Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 380: Chương 380



Triệu Ngư muốn nói lại thôi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tiền Quế Hoa, cô che giấu nỗi buồn thoáng qua trong mắt: "Nhà có việc nên anh ấy về trước rồi."

"À." Sự im lặng đột ngột của Triệu Ngư khiến ngay cả một người vô tư như Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mà lại không tiện hỏi nhiều, đây là chuyện riêng nhà người ta.

Lúc còn trên đảo chị A Niệm đã từng nói với cô rằng, dù có thân thiết đến đâu cũng đừng can thiệp vào chuyện nhà người khác, vì vợ chồng là hai người sống cùng nhau, nếu có vấn đề gì thì có khi họ lại trách mình.

Cô rất đồng tình với điều này, tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc này, ở trên đảo sống khá thoải mái, các chị em ở khu Bắc đều thân thiết với cô.

Lặng lẽ cắn màn thầu, cô đột nhiên không biết nói gì với Triệu Ngư nữa.

Tiền Quế Hoa sau khi nhào bột xong thì đi ra vườn sau để nhổ cà rốt, làm thịt viên cà rốt là món ăn không thể thiếu vào đêm giao thừa: "Khanh Khanh, trong nồi còn màn thầu, cháu muốn ăn thì cứ lấy, thím đi hái ít rau, hai năm rồi hai chị em không gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái nhé."

Cố Khanh Khanh vội đáp: "Vâng, thím cứ làm việc đi ạ, không cần lo cho cháu."

Sau khi Tiền Quế Hoa đi, Triệu Ngư rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô bạn bên cạnh đang yên lặng ăn màn thầu, ánh lửa ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô ấy, cô cắn môi nói: "Khanh Khanh, tớ hối hận rồi."

Cố Khanh Khanh không hiểu nhìn cậu ấy.

Triệu Ngư cười khổ: "Thực ra, tớ gả chồng không tệ, lương tháng nộp cho tớ hết, đối xử tốt với tớ. Chắc cậu có nghe nói, nhà họ chỉ có mình anh ấy là con trai."

Khi đã mở lời, Triệu Ngư cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, tiếp tục nói: "Cha anh ấy là người thật thà, giống như cha tớ vậy, mẹ anh ấy thì giỏi thể hiện mặt ngoài, lễ tết rất siêng xách đồ về nhà tớ, trước mặt người khác cũng khen tớ tốt thế này thế kia, kiểu vừa ý cô con dâu này lắm."

Cố Khanh Khanh không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe, đôi mày nhíu lại chứng tỏ trong lòng cô không hề bình thản.

Theo lời của mẹ còn lời của chính thím Triệu nói Triệu Ngư sống rất hạnh phúc, cô chân thành vui mừng cho bạn thân.

Cô và Triệu Ngư lớn lên cùng nhau, Triệu Ngư thừa hưởng tính cách của mẹ, thích nói chuyện song là người thẳng thắn, có gì ngon cũng nhớ đến cô, hai chị em từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, xuống sông bắt cua, lên núi đào măng, trèo cây lấy tổ chim, việc gì cũng từng làm.

"Đến khi về nhà, mẹ chồng tớ không còn thân thiện như vậy, trong thời gian ở cữ, nhà nấu thịt thì phần tớ toàn là những miếng gân gân, phần mẹ chồng và con trai thì là miếng thịt to, bà ấy còn nói với con trai là phần tớ được nhiều nhất."

“Khi ở cữ, tớ ăn riêng trong phòng, chồng đi làm sớm về trễ nên không biết những chuyện này.”

“Một lần tớ nói với anh ấy, anh ấy không tin tớ, hôm đó tớ không ăn, đợi anh ấy về để chứng kiến.”

Cố Khanh Khanh hỏi: "Vậy anh ấy phản ứng thế nào?"

“Anh ấy sau đó cũng mang cơm vào trong phòng ăn với tớ, cho tớ hết thịt." Nhắc đến chồng, Triệu Ngư có vẻ vừa lòng lắm, sau đó gương mặt suy sụp ngay: "Mẹ chồng phát hiện, cãi nhau với anh ấy một trận. Anh ấy đi rồi bà ấy còn âm dương quái khí nói móc trước mặt tớ, bảo tớ là gà rừng thôn thôn tới còn õng ẹo hơn cả gái thành phố, không biết nhà tớ dạy tớ kiểu gì."

Nghe xong, trong lòng Cố Khanh Khanh cũng tức giận, lẩm bẩm: "Sao lại có người hai mặt như vậy chứ."

Triệu Ngư gật đầu: "Bà ấy chỉ biết làm mặt ngoài, khi tớ nói với chồng rằng mẹ anh ấy bắt nạt tớ, anh ấy không tin, lần đó nhìn thấy cơm nước trong chén tớ rồi còn nói có thể do mẹ không cẩn thận."

Cố Khanh Khanh không kiềm được nói: "Cái gì mà không cẩn thận ..." Thấy đứa bé trong lòng cô bạn động đậy, cô nhịn lại.

Triệu Ngư thở dài: "Chính vì thế tớ mới muốn về nhà mẹ đẻ ở tết cho yên tĩnh, anh ấy cũng đi theo tớ về, hôm qua mẹ anh ấy giả bệnh để lừa anh ấy về rồi."

"Tớ thật không biết nói với ai, mẹ tới cứ nói là tớ suy nghĩ nhiều, lòng dạ quá hẹp hòi. Cơ mà Khanh Khanh ơi, bây giờ tớ không muốn về trên đó nữa. Lần trước anh ấy nói năm sau xưởng phân nhà ở, tớ muốn đợi có nhà rồi về."

"Vậy thì tốt quá rồi." Cố Khanh Khanh cũng thấy nhẹ nhõm cho cô bạn.

Triệu Ngư gật đầu: "Tớ muốn kiếm người nói chuyện cho nhẹ lòng, cứ để trong lòng tớ buồn quá."

Cố Khanh Khanh cười: "Nhà tớ nhà cậu cách nhau đâu có xa, lúc nào cũng có thể đến tìm tớ nói chuyện nha! Tớ ở nhà được một tuần, có hôm mùng 2 tớ sang nhà bà ngoại chúc tết ở bên đấy hai ngày."

"Được, đến lúc đó cậu đừng có chê tớ phiền là được." Triệu Ngư chỉ cần một người để nói chuyện, nói ra được rồi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhà ai mà chẳng có chuyện bực bội đâu.

Huống chi rất nhanh sẽ được sống riêng, tách biệt với mẹ chồng, cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều rồi.

Tiền Quế Hoa hái rau xong trở về thấy con gái đang cười nói với Cố Khanh Khanh, nét u buồn đã tan biến, ánh mắt trở nên sáng sủa hơn.

Bà thầm nghĩ: "Quả nhiên vẫn cần có bạn bè để trò chuyện."

Từ khi mang thai, Triệu Ngư hầu như không kết bạn với ai, suốt ngày ở trong phòng buồn rầu rĩ, hai mẹ con cách xa nhau nên bà khó thường xuyên vào thành phố thăm con.

Thấy con gái cười vui trở lại, bà thoải mái hơn phần nào. Rốt cuộc có thể qua năm mới an lành rồi, chỉ có điều con rể không có ở đây.

So với nhà hàng xóm, con rể nhà họ Cố cứ kéo cả nhà sang đây, nhà bà thật sự có chút lạnh lẽo.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 381: Chương 381



Nói đi phải nói lại, ai biết bên đó có phải là làm mặt ngoài cho người ta nhìn hay không, người ngoài chỉ có thể nhìn được phần nào thôi.

Nói chuyện với Triệu Ngư một lúc, Cố Khanh Khanh nhìn đồng hồ, gần mười một giờ rồi, cô đứng dậy: "Tớ về nhà trước đây, hôm nay còn phải đun nước tắm, lần sau lại đến thăm cậu nha."

"Được". Triệu Ngư cũng không giữ lại: "Cậu không đến tìm tớ, tớ cũng sẽ đến tìm cậu, cậu đừng chê tớ phiền là được."

"Sao có thể chứ." Cố Khanh Khanh hơi tiếc khi phải rời khỏi bếp lửa ấm áp, nghĩ đến hai đứa con trai đang đợi ở nhà, lại cảm thấy chút gió lạnh không là gì.

"Thím Triệu, cháu về nhà đây! Cảm ơn màn thầu của thím, ăn ngon lắm ạ!"

"Mang về vài cái đi." Tiền Quế Hoa nói rồi định mở nắp nồi.

"Không cần đâu, nhà cháu cũng có, để nhà thím ăn đi ha." Bánh màn thầu trắng chỉ có tết mới có thể ăn thoải mái, nhà cô thường chỉ làm màn thầu bột ngô.

Ra khỏi bếp, gió lạnh thổi ập vào, cô co rụt cổ chạy vội về nhà.

"Con bé này vẫn cứ hấp tấp như vậy." Thời Như Sương ôm cháu ngoại ngồi trong bếp, thấy Cố Khanh Khanh xông vào, không nhịn được mắng yêu con gái mấy câu.

