Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 70: Chương 70



Quan Huân và Từ Chính Ủy đã chạy ra ngoài được một đoạn xa rồi thì Cố Khanh Khanh mới hoàn hồn loạng choạng chạy theo.

Trúng đạn?!

Đầu óc cô trống rỗng, cô không dám nghĩ đến điều gì, cô chỉ muốn nhanh nhanh được gặp anh ấy.

Trong phòng khám mọi người bước chân vội vàng, băng gạc dính m.á.u mấy lần được lấy ra, Triệu Trạch gặp ra một viên đạn đặt ở trên khay.

Sau khi đặt nhíp xuống, tay hắn khẽ run lên: "Sở Liên Trường mất m.á.u quá nhiều, cần truyền máu."

Quan Huân trực tiếp xắn tay áo: "Lấy của tôi."

Là bác sĩ quân y, Triệu Trạch cũng đã từng truyền m.á.u cho Đoàn trưởng, cho nên biết nhóm m.á.u của Đoàn Trưởng: "Ngài là nhóm m.á.u A, Sở Liên Trường nhóm m.á.u O, không được."

Hắn nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt nhắm hai mắt trong lòng cũng hoảng, nhưng hắn là bác sĩ, không thể biểu lộ ra ngoài, bằng không người khác biết sẽ càng hoảng.

"Ai có nhóm m.á.u O?" Quan Huân nhìn xung quanh, mắt đỏ hoe: "Cảnh vệ! Đi tìm đi! Lão tử không tin một cái binh đoàn lớn tìm không ra một người nhóm m.á.u O!"

"Cố Bài Trưởng hình như nhóm m.á.u O." Một quân y lên tiếng: "Cố Bài Trưởng đã trở lại chưa?"

"Anh ấy vẫn ở tiền tuyến ..."

“Lấy của tôi." Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông nằm nhắm mắt trên chiếc giường xanh quân đội, đè nén sợ hãi từ tận đáy lòng: "Tôi với anh trai có cùng nhóm máu."

Biết Cố Khanh Khanh là người như thế nào, cô gái này chưa từng làm chuyện gì không đáng tin cậy, Triệu Trạch cũng không nghiệm chứng trực tiếp đến đây rút máu: "Sở Liên Trường không thể đợi, Khanh Khanh, em kiên nhẫn một chút."

Tổng cộng trước sau rút ra 400ml máu, Cố Khanh Khanh choáng một chút, Triệu Trạch nghiến răng: "Không đủ!"

“Anh Triệu, tiếp tục lấy đi." Giọng nói Cố Khanh Khanh trở nên suy yếu.

“Không thể lấy được nữa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Quan Huân không ngờ tiểu đồng chí này dũng cảm như vậy, chau mày: "Đi gọi tất cả mọi người kêu đi thử máu!"

“Đã không còn kịp nữa rồi!” Triệu Trạch nhìn túi m.á.u sắp cạn, nam nhân trên giường không có dấu hiệu tỉnh lại, sắc mặt nôn nóng.

“Anh Triệu, đừng do dự, lấy đi!" Cố Khanh Khanh xắn ống tay áo còn lại, ánh mắt kiên định.

Triệu Trạch nhìn cô gái này một cái thật sâu, sau đó nhìn nam nhân trên giường, rốt cuộc không còn do dự nữa.

Lần này rút thêm 100ml người trên giường ngón tay giật giật, Triệu Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, thu hồi ống tiêm đi.

Sau khi lau mồ hôi trên đầu, hắn nói: "Vết thương bị nhiễm trùng, đêm nay e là sẽ phát sốt liên tục. Chỉ cần sống sót qua đêm nay là không có việc gì."

Quan Huân đứng ở bên giường, vén vạt áo trực tiếp ngồi xuống: "Tôi ở đây canh giữ hắn, các người cần làm gì thì làm đi."

Từ tiền tuyến ra không ít thương binh, mà quân y thì không đủ, quá nhiều người cần cứu trị.

Triệu Trạch gật đầu, khi đi ngang qua Cố Khanh Khanh, anh nhẹ vỗ vai cô, cúi xuống thấp giọng nói: "Lát nữa đi tìm A Niệm, để cô ấy pha nước đường cho em uống."

Cố Khanh Khanh ngây người nhìn người đàn ông nằm trên giường rồi mới hoàn hồn trở lại: "Cảm ơn anh Triệu."

"Nên làm."

Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Từ Chính Ủy nhìn người bạn nối khố, vỗ vỗ lưng an ủi rồi sải bước ra ngoài.

Quan Huân bề mặt bình tĩnh, nhưng hai tay gân xanh nổi cộm lên.

Còn tốt…… Còn may.

Con cháu Sở gia không đoạn trong tay hắn.

Căn phòng rất yên tĩnh, cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Quan Huân dần dần bình tĩnh trở lại, quay đầu vẫy tay với cô gái ngồi trên ghế phía sau —

"Bé ngoan, lại đây."

Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, sau khi xác định đây là kêu cô, cô mới đứng dậy đi đến bên cạnh Quan Huân.

Sắc mặt cô chẳng khá hơn Sở Đại là bao, nghĩ đến chuyện vừa rồi cô không hề nhăn mặt, ánh mắt Quan Huân lại dịu đi khi nhìn thấy Cố Khanh Khanh: "Ngồi đi, chú muốn tâm sự với cháu về Sở Đại."

Cố Khanh Khanh theo lời ngồi dựa gần vào mép giường ngồi xuống, Quan Huân chậm rãi kể hết mọi chuyện về người đàn ông đang nằm trên giường.

"A Đại là con trai lão thủ trưởng của chú, cha của hắn chắc cháu cũng đoán được, Tư Lệnh quân khu Phương Nam, Sở Uyên."

"Đứa nhỏ này từ nhỏ đã bướng bỉnh, kiêu ngạo. Lúc nào cũng coi cha hắn như kẻ thù, ngông cuồng đến điên rồi."

"Trước kia còn kiêu ngạo hơn, sau đó A Diên xảy ra chuyện mới thu liễm đi đôi chút."

"A Diên là anh trai của Bạch Dung. Cùng hắn còn có con trai của Chử Quân Chử Chiêu từ nhỏ lớn lên ở đại viện, sau đó cùng nhau tòng quân."

Quan Huân nói, ánh mắt có chút sương mù, khi nhắc tới những đứa trẻ này, khóe miệng không khỏi nổi lên nụ cười: "Mấy đứa nhỏ này đều là chú nhìn lớn lên, A Diên tính cách trầm ổn, là một người điềm đạm, A Chiêu nghịch ngợm còn A Đại giống như chim ưng kiêu hãnh bay vút trên trời cao, là thiếu niên có ngạo khí, tự cao tự đại, nghé con không sợ cọp."

"Mấy đứa nhỏ này chú yên tâm nhất là A Diên, lo lắng nhất là A Đại, sợ hắn thọc ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được."

"Không ngờ đứa nhỏ này trước nay chưa từng chọc qua phiền toái, cũng chưa từng chọc chuyện cho cha hắn đi dọn dẹp, so với những đứa nhỏ trong đại viện thoạt nhìn còn ngoan ngoãn hơn nhiều."

"Mẹ của A Đại mất sớm. Khi sinh ra hắn thì xuất huyết nhiều khó sinh mà mất, cha hắn lúc đó ở tiền tuyến tác chiến, gấp gáp không kịp trở về."

Cố Khanh Khanh cẩn thận lắng nghe, ánh mắt mềm mại rơi vào khuôn mặt gầy gò của người đàn ông trên giường.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 71: Chương 71



"Mẹ của A Đại xuất thân cực tốt, là con gái cả của Tổng Đốc, sau đó theo cha hắn một quân nhân nhỏ chịu không ít khổ, Sở Uyên, là lão thủ trưởng của chú, là người từng bước một từ một quân nhân nhỏ đến đầu lĩnh, đến được vị trí như bây giờ, hiểu nhiên chiến công đổi bằng xương m.á.u mà đi lên."

"Lão thủ trưởng tính tình cứng rắn, mọi tình yêu thương đều dành cho mẹ của A Đại, khi biết mẹ A Đại khó sinh mà chết, bà đỡ ôm A Đại mà ông ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái, quay đầu lên chiến trường."

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh đáy mắt hiện lên một tầng đau lòng, lòng n.g.ự.c nhói lên một cái.

"A Đại từ nhỏ đã quật, không chịu thua bất cứ ai, tâm tư mẫn cảm, người khác muốn làm cái gì liếc mắt cũng có thể nhìn thấu, hắn biết cha hắn không thích hắn."

"Thằng nhóc ngốc này thích tranh cãi với cha hắn, cha hắn an bài cho hắn ở quân khu Phương Nam làm một quân nhân văn chức, hắn càng không, mang theo A Diên chạy đến Binh Đoàn Xây Dựng, nói là muốn làm thủ hạ của chú."

Nhắc tới Bạch Diên, ánh mắt Quan Huân hiện lên một tia tiếc nuối: "Hai đứa nhỏ này lên tiền tuyến cứ xông lên phía trước, giống như không muốn sống vậy."

“Thủ trưởng.” Cố Khanh Khanh nhẹ giọng hỏi: “Bạch Diên… cháu có thể hỏi anh ấy như thế nào mà không còn hay không?" Cô nghe thấy cuộc nói chuyện của Bạch Dung với Sở Đại hôm đó, Bạch Dung dường như đem cái c.h.ế.t của anh trai quy hết lên người Sở Đại, mà anh ấy cũng thực tự trách mình về chuyện này."

“Chuyện này không phải lỗi của A Đại" Quan Huân nhìn người đang nằm trên giường, hạ giọng nói: “Đối phương có lính b.ắ.n tỉa mai phục, A Đại phát hiện thì đã quá muộn, không còn kịp để nhắc nhở A Diên nữa."

Cố Khanh Khanh bừng tỉnh.

“Khanh Khanh.” Quan Huân cười ấm áp: “Chú có thể gọi cháu như vậy không?"

“Đương nhiên có thể ạ."

“A Đại tính khí nổi loạn, muốn thuần hóa phải dùng nhiều công sức.”

Quan Huân rũ mắt xuống, nhìn mu bàn tay bằng phẳng của người đàn ông, gân xanh đan xen vào nhau, anh hắn tay nắm lấy: "Khanh Khanh, cháu đã nghe qua về thuần hóa Ưng chưa?"

-

Ngay khi Cố Khanh Khanh trở lại khu nhà quân nhân, Hứa Niệm đã bưng đến nước đường lại, nhìn người uống xong mới yên tâm.

“Chị A Niệm, cảm ơn chị nha.” Cô cố nặn ra một nụ cười.

