Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 160



Nhưng tình huống hiện tại rất đặc biệt, sau khi cân nhắc phán đoán, anh nghĩ mình có thể sử dụng sách lược trai gái hẹn hò.

Tất nhiên, trong thâm tâm anh luôn mong chờ được hôn đối tượng của mình, luôn nghĩ đó là chuyện sau khi kết hôn, vậy mà hôm nay lại diễn ra đột ngột.

Hai người mới chỉ chạm nhẹ vào môi nhau, anh đã không dám tiếp tục, duy trì tư thế này thực sự quá khó khăn, anh cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của Tiểu Ngọc.

Về phần nhịp tim của chính mình, anh không biết ở thời điểm này có dấu hiệu của nhịp tim hay không? Mà có, anh cũng không phát hiện ra được.

Tuy có người đáng ghét ở phía sau lưng, nhưng Nghiêm Dặc vẫn cảm thấy đây là khoảng khắc tuyệt vời nhất trong hai mươi năm qua.

Cái tát như trong tưởng tượng của anh không xuất hiện.

Có lẽ trạng thái này kéo dài khoảng bảy tám giây, cũng mang đến hiệu quả khá tốt, tuy Hạ Ngải Vân hận Tạ Tiểu Ngọc thấu xương, nhưng trời mùa đông cô mặc nhiều quần áo, đội mũ quàng khăn kín mít, còn có người đàn ông cao lớn ôm lấy chặn đi hơn nửa dáng người.

Hơn nữa, Hạ Ngải Vân bị cận thị nhẹ, không thể nhìn thấy rõ ở khoảng cách mười mấy mét. Tuy nhiên, bà ta vẫn nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau.

Hóa ra là đôi tình nhân nhỏ vào trong con ngõ nhỏ yêu đương vụng trộm, cũng chẳng thể trách lão Dư nhìn chướng mắt, tất cả đều đi ra ngoài vụng trộm, tự nhiên là phải chạy đến nơi xa, chạy đến nơi không ai biết.

Bà ta và lão Dư cũng có tâm lý như vậy, nên mới lựa chọn gặp nhau ở đây, nhiều năm qua ở bên nhau vẫn giữ bí mật tốt, cũng không ai nghi ngờ bọn họ.

Hạ Ngải Vân yên tâm, đi vào cổng đóng cửa lại, nói với người đàn ông: "Hai người vừa rồi là cặp đôi trẻ tuổi, chạy tới đây vụng trộm yêu đương, mà không biết gì cả, đến hôn môi cũng vụng về, vừa nãy em mở cửa đã làm kinh động đến bọn họ, đoán chắc giờ đã đi rồi."

"Đúng là thói đời suy đồi, mới tý tuổi đầu đã chạy ra ngoài hẹn hò vụng trộm, còn muốn chơi trò k*ch th*ch nữa chứ."

Tạ Tiểu Ngoc:.…

Nghiêm Dặc:...

Bản thân bà ta ở bên cạnh tình nhân, sao có mặt mũi nói ra những lời đó!

Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc đều cảm thấy xấu hổ, đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, lại là ở trong trường hợp này, còn bị người ngoài nhìn thấy. Thấy thì thôi đi, còn bị chê bai nữa.

Nghe thấy tiếng chốt cửa lại, Nghiêm Dặc nhanh chóng kéo Tạ Tiểu Ngọc tới chỗ khúc quanh trong con hẻm, để người bên trong lầm tưởng là bọn họ xấu hổ chạy mất.

Người đàn ông kia có vẻ không yên tâm cho lắm, lại mở cửa thò đầu ra nhìn, thấy không có ai, ông ta mới xoay người ôm người phụ nữ đi vào nhà.

Lúc cổng nhà đóng lại lần nữa, Nghiêm Dặc nắm tay Tạ Tiểu Ngọc, hai người đều đeo khẩu trang, che chắn kín mít, lại đi vào con ngõ nhỏ.

Bọn họ ngồi xổm ở phía sau tường, muốn thử vận may, chờ lúc bọn họ đi ra xem người đàn ông ở trong nhà kia là ai.

Tạ Tiểu Ngọc tức muốn chết đi được, hiếm khi anh Nghiêm Dặc chủ động hôn môi cô, lại bị Hạ Ngải Vân chê cười.

Cô cảm thấy rất xấu hổ, trái tim đập loạn cả lên.

Hơn nữa, tuy hiện tại anh Nghiêm Dặc có vẻ rất trấn định, nhưng vừa nhìn đã biết là giả vờ. Nếu bây giờ bảo anh hôn lại lần nữa, anh chắc chắn sẽ không hôn được.

Tạ Tiểu Ngọc phá vỡ bầu không khí xấu hổ này: "Sớm biết anh tới, em đã không đi theo rồi, suýt nữa là bị phát hiện."

Quả nhiên mấy chuyện như theo dõi người này cần phải có người chuyên nghiệp, chứ cô không làm được. Mới đầu cô cũng định gọi Nghiêm Dac tới, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết anh có hay đọc báo không, dù sao mỗi ngày cũng có nhiều tờ báo ra, anh Nghiêm Dặc chưa chắc đã xem.

Hơn nữa, buổi tối hôm mời bạn học của anh đi ăn, cũng không thấy Nghiêm Dặc nói gì, nên cô không muốn để bình dấm này biết.

Trái tim Nghiêm Dặc đập loạn nhịp lên, anh không bị tát, cũng không bị mắng, sớm biết vậy...

Anh vội dừng những suy nghĩ này lại, còn chưa kết hôn đã suy nghĩ lung tung gì chứ, đều do tình hình hôm nay quá cấp bách. Sau nụ hôn này, anh lại càng kiên định với quyết tâm muốn tốt nghiệp sớm hơn.

Có đối tượng thật là tuyệt vời, đáng đời cái thằng ngốc Trần Niên đó độc thân. Haizz, lúc này anh bận tâm đến chuyện chung thân đại sự của Trần Niên làm øì, đầu óc đúng là không tốt.

Trên thực tế, ngay hôm Tảo Báo được phát hành, Nghiêm Dặc đã đọc được bài báo đó, anh không nói gì không có nghĩa là không làm gì.

Cùng ngày hôm trở về trường học, anh đã bắt đầu đi theo Hạ Ngải Vân, nhưng anh không được may mắn như Tiểu Ngọc. Hôm nay là lần đầu tiên Tiểu Ngọc theo dõi, đã theo dõi được chỗ hẹn hò của Hạ Ngải Vân....
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 161



Nói trở về tình cảnh hiện tại, Nghiêm Dặc tính toán thế này: "Giờ đã mò ra được hang 6 của Hạ Ngải Vân và tình nhân của bà ta rồi, lần sau anh sẽ dẫn bác Tống tới thẳng đây bắt bọn họ."

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn anh: "Loại chuyện này anh gọi cảnh sát làm gì, chờ người đàn ông kia đi ra ngoài, chúng ta đi theo tìm nhà ông ta, rồi lần sau gọi vợ ông ta tới bắt!"

Nghiêm Dặc:.. hình như cũng đúng, cứ nghe theo Tiểu Ngọc đi, cô quyết định việc gì cũng không thua thiệt gì.

Nghiêm Dặc nói: "Lá gan của em lớn thật đấy, mấy loại chuyện như theo dõi này không bảo đối tượng của mình làm, lại đích thân đi theo dõi. Lần sau không được phép như vậy nữa."

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, không biết đến lúc nào hai người trong nhà kia mới đi ra, cô chờ cũng nhàm chán.

Cô nói với Nghiêm Dặc: "Anh Nghiêm Dặc, dù sao bây giờ cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa rồi hôn bị người ta chê cười, giờ anh có muốn thử hôn lại lần nữa không?"

Nghiêm Dặc:....!!

Anh đeo khẩu trang lên cho Tạ Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng hôn môi cô cách lớp khẩu trang, nói: "Bây giờ là đang là thời gian thi hành nhiệm vụ, đừng am TL"...

Hạ Ngải Vân và người đàn ông thân mật với nhau xong, bà ta hỏi bao giờ người đàn ông ly dị: "Anh Dư, em đã đi theo anh nhiều năm rồi, anh không thể lừa dối em được."

