Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 110: Chương 110



Mà Thẩm Triều Triều lại không thèm quan tâm đến gò má bị lau đỏ, cô giơ tay nắm lấy tay Cố Kỳ Việt, rõ ràng đang cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn: “Cố Kỳ Việt, cảm ơn anh, em rất vui!”

Thẩm Triều Triều như vậy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, Cố Kỳ Việt im lặng.

Anh không có mặt mũi nói ra nguyên nhân thật sự của việc mình điều tra Vương Kiến Thiết.

So với suy đoán của anh, hiển nhiên là Thẩm Triều Triều sợ Vương Kiến Thiết hơn, tên khốn kiếp c.h.ế.t tiệt này!

Ba của Thẩm Triều Triều c.h.ế.t vì cứu giúp tài liệu quan trọng của xưởng máy móc, kết quả tên quản đốc Vương Kiến Thiết này lại nhân cơ hội có ý đồ gây rối Thẩm Triều Triều, một đạp ở đồn công an lúc trước vẫn còn nhẹ lắm.

Anh nên đạp c.h.ế.t tên súc sinh này.

Chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là làm cho Thẩm Triều Triều đừng khóc nữa, cô khóc đến nỗi anh cũng thấy khó chịu: “Nếu vui thì đừng khóc nữa, nên cười mới đúng, nhất định phải khiến tên Vương Kiến Thiết kia trả giá đắt.”

Cố Kỳ Việt an ủi cứng đơ, xem ra là anh chưa từng làm chuyện này.

DTV

Sự thật quả đúng là vậy, Cố Kỳ Việt đã trải qua giáo dục sắt đá chảy m.á.u không rơi lệ từ khi còn nhỏ, mà lúc ở quân khu, xung quanh cũng không có người mềm yếu, dù là tập thể huấn luyện bị thương đầu rơi m.á.u chảy hoặc là gãy tay gãy chân thì vẫn cứng rắn cắn răng tiếp tục luyện tập.

Từng người từng người đều là trai tráng như sắt thép, đương nhiên không cần sự an ủi dư thừa.

Thế nên Cố Kỳ Việt bây giờ cố gắng an ủi nhưng hiển nhiên vẫn sẽ quá mức gượng gạo, chẳng qua Thẩm Triều Triều cũng ngừng khóc một cách thần kỳ, sau khi khóc xong, cô nhìn thẳng vào Cố Kỳ Việt.

Cảm động ngập tràn lòng cô bây giờ không có chỗ giải phóng.

Cô cũng không muốn tiếp tục kìm nén nữa.

Cố Kỳ Việt là chồng hợp pháp của cô, cho nên cô làm gì cũng được: “Cố Kỳ Việt, em thật sự càng ngày càng thích anh!”

Lúc nói chuyện, Thẩm Triều Triều trực tiếp tiến lên vài bước, giơ tay ôm lấy Cố Kỳ Việt.

Mặt cô vùi vào lồng n.g.ự.c anh, tiếp tục nói trong cơ bắp đang căng thẳng của Cố Kỳ Việt: “Có thể gả cho anh, em vô cùng may mắn.”

Cố Kỳ Việt đột nhiên bị ôm lấy lập tức bối rối.

Khác với lần trước không cẩn thận đụng phải, lần này Thẩm Triều Triều vô cùng chủ động, bởi vậy sức ôm cũng lớn hơn, cô còn rất không khách sáo mà cọ cọ vào n.g.ự.c anh khiến cả người Cố Kỳ Việt cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Lần này, mặt anh đỏ hoàn toàn, trán đổ mồ hôi.

Anh muốn đẩy ra nhưng lại không thể đẩy ra khiến Cố Kỳ Việt rối rắm không thôi... May mà xung quanh không có những người khác, nếu không đến ngày hôm sau, ngay cả chó trong toàn bộ khu này cũng biết.

Cố Kỳ Việt máy móc giơ tay vỗ lưng Thẩm Triều Triều, biết cô hiện giờ đang quá mức kích động nên mới không thể khống chế bản thân.

Bởi vậy, Cố Kỳ Việt suy nghĩ một chút, quyết định giúp Thẩm Triều Triều vui vẻ hơn.

Cho nên anh đưa ra đề nghị: “Có muốn cùng nhau khiến tên Vương Kiến Thiết kia thân bại danh liệt không?”

“!!!”

Thẩm Triều Triều vừa nghe xong thì lập tức ngẩng đầu lên từ trong lòng Cố Kỳ Việt, ánh mắt cô sáng lấp lánh.

Sau đó cô không dám tin mà hỏi: “Em cũng có thể làm cùng sao?!”

Tuy lúc trước Thẩm Triều Triều chọn cách gả cho Cố Kỳ Việt là để tránh né sự hãm hại của Vương Kiến Thiết, nhưng không có nghĩa là cô không muốn báo thù cho tương lai của mình, chỉ là lấy trứng gà chọi đá nhất định sẽ không thành công nên cô chỉ có thể lui mà cầu việc khác, lựa chọn cách bảo vệ tốt chính mình.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 111: Chương 111



Hôm nay có cơ hội trả thù Vương Kiến Thiết, cho dù cơn khủng hoảng của Thẩm Triều Triều nghiêm trọng thế nào, cô cũng muốn làm!

Phải để kẻ xấu bị trừng phạt thích đáng!

“Đương nhiên có thể, trước mắt chỉ đang theo dõi điều tra nên không có gì nguy hiểm, nhưng cần phải đi lại ở bên ngoài thường xuyên, em...”

“Em muốn đi!!!”

Nghe thấy Cố Kỳ Việt lo lắng, Thẩm Triều Triều lại vùi đầu vào lòng anh, dùng sức cọ xát vào lồng n.g.ự.c có dấu vết huấn luyện rõ ràng, nghiêm túc nói: “Chỉ cần có thể lật đổ Vương Kiến Thiết, em không sợ!”

Bị Thẩm Triều Triều cọ đến mức cả người khô khốc vô cùng, Cố Kỳ Việt chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng: “Được được được, bà cô muốn làm thế nào thì làm thế nấy, nhưng bây giờ em phải rời khỏi người tôi trước đã.”

