Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 250: Chương 250



“Chị A Niệm, đây là đừng mía lần trước anh cả em gửi thuyền vật tư mang đến, chị nếm thử xem nha!”

Hứa Niệm nhấp một ngụm, cười nói: “Ngọt lắm.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh cong mày cười, từ trong lọ thủy tinh trong suốt lấy ra hai bắp cải trắng muối chua, vị chua tràn ngập phòng bếp, xông thẳng vào mũi.

Sau khi Hứa Niệm mang thai, cô đặc biệt thích ăn những thứ chua chua như thế này, vừa ngửi mùi thơm thôi đã muốn ch** n**c miếng.

Nhìn thấy chị ấy vươn cổ nhìn chăm chăm vào bên trong, Cố Khanh Khanh nữa bật cười thành tiếng, cầm lấy một cái bát to bỏ đầy ắp dưa chua vào cho chị ấy: “Chị mang về ăn trước đi, không đủ em lại mang sang!”

“Được.” Hứa Niệm không khách sáo với Khanh Khanh. Buổi tối cô quyết định ăn dưa chua hầm miếng, tay cầm cái ca tráng men, nghe giọng nói của Sở Đại bên ngoài, cô nhịn không được mở miệng: “Đứa nhỏ này chính là là đứa nhỏ cứu được từ thuyền đánh cá kia sao?”

Cố Khanh Khanh gật đầu, lấy từ trong cái bình ra ít dưa cải muối chua, tính là dưa cải xào thịt: “Thằng bé tên là Thẩm Tuy, cha thằng bé là trinh sát thuộc binh đoàn xe tăng quân khu Phương Nam. Hy sinh khi đang chấp hành nhiệm vụ.”

Cô vừa cắt vừa chua vừa thở dài: “Đứa nhỏ này đáng thương lắm.” Hôm qua cô làm hai bộ quần từ quần áo cũ cho thằng bé thay đổi, vô tình thấy những vết thương cũ chằng chịt trên cánh tay của thằng bé, lúc đó cô kiềm không được liền khóc.”

Cô bật khóc làm Sở Đại và Thẩm Tuy vô thố, không biết làm thế nào.

“Là đứa nhỏ đáng thương, con trai của liệt sĩ. Làm sao có thể đối xử với thằng bé như vậy chứ. Trên đời này làm sao có bà ngoài cùng cậu mà nhẫn tâm đến mức đó?” Hứa Niệm nghe xong mà nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt hiện tại bản thân cô sắp làm mẹ, càng không nghe nổi những cái này.

Quá đau lòng!

Cố Khanh Khanh cũng giống y như vậy: “Đưa thằng bé về nhà chịu khổ còn không bằng để thằng bé ở lại chỗ này, tóm lại có cái ăn, không đến mức một ngày nào đó bị người ta đẩy xuống sông núi hay là ném vào trong biển, c.h.ế.t mất xác hồi nào không hay.”

Hai người phụ nữ thổn thức thở dài, Hứa Niệm nhìn Cố Khanh Khanh lưu loát đánh trứng, cô mở miệng: “Đứa nhỏ này bộ dạng không tồi, nhưng có vẻ tính tình hơi u ám. Khanh khanh, sau này hai người nên chú ý nhé! Sớm muộn gì hai em cũng sẽ có con, Thẩm Tuy này …”

“Em biết rồi.” Cố Khanh Khanh cho thêm một ít nước lạnh và muối vào chén trứng, vặn ga sau đó cho vào nồi hấp. Xong xuôi loay hoay vo gạo nấu cơm: “Em sẽ coi thằng bé là em trai của em, về sau có con thằng bé chính là c** nh*. Đã đem thằng bé về nhà chắc chắn sẽ không đẩy thằng bé ra ngoài.”

Cô vừa dứt lời thì bạn nhìn thấy cậu nhóc đang đứng ở cửa bếp, giật mình một cái, bật cười: “A Tuy, có chuyện gì vậy? Em muốn uống nước sao?”

Ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Tuy chạm vào đôi mắt ấm áp của Cố Khanh Khanh, bắt đầu hòa tan, cậu bé nhẹ gật đầu.

Cố Khanh Khanh không để ý tới những cái đó, cô lấy một cái ca tráng men, róc cho cậu bé nửa cốc nước, nhẹ nhàng nói: “Cẩn thận nóng.” Thẩm Tuy gật đầu, bưng cốc nước đi ra ngoài. Cố Khanh Khanh đi theo sau lưng, nhìn thấy thằng bé đưa nước cho Sở Đại, cô nhỏe miệng cười.

Hứa Niệm thu hết toàn bộ cảnh này vào trong mắt, nỗi lo ban đầu của cô đã giảm đi phần nào: “Anh Trạch nói với chị đứa nhỏ này không thích nói nhiều, không thích phản ứng người khác, xem ra đối với em và Sở Đại là trường hợp đặc biệt.”

“Có lẽ là hai ngày nay thằng bé gặp nhiều nhất là em và Sở Đại.” Cố Khanh Khanh vui vẻ nói: “Nhà em có hai người, quá vắng vẻ, nấu cơm thường bị thừa. Chị xem trên đảo mấy chị dâu nhà nào toàn năm sáu người, nhà chị cũng sắp một nhà ba người rồi.”

“Hâm mộ sao? Hâm mộ thì nhanh chóng sinh một đứa đi. Em còn trẻ, hồi phục nhanh, 3 năm hai đứa không thành vấn đề.” Hứa Niệm uống xong nước đường, vịn lưng ghế chậm rì rì đứng dậy: “Chị hôm nay chính là lại đây xem đứa nhỏ thế nào, rất không tồi. Chị phải về nhà ăn cơm đây, anh Trạch chắc là đã múc cơm từ nhà ăn về rồi.”

Cô đặt cái ca tráng men lên bệ bếp, cầm cái tô đựng dưa chua: “Cái này em không khách sáo với em, ha!”

“Hai ta còn gì mà khách sáo, em ngày thường ít ăn của chị quá hay sao?” Cố Khanh Khanh cười lắc đầu, lại nghĩ đến một chuyện khác: “Mấy hôm nay em đều ở trong doanh trại, chị Đào Tử cùng cô em chồng như thế nào rồi?”

“Chị không biết nữa, chị ấy đã từ chức rồi, mà cô em chồng cũng không có tiếp nhận công việc đó. Hiện tại là nhân viên nghiên cứu dạy học.” Hứa niệm nhìn tô dưa cải chua, nuốt nước miếng: “Chị với Bạch Đào quan hệ bình thường, có việc cũng không tìm chị nói, hai ngày nay không gặp được em chắc là đã nghẹn hỏng rồi!”

Cô khanh khanh vui vẻ: “Vậy thì sẽ em mang một ít cải trắng muối chua sang cho chị ấy, đúng rồi, em muốn ra sân sau hái ít ớt và hẹ. Chị có muốn không?”

“Muốn, cho chị một ít ớt cay với, đừng cho vào rổ, em bỏ vào túi nilon được rồi. Vừa lúc buổi tối chị làm thịt heo xào ớt cay cùng dưa chua hầm miếng.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 251: Chương 251



Hứa Niệm thấy Cố Khanh Khanh đem nồi áp suất đặt trên bệ bếp, nở nụ cười.

Nhà bếp của Khanh Khanh có một cái bếp ga, một cái nồi dùng xào rau. Sở Đại còn dùng gạch làm thành một cái bếp nhỏ, đặt nồi áp suất vào để nấu cơm, dùng than đá, ngày thường có thể nấu nước ấm, không cần đi nhà ăn múc nước ấm.

“Được.” Cố Khanh Khanh châm lửa than, cúi người lấy một cái rổ nhỏ trong góc, lấy thêm một cái túi nilon màu đỏ rồi mang theo Hứa Niệm ra sân sau.

Trận cuồng phong qua đi làm mấy cây ớt ngả nghiêng trái phải. Cố Khanh Khanh phải dùng đất đắp lại. Hứa Niệm nhìn ớt đỏ thở dài: “Trên đảo muốn ăn ớt phải đến chỗ này.”

Thức ăn trong nhà ăn thanh đạm quá, mấy chị dâu ở các Binh Đoàn Phương Bắc đến cũng phải chạy đến nơi này của Cố Khanh Khanh xin ít hạt giống ớt cay về trồng, nghe nói là chưa có mọc ra nữa.

Nghe vậy Cố Khanh Khanh hái cho Hứa Niệm một đống ớt xanh đỏ lộn xộn, hỏi: “Chị có muốn ăn rau hẹ không?”

“Mùi nồng quá. Ngửi thấy hơi khó chịu. Em cho chị ít cải trắng đi.” Cô trước đây thích ăn bánh rán rau hẹ nhất, vậy mà bây giờ nghe thấy mùi là muốn buồn nôn.

“Được.” Cố Khanh Khanh hái một cây cải trắng, giũ giũ cho bớt đất, lột bớt những lá cải bị sâu ăn, mang vào bếp cho hai con gà rừng ăn.

Hứa niệm đưa mắt nhìn kỹ sân sau của nhà Cố Khanh Khanh, góc tường cùng hàng rào trồng những cây hoa dại được mang từ núi xuống. Những bông hoa rực rỡ sắc màu dọng một tầng nước trong veo.

“Sân nhà em thật là đẹp nhìn thôi đã cảm thấy thoải mái.”

“Sở Đại từ trên núi đào hoa chuyển xuống, chị hâm mộ sao? Bảo anh Trạch nhà chị đi đào đi? Anh Trạch vì chị không thiếu trèo cây hái quả dại. Em nghe Sở Đại nói trước đây anh ấy còn sợ độ cao.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười, Hứa Niệm cầm lấy túi nilon Cố Khanh Khanh đưa, tay kia cầm cái tô: “Chúng ta nha, đều có phúc. Được rồi, chị đi về trước nha, có rảnh sang tìm chị chơi.”

