Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 20: Chương 20



Cố Khanh Khanh chưa bao giờ nghĩ bà cô nghĩ xa đến vậy, cô lắc lắc cánh tay Trương Thúy Phân làm nũng: "Bà nội là người tốt bụng nhất. Ngày mai con với anh Viện Triều cùng đưa qua đó."

“Được rồi, được rồi, mau đi ăn cơm, cha cháu sao chưa về?" Trương Thúy Phân nhìn về phía cổng sân.

"Đừng đợi anh ấy. Anh ấy nói là đến nhà lão Tần ăn cơm, bọn họ còn họp hành gì đó." Cố Kim đã sớm nói với Thời Như Sương, buổi tối không cần chừa cơm cho anh ấy.

"Vậy chúng ta ăn cơm trước đi, A Bảo, đi gọi cha con ăn cơm."

“Ai ai ai, được rồi." Cố Bảo đặt lại phần lưới đánh cá thả lại vào nhà khó, đi vào trong nhà gọi cha.

Buổi tối có một nồi củ cải muối chua, bánh bột ngô, cơm khoai lang đỏ một nồi to.

Nhìn đứa cháu lớn không hé răng đánh liền một hơi mấy chén cơm, Cố Thiết Trụ nhịn không được mà vui vẻ: "Cách nay mấy năm hồi đó cả đội ăn một nồi cơm to, lúc đó làm đến khí thế ngất trời, mọi người cũng mở rộng bụng mà ăn."

Cố Khanh Khanh hai mắt đen láy nhìn ông nội: "Sau đó thì sao ông?"

“Sau đó phân bếp." Cố Thiết Trụ cười lớn: “Lương thực trong một tháng mà mười ngày đã ăn hết sạch."

Thực ra không phải thôn dân cố tình ăn nhiều, lúc đó việc xây dựng công trình thủy lợi nặng nề, rồi còn đào mương tu đập chứa nước, toàn bộ phải dùng sức lực, hiện tại đường ở thôn Đại Truân Tử có hơi gồ ghề, cũng là trước đây mỗi người cuốc cuốc.

Cố Thiết Trụ là một trong số đó, mà Cố Kim mấy anh em cũng đều ra lực.

"Thế hệ ông đào đường, thông lộ. Thế hệ cha cháu tu đê đập, đào mương máng tưới đồng ruộng, chờ tới thế hệ các cháu thì cứ thế dùng được rồi, hàng năm chỉ cần gia cố." Cố Thiết Trụ híp mắt, cười ha hả: "Mỗi một thế hệ kế tiếp nhau chăm chỉ thì cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."

Cố Khanh Khanh lắng nghe từng chút một, Cố Thiết Trụ nhìn cháu gái ngây ngây ngô nghe.

Đứa nhỏ này vẫn là giống lão đại, được cái thông minh hơn lão đại vài phần.

Cơm nước xong, Cố Khanh Khanh giúp đỡ thu dọn chén đũa, còn làm mặt quỷ với Cố Bảo, Cố Bảo cố ý cùng Cố Viện Triều trò chuyện, làm Cố Khanh Khanh vội đến dậm chân.

“Hai người, đừng trêu em ấy nữa.” Cố Hùng lấy ra hai cái rổ nhỏ, đưa cho Cố Khanh Khanh một cái: “Anh cùng anh hai em đi ra sông bắt cá, cháu với chú hai không biết bơi thì đi ra chỗ dòng suối nhỏ bên cạnh ruộng mò ốc, được không?"

Cố Khanh Khanh từ lâu đã muốn đi dòng suối nhỏ nghịch nước, mà lúc này nước đã cạn, thấy mẹ cứ nhìn nhìn về phía bên này, ngoan ngoan gật đầu cười ngọt ngào: "Được ạ, em nghe anh trai."

“Đừng có đi hết." Cố Thiết Trụ ngồi trên ghế đá nhìn lão nhị làm đồ thủ công, bắt chéo chân gõ gõ tẩu thuốc vào đế giày: "Trong nhà hết bột ngô rồi, Kiến Quốc và Quốc Khánh còn có Vệ Quốc, Vệ Đông 4 đứa lưu lại nhà xay đi."

“Được rồi.” Cố Vệ Quốc bọn họ đã qua tuổi ham chơi rồi, hai người đi vào kho mang bắp ra lột vỏ, dư lại hai người đi vào trong chuẩn bị cối xay mà xay bột.

Giữa sân có một cái cối xay đá lớn, nghe bà nội nói là bằng tuổi cha của Cố Khanh Khanh rồi, trong nhà xay bột ngô bột mì đều dựa vào nó.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông ơi, cháu đi ra ngoài đây, về sớm ạ!" Cố Khanh Khanh xách cái giỏ tre nhỏ chạy ra ngoài, theo sau là bé Gạo.

Trương Thúy Phân lo lắng dặn dò Cố Hùng: "Đừng để con bé nghịch nước, về sớm một chút.

"Được rồi, bà nội yên tâm."

Cố Bảo uể oải đi theo sau Cố Khanh Khanh và bạn thân của con bé, Triệu Ngư, nghe hai đứa con gái ríu rít không ngừng.

Cố Hùng và Cố Viện Triều đang thảo luận xem ngày mai sẽ đi chặt gỗ ở đâu. Cố Hòa Bình và Cố Vệ Tinh rất hào hứng, nghe anh trai bảo là muốn đi bắt cá trạch tức khắc hăng hái.

Hai ngày nữa sẽ là ngày 15 tháng 8, đêm nay trăng đã thực tròn, đem bóng bọn họ kéo thật là dài, Cố Khanh Khanh đi chỗ này xuống chỗ kia làm Cố Bảo mất bình tĩnh rống lên ——

"Này Khanh Khanh bảo bối, đừng có chặn đường chú!"

"Không phải đâu chú nhỏ, chú xem ánh trăng vẫn đi theo chúng ta nè!"
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 21: Chương 21



"Không có đâu." Cố Bảo liếc mắt nhìn hai cặp giò nhảy nhót trước mặt mình, nghiêm mặt: "Là cháu đi theo nó mới đúng."

“Mới không phải đâu.” Cố Khanh Khanh quay lại làm mặt quỷ, tiếp tục vừa đi nói chuyện với Triệu Ngư.

Không biết có phải toàn bộ thôn xóm ban đầu đều vòng quanh con sông này mà sinh sống hay không? Dòng suối nhỏ đi ra cửa thôn không xa đã thấy, có một cây cầu nhỏ làm bằng gỗ, qua cầu bên kia là thôn Đại Câu Tử.

Sau một thời gian bận rộn, thôn dân ăn cơm chiều xong đều ra bờ sông rảnh rỗi ngồi, người lớn vừa phe phẩy quạt vừa nói chuyện phiếm, nhóm mấy bà, mấy mẹ thì nương ánh trăng đóng giày, trẻ chút thì ở bờ sông giặt quần áo.

Có một ông cụ thấy trong tay cô xách theo sọt đánh cá, thân thiện chào hỏi: “Khanh Khanh, đến bắt cá à?”

“Vâng, ông Trương." Cố Khanh Khanh vui vẻ lần lượt chào mọi người, nhìn lại thì thấy mấy anh họ sớm sẵn ống quần xuống sông, còn chú nhỏ thì ở bên ruộng bắt ốc.

Triệu Ngư vất vả gỡ tảng đá lớn để tìm cua, trong khi Cố Hùng cầm trong tay chiếc túi lưới bằng tre, từ từ đặt nó xuống bãi cỏ ven sông.

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng bước tới, Cố Hùng vừa bắt được một sọt, cô cúi xuống nhìn kỹ hơn thì vui mừng khôn xiết: "Tôm nhiều quá à!!! Anh ơi, bắt thêm nhé, thêm nữa nhé!!!"

Nói xong đưa rổ ra chờ Cố Hùng đổ tôm vào trong.

Chiếc rổ nhỏ được Cố Ngân đan đặc biệt, dày đặc đến mức hầu như không bị rò rỉ nước ra bên ngoài, đến tép nhỏ xíu cũng trốn không thoát.

