, như vậy vừa có thể cảm ơn cả nhà thím Diệp nhiệt tình chiêu đãi, lại không đến mức từ đây bị Diệp Tiểu Muội dính lấy, thanh niên trí thức Tống cảm thấy lựa chọn của mình rất hoàn mỹ.

Nhưng mà anh đánh giá thấp trình độ dễ ăn của Diệp Tiểu Muội rồi, cô nhóc này cũng thật là chẳng kén chọn cái gì cả, không có thịt hộp, mạch nha cũng được, kẹo sữa cũng được, khô bò cũng có thể!

Trên đời này lẽ nào không có đồ ăn Diệp Tiểu Muội không thể ăn sao?

Diệp Thư Hoa không biết tâm lý phức tạp lần này của Tống Thanh Huy, vì thế cũng rất ung dung gật đầu, mơ hồ giải thích: "Em biết, em vui mừng quá ý mà, thoáng cái không nhịn được."

Nói rồi cô còn rất khó hiểu: "Hơn nữa, khô bò nhà anh Tống ngon cỡ nào tự anh cũng không biết sao?"

Khô bò mà anh Tống đưa cho vừa nhìn cũng biết là làm thủ công, thời đại này muốn ăn thịt bò ngay lập tức cũng khó như lên trời, hẳn cũng không có khô bò có thể làm đồ ăn vặt bán. Thế nhưng phần khô bò thủ công này, lại làm ra vị và mùi khô bò Nội Mông Cổ mà cô thường ăn ở đời trước, mùi thịt đầy miêng, nhai rất dai ần, Diệp Thư Hoa thưởng thức được mùi vị quen thuộc, cảm động đến mức gần như rơi lệ.

Diệp Thư Hoa cảm thấy anh Tống mà từng nếm thử, cũng sẽ không nói ra những câu phí lời như "ăn từ từ đừng để nghẹn" với cô, mỹ vị nhân gian làm sao cam lòng ăn từ từ?

Kết quả Tống Thanh Huy quả thật bị cô hỏi mà sững sờ, chính anh thực sự còn chưa từng ăn.

Bởi vì trong nhà thường xuyên tiếp tế, cuộc sống xuống nông thôn của Tống Thanh Huy khổ cực một chút, nhưng điều kiện sinh hoạt cũng không kém nhiều, dẫn đến anh vẫn giống như lúc ở nhà, cũng không coi trọng ăn uống, những thứ đó trong nhà vốn là gửi cho anh ăn tết, anh đương nhiên không cần nóng lòng.

Chỉ là mình cũng không ăn, lại tha thiết mong chờ đưa cho Diệp Tiểu Muội, nghĩ như vậy Tống Thanh Huy cũng rất phiền muộn, phiền muộn đến mức không có trả lời câu hỏi của cô ngay.

Có điều Diệp Thư Hoa đã nhìn ra từ trên mặt anh, ngược lại cô không nghĩ nhiều như Tống Thanh Huy, tuỳ việc mà xét, khô bò ngon như vậy mà anh Tống chưa từng ăn, phung phí của trời, Diệp Thư Hoa lập tức nâng hộp cơm lên: "Vậy em cho anh ăn!"

Thoáng chốc Tống Thanh Huy còn chưa hiểu ý nghĩa trong lời cô, vừa quay đầu nhìn sang, Diệp Tiểu Muội đã giơ hai miếng khô bò nhét cho anh.

DTV

"Không, không, không cần…" Tống Thanh Huy bị cô dọa tới cà lăm, điên cuồng lắc đầu từ chối, cũng liên tục lui về phía sau.

Dù sao anh coi trọng danh dự mình như vậy, ngày hôm nay nếu như chấp nhận Diệp Tiểu Muội tự tay đút ăn, nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Biến cố đến quá nhanh, Tống Thanh Huy thoáng chốc cũng quên anh có thể dùng lý do tự mình lấy ăn từ chối Diệp Tiểu Muội đút ăn, mà không phải chỉ biết lắc đầu nói không cần.

Diệp Thư Hoa đương nhiên xem lời từ chối của anh là không muốn ăn khô bò.

