Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 400: Chương 400



Cao Hải Nguyệt gật đầu rồi lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy chị dâu nhà mẹ đẻ em mặt dày quá, mỗi năm đến nhà chúng ta xin xỏ. Em cho cháu em bao lì xì đó là điều hiển nhiên, ấy thế mà còn lôi kéo cả nhà chị một phần. Chị ta như con tỳ hưu, chỉ biết vào mà không biết ra.”

Khi cô sinh Thời Trọng Sơn, người nhà mẹ đến thăm, Vương Tú Anh không có được một bao lì xì đỏ, ngược lại cô ta ở chỗ của cô không để thua thiệt một đồng một cắt nào.

Hà Thu Thủy cười nói: “Không sao, dù sao chị ta cũng là người nhà đẻ, mau vào đi, gió ngoài này lạnh làm chị run cả người.”

Trong phòng khách, những người bên nhà mẹ Hà Thu Thủy định có ý đồ cũng không nói thêm nữa, đã rõ rồi. Cháu rể nhà người ta là giúp anh em họ ruột nhà vợ. Dạng họ hàng quăng tám sào cũng không tới đừng có mơ tưởng.

“A Đại, để cháu cười chê rồi.” Thời Liên Thải lau mặt ngồi xuống, vợ anh người tốt, cha mẹ vợ cũng không tệ, anh cả vợ cũng được, chỉ có mỗi chị dâu một lời khó nói hết.

Sở Đại lắc đầu cười, không để chuyện này trong lòng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhà ai mà chẳng có loại họ hàng muốn gom hết lợi ích về mình, may là nhà họ Cố không có.

Người nhà họ Cố chưa từng muốn gì từ anh, chỉ quan tâm anh đối xử với Khanh Khanh thế nào.

Tầm ba giờ chiều, bí thư Chu dẫn theo mấy người khác đến, ông và Sở Uyên vào trong nói chuyện riêng.

Bộ trưởng tài chính đeo kính và Tiểu Võ cầm cuốn sổ da đang nói chuyện với Cố Kim.

Sở Đại nói chuyện xong với Thời Khinh Chu rồi đi tìm Cố Khanh Khanh.

“Cha ơi cha ~ cha ~ cha” Niên Niên thấy anh đến, chân nhỏ chạy nhanh về phía anh, mắt cười thành vầng trăng lưỡi liềm.

Người đàn ông dùng một tay bế con lên, Niên Niên cọ cọ trong vòng tay ấm áp của cha, cuối cùng vùi đầu vào cổ cha, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cha.

Đoàn Đoàn đang chơi với Thời Trọng Sơn, hai đứa nhỏ chỉ chênh nhau một tuổi, Đoàn Đoàn phải gọi Thời Trọng Sơn là cậu họ.

Thấy em trai cọ trong vòng tay cha, Đoàn Đoàn cũng bỏ rơi c** nh* chạy tới ôm chân cha, tay nhỏ muốn với đến vạt áo cha.

Trong túi áo cha có rất nhiều kẹo ngon!

Một đứa quấn lấy chân, một đứa ôm trong tay, Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà buồn cười, thấy ánh mắt cầu cứu của anh cô cười trộm tiến lên giải cứu.

“Vợ ơi.” Anh lên tiếng.

“Gì vậy?” Cố Khanh Khanh bế Đoàn Đoàn, hai anh em, một ở trong vòng tay cha, một ở trong vòng tay mẹ, anh em tay múa chân liên tục.

“Đưa tay ra.”

Cố Khanh Khanh tay phải bế Đoàn Đoàn, đưa tay trái ra.

Hạt dưa đã bóc vỏ vào lòng bàn tay mềm mại của cô, trong mắt cô hiện lên niềm vui: “Cho em à.”

“Đúng rồi, không thì cho ai được.” Sở Đại cười khẽ, liếc thấy nước dãi bên miệng Đoàn Đoàn trong vòng tay cô, dùng ngón tay lau đi, cười nói: “Cái này là cho mẹ, không phải cho con đâu.”

Đoàn Đoàn mím môi ngoan ngoãn không động, chỉ là nước dãi bên miệng không ngừng chảy, mắt chăm chăm nhìn.

Cố Khanh Khanh nhìn đứa con trai lớn thèm thuồng, bế con ngồi xuống, lấy hạt dưa ra nhét vào miệng nó.

“Bình thường không thiếu cho các con ăn đồ ăn vặt, sao thấy cái gì cũng thèm thế con.”

Sở Đại ngồi cạnh cô, Niên Niên cũng nghiêng người muốn ăn hạt dưa, anh vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con: “Thật là hai đứa đòi nợ."

Từ khi có hai đứa nhỏ này, mỗi ngày vợ anh đều dành hết tâm trí cho hai nhóc con này.

“Cũng là anh tự nguyện.” Cố Khanh Khanh lại nhét hạt dưa vào miệng Niên Niên: "Mẹ hỏi em khi nào sinh thêm đứa nữa, em nói thôi đi, hai đứa này đã làm em mệt lắm rồi, nếu đẻ sinh đôi lần nữa …”

Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy cuộc sống tối tăm.

Sở Đại dựa lưng vào ghế, cười nhẹ: “Em cũng coi trọng chồng mình quá đấy.”

Cố Khanh Khanh nghĩ một lúc mới hiểu ý anh, xoay người, đánh giá anh từ đầu đến chân.

Kết hôn rồi anh có vẻ gầy hơn trước, không trách cháu nhỏ nói thức ăn trong nhà đều bị cô ăn hết. Dáng vẻ không thay đổi, đôi mắt sáng lấp lánh, kết hôn rồi khí thế hoang dã của anh bớt lộ ra ngoài, thu lại một chút.

Có thể là chỉ trước mặt người nhà mới vậy, cô không rõ lắm, cô hiếm khi thấy anh ở đơn vị ra sao.

Giờ trên mặt anh luôn mang nụ cười, nói chuyện với người nhà họ Cố và họ Thời đều rất lịch sự, đối với hai đứa nhỏ cũng rất kiên nhẫn.

Thật lòng mà nói, Đoàn Đoàn và Niên Niên gần gũi cha hơn, chỉ khi đói mới tìm mẹ, giờ cai sữa rồi, mỗi ngày uống sữa bột, quân khu chắc cũng đã tích trữ được nhiều sữa tươi, nhà cô đã về đây ăn tết được mấy ngày rồi.

Chân dài được quần đen bao bọc tự nhiên sát vào đùi, ánh mắt thản nhiên đón nhận cái nhìn của cô.

Cố Khanh Khanh hắng giọng: “Anh nói sẽ đưa cậu và anh họ vào nhà máy nước tương, có được không?”

“Được chứ.” Sở Đại cười: “Không khó đâu, trứng hấp buổi trưa em không ăn phải không?”

Cố Khanh Khanh ngơ ngác gật đầu.

Cô đâu phải người lớn thích tranh ăn với trẻ con đâu.

“Nước tương nấu rất ngon, tay nghề này vào nhà máy quốc doanh làm thợ được đấy, có bản lĩnh thật sự dù có đi cửa sau vào cũng không ai nói gì, lãnh đạo bên trên sẽ bảo vệ.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 401: Chương 401



Sở Đại nói với giọng điềm tĩnh, không chút khoe khoang, chỉ đơn thuần kể sự thật: “Nhà họ Sở mặc dù căn cơ ở Nam Dương song nhân mạch khá rộng. Có đôi khi không cần chính mình nói ra, những người biết quan hệ với nhà mình sẽ chủ động lo liệu.”

“Những cái này là cha tích góp lại sao?"

“Đúng vậy.” Sở Đại im lặng một lát, phải thừa nhận: “Ngoại trừ việc làm cha ông ấy làm không tốt, những mặt khác ông ấy rất lợi hại."

Cố Khanh Khanh bật cười.

Niên Niên mấp máy miệng, lẩm bẩm: “Ông nội!”

Ông nội thương cậu với anh trai nhất! Cho hai anh em đồ ăn ngon nhất. Không giống cha cái gì ngon cũng để cho mẹ trước.

Thời Trọng Sơn nghe chị và anh rể nói chuyện, cũng chầm chậm đi tới, nằm trên ghế bên cạnh, tay lấy miếng khoai lang khô từ đĩa sứ nhét vào miệng.

Cố Khanh Khanh thấy khuôn mặt tròn trĩnh và cái má phồng phồng của nhóc con, cô đưa tay xoa xoa, cảm thán: “Không biết cháu ăn gì mà lớn thế này.”

“Còn có thể ăn gì nữa, chỉ có bánh bao cám mì và khoai tây nghiền thôi.” Cao Hải Nguyệt bưng hai ly trà gừng vào: “Trời lạnh quá, uống trà gừng cho ấm người.”

“Cảm ơn mợ.” Sở Đại một tay nhận ly trà, đặt lên bàn.

“Phải là mợ cảm ơn cháu mới đúng, A Đại, cậu cháu cả đời chẳng có tài cán gì, chỉ biết làm ruộng, giờ theo cha mẹ nấu nước tương. Trước kia chúng ta đâu dám nghĩ đến việc vào nhà máy quốc doanh, giờ cậu cháu vào được nhà máy, sau này Trọng Sơn lớn lên cũng có đường ra…”

Nói đến đây, mắt cô hơi ướt, cuộc sống bao năm nay cuối cùng cũng có chút hy vọng.

