Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 60: Chương 60



Trong lúc ăn, Cố Khanh Khanh thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cổ tay phải quấn băng trắng, ngón tay vào đũa, ăn một cách chậm rãi không nhanh không chậm, không phát ra tiếng động.

Hoàn toàn trái ngược với Cố Thanh Liệt đang nhai củ cải bên cạnh.

Cách ăn của Cố Khanh Khanh ở nhà không khác mấy so với anh trai Cẩn Đản của cô là bao nhiêu, cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang nhai chậm rãi, phồng má, khoai tây vốn là cắn hai lần là ăn xong, vậy mà giờ cắn đến tận 5, 6 lần mới xong, Cố Thanh Liệt xem đến sửng sốt, sửng sốt.

Đây có còn là em gái của hắn hay không?!

Sau khi ăn xong, Cố Thanh Liệt cầm hộp cơm đi rửa sạch, tiện tay lau lau hai tay lên mông, túm lấy em gái đi ở phía sau Sở Đại ——

"Chúng ta đi điện ảnh đi!"

Binh Đoàn không có cái gì nhiều, nhiều nhất chính là đất trống.

Một cái sân rộng lớn đầy người, Cố Khanh Khanh đưa mắt nhìn xung quanh, đều là quân nhân trạc tuổi anh hai cô, cũng có cả những quân nhân bằng tuổi với cô.

Trên khoảng sân rộng dựng hai cọc tre, treo một tấm màn lớn, người chiếu phim đoàn Văn Công điều chỉnh máy chiếu, máy phát điện ầm ầm kêu vang, ánh đèn chiếu chiếu vào màn sân khấu, cả khoảng sân trống sáng rực.

“Các đồng chí!” Một nữ quân nhân tóc ngắn tinh nghịch lên tiếng: “Phim sắp bắt đầu rồi, mọi người tìm một chỗ ngồi xuống, đừng đi qua lại!"

Cố Khanh Khanh được Cố Thanh Liệt kéo lên hàng ghế đầu, ngồi dựa gần Sở Đại, bên phải là anh trai cô.

Cô quay lại và nhìn xung quanh, nhìn thấy Tôn Thục Phân đang ôm Tiểu Thỏ và Tiểu Húc, bên cạnh đi theo là Hứa Niệm.

Tiểu Húc trong lòng tay Tôn Thục Phân lăn qua lộn lại cho nên đành phải thả Tiểu Húc xuống dưới.

Dư Húc chính mình tìm một chỗ ngồi xổm phía sau xi xi, bị mấy anh lính trẻ nhìn thấy chọc chọc.

Thần sắc của Hứa Niệm có chút không thích hợp, Tôn Thục Phân cười mắng Dư Húc là một thằng nhóc thúi, vậy mà Hứa Niệm cũng không lên tiếng.

Cố Khanh Khanh định đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Cố Thanh Liệt giữ chặt: "Phim đang chiếu, em đừng có chạy lung tung, sao lại không thể ngồi yên được thế này."

Cố Khanh Khanh: "..." Được rồi, Cẩu Đản, không làm em khó chịu anh không thoải mái đúng không?

Bọn họ ngồi là trên một băng ghế dài, thỉnh thoảng có người ngồi nhét vào đầu băng ghế, Cố Thanh Liệt bị ép vào bên trong, Cố Khanh Khanh đã dán sát vào cánh tay Sở Đại, chân gắt gao dựa gần chân của anh ấy.

Nhiệt độ cơ thể như thiêu đốt của người đàn ông cách màn vải mỏng xuyên vào trái tim cô, thân thể Cố Khanh Khanh cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ý thức được sự kỳ lạ của cô gái nhỏ bên cạnh, Sở Đại muốn kêu những người bên cạnh ngồi ngồi nhích sang một bên một chút, ngẩng đầu nhìn lên, cả đám người giống như một thùng cá mòi, dính dính vào nhau.

Cố Thanh Liệt hùng hùng hổ hổ mắng: "Đừng đến đây! Đi bày băng ghế dài ra phía sau đi! Chen chúc chen chúc sao không ngồi lên đùi tôi lên đây này."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời thì nói như vậy binh linh phía sau vẫn không ngừng gia nhập vào chen chúc.

Hầu như toàn bộ sức nặng của cơ thể Cố Khanh Khanh đều dồn lên người đàn ông bên cạnh, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy đường xương hàm gọn gàng của anh ấy.

Người đàn ông phảng phất như không nhận ra điều đó, lưng thẳng, hai tay đặt trên đầu gối.

Phim đang chiếu, tiếng nô đùa ồn ào đột ngột dừng lại, mọi người mải mê chăm chú nhìn lên màn ảnh.

Cố Khanh Khanh cũng cố nén cảm giác kỳ quái trong lòng mà nhìn thẳng vào tấm màn lớn.

Phim kể về một người quân nhân lẻ loi một mình canh giữ biên thùy tiểu đảo, vợ một mình ở nhà nuôi nấng con cái, con cái đến khi 10 tuổi khóc lóc muốn gặp ba, vợ mang con ngồi thuyền ra biển, kết quả gặp phải gió lốc ...

Tâm tư Cố Khanh Khanh từ khi hai mẹ con ngồi thuyền ra biển vẫn luôn treo ở đó, khi sóng biển đột nhiên đột kích, nữ nhân gắt gao che chở đứa con, gương mặt không hề sợ hãi.

“Cho dù là sóng gió đều không thể ngăn cản mẹ con em chạy về phía anh." Đây là câu đầu tiên người phụ nữ ngàn khó vạn khó đến được hải đảo nói với chồng.

Trái tim Cố Khanh Khanh phảng phất như bị thứ gì đó nhẹ nhàng đ.â.m vào, cô vô thức quay đầu lại, nhìn cái sườn mặt cương nghị thon gầy của người đàn ông.

“Làm quân tẩu thật không dễ dàng." Không biết người nào đột nhiên lãnh khốc mà thở dài.

Quân nhân vì quốc gia mà trả giá, quân tẩu vì gia đình nhỏ của mình mà trả giá.

Sau khi chiếu phim, Cố Khanh Khanh đi đầu vỗ tay, Sở đại lặng lẽ liếc mắt sang cô gái bên cạnh, cũng vươn tay ra vỗ vỗ.

Tiếng ồn ào dần biến mất, những người lính chuyển ghế dài về lại bên chỗ quân nhu, có lẽ là vì bộ phim làm cảm động rồi, Dư Phú Quý ôm con trai, tay nắm con gái, cười cười với vợ nói cái gì đó, nhìn ra được Tôn Thục Phân thực vui vẻ.

Về phần Hứa Niệm, chị lặng lẽ rời đi sau bộ phim, và ngay cả Cố Khanh Khanh cũng không chú ý đến chị ấy.

“Anh A Đại!” Một giọng nói lanh lảnh như chim vàng anh thì thầm bên tai, Cố Khanh Khanh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một nữ quân nhân tóc ngắn, đôi mắt linh động.

Đúng là nữ quân nhân của Đoàn Văn Công kêu mọi người tìm chỗ ngồi lúc nãy.

Sở Đại đứng dậy, gương mặt cũng mang theo vài phần ý cười: "Như thế nào lại đến nữa?"

Bạch Dung lè lưỡi nhìn, chắp tay sau lưng nói: "Làm sao vậy? Anh có thể đến em không thể đến?"

"Không phải. Em đến quá thường xuyên, chú Bạch không nói gì em?"

"Em đây là đến theo tổ chức an bài để cấp các đồng chí Biên Quan giải trí, cha làm sao nói em nha!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 61: Chương 61



Nghe cuộc trò chuyện của họ, Cố Khanh Khanh nghĩ đến thanh mai trúc mã trong miệng anh lính trẻ hôm nọ, chắc chắn là người trước mặt.

Mà thanh mai trúc mã này tính tình giống như là xấp xỉ cô nha, còn cô thì không trắng bằng người ta, không gầy bằng người ta, thoạt nhìn không xinh đẹp như cô ấy.

Cố Khanh Khanh tổng kết bản thân lại, bỗng nhiên có chút xíu nản lòng, cô đưa tay lên vỗ vào cánh tay Cố Thanh Liệt đang nói chuyện với đồng đội, héo ủ rũ: "Anh ơi, em mệt quá, đi về ngủ trước đi!"

“Đi, đi đi.” Cố Thanh Liệt xua tay, căn bản không rảnh phản ứng cô.

Cố Khanh Khanh tiến lên hai bước, vừa nhìn lại đã thấy Sở Đại còn đang tán gẫu với thanh mai trúc mã đằng kia, thở dài theo ánh trăng trở về khu nhà quân nhân.

Đơn giản đánh chút nước rửa mặt, bên ngoài bắt đầu hạ nhiệt độ, Cố Khanh Khanh lạnh đến run run, nhanh chóng thu chậu rửa mặt về phòng nghỉ ngơi.

Đóng hết cửa sổ, cô không bật đèn mà ngồi ở mép giường.

Binh đoàn có máy phát điện diesel riêng, trong mỗi căn nhà đều có bóng đèn, nhưng cô không muốn sử dụng, nương theo ánh trăng nhìn ảnh chụp trong tay.

Người đàn ông ở bên ngoài giống hệt như trong ảnh, khí chất ngời ngời, kiêu ngạo khó thuần.

Hình như bức ảnh chụp làm dịu đi khí chất của anh ấy, anh ấy có vẻ nhu hòa đi vài phần.

Cô vẫn còn nhớ sáng nay người đàn ông trong xe nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt, con ngươi sâu không thấy đáy, làm cô có cảm giác bị nhìn thấu.

Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều thứ, Cố Khanh Khanh loạng choạng ngủ thiếp đi trên giường tay vẫn cầm chặt tấm ảnh. Cô tỉnh dậy một lần vào nửa đêm, kéo chăn bông lên đáp lên người, tiếp tục nằm mơ.

Ngủ một giấc mơ đến giữa trưa, cuối cùng cũng dưỡng đủ tinh thần.

