Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 420: Chương 420



Bà cụ vẫn rất hiểu rõ Tống Thanh Huy, năm đó đã nhìn ra cháu trai cố tình cao lãnh, dẫn tới Diệp Tiểu Muội vui vẻ vô cùng vây quanh anh đùa giỡn, đã kết hôn hai năm còn chơi cái trò này, bình thường là Tiểu Muội phối hợp, bọn họ mới có thể chơi tiếp, ngày hôm nay Tiểu Muội không phối hợp, trong nháy mắt đứa nhỏ này lòng rối như tơ vò, xem dáng vẻ anh gấp gáp thế nào, nào có vẻ bình chân như vại như bình thường.

Nhưng với bà nội Tống mà nói, vẫn thích nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của Tống Thanh Huy, người trẻ tuổi nên có chút nhuệ khí nóng tính của người trẻ tuổi, cả ngày giả vờ ông cụ non giống cái gì.

Tống Thanh Huy đương nhiên không cảm thấy mình có gì thất thố, dưới cái nhìn của anh, Diệp Tiểu Muội mới gọi là quá đáng.

Từ sau khi kết hôn, anh và Diệp Tiểu Muội có thể nói là như hình với bóng, sớm chiều bên nhau, cho tới bây giờ chưa từng tách ra lâu như vậy. Hai vợ chồng ở hai trường học khác nhau, không gặp được nhau, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không được, điện thoại của trường học chỉ có thể gọi ra ngoài, gọi điện thoại cho bên trong đương nhiên quản lý ký túc xá sẽ nhận, nhưng sẽ không nhận điện thoại của người gọi giúp anh, quản lý ký túc xá chỉ có thể ghi nhớ chuyện này, chờ có thời gian lại nói lại với đối phương.

Tống Thanh Huy không thể trực tiếp trò chuyện với Diệp Tiểu Muội, đương nhiên không cần phải gọi điện thoại cho trường cô, rõ ràng ở cùng thành phố, giữa anh và Diệp Tiểu Muội lại "hoàn toàn không có tin tức", thoáng chốc rất khó thích ứng trạng thái như thế này.

Tách ra chưa tới nửa tháng, vào buổi tối Tống Thanh Huy không nhịn được nhớ nhung thân thể vô cùng mềm mại của Diệp Tiểu Muội, thực ra cô ngủ rất không thành thật, thích chui vào trong lòng anh, cướp chăn mền của anh, thỉnh thoảng nằm mơ còn đá anh, còn có thể quấn quít không cho anh rời giường, mỗi sáng sớm anh phải tốn vài phút dỗ cô, quả thực chính là một cô nhóc giày vò. Nhưng không còn cô nhóc giày vò dằn vặt mình, trái lại Tống Thanh Huy ngủ càng bất ổn, nhiều lần nửa đêm tỉnh dậy sau đó đưa tay s* s**ng, không sờ được thân thể quen thuộc đó, trong lòng đột nhiên như trống rỗng, phải trằn trọc trở mình một hồi lâu mới có thể tiếp tục ngủ.

Thời gian sẽ xoa dịu tất cả, thế nhưng một tháng còn chưa đủ để Tống Thanh Huy quen thuộc thân phận "độc thân", nhớ nhung đối với Diệp Tiểu Muội ngược lại càng lúc càng kịch liệt, lúc bắt đầu chỉ có buổi tối sẽ cảm thấy không biết làm thế nào, anh còn cảm thấy bình thường, bởi vì khi ở Song Cương ban ngày bọn họ cũng không dính lấy nhau, anh phải xuống ruộng, cô ở nhà làm việc, buổi tối mới là thời gian bọn họ chung đụng.

DTV

Thế nhưng tâm tình của anh càng ngày càng phát triển đến mức nóng ruột nóng gan, ăn cơm sẽ nghĩ cô ở trường học ăn có ngon không, lên lớp thỉnh thoảng sẽ để tâm cô có ngoan ngoãn học hành không, lúc thảo luận với bạn học cũng sẽ nghĩ cô và bạn học ở bên có tốt không, nói chung mặc kệ làm cái gì đều có thể liên tưởng tới trên người Diệp Tiểu Muội.

Số lần nhớ cô càng nhiều, đương nhiên sẽ càng hy vọng vợ chồng đoàn tụ sớm một chút, giống như bà nội Tống đoán, khoảng thời gian này chống đỡ sự kiên trì của anh chính là cuối tháng được nghỉ về nhà, sau đó vừa được nghĩ anh đã từ chối lời mời liên quan tới hội đọc sách của bạn học, không thể chờ được nữa thu dọn đồ đạc về nhà. Nếu không phải sợ nhào đầu vô ích, Tống Thanh Huy đã muốn trực tiếp đi tới trường Diệp Tiểu Muội đón cô.

Trên đường về nhà, Tống Thanh Huy cảm thấy rất tốt, nhận định Diệp Tiểu Muội còn gấp gáp chạy về nhà bà nội hơn anh, nguyên nhân có lẽ không trong sáng giống anh, lấy tính cách của Diệp Tiểu Muội, tách ra một tháng đương nhiên sẽ nhớ anh, thế nhưng càng nhớ nhung hơn hẳn là máy nước nóng, buồng tắm và cơm nước của bà nội, kết quả anh về đến nhà rồi, vậy mà nghe rằng Diệp Tiểu Muội không dự định trở về!

Tống Thanh Huy không chỉ ngơ ngác không ứng phó kịp, còn không nhịn được có chút nghiến răng nghiến lợi, những ngày qua anh khó chịu, nhớ nhung quả thực như đàn gảy tai trâu, cô nhóc này ở trường học vui đến quên cả trời đất, có lẽ cũng chẳng nhớ tới anh chút nào.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 421: Chương 421



Đối mặt với Diệp Tiểu Muội không tim không phổi đến mức làm người giận sôi, Tống Thanh Huy c*̃ng rất khó duy trì phong độ như bình thường, gần như là thế tới hung hăng vọt tới sư phạm thủ đô, thẻ sinh viên đại học Thanh Hoa của anh gần như thuận buồm xuôi gió, bảo vệ liếc mắt nhìn một cái đã thuận lợi cho đi, Tống Thanh Huy đi cả đoạn đường thông thuận thẳng tới dưới ký túc xá của Diệp Tiểu Muội.

Ngày đó khai giảng Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa lấy danh người nhà được phép tiến vào ký túc xá nữ, hiện tại không thể được, anh chỉ có thể quy củ đi tìm quản lý ký túc xá. Giảng viên sinh viên trong trường nghỉ, quản lý ký túc xá lại không thể nghỉ, chỉ cần sinh viên còn ở ký túc xá bọn họ không thể nghỉ, quản lý ký túc xá phối hợp đi lên lầu gọi Diệp Tiểu Muội.

DTV

Diệp Tiểu Muội vừa vặn đang ở ký túc xá, buổi tối phòng của các cô có hoạt động, vẫn là anh Tống có cái đầu thông minh, bây giờ có bạn cùng phòng có người yêu nói phải bảo đối tượng thay phiên mời các cô ăn cơm, tối hôm nay là chồng chị Lý mời, ngày mai các cô còn đi chơi với bạn bè trong lớp. Cuộc sống rất phong phú, nếu Diệp Tiểu Muội không dự định về nhà bà nội, buổi chiều lại không có hoạt động, bèn quyết định nằm trên giường, đối với đảng cá mặn như cô, thỉnh thoảng không có việc gì nằm trên giường một ngày nửa ngày cũng hạnh phúc.