Người đàn ông dịu dàng nói: "Chúng ta đã thống nhất rồi còn gì, chờ anh về hưu sẽ ly dị, đến lúc đó em về hưu non, sau đó hai chúng ta cùng trở về quê, tiền lương hưu đủ để chúng ta dưỡng già."

Người đàn ông thật sự có ý định này, Hạ Ngải Vân cũng rất tin tưởng người đàn ông. Xét cho cùng, hồi còn trẻ bà ta là nốt ruồi son trong những áng văn thơ người đàn ông viết.

Bà ta và người đàn ông này vốn là một đôi, thanh mai trúc mã bên nhau từ thời còn trẻ, sau đó người đàn ông vào thành phố cưới con gái của ân sư, vào làm ở tòa soạn báo, cha vợ là tổng biên tập, ông ta vẫn luôn làm phó tổng biên tập.

Bây giờ cha vợ ông ta đã chết, ông ta không còn gøì phải sợ nữa, sắp tới ông ta còn được lên chức, tiền lương hưu cũng ở mức cao nhất.

Còn bà ta thì sao, sau khi bị buộc phải chia tay với thanh mai trúc mã, bà ta kết hôn sinh con, sau này chồng bà ta bất ngờ qua đời, bà ta một mình nuôi hai đứa con, thế chỗ công việc của chồng, ngày ngày làm việc vất vả. Lúc này, trúc mã của bà ta tới cứu bà ta.

Ông ta sắp xếp cho bà ta làm ở trong tòa soạn báo, còn khen bà ta có thiên phú bắt được de tài nóng, nhiều năm qua với sự giúp đỡ bí mật của tình nhân, bà ta cũng làm được đến chức trưởng phòng.

Hai người đã hẹn với nhau, chờ người đàn ông nghỉ hưu sẽ lập tức li dị, bà ta còn hỏi người đàn ông có bỏ được con cái không?

Người đàn ông nói thế này: "Anh đã dâng hiến cho gia đình, cho con cái cả đời rồi, chẳng lẽ đến khi về hưu cũng không thể sống vì bản thân mình được à?"

Hạ Ngải Vân cũng có suy nghĩ giống vậy, bà ta là quả phụ nuôi nấng con cái, nuôi một trai một gái đi học, không có chỗ nào có lỗi với bọn họ cả.

Hai người lại mặc sức tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau khi về hưu, sau đó người đàn ông nhắc tới chuyện có liên quan đến Tạ Tiểu Ngọc.

"Em đừng làm khó Tạ Tiểu Ngọc nữa, cần gì phải vậy chứ, con nhóc kia hơi cổ quái, những người không hợp với cô ta đều không có kết cục gì tốt cả, còn những người có quan hệ tốt với cô ta, đều càng ngày càng tốt."

"Hơn nữa, lần này em nghe mẹ kế của cô ta ăn nói lung tung, viết bài đưa tin chuyện nhà cô ta và nhà anh từng nói vui chuyện đính hôn, làm con cọp cái nhà anh nổi giận đùng đùng."

Nghĩ đến dáng vẻ con cọp cái kia tức giận phát uy, Hạ Ngải Vân không nhịn được phì cười ra tiếng.

"Nhà các anh là con trai mà, con trai có lỗ lã gì đâu, hơn nữa lần này em còn tìm hàng xóm cũ nhà các anh chứng thực, không đăng tin bậy bạ."

"Đều tại người phụ nữ tên là Qúy Thục Cầm đó cầu em, em thấy bà ta đáng thương quá nên mới viết bài đăng tin giúp, giờ anh đã nói vậy rồi, sau này em sẽ không tiếp tục đăng tin đó nữa."

Dù sao bà ta đã xả được giận, cũng đã làm con cọp cái nhà tình nhân khó chịu rồi.

Nhìn thời gian đã không còn sớm, trở về muộn con cọp cái nhà mình sẽ lại nổi giận, người đàn ông nói: "Chúng ta thay đổi thời gian gặp mặt đi, chuyển từ một tuần gặp sang nửa tháng gặp nhau một lần."

Hạ Ngải Vân mất hứng nói: "Làm sao, anh sợ con cọp cái kia nhà anh à?"

Người đàn ông nhếch môi cười đểu: "Em không xem anh đã bao nhiêu tuổi rồi, về nhà anh còn phải đóng thuế nông nghiệp nữa, cứ với tần suất thế này, em không sợ anh còn chưa về hưu đã bị xài hao hết à?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 162



Hạ Ngải Vân "Phì" cười: "Con cọp cái nhà anh vẫn còn nhu cầu cơ à, bà ta cũng sắp làm bà nội rồi đấy."

Người đàn ông nói: "Xem em nói gì này, bà ta chỉ lớn hơn em ba tuổi mà thôi."

"Cũng lớn hơn anh ba tuổi!" Hạ Ngải Vân nhấn mạnh.

Bà ta trầm ngâm suy nghĩ rồi cũng đồng ý với sắp xếp thời gian của người đàn ông, dù sao sau khi về hưu bọn họ vẫn còn mấy chục năm ở bên nhau, bà ta cũng phải sử dụng người đàn ông này cẩn thận.

Bà ta nói: "Vậy để hôm nào em đi bốc cho anh mấy thang thuốc bắc bồi bổ nhé."

Người đàn ông cười ha ha nói: "Em là quả phụ mà đi bốc loại thuốc này, em không sợ người nghi ngờ à? Không sao, nhà đã có con cọp cái kia lo rồi, thuốc thang không thiếu, vậy nên thân thể anh mới tốt thế này chứ. Mấy chuyện liên quan đến dưỡng sinh là bà ta rành lắm."

Hai người chia nhau đi ra ngoài, Hạ Ngải Vân bịt kín mít đi ra ngoài trước.

Người đàn ông rất cẩn thận, nửa tiếng sau, ước lượng thời gian chắc Hạ Ngải Vân đã về đến nhà, ông ta mới đi ra ngoài. Lúc đi ra, ông ta cũng bịt kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt, làm bọn họ không thấy được dáng vẻ của dối phương.

Tạ Tiểu Ngọc đẩy đẩy Nghiêm Dặc, thúc giục anh: " Anh Nghiêm Dặc, anh lấy xe đạp đi theo ông ta đi, nhìn xem nhà của gã cặn bã này ở đâu!"

Nghiêm Dặc gật đầu nói: "Ông ta quá cẩn thận, chờ ông ta đi xa thêm chút nữa rồi anh theo, em tranh thủ trở về đi."

"Ừ è, vậy em về đây."..

Nghiêm Dặc đạp xe đạp đi theo người đàn ông kia, cũng may hiện tại đang là mùa đông, có đeo khẩu trang quàng khăn đội mũ cũng không có gì kỳ quái, người đi trên đường đều như vậy cả.

Người đàn ông thật sự quá cẩn thận, ông ta để xe ở một chỗ, đi bộ lòng vòng rồi lại quay trở về lấy xe đi, cũng không đi thẳng về nhà, mà đạp xe đến tiệm cơm nhà nước mua vịt quay, trò chuyện mấy câu với sư phụ đầu bếp ở tiệm cơm nhà nước, nói mình vừa đi phỏng vẫn về.

Đầu bếp khen ngợi ông ta hết lời: "Lại tới mua vịt quay đấy à, phó tổng biên tập Dư thương vợ thật đấy."

Người đàn ông khiêm tốn cười cười, lại đi sang bên cạnh mua rượu đế ngọt. Nghiêm Dặc cũng xếp hàng mua vịt quay, nhưng thái độ của đầu bếp với anh không được tốt cho lắm: "Phiếu đâu?"

Nghiêm Dặc: "Người vừa rồi mua có đưa phiếu đâu, sao đến lượt tôi lại phải đưa phiếu?"

Đầu bếp tức giận đến đỏ cả mặt, quát: "Ông ấy là phó tổng biên tập của Tảo Báo, cậu là cọng hành øì, không có phiếu thì tránh sang một bên."

Nghiêm Dặc: "Các ông đối xử đặc biệt như vậy là không đúng."

Đầu bếp không sợ anh: "Ai nói tôi đối xử đặc biệt, con mắt nào của cậu thấy tôi đối xử đặc biệt."

Nghiêm Dặc chỉ cười mà không nói gì, giờ anh đã biết người đàn ông kia là phó tổng biên tập của Tảo Báo, thảo nào Hạ Ngải Vân không sợ hãi gì.

