Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 410: Chương 410



Đội trưởng Diệp và Vương Thúy Phân đều ở bên cạnh gật đầu, năm trước Tiểu Muội và Tiểu Tống đi Bắc Kinh thăm người thân, bọn họ không cho thằng cả thằng hai đi theo, vì không muốn làm họ hàng nghèo vòi vĩnh tiền, tình huống bây giờ không giống với lúc trước, thằng ba cũng thành sinh viên đại học, khó mà nói sau này sẽ cắm rễ ở Bắc Kinh, anh ta qua lại với thông gia nhiều cũng là lễ nghĩa, lại có thông gia nhiệt tình mời chào, bọn họ cũng sẽ không cần khách sáo nữa.

Thấy cha mẹ đều gật đầu, Diệp Quân Hoa c*̃ng đáp lại, suy nghĩ một chút, lại nói, "Mấy ngày nay sẽ lên đường, bây giờ nên mua vé xe lửa, gần đây rất nhiều thanh niên trí thức trở về thành phố, nghe nói còn có vài trường học cũng sắp khai giảng, vé xe rất khó mua."

DTV

"Việc này không cần lo lắng, ngày mai tôi với Tiểu Muội vào trong huyện gọi điện thoại, báo tin vui cho gia đình, thuận tiện nhờ cha tôi hỗ trợ đặt vé xe tốt cho chúng ta." Tống Thanh Huy lấy được thư thông báo của Thanh Hoa đến bây giờ cũng chưa báo tin cho người nhà, chính là vì chờ sau khi lấy được thư thông báo của Tiểu Muội thì cùng nhau báo tin vui, để cho cha mẹ hỗ trợ mua vé cũng thuận lý thành chương.

Nếu như Tống Thanh Huy trở về một mình, anh chắc chắn sẽ không phiền phức như thế, trực tiếp gửi thư điện báo mình đã lên xe, nhưng giống như Diệp Quân Hoa nói, bây giờ nhất định là thời kỳ cao điểm của xe lửa, tự bọn họ đi mua vé, e rằng đến ghế cứng cũng không có, hai ngày hai đêm đứng về Bắc Kinh, Tiểu Muội chắc chắn không làm, vì thế nhờ cha tìm bạn bè đứng ra, không có giường mềm ít nhất còn có thể ngồi giường cứng.

Dự định lần này của Tống Thanh Huy là vì ai, người nhà họ Diệp đều biết, Diệp Quân Hoa cũng không có khách sáo, sảng khoái gật đầu: "Vậy được, anh qua đưa tiền vé cho cậu."

Không chờ Tống Thanh Huy nói chuyện, anh ta lại cười nói: "Cũng đừng khách sáo với anh, lãnh đạo bọn anh nói rồi, mấy năm anh đi học vẫn có lương, một xu cũng không thiếu, anh vẫn có thể nhận phí sinh hoạt của trường học như thường, một tấm vé xe lửa thôi vẫn có thể gồng gánh nổi."

Diệp Tiểu Muội không nhịn được hâm mộ nói: "Vậy anh ba thật có tiền."

Anh ba Diệp vỗ đầu cô: "Không giàu bằng em, tiểu phú bà."

Anh ta biết quà cưới của cha mẹ Tống Thanh Huy c*̃ng rất nhiều, thêm vào Tống Thanh Huy có chút tiền tiết kiệm, sau khi kết hôn số tiền này cũng để Tiểu Muội nắm trong tay. Nói thật Diệp Quân Hoa thật kinh ngạc, tính tình này của Tiểu Muội nhà bọn họ, Tống Thanh Huy cũng dám giao hết tiền tiết kiệm cho cô, cũng thật là người tài cao gan lớn.

Có điều đứng ở lập trường người nhà mẹ đẻ, Diệp Quân Hoa đương nhiên rất ủng hộ hành vi của Tống Thanh Huy.

Diệp Tiểu Muội xen ngang, Vương Thúy Phân bọn họ rất nhanh đặt trọng điểm ở trên người cô, "Báo tin vui với thông gia thôi, Tiểu Tống đi được rồi, Tiểu Muội không cần đi theo."

"Con cũng phải báo tin vui cho bà nội, chúng con cùng nói tốt mà." Diệp Tiểu Muội kéo cánh tay anh Tống, vẻ mặt kiêu ngạo, đây chính là phúc lợi tối hôm qua cô tranh thủ cho mình. Vốn là tới trên trấn gọi điện thoại cũng được, dựa vào quan hệ của người cha đội trưởng và lãnh đạo công xã, bỏ tiền gọi hai cuộc điện thoại hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng cô muốn đi chơi, bèn đổi đi lên trấn thành vào trong huyện, thị trấn mặc dù nhỏ, sau đó xem phim ăn cơm tiệm cũng được, thuận tiện còn có thể đi dạo phố.

Vì thế Diệp Tiểu Muội nói chuyện, Tống Thanh Huy c*̃ng rất nhanh nói giúp: "Bà nội thích Tiểu Muội nhất, nghe em ấy chính mồm báo tin vui sẽ càng vui vẻ hơn."

Đội trưởng Diệp giải quyết dứt khoát, "Vậy để Tiểu Muội cùng đi đi, mấy tháng này con bé c*̃ng cực khổ rồi, vừa vặn vào trong thành thả lỏng một chút."

Sau đó sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Muội cùng vào thành phố với anh Tống.

Bà nội Tống nhận được điện thoại của cô quả nhiên rất vui mừng, còn vui vẻ hơn nghe thấy cháu trai ruột thi đậu Thanh Hoa, chủ yếu là bà nội Tống không biết Diệp Tiểu Muội từ rất sớm đã chuẩn bị chiến đấu thi đại học, ở trong lòng bà cụ, Tiểu Muội thông minh lanh lợi, nhưng đến cùng chỉ học đến trung học cơ sở, anh của cô mặc dù là học sinh tốt nghiệp trung học, nhưng trường cấp ba ở hương trấn không thể so với ở thành thị, mà bà từng xem báo chí thống kê, năm ngoái người tham gia thi đại học gần sáu triệu, người trúng tuyển lại chưa tới 27 vạn, trong 27 vạn người này còn bao gồm sinh viên trường nghề, nói cách khác mỗi một một người thi đậu khoa chính quy đều là nhân tài trăm người chọn một!

Tiểu Muội và anh trai cô có nền tảng như thế lại có thể thi lên đại học, đương nhiên là vô cùng hiếm có, tự đáy lòng bà nội Tống cảm thấy vui vẻ thay hai anh em bọn họ, cho tới việc Tống Thanh Huy thi đậu Thanh Hoa, bà cụ đương nhiên c*̃ng vui, nhưng ít hơn một chút cảm giác vui mừng, trình độ của cháu trai mà thi không đậu, thi rớt Thanh Hoa Bắc Đại mới thất vọng.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 411: Chương 411



Vì thế ở trong điện thoại, bà nội Tống chỉ lo chúc mừng Diệp Tiểu Muội, "Tiểu Muội, con với anh con đều rất tuyệt, bà nội cảm thấy tự hào cho hai anh em các con, trước khi khai giảng dẫn anh con tới nhà ở mấy ngày, sớm làm quen hoàn cảnh Bắc Kinh."

Diệp Tiểu Muội ngoan ngoãn nói dạ vâng, lại nói cho bà nội Tống hai ngày nữa bọn họ sẽ lên đường, bà cụ vui vẻ liên tục nói được được, còn cười nói cho cô biết: "Hai năm qua đám con gái trên đường đều ăn mặc rất thời thượng, còn có rất nhiều tiệm may, về sớm một chút, bà nội dẫn con đi mua quần áo mới."

Nghe nói như thế, Diệp Tiểu Muội vô cùng hưng phấn, hận không thể lập tức chắp cánh bay tới Bắc Kinh.

