Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 510: Chương 510



Niên Niên nằm sấp trên sofa, m.ô.n.g chổng lên, nhìn anh trai chơi khóa lỗ ban, nghe thấy cậu nói thế, liền nhanh chóng bật dậy, đôi chân ngắn nhảy từ mép sofa xuống.

Cố Khanh Khanh chụp lại vỗ nhẹ vào m.ô.n.g bé con: "Nghe thấy ăn cơm là vui hơn ai hết nhỉ."

"Đói bụng!" Niên Niên bảo vệ cái m.ô.n.g của mình rồi chạy vụt đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh không mong đợi lắm bữa tối này, Sở Đại ở trên đảo từng nấu cơm cho cô, khi đó cô cũng đang mang thai.

Anh ấy, ừmmm nấu ăn không thể nói là dở, cũng không phải ngon.

Cô từ từ đứng dậy, trước tiên tắt TV, sau đó lấy đồ chơi trong tay con trai ra: "Đến giờ ăn cơm rồi, Đoàn Đoàn."

Nhóc con lấy được cái gì là không chịu buông tay.

Hai mẹ con đến bàn ăn, Sở Uyên và Tần Chu đã bắt đầu uống rượu, hai người thân thể khỏe mạnh, bác sĩ không cấm cản uống rượu nên hai người ít có kiêng khem.

Cố Khanh Khanh nhìn đồ ăn trên bàn —

Sò xào cay, dưa chuột đập dập trộn, tôm luộc, thịt xào và rau cải xào tỏi.

Còn hấp trứng cho hai nhóc con nữa.

Cô nghi ngờ hỏi: "Mấy món này ai làm vậy? Anh à? Hay là Sở Đại? Trông không giống đâu." Mấy món này trông rất đẹp mắt.

Sở Đại xào thức ăn trông rất bình thường, vị cũng bình thường, còn Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt thì cô chưa thấy hai anh vào bếp bao giờ.

Cố Thanh Liệt cười hì hì, lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn: "Là A Tuy xào đấy, bọn anh giúp cắt rau rửa rau."

"..." Cố Khanh Khanh cạn lời: "Các anh để một đứa trẻ nấu ăn à?!"

“Nó không còn nhỏ đâu.” Sở Đại bưng hai chén trứng hấp đi đến, đưa muỗng cho hai nhóc con: "Năm nay mười bốn tuổi rồi, tính tuổi mụ là mười lăm, anh bằng tuổi nó thì đừng nói xào rau, đã đi đánh trận rồi."

"Vậy xin hỏi Đoàn trưởng Sở, anh đánh trận bao nhiêu năm rồi, biết nấu bao nhiêu món ăn rồi?" Cố Khanh Khanh liếc mắt nhìn anh.

"Chỉ có mấy món đó, em biết mà." Anh sờ mũi, biết nói nữa thì vợ sẽ nổi giận: "Anh đi gọi anh cả ăn cơm."

Cố Thanh Liệt khó hiểu nhìn sau lưng cậu ta một cái: "Chẳng phải anh ấy đang đứng ngay sau m.ô.n.g cậu sao, gọi gì nữa?"

"Ồ, không để ý." Sở Đại lười chẳng buồn nói chuyện với hắn.

Thẩm Tuy rửa sạch nồi rồi mới ra ngoài, cậu làm việc rất có trật tự, Cố Khanh Khanh bội phục sự ngăn nắp của Thẩm Tuy.

Cô thì xào xong rau, không dọn dẹp bếp cũng không rửa nồi, mấy người đàn ông ăn xong sẽ chủ động lau bàn, dọn chén bát, rửa chén, chà nồi cũng là công việc của bọn họ.

"Ăn cơm thôi." Sở Uyên là người đầu tiên động đũa, thấy ông và ông Tần động đũa, Cố Thanh Liệt gấp gáp cầm chén lên gắp một miếng thịt ba chỉ.

"A Tuy... Tay nghề của em tốt quá." Miệng anh đầy dầu mỡ, vừa nhồm nhoàm ăn vừa nói: "Sao trước đây chưa thấy em vào bếp? Học ai thế?"

Bất ngờ bị ai đó đạp một phát, anh còn chưa kịp phản ứng, lại bị đá thêm phát nữa.

Ngơ ngác cúi đầu, chân Sở Đại từ từ thu lại, chân Cố Khanh Khanh đang đạp lên thanh ngang dưới ghế của anh.

"... Anh nói sai gì à?" Anh khó hiểu.

Cố Khanh Khanh chưa từng thấy ai ngốc như anh hai, đã biết mà còn nói ra.

"Hồi trước ở nhà bà ngoại em thường xuyên nấu cơm." Thẩm Tuy sắc mặt không thay đổi, hồi tưởng quá khứ không còn cảm giác gì.

Cậu sống rất vui vẻ, thoải mái khi ở với chị gái và anh rể, không vì mình là con nuôi mà bị xa lánh, cậu được đãi ngộ y như hai cháu trai.

Mỗi sáng đều có sữa tươi uống, các loại trái cây đóng hộp, bánh ngọt, thịt hộp, mật ong ở trong nhà, chỉ cần cậu muốn ăn là có thể lấy bất cứ lúc nào, không cần lo lắng bị người ta dòm ngó, để ý.

Cậu hòa nhập vào gia đình này từ lâu rồi.

À? Ừ. Cố Thanh Liệt lúc này mới nhớ ra trước đây Thẩm Tuy bị đối xử không tốt ở nhà bà ngoại, anh gãi gãi đầu: "Anh quên mất, anh cứ nhớ em lớn lên ở đây không à!"

Ánh mắt Thẩm Tuy dần ấm áp.

Cố Khanh Khanh ăn không nhiều, Sở Đại thấy cô đặt đũa xuống, hơi nghiêng đầu hỏi: “Em thấy chỗ nào không thoải mái à? Hay là không có cảm giác thèm ăn? Có món gì muốn ăn không, anh sẽ đi kiếm cho em.”

Trên đảo vợ đặc biệt thích ăn đồ chua, mấy cây dại có quả gần như bị anh và mười mấy anh em trong binh đoàn xây dựng vặt trụi hết.

Cố Khanh Khanh thật sự nghĩ một chút: “Em muốn ăn cà chua bi.” Vừa nghĩ đến vị chua đầy nước của nó, cô đã thấy thèm.

Sở Đại im lặng một lúc: “Được.”

Cố Thanh Liệt ngồi ngay bên cạnh họ, hai vợ chồng nói chuyện nhỏ giọng không qua được tai anh, anh kinh ngạc nói: “Chua là con trai, cay là con gái... chẳng lẽ lại thêm một cậu nhóc hoặc hai tên nhóc con nữa sao?!”

Cố Xán Dương liếc nhìn hai anh em ngoan ngoãn ăn trứng hấp, không nói gì.

Sở Uyên ngạc nhiên, mặc dù trong lòng ông muốn có cháu gái, nhưng cũng nói theo: “Con trai cũng tốt, sau này nhà có việc gì cần làm thì tranh nhau làm, không cần các con phải tốn công sức..”

Sở Đại liếc nhìn cha, sự bướng bỉnh lại nổi lên: “Sau này cha già rồi có định đi cấy lúa trồng rau không? Nhà mình có việc gì cần phải tranh nhau làm?”

Sở Uyên cười khẩy, phản bác lại: “Con không thích con trai à? Hay ngại có nhiều quá không muốn nuôi.”

Nhận ra ánh mắt nóng bỏng của vợ đang đổ lên người mình, Sở Đại im lặng một lát: “Con không giống cha, ngay cả con mình cũng không thích.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 511: Chương 511



Nghe hai cha con lời qua tiếng lại, những người có mặt không một ai lên tiếng, thấy sắc mặt Sở Uyên không tốt, Cố Khanh Khanh huých tay chồng: “Ăn xong chưa? Chăn ngoài kia chưa thu vào, anh đi thu cùng với anh hai đi.”

Sở Đại mặt hơi dịu lại, gật đầu: “Ừ.”

Cố Thanh Liệt mặc dù đôi khi đầu óc không nhanh nhạy mà vẫn cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, vội lua lua đại miếng cơm, lau miệng: "Được."

Sở Đại đứng dậy ra sân ngoài, Cố Thanh Liệt theo sau.

Bầu trời đêm đầy sao, dải ngân hà hiện rõ.

Tiếng côn trùng rì rào bên tai, gió hè mát mẻ, người đàn ông cao lớn dễ dàng thu chăn từ cây tre xuống.

Cố Thanh Liệt ôm chiếc chăn bên cạnh vào lòng, nhìn qua phòng khách lấp lánh ánh đèn, khẽ nói: “Cậu đừng luôn cãi lời cha như thế, cha lớn tuổi rồi, chúng ta nhường ông ấy một chút không được sao?”

“Được thôi.” Anh tùy ý đáp: “Chỉ cần ông ấy không châm ngòi trước.”

Cố Thanh Liệt muốn gãi đầu, chợt nhận ra mình đang ôm chăn không rảnh tay, thở dài.

“Thôi kệ đi.” Miễn là không đánh nhau thì được rồi, nếu không anh cũng không biết phải kéo ai.

Thấy chồng đi lên lầu, Cố Khanh Khanh chào cha rồi đi theo lên trên.

Hai chiếc chăn dày được đặt trên giường trong phòng trống bên cạnh phòng ngủ của họ ở tầng hai, Cố Thanh Liệt lên ban công thu vỏ chăn.

“Cất hai chiếc ruột chăn này vào tủ nhé?” Thấy cô tới, chồng cô mở lời trước.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh bước tới bên cạnh anh: “Có cần em giúp không?”

