Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 40: Chương 40



Thời gia những người khác đều đã đi làm đồng cả rồi, chỉ có mỗi Thời Như Sương và Cao Hải Nguyệt ngồi trong bóng râm trong sân.

“Cái áo này may đẹp quá, sờ vào cũng mềm mại." Cao Hải Nguyệt cầm lấy bộ quần áo mà Trương Thúy Phân may cho đứa con nhỏ trong bụng, nhìn đi nhìn lại, nghĩ đến đứa trẻ sắp chào đời, lòng tràn đầy niềm vui.

“Em không chê là từ quần áo cũ sửa lại là được." Thời Như Sương cầm cây quạt phẩy phẩy, híp mắt cười: "Mẹ chồng chị tay nghề khéo lắm, Khanh Khanh còn bé quậy thật sự, lên núi đào trứng chim, ra ngoài ruộng bắt cá chạch, ra bờ sông bắt cua, không có mâm nào không có mặt con bé, trở về quần áo lỗ lỗ không thôi."

Nhớ lại chuyện này, Thời Như Sương không nhịn được cười: "Lúc đó, phiếu vải đều dùng hết may quần áo cho con bé, cũng chẳng kiếm ra được vải mới, mẹ chồng chị liền từ quần áo cũ cắt ra từng con thỏ nhỏ vá vào."

"Mặc dù là từ nhỏ cũng là mụn vá chồng mụn vá chéo lớn lên, mà được cái mụn vá đẹp nha, đứa nhỏ này còn đi khoe khoang khắp nơi."

Cao Hải Nguyệt cũng cười, ngón tay không ngừng v**t v* quần áo nhỏ trên tay, ánh mắt ôn nhu: "Vâng, trẻ con mà chính là tâm tính như vậy. Mà mẹ chồng chị thật tốt, mỗi năm thu lương xong còn mang sang tiếp tế."

Ngay cả khi Thời Như Sương không về thì Cố gia cũng có người khác đưa lương sang, năm nay đã đưa hai lần rồi, có khi ăn tết còn mang thêm một lần nữa.

“Đúng vậy, đời này chị có thể gả vào Cố gia, chị đã cảm thấy đủ." Thời Như Sương không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, mát lạnh thấm tận vào trong tâm can.

Đôi mắt của Cao Hải Nguyệt ánh lại hâm mộ, lại có chút buồn bã.

Thực ra cô gả vào Thời gia cũng tốt, cô cùng mẹ chồng chị em dâu ở chung không tồi, mà để thân thiết như Cố gia thì vĩnh viễn không làm được.

Chị dâu Hà Thu Thủy nhiều lần đề cập đến việc muốn phân gia, đều là bị mẹ chồng Chu Mạn đè xuống, đánh giá chẳng được mấy năm, qua mấy năm không còn đè nổi được nữa.

Cao Hải Nguyệt với người chị chồng này, ngoài hâm mộ còn ghen ghét.

Chồng của chị chồng nhìn khờ khờ mà tâm tư tỉ mỉ, đối với chị ấy cũng tốt, hai đứa con trai tiền đồ vô lượng, nghe ý tứ của chị ấy, Thanh Liệt ở bộ đội đã giúp Khanh Khanh tìm được nhà trai, về sau gả đi khẳng định cuộc sống cũng khá.

Cái xúc cảm mềm mại làm cô hoàn hồn, cảm xúc này nhanh chóng triệt tiêu đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người ta chị chồng đều cố từ nhà mẹ đẻ lấy đồ đi, một lần về nhà mẹ đẻ là chèn em chị dâu em chồng, cố gắng moi lương thực từ chỗ mẹ đẻ, cùng thôn cô có Vương Quế Hương, hai người cô cùng gả vào một đội sản xuất, kết quả mỗi ngày bị cô em chồng mách lẻo, mẹ chồng, nam nhân đối với cô ấy ý kiến vô cùng.

Hai ngày trước còn khóc lóc kể lể với cô một hồi lâu, cô ít nhất không cần xem sắc mặt mẹ chồng mà sống, chồng cũng là người biết nóng biết lạnh, chị chồng có thứ tốt đều mang về nhà mẹ đẻ, cả sữa mạch nha đồ vật quý vậy cũng mang đến cho cô ở cữ bồi bổ.

“Chị gái, chị thật may mắn.” Cao Hải Nguyệt nhìn về phía Thời Như Sương cười cười, đáy mắt không còn ghen ghét chỉ còn thân mật, thiệt tình.

Thời Như Sương vỗ nhẹ vào tay em dâu: "Em cũng vậy không phải sao?"

Cao Hải Nguyệt cười khẽ: "Đúng, đúng, chúng ta đều là người may mắn, bằng không không vào được một nhà."

“Hải Nguyệt?” Cánh cửa sân đang mở hoàn toàn bị đẩy ra, Vương Tú Anh dẫn con trai đi vào, lớn giọng kêu lên: "Ai nha đi một đường khát muốn chết, mau cho chị chén nước uống với."

Cao Hải Nguyệt thấy chị dâu nhà mẹ đẻ đến, vừa định đứng dậy đã bị Thời Như Sương giữ lại: "Chị đi lấy, em ngồi đi."

"Vâng, làm phiền chị."

“Việc nhỏ.”

Vương Tú Anh ngồi xuống cạnh Cao Hải Nguyệt, kéo con trai ngồi lên đùi mình.

"Hải Nguyệt, chị chồng em đã về chưa?"

“Buổi trưa đã về.” Cao Hải Nguyệt cau mày, một lúc mới giãn ra.

"Đây là trứng gà mẹ kêu chị mang cho em, em sắp sinh, còn có một hũ đường đỏ nhỏ, là anh trai em tích cóp, đến lúc đó mỗi ngày ăn một chén đường đỏ, trứng gà bồi bổ." Vừa nói vừa đem cái bao vải màu xanh lá gác ở bên cạnh bàn."

“Trong nhà trứng gà cũng không nhiều lắm, sao không giữ lại cấp Phong Nhi ăn." Cao Hải Nguyệt nhìn đứa cháu trai nhỏ trên đùi chị dâu, trên mặt toát ra yêu thương.

Đây là độc đinh độc mầm của Cao gia, ở nhà là bảo bối của cha mẹ cô đó.

"Này, trứng gà tích góp thêm thời gian nữa là có, trước tăng cường em, nữ nhân sinh con là đại sự, ở cữ phải dưỡng thật tốt, không là lưu lại di chứng."

Nghe chị dâu nói vậy, Cao Hải Nguyệt trong lòng tự hỏi, thường ngày chị dâu không hào phóng như vậy, cái gì ngon cũng đều hướng vào tay con trai, sao hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 41: Chương 41



Chẳng lẽ là cha mẹ nói gì với chị ấy?

Cao Hải Nguyệt im lặng, không biết bà chị dâu này bán hồ lô gì trong bụng.

Thời Như Sương bưng hai chén nước tới: "Chị dâu thông gia, đi đường dài rồi, Phong nhi có đói không? Trong nồi còn có khoai lang và bánh bao."

Cao Phong uống nước xong: "Dì, con đói."

“Được rồi, dì đưa con đi ăn cái gì nha.” Thời Như Sương vui vẻ, nắm tay đứa nhỏ đi vào nhà bếp.

“Em gái thông gia này, thật ngượng ngùng quá, phiền toái em ha." Vương Tú Anh khách khí vài câu, nhìn đứa con trai năm tuổi đi vào nhà bếp, nhỏ giọng hỏi: "Cô chị chồng này của em về một mình sao?"

"Không, mang theo Viện Triều cùng Khanh Khanh lại đưa lương."

“Vậy sao không nhìn thấy hai đứa nhỏ kia?" Vương Tú Anh quay đầu nhìn xung quanh, buồn bực thật sự.

“Lên núi hái thanh mai rồi.” Cao Hải Nguyệt xếp gọn quần áo trên chân: “Chị có mệt không? Có muốn vào phòng em nghỉ ngơi một chút?"

"Được, vừa lúc chị có chuyện muốn cùng em nói."

Ngay khi cả hai bước vào nhà, Cố Viện Triều cõng Cố Khanh Khanh trở lại, Thời Khinh Chu vác giỏ thanh mai, chống gậy tre đi theo sau lưng.

“Mẹ! Mẹ!!”

“Đây! Cái đứa nhỏ này ồn ào cái gì vậy?” Thời Như Sương vừa nhấc nắp nồi đưa khoai lang cho Cao Phong, thì nghe thấy giọng nói của cô gái bên ngoài, tiếng sau còn lớn hơn tiếng gọi trước.

Cô sờ sờ đầu của Cao Phong: "Phong nhi ăn trước đi, không no lại gọi dì nhé!"

"Vâng, cảm ơn gì."

“Đứa nhỏ này, thật hiểu chuyện.” Thời Như Sương nở nụ cười tươi rói, nghe thấy cô gái bên ngoài không ngừng la hét, bước ra ngoài tức giận: "Tới đây."