"Lạnh quá!" Cố Khanh Khanh ngồi xuống cạnh bếp, dựa vào mẹ, khuôn mặt tròn trĩnh không ngừng cọ vào tay mẹ, đôi mắt to tròn đối diện với đôi mắt trong trẻo của con trai.

Cô làm mặt xấu, khiến cậu bé cười tươi, lộ ra hai chiếc răng nhỏ trắng tinh.

Nhóc con Niên Niên vỗ tay, miệng líu lo không ngừng, Cố Khanh Khanh cũng cong mắt cười.

"Nhà đâu phải có hai đứa nhỏ, ba đứa mới đúng, vất vả A Đại rồi." Cố Tài đang chiên thịt, cười híp mắt nói.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm: "Chú ba, đây là thịt viên củ năng hả chú ba?"

"Đúng vậy, còn có món khác, con ngửi thử xem, nếu đoán đúng chú sẽ cho con một chén ăn thử." Cố Tài dùng vá vớt thịt viên vàng ruộm ra.

Cố Khanh Khanh nhìn quanh với đôi mắt to tròn, cô ngửi ngửi: "Thịt viên củ cải." Đây chắc chắn không thể thiếu.

"Đúng vậy, còn gì nữa?" Cố Tài tự dùng đũa nếm thử, vừa chín tới.

"Là thịt viên củ sen." Cô vô cùng chắc chắn.

"Ồ?" Lần này đến lượt Cố Tài ngạc nhiên: "Món này khi chiên không thể ngửi ra được, bình thường nhà ta cũng ít làm, mũi con thật lợi hại, còn thính hơn cả mũi chó."

Cố Khanh Khanh dở khóc dở cười, không biết chú ba đang khen hay chê cô nữa: "Lúc nãy con vào sân thấy có vỏ củ sen tướt ra."

"Thảo nào." Cố Tài thua tâm phục khẩu phục, múc đầy một chén đưa cháu gái: "Cẩn thận nóng, bỏng miệng thì mấy ngày này không ăn được đồ ngon gì đâu."

Cố Khanh Khanh cười: "Con biết rồi mà!"

Thấy mẹ ăn ngon miệng quá, Niên Niên ch** n**c miếng, Cố Khanh Khanh nghiêm túc nói: "Bảo bối Niên Niên của chúng ta không thể ăn được, để ông ngoại ba nấu canh thịt với táo đỏ con mới ăn được, nghe không."

"Yên tâm, đang chưng trong nồi, chắc ăn được rồi." Cố Tài mở nắp nồi bên cạnh, bên trong có hai chén sứ nhỏ, bên trong là canh thịt nấu chung với táo đỏ.

Ông không sợ nóng, dùng tay bưng chén sứ ra đặt lên bếp: "A Đại đang ôm Đoàn Đoàn, lát nữa con mang một chén này qua cho Đoàn Đoàn ăn, chúng ta người lớn ăn trễ chút không sao, đừng để trẻ con đói."

"Vâng ạ." Cố Khanh Khanh đút mẹ một miếng thịt viên, sưởi ấm thêm một lát, một tay bưng chén canh, một tay cầm chén thịt viên: "Mẹ, con đi xem Đoàn Đoàn, mẹ cho Niên Niên ăn giúp con nhé."

"Được, con không cần lo." Thời Như Sương trả lời, nhìn cháu ngoại ch** n**c miếng, bà buồn cười: "Đừng vội nha, Niên Niên của chúng ta cũng có phần mà."

Cố Khanh Khanh không tìm thấy hai cha con ở dưới lầu, cô mang chén lên lầu, quả nhiên, chồng cô ngồi xếp bằng trên giường, đầu tựa vào đầu giường, bé Đoàn Đoàn trong tay cha ngọ nguậy ngọ nguậy, thỉnh thoảng lại hôn cha một cái đầy nước miếng.

Gương mặt Sở Đại dính đầy nước miếng, thật bất đắc dĩ.

Cố Khanh Khanh ngồi cạnh giường, dựa vào hai cha con: "Người ta nói con trai thích mẹ hơn, sao hai đứa nhỏ nhà mình lại thích cha hơn chứ."

Nói rồi, cô tùy ý đặt cái chén xuống, dùng tăm tre xiên viên thịt viên đến miệng chồng.

Anh mở miệng cắn, yết hầu chuyển động nhai nuốt.

Nhóc Đoàn Đoàn hai mắt to tròn nhìn mẹ, há miệng: "Thịt~ thịt!"

Dù chỉ biết nói từ lặp lại, nhưng giọng nói non nớt rất đáng yêu.

Hai vợ chồng nhìn nhau, Cố Khanh Khanh chậm rãi xiên một viên thịt viên nữa đưa đến mặt bé con Đoàn Đoàn. Bé con tràn đầy mong đợi cô lại đưa vào miệng chồng.

“...!” Nhóc Đoàn Đoàn mếu máo, nước mắt lưng tròng nhìn cha, thấy miệng cha còn dính ít thịt vụn, mắt bé sáng lên, thò lại gần cha.

Cố Khanh Khanh nhìn con trai làm trò, cười tươi, khi thấy chồng thờ ơ nhìn con, cô muốn chọc con, cúi xuống hôn chồng một cái.

Nhóc Đoàn Đoàn không thấy thịt đâu nữa, mếu máo sắp khóc, Cố Khanh Khanh thêm dầu vào lửa, làm như chưa đủ, l.i.ế.m môi: "Ngon thật."

"…Oa oa~" Bé con Đoàn Đoàn không chịu nổi, nằm sấp trên vai cha khóc lớn.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 382: Chương 382



Nhóc con khóc nhiệt tình, Cố Khanh Khanh ngượng ngùng đứng gãi gãi mũi, rồi cầu cứu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sở Đại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt ẩn chứa ý cười, nhẹ nhàng vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa cánh tay trắng trẻo ra: “Đưa canh cho anh."

Cố Khanh Khanh vội vàng đưa chén canh thịt nấu với táo đỏ qua, Sở Đại nhận lấy, tay phải bế nhóc con đặt lên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không phải vẫn còn đây sao, con gấp cái gì chứ.”

Nhóc Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thịt thơm, mới từ từ yên lặng lại, ấy vậy mà vẫn thút thít không thành tiếng, đôi mắt to tròn đầy oán trách nhìn mẹ.

Cố Khanh Khanh chột dạ, đầu rúc vào vai chồng, thỉnh thoảng liếc nhìn hai cha con một cái.

Sở Đại trước tiên nếm một ngụm, canh chỉ ấm ấm không quá nóng, anh yên tâm đút cho con trai ăn.

Đoàn Đoàn uống liên tiếp mấy ngụm canh, mắt hau háu nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén, vỗ vỗ cánh tay cha kêu: “Thịt! Thịt!”

Sở Đại khẽ cười, dùng thìa chầm chậm xé miếng thịt ra, trong ánh mắt đầy mong đợi của con trai, quay ngược lại đưa sát đến bên miệng của mẹ nó.

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, không do dự há miệng.

Đoàn Đoàn sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn, thở phì phì đứng dậy bò ra khỏi lòng cha, thất tha thất thiểu đi mấy bước nằm lăn xuống giường vùi đầu vào trong chăn khóc lớn.

Cố Khanh Khanh lúc này mới thấy mình quá đáng, trừng mắt nhìn chồng một cái, vội đứng dậy bế con trai lên dỗ dành: “Cha hư, chúng ta không chơi với cha nữa ha, mẹ cho con ăn thịt.”

Nói xong, cô nhận lấy thìa từ tay anh, ôm nhóc con vào lòng, đút từng miếng từng miếng, mỗi một miếng đều có thịt.

Sở Đại nhìn hai mẹ con mà buồn cười, đưa tay kéo ống quần con trai xuống.

Thời Như Sương bận rộn làm việc này làm việc kia, hôm nay vừa phải làm bánh rồi lại hấp bánh, đút cho Niên Niên ăn hết canh cô lặng lẽ đem thằng bé lên lầu.

Hai nhóc con thấy nhau rất vui, hai đầu nhỏ chụm lại, miệng líu lo không biết đang nói gì, Cố Khanh Khanh dựa vào người Sở Đại mắt mơ màng muốn ngủ, nhướng mắt nhìn con trai, hỏi: “Anh nghĩ có khi Đoàn Đoàn đang nói xấu chúng ta không?”

Cô vừa nói xong, Đoàn Đoàn và Niên Niên đồng thời quay sang nhìn cô.

Cố Khanh Khanh: “……” Chắc là đúng rồi.

Sở Đại liếc nhìn đồng hồ, không để ý khóe miệng mình nhếch lên: "Sao có thể chứ, người xấu là anh.”

Cố Khanh Khanh cười gượng, cởi áo khoác chui vào chăn, ôm eo anh cọ cọ: "Em sai rồi, em ngủ một lát, anh trông hai đứa nhé, hai đứa chưa tè đấy, anh để ý chút.”

Nói xong nhắm mắt quay lưng ngủ.