“Vâng.”

Cố Khanh Khanh tiễn chị ấy tới cổng sân, trong nhà không còn hai nữ nhân liên thuyên nói chuyện, cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Cành lá rụng đã được quét gom lại thành một đống, Sở Đại tựa lưng vào bàn đá uống nước, nhìn Thẩm Tuy dùng thùng rác gom cành lá, lười biếng chỉ huy: “Đổ ra sau núi đi.”

Thẩm Tuy không nói một lời, cứ yên lặng làm theo.

Cố Khanh Khanh nhìn cậu bé đi tới đi lui không khỏi bậc cười: “A Tuy này, mệt thì nghỉ ngơi một lát đi em!”

Thẩm Tuy lắc đầu.

Để thằng bé giãn gân cốt. Sở Đại buông ly nước, đi sang ôm vai vợ, tay cầm cái rổ trong tay em ấy: “Còn muốn nấu gì nữa không?”

“Nấu thêm một món dưa chua xào thịt đi, trong nồi có trứng hấp, đã chín rồi.”

“Được, lại nấu thêm một món canh tôm khô rong biển đi, cổ họng của anh hơi đau.” Nam nhân mỉm cười, hôn lên trán vợ một cái.

“Vâng!” Cô khanh khanh đi vào phòng bếp rửa sạch ớt cay, mặt đỏ bừng nói với anh ấy: “Về sau nhà chúng ta có trẻ con, thu liễm một chút đi anh.”

Sở Đại nhướng mày, theo bản năng liếc nhìn xuống bụng của em ấy.

“Không phải.” Tay Cố Khanh Khanh ướt đẫm đẩy đẩy n.g.ự.c nam nhân, thẹn quá hóa giận: “Em nói là Thẩm Tuy, anh nhìn chỗ nào đấy.”

“Ồ.” Nam nhân hơi thất vọng: “Thằng bé không tính là trẻ con nữa.”

“Sao không tính?” Cố Khanh Khanh hừ một tiếng: “Chưa tới 18 tuổi thì vẫn là trẻ con, ngày mai em đưa thằng bé đi học.”

“Được, đều nghe em.” Nam nhân không phản đối, xắn tay áo rửa tay: “Hẹ làm món gì? Trưa nay ăn sao?”

“Vốn dĩ em muốn làm bánh rán rau hẹ, cơ mà đồ ăn quá nhiều ăn không hết, rửa sạch để tối làm sủi cảo đi.”

“Được.”

Bữa cơm làm xong đã hơn 12 giờ, sân trước đã được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Sở Đại đem đồ ăn bày lên bàn đá ngoài sân, Cố Khanh Khanh mang chén bát ra ra. Không thấy Thẩm Tuy đây, cô hỏi chồng: “A Tuy đâu? Sao đột nhiên không thấy nữa?”

công ty có hỏi chồng: este đâu? Sao đột nhiên không thấy nữa.

“Anh đi tìm, em mang đồ ăn ra đi.” Nam nhân nhìn quanh, cuối cùng phát hiện thằng bé ở sân sau.

Thiếu niên gầy gò ngồi xuống ruộng rau nhổ cỏ, cây cỏ nhỏ đặt ở bên cạnh cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, Sở Đại lại bật cười.

Đứa nhỏ này làm việc thực ra là rất có trực tự.

Anh đưa tay kéo cậu bé đang nhổ cỏ lên, ánh mắt mang theo sự hung ác lướt qua, anh vỗ vỗ vai thằng bé. Ôm thằng bé đi về phía trước sân trước: “Đi rửa tay ăn cơm. Anh và chị đem em về nhà không phải là bắt em làm việc không ngừng nghỉ, vì sau đây chính là nhà của em, không cần lúc nào cũng lao động lên đổi lấy cơm ăn.”

Ánh mắt của cậu bé đờ đẫn ra, nhà sao?

Vân Mộng Hạ Vũ

Cậu bé không tiếng động lặp đi lặp lại từ này nơi đầu lưỡi, nhưng không phát ra tiếng.

“A Tuy, mau đi rửa tay. Anh ơi, canh rong biển nóng quá, em không bưng ra được.” Cố Khanh Khanh trước sau làm nũng như lúc chỉ có hai người.

“Để anh.” Nam nhân cười khẽ, mang đứa nhỏ vào bếp.

Vốn dĩ là muốn nhắc nhở thằng bé nguồn nước ngọt ở đây rất hiếm, bảo thằng bé múc nước từ thùng tiết kiệm một chút không nghĩ tới thằng bé nhìn nước rửa rau còn lại trong cậu, đưa mắt nhìn anh.

Sở Đại cười gật đầu.

Được cho phép, Thẩm Tuy chậm rãi rửa sạch bùn đất trên tay.

Sở Đại nhìn thân hình gầy yếu cùng với dáng vẻ thời thời khắc cẩn thận, mang theo sự phòng bị, lòng anh nhịn không được thở dài.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 252: Chương 252



Cuối cùng, tất cả cùng ngồi xuống bàn đá, hôm nay ánh nắng mặt trời dịu nhẹ, chiếu lên người ấm áp vô cùng.

Xới cơm cho em trai, cho chồng, Cố Khanh Khanh nhìn ánh mặt trời chói chang trên bầu trời, tự mình múc một bát canh: "Hai tháng nữa là đến hè rồi, anh trai, anh phải giúp em dựng cái nhà kính."

Sở Đại vốn là muốn uống canh trước, thấy vợ đã xới cơm cho mình rồi, đành phải gắp đồ ăn cơm: "Được, buổi chiều anh không làm việc gì, ra núi c.h.é.m hai cây củi về làm nhà kính."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Làm nhà kính mái cũng phải dùng gỗ sao? Hay là em đi quân nhu hỏi một tấm bạc thôi?" Như vậy bớt đi chút công sức.

“Không được, chúng ta nên làm mái gỗ, về sau dời hai cây nho đến." Sở Đại ngẩng đầu nhìn xung quanh, nghĩ cách làm sao mà an bài tốt nhất có thể.

“Ăn cơm trước đi.” Cố Khanh Khanh dùng thìa xúc hai thìa canh trứng vào chén Thẩm Tuy đang vùi đầu ăn cơm, em trai này, cô gắp cho cái gì thì ăn cái đó luôn, sẽ không chịu chủ động gắp đồ ăn.

Nhìn khuôn mặt gầy gò và xanh xao của thằng bé, Cố Khanh Khanh xót xa quá: "Dưa chua xào thịt chị không bỏ ớt vào, em yên tâm ăn đi, đây là nhà của em, đừng có câu nệ."

Thẩm Tuy yên lặng gật đầu, nhưng vẫn chỉ ăn phần canh trứng trong chén của mình.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh và Sở Đại nhìn nhau, biết chỉ có thể từ từ, cô cầm thêm một đôi đũa sạch sẽ đến, kẹp dưa chua cùng thịt cho Thẩm Tuy.

Nhìn thấy trong dĩa chỉ còn dưa chua, Sở Đại không còn ăn ngon miệng nữa, nam nhân giọng nói lười biếng: "Mấy ngày nay anh cũng bận rộn, vợ à, em cũng nên đau lòng nam nhân em đi."

Cố Khanh Khanh buồn cười gắp ớt cay vào chén anh ấy: "Ăn đi anh, ăn ớt cay nè."

Sở Đại thở dài một hơi, bóng lưng thiếu niên ban đầu căng thẳng giờ đã buông lỏng đi phần nào, trong ánh mắt hiện lên ý cười, chỉ một cái lướt qua rất nhanh thôi.

Bữa ăn này diễn ra rất chậm, Cố Khanh Khanh thỉnh thoảng gắp rau cho một lớn một nhỏ, chính mình cũng đã ăn no.

Ăn sạch sẽ 3 món ăn 1 canh, chén bát sạch sẽ, thật là quá vui vẻ. Cố Khanh Khanh thực thích cái cảm giác này, trong lòng thực thỏa mãn.

Sở Đại thu dọn đồ đạc rồi đi rửa bát, thấy Thẩm Tuy định đi theo, Cố Khanh Khanh chụp lấy: "A Tuy em cùng chị lên lầu, đi xem phòng của em."

Phòng của em?

Thẩm Tuy ngây ra, ngơ ngẩn tùy ý Cố Khanh Khanh kéo đi.

Bước lên cầu thang gỗ lên lầu hai, Cố Khanh Khanh chỉ cho em trai hai gian phòng: "Em thích gian phòng nào? Có thể chọn một phòng ha, quần áo vật dụng hằng ngày từ từ chị thêm vào."

Trên lầu hai có hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một nhà vệ sinh nhỏ. Hai phòng bố cục giống nhau, nội thất cũng tương đồng, một cái tủ hai cánh, một cái giường gỗ 1m5 cùng hai cái tủ đầu giường.

Phòng này giống y hệt phòng của vợ chồng Cố Khanh Khanh ở tầng dưới, điểm khác biệt duy nhất là tầng trên là sàn gỗ, còn tầng dưới là sàn bê tông.

Ánh sáng trong hai gian phòng cũng giống nhau, bên cạnh giường có một cửa sổ gỗ lớn, đinh đóng chặt vào để tránh bão toàn bộ đã được Sở Đại tháo đi rồi.

Cố Khanh Khanh mở toang cửa sổ để thông khí, tầm nhìn ở đây rất xa, có thể nhìn ra được đại dương mênh m.ô.n.g ngoài kia, cùng với thuyền đánh cá ra khơi xa xa.