Có điều nghe quản lý ký túc xá nói người yêu cô tìm gặp cô, ngay ở dưới tòa ký túc xá, Diệp Tiểu Muội vẫn rất ngạc nhiên, rất cảm động, thói quen của cô nói tốt là bị động, nói xấu là ích kỷ, nếu như Tống Thanh Huy không chủ động đến gặp cô, vậy cô c*̃ng tuyệt đối vui đến quên cả trời đất, không hề nghĩ tới mình còn có một người chồng, nhưng một khi anh Tống chủ động, cô cũng sẽ hồi đáp nhiệt tình giống vậy.

Vì thế Diệp Tiểu Muội cũng không có khó chịu vì kế hoạch nằm ệch bị cắt đứt, gần như là nhảy nhót bò dậy khỏi giường, mặc quần áo vào chạy xuống lầu, tan học gọi cơm ăn cũng không tích cực như vậy.

Mới vừa xuống cầu thang đã nhìn thấy anh Tống lẳng lặng đứng dưới tán cây, thân thể như ngọc, phong độ phiên phiên, hiển lộ hết phong phạm nam thần, hai mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên nhào vào trong lồng n.g.ự.c của anh: "Tình yêu ơi, anh tới gặp em à, em thật vui vẻ."

Bị Diệp Tiểu Muội nhiệt tình như lửa ôm ấp, cơn tức Tống Thanh Huy nín nửa buổi chiều, trong nháy mắt tan thành mây khói, bất giác ném hành lý, hai tay theo thói quen đỡ lấy eo của cô, chỉ là trong miệng còn hơi khó chịu hỏi: "Nếu gặp anh vui vẻ như vậy, thế sao không trở về nhà?"

Diệp Tiểu Muội há mồm lập tức nói: "Bởi vì em không biết anh Tống có trở về nhà hay không mà, lỡ như về nhà không thấy anh chẳng phải rất đau lòng sao, vì thế nên ở lại trường."

Tống Thanh Huy hừ lạnh nói: "Ngụy biện."

Lời chót lưỡi đầu môi của Diệp Tiểu Muội nửa chữ anh cũng không tin, đương nhiên Diệp Tiểu Muội cũng không thèm để ý anh có tin hay không, sau khi giải thích rõ bèn ngẩng đầu lên từ trong lòng anh Tống, tò mò hỏi: "Anh tới đón em về nhà hả? Nhưng bây giờ hơi trễ, có thể không còn xe buýt?"

Tống Thanh Huy thản nhiên nói: "Vậy thì ở nhà nghỉ gần trường học đi."

Quyết định của anh khiến Diệp Tiểu Muội vô cùng kinh hỉ, tới nhà nghỉ gần đó mướn phòng với anh Tống, vừa có thể thỏa mãn nguyện vọng tham gia hoạt động của bạn cùng phòng và bạn trong lớp, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đoàn tụ một lần mỗi tháng với anh Tống, thực sự quá hoàn mỹ, Diệp Tiểu Muội hưng phấn không nhịn được ôm lấy cổ của anh, nhón chân lên hôn khóa miệng anh một cái, "Quá tốt rồi, bây giờ chúng ta đi mướn phòng ngay đi!"

Hành động đột nhiên xuất hiện của Diệp Tiểu Muội dẫn tới sự quan tâm của các bạn học, các bạn nữ nhìn mà mặt đỏ tim đập, có vài bạn nam đi ngang qua càng không nhịn được huýt sáo.

Rất nhiều sinh viên đại học đều là thanh niên văn nghệ, thiên tính lãng mạn, có mấy người tiến vào vườn trường đã không kìm nén được tâm tình, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy vài tình nhân ôm ấp ở trước mặt người khác, nhưng bọn họ có lãng mạn đi nữa, ở trước ký túc xá người đến người đi hôn môi vẫn hơi quá, người trẻ tuổi đương nhiên không nhịn được muốn tham gia náo nhiệt.

Tống Thanh Huy bị vây xem một hồi, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai, lại nghĩ không hưng binh vấn tội nổi, không thể làm gì khác là vội vã lôi kéo Diệp Tiểu Muội đi mướn phòng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 422: Chương 422



Diệp Tiểu Muội và anh Tống tay nắm tay đi ra cửa lớn trường học.

Trường học của bọn họ không có đoạn đường phồn hoa ở Bắc Kinh, khách sạn gần trường học cũng đều gọi nhà nghỉ, có điều lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, từ bên ngoài nhìn vẫn tốt hơn nhà nghỉ trong huyện rất nhiều, nói vậy hoàn cảnh bên trong cũng sẽ không quá kém.

DTV

Điều này làm cho Diệp Tiểu Muội lại dấy lên hứng thú với chuyện mướn phòng, vẻ mặt hưng phấn đứng trước quầy, còn tích cực hơn Tống Thanh Huy, mở miệng nói ngay: "Dì ơi chào dì, chúng cháu đi mướn phòng."

Tống Thanh Huy không nhịn được cúi đầu nhìn mũi chân, dù sao"mướn phòng" trong miệng Diệp Tiểu Muội, theo người bình thường nói có hàm nghĩa không giống lắm, nhưng anh cũng không nghĩ ra đến tột cùng điểm "không giống" ở chỗ nào, không thể làm gì hơn là trầm mặc.

Dì ở nhà nghỉ cũng cảm thấy cách nói của Diệp Tiểu Muội có hơi đặc biệt, thế nhưng ý tứ mặt chữ c*̃ng rất dễ hiểu, chính là muốn thuê phòng, vì thế vẫn coi như bình tĩnh hỏi: "Muốn mấy phòng?"

Diệp Tiểu Muội giòn giã nói: "Một phòng ạ!"

Lần này dì không bình tĩnh nổi, bỗng nhiên ngẩng đầu, phát hiện đối diện là một cô gái long lanh lại tự nhiên hào phóng, khuôn mặt đẹp đẽ vô ngần, lại quay đầu đánh giá đồng chí nam bên cạnh cô gái, cũng là chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, dì lại càng yên tâm một chút. Chủ yếu là cách quầy phục vụ, bà ấy không thấy bọn họ nắm tay nhau, chỉ nhìn hai người trẻ tuổi trai tài gái sắc một cách đơn thuần, khí chất và ăn mặc đều rất xuất chúng, thêm vào tới từ trường học gần đó, cũng sẽ không phải người không đứng đắn gì, vai sóng vai đứng là có hơi quá mức thân mật, nhưng bây giờ xã hội đã rộng rãi hơn rất nhiều, thanh niên lại không lời chàng ý thiếp, táy máy tay chân ở trước mặt mọi người, không tính là đồi phong bại tục.

Nghĩ như vậy, dì bèn mím môi, như giải quyết việc chung hỏi: "Hai người các cháu chỉ cần một phòng thật sao?"

Tống Thanh Huy bị ánh mắt của dì nhìn giống như phạm nhân làm cho rất chột dạ, nghe vậy muốn há mồm nói một mình anh ở, buổi tối Tiểu Muội ngủ ở ký túc xá, thế nhưng Diệp Tiểu Muội đã lẽ thẳng khí hùng cướp đáp, "Đúng vậy, dì, hai người chúng cháu không thể lấy một phòng sao?"

"Có thể thì có thể, có điều các cháu là vợ chồng à, có mang theo giấy hôn thú không?"

"Còn phải có giấy hôn thú mới có thể mướn phòng?" Diệp Tiểu Muội ngơ ngác ngay tại chỗ, "Thẻ sinh viên có được không?"

Dì bị cô chọc tức cười, "Dựa theo quy định, chỉ có vợ chồng mới có thể cùng phòng, vì thế nhất định phải đưa giấy hôn thú ra, dì cần thẻ sinh viên của cháu làm gì?"

Quy định này cũng quá lạ, Diệp Tiểu Muội uể oải oán giận: "Nhưng ai rảnh rỗi không có chuyện gì mỗi ngày cầm giấy hôn thú theo bên người chứ."

