Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 390: Chương 390



Cái váy này cũng tính là mới chín mươi phần trăm, cô từng mặc mấy lần ở Bắc Kinh, sau khi về đến nhà thì không có cơ hội mặc trên người nữa, bởi vì đồng chí Vương Thúy Phân không cho phép cô ăn mặc trang điểm xinh đẹp ở nhà.

Nếu chưa từng mặc ở nhà, Diệp Tiểu Muội sẽ chín bỏ làm mươi coi như nó là đồ mới, cầm váy hưng phấn ướm lên trên mình. Tống Thanh Huy hoàn hồn lại liền nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi có phần xấu hổ, tai ửng đỏ xoay người nói: “Vậy em thay trước đi, anh đi ra ngoài một lát.”

Hôn lễ đã làm xong, sáng mai họ còn phải đến huyện lĩnh giấy hôn thú, nhưng tâm thái và thói quen chưa thay đổi nhanh như vậy, Tống Thanh Huy vẫn mang bộ dạng phi lễ chớ nhìn kia.

Anh nói xong thì muốn mở cửa đi ra ngoài, Diệp Tiểu Muội sợ đến mức không nhìn váy nữa, vội vàng tới kéo anh lại: “Không được đi ra! Anh mà ra mẹ em nhất định sẽ hỏi nguyên nhân.”

Sau đó kế hoạch thay đổi quần áo sẽ thất bại.

Tống Thanh Huy uyển chuyển nhắc nhở: “Anh không đi ra thì em thay quần áo thế nào được?”

Dường như bây giờ Diệp Tiểu Muội mới phát hiện anh đang xấu hổ, cười hì hì ghé sát vào nhìn một lúc lâu, nói với giọng điệu như nữ lưu manh: “Anh không đi ra thì em vẫn có thể thay mà.”

Ửng đỏ dần lan từ tai đến mặt, Tống Thanh Huy vẫn đang cố gắng bình tĩnh: “Vậy không được...”

Anh Tống phản ứng thú vị nhưng Diệp Tiểu Muội không dám đùa giỡn quá đáng, dù sao thay quần áo cũng quan trọng hơn, cô đành phải nghiêm túc đưa ra cách: “Vậy anh có thể áp vào tường đưa lưng về phía em mà, chẳng phải sẽ không thấy gì cả ư?” Diệp Tiểu Muội vẫn có lòng tin đối với vóc dáng của mình, thân thể thanh xuân căng mịn như thế đương nhiên đáng kiêu ngạo, cho nên cô nghĩ nếu như anh Tống nhìn lén vài lần cũng không sao, đáng tiếc anh Tống tiếp nhận ý kiến của cô không hề thêm bớt, đầu quay vào tường với tư thế mang vẻ “áp mặt vào tường hối lỗi”, đừng nói nhìn lén, cô thay quần áo không có tiếng động, anh y hệt như đang áp mặt vào tường hối lỗi thật.

Diệp Tiểu Muội lặng lẽ nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy thú vị, cố ý không nhắc nhở anh Tống, thậm chí còn bước đi khẽ khàng lặng yên không tiếng động đi tới phía sau anh, cười híp mắt hỏi: “Anh Tống, anh đoán xem em đã thay xong chưa?”

Anh Tống không đi đoán câu hỏi nhàm chán này, bởi vì Diệp Tiểu Muội nói xong đã tự mình không nhịn được bổ nhào lên người anh rồi.

Thân thể dán thân thể, cô có mặc quần áo hay không đương nhiên anh có thể cảm giác được - chỉ cần cô không ở trần là được. Tống Thanh Huy yên tâm quay đầu lại đồng thời xoay người, Diệp Tiểu Muội cũng rất phối hợp lùi một bước nhỏ về phía sau, biểu diễn cái váy đẹp với anh: “Em mặc váy có phải rất đẹp hay không?”

DTV

Tống Thanh Huy không phải lần đầu tiên thấy cô mặc cái váy này, tất nhiên khen Diệp Tiểu Muội giọt nước cũng không lọt: “Mặc quân trang cũng đẹp, oai hùng sảng khoái, người khác không có tinh thần sáng ngời như em, nhưng mặc váy thì có phong tư hơn.”

Một câu nói ngắn ngủi chẳng những khen Diệp Tiểu Muội có đủ phong cách, hai chữ “Phong tư” này không phải ai cũng có thể nghĩ ra được đâu, Diệp Tiểu Muội nghe xong rất hài lòng, ôm lấy cổ của anh hỏi với vẻ mặt kiêu ngạo: “Có cô vợ ưu tú như em, có phải anh rất cảm động hay không?”

Tống Thanh Huy không cảm thấy rất cảm động, ngược lại thấy hơi cạn lời, lời này là câu cô nên nói ra khỏi miệng ư?

Diệp Tiểu Muội trực tiếp coi sự trầm mặc của anh là mặc nhận, vừa hay cô nói xong cũng chú ý tới mình đã thay váy, anh cả Tống còn mặc quân trang, dường như hơi không xứng, sau đó tràn đầy phấn khởi kéo anh cũng đi thay quần áo: “Em có thể phối đồ giúp anh!”

Phòng tân hôn đã được sửa xong từ hai mươi ngày trước rồi, Diệp Tiểu Muội vẫn chưa thể vào ở, nhưng hành lý của cô cùng Tống Thanh Huy đã được lục tục mang tới.

Đợt này vì việc hôn nhân của Diệp Tiểu Muội rộn ràng náo nhiệt, rất nhiều thân thích đều đến giúp đỡ, bác cả Diệp cũng chủ động qua đây đánh tiếng, muốn thêm đồ gia dụng gì thì cứ trực tiếp nói với bác ấy, bác ấy sẽ làm cho, Diệp Tiểu Muội liền không khách sáo, nhờ bác cả Diệp làm loại tủ quần áo lập thể dùng ở Bắc Kinh kia cho cô.

Có tủ quần áo, cái hòm truyền thống có thể bỏ đi, quần áo của cô và Tống Thanh Huy đều được cất thật chỉnh tề ở trong tủ treo quần áo. Diệp Tiểu Muội vừa rồi tìm quần áo không để ý ngăn tủ, bây giờ trực tiếp kéo Tống Thanh Huy đi đến trước tủ quần áo, nhanh chóng chọn xong quần áo, áo sơ mi trắng và quần đen rập theo khuôn khổ.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 391: Chương 391



Diệp Tiểu Muội vừa đưa quần áo cho Tống Thanh Huy, vừa rất tiếc nuối tỏ ý: “Quần áo của anh Tống thật là ít, tới tới đi đi chỉ có mấy kiểu dáng này.”

Muốn phối đồ đôi cũng không phối được.

Tống Thanh Huy lại không có thuật đọc tâm, không biết nghĩa bóng của câu Diệp Tiểu Muội nói, tất nhiên tưởng là cô nhóc kia không phải hoàn toàn vô tâm, khi kết hôn cũng biết săn sóc thương xót anh, chợt có chút cảm động, nắm tay Diệp Tiểu Muội nói một cách cảm tính: “Anh là đàn ông, ít quần áo cũng không sao, chỉ cần em mặc đẹp là được.”

Diệp Tiểu Muội gật đầu vô cùng tán thành.

Đương nhiên rồi, có khổ đến mấy cũng không thể để mình khổ được ~

Tâm sự với nhau kết thúc, Tống Thanh Huy bèn tranh thủ thời gian thay quần áo. Diệp Tiểu Muội sẽ không “áp mặt vào tường hối lỗi” ngốc nghếch giống như anh, cô ngồi khoanh chân ở trên giường, chỉ lấy hai tay che mắt lại: “Anh Tống yên tâm thay quần áo đi, em sẽ không nhìn lén đâu.”

“...” Tống Thanh Huy nhìn ngón tay cô không hề khép lại vẫn khoác lác mà không biết ngượng nói không nhìn trộm, cuối cùng cười ha ha rồi cầm quần áo đi vào trong góc, đưa lưng về phía Diệp Tiểu Muội nhanh chóng thay quần áo.