“Chị ơi.” Chàng trai đứng sau nhìn theo tầm mắt của Cố Khanh Khanh, giọng nói non nớt mang theo sự bất an: "Em có thể ở gian phòng này không?"

Hiếm khi nghe thấy thằng bé mở miệng nói chuyện. Hốc mắt Cố Khanh Khanh đỏ lên, cô quay lại nhìn cậu nhóc chỉ cao đến n.g.ự.c mình, đưa tay lên xoa xoa mái tóc lộn xộn, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải lại: "Đương nhiên là có thể rồi, em muốn gì đều có thể nói chuyện, về sau chúng ta là người một nhà."

Đứa nhỏ ngửa đầu nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô gái, mạnh mẽ gật đầu, sự phòng bị và gai góc trong mắt dần dần rút đi.

Cố Khanh Khanh lấy trong tủ ra khăn trải giường và mền màu xanh quân đội do quân đội phân phát, bọc giường đệm, xong rồi để đứa nhỏ nghỉ ngơi trên lầu: "Có việc gì thì cứ gọi chị, ngoan ngoãn ngủ một giấc, có món gì muốn ăn có thể nói với chị, chị không biết làm cũng sẽ học làm ..."

Dong dài một lúc cô mới đi xuống lầu.

Cố Khanh Khanh đi xuống lầu, Sở Đại cũng đã rửa chén xong, anh đi ra lau khô tay, cười hỏi: "Thu phục xong rồi?”

“Vâng.” Cố Khanh Khanh ôm eo anh, vùi đầu vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, ồm ồm nói: "Anh ơi, anh nói xem A Tuy rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Anh xem cháu trai nhỏ chỉ nhỏ hơn thằng bé ba bốn tuổi, nhưng tính tình hoạt bát rộng rãi hơn biết bao nhiêu, đi khắp nơi cọ cơm, sao mà A Tuy ... đối với ai đều cảnh giác, cả người đầy gai nhọn?"

Nhà bà ngoại của Thẩm Tuy rốt cuộc đối xử với một đứa nhỏ thế nào vậy chứ, đứa nhỏ này còn là cháu mình?

Sở Đại vỗ nhẹ lưng vợ, âm thầm an ủi em ấy.

Nghĩ đến Thẩm Tuy, ánh mắt của anh tối sầm lại.

Bây giờ đang chờ kết quả từ đồn cảnh sát, nếu mẹ của thằng bé thật là bị đẩy xuống sườn núi, mợ của thằng bé cần thiết trả giá vì hành động của chính mình. Như vậy mới không làm thất vọng Thẩm Tuy cùng với người cha đã hy sinh của thằng bé.

“Về phòng ngủ một lát đi.” Người đàn ông kiềm chế xúc động hôn lên đuôi tóc vợ: “Hai ngày nay em đã mệt đủ rồi. Ngày mai phải lên lớp, hôm nay nghỉ ngơi đi."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 253: Chương 253



Cố Khanh Khanh gật đầu, được nam nhân bế vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường, cô hỏi anh ấy: "Ngày mai nếu em nói muốn đưa A Tuy đi học, anh sẽ cảm thấy thằng bé đồng ý sao?"

“Sẽ.” Sở Đại vén chăn lên, cùng vợ nằm xuống, băng gạc trên mu bàn tay phải của anh đã bị tháo ra, chỉ để lại một vết thương nông đã đóng vảy.

Anh vòng tay phải ôm chặt eo, kéo người vào trong lòng: "Đứa nhỏ này, vì sợ em không thích, sợ bị đuổi đi, sẽ không từ chối mọi đề nghị của em."

Cố Khanh Khanh giật mình, vùi đầu vào cổ anh, ngửi ngửi mùi kẹo sữa quen thuộc, nói: "Vậy em sẽ hỏi trước ý kiến thằng bé, không nóng nảy. Thằng bé thích thì đi, không muốn thì thôi, hẳn là thằng bé muốn trở thành người giống cha, làm quân nhân, lại quá bốn năm chúng ta đưa thằng bé đi tòng quân."

“Tín hiệu cờ là thằng bé tự mình học, trước kia chưa từng ra biển." Nam nhân ôm cô gái mềm mại vào trong lòng: "Đứa nhỏ này anh suy đoán muốn làm hải quân."

Cố Khanh Khanh giật mình, ngay sau đó ôm anh cười: "Như vậy khá tốt."

Nam nhân chống cằm vào đầu vợ, khẽ gật đầu.

Ngủ đến 2 giờ rưỡi chiều, Sở Đại mở mắt ra, nhìn nghiêng người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, hôn lên lông mày, lên mắt người con gái anh thương yêu, động tác mềm nhẹ rút tay phải ra.

Ngắm vợ thêm chốc lát, ánh mắt của nam nhân nhu hòa, giúp vợ kéo góc chăn mới đứng dậy xuống giường.

Anh vào bếp uống nước, định mượn cưa của quân khu để ra sau núi cưa hai cây củi về nhà làm nhà kính, vừa bước vào sân đã thấy cậu bé quay mặt ra cửa sân, đứng bất động ở đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, cậu bé chậm rãi xoay người, đối diện với ánh mắt của nam nhân, Thẩm Tuy mở miệng, ngữ bình bình tĩnh, không có một gợn sóng ——

"Anh rể."

“Ừ?” Sở Đại không ngờ đứa nhỏ sẽ chủ động nói chuyện với mình, nghe xong còn cảm thấy khá hiếm lạ.

"Em đi với anh."

Người đàn ông nghe xong lời này, ý cười trong mắt càng sâu: "Được rồi, chúng ta cùng nhau đi."

Anh vòng tay qua vai thiếu niên, cùng cậu nhóc bước đi, nhận thấy được thân thể cậu nhóc có phần cứng ngắc, rõ ràng không quen cùng người khác thân cận như vậy, Sở Đại chỉ cười tủm tỉm không chịu buông ra.

Vừa đi vừa nói chuyện về khu Bắc gồm những người nào, gặp mặt thì nên xưng hô thế nào, giọng nói của nam nhân mang theo sự lười biếng, bước chân đều đều, không nhanh không chậm.

“Sở doanh trường.” Một chị dâu đang phơi quần áo, nhìn đứa nhỏ bên cạnh qua hàng rào, cất tiếng hỏi: "Đứa nhỏ này là ai?"

Nhìn lạ mắt quá.

“Cậu em vợ." Khóe môi Sở Đại cong lên: "Cậu nhóc không thích nói chuyện."

Thẩm Tuy vốn dĩ không muốn chào người khác, hiện tại vừa lúc không cần mở miệng.

“Ồ.” Chị dâu kia giũ quần áo, nhìn kỹ vài lần, nghĩ thầm đứa nhỏ này chắc chắn chính là đứa nhỏ mà Sở doanh trường cứu từ thuyền đánh cá, lớn lên khá ưa nhìn.

Có điều quá gầy, y như cột tre, mà Sở Doanh Trường cũng gầy, nhìn cũng hợp.

Sở Đại cả đường đi cùng người ta chào hỏi, thực mau, người trên đảo đều biết đứa nhỏ được cứu trên thuyền đánh cá bây giờ là em vợ của Sở Doanh Trường, ghi tên vào hộ khẩu nhà anh ấy.

Đưa thằng nhỏ đi quân nhu để mượn rìu, cưa, một lớn một nhỏ đi ra sau núi.

Cố Khanh Khanh tỉnh lại đã là hơn ba giờ chiều, cô tìm khắp nhà không thấy Sở Đại, cô lên lầu gõ cửa lần nữa, gọi Thẩm Tuy mấy lần nhưng không thấy trả lời.

Mặc dù cửa không đóng chặt, nhưng lại bị che khuất, Cố Khanh Khanh không có vươn tay đẩy ra.

Thẩm Tuy không còn nhỏ nữa, cô không thể tùy ý vào phòng cậu bé.

Xuống lầu, cô ước chừng hai người vào núi phía sau nhà chặt cây làm nhà kính rồi, không biết là ai chủ động, cô hy vọng Thẩm Tuy chủ động đi cùng Sở Đại.

Nếu không, quá trình dung nhập vào gia đình của thằng bé sẽ quá chậm.

Nhìn bộ dạng kháng cự cùng cẩn thận mà cô đau lòng.

Sau khi dạo một vòng trong nhà, mắt cô đổ dồn vào lọ dưa chua trong góc, suy nghĩ một hồi, cô cầm lấy một cái tô, mở nắp lọ thủy tinh.

Nắm lấy hai nắm dưa chua, cô vặn chặt nắp, đóng cửa nhà rồi đi bộ về khu nhà phía Nam.

Dọc theo đường đi, có một chị dâu lên tiếng chào hỏi: "Khanh Khanh, đây là ai muối chua vậy? Cách thật xa mà chị đã ngửi thấy mùi thơm rồi."

"Em đi đến nhà chị Đào Tử, chị ấy đang mang thai, em nghĩ chị ấy thích ăn cái này." Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm: "Chị dâu, chị có thể dạy em cách may quần áo mới không? Nhà em có ít vải dệt, em muốn may cho em trai hai bộ quần áo mới."

Bởi vì quá vội vàng, quần áo Thẩm Tuy đang mặc lúc này đều là áo bông xanh quân đội sửa từ quần áo huấn luyện ở Binh Đoàn Xây Dựng của Sở Đại.

Chị dâu không ngờ Cố Khanh Khanh nhắc đến Thẩm Tuy, nghĩ thầm cô giáo Cố xác thực là người thẳng thắn, không giấu diếm cái gì.

"Được chứ, em mang vải dệt lại đây chị làm cho em, trên đảo cũng chỉ có nhà chị có một cái máy may." Để đưa được chiếc máy may hiệu con ong này ra đảo cô đã phải mất bao nhiêu là công sức, phải đi chỗ thuyền chở vật tư nhờ vả một phen.