Cố Kỳ Việt nói cô “bà cô” rồi cầu xin tha thứ khiến Thẩm Triều Triều đang mỉm cười lặng lẽ ngẩng đầu.

Sau khi cô vừa khóc vừa cười xong, lúc này cô như chồi non chui lên từ dưới đất, rốt cuộc cũng thấy được mặt trời bên ngoài, do đó toàn thân đều mang theo sinh cơ bừng bừng sức sống.

Gương mặt xinh đẹp quá mức kia, hôm nay lại càng xinh đẹp hơn thế.

Dung mạo tuyệt sắc đủ để khiến người ta nhìn đến ngây ngốc, Cố Kỳ Việt cũng không ngoại lệ, hơn nữa Thẩm Triều Triều còn đang ở trong lòng anh như vậy, thế nên khi Cố Kỳ Việt cúi đầu đón nhận tầm mắt nhìn tới, trong đôi mắt hoa đào kia vô thức hiện lên vẻ dịu dàng.

Bầu không khí xung quanh như đều trở nên thay đổi, mang theo hơi thở ngọt ngào, mà ở thời điểm hai người nhìn nhau, cách đó không xa lại đột nhiên vang lên động tĩnh.

“Hai đứa đang làm cái gì... Shhh, Diệp Phương, em đánh anh làm gì!”

Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều cùng nhau quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Cố Hằng và Diệp Phương tan tầm trở về sớm đang đứng cách hai người khoảng chừng trăm mét, trên mặt Diệp Phương mang theo nụ cười vui mừng, mà Cố Hằng bên cạnh lại rất bình tĩnh.

DTV

Cho dù không nói tiếp cũng khiến người ta hiểu ông đang muốn nói gì.

Ôm ấp trước mặt mọi người, thật sự là không biết xấu hổ!

Sau khi phát hiện bị người khác nhìn thấy, Cố Kỳ Việt vội vàng luống cuống tay chân đẩy Thẩm Triều Triều ra, đón nhận tầm mắt không đồng ý của ba mình, anh giấu Thẩm Triều Triều ra phía sau mình, không cho cô lộn xộn.

Ai cũng không ngờ, Cố Hằng bình thường hận không thể ở lại xưởng sắt thép nhưng hôm nay lại tan tầm về nhà sớm!

Mọi người đều biết quản đốc Cố chú ý đến quy củ nhất, hôm nay thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp trước mặt mọi người bèn lập tức tức giận mở miệng: “Cố Kỳ Việt, lá gan của con lớn thật đấy, cũng may thằng nhóc nhà họ Lưu kia bị đi lao động cải tạo rồi, nếu không, để nó bắt được con thì con cứ đến hội cách mạng chờ đi!”

“Còn có Thẩm Triều Triều cô...”

Mắt thấy Cố Hằng bắt đầu lên cơn nghiện dạy dỗ người khác, Diệp Phương đứng bên cạnh nhanh chóng cắt ngang lời nói tràng giang đại hải của ông, bà tức giận trừng Cố Hằng một cái, chê ông thật sự là ăn no rửng mỡ.

Hai người họ cũng không có ở trên đường cái, mà là đứng ở cửa nhà mình.

Cặp vợ chồng nhỏ thân mật một chút thì làm sao!

Không cần phải cứng nhắc phê bình các con, chỉ cần không ở bên ngoài là được. So với Cố Hằng tức giận bọn họ không tuân thủ quy củ thì Diệp Phương trái lại vui mừng.

Cố Kỳ Việt trong khoảng thời gian này vẫn cứ chạy ra ngoài, không tiếp xúc với Thẩm Triều Triều khiến tối nào Diệp Phương cũng đều than thở trước khi ngủ, lo lắng sẽ có chuyện.

Thằng nhóc thối Cố Kỳ Việt này bướng bỉnh muốn chết, nếu nó vẫn không chấp nhận Thẩm Triều Triều thì tiêu rồi.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 112: Chương 112



Có lẽ bọn họ đã tác hợp một cặp vợ chồng bất hòa.

Kết quả...

Sự thật chứng minh là bà đã suy nghĩ nhiều.

Nhìn xem hai người này chung đụng tốt biết bao!

Thằng nhóc thối kia quen giả vờ giả vịt, nếu như không phải lần này bắt gặp thì chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ không hay biết gì... Không được, lát nữa phải nói với mẹ chồng, vạch trần bộ mặt thật của nó!

Đón nhận ánh mắt kỳ quái mà mẹ mình nhìn qua, Cố Kỳ Việt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định mở miệng nói: “Hai người đừng hiểu lầm, là Thẩm Triều Triều ngã sấp xuống nên con đỡ cô ấy dậy mà thôi, tất cả đều là trùng hợp.”

Chỉ là không biết tại sao lời nói này lại tràn ngập mùi vị giấu đầu lòi đuôi.

Lúc này Thẩm Triều Triều đỏ mặt đứng ở phía sau Cố Kỳ Việt, cô hồi hộp giơ tay nắm lấy góc áo Cố Kỳ Việt, không ngờ lại bị trưởng bối nhìn thấy cảnh hai người gần gũi khiến cô có chút thẹn thùng không biết phải làm sao.

Mặc dù lúc cô chủ động ôm Cố Kỳ Việt, cô không cảm thấy có gì xấu hổ.

Cô chỉ đang bày tỏ thiện cảm với chồng mình mà thôi.

Lâu ngày không bước ra khỏi nhà khiến Thẩm Triều Triều không nhạy tin, hơn nữa mẹ cô là Bạch Vân từng học qua trường học nữ sinh nên chỉ tiếp xúc toàn là tư tưởng mới, cách dạy dỗ con cái cũng chịu ảnh hưởng này, khuyến khích Thẩm Triều Triều triều sau này phải dũng cảm đối xử với người mình thích hơn.

DTV

Chỉ cần không vi phạm đến luân lý và đạo đức cùng với việc đối tượng yêu thích là một người tốt, thì phải dũng cảm bày tỏ.

Đừng để bản thân phải hối tiếc.

Tất nhiên, nếu không thích cách này.

Nhưng khi phải lựa chọn, tất cả đều phải lấy cảm nhận của mình làm chủ.

