Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 490: Chương 490



12 giờ 30, Dư Phú Quý từ nhà ăn trở về, mang theo một túi khoai lang khô: “Đây đều là loại phơi khá mềm, Đoàn Đoàn và Niên Niên có thể nhai được, tôi còn chiên chút khoai môn lát để ở bên trong. Trong hộp cơm có đựng mấy cái màn thầu, mọi người trên tàu còn phải tự mua cơm ăn.”

Bọn họ phải đi tàu hai ngày, thời tiết như bây giờ nếu mang cơm lên tàu thì chẳng mấy chốc sẽ bị thiu, Dư Phú Quý không chuẩn bị gì nhiều.

“Chú Dư à, nhiều quá rồi, khoai lang khô trước kia còn chưa ăn hết mà.” Cố Khanh Khanh nhìn túi khoai to này, buồn cười.

“Cầm lấy đi, cháu thường gửi đồ sang đây, chú cũng không biết đưa cái gì cho mọi người cái gì, ở đây cũng chẳng có gì tốt. Sở đại đội trưởng và Thanh Liệt ở đây lâu rồi cũng biết, cháu không chê là tốt rồi.” Tôn Thục Phân mở túi ra, chia khoai lang khô cho Đoàn Đoàn và Niên Niên.

Hai đứa nhỏ thấy cha gật đầu, đưa tay nhận lấy khoai lang khô không quên cảm ơn bà khiến Tôn Thục Phân cười vui vẻ.

Trong lúc nói chuyện mọi người đã ra đến sân huấn luyện bên ngoài, một chiếc ô tô dừng ở chỗ đó.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Phú Quý và Sở Đại ngồi phía trước, những người còn lại ngồi ở hai hàng ghế sau.

Trên xe, Tôn Thục Phân còn nói: “Thím thật sự không nỡ để cháu đi.” Bà nắm lấy tay Cố Khanh Khanh, mắt ngấn lệ.

“Chúng ta sẽ gặp lại mà.” Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, rồi nói với Dư Phú Quý phía trước: “Chú Dư, gần đây có cửa hàng bách hóa nào không? Cháu muốn mua chút đồ.”

“Phải vòng qua ga tàu.” Dư Phú Quý q*** t** lái: “Mua gì vậy?”

Sở Đại cũng quay lại nhìn cô.

“Cuộn phim.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Chúng ta cùng chụp vài bức, khi rửa ra cháu sẽ gửi cho chú.”

Hai cuộn phim Sở Đại mang theo đều đã dùng hết.

Tôn Thục Phân nghe vậy vỗ vai Dư Phú Quý: “Đúng đúng đúng, đi mua cuộn phim, chúng ta cùng chụp một bức. Tiếc quá là Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa phải đi học.” Hai đứa ăn trưa ở trường, không về nhà.

“Lần sau chụp cùng.” Cố Khanh Khanh cũng hơi tiết, cô không biết chồng đã mua máy ảnh, nếu biết thì hôm qua đã kéo hai đứa trẻ chụp ảnh lưu niệm rồi.

Không nhịn được liếc nhìn người đàn ông phía trước, Sở Đại nhìn thấy qua gương chiếu hậu vẻ không vui của cô, chột dạ gãi gãi mũi.

Thật không ngờ đến chuyện này.

Từ binh đoàn đến ga tàu mất khoảng nửa giờ, Dư Phú Quý lại lái thêm mười mấy phút, đến cửa hàng bách hóa ở thành phố Biên.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại xuống xe, mua cuộn phim và một ít đồ ăn vặt, đồ chơi mang ra, bỏ vào cốp xe.

“Sao mua nhiều đồ vậy...” Tôn Thục Phân thở dài: “Không cần mua cho Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa đâu, chúng nó có đồ ăn, đồ uống đầy đủ, kẹo cháu mang còn nửa túi lớn kìa.” Bà cất kỹ lắm, giấu trên tủ.

“Không có nhiều lắm đâu, lần này về cháu cũng chưa kịp tạm biệt Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa, thím à, đến khi hai đứa tan học, làm phiền thím giúp cháu dỗ dành chúng nhé.” Cố Khanh Khanh cười nói.

“Con bé này, nói chuyện đúng là dễ nghe.” Tôn Thục Phân thở dài, rồi đưa tay ôm con bé: “Về lại quân khu phải bảo trọng sức khỏe, giữ liên lạc thường xuyên, thím sẽ bảo Tiểu Thỏ và Tiểu Hứa viết thư cho các cháu.”

“Vâng!”

Dư Phú Quý lại lái xe đưa họ đến ga tàu, mọi người cùng xuống xe, Sở Đại lắp cuộn phim vào máy ảnh, thấy nhân viên tàu ở cửa ra vào, anh tiến lại gần: “Đồng chí, có thể phiền anh chụp giúp chúng tôi một bức ảnh được không?”

Nhân viên bảo vệ nhìn quân phục trên người Dư Phú Quý, rồi nhìn biển số xe quân đội, lập tức nở nụ cười: “Được được.”

Sở Đại hướng dẫn đồng chí nhân viên bảo vệ cách sử dụng máy ảnh, anh bước đến cửa ga, đứng sau vợ.

Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh, Tôn Thục Phân và Dư Phú Quý đứng ở phía trước, ba người đàn ông cao lớn, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt mỗi người bế một đứa nhỏ, Sở Đại đứng giữa họ.

Nhân viên bảo vệ chụp liên tiếp vài tấm, cuối cùng còn cố tình đứng xa hơn một chút để chụp cả chữ "Ga tàu xây dựng."

“Xong rồi, đồng chí.” Nhân viên bảo vệ trả lại máy ảnh.

“Cảm ơn anh.” Sở Đại nhìn lướt qua rồi cất máy ảnh đi.

“Đừng khách khí!”

Dư Phú Quý vác một túi khoai lang khô, tiễn họ vào ga.

Tôn Thục Phân khoác tay Cố Khanh Khanh: “Khi đến quân khu nhất định phải gửi điện báo nhé phải gửi thím mới yên tâm."

“Cháu biết rồi.” Cố Khanh Khanh ôm Tôn Thục Phân, hít một hơi sâu: “Khi rửa xong ảnh cháu sẽ gửi cho thím."

Quan Huân và Chính ủy Từ cũng sắp phải rời khỏi binh đoàn, Cố Khanh Khanh càng nghĩ càng thấy không vui, nếu có thể chụp chung một tấm với chú Trương và chú Chu thì tốt quá.

“Mau lên tàu đi,” Dư Phú Quý cười ngây ngô: “Không cần phải quá buồn đâu, tôi và lão Trương lão Chu đều đã đến tuổi, giải ngũ chuyển ngành chỉ là chuyện vài năm nữa thôi, đến lúc đó sẽ đến quân khu thăm mọi người mà.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh hít mũi, nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy nhất định mọi người phải đến nha."

“Chắc chắn sẽ đến.”

Cố Thanh Liệt bế cháu trai bằng một tay, tay trái đặt lên vai Dư Phú Quý vỗ vỗ hai cái: "Ở quân khu không được ăn khoai lang hấp hầm khoai tây của lão chắc tôi phải nhớ lắm đấy."

Dư Phú Quý cười hề hề: “Quân khu có đồ ăn ngon, cậu sang đó hưởng phúc đi, nếu không thì xin cấp trên ở lại Binh Đoàn tiếp tục gặm khoai tây.”

“Thôi thôi.” Cố Thanh Liệt vội vàng xua tay, cười tươi: “Tôi thà đi ăn cá thịt còn hơn.”

Quân khu có đồ ăn ngon hơn thành phố Biên một chút, vì gần biển nên thường có cá tôm để ăn, thịt heo không ăn mấy, còn bánh màn thầu trắng đừng nghĩ, nơi nào cũng như nhau, lương thực khan hiếm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 491: Chương 491



Chỉ có bếp ăn của không quân là có tiêu chuẩn cao nhất, cả tư lệnh như Sở Uyên còn thường ăn ở nhà ăn bình thường.

Anh dự định sẽ giao tiền trợ cấp cho em gái, buổi sáng ăn ở nhà ăn, buổi trưa và tối về nhà ăn.

Sau khi đưa họ lên toa, Dư Phú Quý đ.ấ.m nhẹ vào vai Cố Thanh Liệt: “Đừng quên anh em ở Binh Đoàn Xây Dựng nhé.”

Cố Thanh Liệt cũng đ.ấ.m lại ông ấy một cái: “Làm sao mà quên được, khi nào rảnh tôi sẽ về thăm lão, không được à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được.” Dư Phú Quý cười tươi, kéo bà vợ đang nước mắt lưng tròng, dặn dò Cố Khanh Khanh: “Chú thím xuống đây, đến nơi đừng quên gửi điện báo nhé.”

“Vâng, Biết rồi, biết rồi.”

Dư Phú Quý và Tôn Thục Phân xuống tàu, đứng ở sân ga, cười vẫy tay chào họ.

Tàu dần dần khởi hành, Cố Khanh Khanh dựa vào cửa sổ, nước mắt lưng tròng vẫy tay với người bên dưới.

Không biết lần sau gặp lại là khi nào.

Sở Đại cũng khẽ gật đầu với Dư Phú Quý qua lớp cửa kính tàu, nhìn thấy bên cạnh là cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt, anh thở dài, lấy từ túi ra chiếc khăn tay dùng để lau nước miếng cho con trai, đưa qua.

Cố Khanh Khanh vội vàng lau một cái rồi nhét lại vào tay anh, không nói một lời, quay mặt dựa vào vai Cố Xán Dương, im lặng không nói gì.

