Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 40



Buổi biểu diễn tối nay diễn ra rất suôn sẻ.

Trong góc hậu trường nào đó, Quý Hương Hàn đang như người mất hồn bị một người đàn ông trẻ tuổi có ánh mắt hung dữ chặn lại, bóp cổ động mạch chủ của cô ta.

Đối phương hung hãn nói: "Chu Cảnh Họa là con dâu tương lai tôi nhìn chúng, cô dám làm cô ấy bị thương ở mặt à?"

Quý Hương Hàn vừa xấu hổ lại vừa giận giận, nếu cô ta không thể vào đoàn văn công, vậy Tiết Diệu Mạnh là đối tượng có điều kiện tốt nhất cô ta có thể có được.

Nhưng Tiết Diệu Mạnh là kẻ cặn bã.

Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc làm việc vặt ở phía sau hậu trường, cô ta đột nhiên cười nói: “Chu Cảnh Họa có gì đẹp chứ, trong đoàn bọn em có một nhân viên hậu cần mới tới, còn xinh đẹp hơn Chu Cảnh Họa gấp mấy lần, anh nhìn về phía kia đi."

"Còn có người đẹp hơn Chu Cảnh Họa?"

Tiết Diệu Mạnh không tin, lúc quay đầu sang nhìn, anh ta chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu màu hồng nhạt, bị một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng kéo vào trong lòng.

Người đàn ông kia che khuất cô gái kia, làm Tiết Diệu Mạnh không nhìn thấy được vẻ ngoài của cô.

Nhưng câu nói kia của cô: “Anh Nghiêm Dặc, lần nào anh cũng đều tới bất ngờ cả."

Âm thanh nghe giống như tiếng trời, giống như tiếng chim hoàng oanh nơi sơn cốc, chỉ nguyên giọng nói đã thu hút được anh ta.

Nghiêm Dặc giúp Tạ Tiểu Ngọc ngăn cản ánh mắt ghê tởm nhớp nhúa phía sau lưng kia, nắm tay dắt cô đi ra ngoài.

"Đi ra ngoài rồi nói."

"Quý Thục Cầm lại gây khó dễ cho em à?"

Nghiêm Dặc đứng ở bên ngoài nghe một lúc, thấy giọng của Quý Thục Cầm là lớn nhất, nói Tiểu Ngọc không biết khâu vết thương.

Trên thực tế, mấy năm nay chỉ cần Quý Thục Cầm gọi điện thoại trở về thôn Sơn Thanh hỏi thăm, bà ta sẽ biết Tiểu Ngọc đi theo lão Trung y trong thôn học y từ khi còn nhỏ.

Bệnh xá ở thôn nhỏ không phân khoa phòng như bệnh viện lớn ở trong thành phố, Tiểu Ngọc phải làm tất cả mọi việc ở trong bệnh xá thị trấn.

Sở trường của cô là xử lý vết thương ngoài da.

"Hôm nay bà ta không nhằm vào em, mà nhằm vào trụ cột ở trong đoàn, muốn tìm cơ hội giúp cháu ngoại bà ta thế chỗ."

Tạ Tiểu Ngọc nhìn hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, chiếc áo sơ mi trắng này còn là cô mua vải về làm cho Nghiêm Dặc.

Ngày rời khỏi thôn Sơn Thanh, cô nhét vào trong túi xách cho Nghiêm Dặc.

Cô còn nói, Nghiêm Dặc mặc áo sơ mi màu trắng rất đẹp.

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt nói: “Mấy ngày hôm nay anh đi đâu vậy?"

Nghiêm Dặc bôn ba ở bên ngoài suốt mấy ngày nay, anh khàn khàn giọng nói: “Lương Châu."

Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: “Anh đi Lương Châu làm gì?"

Nghiêm Dặc lấy giấy ly dị của Mạnh Thiên Đông và Tạ Đông Hải ra: “Tìm nhược điểm của Tạ Đông Hải, lấy được thỏa thuận này từ tay của Đỗ Nhị Mai, giờ em đã có nhà rồi, em đi tìm Tạ Đông Hải đòi nhà đi."

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Lão vương bát Tạ Đông Hải đó, nếu không có Nghiêm Dặc tìm được bản thỏa thuận này giúp cô, Tạ Đông Hải tính giả vờ lú lẫn đấy à?

Tạ Tiểu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nghĩ, Quý Thục Cầm còn giả mù sa mưa, nói muốn để cô ở nhà bà ta được đơn vị phân miễn phí năm năm, mà tiền cho thuê căn nhà của mẹ ruột cô, bọn họ không chỉ thu năm năm thôi đâu!

"Cám ơn anh." Tạ Tiểu Ngọc cong cong mắt cười.

Lại là anh, Nghiêm Dặc dần đỏ ửng hai vành tai lên.

...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 41



Liếc nhìn thấy người đàn ông thô bỉ tham lam kia đi ra, Nghiêm Dặc nhanh chóng kéo Tạ Tiểu Ngọc tới góc tường, vòng hai tay bảo vệ cô ở trong lòng mình.

Tạ Tiểu Ngọc căng thẳng muốn chết đi được, nhưng cô không sợ, cô biết rõ Nghiêm Dặc là người thế nào, anh không phải là loại người có cử chỉ thân mật ở bên ngoài.

Đặc biệt là lúc có người đi qua.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh Nghiêm Dặc, anh che cái gì đấy?"

Bên tai truyền đến tiếng thở nhẹ nhàng ấm áp, làm tim Nghiêm Dặc đập càng nhanh hơn.

Hành động vừa rồi hoàn toàn là phản ứng bản năng với những trường hợp khẩn cấp, anh không muốn Tạ Tiểu Ngọc bị những kẻ cặn bã nhìn thấy.

Anh hạ thấp giọng nói: “Quý Hương Hàn hại trụ cột của đoàn văn công các em bị thương, chọc giận tình nhân của cô ta, tình nhân cô ta khăng khăng muốn lấy trụ cột của đoàn văn công các em. Quý Hương Hàn khen ngợi em còn xinh đẹp hơn cả trụ cột của đoàn văn công các em gấp mấy lần với tình nhân của cô ta, tình nhân của cô ta chắc chắn là kẻ háo sắc, em phải tránh đi."