Đừng để bản thân không vui.

Vì thế dưới sự giáo dục khuyến khích của Bạch Vân, Thẩm Triều Triều bé nhỏ trồng xuống một hạt giống trong lòng, sau khi nảy mầm thì cố gắng trưởng thành, cho đến bây giờ đã bắt đầu trưởng thành, sắp kết trái.

Không biết trái có hương vị là ngọt? Hay là cay đắng?

Còn phải chờ!

Cố Kỳ Việt đứng phía trước Thẩm Triều nói một câu xong bèn câm miệng lại, anh không thích hợp trong việc bịa ra lý do, Cố Kỳ Việt nhìn ba mẹ mình rồi gượng gạo nói sang chuyện khác: “Nhưng sao hôm nay hai người lại về sớm như vậy? Có việc sao?”

Cố Kỳ Việt nói mọi thứ đều là trùng hợp khiến Cố Hằng hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến mục đích hôm nay trở về sớm, ông cũng không tiếp tục bám lấy chuyện này không buông nữa mà là tỏ vẻ vào nhà rồi nói sau.

Bên ngoài Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều, không chừng sẽ bị ai đó nghe được.

Tuy Cố Hằng thừa nước đục thả câu nhưng nhìn vẻ vui mừng hiện lên trên mặt mày của ông là biết rất có thể là chuyện tốt, nếu không thì khuôn mặt đã sớm dài ra...

Quả nhiên sau khi mọi người ngồi xuống sô pha trong phòng khách, giọng của Cố Hằng lập tức vang dội: “Là như vầy, khoảng thời gian trước Cố Kỳ Việt bắt được bọn buôn người, giúp đỡ công an phá được một vụ án lớn! Nghe nói chính quyền thành phố Giang Lâm đang có ý định tổ chức đại hội khen thưởng!”

Cố Hằng vẫn luôn thu dọn sạp hàng hỗn luạn cho đứa con trai không thể khiến ông bớt lo của mình, chịu không ít áp lực, ngay cả người trong xưởng cũng lén lút nghị luận.

Bọn họ nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhưng sao con trai của quản đốc lại như bùn nhão không trét nổi tường chứ!

Cố Hằng nghe xong chỉ có thể buồn bực, bởi vì ông không thể nào phản bác.

Kết quả không ngờ đứa con trai khiến ông đau đầu lại nhanh chóng trở thành một chàng trai tốt được mọi người khen ngợi, thậm chí chính quyền còn tổ chức đại hội khen thưởng cho anh.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 113: Chương 113



Vinh quang như thế khiến Cố Hằng hiện giờ bước đi mà sống lưng cũng thẳng tắp, tuy biểu cảm trên mặt ông vẫn nghiêm túc như cũ nhưng trong lòng lại cực kỳ kiêu ngạo!

Con trai ông bắt được bọn buôn người, còn tiêu diệt cả một băng đảng!

Nên tổ chức đại hội khen thưởng..

Một người cũng không đủ nhiều để mở mấy đại hội làm gương!

Chỉ là so với số ít người vui mừng khi biết tin đại hội khen thưởng được tổ chức, gương mặt của Cố Kỳ Việt lại không chút thay đổi, thậm chí anh còn đang suy nghĩ xem có thể tạm thời rời khỏi thành phố Giang Lâm trong khoảng thời gian này không?

Một tên ác bá người người e ngại như anh lại phải đi tham gia đại hội khen thưởng???

Dù sao anh vẫn cảm thấy lãnh đạo thành phố Giang Lâm bị lừa đá vào đầu rồi.

Vừa nghĩ tới việc anh đứng ở trên sân khấu một cách vô cảm, phát biểu dựa theo bản thảo, một đám người hoặc đứng hoặc ngồi dưới sân khấu vẻ mặt kích động vỗ tay, Cố Kỳ Việt nhất thời bị dọa đến nỗi thân thể run rẩy.

Không được!

Anh không đi!

Anh mới không muốn bị người ta nhìn như xem khỉ.

Đang lúc Cố Kỳ Việt yên lặng suy nghĩ những điều này, Thẩm Triều Triều ngồi bên cạnh anh đột nhiên giơ tay kéo vạt áo anh, đến khi Cố Kỳ Việt quay đầu nhìn lại thì lập tức đối diện với cặp mắt lóe sáng kia của Thẩm Triều Triều.

Dáng vẻ của Thẩm Triều Triều quá mức xinh đẹp, mà thứ thu hút sự chú ý nhất trên gương mặt của cô chính là cặp mắt hạnh như biết nói kia, vô cùng linh động.

Lúc này cô lấp lánh nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cố Kỳ Việt, anh thật lợi hại!”

Khi được những người khác khen là lợi hại, trong lòng Cố Kỳ Việt bình tĩnh không gợn sóng, cũng không cảm thấy mình có gì hay để khen, bắt được bọn buôn người chỉ là bởi vì đối phương chủ động tấn công chứ không phải anh cố ý đi bắt.

Nhưng khi Thẩm Triều Triều khen ngợi anh lại khiến tâm trạng của Cố Kỳ Việt trở nên vui vẻ, nghĩ rằng người phụ nữ này thật biết cách khen người khác.

Cô không phải trên phương diện ngôn ngữ, mà là trên toàn bộ vẻ mặt và động tác của Thẩm Triều Triều đều mang theo sự sùng bái thật lòng khiến Cố Kỳ Việt cảm thấy mình thật sự đã làm được một chuyện siêu cấp lợi hại.

Ngay cả việc tham gia đại hội khen thưởng cũng khiến anh không còn cảm thấy mâu thuẫn như lúc đầu.

Khụ khụ, công lao bắt giữ bọn buôn người, cho dù được khen ngợi cũng là anh xứng đáng...

Khóe miệng Cố Kỳ Việt khẽ nhếch lên, mặt mày mang theo vẻ đắc ý, đôi mắt đen láy.

Anh vừa định mở miệng nói gì đó nhưng lý trí lại ùa về khiến khóe miệng đang cong lên của Cố Kỳ Việt cứng ngắc, không nghĩ ra tại sao vừa rồi mình lại cảm thấy tham gia đại hội khen thưởng cũng chẳng sao cả?