Hứa Niệm chỉ vỗ nhẹ vào lưng cô, lắc đầu và không nói gì.

Tôn Thục Phân cũng bưng hai cái bánh bao trắng đến, giọng nói sang sảng: "Khanh Khanh, lại đây ăn một chút, lấy ra biết bao nhiêu là máu? Tổn thương thân thể, ngày mai kêu chú của cháu đi Cung Tiểu Xã mua chút xương cốt về cho cháu bồi bổ."

“Cảm ơn thím.” Cố Khanh Khanh không cầm bánh bao: "Thím để Tiểu Thỏ và Tiểu Húc ăn đi.” Thời buổi khó khăn, chắc là cố ý dành dụm ra.

“Không thiếu miếng ăn này." Tôn Thục Phân kiên định muốn nhét cho Cố Khanh Khanh: "Đứa nhỏ ngu ngốc này, não tàn phải không, Binh Đoàn có bao nhiêu binh lính, trẻ khỏe không thiếu máu, muốn lấy m.á.u bắt một người đến lấy là được, cái Triệu quân y này cũng thật là ..."

Nói được nửa câu, Tôn Thục Phân chợt nhận ra rằng Hứa Niệm vẫn ở bên cạnh mình.

Trước mặt người ta, mắng chồng người ta ... Tôn Thục Phân nghĩ vẫn là thôi đi, ngượng ngùng cười: "Khanh Khanh, mau ăn đi, thím phải về dỗ Tiểu Húc ngủ."

“Thím mau trở về đi ạ.” Cố Khanh Khanh định đưa thím Dư ra cửa, nhưng Tôn Thục Phân đã giữ cô lại.

"Cứ nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo lắng cho thím, thím đi có hai bước là đến rồi."

Tôn Thục Phân đến nhanh mà đi cũng nhanh, Hứa Niệm mím môi: "Khanh Khanh, em cũng nghĩ ngơi đi, có việc gì thì đi sang cách vách kêu chị."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vâng, làm phiền chị A Niệm."

“Không phiền toái.”

“Kẽo kẹt ——” là thanh âm đóng cửa lại.

Cố Khanh Khanh tắt đèn, ngồi ở đầu giường, cắn một miếng bánh rồi lại đặt ở một bên.

Ngày mai rồi ăn đi.

Nghĩ đến Cố Thanh Liệt còn ở trên tiền tuyến và Sở Đại nằm thoi thóp trong phòng y tế, cô thật sự ăn uống không vô.

Từ dưới gối lấy ra tấm ảnh chụp, bức ảnh bên mép đã cong lên do bị cô sờ nhiều lần, cô duỗi tay vuốt phẳng, đầu ngón tay sờ vào gương mặt lười biếng của người đàn ông.

Khí chất của anh ấy hoàn toàn khác với trong ảnh, khí chất bên ngoài sắc bén, khiến người khác nhịn không được mà rùng mình, cảm giác áp chế mười phần.

Nhưng khi anh ấy cùng với Cố Thanh Liệt, ngồi đối diện với cô ăn cơm, cả người như thanh bảo kiếm được gắn vào trong vỏ, thu hết sự sắc bén, chỉ còn lại vẻ lười biếng cao ngạo.

Cố Khanh Khanh càng lúc càng khó đoán, người đàn ông này có bao nhiêu mặt đây, đâu mới chân chính là anh ấy.

Đoàn trưởng Quan nói anh ấy từ nhỏ đã cứng đầu và kiêu ngạo, muốn thuần hóa chỉ có thể tốn thời gian cùng anh ấy.

Vậy thì cố gắng thuần hóa đi.

Cố Khanh Khanh nghĩ thầm.

Sớm hay muộn anh ấy sẽ bị thuần hóa.

Tối hôm đó cô ngủ không ngon giấc, sáng hôm sau ăn xong hai cái bánh bao ở trên bàn, cô đi rửa mặt rồi đến phòng y tế.

Sở Đại đã tỉnh rồi, hắn đang ngồi dựa vào đầu giường, Bạch Dung ngồi ở bên cạnh bưng cháo muốn đút cho anh ấy, bị anh ấy vươn tay phải ra: "Đưa cho anh."

“Anh A Đại!” Bạch Dung tức giận, tránh đi không để anh ấy chạm vào cái chén: "Anh hiện tại không thể lộn xộn, Triệu quân y nói chỉ có thể đút."

Sở Đại nhàn nhạt liếc mắt một cái rồi thu hồi về.

“Để Triệu Trạch đến đây.”

Cố Khanh Khanh vừa đi vào, vừa lúc nghe thấy giọng nói yếu ớt của anh ấy, cuối cùng trái tim treo lơ lửng cũng rơi xuống.

Triệu Trạch mang theo một cái bình đi tới, đứng bên giường thay thuốc cho Sở Đại, hắn cũng đã nhìn thấy Cố Khanh Khanh đến, trong lòng vừa động: "Cậu là giúp Thanh Liệt chắn đạn, muốn đút ăn thì cũng nên là hắn làm đi."

"Cơ mà hắn còn ở tiền tuyến chỉ huy. Nếu không kêu em gái Khanh Khanh đến đây đi?"

Cố Khanh Khanh cảm nhận được ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông trên giường, trái tim cô thắt lại, trong lòng căng thẳng không thể chịu nổi.

Hóa ra anh ấy là giúp anh hai ... chắn viên đạn sao?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 72: Chương 72



"Khanh Khanh đừng thất thần." Triệu Trạch thấy Sở Đại không nói lời nào, cười cười: "Giúp anh trai cảm ơn Sở Liên Trường đi em!"

Cố Khanh Khanh bị đẩy về phía trước, mặt mờ mịt đứng trước giường bệnh.

Bát cháo trong tay Bạch Dung bị Triệu Trạch lấy đi, Bạch Dung nhìn cô bằng ánh mắt chứa vài phần địch ý.

Lúc trước còn không xem lời nói của Phương Điệp vào trong lòng, vậy mà bây giờ anh A Đại đỡ đạn cho anh trai cô ta!

Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, cô ngồi ở mép giường, múc một thìa cháo thịt băm, nhìn thấy trong mắt anh ấy tơ máu, cô sửng sốt, ngồi dựng thẳng sóng lưng, thổi thổi cháo rồi mới đưa đến bên miệng Sở Đại.

Sở Đại nhìn chằm chằm cô hồi lâu, ngoan ngoãn ăn cháo.

Triệu Trạch đẩy Bạch Dung đang nhìn chằm chằm ra ngoài: "Đồng chí Tiểu Bạch, tôi nghe vợ tôi nói Đoàn Văn Công biểu diễn cực kỳ đặc sắc, chỉ tiếc buổi chiều Đoàn Văn Công đi rồi, có thể hát một đoạn bài "Một lòng hướng về Đảng" cho các đồng chí thương binh ở đây nghe hay không?"

"Bọn họ hôm qua lên chiến trường không có nghe được, quá đáng tiếc.”

Bạch Dung vốn định nhe răng trừng mắt, lời muốn nói kẹt ở trong cổ họng, trầm mặt chốc lát: "Được rồi, tôi đi nói với Đoàn Trưởng, biểu diễn lại một lần cho các đồng chí."

Các chiến sĩ lên tiền tuyến chiến đấu, còn không phải là vì hậu phương vững chắc, chút xíu yêu cầu này sao có thể không thỏa mãn.

Triệu Trạch trong lòng thở dài, thích Sở Đại đều là cô gái tốt, chỉ tiếc không có duyên phận.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Sở Đại và Cố Khanh Khanh, nam nhân rũ mi uống chào, yết hầu cuộn lên cuộn xuống.

Cố Khanh Khanh nhìn mãi, Sở Đại hơi nhướng mi cô hấp tấp dịch tầm mắt đi chỗ khác.

Một lúc lâu sau, người đàn ông cuối cùng cũng lên tiếng —

"Em không phải rất sợ sao? Như thế nào lúc truyền m.á.u cho anh thì lại không biết sợ?"

Giọng nói của Sở Đại mang theo chút mệt mỏi, lưng dựa vào chiếc giường khung sắt màu xanh bộ đội, ánh mắt rơi vào cô gái với ánh mắt không được tự nhiên."

Cố Khanh Khanh ấp a ấp úng: "Bởi vì anh chắn đạn cho anh trai của em, anh trai."

Sở Đại nhìn thẳng cô gái một hồi hồi lâu, sau đó tầm mắt đi xuống cổ tay của cô gái dừng lại chỗ cái thìa.

Người đàn ông hơi cúi đầu, ngậm lấy muỗng cháo.

"Em không phải vừa mới tiến vào mới biết được anh chắn viên đại cho anh em sao? Em gái?"

Cố Khanh Khanh ngón tay vô tình chạm vào chóp mũi của người đàn ông, giật mình run lên, cái thìa rớt xuống chén, b.ắ.n cháo lên mặt Sở Đại.

"Xin lỗi, thực xin lỗi." Cố Khanh Khanh nhanh chóng lấy khăn che mặt ra lau mặt, luống cuống tay chân: "Em không phải cố ý."

Sở Đại khẽ quay đầu lại, động tác lau không thành công, đôi mắt đen của người đàn ông nhìn thẳng Cố Khanh Khanh một hồi lâu, thấy cô gái nhỏ xấu hổ đến đỏ mặt mới tiếp nhận cái khăn.

"Anh tự mình làm."

Cố Khanh Khanh tiếp tục đút cháo cho anh ấy, nhưng tay vẫn không kiểm soát được mà run lên.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều bị anh ấy nhìn thấu cả rồi.

Bây giờ còn chưa được.

Cố Khanh Khanh suy nghĩ.

Anh ấy không muốn nói chuyện đối tượng, không muốn kết hôn, tùy tiện bày tỏ tình cảm một cách hấp tấp chỉ làm anh ấy lùi bước mà thôi, Đoàn Trưởng đã nói, phải chậm rãi.

Đoạn thời gian kế tiếp hai người hầu như không lên tiếng.

Cố Khanh Khanh giơ tay đút cháo thì Sở Đại cúi đầu uống cháo.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong phòng, nửa khuôn mặt Sở Đại bị ánh sáng chiếu thẳng vào.

Cố Khanh Khanh đứng dậy: "Em kéo rèm xuống!"

Chờ kéo xong rồi thì hối hận, còn không bằng không kéo.

Một chút ánh sáng le lói xuyên qua từ cửa sổ, bên trong tối tối.

Sở Đại từ bên phải áo khoác quân đội lấy ra hộp thuốc, là hộp thuốc lần đầu tiên gặp anh ấy, cô thấy chú Dư mua giúp anh ấy, cô thấy hút bốn năm lần vẫn không hút hết được một hộp, có thể thấy không phải là người nghiện thuốc lá.