Anh đạp nhanh hơn, đi đường tắt tới khu nhà ở gia đình dành cho người của tòa soạn báo, hỏi thăm nhà của phó tổng biên tập, rồi nằm vùng ở hành lang nhà ông ta trước.

Khoảng mười phút sau, Dư Hồng An chậm rãi đạp xe trở lại, ông ta cởi khẩu trang và khăn quàng ra, xách theo vịt quay, rượu đế, vui vẻ ngâm nga điệu nhạc đi lên nhà.

Lần này, Nghiêm Dặc đã thấy được bộ mặt thật của người đàn ông.

Nhìn ông ta khá ưa nhìn, tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn không bị đầu mỡ, lúc trước vào ở rể nhà ân sư, cũng nhờ có ngoại hình này làm tiền vốn.

Nghiêm Dặc cũng đi lên theo ông ta.

Sau khi bước vào nhà, người đàn ông tỏ vẻ ân cần, nói như giành công: "Vợ ơi, em xem anh mang theo vịt quay em thích ăn nhất về đây này, còn cả rượu đế nữa, hôm nay tiểu Bảo không có ở nhà, chúng ta cùng uống mấy ly đi."

Tiểu Bảo chính là chàng trai bị dính tin đồn đính hôn với Tạ Tiểu Ngọc ở trên báo lần này, tiểu Bảo là tên gọi ở nhà của anh ta. Bởi vì bị bài báo làm ảnh hưởng, Vương Thanh Mai gửi con trai đến nhà cậu anh ta ở mấy ngày.

Vương Thanh Mai không có tâm tình ăn vịt quay, tức giận nói: "Ăn cái gì mà ăn, anh chỉ có biết ăn thôi, có phải đầu óc của Hạ Ngải Vân ở tòa soạn báo các anh không được tốt lắm không, dám viết bài lung tung đến con trai em, bà ta ăn gan báo đấy à?"

Người đàn ông khuyên bà ta bớt giận: "Em cũng biết mà, tuy đầu óc của cô ta không được tốt lắm, nhưng cũng có lòng tốt, cô ta chỉ muốn đưa tin mọi người quan tâm đến, giữ cho lượng tiêu thụ của tờ báo ở mức ổn định thôi, tôi đã phê bình cô ta rồi."

"Cô ta là quả phụ, một mình nuôi hai đứa con cũng không dễ dàng gì, em đừng chấp với cô ta, qua mấy ngày nữa nhiệt độ hạ xuống, sẽ không ai nhớ đến chuyện này đâu. Nào vợ ơi, chúng ta cùng ăn vịt quay nào."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 163



Vương Thanh Mai cầm đũa lên sống trong thế giới hai người với chồng. Thành thật mà nói, người chồng nhỏ hơn bà ta ba tuổi này có tiếng thương vợ thương con nổi tiếng gần xa ai cũng biết, bà ta là người nóng tính, nhưng hai vợ chồng vẫn có thể chung sống hòa thuận suốt nhiều năm qua.

Nghĩ như thế, Vương Thanh Mai không tiếp tục nổi giận nữa, mà hỏi ông ta: "Anh đoán thử xem, hay bài báo này là do cô con gái kia của Tạ Đông Hải cố ý chọc ra, chẳng lẽ cô ta vẫn còn nhớ thương con trai chúng ta?"

Người đàn ông không muốn tiếp tục nói tới chủ đề này nữa, dù sao Hạ Ngải Vân cũng đã đồng ý không làm bậy, ông ta nói qua loa đại khái: "Có lẽ vậy, anh cũng không rõ lắm."

Nghiêm Dặc đứng ở trên hành lang ngoài nhà ông ta, nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người đàn ông này, cũng xem thế là đủ rồi.

Người đàn ông này có hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau khi ở bên cạnh tình nhân và vợ, hơn nữa hai người phụ nữ này đều không phát hiện ra.

Ngay cả người bên gối cũng không phát hiện ra, cũng may là người đàn ông này không ôm chí lớn, chứ nếu ông ta là kẻ xấu ẩn núp trong bóng tối, vậy thật sự rất khó phát hiện ra.

Lúc này, Nghiêm Dặc đã hận đến nghien răng nghiến lợi, nghĩ cách của Tiểu Ngọc rất hay, chờ lần tiếp theo sẽ gọi vợ ông ta tới bắt tận hiện trường!...

Nghiêm Dặc đạp xe đạp trở về nhà, đồng thời báo cáo cho Tiểu Ngọc biết về chuyện mình theo dõi được.

"Cả gia đình người đàn ông kia là hàng xóm hồi còn nhỏ của em, Hạ Ngải Vân cố tình làm em ghê tởm, còn làm vợ của tình nhân bà ta khó chịu, cũng không biết bà ta có suy nghĩ thế nào."

Tạ Tiểu Ngọc cũng sửng sốt, người đàn ông chó má này giỏi giả vờ thất đấy.

"Chắc có suy nghĩ muốn trả thù, nhưng người đàn ông chó má này còn cặn bã hơn cả Tạ Đông Hải."

Sau khi hiểu rõ tình hình, Nghiêm Dặc nói để chuyện theo dõi cho mình.

Tạ Tiểu Ngọc thúc giục anh trở về, chỉ vào chiếc xe đạp trong sân, bảo anh đạp xe trở ve trường học.

Nghiêm Dặc nhìn chiếc xe đạp này rất quen mắt: "Xe của ai vậy?"

"Trần Niên."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Chiều tối nay Chu Cảnh Họa đạp xe tới, nói là đêm ngày hôm trước xe cô ấy bị hỏng, Trần Niên đổi xe cho cô ấy."

Trần Niên cũng sửa xe giúp cho Chu Cảnh Họa, Tinh Tỉnh thưởng cho Trần Niên một miếng bánh củ mài nhân mứt táo, sau đó để Chu Cảnh Họa đổi lấy xe đạp của mình, đạp xe của mình về.

Nghe Tinh Tinh nói, chị hoa khôi đoàn văn bỏ một tấm vé xem xem biểu diễn Tết Nguyên Đán vào trong giỏ xe đạp của Trần Niên.

Buổi tối, lúc Nghiêm Dặc trở về phòng ký túc xá, anh nói cho Trần Niên biết đã khóa xe của anh ta ở nha để xe: "Cậu cho tôi mượn xe thêm mấy ngày nữa nhé, tôi vẫn đang cần."

Loại chuyện nhỏ này cũng không cần phải bàn bạc, Trần Niên đồng ý luôn.

Nghiêm Dặc đưa tấm vé xem xem biểu diễn Tết Nguyên Đán mà Chu Cảnh Họa để ở trong giỏ xe của Trần Niên cho anh ta: "Người bạn hoa khôi đoàn văn công của Tiểu Ngọc gửi quà cám ơn cho cậu."

Trần Niên:... anh ta rối rắm muốn chết đi được: "Vậy cậu có nói tôi đi không?"

Nghiêm Dặc: "Đi chứ, tôi và Tiểu Ngọc cũng đi, không chừng Tiểu Ngọc còn có thể dẫn cậu ra sau cánh gà."

Trần Niên đỏ bừng mặt lên, thành thật mà nói, anh ta có ấn tượng rất tốt với đồng chí hoa khôi đoàn văn công, chỉ là anh ta đã để lại ấn tượng quá kém với cô ấy. Nhưng không còn cách nào cả, anh ta không thể bỏ lại bà cô của mình vì một cô gái mới quen được.

Trần Niên thầm thở dài trong lòng, đáng đời anh ta độc thân!...

Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc bàn bạc xong kế hoạch, Nghiêm Dặc chịu trách nhiệm theo dõi sau giờ học.

Cá Nhỏ tỉnh ranh, hỏi xem có phải là Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị đánh đổ ngươi xấu đưa tin hay không, Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười xoa xoa đầu cậu bé, nói: "Sắp rồi, nhưng em đừng nói với ai đấy."

Cá Nhỏ gật đầu, còn thúc giục Tạ Tiểu Ngọc làm mau lên, cậu bé nói cha của Điền Tiểu Tuấn cùng lớp bọn họ bị sang chấn tâm lý mà suýt nữa bị máy cứa đứt ngón tay, may mà có nhân viên tạp vụ ở gần đấy phát hiện ra.