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Cô vội vàng gật đầu nói: “Em hiểu rồi."

...

Nghiêm Dặc làm thí nghiệm ở sau hậu trường, cũng dùng sợi dây buộc đạo cụ vào, cắt sợi dây đứt bốn phần năm, chỉ còn một phần năm lành, sợi dây kiên trì chưa tới năm phút đã đứt, lần này trực tiếp đập trúng ghế ngồi ở cạnh bàn trang điểm.

Nếu lúc này Chu Cảnh Họa đang trang điểm, đạo cụ bằng sắc đập trúng mục tiêu, như vậy cô ấy chắc chắn sẽ phải nhập viện.

Trương Xuân Ni tái nhợt mặt đi.

Lão Đồ phân tích rất đúng, Họa Họa chỉ bị mảnh vỡ thủy tinh làm bị thương ở trán, vết thương dài có một cm đã là may mắn lắm rồi.

Nghiêm Dặc nói: “Đoàn trưởng Trương, trước đó năm phút, Tiểu Ngọc đang làm việc ở bên ngoài, có người làm chứng cho cô ấy, cô ấy không thể kịp thời vào phòng hóa trang cắt đứt sợi dây được, về phần sợi dây là do ai cắt đứt, đoàn trưởng có thể sử dụng phương pháp loại trừ."

Không cần loại trừ, Trương Xuân Ni đã hoài nghi cháu ngoại của Quý Thục Cầm.

Có thời gian và động cơ gây án.

Bà ấy muốn báo cảnh sát, nhưng lại không có chứng cứ, giờ đành phải tạm nhịn xuống.

Bà ấy rất biết ơn Tạ Tiểu Ngọc đã giúp Chu Cảnh Họa khâu vết thương lại, cũng tò mò về thân phận của chàng trai đẹp trai này: “Tiểu Ngọc, đây là ai vậy."

Nghiêm Dặc mím môi, buông thõng mi mắt xuống

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dặc, cô không biết sau khi gia đình Nghiêm Dặc được giải oan, anh cảm kích hỗ trợ cô, hay là hỗ trợ cô vì thích cô.

Tóm lại, gọi là anh cũng không sai.

Cô thoải mái giới thiệu nói: "Đây là anh trai cháu nhận ở thôn Sơn Thanh."

Nghiêm Dặc: ...

"Ký túc xá của trường có kiểm tra phòng ký túc xá, trở về muộn sẽ bị phạt, chúng ta trở về đại viện Thành Ủy giải quyết chuyện chính trước đã."

Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ như vậy: “Chờ em chuyển nốt ít đồ lên xe bán tải là xong."

Nghiêm Dặc quay sang nhìn, thầm thở dài cảm thán, công việc này của cô quá vất vả, nếu có thể giúp cô chuyển đến bệnh viện thì tốt rồi.

Anh nói: "Để anh làm cho."

Một mình anh vai khiêng tay xách, chỉ một chuyến là chuyển xong đồ.

Trương Xuân Ni còn lâu mới tin cậu nhóc đẹp trai có sức lực lớn này là anh trai của Tạ Tiểu Ngọc.

Anh trai mưa nghe còn có lý hơn.

Bà ấy cười hỏi: "Tiểu Ngọc, dì thấy các cháu có quan hệ tình cảm với nhau, dì đoán không sai chứ?"

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Cô ngượng ngùng cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 42



Cặp song sinh được gửi ở nhà Trần Nhạn, lúc này bọn họ đã ăn cơm tối.

Tạ Tiểu Ngọc tới nhà bà Trần đón em trai trước.

Trần Nhạn lo lắng thay cho ba chị em nhà bọn họ: “Các cháu cứ ở nhà khách mãi cũng không phải là cách, ngày mai các cháu đi thuê nhà đi."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Bà Trần ơi, cháu mới biết được một chuyện, hóa ra hồi cha mẹ cháu ly dị, bọn họ đã thỏa thuận giữ lại một căn nhà cho cháu, công việc của cha quá bận rộn, thời gian cũng lâu quá rồi, thành ra cha cháu nhất thời quên mất."

Cô lấy bản thỏa thuận ra: “Cá Nhỏ đúng là Cá Nhỏ thối, mẹ giao bản thỏa thuận cho em bảo quản mà em cũng quên mất, nếu không nhờ lúc đi lấy quần áo giặt chị tìm thấy ở trên gác lửng, vậy căn nhà của chúng ta coi như bay rồi."

Cá Nhỏ chớp chớp chớp mắt nhìn, cậu bé và anh trai đã vứt hết mấy bộ quần áo rách ở Lương Châu đi rồi, mấy bộ trang phục hè này đều do chị mua ở hợp tác xã cung tiêu.

Không có gác lửng, không có bản thỏa thuận nào cả, chị đang nói dối.

Nhưng điều đó có quan trọng gì.

Bọn họ không cần phải ở nhà khách, không cần phải bỏ tiền ra thuê nhà, bọn họ có nhà riêng của mình rồi.

Cá Nhỏ làm ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra, tỏ vẻ áy náy nói: "Em xin lỗi chị, em quên khuấy đi mất, cũng may mà chị tìm được."

Cá Lớn hoảng sợ phê bình em trai: “Cá Nhỏ, đến bây giờ em còn chưa tin chị à, chuyện quan trọng như vậy lại giấu chị, nếu sau này em còn như vậy nữa, anh sẽ không nói chuyện với em đâu."

Cá Lớn tuyệt đối không tin em trai thông minh của mình sẽ quên mất chuyện quan trọng được mẹ giao phó lại.

Đến buổi sáng ngày nào đó cách đây ba năm, cậu ấy vẫn còn nhớ mình đã ăn quả trứng vỏ vàng hay là quả trứng vỏ trắng.

Cá Nhỏ: "Em biết rồi, anh."

Đúng là anh trai ngốc, Cá Nhỏ thầm thở dài cảm thán, cùng một mẹ sinh ra, nhưng anh trai ngốc hơn chị gái rất nhiều.

Ông Qúy trợn tròn mắt nhìn, hơn nữa bạn già của ông ấy cũng tin vào vở kịch nhỏ của một lớn một nhỏ này.

Có thật là bọn họ chưa từng diễn tập với nhau không, ông Qúy bật cười.

...