Sau đó Diệp Tiểu Muội liền phát hiện cô đã tính hết đủ đường cũng chỉ có thể nhìn lén bóng lưng, anh Tống loáng một cái đã mặc quần áo vào rồi, hơn nữa không hề cởi nội y, không nhìn được gì. ╮(╯3╰)╭

Nhưng mấy giờ tiếp theo liền đến phiên cô muốn làm gì thì làm, anh Tống gọi rách cổ họng cũng không có người có thể tới cứu anh. Vừa nghĩ như thế, tâm trạng của Diệp Tiểu Muội lại khá hơn, nhìn bóng lưng anh Tống cẩn thận tỉ mỉ cài nút áo cười hì hì.

DTV

Tống Thanh Huy thay quần áo xong, đám người náo động phòng cũng đã đến rồi, nghe thấy âm thanh thì thào “chú rể cô dâu ở chỗ nào, giấu đi là có thể tránh được ư” của bọn họ ở trong sân. Tống Thanh Huy rất có kinh nghiệm bước nhanh trở lại bên cạnh Diệp Tiểu Muội, mới vừa ngồi xuống, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Nhìn thấy “tạo hình mới” của chú rể cô dâu, đám người kia sửng sốt một chút liền có bà thím đi theo góp vui ở phía sau lái xe: “Sao còn thay quần áo, hai vợ chồng các cháu đã làm gì ở trong phòng rồi hả?”

Mặt Tống Thanh Huy lập tức nổ tung, chợt nhận ra mình lại bị Diệp Tiểu Muội gài bẫy, đột nhiên thay quần áo chẳng phải sẽ khiến mọi người suy nghĩ vớ vẩn ư?

May mà bây giờ người dân chất phác, các bà bác đã kết hôn mới dám nói, còn đám thanh niên chưa kết hôn lại xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt giống như Tống Thanh Huy ngại tiếp câu này.

Cho nên đám phụ nữ đã lập gia đình cười một hồi liền đi, náo động phòng chính thức bắt đầu.

Nói đến náo động phòng, Diệp Tiểu Muội cho là bọn họ thương lượng lâu như vậy sẽ nghĩ ra trò gì hay ho, kết quả họ thần bí móc đạo cụ ra thật lâu, không ngờ chỉ có một quả táo xuyên dây, cách chơi cũng không hề mới mẻ, chỉ là muốn vợ chồng bọn họ đồng tâm như vũ khí sắc bén cắt được cả vàng, hai người đồng thời cắn một miếng táo ăn là hoàn thành. Để gia tăng độ khó, họ sẽ ở phía trên nắm sợi dây mà lắc, đừng nghĩ một người cắn được trước không buông, để một người khác lại gần cắn mà họ phải đồng thời cắn được táo.

Trò cũ rích rồi. Diệp Tiểu Muội cảm thấy thất vọng, những người khác lại tương đối hưng phấn, dường như đã thấy được dáng vẻ chật vật của Diệp Tiểu Muội và thanh niên tri thức Tống vì cắn một miếng táo, cho nên sau khi biết quy tắc, trong phòng tân hôn phát ra một hồi tiếng hò reo nhiệt liệt, sau đó trận cười vang này cũng thu hút người bên ngoài vào, người sát vách cũng tò mò đi tới.

Sân nhà họ Diệp lại bị người ta bao vây tầng trong tầng ngoài.

Điểm sáng cắn quả táo chủ yếu là lúc đôi vợ chồng nhất tề dùng miệng nhào về phía quả táo, táo bị người ta rút đi thì họ rất có thể sẽ hôn nhau. Trước đây Diệp Tiểu Muội chỉ nhìn trên mạng chơi cho nên cảm thấy trò này cũ rích lại nhàm chán, mình tự chơi mấy hiệp mới biết được chỗ hay ho, chỉ cần họ không cẩn thận hôn nhau, người trong phòng sẽ lớn tiếng ồn ào, sau đó anh Tống đỏ mặt một lần, Diệp Tiểu Muội liền cười híp mắt nhìn anh Tống chân tay luống cuống lại không thể làm gì.

Diệp Tiểu Muội: Đột nhiên hưng phấn. jpg
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 392: Chương 392



Mấu chốt là ngày hôm nay Diệp Tiểu Muội trang điểm kiểu cô dâu, cơm nước mời rượu xong trở về cũng không quên tô lại son môi cho mình, cho nên bất kể là cô cọ đến miệng hay là mặt của Tống Thanh Huy đều sẽ lưu lại một dấu son đỏ au, môi đỏ mọng phối với khuôn mặt đỏ ửng của anh cả Tống thực sự là hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, điều này làm Diệp Tiểu Muội cực kỳ vui vẻ, cho nên trọng điểm sau đó của cô đều sai lệch hết, không quan tâm có ăn được táo hay không mà một lòng một dạ, siêng năng cần cù in dấu lên trên mặt anh cả Tống.

Cô quấy rối như thế, đương nhiên không ăn được táo, miệng Diệp Tiểu Muội đã cọ đến hết son môi rồi, Tống Thanh Huy lại đầy dấu môi đỏ trên mặt, dường như bị nữ yêu tinh nào đó xx một trăm tám lần vậy.

Diệp - nữ yêu tinh - Tiểu Muội nhìn thành quả của mình đương nhiên là hết sức thỏa mãn, phấn khởi hơn là người ở chỗ này đều có thể nhìn thấy mặt hoa của Tống Thanh Huy, người cả phòng không ai định nhắc nhở anh, bao gồm cả mấy thanh niên trí thức có quan hệ tốt với anh cũng đều đang ngó mặt của anh cười trộm một hồi.

Mọi người vô cùng ăn ý, Tống Thanh Huy đã bị táo làm cho sứt đầu mẻ trán đương nhiên không phát hiện mặt mày của mình, thế là từ đầu tới đuôi đều mang khuôn mặt hoa này.

Mọi người chơi rất hưng phấn, hết trò vặt này đến trò vặt khác, khuyết điểm duy nhất là bọn họ náo động phòng dưới con mắt của đội trưởng Diệp và vợ đội trưởng.

Mắt thấy đám người kia qua chín giờ còn không thôi, Vương Thúy Phân không nén được tức giận, không nhịn được đi vào đuổi người: “Đã đến nửa đêm rồi, thế là được rồi, về ngủ hết đi, sáng mai đám Tiểu Muội cũng phải đi vào trong huyện lĩnh giấy hôn thú đấy...”

Nghe thấy Vương Thúy Phân nói đến chữ “ngủ”, mọi người liền cười ầm lên nháy mắt ra hiệu với Diệp Tiểu Muội và thanh niên tri thức Tống, dù sao cũng không kháng được uy nghiêm của vợ đội trưởng nên đều rất phối hợp chào tạm biệt rồi rời đi.

Vương Thúy Phân đứng ở cửa nhìn theo, đợi người đi hết mới quay đầu lại nhìn Tống Thanh Huy vài lần, không đành lòng nhìn thẳng nhắc nhở: “Tiểu Tống mau đi rửa mặt đi, phích nước mới vừa đổ đầy nước, nhớ kỹ rót nước nóng mà rửa.”

Ánh mắt Vương Thúy Phân rõ ràng như vậy, tất nhiên Tống Thanh Huy đã phát hiện ra, anh cố bình tĩnh cám ơn mẹ vợ, đợi bà ấy đi xa rồi mới đưa tay sờ mặt, sau đó mở ra nhìn, ngón tay đều đã đỏ chót, lại nhìn Diệp Tiểu Muội bên cạnh, đôi môi đỏ thắm của cô không biết lúc nào đã lau sạch sẽ rồi.

Hai mắt Tống Thanh Huy chợt tối sầm lại, lần đầu ý thức được hậu quả của việc cưới vợ mà không cẩn thận lại khốc liệt đến mức nào - không cần soi gương anh cũng có thể nghĩ ra rốt cuộc mình đã mang một bộ mặt thế nào mà không hề mảy mảy hay biết trước mặt nhiều người như vậy, hình tượng mất ráo cả rồi!

