Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 370: Chương 370



Thấy Cố Khanh Khanh trêu chọc đứa nhỏ trong lòng mà mãi không nói gì, sợ cô ấy hiểu lầm điều gì đó, cô gái lại nói: “Chị yên tâm, anh Sở chỉ xem Bạch Dung như em gái thôi, chưa bao giờ có ý đó đâu.”

Cố Khanh Khanh cười gật đầu: “Chị biết."

Thanh mai trúc mã nếu có thể thành đôi thì đã thành từ lâu rồi. Sở Đại là người một khi đã muốn gì thì nhất định sẽ làm mọi cách để có được, cô cũng không nghĩ nhiều.

Con cái đã hai đứa rồi, cho dù Bạch Dung có ý gì với anh ấy thì như thế nào? Là con nhà binh, lại là người của đoàn văn công, dám đến phá hủy quân hôn sao?

Mấy thím không mặn không nhạt, cô cũng không nhiệt tình cười đáp, dù sao nhà có hai đứa nhỏ cũng không đi đâu được, còn có vườn rau cần chăm, thỉnh thoảng còn phải kiểm tra bài tập của A Tuy.

Cô bận rộn lắm. Làm không hết việc luôn ấy.

Trò chuyện đôi ba câu với cô gái, cô biết cô gái dám theo đuổi anh trai mình là nữ quân nhân b.ắ.n tỉa Tiêu Tiêu, con gái của quân trưởng quân đội dã chiến Tiêu Hồi.

Không nhịn được tò mò hỏi: “Cô tìm chú Tiêu để giải quyết vấn đề cá nhân, kết quả sao rồi?”

Tiêu Tiêu ngại ngùng gãi gãi cằm: “Cha em nói em tìm chú Sở, chú ấy mới là thủ trưởng."

Niên Niên giãy giụa khỏi người mẹ, đạp lên ghế sofa bám vào tựa lưng, miệng lẩm bẩm, Cố Khanh Khanh không để ý đến bé.

“Vậy cha nói như thế nào?”

“Chú Sở bảo em tự tìm cách, theo đuổi một người đàn ông còn cần cả nhà giúp thật mất mặt.” Tiêu Tiêu lén nhìn người đàn ông đang ngồi đó, thở dài: “Anh trai chị khó theo đuổi quá à."

Cố Khanh Khanh bật cười.

Ăn xong dọn dẹp sạch sẽ, Sở Uyên bọn họ vào thư phòng lấy bút mực, giấy nghiên, và bàn tính ra, Tiêu Hồi bỏ hai tờ đại đoàn kết lên bàn, Tiêu Tiêu tìm trong bếp miếng bánh hoa táo đặt trên bàn.

Bút mực giấy nghiên, bánh hoa táo, đại đoàn kết, bàn tính, thước, sách, con dấu, đủ cả, Chử Chiến đột nhiên hỏi: “Ai mang súng?”

Sở Đại theo phản xạ sờ súng. Vừa xong việc từ căn cứ không quân về, Chử Chiêu giữ tay anh lại: “Thói quen luôn nạp đạn của cậu phải sửa đi.” Nói rồi rút s.ú.n.g từ thắt lưng mình ra đặt lên bàn.

Nghe vậy, Sở Uyên nhìn thẳng vào mắt con trai, ý vị không rõ.

Sở Đại không chú ý nhiều, đặt Đoàn Đoàn lên bàn, Niên Niên đã đứng bên cạnh bàn rồi, Cố Xán Dương đứng sau bảo vệ cháu trai.

“Chị nghĩ hai đứa nhỏ này sẽ chọn cái gì?” Tiêu Tiêu hào hứng hỏi Cố Khanh Khanh bên cạnh.

“Chị cũng không biết.” Cố Khanh Khanh lắc đầu.

Cả phòng im lặng nhìn, Đoàn Đoàn thấy nhiều đồ vậy, bò tới bò lui trên bàn, cái m.ô.n.g đẩy đẩy tiến tới, tay nhỏ muốn với, với không tới lại bò tới.

Niên Niên dường như bị cố định, chỉ nhìn anh trai động, khi Đoàn Đoàn chạm vào bàn tính cười vui vẻ, bé con đột nhiên nhấc chân, loạng choạng bước đi.

Cố Khanh Khanh thấy cảnh đó mắt tròn xoe, tay bám chặt vào tay chồng, vui mừng không thể tin nổi: “Anh ơi.”

Sở Đại không ngờ đứa đầu tiên biết đi là con trai út, có lẽ Niên Niên cũng không nhận ra, mắt to như nho đen chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh trai không thèm chớp mắt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dù hơi chậm nhưng bé con đã đến được chỗ anh trai, ngồi xuống rồi mất thăng bằng ngã về phía trước, Cố Khanh Khanh giật mình la lên, Cố Xán Dương nhanh tay đỡ cháu ngoại lên lại.

Cố Khanh Khanh còn đang hoảng hốt, lo lắng nhìn hai đứa con, Sở Đại ôm eo cô, nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

Cô còn lo hai đứa nhỏ có bị dọa sợ không, kết quả hai anh em cười không biết trời đất, cũng làm mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn Đoàn chạm vào bàn tính, lại nhanh chóng buông, cầm lấy bánh hoa táo, nắm chặt trong tay.

Một quân trưởng thấy vậy vội nói: “Đứa trẻ này sau về sau có lộc ăn lắm đây."

Câu nói chưa dứt, Đoàn Đoàn đưa bánh mềm tới miệng em trai, thấy Niên Niên cắn một miếng mới buông tay, tự mình ăn tiếp.

Sở Uyên trước sau nhìn cháu trai bằng ánh mắt yêu thương, thỉnh thoảng nói với Chử Chiến: “Nhìn thằng bé ngoan chưa kìa.”

Cuối cùng Đoàn Đoàn cầm con dấu, Niên Niên ôm chặt s.ú.n.g của Chử Chiêu, còn cười ngớ ngẩn với cha mẹ, nước miếng chảy dài.

Các quân trưởng đều theo Sở Uyên lâu rồi, biết ông thích nghe gì nên nói cái nấy, khiến Sở Uyên cười toe toét.

Sở Đại nhìn cái bộ dạng này của cha mà lắc đầu, anh cùng Cố Khanh Khanh dọn dẹp bàn.

Mười giờ tối, các quân trưởng phải về nhà, Cố Khanh Khanh chuẩn bị sẵn trứng gà và bánh màn thầu chia cho mọi người mang về. Sở Đại tiễn mọi người ra tới cửa.

Cố Xán Dương cũng về, Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh bĩu môi, cô quay nói với Sở Đại: “Anh Sở, em về trước nhé, có thời gian em lại qua chơi. À đúng rồi Bạch Dung trở lại rồi đấy, anh phải chú ý giữ khoảng cách với cô ta, anh có vợ con rồi đấy, phải để ý đến cảm giác của chị Khanh Khanh.”

Sở Đại cười cười: “Khanh Khanh nói gì với em à? Quan hệ hai người tốt vậy từ khi nào, đây là lần đầu gặp mặt mà.”

“Em thấy chị ấy thuận mắt thôi, chị ấy có nói gì với em đâu, nói chung anh chú ý chút là được. Nói không chừng sau này chúng ta là người một nhà, anh còn phải gọi em là chị dâu đấy.” Tiêu Tiêu bóc trứng bỏ vào miệng, tay vẫy vẫy: “Đi đây, không cần tiễn.”

Sở Đại đứng ở cửa cổng cười khẩy, chậm rãi quay vào nhà.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 371: Chương 371



Giờ chỉ còn lại năm người, Cố Kiến Quốc bọn họ chưa về. Hai đứa nhỏ được ông nội cùng cậu út bế. Niên Niên biết đi rồi, Thẩm Tuy ở đằng sau đỡ cho Niên Niên đi từ từ. Đoàn Đoàn nhìn mà ngớ người.

Đạp chân, cậu nhóc giãy từ người ông nội muốn xuống đất.

Sở Uyên cúi xuống đặt bé con xuống, miệng an ủi: “Đoàn Đoàn không vội, đứng vững là đi được nhanh thôi con ...”

Chưa nói hết, thấy Đoàn Đoàn dang tay lảo đảo đi về phía em trai, ông trợn tròn mắt.

Cuối cùng chỉ thốt lên: “Không hổ là anh em sinh đôi.”

Mười một giờ, bận rộn cả ngày, hai vợ chồng bế con về phòng, Sở Đại vào nhà vệ sinh lấy chậu rửa mặt, Cố Khanh Khanh cởi giày tất và áo khoác cho hai đứa nhỏ, nhét chúng vào chăn.

“Hai nhóc con giờ biết đi rồi, chắc sẽ chạy khắp nhà, một mình em có thể trông được không?” Sở Đại bưng chậu rửa mặt bước vào, vắt khăn nóng đưa cho cô.

Cố Khanh Khanh nhận lấy lau mặt cho hai anh em: “Chắc được, nếu gây chuyện thì em cho ngồi vào trong nôi thôi. Ngày thường anh, cha và hai anh trai không ở nhà, em không phải nấu cơm, A Tuy giúp em đi lấy cơm, còn giúp em trông con."

Sở Đại cởi áo khoác tiện tay treo bên cạnh, cúi người nhóm lò sưởi đã tắt: “Vậy thì tốt, anh hỏi quân y, trẻ con một tuổi có thể uống được sữa tươi, ít thôi, dần dần tăng lượng lên, em bắt đầu cho hai đứa nhỏ cai sữa đi.”

Hai đứa nhỏ mỗi lần b.ú sữa đều thích dùng răng cắn, mấy lần làm Cố Khanh Khanh đau khóc, Sở Đại đau lòng không chịu nổi. Anh lúc đó cứng rắn bế con từ tay cô, gần đây hai đứa uống sữa bột, ăn cháo trứng, tối về vẫn cựa quậy trong lòng mẹ tìm sữa.

Ánh mắt đáng thương làm Cố Khanh Khanh không đành lòng, đành cho các con uống sữa.

Sở Đại vừa đau lòng vừa bất lực, mấy hôm nay anh hỏi quân y, quân y bảo dùng cao Vạn Kim bôi lên, trẻ con ăn một lần là không dám nữa, rồi từ từ cho uống sữa bò đệm vào là ổn.

Tối nay Cố Khanh Khanh bôi luôn, hai đứa nhỏ bò vào muốn ti thì khóc ầm lên, Cố Khanh Khanh bối rối nhìn chồng.

Bếp than đã được đốt, Sở Đại vừa mang ra ban công cho gió thổi mau cháy, giờ anh mang vào trong để cạnh giường, cả căn phòng ấm dần lên.

Anh kéo chăn lên, ngồi vào trong, ôm lấy Đoàn Đoàn, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, Đoàn Đoàn không dễ chịu phải không? Nhưng do các con cắn mẹ mà, mẹ cũng đau, chúng ta đàn ông con trai chịu đựng chút được không con?" Vừa nói, anh vừa dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt đứa nhỏ, hôn nó một cái: "Ngày mai Đại Bảo và Tiểu Bảo bắt đầu uống sữa bò, cậu út cũng uống, ngon lắm."