Sở Đại nhìn vợ một lúc lâu, chấp nhận số phận kéo chăn lên cho vợ, rồi nhìn hai nhóc con.

Một giờ rưỡi chiều, Cố Bảo gân cổ gọi ăn cơm, Cố Khanh Khanh vừa tỉnh dậy, dụi dụi mắt, phát hiện trong lòng có một cục bông ấm áp.

Cúi xuống nhìn, bé con Niên Niên đang nằm ngủ say trong lòng cô, nhóc con như cái lò sưởi, ấm áp vô cùng, Cố Khanh Khanh ôm mà không muốn buông.

Cô khẽ ngẩng đầu nhìn quanh, Sở Đại và con trai lớn không có trong phòng, chắc đã xuống lầu.

Hôn lên trán bé con Niên Niên một cái, cô chầm chậm lật chăn, ôm con dậy, rồi lấy chiếc khăn quấn bé kín kẽ, xuống lầu chuẩn bị ăn cơm.

Phòng khách ồn ào náo nhiệt, Sở Uyên rất thích không khí ấm cúng của nhà họ Cố, cũng thích cảm giác con cháu đầy nhà này, chắc là đã uống chút rượu, mặt đỏ bừng đang trò chuyện với Cố Thiết Trụ.

Thấy cô ôm con tới, Sở Đại kéo ghế bên cạnh: “Sao không để con ngủ tiếp."

“Lát nữa con tỉnh dậy khóc em sợ không nghe thấy.” Cố Khanh Khanh liếc nhóc con đang cầm bánh nếp trong tay anh: “Sao anh lại cho con ăn cái này?” Cô lo sẽ dính cổ họng.

“Còn chưa nướng, rất cứng, con cắn không được.”

Cố Khanh Khanh vậy mới yên tâm.

Bữa trưa có nhiều món, hấp, chiên, nấu, om, xào đều đủ, Cố Tài còn trộn thêm ván đậu cùng đậu phộng.

Tôn Viên Viên thấy cô bế con không tiện ăn cơm, hỏi: “Hay để chị bế giúp em một lát?”

“Không cần không cần, chị ăn trước đi.” Cố Khanh Khanh tay trái ôm nhóc con, tay phải cầm đũa: “Em ăn từ từ được.”

Tôn Viên Viên cũng không miễn cưỡng: “Triệu Ngư nói gì với em thế? Mấy hôm trước chị thấy chồng của Triệu Ngư về rồi đột nhiên có việc gì đó gấp."

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Không có gì, chuyện thường ngày thôi, hình như mẹ anh ấy bệnh nên phải về gấp.” Cô không nói thật.

“Ồ, vậy à.” Tôn Viên Viên không để ý, Cố Hùng ngồi bên cạnh gắp một miếng sườn vào chén cô, cô đỏ mặt: “Anh ăn đi, em tự gắp được.” Dù nói vậy, nhưng nhìn ra được cô rất vui.

Sở Đại thấy Cố Khanh Khanh luôn nói chuyện với Tôn Viên Viên, anh cũng gắp một miếng cà tím kho vào của cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh quay lại trừng mắt nhìn anh: “Anh A Hùng biết gắp thịt cho vợ ăn, anh lại gắp cho em miếng cà tím.”

“Em thích ăn mà.” Sở Đại thản nhiên đáp lời.

Cố Khanh Khanh thấy ý cười trong mắt anh, vội vàng tránh ánh mắt, đã kết hôn hai năm mà cô vẫn không chịu nổi ánh mắt này, ánh mắt khiến cô có chút không kiểm soát được.

Mùng hai, mấy chị dâu nhà họ Cố đều về nhà mẹ đẻ, Thời Như Sương và mọi người đang bàn xem mang gì về, giờ cuộc sống ngày càng tốt hơn, đương nhiên cũng muốn nhà mẹ đẻ có cái ăn ngon.

Trương Thúy Phân phân phó con dâu: “Năm ngoái không phải còn thừa ít cá khô và thịt khô sao, chia thành bốn phần cho các con mang về nhà, thêm ít gạo trong kho, nhổ thêm ít rau xanh, thêm ít đồ ăn có sẵn trong nhà. Mẹ có để dành ít trứng gà, để lại một ít cho Khanh Khanh, còn lại các con dâu chia nhau đi.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 383: Chương 383



Nhà thông gia của Cố Bảo khỏe hơn, ở ngay thôn Đại Câu Tử bên cạnh, không cần ở qua đêm. Những cô con dâu khác thì ở thành phố bên hoặc tỉnh bên, đặc biệt là nhà Hàn Liên Tâm, mỗi lần đi đi về về phải ở hai ba ngày.

Cố Khanh Khanh nghĩ đến cái gì đó, lòng khẽ động: “Thím Hai, thím xem trong thôn thím Dư Phú Quý có về không nha, là chú Dư của con ấy."

Hàn Liên Tâm biết mối quan hệ của họ ở Binh Đoàn, gật đầu: "Được, thím sẽ sang nhà hắn nhìn xem có về không."

“Cảm ơn thím Hai.”

“Con bé này, với thím hai còn khách sáo gì.”

Trương Thúy Phân nói xong với con dâu về những thứ mang về, bà cũng phải về đại đội sản xuất Hồng Kỳ.

Khoảng cách gần, đi về cũng nhanh, giờ về đó bà có thể ngẩng cao đầu, con trai lớn là đội trưởng sản xuất, con trai thứ là thợ mộc nổi tiếng khắp làng trên xóm dưới, con trai ba là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, con út giờ cưới vợ cũng tiến bộ nhiều, đang học chăn nuôi trồng trọt với Mạnh Nam và Trương Thanh.

Nhà có bốn đứa cháu trai ở trong quân đội, con rể xuất thân từ quân khu phương Nam. Giờ mong mỏi lớn nhất của bà là mỗi năm con cháu có thể về thăm nhà. Họ hàng làng xóm đều dành những lời hay ý đẹp nói với bà, khen bà số hưởng, có phúc, con cháu trong nhà có tương lai.

Ai lại không thích nghe người khác khen con cháu mình, mấy năm nay Cố Thiết Trụ và Trương Thúy Phân sống rất thoải mái.

Nhà họ Cố ăn cơm nói cười vui vẻ, Tiểu Hủ cũng ngồi bên cạnh Thẩm Tuy nói chuyện, cả hai đều là người Nam Dương, dùng tiếng Nam Dương trò chuyện với nhau.

Cố Khanh Khanh chọc chọc tay Sở Đại: “Anh.”

“Hả?” Sở Đại nhướn mày nhìn cô.

Cô thắc mắc: “Sao em chưa nghe anh nói tiếng Nam Dương bao giờ nhỉ? Anh không biết nói à?”

“Đơn vị yêu cầu nói tiếng phổ thông, lâu rồi không nói.” Sở Đại không ngờ vợ sẽ hỏi điều này, múc thìa đậu phụ đút cho Đoàn Đoàn: “Nếu em muốn nghe, tối anh nói cho em nghe.”

“Được thôi.” Cố Khanh Khanh vui vẻ đồng ý.

Không chỉ có Sở Đại, Thẩm Tuy cũng ít khi nói tiếng Nam Dương lúc ở nhà, chỉ thỉnh thoảng dẫn thằng bé ra ngoài mua đồ sẽ nói vài câu với các chú thím bán đồ hoặc những người lớn tuổi không biết nói tiếng phổ thông chỉ có thể nghe hiểu. Còn Cố Khanh Khanh hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì.

Chỉ có thể nhờ vào Thẩm Tuy.

Thẩm Tuy trí nhớ tốt, khả năng ngôn ngữ cũng mạnh, đưa thằng bé về thôn Đại Truân tử hai lần, tổng cộng chưa tới một tuần, thường thường nghe người nhà họ Cố nói chuyện cậu bé cũng có thể nói vài câu.

Ông Tần thường ngày ngoài dạy Thẩm Tuy lịch sử còn dạy nhiều ngôn ngữ khác, giờ cậu đã thành thạo năm ngoại ngữ.

Nghĩ đến đây, cô lại hỏi Sở Đại: “Việc học của A Tuy đã giải quyết xong chưa?” Sau Tết Nguyên tiêu sẽ khai giảng, khi đó ông Tần cũng đã rời đảo đến quân khu, ba năm nữa Thẩm Tuy sẽ cùng ông đến thủ đô, Cố Khanh Khanh thật sự rất không nỡ.

Ba năm mà nói thoáng cái là qua.

“Đã xong rồi, yên tâm, sau Tết nhập học.” Sở Đại lấy bánh nếp trong tay con trai, bẻ một nửa bánh bao mềm cho bé, nửa còn lại đưa cho Niên Niên vừa tỉnh dậy mơ màng.

Niên Niên vốn định khóc nhìn bánh bao mềm trong tay cha đưa đến miệng mình, há miệng cắn một miếng, không còn vấn đề gì nữa.

Bữa cơm này ăn suốt hai tiếng, Cố Khanh Khanh ăn no đến không thể thở nổi, dựa vào ghế phía sau, Thời Như Sương và mọi người còn có việc làm nên không giúp cô bế con.

