Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 120: Chương 120



Mới vừa nói xong, cái trán bị búng một cái không hề khách sáo, anh cả Diệp hừ nói: "Bọn anh là anh của em, ai nhóc con với em."

"Đúng vậy." Anh hai Diệp theo sát phía sau tiến lên, mắt thấy sắp bị đánh tiếp, Diệp Thư Hoa rất thức thời che kín trán xin tha.

"Đùa mà, em không dám."

Anh hai Diệp không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối thu tay về.

Diệp Thư Hoa quả thực không dám nữa, chấp nhận số phận làm em trai, sau đó vẻ mặt ngoan ngoãn "xin" anh cả Diệp xử lý nhổ lông rửa sạch móng heo.

Lúc chú Năm g.i.ế.c heo chỉ qua loa phần lông dưới, đương nhiên không thể hy vọng loại bỏ quá sạch sẽ, trên thực tế hết thảy thịt dính da cầm về nhà vẫn phải cẩn thận nhổ lông một lần nữa. Nhổ lông móng giò càng là công trình trọng đại, có điều từ nhỏ anh cả Diệp đã quen nhìn Vương Thúy Phân xử lý như thế nào, quy trình đó từ lâu nghe nhiều nên thuộc, nghe vậy không nói hai lời đi lấy công cụ.

Diệp Tiểu Muội và anh hai Diệp làm công cụ nướng thịt, nhà bọn họ đương nhiên không thể có vỉ nướng, thế nhưng anh hai Diệp rất nhanh trí, dẫn Diệp Thư Hoa đi lấy chân than mấy ngày gần đây lấy ra sưởi ấm: "Tiểu Muội, có thể dùng chậu than không?"

Diệp Thư Hoa cố hết sức gật đầu: "Có thể."

Anh hai Diệp cũng biết điều cười nói: "Anh đã nói rồi, nướng giò heo gần giống như bánh dày nướng tết của chúng ta, chỉ cần đặt ở trên lửa nướng chín, chú ý xoay chuyển đừng cháy rụi là được."

Diệp Thư Hoa ngốc nghếch hỏi: "Bánh dày nướng?"

"Đúng vậy, năm trước làm bánh dày nướng…" Nói được một nửa, anh hai Diệp bỗng nhiên tỉnh ngộ, trêu ghẹo nói.

"Bánh dày nướng cũng chỉ là chuyện năm ngoái, không phải em lại quên đấy chứ?"

Diệp Thư Hoa đã tìm được ký ức có liên quan thứ này từ trong ký ức của Diệp Tiểu Muội, bởi vì quá trình chơi vui hơn, gạo nếp hấp chín phải bỏ ở trong cối đá đập nhiều lần, những người bạn nhỏ cực kỳ thích vây xem quá trình đập bánh dày, đây cũng là ký ức tuổi thơ của Diệp Tiểu Muội.

DTV

Có điều Diệp Thư Hoa thì không giống, cô càng quan tâm bánh dày ăn như thế nào, tràn đầy phấn khởi nói: "Năm nay em cũng phải cùng nướng bánh dày với các anh, hì hì."

Anh hai Diệp nở nụ cười: "Đừng nói nướng bánh dày, em muốn đập bánh dày cũng không ai ngăn."

Hai anh em vừa nói vừa cười chuyển lò sưởi tới trong sân, Vương Thúy Phân chờ ba "bà chủ nhà" buông lời hung ác trước, ba anh em chỉ cần đừng đốt sân, tùy tiện chơi thế nào bà ấy cũng không quản, đương nhiên cũng không thể phụ một tay.

Vì thế lúc này, Vương Thúy Phân cau mày nhìn bọn họ gây ra động tĩnh lớn, đến cùng không nói gì thu tầm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.

Vương Thúy Phân đã như vậy, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú càng không có lời nào để nói, tùy ý để ba tên ngốc nhà họ Diệp ở trong sân muốn làm gì thì làm.

Mấy anh em phân công hợp tác, anh cả Diệp cạo lông, anh hai Diệp thì phụ trách vót gậy trúc xuyên móng giò, Diệp Thư Hoa thì biến thân thành em gái nhóm lửa, từng người hoàn thành nhiệm vụ, sau đó mỗi người cầm lấy một xâu giò heo.

Cửa hàng giò heo nướng Diệp thị cuối cùng cũng chính thức khai trương.

Ba anh em xếp thành hàng ngồi xổm ở trong sân nướng giò heo, hết sức chuyên chú, quên cả thời gian trôi qua.

Có điều không sao, có người đang liên tục nhìn trên cổ tay, vừa qua hơn năm giờ đã không thể chờ đợi được mang theo "quà cáp" tới cửa thăm hỏi.

Lúc Tống Thanh Huy đến nhà, Vương Thúy Phân vừa vặn ở cổng sân.

Ở nông thôn không có bí mật, mấy anh em gây ra động tĩnh to lớn, dẫn tới các hàng xóm liên tục ló đầu vây xem. Mà vợ đội trưởng Vương Thúy Phân c*̃ng có gánh nặng thần tượng rất lớn, sợ Tiểu Muội làm không cẩn thận lại thành trò cười ở trong đội, hơi không muốn để cho bọn họ tiến vào sân vây xem, bèn tự mình chặn ở cửa sân ứng phó với các bà con hàng xóm.

Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của vợ đội trưởng, quả nhiên không có một người ngoài có thể thành công lẻn vào tìm tòi hư thực, mắt thấy sắc trời dần tối, nên chuẩn bị cơm tối, các bà cô vây quanh ở cửa khu nhà họ Diệp mới ai đi đường nấy.

Lúc này Vương Thúy Phân liếc nhìn nhìn sắc trời, c*̃ng dự định về nhà bếp bắc bếp, dù sao buổi tối còn phải mời khách. Vừa xoay người lại đã nhìn thấy Tống Thanh Huy từ xa đi đến, Vương Thúy Phân vội vã treo lên nụ cười, tới phía trước đón một đoạn.

"Thím Diệp." Tống Thanh Huy lễ phép mở miệng chào người trước. Thực ra lúc mới vừa đi ra ký túc xá thanh niên trí, anh đã ý thức được hình như mình đi hơi sớm, thế nhưng quay người trở lại lại có vẻ anh rất chột dạ. Để chứng minh mình không thẹn với lương tâm Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục đi về phía trước, có điều vì phòng ngừa vợ đội trưởng khôn khéo hiểu lầm, Tống Thanh Huy còn bình tĩnh giải thích một câu: "Buổi chiều cháu không có công việc, thế nên tới nhà sớm làm phiền."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 121: Chương 121



"Sao lại là làm phiền chứ, chú Diệp cháu ước gì mỗi ngày cháu đều tới nhà chơi." Ngoài miệng Vương Thúy Phân khách sáo chứ thật ra không hề quan tâm vấn đề thời gian, lúc này bà ấy đang ngại ngùng nhìn thịt trong tay Tiểu Tống, giả vờ không vui oán giận nói.

"Hôm nay chú Diệp cháu không căn dặn cháu sao? Tới dùng cơm không cần đem theo đồ, nếu không sau này chú thím cũng không dám gọi cháu."

Tống Thanh Huy vội vã giải thích: "Chú Diệp có nói ạ, thế nhưng lần trước cháu từng ăn thịt kho tàu của thím Diệp nên nhớ mãi không quên."

Vương Thúy Phân bỗng chốc dở khóc dở cười: "Người nhà của bọn thím nhiều người, thịt được chia đương nhiên c*̃ng nhiều hơn thanh niên trí thức các cháu nhiều, còn có thể thiếu một bát thịt kho tàu của cháu sao?"

"Cháu nghe bọn họ nói thím Diệp nhận thịt ướp muối ở nhà…"

"Vậy cũng có chuẩn bị thịt kho tàu mà, cháu cái đứa nhỏ này!" Vương Thúy Phân sớm đã chuẩn bị xong, lúc bưng thịt về trong sân, đã nhanh chóng cắt khúc thịt ba chỉ giữ lại buổi tối đãi khách, chỉ là lúc đó Diệp Tiểu Muội quá bận rộn muốn khiến Diệp Đại Bảo phát thèm nên không phát hiện mà thôi.