Niên Niên đang nằm trên người Cố Khanh Khanh thấy anh trai không khóc nữa, cũng mếu máo ngừng khóc theo, hai anh em khóc mệt rồi, dưới lời dỗ dành dịu dàng của cha mẹ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đặt bọn trẻ vào trong giường, đắp chăn đàng hoàng, anh từ sau lưng ôm lấy vợ, cằm cọ vào đầu vai của vợ: "Vất vả em rồi."

Cố Khanh Khanh mỉm cười dịu dàng, tựa vào n.g.ự.c anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh: "Anh cũng vất vả rồi."

Hai vợ chồng cùng cười, Sở Đại hôn lên cổ vợ: "Ngủ thôi."

Thời gian trôi nhanh đến tháng chạp, sáng nay Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế sofa đan áo len, Thẩm Tuy đọc sách trên lầu, hai đứa nhỏ ngồi trong nội bên cạnh vỗ tay xem tivi đen trắng.

Ánh sáng và bóng người trên tivi lướt qua, hai anh em xem say sưa.

"Coi các con kia, trông như hiểu vậy." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm cười.

Hai đứa nhỏ bây giờ mỗi ngày uống sữa bò, ít uống sữa bột hơn, rất thích ăn trứng hấp thịt bằm hoặc các loại canh. Thỉnh thoảng Cố Khanh Khanh hầm xương chan cơm cho hai đứa nhỏ ăn.

Vì có phiếu đặc biệt, mỗi sáng sớm trạm sữa đều giao sữa đến cổng, đôi khi là Thẩm Tuy lấy về, thỉnh thoảng là cảnh vệ Tiểu Hủ mang về.

Hai đứa nhỏ bây giờ mỗi tháng tiêu khá nhiều tiền, trứng, thịt băm, sữa tươi không thể thiếu, may mà ông nội và cha trợ cấp cao đủ nuôi hai đứa nhỏ.

Đoàn Đoàn và Niên Niên đeo vòng trường thọ trên cổ, vòng bạc trên cổ tay kêu leng keng, lúc xem tivi hai anh em tay chân múa may, tiếng leng keng không ngừng, càng phát ra âm thanh đứa nhỏ càng cười tươi hơn, còn cố tình lắc tay cho Cố Khanh Khanh xem, miệng líu lo: "Mẹ~ mẹ!"

Cố Khanh Khanh bẻ một miếng bánh mềm nhét vào miệng hai anh em, thấy chúng chóp chép miệng, cô cũng ăn một miếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời gian chớp mắt cái đến 29 tháng chạp, tối qua Cố Khanh Khanh đã chuẩn bị đồ đạc, cha nói năm nay nhiều người, mua vé tàu tốn nhiều tiền nên cả nhà lái xe về nhà.

Là tư lệnh quân khu, ông có xe quân dụng riêng, Tiểu Hủ và Sở Đại đều biết lái xe, từ Nam Dương đến thành phố Diêm chỉ mất bốn năm tiếng, đến tận nơi không cần Cố Kim phải đến nhà ga đón.

Sở Đại bế con trai, nói: "Ông ấy là không muốn hai cháu trai hít khói than trên tàu."

"Cũng có thể ông sợ Đoàn Đoàn và Niên Niên bị cảm, từ ga về nhà phải đi xe đạp nửa giờ, gió lạnh thổi vào người nửa giờ, anh khỏe nên không sao, bọn trẻ không chịu nổi." Cố Khanh Khanh cười giải thích.

Cả nhà ăn sáng xong, mang hết hành lý lên xe, thuận lợi rời quân khu.

Nam Dương kinh tế tốt, đường xá khá bằng phẳng, xe Giải Phóng chạy rất êm.

Tiểu Hủ lái xe, Sở Đại ngồi bên cạnh, phía sau là Sở Uyên, Thẩm Tuy và Cố Khanh Khanh.

Hai đứa nhỏ cọ quậy trong lòng ông và cậu, lúc muốn nhìn ra ngoài, lúc lại đạp chân muốn xuống.

Cố Khanh Khanh rất mừng vì cha nói lái xe về, nếu không thì thật là quá phiền.

Đến thành phố Diêm khoảng 1 giờ chiều.

Về đến nhà họ Cố phải mất thêm một giờ nữa, hai đứa nhỏ đói không chịu được, khóc mãi, Sở Uyên hỏi con dâu: "Khanh Khanh, ở đây có tiệm cơm quốc doanh nào không? Chúng ta vào đó ăn cơm."

"Dạ có! Chú ba con làm việc ở tiệm cơm quốc doanh bên cạnh nhà khách." Cố Khanh Khanh hạ kính xe nhìn ra ngoài: "Anh Tiểu Hủ, anh đi thêm trăm mét nữa rẽ trái sẽ thấy biển nhà khách, bên cạnh là tiệm cơm quốc doanh nha."

Chương 372

"Được rồi, em gái đừng thò đầu ra ngoài." Tiểu Hủ liếc nhìn gương chiếu hậu, lái xe theo hướng dẫn của em ấy, đi thẳng rồi rẽ trái.

Sở Đại thấy cô gái nhỏ mặt hơi xấu hổ, khuỷu tay chống vào cửa sổ xe, tay chống cằm, không nhịn được cười thành tiếng.

Cố Khanh Khanh lườm anh một cái, bực bội ngồi trở lại.

Năm 12 tuổi, mẹ đã dẫn cô đến đây một lần mà chưa từng vào tiệm cơm quốc doanh nơi chú ba làm việc lần nào, cô chỉ biết nó nằm bên cạnh nhà khách thôi.

Nghĩ đến việc sắp được gặp chú ba, cô có chút vui vẻ.

Cô chỉ biết nơi chú ba làm việc là tiệm cơm quốc doanh rất lớn, không ngờ lại lớn như vậy, có tới ba tầng. Cố Khanh Khanh xuống xe nhìn thấy bốn chữ lớn "Tiệm Cơm Diêm Thành" trên biển hiệu, không khỏi ngạc nhiên.

Cô và mẹ từng ăn ở tiệm cơm quốc doanh trong thị trấn, nơi đó nhỏ chỉ có một tầng, đầu bếp cũng chỉ có hai người.

Sở Uyên ôm cháu trai lớn, bước đi mạnh mẽ vào trong, bé Đoàn Đoàn tròn xoe đôi mắt đen láy đầy tò mò, dựa vào vai ông nội nhìn xung quanh.

Sở Đại nhận lấy con trai nhỏ từ tay Thẩm Tuy, theo sau, nói với vợ đang đứng ngơ ngác: "Ngoài trời lạnh quá, mau vào đi em."

"À vâng, em tới ngay." Cố Khanh Khanh tỉnh lại, ôm vai em trai đi vào trong.

Nhân viên phục vụ tiệm cơm quốc doanh đã nhìn thấy xe quân sự đậu ở bên ngoài, thấy họ vào mặt cười rạng rỡ: "Chào các đồng chí, các đồng chí đến ăn cơm phải không? Trên tầng hai có bàn lớn."

Vào dịp năm mới, khách vãng lai nhiều, tầng một đã đầy khách, mấy người này ăn mặc và cử chỉ trông như người đến từ thành phố lớn, chắc không thiếu tiền.

Cố Khanh Khanh nhìn lướt qua một cái rồi thu hồi ánh mắt, những người trong tiệm cơm không tự chủ được cứ nhìn về phía bên này.

Mấy người đàn ông này khí thế quá dù đều mặc thường phục, ánh mắt Tiểu Hủ sắc bén nhìn xung quanh, tay vô thức đặt bên hông, rõ ràng đang bảo vệ người trung niên bên cạnh.

Một thực khách nói: "Mấy người này hình như không đơn giản đâu."

"Giống như người trong quân đội nhỉ?"

"Ừ? Sao anh biết?"

"Nhìn tư thế đi của họ, còn dáng đứng thẳng tắp kia kìa..." Thấy người bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào những người đó, anh kéo kéo tay anh ta: "Đừng nhìn nữa, người ta đang nhìn lại rồi."

"Không phải, tôi chỉ thấy hai đứa trẻ kia đáng yêu quá thôi, anh không thấy à? Chúng trông giống hệt nhau luôn."

"Ừ, đừng nhìn nữa!"

Cố Khanh Khanh đi theo sau Sở Đại lên tầng hai, nhân viên phục vụ mang thực đơn tới để họ gọi món.

Sở Uyên nhìn lướt qua, đưa thực đơn cho Sở Đại, anh lại đưa cho vợ mình.

Cố Khanh Khanh gọi món khoai tây hầm thịt bò, hai hào rưỡi, thịt bò khá hiếm, một năm không ăn được mấy lần.

Thêm món rau xào thịt dê và món thịt lợn chua cay, năm cái màn thầu, một tô cơm trắng.

"Cảm ơn, chỉ vậy thôi." Cô trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, mỉm cười nói: "Đồng chí, giúp tôi thêm một ấm nước nóng nhé."

Nghe người này nói tiếng thành phố Diêm lưu loát, nhân viên phục vụ cười càng tươi: "Được, xin chờ chút."

Làm đầu bếp và nhân viên phục vụ ở tiệm cơm quốc doanh là công việc rất thể diện, nói ra là khiến người khác ngưỡng mộ. Muốn vào làm ở tiệm cơm quốc doanh không hề dễ, phải có chứng chỉ.

Do địa vị xã hội cao, mấy năm trước thường xảy ra cãi vã giữa nhân viên phục vụ và khách hàng. Có người dựa vào mối quan hệ quen biết đến ăn thường được thêm món, người bên cạnh thấy không hài lòng sẽ gây chuyện.

Sau này, nhiều tiệm cơm quốc doanh treo một cái biển trước cửa —

Không được cãi nhau với khách hàng.

"Đồng chí, nước nóng của cô đây!" Nhân viên phục vụ mang ấm nước sôi tới, trên bàn đã có chén đũa và cốc.

“Cảm ơn.”

Cố Khanh Khanh nhận ấm nước và hóa đơn từ nhân viên phục vụ, khoai tây hầm thịt bò hai hào rưỡi, rau tròn xào thịt dê một hào rưỡi, thịt lợn chua cay một hào tám, màn thầu năm xu một cái, năm cái tổng cộng hai hào rưỡi, một tô cơm trắng một cân, bảy hào hai.

Cần phiếu lương và tiền, tổng tiền một đồng năm hào năm.

Phụ cấp của cha con nhà Sở đều đưa cho con dâu tiêu dùng hàng ngày, tổng cộng hơn năm trăm đồng, trong đó Sở Uyên chiếm phần lớn. Là lãnh đạo cấp đại quân khu, mỗi tháng ông có ba trăm bảy mươi hai đồng, Sở Đại là cấp phó đoàn, có một trăm bảy mươi lăm đồng.

Vì khi con trai kết hôn, Tư lệnh Sở thiếu nợ anh em quá nhiều, sau đó Cố Khanh Khanh mang thai ông lại vay không ít tiền, chỉ mới trả hết cách đây vài ngày.

Từ tháng này ông mới bắt đầu đưa phụ cấp cho con dâu. Mà Cố Khanh Khanh trong tay nắm không ít tiền, tiền của hồi môn của cô hơn một hai ngàn, phụ cấp hai năm qua của Sở Đại hầu như không dùng tới.

Ban đầu định từ chối, cha chồng không chịu, cô đành nhận.