Một điếu hút xong, ngón tay thon dài đẩy que diêm châm điếu thuốc thứ hai.

Ngọn lửa đỏ rực nhảy qua đầu ngón tay anh, cứ chớp nháy chớp nháy không ngừng.

Nhìn thấy anh ấy lười biếng dựa vào khung giường hút thuốc, Cố Khanh Khanh nhịn không được mở miệng: "Anh trai."

"Ừm?"

“Anh trúng đạn.”

“Ồ.” Sở Đại không vừa ý, thản nhiên phun ra một vòng khói: “Sau đó thì sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"......." Cố Khanh Khanh lần đầu tiên nhìn thấy Sở Đại như thế này, nhìn rất hoang dã, bộ dạng thích làm gì thì làm cái đó.

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc, sau đó xoay người: "Em đi gọi anh Triệu lại đây."

Sở Đại nắm lấy cánh tay của cô cười cười: "Lão Triệu cũng quản không được anh."

Cơ thể Cố Khanh Khanh cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại nhìn anh, cuối cùng làm ra một cái động tác mà chính bản thân mình cũng không ngờ tới ——

Cô giật điếu thuốc đang ngậm trong miệng người đàn ông ngồi bên giường, dập tắc.

Khi cô phản ứng lại, người đàn ông nhìn cô cười như không cười, làm cô khóc không ra nước mắt.

"Anh trai, em sai rồi."

Sở Đại cổ họng tràn ra tiếng cười ngắt quãng, bắt đầu rất áp lực, sau đó càng thêm làm càn.

Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, hắn kiềm chế không chọc em ấy nữa, hất cằm về phía áo khoác bên cạnh: "Giúp anh lấy."

“Anh còn hút thuốc à?" Đôi mắt hạnh Cố Khanh Khanh mở thật to, bộ dạng không thể nào tin tưởng được.

Kỳ thực còn nửa điếu thuốc nữa, tạm chấp nhận vẫn có thể hút được hai ba hơi, không cần lãng phí như vậy.

Sở Đại lại cười, căng chặt thần kinh trên chiến trường hoàn toàn được thả lỏng: "Em lấy lại đây trước đi."

Tối hôm qua hắn nhìn thấy tên s.ú.n.g b.ắ.n tỉa nhắm vào Cố Thanh Liệt, não hắn không có thời gian để phản ứng, thân thể theo bản năng che chở phía trước Cố Thanh Liệt.

Lúc đó không thể nói cảm giác gì, hơi sợ, trong đầu thì cảm thấy may mắn nhiều hơn.

Lần này hắn đã đỡ được đạn cho anh em của hắn.

Thấy anh ấy im lặng, Cố Khanh Khanh đột nhiên lên tiếng: “Anh trai ơi.” Đầu ngón tay chạm được cái gì đó, có chút không tin tưởng được, lấy ra rồi mi mắt cong cong lên: "Anh cho em ăn kẹo sữa sao?"

Sở Đại nhìn hai viên kẹo sữa thỏ trắng nằm ngoan ngoan trong bàn tay của cô gái nhỏ: "Ừm, cho em."

Cố Khanh Khanh vui vẻ ngồi bên cạnh bóc giấy gói kẹo, hoàn toàn mất đi bộ dạng không dám nhìn, không dám tiếp cận hắn ban nãy.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 73: Chương 73



Cuối cùng Sở Đại cũng hiểu câu mà Cố Thanh Liệt thường xuyên lẩm bẩm “em gái tớ trở mặt còn nhanh hơn chó."

Thấy anh ấy thật lâu không lên tiếng, Cố Khanh Khanh hơi nghiêng đầu cố gắng không nhìn thẳng vào anh ấy, để phần tính toán trong lòng không bị nhìn thấu.

"Anh trai ơi."

“Ừm?” Sở Đại có chút buồn ngủ muốn dựa vào đầu giường ngủ một chút. Hiện tại hắn không thể cử động biên độ quá mạnh, miệng vết thương đau.

"Thật ra, nếu lần này anh không giúp anh trai em đỡ viên đạn em cũng sẽ không trách anh."

Sở Đại nương không nói chuyện, dùng ánh mắt đen nhanh nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh.

Cô gái nhỏ tự lẩm bẩm: "Anh ấy là anh trai em nhưng đến bộ đội lên chiến trường chính là quân nhân, tử vong là điều không thể tránh khỏi, luôn sẽ có người đổ m.á.u hy sinh." Lời này cô đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, bởi vì ban đầu bản thân cô đặc biệt không hy vọng anh trai cô đi đánh giặc.

Có chiến tranh thì sẽ có đổ máu, sẽ có người chết.

Nhưng đây là trách nhiệm của họ, cũng giống như cha, khi trở thành đội trưởng đội sản xuất, trách nhiệm của ông là làm cho tất cả các xã viên trong đội sản xuất no bụng, gia tăng trồng cây công nghiệp để tăng cao công điểm, để cuộc sống xã viên ấm no hơn nữa, đây là trách nhiệm của cha.

Chú Kiến Sơn, khi huấn luyện dân binh, song tùy thời đợi lệnh lên chiến trường, ngày thường chịu trách nhiệm bảo vệ đội sản xuất một mảnh bình an, đây cũng là trách nhiệm của chú ấy.

Hai anh trai cầm trợ cấp của bộ đội, toàn bộ thôn Đại Truân Tử có ai mà không hâm mộ hai anh em Cố gia tham gia quân ngũ, bộ đội cho bọn họ vinh quang, bọn họ liền phải nghe chỉ huy lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c để bảo hộ càng nhiều người hơn nữa, đây cũng là trách nhiệm của anh trai.

Cô trước kia không biết trách nhiệm của mình là gì, cho đến đêm qua mầm rau xanh mọc lên, chú Dư vui đến quơ chân múa tay, hay cả Quan Đoàn Trưởng cùng Từ Chính Ủy cũng liên tục khen ngợi, cô vốn dĩ chỉ nghĩ có thể để bộ đội, để anh trai ăn được miếng rau xanh là được rồi, không nghĩ tới Quan Đoàn Trưởng nghĩ thật xa, muốn toàn bộ Biên Thành mở rộng trồng rau xanh, để người dân Biên Thành có thể ăn được rau xanh.

Cô tìm được trách nhiệm của chính mình.

Còn những gì Bạch Dung nói với Sở Đại bên cạnh nhà kính ngày hôm đó, cô hoàn toàn không đồng ý.

Bạch Diên c.h.ế.t trận vì quang vinh, cũng không phải vì Sỡ Đại đỡ đạn, đổi lại là cô, cho dù cô cùng anh trai vì Sở Đại chắn viên đạn, cô cũng sẽ không dùng chuyện này tới áp bức Sở Đại, điều khiển anh ấy, làm anh ấy lương tâm bất an, buộc anh ấy cưới mình.

Vì đây không phải là ước nguyện ban đầu của anh trai.

Sở Đại nhìn cô gái nhỏ chằm chằm hồi lâu, thấy cô gái nhỏ nhai kẹo sửa quai hàm phình phình, bỗng nhiên bật cười.

"Anh đã biết."

Ngoại trừ đổi thuốc, Triệu Trạch cố ý không tới đây nhiều lần.

Vợ hắn Hứa Niệm tính cách hướng nội, không có bạn bè, không giỏi giao tiếp, vậy mà cứ luôn nhắc đến Cố Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh cũng rất kiên nhẫn, biết Hứa Niệm là cái hũ nút, còn nguyện ý chống cằm ngồi bên cạnh em ấy cả một buổi trưa xem em ấy đóng đế giày.

Hắn là rất không hiểu được em gái Thanh Liệt này, người này không thể nói cụ thể như thế nào, tính cách sang sảng như vợ lão Dư mà em ấy cũng có thể hòa hòa thuận thuận thân như một nhà, tính cách buồn bực như Hứa Niệm nhà hắn em ấy cũng có thể an an tĩnh tĩnh ở bên cạnh.

Thật thú vị.

Không phải vừa vặn hợp với Sở Đại sao?

Một người thì hoang dã, kiêu ngạo, người kia đôi khi sôi nổi, đôi khi trầm lặng, tính cách rất khác biệt.

Theo hắn thấy, lão Sơ a, sớm hay muộn gì cũng bị em gái Khanh Khanh thu thập đến ngoan ngoãn dễ bảo.

Cô gái như vậy bên người ai không hiếm lạ, chẳng khó trách Cố Thanh Liệt thương như bảo bối.

Mấy ngày nay Cố Khanh Khanh đều đến đưa cơm, lão Dư liền nói một câu: "Nhiều người há mồm chờ ăn cơm, chú đường đường một cái Sĩ quan hậu cần không thể mỗi ngày làm người chạy chân! Chú vội muốn chết, còn gọt khoai tây, còn hấp bí đỏ."

Triệu Trạch cũng thay thuốc xong là đi, tuyệt không ngốc lại quá một giây.

Bạch Dung trước khi đi đến Binh Đoàn tiếp theo còn cố ý đến đơn độc cùng Sở Đại nói cái gì đó, khi đi ra ngoài hai hốc mắt hồng như mắt thỏ.

Cố Khanh Khanh nhớ lại sự lạnh nhạt của anh ấy đêm hôm đó, cảm thấy cô gái ấy hơn phân nửa là lại bị đả kích.

Bộ dạng anh ấy dầu muối không ăn, có thích nhiều đi chăng nữa cũng vô dụng.

Cô cảm thấy một đoạn thời gian ngắn những gì mình làm cũng đều là uổng phí.

Mấy ngày nay cô không hề nhàn rỗi, ngoài việc đưa cơm nước cho Sở Đại, cô còn giúp mọi người cùng nhau làm nhà kính để tiếp tục trồng rau.

Phân tranh trên chiến trường dần dần bình ổn, các nước láng giềng đã lui binh, chiến sĩ Binh Đoàn cũng lục đục từ chiến trường rút về.

Cô vẫn chưa thấy được anh trai mình, trong lòng sốt ruột, có một chiến sĩ trở về nói với cô: "Sở Liên Trường không ở, Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai cũng bị thương, hiện tại ở tiền tuyến chỉ dựa vào Cố Bài Trường chỉ huy."

Bọn họ là phân tán tác chiến, các đơn vị tách biệt, như vậy những người có năng lực cao một cút đều có thể chỉ huy tác chiến.

Hôm nay Cố Khanh Khanh vừa xách hộp cơm vào trung tâm y tế đã bị Cố Thanh liệt ôm chầm lấy: “Này Khanh Khanh!”

