Dịch Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczMiP0fkUGQ0flkAv3SCg9b7Ud74Wg86ljc_VkcRxRMy1EX3eqtd9nFoIKx74_U8VDvyAXhZiR8czFo4AhA-2QjCtMlxpiBKRmZt_HwY2E1WdeB6Ro7gnL-fUA6NBemgGG_kRIoy6PGjrOyVJU8JmYL4=w215-h322-s-no-gm

Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Tác giả: Khương Ti Chử Tửu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hài Hước, Điền Văn, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái trưởng thôn, dáng vẻ xinh đẹp, tính cách tốt bụng, đôi mắt long lanh giống như biết nói chuyện.

Tạ Tiểu Ngọc thích một thanh niên trí thức xuống quê, lấy phần lương thực không nhiều nấu thành cơm, dùng lá sen gói kỹ len lét nhét vào túi của Nghiêm Dặc.

Chăm sóc người nhà của anh, yêu quý em gái nhỏ của anh.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không biết Nghiêm Dặc có thích cô hay không...

Nghiêm gia bình phản, hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn điều gì?

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy tình huống ở thế giới song song, một người đầy ân huệ, cô gả cho Nghiêm Dặc, hai người sống một cuộc đời đầy oán hận.

Tạ Tiểu Ngọc thấy trước tình huống, liền đổi câu nói muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, kịp thời đổi thành: Cháu muốn làm em gái Nghiêm Dặc.

Nghiêm gia sau khi đến Bắc Kinh, Tạ Tiểu Ngọc có công việc, vui vẻ kiếm tiền, phiền não duy nhất chính là Nghiêm Dặc, không có gì lại chạy đến bên cạnh cô, còn không có nói có thích cô hay không.

Tạ Tiểu Ngọc hận nên thề, nhất định phải tìm một người đàn ông tốt gấp một trăm lần Nghiêm Dặc.

Có người giới thiệu đối tượng cho Tạ Tiểu Ngọc, lúc coi mắt Nghiêm Dặc cũng ở đây.

Tạ Tiểu Ngọc giới thiệu Nghiêm Dặc với người đàn ông đối diện: "Đây là anh tôi..."

Nghiêm Dặc lạnh lùng cười một tiếng: "Thường những người đàn ông trả lời lại, đều bị tôi chặt đứt chân, lại thích đi chợ coi mắt, chê cười"​
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 1



"Tiểu Ngọc, cô còn chần chừ cái gì chứ, xe Jeep của bộ đội đã đến cửa thôn."

Tạ Tiểu Ngọc mới vừa trở về từ trạm y tế thị trấn, phải đi tắt qua một đoạn sườn núi để đến làng, bỏ lỡ xe Jeep của bộ đội đang chờ ở đầu thôn.

Thím Hoài Hoa còn gấp vội vàng hơn cả Tạ Tiểu Ngọc, thúc giục cô nhanh một chút: “Nhanh lên nếu đoàn xe đi, con sẽ không còn cơ hội rời khỏi thôn Thanh Sơn."

Tạ Tiểu Ngọc là cháu gái nhỏ của trưởng thôn, trưởng thôn trước khi chết để cho chồng của thím Hoài Hoa làm chi thư thôn, để cho hai người chăm sóc Tạ Tiểu Ngọc, để cô không bị lòng dạ đen tối của bác trai bác gái làm hại.

Cô gái nhỏ ngọt ngào cười một tiếng, giọng nói giống như chuông bạc, ngọt ngào giòn tan: “Cảm ơn thím, con biết rồi."

Nụ cười này của Tạ Tiểu Ngọc, giống như hoa mùa xuân nở rộ, cô gái này cũng quá xinh đẹp, da trắng, đôi mắt như tranh vẽ, thím Hoài Hoa cũng nhìn đến đôi mắt long lanh, càng không nói người con trai bên cạnh bà.

Thím Hoài Hoa nhìn qua người con trai đang ngây người bên cạnh: “Cả thôn đều biết Tiểu Ngọc thích Nghiêm Dặc, bây giờ gia đình Nghiêm Dặc kháng cáo, thôn Thanh Sơn cũng không thể giữ lại được Tạ Tiểu Ngọc."

Trần Khánh Phong ngại ngùng đến đỏ mặt, anh âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc, bị mẹ nhìn ra.

Trong thôn, những người thanh niên chưa lập gia đình, cũng đều âm thầm thích Tạ Tiểu Ngọc xinh đẹp, anh cũng không ngoại lệ.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc chỉ thích Nghiêm Dặc.

....

Nghiêm Dặc so với những người thanh niên khác trong thôn đều tuấn tú, ưu tú hơn, nghe nói trước khi xuống thôn quê thì chính là học sinh cấp ba, sức lực cũng rất lớn, trong mỏ đá, không có ai kiếm được công phân nhiều như anh.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tặng cho Nghiêm Dặc một cái bánh xếp hành lá thơm phức, cùng với trứng gà luộc.

Coi như vậy, Trần Khánh Phong lại lo lắng thay cho Tạ Tiểu Ngọc: "Bác của cậu ấy vui vẻ thu dọn đồ đạc, có phải cũng muốn đến Bắc Kinh?"

Thím Hoài Hoa dè bĩu: "Gia đình dán da chó, ỷ là có danh nghĩa cha mẹ nuôi của Tạ Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc làm vợ của Nghiêm Dặc, bọn họ cũng sẽ không vào được quân đội."

