Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 170



Ngay cả việc minh oan cho Nghiêm Bình Châu, cũng là nhờ đồng đội cũ của ông ấy bôn tẩu giúp.

Thấy ông ấy về, mấy thím bác trong đại viện còn tưởng cha con, mẹ con đã hóa giải ân oán, hỏi ông ấy đã sắp hết năm rồi, khi nào Nghiêm Dặc dẫn đối tượng và các em về nhà ăn tết.

Tết Nguyên Đán là dịp lễ lớn để các thành viên trong gia đình đoàn tụ, Hà Tú Phân đã lải nhải nhắc tới việc này với mọi người trong đại viện từ sớm.

Quả nhiên là vậy, mẹ ông ấy lại bắt đầu tác oai tác quái rồi, vì con gái bảo bối, bà ta thật sự không coi con trai và cháu trai ra gì.

Có phải Hà Tú Phân nghĩ, mặc kệ bà ta thiên vị thế nào, con trai và cháu trai bà ta đều sẽ nhẫn nhịn đúng không?

Các anh trai và cháu khác thì ông ấy không biết, còn Nghiêm Bình Châu sẽ không nhịn.

Nghiêm Bình Châu về đến nhà, vừa lúc Nghiêm Bạch Huệ cũng ở nhà.

Mấy người con trai nhà họ Nghiêm đều không sống cùng cha mẹ, ngược lại là Nghiêm Bạch Huệ thường xuyên về nhà, mỗi lần đều ở mấy ngày mới trở về nhà chồng, tuy bà ta đã đi lấy chồng, nhưng lại không khác gì là tuyển chồng ở rể.

Nghiêm Bạch Huệ vẫn rất sợ anh tư nhà mình, xa cách mấy năm, bà ta phát hiện ra hận ý của anh tư với bà ta vẫn không hề giảm bớt.

Bà ta không cam lòng, người chết cũng đã chết rồi, trong khi bà ta là em giá được các anh trai yêu quý nhất.

Trước khi anh tư kết hôn, anh tư thương yêu đứa em gái duy nhất trong nhà là bà ta nhất. Nhưng sau khi kết hôn, trong lòng trong mắt anh tư chỉ có vợ mình.

Bà ta nói: "Anh tư, anh về đấy à."

Nghiêm Bình Châu cảm thấy nói chuyện với bà ta cũng buồn nôn, ông ấy phớt lờ bà ta, nói chuyện với Nghiêm Chính Sinh và Hà Tú Phân: "Tiểu Dặc muốn đi tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc bàn ngày cưới, năm nay thằng bé sẽ ăn tết ở bên đó tháng giêng trở lại."

Nghiêm Chính Sinh không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn trách con trai nhắc nhở quá muộn: "Sao bây giờ con mới nói, giờ cha có muốn gửi đồ cho Tiểu Dặc cũng không kịp nữa."

Trong nhà có ít lá trà hảo hạng, rượu thuốc lá, còn cả một hộp nhân sâm núi, mang qua làm quà sẽ không mất mặt, nhưng giờ không thể gửi kịp nữa.

Nghiêm Bạch Huệ cảm thấy k*ch th*ch như có người đâm gai vào lòng mình, châm chọc nói: "Lại một người có vợ quên người thân, chuyện lớn như đính hôn mà nó không đích thân nói với ông nội à?"

Nghiêm Chính Sinh cắt ngang lời của bà ta: "Con im miệng, Tiểu Dặc vừa gọi điện thoại cho cha rồi, cha chưa kịp nói với mọi người."

Hà Tú Phân bất mãn, nghĩ cháu trai mình nên đặt người nhà lên trên hết.

"Sao giờ nó mới gọi điện thoại về thông báo, nó cố tình đúng không, để người nhà không có thời gian trở về. "

Bà ta nói: "Tại sao nó không trở về ăn tết, chờ tháng giêng qua bên kia bàn chuyện đính hôn không được à, chưa gì đã để người nhà ra sau, vậy tháng giêng nó đừng trở về nữa."

Tiểu Ngọc suy tính rất chu đáo, Hà Tú Phân là kiểu người bới lông tìm vết, mặc kệ bọn họ làm thế nào, bà ta vẫn sẽ không hài lòng.

Nghĩ năm xưa Nghiêm Bạch Huệ tìm đối tượng, trước khi kết hôn, năm nào đối tượng của bà ta cũng ăn tết ở nhà họ Nghiêm, tại sao bà ta không nói gì?

Nhưng Nghiêm Bình Châu đã lười phản bác lại, không có ý nghĩa gì cả.

Ông ấy trở về nhà chuyến này, chỉ là thông báo cho người trong đại viện biết, con trai phải tới nhà đối tượng bàn bạc ngày cưới.

Nghiêm Bình Châu cười lạnh nói: "Nếu mẹ không hài lòng, vậy cứ để Tiểu Dặc ở rể nhà Tiểu Ngọc đi."

Không chờ hai ông bà Nghiêm hoàn hồn lại, ông ấy đã xoay người rời đi. Nghiêm Bạch Huệ đuổi tới cửa: "Anh tư, anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?"

Tình cảm anh em Nghiêm Bình Châu dành cho bà ta, đã mất hết kể từ ngày bà ta cử báo.

Ông ấy nói: "Muốn anh tha thứ cho em phải không? Vậy để vợ anh sống lại đi, à không, dù cô ấy có sống lại, anh cũng sẽ không tha thứ cho em đâu."...

Sau khi gọi điện thoại về thông báo cho người nhà ở Bắc Kinh xong, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc cùng chia nhau ra hành động, anh đi Tô Châu tìm Thạch Tiến Hoành, lặng lễ cứu được anh ta, do lịch trình bị trì hoãn, bọn họ tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc chậm mất hai ngày.

Trùng hợp là, địa điểm nơi Thạch Tiến Hoành thực hiện nhiệm vụ là ở Tô Châu, có người ở thế giới song song nhắc nhở, Nghiêm Dặc cứu Thạch Tiến Hoành một cách suôn sẻ.

Thạch Tiến Hoành được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, chờ sau khi tỉnh lại, chắc anh ta sẽ gọi điện thoại về báo cáo với cấp trên trước tiên.

Lúc cứu Thạch Tiến Hoành, Nghiêm Dặc đeo khẩu trang, đội mũ kín mít, nhưng Thạch Tiến Hoành xuất thân từ lính trinh sát, lại là cấp dưới được anh vợ đào tạo, năng lực quan sát của anh ta rất mạnh.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 171



Nghiêm Dặc hơi lo lắng, sau khi ra đảo, chắc sẽ không trùng hợp đến mức gặp Thạch Tiến Hoành trở về đảo chứ?

Ngay cả khi có gặp được anh cũng không sợ, chỉ cần anh không thừa nhận là được.

Anh và Tiểu Ngọc đều thống nhất ý kiến về chuyện ở thế giới song song kia, để không gây thêm rắc rối, bọn họ tạm thời sẽ không nói cho những người khác biết về thế giới này, ngay cả với anh vợ cũng không.

Nếu đã tới Tô Châu, vậy Nghiêm Dặc nhất định phải đi thăm chị họ.

Nhà của chị họ rất dễ tìm, là ngôi nhà rộng có ba lối vào. Lúc tới nơi, anh thấy có tiếng chó sủa inh ỏi ở cồng, tiếng của chị họ cũng bị át mất.

Nghiêm Dặc chạy nhanh tới, đẩy mấy bà bác hung hãn sang một bên, bảo vệ chị họ, đấm người đàn ông định lôi kéo chị họ ngã xuống đất.

"Ai muốn động đến chị tôi, cứ thử nắm đấm của tôi đi!"

Thái độ hung hãn của Nghiêm Dặc tạm thời răn đe đám người này, ngoài ra hàng xóm cũng đi báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng đi tới giải tán đám người gây rối.

Về phần người đàn ông bị Nghiêm Dặc đánh trật khớp cằm, anh ta bị Minh Chi Tuệ nói mấy câu rồi đưa đến đồn công an.

Xét cho cùng, anh ta dám lôi kéo nữ đồng chí chưa lập gia đình ở nơi công cộng, mọi người xung quanh đều nhìn thấy, em trai người ta bảo vệ chị gái là lý do chính đáng, chưa đánh chết anh ta đã là may mắn lắm rồi.