Nghe nói như thế, trên mặt Tống Thanh Huy c*̃ng thêm ngại ngùng, nhưng vẫn uyển chuyển nói: "Nhưng lấy về cháu cũng không biết nấu, những đồng chí khác trong ký túc xá thanh niên trí thức cũng không biết đều lãng phí một cách vô ích."

Tống Thanh Huy khách sáo mang theo một tảng thịt ba chỉ lớn tới, ngoại trừ bởi vì không muốn hai tay trống trơn chọc cho Diệp Tiểu Muội "khinh thường" c*̃ng quả thực giống như anh nói, để ở trong tay mình là lãng phí thứ tốt. Khẩu vị của anh và Diệp Tiểu Muội khá giống nhau, càng thích ăn đồ tươi hơn đồ ướp muối, còn không bằng thuận tiện mang tới để thím Diệp nấu, ít nhất một lần ăn thoải mái.

Thế nhưng Vương Thúy Phân không biết tâm tư của anh, thấy Tiểu Tống đắp nặn hình tượng chàng trai không biết làm việc nhà rất sống động, thêm vào dáng dấp tuấn tú, khí chất thanh nhã, tình mẹ của vợ đội trưởng thoáng cái tràn trề, lập tức nói.

"Vậy thím nấu giúp cháu, đến lúc đó mang về ký túc xá thanh niên trí thức, một mình cháu cũng có thể ăn hai ngày."

Tống Thanh Huy dừng một chút, ngẫm lại vẫn không nói gì, anh cảm thấy thím Diệp nghĩ rất hay, chỉ chờ thịt kho tàu vừa ra nồi, e rằng một mình Diệp Tiểu Muội là có thể bao thầu.

Anh không tin trên đời sẽ có thịt kho tàu có thể sống sót từ trên bàn ăn của Diệp Tiểu Muội.

Tiểu Tống chấp nhận lời đề nghị của mình, Vương Thúy Phân cũng cảm thấy giải quyết như vậy cực kỳ tốt, lúc này mới nhận thịt, nhiệt tình dẫn anh tiến vào sân.

DTV

"Cháu đến rất đúng lúc, mấy anh em bọn nó đang làm giò heo nướng gì đó, Tiểu Tống c*̃ng qua đó chơi đi."

Tống Thanh Huy phối hợp ra vẻ chờ mong, cùng tiến vào sân với Vương Thúy Phân, lập tức nhìn thấy ba bóng lưng chăm chú lại hài hòa, không khỏi giật khóe miệng, nhưng vẫn thổi phồng thương mại một hồi: "Ngửi thấy rất thơm."

Vương Thúy Phân cười: "Thịt nướng có thể không thơm à."

Đây cũng là nguyên nhân bà ấy tùy ý để Tiểu Muội lăn qua lăn lại, trong cái nhìn của bà ấy, mỡ từ da giò heo được nướng ra, chỉ cần đừng đốt cháy khét, thế nào cũng sẽ không quá khó ăn.

Tuy rằng Diệp Thư Hoa rất chăm chú, nghe thấy thanh âm quen thuộc vẫn rất nhạy cảm, lập tức quay đầu hỏi: "Anh Tống, sao anh lại tới đây?"

Tống Thanh Huy vốn định tiếp lời, vừa ngẩng đầu nhìn qua, cũng không tự chủ cười khúc khích.

Diệp Tiểu Muội không biết từ lúc nào trên mặt đã dính một mảng đen, diện tích không lớn, cũng không quá dơ, trái lại nổi bật lên khuôn mặt càng thêm trắng nõn thanh tú, ít nhất ở trong mắt Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội như vậy vẫn có mấy phần đáng yêu.

Nhưng bởi vì dáng vẻ “lôi thôi" của Diệp Tiểu Muội, trái lại rất khác vẻ trắng trẻo non nớt lại yếu ớt thường ngày của cô, Tống Thanh Huy mới nhịn không được cười ra tiếng.

Diệp Thư Hoa không hề có cảm giác gì về việc này, ở trong mắt cô ở nơi nào mình cũng có khuôn mặt đẹp như hoa, lớn lên xinh đẹp coi như ở nhà móc chân cũng có thể móc ra tiên khí, đương nhiên không cho là Tống Thanh Huy đang cười nhạo hình tượng của cô, lẽ nào anh xem thường "cửa hàng giò heo nướng Diệp thị" của bọn họ?

Nghĩ như thế, Diệp Thư Hoa nhíu lông mày, chuẩn bị vứt ánh mắt hung ác để anh Tống tự hiểu, lại bị anh hai Diệp ở bên cạnh cắt đứt, anh hai Diệp quay đầu nhìn thấy em gái như con mèo hoa, vội duỗi tay lau giúp cô: "Sao Tiểu Muội nướng giò heo cũng có thể cọ dơ lên mặt thế…"

Âm thanh dần dần biến mất, bởi vì anh hai Diệp "lau mặt" xong giúp em gái mới vừa thu tay về, lại thấy trên mặt cô có thêm hai vết dơ chỉnh tề, điểm đen nhỏ biến thành ria mép mèo, lần này biến thành mèo hoa thật rồi.

Anh hai Diệp đột nhiên chột dạ không dám nói lời nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 122: Chương 122



Tống Thanh Huy suýt chút nữa bị cặp anh em ngốc nghếch này chọc cười, cố gắng kìm nén mới không đến nỗi cất tiếng cười to.

Lúc này Vương Thúy Phân mang theo thịt xẹt qua mặt ba anh em, chú ý tới Diệp - quỷ lôi thôi - Tiểu Muội, bỗng chốc không nói gì.

Ngay ở trước mặt khách cũng không tiện làm mất mặt Tiểu Muội, Vương Thúy Phân không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu, nhanh chóng vào nhà bếp tự mình vắt khăn đem qua đây, đưa cho Diệp Tiểu Muội lau mặt và tay.

Diệp Thư Hoa không thấy hình tượng mèo hoa của mình, vì thế không hề cảm thấy xấu hổ chút nào, còn rất hưởng thụ sự phục vụ hiếm thấy của mẹ già, bởi vì đời trước chưa từng hưởng thụ. Vì thế cười hì hì nhắm hai mắt tùy ý để mẹ dùng khăn mặt khăn chùi ở trên mặt.

DTV

Người ta nói tình thương của cha như núi, tình mẹ hình như c*̃ng rất nặng, Diệp Tiểu Muội cảm thấy mặt đều bị mẹ cô xoa đỏ.

Vương Thúy Phân làm việc xong, đang chuẩn bị cầm khăn mặt về nhà bếp lại nhìn thấy khuôn mặt cười ngốc của con gái út, nhịn không được chỉnh đốn cô: "Dơ thành như vậy cũng không e lệ, con còn tưởng rằng mình là đứa trẻ ba tuổi sao?"

Chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp thấy toàn bộ quá trình liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bĩu môi. Em chồng coi mình là đứa nhỏ ba tuổi, còn không phải mẹ chồng cưng chiều thành như vậy sao, đã đến tuổi lấy chồng sinh con, lại vẫn lau mặt cho cô em chồng.

Nhớ lúc các cô làm con gái ở nhà mẹ đẻ, nào có phúc như này, đừng nói để mẹ rửa mặt nhỏ, còn nhỏ tuổi đã phải tắm rửa rửa mặt cho em trai em gái, các cô nói gì đâu?

Cùng là phụ nữ, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú đều hay gây khó dễ cho em chồng, ít nhiều cũng vì có chút ước ao ghen tị.

Nếu như có thể tụ tập trò chuyện, Tống Thanh Huy hẳn đã yên lặng đi vào đội hình. Anh c*̃ng cho rằng Diệp Tiểu Muội bị nuông chiều ra.