Trên đời cũng có loại mặt dày như thế, giống như keo dán, dính vào muốn gỡ cũng gỡ không hết.

Tạ Tiểu Ngọc nếu là đi cùng Nghiêm Dặc, gia đình thuốc dán da chó này dán lên, cuộc sống của Tiểu Ngọc ở nhà chồng cũng không tốt được.

Nếu cô không đi, đứa con trai như hổ lang của chủ nhiệm hội ủy kia, ý định đối với Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn chưa từ bỏ.

Thím Hoài Hoa cũng thay Tạ Tiểu Ngọc thấy tình thế khó xử, nha đầu đó phải làm sao.

Nhưng keo dán da chó không bỏ được, Tạ Tiểu Ngọc cũng rời đi cùng với Nghiêm Dặc, ở lại thôn Thanh sơn, cô chính là một miếng thịt heo dính thạch anh nằm trên thớt, không biết sẽ bị nhà nào gieo họa.

Gia đình keo dán chó đó, liền đưa bọn họ tới Bắc Kinh cũng được.

Thím Hoài Hoa nói: "Tiểu Ngọc, nếu Nghiêm phó sư đoàn hỏi con muốn cái gì, con nhất định phải nói, làm vợ của Nghiêm Dặc!"

...

Tạ gia hôm nay còn náo nhiệt hơn cả ngày tết, trong sân đặt bảy tám bọc quần áo lớn, Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên, đây là chuẩn bị có ý định ỷ lại Tạ Tiểu Ngọc.

Chị họ của cô Tạ Đại Mỹ nói: "Mẹ, trong đại viện quân đội cái gì cũng được phát, mấy thứ ca lọ, tách trà, bàn chải đánh răng kia không cần."

Bác lớn Tạ Đại Sơn nói: "Tiểu Ngọc sao còn chưa quay về, ai đi tìm thử đi, tôi đi đến cửa thôn xem sao chứ sợ xe Jeep của bộ đội rời đi."
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 2



Bác dâu Điền Quế Liên liền kêu con gái đi: "Tôi nhìn thấy có một cảnh vệ dáng dấp rất tốt, kêu Đại Mỹ đi đi, nói không chừng nhìn thấy liền vừa ý đâu."

Tạ Đại Mỹ một chút cũng không xấu hổ: "Cũng đến đại viện bộ đội, nhất định phải tìm một người cấp sĩ quan trở lên, trong nhà cũng phải có cấp bậc sư trưởng, con không muốn thấp hơn Tạ Tiểu Ngọc."

Tạ Tiểu Ngọc hận không thể thoát được khỏi gia đình giống như keo chó này.

Hôm nay đến trạm y tế chăm sóc mấy người bị thương, sau khi cấp cứu xong, Tạ Tiểu Ngọc mệt mỏi chợp mắt một chút.

Ở trong giấc mơ, cô liền nhìn thấy bản thân mình ở một thế giới song song khác, vào ngày Nghiêm gia được bình phản, Nghiêm gia đã hỏi Tạ Tiểu Ngọc muốn gì cũng được.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới song song nói, muốn làm vợ của Nghiêm Dặc, gia đình keo chó dính sống chết không thả, muốn đi theo đến Bắc Kinh.

Tạ Tiểu Ngọc không tin, ở một thế giới song song, mình cũng không thể thoát khỏi gia đình này, cô thật sự không bỏ được loại keo chó này sao?

...

Người trong thôn đều biết, Tạ Tiểu Ngọc là muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.

Hai năm trước, mười dặm tám hương đến nhà Tạ gia cầu hôn, khi đó ông nội Tạ Tiểu Ngọc còn chưa mất, nhưng ai cầu hôn cũng đều không đồng ý, bởi vì, Tạ Tiểu Ngọc nói sau này sẽ trở thành con dâu của Nghiêm Dặc.

Tạ Tiểu Ngọc chăm sóc người cha bị bệnh sắp chết của Nghiêm Dặc trong chuồng trâu, nuôi em gái của anh từ hai tuổi lên sáu tuổi, lương thực ở nhà, một nửa cũng vào ba miệng nhà Nghiêm gia.

Bây giờ Nghiêm gia bình phản, dám không đưa Tạ Tiểu Ngọc đi, xương sống cũng để cho anh ta đâm nát!

Điền Quế Liên thấy cô quay lại, vội vàng nói cô đi dọn đồ: “Quân binh không đợi người, cháu nhanh một chút."

Tạ Tiểu Ngọc đứng không nhúc nhích: “Bác gái, nếu cháu không để mọi người đi theo?"

Điền Quế Liên căn bản không suy nghĩ đến chuyện này sẽ tồn tại.

"Vậy tôi sẽ nằm trên xe của quân đội không xuống, có bản lĩnh thì cô cho người đánh chết tôi đi, chỉ cần cô đi, chính là phải mang cả nhà chúng tôi đi!"

Người bác cả mặt dày vô sỉ toàn thôn này đều biết.

Khi ba của Tạ Tiểu Ngọc còn đang là sinh viên, bác cả nói là nuôi em trai đi học, lấy chăn nệm ngủ ở trước cửa Tạ gia, muốn ba của Tạ Tiểu Ngọc cảm ơn, ba của Tạ Tiểu Ngọc lấy tiền trợ cấp cho gia đình ông ta.

Tạ Chí Quốc lúc đó không có cách, mỗi tháng lấy ra một phần ba tiền lương gửi về nhà cho anh.