"Được nha, em làm phiền chị dâu rồi. Lát nữa em sẽ mang vải đến. Ngày mai trường học đi học lại, chị dâu về nhà nhớ nhắc Tiểu Hoan nhé!"

“Được rồi, yên tâm đi, chị nhớ kỹ mà." Chị dâu vui vẻ nói: "Lát em đẩy cửa đi thẳng vào nhà chị là được, nhà chị không khóa cửa, chị phải đi ra ngoài một chuyến."

Cô định đến thăm nhà Nhị Bàn, trò chuyện tán gẫu chút với mẹ Nhị Ban, bằng không cuộc sống trên đảo này trôi qua quá buồn chán.

Cố Khanh Khanh gật đầu nở nụ cười, đi bộ thêm mười phút trước mới đến được khu phía Nam, cô đứng bên ngoài cổng sân nhà Bạch Đào, cất tiếng gọi: "Chị Đào Tử! Chị có ở nhà không? Em mang cho chị một ít dưa chua."

Cô rón rén đi dọc theo hàng rào liếc nhìn cổng sân nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì, còn tưởng Bạch Đào không có ở nhà, vừa tính rời đi, thì thấy Vu Dương nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, khóc nức nở.

"Thím ơi! Mẹ con ngất đi rồi, thím ơi ..."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 254: Chương 254



Cố Khanh Khanh vội vàng đi theo Vu Dương vào nhà, đặt cái tô đặt đại lên bàn, nhìn thấy Bạch Đào nằm bất động trên mặt đất, cô vừa lo vừa tức giận.

“Chị Đào Tử?” Cô vội vàng đỡ chị ấy dậy, đỡ chị ấy dựa vào người mình, nhẹ giọng gọi: "Chị Đào Tử, em là Khanh Khanh, chị bị sao vậy?"

Thấy chị ấy hai mắt nhắm nghiền, Cố Khanh Khanh quay đầu sang Vu Dương bên cạnh nói: "Tiểu Dương, đi phòng y tế gọi chú Triệu đến, mau lên!"

Vu Dương năm tuổi lau nước mắt gật đầu, chạy còn nhanh hơn con thỏ.

Một mình cô không đỡ nổi Bạch Đào đi đâu, mà cũng không dám dịch.

Bởi vì chị Đào Tử giờ đang mang thai, cô không biết làm vậy có đụng đến thân thể chị ấy không, chỉ có thể từ bên cạnh kéo cái chăn bông xuống, chờ Triệu Trạch đến đây thôi.

Triệu Trạch bước nhanh tới, trên lưng mang theo một hộp thuốc.

“Anh Triệu.” Cố Khanh Khanh không biết làm sao, nhìn anh ấy.

Triệu Trạch ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, em gái em làm đúng lắm, không thể tùy tiện động."

Nói xong, anh đưa tay mở mắt Bạch Đào ra, lắc đầu: "Yên tâm, là tức giận quá thôi."

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Anh Triệu, anh có thể đánh thức chị ấy trước được không, lòng em hoảng quá."

Anh từ trong hộp thuốc lấy ra một cuộn da bò, trải ra một bộ ngân châm dài ngắn khác nhau. Triệu Trạch cẩn thận rút ra một cây: "Em gái, anh châm cho chị ấy một cái là được, em cứ tiếp tục đỡ."

Cô gật đầu lia lịa, để Bạch Đào cả người mềm nhũn dựa vào mình.

Sau khi hai cây kim đi xuống, Bạch Đào ngất xỉu tỉnh dậy.

Nhìn thấy mẹ có động đậy, Vu Dương banh không được nữa gào khóc lên, rốt cuộc chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi thôi, cô còn sợ chứ càng đừng nói đến Vu Dương.

Cố Khanh Khanh lòng còn sợ hãi, cùng Triệu Trạch ôm Bạch Đào ôm lên giường, giũ giũ chăn bông đắp lên người Bạch Đào.

Đầu của Bạch Đào như búa bổ, tiếng khóc của đứa trẻ khiến cô đau đầu, nước mắt không ngừng chảy ra.

Cố Khanh Khanh nhanh chóng ôm Vu Dương dỗ dành, tùy ý để thằng bé lau nước mắt trên vạt áo của mình, nhẹ giọng an ủi: "Tiểu Dương đừng sợ, mẹ con không sao, ngoan đừng sợ."

Vu Dương vẫn thút tha thút thít nhìn người phụ nữ trên giường, thanh âm nhỏ hơn đôi chút.

Cố Khanh Khanh lấy từ trong túi ra mấy viên kẹo sữa thỏ trắng, nhét vào miệng đứa nhỏ: "Ngoan, không có việc gì."

Dưới giọng nói êm ái an ủi của Cố Khanh Khanh, Vu Dương rốt cuộc cũng nín khóc, chạy đến bên giường nắm lấy khăn trải giường, miệng ngậm kẹo, hai mắt rưng rưng nhìn mẹ.

Triệu Trạch cất ngân châm đi, đặt vào trong hộp thuốc: "Em gái Khanh Khanh, đi rót một ly nước cho chị dâu uống cho thấm giọng."

“Vâng!” Cố Khanh Khanh vội vàng đi vào bếp, cầm phích nước lên, lúc này cô mới phát hiện tay mình run run, rót nước xong rồi đậy phích nước nóng, cô đưa tay che ngực, tim đập bình bịch không ngừng.

Trở lại phòng ngủ, Bạch Đào cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, ôm Vu Dương bên giường nước nở, Triệu Trạch tự giác thối lui ra ngoài cửa, thấy thấy Cố Khanh Khanh đi tới, liền nói: "Em gái này, bên này em giúp chăm sóc chút nhé, chị dâu vẫn ổn. Anh đi kêu Vu liên trường trở về."

Cố Khanh Khanh gật đầu: “Anh Triệu, anh bận việc của anh đi." Vừa lúc cô có một bụng chuyện muốn hỏi Bạch Đảo.

Khi bước chân của Triệu Trạch rời khỏi sân, Cố Khanh Khanh bước đến giường, tay cầm cốc nước ấm, kê vào miệng thổi thổi, mới đưa cho Bạch Đào. Đưa tay lau nước mắt chị ấy.

Cô thở dài: "Chị Đào Tử, có chuyện gì vậy?"

Bạch Đào từ trong ngăn kéo bên cạnh Cố Khanh Khanh rút ra mấy viên kẹo nhét cho Vu Dương, bảo con trai ra ngoài đi chơi: "Mẹ không sao, buổi tối con muốn ăn cua ram mặn đúng không, đi tìm anh A Tháp ra bờ biển nhặt cua về cho mẹ được không?"

Vu Dương nước mắt lưng tròng gật đầu, đút kẹo vào túi, quay sang cọ cọ chân của Cố Khanh Khanh: "Tiểu Dương cám ơn thím! Tiểu Dương mang con cua cho thím!"

“Được.” Cố Khanh Khanh xoa xoa tóc thằng bé, đợi thằng bé đi khuất rồi cô mới ngồi bên giường nói với Bạch Đào: “Đứa nhỏ này lau nước mắt nước mũi trên ống quần của em hết rồi.”

Bạch Đào biết em ấy muốn cho mình cảm thấy tốt hơn, lắc đầu.

"Khanh Khanh, chị không giấu diếm em làm gì, bởi vì chị đã từ chức, không có nói với chỉ đạo viên là để Vu Nguyễn nhận lớp của chị, Vu Nguyễn về quậy một hồi, còn cáo trạng với anh trai."

“Vu Liên Trường nói thế nào?" Lông mày lá liễu của Cố Khanh Khanh gần như xoắn lại thành một cục.

"Hắn hỏi chị vì sao không nói với chỉ đạo viên để Vu Nguyễn nhận lớp của chị, để Vu Nguyễn làm giáo viên mới gả được người tốt." Giọng Bạch Đào suy sụp, nụ cười trở nên gượng gạo, khóe miệng giật giật: "Vu Nguyễn không biết nghe tiếng gió ở đâu. Người ta nói chỉ đạo viên muốn giới thiệu Trần Giải Phóng cho Vu Nguyễn, mà nhà trai không muốn."

Sợ rằng Cố Khanh Khanh sẽ không biết, cô còn nói thêm: "Chính là Trần Giải Phóng từ Binh Đoàn Xây Dựng ấy."

Cố Khanh Khanh có phần chột dạ, cô hỏi Bạch Đào: "Chị là cãi nhau với cô ấy mới ngất xỉu? Người đâu rồi?"

"Đã sớm đi ra ngoài, ở nhà cãi một trận, lúc ấy chị thấy n.g.ự.c đau nhói, sau đó đột nhiên không có ý thức."

Bạch Đào cười mỉa mai: "Chủ yếu là chạy đến chỗ các chị dâu tìm hiểu xem bộ đội có nam nhân nào thích hợp hay không."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 255: Chương 255



Cố Khanh Khanh khóe miệng giật giật, muốn nói cơ mà Hứa Niệm đã nhắc nhở cô, cô nghẹn lời muốn nói vào trong lòng.

Chị A Niệm nói cô là chuyện của Bạch Đào thiếu trộn lẫn vào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô đều nhớ rất kỹ.

Lại ngồi nói chuyện với Bạch Đào một lúc, giọng điệu của chị ấy dần dần bình tĩnh lại, Cố Khanh Khanh biết chị ấy không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

Cùng Vu Thành trở về còn có Vu Nguyễn, nghe Cố Khanh Khanh hỏi han Bạch Đào ân cần, vậy mà đối với cô thì mặt nặng mày nhẹ, hừ, dối trá đến cùng cực.