“Khanh Khanh!” Thấy cô vươn vai đi ra ngoài, Tôn Thục Phân treo quần áo lên sào phơi đồ tre: "Buổi sáng anh hai cháu đánh cơm về cho cháu, để ở bên cửa sổ, giữa trưa lại đến một hồi, đem cơm sáng ăn rồi, cơm trưa để ở chỗ đó."

"Cháu mau đi rửa mặt, đánh răng, ăn cơm."

“Ai, vâng!” Cố Khanh Khanh dụi dụi mắt, cầm hộp cơm bằng nhôm trên bệ cửa sổ vào nhà, mở ra, bên trong là hai khối hành chiên trứng, hành lá xanh xanh, phần của Cố Thanh Liệt e là cũng chừa lại cho cô rồi."

Ngoài ra còn có một ít thịt bò hầm với khoai tây và vỏ củ cải, còn một ít dưa chua nữa.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, thật đói bụng, cô chạy lon ton rửa mặt, xoa xoa tay ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm.

Dưa cải chua đã lên men rất tốt, chua quá ê cả răng, Cố Khanh Khanh cau mày nhét cơm vào miệng, kẹp dưa chua vào trong cơm.

Sở Đại tiến vào thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người ăn cơm mà thống khổ như vậy, dưa hấu đặt lên trên bàn, "lạch cạch" một tiếng.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác nhìn lên.

"Em gái." Trong mắt Sở Đại mang theo ý cười: "Anh trai em nhờ anh đưa dưa."

Cố Khanh Khanh nhanh chóng lau miệng, đứng dậy kéo cái ghế đẩu cho anh ấy: "Anh ngồi đi."

Sở Đại khẽ lắc đầu: "Anh còn có việc, em tiếp tục ăn cơm đi."

"Ồ." Trong lòng Cố Khanh Khanh hơi chút mất mát.

Nhưng nghĩ đến dưa hấu là do anh ấy đưa đến, đáy lòng nhịn không được nhảy nhót.

Hôm nay đưa dưa, không chừng ngày mai xử đối tượng đâu!

Sở Đại đi tới cửa, đột nhiên lùi lại hai bước nói: "Anh trai em nhờ chuyển lời, lưu lại cho hắn một chút."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu: "... Vâng, cảm ơn anh trai."

Bóng lưng của người đàn ông cao lớn dần dần biến mất ở cổng sân, đi về phía sân huấn luyện.

Cố Khanh Khanh sau khi ăn xong, dùng ngón tay vê vê hạt gạo trên bàn đưa lên miệng, lẩm bẩm nói: "Hình như lúa chiêm thì phải."

Cô cầm quả dưa hấu trên tay thử ước lượng, còn rất nặng, không biết Cẩu Đản từ nơi nào lấy ra.

Suy nghĩ tối chia sẻ với thím Dư cùng chị A Niệm ăn, Cố Khanh Khanh đánh một xô nước, đem dưa hấu ngâm vào trong nước.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô vỗ tay nhìn thoáng vào khoảng đất trống trãi ở sân sau, nghĩ ra điều gì đó, về phòng lấy ra danh sách rau dưa anh Mạnh Nam đưa, còn đám hạt giống chính mình mang đến, lại đi đến chỗ quân nhu mượn một cái cuốc.

Bạch Dung tình cờ đi ngang qua sân sau, muốn vào nhà ăn lấy nước nóng thì thấy cô gái hôm qua bên cạnh anh A Đại đang hự hự cuốc đất.

Cô tò mò đi tới, nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: "Xin chào, đồng chí, cậu đây là đang làm cái gì vậy nha!"

"A, xin chào." Cố Khanh Khanh đưa tay lau mồ hôi, thấy Bạch Dung thì rất ngoài ý muốn, mặt cười xán lạn đáp: "Trồng rau nha! Xới đất để rải hạt giống!"

Mặc dù rất ngưỡng mộ ý tưởng này của cậu ấy, nhưng Bạch Dung nhịn không được mà nhắc nhở: "Ngoại trừ bí đỏ, bí đao, khoai lang, khoai tây, thì ở nơi này không thể mọc được các loại cây khác."

“Haizz, thì thử xem sao, vạn nhất mọc ra được thì sao." Cô gái nhỏ cười quá chân thành, đôi mắt trong veo.

Bạch Dung bật cười: "Được rồi, chúc cậu thành công, tớ đi nhà ăn đây."

"Được, cậu vội đi!"

Chờ người đi xa, Cố Khanh Khanh tiếp tục khom lưng cuốc đất.

Hai chị em Dư Thỏ cùng Dư Húc chạy ra sân sau chơi đùa, thấy Cố Khanh Khanh cũng ở đó, Dư Thỏ nắm tay em trai sang, mềm mại hỏi: "Chị ơi, trồng rau ạ?"

Cô bé đã gần mười tuổi rồi, ở cái tuổi này ở nông thôn có thể làm nửa công việc người lớn rồi, cô bé ở nhà không thiếu cắt cỏ heo đổi công điểm, giúp đội sản xuất thả trâu, xuống đất các công việc không thiếu làm.

“Đúng vậy, chị muốn trồng một ít rau xanh cho các anh bộ đội ăn nha." Cố Khanh Khanh muốn xoa đầu bé Thỏ, thấy trên tay dính đầy đất bẩn, cô rụt tay lại, cười gượng, tròng mắt vừa chuyển đánh chú ý lên cậu bé bên cạnh.

"Tiểu Húc, thanh mai ăn ngon không nha?"

Dư Húc vỗ tay, giọng nói non nớt: "Ăn ngon, ăn hết rồi!"

“Vậy thì Tiểu Húc có muốn ăn nữa không?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Muốn!"

"Như vậy Tiểu Húc ngày nào cũng đến khối đất trồng rau này xi xi, chị cho Tiểu Húc một bình thanh mai nữa, được không?"

Cố Khanh Khanh vẫn không biết Binh Đoàn có nuôi heo, còn lo chuyện phân bón nữa, chỉ có thể trông cậy vào Dư Húc thôi.

"Vâng ~ Tiểu Húc mỗi ngày sẽ đến đây xi xi!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 62: Chương 62



Khi Bạch Dung đến nhà ăn lấy nước nóng, thuận tiện đề một câu: "Đội trưởng Dư, Binh Đoàn chúng ta có phải không trồng rau xanh được đúng không?"

Dư Phú Quý đang bới đất trồng bí đỏ, trong tay vàng vàng: "Đúng vậy, sao?"

Bạch Dung vừa nhận nước nóng vừa cười đáp: “Cháu thấy tiểu đồng chí mới tới ở khu nhà quân nhân bên kia đào đất, hình như muốn trồng rau."

“A, vậy chú phải đi xem một chút.” Dư Phú Quý hứng thú bừng bừng, tiểu đồng chí mới đến sao? Ngoài em gái Cố Thanh Liệt ra, không còn ai nữa, còn về trồng rau thì ...

Có vẻ như Khanh Khanh mới từ nông thôn đến, nghỉ ở đâu cũng có thể trồng rau, không hiểu thổ nhưỡng bên này.

Hắn rửa tay lên thực đơn buổi tối cho đồng chí trong bếp, chắp tay sau lưng thành thơi hướng về khu nhà quân nhân.

Băng qua khoảng sân rộng, thấy binh lính xếp thành hàng dài, thực hiện quân lễ mới tiếp tục đi.

Trở lại khu nhà quân nhân, theo tiếng con trai con gái của hắn vui đùa ầm ĩ.

Nhìn kỹ hơn, ôi trời, thằng nhóc nhà hắn m.ô.n.g tr*n tr** đang đứng đó tiểu nữa chứ, còn Cố Khanh Khanh thì đang khom người ở đó để xới đất.

"Khanh Khanh." Dư Phú Quý bước tới vỗ vỗ m.ô.n.g con trai, cười tủm tỉm: "Cháu đây là muốn trồng rau?"

Cố Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn xa, nhìn thấy Tiểu Húc bị Dư Phú Quý xách cổ lên, hay chân không ngừng vùng vẫy, buồn cười.

"Vâng, chú Dư, chúng ta ở đây không có rau xanh, cháu muốn trồng một ít rau xanh để ăn."

"Vậy thì không được rồi. Sao có thể để Tiểu Húc tiểu bậy ở đây, cái này không phải c.h.ế.t đất sao? Huống chi rau xanh ở đây, sống không dài.”

Cố Khanh Khanh đứng thẳng người, chống cây cuốc xuống đất, chống tay lên nghỉ xả hơi: "Không có việc gì chú, đất cát này, thấm nước cao, độ ẩm cao, một chút xíu là bốc hơi."

Dư Phú Quý nghe vậy có chút buồn cười: "Vậy là cháu dỗ nó đến chỗ này đi tiểu sao?"

“Ít nhất đó là phân bón tự nhiên, hì hì.” Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chú, chú có từng nghĩ ở bên này trồng rau hay chưa?"

"Ở chỗ đóng quân đằng sau có trang trại nuôi lợn, chú ở đó trồng ít bí đỏ, khoai tây, trồng không nhiều, nơi này thiếu nước, dứt khoát mua bên ngoài, có thể chiếu cố đội sản xuất xung quanh một chút."

Cố Khanh Khanh hai mắt sáng lên, có trại nuôi heo thì tốt quá! Có trại nuôi heo thì có phân bón, có thể ủ phân được thật tốt!

Đất ở đây quá cằn cỗi, đến cỏ mọc còn thưa thớt.

Dư Phú Quý làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của cô gái nhỏ: "Nếu cháu thật sự muốn trồng rau, chú sẽ ủ phân cho cháu, nước vo gạo với vỏ rau dưa chính là phân bón tốt nhất, trại nuôi heo lúc nào cũng có thể đi, chú cũng lão Chu nói một tiếng là được."

"Cảm ơn chú Dư!"

“Trước tiên đừng vội cám ơn chú.” Dư Phú Quý ôm con trai chọc chọc, rồi lại xoa đầu con gái nhỏ: "Chính cháu cũng biết, đất cát không giữ được phù sa, phân bón vào vô dụng, hạt giống rải xuống không thể mọc mầm được, chú trước nói với cháu một tiếng, miễn cho vội không công một hồi."