Đáng tiếc cô và bà cụ nói vô nghĩa quá lâu, Tống Thanh Huy rất có kiên nhẫn cũng hơi nghe không nổi nữa, không nhịn được nhận lấy ống nói, dăm ba câu nói xong chuyện chính với bà nội rồi cúp điện thoại, tiếp theo lại gọi tới đơn vị của cha Tống, cũng trò chuyện dăm ba câu xong cúp.

Diệp Tiểu Muội cũng không tức giận, chờ anh hết bận thì kéo tay anh, ngọt ngào cười nói: "Anh Tống, chúng ta đi dạo phố đi."

Bây giờ cô chờ tới Bắc Kinh mua quần áo mới, đã không muốn xem quần áo vải vóc ở trong huyện nữa, nhưng vẫn có thể mua chút đồ ăn ngon ở trên đường ăn ~

DTV

Động tác của cha Tống rất cấp tốc, ngày hôm sau đã sai người mua xong ba tấm vé xe lửa, là cấp dưới cũ vừa chuyển nghề về quê giúp một tay, người cấp dưới cũ này sau đó làm ở cục vận tải ở huyện, dù sao cũng là lãnh đạo, rất thuận lợi đặt giường cứng cho Tống Thanh Huy bọn họ.

Kỳ thực hai năm trước Tống Thanh Huy dẫn Diệp Tiểu Muội về quê thăm người thân cũng là ông ta giúp đỡ đặt vé, chỉ là khi đó hoàn cảnh vẫn chưa hoàn toàn sáng sủa, vì tránh hiềm nghi, đối phương không có trực tiếp tiếp xúc với Tống Thanh Huy. Tình huống bây giờ không giống với lúc trước, Tống Thanh Huy cũng sắp trở về thành phố, còn là học sinh duy nhất trúng tuyển Thanh Hoa của cả huyện, đây gọi là áo gấm về nhà, vị cục phó Lâm này tự mình chạy tới Song Cương một chuyến đưa vé tàu, dự định ôn chuyện với con trai lãnh đạo cũ một chút.

Khi cục phó Lâm tới, vừa vặn kịp nhà họ Diệp đãi tiệc, lão xã trưởng c*̃ng nể tình đến uống rượu, ông ta thường xuyên vào trong huyện mở họp, đương nhiên nhận ra lãnh đạo cục vận tải, lão xã trưởng bèn lôi kéo cục phó Lâm vào bàn uống vài ly rượu, cục phó Lâm uống đến đỏ cả mặt đạp xe đạp về nhà, trước khi đi còn chào hỏi Tống Thanh Huy, ông ta biết bọn họ có ba người muốn đi Bắc Kinh, hành lý cũng không ít, vì thế nói với tài xế tiện đường trong đơn vị, buổi sáng ngày mốt quẹo vào Song Cương đón bọn họ cùng đi, tài xế không quen biết nhà họ Diệp, bọn họ nghe thấy tiếng sáo trúc thì nhớ đi ra.

Lãnh đạo nghĩ chu toàn như thế, khiến đội trưởng Diệp sướng đến phát rồ, tự mình đưa cục phó Lâm đến cửa thôn, mới lưu luyến không rời trở về nhà.

Anh cả Diệp và anh hai Diệp nhìn thấy ba tấm vé xe lửa, tỏ vẻ vừa ước ao vừa không nỡ, một người tiến đến trước mặt Diệp Quân Hoa, một người tiến đến trước mặt Diệp Tiểu Muội, rất tích cực ngỏ ý muốn đưa bọn họ tới trường học, bọn họ có thể giúp khuân hành lý. Diệp Tiểu Muội không chút nào thông cảm cho tâm tình của anh cả anh hai, cười híp mắt lắc đầu: "Em không có hành lý gì, bà nội nói muốn dẫn em đi mua quần áo đẹp, quần áo cũ trong nhà cũng không cần mang theo."

Lý tưởng rất sung túc, hiện thực rất mỏng manh, anh cả Diệp và anh hai Diệp cuối cùng cũng không thể cùng đi Bắc Kinh với em gái em rể, bởi vì sắp tới ngày mùa, hai anh em là sức lao động chủ yếu, đương nhiên phải ở nhà; mà Diệp Tiểu Muội c*̃ng không thể vứt hết toàn bộ quần áo cũ trong nhà, Vương Thúy Phân tỏ vẻ bà nội thông gia có lòng, thêm hai bộ quần áo mới cũng được rồi, quần áo cũ đều rất tốt không có miếng vá, cũng phải đem tới tiếp tục mặc.

Vì thế hành lý của Diệp Tiểu Muội vẫn không ít :3j∠
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 412: Chương 412



Ngày 27 tháng 2 năm 1978, đám người Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh, vẫn là anh họ Tống lái xe đến ga đón người, dù sao lần này bọn họ về nhà, chứ không phải thăm người thân, hành lý nhiều như đi dọn nhà—— anh ba Diệp thật sự cột chăn lên, Vương Thúy Phân còn muốn mang theo chăn bông cho Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, Diệp Tiểu Muội cũng bị bà ấy dọa sợ đến trợn mắt ngoác mồm, Tống Thanh Huy vội vàng giải thích nói bọn họ có lẽ không dùng được, nếu như trường học cho phép bọn họ ở nhà thì không cần mang chăn theo.

Vương Thúy Phân vừa nghe con rể là người địa phương, ở nhà thoải mái hơn ở trường nhiều, cũng theo ý của anh thả chăn xuống.

Có điều Tống Thanh Huy sống ba năm rưỡi ở Song Cương, thêm không ít quần áo và đồ dùng hàng ngày, không đến nỗi mang đi hết không để lại gì như những thanh niên trí thức khác, chỉ mang đi một nửa, số lượng c*̃ng rất đồ sộ, chủ yếu là bây giờ bọn họ ở ngoài, ngày sau nhiều nhất là ngày lễ ngày tết về trong thôn thăm người thân, ở thời gian không quá dài, đồ dùng hằng ngày có thể mang đi thì cố gắng mang đi. Vì thế hành lý của ba người gộp lại cũng có thể xếp thành núi nhỏ, không có xe quả thật không tiện lắm.

Anh họ Tống rất chu đáo lái xe đưa ba người đến nhà bà nội Tống, bà cụ đã sớm thu dọn phòng trên lầu xong, người khác là chồng hát vợ theo, đến chỗ bà nội Tống lại là vợ hát chồng theo, bởi Diệp Tiểu Muội thích hưởng thụ, lúc trở về thăm người thân thích nhất là phòng vệ sinh trong phòng ngủ, vì vậy bà cụ thu xếp phòng mà năm trước Tống Thanh Huy ngủ chung với Diệp Tiểu Muội, mà chỗ Tống Thanh Huy ở quen từ nhỏ thì để cho anh ba Diệp ở.

Sắp xếp này quá hợp ý Diệp Tiểu Muội, lại lần nữa đi vào căn phòng cô tâm tâm niệm niệm, Diệp Tiểu Muội hưng phấn muốn lập tức lăn lộn trên giường một vòng, "Em quá thích phòng ngủ này, lại có thể tắm rửa mỗi ngày rồi."

Tống Thanh Huy bất đắc dĩ kéo cô, "Muộn rồi tắm rửa sạch sẽ lại lăn trên giường, ngoan."

Diệp Tiểu Muội vẫn thích sạch sẽ, nghe lời anh Tống lại nhớ tới bây giờ cả người mình phong trần mệt mỏi, bèn rất phối hợp phanh xe, cũng trở tay khoác lên Tống Thanh Huy, đắc ý dựa vào vai anh: "Anh Tống, buổi tối em còn muốn gội đầu."

