Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 10



Ban đầu Diệp Thư Hoa còn rất vui vẻ, tự nhận là kế hoạch thông qua, giả bộ mấy ngày là có thể cầu xin người cha đội trưởng đổi chức vụ cho cô.

Mãi đến tận lúc có một ngày nơron não của cô trở về, từ trong trí nhớ của Diệp Tiểu Muội biết được mùa gặt nhanh mới mở cơm tập thể, ăn đến cuối tháng nhà ăn cũng tan rã.Việc này sao không giống trong sách viết vậy, cả người Diệp Thư Hoa đều bối rối.

Bởi vì dựa theo sự thực, cô chỉ cần đàng hoàng làm mấy ngày ở nhà ăn, chờ nhà ăn giải tán cô lại có thể về nhà ăn cơm trắng, nếu đổi công việc thật thì chuẩn bị làm đến già đi!Cho nên những ngày trước cô nhảy lên nhảy xuống đều là vì cái gì?Diệp Thư Hoa làm một việc ngu xuẩn, hiện giờ người cha đội trưởng gọi cô đi viết báo cáo, cô lại có hơi sa sút lười biếng rồi.Giống như đời trước hỏi cha mẹ lấy chi phiếu, chi phiếu lại biến mất, thiếu tiền mới tìm bọn họ, Diệp Thư Hoa chưa bao giờ che giấu tính nết công danh lợi lộc của cô.Chẳng qua Diệp Thư Hoa không muốn, nhưng đứa con gái út mình thương yêu nhất được cha cô coi trọng, đồng chí Vương Thúy Phân bày tỏ rất vui mừng, cổ vũ vỗ vai Diệp Thư Hoa: "Đi giúp cha con đi, viết xong mẹ nấu canh trứng gà cho con ăn."Diệp Thư Hoa xuống giường làm việc, c*̃ng chứng tỏ kỳ dưỡng bệnh của cô kết thúc, không thể lại xa xỉ mỗi ngày ăn một quả trứng gà.

Tuy rằng đồng chí Vương Thúy Phân vẫn sẽ lén lút ném cho cô ăn, thế nhưng xưa nay Diệp Thư Hoa không làm loại chuyện "trộm gà bắt chó", dù cho trong lòng không muốn lắm, bây giờ nghe thấy mẹ già quang minh chính đại nói muốn luộc trứng gà cho cô ăn, lúc này Diệp Thư Hoa mới vui sướng trở lại, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên cạnh đội trưởng Diệp."Ngồi ở đây." Đội trưởng Diệp không phát biểu bất kỳ ý kiến gì với lời nói của đồng chí Vương Thúy Phân, mà nhường ghế lại, vẻ mặt ôn hòa đứng phía sau Diệp Thư Hoa nhìn cô viết chữ.Người cả nhà biết đây là đội trưởng Diệp chấp nhận.Vương Thúy Phân thắng một trận, không dấu vết liếc hai đứa con dâu một chút, rồi đắc ý đi vào nhà bếp nấu trứng gà.Lúc này chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp cũng chỉ có thể cười mỉa, khí thế cướp trứng gà lúc sáng sớm lại không dám làm trước mặt đội trưởng Diệp.*Buổi sáng sau khi thu hoạch vụ thu, mặt trời mới lên, nước sương nửa khô, đám người cần cù đã tụ tập ở sân phơi lúa, vừa nói chuyện trời đất, vừa quét sân sạch sẽ, đổ một ô lúa vàng rực rỡ, dùng cán dài san phẳng phơi nắng.Không tới tám giờ, sân phơi lúa đã thành vùng đất trù phú màu vàng đồ sộ, thôn dân làm việc c*̃ng thong thả ở một trong tiếng nói cười, thời điểm vui vẻ nhất của nông dân trong một năm, không gì bằng lúc được mùa.Mà thôn xóm đằng sau sân phơi lúa, từ lâu đã dâng lên khói bếp lượn lờ.Cô gái xuyên qua biết chút văn nghệ, lẽ ra có thể vẽ ra một cảnh tượng sinh hoạt từ trong bức tranh này, thưởng thức vẻ đẹp mà một vài khu vực bê tông cốt thép không cảm nhận được, do đó có được sự yên tĩnh giây lát trong lòng.

Đáng tiếc Diệp Thư Hoa là một pháo hoa khác biệt, buổi sáng tốt đẹp cô tình nguyện nằm ở trên giường ngủ nướng.Hôm nay là lần "ngủ nướng" thỏa mãn nhất từ khi Diệp Thư Hoa xuyên tới này, lần đầu tiên không có giọng nói to lớn cãi nhau ở trong sân mỗi sáng sớm của chị dâu cả chị dâu hai, điều này làm cho Diệp Thư Hoa có cảm giác hạnh phúc "ngủ một giấc thẳng tới nắng chiếu lên cao ba sào" mà mình đã lâu không thấy.Đáng tiếc ở thời đại không có điện thoại di động và mạng, một người ngủ nướng thật sự không thú vị.

Diệp Thư Hoa nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chậm rãi vươn vai xuống giường, c*̃ng không có tâm tư sửa soạn bản thân, mặc quần áo vào, tóc tai bù xù đi ra ngoài.Diệp Thư Hoa cũng không phải cứ luôn lôi thôi như vậy, khi làm cô chủ Diệp cô là cô gái heo ra ngoài đổ rác cũng phải trang điểm, rác rưởi thế nào mà xuyên qua hủy hoại thanh xuân của cô.

Bây giờ Diệp Tiểu Muội đừng nói tới mỹ phẩm, mỹ phẩm dưỡng da duy nhất cũng là kem bảo vệ da anh ba Diệp tặng lúc cô "bị bệnh", chỉ thứ này còn rước lấy hâm mộ của toàn bộ cô gái trong đại đội, quần áo cũng trở thành một chuyện xa xỉ.Cũng may vận may của Diệp Thư Hoa không tệ, bản thân Diệp Tiểu Muội cũng không kém, cũng là cô gái xinh đẹp, gần đây thỉnh thoảng cô soi gương, thì vui mừng phát hiện gương mặt vốn có bốn phần tương tự cô, hiện giờ càng ngày càng giống cô đời trước..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 11



Không chút nào chột dạ nói, Diệp Thư Hoa đời trước là người đẹp giàu có, vô học cũng có thể cua được các nam thần, tướng mạo không bới móc được.

Diệp Tiểu Muội càng ngày càng giống cô đời trước, nói rõ nhan sắc nhảy vọt, gần đây chỉ cần là người quen cô, sẽ không ai không khen cô là "gái lớn mười tám, càng trở nên xinh đẹp".Vốn Diệp Thư Hoa là người tự tin, cả ngày nghe những lời tâng bốc hoa mỹ này, cả người càng tự tin tăng cao, hiện tại tin chắc rằng mình khoác vải bố ra ngoài cũng thời thượng, tóc tai bù xù cũng chính là "nước trong nở hoa sen, thiên nhiên điêu khắc".Diệp Thư Hoa tự tin tràn đầy mở cửa phòng.Trong sân, chị dâu cả Diệp đang ôm đứa con trai quý giá ba tháng đi dạo.

Ở thời đại thiếu quần áo thiếu lương thực, gia đình bình thường cũng không quá chú ý đối với thai phụ, nên xuống ruộng làm việc thì phải xuống ruộng làm việc, nhiều lắm là sắp xếp công việc thoải mái chút.