“Cô giáo Cố." Vu Thành mở miệng nói: “Ít nhiều nhờ em, bằng không Tiểu Đào một mình ở nhà, anh không dám nghĩ ..."

Cố Khanh Khanh ngắt lời anh ấy: "Vu liên trường, là Tiểu Dương kêu em vào trong. Người cứu chị Đào tử chính là con trai anh cùng quân y Triệu, chị ấy đang mang thai, sao mà có thể chọc chị ấy tức giận chứ."

Không cần Vu Thành mở miệng giải thích, cô nói với chị Bạch Đào: "Chị Đào Tử, nhà em còn có việc đi về trước, chị nghỉ ngơi cho khỏe, quá một đoạn thời gian em đến thăm chị."

Nhìn thấy vẻ mặt giả tạo, giả mù sa mưa của Vu Nguyễn và sự thờ ơ trên khuôn mặt Vu Thành, cô nghẹn muốn chết, chỉ muốn chạy nhanh về nhà.

“Được.” Bạch Đào không lưu người, biết em ấy không thích Vu gia, dứt khoát nói: "Lần sau chị đi tìm em."

“Vâng.” Cố Khanh Khanh tâm phiền ý loạn rời khỏi nhà Vu Thành, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài, rồi từ từ thở bầu không khí vẩn đục trong lồng n.g.ự.c ra.

Trên đường về mà lòng rối bời, mặt mũi cũng không phải rất đẹp, vốn có chị dâu mở miệng chào hỏi, thấy bộ dạng này lời nghẹn trong cổ họng, không có phát ra tiếng.

“Kẽo kẹt ——” đẩy cửa nhà mình đi vào.

Nhìn thấy sân nhà chất đống gỗ đã được cưa thành từng khối, cô ngẩng đầu nhìn thấy Sở Đại, tự dưng chạnh lòng ghê gớm.

“Anh trai.” Giọng cô nhẹ nhàng kêu lên.

Sở Đại đang cưa gỗ, Thẩm Tuy dùng thước và bút đánh dấu khoảng cách cho anh.

Nghe thấy giọng nói của vợ, Sở Đại đặt cưa xuống, đi tới, nhìn thấy đuôi mắt vợ đỏ bừng, không để ý đến Thẩm Tuy, ôm vợ vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Làm sao vậy, vợ à?"

“Không có việc gì." Cố Khanh Khanh ghé vào lồng n.g.ự.c của anh mới cảm thấy an ổn trở lại: "Em vừa đi đến nhà chị Đào Tử đưa dưa chua, chị ấy té xỉu."

Sở Đại giật mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng vợ: "Triệu Trạch sang kiểm tra chưa?"

"Anh Triệu sang rồi, anh ấy nói là do bị chọc tức, đã tỉnh lại, không có việc gì."

“Vậy thì tốt rồi.” Sở Đại hôn lên trán vợ: “Em bị dọa sợ rồi đúng không." Anh không hỏi nguyên nhân cụ thể, chuyện nhà người khác anh không phải thực quan tâm, loại chuyện riêng này không tiện hỏi.

Nghe được những lời an ủi nhẹ nhàng của anh, Cố Khanh Khanh gần như bật khóc, cô ôm chặt lấy Sở Đại để cảm nhận hơi ấm trên người anh, nép vào trong vòng tay anh lắc đầu.

Một bàn tay tái nhợt, nhỏ xíu cầm lấy tay cô. Cố Khanh Khanh cảm thấy khi mình mười tuổi, cổ tay còn lớn hơn thế này nhiều.

Thẩm Tuy cầm trong tay ba cái kẹo sữa, đều là Sở Đại cho.

Cậu nhóc chưa bao giờ ăn kẹo đã không ngần ngại đưa hết cho Cố Khanh Khanh——

"Chị, ăn đi."

Cố Khanh Khanh rốt cuộc nhịn không được, thấp giọng khóc nức nở trong vòng tay của Sở Đại.

Đến giờ cô nghĩ mà sợ, nếu là chị Đào Tử xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ trong bụng chị ấy xảy ra chuyện gì ...

Cố Khanh Khanh không dám nghĩ tới, vừa rồi ở nhà Vu Thành, Sở Đại không ở, cô đã cố gắng trấn định hết sức có thể, đến giờ trước mặt chồng không thể kìm nén được.

Nghe thấy tiếng khóc, Sở Đại trong lòng như bị kim đâm, rũ đầu nhắm mắt không đành lòng, chằm chống lên cằm em ấy: "Không có việc gì, không có việc gì."

Thẩm Tuy vẫn đưa tay ra, ba viên kẹo nằm yên lặng trong lòng bàn tay nhỏ bé của. Đôi mắt đen nhánh xẹt qua sự đau lòng.

Chính bản thân cậu không biết an ủi chị gái thế nào, làm sao để chị gái vui vẻ.

Ánh mắt càng thêm ảm đạm, thậm chí mang theo sự thống khổ.

Hai người lớn một đứa nhỏ đứng đó hai phút đồng hồ, Cố Khanh Khanh lau đi nước mắt trên vai Sở Đại, lúc này mới phát hiện ra Thẩm Tuy vẫn vươn hai tay cúi đầu nhìn ngón chân cô, không nói lời nào.

Thật vất vả lắm quan hệ mới gần thêm được một chút, cô sợ Thẩm Tuy lần nữa tự mình phong bế, nhanh chóng rời khỏi vòng tay của nam nhân, cầm viên kẹo trong tay thằng bé, chính mình lột một viên, lại một viên nữa đưa tới bên miệng Sở Đại, viên cuối cùng đưa cho thằng bé.

“Em đừng buồn, A Tuy, chị không sao đâu.” Cố Khanh Khanh dịu dàng dỗ dành, giọng còn rưng rưng: “Tối nay sẽ làm món tôm luộc cho em ăn, được không?"

Thẩm Tuy nhìn cổ tay trước mặt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhẹ gật đầu nhìn mà thôi.

Sở Đại xoa đầu, cầm lấy viên kẹo Cố Khanh Khanh đã bóc ra nhét vào miệng cậu bé, tự mình nhai kẹo: "Cho em ba viên cũng không biết lưu lại tự mình ăn. Mà thôi, xem em còn biết quan tâm chị của em, lát nữa cho thêm."

“Vợ à, đi rửa mặt trước đi, lát nữa đưa đứa nhỏ này đi bờ biển bắt tôm.” Sở Đại xoa xoa cái cái đầu nhỏ của Cố Khanh Khanh.

Cô bất mãn: "Em có phải trẻ con đâu!"

Nghe được tiếng gầm tức giận của vợ, Sở Đại cảm thấy nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Lần sau anh chú ý, cô giáo Cố."

Thấy vợ tức giận phì phì đi vào sân, Sở Đại cầm cái cưa, trở lại trước cái đầu gỗ, áo sơ mi của người đàn ông bị cuốn lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn gầy guộc.

Đây là lần đầu tiên cậu bé ăn kẹo, có chút không thể phản ứng kịp với mọi thứ, vị kẹo sữa thơm ngào ngạt, trong đôi mắt u ám có phần khó hiểu và sững sờ.

Đây là ... Ngọt?

Một lúc sau, nữ nhân ôm một mảnh vải đen đi ra ngoài, nói với Sở Đại: "Em đi tìm mẹ Tiểu Hoan làm cho A Tuy hai bộ quần áo, hai người đừng đi bắt tôm, ở nhà làm nhà kính đi. Chờ lát nữa cháu trai nhỏ mang hải sản lại đây." Hai ngày trước cô từ quần áo chồng sửa lại thành hai bộ quần áo cho Thẩm Tuy, phát hiện đứa nhỏ này quá gầy.

“Được.” Sở Đại miệng ngậm cây bút, liếc mắt nhìn thiếu niên đứng ở bên cạnh: “Đừng thất thần, làm trợ thủ cho anh rể."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 256: Chương 256



Lúc 5 giờ 30 phút chiều, Cố Khanh Khanh trở lại, một lớn một nhỏ còn đang dựng nhà kính ở trong sân, cô nhìn thùng nhựa liền biết Trương Tháp đã tới. Cô xách nửa thùng tôm tung tăng đi vào phòng bếp.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại, sau đó tiếp tục dựng nhà kính.

Trở lại nhà bếp, cô đang suy nghĩ buổi tối làm sủi cảo nhân gì đâu. Trong đầu định ra vài loại, xong rồi gạch bỏ đi hết, cuối cùng lưu lại ba lựa chọn ——

Sủi cảo rau hẹ trứng gà, sủi cảo tôm, và nhân thịt heo cải trắng.

Tôm toàn bộ còn sống.

Vừa lúc nửa thùng tôm mà Trương Tháp mang đến ba người không ăn hết được, một phần làm sủi cảo, thừa lại một ít mai nấu cháo hoặc nấu mì.

Nói liền làm, cô từ tủ đồ bên dưới tìm ra bột mì, bắt đầu nhào. Có thể là nghĩ đến chuyện nhà của Bạch Đào, càng nghĩ càng thấy ngứa tay. Động tác càng trở nên mạnh bạo.

Sở Đại nghe tiếng loảng xoảng từ trong bếp truyền đến, liếc mắt nhìn thiếu niên thất thần không đưa gỗ cho anh.

"Đừng lo lắng, cứ đợi cô ấy trút giận ra hết là tốt thôi!"

6 giờ rưỡi.

Một chút ánh sáng rực rỡ vẫn còn ở đường chân trời, hoàng hôn rực sáng như lửa.

Mặc dù nấu một nồi sủi cảo lớn nhưng Cố Khanh Khanh vẫn nấu thêm ít cơm vì sợ ăn không no. Cô nấu thêm ít tôm luộc. Nước chấm thì có nước tương gừng băng, thêm ít hành lá cùng rau thơm thái nhỏ.