“Có hơi mất sức, em đứng cạnh xem là được rồi.” Sở Đại rõ ràng không bận tâm chuyện lúc nãy, trải chăn phẳng phiu rồi bắt đầu gấp lại thành hình vuông.

Cố Khanh Khanh nhìn lưng anh hơi cong, ban đầu định nói rằng thật ra cha rất yêu anh, cuối cùng vẫn không nói ra được thành lời.

Anh ấy chưa chắc đã không biết, chỉ là hai cha con là người cứng đầu, ở cùng nhau không thể nói chuyện tử tế nổi.

Sở Đại làm việc nhanh nhẹn, trông rất gọn gàng, ruột chăn được gấp vuông vức, cô không hiểu nổi sao chiếc chăn mềm mại lại có thể gấp gọn gàng như vậy.

Thấy anh đứng dậy, cô vội kéo cửa tủ ra, đợi anh đặt chăn vào trong.

Chăn mùa đông đã được cất vào tủ, anh bắt đầu bọc ruột chăn mùa hè.

Ở nhà, tất cả vỏ chăn đều do Tiểu Hủ lấy về từ phòng quân nhu, đều là màu xanh lá quân đội.

Cố Khanh Khanh đứng ở phía đối diện giữ hai góc chăn, cùng anh giũ vài cái.

Hai chiếc chăn này là của phòng họ và phòng Cố Xán Dương, còn của Thẩm Tuy và Cẩu Đản thì bọn họ tự lo.

Hai vị trưởng bối không cần phải nhọc lòng, Tiểu Hủ biết hôm nay đổi chăn lát nữa sẽ qua.

Đi theo chồng ôm chăn về phòng, cô quay người đóng cửa phòng ngủ.

Giũ chăn ra, trải phẳng phiu.

Không có một nếp nhăn nào, rất phẳng.

Người đàn ông lùi khỏi mép giường, thấy cô dựa vào cửa với vẻ mặt không vui, tỏ rõ ý định không cho anh ra ngoài.

Nghĩ đến chuyện cô từng nói không muốn có con trong thời gian này, anh nhướng mày hỏi: “Tới tính sổ à?”

Cố Khanh Khanh gật đầu, bực bội nói: “Xem ra lòng anh biết rất rõ, anh nói xem giờ phải làm sao đây.”

“Gì cơ?”

“Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, ban ngày các anh đều không ở nhà, em chăm hai đứa chúng đã khó rồi, giờ lại thêm đứa nữa…” Cô cũng không biết là một hay hai, cảm thấy đau đầu: “Em khó mà chăm sóc hết được."

Sở Đại bước đến trước mặt vợ, cúi đầu nhìn cô: “Anh nhớ lần trước là em nói, kỳ an toàn, không sao đâu, có thai thì có thôi.”

“...” Cố Khanh Khanh bị nghẹn họng: “Ai mà biết anh giỏi vậy chứ?! Lúc ở trên đảo Đoàn Đoàn và Niên Niên không phải một đoạn thời gian sao?"

Nghe nửa câu đầu của cô, nét cười trên môi anh rõ ràng vui vẻ, rất nhanh sững người lại.

Hai đứa nhóc kia không phải thật lâu mới có, chỉ là so với lần này ... Hơi dài một chút thôi.

Sở Đại chăm chú nhìn vợ một hồi, Cố Khanh Khanh chột da, quay mặt đi: "Em biết chuyện này có một phần lỗi của em, anh xem hay là gửi một bức điện báo cho mẹ để mẹ canh thời gian đến đây?"

"Khi nào?" Đôi mắt người đàn ông trở nên tối tăm.

"Chờ tới khi bụng lớn hơn, khi sức lực em không còn đủ nữa." Cô lại thở dài: "Bây giờ vẫn còn sớm."

Sở Đại gật đầu: "Đều nghe em."

Cố Khanh Khanh vừa định nói thì bị anh bất ngờ bế lên ngang lưng, cô hét lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh: "Sở Đại!"

"Yên tâm, không làm ảnh hưởng đến đứa bé." Sở Đại không định làm gì vợ, sợ vợ đứng mệt nên bế vợ lên giường ngồi nghỉ ngơi thôi.

Anh đặt cẩn thận vợ lên giường, anh kéo ghế ngồi ở mép giường nhìn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ đã lâu rồi anh không ngắm kỹ cô, đôi mắt hạnh to tròn của cô vẫn sáng trong và rạng ngời như trước.

Cô trông có vẻ gầy hơn, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ đã nhọn dần, màu da hiện giờ chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh.

Mùa đông khó khăn lắm mới dưỡng trắng được, Cố Khanh Khanh thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy thì hơi ngại: "Gần đây thường đi bộ đến chợ, nói chuyện với các chị dâu lâu nên phơi nắng đen."

Anh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên ý cười: "Anh không chê em đen."

"Vậy anh đang nghĩ cái gì?" Cô vô thức hỏi lại.

"Đang nghĩ em rất đẹp." Anh đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán vợ ra sau tai: "Lần sau khi Cẩu Đản hỏi em và cậu ta ai giống anh cả hơn, anh chắc chắn sẽ đứng về phía em mà không do dự."

Cố Khanh Khanh: "..." Nếu không thấy nụ cười giễu cợt trong mắt anh, cô đã suýt tin vào lời nói dối đó.

Cô dịch người một chút, dựa vào vai anh: "Vậy bây giờ anh nói đi, em và Cẩu Đản ai giống anh cả hơn? Anh à ~"

"Cẩu Đản." Anh không thèm chớp cả mặt, nụ cười trên môi ngày càng rõ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 512: Chương 512



Nghe hai cha con lời qua tiếng lại, những người có mặt không một ai lên tiếng, thấy sắc mặt Sở Uyên không tốt, Cố Khanh Khanh huých tay chồng: “Ăn xong chưa? Chăn ngoài kia chưa thu vào, anh đi thu cùng với anh hai đi.”

Sở Đại mặt hơi dịu lại, gật đầu: “Ừ.”

Cố Thanh Liệt mặc dù đôi khi đầu óc không nhanh nhạy mà vẫn cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này, vội lua lua đại miếng cơm, lau miệng: "Được."

Sở Đại đứng dậy ra sân ngoài, Cố Thanh Liệt theo sau.

Bầu trời đêm đầy sao, dải ngân hà hiện rõ.

Tiếng côn trùng rì rào bên tai, gió hè mát mẻ, người đàn ông cao lớn dễ dàng thu chăn từ cây tre xuống.

Cố Thanh Liệt ôm chiếc chăn bên cạnh vào lòng, nhìn qua phòng khách lấp lánh ánh đèn, khẽ nói: “Cậu đừng luôn cãi lời cha như thế, cha lớn tuổi rồi, chúng ta nhường ông ấy một chút không được sao?”

“Được thôi.” Anh tùy ý đáp: “Chỉ cần ông ấy không châm ngòi trước.”

Cố Thanh Liệt muốn gãi đầu, chợt nhận ra mình đang ôm chăn không rảnh tay, thở dài.

“Thôi kệ đi.” Miễn là không đánh nhau thì được rồi, nếu không anh cũng không biết phải kéo ai.

Thấy chồng đi lên lầu, Cố Khanh Khanh chào cha rồi đi theo lên trên.

Hai chiếc chăn dày được đặt trên giường trong phòng trống bên cạnh phòng ngủ của họ ở tầng hai, Cố Thanh Liệt lên ban công thu vỏ chăn.

“Cất hai chiếc ruột chăn này vào tủ nhé?” Thấy cô tới, chồng cô mở lời trước.

“Vâng.” Cố Khanh Khanh bước tới bên cạnh anh: “Có cần em giúp không?”

“Có hơi mất sức, em đứng cạnh xem là được rồi.” Sở Đại rõ ràng không bận tâm chuyện lúc nãy, trải chăn phẳng phiu rồi bắt đầu gấp lại thành hình vuông.

Cố Khanh Khanh nhìn lưng anh hơi cong, ban đầu định nói rằng thật ra cha rất yêu anh, cuối cùng vẫn không nói ra được thành lời.

Anh ấy chưa chắc đã không biết, chỉ là hai cha con là người cứng đầu, ở cùng nhau không thể nói chuyện tử tế nổi.

Sở Đại làm việc nhanh nhẹn, trông rất gọn gàng, ruột chăn được gấp vuông vức, cô không hiểu nổi sao chiếc chăn mềm mại lại có thể gấp gọn gàng như vậy.

Thấy anh đứng dậy, cô vội kéo cửa tủ ra, đợi anh đặt chăn vào trong.

Chăn mùa đông đã được cất vào tủ, anh bắt đầu bọc ruột chăn mùa hè.

Ở nhà, tất cả vỏ chăn đều do Tiểu Hủ lấy về từ phòng quân nhu, đều là màu xanh lá quân đội.

Cố Khanh Khanh đứng ở phía đối diện giữ hai góc chăn, cùng anh giũ vài cái.

Hai chiếc chăn này là của phòng họ và phòng Cố Xán Dương, còn của Thẩm Tuy và Cẩu Đản thì bọn họ tự lo.

Hai vị trưởng bối không cần phải nhọc lòng, Tiểu Hủ biết hôm nay đổi chăn lát nữa sẽ qua.

Đi theo chồng ôm chăn về phòng, cô quay người đóng cửa phòng ngủ.

Giũ chăn ra, trải phẳng phiu.

Không có một nếp nhăn nào, rất phẳng.

Người đàn ông lùi khỏi mép giường, thấy cô dựa vào cửa với vẻ mặt không vui, tỏ rõ ý định không cho anh ra ngoài.