“Cháu thử xem sao.” Cố Khanh Khanh nghĩ đến sơ đồ trồng rau trong nhà kính mà anh Manh Nam đã vẽ cho cô, đôi mắt to tròn đen trắng đảo quanh: “Chú ơi, chú nói xem nếu cháu xới đất thành từng đoạn sâu 60-70 cm, rồi san bằng thổ địa trải lên tấm nilon mỏng, rồi dùng lấp đất cát cùng phân bón vào, có phải hay không giải quyết vấn đề thổ nhưỡng cằn cỗi rò rỉ hết phân bón và nước không?"

Dư Phú Quý sửng sốt một chút, đặt con trai xuống, vỗ nhẹ vào m.ô.n.g con trai: "Tiểu Húc, đi chơi với chị gái đi, cha với chị nói chuyện một chút."

"Vâng ạ ~ Dư Húc tung ta tung tăng đi theo Dư Thỏ ra sân trước, Dư Phú Quý vẻ mặt trịnh trọng: "Vấn đề trồng rau ở Biên Thành chủ yếu là thời tiết và thổ nhưỡng có vấn đề, chú nghe biện pháp của cháu, thổ nhưỡng có thể giải quyết, vậy khí hậu thì thế nào?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Biên Thành chênh lệch nhiệt độ ngày đêm quá lớn, ban ngày thì gió lớn thổi theo cát vào, cho dù giống rau gieo xuống bên dưới có tỉ mỉ che chở thì rễ cũng bị thiếu nước mà chết.

"Cái này đơn giản, chúng ta thử trồng cây trong nhà kính đi."

Sau khi Dư Phú Quý nghe thấy, không rên một tiếng lôi kéo Cố Khanh Khanh đến chỗ quân nhu.

Cố Khanh Khanh bỏ cuốc xuống: "Chú Dư, cháu phải xới đất!"

“Chú sẽ tìm người xới đất cho cháu." Dư Phú Quý cực kỳ đáng tin: "Quân đội nhiều nam vậy, nào tới lượt cháu đi cuốc đất? Chúng ta đi đến chỗ quân nhu, tìm nơi mua nilon."

Cố Khanh Khanh bị túm một đường đến chỗ quân nhu, dẫn đến không ít binh lính ghé mắt nhìn sang.

Có binh lính vỗ vỗ cánh tay của Cố Thanh Liệt: “Cố Bài Trường, đó là em gái cậu à?”

Cố Thanh Liệt đưa mắt nhìn sang, ờ đó là em gái hắn nha.

Hắn đẩy đẩy cánh tay Sở Đại: "Cậu nói xem lão Dư sốt ruột kéo em gái tớ đi làm gì vậy?"

Sở Đại liếc mắt một cái: "Không biết. Đừng thất thần, 10 km đi."

Cố Thanh Liệt: "..."

Hắn nhận mệnh mang đội chạy.

Trưởng phòng quân nhu họ Trương tên là Trương Kiều.

Khi Dư Phú Quý vội vàng kéo Cố Khanh Khanh đến, ông ấy đang bắt chéo chân nhàn nhã mà uống trà đâu.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy chiếc cốc này gần giống với chiếc cốc trà mà thím ba đưa cho cô, chỉ là cái cốc của cô tương đối mới, còn cái cốc của trưởng phòng quân nhu đã bị sờ mòn, phần sơn dưới đáy bị bong tróc ra nhiều rồi.

Phần giữa của chiếc cốc và phần tay cầm bị trụi lủi, nhìn khá vui mắt.

"Lão Dư." Trương Triều thấy hắn tới, ánh mắt có chút kinh ngạc, vẫn đứng dậy rót nước cho hai người: "Các người có chuyện gì vậy? Muốn cuốc hay là xẻng?"

“Không cần gì cả.” Dư Phú Quý kéo ghế ra để Cố Khanh Khanh ngồi xuống, cầm lấy ca tráng men bên cạnh nghiêm mặt nói: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 63: Chương 63



Khi Cố Khanh Khanh quay trở lại khu nhà quân nhân, Dư Phú Quý đã gọi một một binh lính đến hỗ trợ cho cô, bên bếp cần làm cơm không nhích được, xem như mượn tạm thời.

Sở Đại không ở, đã mang theo binh lính ra ngoài huấn luyện dã ngoại. Hắn cùng Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai nói một tiếng.

Phùng Thiên Nhai nghe nói có thể trồng rau xanh, xắn tay mang một nhóm binh lính, một nhóm xới đất, một nhóm cùng hắn đi đến chỗ quân nhu lấy nilon.

Nếu mà trồng được rau xanh mà nói là chuyện cực kỳ tốt!

Quân nhân ở Binh Đoàn thường xuyên bị lở miệng, chảy m.á.u nướu, Triệu quân y nói đây là thiếu vitamin gì đó, đại loại là do không ăn rau xanh.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dư Phú Quý cũng không dễ dàng gì. Nghe xong chuyện này có mấy lần cố ý đi đến nhà ga nằm vùng, là muốn mua ít rau dưa mới mẻ tươi từ phương nam. Mà khả năng là do vận chuyển bên trong xe lửa thời gian quá dài, độ ẩm cao, hơi nước bốc hơi, rau xanh héo queo, bên ngoài còn vàng úa.

Chưa nói đến chuyện khác, không ai có thể chịu được việc ăn khoai lang và khoai tây mỗi ngày, trước kia ở nhà chẳng thích ăn cải thảo, vậy mà đến chỗ này thành món thơm lừng, so với thịt heo còn được yêu thích hơn cả.

Nếu thực sự có thể trồng rau xanh, thì em gái Cố gia này lập công lớn, toàn bộ Binh Đoàn phải cảm ơn tổ tiên 18 đời nhà em ấy.

Cố Khanh Khanh không hiểu anh ấy đang nghĩ gì, đang bận hướng dẫn binh lính xây nhà kính đâu ——

"Anh ơi, dưa theo bảng vẽ của em này cắm tre cho đều nha! Đừng đi quá xa, không dùng được bao lớn mà." Chính là thử trước xem sao mà thôi, chú Dư làm ra thế trận thế này làm lòng cô hơi hoảng.

Nếu là trồng không ra được rau xanh thì làm sao bây giờ, làm cả đội bận không một hồi, còn ném luôn cả mặt mũi anh trai.

"Em gái Cố gia, em xem như vậy được không?"

Liên Trường mang theo hai đội ra ngoài huấn luyện dã ngoại, dư lại tổng cộng 30 được chia thành hai đội, đi theo Phó Liên Trường Phùng Thiên Nhai nhảy lên nhảy xuống dựng nhà kính, còn một đội vừa cắm tre xung quanh xong thì xới đất.

Sở Đại đem người trở về thì thấy cả đám khí thế ngất trời, hắn kéo một binh lính đến hỏi: "Sao thế này?"

“Em gái của Cố Bài Trường muốn trồng rau xanh, Phó Liên Trường kêu chúng tôi đi hỗ trợ." Quân nhân bị hỏi chuyện tay còn cầm cuộn dây thép, rõ ràng là đang chuẩn bị đánh một trận lớn.

Sở Đại nhìn lại Cố Thanh Liệt đang ngẩn người, cười cười: "Còn có việc gì phải làm sao?"

"Đến trại nuôi heo gánh phân heo."

“Ừ, bận đi thôi." Sở Đại vỗ vỗ vai binh lính, chờ hắn đi rồi mới quay sang Cố Thanh Liệt nói: “Cố Bài Trường."

“A?” Cố Thanh Liệt đứng thẳng người chào: “Liên Trường, ngài nói."

"Mang đội của cậu đi gánh phân heo đi."

Cố Thanh Liệt: "Vâng, Liên Trường."

Hắn mang theo một đội đi đến trại nuôi heo, Dư Phú Quý sớm đã nói với lão Chu rồi, công cụ đã được để sẵn sang một bên —

"Cố Bài Trường, phân heo đã bỏ thêm một kg phân chuồng, quấy thêm một chút cám cùng rơm lót chuồng heo, các người gánh trở về thì để nó lên men vài ngày là được." Lão Chu ở một bên vừa nói vừa cầm xẻng xúc phân lợn đã trộn vào thùng tre.

Cố Thanh Liệt vội gọi binh lính đến giúp, một lúc sau, mười gánh phân heo được chuẩn bị xong gánh trở về.

Còn lại hơn chục người ở lại chuồng heo dọn sạch chuồng heo.

Lão Chu thả cái xẻng xuống vỗ vỗ tay, đi đến bên cạnh Cố Thanh Liệt cười lớn: "Cố Bài Trường à, em gái nhà cậu, khó lường a."

Cố Thanh Liệt cười lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ: "Đứa nhỏ đó từ nhỏ đã quỷ linh tinh quái, đầu óc xoay chuyển mau." Đáy mắt cũng tràn đầy đắc ý.

Em gái hắn năng lực biết bao nhiêu!

Sở Đại cũng không nhàn rỗi, cởi áo khoác ngoài treo lên cây tre, sơ mi trắng xắn lên hai cái, đi đến hỗ trợ.

Cái khung tre đã được dựng lên, chỉ chờ phân heo rồi đất cát cùng màn nilon bao quanh nữa là xong.

Đợi người gánh phân heo về, Cố Khanh Khanh chỉ vào một cái hố được đào dài hơn sáu mươi cm, đã lấy màn nilon phủ bên dưới: "Trước đổ ít đất cát vào trong, rồi cho phân heo vào, rồi phủ thêm một lớp đất lên trên!"

“Được rồi, em gái tránh sang một bên đi, giao cho bọn anh."

Cố Khanh Khanh vừa nói vừa đứng sang một bên, không có nhìn sang bên cạnh, vừa lúc đụng phải Sở Đại đang tiến lại gần.

Không giống như Cố Thanh Liệt một thân mồ hôi chua chua, trên người của Sở Đại có mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng xen lẫn với mùi bồ kết, thực thoải mái, thanh tân.

Cố Khanh Khanh dựa lưng vào n.g.ự.c Sở Đại, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.

"Anh trai?"

“Ừ.” Sở Đại nương nhìn gương mặt dơ hề hề của cô nàng, buồn cười: "Em như thế nào gặp ai cũng gọi anh trai?"