Nếu như Diệp Tiểu Muội lá mặt lá trái, Tống Thanh Huy còn có thể nghiêm mặt giáo dục, thế nhưng vẻ mặt cô ngoan ngoãn hiểu chuyện cầu xin mình, anh sẽ không nóng nảy, chần chờ gật đầu nói: "Vậy em phải tắm sớm một chút, cả tóc phải hoàn toàn lau khô, đừng để bị lạnh."

Diệp Tiểu Muội cười híp mắt ngửa đầu nhìn anh: "Anh Tống lau giúp em mà."

Tống Thanh Huy: …

DTV

Biết ngay cô sẽ không vô duyên vô cớ ra vẻ.

Thế nhưng đối mặt với con mắt cong cong của Diệp Tiểu Muội, anh cũng chỉ có thể gật đầu.

Nhìn hai vợ chồng nhỏ giống như đang ở một mình, bà nội Tống đứng ở cửa cười

không ngậm mồm vào được, vừa hô: "Yêu đương có thể trễ chút rồi nói, mau xuống đây ăn cơm đi, ngày hôm nay nấu món Tiểu Muội thích ăn."

Tống Thanh Huy qua kỳ mới cưới đã lâu vẫn không nghe vào loại trêu chọc này, đỏ mặt rút tay từ trong lòng Diệp Tiểu Muội ra, Diệp Tiểu Muội cũng không để ý, quay đầu hứng thú bừng bừng ôm bà nội Tống, nhắc đến ăn cơm cũng không ai có thể tích cực hơn cô.

Bà nội Tống rất vui vẻ vỗ tay Diệp Tiểu Muội, hai bà cháu hôn nhau nồng nàn đi xuống lầu.

Tống Thanh Huy nhìn bóng lưng Diệp Tiểu Muội cũng không quay đầu lại, không khỏi co giật khóe miệng, cuối cùng rất có lương tâm đi qua bên cạnh gọi Diệp Quân Hoa.

Kỳ thực bà nội Tống đãi khách nhiệt tình, người đầu tiên tới gọi chính là Diệp Quân Hoa, chỉ là Diệp Quân Hoa còn hơi ngại đi ra, thấy Tống Thanh Huy cũng tới gọi, mới phối hợp cùng xuống lầu với anh.

Hơn một năm không trở về, sức khỏe bà nội Tống vô cùng tốt, tính tình c*̃ng vẫn hăng hái như vậy, nói là dẫn Diệp Tiểu Muội đi mua quần áo mới, ngày hôm sau bọn họ hứng thú bừng bừng đi dạo phố, Diệp Tiểu Muội đương nhiên c*̃ng trước sau như một không khách sáo, một hơi mua mấy bộ quần áo mới, lúc đến thăm cha Tống mẹ Tống thì mặc váy mới vào, vào nhà cởi áo bành-tô, lộ ra váy sơ mi caro có thể xưng là xu hướng ở thời đại này, dưới chân mang đôi giày da mới tinh, cha Tống nhìn cũng khen không dứt miệng, "Tiểu Muội càng lớn càng xinh đẹp, xem ra Tiểu Huy không bắt nạt con, cha mẹ cũng yên lòng."

Áo bành-tô quân đội của Diệp Tiểu Muội được anh Tống thuận lợi tiếp nhận, cô chỉ cần ôm túi da trâu mà bà nội Tống đặt làm cho cô, nở nụ cười xán lạn chào hỏi cha Tống mẹ Tống: "Cha mẹ năm mới vui vẻ, chúc cha mẹ sống lâu trăm tuổi."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 413: Chương 413



Cha Tống chờ từ "cha" này hơn một năm, cô gái nở nụ cười ngọt ngào đúng là còn khiến người ta yêu thích hơn hai thằng nhãi trong nhà, ông ấy nghe mà trong lòng khoan khoái, không nhịn được sờ đầu Diệp Tiểu Muội, thân thiết hòa ái nói: "Tiểu Muội c*̃ng năm mới vui vẻ, mau vào nhà ngồi đi."

Diệp Quân Hoa ở phía sau Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội không nhịn được trợn to hai mắt, anh ta đã từng thấy mức mức độ yêu thích của bà Tống đối với Tiểu Muội, ngày ấy vừa tới Bắc Kinh, bà cụ vừa làm đồ ăn Tiểu Muội thích ăn nhất, vừa tặng giày da túi da, đều là đặc biệt đặt làm cho Tiểu Muội, điệu bộ kia thật giống như muốn đưa hết thứ tốt cho Tiểu Muội, Tống Thanh Huy thân là cháu trai ruột cũng không có đãi ngộ này, lúc đó Diệp Quân Hoa nhìn mà than thở, không nghĩ tới đến chỗ cha Tống mẹ Tống, cha Tống nghiêm túc uy vũ cũng thấy Tiểu Muội là cười không ngậm mồm vào được, đối với Tiểu Muội thì hỏi han ân cần, Tống Thanh Huy không người hỏi thăm trái lại như được nhặt.

Có điều làm anh trai của Tiểu Muội, sau khi anh ba Diệp bất ngờ, thì rất vui vẻ đối với việc cô chiếm được đãi ngộ tốt ở nhà chồng, sự kính nể sinh ra lúc ban đầu vừa mới nhìn thấy cha Tống khí thế cả người đã tiêu tán đi rất nhiều, trong nháy mắt cảm thấy bác trai Tống thực sự là uy nghiêm lại không mất đi sự thân thiết, bèn buông lỏng tâm trạng cùng vào nhà với bọn họ.

Đồng chí Triệu Hải Lan tự phụ đã quen, Tống Anh Thịnh chủ động đi mở cửa, bà ấy thì bình chân như vại ngồi ở trên ghế sô pha chờ con trai con dâu lại đây chào hỏi bà ấy, nhưng lần này nhìn thấy Diệp Tiểu Muội bà ấy cũng không bới lông tìm vết nữa, vẻ mặt hơi ôn hòa gật đầu: "Trở về rồi?"

Chờ mọi người trò chuyện qua đi, câu nói đầu tiên của Triệu Hải Lan đối với Diệp Tiểu Muội chính là cổ vũ, "Anh em các con vẫn coi như không chịu thua kém, tư chất cũng không tệ, vào đại học rồi cũng đừng buông lỏng."

Đúng, thái độ của Triệu Hải Lan đối với Diệp Tiểu Muội đã thay đổi, đều là bởi vì Diệp Tiểu Muội thi đậu đại học, tuy rằng xuất thân của cô vẫn không xứng với mình, nhưng cuối cùng cũng coi như có vài thứ có thể lấy ra được, hiện tại bà ấy đi ra ngoài ít nhất có thể ngẩng đầu lên nói "Con dâu là sinh viên đại học, gia cảnh không tốt lắm, có điều anh của cô cũng là sinh viên đại học, hai anh em thông minh tiến tới, cha mẹ hẳn cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa, con trai lại thích cô gái này, đi theo bọn họ rồi", mà không phải người ta hỏi tới, bà ấy chỉ có thể khô cằn nói "Con dâu là gái quê".

Diệp Tiểu Muội và anh cô thi lên đại học khó khăn thế nào, Triệu Hải Lan cũng hiểu rõ trong lòng. Con cháu nhà họ Tống đều muốn tham gia quân đội, lần

này khôi phục thi đại học cũng chỉ có Tống Thanh Huy tham gia, không có ai có thể so sánh, thế nhưng cháu ngoại trai bên nhà mẹ đẻ của Triệu Hải Lan, còn có con cháu của bạn bè đồng nghiệp bên cạnh đều có không ít người tham gia thi, bọn nhỏ nhà mẹ bà ấy cũng coi như có tiền đồ, hai người thi đậu khoa chính quy, còn có hai người được trường nghề tuyển chọn, nói ra đồng nghiệp đều ước ao, bởi vì bảy, tám đứa nhỏ của bọn họ đi thi, cuối cùng chỉ có hai người thi đậu.