Tần Lệ và Tôn Viên Viên giúp thu dọn bàn, nhấc bàn lên đặt sát tường, gập lại, nhà chính lập tức rộng rãi hẳn.

Nhà có trẻ con, phòng khách có hai ba cái bếp than, cửa lớn mở một khe nhỏ thông gió.

Thẩm Tuy giúp quét dọn xong là mở tivi ngồi cạnh chị xem phim Cuộc Trường Chinh.

Niên Niên ngủ đủ mà ăn cũng đã no, Sở Đại đưa đi vệ sinh, nhóc con tự đạp chân nhỏ muốn xuống đất tự đi đường.

Cố Kim sợ hai cháu ngoại đi đến gần bếp lửa, lấy vài cái lồng tre đậy bếp lò lại, treo quần áo và tã của hai anh em lên trên phơi.

Cố Khanh Khanh hoàn toàn yên tâm, có Sở Đại và Thẩm Tuy trông con cô an tâm nhiều, cô cầm cái dĩa lớn vào phòng lấy ít hạt dưa và đậu phộng rang.

Năm nay khoai lang lát là do Cố Tài làm, lát khoai lang mỏng giòn rụm ở giữa còn có đường, ăn vào giòn tan ngọt lịm.

Cô lại bốc một nắm kẹo và bánh táo mềm, mang ra ngoài nhà chính.

Cô ngồi dựa gần người Sở Đại, bốc một nắm hạt dưa từ từ cắn: "A Tuy, muốn ăn gì tự lấy, vỏ cứ vứt xuống đất, lát nữa quét vào bếp lò.”

“Vâng.” Thẩm Tuy mấy năm nay dần dần lộ bản chất trẻ con, tay mò mò bóc mấy hạt đậu phộng, mắt nhìn chăm chăm vào tivi, lâu lâu nhìn hai cháu ngoại.

Cố Khanh Khanh chân dựa gần Sở Đại, qua lớp vải mỏng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ người anh.

Tuy là mùa đông, ở nhà cũng chỉ mặc một lớp quần, trong phòng khắp nơi có bếp lửa, chỉ cần không ra ngoài sẽ không lạnh.

Cô bóc vỏ kẹo đút vào miệng anh ấy: “Ngày mai về nhà ngoại của bà nội, anh lái xe à?”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ừ.” Đầu lưỡi anh đẩy kẹo, lưng hơi còng xuống, bàn tay đặt lên lồng tre, sưởi ấm rồi nắm tay vợ, ánh mắt tản mạn theo hai anh em đang chạy loạn trong phòng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 384: Chương 384



Cố Khanh Khanh bị anh nắm lấy bàn tay trái, tay phải vẫn đang không ngừng tìm đồ ăn. Tần Lê mang hai cốc trà đến, một cốc cho Sở Đại, một cốc cho Thẩm Tuy, bất đắc dĩ nói: "Con vừa ăn cơm xong mà, chưa ăn no sao?"

“Miệng không thể ngừng lại được.” Cố Khanh Khanh nhai rôm rốp miếng khoai lang khô, cười nói: "Mấy ngày nữa con sẽ quay lại quân khu, tranh thủ con còn ở nhà thì quý trọng con xíu đi, thím út."

Tần Lê xoa đầu Cố Khanh Khanh, cười nói: "Được được, con thích ăn ốc đồng đúng không? Tối qua chú út bắt được nửa thùng ốc đang nhả bùn, thím nói với anh ba tối này xào lên ăn."

Cố Khanh Khanh không nhịn được cười phá lên, trêu ghẹo: "Trước đây thím cũng theo con gọi chú mà, bây giờ đổi cách xưng hô không thấy lạ sao?"

Cố Bảo là con út, tuổi gần bằng Cố Hùng, xét về tuổi tác thì bọn họ cùng trang lứa, xét về vai vế thì không đúng.

"Cũng quen rồi, gọi lâu thành quen thôi". Nhìn thấy bàn tay của Cố Khanh Khanh và Sở Đại nắm chặt nhau, cô cười hiểu ý: "Hai vợ chồng uống chung một cốc trà đi, thím lười pha thêm, thím đi giúp chị hai làm việc, hai người nói chuyện nhé."

Sở Đại hơi gật đầu, Cố Khanh Khanh nheo mắt cười: "Được."

Đợi thím ấy đi rồi, Cố Khanh Khanh nói: "Em nghi ngờ chú nhỏ đã thích chị Tần Lê từ lâu rồi, vì sợ cha em không đồng ý nên kéo dài đến giờ."

"Không thể nào." Anh đặt tay trái của cô lên đùi, mân mê những ngón tay mảnh khảnh của cô, nói: "Chú nhỏ không phải người hay bận tâm nhiều chuyện như vậy."

"Cũng đúng." Cố Khanh Khanh nghĩ lại, Cố Bảo vô tâm vô tư, hơn nữa cha tuy thích tranh luận với chú Tần chứ thực ra mối quan hệ giữa hai người rất tốt.

Trong phòng khách chỉ còn tiếng tivi và tiếng đùa nghịch của hai đứa trẻ, Thẩm Tuy yên lặng xem tivi, thỉnh thoảng nghe chị gái và anh rể trò chuyện.

Đến chiều tối, bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, sau khi cả nhà ăn cơm xong tuyết rơi ngày càng dày, mỗi bước đi chân lún xuống khá sâu.

Thẩm Tuy là đứa trẻ lớn lên ở phương Nam, chỉ khi đến thôn Đại Thôn Tử mới thấy tuyết, cậu dẫn hai cháu nhỏ ra sân chơi tuyết.

Đoàn Đoàn và Niên Niên đội mũ đầu hổ, cổ đeo khóa trường thọ, đi đường vang lên tiếng leng keng, trông rất đáng yêu.

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của chúng, Cố Khanh Khanh lo lắng nói: "Không bị cảm lạnh chứ?"

"Không sao." Sở Đại thu hồi ánh mắt: "Cho chúng chơi mười phút rồi vào."

Thẩm Tuy bắt đầu lăn tuyết làm người tuyết, Cố Bảo không có việc gì làm cũng tham gia giúp đỡ, quả cầu tuyết càng ngày càng lớn, Cố Hùng và mọi người cũng tham gia, cuối cùng trong sân chỉ còn một lớp tuyết mỏng, quả cầu tuyết còn cao hơn cả Thẩm Tuy.

Cố Vệ Tinh tìm hai cành cây làm tay người tuyết, Cố Bảo bẻ một đoạn cà rốt làm mũi người tuyết, còn bị Trương Thúy Phân mắng cho cái tội lãng phí đồ ăn.

Nghe thấy là Thẩm Tuy muốn chơi, Trương Thúy Phân mới ngừng mắng.

Hai đứa nhỏ nhìn các cậu làm người tuyết, vỗ tay cười toe toét, vòng bạc trên tay vang lên leng keng.

Mười phút trôi qua, Sở Đại đứng dậy đi ra ngoài, mỗi tay xách một đứa nhỏ vào nhà, Đoàn Đoàn và Niên Niên không ngừng đá chân như đang phản đối, tuyết trên người cũng bị chúng tự giũ sạch.

Cố Khanh Khanh sờ tay hai đứa nhỏ, vẫn ấm áp, ôm lên người sưởi, thấy chúng cứ không chịu yên, muốn xuống đất, cô lấy hai miếng bánh hoa táo trên bàn dụ dỗ hai anh em mới ngoan ngoãn trở lại.

Chơi đến hơn tám giờ, đèn bếp vẫn sáng, sáng nay quên tắm cho hai đứa nhỏ, chiều ngủ dậy muộn, cô đành ôm chúng vào bếp lau sơ người.

Thời Như Sương đưa khăn lông đã vắt khô: "Nhanh mặc quần áo cho chúng, đừng để lạnh, mấy đứa con mới làm cha mẹ không làm mẹ bớt lo chút nào, còn dám để chúng chơi tuyết."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nghe tai trái lọt tai phải, mặc quần áo cho con: "Con biết rồi, biết rồi, lần sau không thế nữa!"

Thấy con dâu lớn còn định nói gì nữa, Trương Thúy Phân bên cạnh giải vây: "Trước đây khi Xán Dương còn nhỏ cũng vậy mà, trời lạnh như thế chúng ta còn phải làm việc, mấy anh em chơi trên bờ ruộng, lúc đó còn lạnh hơn bây giờ."

"Bọn trẻ bây giờ không khỏe bằng hồi trước ..." Thời Như Sương nói chưa hết câu đã bị Hàn Liên Tâm gọi đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 385: Chương 385



Tối nay trong bếp luôn đun nước, nhà họ Cố nhiều người, ba cái nồi lớn đun cùng lúc cũng không đủ.

Cố Tài sơ chế đồ ăn cho ngày mai, trời lạnh không cần bỏ vào tủ lạnh, ông xoa tay ngồi bên lò sưởi: "Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà mình tắm trước giao thừa, sang năm chắc chắn gặp nhiều may mắn."

