Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc

Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 460: Chương 460



"Cậu thật có phúc." Tiết Tư theo thói quen mò tay vào túi quần lấy thuốc, ngón tay chạm vào hộp thuốc, thấy hai đứa nhỏ ở đó, đành dừng lại: "Ở trong quân đội có vất vả chút cũng không có vấn đề gì, về nhà người nhà hòa thuận mới là điều quan trọng nhất."

Mẹ của anh rất hung hãn, mắng chửi th* t*c chẳng giống ai. Từ cha anh đến anh đến vợ đều không thoát khỏi bị mẹ mắng. Đặc biệt là vợ anh chưa sinh được con, trong mắt mẹ anh như thể là muốn tuyệt đi dòng dõi nhà họ Tiết, bà xúi giục anh ly hôn mấy lần, thấy không được, lại đi làm phiền vợ anh. Vừa nãy hai người còn cãi nhau một trận, ăn xong bữa cơm anh đi ra ngoài ngay. Nhìn thấy nhà họ Sở gia đình hòa thuận, anh không khỏi cảm thán.

"Tôi không thấy cô ấy bình thường." Sở Đại đút một thìa cơm canh cho đứa con nằm trên tay vịn sofa bên cạnh, rồi đút thêm một thìa cho đứa nhỏ đang há miệng ngồi trên đùi: "Gia đình chúng tôi được như bây giờ, công lao của cô ấy không hề nhỏ."

Anh ấy cũng đã nghĩ, nếu không kết nghĩa với Cố Thanh Liệt, Cẩu Đản không gửi ảnh của họ về, cô gái này không có can đảm tìm đến anh, thì bây giờ sẽ ra sao.

Có thể anh ấy vẫn ở trong Binh Đoàn Xây Dựng, cả đời này tiêu hao ở đó, có thể trước đây, bây giờ hoặc tương lai, anh sẽ c.h.ế.t trong một trận chiến nào đó, xác gửi về quân khu phương Nam. Dù may mắn không chết, cũng có thể sống cả cuộc đời cô độc. Quan hệ cha con với Sở Uyên cứ như quá khứ, nhiều năm khó gặp một lần, mãi mãi như cách một vực thẳm.

Sở Uyên thì sao, cũng là mỗi ngày từ bộ tư lệnh về nhà, có lẽ sẽ sống luôn ở bộ tư lệnh, ngày ngày ăn cơm ở nhà ăn. Nghĩ lại thì có lẽ cũng giống như anh, một mình cô độc côi cút, không có được cảnh con cháu đầy đàn.

Nhà họ Tần và nhà Sở có thể có liên hệ, nhưng sẽ không sâu như bây giờ, cha nuôi Tần có lẽ sẽ ở lại đảo, cũng có thể sẽ trở về thủ đô, khả năng ở lại quân khu phương Nam rất ít. Còn Thẩm Tuy, rất có khả năng bị đưa về nhà bà ngoại, cuộc sống thì ...

"Người khác nghĩ sao không quan trọng." Sở Đại dùng ngón tay lau chỗ dính canh trên miệng con trai: "Nếu không có Cố Khanh Khanh, những người mà anh thấy hôm nay sẽ không ngồi đây."

Cũng không có cơ hội trở thành một gia đình.

Tiết Tư có vẻ trầm ngâm: "Vậy cậu phải cảm ơn anh hai vợ của cậu."

"Ừ, tôi phải cảm ơn anh ấy." Anh cười: "Mỗi lần anh ấy nói con trai tôi giống anh ấy, tôi nào dám phản bác."

"... Ha." Tiết Tư cười thoải mái, tay rời khỏi túi quần, dựa lưng vào ghế sofa, thần thái dãn ra: "Cậu năm nay hai mươi hai?"

"Hai mươi ba." Sở Đại liếc anh ấy một cái: "Sao, ghen tị vì tôi trẻ tuổi đầy hứa hẹn?"

"Được rồi, khoe vợ xong lại khoe mình, trước đây chưa thấy cậu mặt dày như vậy."

"Trước đây gặp ít, anh quen là được." Sở Đại nghĩ một lát: "Anh chắc sắp ba mươi rồi nhỉ."

"..." Tiết Tư cười gượng gạo: “Hai mươi tám, hơn cậu năm tuổi."

"Ồ." Sở Đại gật đầu: "Không nhìn ra, trong lòng anh nhiều mưu mô vòng vo, giống như một ông già."

"Còn để bụng à, chẳng phải chỉ lừa cậu một chút sao? Tôi cũng vì tương lai của Thẩm Tuy mà suy nghĩ." Nói đến đây, anh nhíu mày: "Trên xe tôi không tiện nói, sau này Thẩm Tuy thật sự không về thăm mộ cha cậu ấy nữa?"

"Ừ." Sở Đại thấy đứa nhỏ trong lòng không ngồi yên, m.ô.n.g nhích nhích muốn xuống, cũng không cản, tiện tay đặt bát cơm lên bàn trà, từ túi lấy ra một viên kẹo sữa, từ từ bóc ra rồi nhét vào miệng: "Sau này phiền anh thắp một nén hương cho anh ấy."

Tiết Tư muốn nói gì đó mà lại cảm thấy mình không có tư cách để nói bất cứ điều gì.

Thẩm Tuy thực sự không nợ A Tắc cái gì, tiền trợ cấp của cha không tiêu lên người thằng bé.

Một lúc sau, anh hỏi: "Vậy ý của Thẩm Tuy là không muốn nhận người cha này nữa?"

"Muốn cắt đứt quá khứ thôi, họ không đổi mà?" Sở Đại nhai kẹo sữa: "Hôm nay anh cũng thấy, nếu chúng ta không đi nhanh, không biết người nhà hai bên của thằng bé còn gây chuyện như thế nào nữa."

"Cậu không giống người cố kỵ đến mấy chuyện này." Tiết Tư nhìn thẳng vào Sở Đại: "Trong lòng cậu chắc đã tính xong cách đưa người nhà họ Hà đến đồn cảnh sát như thế nào, đòi lại tiền trợ cấp của A Tắc như thế nào rồi, đúng chứ?"

"Đúng." Sở Đại không phủ nhận, dùng lưỡi đẩy kẹo, nói: "Khanh Khanh không muốn Thẩm Tuy nhớ lại chuyện cũ, sợ cậu bé bị tổn thương lần nữa nên tôi dừng lại."

Trong mắt anh, Thẩm Tuy là em vợ, là người nhà mình. Không cần thiết khơi lại vết thương của em ấy. Hơn nữa, người nhà họ Hà sau này không thể sống tốt được, mợ của Thẩm Tuy phải chăm sóc hai người già hai đứa con, trong nhà không có người lao động khỏe mạnh, e rằng tiền trợ cấp của Thẩm Tắc cũng đã dùng gần hết.

Theo anh, cuối cùng chỉ có hai kết quả. Mợ của Thẩm Tuy đưa con trai tái giá, hoặc để con trai lại nhà họ Hà, tự mình tái giá.

Người lòng dạ hẹp hòi ích kỷ như vậy, chuyện gì cũng có thể làm được, tiền trợ cấp của cha Thẩm Tuy còn trong tay cô ta, chuyện với bà ngoại Thẩm Tuy e còn dài lắm.

Cứ chờ xem.

Tiết Tư ở lại đến mười giờ, uống hết chén trà lạnh, đứng dậy: "Tôi phải về rồi."

"Tôi tiễn anh." Sở Đại gật đầu.

Anh không từ chối.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 461: Chương 461



Cố Khanh Khanh dẫn hai đứa nhỏ lên lầu xem Thẩm Tuy làm bài tập, bây giờ Đoàn Đoàn và Niên Niên thường xuyên nghe cậu đọc cổ văn. Hai đứa nhỏ cũng lắp bắp học được một hai câu. Đoàn Đoàn và Niên Niên rất thông minh, biết tìm người yêu thương chúng nhất - ông nội. Sau một hồi làm nũng không có tác dụng, trực tiếp bị thủ trưởng Sở lôi đến phòng có bày sa bàn và bốn bức tường treo đầy bản đồ, hai cục bột nhỏ nhìn đống địa danh dày đặc mà khóc òa.

Sở Đại làm ngơ, Cố Khanh Khanh thấy thế thì cười, ông nội giữ cháu cô và chồng được thanh nhàn. Đợi Tiết Tư đi rồi, thấy con trai trở lại phòng khách, Sở Uyên nói: “Bí thư Chu đã lên Trung ương.”

Người đàn ông dừng bước, gật đầu: “Dưới đó chắc cũng sẽ có điều động.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cha vợ của con, bên trên muốn điều ông ấy đến công xã, ông ấy không muốn.” Sở Uyên cầm chén tráng men, thổi hơi nóng: “Nghe nói ông ấy có ý định từ chức.”

Người nhà họ Cố luôn làm ông mở rộng tầm mắt. Nếu là gia đình khác mà có quan hệ thân thích như vậy thì đã sớm bắt đầu kết nối lợi dụng rồi, còn người nhà họ Cố lại luôn cẩn thận sợ liên lụy đến nhà ông.

Sở Đại nhìn thấu suy nghĩ của cha mình, cười khẩy: “Cha đừng nghĩ nhiều, cha vợ con đã sớm không muốn làm nữa, nói làm đội trưởng sản xuất quá mệt. Không phải vì cha đâu.”

Sở Uyên lạnh lùng liếc nhìn đứa con trời đánh, cảm thấy hơi nhói tim.