Cố Viện Triều cẩn thận đặt em gái lên ghế tre, kéo ống quần em gái lên, nhìn thấy vệt đỏ: "Cái này không bôi thuốc được nha!"

Thời Như Sương đi ra, nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của con gái lập tức luống cuống: "Làm sao vậy? Là quăng ngã?"

“Mẹ nhìn xem xem có thương đến xương cốt không?" Cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc chân con gái đặt lên đùi: “Con có thể cử động được không?"

“Có thể mà đau quá mẹ ơi." Cố Khanh Khanh rít mấy tiếng: "Mẹ, mẹ nhẹ một chút, hu hu không phải ngã, là con từ cây tụt xuống không cẩn thận bị cọ trúng.

"Vỏ cây cứng quá."

Thời Như Sương vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ tay lên trán con gái: "Mẹ đã nói với con rồi? Không được leo cây trèo cây, đi ra ngoài có nghe lời hai anh trai nói không, có nghe vào không?"

“Nghe nghe.” Cố Viện Triều đứng bên cạnh Cố Khanh Khanh, đưa tay xoa đầu em gái nhỏ an ủi: "Bác cả, là cháu bảo Khanh Khanh trèo."

Thời Khinh Chu đặt cái rổ xuống, đi tới: "Cô, còn có con!"

Thời Như Sương tức giận: "Hai đứa chiều hư nó đi, lần này cũng may không có gì đại sự, lần sau mà còn dám leo cây mỗi ngày ngủ trên cành cây cho mẹ đừng có leo xuống."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Me, con sai rồi.” Thấy giọng điệu của mẹ dịu dịu đi rồi, cô vội nhận sai làm nũng: "Con muốn ăn đào hộp, cái mà thím ba cho con á."

Thời Khinh Chu giành nói trước: "Anh đi lấy, cô ơi, cô xem vết thương của Khanh Khanh phải làm gì không?"

“Còn làm gì nữa." Thời Như Sương bỏ ống quần con gái xuống, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Cố Viện Triều, mỉm cười: “Con mèo háu ăn này chỉ cần ăn đồ hộp là được, mấy cháu không cần lo lắng cho nó."

Cố Viện Triều vẫn không yên, vây quanh Cố Khanh Khanh hỏi han ân cần, cuối cùng Cố Khanh Khanh vỗ đùi cái bộp, nhớ ra điều gì đó—

"Anh trai, chúng ta quên mất một sự kiện nha!"

“Hả?” Cố Viện Triều nhận lấy lon đào hộp từ Thời Khinh Chu, đổ vào chén, thêm cái thìa đưa cho em gái: "Có chuyện gì?"

Cố Khanh Khanh cầm lấy cái chén đào, tiếc hận: "Trứng chim, suýt chút nữa có thêm đồ ăn ăn cơm rồi."

Thời Như Sương chịu không nổi nữa gõ một phát vào đầu con gái: "Mẹ xem cái đầu con giống trứng! Đồ đầu đất, nhanh ăn đi, đừng có mà nghĩ đông nghĩ tây, còn dám leo cây ..."

"Còn dám leo cây ...."

Thời Như Sương đang nói thì mắc kẹt lại.

Cái đứa con gái không sợ trời không sợ đất, trong lúc nhất thời đúng là không nghĩ ra cái gì uy h.i.ế.p được nó.

Cố Khanh Khanh được một tấc là muốn leo thêm một thước, khuấy nước đường cười cười: "Còn dám leo cây mẹ muốn đánh con sao?"

Đây cô có thể cam đoan mẹ không đành lòng đánh cô được.

Thời Như Sương tâm tư xoay chuyển, đột nhiên bật cười.

"Mẹ không đánh con, A Bảo không phải muốn đi Binh đoàn sao? Chân con bị thương, ở nhà thôi, vừa lúc để chú nhỏ đi đi."

“Mẹ!” Cố Khanh Khanh bị bắt chẹt, tức khắc héo héo, gục đầu nhỏ giọng lầm bầm: " ........ Còn sai rồi, lần sau không trèo cây nữa!"

Cố Viện Triều chưa bao giờ nhìn thấy em gái bị ăn mệt co rúm người như thế, muốn cười mà phải nhịn.

“Dì.” Cao Phong không biết từ khi nào đã đi ra, cầm khoai lang đỏ kéo góc áo của Thời Như Sương: "Cháu cũng muốn ăn đồ hộp."

Mắt thằng bé nhìn thẳng vào cái chén trong tay Cố Khanh Khanh, chưa kịp nói lời nào, Cố Khanh Khanh đã trực tiếp đẩy cái chén sang: "Được rồi, Phong Nhi ăn đi, cẩn thận đừng làm rơi chén, bằng không c** nh* đánh con đấy."

“Cảm ơn chị Khanh Khanh.” Cao Phong bưng cái chén, đặt khoai đỏ trên bàn, vui vẻ chạy đi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 42: Chương 42



Thời Như Sương lắc đầu cười: "Con cho rằng ai cũng như con, lớn rồi mà còn thường xuyên đập vỡ chén bát."

Cố Khanh Khanh lè lưỡi, nhờ Cố Viện Triều lại mang đến hai chén nữa: "Con với mẹ cùng ăn, anh trai với anh Khinh Chu một chén, còn lại để lại cho ông bà ngoại nếm nếm thử."

“Con ăn đi, mẹ không thích đồ ngọt.” Thời Như Sương đưa tay lên vén mớ tóc của con gái ra sau tai.

Cố Khanh Khanh uống một ngụm nước đường, cắn khối đào vàng: "Mẹ thật không ăn?"

“Mẹ thật sự không ăn.” Thời Như Sương vỗ vai Cố Viện Triều và Thời Khinh Chu: “Hai đứa ngồi xuống ăn đi, ăn xong thì đi chặt củi, đêm nay ở lại một đêm, sớm mai đi lên Cung tiêu xã mua chút vải đặt may làm quần áo cho Khanh Khanh, chờ tiệm may may xong cũng đã đến chiều, đến lúc đó chúng ta về."

“Vâng, bác cả yên tâm, bổ củi cháu giỏi nhất." Cố Viện Triều ăn đào hộp cười nhe răng.

Cố Khanh Khanh nở nụ cười chọc anh Viện Triều: "Thì ra là anh mới là sức lao động chính Cố gia chúng ta nha."

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ở chỗ này, ở chỗ này." Cố Viện Triều vội vàng cầu cứu: “Khi trở về đừng nói với anh cả.”

Địa vị của Cố Hùng là không thể lay chuyển, hơn 200 kg củi ướt nhẹ nhàng xuống núi, đòn gánh không biết làm gãy biết bao nhiêu cái rồi.

Ở đây hai anh em đấu võ mồm, Thời Khinh Chu xem đến thích thú, mà kỳ thật là Khanh Khanh đơn phương nghiền áp.

Thời Như Sương định vào bếp để chuẩn bị bữa tối nhưng vừa lúc cha mẹ với mấy anh em tan tầm đã trở lại.

Vương Tú Anh và Cao Hải Nguyệt nói chuyện một lúc trong phòng, nghe được tiếng cười như rung chuông bên ngoài, cất bước đi ra.

"Ủa? Đây là Khanh Khanh à, cô gái lớn rồi nha, thím gặp cháu gần nhất là hai năm trước nhỉ?"

Dùng ánh mắt đánh giá Cố Khanh Khanh từ trên xuống dưới, trổ mã xinh đẹp như vậy, trong lòng nhịn không được bắt đầu tính toán.

Cố Khanh Khanh có chút khó chịu với ánh mắt này, kéo kéo tay áo anh Viện Triều để anh ấy chắn trước mặt mình.

Cô vẫn mở miệng chào hỏi: “Chào thím ạ!"

“Tốt, tốt.” Vương Tú Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Khanh Khanh: “Chân của cháu làm sao vậy?"

"Cọ một chút, không đáng ngại."

"Ôi, Khanh Khanh này, nhà cháu tìm đối tượng cho cháu chưa? 17 tuổi cũng không còn nhỏ đâu nha, nếu không thím giới thiệu cho cháu một cái, là cháu trai nhà mẹ đẻ thím, bộ dáng diện mạo đều không tồi, cùng Cố gia giống nhau, tính cách thật thà, người cũng tốt ..."

Nghe thao thao bất tuyệt một đống lớn, Cố Khanh Khanh trợn tròn mắt, đặt chén xuống ôm lấy chân: "Mẹ ơi, anh trai chân em đau quá, kêu mẹ tới!!! Anh ơi em đau."

Nói xong nước mắt thật rơi xuống, nước mắt lăn dài trên má.

Một nửa những gì Vương Tú Anh muốn nói ra đều mắc kẹt trong cổ họng, cô không thể đứng dậy đi ra ngoài, ngơ ngác nhìn một lúc lâu không lên tiếng.