Cố Thanh Liệt ngồi cùng Sở Đại, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không lấy máy ảnh ra sớm, không chụp ảnh được với lão Chu, lão Trương, tức giận."

“Chuyện này là cậu làm sai thật,” Cố Thanh Liệt nói nhỏ: “Cơ mà hai cuộn phim đó cũng gần hết là Khanh Khanh dùng rồi, em ấy cũng có phần trách nhiệm chứ.”

“Có đúng không?” Sở Đại xoa xoa trán: “Thôi, cứ coi như là lỗi của tôi đi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”

Cố Thanh Liệt bày tỏ sự đồng cảm: “Không sao đâu, xuống tàu nó sẽ quên ngay thôi.”

Không ngờ ngồi suốt hai ngày hai đêm trên tàu, đến khi đến ga Nam Dương, Cố Khanh Khanh vẫn không thèm để ý đến anh.

Cô bám lấy cánh tay Cố Xán Dương, theo sau anh trai rời khỏi ga tàu.

Cố Thanh Liệt quay sang nhìn người đàn ông đang bế Niên Niên: “Con bé giận thiệt à?"

“Xem thử cuối năm còn kỳ nghỉ nào để đưa cô ấy trở lại Binh Đoàn nữa không,” Sở Đại vỗ nhẹ lên lưng con trai, nói: “Cô ấy không chỉ giận vì chuyện bức ảnh, có thể còn vì không nỡ xa thím Dư.”

“Vậy à…” Cố Thanh Liệt gãi đầu: “Vậy tôi cũng không biết phải làm thế nào.”

Ánh mắt Sở Đại sâu thẳm, nghĩ thầm có thể còn một lý do nữa, những người mà cô ấy quen biết ở Binh Đoàn ngày càng ít đi, khiến lòng cô ấy nghẹn bữa giờ.

Tiểu Hủ qua lại đến đón họ mấy lần, cuối cùng cũng đợi được người, lái xe đưa cả đoàn người về quân khu.

Cố Xán Dương và Sở Đại đều phải đến đơn vị vào ngày mai, trở về đại viện, ăn cơm do Tiểu Hủ đi nhà ăn mang về, mọi người về phòng nghỉ ngơi hết.

Thẩm Tuy sắc mặt có chút tái, ngồi trên tàu lâu nên không thoải mái, Cố Khanh Khanh liền bảo em ấy nhanh chóng đi ngủ: “Để bàn cho anh hai dọn dẹp là được.”

Đoàn Đoàn và Niên Niên đã ngủ đủ giấc trên tàu, sau khi ăn cháo xong đã được hai ông nội bế đi dạo bên ngoài rồi.

“Đi ngủ đi, để anh làm cho.” Cố Thanh Liệt xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay màu đồng rắn chắc, xếp chén đũa thành chồng, mang vào bếp.

“Chị à, em lên lầu đây.” Thẩm Tuy uống một ngụm nước, nói với Cố Khanh Khanh.

“Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, nếu có gì không ổn thì nói với chị, không chịu được thì đi trạm xá."

“Vâng.” Thẩm Tuy lên lầu, tiếng bước chân dần biến mất.

Cố Khanh Khanh lấy khăn lau bàn, định đi vào bếp rửa mặt rồi lên lầu ngủ bù.

Khói than trên tàu làm cô ngủ không yên.

“Đưa đây cho anh.” Cố Thanh Liệt nhìn em gái một cái, nhận lấy khăn lau, lau vài cái sạch cái bàn: "Chiều nay anh phải đến Tập đoàn Quân Dã Chiến, có lẽ sẽ bàn về việc phân nhà ở.”

Cố Khanh Khanh tựa vào bếp, liếc nhìn anh hai: “Anh tính ở ký túc xá à?"

“Không, anh chỉ nói trước với em vậy thôi, đương nhiên anh muốn ở cùng lão Sở rồi." Cố Thanh Liệt đặt chén đã rửa sạch sang một bên để ráo nước: “Nếu sau này gặp cô gái nào dịu dàng, muốn lập gia đình thì anh sẽ xin cấp nhà."

Cố Khanh Khanh cười khẩy: “Anh đúng là biết tính toán, anh nhìn bản thân mình đi, đen thui đen nhẻm như người rừng, có cô gái dịu dàng nào muốn gả cho anh không chứ.”

“Anh tốt mà, tiền trợ cấp cao, cô gái nào mà chẳng muốn?” Cố Thanh Liệt đắc ý nói: “Anh giờ mỗi tháng có một trăm hai mươi lăm đồng tiền lương, còn có ba mươi đồng trợ cấp nữa.”

Đó là đãi ngộ của Phó đoàn trưởng Dã chiến.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, thật thà hỏi: "Sở Đại cũng là Phó đoàn trưởng, sao anh ấy mỗi tháng 175 đồng?"

“Hải quân và lục quân khác nhau chứ.” Cố Thanh Liệt không hiểu rõ: “Dù sao tiền đều đưa em giữ."

“Chính anh để dành tiền đó mà cưới cô vợ dịu dàng đi.” Cố Khanh Khanh cười khẩy: “Em có tiền rồi, không cần phải nghĩ đến em. Rửa xong rồi thì lên lầu ngủ đi, anh không phải mình đồng da sắt đâu, trên người còn vết thương chưa hồi phục."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 492: Chương 492



"Được, em cũng đi ngủ một chút đi."

"Em biết rồi."

Hai anh em một trước một sau lên lầu, Cố Thanh Liệt đi lên phòng ở hồi nào giờ ở tầng ba.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh và Cố Xán Dương có khăn mặt, bàn chải đánh răng, quần áo và giày dép ở đây, Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị sẵn sàng cho hai anh trai.

Anh đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, tiện tay kéo lấy một cái khăn lau mặt.

Nhìn vào gương thấy người râu ria xồm xoàm, anh cười khẽ: "Sao lại quên cạo râu thế này..."

Anh xoay người ngửi thử dưới cánh tay, mùi cơ thể đúng là gay mũi thật, vốn là ở Binh Đoàn cả một tuần chưa tắm rồi, còn ở trên tàu hai ngày.

Anh về lại phòng, mở tủ quần áo lấy ra bộ đồ ngủ, đi tắm, tắm xong cảm giác sảng khoái hơn nhiều.

Cố Khanh Khanh chưa ngủ, cô nhìn người đang ngủ trên giường, cô tắm rửa cho thoải mái, rồi gom đồ cho vào máy giặt.

Cô lấy quần áo từ trong túi hành lý ra, không cất vào tủ vì toàn là đồ phải giặt.

Cô tìm một bộ quần áo màu sáng đi vào phòng tắm.

Ngày xưa tóc cô rất dài, sau này vì chăm con không tiện buộc tóc nên đã cắt ngắn một đoạn, giờ tóc đã dài đến ngang eo.

Gội đầu xong, tắm rửa sạch sẽ, cô đang dùng khăn khô để lau tóc thì nghe thấy loáng thoáng có tiếng ai đó gọi hồ từ dưới lầu—

"Khanh Khanh! Có ở nhà không?"

Nghe giống giọng của Bùi Trúc.

Cô vội lau mặt, buộc tóc gọn gọn lại, mặc kệ tóc ướt xõa sau vai.

Nhanh chóng bước xuống lầu: "Ở đây!"

Bùi Trúc nghe thấy giọng cô, từ trong sân bước vào, tay xách một túi bánh ngọt, khuôn mặt tràn đầy niềm vui hô lên: "Khanh Khanh này! Cái phương thuốc của em thần kỳ thật đấy, mấy ngày nay chị chồng chị cứ cảm thấy buồn nôn muốn nôn, đi khám ở bệnh viện quân khu, có rồi!"

"À? Nhanh vậy sao?" Cố Khanh Khanh ngạc nhiên, nở nụ cười chân thành nói: "Chúc mừng nhé."

"Đúng vậy, quân y nói đã được hơn một tháng rồi." Bùi Trúc đặt đồ lên bàn trà, tự nhiên ngồi xuống: "Em mới về à? Chị thấy Sở tư lệnh dẫn cháu đi dạo ngoài kia, nên nghĩ qua đây báo tin mừng cho em."

"Đúng vậy, em vừa mới về nhà không lâu." Chị ngồi đi, để em pha cho chị tách trà. Nói rồi cô đi vào bếp.

"Không cần phiền phức đâu." Bùi Trúc nhanh chóng đứng dậy, nắm tay cô kéo cô ngồi xuống: "Chị vừa ở nhà chị chồng uống no nước rồi mới đến đây, không có khát."

"Em ngồi đi hai ta tâm sự xíu xíu, lát nữa chị phải đi chợ mua đồ ăn về nấu cơm."

Cố Khanh Khanh thuận theo ngồi xuống.

"Chị chồng chị muốn đích thân đến cảm ơn em mà mẹ chồng chị ấy quản nghiêm lắm, bảo chưa đủ ba tháng không được ra ngoài đi lại, theo lẽ thường chưa đầy ba tháng cũng không nên nói ra bên ngoài, cơ mà chị vẫn muốn báo cho em hay."

"Em hiểu, bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nha." Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc, nói: "Lúc nào đó rảnh em sẽ quan bên đấy thăm chị ấy." Bây giờ mối quan hệ giữa Sở Đại và Tiết Tư rất tốt, vợ anh ấy có thai, cô nên đến thăm.