Sở Đại rót ít nước sôi vào cốc, đợi nước nguội rồi rót vào bình sữa.

Bên cạnh họ là công nhân xưởng thép, trong đó có một thợ mới ra nghề bậc 1, mời thầy và đồng nghiệp ăn cơm, rôm rả nâng cốc chúc tụng, cũng gọi một bàn lớn đồ ăn.

Người thợ ra nghề mặt mày hớn hở: "Cảm ơn thầy đã dạy kỹ thuật, cảm ơn các đồng nghiệp giúp đỡ, nếu không tôi mãi chỉ kiếm được hai mươi hai đồng, bây giờ... bây giờ tôi, Vương Nhị Cẩu cuối cùng có thể kiếm ba mươi sáu đồng rưỡi, nuôi sống cả nhà, ngẩng mặt với đời, cốc này mời thầy!" Nói rồi, anh ta ngửa đầu uống cạn.

Cố Khanh Khanh bị tiếng nói chuyện của họ thu hút, muốn xem họ gọi món gì —

Thịt chiên, lạp xưởng, thịt xào ớt, còn có bốn năm món nhắm rau trộn, mỗi người trước mặt có chai rượu Cảnh Chi Bạch một can một đồng, đúng là tiêu rất nhiều tiền.

Mấy món này trông khá ngon.

Trong bếp, mười lăm đầu bếp đứng bếp, lửa mạnh nấu rất nhanh, mùi thơm ngào ngạt.

Cố Tài xào xong món thịt chiên, cho ra đĩa, lấy khăn trắng trên người lau mồ hôi.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn tới, cười nói: "Sư phụ Cố, đây là đơn khách vừa gọi, đều là món sở trường của ông."

"Haha, sư phụ Cố có món nào không sở trường đâu? Quá coi thường ông ấy rồi. Mà này xong ca hôm nay ông về ăn tết đúng không?" Sư phụ bên cạnh cười hỏi, mặt mày rạng rỡ.

"Đúng vậy, vợ tôi về trước hai ngày rồi, xong ca là tôi bắt xe về thị trấn. Cố Tài liếc nhìn món rau xào thịt dê, lập tức làm ngay: "Tôi chỉ nấu món này, còn lại các anh làm đi, không thì tôi trễ xe."

"Được."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 372: Chương 372



Nguyên liệu đều chuẩn bị sẵn, họ có phụ bếp thái rau nên nấu rất nhanh.

Bên ngoài tạm thời không có khách mới, nhân viên phục vụ cũng không vội, treo thực đơn lên tường: "Mấy vị khách này không đơn giản đâu."

"Không đơn giản gì? Lãnh đạo gì cũng đến tiệm cơm chúng ta rồi mà, dạo trước tôi còn thấy lãnh đạo thành phố." Có người bên cạnh thuận miệng đáp.

"Lần này khác mà, xe quân sự từ nơi khác đến, biển số quân đội, hình như là từ Nam Dương đấy."

"Wow, có thể lái xe quân sự thì chắc là lãnh đạo lớn, mà thủ trưởng quân khu phương nam đến thành phố Diêm chúng ta làm gì nhỉ?"

"Ai biết đâu, có thể ghé ngang tiện đường ăn cơm hoặc có nhiệm vụ lát đi nhà khách, không rõ nữa."

Cố Tài trong lòng khẽ động: "Anh chắc là từ Nam Dương đến chứ?"

"Chắc, mắt tôi không nhầm đâu." Nhân viên phục vụ nhăn mặt, thấy ông mang cái chảo xào khoai tây, ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông không gấp về sao, để sư phụ Triệu làm món khoai tây hầm thịt bò cũng được."

"Không vội nữa." Cố Tài cười ha hả: "Cháu gái tôi đến đón rồi."

"Hả?" Nhân viên phục vụ nghĩ mãi không ra, hỏi mãi ông cũng không nói, đành thôi.

Món thịt lợn hầm chua cay nấu xong, nhân viên phục vụ muốn bưng ra, Cố Tài lắc đầu: "Tôi tự mang được."

Nói vậy, mọi người liếc nhau, ở đây không có thói quen đầu bếp mang món, tiệm cơm đủ người mà.

Cố Tài không giải thích nhiều, theo số bàn lên tầng hai, thấy hai đứa cháu nhỏ, biết mình không nhầm, lớn tiếng gọi: "Khanh Khanh!"

"Chú ba?!" Cố Khanh Khanh định vào bếp xem chú ba đã về chưa, không ngờ chú ba đã mang món lên cho cô rồi. Khi cô nhận ra, Cố Tài đã đến gần, chào Sở Uyên: "Thông gia lâu ngày không gặp."

"Phải, năm nay lại làm phiền mọi người." Sở Uyên rất thân thiện với người nhà họ Cố: "Khanh Khanh nói anh làm ở đây, chúng tôi tiện ghé xem anh đã về chưa."

"Vừa làm xong ca, định bắt xe về, nghe đồng chí nói có xe quân sự từ Nam Dương đến nên tôi ra ngoài xem thử, không ngờ đúng là các vị."

Sở Uyên cũng cười: "Thật đúng dịp, thông gia cũng ngồi ăn luôn, lát cùng nhau trở về."

Cố Khanh Khanh đã kéo ghế: "Chú ba ngồi đây, thím ba đâu?"

"Nhà máy tráng men nghỉ sớm, về trước hai ngày lo sắm Tết rồi." Cố Tài nhìn hai cháu, ánh mắt yêu thương tràn ngập: "Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà chúng ta lớn lên không ít."

"Đúng thế, ăn uống tốt lắm, phụ cấp của cha và Sở Đại mà không cao, chắc ăn sạch của cải trong nhà rồi.” Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ: "Anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông nhập ngũ hai năm mới có ngày nghỉ nên không về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Tài vẫy tay: "Không phải lo họ, ở nhà mãi nhìn mà chán. A Đại, hai đứa không gây phiền phức cho con chứ?"

Sở Đại cười nói: "Chú ba yên tâm, hai anh rất giỏi, sĩ quan hậu cần khen ngợi mấy lần, nói con giúp giải quyết khó khăn lớn cho ông ấy."

"Vậy là tốt rồi." Cố Tài sợ hai đứa nhà mình gây phiền hà, ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Sở.

"Đồng chí, phiền đồng chí cho tôi thêm bộ bát đũa." Thức ăn đã lên, Cố Khanh Khanh gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên mang chén đũa tới, thấy Cố Tài ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông quen à?"

"À, đây là cháu gái, cháu trai, cháu rể, thông gia và hai cháu ngoại của tôi. Còn đây là cảnh vệ của thông gia, cũng là cháu tôi." Cố Tài cười giới thiệu.

Tiểu Hủ theo Sở Uyên về nhà Cố hai ba lần, một lần ở cả nửa tháng, cũng gọi chú thím, xác thật là nhà họ Cố xem như cháu trai trong nhà.

Cố Khanh Khanh cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là chú ba tôi." Thấy chú ba có chút hơi tự đắc, cô thầm cười: "Chúng tôi đặc biệt tới đón chú ba về ăn Tết."

Mặt Cố Tài cười càng thêm rạng rỡ, lưng bất giác thẳng hơn.

Nhân viên phục vụ há hốc mồm, không ngờ Cố Tài có thân thích lợi hại như vậy. Đừng nói xe quân sự ngoài kia, chỉ việc có cảnh vệ đã biết là thủ trưởng quân khu rồi!

Dằn lòng hâm mộ, cô đưa chén đũa cho Cố Tài, chạy vội vào bếp kể mọi người chuyện bát quái lớn này.

Thật không thể tin!

Mấy năm trước Cố Tài vì từ nông thôn tới mà hay bị người ta cười nhạo, sau đó ông phải dùng sự chăm chỉ và tài năng của mình chinh phục hết thảy. Phải mấy năm nay mới được tôn trọng, không ngờ bề ngoài im lặng lại có hậu thuẫn lớn như vậy!

Cố Tài trong lòng rất thỏa mãn, trước đây nấu xong ông chẳng muốn ăn uống gì nữa. Hôm nay ăn uống ngon lành, ông ôm Đoàn Đoàn từ chỗ Sở Uyên, bẻ cái bánh màn thầu mềm đút cho cháu.

Mấy người ngoài này trò chuyện hòa thuận vui vẻ bao nhiêu thì trong bếp náo loạn bấy nhiêu, ai nấy ở trong trạng thái không thể tin tưởng nổi.

Trong đó có một số nhà có chút bối cảnh, đa phần là mối quan hệ ở tòa thị chính không thì địa phương khác. Có đôi khi tự mãn khinh người không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái. Đối với Cố Tài, nỗ lực thế nào bọn họ cũng chẳng thấy tôn trọng.

Không ngờ, người luôn hòa nhã, bị nói cái gì cũng không cãi, lại có thân thích lợi hại như vậy.

Bọn họ phải thổn thức không thôi.

"Làm gì đấy các đồng chí! Ngoài kia khách còn chờ món, trong này thì ồn ào nhốn nháo giống cái giống gì? Lại cãi nhau với khách à?" Giám đốc tiệm cơm trừng mắt, định nổi giận đến nơi.

"Không, không." Nhân viên vội giải thích: "Là cháu gái của sư phụ Cố tới đón ông ấy về ăn Tết, chúng tôi khiếp sợ thôi."

Giám đốc thở phào, cười nói: "Vị đồng chí này không biết dùng từ phải không? Tại sao phải dùng cái từ khiếp sợ chứ. Cháu gái hắn đến đón thì làm sao? Ngạc nhiên, khiếp sợ làm cái gì?"

"Không phải, giám đốc, là lái xe đến đón."

Giám đốc nhíu mày định nói lái xe đến thì có cái gì ... Phản ứng lại kịp, ông hỏi: "Cháu gái ông ấy lái xe khách à?"

Nhân viên: "... Không phải, xe hơi, xe quân sự Giải Phóng."

"Hả?" Giám đốc ngơ ngẩn cả người.

Có người hâm mộ bổ sung: "Xe từ quân khu Nam Dương, đỗ ngoài kia, tôi vừa nãy liếc thấy ở ngoài cửa sổ."

Người phục vụ: "..."

Là liếc nhìn một cái à, nửa người ông treo lên cửa sổ luôn ấy chứ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 373: Chương 373



Nguyên liệu đều chuẩn bị sẵn, họ có phụ bếp thái rau nên nấu rất nhanh.

Bên ngoài tạm thời không có khách mới, nhân viên phục vụ cũng không vội, treo thực đơn lên tường: "Mấy vị khách này không đơn giản đâu."

"Không đơn giản gì? Lãnh đạo gì cũng đến tiệm cơm chúng ta rồi mà, dạo trước tôi còn thấy lãnh đạo thành phố." Có người bên cạnh thuận miệng đáp.

"Lần này khác mà, xe quân sự từ nơi khác đến, biển số quân đội, hình như là từ Nam Dương đấy."

"Wow, có thể lái xe quân sự thì chắc là lãnh đạo lớn, mà thủ trưởng quân khu phương nam đến thành phố Diêm chúng ta làm gì nhỉ?"

"Ai biết đâu, có thể ghé ngang tiện đường ăn cơm hoặc có nhiệm vụ lát đi nhà khách, không rõ nữa."