Cố Khanh Khanh lộ vẻ ngượng ngùng 囧: "Bởi vì bọn họ trạc tuổi anh trai em nha!"

Sở Đại khẽ gật đầu, tầm mắt rơi vào phía sau: "Em muốn trồng rau nhà kính?"

"Đúng a!" Cố Khanh Khanh lưu luyến không rời mà rời khỏi Sở Đại bước sang một bước: "Biên Thành chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, không thích hợp trồng cây, trồng rau trong nhà kính có thể ổn định được nhiệt độ, cũng có thể ủ phân."

Hiện tại gieo hạt thì quá sớm, chờ phân heo lên men cung cấp dinh dưỡng cho đất thì mấy ngày nay còn phải thường thường xới lên một chút.

Sở Đại đối với cô gái nhỏ cười hai mắt cong thành vầng trăng non không khỏi lau mắt mà nhìn, hắn tiến lên hỗ trợ ủ phân, lưu lại một câu: "Bất cứ lúc nào cần có thể tìm anh hỗ trợ."

“Vâng!” Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh trai!
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 64: Chương 64



Đến 4 giờ 30 phút nhà kính làm xong, Phùng Thiên Nhai đưa đoàn binh đi đến chỗ quân nhu trả dụng cụ, chờ lát nữa còn phải đến sân huấn luyện.

Dư Phú Quý ngồi xổm bên đống đất cát đã ủ với vẻ hài lòng: "Không ngờ Sở Liên Trường làm việc cũng giỏi thật đó, Khanh Khanh cháu dự định trồng cái gì vậy?"

“Cháu tính trồng ít măng tây, rau xà lách còn có rau chân vịt, chú Dư chú xem có được không?" Cố Khanh Khanh không quên những loại rau anh Mạnh Nam viết, anh ấy từng nói là đất cát không trồng được cải trắng.

“Được chứ, tại sao không.” Dư Phú Quý hai tay chống đầu gối đứng lên, cười tủm tỉm: “Chú không hiểu cái này, cũng không hiểu trồng rau nhà kính, cháu xem được là được."

Hắn là đội trưởng đội nấu ăn, sở trường là mua đồ ăn, xào rau, hiện tại thêm một cái, tiết kiệm.

Tiết kiệm tất cả những gì tiết kiệm được, tiết kiệm phí tổn đồ ăn, phí tổn than đá.

Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng: "Nhưng mà chú ơi, chú đừng ôm hy vọng quá lớn, phía trước chú cũng đã nói, đất cát không thích hợp trồng rau xanh, nếu là không phát triển được thì đừng trách cháu."

“Sao trách được, Sở Liên Trường cậu nói đúng không?" Dư Phú Quý nhìn thấy Cố Thanh Liệt luôn kéo Sở Đại và em gái mình lại gần nhau, không cần nói cũng biết hai anh em này nhìn trúng ai, xuất phát từ tư tâm hắn cũng nguyện ý đẩy một phen.

Cô gái Khanh Khanh này thật sự quá tốt bụng, vợ hắn đã nói, ở xe lửa con bé còn đưa hai đứa nhỏ bánh bao bột mì tinh, hôm qua còn tặng thanh mai, hôm nay đưa đậu nành rang.

Hai đứa nhỏ ầm ĩ cũng không hề không kiên nhẫn, ngược lại thường xuyên trêu chọc chúng, Dư Phú Quý, một cô gái như vậy, với Sở Liên Trường không thành vấn đề gì.

Chính là gia thế hai người chênh lệch lớn quá, gia thế Sở Đại hắn nghe nói qua một ít, nghe nói cha của cậu ấy là lão cách mạng, nam chinh bắc chiến công lao vô số, thắng lợi xong thì ở quân khu Phương Nam giữ chức vụ Tư Lệnh.

Sở Đại lớn lên ở Tư lệnh quân khu phía Nam, còn việc sao lại chạy đến Binh Đoàn cực khổ bên này, hắn không rõ ràng cho lắm.

Sở Liên Trường này dáng vóc đẹp, có bản lĩnh, chỉ là tính tình cao ngạo một chút, cả cô gái đoàn Văn Công cũng chướng mắt, Dư Phú Quý là sợ cô gái nhỏ Khanh Khanh này một bên nhiệt tình, sau này ăn khổ.

“Ừm, trồng rau xanh trên đất cát cũng không phải là chuyện một hai năm có thể làm được, thử xem cũng không có việc gì." Sở Đại lần nữa cúi đầu quấn lại băng vải chỗ cổ tay.

Cố Thanh Liệt thấy mặt em gái mình đen thui, không biết sao mà chỉ có xới đất thôi mà biến thành cái dạng như vậy, ở nhà cũng khi mùa vụ mới xuống đất hỗ trợ còn lại đâu có, Cố Thanh Liệt đau lòng cho em gái.

Ở nhà không phải làm ruộng, tới Binh Đoàn rồi m.ô.n.g còn chưa ngồi nóng đã nghĩ đến anh trai không có rau ăn, nhanh chóng xới đất trồng trọt, đứa em gái ngốc này.

Càng nghĩ lại càng cảm động, nơi này không có người khác, Cố Thanh Liệt trực tiếp thò vào túi quần Sở Đại, ngón tay đụng đến hộp thuốc que diêm thì thu hồi lại, đổi cái túi quần bên kia.

Sở Đại tiếp tục quấn băng vải, không phản ứng hắn.

Hai người giao tình không đến mức lấy chức vị đến áp.

Cố Thanh Liệt moi hết kẹo trong túi trái của Sở Liệt, lấy ra 5 viên kẹo sữa đưa cho em gái mình, thêm 4 viên chia cho Dư Húc cùng Dư Thỏ, thừa một viên lại nhét ngược vào trong túi của Sở Đại.

Cố Khanh Khanh nhìn nắm kẹo sữa thỏ trắng trong lòng bàn tay, lại do dự nhìn Sở Đại, ánh mắt rối rắm.

Trả trở về? Hay là thu nha.

Trong lòng cô rất muốn giữ lại, cô không thích ăn kẹo, chính là chỉ đơn thuần bởi vì là của Sở Đại nên mới thích.

Cố Thanh Liệt lấy một viên từ tay em gái, lột một viên nhét vào miệng mình: "Không sao đâu, ăn đi Khanh Khanh, yên tâm, cậu ấy còn nhiều lắm."

Tiền trợ cấp của Sở Đại tiền không có dùng làm gì khác, trừ bỏ mua gói Đại Tiền Môn 5 mao 1, cộng thêm 2 khối tiền mua một cân kẹo sữa thỏ trắng, còn lại dư lại nhiều ít hắn không biết.

Bây giờ vì liên quan đến hạnh phúc cả đời sau này của em gái hắn, hắn tính toán tìm cơ hội hỏi thăm một chút, Sở Đại với chuyện này không quá để ý, cho nên chắc là không giấu diếm.

“Cầm đi.” Sở Đại ngẩng đầu, thoáng nhìn vẻ mặt do dự của Cố Khanh Khanh, không khỏi buồn cười.

Hai ngày này, Cố Khanh Khanh thường thường đến xới đất, làm phân heo mau chóng lên men, trong vòng nửa tháng cô khẳng định không về được, cô nhờ chú Dư giúp cô đi bưu cục gửi thư trở về, nói với người nhà cuối năm cô cùng anh hai về nhà.

Trừ cô ra, người chăm chỉ đến đây thứ hai là Dư Phú Quý, là đội trưởng ban bếp núc, vì đồ ăn của các chiến sĩ, hắn là buồn thúi ruột, cho nên vất vả lắm có được tia hi vọng nên là trông mong đến nhìn.

Sau khi xới đất qua lại 4-5 ngày, cảm thấy đất đai thổ nhưỡng được rồi, Cố Khanh Khanh bắt đầu gieo hạt giống rau.

Dư Phú Quý xoa cằm, đứng ở một bên: "Khanh Khanh rau xà lách chừng mười ngày là đã có thể nảy mầm rồi, nếu là không thể thì vẫn là đất này không được."

Cố Khanh Khanh trồng rau xong, trong tay cầm tài liệu do anh Mạnh Nam viết, nhiệt độ độ ẩm đều có yêu cầu, Binh Đoàn buổi sáng lạnh, chưa tới 10 độ, giữa trưa có thể đạt đến hơn 40 độ, thời điểm này nhà kính cần thông khí.

“Thành bại mười ngày sau sẽ biết." Cô xem xong bút ký thì gấp lại bỏ vào trong túi, tay chạm vào hai chiếc kẹo sữa còn sót lại, nụ cười càng ngọt ngào: "Chú Dư, hai ngày tới cháu đến tưới nước là được, chú đến nhìn chằm chằm bên bếp đi nha, sao có thể chuyện gì cũng để chú làm được!"

“Chú không phải là sốt ruột sao?" Dư Phú Quý trong lòng thấp thỏm, chỉ chờ đến lúc hạt nảy mầm, càng chú ý thì càng cẩn thận, mấy ngày tới, hắn nhìn đất đai còn nhiều hơn thấy bà vợ nữa."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 65: Chương 65



"Chú đem nước vo gạo cùng vỏ trứng gà, vỏ khoai lang bí đỏ đều giữ lại, lên men xong vài ngày là có thể làm phân bón."

"Chú không hiểu được gì khác, nhưng thổ nhưỡng cần chất dinh dưỡng thì vẫn phải biết đến."

Hắn hiện tại hi vọng hạt chóng nhanh chóng nảy mầm, mọc ra những mầm xanh, như vậy đất đai ở Binh Đoàn có thể trồng được rau xanh rồi."

"Cha!" Dư Húc nghiêng ngả lảo đảo chạy tới ôm chân cha, méo miệng: "Chơi chơi với Tiểu Húc đi!"

“Cái thằng nhóc thúi này." Dư Phú Quý cúi người bế con trai lên, vác lên trên vai, vỗ cái m.ô.n.g cởi chuồng của con trai: "Cha tìm trò chơi cho con, Tiểu Húc không phải thích nghịch nước sao? Đi chỗ bếp núc bên kia giúp cha rửa khoai lang đỏ đi!"