Vì thế sau khi ăn sáng xong, chị dâu cả Diệp cũng phải cùng đi làm với mọi người, mỗi ngày chỉ có thể thừa dịp lúc này, cùng với buổi tối kết thúc công việc trở về dỗ đứa nhỏ.Nhìn thấy Diệp Thư Hoa mở cửa đi ra, chị dâu cả Diệp ôm đứa nhỏ chào hỏi: "Tiểu Muội, thức rồi à, ngày hôm nay hình như thức hơi trễ?"Chị dâu cả Diệp có hung hãn với chị em dâu khác, cũng không quá cay nghiệt trước mặt cô em chồng, vì thế thái độ của Diệp Thư Hoa đối với hai chị dâu cũng không tệ, ngày hôm nay tâm trạng tốt, cười híp mắt gật đầu."Đúng vậy, sáng sớm hôm nay khá yên tĩnh, vì thế ngủ khá ngon."Có thể là bình thường Diệp Thư Hoa quá ngây thơ, thêm vào nụ cười bây giờ của cô còn lộ ra một sự thân mật hiếm thấy, chị dâu cả Diệp Lâm Hồng Mai thích suy nghĩ nhiều cũng không có quá suy xét, trực tiếp giương lên khóe miệng cười nói."Tiểu Muội nói đùa, mỗi sáng sớm không phải đều giống nhau sao, người thôn chúng ta đều thức dậy sớm…"Nói được một nửa, Lâm Hồng Mai ý thức được có thể sẽ ngộ thương bản thân, vì thế dừng một chút, không muốn tiếp tục lắm, Diệp Thư Hoa vẫn cười híp mắt nhìn chị ta tiếp tục nói."Thế nhưng ngày hôm nay không ai làm phiền, vì thế yên tĩnh hơn một chút."Sắc mặt Lâm Hồng Mai lập tức khó coi, cô em chồng bị các cô chỉ cây dâu mắng cây hòe nửa tháng thì ra không phải khờ thật, còn có thể dùng việc này để trào phúng chị ta.

Lâm Hồng Mai có cảm giác mình bị coi là khỉ đùa bỡn, tâm tình đương nhiên khó chịu, chỉ là chị ta còn chưa nghĩ đáp trả lại thế nào, Vương Thúy Phân chẳng biết xuất hiện ở cửa phòng bếp từ lúc nào nói."Tiểu Muội, vừa đun ít nước nóng, lại đây rửa mặt đi.""Ôi chao, cảm ơn mẹ!" Diệp Thư Hoa vui vẻ đáp lại một tiếng, vừa cười nhìn Lâm Hồng Mai, mới xoay người đi vào nhà bếp rửa mặt.Đi thì đi, còn phải khiêu khích mình, Lâm Hồng Mai đứng ở đó càng tức.Vừa vào nhà bếp, Diệp Thư Hoa đã nhìn thấy đồng chí Vương Thúy Phân đổ ít nước nóng vào trong ly sứ đánh răng của cô, lập tức hơi quýnh quáng lên: "Mẹ, bây giờ trời không lạnh, thật sự không cần.""Nước cũng đun rồi, nhanh rửa đi." Vương Thúy Phân dừng một chút, không chút biến sắc hỏi: "Không có chuyện gì nói mấy câu đó với chị dâu cả con làm gì? Nó nghe xong lại không vui.""Vốn là do mỗi buổi sáng mới sáng sớm chị ấy với chị dâu hai đã cãi nhau trong sân, làm cho người khác không có cách nào ngủ yên, chẳng lẽ còn không cho người ta nói?" Diệp Thư Hoa biết mẹ cô không phải dẫn quân đến hỏi tội, vì thế vô cùng hăng hái, cô nói tới đây còn hơi không hiểu."Có điều tối hôm qua con lại ăn canh trứng gà, sao sáng sớm bọn họ không cãi nhau nhỉ?"Nghe nói như thế, đồng chí Vương Thúy Phân đột nhiên bỏ xẻng cơm xuống xoay người lại, nhìn đứa con gái ngốc của mình còn tỏ vẻ mờ mịt nhìn bà ấy, Vương Thúy Phân bất lực thở dài."Nước cũng sắp lạnh rồi, còn ở đây rề rà cái gì?"Diệp Thư Hoa bèn lơ ngơ đi đánh răng, nhưng cô thật không hiểu, đồng chí Vương Thúy Phân không muốn trả lời câu hỏi này thì không trả lời, nhưng ánh mắt nặng nề nhìn cô thở dài là có ý gì, cô hết thuốc chữa chỗ nào?Nếu như đồng chí Vương Thúy Phân nghe thấy y nghĩ trong lòng này của Diệp Thư Hoa, hẳn sẽ đáp lại một câu "đầu óc hết thuốc chữa", hai chị dâu của cô vì chuyện của cô đã âm thầm ầm ĩ ở nhà hơn nửa tháng, e rằng người trong đại đội người đều nghe nói.

Chỉ cô nhóc ngốc này còn không phát hiện cái gì, chị cả cô gặp khốn cảnh này cũng thông minh hơn con bé ngốc..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 12



Có điều kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Chị em dâu Lâm Hồng Mai liên thủ, muốn ồn ào khiến cha bọn họ chán ghét nghiêm khắc dạy dỗ Tiểu Muội, không nghĩ tới trái lại để người cha không quan tâm việc nhà bắt đầu coi trọng Tiểu Muội, do đó phát hiện Tiểu Muội lén lút học tập còn có thể viết chữ đẹp.Lần này hay rồi, toàn bộ đại đội đều biết bọn họ thích người có văn hóa, con gái ruột lại là người có ăn học, người làm cha sao còn không vui phát điên?Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú cuối cùng nâng đá đập chân mình.Nghĩ tới đây, trong lòng đồng chí Vương Thúy Phân nửa vui mừng nửa bất đắc dĩ, quyết định chờ lần này hết bận, nhất định phải dạy cô nhóc mở mang đầu óc.

Nếu không chỉ dựa vào với lòng dạ này của cô, gả cho người ta còn không bị nhà chồng bắt nạt chết à?Vương Thúy Phân không biết liên quan tới Diệp Thư Hoa "ngốc", thực ra từ đời trước cũng chưa từng thay đổi.Đời trước Diệp Thư Hoa ở trong giới bọn họ có biệt danh "Tiểu Điềm Điềm", bản thân Diệp Thư Hoa còn đắc ý, cho rằng đám bạn đang ca ngợi, tuy rằng càng muốn trở thành nữ thần ngự tỷ, có điều được mọi người xem là bé đáng yêu ngọt ngào trong lòng miễn cưỡng cũng có thể chấn nhận.Nhưng thực ra cô là nhóc ngây thơ.Đúng, Diệp Thư Hoa ở trong giới bọn họ được công nhận là con nhà giàu ngây thơ nhất.Mọi người nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trong nhà đám con nhà giàu như Diệp Thư Hoa c*̃ng hầu như đều có một quyển sổ nợ rối mù, hoặc là cha ở bên ngoài lén lút ngoại tình, hoặc là cha mẹ thi đấu như là tìm tình nhân.

Hơn nữa cha mẹ Diệp Thư Hoa đã sớm ly dị, cả đời không qua lại với nhau, mà bạn bè như thế trên căn bản từ nhỏ đã đấu với mẹ kế, lớn rồi tranh quyền đoạt lợi với con cái của mẹ kế, sinh sống trong hoàn cảnh phức tạp nhất định bọn họ phải trưởng thành sớm hơn bạn cùng lứa tuổi.Mà Diệp Thư Hoa cũng không như thế, lúc sinh sống với ông cô cũng được cưng chiều như công chúa nhỏ, sau khi ông qua đời mặc dù sống một mình, có điều cha mẹ đưa tiền hào phóng, bảo mẫu cũng là dì đã chăm sóc cô từ nhỏ.

Diệp Thư Hoa không cần giao thiệp với mẹ kế em kế, cũng không có cơ hội chân chính trải nghiệm cảm giác người giàu lúc đục với nhau.

Cho tới phương diện gia sản, vận may của cô lại càng tốt hơn, cha mẹ đều là doanh nhân, mẹ của cô không có con trai con gái khác, gia nghiệp cũng chọn cô là người thừa kế.