Dì lại bị cô chọc cười, "Cô gái như cháu nói chuyện còn rất thú vị, người không có chuyện gì cũng sẽ không mỗi ngày đến ở nhà nghỉ."

Diệp Tiểu Muội mím môi, nghĩ thầm vậy cũng chưa chắc, đời trước có hơn phân nửa thời gian cô đều ở trong các loại khách sạn đấy, một con rồng sống phóng túng, mỗi ngày ở trong nhà rất tẻ nhạt.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội và dì ở nhà nghỉ dì tới cháu đi tấu hài, Tống Thanh Huy ngoài miệng nói một mình anh ở là được lại yên lặng móc giấy hôn thú ra.

Dì cảm thấy Diệp Tiểu Muội rất thú vị, cũng cười nhận lấy giấy kết hôn đi đăng ký. Diệp Tiểu Muội xoay chuyển tình thế tự nhiên kéo cánh tay anh Tống hưng phấn cảm thán: "Không nghĩ tới đến giấy kết hôn mà anh Tống cũng đem theo, chuẩn bị thật đầy đủ."

Lời nói này giống như mỗi ngày anh luôn nhớ thương chuyện mướn phòng vậy, Tống Thanh Huy vội vã làm sáng tỏ nói: "Anh sợ trường học có thủ tục gì cần dùng đến nên bỏ thẳng vào trong túi."

Diệp Tiểu Muội hoàn toàn không để ý lý do của anh, tựa ở trên vai anh đắc ý nói: "Vẫn là anh Tống thông minh, cuối cùng cũng coi như có thể mướn phòng, thật tốt ~"

Tống Thanh Huy:…

Nên làm sao để Diệp Tiểu Muội biết anh thật sự không có mỗi ngày nhớ thương chuyện mướn phòng, ngày hôm nay thực sự là trùng hợp mà thôi?

Chưa kịp đợi anh tiếp tục làm sáng tỏ, dì đã đưa giấy kết hôn, chìa khóa và tiền lẻ qua, "Đăng ký được rồi, phòng ở lầu ba, ba lẻ hai."

Diệp Tiểu Muội rất tích cực cầm lấy chìa khóa phòng, không chờ Tống Thanh Huy bỏ vào túi tiền, đã không thể chờ nữa lôi kéo anh đi tới cửa thang gác, "Chúng ta nhanh lên một chút."

Dáng vẻ gấp gáp này khiến người ta từng giây từng phút liên tưởng đến x trùng lên não, Tống Thanh Huy không nhịn được co giật khóe miệng, nhưng vẫn phối hợp đuổi theo bước chân của Diệp Tiểu Muội, đến cửa phòng, cũng chủ động nhận chìa khóa mở cửa.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 423: Chương 423



Diệp Tiểu Muội vào phòng trước, không sai với phỏng đoán của cô, nhà nghỉ ở Bắc Kinh tốt hơn trong huyện hơn nhiều, vách tường sơn rất sạch sẽ, sàn nhà c*̃ng không nhiễm một hạt bụi, còn có phòng vệ sinh và ban công, diện tích phòng không phải rất lớn, thế nhưng ánh sáng và thiết bị đã khiến Diệp Tiểu Muội rất hài lòng, sau đó quay một vòng, xoay người cười híp mắt nhìn Tống Thanh Huy: "Anh Tống ~"

Tống Thanh Huy rất cẩn thận khóa kỹ cửa mới đặt hành lý ở trên ghế sô pha, mỉm cười nhìn Diệp Tiểu Muội: "Làm sao vậy?"

"Em thích căn phòng này." Khóe mắt đuôi lông mày Diệp Tiểu Muội đều hài lòng, Tống Thanh Huy cũng bị tâm tình của cô lây nhiễm, nụ cười trên mặt càng tăng lên mấy phần, vừa nhấc chân đi tới phía cô, "Thích là tốt rồi."

Diệp Tiểu Muội c*̃ng toét miệng cười, đắc ý đưa tay ra với anh. Tống Thanh Huy

rất quen thuộc động tác này, thích thú đứng tại chỗ, phối hợp giang hai tay, Diệp Tiểu Muội quả nhiên rất vui vẻ chủ động chạy tới anh, như là tư thế Nhũ Yến ném Lâm Nhất. Thế nhưng Tống Thanh Huy không nghĩ tới lần này Diệp Tiểu Muội trực tiếp nhảy vào trong lồng n.g.ự.c của anh, dáng điệu uyển chuyển, chờ anh phục hồi tinh thần lại phát hiện cô đã treo ở trên người anh, hai chân c*̃ng kẹp chặt ở bên hông anh.

Giữa ban ngày ban mặt, kiểu tư thế này cũng quá k*ch th*ch, gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Huy ửng đỏ, vội thấp giọng nói: "Tiểu Muội, mau xuống đi."

Diệp Tiểu Muội đương nhiên sẽ không nghe lời như thế, cô càng dùng sức ôm lấy cổ của anh, chậm rãi cúi đầu: "Lâu như vậy không gặp, lẽ nào anh Tống không nhớ em chút nào sao?"

"Muốn cũng không thể như vậy." Tống Thanh Huy thật giống như cô vợ nhỏ bị đùa giỡn, lỗ tai đều đỏ, "Tiểu Muội, em nghe lời."

"Em mặc kệ, em muốn anh Tống, muốn ôm cao như vậy mà hôn với anh." Khi nói chuyện, Diệp Tiểu Muội chậm rãi kề sát môi đỏ tới trên môi mỏng anh.

Đây chính là đòn sát thủ không có sơ hở nào của Diệp Tiểu Muội, anh Tống ngoài miệng nói không muốn, thân thể lại rất thành thực, trong nháy mắt không còn lập trường, thậm chí chủ động ngẩng mặt lên phối hợp hôn môi với cô.

Tư thế ôm hôn có hơi quá tốn năng lượng, thể lực của Tống Thanh chỉ ở mức trung bình, chỉ có thể kiên trì mười, hai mươi phút, cuối cùng hai người song song ngã lên giường lớn, hôn đến khó lìa xa.

Tiểu biệt thắng tân hôn, chờ Diệp Tiểu Muội tỉnh lại từ trong cơn k*ch t*nh mới phát hiện sắc trời đã tối, trong phòng không bật đèn, có vẻ hơi u ám, nhưng cô không để ý tới hưởng thụ giờ khắc đưa tình dịu dàng này, bội vã bò lên từ trên người Tống Thanh Huy, nói lầm bầm: "Sao một cái chớp mắt đã tối như vậy…"

Trời đến cùng vẫn chưa tối hẳn, lấy trinh tiết của Tống Thanh Huy dù như thế nào đi nữa cũng không chịu đựng được mê hoặc, cũng chỉ là hành vi bên lằn ranh giới, đụng chạm mà thôi, vì thế cũng không cần thanh tẩy gì, Diệp Tiểu Muội lưu loát ngồi xuống chỉnh lý quần áo và kiểu tóc.

Tống Thanh Huy c*̃ng ngồi xuống cài nút áo sơ mi lại, ở bên tò mò hỏi: "Buổi tối có chuyện sao?"

DTV

"Đúng vậy, lần đầu tiên anh rể tới trường học của chúng em, nói buổi tối mời chúng em tới căn tin ăn cơm." Nói tới đây, Diệp Tiểu Muội quay đầu nhìn anh Tống cười nói, "Người ta cũng không nói mời anh Tống, bây giờ anh không phải con ghẻ của em đấy chứ?"

Danh xưng "con ghẻ của em" lấy lòng Tống Thanh Huy, ở trước mặt Diệp Tiểu Muội khuôn mặt vốn nhu hòa càng dịu dàng như nước, cũng phối hợp gật đầu: "Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ đây?"