Trần Nhạn đứng cửa đưa mắt nhìn Tạ Tiểu Ngọc và cặp song sinh đi tới nhà Tạ Đông Hải.

Lúc này, bà ấy mới trầm mặt xuống, oán giận nói với bạn già: "Ông cười cái gì mà cười, chỉ mấy đứa trẻ mới tin vào câu chuyện hoang đường quên mất của Tạ Đông Hải thôi."

Quý Tuân không cười nổi nữa, phân tích với Trần Nhạn:

“Hai ngày trước có người thăm dò về tài sản của Tạ Đông Hải, còn cả bác dâu cả của Cá Lớn Cá Nhỏ đã bị kết án đi tù, có lẽ đối phương khai ra bản thỏa thuận này trong đợt thẩm vấn thứ hai."

"Người của ủy ban kỷ luật điều tra à?"

"Không phải."

Ông Qúy nói: "Nghe nói chỉ hỏi về vấn đề quyền sở hữu căn nhà lúc ly hôn thôi."

Ông Qúy cũng không biết người điều tra là ai, có người hỗ trợ xóa sạch dấu vết điều tra.

Ông Qúy nghĩ đến nhà họ Nghiêm từng được Tạ Tiểu Ngọc cứu ở thôn Sơn Thanh, có thể là sau khi được giải oan, nhà họ Nghiêm báo ân cô.

"Tạ Đông Hải chẳng phải là loại người tốt lành gì, tại sao Tiểu Ngọc phải che giấu giúp cậu ta?" Trần Nhạn không nghĩ ra: “Cứ vạch trần hẳn ra là được."

Ông Qúy cười nói: "Bà không hiểu gì cả, trên danh nghĩa Tiểu Ngọc vẫn là con gái ruột của Tạ Đông Hải, có cha là kẻ vô liêm sỉ, con bé cũng sẽ mất mặt. Một khi chuyện này bị vạch trần, người ngoài không biết có khi còn mắng Tiểu Ngọc là người không có lương tâm. Với lại, con bé mới trở về được mấy ngày, Tạ Đông Hải nói quên mất, bà có thể có cách gì?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 43



"Tôi thấy, khi nào bắt được cơ hội, Tiểu Ngọc có thể lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, nhưng giờ Tiểu Ngọc còn chưa đứng vững gót chân, không thể vạch trần ra được. Tạ Đông Hải lại càng không muốn, cậu ta nhất định sẽ vui vẻ giao nhà cho con bé, Quý Thục Cầm có muốn ngăn cũng không ngăn cản được."

...

Tạ Tiểu Ngọc trở về nhà Tạ Đông Hải.

Nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc đứng ở bậc cửa, mỗi tay dắt một đứa con ghẻ cặp song sinh, Quý Thục Cầm cười đau hết cả bụng.

"Ngày hôm đó là ai nói dù có cử xe tới đón, cháu cũng sẽ không trở về, giờ cháu dẫn em trai trở về, thấy mặt có đau không?"

"Cháu hãm hại trụ cột của đoàn văn công, sợ ngày mai thất nghiệp nên giờ trở về muốn đồng ý với điều kiện của dì à? Muộn quá rồi Tạ Tiểu Ngọc, không có công việc ở đoàn văn công, dì xem cháu lấy cái gì ra trao đổi với dì?"

Tạ Tiểu Ngọc cũng cười lanh lảnh như chuông bạc, lấy bản thỏa thuận ra, nói: “Dì Quý hiểu lầm rồi, mẹ cháu để lại cho cháu căn nhà, giờ cháu đến tìm cha cháu lấy nhà."

Quý Thục Cầm: ...

Tạ Tiểu Ngọc lấy được bản thỏa thuận? Sao có khả năng!

Tạ Tiểu Ngọc lấy bản thỏa thuận ra, gọi Tạ Đông Hải đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng khách: "Cha ơi, nhà của con đâu, tối nay con muốn dọn vào ở, có tiện không!"

Tạ Tiểu Ngọc trở về tìm Tạ Đông Hải đòi nhà, đồng thời cha của Chu Cảnh Họa làm thêm giờ cũng về đến nhà.

Ông ấy cẩn thận vén tóc mái của con gái lên, gỡ lớp băng gạc ra, kiểm tra vết khâu lên.

Chu Cảnh Họa cực kỳ căng thẳng, tuy Tạ Tiểu Ngọc từng bảo đảm, chờ tháo chỉ ra sẽ điều chế thuốc bôi trị sẹo bí truyền giúp cô ấy, sẽ không để lại sẹo, nhưng cô ấy vẫn nửa tin nửa ngờ.

"Cha ơi, cha xem phần vết khâu có sao không?"

Chu Ngôn Nho nói vết khâu của Tạ Tiểu Ngọc rất đẹp, khen ngợi nói dù ông ấy có đích thân khâu, cũng không thể khâu được vết khâu hoàn hảo hơn Tạ Tiểu Ngọc.

"Sao nhân viên y tế tài năng thế này lại không tới bệnh viện làm nhỉ?"

Chu Ngôn Nho lại thay băng gạc cho con gái.

Trương Xuân Ni nói: "Cô ấy thế chỗ công việc của mẹ ruột, hay là để tôi hỏi Tiểu Ngọc xem, cô ấy có bằng lòng tới bệnh viện làm việc không nhé, làm việc ở bệnh viện tốt hơn nhiều so với làm công việc vặt ở đoàn văn công."

Chu Ngôn Nho là người quý nhân tài, nói: “Được, bà hỏi cô bé đó đi, nếu cô ấy bằng lòng, tôi sẽ giúp cô ấy điều động công việc."

Dưới tình thế cấp bách, hôm nay Trương Xuân Ni còn từng nghi ngờ Tạ Tiểu Ngọc, làm bà ấy cảm thấy rất áy náy với cô, nhờ chồng gọi điện thoại cho Tạ Đông Hải.

"Tôi sợ mẹ kế của Tiểu Ngọc nói chuyện đổ thêm dầu thêm mỡ với Tạ Đông Hải, oan uổng cho Tiểu Ngọc, giờ ông gọi điện thoại cho Tạ Đông Hải nói rõ tình hình cho ông ta đi."

...