Nhà mẹ đẻ có mấy chị em họ, luôn luôn châm chọc cô lấy chồng về đội sản xuất Phong Thu chỗ nghèo nàn chim không thèm ỉa, tự mình tìm khổ. Các thím trong nhà cũng thường xuyên khoe khoang trước mặt mẹ cô, nói con gái và con rể đối xử tốt với họ thế nào, mỗi lần về nhà đều mua mạch nha, trái cây, thịt hộp, còn nói con rể mình giỏi giang thế nào.

Mỗi lần về nhà mẹ đẻ nghe các thím nói thể trước mặt chồng mình, cô cảm thấy m.á.u dồn l*n đ*nh đầu. Mà chồng lại là người khờ khạo, không mở miệng phản bác, cứ mặc kệ bọn họ nói.

Cô đau lòng anh.

Lấy chồng về nhà họ Thời là vì thấy nhà họ Thời gia phong tốt, Thời Liên Thải người thật thà, trong thôn không có tiếng xấu.

Thực tế chứng minh lựa chọn của cô không sai, cha mẹ chồng đối xử rất tốt với cô, tuy có lúc xích mích với chị dâu Hà Thu Thủy, mà phần lớn vẫn hòa thuận.

Cô nghĩ đời này cứ thế yên ổn trôi qua, không ngờ em chồng giỏi giang, chồng là đội trưởng đội sản xuất, hai con trai trong quân đội, con gái gả được vào gia đình quân nhân.

Họ hàng gần cũng được hưởng lây.

Sở Đại thấy thay đổi cảm xúc trên mặt mợ út, chỉ cười nói: “Là cậu có bản lĩnh.”

Cao Hải Nguyệt đã nghe cháu rể nói vậy nhiều lần rồi. Thời buổi này người có bản lĩnh thật vào được nhà máy quốc doanh có mấy người? Để sự biết ơn, ân tình này trong lòng, cô lại nói chuyện với Cố Khanh Khanh về việc nuôi con, rồi bế con vào bếp.

Để không gian cho gia đình bốn người.

Chu Mạn và Hà Thu Thủy cùng Thời Như Sương đều trong bếp, Thời Như Sương kể mấy chuyện vui ở nhà, Tiền Quế Hoa thường đến chơi, mỗi lần đến là kể hết chuyện bát quái trong thôn.

Nào là nhà họ Trương phơi chăn ở đầu làng bị mất thật ra là bị chó hoang tha đi làm tổ. Còn có con gái nhà ai đòi ly hôn không muốn sống tiếp. Hiện tại kinh tế tập thể đội sản xuất tốt, cô gái ấy thà đi làm kiếm công điểm chứ không muốn sống với chồng với gia đình chồng nữa.

Danh hiệu bà tám không phải không có lý do.

Chu Mạn cười nói: “Con nha, giờ cuộc sống tốt hơn nhiều rồi. Trước đây con không thích nghe những chuyện vặt này mà? Mà phải nói thôn Đại Truân Tử làm ăn khá lắm, ngoài làm ruộng còn hái bông, cây gai để dệt.”

Đội sản xuất Vô Địch có rất nhiều thanh niên thu nhập mỗi năm còn cao hơn một người học việc trong nhà máy quốc doanh ở thành phố. Giống như Cố Hùng kia thu nhập còn bằng thợ cấp 1.

“Nhà họ Cố sống rất khấm khá.” Hà Thu Thủy rửa sạch nồi nói: “Nhà họ Cố nhiều con trai, đều là lao động khỏe mạnh, làm ruộng được nhiều công điểm. Ngoài nhà chú út ra ba gia đình nhỏ đều có con ở quân đội, cuộc sống càng ngày càng có hy vọng.”

Bây giờ quân nhân địa vị rất cao, không nói gì khác, việc tìm vợ là lợi thế lớn, dễ hơn người bình thường nhiều.

“Chị trước dây còn lo cho Khinh Chu, giờ nó vào nhà máy quốc doanh rồi, chẳng phải dễ tìm hơn à?” Thời Như Sương cười trêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đội sản xuất Phong Thu nghèo khó, lương thực không đủ ăn, nhà họ Thời may có nhà họ Cố gửi lương thực qua cứu tế hằng năm mới có thể chống chọi được.

Ít cô gái nào muốn gả đến đây lắm, mai mối mà nghe đội sản xuất Phong Thu là lắc đầu ngao ngán.

Ngay cả con gái trong thôn cũng phải tìm mọi cách gả ra ngoài.

“Còn chưa biết bao giờ có thể đi.” Hà Thu Thủy không chút lo lắng con trai xa nhà, còn mong nó đi sớm: “Hay em hỏi A Đại giúp chị với?”

“Được thôi.” Thời Như Sương vui vẻ nhận lời.

Cao Hải Nguyệt bế con vào, ngồi cạnh em chồng, thấy Cao Hải Nguyệt có chút không vui, Chu Mạn và Hà Thu Thủy nhìn nhau, suy nghĩ một lát rồi nói: “Vợ thằng út, mai không có việc gì con đưa Trọng Sơn về thăm bà ngoại đi.”

Cao Hải Nguyệt hơi khó xử: “Hôm nay chị dâu con …” Vương Tú Anh về nhà không biết sẽ trách móc đến mức nào.

“Cha mẹ con thương đứa con gái này mà, không đến nỗi vô lý đâu. Đúng lúc Như Sương mang nhiều đồ đến, nhà ta ăn không hết, hai chị em con chia nhau mang về nhà ngoại đi.”

Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt hiểu ý, mẹ chồng muốn cho họ mặt mũi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 402: Chương 402



Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt đồng thời từ chối, nhìn Thời Như Sương: “Điều này không hay đâu mẹ, đây là lòng hiếu thảo của cô út và Khanh Khanh đối với mẹ, mẹ cứ giữ mà dùng."

"Cứ làm vậy đi." Chu Mạn chậm rãi nói: "Các con đã chịu không ít thiệt thòi khi gả vào nhà họ Thời, nhà mình không giàu có, để các con phải chịu thiệt thòi khi về nhà mẹ đẻ, trong lòng mẹ cũng băn khoăn."

"Bây giờ cuộc sống đã có hy vọng, các con cũng nên thoải mái hơn rồi."

Hà Thu Thủy mắt đỏ hoe, Cao Hải Nguyệt ôm con chặt hơn, giọng nghẹn ngào: "Mẹ! Mẹ nói gì vậy, mẹ chồng nhà khác còn bắt con dâu làm việc suốt, không cho nghỉ ngơi, còn ở nhà mình thì không bao giờ có chuyện đó, mẹ đối xử tốt với con và chị dâu, chúng con đều ghi nhớ trong lòng."

Hà Thu Thủy liên tục gật đầu.

Chu Mạn chỉ lắc đầu, không nói gì.

Trong bếp, bốn người phụ nữ trò chuyện về những chuyện thường ngày, không khí vô cùng hòa thuận. Những năm trước, mỗi khi đến dịp lễ tết, Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt lại buồn phiền, muốn về nhà mẹ đẻ nhưng lại sợ.

Muốn về vì nhớ cha mẹ, không muốn về vì không có gì để mang về, sợ họ hàng lại nói này nói kia, làm cha mẹ buồn lòng.

Năm nay khác, trong lòng có chuyện vui. Chờ Khanh Khanh bọn họ về là sẽ gói ghém đồ về nhà mẹ đẻ, lần này bọn họ sẽ thẳng eo tự tin nói chuyện với họ hàng.

Chồng/con trai của họ sắp vào làm việc ở nhà máy quốc doanh!

Bí thư Chu và Sở Uyên trong phòng trò chuyện rất lâu, đến khoảng năm giờ mới ra, bếp nhà họ Thời lại bắt đầu nấu nướng, khói bếp lượn lờ. Lần này Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt còn hăng hái hơn lúc sáng, chỉ muốn nấu hết thức ăn trong nhà để bày tỏ lòng biết ơn.

Nhà họ Thời mời bí thư Chu và mọi người ở lại ăn cơm, Tiểu Võ vừa định từ chối thì nghe vị trưởng phòng đeo kính nói: "Bí thư, bây giờ đi đến nhà khách trên trấn cũng phải mất một hai tiếng, ngoài trời tuyết rơi nhiều rất khó đi, chúng ta không ăn không, sẽ trả tiền theo tiêu chuẩn nhà ăn quốc doanh, ngài thấy sao?"

Để có thể ngồi ở vị trí này, ngoài có tài thật sự, còn phải biết nhìn mặt đoán ý. Thấy bí thư Chu mặt mày thoải mái, nói chuyện với Cố Kim không còn sự xa cách lịch sự như trước là biết mối quan hệ của họ đã gần gũi hơn.

"Được, cứ theo lời cậu nói đi, thật ngại quá, tết nhất rồi mà còn làm phiền nhà ngài, chú à." Câu này là bí thư Chu nói với Thời Quý.