"Vậy thì tốt quá, mẹ chồng chị ấy còn nói nhất định phải cảm ơn em, nói vài hôm nữa sẽ đến nhà em nói chuyện." Bùi Trúc cười rạng rỡ: "Hai ngày này, bà ấy bận việc, chuyện nhà họ Bạch, em biết chứ?"

"Vâng." Cố Khanh Khanh gật đầu.

"Con gái nhà họ Bạch sẽ kết hôn vào ngày mai, mẹ chồng chị chồng chị phải đến giúp đỡ, ngày mai họ tổ chức tiệc cưới, em có đi không?"

"Em chưa biết nữa." Cố Khanh Khanh lắc đầu: "Có lẽ chỉ có cha và cha nuôi em đi thôi."

"Ồ ồ." Bùi Trúc thấy em ấy không muốn nói thêm, liền nhớ ra chuyện cô con gái nhà họ Bạch thích Sở Đại, cô cười ngượng nhanh chóng đổi chủ đề.

Không ngồi lâu, cô đứng dậy: "Chị phải về rồi, chồng chị hôm nay nghỉ phép, chị để con ở nhà cho anh ấy trông, chị phải về đi chợ nấu cơm chứ không kịp nữa."

"Em tiễn chị." Cố Khanh Khanh tiễn người ra cổng, vừa vặn gặp hai người lớn và hai đứa nhỏ đi dạo chơi trở về.

"Tư lệnh." Bùi Trúc chỉ nhận ra Sở Uyên, không nhớ ra ông Tần, gật đầu chào rồi vội vã rời đi.

"Mẹ ~ "Niên Niên lắc lư túi bánh ngọt trong tay, cười híp cả mắt: "Ngọt ngào~"

"Ông nội lại dẫn các con đi mua đồ ăn à?" Cố Khanh Khanh cúi người nhéo nhẹ má con, mỉm cười: "Vừa nãy chưa no hả con?"

"Là thím Tiêu cho." Sở Uyên liếc nhìn góc đường lát đá xanh: "Vừa rồi nữ đồng chí đó trông có vẻ quen nhỉ, là người nhà họ Tiết?"

"Vâng, là vợ của em vợ Tiết Tư, chồng chị ấy là lính dù cùng đơn vị với anh trai con." Cố Khanh Khanh bế đứa con trai nhỏ lên, nhìn về phía ông Tần đang bế Đoàn Đoàn, cười nói: "Mới có vài ngày không gặp sao mà dính ông nội thế này."

Đoàn Đoàn vừa nhai bánh táo đỏ vừa kêu lên: "Ông nội~" miệng phun ra vụn bánh, rơi hết lên cổ áo ông Tần.

"Đứa trẻ này ..." Cố Khanh Khanh cười dở khóc dở.

"Không sao đâu." Ông Tần cười hiền: "Bọn chúng vẫn chưa buồn ngủ, con đã ngồi xe lâu rồi cũng mệt, cứ để bọn trẻ cho cha trông, con đi nghỉ ngơi đi."

Niên Niên cũng giơ tay: "Ông nội~" hai chân nhỏ đạp muốn xuống khỏi tay cô.

Cố Khanh Khanh thở dài, lại giao con cho Sở Uyên: "Hai đứa nhỏ bám người, không để ông nội nghỉ ngơi hả con."

Sở Uyên ôm cháu trai, dùng cằm cọ cọ lên mặt cháu trai: "Không sao, cha rảnh rỗi."

Cố Khanh Khanh nhìn con gần gũi với ông nội, trong lòng cô cũng vui. Thầm nghĩ lát nữa đi mua đồ ăn, rồi đến cung tiêu xã cắt thịt, mua thêm ít trứng, ra chợ mua thêm ít cá tôm.

Cẩu Đản bị thương, phải bồi bổ cho anh ấy, không biết có mua được xương ống không.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 493: Chương 493



Sở Uyên trêu cháu trai, nói: "Ngày mai nhà họ Bạch tổ chức tiệc."

"Vâng con biết ạ! Vừa nãy Bùi Trúc đã nói với con." Cố Khanh Khanh nghiêng người để cha và cha nuôi và sân: "Vừa nãy chị ấy còn hỏi con có đi không?"

"Con có muốn đi không?" Sở Uyên khá thản nhiên: "Muốn đi thì chúng ta đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Dạ con không muốn." Cố Khanh Khanh cười tươi: "Người ta chỉ mời cha và cha nuôi thôi, con không đi xem náo nhiệt, anh hai con đến đây nên tiện đi chơi quanh đây ạ!"

"Được." Sở Uyên không nghĩ ngợi nhiều, nói thêm vài câu với con dâu, rồi ôm cháu trai theo ông Tần vào thư phòng, lão già này lại muốn bắt đầu giảng bài, phải để Niên Niên nghe cùng.

Dù sao thì trong bụng lão thực sự có chút kiến thức.

Cố Khanh Khanh cất bánh trên bàn trà vào tủ, sau đó vào bếp rót một cốc nước uống, rồi quay lại phòng trên lầu hai.

Tóc cô đã khô một nửa, ngồi trên ghế cạnh giường, nghiêng đầu tiếp tục dùng khăn lau khô.

Sở Đại không biết tỉnh từ lúc nào, anh ngồi dậy, tựa đầu vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn cô.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn anh một cái rồi thu hồi ánh mắt.

"Vẫn còn giận à?" Giọng anh khàn khàn vì vừa mới thức dậy, một chân co lại, tay đặt lên đầu gối, nghiêm túc nói: "Anh sai rồi, thật sự, thật lòng nhận lỗi."

Cố Khanh Khanh quay đầu nhìn anh, đột nhiên nói: "Ngày mai Bạch Dung kết hôn."

"Ừ." Người đàn ông đáp lời một cách hờ hững.

"Sao anh biết?" Cô nhướn mày, giọng điệu có chút nguy hiểm.

Cô vừa mới biết đây thôi.

"Anh không biết." Sở Đại nhìn vào mắt cô, cười: "Cô ấy kết hôn ngày nào thì kết thôi, anh không để ý mấy."

Cố Khanh Khanh cười khẩy: "Không cần phải dỗ em đâu, nếu anh muốn đi thì cứ đi, dù sao hai nhà cũng có chút liên hệ."

Sở Đại lắc đầu: "Thật sự không đi, ngày mai anh còn được nghỉ, ở nhà với em."

"Được thôi, đây là quyết định của anh, không liên quan đến em." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Để rồi xem trong khu này lại có tin đồn gì nữa, chắc nói em hung hãn, dữ dằn, đanh đá còn hay ghen tuông."

Sở Đại nhíu mày: "Trước đây có ai nói như vậy à?"

"Không có." Cố Khanh Khanh treo khăn lên lưng ghế, dùng tay làm lược vuốt tóc: "Qua ngày mai thì chưa biết được."

Sở Đại đứng dậy khỏi giường, một tay đặt lên lưng ghế, ôm vợ vào lòng: "Nếu em bị uất ức, cứ nói với anh, anh sẽ đưa em đến tận cửa ai nói xấu em."

"Thật không có mà." Cố Khanh Khanh cuối cùng cũng cười trở lại: "Vừa rồi Bùi Trúc đến, nói chị chồng chị ấy có thai rồi, chúng ta có nên đến nhà họ Tiết thăm hỏi không?"

"Vợ Tiết Tư?" Sở Đại ngẩn ra: "Hiệu suất anh ấy nhanh thật nhỉ?"

"Ngày mai đi nhé, Tiết Tư có ở nhà."

"Được, đều nghe theo em, lát nữa cùng anh đi mua đồ nhé? Tiện thể vào cửa hàng mua ít bánh ngọt và đường đỏ đem sang nhà họ Tiết." Cố Khanh Khanh vẫn còn lo lắng: "Nghe Tiêu Tiêu nói thím Tiết không dễ nói chuyện đâu."

"Sợ à?" Anh đưa vuốt mái tóc ướt của cô: "Thím Tiết tính tình thẳng thắn, nghỉ sao nói vậy, không có ác ý đâu, miệng có hơi sắc bén một chút, bây giờ con dâu bà ấy có thai, trong lòng chắc chắn cảm kích em đó."

"Em có giúp gì được đâu." Cố Khanh Khanh nói nhỏ: "Chuyện này phải dựa vào hai vợ chồng họ thôi..."

Anh cười, tay xoa xoa tai vợ: "Đúng vậy, chuyện này phải dựa hai vào hai vợ chồng họ."

Cố Khanh Khanh đỏ tai, nghiêm túc nói: "Sở Đại, ban ngày ban mặt đừng có quyến rũ em."

"Ừ." Người đàn ông gật đầu, nhìn cô một lúc, "Anh đi tắm, lát nữa cùng em đi mua đồ."

"Mau đi đi!" Cố Khanh Khanh đẩy anh: "Đi nhanh đi."

"Chưa lấy quần áo." Thiệt tình. "Em chẳng quan tâm gì đến anh."

"Để lát em lấy cho." Cố Khanh Khanh đẩy anh ra khỏi phòng, rồi đóng cửa cái rầm.

Sở Đại đứng ngoài cửa, tựa vào khung cửa, khoanh tay cười.

Cố Khanh Khanh mở tủ quần áo, lấy ra bộ quần áo mùa xuân màu đen dài tay của anh, nhìn thấy cái hộp trắng trống rỗng trong tủ, mặt cô nóng lên.

Cô nhanh chóng đóng tủ lại.

Khi đưa quần áo cho anh ở phòng tắm, cô không quên nhắc: "Nhớ mang phim ra tiệm rửa ảnh, anh đừng quên đấy."