Đồ ngon như vậy, tại sao có thể có người không muốn ăn? Anh Tống nhất định là đang giả vờ khách sáo với cô, vậy cô đương nhiên không thể nghe anh.

Diệp Tiểu Muội kiên định niềm tin, tìm đúng cơ hội thành công nhét khô bò vào trong miệng anh Tống, bởi vì quá dùng sức, ngón tay không cẩn thận đụng tới môi của anh.

Môi anh Tống hơi mỏng, còn hơi mềm, xúc cảm rất tốt.

Diệp Thư Hoa hài lòng thu tay về, đồng thời bảo đảm nói: "Em rửa tay ở bờ sông rồi, không dơ đâu, anh Tống yên tâm!"

Anh Tống không yên tâm chút nào, khoảnh khắc đó trái tim cũng sắp nhảy đến cuống họng.

Anh không nghĩ tới lá gan của Diệp Tiểu Muội thật sự lớn như vậy, tự tay cho đồng chí nam ăn đồ ăn, cô không biết nam nữ khác biệt sao? Sau khi Tống Thanh Huy cố để cho mình tỉnh táo lại ngay lập tức, lại muốn dạy một tiết giáo dục tư tưởng cho Diệp Tiểu Muội đầy đầu chỉ có ăn, đến ý thức nam nữ khác biệt cũng không có, thế nhưng anh mới vừa hắng giọng một cái, lại nhìn thấy hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên còn mang theo chờ mong hỏi anh: "Như thế nào, cực kỳ ngon nhỉ?"

"Quả thực ăn rất ngọt…" Ngọt…

Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Tống Thanh Huy đã ý thức được khô bò nhà anh ướp vị mặn, hoàn toàn không ngọt chút nào. Vì thế anh trực tiếp bỏ đi ý nghĩ giáo dục tư tưởng cho Diệp Tiểu Muội, ngược lại phải khẩn cấp huấn luyện vị giác của mình.

Ồ không, hoặc là anh càng nên lo lắng là trí lực của mình.

Trân trọng thông minh, rời xa Diệp Tiểu Muội, đây quả nhiên không phải một câu khẩu hiệu trống rỗng.

Trong đầu Tống Thanh Huy toàn nhổ nước bọt đến cuối cùng tâm mỏi lực kiệt, dứt khoát không nói gì, yên lặng tăng nhanh bước chân, đưa Diệp Tiểu Muội về nhà sớm một chút anh cũng giải thoát.

Diệp Thư Hoa lấy được đáp án muốn nghe, rất vui vẻ lại lén lấy hai miếng khô bò từ trong hộp cơm ra, sau đó mới đuổi theo bước chân của anh Tống.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 136: Chương 136



Tống Thanh Huy là một người rất khiêm tốn, lấy thịt hộp còn quý giá hơn rất nhiều so với thịt bò khô đưa cho nhà họ Diệp, nhưng anh cũng không hy vọng nhà họ Diệp báo đáp gì cho mình.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, anh đậy kín nắp cà mèn rồi đưa cho thím Diệp, lấy cớ sắc trời không còn sớm nữa quay về ký túc xá thanh niên trí thức ăn cơm rồi lập tức rời đi, chờ lúc thím Diệp mở hộp cơm ra phát hiện đồ vật bên trong, anh đã vung ống tay áo lên, đã đi không còn thấy bóng dáng nữa.

Thật ra Tống Thanh Huy cũng không phải nghiện lối sống làm việc tốt không cần để lại tên của Lôi Phong, ở tuổi này anh vẫn còn có chút khí phách thiếu niên, cũng thích nghe những lời khen ngợi. Thế nhưng anh biết người nhà họ Diệp rất nhiệt tình, phát hiện anh mang tới ít thịt bò khô như vậy, đừng nói là thím Diệp, cả nhà họ sẽ không để anh rời đi dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ Tống Thanh Huy cảm thấy mấy lần mình mang tay không đến làm khách nhà họ Diệp, có hơi có hiềm nghi ăn chùa, nên mới chuẩn bị phần quà này, buổi tối lại bị giữ lại ăn cơm ở nhà họ Diệp ăn, như vậy lần tới anh còn phải tìm cơ hội trả lại. Thím Diệp không chịu để cho anh ôm bụng rỗng rời đi, tuần hoàn qua lại như vậy, lặp lại vô tận, vậy anh cứ dứt khoát ở lại nhà đội trưởng Diệp không đi nữa.