"Vâng ạ ~ đi rửa khoai lang đỏ!"

"Khanh Khanh, nơi này giao cho cháu nha, chú đi làm việc."

"Vâng!"

Tiểu Húc được Dư Phú Quý bế đi, còn không quên vẫy tay với Cố Khanh Khanh: "Chị ~"

Cố Khanh Khanh bật cười, giơ tay vẫy vẫy tạm biệt thằng nhóc.

Hai ngày nữa Đoàn Văn Công sẽ có buổi biểu diễn ở Binh Đoàn Xây Dựng, hai ngày này bọn họ tập luyện, chờ biểu diễn xong sẽ đi đến quân khu tiếp theo.

Sau khi Phương Điệp luyện tập vũ đạo xong, cô bước đến chỗ Bạch Dung đang nghỉ ngơi trên bậc thềm: "Tớ hiện tại muốn biểu diễn nhanh mà chạy khỏi cái nơi này cho xong, chỗ này quá khó khăn. Chăn phơi bên ngoài đập đập rơi ra chắc 2 cân cát luôn quá, cái này còn chưa tính, chúng ta tới đây lâu như vậy còn chưa thấy được một miếng rau xanh nữa."

“Không phải do ở đây điều kiện có hạn hay sao.” Bạch Dung nhẹ nhàng thuyết phục cô bạn: “Cậu xem trong Binh Đoàn bao nhiêu chiến sĩ đều đang kiên trì, chúng ta chỉ ở đây tạm thời mấy ngày, bọn họ hằng năm đóng giữ biên quan còn chưa nói cái gì, chúng ta phải kiên nhẫn một chút."

“Cậu khẳng định có thể nhẫn nha." Phương Diệp phẫn hận nói: “Anh A Đại nhà cậu còn ở chỗ này, có cái gì mà vướng bận, tớ ai cũng không quen biết, thật nhàm chán.”

"Này, lần sau không được nói như vậy trước mặt người khác. Anh A Đại nghe thấy sẽ không tốt lắm đâu, tớ chính là đi theo đoàn Văn Công lại đây, đoàn trưởng bảo chúng ta đi chúng ta phải đi nha!"

Nói rồi, Bạch Dung từ trong túi lấy ra một khối chocolate nhân rượu đưa cho cô bạn: "Cậu ngoan chút đi, nhẫn thêm hai ngày ha."

Phương Điệp nhận lấy, cắn một miếng, vị ngọt đắng tràn đầy trong khoang miệng, than thở: "Nếu nhà tớ điều kiện cũng tốt như nhà cậu thì được rồi."

Bạch Dung cười không nói gì.

"Mà này, cô gái nhỏ ở khu nhà quân nhân bên kia hình như đang trồng rau xanh đấy. Lần trước không phải làm đến khí thế ngất trời sao? Anh A Đại nhà cậu còn đến đó hỗ trợ nữa đấy!"

“A.” Bạch Dung cũng không để ý tới chuyện này, mấy ngày qua cô ở trong nhà luyện múa, lúc đi qua sân sau thì thấy được một cái nhà kính lớn: "Nơi này không phải không trồng được rau xanh sao?"

"Ai biết, có lẽ là người mới muốn thu hút sự chú ý? Cũng có thể là cô ta thật sự rất muốn trồng rau? Tớ đoán không ra, chính cậu cẩn thận một chút, tớ thấy Sở Liên Trường cùng cô ta đi lại rất gần."

“Không đến mức đi, người ta chỉ là một cô bé, cậu đừng nghĩ quá nhiều." Bạch Dung kéo cô bạn dậy: "Chúng ta tiếp tục luyện tập đi, nhất định phải khiến đoàn trưởng chấn động ha ha!"

“Tớ thấy cậu là muốn làm cho anh A Đại nhà cậu chấn động thì có." Phương Điệp trong miệng ngậm chocolate thấp giọng lẩm bẩm.

Cố Khanh Khanh đi ra từ nhà kính, dán lại cửa nhà kính cho kỹ, tới cửa nhà thì gặp Cố Thanh Liệt đến đưa cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đúng là Cẩu Đản anh trai ruột của cô a, mỗi ngày đúng giờ mang cơm đưa đến, sợ cô em gái duy nhất này bị đói.

"Đây là chú Dư đưa thêm đồ ăn cho em, dưa chuột."

Sáng nay, Dư Phú Quý mua khoai tây ở chợ, chỉ có mấy miếng vậy thôi à, chủ quán không đòi tiền, cho hắn mang đi luôn.

Dư Phú Quý vốn dĩ muốn chế biến thành món canh trứng dưa chuột, để toàn bộ chiến sĩ nếm thử mùi vị, sau đó lại thấy dưa chuột có chút xíu như thế thôi, cho nên vẫn là thôi, đưa cho Cố Khanh Khanh ăn chút rau mới mẻ.

Đứa nhỏ này gần đây vội vàng lên xuống trồng rau, cũng không đến nhà ăn ăn cơm nữa.

Khuôn mặt nhỏ múp múp đã nhỏ gầy đi đôi chút, người cũng càng ngày càng đen.

Cố Khanh Khanh đi theo Cố Thanh Liệt vào nhà, lấy hộp cơm nhôm và đôi đũa mà anh trai cô đưa cho, mặt đối diện với anh trai cùng nhau ăn cơm.

Phần cơm của Cố Thanh Liệt là khoai tây hầm thịt cùng bí đỏ hấp, thịt cắt còn không to bằng hành lá nữa, hắn cũng rất bội phụ kỹ thuật xắt rau của ban bếp núc.

Cố Khanh Khanh có nhiều thịt hơn chút, phần của cô không chỉ nhiều thêm quả dưa chuột, Dư Phú Quý còn gắp một nắm củ cải muối bảo bối của mình cho Cố Khanh Khanh, chua chua sảng khoái.

Cố Thanh Liệt phát hiện ra từ cái chuyện đồ ăn nhỏ này, em gái hắn quan hệ với bất cứ ai cũng đều tốt, toàn bộ chiến sĩ ban bếp núc cùng em ấy nói chuyện tán gẫu.

Hắn mà đi nhà ăn thì ngay lập tức có người đến hỏi: "Cố Bài Trường, cơm em gái nhà chúng ta đã chuẩn bị sẵn đây rồi, để ở nơi này ha!"

“Khanh Khanh.” Nhìn thấy em gái vùi đầu ăn cơm, không nói chuyện với mình, Cố Thanh Liệt cảm thấy có chút ủy khuất: "Em với anh trai ruột này có thân nhau không?"

Cố Khanh Khanh: "Cẩu Đản anh đang nói cái gì đó, hai ta còn nhỏ đi khám đến nhóm mấy cũng là giống nhau, là cùng cha mẹ sinh, anh nói thân không thân?"

Cố Thanh Liệt: "Bây giờ cả Binh Đoàn đều đem em thành em gái mất rồi!"

"Ồ, vậy sao? Vậy em có nhiều nhiều anh trai nha!"

Nhìn thấy anh trai buồn bực, Cố Khanh Khanh đành phải dỗ dành: "Ghen tị sao? Em ở đây khẳng định chỉ có anh là anh trai ruột nha, từ nhỏ đến lớn có cái gì ngon anh không phải là để lại cho em sao? Hiện tại em ở đây còn dùng tiền, phiếu trợ cấp của anh hai đâu!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 66: Chương 66



Cố Thanh Liệt xem như là tạm tin em gái một lần: "Lần sau trước mặt anh cả em dám nói như vậy, anh cho em 5 đồng tiền."

Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm cắn miếng dưa chuột giòn tan: "Vậy không được đâu, Cẩu Thặng cho em tận 10 đồng."

“Con bé tham tiền." Cố Thanh Liệt tức giận: "Cẩu Thặng cũng sẽ không đưa cơm về cho em đâu a."

Ba anh em Cố Thanh Liệt và Cố Khanh Khanh giống nhau nhất. Mặc dù Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt là hai anh em sinh đôi nhưng tính cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau, khi lớn lên Cố Xán Dương cũng đẹp hơn so với em trai em gái.

Đừng thấy tên của anh cả là Xán Dương, mang ý nghĩa mặt trời ấm áp. Kỳ thật chính là cục băng nha, nói ba câu là đãi ngộ chỉ có em gái Cố Khanh Khanh có, đổi lại là Cố Thanh Liệt, cho dù nói nửa ngày thì Cố Xán Dương cũng chẳng buồn nhấc mí mắt một cái.

Cố Khanh Khanh làm cái mặt quỷ, nhìn hộp cơm anh trai ăn đã gần hết, cô từ hộp cơm của mình sớt một nửa cho anh ấy.

Cố Thanh Liệt cau mày: “Em không ăn?”

"Em ăn ít, anh ăn uống nhiều, ăn đi buổi chiều không phải còn huấn luyện sao?

Cố Thanh Liệt nghe được em gái bảo nó "ăn ít", không nhịn cười nổi ôm bụng cười haha.

Cố Khanh Khanh tức giận giẫm lên anh trai đáng ghét một cái.

Không biết tâm tư người tốt!

Buổi tối, sau khi Cố Khanh Khanh ra sân sau tắm rửa, cô định quay vào nhà thì nhìn thấy một bóng người đứng dưới ánh trăng, cô cũng không sợ, nhìn chăm chú một hồi, thì ra là thanh mai trúc mã của Sở Đại kia.

Bạch Dung lặng lẽ đi về phía nhà kính, lúc quay đầu lại thì Cố Khanh Khanh đã ngồi xổm sau bức tường, chờ người quay đi mới thò nửa cái đầu ra nhìn.

Cô nhìn thấy Bạch Dung đặt tay lên cánh cửa nhà kính, hình như là muốn mở nó ra, không hiểu sao cô ấy dừng lại một lát cuối cùng vẫn là thu tay về.

Vừa lúc đó, một đoàn binh lính đến tuần tra, mang đội chính là Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh A Đại ?!” Bạch Dung thấy rõ bóng người cao hứng mà hét lên.

Sở Đại đưa mắt sang, nhìn thấy Bạch Dung đứng ở nơi đó, hắn vốn định để binh lính tiếp tục tuần tra, tự hắn qua đó.