Cậu bé hy vọng có thể sớm ngày đòi lại công bằng cho cha của Điền Tiểu Tuấn, như vậy Điền Tiểu Tuấn chắc chắn sẽ vui vẻ, sẽ không buồn bã ủ rũ nữa.

Bây giờ Cá Nhỏ càng ngày càng có sự hồn nhiên tốt bụng của trẻ con, biết quan tâm đến bạn học, đây là tiến bộ rất lớn.

Tạ Tiểu Ngọc hứa với cậu bé, Tảo Báo nhất định sẽ phải đăng báo xin lỗi những người liên quan đến các bài báo đưa tin không đúng sự thật kia!

Điều tra bên phía Tạ Tiểu Ngọc dần có tiến triển, bên phía Dư Thư Phương cũng đã điều tra xong.

Sau giờ tan làm, cô ấy đi tới nhà Tạ Tiểu Ngọc tìm cô, Tinh Tinh nói chị đi làm ca đêm, Dư Thư Phương lại tới bệnh viện.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 164



Cô ấy nói cho Tạ Tiểu Ngọc biết, tổng cộng có bảy nhà bị Hạ Ngải Vân viết bài đưa tin bịa đặt nói xấu, cuộc sống của bọn họ đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có những người sắp thăng chức mà bi vuột mất cơ hội, người đáng lẽ được bình bầu tiên tiến cũng không được, có người còn phải nghỉ việc chuyển nhà đi.

"Đúng là quá đáng." Dư Thư Phương rất có ý thức đạo đức nghề nghiệp, cô ấy không đè nén được cơn giận.

Nhưng dù sao nơi này cũng là bệnh viện, cô ấy không dám nói quá lớn tiếng.

Tạ Tiểu Ngọc trao đổi thông tin với Dư Thư Phương xong, hỏi nhà cô ấy có máy ảnh không, cô muốn mượn dùng, Dư Thư Phương đồng ý cho mượn, nói sáng sớm ngày mai trước khi đi làm sẽ mang đến nhà cho cô.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Vưu Tiểu Ninh gọi Tạ Tiểu Ngọc đến phòng khám ngoại trú.

Theo nguồn tin bọn họ nhận được, có người dân bị thương được đưa đến bệnh viện, đối phương hăng hái làm việc nghĩa lao vào cứu một đứa trẻ bị bạo lực gia đình, nghe nói vì bảo vệ cô bé đáng thương, đối phương bị tên chó má bạo lực gia đình kia dùng cuốc đánh bị thương, phải khâu bảy mũi.

Bệnh nhân bị thương ngoài da, còn bị đồ sắt rỉ sét làm bị thương, bắt buộc phải tiêm phòng uốn ván.

Nhưng người dân tốt bụng kia không chịu c** th*t l*ng quần, bởi vì tình cờ tất cả y tá trực đêm hôm nay đều là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa lập gia đình, đối phương xấu hổ, nói hy vọng y tá Tạ ở khoa nhỉ tới tiêm cho mình.

Tạ Tiểu Ngọc thật sự có chút tên tuổi ở khoa nhỉ này, rất nhiều bạn nhỏ chỉ đích danh muốn được cô tiêm, bởi vì miệng cô rất ngọt có thể dỗ dành trẻ con, tiêm cũng không đau. Nhưng người ở khu khám ngoại trú kia là người lớn, sao còn nhõng nhẽo đến.

Tạ Tiểu Ngọc tức giận: "Ai lại kiểu cách như vậy, thời đại này rồi còn tư tưởng cổ hủ, không tiêm thì thôi, tôi không đi."

"Là đối tượng của cô"

Vưu Tiểu Ninh cười đến nghiêng ngả cả người, thật sự, đây là lần đầu tiên cô ấy gặp người đàn ông dễ xấu hổ như vậy. Nếu không có Tạ Tiểu Ngọc ở đâu, anh ấy định làm thế nào, có kiểu cách thế này không.

Đoán chắc là sợ đối tượng biết được, nghĩ đối tượng đang làm việc ở trong bệnh viện còn để nữ y tá trẻ tuổi khác tiêm cho, sẽ ghen tuông.

Vậy anh đã đoán sai rồi, những y bác sỹ làm công việc cứu người như bọn họ sao có thể ăn loại dấm vô lý này được, ha ha ha... Đối tượng của Tiểu Ngọc quả là bình dam vương, sao có thể tự ghen với mình chứ, đúng là buồn cười.

Tạ Tiểu Ngọc: ".. Cô còn cười được, sao cô không nói sớm."

Khâu bảy mũi đấy, bị khâu ở trên cánh tay sẽ không thể tiêm thuốc gây tê được, bởi vì thuốc gây tê sẽ làm cánh tay cứng lại. Khâu sống như vậy sẽ rất đau, sao anh biết cô ở bệnh viện, lại không gọi cô qua ngay từ đầu.

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng chạy đến vội vàng chạy đến phòng bên cạnh phòng cấp cứu, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Dặc chờ ở phòng tiêm.

Nhìn thấy cô tới, Nghiêm Dặc đỏ bừng mặt lên, sợ Tạ Tiểu Ngọc nói anh kiểu cách.

Áo khoác của anh đã bị cởi bỏ, áo sơ mi bên trong bị cuốc làm rách, lúc khâu vết thương, bác sỹ phải cắt phần tay áo đi. Giờ vết thương đã được băng bó lại, Tạ Tiểu Ngọc không thấy được vết khâu.

Cô vừa tức giận lại vừa đau lòng nói: "Sao anh để mình thành thế này?"

Nghiêm Dặc cúi đầu xuống, kể cho Tạ Tiểu Ngọc nghe mọi chuyện. Hôm nay anh tan học xong đi theo dõi, tình cờ bắt gặp một cô bé chọc giận mẹ kế, bị cha ruột hành hung, cô bé đó quá đáng thương.

"Cô bé đó rất giống Tinh Tinh, làm lòng anh quynh lên, nên mới không lưu ý."

Tất nhiên là không giống với Tinh Tinh của hiện tại, mà giống Tinh Tinh lúc mới được bế về thôn Thanh Sơn, nhìn đáng thương như chú mèo con yếu ớt, nghe nói cô bé đó đã sáu tuổi, mà nhìn nhỏ xíu như mới ba bốn tuổi.

Chẳng trách anh vợ nói: "Bất cứ lúc nào cũng không thể làm việc theo cảm tính, phải bình tĩnh phán đoán, nếu không cẩn thận rất dễ bị thương, thậm chí tử vong."

Quả nhiên đúng như anh vợ căn dặn, đều tại có khoảng khắc lòng anh rối bời, chứ không còn lâu tên chó má kia mới làm anh bị thương được.

"Lần sau anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng để mình bị thương nữa." Nghiêm Dặc bảo đảm.

Tạ Tiểu Ngọc thở dài, vừa tiêm phòng uốn ván cho anh vừa nói: "Vậy mà anh còn kiểu cách, ai tiêm cho anh chẳng giống nhau."

"Sao giống nhau được." Nghiêm Dặc đỏ mặt nói, nếu ở trong bệnh viện Tiểu Ngọc làm việc, vậy chỉ có thể để Tiểu Ngọc tiêm cho anh. Xét cho cùng, tiêm phòng uốn ván phải tiêm ở mông, nếu để người khác tiêm cho anh, chẳng lẽ Tiểu Ngọc sẽ không ăn dấm?

"Em làm việc ở bệnh viện, anh có quyền lựa chọn."

Tạ Tiểu Ngọc:...

Cô đẩy khuôn mặt đẹp trai của anh ra, tức giận nói: "Anh định chờ tới khi trời sáng đấy à, còn không mau c** q**n ra, em còn phải trở vê khoa nhi trực đấy."

Nghiêm Dặc:...

Anh nhăn nhó tháo thắt lưng ra...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 165



Tiêm phòng rất nhanh, chỉ mất chưa tới ba mươi giây, Tạ Tiểu Ngọc vén rèm lên đi ra, bị y tá trưởng ở phòng cấp cứu trêu ghẹo xấu hổ muốn chết đi được.

Nghiêm Dặc cũng rất xấu hổ, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc là đã dùng điện thoại ở bệnh viện gọi về cho trường học, nói rõ tình hình tối hôm nay với giáo viên hướng dẫn, cũng nói là tối nay không trở về trường học, mà về nhà ngủ.