Cánh tay của Cố Viện Triều bị véo nhiều lần, đến khi bắt gặp ánh mắt ướt dầm dề của em gái mới phản ứng lại đây.

"Khanh Khanh không đau, anh trai ở đây, trở về phòng nằm một lát."

Hắn cúi người ôm em gái chạy vào phòng, tiện chân đóng sầm cửa, đem em gái đặt ngồi trên giường.

Hai anh em nhìn nhau rồi bật cười.

"Haha, anh trai thông minh hơn nhiều so với anh cả đó!”

Cố Viện Triều nhìn một cái thôi đã hiểu ý cô rồi.

Cố Viện Triều ghé vào khung cửa sổ gỗ, nhìn ra từ tờ báo có lỗ thủng, đắc ý: "Cũng không xem anh trai em là ai, Khanh Khanh, cái thím kia còn ngơ chưa có phục hồi tinh thần lại đâu."

"Hahaha, anh vừa rồi không nhìn thấy, anh Khinh Chu cũng trợn tròn cả mắt."

"Đúng rồi, anh ấy không thể phản ứng nhanh như anh Viện Triều được."

Hai anh em kẻ xướng người họa.

Cố Khanh Khanh ngồi trên giường đất, cô kéo ra nắm bí đỏ khô, chân bị thương duỗi thẳng dựa vào bàn nhỏ, chân còn lại hơi co, tay phải đặt lên cắn bí ngô.

Sản lượng của đội sản xuất bên nhà ngoại cô không cao mà được cái bí đỏ bí đao chịu khó kết trái lắm nha, bà ngoại thường xuyên ăn bí đỏ không hết, nấu chín cắt miếng phơi khô, khi nào sang đưa lương cũng đưa cho anh trai đưa về cho cô ăn vặt.

Vừa ngọt vừa mềm, ăn rất ngon.

“Cái thím kia đi xuống bếp rồi, có phải đi tìm bác cả nói chuyện không?" Cố Viện Triều dán mặt vào tờ báo cũ đã ố vàng, cố gắng nhìn cho kỹ.

“Chắc nói chuyện thôi.” Cố Khanh Khanh không quan tâm: “Anh trai không phải đi chẻ củi sao? Có cần em hỗ trợ cho anh không?"

“Thôi đi bằng cái chân này của em, nghĩ cũng đừng nghĩ đi em gái." Cố Viện Triều bây giờ mới nhớ bác cả có giao việc cho mình: "Em không ấy ngủ chút đi, ăn cơm chiều anh gọi em."

“Không cần, em không ngủ được đó.” Cố Khanh Khanh đứng dậy cắn miếng bí ngô vào miệng anh trai, vỗ vỗ tay chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

"..." Cố Viện Triều nhai bí đỏ đi theo sau lưng em gái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 43: Chương 43



Trong lòng Cố Viện Triều suy nghĩ, con bé Khanh Khanh này khóc lóc một hồi, còn bị thương, về nhà là muốn ăn măng xào thịt.

Thời Khinh Chu đang xoa tay xách rìu chuẩn bị đi bổ củi, thấy Cố Khanh Khanh đi ra, hắn liếc nhìn chân của em gái hỏi: "Sao xuống đất?"

Cố Khanh Khanh bị chọc cười: "Em không bị sao cả."

"Vậy thì em lúc trước??"

“Trời nắng to, đi bộ mệt quá.”

Thế là cô giả bộ đáng thương để anh trai cõng cô về.

Đau nhất định là đau, nhưng chút vết thương nhỏ này làm sao nghiêm trọng hơn lúc còn nhỏ chứ, có đôi khi bắt cua không cẩn thận bị tảng đá đập lên đầu gối, bầm cả một mảng xanh tím.

Bác sĩ chỗ trạm xá bên thôn Đại Câu Tử rất giỏi, cho chút thuốc xoa xoa hai ngày là cô có thể tung tăng nhảy nhót không có chuyện gì rồi.

Có thể phát triển cao đến giờ ân tình của bác sĩ Hách Nhất Trân, Cố Khanh Khanh suốt đời khó quên.

Thời Khinh Chu thở phào nhẹ nhõm, hắn đã hiểu được tâm tư nghịch ngợm của cô em họ mình, cười tủm tỉm nói: "Không có việc gì thì tốt rồi."

Mỗi người cách nhau một khoảng cầm rìu chặt củi, Cố Khanh Khanh cũng không nhàn rỗi, cô vác củi đã chặt ôm đến đặt dưới mái hiên, dựng lên, để tiện dùng thì lấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khoảng 5h hơn gần 6 giờ, đội sản xuất lục đục tan tầm, hôm nay làm việc ngoài đồng.

Thời Quý tay xách giày, đi chân trần vào sân: "Khanh Khanh chúng ta thật cần mẫn nha, phòng bếp còn nửa con cá khô, đi để mẹ cháu nấu cho cháu ăn."

Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào: "Không ông ngoại ơi, con muốn ăn bí đỏ nấu cháo ngọt vô cùng. Ông ngoại có mệt không? Ông rửa mặt trước đi, cháu đi rót cho ông một chén nước uống."

“Sao mỗi lần tôi thấy cháu ngoại gái của chúng ta cười thành như vậy sao tôi cứ cảm thấy trong lòng con bé đang nghẹn hư một đống chuyện vậy bà?" Thời Quý quay sang nói chuyện với vợ.

“Người ta là tốt bụng rót nước cho ông rồi ông còn nói này nói nọ, Khanh Khanh đừng rót nước cho ông ngoại nữa, rót cho bà ngoại thôi." Vết chân chim nơi khóe mắt Chu Mạn cong cong.

"Vâng, thế cháu không rót nước cho ông ngoại đâu nhaaaaa!"

Tan tầm về nhà người nhà thay phiên rửa sạch bùn đất trên người, Thời Như Sương gọi con gái: "Khanh Khanh, vào bếp dọn chén đũa ra, kêu anh trai con lại đây, đừng có chặt củi nữa, ăn cơm trước."

"Vâng mẹ!"

Vầng trăng tròn mờ ảo phía chân trời, treo lơ lửng trên những ngọn cây.

Bọn họ ngồi quanh bàn đá, Cố Khanh Khanh nhìn thấy ông bà ngoại đã động đũa, gấp không chờ nổi gắp đũa củ cải chua.

Vừa giòn lại vừa mát, mùa hè ăn là thích nhất.

Vương Tú Anh liên tục gắp đồ ăn vào chén của con trai, Thời Như Sương trải mấy cái bánh bí đỏ ra, cuộn su hào ti vào trong đưa đến cho Cao Phong: "Phong Nhi ăn nhiều một chút, ăn nhiều mau lớn ha."

Cao Phong ăn đến hai má phình phình, nhìn y như con sóc nhỏ.

Cố Khanh Khanh cũng cắn một miếng lớn miếng bánh bí ngô, Thời Như Sương đau đầu: "Khanh Khanh, ăn từ từ."

“Con đói á mẹ ơi!" Cố Khanh Khanh chớp đôi mắt to, cười lấy lòng: "Lần sau, lần sau con nhất định cắn từng miếng nhỏ.”

Thời Như Sương bất đắc dĩ than thở với chị dâu: "Chị dâu, chị xem lời này nói đã nhiều năm, mà xem con bé có sửa lại không?"

Hà Thu Thủy vừa ăn bánh ngô vừa ăn dưa chua, cười lớn nói: "Này, không sao đâu, Khanh Khanh nhà chúng ta, dù sao không lo không gả được, muốn ăn như thế nào thì ăn, ăn miếng lớn mới ngon chứ sao?"

Thời Khinh Chu gật đầu đồng ý với lời của mẹ.

Có thể ăn là phúc nha.

Chiều tối gió mát hiu hiu hiu hiu thảnh thơi, khó được thả lòng, mọi người chậm rì rì vừa ăn vừa nói chuyện nhà ——

Chu Mạn hỏi con gái: “Có ảnh của thằng bé kia không? Cho mẹ nhìn xem."

Thời Như Sương đưa cho mẹ một bát cháo bí đỏ: "Có, có, cháu gái của mẹ giữ muốn sát sao, như là bảo bối cất vào trong túi không cho ai chạm vào."

"Mẹ con nào có như vậy đâu!" Cố Khanh Khanh mỗi lần nhắc đến ảnh chụp da mặt liền mỏng: "Con ăn no rồi, con muốn đi ra ngoài tiêu thực."

“Cháu cũng đi ạ!" Cố Viện Triều lau miệng đặt chén đũa xuống: "Khinh Chu chúng ta đi bờ sông mò cá?"

"Được nha, em chờ anh chút, anh đi lấy cái sọt."

Ba anh em không đợi người lớn phản ứng lại, biến mất ở cửa nhà.

"Đây là không thể ở cùng chúng ta được, Khinh Chu ngày thường thoạt nhìn trầm ổn, gặp Khanh Khanh cùng Viện Triều thì tâm tính trẻ con liền trồi ra đến." Hà Thu Thủy bẻ một nửa cái bánh bao hấp cho chồng, tiếp tục hỏi: "Thanh Liệt có nói đứa nhỏ bên kia tính cách thế nào? Trong nhà làm cái gì không?"