Minh Chi Tuệ đóng cổng lớn lại, hai con chó săn lớn đi vào, một con ở khoảng sân này, một con được dắt tới khoảng sân thứ hai.

Nghiêm Dặc hỏi chị họ vừa rồi xảy ra chuyện gì, chị họ nói không cần để ý tới bọn họ.

"Mấy người đó đều là họ hàng xa của nhà họ Minh, thấy đứa con gái mồ côi như chị trở vê được trả lại hai ba căn nhà, đều ghen tị đến đỏ cả mắt. Đúng là buồn cười, tự dưng mọc đâu ra vị hôn phu được hứa hôn từ trong bụng mẹ, chị đã báo cảnh sát rồi, em không cần phải lo lắng."

Người đàn ông giả mạo đó bị em họ đấm ngã, đoán chắc sẽ không dám đánh chủ ý lên cô ấy nữa.

Minh Chi Tuệ không muốn những rắc rối bên phía mình làm em họ khó chịu, chuyển sang đề tài khác, hỏi tại sao Nghiêm Dặc lại tới Tô Châu?

Nghiêm Dặc đã sớm nghĩ ra lý do giải thích, nói năm nay mình muốn tới nhà ông ngoại Tạ Tiểu Ngọc bàn chuyện hôn sự, định tới Tô Châu mua đồ thêu làm quà, tiện thể đến thăm chị họ.

Minh Chi Tuệ rất vui mừng khi nghe thấy Nghiêm Dặc muốn đi bàn chuyện hôn sự, cô ấy đào hòm đồ trong sân lên.

Trước giải phóng, ông nội cô ấy là hội trưởng thương hội giàu nhất một vùng, những thứ chôn xuống đều là đồ tốt.

Cô ấy chọn từ trong đống đồ ra hai bộ tranh chữ, một thỏi mực Huy Châu loại tốt, một mặt ngọc phỉ thúy bạch thái, chỉ cần luồn sợi dây là có thể đeo như điếu trụy.

Đây đều là những món đồ tốt, mang đi làm sính lễ là rất thích hợp.

Còn nói tương lai Tinh Tinh đi lấy chồng, cô ấy cũng sẽ chọn ra mấy món làm của hồi môn cho cô bé.

Trong hòm còn có mấy món văn vật mang cấp bậc quốc bảo, Minh Chi Tuệ định tìm cơ hội thích hợp quyên góp cho viện bảo tàng.

Minh Chi Tuệ nói, nếu bàn ngày cưới thì không thể bỏ qua sính lễ được, so với mặt bằng chung sính lễ từ mấy chục cho đến mấy trăm đồng hiện nay, mấy món đồ cô ấy chọn ra vừa lịch sự lại không quá khoe khoang.

"Bức tranh này không quá quý, điếu trụy này có thể để cho Tiểu Ngọc đeo, em mang mấy thứ này tới, chắc ông ngoại và anh họ Tiểu Ngọc sẽ không chê đâu."

Nghiêm Dặc thầm cảm thấy ấm lòng, kể từ khi mẹ qua đời, anh chưa từng được cảm thụ cảm giác có người quan tâm, lo nghĩ cho ở nhà họ Nghiêm. Nghiêm Dặc cúi đầu nói: "Nhưng chị họ ơi, những thứ này đều là của chị. "

Lúc mẹ đi lấy chồng, ông ngoại đã đưa hết của hồi môn của bà ngoại cho mẹ, tất cả mọi thứ trong nhà họ Minh bây giờ đều là của chị họ.

Minh Chi Tuệ đập nhẹ anh: "Em là người nhà mẹ của chị họ, nếu sau này chị họ bị người ta bắt nạt, chị chắc chắn cũng sẽ tới tìm em, em đừng khách khí nữa, chị luôn coi em và Tinh Tinh là em trai ruột, em gái ruột của mình."

"Ừ." Nghiêm Dặc gật đầu, anh là người nhà mẹ đẻ của chị họ.

Nhưng anh hơi buồn rầu, có lẽ anh không thể làm gøì được anh vợ....

Nghiêm Dặc mang theo sính lễ chị họ chuẩn bị cho mình trở về Bình thành, đưa sính lễ cho Tạ Tiểu Ngọc xem, mỗi một món đều vô cùng giá trị.

Tạ Tiểu Ngọc lại gọi điện thoại cảm ơn chị họ.

Cô nói với Nghiêm Dặc: "Nếu chị họ và anh họ sớm ở bên nhau thì tốt rồi, anh họ có thể bảo vệ cho chị họ."

Nhưng hai người không dám tác hợp cho hai người bọn họ, dù sao anh họ và chị họ vừa thấy mặt nhau đã không hợp, vẫn để thuận theo tự nhiên đi.

Cô và Nghiêm Dặc đi tới ga tàu mua vé tàu hỏa.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 172



Lần này bọn họ chỉ cần ngồi tàu tám tiếng, sau đó chuyển sang đi thuyền, vì vậy bọn họ không mua vé giường nằm, mà mua vé ghế cứng xuất phát lúc sáu gio sáng, hai giờ chiều đã đến trạm trung chuyển thuyền.

Mua xong vé tàu, cô gọi điện thoại anh họ cho Cảnh Niên, thông báo thời gian lên lên đường.

Bốn rưỡi sáng ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu lên đường, giờ này chưa có xe buýt, nhưng Hứa Xương, Trần Niên, Chu Cảnh Họa và Dư Thư Phương cùng đạp xe tới đưa bọn họ đi.

Bốn người đạp bốn chiếc xe đạp, đưa cả nhà bọn họ ra đến ga tàu, Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, có những người bạn này thật tốt.

Nghiêm Dặc cũng thầm cảm khái, đều là Tiểu Ngọc kết nối những người bạn này với nhau.

Bọn họ ngồi tàu tám tiếng, sau đó phải chuyển sang đi thuyền, cũng may là anh họ nhờ đồng đội hỗ trợ mua vé trước.

Vừa ra khỏi ga tàu, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc nhìn thấy có người giơ tấm bảng đón bọn họ.

Bạn của anh họ đặc biệt lái xe hai tiếng đồng hồ đi từ thành phố bên cạnh sang, mua vé thuyền giúp bọn họ.

"Mau lên, ba giờ là thuyền chạy, chờ lên trên xe rồi nói chuyện." Đồng đội của anh họ lái xe khoảng nửa tiếng, đưa bọn họ ra bến tàu, Tạ Tiểu Ngọc vội trả tiền mua vé thuyền cho anh ấy, nhưng anh ấy kiên quyết không nhận.

"Anh đã thanh toán với anh họ em rồi, các em mau lên thuyền đi, ngày mai anh họ em sẽ đón các em ở cửa bến tàu bên kia."

Tạ Tiểu Ngọc không trả được, đành phải từ bỏ, điều này đồng nghĩa với anh họ trả cho bọn họ tiền vé di chuyển một nửa chặng đường.

Bọn họ lên thuyền tìm được khoang thuyền tương ứng.

Hoàn cảnh ở khoang hạng nhất rất tốt, tiền vé tàu chắc phải mất của anh họ ít nhất một tháng trợ cấp.

Thuyền di chuyển hết hai mươi tiếng đồng hồ, đến khoảng mười hai giờ trưa mai thuyền sẽ cập bến, tới lúc đó bọn họ sẽ được gặp ông ngoại và anh họ....

Một đầu khác, sau khi nói chuyện điện thoại với em họ, Mạnh Cảnh Niên đi báo cáo xin nghỉ với sở chỉ huy sư đoàn, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, sư đoàn trưởng cử cảnh vệ đi ra xem thế nào.

Không bao lâu sau, cảnh vệ chạy vào báo cáo, người làm ầm 1 ở bên ngoài là vị hôn thê của Đại đội trưởng Thạch, khăng khăng nói đối tượng của mình đã chết, ngày tết ngày nhất cũng lặn lội từ Tô Châu tới đây đòi đơn vị giải thích. Mạnh Cảnh Niên cau mày, Thạch Đầu đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, tuy đây không phải là nhiệm vụ bí mật cấp một, anh ta cũng không nên tiết lộ với người nhà chứ, sao anh ta có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này?

Sư đoàn trưởng ra lệnh cho cảnh vệ dẫn Đoạn Hồng Diệp vào văn phòng.