"Được." Tay dài anh đưa ra lấy quần áo vợ đưa cho.

Đứng ngoài cửa một lúc, Cố Khanh Khanh định lên lầu hỏi Cẩu Đản có muốn đi cùng không, mà nghĩ lại vẫn thôi đi, đi xuống dưới lầu.

Chiều nay anh ấy phải đi báo danh, thôi thì không kêu nữa.

Còn anh cả và A Tuy, để họ nghỉ ngơi thêm, hai đứa nhỏ ngày nào cũng dính lấy cậu, mấy ngày nay đều quấn lấy Cố Xán Dương.

Thẩm Tuy do không quen với thời tiết, nên người không có tinh thần, uể oải, cần nghỉ ngơi cho hồi sức.

Sở Đại chiều nay phải đến bộ chỉ huy, ông Tần phải đi dạy học, cô nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi.

Đợi Sở Đại tắm xong, Cố Khanh Khanh đã chờ anh trong sân, Niên Niên đang chăm chú nhìn chiếc xe đạp cao to bên cạnh: "Cha~ xe xe!"

“Đi bộ đi, không được đi xe.” Sở Đại nhấc con ra: "Đợi con lớn hơn chút nữa."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 494: Chương 494



Niên Niên hậm hực đi phía trước, đôi chân ngắn chạy rất nhanh.

Đoàn Đoàn thả tay mẹ ra, chạy theo em trai.

Sở Đại nhìn hai đứa nhỏ mà buồn cười: "Hai anh em chúng tình cảm thật đấy."

"Anh em chúng nó không thèm để ý anh nữa rồi." Cố Khanh Khanh đưa giỏ đồ ăn cho anh: "Nhìn miệng con trai anh kìa, trề môi có thể treo một bình dầu luôn đấy."

Nhận giỏ đi chợ từ tay vợ, Sở Đại không nhanh không chậm: "Lát nữa đi chợ mua ít trái cây dỗ chúng là được, để xem có vải không, mua ít cho hai đứa nhỏ nếm thử.

"..." Cố Khanh Khanh im lặng một lúc: "Em cũng chưa từng ăn."

Anh quá đỗi ngạc nhiên, nhịn cười không nổi: "Yên tâm đi theo anh, trái cây ăn đủ, cái gì cũng ăn được."

"Nam Dương khí hậu tốt, nổi tiếng trái cây đa dạng chủng loại."

“Giữa tháng anh còn hai ngày nghỉ, lúc đó anh sẽ đưa em đi tham quan vườn trái cây."

“Bây giờ là đầu tháng Tư, ở đây có loại trái cây gì nhỉ?” Cố Khanh Khanh đếm trên đầu ngón tay: “Em đã ăn qua dâu tây, dứa, xoài, lê và quả táo."

“Nhiều lắm, có măng cụt, chuối, nho, còn có kiwi, vải thiều chắc cũng gần đến mùa rồi." Anh ôm vai vợ, dẫn vợ đi trên con đường nhỏ lát đá xanh: “Đừng dựa vào tường, rêu sẽ dính vào người.”

Cố Khanh Khanh liếc nhìn, rồi dịch sát về phía chồng, kéo tay anh: "Ở ngoài đừng có ôm ôm vậy, người ta thấy lại đàm tiếu.”

“Ai mà rảnh rỗi vậy.” Dù nói thế nhưng anh vẫn ngoan ngoãn rút tay về: “Hai nhóc con không biết chạy đâu mất rồi.”

Anh nhìn thoáng qua con đường lát gạch xanh phía trước, hai đứa nhỏ Đoàn Đoàn và Niên Niên đã không còn thấy bóng dáng đâu.

“Chắc đợi ở trạm gác rồi, chúng không chạy lung tung đâu, thông minh lắm.” Cố Khanh Khanh nhìn vào giỏ đồ, thấy cuộn phim: “Ảnh chụp chúng ta rửa mấy tấm?”

“Bảy tấm, anh cả và anh hai mỗi người một tấm, Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng để lại cho chúng một tấm, rồi còn A Tuy, chúng ta để một tấm trong phòng làm việc, rồi một tấm gửi cho lão Dư."

Hai cuộn phim còn lại là chụp ở sa mạc, mỗi người trong gia đình có một bản.

“Nghe theo anh.” Cố Khanh Khanh không có ý kiến gì.

Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, không vội vã, bước đi chậm rãi, trò chuyện về những chuyện vặt vãnh.

Dù Cố Khanh Khanh nói gì, Sở Đại đều lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.

Giọng nói của Cố Khanh Khanh trong trẻo, vui vẻ, rõ ràng là rất thích thời gian ở bên chồng.

Khi đi ngang qua nhà họ Bạch, cô vô tình nhìn một cái, khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ, đèn lồng treo sáng rực.

“Ngày mai anh thật sự không đi à?” Cô hỏi lại lần thứ hai.

Anh hờ hững liếc mắt sang, quay đầu đi: “Không đi.”

Cố Khanh Khanh không khuyên thêm: “Được thôi.”

“Khanh Khanh này!” Bà Tiết vốn đang nói chuyện với người trong sân, thấy hai vợ chồng họ đi qua, liền vội vàng chạy ra: “Hai đứa đang định đi đâu đấy?”

Cố Khanh Khanh hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt cầu cứu.

Cô hầu như không quen biết các thím trong đại viện, cô chỉ quen biết một chút với mẹ của Chử Chiêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thím Tiết.” Sở Đại cười chào: “Bọn cháu đi chợ mua chút đồ.”

“Ồ, ồ, anh rể của cháu từ Binh Đoàn Xây Dựng về rồi đúng không, thím có nghe nói rồi.” Thím Tiết nhìn Cố Khanh Khanh, dù đã là mẹ của hai đứa con mà đôi mắt hạnh vẫn long lanh trong sáng, gương mặt hồng hào, trông vẫn còn nét thiếu nữ.

Nhìn qua đã biết là người được yêu chiều cưng nựng.

“Thím vẫn chưa cảm ơn cháu về chuyện con dâu nhà thím, mấy ngày nay thím bận quá, hôm khác thím qua thăm cháu. Với cả A Đại cùng A Tư quan hệ khá tốt, hai đứa đừng ngại, cứ thường xuyên qua chơi.” Nghe thấy trong sân có người gọi mình, thím Tiết đáp lại một tiếng, quay sang nói: “Thôi, thím vào làm việc tiếp đây, hôm khác lại nói chuyện với cháu.”

“Dạ, thím cứ bận đi ạ.” Cố Khanh Khanh nhanh chóng gật đầu.

Trong lòng cô vốn hơi lo lắng, bây giờ thấy thím Tiết chẳng khác gì những thím khác, cũng không quá… hung dữ, nhỉ?

Khi thím Tiết đi vào, Sở Đại thấy vợ mình căng thẳng cứng đờ, anh cười vui vẻ: “Sợ gì chứ? thím Tiết không hung dữ với em đâu.”

“Tại sao?” Cô vô thức hỏi lại.

“Trong mắt bà ấy, em là người đã cứu vãn hương khói nhà họ Tiết sao nói nặng lời với em được.” Từ trong sân có ánh mắt dò xét nhìn về hướng này, Sở Đại kéo vợ đi tiếp: “Nhưng Tiêu Tiêu nói cũng không sai, tính khí thím Tiết rất đáng sợ, hồi còn trẻ các thím trong đại viện đều gọi thím ấy là quả ớt cay.”

Cố Khanh Khanh lè lưỡi: “Thế còn mẹ của Tiêu Tiêu… cũng không phải người dễ chọc vào nhỉ?”

“Cũng hung dữ.” Anh cười khẽ: “Cho nên sau này nếu anh cả mà động lòng với Tiêu Tiêu, chắc sẽ không dễ chịu với mẹ vợ đâu.”

“À.” Cố Khanh Khanh có chút lo lắng: “Cẩu Thặng vốn không phải người thích cãi cọ.”

“Không sao, cha Tiêu Tiêu rất thích anh cả.” Sở Đại xách giỏ đồ đi cùng vợ về phía cổng đại viện. Hai anh em Đoàn Đoàn và Niên Niên đang ngồi xổm bên trạm gác, cúi người nhìn qua cánh cổng, xem mà anh cười thành tiếng.

Anh đưa giỏ đồ cho Cố Khanh Khanh, nói: “Hai đứa này chẳng sợ người lạ chút nào.”

Thích lảm nhảm lắm, cứ thấy ai là lại ríu ra ríu rít.

Cố Khanh Khanh mặt không đổi sắc: “Chẳng phải là giống anh sao.”

Người đàn ông nhướng mày, cười khẩy.

Giống anh à? Chậc.

Cũng không biết là giống ai nữa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 495: Chương 495



Anh bước từng bước dài đến trước trạm gác, mỗi tay nhấc một đứa, kéo hai nhóc con lên: “Hai đứa làm gì đấy, Sở Kinh Hồng, Sở Lược Ảnh.”

Niên Niên rõ ràng đã quên mất chuyện vừa nãy không thèm để ý cha, lại vung vẩy tay ríu rít nói một tràng.

“Con muốn đi vào à?” Anh hiểu ra, bế một đứa lên mỗi tay, giữ chặt cho hai nhóc ngồi vững trên cánh tay: “Đợi con lớn thêm chút nữa con nói với ông nội, xin ông nội mỗi ngày đến đây đứng gác."

Niên Niên chớp mắt, giọng non nớt nói: “Không muốn!”