Triệu Hải Lan vẫn tràn ngập cảm giác ưu việt mình thân là người Bắc Kinh, lúc trước Tống Thanh Huy xuống nông thôn căn dặn anh đừng quen thanh niên trí thức ở nơi khác, cũng là bởi vì trong lòng bà ấy ngoại trừ Bắc Kinh Thượng Hải, những nơi khác đều là nông thôn, không nghĩ tới những đứa nhỏ Bắc Kinh nhận được sự giáo dục rất cao bên cạnh bà ấy lại có nhiều người thi rớt như thế, Diệp Tiểu Muội và anh trai cô đến từ nông thôn lại may mắn thi đậu, sự so sánh này quá rõ ràng này, Triệu Hải Lan cũng không tự chủ coi trọng Diệp Tiểu Muội một chút.

Vốn cũng đúng, Diệp Tiểu Muội học đại học sư phạm, sau này quốc gia phân công công việc, đi ra từ khoa chính quy ít nhất cũng phải dạy học ở trường trung học trọng điểm, cố gắng chút nói không chừng có thể ở lại đại học làm giảng viên, giáo thư dục nhân, thanh quý lại thể diện, vậy thì cũng không tiếp tục là đồ nhà quê nữa —— có thể là chênh lệch quá lớn, bây giờ Triệu Hải Lan nghĩ đến tương lai Diệp Tiểu Muội có thể làm giáo viên, lại cảm thấy rất vui mừng, bèn chủ động hỏi: "Sau khai giảng các con muốn ở trường học hay là trong nhà? Trong nhà đi, mẹ thu dọn phòng ốc trước."

DTV

Lấy tính cách của đồng chí Triệu Hải Lan, có thể hỏi như vậy kỳ thực chính là đồng ý bọn họ ở trong nhà, đáng tiếc Diệp Tiểu Muội không muốn, lựa chọn ở ngoài hàng đầu của cô đương nhiên là nhà bà nội Tống, biệt thự ở thoải mái hơn nhiều, nghĩ không thông mới đến chỗ cha Tống mẹ Tống chen chúc.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 414: Chương 414



Nhưng bất kể là trong nhà mẹ Tống hay là bà nội Tống, Diệp Tiểu Muội đều ở không được, trường học cô cách khá xa hai bên, hiện tại giao thông công cộng còn không phát triển, Diệp Tiểu Muội cũng không biết đạp xe đạp, xem ra mỗi ngày cô đi học đổi xe cũng phải hơn một tiếng, quan trọng là cô không chung trường với Tống Thanh Huy, buổi tối không tiện về nhà một mình, Tống Thanh Huy nghĩ thế nào cũng không yên tâm, vì thế quyết định mọi người cùng trọ ở trường.

Đại học Thanh Hoa kỳ thực không tính xa nhà bà nội Tống, đạp xe đạp trong vòng nửa tiếng là có thể đến, chỉ là vì làm bạn với Diệp Tiểu Muội, để cô có thể an tâm ở lại phòng ngủ trong trường học, Tống Thanh Huy c*̃ng định trọ ở trường.

Triệu Hải Lan nghe lời giải thích của anh, c*̃ng rất hiểu ý gật đầu: "Ở trường học cũng tốt, tiết kiệm thời gian đi học và về nhà, có thể đọc thêm sách, học tập thật tốt."

Tống Thanh Huy thật lòng thật dạ gật đầu: "Con cũng nghĩ như vậy."

Nghe hai mẹ con đường hoàng ra dáng nói chuyện, Diệp Tiểu Muội quả thực run

lẩy bẩy, không nhịn được vui mừng vì cô không cần ở chỗ mẹ Tống, nếu không dựa theo thái độ của mẹ Tống, mỗi ngày cô tan học về nhà e rằng còn phải cảm thụ "nỗi hoảng sợ bị giáo viên chủ nhiệm chi phối" một phen.

Ngẫm lại trọ ở trường vẫn tương đối thoải mái ~

Diệp Tiểu Muội không khỏi bắt đầu chờ mong đi học.

Thanh Hoa gửi thư thông báo tương đối sớm, khai giảng c*̃ng sớm hơn trường sư phạm thủ đô mấy ngày.

DTV

Kỳ quân sự của sinh viên đại học là kết quả sau tám chín, học sinh bây giờ vẫn khá hạnh phúc, không cần học quân sự chỉ có một chữ "thoải mái", Diệp Tiểu Muội và anh ba Diệp tràn đầy phấn khởi cùng đến Thanh Huy xác nhận nhập học với Tống Thanh Huy, đi dạo sân trường một vòng, thuận tiện tới trường bên tìm Sở Hàm chơi hai ngày.

Có điều tên nữ chính này thấy sắc quên bạn, đại học sư phạm thủ đô khai giảng chung một ngày với học viện hàng không Bắc Kinh của Thẩm Tư Mặc, cô ấy liền không chút do dự lựa chọn theo bạn trai đi xác nhận nhập học, ngược lại Tống Thanh Huy cố ý xin nghỉ đưa Diệp Tiểu Muội tới trường học.

Ngày ấy khai giảng, Diệp Tiểu Muội đương nhiên là trang bị đầy đủ, trang điểm thoa son mới mua, mặc thêm váy mới phối với giày da, xách túi da, đẹp đến mức áo bành-tô quân đội cũng không muốn mặc vào.

Có điều ngẫm lại nhiệt độ Bắc Kinh, trước khi Diệp Tiểu Muội ra cửa vẫn ngoan ngoãn che kín áo bành-tô quân đội, bởi váy đủ dài, chỗ mắt cá chân lộ ra một đoạn dưới làn váy, vì ăn diện một chút nên Diệp Tiểu Muội tăng thêm một phần mỹ lệ.

Thời đại này mọi người hình như yêu chuộng màu vàng, lần trước Diệp Tiểu Muội đến Bắc Kinh đã may một chiếc đầm màu vàng, dùng vải của bà nội Tống mua cho cô, có điều mặc đến bây giờ màu sắc đã bắt đầu trở nên phai nhạt, cho dù không khâu miếng vá nào cũng không quá muốn mặc nữa, lần này đi dạo phố nhìn thấy một chiếc đầm đuôi cá màu vàng nghệ lập tức nhất kiến chung tình, không chút do dự mà mua.

Cô mặc màu vàng rất sáng, bởi vì da dẻ trắng trẻo, mặc chiếc đầm màu vàng nghệ vào quả thực trắng đến phát sáng, cả con đường xinh đẹp nhất trừ cô ra không còn ai khác, trang điểm mang giày da, lại càng có vẻ tinh xảo mỹ lệ, còn tự mang theo khí chất bạch phú mỹ, trước khi ra cửa ông nội Tống và bà nội Tống cũng khen cô thời trang hợp mốt.

Thế nên Diệp Tiểu Muội cứ như vậy tự tin tràn đầy xuất phát.

Anh ba Diệp vác hành lý của chính mình, Tống Thanh Huy gánh hành lý của cô, hai người đều có chút chật vật, Diệp Tiểu Muội thì hai tay trống trơn rất nhàn nhã, đeo túi da của mình đi ở phía trước đội ngũ, phương thức ra trận này có thể nói hiệu quả chấn động, vừa tới cửa trường học đã có rất nhiều bạn học nhiệt tình muốn chỉ đường cho bọn họ, Diệp Tiểu Muội và anh ba Diệp rất thuận lợi nhập học, có thể xách hành lý đi ký túc xá dàn xếp.