Đây là phong tục ở nơi này, đêm giao thừa trẻ con tắm trước, tượng trưng cho một năm may mắn, thuận lợi.

Cố Khanh Khanh dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho chú ba, tiện tay bỏ thêm củi vào lò: "Ngày mai chúng ta phải đi chúc Tết nhà ông nội cả, ông nội hai đúng không chút? Có nên mang theo Đoàn Đoàn và Niên Niên không ạ?"

"Xem trời có lạnh không, nếu lạnh thì không mang, đều là người nhà không cần cầu kỳ vậy." Cố Tài chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, thở phào nhẹ nhõm. Bỗng nhớ ra điều gì, mặt ông cứng lại.

Cố Khanh Khanh nhận ra, hỏi: "Sao vậy chú ba?"

"Quên chiên đậu phụ rồi, vẫn còn trong rổ, hôm nay nhiều việc quá nên chú quên mất. Ai da, con xem trí nhớ của chú này." Ông lẩm bẩm đứng dậy lấy rổ đậu phụ vào.

Cố Khanh Khanh buồn cười, lúc này Thẩm Tuy bước vào, cô nói: "Thẩm Tuy, đi lấy thùng múc nước tắm đi em."

Thẩm Tuy gật đầu, định ra ngoài, Sở Đại tinh mắt thấy má cậu đỏ bừng, nhíu mày: "Lại đây."

Cậu dừng bước, quay lại, trong ánh mắt khó hiểu của Cố Khanh Khanh, Sở Đại đưa tay chạm vào trán cậu bé, đúng là rất nóng.

"Phát sốt rồi." Anh rút tay lại, bế Niên Niên đứng dậy: "Đợi anh một lát, anh nhờ cha bế con, em về phòng mặc thêm áo khoác, anh đưa em đến trạm xá."

Cố Khanh Khanh giờ mới hiểu, cô chạm vào mu bàn tay em trai, đúng là nóng, cô hoảng hốt: "Có phải chiều chơi tuyết bị cảm lạnh rồi đúng không? Em nhanh mặc thêm áo đi với anh rể đến trạm xá, nhanh lên."

Đoàn Đoàn tròn xoe mắt nhìn cậu: "Cậu ~ cậu!"

Lúc này Thẩm Tuy mới nhận ra mình ốm rồi, hai năm nay cậu ít khi ốm, trước đây ốm cũng tự mình vượt qua, chưa từng được ai quan tâm thế này.

Trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, nhận thấy ánh mắt lo lắng của chị gái, cậu gật đầu lên lầu.

Biết cậu phát sốt, nhà họ Cố lo lắng, Cố Kim bế cháu ngoại: "Sở Đại, con biết đường đến trạm xá không? Ở thôn Đại Câu Tử gần nhà chú Tần."

Nói xong, ông gọi: "Cố Bảo? Cố Bảo? Lại đây chút."

"Có chuyện gì vậy anh cả?" Cố Bảo từ kho chứa đồ sau nhà ra tới, vừa rồi anh và mẹ đang lấy rau khô từ trong vại ra, ngày mai sẽ làm thịt kho rau khô. Cả người dính đầy bụi.

"Thẩm Tuy phát sốt, em đưa hai anh em đến chỗ Hách Nhất Trân lấy thuốc, xem có cần truyền dịch không."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Được." Cố Bảo phủi bụi trên người, không hỏi thêm: "Đi thôi, không xa lắm."

Sở Đại gật đầu, ôm bả vai cậu nhóc đi theo sau.

Bên ngoài tuyết trắng xóa, Cố Bảo rọi đèn pin cho Thẩm Tuy đi, anh quen thuộc đường xá rồi: "Hôm nay lạnh hơn mọi năm, mấy năm nay đêm giao thừa ít khi có tuyết, mấy đứa mặc ấm vào."

Thẩm Tuy yên lặng theo sau, gió lạnh thổi làm mũi cậu đỏ ửng. Sở Đại để hở cổ cũng không cảm thấy gì, cứ đi về phía trước như bình thường.

Cố Bảo xoa mặt, miệng lẩm bẩm: "Biết thế này đã đội mũ rồi ra ngoài? Gió như d.a.o cắt vào mặt, chịu không nổi."

Thẩm Tuy đồng tình.

Đi khoảng mười lăm phút đến đầu làng, rồi qua cầu đến thôn Đại Câu Tử, dấu chân họ nhanh chóng bị tuyết che phủ, không còn dấu vết.

Đi thêm mười phút đến nhà Hách Nhất Trân, Cố Bảo nhanh nhẹn, đêm khuya lại là giao thừa, ông Hách sẽ ở trong nhà cho thoải mái chứ không ở trong trạm xá đâu.

"Cốc cốc cốc —— " Anh gõ vào cánh cửa gỗ.

"Đến đây, đến đây." Là giọng phụ nữ trung niên: "Ai đấy?"

"Chị ơi, em đây, Cố Bảo."

Chị Hách mở chốt cửa, nheo mắt nhìn, rồi cười: "Cố Bảo à, vào đi, ngoài trời tuyết lớn sao các cậu lại đến đây giờ này."

"Cháu trai em phát sốt, em đưa nó đến chỗ anh Hách xem bệnh." Cố Bảo kéo Thẩm Tuy vào, Sở Đại cũng bước vào sân.

Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử mỗi hộ đều xây nhà gạch đỏ hai tầng trên nền đất cũ, bố trí tương tự nhau.

"Ông Hách? Ở đâu rồi, Cố Bảo đến này." Thím Hách gọi to.

"Đến, đến, tôi vừa nằm xuống, con út nhà họ cố này thật đúng là ..." Hách Nhất Trân lẩm bẩm, xuống lầu thấy Cố Bảo, Sở Đại thêm một cậu bé nữa.

Ông hỏi: "Sao vậy?"

"Cháu em phát sốt, em nghĩ anh Hách ở nhà nên đưa nó đến xem bệnh xem có thể kê thuốc không."

"Vào nhà, tôi lấy nhiệt kế đo trước." Hách Nhất Trân ngáp dài, cài cúc áo, nói với vợ: "Đi nhà bếp chuẩn bị cái bếp nhỏ, rót ba ly nước sôi."

"Biết rồi!" Thím Hách liếc ông chồng cái, rồi vào bếp.

Dẫn họ vào phòng khách, Hách Nhất Trân vào phòng lấy hộp thuốc, lấy nhiệt kế thủy ngân lắc vài cái, rồi ra hiệu cậu bé: "Há miệng."

Thẩm Tuy làm theo.

Khi cậu ngậm nhiệt kế, Hách Nhất Trân ngồi cạnh Cố Bảo: "Các cậu ở nhà được mấy ngày? Lâu rồi không thấy con bé Khanh Khanh nhà cậu."

Sở Đại hiểu ông ấy đang nói với mình, cười: "Một tuần."

"Bây giờ đi lại tiện, thỉnh thoảng về chơi cũng được." Hách Nhất Trân xoa mặt cho tỉnh: "Cố Bảo, cây ăn quả nhà cậu trồng thế nào rồi, năm sau có đào ăn không."

"Có chứ, sao lại không." Cố Bảo nhận cốc sứ thím Hách đưa, cảm ơn một tiếng, uống một ngụm cho ấm người rồi đặt xuống bàn: "Nghe Mạnh Nam nói quả to và ngọt, tốt hơn giống cây đào cũ nhiều."

Họ định làm cùng đội sản xuất Hồng Kỳ, hai đội sản xuất có núi liền nhau, trồng cùng tiện hơn.

Đội sản xuất Vô Địch phát triển kinh tế tập thể rất tốt, báo Kinh Hoa ca ngợi, các đội sản xuất khác cũng làm theo.

“Thế à, đến lúc đó tôi qua ăn thử.” Hách Nhất Trân xem nhiệt kế, cau mày: "Ba mươi chín độ, phải đến trạm xá."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 386: Chương 386



Thím Hách vừa mang cái lò đã nhóm lửa qua đây, nghe thấy họ nói muốn đến trạm y tế liền thốt lên, “Thật là làm khổ người mà.” Bà không kìm được lẩm bẩm một câu.

Hách Nhất Trân quay người lại, lấy cái lò từ tay bà vợ đi mất.

Thím Hách: “……”

Trạm y tế cách nhà ông ấy chỉ hai ba phút đi bộ, ông đặt cái bếp lò xuống, lấy chìa khóa từ túi áo khoác ra mở cửa: “Vào nhanh đi, trời lạnh thế này không chịu nổi đâu.”

Gió lạnh điên cuồng thổi vào cổ.

Cố Bảo cũng khom lưng chạy theo, gương mặt Thẩm Tuy ngày càng đỏ, Sở Đại nắm tay cậu bé, bước nhanh vào trong.

Khi họ vào thì Hách Nhất Trân đã treo bình truyền dịch: “Phải truyền hai chai nước, uống thuốc hai ngày là ổn, mấy ngày này cố gắng đừng ra ngoài, trời lạnh dễ bị cảm, người lớn các cậu cũng thế.”