Nhưng thái độ trái ngược với Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú, anh cảm thấy Diệp Tiểu Muội bị cưng chiều như thế, còn có thể yếu ớt mà không kiêu căng, hết ăn lại nằm nhưng cũng hiểu rõ sai trái đã thực sự rất hiếm có rồi. Anh từng gặp quá nhiều con trai con gái bởi vì được người lớn cưng chiều, sau đó trở nên thô bạo bá đạo, kiêu căng vô lễ, Diệp Tiểu Muội xem như là hiếm thấy không có bị nuôi lệch.

Tống Thanh Huy cố gắng khai thác ưu điểm của Diệp Tiểu Muội, không hề áp lực gia nhập đội nướng giò heo, trở thành người chỉ đạo ngoài trận: "Khi còn bé tôi từng ăn giò heo nướng, lúc vừa nướng phải vừa xát muối, như vậy mới có thể ngon hơn…"

Diệp Thư Hoa bỗng nhiên tỉnh ngộ, là người đầu tiên hưởng ứng: "Đúng vậy, sao em không nghĩ tới."

Tống Thanh Huy bởi vậy chính thức trở thành "chỉ đạo Tống", cùng hòa mình với nhóm anh em nướng giò heo. Tuy rằng chỉ có chính anh biết mình đang nói hưu nói vượn, anh ăn giò heo nướng thêm đủ loại gia vị đa dạng, sẽ không chỉ bỏ muối đâu.

Thế nhưng chỉ thêm muối và bột ớt để nướng móng giò, vẫn là món ngon hiếm có ở thời đại này, phần da ngoài thơm ngon giòn rụm, sau khi cắt nhỏ bưng lên bàn, nhận lấy sự chào đóng của nam nữ già trẻ cả gia đình.

Khi nướng giò heo, còn xảy ra một khúc nhạc dạo ngắn làm người ta dở khóc dở cười.

Trước đó Diệp Thư Hoa không chú ý tới mặt mình bị bẩn là bởi vì một nửa ánh mắt bị anh Tống hấp dẫn, nửa kia bị miếng thịt trong tay mẹ cô hấp dẫn, chẳng qua là lúc đó luống cuống tay chân, cô chưa kịp tò mò.

Mãi đến tận khi Vương Thúy Phân cầm khăn rửa mặt lại tự mình lau mặt cho mèo hoa nhỏ, Diệp Thư Hoa mới thuận tiện hỏi một câu.

"Mẹ, vừa nãy miếng thịt trong tay mẹ từ đâu vậy?" Ngày hôm nay Diệp Thư Hoa biết nhà bọn họ đãi tiệc không đủ thịt, còn có thể tới nhà bác cả mượn, bây giờ đúng lý hợp tình suy đoán, nhất định là mẹ cô đột nhiên biết anh Tống muốn đi qua ăn cơm tối, nhưng mà thịt hồi sáng mới vừa phân đã muối hết toàn bộ, không có cách nào chiêu đãi khách, vì thế lại tạm chạy tới nhà bác cả mượn thịt.

Tuy rằng mượn thì phải trả, thế nhưng ngẫm lại buổi tối thì có thịt ăn, Diệp Thư Hoa vẫn rất vui vẻ, c*̃ng rất chào đón anh Tống, như vậy vừa vặn đền bù nỗi tiếc nuối cả ngày chỉ có thể "ngắm thịt than thở" của cô.

Kết quả mẹ cô nói thịt là Tống Thanh Huy tự mình mang đến, vậy thì khiến Diệp Thư Hoa rất bất ngờ.

Tống Thanh Huy ở trước mặt Diệp Thư Hoa quả thực ra tay xa hoa, cho tới việc cô luôn coi anh là thịt hộp hình người mà mơ ước, thế nhưng thực sự sau khi tiếp xúc, Diệp Thư Hoa cũng chỉ sẽ phát một thẻ người tốt, thẻ Lôi Phong sống lấy giúp người làm niềm vui cho anh, nhưng xưa nay không thật sự coi anh là kẻ coi tiền như rác.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 123: Chương 123



Nguyên nhân rất đơn giản, thanh niên trí thức Tống không hề ngốc chút nào.

Trước kia Diệp Thư Hoa cảm thấy, cô đáng yêu lại mê người như thế, lại cố gắng sáp lại trước mặt anh Tống, thậm chí không chỉ một lần nói bóng gió hỏi thăm thịt hộp của anh, nếu như anh Tống là một kẻ coi tiền như rác thật, nói thế nào cũng nên để cô nếm thử hương vị thịt hộp chứ?

Nhưng mà hiện thực khiến người ta rất ưu sầu, cô xoát độ hảo cảm mấy tháng, đừng nói thịt hộp, đồ hộp rỗng cũng chưa từng thấy một cái.

Tuy nói Diệp Thư Hoa không đến nỗi thất vọng dán nhãn hẹp hòi keo kiệt cho Tống Thanh Huy, nhưng trong lòng c*̃ng rõ một chuyện, anh Tống không dễ chinh phục như cô tưởng, nên cho cái gì, không nên cho cái gì, trong lòng người ta biết rõ ràng.

Cho tới những thứ như sữa mạch nha, kẹo sữa thỏ trắng nhìn như vật quý giá trước đó, có lẽ là bởi vì anh vốn không thích ăn đồ ngọt, so với đặt ở trong ngăn kéo để cho thối, còn không bằng đưa cho người có yêu cầu làm ân tình. Sau đó đều làm lợi cho cô.

Mà thịt hộp lại là ranh giới của anh, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng lừa gạt thịt hộp từ trong tay anh.

Diệp Tiểu Muội đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như bản thân cô quen một người bạn mới cực kỳ được người ta yêu thích, khoai lang không thích ăn cũng có thể tùy tiện ném cho ăn, thế nhưng muốn ăn cá thịt của nhà cô, vậy thì không bàn nữa.

DTV

Bởi vậy, Diệp Thư Hoa cũng rất thấu hiểu, không hề cho rằng Tống Thanh Huy keo kiệt.

Nói cho cùng vẫn là cô không đủ cố gắng, nếu như cua thành công anh Tống tới tay, thịt hộp quý giá đi nữa cô cũng có tư cách ăn!

Cũng chính bởi vì niềm tin của Diệp Thư Hoa kiên định như vậy, mới càng khó hiểu hành vi bây giờ của anh. Một miếng thịt lớn như vậy, một mình anh ăn không biết an nhàn cỡ nào, nhất định phải lấy làm quà mang đến nhà bọn họ, bảy tám cái miệng ở đây chờ, Tống Thanh Huy làm khách cũng không ăn nhiều thêm hai miếng, đến tột cùng anh có mưu đồ gì?

Diệp Thư Hoa đột nhiên lóe lên ánh sáng linh thiêng.

Cô thừa nhận mình có thể không phải người tinh thông đạo lý đối nhân xử thế, dù sao mười dặm không cùng phong tục, đại đội Song Cương và nơi đời trước của cô đâu chỉ cách mười vạn tám ngàn dặm, cô không quá tin là việc không thể bình thường hơn. Thế nhưng, từ xưa đến nay, yêu nhau chẳng qua là những việc như thế, ở phương diện này, Diệp Thư Hoa có thể kiêu ngạo mà nói, các vị đang ngồi đây đều là đồ bỏ đi, toàn bộ đại đội tuyệt đối tìm không ra đồng chí am hiểu tình yêu hơn cô.

Mà thanh niên trí thức Tống không những không phải kẻ tiêu tiền như rác, ngược lại còn rất khôn khéo, ngày hôm nay đột nhiên hào phóng làm người ta liếc mắt. Buổi sáng mới vừa được chia thịt, buổi chiều đã không thể chờ được nữa đưa tới nhà cô, nhất định là bởi vì có thứ tốt muốn cùng chia sẻ với người mình thích.

Anh đã quỳ gối ở dưới váy cô rồi. Diệp Tiểu Muội kiêu ngạo ưỡn ngực, nỗ lực trêu chọc anh Tống lâu như vậy, cũng đến lúc nếm thử thịt hộp, à không, là ngồi thu thành quả thắng lợi rồi.