Cuộc gọi Tạ Đông Hải vừa nhận được, là đến từ Phó viện trưởng Chu Ngôn Nho của bệnh viện Bình Thành gọi tới, đối phương cảm ơn con gái ông ta Tạ Tiểu Ngọc đã cấp cứu Chu Cảnh Họa kịp thời.

"Vết khâu rất đẹp, còn cả dây thừng buộc đạo cụ bị đứt không liên quan gì đến Tiểu Ngọc cả, ông trấn an con bé đi, đừng làm con bé sợ."

Cúp máy xong, Tạ Đông Hải cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Tạ Tiểu Ngọc vừa trở về được mấy ngày, sao đã quen biết một nhân vật lớn đến vậy.

Thấy con gái cầm bản thỏa thuận đi vào nhà, Tạ Đông Hải lập tức tỏ thái độ niềm nở.

“Hai ngày trước cha đã bảo dì Quý đi lấy lại nhà, chuẩn bị để con chuyển vào rồi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 44



Tạ Tiểu Ngọc bật cười ha ha: "Con và cha đúng là cha con ruột, tâm linh tương thông."

Tạ Đông Hải: ... Đúng là cha hiền con hiếu.

Ông ta quay sang hỏi Quý Thục Cầm: “Thục Cầm, nhà đã đòi lại chưa?"

Tạ Tiểu Ngọc hé miệng cười, nhìn hai vợ chồng bọn họ biểu diễn.

Cá Nhỏ hỗ trợ nói: "Chị ơi, em mệt quá, chúng ta mau dọn nhà rồi về ngủ một giấc đi, dù sao đồ đạc nhà chúng ta cũng không nhiều, ngồi xe buýt qua là được."

Quý Thục Cầm tức đến mức suýt ngất xỉu, bàn bạc với Tạ Đông Hải:

"Đông Hải ông đúng là lú lẫn rồi, căn nhà của mẹ Tiểu Ngọc để lại đang cho nhà chị họ tôi thuê, dọn đi dọn lại cũng mất công, hay là để Tiểu Ngọc đến ở căn nhà đơn vị phân cho tôi đi, ông thấy thế nào?"

Gia đình chị họ bà ta!

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Cha ơi, hình như vợ cha không được thông minh cho lắm thì phải, để ngày mai con đến cửa nhà mẹ con gào khóc, lãnh đạo của cha chắc chắn sẽ tìm cha nói chuyện đấy."

"Con sao cũng được, dù sao mặt mũi của con cũng không đáng tiền, một là ngày mai con vào ở, hai là ngày mai con ngồi khóc ở cửa, cha cân nhắc đi."

"Tạ Tiểu Ngọc, cháu có cần làm đến tận tuyệt tới vậy không?"

Mười năm qua, Quý Thục Cầm chưa từng ăn mệt như thế này bao giờ: “Cháu là con gái ruột của Tạ Đông Hải, sao cháu có thể lấy sự nghiệp của cha cháu ra để đe dọa được, cháu có hiểu đức tính tốt đẹp cha hiền con hiếu không?"

Tạ Tiểu Ngọc bật cười ha ha.

Quý Thục Cầm thật sự không nhìn ra, cô và Tạ Đông Hải đều đang giả vờ là hai cha con thương yêu nhau sâu sắc à.

Cả hai đều là diễn viên giỏi, đáng tiếc là không có khán giả, có lẽ chỉ mình ông Qúy nhìn ra.

Cười đủ rồi, cô mới nghiêm túc nói: "Cha ơi, con đã hiếu thuận với cha lắm rồi. Cha xem, trong mười năm cha đưa con trở về quê, con chưa từng phàn nàn một câu nào về cha với người ngoài, thế này mà con còn chưa đủ hiếu thuận hay sao?"

Nghe đến đây, Tạ Đông Hải đã xanh mét mặt mày, Quý Thục Cầm nghe không hiểu những lời mỉa mai của Tạ Tiểu Ngọc, còn muốn dùng thân phận trưởng bối để áp chế cô.

Trong vòng chưa đầy một tuần, Tạ Tiểu Ngọc đã trồng vào trong lòng những người ở đại viện này ấn tượng hai vợ chồng bọn họ đối xử hà khắc với con của vợ cũ.

Nếu còn không trả lại nhà cho Tạ Tiểu Ngọc, vậy ông ta đừng nghĩ tới việc tiếp tục phát triển nữa.

Ông ta mới bốn mươi tuổi, đang là độ tuổi hoàng kim của sự nghiệp!

Tạ Đông Hải nổi giận, nhưng ông ta không nổi giận với Tạ Tiểu Ngọc, mà là đưa ra tối hậu thư cho Quý Thục Cầm.

"Sáng mai bà bảo gia đình chị họ nhà bà chuyển đến căn nhà được đơn vị phân cho bà đi, trước giờ tan việc ngày mai, phải để Tiểu Ngọc chuyển vào!"

...

Tạ Tiểu Ngọc đếm xấp tiền mười đồng dày trong phong thư, một trăm tờ, một nghìn đồng.

Nghiêm Dặc vẫn đang đứng ở cửa chờ cô.

Nghiêm Dặc muốn bật cười khi thấy Tạ Tiểu Ngọc đếm tiền, cô thích nhất là tiền với phiếu, chờ tháng tới anh nhận được trợ cấp của trường, sẽ đưa cho cô hết.

"Lấy được hết nhà và tiền thuê nhà rồi à?"

"Vâng, Tạ Đông Hải nói nhà để trống năm năm đầu, năm năm sau cho thuê một trăm rưỡi một năm, tổng công bảy trăm rưỡi tiền thuê nhà, ông ta góp thêm vào, cho em tròn một nghìn."

Tạ Tiểu Ngọc cười híp mắt cất tiền vào trong chiếc túi đeo chéo nhỏ.

Cá Lớn và Cá Nhỏ đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Dặc cao lớn.

"Chị ơi, đây chính là cái anh rất lợi hại đó ạ?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 45



Nghiêm Dặc bế hai người lên mỗi người bế một tay, dùng thực lực giải thích cho hai cậu nhóc thế nào gọi là lợi hại.

"Chị các em nói gì về anh?"

Anh trai này quá khỏe, Cá Nhỏ ngưỡng mộ nói: “Chị thích anh, còn thích anh nhiều hơn thích bọn em."