Ở trước mặt Thẩm Triều Triều, anh cứ luôn dễ dàng buông lỏng phòng bị, thế là Cố Kỳ Việt mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía trước, cứng rắn nói: “Em cũng có một phần công lao khi bắt băng đảng bọn buôn người, em cũng có thể tham gia đại hội khen thưởng.”

Chỉ một câu đã khiến Thẩm Triều Triều yên lặng, cô rụt cổ lại.

Giống như một con ốc sên thò râu ra khỏi vỏ, gặp gió thổi cỏ lay đã trốn đi.

“Tiểu Việt, con nên sớm chuẩn bị bản thảo phát biểu đi.” Đang lúc hai người lâm vào yên lặng thì Cố Hằng hưng phấn mở miệng, sau đó lại cảnh cáo một phen: “Trường hợp nghiêm túc, con đừng viết mấy thứ lộn xộn, đến lúc đó người mất mặt không chỉ có con mà còn có mọi người.”

Biết Cố Kỳ Việt mất hứng là sẽ cáu kỉnh nên Cố Hằng nói trước, Cố Kỳ Việt không kiên nhẫn gật đầu.

Nếu anh nói không tham gia, cái nhà này chắc sẽ bị xốc lên.

DTV

Phải bàn bạc kỹ hơn!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 114: Chương 114



Dù sao đại hội khen thưởng cũng không lập tức tổ chức ngay, có lẽ vẫn phải đợi, việc này không gấp. Bây giờ trọng điểm cần chú ý là Vương Kiến Thiết của xưởng máy móc, phải nghĩ ra cách tìm được nhược điểm của gã.

Nghĩ tới đây, Cố Kỳ Việt nhìn Thẩm Triều Triều một cái, dùng ánh mắt ra hiệu.

Sau đó anh nói với Cố Hằng và Diệp Phương: “Nếu đã nói xong rồi thì con về phòng nghỉ ngơi đây.”

Dứt lời. anh cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, Cố Kỳ Việt ỷ vào thân cao chân dài, mới đi vài bước đã nhanh chóng chạy lên lầu khiến Cố Hằng không có cách tóm được tên nhóc con này, cánh anh thật sự cứng rồi.

Đúng lúc này, Thẩm Triều Triều vội vàng đứng dậy, nói có việc.

Nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết là đi làm việc gì.

Thế là Diệp Phương nhanh tay lẹ mắt giữ tay Cố Hằng, ngăn cản lời nói sắp thốt ra khỏi miệng ông, nếu người trẻ tuổi đã thích như vậy thì bọn họ cũng không cần đi cho thêm phiền.

Có lẽ sẽ sớm có tin tốt truyền đến~

Sau khi Thẩm Triều Triều nhanh chóng leo cầu thang đi lên lầu hai, Cố Kỳ Việt đang đứng dựa lưng vào vách tường hành lang, động tác lười nhác, anh giơ tay ngoắc ngoắc về phía Thẩm Triều Triều, khi hai người đứng ở cửa phòng, lúc này anh mới mở miệng nói: “Năm giờ sáng mai tập hợp ở cửa viện, em dậy được không?”

“Ừm.”

“Nhớ kỹ không được ăn mặc quá kỳ quái, đừng khiến người xung quanh chú ý đến, chúng ta lén lút theo dõi điều tra nên không thể quá mức kiêu căng.”

“Được!”

DTV

Thẩm Triều Triều nghiêm túc gật đầu cứ như khắc sâu những lời này vào trong lòng, Cố Kỳ Việt cụp mắt nhìn một chút, cho đến khi phát hiện thời gian mình nhìn có hơi dài mới lập tức bừng tỉnh mà thu hồi tầm mắt.

Đột nhiên anh cảm thấy quyết định dẫn theo Thẩm Triều Triều hành động có hơi không hay lắm!

“Được rồi, ngày mai em mà trễ giờ thì tôi sẽ không đợi đâu, trở về nghỉ ngơi đi!”

Cố Kỳ Việt vội vàng đóng cửa lại, Thẩm Triều Triều nhìn tờ giấy dán trên cửa phòng lại cảm thấy không tức giận như trước kia nữa, tâm trạng cô lúc này không tệ lắm.

Cô giơ tay chạm vào ba chữ “Thẩm Triều Triều”, đầu ngón tay chậm rãi trượt xuống, vẽ thành một vòng tròn ở phía trên đó.

Lần này, cô phải dũng cảm hơn nữa, bắt lấy Vương Kiến Thiết!

Thay vì né tránh một cách thụ động.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, dưới tình huống tâm trạng kích động, Thẩm Triều Triều đã tỉnh dậy lúc bốn giờ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bắt đầu chọn lựa trang phục cho hôm nay, nghe theo lời khuyên của anh nên cô không lựa chọn trang phục nào kỳ quái, mà là chọn một chiếc áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng, sau đó lại tết tóc thành hai cái b.í.m lớn.

Về phần khuôn mặt...

Chiếc khăn quàng cổ vẫn luôn đeo lên để che mặt lại bị đặt sang một bên, thay thành khẩu trang hoa nhỏ được hoàn thành sau khi đẩy nhanh tốc độ vào tối hôm qua, che khuất hơn phân nửa gương mặt, chỉ để lộ một đôi mắt.

Trên lưng cô đeo túi xách màu xanh lá cây, Thẩm Triều Triều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu như đã quyết định chủ động ra quân, cho dù nỗi sợ hãi của Thẩm Triều Triều bại lộ trước mặt người khác thì hôm nay cô cũng phải cố gắng nếm thử...

Mà trong khoảng thời gian sinh hoạt ở nhà họ Cố, Thẩm Triều Triều không còn tiếp tục che mặt nữa, sau khi đã quen cũng giúp cho trạng thái của cô tốt hơn trước đó rất nhiều.

Khi Thẩm Triều Triều mở cửa phòng, cánh cửa đối diện cũng mở theo.

Cố Kỳ Việt đi ra tùy ý nhìn thoáng qua, kết quả tầm mắt lại không dời đi được, anh mím môi, cảm thấy mình cần phải nhắc nhở một tiếng: “Thẩm Triều Triều, bộ quần áo này không được.”