Đoạn Hồng Diệp đã khóc đến sưng đỏ hai mắt: "Các anh không cần phải lừa tôi, tôi biết Thạch Đầu đã hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, tôi muốn trả thù cho anh ấy, mặc kệ tới đây các anh cử ai tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi đều có thể phối hợp đóng vai "Vợ "!"

Mạnh Cảnh Niên đột nhiên vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, khốn nạn, sao Thạch Đầu có thể nói cả chỉ tiết này cho vị hôn thê biết.

Anh ấy hỏi tại sao Đoạn Hồng Diệp biết?

Đoạn Hồng Diệp bị cơn giận của Phó đoàn trưởng Mạnh dọa sợ, nói có một ngày mình tình cờ nhìn thấy vị hôn phu đã hơn nửa năm không về nhà thăm người thân ở trên đường, thấy đối phương đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố Tô Châu, còn đi cùng người phụ nữ khác.

Cô ta tức giận xông tới chất vấn, Thạch Đầu lặng lẽ nói cho cô ta biết là bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ.

Nữ đồng chí kia là đồng đội của anh ta do tổ chức sắp xếp, đóng vai "Vợ" của anh ta. "Cứ cách một ngày Thạch Đầu lại sẽ lén đi tìm tôi, nhưng đã mấy ngày nay anh ấy không tới rồi, tôi lo lắng quá, nên đành phải tới đơn vị hỏi thăm tình hình."

Sư đoàn trưởng giải thích với Đoạn Hồng Diệp, Thạch Tiến Hoành chỉ tạm thời mất liên lạc, rồi ra lệnh cho cảnh vệ đưa cô ta đi.

Mạnh Cảnh Niên chủ động nhận sai, nói mình không quản lý tốt cấp dưới, nên cấp dưới của anh ấy phạm phải sai lầm cấp thấp này, anh ấy sẽ không trốn tránh trách nhiệm.

Sư đoàn trưởng lại không trách Mạnh Cảnh Niên, nhiệm vụ lần này không phải do anh ấy trực tiếp phụ trách, hơn nữa lần này một phần cũng do bọn họ phán đoán sai lầm, cứ tưởng là nhiệm vụ bình thường chỉ cần năm ba ngày là hoàn thành, ai ngờ đã kéo dài mất một tháng.

Lúc ấy Mạnh Cảnh Niên không đồng ý để Thạch Tiến Hoành đi, cho rằng anh ta đã có vị hôn thê, sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn khi thực hiện nhiệm vụ này.

Nhưng cấp trên nghĩ thời gian thực hiện nhiệm vụ này không dài, độ khó thấp, không chấp nhận đề nghị của Mạnh Cảnh Niên.

Ai ngờ là Thạch Tiến Hoành bị mất liên lạc.

Thạch Tiến Hoành chưa hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ lại phải cử một người khác đi thay.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 173



Lần này cấp trên sắp xếp cho Mạnh Cảnh Niên đích thân thực hiện nhiệm vụ, sau khi đánh giá cấp độ của nhiệm vụ, dự đoán thời gian thực hiện nhiệm vụ là nửa năm.

Nhưng Mạnh Cảnh Niên còn thiếu một người "Vợ" trong nhiệm vụ lần này, sư đoàn trưởng sẽ sắp xếp.

"Không biết Đoạn Hồng Diệp đã biết được bao nhiêu, hay là để cô ta..."

"Tuyệt đối không thể. "

Mạnh Cảnh Niên từ chối dứt khoát, từ ngay lần gặp đầu tiên với Đoạn Hồng Diệp, anh ấy đã đưa ra phán đoán, người phụ nữ này không kín miệng, đầu óc không linh hoạt, tính cách cố chấp cực đoan, cũng không thích hợp với nhiệm vụ lần này.

Lại nói, Thạch Đầu còn chưa rõ sống chết, cô ta lại là vị hôn thê của cấp dưới, Mạnh Cảnh Niên thầm nảy sinh tâm lý phản kháng.

Sư đoàn trưởng cũng chỉ đề nghị như vậy, thấy Mạnh Cảnh Niên không đồng ý, anh ta đành theo ý anh.

"Vậy tổ chức sẽ sắp xếp một nữ đồng chí phối hợp với cậu, lần này phải làm nghiêm túc, đi đăng ký kết hôn thật, bằng không với thời gian dài như nửa năm sẽ rất dễ lộ tẩy."

Mạnh Cảnh Niên đau đầu nói: "Để tôi tự tìm, không cân tổ chức sắp xếp đâu."

Dù sao hai người cũng phải chung sống với nhau nửa năm, Mạnh Cảnh Niên nghĩ tự mình lựa chọn có thể giảm bớt những phiền toái không cần thiết.

Sư đoàn trưởng nhượng bộ, nói: "Trước mười lăm tháng giêng, cậu phải tìm được một người "Vợ" bằng lòng giữ bí mật, đồng ý đi đăng ký kết hôn với cậu, chờ khi nhiệm vụ kết thúc sẽ ly dị với cậu, cùng lăn lộn với cậu. Nếu không tìm được, cậu phải chấp nhận nữ đồng chí do tổ chức sắp xếp."

Mạnh Cảnh Niên thật sự cảm thấy rất đau đầu, anh ấy cần phải tìm được một nữ đồng chí bằng lòng " đi đăng ký kết hôn " với anh ấy, nửa năm sau lại ly dị với anh ấy trong chưa đầy hai mươi ngày. Nhiệm vụ này quá gian nan.

Anh ấy tạm thời gác phần nhiệm vụ nặng nề này qua một bên, đứng nghiêm chào sư đoàn trưởng: "Sư đoàn trưởng, tôi nhận nhiệm vụ này, nhưng tôi phải nghỉ phép bắt đầu từ ngày mai."

"Cậu sốt ruột xin nghỉ phép như vậy làm gì?"

Năm ngoái, phải đến chiều ba mươi tết Mạnh Cảnh Niên mới về nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên với ông cụ Nghiêm.

Mạnh Cảnh Niên nở nụ cười ấm áp: "Em gái tôi sắp tới."...

Ngày hôm sau, Mạnh Cảnh Niên nghỉ phép, về nhà đón ông nội Mạnh Hoài Sơn trước, ông nội anh ấy đã sớm thay bộ đồ Trung Sơn, nhìn cực kỳ trang trọng, mái tóc lấm tấm sợi bạc được chải gọn gàng.

Tuy bình thường ông cụ cũng chú ý đến ngoại hình, nhưng hôm nay ông ấy càng chú ý hơn, đã đứng ở trước gương ngắm nghía nhiều lần.

Thấy vậy, Mạnh Cảnh Niên cười noi: "Ông nội ơi, người không biết còn tưởng là ông chuẩn bị đi tới trung tâm văn hóa người cao tuổi để tham gia hoạt động đấy. Ông đi gặp cháu ngoại, ông có như thế nào Tiểu Ngọc cũng sẽ không chê đâu."

Mạnh Hoài Sơn cực kỳ có tinh thần, ông ấy đã sớm mất hết kiên nhẫn: "Cái thằng nhóc thối này, tại sao cháu không quan tâm đến em họ cháu, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không mau lên đường, nhỡ tới muộn thì sao?"

Mạnh Cảnh Niên nói: "Không có chuyện đó đâu, thuyền cập bến đều có giờ cả, ông nội nghĩ giống như ra ngoài chợ xếp hàng mua mớ rau, ai tới trước mua trước à?"

Mạnh Hoài Sơn khit mũi " Hừ ".

Lúc bọn họ đi ra ngoài, rất nhiều lão đồng nghiệp trong đại viện, đồng đội cũ mời Mạnh Hoài Sơn đi tới nhà bọn họ ăn tết giống như các năm trước.

Mấy năm nay năm nào cũng có chuyện này, Mạnh Cảnh Niên trực ở đơn vị không thể về, ông cụ ở một mình trông rất cô đơn, có đồng đội về hưu quan hệ tốt với ông ấy đón ông ấy về nhà mình chơi.

Mạnh Hoài Sơn đã nhịn cả tháng nay không nói ra, chỉ chờ đến lúc này để khoe khoang.

Ông ấy không phải là loại người ham hư vinh, nhưng chuyện này thì khác, đây là cháu ngoại của ông ấy, là đứa cháu ngoại ông ấy bị thiếu hụt mấy may chục năm tình thân, nhìn các gia đình khác đoàn tụ vui vẻ suốt mấy chục năm, năm nay đến lượt nhà ông ấy, tại sao ông ấy không thể khoe khoang.