Mà cha cô tái hôn N lần đều sinh toàn con gái, có thể tưởng tượng được dưới điều kiện tiên quyết không có con trai, Diệp Thư Hoa tuyệt đối chiếm ghế đầu được kế thừa tài sản của cha cô, dù sao cha cô chọc giận vợ cả đời, phương diện này cũng không thể kém xa vợ cũ quá nhiều.Vì thế Diệp Thư Hoa cứ không buồn không lo sống đến bây giờ.Đương nhiên, tuổi thơ của bạn bè con nhà giàu như Diệp Thư Hoa nhấp nhô một chút, nhưng chỉ là lệ, mà phần lớn tuổi ấu thơ của mọi người đều không buồn không lo giống như Diệp Thư Hoa.Chỉ là bọn họ đều không có số mệnh tốt như Diệp Thư Hoa, tốt nghiệp cũng không cần đi làm, hoàn toàn là ngồi ở nhà gặm tới già.Người trẻ tuổi chỉ có đi vào xã hội mới vào gia nhập nơi làm việc, mới có thể phát hiện toàn bộ thế giới đều là tưởng tượng của mình, những đấu đá lẫn nhau, anh lừa tôi, lòng người hiểm ác, tất cả đều đến từ nơi làm việc trường học.Mà Diệp Thư Hoa không đi làm, thì tương đương với cuộc sống ở trong tháp ngà voi, sống ngây thơ vậy cũng không bất ngờ chút nào.Chỉ là có vài người ngốc tự mình biết mình, có mấy người ngốc trong lòng lại không có cảm giác gì, còn cảm thấy mình rất trâu bò, Diệp Thư Hoa chính là người sau.Vì thế đồng chí Vương Thúy Phân muốn huấn luyện cô thông minh lên trong thời gian ngắn, có thể chuyện không dễ dàng như vậy.Có điều, dù cho Diệp Thư Hoa ngây thơ thật hay là giả ngốc, Lâm Hồng Mai cũng nhớ sự "khiêu khích" của cô.

Chị dâu hai Diệp Tống Tú Tú gánh cỏ lợn trở về, Lâm Hồng Mai lập tức ôm đứa nhỏ tiến lên, nói lời trào phúng của Diệp Thư Hoa sinh động như thật cho đối phương nghe.Ở trên chuyện có cô em chồng cực phẩm, hai chị em dâu bọn họ tuyệt đối đứng chung một chiến tuyến.Ngược lại Tống Tú Tú cũng không phải không tha cho em chồng, dựa theo lời mẹ cô ta nói, cô em chồng qua hết năm sẽ 18, tính tuổi mụ là 20, với sự coi trọng của mẹ chồng đối với con gái út, ngày mai chắc chắn sẽ xem gia đình người ta giúp cô, trong lúc chuẩn bị gả đi, cô em chồng vừa vặn ở lại nhà mẹ đẻ chăm sóc con nhỏ cho các cô, cũng có thể giảm bớt gánh nặng của các cô..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 13



Cái xấu chính là ở chỗ miệng cô em chồng quá tham ăn, cô chỉ trông đứa nhỏ, còn chị dâu cả thì cho bú sữa, nếu nhà chồng có điều kiện này, nên cung cấp cho chị em dâu bọn họ mỗi người một quả trứng gà, như vậy tốt cho đứa nhỏ.

Cô em chồng ỷ vào bị bệnh cướp đồ ăn của các cô, mẹ chồng còn dung túng vô điều kiện, nếu thật sự lại để chị ta chờ hai năm nữa, không chắc ăn bao nhiêu thứ tốt ở trong nhà.Bởi vậy, khiến Lâm Hồng Mai ngồi không yên tìm đến Tống Tú Tú tính toán, cô ta cũng đồng ý ngay, hai chị em dâu bắt đầu mỗi ngày trình diễn vở kịch lớn, để cha chồng không thích quản việc nhà coi trọng, sớm gả đứa con gái hết ăn lại nằm này ra ngoài.Đương nhiên kết cục giống như Vương Thúy Phân nghĩ tới, động tác này của Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú, trái lại giúp cô em chồng lấy được sự coi trọng và yêu thích của đội trưởng Diệp, nâng tảng đá đập chân mình.Hai người bọn họ cũng không phải người dễ dàng nhận thua, chỉ là tối ngày hôm qua, cha chồng cũng đã ở trước mặt cả nhà trước, chấp nhận mẹ chồng đơn độc mở bếp nấu cho cô em chồng, đã xem như là tỏ rõ thái độ.

Các cô tiếp tục ồn ào cũng không có kết quả mong muốn, lúc này Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú mới thương lượng ngừng chiến, âm thầm ép cha mẹ chồng gả cô em chồng ra ngoài sớm một chút, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Các cô quyết định suy nghĩ cách khác, ví dụ như giới thiệu đối tượng thích hợp cho em chồng gì đó.Không nghĩ tới đối tượng muốn giới thiệu còn chưa thấy mặt mày, em chồng đã vênh váo trước, Tống Tú Tú nghe chị dâu miêu tả, cũng có thể tưởng tượng vẻ mặt diễu võ dương oai của cô, lập tức nhíu mày."Vậy chúng ta còn giới thiệu đối tượng cho nó à? Không phải gieo vạ chàng trai khác sao?"Diệp Thư Hoa vừa khéo rửa mặt đi ra, thì nhìn thấy chị dâu cả chị dâu hai bình thường cãi nhau không thể tách rời đứng cửa sân xì xào bàn tán, trò chuyện khá vui vẻ, khó tránh khỏi hoài nghi con mắt của mình.

Không phải là cô nhìn lầm cái gì chứ, chị em dâu lại dễ dàng bắt tay giảng hòa, tương thân tương ái như vậy sao?Trước đây Diệp Thư Hoa từng hoài nghi đó giờ các cô cãi nhau có thể là giả vờ hay không, thấy cảnh này rốt cục nổi lên lòng nghi ngờ.*Diệp Thư Hoa không hiểu lắm tình cảm chị em dâu plastic giữa chị dâu cả Diệp và chị dâu hai Diệp, nhưng cô tin tưởng đồng chí Vương Thúy Phân nhất định hiểu hơn cô.

Ăn sáng xong, trên đường cùng đến nhà ăn, cô lòng vòng cả đoạn đường, xoay vòng đến nỗi đồng chí Vương Thúy Phân cuối cùng đồng ý mở "lớp học hoa hướng dương nhỏ của mẹ" cho cô.Đây là bài học đầu tiên Vương Thúy Phân dạy cho Diệp Thư Hoa, bà ấy giảng, khoảng thời gian này trong nhà "Minh tranh ám đấu", hoàn toàn có thể quay một bộ phim trạch đấu tên là 《 Đại viện Diệp gia》 .Đồng chí Vương Thúy Phân không chỉ mở rộng bộ não, trật tự logic c*̃ng rất rõ ràng, mới đầu phân tích nguyên nhân màn kịch này cho Diệp Thư Hoa."Thời gian hai chị dâu con vào cái nhà này cũng dài, đặc biệt là chị dâu cả của con, gả vào không tới hai năm đã cho gia đình họ Diệp một đứa cháu trai béo trắng.

Dựa theo trong lời thoại phim mà nói, nó chính là công thần của nhà họ Diệp! Ngay sau đó chị dâu hai của con cũng kiểm tra ra mang thai, con nói xem hai người bọn họ có chịu phục không, lòng dạ có thể không lớn sao?""Bọn nó chắc chắn nghĩ, mình cống hiến cho nhà họ Diệp như vậy, không thể bị người ta quản nữa, nhất định phải làm chủ gia đình, vậy thì phải đẩy người mẹ chồng ác độc chặn đường là mẹ trước.""Nhưng nói thế nào mẹ cũng là người lớn, mấy anh chị em các con cũng không phải không có lương tâm là đồ ăn cháo đá bát, bọn nó muốn trực tiếp bắt nạt đến trên đầu mẹ.