Bọn họ là lứa sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, loại cá mặn bị ép thi đại học như Diệp Tiểu Muội chỉ là một ví dụ, phần lớn người đều giống Tống Thanh Huy bọn họ ngày ngày mong mỏi tiến vào đại học đào tạo chuyên sâu, bây giờ cuối cùng cũng coi như tiến vào sân trường tha thiết ước mơ, đương nhiên là học tập như đói như khát, giống như bạn học trong lớp và ký túc xá của Tống Thanh Huy, mọi người cũng đã tiến vào trạng thái học tập, thời gian ngoại khóa hận không thể ở lại thư viện.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 415: Chương 415



Tống Thanh Huy vốn cũng giống như mọi người, mấy ngày nay chạy tới thư viện còn chuyên cần hơn những người khác, ngày hôm nay lại vì đưa Diệp Tiểu Muội đi khai giảng nên xin nghỉ một ngày.

Nếu chỉ đơn giản đăng ký nhập học thôi, Tống Thanh Huy hoàn toàn không cần đồng hành, anh ba Diệp ở bên cạnh, một mình anh ta có thể sắp xếp rõ ràng cho Diệp Tiểu Muội, nếu Tống Thanh Huy cố ý xin nghỉ, đương nhiên phải đi gặp bạn học và bạn cùng phòng của Diệp Tiểu Muội, quan trọng là các bạn cùng phòng, Diệp Tiểu Muội yếu ớt tùy hứng, tính tình còn không quá tốt, Tống Thanh Huy thật sự hơi lo lắng cô ở ký túc xá không hợp quần thể, muốn nhờ vào cơ hội khai giảng làm quen bạn cùng phòng tương lai của cô, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng tiện xin các cô bao dung tính tình của Diệp Tiểu Muội.

Vì thế đăng ký giúp Diệp Tiểu Muội xong, Tống Thanh Huy c*̃ng không có ý định rời đi, mà mang theo hành lý của cô muốn đi ký túc xá với cô.

Diệp Quân Hoa cũng có nỗi lo lắng giống Tống Thanh Huy, dù sao em gái của mình nổi danh yếu ớt, bởi vì lớn lên miệng ngọt lại chịu làm nũng, càng lớn trái lại càng bị cha mẹ người nhà nuông chiều; đồng chí nữ khác có lẽ sống tốt ở nhà mẹ đẻ, kết hôn phải làm một người vợ đảm mẹ hiền, học tập lo liệu việc nhà, mà Tiểu Muội nhà anh ta kết hôn c*̃ng không trở nên hiền lành giỏi giang hơn, trái lại bởi vì lại thêm một người đồng ý nuông chiều cô, sau khi kết hôn còn lười nhác nuông chiều hơn trước khi kết hôn. Lúc ở quê nhà, làm gì không có cô gái nào mà không hâm mộ Tiểu Muội.

Thế nhưng nghĩ đến bọn họ đến Bắc Kinh đi học, còn phải trọ ở trường, Diệp Quân Hoa cũng rất buồn rầu, nghe mẹ nói Tiểu Muội ở nhà bị Tống Thanh Huy nuông chiều đến nước tắm cũng không thể tự đun, ở trường học Tiểu Muội không chỉ phải tự mình đi lấy nước nóng rửa ráy, mỗi ngày còn phải lấy đủ nước sôi rửa mặt và ăn uống, ngược lại ăn, mặc, ở, đi lại tất cả đều cần dựa vào bản thân, Diệp Quân Hoa có hơi sợ Tiểu Muội quen được chiều chuộng không chịu được, trực tiếp vứt bỏ trọng trách cho bọn họ không làm.

Nếu như anh ta ở xa Tiểu Muội, cũng chỉ có thể gấp gáp ở trong lòng, nếu anh em thi đậu chung một trường học, Diệp Quân Hoa dự định cố hết sức chăm sóc Tiểu Muội, đương nhiên cũng phải biết ký túc xá của Tiểu Muội ở đâu, cũng làm quen nhận bạn cùng phòng của cô một chút, mọi người đều là bạn học, sau khi làm quen nhau, Tiểu Muội gặp phải phiền phức gì, bạn cùng phòng của cô cũng có thể trực tiếp thông báo cho anh.

Vì thế Diệp Quân Hoa cũng không vội vã tới ký túc xá của mình, tìm một chỗ thả hành lý xuống, rồi cùng Tống Thanh Huy đưa Diệp Tiểu Muội tới ký túc xá nữ.

Diệp Tiểu Muội có "Tả Hữu Hộ Pháp", lại càng thêm phóng khoáng làm ông chủ hất tay, Tống Thanh Huy và Diệp Quân Hoa tiến vào ký túc xá của cô lập tức bận trước bận sau, lau bàn trải giường chiếu, bày hành lý giúp cô, cô chỉ ung dung ngồi ở bên cạnh giới thiệu làm quen với các bạn cùng phòng.

Ký túc xá của các cô là phòng tám người, đều là bạn bè chung một lớp, Diệp Tiểu Muội đến không sớm không muộn, thêm vào cô đã có năm người, tuy rằng Diệp Tiểu Muội trông vô cùng kiểu cách, có điều đều là bạn học, bốn nữ sinh khác vẫn rất nhiệt tình với cô.

DTV

Sau khi biết nhau, Diệp Tiểu Muội lời ít mà ý nhiều giới thiệu hai "bảo mẫu" cho bạn học, trước tiên chỉ anh ba Diệp phụ trách thu dọn tủ cho cô, "Anh ba em, ruột thịt."

Sau đó lại chỉ vào anh Tống phụ trách trải giường chiếu: "Người yêu em, cũng là người thân."

Cách Diệp Tiểu Muội giới thiệu Tống Thanh Huy quá hài hước, mọi người nghe vậy nở nụ cười một trận, mới hơi hoài nghi hỏi: "Tiểu Diệp, các em kết hôn sớm như vậy?"

Thời đại này, người đã kết hôn học đại học không tính là chuyện quá ngạc nhiên, thậm chí cũng có người dẫn người nhà đến trường học. Chỉ là vừa nãy các cô tự giới thiệu mình, phát hiện Diệp Thư Hoa nhỏ tuổi nhất trong năm người, còn chưa đầy 20 tuổi đã kết hôn, dù cho sau này cũng quá mức sốt ruột, thêm vào trông cô yếu ớt, dáng ngọc yêu kiều, rõ ràng là cô chủ quen sống trong nhung lụa, thấy thế nào cũng không có khí chất vợ hiền.

Có điều Diệp Tiểu Muội rốt cuộc có phải vợ hiền hay không, c*̃ng không liên quan quá nhiều đến các cô, sau khi cô khẳng định cô đã kết hôn, đồng thời đã đăng ký kết hôn, mấy nữ sinh cũng tin tưởng, đều cười khen bọn họ trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi. Diệp Tiểu Muội không chút khách sáo nhận lời khen của bọn họ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 416: Chương 416



Trong lúc Diệp Tiểu Muội và các bạn học nhiệt trò chuyện, Tống Thanh Huy c*̃ng trải sẵn giường, thấy Diệp Tiểu Muội còn có nhân duyên hơn anh tưởng tượng, anh cũng yên lòng, không có vội vã nói chen vào, tới bây giờ hết bận, mới cong khóe miệng mỉm cười xuống giường Diệp Tiểu Muội, thân mật đứng bên cạnh cô chào hỏi mọi người, "Buổi trưa cùng ăn một bữa cơm đi, tôi mời khách, sau này Tiểu Muội còn phải nhờ mọi người chăm sóc."

Tự nhiên hào phóng, thái độ chân thành Tống Thanh Huy vẫn rất dễ dàng thu được thiện cảm của mọi người, chỉ là mọi người đến cùng còn chưa thân, ngại ngùng bảo anh mời nhiều người ăn cơm như thế, đều không có lên tiếng, vẫn là chị Lý lớn tuổi nhất lên tiếng nói: "Vậy tới căn tin trường ăn đi, chị tới sớm, mua bữa sáng ở căn tin, giá cả rất phải chăng, mùi vị cũng không thua kém quán cơm quốc doanh bao nhiêu."