Hơn nữa, nếu lúc trước ông ấy nói ra, những người hàng xóm cũ, lão đồng nghiệp, đồng đội cũ đều sẽ quấn lấy ông ấy hỏi thăm về chuyện của cháu ngoại.

Ông ấy chỉ mới nói chuyện với cháu ngoại qua điện thoại mấy lần, biết quá ít về cô, sao đủ đối phó với đám người kia.

Lúc này, Mạnh Hoài Sơn phất phất tay nói: "Không cần không cần, năm nay tôi ăn tết ở nhà."

"Sao năm nay Cảnh Niên nghỉ phép sớm thế?" Hàng xóm cũ thấy Mạnh Cảnh Niên không mặc quân phục đi ra ngoài, biết là anh ấy về nghỉ phép.

Mạnh Hoài Sơn cười đắc ý nói: "Cháu ngoại gái nhà tôi sắp tới, còn dẫn cả đối tượng về bàn chuyện kết hôn nữa, năm nay nhà có thêm nhiều người, chắc tôi phải sang nhà ông mượn bát đũa rồi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 174



Mạnh Cảnh Niên nhắc nhở ông ấy: "Ông nội ơi, cháu đã mua đủ hết rồi, để ở trong tủ..."

"...A phải không, cháu mua rồi à, ông không để Mạnh Hoài Sơn trợn trừng mắt lên nhìn cháu trai mình, cái đồ không có mắt nhìn, không nhìn ra ông ấy đang lấy le à?”

Quả nhiên hàng xóm xông tới hỏi liên tục: "Sao cháu ngoại gái tới mà ông không nói sớm, bao nhiêu tuổi rồi, lúc trước ở đâu, con bé tới đây vậy con gái ông... Ai nha cái lão già này, còn tập kích bất ngờ, mau kể cho tôi nghe đi."

Con gái của Mạnh Hoài Sơn bị bảo mẫu trộm đi, chỉ cần là người thân hay bạn bè biết chuyện, nhà ông ấy đều từng ủy thác người ta, dặn bọn họ đi ra ngoài nhất định phải chú ý giúp mình.

Lại nói thêm, hàng xóm láng giềng với nhau nhiều năm, mọi người đều coi như đây là tâm bệnh của nhà mình, coi đứa con gái nhà ông ấy đánh mất như một nửa con cái nhà mình.

Bây giờ đối phương tìm đến, sao bọn họ không kích động cho được!

Hàng xóm cũ lôi kéo ông ấy về nhà mình: "Qua nhà tôi đi, để tôi pha trà ngon, chúng ta ngồi xuống từ từ trò chuyện."

Mạnh Hoài Sơn xua xua tay từ chối: "Tôi phải đi ra ngoài bến tàu đón cháu ngoại gái, trở về cũng không rảnh nói chuyện với ông. Với lại, tôi cũng không biết khi nào mới rảnh cùng uống trà với ông, tôi thấy có khi phải chờ sang tháng giêng."

Hàng xóm cũ không chờ được, bảo Mạnh Hoài Sơn chờ mình: "Ông chờ tôi mấy phút, tôi về nhà nhà thay đồ, chúng ta cùng đi đón cháu ngoại gái."

Mạnh Hoài Sơn cười híp mắt, chờ hàng xóm cũ vừa xoay người rời đi, ông ấy vội vàng chạy mất, còn gọi cháu trai đuổi theo: "Mau đi thôi, đừng để lão già kia đổi kịp."

Sao ông ấy có thể để hàng xóm cũ cùng đi đón cháu được, lỡ cháu ngoại gái nhận lầm ông ngoại thì sao?

Mạnh Cảnh Niên bật cười, vội vàng đuổi theo ông cụ Mạnh, cười nói: "Ông nội ơi, có phải ông quên mình còn hai cháu ngoại trai không?"

Mạnh Hoài Sơn:... À đúng vậy, ông ấy còn có hai cháu ngoại trai....

Thuyền cập bến chậm hơn một tiếng so với dự tính, mới đầu dự tính mười hai giờ đến, nhưng tới một giờ thuyền mới tới nơi.

Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc anh họ và ông ngoại đều đã nóng lòng chờ.

Lúc bọn họ ra bến tàu, đã nhìn thấy anh họ đứng thẳng người ở đó, khí chất của người lính thật sự khác hẳn người bình thường, mặc kệ là ở mặt nào, đều quyết đoán và ưỡn thẳng sống lưng, khiến người cảm thấy đáng tin cậy.

Ông lão nhìn có tỉnh thần đứng bên cạnh anh họ, cũng thẳng sống lưng.

Tạ Tiểu Ngọc đoán đó chính là ông ngoại mình, người ông ngoại gọi điện thoại suốt bốn mươi phút với cô, cũng không nỡ cúp máy!

Bởi vì dẫn theo mấy đứa trẻ, cô không có cách nào chạy tới, chỉ có thể kích động vẫy tay chào: "Anh họ, ông ngoại, cháu ở đây!"

Mạnh Cảnh Niên đã sớm nhìn thấy cô, anh ấy chỉ cho Mạnh Hoài Sơn nhìn, cô gái ngọt ngào buộc tóc hai bên đó chính là cháu ngoại gái của ông ấy, cậu nhóc đứng bên cạnh chính là Nghiêm Dặc, đối tượng của Tiểu Ngọc.

Mạnh Hoài Sơn vẫn luôn nghe cháu trai nói, cháu ngoại gái rất giống bà ngoại, chờ đến khi gặp được người thật, Mạnh Hoài Sơn thầm cảm thấy lòng đau như cắt.

Quá giống, cháu ngoại gái và vợ của ông ấy như từ một khuôn đúc ra.

Trái tim của Mạnh Hoài Sơn có làm bằng sắt cũng bị tan chảy, ông ấy quay mặt đi, đỏ ửng hai mắt nói: "Vân Anh, chúng ta đã tìm được cháu ngoại gái rồi."

Ngoài bến tàu có quá nhiều người, Mạnh Cảnh Niên bước nhanh tới, cùng ông nội đi về phía mấy người Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy rất thân thiết khi nhìn thấy ông ngoại, không có vẻ gì là xa cách, dù sao bọn họ cũng từng nói chuyện với nhau rất nhiều lần.

Cô ôm lấy cánh tay của Mạnh Hoài Sơn, ngọt ngào cười nói: "Ông ngoại ơi, cháu là Tiểu Ngọc, đây là hai em trai cháu, là cháu ngoại trai của ông."

Cô kéo Nghiêm Dặc tới: "Đây chính là đối tượng của cháu ạ."

Nghiêm Dặc cực kỳ căng thẳng khi gặp người lớn trong nhà, anh hơi run rẩy nói: "Ông ngoại... anh cả."

Mạnh Cảnh Niên gật đầu: "Ngoài này có quá nhiều người, về nhà rồi nói."

Dọc theo đường đi, Tạ Tiểu Ngọc chọn những chuyện quan trọng kể cho Mạnh Hoài Sơn, đến cổng đại viện, cô mới kể đến lúc tám tuổi mẹ và cha li dị với nhau.

Mạnh Hoài Sơn nghe xong không khỏi thổn thức.

Người nhà họ Mạnh rất đơn giản, cha mẹ của Mạnh Cảnh Niên đều hy sinh ở trên chiến trường, trong nhà chỉ có ông nội và Mạnh Cảnh Niên, anh ấy rất ít khi trở về, nhưng ông nội không thuê người giúp việc.

Kể từ sau chuyện của bảo mẫu năm đó, ông nội anh ấy không thuê người giúp việc nữa, bình thường không đến nhà hàng xóm ăn cơm chùa, cũng đi tới nhà ăn bộ đội ăn cơm. Ông ấy đã chuẩn bị rất nhiều đồ tết, nhưng đồ ăn phải tự nấu.

Mạnh Cảnh Niên xắn ống tay áo lên nói: "Mọi người ngồi chờ một lát đi, để cháu làm cơm."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 175



Mạnh Hoài Sơn nói: "Bây giờ đã là mấy giờ rồi, đi tiệm cơm nhà nước ăn đi."

Tạ Tiểu Ngọc không muốn đi ra ngoài ăn lắm, ở nhà nấu cơm cũng rất nhanh.