Càng nghĩ càng vui vẻ, Diệp Tiểu Muội không khỏi ném một ánh mắt ý tứ sâu xa với đối phương.

Lúc này Tống Thanh Huy mới vừa ngồi xuống, để dễ hòa vào đại quân giò heo nướng của bọn họ hơn. Chỉ là ba anh em nhà họ Diệp chiếm một chỗ ngồi, anh thật không tiện ngồi sát Diệp Tiểu Muội, chỉ sợ bận rộn xảy ra đụng chạm tay chân với cô, đến lúc đó danh dự hủy sạch. Tống Thanh Huy chỉ là danh dự của mình, đồng chí nam ra ngoài cũng phải hiểu được bảo vệ mình.

Vì tránh hiềm nghi, Tống Thanh Huy không thể làm gì khác hơn là đẩy anh cả Diệp và anh hai Diệp làm "kỳ đà cản mũi" ở giữa, anh em nhà họ Diệp c*̃ng rất phối hợp dịch qua hai bên, nhường đủ vị trí, anh có thể thành công gia nhập bọn họ.

Có "căn cứ" thuộc về mình, thanh niên trí thức Tống khá là an nhàn ngẩng đầu lên, lại đối diện với cặp mắt rạng ngời rực rỡ của Diệp Tiểu Muội. Tống Thanh Huy quả thực sợ hết hồn, còn chưa kịp nhìn kỹ ánh mắt ấy cô đã thu hồi tầm mắt, giống như chăm chú nhìn móng giò nướng ra mỡ trên chậu than.

Phản ứng lớn như vậy, là bởi vì Tống Thanh Huy đột nhiên phát hiện, vị trí này dường như lại càng không hài hòa. Vừa vặn mặt đối mặt với Diệp Tiểu Muội, vừa nhấc ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là cô, cái này còn có thể tránh hiềm nghi sao?

Tống Thanh Huy phải làm sao đây, không thể làm gì khác hơn là "tránh hiềm nghi thủ công", cố gắng không nhìn đối diện.

Chỉ là hành động anh không biết làm thế nào, trái lại để Diệp Thư Hoa càng xác định phán đoán của mình.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 124: Chương 124



Dù cho đã biến thành cô gái thôn quê nghèo rớt mồng tơi, cô c*̃ng vẫn là tiểu tiên nữ người kia gặp người yêu. Lần này Diệp Thư Hoa có thể đắc ý, bởi vì anh Tống bàn về nhân phẩm dáng vẻ tài năng, hoặc là gia đình bối cảnh cũng không kém bất kỳ người cũ nào ở đời trước của cô, mà cô cũng không còn là người xinh đẹp giàu có đời thứ hai có thể chống cha lại có thể liều với mẹ.

Vì thế ung dung hái đóa hoa lạnh lùng này, cảm giác thành công của Diệp Tiểu Muội tăng cao trước nay chưa từng có.

Diệp Tiểu Muội vừa tự mình say sưa, lại vừa quyết định không thể phụ lòng tâm ý của anh Tống, vô cùng đương nhiên xông tới chỗ đồng chí Vương Thúy Phân đề nghị: "Mẹ, quá tốt rồi, chúng ta cũng xiên thịt anh Tống mang đến cùng nướng lên đi. Mẹ ngửi giò heo nướng đi rất thơm, thịt heo đương nhiên cũng không kém!"

Ngày hôm nay rốt cuộc là ngày thần tiên gì, chẳng những có giò heo nướng mong đợi chừng mấy ngày, còn có thịt nướng. Diệp Tiểu Muội còn chưa được mẹ cho phép, vậy mà bản thân đã thèm ăn ch** n**c miếng ròng ròng rồi.

Đương lúc này, Vương Thúy Phân không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của cô: "Nghĩ hay nhỉ, thịt của Tiểu Tống không phải cho con ăn, mẹ nấu bát thịt kho tàu cho cậu ấy, còn phải mang về ký túc xá thanh niên trí thức nữa."

"Cái gì?" Diệp Thư Hoa hoàn toàn trợn tròn mắt, trên đời lại có hành động như vậy, quả thực lật đổ tam quan.

Ánh mắt khó có thể tin chuyển từ Vương Thúy Phân tới Tống Thanh Huy.

Trước đó Tống Thanh Huy không phản bác, hiện tại thì càng không tiện phản bác, đành ba phải thế nào cũng được khách sáo nói: "Thím Diệp quá khách sáo rồi."

"Thím cũng không phải khách sáo, Tiểu Tống cũng đừng khách sáo, coi như nhà mình, cứ chơi vui đừng gò bó." Mắt thấy mặt trời xuống núi, lúc này Vương Thúy Phân cũng gấp gáp vào nhà bếp nấu cơm nấu ăn, hoàn toàn không rảnh quan tâm Diệp Tiểu Muội, chỉ dặn dò Tống Thanh Huy vài câu rồi vội vã rời đi.

DTV

Trong sân bỗng chốc lại yên tĩnh, anh cả Diệp và anh hai Diệp còn tiếp tục hết sức chăm chú nướng móng giò. Nhưng mà Diệp Thư Hoa bị đánh nát tam quan trong thời gian ngắn c*̃ng không dán lại được.

Hóa ra thanh niên trí thức Tống thấy tay nghề mẹ cô tốt, cố ý mời đồng chí Vương Thúy Phân giúp đỡ nấu, nhưng cô lầm tưởng thịt này là "tín vật tỏ tình", Diệp Tiểu Muội lời thề son sắt hiện tại cũng xấu hổ rồi.

Thế nhưng làm cô thất vọng nhất, vẫn là thịt bị ngâm rồi. Theo cách nói của mẹ cô, cho dù là nấu thịt kho tàu xong cũng không có phần của bọn họ, bởi vì nhà bọn họ không còn thịt tươi. Trong phút chốc Diệp Thư Hoa khổ sở tột đỉnh, không thể làm gì khác hơn là hóa bi thương thành động lực, hết sức chuyên chú nướng giò heo, đây là an ủi cuối cùng của cô.

Thế nhưng khi móng giò nấu xong lên bàn, Diệp Thư Hoa phát hiện trên bàn ăn có thịt có cá có trứng gà, quả thực là phong phú như ăn tết!

Diệp Tiểu Muội vừa vui mừng lại ương bướng, thầm thì với mẹ cô: "Mẹ nói là thịt kho tàu phải chừa cho anh Tống mang về ký túc xá thanh niên trí thức mà, đây lại là cái gì?"

Vương Thúy Phân không chút nào đau lòng gõ trán con gái ngốc: "Đây là cái gì hả? Đây là thịt của chúng ta, mời khách có thể sử dụng thịt của khách sao, con đúng là đầu gỗ!"

Được rồi, gừng càng già càng cay, Diệp Thư Hoa không dám lại ra tay trên đầu thái tuế, xoa xoa cái trán yên lặng tìm chỗ phía dưới người cha đội trưởng, đây gần như thành chỗ ngồi của cô.

Bởi vì cô gây ra chuyện cười mà Vương Thúy Phân phải bất đắc dĩ giải thích với Tống Thanh Huy một câu: "Tiểu Tống à, thịt của cháu thím cũng nấu xong rồi, dùng hộp cơm mà chú Diệp mang đi lúc công xã họp, như vậy không bị hôi, sạch sẽ vệ sinh, lúc cháu trở về đừng quên mang đi."

Lúc này Tống Thanh Huy mới ý thức được, trước đó anh có lòng tin thịt kho tàu lên bàn cũng không chạy thoát cái miệng của Diệp Tiểu Muội nên mới không có phủ nhận đề nghị của vợ đội trưởng, nhưng đã quên thím Diệp chỉ có thể càng hiểu rõ "tiềm lực" của Diệp Tiểu Muội hơn anh, vì thế sẽ không bưng hết thịt kho tàu lên!

Vào giờ phút này, Tống Thanh Huy sắp bị sự ngu ngốc của mình làm khóc, thật sự giống như từ khi tiếp xúc với Diệp Tiểu Muội, anh cứ thỉnh thoảng phạm loại sai lầm cấp thấp này.