“?”

Nghe Cố Kỳ Việt nói không được, Thẩm Triều Triều cúi đầu nhìn, cảm thấy nó không có vấn đề gì cả.

Lần trước cô ra ngoài cũng thấy những cô gái khác ăn mặc như vậy.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 115: Chương 115



Sau khi nhìn thấy vẻ mặt mê man hiện lên trên mặt Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt biết mình không nói rõ được, anh giơ tay nhéo sống mũi cao thẳng, cứng nhắc nói: “Dáng người của em không thích hợp mặc loại quần áo này, trở về đổi cái nào rộng rãi hơn chút.”

Ngày thường Thẩm Triều Triều ăn mặc rộng thùng thình nên không nhìn ra gì cả.

Nhưng hôm nay cô mặc áo sơ mi vừa người lại lập tức làm lộ ra dáng người khiến Cố Kỳ Việt chỉ nhìn vài lần thôi đã không dám nhìn nữa.

Vành tai anh ửng đỏ.

Rõ ràng là trang phục bình thường của cô nhưng anh cứ luôn có cảm giác hơi dụ dỗ người khác.

Dẫn theo một Thẩm Triều Triều như vậy ra ngoài, đừng nói là lén lút điều tra, cho dù cô đeo khẩu trang che mặt thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ trở thành người nổi nhất trong đám đông.

Mà sau khi Thẩm Triều Triều nghe anh nói không thích hợp, cô lập tức gật gật đầu, vốn dĩ cũng là cô cố nén học theo cho giống những cô gái khác nhưng lại quá khó khăn.

Cô cúi đầu nhìn xuống, căn bản không thấy mũi chân.

Vẫn là quần áo rộng thùng thình thích hợp hơn.

Cố Kỳ Việt đang nhìn chằm chằm cô, cô bèn theo bản năng nhìn lại, kết quả gương mặt của anh trong nháy mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, sau đó anh hung tợn cắn răng, nghĩ rằng người phụ nữ này không biết rụt rè là gì hết.

Cố Kỳ Việt nhanh chóng đưa tay đẩy vai Thẩm Triều Triều, bảo cô đi thay quần áo.

Chỉ là khi Thẩm Triều Triều xoay người, áo sơ mi phác họa vòng eo nhỏ xíu, yêu kiều vừa tay như một đóa hoa chập chờn, tỏa ra sức hấp dẫn vô hạn với anh.

Cố Kỳ Việt đợi đến khi cửa phòng của Thẩm Triều Triều đóng lại mới nhanh chóng vô cảm lấy tạ đá tự chế ra, xuống lầu bắt đầu rèn luyện với tần suất cực nhanh ở trong viện để làm tiêu hao tinh lực dư thừa của mình.

Trải qua những năm tháng trong quân khu, có nhiều thứ đã thấm vào trong xương tủy.

Chẳng hạn như chuyện rèn luyện này, Cố Kỳ Việt chưa bao giờ ngừng.

Hơn nữa nhận đơn sửa chữa ở chợ đen để kiếm tiền, có thể mua được nhiều thịt để ăn đã khiến cơ bắp trên người anh không biến mất, mà trái lại còn càng ngày càng rắn chắc.

Bây giờ cách một lớp vải cũng có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng cơ n.g.ự.c và cơ bụng rõ ràng.

DTV

Trước kia khi rèn luyện, Cố Kỳ Việt chuyên chú tập trung, nhưng lúc này đây, anh lại liên tục thất thần, chỉ cảm thấy tinh lực quá mức dư thừa khiến sức lực cả người anh không có chỗ nào cần dùng tới.

Ngay sau đó anh lại hung hăng cắn răng, mặc kệ có phải Thẩm Triều Triều cố ý hay không, nếu như cô còn như vậy nữa, anh cũng muốn phản kích.

Anh cũng có một thân hình đẹp.

Đến lúc đó cứ tổn thương lẫn nhau đi!

Chẳng qua khi nghĩ đến sự to gan của Thẩm Triều Triều đối với anh, Cố Kỳ Việt lại yên lặng thu hồi suy nghĩ vừa rồi.

Anh sợ Thẩm Triều Triều không khống chế được mình...

Haizzz!

Buồn bực.

“Em thay xong rồi, đi thôi!”

Sau khi Thẩm Triều Triều thay xong quần áo, lần này cô mặc quần áo lao động màu xám, rộng thùng thình không lộ dáng người, Cố Kỳ Việt nhìn thấy cô đi tới mới đưa tay tùy ý ném tạ đá sang một bên.

Hoạt động làm nóng người cũng không khiến anh đổ mồ hôi mà sắc mặt chỉ trở nên hồng hào hơn một chút.

Nhưng đường nét cơ bắp hiện ra bởi vì rèn luyện vẫn chưa biến mất, cách một lớp quần áo mà vẫn rõ ràng như cũ khiến tầm mắt của Thẩm Triều Triều luôn bị hấp dẫn, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng Cố Kỳ Việt thẹn quá hóa giận giơ tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Triều Triều, kéo cô chạy về phía trước.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 116: Chương 116



Lúc này chưa tới năm giờ nhưng trên đường phố cũng đã có người lục tục xuất hiện, dáng vẻ bận rộn nên hai người đang chạy là Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều không trông quá nổi bật.

Mà trong lúc chạy bộ trên đường, Cố Kỳ Việt nói sơ qua về hiện trạng và tiến độ điều tra của anh.

Trong khoảng thời gian anh theo dõi Vương Kiến Thiết, phát hiện người này cực kỳ giảo hoạt.

Bình thường gã rất giỏi ngụy trang ở trước mặt người khác, làm việc ở xưởng máy móc cũng cẩn trọng, chưa từng xảy ra sai lầm, gã ở trong mắt các công nhân là quản đốc chăm chỉ thiện lương, ngay cả khi hỏi thăm những hàng xóm xung quanh thì họ cũng nói hệt như vậy.

Đồng thời bọn họ còn cảm thấy đáng tiếc khi điều kiện của Vương Kiến Thiết tốt như vậy nhưng lại không chịu tái hôn!