Nghiêm Dặc đỏ mặt nói: “Em là Cá Nhỏ đúng không, sao em lại nghĩ như vậy?"

Cá Nhỏ nói: "Lúc chị nhắc tới anh, nhìn nụ cười của chị ngọt ngào hơn."

Nghiêm Dặc liếc nhìn Tạ Tiểu Ngọc đứng ở cạnh đó, cô nghe thấy, nhưng không tiếp lời.

Anh cứ vậy bế cặp song sinh đi tới cửa nhà khách, cũng không thấy mệt mỏi: “Chiều mai anh tới giúp các em chuyển nhà."

Lúc này, Tạ Tiểu Ngọc mới ngẩng đầu lên, thanh thúy đáp lại: “Cám ơn anh."

Nghiêm Dặc mím môi, lại là anh.

...

Sau khi Nghiêm Dặc trở về trường học, giáo viên hướng dẫn gọi anh tới phòng làm việc, nói người bên Bắc Kinh vẫn đang đợi điện thoại của anh.

Anh gọi điện thoại qua, cha anh cũng không nói mấy lời vô nghĩa, hỏi thẳng vào vấn đề: "Thằng nhóc thối, con đã giúp Tiểu Ngọc đòi lại nhà chưa?"

Nghiêm Dặc nói: "Ngày mai cô ấy sẽ chuyển nhà, cám ơn cha đã giúp con xóa dấu vết điều tra Tạ Đông Hải."

“Con đừng có mà bày đặt cha hiền con hiếu nữa đi, cha giúp con làm gì, cha giúp con dâu tương lai của cha, chị dâu tương lai của Tinh Tinh thôi, con đừng có tự mình đa tình nữa."

Nghiêm Bình Châu nói xong cũng cúp máy luôn.

Nghiêm Dặc: ... Xác định, là cha ruột.

...

Buổi sáng ngày hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc nói với cặp song sinh: "Tan làm xong chị sẽ đi chuyển nhà, hôm qua các em đã gặp anh Nghiêm Dặc rồi đấy, buổi chiều anh ấy sẽ đến cổng trường đón các em, đưa các em về nhà mới."

Cá Nhỏ thầm cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bọn họ sắp có nhà của mình rồi.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc đến đơn vị, Quý Thục Cầm vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn thuyết phục Tạ Tiểu Ngọc.

"Tiểu Ngọc, dì là mẹ kế chứ không phải là kẻ thù của cháu, chúng ta vẫn nên chung sống hòa bình với nhau đi, gia đình dì họ cháu đông người, căn nhà được đơn vị phân cho của dì chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bọn họ ở quá chặt. Hay là cháu dẫn em trai cháu vào ở nhà đơn vị phân, chờ bọn họ gom đủ tiền sẽ mua lại nhà của cháu, cháu thấy thế nào?"

"Mẹ cháu để căn nhà đấy lại làm của hồi môn cho cháu, cháu sẽ không bán cho họ hàng nhà dì." Tạ Tiểu Ngọc không thèm nghĩ ngợi, từ chối luôn.

Sáng sớm hôm nay Quý Thục Cầm mới nghe lãnh đạo nói mình có khả năng sẽ thăng chức, vậy nên bà ta nghĩ mình vẫn có thể đàm phán với Tạ Tiểu Ngọc.

"Trương Xuân Ni sắp được thẳng chức rời khỏi nơi này, dì sắp trở thành trưởng đoàn văn công, không có Trương Xuân Ni chăm sóc, cháu sẽ mệt lắm đấy, cháu có hiểu ý dì không?"

"Ý của dì là, trừ khi cháu thay đổi công việc và rời đi, nếu không dì sẽ khiến cháu vất vả muốn chết chứ gì?"

Quý Thục Cầm không nói gì cả, nhưng ý của ba ta là như vậy.

"Vậy bà tính lầm rồi, hiện tại Tiểu Ngọc có cơ hội chuyển việc đấy."

Trương Xuân Ni cười híp mắt xuất hiện, nói với Tạ Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc à, cháu có muốn chuyển tới làm ở bệnh viện không?"

Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên ngoài ý muốn, cơ hội chuyển công tác đến quá nhanh.

"Muốn ạ!"

Quý Thục Cầm: ...

"Trương Xuân Ni, bà cố ý đối nghịch với tôi đấy hả?"

Trương Xuân Ni không sợ chiếc gối thêu hoa Quý Thục Cầm này, bà ấy nói: "Bà cố tình làm khó Tiểu Ngọc còn gì, sao còn không biết xấu hổ nói tôi, bản thân bà nhằm vào Tiểu Ngọc, chẳng lẽ tôi lại không thể nhằm vào bà?"

Quý Thục Cầm: ...
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 46



Trương Xuân Ni duyệt cho Tạ Tiểu Ngọc nghỉ một ngày, bảo cô đi tìm Chu Cảnh Họa: “Hôm nay trong đoàn có buổi thi tuyển nhân viên, cháu bảo Cảnh Họa dẫn cháu đi gặp cha con bé đi."

"Cám ơn dì Trương."

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy hôm nay có rất nhiều người tới đoàn văn công, còn thấy Quý Hương Hàn cũng tới tham gia thi tuyển.

Trương Xuân Ni chuyển đi, Quý Thục Cầm được thăng chức, đoán chắc Quý Hương Hàn vẫn có thể vào đoàn văn công.

Nghĩ đến ở thế giới song song kia, Quý Hương Hàn làm ra hết chuyện này đến chuyện khác phá vỡ giới hạn của người bình thường, còn cả người chồng không hiểu rõ về cô ta, bị Quý Hương Hàn hại đến tinh thần hoảng liên hốt, bất ngờ bỏ mạng.

Tạ Tiểu Ngọc không nhịn được nói: "Dì Trương ơi, nếu Quý Thục Cầm được thăng chức, có phải bà ta có quyền tuyển Quý Hương Hàn vào đoàn văn công không?"

Quý Hương Hàn là người có hiềm nghi hãm hại Chu Cảnh Họa lớn nhất, Trương Xuân Ni sắp chuyển đi, nên đương nhiên là bà ấy không muốn để Chu Cảnh Họa ở cùng một đơn vị với Quý Hương Hàn.