Diệp Tiểu Muội thở dài, "Vậy em ăn ít chút, phần thức ăn còn lại chia anh một nửa, có khổ nữa cũng không thể khổ đứa nhỏ…"

Câu nói sau cùng thực sự quá phá hoại không khí, Tống Thanh Huy cũng không chờ cô nói hết lời, đưa tay nhẹ nhàng gõ đầu nhỏ của cô, "Lại nói bậy nói bạ."

Diệp Tiểu Muội che đầu đang muốn kháng nghị, lại nghe thấy anh Tống nói, "Đi tới căn tin gặp mặt mọi người trước, lên tiếng chào hỏi, tới tối chúng ta đi ra ngoài ăn cơm tiệm."

Thu xếp này rất lấy được lòng Diệp Tiểu Muội, cô nhìn ra được chị Lý ăn mặc mộc mạc, tác phong đơn giản, đương nhiên phần lớn người ở trường học đều giống chị Lý, không phải ai cũng giàu có giống như anh Tống, đêm nay mời khách nói vậy cũng tiêu một khoản nhỏ, ngược lại Diệp Tiểu Muội không tiện bỗng dưng kéo anh Tống qua ăn chùa, nhưng anh Tống đến rồi lại không đi, cảm thấy giống như coi thường người ta, cô cũng không muốn tạo thành hiểu lầm không cần thiết.

Kiến nghị của anh Tống có thể nói là vẹn toàn đôi bên, vừa tôn trọng chị, lại có thể cùng ra ngoài ăn với anh Tống, hoàn mỹ!

Nói thật, nếu không sợ quá mức thẳng thắn, Diệp Tiểu Muội đã sớm nghĩ ra quán ăn rồi, anh Tống có ánh mắt như thế, cô đương nhiên rất vui vẻ, trong nháy mắt quên sự không thích vì bị gõ đầu, lại ngọt ngào kéo tay anh Tống: "Hay lắm hay lắm, bây giờ chúng ta đi qua đó đi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 424: Chương 424



Tống Thanh Huy không chỉ đi ăn uống chùa với Diệp Tiểu Muội, ngày hôm sau hoạt động trong lớp Diệp Tiểu Muội, anh c*̃ng rất tích cực đi theo tham gia.

Hoạt động trong lớp Diệp Tiểu Muội là chuyến du lịch một ngày ở Bắc Kinh, tám mươi phần trăm bạn học trong lớp không phải người địa phương, không quen đời sống địa phương, giao thông và thông tin lại không phát triển, cho dù là sinh viên đại học, c*̃ng không có mấy người có tự tin đi khắp thiên hạ cũng không sợ như Diệp Tiểu Muội, phần lớn người từ lúc khai giảng đến bây giờ còn chưa thật sự ngắm nhìn thủ đô, vì thế lớp trưởng quyết định nhân dịp được nghỉ tổ chức hoạt động lớp, để hai bạn học địa phương dẫn mọi người ra ngoài dạo một vòng, làm quen Bắc Kinh một chút, sau này có thể tự mình ra ngoài chơi.

DTV

Tống Thanh Huy chẳng những là người nhà của Diệp Tiểu Muội, còn là người Bắc

Kinh, nói cách khác trong đội ngũ của bọn họ lại thêm một hướng dẫn viên du lịch bản địa, các bạn học đương nhiên nhiệt tình hoan nghênh, Tống Thanh Huy cũng không chút khách sáo chơi cả ngày với mọi người.

Phần lớn đến chạng vạng mới về, Diệp Tiểu Muội xuống xe buýt, nhưng không có cùng về trường học với mọi người, mà quay đầu đi tới trạm xe đối diện. Cô cũng không biết anh Tống có tật xấu gì, rõ ràng có thể giữa đường đổi xe về trường, nhưng nhất định phải theo cô đến trường học lại trở về, cũng may giờ này vẫn có rất nhiều xe buýt.

Diệp Tiểu Muội kéo tay anh Tống đưa anh ngồi xe buýt trở lại trường.

So với Diệp Tiểu Muội không tim không phổi, Tống Thanh Huy cảm tính hơn nhiều, mắt thấy trạm xe đang ở trước mắt, anh c*̃ng càng đi càng chậm, bước chân càng ngày càng nặng nề, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay ân cần dạy bảo, "Lần sau nếu như không trở về nhà, gọi điện thoại cho bà nội, cũng phải nói một tiếng với anh, nhớ kỹ chưa?"

Diệp Tiểu Muội thật không hiểu, "Nói cho bà nội, chẳng phải anh sẽ biết à."

Tống Thanh Huy không giải thích nhiều lắm, hiếm thấy cứng rắn nói: "Nói chung nhất định phải gọi điện thoại cho anh."

"Được rồi được rồi." Diệp Tiểu Muội không thèm để ý xua tay, "Em sẽ nhớ kỹ, anh trở về đi."

Nhìn thấy anh Tống lên xe rời đi, Diệp Tiểu Muội c*̃ng khẽ cười trở về ký túc xá, đám bạn quan tâm hỏi: "Bạn học Tống trở về trường rồi hả?"

"Ừ." Diệp Tiểu Muội vừa gật đầu, vừa không chút nào hàm hồ bò lên giường. Ngày nghỉ hiếm có lại không thể hạnh phúc ngồi trong nhà, chuyện này đối với Diệp Tiểu Muội mà nói không coi là nghỉ, vì thế muốn nắm chặt thời gian làm cá mặn co quắp, "Em nằm một chút, đi ăn cơm tối gọi em nhé."

Mọi người gật đầu nói "được", rồi phối hợp nhỏ giọng, ký túc xá dần dần yên tĩnh lại.

Kỳ thực lấy mỹ danh và nhân khí bây giờ của Diệp Tiểu Muội, đột nhiên ở trường học thể hiện ân ái, hẳn phải gây nên náo động mới đúng. Có điều cô xưa nay chưa từng che giấu trạng thái hôn nhân của mình, ngày đầu tiên khai giảng bạn cùng phòng đã biết cô kết hôn rồi, ngày đó cô còn cùng anh ba Diệp anh Tống rêu rao khắp nơi, các bạn học nghĩ cách hỏi thăm cô, tình cờ cũng phải hỏi người bên cạnh cô có thân phận gì, hỏi bạn cùng lớp và các bạn cùng phòng của cô, đáp án đương nhiên cũng rất rõ ràng.

Lâu dần, người trong trường cũng đều biết cô là hoa đã có chủ.

Vì thế Tống Thanh Huy chạy tới trường Diệp Tiểu Muội rắc cơm chó một vòng, cũng không có dẫn tới vây xem quy mô lớn, đương nhiên tăng thêm một vài đề tài câu chuyện cho các bạn học là tất yếu.

Trước kia, các bạn học và bạn cùng phòng của Diệp Tiểu Muội chỉ biết cô đã kết hôn, người yêu là người Bắc Kinh, tướng mạo và gia cảnh của bên nam đều rất tốt, nhưng không rõ những việc khác, các cô ấy cũng không tiện cả ngày lôi kéo Diệp Tiểu Muội hỏi thăm nhưng chuyện vặt vãnh này, dù sao các cô đến trường học để học tri thức, mà không phải cả ngày nhiều chuyện về tình huống của nhà chồng bạn học thế nào.