Một người khiến người khác không nhìn ra được lỗi sai, cho dù thật sự có chứng cứ phạm tội thì cũng không dễ dàng tìm ra được, đây cũng là nguyên nhân khiến tiến độ điều tra của Cố Kỳ Việt rơi vào bế tắc.

Hơn nữa, gần đây Vương Kiến Thiết giống như là đang e ngại gì đó, hành vi còn trở nên cẩn thận hơn.

Cố Kỳ Việt suy đoán việc này có liên quan đến việc Thẩm Triều Triều gả vào nhà họ Cố, Vương Kiến Thiết lo lắng Thẩm Triều Triều sẽ mượn tay nhà họ Cố để làm gì đó với gã.

Cũng chính dáng vẻ trong lòng có quỷ của Vương Kiến Thiết đã chứng minh gã thật sự có uy h.i.ế.p đến Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy tên khốn kiếp này sống quá dễ chịu, phải cho gã tù ngồi chơi mới được.

Khi nào gã rơi vào tay anh, anh nhất định phải đánh gã một trận rồi mới đưa đến đồn công an.

Sau khi nghe Cố Kỳ Việt kể xong, Thẩm Triều Triều gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

“Hiện giờ chúng ta sẽ đến nhà Vương Kiến Thiết, đợi sau khi gã đến xưởng rồi thì chúng ta sẽ lẻn vào trong.”

“!”

Nhưng điều mà Thẩm Triều Triều không ngờ tới chính là kế hoạch của Cố Kỳ Việt vô cùng lớn mật.

Cho dù Vương Kiến Thiết không phải là người gì tốt lành, nhưng riêng chuyện tự ý vào nhà người khác đã được cấu thành tội, nếu như bị phát hiện...

Nhìn ra sự lo lắng và do dự của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt lập tức đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Tôi đã quan sát gã trong một khoảng thời gian rất dài rồi nhưng vẫn không có thu hoạch, chỉ có thể sử dụng chiêu hiểm một lần, vừa lúc có em ở bên ngoài trông coi giúp tôi.”

Đối với người xấu, Cố Kỳ Việt chưa bao giờ khách khí với bọn họ, cũng như khi tìm kiếm chứng cứ của nhà họ Lưu trước đó.

Chẳng qua lúc này Thẩm Triều Triều lại lắc đầu, trong mắt cô là sự kiên định: “Em cũng muốn đi cùng anh.”

Thẩm Triều Triều không thể để Cố Kỳ Việt mạo hiểm mà cô thì lại an ổn ở bên ngoài.

Cô cũng muốn giúp một tay!

Nếu như ở bên ngoài có thể giúp được Cố Kỳ Việt thì tốt, nhưng một khi thật sự có người đến thì cô phải thông báo cho Cố Kỳ Việt như thế nào đây? Tiếng la hét hoặc tiếng gõ gạch sẽ thu hút sự chú ý của người khác.

DTV

Hơn nữa cùng vào trong thì còn có thể chăm sóc lẫn nhau.

Ít nhất cuối cùng khi bị bắt, cô cũng có thể ôm hết tất cả tội lỗi về mình!

Sau khi quyết định kéo Vương Kiến Thiết của xuống máy móc xuống ngựa, Thẩm Triều Triều biết mình cần phải trả một cái giá nhất định, nhưng để khoét đi một miếng thịt đã biến thành màu đen trong lòng, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá!

Cô không bao giờ muốn bị ám ảnh bởi những cảnh tượng trong ký ức đó nữa.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 117: Chương 117



Nhìn thấy Thẩm Triều Triều cố chấp chuẩn bị đi theo vào, Cố Kỳ Việt cũng không ngăn cản. Trong khoảng thời gian này anh theo dõi Vương Kiến Thiết biết được trong nhà gã không có ai khác, mà đang trong thời gian làm việc, gã cũng sẽ không đột nhiên trở về tập kích.

Bởi vậy Thẩm Triều Triều vào cùng anh cũng sẽ không sao, anh chỉ lo lắng cô cảm thấy như vậy là không tốt.

Dù sao vừa nhìn Thẩm Triều Triều đã biết cô là một đứa trẻ ngoan tuân thủ kỷ luật.

“Chờ tôi.”

Sau khi Cố Kỳ Việt dứt lời, anh nhẹ nhàng nhanh chóng vượt qua bức tường cao lớn, anh trèo qua ngay lập tức khiến Thẩm Triều Triều kinh ngạc há miệng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ!

Cô giẫm lên ghế cũng không với tới được đầu tường.

Trước kia nghe nói Cố Kỳ Việt đánh nhau rất ghê gớm, giờ phút này cô mới chính thức được nhìn thấy.

Mà sau khi Cố Kỳ Việt vượt qua bức tường, anh lớn gan mở cửa viện nhà họ Vương ra, sau đó mỉm cười nhướn mày giơ tay vẫy vẫy Thẩm Triều Triều, bảo cô chạy tới.

Ánh mắt Thẩm Triều Triều sáng lấp lánh, cảm giác làm chuyện xấu thật mới lạ.

Động tác vừa mới trèo tường của Cố Kỳ Việt như một con mèo leo trèo không phát ra tiếng động, bởi vậy hàng xóm xung quanh cũng không nghe được tiếng vang, không biết đã có người xông vào trong nhà Vương Kiến Thiết.

Đối với loại chuyện “xét nhà” này, Cố Kỳ Việt tương đối quen thuộc.

DTV

Anh dẫn Thẩm Triều Triều đi tới thư phòng của Vương Kiến Thiết, không vội vã mở cửa phòng mà là cẩn thận tìm kiếm qua khe cửa một phen, ngay sau đó nhanh chóng tìm được một sợi chỉ màu trắng đang kẹt giữa tay nắm cửa và khe cửa.

Cố Kỳ Việt hừ một tiếng, đúng là rất cẩn thận!

Sau khi tìm được cạm bẫy mà Vương Kiến Thiết sắp đặt, Cố Kỳ Việt nhớ kỹ vị trí đầu dây, anh kéo đầu dây xuống, sau đó đưa tay đẩy cửa ra, dẫn Thẩm Triều Triều đi vào trong thư phòng.