Thời Quý không ngờ sống cả đời mà có thể được lãnh đạo tỉnh gọi là chú, trước đây người của công xã đến nhiều lắm cũng chỉ gọi là đồng chí, ông tuy ngạc nhiên nhưng thấy Sở Uyên khẽ gật đầu với mình, ông biết điều này có lợi cho nhà họ Thời, ông phẩy tay ra hiệu không sao.

Họ hàng nhà mẹ đẻ Hà Thu Thủy đã về, chủ nhà không nhiệt tình, họ cũng không ở lại làm gì. Với cả tâm ý của mình phần lớn đã bị nhìn thấu, ở lại cứ như ngồi trên đống than không thoải mái.

Nhà họ Thời bây giờ thật sự may mắn, có quan hệ với lãnh đạo quân khu và lãnh đạo tỉnh, họ phải nhanh chóng về nhà kể chuyện này cho người nhà.

Cứng không được thì chuyển sang mềm mỏng, thái độ tốt hơn, làm thân với Hà Thu Thủy, chưa chắc sau này không được lợi gì, giống như Vương Tú Anh hống hách vậy không được.

"Bí thư Chu, ngài có muốn uống chút rượu không?" Thời Liên Vân lấy một bình nhỏ, rót rượu ngô vào, đậy nắp lại và để bên bếp lò hâm nóng.

Tiểu Võ vội nói: "Cảm ơn lòng tốt của anh đồng chí, bí thư của chúng tôi không bao giờ uống rượu."

Bí thư Chu cũng cười gật đầu: "Chúng tôi có kỷ luật, khi làm việc bên ngoài không được uống rượu."

"Ồ, vậy uống chút nước ngọt nhé?" Ông trở về phòng mang ra hai chai nước ngọt cam đựng trong chai thủy tinh, lần này bí thư Chu không từ chối.

Tết năm nay nhà họ Thời vô cùng náo nhiệt, Hà Thu Thủy không khỏi cảm thán: "Những năm trước nhà mình chỉ có vài người ăn tết, không đông đủ như bây giờ, nếu Xán Dương và Thanh Liệt về được thì tốt quá."

"Hai anh ấy công tác ở quân đội bận rộn, sau này có kỳ nghỉ sẽ về. Cố Khanh Khanh mỉm cười nói: "Khi nào con về quân khu sẽ nói với hai anh, nhà mình ai cũng nhớ họ."

"Con và Thanh Liệt có liên lạc thường xuyên không?" Hà Thu Thủy lại hỏi.

"Có, con thường gửi điện báo qua lại, thỉnh thoảng viết thư."

Chủ yếu là Dư Phú Quý và Trưởng phòng hậu cần Trương Triều thường viết thư hỏi thăm về Sở Đại, nói muốn xem hai đứa nhỏ, còn hỏi cô sống thế nào, có tốt không.

Cố Khanh Khanh nghĩ đến đây, đụng vào cánh tay người bên cạnh, thì thầm vào tai anh: "Anh, chúng ta có nên đến Binh Đoàn Xây Dựng thăm người thân một chuyến không?"

Sở Đại đang đút cháo cá cho đứa nhỏ ăn, nghe vậy gật đầu: "Có cơ hội thì nên đi một chuyến, có điều thời gian tới không được, anh không có kỳ nghỉ."

Sau tết trở lại đơn vị anh sẽ rất bận rộn.

"Khi nào A Tuy nghỉ hè xem lúc đó anh có thời gian không." Cố Khanh Khanh liếc nhìn cậu bé bên cạnh ăn uống tốt hơn chút rồi, lại tiếp tục nói chuyện với chồng: "Đưa em ấy đi xem phong cảnh bên đó."

Thẩm Tuy lớn lên ở miền Nam, chỉ mới đến khu vực trung bộ, chưa bao giờ thấy cảnh sa mạc. Cố Khanh Khanh thấy trong sách địa lý quốc gia do ông Tần tặng có giới thiệu về sa mạc, cảm thấy nên đưa cậu bé đi nhiều nơi, tự mình nhìn thấy mới biết thế nào là sa mạc thật sự.

"Đến lúc đó phải nghĩ cách kiếm một cái máy ảnh ..." Cô tự mình lẩm bẩm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại nghe được lời em ấy nói thầm, cong nhẹ khóe môi cười.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 403: Chương 403



Bí thư Chu và Cố Kim trên bàn ăn nói về kinh tế tập thể đội sản xuất: "Anh định dẫn đội sản xuất Hồng Kỳ và đội sản xuất Hồng Tinh cùng nung gạch và trồng trọt? Đây là việc tốt nha."

Bí thư Chu cười nói: "Chúng tôi sẽ liên hệ nhà máy gạch quốc doanh, chỉ cần kiểm tra chất lượng đạt tiêu chuẩn, có thể thu mua gạch các anh cung cấp theo giá thu mua của nhà máy quốc doanh, đội trưởng Cố, anh thấy sao?"

Cố Kim tay phải cầm đũa, tay trái gãi đầu, cười ngây ngô: "Điều này tất nhiên tốt rồi."

Ông còn đang nghĩ, nung nhiều gạch như vậy, sau này làm sao mang ra ngoài, vốn định nhờ công xã giúp, bây giờ không cần nữa.

Có bí thư Chu lên tiếng, họ chỉ cần làm tốt việc của mình thôi là được.

"Lời mất lòng chúng ta nói rõ trước, nếu chất lượng không đạt, việc này sẽ dừng lại." Bí thư Chu ôn hòa nói.

"Được, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo chất lượng, xin Bí thư yên tâm." Cố Kim lúc này có chút không yên, nghĩ ngay đến Tần Võ.

Ngày mai về phải bàn bạc kỹ với Tần lặn nước, nhanh chóng khởi động lại lò gạch, tết đã qua, họ hàng đã đi chúc tết hết cả rồi, già trẻ trong đội sản xuất nên bắt tay vào làm việc rồi.

Còn phải đến đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh, bàn bạc với tam giác sắt của hai đội.

Trước đây vì chuyện đập thủy điện, họ thường đến đội sản xuất Hồng Tinh và Hồng Kỳ, quen biết với đội trưởng, bí thư đảng và chính trị viên của họ. Hai đội sản xuất bên đó quen làm việc với đội hình ba người, chỉ có đội sản xuất Vô Địch có hai người.

Tiểu Võ ghi lại tất cả những gì liên quan đến công việc vào sổ tay da bò, ngày mai về tỉnh sẽ liên hệ nhà máy gạch quốc doanh để họ cử người đến kiểm tra chất lượng tại đội sản xuất Vô Địch thuộc công xã An Bình.

Thời Như Sương và hai chị dâu trò chuyện, phát hiện trong giọng nói của hai chị có chút nịnh bợ mình, cô nhìn về phía Chu Mạn, muốn nhờ mẹ giúp đỡ.

Chu Mạn cũng không có cách, chỉ lắc đầu với cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời Như Sương trong lòng thở dài, trước đây hai chị dâu cũng đối xử tốt với cô, có lẽ vì cô không bao giờ đòi hỏi gì ở nhà, cũng không gây phiền phức, mỗi lần về đều mang theo lương thực, thịt heo muối, cá khô và rau khô linh tinh.

Lần đầu tiên được đối xử tốt như vậy, thậm chí có thể nói là thân cận.

Cô chưa quen, chưa thích ứng được mà cảm thấy cũng ổn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại mỗi người bế một đứa con, đang đút cơm cho con, thỉnh thoảng nói chuyện học hành với Thẩm Tuy. Ông Tần sau khi rời đảo sẽ dạy học tại trường trung học con cháu quân nhân trong quân khu phương Nam ba năm, chờ Thẩm Tuy lên cấp ba sẽ cùng đến thủ đô.

Thẩm Tuy là người có ý chí mạnh mẽ, dù mấy ngày này ốm mà không hề bỏ học ngoại ngữ, mỗi ngày đều luyện. Cố Khanh Khanh biết chút tiếng Anh mà đã quên gần hết, chỉ có Sở Đại có thể nói lưu loát với em ấy.

"Anh còn biết tiếng Nga à?" Cô Khanh Khanh trề môi: "Sao trước đây em không nghe anh nói?"

"Ông ấy cũng biết.". Sở Đại chỉ về phía Sở Uyên: "Trước đây ông ấy bắt được một gián điệp, sau đó chú Chử cho người đó dạy tiếng Nga cho anh."

"Thế sau đó thì sao?" Cố Khanh Khanh hỏi.

Sở Đại rũ mắt nhìn con trai trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Ở trường học làm giáo viên."

"Ồ." Cố Khanh Khanh tin là thật: "Không biết A Tuy đến trường có gặp được thầy dạy tiếng Nga của anh không."

"Có thể gặp." Anh không phủ nhận.

Thẩm Tuy nhìn không chớp mắt, cậu và anh rể trao đổi ánh mắt, trong mắt biểu thị em đã hiểu.

Chỉ sợ thầy dạy tiếng Nga đó đã c.h.ế.t từ lâu.