Cô nói: "Ông ngoại ơi, ông chưa từng được nếm thử tay nghề của cháu, chúng ta ở nhà ăn đi."

Đương nhiên là Mạnh Hoài Sơn rất sẵn lòng, mùng hai cháu ngoại gái đã phải đi, ông ấy không nỡ di ra ngoài lãng phí thời gian quý báu của ông cháu.

Nghiêm Dặc vốn kiệm lời, vội vàng đứng dậy nói muốn hỗ trợ Tạ Tiểu Ngọc nấu cơm.

Mạnh Cảnh Niên trợn mắt nhìn anh: "Cậu biết nấu cơm à, ngồi xuống, kể lại tình hình trong nhà cậu cho ông ngoại Tiểu Ngọc nghe đi."

Ông cụ Mạnh đã mong chờ rất lâu, mặc kệ là cháu ngoại, hay cháu rể, ông ấy đều thích, thằng nhóc ngốc này không nhanh mồm cho lắm, với cái tính cách cầm gậy đập cũng không thể đánh ra được cục rắm nào của anh, chắc phải tám mười năm nữa mới lấy được vợ.

Nghiêm Dặc đành phải ngồi lại xuống.

Mạnh Cảnh Niên nói với Cá Lớn Cá Nhỏ nói: "Các em dẫn em gái đi lên phòng xem đi, cất quần áo vào trong ngăn kéo, khăn lông bàn chải đánh răng bày ở trong phòng tắm, lát nữa anh họ sẽ đi kiểm tra."

Anh ấy lại nói với Tỉnh Tinh: "Chờ sắp xếp xong hành lý, em cùng các anh đi ra ngoài sân sau chơi nhé, anh họ đã chuẩn bị kinh hỷ cho các em, đều để ở sân sau đấy."

"Vâng ạ." Tinh Tinh tò mò muốn chết đi được, chờ ba đứa bé đi ra ngoài sân sau, kinh hỷ hét ầm lên.

Tạ Tiểu Ngọc cũng tò mò, ngoài sân sau có cái gì vậy?

Mạnh Cảnh Niên quán xuyến việc nhà ngay từ khi còn nhỏ, Tạ Tiểu Ngọc cũng là người nhanh nhẹn, chưa đầy một tiếng hai anh em họ bưng bảy tám món di lên.

Cô đi ra ngoài sân sau gọi mấy đứa trẻ đang chơi như điên, mới biết kinh hỷ mà anh họ Cảnh Niên tặng cho ba đứa trẻ là gì.

Anh ấy cải tạo sân sau nhà mình thành khu vui chơi dành cho trẻ em phiên bản thu nhỏ, dùng chiếc lốp xe bỏ đi làm thành cây cầu treo, xếp các mỏm đá thành pháo đài nhỏ, một chiến hào nhỏ để các bạn nhỏ chơi trốn tìm trong sân nhà mình.

Chẳng trách ba đứa trẻ chơi như điên, chẳng thiết ăn cơm. Cô kéo Cá Nhỏ từ dưới chiến hào lên: "Ăn cơm xong rồi lại chơi."

Chờ đến khi mọi người cùng ngồi bên bàn ăn, Mạnh Cảnh Niên mới nói với Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc: "Được rồi, chúng ta nói về ngày cưới của các em đi."

Nghiêm Dặc vừa chia đũa xong, đỏ mặt nói: "Đã nói xong rồi, ông ngoại nói nên càng sớm càng tốt, định là hai mươi sáu tháng chạp sang năm."

Mạnh Cảnh Niên:...

Có chuyện gì vậy, sao đã nói xong rồi, anh ấy mới chỉ làm một bữa cơm, ông nội đã gả em gái ra ngoài, thời gian một bữa cơm...

Đừng nhìn bọn họ nói là sang năm, hôm nay đã là hai mươi tám tháng chạp, chưa đầy hai ngày nữa là ba mươi tháng chạp, tính đi tính lại cũng chỉ hơn ba trăm sáu mươi ngày nữa thôi.

Như vậy cũng quá nhanh.

Mạnh Cảnh Niên cố kiên nhẫn hỏi: "Cháu có thể đưa ra ý kiến không?"

Mạnh Hoài Sơn lườm cháu trai: "Hai chúng ta ai mới là ông nội, cháu muốn làm chủ gia đình hả, chờ ông chết rồi hãy nói!"

Mạnh Cảnh Niên sắp buồn muốn chết đi được, đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa " Âm ầm": "Phó đoàn trưởng Mạnh, tôi biết anh đang ở nhà, anh mở cửa ra đi...

Tạ Tiểu Ngọc:... A, tiếng của phụ nữ, đừng nói là Đoạn Hồng Diệp đấy nhé?

Mạnh Cảnh Niên nhíu mày lại, anh ấy từng nghe giọng nói này rồi, là Đoạn Hồng Diệp lần trước tới đơn vị gây chuyện, không ngờ cô ta còn chưa đi. Mạnh Cảnh Niên biết mục đích Đoạn Hồng Diệp tới đây, chắc chắn là muốn hỏi tung tích của Thạch Tiến Hoành từ chỗ anh, nhưng anh ấy không biết. Mà dù có biết, anh ấy cũng không thể tiết lộ cho cô ta.

Nhưng anh ấy không phải là người khéo ăn nói, đi ra ngoài cũng chỉ biết phê bình người ta, nếu bị lãnh đạo quân khu biết được anh chẳng những không an ủi người thân của cấp dưới mất tích, còn mắng đối phương khóc, chắc chắn anh ấy sẽ bị kiểm điểm.

Anh ấy vừa bắt đầu nghỉ phép, giờ không muốn bị chính ủy gọi về giáo huấn đâu.

Vì vậy, anh ấy nói đại khái tình hình cho bọn họ biết, muốn Tạ Tiểu Ngọc đi ra ngoài, giúp anh ấy thuyết phục Đoạn Hồng Diệp.

Tạ Tiểu Ngọc xoa tay hầm hè, cả tháng nay cô chưa từng gặp ai cực phẩm như vậy đâu.

Nghĩ hồi còn ở thôn Thanh Sơn, ngày nào cô cũng phải đấu trí so dũng khí với bác dâu cả cực phẩm của mình, tính ra đuổi Đoạn Hồng Diệp chưa hắc hóa tâm lý méo mó là chuyện khá đơn giản....

Người tới đúng là Đoạn Hồng Diệp, hôm nay cô ta vốn định đi tìm lãnh đạo trực tiếp của Thạch Đầu, bên đơn vị nói Phó đoàn trưởng Mạnh xin nghỉ phép, vì vậy cô ta hỏi thăm địa chỉ, tìm tới tận nhà Phó đoàn trưởng Mạnh.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 176



Cô ta nghe nói nhân khẩu nhà Phó đoàn trưởng Mạnh rất đơn giản, không ngờ trong nhà lại có nhiều người thế này.

Hơn nữa, cô gái trước mắt nhìn xinh đẹp như thiên tiên, nhìn không giống người ở trên hải đảo xa xôi này, người này rốt cuộc là ai?

Tại sao cô gái này ở nhà Phó đoàn trưởng Mạnh, ra nói chuyện với cô ta thay cho Phó đoàn trưởng Mạnh?

"Cô là ai, Phó đoàn trưởng Mạnh đâu?"

Tạ Tiểu Ngọc nhìn Đoạn Hồng Diệp, cô ta quả là rất ưa nhìn, nhưng cô ta ở một cái thế giới khác đã hại anh họ cô ấy.

Có lẽ ngay từ lúc này, Đoạn Hồng Diệp đã nảy sinh tình cảm với anh họ cô, dù sao anh họ Cảnh Niên cũng là người ưu tú, được người ngưỡng mộ cũng là chuyện bình thường.

Nhưng anh họ chưa từng thích cô ta, cô ta ta vì yêu sinh hận.

Lần này, Thạch Tiến Hoành không chết, xem cô ta dán lấy anh họ cô như thế nào.