Trân trọng thông minh, rời xa Diệp Tiểu Muội. Tống Thanh Huy nghĩ như thế, trên mặt cũng bình tĩnh sửa chữa: "Thím Diệp khách sáo nhiệt tình như vậy cháu thực sự băn khoăn, vẫn nên bưng phần ấy tới đây mọi người cùng nhau ăn đi ạ, ăn còn dư thì cháu lại mang về, không cần chừa hết cho cháu."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 125: Chương 125



Diệp Thư Hoa không hề biết đối với chuyện mình lại thành hiệp sĩ cõng nồi, còn rất chờ mong chờ mẹ cô trả lời.

Vương Thúy Phân đương nhiên lắc đầu liên tục: "Hôm nay thím cố ý hầm nhừ thịt kho tàu, đũa đ.â.m một cái là nát, cháu mang về còn ăn thế nào được? Không được không được."

Ngay cả đội trưởng Diệp c*̃ng không giúp: "Tiểu Tống, thím Diệp cháu nói đúng, chớ khách sáo, lên đây đi."

Thấy đội trưởng Diệp đã nói như vậy, Tống Thanh Huy cũng biết tiếp tục khuyên cũng vô ích, biết nghe lời phải vào bàn, dù sao không thể để cho gia đình chú Diệp chờ anh. Nghĩ như thế, Tống Thanh Huy không nhịn được lại nhìn Diệp Tiểu Muội.

Diệp Thư Hoa thấy anh dễ dàng từ bỏ như thế, khuôn mặt nhỏ xệ xuống, vừa vặn bị Tống Thanh Huy nhìn thấy, lại để cho anh liên tưởng tới biểu hiện đủ mọi sắc màu của Diệp Tiểu Muội nửa giờ trước.

Đem thịt tới còn muốn mang đi, ở trong lòng Diệp Tiểu Muội anh có lẽ đã từ Lôi Phong sống biến thành Grandet vắt cổ chày ra nước.

Tống Thanh Huy bất giác có chút buồn cười, thế nhưng sâu trong nội tâm lại có hơi khó chịu, Diệp Tiểu Muội sướng vui đau buồn đều có liên quan tới ăn, hôm nay nhìn thấy anh đột nhiên đến nhà chơi, có từng vui vẻ chút nào không?

Tống Thanh Huy quả thật không đánh giá sai, sướng vui đau buồn của Diệp Thư Hoa quả thực chỉ có liên quan tới ăn, giây phút nếm móng giò mình tự tay nướng chín, giống như được chữa lành, một ngày không vui hết thảy tan thành mây khói.

Diệp Thư Hoa ăn ngon cũng không ngẩng đầu lên.

Móng giò nặng một cân, nướng kỹ cắt nhỏ, bình quân mỗi người đều có thể ăn hai miếng, có điều dù Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp nói ăn ngon ăn ngon, thì nếm thử miếng đầu tiên đã không động đũa nữa.

Tống Thanh Huy cũng gần như vậy, chủ yếu là xưa nay anh chưa từng thấy tướng ăn của Diệp Tiểu Muội. Phần lớn người nông thôn thích bưng bát ăn khắp nơi, vì thế cho dù ngồi ở trên bàn ăn, c*̃ng quen nâng bát ăn. Nhưng Diệp Tiểu Muội đến bát cũng chẳng muốn đỡ, trực tiếp đặt ở trên bàn, muốn ăn thì cúi đầu.

Bình thường cũng thôi đi, ngày hôm nay gặm giò heo chỉ có thể dí sát men theo bát, nếu không sẽ rơi vãi khắp nơi, khuôn mặt Diệp Tiểu Muội to bằng lòng bàn tay, một mực không chịu thua ăn bát cơm to bằng nắm đ.ấ.m của bọn chú Diệp, miệng bát cũng lớn hơn mặt. Điều này dẫn đến ở góc độ của Tống Thanh Huy nhìn dáng vẻ Diệp Tiểu Muội không ngẩng đầu gặm móng giò, giống như là nhìn thấy con mèo con đói bụng cuống lên dúi đầu vào trong chậu ăn uống.

Tống Thanh Huy nhìn tướng ăn này cũng có hơi không đành lòng, dù sao anh gắp thêm một miếng, Diệp Tiểu Muội lại phải ăn ít đi một miếng, vậy anh nên nhịn một chút. Móng giò của anh em nhà họ Diệp nướng ngon lành giòn rụm, rốt cuộc ăn ít đi một chút, Tống Thanh Huy nhịn được không hề khổ cực chút nào.

Cứ như vậy, người thật sự ăn vui vẻ chỉ có ba tên ngốc nhà họ Diệp, ba anh em gặm đến miệng đầy mỡ.

Gia vị quá mức đơn giản, nhưng vẫn nướng ra được mùi vị ngon hơn dự liệu của Diệp Thư Hoa, cô đã không còn ước mong gì khác, đồng thời quyết định cửa hàng nướng Diệp thị không đóng cửa, sau này muốn ăn thì dọn lò sưởi của nhà bọn họ ra!

Diệp Thư Hoa càng nghĩ càng hài lòng, thậm chí đã quên mình còn đang trên bàn ăn, không coi ai ra gì kêu gọi anh cả Diệp và anh hai Diệp: "Lần sau chúng ta thử cá nướng đi, em cảm thấy mùi vị cũng không thua giò heo."

Anh cả Diệp và anh hai Diệp đang muốn hưởng ứng lời kêu gọi của em gái, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của mẹ bọn họ: "Con dám gieo vạ cá trong nhà, xem mẹ có đánh gãy chân của con không."

Đồng chí Vương Thúy Phân là một người mẹ tốt, thế nhưng cũng không nhìn bọn họ cả ngày gieo vạ đồ tốt trong nhà, lại sợ Diệp Tiểu Muội không nghe hiểu tiếng người, vì thế giọng điệu muốn hung tàn bao nhiêu thì hung tàn bấy nhiêu.

DTV

Đe dọa tuy có thể xấu hổ nhưng lại hiệu quả, ba anh em trong nháy mắt toàn bộ im miệng, Diệp Thư Hoa c*̃ng đè xuống suy nghĩ mới vừa nảy lên trong đầu, ngoan ngoãn tiếp tục gặm móng giò.

Giây phút này, Tống Thanh Huy lại đột nhiên hiểu Vương Thúy Phân không thể làm gì Diệp Tiểu Muội.

Đừng thấy Diệp Tiểu Muội luôn ở ranh giới tìm đường c.h.ế.t điên cuồng thăm dò, thế nhưng cô còn rất co được dãn được, biết sợ cũng sợ không hề mơ hồ chút nào, nên chuyện như vậy c*̃ng không ít lần làm, vậy ai chịu nổi?

Tống Thanh Huy nghĩ thầm nếu anh là thím Diệp, anh cũng không có cách nào với cô nhóc không có tim không có phổi, còn mặt dày.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 126: Chương 126



Phục hồi lại tinh thần, Tống Thanh Huy lại bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, thực sự không nghĩ ra anh thay vào ai không được, tại sao phải thay vào thím Diệp, vội tới làm mẹ à?

Đi theo ý nghĩ phong phú của Tống Thanh Huy, bữa cơm này cuối cùng cũng ăn xong, lúc đứng dậy, anh thậm chí nhớ không nổi cả buổi tối mình đã nói gì với chú Diệp.

Nhìn đội trưởng Diệp nói chuyện còn chưa đã ngứa giữ lại anh, Tống Thanh Huy cảm thấy chột dạ, vội vã từ biệt.

Giết heo xong, giò heo ngày nhớ đêm mong c*̃ng ăn rồi, Diệp Thư Hoa lại bị giam ở nhà đáng thương học kỹ năng may vá mới.