Đoàn Đoàn và Niên Niên chưa ăn xong đã bắt đầu kêu, Cố Khanh Khanh biết dấu hiệu này là muốn đi nặng. Cô đưa con cho Thẩm Tuy: "Để c** nh* mang con đi nhé."

Trong mắt Thẩm Tuy là vẻ ngơ ngác như cháu trai, chậm rãi đặt đũa xuống, bế cháu trai đi nhà xí.

Sở Đại và Thẩm Tuy bế con ngồi xổm ở nhà xí, dưới chân là tấm ván gỗ, anh hỏi: "Em đoán được rồi?"

Thẩm Tuy nhanh chóng hiểu, gật đầu: "Gần như vậy."

"Đừng nói với chị em, chị em vốn dĩ mềm lòng, nghe những chuyện này sẽ buồn rất lâu."

"Em biết."

Niên Niên ngẩng đầu nhìn cậu, đưa tay chạm vào cằm cậu, miệng lẩm bẩm: "Chít chít!"

Sở Đại nhìn con trai ngốc nghếch, buồn cười, cơ mà ngay sau đó ngửi thấy mùi khó chịu, anh cúi đầu vùi mặt vào vai con trai, ngửi mùi sữa dễ chịu hơn chút.

Biểu cảm của Thẩm Tuy cũng không khá hơn, cuối cùng buông tiếng thở dài.

Nhiều năm sau, có một phóng viên trong lúc phỏng vấn, hỏi nhà ngoại giao lịch sự này đã trải qua những thời khắc tăm tối nhất nào, Thẩm Tuy không thể không nhớ lại cảnh mỗi lần cùng cháu trai ...

Dọn phân cho cháu trai.

Mỗi lần cái mùi khó có thể chịu đựng, không kịp đề phòng.

Thế mà hai đứa nhỏ vẫn có thể cười tươi, huơ tay múa chân trông vui lắm.

Trải qua những điều đó rồi, về sau dù xảy ra chuyện gì cũng khó làm anh gục ngã.

Thấy con trai muốn đứng dậy, Sở Đại vội tìm giấy, cuối cùng chỉ thấy những mảnh lá tre mỏng xếp chồng ở góc tường.

Anh và Thẩm Tuy nhìn nhau, hai người rơi vào hố sâu sự tuyệt vọng.

Nếu là họ ... thì cũng được.

Hai đứa nhỏ bị tiêu chảy, dùng lá tre không sạch sẽ, còn để lại dấu trên quần, khi mà hong khô còn để lại mùi khó chịu, và rồi bị mắng vẫn sẽ là hai người họ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 404: Chương 404



Cố Khanh Khanh bước tới vừa đúng lúc các con trai đã xong việc, mang theo mấy tờ giấy màu vàng nhạt.

Nhà họ Thời và nhà họ Cố đều dùng lá tre, từ khi cô còn nhỏ đã như thế, chưa bao giờ thay đổi.

Cô hơi đẩy cửa nhà vệ sinh, bịt mũi và nhét giấy qua khe cửa, sau đó lùi lại hai bước.

Sở Đại nhận lấy giấy, xé nửa tờ đưa cho Thẩm Tuy, họ nhanh chóng lau chùi m.ô.n.g cho hai đứa nhóc rồi bế ra khỏi nhà vệ sinh.

Khoảnh khắc hít thở không khí trong lành, Thẩm Tuy bỗng thấy cái lạnh cũng không còn khó chịu nữa.

Lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra.

Hơi thở trở nên đặc biệt thông thoáng.

Đoàn Đoàn và Niên Niên không biết cha và cậu lại ghét bỏ mình đến vậy, hôn cha và cậu một cái, còn để lại dấu nước bọt trên mặt cha và cậu.

"Nhanh vào trong thôi." Cố Khanh Khanh bước ra một lúc đã lạnh không chịu nổi: "Vào trong sưởi ấm."

Sở Đại và Thẩm Tuy rửa tay trong bếp xong rồi theo cô vào nhà chính.

Hai cậu nhóc ăn xong đi chơi với c** nh* Thời Trọng Sơn, Sở Đại cũng lười quản, bưng chén cơm lên ăn.

Cố Khanh Khanh ăn được nửa bữa, Thời Như Sương hỏi cô có muốn cho hai cháu ngoại ăn thêm chút không, cô lắc đầu: "Chúng ăn no rồi, bụng no căng rồi, ăn nữa không được đâu mẹ."

"Được rồi, vậy các con ăn nhiều chút, mẹ vào trông hai đứa nhỏ."

Cố Khanh Khanh quay đầu hỏi: "Mẹ, mẹ ăn xong rồi à?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ăn xong lâu rồi rồi, con không cần lo cho mẹ, ăn đi." Thời Như Sương biến mất ở cửa, đi vào trong nhà.

Vừa ở ngoài một lúc, tay cô đã lạnh cóng, không cầm nổi chén cơm, tay cứng đờ.

Cô đặt đũa xuống, duỗi tay dưới bàn sưởi, nghe cha nói chuyện.

Có chút không hiểu.

Rồi lại chăm chú nghe Sở Đại và anh họ nói chuyện về nhà máy quốc doanh: "Sau Tết Nguyên Tiêu anh đi thăng lên thành phố làm việc ở nhà máy nước tương."

Thời Khinh Chu gãi đầu: "Chỉ đơn giản là đi vậy thôi? Có cần đi chào hỏi trước không?"

"Không cần." Sở Đại thong thả ung dung ăn cơm: "Cha em đã nói chuyện với bí thư Chu, anh cùng cậu út cứ đi lên đó là được."

"Hả?" Thời Khinh Chu ngớ người: "Có phải làm chú mắc nợ ân tình người ta rồi không?"

Sở Đại thật lòng cười: "Không đâu, dù không thông qua bí thư Chu thì việc này cũng chỉ là một câu nói thôi. Ông ấy chỉ tiện nên nhắc đến, không phải nhân tình gì."

"Thế thì tốt." Thời Khinh Chu thở phào, cười tươi: "Anh chỉ sợ làm phiền em và chú."

Sở Đại cười nhẹ.

Bộ trưởng văn nhã đeo kính quả thật như lời nói, không chỉ thanh toán phí ăn của năm người, mà còn đưa phiếu lương thực như ăn ở tiệm cơm quốc doanh.

Chu Mạn hơi bối rối: "Lãnh đạo, thật sự không cần đưa tiền, chỉ là bữa cơm rau dưa đơn giản, các anh không đến nhà chúng tôi cũng phải ăn."

"Không giống nhau, ăn là ăn, nên đưa không thể thiếu." Bộ trưởng tài vụ cười nói.

"Cứ cầm đi thím thông gia." Sở Uyên mở lời.

"Thôi được!" Bọn họ kiên quyết quá nên Chu Mạn đành nhận lấy.

Bên ngoài tuyết rơi ngày càng dày, khoảng hai ba mươi centimet, trời tối đen, nhìn ra chỉ thấy tuyết trắng mênh mông, xe cộ không thể di chuyển.

Phòng nhà họ Thời tuy đủ rộng mà khi Cố Khanh Khanh và mọi người đến quá đông, dù chen chúc thế nào cũng không đủ chỗ, chỉ còn một phòng trống.

May mà đội trưởng đội sản xuất Phong Thu thấy xe lãnh đạo còn đậu ngoài cửa thôn, liều mạng đi trong tuyết sang nhà họ Thời: "Hay là chia vài người sang nhà tôi ở? Nhà tôi còn phòng trống, chăn đệm cũng đã trải sẵn."

Đúng là giúp đỡ kịp thời, y như đưa than ngày tuyết.

Bí thư Chu nhìn quanh một vòng, cuối cùng ông và bộ trưởng tài vụ ở lại, hai người còn phải sắp xếp công việc và hành trình ngày mai, đi các thành phố khác, chưa về tỉnh ngay.

Tiểu Võ ba người đi theo đại đội trưởng về nhà ông ấy.

"Két ——" gió tuyết ùa vào, Cố Khanh Khanh đóng cửa, nhà chính lập tức ấm áp.

Đi các phòng khác đều có thể đi từ nhà chính, không cần qua ngoài, Cố Kim trò chuyện với cha vợ, ngáp một cái: "Mẹ, giường đã chuẩn bị chưa, con hơi buồn ngủ."

"Xong rồi, Như Sương, con dẫn chồng vào trong ngủ đi con." Chu Mạn cùng hai con dâu dọn bàn, thấy cháu gái cũng lại gần, đánh nhẹ tay cháu gái: "Dầu mỡ đừng động vào."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn đứng nhìn, theo bà ngoại đi qua phòng bên vào bếp.

"Trời lạnh thế này, nếu con về quân khu nấu cơm rửa bát nhớ dùng nước nóng, phụ nữ không thể để cơ thể bị tổn thương, sau này còn phải sinh thêm con chứ?" Chu Mạn vừa lẩm bẩm.

Cố Khanh Khanh ngượng ngùng gãi mũi, miệng vâng một tiếng rất nhẹ.