Cố Viện Triều cũng bắt được một vài con cá, hầu hết là cá diếc dài bằng lòng bàn tay, loại hoang dã này không lớn thắng ở mùi vị rất ngon, còn cực tươi. Còn có mấy con cá trong suốt, loại cá này Cố Khanh Khanh thích ăn nhất, không xương không vảy, dùng dầu chiên lên hoặc là nướng đều ăn rất ngon.

Rán trong dầu thì thơm hơn, nhưng tiếc là chỉ trong ngày Tết, mẹ mới bỏ được mà chiên, ngày thường toàn dùng lửa nướng.

"Khanh Khanh bảo bối!" Bên cạnh chân Cố Bảo có một đám ốc, nhìn thấy con cá nhỏ chừng 3 ngón tay, kinh hỉ hô lên: "Kêu anh Hòa Bình của cháu lại đây đi!! Có các chạch!!!"

“Vâng, vâng!” Ngay khi Cố Khanh Khanh nghe nói có chạch, cô để rổ lại cho Cố Viện Triều lôi kéo Cố Hòa Bình chạy ra ngoài đồng ruộng.

Gần đây là cho nước vào ruộng để cày, Cố Khanh Khanh xắn quần bước xuống đất mềm, chợt nghĩ ra điều gì đó liền rụt chân lại.

"Chú nhỏ ơi."

Cô nhẹ giọng kêu: "Có đĩa không chú?"

Trước kia rút mạ cô sợ nhất con này, giống y như nước mũi, dính ở trên đùi là không chịu đi xuống, điên cuồng hút máu, dẫm lên nó nó lại không chết.

“Không có, mau xuống đi.” Cố Bảo nhúng ngón tay vào trong đất, thật mau bắt được một con chạch đen, ném con chạch vào trong cái thùng gỗ do Cố Hòa Bình mang đến, đưa rổ cho Cố Khanh Khanh mò ốc.

Cố Khanh Khanh không giỏi bắt chạch, cô chỉ ngồi ở bên khuyến khích chú nhỏ cùng mấy anh trai thôi.

Cố Bảo và Cố Hòa Bình nơi nơi bắt các chạch, đêm nay ánh trăng đủ sáng, chộp một cái là chuẩn, mười phút là bắt được tận 5,6 con.

Nước có chút đục, Cố Khanh Khanh cũng không cúi xuống nhìn, chân cô đang chần chừ bước tới trên ruộng, có ốc thì nhặt, không có xách rổ đi lên phía trước.

Lúc cô từ dưới ruộng đi lên, cái giỏ nhỏ đã đầy, đặt cái giỏ sang một bên, Cố Khanh Khanh xách ống quần ra sông rửa sạch bùn ở chân.

"Khanh Khanh." Triệu Ngư vẫn đang kiên trì lật mấy cục đá, thấy cô ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh, cậu ấy trong tay còn dùng kẹp gắp con cua: "Tôi nay ăn cua nướng đi."

“Được nha." Cố Khanh Khanh đung đưa chân, nước bị đạp b.ắ.n tung tóe: "Để tớ bảo anh trai chặt mấy cây tre mềm, chúng ta hầm cá chạch ăn."

Đêm nay thu hoạch phong phú nha, cả đoàn người từ đường nhỏ trở về.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cha ơi?” Nhìn thấy Cố Kim vội vàng đi đến cuối thôn, Cố Khanh Khanh ngẩn người: “Muộn như vậy cha đi đâu vậy?"

"Nhà chú Trương bị mất một con gà, chú Trương nói là bị thanh niên trí thức trộm, A Bảo anh đi xem, em mang Khanh Khanh với mọi người về đi nha." Hắn dặn dò Cố Bảo vài câu rồi cùng Tần Võ đi về chỗ thanh niên trí thức.

“Được rồi, em đưa về." Cố Bảo cũng có chút bối rối: “Khanh Khanh bảo bối đừng nhìn, trở về chú nhỏ hầm cá chạch, nướng cua cho cháu ăn nha!"

Hắn trong lòng chửi thầm.

Này, cái đám thanh niên trí thức này sao dám ăn trộm gà chứ?
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 22: Chương 22



“Chú nhỏ, chú về trước đi, cháu xem một chút.” Cố Khanh Khanh trước giờ là người thích náo nhiệt, hơn nữa buổi chiều còn nói chuyện với Tôn Viên Viên, thoạt nhìn không phải là người sẽ đi trộm cắp.

Cô dúi giỏ đầy ốc vào tay Cố Bảo, chạy đến cuối làng, Triệu Ngư cũng chạy theo.

Thừa lại toàn là đàn ông Cố gia, cầm giỏ, thùng gỗ hai mặt nhìn nhau.

Không phải lần đầu thanh niên trí thức ăn trộm, trước đây vài lần có thanh niên trí thức trộm hái dưa, trước kia cũng có thôn dân mất gà, bất quá không có chứng cứ chứng minh thanh niên trí thức trộm.

Lần này, nhà họ Trương trực tiếp kéo Cố Kim đi, Cố Kim còn chưa kịp thở, đi vào sân sau chỗ đất trồng rau đã được cắm hàng rào chỉnh tề.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đội trưởng, nhìn xem, chứng cứ vô cùng xác thực, cái này không tính là tôi oan uổng bọn họ đâu nhá!" Trương Nhậm buông cánh tay của Cố Kim ra, chỉ vào đám lông gà bên cạnh hàng rào.

Cố Kim ngồi xổm xuống nhìn đống lông, thắc mắc: “Sao anh biết đây là gà của anh?”

Lông vàng rơi xuống đất, vừa nhìn đã biết gà không đến mười thì cũng tám con.

“Đúng vậy, lão Trương, làm sao ông biết đây là gà của nhà ông." Tiền Quế Hoa là người miệng rộng nhất thôn, vừa thấy Cố Kim đi ra ngoài, người cũng vội vàng chạy theo phía sau.

Bà muốn trở thành người phụ nữ nắm tin tình báo nhanh nhất thôn Đại Truân Tử, để đặng mà khi nói chuyện với bà bạn già, cũng không đến mức bị so sánh không bằng Vương Đại Hoa thôn Đại Câu Tử bên cạnh.

Trương Nhậm lấy trong đống lông gà ra một chiếc lông gà màu đỏ, cầm cái lông đưa cho dân làng: "Con gà này do cha tôi lưu lại để cúng tổ tiên tết Trung thu này, hôm nay cái đuôi bị nhiễm nước Thương Lục nhiễm đỏ."

Tần Võ vẻ mặt u ám nói với thanh niên trí thức đang im lặng bên cạnh: "Các cô cậu phải giải thích chuyện này. Người ta tìm thấy lông gà ở ruộng rau nhà các cô cậu, ngày thường chỗ thanh niên trí thức cũng không có ai lui tới."

“Bí thư chi bộ Tần, chúng tôi thật sự không ăn trộm gà.” Thanh niên trí thức thức ngày hôm qua lười biếng, bị cây cuốc của Tần Võ đạp ngã xuống đất cũng choáng váng: “Buổi tối Tôn Viên Viên đến nhà đội trưởng Cố mang tre lại đây, nửa tiếng trước chúng tôi mới cắm hàng rào xong, vừa mới nghỉ một hơi chuẩn bị nấu cơm, bên ngoài liền cãi cọ ầm ĩ nói bọn cháu trộm gà của Trương gia."

Tôn Viên Viên lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, bí thư chi bộ Tần, nếu không tin thì chú xuống bếp chỗ tụi cháu xem xem, bếp vẫn còn lạnh, mọi người đều có thể vào lục soát."

"Đúng vậy lão Tần, việc này tôi cũng biết, lúc chạng vạng là A Hùng bọn họ ở trên núi đốn củi, đồng chí Tôn Viên Viên từ chỗ em hai của tôi cầm mấy cây tre về làm hàng rào, chuyện này thanh niên trí thức không nói dối."

Cố Kim đứng dậy, khóe mắt liếc nhìn cô con gái nhỏ của hắn đang đứng đằng kia, gãi gãi đầu bất lực.

Liền biết con bé này sẽ chạy theo tới mà, quay đầu hắn phải nói chuyện với Thời Như Sương, không thể để Khanh Khanh trở thành Tiền Quế Hoa thứ hai được.