Nghĩ đến chuyện cô từng nói không muốn có con trong thời gian này, anh nhướng mày hỏi: “Tới tính sổ à?”

Cố Khanh Khanh gật đầu, bực bội nói: “Xem ra lòng anh biết rất rõ, anh nói xem giờ phải làm sao đây.”

“Gì cơ?”

“Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ, ban ngày các anh đều không ở nhà, em chăm hai đứa chúng đã khó rồi, giờ lại thêm đứa nữa…” Cô cũng không biết là một hay hai, cảm thấy đau đầu: “Em khó mà chăm sóc hết được."

Sở Đại bước đến trước mặt vợ, cúi đầu nhìn cô: “Anh nhớ lần trước là em nói, kỳ an toàn, không sao đâu, có thai thì có thôi.”

“...” Cố Khanh Khanh bị nghẹn họng: “Ai mà biết anh giỏi vậy chứ?! Lúc ở trên đảo Đoàn Đoàn và Niên Niên không phải một đoạn thời gian sao?"

Nghe nửa câu đầu của cô, nét cười trên môi anh rõ ràng vui vẻ, rất nhanh sững người lại.

Hai đứa nhóc kia không phải thật lâu mới có, chỉ là so với lần này ... Hơi dài một chút thôi.

Sở Đại chăm chú nhìn vợ một hồi, Cố Khanh Khanh chột da, quay mặt đi: "Em biết chuyện này có một phần lỗi của em, anh xem hay là gửi một bức điện báo cho mẹ để mẹ canh thời gian đến đây?"

"Khi nào?" Đôi mắt người đàn ông trở nên tối tăm.

"Chờ tới khi bụng lớn hơn, khi sức lực em không còn đủ nữa." Cô lại thở dài: "Bây giờ vẫn còn sớm."

Sở Đại gật đầu: "Đều nghe em."

Cố Khanh Khanh vừa định nói thì bị anh bất ngờ bế lên ngang lưng, cô hét lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh: "Sở Đại!"

"Yên tâm, không làm ảnh hưởng đến đứa bé." Sở Đại không định làm gì vợ, sợ vợ đứng mệt nên bế vợ lên giường ngồi nghỉ ngơi thôi.

Anh đặt cẩn thận vợ lên giường, anh kéo ghế ngồi ở mép giường nhìn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có lẽ đã lâu rồi anh không ngắm kỹ cô, đôi mắt hạnh to tròn của cô vẫn sáng trong và rạng ngời như trước.

Cô trông có vẻ gầy hơn, khuôn mặt vốn tròn trịa giờ đã nhọn dần, màu da hiện giờ chuyển thành màu lúa mạch khỏe mạnh.

Mùa đông khó khăn lắm mới dưỡng trắng được, Cố Khanh Khanh thấy anh nhìn mình chăm chú như vậy thì hơi ngại: "Gần đây thường đi bộ đến chợ, nói chuyện với các chị dâu lâu nên phơi nắng đen."

Anh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên ý cười: "Anh không chê em đen."

"Vậy anh đang nghĩ cái gì?" Cô vô thức hỏi lại.

"Đang nghĩ em rất đẹp." Anh đưa tay vuốt lọn tóc lòa xòa trên trán vợ ra sau tai: "Lần sau khi Cẩu Đản hỏi em và cậu ta ai giống anh cả hơn, anh chắc chắn sẽ đứng về phía em mà không do dự."

Cố Khanh Khanh: "..." Nếu không thấy nụ cười giễu cợt trong mắt anh, cô đã suýt tin vào lời nói dối đó.

Cô dịch người một chút, dựa vào vai anh: "Vậy bây giờ anh nói đi, em và Cẩu Đản ai giống anh cả hơn? Anh à ~"

"Cẩu Đản." Anh không thèm chớp cả mặt, nụ cười trên môi ngày càng rõ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 513: Chương 513



"Sở Đại!" Cố Khanh Khanh tức giận, mặt đỏ bừng: "Anh lát nữa ôm chăn của anh cả lên lầu đi."

"Được." Anh cười gật đầu.

"Đừng xuống nữa." Cô bĩu môi: "Anh cứ đi ngủ với Cẩu Đản đi, anh chẳng phải thích nhìn mặt anh ấy, giống mặt anh cả đó."

"Đừng." Người đàn ông nhịn cười: "Anh sợ."

Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, ngón tay mở nút áo quân trang lạnh lẽo của anh, rồi lại cài lại, lặp đi lặp lại không biết chán.

Sở Đại không hề tỏ ra khó chịu, để mặc vợ làm gì thì làm, sợ cô cúi người dựa vào vai anh khó chịu, anh nói: "Anh đi tắm trước, lát nữa để em ôm thỏa thích."

Cố Khanh Khanh không từ chối: "Anh đi trước đi, em lấy đồ cho anh."

"Được." Đợi cô rời khỏi anh, dựa vào đầu giường, người đàn ông mới từ từ đứng dậy.

Bây giờ thời tiết nóng, anh không cần đun nước nóng để tắm, khi Cố Khanh Khanh lấy quần áo từ tủ cho anh, anh cũng đã tắm xong.

Cửa hé mở một khe nhỏ, đưa ra một bàn tay trắng trẻo với các khớp xương rõ ràng.

"Khanh Khanh?" Đợi một lúc không thấy động tĩnh, anh lên tiếng gọi.

"Đây." Cố Khanh Khanh nhìn vào bức tường ngoài cửa, đột nhiên hỏi: "Trước đây khi mang bầu Đoàn Đoàn và Niên Niên, anh phản ứng nhiều hơn bây giờ, lần này hình như anh không để ý lắm."

Sở Đại ngẩn người, đứng sau cửa, cười khẽ: "Vừa rồi em không nói gì, chỉ nghĩ đến chuyện này sao?"

"Vâng." Cố Khanh Khanh cầm quần áo của anh, là một bộ áo vải lanh trắng, ngón tay móc vào mép áo, cô nhẹ nhàng nói: "Em sợ đứa bé ngoài ý muốn này anh sẽ không thích."

"..." Anh rơi vào im lặng.

Khi Cố Khanh Khanh bắt đầu cảm thấy thất vọng, cửa mở ra, người đàn ông có chút bất đắc dĩ: "Đưa quần áo cho anh trước đã, lát nữa anh sẽ nói chuyện này với em."

Người ta nói phụ nữ khi mang thai rất nhạy cảm, anh sợ cô suy nghĩ quá nhiều.

Cô nhìn anh từ trên xuống dưới, anh đứng đó một cách tự nhiên, để mặc cô nhìn.

Lần này ngược lại cô thấy ngượng ngùng.

"Khanh Khanh?" Tiếng của Cẩu Đản vang lên từ tầng ba: "Anh đã lồng xong vỏ chăn, vỏ của Cẩu Thặng ở dưới đúng không? Để anh tiện tay lồng luôn cho." Theo sau là tiếng bước chân vội vã.

Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông không hề vội vàng trước mặt, cảm thấy nhức đầu, cô nhét quần áo vào tay anh, đẩy anh vào trong.

"Cạch ——" Cánh cửa đóng lại.

Cố Thanh Liệt vừa xuống đến nơi, thấy Cố Khanh Khanh, lại thấy cửa phòng tắm đóng chặt: "Lão Sở ở trong đó?"

"Tắm, vừa vào thôi." Cố Khanh Khanh mặt không đổi sắc.

"Ồ ồ, chăn của anh trai đâu? Anh tìm khắp ban công trên lầu không thấy, tối nay anh ấy không ngủ ở đây, anh lồng sẵn cho anh ấy."

"Phòng bên cạnh ấy, Sở Đại đã lồng rồi, anh cứ mang lên là được."

"Được." Cố Thanh Liệt đi thẳng vào phòng đó, nhìn thấy trên giường có một chiếc chăn mỏng màu xanh quân đội, ôm lấy, ước lượng thấy khá nhẹ, chắc là cái này.

Khi anh ôm chăn ra, Sở Đại cũng vừa từ phòng tắm ra, hai người đối mặt, Cố Thanh Liệt nhíu mày nhìn cậu ta.

"Khi tôi xuống nghe thấy tiếng động, Khanh Khanh nói cậu vừa vào tắm." Anh tiếp tục nói: "Tôi nói chuyện với em ấy vài câu, vào phòng ôm chăn ra, cũng chỉ hơn một phút, tính ra là hai phút."

Sở Đại nhướng mày: "Vậy thì sao?"

"Vậy là cậu tắm trong chưa đến hai phút?!" Mắt anh đầy vẻ không tán thành: "Tôi dù không thích tắm, cũng không làm kiểu cho có như vậy, cậu vào c** q**n áo rồi thay bộ khác, gọi là tắm xong?"

"Còn gội cả đầu nữa." Sở Đại dùng khăn lông vắt trên vai lau mái tóc ướt, sửa lại lời anh hai.

"......" Cố Thanh Liệt tiến lại gần ngửi thử, trên người cậu ấy có mùi xà phòng.

Sở Đại bất lực, liếc nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Có đẹp không?"

Cố Khanh Khanh không biết anh đang ám chỉ cảnh trước mắt hay lúc này, đột nhiên mặt cô đỏ bừng, vội quay người đi vào phòng.

Anh lắc đầu cười khẽ.

"Được rồi, coi như cậu đã tắm rồi." Cố Thanh Liệt ôm chăn đi lên lầu, rồi nhanh chóng dừng bước, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, sắp tới có cuộc diễn tập chung của ba quân, cậu có thấy văn kiện không?"