Thẩm Tuy ngồi cạnh bếp lò, Hách Nhất Trân cầm một đoạn dây cao su, buộc quanh cổ tay cậu thành một nút thắt sống: “Nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.”

Cậu bé làm theo.

Da cậu bé trắng, mạch m.á.u hiện rõ, Hách Nhất Trân dùng bông tẩm iot cọ hai lần lên mu bàn tay cậu, để lại vết vàng vàng, rồi từ từ đưa kim tiêm vào.

Sở Đại và Cố Bảo ngồi quanh bếp lò, ngước nhìn hai chai nước biển, ước chừng ít nhất phải mất một hai tiếng mới xong.

Hách Nhất Trân đi rửa tay, sau đó không biết từ đâu lôi ra một túi đậu phộng, đặt lên mép lò nướng: “Cứ tự nhiên nhé, đậu này nhà trồng."

Mỗi nhà có ba phần đất riêng, anh họ của ông làm việc ở xưởng quốc doanh trong thành phố, phần đất riêng giao cho ông chăm sóc, ông trồng toàn lạc.

Cố Bảo không khách sáo, ngón tay bóc bỏ vào miệng, “Anh Hách, năm nay anh có về nhà bố mẹ vợ không?”

Đây là tư thế chuẩn bị tán gẫu rồi.

Thẩm Tuy có chút mệt mỏi, chất lỏng lạnh khiến cậu bớt khó chịu.

Sở Đại chỉ yên lặng nghe họ nói chuyện, mặt mày căng lại, nghĩ bụng ngày mai không thể để hai đứa nhỏ chơi tuyết nữa.

Trong nhà, Đoàn Đoàn và Niên Niên vẫn luôn gọi “cha cha cha” khiến Cố Khanh Khanh đâu cả đầu, cô cười chọc chọc cái đầu nhỏ hai anh em: "Cha không có nhà các con không chịu yên phải không? Không phải có bánh táo đỏ sao, ngoan nào, lát nữa cha và c** nh* sẽ về.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai đứa nhỏ nghe hiểu, không còn làm ầm ĩ, hai anh em lại chạy lung tung trong nhà, lúc thì đụng vào chân ông ngoại, lúc thì đụng vào bà ngoại, cuối cùng va vào nhau ngã ngồi xuống đất.

Cố Khanh Khanh cùng Tần Lê vừa nói vừa cười, trong miệng không ngừng cắn hạt dưa.

Hơn mười giờ tối, Cố Khanh Khanh tắm xong, đón hai đứa nhỏ từ tay của Tần Lê và Tôn Viên Viên. Hai anh em không cần người bế thường xuyên nữa, có người đi theo là được, bọn nhỏ có thể tự vịn vịn đi đường.

Cố Khanh Khanh đi theo hai đứa nhỏ, lỡ mà bước hụt chân cô còn có thể đỡ được.

Đoàn Đoàn là đứa hiếu động, đi đường rất hăng, Niên Niên nắm tay phải của anh trai, mượn sức mà leo.

Nhìn hai đứa nhỏ lớn lên từng ngày, trong lòng cô cảm thán vô cùng.

Hành lang có đèn, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, tạo cảm giác ấm áp.

Ba mẹ con vào phòng, Thời Như Sương mang cái bếp lò đến: “Sở Đại chưa về à con? Các con đừng chờ nữa, ngủ sớm đi, mai còn đi chúc Tết. Mai không được để hai đứa nhỏ chơi tuyết nữa, may mà không có chuyện gì. A Tuy thể chất kém, con không thiệt thòi nó chứ?”

“Không có, không có.” Cố Khanh Khanh chụp lấy cái chân con nhét vào trong chăn, dở khóc dở cười nói: “Thằng bé ăn với con, con ăn thịt thì thằng bé cũng ăn. Mẹ nghĩ con gái mẹ thế à.”

“Không là tốt rồi, đứa trẻ này mệnh khổ, cha vì đất nước mà hy sinh, mẹ cũng mất, còn nhỏ xíu mà bị người nhà ngoại bắt nạt, người gầy gò ốm yếu như thế kia.” Thời Như Sương đặt cái bếp lò xuống, ngồi cạnh nói chuyện với con gái: “Nó là đứa trẻ hiểu chuyện, lần đầu đến nhà ta dù gò bó nhưng cũng giúp làm việc này việc kia. Lần này đỡ hơn rồi, còn chủ động nói chuyện với các anh của con, mỗi sáng sớm phụ quét dọn nhà sạch sẽ.”

Cố Khanh Khanh gật đầu đồng tình: “Thằng bé rất chăm chỉ, ở đảo cũng thế, không cần gọi, sáng sớm dậy là tự giác dọn dẹp vườn rau sau nhà không còn cây cỏ dại nào.”

“Ừ, nó là đứa tỉ mỉ.” Thời Như Sương cười đùa với cháu, nắm tay nó: “Bà ngoại con chắc cũng mong gặp hai bảo bối này, hồi nhỏ con là báu vật của ông bà, ông bà cũng sẽ yêu thương con của con.”

“Con biết.” Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Con cũng nhớ ông bà ngoại và cả cậu mợ.”

Mẹ con nói chuyện một lúc, Thời Như Sương không kìm được lại nhắc đến Sở Đại: “Các con còn trẻ hay là tranh thủ lúc Đoàn Đoàn và Niên Niên biết đi rồi sinh thêm một đứa nữa? Lúc đó mẹ sẽ đến giúp các con trông cháu.”

Cố Khanh Khanh không ngờ mẹ lại nhắc chuyện này, mặt đỏ lên: “Đợi bọn nhỏ lớn hơn chút đã…”

Cô và Sở Đại mỗi lần đều dùng biện pháp tránh thai, cô nói với chồng ít nhất phải đợi bọn nhỏ hai ba tuổi mới tính đến chuyện sinh thêm đứa nữa
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 387: Chương 387



Thời Như Sương hỏi: “Sở Đại cũng nghĩ thế à?”

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Anh ấy giờ chuyển về Bộ chỉ huy Hải quân, bận rộn lắm, sau Tết sẽ ít về nhà buổi trưa hơn, Thẩm Tuy cũng phải đi học, Đoàn Đoàn Niên Niên biết đi rồi con trông hai đứa nhỏ còn đỡ đỡ, thêm một đứa con không nổi đâu."

Dù mẹ đồng ý đến quân khu giúp trông con, hai đứa nhỏ tối vẫn dính lấy cha mẹ, lực bất tòng tâm nha.

“Các con có tính toán là được rồi, mẹ không nói nữa, chỉ là hai anh của con…” Nói đến đây, Thời Như Sương không khỏi thở dài. Cố Khanh Khanh an ủi: “Anh ấy có ý kiến của mình lại là người xuất sắc, gặp được người mình thích sẽ mang về cho mẹ xem, mẹ đừng lo, với vẻ ngoài của anh cả không lo không tìm được đối tượng đâu.”

“Mẹ không lo anh cả con, chỉ lo cho anh hai con thôi. Anh hai con giống con, sợ là không gặp được người tốt như Sở Đại. Xán Dương sao không nghĩ cách tìm cho em trai một người chứ.”

Mặt Cố Khanh Khanh càng đen lại, tức giận nói: “Con và anh hai không giống nhau, con giống anh cả!”

“Được được.” Thời Như Sương không tranh cãi, cười nói: “Con giống anh cả. May mà Đoàn Đoàn, Niên Niên giống cha, không sau này cũng như cậu hai nó, khó tìm vợ.”

Cố Khanh Khanh: “……” Không phải cô không nghe ra, từng câu từng chữ mẹ có ý nói cô xấu.

Hai mẹ lại nói chuyện một hồi, Thời Như Sương hỏi cuộc sống ở quân khu thế nào, Cố Khanh Khanh chần chừ muốn nói rồi lại thôi, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi.

“Sao thế? Nói với mẹ xem mẹ có giúp được gì không.”

Cố Khanh Khanh do dự, cuối cùng kể chuyện các chị dâu đối xử lạnh nhạt với cô.

“Con à.” mẹ bật cười, hôn cháu ngoại một cái: “Từ nhỏ nhân duyên của con khá tốt, có thể nói chuyện được với tất cả mọi người, giờ bị lạnh nhạt thì thấy không chịu nổi, con gái, con thật ngốc.”

“Hả?” Cố Khanh Khanh thắc mắc nhìn mẹ, muốn nghe mẹ nói tiếp.

“Người khác đối xử với con sao thì con đối xử lại như thế, nhà ta làm người thật thà nhưng không phải kẻ ngốc. Con không nên nịnh bợ người không quý mình, thật lòng đổi thật lòng, quân khu phương Nam rộng lớn, con sẽ gặp được một người bạn hợp ý với mình, không nhất thiết phải nói chuyện với mấy chị dâu đâu, chẳng lẽ quân đội không có nữ binh?”