Nhưng sau khi chuyển đi, bà ấy cũng không có cách nào ngăn cản.

Về phần giở thủ đoạn nhỏ, cha chồng và bác cả ở Bắc Kinh bị bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm vào, bà ấy không thể lưu lại nhược điểm cho nhà mình.

Bà ấy cũng không tiện nói những chuyện quanh co lòng vòng này với Tạ Tiểu Ngọc: “Cháu mau đi tìm Cảnh Họa đi, chỉ cần cháu chuyển tới bệnh viện làm việc, Quý Thục Cầm sẽ không làm gì được cháu cả."

...

Tạ Tiểu Ngọc chạy đi tìm Chu Cảnh Họa, thấy cô ấy bị người đàn ông có ngoại hình ưa nhìn nhưng khuôn mặt dầu mỡ, bước chân hư phù chặn lại.

"Tiết Diệu Mạnh, tôi không thích cậu, mong cậu đừng tiếp tục tới quấy rầy tôi nữa!"

Tạ Tiểu Ngọc lập tức cầm gậy gỗ đập vào lưng anh ta, quát: “Dám tới đoàn văn công đùa bỡn lưu manh à, đây là hoa khôi của đoàn chúng tôi đấy, anh tránh xa ra, đừng quấy rầy đoàn hoa khôi của đoàn chúng tôi."

"Con đ**m nào dám đánh tao đấy, không muốn sống nữa hả?"

Tiết Diệu Mạnh quay đầu lại, giơ quả đấm lên định đánh người, anh ta không phải là loại người biết thương hương tiếc ngọc, ngay cả Quý Hương Hàn từng ngủ với anh ta, không nghe lời cũng bị anh ta đánh.

Nhưng khoảng khắc nhìn thấy Tạ Tiểu Ngọc, Tiết Diệu Mạnh chuyển nắm đấm thành giơ tay gãi gãi đầu.

Trụ cột hoa khôi của đoàn gì gì đó đều bị anh ta ném ra sau đầu, cô gái trước mắt này vừa hoang dã lại vừa xinh đẹp, anh ta cứ thắc mắc sao nghe giọng quen thế, hóa ra là con chim hoàng anh tối hôm qua nghe thấy.

Anh ta cười cười: "Em gái nhỏ hiểu lầm rồi, anh và hoa khôi của đoàn các em là bạn học cùng trung học phổ thông, là bạn tốt."

"Phi, tôi thà làm bạn với heo chó, cũng không làm bạn với cậu đâu!"

Ngày hôm qua Chu Cảnh Họa còn nhìn Tạ Tiểu Ngọc không vừa mắt, nhưng tối hôm qua nghe mẹ nói sợi dây buộc đạo cụ có thể là do cháu ngoại của Quý Thục Cầm cắt.

Ngoài ra mới sáng sớm, Tạ Tiểu Ngọc đã giúp cô ấy đánh tên cặn bã, lại còn gọi cô ấy hoa khôi của đoàn, nên hiện tại hai người bọn họ đã là đồng đội trên cùng một chiến tuyến.

Chu Cảnh Họa lập tức kéo Tạ Tiểu Ngọc cách xa tên cặn bã.

...

Chờ hai người đi xa, Chu Cảnh Họa mới nói: “Người nhà họ Tiết làm không ít chuyện khinh nam cưỡng nữ, cô xinh đẹp thế này, nhớ phải coi chừng cậu ta dùng thủ đoạn hạ lưu phá hủy sự trong sạch của cô đấy."

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ ghê tởm Tiết Diệu Mạnh.

“Cả nhà tên cặn bã đều cặn bã vậy hả?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 47



"Đúng vậy, nếu người nhà cậu ta không nuông chiều cậu ta, sao cậu ta có thể trở thành kẻ cặn bã đến vậy?"

"Có lý."

Tạ Tiểu Ngọc nói: "Dì Xuân Ni là đoàn trưởng, đáng lẽ dì ấy không nên để tên cặn bã đó vào đoàn văn công chúng ta chứ?"

Chu Cảnh Họa giải thích: "Hôm nay đoàn văn công tổ chức thi tuyển dụng."

Tiết Diệu Mạnh nhân lúc nhiều người hỗn loạn trà trộn vào, muốn thuyết phục Chu Cảnh Họa làm vợ anh ta.

Chu Cảnh Họa cảm thấy chỉ nguyên nghe mấy lời ô ngôn uế ngữ của tên cặn bã đã rất bẩn rồi.

Cô ấy thở dài nói: “Đáng tiếc là cô không được luyện tập từ nhỏ, chỉ cần cô có chút kiến thức cơ bản, tôi đã có thể dạy cô rồi."

Tạ Tiểu Ngọc cười nói: “Tôi không có cơ hội luyện múa, tám tuổi tôi đã đi theo lão Trung y thôn Sơn Thanh học y, không đổi được rồi."

"Chẳng trách hôm qua cha tôi khen cô khâu vết thương rất đẹp."

Cha cô ấy còn nói, nhân tài thế này nên vào bệnh viện làm việc, xin người từ chỗ mẹ cô ấy.

Cô ấy nói: "Vậy giờ tôi sẽ dẫn cô đi tìm cha tôi."

...

Quý Hương Hàn lại tới đoàn văn công tham gia thi tuyển lần nữa, cô ta mắt lạnh nhìn Tạ Tiểu Ngọc và Chu Cảnh Họa cười cười nói nói rời đi.

Tạ Tiểu Ngọc có bản lĩnh thật đấy, lấy lòng được một nhân vật lớn.

Trước kia cô ta cũng muốn làm bạn với Chu Cảnh Họa, nhưng Chu Cảnh Họa ghét cô ta.

Cô ta nói với Tiết Diệu Mạnh đã bị Tạ Tiểu Ngọc đánh còn tỏ vẻ ôn hòa với cô: “Đó chính là người tối hôm qua em đề cập với anh, là nhân viên tạp vụ còn xinh đẹp hơn Chu Cảnh Họa."

Tiết Diệu Mạnh đầy mặt thương tiếc nói: “Mỹ nhân như vậy mà làm nhân viên tạp vụ, nghe thôi đã thấy đau lòng rồi."

Quý Hương Hàn: ...