Cố Tài trong lòng khẽ động: "Anh chắc là từ Nam Dương đến chứ?"

"Chắc, mắt tôi không nhầm đâu." Nhân viên phục vụ nhăn mặt, thấy ông mang cái chảo xào khoai tây, ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông không gấp về sao, để sư phụ Triệu làm món khoai tây hầm thịt bò cũng được."

"Không vội nữa." Cố Tài cười ha hả: "Cháu gái tôi đến đón rồi."

"Hả?" Nhân viên phục vụ nghĩ mãi không ra, hỏi mãi ông cũng không nói, đành thôi.

Món thịt lợn hầm chua cay nấu xong, nhân viên phục vụ muốn bưng ra, Cố Tài lắc đầu: "Tôi tự mang được."

Nói vậy, mọi người liếc nhau, ở đây không có thói quen đầu bếp mang món, tiệm cơm đủ người mà.

Cố Tài không giải thích nhiều, theo số bàn lên tầng hai, thấy hai đứa cháu nhỏ, biết mình không nhầm, lớn tiếng gọi: "Khanh Khanh!"

"Chú ba?!" Cố Khanh Khanh định vào bếp xem chú ba đã về chưa, không ngờ chú ba đã mang món lên cho cô rồi. Khi cô nhận ra, Cố Tài đã đến gần, chào Sở Uyên: "Thông gia lâu ngày không gặp."

"Phải, năm nay lại làm phiền mọi người." Sở Uyên rất thân thiện với người nhà họ Cố: "Khanh Khanh nói anh làm ở đây, chúng tôi tiện ghé xem anh đã về chưa."

"Vừa làm xong ca, định bắt xe về, nghe đồng chí nói có xe quân sự từ Nam Dương đến nên tôi ra ngoài xem thử, không ngờ đúng là các vị."

Sở Uyên cũng cười: "Thật đúng dịp, thông gia cũng ngồi ăn luôn, lát cùng nhau trở về."

Cố Khanh Khanh đã kéo ghế: "Chú ba ngồi đây, thím ba đâu?"

"Nhà máy tráng men nghỉ sớm, về trước hai ngày lo sắm Tết rồi." Cố Tài nhìn hai cháu, ánh mắt yêu thương tràn ngập: "Đoàn Đoàn, Niên Niên nhà chúng ta lớn lên không ít."

"Đúng thế, ăn uống tốt lắm, phụ cấp của cha và Sở Đại mà không cao, chắc ăn sạch của cải trong nhà rồi.” Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ: "Anh Kiến Quốc và anh Vệ Đông nhập ngũ hai năm mới có ngày nghỉ nên không về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Tài vẫy tay: "Không phải lo họ, ở nhà mãi nhìn mà chán. A Đại, hai đứa không gây phiền phức cho con chứ?"

Sở Đại cười nói: "Chú ba yên tâm, hai anh rất giỏi, sĩ quan hậu cần khen ngợi mấy lần, nói con giúp giải quyết khó khăn lớn cho ông ấy."

"Vậy là tốt rồi." Cố Tài sợ hai đứa nhà mình gây phiền hà, ảnh hưởng danh tiếng nhà họ Sở.

"Đồng chí, phiền đồng chí cho tôi thêm bộ bát đũa." Thức ăn đã lên, Cố Khanh Khanh gọi nhân viên phục vụ.

Nhân viên mang chén đũa tới, thấy Cố Tài ngạc nhiên: "Sư phụ Cố, ông quen à?"

"À, đây là cháu gái, cháu trai, cháu rể, thông gia và hai cháu ngoại của tôi. Còn đây là cảnh vệ của thông gia, cũng là cháu tôi." Cố Tài cười giới thiệu.

Tiểu Hủ theo Sở Uyên về nhà Cố hai ba lần, một lần ở cả nửa tháng, cũng gọi chú thím, xác thật là nhà họ Cố xem như cháu trai trong nhà.

Cố Khanh Khanh cười gật đầu: "Đúng vậy, đây là chú ba tôi." Thấy chú ba có chút hơi tự đắc, cô thầm cười: "Chúng tôi đặc biệt tới đón chú ba về ăn Tết."

Mặt Cố Tài cười càng thêm rạng rỡ, lưng bất giác thẳng hơn.

Nhân viên phục vụ há hốc mồm, không ngờ Cố Tài có thân thích lợi hại như vậy. Đừng nói xe quân sự ngoài kia, chỉ việc có cảnh vệ đã biết là thủ trưởng quân khu rồi!

Dằn lòng hâm mộ, cô đưa chén đũa cho Cố Tài, chạy vội vào bếp kể mọi người chuyện bát quái lớn này.

Thật không thể tin!

Mấy năm trước Cố Tài vì từ nông thôn tới mà hay bị người ta cười nhạo, sau đó ông phải dùng sự chăm chỉ và tài năng của mình chinh phục hết thảy. Phải mấy năm nay mới được tôn trọng, không ngờ bề ngoài im lặng lại có hậu thuẫn lớn như vậy!

Cố Tài trong lòng rất thỏa mãn, trước đây nấu xong ông chẳng muốn ăn uống gì nữa. Hôm nay ăn uống ngon lành, ông ôm Đoàn Đoàn từ chỗ Sở Uyên, bẻ cái bánh màn thầu mềm đút cho cháu.

Mấy người ngoài này trò chuyện hòa thuận vui vẻ bao nhiêu thì trong bếp náo loạn bấy nhiêu, ai nấy ở trong trạng thái không thể tin tưởng nổi.

Trong đó có một số nhà có chút bối cảnh, đa phần là mối quan hệ ở tòa thị chính không thì địa phương khác. Có đôi khi tự mãn khinh người không thèm liếc mắt nhìn người ta một cái. Đối với Cố Tài, nỗ lực thế nào bọn họ cũng chẳng thấy tôn trọng.

Không ngờ, người luôn hòa nhã, bị nói cái gì cũng không cãi, lại có thân thích lợi hại như vậy.

Bọn họ phải thổn thức không thôi.

"Làm gì đấy các đồng chí! Ngoài kia khách còn chờ món, trong này thì ồn ào nhốn nháo giống cái giống gì? Lại cãi nhau với khách à?" Giám đốc tiệm cơm trừng mắt, định nổi giận đến nơi.

"Không, không." Nhân viên vội giải thích: "Là cháu gái của sư phụ Cố tới đón ông ấy về ăn Tết, chúng tôi khiếp sợ thôi."

Giám đốc thở phào, cười nói: "Vị đồng chí này không biết dùng từ phải không? Tại sao phải dùng cái từ khiếp sợ chứ. Cháu gái hắn đến đón thì làm sao? Ngạc nhiên, khiếp sợ làm cái gì?"

"Không phải, giám đốc, là lái xe đến đón."

Giám đốc nhíu mày định nói lái xe đến thì có cái gì ... Phản ứng lại kịp, ông hỏi: "Cháu gái ông ấy lái xe khách à?"

Nhân viên: "... Không phải, xe hơi, xe quân sự Giải Phóng."

"Hả?" Giám đốc ngơ ngẩn cả người.

Có người hâm mộ bổ sung: "Xe từ quân khu Nam Dương, đỗ ngoài kia, tôi vừa nãy liếc thấy ở ngoài cửa sổ."

Người phục vụ: "..."

Là liếc nhìn một cái à, nửa người ông treo lên cửa sổ luôn ấy chứ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 374: Chương 374



Nghe xong lời bọn họ nói, giám đốc cũng mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn ngó. Quả nhiên có một chiếc xe ô tô biển quân sự màu đen. Nhìn một lúc lâu, gió lạnh thổi vào mặt như d.a.o cắt, ông vội rụt đầu lại, đóng kín cửa sổ.

Vẫn còn chút nghi ngờ: “Thật sự là cháu gái hắn lái đến đây à?"

“Đúng thế, tôi thấy họ xuống xe mà. Sư phụ Cố đã giới thiệu với tôi, có cháu gái, cháu rể, cháu trai, còn có thông gia, thông gia của ông ấy còn có một cảnh vệ đi cùng nữa."

“Tôi ra ngoài xem một chút.” Giám đốc nhà hàng không đứng yên được, xoay người đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ và những đầu bếp còn lại nhìn nhau, rồi nhanh chóng phản ứng trở lại công việc, người thì tiếp tục nấu nướng, người thì tiếp tục phục vụ khách.

Giám đốc nhà hàng khi đi lên tầng hai, tự ông nghĩ lại xem mình có khi nào đối xử tệ bạc với Cố Tài hay không, rồi bước chân mới thoải mái hơn một chút.

Lên đến tầng hai, gia đình bên kia đang nói chuyện vui vẻ. Ông ngay lập tức nhìn thấy Cố Tài, bên cạnh là một người phụ nữ đang đút cho đứa bé ăn màn thầu.

Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đó chỉ tùy ý ngồi đó lại toát ra một khí chất không thể bỏ qua, như một thanh kiếm sắc bén rút khỏi vỏ. Bên cạnh là một cậu bé trông rất đẹp trai, xung quanh tỏa ra khí chất ôn hòa mà có vẻ xa cách.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngồi ở vị trí chính là một người trung niên đoán chừng khoảng năm mươi tuổi, khuôn mặt luôn nở nụ cười. Theo kinh nghiệm nhiều năm của giám đốc, ông ta chính là nhân vật lớn, nhân vật lớn trong cuộc sống đời thường thu liễm hết mọi sự sắc bén.

Lãnh đạo lớn của quân khu! Chắc chắn không sai!

Đừng hỏi tại sao ông lại chắc chắn như vậy, người thanh niên bên cạnh vị lãnh đạo kia vừa nhìn thấy ánh mắt của ông tay đã đặt lên eo, ánh mắt cảnh giác.

Giám đốc nhà hàng lau mồ hôi trên trán, đi tới đặt tay lên lưng ghế sau của Cố Tài: “Cố Tài à, nghe nói ông về quê ăn Tết?”

“Vâng, giám đốc, sao ông lại đến đây?” Cố Tài vội vàng đứng dậy.

“Ông ngồi đi, hết giờ làm việc không cần phải khách sáo, mọi người ăn tự nhiên nha, ha ha.” Giám đốc mỉm cười ấn vai Cố Tài xuống ghế, ánh mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, nét mặt khá thanh tú: “Đây chắc là cháu gái của ông nhỉ, trông phúc hậu ghê. Tôi đến nói với ông một tiếng nghỉ đến rằm tháng Giêng, không cần vội quay lại làm việc, ở nhà vui vẻ đoàn viên với gia đình ha."

Sau đó ông vỗ nhẹ lên vai Cố Tài, mỉm cười gật đầu với những người còn lại rồi nhẹ nhàng bước đi.

Nhìn ông ta xuống lầu, Cố Tài ôm lấy đứa bé, gãi đầu nói: "Giám đốc bị gì vậy nhỉ?"

Cố Khanh Khanh ngạc nhiên hỏi: “Có gì lạ sao chú ba?”

“À, sáng nay ông ấy còn bảo chú mùng năm Tết phải quay lại làm việc mà.” Cố Tài hơi mơ hồ, chợt hiểu ra: “Chắc chắn là do nhân viên nhà hàng vừa nói cho ông ấy biết xuất thân của mọi người đấy.”