Thảo nào lúc Diệp Tiểu Muội chơi trò chơi mắt càng ngày càng sáng. Tống Thanh Huy nhức đầu đỡ trán, tự thấy đã không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão nữa, Diệp Tiểu Muội lại không hề chột dạ lại gần kéo anh: “Em cũng muốn đi rửa mặt rửa chân, còn muốn đánh răng nữa, chúng ta cùng đi.”

Đã tạo thành lịch sử đen tối rồi, Tống Thanh Huy không thể cứu vãn, cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận bằng lòng cùng đi đánh răng rửa mặt với Diệp Tiểu Muội.

Kết hôn rồi, đồ của anh Tống đều thành của cô, Diệp Tiểu Muội quen cửa quen nẻo lấy đèn pin từ dưới giường ra, hưng phấn kéo tay anh Tống: “Đi đánh răng thôi.”

Ở cùng Diệp Tiểu Muội chính là như vậy, một giây trước còn đau đầu, một giây sau có lẽ đã bị tâm trạng vui vẻ của cô ảnh hưởng, giống như bây giờ, phiền muộn một giây trước của Tống Thanh Huy đã tiêu tan thành mây khói, ngược lại thấy buồn cười đối với phản ứng của Diệp Tiểu Muội, thầm nghĩ đánh răng có cái gì để hưng phấn chứ.

Nhưng Diệp Tiểu Muội thật sự rất biết cách hưởng thụ tối đa ở trong điều kiện có hạn, sau khi đi tới phòng bếp, phát hiện chỗ thường đặt phích nước đột nhiên có thêm một cái phích nước, cô kích động đi kéo tay áo anh Tống: “Xem đi, hai cái phích nước!”

DTV

Tống Thanh Huy căng thẳng cười nói: “Ừ, cái của anh cũng được mang tới rồi.”

Thì ra là thế. Diệp Tiểu Muội gật đầu, vẻ mặt vẫn tràn đầy tha thiết: “Bây giờ có hai bình nước sôi, chúng ta có thể ngâm chân rồi.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 393: Chương 393



“Thế này không tốt lắm đâu.” Tống Thanh Huy muốn từ chối theo bản năng, nhà họ Diệp nhiều người như vậy, tất nhiên phải để lại một cái hoặc là nửa cái phích nước cho mọi người uống, làm sao có thể dùng hết cả hai phích?

Nhưng ánh mắt Diệp Tiểu Muội nhìn anh quá thành khẩn, đôi mắt to còn không ngừng chớp chớp với anh, Tống Thanh Huy rất có nguyên tắc cũng bị chớp đến choáng váng, lui một bước nói: “Vậy em ngâm đi, tiết kiệm thôi, để lại một phích cho chú Diệp.”

Diệp Tiểu Muội nhìn ngốc nghếch nhưng không đến mức không nghe ra ý của anh, hỏi vội: “Vậy còn anh?”

Tống Thanh Huy cười: “Anh lấy nước giếng là được rồi.”

Rõ ràng có thể dùng nước nóng, vì để cho vợ mới cưới có thể ngâm chân như ý muốn mà dứt khoát lựa chọn dùng nước lạnh giữa đêm khuya, hành động này của Tống Thanh Huy đã hoàn mỹ giải thích cái gì gọi là quên mình vì người, cô gái bình thường có lẽ đã cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt, Diệp Tiểu Muội lại bất ngờ thở dài: “Ngốc quá.”

Tống Thanh Huy: ???

Diệp Tiểu Muội nói tiếp: “Chúng ta múc thêm ít nước cùng ngâm không được sao?”

DTV

Tống Thanh Huy không ngờ Diệp Tiểu Muội bình thường ngốc nghếch cũng có lúc cơ trí hơn người như thế, vô thức gật đầu tỏ ý khen ngợi, tiếp đó mới nhận ra tuy là họ đã kết hôn nhưng cùng ngâm chân đối với anh vẫn hơi quá kích thích, muốn từ chối thì thấy cô đã duyên dáng ôm chậu gỗ tới rồi.

Diệp Tiểu Muội xoay lưng về phía ánh sáng mà Tống Thanh Huy còn có thể nhìn thấy sự hưng phấn và chờ mong khiến người ta không thể bỏ qua trên mặt cô, khiến anh chợt không muốn nói ra khỏi miệng, bởi vì sợ nhìn thấy ánh sáng trên mặt cô bị thất vọng mất mát thay thế.

Cho nên đến cuối cùng, vợ chồng son đánh răng rửa mặt rồi tay trong tay trở về phòng ngâm chân.

Ngâm chân xong, Diệp Tiểu Muội lười biếng than thở một tiếng, lau khô chân rồi lăn ngay vào giữa giường, còn làm bộ tỏ ý với Tống Thanh Huy, họ có thể chơi đoán số quyết định ai ra ngoài đổ nước. Tống Thanh Huy căn bản không có ý kiến, tự lau chân đi giày nói: “Em ngủ trước đi, để anh đi đổ nước.”

Nói xong, Tống Thanh Huy cầm đèn pin đi ra ngoài đổ nước, mang theo đèn pin là bởi vì anh còn phải kiểm tra cửa sân đã cài then hay chưa, thuận tiện cũng phải đóng cửa phòng bếp, kẻo lại có con chuột gì gì đó vào ăn vụng.

Nhưng không có đèn pin, ngọn nến trong phòng vẫn còn sáng, đồng chí Vương Thúy Phân đã dặn dò nhiều lần, nến đỏ nhất định không thể thổi tắt, đợi tự nó cháy hết.

Diệp Tiểu Muội không ngờ thời buổi này cũng chú ý việc ấy, hơi mới lạ còn có chút cảm giác lãng mạn, không có ý định động vào hai cây nến này.

Theo ánh nến nhìn bóng lưng ra cửa của anh Tống mà ngây ra, mắt Diệp Tiểu Muội đột nhiên sáng lên, lăn thật nhanh vào trong chăn, sau đó lăn lộn sột soạt một hồi.

Tống Thanh Huy làm xong trở về liền thấy cô lộ nửa vai trốn trong chăn, quần áo mới vừa cởi còn đặt ở trên chăn, chợt có loại dự cảm xấu, đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào đôi vai trần của cô, ánh mắt lập lòe hỏi: “Tiểu Muội, sao không mặc quần áo?”

Diệp Tiểu Muội tỏ vẻ ngây thơ nhìn anh: “Em phát hiện như vậy ngủ thoải mái hơn, anh Tống cũng tới đi.”

Tống Thanh Huy: “...”

Gọi anh cũng “tới” là học cô cởi hết mà ngủ hay là muốn anh “tới” làm cái gì khác? Lời này của Diệp Tiểu Muội làm cho người ta cực kỳ m.ô.n.g lung, Tống Thanh Huy cạn lời nghẹn họng, cuối cùng quyết định bỏ qua nửa câu sau của cô, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Trước đây dường như em không có thói quen này?”

Diệp Tiểu Muội há mồm liền thốt ra: “Gần đây mới có.”

Gần đây, hay là hôm nay? Tống Thanh Huy tỏ vẻ khổ sở đứng ở bên giường, rất muốn mặc quần áo vào, nhưng bản thân anh cũng biết cô chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, nói như vậy không làm được còn bị cô kéo đùa giỡn một hồi, cho nên anh xoắn xuýt nửa ngày mà không nói ra được một chữ.

Đêm đã khuya, sáng nay trời chưa sáng Diệp Tiểu Muội đã dậy quần quật rồi, cả một ngày chưa được chợp mắt, bây giờ đã rất mệt nhọc, đến lúc này rồi anh Tống vẫn còn giả vờ ngây thơ, cô không có hứng thú phối hợp, rất nhàm chán ngáp một cái rồi ngã lên trên giường: “Anh Tống có buồn ngủ không? Em ngủ trước đây.”