Tạ Tiểu Ngọc không hiểu tại sao Thạch Tiến Hoành còn chưa tỉnh, cô và Nghiêm Dặc lại không thể chủ động tiết lộ chuyện này ra, vì vậy chỉ có thể chờ Thạch Tiến Hoành tỉnh lại tự mình gọi điện thoại trở về đơn vị. Hy vọng Thạch Tiến Hoành có thể tỉnh lại sớm.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cô là vị hôn thê của cấp dưới anh họ nhà tôi, anh họ tôi cũng cần phải tránh tị hiềm, nói nặng lời thì bị khiển trách, nói nhẹ lại không tạo được hiệu quả."

"Vị hôn phu của cô mất tích trong lúc làm nhiệm vụ, cô có tìm anh họ tôi cũng vô dụng. Nếu có thể tiết lộ cho cô, sở chỉ huy sư đoàn đã tiết lộ rồi, nhưng người của sở chỉ huy sư đoàn không nói, cô nghĩ anh họ tôi có thể nói cho cô à."

"Nếu đã tìm đối tượng là quân nhân, cô phải ý thức rõ, đừng có hỏi thăm nhiệm vụ của đối tượng cô. Vậy mà cô khóc lóc om sòm uy h**p, bắt vị hôn phu phải tiết lộ nội dung nhiệm vụ cho cô, vậy dù lần này anh ta có trở về an toàn, cũng coi như là mất hết tiền đồ."

"Không nghiêm trọng đến vậy chứ?" Đoạn Hồng Diệp sợ hết hồn.

Tạ Tiểu Ngọc khinh thường, đúng là người có ánh mắt thiển cận.

"Có người nhà gây chuyện kéo chân sau như cô, cô nghĩ sau này đơn vị còn dám giao nhiệm vụ quan trọng cho Đại đội trưởng Thạch nữa sao? Cô mà còn tiếp tục gây chuyện, không chừng anh ta trở về còn bị xử phạt. Vì vậy, nếu cô có thể nghe hiểu lời tôi, mời cô trở về kiên nhẫn chờ đợi, tôi tin tưởng tổ chức sẽ cứu được đồng chí Thạch."

Đoạn Hồng Diệp nghiến răng nói: "Cô có tư cách gì nói những lời này với tôi?"

Tạ Tiểu Ngọc cười khẩy nói: "Cô là cái thá gì mà tôi phải lãng phí thời gian khuyên nhủ cô, tôi chỉ đang thay anh họ tôi trần thuật một sự thật với cô mà thôi. Sao da mặt của cô dày vậy chứ, đuổi không chịu đi, ảnh hưởng đến bữa trưa nhà chúng tôi!"

Với những người nghe hiểu tiếng người, cô sẽ nói thêm mấy câu. Còn nghe không hiểu, vậy cứ cầm gậy đuổi đi là được.

Đoạn Hồng Diệp nổi giận đùng đùng, cô ta nhìn xung quanh, lão thủ trưởng ngồi trên ghế bình tĩnh đọc báo, Phó đoàn trưởng Mạnh dẫn mấy đứa bé chơi ở sân sau, đồ ăn trên bàn vẫn đang bốc khói nghỉ ngút.

Không ai để ý đến cô ta.

Trên thực tế, cô ta từng nghe Thạch Đầu khoe khoang về cấp trên của mình ở đơn vị tác chiến đặc biệt, từ đó cũng sinh lòng ngưỡng mộ.

Cô ta luôn nghĩ, nếu người đàn ông xuất sắc này quan tâm đặc biệt với mình thì đáng tự hào biết bao.

Nhưng dù Thạch Đầu mất tích mà thậm chí là có khả năng đã chết, Phó đoàn trưởng Mạnh vẫn không muốn gặp cô ta.

Chẳng phải nói coi đồng đội như anh em hay sao, sao lại không quan tâm chăm sóc cho người thân của anh em?

Đoạn Hồng Diệp tức giận nói: "Tại sao các cô có thể đối xử với người nhà quân nhân như vậy, tôi muốn tới sở chỉ huy sư đoàn khiếu nại các cô."

Đúng lúc này, chuông điện thoại trong nhà Mạnh Cảnh Niên vang lên, là người bên sở chỉ huy sư đoàn gọi tới, đối phương nói đã tìm được Thạch Tiến Hoành, anh ta đang trên đường trở vel

Ý của sở chỉ huy sư đoàn là, chờ điều tra rõ chuyện này, sẽ để Thạch Đầu chuyển nghề, anh ta không thích hợp với lực lượng bộ đội tác chiến đặc biệt.

Trái tìm Mạnh Cảnh Niên thầm trùng xuống, một chiến sĩ ưu tú như vậy lại bị đối tượng liên lụy, phải chuyển nghề.

Sau khi cúp máy, Mạnh Cảnh Niên lạnh giọng nói với Đoạn Hồng Diệp: "Đã tìm được Thạch Đầu rồi, chờ báo cáo lại nhiệm vụ lần này, cậu ta có thể ở nhà với cô, không cần đến đơn vị nữa."

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc đưa mắt nhìn nhau, Thạch Tiến Hoành tỉnh rồi, Đoạn Hồng Diệp không có cơ hội đến gần anh họ nữa.

Anh họ Cảnh Niên vội vàng ăn cơm trưa rồi trở về đơn vị, Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc biết anh ấy phải trở về đơn vị giải quyết chuyện của Thạch Tiến Hoành.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 177



Nghiêm Dặc nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết về lo lắng của mình: "Thạch Tiến Hoành nhìn thấy thân hình và mắt của anh, lỡ trước khi rời khỏi đảo gặp phải, anh ta có thể sẽ nhận ra anh."

Khẩu trang chỉ có thể che kín miệng mũi, một số người lợi hại có thể nhận ra một người chỉ bằng vào đôi mắt.

Vì vậy, anh muốn thống nhất lý do với Tiểu Ngọc, để lỡ anh vợ nổi lên nghi ngờ, không thể phủ nhận được, anh ấy sẽ phải thú nhận với anh rể.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Để em xem tình hình rồi nói."

Nghiêm Dặc gật đầu: "Được."

Trên thực tế nói chuyện này ra cũng không sao cả, anh vợ là người biết nặng nhẹ, chỉ là đến tận ngày hôm sau anh vợ vẫn chưa trở về.

Mạnh Hoài Sơn rất tức giận, có chuyện gì cần giải quyết mà đi suốt một ngày một đêm không trở về, cũng may là bọn họ đã định xong ngày cưới, ông ấy nói với Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay sẽ dẫn bọn họ đi thăm quan phong cảnh trên đảo.

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc, còn cả Cá Lớn Cá Nhỏ đều chưa từng nhìn thấy biển, tuy nhiệt độ mùa đông ở đây hơn hai mươi độ, nhưng nước biển hơi lạnh, không thể xuống biển được.

Tuy nhiên, đi chân trần ở trên bờ cát thì không có vấn đề gì.

Mấy đứa trẻ đều chơi rất vui vẻ, Mạnh Hoài Sơn hỏi tới hai người con rể của mình.

Tạ Đông Hải không có gì đáng nói, là một ngụy quân tử có vẻ ngoài đạo mạo ngạn, Tạ Tiểu Ngọc chỉ nói ngắn gọn mấy câu.

"Người vợ thứ hai của ông ta muốn cứu con gái, nên đã báo cáo một số chuyện bẩn thỉu trước kia để đe dọa Tạ Đông Hải, nhưng ông ngoại yên tâm, cháu đã giải quyết xong rồi."

Tạ Tiểu Ngọc khoác cánh tay của Mạnh Hoài Sơn, cùng ông ngoại đi dạo trên bãi biển, Nghiêm Dặc dẫn ba đứa trẻ đi tới chỗ bãi đá ngầm bắt cá, Tạ Tiểu Ngọc nhìn về nơi phương xa một lúc, tiếp tục nói:

" Cha của Cá Lớn Cá Nhỏ tên là Lục Văn Viễn, mẹ gả ông ấy được một năm thì ông ấy qua đời, Cá Lớn Cá Nhỏ được một mình mẹ nuôi nấng."

Về phần thông tin của Lục Văn Viễn, Tạ Tiểu Ngọc không biết gì cả, ông ngoại biết được là cô không biết, ngoài ra đối phương cũng là cha kế của Tiểu Ngọc, ông ấy không tiếp tục hỏi nữa.

Đi được một lúc, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Đoạn Hồng Diệp ngồi ngẩn người ở một chỗ bãi đá ngầm khác, thoạt nhìn có vẻ đang khóc thút thít không cam lòng.