“Ồ, vẫn còn nặng, chắc chút tiền trợ cấp của anh hai ở đây em ăn hết rồi phải không?" Cố Thanh Liệt trên tay còn quấn băng gạc, chỉ khi Cố Khanh Khanh vỗ vỗ vai mấy cái mới thỏa mãn buông xuống.

Vai của Cố Thanh Liệt như tấm ván sắt, không đau chút nào, ngược lại tay của Cố Khanh Khanh lại đỏ ửng.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đúng vậy, gần đây ngày nào em cũng ăn thịt kho tàu!” Cố Khanh Khanh rút tay về, nhìn gương mặt gầy gò của anh trai vô cùng đau lòng.

Cẩu Đản anh chịu khổ rồi!

Nam nhân trên giường bệnh ánh mắt mang theo ý cười, lười biếng dựa vào bên giường nhìn hai anh em này nháo.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 74: Chương 74



Chờ bọn họ nháo đủ rồi, Sở Đại lên tiếng: "Lão Cố, nước."

Cố Thanh Liệt nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Sở Đại, y như tùy tùng đổ nước, lột quả quýt.

Sở Đại phủ một cái chăn mỏng màu xanh lục quân đội, không biết có phải là bị ép quá không, kéo bao nhiêu cũng không nhúc nhích, cũng không có một chút nếp cuốn.

Người dựa vào đầu giường, tay phải cầm cái ca tráng men quân đội, tay trái duỗi ra, Cố Thanh Liệt lập tức đem quả quýt đã lột sẵn đưa sang, ngày thường tùy tiện qua loa đại khái mà bây giờ l*t s*ch sẽ.

Cố Khanh Khanh rất ngạc nhiên.

Đãi ngộ này đến cô còn chưa được hưởng thụ qua nữa í.

Thấy cô gái nhỏ ngốc lăng nhìn nhìn, Sở Đại đem quýt trong tay chuyển sang cho Cố Khanh Khanh, giọng nói lười biếng: "Ăn không? Em gái?"

Cố Khanh Khanh chớp mắt, nhận lấy rồi ngồi xuống bên cạnh anh hai, dựa vào anh trai, cười toe toét: "Ăn nha, cảm ơn anh trai!"

“Đây chính là anh lột." Cố Thanh Liệt không bất mãn.

"Anh lại không phải lột cho em ăn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Trận đánh này bọn họ thắng, còn thẳng dứt khoát xinh đẹp.

Từ đây đến cuối năm, sẽ không có người của các quốc gia lân cận dám khiêu khích nữa, Sở Đại và Cố Thanh Liệt đều đang ở trong trạng thái rất thoải mái, nụ cười giữa hai lông mày của Cố Thanh Liệt từ lúc gặp nhau đến giờ chưa hề tiêu đi.

Trận chiến cũng thắng, mầm rau xanh cũng đã mọc ra, thái độ của Lão Sở đối với em gái có vẻ thân cận hơn, đều là chuyện tốt.

Hắn hiện tại đang nghĩ đến cuối năm xin nghỉ phép hay là cùng Sở Đại đi quân khu Phương Nam sẵn tiện thăm Cẩu Thặng, dù sao chỉ có mình hắn lẻ loi một mình ăn tết bên đấy.

Trợ cấp không quân tốt như vậy, không đi cọ thì quá là đáng tiếc.

Nghe nói ở Quân khu Phương Nam có con tôm to bằng bàn tay, ăn hai con là no rồi. Con tôm lớn nhất mà hắn thấy qua là đám tép riu ở con sông ngay cửa sông Đại Truân Tử, tới Binh Đoàn xây dựng rồi, đừng nói là tôm, có cá ăn tết đã tốt lắm rồi.

“Lão Sở.” Cố Thanh Liệt liếc nhìn cô gái ngoan ngoãn đang ăn quýt ở bên cạnh, trong lòng tặc lưỡi không ngừng, em gái à, tính tình gì mà anh không biết sao. Sở Đại là anh em của hắn, Cố Khanh Khanh còn chưa có đến hắn thường xuyên nhắc mãi đứa em gái không sợ trời không sợ đất này.

Không biết người ta Sở Đại trong lòng đang suy nghĩ như thế nào đâu.

Hợp lại cả hai người Cố gia đều không được tự nhiên.

Cơ mà hắn không dám nói với em gái rằng, em gái gốc gác thế nào hắn đã sớm nói với Sở Đại rồi.

Sở Đại nghi ngờ nhìn hắn, hơi nâng cằm ra hiệu hắn có chuyện muốn nói thì nói thẳng.

"Cái chuyện kia ..." Cố Thanh Liệt ném vỏ quýt xanh lên bàn, gãi đầu: "Cậu ăn tết bên quân khu Phương Nam sao?"

Sở Đại rũ mắt xuống, một lúc sau mới nhẹ giọng nói: "Tớ lười trở về."

Những ngón tay thanh mảnh và bằng phẳng của người đàn ông đặt lên thành chiếc cốc màu xanh quân đội, nhẹ nhàng siết chặt, lỗ kim trên mu bàn tay nổi rõ như những đường gân xanh.

Cố Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào tay anh ấy một hồi, mới nghe thấy anh trai mình tiếc nuối nói: "Vậy tiếc quá, tớ còn nghĩ mang Khanh Khanh đi chỗ anh trai tớ thăm người thân đâu."

Bây giờ Cố Khanh Khanh cũng không vội về, cô phải ở lại đây trồng rau, đây vừa hợp tâm ý của Cố Thanh Liệt, có thể thêm nhiều thời gian tiếp xúc với Sở Đại.

Người anh em này của hắn phi thường tốt, con người chính trực, có tình có nghĩa, tính cách tuy hơi cao ngạo, tiếp xúc lâu rồi sẽ phát hiện cậu ấy thật dễ ở chung, có chuyện gì cũng sẽ vĩnh viễn chắn ở phía trước mình.

Cố Thanh Liệt chỉ có một em gái bảo bối, người duy nhất làm hắn yên tâm giao em gái cho là Sở Đại.

Cố Khanh Khanh từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều, tính tình đôi khi quá là đỏng đảnh, nếu mà tìm một người đàn ông gia trưởng về e là mỗi ngày gà bay chó sủa mất.

Sở Đại rất tốt, có thể chế trụ được nó.

Con bé này vừa nhìn thấy Sở Đại, ánh mắt liền thẳng tắp, cái gì nuông chiều, tùy hứng, mặt dày mày dạn đều hoàn toàn không tồn tại, bộ dạng ngoan ngoãn đáng yêu.

Nhìn con bé bây giờ, thân hình nhỏ nhắn ngồi ngay ngắn, cái miệng nhỏ ăn quýt, nếu là Cẩu Thặng ở chỗ này e là phải hoài nghi nhân sinh một hồi.

Sở Đại ngả người ra sau, Cố Thanh Liệt lanh tay lẹ mắt lót cái gối đầu vào.

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Người đàn ông hơi nhắm mắt lại, lông mi khẽ rung, hiển nhiên không muốn nói thêm về chủ đề này.

Cố Thanh Liệt kéo chăn bông cho Sở Đại, đáp lên ngực: "Được đi, dù sao còn sơm, còn tận hơn ba tháng."

“Khanh Khanh.” Hắn nắm lấy cổ áo phía sau của em gái: "Mang anh trai đi xem rau xanh em trồng xem nào, buổi tối xem có thể ăn cơm không, cũng cho anh trai Sở Đại thêm món ăn cơm."

Cố Khanh Khanh vốn chẳng tình nguyện mấy lập tức đứng dậy, mềm mại đáp: "Được nha, anh trai ơi, anh nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối em cùng anh trai em lại đến đưa cơm cho anh."

“Ừ.” Người đàn ông không mở mắt, chỉ nhàn nhàn đáp một tiếng.

Cố Khanh Khanh hứng thú dào dạt lôi kéo anh trai đi qua sân, Cố Thanh Liệt đi về phía trước một chút để chắn nắng cho em gái, để em gái đi ở trong cái bóng to lớn của hắn.

Con gái mà đủ đen rồi, bây giờ mỗi ngày còn đi theo người ở Binh Đoàn khiêng cây tre, còn đúng hạn đi nửa cái doanh trại đưa cơm cho Sở Đại.

Cố Thanh Liệt thực sự không biết em gái lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, chắc chắn kiếp trước nó là con quay.

"Cẩu Đản, để em nói cho anh nghe, mấy hôm trước hạt giống chỉ mới nảy mầm bé tí xiu, anh mà không nhìn kỹ không thấy được, em mỗi ngày tưới nước, chú Dư mỗi ngày dùng nước vo gạo ủ với vỏ bí đỏ khoai lang làm phân, rất trồng rau bây giờ đủ dinh dưỡng, rau lớn bằng đầu ngón tay rồi."

Cố Thanh Liệt rất nhiệt tình: "Ừ, không ngờ Khanh Khanh nhà ta trồng rau lợi hại đến vậy, cả Đoàn Trưởng còn khen ngợi."

Cố Khanh Khanh lâng lâng, cái đuôi ngạo kiều sắp quẩy lên trời cao.

Một lúc sau, cô lại nói: "Anh ơi, thư của chúng ta đã gửi đi mấy ngày rồi. Hẳn là đã đến chỗ cha mẹ rồi? Cha mẹ sẽ hồi âm cho chúng ta chứ?"

“Chắc chắn rồi.” Cố Thanh Liệt xoa xoa cái đầu nhỏ của em gái, biết trong lòng con bé tính toán cái gì: "Có phải là em muốn gửi thư về nhà, nói cho ông bà cha mẹ biết, em ở Binh Đoàn trồng được rau xanh đúng không?"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 75: Chương 75



“Đúng rồi.” Cố Khanh Khanh thẳng thắn thừa nhận: “Em muốn để mọi người biết, em đến Binh Đoàn cũng không có nhàn rỗi, chỉ biết tiêu tiền trợ cấp của anh hai."

“Em nói cái gì đó." Cố Thanh Liệt bật cười thành tiếng: “Khanh Khanh chúng ta khi nào có cái giác ngộ này chứ? Mà cho dù em có không trồng rau xanh thì anh trai nuôi em thì làm sao?"

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, đúng rồi, em ra ngoài lâu vậy rồi ghi công điểm ở nhà ai sẽ làm?"

“Em đã nhờ Tiểu Ngư giúp em rồi, cậu ấy chắc chắn không thành vấn đề." Cố Khanh Khanh kiễng chân lên vỗ vai anh trai: “Đồng chí Cố Thanh Liệt, anh sẽ sớm đến vườn rau của khu nhà quân nhân, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cố Thanh Liệt: "Không phải là chưa nhìn thấy, phân heo là anh cùng Sở Đại gánh về cho em đấy."