Cố Khanh Khanh vừa hiểu ra một chút, thì nghe mẹ tiếp tục: “Xem có nữ binh nào tốt không, giới thiệu cho hai anh của con, còn anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông nữa, để ý một chút, các anh con không còn trẻ tuổi nữa.

Cố Khanh Khanh nghe xong, cười khổ.

Hóa ra mẹ có ý này.

Cô định kể chuyện Tiêu Tiêu cơ mà nghĩ chuyện này chưa chắc chắn nên thôi.

Nếu cuối cùng anh cả mang về không phải cô ấy, mẹ lại hỏi thì tạo sự ngột ngạt cho chị dâu mới rồi?

“Khanh Khanh?” Thời Như Sương đùa với hai cháu trai. Hai anh em nghe tiếng chuông leng keng cười tít mắt.

Niên Niên cũng tự mình lắc lắc tay, lắc lắc cái mông.

“Thôi! Mẹ nghỉ sớm đi, mai còn đi thăm người thân nữa, bà con hàng xóm, à còn chỗ nhà ngoại của bà nội nữa. Đúng ngày kia chúng ta còn về nhà ngoại."

“Được, mẹ nói với bà nội con.” Bà hôn cháu trai lớn một cái, rồi mới đóng cửa xuống lầu.

Hai đứa nhỏ không biết từ lúc nào đã cầm bánh táo đỏ, miệng đen tuyền, Cố Khanh Khanh không còn cách nào, nhẹ vỗ m.ô.n.g chúng: “Sau này không được ăn vặt trên giường nữa, rơi đầy vụn rồi.”

Hai đứa cười vô tư, không biết có nghe hiểu không, lăn lộn nghịch phá trên giường.

Cố Khanh Khanh lấy ghế chắn quanh giường, nhanh chóng đi phòng bên lấy chậu, rót nước ấm vào, dùng khăn ướt lau mặt cho hai đứa nhỏ.

Lau xong lại rót nước vào bình pha sữa bột, nước trong bình giữ nhiệt để từ tối qua rồi, không sử dụng giờ là nước ấm.

Đoàn Đoàn và Niên Niên tự cầm bình bú, uống được một nửa thì mắt díp lại, hai đứa nhỏ đồng thời yên lặng, từ từ uống sữa.

Hai đứa nhỏ buồn ngủ quá rồi, di chuyển vào chăn chắc chắn sẽ tỉnh, Cố Khanh Khanh quét vụn bánh trên giường xuống đất, từ trong tủ lấy chăn bông đắp cho chúng.

Sở Đại hơn mười giờ mới về, cố gắng mở cửa không gây tiếng động, trên giường chăn hơi nhô lên, một lớn hai nhỏ đã ngủ say.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đi đến bên bếp lò, thấy không còn than, lấy kẹp bỏ thêm bốn năm cục, kéo ghế ngồi xuống sưởi.

Cố Khanh Khanh đang ngủ giật mình tỉnh giấc, cảm nhận được điều gì liền quay đầu, đối diện với ánh mắt đen như mực của anh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đánh thức em à?”

“Không.” Cô ngáp một cái, từ từ ngồi dậy: “Thẩm Tuy sao rồi anh? Thằng bé thế nào?"

“Truyền hai chai nước, hạ sốt rồi, cầm ít thuốc, vừa rửa mặt xong về phòng ngủ rồi.”

“Vậy thì tốt.” Cố Khanh Khanh nhìn anh ngồi bên lò, đột nhiên nhớ đến lời mẹ nói, cô hỏi: “Anh thấy em đẹp không?”

“Hả?” Anh nhướn mày, trêu chọc, chậm rãi đáp: “Đẹp như anh hai vậy.”

Cố Khanh Khanh ném cái gối qua, lông mày cau lại: “Mắt anh có vấn đề à Sở Đại.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 388: Chương 388



Sở Đại một tay chụp được cái gối, đặt lên đùi.

Anh hỏi: “Cha và mọi người đều thức đón giao thừa, chúng ta không đi à?”

“Lạnh quá, ngủ sớm thôi anh.” Cố Khanh Khanh lại trượt vào chăn, ôm cậu con trai nhỏ vào lòng, các bé làm cho chăn ấm áp dễ chịu vô cùng: “Anh cũng mau đi rửa mặt rồi đi ngủ, cha sẽ không nói gì đâu.”

Sở Đại liếc nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, gật đầu: “Được.”

Cố Khanh Khanh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Sở Đại ngồi sưởi ấm một lúc rồi đi vào phòng tắm bên cạnh rửa mặt. Nghe tiếng bước chân ở cầu thang, anh nhìn thoáng qua, là trưởng bối nhà họ Cố.

Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm nhẹ nhàng bước vào phòng, đặt bao lì xì dưới gối, là tiền mừng tuổi cho hai bé con.

Sở Đại đợi mọi người đi rồi mới trở về phòng, mở gối lên xem, đầy ắp bao lì xì, mọi người trong nhà họ Cố đã chuẩn bị tiền mừng tuổi cho hai bé con nhà anh.

Suy nghĩ một chút, anh cũng móc ra ba bao lì xì từ túi, sau đó sắp xếp lại, một đống dày cộm đặt dưới gối của vợ.

-

Ngày hôm sau, Thời Như Sương đặc biệt dặn dò con gái mùng một tết dậy sớm đừng để mọi người trong nhà phải gọi dậy ăn cơm.

Sở Đại vừa động đậy là cô đã mở mắt, bên ngoài chỉ mới có chút ánh sáng lờ mờ, cô dụi mắt hỏi Sở Đại: “Mấy giờ rồi anh?”

“Năm giờ rưỡi.” Sở Đại nhìn đồng hồ, cúi xuống hôn vợ một cái: “Ngủ thêm chút nữa đi, sáu giờ rưỡi anh sẽ gọi em dậy.”

“Em không muốn ngủ nữa.” Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn hai bé đang ngủ say, thấy chúng không có dấu hiệu thức giấc, cô xoay người rúc vào lòng chồng, tận hưởng khoảnh khắc yên bình buổi sáng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trên người anh có mùi kẹo sữa ngọt ngào, không biết anh ăn bao nhiêu kẹo rồi mới tỏa ra được cái mùi này, bảo sao hai bé con thích bám lấy anh.

Sở Đại v**t v* lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang dỗ dành trẻ con.

Hai vợ chồng không nói gì, Cố Khanh Khanh cảm thấy rất thoải mái.

Đợi khi về lại khu quân sự, anh sẽ không còn thời gian rảnh để ở bên cô như thế này, tranh thủ lúc này mà quấn quýt nhau càng nhiều càng tốt.

Đến sáu giờ rưỡi, hai vợ chồng cùng dậy, Sở Đại đi rửa mặt trước, Cố Khanh Khanh pha sữa bột cho hai bé con.

Không biết có phải do ngửi thấy mùi sữa hay không, vừa pha xong chúng liền khóc oe oe lên.

Sở Đại rửa mặt xong đi vào, tay còn cầm khăn ấm, lau mặt cho hai con.

Cố Khanh Khanh đưa bình sữa cho chúng, uống sữa nên mới ngừng khóc nhè.

Cô mặc quần áo cho hai nhóc tì, cả gia đình bốn người cùng xuống lầu.

“Chúc mừng năm mới, thím Hai.”

“Chúc mừng năm mới!” Bao lì xì mừng tuổi đã được Hàn Liên Tâm chuẩn bị sẵn, nhét vào trong túi áo hai cháu.

Nhìn hai bé trắng trẻo, mắt mũi linh động, cô thèm thuồng ghê, phải chi Viên Viên nhanh chóng sinh cho cô một đứa cháu thì tốt biết mấy.

Cố Khanh Khanh lại bế con đi chúc Tết các bậc trưởng bối khác, quay một vòng người đã ấm áp lên.

Ăn sáng xong, hai bé ở nhà với ông cố, bốn anh em nhà họ Cố cùng con cháu đến nhà ông nội cả và ông nội hai chúc tết.

Thẩm Tuy có vẻ hơi mệt, Cố Khanh Khanh bảo cậu bé ở nhà nghỉ ngơi, uống thuốc đúng giờ cho mau hết bệnh.

Hôm nay trong thôn thật sự náo nhiệt, pháo nổ không ngừng, tuyết trước nhà đã được dọn sạch, giờ chỉ còn một lớp mỏng vừa rơi.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại theo sau Cố Kim, Cố Ngân, thỉnh thoảng chào hỏi thôn dân đang đi chúc Tết.

“Lạnh à?” Thấy vợ rụt cổ, anh hỏi.

“Vâng, vâng.” Cố Khanh Khanh lập tức nhét tay vào túi áo anh, tay lạnh chạm vào tay anh rồi định rút lại nhưng bị anh nắm chặt giữ trong lòng bàn tay.

“Đang nhiều người như vậy mà.” Cô trợn tròn mắt.

“Không sao, sẽ không ai nói gì đâu.” Sở Đại đã đến thôn Đại Truân Tử vài lần, anh biết người dân ở đây thế nào, hơn nữa vì uy tín của nhà họ Cố, họ cũng sẽ không nói gì.