Vì không để cho mọi chuyện trở nên phiền phức như vậy, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là giở chút trò khôn vặt, ai ngờ giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim là Diệp Tiểu Muội. Diệp Tiểu Muội không có những sở trường khác, nhưng phá hoại là hạng nhất, chờ cô nhai thịt bò khô, cà lơ phất phơ quay về sân. Không chỉ Vương Thúy Phân, tất cả mọi người trong sân đều phát hiện

"Tiểu Muội, trong miệng đang nhai gì vậy?"

"Nhà anh Tống gửi cho anh ấy ít thịt bò khô, anh ấy đặc biệt mang cho chúng ta nếm thử." Bởi vì đã thử được món ngon rồi, hiện tại Diệp Thư Hoa không hề có áp lực mà mượn hoa hiến Phật.

"Mẹ, chị dâu cả, chị dâ hai, mọi người cũng đến nếm thử đi."

Anh Tống: ". . ."

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không trả lời, đều cảm thấy cô em chồng này được mẹ chồng nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày nữa rồi. Món ăn quý giá như vậy mà cô lại dám ăn cả một đường đi về, còn gọi các cô đến ăn cùng?

Biết rõ các cô không nỡ bỏ được đồ tốt, đây là cô em chồng cố ý để cho thanh niên trí thức Tống nhìn đây mà.

Hai chị dâu không để ý đến Diệp Thư Hoa, ngược lại Vương Thúy Phân lại phản ứng, bước nhanh đến, không phải đến để nếm món ăn cùng Tiểu Muội, mặt bà tươi cười bắt chuyện với Tống Thanh Huy: "Tiểu Tống, cháu chờ một chút nhé."

Lúc bà quay lại nhìn Diệp Thư Hoa thì thay đổi sắc mặt, vừa đưa tay nhận hộp cơm, vừa dí tay vào trán cô cắn răng nghiến lợi giáo dục nói: "Sao con không hỏi một câu đã nhận một thứ quý giá như vậy, còn cứ thế mà ăn, trong nhà thiếu đồ cho con ăn sao?"

Tuy rằng thịt lợn cũng quý giá, thế nhưng tốn chút công sức là có thể mua được, thịt bò thì đừng hòng mơ tới, nhà bà không có phiếu thịt bò cũng không có cách nào để mua được thịt bò. Dựa theo thói quen của Vương Thúy Phân, bình thường những thứ tốt như này đều không có khả năng chi trả, mặc kệ như thế nào bà sẽ không nhận, nhưng bây giờ thịt bò khô đều bị Tiểu Muội nhà bọn họ ăn mất rồi. Cho dù cô chỉ nếm một chút, Vương Thúy Phân cũng không khỏi ngại ngùng mà trả lại đồ cho Tiểu Tống, cho nên đối với cô con gái út chuyên môn đi cản trở này, thật sự Vương Thúy Phân có chút nổi giận, sức trên tay cũng có hơi mạnh.

Lúc ấy Diệp Thư Hoa không trốn, bị dí trán mấy lần đến mức đỏ ửng, mới xin tha: "Anh Tống cũng không phải người ngoài, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, con cứ khách sáo không phải là làm cho trái tim của anh Tống trở nên lạnh lẽo sao?"

Diệp Tiểu Muội bị mắng, Tống Thanh Huy lại đột nhiên bị nhắc tên, anh cũng không quá để ý, thậm chí không nhịn được mím môi nở nụ cười. Bình thường Diệp Tiểu Muội rất ngốc nghếch, nhưng cũng không phải là quá ngốc, những lúc cần lanh trí thì vẫn rất lanh trí.