Bếp chỉ có hai người họ, Thời Như Sương đưa Cố Kim vào phòng trong, Hà Thu Thủy và Cao Hải Nguyệt đang lau bàn, Chu Mạn không cố kỵ điều gì: "Khanh Khanh, bà ngoại có một đơn thuốc, là từ bà cố để lại, điều dưỡng cơ thể, phụ nữ nếu bị hàn khí có thể uống theo phương thức này điều dưỡng nửa tháng là sẽ khỏi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 405: Chương 405



"Mẹ con đã nói với con chưa? Trước khi kết hôn bà đã đưa cho mẹ con."

"À?" Cố Khanh Khanh ngơ ngác, giúp cầm ấm nước bên bếp, đổ nước nóng vào chậu: "Chưa ạ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chắc mẹ con thấy con sinh đôi, quên mất chuyện này, hơn nữa hai năm qua con ở đảo, không có cơ hội đưa." Chu Mạn cúi người múc vài gáo nước lạnh, dùng tay thử nhiệt độ: "Lát nữa bà ngoại đưa cho con, giữ kỹ, dù không dùng thì cứ để đó cho hậu thế."

"Vâng!" Cố Khanh Khanh đồng ý.

Chu Mạn lại dặn dò những việc phải chú ý khi chăm con, cuối cùng hỏi: "Con ở cữ không để lại bệnh hậu sản gì chứ?"

"Không, con có bạn ở đảo, con ở cữ là chị ấy vừa ở cữ xong có chỉ con những điều cần chú ý."

"Cũng là sinh con đầu?" Chu Mạn nhíu mày: "Người trẻ khó tránh khỏi thiếu sót..."

"Bà ngoại yên tâm, chồng chị ấy là bác sĩ quân y trên đảo, là anh em thân thiết với A Đại, còn đặc biệt hỏi bác sĩ quân y nữ trên đảo, không sao đâu."

"Thế thì tốt, con ở cữ phải chú ý, đừng ôm con quá lâu, dễ bị đau tay mỏi lưng, còn trẻ chưa cảm thấy gì, về già sẽ biết hậu quả."

Cố Khanh Khanh gật đầu như gà mổ thóc, ôm lấy tay bà ngoại làm nũng: "Con nhớ rồi."

"Con bé này." Chu Mạn cười nhẹ nhàng chạm vào má tròn của cháu gái: "Nhưng mẹ con đã nói với bà, khi con ở cữ đều là anh hai và A Đại ôm hai đứa nhỏ, còn có A Tuy giúp đỡ, bà cũng yên tâm."

Cố Khanh Khanh cười gượng: "Mẹ cũng nói với bà chuyện này sao."

"Ừ, mẹ con từ nhỏ đã thân với bà lắm." Chu Mạn rửa đũa, hỏi: "Khi nào con về quân khu? Bà ngoại chuẩn bị chút đồ cho con mang về."

"Sáng mai con về thôn Đại Truân Tử, chiều về quân khu."

"Gấp vậy?" Chu Mạn thở dài: "Bà muốn giữ các con ở lại thêm mấy ngày, một năm khó gặp một lần."

"Đó là vì trước đây ở đảo, thủ tục rườm rà, giờ khác rồi, chúng con ở quân khu phía Nam, không nói Tết, Tết nhất định phải về thăm bà và ông, miễn là bà không chê chúng con đông người ăn nhiều là được rồi."

"Con gái ngốc, nhà thiếu gì phần ăn của các con, mẹ con mỗi năm mang nhiều lương thực đến đây, lần này con mang theo nhiều đồ đến, có phiếu thịt có phiếu lương. Trong lòng bà ngoại nhiều băn khoăn lắm, nhà bên này cứ luôn phải nhờ các con trợ cấp."

Nói rồi, bà nâng tay áo lau khóe mắt.

Cố Khanh Khanh nghe những lời này, cảm thấy lòng chua xót, ôm tay bà ngoại, đầu tựa vào người bà, nhẹ giọng an ủi: "Có mẹ, có các cậu và chúng con, sau này ông bà an hưởng tuổi già thôi, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho ông bà."

Chu Mạn nước mắt không ngừng chảy: "Con bé này, toàn nói lời làm bà ngoại xúc động."

Bà biết đó là sự thật, ba đứa con đều hiếu thuận, sau này cháu trai lớn và con trai út đi làm ở nhà máy nước tương quốc doanh, con cả ở nhà với họ, khá tốt.

Hà Thu Thủy bước vào rửa giẻ lau, thấy bà cháu khóc, cười hỏi: "Lại sao thế này? Mẹ không nỡ để cháu trai và con trai ra ngoài đúng không? Nghỉ lễ có thể về mà."

Cô cố ý lảng sang chuyện khác.

Chu Mạn sao không hiểu, thuận theo lời nói: "Mẹ nhìn muốn chán ghét rồi, sao lại không nỡ để chúng đi, chỉ là nhà thiếu hai lao động chính, sau này gánh nặng lên vai thằng cả."

"Thế là thương con trai cả rồi." Hà Thu Thủy cười trộm: "Yên tâm đi, anh ấy bây giờ tràn đầy năng lượng, có mục tiêu, mỗi ngày để anh ấy cày mười mẫu đất cũng được."

"Vậy không thể, trâu cũng không dám cày vậy." Thời Liên Vân mang bếp than đến thêm củi: "Mẹ, chồng con gái mẹ đi ngủ không rửa mặt, mẹ cũng không nói."

"Em gái con không nói gì, mẹ lo cái gì." Chu Mạn rửa bát sạch sẽ úp lên, đổ nước rửa vào rãnh thoát nước: "Cha con làm gì? Không đến nấu nước, nhiều người đợi nước rửa mặt, trời lạnh không tắm được thì phải ngâm chân rửa chân."

"Nghe thông gia cùng bí thư Chu nói chuyện." Thời Liên Vân ngồi xuống bên bếp, cầm kìm chuẩn bị thêm củi đun nước.

"Khanh Khanh, đưa bếp cho họ." Thời Liên Vân ngẩng đầu nói.

"Dạ!" Cố Khanh Khanh mang bếp vào nhà chính, Hà Thu Thủy pha hai cốc trà gừng.

Bí thư Chu ngồi bên bếp, ôm cốc trà, nói: "Cuộc sống nông thôn thật làm người ta lưu luyến."

Sở Uyên cũng gật đầu: "Hai năm nay tôi đều ở nhà thông gia đón năm mới, tình cảm đậm đà, lòng cũng thoải mái an yên."

"Nhà đội trưởng Cố?" Bí thư Chu hỏi.

"Đúng, thông gia của tôi nhìn có vẻ khờ khạo chứ là người tốt, tỉ mỉ cẩn thận." Sở Uyên thổi thổi cốc trà, hỏi con dâu vừa đặt bếp xuống: "Khanh Khanh, Đoàn Đoàn và Niên Niên đâu?"

"A Đại trông rồi, cha yên tâm."

Sở Uyên hừ: "Chính vì nó trông cha mới không yên."

"Vậy con đi trông, cha và bí thư Chu nói chuyện." Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm.

"Ừ, đi đi."

Khi cô đi, bí thư Chu cũng cầm cốc trà uống một ngụm, từ cổ họng ấm một đường đến dạ dày.

"Con trai nhà ông có mắt nhìn." Đây là khen Cố Khanh Khanh.

Sở Uyên cũng cười gật đầu đồng ý: "Con trai tôi ánh mắt tốt hiếm thấy được một lần, cũng chỉ chuyện này khiến tôi hài lòng, không thể bắt bẻ được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 406: Chương 406



Cố Khanh Khanh đi vào phòng trong, Sở Đại đang nói chuyện với Thẩm Tuy về việc học hành, chuẩn bị lên lớp 7 rồi, hỏi em ấy có cần mua văn phòng phẩm không.

"Những thứ mua năm ngoái ở đảo vẫn chưa dùng hết, năm nay không cần mua mới." Thẩm Tuy kéo cháu trai nhỏ ngồi bệt dưới đất lên, phủi bụi trên quần áo cho cậu bé.

"Được." Sở Đại kéo một chiếc ghế đến bên cạnh mình, ra hiệu Cố Khanh Khanh ngồi xuống: "Ngoại nói gì với em vậy?"

"Nói là chuẩn bị ít đồ để chúng ta mang về, không nỡ để chúng ta đi." Cô ngồi cạnh anh, nhìn Đoàn Đoàn và em họ đang ríu rít nói chuyện gì đó.

"Nhà ngoại bên này khó khăn, nói với bà không cần mang theo gì cả." Sở Đại cầm tay vợ đặt lên đùi phải mình: "Đội sản xuất Phong Thu hoang vu, cằn cỗi, anh nghe ông ngoại và bố nói rằng sản lượng lương thực ở đây rất thấp, một mẫu ruộng chỉ bằng một nửa đội sản xuất Vô Địch."

"Đúng vậy, hồi nhỏ em về nhà ngoại ăn Tết, ngoại cho em ăn bánh màn thầu cám mì và ngô, còn bà thì trốn trong bếp ăn rau dại." Cố Khanh Khanh cào nhẹ lòng bàn tay anh, nhẹ giọng nói: "Hồi đó thực sự rất khổ, sau này cuộc sống nhà họ Cố tốt hơn, thỉnh thoảng anh trai em khiêng lương thực đến đây trợ cấp thêm."