Các bạn học không hỏi, Diệp Tiểu Muội đương nhiên cũng sẽ không chủ động khoe khoang với các cô ấy, "Chồng tớ học Thanh Hoa " "Cha mẹ chồng tớ có cấp bậc gì" vân vân -- cô thích giả ngầu không sai, nhưng loại thủ pháp này quá thấp kém, Diệp Tiểu Muội cũng không cần giả vờ, điều này dẫn tới thân phận sinh viên Thanh Hoa tài giỏi của người yêu cô cho tới bây giờ mới công khai.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 425: Chương 425



Hiện tại các bạn học cũng rất không hiểu, bạn học Diệp rất thông minh, vẻ ngoài đẹp khí chất tốt tính cách còn hào phóng, đặc biệt khiến người khác thích, nếu không phải đều biết cô có người yêu rồi, trong trường học có ít nhất một nửa nam sinh trở lên đều muốn cưới cô, nhưng cho dù điều kiện của bạn học Diệp tốt c*̃ng không thể so sánh với người yêu cô, người ta là người Bắc Kinh, vừa nhìn cũng biết là loại bối cảnh có quyền thế, bản thân lại còn là sinh viên Thanh Hoa tài giỏi, người yêu cô với bạn học Diệp xuất thân từ thôn trang nhỏ ở phương nam rõ ràng dùng tám cây gậy cũng không thể liên quan tới nhau, hai người rốt cuộc quen nhau thế nào?

Vấn đề này không chỉ Diệp Tiểu Muội có thể trả lời, anh ba Diệp cũng có thể trả lời giúp cô, bạn Tống là thanh niên trí thức tới quê bọn họ tham gia sản xuất, liếc mắt đã thấy Tiểu Muội, sau đó dính chặt lấy, công khai nhất định phải cưới Tiểu Muội nhà anh ta. Đáp án của Diệp Tiểu Muội cũng gần như vậy, đơn giản chính là khi bọn họ ở quê nhà thì xem mắt rồi kết hôn, sau đó đồng thời kết bạn thi đại học.

Diệp Tiểu Muội cảm thấy câu trả lời này rất bình thường, tình huống như thế trong trường bọn họ cũng không ít, thế nhưng cô không nghĩ tới sinh viên đại học bây giờ cũng suy diễn như thế, không tới mấy ngày, câu chuyện đã biến thành cô và anh Tống ở quê nhà quen biết tìm hiểu nhau, sau đó tin tức khôi phục thi đại học truyền tới, cô vì có thể sóng vai đi bên người yêu, không tiếc treo đầu trên xà nhà liều mạng học tập, cuối cùng lấy cái bằng cấp hai thành công thi vào đại học.

Thực sự là xúc động lòng người!

Khi người trong cuộc Diệp Tiểu Muội nghe câu chuyện như thế đều ngơ ngác, nỗ lực giải thích với các bạn học cô không có giống như vậy, nhưng mà "chuyện tình yêu" của bọn họ thực sự quá cảm động, không bao lâu đã lưu truyền đến mức toàn trường đều biết, thậm chí ngay cả các thầy cô giáo cũng có nghe. Tiết hôm nay, giảng viên Lâm đặt giáo án xuống, cười híp mắt nhìn về phía Diệp Tiểu Muội trêu ghẹo nói, "Bạn Diệp Thư Hoa, nghe nói người yêu em học Thanh Hoa?"

Các bạn học c*̃ng nháy mắt tinh thần tỉnh táo, rất hưng phấn"À --" một tiếng, dồn dập đưa ánh mắt tìm đến phía nữ chính, Diệp Tiểu Muội rất bất đắc dĩ gật đầu: "Thưa thầy, đúng thế."

"Chuyện của các em cũng nghe nói, tinh thần này quả thực đáng cổ vũ, thế nhưng bạn học Diệp, học không ngừng nghỉ, thi đậu đại học cũng không có nghĩa là vô tư, muốn đuổi theo bước chân của người yêu em, còn phải tiếp tục cố gắng mới phải." Có lẽ giảng viên Lâm nhìn thấu trạng thái học được chăng hay chớ trong trường học của Diệp Tiểu Muội, lần này khuyên học tận tình. Diệp Tiểu Muội dưới cái nhìn chằm chằm của thầy và mấy chục con mắt của cả lớp, cũng chỉ có thể nghe lời đáp, "Em sẽ tiếp tục cố gắng."

"Vậy thì tốt." Học sinh phối hợp, giảng viên Lâm cũng cảm thấy thỏa mãn, mở ra giáo án nói: "Các bạn học mở sách giáo khoa, bắt đầu học."

DTV

Đề tài liên quan tới Diệp Tiểu Muội tạm thời kết thúc, thế nhưng Diệp Tiểu Muội cũng quyết tâm trong lòng, ở dạ hội chào đón tân sinh viên cô cần phải một lần là nổi tiếng, nếu không mau mau chạy trốn, nói không chừng còn có các thầy cô khác lấy lý do giống vậy bắt cô học tập -- đùa à, cô lên đại học là vì hưởng thụ cuộc sống được không, kiếm được cái bằng tốt nghiệp cũng không phụ lòng bản thân rồi.

Dạ hội chào đón tân sinh viên đến đúng hạn trong sự chờ mong của Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội là nữ sinh viện văn học, mặc dù là thầy Trần phụ trách dạ hội tự mình mời tới, thế nhưng thầy Trần c*̃ng không ôm bao nhiêu hi vọng với cô, có lẽ chỉ có chính Diệp Tiểu Muội và bạn cùng lớp tràn ngập tự tin với cô, cảm thấy cô nhất định có thể kinh diễm toàn trường, thầy Trần nghĩ thầm bạn nữ ngoài khoa này chỉ cần có thể thuận lợi biểu diễn tiết mục hoàn chỉnh, coi như rất tốt, bởi vậy xếp thời gian lên diễn của Diệp Tiểu Muội lên trước một chút.

Dù thầy cô nghĩ như thế nào, Diệp Tiểu Muội đương nhiên phải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, mang giày da, làn váy lay động trên sân khấu, trước tiên không vội biểu diễn tiết mục, như một người dẫn chương trình cầm micro giới thiệu tiết mục cho mình, thanh âm lanh lảnh êm tai: "Các vị lãnh đạo và thầy cô kính mến, các bạn học thân ái, tôi là Diệp Thư Hoa của viện văn học khóa bảy tám, tôi biểu diễn tiết mục đọc thơ diễn cảm --《 Khi ngươi già 》."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 426: Chương 426



Diệp Tiểu Muội tràn ngập tự tin như vậy, học sinh nữ lên sân khấu đọc diễn cảm còn có thể báo trước màn trình diễn của mình, đặt ở học viện nghệ thuật cũng hiếm như lá mùa thu, ít nhất những bạn học biểu diễn trước cô, cũng không một ai tự giới thiệu mình trôi chảy như thế -- có lẽ là bởi vì hình thức tiết mục của bọn họ không thích hợp giới thiệu. Nhưng cô có một phong cách ra trận riêng quả thực nắm được ánh mắt của mọi người, những lãnh đạo hàng trước đều mỉm cười gật đầu với cô, hoặc châu đầu ghé tai, có lẽ đang khen ngợi bạn học nữ này thật không tệ, cho tới Diệp Tiểu Muội nói "các bạn học thân ái" thì càng thêm nhiệt tình điên cuồng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm chớp, Diệp Tiểu Muội ở trong bầu không khí cuồng nhiệt hoàn thành màn biểu diễn của mình, sau khi kết thúc khom người chào, đắc ý xuống sân khấu.

Toàn bộ quá trình thầy Trần đứng ở phía sau lối ra sân khấu nhìn, xem xong biểu hiện của Diệp Tiểu Muội, đáy mắt quả thật có chút kinh hỉ và khen ngợi, ở trước mặt khích lệ nói: "Bạn học Diệp Thư Hoa đọc thơ diễn cảm rất xuất sắc, tình cảm rất đầy đủ…"

Ánh mắt Diệp Tiểu Muội sáng lên, có lòng muốn thấy sang bắt quàng làm họ với thầy Trần, nhưng thời cơ không cho phép, thầy Trần mới khen ngợi cô xong, sinh viên còn chưa biểu diễn lại tìm thầy Trần hỏi ý kiến, cô không thể làm gì khác là yên lặng lui ra.