“Thì ra là vậy.” Cố Khanh Khanh mỉm cười dịu dàng: “Không sao, ăn xong chúng ta về nhà thôi, hôm nay là ngày đội sản xuất dọn ao, con muốn về xem có ngao hay tôm không."

“Chắc chắn có, cái ao đó đã đào được hơn hai năm rồi, năm ngoái chú út của con còn mò được mấy con trai to lắm. Con có ở nhà chú xào trai với ớt cay thêm ít tía tô nữa, cháu chắc chắn sẽ thích."

“Năm nay con về kịp mà, anh ơi, anh có muốn đi xem không?” Cô nghiêng đầu cười hỏi Sở Đại.

Trở về nhà chắc chắn sẽ có người giúp cô chăm con. Có bà nội nè, mẹ nè, thím hai chắc chắn sẽ ôm hai đứa nhỏ không buông tay. Cố Khanh Khanh khó có được thời gian được tự tại.

“Được.” Sở Đại mỉm cười gật đầu.

“Cùng đi.” Sở Uyên quyết định: “Tất cả chúng ta sẽ đi giúp thông gia, năm ngoái dọn hồ nghe nói thiếu người, năm nay chúng ta sẽ giúp.”

“Được ạ.” Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ: “A Tuy, em thì sao?”

“Chị đi em cũng đi.” A Tuy không có ý kiến.

“Tốt quá!”

Cơm nước xong xuôi, họ thanh toán tiền, rồi lên xe quân sự. Cố Khanh Khanh ngồi từ phía sau lên phía trước, mấy người đàn ông ngồi phía sau, không gian xe quân sự lớn, không quá chật chội.

Cố Tài không mang theo cái gì, xe bon bon lái về thôn Đại Truân Tử.

Cửa sổ chỗ bếp lại mở, các đầu bếp chen nhau đứng trước cửa sổ hứng gió lạnh, nhìn Cố Tài lên xe quân sự nghênh ngang đi mất.

“Đúng là cháu gái của sư phụ Cố thật đó, không ngờ mà, ông ấy bình thường im ắng, đúng thật là."

“Đúng đấy, nếu tôi có thân thích là lãnh đạo quân khu tôi chắc chắn đi khoe khoang khắp nơi rồi.”

Người bên cạnh cười: “Em trai cậu năm ngoái nhập ngũ, cậu cũng khoe khoang cả năm, nếu thực sự có thân thích là lãnh đạo quân khu, chắc cả thành phố này đều biết quá."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 375: Chương 375



“Ôi trời, cậu không giống à, nhà cậu có người làm việc ở tòa thị chính thôi, mắt cao lên tới đỉnh đầu."

“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, làm việc nhanh lên, sớm về đón Tết.” Giám đốc không biết từ khi nào đã đi vào: “Các cậu nghĩ rằng sư phụ Cố giống các cậu, có chút chuyện đã khoe khoang khắp nơi. Người thực sự giỏi thường rất khiêm tốn, sau này nhớ chú ý, đừng kiêu ngạo quá.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đều đi làm việc đi.” Giám đốc vỗ vỗ tay.

Ông vừa hát vừa giúp rửa rau trong bếp, chờ buổi chiều xong việc là có thể nghỉ ăn tết, thật tuyệt.

Đường ở thành phố Diêm không được bằng phẳng như Nam Dương, xe chao đảo đến thị trấn, Sở Đại hỏi: “Có cần đến cửa hàng bách hóa mua chút đồ ăn và trái cây không?”

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Hạt dưa, đậu phộng, kẹo em đã mua ở Nam Dương rồi, để ở cốp xe, còn trái cây thì cần mua thêm một ít đó.”

Tiểu Hủ nghe vậy đỗ xe vào lề, Cố Khanh Khanh xuống xe đi một vòng, lát sau quay về cô cầm một túi quýt và một túi táo, đóng cửa xe lại, Tiểu Hủ tiếp tục nhấn chân ga bon bon đi tiếp.

Hai đứa nhỏ ăn no, ngủ suốt đoạn đường, khoảng ba giờ chiều họ đến dược thôn Đại Truân Tử.

Xe không vào được trong thôn, bên trong chỉ có đường nhỏ, họ xuống xe mang theo đồ đi bộ về nhà họ Cố.

Bây giờ đường đã được lát gạch và xi măng, không còn lầy lội mỗi khi mưa, đi một đoạn là ướt hết giày tất như trước nữa.

Mở cổng sân, Cố Tài gọi lớn: “Cha? Mẹ! Anh cả, chị dâu! Anh hai, chị dâu có nhà không?!”

Trương Vũ Tình vừa cho gà ăn xong, cầm cái chậu đi tới: “Anh gọi hết gia đình chỉ thiếu mỗi em thôi đấy, có em ở nhà thôi không còn ai đâu."

Cố Tài cười ngượng: “Sở Đại và mọi người đã về, anh cả bọn họ đều đi đến cuối thôn rồi à?"

Trương Vũ Tình lúc này mới nhìn thấy Cố Khanh Khanh và mọi người theo sau, cô đặt chậu gỗ xuống đón tiếp: “Đúng thế, mọi người đều ra sau thôn rồi, mọi người mau vào nhà đi. Lần này về sao không gửi điện báo trước để A Hùng đến đón mọi người.”

“À đúng rồi, sao anh lại về cùng mọi người?” Trương Vũ Tình mới phát hiện ra điều gì đó không đúng.

“Nhà thông gia lái xe về, đặc biệt đến tiệm cơm quốc doanh xem anh có ở đó không tiện thể đưa anh về.” Cố Tài nếu có đuôi, chắc đã vẫy lên trời rồi, ánh mắt đầy tự hào, mấy ngày nữa ông lại có chuyện để khoe khắp thôn.

Cố Khanh Khanh nhịn cười, gật đầu với Trương Vũ Tình: “Đúng thế, là vậy đó. Thím ba, hai đứa bé ngủ rồi, cháu để chúng lên giường, thím có thể giúp cháu trông chúng không? Cháu muốn đi cuối thôn xem cha làm việc."

“Được, cháu bế chúng lên lầu đi. Thông gia có muốn uống cốc trà nóng không?” Trương Vũ Tình vì con trai cả đã cưới vợ, con trai thứ ba lại vào quân đội, mặt mày khoan khoái: "Anh còn đứng đó làm gì, về nhà mình mà như làm khách thế, mau đi pha trà đi.”

“À được.”

Trương Vũ Tình nhận lấy Đoàn Đoàn, Cố Khanh Khanh bế Niên Niên: "Cha, mọi người uống trà nóng để ấm người, lát nữa con xuống ạ!"

“Được, không cần vội.” Sở Uyên khoanh tay nhìn quanh sân, thông gia quả là tài giỏi, dẫn dắt đội sản xuất ngày càng phát triển. Mấy ngày trước, ông đọc được bài báo trên Nhật báo Kinh Hoa về đội sản xuất Vô Địch của công xã An Bình ở thành phố Diêm.

Bài báo khen ngợi hiệu quả của chế độ phân công theo nhóm nhỏ của đội sản xuất Vô Địch, đồng thời ca ngợi những thay đổi mà kinh tế tập thể mang lại cho xã viên. Cuối cùng còn khen ngợi đội trưởng đội sản xuất Cố và bí thư chi bộ Tần Võ với tinh thần cầu thị giải phóng tư tưởng.

Mấy chiến hữu của ông ở quân khu khi đọc báo còn hỏi tại sao không nhắc đến chỉ đạo viên. Sở Uyên hiểu rõ, đội sản xuất Vô Địch trước đây có một chỉ đạo viên họ Dương, sau đó bị điều đi, hai năm nay những người đến sau không hợp tác được với đội trưởng và bí thư.

Sau này công xã An Bình lười không cử chỉ đạo viên nữa, chỉ định kỳ đến kiểm tra, dù sao cũng có công xã quản lý, không xảy ra chuyện gì.

“Thông gia, vào nhà uống trà đi, ngoài trời lạnh, trong nhà có lò sưởi.” Cố Tài mang cốc trà ra cho thông gia.

“Được.”

Cố Khanh Khanh theo Trương Vũ Tình lên lầu, cô nói: “Chú ba của con bề ngoài là người không tranh giành gì, nhưng thực ra trong lòng cũng mong được khoe khoang một lần. Lần này cháu giúp ông ấy được nở mặt với đồng nghiệp rồi.”

Là vợ chồng nhiều năm, cô rất hiểu Cố Tài.

Cố Khanh Khanh mỉm cười: “Chỉ cần chú ba vui là được.”

Trương Vũ Tình cũng cười, vào phòng của Cố Khanh Khanh: “Cha cháu và các anh trai đều ra sau thôn dọn ao rồi, chỗ đó gần núi, gió lớn, cháu đi ra đó phải mặc thêm áo.”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng đặt con lên giường, thấy bé con cựa quậy không yên, cô vỗ vỗ nhẹ mông, bé con nhanh chóng ngủ yên.

Cố gắng đắp kín chăn cho bé, dùng ghế chắn cạnh giường, Cố Khanh Khanh đứng dậy, xoa xoa eo, không hiểu sao dạo này cô hay đau lưng.

Trương Vũ Tình thấy vậy hỏi: “Có phải cháu không ở cữ không kiêng kị nên để lại bệnh không?"

Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Cháu cũng không biết. Trong tháng ở cữ, hai đứa bé đều do Sở Đại, Cẩu Đản và A Tuy bế, cháu không bế mấy.”

“Sở Đại nhà cháu thật tốt.” Trương Vũ Tình nói: “Lần sau sinh con phải ở cữ đúng cách, có thể dưỡng lại được. Bây giờ ở quân khu phía Nam cũng tiện, sau này có mang thai, gần mấy thím sang tiện, có thể phụ con chăm sóc ở cữ."

Cố Khanh Khanh cảm thấy ấm lòng, ôm tay thím làm nũng: “Thím ba tốt nhất!”

“Cháu đấy.” Thấy hai đứa nhỏ không có dấu hiệu tỉnh dậy, hai người đi ra ngoài: “Chút nữa thím lên trông, mang cái bếp lò lên cho ấm phòng rồi con đi đâu thì đi. Đúng rồi Tiểu Ngư nhà Quế Hoa mang con về rồi đấy."

“Con trai nhà con bé là một cậu bé mập mạp, không có gầy như Đoàn Đoàn và Niên Niên. Thím nghĩ năm nay hai vợ chồng con bé sẽ ở nhà mẹ đẻ đón Tết, hôm qua còn hỏi thím khi nào cháu về, dặn thím nhắn cháu về sang đó chơi."

“Vâng, chút nữa cháu sẽ đến thăm cậu ấy.”

Cố Khanh Khanh theo thím xuống lầu, mấy người đàn ông ở dưới lầu thấy cô xuống uống vội miếng nước ấm đứng dậy.

Bên ngoài không mưa cũng không tuyết, chỉ có trời hơi âm u, thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi qua. Cố Khanh Khanh đi trước dẫn đường, Sở Đại đi bệnh cạnh cô.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 376: Chương 376



Cách cuối thôn một đoạn đã nghe thấy tiếng người náo nhiệt. Bên này có tận bốn, năm cái ao cá, trên bờ ao tụ tập rất nhiều người.