Anh yên lặng lắng nghe cô nói, để mặc cho ngón tay cô nghịch ngợm trong lòng bàn tay mình.

Một lúc sau, anh hoi: "Cha chưa trao đổi kinh nghiệm tăng sản lượng với đội trưởng đội sản xuất Phong Thu à?"

"Cái này em không rõ lắm." Cố Khanh Khanh dựa vào vai anh, nhìn con trai lớn nhón chân với lấy miếng khoai lang khô trên bàn: "Lần này em phát hiện đội trưởng đội sản xuất Phong Thu không phải là người không làm được việc, bí thư Chu và mọi người đến đây không biết chính xác vì lý do gì."

"Có lẽ là chuyện tốt." Sở Đại hơi nghiêng đầu, ngửi thấy mùi bồ kết trên tóc vợ: "Em buồn ngủ chưa?"

"Có một chút." Cố Khanh Khanh ngáp: "Ngày mai chúng ta ăn sáng xong rồi đi phải không?"

"Ừ, đi rửa mặt rồi ngủ thôi."

Cố Khanh Khanh đứng dậy còn không quên gọi Thẩm Tuy: "A Tuy, đi rửa mặt rồi ngủ."

"Vâng." Thẩm Tuy xách Niên Niên đi cùng.

Sở Đại đi qua bàn, một tay ôm Đoàn Đoàn và Thời Trọng Sơn vào lòng, đi về phía nhà bếp.

"Ôi trời, sao mặt bé con lại lem luốc thế này?!" Cao Hải Nguyệt vội vàng đón con trai từ tay cháu rể, mắng vài câu rồi vội vàng pha nước nóng lấy khăn lau mặt cho con trai.

Thời Như Sương vào bếp, cùng con gái pha nước nóng, giúp hai đứa nhỏ rửa mặt xong mới yên tâm.

Chu Mạn nhìn con cháu chật chội trong bếp, nụ cười trên mặt không dập tắt được, thỉnh thoảng quay đầu nói gì đó với con dâu cả.

"Các con ngủ ở phòng bên đông, phòng trong cùng, Khanh Khanh chắc biết đúng không?"

"Dạ biết biết." Cố Khanh Khanh đón lấy bé con từ tay Thẩm Tuy, nắn nhẹ đôi má trắng mịn của cậu bé: "A Tuy ngủ cùng anh họ tối nay nhé? Được không?"

Thời Như Sương hơi lo lắng nhìn đứa nhỏ này, A Tuy ít nói, nhà họ Cố nhiều phòng bình thường thằng bé ngủ riêng một mình.

Thẩm Tuy đối mặt với nhiều đôi mắt như vậy, bình tĩnh gật đầu: "Con thế nào cũng được ạ!"

"Vậy được rồi." Hà Thu Thủy thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không biết Thời Khinh Chu chạy đi đâu rồi, lát nữa bảo chị con dẫn con qua đó."

"Vâng, được ạ."

Năm người Cố Khanh Khanh rời đi, nhà bếp vẫn bận rộn, người nhà Thời sau khi rửa mặt xong đang bàn xem ngày mai chuẩn bị gì cho mọi người mang đi, hai cô con dâu chuẩn bị quà về nhà mẹ đẻ đón Tết.

"Đây là phòng của anh họ." Một tay Cố Khanh Khanh đẩy cửa, Niên Niên trong lòng cô quậy tới quậy lui, cô vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con trai nó mới chịu yên: "Trong tủ có chăn, em tự lấy nha, nếu lạnh quá thì phải nói anh họ nhé, biết chưa?"

"Vâng, chị và anh rể cũng đi ngủ đi, em tự mình làm được." Nói rồi cậu bé mở cửa tủ, lấy tấm chăn vải thô màu xanh trên cùng xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nhìn bóng dáng cao gầy của cậu bé, ngạc nhiên, nói với người đàn ông bên cạnh: "Sao em cảm giác A Tuy cao gần bằng em rồi?"

"Ừ, cũng gần bằng." Anh liếc mắt một cái, kéo tay con trai ra khỏi miệng, đầy nước dãi, tự dưng thấy ghét bỏ quá, cầm cổ tay con lau nước dãi lên áo khoác của Niên Niên.

Niên Niên thấy động tác của cha, cùng anh trai cùng ngơ ngác, đôi mắt đen láy nhìn như không thể tin được.

Sao cha có thể đối xử với bé như vậy chứ!

Thấy Thẩm Tuy đã lấy chăn trải xong, Cố Khanh Khanh yên tâm cùng chồng về phòng, còn không quên đóng cửa lại.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 407: Chương 407



Phòng của họ đã được bếp lò sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cởi giày cho Niên Niên, để nhóc con tự leo lên giường: "Đây chắc là do mẹ mang tới đúng không?"

"Chắc là do mợ út. Ban nãy anh có thấy mợ cầm cái bếp lò đi về phía này."

"À." Cố Khanh Khanh cười tươi: "Vẫn là người lớn chu đáo, cửa sổ còn mở hé một khe."

Cửa sổ trong phòng không đối diện giường, gió lạnh không thổi tới, vừa vặn thoáng khí, ngửi mùi bếp than lâu ngày hay bị chóng mặt, quá ngột ngạt.

Sở Đại cởi áo cho con trai lớn, nhét đôi chân quậy của bé vào chăn: "Em cũng khá chu đáo, ra ngoài không quên mang giấy vệ sinh."

"Vẫn là vì hai cái m.ô.n.g mịn màng của con trai chúng ta." Cố Khanh Khanh nhìn quanh một lượt, đây là căn nhà đất, vẫn còn nguyên dáng vẻ ngày xưa, bên tường sát giường được đính một tấm vải hoa.

Cửa phòng cũng là cửa cũ ngày xưa, trên đó còn hằng ra mắt gỗ sậm màu, trên khung cửa có kéo một sợi điện lòng thòng vào trong.

Cô ngạc nhiên reo lên: "Em nhớ lần trước đến đây vẫn chưa có điện."

"Đội sản xuất bên cạnh kéo điện đến, tiện thể kéo qua đây, trước đó một thời gian cũng chưa có." Thời Như Sương sợ nhà con gái lạnh, lại mang vào một chiếc chăn: "Các con tối trông chừng bọn trẻ kỹ chút, ở đây lạnh hơn nhà mình."

"Con biết rồi, mẹ." Cố Khanh Khanh nhận lấy chăn từ tay me, Thời Như Sương nói thêm vài câu nữa mới đóng cửa đi ra ngoài.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh giường, giũ chăn ra, Sở Đại nắm lấy góc chăn kia kéo thẳng.

Làm vậy tạo ra gió khiến hai đứa nhỏ cười khúc khích không ngừng, không biết khi nào những bàn chân nhỏ đã len lén thò ra khỏi chăn.

Rất nhanh lại bị cha chúng chộp lấy nhét vào lại.

Hai đứa nhỏ nằm cạnh tường ngủ sát vào bên trong, Cố Khanh Khanh ngủ giữa, Sở Đại ngủ bên ngoài.

Đoàn Đoàn và Niên Niên chơi cả ngày, ban ngày không ngủ mấy, trong phòng ấm áp yên tĩnh, hai anh em nhanh chóng ôm nhau ngủ.

Cố Khanh Khanh xoay người, nép vào lòng chồng, đầu dụi vào cằm anh: "Anh."

"Ừ." Người đàn ông đặt tay lên eo vợ, nhẹ nhàng v**t v*.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng tuyết rơi từ cành cây, Cố Khanh Khanh dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, giây phút này không còn gì không thỏa mãn nữa hết.

Những nơi cô đến từ nhỏ đến lớn anh đã đến rồi.

Trong phòng ấm áp, nghe nhịp tim của người đàn ông, Cố Khanh Khanh mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong bếp vẫn sáng đèn, Chu Mạn và mọi người vẫn đang sắp xếp đồ đạc cho cháu gái mang đi ngày mai.

Nhà có khoai lang khô và bí ngô khô, còn một ít lát khoai môn, Chu Mạn quyết định chiên lên, ngày mai mang lên xe cho họ ăn vặt.

"Mẹ, nhà còn một ít bột đậu nành, con làm thêm ít bánh trôi nếp mẹ xem có được không?" Hà Thu Thủy cũng xắn tay áo chuẩn bị giúp đỡ.

"Được, không phải còn lại ít nhân đậu đỏ làm bánh bao sao, dùng gói bánh trôi hết đi, mẹ nghe nói bên phương Nam thích ngọt." Chu Mạn cầm đôi đũa dài gắp khoai môn chiên ra: "Bên thông gia và A Đại tính tình khá dễ chịu, món nào cũng ăn được, chúng ta cũng không rõ khẩu vị của người ta, thật sự tiếp đãi không chu đáo."

Hà Thu Thủy gật đầu: "Đúng vậy, may mà có A Đại giúp đỡ, kéo cậu út cùng anh họ một phen."

Đến tận ba giờ sáng, đèn trong bếp mới tắt.