"Ừ." Sở Đại vừa xoa tóc vừa nói, nước văng tứ tung: "Sáng nay nhận được lệnh từ Bộ chỉ huy, máy b** ch**n đ** tàng hình do nhà máy quân sự phát triển sẽ được thử nghiệm bay, đây là một cơ hội."

Cố Thanh Liệt gật đầu, nở nụ cười: "Xem ra lần này anh em chúng ta có cơ hội chiến đấu cùng nhau rồi."

"Chắc là không được đâu." Người đàn ông từ tốn nói: "Tôi ở Bộ chỉ huy, không cần ra tiền tuyến."

Vân Mộng Hạ Vũ

"...... Cút!" Cố Thanh Liệt nghe giọng điệu thiếu đánh tức tối nắm chặt tay.

"Với lại chúng ta là đối thủ, ít ra cậu không cần chính diện tác chiến với tôi, cậu ngẫm cách mà đối phó với anh trai đi." Anh tiếp tục chọc tức.

Cứ mỗi năm năm lại diễn ra một cuộc diễn tập lớn của ba quân, trong mỗi lần diễn tập, các đơn vị đều sử dụng đủ mọi biện pháp, bạn không bao giờ biết đối thủ của mình sẽ xuất hiện vào thời điểm nào và với tư thế nào.

Cố Thanh Liệt tùy tiện vẫy tay: "Anh ấy ở trên trời, xa như vậy thì làm sao mà đụng đến tôi được."

"Ồ." Sở Đại nhắc nhở anh: "Lần trước các anh hợp tác với không quân, ai là người lái máy b** ch**n đ** thực hiện cuộc tấn công mặt đất phá hủy tổng hành dinh của địch?"

"Để tôi nghĩ kỹ đã." Cố Thanh Liệt gãi đầu, nghĩ bụng đến lúc đó tốt nhất là phân tán lực lượng đánh du kích, nếu không thì mục tiêu quá lớn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 514: Chương 514



Sở Đại lần này không nói thêm về chuyện trong quân đội nữa, chỉ thuận miệng bảo: "Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, sau này về nhà thì tắm rửa trước, nếu không sẽ có mùi khó chịu, Khanh Khanh không chịu được."

"Tôi thấy là cậu không chịu được thì có." Anh vô cùng bất mãn nói.

"Cả tôi và cô ấy đều không chịu được, cậu không thấy mỗi lần ăn cơm chỉ có tôi và A Tuy chịu ngồi cạnh cậu sao? Lần trước khi ở bếp rửa rau, cậu suýt chạm vào Cẩu Thặng, ánh mắt của anh ấy nhìn cậu tôi cảm thấy một giây nữa thôi cậu sẽ bị anh ấy xử lý."

Thói xấu này của Cố Thanh Liệt hình thành từ khi ở Binh Đoàn Xây Dựng mang về đây, bên đó thiếu nước, đến Nam Dương phải nhắc nhở mãi mới chịu tắm rửa.

"Thật có mùi vậy sao? Sao tôi không ngửi thấy gì vậy." Anh ngửi thử dưới cánh tay mình, lẩm bẩm: "Tôi mới tắm cách đây hai ngày mà, sao đã có mùi rồi."

Sở Đại không biết nói gì thêm: "Thời tiết bây giờ thế nào? Cậu mỗi ngày huấn luyện ra bao nhiêu mồ hôi? Ngày nào cũng phải tắm cho tôi!"

"Được được, lát nữa sẽ tắm, sau này ngày nào cũng tắm, đảm bảo không làm em gái tôi khó chịu." Cố Thanh Liệt không muốn nói thêm với cậu ta nữa: "Đoàn Đoàn và Niên Niên tối nay ngủ với tôi, báo trước với cậu một tiếng."

Sở Đại nghĩ thầm trong bụng tốt quá, cầu còn không được.

Sau đó, anh nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Cậu có hứa hẹn gì với bọn chúng không?" Nếu không hai đứa nhỏ sẽ không bám cậu ấy như vậy.

Bước chân của Cố Thanh Liệt chậm lại, cười giả lả: "Làm gì có chuyện đó, tôi sao có thể chiều chúng như vậy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại cười hừ một cái, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là hai đứa nhỏ đã làm nũng với cậu ta rồi, tối nay cậu cháu lại trốn trong phòng ăn vặt.

"Đừng cho chúng ăn dưa hấu, lạnh bụng dễ bị tiêu chảy."

"Biết rồi biết rồi." Cố Thanh Liệt phất tay, sau đó mặt cứng lại, c.h.ế.t rồi lỡ miệng.

Không thèm quan tâm đến ánh mắt của cậu ta cười như không cười, anh sải chân ôm chăn biến mất ở lối cầu thang.

Bước chân rất vội vã.

Sở Đại đứng ngẩn ra, lại lấy khăn lau tóc, thấy khô gần hết, anh bước vào phòng ngủ.

Cố Khanh Khanh ngồi trên mép giường, tay cầm cuốn sổ bìa da anh đưa, đang viết thư.

"Gửi thư về nhà à?" Anh ngồi xuống bên giường, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, em còn viết cho chị A Niệm một lá thư nữa." Cô chăm chú viết không ngẩng đầu lên nhìn chồng.

"Anh muốn nói với em về chuyện đứa bé." Anh tựa vào đầu giường, một chân đặt trên sàn gỗ, một chân hơi cong đặt lên mép giường.

"Ừ? Anh nói đi."

"Anh không nghĩ đứa bé này là ngoài ý muốn, vì là con của chúng ta nên dù đứa nhỏ đến vào lúc nào, anh đều rất vui."

Cố Khanh Khanh chậc lưỡi: "Trưởng đoàn Sở vào Bộ chỉ huy rồi khác thật đấy, nói năng cũng ... "

"Anh nói thật lòng mà." Người đàn ông cười khẽ, rút cuốn sổ bìa da và cây bút khỏi tay cô, tay trái ôm eo cô, để cô dựa vào lòng mình.

Cằm tựa trên đỉnh đầu cô, tay phải nhẹ nhàng đặt lên bụng vợ, anh dịu dàng nói: "Không có phản ứng lớn như khi mang thai Đoàn Đoàn và Niên Niên là vì đây là lần thứ hai anh làm cha, lúc đó anh chẳng biết gì, chỉ mừng rỡ vì chúng ta có con, anh không hề biết trong thời gian mang thai em sẽ phải chịu đựng nhiều đau đớn như vậy."

"Lần đó niềm vui nhiều hơn, bây giờ thì lo lắng nhiều hơn." Người đàn ông cọ cọ đầu cô, thở dài: "Anh đang nghĩ lần này có thể dành thêm chút thời gian để ở bên em không."

Trên đảo, vì nhiệm vụ nặng nề nên khi cô mang thai, anh rất ít khi có thời gian dành cho cô, ngược lại, nhờ có Thẩm Tuy ở nhà, mọi việc nhà đều do cậu bé làm, còn giúp anh hai giúp chăm sóc cô.

Giờ anh ở Bộ chỉ huy, công việc nhẹ nhàng hơn, cũng có thể nghỉ phép bình thường, anh đang nghĩ làm sao sắp xếp thời gian để ở bên cô.

Vợ anh muốn đến vườn trái cây hay công viên, anh đều đưa cô đi, không như lần trước ở trên đảo, cô bị nhốt trong nhà.

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét cái cằm cương nghị của anh, không kìm được mà đưa tay chạm nhẹ: "Vậy nên anh rất mong chờ?"

"Ừ, anh mong chờ." Ánh mắt người đàn ông dịu dàng: "Một đứa cũng được, hai đứa cũng tốt."

Cố Khanh Khanh bất giác mỉm cười, rồi lại nhăn mặt: "Vậy sau này phiếu thịt nhà mình không đủ dùng rồi."

Sở Đại không hiểu sao suy nghĩ của cô lại nhảy sang chuyện đó, anh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, đan chặt ngón tay: "Những việc đó để anh lo, em đừng bận tâm."

"Ồ." Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn hiếm thấy, khẽ nghiêng tai, lắng nghe tiếng tim đập từ lồng n.g.ự.c anh, cảm thấy vô cùng yên tâm.

Sở Đại ôm cô trong lòng, không nói gì, cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của cô, trong mắt đầy vẻ thương yêu.

Lại một lần nữa để em chịu khổ rồi.

Cố Khanh Khanh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, thêm vào đó là mùi xà phòng trên người anh sau khi tắm quá dễ chịu, mắt cô cứ díp lại.

Đêm hè vô cùng yên tĩnh, tiếng côn trùng cũng dần lắng xuống, Cố Khanh Khanh tựa vào lòng anh, hàng mi khẽ rung.

Trước khi ngủ, cô vẫn lo lắng về hai đứa con trai, cô ngáp một cái: "Đoàn Đoàn, Niên Niên..."

"Tối nay bọn chúng ngủ với anh hai rồi." Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc đen của vợ: "Ngủ đi."

-

Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng tám, cả gia đình ai nghỉ phép thì nghỉ phép, ai xin nghỉ thì xin nghỉ, mọi người tập trung đưa Cố Khanh Khanh đi bệnh viện quân y.

Tiểu Hủ đã báo trước với viện trưởng bệnh viện quân y rằng hôm nay Tư lệnh sẽ đến kiểm tra sức khỏe, bên đấy đã chuẩn bị sẵn sàng.

Vậy chứ khi nhìn thấy một đoàn người đông đúc đến, viện trưởng vốn điềm tĩnh cũng phải ngẩn người giật mình.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 515: Chương 515



Thủ trưởng. Sau khi hoàn hồn, ông tiến lên chào hỏi: "Đây là?"

Nhiều người thế này, khiến ông hoa cả mắt.