Con gái mà nhiều chuyện là không thể được, nếu là người ta cãi nhau động tay động chân bị thương đến làm sao bây giờ, già trẻ lớn bé ở nhà không phải sẽ lao vào liều mạng với người ta.

Trương Nhậm cương cổ lên: "Đội trưởng Cố, Bí thư chi bộ Tần, lông gà của tôi ở đây, tổng không thể là nhà tôi ăn gà xong nhổ lông vứt sang đây vu oan bọn họ!"

“Nhưng là bọn cháu xác thật không ăn." Nam thanh niên trí thức thật oan, bả vai suy sụp thở dài: "Nếu không mọi người vào trong lục soát đi, chúng cháu không có ý kiến.

Sau khi xuống đất làm việc hai ngày, thanh niên trí thức không còn hung hăng như lúc mới xuống nông thôn nữa, hiện tại bộ dạng là tùy ý mọi người.

Hơn nữa, họ phát hiện từ Cố gia, thôn dân kỳ thật dễ ở chung, không làm chính là không làm, bọn họ tin Cố Kim sẽ không bất công bọn họ.

Triệu Ngư đến gần mẹ cô là Tiền Quế Hoa, hai mẹ con thì thầm nói chuyện, Cố Khanh Khanh cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh Cố Kim, kéo tay áo của cha —

Cô thì thầm vào tai Cố Kim: “Cha, con vừa đi ngang qua cửa nhà chú Phàm, nghe được mùi gà hầm rất thơm."

Không may lỗ tai Tần Võ quá thính, Cố Kim còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã nhìn chằm chằm Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, ý của cháu là Trương Bất Phàm ở nhà hầm gà?

Hắn là quân nhân, giọng nói lớn, Cố Kim nghe mà lỗ tai ù ù, hắn đem con gái che ở sau lưng: "Tần lặn nước, đừng có lớn tiếng như vậy làm gì, Khanh Khanh nhà tôi nhát gan đừng có dọa con bé."

Tần Võ trợn mắt, trong lòng thầm nghĩ, trời đất ơi, con gái của ông mà nhát gan. Bị Cố gia mấy người cưng chiều, đến tổ ong rừng còn dám đi chọc vài cái.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 23: Chương 23



“Trương Bất Phàm?” Trương Nhậm sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi, xắn tay áo chạy đến nhà đứa em họ này: "Nếu thật là tên nhãi ranh này, tôi hôm nay làm thịt hắn."

Cố Kim cho Tần Võ một cái nháy mắt: "Đuổi theo a! Đừng để đánh nhau."

Trương Bất Phàm nhà họ Trương nổi danh ham ăn biếng làm, thường xuyên kéo chân sau người nhà, mẹ hắn nuôi gà vịt đều chui vào miệng hắn.

Trương Nhậm mà đánh người thì là đánh thật, hai anh em họ đánh nhau, Tiết Kiến Sơn và Cố Kim không thể kéo được ai trong số họ. Hôm nay sự việc hơn phân nửa đã sáng tỏ, Trương Bất Phàm trộm gà của anh họ, còn muốn vu oan cho nhóm thanh niên trí thức.

Ai biết rằng Cố Khanh Khanh đã đi đường tắt để đi xem náo nhiệt, vừa lúc hắn đang ở nhà hầm gà.

Những thôn dân đang xem náo nhiệt đã đi theo Cố Kim và Tần Võ đến nhà của Trương Bất Phàm, bỏ lại 5 thanh niên trí thức đang nhìn nhau thất thần.

“Chúng ta không có chuyện gì sao?” Vu Thừa Phóng khó hiểu.

“Trở về nấu cơm đi.” Mạnh Nam thu hồi ánh mắt, hai tay buông thõng đi về hướng nhà bếp.

Tôn Viên Viên tức giận giậm chân nói: "Cái chuyện gì vậy trời."

Diệp Tử nắm lấy cánh tay cô bạn, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, chuyện không liên quan đến chúng ta, lần này nhờ cô gái nhỏ nhà họ Cố, bằng không không thể rõ ràng được rồi."

Ngay cả khi họ tìm kiếm trong bếp mà không thấy thì sao, lông gà đích thực là ở sân của bọn họ tìm được, Trương Nhậm cường ngạnh cũng có thể nói bọn họ mang đi chỗ khác ăn.

Bởi vì họ không phải là người trong thôn, thôn nhân với bọn họ không có sự tin tưởng.

Hơn nữa, thanh niên trí thức nhóm trước danh tiếng không tốt, thôn dân có thành kiến cũng thật bình thường.

Cả Mạnh Nam và Vu Thừa Phóng đều có thể lý giải được điều này.

Khi Trương Nhậm đến, Trương Bất Phàm đã sớm rửa sạch nồi, dùng giẻ lau miệng ném sang một bên.

“Anh trai, sao anh lại đến đây?” Trương Bất Phàm giả vờ ngạc nhiên, còn nghĩ thầm may là động tác của mình nhanh.

Trương Nhậm híp mắt: "Nhà tôi mất gà."

“Nhà anh mất gà đến tìm em làm gì?" Trương Bất Phàm giả vờ mờ mịt rồi lớn giọng giận dữ nói: “Anh à, anh không phải là hoài nghi em chứ? Trước kia em ăn những cái kia, em thừa nhận. Hôm nay gà nhà anh em không trộm, nhìn xem có phải là rớt mương hay kẹt đâu đó rồi không? Không thì coi chừng chồn ngậm đi mất rồi."

Trương Nhậm thật có chút xíu d.a.o động. Trước kia Trương Bất Phàm trộm gà vịt chưa từng phủ nhận, hắn chính là người mà trên răng dưới cái khố, cùng lắm là đánh một trận, chẳng lẽ hôm nay thật không phải là hắn trộm.

Đúng lúc này, Tiết Kiến Sơn mang theo Đại Hoàng tới, thấy hắn còn chưa có đánh nhau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: "Lão Trương..."

Lời còn chưa nói xong thì Đại Hoàng đã giật giật cái dây xích điên cuồng chạy về phía nhà bếp, Tiết Kiến Sơn thấy thế chạy vội vào.

Đại hoàng ngồi xổm bên cạnh bếp lò, hai móng vuốt chỉ vào chỗ tro bếp, Trương Bất Phàm nhìn thấy nó moi xương gà ra, hai chân như bôi dầu muốn chạy thì bị Trương Nhậm xách cổ áo lên ——

"Hừ, đồ đê tiện, tao biết mày là đồ làm biếng, ăn trộm còn dám giá họa cho thanh niên trí thức. Hôm nay ta thay thế lão Trương trừ bỏ cái tai họa này."

Trương Bất Phàm cũng là một thanh niên cường tráng, hắn và Trương Nhậm xông vào đánh nhau không hề bị rơi vào thế hạ phong, Trương gia bao đời là cái đinh cứng, trong xương cốt trời sinh cường ngạnh.

Tiết Kiến Sơn bước tới kéo người này, đấy người kia. Gấp đến mồ hôi lạnh đầy người thì đám người Cố Kim rốt cuộc cũng đến.

“Đừng đánh, đừng đánh, các ngươi đều là người một nhà, có chuyện gì từ từ nói, hiện tại là xã hội gì rồi, không có hở chút động thủ." Cố Kim ở bên cạnh lo lắng suông, hắn chọc chọc Tần Võ: "Tần lặn nước, cậu nhanh nhanh đi, giúp Tiết Sơn đè người lại, còn đánh nữa mai có muốn làm việc hay không? Mang đi đến trạm y tế đi."

Tần Võ tức giận nhìn hắn một cái, biết tên Cố đồ ngốc này trong lòng mưu mô có ngốc đâu, bên ngoài cười ha hả, có việc là đẩy người khác, chính hắn đứng khua môi múa mép thôi.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 24: Chương 24



Nói thì nói hắn vẫn xắn tay áo xông lên, càng ngày càng có nhiều người trong thôn xem náo nhiệt, Tiền Quế Hoa từ trong túi lấy ra một nắm đậu nành rang, đưa cho con gái: "Tiểu Ngư à, về sau ngàn vạn lần không được gả vào Trương gia, vạn nhất có chuyện gì, nhà chúng ta đánh không lại."