DTV

Với khả năng phản ứng nhanh của cô, đám người thím Diệp yêu thương Diệp Tiểu Muội cũng không thiệt thòi.

Đúng là Vương Thúy Phân rất muốn hỏi con gái ngốc của mình, Tiểu Tống vừa cho nhà bà ít đường với mạch nha, tự nhiên đã coi người ta như người nhà, có còn biết xấu hổ hay không?

Có điều ánh mắt nhìn sang Tiểu Tống như trăng thanh gió mát kia, cuối cùng bà không nói ra mấy lời này, làm Tiểu Tống hiểu lầm cũng không được tốt lắm.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 137: Chương 137



Thừa dịp Vương Thúy Phân đang nghẹn lời, Diệp Tiểu Muội không ngừng cố gắng kéo Tống Thanh Huy xuống nước cùng: "Hơn nữa cũng không phải một mình con ăn, con có chia cho anh Tống nữa!"

Bị nhắc tên lần đầu tiên, Tống Thanh Huy có linh cảm Diệp Tiểu Muội sẽ không "buông tha" cho mình, bởi vậy hiện tại anh không hề bất ngờ chút nào, thậm chí còn có thể phối hợp trả lời.

"Tiểu Muội nói không sai, cháu cũng ăn, thím Diệp đừng trách cô ấy."

Vương Thúy Phân quay đầu lại cười nói với anh: "Vốn dĩ đây là đồ của cháu, cháu muốn ăn thế nào cũng được, Tiểu Tống đừng che giấu giúp Tiểu Muội, dạo này lá gan của con nhóc này càng ngày càng lớn, không giáo huấn thì không được."

Tuy nói như vậy, nhưng Vương Thúy Phân cũng cảm thấy được an ủi đôi chút, thu tay về, không tiếp tục trừng mắt với Diệp Tiểu Muội nữa.

DTV

Tống Thanh Huy liếc nhìn biểu hiện thở phào nhẹ nhõm của Diệp Tiểu Muội, thầm nghĩ lá gan Diệp Tiểu Muội càng lúc càng lớn, e rằng phương thức giáo dục mưa to bão bùng của thím Diệp cũng không còn tác dụng gì nữa đi.

Có điều Vương Thúy Phân đã ngừng công kích, Tống Thanh Huy cũng không thể nào lại tiếp tục vạch áo cho người xem lưng.

Vì lẽ đó nên trách nhiệm của Diệp Thư Hoa cứ được nhẹ nhàng bỏ qua như vậy.

Vương Thúy Phân dạy dỗ xong con gái ngốc, lập tức nhiệt tình lôi kéo Tống Thanh Huy ở lại ăn cơm, tất nhiên Tống Thanh Huy kiên quyết từ chối, tìm rất nhiều lý do, nói là bạn bè còn đang chờ anh về ăn cơm. Vương Thúy Phân nói bà biết các thanh niên trí thức không ăn cơm sớm như vậy, tí nữa sẽ để Tiểu Muội đi qua nói không cần làm phần của anh. Tống Thanh Huy còn nói anh không mang đèn pin cầm tay, trời tối về nhà không ổn lắm, Vương Thúy Phân tỏ ý hai anh em thằng cả có thể đưa anh về. Nói chung Vương Thúy Phân nhất định phải giữ Tống Thanh Huy lại, cũng nói cả câu “Không phải Tiểu Tống chê cơm nước nhà thím Diệp không tốt đấy chứ”, để chứng minh mình không có suy nghĩ ghét bỏ nhà họ Diệp, Tống Thanh Huy cũng chỉ có thể ở lại ăn cơm.

Diệp Tiểu Muội đáng thương vừa về nhà còn chưa kịp uống một ngụm nước, đã bị mẹ giục chạy đến ký túc xá thanh niên trí thức.

Lúc trở lại, đám người cha đội trưởng và anh cả anh hai cũng vừa bận rộn trở về, đang nói chuyện với Tống Thanh Huy ở trong sân. Diệp Thư Hoa chào hỏi bọn họ một tiếng, lập tức chui vào nhà bếp, bởi cô ngửi được một mùi thơm đặc biệt: "Mẹ, mẹ đang làm món gì ngon vậy?"