Song nghĩ kỹ lại trời đã tối, trai đơn gái chiếc ở bên nhau, đối với thanh danh Bạch Dung không tốt, hắn xua tay: "Chờ tôi một chút!"

“Vâng.” Nhóm binh lính dừng lại, đứng nghiêm tại chỗ.

Sở Đại sải bước đi tới, dưới chân như có gió lớn.

Ban đêm hơi lạnh, nhìn thấy em ấy run nhè nhè hắn hỏi: "Đã trễ thế này, đến đây làm gì?"

Bạch Dung hai mắt sáng ngời, nhìn Sở Đại chăm chú: "Nghe nói em gái Cố Bài Trường ở chỗ này làm nhà kính trồng rau xanh, em lại đây xem."

"Ồ" một tiếng, mặt Sở đại không chút cảm xúc, ý vị không rõ: "Ban ngày không xem, buổi tối tới?"

"Ban ngày em không rảnh nha, Đoàn Văn Công còn phải luyện tập vũ đạo, ngày kia là biểu diễn rồi."

“Ừ.” Sở Đại nhàn nhàn nhìn một cái: "Sớm về phòng đi, khoảng đất này lão Dư chăm sóc cực kỳ cẩn thận, ai động vào hắn sẽ phát hỏa."

Bạch Dung trong lòng hoảng loạn, người trước mặt liếc một cái đã nhìn thấu mình, hốc mắt nóng lên, nước mắt lưng tròng: "Anh A Đại, anh đang nói cái gì vậy? Anh hoài nghi em muốn phá hư đất trồng rau?"

Đúng là thật ủy khuất, cô đúng là có ý đồ xấu, trong khoảng thời gian này Cố Khanh Khanh ở trong Binh Đoàn tên tuổi cực thịnh, trong lòng cô có chút không thoải mái.

Hơn nữa Phương Diệp cứ luôn ở bên tai thổi gió, cô là thật sợ hãi Cố Khanh Khanh ở khoảng đất trồng rau trồng ra được rau xanh, anh A Đại nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Nhưng vừa rồi cô đi tới trước nhà kính thì hối hận, chính mình sinh ra ở đại viện quân khu, từ nhỏ nghe nhiều nhất đó là làm người phải chính trực, ngay thẳng, không thể làm chuyện thẹn với lương tâm.

Mà ngữ khí lãnh đạm của Sở Đại làm cô đau lòng, rõ ràng ngày đó nhìn thấy cô, anh A Đại vẫn là thực vui vẻ.

Tại sao bỗng nhiên lại thay đổi?

“Trở về phòng đi.” Sở Đại nhấc chân rời đi.

“Anh A Đại.” Bạch Dung bước tới, rưng rưng nước mắt nhìn hắn: “Anh đã hứa với anh em sẽ chăm sóc em thật tốt."

Nghe nàng nhắc tới Bạch Diên, ánh mắt Sở Đại ngẩn ngơ, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Bạch Dung trước mặt.

Cô gái cùng anh trai mặt mày rất giống, năm đó bọn họ ở đại viện, cô gái nhỏ mỗi ngày chạy theo m.ô.n.g bọn họ, ngọt ngào mà gọi, anh A Diên, anh A Chiêu, anh A đại.

Hai năm trước, Bạch Diên cùng hắn tác chiến ở biên cảnh, hy sinh. Anh em của hắn không yên lòng nhất chính là cô em gái này.

Sở Đại là con trai độc nhất, từ trước đến nay luôn coi Bạch Dung như em gái ruột. Khi còn nhỏ, cô bé thích khoác tay hắn, khoe với bạn bè: "Đây là anh A Đại nhà tớ nha! Đẹp không, anh trai tớ nhiều lắm đấy, còn làm cho tớ một con chuồn chuồn tre cực lớn nữa!"

Sau khi Bạch Diên hy sinh, chú Bạch đau đớn, cha hắn cũng hung hăng đạp hắn một chân vào ngực, mắng chửi hắn thậm tệ vì hắn mang Bạch Diên đi đến Binh Đoàn, hại chú Bạch không có con trai nối dõi, làm Bạch Dung không có anh trai.

Điều duy nhất Sở Đại hối hận trong đời chính là viên đạn đó b.ắ.n vào anh em của mình, hắn không ngăn được.

“Tiểu Dung, em đã là người trưởng thành." Sở Đại khe khẽ thở dài: “Nếu anh trai của em nhìn thấy bộ dạng hiện tại của em, hắn nhất định sẽ rất vui."

“Nhưng là em đã không còn anh trai nữa, anh A Đại, em không có anh trai!" Bạch Dung nhào vào lòng Sở Đại mà khóc rống lên, cô đối với Cố Khanh Khanh cực kỳ hâm mộ, hâm mộ anh trai Cố Thanh Liệt yêu thương cô ấy như vậy, nghe nói vì cô ấy mà còn đi lên núi hái dưa hấu.

Nếu anh trai A Diên của cô vẫn còn sống, chắc chắn cũng sẽ vì cô làm rất nhiều chuyện.

Sở Đại hai tay rũ ở bên người, tùy ý để Bạch Dung ghé vào người hắn khóc nức nở.

Nếu lúc đó người c.h.ế.t là hắn thì tốt bao nhiêu, Sở Uyên với hắn chắc cũng chẳng bao nhiêu đau khổ, A Diên có thể sống, Tiểu Dung cũng sẽ không mất đi anh trai.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 67: Chương 67



Đứng trong bóng tối, Cố Khanh Khanh ngây người với lượng thông tin cô nghe vừa rồi, mãi một lúc vẫn không thể phục hồi lại tinh thần.

Bạch Dung ghé vào vai hắn, chậm rãi ngẩng đầu, khẽ nức nở: "Anh A Đại, em nghe nói chú Quan giới thiệu đối tượng cho anh."

Sở Đại không biết tư duy của em ấy làm thế nào lại nhảy đến chuyện này, dở khóc dở cười: "Trẻ con, em nghe được lời đồn từ đâu?"

“Ba em nói.” Bạch Dung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Đại, âm thanh thực nhẹ cơ hồ muốn cuốn theo gió: "Anh A Đại, dù sao đều là giới thiệu, không bằng anh kết hôn với em đi, hai ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hiểu tận gốc rễ, ba em cũng là một đường đi theo chú Sở đến tận bây giờ."

Càng nói chuyện, trong lòng cô càng kiên định: "Anh A Đại, chúng ta kết hôn đi!"

"Anh đã đáp ứng anh trai em, phải chăm sóc em."

Trong bóng tối, móng tay của Cố Khanh Khanh không tự chủ đè vào lòng bàn tay, đỏ một mảnh.

Sở Đại ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn lui về phía sau một bước, làm Bạch Dung đang dựa vào người hắn lảo đảo trong khoảng không.

"Tiểu Dung.”

"Chú Quan không giới thiệu đối tượng cho anh, anh không không tính toán kết hôn với bất cứ ai."

"Anh đáp ứng anh trai em, phải chiếu cố em, đem em thành em gái của mình mà chăm sóc, thẳng đến khi em gả chồng mới thôi."

"Em bây giờ còn nhỏ, có một số chuyện chưa suy nghĩ thấu đáo, có thể chậm rãi suy nghĩ, nếu là ở bộ đội hoặc là ở nơi khác tìm được người khác vừa ý, có thể nói với anh trai, anh trai sẽ chuẩn bị cho em một phần của hồi môn."

Nhìn thấy sắc mặt Bạch Dung ngày càng tái nhợt dưới ánh trăng, hắn chung quy không đành lòng, song vẫn sợ em ấy không hiểu —

"Tiểu Dung, đánh mất ý niệm không nên có, anh trai chân thành hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc của chính mình."

"Anh trai sẽ mãi là anh trai của em."

Nói xong, hắn không nhìn em ấy nữa, trầm giọng nói với binh lính: "Tiếp tục tuần tra."

“Vâng, Liên Trường.”

Tiếng bước chân trật tự xa dần, Bạch Dung rốt cuộc nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất che mặt khóc nức nở.

Cố Khanh Khanh không hề nghĩ đến Sở Đại như vậy, dứt khoát, lưu loát, không lưu tình, thậm chí là cứng rắn.

Bạch Dung là từ anh ấy cùng nhau lớn lên còn bị từ chối, lời lẽ nghiêm khắc, vậy cô thì sao?

Cố Khanh Khanh không dám nghĩ đến.

Nhẹ nhàng trở lại nhà, cô nằm trên giường, nghĩ ngợi lung tung, trái lo phải nghĩ, chính là nghĩ không ra.

Tại sao Sở Đại lại cự tuyệt hôn nhân? Có bóng ma tâm lý? Hay là đã sớm có người trong lòng?

Sau khi trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được, cô lấy tấm ảnh từ dưới gối ra, Cố Khanh Khanh nương theo ánh, ánh mắt dừng lại người đàn ông trong ảnh.

Anh ấy có đôi lông mày và đôi mắt rất đẹp. Có chiến sĩ trong ban bếp núc có nói, Sở Đại tính cách hơi lạnh nhạt, nhưng là ngoài lạnh trong nóng, chú Dư nói Sở Liên Trường là người tính cách kiêu ngạo, song ở chung không khó, không có làm giá.

Thật vậy, có thể chịu đựng được anh trai cô suốt ngày bên tai lải nhải cả một ngày mà không chê phiền, dễ ở chung.

Cơ mà tại sao anh ấy không muốn kết hôn vậy nha!

Trái tim của người đàn ông này làm gì? Cục đá sao? Có phải là lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c quá lâu tâm cũng đã c.h.ế.t lặng rồi.

Cố Khanh Khanh đầu óc loạn thực sự, cô buông ảnh chụp, kéo chăn bông che đầu, nghĩ thầm thật sự quá khó quá đi.

Hai ngày nay, ngoại trừ chỗ trồng rau, rồi quân nhu, cô nơi nào cũng không đi, cả nhà ăn cũng không có đến.

Cô đang cố ý tránh né Sở Đại.