Anh cả anh hai con cũng không làm, có lẽ bọn nó muốn lấy con ra khai đao, tóm lỗi của con chẳng những có thể đả kích mẹ, còn có thể gả con đi sớm một chút.

Ngược lại ở trong mắt hầu hết các chị dâu, em chồng ăn không ngồi rồi, bọn nó có thể xử lý hai việc trong một lần, trong lòng đương nhiên vui sướng…"Lúc này Diệp Thư Hoa vẫn không có tự giác ở trong mắt bão, cô lấy một tâm thái quần chúng ăn dưa nghe không hiểu lắm, không khỏi gật đầu thúc giục: "Sau đó thì sao?"Vương Thúy Phân bất đắc dĩ thở dài, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Không phải mẹ khoe khoang, con với chị con ở trong đại đội chúng ta, không thể xem như là cô gái có năng lực nhất, nhưng tuyệt đối là nghe lời hiếu thảo nhất.

Hai chị dâu con muốn bắt lỗi con c*̃ng không dễ như vậy, bấy giờ mới đợi con bị bệnh, mẹ luộc trứng gà mấy lần cho con, hai chúng nó có thể bỏ qua cơ hội này sao?".
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 14



Nghe đến đó, Diệp Thư Hoa đột nhiên rất muốn tổng kết giúp mẹ cô một hồi, thực ra chính là một quả trứng gà dẫn tới huyết án, nhưng sự tình liên lụy đến trên người cô, cô lại có hơi không phục, không nhịn được kháng nghị."Các chị ấy chả lẽ không ăn trứng gà sao, tại sao con thì không thể ăn?"Thực ra Vương Thúy Phân c*̃ng rất ấm ức giống vậy, vốn là trước khi Tiểu Muội bị bệnh, hai quả trứng gà trong nhà đều cho chị em dâu Lâm Hồng Mai ăn mỗi ngày.

Toàn bộ đại đội c*̃ng không có con dâu nào có đãi ngộ tốt như nhà này, mới có thể ăn đến người này mặt dày hơn người kia, Tiểu Muội mới ăn mấy quả trứng gà đã giơ chân.Sau khi Lâm Hồng Mai liên hợp Tống Tú Tú làm ầm làm ĩ, Vương Thúy Phân c*̃ng bắt đầu phân cao thấp, từ nấu canh trứng gà cách ngày cho Diệp Thư Hoa đã biến thành mỗi ngày đều nấu.

Cho dù là hiện giờ cô đã "khỏi bệnh" cũng không dừng lại, thậm chí tìm cơ hội công khai ở trước mặt đội trưởng Diệp, sau đó không quan tâm Diệp Thư Hoa ăn bao nhiêu trứng gà trong nhà đều ầm ĩ không thôi, Vương Thúy Phân chính là muốn dùng cách này để cho các cô biết, trong cái nhà này đến tột cùng là ai làm chủ!Thế nhưng bây giờ ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác nghe lén, Vương Thúy Phân cũng không đâm thủng kế vặt này, thích thú ngôn từ chính nghĩa nói."Con có thể so với chúng nó sao? Bản thân chúng nó có thể ăn trứng gà, coi như mấy cô gái khác mang thai trong đội cũng không được đối xử đặc biệt, chúng nó cũng ăn yên tâm thoải mái.

Nhưng con ăn thì lại không được, bởi vì con là em chồng ở nhà ăn cơm không ngồi rồi, không có tư cách cướp miếng ăn từ trong miệng chúng nó…"Diệp Thư Hoa có thể coi như rõ rồi, cô tưởng mình và các chị dâu nước giếng không phạm nước sông, còn thường xuyên tươi cười chào hỏi, thực ra ở trong mắt của các chị dâu, cô không hề làm gì đã là cô em chồng cực phẩm, hận không thể đuổi cô ra khỏi cửa ngay ngày hôm nay!Lập tức oán giận nói: "Em chồng lại không giết người phóng hỏa, dựa vào cái gì mà bị kỳ thị chứ."Vương Thúy Phân liếc cô một chút, không có tiếp nhận câu hỏi ngoài này.

Phân tích xong nguyên nhân của vở kịch lớn này, nên nói về trải nghiệm một chúng, đồng chí Vương tiếp tục phân tích."Nói chung hiện giờ chúng nó không tha cho con, bắt lấy nhược điểm mỗi ngày hát đôi ở trong sân hát, hát đến mức hàng xóm bên cạnh đều biết, bọn họ đương nhiên muốn ở đằng sau xem trò vui, vậy còn có thể giấu giếm được cha con sao? Cha con không thích quản việc trong nhà đi nữa, nhưng có điểm mấu chốt, cho ông ấy biết con gái ruột ở nhà hết ăn lại nằm, còn khiến trong đại đội đồn đại không ngừng, cũng không phải sẽ tức giận một trận sao…"Không hỏi không biết, vừa hỏi đã nhảy dựng một cái.

Ăn dưa tới đây, Diệp Thư Hoa rốt cục có giác ngộ rằng mình là một trong những nhân vật chính của vở kịch lớn này, trực tiếp tức giơ chân."Cái gì, mọi người trong đội đang xem náo nhiệt hả? Vậy danh tiếng của con không phải bị tổn hại à!"Đứa con gái ngốc rốt cục hiểu ra, phản ứng đầu tiên của Vương Thúy Phân dĩ nhiên là vui mừng, đồng thời lại có chút khó có thể tin."Đến bây giờ con mới phát hiện bị người ta chế giễu ở sau lưng à?""Không phải già trẻ gái trai trong đội thấy con sẽ khen ngợi liên tục sao, làm sao con biết bọn họ còn hai mặt." Diệp Thư Hoa nói đến đây còn có chút oan ức, tên nào nói cho cô biết thời đại này mọi người thuần phác nhất, đứng ra đây cô bảo đảm không đánh chết anh ta đâu!Vương Thúy Phân co rút khóe miệng nhìn cô con gái ngốc cây ngay không sợ chết đứng nửa ngày, rốt cục bỏ ra một câu."Sau này có thể phải tu tâm dưỡng tính chút."Diệp Thư Hoa rất tán thành gật đầu, nhưng bây giờ không phải vấn đề cô không tu tâm dưỡng tính, mà là chị dâu cả chị dâu hai phá hoại như thế, mục tiêu vĩ đại lúc trước mà bọn họ thương lượng kỹ càng "soát giá trị danh vọng gả cho một người tốt", còn có thể thuận lợi thực hiện sao?Dẫn tới mình có thể mau chóng sống cuộc sống tốt đẹp không, có thể nói bây giờ Diệp Thư Hoa để ý chuyện này nhất.

Nhưng cũng có thể là cô dùng từ quá trắng trợn, Vương Thúy Phân nghe xong lại nhíu lông mày."Con gái con đứa treo chữ lấy chồng ở bên mép, không xấu hổ à?"Chuyện liên quan đến tương lai hạnh phúc, Diệp Thư Hoa đương nhiên không xấu hổ, kéo tay Vương Thúy Phân lắc qua lắc lại."Mẹ, không phải chúng ta đã bàn rồi sao? Mẹ nói cho con biết, bây giờ nên làm gì đi.""Mẹ chỉ bảo con biểu hiện cho tốt, con gái vốn nên có một danh tiếng tốt, cũng không dạy con những câu nói kia."Tuy rằng Diệp Thư Hoa cảm thấy hiện giờ đồng chí Vương có hiềm nghi từ chối trách nhiệm, nhưng dù sao có việc cầu người, cô cũng chỉ đành gật đầu liên tục, thừa nhận tất cả những việc này đều là bản thân cô đoán mò, không có liên quan xíu nào đến mẹ..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 15



Thái độ tích cực nhận sai như vậy đúng là đánh động đến Vương Thúy Phân, thêm vào đồng chí Vương cũng không phải vợ hiền mẹ tốt truyền thống.