Đồng chí Vương Thúy Phân với chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp đang bận rộn khí thế ngất trời trong nhà bếp, không có thời gian trả lời cô, có điều Diệp Thư Hoa đã thấy rồi, rất kinh ngạc hỏi: "Măng mùa đông ở đâu vậy?"

Nghe nói vậy, Vương Thúy Phân mới quay đầu lại nhìn cô: "Các anh của con vừa đào về, con không biết à?"

"Con không biết." Trên mặt Diệp Thư Hoa tràn đầy chờ mong: "Ngửi thơm như vậy, chắc ăn rất là ngon."

Vương Thúy Phân lạnh nhạt nói: "Không nấu ngon một chút, thì sao bù lại được đống thịt bò khô con đã ăn?"

Diệp Thư Hoa biết chuyện này đã được bỏ qua rồi, cũng không lo mẹ mình không tha thứ, nhìn thấy ba quả trứng gà còn đặt trên kệ bếp, lập tức càng vui mừng: "Buổi tối nấu kiều mạch dại xào trứng sao? Lại còn không tiếc mà cho ba quả trứng gà, hôm nay mẹ thật là hào phóng."

Nếu Vương Thúy Phân giữ Tống Thanh Huy lại ăn cơm, cũng không thể không chuẩn bị một món mặn nào, bởi vì quá vội vàng nên không có thời gian chuẩn bị, chỉ có thể xào mấy quả trứng gà, tiện thể hâm nóng thịt bò khô mà Tiểu Tống mang đến bưng lên bàn, cũng xem như đầy đủ.

Diệp Thư Hoa vẫn không biết đồng chí Vương Thúy Phân mất trí đến mức dùng thịt bò khô cô dùng làm quà vặt xào món đi đãi khách, vậy nên cô vẫn có tâm trạng nhìn chằm chằm vào trong nồi "mùa ăn ngon" không chớp mắt.

Vương Thúy Phân cố ý dội cho một gáo nước lạnh nói: "Ba quả trứng gà này, có hai quả lấy từ phần của con, vậy nên ngày mai lẫn ngày kia con cũng không có trứng gà để ăn."

Khoảng thời gian này Diệp Thư Hoa ăn rất nhiều đồ ngon, ngày hôm nay còn được ăn thịt bò khô, đã thỏa mãn được một chút, ăn ít đi mấy quả trứng gà cũng không sao, chỉ là có chút kỳ lạ hỏi: "Còn dư lại quả kia cho ai?"

Một lời này, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đang vội vã nhặt rau cũng dựng lỗ tai lên, Vương Thúy Phân thản nhiên nói: "Hai tháng nữa chị dâu hai của con sẽ sinh, lúc này chính là lúc cần bồi bổ, phần này không thể thiếu."

Tuy rằng Vương Thúy Phân cũng cảm thấy khả năng cao cái thai của vợ thằng hai là con gái, có điều đó cũng là đứa cháu gái duy nhất của bà, bà không phải là loại bà nội xấu chuyên môn đi hành hạ cháu gái. Lại nói vợ chồng thằng hai còn có thể sinh con, hoa nở trước kết quả sau, nếu như bà cứ nôn nóng dằn vò hư vợ của thằng hai, đó mới là được một mất mười.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 138: Chương 138



Vì Lâm Hồng Mai cũng có đãi ngộ như vậy khi mang thai Đại Bảo, Tống Tú Tú cũng không nên thua kém quá nhiều, ở phương diện này Lâm Thúy Phân đều rất công bằng.

Chẳng qua mấy tháng nay Tống Tú Tú lo được lo mất, lúc này nghe được lời mẹ chồng, cuối cùng mới yên tâm, cũng tăng hai phần hảo cảm với cô em chồng không có ý kiến gì với sự sắp xếp của mẹ chồng.