Vốn nghĩ rằng Vương Kiến Thiết thân là quản đốc xưởng máy móc thì trong thư phòng hẳn là có không ít sách vở và tư liệu.

Kết quả sau khi hai người tiến vào, chỉ thấy thư phòng trống rỗng... Cho dù chuột đến cũng sẽ mắng chửi rằng nó vô cùng trống.

Cố Kỳ Việt nhíu mày, cẩn thận đi tới bên giá sách không để lại dấu vết, nhìn chằm chằm lớp bụi.

Xem ra đã lâu không sử dụng.

Nếu thật sự là thư phòng bỏ hoang, Vương Kiến Thiết cần gì phải đặt bẫy ở cửa?

Chắc chắn là có gì đó mờ ám ở đây.

Đang lúc Cố Kỳ Việt kiểm tra xem thư phòng có thể cất giấu đồ đạc thế nào, thì sau khi Thẩm Triều Triều tiến vào thư phòng của Vương Kiến Thiết, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng ký ức.

Trong tương lai ác mộng, Vương Kiến Thiết nhiều lần chạy đến trước mặt cô, ngoại trừ khoe khoang tài lực và quyền lợi của gã thì còn từng dương dương đắc ý nói rằng gã đã từng chơi đùa với vô số phụ nữ, nhưng chỉ vừa gặp đã yêu đối với cô.

Vẻ mặt của gã làm người ta buồn nôn.

Dường như Vương Kiến Thiết cảm thấy gã bơi khắp bụi hoa vô cùng lợi hại, vì thế không biết xấu hổ nói rằng nếu như Thẩm Triều Triều muốn xem thì gã có thể lấy thư tình mà những người phụ nữ kia viết ra từ trong thư phòng.

Tất cả manh mối lập tức được xâu chuỗi lại.

Thư phòng này có thư tình của những người phụ nữ khác!

Nếu thật sự tìm được là sẽ có thể xác định được quan hệ nam nữ của Vương Kiến Thiết lăng nhăng, đủ cho hủy đi danh tiếng của gã.

Nghĩ đến điểm mấu chốt, Thẩm Triều Triều lập tức tỉnh táo lại, cô đặc biệt tìm một góc hoặc khe hở, không chịu bỏ qua bất kỳ một nơi nào có thể giấu thư.

Chỉ là sau khi Thẩm Triều Triều nghiêm túc tìm kiếm một phen.
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 118: Chương 118



Cô không biết Vương Kiến Thiết đã giấu thư ở chỗ nào mà một chút dấu vết cũng không có.

Mắt thấy hi vọng ở ngay phía trước nhưng cô lại chậm chạp không bước đến được khiến Thẩm Triều Triều bắt đầu bực bội, ngón tay cô dùng sức níu lấy góc áo, hô hấp trở nên dồn dập.

Nỗi sợ hãi và oán hận vẫn chôn giấu trong lòng cô cũng theo đó bộc phát dễ dàng, không thể ổn định lại được, trừ phi thật sự tìm được chứng cứ liên quan.

“Thẩm Triều Triều, mau tới đây xem tôi phát hiện cái gì này!”

Đang lúc Thẩm Triều Triều khó chịu, giọng của Cố Kỳ Việt đột nhiên vang lên.

Tựa như xốc mây đen cuồn cuộn sắp kéo đến lên, để ánh mặt trời theo đó rọi xuống một chùm sáng vừa vặn ngay dưới đỉnh đầu của Thẩm Triều Triều, xua tan đi cảm xúc tiêu cực.

Đợi đến khi Thẩm Triều Triều bước dồn dập tới gần, Cố Kỳ Việt mới giơ tờ giấy trong tay lên.

Có vết đốt rõ ràng, tờ giấy biến thành màu đen giòn rụm, còn có lỗ thủng bị lửa đốt qua.

Thẩm Triều Triều nhìn thấy vậy, nét mặt vui sướng dần dần trở nên mất mát, ký ức về cuộc đời ác mộng mà cô từng chứng kiến

là chính xác, nhưng cô không ngờ rằng Vương Kiến Thiết lại thực sự đốt thư.

Mà khi nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt vội vàng đưa tờ giấy qua, đồng thời mở miệng nói: “Trên này có một cái tên!”

Lại có manh mối mới!

Vương Kiến Thiết này quả thật không dễ đối phó.

Chỉ vì lo lắng Thẩm Triều Triều sẽ tiến hành trả thù gã mà gã đã sớm tiêu hủy hết thảy nhân tố bất lợi, nếu như không phải mảnh giấy bị thiêu hủy này bay vào khe hở trong ngăn tủ, chỉ sợ lần này Cố Kỳ Việt và Thẩm Triều Triều sẽ trở về tay trắng.

Hôm nay lấy được manh mối mới, Thẩm Triều Triều vui mừng tới gần.

Cô lập tức lấy lại tinh thần trong cơn bất an.

Cô kích động nắm lấy ống tay áo Cố Kỳ Việt, kiễng chân muốn nhìn rõ ràng, Cố Kỳ Việt thấy vậy bèn không khỏi nhướn mày, đột nhiên cảm thấy có mấy phần buồn cười.

Vừa rồi cô còn có dáng vẻ khổ sở bi thương, cứ như bị toàn thế giới vứt bỏ.

Có khi một giây sau cô sẽ âm thầm khóc thút thít khiến người ta nhìn thấy sẽ rất khó chịu... Mặc dù Cố Kỳ Việt đã rút ra được bài học kinh nghiệm lần trước, hiện giờ trong túi cũng có thêm một chiếc khăn tay sạch sẽ.

Nhưng anh không hy vọng chiếc khăn tay này có thể phát huy được tác dụng.

Cũng may bây giờ cô đã khôi phục sức sống một lần nữa, cảm xúc hay thay đổi thật sự giống hệt một đứa trẻ.

Đối với việc này, Cố Kỳ Việt cũng không lên tiếng trêu chọc vài câu, trực tiếp đưa mảnh giấy cho Thẩm Triều Triều để cô chậm rãi xem... Anh cũng không phải là một cậu bé mấy tuổi thích bắt nạt mấy bạn gái.