Sở Đại tâm trạng vui vẻ đi lên cầu thang, để lại Sở Uyên mặt mày ủ rũ.

Tần Chu từ thư phòng bước ra, tay chắp sau lưng đi về phía sofa định xem tivi: “Già rồi đừng tự chuốc khổ mình, muốn gần gũi với Sở Đại thì cứ nói thẳng, đừng làm bộ làm tịch như vậy, không giống tác phong của ông chút nào.”

“Ai nói tôi muốn gần gũi với nó?” Sở Uyên theo phản xạ phủ nhận, cầm cái ly cũng đi về phía sofa: “Học xong năm nay, Thẩm Tuy còn hai năm nữa là tốt nghiệp, ông định đưa nó lên thủ đô học cấp ba, rồi gửi vào đại học Công Nông Binh à?”

Thẩm Tuy là con của liệt sĩ, qua kỳ thẩm tra chính trị của đại học Công Nông Binh rất dễ dàng, huống hồ bây giờ hộ khẩu của thằng bé đã nằm ở nhà họ Sở.

Nghe thấy ông ấy thăm dò, Tần Chu cười nhẹ nhàng: “Với tôi thì đừng chơi trò tâm kế, ông cũng đã nghe tin rồi đúng không.”

Những người ở vị trí như họ, bên trên có chút động tĩnh gì thì lập tức nắm bắt được ngay.

“Ừ.” Sở Uyên cũng không quanh co nữa: “Thực sự có nghe một chút, bên trên nói là trong vòng hai năm sẽ khôi phục kỳ thi đại học.”

“Còn đang trong giai đoạn xem xét nhưng cũng không sai lệch nhiều đâu.” Tần Chu cười nho nhã: “Nên tôi mới nói A Tuy đứa trẻ này, tiền đồ rộng mở.”

Sự thông minh tài trí của Thẩm Tuy không thể bị hạn chế ở một nơi, càng không thể phụ lòng bồi dưỡng của ông.

Sở Uyên liếc mắt nhìn ông ấy: “Ông không phải nói muốn tận tâm bồi dưỡng Đoàn Đoàn và Niên Niên sao, ông nội đỡ đầu này nói đi là đi, để tôi là một kẻ thô kệch dạy chúng à?”

Tần Chu suy nghĩ một lát, hỏi ông ấy: “Ông đã từng nghĩ đến việc đưa Đoàn Đoàn và Niên Niên lên thủ đô học chưa?”

Nghe ra ẩn ý trong lời ông ấy, Sở Uyên lười không muốn xoay chuyển: “Ông nói rõ ra đi.”

“A Đại muốn tiến xa, không thể tránh khỏi phải vào trường quân đội học tập.” Tần Chu nhắc nhở ông: “Trường quân đội tốt nhất ở thủ đô.”

“Học viện Chính trị Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc?” Sở Uyên nhíu mày: “Chẳng phải đã hủy bỏ rồi sao ...” Lời còn chưa dứt, ông chợt hiểu ra: “Ý ông là sẽ được khôi phục cùng với kỳ thi đại học?”

“Sẽ được cải cách.” Không có người ngoài, Tần Chu cũng không giấu ông ấy: “Chuyện này bên trên còn đang thảo luận lập quy chế, cũng sắp xong rồi.”

“Điều kiện tối thiểu là từ cấp trung đoàn trở lên, Sở Đại vừa khéo phù hợp, hơn nữa thằng bé không nhất thiết phải dừng lại ở đây, có thể tiến xa hơn.”

Trường quân đội mà Tần Chu nhắc đến là để bồi dưỡng chỉ huy cấp cao, những năm này vì một số lực bất khả kháng mà bị hủy bỏ.

Sở Uyên cầm cái ly tráng men chìm vào suy nghĩ, Tần Chu đứng dậy, đến trước tivi chỉnh âm lượng nhỏ lại, không quấy rầy suy nghĩ của ông ấy.

Cố Khanh Khanh chắc chắn sẽ theo Sở Đại đi, hai vợ chồng họ vừa đi, nhà cửa sẽ trống trải. Tuy nhiên, Sở Uyên không nghĩ đến điều này, với tư cách là thủ trưởng quân khu, có thể lên đến vị trí hiện tại, đương nhiên sẽ đặt tiền đồ của con cháu lên hàng đầu. Ông càng coi trọng việc giáo dục tương lai của hai đứa cháu, nếu Tần Chu lên thủ đô, hai đứa nhỏ tốt nhất nên đi theo.

Không phải ông cho rằng trường học ở Nam Dương không tốt, mà là Tần Chu học rộng tài cao, có quan điểm độc đáo, có ông ấy khai sáng, sau này thành tựu của Đoàn Đoàn và Niên Niên sẽ không kém cha chúng, còn việc có vượt qua ông hay không thì Sở Uyên không chắc.

Ông xuất thân từ thời chiến tranh, bây giờ quốc gia dần trở nên yên bình, sau này bọn trẻ muốn lập đại công không dễ dàng như vậy. Nghĩ đến những thứ mà hai đứa cháu đã chọn trong lễ đầy tháng, Sở Uyên quyết tâm: “Để chúng đi theo ông.”

“Chuyện này nói bây giờ còn sớm,” Tần Chu lắc đầu cười: “Bên trên còn chưa quyết định, ông có quyết tâm cũng vô ích, hơn nữa Thẩm Tuy còn hai ba năm nữa mới tốt nghiệp, đến lúc đó ông có thể đã về hưu, có thể cùng chúng tôi lên thủ đô.”

Sở Uyên đặt chén tráng men xuống, không khỏi đắc ý: “Tôi cũng muốn nghỉ hưu, quốc gia cần, không có cách nào.”

Tần Chu cười nhẹ: “Ý ông là, tôi từ chức Bộ trưởng Ngoại giao là vì tôi già rồi, quốc gia không cần tôi nữa sao.”

“Là chính miệng ông nói đấy, đâu phải tôi.” Sở Uyên liếc nhìn màn hình TV: “Không biết nhà họ Tiết có nghe ngóng được gì không, hôm nay thằng nhóc nhà họ Tiết đến tìm Sở Đại, có chút khác thường.”

“Không rõ, thằng nhóc nhà họ Tiết và cha của A Tuy từng là chiến hữu xuất thân trường quân đội, nghe Khanh Khanh nói hôm qua họ đi tảo mộ gặp nhau.”

“Ồ? Còn có mối quan hệ này.” Sở Uyên không hỏi thêm, chỉ có chút ngạc nhiên.

Trong quân khu người dám trừng mắt thổi râu ông không nhiều, chỉ có một mình Tiết Bang.

Một sư trưởng nhỏ, tính tình vừa thô lỗ vừa cứng đầu.

Được cái con người khá chính trực, điều này khiến ông cũng phải nể phục.

Một quân nhân mà phẩm hạnh có vấn đề thì mới thật sự không thể cứu chữa được.

Tầng ba, dưới ánh đèn bàn ấm áp.

Thẩm Tuy lưng thẳng tắp, chữ viết trên vở bài tập thanh tú.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh nhìn, tay cầm một quyển sách ngoại ngữ có chú thích, đang lật giở.

Sở Đại đẩy cửa bước vào, hai cục cưng đang lăn lộn trên giường đồng loạt nở một nụ cười rạng rỡ hướng về phía anh , bò dậy giơ tay nhỏ chạy về phía giường ——

“Cha ôm~”

Hai anh em tranh nhau leo lên người anh.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 462: Chương 462



Sở Đại nhấc hai nhóc con đặt xuống đất: “Các con tự chơi đi.”

Đoàn Đoàn và Niên Niên đi tất len, đứng trên sàn gỗ, hai anh em nhìn nhau, Niên Niên phản ứng đầu tiên, cha không muốn chơi với hai anh em.

Cậu nhóc ôm chầm lấy chân cha, ngửa đầu: “Cha ~ con vịt!”

Ở cửa hàng bách hóa Tuy Ninh mua hai con vịt cao su, hai nhóc chơi một lúc trên xe về nhà quên mất, giờ mới nhớ ra.

“Ở dưới lầu.” Anh thở dài, nhấc hai đứa bám người lên giường, tự ngồi xuống cạnh giường: “A Tuy, xuống lấy giúp anh, ở trên sofa, trẻ con tay chân mau lẹ."

Thẩm Tuy biết đây là cái cớ vì anh ấy lười, cậu không nói gì, đặt bút xuống, ghế lùi ra sau một bước, cậu đứng dậy xuống lầu.

Cố Khanh Khanh nhìn sách ngoại ngữ, không ngẩng đầu lên một cái: “Sau này khi em ấy làm bài tập, anh đừng có mà sai em ấy làm cái này cái kia nữa, làm gián đoạn suy nghĩ của người ta.”

“Luyện vài chữ cần gì suy nghĩ.” Anh trả lời một cách bâng quơ.

“Sở Đại!” Người phụ nữ quay đầu nhìn anh, giọng có chút không hài lòng.

“Anh sai rồi, lần sau đợi khi nào em ấy rảnh mới sai." Anh nhéo má con trai nhỏ, cười hỏi vợ: “Đọc sách gì đấy?”

“Lịch sử nước Anh.” Cố Khanh Khanh nhớ đến lời Tiêu Tiêu nói trước đó, hỏi anh: “Anh nghĩ nếu em học ngoại ngữ thì sao? Sau này có thể đi trạm dịch vụ làm phiên dịch viên gì đó.”