Nói thật, Tống Tú Tú cũng không có ý kiến gì với cái thai này của mình, dù là con gái cũng là cốt nhục của cô ta, tất nhiên không có đạo lý làm mẹ mà ghét bỏ con mình, cô ta chỉ sợ nhà chồng vì thế mà trách móc mình nặng nề. Đặc biệt là mẹ chồng, nuôi lớn ba người con trai cho nhà họ Diệp, bà là người có tư cách và lập trường trong việc bới móc này nhất.

Thế nhưng không ngờ đến mẹ chồng lại không nói gì, thậm chí cô em chồng ngày xưa không hòa hợp nhất với cô ta, cũng không nhân cơ hội này nói xấu với bố chồng mẹ chồng hay thậm chí cả anh hai của mình. Cô em chồng luôn được mẹ chồng và mọi người yêu thích, có nói gì thì họ đều sẽ ghi nhớ trong lòng,nếu muốn nói xấu cô ta thì cũng rất đơn giản.

Cả mẹ chồng và em chồng đều không có ý ghét bỏ cô ta, nhưng chị dâu cả đứng chung trận doanh với cô ta, không biết vô tình hay cố ý rảnh rỗi sẽ liếc nhìn bụng của cô ta. Còn chọn lúc cả nhà tụ họp đông đủ giả vờ giả vịt nói “Em dâu à chị thật sự rất quan tâm đến em, hình như bụng em không giống bụng chị lúc mang thai Đại Bảo, em có muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không”, đến bệnh viện làm gì, nhìn thai của cô ta à?

DTV

Vốn dĩ Tống Tú Tú là người nhạy cảm đa nghi, nghe mấy lời đ.â.m chọc này tất nhiên vô cùng tức giận, hiện tại cô ta và Lâm Hồng Mai chỉ có vấn đề của cô em chồng là ăn ý thôi, trong âm thầm đã chán ghét chị dâu cả này rồi.

Không chỉ có một, Tống Tú Tú không thích Lâm Hồng Mai, thật ra Lâm Hồng Mai cũng không phục cô ta, mang thai một đứa con gái mà vẫn được coi trọng như vậy, còn ăn hết cả trứng gà của Đại Bảo, thật là có mặt mũi!

Vậy nên khi nghe được sắp xếp của Vương Thúy Phân, trên mặt Lâm Hồng Mai hiện vẻ không vui, muốn mở miệng phản đối, nhưng Vương Thúy Phân sớm hiểu được tính cách của hai đứa con dâu này, mở miệng nói trước: "Còn phần Đại Bảo, thằng bé được nuôi dưỡng rất tốt trong bụng mẹ, mấy tháng nay còn hay ăn canh trứng gà uống sữa mạch nha, được bồi bổ rất khỏe mạnh, ăn ít đi một quả trứng cũng không vấn đề gì."

Nói xong, Vương Thúy Phân lại liếc Diệp Thư Hoa: "Nếu con thấy đau lòng cho cháu trai lớn, vậy thì cho thằng bé uống thêm chút sữa mạch nha, thằng bé rất thích mùi vị này."

Diệp Thư Hoa nghĩ bé béo ú ngày qua ngày đều kiên trì say mê mình, cũng yêu quý cô thật lòng, cô cũng không thể quá hẹp hòi, vậy nên gật đầu rất mạnh: "Được ạ, ngày mai con sẽ pha thêm cho thằng bé một ly."

Lâm Hồng Mai nghe đến đó, lại cúi đầu xuống, so với trứng gà, tất nhiên sữa mạch nha càng tốt hơn, Đại Bảo còn không nhân cơ hội này mà ăn nhiều một chút, chờ cô em chồng ăn hết, sau này cũng không có cái mà ăn.

Tống Tú Tú liếc Lâm Hồng Mai một chút, cười gằn nghĩ, lúc chiếm được lợi ích chị dâu cả lập tức im miệng, cũng quá có mắt nịnh hót. Cứ chờ mà xem, hai năm nữa em chồng gả ra ngoài, chỉ sợ sẽ đến làm ồn ào với chị ta.

Vừa nghĩ như thế, Tống Tú Tú còn có chút vui mừng vì kế hoạch gả cô em chồng sớm không thực hiện được, bằng không cả cô ta và cái thai này đều không thể sống yên ổn.