Diệp Tiểu Muội nói xong liền nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ. Cô phản ứng như thế, Tống Thanh Huy đương nhiên cũng không tiện tiếp tục ngượng nghịu nữa, dù sao anh cũng rất buồn ngủ rồi.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 394: Chương 394



Lưỡng lự chốc lát, Tống Thanh Huy quyết định đi thay quần áo ngủ rồi lên giường.

Giường của bọn họ cũng mới, diện tích lớn hơn so với giường bình thường một chút, để không đánh thức Diệp Tiểu Muội mới vừa ngủ, Tống Thanh Huy nhẹ nhàng vén một góc chăn ra, nằm ra sát mép giường. Nhưng mà Diệp Tiểu Muội vẫn nhận ra động tác của anh, người lúc trước vẫn tỏ vẻ vô cùng buồn ngủ lúc này lại đột nhiên mở mắt, hai mắt sáng lên nhìn anh: “Anh Tống...”

Tống Thanh Huy không khỏi đỏ mặt, vừa muốn cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi cô có phải bị mình đánh thức hay không, Diệp Tiểu Muội đã nhanh chóng lăn vào trong lòng, anh vô thức đưa tay ôm lấy, sờ thấy một tấm lưng tr*n tr** thì sợ đến mức tay run lên, muốn rút về lại dính chặt lại như nhựa cao su vậy, không sao rút ra được.

Diệp Tiểu Muội không để ý tới phản ứng của anh, rốt cục đã đến phiên cô muốn làm gì thì làm, tâm trạng cô rất kích động, chẳng những áp sát vào trước n.g.ự.c anh Tống, bàn tay nhỏ bé còn không an phận cuốn lấy vạt áo quần áo ngủ của anh, hỏi cực kỳ mập mờ: “Anh Tống, có muốn em giúp anh c** q**n áo ngủ cho ngon không?”

Tiếng anh Tống chột dạ yếu ớt: “Không cần...”

Diệp Tiểu Muội hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, cả người đều nhoài lên trên người anh: “Đừng khách sáo mà, em tới giúp anh!”

...

Cuối cùng, Diệp Tiểu Muội được như nguyện ăn sạch anh Tống. Sau đó, Diệp Tiểu Muội khỏe như vâm đã sụp đổ.

Dù sao Tống Thanh Huy cũng đang tuổi trai tráng, thể lực và nhiệt tình đều đủ cả, lúc đầu ngượng ngùng nhăn nhó, sau khi tiến vào trạng thái thì tốt rồi. Lần đầu tiên không thể tránh khỏi hơi nhanh, Tống Thanh Huy theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ không hài lòng lắm đối với lần này, rất nhanh lại kéo Diệp Tiểu Muội làm lần thứ hai.

Có lẽ là bởi vì thông minh hiếu học, cộng thêm hấp thu kinh nghiệm của bài học lần trước, lần thứ hai Tống Thanh Huy biểu hiện tốt cực kỳ, quả thực không giống là tay mới, chẳng những kiên trì thời gian dài, quá trình cũng rất mạnh, chờ lúc anh rốt cục hài lòng đánh chuông thu binh, Diệp Tiểu Muội được xưng là lão tài xế cơ bản đã là con cá phế, tứ chi vô lực ngã ở trên giường, còn Tống Thanh Huy vẫn có thể thần thái sáng láng mặc quần áo tử tế, xuống giường tìm khăn sạch giúp Diệp Tiểu Muội lau thân thể, hết sức dịu dàng, săn sóc dỗ dành nói: “Ngủ đi.”

Diệp Tiểu Muội: Đời này không còn gì luyến tiếc. jgp

Lúc đầu tưởng là có thể sở hữu chân dài, cuối cùng mình lại thành chân dài, Diệp Tiểu Muội rất tức giận, cố gắng lấy lại ưu thế.

Chỉ là trước mắt vấn đề càng khẩn cấp hơn không phải tìm lại ưu thế mà là cô đã bị dày vò đến tận nửa đêm mới nghỉ ngơi, ngày hôm sau trời chưa sáng lại phải rời giường vào trong huyện đăng ký kết hôn.

Đây quả thực là đang làm khó dễ cô. Diệp Tiểu Muội che kín chăn chuẩn bị giả c.h.ế.t đến cùng.

Vương Thúy Phân miệt mài không mệt mỏi ở bên ngoài gõ cửa, bình thường bà ấy sẽ không khách sáo như vậy, trực tiếp vào nhà vén chăn, Diệp Tiểu Muội không dậy nổi cũng phải dậy nổi, nhưng bây giờ đã lấy chồng rồi, làm mẹ cũng không thể tùy tiện vào gian nhà của vợ chồng son họ được, thế là chỉ có thể dùng sức ở bên ngoài gõ cửa.

Tống Thanh Huy nhìn Diệp Tiểu Muội quấn mình thành cái kén tằm coi như không nghe được âm thanh bên ngoài thì đành chịu lại có chút chột dạ, đương nhiên anh biết tối hôm qua dày vò một trận đó, hiện tại thân thể cô khẳng định không thoải mái, tuy là đó không phải ý định ban đầu của anh nhưng anh quả thực cần phải gánh vác trách nhiệm chủ yếu.

Nhưng hôm nay vào huyện thật sự không thể dây dưa, Tống Thanh Huy có hổ thẹn đi nữa cũng chỉ có thể đi ra chào hỏi cha mẹ vợ ở cửa trước: “Hay là thím đi làm việc trước, con cam đoan sẽ gọi Tiểu Muội dậy, sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian đâu ạ.”

Vương Thúy Phân không thể đi vào, đành phải truyền thụ kinh nghiệm đối phó với Diệp Tiểu Muội cho anh: “Nếu như Tiểu Muội không nghe lời thì con cứ lấy chăn ra, đợi thấy lạnh thì nó sẽ biết ngoan ngoãn đứng dậy mặc quần áo.”

DTV

Nội tâm Tống Thanh Huy đang hổ thẹn, thật sự không dám dùng thủ đoạn này đối phó Diệp Tiểu Muội, nhưng trước mặt Vương Thúy Phân vẫn gật đầu tỏ vẻ nghe lời: “Con biết rồi, thím cứ yên tâm.”

Nhìn mẹ vợ đi mà vẫn không yên tâm, Tống Thanh Huy mới đóng cửa lại, trở lại bên giường, trước tiên “cứu” đầu của Diệp Tiểu Muội ra từ trong chăn, nhẹ giọng nói: “Thím Diệp đã đi rồi.”
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 395: Chương 395



Diệp Tiểu Muội vẫn nhắm chặt hai mắt tỏ vẻ ngủ say, lỗ tai lại không tự chủ giật giật, chờ anh nói xong, cô lại từ từ nhắm hai mắt vươn tay muốn lôi chăn lôi tiếp tục che đầu, Tống Thanh Huy đã biết cô căn bản không ngủ liền tiếp tục dụ dỗ: “Nghe nói em thích quán cơm quốc doanh, vậy chúng ta xuất phát sớm, buổi trưa liền đến quán cơm quốc doanh được không?”

Lỗ tai của Diệp Tiểu Muội lại động đậy, vẫn không nói chuyện.

Tống Thanh Huy tiếp tục hỏi: “Không biết cơm thịt kho tàu của quán cơm quốc doanh có ngon hay không...”

“Thịt bò kho tàu ngon!”

Tống Thanh Huy lộ ra nụ cười, dịu dàng nói: “Tốt, vậy chúng ta đi ăn thịt bò kho tàu.”

Lúc này Diệp Tiểu Muội bèn ngồi dậy, mang theo vẻ mặt cáu gắt khi rời giường nói: “Không cho anh ăn!”

Chơi đùa cô thảm như vậy còn muốn ăn thịt, có chén canh cho anh ăn đã là không tệ rồi!

DTV

Tống Thanh Huy cũng biết cô đang giận cái gì, muốn phối hợp bao nhiêu có phối hợp bấy nhiêu: “Được, anh không ăn, thịt đều cho em ăn.”