Vừa vặn anh ba Diệp c*̃ng vui sướng đầy mặt đến sau cánh gà tìm cô, Diệp Tiểu Muội dứt khoát kéo tay anh ta tới phía trước xem biểu diễn. Vừa đi vừa nghe anh ba tâng bốc, Diệp Tiểu Muội đắc ý hỏi: "Anh ba, em muốn tới học viện nghệ thuật học vẽ, anh nói xem tìm thầy cô nào tốt hơn?"

Trong nháy mắt Diệp Quân Hoa m.ô.n.g lung: "Vẽ?"

"Đúng vậy, em rất thích vẽ, ở nhà cũng thường xuyên vẽ." Vẻ mặt Diệp Tiểu Muội phiền muộn tỏ vẻ, "Sớm biết trường học chúng ta còn có khoa mỹ thuật, em mới không đăng ký ngành hiện tại."

Diệp Quân Hoa muốn nói cô ở nhà thường xuyên vẽ hình như đều là bị cha ép, giống như luyện chữ, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có cơm ăn.

Có điều nghĩ lại, Tiểu Muội không có ai dạy, vẽ tranh Trung Quốc quả thực rất tốt, nghĩ hẳn có thiện phú ở phương diện này, cô nảy sinh ý nghĩ bất chợt muốn tới khoa mỹ thuật ngược lại cũng bình thường. Anh ta cũng cảm thấy khia mỹ thuật rất tốt, tính tình này của Tiểu Muội, dù cho ở khoa nào cũng có thể như cá gặp nước, chỉ là anh ba Diệp còn có chút mờ mịt, "Việc kiểu này cũng có thể thay đổi giữa chừng sao?" Hoàn toàn chưa từng nghe nói!

DTV

Ngược lại Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, "Em càng có thiên phú đối với vẽ vời, dựa vào cái gì không cho em chuyển khoa."

Có điều cô cũng không có xoắn xuýt quá lâu ở vấn đề "có thể hay không" với anh ba Diệp lâu, trực tiếp nói thẳng "kế hoạch".

Anh ba Diệp suy nghĩ một chút, đề nghị: "Em mới vừa biểu diễn xong đã đi tìm thầy, cũng chỉ vì cái trước mắt, như vậy không được, ít nhất cũng phải qua mười ngày nửa tháng lại nói."

Diệp Tiểu Muội nghĩ thầm dù sao anh ba cũng từng đi làm, đạo lí đối nhân xử thế tốt hơn cô rất nhiều, vậy thì nghe anh ba đi, cô mím miệng gật đầu: "Được rồi."

Diệp Quân Hoa cười, lại dặn dò: "Trước khi chuyện chưa thành công, tốt nhất chớ nói với những người khác, tránh cho tạo ra lời đồn đãi gì, lỡ như không chuyển được lại lúng túng."

Anh ta nói như vậy, Diệp Tiểu Muội không vui, quệt mồm nói: "Ngày hôm nay em biểu diễn hoàn mỹ như thế, có tế bào nghệ thuật như thế, giảng viên khoa nghệ thuật thấy em chắc chắn sẽ như nhặt được báu vật."

Diệp Quân Hoa đã quen với sự tự tin của cô, chỉ vỗ đầu cô, "Đến lúc đó anh đi tìm giảng viên với em."

Diệp Tiểu Muội bắt đầu đếm đầu ngón tay tính ngày, anh ba nói ít nhất phải qua mười ngày nửa tháng, có điều cô quyết định nhiều nhất chờ mười ngày, sau mười ngày cô lập tức đi thắng tới văn phòng giáo viên khoa mỹ thuật! Có điều buổi trưa ngày thứ tám, trên đường cô tới nhà ăn gặp một người nửa quen.

Người nửa quen này là chỉ người này chỉ quen biết sơ sơ với Diệp Tiểu Muội, hai năm trước biết nhau ở trên xe lửa, không nghĩ tới đối phương còn nhớ cô, thấy cô thì cố ý dừng bước lại chào hỏi, "Cháu là Tiểu Diệp đúng không? Hai năm trước chú và người yêu về Bắc Kinh thăm người thân, chúng ta trò chuyện khá vui vẻ ở trên xe lửa…"
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 427: Chương 427



Trí nhớ của Diệp Tiểu Muội từ trước đến giờ không tệ, nghe đến đó bỗng nhiên hiểu ra, "Chú là chú Vương?"

Tha hương gặp người bạn cũ, chú Vương ăn mặc trang trọng cũng không khỏi có chút kích động, rất vui mừng đánh giá Diệp Tiểu Muội, "Bây giờ Tiểu Diệp là sinh viên trường chúng ta nhỉ? Lúc đó chú đã cảm thấy vợ chồng các cháu khá lắm, có tu dưỡng có học thức, quả nhiên không nhìn lầm, Tiểu Tống đâu, cậu ấy học trường nào?"

Diệp Tiểu Muội không cẩn thận nghiên cứu chú Vương, vui cười hớn hở trả lời

Nói anh Tống ở Thanh Hoa, chú Vương nghe vậy vui vô cùng, liên tục nói mấy chữ "Tốt", mới lại quan tâm hỏi Diệp Tiểu Muội, "Tiểu Diệp cháu ở trường học nào? Khai giảng lâu như vậy cũng chưa từng gặp cháu."

"Cháu ở viện văn học."

"Khó trách." Chú Vương bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại đột nhiên nhớ tới, "Đúng rồi, mấy ngày trước ở dạ hội đón tân sinh viên, không phải cháu cũng lên sân khấu biểu diễn sao?"

Gần đây Diệp Tiểu Muội được mọi người thổi phồng đến mức lỗ tai sắp đóng kén, cũng không có bị sự tán thưởng trong mắt chú Vương làm mụ mị đầu óc, còn có thể khá lạnh nhạt hỏi, "Làm sao chú Vương biết, chú cũng là giảng viên trường chúng ta à?"

Chú Vương cười không nói, đương nhiên nói: "Chú nhớ ngày đó cháu biểu diễn tiết mục gì mà -- hình như là đọc thơ diễn cảm, bài thơ nào nhỉ?"

Diệp Tiểu Muội chủ động nhắc nhở: "Là《 Khi ngươi già 》của Diệp Chi."

DTV

"Đúng đúng đúng, là thơ của Diệp Chi." Chú Vương ý tứ sâu xa gật đầu, "Bài thơ này viết rất hay, Tiểu Diệp cháu đọc diễn cảm c*̃ng êm tai…"

Đang ôn chuyện, một đồng chí nữ trông giống giảng viên vội vã lại đây, "Chủ nhiệm, mọi người đang chờ thầy mở họp, có phải nên đi qua không?"

Chú Vương gật đầu với giảng viên nữ, rất thân thiết vỗ vai Diệp Tiểu Muội, "Vào đại học phải học tập thật giỏi, cũng đừng lười biếng nữa…"

Ông ấy còn nhớ năm ấy ở trên xe lửa, cô nhóc này vì trốn tránh đọc sách đấu trí đấu dũng với người yêu cô, trò gian chồng chất, nhí nha nhí nhảnh cực kì, ông ấy lúc đó thích lên mặt dạy đời đã nghĩ phải dạy dỗ cô nhóc này thật tốt, đừng lãng phí phần thông minh này, hiện tại cô c*̃ng thi đậu trường bọn họ, nói rõ ông ấy không nhìn lầm, cô gái này quả thật có mấy phần thiên phú."Đều ở chung một trường, có việc có thể tới tìm chú Vương."