“Tùy em thích.” Anh chán ghét nước miếng của con trai, anh chùi chùi lên áo thằng nhóc: "Cần gì cứ nói với anh, tự em ra ngoài mua không tiện.”

“Anh không phản đối em làm mấy việc này à?” Cố Khanh Khanh cười tít mắt nhìn anh.

Anh buồn cười: “Sao anh phải phản đối?” Ở nhà mình không cần băn khoăn, anh nói: “Có thể là mấy năm nữa sẽ khôi phục thi đại học, đến lúc đó em muốn học lại cũng được, Đoàn Đoàn và Niên Niên anh sẽ nghĩ cách.”

“Thôi đi, anh nghĩ ra cách gì chứ?” Cố Khanh Khanh cầm lại sách: “Mà đợi anh hai đến đây mẹ có thể sẽ qua đây, chỉ là không biết ở bao lâu.”

Nghĩ đến điều gì, cô lại nói: “Mẹ nói nếu chúng ta sinh thêm một đứa nữa, bà sẽ qua giúp trông con.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh nhìn thẳng vào mắt vợ, nhướng mày: “Anh nhớ có người từng nói với anh, tạm thời không muốn sinh con.”

“Đúng vậy, chờ xem đã, bây giờ Đoàn Đoàn và Niên Niên còn nhỏ.” Cố Khanh Khanh nhìn chú thích trên sách, cầm sách ngồi sát vào anh: “Nhiều từ em không biết, anh dạy em nhé?”

“Được.” Anh cúi đầu nhìn chữ trên sách cô cầm, dưới những chữ tiếng Anh là bản dịch của Thẩm Tuy, nét chữ thanh tú.

Thẩm Tuy bước vào, tay cầm hai con vịt vàng nhỏ, hai nhóc con vốn đang leo lên lưng cha, thấy vậy liền lao về phía cậu, tay nhỏ bóp con vịt cao su kêu không ngừng.

Thấy hai đứa nhỏ cứ ríu rít không ngừng, Cố Khanh Khanh cũng cười rạng rỡ.

Ngày tháng cứ thế trôi qua, hai nhóc con ngày càng lớn.

Năm 1975, ngày 6 tháng 5, âm lịch ngày 25 tháng 3.

Lập hạ.

“Anh hai về từ ngày 21 tháng giêng phải không? Giờ đã hai tháng rồi, có phải đã nên đến quân khu rồi không?” Vừa ăn xong cơm trưa, Cố Khanh Khanh lấy cá khô phơi ngoài sân xuống, hỏi người đàn ông phía sau.

Sở Đại vừa từ Bộ Chỉ huy Hải quân trở về, trong tay xách theo chuỗi cá khô mà vợ anh đã lấy xuống.

“Sắp rồi, hôm qua nhận được điện báo của anh ấy, mấy ngày tới sẽ có lệnh điều động.” Cố Thanh Liệt nửa tháng trước vừa rời chiến trường, bị thương nhẹ, không dám nói trong điện báo, sợ em gái biết sẽ buồn, vẫn là Sở Đại hỏi Quan Huân mới biết.

Cô đề nghị: “Hay là chúng ta đi đón anh ấy nhé? Nhân tiện về thăm Binh Đoàn Xây Dựng, anh cũng hơn hai năm rồi chưa về, chúng ta dẫn A Tuy và Đoàn Đoàn, Niên Niên cùng đi.”

Anh đã sớm biết vợ sẽ nói vậy: “Anh đã xin nghỉ một tuần rồi.”

Anh bổ sung: “Cũng xin nghỉ cho A Tuy một tuần.”

Cố Khanh Khanh hớn hở xoay người chui vào lòng anh, ôm eo anh, ngẩng đầu cười nói: “Thật sao? Em đã lâu lắm rồi không gặp thím Dư, Tiểu Thỏ chắc đang học ở thành phố Biên rồi nhỉ, Tiểu Húc chắc cũng sắp vào lớp mẫu giáo rồi?”

Người đàn ông hai tay xách cá khô, cánh tay hơi nhấc sang bên, tránh để không chạm vào người cô.

“Thật sự cái đó anh cũng không rõ, trường tiểu học của con em binh đoàn không biết có mở không, vợ quân nhân theo quân không nhiều, trường mở ra cũng không có ai đi.”

Trong sân chỉ có hai người họ, hai nhóc con đang ngủ trưa trên lầu với cậu.

Đến hai giờ chiều, Thẩm Tuy mới đi học tiếp.

Cố Khanh Khanh trong lòng anh thở dài: “Điều kiện của binh đoàn không tốt, thiếu nước là vấn đề lớn, em đoán bây giờ chỉ có thím Dư còn theo quân.”

Nếu Sở Đại còn ở đó, chắc chắn cô cũng sẽ ở lại Binh Đoàn Xây Dựng, ít nhất là chồng và anh trai đều ở đó, binh đoàn đều là người quen của cô, còn có thím Dư cùng nói chuyện.

Nghĩ lại, dường như tốt hơn ở đại viện này, chỉ là điều kiện sống bên ấy quá khó khăn.

Cả năm ăn cá được vài lần, không như Nam Dương, gần biển nên cá tôm rất rẻ, dân thường cũng ăn được thường xuyên.

Hai vợ chồng bàn nhau khi nào đi ga tàu, tối nay có chuyến tàu đi thành phố Diêm, từ đây đến binh Binh Đoàn Xây Dựng phải qua thành phố Diêm.

Đúng lúc chiều Thẩm Tuy tan học, ăn xong cơm tối là có thể đi ngay.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 463: Chương 463



Cố Khanh Khanh ôm eo chồng, ngẩng đầu nói chuyện với anh, người đàn ông mỉm cười trả lời, đứng ở sân ngoài, cô gái nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay, khẽ gọi một câu: “Anh A Đại.”

Nụ cười trên mặt Cố Khanh Khanh biến mất, cô rời khỏi lòng anh, nhìn thấy cô gái đứng ở cổng sân, trong lòng thầm nghĩ một câu, người rốt cuộc đã đến rồi.

Bạch Dung từ khi về khu đại viện này ăn Tết đến giờ vẫn chưa rời đi, cũng không theo đoàn văn công đi biểu diễn, Tiêu Tiêu nói là nhà cô ấy muốn cô ấy kết hôn rồi mới đi.

Cố Khanh Khanh sớm đã dự cảm cô ấy sẽ đến làm ầm lên với Sở Đại.

Nghĩ vậy, cô đón lấy cá khô từ tay anh: “Em đi vào bếp đóng gói mấy thứ này lại.”

Sở Đại tránh tay vợ: “Nặng lắm, để anh xách, cùng đi.”

Hai vợ chồng không ai nhắc đến người ngoài cửa.

Bạch Dung cắn môi, lại gọi một tiếng: “Anh.”

Sở Đại mặt hơi cứng lại, nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu rất bình thản: “Vào đi.”

Cố Khanh Khanh không nói gì.

Bạch Dung theo vào phòng khách, Cố Khanh Khanh cùng chồng vào bếp đặt cá khô xuống, tiện tay pha tách trà mang cho cô ấy.

Sở Đại bỗng cảm thấy bất an.

Đặt trà lên bàn, cô bình thản nói với chồng: “Sở Đại, anh nói chuyện đi, em lên xem bọn trẻ.”

Ở nhà họ Sở, ngoài Sở Uyên và Tần Chu, cô không dám gọi thẳng, còn lại bốn người đàn ông lớn nhỏ, mỗi lần nghe cô gọi tên đầy đủ đều cảm thấy sợ.

Cố Thanh Liệt từng nói: “Ngoài đối diện với cái mặt lạnh Cẩu Thặng tôi sợ nhất là nghe Khanh Khanh gọi đủ tên, không lừa cậu đâu, lạnh cả sống lưng.”

Giờ Sở Đại cũng cứng đờ cả người, giờ nếu để cô ấy đi, tối không biết sẽ dỗ thế nào, vừa định mở miệng thì cô đã nhanh chóng bước lên lầu như sợ có gì đuổi theo sau.

Người đàn ông có chút bất lực, trong mắt còn có chút cưng chiều, dung túng vô tận.

Bạch Dung thấy hết sự thay đổi trong mắt anh, không động vào tách trà trên bàn, cúi đầu nói nhỏ: “Anh A Đại, anh có thể giúp em không?”

Sở Đại nhìn cô, im lặng rất lâu, không trả lời.

Bạch Dung xoắn tay, tự nói: “Cha em muốn em lấy con trai một chú ở phân khu, em không muốn, anh, em thật sự không muốn.”

“Nếu anh trai em còn ở sống, anh ấy chắc chắn sẽ đứng về phía em, giúp em.”

Trong đầu Sở Đại hiện lên khuôn mặt của Bạch Diên, nhắm mắt lại. Một lúc sau, anh mở mắt, trên mặt không có chút cảm xúc: “Nhưng A Diên đã không còn nữa rồi.”

Động tác Bạch Dung đột ngột dừng lại, dường như không tin rằng anh lại nhắc đến anh trai cô bằng giọng lạnh lùng như vậy.

“Anh A Đại …”

“Em thật sự không thể tự giải quyết được sao?” Đôi mắt sắc bén như d.a.o của người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, dễ dàng nhìn thấu cô: “Chú Bạch và thím Bạch chỉ còn một đứa con là em, em nếu không muốn bọn họ có thể ép buộc được em à?"

Bạch Dung môi run run, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra.

“Hay là em đã đưa ra yêu cầu gì đó không có khả năng thực hiện được, nên chú thím Bạch mới kiên quyết như vậy, không màng đến sự phản đối của cô con gái duy nhất này, nhất định phải gả em đi ngay lập tức.”