Tạ Tiểu Ngọc bảo anh mau về đi, đừng làm ảnh hưởng đến công việc của cô.

Nghiêm Dặc đưa cô trở vê khoa nhi, nhìn Tiểu Ngọc bận rộn ở trong phòng truyền dịch, nhìn một lúc, anh nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc từ hình ảnh phản chiếu trên mặt kính.

Là Vương Thanh Mai, vợ của phó tổng biên tập Tảo Báo, bị chồng mình cắm cho cái sừng to tướng còn không biết.

Ngoài tới làm phiền Tiểu Ngọc ra, bà ta chẳng còn việc khác để tới khoa nhi này.

Nghiêm Dặc lại thâm ghi nợ cho Dư Hồng An và Hạ Ngải Vân.

Anh đi ngăn Vương Thanh Mai lại, nói: "Thím này, thím đến khoa nhi là để tìm Tạ Tiểu Ngọc đấy à?"

Vương Thanh Mai nghỉ ngờ hỏi: "Làm sao cậu biết?"

Bà ta hỏi thăm được là hôm nay Tạ Tiểu Ngọc trực ca đêm, cố tình chọn lúc ít người tới tìm gặp cô, muốn nhắc nhở Tạ Tiểu Ngọc đừng tiếp tục vọng tưởng đến gần con trai mình nữa, phải nể tình hàng xóm năm đó bà ta mới giữ lại mặt mũi cho cô.

Nghiêm Dặc thật sự đoán trúng tâm tư của Vương Thanh Mai, chồng mình lêu lổng gặp gỡ người phụ nữ khác ở bên ngoài một tuần một lần mà bà ta mặc kệ, cố tình đến làm phiền đối tượng của anh.

Anh giễu cợt nói: "Tạ Tiểu Ngọc là đối tượng của cháu."

"Cậu..."

Nghiêm Dặc cố gắng hồi tưởng lại thái độ tự tin lại ngang tàng không ai bì kịp của anh vợ, cũng bày vẻ khinh thường nói.

" Đúng vậy, cháu chính là đối tượng tốt hơn mà Tạ Tiểu Ngọc tìm được như trong bài báo nói, gia thế nhà cháu tốt hơn nhà thím rất nhiều, nhìn ngoại hình của thím và chồng thím, cháu chắc chắn con trai thím không thể đẹp trai bằng cháu được. Vì vậy, có cháu ở đây rồi, sao đối tượng của cháu có thể để mắt đến con trai thím."

"Bài báo kia đưa tin sai sự thật, bây giờ nhìn thấy đối tượng ưu tú của Tiểu Ngọc ở ngay trước mặt thím, chắc trong lòng thím phải tự hiểu chứ, thím mau về nhà đi, đừng đi tìm đối tượng của cháu rồi tự rước lấy nhục nữa."

Vương Thanh Mai tức giận đến tái xanh cả mặt: "Cậu... cậu!" Con rùa tự cao tự đại này ở đâu ra đấy.

Nghiêm Dặc khinh miệt cười nói: "Cậu cậu cái øì, cháu ưu tú hơn con trai nhà thím, nếu thím không phục, vậy thím về nhà thay con trai mình tìm một đối tượng tốt hơn rồi tới khoe khoang với cháu đi. Đáng tiếc, thím không thể nào tìm được cô gái tốt hơn đối tượng của cháu đâu."

" Nếu không tin, thím cứ tới đây, xem ai bị xấu mặt."

Vương Thanh Mai tức giận quay đầu rời đi.

Cảnh tượng này vừa lúc bị y tá trưởng thấy được, cô ấy trở về kể cho mấy y tá trực ca đêm nghe, Tạ Tiểu Ngọc nghe xong không tin cho lắm: "Không thể nào, đối tượng của tôi rất nhàm chán, sao anh ấy có thể nói ra những lời như vậy được."

Vưu Tiểu Ninh vừa cười vừa đập bàn: "Đối tượng của cô rất tốt, có lẽ chỉ khi ghen tuông anh ấy mới phát huy toàn bộ tiềm năng của mình."

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ thấy cũng đúng, nếu lúc trước anh ăn nói giỏi như vậy, chắc anh đã không bị bà nội và cô của mình đè đầu.

Có vẻ đây chính là sức mạnh của thùng giãm!...

Ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc tan ca đêm trở về, Dư Thư Phương đã mang máy ảnh đến nhà cô.

Tạ Tiểu Ngọc đưa máy ảnh cho Nghiêm Dặc, chưa ngày hai ngày sau, Nghiêm Dặc đạp chiếc xe đạp mới tinh hiệu vĩnh cửu trở về, nói là anh mua.

Tạ Tiểu Ngọc biết anh không có tiền, nghĩ đến chuyện bọn họ sắp nghỉ đi tới nhà ông ngoại, chẳng lẽ anh lại mặt dày xin tiền cha mình.

Bác Nghiêm đã đưa tiền tiết kiệm cưới vợ của Nghiêm Dặc cho cô giữ, sao có thể xin tiền ông ấy được, cô vội hỏi anh lấy tiên đâu ra mua xe đạp.

Nghiêm Dặc nói đây là phần thưởng do thành phố phát cho khen thưởng chuyện anh dám làm việc nghĩa.

Không ai có thể ngờ, ông ngoại của cô bé còn nhỏ hơn cả Tinh Tinh được anh cứu cái đó là Hoa kiều về nước, vừa lúc ngày hôm sau trở về tìm con gái ruột, mẹ ruột của cô bé đã không còn, ông ngoại đón cô bé ra nước ngoài.

Hoa kiều trở về còn mang theo mấy món văn vật lưu lạc ở nước ngoài, quyên tặng cho viện bảo tàng Bình thành, cũng muốn cám ơn người tốt bụng đã cứu cháu ngoại mình.

Vì vậy, chính quyền thành phố tổ chức lễ trao thưởng cho Nghiêm Dặc, anh nhận được bằng khen và tiền thưởng của thành phố.

Nghĩ đến những bất tiện gặp phải khi không có xe đạp di chuyển, Tiểu Ngọc lại không phát tiền tiêu vặt cho anh, anh quyết định dùng số tiền thưởng này để mua một chiếc xe đạp. Ve phần phiếu kỹ nghệ, đám cẩu độc thân trong phòng ký túc xá kia chủ động gom đủ giúp anh.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 166



Tạ Tiểu Ngọc đau lòng thay anh, xe đạp này được đổi từ bảy mũi khâu của anh Nghiêm Dặc, phải đạp cẩn thận mới được.

"Vết thương của anh thế nào rồi, tuyệt đối không được để dính nước đâu đấy."

"Anh không để dính nước." Nghiêm Dặc nói: "Chỉ là những lúc tắm rửa, dùng một tay không tiện cho lắm."

Nghiêm Dặc là người thích sạch sẽ, sức khỏe của anh rất tốt, mùa đông còn có thể bơi lội dưới sông, ngay cả mùa đông cũng một ngày tắm một lần. Mấy ngày nay bị thương, ngày nào anh cũng chỉ có thể tắm qua loa, giờ chỉ muốn được tới nhà tắm ngâm người.

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Trong nhà có thùng nước tắm, anh tắm ở nhà đi."

Nghiêm Dặc đỏ mặt nói: "Vậy cũng được."

Trong nhà có băng gạc và thuốc sát trùng, Tạ Tiểu Ngọc tháo băng gạc quấn trên cánh tay của anh ra, kiểm tra vết thương, thấy vết khâu rất đẹp, cô sát trùng vết khâu, thay băng gạc mới băng bó lại cho anh, chờ đến trước tết là có thể tháo chỉ.

Vết thương ở cánh tay cũng không ảnh hưởng đến chuyện Nghiêm Dặc đạp xe, mỗi ngày cứ sau giờ tan học là anh đạp xe cầm máy ảnh, chụp được ảnh Hạ Ngải Vân và Dư Hồng An lén lút nắm tay nhau, thân mật với nhau lúc cùng nhau di ra ngoài phỏng vấn.

Hai người mấy chục tuổi, nhìn còn chơi hơn cả người tuổi trẻ.

Tiểu Ngọc nói những bức ảnh này rất có giá trị, Nghiêm Dặc nhờ địa điểm của một tiệm chụp ảnh, tự mình rửa ảnh ra, không qua tay của người khác....