Bởi vì so với những người được gọi là "phụ nữ tốt", tính cách của bà ấy quá hiếu thắng, tâm tư cá nhân hơi nặng.Vì lẽ đó, ngược lại trong lòng bà ấy đồng ý với ý nghĩ của Diệp Thư Hoa, ngoài miệng con gái luôn nói "nghe cha mẹ làm chủ", trong lòng cũng nên có tính toán, mới có thể thật sự sống tháng ngày tốt đẹp.Điểm ấy con gái út đúng là rất giống bà ấy.

Tâm tư Vương Thúy Phân xoay chuyển một vòng, rốt cục ở dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Diệp Thư Hoa, mở miệng giải thích."Con làm tốt việc của con đi, không cần phải lo lắng người trong đội, coi như ngày nào đó có người vừa ý đến đại đội chúng ta hỏi thăm, bọn họ cũng sẽ không nói con không tốt ở trước mặt người ngoài.

Bởi vì đều là một đại đội, ngẩng đầu không gặp cúi đầu nhìn, không đáng làm loại chuyện tổn hại người nhưng không có lợi này."Diệp Thư Hoa nghe như hiểu mà không hiểu, vừa định hỏi rằng “nếu tất cả mọi người có thể nói tốt giúp cô, vậy có phải cô không cần cố ý biểu hiện”, thì nghe mẹ cô dừng một chút lại tiếp tục nói."Lại nói con mới mười bảy tuổi, lấy chồng còn sớm lắm, bắt đầu từ bây giờ con chú ý đi, qua nửa năm một năm, bảo đảm trong lòng toàn bộ đại đội đều cảm thấy con rất tốt."Ý của Vương Thúy Phân là muốn cổ vũ Diệp Thư Hoa không ngừng cố gắng, không biết sao cô nghe đến đó cả người đều trợn tròn mắt, bật thốt lên: "Vì thế ít nhất phải qua nửa năm một năm nữa con mới có thể kết hôn sao?"Giọng điệu này nghe cũng không vui vẻ lắm, bước chân Vương Thúy Phân dừng lại, hoàn toàn bối rối liếc nhìn Diệp Thư Hoa một chút, không chút biến sắc hỏi: "Làm sao, con đợi không nổi à?""Con chỉ quá bất ngờ thôi." Diệp Thư Hoa theo bản năng lắc đầu.Diệp Thư Hoa nói thật lòng, đời trước áo cơm không lo, hôn nhân cũng không nằm trong phạm vi suy xét của cô, xuyên qua rồi cũng không thể thành kẻ cuồng kết hôn trong giây lát, cô chỉ hi vọng mau chóng thoát khỏi tình cảnh bây giờ.Nhưng thời đại này lại quá mức đặc biệt, không thể thông qua đi học nhảy ngành nông nghiệp, không có cách nào kinh thương làm ăn.

Muốn làm ăn mày cũng không có tư cách, ra ngoài không có thư giới thiệu sẽ bị bắt, đương nhiên cũng không thể thông qua tìm việc làm nuôi sống chính mình.

Một nhà quê như cô muốn vào thành phố sinh hoạt, cách đáng tin nhất chính là tìm người thành phố mà lấy.Diệp Thư Hoa vốn không phải người ý chí kiên định, độc lập tự cường, nếu dung mạo của cô rất đẹp, có hi vọng gả vào thành phố, tại sao không nắm chắc?Hơn nữa theo khuôn mặt này càng lớn càng giống đời trước, Diệp Thư Hoa c*̃ng càng ngày càng tự tin tràn đầy, dựa vào tư chất bây giờ của cô, tuyệt đối ổn, cô muốn gả cho người cao giàu đẹp trai ngay lập tức, ăn gà vịt cá thịt! Vào lúc này nghe Vương Thúy Phân nói cái gì mà nửa năm một năm, Diệp Thư Hoa đương nhiên cuống lên.Nhưng cô sốt ruột chính là vì chuyện vào thành phố, mà không phải mình kết hôn.Vương Thúy Phân thấy cô phủ nhận không chút nghĩ ngợi, c*̃ng thở phào nhẹ nhõm, con gái không muốn gả là tốt rồi.Đáng tiếc bà ấy mới vừa thả lỏng không bao lâu, đã bị một câu hỏi của con gái ngốc của mình chọc tức suýt nữa nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên!Diệp Thư Hoa cẩn thận từng li từng tí hỏi mẹ cô: "Vậy… nếu như con muốn kết hôn sớm một chút thì sao?"Vương Thúy Phân là người phụ nữ rất khôn khéo, não cũng to, lúc trước khi Diệp Thư Hoa sốt ruột vì danh tiếng hỏng không dễ lấy chồng, bà ấy đã hơi nghi ngờ rồi.

Nhưng đồng chí Vương đa nghi đồng thời còn có thói quen bao che khuyết điểm, đặc biệt là cặp trai gái út mình thương yêu nhất.

Con trai nhỏ quanh năm ở trong thành phố không thấy, con gái út ở bên cạnh là của quý trong lòng, Vương Thúy Phân thường xuyên cảm thấy con gái nhỏ quá ngốc quá ngây thơ.

Nhưng trong lòng người tin tưởng nhất cũng là cô, đặc biệt là sau khi bị bệnh, con gái nhỏ dính bà ấy còn nhiều hơn cha, bà ấy không tin một đứa trẻ ngoan như vậy sẽ vô duyên vô cớ thèm gả.Nhất định là có người dẫn dụ cô!Vương Thúy Phân tin tưởng không nghi ngờ đối với kết luận này, dù sao con gái út của mình càng lớn càng xinh đẹp, còn đẹp hơn thanh niên trí thức tới từ trong trong thành phố.

Có mấy thanh niên trí thức lúc mới vừa xuống, còn quyến rũ toàn bộ nhóc con trong đại đội thần hồn điên đảo, xong việc thì giúp đỡ thanh niên trí thức trong thành phố làm việc.

Tiểu Muội nhà bà ấy vừa đẹp đẽ vừa hào phóng, còn khiến người ta thích hơn đám thanh niên trí thức nữ nhìn người bằng lỗ mũi, lúc này mới đến căn tin mấy ngày, đám nhóc trong đội đó không có chuyện gì là đến đảo quanh trước mặt bọn họ..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 16



Nghĩ tới đây, Vương Thúy Phân bắt đầu cảm thấy mọi người người bên cạnh đều có hiềm nghi, những thằng nhãi kia cả ngày lắc lư trong căn tin có hiềm nghi lớn nhất.

Thế nhưng thanh niên trai tráng không có động tĩnh cũng không có nghĩa sẽ không đáng nghi, dù sao lời xưa nói chó không sủa dễ cắn người nhất.

Còn có đám thanh niên trong nhà thanh niên trí thức, tuy rằng lui tới với người trong đội không nhiều, nhưng đám nhóc trong thành phố có ngoại hình quả thực tuấn tú hơn, có lẽ còn là người có ăn học, sạch sẽ, lịch sự, cô gái không hiểu chuyện dễ nhìn trúng đám thanh niên này nhất.Nhưng mà là người nào trong bọn họ, thừa dịp bà ấy không chú ý dụ dỗ Tiểu Muội nhà bà ấy!Bây giờ là xã hội mới, trai gái chưa kết hôn lén lút dụ dỗ cũng không cần ngâm lồng heo, nhưng danh tiếng của con gái hỏng rồi vẫn sẽ bị đâm cột sống.