Diệp Tiểu Muội hài lòng, lúc này mới phối hợp đứng lên mặc quần áo.

Cô không phải thật sự bị một chén thịt bò kho tàu quyến rũ mới dậy, mà là trong lòng cô hiểu rõ ngày hôm nay vào huyện là có chính sự, nằm ỳ thì được nhưng nếu thật sự làm chậm trễ “đại sự” thì đồng chí Vương Thúy Phân và cha đội trưởng sẽ tới trừng trị cô, cho nên cô mới thấy tốt nhất nên như vậy.

Diệp Tiểu Muội cảm giác mình sẵn lòng rời giường dưới tình huống này đã rất biết điều rồi, nhưng mới vừa ra khỏi cửa phòng đã bị đồng chí Vương Thúy Phân dạy dỗ một trận: “Một ngày không đánh con là lại nhảy lên mái nhà lật ngói nữa à, vào huyện thành quan trọng như vậy cũng dám chậm chạp, ai biết thủ tục trong huyện phải làm bao lâu, ngộ nhỡ quá muộn không về được phải làm sao? Còn anh ba con nữa, buổi chiều phải đến phân xưởng đưa tin, trời chưa sáng đã thức dậy nhưng vì chờ đứa không hiểu chuyện như con đã làm lỡ lâu như vậy đấy!”

Diệp Tiểu Muội bị vận mệnh nhéo lỗ tai có chút không cho là đúng, nếu như hôm nay không về được mới tốt ấy, cô có tiền, anh Tống có phiếu, họ lại có giấy hôn thú mới ra lò, tìm nhà khách ở một đêm, ở trong huyện thành có rất nhiều tiệm ăn, không biết ngon cỡ nào; còn về nói làm lỡ công việc của anh ba thì hoàn toàn là hù dọa cô, dựa vào kinh nghiệm của cô xuất phát lúc này, nhắm mắt lại cũng có thể chạy tới huyện thành trước giờ cơm, sao có thể làm lỡ công việc của anh ba? Hơn nữa anh ba cũng không phải kẻ ngốc, nếu thật sự thấy thời gian không đủ thì anh ấy xuất phát trước là được, dù sao vào huyện thành cũng là mỗi người đi một ngả, không phải bắt buộc đi theo bọn họ cả đường mới được.

Mẹ cô chỉ thích chuyện bé xé ra to như thế, nhéo cô không buông - Diệp Tiểu Muội tổng kết như vậy.

Đáng tiếc uy quyền của đồng chí Vương Thúy Phân quá lớn, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể để mặc lỗ tai chịu giáo huấn, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.

Rất hiển nhiên Diệp Tiểu Muội giả vờ ngoan ngoãn mới có lợi, Vương Thúy Phân “hung tàn” như thế, Diệp Quân Hoa vội vàng qua đây khuyên nhủ: “Mẹ, con bắt đầu làm việc vào hai giờ chiều, thời gian vẫn còn sớm mà.”

So với Diệp Quân Hoa phản ứng nhanh chóng thì Tống Thanh Huy hơi chậm một bước, chủ yếu là anh còn không hiểu rõ Vương Thúy Phân như anh em nhà họ Diệp, không ngờ thím Diệp cũng sẽ dạy dỗ Tiểu Muội như thế vào ngày như hôm nay, điều này làm cho anh càng thêm áy náy, Tiểu Muội dậy muộn nói cho cùng đều là bởi vì anh. Tống Thanh Huy cũng vội vàng đi qua hỗ trợ, nhưng anh không trực tiếp nói giúp Diệp Tiểu Muội mà dời đi lực chú ý của Vương Thúy Phân: “Thím Diệp, sắp đến bảy giờ rồi, có phải nên để Tiểu Muội mau chóng rửa mặt xong để xuất phát không ạ?”

Sau khi Tống Thanh Huy mở miệng thì càng có ích hơn lời nói của Diệp Quân Hoa, chí ít anh vừa nói xong, Vương Thúy Phân đã lập tức buông Diệp Tiểu Muội ra, vỗ mạnh đầu thở dài: “Thím sắp bị con nhóc kia làm tức đến chập mạch rồi, bây giờ quan trọng hơn là để cho nó mau chóng sửa soạn vào huyện thành, làm xong chính sự trở về lại trừng trị cũng không muộn...” Vương Thúy Phân nói rất hiên ngang lẫm liệt, nhưng cả nhà đều biết tính tình của bà ấy, đang bực bội còn không nỡ trị Tiểu Muội thật, đợi buổi tối cô chạy một ngày đường trở về, không phải sẽ bưng trà rót nước hầu hạ như hầu hạ tiểu tổ tông ư?
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 396: Chương 396



Không ai cho lời nói của bà ấy là thật nhưng Vương Thúy Phân gật đầu rất nhập vai tuồng, cảm giác mình thật thông minh, lại nói tiếp: “Dù sao hai đứa các con đã ăn rồi, đồ cũng đã thu xếp xong rồi, vậy mẹ đi gói cho Tiểu Muội hai củ khoai lang, mang theo ăn ở trên đường, ai bảo nó kì kèo như thế.”

Nói xong, Vương Thúy Phân hấp tấp đi gói đồ ăn sáng, còn Diệp Tiểu Muội lanh trí đã sớm chạy mất dạng, chỉ còn hai người đàn ông kề vai chiến đấu nhìn nhau cười, Diệp Quân Hoa tiến lên vỗ vai Tống Thanh Huy, chuẩn bị trở về phòng dọn hành lý ra ngoài, Tiểu Muội sửa soạn xong là có thể lập tức xuất phát.

Diệp Tiểu Muội kết hôn người cả nhà đều rất chú trọng, Diệp Quân Hoa đương nhiên cũng không ngoại lệ, thời gian kết hôn gấp như vậy mà anh ấy vẫn gom được hai ngày nghỉ, lại xin thêm được hai ngày nghỉ ngoài mức quy định, có nhiều ngày nghỉ như vậy chính anh ấy kết hôn cũng đủ, có thể thấy được anh ba Diệp coi trọng hôn lễ này cỡ nào. Mà cố gắng của anh ấy cũng không uổng phí, dưới sự cố gắng của người trong nhà, Diệp Tiểu Muội lấy chồng một cách nở mày nở mặt, không chỉ là đội sản xuất của bọn họ mà trên trấn gả con gái cũng không rầm rộ như thế, người trong đội nói Tiểu Muội có tiến bộ như vậy, hôn lễ như thế cũng xứng với cô, chỉ là bọn họ chưa từng ở trong thành phố, không biết trong thành phố gả con gái có phải cũng náo nhiệt như thế hay không.

Lúc đó ánh mắt Diệp Quân Hoa cũng không khỏi nhìn về phía cổ và cổ tay của Tiểu Muội, nghĩ thầm con gái trong thành phố lập gia đình cũng không được nở mày nở mặt như thế, một bộ đồ trang sức bằng vàng này bất kể là ở chỗ nào cũng có thể gây nên rúng động.

Nói cho cùng, Tiểu Muội có thể vẻ vang đắc ý như thế không thể thiếu sự coi trọng của nhà họ Tống, chính xác mà nói là Tống Thanh Huy.

Tống Thanh Huy ở trong đội hơn ba năm, thật ra vẫn luôn rất khiêm tốn, nếu không phải là bề trên nhà anh thực sự thương yêu anh, gửi bọc hàng tới nhiều hơn thanh niên trí thức khác rất nhiều, thực sự không giấu được việc này thì chỉ sợ người trong đội cũng không có cơ hội phát hiện thanh niên tri thức Tống lắm của cải. Diệp Quân Hoa biết, mẹ và các thím trong đội đã âm thầm thảo luận về kiện hàng của thanh niên tri thức Tống, nói bên trong có thịt hộp đường vải, nói có sách mách có chứng, trên thực tế đều là suy đoán của họ, không ai tận mắt thấy rốt cuộc trong bọc hàng của thanh niên tri thức Tống có cái gì.