Ngày Nghiêm Dặc được tháo chỉ là ngày tết, Tạ Tiểu Ngọc được nghỉ, Nghiêm Dặc và ba đứa bé cũng nghỉ.

Bởi vì buổi tối được ra ngoài nhà hát lớn xem chương trình văn nghệ chào mừng năm mới, Cá Lớn và Tinh Tinh đều đặc biệt vui vẻ.

Tạ Tiểu Ngọc lẳng lặng gọi Cá Nhỏ vào trong phòng, nhờ Cá Nhỏ viết giúp cô một lá thư.

Anh Nghiêm Dặc nói, tối hôm nay Hạ Ngải Vân sẽ hẹn hò với tình nhân, cô muốn viết thư thông báo cho Vương Thanh Mai tới hiện trường bắt gian.

Người phụ nữ kia tuyển người ở rể, cường thế cả đời, nếu biết được tin tức này, bà ta nhất định sẽ dẫn người xông tới, tự tay xé xác hai người kia.

Nhưng cần phải làm chuyện này một cách kín đáo, như vậy cô mới có thể ra điều kiện với Vương Thanh Mai, yêu cầu bà ta bắt chồng mình dùng danh nghĩa phó tổng biên tập để đăng bài làm sáng tỏ giải oan cho những người bị Hạ Ngải Vân đăng tin sai sự thật, xin lỗi bọn hol Hơn nữa, phải đăng bài liên tục trong ba ngày!

Cô có ảnh làm bằng chứng, vậy nên vì mặt mũi của cả nhà, đặc biệt là nhà mẹ đẻ và con trai, Vương Thanh Mai chắc chắn sẽ ép Dư Hồng An phải đồng ý.

Cá Nhỏ chép xong bức thư chị gái đưa cho, cậu bé hào hứng đến mức trong mắt như bùng lên ánh lửa nhỏ, nói: "Chị ơi, lần này cha của Điền Tiểu Tuấn sẽ được rửa sạch những thông tin sai sự thật như bắt nạt cụ già đơn thân, cướp nhà của người ta rồi đúng không?"

" Ừ, có thể." Tạ Tiểu Ngọc dặn dò cậu bé: "Em không được phép nói cho bất cứ ai biết đâu."

Cá Nhỏ rất đắc ý vì được chị sắp xếp cho nhiệm vụ quan trọng này, cậu bé nói: "Em kín miệng lắm, nếu không chị cũng sẽ không tìm em, đúng không."

Cá Nhỏ quả là người cơ trí nhất trong mấy anh em, cô dùng chữ viết của Cá Nhỏ, Vương Thanh Mai có muốn tra cũng không tra ra được.

Nghiêm Dặc cũng đưa ra kế hoạch thứ hai, nếu Vương Thanh Mai nhịn được, vậy anh đành phải nhờ bác Tống đi một chuyến.

Bên phía Dư Thư Phương cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nếu bọn họ báo cảnh sát, vậy tờ báo đêm hôm đó chắc chắn sẽ đưa tin tức nóng hổi này trước.

Buổi chiều hôm nay, Tạ Tiểu Ngọc đưa bốn tấm vé đi xem biểu diễn cho Hứa Xương và mẹ nuôi, nhờ bọn họ dẫn ba đứa trẻ đi xem biểu diễn, Nghiêm Dặc đạp chiếc xe đạp mới mua, chở Tạ Tiểu Ngọc đi xem bắt gian.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc ngồi ở yên sau xe Nghiêm Dặc, cô vòng tay ôm chặt eo của anh, nói: " Anh Nghiêm Dặc, em căng thẳng quá."

Nghiêm Dặc:.. em đi xem người ta bắt gian, có gì phải căng thẳng.

Anh nói: "Em ôm chặc quá, ảnh hưởng đến sức tập trung của anh, như vậy sẽ rất dễ xảy ra tai nạn giao thông."

Tạ Tiểu Ngọc: ".. Anh đúng là không có định lực."

Nghiêm Dặc: … Anh không tin còn có người có định lực tốt hơn anh.

Trừ khi là anh vợ có tính kỷ luật cực cao của anhI...

Một bên khác, Vương Thanh Mai phát hiện ra phong thư nặc danh được nhét qua khe cửa nhà mình, bà ta tò mò mở phong thư ra, nổi giận nhìn mấy bức ảnh rơi ra tu trong thư, ông chồng nhỏ của bà ta và con tiện nhân quả phụ kia tay trong tay với nhau, mắt đi mày lại. Trong thư còn viết rõ địa chỉ cụ thể nơi hai người vụng trộm tối nay.

Vương Thanh Mai không thèm quan tâm xem ai là người gửi thư, lập tức gọi anh cả, anh hai và bốn đứa cháu của mình cùng đi tới địa chỉ ghi trong bức thư.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 167



Anh cả của bà ta không tin: "Ai ngoại tình chứ em rể không thể ngoại tình được, chắc đây là trò đùa của ai rồi, thôi bỏ đi."

Trò đùa?

Bà ta không mặt dày đến mức đưa mấy bức ảnh trong thư kia ra cho các anh trai và cháu trai xem.

Người đàn ông cặn bã trong ảnh kia có hóa thành tro bà ta cũng nhận ra, chính là gã đàn ông chó má luôn miệng nói đời sau vẫn muốn làm vợ chồng với bà ta.

Người phụ nữ nắm tay người đàn ông cặn bã kia, chính là quả phụ xinh đẹp được cả gia đình bà ta chăm sóc suốt nhiều năm qual

Chết tiệt, nếu hôm nay bà ta không xé xác bọn họ ra, vậy coi như bà ta bị gọi là cọp cái oan suốt nhiều năm nay rồi.

Cháu trai cả trèo tường đi vào sân, anh ta vừa mở cửa ra, một đám người cùng xông vào cổng, đạp tung cánh cửa phòng. Sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ, người đàn ông đang nằm trên giường thật sự là em rể tốt, người dượng tốt của bọn họ.

Cháu trai nhỏ cơ trí, chạy tới ôm đống quần áo bị hai người trong phòng ném ở dưới sàn nhà trước, sau đó để cô mình xé xác hai kẻ tiện nhận không biết xấu hổ này!

Tất cả mọi người trong phòng đều xông lên, bọn họ không kêu ra tiếng, nhưng ra tay rất nặng. Vương Thanh Mai vung tát cho con tiện nhân ngủ với chồng mình mười mấy cái bạt tai, sau đó lại quay sang cho gã đàn ông cặn bã kia mấy cái tát.

Tạ Tiểu Ngọc đứng ở bên ngoài nghe thấy không thích hợp, tại sao không có tiếng khóc lóc kêu gào như trong tưởng tượng của cô?

" Anh Nghiêm Dặc, điều này không phù hợp với lẽ thường gì cả, em không nghe thấy tiếng mắng chửi, đừng nói là bọn họ ngồi xuống đàm phán với nhau đấy nhé?"

Nghiêm Dặc: "Không thể nào? Chờ thêm lát nữa đi, nếu vẫn không có động tĩnh gì, anh se gọi điện thoại cho bác Tống."

Anh cũng không hiểu chuyện này cho lắm, ngay khi anh quyết định đi gọi điện thoại, người trong phòng chợt đi ra.

Hai anh vợ đỡ em rể đã bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, dùng xe đạp trở ông ta đi. Về phần người phụ nữ, bà ta bị bọc trong chăn, bị mấy đứa cháu của Vương Lục Mai ném tới bãi rác, quần áo thì bị ném vào trong sân của nhà khác.

Cháu trai che chở cho cô mình nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.

Sau đó, người của căn nhà tự dưng có thêm bộ quần áo phụ nữ, bao gồm cả đồ lót hét ầm lên, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mọi người đi ra ngoài xem xét, tìm được Hạ Ngải Vân bị đánh rụng hai chiếc răng, đang run lấy bẩy trong chăn ở ngoài bãi rác...

"Ai nha, người nào vô liêm si vậy, chắc là vụng trộm bị bắt được rồi, phi, còn cho người phụ nữ này chiếc chăn quấn người nữa, bà ta xứng sao?"

Tạ Tiểu Ngọc:.. Qúa tàn nhãn! Cô không thể nào nghĩ ra được chiêu này.