Ông chỉ nhận ra lão Tần, Sở Đại và Tiểu Hủ.

"Để tôi giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, con dâu tôi, hai cháu trai, còn đây là anh em bên nhà con dâu tôi." Sở Uyên lại quay sang nói với con cháu đằng sau: "Vị này là quân y riêng của cha, viện trưởng bệnh viện quân y, cũng là người bạn cũ của cha, theo bối phận các con kêu ông ấy một tiếng chú đi."

Cố Thanh Liệt đang bế Tiểu Đoàn Đoàn nhe răng cười, không chút ngại ngần gọi: "Chú Tác!" Giọng nói to rõ, vang.

"Chú Tác." Cố Khanh Khanh cũng theo đó mà gọi.

"Tốt, tốt, tốt." Viện trưởng Tác nhìn thấy các quân nhân ở hành lang quay đầu nhìn theo hướng này, ông nói: "Mọi người vào văn phòng của tôi trước."

Sở Uyên cũng không muốn gây sự chú ý, đi theo ông ấy.

Thường Nguyệt khi đến nơi nhìn thấy cảnh tượng này, cô nói với Cố Khanh Khanh rằng cô đi một mình được rồi. Trong lòng cô hơi e ngại Tư lệnh quân khu, không dám đi cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh không ép buộc chị ấy.

Cô theo mọi người vào văn phòng, nhìn qua một lượt, thấy phần trên tường là màu trắng, phần dưới là màu xanh lá cây, có một chiếc tủ hồ sơ sắt rất lớn, một chiếc bàn gỗ và một chiếc ghế, dựa vào tường là hai chiếc ghế sô pha và một chiếc bàn trà.

Cửa sổ rất lớn, khung cửa sổ sơn màu xanh lá, góc tường có một chậu cây xanh tươi tốt.

"Cứ tự nhiên ngồi cả đi." Viện trưởng Tác mỉm cười tiếp đón.

Tiểu Hủ và đồng chí lính cần vụ của ông Tần không cần phải nói, tự động tìm cốc pha trà cho mọi người.

Sở Uyên và ông Tần ngồi xuống một cách tự nhiên, những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, lắng nghe người lớn nói chuyện.

"Thủ trưởng lần này đến không chỉ đơn giản là để kiểm tra sức khỏe đúng chứ?" Viện trưởng Tác nhìn thấu mọi chuyện.

"Không qua mắt được ông rồi." Sở Uyên cười sảng khoái: "Khanh Khanh, lại đây để chú Tác bắt mạch cho con."

Viện trưởng Tác nhìn theo ánh mắt của ông ấy, người phụ nữ sắc mặt hồng hào, đôi mắt trong sáng, trông không có vấn đề gì.

Ông có chút suy tư, lấy từ dưới bàn trà ra một chiếc gối kê tay để bắt mạch: "Đưa cổ tay ra."

Cố Khanh Khanh làm theo lời ông.

Khi ông bắt mạch, mọi người đều im lặng, ngay cả Cố Thanh Liệt vốn luôn lảm nhảm còn phải nín thở nhìn.

Đoàn Đoàn và Niên Niên biết mình sắp có em trai hoặc em gái, rất vui mừng, hai mắt mở to nhìn mẹ.

Sở Đại ngồi bên cạnh Cố Khanh Khanh ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng hơi căng thẳng, ít nhất không điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Mạch đi lại như hạt châu, lưu thông trơn tru, là mạch hỷ." Viện trưởng Tác trầm ngâm một lúc, rồi nói tiếp trong ánh mắt mong đợi của mọi người: "Hơn nữa là thai đôi."

Cố Khanh Khanh cảm thấy đầu óc ong ong, theo phản xạ nhìn sang chồng bên cạnh, trong mắt có phần trách móc.

Sở Đại ngượng ngùng đưa tay sờ sờ mũi.

Cố Xán Dương trong một khoảnh khắc giật mình, sau đó giấu đi cảm xúc.

Thẩm Tuy lo lắng nhiều hơn vui mừng, khi còn trên đảo, chị gái mang thai Đoàn Đoàn và Niên Niên rất vất vả, cậu sợ chị lại phải chịu khổ.

Cố Thanh Liệt thì cười toe toét: "Tôi đã nói rồi mà, có khả năng là thai đôi, có khi lại là hai thằng nhóc nữa!"

Cố Khanh Khanh cảm thấy trời đất sụp đổ, cuộc đời không còn hy vọng.

Cố Xán Dương lạnh lùng liếc em trai một cái, khiến Cố Thanh Liệt lập tức im lặng.

Sở Uyên ngẩn ra một lúc, sau đó mới hoàn hồn: "Có điều gì cần chú ý không?"

Sở Đại chăm chú nhìn viện trưởng Tác, chuẩn bị ghi nhớ lời ông nói.

"Thai đôi cần nhiều dinh dưỡng hơn thai đơn, bình thường cần chú ý bổ m.á.u và bổ sung canxi, lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc bổ khí huyết, người nhà mang đơn thuốc đi xuống bên dưới lấy thuốc, lấy thêm hai chai canxi."

Nói xong, ông lấy giấy bút mang theo bên mình để kê đơn.

Đối với việc thai đôi, ông không thấy lạ, Sở Uyên đã nói trước với ông rằng mình có hai cháu trai là sinh đôi, hai đứa nhỏ trước mắt trông y hệt nhau, chứng tỏ trong gia đình của Sở Đại hoặc vợ có gien này.

Nhìn lại hai người anh trai của vợ Sở Đại, có vẻ ngang tuổi, chẳng có gì khó hiểu.

"Cảm ơn chú Tác." Cố Khanh Khanh vội vàng cảm ơn.

“Không cần khách sáo đâu con, chú và cha con đã quen biết nhau nhiều năm rồi, A Đại cũng coi như là do chú nhìn lớn lên.” Ông xé đơn thuốc ra, ký tên mình vào rồi đưa cho Sở Đại: “Bây giờ có thể đi lấy thuốc được rồi, phòng thuốc Tây ở bên kia, con biết chứ?”

“Biết ạ.” Người đàn ông nhận lấy đơn thuốc, đứng dậy nói: “Cảm ơn chú Tác.”

Viện trưởng Tác chỉ phất tay, ra hiệu cho cậu ta mau đi đi.

Sở Uyên và ông Tần cũng lần lượt đưa tay lên bắt mạch, Viện trưởng Tác dặn dò một số điều cần chú ý, Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần lấy sổ tay ra ghi chép, sau này xong xuôi.

Nói chuyện thêm một lát, Viện trưởng Tác nói: “Khanh Khanh, sau này mỗi nửa tháng con đến bệnh viện quân y kiểm tra một lần nhé, có thể trực tiếp tìm chú, nếu không có chú ở đây thì tìm phó viện trưởng Khương.”

Vì là con dâu nhà họ Sở, lại đang mang thai đôi nên Viện trưởng Tác quan tâm hơn.

“Con biết rồi, cảm ơn chú Tác.”

Sở Uyên nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Hôm nay vậy là được rồi, lần sau nói chuyện tiếp.”

Viện trưởng Tác biết mỗi ngày quân khu đều có rất nhiều tài liệu cần ông ấy phê duyệt, nên cũng không giữ lại: “Để tôi tiễn ngài.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 516: Chương 516



Ra đến cửa bệnh viện quân y, lại thu hút không ít ánh mắt, có người lén lút thăm dò xem người đến là ai mà còn được viện trưởng tự mình đưa tiễn.

Viện trưởng Tác cũng có quân hàm, mà còn không hề thấp.

Người có thể khiến ông tự mình tiễn, trong toàn bộ quân khu cũng chỉ có vài người.

“Ơ, đó chẳng phải là Khanh Khanh và anh trai cô ấy sao.” Một chị dâu lên tiếng.

“Hử? Ai thế?”

“Chồng tôi là đại đội trưởng tiểu đoàn không quân, cô gái đó là em gái anh ấy.”

“Đứa trẻ đáng yêu bên cạnh là hai đứa con trai sinh đôi của cô ấy, người cao cao gầy gầy trông rất đẹp trai kia là chồng cô ấy, thỉnh thoảng anh ấy còn đi cùng cô ấy đi chợ mua đồ.”

Nói đến đây, chị dâu kia chợt hiểu ra, hạ thấp giọng: “Tôi biết rồi, người đi đầu tiên kia chắc hẳn là tư lệnh của quân khu chúng ta.”

“Á?!”

Đến cửa bệnh viện quân y, nói thêm vài lời với Viện trưởng Tác, đoàn người hùng dũng rời đi.

Khi đi qua chợ, Cố Khanh Khanh dẫn theo Sở Đại, Thẩm Tuy và Cẩu Đản đi mua đồ, Sở Uyên có việc nên dẫn theo Tiểu Hủ về bộ chỉ huy trước, Cố Xán Dương buổi chiều cũng phải huấn luyện, không thể ở lại lâu.

Ông Tần dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ngoài chờ họ, Đoàn Đoàn nhìn thấy cung tiêu xã ở đằng xa, kéo tay ông không ngừng lay: “Ông nội! Kẹo kẹo~”

Chiếc chuông bạc trên cổ tay kêu leng keng, trong trẻo và vui tai.

Niên Niên cũng bắt chước, kéo tay còn lại của ông nội để năn nỉ.

Bộ trưởng bộ Ngoại giao luôn thành công trong các cuộc đàm phán ngoại giao, giờ đây chỉ là một ông lão hiền từ không biết phải làm gì khi bị cháu nội làm nũng.