Bây giờ hầu hết mọi người là nông dân nghèo, nhưng cũng có những gia đình có cha mẹ làm việc trong các nhà máy quốc doanh, giống như cha mẹ của Cố Viện Triều, Cố Tài là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh, còn Trương Vũ Tình là công nhân trong xưởng tráng men.

Tiền lương hàng tháng của hai vợ chồng cộng lại lên đến 40 đồng.

Mà đầu bếp tiệm cơm quốc doanh không hề kém gì với công nhân đại xưởng, nói ra cũng có mặt mũi.

Thành thật mà nói, điều kiện của Cố Viện Triều tốt hơn Cố Hùng.

Để mà nói thì đương nhiên Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt càng được nghênh đón hơn, là quân nhân nha! Là ăn cơm bộ đội, mỗi tháng có tiền trợ cấp cùng phiếu gạo phiếu vải, phiếu dầu, một người tòng quân cả nhà quang vinh.

Ai mà không nghĩ có con rể quân nhân?

“Cái này chưa nói." Thời Như Sương cười lắc đầu: “Thanh Liệt gửi thư về chỉ nói muốn ăn ô mai thanh mai, em đánh giá là muốn mang Khanh Khanh sang nhìn xem, nhìn trúng mới nói tiếp."

Bất quá cô với thanh niên phí phách trong hình, cực kỳ vừa lòng.

Chỉ sợ người ta cao ngạo chướng mắt Khanh Khanh nhà họ.

Vương Tú Anh thấy chủ ý đánh lên người Cố Khanh Khanh không được, nghĩ đến bên nhà mẹ đẻ còn mấy đứa cháu gái thế nên mở miệng: "Như Sương, nhà em Xán Dương cùng Thanh Liệt tìm vợ có yêu cầu gì a? Nhà mẹ đẻ chị có hai cô cháu gái xinh đẹp, trạc tuổi với Khanh Khanh ..."

Nụ cười trên mặt Thời Như Sương thu liễm, nhàn nhạt nhìn người nói chuyện một cái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 44: Chương 44



Cao Hải Nguyệt đã nghe về chuyện buổi chiều trong sân, dần dần hiểu rõ, cô nói mà sao chị dâu nhà mẹ đẻ bỗng nhiên hào phóng, đem trứng gà rồi đường đỏ sang cho cô ở cữ.

Hóa ra là ý định đánh chủ ý lên người ba anh em Xán Dương.

Thoáng nhìn qua sắc mặt của chị chồng, cô xấu hổ không thôi, mà rốt cuộc là chị dâu nhà mẹ đẻ không tốt mất mặc trước mặt nhà chồng.

"Chị dâu, Xán Dương và Thanh Liệt chắc chắn tìm vợ ở bộ đội, đội sản xuất bên này có nhiều thanh niên không tồi, chị ngày mai vừa lúc có thể xem giúp cho cháu gái nha, như thế nào?"

Vương Tú Anh nhìn thấy chứ, cả nhà bọn họ không hề tiếp lời, sao mà không biết ý tứ bọn họ, hậm hực nói: "Được rồi, ngày mai chị đi nhìn nhìn."

Thời Như Sương hoàn toàn không nghe lời cô ta nói, quay đầu sang với mẹ với chị dâu, còn ba nam nhân thì bàn chuyện việc đội sản xuất ngày mai.

Cố Khanh Khanh đang đi trên con đường ven sông, gió buổi tối thoải mái làm cô bất giác nheo mắt lại.

“Đừng xuống nước, cứ ngồi đây chờ anh.” Cố Viện Triều nói với em gái vài câu, xách chiếc giỏ cùng Thời Khinh Chu xuống sông.

“Yên tâm đi anh, chân em đau không ngâm nước được, em lại không ngốc đâu." Cố Khanh Khanh ngồi trên bãi cỏ không quá gần nước, tùy ý kéo đám cỏ bên cạnh, xoay xoay vài vòng, cảm thấy không thú vị.

Cô lấy từ trong túi ra tấm ảnh, trên miệng ngậm một cọng cỏ, khóe miệng nhếch lên cười vui vẻ.

Người đàn ông trong bức ảnh, người này đã đi vào trong tim cô. Cố Khanh Khanh nương theo ánh trăng, tay v**t v* gương mặt của anh ấy.

Cố Khanh Khanh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhịn không được cười ra tiếng.

Cố Xán Dương, anh trai thúi ý vào lớn lên xinh đẹp không ít lần trước mặt cô khoe khoang, bây giờ cô tìm đối tượng tốt hơn anh ấy, có phải hay không có thể khoe khoang rồi không?

Không biết năm nay anh hai có được nghỉ phép không nha, cuối năm hay là mang anh ấy mang về gặp cha mẹ chú thím ...

“A, không được.” Cố Khanh Khanh lắc đầu: “Đang suy nghĩ gì vậy, còn chưa xác định đâu a."

Cô phải tự đánh thức chính mình.

"Cố Khanh Khanh, mày phải đến nỗ lực nha!"

Cố Viện Triều cúi xuống bắt con cá, vừa đứng thẳng dậy chuẩn bị ném vào rổ thì nghe thấy em gái mình nắm c.h.ặ.t t.a.y và lẩm bẩm như thể sắp đánh ai đó đến nơi.

Hắn thắc mắc hô lên: "Khanh Khanh, em nói gì vậy?"

"Em nói anh trai lợi hại quá đi! Bắt thêm vài con sáng mai có canh cá ăn nha!" Cố Khanh Khanh phản ứng cực nhanh, cô còn phải tự hào về bản thân nữa đây này.

Cô cảm thấy đây là việc làm cô thuận buồm xuôi gió nhất ấy nhỉ?

Một giây trước có thể làm cho người ta tức giận nhảy dựng lên, giây tiếp theo thì miệng ngọt như bôi mật, dỗ người ta hận không thể đào tim đào phổi hận đem toàn bộ đồ tốt nhất trong thiên hạ cho cô.

Quả nhiên, Cố Viện Triều thích nhất như vậy: "Yên tâm, sáng mai nhất định Khanh Khanh chúng ta rời giường là có thể ăn canh cá tươi ngon nha."

Thời Khinh Chu cũng là một tay bắt cá cừ khôi, hai anh em nửa giờ là có thể tóm được tận 10 con cái trích nhỏ, nấu canh khẳng định đủ rồi.

Cố Viện Triều một tay cầm chiếc giỏ tre, tay kia đi giày vải, những vết chai ở lòng bàn chân đủ cứng để hắn bước lên cát đá không cảm thấy đau.

“Anh ơi, đi chậm một chút.” Cố Khanh Khanh nhàn nhã đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng nhìn mặt trăng, nhìn cánh đồng.

“Em có muốn anh cõng em không?” Cố Viện Triều dừng lại, đưa giỏ cho Thời Khinh Chu, vừa xỏ giày vừa hỏi em gái.

“Vâng ạ!" Cố Khanh Khanh vươn tay chờ anh trai cõng cô trở về.

Cố Viện Triều ngồi xổm xuống cười tươi: "Em từ nhỏ là mấy anh trai ôm lớn, nhiều năm như vậy hình như không nặng được thêm bao nhiêu cân." Cánh tay vòng qua chân eo gái, thử ước lượng, đúng là em gái không hề nặng thêm chút nào?

"Em đến binh đoàn bên kia khẳng định càng gầy hơn đi? Bên kia nghe nói không có gì ăn, cả cái trắng cũng không có mà ăn."

“Chắc là bánh bao cám mì phải là có đi." Cố Khanh Khanh cũng có chút không xác định: “Em nghe Mạnh Nam nói biên quan nhiều gió và cát, không thích hợp trồng rau xanh, nhưng không sao, em cũng không thích ăn cải trắng."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đến lúc đó trên người mang theo nhiều phiếu lương cùng tiền, ăn không được thì tự mình mua đồ ăn về nấu ăn.”

Cố Khanh Khanh nằm trên vai anh trai, vòng tay qua cổ anh trai, nghe anh trai lải nhải, đầu dựa vào lưng vững chãi của anh trai, trong lòng ấm áp. Một lát lại bò sát cái đầu dựa gần mặt anh trai.

"Em biết rồi anh trai."

Cố Viện Triều ghét bỏ mà hất cái đầu em gái xuống: "Đừng có bò gần vậy, tóc tai bay hết vào mũi anh. Chính mình ra cửa phải cẩn thận một chút, đừng có thấy cái gì mới lạ cũng thấu vào, chú ý an toàn có biết không?"

“Em biết mà.” Cố Khanh Khanh hơi nghiêng đầu, mặt đối mặt với Thời Khinh Chu đang đi bên cạnh Cố Viện Triều, ngáp dài một cái, mệt rã rời.