Triệu Ngư nghiêm túc gật đầu, "giòn tan" nhai đậu nành: "Mẹ yên tâm đi, con nhất định tìm người tính cách ôn hòa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh nghe được thì bật cười.

Tiết Kiến Sơn và Cố Kim mỗi người ôm lấy eo của một anh em họ Trương, ôm đến gân tay nổi cộm, cứ như vậy nữa sẽ không kéo được bọn họ nữa.

Cố Kim ở bên cạnh xem đến nhếch miệng, sức mạnh như vậy, không đưa đi tu đê đập đá thật lãng phí, không thể lãng phí được!

"Cố đồ ngốc, thất thần làm cái gì? Hỗ trợ đi, tên khốn nhà mi là đội trưởng, còn đứng đó xem náo nhiệt?!"

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cố Kim bừng tỉnh sau cơn ma, hai anh em Trương gia còn đang đánh nhau, từng người bị ngăn lại: "Hai anh em các người còn làm ầm ĩ tôi đi gọi chú Trương sang đây đấy."

Nghe được câu này, Trương Nhậm bị kích động, vùng ra khỏi tay Tiết Kiến Sơn, hung mắt trừng mắt nhìn Trương Bất Phàm: "Còn dám ăn trộm gà của tao tao đánh gãy chân chó của mày!"

Cuối cùng, trò hề này kết thúc với việc Trương Bất Phàm bị đánh gãy rớt một cái răng.

Náo nhiệt tan, thôn dân nhóm ba nhóm năm ai nấy lần lượt kéo nhau về nhà, Tần Võ nhìn chằm chằm Cố Kim một hồi lâu, bực muốn điên: "Đồ ngốc nhà mi còn tinh hơn khỉ."

Cố Kim cười gãi đầu: "Tần lặn nước, cậu nói gì đó, tôi nghe không hiểu."

Tần Võ chắp tay sau lưng nói với Tiết Kiến Sơn: "Lão Tiết, anh xem hiện tại biết đồ ngốc này là người thế nào rồi chứ? Nguy hiểm hắn không rớ tay vào, lần nào cũng là tôi và anh."

Tiết Kiến Sơn xoa đầu Đại hoàng: "Lão Cố nhát gian không phải chuyện ngày một ngày hai, cậu đảm đương hơn một chút."

"Vậy a, Cố gia bọn họ, đều là sức lực mạnh mà nhát cáy.”

Cố Kim bị nói mát một hồi cũng không xấu hổ, mặt vẫn cười ha hả: "Đã muộn rồi, mau về nhà ngủ đi, ngày mai chúng ta còn sắp xếp nhiệm vụ trong đội."

Tiết Kiến Sơn tiếp tục đi tuần tra, Tần Võ cũng chắp tay sau lưng về thôn Đại Câu Tử, Cố Khanh Khanh theo cha về nhà.

“Khanh Khanh, làm tốt lắm, nếu con không phát hiện ra chú Phàm trộm hầm gà, đám thanh niên trí thức e là bị thôn dân chỉ trỏ xem thường." Cố Kim nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái khen ngợi.

"Con cũng là đánh bậy bạ may mắn trúng, cha ơi, hôm nay con mò không ít ốc đồng nha, chú nhỏ với cả anh trai còn bắt quá trời cá chạch, tôm nữa, ngày kia chú thím ba về nhà ăn Trung Thu, chúng ta cùng ăn ngon một bữa nha ~"

"Được!" Cố Kim cũng cười xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Ăn ngon một bữa!"

Con gái đã lâu không ăn thịt, Xán Dương và Thanh Liệt có gửi phiếu thịt về, vừa lúc đi Cung tiêu xã mua ít thịt, mua thêm ít bột mì tinh làm sủi cảo thịt heo hành tây cả nhà cùng ăn.

Nhắc đến sủi cảo thịt heo hành tây, hắn cũng có chút thèm.

“Từ xa nghe được cha con đang bàn bạc ăn cái gì?" Thời Như Sương đang cúi đầu thay nước cho ốc: "Vừa lúc thả ốc ở đây hai ngày, chờ chú ba về, thêm ớt, thêm su hào xào lửa nhỏ, lại cho thêm chút rượu át mùi tanh."

"Con mèo nhỏ tham lam, như vậy có được không?"

"Đương nhiên là được rồi." Cố Khanh Khanh nắm chặt cánh tay Thời Như Sương làm nũng: "Đã lâu không thử qua tay nghề của chú ba, thèm đến ch** n**c miếng."

Chú ba của cô, Cố Tài, là đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, có tài năng.

Một thân trù nghệ tuyệt vời!

“Vậy thì ăn trước một con cua lót dạ đi." Cố Bảo từ trong bếp đi ra, đưa cho cháu gái cái chén, trong đó có bốn năm con cua lớn, nướng chín đỏ rực dậy mùi thơm ngào ngạt.

"Đã kêu cháu về nhà, một hai phải chạy đi xem náo nhiệt, trễ thêm một chút cả càng cua cũng không chừa cho cháu."

"Hừm, chủ nhỏ xấu, không nói chuyện với chú nhỏ nữa, cháu sang Tiểu Ngư cho cậu ấy hai con cua. Cha mẹ ơi, ngủ trước đi nha, con lập tức quay lại." Cố Khanh Khanh mày liễu cong cong, hấp tấp chạy về phía nhà Tiền Quế Hoa.

“Con bé nghịch ngợm này." Cố Bảo lẩm bẩm quay người, vươn vai chuẩn bị về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Cố Kim thổi còi chạy đến tận hai cái thôn, thôn dân đi đến kho hàng nhận nông cụ, nhận nhiệm vụ phân công rồi xuống đất làm việc.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 25: Chương 25



Cố Khanh Khanh và nhóm thanh niên trí thức làm việc cùng nhau, bọn họ thay phiên xới đất giẫy cỏ, cô gieo cây con xuống.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn họ thực hiện làm việc theo chế độ khoán tổ, các thôn dân chia nhóm làm xong có thể về nhà nghỉ ngơi trước, Cố Kim và Tần Võ hai người nơi nơi tuần tra, còn thường thường giúp đỡ một chút.

Cố Kim và cùng Tần Võ, một là đội trưởng đội sản xuất, một là bí thư chi bộ, thuộc về dạng cán bộ chuyên trách, không tham gia vào hoạt động lao động của đội sản xuất, mỗi ngày có mười điểm công việc, cuối năm đảm nhiệm quyết toán phân lương đều là phân cho đội sản xuất.

Nhưng hai người không thể nhàn rỗi được, ngoài việc sắp xếp nhiệm vụ sản xuất của đội sản xuất và xây dựng kế hoạch sản xuất, rồi cùng thôn dân xuống đất làm việc. Cố Kim mặc dù nhìn cộc lốc được cái làm việc tay chân mau lẹ, Tần Võ càng không cần phải nói, hai người khắc khẩu với nhau suốt ngày, kỳ thực phối hợp hiệu suất cực kỳ cao.

Dạo quanh một vòng, Cố Kim xoa xoa cái mũi: "Lặn nước, cậu xem thôn nhân làm việc tích cực, hiệu suất cao nhiệt nha. Mà chất lượng có vẻ không được tốt lắm."

"Đều nghĩ làm xong mau chóng trở về đâu, cậu xem đám cỏ kia, tôi đến dắt trâu tới ăn còn so với hắn cắt còn sạch sẽ hơn."

Tần Võ cau mày: ""Không thể cứ tiếp tục như vậy, không ổn."

“Cố thẳng ngốc?” Thấy anh ta hồi lâu không có phản ứng, Tần Võ quay đầu lại nhìn, dùng cùi chỏ đ.â.m vào người anh ta: “Anh choáng váng làm gì, nghĩ cách đi.

"Tôi đang nghĩ ..." Cố Kim mơ hồ chụp cánh tay của Tần Võ: "Đi, đi trại nuôi heo nhìn xem trước, còn hơn ba tháng nữa là ăn Tết ..."

Khi Cố Khanh Khanh đang trồng rau, cô phát hiện nhóm thanh niên trí thức này làm việc lưu loát hơn hai ngày trước nhiều, cái kia nam thanh niên trí thức cũng không còn bộ dạng heo héo nữa.