Nhìn về phía chợ, họ vẫn chưa ra, ông Tần dịu dàng nói: “Nói trước nhé, chỉ được mua một ít thôi.”

“Ông nội là tuyệt nhất!” Đoàn Đoàn nói rõ ràng, đôi mắt cười cong như vầng trăng non.

Ông Tần bị chúng làm cho mỉm cười rạng rỡ, lắc đầu rồi để hai đứa kéo vào cung tiêu xã.

“Dì dì ơi! Mua kẹo kẹo ~” Niên Niên bước đôi chân nhỏ qua bậc cửa, cười rạng rỡ với người bán hàng, hàm răng trắng sáng càng thêm nổi bật.

Người bán hàng vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ này đến, khuôn mặt nghiêm nghị cũng giãn ra đôi chút.

Khi Cố Khanh Khanh cùng mấy người đàn ông nói cười đi ra, cô thấy hai đứa con trai đang cầm kẹo hồ lô l.i.ế.m l**m, cô nhìn cha nuôi cười ôn hòa nhìn mình, thở dài.

Cô không nói gì được hai đứa nhỏ.

Vì chúng không thích đánh răng, mấy ngày nay Cố Khanh Khanh đã bảo chồng cất hết kẹo, không cho chúng ăn.

Vấn đề ;à chúng biết làm nũng với ông nội và cậu, năn nỉ ỉ ôi, Cố Khanh Khanh không thể quản nổi.

Sở Đại bĩu môi, nói với Cố Thanh Liệt bên cạnh: “Đây là thói quen do các người nuông chiều mà ra.”

“Vậy là cậu cũng biết, tối còn xúi chúng ngủ cùng tôi.” Cố Thanh Liệt khinh thường: “Có bản lĩnh thì tự mà dỗ con đi.”

Ngoài chuyện ăn uống, anh thật sự không có cách nào.

Sở Đại lập tức im bặt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày qua ngày, lần này Cố Khanh Khanh mang thai vất vả hơn lần trước, ốm nghén rất nặng, mùi tanh của cá và mùi trứng đều không thể ngửi, ngửi là nôn ọe ngay.

Khuôn mặt tròn trĩnh trước đây bây giờ càng ngày càng hóp lại. Sở Đại đau lòng không chịu nổi, dẫn vợ đến gặp Viện trưởng Tác để hỏi có cách nào không.

“Thử ăn nhiều hoa quả và rau xanh, ít ăn đồ sống, lạnh và dầu mỡ.” Viện trưởng Tác biết hiện tại không thể uống thuốc Đông y nên không kê đơn thêm cho cô.

“Cảm ơn chú, chú Tác.”

Sở Đại vốn định nhân dịp mang thai này dẫn vợ đi đây đi đó, hiện tại ở Nam Dương có rất nhiều loại trái cây theo mùa, hai đứa nhỏ cũng đòi ăn trái cây.

Bây giờ bụng vợ ngày càng to, đi lại không tiện, nắng ở Nam Dương hiện tại rất gay gắt, dễ bị say nắng.

Sở Đại không dám mạo hiểm.

Mặc dù có nhiều thực phẩm bổ dưỡng, nhìn Cố Khanh Khanh vẫn gầy đi nhiều, chỉ có tinh thần còn khá tốt.

Vì vợ không muốn ra ngoài đi lại, các chị dâu thân thiết hay qua lại hỏi thăm, cũng không quá mức ở nhà buồn chán.

“Bụng em trông to hơn bụng chị nhiều đấy.” Thường Nguyệt nhìn bụng của người phụ nữ đang mặc chiếc váy vải bông rộng thùng thình, rồi lại nhìn xuống bụng mình.

Bụng cô lớn hơn bụng Cố Khanh Khanh gần hai tháng, Cố Khanh Khanh lại mang thai đôi.

Cố Khanh Khanh cầm một quả nho trên bàn trà nhét vào miệng: “Gần đây em ngày càng lười, chỉ cần động một chút là cảm thấy mệt mỏi.”

Đã gần năm tháng rồi, bây giờ là giữa tháng mười.

“Chắc chắn rồi, em đang mang thai hai bé mà.” Thường Nguyệt nhận ly nước đường từ Thẩm Tuy, cảm ơn rồi nói với Cố Khanh Khanh: “May mà mấy anh em trong nhà em đều ở đây, có thể giúp cô không ít việc.”

“Cũng đỡ nhiều” Cố Khanh Khanh cũng cầm ly nước đường, gật đầu: “Hai đứa nhỏ nhà em bây giờ đi theo cậu của chúng rồi, không quấy rầy em nữa, ông nội mua kẹo để dành đưa em giữ không dám cho ăn nhiều. Em không ngửi được mùi dầu mỡ nên nhà bây giờ ít khi nấu nướng, đồ ăn đều được mọi người sau khi làm xong nhiệm vụ trở về đi nhà ăn mang về, đôi khi là anh cả em tự mình đưa đến."

“Người nhà em thật tốt.” Thường Nguyệt chân thành nói.

“Mẹ chồng và tham mưu Tiết nhà chị cũng tốt mà, ba ngày hai lượt hầm gà và xương hầm, Tiêu Tiêu nói em ấy thường ngửi thấy mùi thơm từ bếp nhà chị.” Cố Khanh Khanh cười nói.

“Nhắc đến Tiêu Tiêu, em ấy và anh trai em …” Thường Nguyệt nháy mắt.

“Cứ như thế thôi.” Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Em cũng không biết anh trai em nghĩ gì, anh ấy là người rất có chính kiến.” Đôi khi còn quá độc đoán.

Việc của anh ấy, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đều không dám can thiệp.

Sợ làm chậm trễ Tiêu Tiêu, Cố Khanh Khanh là bạn, cũng đã từng kéo em ấy ra khuyên, mà cô gái ấy tính tình bướng bỉnh, nhất quyết muốn chờ một kết quả.

Cố Khanh Khanh không có cách nào, chỉ biết để mặc em ấy.

Thường Nguyệt nói chuyện thêm một lát, cô phải về ăn cơm rồi, Cố Khanh Khanh đỡ bụng đứng dậy, tiễn chị ấy đến cửa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 517: Chương 517



Lượt xem: 28

“Em vào nhà đi, bên ngoài nắng lớn, không cần tiễn chị đâu, chúng ta không phải người ngoài, không cần khách sáo như vậy.” Thường Nguyệt cầm một chiếc quạt làm từ lá cọ che trên đầu, nói với em ấy.

“Được.” Cố Khanh Khanh gật đầu, dõi theo chị ấy chậm rãi bước trên con đường lát đá xanh.

Thường Nguyệt đi rất chậm, vì bụng đã lớn, việc di chuyển khó khăn, Cố Khanh Khanh nhìn chị ấy nhích từng chút, bật cười.

“Em đang nhìn gì vậy?” Sở Đại mang hộp cơm từ phía bên kia quay về, nhìn theo hướng mắt cô, Thường Nguyệt vừa lúc khuất sau ngã rẽ.

“Nhìn chị Thường Nguyệt,” Cố Khanh Khanh không giấu diếm, ngước lên hỏi anh : “Khi em đi bộ cũng như thế phải không? Giống như… một con vịt?” Nghĩ một lúc, cô đưa ra một so sánh hợp với mình.

“Có chút giống.” Anh cười khẽ, tay trái xách hộp cơm, tay phải ôm eo vợ, đỡ cô vào trong sân.

Cố Khanh Khanh lườm anh ấy một cái: “Anh thật dám nói.”

Sở Đại cười: “Dù em thật sự là một con vịt, cũng là con vịt đẹp nhất.”

Cố Khanh Khanh trợn mắt, cô không còn tin lời ngọt ngào của anh.

Khi cô ngồi lại trên ghế sofa, anh lấy đồ ăn từ trong hộp cơm ra —

Một phần thịt chiên giòn, một phần đậu đũa xào cà tím, một phần ngó xuân xào.

Còn có một chén canh gà hầm đông trùng hạ thảo.

“Món này không giống món ở nhà ăn nhỉ.” Cô ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy hơi đói.

“Anh Kiến Quốc tự bỏ tiền mua nguyên liệu, nấu riêng cho em, đặc biệt nhờ anh mang về.” Anh vào bếp lấy một chiếc bát sứ và cái muỗng ra, đổ canh gà hầm đông trùng hạ thảo, đưa cho cô: “Anh ấy nói nếu em thích ăn, lần sau sẽ nấu tiếp, nếu không thích thì ngày mai đổi món khác.”

Bữa tối đã được Cố Vệ Đông đặt cọc chuẩn bị, với lý do: “Người lớn trong gia đình không có ở quân khu, chúng ta phải thay mặt các chú bác và các thím chăm sóc tốt cho em gái.”

Sở Đại vui vẻ chấp nhận, dù sao cũng là người nhà, anh không thấy có gì bất tiện, sợ họ thiếu phiếu thịt, anh đưa cho họ nửa phiếu thịt nhà mình.

Đoàn Đoàn và Niên Niên bây giờ không ăn ở nhà nữa, hoặc là đến bộ chỉ huy chờ Tiểu Hủ mang cơm cho ông nội rồi ăn ké luôn hoặc đến nhà ăn quân dã chiến ăn, mà ăn nhiều nhất là ở bếp ăn phi công.

Hai đứa nhỏ không kén ăn, dễ nuôi, nhưng biết rằng thức ăn ở chỗ cậu lớn ngon hơn nên thích đến đó ăn cơm hơn.

Quan trọng nhất là bếp của không quân có nhiều thịt.

Cố Khanh Khanh dùng muỗng múc một muỗng canh gà, vị rất ngon, cô uống liền nửa bát.