Cố Viện Triều vẫn còn lải nhải, Cố Khanh Khanh đã nhắm mắt ngủ gật.

Thời Khinh Chu nhìn cô em gái đang ngủ say, ánh mắt càng thêm nhu hòa.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 45: Chương 45



Chờ khi bọn họ về đến nhà, Cố Khanh Khanh đã chìm vào giấc ngủ sâu, Thời Như Sương hét nhiều lần mà không thể đánh thức con gái mình dậy được, cuối cùng, Cố Viện Triều cõng luôn về phòng, tay chân mau lẹ thả lên giường đất.

Thời Như Sương kéo tấm chăn bông bằng vải thưa màu xanh lam, mấy miếng vá to đắp lên cho con gái, đưa tay mở nhẹ cửa sổ, bên ngoài gió thổi nhè nhẹ vào bên trong phòng.

"Viện Triều, Khanh Khanh từ nhỏ lớn lên là các anh trai hộ bên người, nuông chiều con bé, hiện tại một mình con bé đi đến binh đoàn, bác thật có chút luyến tiếc." Vừa nói, khóe mắt đã bắt đầu phiếm hồng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Viện Triều châm đèn dầu đặt ở bên cạnh giường đất, cảm xúc phức tạp trong lòng bác cả sao hắn có thể không rõ ràng được chứ.

Em gái là cô con gái duy nhất 3 đời họ Cố, đừng nói ở nhà, ở trong thôn trước nay cũng chưa từng chịu chút ủy khuất nào, giờ ra bên ngoài, anh em không bên người, trong lòng hắn còn lo lắng nữa chú nói gì đến bác trai, bác gái.

“Bác cả, bác yên tâm đi, Khanh Khanh nhà chúng thông minh, sẽ không để người khác bắt nạt mình.” Suy nghĩ hồi lâu, hắn chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Tổng cũng không thể ngăn cản con bé không cho con bé đi được, bởi vì con bé tâm niệm bao lâu rồi chứ.

Thời Như Sương đưa tay lên lau khóe mắt, vỗ vỗ vai cháu trai: "Khanh Khanh cũng lớn, để con bé đi ra bên ngoài cũng tốt, không phải là thăm người thân sao, mười ngày nửa tháng cũng sẽ trở về. Bác cả không phải nói cái này."

"À, vâng."

Cố Viện Triều đi theo bác cả ra bên ngoài, đến khi đóng cửa theo bản năng mà phóng nhẹ động tác, cẩn thận không để âm thanh "kẽo kẹt" quá lớn đánh thức em gái.

Thời Như Sương trò chuyện với cháu trai vài câu, sau đó vào phòng của Chu Mạn, hai mẹ con nói chuyện.

Thời Khinh Chu cho cá vào lu nước, thả nửa lu sợ nửa đêm mèo hoang vào ngậm mất cá, đậy cái lu nước lại chừa một khoảng hở.

“Còn bổ củi không?" Cố Viện Triều liếc nhìn chiếc rìu đang dựng trong góc.

“Tới đi.” Thời Khinh Chu đưa cho Cố Viện Triều, nói: “Dù sao cũng không có việc gì làm, hai ta thi nhau đi?"

“Thi thế nào?” Cố Viện Triều trở nên hứng thú bừng bừng.

"Trong vòng nửa giờ, ai bổ được nhiều củi nhất thì đi ngủ trước, người thua phải chặt hết xong đám củi còn lại mới ngủ."

“Được.” Cố Viện Triều xoa xoa hai bàn tay lại với nhau: “Bắt đầu thôi."

Nhà họ Thời không nhiều người lắm. Hiện tại trong nhà chỉ có ông ngoại, cậu lớn, c** nh* cùng anh họ Khinh Chu này là nam nhân làm việc tốn sức, không giống Cố gia, cả nhà không thiếu nhất là nam nhân, ngày thường chỉ có ngày mưa không xuống công mới nhàn hạ, chứ không cả rửa cái chén, cho gà ăn cũng cướp làm.

Hắn chỉ nghĩ đến đây có thể giúp được cái gì thì giúp nhiều chút, như vậy anh Khinh Chu cũng bớt việc hơn.

Chu Mạn nghe tiếng cười nói rôm rả của mấy anh em ngoài cửa sổ kèm theo tiếng chẻ củi, cầm tay con gái ngồi lên giường đất nói chuyện "Viện Triều là đứa trẻ ngoan, năm rồi Tiểu Hùng đến cũng giúp đỡ làm việc, chạng vạng rồi còn ở trên núi đốn củi nhặt củi, bảo đứa nhỏ ở lại một đêm rồi về ai ngờ hôm sau ven tường chỉnh chỉnh tề tề chồng củi.”

Đối với những đứa trẻ nhà họ Cố, Chu Mạn thực sự vô cùng yêu thương.

Thật thà phúc hậu, không có cái tính gian dối thủ đoạn, dáng người lại khá, nhìn người lớn là nhiệt tình chào hỏi.

"Như Sương à!” Chu Mạn ánh mắt khẽ động: "Con gả đến Cố gia cũng hơn 20 năm rồi, năm đó trước khi xuất giá, cha mẹ có nói với con, nếu là ở Cố gia bị ủy khuất thì về nhà mẹ đẻ."

Thời Như Sương nghe thấy cũng cười: "Con biết cha mẹ là thương con."

Nhà người ta con gái gả ra ngoài như bát nước hất đi rồi, làm sao mà nói ở nhà chồng ủy khuất thì về nhà mẹ đẻ.

“Mẹ chồng con cũng yêu thương con.” Chu Mạn nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung của con gái, trong lòng cảm khái: "Mỗi lần về nhà không hề nói một câu mẹ chồng không tốt, mẹ liền biết con ở nhà chồng thư thái an ổn."

"Tết nào chồng con cũng đưa con về nhà mẹ đẻ. Người khác nói con rể này thật thà chân chất. Ngần ấy năm mẹ cũng đã nhìn ra, con rể này thật sự tốt, mỗi lần trở về lúc nào cũng cười cười, không hề mất kiên nhẫn, cũng không ghét bỏ nhà chúng ta không tốt, ngược lại bao năm kéo lương đến tiếp tế."

"Như Sương à, sau này con phải hiếu thảo với mẹ chồng, đừng giận dỗi chồng, hiện giờ chồng con làm đội trưởng đội sản xuất, trách nhiệm càng nặng nề. Còn có mấy chú em, mấy em dâu, đều là tâm địa nhiệt tình, mẹ cứ nhớ đến là cảm thấy may mắn, con gái mẹ có thể gả đến một nhà hòa thuận như vậy."

Thời Như Sương cười gật đầu: "Mẹ, mẹ nói những cái này con đều biết."

"Mẹ bây giờ lo lắng là lo cho Khanh Khanh. Con bé được nuông chiều chỉ kém cô gái trong thành mà thôi, là được cả nhà yêu thương bảo hộ sau lưng, mẹ chồng con cũng cưng chiều hết mực cô cháu gái này."

Nói đến đây, Chu Mạn vỗ vỗ mu bàn tay của con gái: "Mẹ chính là sợ con bé xuôi nước quá, về sau gả cho người ..." Phần còn lại bà không nói ra tới.

Thời Như Sương đã có thể đoán được.

Mẹ cô là sợ Khanh Khanh gả vào nhà người khác, nhà chồng và gia đình chồng sẽ không như Cố gia đối đãi với con bé.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 46: Chương 46



"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, Khanh Khanh có nhiều anh trai chống lưng lắm đấy. Đừng nhìn con bé bình thường vô tư, kỳ thật con bé giống cha, thận trọng lắm. Mẹ xem con bé từ nhỏ đến lớn có làm mích lòng ai không?"

Thời Như Sương an ủi mẹ: "Thôn của con có Tiền Quế Hoa nổi danh, mẹ cũng biết mà đúng không? Cả thôn đều biết là cái người miệng rộng, phàm là ở sau lưng không ai không bị chị ấy nói qua vài câu. Mỗi lần ghi công điểm còn mang theo quyển vở của mình đối chiếu, sợ người ta thiếu của mình một chút xíu cũng không được."

Chu Mạn nhìn con gái buồn cười, mặt mày giãn ra: "Nhà mẹ đẻ Tiền Quế Hoa là ở bên cạnh đội sản xuất chúng ta, Tiền gia xưa nay có tiếng keo kiệt, chưa bao giờ ai chiếm tiện nghi được một xu."

"Đúng vậy nha, có keo kiệt miệng rộng cũng không chịu nổi bản lĩnh của cháu ngoại mẹ, mẹ từ trong miệng ai nghe được nửa câu nhàn thoại vớ vẩn về Khanh Khanh nhi chúng ta chưa? Con khỉ con nhà Tiền Quế Hoa còn thường xuyên qua quậy, cọ cơm với khỉ con nhà mình"

“Nói như vậy Khanh Khanh thật sự nhân duyên rất tốt.” Chu Mạn nhắc tới cháu gái, ánh mắt dịu dàng như nước.