Thay vì mang đồ ăn ra ngoài sân, cô quyết định tối nay ăn cơm ở phòng khách, chạng vạng bên ngoài trời hơi lạnh.

Sắc trời tối sầm đi, bên ngoài dựng nhà kính đã ổn, Cố Khanh Khanh đi gọi hai người Sở Đại và Thẩm Tuy vào nhà ăn cơm.

Sở Đại từ trên giá gỗ ngay ngắn nhảy xuống, vỗ vỗ bụi trên tay, nói với đứa nhỏ: "Ăn cơm trước, ngày mai em mang đồ đạc trả lại quân nhu."

Cố Khanh Khanh sợ thằng bé không thích ứng một mình đến chỗ quân nhu, muốn mở miệng thì bị nam nhân lắc đầu ngăn lại.

"Khanh Khanh, chúng ta không có khả năng vĩnh viễn ở bên cạnh thằng bé, mà thằng bé cũng không thể núp sau lưng chúng ta không rên lên một tiếng."

Cố Khanh Khanh nhíu mày, cô hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: "Chú Tiền ở chỗ quân nhu hôm nay em gặp rồi đúng không, chú ấy là người tốt, em ngày mai mang công cụ trả lại, nói cảm ơn chú ấy, được không? Ngày mai chị còn phải đi dạy học, trong bếp có cái ngăn tủ nhỏ, bên trong có kẹp, lấy năm viên, làchị khen thưởng em."

"Khen thưởng cho A Tuy chúng ta dũng cảm như vậy. Được không?"

Đôi mắt đen của Thẩm Tuy nhìn cô không chớp, sau đó chậm rãi gật đầu.

Hóa ra làm việc là có khen thưởng.

Cố Khanh Khanh xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Cùng anh rể đi rửa tay rồi ra ăn cơm, người hai người dơ quá, trước khi vào nhà dùng khăn lâu phủi bớt bụi trên người đi."

Một lớn một nhỏ làm theo, Cố Khanh Khanh vừa lòng gật đầu.

Trong phòng khách có một ngọn đèn nhỏ màu cam, ánh sáng ấm áp tràn xuống chiếu vào hai nam nhân ngồi trước bàn ăn.

Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi đối diện nhau, bên trái Thẩm Tuy là anh rể, bên phải là chị gái.

Cố Khanh Khanh đưa cho Thẩm Tuy cái thìa lớn, chỉ vào tô sủi cảo lớn: "Muốn ăn cái gì thì tự mình múc, không đủ no trong nhà còn có cơm."

Cậu bé trông có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc thìa, rồi từ từ xúc một thìa sủi cảo vào trong chén, còn có nước canh.

Ngay khi Cố Khanh Khanh định động viên, cô lại thấy đứa nhỏ đưa chén sủi cáo đến trước mặt cô, sau đó múc cho Sở Đại, cuối cùng mới đến lượt mình.

Cố Khanh Khanh và nam nhân đối diện nhìn nhau, kìm nén cảm xúc trong mắt: "Cảm ơn A Tuy, ăn cơm đi."

Nói xong bắt đầu động đũa ăn cơm.

Cô đói bụng quá, chiều ở chỗ Bạch Đào bị hoảng sợ, về nhà lâu rồi vẫn chưa hoàn hồn.

Lần này lên cơn thèm ăn, cô nhanh chóng ăn hết sủi cảo trong chén.

Nhân tôm tươi bóc vỏ, mềm ơi mềm, cô đang băn khoăn không biết sáng mai có nên làm tiếp sủi cảo không? Ngay sau đó lắc đầu, cảm thấy vẫn lên chiên đầu tôm ăn kèm, còn thịt tôm thì nấu cháo.

Thấy vợ ăn ngon miệng, Sở Đại chậm rãi chấm sủi cảo vào nước tương: "Ngày mai em mang A Tuy đi học sao?"

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn thiếu niên đang ăn cơm, thiếu niên không phát ra tiếng, lắc đầu: "Để cho A Tuy chậm vài ngày nữa rồi đi. Nhóm cán bộ, chiến sĩ thứ hai lên đảo còn mười ngày nữa. Lần trước anh nói phía trên phái văn chức đến dạy học, là thật chứ?"

“Là thật.” Nhìn thấy thiếu niên không ngẩng đầu, tai vẫn vểnh lên chăm chú nghe, Sở Đại cười, trong lòng thầm nghĩ, vẫn còn là trẻ con, anh nói: "Nhóm chiến sĩ thứ hai lên đảo mang theo vợ con nhiều, trường học sẽ mở rộng lên nữa."

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, chỉ một cái thoáng qua, thoải mái nói: "Vậy vừa lúc, mười ngày nữa em có thể từ chức."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại biết tâm tư của vợ, dạy học vốn chính là vì trẻ con trên đảo không đi học cho nên lâm thời phải ra ngựa, thế nhưng anh không thể nhịn cười được: "Có người trăm phương nghìn kế muốn làm giáo viên không được, cô giáo Cố nhà chúng ta mỗi ngày là nghĩ thế nào để từ chức."

“Anh trai, đừng nói nữa, em đau đầu quá.” Đầu óc Cố Khanh Khanh nghĩ đến chuyện Bạch Đào cùng cô em chồng, cái đầu muốn bự ra.

Nam nhân bật cười thành tiếng.

Sau bữa ăn, Sở Đại và Thẩm Tuy dọn dẹp bàn ăn, Cố Khanh Khanh cầm chổi quét sàn, cả nhà vô cùng hài hòa.

Ngày tháng trôi qua nhanh chóng, Thẩm Tuy đã ở nhà hơn nửa tháng, nhà trống trên đảo gần như chật kín, có năm văn chức đến đảo lần này. Trường học ban đầu là hai lớp, một lần nữa phân chia, giống như các trường tiểu học bình thường..

Cố Khanh Khanh hôm nay kết thúc tiết dạy cuối cùng, vui vẻ từ chức.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 257: Chương 257



Buổi trưa về đến nhà, chuẩn bị một bàn cơm thịnh soạn cho cả nhà, cô cười nói: "Cuối cùng em không cần đi dạy nữa rồi, cơ mà A Tuy ngày mai phải đi học."

Nói rồi cô gắp một miếng thịt heo vào bát của Thẩm Tuy: "A Tuy, ngày mai em đi học được không? Chị và anh rể đưa em đi."

Sự xuất hiện của nhóm cán bộ, chiến sĩ thứ hai trên đảo khiến áp lực của nhóm thứ nhất giảm mạnh, trưa và tối Sở Đại và những người khác vẫn có thể về nhà bình thường, gần đây nhà bọn họ đều ăn cơm ở nhà.

Thẩm Tuy chưa bao giờ đến trường, nghe thấy lời này hai mắt cậu tối sầm, tay cầm đũa dùng sức quá nhiều nổi đầy gân xanh.

Hai tuần trở lại đây, Cố Khanh Khanh nuôi thằng bé béo lên một vòng, mặt đã có da có thịt, không còn gầy trơ xương nữa.

Vấn đề màu da đúng là trời sinh, thằng bé cùng Sở Đại giống nhau, một người tái, một người trắng.

Chỉ có Cố Khanh Khanh mùa đông thường xuyên mặc áo dài tay mới trắng được chút ít. Tới hè rồi phỏng chừng đen như than.

Sở Đại tinh ý phát hiện được Thẩm Tuy sợ hãi môi Tr**ng X* lạ, anh lên tiếng động viên: "Cố gắng hết sức. Trong trường có người bắt nạt em, em có thể đánh trở về, anh rể chống lưng cho em."

Tay cầm đũa của cậu bé hơi buông lỏng, ra sức gật đầu.

Gần đây trên đảo xuất hiện rất nhiều gương mặt mới, quân tẩu nhóm thứ hai lên đảo mỗi nhà cũng ba bốn con. Trương Tháp không biết dùng biện pháp gì, chẳng mấy chốc đã trở thành thủ lĩnh của tất cả bọn trẻ.

Chỉ có Thẩm Tuy là không bao giờ chơi với họ.

Thằng bé, hoặc đi cùng Cố Khanh Khanh xới đất, nhổ cỏ, hoặc lên núi đốn củi, mỗi lần trở về sẽ mang trái cây dại mới lạ cho Cố Khanh Khanh.

Mấy thứ này cậu ăn thử rồi, không có vấn đề gì mới dám mang về. Cố Khanh Khanh cho cậu kẹo, cậu vẫn luôn để dành trong hộp sắt, mỗi ngày chỉ ăn một viên.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Cố Khanh Khanh ấn nam nhân lên giường, lúc tháo dây thắt lưng của anh liền nhớ tới một chuyện ——

“Anh trai.” Cô chớp mắt.

“Hả?” Sở Đại rút thắt lưng ném sang một bên, vừa định tiếp lời, liền nghe thấy em ấy nói: "Kinh nguyệt của em ... Hình như hai ngày này nên tới rồi, cơ mà hôm nay còn chưa tới."

Động tác tay của anh dừng lại, chân dài sải bước đến chỗ tấm lịch, lật lại một ngày tháng trước bị anh khoanh đỏ, đã trôi qua 32 ngày rồi.

Anh xoa lông mày, ngồi lại trên giường, ôm lấy người con gái anh thương vào lòng, vừa bực mình, vừa buồn cười mắng ra một câu th* t*c. Trong lòng là mừng rỡ như điên, anh vô cùng chờ mong.

Lòng bàn tay to ấm áp phủ lên bụng dưới của vợ, giọng nói của người đàn ông run rẩy không dễ phát hiện ra: "Trên đảo có một nữ quân y, ngày mai đi khám?"