Quả nhiên, những thôn dân chúc Tết với Cố Tài chỉ mỉm cười thiện ý.

Đối mặt với những chú thím từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, cô có chút hơi ngượng.

“Đến rồi à? Mau mau mang pháo ra đốt lên.” Cố Thiết Chùy gọi con trai, lại hỏi Cố Kim: “Cha con sao không đến? Giờ con cháu đều thành đạt rồi không đến chúc Tết anh trai à?”

“Cha và mẹ con ở nhà tiếp khách, hàng xóm láng giềng cũng qua nhà chúc tết, ai dám không đến chúc tết bác chứ ạ! Bác là định hải thần châm của nhà họ Cố mà.” Cố Bảo nói vài câu đã khiến Cố Thiết Chùy cười toe toét.

“Vào nhà, đừng đứng ngoài cửa
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 389: Chương 389



Cố Kim và mọi người ngồi ở nhà Cố Thiết Chùy một lúc, rồi đi chúc Tết những nhà khác.

Cố Khanh Khanh suốt buổi chỉ ăn vặt, má phồng lên, miệng không ngừng nhai, Cố Bảo còn cười trêu cô.

Có nhà ông nội nhỏ giữ họ lại ăn trưa, Cố Kim cười uyển chuyển từ chối: “Nhà đang nấu cơm rồi.”

“Được rồi, lần sau cả nhà tụ họp nhé.”

“Vâng, chú vào đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Cố Khanh Khanh theo cha đi chúc Tết họ hàng, bụng cũng no căng, về nhà ngồi thoải mái trước lò sưởi, hai bé đang chơi trong phòng khách với Sở Uyên và Tiểu Hủ, cô không cần phải nhọc lòng.

Sở Đại ngồi cạnh cô, cầm kẹp thêm củi vào lò.

"Cố Khanh Khanh buồn cười, hơ ấm tay rồi ôm mặt nhìn anh: “Có phải từ khi kết hôn với em, anh nhóm lửa nhiều hơn không?”

Anh cười bổ xung: “Còn chẻ củi nữa.”

Trương Thúy Phân và Hàn Liên Tâm đang nhào bột, Cố Tài mặc tạp dề chuẩn bị xào rau, nghe vậy không nhịn được hỏi: “A Đại, nhà cháu dùng bếp ga à?”

“Vâng, nhà cháu gần biển, dùng gas tiện hơn.” Sở Đại thêm củi vào lò: “Trước khi kết hôn nhà không nấu nướng, toàn ăn ở nhà ăn.”

Trước khi vào Binh Đoàn cũng như thế, Sở Uyên đi năm bữa nửa tháng mới về một lần, đi đâu làm gì anh không biết cũng không hỏi, lúc nhỏ thường sang nhà họ Chữ ăn ké, lớn lên thì tự đi nhà ăn ăn cơm.

Chỉ từ khi Cố Khanh Khanh về làm dâu, mới có cảm giác của nhà.

“Vậy thì lạnh lẽo quá,” Cố Tài mở nắp nồi, đợi nóng rồi cho dầu vào: “Khanh Khanh giờ nấu ăn cũng khá rồi, vài ngày nữa chú sẽ dạy thêm mấy món, ăn ở nhà ăn sao bằng ở nhà mình được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chú nói đúng.” Sở Đại gật đầu: “Sau này buổi tối cháu tranh thủ về nhà ăn cơm."

“Thế mới được.” Cố Tài cho tỏi vào chảo: “Khanh Khanh, ra vườn sau hái lá tía tô về đây cho chú, ốc hôm qua quên xào, hôm nay chúng ta dùng rượu của ông nội xào ốc ăn.”

“Vâng ạ!” Cố Khanh Khanh ăn no rồi, ăn cơm nữa cô ăn không vô, trưa chỉ ăn ít ốc đồng thì tốt quá. Cô vừa định đứng dậy thì bị chồng kéo cổ tay.

Bóng dáng cao lớn đứng lên, đưa kẹp cho nàng: “Để anh đi, em nhóm lửa đi.”

Biết là anh sợ cô lạnh, Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn ngồi lại: “Vâng.”

Sở Đại đi rồi, Trương Thúy Phân nói với con dâu: “Hai vợ chồng son tình cảm tốt thật, A Đại nhà chúng ta là người biết săn sóc người khác."

Hàn Liên Tâm đồng ý: “Đúng vậy, đàn ông nhà họ Cố ta cũng tỉ mỉ mà, mẹ xem A Bảo với A Lệ, còn Hùng Nhi với Viên Vieen, đều rất tốt.”

“Đúng đúng.” Trương Thúy Phân nhếch miệng: “Ngoại trừ cha các con, ngày nào cũng hút t.h.u.ố.c lá sợi không thì chạy sang nhà ông Vương chơi cờ, bộ xương già lười nhác.”

“…” Hàn Liên Tâm không dám biện hộ cho cha chồng, vì đúng sự thật là như thế.

Cha chồng xuống đất làm việc lúc nào cũng kiếm được mãn điểm, giờ là thời gian nông nhàn nên mới thảnh thơi chút.

“Bà nội.” Cố Khanh Khanh đột nhiên nói: “Chiều đi nhà ông cậu sao ạ? Bà đã chuẩn bị mang gì chưa?"

“Đem một bao đường trắng, nhà còn ít quất ngâm, con dâu của ông cậu con mới sinh con trai, mang thêm một lọ sữa mạch nha đi. Thím ba con mua 2 hộp, để lại cho con một hộp bà mang đi một hộp."

“Thêm hai hộp trái cây hộp nhé bà?”

“Cũng được.” Trương Thúy Phân về nhà mẹ đẻ lòng cũng muốn thể hiện chút, giờ về nhà mẹ đẻ không chỉ để người nhà thấy, hàng xóm cũng nhìn theo chằm chằm.

“Cháu và A Đại có mang hai hộp bánh quy về, A Tuy chưa ăn hết, còn một hộp mang cho con trai nhỏ nhà ông cậu ăn đi." Cố Khanh Khanh suy nghĩ, quyết định giúp bà nội giữ thể diện.

Từ khi nhà cô có con nít, bạn bè chiến hữu của Sở Uyên thường gửi đồ từ khắp nơi, sô cô la nhập khẩu, bánh quy cao cấp, cái gì cũng có. Mấy món này gửi cho Đoàn Đoàn và Niên Niên, nhà họ Sở có con cháu, họ thực sự vui mừng.

Cơ mà phần lớn là cô với A Tuy ăn.

“Vậy không tốt, để A Tuy ăn đi.” Trương Thúy Phân có chút do dự.

Nhà mẹ để bà rất tốt, khi xây nhà cũng giúp nhiều, có chuyện gì là đến ngay, nhà họ Cố vui vẻ hòa thuận như bây giờ cũng nhờ gia đình của hai bên Cố Thiết Trụ và Trương Thúy Phân.

Anh trai của Cố Thiết Trụ, Cố Thiết Chùy từ nhỏ đã thương các em, không giấu giếm gì, các em hoà thuận. Con cháu nhà Cố Thiết Chùy bọn họ thân thiết với con cháu bên này như anh em ruột. Cố Kim làm đội trưởng, đi khai thác đá, sửa đê, trồng trọt đều có nhà họ Cố tiên phong.

Nhà mẹ của Trương Thúy Phân cũng vậy, vì bà là con gái út, chưa lấy chồng đã được cha mẹ, anh chị em thương nhất, sau khi cha mẹ mất, anh chị càng thương bà.

Cố Khanh Khanh cũng biết, hồi nhỏ còn thường sang nhà ông cậu chơi nữa, lúc nào cũng có trái cây và kẹo mang về.

Cố Khanh Khanh cười nói: “Hộp của A Tuy chưa ăn hết, vài ngày nữa con sẽ về quân khu rồi, trong nhà vẫn còn."

“Vậy được, lát nữa ăn xong chúng ta sắp xếp rồi đi, năm nay… thật là một năm tốt đẹp.” Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Trương Thúy Phân giãn ra.

“Đúng vậy, sau này sẽ càng ngày càng tốt.” Hàn Liên Tâm đồng ý.

Cố Tài nấu cơm thật nhanh, mười hai món, một canh, hai món nguội đưa lên bàn. Cố Khanh Khanh thật sự không ăn nổi, chỉ ăn ít ốc và mấy món rau trộn, sau đó đút cho con ăn.

Hai bé giờ ăn cơm phải cùng ăn một chén mới ngon, mỗi đứa một miếng, cái miệng nhỏ dính đầy trứng.

“Chà, Niên Niên của chúng ta giỏi quá, sau này chắc chắn sẽ cao lớn lắm cho xem.” Cố Khanh Khanh đút cho con trai nhỏ, rồi nhìn lướt qua con trai lỏm đang vờ không quan tâm nhưng thực chất đang nghe lỏm, nói: “Còn cao hơn cả anh trai nữa.”

Đoàn Đoàn không nhịn được, leo lên chân cha, mặt quay về phía mẹ há miệng: “A~”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back