Khi nhìn thấy anh ấy, cô sợ mình nhịn không được mà nghĩ bậy bạ, mưu đồ gây rối ý đồ chiếm lấy anh ấy làm của riêng.

Từ nhỏ đến lớn, cô muốn cái gì cũng có thể có được, ông bà cha mẹ chú thím anh trai đều chiều cô, giống như hết thảy đều có thể giải quyết được.

Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lãnh đạm của Sở Đại tối hôm qua, cô thực sự sợ hãi.

Tối hôm qua nằm mơ đều là Sở Đại lạnh lùng nhìn cô nói: "Anh trai khuyên em, đừng có mơ ước đồ vật không thuộc về mình."

Cố Thanh Liệt đưa cơm cho em gái, thấy em gái mất hồn mất vía, tưởng là em ấy nhớ nhà.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn đặt hộp cơm bằng nhôm lên bàn: "Khanh Khanh, nếu không viết phong thư về nhà, bảo cha mẹ hồi âm cho em nhé!"

Cố Khanh Khanh gật đầu rồi lại lắc đầu: "Anh trai, em muốn về nhà."

Cố Thanh Liệt đẩy hộp cơm nhôm sang cho em gái, cười hì hì: "Ai nha, Khanh Khanh của chúng ta đây là tính toàn từ bỏ rồi?"

“Haizz.” Cố Khanh Khanh thở dài thườn thượt: “Anh hai, thích một người sao lại khó như vậy?"

Cố Thanh Liệt kẹp trứng rán cho em ấy: "Sao lại thế này? Bởi vì đồng chí Đoàn Văn Công kia? Tiểu Bạch đồng chí?"

“Không … anh nghe thấy gì sao?” Cố Khanh Khanh có khứu giác nhạy bén, cái anh trai đầu gỗ của cô thế mà có thể nghĩ đến Bạch Dung? Kỳ quái?

"Chính là đồng chí Phương Điệp bên cạnh Bạch Dung đồng chí, lúc đi múc cơm có nói là Tiểu Bạch đồng chí cùng lão Sở là thanh mai trúc mã, Tiểu Bạch đồng chí cũng vì hắn mới xa xôi ngàn dặm đến Binh Đoàn biểu diễn."

Cố Khanh Khanh kháng nghị: "Em cũng vì anh ấy ngàn dặm xa xôi đến Binh Đoàn Xây Dựng nha! Em còn kéo phân heo về trồng rau nữa đó!"

Cố Thanh Liệt không nhịn được cười, ho khan vài tiếng: "Anh có thời gian giúp em thốc ở đằng sau nha, đừng có gấp gáp."

"Chuyện này cũng không biết thật giả, dù sao Tiểu Bạch đồng chí mấy ngày nay cũng không có xuất hiện ở nhà ăn."

“Còn Sở Đại thì sao?” Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, trong lòng nhịn không được mà nhớ đến anh ấy: "Anh ấy đối với việc này nói thế nào?"

Nghe những lời đạm bạc đêm hôm đó, nếu là biết việc chắc không thể nào không làm sáng tỏ a?

“Tối hôm qua lão Sở mang binh đi chiến trường rồi." Cố Thanh Liệt ăn xong cơm, một hạt cơm cũng không thừa lại: "Buổi tối Đoàn Văn Công có biểu diễn, chính em xem đi, anh buổi chiều cũng phải đi đánh giặc."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 68: Chương 68



Cố Khanh Khanh không biết tại sao, tim cô chợt thắt lại, cô đặt đũa xuống, nhìn anh trai, nhẹ nhàng nói: "Anh trai."

"Ơi? Sao vậy?"

"Anh cẩn thận một chút."

“Biết rồi.”

Nhìn bóng lưng Cố Thanh Liệt rời khỏi khu nhà quân nhân, Cố Khanh Khanh thở dài, dập tắt những cảm xúc dư thừa trong lòng, đi đến phòng bên cạnh.

Hứa Niệm đang cúi đầu lặng lẽ sửa sang lại quần áo, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn, thấy là cô đến khẽ gật đầu: "Ngồi đi."

Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên mép giường, đôi tay chống ở đầu gối xem chị A Niệm khâu khâu vá vá.

Cố Khanh Khanh cẩn thận quan sát từng đường kim mũi chỉ của chị ấy, thấy quần áo bị thủng qua tay chị ấy hoàn hảo như lúc ban đầu, không khỏi cảm khái: "Chị A Niệm, tay nghề của chị có thể làm thợ may được rồi."

Hứa Niệm chỉ mím môi cười, ngay sau đó khóe miệng lại phẳng lì.

Cố Khanh Khanh cứ ngồi như vậy đến khi mặt trời ngả về phía tây, không hỏi chị ấy cùng Triệu Trạch thế nào mà là hỏi: "Đêm nay Đoàn Văn Công có biểu diễn, chúng ta đi xem nha?"

“Được.” Hứa Niệm đặt quần áo đã sửa sang một bên, thu dọn túi đồ may vá, chủ động kéo Cố Khanh Khanh lên: “Chúng ta đi nhà ăn ăn cơm đi.”

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh, từ khi quen biết chị A Niệm đến nay, cô biết chị A Niệm là người hướng nội, sẽ không có hành động thân mật như vậy với người khác.

"Được nha ~" Cô nhướng mày, nắm tay Hứa Niệm, hai người cùng nhau đi vào nhà ăn.

Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn dừng lại trên ngôi nhà trệt, bóng tối chia cắt thành nhiều hình dạng, Cố Khanh Khanh nhìn lên chân trời những rặng mây đỏ, chỉ hy vọng anh ấy cùng anh trai cô bách chiến bách thắng, bình an trở về.

Nhà ăn rất vắng vẻ, ngoại trừ binh lính ở lại canh giữ, những người khác đều ra chiến trường, ngay cả quân y cũng đã đi theo.

Kể từ lúc đến đây, đây là lần đầu tiên cô thấy vắng vẻ như vậy.

Dư Phú Quý trực tiếp mang hộp cơm đến cho bọn họ, ngồi đối diện với bọn họ ăn cơm.

"Khanh Khanh, Tiểu Từ, trong lòng lo lắng đúng không? Không có việc gì đâu, quen rồi sẽ tốt." Hắn cười, đẩy hộp cơm bằng nhôm của Cố Khanh Khanh qua: "Anh trai cháu kêu chú phần thịt của hắn nhường cho cháu, kỳ thật đều là khấu trừ từ phần của hắn, ngày thường cũng có thể cho cháu thêm cơm."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh méo miệng, cố nén nước mắt, cố nặn ra một nụ cười để an ủi Hứa Niệm đang yên lặng cúi đầu ăn cơm bên cạnh: "Đúng vậy, bọn họ đã ra chiến trường nhiều lần rồi, chắc không sao đâu. Cũng không biết khi nào mới trở về, nếu là hai ba ngày còn chưa chờ được người trở về, e là đồ ăn cũng mọc mầm ra mất."

Dư Phú Quý chuyển chủ đề: "Khanh Khanh, chú đánh giá rau cháu trồng chuẩn bị nảy mầm rồi, đừng có quên tưới nước a." Hắn nói như vậy chứ trong lòng không để ý là có nảy mầm hay không, chỉ muốn làm Cố Khanh Khanh tìm việc khác làm, lực chú ý đặt ở trồng rau, sẽ không rảnh mà nghĩ đông nghĩ tây.

"Được ạ." Cố Khanh Khanh cũng là cái vô tâm vô phổi, đảo mắt đem phiền não ném ra sau đầu, nhìn thấy khối thịt kho tàu trong hộp cơm hai mắt đều sáng lấp lánh: "Chú Dư! Tiêu chuẩn thức ăn ngày mai vẫn có thể ăn tiêu chuẩn như thế này sao? Anh trai cháu về để anh ấy mỗi ngày ăn bí đỏ."

“Như vậy sẽ không được đâu.” Dư Phú Quý liếc mắt cười: “Cháu cũng không sợ béo à?"

Bên này Cố Khanh Khanh và Dư Phú Quý đã kẻ xướng người họa, Hứa Niệm nghe xong nhịn không được cong khóe miệng.

Nụ cười trong mắt Cố Khanh Khanh càng sâu.

Cách đó không xa, mấy người trong Đoàn Văn Công ngồi cùng một bàn, người bên cạnh nói nói giỡn giỡn, Bạch Dung khác với vẻ nhiệt tình thường ngày, lặng lẽ ngồi đó, tay cầm đũa chọc vào miếng thịt heo kho tàu, ánh mắt buồn bã."

Phương Điệp chạm vào cánh tay của cô, bĩu môi chỉ sang một hướng khác: "Em gái Cố Bài Trường ở bên kia kìa."

Bạch Dung không có theo tầm mắt nhìn, chỉ nói một câu: "Ăn đi."

Nhìn thấy cô bạn không d.a.o động, Phương Điệp cảm thấy buồn chán chẳng buồn nói.

Buổi tối cũng ngay sân chiếu phim hôm bữa. Đoàn Văn Công đã dựng sân khấu, nữ quân nhân đang tập luyện.

Cố Khanh Khanh di chuyển một băng ghế dài, kéo Tôn Thục Phân và Hứa Niệm ngồi đó chờ đợi.

Tôn Thục Phân bế Dư Húc đang nghịch cát dưới đất lên, chụp liên tiếp vài cái vào m.ô.n.g thằng nhỏ, mắng ——

"Cứ quậy như vậy hai bộ quần áo bị thằng nhóc này làm cho mòn hết, đến lúc đó mỗi ngày cởi chuồng, để mẹ xem xem con có xấu hổ hay không!"

“Tiểu Húc không sợ!” Dư Húc nhảy khỏi người mẹ nhảy xuống chơi cát, bò đến một thân dơ hầy.

Tôn Thục Phân tức giận muốn ngã ngửa: "Tiểu Thỏ, buổi tối mẹ sẽ cho con ăn hạt bí rang, không có nó ăn."

Dư Húc nghe xong vội vàng leo lên đùi mẹ, dùng đôi tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên bụi đất trên người, Cố Khanh Khanh thích thú nhìn theo, còn ánh mắt của Hứa Niệm đầy hâm mộ.