Cố Khanh Khanh để anh ôm cô, cô dụi đầu vào lồng n.g.ự.c anh, trong lòng vui vẻ không thể chịu nổi: "Được nha, trưa mai đi? Anh có thể đi cùng em không?"

“Được, sáng mai em đưa A Tuy đến trường trước, buổi trưa về anh cùng em đi phòng y tế." Sở Đại nhíu mày nhìn xuống cái bụng phẳng lì của vợ.

Cố Khanh Khanh vuốt ngón tay thon mảnh của anh, qua thật lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Nếu không có thai, anh có thất vọng không?"

Nam nhân cúi đầu hôn lên đuôi tóc cô, cười nói: "Như thế nào làm vậy được? Chỉ cần đủ cần mẫn, sớm hay muộn cũng sẽ mang thai. Nhưng cô giáo Cố à, em đã sẵn sàng làm mẹ chưa?"

Anh tương đối lo lắng cho cô gái nhỏ của anh, ngày thường tính tình sang sảng vô tư, mỗi lần nhìn Hứa Niệm ôm bụng to đi tới, anh đều nhịn không được nghĩ đến cô gái nhà anh tính tình hấp tấp.

"Tất nhiên rồi! Em đã hơn mười tám, mười chín rồi! Anh cũng đã 22 rồi, lại không sinh con nữa khẳng định sẽ có người ở sau lưng nói bậy về chúng ta."

Nam nhân thấy ngữ khí của vợ có phần hạ xuống, anh bình tĩnh nói: "Có người nói bậy sau lưng chúng ta?"

Cố Khanh Khanh ôm lấy cổ anh, dụi đầu vào cổ người đàn ông, cô lẩm bẩm nói: "Em không biết là ai đã nói. Mẹ Tiểu Hoan nửa tháng đây khá bận, quần áo làm cho A Tuy hôm qua mới làm xong. Hôm qua khi em đi lấy, chị ấy kéo em ra, lặng lẽ nói mấy câu. Không biết ai thả ra tin đồn nhảm nhí, nói là em không thể sinh được, anh mới mang A Tuy trở về, nói là em trai, kỳ thực là xem như con trai mà nuôi nấng."

Nghe xong, nam nhân bật cười, gật đầu nói: "Thật đúng là xem như con trai mà nuôi."

Mặc dù Thẩm Tuy đã mười hai tuổi, nhưng tính cách quái gở, mẫn cảm. Cố Khanh Khanh phí bao nhiêu tâm huyết lên người thằng bé.

Nữ nhân vươn tay nhéo eo anh ấy, cho đến khi nam nhân đau quá xin tha mới buông, đối diện với ánh mắt trêu chọc của anh, cô hừ một cái: "Dựa vào cái gì nói em không thể sinh? Vì cái gì? Sao không thể nói là anh không được?"

Sở Đại không ngờ em ấy vì chuyện này mà tức giận, ánh mắt thâm ý: "Cái này lòng em hẳn là rất rõ ràng."

“Không biết xấu hổ!” Cố Khanh Khanh làm mặt quỷ, sau đó nép vào trong tay anh không chịu nhúc nhích: “Anh trai, anh nói ngày mai A Tuy có thể thích ứng được với trường học không? Em sợ thằng bé không hòa hợp được với bạn học, sợ giáo viên điểm tên trả lời, do thằng bé không thích nói chuyện."

“Nhìn xem, đây là nỗi lo khi nuôi con." Nam nhân buồn cười: "Đứa nhỏ này phải đi những nơi nhiều người để tôi luyện. Anh hỏi qua rồi, hỏi thằng bé về sau có phải muốn làm hải quân?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh tò mò, ngửa đầu hỏi: “Thằng bé nói cái gì?"

“Thằng bé nói muốn đi Binh Đoàn Xây Dựng." Lúc nghe được Sở Đại còn phải giật mình.

Anh vốn tưởng đứa nhỏ này sẽ nói là muốn làm hải quân, hoặc muốn đến quân khu Phương Nam vào binh đoàn xe tăng, không nghĩ đến thằng bé lại trả lời như vậy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 258: Chương 258



Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút liền hỏi: "Thằng biết anh đến từ Binh Đoàn Xây Dựng, cho nên muốn đi sao?"

Đôi mày cau có của người đàn ông cũng giãn ra, anh gật đầu: "Bộ quần áo trước đó em lấy sửa lại cho thằng bé mặc là trang phục huấn luyện của anh, bên trong có thêu biên chế binh đoàn."

Vậy thì đúng rồi.

Cố Khanh Khanh chỉ cảm thấy đứa trẻ tâm tư rất ấm áp: "Kỳ thật đem thằng bé đi Binh Đoàn Xây Dựng em cũng yên tâm. Anh trai nè, còn có chú Dư đều ở đó. Bất quá em không hy vọng thằng bé vì muốn báo đáp chúng ta mới chọn đi sang đó, em muốn thằng bé có thể lựa chọn thứ mình thích."

Hiểu ý vợ, Sở Đại gật đầu: "Vẫn còn sớm, cậu nhóc mới mười hai tuổi, còn thời gian để chọn con đường mình muốn đi."

Cố Khanh Khanh "vâng" một tiếng, cảm nhận được phản ứng cơ thể của chồng, dịu dàng hôn lên cằm của anh: "Nhẫn nhẫn chút đi, anh trai."

Quả táo Adam bén nhọn của người đàn ông lăn qua lăn lại một lúc, rũ mắt nhìn gương mặt đắc ý của vợ, anh đúng là không có biện pháp gì cả.

Nhéo cái gương mặt mủm mỉm, đem người đỡ xuống, đắp chăn, thở dài: "Ngủ đi."

Một đêm ngon giấc.

Khi Cố Khanh Khanh tỉnh lại, Thẩm Tuy đã quét tước sân sạch sẽ rồi, cô dụi mắt ngáp một cái: "A Tuy, buổi sáng muốn ăn gì?"

“Cháo.” Thẩm Tuy hiếm thấy chủ động mở miệng lựa chọn.

“Được.” Vẻ mặt Cố Khanh Khanh tràn đầy vui mừng, “Cháo hải sản được không?” Ở nhà có tôm và nghêu tươi, vừa lúc nấu chung được, ngon lắm luôn.

Thẩm Tuy gật đầu.

Mỗi lần Thẩm Tuy chủ động, Cố Khanh Khanh đều vui mừng khôn xiết, trong miệng ngâm nga một giai điệu bài hát quen thuộc, đi rửa mặt rồi rửa nồi nấu cháo hải sản.

Sở Đại huấn luyện sáng sớm trở về cùng nhau ăn sáng, sau đó hai vợ chồng đưa Thẩm Tuy đi học.

Vẫn là căn nhà đầu tiên ở khu Bắc, đi bộ chỉ mất chưa đầy 10 phút là đến, đến đây hôm nay toàn là những gương mặt mới.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi học của Thẩm Tuy, Cố Khanh Khanh đã may một cái cặp sách màu xanh quân đội cho thằng bé, bên trên còn thêu một ngôi sao đỏ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy cũng đang mặc bộ quần áo mới, mẹ Tiểu Hoan lúc đó hỏi cô có muốn may lớn chút không, có thể mặc được nhiều năm. Cố Khanh Khanh uyển chuyển từ chối, nói là muốn may vừa người một chút,

Cậu bé có nước da trắng, khoác lên mình một bộ quần áo đen, chân mang đôi giày vải đen, trông càng thêm u ám, nhưng Cố Khanh Khanh cảm thấy rất đẹp trai.

Tướng mạo đứa nhỏ này vốn là hiếm có rồi, một đôi mắt phượng sâu thẳm, dáng người đĩnh đạc mảnh khảnh, giống như cây dương nhỏ.

Có người nói chuyện phiếm với nhau: "Này, phải nói nhé, đứa nhỏ này có điểm giống Sở doanh trường."

"Ừ, đứa nhỏ đẹp trai ghê, trước kia không thấy đẹp trai như vậy, đều do Sở gia nuôi khéo quá."

"Không phải sao, cô giáo Cố sẵn sàng chi tiền cho đứa bé này. Tôi nghe mẹ Tiểu Hoan nói, chị ấy là được cô giáo Cố nhờ may quần áo cho thằng bé, hai bộ mặc thường ngày, hai bộ đồ ngủ, hình như thuyền vật tư đến còn mang vải dệt đến may thêm đó."

"Dữ vậy? Cả con trai tôi tôi còn luyến tiếc nuôi như thế. Chúng ta ở trên đảo tuy là củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà không cần phiếu, cơ mà vải vẫn cần nha!"

"Người ta có tiền mà ..."

Vu Nguyễn đến đây để đưa Vu Dương đến trường, Bạch Đào có chút không thoải mái, anh trai bảo cô đến đây, nói có cái gì mà hội phụ huynh.

Nghe được những lời này, tuy rằng ngoài mặt mang theo ý cười, nhưng trong lòng cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Vô tình cô nghe được trước khi Bạch Đào đi doanh bộ tìm Khương chỉ đạo viên từ chức là đi tìm Cố Khanh Khanh, cô nhận định Cố Khanh Khanh là nhằm vào cô.

Còn có chuyện Trần Giải Phóng cũng là cô ta chặn lại, cho nên mới không thành.

Vu Nguyễn càng nghĩ càng tức giận, không hiểu sao về vợ của doanh trường suốt ngày nhằm vào cô thế? Chẳng lẽ sợ cô làm giáo viên thì bản thân bị so sánh không bằng? Hay là ghen ghét bởi vì không đẹp bằng cô?

Bản thân cô có chút nghĩ không ra.

Nghe tin Cố Khanh Khanh nhặt được một đứa trẻ con của ngư dân trở về, cô lật đổ toàn bộ ý tưởng trước đó, cảm thấy nữ nhân này hơn phân nửa có vấn đề.