"Không phải sao, con bé nha, từ nhỏ vì miếng ăn đã biết làm sao để hống người vui vẻ, cha hôm nay nói đâu có sai đâu. Con bé cười càng ngọt thì mưu đồ càng lớn, trong lòng nghẹn càng hư đâu."

"Giống như cháu gái của mẹ, không bắt nạt người khác con đã phải a di đà phật rồi."

“Vậy thì con biết cả rồi, còn sầu cái gì?" Chu Mạn cười tủm tỉm nhìn con gái.

Thời Như Sương ngơ ra, ghé vào vai mẹ, bụm mặt cười: "Nói nửa ngày, thì ra là mẹ đang khuyên con nha."

Chu Mạn nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái: "Con cái thế nào cũng phải lớn lên, con cả một ngày mất hồn mất vía mẹ liền biết con không yên tâm để Khanh Khanh đi binh đoàn."

"Con nha, Xán Dương và Thanh Liệt năm ấy nhập ngũ còn không lớn bằng Khanh Khanh bây giờ đâu. Vậy mà không thấy con lo lắng như thế, như thế nào lại thay đổi? Khanh Khanh thì không được như vậy nữa."

“Nào giống mẹ ơi, Khanh Khanh là con gái.” Thời Như Sương vùi đầu vào vai mẹ: "Con là luyến tiếc con gái."

“Mẹ biết.” Chu Mạn vỗ vỗ vào lưng con gái, năm đó con gái gả đến Cố gia trong lòng bà cũng vậy, hoảng loạn, lo sợ, cả ngủ cũng ngủ không yên giấc.

Bây giờ nhìn thấy con gái được hạnh phúc, bà từ tận đáy lòng vui vẻ vì con gái.

"Khanh Khanh đã lớn, con bé phải trưởng thành, tự mình sải cánh bay đi thôi."

Khi Cố Khanh Khanh đang ngủ mê man, cảm thấy bên cạnh có một cái gì đó ấm áp tới gần, mũi vừa động, là mùi bồ kết quen thuộc trên người mẹ.

Khẽ thì thầm gọi: “Mẹ ơi.” Người chui vào vòng tay quen thuộc và ấm áp.

Thời Như Sương hiền từ nhìn gương mặt say ngủ của con gái, đưa tay vén góc chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái yêu ——

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mẹ ở đây, Khanh Khanh, ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau, Thời Như Sương dậy giúp mẹ và chị dâu làm bữa sáng, Cố Khanh Khanh dụi mắt, mơ mơ màng màng rửa mặt, ăn sáng xong cùng ông bà ngoại, cậu mợ chào tạm biệt, ngồi xe bò của đội sản xuất đi lên trấn trên.

Cố Viện Triều và Thời Như Sương ngồi hai bên, cô ngồi giữa ngáp dài, đôi mắt mơ hồ.

“Muốn ngủ thì ngủ thêm một lát đi con." Thời Như Sương đang tính toán xem phiếu vải trong tay có thể đổi được bao nhiêu vải, đến tiệm may may bộ quần áo cần bao nhiêu tiền.

Nghe vậy, Cố Khanh Khanh dựa vào cánh tay của Cố Viện Triều, cọ cọ rồi ngủ luôn.

Thời Như Sương đối với con gái ngoài bất lực ra chẳng thể nào nói nổi gì nữa.

Cố Viện Triều một tay giữ giỏ thanh mai bên cạnh để tránh rơi, tay kia đỡ lưng em gái, sợ đường đi gập ghềnh em gái bay ra ngoài.

"Đến rồi, Như Sương à, vất vả lắm mới về được một chuyến, sao không ở thêm hai ngày đi cháu." Đánh xe bò là người của đội sản xuất.

"Ở nhà có nhiều việc nên phải về sớm, chú, phiền chú rồi."

"Khách khí gì đấy, cùng một thôn. Phía trước đó là Cung tiêu xã, chú để mẹ con cháu lại đó?"

"Vâng, cảm ơn chú!"

"Khanh Khanh." Thời Như Sương ra khỏi xe bò, đánh thức con gái: "Chúng ta đã đến thị trấn rồi, mẹ đi mua ít vải may quần áo mới cho con được không?"

“Vâng mẹ!” Cố Khanh Khanh bị Thời Như Sương kéo, trước tiên đến Cung tiêu xã mua vải, rồi sau đó đi đến tiệm may.

Ông chủ tiệm may đeo một cặp kính đọc sách dày: "Cháu mang nhiều vải đến, làm hai bộ quần áo ngắn, hai bộ áo tay dài?"

“Vâng, theo ý ngài đi." Thời Như Sương sảng khoái đáp ứng.

“Tính như vậy còn có thể làm nhiều thêm một bộ." Vị sư phụ may già lấy thước đo cùng phấn viết viết vẽ vẽ lên tấm vải: "Nếu không làm thêm cho con gái một bộ áo dài tay nữa?"

"Không cần." Thời Như Sương liếc nhìn đứa cháu trai đang nói chuyện với con gái bên cạnh: “May thêm một bộ dày tay cho con trai.”

“Được rồi.” Sư phụ già lưu loát đo kích cỡ cho Cố Khanh Khanh cùng Cố Viện Triều, bắt đầu giẫm máy may.

"Các người ngồi bên ngoài đợi đi, buổi chiều là có thể đến lấy rồi."

“Vâng, làm phiền ngài." Thời Như Sương đưa con gái ra ngoài: “Khanh Khanh, mẹ đưa con cùng Viện Triều đi khắp nơi dạo."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 47: Chương 47



Hầu hết các khu chợ đều bày bán các sản phẩm nông nghiệp của các đội sản xuất phụ cận. Thời tiết nóng nực, Thời Như Sương đã mua một túi quýt lớn, 5 xu tiền.

Cố Viện Triều xách túi quả quýt đi theo Cố Khanh Khanh, giỏ thanh mai để ở chỗ tiệm may, không lo lắng bị người ta lấy đi.

Cố Khanh Khanh bóc quả quýt đưa cho mẹ, nhìn thấy chỗ bán thỏ con, chạy đến nhìn một hồi lâu, chủ quán hỏi thì cô cười lắc đầu: "Không mua đâu chú, cháu nhìn thôi, cháu không biết nuôi."

“Nuôi thỏ dễ lắm con gái ơi, mấy cọng bắp cải không ăn nữa là được rồi." Chủ sạp hàng đẩy mạnh tiêu thụ.

Cố Khanh Khanh suy nghĩ một chút, nhưng vẫn là từ chối: "Không ạ, cám ơn chú."

Thời Như Sương không định mua gì mà chỉ dắt hai đứa nhỏ đi dạo xung quanh.

Tất cả các đội sản xuất đều là bán rau xanh rồi khoai lang, đội sản xuất Vô Địch bọn họ không thiếu cái này.

Cố Viện Triều nghĩ về túi thanh mai, lột quả quýt hỏi bác cả: "Chúng ta có nên mua cái bình thủy tinh không bác, làm ô mai thanh mai?"

“Không cần.” Dư quang Thời Như Sương dừng ở trên người con gái, cười cười: "Mẹ cháu năm rồi mang về hai hộp quả quýt, cùng đào hộp đều bị mèo nhỏ tham ăn ăn hết, bình pha lê trong nhà còn nhiều lắm dâu."

“Viện Triều, đói bụng không cháu?”

Khoảng mười giờ về đến thị trấn, rồi đi Cung tiêu xã mua vải mang đến tiệm may, nhìn nhìn đã gần đến giờ ăn trưa.

“Có chút ạ!" Cố Viện Triều xoa bụng, xấu hổ cười ngượng ngùng.

"Khanh Khanh." Thời Như Sương gọi con gái: "Lại đây, đi Cung tiêu xã mua bánh bao thịt ăn."

Cố Khanh Khanh nghe vậy tung ta tung tăng chạy đến: "Mẹ ơi, con còn muốn ăn bánh quẩy ~"

"Được theo ý con."

Bước đến cửa của Cung tiêu xã rồi, Thời Như Sương đột nhiên dừng lại bước chân.

"Có chuyện gì vậy mẹ? Không ăn bánh bao thịt hả mẹ?" Cố Khanh Khanh mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Thời Như Sương.

"Ừ thôi, không ăn."

Mắt thấy con gái sắp đi binh đoàn rồi, nhìn nhìn cháu trai đói đến rủ rượi nhìn xung quanh, cô dậm chân: "Chúng ta đi tiệm cơm quốc doanh ăn!"

“A?” Bàn tay vốn đang ôm tay mẹ của Cố Khanh Khanh run rẩy một cái, nửa ngày không phản ứng lại được.

Mẹ nói gì?

Cô nghi ngờ quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi anh trai.

Cố Viện Triều cũng ngẩn người: "Bác cả, đi tiệm cơm ạ?"