Cái tên cặn bã này chưa từng nói năng nhỏ nhẹ với cô ta như vậy bao giờ.

Cô ta cười nói: "Hôm nay nhà em phải trả lại nhà cho cô ta, chỉ có hôm nay em mới tạo được cơ hội để anh đến gần Tạ Tiểu Ngọc thôi, anh có muốn không?"

Tiết Diệu Mạnh híp mắt nhìn Quý Hương Hàn: “Được, chỉ cần em giúp anh thu phục cô ấy, anh sẽ giúp em vào đoàn văn công."

...

Tạ Tiểu Ngọc đi tới bệnh viện Bình Thành, Chu Ngôn Nho đích thân giám sát cô thi tuyển, Tạ Tiểu Ngọc vượt qua bài kiểm tra, được tạm thời bố trí làm hộ lý ở phòng khám ngoại trú.

Cô chạy đi chạy lại hai chuyến, chuyển việc thành công trước giờ tan việc.

Lúc Tạ Tiểu Ngọc tới lấy nhà, Quý Hương Hàn đứng ở cửa, tây cầm chuỗi chìa khóa, không vui nói:

"Tạ Tiểu Ngọc, cô có bản lĩnh thật đấy, đến cha ruột của mình cũng dám uy h**p, tôi trả lại nhà cho cô đây, tôi với cô cùng đi vào nhà kiểm tra lại đồ đạc, đỡ cho cô đổ oan nhà tôi lấy đồ đạc nhà cô!"

Tạ Tiểu Ngọc chậm rãi nói: "Không vội, chờ anh trai và em trai tôi tới rồi kiểm tra một thể."

Nghiêm Dặc từng nói, phải chờ anh tới mới kiểm tra, bọn họ phải kiểm tra kỹ lưỡng, thay đổi tất cả đồ đạc trong nhà, đề phòng đối phương giấu thứ bẩn thỉu gì đó hãm hại cô.

Nghiêm Dặc chưa tới, Tạ Tiểu Ngọc còn lâu mới đi vào.

Quý Hương Hàn mở cửa ra, kéo cánh tay của Tạ Tiểu Ngọc, tỏ vẻ bực bội nói: “Cô bắt chúng tôi chuyển nhà đi trong một ngày không cho thương lượng, vậy tại sao tôi phải lãng phí thời gian chờ cô, cô đi vào đây với tôi mau lên."

Tạ Tiểu Ngọc: ...

Hành vi khác thường này của Quý Hương Hàn, khiến cô suy đoán trong phòng có cạm bẫy đang chờ cô.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 48



Chu Cảnh Họa từng nói, Tiết Diệu Mạnh là tên cặn bã không chừa thủ đoạn nào, còn là tình nhân của Quý Hương Hàn, có lẽ hiện giờ cô ta muốn giúp tình nhân của mình phá hủy sự trong sạch của cô.

Quý Hương Hàn đang đứng trước mặt cô, cũng giống y như người ở thế giới song song kia, không chừa thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.

Tạ Tiểu Ngọc sẽ không mắc lừa, cũng sẽ không khách khí với cô ta!

Cửa vừa mở ra, cô đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc trong phòng, cùng vẻ mặt thô bỉ với màu da đỏ một cách không bình thường của tên cặn bã thoáng lóe lên phía sau cửa sổ.

Cô phản ứng rất nhanh, dời bước ra sau lưng Quý Hương Hàn đẩy cô ta vào, sau đó nhặt khóa cửa rơi trên đất lên: “Cạch cạch" khóa kín cửa lại.

Cô tung hứng chiếc chìa khóa trong tay mấy lần, nghe thấy tiếng gào thét đầy gấp gáp của người đàn ông bên trong kia, cô ném chiếc chìa khóa qua tường.

...

Tiêu Lai Phượng chạy đi tìm Quý Thục Cầm.

Quý Thục Cầm uể oải nói với bà ta: “Về chuyện phòng ốc, Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý với bất cứ phương án nào, giờ em cũng không thể làm gì được, chị chịu khó chuyển đến ở căn nhà đơn vị phân cho em đi."

Tiêu Lai Phượng tới tìm bà ta không phải để nói chuyện phòng óc, nói: “Hương Hàn nói Tiết Diệu Mạnh thích Tạ Tiểu Ngọc, c**ng b*c cô ta ở trong nhà, chuyện xấu này mà bị công khai thì ai cũng xấu mặt, em đi tìm Lữ Thu Mai bàn chuyện hôn sự đi."

Quý Thục Cầm: ...

Tạ Đông Hải nói bà ta ngu xuẩn, nhưng giờ bà ta thấy chị họ và cháu ngoại mình mới là đồ ngu xuẩn.

Bà ta vừa tức lại vừa sợ hãi nói: “Các chị đúng là to gan, dám tính toán hôn sự của Tạ Tiểu Ngọc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì tiền đồ của Tạ Đông Hải coi như xong rồi!"

"Vậy nên không thể truyền ra ngoài được."

Tiêu Lai Phượng nói: "Tốt nhất là để Tạ Đông Hải biết đầu tiên, quyết định luôn chuyện hôn sự này trước khi bị người ngoài phát hiện ra."

Quý Thục Cầm cũng đành phải làm vậy, bà ta và Tiêu Lai Phượng chia nhau ra hành động.

"Chị đi tìm em rể của chị, em đi tìm Lữ Thu Mai, chúng ta cùng gặp nhau ở căn nhà đó, dính phải chuyện xấu này, dù Tạ Tiểu Ngọc có gả qua, cũng đừng mong ngẩng đầu lên ở nhà chồng."

Với tính cách của Lữ Thu Mai, Tạ Tiểu Ngọc còn chưa kết hôn đã leo lên giường của con trai bà ta, vậy cả đời này cứ xác định sẽ bị người nhà họ Tiết giẫm ở dưới bàn chân đi.

Tiêu Lai Phượng chạy tới đơn vị của Tạ Đông Hải tìm em rể đang họp.

Tạ Đông Hải thật sự không có thời gian nghe chuyện xấu của nhà bà ta: “Tôi bận lắm, có chuyện gì chị tìm em họ của chị đi."