“Có phiền anh trai quá không nhỉ?”

“Các anh nói chỉ cần em ăn uống được, các anh vui lắm.” Thấy cô thích ăn, Sở Đại cũng thở phào nhẹ nhõm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, rất tự nhiên nâng đôi chân hơi sưng của cô lên, đặt lên đùi mình, chậm rãi xoa bóp cho cô.

“Chị, anh rể.” Thẩm Tuy từ trên lầu xuống, tay trái và tay phải mỗi tay dắt một đứa: “Em dẫn Đoàn Đoàn và Niên Niên bộ tư lệnh ăn cơm."

“Đi đi.” Sở Đại lướt nhìn hai đứa con trai, lờ đi nụ cười dễ thương của chúng, tiếp tục nói chuyện với vợ: “Em muốn ăn trái cây gì? Lát nữa anh đi mua.”

“Nhà còn nho, em không muốn ăn gì cả.” Cố Khanh Khanh uống hết canh gà, lại bắt đầu ăn cơm: “Anh ăn chưa?”

Anh nhìn cô, cười lắc đầu.

“Sao không ăn ở căng tin xong rồi mới về?” Cô thở dài, dùng muỗng múc một miếng thịt chiên giòn đưa đến miệng anh: “Cùng ăn nhé.”

Anh không từ chối.

Anh thực ra sợ rằng nếu về muộn, cô sẽ bị đói. Theo lý thuyết thì có Thẩm Tuy ở nhà, anh yên tâm, nhưng em vợ còn phải lo cho hai đứa nhỏ, chắc không thể lo lắng chăm sóc cô ấy được.

Anh ấy mát-xa lực độ vừa phải, rất thoải mái. Cố Khanh Khanh liền ngồi nghiêng, tựa vào tay vịn của sofa, đặt cả hai chân lên người anh, tay cầm bát cơm, ăn một miếng rồi gắp thức ăn đút cho anh một miếng.

Cảm giác khó chịu của mùa hè dần tan biến dưới những cử chỉ dịu dàng của anh ấy, và những phiền muộn trong lòng Cố Khanh Khanh cũng dần biến mất. Ăn xong, cô tùy tiện bỏ cái chén lên bàn trà.

Cả hai ăn sạch sẽ đồ ăn, Sở Đại liếc nhìn qua: "Để lát nữa anh dọn.”

“Ừm.” Cố Khanh Khanh để nắp hộp cơm hờ trên hộp, ngáp một cái, dựa vào sofa, một tay chống lên lưng ghế, gối đầu nhìn anh.

“Sao vậy?” Thấy cô nhìn mình không rời, anh nhướng mày hỏi: “Anh mát-xa mạnh quá? Đau à?”

“Không.” Cố Khanh Khanh cười khúc khích: “Chỉ là em thấy anh đẹp trai thôi.”

“Phải không?” Anh cười, nhìn xuống bụng cô: “Vậy em nói xem hai đứa nhỏ này giống anh thì tốt hay giống anh cả tốt?”

“Giống anh cả.” Cô trả lời không chút do dự: “Dù sao em cũng giống anh cả mà.”

Anh khẽ cười lắc đầu, mỗi lần nói đến chuyện ngoại hình, cô và Cẩu Đản đều nhất trí cho rằng mình giống Cẩu Thặng, thực ra trong lòng cả hai đều biết là không giống chút nào.

Mỗi lần nghe hai anh em tranh luận về vấn đề này, mặt Cố Xán Dương không có biểu cảm gì, Sở Đại tin rằng trong lòng anh ấy chắc chắn đang cảm thấy sung sướng lắm.

Mà giống Cố Xán Dương cũng không sao, Đoàn Đoàn và Niên Niên đã rất giống anh ấy rồi, nếu trong bụng là hai đứa con trai, hai đứa con gái, hoặc một trai một gái, thì tốt nhất là đừng giống y hệt hai anh trai của chúng.

Nếu không, anh sẽ đau đầu lắm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên rất biết cách làm vui lòng mẹ, trước mặt mẹ thì đặc biệt ngoan ngoãn, biết rằng mẹ là người không thể chọc giận, nếu không sẽ mất đi tình yêu của cậu và cha.

Trước mặt hai ông nội, chúng là những đứa trẻ biết cách nũng nịu để lừa đồ ăn vặt.

Trước mặt anh và Thẩm Tuy cũng như Cố Thanh Liệt, thỉnh thoảng chúng có thể giở trò hờn dỗi, nói chung không dễ thương như trước mặt mọi người.

Chỉ có trước mặt Cố Xán Dương là chúng không dám hé răng, cậu nói ăn cơm là chúng lập tức kéo ghế ngồi xuống, không chút lề mề.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 518: Chương 518



Lượt xem: 24

Thẩm Tuy dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi phòng khách, Cố Khanh Khanh bắt đầu thấy buồn ngủ: “Anh, em buồn ngủ rồi.”

Thấy vợ sắp nằm xuống sofa, anh đưa tay đỡ lấy eo cô: “Lên lầu ngủ đi.”

“Không muốn động đậy.” Cô lẩm bẩm.

“Anh bế em lên.” Anh đứng dậy, nhẹ nhàng bế vợ lên.

Cố Khanh Khanh vòng tay ôm lấy cổ anh, đầu vùi vào hõm cổ anh, hít lấy mùi kẹo ngọt từ người anh, nói nhỏ: “Em không muốn ăn trái cây, anh đừng đi mua nữa, em muốn anh ở lại ngủ với em một chút.”

“Được.” Sở Đại lập tức đồng ý: “Chiều em một hôm, chiều nay anh xin nghỉ phép ở bên em.”

Cô mơ mơ màng màng mở mắt: “Anh không bận sao?”

“Gần đây anh rất rảnh, ở sở chỉ huy chỉ có ký giấy tờ và pha trà thôi.” Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mũi cô, bế cô lên lầu: “Giữa năm thường không có việc gì.” Đây là khoảng thời gian bình yên hiếm có.

Không có chiến sự.

“Ồ, vậy à.” Cố Khanh Khanh cọ đầu vào cằm anh: “Anh ở lại với em và các con một lát nhé.” Cô đặt tay lên bụng: “Nói với cha là chúng ta muốn cha ở lại với mẹ con mình lâu hơn."

Nếu trong quân đội có nhiệm vụ, cô không dám mở miệng chiếm dụng thời gian của anh, nếu anh đã nói rằng không có việc gì, thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì, cô cũng yên tâm.

Đột nhiên, lòng bàn tay bị cái gì đó đá nhẹ, Cố Khanh Khanh tròn xoe mắt, vui mừng nói: “Chúng vừa đá em này!”

Anh bước nhanh hơn một chút, đến cửa phòng ngủ, nâng đầu gối đẩy cửa phòng, bế cô thẳng đến giường.

Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, anh kéo một cái ghế lại gần, ngồi bên cạnh, đưa tay đặt lên bụng vợ.

Cô đặt tay lên những khớp ngón tay trắng trẻo của anh, lặng lẽ nhìn anh.

Cảm nhận được sự chuyển động của đứa nhỏ, trong đôi mắt đen của anh hiện lên nét cười.

“Cha cũng muốn ở bên các con nhiều hơn.” Giọng anh bỗng trở nên ôn nhu.

Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường: “Anh thay đồ đi, em thực sự buồn ngủ rồi.” Cô muốn ngủ trong vòng tay của anh.

Chú Tác dặn cô không được ăn quá nhiều đường, cô cũng giống như mấy đứa nhỏ, đã lâu không ăn kẹo.

Chỉ khác là mấy đứa nhỏ có thể ăn trộm kẹo, còn cô thì không.

Cô chỉ có thể mỗi đêm cuộn tròn trong vòng tay của anh, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người anh để thỏa cơn thèm.

“Được.” Anh cúi xuống hôn lên má cô, giọng đầy xót xa: “Đừng gầy thêm nữa, anh sợ Cẩu Thặng lại đánh anh.”

Nói xong, anh đi đến tủ quần áo, mở cửa tủ, lấy ra một bộ đồ ngủ ngắn tay đặt trên ghế.

Rồi từ từ bắt đầu cởi cúc quân phục.

“Sao lại thế được?” Cố Khanh Khanh nheo mắt lại, lén nhìn anh: “Anh trai em không phải người vô lý như vậy.”

Sở Đại nghĩ thầm, vợ ơi, em quá ngây thơ rồi, Cẩu Thặng chính là kiểu người vô lý như vậy, mấy ngày gần đây, ánh mắt Cố Xán Dương nhìn anh đã pha lẫn sự kìm nén và bất mãn.

“Nếu có một ngày nào đó trời tối gió to anh bị người ta chặn đường đánh, thì không cần nói, chắc chắn là do Cẩu Thặng làm.” Anh chân thành nói.

Cố Khanh Khanh buồn cười, từ từ trượt từ đầu giường xuống dưới chăn, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, Cẩu Đản sẽ giúp anh ngăn lại.”

Sở Đại: “……” Nói thật nhé. Anh nghĩ cậu ta không dám.

Và rất có thể, cậu ta sẽ nhìn lên trời, giả vờ như không thấy gì.

Đó mới chính là phong cách của Cẩu Đản, nhất là khi đối diện với Cẩu Thặng.

Hắn rất là túng.

Và anh trước mặt Cẩu Thặng cũng rất túng.

Cố Khanh Khanh không nói gì thêm, Sở Đại nghiêng đầu nhìn vợ, phát hiện cô đã ngủ rồi.

Anh mỉm cười, có thể cưới được cô ấy, cho dù bị Cẩu Thặng đánh vài lần, anh cũng sẵn lòng.