“Đi tiệm cơm quốc doanh." Thời Như Sương ánh mắt kiên định, trái tay phải kéo hai đứa nhỏ đi khỏi Cung tiêu xã đến chỗ tiệm cơm quốc doanh.

Mãi cho đến đồ ăn bày trên bàn Cố Khanh Khanh mới phản ứng lại được.

Nhìn miếng thịt bò, rồi thịt heo xào dưa chua với miến, rồi cả một tô sủi cảo thịt heo hành tây, Cố Khanh Khanh đưa tay véo đùi Cố Viện Triều.

Này không phải nằm mơ chứ?!

Nhịn không nổi mà nuốt nước bọt liên tục.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Khanh Khanh, đau quá, buông ra.” Cố Viện Triều đau đến nhe răng, Cố Khanh Khanh lúc này mới buông ra.

“Ăn cơm thôi.” Thời Như Sương nở nụ cười múc sủi cảo cho hai đứa nhỏ, hai cái chén sứ tràn đầy.

Hai anh em nhìn nhau, sôi nổi cầm đũa ăn uống vui vẻ.

Thời Như Sương lắc đầu: "Ăn từ từ, đừng có gấp, không ai đoạt với hai đứa con."

Tiệm cơm quốc doanh ngày thường rất ít người lui tới, toàn là người phương khác ghé ăn cơm.

Một phần thịt bò sốt có giá 80 xu, một phần sủi cảo thịt heo khoảng 3 cân cần 2 đồng 5. Thời Như Sương mua mỗi món nửa phần.

Thịt heo dưa chua xào miến là 18 xu, tính tổng cộng là 2 đồng 23 xu, còn cần phiếu gạo 1 cân.

Mặc dù hôm nay phát sốc trước sự hào phóng của mẹ, nhưng Cố Khanh Khanh ăn ngon lành vô cùng.

Sủi cảo thịt heo hành tây, có thêm ít hành lá, trơn bóng, cắn vào đậm hương vị. Thịt bò lại càng thơm hơn, Cố Viện Triều không ngừng hút miến, ngẩng đầu: "Bác cả cũng ăn đi ạ!"

“Bác cả đang ăn đây." Thời Như Sương cầm chén lên, ăn hai cái sủi cảo, uống một chén lớn canh, từ từ uống thật chậm.

Cố Khanh Khanh cắn miếng thịt bò, cảm khái: "Mẹ hôm nay là ngày vui vẻ nhất luôn đó nha!"

"Nhóc con." Thời Như Sương cười mắng con gái: "Không có tiền đồ? Chú ba trở về không phải thường xuyên nấu đồ ăn con cho con ăn hay sao? Tay nghề không hề kém với mâm đồ ăn này chứ?"

Cô đưa tay gõ nhẹ lên trán con gái: "Sau này ngày lành còn dài, đừng có lo lắng, mau ăn đi."

Cố Viện Triều và Cố Khanh Khanh ăn đến một cái bụng căng tròn, Cố Khanh Khanh ợ hơi, nửa thân mình dựa vào người anh trai.

“Đi không nổi nữa." Là ăn đến no căng.

Hơn nữa là ăn thịt no căng.

Thời Như Sương trả tiền rồi giao phiếu lương, một lần nữa thu lại tiền lẻ, cẩn thận cất vào túi, thấy dáng vẻ của con gái, nhịn không được mà bật cười.

Đến một giờ chiều, ba người đi đến tiệm may, kích cỡ không cần thử, thả vào sọt thanh mai, Cố Viện Triều cõng đi về nhà.

Thời Như Sương đưa hai đứa trẻ ra trạm xe buýt, đợi xe buýt gần khoảng nửa giờ, Trương Đại Hồng niềm nở chào hỏi: "Về thôn Đại Truân Tử nha?"

"Đúng vậy!" Thời Như Sương ngồi xuống và lấy ra sáu xu trong túi ra cười cười trả tiền: "Ở nhà mẹ đẻ một đêm phải về bắt đầu làm việc.

Cố Khanh Khanh vẫn ngồi bên cửa sổ, Cố Viện Triều ngồi bên cạnh cô, còn sọt thanh mai thì đặt ở ghế trước đang trống.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 48: Chương 48



Hôm nay trên xe không có nhiều người, không có mùi lạ, Trương Đại Hồng ngồi xuống trước mặt Thời Như Sương, dựa vào phía sau nói chuyện phiếm: "Chồng em không phải đang làm đội trưởng đội sản xuất sao, không bảo hắn an bài cho em việc nhẹ nhàng một chút."

Thời Như Sương thở dài: "Chị Đại Hồng, chị đừng nói vậy, mọi người nghe thấy không tốt đâu. Đội trưởng là vì xã viên phục vụ, sao có thể dùng quyền mưu tư đâu, em không thể kéo chân sau anh ấy được, công việc nào cũng như nhau."

“Trách chị, trách chị.” Trương Đại Hồng phản ứng lại thấy lời mình nói không thích hợp, vỗ vỗ miệng mình: “Em gái em đừng cho là thật a, chị đây là há mồm quen không, không nghĩ kỹ đã nói ra rồi."

“Không có việc gì đâu chị.”

Tớ thị trấn là 5h, vừa lúc xe bò đưa lương của đội sản xuất Vô Địch trở về, đưa ba người về một chuyến.

Về đến nhà đã là hơn sáu giờ, đứng ở cổng sân, Cố Khanh Khanh nhìn thấy khói từ mái bếp, hít hít cái mũi.

Ai nha, thật là no rồi không nổi được nữa.

Từ trưa ăn đến giờ còn chưa có tiêu thực đâu a!

“Khanh Khanh bảo bối đã trở lại rồi à.” Cố Bảo vừa tan làm, liền khoác vai cháu gái từ phía sau, hai chú cháu đi vào trong sân: "Cứ đứng đực ra ở cửa làm gì, đi ra ngoài một chuyến không nhận ra nhà nữa sao? Bé Gạo nhớ cháu lắm đấy."

Vừa dứt lời, con ch.ó nhỏ màu vàng đã vẫy đuôi chạy tới cọ vào chân cô, Cố Khanh Khanh cúi xuống ôm nó vào lòng, xoa xoa cái đầu lông xù xù.

Những ngón tay mảnh mai v**t v* trên đầu bé Gạo, chú chó nhỏ lông vàng thoải mái rầm rì.

“Khanh Khanh đã về?” Trương Thúy Phân từ phòng bếp đi ra: “Bà nội nhìn xem hái nhiều ít thanh mai nào?"

Cố Viện Triều đặt giỏ tre xuống, Trương Thúy Phân đi qua nhìn nhìn: "Hả, nhiều vậy nha!"

“Bà nội, mẹ cháu và Vệ Quốc vẫn chưa về sao ạ?” Cố Viện Triều rót một ly nước lên uống ừng ực.

"Chưa về, ước chừng là ngày mai. Mẹ cháu khó về nhà mẹ đẻ một chuyến, ở thêm hai ngày cũng hẳn là.”

"Liên Tâm chưa về hả mẹ?" Thời Như Sương bưng một cái chậu chuẩn bị lấy nước rửa mận xanh, trễ chút có gió, treo ở tường phơi một lúc là xếp vào bình được rồi."

“Không đâu, nhà Liên Tâm ở xa." Trương Thúy Phân xoa đầu cháu gái vài lần, vui vẻ đi giúp rửa thanh mai: "Mẹ hôm nay đi Cung tiêu xã mua 2 cân đường trắng, công thêm trước đó còn chắc là đủ dùng rồi."

“Đủ rồi, đủ rồi.” Thời Như Sương trêu cậu con trai út ở bộ đội: "Hắn mấy bình ô mai thanh mai này đem đường trắng một năm nhà chúng ta dùng hết rồi."

Cố Thiết Trụ và các con trai lần lượt lục đục từ đất trở về, còn mấy cháu trai lên núi đốn củi, Cố Hùng không ở nhà nên hoàn công xong còn phải làm nhiều việc lắm.

“Khanh Khanh về rồi sao?” Cố Kim thấy con gái dọn ghế ra nằm lười hóng mát trong sân, cười hỏi: “Đi nhà ông bà ngoại chơi vui không con gái?"

“Vui vẻ lắm cha!" Cố Khanh Khanh nhớ tới món bò sốt tương hồi trưa, chưa đã thèm l.i.ế.m l**m miệng: "Hôm nay mẹ mang bọn con đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm nữa đó."

Cố Kim lấy khăn tay sang giếng đánh nước rửa mặt: "Có ngon hơn chú ba nấu cơm không?"

"Ngang ngửa nhau đi, chú ba thường không nấu nhiều thịt như vậy a".

Cố Tài bưng đồ ăn ra vừa lúc nghe thấy, bĩu môi: "Con bé không lương tâm kia, cái này không phải bà nội cháu keo sao? Gà vịt đều dành đẻ trứng, chú ba cũng muốn nấu thịt chứ, mà chú ba không có cách nha!"