Nghiêm Dặc:.. Đúng là ác độc! Sức chiến đấu của người nhà mẹ đẻ Vương Thanh Mai quá kinh khủng.

Tại sao cần đến nhà mẹ, bởi vì nhà mẹ sẽ làm chỗ dựa cho con gái đi lấy chồng vào những lúc này.

Nghĩ đến ông anh vợ " Huấn luyện viên ma quỷ " của mình, Nghiêm Dặc thầm run lẩy bẩy, nếu tương lai anh phạm sai lầm, có lẽ anh sẽ còn chết thảm hơn thế này.

Phi phi, sao anh có thể phạm sai lầm được, đời này, đời sau, cả đời sau nữa, anh đều chỉ thích một mình Tiểu Ngọc thôi.....

Các anh của Vương Thanh Mai bắt em rể về nhà, Dư Hồng An vội quỳ xuống: "Vợ ơi, là con quả phụ kia quyến rũ anh, an chỉ yêu em thôi."

Vương Thanh Mai cười lạnh liên tục, bà ta đã sống đến cái tuổi sắp làm bà nội rồi, chẳng lẽ còn tin cái miệng của người đàn ông này?

Bà ta ném bức thư và ảnh xuống bên chân người đàn ông: "Ông làm theo yêu cầu như trong thư đi, đuổi việc Ha Ngải Vân, dùng danh nghĩa của mình đăng tin xin lỗi mấy gia đình đã bị bêu xấu, phải đăng đủ ba ngày, sau đó tự nhận trách nhiệm từ chức."

Dư Hồng An không nỡ từ bỏ: "Vợ ơi, anh sắp trở thành tổng biên tập chính thức rồi..."

Vương Thanh Mai đi vào bếp lấy ra con đao lóc xương, cắm mạnh lên mặt bàn, lạnh lùng nhìn người đàn ông, bảo ông ta đừng mơ tưởng nữa.

"Nếu ông không làm theo yêu cầu của bức thư, ngày mai chuyện xấu và mấy bức ảnh đáng xấu hổ này của ông sẽ bị đăng trên báo chiều. Người nhà họ Vương chúng tôi không chống nổi chuyện này, anh trai, cháu trai, con trai, cháu gái tôi cũng còn phải làm người, nếu ông không làm theo, tôi sẽ thiến ông...

Dư Hồng An rùng cả mình, quá tàn nhẫn, nhưng con cọp cái nhà ông ta có thể làm được.

Ngày hôm sau, Tảo Báo đăng mấy tin tức nặng ký, phó tổng biên tập đích thân xin lỗi khổ chủ vì những bài báo không đúng sự thật, hơn nữa còn tự nhận trách nhiệm từ chức.

Bài báo xin lỗi này được đăng liên tục trong vòng ba ngày, để vãn hồi lại danh dự, Tảo Báo còn đàm phán bồi thường cho mấy gia đình đó.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 168



Lúc này, những gia đình bị oan uổng đều mua dây pháo ăn mừng, phó tổng biên tập của Tảo Báo từ chức, vậy đương nhiên bọn họ là bị mấy bài báo không đúng sự thật kia đổ oan.

Trưởng phòng thất trách đăng những bài viết này bị cách chức, sau đó bị đuổi khỏi tòa soạn báo, nghe nói là vì tác phong không đúng mực, bị người l*t s*ch đồ, người chỉ quấn mỗi chiếc chăn, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Có người cảm thông cho bà quả phụ đó, nói bà ta sống không dễ dàng, bị những người bị hại mắng lại: "Bà ta viết báo sai sự thật làm hại nhà tôi mấy năm, sao không thấy mấy người nói nhà tôi đáng thương!"

Nhà họ Vương điều tra thế nào, cũng không thể tìm ra người nhét thư vào khe cửa của bọn họ, cuối cùng đành phải từ bỏ không giải quyết được gì.

Cá Nhỏ nói, hôm đó Điền Tiểu Tuấn rất vui vẻ, kể là cả nhà bọn họ mua thịt về chúc mừng, cha cậu ấy còn khóc, rồi lại vừa cười.

Tình hình của mấy nhà còn lại cũng không khác øì nhiều, dù sao cũng vui hơn cả tết đến.

Sau khi Hạ Ngải Vân bị sa thải, phiền toái cũng bắt đầu kéo đến bà ta, sao nhà họ Vương có thể bỏ qua cho bà ta một cách dễ dàng, cuối cùng nghe nói Hạ Ngải Vân bị trượt chân rơi xuống con sông ở ngoại 6 thành phố lạnh cóng suýt chết, hình như còn bị ai đó uy h**p, ngày hôm sau ảo não về quê.

Nghe nói phó tổng biên tập của Tảo Báo cũng bị bệnh nặng, sau khi từ chức, ông ta bị nhà họ Vương đưa đến viện dưỡng bệnh, đoán chắc sau này sẽ phải sống trong hối hận....

Sau Tết Dương lịch, trường học cho học sinh sinh viên nghỉ học, lại chờ thêm mấy ngày, Tạ Tiểu Ngọc sử dụng kỳ nghỉ mình dành dụm trước đó, xin nghỉ trước thời hạn.

Anh họ Cảnh Niên gọi điện thoại thúc giục hết lần này đến lần khác, dặn bọn họ ra ngoài đảo sớm, còn dặn Tạ Tiểu Ngọc báo cho anh ấy về thời gian nghỉ phép của cô, anh ấy cũng sẽ xin nghỉ phép, rồi ra bến tàu đón bọn họ.

Kể từ khi Cung Lam không còn làm ở bệnh viện, nhân duyên của Tạ Tiểu Ngọc càng ngày càng tốt, cô đổi trực thay ca đêm giúp các đồng nghiệp, cũng để dành kỳ nghỉ phép, sau đó xin nghỉ phép trước thời hạn với khoa.

Nghe nói đợt tết này cô muốn đi nhận người thân, không ai làm khó cô cả, Tạ Tiểu Ngọc xin giấy nghỉ phép một cách suôn sẻ.

Cô cầm giấy nghỉ phép về nhà, vui vẻ nói với một lớn ba nhỏ ở nhà: "Chúng ta chuẩn bị đi, sắp tới chúng ta sẽ tới nhà anh họ, đi gặp ông ngoại."

Sau khi được nghỉ đông, Nghiêm Dặc vẫn luôn ở nhà Tiểu Ngọc, ngay trong buổi tối Tiểu Ngọc tuyên bố đi tới nhà anh họ, anh nằm mơ, một anh khác ở thế giới song song kia cho anh gợi ý.

Buổi sáng thức dậy, Nghiêm Dặc thấy Tiểu Ngọc cầm sổ tiết kiệm, chuẩn bị đi rút tiền làm phí đi đường, anh nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc, đêm qua anh vừa nằm mơ... "

Nghiêm Dặc nằm mơ thấy anh ở thế giới song song kia, cũng giống như Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra ở thế giới đó, anh cũng có thể nhìn thấy chuyện ở thế giới đó.

Thời gian giữa hai thế giới bị chênh lệch mấy năm, Tiểu Ngọc nhìn thấy chuyện diễn ra ở thế giới đó vào mấy năm sau.

Còn ở thế giới kia, những gì anh nhìn thấy là những tiếc nuối và hiểu lầm mà anh đã bỏ lỡ.

Anh ở bên đó không có thời gian hối hận, mất bò mới lo làm chuồng, từ từ bù đắp những chỗ thiếu hụt, bổ sung cho những tiếc nuối này

Tiểu Ngọc nhìn thấy anh họ mất tích ở thế giới song song kia, người khác đều nói anh ấy đã hy sinh, nhưng chị họ không tin, vẫn nỗ lực tìm kiếm, anh ở thế giới đó nhận nhau với chị họ.

Sau đó, anh dẫn theo các đồng nghiệp bên đội cảnh sát hình sự, tìm được Mạnh Cảnh Niên bị trọng thương, cứu Mạnh Cảnh Niên ra khỏi hang ổ của bọn cướp.

Sau đó, anh ấy nhắc nhở Nghiêm Dặc ở thế giới bên này, nói có một việc tuy hiện tại không quá nghiêm trọng, nhưng lại là tai họa ngầm trí mạng trong tương lai.

Muốn Nghiêm Dặc và Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới này xóa sổ trước.