Hai người con dâu nhà họ Diệp đang khởi động mạch nước ngầm, Diệp Thư Hoa vẫn không hề phát hiện, cô chia sẻ với mẹ về việc "lừa chị cả Diệp về nhà" giống như dâng bảo vật.

Đáng tiếc tuy cô nói vô cùng nghiêm túc, nhưng Vương Thúy Phân lại hoàn toàn không coi là thật, ngay cả chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp cũng không có chút lo lắng. Mẹ chồng cưng chiều cô em chồng út là một chuyện, nhưng trước mặt cô em chồng lớn thì vẫn rất bình thường, cũng không trợ cấp quá nhiều cho cô em chồng lớn. Chủ yếu là cô em chồng lớn hiểu chuyện hơn cô em chồng út, cũng rất ít khi về nhà mẹ chồng ṿì tiền, dù mẹ chồng muốn giúp cũng không có cơ hội.

Cô em chồng út ăn thịt không đủ, còn muốn để chị cả mình về nhà mẹ đẻ để ăn chung? Nằm mơ à, đừng nói là cô em chồng lớn, sau này cô em chồng út gả đi cũng không có đãi ngộ như vậy đâu, lúc còn là con gái thì có thể được cưng chiều ở nhà mẹ đẻ, gả đi thì thành người nhà khác, cha chồng mẹ chồng cũng hiểu được chuyện này.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 139: Chương 139



Nghĩ như vậy, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lại tiếp tục bình tĩnh nhặt rau, cũng không nói chen vào nữa, Vương Thúy Phân thì vẫn ung dung trêu ghẹo nói: "Gọi chị cả con về ăn thịt, con không đau lòng sao?"

"Chỉ cần mẹ vui, vậy thì con ăn ít đi hai miếng thịt cũng không vấn đề gì." Nếu Diệp Thư Hoa đã đề nghị như vậy thì tất nhiên có giác ngộ này, nếu như vẻ mặt của cô không đau lòng như vậy, vậy thì lại càng có sức thuyết phục hơn.

Diệp Thư Hoa "ngoan ngoãn" như vậy làm cho chị dâu cả Diệp lẫn chị dâu hai Diệp nổi hết cả da gà, nghĩ thầm chẳng trách cô em chồng này có thể dụ cả nhà đến mức dễ bảo, hành động buồn nôn như thế này cũng không phải hai người có thể học được.

Có điều buồn nôn thì buồn nôn, có tác dụng là được, tuy rằng Vương Thúy Phân không tiếp thu ý kiến của Diệp Thư Hoa, nhưng vẫn mở cờ trong bụng, còn giả vờ bình tĩnh quay đầu sang sẵng giọng: "Đến tết rồi, đại đội nào mà không g.i.ế.c heo tết, đại đội nào không tổ chức cho người vào núi săn thú, chẳng lẽ chị con còn thiếu chút thịt với mấy món ăn dân dã của nhà chúng ta sao?"

Vậy săn thú mùa đông không phải chỉ có đại đội Song Cương mới có truyền thống này?

Diệp Thư Hoa trừng mắt nhìn, chính xác thì cô không hề nghĩ đến cái này, có điều lại ngay lập tức thề son sắt nói: "Con không biết nhà chị cả có nhiều thịt heo hơn nhà chúng ta hay không, thế nhưng về món ăn dân dã thì khẳng định không nhiều bằng nhà chúng ta."

"Con biết à?"

"Đó là điều tất nhiên." Diệp Thư Hoa kiêu ngạo ưỡn ngực: "Cha là đội trưởng đội săn thú, lấy được món dân dã nào cũng sẽ chia cho nhà chúng ta trước tiên."

"Lời này nói cũng không sai." Nhắc tới đội trưởng Diệp làm cho Vương Thúy Phân cũng không có tâm trạng tranh cãi, dù sao thì chồng mình có bản lĩnh, lại không có gì để bới móc, gật đầu phụ họa nói.