Sở Đại rõ ràng không muốn nói thêm: “Dung Dung, vì tình cảm với anh trai em, anh có thể giúp em, nhưng em liên tục dùng A Diên để uy h.i.ế.p anh, muốn lợi dụng sự áy náy của anh đối với cậu ấy, những điều này anh đều biết.”

Mặt Bạch Dung trắng bệch, cắn môi nhìn anh.

Trong ký ức của cô, anh A Đại không phải là người như vậy.

“Bất kể em đang tính toán điều gì, mỗi lần em nhắc đến A Diên một lần thì tình cảm từ thời thơ ấu của chúng ta phai nhạt đi một phần. Lần này anh có thể giúp em, sẽ không có lần sau."

Sở Đại nói: “Trước đây anh còn định khi em xuất giá sẽ thay anh trai chuẩn bị cho em một phần của hồi môn. Bây giờ xem ra không cần nữa, em cũng không thật lòng coi anh là anh trai, cứ thế đi. Sau này có chuyện gì thì tìm A Chiêu, cậu ấy chưa có gia đình, không cần phải tránh tị hiềm.”

Trước khi lên cầu thang, anh quay đầu nhìn cô: “A Diên mà thấy em như bây giờ sẽ rất buồn.” Nói xong, anh không quay đầu lại mà lên lầu.

Tiếng bước chân mạnh mẽ dẫm lên cầu thang gỗ dần xa, Bạch Dung ôm mặt khóc nức nở.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô biết, Sở Đại lần này là hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô, sau này không thể đến tìm anh nữa.

Cố Khanh Khanh lên lầu nhìn một cái, Thẩm Tuy cùng hai nhóc con ngủ rất ngon, cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng, xuống lầu.

Sở Đại mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên giường cúi đầu, trong tay là một tấm ảnh cũ được bảo quản rất tốt.

Anh bước đến, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô.

“Em đang nhìn gì vậy?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô.

Cố Khanh Khanh đưa thẳng bức ảnh cho anh, không nói gì.

Người đàn ông nhận lấy, nhìn rõ rồi nhướng mày: “Anh và Cẩu Đản?”

Chính là tấm ảnh chụp ở Binh Đoàn Xây Dựng, do Cố Thanh Liệt gửi về.

Trong ảnh, anh trông rất kiêu ngạo, lúc đó còn trẻ không hiểu chuyện, nghĩ mình có thể chinh phục mọi thứ.

Bây giờ nhìn lại không khỏi bật cười: “Anh nhìn bức ảnh này chẳng có cảm giác gì, sao em lại thích anh?”

“Đẹp trai.” Cố Khanh Khanh suy nghĩ một lúc, nói: “Người đẹp trai nhất em từng gặp là anh trai em, cho đến khi Cẩu Đản gửi về tấm ảnh này.”

Sở Đại lại nhìn Cẩu Đản trong ảnh, nói: “Anh cả và anh hai lớn lên có hơi chút chênh lệch."

Cố Khanh Khanh không nói gì, ánh mắt rơi vào bức ảnh trong tay anh.

Sở Đại cân nhắc, mở miệng hỏi thẳng: “Em không hỏi xem Bạch Dung nói gì với anh à?”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 464: Chương 464



“Hả? Hai người đã nói gì thế, anh A Đại.” Người phụ nữ bắt chước giọng điệu của Bạch Dung, khóe miệng nhếch lên nhìn anh, trong mắt mang theo sự trêu chọc.

Cô không giận, Sở Đại là người thế nào cô hiểu rõ, và cô hoàn toàn tin tưởng anh.

Chỉ là muốn trêu anh một chút.

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một lúc lâu.

Đặt bức ảnh trong tay lên bàn đầu giường, anh từ tốn cởi nút áo quân phục, treo lên lưng ghế phía sau.

“Nói rằng sau này đừng đến làm phiền anh nữa, ở nhà có một lọ dấm chua, nói một câu với cô ấy, anh phải dỗ dành vợ cả đêm.”

Anh cười khẽ: “Còn chưa chắc đã dỗ được.”

Cố Khanh Khanh chớp mắt: “Vậy anh có thấy phiền không?”

“Không.” Người đàn ông đứng dậy, đi đến cửa sổ, vươn tay kéo rèm lại, quay lại nhìn cô: “Nói thật, anh rất hưởng thụ.”

Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh, miệng lẩm bẩm: “Thật là kỳ cục, cái tính xấu gì đây.”

Hai nhóc con không có ở đây, hai vợ chồng hiếm khi có thời gian ở riêng, buổi chiều anh không phải đến sở chỉ huy, đúng lúc có thể làm điều mình muốn.

Anh mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ bằng vải cotton, thay đồ ngay trong phòng.

Sở Đại nhìn có vẻ gầy gò, nhưng chỗ cần có thì có, cơ bắp săn chắc chưa kịp để Cố Khanh Khanh nhìn kỹ đã bị bộ đồ ngủ che lại.

Thấy vợ còn đang nhìn, anh nhướng mày: “Muốn xem anh c** q**n à?”

“Không được à?” Cố Khanh Khanh co chân lại, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay chống cằm nhìn anh: “Ngại à? Trong phòng chẳng có ánh sáng, em muốn xem cũng không nhìn rõ đâu.”

Cô không nói thật, rèm cửa màu xanh đậm không quá dày, ánh sáng xuyên qua có thể thấy được, hơn nữa cửa sổ không có đóng kín, tia sáng buổi chiều nghiêng chiếu lên chân anh.

Anh cười khẽ, tay đặt lên dây lưng, “lạch cạch” một tiếng vang lên, mở ra.

Người phụ nữ nhìn không chớp mắt, ánh mắt đầy hứng thú.

Anh dừng tay đang c** q**n, nhớ ra gì đó, đột nhiên hỏi: "Mấy cái hộp kia hết rồi à?"

Cố Khanh Khanh hơi ngơ ngác, rồi "à" lên một tiếng: "Anh dùng bao nhiêu, anh không rõ sao?"

Cảm thấy bất đắc dĩ, anh nói: "Lần sau rửa rồi dùng lại nhé?" Nói xong, anh nhếch miệng tự nói với mình: "Thôi, quá dính, rửa không sạch đâu."

......

Cố Khanh Khanh hoàn toàn không có cơ hội chen lời.

Cuối cùng cô lên tiếng: "Cố chịu đi, anh A Đại à."

Sở Đại: "......"

Thay đồ ngủ xong, anh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: "Tối nay anh cùng em đi chợ mua rau? Rồi đến cung tiêu xã mua chút thịt, anh nhớ trong con hẻm bên cạnh hợp tác xã có bán áo mưa."

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông mở chăn, cô tự động nằm vào trong, nhường chỗ cho anh: "Hay là anh cố chịu đi."

Thấy anh không hiểu, cô nói: "Đi mười lần thì chín lần là trống không, khu này nhiều chị dâu theo quân, anh cho rằng ..."

Cô chưa nói hết, anh đã hiểu: "Lần sau anh đi gặp quân y xin chút vậy, không có Triệu Trạch ở đây thật là bất tiện." Triệu Trạch hào phóng, ở Binh Đoàn Xây Dựng hay ở trên đảo, vật tư y tế đều do cậu ấy quản lý.

Tháo đồng hồ đeo tay, đặt lên tủ đầu giường, anh đưa tay ôm vợ vào lòng: "Vậy hôm nay làm sao bây giờ?"

"Cố chịu đựng đi." Cố Khanh Khanh nín cười: "Ngủ một lát, chiều không phải anh sẽ đi chợ với em sao? Đúng lúc em cần người xách đồ."

Sáng nay Cố Kiến Quốc mang rau qua, nói sẽ đưa một bữa, buổi tối để Cố Vệ Đông đưa, Cố Khanh Khanh muốn dẫn hai đứa nhỏ đi chợ một vòng nên nhắn anh không cần đưa nữa.

Sở Đại nhè nhẹ véo eo vợ một cái: "Được đi." Người đàn ông thở dài, chỗ nào cũng không thoải mái.

Cố Khanh Khanh dựa vào lòng anh, tay lần xuống vết sẹo trên eo anh, hỏi: "Anh Triệu có gửi điện tín cho anh không? Rời đảo gần nửa năm rồi, không biết chị A Niệm và Tiểu Ngư thế nào rồi."

"Vài ngày trước có gửi, bảo anh hỏi thăm em, nói Hứa Niệm có nhờ thuyền vật tư gửi thư cho em, mùng một anh ra bến tàu nhận." Anh giữ lấy bàn tay cô đang nghịch ngợm: "Cứ tiếp tục thế này anh sẽ không chống cự nổi đâu."

"Ai bảo anh phải chống cự ..." Cô cọ vào lòng anh: "Không dùng cũng không sao mà, em mới hết kinh nguyệt, hồi học cấp ba có học ... là kỳ an toàn."

Yết hầu của Sở Đại trượt lên trượt xuống, đôi mắt đen nhìn xuống cô: "Em nghĩ kỹ chưa, cách này không chắc chắn đâu, hay là chiều nay xem thử có không."

Vừa dứt lời, động tác của Cố Khanh Khanh hơi siết chặt, đôi mắt ngây thơ nhìn anh: "Cơ mà tối phải chăm con đó."

Cổ trắng của Sở Đại nổi gân xanh, kiềm chế nói: "Em nghĩ kỹ chưa, nếu lần này có, em sẽ vất vả hơn hiện tại đấy." Anh không quên cô gái nhỏ hai tháng trước nói tạm thời không muốn có con.