Nghiêm Dặc nói: "Chuyện này cũng có nguyên nhân hậu quả cả, anh họ Cảnh Niên nhận được nhiệm vụ bí mật, cần một người "vợ", dùng thân phận vợ chồng để cùng nhau thực hiện nhiệm vụ trong nửa năm. Tổ chức đưa ra mấy lựa chọn, một trong số đó là vị hôn thê của cấp dưới đã hy sinh của anh họ, Đoạn Hồng Diệp."

"Đoạn Hồng Diệp vô tình biết được nhiệm vụ lần này cần một nữ đồng chí đóng giả thành "Vợ" của Mạnh Cảnh Niên, xung phong nhận việc nói sẵn sàng hợp tác, sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ báo thù cho vị hôn phu."

Đối phương là vị hôn thê của cấp dưới đã hy sinh, nên dù có đóng giả trang "Vợ", Mạnh Cảnh Niên cũng kiên quyết không đồng ý.

Nhưng Đoạn Hồng Diệp khăng khăng nhận nhiệm vụ, trong tổ chức cũng cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định lựa chọn Đoạn Hồng Diệp đóng giả nhân vật "Vợ" của Mạnh Cảnh Niên trong nhiệm vụ lần này.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 169



Mạnh Cảnh Niên là quân nhân, quân nhân là phải thực hiện theo mệnh lệnh của cấp trên giao xuống.

Bọn họ phải đăng ký kết hôn thật, nhưng tổ chức cũng đã trao đổi với bọn họ, nói chờ nhiệm vụ kết thúc, Mạnh Cảnh Niên sẽ báo cáo ly dị.

Theo đó, sau khi nhiệm vụ kết thúc, quan hệ "Vợ chồng" của bọn họ cũng sẽ kết thúc, nhưng Đoạn Hồng Diệp quyến luyến anh họ, không muốn ly dị với anh họ.

Mạnh Cảnh Niên chỉ có quan hệ cùng thực hiện nhiệm vụ với Đoạn Hồng Diệp, khăng khăng đòi li dị với Đoạn Hồng Diệp.

Những người biết Mạnh Cảnh Niên đều nói anh ấy là khối sắt đá không có tình cảm, thậm chí ngay cả Đoạn Hồng Diệp cũng nghĩ như thế, bất đắc dĩ đành làm thủ tục ly dị.

Nhưng chưa đầy một năm sau, tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, Mạnh Cảnh Niên cầu hôn Minh Chi Tuệ, sau khi kết hôn cũng trở thành "Sung thê cuồng ma", dành làm hết việc nhà, còn không cho bất cứ ai nói xấu vợ mình.

Giọng điệu khi nhắc tới vợ tràn đầy tự hào và khen ngợi.

Đoạn Hồng Diệp không thể chấp nhận nổi sự chênh lệch này, sau đó ở bên người cung cấp thông tin của Mạnh Cảnh Niên, đứng giữa khích bác ly gián, cuối cùng khiến người cung cấp thông tin bán đứng Mạnh Cảnh Niên.

Nếu không nhờ có Nghiêm Dặc ở thế giới bên kia dẫn người đi thăm dò, giải cứu được, có lẽ anh họ Cảnh Niên thật sự đã hy sinh.

Tai họa ngầm lớn thế này, đương nhiên là Tạ Tiểu Ngọc phải nhổ trước thời hạn.

Cô và Nghiêm Dặc cùng bàn bạc mấy phương án, cuối cùng quyết định sử dụng phương pháp rút củi dưới đáy nồi, đó là cứu Thạch Tiến Hoành, cấp dưới của anh họ Cảnh Niên!

Nếu vị hôn phu không chết, Đoạn Hồng Diệp sẽ không có cơ hội quấn lấy anh họ.

Hơn nữa, anh họ ở thế giới kia không chết!

Tạ Tiểu Ngọc thật sự rất vui.

Sau khi bàn bạc xong, Tạ Tiểu Ngọc bảo Nghiêm Dặc gọi điện thoại về nhà ở Bắc Kinh, thông báo năm nay sẽ đến nhà đối tượng ăn tết, đến mùng hai tháng giêng sẽ về Bắc Kinh.

Nghiêm Dặc không muốn gọi cuộc điện thoại này, anh có thể tưởng tượng được, bà nội và cô nhất định nói anh còn chưa kết hôn đã chỉ nghĩ đến đối tượng với ông nội, không coi ông bà nội ra gì.

Chữ "Hiếu" là con dao sắc bén lại dễ sử dụng trong tay bà nội, bà ta rất thích sử dụng "Lưỡi dao sắc bén" này để làm tổn thương con cháu không nghe lời mình. Tạ Tiểu Ngọc nói không gọi không được, nếu không gọi điện thoại, anh sẽ phải cõng tiếng xấu bất hiếu này.

Nếu vậy, chẳng phải mọi công sức cô giúp Nghiêm Dặc rửa sạch được một nửa thanh danh trong lần đi đón Tinh Tinh lúc trước đều sẽ uổng phí, sau đó nhìn bà và cô anh đắc ý hay sao?

Tạ Tiểu Ngọc nói: " Anh Nghiêm Dặc, anh gọi điện thoại cho ông nội đi, nói anh muốn đến nhà em bàn ngày cưới, lý do này phù hợp với mọi hoàn cảnh, như vậy bà nội anh chẳng những không thể phản đối, còn phải đồng ý."

Nghiêm Dặc căng thẳng nói: "Thật sự đi bàn ngày cưới, hay chỉ là cái cớ để giải thích với ông nội?"

Anh thật sự muốn quyết định ngày cưới càng sớm càng tốt, cũng nhìn Tạ Tiểu Ngọc bằng ánh mắt đầy mong đợi.

Tạ Tiểu Ngọc cười: "Là thật sự đi bàn ngày cưới."

Nghe thấy vậy, Nghiêm Dặc cảm giác trái tim mình như muốn nhảy ra ngoài, anh lập tức đi ra ngoài tìm điện thoại, gọi tới đơn vị của cha, phải chờ nửa tiếng sau Nghiêm Bình Châu mới giành thời gian gọi trở lại.

Năm nay con trai và con gái đều không trở về Bắc Kinh ăn tết, Nghiêm Bình Châu vui vẻ trực tết ở đơn vị, lúc này con trai gọi điện thoại tới, có lẽ là muốn lên đường tới nhà ông ngoại Tiểu Ngọc.

"Các con sắp lên đường à?"

Nghiêm Dặc cố đè nén sự kích động trong lòng, nói: "Cha ơi, Tiểu Ngọc bảo con gọi điện thoại cho ông nội, nói là đến nhà cô ấy bàn bạc ngày cưới, là thật sự bàn bạc ngày cưới đấy, không phải là lấy CO

Nghiêm Bình Châu ngây người trong chốc lát, sau đó bật cười sảng khoái nói: " Được, được, con biểu hiện rất tốt, tranh thủ định ngày cưới càng sớm càng tốt."

Kỳ thực trong nhà đã lại bắt đầu tác oai tác quái, mấy lần hỏi khi nào con trai và Tỉnh Tỉnh trở về ăn tết, Nghiêm Bình Châu vẫn luôn kéo dài không đáp lại.

Ông ấy cũng không muốn tìm lý do gì để trấn an bà cụ Nghiêm hư tình giả ý.

Ông ấy là người ngay thẳng, không suy nghĩ chu đáo được bằng Tiểu Ngọc, dù thế nào vẫn phải giữ thanh danh cho con trai, chứ bị ụp cái mũ "Bất hiếu" lên đầu, sẽ ảnh hưởng đến phân công công việc của anh sau này.

Sau khi nói chuyện điện thoại với con trai, ông ấy suy nghĩ trong chốc lát, quyết định tự mình về nhà nói chuyện với ông cụ Nghiêm. Đây là lần đầu tiên Nghiêm Bình Châu trở về nhà, kể từ khi được giải oan trở về Bắc Kinh.

Chuyện này kinh động lớn đến đại viện, dù sao năm đó Nghiêm Bình Châu không chịu ly dị vạch rõ giới hạn với vợ, đã suýt nữa làm hại mấy người con trai của ông ấy bị liên lụy.

Ông cụ Nghiêm tức giận buông lời nói sẽ không quản ông ấy nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back