Đầu vải rách bị cô đ.â.m đến không thể nát hơn nữa, đã chính thức về hưu, lần này Vương Thúy Phân có vẻ vô cùng cấp tiến, trực tiếp ném qua một cái áo hoàn hảo bảo cô may. Diệp Thư Hoa sờ vào, cảm thấy khá quen, không khỏi tò mò hỏi: "Mẹ, bộ quần áo này có phải con đã từng thấy ở đâu rồi không?"

Diệp Thư Hoa vẫn chỉ hoài nghi cái áo này là của mẹ cô hoặc là chị dâu nào, màu sắc hình thức rất bác gái.

Không nghĩ tới đồng chí Vương Thúy Phân lườm mình, không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết c*̃ng không thôi: "Đâu chỉ từng thấy, con còn từng mặc đấy."

"Đây là quần áo của con?" Diệp Thư Hoa trợn tròn mắt, chẳng trách cô cảm thấy quen mắt, thì ra chính là bộ cô mặc hồi vừa xuyên qua.

Diệp Thư Hoa quả thực khó có thể tin tưởng được, bởi vì từ nhỏ cô đã là công chúa nhỏ trang điểm lộng lẫy, hình như là bắt đầu từ lúc năm sáu tuổi, đám bạn học còn đang chơi bùn, cô đã quấn quít lấy bà nội đòi mặc váy công chúa đội vương miện. Cô ám ảnh về cái đẹp khiến người mẹ mấy tháng mới có thời gian gặp cô một lần cũng nhớ kỹ, sau khi bà nội qua đời, mẹ của cô cố ý tìm một dì thông minh khéo léo cho cô, cho nên cô vẫn là tiểu tiên nữ người gặp người yêu.

Đợi sau khi Diệp Thư Hoa tiếp xúc được bộ môn trang điểm "tà thuật" ở đại học thì càng thêm không thể kiềm chế, cô thành một đứa con gái heo ra ngoài đổ rác cũng phải trang điểm tinh xảo, càng ngày càng nhiều ánh mắt theo đuổi và hâm mộ khiến Diệp Thư Hoa tràn đầy gánh nặng thần tượng. Dần dần "ở nhà có thể móc chân, ra ngoài nhất định phải không chê vào đâu được" là tôn chỉ của cô.

DTV

Diệp Thư Hoa thừa nhận, hồi cô mới vừa xuyên qua quả thực có hơi sơ sẩy với hình tượng của mình, dù sao dân coi thức ăn là trời, lúc đó cơm cũng ăn không đủ no, đầy đầu đều suy nghĩ làm sao ăn nhiều thêm mấy miếng cơm, trong một chốc không chú ý những thứ bên ngoài này c*̃ng có thể thông cảm được.

Nhưng bây giờ chú ý rồi, Diệp Thư Hoa không thể nào chấp nhận được thực tế trong thời gian gần một tháng, mỗi ngày mình mặc những bộ quần áo "kiểu bác gái phổ biến" rêu rao khắp nơi. Nhan sắc cao đến đâu c*̃ng không chịu nổi kiểu dáng như thế!

Diệp Tiểu Muội nghi ngờ cuộc đời.

Vương Thúy Phân thu hết dáng vẻ như thấy quỷ của cô vào đáy mắt, ngược lại không để ý lắm nói: "Không phải của con còn có thể là của ai, nào dám đưa quần áo lành lặn cho con gieo vạ?"

Ban đầu Diệp Thư Hoa thật sự có ý định này, hỏi quần áo là của ai, sau đó lấy học nghệ mình không tinh làm lí do từ chối công việc này, nhưng cái thứ này vậy mà là của cô, lời nói đã chuẩn bị trước đều bị chặn lại.

Hơn nữa bây giờ Diệp Thư Hoa cũng không quan tâm vấn đề này, cô ghét bỏ cái áo ngắn tay khiến người ta một lời khó nói hết trong tay, thực sự không nhịn được nói: "Mẹ, bộ quần áo này quá xấu xí, sang năm con có thể mua cái mới không?"

Vương Thúy Phân sắp bị ý nghĩ kỳ lạ của cô chọc cười: "Con còn muốn quần áo mới à?"

Chính là bởi vì Vương Thúy Phân không những không giận mà còn cười, khiến Diệp Thư Hoa cho rằng việc này thực hiện được, bèn không sợ c.h.ế.t gật đầu: "Muốn thật…"

Trên thực tế người xuất hiện hiểu lầm không chỉ có Diệp Tiểu Muội ngốc nghếch, sắc mặt Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú c*̃ng trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

Các cô đương nhiên cảm thấy ý nghĩ của cô em chồng quá mức buồn cười, ghét bỏ quần áo bây giờ xấu muốn may quần áo mới, cô tưởng mình là cô chủ nhà địa chủ à? Ở nông thôn, bao nhiêu cô gái cả đời cũng không mặc được hai bộ đồ mới!

Như nhà các cô không tính quá nghèo, cha mẹ c*̃ng thương các cô, sau khi đính hôn chịu mua vải may hai bộ quần áo cho các cô, lúc ấy lần đầu tiên từ lúc sinh ra các cô mặc bộ đồ mới rời nhà mẹ đẻ. Nhưng thời đại này, có khi là trong nhà đói meo, lấy chồng rồi cũng không may đồ mới, tìm bạn bè người thân mượn quần áo mặc, kết hôn rồi lại trả cho người ta, cuộc sống của người ta không trải qua rất tốt sao?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 127: Chương 127



Ngẫm lại mình và người bên cạnh làm ví dụ, Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lại càng thêm bất mãn đối với cô em chồng đang ở trong phúc mà không biết phúc. Nếu như các cô không đoán sai, bộ quần áo này của em chồng mới may hai năm gần đây, có lẽ là mẹ chồng thấy hồi đó gia đình cưới con dâu gả con gái đều phải mua vải may quần áo, thuận tiện c*̃ng may một bộ cho cô em chồng, cô gái lớn xác như em chồng cũng không biết quý trọng vải vóc, mới mặc bao lâu đã giày vò hỏng rồi!

E rằng cũng không phải cô ghét quần áo khó coi, quần áo tốt như thế ai ghét bỏ chứ? Chắc chắn cô em chồng bởi vì cũ rách, bây giờ phải vá miếng vá nên không vui, quấn quít lấy mẹ muốn đồ mới.

Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú vốn tưởng rằng mẹ chồng sẽ răn dạy, tuy rằng bà ấy cưng chiều em chồng, nhưng là người tiết kiệm quán xuyến việc nhà nhất, không thể dung túng tật xấu này của con gái, không nghĩ tới mẹ chồng vẫn còn có tâm tình cười với cô, dường như cũng không có vẻ tức giận.

Hai chị em dâu không khỏi sốt ruột! Các cô quá rõ cái miệng đó của em chồng rất biết dỗ người, dỗ được cả cha chồng nghiêm túc và chồng các cô ngoan ngoãn, mẹ chồng lại là mẹ ruột của con nhóc này, có thể không thương con gái mình sao?

Cô em chồng nằm mơ thì nằm mơ, mẹ chồng cũng không thể để tùy tiện làm bừa, may quần áo mới cho cô, Đại Bảo và Nhị Bảo của các cô lớn lên mặc gì? Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lại muốn phản bác, không nghĩ tới Vương Thúy Phân phản ứng nhanh hơn các cô, trong một giây thành mẹ kế nói với Diệp Tiểu Muội: "Muốn c*̃ng phải kìm nén cho mẹ."

Vương Thúy Phân quả thực bất công, đối với ý nghĩ kỳ lạ của Diệp Tiểu Muội không những không tức giận, thậm chí còn có hơi vui mừng không đúng lúc. Bà ấy cho rằng cô nhóc này đầy đầu chỉ có ăn, không có chút tự giác nào của một cô gái. Bây giờ còn biết đòi quần áo mới xinh đẹp, không tệ, đầu óc vẫn không có hoàn toàn hỏng.

Trong lòng không giận, hiện tại Vương Thúy Phân đương nhiên không phải thật sự trở mặt với Diệp Tiểu Muội, mà trưng sắc mặt cho hai đứa con dâu nhìn, thuận tiện cho Tiểu Muội cả ngày nằm mơ giữa ban ngày thái độ.