"A Bảo, đó là Khanh Khanh phải không anh?" Tần Lê nhìn lướt qua, thấy bóng dáng quen thuộc.

Cố Bảo nhìn qua, giật mình mừng như điên: "Đúng rồi, là Khanh Khanh. Để anh đi đón mọi người!"

"Được." Tần Lê mắt mày dịu dàng cười.

"Chú út!" Cố Khanh Khanh chạy đến chỗ Cố Bảo vẫy tay: "Cha cháu đâu rồi?!"

"""Đi theo chú Toán Bàn cân cá, ở ngay phía trước, để chú dẫn mọi người đi.""

Cố Bảo thành thật chào hỏi Sở Uyên, vui mừng dẫn mọi người đi đến chỗ ao cá."

Cố Kim tay cầm cái cân, đang cân cá, con cá trắm cỏ béo mới vừa được vớt lên còn đang quẫy đuôi, bà con tay chân luống cuống nhưng mặt mày cười rạng rỡ.

"Cha, chú Toán Bàn!" Cố Khanh Khanh tươi cười tiến tới nhìn sổ sách: "Ồ, nhiều cá quá."

Toán Bàn ghi lại rõ ràng số cân của mỗi nhà, nhìn vào là hiểu ngay chẳng trách hồi đó nhân viên tài vụ ở tỉnh khen ngợi không thôi.

"Khanh Khanh về rồi à?" Cố Kim liếc thấy con gái, lập tức có tinh thần: "A Đại đâu? Sao không thấy Đoàn Đoàn Niên Niên?"

"Sở Đại ở đằng kia, đang xem anh A Hùng bắt cá, Đoàn Đoàn Niên Niên ở nhà ngủ, thím ba giúp con chăm sóc hai đứa nhỏ rồi." Cố Khanh Khanh lấy rơm bên cạnh giúp buộc cá: "Chỉ còn phân cá thôi đúng không cha?"

"Đúng, lương thực gì đó đều phân xong rồi." Toán Bàn tiếp lời: "Khanh Khanh, nhà cháu được chia mười hai cân cá trắm cỏ, cháu muốn hai con sáu cân. Hay bốn con ba cân hay là mười con cá nhỏ?"

Các chú thím đang cười cười nhìn cô, Cố Khanh Khanh hơi do dự thử nói: "Tùy thuộc cha cháu ạ!"

Cố Kim gãi đầu cười ngốc nghếch: "Thật ra đều như nhau, mà cá nhỏ thịt mềm hơn."

Toán Bàn cũng chỉ chọc con bé Khanh Khanh thôi. Mọi nhà đều được phân cả cá lớn lẫn cá nhỏ, không có lý gì mà phân biệt đối xử nhà họ Cố được.

Cho nên nhà họ Cố được chia ba con hai cân, hai con bốn cân và một con sáu cân.

Thấy con gái mũi đỏ bừng vì lạnh, Cố Kim xót: "Con cầm cá về trước đi, chú ba không biết đã về chưa, nếu đã về thì bảo chú ba con dùng cá nhỏ nấu canh cá cho Đoàn Đoàn Niên Niên."

"Chú ba đã về rồi, về cùng chúng con." Ở đây thật lạnh, gần núi, thỉnh thoảng gió lạnh thổi qua mà buốt hết lưng.

Cố Khanh Khanh lạnh quá hít hít cái mũi: "Vậy con và Sở Đại mang cá về trước, mọi người xong việc về sớm nhé."

"Ừ." Cố Kim cuộn rơm quanh tay rồi buộc cá đưa cho con gái: "Bảo thím chuẩn bị ít canh gừng, các anh trai con xuống ao vớt cả dễ nhiễm lạnh."

"Dạ."

Cố Khanh Khanh tìm Sở Đại để anh cầm nốt cá còn lại, chào hỏi các cô chú quen biết, cơ mà cô không thấy mẹ và thím hai ở đâu: "Thím Trương, thím có biết mẹ cháu đi đâu không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Vợ Trương Nhậm nói: "Ở xưởng ép dầu, nhà thím lấy dầu sớm năm nào cũng nhà cháu đi cuối cùng."

"À dạ, vậy cháu biết rồi."

Cô lại ghé nhìn vào ao cá, Sở Uyên và Tiểu Hủ đều đang giúp đỡ, chú út nhảy nhót lung tung, tay còn cầm một con trai to.

Cô và Sở Đại về nhà trước, anh cầm mấy con cá nện bước nhẹ nhàng, ngón tay trắng trẻo lộ ra bên ngoài không thấy lạnh mấy.

Cố Khanh Khanh thở ra làn hơi trắng, tay đỏ lên vì lạnh, lảm nhảm không ngừng: "Hai năm trước ở đảo trải qua đông thật nhẹ nhàng, giờ về đây lạnh một chút cũng không quen nổi."

Sở Đại đi bên cạnh cô, cười chào thôn dân đi ngang đường: "Sau này em muốn đón cả nhà về quân khu ăn tết cũng được. Nơi đó nhiệt độ tương đối giống trên đảo."

"Cha mẹ chắc không đi đâu." Cố Khanh Khanh bĩu môi: "Cha bận rộn thế này, mẹ phải ở nhà chăm sóc cha, không rời được, sau này chỉ có chúng ta thường xuyên về, anh không thấy bất tiện chứ?"

Ngày trước ở đảo nghe chị A Niệm nói, nhiều chàng rể không thích về nhà vợ ăn Tết vì cảm thấy gò bó.

Sở Đại nhìn cô, nói: "Chỉ cần em muốn về, anh rất vui lòng cùng em về." Anh sợ sau này không được thảnh thơi như năm nay, nếu không có kỳ nghỉ thì chỉ có Thẩm Tuy cùng vợ trở về.

Cố Khanh Khanh tựa vào anh, dù gầy mà cao kinh khủng có thể chắn được gió phần nào: "Em muốn cùng anh về."

Sở Đại ngẩn ra rồi cười.

Nghĩ đến lời Tiêu Tiêu nói tháng trước, anh thấy mình nên giải thích, tránh để cô nghĩ lung tung: "Dung Dung về rồi."

Quả nhiên, nghe tên đó, Cố Khanh Khanh khựng lại, nụ cười thu dần lại, rồi thản nhiên tiếp tục đi về phía trước, miệng lặp đi lặp lại hai từ: "…Dung Dung?"

Sở Đại thấy buồn cười, thoáng có chút đau lòng, sửa lại lời nói: "Bạch Dung, anh đã nói với em rồi, em gái A Diên, đoàn văn công nghỉ lễ về ăn Tết."

"Ồ, tốt." Cố Khanh Khanh bình thản, không nghe ra được vui hay buồn.

Sở Đại đi cùng vợ một đoạn, gần đến nhà Trương Bất Phàm, nói: "Anh luôn coi cô ấy như em gái, chưa bao giờ có ý khác, em gặp cô ấy có thể không nói chuyện hoặc bảo cô ấy gọi em là chị dâu. Người nhà họ Bạch tính các khá tốt, nghe A Chiêu nói thím ấy đang thu xếp tìm đối tượng cho Bạch Dung."

Những lời này anh đã suy nghĩ rất lâu mới nói ra, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt rất giống nhau, bề ngoài vô tư nội tâmlại rất tinh tế, Tiêu Tiêu nói các chị dâu trong quân khu không chịu phản ứng với vợ anh.

Anh cố ý tìm thím Chử, mẹ của Chử Chiến nhờ thím ấy thường xuyên đến nói chuyện với Cố Khanh Khanh.

Đôi khi anh cảm thấy hối hận đã đưa cô rời đảo, khó khăn lắm mới quen với môi trường, mới hai năm đã đột nhiên thay đổi môi trường mới, không tránh khỏi việc không thể thích ứng.

Cố Khanh Khanh ngẩn ra, không ngờ anh lại nói nhiều như vậy, mắt lấp lánh cười: "Anh."

"Hả?"

"Không chừng Bạch Dung không thích anh nữa đâu, anh nghĩ nhiều làm gì. Với lại, chúng ta có con rồi, em cũng không cần so đo với con gái nhà người ta."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 377: Chương 377



Sở Đại vừa nhíu mày, tưởng cô thật sự không quan tâm, thì nghe cô hỏi như vô tình: "Bạch Dung về quân khu có tìm anh không?"



Anh bật cười: "Không."

Ngoài trời gió lớn, hai người nhanh chân về đến sân nhà họ Cố, vào đến phòng khách cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi, cả thể xác và tinh thần được thư thái.

Cá vừa được bỏ vào cái lu ngoài trời để nuôi, Cố Tài không có nhà, không biết chú ấy đi đâu, chiếc xe đạp trước nhà chắc là bị chú ba đạp đi.

Cố Khanh Khanh kéo ghế ngồi bên lò sưởi, chắc thím ba vẫn trên lầu trông hai đứa nhỏ, cô ngồi sưởi ấm người rồi lên.

Sở Đại ngồi bên cạnh, ngón tay dài luồn qua tay cô, nắm chặt, cứ như vậy không nói gì cả.

Cố Khanh Khanh nhận ra đã lâu rồi mình chưa nhìn kỹ anh, khuôn mặt anh trong các đường nét cứng cáp hơn trước, mặt bớt đi vài phần hoang dại và kiêu ngạo, trông trầm ổn hơn rất nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô biết, sự hoang dại và kiêu ngạo của anh không biến mất mà bị anh giấu vào xương cốt.

Cô bất giác nói: "Hóa ra cái ngày em mong mỏi đến Binh Đoàn tìm anh đã là chuyện của hai năm trước rồi."

Thời gian trôi qua nhanh thật.

5 giờ chiều, quân khu phương Nam.

Cố Xán Dương vừa ra khỏi kho máy bay, đồng đội bên cạnh hỏi: "Đi bếp không quân ăn cơm không, anh Dương?"

Cố Xán Dương lắc đầu: "Tôi về doanh bộ, các cậu đi trước."

"Đi thôi, chúng tôi ở nhà ăn không quân đợi anh." Họ rời đi theo từng nhóm, Cố Xán Dương thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đi về phía doanh bộ.

"Này!" Tiêu Tiêu nhìn thấy người cần tìm, nhanh chân chạy tới: "Cố Xán Dương!"

Người kia phảng phất như không nghe thấy gì.

"Cố Xán Dương!" Tiêu Tiêu thở hổn hển chạy đến trước mặt anh ta, chiếc mũ quân đội trên đầu bị cô cầm trong tay quạt gió: "Em gọi anh mấy lần rồi mà anh không nghe thấy à."

"Ừ." Cố Xán Dương lơ đễnh liếc nhìn trán người đối diện đầy mồ hôi, giọng điệu bình thường: "Thể lực của quân dã chiến các cô cần tăng cường thêm."

Tiêu Tiêu cạn lời, sau đó cứ nghĩ ra cái gì là nói cái đó: "Anh không về cùng Khanh Khanh à?"

Thấy cô nhắc đến em gái mình một cách thân thiết, sắc mặt Cố Xán Dương có phần dịu lại: "Ừ."

Tiêu Tiêu đi theo bên cạnh anh: "Vậy sao anh không về nhà ăn Tết, không quân không được nghỉ à? Hay là anh chuyển sang quân dã chiến chỗ em đi. Quân trưởng Tiêu bảo anh huấn luyện binh giỏi lắm. Tới dã chiến, đãi ngộ không thua kém gì không quân đâu!"