Tạ Tiểu Ngọc thắc mắc nghĩ, anh Nghiêm Dặc đã cứu Thạch Tiến Hoành rồi cơ mà, cô ta nên vui vẻ mới đúng chứ.

Cô chạy tới chỉ cho Nghiêm Dặc xem: "Vị hôn phu của cô ta đã trở về rồi, sao cô ta còn khóc?"

Nghiêm Dặc phân tích: "Cô ta ở cái thế giới kia có h*m m**n chiếm hữu rất mạnh với anh họ Cảnh Niên, anh nghi ngờ lần này cô ta gặp được anh họ em rồi sẽ vẫn đi theo chiều hướng cực đoan đó. Hay là, em tìm cơ hội nói chuyện của Thạch Tiến Hoành cho anh họ em biết đi, để anh họ đề phòng."

Lỡ người người phụ nữ này lại quấy rối trong lúc anh họ thực hiện nhiệm vụ, vậy lần này Nghiêm Dặc cứu Thạch Tiến Hoành coi như là tốn công vô ích.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định nói ra, không thể để lại nguy hiểm tiềm ẩn được....

Sau khi rời khỏi bờ cát, bọn họ đi tới nhà một người quen trong thôn xin một thùng nước ngọt, cho ba đứa trẻ rửa chân.

Nước biển nhiều muối, nếu không rửa sạch sẽ rất dính nhớp. Sau khi rửa sạch chân cho các em, Nghiêm Dặc ngồi xổm người xuống, lau chân cho bọn họ.

Mạnh Hoài Sơn vừa nhìn vừa gật đầu liên tục, đứa cháu rể này rất tốt, tuy không nói nhiều, nhưng là người rất đáng tin cậy.

Tạ Tiểu Ngọc thấy trong nhà người dân có phơi cồi sò, đây là phần thịt nằm trong cơ thể con sò, một con sò chỉ có một miếng cồi sò, nhìn nhà người ta có khoảng một cân.

Loại cồi sò này nấu canh ăn rất ngon, những thứ này ở địa phương không quá đắt, nhưng rất khó mua được ở đất liền, cô hỏi người ta có bán không?

Tạ Tiểu Ngọc trả giá cao hơn giá bán ở địa phương một chút, người ta đương nhiên là bằng lòng bán, bản thân nhà bọn họ nộp lên hợp tác xã thủy sản theo định mức, quanh năm suốt tháng đánh bắt cũng có thể tích cóp được một ít, phơi khô để cất giữ.

Ngư dân sống cạnh biển không thiếu tôm cá ăn, bọn họ sẵn sàng bán hết đồ khô, lấy tiền mua thịt ăn.

Giờ đang là cuối năm, nhà nhà đều để dành được một ít, nghe nói có khách đến đây thăm người thân muốn mua, bọn họ lấy đồ tích trữ trong nhà ra hỏi Tạ Tiểu Ngọc có muốn mua không?

Bán được mấy đồng, cũng giúp bọn họ có thêm tiền sắm sửa đồ đạc cho gia đình. Vì vậy, bọn họ đều chọn lấy ra những phần tốt nhất.

Nghiêm Dặc là người không biết tiết kiệm, lại thêm ông ngoại muốn đưa đặc sản địa phương cho Tạ Tiểu Ngọc mang về, chỉ cần người ta lấy ra thứ øì, lại không cần phiếu, ông ngoại và Nghiêm Dặc đều sẽ tranh nhau trả tiền.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 178



Vì vậy Tạ Tiểu Ngọc thu được rất nhiều thứ, bao gồm mực khô, hải sâm, bào ngư, sò điệp và các loại cá khô khác... mang về chắc cô có thể ăn được hơn nửa năm!

Mạnh Hoài Sơn còn lo Tạ Tiểu Ngọc không đủ tiền tiêu: "Tiểu Ngọc, tiền lương của cháu phải nuôi ba đứa bé, các cháu có đủ tiền tiêu không, hay là hàng tháng ông ngoại gửi một nửa lương hưu cho các cháu nhé."

Tạ Tiểu Ngọc không cần, tiền trong tay cô vẫn đủ dùng, tiền lương hưu của ông ngoại là tiền dưỡng lão của ông ấy, cô không thể nhận được.

Cô nói với ông ngoại, đến giờ mình vẫn chưa động vào năm nghìn tiền tiết kiệm của Nghiêm Dặc.

Với lại, chờ hai năm nữa thị trường mở cửa, Tạ Tiểu Ngọc định lấy ra chút tiền đầu tư ở chỗ Hứa Xương, chờ Nghiêm Dặc tốt nghiệp đi làm sẽ có tiền lương, tính thế nào cũng đủ tiên chỉ tiêu.

"Ông cứ giữ lại tiền tiết kiệm cho anh họ cưới vợ đi ạ."

"Nó thì thôi bỏ đi, nó không tìm được đối tượng đâu, ông ngoại đã không còn ôm ảo tưởng gì vào nó nữa rồi."

Vừa nhắc tới cháu trai, giọng điệu của Mạnh Hoài Sơn đã không được tốt cho lắm, cháu trai ông ấy hai mươi lăm tuổi rồi, đến giờ vẫn chưa tìm được đối tượng.

Cũng may ngày cưới của cháu ngoại gái đã được ấn định, ông ấy cũng coi như là giải quyết được một nửa nỗi tâm sự của mình.

Nếu, ông ấy chỉ nói là nếu thôi nhé, nếu chuyện hôn sự của cháu trai được giải quyết, ông ấy thật sự không cầu gì khác.

Lúc bọn họ về nhà trời cũng đã tối, nhưng anh họ Cảnh Niên vẫn chưa trở về. Mạnh Hoài Sơn thật sự rất tức giận, gọi điện thoại tới đơn vị, người ở đầu bên kia nói Phó đoàn trưởng Mạnh đang có cuộc họp khẩn cấp.

Mạnh Hoài Sơn cũng là quân nhân đã về hưu, ông ấy đương nhiên là hiểu tính chất quan trọng của cuộc họp này, nên đành phải cúp máy.

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc cùng thảo luận với nhau ở trong phòng bếp, đoán chắc là đang họp bàn giải quyết chuyện của Thạch Tiến Hoành.

Nghiêm Dặc cau mày nói: "Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, chờ anh họ trở về rồi xem xem anh ấy nói thế nào."...

Đến tận đêm khuya Mạnh Cảnh Niên mới trở về, Mạnh Hoài Sơn lớn tuổi, ngủ ở dưới tầng một, Tiểu Ngọc Nghiêm Dặc và ba đứa trẻ ngủ ở tầng hai.

Anh ấy không làm kinh động đến ông cụ Mạnh, sau khi lên tầng hai cũng không trở về phòng của mình, mà khẽ gõ cửa căn phòng bên cạnh. Nghiêm Dặc và Cá Lớn Cá Nhỏ ngủ ở trong phòng này, anh lập tức thức dậy, mặc quần áo vào đi ra mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài là anh vợ, anh lập tức hiểu ra chuyện gì, đại khái là Thạch Tiến Hoành tỉnh lại trở về, vẽ lại hình dáng của người đã cứu mình.

Dựa theo tính cách của anh vợ, anh ấy chắc chắn sẽ tìm anh hỏi cho rõ.

Anh nói năng không khéo bằng Tiểu Ngọc, có mấy lời vẫn nên để Tiểu Ngọc nói thì tốt hơn. Vì vậy, không chờ Mạnh Cảnh Niên lên tiếng, anh chủ động hỏi: "Anh cả có chuyện muốn hỏi em?"

Mạnh Cảnh Niên "ừ" đáp lại: "Cậu còn rất tự giác đấy."

Nghiêm Dặc cười cười, nói: "Em không giấu Tiểu Ngọc chuyện øì cả, anh cả cũng biết em không giỏi biểu đạt, để em đi gọi Tiểu Ngọc."

Mạnh Cảnh Niên:...

Hai người này, quả nhiên là làm bậy sau lưng anh ấy.

Nếu Tiểu Ngọc biết hết tất cả mọi chuyện của anh, vậy Mạnh Cảnh Niên cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Sau khi Thạch Đầu trở về đơn vị, anh ta báo cáo mình được một người trẻ tuổi đeo khẩu trang kín mít tìm được mình đang hấp hối ở trong núi, cõng anh ta về bệnh viện.