Cố Khanh Khanh không đáp lại anh hai, cô nhấc cánh cửa nilon, trực tiếp kéo anh vào, một tay chống eo một tay chỉ vào rau xanh mướt: "Đồng chí Cố Thanh Liệt, anh thấy chưa, đây là em gái anh dẹp loạn giang sơn cho anh đấy!"

Cố Thanh Liệt ngồi xổm xuống, lướt nhẹ những ngón tay lên đám rau giống, trong mắt hiện rõ niềm vui, miệng vẫn lẩm bẩm: "Không được đâu, đồng chí Cố Khanh Khanh, đây là đất của Quân đoàn, không thể chiếm làm tư nhân được đâu nha!"

Cố Khanh Khanh hừ một cái, không biết từ chỗ nào lấy ra cái giỏ tre: "Anh chọn lá già chút hái đi, đợi chút mang đi nhà ăn, nhờ chú Dư nấu cho anh một chén cháo thịt nạc rau xanh."

“Ai?” Cố Thanh Liệt biết rõ rồi còn cố hỏi, chọc em gái: "Nấu cho ai cơ?"

“Đưa cho anh hai và anh Sở Đại nha.” Nhìn thấy trên cánh tay phải của anh trai bị thương, Cố Khanh Khanh vội vàng đổi miệng nịnh nọt: “Đoạn thời gian này em đều ăn bớt thịt, để dành lại cho anh!"

Nói xong, cô nghĩ đến phiếu và tiền mình mang theo, hai mắt sáng lên: "Anh trai! Em còn phiếu thịt nha, tối nay đi Cung Tiểu Xã mua ít xương cốt, nhờ thím Dư hầm cho anh bồi bổi."

"Haizz, còn tưởng tiểu không lương tâm này trong lòng không nhớ đến anh đâu, chỉ biết sai anh trai hái rau."

Cố Khanh Khanh im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Anh ấy chắn đạn cho anh hai, em thực cảm kích anh ấy, nếu anh mà xảy ra chuyện gì, em chẳng còn muốn sống nữa."

Dù biết rằng c.h.ế.t trên sa trường là mệnh của quân nhân, song cô vẫn sợ hãi và hoảng loạn.

“Nói mê sảng cái gì đó?" Cố Thanh Liệt nhận lấy chiếc giỏ tre trên tay, trong lòng nóng bừng: “Em lại không phải chỉ có mỗi anh là anh trai, anh nếu là c.h.ế.t em sống không nổi thì cha mẹ làm sao bây giờ? Anh cả làm sao bây giờ? Còn ông bà, chú thím ở nhà, còn mấy anh trai ở nhà nữa? Bọn họ xem em như châu như bảo yêu thương nuôi lớn, em xem bọn họ sống thế nào?"

"Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, bất kể như thế nào, các anh trai cũng sẽ bảo vệ em, cho nên em phải sống thật tốt."

Cố Thanh Liệt đột nhiên bật cười, nhéo cái rau chân vịt mềm ném vào trong rổ: "Này, giúp anh trai đánh hạ thêm nhiều giang sơn đi."

Biên Thành thực sự là, quá hoang sơ.

Trong trung tâm khấm khá hơn chút, càng đi xa về phía bắc, cỏ cây không sinh trưởng nổi, gần như không nhìn thấy nổi màu xanh.

Được ăn miếng rau xanh là niềm hy vọng cả đời của nhiều người dân sống ở Biên Thành, rau thì đắt, vận chuyển đi xa thì héo bẹp, chẳng ngon cũng chẳng ngọt.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt loại người từ Diêm Thành lớn lên với củ cải trắng, đến được nơi này rồi mới biết được cái gì gọi là cả đời không có nổi một ngụm rau xanh.

“Khanh Khanh,” Cố Thanh Liệt mở miệng: “Chờ lát nữa anh mang em đi Cung Tiêu Xã, mua nhiều xương chút, cho anh Sở Đại của em một phần canh, còn có gương mặt nhỏ gầy này cũng nên bồi bổ nhiều, bằng không cha mẹ còn tưởng là em ở đây anh đối xử không tốt."

“Hả?” Cố Khanh Khanh nhướng mày ngọt ngào: “Anh hai là tốt nhất."

Cố Thanh Liệt: "..." Nhịn cười không được với cái con bé này.

Những lời tương tự, Cố Khanh Khanh với bất cứ ai trong nhà cũng nói như vậy, rồi đến người trong ban bếp núc, có cả Dư Phú Quý, Tôn Thục Phân cũng nhận được sự đãi ngộ này.

Nó vì để mở được bếp nhỏ cho Sở Đại, thêm chút dinh thưởng còn thiếu mỗi cái trại heo là không đi khen, hừ, con bé xảo quyệt.

Hai anh em nói nói cười cười hái được một rổ rau chân vịt, Cố Khanh Khanh không quên đắc ý: "Rau em trồng tốt không? Mềm mọng nước."

Cố Thanh Liệt đưa Khanh Khanh đến nhà ăn, xách thêm cái giỏ, thuận miệng trả lời: "Cũng không, cũng không biết là ai trồng, mà Khanh Khanh này, rau mới nhú ra đã hái, khó mà không mọng nước nha."

Cố Khanh Khanh thè lưỡi: "Có đồ ăn còn không vui vẻ đi."

Cô đã sớm trồng thêm một vụ nữa rồi, cơ mà hiện tại đúng là không phải thời điểm tốt, cơ mà nhà kính Binh Đoàn đã dựng xong, đất cũng đã ủ, ngày hôm qua đã rải hạt giống.

Nhưng cũng phải chậm hơn mười ngày so với đám rau ban đầu trồng, cho nên ... Dù sao mấy anh chiến sĩ ở Binh Đoàn mỗi ngày ăn bí đỏ khoai tây quen rồi, nhịn thêm một chút?

Hẳn là có thể đi?

“Khanh Khanh!” Khi Dư Phú Quý nhìn thấy người đến, vỗ vỗ bột mì trên tay, dư quang rơi xuống cái rổ trên tay Cố Thanh Liệt: “Úi chà chà, rau ăn được rồi sao?”

“Hái một ít cho anh trai cùng anh Sở Đại nếm thử.” Cố Khanh Khanh tò mò nhìn những người trong ban bếp núc: "Chú Dư, tối nay ăn sủi cảo nha? Có chuyện tốt gì sao ạ?"

Dư Phú Quý nhoẻn miệng cười lớn: "Đánh thắng trận, đương nhiên là chuyện tốt! Đoàn Trưởng hạ lệnh, g.i.ế.c hai đầu heo ăn mừng chiến thắng."

Anh lính nhỏ đang nhào bột bên cạnh len lén ghé vào tai Cố Khanh Khanh nói nhỏ: "Em gái, tối nay có sủi cảo thịt heo, còn có sủi cảo khoai tây, sủi bảo bí đỏ, lão Dư bảo là trộn lại với nhau, mọi người mang hộp cơm đến đánh, mỗi người 20 cái, có thể bắt được cái gì xem vận khí chính mình."

"Em đến lúc đó chú ý chút, da sủi cảo lộ ra màu sắc thì không phải bí đỏ thì là khoai tây, tránh đi là được."

Cố Khanh Khanh bởi vì miệng vừa ngọt, lại trồng được rau xanh, toàn bộ Binh Đoàn đều thích cái em gái này."

Cái gì mà em gái Cố Bài Trưởng, là em gái của bọn họ!
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 76: Chương 76



Dư Phú Quý ho nhẹ, biểu thị rằng tôi nghe hết đấy nhá!

Người lính nhỏ tiếp xúc với ánh mắt sắc lạnh của Dư Phú Quý, rụt đầu tiếp tục nhào bột.

Cố Khanh Khanh nhướng mày nói với người lính nhỏ: "Cảm ơn anh trai ~"

Cô ăn nhiều sủi cảo bí đỏ khoai tây cũng không sao, cô muốn chuẩn bị nhiều sủi cảo cho anh Sở Đại.

Anh ấy gầy như vậy, còn bị thương, ngày đó anh Triệu lấy đầu đạn ra còn mang cả chậu băng gạc dính m.á.u ra bên ngoài, cô suýt chút nữa thì ngất xỉu.

Mất m.á.u nhiều đến như vậy, anh ấy cần phải bù lại thật là nhiều!

Dư Phú Quý liếc nhìn rổ rau chân vịt trên tay Cố Thanh Liệt, hắn xoa hai tay vào nhau rồi ngượng ngùng nói: “Thanh Liệt, Khanh Khanh, chú muốn dùng rau này làm cho các đồng chí một ít sủi cảo trứng gà rau chân vịt, hai anh em xem được không?"

Các chiến sĩ của Quân đoàn đã hơn nửa năm không được ăn rau xanh, rau chuyển từ nam vào quá đắt, vượt quá ngân sách thực phẩm đầu người, cho nên rau xanh cả Binh Đoàn một năm ăn chẳng được bao nhiêu lần.

Lần này thừa thắng xông lên, thương binh rất nhiều, cho nên Dư Phú Quý muốn thêm chút rau xanh cho có mùi vị.

Cho dù băm nhỏ đi thì sao, dính chút hương vị rau xanh là được rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cơ mà nói ra quá ngượng ngùng, người ta Khanh Khanh bận lâu vậy, vất vả lắm mới hái được chút rau, hắn còn nghĩ cách mà bòn rút của người ta, thật tình!

Cố Thanh Liệt liếc nhìn em gái, thấy em gái gật đầu, liền trực tiếp đưa giỏ rau qua: "Lão Dư à, anh làm sủi cảo đi, ruộng rau đó cũng đâu phải mình em gái em làm được đâu, thân thể thế này đến cái nhà kính dựng còn không xong nữa, không phải các đồng chí giúp đỡ làm hay sao? Nói nữa, anh đem cái khối đất trồng rau chỗ đó như là bảo bối, chăm tưới chăm bón phân, còn cần mẫn hơn cả gặp vợ, không phải chỉ là rổ rau xanh thôi sao? Cầm đi."

Cố Khanh Khanh cũng mỉm cười gật đầu: "Chú Dư, chú có thể nói nhỏ cho cháu biết sủi cảo rau chân vịt trứng gà màu sắt thế nào là được rồi?"

Dư Phú Quý bật cười, rửa sạch, rồi đem rau chân vịt đi băm nhỏ: "Đoán đi thôi con gái à, bằng vận khí đến đi ha?"

Cố Khanh Khanh mím môi: "Vậy cháu đi nhà thím Dư giúp cháu hầm xương đi."