Sáu năm sau, gia đình của mẹ Tạ Tiểu Ngọc bị tra ra thành phần gia đình không tốt, mẹ và ba cô ly hôn, Tạ Tiểu Ngọc ở với ba.

Lúc ba cô đi bước nữa, lại đưa Tạ Tiểu Ngọc về nơi thôn quê này, giao cho anh cả chị dâu nuôi dưỡng.

Mặc dù không có làm thủ tục, nhưng có hứa miệng, mỗi tháng ba cô đều gửi về một nửa tiền lương, để cho anh cả chị dâu nuôi Tạ Tiểu Ngọc.

May không có làm thủ tục, cho nên hộ khẩu của Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn ở trong thành.

...

Như một nhà dính như keo chó như thế, Tạ Chí Quốc thân là em trai, mấy thập niên đều không bỏ rơi, bây giờ thấy Tạ Tiểu Ngọc sắp được vào đại viện quân khu, làm con dâu sư đoàn phó, lập tức dính vào Tạ Tiểu Ngọc.

Coi như hôm nay cưỡng ép không để bọn họ lên xe, chính bọn họ cũng sẽ đến Bắc Kinh, sau đó ngủ trước cửa đại viện quân khu.

Gia đình bác cả ở thế giới song song, chính là làm như vậy.

Tạ Tiểu Ngọc nhận rõ tình huống trước mắt, dù là không lấy Nghiêm Dặc làm chồng, cũng không thể cứ dây dưa với nhà bác cả như thế.

Cô xoay người đi về phía đầu thôn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 3



Điền Quế Liên cùng chồng và con gái mang theo bọc lớn bọc nhỏ, rất sợ Tạ Tiểu Ngọc sẽ bỏ rơi bọn họ.

"Cô không đi dọn đồ đạc sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cười một tiếng: “Bác gái không phải đã nói rồi sao, đại viện quân khu cái gì cũng có, nên cháu cũng không cần mang."

...

Nghiêm Tinh hai tuổi đã tới thôn Thanh Sơn, bốn năm qua cũng đi theo Tạ Tiểu Ngọc, Tạ Tiểu Ngọc không lên xe, Tinh Tinh cũng sống chết không chịu đi.

"Chị Tiểu Ngọc, chị không đi Tinh Tinh cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu Tinh Tinh, đứa trẻ này mới tới thôn Thanh Sơn, trên người còn lưu lại dấu vết của độc dược mãn tính, chăm sóc mấy năm mới có thể bình phục.

Nghiêm Tinh lúc vừa mới tới còn không biết nói chuyện và đi lại, bây giờ đã trở thành một Tiểu tinh Tinh hoạt bát đáng yêu, chỉ là có chút cố chấp, tự do, phóng khoáng.

Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng nói vào tai Tinh Tinh: “Tinh Tinh cùng anh em đi về trước, ở trong thôn chị có chuyện làm chưa xong, chờ chị làm xong sẽ đến tìm em."

"Không thể nói ba và anh giúp chị làm xong chuyện, sau đó chúng ta cùng đi sao?"

Tạ Tiểu Ngọc cùng Tinh Tinh nghéo tay, nhỏ giọng nói với cô, cô không muốn để cho nhà bác cả đáng ghét, dơ bẩn được ở trong đại viện quân khu.

"Tinh Tinh ngoan, mọi người đi trước, chị làm xong chuyện nhất định nhanh chóng tới tìm em."

Tinh Tinh cũng rất ghét gia đình bác cả kia, Điền Quế Liên lúc không có chị, cũng đã từng đánh cô bé.

Bốn năm cô bé bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc, đã xem Tạ Tiểu Ngọc là chị ruột.

Hôm nay ba mới nói với cô, Tiểu Ngọc không phải chị ruột, mà là "vợ" anh giận.

Lại phải chia sẻ chị với anh, cô bé tức giận! Tức giận! Rất tức giận!

Tạ Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh lên xe Jeep, lấy ra một túi nhỏ táo gai tự làm, hạt đã được lấy ra, phía trên còn được phủ một lớp đường: “Nếu say xe, Tinh Tinh lấy ra một quả ăn."

Nghiêm Tinh nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống: “Chị Tiểu Ngọc, Tinh Tinh không có chị sẽ chết mất."

"Đứa nhỏ ngốc." Một cô bé đáng yêu như vậy, nói không có cô sẽ chết, cũng làm Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy ấm áp.

...

Điền Quế Liên sớm đã không kịp đợi: “Chúng ta lên xe rồi nói, mà Nghiêm Dặc đâu, chờ cậu ta."

"Vẫn còn ở trong mỏ đá, Đại đội trưởng đã đi gọi."

Ba Nghiêm Dặc trước ở bộ đội là một phó sư đoàn, sau khi bình phản, phục hồi nguyên chức, bộ đội còn cho xe đến đón bọn họ.

Điền Quế Liên sợ một mình gia đình bọn họ bị bỏ lại, vội vàng chen vào trong xe, đến chỗ cửa xe Jeep, thì chen lên ngồi bên cạnh chỗ Tinh Tinh.

"Đứa bé, nhanh lên nhường cho bác một chỗ."

Một thím bên cạnh cũng nhìn không nổi: “Người ta nói chỉ đưa Tiểu Ngọc đi, không đưa gia đình các người đi, chính là cha mẹ ruột cũng không tiện đưa đi."

"Gia đình Điền Quế Liên không biết liêm sỉ không phải ngày thứ nhất, khi trưởng thôn còn sống có thể quản thì quản, trưởng thôn vừa mất, thì chính là một keo chó dính, bây giờ dính lấy Tiểu Ngọc."