“Tại sao không muốn? Chẳng phải rất tốt sao, đứng ở đây mỗi ngày còn có thể nhìn thấy cha mẹ đi vào đi ra, còn có hai ông nội của con nữa.”

Vẻ mặt anh hiện lên vẻ châm chọc, anh muốn chọc hai đứa nhỏ. Nhấc hai đứa nhỏ lên, ước lượng: "Dạo này các con hình như nặng hơn đấy nhỉ? Chỉ có cậu hai của con mới có thể ôm các con cả ngày không th* d*c nổi."

Đoàn Đoàn lập tức úp mặt vào vai cha không nói gì, Niên Niên vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói cha: "Niên Niên ở nhà với mẹ! Không đứng gác ~"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được, không đứng gác." Anh sợ nhóc con khóc nhè, không dám chọc con nữa: "Về sau con muốn ở nhà cả ngày à?"

Cậu bé gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn về phía mẹ đang đứng xem: "Niên Niên ở nhà với mẹ ~"

"Con tính cũng hay đó." Anh khẽ gật đầu chào đồng chí lính gác, rồi ôm hai đứa nhỏ đi về phía trước: "Cha cũng muốn ngày nào cũng ở nhà với mẹ con, hay là cha đổi chỗ cho con nhé?"

“Sở Đại!" Cố Khanh Khanh nghiêng đầu lườm anh một cái,:"Anh muốn đổi chỗ với một đứa trẻ hơn một tuổi sao?"

"Khụ." Anh ho khụ một tiếng: "Anh chỉ nghĩ thôi mà."

"Anh cũng dám nghĩ thật đấy." Người phụ nữ nhìn ba cha con, trong lòng thấy mãn nguyện lắm: "Mình đi rửa ảnh trước đã, chờ lát nữa anh phải mua vải cho ba mẹ con em."

"Không được đâu."

"Hmm?" Cố Khanh Khanh nhíu mày: "Không muốn à?"

"Không có tiền." Sở Đại thành thật đáp: "Tiền đều ở chỗ em hết rồi."

"..." Cố Khanh Khanh móc từ trong túi ra một xấp tiền, không đếm, cứ thế nhét vào túi áo anh: "Bây giờ có rồi nhé."

Cô còn thuận tay lấy một viên kẹo.

Đoàn Đoàn đang úp mặt vào vai cha, nhìn chằm chằm viên kẹo trong tay mẹ, nước dãi không tự chủ chảy ra, thấm vào áo của cha.

Vì áo màu đen nên không nhìn thấy rõ ràng lắm.

Cố Khanh Khanh xách giỏ đồ, không tiện bóc kẹo nên đưa kẹo cho nhóc con: "Không được nuốt đấy."

Cậu bé vui vẻ nhận lấy, hai cái tay nhỏ xíu thành thạo bóc kẹo, mình l.i.ế.m một cái rồi đưa đến miệng em trai, hai anh em cứ anh l.i.ế.m kẹo một cái em l.i.ế.m kẹo một cái, vui vẻ vô cùng.

Sở Đại nhìn hai đứa con nhỏ giống như những chú mèo tham ăn, đưa mắt nhìn vợ cười.

Ra khỏi cổng quân khu, đi sang tiệm chụp ảnh để đưa cuộn phim cho đồng chí trẻ.

"Mười ngày nữa quay lại lấy là được, lúc đó các đồng chí thanh toán luôn." Đồng chí trẻ cười tươi nói.

"Được, cảm ơn cậu." Cố Khanh Khanh ký vào đơn đăng ký, xong xuôi cô cùng chồng và con đến cung tiêu xã.

Nhà cô mua một ít đường đỏ và bánh ngọt, còn cắt thêm một miếng thịt, cô hỏi: "Có xương ống không?"

"Có, muốn bao nhiêu?" Người bán hàng biết gia đình này không thiếu phiếu mua thịt, vui vẻ đáp lời.

"Hai cân, cảm ơn anh."

Người bán hàng lấy một sợi dây cỏ buộc miếng thịt và xương bọc trong giấy dầu, đặt vào giỏ của cô, thu tiền và trả lại tiền thừa, hơi ngạc nhiên khi thấy người đàn ông nhận tiền.

Hai đứa nhỏ đã xuống đất rồi, ghé vào trước kệ hàng, nhìn chỗ này sờ chỗ kia, nhìn thấy bánh ngọt là không dời mắt được.

"Ở nhà còn mà con." Cố Khanh Khanh liếc nhìn qua: "Cha nói sẽ dẫn chúng ta đi mua trái cây đấy."

Đoàn Đoàn và Niên Niên lập tức buông tay khỏi kệ, chạy lon ton theo sau cha, miệng không ngừng gọi "Cha ơi, cha ơi."

Ngay cả người bán hàng lúc nào cũng xụ mặt mà phải bật cười.

Chợ cách đây không xa, đi khoảng mười phút là tới, ở vườn sau nhà có rau xanh, ớt cũng đã hái ớt được rồi, mua thêm ít cá tôm là đủ.

"Thím ơi, tôm hôm nay tươi quá, cho cháu ba cân nhé." Nhà đông người, ai cũng thích ăn tôm, đặc biệt là Cố Thanh Liệt, ở Binh Đoàn không có nhiều hải sản, một lần có thể ăn cả đĩa tôm lớn.

"Tới liền, cả tuần rồi không thấy cháu đi chợ nhỉ." Người bán hàng lấy lưới bên cạnh, nhanh tay vớt một rổ đầy tôm biển tươi rói đang còn tung tăng nhảy nhót, lấy cái cân đặt bên cạnh.

Bà đổ tôm vào cái rổ inox buộc bằng dây thừng bắt đầu cân, điều chỉnh vị trí quả cân liên tục.

"Cháu đi thành phố Biên, vừa về thôi." Cố Khanh Khanh cười nói.

Cô quay đầu nhìn lại, Sở Đại và hai đứa nhỏ đã không còn đứng sau, không xa lắm có tiếng trẻ con nói chuyện nũng nịu và giọng trả lời lười biếng của đàn ông, cô nhếch khóe miệng cười.

"Thành phố Biên à?" Tôm cân được hai cân bảy lạng, bà chủ lại vớt thêm, cân lại: "Ba cân một lạng, tính cho cháu ba cân thôi."

"Vâng, cảm ơn thím."

"Chuyện nhỏ." Bà chủ lấy cái túi lưới dày hơn, đổ tôm đã cân vào: "Thím nghe nói ở thành phố Biên điều kiện khó khăn, phải công nhận rằng ở Nam Dương mình vẫn tốt hơn, gần biển ăn hải sản, tuy rằng gia đình bình thường một năm ăn không được bao nhiêu lần thịt heo cơ mà hải sản đầy đủ, cuộc sống không tồi."

"Đúng vậy." Cố Khanh Khanh gật đầu đồng tình: "Như vậy đã là tốt lắm rồi, thím cho cháu thêm một con cá nhé, không cần to quá, khoảng bốn năm cân là được."

Cô đã nghĩ sẵn nấu thế nào, xương cá và xương ống nấu canh, thân và đuôi cá hấp rồi làm thêm món đầu cá sốt ớt.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, xem có cua không, cô tính làm thêm cua xào cay cho Cẩu Đản.

Cô đã hỏi qua quân y, vết thương của anh hai đã lành hẳn, không cần kiêng khem gì, chỉ cần ăn cay ít một chút và không quá lượng là được.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 496: Chương 496



Chủ sạp đặt tôm và cá đã xử lý vào giỏ đồ của cô, Cố Khanh Khanh theo phản xạ sờ vào túi, giật mình nhận ra tiền ở chỗ chồng.

Cô cúi xuống đặt giỏ xuống, nói với chủ sạp: "Thím ơi, phiền thím đợi cháu một chút nhé."

"Ừ! Không sao đâu." Bà chủ sạp hàng tùy ý vẫy tay, rồi quay sang giúp các chị dâu khác chọn nghêu.

Cố Khanh Khanh bước đến bên cạnh chồng, hai đứa nhỏ nhìn thấy đủ loại trái cây, tay nhỏ vui sướng không ngừng vẫy vẫy: "Cha ơi~ xoài!"

Niên Niên lén lấy một quả nho định đưa vào miệng mà bị cha phát hiện lấy ra, anh dỗ dành: "Để cha cân trước đã, lát nữa cha sẽ cho Tiểu Bảo ăn, được không?"

"Được ạ!" Cậu bé đang mím môi, vừa nghe nói lát nữa được ăn nên không ồn ào nữa, Niên Niên cái miệng ríu rít cùng anh trai nhìn các loại trái cây khác.

"Đây là quả vải sao?" Cố Khanh Khanh nhìn những chùm quả lạ, nhẹ giọng hỏi.

"Đúng rồi! Đây là vải." Bà chủ sạp trái cây hào phóng bứt hai quả đưa cho cô: "Nghe giọng không phải người Nam Dương hả đồng chí? Cô thử xem, vải vừa mới hái đấy, mùa đầu tiên trong năm, ngọt lắm."

Cố Khanh Khanh nghi ngờ nhìn chồng, Sở Đại cười cầm lấy một quả từ tay vợ, chậm rãi bóc vỏ, để lộ phần thịt trắng bên trong, rồi đưa đến miệng cô —

"Nếm thử đi."

Cô thử cắn một miếng từ tay anh, hương vị ngập trong miệng, thật bất ngờ: "Mua thêm nhiều chút." Cô nói.