Tiêu Lai Phượng nói: "Em rể, lúc Tạ Tiểu Ngọc đi tới nhà chị đòi nhà, đã lên giường với Tiết Diệu Mạnh cháu trai độc đinh ba đời nhà họ Tiết, giờ em phải xin nghỉ ra mặt giải quyết chuyện này đi, em họ chị đã đi tìm nhà họ Tiết, nhà bọn họ sẽ cử người tới bàn chuyện hôn sự với các em."

Tạ Đông Hải: ... Đám họ hàng ngu xuẩn nhà Quý Thục Cầm đang muốn hại chết ông ta đi!

Tạ Đông Hải nhanh chóng đưa ra quyết định, ném chốt bảo vệ tướng, thẳng thắn thú nhận với tổ chức, tìm ông Qúy nói rõ ràng tiền nhân hậu quả chuyện tối hôm qua, còn bảo mình không biết gì về chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay.

Quý Tuân dập mạnh khối đá chặn giấy lên bàn, quát: "Tạ Đông Hải ơi là Tạ Đông Hải, đến nhà mình còn không quản lý tốt, sao cậu có thể phục vụ cho nhân dân chứ!"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 49



Quý Tuân rất thưởng thức sự cơ trí của Tạ Tiểu Ngọc, lúc trước thưởng thức cô bao nhiêu, giờ lại thương cô bấy nhiêu, vậy nên ông ấy đích thân đi cùng Tạ Đông Hải.

Ông ấy nói: “Xem ý của Tiểu Ngọc thế nào, nếu cô ấy kiên trì muốn tố cáo đối phương tội lưu manh, có Thiên vương lão tử cũng không thể bảo vệ được cháu trai của Tiết Nhân Chung!"

Tiêu Lai Phượng: ...

Tạ Đông Hải đang muốn vạch rõ giới hạn với vợ và nhà vợ à?

Sao chuyện lại phát triển thành thế này?

Một bên khác, tiến độ của Quý Thục Cầm cũng không được suôn sẻ cho lắm, Lữ Thu Mai không vui như bà ta dự liệu, ngược lại còn mắng bà ta ngu xuẩn.

"Lỡ Tạ Tiểu Ngọc tố cáo con trai tôi tội lưu manh, thì bà cứ chờ chôn theo đi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho bà và gia đình nhà bà đâu!"

Quý Thục Cầm vội vàng nói: "Loại chuyện xấu này, cô ta nào không biết xấu hổ tuyên dương ra chứ, chắc chắn cô ta sẽ ngoan ngoãn gả vào nhà các bà."

Lữ Thu Mai đau đầu nói: “Vậy tốt hơn hết là bà cầu nguyện cho cô ta ngoan ngoãn nghe lời đi."

...

Nghiêm Dặc đi tìm cục trưởng Tống Liêm: “Bác Tống ơi, cháu mua đồ đạc trong nhà cho Tiểu Ngọc rồi, trước khi chuyển vào, nhờ bác cho người lục soát kỹ trong nhà, có vậy cháu mới yên tâm để chị em cô ấy chuyển vào ở."

Tống Liêm cảm thấy cái gai đầu này quá cẩn thận, nhưng cẩn thận cũng tốt.

Ông ấy trêu ghẹo nói: "Tiểu Ngọc góp nhà cháu góp đồ đạc, cháu đang định ở rể đấy à."

Nghiêm Dặc: ...

Chờ lúc Tống Liêm và Nghiêm Dặc dẫn cặp song sinh chạy tới căn nhà đó, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đứng ở cửa chờ như đã hẹn.

Chỉ có mấy nhân vật lớn đứng ở cạnh đó, ông Qúy không mang theo thư ký và tài xế, Tạ Đông Hải tự mình lái xe đưa ông ấy tới.

Tống Liêm, ông Qúy và Tạ Đông Hải sáu con mắt nhìn nhau, đồng loạt trợn tròn mắt.

Tống Liêm vỗ vỗ vào trên bả vai của Nghiêm Dặc: “Cô vợ nhỏ của cháu có thể diện thật đấy, bao nhiêu người tới giúp chuyển nhà?"

Nghiêm Dặc: "Bác Tống, bác không nhìn ra bầu không khí nghiêm túc một cách khác thường à?"

Tống Liêm đi qua trao đổi mấy câu, nghe xong tình hình bên trong, ông ấy tức giận chỉ muốn đạp cửa xông vào đánh chết tên cặn bã bên trong. Với lại, ông ấy cũng phải đề phòng cái gai đầu Nghiêm Dặc này đánh mất lý trí, sức của ông ấy không thể khống chế được cậu ta.

Tống Liêm nói: "Cháu trai này, Tiểu Ngọc cô ấy... cháu phải giữ bình tĩnh."

Nghiêm Dặc phản ứng rất nhanh, từ hành động đứng ở cửa, đến giọng điệu của Tống Liêm, anh đã suy đoán được là Tiểu Ngọc xảy ra chuyện.

Thấy anh có ý định đạp cửa, Tống Liêm lập tức ngăn cản anh lại: “Cá Lớn Cá Nhỏ, cháu mau ngăn anh các cháu lại đi!"

Đứa trẻ mười tuổi đã hiểu chuyện, Cá Lớn nhìn thấy nhiều người đứng ở cửa, cố tình không thấy chị mình đâu, anh trai còn đột nhiên nổi điên.

Cậu bé sợ hãi khóc òa lên, ôm lấy chân của Nghiêm Dặc: “Anh ơi, chị em đâu?"

Cá Nhỏ ngửi ngửi xung quanh, nhảy vào trong lòng Nghiêm Dặc, ôm lấy cổ anh nói nhỏ: “Anh ơi, không có mùi máu tanh."

Mũi của cậu ấy còn thính hơn cả chó, đây là đánh giá của bác dâu cả ở quê dành cho cậu bé.

"Cá Nhỏ, em có ý gì?"

"Chị không có ở bên trong."

Nghiêm Dặc bình tĩnh lại, hỏi Cá Nhỏ: “Tại sao em lại nói vậy?"

Cá Nhỏ nói theo cách nghĩ của trẻ con: “Lúc bác dâu cả đánh em, em luôn muốn tìm cơ hội cắn chết bà ta, chị còn lợi hại hơn em, nếu người ở bên trong bắt nạt chị ấy, anh đoán chị ấy có đánh chết anh ta không?"
 
Back
Top