"Haizzz." Dư Phú Quý làm sao không biết con gái nhỏ này đang nghĩ gì: "Nấu cho Sở Liên Trường? Cháu đi mua xương về đây, chú giữ lại cho cháu một nắm rau xanh thả vào bên trong, cháu xem được không?"

“Được nha.” Cố Khanh Khanh không chút xấu hổ: “Có thể thêm hai quả trứng được không?"

“Chú thấy cháu giống trứng!" Dư Phú Quý xua tay: “Mau đi mua đi, buổi tối còn có sủi cảo thịt heo, sủi cảo rau chân vịt trứng gà, còn trứng cái gì mà trứng, Sở Đại không phải heo, ăn chi mà nhiều dữ vậy?"

“Anh trai cháu cũng muốn ăn mà.” Cố Khanh Khanh cười cười: “Chú, chờ cháu, cháu bây giờ đi Cung Tiêu Xã."

Tay nghề của chú Dư tốt hơn thím Dư rất nhiều, bọn họ là đầu bếp có chứng chỉ, giống như chú ba cô làm việc ở tiệm cơm quốc doanh cũng có chứng chỉ đầu bếp.

Quốc gia chứng thực tay nghề đương nhiên không giống nhau được, nấu cơm đặc biệt ăn ngon.

Mặc dù trong Binh Đoàn mỗi ngày ăn bí đỏ, khoai tây, nhưng là chú Dư cùng những đồng chí ban bếp núc suy nghĩ nát óc nấu đa dạng, bí đỏ hấp, khoai tây hấp rưới thêm dầu ớt chú Dư tự chế, miễn bàn, ngon ơi là ngon.

Thấy cô lôi kéo Cố Thanh Liệt hấp tấp chạy ra ngoài, Dư Phú Quý từ phía sau hét lên: "Không cần cánh tay anh trai nữa rồi à? Kéo nhẹ chút!"

Cố Khanh Khanh đổi bên, nắm lấy tay trái của Cố Thanh Liệt: "Cháu biết rồi, biết rồi."

Trước tiên cô quay lại khu nhà quân nhân, đem cái tay nải mình mang theo lấy ra, hai bình thanh mai cô còn chưa có động, cô đặt lên bàn: "Mẹ với bà nội làm cho em 5 bình, em cầm hai bình cho thím Dư, một bình cho chị A Niệm còn hai bình, anh trai, anh nghĩ sao?"

Cố Thanh Liệt cười nhạo: "Đưa Sở Đại một bình đúng không? Được rồi, buổi tối liền đưa sang cho hắn, làm thành trái cây tráng miệng."

“Thanh mai chua ơi là chua, ai lại xem như trái cây mà ăn." Cố Khanh Khanh hừ một tiếng, từ trong túi vải lấy ra một xấp phiếu thông dụng cả nước mẹ chuẩn bị cho cô.

Phiếu thịt, phiếu gạo Diêm Thành mang theo vô dụng, cho nên Thời Như Sương không để lẫn vào cho con gái mang đi.

“Anh rất thích ăn." Cố Thanh Liệt dựa vào bàn, chân dài gác lên thoải mái: “Phiếu này là anh cùng Cẩu Thặng gửi về đúng không? Không hổ là bảo bối tâm can của Cố gia, mẹ đây đều là để lại cho em à?"

Cố Khanh Khanh liếc anh trai một cái, lấy ra phiếu hai cân thịt cùng 5 đồng tiền, dư lại thật cẩn thận cất đi: "Anh sao biết là anh gửi? Không chừng đều là anh cả gửi thì sao?"

“Em ngửi xem?" Cố Thanh Liệt cười tủm tỉm: “Phiếu Binh Đoàn phát có mùi cát, còn bên Cẩu Thặng bên kia là mùi nước biển tanh mặn."

Cố Khanh Khanh quả thực làm theo, cúi đầu ngửi ngửi, có chút hoài nghi nhân sinh: "Sao em chỉ nghe thấy mùi hôi chân?"

"Đừng nhìn anh như vậy, nhất định là do Cẩu Thặng gửi."

Cố Khanh Khanh cất cái túi vải nhỏ đi: "Quản ai gửi làm gì, đi mua xương ông lớn thôi nè ~"

Cố Thanh Liệt đi theo sau em gái mình, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.

Cái con bé này, quan tâm đến Sở Đại hơn cả anh trai của mình nữa, hy vọng anh em kia cũng hắn sớm mà tỉnh ngộ, đừng cô phụ tâm ý của cô gái nhỏ này.

Bốn giờ chiều, hai anh xem xách trở về hai cân xương ống lớn, Cố Khanh Khanh không biết khi nào cất sẵn trong túi phiếu đường, ý định mua cho anh Sở Đại kẹo sữa thỏ trắng.

Hỏi mới biết được bên này Cung Tiêu Xã không bán kẹo sữa thỏ trắng.

Bực bội thực sự, thất bại quá đi ~

Cố Thanh Liệt an ủi em gái: "Muốn ăn kẹo thì tìm lão Sở là được, hắn có nhiều lắm."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 77: Chương 77



Cố Khanh Khanh tự hỏi: "Kẹo của anh ấy từ đâu ra vậy?"

"Cái này anh không hỏi, có thể là ai mua giúp đi, ngày thường mua t.h.u.ố.c lá là lão Dư giúp hắn mua."

"Những người khác đều hút thuốc và uống rượu. Còn hắn? Kẹo là được rồi, cơ mà kẹo tiêu phí còn nhiều hơn so với rượu." Cố Thanh Liệt mà đã nói là không dừng miệng được: "Khanh Khanh a, anh cùng em nói, về sau phương diện này ngàn vạn cần phải lo cho hắn."

"Bằng không hắn lâu lâu ngất cho em xem, em cũng đủ sợ hãi."

Cố Khanh Khanh chớp chớp mắt, thì thào nói: "Em cũng không quản được nha!"

“Em gái ngớ ngẩn.”

Cố Thanh Liệt lắc đầu cười, Sở Đại sẽ không cho Bạch Dung đút cháo cho hắn mà em làm thì hắn không nói lời nào, Bạch Dung là cùng hắn lớn lên, em chỉ là em gái của chiến hữu, hắn nếu không có cảm tình với em thì làm sao cam chịu?

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy nhiên hắn cũng lười nói mấy câu này, hai người đều phải suy nghĩ kỹ lại, Sở Đại không biết là chính bản thân không thông suốt hay là trong lòng có điều cố kỵ không thể nói rõ.

Dù sao, loại sự tình này đương sự tự hiểu đi, người khác vẫn không nên trộn lẫn vào trong làm gì.

Khi họ đến căng tin, sủi cảo nóng hôi hổi từng nồi từng nồi được mang ra, Cố Khanh Khanh ngạc nhiên thú vị khi phát hiện ra còn có cả bánh bao cuộn, bên trên quét một lớp nước sốt thơm phức. Đây dường như là loại nước sốt thường thấy ở quê quán Dư Phú Quý, có thơm ngọt, cũng có loại hương vị cay.

Cô đặc biệt rất thích ăn!

Hôm nay có bánh bao cuộn bột mì tinh, không hề trộn lẫn với cái khác.

"Chú Dư."

Cố Khanh Khanh nằm trên bàn, nghiêng đầu nhìn Dư Phú Quý làm sủi cảo: "Hôm nay kiên cường một phen nha, là sủi cảo thịt heo, cả bánh bao cuộn bột mì tinh, cháu còn tưởng đây là ăn tết nữa là!"

“Thủ trưởng Binh Đoàn đem tiền trợ cấp cùng phiếu tháng này đều moi ra hết, muốn cho các chiến sĩ từ tiền tuyến về thống khoái ăn no một bữa." Dư Phú Quý bao sủi cảo đủ loại kiểu dáng, Cố Khanh Khanh xem đến hoa mắt.

“Nếu không cháu đến đây thử xem?"

“Quên đi, quên đi.” Cố Khanh Khanh thở dài: “Cháu sợ cục bột mì tinh bị cháu làm thành cục bột vô tri."

"Cả thành cục bột cũng có thể ăn nha, ném vào nồi canh xương hầm." Dư Phú Quý hướng dẫn từng bước: "Con gái à, không phải nhìn trúng Sở Liên Trường sao? Về sau không học nấu cơm thì làm sao mà được? Muốn bắt lấy tâm nam nhân phải bắt lấy dạ dày của hắn, làm hắn quen thuộc đồ ăn ngon cháu làm rồi, một bữa ăn đến tim gan cồn cào nhớ, hiểu không?"

Cố Thanh Liệt đang rửa sạch khối xương, không hề ngẩng đầu lên: "Lão Dư, đừng thuyết phục nó nữa, tay nghề của nó, lại đem lão Sở lăn lộn một trận thì khổ."

Càng nói, Cố Khanh Khanh càng hăng hái, xắn tay áo lên: "Chú, cháu không làm sủi cảo, chú dạy cháu hầm xương hầm đi, cháu muốn hầm một nồi xương hầm thơm ngào ngạt, chỉ mang cho anh Sở Đại ăn, người nào đó đừng nghĩ được ăn ngụm nào!"

Dư Phú Quý vui mừng khôn xiết: "Được nha, chú không cho anh trai cháu ăn."

Hắn giơ tay gọi một chú lính nhỏ trong ban bếp núc: "Cậu gói hết những cái sủi cảo này, cho vào nồi, luộc chín trước, cho thêm canh, để các chiến sĩ uống nhiều canh chút. Tôi đi dạy em gái các cậu hầm canh xương hầm."

"Vâng đội trưởng.”

Cố Khanh Khanh đứng trước chiếc nồi sắt lớn, lửa than trong bếp bốc tràn đầy, nước trong nồi sôi lăn tăn, cô gắp vài miếng gừng thái mỏng, nghiêng đầu nhìn Dư Phú Quý.

Dư Phú Quý mặc một chiếc tạp dề bằng vải thô màu xanh quanh eo, đứng sang một bên, khoanh tay trước ngực.

Nhận được tín hiệu giúp đỡ hắn hơi gật đầu.

Vừa rồi đã chần qua nước sôi cho bớt máu, bây giờ thêm gia vị vào nấu là được.

Cho cây xương ống lớn vào, đậy nắp nồi, Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra, cô vừa ngẩng đầu: "Chỉ vậy thôi sao?"

Thấy em gái lo lắng quá nhiều, Cố Thanh Liệt lắc đầu, tiếp tục giúp đỡ ban bếp núc làm việc.

Hắn chỉ sợ chờ lát nữa không ăn được, hủy hoạt một nồi nước. Bất quá xương vớt ra chắc là có thể hầm lại được, nhỉ?