Cô và Triệu Trạch cũng kết hôn được năm năm, cái bụng không có động tĩnh gì, mẹ chồng ngày nào cũng mắng cô vì chuyện này.

Cô cũng muốn có con, vấn đề là Triệu Trạch mỗi năm chẳng về nhà được bao nhiêu chuyến, mỗi năm đều là cô chạy lại đây thăm anh ấy.

Nhìn thấy bánh bao nhỏ Tiểu Húc đang lăn lộn trong vòng tay của Tôn Thục Phân, mắt Hứa Niệm dần ảm đạm đi, ngón tay vô thức túm chặt ống quần, khiến ống quần nhăn lại.

Phương Điệp, Bạch Dung biểu diễn trên sân khấu, mấy hàng quân nhân ngồi thưa thớt dưới sân khấu, Quan Huân nhìn cô gái nhỏ trên sân khấu, mỉm cười vỗ tay.

Hắn cùng Bạch Hồng đã theo vị lão thủ trưởng mấy chục năm, tòng quân đến khi gia nhập Đảng, thắng lợi xong thì hắn đến Binh Đoàn Xây Dựng, Bạch Hồng đi theo lão thủ tướng đi đến quân khu Phương Nam, đảm nhiệm chức vụ tham mưu trưởng.

Sở Đại và Bạch Diên đều là hắn nhìn lớn lên, còn có Chử Chiêu Chử gia, đều là những nam nhân đỉnh thiên lập địa, đáng tiếc cho A Diên ....

Nụ cười trên mặt Quan Huân hơi nhạt đi, trong lòng hắn tràn đầy xúc động khi nhìn cô gái nhỏ đang hướng về hồng kỳ mà hát, trong lòng cảm khái vô cùng.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 69: Chương 69



Cố Khanh Khanh đối với Bạch Dung không đến mức chán ghét, chỉ cảm thấy cô gái này thông minh xinh đẹp, cũng đầy tự tin, bản thân điều kiện thực tốt, có thể vào Đoàn Văn Công, cô gái nào mà không phải ngàn chọn vạn tuyển?

Nghĩ đến đây cô vì bản thân mình mà phát sầu.

Xuất sắc như vậy anh ấy còn chướng mắt, còn cô thì sao?

Cố Khanh Khanh hụt hẫng, m.ô.n.g lung.

Lì lợm la l.i.ế.m theo đuổi?

Không thể, cô không thể không biết xấu hổ như vậy được!

Trước khi kết thúc buổi biểu diễn, cô rời khỏi sân khẩu, theo ánh trăng trở về khu nhà quân nhân, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cố Khanh Khanh xoay người cầm đèn dầu đi đến chỗ nhà kính trồng rau.

Nhấc cái cửa nhà kính đi vào, ngồi xổm xuống, dùng đèn dầu soi vào đống đất trộn với phân heo màu đen, nhìn thấy chồi non chui từ dưới đất lên, cô còn cho rằng mình hoa mắt mất rồi.

Cúi xuống gần như nằm trên đất, thực sự là một mầm cây xanh lục, chỉ dài khoảng 1cm, thưa thưa mấy cái lá cây, không nhìn kỹ còn tưởng là cỏ dại.

Cố Khanh Khanh đột ngột véo đùi một cái, gân cổ chạy ra chỗ sân khấu biểu diễn —

"Chú Dư ơi!!!"

Dư Phú Quý đang ngồi xếp hàng với các chiến sĩ ban bếp núc, đang đắm chìm, còn vỗ tay hát theo, thì bị Cố Khanh Khanh túm lấy cánh tay kéo hướng về khu nhà quân nhân: "Này, này, này Khanh Khanh cháu làm cái gì vậy a?!"

Bên này động tĩnh quá lớn dẫn đến những người bên cạnh đều ghé mắt nhìn sang, Tôn Thục Phân lắc đầu: "Khanh Khanh chúng ta tính tình hấp tấp quá đi mất!"

Ngay cả Quan Huân cũng nhịn không được mà liếc mắt thêm mấy cái.

Cố Khanh Khanh kích động chỉ kém lôi Dư Phú Quý đi theo mình, cơ mà lôi không nổi: "Chú Dư! Rau, rau xanh đã nảy mầm rồi!"

“Ồ!” Lần này, thay vì Cố Khanh Khanh túm mà ngược lại Dư Phú Quý điên cuồng kéo Cố Khanh Khanh chạy rời khỏi chỗ biểu diễn của Đoàn Văn Công, hừng hực vui mừng: "Mau! Chúng ta đi xem một chút.”

Quan Huân giật mình, hỏi Chính Ủy bên cạnh: "Cô gái kia lôi kéo sĩ quan hậu cần làm gì? Tôi nghe nói bọn họ nói cái gì mà rau xanh?"

Từ Chính ủy bật dậy: "Tôi đi xem thử."

“Quên đi, chúng ta cùng nhau đi.” Nghe được hai chữ "rau xanh" Quan Huân không thể ngồi yên được, hắn biết chiến sĩ hậu cần Dư Phú Quý ngoài quản bếp núc còn thường xuyên ra bên ngoài mua đồ ăn, rồi còn ở bên cạnh trại nuôi heo tự mình trồng trọt.

Đây có phải là trồng được rau xanh rồi?

Vậy đúng là đại sự của Binh Đoàn!

Bạch Dung ở trên sân khấu nhìn chú Quan đột nhiên rời bàn, không rõ nguyên nhân, Phương Điệp bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Dung Dung, đừng phân tâm."

Đoàn trưởng Đoàn Văn Công còn đang ở dưới nhìn.

Dư Phú Quý chạy lon ton thở hổn hển chạy theo Cố Khanh Khanh đến chỗ trồng rau, vào nhà kính, nhấc cái ngọn đèn dầu hỏa bên cạnh cúi người nhìn.

“Này, ôi trời ơi." Kích động đến nói cả giọng địa phương, tới bộ đội Đoàn Trưởng yêu cầu bọn họ học tiếng phổ thông, khẩu âm ở Hàn gia thôn đã sớm không còn.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Khanh Khanh nghe thấy chú Dư nói tiếng quê nhà, trước kia cô còn đang buồn cực, thím hai cùng thím Dư giống cùng thôn, còn chú Dư không giống lắm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hôm nay xem như đã xác nhận.

Dư Phú Quý không quan tâm dơ hay không dơ, quỳ rạp trên mặt đất, ngón tay thật cẩn thận chạm vào chiếc lá to bằng hạt gạo.

"Đây là cây giống rau chân vịt a Khanh Khanh, cháu giỏi quá đi, chú cũng không biết nói sao! Cảm ơn tổ tiên 18 đời nhà cháu ha ha!"

Quan Huân đi theo Từ Chính Ủy liền nghe đến một câu như vậy, sắc mặt đen lại: "Sĩ quan hậu cần Dư, đây là quân đội, chú ý ảnh hưởng."

Dư Phú Quý vì quá phấn khích mà bật dậy khỏi mặt đất, xoa hai tay: "Đoàn trưởng, rau xanh nha! Về sau Binh Đoàn chúng ta có rau xanh ăn rồi!!!"

Quan Huân sững sờ một lúc, chộp lấy ngọn đèn dầu bên cạnh ngồi xổm xuống xem, chồi non xanh mơn mởn trong đất đen trộn lẫn với phân lợn và đất cát, hắn muốn vươn tay s* s**ng, lại sợ làm hư mầm non yếu ớt này.

Cẩn thận rút tay về, Quan Huân mỉm cười: "Tiểu đồng chí lập công lớn rồi!"

Trồng rau xanh trên đất cát không chỉ giải quyết được vấn đề Binh Đoàn xây dựng có rau xanh ăn, về sau Biên Thành mở rộng gieo trồng, làm dân chúng ở Biên Thành không cần ăn rau đắt tiền héo queo từ nơi khác chuyển đến.

Cách Quan Huân nhìn Cố Khanh Khanh càng trở nên hiền lành, ngược lại làm cô có chút không thích ứng được.

“Thủ trưởng." Cô chỉ vào những mầm non thưa thớt: “Chính là chỉ có mọc ra mấy cây non thôi."

Quan Huân cả đời cầm súng, không có kinh nghiệm trồng rau, quay đầu nhìn Dư Phú Quý: "Sĩ quan hậu cần nói một chút, đây là có chuyện gì?"

"Báo cáo thủ trưởng, chắc là nhiệt độ có vấn đề, nhiệt độ bên này cao hơn những chỗ khác, cho nên tôi đánh giá khoảng 2 ngày nữa toàn bộ mầm con sẽ mọc ra được."

Dư Phú Quý tuy không hiểu về nhà kính nhưng lại rất giỏi trồng rau, nghe xong lời này, Quan Huân gật đầu: "Khu đất này sau này sẽ giao cho ban bếp núc phụ trách, vị tiểu đồng chí này phụ trách hỗ trợ các người gieo trồng rau xanh ở những nơi khác."

"Tiểu đồng chí." Ánh mắt Quan Huân trở nên nhu hòa, cười đến hòa ái dễ gần: "Cháu nguyện ý giúp Binh Đoàn hay không?"

“Đương nhiên!” Cố Khanh Khanh dứt khoát: "Có thể vì Binh Đoàn ra một phần lực là vinh hạnh của cháu."

Nghe xong lời này, cả Quan Huân và Từ Chính Ủy đều vui vẻ.

Từ Chính Ủy đối với cô gái nhỏ này rất là thích, có thể nói ra được lời như vậy khẳng định là đã từng đọc sách, biết chữ.

"Tiểu đồng chí rất có tinh thần."

Cố Khanh Khanh cười toe toét, được khen nên vui vẻ vô cùng.

Đúng lúc này, cảnh vệ của Quan Huân vội vàng đi tới, ngưng trọng nói: "Đoàn trưởng, Sở Liên Trường trúng đạn!"

Cố Khanh Khanh đầu óc ong ong, m.á.u nóng toàn thân ngưng động lại.

“Mau mang tôi đi!" Quan Huân cơ hồ là gào thét ra lửa.

Nhãi ranh, con mẹ mi ngàn vạn đừng có xảy ra chuyện!
 
Back
Top Bottom