Thay quần áo xong, anh vén chăn nằm xuống bên cạnh vợ.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khá nhiều. Rèm cửa chỉ kéo một nửa.

Ban đầu anh định đứng dậy kéo rèm cửa mà bị cô ôm lấy cổ tay, anh ấy đành dừng lại.

Cố Khanh Khanh nằm nghiêng ngủ, vừa vặn nép trong lòng anh.

Tay phải của anh bị cô gối lên, tay trái nhẹ nhàng đặt lên eo cô, ra hiệu rằng anh đang ở đây, để cô yên tâm ngủ.

Thời gian Cố Khanh Khanh mang thai làm bản thân mệt mỏi không chịu nổi, cả nhà lo lắng theo, Sở Đại nhìn cô gầy hơn trước nhiều, ngay cả Cố Thanh Liệt cũng thấy rõ ràng em gái ốm yếu hơn trước nhiều.

Năm 1976, ngày 22 tháng 2 dương lịch.

Cố Khanh Khanh mang thai được chín tháng, đến lúc bụng đau sắp sinh, khoảng chừng 10 giờ tối, cả gia đình vội vàng đưa cô vào khoa sản của bệnh viện quân y.

Cửa phòng mổ đóng lại, nhìn ba chữ “Đang phẫu thuật” sáng lên, những người chờ đợi bên ngoài hành lang đều vô cùng lo lắng.

Cố Thanh Liệt liên tục đi qua đi lại, trong lòng anh rất sốt ruột.

Lo lắng cho em gái.

Cố Xán Dương môi mím chặt đứng một bên, không lên tiếng ngăn cản.

Hai đứa bé tựa trên vai cha và cậu, mắt không rời cửa phòng phẫu thuật.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có Sở Uyên và ông Tần ngồi đó, có thể thấy trong lòng người người cũng không yên, không ai mở miệng nói chuyện.

Cứ như vậy từ 10 giờ ngồi đợi đến 2 giờ sáng, viện trưởng Tác đích thân đến đưa đồ ăn cho họ: "Ăn chút gì đó đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 519: Chương 519



Sở Uyên xua xua tay, viện trưởng Tác thấy ông không có tâm trạng ăn uống, ông đặt đồ ăn sang một bên, ngồi xuống bên cạnh.

"Ngài đừng lo lắng, trong phòng mổ toàn là những bác sĩ khoa sản giỏi nhất của bệnh viện quân y, mẹ và bé sẽ không sao đâu."

Sở Uyên gật đầu, mắt dán vào ba chữ "Đang phẫu thuật", có chút xuất thần.

Ánh mắt của Sở Đại chuyển sang cha mình, nhìn thấy lưng cha thẳng tắp, bỗng anh nhớ đến, năm xưa mẹ anh qua đời khi sinh anh.

Sau một hồi im lặng, rất lâu sau đó, anh bước chân, ôm con trai đang ngủ say, ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên.

Sở Uyên liếc nhìn anh một cái, bình thản thu hồi ánh mắt.

Sở Đại cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn đèn trên cửa phòng phẫu thuật, rồi lại nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Lúc đó là 2 giờ 31 phút sáng.

Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Đông tính toán, kiểm kê xong số lượng thực phẩm cần nhập vào buổi sáng xong là vội vã chạy đến bệnh viện.

"Sinh chưa?" Cố Vệ Đông nắm lấy cánh tay của Cố Thanh Liệt, rõ ràng giọng nói có chút run.

"Chưa." Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Có thể là hai đứa nên cần thời gian lâu hơn một chút?"

Anh không hiểu chuyện này, đột nhiên hỏi Cố Xán Dương bên cạnh, anh ấy im lặng nãy giờ: "Em gái có đói bụng không nhỉ?"

"Em về nấu canh!" Cố Kiến Quốc lau mặt: "Nấu xong em mang lại đây!"

Lúc này viện trưởng Tác lên tiếng nhắc nhở: "Phải vài ngày nữa mới có thể uống canh, nấu cháo đường đỏ đi, sau khi sinh xong có thể bổ sung năng lượng."

"Vâng! Cháu cảm ơn!" Cố Kiến Quốc nhìn ông mặc áo khoác trắng bên ngoài quân phục, lại nhìn mái tóc bạc của ông, anh gật đầu cảm ơn rồi vội vàng chạy về.

Cố Thanh Liệt định nói rằng sẽ đi cùng, mà em gái còn trong phòng mổ, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, chân cũng không thể nhấc lên, như bị đóng đinh tại chỗ.

Em gái chưa ra ngoài anh không thể nào yên tâm nổi.

Liếc nhìn bên cạnh thấy Cẩu Thặng vẫn không nói gì, Cố Thanh Liệt biết anh trai mình bề ngoài thì trông bình tĩnh thế thôi trong lòng lo lắng lắm, áo sơ mi sau lưng anh cả ướt đẫm một mảng.

Hai đứa nhỏ, một đứa ngủ trong lòng cha, một đứa nằm trên vai cậu, nước dãi chảy từ khóe miệng xuống, không biết có phải đang mơ giấc mơ đẹp gì không.

Cậu bé gầy gò, dáng người cao ráo, ôm đứa nhỏ đứng cạnh hai anh trai, không hề nhúc nhích.

“Đưa cho anh.” Cố Xán Dương nhận lấy cháu trai từ tay cậu em, tay phải đỡ m.ô.n.g đứa nhỏ, tay trái bảo vệ đầu.

Cậu bé khép mắt lại cọ cọ vào vai cậu, điều chỉnh một tư thế ngủ cho thoải mái, rồi tiếp tục ngủ.

Bộ dạng vô tư này khiến Cố Thanh Liệt cực kỳ ghen tị.

Cánh tay của Thẩm Tuy đã tê cứng, cậu nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, lùi lại dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn vào phòng phẫu thuật.

Lúc đó là 4 giờ 59 phút sáng, sau tiếng khóc bé con chào đời vang dội, năm phút sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra từ bên trong.

Những người đang chờ bên ngoài lập tức xúm lại, mắt nhìn chằm chằm nữ quân y.

"Chúc mừng, anh trai ra trước, sinh lúc 4 giờ 59 phút, em gái ra sau, 5 giờ đúng." Hai nữ quân y bế hai đứa trẻ được bọc trong chăn mỏng màu xanh quân đội cho họ nhìn một chút.

Chưa kịp nhìn rõ, hai đứa trẻ đã được nữ quân y đưa đi tắm, người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường cũng được các bác sĩ quân y đẩy ra ngoài.

Sở Đại là người đầu tiên cầm tay vợ, cùng vợ đi vào phòng bệnh.

-

Khoảng hơn 6 giờ sáng, Cố Khanh Khanh đã tỉnh táo lại chút ít, Sở Đại nhận bình giữ nhiệt từ tay Cố Kiến Quốc, đút cháo cho cô ăn.

Cố Khanh Khanh lưng dựa vào gối, mặt tựa đầu giường, sắc mặt nhợt nhạt.

“Anh và Vệ Đông phải về nhà ăn hỗ trợ, em gái giao cho em chăm sóc nhé.” Cố Kiến Quốc vỗ vai anh ấy.

"Yên tâm" Sở Đại gật đầu với anh.

Đây là phòng bệnh đơn, Cố Thanh Liệt và Cố Xán Dương đã đưa hai đứa nhỏ về quân khu ăn sáng, lát nữa sẽ quay lại, tiện thể mang thức ăn cho họ.

Thẩm Tuy đi thăm cháu trai và cháu gái, hai vị trưởng bối ở bên ngoài nói chuyện với viện trưởng Tác, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ.

Cửa phòng được đóng lại, mọi tiếng động nhỏ bên ngoài đều bị ngăn cách, Sở Đại nhìn người phụ nữ đang kiệt sức, lòng đau thắt: "Khanh Khanh, uống chút cháo đường đỏ nhé."

Anh ấy múc một muỗng cháo đưa đến miệng cô.

Cố Khanh Khanh mệt mỏi ngẩng lên, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh ấy, bỗng nở nụ cười nhẹ: "Tối qua mọi người không ngủ à? Râu của anh lại mọc ra rồi."

Cằm của anh ấy lởm chởm râu.

Anh thở dài, lắc đầu không nói gì.

Uống từng muỗng cháo đường đỏ, bụng dần ấm lên, Cố Khanh Khanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô hỏi: "Đã đặt tên cho con chưa?"

"Để hai trưởng bối đặt tên, em thấy sao?" Có người lớn, anh không có quyền quyết định.

"Được nha!" Cố Khanh Khanh uống được nửa bát, không thể uống thêm nữa: "Anh cũng ăn chút đi, chắc cả đêm không ăn gì rồi, em cũng đau lòng cho anh lắm."

Thấy cô lại muốn nằm xuống, anh đặt bình giữ nhiệt lên bàn bên cạnh, đỡ vợ nằm xuống, đắp chăn cẩn thận: "Muốn ngủ không?"

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngủ đi, anh đã xin nghỉ phép, mấy ngày này sẽ ở bệnh viện cùng em và con." Anh ấy cúi xuống hôn nhẹ lên mũi cô, dịu dàng dỗ dành.

Cố Khanh Khanh lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Mùa đông, ngày 23 tháng 2 dương lịch, tức là ngày 24 tháng Giêng âm lịch.

Bên ngoài rất lạnh, anh kéo chăn kín cho cô, ngồi bên giường ngắm cô một lúc lâu, vuốt nhẹ lọn tóc lòa xòa bên tai cô, nhẹ nhàng chạm vào má vợ.

"Em vất vả rồi, vợ yêu của anh."
 
Back
Top Bottom