Cố Khanh Khanh ngủ yên giấc đến hơn sáu giờ, cựa quậy dậy thì Sở Đại khàn giọng hỏi: "Dậy rồi à?"

"Vâng." Cô ngáp, vừa giơ tay xoa mắt, lại vội thu tay vào chăn.

Quá lạnh, cái bếp lò đã tắt từ lâu rồi.

Tay vô thức men theo chỗ ấm áp trong chăn, cuối cùng chạm vào chỗ nào đó của người đàn ông, cô cười khúc khích chui vào lòng anh.

"Anh ơi."

"Ừ."

"Em hỏi anh một chuyện."

"Em nói đi."

"Trước khi chúng ta kết hôn, ở quân đội buổi sáng anh cũng như vậy sao." Cô liếc mắt nhìn xuống ám chỉ nơi nào đó.

"Ừ." Nam nhân giọng uể oải, chậm rãi nói: "Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, con mình đang ở đây."

Cố Khanh Khanh: ".... Ai nhìn chứ." Ngón tay cô lại không kìm được chạm vào.

Nam nhân kéo cằm lại cười: "Còn chưa xong hả? Chiều nay về nhà mình rồi, nhịn chút đi."

Cố Khanh Khanh vừa định nói gì, hai đứa nhỏ bên cạnh đồng thời tỉnh dậy, bò lên người họ.

"Mẹ~ Mẹ! Cha~" Đoàn Đoàn để lại dấu nước dãi ướt át trên mặt cha.

Sở Đại kéo thẳng bé vào chăn, cù lét vào bụng cậu bé: "Sau này dậy trễ thêm chút nữa được không? Để mẹ con ngủ thêm một lát."

Đoàn Đoàn chỉ cười toe toét, lại hôn lên cằm anh, Niên Niên bắt chước theo, hai bé chen chúc ôm lấy người cha.

Cố Khanh Khanh ghen tỵ: "Rõ ràng là em sinh ra chúng, hai đứa nhỏ sao lúc nào cũng bám lấy anh, không chịu gần em."

"Ồ, vậy sau này để chúng bám em, cần đi vệ sinh cũng chui vào lòng em." Ngữ khí Sở Đại nhàn nhạt lên tiếng.

Cố Khanh Khanh cười khẽ: "Thôi đi, bám anh cũng tốt, anh cũng có phần sinh ra nó mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại hừ một cái, cười.

Vợ chồng gần gũi nói chuyện hơn nửa tiếng, Thời Như Sương đứng ngoài cửa gọi họ dậy ăn sáng.

Bí thư Chu và bộ trưởng tài chính lịch sự đã dậy từ lâu, đang uống trà bên ngoài. Cố Khanh Khanh chào hỏi từng người, giao con cho bà ngoại và mẹ, cùng chồng đi rửa mặt.

Ăn sáng xong, người nhà họ Thời xách theo túi lớn túi nhỏ, đưa họ ra đầu thôn.

Sở Đại mở cốp xe, để họ đặt đồ vào: "Bà ngoại, mợ, làm phiền mọi người rồi."

Tối qua nghe Cố Khanh Khanh kể chuyện nhà ngoại, anh biết người nhà nhớ thương cháu gái, anh không nói những lời như nhà mình để dành ăn linh tinh.

"Chỉ là một ít rau dưa khô, Khanh Khanh xào rau phải ngâm kỹ nước trước nhé, cứng lắm đấy."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 408: Chương 408



"Khoai lang khô và bí ngô khô không để lâu được, con thích ăn mềm bà làm mềm, phải tranh thủ ăn nhanh không sẽ bị mốc." Chu Mạn không ngừng dặn dò.

"Còn có một ít khoai môn chiên và bánh trôi nếp, bà để ở phía trước để con đi đường tiện lấy ra ăn, bánh trôi nếp nhân đậu đỏ, cả Đoàn Đoàn và Niên Niên cũng có thể ăn."

"Con biết rồi, bà ngoại."

Sau khi để hết đồ lên xe, Chu Mạn kéo Cố Khanh Khanh ra một góc, lén lút nhét vào túi cô một mảnh giấy vàng úa.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đây là phương thuốc trị hàn khí trong người, con giữ cho kỹ. Phía nam độ ẩm cao, dễ bị cảm lạnh, nếu thấy cơ thể ẩm ướt khó chịu thì hãy đi bốc thuốc uống vài ngày, không có tác dụng phụ gì hết." Chu Mạn nhìn đứa cháu trai đang quyến luyến kéo tay Đoàn Đoàn và Niên Niên, ánh mắt mềm mại: "Chăm sóc tốt cho A Đại và hai đứa nhỏ, đừng để A Đại lúc nào cũng phải lo lắng cho con, chính con cũng phải lo lắng yêu thương chồng."

"… Vâng."

Bí thư Chu và các cán bộ đội sản xuất đang nói chuyện, thấy Sở Uyên và mọi người lên xe, họ tới chào tạm biệt, sau đó nhìn chiếc xe giải phóng màu đen từ từ đi trên con đường quanh co.

Thời Trọng Sơn thấy hai người bạn chơi cùng đi rồi, bật khóc oà lên, Cao Hải Nguyệt dỗ dành thế nào cũng không được.

Chu Mạn quay lưng lau khóe mắt.

Thời Quý ôm vai vợ, dịu dàng an ủi.

Thời Liên Vân hỏi Thời Khinh Chu: "Em rể có em nói khi nào đi làm không?"

Thời Liên Thải cũng nhìn cháu trai.

“Qua Rằm tháng Giêng là có thể đi.” Thời Khinh Chu nhìn về phía xa: "Chú yên tâm, cháu sẽ làm việc chăm chỉ, dù có là người nhà cũng không thể làm mất mặt người nhà mình."

Thời Liên Thải nghe tin thì khá vui vẻ.

Ngoài đường, tuyết đã tan gần hết, nước tuyết làm con đường đất trở nên lầy lội, Sở Đại tránh những chỗ lồi lõm lớn, sau hai tiếng đi đường mới lên được quốc lộ, dễ đi hơn một chút.

Khoảng hơn một giờ chiều, họ về đến thôn Đại Truân Tử.

Cố Khanh Khanh và mọi người ăn trưa xong, nghỉ ngơi một chút rồi mang theo tình yêu nặng trĩu của nhà họ Cố, hướng về Nam Dương.

Trở về quân khu, xe rộng rãi hơn nhiều, Sở Uyên và cảnh vệ Tiểu Hủ ngồi phía trước thay phiên lái xe, Sở Đại lái cả buổi sáng, có chút mệt, ở phía sau chợp mắt.

Hai đứa nhỏ cởi giày, từ người mẹ leo qua người cậu rồi lại chui vào lòng cha, cười đùa không ngừng.

Có lẽ cũng nhớ nhà, khuôn mặt Thẩm Tuy hiếm khi nở nụ cười.

Cố Khanh Khanh lần này mang về rất nhiều hạt giống rau, dự định đợi mùa xuân đến sẽ trồng hết ở sân sau, bây giờ nhà kính sân sau đã mọc được ít rau, muốn ăn còn phải đợi thêm một thời gian nữa.

Sáng dậy sớm, Cố Khanh Khanh hơi hơi buồn ngủ, hai đứa nhỏ trên xe không phải lo lắng, cô tựa đầu vào cửa xe dần dần ngủ thiếp đi.

Khoảng hơn chín giờ tối, xe tiến vào quân khu phương Nam.

Cố Khanh Khanh bế Niên Niên xuống xe, hôn lên trán cậu bé: "Bé ngoan, chúng ta về nhà rồi."

Sở Uyên có việc phải đến bộ tư lệnh, bảo họ về nhà trước.

Sở Đại bế Đoàn Đoàn, bên cạnh là Thẩm Tuy, năm người trở về đại viện.

Nam Dương dù lạnh nhưng vẫn đỡ hơn thành phố Diêm nhiều. Cố Khanh Khanh thấy gần chín rưỡi rồi, lười đun nước: "A Tuy, em đi hai cái ấm đi lấy ít nước nóng về rửa mặt."

"Vâng." Thẩm Tuy kiểm tra bình nước trong nhà đều trống không, xách hai bình nước không ra khỏi cổng nhà.

Hai đứa nhỏ trên xe ngủ rồi lại tỉnh, về nhà lại tinh thần hăng hái tỉnh táo lắm, chạy tới chạy lui trong nhà.

Các góc bàn, ghế và bàn ăn đã được bọc vải lại rồi, không sợ chúng va vào.

Cố Khanh Khanh ngồi phịch xuống ghế sofa, cơ thể mềm nhũn xụi lơ ngã lên ghế sô pha.

Sở Đại mở TV, chuyển kênh hoạt hình cho hai đứa nhỏ xem, lùi chân dài lại một chút, ngồi xuống bên cạnh vợ, tiện tay vòng qua ôm eo vợ.

Hoạt hình trong nước bây giờ đều dạy trẻ nhặt được của rơi không tham, tôn trọng người lớn, Đoàn Đoàn và Niên Niên không hiểu, hai anh em nằm bò trên bàn trà nhìn cây táo trong TV ch** n**c miếng.