Lần này kết hôn với Tiểu Muội, Tống Thanh Huy không tiếp tục giấu giếm nữa, ngược lại xử sự phô trương, chưa kết hôn đã dẫn Tiểu Muội trở về Bắc Kinh thăm người thân chỉ là một chuyện, mua vải may quần áo cho cả nhà bọn họ, chụp ảnh cho Tiểu Muội, đưa vàng quý giá làm lễ ăn hỏi các loại, những hành vi này đều khác xa so với tác phong bình thường của Tống Thanh Huy, nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng.

Nếu như không có chỗ “lễ hỏi” từ đầu đến cuối này của nhà họ Tống, họ còn tận tâm thu xếp việc hôn nhân thì người ta sẽ chỉ càng thấy họ đang khúm núm lấy lòng nhà họ Tống, tưởng tượng Tiểu Muội thành loại con gái không biết xấu hổ quấn quýt lấy Tống Thanh Huy không buông; còn anh để lộ sự coi trọng đối với Tiểu Muội, Tiểu Muội lại thành cô gái được người ta hâm mộ nhất, có tiền đồ nhất thôn trên xóm dưới.

DTV

Diệp Quân Hoa không phẫn nộ vì ánh mắt của mọi người, ngược lại cảm động đối với tấm lòng của Tống Thanh Huy, cho nên mấy ngày anh ấy trở về giúp đỡ, gian phòng bị Tiểu Muội chiếm, mình “không nhà để về” cũng không đi tìm anh em chơi thân tá túc mấy ngày mà là trực tiếp chạy tới ký túc xá thanh niên trí thức ngủ cùng Tống Thanh Huy, lý do là Tiểu Muội chiếm phòng của anh ấy, em rể phải bồi thường lại.

Trên thực tế, anh ấy chỉ muốn tìm cơ hội cùng “em rể” hòa thuận mà thôi, dù sao hôn lễ sắp phải làm rồi, họ lại tiếp tục kỳ cục như vậy thì cũng khó coi, hơn nữa Diệp Quân Hoa biết tấm lòng của Tống Thanh Huy đối với em gái, sự bất mãn “mượn danh nghĩa của mình tiếp cận em gái” lúc trước đối với anh cũng hoàn toàn tan thành mây khói.

Cùng giường chung gối vài ngày, quan hệ giữa Diệp Quân Hoa và Tống Thanh Huy cũng quả thật có chỗ cải thiện, nhưng trong lòng anh ấy thật sự không chấp nhận được em rể còn lớn hơn mình, Tống Thanh Huy cũng không muốn gọi người còn nhỏ hơn mình là “anh”, cuối cùng sau khi thương lượng họ đã quyết định dựa theo hình thức cư xử trước đây, đương nhiên Diệp Quân Hoa không thể gọi em rể là “anh Tống” được nữa, cho nên bây giờ gọi tên nhau, cư xử với thân phận của người cùng thế hệ.

Nói đến chuyện trước kia, Tống Thanh Huy cũng vẫn như vậy đối với Vương Thúy Phân và đội trưởng Diệp, dựa theo lệ cũ, anh cùng Diệp Tiểu Muội đã kết hôn, nên đổi cách xưng hô mới đúng, bên Song Cương này phổ biến gọi cha mẹ hoặc là cha vợ mẹ vợ, nhưng Tống Thanh Huy đều hơi không quen đối với hai loại này, nếu như gọi cha mẹ thì có lẽ anh còn thoải mái. Cho nên kể từ khi biết quy củ bên này, Tống Thanh Huy hơi khó xử, còn nghĩ có cần “diễn tập” trước mấy lần hay không, sau đó nhìn thấy anh rể chồng chị cả thì vấn đề khó khăn của anh đã được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt, bởi vì anh rể chồng chị cả cũng không gọi cha mẹ, mà rất thân thiết gọi “chú” “thím”.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 397: Chương 397



Lúc đó Tống Thanh Huy đã quyết định học tập anh em đồng hao, có điều vẫn không quá yên tâm, lén lút hỏi Diệp Tiểu Muội, chủ yếu là nghe nói chị cả do bà nội Diệp nuôi lớn, không biết tiếng xưng hô này của anh rể có phải đại biểu xa cách hay không, lần này Diệp Tiểu Muội lại nghe hiểu lời của anh, xua tay tỏ vẻ không sao cả: “Rất bình thường mà, anh cả anh hai cũng gọi cha vợ của mình là chú đấy.”

Phần lớn người đều không để ý như vậy, loại vừa vào cửa đã đổi xưng hô giống như chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp, thân thiết gọi cha mẹ vợ, ở nông thôn lại khá hiếm thấy, điều này chứng tỏ cha đội trưởng và đồng chí Vương Thúy Phân tương đối có quyền uy.

Nghe thấy ví dụ anh cả Diệp và anh hai Diệp, Tống Thanh Huy đã yên tâm, hôm kết hôn lúc đổi giọng gọi cha vợ mẹ vợ là “chú” “thím”, chú Diệp và thím Diệp quả thực không để ý, trên mặt vẫn cười như nở hoa, cho nên tiếng xưng hô này đã được định ra. Chỉ có điều bây giờ anh vẫn chưa quen, có đôi khi sẽ gọi thành “chú Diệp” “thím Diệp” .

Diệp Tiểu Muội rất nhanh đã đánh răng rửa mặt xong, trong hoàn cảnh mẹ cô điên cuồng đuổi người vẫn xông về phòng bôi kem bảo vệ da và bột ngọc trai, làm một cô gái xinh đẹp đi vào huyện thành.

Đúng lúc là giờ cơm, chuyện đầu tiên sau khi ba người bọn họ đến trong huyện thành chính là vào tiệm ăn. Thành công “trở thành nhà giàu”, Diệp Tiểu Muội đã không còn thích ăn mảnh nữa, anh ba Diệp kiên trì muốn về ăn cơm trong quán cơm của xưởng không đi được, bị cô và anh Tống cùng kéo đến quán cơm quốc doanh.

Tống Thanh Huy rất coi trọng chữ tín gọi thịt bò kho tàu cho Diệp Tiểu Muội, còn gọi một phần xương sườn.

Ba người gọi ba món ăn, đợi đồ ăn lên đủ, người kiên trì muốn đến tiệm ăn lại chỉ lo ăn đĩa rau xanh trước mắt, Diệp Quân Hoa khó hiểu cực kỳ: “Thanh Huy, sao anh chỉ ăn rau mà không ăn thịt?”

Anh ấy không nói Diệp Tiểu Muội cũng sắp quên chuyện này, bỗng nhiên ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn anh Tống vô cùng tự giác.

Tống Thanh Huy đương nhiên không thể nói là anh có lỗi với Tiểu Muội, bây giờ đang cố gắng thể hiện vân vân, chỉ có thể cố làm ra vẻ cao thâm, cười nói: “Tôi cảm thấy đĩa rau xanh này của đầu bếp có độ lửa vừa đúng, cực kỳ tươi ngon.”

Diệp Quân Hoa còn lâu mới tin chuyện hoang đường của anh, anh không hề nếm thử một món ăn khác, làm sao lại biết rau ngon nhất. Cho nên anh ấy gắp miếng thịt bỏ vào trong bát anh: “Món chính làm cũng có độ lửa tốt lắm, anh nếm thử đi.”

Anh ba Diệp gắp cho, nếu như là miếng xương sườn thì Tống Thanh Huy sẽ cười nhận lấy, cố chấp gắp cho anh miếng thịt bò kho tàu, Tống Thanh Huy vô thức nhìn về phía Diệp Tiểu Muội.

Diệp Tiểu Muội vừa hay mở mang tầm mắt đối với bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh Tống bèn lén lút híp mắt nhìn anh, da đầu Tống Thanh Huy căng thẳng, vội vàng gắp thịt kho tàu trong bát cho cô: “Tiểu Muội, em thích ăn thứ này, ăn nhiều một chút.”