"Không sao mà, anh hai không phải sắp qua đây sao? Anh ấy và anh cả cùng anh Kiến Quốc, Vệ Đông đều ở đây, xong nhiệm vụ giúp đỡ một tay cũng được, hơn nữa còn có mẹ em nữa." Động tác Cố Khanh Khanh không nhanh không chậm: "Còn nữa, anh tự tin quá rồi, Đoàn Đoàn, Niên Niên thật lâu không dùng mới có sao?"

Ban đầu Sở Đại còn cố kiềm chế, nghe câu sau của cô thì dây căng đứt phựt, ánh mắt u ám: "Được."

"Hả?" Cô nghi hoặc ngẩng đầu từ trong lòng anh.

"Trong mắt em, chồng em là vậy ..." Anh kéo chăn, đắp lên cả hai người: "Không được."

Nghe ra anh thực sự đã nổi giận, cả người nóng rực, anh lật người đè nặng lên cô.

Trong căn phòng ánh sáng lờ mờ, tiếng rên khe khẽ của người phụ nữ giống như tiếng mèo hoang bên bệ cửa sổ.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 465: Chương 465



Đến 1 giờ 50 chiều, trên lầu có tiếng bước chân, không lâu sau, Thẩm Tuy gõ nhẹ cửa: "Chị ơi, em đi học đây, Đoàn Đoàn, Niên Niên ở ngoài cửa."

Cố Khanh Khanh đẩy người đàn ông nằm bên cạnh, đôi mắt hơi đỏ, ánh mắt long lanh: "Được, chị biết rồi."

Sở Đại trở mình xuống giường, chân trần bước xuống sàn gỗ đi mở cửa, hai đứa nhỏ thích leo cầu thang, anh sợ chúng tự xuống cầu thang bị ngã.

Mở cửa, hai cái đầu nhỏ lông xù xù chui qua khe cửa, Đoàn Đoàn giọng ngọt ngào gọi: "Mẹ ơi ~ đói đói."

Niên Niên chạy qua người cha, tay nhỏ leo lên thành giường, Đoàn Đoàn từ sau đẩy m.ô.n.g em trai để em leo lên.

Lên giường rồi, Niên Niên chui vào lòng mẹ, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng nhìn mẹ: "Đói đói! Uống sữa ~"

Cố Khanh Khanh liếc mắt ra hiệu cho chồng, anh hiểu ý, đóng cửa phòng rồi kéo rèm ra, đi đến bàn nhỏ lấy hai bình sữa pha sữa bột cho hai anh em.

Hai đứa có lẽ đã lớn hơn một chút, ăn cũng nhiều hơn, sáng uống sữa tươi và cháo thịt băm là không thể thiếu, trưa ăn một chén trứng hấp thịt băm, ngủ trưa dậy lại uống sữa. Tối theo người lớn ăn chút cơm chan canh, còn có thể ăn một miếng bánh táo đỏ.

Trước khi ngủ lại uống một bình sữa.

Thử độ ấm trên mu bàn tay, nhấc đứa con lớn đang vật lộn dưới đất lên giường.

Người đàn ông đưa hai bình sữa cho hai đứa, chợt nhớ ra gì đó, hỏi: "Cậu có cho các con đi tè chưa?"

Niên Niên dựa vào lòng mẹ uống sữa, nghe cha nói, nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Đoàn Đoàn cũng như gà mổ thóc, ngậm núm v.ú cao su: "Cậu ~ xi xi."

Sở Đại xoa xoa mái tóc rối bù của con trai, ngồi xuống bên cạnh: "Thật giỏi."

Hai đứa nhỏ uống sữa xong lăn lộn trên giường mười phút, anh đã thay quần áo xong: "Tối nay mua gì?"

"Phải đi xem mới biết, em muốn làm bữa sủi cảo, cho Đoàn Đoàn, Niên Niên ăn hoành thánh tôm khô rong biển." Cố Khanh Khanh cũng dậy, tìm quần áo trong tủ để thay, hai đứa nhỏ tranh thủ cha mẹ không chú ý, lén mở ngăn kéo tủ đầu giường."

"Anh trông chúng nó." Cố Khanh Khanh phá tan mộng đẹp của chúng: "Đừng để chúng ăn kẹo nhiều quá, răng sẽ hỏng đấy." Quan trọng hơn là sợ chúng nuốt chửng, bị nghẹn.

"Được." Người đàn ông từ sau lưng nhấc hai đứa nhỏ lên: "Chơi trong nhà chán rồi phải không? Ra ngoài phơi nắng nào."

Anh bế hai đứa nhỏ ra ngoài ban công chờ vợ.

Trên dây phơi ngoài trời chỉ có quần áo của anh và cô, cùng với tã của hai đứa nhỏ, quần áo của chúng không phơi hết được, đều đang phơi ở ban công tầng ba.

Nhà có hai máy giặt, một ở dưới lầu, một ở nhà vệ sinh tầng hai, cái ở dưới là của quân đội cấp cho Sở Uyên, cái ở trên là sau này mua thêm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thẩm Tuy không dùng máy giặt ở tầng hai, đều tự tay giặt, Sở Đại cho rằng con trai tự mình làm việc là tốt, nên không nói gì.

"Xe đạp ~" Đoàn Đoàn ngồi xổm dưới lan can ban công, qua khe hở nhìn xe đạp trong sân.

Nó nhớ cậu hai, Cố Thanh Liệt sẽ ôm nó vào lòng, đạp xe đưa nó đi dạo trên con đường nhỏ ngoài kia.

"Cậu ơi ~ về đi? Cha ơi ~" Niên Niên ngồi xổm bên cạnh anh, chổng m.ô.n.g lên, hỏi cha.

"Cậu sắp về rồi, tối nay chúng ta đi tàu hỏa đón cậu, sau này cậu hai luôn ở cùng Đoàn Đoàn, Niên Niên được không." Sở Đại mỉm cười: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn, Niên Niên có chuyện gì cứ tìm cậu hai nha."

Như vậy anh có thể nhàn hạ hơn nhiều.

Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm: "Tìm cậu ~"

Nhìn con trai ngốc nghếch đáng yêu, anh bật cười thành tiếng.

Trong quân đội yêu cầu nói tiếng phổ thông, hai đứa nhỏ dù là người Nam Dương mà không nói được tiếng Nam Dương.

Sở Đại hồi nhỏ biết một chút, sau đó đi Binh Đoàn Xây Dựng, ở cùng đồng đội đến từ khắp nơi, giọng nói lẫn lộn, giờ toàn nói tiếng phổ thông.

Nhìn hai đứa nhỏ, anh cũng nghĩ đến việc chuyển đến thủ đô.

Đoàn Đoàn, Niên Niên đến cuối năm là được hai tuổi, đợi Thẩm Tuy học xong cấp hai là bốn tuổi, vừa đủ tuổi đi thủ đô học mẫu giáo.

Nếu tin tức chính xác, vừa qua được cơn sóng gió, tài nguyên giáo dục ở thủ đô là hàng đầu, hơn nữa có ông Tần làm thầy khai sáng cho chúng.

Bạn bè của ông Tần phần lớn ở thủ đô, Đoàn Đoàn, Niên Niên qua đó cũng có thể học hỏi từ các ông, sau này sẽ có ích.

Còn bản thân anh, chắc chắn sẽ đi học trường quân sự, còn xem lần này Cố Thanh Liệt điều về quân khu có được thăng chức không, cậu ấy lập công lớn ở biên giới, đi quân đội dã chiến làm phó đoàn không phải vấn đề gì lớn.

Như vậy, cậu ấy có tư cách đi học trường quân sự.

Tình hình hiện tại chưa rõ ràng, trên chưa có chỉ thị cụ thể, chỉ có thể tính toán trong lòng thế thôi.

"Em xong rồi, đồng hồ của anh chưa lấy." Cô từ phòng khách đi ra, đưa chiếc đồng hồ bạc cho anh: "Đi mua rau thôi, hôm nay nấu cơm sớm."

"Quên mất." Anh nhận đồng hồ, từ tốn đeo vào cổ tay trắng nõn.

"Đoàn Đoàn, Niên Niên, hai con tự đi nhé?" Cố Khanh Khanh hỏi hai bảo bối nhà mình.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 466: Chương 466



"Đi ~" Niên Niên lắc đầu: "Cha bế!"

"Không bế." Cô không để ý đến hai anh em: "Anh trông chúng, em xuống bếp lấy giỏ đi chợ." Nói xong cô nhanh chóng xuống lầu.

Tính cách hấp tấp này vẫn không thay đổi chút nào.

Không lạ gì khi cô và Tiêu Tiêu có thể chơi thân với nhau.

"Đi thôi." Sở Đại thu hồi ánh mắt: "Lát nữa đừng đòi bế đấy."

Hai đứa nhỏ tự bám tay vịn gỗ đỏ xuống lầu, bước chân rất chậm, mỗi bước chân còn khẽ chạm nhẹ hơi thăm dò chứ không dám mạnh dạn đặt chân xuống.

Anh không giục, không vội chút nào, đi phía sau nhìn chúng, sẵn sàng đưa tay đỡ bất cứ lúc nào.

Cố Khanh Khanh chờ hai đứa nhóc xuống lầu đã mang giỏ đi chợ đến cửa bếp, thấy ba cha con lề mề, cô quay lại bếp cắt một đĩa xoài.