"Được." Anh cười: "Cái này không ăn nhiều được, nóng trong người."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Biết rồi, biết rồi."

Miệng thì nói vậy chứ mà mua về rồi anh chẳng quản được.

Hai vợ chồng mua hai cân xoài, năm cân vải, hai cân nho và một cân táo, sau khi thanh toán, cô đưa cho Đoàn Đoàn và Niên Niên mỗi đứa hai quả vải để chúng tự gặm.

Anh cùng cô đến sạp hải sản thanh toán tiền xong lại qua một sạp khác mua thêm hai cân cua, đi chợ vậy đã đủ.

Vì sợ hải sản làm ướt đồ, bánh ngọt và đường đỏ mua ở cung tiêu xã Cố Khanh Khanh tự xách, còn giỏ đi chợ là do anh xách.

Đoàn Đoàn phải nghiên cứu một lúc lâu mới nếm được mỹ vị của quả vải, Niên Niên thì vẫn đang gặm lung tung khắp nơi, cuối cùng không có cách nào đành nhờ đến sự trợ giúp của anh trai.

Hai đứa nhỏ đi trước, Cố Khanh Khanh và Sở Đại đi từ từ theo sau: "Tối nay đi nhà họ Tiết hay hai ngày nữa rồi đi?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đều tùy em."

"Tối nay đi." Cố Khanh Khanh nghĩ một chút: "Hai đứa nhỏ này nhà anh nhìn thấy có bánh ngọt có trong nhà thì nhất định phải ăn hết."

"Vậy tối nay anh sẽ đi cùng em, Đoàn Đoàn và Niên Niên có ông và các cậu chăm sóc rồi, không cần lo lắng.

"Được nha!" Cố Khanh Khanh nghĩ ngợi một hồi: "Anh và Tiết Tư đều phải đi thủ đô à?"

"Ừ, còn có anh hai nữa." Nhắc đến anh hai anh bất lực thực sự: "Đến lúc đó anh sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy, chắc anh ấy sẽ đồng ý thôi."

"Anh ấy hình như không có ý định tiến xa cho lắm." Cố Khanh Khanh thuận miệng nói: "Anh cả không biết nghĩ gì, em không hiểu về gì phi công, anh ấy có thể đi không?"

Ở bên ngoài, Cố Khanh Khanh nói chuyện khá cẩn trọng.

"Anh ấy chắc có kế hoạch khác." Sở Đại liếc nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ phía trước: "Anh cả là người rất có chủ kiến, nghe chúng ta nói chuyện không lên tiếng chắc cũng đoán ra được đến thủ đô là để làm gì."

Cố Xán Dương là người anh không thể nhìn thấu, nói là không tranh giành với đời thì cũng không đúng.

Vào đội không quân tinh nhuệ, trở thành phi công xuất sắc nhất, làm sao có thể không tranh giành với đời.

Ngược lại, Cẩu Thặng là người rất có dã tâm.

Huấn luyện phi công không quân so với hải quân hay lục quân không hề nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn khắc nghiệt hơn, Cố Xán Dương đã phải chịu đựng bao nhiêu trong thầm lặng, những điều này anh ấy sẽ không bao giờ nói ra.

Suy nghĩ một chút, Sở Đại nói: "Thật ra anh nghĩ Tiêu Tiêu và anh ấy không có nhiều khả năng đâu."

"Hả?" Cố Khanh Khanh nghi ngờ hỏi: "Tại sao vậy?"

Cô thấy tính cách của Tiểu Tiểu rất hợp với anh cả mà.

“Bởi vì chú Tiêu là quân trưởng quân đội dã chiến." Anh từ tốn phân tích: "Dù không vì bản thân, vì anh hai, anh ấy cũng sẽ tránh tị hiềm."

Cố Thanh Liệt hiện tại là phó đoàn trưởng Đoàn pháo binh dã chiến thuộc quân đội dã chiến, mới hai mươi ba tuổi, với thành tích ở thành phố Biên và một thân nhiệt huyết, việc thăng tiến không phải là vấn đề.

Cố Khanh Khanh cười: "Vậy anh đánh giá thấp anh cả rồi."

"Hả?" Anh nhướng mày.

"Nếu anh ấy thực sự muốn gì đó sẽ không bận tâm nhiều như vậy." Cố Khanh Khanh tự tin nói: "Trong mắt em, hết thảy những thứ đó không phải là vấn đề bởi vì anh cả có thể giải quyết được."

"Anh nghĩ anh ấy sẽ sợ người khác nói anh hai dựa vào quan hệ để thăng tiến à? Anh ấy hoàn toàn không quan tâm đâu."

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn chồng, cô cười: "Anh có phải đã quên cái gì đó rồi không, cha là thủ trưởng quân khu, em gả vào nhà họ Sở, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt là anh trai của em, cấp trên của họ đều là thuộc cấp của cha."

"Nếu theo như cách anh nói, cánh cửa tốt nhất không phải là người nằm ngay trong nhà mình sao?"

Sở Đại im lặng một lúc rồi bật cười.

Đến đầu con hẻm trước cung tiêu xã, anh nhìn qua đồ đạc trong tay, nói với vợ: "Đi lấy vài cái nhé?"

"..." Cố Khanh Khanh không thể tin nổi nhìn anh: "Bây giờ người qua kẻ lại đều là các chị dâu đi mua thức ăn, anh đứng đây bảo em qua đó, chẳng phải là rõ ràng là đi lấy cái đó à? Anh nghĩ em dám đi à?"

Có lẽ vì quá sốc, âm lượng của cô không kiểm soát được.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 497: Chương 497



Đoàn Đoàn và Niên Niên quay đầu lại, chạy đến bên chân cha mẹ, giơ quả vải chỉ còn một nửa lên: "Mẹ ơi ~"

"Mẹ không ăn, mẹ không giận, các con ăn đi." Cố Khanh Khanh liếc chồng một cái sắc lẹm, hừ một tiếng: "Cha các con vô cùng thiếu tinh tế, chúng ta không thèm để ý đến hắn nữa."

Sở Đại đứng im lặng một lúc, suy nghĩ rồi hỏi: "Anh đi nhé?"

"Không thì sao?" Cố Khanh Khanh tròn mắt, giọng điệu đột nhiên mềm mại: "Anh đi đi, nhớ lấy nhiều chút nhé." Sở Đại nhướng mày, anh hiểu ý vợ muốn gì, đây là muốn nhìn xem anh có ngại không.

Anh gật đầu: “Được, anh đi.” Anh thực sự muốn đi, đặt cái giỏ rau xuống, đối mặt với ánh mắt của những người qua lại, đi đến đầu con hẻm.

“Cha ơi~” Đoàn Đoàn chân ngắn đuổi theo cha, Cố Khanh Khanh không ngăn lại, đứng tại chỗ ảo não.

Sở Đại nhìn, vẫn còn nhiều, dứt khoát lấy nhiều một chút.

Mấy chị dâu đi qua còn cười thì thầm với nhau: "Sao lại có người đưa vợ con đến lấy đồ này nhỉ?”

“Lá gan lớn thôi, đám đàn ông quân khu này da mặt dày lắm.”

Cố Khanh Khanh nghe thấy lời bàn tán và những ánh mắt đánh giá rơi vào người mình, mặt nóng bừng.

Thậm chí người đằng kia còn cố tình giơ tay hỏi: “Vợ ơi, đủ chưa?”

Cố Khanh Khanh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Trên đường về quân khu, Cố Khanh Khanh mặt căng cứng, tức giận thả lại một câu: "Tối nay anh ngủ bên phòng ngủ cách vách."

Thấy đứa nhỏ ngơ ngác bên chân, cô bổ sung thêm: “Mang theo Sở Kinh Hồng mà đi."

"Nhóc con chớp mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra, kéo kéo ống quần của cha, miệng không ngừng gọi: "Cha ơi ..."

“Mẹ không thích chúng ta rồi.” Anh một tay xách giỏ đồ, tay phải nắm tay con trai lớn, vẻ mặt đáng thương: “Tối nay cha con ta chỉ có thể ngủ ở phòng nhỏ bên cạnh thôi, làm sao đây, Đại Bảo?”

“Không!” Đoàn Đoàn suýt khóc đến nơi: “Đoàn Đoàn muốn ở cùng mẹ ~”

Thấy anh trai sắp khóc, Niên Niên cũng òa khóc, lắc tay mẹ: “Niên Niên muốn ở cùng anh trai ~ anh trai!”

Cố Khanh Khanh mềm lòng, dỗ dành các con: "Cha các con chỉ đùa với các con thôi."

Sở Đại cười thầm, không ngờ cuối cùng mình vẫn phải nhờ đến các con để ngủ với vợ.

Kết quả lại nghe vợ nói: "Chỉ có một mình cha con đi sang phòng bên cạnh ngủ, Đoàn Đoàn và Niên Niên ở lại với mẹ.”

“…” Sở Đại nuốt nước miếng, làm sao đây?

Cô gái nhỏ của anh càng ngày càng thù dai.

Về đến đại viện, Cố Khanh Khanh đi rửa một ít nho cho hai đứa nhỏ, sau đó đi xử lý xương cá và xương ống, cho vào nồi bắt đầu hầm.

Sở Đại giao hai đứa nhỏ cho Thẩm Tuy, bản thân mình lên lầu tìm Cố Thanh Liệt để nói chuyện.

“Cậu cậu ~ quả quả~” Niên Niên nằm trên đùi Thẩm Tuy, cầm một quả nho định đưa cho cháu cậu.