Diệp Quân Hoa: Người da đen với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi. JPG

Ông em rể này của anh ấy bị làm sao thế, quán cơm quốc quốc doanh một đĩa đồ ăn rất nhiều, dạ dày của Tiểu Muội nhà anh như con mèo con căn bản không ăn được mấy miếng thịt kho tàu, căn bản không đến nỗi bớt mấy miếng thịt đến miệng anh để cho cô được ăn nhiều hơn. Diệp Quân Hoa đã sắp bị anh làm cho tê cả da đầu rồi.

Diệp Tiểu Muội lại cực kỳ hưởng thụ, mắt cong cong gặm hết thịt bò anh Tống gắp cho, hất cằm dặn dò: “Em muốn xương sườn.”

Tống Thanh Huy lại gắp xương sườn cho cô, tiếp đó đã rất biết quan sát, nhìn cô hất cằm lên liếc mình liền chủ động gắp một món ăn khác cho cô, trong chốc lát đã không để ý tới chuyện ăn cơm, chỉ chia thức ăn cho cô. Đợi Tống Thanh Huy giúp Diệp Tiểu Muội gắp mấy vòng thức ăn trên bàn, Diệp Tiểu Muội quả nhiên vuốt cái bụng tỏ ý đã no, sau đó dường như tìm được hoạt động gì thú vị, cười híp mắt cầm chiếc đũa lại gắp một lượt đồ ăn cho Tống Thanh Huy.

Hai người rời khỏi đối phương thì sẽ không tự mình gắp thức ăn được ư? Diệp Quân Hoa không muốn ăn cơm nữa, quả thực không biết nói gì trước cảnh tượng này, đột nhiên cảm thấy anh ấy nên ở dưới bàn chứ không nên ở trên bàn.

DTV

Nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Tống Thanh Huy, thật lợi hại, dễ dàng dỗ được em gái ngốc ngay cả cơm cũng không màng ăn mà vây quanh anh, thảo nào tới từ Bắc Kinh, lắm trò dỗ dành con gái, nếu như không phải dỗ em gái ruột của anh ấy thì Diệp Quân Hoa đã có lòng học mấy chiêu rồi.

Nhưng chính bởi vì là em gái ruột, Diệp Quân Hoa mới không nhìn nổi, nhanh chóng ăn cơm xong thì từ biệt, không chịu để cho bọn họ có cơ hội tỏ ý muốn tiễn anh ấy trở lại xưởng, anh ấy thật sự sợ ở đó tiếp thì mắt chó cũng phải bị mù.
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 398: Chương 398



Sau khi anh ba Diệp chạy trối chết, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy cũng chầm chậm ăn cơm xong đi nhận giấy kết hôn.

Những việc mà Vương Thúy Phân lo lắng, ví dụ như bị nhân viên kéo dài thủ tục làm lỡ chuyện về nhà đều không có xảy ra.

Nhân viên không chỉ thân thiện còn nhiệt tình đối với cặp vợ chồng Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy, nguyên nhân ở nhiều phương diện, Diệp Tiểu Muội và Tống Thanh Huy có khí chất xuất chúng, ăn mặc c*̃ng có thể diện, trông không giàu sang thì cũng cao quý, dù cho đi tới nơi nào cũng không thất lễ, tiến vào cục dân chính cũng giống vậy, nhân viên ngồi trực vừa thấy cặp người trẻ chói lọi này đi vào, lập tức tự giác treo nụ cười phục vụ, nhìn thư giới thiệu biết hai người bọn họ tới từ đại đội Song Cương cũng không trở mặt, còn khen bọn họ có giác ngộ cao, nói hiện tại ở nông thôn phần lớn đồng chí vẫn không có ý thức đăng ký kết hôn, đơn vị định kỳ xuống nông thôn làm công tác tư tưởng hiệu quả vẫn rất ít, phần lớn chủ động tới nhận giấy kết hôn vẫn là dân thành phố.

Nhân viên đối diện c*̃ng sáp lại đây xen vào nói, ý thức của đồng chí già ở nông thôn không đăng ký kết hôn còn chưa tính, rất nhiều thanh niên trí thức vậy mà cũng không hiểu chuyện, ở địa phương kết hôn cũng không biết chủ động tới lấy giấy kết hôn, gây thêm không ít phiền phức cho công việc của bọn họ vân vân. Sau đó mọi người lại khen ngợi Tống Thanh Huy và Diệp Tiểu Muội là phần tử kết hôn tích cực, trở về đại đội nhớ tuyên truyền tính cần thiết của giấy kết hôn...

Lúc đó Diệp Tiểu Muội đã bị danh hiệu "phần tử kết hôn tích cực" mà 囧, nghe giống như cô với anh Tống là người cuồng kết hôn gì đó. Có điều cô cũng không coi trọng lời khen ngợi của đám người kia, thầm nghĩ cô và anh Tống có giác ngộ cũng tốt, trai tài gái sắc cũng được, hẳn cũng không phải nguyên nhân bọn họ có thái độ nhiệt tình như vậy, nguyên do bắt đầu ở chỗ lúc anh Tống vào cửa đã tặng một phần "kẹo cưới" cho mỗi người, bây giờ vật chất vẫn thiếu thốn, trong thành phố hay ở nông thôn muốn ăn chút kẹo cũng không dễ dàng. Anh Tống đến nhận giấy kết hôn còn nhớ mang kẹo cưới lan tỏa không khí vui mừng, thật không phải là sự chú ý bình thường.

Có kẹo cưới mở đường, hiệu suất làm việc của nhân viên cực kỳ cao, bởi vì bây giờ giấy hôn thú rất đơn giản, bọn họ có ghi vào hồ sơ hay không Diệp Tiểu Muội không biết, nhân viên xem qua thư giới thiệu và tài liệu của bọn họ, tùy tiện hỏi mấy vấn đề, sau đó rút ra một tấm bằng khen, à không, là giấy hôn thú bắt đầu viết tay giúp bọn họ.

Đúng, viết tay. Có điều trên giấy hôn thú có quy cách, nhân viên chỉ cần điền họ tên, giới tính và tuổi tác của hai người bọn họ, lại viết ngày tháng, đóng dấu, giấy hôn thú lập tức ra lò, đến ảnh cũng không cần dán.

Diệp Tiểu Muội nhìn nhân viên không tới một phút đã viết xong giấy hôn thú, có hơi m.ô.n.g lung, không nhịn được tiến đến bên tai anh Tống ba hoa: "Giấy hôn thú trông thật giống bằng khen, có phải là nói chúng ta kết hôn c*̃ng rất quang vinh, đáng ngợi khen không?"

Hiện tại đến phiên sắc mặt Tống Thanh Huy quẫn bách, có lòng muốn nói sang chuyện khác, ví dụ như hỏi làm sao cô biết bằng khen cũng có hình dáng như thế, không nghĩ tới tiếng nói của Diệp Tiểu Muội không đủ khẽ, để nhân viên đối diện cũng nghe thấy, đối phương xì một tiếng cười nói: "Vị đồng chí nữ này rất thông minh, kết hôn quả thực quang vinh."

Nhân viên chỉ nghe được ý bên ngoài của Diệp Tiểu Muội, ý của lời này cũng là nói bọn họ chủ động tới lãnh giấy hôn thú nên cảm thấy quang vinh, chỉ có Tống Thanh Huy nghe hiểu trọng điểm trong câu nói của Diệp Tiểu Muội là "Chúng ta kết hôn quang vinh", mà không phải chúng ta nhận giấy kết hôn quang vinh, vì thế nhân viên không rõ vì sao trêu chọc khiến anh càng xấu hổ, tiếp nhận giấy hôn thú mới vừa ra lò và thư giới thiệu, nói cám ơn rồi vội vã lôi kéo Diệp Tiểu Muội đi ra ngoài.