Còn hai bậc thang nữa là xuống, cô đứng dưới lầu, dùng que tre xiên một miếng xoài đưa vào miệng con trai lớn.

Đứa nhỏ nhai nhóp nhép, nước trái cây chảy ra mép miệng, ăn xong chưa đã thèm còn l.i.ế.m l**m môi, ánh mắt trông mong nhìn mẹ.

Xoài rất thơm và ngọt, Niên Niên ngửi thấy mùi thì thèm lắm, thấy mẹ không tiếp tục, nó há miệng: “A~”

Cố Khanh Khanh xiên một miếng, vừa đưa đến miệng nó, nhìn như sắp ăn được, lại chuyển tay đưa vào miệng người đàn ông đứng sau lưng chúng.

Niên Niên ngửa đầu quay lại, thấy cha ăn mất miếng xoài của mình, “Oa” một tiếng khóc òa.

Cố Khanh Khanh vội xiên một miếng khác đút vào miệng nó, mới chặn được tiếng khóc.

Sở Đại dựa vào lan can, nhìn cô luân phiên đút cho hai đứa, bỗng lười biếng bắt chước: “A.”

Cố Khanh Khanh nhìn anh đầy ngờ vực.

Anh chọc vợ, há miệng: "Anh cũng muốn ăn, vợ ơi.”

Cố Khanh Khanh xiên một miếng nhỏ nhất đút vào miệng anh.

Ăn xong xoài, cô chén vào bếp tráng qua nước, xách giỏ chuẩn bị ra ngoài.

Ngoài trời nắng ấm, ánh nắng không gay gắt, chiếu lên người thật ấm áp.

Hai đứa nhỏ đều mặc bộ quần áo liền thân bằng vải cotton, đi giày vải do bà cố ngoạiTrương Thúy Phân tự tay làm.

Ra đến con đường lát đá xanh ngoài sân, chúng chạy tung tăng, hai vợ chồng đi bộ chậm rãi phía sau.

Đi ngang qua nhà họ Tiết, Cố Khanh Khanh hạ giọng: “Không biết Bùi Trúc có đưa phương thuốc cho chị chồng của chị ấy dùng chưa.”

Hai tháng trước, khi Bùi Trúc dẫn con đến chơi, Cố Khanh Khanh đã đưa phương thuốc cho chị ấy, còn dặn nhất định phải cho bác sĩ xem trước rồi hỏi xem chị chồng có suy xét muốn dùng hay không.

Gần đây, Tiết Tư và Sở Đại đi lại khá thân thiết, hai người đàn ông thường xuyên trò chuyện trong phòng sách ở tầng hai, quan hệ trông có vẻ tốt.

"Không biết." Sở Đại nhìn hai đứa ngốc nghếch phía trước, nói: "Chuyện này anh cũng không tiện hỏi."

"Có động tĩnh gì chắc chắn sẽ truyền ra, gần đây Tiêu Tiêu bận gì mà không thấy em ấy về đây ăn cơm."

"Quân đội dã chiến đang huấn luyện, đợi anh hai đến cũng sẽ bận." Anh liếc qua cổng nhà họ Tiết: "Thím Tiết này ở đại viện là người khá có tiếng tăm, vợ Tiết Tư bị người ta bàn tán không ít, nếu phương thuốc đó có tác dụng, vị thím Tiết gia này sẽ chủ động đến cửa cảm ơn em."

Như vậy Cố Khanh Khanh cũng coi như mở được một cánh cửa với các thím ở đại viện.

Đừng nhìn thím Tiết dữ dằn, những người thân thiết với thím ấy không ít, vợ lữ trưởng, sư trưởng, quân trưởng đều có. Tính cách tuy nóng nảy vừa khéo lại hợp với những người thẳng thắn, không có gì tâm tư xấu xa.

Chỉ có lúc mắng chửi người hung hăng quá, địa vị ở nhà không thể lay chuyển, đứng trên cả chồng và con.

Nếu thật sự giúp gia đình thím ấy giải quyết được vấn đề này, sau này ai không hòa thuận với Cố Khanh Khanh thì chính là không hòa thuận với thím ấy.

Không cần Cố Khanh Khanh ra tay, thím ấy nghe tiếng gió thôi cũng đã chửi người đó m.á.u cho phun đầy đầu.

Cố Khanh Khanh đã nghe danh từ lâu: “Tiêu Tiêu nói mẹ em ấy dữ như vậy cũng có chút sợ thím Tiết.”

Sở Đại cười: “Thím Tiêu cũng dữ có tiếng lắm, chú Tiêu bị thím ấy cào không ít.”

“Cho nên là.” Cố Khanh Khanh đưa giỏ cho anh: “Anh thật có phúc mới cưới được em, em không bao giờ nói lớn tiếng với anh, cũng không động tay động chân với anh, càng không cào nát mặt anh.”

Sở Đại: "..." Lặng lẽ nhận lấy giỏ, nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ, anh không dám hé răng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không biết ai tức giận thở phì phì gọi đầy đủ tên của anh.

Còn chuyện động tay động chân ... ừm, cũng là động mà động kiểu khác.

Thôi cũng được.

Ra khỏi cổng quân khu, hai vợ chồng mỗi người dắt một đứa, từ từ đi đến chợ.

Ở nhà lề mề một lúc, giờ đã là hai giờ bốn mươi lăm phút chiều.

Có mấy chị em quen biết với Cố Khanh Khanh đi qua, cô cười gật đầu chào hỏi, rồi nói chuyện phiếm vài câu.

“Sở đoàn trưởng nhà em đi chợ với em à? Tốt thật đấy, vị kia nhà chị xong nhiệm vụ là không chịu đi ra ngoài, như thể đi chợ với chị mất mặt lắm vậy.” Chị dâu mặt dài than thở.

“Không phải đâu, công việc trong quân đội nặng nề vất vả lắm, anh trai em bình thường xong việc cũng không ra ngoài mấy, chắc là mệt lắm.” Cố Khanh Khanh dịu dàng an ủi.

“Haiz, vẫn là em nói chuyện dễ nghe, đúng rồi chị có làm ít bánh thanh đoàn, tối đưa anh cả em mang sang cho em."

Chị này là vợ của đồng đội anh trai, bình thường nói chuyện khá thân.

“Vậy được, cảm ơn chị, em không khách khí nữa nha."

“Khách sáo gì chứ, em đưa chị bánh táo đỏ mấy lần mà." Chị mặt dài nói thêm vài câu rồi đi: “Không nói nữa, chị còn phải đi cung tiêu xã mua ít thịt, mấy đứa nhỏ ở nhà kêu học mệt, muốn ăn đồ ngon để bổ não, lần sau hai chị em mình nói chuyện tiếp nhé.” Bọn trẻ ở nhà với chồng chị khiến chị không yên tâm, chủ yếu là chị lo đứa đang bi bô tập nói.

“Được.” Cố Khanh Khanh cười gật đầu.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 467: Chương 467



Trên đường đến chợ, liên tục có chị dâu chào hỏi Cố Khanh Khanh, người đàn ông đi bên cạnh thỉnh thoảng cười gật đầu một cái.

Mối quan hệ của vợ anh thật sự tốt, đi đến đâu cũng có thể sống tốt.

Nếu các thím trong đại viện trước đó không có ấn tượng xấu về cô có lẽ bây giờ mọi người rất hòa thuận vui vẻ.

Hai đứa nhỏ miệng rất ngọt, liên tục gọi dì gọi thím, giọng nói non nớt vô cùng đáng yêu.

Hai cục bông nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, ai nhìn cũng thích.

Đến chợ thì đã hơn ba giờ, các đội sản xuất lớn bán hàng một cách trật tự tại các quầy của mình, hải sản rất phong phú.

Người trong nhà thích ăn tôm, Cố Khanh Khanh mua luôn ba cân.

Dù sao cũng không phải cô xách về.

Nghe ý của chị bán hàng lúc nãy, chắc là anh trai cô tối nay sẽ qua ăn cơm.

"Khanh Khanh à, đây là chồng cháu? Đẹp trai quá." Thím bán hải sản lấy một chiếc lưới xanh, cho tôm vào rồi buộc lại.

Cố Khanh Khanh thường đến chợ này, hai tháng nay mua không ít cá tôm về phơi khô.

Người trong chợ gần như đều biết cô, đặc biệt là hai cục bông nhỏ nổi bật đi cùng cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng, là chồng cháu." Cố Khanh Khanh cười tươi: "Là hải quân."

"Làm hải quân tốt, chúng tôi là ngư dân có việc gì trên biển đều nhờ hải quân cứu. May mà có các đồng chí."

Sở Đại xách giỏ đến nhận tôm, cười nói: "Là việc nên làm."

Cô và chủ quầy nói chuyện gia đình, anh đứng bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng để mắt đến hai đứa nhỏ nhìn chằm chằm muốn trộm cà chua của quầy hàng người ta.

Anh gõ nhẹ vào tay chúng.

Cố Khanh Khanh mua rất nhiều rau, cá tôm là thứ không thể thiếu, còn có cà tím đậu đũa, mua thêm ít ớt không cay, hiếm khi có củ sen, cô quyết định mua luôn một củ, còn mua thêm vài củ khoai tây.

Cuối cùng mua một bó rau chân vịt, coi như tạm đủ.

Chồng xách giỏ, cô trả tiền, không quên mua cho hai đứa nhỏ ít nho và xoài.

Hai đứa nhỏ không hiểu sao, táo lê chuối đều ăn được nhưng không thích ăn.