"Ai, Tiểu Ngọc có thể làm thế nào chứ, trừ phi con bé cũng không đi."

Tạ Tiểu Ngọc kéo cổ áo Điền Quế Liên, kéo bà ta xuống xe Jeep: “Xe này bác có thể lên sao, xuống cho tôi!"

Điền Quế Liên bị kéo áo đến đau họng, phô bày sự không biết xấu hổ của bà ta: “Hôm nay không đưa theo gia đình chúng tôi đi, ai cũng đừng hòng đi."

Bà không sợ, bộ đội nào có thể động đến người dân chứ, kêu những cảnh vệ này mở to mắt ra nhìn, thấy được con người bần tiện đến mức giống như một keo chó dính.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 4



Điền Quế Liên ha ha cười nhạt: “Tạ Tiểu Ngọc cô không phải là muốn đi một mình sao, thử xem, ngày mai tôi sẽ mang chăn đệm, ngủ trước cửa đại viện, để tôi xem cô có mặt ra ngoài không."

Ban đầu, bà và Tạ Đại Sơn chính là đến ngủ trước cửa nhà ba mẹ Tạ Tiểu Ngọc như vậy, mỗi tháng liền được chuyển hai mươi đồng tiền.

Tạ Tiểu Ngọc cười khẽ: “Bác gái đừng có gấp, tôi có lời muốn nói với chú Nghiêm."

"Còn gì để nói, trừ phi không làm vợ của Nghiêm Dặc, không đến đại viện bộ đội làm con dâu nhà Phó sư đoàn!"

Tạ Tiểu Ngọc lười để ý đến loại người này, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa xe sau, chạy đến bên cạnh ba Nghiêm Dặc hỏi: "Chú Nghiêm, có phải chú nói con muốn cái gì, chú cũng đồng ý?"

...

Vợ của Nghiêm Bình Châu có quan hệ ngoài nước, bởi vì không chịu cùng vợ vạch rõ giới hạn, bị đẩy đến thôn Thanh Sơn, lúc tới là một thân bệnh tật, là Tạ Tiểu Ngọc hết lòng chăm sóc, ông mới có ngày hôm nay.

Hai năm sau, con trai đưa con gái mới hai tuổi đến thôn Thanh Sơn, hai cha con ở đây là ở chuồng trâu, thiếu chút nữa làm cho Tinh Tinh chết đói, chính là Tạ Tiểu Ngọc đưa Tinh Tinh về chăm sóc.

Có thể nói, nếu không có cô gái nhỏ Tạ Tiểu Ngọc này, ba cha con bọn họ, ít nhất là con gái nhỏ cũng không thể sống tới ngày được bình phản.

Tạ Tiểu Ngọc năm nay mười tám tuổi, đã đến tuổi được kết hôn theo phá luật, để một người như cô ở lại thôn Thanh Sơn, sợ gia đình vô sỉ kia sẽ lập tức tìm cho Tạ Tiểu Ngọc một nhà chồng.

Nghiêm Bình Châu đã chuẩn bị tâm tư Tạ Tiểu Ngọc sẽ là con dâu của ông, hôm nay dù có như thế nào, cũng phải đưa Tiểu Ngọc cùng đi.

Nghiêm Bình Châu tuổi gần bốn mươi, nhưng trên người đã có khí chất cùng với sự uy nghiêm của một người quân nhân, ông lấy vinh dự của một người quân nhân, đảm bảo với Tạ Tiểu Ngọc: “Con có yêu cầu gì, cứ nói với chú, chú sẽ đáp ứng cho con."

"Con muốn làm …Nghiêm Dặc..."

Tạ Tiểu Ngọc thiếu chút nữa nói ra, cô muốn làm vợ của Nghiêm Dặc.

Cô ở trong mơ thấy, một phiên bản khác của mình ở thế giới song song, chính vào thời khắc này không kiềm được liền nói ra những lời này.

Sau đó Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ở thời không đó, sống một đời đầy oán giận.

Tạ Tiểu Ngọc ở thế giới này, vội vàng dừng lại hai chữ cuối cùng.

Cô thấy Điền Quế Liên đang lăm le, cũng thấy Nghiêm Dặc tuấn tú phía sau.

Đội trưởng đội sản xuất trêu nghẹo Nghiêm Dặc: “Tiểu Ngọc nhất định sẽ nói, muốn làm vợ con."

Nghiêm Dặc bước chân chậm lại, tầm mắt dừng lại trên gò má xinh đẹp của Tạ Tiểu Ngọc, bởi vì gấp gáp, bàn tay bóp chặt, đường cong ở cằm càng lúc càng rõ ràng.

Đội trưởng đội sản xuất vỗ bả vai anh nói: “Đây là cô gái xinh nhất thôn Thanh Sơn chúng ta, sắp làm vợ con, có thích không?"

Nghiêm Dặc lỗ tai sớm đã đỏ ửng, tim đập bịch bịch như đánh trống.

Tạ Tiểu Ngọc thu hồi tầm mắt, cười ngọt ngào, giọng trong trẻo mọi người đều nghe: "Chú Nghiêm nói như vậy thì con yên tâm, con muốn làm em gái của Nghiêm Dặc!"

Làm em gái Nghiêm Dặc... Em gái... Cô làm em gái!

Nghiêm Dặc bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa cắn nát răng.