Tống Thanh Huy chỉ muốn cày độ thiện cảm giúp Diệp Tiểu Muội, cũng không phải nhất định muốn tinh tướng, rất phối hợp tiếp nhận kiến nghị của chị Lý, mấy nữ sinh khác cũng cảm thấy có thể tiếp thu, người yêu Tiểu Diệp mời các cô ăn cơm ở căn tin, sau này các cô lại mời Tiểu Diệp.

DTV

Mọi người cứ quyết định như vậy, hẹn 12 giờ gặp nhau ở căn tin, Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội lại theo Diệp Quân Hoa tới ký túc xá nam dàn xếp.

Lúc gặp nhau ở căn tin, ba bạn cùng phòng còn lại trong ký túc xá của Diệp Tiểu Muội lại có thêm hai bạn đến, một đám người trẻ tuổi ăn uống náo nhiệt vô cùng, vừa trò chuyện vừa ăn cơm, ăn xong đã hơn một giờ, các nữ sinh phải về ký túc xá nghỉ ngơi, Tống Thanh Huy thì cùng anh em Diệp đi dạo vườn trường, vẫn cần tìm hiểu trường học của người yêu một chút.

Trước khi trời tối, Tống Thanh Huy lưu luyến không rời chia tay Diệp Tiểu Muội sau đó về trường học.

Dụng tâm của bọn họ cũng không có uổng phí, Tống Thanh Huy phong độ nhẹ nhàng, Diệp Quân Hoa ngũ quan thanh tú, đều rất dễ thu được thiện cảm của con gái, thêm vào tính cách Diệp Tiểu Muội yếu ớt cũng không kiêu căng, tâm tình tốt còn rất dễ gần gũi, cho nên cô không những không bị xa lánh giống bọn họ lo lắng, ở ký túc xá thậm chí ở lớp đều ngoài ý muốn như cá gặp nước. Ở trên lớp tranh cử ủy viên lớp, Diệp Tiểu Muội đều không có đăng ký cạnh tranh, nhưng bởi vì ngoại hình đẹp đẽ thời thượng mà được các bạn học nhất trí tiến cử làm ủy viên văn nghệ.

Diệp Tiểu Muội rất vui vẻ tiếp nhận tiến cử của các bạn học, nếu như bọn họ đề cử cô làm kiểu chức vụ như lớp trưởng hoặc là ủy viên học tập, cô chắc chắn sẽ không đồng ý, những "chức nặng" này từ trước đến giờ biết lắm khổ nhiều, ủy viên văn nghệ thì khác, bây giờ còn không có ý thức đức trí thể mỹ phát triển toàn diện, học sinh chỉ cần chăm chú học hành là được, chức ủy viên văn nghệ này của cô có lẽ chỉ là một vật biểu tượng, không cần lo lắng bị liên lụy. Quan trọng là lý do mọi người chọn cô c*̃ng rất được lòng người, các bạn học cảm thấy cô là hoa khôi khoa hoàn toàn xứng đáng, đặt ở trong toàn bộ học viện cũng là người có ngoại hình xinh đẹp số một số hai, có một ủy viên văn nghệ xinh đẹp nhất bọn họ c*̃ng rất có mặt mũi.

Ngay sau đó Diệp Tiểu Muội cũng thu nhận danh hiệu "ủy viên văn nghệ xinh đẹp nhất" này.

Hiện tại phần lớn các giảng viên sinh viên trường đại học sư phạm quả thực tất cả đều lấy kiến thức học tập chuyên ngành làm trọng, thế nhưng Diệp Tiểu Muội có một điều không nghĩ tới, trường học của bọn họ là trường học phong cách Tây bao gồm học viện nghệ thuật, bầu không khí nghệ thuật trong toàn bộ trường học vẫn dày đặc, chỉ mới vừa khai giảng, Diệp Tiểu Muội và các bạn cô đã nghe được một tin, một tin lớn -- trường học muốn tổ chức dạ hội chào đón tân sinh viên.

Vốn những sinh viên đa tài đa nghệ trong học viện nghệ thuật kia gánh vác, đúng ngay chuyên ngành của bọn họ, những giảng viên sinh viên của học viện khác cũng không cần vì chào đón tân sinh viên đến dạ hội mà nhọc lòng phí công, an tâm chờ ngày dạ hội đến ở dưới sân khấu thưởng thức biểu diễn là được, mà đám người ủy viên văn nghệ Diệp Tiểu Muội c*̃ng vẫn là vật biểu tượng trên danh nghĩa.

Chỉ là tình huống của Diệp Tiểu Muội hơi đặc biệt, khi bản thân cô cũng không biết, "mỹ danh" của cô đã truyền khắp toàn bộ trường học, chủ yếu là bởi vì tạo hình ngày khai giảng hôm đó và đội hình mạnh mẽ quá đáng của cô, mặc váy thoa son mang giày da, đến các bạn nữ của học viện nghệ thuật cũng không thời thượng bằng cô, cũng không dám chơi trội bằng Diệp Tiểu Muội. Cô còn không phải một mình, bên cạnh có hai anh chàng đẹp trai cao to phong độ, tổ hợp như vậy đi trên đường, dù là nam hay nữ cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Huống hồ ngày đó ba người bọn họ lòng vòng cả buổi chiều ở trường học, gần như đạp qua mỗi một góc trong sân trường, kiêu căng như thế, không thể không khơi gợi sự quan tâm của mọi người.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 417: Chương 417



Trên thực tế, từ ngày đó trở đi thì đằng sau có rất nhiều bạn học hỏi thăm người bạn học diễm quang b.ắ.n ra bốn phía này, chỉ có điều phương hướng của mọi người hơi sai rồi, đương nhiên cho rằng chỉ có bạn nữ ở học viện nghệ thuật mới có thể trang điểm, vì thế đều quan tâm lui tới học viện nghệ thuật, qua rất nhiều ngày, mọi người mới dần dần phát hiện cô gái xinh đẹp này lại là viện văn học! Mà vào lúc ấy Diệp Tiểu Muội vừa vặn trúng tuyển ủy viên văn nghệ, vì thế chờ khi cô phát hiện mình đã thành "ủy viên văn nghệ xinh đẹp nhất" được toàn trường công nhận, lần này danh xứng với thực rồi.

Diệp Tiểu Muội thành ủy viên văn nghệ nổi tiếng nhất, ở buổi hội long trọng như dạ hội chào đón tân sinh viên này cũng có thể có tên. Bởi vì lúc bấy giờ đám người này bất kể là giảng viên hay là sinh viên, hình như đều nhận thức một lý lẽ cứng nhắc, ngoại hình xinh đẹp ăn mặc thời trang bằng với đa tài đa nghệ, thế nên có giảng viên học sinh phụ trách dạ hội chào đón tân sinh viên chủ động tới lớp Diệp Tiểu Muội hỏi cô có muốn tham gia một tiết mục hay không.

Lúc đó Diệp Tiểu Muội bọn họ đang trên lớp tự học buổi tối, nghe nói ủy viên văn nghệ của bọn họ cũng có tư cách tham gia loại hoạt động lộ mặt này, bạn học cả lớp bao gồm giảng viên đều rất hưng phấn, tích cực cổ vũ Diệp Tiểu Muội tham gia, sau đó Diệp Tiểu Muội đồng ý đăng ký.

Tác phong kiêu căng, hoặc là nói Diệp Tiểu Muội thích khoe mẽ lần này đồng ý biểu diễn ở dạ hội chào đón tân sinh viên, cũng không phải chỉ xuất phát từ lòng hư vinh, lý do cô đồng ý tham gia hoạt động rất đơn giản, hi vọng ở trên dạ hội bỗng nhiên nổi tiếng, sau đó thuận lợi chuyển ngành tới học viện nghệ thuật.