Vương Thúy Phân đương nhiên không cho phép chuyện như vậy xảy ra, bà ấy đẩy Diệp Thư Hoa mang ánh mắt mong chờ, lạnh lùng vô tình cảnh cáo. "Dám không nghe mẹ với cha con, vậy thì đánh gãy chân!"Diệp Thư Hoa bị âm thanh cắn răng nghiến lợi của bà ấy làm sợ đến giật cả mình, người lớn phong kiến một lời không hợp lập tức đánh gãy chân, thật là đáng sợ hiu hiu hiu.Không phải Diệp Thư Hoa sợ, mà là cô hiểu rõ người lớn ở thời này có quyền uy tuyệt đối, trong ký ức sâu nhất Diệp Tiểu Muội có một người anh họ đáng thương.

Năm đó chọn trúng một cô gái, nhưng bởi vì nhà cô gái cô nhi quả phụ quá xúi quẩy, không xứng với người có thân phận cao quý là cháu ruột của đại đội trưởng như anh ta, bị cha mẹ của anh họ bác bỏ.

Cuối cùng anh họ chịu đựng nửa năm vẫn là thỏa hiệp, cưới một cháu ngoại gái của đại đội khác trong công xã, nghe nói là môn đăng hộ đối, hiện giờ con gái đã ba tuổi rồi.Chuyện kết hôn của anh trai Diệp Tiểu Muội ngược lại không có nhấp nhô như thế, hai người bọn họ đều rất bớt việc, chưa bao giờ liếc mắt đưa tình với con gái, đến tuổi thì để cha mẹ thu xếp xem mắt, sau đó nước chảy thành sông đính hôn kết hôn.

Diệp Thư Hoa ngầm tính toán, đồng chí anh trai nếu như gặp chuyện giống như anh họ, vậy cũng phải thỏa hiệp, dù sao cha của anh họ vẫn chỉ là "anh trai của đội trưởng", đã có quyền uy như vậy, cha của bọn họ lại là đội trưởng, ai có thể không nghe lời ông ấy?Bởi vậy đối với lời nói của đồng chí Vương Thúy Phân, Diệp Thư Hoa tin hơn một nửa, dù cho sau khi chuyện xảy ra mẹ không nỡ ra tay, người cha đội trưởng c*̃ng chắc chắn chịu đánh què giò của cô, cô còn chưa muốn lấy thân thử nguy hiểm.Giấc mơ vĩ đại muốn lấy chồng sớm cứ như vậy bị đánh vỡ, những ngày qua tâm trạng Diệp Thư Hoa đều xuống rất thấp, đến anh chàng đẹp trai cũng không thưởng thức.

Dù cho là thanh niên trẻ tuổi trong đội, hay là thanh niên trí thức lịch sự tuấn lãng đến lấy cơm mang về, cô đều trưng bản mặt mẹ kế, mặt không hề có cảm xúc vì nhân dân phục vụ.Diệp Thư Hoa có tâm tình không tốt đương nhiên không biết mình vì vậy trái lại tránh được một kiếp.Từ lúc đồng chí Vương Thúy Phân hoài nghi con gái bảo bối bị thằng nhãi thúi nào lừa, lúc làm việc ở nhà ăn bà ấy như gắn mắt tia X quang, đều tiến hành giám định thân phận đối với mỗi một chàng trai chưa kết hôn.

Kết quả rõ ràng, Tiểu Muội nhà bọn họ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn những người này nhiều hơn một chút, chắc chắn không phải bọn họ.Tất cả chàng trai mà Tiểu Muội của bọn họ có thể tiếp xúc đều ở chỗ này, nếu không có một ai khiến cô đối xử đặc biệt, vậy đã nói rõ trước đó có thể là cả nghĩ quá rồi.Vương Thúy Phân lại từ từ yên tâm.Mà lý do nói Diệp Thư Hoa tránh được một kiếp là bởi vì nếu không có những biến cố trước, cô vẫn có tâm tình thưởng thức trai đẹp ánh, mắt rơi như thế vào trong mắt đồng chí Vương Thúy Phân căng thẳng quá mức, nói không chắc sẽ lập tức bổ sung trong đầu một người bạn trai, vậy thì phiền phức lớn rồi.Có điều Diệp Thư Hoa không biết gì cả đối với việc lần này, đương nhiên cũng không thể nào mừng rỡ.Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng mở nhà ăn, trong lòng Diệp Thư Hoa không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đưa tiễn thanh niên trí thức cuối cùng rời đi, đang muốn nặn nặn cánh tay thả lỏng một chút, thì nghe thấy bác gái phía sau cảm khái."Nhà ăn không mở nữa, những thanh niên trí thức này lại có thể ở nhà ăn đồ ngon rồi."Lập tức có người cười nói tiếp: "Không phải sao, nghe nói thanh niên trí thức trong đại đại đội chúng ta có không ít người là con cán bộ, trước đây ở nhà chắc chắn cũng đều là cục cưng quý giá!"So với mấy ngày trước, tâm trạng hôm nay của Diệp Thư Hoa đã tốt hơn rất nhiều, dù sao nhà ăn giải tán, cô lại có thể về nhà lười biếng, cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh rồi..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 17



Diệp Thư Hoa Cảm thấy có chút an ủi nghe thấy các bác gái nhiều chuyện, lập tức hứng thú, mới vừa đến gần nghe, lại nghe thấy mẹ cô c*̃ng đóng góp một chuyện."Có phải là con cán bộ không tôi không rõ, có điều có mấy gia đình của thanh niên trí thức quả thực coi trọng, thường xuyên gửi phiếu rồi tiền lại đây.

Thậm chí còn có trực tiếp gửi thịt hộp, thời đại này còn chịu đưa thịt hộp, các bà nói xem nội tình của nhà này sâu cỡ nào?"Diệp Thư Hoa nghe đến đó không khỏi trợn to hai mắt, nhiều chuyện hỏi: "Mẹ, ai có phúc thế, còn có thể ăn được thịt đóng hộp?"Chỉ đọc lên ba chữ thịt đóng hộp thôi, cô cũng không nhịn được ch** n**c miếng, thực sự là hâm mộ con ngỗng may mắn được trời cao chăm sóc này.Vương Thúy Phân đang cười nhìn Diệp Thư Hoa một chút, có hơi thừa nước đục thả câu, ngược lại các bác gái xung quanh mồm năm miệng mười nói: "Còn có thể là ai? Trong đại đội chúng ta người làm cho người ta ước ao còn không phải là đồng chí Tiểu Tống à!""Đâu chỉ thịt hộp, mùa đông năm ngoái trong nhà Tiểu Tống còn gửi một chiếc áo bành-tô cho cậu ấy đấy.

Hô hố, làm cho mấy thanh niên của chúng ta thèm chết, đứng xếp hàng tìm cậu ấy mượn áo bành-tô cho đã nghiền!""Cũng là Tiểu Tống hào phóng, để mắt đám người thôn quê chúng ta, không giống những thanh niên trí thức khác, không chỉ chịu cho mượn áo bành-tô, có lúc còn phát kẹo cho trẻ con, là chàng trai rất hào phóng."Cho dù là Vương Thúy Phân không có hảo cảm đối với thanh niên trí thức, lúc này c*̃ng phụ họa theo một câu: "Tiểu Tống quả thực không giống những thanh niên trí thức khác, cơ hội trở về thành phố nói nhường là nhường, cha bọn nhỏ của chúng tôi còn thầm đáng tiếc cho cậu ấy.

Nói vốn là Tiểu Tống có hy vọng trở về thành phố nhất, lãnh đạo công xã đều yêu thích cậu ấy."Các bà các bác gái một câu tôi một câu chí chóe, biến đồng chí Tiểu Tống này thành Lôi Phong sống của thập kỷ 70, nhưng Diệp Thư Hoa nghe xong chỉ có một đánh giá, người ngốc tiền nhiều.Cô đột nhiên có một ý nghĩ can đảm…*Diệp Thư Hoa nổi lên ý đồ xấu đối với đồng chí Tiểu Tống trong truyền thuyết này từ khi nghe thấy ba chữ "thịt đóng hộp".Nguyên nhân rất đơn giản, nhà họ Diệp ở dưới sự dẫn dắt của người cha đội trưởng cần cù làm giàu, trở thành "gia đình giàu có" được mọi người trong đội ca ngợi.