"Đừng có mơ mộng tới quần áo mới nữa, nếu con vá đẹp, sang năm cũng có thể mặc đẹp một chút, nếu như vá không đẹp…"

Nói tới đây, Vương Thúy Phân cố ý dừng lại một chút.

Diệp Tiểu Muội quả nhiên ngửa mặt lên nhìn bà ấy, lúc này Vương Thúy Phân cười lạnh nói: "Vậy con cứ mặc đồ rách nát đi."

Cái này còn đáng sợ hơn mặc quần áo kiểu bác gái rêu rao khắp nơi!

Quả nhiên Diệp Thư Hoa bị uy h**p, từ bỏ mơ mộng hão huyền, cẩn thận từng li từng tí, hết sức chăm chú bắt đầu tiến hành may vá.

Nói đến đây, Diệp Thư Hoa cũng không biết vạt áo của cô bị rách lúc nào. Ngẫm lại đời trước, cô có một phòng chuyên đựng áo, mũ, không hề tiết chế mua mua mua, dẫn đến tủ quần áo mặc được hai lần đã không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Mà bây giờ, quần áo mặc rách cũng không thể thay mới, vá lại lại tiếp tục mặc ba năm.

Sự so sánh m.á.u me đầm đìa này làm cho cô quả thực tràn đầy oan ức và chua xót.

Nhưng mà càng chua xót chính là, Diệp Thư Hoa phát hiện hình như cô bị mẹ cô tẩy não thành công, vậy mà lúc này rất có tâm lý và thái độ "kỹ năng đến lúc sử dụng rất ít", rất hi vọng mình là một cao thủ thêu thùa, như vậy có thể thêu đóa hoa đẹp đẽ che khuất vết may, mà không phải che bằng một con rết xấu quắc xiêu vẹo ngã nghiêng ở phía trên, khiến người ta liếc mắt đã thấy.

DTV

Thật là một ý nghĩ đáng sợ. Diệp Tiểu Muội ý thức được điều này, rất phóng đại run rẩy một hồi, đồng thời còn không dấu vết nhìn mẹ và hai chị dâu một chút, nghĩ thầm mình không cần bị tẩy não thành giống bọn họ. Không nói tới mình, nhìn da dẻ và khí sắc của chị dâu cả, người mẹ đời trước của cô quả nhiên cũng có thể làm chị của chị dâu cả.

Diệp Thư Hoa cảm thấy mẹ và chị dâu cô "chưa già đã yếu" như thế, đều do quản quá nhiều, lao tâm lèo lái. Cô không thể học theo họ, trở thành một cô gái nông thôn cũng phải làm đóa hoa xinh đẹp phong cách nhất thôn, già rồi cũng là tiên nữ đẹp lão!

"Không cố gắng làm việc, hai con mắt xoay chuyển lung tung gì đấy?" Vương Thúy Phân làm một mẹ kế tận chức, đúng lúc cắt đứt Diệp Thư Hoa mất tập trung.

Diệp Thư Hoa nghe lời thu tầm mắt lại, thành thật làm việc.

Trong chốc lát, ngoài sân vang lên một thanh âm xa lạ: "Tiểu Muội có ở nhà không, có muốn đi đào kiều mạch* dại với bọn chị hay không?"

*Một loại lúa mì

*Một loại lúa mì

Còn chưa nghe ra âm thanh này là ai, Diệp Thư Hoa đã không thể chờ được nữa nhảy lên từ trên ghế: "Muốn, chờ em một chút."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 128: Chương 128



Vương Thúy Phân nhìn cô, nhưng cuối cùng không phản đối, chỉ nhắc nhở: "Đi thay giày cũ, lấy cái rổ trong nhà bếp, nếu muốn đi đào kiều mạch thì động tác nhanh nhẹn chút, đào nhiều chút mang về, nấu bát cháo trứng gà cũng ngon."

Diệp Thư Hoa tưởng rằng đào kiều mạch cũng giống như hoạt động "ký ức vui buồn lẫn lộn" mà nhà trường triển khai, giống như rau dại căn tin cho bọn họ, mùi vị vừa đắng vừa kô, nuốt xuống cũng lao lực, cho nên cũng không ôm hi vọng gì với "ăn ngon" trong miệng mẹ. Thế nhưng có thể ra ngoài chơi vẫn rất đáng chờ mong, vẫn rất hưng phấn ném quần áo vá được một nửa, xoay người trở vào nhà đổi giày tìm cái rổ đựng đồ ăn.

Chờ Diệp Tiểu Muội hứng thú bừng bừng mang theo trang bị đi ra, "bạn bè" mời cô đang ở trong sân nói chuyện với Vương Thúy Phân, chỉ nghe cô gái mặt tròn cười lên rất ngọt cười với Vương Thúy Phân: "Thím út, bà nội nói Tiểu Muội cả ngày không ra khỏi cửa, cũng không biết ở nhà chơi cái gì, bảo cháu cố ý kêu con bé đi cùng, tránh cho ngồi lười biếng ở nhà."

"Chị Tú Hồng!" Diệp Thư Hoa rất vui vẻ chạy về phía các cô, nhìn thấy người cô lập tức nhớ ngay, chị họ của nhà bác cả Diệp, lớn hơn Diệp Tiểu Muội một tuổi. Năm nay kết hôn được hơn nửa năm, hai ngày trước mới vừa về nhà mẹ đẻ.

Tuy rằng Diệp Tiểu Muội không quá quen thuộc với các chị họ, thế nhưng họ hàng của mình dù sao cũng ung dung yên tâm hơn chơi với người ngoài, tâm trạng Diệp Thư Hoa tốt hơn, toàn bộ sự chú ý đặt ở trên người chị họ, ngược lại quên lời của cô ta không còn một mống.

Có điều lời này của Diệp Tú Hồng cũng không phải nói cho một mình Diệp Tiểu Muội nghe, thím út có thể nghe hiểu ý của cô ta cũng không tệ.

Đồng chí Vương Thúy Phân là người thông minh như vậy, đương nhiên nghe hiểu, bà nội đám nhỏ là chịu thua, lấy lòng Tiểu Muội. Trong phút chốc Vương Thúy Phân vừa đắc ý lại xem thường, xem thường là vì biết mẹ chồng lấy lòng như thế là bởi vì Tiểu Muội nhận được sự coi trong của cha cô, bà già này không ưa hai mẹ con các cô mười mấy năm, bây giờ thái độ lật ngược rất nhanh, đúng là mượn gió bẻ măng.

Bởi vì việc này, Vương Thúy Phân càng kiên định rời xa mẹ chồng, phân cao thấp với bà già hợm hĩnh, còn không bằng đóng cửa sống cuộc sống của mình.

Có điều quan hệ của Vương Thúy Phân bà bác gái cả Diệp cũng không tệ lắm, từ nhỏ chị cả Diệp sinh sống theo bà nội, bác gái cả c*̃ng không ít lần chăm sóc, Vương Thúy Phân tự nhiên nhớ cái tốt này. Với cả bác gái cả và bà nội Diệp ở dưới một mái hiên, thường xuyên xung đột, hai chị em dâu vừa tụ lại là cùng nhau nhổ nước bọt mẹ chồng, đều cảm thấy rất tự tại, tình cảm cũng rất tốt.

DTV

Vì thế Vương Thúy Phân hoàn toàn lạnh lòng với bà Diệp, nhưng không có lạnh nhạt với Diệp Tú Hồng, vẫn rất nhiệt tình chào hỏi cháu gái, còn lôi kéo cô ta dặn buổi tối cùng ăn cơm với Tiểu Muội.

Diệp Tú Hồng đương nhiên uyển chuyển từ chối nhiệt tình của thím út, lôi kéo Diệp Thư Hoa chạy trốn khỏi sân nhà họ Diệp.

Hơn ba giờ chiều, ánh mặt trời rực rỡ cũng không chói mắt, Diệp Tú Hồng chủ động kéo Diệp Thư Hoa, hai chị em thân thiết đi đến cửa thôn.