Tạ Tiểu Ngọc tâm tình thoải mái, vỗ tay một cái, nhìn Điền Quế Liền vô sỉ vì thế mà bất ngờ, hoảng sợ, thất vọng té nhào: “Bác dâu, chúng ta đều không đến Bắc Kinh, bác còn không nhanh cút xuống xe?"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 5



“Tạ Tiểu Ngọc, có phải cô đang có bệnh trong người không, bỏ công sức ra chăm sóc cho ba của Nghiêm Dặc, còn chăm sóc em gái của cậu ta, một nửa số lương thực trong nhà của chúng ta đều là loại tốt, đều được cô đưa cho Nghiêm Dặc. Bây giờ cô còn nói muốn làm em gái của cậu ta, não cô có vấn đề rồi!”

Hiện tại Điền Quế Liên đã trở thành trò cười của cả cái thôn Thanh Sơn này.

Bà ta còn nghĩ muốn theo Tạ Tiểu Ngọc đi Bắc Kinh kết thông gia với gia đình phó sư trưởng, kết quả Tạ Tiểu Ngọc lại nói chỉ muốn làm em gái Nghiêm Dặc.

Hơn nữa, Nghiêm Bình Châu cũng đã bình phản, phục hồi nguyên chức, nói em gái cũng có thể đi Bắc Kinh, nên Tạ Tiểu Ngọc có thể đi cùng bọn họ. Điền Quế Liên còn chưa ngồi lên xe, Tạ Tiểu Ngọc đã kiên quyết không đi, nói rằng phải ở lại thôn Thanh Sơn.

Tạ Tiểu Ngọc đã từ bỏ cơ hội cùng gia đình lên Bắc Kinh hưởng phúc.

Đúng là sao chổi xui xẻo mà!

Điền Quế Liên nói: “Cô đã muốn ở lại thôn Thanh Sơn, thì hãy đi lấy chồng đi, ngày mai chúng ta lên thị trấn, để lấy sự chứng nhận của cơ quan có thẩm quyền đăng kí kết hôn!”

Kết hôn là không thể, Tạ Tiểu Ngọc quay về phòng đếm lại tiền mình có, mười bảy đồng sáu hào và năm cân phiếu lương thực cả nước thông dụng.

Sau đó Tiểu Ngọc đến gặp bí thư chi bộ thôn xin giấy thông hành có đóng dấu chính thức, để tối nay cô sẽ đi.

Bữa cơm tối ấy cô bỏ thêm ít dược liệu vào trong nồi canh, đảm bảo rằng cái nhà keo dán da chó này sẽ ngủ thẳng một giấc đến sáng mai.

Đến nửa đêm cô đứng lên, đến bên Điền Quế Liên ngủ như chết đá đá bà ta mấy cái, cả nhà bọn họ ngủ bất tỉnh nhân sự.

Số tiền ba cô gửi về, thì hơn một nửa đều bị Điền Quế Liên tiêu xài hết, trong chiếc túi vải nhỏ được Điền Quế Liên giấu trong năm ngăn tủ, vẫn còn hơn 400 đồng.

Gia đình bác cả cũng không nuôi nấng gì cô, mà cô sống trong căn phòng gạch xanh của ông nội. Vào lúc ông nội qua đời, cô cũng đã gần mười bảy.

Tạ Tiểu Ngọc cất toàn bộ số tiền vào túi áo bên người, đây là tiền mà ba cô gửi về để nuôi cô, nên cô có lấy đi thì trong lòng cũng sẽ không có chút cảm giác áy náy nào.

Thậm chí ngay cả đèn pin cô cũng không dám dùng, cô lần mò để đi đến nhà bí thư chi bộ thôn Trần, nhà thím Hoài Hoa vẫn đang sáng đèn, Tạ Tiểu Ngọc gõ cửa nhà họ Trần:

“Thím à, cháu muốn nhờ chú Hữu Phúc làm giúp giấy thông hành cho cháu ạ.”

***

Hôm nay là ngày nắng đẹp, toàn bộ mọi người đều đã bắt đầu làm việc, chỉ còn nhà Tạ Đại Sơn và Điền Quế Liên là vẫn còn đang lười biếng ngủ.

Điền Quế Liên mơ thấy Tạ Đại Mỹ kết hôn với con trai của gia đình sư trưởng, lại còn sinh ra một đứa con trai vô cùng béo, thông gia còn tặng cho bốn hợp viện ở Bắc Kinh, cả nhà bà ta đều giàu có, đi ra ngoài đều có xe riêng đặc biệt đưa đón.

Điền Quế Liên nhếch miệng nhe răng cười khanh khách cạc cạc, tổ trưởng đội sản xuất đến thúc giục công việc trong lòng tức giận, có la hét như thế nào cũng đều không tỉnh.

Đội trưởng đội sản xuất tính tình cũng không tốt, dội một chậu nước lạnh Điền Quế Liên liền tỉnh.

"Mấy con heo này, đã mười giờ rồi còn không đi làm việc, trước kia còn có lương trợ cấp của anh cả các người, bây giờ Tiểu Ngọc đi rồi, cho dù nhà các người cuối năm có đói, đội sản xuất cũng không cho các người thêm một đồng lương nào đâu!"
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 6



Điền Quế Liên nhờ đội sản xuất biết được, ban đêm ngày hôm qua Tạ Tiểu Ngọc đã đi thị trấn, vội vàng chạy vào phòng phía tây đá một cái Tạ Đại Mỹ liền tỉnh.

"Con chết rồi à, Tạ Tiểu Ngọc ngủ bên cạnh con, cô ta nửa đêm chạy con không biết à?"