Diệp Tiểu Muội nghĩ thầm trường học lớn như vậy, cô cũng không biết chú Vương ở học viện nào, muốn tìm cũng không biết đi đâu tìm. Nhưng cô cũng biết chú Vương còn có chính sự, vì thế rất thông minh gật đầu: "Cháu biết rồi, tạm biệt Vương, tạm biệt cô giáo."

Chuyện tình cờ gặp chú Vương trong trường cứ như vậy trôi qua, Diệp Tiểu Muội căn bản không để ở trong lòng, càng không coi sự dạy dỗ của chú Vương là thật, nói thật, nếu như chú Vương là giảng viên hoặc là lãnh đạo của viện bọn họ, có lẽ cô còn có thể căng thẳng một chút, thế nhưng bây giờ từ lúc khai giảng cũng sắp qua hai tháng, cô có thể xác định nhất định và khẳng định viện văn học bọn họ không có chú Vương, vậy cô sợ cái lông.

Mục tiêu của Diệp Tiểu Muội vẫn đặt ở chuyện chuyển khoa, chỉ là còn chưa đến phiên cô hành động, ngày hôm sau lúc ở trên tiết tự học trong lớp, cán sự đột nhiên gọi cô ra ngoài.

Cán bộ Lý nói khoa ngoại ngữ có chuyện tìm cô, cụ thể tại sao anh ta cũng không biết, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể đầu óc mơ hồ theo anh ta tới văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại ngữ, thì nhìn thấy chú Vương ngày hôm qua gặp và hai lãnh đạo trường ở trong phòng làm việc, Diệp Tiểu Muội còn chưa kịp chào hỏi chú Vương, chú Vương không chút nào khách sáo bắt chuyện với cô, "Tiểu Diệp, cháu đã từng xem bản gốc《 Khi ngươi già 》 chưa, có thể đọc diễn cảm lại một lần cho các thầy hay không?"

Cái quái gì vậy, đọc diễn cảm tiếng Trung rồi còn muốn cô đọc diễn cảm bản gốc, lãnh đạo trường đã rỗi rãnh đến mức này sao? Diệp Tiểu Muội ngơ ngác, nhưng xét thấy hiện tại cô chỉ là một sinh viên nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, thêm vào bài thơ tiếng Anh này với cô mà nói quả thực c*̃ng vẫn coi như đơn giản, cho nên cô vừa phỉ nhổ, vừa chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy sách bắt đầu đọc chậm rãi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 428: Chương 428



Trời đất bao la thầy là lớn nhất, còn là mấy thầy đồng thời nhìn chằm chằm, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghe lời nhận sách lớn tiếng đọc diễn cảm. Có điều đọc như thế nào cô cũng không ăn nhập được, bản gốc《 Khi ngươi già 》 quả thực khá đơn giản, thế nhưng cô đã bao lâu không nói tiếng Anh, đời trước cũng không phải chuyên ngành ngôn ngữ Anh, không hề chuẩn bị đã bắt cô đọc diễn cảm bản gốc 《 Khi ngươi già 》 , vậy cũng chớ hi vọng cô có thể đọc tốt bao nhiêu.

Diệp Tiểu Muội rất có quyết tâm trực tiếp vò mẻ lại sứt, nhận sách há mồm bắt đầu đọc, cũng không hề trôi chảy, nhưng cuối cùng cũng coi như đọc hết nguyên bản gốc, tự giác hoàn thành nhiệm vụ cô hài lòng khép sách lại, hoàn toàn không nghĩ tới ngẩng đầu lên lại nhận được ba đôi mắt tỏa sáng, trong đó chú Vương kích động nhất, "Các ông nghe xem phát âm này rất tiêu chuẩn, sinh viên chuyên ngành có thúc ngựa cũng không sánh nổi, tôi đã nói Tiểu Diệp có thiên phú này mà, cô ấy còn chỉ theo người ta học một chút ở quê nhà..."

Hai thầy giáo khác trông giống lãnh đạo, c*̃ng như bị chiêu thức của Diệp Tiểu Muội trấn trụ, không ngừng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, thực sự quá có thiên phú."

"Nếu có thể học tập có hệ thống thì tốt hơn."

Mấy người chú Vương tâng bốc quả thật làm cho Diệp Tiểu Muội rất đắc ý, thế nhưng ánh mắt đầu cơ trục lợi của bọn họ cũng làm cho cô không hiểu sao cảm thấy áp lực, vì thế sau khi nở mũi một lúc thì hắng giọng một cái chuẩn bị khiêm tốn nói hai câu, "Chú Vương, cháu chỉ muốn…"

Diệp Tiểu Muội đột nhiên lên tiếng, chú Vương đang đầu cơ trục lợi rất náo nhiệt sợ hết hồn, giống như ông ấy mới chú ý tới Diệp Tiểu Muội còn đang bên cạnh, cất giọng nói: "Tiểu Diệp, chú không sao, cháu đi về trước đi, đây là thời gian lên lớp, cũng đừng làm trễ nãi việc học tập."

Hai thầy giáo khác c*̃ng rất thân thiết nhìn Diệp Tiểu Muội, "Đúng vậy em sinh viên, mau trở về học đi."

"???" Diệp Tiểu Muội ngơ ngác, bọn họ không hiểu ra sao gọi cô đến, kết quả một câu cũng không nói với cô đã bảo cô đi, trong hồ lô đến cùng bán cái gì vậy? Trong lòng Diệp Tiểu Muội có một dự cảm không tốt, rất muốn ở lại hỏi chú Vương, nhưng mà cán sự Lý dẫn cô tới cũng đang ở bên cạnh thúc giục: "Bạn học Diệp, chúng ta đi về trước đi, lãnh đạo bọn họ còn có chính sự."

Nói tới mức này, Diệp Tiểu Muội cũng không có thể lại kỳ kèo không đi, trưng khuôn mặt phiền muộn theo cán sự Lý đi ra ngoài. Trên đường về lớp, cô c*̃ng nỗ lực hỏi thăm tin tức với cán sự Lý, nhưng đối phương chỉ lắc đầu, "Anh cũng mới vừa lấy được tin tức, cũng lơ ngơ giống em."

Có điều dù sao cán sự Lý cũng là người thông minh, ban đầu không hiểu, sau khi nghe được cuộc đối thoại của chú Vương bọn họ cũng có thể đoán được sơ sơ, vào lúc này thấy vẻ mặt Diệp Tiểu Muội hồ đồ, bèn cười ám hiệu hai câu, "Lại nói đây là chuyện của khoa ngoại ngữ, lãnh đạo làm gì cũng không thể nói với anh."

Nếu là chuyện của khoa ngoại ngữ, vậy gọi cô tới làm gì, cô cũng không phải người của khoa ngoại ngữ…

DTV

Phỉ nhổ được một nửa, Diệp Tiểu Muội đột nhiên trợn mắt lên, đột nhiên nhận ra được cái gì -- nhất định là bởi vì cô bộc lộ tài năng ở buổi dạ hội đón tân sinh viên, chinh phục những thầy cô lãnh đạo của khoa ngoại ngữ, vì thế bọn họ quyết định ra tay trước thì chiếm được lợi thế đào góc tường cô.

Mong muốn ban đầu cô tham gia dạ hội đón tân sinh viên chỉ là muốn gây sự chú ý của khoa nghệ thuật, nhưng lại cậu được khoa ngoại ngữ trước rồi, cũng thật là vô tâm cắm liễu, liễu thành cây. Diệp Tiểu Muội rất cảm động khoa ngoại ngữ mắt sáng như ngọc, liếc mắt đã nhìn ra tài hoa của cô, thế nhưng rất xin lỗi, chú Vương quyết tâm muốn đào cô tới khoa ngoại ngữ thì không được, cô là người phụ nữ lập chí muốn trở thành sinh viên nghệ thuật.