Tôn Viên Viên đi tới nói chuyện với cô, thuận tay đưa cây con cho cô: “Khanh Khanh, cảm ơn em chuyện ngày hôm qua.”

“Em chỉ là nói thật, không phải mọi người làm thì không ai đổ lên đầu mọi người được nha!" Cố Khanh Khanh cầm lấy cây con, khom lưng trồng trọt: "Đúng rồi nhà em còn rất nhiều khoai lang đỏ, khoai tây, cũng ăn không hết, giữa trưa mang sang cho mọi người."

"Nào biết xấu hổ như vậy." Tôn Viên Viên quẫn bách, liên tục xua tay: "Chỗ bên chị đã trồng rau rồi, cũng mượn công điểm trong đội đổi chút lương thực, nói chung là mượn tạm thời trước mắt đủ ăn."

"Chị Viên Viên, đừng từ chối, anh chị thanh niên trí thức nhiều người như vậy, chút thương thực đó trụ không được bao lâu nha, tuy là lương thực phụ mà được cái lấp đầy bụng. Chờ cày bừa vụ thu xong phải làm việc tốn sức, anh chị ăn không no thì làm sao mà làm việc được"!

Cố Thanh Khanh giải quyết dứt khoát: "Cứ như vậy đi, chờ hạ công em đưa sang cho chị."

“… Được, vậy thì phiền toái em rồi." Tôn Viên Viên không tiện từ chối mãi, trong lòng càng thêm khẳng định người Cố gia thật tốt, đặc biệt là con gái của đội trưởng, xinh đẹp mà còn thiện lương.

"Khanh Khanh." Diệp Tử cũng đi tới, nhẹ giọng giải thích: "Trương Thanh không phải cố ý lười biếng. Hai ngày trước mọi người mới đến, cậu ấy có chút không quen thời tiết cho nên không chịu nổi, mới ngồi nghỉ ngơi một lát ..."

Trương Thanh là thanh niên trí thức bị Tần Võ đạp cái cuốc té ngã, nghe Diệp Tử giải thích xong Cố Khanh Khanh sảng khoái cười. Vốn dĩ muốn vỗ vai chị ấy bảo không có việc gì, cơ mà phát hiện tay mình dính đầy bùn đất, ngừng ở không trung, rụt trở về.

"Vừa mới đến chưa quen cũng bình thường, ngày mai Trung Thu nhà em làm đậu hũ, đến lúc đó cho các anh chị mấy miếng đi, nghe bà nội em nói trước kia khí hậu không quen thì ăn mấy miếng đậu hũ là có thể khỏe."

"Còn có, các anh chị về sau nhức đầu không thoải mái thì đi tìm trạm y tế bên chỗ Đại Câu Tử thôn nhìn xem, lại cầm biên lai trở về tìm chú Toán Bàn, tiền thuốc men đều có thể được chi trả."

Chú Toán Bàn là kế toán của đại đội, gảy bàn tính cực giỏi, qua tay chú ấy chưa bao giờ có việc sai sót.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Được, cám ơn Khanh Khanh.” Diệp Tử liên tục cảm ơn, hôm nay mọi người làm việc thôn dân đều chủ động chào hỏi, cô cảm thấy đây là dấu hiệu tốt, có nghĩa là thôn dân đã bắt đầu tiếp nhận thanh niên trí thức bọn họ.

Buổi trưa tan làm, Cố Khanh Khanh và Cố Hùng nhặt một giỏ đầy khoai lang đỏ, khoai tây đưa đến nhà thanh niên trí thức. Trở về ăn cơm thì thấy Cố Kim ngồi xổm ở cửa gãi đầu, rõ ràng là đang gặp chuyện phiền não.

“Cha ơi?” Cố Khanh Khanh bước nhanh đi tới: “Làm sao vậy cha?”

"Không có chuyện gì, chỉ là khoán làm việc theo nhóm hiệu suất thì có cao mà chất lượng lại không được a. Khanh Khanh con có chiêu gì không?"

Cố Kim ngẩng đầu lên mong đợi nhìn con gái.

"Chỉ chuyện này sao ạ? Đơn giản nha."

Cố Khanh Khanh ngồi sát bên cạnh thủ thỉ: "Con nói với cha nha ..."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 26: Chương 26



"Cha, hôm nay con có chú ý, ngày thường yêu cầu mười mấy người làm mấy việc đồng áng thường ngày mà một buổi sáng đã làm xong, thuyết minh phương pháp này tăng hiệu suất không thành vấn đề. Mà ở dưới cha không phải có hai vị phó đội trưởng sao? Có thể cho chú Hàn và chú Kiều đi từng tổ nhỏ kiểm tra, chất lượng đủ thì mới ghi công điểm hạ công, không đủ tiêu chuẩn thì theo tiêu chuẩn xem làm được bao nhiêu phần, yêu cầu bổ sung, nếu mà cứ lừa gạt nhiều lần trực tiếp khấu trừ công điểm."

Bằng cách này có thể trị tận gốc những người hay làm biếng.

Nếu không, những người như Trương Bất Phàm có thể được tính điểm công việc bằng Cố Hùng, cái này chân chính mới không công bằng cho xã viên.

Cố Kim đâu phải đồ ngốc, nghe con gái nói xong hưng phấn mà xoa tay đứng dậy, đi tới đi lui: "Chú Hàn là người thôn Đại Câu Tử, còn Kiều Thông là người của thôn Đại Truân Tử, vì tránh để bao che thôn dân mình, để chú Hàn kiểm tra các nhóm nhỏ thôn Đại Truân Tử ngược lại chú Kiều kiểm tra thôn Đại Câu Tử, như vậy sẽ không ai nói được lời nào."

“Khanh Khanh bảo bối!” Cố Kim ôm đầu con gái, xoa xoa vài cái: "Con là con gái ngoan của cha mà."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, không đợi Cố Khanh Khanh đáp lại, liền ngâm nga một bài hát nhỏ không rõ đi tới đại đội, còn không quên xua xua tay: "Nói với bà nội con một tiếng, cha không ăn cơm nha."

Cố Khanh Khanh ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bối rối của anh họ, nhún vai: "Anh, chúng ta ăn cơm trước đi."

"Hả? Được thôi."

Buổi chiều, mọi người trong đội sản xuất cùng nhau cày cấy cho vụ thu, phơi đất một hôm hôm sau mới cấy lúa.

Hôm nay là Trung thu, mọi người đều làm việc chăm chỉ, mong muốn làm sớm về sớm, xay đậu nành làm chút đồ ăn đặng cùng gia đình ăn tết đoàn viên.

Trong đội không có quá nhiều ruộng, chỉ có 2.489 mẫu, mà cộng cả hai thôn Đại Câu Tử cùng Đại Truân Tử tân hơn 500 hộ gia đình, dân cư lên đến khoảng 8500 người, đây là đội sản xuất nhiều người nhất.

Cũng giống như Cố gia, con trai đã lập gia đình cũng không phân gia.

Do đó, rất phổ biến những hộ gia đình có số lượng lớn từ 20 đến 30 người, cũng có những gia đình chỉ hai hoặc ba người. Những năm đầu đội sản xuất trồng mỗi năm hai vụ lúa, nộp lương xong căn bản không đủ phân, hiện tại đội sản xuất đang làm ba vụ.

Hiện tại, năng suất trên mỗi mẫu là 455 kg, ruộng ở thôn Đại Câu Tử và thôn Đại Truân Tử không tính màu mỡ, năng suất này chỉ được tính ở mức trung bình, mỗi năm còn phải giao lương, mỗi mẫu 200 cân, một năm chính là 149 vạn 3400 cân.

Giao xong lương rồi, dằn lại hạt giống cùng lương thực dự trữ, số còn lại ấn đầu người đâu đó khoảng 200-300 cân, thừa chút thức ăn để chăn nuôi, cuối năm quyết toán ấn cho mỗi người 7 phần lương, dư lại ba công điểm đổi thành tiền.

Theo cách này, phải xem một hộ có bao nhiêu sức lao động. Cố gia mỗi năm lương thực phân có khoảng 5-6 ngàn cân, là hộ lương thực dư dả nổi tiếng, còn Trương Bất Phàm nhà bọn họ là điển hình hộ thiếu lương.