Nói đến chuyên ngành học, lần đầu Diệp Tiểu Muội thầm hận mình ít đọc sách. Lúc trước khi đăng ký nguyện vọng, nghe chị gái nữ chính nói trình độ của cô chỉ đăng ký được đại học sư phạm thủ đô, cũng chính là học viện sư phạm Bắc Kinh bấy giờ, khả năng đậu vào lớn hơn những trường khác một chút, sau này tốt nghiệp làm giáo viên c*̃ng rất phù hợp với cô, thanh nhàn thể diện còn không mệt vân vân. Khi đó ý nghĩ duy nhất của Diệp Tiểu Muội chính là thi đậu đại học là cô có thể tùy tiện chơi bời, không còn người nào có thể quản cô, căn bản là không cân nhắc tới vấn đề tốt nghiệp có việc làm -- cô đã có phiếu cơm dài hạn là anh Tống, nghĩ không thông mới muốn đi làm.

Nếu không làm việc, như vậy chọn ngành gì và học viện gì cũng không sao, Diệp Tiểu Muội bèn tùy tiện vào ngành Ngữ văn Trung Quốc, lý do là chuyên ngành này nhất định thoải mái hơn những ngành học khác, ví dụ như toán học vật lý gì đó, dù cho cô tùy ý trốn học, trước khi thi tạm thời bổ túc cũng có thể thi quá, so easy~

Mãi cho đến một ngày trước khi khai giảng, Diệp Tiểu Muội vẫn cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì sự thông minh của mình, đặc biệt là so sánh với ngành máy tính của anh Tống và toán học của anh ba, sau này bọn họ học tới hói đầu, mà cô muốn chơi thì cứ chơi -- vừa nghĩ như thế lại càng cảm thấy hạnh phúc.

Sau đó chờ bản thân Diệp Tiểu Muội bay lên cao đi học, đột nhiên nghe nói trường học của bọn họ thậm chí có khoa nghệ thuật, cả người đều ngơ ngác, sớm biết có khoa nghệ thuật, cô còn chọn văn học gì, đăng ký học viện nghệ thuật không phải càng đẹp hơn sao, lấy kỹ năng vẽ gần mười năm ở đời trước của cô, nhắm mắt lại cũng có thể đối phó với giảng viên rồi!

DTV

Trong giây lát Diệp Tiểu Muội cảm thấy hay hồi.

Cô cũng biết bởi vì mình thiếu kiến thức, sớm biết sư phạm thủ đô có học viện nghệ thuật, cô sẽ không chọn sai chuyên ngành, tạo thành cục diện khó xử hiện tại cũng không trách được người khác.

Thế nhưng Diệp Tiểu Muội có thể nằm tuyệt không ngồi, hiện tại lại thật lòng thật dạ muốn tới khoa mỹ thuật, cô từng hỏi bạn cùng phòng, tất cả mọi người nói không biết có thể chuyển khoa hay không, dù sao bọn họ là lứa sinh viên đại học đầu tiên khôi phục thi đại học, vẫn chưa có tiền lệ như vậy, bọn họ cũng không xác định có thể chuyển khoa hay không. Chị Lý từng trải rất nhiều thuận miệng nói một câu: "Nếu như lớp chúng ta có một bạn học có ngoại ngữ hoặc là toán học vô cùng ưu tú, các giảng viên hẳn sẽ chủ động chuyển ngành giúp bạn đó, dù sao phải tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, không thể lãng phí thiên phú của học sinh".

Diệp Tiểu Muội rất tán thành với câu này.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 418: Chương 418



Đời trước đại học của cô lúc chuyển khoa vô cùng phiền phức, trường học rất nhiều quy tắc, bây giờ nghĩ lại có lẽ không giống, mới vừa khôi phục thi đại học, chế độ cũng không hoàn thiện, tất cả đều còn đang lần mò, cô nghĩ các thầy cô giáo hẳn có quyền hạn này, chỉ cần thu hút sự chú ý của giảng viên khoa mỹ thuật, để cho bọn họ chủ động chuyển cô tới là được rồi.

Đời trước Diệp Tiểu Muội học vẽ bảy, tám năm, cô cảm thấy mình giả vờ là một thiên tài, cày thiên phú hoàn toàn không thành vấn đề, cái khó là cô không có cơ hội trình diễn kỹ năng ở trước mặt giảng viên khoa mỹ thuật. Lời mời đến đạ hội chào đón tân sinh viên, không thể nghi ngờ là buồn ngủ gặp chiếu manh, giảng viên phụ trách dạ hội chào đón tân sinh viên là giảng viên của học viện nghệ thuật!

Học viện nghệ thuật rất phong phú, có khoa âm nhạc, khoa mỹ thuật vân vân, Diệp Tiểu Muội không biết giảng viên phụ trách dạ hội rốt cuộc là khoa nào -- có khả năng nhất nhất định là khoa âm nhạc. Nhưng cô nhận được lời mời c*̃ng quả thật rất có tinh thần, có được một buổi biểu diễn đặc sắc ở dạ hội, thể hiện một chút tế bào nghệ thuật "thiên phú" của cô, sau đó có thể thuận lý thành chương tới khoa mỹ thuật tự đề cử mình, kế hoạch thông qua~

Có điều sau khi đồng ý chuyện biểu diễn, Diệp Tiểu Muội lại có hơi khó khăn, ngược lại cô không lo lắng việc lên sân khấu, người bình thường biểu diễn trước hàng ngàn, hàng vạn người có thể sẽ căng thẳng sợ sệt, Diệp Tiểu Muội với tự tin tăng cao xưa nay không biết mấy chữ này viết như thế nào, để cô cảm thấy vướng tay vướng chân chính là không biết nên biểu diễn cái gì.

Đời trước khi theo ông bà nội cô từng đăng ký rất nhiều lớp ở cung thiếu niên, piano này, khiêu vũ này, bơi lội này, học không gọi là thông thạo, thế nhưng bảo cô chuẩn bị dàn dựng và luyện tập tiết mục một cách đầy đủ, lên sân khấu biểu diễn hoàn toàn không áp lực, vấn đề là đời này đến đàn cô cũng chưa từng sờ qua, đột nhiên nói muốn diễn tấu piano, có lẽ có thể khiến anh ba cô sợ đến hôn mê bất tỉnh; ngược lại có thể dựa vào danh nghĩa "vô sư tự thông" nhảy một đoạn múa đơn giản, nhưng một mình ở trên sân khấu múa cũng trông quá ngu, gọi các bạn học lại dàn dựng và luyện tập tiết mục với biên đạo múa, lượng công việc vô cùng to lớn, Diệp Tiểu Muội sợ phiền phức nhất không hề nghĩ ngợi đã bỏ qua lựa chọn này -- vậy cô còn kỹ năng gì nữa không, cũng không thể lên đài biểu diễn thư pháp hội họa ngay tại chỗ chứ?

Ngay khi Diệp Tiểu Muội chưa quyết định chắc chắn được, các bạn học ngỏ ý có thể tiếp thu ý kiến quần chúng, đưa ra vài ý kiến cho cô, sau đó ủy viên học tập cơ trí kiến nghị cô phát huy sở trường của sinh viên viện văn học, lên đài đọc diễn cảm. Diệp Tiểu Muội vừa nghe thấy rất tốt, đọc diễn cảm vừa có thể cày cảm giác tồn tại, vừa thỏa mãn tâm trạng muốn lén lười biếng của cô, quá thích hợp cho đảng cá mặn như cô.

Ngay khi Diệp Tiểu Muội quyết định đọc diễn cảm rồi. Các bạn học cảm thấy vô cùng quang vinh đối với việc lần này, ủy viên văn nghệ biểu diễn đọc thơ văn diễn cảm ở dạ hội đón tân sinh viên, bằng với toàn bộ viện văn học bọn họ c*̃ng có danh tiếng, đương nhiên đáng vui mừng.