Thạch Đầu bị hôn mê giữa chừng, chờ đến khi anh ta phẫu thuật xong tỉnh lại, chuyện đầu tiên là hỏi thăm về người đưa mình tới bệnh viện, nhưng bác sỹ nói anh ta bị hôn mê hơn một ngày, người ta đã sớm rời đi rồi.

Sau khi báo cáo xong tình hình, Thạch Đầu vẽ ra hình dáng của người cứu mình, dựa theo miêu tả của Thạch Đầu, chàng trai trẻ tuổi đó lại có phần giống với em rể anh ấy...

Mạnh Cảnh Niên thản nhiên xem bản báo cáo, còn nói người này khá giống với em rể mình, hơn nữa em rể anh ấy từng đi qua Tô Châu mua sính lễ.

Anh ấy nói như vậy, lại xua tan nghi ngờ của mọi người.

Đầu tiên, người cứu Thạch Đầu chắc chắn không có ác ý; thứ hai, nếu đối phương thật sự là em rể của Mạnh Cảnh Niên, vậy đây được coi là lập công, tại sao anh phải lén lén lút lút, không nói ra.

Vì vậy, có lẽ đây chỉ là trùng hợp.

Nhưng Mạnh Cảnh Niên lại không nghĩ đây là sự trùng hợp, quá nhiều trùng hợp sẽ trở thành đáng ngờ.

Anh ấy đặt tờ giấy phác thảo vào trên bàn sách, nhìn em gái và Nghiêm Dặc ở phía đối diện, thở dài nói: "Nói đi, hai đứa làm chuyện gì sau lưng anh?"

Nghiêm Dặc rũ thấp mi mắt xuống, quả nhiên là vẫn lộ tẩy, nhưng chắc chắn anh vợ đã bao che cho anh.

Tạ Tiểu Ngọc thấy tình hình thế này cũng biết là không thể giấu giem được nữa, đành phải nói ra sự thật.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 179



Cô bảo Nghiêm Dặc về phòng trước, chỉ để lại mình và Mạnh Cảnh Niên trong thư phòng. Tạ Tiểu Ngọc đã sớm nghĩ xong là phải với anh họ thế nào.

Cô l**m l**m môi, hỏi: "Anh họ, anh có biết lý thuyết về thế giới song song không?"

Mạnh Cảnh Niên không phải là người không hay đọc sách xem báo, hiện tại nhà nước đẩy mạnh tư tưởng khoa học chống mê tín. Các nhà khoa học đã đưa ra giả thuyết về thế giới song song cách đây rất lâu rồi, nhưng lý thuyết này vẫn khá mơ hồ.

Xem con nhóc này muốn giúp đối tượng của mình lấy cái cớ gì.

Anh ấy buồn cười nói: "Làm sao, chẳng lễ Nghiêm Dặc là người ở thế giới song song khác chạy tới đây?"

Tạ Tiểu Ngọc "Phì" cười, trí tưởng tượng của anh họ quả là phong phú. Phong phú cũng tốt, nhưng anh ấy đoán chưa đúng lắm.

Cô nói: "Không khoa trương đến vậy đâu, để em kể cho anh họ nghe về chuyện khoa trương của em nhé. Trước khi rời khỏi thôn Thanh Sơn, em từng bị sét đánh, nhưng may mà sét không đánh trúng em, sét đánh trúng thân cây to bên cạnh em, nhưng lúc đó em cũng có cảm giác tê dại cả người. Sau đó, cứ mỗi lần nằm mơ, em đều nằm mơ thấy thế giới song song, nhưng em không thể nằm mơ thấy toàn bộ, chỉ có thể nhìn thấy những chuyện liên quan đến em, người em quen biết."

Bây giờ ngẫm lại, Tạ Tiểu Ngọc nghĩ chắc có liên quan đến tia chớp kia.

Ngày hôm đó cô đi làm về mệt, ngồi nghỉ ngơi ở dưới gốc cây to, lúc đó thời tiết đang rất đẹp. Bất thình lình, mây đen ập đến sấm chớp đùng đùng, còn đánh trúng cây đại thụ.

Cô cũng may mắn, lần đó cô chỉ bị tê dại cả người nửa ngày, gặp sét ở khoảng cách gần như vậy không chết đã là kỳ tích rồi.

Sau khi bình phục, cô tiếp tục đi tới trạm y tế thị trấn làm việc, chờ lúc mệt mỏi vì phải cứu chữa cho mấy bệnh nhân, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau đó nằm mơ thấy thế giới song song.

Mạnh Cảnh Niên không biết phải nói gì: "Vậy chuyện này có liên quan gì đến đối tượng của em?"

Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Đương nhiên là có liên quan, em có thể nhìn được chuyện ở thế giới kia, anh Nghiêm Dặc ở bên kia cũng có thể nhìn thấy thế giới này cùng lúc. Sau đó, thấy bên chúng em gặp phải nguy hiểm gì, anh ấy đều báo mộng cho anh Nghiêm Dặc ở nơi này, để anh ấy chuẩn bị trước."

Mạnh Cảnh Niên:.. anh ấy thật sự không tin, nhưng em gái nói như vậy, anh ấy lại không thể không tin.

Thế giới song song là cái gì, hai Nghiêm Dặc, mình báo mộng cho mình, đúng là buồn cười.

Anh ấy nghỉ ngờ, liệu có phải là thằng nhóc thối Nghiêm Dặc kia lừa gạt em họ không.

"Em nói ra một sự kiện thuyết phục anh tin tưởng đi."

Mạnh Cảnh Niên nói tiếp: "Nếu không, đối tượng của em sẽ chết chắc."

Tạ Tiểu Ngọc đã sớm đoán được phản ứng này của anh họ.

Nhưng phản ứng này tốt hơn nhiều so với dự liệu của cô, hừ hừ, giờ anh họ hung hãn uy h**p cô, chờ lát nữa anh ấy sẽ phải biết ơn các cô thôi.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Anh ơi, Đoạn Hồng Diệp đối tượng của Thạch Tiến Hoành cứ nghĩ vị hôn phu của cô ta chết, chạy tới đơn vị tự tiến cử mình với sư đoàn trưởng của các anh, muốn tham gia vào nhiệm vụ này báo thù cho vị hôn phu của mình, em nói không sai chứ."

Mạnh Cảnh Niên:...!!

Em gái không thể nào biết chuyện này được!

"Còn gì nữa không." Anh ấy đã không thể bình tĩnh được nữa.

"Sư đoàn trưởng của các anh cũng cho rằng cô ta thích hợp, đề nghị anh chọn cô ta làm đối tác, chỉ là anh kiên quyết không đồng ý, có đúng không."

Mạnh Cảnh Niên: "... Đúng vậy, nói tiếp."

"Ở thế giới kia, vị hôn phu của cô ta thật sự đã chết, sau đó anh được giao thực hiện nhiệm vụ này, tổ chức sắp xếp Đoạn Hồng Diệp đi đăng ký kết hôn với anh, đóng vai "Vợ" của anh."

Mạnh Cảnh Niên bắt đầu cảm thấy căng cả da đầu: "Vậy mà thẳng ngốc ở thế giới kia cũng đồng ý à?”

Chắc chắn là đồng ý, nếu không cũng không sẽ dẫn tới nhiều rắc rối tiếp theo, Nghiêm Dặc cũng không khả năng chạy đi giải quyết rắc rối này trước giúp anh ấy, trong khoảng thời gian quan trọng như bàn chuyện hôn sự.

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: "Anh họ, anh đừng tự nói mình ngốc, anh là quân nhân, phải làm theo mệnh lệnh, chuyện này cũng không thể trách anh được."

Mạnh Cảnh Niên sốt ruột nói: "Em đừng nói lời vô nghĩa nữa, mau nói tiếp đi."

"Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, Đoạn Hồng Diệp thích anh, đến khi nhiệm vụ kết thúc, cô ta không nỡ ly dị với anh, sau khi anh kiên trì li dị với cô ta, cô ta tìm cách trả thù anh."

Em trai em gái của Đoạn Hồng Diệp còn nhỏ, có nhiều chỗ cần chăm sóc cần tiêu tiền, trong khi anh ấy có tiền lương cao, nhân khẩu trong nhà đơn giản, là đối tượng rất tốt.

Phải xóa sạch tất cả mọi dấu hiệu của rắc rối ngay từ đầu.
 
Back
Top