Trương Thúy Phân lạnh lùng chụp vào lưng con trai một cái: "Vừa về đã ập tai họa lên mấy con gà vịt của mẹ, tránh ra cản đường!"

Cố Tài tránh sang một bên: "Con cũng ăn nhiều đâu mẹ, đều là làm cho cháu trai cháu gái mẹ ăn, còn có A Bảo."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Bảo vẻ mặt vô tội: "Anh ba, khi nào thì anh về thành phố thế?"

Cố Thiết Trụ đang ngồi trước bàn đá gõ điếu thuốc, nghe con trai nói chuyện vui vẻ.

Nửa đêm, Trương Thúy Phân và con dâu lớn suốt đêm làm 5 bình ô mai thanh mai, rồi lại nhào bột hấp bánh màn thầu, bánh bột ngô, chuẩn bị ngày mai cháu gái ngồi xe lửa có thể mang theo.

Ngọn đèn dầu trong bếp không ngừng nhấp nháy, Cố Khanh Khanh có thể nhìn thấy bóng dáng người loay hoay trong bếp qua lớp cửa sổ giấy.

Nghĩ đến ngày mai sẽ đến Binh đoàn, cô không ngủ được.

Đưa tay ra sau đầu, cô xoay người nhìn mặt trăng tròn bên ngoài cửa sổ.

Có ông, bà, cha mẹ, chú thím, mấy anh ở, thật là siêu siêu siêu cấp tốt luôn.

Ngày hôm sau, cô hiếm khi dậy sớm, mặt trời vừa ló dạng là đã dậy.

"Khanh Khanh à!" Trương Thúy Phân thu dọn hành lý, gói bỏ lên bàn: "Nhanh đi rửa mặt ăn cơm, chờ lát nữa cha con trở về."

“Cha đi ra ngoài ạ?” Cô nói xong mới có phản ứng.

Hôm qua cô ngủ quá muộn, đến cha thổi còi mà cũng không nghe thấy, bình thường 7, 8 giờ mới dậy, hôm nay 6h đã cảm thấy mình dậy rất sớm.

“Nói là tìm chú Tần chút chuyện, chờ lát nữa đạp xe đưa con đi nhà ga." Thời Như Sương đang đếm phiếu gạo cùng tiền, bỏ vào trong túi vải nhỏ cho con gái.

“À, vậy con đi ăn cơm trước đây." Cố Khanh Khanh tắm rửa xong, đi vào bếp, mở nắp nồi khoai lang đỏ, bánh bột ngô cùng màn thầu nóng hôi hổi, chú cùng anh trai đều đã ăn xong bắt đầu làm việc, trong nhà chỉ có phụ nữ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 49: Chương 49



Thời Như Sương vào bếp đưa túi vải cho cô: "Đây là tiền và phiếu. Để bên người không được bỏ vào túi vải, đi nhà ga cha mang cho con, mua vé xong rồi đưa con lên sân ga để lên tàu."

"Ở xe lửa đói bụng thì lấy ra ăn, bà nội làm cho con bánh bột ngô, bánh màn thầu còn có hạt bí ngô rang cùng đậu nành rang, người khác nói chuyện con không nhiều lời biết không?"

Thấy con gái hồi lâu không trả lời, Thời Như Sương lại hỏi: "Con có nghe thấy mẹ nói gì không?"

"Con nghe rồi, nghe rồi mà, không được tùy tiện nói cho người khác biết nhà chúng ta ở chỗ nào, làm cái gì, không được moi tiền ra, đói bụng thì ăn bánh màn thầu cùng bánh bột bắp."

“Ừ.” Thời Như Sương nựng cái má phồng phồng của con gái: "Không biết chỗ xuống xe thì đi hỏi nhân viên tàu."

“Con biết rồi mẹ!” Cố Khanh Khanh nuốt hết bánh màn thầu trong miệng, cọ cọ vào vai Thời Như Sương: “Mẹ à, nửa tháng thôi con sẽ trở về, mẹ đừng quá nhớ con nha!"

“Có cái gì để nhớ, quỷ gây sự đi ra ngoài rồi, trong nhà thanh tĩnh nhiều, mẹ vui vẻ còn không kịp đâu." Tuy là vậy, nhưng ánh mắt Thời Như Sương vẫn lộ ra vẻ lo lắng và bất đắc dĩ.

"Khanh Khanh nhi—" Tiếng còi xe đạp ngoài sân vang lên: "Con ăn xong chưa? Ba đưa con đi nhà ga."

“Con đến đây!” Cố Khanh Khanh cầm lấy túi đồ trên bàn, ui da, đừng nói, khá nặng nha!

Thuận tay lại cắn một ngụm màn thầu, hấp tấp chạy ra ngoài sân: "Bà nội, mẹ ở nhà giữ sức khỏe nha! Giúp cháu nói với chú nhỏ nhờ chú nhỏ chăm sóc bé Gạo nha !!!"

Nhìn thấy cháu gái đã ngồi yên lên ghế sau xe đạp, Trương Thúy Phân lớn tiếng nói: "Cháu ra ngoài phải cẩn thận đấy, biết không? Chờ cháu về bà nội làm cho cháu thịt kho tàu."

"Vâng ạ!"

"Cha con con đi đây, mẹ, Như Sương, làm gì làm đi, Khanh Khanh lớn rồi, không có gì không yên tâm." Cố Kim dẫm xe đạp, lảo đảo chạy trên con đường mòn đầy cát.

Xe đạp đi về phía thị trấn, hướng mặt trời mọc, Cố Khanh Khanh ôm chặt gói hành lý trong tay, tay còn lại nắm lấy yên xe dưới m.ô.n.g Cố Kim.

“Cha, lương thực đã phân xong chưa?" Cô nghĩ đến hôm qua đội sản xuất đã đi giao lương rồi.

"Đều ngóng trông phân lương đâu, phân rồi. Vẫn là dựa theo cách chú Từ phân lương, mỗi người đổi 7 phần công điểm, chờ cuối năm nhìn sản lượng lúa rồi lại định lượng lại.

Phân phối lương không chỉ là gạo mà còn có khoai lang, bắp, khoai tây, đậu nành cùng các loại cây công nghiệp, toàn bộ ứng tỷ lệ.

“Thanh niên trí thức cũng phân sao cha?"

"Sao mà không phân, sao để bọn họ bị đói được." Kỳ thật, lương dự trữ mỗi năm là vì ứng phó tình huống đặc biệt, tỷ như thiên tai, hộ nào thiếu lương còn có thanh niên trí thức mới đến.

Bọn họ vừa tới nông thôn, mới tham gia lao động nên công điểm không đủ, cho nên từ lương dự trữ ra, tổng không thể để bọn họ đói bụng làm việc được.

Cố Khanh Khanh yên lòng, trò chuyện với cha về việc trồng các loại dược liệu, rồi nheo mắt tận hưởng làn gió ban mai nhẹ nhẹ.

Khi cô đến ga xe lửa, Cố Kim xếp hàng mua cho cô một vé tàu đến Biên Thành, tốn 7 đồng 5 mao.

Đưa Cố Khanh Khanh lên xe, tìm chỗ ngồi xong còn chưa xuống xe, Cố Kim tìm nhân viên bảo vệ nói vài câu, nhờ người ta dọc đường đi coi sóc con gái giúp mới xuống xe.

Tiếng còi tàu bắt đầu vang lên, Cố Kim đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với cô, tuy ngoài miệng nói không lo lắng nhưng trong lòng vẫn có chút buồn bã.

Hiện giờ đi xa nhà đều yêu cầu thư giới thiệu, Cố Khanh Khanh cũng có một tờ, có đóng dấu của đội sản xuất, cô trước nay chưa đi xa nhà, nhân viên tàu lại kiểm tra thư giới thiệu cùng vé xe nữa, cô còn đang mới mẻ nhìn bên ngoài.

"Đồng chí, vui lòng cho tôi kiểm tra vé xe lửa cùng thư giới thiệu."

Người phụ nữ bên cạnh Cố Khanh Khanh khẽ vỗ vỗ cánh tay của cô, nói nhỏ: "Em gái, kiểm tra phiếu."

Cố Khanh Khanh lúc này mới hoàn hồn, vội vàng mở túi hành lý đưa thư giới thiệu cùng vé tàu đưa sang.

"Xin chào, đây là thư giới thiệu và vé tàu của tôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhân viên tàu nhìn sơ qua dòng chữ: "Đại đội đồng ý cho đồng chí Đồng chí Cố Khanh Khanh đến Binh Đoàn Xây Dựng thăm người thân" cùng dấu đỏ, biết đây là người nhà quân nhân, ngữ khí cũng nhu hòa hơn nhiều: "Cảm ơn phối hợp, cất vào đi, có việc gì có thể kêu tôi."

Cố Khanh Khanh thụ sủng nhược kinh: “Vâng, phiền đồng chí!"
 
Back
Top Bottom