Mà Thẩm Triều Triều nhận được mảnh giấy thì cẩn thận từng li từng tí, sợ mảnh giấy bị thiêu hủy này hỏng hóc nhiều hơn.

Một mảnh giấy nho nhỏ, trên đó không có nhiều thông tin hữu dụng, những chữ khác đều bị đốt lờ mờ không rõ, chỉ còn lại có mấy chữ tương đối rõ ràng (*Người mến mộ: Lý Thúy Hồng để lại.)

DTV

Lý Thúy Hồng?

Thẩm Triều Triều nhanh chóng tìm kiếm cảnh tượng ký ức về kiếp sống ác mộng trong tương lai, kết quả tìm qua một lần vẫn không tìm ra được người này.

Là một nhân vật trước giờ chưa từng xuất hiện!

“Yên tâm, chỉ cần có tên là nhất định có thể tìm được cô ta.” Cố Kỳ Việt bên cạnh nhìn thấy Thẩm Triều Triều sững sờ nhìn mảnh giấy, còn tưởng rằng cô đang lo lắng mình sẽ không tìm được Lý Thúy Hồng này, lập tức lên tiếng trấn an.

Chẳng qua nói là nói như vậy, nhưng thành phố Giang Lâm lớn thế này, muốn tìm được người chỉ với một cái tên thì thật sự rất khó!
 
Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá
Chương 119: Chương 119



Chỉ là hiện giờ không thích hợp để nói những lời này, vừa lúc Cố Kỳ Việt quen biết không ít côn đồ không làm việc đàng hoàng, về sau cứ thu thập một vài thông tin từ chỗ bọn họ là được, thuận tiện bảo anh Cường chợ đen cũng hỗ trợ tìm kiếm.

Sẽ luôn có cách.

Thẩm Triều Triều bị lời nói của Cố Kỳ Việt đánh thức, biết anh đang có ý tốt an ủi nên cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt lấp lánh trong trẻo mang theo cảm kích như mặt hồ sóng gợn lăn tăn khúc xạ ánh sáng, vô cùng lóng lánh.

DTV

Cố Kỳ Việt có hơi mất tự nhiên đưa tay sờ chóp mũi.

Lạ thật.

Anh nhìn thấy gương mặt của Thẩm Triều Triều cũng không phải ngày một ngày hai nhưng sao bây giờ anh vẫn chưa quen được?

Sau khi tìm được một mảnh giấy có một cái tên trong thư phòng của Vương Kiến Thiết, Cố Kỳ Việt không tiếp tục tìm kiếm ở những nơi khác nữa, bởi anh biết sẽ không có thu hoạch gì, ngược lại còn dễ để lại dấu vết, bị Vương Kiến Thiết cảnh giác.

Vì thế sau khi rời khỏi thư phòng, anh kẹp lại sợi chỉ.

Sau đó đưa Thẩm Triều Triều ra ngoài bằng cửa rồi ở lại bên trong đóng cửa cẩn thận và dọn dẹp dấu vết hai người để lại, lúc này mới nhảy lên bức tường, đẹp trai đáp đất.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, hai người lập tức rời đi.

Trên đường về nhà, Cố Kỳ Việt nói ra kế hoạch của mình, bày tỏ rằng mình cần đi đến một số nơi đặc biệt mà Thẩm Triều Triều không thích hợp để đi cùng.

Cô vẫn nên ở nhà đợi tin tức thì hơn!

Nghe nói như thế, Thẩm Triều Triều hiểu chuyện gật nhẹ đầu, cô chỉ muốn góp một phần sức lực chứ cũng không muốn làm trì hoãn việc điều tra của Cố Kỳ Việt...

Vốn dĩ cô cảm thấy lần này bọn họ lén lút lẻn vào nhà họ Vương sẽ có thể tóm được nhược điểm của Vương Kiến Thiết.

Dù sao về tương lai trong trí nhớ, Vương Kiến Thiết ra sức khoe khoang tiền tài của gã nhiều đến độ đếm không xuể.

Cho dù gã là quản đốc xưởng máy móc, lương mỗi tháng rất cao nhưng cũng không đến mức này, vì vậy ngay cả đoán cũng không cần đoán.

Với mức độ tự luyến và cẩn thận của Vương Kiến Thiết, trong nhà nhất định có bằng chứng liên quan.

Chỉ cần tìm được là có thể tố cáo thành công!

Chỉ là không ngờ Vương Kiến Thiết lại vô cùng cảnh giác, sau khi phát hiện thân phận cô nhi của cô đã thay đổi thì về đến nhà, gã đã lập tức tiêu hủy hoặc giấu kín tất cả những đồ vật gây bất lợi cho gã.

Bây giờ chỉ có thể nghĩ cách khác.

Không thể tìm được chứng cứ từ phương diện tham ô nhận hối lộ thì bắt đầu từ quan hệ nam nữ lung tung!

Cố Kỳ Việt không ngờ Thẩm Triều Triều sẽ đồng ý nhanh như vậy, anh còn tưởng rằng cô sẽ kiên trì hành động cùng anh, nhưng như vậy cũng tốt, anh không muốn dẫn phụ nữ đến địa bàn của một đám côn đồ.

Nơi đó ngoài nguy hiểm ra thì còn có...

Nghĩ đến đám côn đồ gọi chị dâu ở đồn công an lúc trước, Cố Kỳ Việt không khỏi ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt không dám nhìn thẳng Thẩm Triều Triều, trong miệng nói thẳng: “Đi thôi, tôi đưa em về nhà trước.”

“Không cần, em có thể tự mình...”

Nhìn dáng vẻ không muốn gây thêm phiền phức của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt chỉ nhướn mày chứ không nói gì, không để cô dứt lời, anh đã lập tức giơ tay nắm lấy ống tay áo của Thẩm Triều Triều, ngay sau đó xoay người đi thẳng về phía nhà họ Cố.

Nghĩ gì thế!

Trước đó bọn họ đã bị một băng đảng buôn người tấn công trong hẻm.

Chưa gì cô đã quên nhanh như vậy rồi sao?

Nếu anh dám để Thẩm Triều Triều về nhà một mình thì thứ nghênh đón anh sau khi về nhà chính tiếng rống giận “yêu thương” của người lớn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back