Cố Khanh Khanh cân nhắc cha chắc chắn đem đất hoang khai hoang làm thành đồng ruộng, hồ nước được bồi phù sa vừa lúc ở trên ủ phân, đội sản xuất nuôi heo, nuôi trâu là phân bón tốt nhất. Năm đầu tiên sản lượng khả năng chỉ có 200-300 cân, về sau sản lượng phân bón càng ngày càng tăng dần.

Sau khi hoàn thành công việc vào buổi trưa, Cố Khanh Khanh ghi lại điểm trở lại Cố gia, vừa vào đã thấy chú Cố Tài chỉ huy anh Viện Triều xay đậu nành, ngạc nhiên vui mừng chạy đến: "Chú ba, chú về rồi ạ!"

Cố Tài váng đậu sủi bọt trên tay, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ôm cánh tay mình cười lớn: "Khanh Khanh của chúng ta hình như đã cao thêm một chút nhỉ. Lần trước chỉ mới cao đến cằm chú ba, giờ cao đến tận mũi rồi."

"Trong nhà cái gì tốt đều tăng cường con bé ăn, không lớn nhanh sao được."

Thời Như Sương xách cái thùng gỗ lại tiếp nước: "Thím ba mang về cho con một cái cốc tráng men, đừng có quấn lấy chú ba."

Thím ba của cô, Trương Vũ Tình, làm việc trong xưởng tráng men, lương không cao, 20 đồng, được cái ở xưởng có mấy cái ca tráng men sứt mẻ hoặc bong tróc, còn có mấy cái chậu rửa mặt có tì vết chút đều có thể mang đi, coi như là phúc lợi của công nhân.

“Không phiền phức, không phiền phức, Khanh Khanh của chúng ta là ngoan nhất.” Cố Tài cười nói: “Chú thím ba tích góp hai tháng phiếu thịt, cắt một miếng thịt ba chỉ lớn trở về, chờ làm đậu hũ xong chú làm sủi cảo cho bảo bối cục cưng ăn nha."

“Cháu muốn sủi cảo rau hẹ thịt heo." Cố Khanh Khanh vội vàng chạy ra phòng sau nhìn chiếc cốc tráng men của mình, cô đã thèm muốn chiếc cốc men xanh cung cấp cho Bộ Đội gọi là Đường Từ đã lâu.

Không biết thím ba có mang về cho cô loại này không.

"Được được được, sủi cảo rau hẹ thịt heo, vừa lúc có tôm, mang lại đây bóc vỏ."

Cố Bảo vừa lấy cho một gáo đậu nành ngâm vào cối xay, Cố Bảo nghe là nước miếng muốn chảy ròng ròng.

Cố Khanh Khanh nhìn thấy chiếc cốc men xanh quân đội trên bàn gỗ, thích đến không nỡ buông tay, ôm cái ly ngó trái ngó phải, dán vào người Trương Vũ Tình, ngọt ngào mà hô mấy tiếng thím ba tốt nhất, thím ba xinh đẹp nhất, xong rồi vui vẻ chạy đi tìm Triệu Ngư khoe khoang.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 27: Chương 27



Trương Vũ Tình không nhịn được cười trước bóng lưng hớn hở của cô cháu gái biến mất ở cổng sân. Cô lại đem đậu nành đã ngâm đến chỗ cối đá, hỏi Thời Như Sương: "Chị dâu, cô bé nhà họ Triệu kia có bằng tuổi Khanh Khanh của chúng ta không?"

Thời Như Sương đứng sang một bên, không ngăn cản Cố Viện Triều đẩy cối xay: "Em là muốn ..."

Cô đưa mắt nhìn cháu trai."

“Đúng vậy.” Trương Vũ Tình nắm tay chị dâu đi qua một bên, nhường lại chỗ cho đám nam nhân: “Viện Triều năm nay đã 20 tuổi, cũng không lớn hơn Tiểu Ngư là bao nhiêu. Triệu gia cũng ta đều hiểu tận gốc rễ, chính là Tiền Quế Hoa, miệng rộng quá."

Nói đến đây, Trương Vũ Tình buồn rầu: "Nếu thực sự làm thông gia với nhà này, còn không chừng Cố gia trong đất có bao nhiêu trùng đều giũ ra hết."

Thời Như Sương buồn cười, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời thiêu đốt, cô kéo Trương Vũ Tình ngồi dưới mái hiện: "Chuyện này phải suy xét kỹ càng, chị Triệu là người không tồi, kém ở cái miệng không giấu được việc. Liên Tâm gần đây cũng thu xếp cho A Hùng tìm vợ, hai em thương thảo một chút."

"Được ạ, em thấy con gái thôn Đại Truân Tử chúng ta tốt, cả thôn cách vách Đại Câu Tử cũng được, chị dâu em nói thật, em cảm thấy tướng mạo thanh tú làm người thành thật lương thiện là được." Trương Vũ Tình cảm thấy điều kiện nhà mình không tồi, chồng làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, cô cũng là công nhân, ngày nào đó về hưu, nhường công tác lại cho con dâu, một tháng cũng 20 đồng tiền."

Cô tuyệt đối không kén chọn con dâu. Bộ dạng không khuyết điểm, tính tình ổn là được.

"Đừng lo lắng, A Bảo chú em nhà chúng ta còn chưa có vợ đâu."

Thời Như Sương trêu chọc Cố Bảo đang xúc đậu, cười lớn: “Mấy ngày trước chị nghe nói A Bảo có cô gái vừa ý, em quay đầu hỏi Viện Triều xem, nếu đứa nhỏ đã có tính toán, chúng ta trưởng bối đỡ nhọc lòng, chuẩn bị tốt sính lễ là được."

"Em đến đó hỏi một chút. A Bảo cái bộ dạng vô tâm vô phổi không giống có cô gái yêu thích nha."

Dư quang Trương Vũ Tình thấy mẹ chồng bận rộn trong bếp, cô đứng dậy: "Khanh Khanh không phải muốn ăn sủi cảo sao, em đi nhào bột."

“Chị đến giúp em." Thời Như Sương cũng không thể ngồi yên.

Hai anh em Cố Kiến Quốc và Cố Vệ Quốc đang ngồi xổm bên cạnh giếng để xử lý đám chạch thì Cố Tài bước tới nhìn đám tôm mà bọn họ vớt về, ngạc nhiên: "Lớn vậy sao, cha không nhìn kỹ nhìn không thấy luôn đấy."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Vệ Quốc phớt lờ lời chế giễu của cha: "Có thể vớt được không tồi rồi, cha còn một thùng ốc, nhốt hai ngày rồi, đã nhả bùn ra rồi, cha xem nấu thế nào?"

“Tôm nay bóc vỏ, băm thêm ít ngô cà rốt đi." Cố Tài ngồi xổm xuống, dùng tay lôi mấy con ốc tươi dính trên thành thùng gỗ, làm mặt quỷ với đám con trai, cháu trai: "Này mấy đưa đi ra nói với bà nội, nói là bắt con vịt làm vịt nấu ốc."

Cố Vệ Quốc trong tiềm thức tránh xa lão cha nhà mình ra ra, bắt chước cái giọng điệu của bà nội Trương Thúy Phân, lông mày dựng đứng: "Vịt quay ốc ăn cái gì, ta thấy mi lớn lên giống vịt!"

Giọng điệu, vẻ mặt cực kỳ giống.

Chọc làm Cố Kiến Quốc và Cố Tài cười đến nghiêng ngã, Cố Tài kéo cái ghế nhỏ chỗ anh hai đang đan sọt tre, ra chủ ý: "Nè, mấy đứa đi tìm bà nội, nói là Khanh Khanh thèm thịt, thèm đến mỗi tối rúc vào ổ chăn mà khóc, mấy đứa ở ngoài cửa sổ nghe được con bé nói mớ muốn ăn vịt, không phải được rồi sao?"

Cố Ngân nhìn lại em trai đang khuyến khích đám nhỏ, lắc đầu thở dài.

Đã bao lớn rồi, còn y như trẻ con.

Ngay khi Cố Khanh Khanh quay lại cổng sân, cô nghe thấy tiếng chuông xe đạp leng keng.