Vì vậy, cô mượn đề tài, đưa đẩy vô tình vạch ra chủ đề này với các chị dâu khác, làm bọn họ cảm thấy Cố Khanh Khanh không thể có con nên đã nhặt một đứa con về nhà xem như con trai mà nuôi.

Cố Khanh Khanh không để ý tới ánh mắt oán hận của Vu Nguyễn, nhưng Thẩm Tuy ý thức được ánh mắt bất thiện nhằm về hướng này, thuận thế nhìn lại, đáy mắt mang theo tăm tối, lặng lẽ bước lên một bước ngăn trước người của chị gái.

Chạm vào ánh mắt hung ác của cậu bé, trái tim Vu Nguyên đập loạn xạ không rõ lý do, cô bất giác quay đầu đi.

Đến khi phản ứng lại, cô không dám tin tưởng.

Đứa trẻ vừa rồi có phải là đứa trẻ mà Cố Khanh Khanh nhặt về đó à?

Vu Dương thấy cô nhỏ cả nửa ngày không nhúc nhích, Vu Dương giật giật ống tay áo: "Cô à, giáo viên kêu tên."

Giáo viên trên tay có cầm một danh sách, gọi đến tên ai là đi vào.

Vu Nguyễn lúc này mới hoàn hồn, đối với cháu trai cũng gọi là kiên nhẫn, nắm tay: "Đi thôi!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 259: Chương 259



Qua thêm nửa tháng, Cố Khanh Khanh có thời gian rỗi sẽ dạy Thẩm Tuy viết chữ, thằng bé thật thông minh, hầu như nhìn qua là không quên được, cái này làm cô giật mình.

Trong nửa tháng, Thẩm Tuy đã biết được 1.500 từ mới, buổi tối Sở Đại cùng Cố Khanh Khanh sẽ thay phiên nhau kiểm tra thằng bé, bọn họ phát hiện hắn không chỉ nhớ rõ, mà còn nhớ rất rõ ràng các nhóm chữ.

Hôm nay kiểm tra để phân lớp, không phân theo tuổi, dựa theo thành tích mà phân.

Trẻ em trên đảo đa phần sẽ tòng quân, các bé gái bồi dưỡng tốt có thể đi đoàn văn công hoặc là làm một văn chức.

Cả hai dạng đều không được thì về sau cũng chỉ có thể về nông thôn trồng trọt.

Hai vợ chồng trước tiên đưa Thẩm Tuy đến lớp học để làm bài kiểm tra. Căn nhà gốc là hai tầng, tầng một làm văn phòng, lầu hai làm phòng học.

Bây giờ một lần nữa được bố trí lại, ở trên lầu thành 5 lớp học, dưới lầu một văn phòng, một phòng để tài liệu.

Mặc dù cách bố trí của tòa nhà số 1 cũng giống như các tòa nhà khác nhưng diện tích là lớn nhất, ban đầu được dùng làm sở chỉ huy, để bản bản đồ phòng thủ bờ biển.

Sở Đại và Cố Khanh Khanh đưa cậu nhóc vào phòng học, đôi vợ chồng trẻ từ cửa sổ kính bên ngoài quan sát, thấy Thẩm Tuy ngồi xuống quay đầu nhìn bọn họ, Cố Khanh Khanh cười cười, Sở Đại khẽ gật đầu.

Trái tim hỗn loạn của Thẩm Tuy lập tức bình tĩnh trở lại, cậu lấy ra một cây bút chì trong cặp sách, ngồi im chờ giáo viên phát giấy kiểm tra.

Bên cạnh có đứa nhỏ tiến lại gần, mà thằng bé mặt lạnh mím môi không nói một lời.

Nhìn thấy thằng bé, không hiểu sao Cố Khanh Khanh nhớ đến anh cả cô, không biết so với Cẩu Thặng ai lạnh hơn nhỉ? Nếu Cẩu Thặng biết cô tìm cho anh ấy một đứa em trai lạnh như tảng băng ....

Nghĩ đến đây cô đã nhịn cười không nổi rồi.

Sở Đại ánh mắt tùy ý xem cách bố trí trên lầu, nói với vợ: "Khi nào có thời gian anh sửa lại lầu hai, bỏ đi phòng khách."

“Hả?” Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Vì sao vậy anh?"

Nam nhân liếc nhìn vợ: "Trên lầu tổng cộng có hai phòng thôi, A Tuy ở một phòng, nếu là em ..." Ánh mắt anh rơi vào trên bụng vợ, ánh mắt ôn nhu: "Thật sự có, giống như Triệu Trạch nói có thể một cặp sinh đôi nam, thì cũng phải có phòng riêng, không thể để chúng dán lại với nhau."

Cố Khanh Khanh không ngờ anh lại nghĩ xa như vậy, cô sững sờ một lúc rồi nở nụ cười: "Vậy anh định ngăn ra một phòng sao?"

“Hai phòng.” Người đàn ông mặt không thay đổi: “Phòng khách đủ lớn, chỉ chừa một hành lang để mở cửa. Chỉ cần có thể dẫn ra ban công là được, nói không chừng về sau còn sinh thêm con gái."

Bên cạnh anh là chị dâu đang khẩn trương nhìn con trai nhà mình thi ở bên trong, không hề chú ý đến những gì họ nói chuyện, Cố Khanh Khanh thẹn thùng nhéo cái tay của anh.

"Nam nhân cúi người, ghé sát vào tai vợ: "Không muốn sinh con gái cho anh sao? Hả? Em gái?"

Ngữ khí của Sở Đại không một chút để ý xung quanh.

Cố Khanh Khanh lắp bắp: "Nào ... nào có đâu, anh muốn sinh thì sinh nha." Cô xấu hổ quá, hạ thấp âm thanh: "Nếu hai đứa con gái thì sao?"

Nam nhân cà lơ phất phơ: “Vậy thì sinh thêm một đứa con trai.”

Cố Khanh Khanh đẩy anh ra, bĩu môi: "Anh thích con trai hơn con gái? Nhất định phải có con trai sao?"

"Không có." Sở Đại buồn cười: "Có ba nam nhân chạy việc vặt cho em càng tốt hơn mà, đúng không, vợ à?"

Cố Khanh Khanh bẻ ngón tay tính tính, Sở Đại, nam, cô, nữ.

Thẩm Tuy, nam, hai con gái.

Hình như là nên sinh thêm một đứa con trai nữa.

Cô nghĩ đến một khả năng khác: "Lỡ như sinh được một đôi long phượng thì sao?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy thì em bớt việc." Nam nhân khẽ cười: "Cũng đỡ phải chịu khổ một lần."

Cố Khanh Khanh bĩu môi, nghĩ đến vết đỏ trên bụng Hứa Niệm như mạng nhện, cô bắt đầu trầm mặc.

Thấy vợ đột nhiên im lặng, Sở Đại lấy trong túi ra một viên kẹo đưa cho em ấy.

Cố Khanh Khanh vừa nhai kẹo, vừa cảm thấy bồn chồn, nhìn Thẩm Tuy trong lớp đang chăm chỉ làm bài.

8h Sở Đại phải đến doanh trại, anh ấy là người đầu tiên rời đi.

Cố Khanh Khanh và chị dâu Chu nói chuyện với nhau ——

"Khanh Khanh à, Đại Mao nhà chị chắc là có thể lên lớp 5 nhỉ?"

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, Chu Đại Mao rất chăm chỉ đọc sách, đầu óc nhanh nhẹn, cô gật đầu cười: "Chắc không có vấn đề gì đâu. Hiện tại Đại Mao đã đọc được hơn 50 bài thơ rồi, thằng bé là người thông minh, còn chịu khó."

"Là em dạy tốt! Đứa nhỏ này tính toán nhanh nhạy lắm." Được khen, chị dâu Chu như được ăn mật ngọt vậy.

Ai mà không thích cô giáo khen con mình chứ?

Cố Khanh Khanh tuy không còn là giáo viên nhưng cô vẫn rất vui vẻ.

“Khanh Khanh, Thẩm Tuy nhà em chắc là có thể được phân vào lớp 5 nhỉ? Có hai vợ chồng dạy dỗ, chắc là không thể kém được." Cô lại nhìn cậu bé sống lưng thẳng ở bên trong.

Cố Khanh Khanh cong môi cười: "Em không biết, phải xem thằng bé."

"Bốn năm nữa thằng bé có thể nhập ngũ rồi, Khanh Khanh, em nghĩ thế nào?"

"Xem ý nguyện của thằng bé nha, em với Sở Đại đều tôn trọng lựa chọn của thằng bé."

Chị dâu Chu gật đầu: "Đứa nhỏ này gặp được vợ chồng em là phúc khí của nó. Lấy gia cảnh nhà em, muốn đưa đến nơi nào nhập ngũ chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao, muốn đến binh đoàn nào, tùy ý mà chọn."

Cố Khanh Khanh chỉ cười mà không nói lời nào.

Trong đây rất nhiều người từ quân khu Phương Nam điều động lại đây, có người quen biết Sở Đại, biết Sở Đại là con trai thủ trưởng.

Cô chẳng buồn giải thích gì cả, kẻo người khác nghĩ là khoe khoan hay gì đó.

Tám giờ rưỡi, tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên bắt đầu thu dọn bài thi.

Những đứa trẻ tung tăng chạy ra ngoài như những chú chim được phóng sinh.

Cố Khanh Khanh sờ sờ kẹo mà Sở Đại cho vào túi cô lúc này, đưa cho Thẩm Tuy, ôn nhu hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Thẩm Tuy gật đầu, lột viên kẹo đưa đến cho Cố Khanh Khanh, sau đó bản thân mới lấy viên khác lột vỏ.
 
Back
Top