“Cậu không ăn.” Thẩm Tuy nghỉ ngơi được một lúc, hiện giờ tinh thần đã tốt hơn nhiều: “Có muốn ăn đồ hộp không?” Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía tủ ở góc tường.

Mở cửa tủ, lấy một hộp quýt, một tay vặn nắp ra, cậu nói với Đoàn Đoàn: "Con đi lấy một cái muỗng."

“Muỗng muỗng ~" Đoàn Đoàn nghe hiểu, lẩm bẩm trong miệng mấy lần, chạy vào bếp nắm lấy ống quần của mẹ: “Cậu cậu ~ muỗng!"

“Cậu cần muỗng à con?” Cố Khanh Khanh nhìn ra ngoài bếp, thấy Thẩm Tuy cầm hộp đồ hộp, tinh thần có vẻ ổn, cô an tâm hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô cúi người xuống tìm cái muỗng, đưa cho nhóc con: “Con nói với cậu, sắp ăn cơm rồi, ăn ít đồ ăn vặt thôi."

“Vâng!” Nhóc con nhận cái muỗng, nghiêng đầu nhắc lại: “Ít ít ~”

Cố Khanh Khanh hài lòng xoa đầu con trai: “Đúng vậy, cứ nói như vậy.”

Đoàn Đoàn lại chạy đi phòng khách, đưa thìa cho cậu út: "Cậu cậu ~ ít ít ~"

Thẩm Tuy gật đầu: "Cậu sẽ cho con một ít."

Đoàn Đoàn theo cậu út lên sofa ngồi, không ăn quả vải, không ăn quả nhỏ, nhìn chằm chằm trông mong vào hộp quýt trong tay cậu út.

Nước đường ngọt, cậu bé thích nhất luôn!

Tiêu Tiêu bước vào nhà là thấy cảnh này, ba cậu cháu, cậu một miếng, cháu một miếng, cô tiện tay tháo cái mũ xuống: “Mẹ các con đâu rồi?”

“Ở đây.” Cố Khanh Khanh hơi nhô người ra: “Đến đúng lúc lắm, em giúp chị ra sau vườn hái ít quả ớt nha, thêm ít rau xanh nữa, hành nè rau thơm nữa. Tối nay ở đây ăn cơm luôn nhé."

“Được nha!” Tiêu Tiêu đi tới góc tường nhấc cái giỏ, quan sát xung quanh: “Anh trai của chị đâu?”

“Nghỉ ngơi trên lầu rồi." Cố Khanh Khanh tiếp tục làm sạch tôm.

Nhà có nhiều người, khẩu vị cũng khá đa dạng, người lớn tuổi và trẻ con ăn thanh đạm, khẩu vị không thể quá đậm.

Thẩm Tuy vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được, Cố Thanh Liệt lại bị thương, Tiêu Tiêu lớn lên ở Nam Dương, không ăn được quá cay.

Cho nên là, cô sẽ dùng tôm băm hấp trứng cho hai đứa nhỏ ăn, rồi làm một phần tôm luộc, một phần tôm xào cay.

Tôm xào cay không thể nấu quá cay.

Cua thì một nửa hấp, một nửa xào.

Cá thì hấp. Lúc về nhà ăn tết cô có mang theo mấy hộp ớt băm, có thể làm món đầu cá hầm ớt.

Cuối cùng là xào rau xanh, canh rong biển, như vậy là đủ rồi.

Tiêu Tiêu làm việc rất nhanh, không lâu sau đã cầm giỏ trở vào, chủ động bắt tay rửa rau: "Em vừa rồi thấy được vị mà Bạch Dung sắp gả cho rồi ấy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 498: Chương 498



“Ừ?” Cố Khanh Khanh không dừng tay, thái hành, cúi người từ tủ lấy hai quả trứng, đập vào cái tô lớn, dùng đũa khuấy đều: “Trông như thế nào?”

“Chị chỉ quan tâm đến diện mạo người ta à?” Tiêu Tiêu cho rau chân vịt sạch vào rổ nhỏ bên cạnh: “Khá đẹp trai, hợp với Bạch Dung lắm.”

“Nhà cô ấy để ý cuộc hôn nhân này lắm." Cố Khanh Khanh thuận miệng nói như vậy.

Từ năng lực cá nhân đến gia thế diện mạo, đủ để thấy nhà họ Bạch đã chọn lựa rất kỹ lưỡng.

“Đúng, dù sao chỉ có một cô con gái, phải cẩn thận.” Tiêu Tiêu nói: “Ngày mai em và cha mẹ đều đi dự tiệc cưới, chị có đi không?”

“Không đi.” Nước trong nồi đã sôi, Cố Khanh Khanh lấy cái đồ hấp ba chân gác vào trong nồi, đổ hỗn hợp trứng vào hai cái chén sứ đặt lên cái giá hấp.

Tiêu Tiêu đưa nắp nồi cho chị ấy: “Anh Sở cũng không đi à?"

Đậy nắp nồi, Cố Khanh Khanh chuẩn bị cắt ớt: “Chị vừa hỏi, anh ấy nói không đi.” Ớt không quá to, là ớt chỉ thiên dài để nửa tháng nữa hái là vừa ngon.

Cơ mà cô nhịn không được, thèm loại ớt cay nồng này lâu lắm rồi.

Ở Nam Dương cái gì cũng tốt, hải sản đủ loại, rau quả nhiều, chỉ có ớt là không có vị cay.

Cô rất nhớ món trứng xào ớt và thịt heo xào ớt xanh ở nhà, đều là món ăn gia đình sở trường của mẹ.

Bây giờ điều kiện tốt hơn một chút, người nhà thường xuyên ăn được thịt trứng.

“Vậy Bạch Dung chắc thất vọng lắm.” Tiêu Tiêu rửa xong rau, ngồi lên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bếp, nói: “Có lẽ còn thấy anh Sở bạc tình, không niệm tình cảm thuở nhỏ.”

“Cái này chị không quản được.” Cố Khanh Khanh thấy em ấy ngồi không có chút nhàm chán, lấy một chùm vải cho em ấy: “Có lẽ là hành động nào đó của cô ấy khiến Sở Đại thất vọng buồn lòng, muốn dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ấy.”

Nhận chùm vải, Tiêu Tiêu duỗi thẳng một chân, chân kia co lại, đặt chùm vải lên chân, bóc một quả cho vào miệng: “Thật ra cô ấy là người thông minh, biết lựa chọn tốt nhất hiện tại là cái gì. Mẹ em nói, trước đây Bạch Dung không nhất định là chưa hết hy vọng với anh Sở, có khả năng là thấy cuộc sống của anh chị tốt quá, muốn quậy đục nước."

Mẹ cô và cô giống nhau, khi người khác thấy Bạch Dung là cô gái ngoan thì cảm giác mẹ con cô là Bạch Dung rất bình thường.

Tiêu Tiêu từ nhỏ quá nghịch ngợm, thường bị mắng, khó trách bị các thím trong đại viện ra so sánh với Bạch Dung dịu dàng.

Tự nhiên trong lòng cô có chút không ưa cô ta, hơn nữa Bạch Dung trong lời các thím quá mức hoàn mỹ khiến cô cảm thấy không chân thật.

Trời sinh khí chất không hợp, cô và Bạch Dung không mấy thân thiết.

“Vậy à.” Cố Khanh Khanh như suy tư điều gì đó.

Trước đây trong binh đoàn gặp được Bạch Dung một lần, ấn tượng của cô là cô gái này rất xinh đẹp, khí chất rất tốt.

Hơn nữa, lúc đó nói chuyện với nhau cô không phát hiện ra ác ý trong đó, có lẽ bởi vì cô và Sở Đại khi đó chưa là đối tượng của nhau.

Sau này không gặp lại nhiều, cái lúc về quân khu được mấy hôm, cứ đi ra ngoài mua đồ là cô cảm thấy có người âm thầm nhìn mình, rất không thoải mái.

Thấy Tiêu Tiêu ăn một quả lại một quả, bên chân chất đống vỏ và hạt vải, cô nhắc nhở: “Sở Đại nói ăn nhiều cái này sẽ bị nóng, em chú ý chút.”

“Không sao, lửa lớn đến đâu nhìn thấy anh chị cũng tắt.” Cô gái tóc ngắn nhồm nhoàm ăn vải.

Cố Khanh Khanh cười.

“Đúng là mặt của anh chị nhìn vào rất hạ hỏa.” Lạnh như băng đá, chỉ có Đoàn Đoàn, Niên Niên là thích quấn lấy anh ấy.

Tiêu Tiêu phẩy tay, không nói thêm gì.

Cố Xán Dương người này khó theo đuổi lắm, chỉ có thể lì lợm la l**m, cứ xuất hiện trước mặt anh ấy không ngừng xem có hiệu quả hay không. Điểm tốt duy nhất là hiện tại bên cạnh anh ấy không có ai khác theo đuổi anh ấy.

Quân khu phương Nam có rất nhiều nữ binh, nhiều nhân viên văn phòng và đoàn văn công, xinh đẹp, dịu dàng. Nữ binh thì khí chất khá hào sảng.

May mà Cố Xán Dương là không quân, không có nhiều nữ binh chứ không sẽ có nhiều người lớn mật lao lên.

Hiện tại là năm giờ mười ba phút chiều, ông Tần đã về, Sở Uyên vẫn chưa.

Thẩm Tuy đang ở phòng khách cùng hai cháu nhỏ xem tivi, thỉnh thoảng còn phải trả lời những câu hỏi kỳ quặc của chúng.