Tạ Đại Mỹ kêu lên một giọng đau: “Tối hôm qua súp chắc chắn là có gì đó kỳ lạ, mọi người cũng đều không nghe động tĩnh gì sao?"

Tạ Tiểu Ngọc muốn mua phiếu ngồi xe ăn cơm ở trọ, phải có giấy thông hành, chắc chắn là bí thư chi bộ thôn đã cấp cho cô giấy thông hành, cả nhà bí thư chi bộ sẽ không yên ổn đâu.

Tạ Tiểu Ngọc chắc chắn là đi Bắc Kinh tìm Nghiêm Dặc, nghĩ muốn vứt bỏ bọn họ, nói lầm bầm, khiến cho giống như bọn họ sẽ không mua phiếu xe.

"Mẹ, mẹ cũng đi tìm bí thư chi bộ bộ lấy giấy thông hành, bây giờ chúng ta liền mua vé xe đi Bắc Kinh!"

Điền Quế Liên sắc mặt thay đổi, chạy về phòng nơi năm ngăn tủ bới móc, vẻ mặt như đưa đám nói: "Tạ Tiểu Ngọc này đúng là đồ sao chổi, cô ta đã lấy toàn bộ tiền chạy mất rồi!"

Không có tiền thì có cái rắm mà xin được giấy thông hành, ngay cả vé xe bọn họ cũng mua không nổi, chỉ là nhân phẩm của nhà bọn họ không tốt, không có ai trong thôn muốn cho bà ta vay tiền.

Xe jeep quân dụng của bộ đội phải đi sáu giờ mới có thể đến Bình Thành, chóng mặt say xe kinh khủng, chỉ còn lại hai quả táo gai phủ lớp đường.

Tinh Tinh chỉ một lòng muốn tìm chị Tiểu Ngọc, thật vất vả mới lừa cho đứa trẻ ngủ, Nghiêm Dặc cũng tranh thủ chợp mắt một chút.

Anh lại mơ thấy chuyện khi còn nhỏ, mẹ bị hai thím báo là tiểu thư của nhà tư bản, ba kiên quyết không chịu ly hôn vạch rõ giới hạn với mẹ, nên bị trao quyền cho cấp dưới và bị tống đến thôn Thanh Sơn.

Ngay tại đại hội mẹ đã bị một tảng đá đập vào giữa huyệt Thái Dương, té xuống ngay tại đó và không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Vào lúc mẹ chết, Tinh Tinh vừa đầy tháng.

Anh sống ở Bắc Kinh rất cực khổ, sau này gia đình chú Hai nghi ngờ sợ anh trưởng thành sẽ trả thù, nên muốn anh và em gái phải chết, ngay lập tức anh mang theo em gái hai tuổi đến tìm ba.

Tiểu Ngọc ôm Tinh Tinh về nhà, cùng Tinh Tinh ăn ngủ, trong khoảng thời gian bốn năm, Tinh Tinh sớm đã không muốn rời khỏi Tạ Tiểu Ngọc.

Xe quân sự đã tới nhà ga Bình Thành, Nghiêm Dặc cùng với ba mang theo em gái ngồi xe lửa tận hai mươi mấy tiếng mới về tới Bắc Kinh, lại nhận được điện thoại từ thôn Thanh Sơn, nói Tạ Tiểu Ngọc mất tích rồi, có người nhìn thấy cô đến nhà ga An Dương thì bị đám người buôn người bắt cóc.

Anh với ba anh đều lo lắng đến sắp điên rồi, ba anh vô cùng tự trách bản thân, nói tại sao lại không đưa Tiểu Ngọc cùng theo, bệnh đau tim lại phát tác tí nữa vào bệnh viện.

Nghiêm Dặc lạnh cả người, tay chân cũng đều lạnh theo, anh nghe xong cũng bừng tỉnh, vừa hay xe đang dừng ở nhà ga Bình Thành.

Nghiêm Dặc đưa em gái vẫn còn đang ngủ say giao cho ba: “Ba, ba với em về Bắc Kinh trước đi, con phải đến An Dương xem thử.”

***

Tạ Tiểu Ngọc có được giấy thông hành trong thôn cấp cho, Thím Hoài Hoa cảm động nhớ tới ông nội, còn gọi chú Hữu Phúc đưa cô đến bến xe ở thị trấn.

Vào lúc mười giờ sáng, cô đã đến nhà ga An Dương, nó hoàn toàn trái ngược với Bắc Kinh nơi mà Nghiêm Dặc phải trở về.

Cô nhìn thấy thế giới song song, mới biết được ba mẹ cô lần này đã được bình phản, ba mẹ tuy rằng đã mất, nhưng ở Lương Châu lại có hai em trai sinh đôi cùng mẹ khác ba.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 7



Chờ cô đi Lương Châu tìm được em trai sinh đôi, cô trở về Bình Thành để thay thế công việc đã trả lại cho ba mẹ cô, cô và Nghiêm Dặc có thể không gặp lại nhau trong vài năm.

Ở nhà ga có một nam một nữ, đã hơn ba mươi tuổi, ăn mặt rất chỉnh tề, trong giống như công nhân trong thành.

Hai người bọn họ một người trước một người sau chặn Tạ Tiểu ngọc, nói: “Con là con gái chưa chồng, dù không hài lòng việc hôn nhân do gia đình định đặt, cũng không thể cùng nam nhân khác bỏ trốn chứ, mau trở về cùng ba mẹ.”