Nồi canh này được hầm ít nhất đến sáu giờ, một tiếng rưỡi đồng hồ, khi vừa nhấc nắp ra, một mùi hương bay lên trời, thiếu chút đem toàn bộ người đứng trong bếp mơ hồ.

Cố Khanh Khanh không có tham, mang đến hai hộp cơm bằng nhôm, nói với Dư Phú Quý: "Dư lại để các anh quân nhân bị thương uống đi, cháu mang thêm một ít sủi cảo cùng bánh cao cuộn nha!"

Cố Khanh Khanh ở Binh Đoàn ai cũng kêu anh trai, Cố Thanh Liệt lười sửa luôn rồi, con bé tới nhiều lần, đồng chí Binh Đoàn càng giống anh trai con bé hơn, lúc đi ra ngoài huấn luyện còn ở ven đường đào mấy cái quả dại mang về cho con bé.

“Đi, đi đi thôi.” Dư Phú Quý vung tay lên, trước khi đi còn nhét cái bánh bao cuộn vào miệng Cố Khanh Khanh: "Chính mình đừng quên ăn, xem cháu này, trước khi đến Binh Đoàn mập mạp biết bao nhiêu, bây giờ vừa gầy vừa đen, giống như khỉ hoang trong núi rồi đấy."

Bánh bao cuộn trong miệng nháy mắt chẳng còn thơm, đôi mắt hạnh trợn tròn, ngốc lăng nhìn nhìn Dư Phú Quý: "Chú."

“Sao?”

"Binh Đoàn chúng ta có gương không?"

Cô thậm chí bây giờ bản thân biến thành dạng gì rồi cũng không biết nữa.

Cái nắng ở Biên Thành độc dã man, phơi có một ngày muốn tróc đi một tầng da.

Cố Thanh Liệt trêu chọc: "Em gái, em còn đen hơn anh trai em một chút, em tự nghĩ đi".

Cố Khanh Khanh oa lên một tiếng, không dám tin tưởng mà nuốt bánh bao cuộn xuống dưới, tay trái cầm nửa cái bánh bao cuộn, tay phải cầm cái vá to vớt sủi cảo ——

"Vì sao Sở Đại phơi không bị đen?"

“Cậu ấy trời sinh da trắng." Dư Phú Quý cười ha hả, lấy xương ống lớn trong nồi ra, định đun thêm hai nồi nữa, để các chiến sĩ có thể uống nhiều thêm một ngụm canh: "Nhiều nhất là phơi đỏ, quá đoạn thời gian sẽ trắng lại."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 78: Chương 78



Cố Khanh Khanh nhìn cánh tay đen thui của mình, trừ bỏ hâm mộ vẫn là hâm mộ thôi.

Một nam nhân! Một người đàn ông to lớn mang binh ra tiền tuyến đánh giặc, trắng như vậy làm cái gì?"

“Chú Dư, cháu đi đưa cơm trước nha." Cố Khanh Khanh mệt tâm, ra hiệu với Cố Thanh Liệt: “Đuổi kịp em đi, phần kia để dành cho anh."

“Được rồi.” Cố Thanh Liệt ân cần nhìn theo em gái, trong lúc con bé quay đầu, hắn dùng khẩu hình nói nhỏ với Dư Phú Quý: “Lão Dư, để dành cho tôi một ít canh."

Tay nghề của em gái hắn, hắn không chắc chắn lắm.

Cố Khanh Khanh nhanh chóng quên mất chuyện da đen của mình, bước chân nhẹ nhàng, khác hẳn với Cố Thanh Liệt vẻ mặt trầm trọng sau lưng.

“Em gái, em đưa cơm cho Sở Liên Trường à?" Lục đục mấy chiến sĩ đến nhà ăn đều dừng lại ghẹo vài câu.

“Đúng vậy.” Cố Khanh Khanh cười thần bí nhìn bọn họ: “Tối nay nhà ăn có thêm món ngon lắm nha!"

"Hả? Có phải g.i.ế.c lợn không? Lúc huấn luyện anh có nghe được tiếng heo kêu la."

“Mấy anh đi xem là biết ngay thôi." Cố Khanh Khanh thấy bọn họ vò đầu bứt tai, bộ dạng hoàn toàn khác với nam nhi nhiệt huyết trên chiến trường.

Cô sang sảng cười to: "Đi đi anh trai, chúc mọi người ăn uống no say nha ~"

Cố Thanh Liệt bất đắc dĩ nhìn chiến hữu liếc mắt nhìn nhau: "Tôi không thể nói, các cậu tự mình đi xem đi."

Khi đến trung tâm y tế của doanh trại, cô nhẹ nhàng bước vào phòng của Sở Đại, người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được tiếng bước chân mới quay đầu lại.

Cố Khanh Khanh tự mình đặt hộp cơm xuống, sủi cảo rất dễ dính, cô lấy ra trước, một phần cho Sở Đại, một phần cho Cố Thanh Liệt.

Cố Thanh Liệt vừa ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa do em gái đưa cho, hỏi: "Em không định ăn à?"

“Em chờ lát nữa đi nhà ăn ăn, các anh ăn trước đi!" Cố Khanh Khanh ngồi xuống ghế bên cạnh, hai chân đung đưa qua lại.

Sở Đại hơi đứng dậy đưa tay cầm lấy hộp cơm, bởi vì động tác mạnh quá, đau làm hắn k** r*n lên một tiếng, từng hạt mồ hôi lăn dài trên mái tóc đen nhánh như mưa, trượt vào cổ áo.

"Huh, huh, Lão Sở cậu đừng di chuyển lung tung."

Cố Thanh Liệt vội đứng dậy: "Muốn gì nói với tớ, tớ lấy cho cậu."

Cố Khanh Khanh cũng lo lắng nhìn Sở Đại, đôi mắt to tròn trong veo đầy lo lắng.

“Nắp hộp cơm, chia một nửa sủi cảo ra." Sở Đại bị Cố Thanh Liệt ấn trở về, tầm mắt dừng bên cạnh bàn.

“Đã hiểu.” Cố Thanh Liệt liếc nhìn cô em gái ngây thơ mờ mịt, trong lòng bật cười, động tác tay không chậm, lanh lẹ từ cái hộp cơm của Sở Đại đổ một nửa ra hộp cơm.

Vốn dĩ hắn muốn sớt thêm một nửa phần của mình, nhưng sau khi nghĩ lại, dứt khoát đem phần của mình cho Sở Đại, phần Sở Đại sớt ra thì đưa cho em gái, còn mình thì cầm hộp cơm ăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai hộp cơm nhôm có hai lớp, phía dưới là canh bên trên là sủi cảo cùng bánh cao cuộn, có canh xương hầm nên cô không múc canh sủi cảo nữa.

Cố Khanh Khanh cầm lấy phần Sở Đại đưa cho cô, chậm rãi ăn.

Còn canh sao, chờ lát nữa về nhà ăn đưa hộp cơm lại ăn sau!

Cô thèm món canh do chú Dư hầm vô cùng, tuy là hầm bao nhiêu cũng không vị phai vị.

Hôm nay g.i.ế.c hai cái đầu heo, vốn dĩ có món xương heo hầm, do Dư Phú Quý tiết kiệm quen rồi, nói không thể ăn trong một ngày, muốn lưu trữ lại ngày mai ăn.

Cố Khanh Khanh ăn sủi cảo thịt heo, hương vị ngon không ngấy, chú Dư bên trong còn thêm một ít củ năng băm nhỏ, ngọt thanh ngon miệng.

Nhìn người đàn ông thong thả ung dung ăn sủi cảo, cô nhịn xuống hành động nhai một mồm to nuốt xuống.

Khanh Khanh ơi tương lai còn dài! Hiện tại mi không thể bại lộ được.

Cuối cùng cũng ăn xong bánh bao, Cố Khanh Khanh ánh mắt trong mong mà bưng canh xương hầm cho Sở Đại: "Anh trai."

Sở Đại cụp mắt nhìn bát canh màu trắng sữa, bên trên rãi một ít hành lá, hắn tiếp nhận hộp cơm, nhấp một ngụm dưới ánh mắt mong đợi của cô gái.

“Anh ơi, anh cũng uống.” Cố Khanh Khanh đưa một phần khác cho Cố Thanh Liệt.

Ánh mắt chân thật đáng tin làm Cố Thanh Liệt vô pháp cự tuyệt, chỉ có thể nhấp một ngụm nhỏ.

“Thế nào? Ngon không?" Đôi mắt Cố Khanh Khanh sáng lấp lánh, đưa qua đưa lại nhìn hai người đàn ông.

Cố Thanh Liệt: "..." Em gái à, không phải em đang tự rước lấy nhục à, mấy thương binh kia cũng đáng thương thật sự, tốt nay chắc chắn phải chạy đi nhà xí.

"Em thả bao nhiêu gia vị?"

“Cũng không tệ lắm.”

Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, Cố Thanh Liệt nhìn Sở Đại đang uống canh đầy hoài nghi.

“Lão Sở?”

Cậu có thể nói ra lời nói không lương tâm như vậy ư?!

Sở Đại không nhìn hắn, chỉ nhàn nhã uống canh.

Cố Khanh Khanh trong lòng vui mừng vô cùng, cô vỗ vỗ vai Cố Thanh Liệt ý bảo anh ngồi xuống uống canh đi: "Chỉ có anh nói nhiều."

“Anh đi nhà ăn ăn chút bí đỏ." Cố Thanh Liệt đứng lên vội xách cái hộp canh xương chạy ra ngoài: "Hai người từ từ nói chuyện đi."

“Đừng a.” Cố Khanh Khanh lo lắng nhìn chằm chằm anh hai, muốn gọi anh hai lại.

Cố Thanh Liệt bước nhanh hơn.

Được đơn độc ở chung với Sở Đại, Cố Khanh Khanh vừa vui mừng vừa có chút rụt rè, cô trộm ngắm anh ấy còn đang uống canh, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, ngày mai anh còn muốn uống không? Em lại hầm cho anh!"

Ngón tay trắng nõn đang cầm hộp cơm của Sở Đại vô tình run lên, ngẩng đầu, nghiêm túc lên tiếng: "Như vậy không tốt, người bệnh nhiều như vậy, một mình anh đặc thù đãi ngộ? Không được, em gái."

"Em làm như hôm nay, phân cho mọi người."

Sở Đại: "..." Thực xin lỗi các anh em ...

"Được."

""Anh còn một ít phiếu vô dụng, chờ lát nữa đưa cho em."

"Được a ~" Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ.

Sau khi ăn xong, Cố Khanh Khanh bưng hộp cơm đi đến nhà ăn, Dư Phú Quý để lại cho cô một bát canh xương lớn và sủi cảo, nhìn thấy tâm tình cô không tồi, nên hỏi thăm: "Sở Liên Trường khen tay nghề của cháu?"