Nhưng dạng gia đình giàu có này còn vì mấy quả trứng gà trình diễn cung tâm kế, mà vị đồng chí thanh niên trí thức trong âm thầm, vậy mà gặm thịt đóng hộp trong nhà gửi tới, đây là gia đình thần tiên gì vậy, thật hận không thể gả đi ngay và luôn.Hơn nữa theo lời giải thích của mẹ cô và các bác gái, đồng chí Tiểu Tống chẳng những có đủ loại thịt hộp, trong tay còn có phiếu có tiền, thỏa với điều kiện cao giàu đẹp trai, vừa cho đám con nít ăn kẹo, vừa cho người khác mượn áo bành-tô, người ngốc nhiều tiền coi tiền như rác sống sờ sờ.

Phi, là Lôi Phong sống lấy giúp người làm niềm vui.Tổng kết một câu, vị đồng chí này quả thực là phiếu lương thực đo ni đóng giày cho Diệp Thư Hoa.Ban đầu Diệp Thư Hoa không nghĩ tới sẽ có ý tới thanh niên trí thức, là bởi vì cô còn trinh tiết, càng muốn tiếp thu ý kiến của đồng chí Vương Thúy Phân, thông qua gả cho người có tiền để thực hiện ước mơ vĩ đại của xã hội khá giả áo cơm không lo.Nói người giàu đương nhiên không bao gồm thanh niên trí thức, không cần Vương Thúy Phân vòng vèo trọng điểm, bản thân Diệp Thư Hoa cũng biết, kết hôn với thanh niên trí thức e rằng không phải hưởng phúc mà là chịu tội, bởi vì bọn họ căn bản không ổn định.Hiện giờ đã là giai đoạn sau của vận động thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, chính sách của trung ương đối với thanh niên trí thức đã không còn nghiêm khắc giống như quá khứ nữa, đã có vô số thanh niên trí thức thông qua tìm quan hệ, đủ loại lý do bệnh tật hoặc điều động trở về thành phố.

Mà những thanh niên tri thức trở về thành phố, có vài thanh thiên trí thức cũ đợi ở nông thôn hơn bảy, tám năm, bọn họ ở trong tháng ngày ngày qua ngày làm lụng, không nhìn thấy hi vọng về nhà hoàn toàn mất hết hy vọng chấp nhận số phận.

Có vài thanh niên trí thức kết hợp sinh sống với nhau, cũng có rất nhiều người kết hôn với dân địa phương, trở thành một nông dân hoàn toàn.Những thanh niên trí thức nữ đã sớm có gia đình, bởi vì nguyên nhân chính sách, cố ý ly hôn, một thân một mình trở về thành phố.

Diệp Thư Hoa không biết bọn họ lén lút cam kết với người nhà thế nào, thế nhưng mười mấy đại đội trong công xã bọn họ, mỗi một đại đội đều lục tục có thanh niên trí thức thành công trở về thành phố, không có một ai về quê hương thăm viếng người nhà ở đây..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 18



Từ lâu đã nghe nói nói người đã trở về hơn bốn, năm, đừng nói trở về thăm người thân, ngay cả dựa theo địa chỉ gửi thư cũng như đá chìm đáy biển, bặt vô âm tín, ba cô sáu bà trong đội đều nói kiểu này vừa nhìn đã biết không thể trở về rồi.Diệp Thư Hoa không hiểu thời đại này lắm, trong nhà c*̃ng không có người lớn kể chuyện xưa cho cô.

Nhưng Lỗ Tấn đã nói, từ trước đến giờ tôi không sợ gì bằng ác ý phỏng đoán người Trung Quốc, Diệp Thư Hoa kết hợp với tình huống bây giờ suy đoán một hồi, lại qua mấy năm, quốc gia khôi phục thi đại học, thanh niên trí thức trở về thành phố quy mô lớn, còn có mấy người có thể ở lại nông thôn? E rằng trong mười thanh niên trí thức có một người chịu vì gia đình mà ở lại nông thôn, cũng xem như là kỳ tích.Mà những thanh niên trí thức được trở về đó, lại được làm người thành phố lần nữa, có khả năng thi đại học, cũng có thể tự mình tìm được công việc chính thức.

Bọn họ hoàn toàn có thể lại tìm một đối tượng môn đăng hộ đối, hoặc là có thể trợ giúp mình trên sự nghiệp, cuộc đời một lần nữa lật trời, ai còn sẽ nhớ vợ hay chồng cám bã ở quê nhà?Ngược lại đổi thành bản thân Diệp Thư Hoa, nếu như bất hạnh xuyên qua thành thanh niên trí thức đã gả cho dân địa phương, sẽ có một ngày thông qua cố gắng của mình trở về thành phố, cô nhất định chắc chắn sẽ không về nơi quỷ quái này.

Bởi vì nông thôn bây giờ với nông thôn mới của xã hội chủ nghĩa đi qua khắp nơi đều là biệt thự, tùy ý là có thể thấy được xe sang trong đời trước của cô hoàn toàn không giống nhau.

Đời trước cô còn rất nguyện ý chạy tới ở nông thôn vẽ sự vật với bạn, ở biệt thự trải nghiệm cuộc sống nhà nông kiểu mới, ngẫm lại cũng không tệ lắm.

Nông thôn bây giờ căn bản không phải sống, mà là khổ thân.Dù cho trong lòng không muốn, Diệp Thư Hoa vẫn hy vọng có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, tìm một phiếu cơm dài hạn bảo đảm đời sau của cô áo cơm không lo, mà không phải mấy năm sau, trở thành một trong những kẻ đáng thương bị thanh niên trí thức vứt bỏ.Cho nên cô cũng chưa từng cân nhắc tới thanh niên trí thức.Thế nhưng câu nói "ít nhất qua nửa năm một năm nữa" của mẹ cô thực sự khiến người ta lạnh xuyên tim, chỉ vì kết hôn Diệp Thư Hoa đương nhiên không sợ gì, vấn đề là miệng không chờ được, hiện giờ đã thèm đến mức nghe thấy "thịt hộp" đã tự động ch** n**c miếng.

Diệp thư Hoa sợ còn tiếp tục như vậy, sẽ có một ngày cô nhìn thấy thịt người ta cũng muốn gặm một cái.Người xưa đều nói "đủ đồ trong kho biết lễ nghĩa, đủ áo cơm biết vinh nhục", hiện giờ Diệp Thư Hoa đã thèm đến mức chẳng mấy chốc sẽ thấy cái gì mắt cũng bốc ánh sáng xanh, ranh giới đạo đức chỉ có thể giảm xuống, tạm thời không tìm được người giàu, vậy thì tìm một người cho mình hết ăn lại uống ngắn hạn.Ví dụ như đồng chí Tiểu Tống ngốc nghếch nhiều tiền này, nếu một đội viên không dính dáng gì đến mà anh cũng vui vẻ giúp đỡ người khác, ra tay hào phóng, đối xử với mình chắc chắn cũng hào phóng giống vậy.Liên quan tới việc làm sao trở thành người của đồng chí Tiểu Tống? Việc này có lẽ không làm khó được Diệp Thư Hoa, cô đã có kế hoạch, phải yêu đương trước đã.Đồng chí Tiểu Tống mà các bác gái nói chính là Tống Thanh Huy, Diệp Thư Hoa đã từng gặp, nhìn hình tượng khí chất tuyệt đối hợp quy cách bạn trai, hơn nữa nhìn ở những thịt hộp trong tay anh, Diệp Thư Hoa không ngại theo đuổi, chỉ cần có thể trải qua tháng ngày có thịt ăn có phiếu xài.Sau khi quyết định đó là đồng chí Tiểu Tống, bọn họ sẽ yêu đương lén lút, cẩn thận một chút, có thịt hộp đều ăn một mình ở ngoài, mẹ cô chắc chắn không phát hiện được chuyện xấu của cô, nói như vậy chân cũng có thể bảo vệ, mọi người đều vui.Cho tới việc đồng chí Tiểu Tống có thể chấp nhận sự theo đuổi của cô hay không, Diệp Thư Hoa đã dự liệu trước, vẻ ngoài của cô đẹp như vậy, lại chủ động yêu cầu yêu đương lén lút, anh đi đâu tìm một tiểu yêu tinh cố gắng làm việc còn không dính người như cô chứ? Chỉ cần đầu óc Tống Thanh Huy không có vấn đề thì sẽ không từ chối, dù sao anh còn trẻ, bây giờ rất nhiều thanh niên trí thức lớn tuổi hơn anh cũng không vội lập gia đình, nghe nói là thấy được hi vọng trở về thành phố, cũng chờ sau khi trở về thành phố tìm một người môn đăng hộ đối kết hôn.