Lúc đầu cô còn tưởng là chú Tần đưa ba cô về, nhưng sau khi nghĩ lại, quan hệ giữa hai người nào có tốt được như vậy.

“Đồng chí Cố Khanh Khanh!” Người đưa thư đã đến chuyển thư nhiều lần, quen thuộc người Cố gia. Hắn xoay người đá cái chân chống, ở đằng sau yên xe đạp tìm ra một phong thư.

"Thư của em."
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 28: Chương 28



Nhìn thấy địa chỉ là binh đoàn xây dựng. Cố Khanh Khanh nghĩ đến anh hai, khóe mắt đều là ý cười: "Cảm ơn đồng chí, đồng chí chờ một chút nha, em rót cho đồng chí chén nước uống!"

Nói xong liền cất bước chạy vào trong nhà.

Người phát thư đối với Cố gia cũng rất quen thuộc, lắc đầu trước cách cư xử như sấm rền gió cuốn của cô gái nhỏ Cố Gia, cúi người sắp xếp lại đám báo chí cùng thư tín, đợi chút nữa còn phải đi vào trong đội sản xuất đưa thư, cũng không vội."

“Khanh Khanh là ai vậy cháu?” Hàn Liên Tâm đang lột bắp, chú em nói muốn trộn bắp, cà rốt cùng tôm băm làm sủi cảo, cô trước kia ăn nhiều nhất là sủi cảo thịt heo hành tây, loại này lần đầu tiên thấy.

Làm việc trong thành đúng là không giống nhau, cô nhìn em dâu ba phong cách sang lên rất nhiều luôn a!

"Đồng chí đưa thư! Anh hai gửi thư về!" Cố Khanh Khanh đặt thư lên bàn, cầm ấm trà sứ trắng vẽ hoa lá rực rỡ cùng chim muông, rót một chén nước lớn, thuận tay ở trong lồng hấp lấy ra hai cái bánh bao cuộn mập mạp đã bỏ thêm hành lá, quay đầu chạy về phía cửa.

“Đứa nhỏ này.” Thời Như Sương đi tới che lại tấm vải hấp, bất lực nói: “Các em xem con bé l* m*ng như vậy. Về sau chúng ta không ở bên cạnh, làm sao có thể yên tâm đây?"

Hàn Liên Tâm lột bắp xong, cằm cái cùi gặm gặm, đặc biệt ngọt, híp mắt cười: "Em cảm thấy Khanh Khanh là người có chủ ý, là ở bên cạnh trưởng bối yêu thương cho nên mới y như trẻ con."

“Đúng vậy, là lý lẽ này." Trương Vũ Tình đang cán bột làm sủi cảo, tay trắng xóa: "Cố gia chúng ta thoạt nhìn qua loa, kỳ thực đều là người thận trọng."

Vân Mộng Hạ Vũ

Thời Như Sương nghĩ đến chồng mình, nhịn không thể gật đầu tán đồng, ánh mắt nhìn về phía lá thư trên bàn: "Thanh Liệt đã gửi thư về rồi, thằng nhóc thúi Xán Dương lần nào cũng thua em trai."

"Hai em dâu an ủi: "Không quân vội hơn lục quân mà chị ..."

“Cảm ơn đồng chí Cố Khanh Khanh, xin lỗi đã làm phiền em.” Người đưa thư cầm lấy cái chén, ngửa đầu "ùng ục ùng ục" uống cạn.

"Gần đây ánh mặt trời thật độc ..." Đồng chí phát thư nâng cái tay áo lau nước khóe miệng, vẻ mặt lâng lâng: "Đây là nước cam thảo đúng không, uống vào bụng rất sảng khoái, lành lạnh."

“Đúng vậy, đào được ở trên núi." Cố Khanh Khanh đưa sang hai cái bánh bao cuộn: "Anh một lát nữa không kịp về ăn cơm, hôm nay trung thu nhà em không có thứ gì tốt, anh tùy tiện đối phó vài miếng ha."

“Không được, không được.” Đồng chí đưa thư nhìn thấy hai cái bánh bao cuộn lớn trắng tinh liên tục xua tay: "Nhà em giữ lại ăn đi, ai cũng không mấy giàu có, ngày thường ăn được mấy bữa bột mì tinh, anh sao mà ăn đồ ăn của nhà em được."

“Cầm lấy!” Cố Khanh Khanh ngạnh đưa sang, cười toe toét: “Đồng chí vì nhân dân phục vụ, chúng ta cũng không để anh bị đói bụng nha, hơn nữa nhà em không ít lần phiền toái anh."

Đây là thật sự, có khi ngày mùa bận quá, nông dân nào có thời gian lên trấn mua đồ, đồng chí đưa thư đến, mọi người đưa phiếu đưa tiền cho anh ấy, anh ấy giúp đỡ mang về không hề nề hà gì, cả thôn Đại Truân Tử cùng Đại Câu Tử đều thích đồng chí này.

“Được, vậy anh không khách khí nữa." Đạp xe cả buổi sáng, đói thật. Cầm lấy cái bánh bao cuộn, rồi lại đạp xe đi: "Anh đi trước, lần sau có thư của anh em lại mang lại đây."

“Được.” Cố Khanh Khanh nhìn anh đạp xe đi rồi, cao hứng chạy vào phòng bếp.

“Khanh Khanh bảo bối, Thanh Liệt nói gì?” Cố Bảo bưng chậu cá chạch đã xử lý qua, đặt lên bệ bếp, thấy cháu gái đang mở thư hắn vội vàng thò tới.

"Cháu còn chưa xem đâu ... Đoán là hơn phân nửa là kiểu cũ thôi, hỏi ông bà nội, cha mẹ, mấy chú mấy anh có khỏe hay không, rồi chú nhỏ khi nào rước dâu, cùng có mấy anh có tin tức tốt gì hay không ..."

Cố Bảo nghe vậy cảm thấy đầu óc quay cuồng: "Anh hai của cháu chính là cái dạng lải nhải, hắn đi bộ đội lâu vậy còn không lo tìm cho mình một cô vợ, chú là trưởng bối, hắn lại đi hỏi thăm chuyện của chú chớ ..."

Nói rồi hắn lén liếc nhìn mẹ hắn đang nhìn anh ba băm băm thịt, trong lòng chột dạ.

Cố Khanh Khanh không quan tâm chú nhỏ nghĩ thế nào, đọc nhanh qua lá thư, cùng những gì cô nói là tám chín phần mười, Cố Thanh Liệt anh cô tính tình đặc biệt lải nhải, viết dài cả hai tờ giấy kỳ thực một tờ là lặp đi lặp lại, đúng là làm khó anh hai rồi.

Nửa sau của mảnh giấy nói một chút việc linh tinh về cuộc sống ở bộ đội, cuối cùng lưu lại một câu ——

"Anh trai muốn ăn ô mai thanh mai."

Cố Khanh Khanh nhướng mày, nghĩ thầm, muốn ăn sao anh không trở về mà ăn.

"Khanh Khanh." Thời Như Sương lau lau tay vào hai bên vạt áo đi tới: "Anh hai con nói gì?"

“Mẹ xem đi nè." Cố Khanh Khanh đưa thư cho mẹ, lại cầm lấy phong thư cào cào, rơi vào lòng bàn tay một ít phiếu, 5 tờ đại đoàn kết.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 29: Chương 29



“Phiếu lương nha.” Cố Bảo liếc mắt nhìn rồi cười: “Nhà chúng ta lại chẳng thiếu lương, Khanh Khanh cháu hồi âm cho anh cháu, bảo hắn đừng cái gì cũng gửi về nhà, trong nhà cái gì cũng đều có."

“Chú nhỏ cháu nói đúng." Trương Thúy Phân ngồi vào bàn tự rót nước cho mình một cốc: “Mỗi lần đứa nhỏ này đều gửi phiếu gạo, phiếu vải còn có phiếu lương phiếu đường các kiểu, chính mình ở bộ đội chẳng biết là gầy thành cái dạng gì rồi."