Ngược lại rất thích nho và xoài.

Xoài cô không dám cho chúng ăn nhiều, nho thì nhà lúc nào cũng có sẵn, thỉnh thoảng rửa vài quả cho chúng.

Có lẽ giống khẩu vị của cha chúng, dù trong túi lúc nào cũng có kẹo sữa vậy chớ thích ăn chua.

Cô bóc mỗi đứa một quả nho, hai anh em lập tức ngoan ngoãn hẳn.

Cố Khanh Khanh nói với chồng: "Phải mang theo ít trái cây lên tàu, không thì hai đứa này sẽ làm ầm lên cho coi."

Chồng gật đầu đồng ý: "Còn phải mang thêm ít đồ ăn vặt."

Ra khỏi chợ, hai vợ chồng dắt con đi đến cung tiêu xã.

"Đồng chí, làm ơn cắt cho tôi hai cân thịt." Cố Khanh Khanh mở lời.

Nhân viên cung tiêu xã quen mặt với cô, chọn một miếng ba chỉ cắt cho cô, dùng dây cỏ xâu thịt lại: "Còn cần gì nữa không?"

"Để tôi xem đã." Cố Khanh Khanh tự mình đi đến kệ hàng, thấy có kem dưỡng da tay Vạn Tử Thiên Hồng, cô lấy hai hộp.

Thành phố Biên nhiều gió cát, tay dễ bị khô nẻ. Cô định mua thêm ít để tặng cho thím Dư.

Cô lấy thêm hai lọ dầu gió Bạch Miêu, hai lọ dầu ngao. Dầu ngao cho thím Dư chăm sóc da mặt, dầu gió hai đứa nhỏ dùng, ở bên đó nhiều muỗi.

Niên Niên và Đoàn Đoàn tự đi tìm đồ ăn, trên quầy có mấy cái lọ thủy tinh lớn đựng bánh trứng gà mềm xốp và các loại bánh khác, hai đứa nhỏ kiễng chân cũng không nhìn thấy. Cha chúng thả giỏ rau xuống, một tay ẵm một đứa lên:

“Muốn ăn cái gì nào?”

Những bàn tay nhỏ xíu chỉ lung tung vào các lọ thủy tinh, rõ ràng là cái gì cũng muốn.

Sở Đại bất đắc dĩ: "Mỗi loại một cân đi."

Nhân viên bán hàng thấy đàn ông nhà này có vẻ chiều con quá, thường có những người đàn ông trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi chút dắt hai đứa nhỏ đáng yêu này đến mua đồ ăn vặt, chúng muốn gì là mua ngay, không nhăn mặt chút nào.

Ban đầu định lên tiếng nhắc nhở, nghĩ lại thôi.

Người ta mua được, muốn cho con, cho cháu ăn, người ngoài không có quyền nói.

Cố Khanh Khanh cầm một đống đồ đến thanh toán, thấy nhân viên cân bánh rồi gói bằng giấy nâu, cô nói với chồng: "Anh mua thì phải chịu trách nhiệm trông chừng chúng, một ngày tối đa hai cái, ăn hết đống này bụng đâu ăn cơm nữa."

"Nghe mẹ nói không?" Anh đặt hai đứa nhỏ xuống, nhận lấy bánh bỏ vào giỏ: "Tất cả là tại ông nội và các cậu chiều chuộng các con, các con đòi ăn cái gì cũng mua."

Nói rồi, anh cười hỏi vợ: "Thái độ này được không vợ?"

Cố Khanh Khanh hừ: "Anh thì xóa mình sạch sẽ lắm." Thực ra người chiều hai đứa nhỏ nhất là anh ấy.

Nhân viên thu phiếu và tiền, đếm rồi trả lại cô năm xu ba phân: "Hai đứa con nhà chị được yêu quý lắm, đổi lại bất cứ ai cũng chiều chuộng hai đứa."

Cố Khanh Khanh cười cảm ơn, nhận tiền bỏ vào túi, nói với hai con: "Dì khen các con kìa, còn không cảm ơn dì đi?"

"Cảm ơn~ dì~" Hai anh em đồng thanh nói, biểu cảm giống hệt nhau.

Nhân viên ban đầu hơi căng mặt, giờ phút này mặt giãn ra cười vui vẻ.

Thật là dễ thương quá.
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 468: Chương 468



Chào tạm biệt nhân viên bán hàng, đưa hai anh em về nhà, Cố Khanh Khanh vào bếp rửa rau nấu cơm.

Hành, tỏi, hẹ nhà trồng đều có, ớt cũng đã ra hoa, có vài quả ớt nhỏ, một thời gian nữa là có thể hái.

Bây giờ là hơn bốn giờ, Thẩm Tuy và ông Tần đã về, hai đứa nhỏ thấy ông nội, mỗi đứa kéo một bên, nhón chân chỉ vào cửa tủ trong phòng khách, ra hiệu ông mở tủ ra đi.

Ông Tần chiều theo mọi yêu cầu của hai cháu, mở tủ hỏi: “Đoàn Đoàn, Niên Niên muốn gì?”

“Bánh bánh ~” Niên Niên nói không rõ: “Ngon~ mềm.”

Ông Tần thấy có vài gói giấy da bò, biết là hôm nay A Đại và Khanh Khanh đi mua đồ ăn rồi, tiện tay lấy một gói, hỏi: “Cái này phải không?”

Hai anh em hơi mơ hồ, không chắc chắn lắm: “Ông nội, xem~”

Ông cười mở gói, lấy ra một cái bánh trứng gà mềm xốp, cúi xuống đưa trước mặt chúng: “Là cái này phải không?”

Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa.

Ông gói lại gói giấy da bò cất vào tủ, bẻ đôi cái bánh trứng gà chia cho hai đứa nhỏ.

Đoàn Đoàn và Niên Niên không nhận, đẩy tay ông, đưa đến miệng ông: “Ông~ ăn!”

Lòng ông nhũn ra: “Đoàn Đoàn, Niên Niên cố ý để ông nội nếm thử sao?"

Hai đứa nhỏ gật đầu.

Ông đưa nửa kia cho Thẩm Tuy đang uống nước bên cạnh, còn mình ăn phần trong tay, mềm và ngon lắm.

Ông cười với hai đứa nhỏ: “Rất ngon, cảm ơn Đoàn Đoàn, Niên Niên nhớ thương ông nội ha."

Hai đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay.

Thẩm Tuy uống xong nước, ăn nửa cái bánh rồi lên lầu thu dọn đồ.

Tối nay còn phải đi tàu hỏa đến Binh Đoàn Xây Dựng, bây giờ dọn hai bộ quần áo, tranh thủ chưa ăn cơm làm bài tập, không cần mang sách đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Ông Tần ở dưới lầu chơi với hai đứa nhỏ, Đoàn Đoàn và Niên Niên theo ông vào thư phòng.

Mở cửa vào, ba mặt là giá sách, cạnh cửa sổ là bàn làm việc, giường gỗ lớn ở giữa.

Đoàn Đoàn nhón chân muốn với lấy bút lông trên giá, đầu ngón tay vừa đủ chạm, bút lông lắc lư trong không trung, chạm vào ngón tay nhóc con.

Cứ làm như vậy không biết mệt.

Niên Niên ngồi trên sàn gỗ, giấy trong tay bị cậu nhóc vò thành một cục, ném vào chân anh trai.

Đoàn Đoàn phản ứng chậm chạp mất nửa nhịp, chậm rãi ngồi xuống, nhặt cục giấy, ném lại phía em trai.

Ông Tần đứng trước bàn làm việc, nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài, ánh mắt dịu dàng, cầm thỏi mực bên cạnh bắt đầu mài.

Sở Đại từ vườn rau sau nhà hái về một nắm hành, thấy hai đứa nhỏ không ở phòng khách, đi vào bếp hỏi vợ: “Lũ trẻ đâu?”

“Cha nuôi đưa vào thư phòng rồi.” Cố Khanh Khanh liếc nhìn anh: “Đồng chí Sở Đại, anh hái nhiều quá, bảo anh hái một ít anh hái hết cả đám về?"

“Em định làm sủi cảo nhân hẹ mà?” Anh gỡ lá vàng ngoài nắm hẹ.

“Là sủi cảo nhân tôm hẹ.” Cố Khanh Khanh bất lực: “Anh có nghe em nói gì không, đang nghĩ gì thế.”

Ánh mắt Sở Đại sâu thẳm, nhìn cô một lúc, nói: “Quên đi xem trong ngõ kia có bán áo mưa không."

Cố Khanh Khanh lườm anh một cái, quay lưng đóng cửa bếp, bắt đầu rút chỉ tôm: “Anh sau này cứ chịu đựng đi.”

Anh rửa sạch nắm hành, tiện tay để một bên: “Không chịu được.”

“……”

Cố Xán Dương về trước Sở Uyên, mang bánh thanh đoàn chị dâu đưa về để trong bếp, hỏi cô: “Tối nay đi Binh Đoàn Xây Dựng à?”

“Vâng, không gửi điện báo cho Cẩu Đản biết.” Cố Khanh Khanh đang làm hoành thánh, bên trong là tôm băm nhỏ, Đoàn Đoàn và Niên Niên rất thích ăn.

Sở Đại đứng giải thích: “Em ấy sợ anh hai bị thương không nói, muốn tạo bất ngờ.”

Cô còn đặc biệt ra lệnh, không được báo tin.

Nhưng anh vẫn báo trước cho Dư Phú Quý, để đến lúc đó không phải đi bộ đến Binh Đoàn Xây Dựng.