Diệp Tiểu Muội đã quyết định, chú Vương bọn họ có tâng bốc vang dội đi nữa, cô cũng không thể đồng ý đổi khoa, khoa ngoại ngữ còn đáng sợ hơn khoa văn học bọn họ, cả ngày học thuộc từ đơn lưng ngữ pháp gì đó có thể ép người ta điên mất, lỡ như cô không cẩn thận vào sai hố, cuộc đời sẽ bị phá huỷ.

Chỉ là thái độ của cô có kiên định đi nữa, vẫn không đề phòng được lãnh đạo khoa ngoại ngữ không ra bài theo lẽ thường -- bây giờ các thầy giáo quả thực muốn làm gì thì làm, căn bản không cần nói với người trong cuộc là cô, buổi sáng hôm sau, vẫn còn trong thời gian lên lớp, Diệp Tiểu Muội lại không hề có điềm báo trước bị cán sự Lý đưa tới văn phòng chủ nhiệm khoa văn học, gõ cửa một cái, nhìn thấy chú Vương và hai thầy giáo lúc trước gặp đều ở đây, mấy vị lãnh đạo chuyện trò vui vẻ xác định vấn đề chuyển khoa của cô.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 429: Chương 429



Khi Diệp Tiểu Muội đến bọn họ gần như bàn xong xuôi, chủ nhiệm khoa bọn họ đang nói câu kết, "Phó viện trưởng Lâm, thầy Vương, thầy Trương, em Diệp Thư Hoa là hạt giống tốt, trong khoa chúng tôi cũng không phải không coi trọng em ấy, học sinh thông minh lạnh lợi lại mạnh vì gạo bạo vì tiền như Tiểu Diệp, chúng tôi cũng cực kỳ yêu thích, nhưng giống như các thầy nói, trường học muốn bồi dưỡng một học sinh tinh thông ngoại ngữ càng hiếm có, cũng càng quan trọng, chúng tôi cũng chỉ có thể chịu đau bỏ đi học sinh yêu thích, cũng là vì đào tạo nhận tài cho quốc gia, hi vọng em Diệp đi tới khoa ngoại ngữ các thầy, đừng chôn vùi một thiên phú tốt này."

Nếu như nói thái độ của chủ nhiệm Lâm như là người cha vợ tìm chỗ dựa cho con gái, thì chú Vương càng như ông thông gia nóng lòng cầu xin cưới, hận không thể vỗ n.g.ự.c bảo đảm nói: "Tiểu Diệp là hạt giống tốt tôi phát hiện, tôi đương nhiên sẽ đào tạo thật tốt…"

Nghe bọn họ dăm ba câu đã quyết định nơi đi của mình, Diệp Tiểu Muội đứng ở cửa ngơ ngác, "Khoa ngoại ngữ gì? Em chưa hề nói muốn tới khoa ngoại ngữ."

Bên trong phòng làm việc lăng thinh, mấy vị lãnh đạo trò chuyện với nhau vui vẻ đồng loạt quay đầu lại, Diệp Tiểu Muội kiên định đối diện với bọn họ.

Chú Vương và phó viện trưởng Lâm liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày, có chút bất ngờ cũng có chút hứng thú, có lẽ không nghĩ tới học sinh bây giờ c*̃ng có chủ kiến như thế, ở ngay trước mặt bọn họ cũng dám lẽ thẳng khí hùng từ chối. Thế nhưng không thể không nói, hạt giống tốt như vậy bọn họ càng không muốn buông tha, hiện tại bọn họ chỉ thiếu một học sinh tự tin ngập tràn lại đúng mực như thế.

Vốn là dựa theo tính toán của bọn họ, chuyện như vậy hai khoa thương lượng thỏa đáng là được, học sinh đương nhiên đều nghe giáo viên và trường học sắp xếp, bọn họ cũng không nhớ tới phải sớm thông báo với người trong cuộc một tiếng. Mà bây giờ Diệp Tiểu Muội rất có chủ ý, vậy chuyện này đương nhiên phải tự cô đồng ý mới được.

DTV

Chỉ là chú Vương bọn họ cũng do tình thế bắt buộc mới làm vậy với Diệp Tiểu Muội, vì thế mấy người tại đó bắt đầu tẩy não cho Diệp Tiểu Muội, nói với cô rất nhiều khoa ngoại ngữ có tương lai nghề nghiệp.

Chủ nhiệm Lâm thế mà c*̃ng cùi chỏ ra quải ra bên ngoài nói chuyện giúp bọn họ, "Đúng vậy đó học sinh Diệp, em là hạt giống tốt, đi tới khoa ngoại ngữ chỉ có thể có không gian phát triển tốt hơn, cũng không nên bỏ qua cơ hội khó có này." Tuy rằng ông ta không biết học sinh Diệp có thiện phú ở mặt ngôn ngữ tốt cỡ nào, thế nhưng vì đào một cô gái như cô, đến phó viện trưởng và chủ nhiệm phó chủ nhiệm đều tới, bày tỏ sự coi trọng đối với Tiểu Diệp cho bọn họ, cô tới khoa ngoại ngữ c*̃ng tuyệt đối tốt hơn ở khoa cũ nhiều, ít nhất phó viện trưởng bọn họ có lẽ còn chưa nghe nghe tên tuổi thật sự của em học sinh Diệp Thư Hoa.

Đáng tiếc chú Vương và chủ nhiệm Lâm bọn họ nói rất chân thành, Diệp Tiểu Muội vẫn không hề bị lay động, thậm chí càng thêm rút lui không làm, đùa à, cô ở viện văn học đã bị nhiều thầy cô nhìn chằm chằm như thế "Vì người yêu vùng lên học hành" , bị chú Vương dùng trận chiến lớn như thế đào tới khoa ngoại ngữ, cô còn có cuộc sống dễ chịu sao?

Thấy vẻ mặt của bạn học Diệp vẫn kiên định, chủ nhiệm Lâm thật lòng thật dạ suy tính vì cô không thể làm gì khác hơn là thêm cây đuốc, lời nói ý vị sâu xa nói: "Tiểu Diệp, thầy nghe nói người yêu em là sinh viên Thanh Hoa hay là Bắc Đại nhỉ? Đây chính là đại học tốt nhất toàn quốc, chàng trai rất ưu tú, tương lai tiền đồ không thể đo đếm, chỉ là Tiểu Diệp em cũng nên nỗ lực một chút mới phải, tuy nói sinh viên đại học đều là thiên chi kiêu tử, rường cột nước nhà, thế nhưng trường học chúng ta với Thanh Hoa Bắc Đại vẫn có chênh lệch vô cùng lớn, nếu như chính em không nỗ lực, ngày sau chênh lệch với người yêu em chỉ sợ sẽ càng ngày càng xa, thầy biết em cũng là học sinh tốt kiêu ngạo lại ưu tú, nên cũng sẽ không đồng ý người ta nói em không xứng với chồng em đâu nhỉ?"

Chủ nhiệm Lâm không hổ là chủ nhiệm khoa văn học, tuy rằng chưa dạy học cho Diệp Tiểu Muội, nhưng cũng có chút hiểu rõ đối với học sinh phong vân của khoa văn học, đoạn lời nói này "nhất châm kiến huyết", vừa vặn chọt trúng lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội rất có gánh nặng thần tượng, đương nhiên không thể chịu đựng người khác nói cô không xứng với anh Tống rồi! Tuy rằng kể từ sau khi quan hệ với anh Tống lộ ra ánh sáng, cô không nghĩ tới trêu chọc rồi bỏ chạy nữa, ngược lại thỉnh thoảng sẽ nảy lên ý nghĩ "Nếu như anh Tống có thể vẫn luôn giàu có đồng thời đối tốt với cô như thế, vậy bọn họ sống vậy cả đời này cũng không tệ".
 
Back
Top Bottom