Cố Xán Dương, Cố Thanh Liệt và Sở Đại ở trên phòng sách tầng trên bàn chuyện, Cố Khanh Khanh thấy Tiêu Tiêu ngồi không yên, cô cắt hai quả xoài rồi rửa ít nho, cho vào thêm một ít vải.

“Em mang lên tầng đi?” Cô nói với cô gái đang ngồi trên ghế đẩu, chống cằm trông rất buồn chán.

“Được thôi.” Tiêu Tiêu đang rầu rĩ không có việc gì làm, cô là người không thể ngồi yên nỗi, chỉ có mỗi Cố Khanh Khanh mới có thể khiến cô ngồi yên trên ghế đẩu một lúc.

“Chắc là ở phòng sách tầng hai hoặc tầng ba.” Thấy em ấy cầm đĩa hoa quả đứng lên, Cố Khanh Khanh lại nhắc nhở: "Em đừng ăn vải nữa, ăn quả khác đi."

“Biết rồi biết rồi.” Tiêu Tiêu không để ý lắm, ra khỏi cửa bếp bóc thêm một quả vải, bóc vỏ nhét vào miệng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 499: Chương 499



Thẩm Tuy thấy chị ấy lên tầng cũng chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì thêm.

Chỉ có hai đứa nhỏ muốn đi theo, bị cậu túm chân kéo lại, đặt lên đùi: “Lát nữa ăn cơm, đừng chạy lung tung.”

Đoàn Đoàn giãy giụa một chút, không thoát ra được, bĩu môi: “Cậu cậu hư ~”

“Có hư bằng con không?” Thẩm Tuy cúi người lấy hộp trái cây đóng hộp trên bàn trà, dùng muỗng múc nước đường, đưa đến miệng cháu trai lớn: “Ăn không?”

“Ăn!” Đoàn Đoàn lập tức tươi cười hớn hở, nuốt nước đường, vẻ mặt mãn nguyện: “Cậu cậu tốt, tốt nhất~”

Thẩm Tuy không nói gì nổi với đứa cháu này.

Tiêu Tiêu lên tầng hai nhìn một cái, không có ai, lại cầm đĩa hoa quả lên tầng ba, vừa đi vừa ăn thêm một quả vải ba quả nho.

Tầng ba rất yên tĩnh, cô liếc nhìn xung quanh, tìm được nơi cần đến, đứng trước cửa thư phòng, gõ cửa.

Sở Đại vốn đang ngồi trên bàn đọc sách nghe Cố Thanh Liệt kể về lần đánh trận trước đó, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng dậy ra mở cửa.

“Phòng này cách âm khá tốt nhỉ, bên ngoài không nghe thấy chút động tĩnh nào, em còn tưởng bên trong không có ai.” Tiêu Tiêu đứng ở cửa, đưa đĩa hoa quả cho anh: “Khanh Khanh bảo em mang lên, bảo các anh ăn xong xuống tầng chuẩn bị ăn cơm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Bút tích của Tư lệnh Sở vẫn là rất đáng tin cậy.” Sở Đại nhận đĩa hoa quả, thấy ánh mắt em ấy chăm chăm nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía cửa, cười nhạt: “Biết rồi, xuống dưới đợi đi.”

Tiêu Tiêu bĩu môi: “Cũng không bảo em vào trong ngồi một lát.”

Sở Đại nghiêng người, nhướn mày nói: “Vậy em vào ngồi một lát?”

“Thôi, em vẫn nên đi giúp Khanh Khanh bày đồ ăn vậy, các anh cứ từ từ mà nói chuyện.” Tiêu Tiêu không quay đầu lại, trực tiếp đi xuống cầu thang.

Nghe thấy tiếng bước chân dẫm trên ván gỗ dần dần biến mất, Sở Đại cười lắc đầu, tiện tay đóng cửa phòng, dùng xiên tre xiên một miếng xoài cho vào miệng.

Cố Thanh Liệt mò một quả nho ném vào miệng, không lột vỏ, nhai luôn: “Anh à, em thấy cô gái này khá tốt đó, anh không động lòng chút nào sao?”

Cố Xán Dương ngồi trước bàn sách, đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt lướt qua em trai một cái, Cố Thanh Liệt lập tức im lặng.

“Có tâm tư nhọc lòng chuyện của anh cả, cậu lo cho bản thân trước đi." Sở Đại đặt đĩa hoa quả lên bàn sách, nửa người tựa vào mép bàn, trêu chọc: “Trước đây cậu nói trong binh đoàn không có cô gái nào, bây giờ quân khu chắc chắn không thiếu đâu chứ? Thực sự không được thì cậu đánh báo cáo xin tổ chức, tập đoàn quân dã chiến và bộ phận quan chức tổ chức một buổi giao lưu, xem có ai ưng ý không."

"Còn có thể làm như vậy sao?" Cố Thanh Liệt vò đầu: "Thôi cái đó nói sau đi, buổi chiều tôi đi đoàn bộ, vừa mới làm quen với đoàn trưởng và chính ủy, bây giờ nhắc đến không được tốt lắm đâu."

"Không có gì không tốt cả, hoặc cậu làm như Tiêu Tiêu, nộp đơn xin tổ chức, để cấp trên giải quyết chuyện chung thân đại sự của cậu cũng được."

"Cô ấy không phải bị từ chối rồi à?" Cố Thanh Liệt theo bản năng liếc nhìn Cậu Thẳng xem có phản ứng gì không.

"Cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, Sở Đại lại lấy một quả nho, từ tốn bóc vỏ: "Mèo mù rồi cũng có ngày gặp chuột c.h.ế.t mà."

"Hử?" Lần này đầu óc Cố Thanh Liệt không chậm, liếc mắt nhìn: "Vậy tôi là mèo mù hay chuột chết?"

Sở Đại cười mắng: "Cậu là não heo."

Cố Thanh Liệt không nói lại, động thủ luôn, đưa tay đẩy hắn một cái, miệng lẩm bẩm.

Cố Xán Dương nhìn hai người họ đùa giỡn, cũng không lên tiếng, ngón tay dài không nhanh không chậm lột quả vải.

Năm giờ bốn mươi lăm phút, tất cả món ăn lần lượt được dọn lên bàn, Cố Khanh Khanh rửa sạch cái tô lớn vừa rồi đánh trứng, cô lấy thêm một tô nữa, cho canh ra từng tô.

Thấy Tiêu Tiêu muốn bê, cô lên tiếng hỏi: "Sở Đại xuống chưa? Để anh ấy và anh trai chị xuống bê, nóng lắm em đừng bê."

"Anh Sở?!" Tiêu Tiêu không dám cậy mạnh, đứng dưới cầu thang ngẩng đầu gọi một tiếng: "Xuống ăn cơm rồi."

"Đến đây."

Tiếng bước chân rõ ràng dần dần đến gần, Tiêu Tiêu nhìn thấy người kia xuống trước, cô không thể dời mắt được: "Khanh Khanh bảo các anh vào bếp bê canh ra."

Cố Xán Dương lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, gật đầu.

Đàn ông chân dài nên bước nhanh, Tiêu Tiêu hoàn hồn nhanh chóng theo sau, sau đó đứng ở cửa nhìn hai anh em trong phòng nói chuyện.

"Hay anh dùng vải bọc lại bên dưới cho anh? Cách một lớp vải bớt nóng." Cố Khanh Khanh vừa nói ánh mắt quét xung quanh, cuối cùng tìm thấy một miếng vải lau, làm ướt, quấn quanh cái tô.

"Ừ." Cố Xán Dương nhìn động tác của em gái, không từ chối.

Theo sau Cố Xán Dương bưng canh ra là Sở Đại, anh né sang một bên vào bếp.

"Còn cần bê gì nữa không?" Anh hỏi.

"Còn một to canh nữa, em hầm khá nhiều, mỗi người có thể uống hai chén." Cố Khanh Khanh mở nắp một nồi khác: "Còn có trứng hấp cho hai nhãi con của anh."

Người đàn ông cao đứng sau lưng cô, liếc nhìn vào nồi: "Còn bỏ thêm tôm nữa à." Anh cười."

"Sinh ra ở Nam Dương mà, thích ăn tôm, giống cha nó." Cố Khanh Khanh thêm chút xì dầu vào hai cái chén sứ, rắc thêm hành lá: "Tô canh đó để anh cả bê nhé, anh mang hai chén này ra, bọn nhỏ cũng đói rồi."

"Chúng nó không đói đâu, hoa quả bánh ngọt đồ hộp cái gì cũng ăn." Mặc dù nói vậy, anh vẫn lấy hai cái muỗng trong tủ bát, cho vào từng bát.

"Không phải do các anh chiều chuộng sao, ăn không biết no, sau này đến bữa cơm không được cho chúng ăn đồ vặt." Cô bê chén đũa ra ngoài.

Sở Đại đi theo sau vợ: "Câu này em phải nói với hai người kia kìa đó, thường xuyên nhân lúc đi dạo cho tiêu cơm lại đưa chúng đi cung tiêu xã mua đồ ăn vặt."

Anh hướng về phía hai vị trưởng bối đang cười nói trên ghế sofa ra hiệu.

Nhìn cha và cha nuôi trên ghế sofa, cô thở dài: "Cái này làm sao nói đây." Cha quá chiều chuộng bọn nhỏ, chỉ cần nũng nịu một chút, nguyên tắc gì đó không còn tồn tại.
 
Back
Top Bottom