Cố Xán Dương lười đáp lại, bước đi mạnh mẽ dưới ánh hoàng hôn.

"Cố Xán Dương!" Tiêu Tiêu giơ ngón tay làm súng, chĩa vào sau đầu anh: "Đừng động đậy."

Bước chân Cố Xán Dương khựng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ chạy đến trước mặt mình.

Ánh mắt Tiêu Tiêu sáng lấp lánh, ngón tay chỉ vào anh "bùm" một tiếng, ánh mắt cuồng nhiệt mang theo khát vọng chinh phục: "Anh đã bị em ngắm trúng rồi, sớm muộn gì em cũng sẽ chinh phục được ngọn núi cao khó với tới này, anh dám cá với em không Cố Xán Dương."

Cố Xán Dương im lặng một lúc: "Đừng lãng phí thời gian vào tôi."

---

Ở nhà họ Cố, Cố Khanh Khanh lên lầu, hai đứa nhỏ đã tỉnh dậy, đi đi lại lại trên giường, miệng còn nhóp nhép không biết đang ăn cái gì.

"Thím từ thành phố về có mang ít bánh hoa táo. Thím vừa cho Đoàn Đoàn ăn, thằng bé thích lắm. Niên Niên cũng sáp lại đòi ăn." Trương Vũ Tình nhìn hai đứa trẻ trắng trẻo, càng nhìn càng thích: "Anh Viện Triều không biết khi nào mới sinh cho thím một đứa cháu trai bụ bẫm đây nữa."

Cố Viện Triều cưới một cô gái ở bên phía nhà ngoại giới thiệu, dáng vẻ bình thường nhưng tính cách rất tốt, không phải là người hay gây chuyện.

"Đã kết hôn rồi không lâu nữa đâu thím." Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên giường, ôm con trai nhỏ vào lòng, véo má bé con: "Con ăn ngon như vậy, có thể cho mẹ một miếng không?"

Bé Niên Niên cầm miếng bánh hoa táo đỏ màu đỏ thẫm trong tay, chớp chớp mắt như hiểu lời cô, đưa miếng bánh táo đỏ đến miệng mẹ.

Cố Khanh Khanh cười tươi, cắn một miếng nhỏ khen ngợi: "Ngoan quá."

Bé Đoàn Đoàn không chịu thua, cũng loạng choạng bước tới, vung vẩy miếng bánh hoa táo chỉ còn một nửa trong tay, miệng oa oa kêu: "Ăn~ ăn!"

Cố Khanh Khanh cũng cắn một miếng của bé, ôm cả hai con trai vào lòng ngồi xuống, hai anh em mới ngừng nghỉ.

"Thím Ba, tính cách chị dâu thế nào?" Cố Khanh Khanh chưa gặp vợ Cố Viện Triều.

Gần đây nhà họ Cố tổ chức ba đám cưới liền, Cố Bảo và Tần Lê kết hôn, Cố Hùng và Tôn Viên Viên kết hôn, sau đó là Cố Viện Triều và Chu Ngọc.

Giờ đây khắp nơi đều dán câu đối đỏ, ngày mai cũng không cần thay câu đối Tết.

Trương Vũ Tình nhìn hai đứa nhỏ một lúc, nói: "Tính cách rất ôn hòa, là người nội tâm không thích nói nhiều. Trưởng bối bên nhà ngoại rất tốt, mẹ thím nói nhà con bé nhân phẩm tốt, trong thôn ai cũng biết, không chê vào đâu được."

"Tính cách tốt là được, như thím và thím hai vậy đó. Bao năm qua chưa từng cãi nhau với bà nội và mẹ con, trong làng ai cũng nói nhà ta hòa thuận. Thím xem cha con với chú Tần Võ cãi nhau cả đời vậy mà vẫn yên tâm gả con gái cho nhà ta."

“Đúng vậy.” Trương Vũ Tình bị lời nói của Khanh Khanh làm cho vui vẻ: "Anh Vệ Đông trong quân khu thế nào, không gây rắc rối cho các con chứ?"

"Chuyện này chú Ba cũng hỏi rồi." Cố Khanh Khanh cười nói: "Thím yên tâm, anh ấy là người thế nào thím còn không rõ sao, thật thà chất phác lắm."

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi."

Buổi tối, nhà họ Cố ngồi cùng một bàn, năm nay phải gọi là thêm người thêm vui, nhà cửa rộn ràng náo nhiệt.

Cố Thiết Trụ từ lúc ăn cơm đến giờ luôn cười không ngớt, hôm nay món ăn cũng phong phú, đội đã g.i.ế.c heo phân thịt, chia cá, có Cố Tài là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, cứ phải gọi là đủ sắc hương vị.

Thẩm Tuy muốn giúp trông con để chị gái ăn trước, Cố Khanh Khanh tránh tay thằng bé: "Em không cần lo, ăn thêm mấy miếng thịt kho là được, ăn xong rồi mới cho bế cháu."

Thời Như Sương nhìn thấy hai chị em tương tác qua lại, thì thầm với Hàn Liên Tâm: "Nhìn sơ qua A Tuy và Khanh Khanh thật sự giống chị em ruột nhỉ. Đứa trẻ này hiểu chuyện quá khiến người ta đau lòng. Chiều nay còn quét dọn nhà cửa, tối lại nhóm bếp đun rượu cho em ba."

Hàn Liên Tâm cũng gật đầu: "Em thấy đứa trẻ này có duyên với nhà mình. Không có thằng bé Khanh Khanh chúng ta một mình trên đảo sợ không chăm nổi con. Nghe nói sau này thằng bé sẽ lên thủ đô học cấp ba, em thấy đứa nhỏ này tương lai sáng lạn lắm đấy."

Thời Như Sương lại lắc đầu: "Có tương lai hay không không quan trọng, chỉ cần bình an vô sự là được, nhà chúng ta đủ ăn đủ mặc, không cần con cái phải giỏi giang cỡ nào, thuận lợi mà sống hết đời là được."

Hàn Liên Tâm nghe xong rất đồng tình, nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi: "Ông bà thông gia vẫn chưa gặp hai đứa nhỏ phải không? Chắc họ cũng mong nhớ lắm, chị nói với Khanh Khanh, bảo con bé với A Đại dẫn hai đứa nhỏ về thăm bà ngoại đi."

"Chị đang định nói với hai đứa nó, đợi đến mồng hai Tết sẽ mang Đoàn Đoàn, Niên Niên về nhà ngoại chúc tết. Bây giờ có xe càng tiện, để hỏi xem ông thông gia có muốn đi cùng không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 378: Chương 378



“Cái đó phải hỏi đã, thông gia chắc sẽ đi thăm chú thím. Người nhà họ Sở tính tình khá tốt, mấy năm nay ứng xử với nhà chúng ta không có gì có thể chê. Lễ tết đều có gửi đồ từ quân khu lại đây." Trương Vũ Tình ở bên cạnh mở miệng nói: “Khanh Khanh là người có phúc lắm đấy.”

Người có phúc kia đang đau đầu về chuyện ăn uống của hai đứa nhỏ. Một đứa đang ngồi trong lòng cô, một đứa ngồi trên đùi cha, nhìn người lớn ăn cơm đôi tay nhỏ xíu cứ muốn chộp lấy cái chén.

Nhỏ bé xíu không hiểu sức lực đâu ra. Cố Khanh Khanh bẻ mãi không kéo được cái tay Niên Niên ra, cuối cùng phải dùng bánh ngô hấp dẫn thu hút nó mới chịu buông tay.

Chúng đã không còn là những đứa trẻ ngoan chỉ biết ngủ và khi đói thì b.ú sữa nữa, Cố Khanh Khanh như nhìn thấy tương lai của mình phải chạy theo hai anh em chúng, sức đầu mẻ trán.

Nghĩ đến đây, cô không khỏi bực mình nhìn người đàn ông bên cạnh.

Sở Đại cảm nhận được ánh mắt của vợ, quay đầu nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.

Cố Khanh Khanh liếc nhìn hai đứa nhỏ đang vung tay vẫy chân bóp nát bánh ngô, giọng nói đầy oán trách: “Đều tại anh hết đấy …”

Người đàn ông hiểu ngay cô muốn nói gì, khẽ cười: “Ừ, tại anh.”

Mùa đông trời lạnh, cả gia đình ăn xong cơm ngồi quây quần bên bếp lửa trò chuyện, Cố Khanh Khanh nghe chuyện phiếm mà cảm giác hơi buồn chán.

Bỗng dưng cô chợt nhớ ra mình hình như quên mất điều gì đó - cô chưa đi thăm Tiểu Ngư.

Cô ôm chặt đứa con trai nhỏ trong lòng, thầm nghĩ ngày mai sẽ đi thăm.

Sau khi rửa mặt xong, cô trở về phòng trên lầu, Sở Đại mang bếp lửa vào phòng rồi đóng chặt cửa lại, Cố Khanh Khanh nằm sấp trên giường, chống cằm nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa.

Anh cởi áo khoác, kéo chăn đắp lên người cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.

Hai đứa nhỏ rất thích cha, thấy cha đến là tranh nhau chạy tới chỗ cha, Cố Khanh Khanh nghĩ có lẽ là do trên người anh có mùi kẹo sữa.

Khi đứng dậy, cô vô tình chạm nhẹ vào chân anh: “Mẹ em nói mồng hai chúng ta về thăm bà ngoại."

“Được.” Sở Đại đáp lại, giọng lười biếng, ôm một đứa trong lòng, đứa kia nằm trên chân, Đoàn Đoàn ôm cổ cha, hai chân nhỏ đạp liên tục trên đùi anh, chơi rất vui vẻ.

Nếu tính ra, anh và Cố Khanh Khanh kết hôn được hai năm, chỉ về thăm ngoại cô một lần, nhà họ Thời và nhà họ Cố đều tính tình tương đối nhiệt tình.

Cô bổ sung: “Cha cũng muốn đi cùng chúng ta.”

Sở Đại im lặng một lúc, rồi nói: “Không đủ chỗ đâu.”

Đoàn Đoàn giãy giụa, định đạp xuống giữa chân anh để xuống dưới, bị anh dễ dàng nhấc lên, đặt sang bên cạnh.

Đoàn Đoàn rời khỏi vòng tay ấm áp của cha, hai tay bám lấy đầu giường, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn cha mình.

Niên Niên leo lên cánh tay cha, ôm chặt không buông, cái m.ô.n.g nhỏ lắc lư, như đang khoe khoang với anh trai vậy.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy mà buồn cười: “Làm sao không đủ chứ, hai đứa nhỏ có thể bế theo, để anh Tiểu Hủ ở nhà là được.”

“Không được.” Người đàn ông chọc vào má con trai: “Anh ấy là cảnh vệ, phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của thủ trưởng."

“Không phải có anh ở đó rồi sao, làm gì có chuyện gì xảy ra được?” Cố Khanh Khanh dựa vào người anh, nũng nịu: “Cha muốn đi thì để ông đi đi, hai cha con anh đừng lúc nào cũng đối đầu nhau như vậy.”

Vật mềm mại cứ cọ cọ vào khuỷu tay anh, Sở Đại nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Trẻ con đang ở đây.”