Cố Khanh Khanh dựa vào lòng chồng, mí mắt nhíu lại nhìn hai con, có phần bất lực: "Táo trong TV không có màu, sao chúng lại thèm ăn thế nhỉ?"

Anh cười: "Giống anh hai."

Trong vòng tay anh, Cố Khanh Khanh cười không ngừng, nghĩ đến gì đó, cô nói: "Không biết Tiêu Tiêu đã theo đuổi được anh cả chưa."

"Mới vài ngày thôi." Anh nhìn hai đứa con ríu rít: "Tính cách của anh cả, phải từ từ mà mài giũa."

Cố Khanh Khanh từ lòng anh ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh biết trước đây đoàn trưởng Quan đã nói gì với em không?"

"Hả?" Anh nhướn mày, chuyện này anh thật không biết.

"Ông ấy nói anh là con đại bàng kiêu ngạo nhất trong sa mạc, phải từ từ mà thuần phục."

"Thôi đi." Anh hơi ngẩng đầu lên: "Ông ấy đã quá đánh giá cao anh rồi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 409: Chương 409



Thẩm Tuy cũng vừa mang bình nước nóng về, không ngủ thêm được, Cố Khanh Khanh lấy một cái chậu gỗ đổ nước, pha thêm chút nước nóng, cho hai anh em ngồi vào chậu gỗ tắm luôn.

Thẩm Tuy đi tắm ở nhà vệ sinh tầng ba, trở về nhà mọi thứ đều quen thuộc, cậu hoạt động nhiều hơn trước.

Cơ mà thời tiết này thật sự không muốn động, ở thôn Đại Truân Tử và đội sản xuất Phong Thu, Cố Khanh Khanh hoặc ngồi bên bếp lò trong nhà bếp, hoặc bếp lò nhỏ trong nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai anh em tụ lại không ngừng nghịch ngợm, tay nhỏ như vịt bơi, không ngừng vỗ nước, Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên cạnh bị nước b.ắ.n ướt hết.

Lát nữa cô và Sở Đại cũng phải tắm, nước nóng đã dùng hết, Sở Đại sẽ đi lấy nước từ nhà ăn một chuyến nữa.

"Mai mốt lớn lên không được nghịch ngợm thế này nhé, rất đau đầu, mẹ không có nhiều sức lực để chăm sóc hai con đâu." Cố Khanh Khanh thở dài, lấy một chiếc khăn lớn bên cạnh, băn khoăn không biết nên bế đứa nào trước.

Thấy chúng chơi vui, vẫn không nỡ ngắt quãng niềm vui hai đứa, để chúng chơi thêm một chút, đợi anh về rồi tính.

Tắm xong ngủ rất thoải mái, Đoàn Đoàn và Niên Niên mặc đồ ngủ cotton nhét vào ổ chăn ấm áp là ngáp ngay.

Cố Khanh Khanh pha hai bình sữa đưa cho chúng, nhớ ra gì đó, cô quay sang hỏi chồng: "Sữa bò mấy hôm nay không lấy đều ở chỗ trạm gác sao anh?"

"Mai anh sẽ kiểm tra." Sở Đại đốt than, đặt lò than bên cạnh giường: "Em tắm trước hay anh tắm trước?"

"Anh tắm trước đi, anh tắm nhanh, tắm xong nhanh trông con cho em tắm."

"Được."

Sở Đại cởi áo khoác, tìm quần áo trong tủ, tiện lấy cả đồ lót và đồ ngủ của vợ, đặt sẵn bên giường.

Đợi anh vào phòng tắm bên cạnh, cô thấy hơi lạnh, cởi áo khoác thì vô tình sờ vào túi, đầu ngón tay chạm vào gì đó, cô lấy ra nhìn — Đây là một tờ giấy vàng, ghi nhiều tên thuốc Đông y không quen thuộc.

Chắc là do bà ngoại viết từ nhiều năm trước.

Xem qua một chút, cô đứng dậy cất tờ giấy vào ngăn kéo tủ.

Sở Đại tắm thêm cả rửa mặt mất năm phút, Cố Khanh Khanh thấy anh ra, lấy quần áo từ bên giường vào phòng tắm.

Sở Đại đã giúp cô pha sẵn nước vào thùng gỗ, thử nước vừa đủ ấm, có thể tắm ngay.

"Đừng tắm lâu, dễ bị cảm lạnh." Anh nhắc nhở vọng vào bên trong.

"Em biết rồi mà, anh."

Đêm hôm đó ngủ ngon đặc biệt.

Hôm sau trời nắng rất đẹp.

Cố Khanh Khanh dậy thì chồng đã không còn ở nhà, cô đưa tay sờ chăn bên cạnh, lạnh tanh.

Chắc là đã dậy từ sáng sớm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên hiếm khi dậy muộn hơn cô, Cố Khanh Khanh nhanh chóng đi vệ sinh rửa mặt, sau đó xuống lầu xem.

Thẩm Tuy đang đọc báo dưới lầu, mỗi ngày Tiểu Hủ đúng giờ đưa báo tới, Sở Uyên và Sở Đại đều có thói quen đọc báo, giờ cậu nhóc cũng vậy.

"Chị?" Thấy chị đến, Thẩm Tuy đặt báo xuống, đi đến bàn mở hộp cơm giữ nhiệt: "Sáng nay em lấy cháo hải sản, còn có khoai lang hấp và màn thầu bột ngô."

"Em đã ăn chưa?" Cố Khanh Khanh kéo ghế ngồi xuống.

"Em ăn rồi." Thẩm Tuy lấy chén đũa từ trong bếp ra, còn thêm muỗng.

"Anh rể sáng nay đi lấy sữa tươi về à?"

"Anh ấy có việc bảo em đi lấy, vừa khéo gặp người từ nhà máy sữa bò, em hỏi rồi, sữa tươi bảy ngày không uống mới hết hạn, mấy chai trước đó vẫn uống được."

"Vậy là tốt rồi." Cố Khanh Khanh uống vài muỗng cháo, dạ dày ấm áp: "Em mỗi ngày phải uống một chai sữa tươi, vậy mới cao lên được. Ở nơi này không tiện nuôi gà, không như ở đảo mỗi ngày có thể luộc trứng bổ sung dinh dưỡng cho em, chắc chị phải đi cung Tiêu Xã mua mới được."

"Em đi cùng chị."

"Được nha!"

Cô vừa uống xong cháo, hai đứa nhỏ trên lầu khóc ré lên, hai chị em nhìn nhau, đồng thời chạy lên lầu.

Sau khi cho chúng rửa mặt và uống sữa tươi, hai đứa nhỏ tự chơi trên ghế sofa, sợ chúng bụng yếu không thể ăn đồ lạnh, Cố Khanh Khanh không cho chúng uống cháo hải sản.

Dọn bàn xong, cô mang theo tiền và phiếu, gọi Thẩm Tuy, dẫn theo hai đứa nhỏ đi chợ gần đây.

Đoàn Đoàn và Niên Niên hơn một tuổi, có thể đi đường một đoạn, thỉnh thoảng phải bế lên để cho hai đứa nhỏ dễ thở. Nói chung là dễ chăm hơn trước khi chưa biết đi.

Đi qua một tòa nhà trắng, Cố Khanh Khanh luôn có cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại nhìn thì không thấy gì.

Cô cười lắc đầu, nói với Thẩm Tuy: "Chị và chồng dự định nghỉ hè dẫn em đi Binh Đoàn Xây Dựng, em có muốn đi không?"

"Em muốn đi." Thẩm Tuy gật đầu.

"Vậy được." Cố Khanh Khanh vui vẻ: "Hôm nay chúng ta mua nhiều cá, tranh thủ trời đẹp phơi khô, chờ lúc đó mang đi Binh Đoàn Xây Dựng."

"Vâng."

Có giấy thông hành dễ dàng ra khỏi quân khu, Cố Khanh Khanh bế con trai lớn không đi được, nói chuyện với em trai: "Lát nữa xem có cần đi cung tiêu xã mua cái gì không, ấy da chị quên mang cái giỏ đi chợ rồi."

Cô nhận ra thì đã quá muộn.

Thẩm Tuy đặt cháu trai xuống: "Em về lấy."

"Được, em đi nhanh lên, nắng gắt quá." Cố Khanh Khanh bế một đứa, dắt một đứa, từ từ đi về phía trước.

"Khanh Khanh?" Có người kêu cô.

Cố Khanh Khanh nghi hoặc quay đầu, chời chào: "Thím Chử."

"Ừ, con cũng đi mua rau à?" Thím Chử tay cầm giỏ nhỏ, mặc áo vải xanh giản dị, thoạt nhìn qua khó mà đoán được là vợ của quân trưởng.

"Vâng, con muốn đi chợ mua cá biển và tôm, phơi làm các khô tôm khô đưa sang cho anh hai."

Về anh cả Cố Khanh Khanh này thì bà biết, anh hai thì không: "Anh hai con làm ở đâu?"

"Binh Đoàn Xây Dựng." Cô cười tươi đáp lời.
 
Back
Top