Xung quanh những hành khách đi ngang qua đều liếc mắt nhìn một cái, ba mẹ diện mạo thì bình thường, sao lại sinh ra một đứa con gái xinh đẹp như hoa thế.

Thật sự rất đẹp, những người đàn ông chỉ liếc nhìn một cái xương cốt đã rã rời, vừa nhìn thấy là sẽ không an phận.

Bọn họ không ai chõ mõm vào, còn lại đều lắc đầu, cô gái này thật nhẹ dạ, còn cùng nam nhân bỏ trốn, thật đồi bại phong tục

Tròng mắt của Tạ Tiểu Ngọc chuyển động, cô đây là đang đụng tới bọn buôn người sao?

Hai người này rõ ràng là đã luyện tập trước lời thật tốt rồi, chắc chắn xung quanh còn có đồng bọn.

Hai người họ trước tiên giả làm ba mẹ của cô ấy, cố ý rêu rao rằng cô cùng tên đàn ông hoang dâm bỏ trốn, để tạo dư luận, sau đó sẽ trói và bắt cóc cô đúng không?

Cô buộc phải kéo dài thời gian, để những người qua đường giúp cô ngăn chặn hai kẻ buôn người này!

Tạ Tiểu Ngọc lập tức lập kế hoạch, mắt cô đỏ bừng ngay lập tức, lớn tiếng hỏi:

"Có mẹ kế còn có ba dượng, các người muốn bán tôi cho một người đàn ông năm mươi tuổi làm vợ ba, đổi lấy năm trăm đồng để anh tôi cưới vợ, lão đồ tể kia đã đánh chết hai người vợ trước rồi, trong nhà còn có hai người con trai lớn chưa cưới vợ, thật là tạo nghiệt a, cặp vợ chồng lòng dạ độc ác các người, còn loan tin tôi bỏ trốn theo người khác, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ trở về cùng với các người, tôi muốn tìm cảnh sát! Tôi muốn tìm hội phụ nữ!”

Giọng Tạ Tiểu Ngọc thanh thúy trong trẻo, lúc chất vấn bọn họ giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, một số hành khách ban đầu coi thường việc bỏ trốn của cô ấy, bây giờ lại bắt đầu đồng cảm với cô, chỉ trích người đàn ông và phụ nữ trung niên đang phạm tội kia.

Tình thế lật ngược lại có lợi cho Tạ Tiểu Ngọc, cô quay người chạy về phía quảng trường, chỉ cần cô tìm được nhân viên tuần tra ở nhà ga, đưa cho anh ta xem giấy thông hành, cô sẽ không sợ bị kẻ buôn người bắt cóc nữa.

Bọn buôn người rõ ràng cũng đã hoảng rồi, không ngờ cô gái này có thể thuận theo lời của bọn họ mà tiếp tục diễn.

Nếu lần này không thể bắt được cô ta, băng nhóm sẽ bị bại lộ!

Người đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn: "Đừng để cô ta chạy mất, mau đuổi theo!"

Một hành khách không nhìn được nữa lên tiếng: "Người làm ba như ông đây là có chuyện gì thế, thế mà lại muốn bán con gái cho một ông già năm mươi tuổi, thật quá đáng.”

Người đàn ông đẩy hành khách đang cản đường: "Liên quan cái rắm gì đến ông, con gái tôi tôi muốn bán cho ai thì bán.”

Quần chúng xung quanh đều lắc đầu.

Ga tàu lại không có bảo vệ tuần tra, người đàn ông trung niên phía sau sắp đuổi kịp rồi, Tạ Tiểu Ngọc không chút do dự chạy về phía phòng soát vé. vừa quay đầu đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.

Trên người người kia có mùi xà phòng thơm mát, loại mùi hương gội đầu độc đáo này, là do chính tay Tạ Tiểu Ngọc điều chế ra
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 8



Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là gương mặt anh tuấn nghiêm nghị của Nghiêm Dặc, tóc cô chỉ mới chạm đến cằm anh, phải ngẩng đầu mới có thể cùng anh mặt đối mặt.

Anh có ngũ quan lập thể, mày kiếm mắt sáng, từ trước đến nay, Tạ Tiểu Ngọc vẫn luôn rất thích khuôn mặt này.

Tạ Tiểu Ngọc kinh ngạc hỏi: "Anh, sao anh lại đến đây rồi?”

Nghiêm Dặc cắn chặt răng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lùng, thế mà ở đây thật sự có bọn buôn người.

Lại là bọn buôn người có kế hoạch có tổ chức đàng hoàng, bọn này tổ chức rất tốt ít khi ra tay mà thất bại.

Nghiêm Dặc trong mắt tràn đầy tức giận, anh một tay đẩy Tạ Tiểu Ngọc về phía sau lưng, dùng chân gạt người đàn ông trung niên đang chạy đến văng ra xa bảy tám mét.

Người đàn ông nọ ôm bụng gào thét: "Tên tiểu tử thối này chính là gã gian phu mà con gái tôi muốn bỏ trốn theo nó, ngay cả cậu ta cũng bắt lại hết cho tôi, đưa đến đồn công an, tố cáo tên lưu manh này, bắn chết cậu ta!"

Đợi đến khi bắt được tên đàn ông đó, đánh cho nửa sống nửa chết rồi bán vào mỏ than.

Xung quanh đột nhiên xuất hiện năm sáu người, Nghiêm Dặc quay đầu lại, nói với Tạ Tiểu Ngọc bảo cô chạy tới phòng soát vé: "Đi tìm nhân viên bảo họ gọi cho cảnh sát."