Diệp Tú Hồng là cô gái mới gả, có lẽ cuộc sống ở nhà chồng không quen, mới biết tháng ngày ở nhà mẹ đẻ tự tại cỡ nào, cho nên hiếm khi về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhìn khắp nơi đều thấy hợp mắt. Liên quan tới em họ yếu ớt không khiến người ta thích trong ấn tượng, cũng biến thành đáng yêu lại đẹp đẽ, làm cho cô ta không nhịn được muốn thân thiết một chút.

Nghĩ đến tính tình trước đây của Diệp Tiểu Muội, Diệp Tú Hồng lại có chút tò mò hỏi: "Tiểu Muội, lần này chị trở về, nghe mẹ chị nói bây giờ em lớn lên trở nên dịu dàng ít nói, cũng không đi ra ngoài, cả ngày ở nhà làm gì vậy?"

Dường như người nào trong đội cũng nói như vậy, trước đây Diệp Tiểu Muội rốt cuộc thích ra ngoài cỡ nào thế? Diệp Thư Hoa cũng rất phiền muộn: "Em cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng mỗi ngày giặt quần áo làm cơm, còn phải trông coi Đại Bảo, ở đâu ra thời gian ra ngoài?"

"Hiện giờ nông nhàn, bọn thím út đều ở nhà, cũng không cần em làm cơm trông trẻ chứ?"

"Thế thì không cần." Diệp Thư Hoa đã sắp tự bế rồi: "Vì thế bây giờ mỗi ngày mẹ em nhìn chằm chằm em may quần áo."

Bởi vì Diệp Thư Hoa không nói cô lúc đầu đến kim chỉ cũng không biết cầm, Diệp Tú Hồng lại cho rằng hãy cô "tập trung huấn luyện" trước khi lấy chồng giống như cô ta, quả thực rất rườm rà, nhưng vẫn bị vẻ mặt làm quá của Diệp Tiểu Muội khiến mình phải bật cười, cười xong mới an ủi: "Con gái mà, mọi người đều như thế."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 129: Chương 129



Diệp Thư Hoa gật đầu, không quá muốn tiếp tục loại đề tài nặng nề này, bèn chủ động hỏi thăm: "Sao chị Tú Hồng trở về vậy? Định ở nhà ở bao lâu?"

Diệp Tú Hồng sờ cái bụng, cười nói: "Mẹ chị kể trong đội g.i.ế.c heo, bảo chị trở về ăn thịt. Ngược lại c*̃ng không có gì việc, năm trước chị vẫn ở nhà mẹ đẻ."

Bác gái cả nói như vậy chỉ là cớ đón con gái về nhà dưỡng thai.

Đây là cái thai thứ hai của Diệp Tú Hồng, cái thai thứ nhất bởi vì vợ chồng không có kinh nghiệm, lúc mới vừa phát hiện mang thai đã sảy mất, bác gái cả cũng chẳng phải tin tưởng bà thông gia, thừa dịp nông nhàn, dứt khoát đón con gái đã thai ba tháng trở về tự mình chăm sóc.

Diệp Tú Hồng không phải thật sự về nhà mẹ đẻ ăn thịt, coi như bác gái cả chịu chi thứ tốt, mấy anh trai chị dâu cũng không đồng ý. Em chồng gả đi về nhà mẹ đẻ ăn của bọn họ ở của bọn họ, còn muốn ăn thịt heo quý giá, có mặt mũi như vậy sao?

Thịt heo của nhà bác cả Diệp c*̃ng giống như nhà Diệp Thư Hoa, ngày đó đã xử lý treo lên ướp muối, "thịt" mà Diệp Tú Hồng ăn cũng chỉ là ăn một chút ruột heo tóp mỡ.

Có điều cho dù là về nhà mẹ đẻ ăn cám nuốt rau, cô ta cũng càng muốn ở nhà mẹ đẻ đợi, ít nhất trong lòng thoải mái tự tại, vì thế lúc trả lời sự tò mò của Diệp Thư Hoa, mặt Diệp Tú Hồng hoàn toàn treo nụ cười hạnh phúc. Diệp Thư Hoa đương nhiên tin là thật, ánh mắt sáng ngời, cô đột nhiên nhớ tới lần trước đồng chí Vương Thúy Phân oán giận với cô chuyên chị cả Diệp không trở về nhà mẹ đẻ.

DTV

Bác gái cả thực sự là thông minh, chỉ cần có thịt ăn, không sợ con gái gả đi không thích về nhà mẹ đẻ.

Diệp Thư Hoa quyết định về nhà cũng phải chia sẻ cách này với mẹ cô.

Đáng tiếc các cô biết chậm một chút, thịt heo cũng đã bị ướp muối, chị cả Diệp có tới e rằng không có lộc ăn. Có điều bọn anh cả nói rồi, từ đây mãi cho đến ăn tết, người cha đội trưởng sẽ tổ chức cho thanh niên trai tráng vào núi săn bắt thú rừng. Đội sản xuất bọn họ đủ người, nếu may mắn nói không chắc có thể khiêng hai con heo rừng về phân chia, coi như vận may thực sự quá kém, c*̃ng vẫn có thể bắt chút gà rừng thỏ rừng trở về ă bữa ngon rồi.

Diệp Thư Hoa suy nghĩ một hồi, chuyện này rất tốt, bởi vì do người cha đội trưởng dẫn đầu, anh cả anh hai lại là chàng trai cao to khỏe mạnh, chắc chắn cướp được con mồi trước tùy nhà bọn họ chọn.

Ngẫm lại đời trước cũng hiếm khi ăn thịt thú rừng, Diệp Thư Hoa mới ăn xong giò heo nướng không lâu cũng không nhịn được nuốt nước miếng, cô cũng không tin đến lúc đó mang tin tức đến cho chị cả Diệp, đối phương có thể chống chịu mê hoặc kiên trì không trở lại!

Lần này Diệp Thư Hoa tích cực như vậy, thỏa mãn khát vọng ăn uống của mình chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là hi vọng mẹ cô có thể vui vẻ một chút.

Nói tới hiện thực, xuyên qua thời đại thiếu quần áo thiếu lương thực, nếu như không có mẹ cô gần như dung túng quan tâm và cưng chiều, cuộc sống của Diệp Thư Hoa tuyệt đối không có thoải mái như vậy, còn có thời gian nghĩ trong đầu hết ăn lại uống? E rằng mỗi ngày đói bụng làm việc không hết mới là cách vận hành đúng đắn của thời đại này.

Từ góc độ cảm tính, từ nhỏ đến lớn Diệp Thư Hoa thiếu hụt ấm áp và quan tâm của cha mẹ, Vương Thúy Phân cho đủ hết một lần, không nhiều lời nhưng yên lặng đối tốt với người cha đội trưởng và ba người anh ngốc cuồng em gái của cô, đó chính là mua một tặng một, niềm vui bất ngờ.

Bây giờ Diệp Thư Hoa có nhiều người yêu thương như vậy, đương nhiên đã không thiếu tình yêu, cô không có nỗi buồn phiền về những người bạn nhỏ khác có tại sao cô không có, nỗi buồn duy nhất cũng đã biến thành ngày hôm nay có thể ăn được thịt hay không.

Đúng là rất thực tế.

Nói chung, Vương Thúy Phân, người cha đội trưởng và các anh ngốc rất tốt với cô, Diệp Thư Hoa không phải người không có tim không có phổi, có cơ hội cũng sẽ muốn báo đáp bọn họ, chỉ có điều hiện tại cô nghèo rớt mồng tơi, phần lớn thời điểm chỉ có thể bị ném cho ăn.

Chị em họ trò chuyện sôi nổi, phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh dễ nghe: "Tiểu Muội?"

Diệp Thư Hoa dừng bước quay đầu lại, thì nhìn thấy anh Tống mỉm cười với cô dưới ánh mặt trời, thực sự là vui tai vui mắt, Diệp Tiểu Muội hiếm thấy lộ ra nụ cười mê trai: "Anh Tống, sao anh ở đây?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back