Ban đầu Cố Khanh Khanh không hiểu, nhìn theo ánh mắt anh đến cái nơi nào đó, cô buồn cười ghé sát vào người anh: "Đoàn trưởng Sở không kiềm chế được nhỉ.”

“Phó.” anh sửa lại: “Muốn lên đoàn trưởng còn phải cố gắng mấy năm nữa.”

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía yết hầu dưới cái cằm, trong lòng khẽ động, tay vừa đưa ra liền bị nắm lấy: “Đừng gây rối.”

Mười giờ tối, hai đứa nhỏ chơi mệt ngủ thiếp đi, Cố Khanh Khanh nghe thấy tiếng thở đều, nói với người đàn ông sau lưng: “Nghe như heo con đang ngáy ấy anh nhỉ?”

Sở Đại thành thật nói: “Anh chưa nghe thấy heo ngáy, chỉ nghe thấy em…”

Chưa nói hết câu đã bị cô chặn lại bằng một nụ hôn.

Ban đêm thôn rất rất yên tĩnh, trời lạnh đến mức chó còn chui nằm trong ổ ngủ, lười sủa.

Ban ngày Gạo chạy chơi ngoài trời, nửa đêm mới về, Sở Đại luôn sợ chó nên tránh được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nằm trong vòng tay anh, trên đầu là hơi thở ấm áp của anh, cô hỏi: “Nếu em không xuất hiện, anh sẽ kết hôn với Bạch Dung chứ?”

Anh không hiểu sao suy nghĩ của vợ anh lại nhảy nhanh như vậy, Sở Đại cười: “Không.”

“Nếu em…”

“Không có nếu như.” Sở Đại ôm chặt cô, không ngăn cản tay cô di chuyển xuống, giọng khàn khàn: “Nếu không gặp em, anh sẽ không kết hôn.”

Tay Cố Khanh Khanh run lên, lực bàn tay không kìm được.

Sở Đại rên khẽ lên một tiếng, khóe mắt đỏ lên: “Không hài lòng với câu trả lời này cũng không cần g.i.ế.c chồng mình như thế chứ em.”

Cố Khanh Khanh vội thu tay lại, nhắm mắt như không nghe thấy gì.

Đèn trong phòng không tắt, sợ hai đứa nhỏ nửa đêm tè dầm hoặc đói bụng sẽ luống cuống tay chân, cánh tay Sở Đại đặt lên eo vợ, kéo cô lại gần, cằm cọ vào đỉnh đầu cô.

Cố Khanh Khanh cảm nhận được sự ấm nóng sau lưng, không dám nhúc nhích, giả vờ ngủ.

Sở Đại không vạch trần vợ, chỉ thì thầm bên tai: “Vợ à, trước đây anh nghĩ mình rất tồi, cho đến khi gặp em mới phát hiện ra —”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 379: Chương 379



Cố Khanh Khanh tưởng anh sắp nói lời tình cảm gì, kết quả anh cười khẽ: “Hóa ra còn có người tồi hơn anh nữa.”

Cố Khanh Khanh không nhịn được, đá anh một cái, lẩm bẩm: “Mai còn nhiều việc, ngủ đi.”

Nửa tiếng sau, Cố Khanh Khanh ngủ, còn anh thì không, đợi lửa trong lòng mình dịu đi, tâm trạng xáo trộn. Ánh mắt anh rơi vào người phụ nữ bên cạnh và hai đứa nhỏ, lòng tự giác mềm đi.

Anh kéo chăn lên, ôm chặt Cố Khanh Khanh vào trong vòng tay, từ từ nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau là giao thừa, hiếm khi thấy được ánh nắng giữa đêm đông, nhưng chỉ là có nắng chứ không ấm.

Sở Đại dậy sớm hơn cô, hai đứa nhỏ cũng đã thức, anh và Thẩm Tuy ôm Đoàn Đoàn và Niên Niên sưởi ấm trong bếp.

Cô cầm cốc tráng men và bàn chải, ngồi bên mái hiên đánh răng.

May mà nước giếng không lạnh, chứ không cô không muốn đánh răng luôn mất.

Tần Lê và Tôn Viên Viên đã dậy từ sáng sớm, hai người ngồi trên hành lang nhà phía sau cắt ớt khô.

“Khanh Khanh, sáng nay Tiểu Ngư đến hỏi em dậy chưa, chị nói em còn ngủ, con bé đi về rồi.” Tần Lê cầm một cái kéo màu đồng, bên cạnh là một cái rổ tre đầy ớt khô đỏ tươi, dưới chân là đầy cuống ớt.

Cố Khanh Khanh ậm ừ quay đầu lại nói: “Chiều qua em định đi thăm cậu ấy mà quên mất, lát nữa ăn xong sẽ đi."

Tôn Viên Viên cười nói: “Giờ cuộc sống của em rất tốt, chồng là công nhân, lương giao hết cho em ấy, nhà chỉ có mỗi mình anh ấy là con trai nên sau này không lo chuyện anh em tranh nhau. Đứa con đầu tiên là con trai nhà chồng vui lắm, Tiểu Ngư về nhà mẹ đẻ ăn Tết cũng không ai nói gì.”

“Chị và anh A Hùng sống không tốt à?” Cố Khanh Khanh nhổ bọt đánh răng, nhìn gương mặt hồng hào của chị ấy, giọng trêu chọc: “Anh A Hùng khỏe mạnh, mỗi năm kiếm công điểm không ít hơn công nhân nhà máy quốc doanh cấp một đâu. Hai vợ chồng anh chị siêng năng, chú thím cũng không can thiệp vào chuyện của con trai con dâu, em thấy cuộc sống của chị cũng rực rỡ nha!”

Tôn Viên Viên mỉm cười: “Đúng là như vậy, gần đây anh Hùng học nghề thợ mộc với cha, tiếc là thời buổi này khó nhận việc làm riêng, mỗi lần đi giúp dân làng đóng tủ cũng chỉ kiếm được ít tiền vật liệu, không biết khi nào mới được thoải mái nhận đơn đặt hàng, lúc đó mở một cửa hàng đồ gỗ cũng được.”

Cô là người thành phố, từ nhỏ đã nghe nhiều chuyện kinh doanh, giờ những chuyện này chỉ có thể nói ở nhà, buôn bán lén lút nếu bị bắt sẽ liên lụy đến cả cha chồng của Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh gật gù, theo lời chị ấy nói: “Chú ba về có rảnh cũng chỉ anh Viện Triều bọn họ xào rau, thật sự có ngày đó, anh A Hùng mở cửa hàng đồ gỗ, anh Viện Triều cũng có thể mở một tiệm cơm nha.”

“Chúng ta chỉ có thể nghĩ và nói trong nhà mình nghe thôi.” Tần Lê cười cắt ngang suy nghĩ của họ: “Bây giờ chúng ta đã có cuộc sống no ấm, có điện dùng đã là rất tốt rồi, đừng mơ mộng những chuyện không thực tế.”

Cố Khanh Khanh súc miệng, nghe thấy tiếng gọi từ bếp, chống gối đứng dậy: “Không nghĩ những chuyện đó nữa, ai biết tương lai ra sao, trước mắt cứ ăn no đã.”

Ba người phụ nữ cười nói đi giúp bưng thức ăn ra bàn, ăn xong bữa sáng, cả nhà bắt đầu bận rộn.

Đàn ông phải dọn dẹp sạch sẽ từ bên trong ra bên ngoài, Cố Bảo dùng cọc tre nối với chổi, quét hết mạng nhện đen sì trên trần bếp.

Cố Hùng chẻ củi trong sân, mỗi dịp Tết đến củi lửa không đủ dùng, đống củi chất bên tường chỉ còn cao nửa mét.

Bếp lò trong bếp hoạt động suốt ngày, trong thôn có mấy thím rảnh hay đến tìm Trương Thụy Phân trò chuyện, thực ra là để hỏi thăm chuyện hôn nhân của các con cháu nhà họ Cố.

Đặc biệt là Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, trong mắt họ là khối bánh thơm ngon.

“Chúng tôi không can thiệp vào chuyện của Xán Dương, nó có chính kiến riêng của nó.” Trương Thụy Phân ngồi bên bếp lửa trong nhà chính, cầm một đĩa tráng men đựng đầy hạt dưa, thỉnh thoảng chỉ huy con cháu: “Vệ Quốc, con đi xem bếp đã quét xong chưa, cha con muốn băm nhân làm thịt viên rồi, thùng dầu để trong kho phía sau, bảo cha con tiết kiệm một chút."

“Dạ.” Cố Vệ Quốc chạy đi ngay.

Trương Thụy Phân lại mỉm cười nói: “Xán Dương và Thanh Liệt sau này chắc chắn sẽ tìm đối tượng trong quân đội, các chị vẫn là giúp tôi nhọc lòng mấy đứa còn lại đi."

“Cũng đúng, nhà họ Cố nổi tiếng hòa thuận, gần đây các đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh đều có người hỏi thăm tôi muốn gả con gái, cháu gái trong nhà sang đây đấy.

Cố Khanh Khanh nghe lỏm được một chút, rồi chơi với hai đứa nhỏ một lúc xong giao chúng cho mẹ và thím: “Con sang nhà thím Quế Hoa xem Tiểu Ngư thế nào.”

“Được, về sớm nhé, nếu Tiền Quế Hoa giữ con lại ăn cơm thì đừng nhận lời.” Thời Như Sương bế cháu ngoại, dặn dò con gái.

“Con biết rồi mà.”

Cố Khanh Khanh ra khỏi sân, gió lạnh thổi vào cổ áo, may mà nhà Triệu Ngư ở ngay bên cạnh, cô chạy vài bước là đến.

Bếp nhà họ Triệu khói trắng cuồn cuộn, đang hấp màn thầu, Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm liền đẩy cửa bếp vào, thò đầu gọi: “Thím Triệu? Tiểu Ngư.”

“Ở đây này.” Tiền Quế Hoa đang nhào bột, phủi bột trên tay định rót nước nóng cho Cố Khanh Khanh: “Con bé này về lâu rồi mới nhớ đến thím Triệu.”

Cố Khanh Khanh cười ngại ngùng, nhận lấy cốc tráng men: “Lỗi của cháu, lỗi của cháu.”

“Khanh Khanh, lại đây ngồi sưởi ấm đi.” Triệu Ngư cười gọi cô.

Cố Khanh Khanh đáp lại một tiếng, ôm cốc nước nóng ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa bé đang ngủ yên trong lòng cô bạn, mi mắt cong lên: “Đứa trẻ xinh đẹp quá.”

Triệu Ngư tay trái ôm con, tay phải cầm kìm bên lò, thêm một miếng củi vào, lửa bùng lên, cháy sáng hơn.

“Sáng nay tớ gặp hai đứa nhỏ nhà cậu rồi, trắng trẻo mũm mĩm, dễ thương lắm, giống y Sở Đại.” Triệu Ngư cười nói: “Nhưng khó gặp cậu thật, hai năm không gặp rồi cũng không về thăm tớ.”

“Đây, chẳng phải đến rồi sao.” Thấy Tiền Quế Hoa đưa màn thầu mới hấp xong, cô không từ chối, bẻ một nửa đưa cho Triệu Ngư: “Chồng cậu đâu rồi? Sao không thấy.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back