DTV

Các bạn học có cảm giác tham dự rất mạnh lại bắt đầu nhiệt tình lựa chọn bài đọc diễn cảm giúp ủy viên văn nghệ, bọn họ chạy tới thư viện lật xem rất nhiều sách, sau đó bày một dàn sách cho Diệp Tiểu Muội lựa chọn, cuối cùng Diệp Tiểu Muội quyết định đọc diễn cảm bài thơ nổi tiếng nhất của Diệp Chi《 Khi ngươi già 》, cô lựa chọn bài này không phải coi trọng nó kinh điển lãng mạn bao nhiêu, mà đơn giản là bởi vì cô rất quen thuộc với bài thơ này, không chỉ đơn giản, cô thậm chí có thể thuộc phần lớn câu thơ, chuẩn bị cũng rất bớt việc.

Diệp Tiểu Muội vừa chuẩn bị tiết mục, vừa không quên hưởng thụ thời gian đại học.

Cuộc sống vườn trường còn tốt đẹp hơn cô tưởng tượng rất nhiều, làm cho Diệp Tiểu Muội hài lòng nhất chính là căn tin trong trường, vì thỏa mãn khẩu vị của bọn sinh viên từ trời nam biển bắc, bọn họ chuẩn bị đồ ăn đều rất phong phú, chua cay mặn ngọt đều có.

Ăn cơm tập thể ở căn tin trường cũng phải bỏ tiền và phiếu, nhưng Diệp Tiểu Muội chưởng quản quyền lực tài chính trong nhà, tuy rằng cả nhà chỉ có hai người là cô và anh Tống, nhưng nắm giữ số tiền nhỏ vô cùng khả quan, không uất ức như lúc có tiền mà không có chỗ tiêu ở quê nhà, hiện tại cô có thể mua đồ ăn cho mình bất cứ lúc nào, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, thật đắc ý.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 419: Chương 419



Ở trường học ăn ngon, hoàn cảnh ở c*̃ng rất tốt, trong túc xá có phòng vệ sinh, dưới lầu chính là nhà tắm, có lắp đặt máy nước nóng, lúc tắm rửa ráy không hề lạnh chút nào, ký túc xá tập thể không thoải mái bằng trong nhà bà nội Tống, thế nhưng điều kiện như thế này tốt hơn quê nhà rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn rất biết đủ.

Mặt khác còn có thể để Diệp Tiểu Muội duy trì cảm giác mới mẻ đối với cuộc sống vườn trường chính là có những giảng viên sinh viên đáng yêu, bạn học của cô thật tinh mắt, mới vừa khai giảng đã tôn sùng cô là hoa khôi khoa, cũng không lâu lắm lại để cô quang vinh thăng thành hoa khôi trường, danh tiếng vang xa., Diệp Tiểu Muội đi trên đường luôn có bạn học không quen biết quăng tới ánh mắt thân thiết và tán thưởng, ánh mắt của mọi người làm cho cô cảm thấy giống như là ngôi sao lớn nào đó, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của Diệp Tiểu Muội, cô rất thích cảm giác làm người nổi tiếng ở trường học!

Lên đại học, điều duy nhất khiến Diệp Tiểu Muội thất vọng, có lẽ là hiện tại không còn hai ngày nghỉ nữa, mỗi tuần chỉ nghỉ ngơi nửa ngày, các bạn học lại vẫn giành giật từng giây ngâm mình ở trong thư viện, khiến cho cô cũng có hơi ngại mình quá lười biếng, chỉ có thể theo xu hướng tới thư viện tìm đọc tiểu thuyết g.i.ế.c thời gian – dù sao cũng là đang đọc sách mà.

Có điều Diệp Tiểu Muội ở nông thôn mấy năm, không có bất kỳ giải trí gì, có thể nói là hoàn toàn tách biệt với thế gian, bây giờ có đồ ăn ngon, có bạn bè, còn có tiểu thuyết có thể đọc, kiểu sinh hoạt này đối với cô mà nói đã coi như muôn màu muôn vẻ, một chút khuyết điểm nho nhỏ đương nhiên không che lấp được ưu điểm, vì thế tháng đầu tiên khai giảng, cô ở trường học trải qua vui vẻ đến quên cả trời đất.

Bây giờ không có chủ nhật, nhưng có nghỉ tháng, các thầy cô giáo cũng phải nghỉ ngơi thả lỏng mà, vì thế mỗi tháng trường học c*̃ng cho nghỉ một ngày rưỡi, bọn họ đã được nghe tin tức này trước khi vào học, các trường đại học đều giống nhau, vì vậy Diệp Tiểu Muội và anh Tống bàn bạc xong, lúc nghỉ tháng thì cùng về nhà bà nội ở, vì thế khi cô khai giảng cũng không đem hết hành lý tới.

Thế nhưng Diệp Tiểu Muội ở trường học như cá gặp nước, ngày nghỉ đầu tiên không dự định trở về, chỉ xuống dưới lầu gọi điện thoại cho bà nội Tống, lý do là vì cô chuẩn bị cho dạ hội chào đón tân sinh viên vào tuần sau.

Lý do của Diệp Tiểu Muội đầy đủ như vậy, bà nội Tống hiểu ý đương nhiên tỏ ra đã hiểu và ủng hộ, chia sẻ với Tống Thanh Huy vui cười hớn hở được nghỉ về nhà: "Tiểu Muội cũng thật là lợi hại, trường học bọn nó chuẩn bị dạ hội chào đón tân sinh viên, con bé là người duy nhất trong cả lớp thậm chí trong khoa bọn họ lên sân khấu biểu diễn, còn là giảng viên chủ động tới mời. Đúng rồi, Tiểu Muội còn trúng cử ủy viên lớp đấy…"

Tống Thanh Huy nghe xong bà nội thuật lại trong nháy mắt ngơ ngác, "Bởi vì phải chuẩn bị biểu diễn, vì thế ngày hôm nay không về nhà?"

Bà nội Tống cười híp mắt gật đầu, tiếp theo mới chú ý tới nụ cười không cười nổi của Tiểu Huy, không nhịn được buồn cười hỏi: "Có phải là không nỡ rồi không?"

Tống Thanh Huy không nhận, chỉ liếc nhìn bên ngoài, xác định sắc trời còn sớm, có thể bắt kịp xe buýt, dứt khoát xách đồ xoay người đi ra ngoài.

Xưa nay chưa từng thấy dáng vẻ cháu trai vô cùng lo lắng như thế, bà cụ cảm thấy thú vị, cố ý ở phía sau hỏi: "Ngày hôm nay Tiểu Muội không trở về nhà, vì thế cháu cũng phải về trường học à?"

DTV

Tống Thanh Huy cũng không quay đầu lại, "Cháu đi xem Tiểu Muội, buổi tối sẽ không trở về, ngày mai đi thẳng về trường học."

Bà nội Tống thấy anh trực tiếp xách túi ra ngoài, cũng biết buổi tối anh sẽ không trở về, có điều nghe anh tự mình nói ra vẫn cảm thấy rất buồn cười, vì thế đứng ở cửa nhìn bóng dáng Tống Thanh Huy biến mất không thấy, mới cười híp mắt trở về nhà, tiếp đó kể biểu hiện của Tiểu Huy với ông cụ.

Ông cụ c*̃ng rất kinh ngạc, "Tiểu Huy dính Tiểu Muội thế sao? Bình thường tôi thấy Tiểu Muội hoạt bát đáng yêu, cứ luôn vây quanh Tiểu Huy, còn tưởng rằng Tiểu Muội khá dính người chứ."

Bà nội Tống mừng rỡ liên tục lắc đầu, "Do ông chưa thấy ánh mắt lúc Tiểu Huy nghe tôi nói Tiểu Muội không trở về đâu, phải gọi là vô cùng thất vọng, tôi thấy nó mỗi ngày ở trường ngóng trông được nghỉ, thật ra là muốn trở về đoàn tụ với Tiểu Muội."
 
Back
Top Bottom