Từ ga tàu đến Binh Đoàn Xây Dựng lái xe mất nửa tiếng, mang theo hai đứa nhỏ, thêm vợ đi bộ một lúc lại mệt, mọi việc phải sắp xếp trước.

Cố Xán Dương nhìn anh, nói: “Anh xin nghỉ một tuần, đi cùng mọi người.”

“Gì cơ?” Cố Khanh Khanh ngạc nhiên: “Không phải anh khó xin nghỉ à?”

“Ừ.” Anh đứng ở cửa nhìn họ: “Đi đón hắn."

Sở Đại cười lắc đầu: “Anh hai mà biết, chắc chắn sẽ không nghĩ anh cả không quan tâm đến anh ấy.”

Cố Xán Dương là người không thể hiện cảm xúc ra ngoài, chỉ trước mặt Cố Khanh Khanh và hai cháu mới chủ động bày tỏ sự quan tâm của mình.

Cố Khanh Khanh thả bánh hoành thánh đã làm vào nồi canh tôm rong biển đang sôi, nhẹ nhàng nói: “Nếu thấy chúng ta đến, không biết anh ấy sẽ cảm động phát khóc không?”

Nếu anh ấy bị thương mà không nói, thì đợi bị mắng đi.

Cố Xán Dương đứng ở cửa nghe họ nói chuyện, thỉnh thoảng nói vài câu, Đoàn Đoàn và Niên Niên từ thư phòng ra, thấy cậu đến, mắt sáng rực, ôm chân cậu cọ cọ không ngừng.

“Cậu ~” Niên Niên nhón chân với lấy vạt áo cậu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Xán Dương cúi xuống, ngón tay gạt mẩu bánh vụn bên miệng đứa nhỏ.

“Con ăn cái gì thế?”

“Bánh!” Đoàn Đoàn lại kéo quần cậu, dẫn cậu đi về phía tủ.

Anh không từ chối, ngoan ngoãn đi theo hai đứa nhỏ.

Sở Đại quay đầu nhìn một cái, cười khẩy: “Hai đứa nhỏ này rất biết lấy lòng người đấy.”

Cầm đồ cha mẹ mua để nịnh người khác, làm cho ông nội, cậu vui vẻ không thôi, lần sau muốn ăn cái gì thì đòi ông nội, đòi cậu, dễ như trở bàn tay.

Cố Khanh Khanh dùng đũa khuấy trong nồi, không nói gì.

Anh khoanh tay trước ngực, nhìn cô một lúc lâu, đột nhiên nói: “Tính cách chúng giống em nhỉ.”

Cái miệng ngọt ngào không chịu nổi.

Muốn gì là rất biết cách dỗ người khác.

Cố Khanh Khanh liếc anh: “Không được?”

“Được, sao lại không.” Anh nhìn cô thêm hành vào nồi, nói: “Giống em rất tốt.”
 
Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc
Chương 469: Chương 469



Cô cười khẩy, gắp một cái hoành thánh thổi nguội, đưa đến miệng anh: “Thử xem chín chưa.”

Anh cúi đầu, từ tốn nhai: “Chín rồi, nhân mặn ngọt vừa phải.”

“Vậy thì được, giúp em lấy hai cái chén sứ đến đây." Phân lượng vừa đủ cho hai anh em ăn.

Sở Đại làm theo lời vợ, cúi xuống lấy hai cái chén từ tủ chén bát.

Cố Khanh Khanh chia hai phần, đặt hai cái thìa vào: “Để nguội một chút, lát nữa đặt lên bàn trà cho chúng tự ăn.” Chén sứ tráng men không sợ rơi, cùng lắm là bong chút sơn thôi.

Bây giờ cố gắng để hai đứa nhỏ tự ăn, những món có nước thế này vẫn phải có người lớn ngồi cạnh.

Dù đã gói sủi cảo nhưng cô nấu thêm ít cơm, ai ăn không no có cơm ăn.

Sủi cảo nhân tôm he, sủi cảo nhân thịt hẹ cho vào nồi luộc, Cố Khanh Khanh hỏi chồng: “Anh làm nước chấm nhé?”

Sở Đại nhướng mày, lấy một cái bát nhỏ, đổ một ít xì dầu, cho thêm ít hành thái nhuyễn, dùng đũa khuấy hai cái, nói: “Được rồi.”

Chờ sủi cảo nổi lên trên, cô dùng vá múc năm sáu cái vào cái chén: "Anh nếm thử trước đi."

Anh bưng chén, kẹp một cái sủi cảo, thổi nguội rồi đưa đến miệng vợ.

Cố Khanh Khanh tự nhiên cắn một miếng, nhân tôm đặc biệt tươi ngon.

Sở Đại ăn nốt phần còn lại, tựa vào bếp, nhớ lại quá khứ, bất giác bật cười: “Lão Dư mà biết em bây giờ nấu ăn giỏi thế này, chắc sẽ khóc mất.”

Bởi vì Cố Khanh Khanh là người đầu tiên anh gặp có thể hầm xương heo thành món canh độc.

Nhìn thì đẹp, ngửi thì thơm. Không hiểu sao khi ăn vào miệng thì... một lời khó nói hết.

Cố Khanh Khanh nhớ lại quá khứ cũng mắc cười: "Sau này chú Dư nói với em, có gì muốn ăn thì bảo chú nấu, không cho phép em phá hoại nguyên liệu nữa.”

Anh cười gật đầu: “Lúc đó đúng là có hơi lãng phí.”

Rồi ánh mắt anh tối lại, nhắc nhở vợ: “Bây giờ Binh Đoàn Xây Dựng bổ sung nhiều tân binh, những người em quen, có lẽ còn chưa đến một phần ba.”

Những chiến sĩ bị vợ hạ gục bằng nồi canh gà độc năm đó sau này lần lượt hy sinh ở chiến trường biên giới.

Động tác tay của Cố Khanh Khanh dừng lại, một lúc lâu mới nói: “Em biết rồi.”

Lần này không chỉ muốn đón anh trai mà còn muốn gặp lại những người quen, trong hai ba tháng cô ở Binh Đoàn Xây Dựng, ít nhiều được mọi người chăm sóc.

Như chú Dư, chú Chu ở trại nuôi heo và chú Trương ở phòng hậu cần đều là những người rất tốt, cùng với những anh em căng tràn sức sống.

Hai người đắm chìm trong ký ức, đồng thời trầm mặc.

Năm rưỡi, cơm canh dọn lên bàn, hai cái tô bự đựng sủi cảo nóng hôi hổi, còn có cá hấp và tôm luộc, Cố Khanh Khanh làm thêm một món mặn món cà tím trộn.

Sở Uyên vừa đúng giờ về, đi rửa tay để ăn cơm.

Tiểu Hủ và lính cần vụ của ông Tần gần đây ít xuất hiện, đặc biệt là vào giờ cơm.

Nhà họ Sở đông người, họ không muốn làm phiền Cố Khanh Khanh, ăn ở nhà ăn xong mới qua.

Sở Uyên lau tay khô, nhìn hai đứa cháu đang tự dùng thìa ăn hoành thánh bên bàn trà, ông nhìn một hồi mới ngồi xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Con bé nhà họ Bạch tuần sau kết hôn, chú Bạch vừa nói với cha mời cả nhà mình qua.”

Cố Khanh Khanh đang múc sủi cảo vào chén, nghe vậy ngẩn ra, vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh ngồi lười biếng dựa vào ghế.

“Cha.” Nghĩ một chút, cô nói: “Buổi trưa, Bạch Dung có đến tìm A Đại.”

Sở Uyên nhận chén sủi cảo từ con dâu, cầm lấy đôi đũa, ông liếc nhìn con trai một cái rồi chọc và sủi cảo cho vào miệng."

“Con bé đó nói gì với con?” Ông biết lòng dạ con bé nhà họ Bạch, đối với lão Bạch ít nhiều ông hơi áy náy.

Ngày xưa hai thằng con trai thiếu niên bốc đồng, cảm thấy ở quân khu sẽ bị cha kiểm soát, không bao giờ nổi bật được.

Vậy là hai anh em bàn nhau, chạy đến biên cương. Suy nghĩ muốn lập công chứng minh cho mấy ông già bọn họ xem, bọn chúng không hề tệ.

Nhà họ Bạch có một con trai một con gái, con trai trí dũng song toàn, rất xuất sắc.

Đáng tiếc lại hy sinh ở Binh Đoàn Xây Dựng, lão Bạch từ đó mất hết hy vọng.

Điều duy nhất ông ấy còn lưu luyến là đứa con gái này.

“Cô ấy nói không muốn kết hôn, bảo con giúp.” Sở Đại cắn một miếng sủi cảo nhân thịt heo hành lá, thơm.

Chắc là thịt ba chỉ được xào qua.

“Giúp? Con giúp thế nào?” Sở Uyên hừ lạnh: “Lần này hôn lễ là do nó tự mình định ra." Lúc đầu ông còn thấy lạ, sao chuyện này lại định nhanh thế, hỏi ra mới biết là con bé tự muốn đẩy nhanh thời gian.

Sở Đại đang ăn sủi cảo, ngẩn người, không rõ Bạch Dung nghĩ gì.

Ông Tần nãy giờ im lặng, ôn tồn nói: “Con bé nhà họ Bạch là người thông minh, người hiện tại là lựa chọn tốt nhất của nó rồi."

Cố Khanh Khanh đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
 
Back
Top Bottom