DTV

Có giấy hôn thú, giống như lấy được Thượng Phương Bảo Kiếm, cả người Diệp Tiểu Muội đều có sức mạnh, mới vừa đi ra cửa lớn cục dân chính đã không thể chờ được nữa kéo tay anh Tống.

Lần này bọn họ có thể quang minh chính đại tay trong tay hẹn hò nhỉ.

Nhưng mà vẫn bị lời lẽ đanh thép của anh Tống từ chối, Diệp Tiểu Muội không phục: "Bây giờ chúng ta có giấy hôn thú, đã không phải là đùa bỡn lưu manh, tại sao vẫn không thể nắm tay?"

Tống Thanh Huy cũng không có thể hiểu tại sao cô chấp nhất thân mật ở bên ngoài như vậy, khi ở trong phòng mình cô muốn làm cái gì, anh đều sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà tính cách của anh nhất định không nói ra được lời không đúng đắn điên khùng như thế, chỉ có thể đỏ mặt nhẹ giọng giải thích: "Bên ngoài không phải nơi thân mật, có giấy hôn thú cũng sẽ bị người ta chỉ chỏ, gặp phải người tích cực chút vẫn rất phiền phức."
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 399: Chương 399



Diệp Tiểu Muội vốn còn hơi không vui, nhìn thấy anh Tống không hiểu ra sao lại đỏ mặt, điệu bộ thật giống như từng bị cô trêu ghẹo, cô đột nhiên không tức giận nữa, đáy mắt còn lóe qua một tia hưng phấn, c*̃ng bắt chước dáng vẻ chột dạ của anh kề sát vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Vậy em muốn nắm anh thì làm sao bây giờ?"

Tống Thanh Huy nhìn con mắt trong suốt của cô, không khỏi l.i.ế.m môi một cái, nói ra lời tự đáy lòng: "Ở trong phòng… Em muốn nắm thế nào cũng được."

Vừa mới dứt lời, hai mắt Diệp Tiểu Muội đã sáng lên nói: "Tốt, vậy chúng ta tới nhà nghỉ mướn phòng đi."

Tống Thanh Huy bị quyết định đột ngột của cô dọa cho bối rối, "Nhà nghỉ?"

"Đúng vậy." Diệp Tiểu Muội cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng gật đầu, "Bây giờ em lập tức muốn ôm ấp hôn hít với anh Tống, không kịp đợi về nhà, chúng ta đi nhà nghỉ ở một buổi chiều đi ~"

DTV

Giọng điệu ở mấy chữ cuối cùng tiết lộ tâm tình nhộn nhạo của cô, trên thực tế coi như giọng điệu cô giả vờ, Tống Thanh Huy c*̃ng hoàn toàn không tin chuyện hoang đường của cô, cái gì gọi là không thể chờ được nữa muốn ôm hôn anh mới đi mướn phòng? Rõ ràng là cô đã sớm tính toán muốn ở trong huyện một ngày, vì lừa anh mà cái gì cũng dám nói ra miệng. Mà anh vẫn không có tiền đồ bị lời nói này của cô đánh động, biết rõ là lời chót lưỡi đầu môi, trong lòng vẫn ngọt ngào giống như uống mật. Anh nghĩ sớm muộn gì mình cũng sẽ c.h.ế.t chìm ở trong cái miệng nhỏ lừa gạt c.h.ế.t người không đền mạng này của cô.

Tống Thanh Huy hết sức cảm động, sau đó từ chối Diệp Tiểu Muội, nói cho cô biết không thể, hiện tại thời gian còn sớm, bọn họ nhất định phải về nhà.

Diệp Tiểu Muội chưa từ bỏ ý định cản lời anh, "Là anh nói ở trong phòng em làm cái gì cũng được."

Nói xong, lại duỗi ngón út nhẹ nhàng ngoắc ngón tay của anh, nũng nịu yếu ớt nói: "Darling, anh không thể nói chuyện không giữ lời."

Tống Thanh Huy đã lâu không nghe danh xưng này, mặt lại đỏ, hơn nữa anh đã khai trai, chính là lúc dễ kích động nhất, bị cử chỉ nho nhỏ của cô câu dẫn khiến trong lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn đàng hoàng trịnh trọng lắc đầu: "Anh nói chính là sau khi chúng ta trở về nhà."

Mềm mỏng cũng không được, Diệp Tiểu Muội lập tức nghiêm mặt, lại mất hứng, "Nói thật đường hoàng, anh chính là không nỡ dùng tiền ở một ngày trong thành phố với em, mới vừa kết hôn, người ta chỉ muốn trải qua thế giới hai người với anh, cái gì cũng không được, quỷ hẹp hòi uống nước lạnh!"

Dù là Tống Thanh Huy "tâm địa sắt đá", nghe thấy cụm từ thế giới hai người cũng có chút động tâm, chỉ là còn hơi không yên lòng, tiến lên giải thích: "Tiểu Muội, anh sợ em ở nhà nghỉ không quen, trước đó em ở trên xe lửa còn chê chăn có mùi, mùi của chăn trong nhà nghỉ chỉ có thể hôi hơn."

Anh chẳng qua sợ Diệp Tiểu Muội yếu ớt quen rồi, tiến vào nhà nghỉ phát hiện hoàn cảnh không tốt lại đòi về nhà, nhà nghỉ không trả lại tiền đều là việc nhỏ, chỉ sợ trễ như vậy bọn họ muốn về nhà cũng không được.

Diệp Tiểu Muội nghe vậy quả nhiên có chút chần chờ, "Hoàn cảnh nhà nghỉ kém như vậy sao?"

Tống Thanh Huy nói đúng trọng tâm: "Hoàn cảnh không tệ, chỉ là không sánh được với phòng cưới của chúng ta, hơn nữa những cái giường và chăn đó mỗi ngày đều có người khác đi vào ngủ, cũng không biết vệ sinh như thế nào."

Diệp Tiểu Muội sợ nhất chính là vệ sinh không sạch sẽ, nghe anh nói như vậy lập tức thay đổi chủ ý, kéo vạt áo anh Tống nói: "Vẫn là không cần ở nhà nghỉ, chúng ta dành thời gian về nhà sớm một chút đi."

Tống Thanh Huy động tâm, Diệp Tiểu Muội lại một lòng một dạ muốn về nhà, anh dở khóc dở cười nhìn Diệp Tiểu Muội nói thay đổi là thay đổi ngay, không nhịn được hỏi: "Không nghĩ tới thế giới hai người à?"

Diệp Tiểu Muội quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, rất nặng nề thở dài: "Chờ sau này có điều kiện đi."

"Điều kiện gì?"

"Khách… Chính là điều kiện nhà nghỉ thay đổi tốt hơn, nếu như phòng trong nhà nghỉ đều có thể có thiết bị sưởi ấm, nhà vệ sinh như nhà bà, có thể tắm nước nóng bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ thường xuyên đi nhà nghỉ trải qua thế giới hai người có được hay không?" Vào lúc ấy nói không chừng có thể chọn một phòng tình nhân tuần trăng mật, tình thú play khà khà khà.

Diệp Tiểu Muội nói xong không cưỡng nổi đắc ý hí hửng, hai tay lại quấn lấy cánh tay Tống Thanh Huy.

Mà Tống Thanh Huy cũng không có kịp thời bảo cô giữ một khoảng cách, nghe Diệp Tiểu Muội nói sau này còn muốn "thường xuyên" trải qua thế giới hai người với anh, trong đầu c*̉a anh không khỏi mơ tưởng viển vông, sau đó lại thành công khiến mặt mình đỏ tới mang tai.

Đáng tiếc hai vợ chồng tâm tâm niệm niệm thế giới hai người, hai năm gần đây lại không có phúc hưởng thụ, bởi vì còn phải ở chung với một nhà già trẻ náo nhiệt bên đội trưởng Diệp, hơn nữa chuyện kết hôn của Diệp Tiểu Muội xong xuôi, cả nhà bao gồm toàn đại đội lại phải vội vàng gieo trồng vào mùa xuân.
 
Back
Top Bottom