"Nhà chúng ta tuy rằng không thiếu cái ăn, nhưng mà nhà mẹ đẻ của con với nhà mẹ đẻ của Liên Tâm cùng Vũ Tình bên kia đất đai cằn cỗi. Mẹ, nhà mẹ đẻ con gần đây, lương thực chúng ta kéo ra vừa lúc lần này Liên Tâm cùng Vũ Tình đều đã trở về, ngài để hai em mang phiếu gạo về nhà, đi lại cũng đỡ vất vả hơn một chút." Khi mà Thời Như Sương nhìn những dòng thư con trai nhỏ gửi về, trong lòng mềm như bông rối tinh rối mù.

“Làm sao được chị cả!" Không đợi Trương Thúy Phân lên tiếng, Hàn Liên Tâm đã lớn giọng: "Đây là Thanh Liệt tiết kiệm gửi về, chị dâu à, em biết chị ngày thường tốt với em, nhưng là, phiếu gạo này chị mang về cho thông gia chú thím đi, nhà em Tiểu Hùng sức lực lớn, mang chút lương thực không thành vấn đề,"

Trương Vũ Tình nhất trí ý kiến phụ họa theo: "Đúng vậy, chính chị lưu lại đi chị, thông gia trong nhà nhân khẩu nhiều. Chỗ bên đó một mẫu sản lượng chỉ khoảng 300 cân, Thanh Liệt hiếu tâm để ông bà ngoại có thể sống tốt hơn phần nào."

Trương Thúy Phân vừa mừng vừa bất đắc dĩ nhìn ba cô con dâu.

Vui vẻ là Cố gia trên dưới hòa thuận, vui vẻ an yên.

Bất đắc dĩ là mấy chị em dâu nhà khác đều tính toán làm sao moi chút thức ăn, đến cái trứng gà cũng phải tranh nhau nửa ngày, cả nhà gà bay chó sủa.

Nhà bà mấy đứa này còn ngược lại, phiếu gạo 200 cân người này đẩy người kia đẩy.

Trước đây mấy cô con dâu vừa gả lại đây, nói là nhà chỉ có bốn bức tường là chẳng nói ngoa chút nào, quanh năm suốt tháng không được một bữa cơm no, cũng không thấy đứa nào lén giấu giếm cái gì, nhà mẹ đẻ đưa tới khoai lang, khoai sọ cũng là chia nhau ăn.

Hiện tài cuộc sống càng ngày càng sung túc, bà tin tưởng Cố gia về sau càng ngày càng tốt.

"Phiếu gạo thì vợ thằng hai cùng vợ thằng ba ngày mai mang về nhà mẹ đẻ. Còn vợ của thằng cả thì vào kho lấy 100 cân gạo, Xán Dương cùng Thanh Liệt hai đứa nhỏ không ở nhà. Viện Triều cháu đi theo bác cả đưa sang nhà ông ngoại."

Trương Thúy Phân suy nghĩ một chút lại nói: "Vợ thằng ba hôm nay cho mẹ hai lon sữa mạch nha, vừa lúc nhà mẹ đẻ Như Sương em đâu sắp sinh rồi đúng không, mang sang bồi bổ ở cữ.”

“Được ạ, cứ như vậy đi." Trương Vũ Tình cười vỗ vỗ bột trên tay: “Con nói sao mẹ còn dùng quần áo cũ sửa lại thành mấy bộ quần áo trẻ con đâu, thì ra là em dâu nhà mẹ đẻ chị cả chuẩn bị sinh nha."

"Ừm, Khanh Khanh nhỏ tuổi nhất nhà chúng ta cũng đã mười bảy tuổi, quần áo mấy đứa nhỏ sớm cho hàng xóm rồi, chỉ có thể làm lại, đừng thấy quần áo cũ, loại vải thô vải bông này trẻ con mặc thoải mái nhất đấy ..." Trương Thúy Phân lại bắt đầu bật chế độ dong dài.

Cố Tài chỉ đạo mấy đứa nhỏ làm sủi cảo, thỉnh thoảng nghe mẹ với vợ nói chuyện ở bên kia.

Thời Như Sương mỉm cười, cẩn thận gấp lá thư lại: "Đều nghe mẹ, em dâu con biết mẹ là nhớ thương em ấy, chắc chắn sẽ cảm động lắm."

Trương Thúy Phân vẫy vẫy tay: “Hẳn là, đều là thông gia."

“Khanh Khanh?” Cố Bảo hóng chuyện đến ngon này, quay đều thấy cháu gái nửa ngày không phát ra tiếng hỏi: "Xem gì đó cháu gái bảo bối? Y, Thanh Liệt gửi ảnh chụp về sao?"

Nhìn thoáng qua, hắn thấy Cố Thanh Liệt mặc bộ quân phục màu xanh lá cây, nhưng đôi mắt của Cố Khanh Khanh lại dán chặt vào người đàn ông mặc quân phục, phí phách hăng hái đứng bên cạnh anh hai.

Bàn tay thon dài của nam nhân lười biếng đáp lên vai của anh hai, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng, cánh tay còn lộ rõ gân xanh.

Đôi mày kiếm đậm như kiếm bay vào thái dương, một đôi mắt như sao trên trời, nóng bỏng rực lửa, khóe môi tùy ý nhếch lên cười, cách một tấm ảnh mà Cố Khanh Khanh có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng tấp thẳng vào mặt.

"Sao mặt đỏ như vậy? Nóng quá sao?" Cố Bảo cố rút tấm ảnh trong tay cháu gái: "Không phải chỉ là anh hai cháu thôi sao, hiếm lạ gì đâu? Có gì đẹp hả, đưa đây chú xem này có biến hóa gì không?"

“Này?” Cố Bảo thấy rõ người trong ảnh, kinh ngạc: “Đây là ai thế, còn soái hơn cả Xán Dương."

Cố Xán Dương là chàng trai soái nhất thôn Đại Truân Tử, năm đó được chọn làm phi công, người trong thôn không một chút kỳ quái.

Cố Khanh Khanh hoàn hồn trở lại, nhanh chóng rót cho mình một ly nước cam thảo để hạ hỏa, nhẹ giọng nói: "Hẳn là chiến hữu của anh hai."

“Mẹ nhìn xem." Từ khi đi bộ đội tới giờ, Cố Thanh Liệt còn chưa về nhà, Thời Như Sương cũng đã lâu chưa thấy được con trai, nheo mắt ngắm kỹ, vui mừng: "Đen gầy, mà được cái có tinh thần."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Bọn họ tham gia quân ngũ ánh mắt sắc bén ha."

Cố Tài cũng bò sang nhìn: "Đứa nhỏ bên cạnh cũng đẹp ghê ha, Thanh Liệt nhà chúng ta cũng ưa nhìn, đều có thể bảo vệ quốc gia!"

Hiện tại cũng không phải thời đại hoàn toàn hòa bình. Tiết Kiến Sơn, tiểu đoàn trưởng dân binh đi tuần quanh thôn còn mang theo s.ú.n.g đâu, mỗi ngày tuần thôn còn muốn huấn luyện binh lính, phía trên cấp khẩu lệnh là lập tức tham gia chiến đấu ngay.

Trương Thúy Phân liếc nhìn bức ảnh, sau đó nhìn cháu gái đang uống nước trong góc, bà cùng con dâu cả trao đổi ánh mắt với nhau.

Thanh Liệt gửi ảnh về đương nhiên không cần nhiều lời, đã hẹn trước, nhìn trúng ai thì gửi về nhà cho em gái nhìn xem. Căn cứ hiểu biết của Trương Thúy Phân với cháu trai, đứa nhỏ này khẳng định Thanh Liệt hiểu biết rất rõ mới đưa ra quyết định.

Hai anh em Thanh Liệt, Xán Dương miễn bàn là thương bảo bối nhà này bao nhiêu, nhất định nhà trai nhân phẩm vô cùng chắc chắn mới gửi thư.

“Khanh Khanh.” Thời Như Sương nhẹ nhàng nói: “Con thấy đứa nhỏ này thế nào?"

“Mẹ!” Cố Khanh Khanh vừa e thẹn vừa xấu hổ, nghĩ đến ánh mắt phóng túng của người đàn ông trong bức ảnh, tim cô đập như trống tỏi, đập loạn xạ, chỉ cảm thấy mặt càng thêm nóng bừng.

"Anh hai muốn ăn ô mai thanh mai, con mang sang cho anh ấy."
 
Back
Top Bottom