Tống Thanh Huy hơn nửa là giống như bọn họ, nếu không vội kết hôn, sao không yêu đương lén lút để điều hoà cuộc sống tẻ nhạt này?Nói chung là, hai người bọn họ gọi là theo như nhu cầu mỗi bên, Diệp Thư Hoa đơn độc cho rằng bọn họ nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.Kế hoạch cứ như vậy vui vẻ quyết định, làm sao không dấu vết quyến rũ đồng chí Tiểu Tống là vấn đề làm cho Diệp Thư Hoa đau đầu nhất, bởi vì cô bỏ lỡ cơ hội tốt..
 
Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết
Chương 19



Nhà ăn giải tán, Diệp Thư Hoa được toại nguyện về nhà ăn không ngồi rồi, người ăn không ngồi rồi không có nhân quyền, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm trông con quét nhà.

Cô chủ Diệp sống sờ sờ biến thành bảo mẫu Diệp, mà người sai khiến cô làm việc còn không phải người khác, chính là đồng chí mẹ Vương Thúy Phân!Vương Thúy Phân là người cưng chiều Diệp Thư Hoa nhất nhà, Lâm Hồng Mai cũng oán thầm mẹ chồng sắp cưng chiều cô em chồng như đứa con nít ba tuổi.

Bà ấy yêu cầu Diệp Thư Hoa như thế đương nhiên không phải ngược đãi, mà là trước đó ở nhà ăn Vương Thúy Phân đã phát hiện, con gái út vốn làm việc còn vụng về, từ khi bị bệnh nửa tháng lại dưỡng thân thể nửa tháng, hình như hơi nuôi phế rồi.Cắt rau mà cắt lung ta lung tung, rửa bát cũng tay chân vụng về.

Ở nhà ăn còn chưa tới phiên cô chủ trì nấu ăn, tạm thời không nhìn ra tay nghề thụt lùi bao nhiêu, thế nhưng chỉ với dáng vẻ từ từ chậm rãi, khó khăn cực nhọc đốt củi của cô, Vương Thúy Phân đã không ôm hy vọng, cô con gái út đã là nửa phế nhân.Vương Thúy Phân là người mẹ cưng chiều con cái nhưng không mất lý trí, bà ấy thật lòng hi vọng sau khi Diệp Thư Hoa lấy chồng sống cuộc sống thật tốt đẹp, mà không phải vui vẻ xuất giá, không tới mấy ngày bởi vì không biết làm bất kỳ việc nhà nào bị nhà chồng đuổi về nhà mẹ đẻ, vậy thì nhất định phải bắt đầu "giáo trình nàng dâu" của thập niên 70 rồi.Vừa kéo mua thu hoạch đã qua, trong ruộng vẫn còn việc làm những không cần liều mạng như hành quân đánh trận, Vương Thúy Phân còn có dư sức bố trí nhiệm vụ cho Diệp Thư Hoa, cũng về nhà kiểm tra "tình hình bài tập của cô" mỗi ngày.Dù rằng Diệp Thư Hoa ở nhà ăn không ngồi rồi trên danh nghĩa, nhưng mỗi ngày vẫn khiến mình mệt như chó chết.

Lúc trước cô đến nhà ăn còn có điểm công có lương thực ăn, mệt cũng coi như mệt có ý nghĩa, mà bây giờ hoàn toàn là lao động không công.

Không chỉ mẹ cô bới móc, hai người chị dâu còn ở bên cạnh nhìn như cổ vũ, chứ thực ra quạt gió thổi lửa nói các kiểu lời như "Em gái mười tuổi nhà chị đã có thể nấu mấy món ăn ngon, Tiểu Muội còn phải nỗ lực".Đương nhiên Lâm Hồng Mai và Tống Tú Tú lén lụt thọc dao nhưng không đâm tới Diệp Thư Hoa, đời trước cô chủ Diệp mười ngón không dính mùa xuân nước, bây giờ cô có thể miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ mẹ cô bố trí mỗi ngày.

Trên thực tế là chống đỡ bảy, tám người của cái nhà này ăn uống ngủ nghỉ, quả thực chính là kỳ tích được không, Diệp Thư Hoa cũng cảm thấy mình vô cùng trâu bò.Đáng tiếc làm việc nhà ở trong mắt cô thực sự không tính là kỹ năng chuẩn bị, bởi vì cô là cô gái sớm muộn phải gả vào thành phố.

Theo bầu không khí của xã hội bây giờ, không ai đặc biệt vì kết hôn mà mua nhà mới, trên căn bản là một gia đình lớn ở cùng nhau, nhà chồng có mẹ chồng có bà nội chồng…, dù có khả năng làm việc, cô có lẽ cũng không có không gian phát huy.

Lại qua mười hai mươi năm nữa, có thể ở riêng, vừa vặn mời bảo mẫu, những việc này tiêu ít tiền là có thể giải quyết, căn bản không cần cô nhọc lòng.Đồng chí Vương Thúy Phân là mẹ cô, nhiệm vụ của mẫu thân đại nhân dặn dò không thể không làm, làm không tốt Diệp Thư Hoa không tự ti, làm tốt c*̃ng không có gì vui, thái độ của cô nói trắng ra chính là đang đối phó nhiệm vụ.

Các chị dâu nói móc chỉ như gió thổi bên tai, so với vì lời nói của bọn họ mà không vui, Diệp Thư Hoa càng lo lắng cô còn tiếp tục "không ra bên ngoài gặp người ngoài", phiếu cơm mình xem trọng có khả năng đã bị người khác cướp đi rồi.Diệp Thư Hoa vừa ở nhà mệt như chó, vừa có cảm giác nguy hiểm tràn đầy, đột nhiên có một buổi chiều nọ, đồng chí Vương Thúy Phân nói với cô: "Tiểu Muội, thừa dịp trời còn chưa tối, giúp mẹ đến chỗ của thanh niên trí thức mời Tiểu Tống tới dùng cơm."Lời căn dặn bất thình lình, khiến Diệp thư Hoa đúng lúc nổi lên ý xấu với đồng chí Tiểu Tống, đang tìm cơ hội hành động sợ hãi giật mình một cái.

Trong nháy mắt còn tưởng rằng mẹ cô có hỏa nhãn kim tinh, đã nhìn thấu ý đồ của cô, theo bản năng hỏi một câu: "Cái gì cơ?"Vương Thúy Phân có lẽ nghĩ lời này khiến cô không vui, hạ thấp âm thanh dụ dỗ nói: "Đây chính là do cha con dặn dò, muốn mời Tiểu Tống tới nhà ăn cơm cảm ơn cậu ấy, con xụ mặt cẩn thận cha con không vui.".
 
Back
Top Bottom