“Gần như vậy, hì hì.” Cố Khanh Khanh cười cười: “Cháu muốn đi đến trại nuôi heo bên kia, chỗ khu nhà kính trồng rau, vẫn còn một phần đất trống chưa làm xong, cháu phải đi giúp một chút."

Dư Phú Quý do dự một chút, sau đó lấy ra một chiếc mũ rơm từ tủ bếp phía sau đưa cho cô gái nhỏ: "Cháu đội cái này lên đi."

Dù đã hơn 6 giờ chiều mà ở Biên Thành mặt trời còn chưa có xuống núi, trời vẫn một mảnh rực rỡ vàng ươm.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 79: Chương 79



Cố Khanh Khanh cuối cùng vẫn mang mũ rơm đi trại nuôi heo, lão Chu đang cho heo ăn, thức ăn là cám cùng ít khoai lang đỏ trộn với bí ngô.

Đất cát ở đây tuy không trồng được rau xanh nhưng bí chắc chắn là đủ.

“Chú Chu!” Cố Khanh Khanh đi lên giúp nâng cái xô lên, đổ bí đỏ luộc chín vào máng.

“Ơi, là Khanh Khanh à?” Lão Chu nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đội mũ rơm, cười: "Mũ này chú Dư đưa à? Nghe toàn mùi dầu khói."

“Ừ.” Cố Khanh Khanh bẹp miệng: "Bọn họ nói cháu đen, bảo cháu ít phơi nắng thôi."

Lão Chu lau mồ hôi trên trán, thời tiết quá nóng, mùa thu mà chẳng có chút mát mẻ nào.

Hắn ăn ngay nói thật: "Đúng là có chút đen."

Cô gái này đứng bên cạnh Sở Liên Trường thì quá chói mắt.

Cố Khanh Khanh khóc không ra nước mắt: "Cháu còn muốn đi khiêng cây tre dựng nhà kính."

“Nào cần dùng đến cháu, cô gái ngốc.” Lão Chu vươn tay túm lấy cô gái nhỏ kéo đến bóng râm gần chuồng heo: “Quân đội nhiều người như vậy, chú Dư có nói không cho cháu đi khiêng cây tre hay không, đứa nhỏ này kiếp trước là con khỉ con phải không?"

Mỗi ngày nhảy nhót lung tung tìm chuyện để làm, không làm không thoải mái.

"Chú nói với cháu một sự kiện."

"Chú nói đi ạ!"

"Trong Binh Đoàn muốn điều một nhóm quan binh đi trú đảo Bạch Sa ở phía nam, Sở Liên Trường đã đánh xin báo cáo."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Chu là hôm nay đi đến chỗ quân nhu mượn cái cuốc, nghe lỏm được trưởng phòng quân nhu lão Trương nói.

Nghe nói, lần đầu tiên Đoàn Trưởng phá lệ không ấn báo cáo xuống, có thể là bị sự kiện Sở Đại trúng đạn dọa sợ rồi, muốn điều hắn đi ra khỏi tiền tuyến, nhưng là khẳng định Sở Đại không muốn.

Với tính tình của hắn, bắt hắn ở trong phòng an an ổn ổn làm cái văn chức không bằng một phát b.ắ.n c.h.ế.t cho xong.

Đây đúng là cái đưa tới cái cơ hội tốt.

Chính là bên kia điều kiện khả năng còn gian khổ hơn cả Biên Thành.

Ở đây đảm bảo ít nhất ba bữa ăn mỗi ngày, tuy không có đường dẫn nước trực tiếp nhưng nước ngọt mà Quân đoàn uống hàng ngày vẫn có thể gánh trở về.

Đảo Bạch Sa không giáp với đất liền, nửa tháng mới có một chiếc thuyền đưa lương sang, hải đảo trước kia không có quân nhân đóng quân, đây là nhóm đầu tiên, quân doanh kiến tạo cũng vừa mới hoàn công.

"Khanh Khanh à!" Lão Chu suy nghĩ một chút, nhưng vẫn muốn nhắc nhở con: "Đi đóng quân ở hải đảo, không đến 5 năm thì là 7 năm mới về, cháu và vẫn tính toán sớm, cháu cẩn thận suy nghĩ."

Cố Khanh Khanh bước đi dưới ánh nắng, lòng lạnh đi phân nửa.

Chuyện này anh hai không nói với cô, là bảo mật sao? Không nên a, bảo mật thì chú Chu khẳng định sẽ không nói với cô, tuy là cô cùng Binh Đoàn quan hệ cực tốt, song quy định của bộ đội không thể nào phạm được.

Cô hoảng hốt, xuất thần trở về khu nhà quân nhân, Tôn Thục Phân kêu cô vài tiếng cô cũng không nghe thấy.

Trực tiếp trở lại phòng, nằm xuống giường, Cố Khanh Khanh ôm chăn bông ngửi mùi gió cát, nước mắt không tự chủ chảy không ngừng.

Đêm đó, Cố Khanh Khanh khóc xong rồi ngủ, ngày hôm sau mắt sưng như quả óc chó, cô ra sân sau xem đất trồng rau trước, sau đó mới đi nhà ăn.

“Buổi sáng uống cháo bí đỏ, Khanh Khanh, hôm nay sao lại uể oải như vậy, lát nữa còn phải giao cơm cho Sở Liên Trường?” Dư Phú Quý bưng chén cháo sang cho cô gái nhỏ, rồi bắt đầu múc phần cho Sở Đại như thường lên.

“Không đưa nữa.” Cố Khanh Khanh nằm trên bàn, dùng thìa khuấy cháo bí đỏ trong tay, nói: “Chú Dư, chú bảo người khác đưa đi."

"Ai không phải, sao có chuyện gì vậy? Không thoải mái? Nếu không chú mang cháu đi phòng y tế tìm anh Triệu nhìn nhìn?" Dư Phú Quý sợ cô bị ốm, lôi kéo người phải đi đến phòng y tế.

“Cháu không sao, chú đừng lo lắng." Cố Khanh Khanh thở dài, tách tay chú Dư ra, rồi ngồi xuống.

“Chú còn tưởng rằng tối qua cháu cũng uống canh, không có việc gì là được." Dư Phú Quý lẩm bẩm vài câu, liền bắt đầu chuẩn bị cơm cho buổi trưa.

"Hả? Tối qua canh làm sao vậy chú?"

"Thì cái nồi canh cháu nói, toàn bộ thương binh doanh trại đau bụng cả đêm, cả người ngã quỵ."

“Còn Sở Đại?” Cố Khanh Khanh tức khắc lên tinh thần, lo lắng hỏi.

"Tất cả đều giống nhau."

Khi Dư Phú nói điều này, hắn nhịn cười không nổi: "Anh trai cháu cả đêm phải gác nhà xí đQuý ấy, chú còn hỏi hắn sao không về ngủ, hắn nó khó về được."

"Khanh Khanh à, chiến sĩ binh đoàn chúng ta không phải bị địch nhân đánh bại, bị nồi canh cháu đánh cho ngã rạp."

Cũng may là nồi kia không nhiều lắm, chỉ đưa cho thương binh uống.

Hôm qua Dư Phú Quý đang hướng dẫn nửa chừng, nghĩ cũng gần xong rồi nên đi vội chuyện khác, nào biết đứa nhỏ này thêm cái gì vào trong, thật tình.

Cũng may, chú lính nhỏ trong ban nấu ăn của hắn đưa một chén canh xương cho Đoàn Trưởng bị Đoàn Trưởng từ chối do để lại cho các chiến sĩ bị thương, bằng không người còn ở phòng y tế.

Cố Khanh Khanh cúi đầu, khuấy cháo loãng trong chén, hồi lâu không lên tiếng.

“Chuyện này không trách cháu được." Dư Phú Quý hắng giọng, “Khanh Khanh, đúng lúc cháu mang bữa sáng đến cho Sở Liên Trường, cậu ấy bây giờ rất yếu, vốn dĩ bị thương còn chảy máu, chú đang cân nhắc đi lên núi đào ít đương quy về bồi bổ cho cậu ấy."

“Cũng không thể để cậu ấy bị đói đâu." Mặc dù không biết đứa nhỏ này sao cứ quái quái, hắn vẫn hy vọng con bé cùng Sở Đại quan hệ có thể tiến xa hơn một bước.

“Đã biết rồi chú Dư, đưa hộp cơm cho cháu đi, chú bận đi." Cố Khanh Khanh uống một hơi hết chén cháo, cầm lấy hộp cơm trong tay, ủ rũ đi về phía cửa.

Dư Phú Quý nhìn chằm chằm bóng lưng của con bé một lúc, mới hỏi người lính nhỏ bên cạnh: "Cậu có thấy hôm nay Khanh Khanh có điểm không thích hợp?"

“Ngài mới nhìn ra à?" Anh lính nhỏ đang gọt khoai lang, Dư Phú Quý định hấp khoai lang thừa đem phơi nắng cho khô thành khoai lang khô, bằng không người ăn không hết heo cũng ăn không hết, khoai lang đỏ để đó hư hết, quá lãng phí.

“Ý gì?" Dư Phú Quý cảm thấy đầu óc không đủ dùng.

"Lúc trước, em gái Khanh Khanh bước vào cửa đã ồn ào, hôm nay thì như quả cà tím, heo héo, không nói lời nào chỉ ngồi đó trầm mặt uống cháo, ngài nói có lạ không?"

“Ồ, mau đi cắt khoai lang đi.” Dư Phú Quý tỉnh táo lại, nghĩ thầm chắc là Khanh Khanh nhớ nhà rồi? Tới bộ đội lâu rồi đều là nam không, trừ vợ hắn còn có vợ Triệu quân y, cũng không còn ai có thể nói chuyện ...

Mà cũng không đúng, ai mà con bé không nói được vài câu.

Ngay khi Cố Khanh Khanh bước vào, Sở Đại đã nhận ra cô gái nhỏ không thích hợp.

Thường ngày đến đã sớm một tiếng anh trai, hai tiếng anh trai, hôm nay chỉ mang hộp cơm để lên bàn, đưa đũa sang cho hắn rồi ngồi bên cạnh không nói tiếng nào.

Sở Đại khẽ nhíu mày.

Đây là làm sao vậy? Bị bắt nạt?

Cố Khanh Khanh ngồi trên ghế, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông, ánh mắt trong trẻo, trong mắt còn mang theo vài phần ủy khuất.

“Khanh Khanh.” Sở Đại sắc mặt so với hôm qua còn tái nhợt hơn, châm chước một lát mới mở miệng: "Ăn kẹo không?"
 
Back
Top Bottom