"Năm vừa rồi có thể săn được lợn rừng gấu mù, đều là nhờ tài b.ắ.n s.ú.n.g tốt của cha con, nếu không bọn họ cũng không có cách nào săn được động vật lớn như người về được."

Diệp Thư Hoa đang kiêu ngạo ưỡn ngực, đột nhiên lắp bắp: "Cái gì, bắn, b.ắ.n súng?"

Quả thực cô không thể tin vào lỗ tai mình, người cha đội trưởng của cô không phải là một người nông dân sao, tuy rằng làm được cái chức quan bé như hạt vừng, nhưng vẫn là một người dân hiền lành, làm sao lại biết b.ắ.n súng?

Vương Thúy Phân không hiểu nhìn con gái: "Hàng năm cha con tổ chức người lên núi đi săn đều mang theo súng, con không biết sao?"

Diệp Tiểu Muội lại phát hiện một điểm mù, nuốt nước bọt hỏi: "Súng… là của cha sao?"

Vương Thúy Phân không nói gì gật đầu một cái.

DTV

Tò mò của Diệp Thư Hoa hay nói đúng hơn là sợ hãi vẫn chưa tan hết, không thể làm gì khác hơn là lúng túng tiếp tục hỏi: "Vậy để ở chỗ nào vậy ạ?"

"Còn có thể để đâu được nữa." Vương Thúy Phân cũng không quay đầu lại nói: "Chính là dưới gầm giường nhà chúng ta, mỗi tối cha con đều phải nhìn bảo bối của ông ấy một chút rồi mới ngủ ngon được."

Thật là đáng sợ quá đi, vậy mà nhà bọn họ lại có một vật nguy hiểm như vậy, Diệp Thư Hoa sợ đến mức lông tơ cũng sắp dựng hết lên, nghĩ đến những đồ tốt như sữa mạch nha cô đều giấu ở phòng cha mẹ, mỗi ngày ra ra vào vào lấy đồ, cũng thấy rất khâm phục sự gan dạ của mình, đúng là muốn ăn mà không muốn sống nữa.

Thế nhưng tận đáy lòng Diệp Tiểu Muội vẫn rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình, vậy nên cũng không thể lý giải được sự bình tĩnh của đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, món đồ đó ở ngay gầm giường, hai người không sợ sao?"

"Sợ?" Vương Thúy Phân giống như nghe được một chuyện cười, hỏi ngược lại: "Đây chính là đồ tốt, mẹ sợ cái gì?"

Tam quan của Diệp Thư Hoa sụp đổ, từ lúc nào mà s.ú.n.g cũng trở thành đồ tốt rồi?

Giống như nhìn thấu sự khiếp sợ của cô, Vương Thúy Phân kiên trì giải thích: "Con không hiểu, những năm trước đây nạn đói, mất mùa làm c.h.ế.t biết bao nhiêu người, xảy ra biết bao chuyện hỗn loạn. Nếu trong đội chúng ta không có cha con dám nổ súng, những người kia có thể nghe lời được sao?"

Dù sao Diệp Thư Hoa cũng không tự mình trải qua thời kỳ đen tối đó, không có cảm xúc gì sâu sắc lắm, cho nên hoàn toàn sụp đổ trước sự bình tĩnh của cha mẹ thậm chí cả nhà mìn. Hhóa ra đời trước người thân là con nhà giàu cả ngày chỉ biết oán trời oán đất oán không khí như cô, mới là người trung thực và thiện lương nhất nhà?

Tam quan Diêp Tiểu Muội thực sự nát vỡ rơi xuống mặt đất, lúc này mới có nhận thức càng sâu về cha đội trưởng, cô nghe lời mẹ bưng món xào lên nhà chính. Diệp Tiểu Muội ném một ánh mắt ngưỡng mộ cho cha đội trưởng đang nói chuyện vui vẻ với anh Tống ở trong sân, bên cạnh đó cũng rất khâm phục anh Tống có dũng khí làm bạn không kể khoảng cách thế hệ với cha đội trưởng. Anh ấy biết đội trưởng Diệp chính là người đàn ông cầm s.ú.n.g trong truyền thuyết không?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back