Năng lực đánh đấm của Nghiêm Dặc, trong lòng Tạ Tiểu Ngọc hiểu rõ, có anh ở đây đám buôn người không thể đánh bại anh đuổi theo cô nữa.

Cô liều mạng chạy đến phòng soát vé của ga xe lửa, tìm được một người đi tuần: "Chú cảnh sát, bên ngoài có mấy tên buôn người muốn bắt cóc để bán cháu, anh của cháu sắp bị bọn chúng đánh chết ở bên ngoài kia rồi!"

Trong đồn cảnh sát, viên cảnh sát nhìn người thanh niên gầy gò và đẹp trai đầy hoài nghi, khó có thể tưởng tượng được một mình anh ta đã hạ gục sáu người đàn ông và một người phụ nữ như thế nào.

Tích chữ như vàng, đặc biệt rất ít nói.

Ngược lại cô em gái của anh ta, vừa xinh đẹp miệng lại ngọt ngào: "Anh trai em đập đá ở mỏ mấy năm rồi, khỏe lắm, hôm nay may mắn gặp được anh trai cháu lợi hại như vậy, nếu không gặp cô gái khác sẽ gặp xui xẻo rồi, chú cảnh sát các chú nhất định không được buông tha cho bọn buôn người này!"

Tên cầm đầu trung niên đang thẩm vấn bên cạnh bị cú đá của Nghiêm Dặc làm gãy xương chân, mồ hôi nhễ nhại vì đau: “Nó đánh gãy hết tay chân của anh em tôi, tôi muốn kiện nó tội gây trọng thương người!”

Cảnh sát tức giận chửi: “Đám tội phạm dơ bẩn các người bắt cóc phụ nữ lẫn trẻ em, đánh chết cũng là đáng đời!”

Nhưng mà tên tiểu tử này ra tay cũng rất nhẫn tâm, đến cả người phụ nữ trong đám tội phạm, cũng bị anh làm cho trật khớp hàm, i i a a mãi không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

"Tên gì nhà ở đâu, trong nhà có bao nhiêu người, lấy giấy tờ ra đây đăng kí nhanh lên.”

Tạ Tiểu Ngọc bận rộn lấy ra giấy thông hành và giấy tờ chứng minh: “Chú cảnh sát ơi anh cháu là người câm điếc, hơn nữa lúc nhỏ phát sốt, nên đầu óc không được tốt lắm, giấy tờ của anh ấy cũng làm mất rồi, lấy của cháu đi ạ.”

Nghiêm Dặc liếc xéo Tạ Tiểu Ngọc, ngay cả trong thành phố, anh cũng chưa từng thấy cô gái da trắng nõn nà xinh đẹp như Tiểu Ngọc, cô là cô gái xinh đẹp nhất thôn Thanh Sơn, mỗi lần nhìn thấy anh, đều bỏ vào túi một món đồ ăn mà anh chưa từng nghĩ đến.

Cho đến hôm qua, cô nói muốn làm em gái anh, ngón tay thon dài không nhịn được nắm lại nhẫn nhịn.
 
Thập Niên 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Thức Tỉnh Rồi
Chương 9



Tạ Tiểu Ngọc sờ sờ đầu Nghiêm Dặc: "Anh đừng sợ, tất cả đều là người xấu, chú cảnh sát sẽ không bắt nhốt anh lại đâu.”

Cứ như đang nói chuyện với thằng anh trai ngốc nghếch vậy.

Nghiêm Dặc rũ mắt, cùi đầu không nói lời nào, hôm nay anh tức giận quá mức, nên ra tay có chút nặng, trong đó hai người đang la mắng thảm thiết kia, ít nhất cũng phải vào nằm viện ba tháng.

Ba chỉ mới vừa an ổn, trong nhà có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, đúng thật không nên ở đồn cảnh sát An Dương này để lại tiếng xấu.

Cảnh sát lập tức có cảm tình, một thanh niên đẹp trai và dũng cảm như vậy, thế mà lại là một kẻ ngốc.

"Tôi sẽ cấp lại thẻ căn cước tạm thời cho anh trai cháu, hai người nhanh chóng quay lại ga tàu đi.”

Nghiêm Dặc ở trạm xe lửa tổng cộng đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc gọi cho cục công an ở Bình Thành, để cho bác Tống chuyển máy cho ba, nói Tạ Tiểu Ngọc muốn đi Lương Châu đón em trai sinh đôi.

Cuộc điện thoại khác gọi cho Hứa Xương để gửi người, Hứa Xương được điều đến Lương Châu, lần này cũng được kháng án.

Anh nói số tàu của Tạ Tiểu Ngọc cho Hứa Xương, để cho Hứa Xương đến sân ga đón người.

Từ lúc Tạ Tiểu Ngọc tám tuổi bị đuổi về thôn Thanh Sơn, cũng không có ra khỏi thôn nữa, Nghiêm Dặc đưa Tạ Tiểu Ngọc lên xe lửa đến Lương Châu, nhìn xung quanh thùng xe một chút.

Có người đàn ông đeo mắt kính mặc bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn đang cởi giày, xung quanh là các hành khách lớn tiếng than phiền, quần áo so với cử chỉ của anh ta không hợp nhau tí nào.

Cách đó ba chỗ ngồi có một bà lão cũng rất khả nghi, nhìn là biết bà lão cùng người đàn ông đeo mắt kính mặc áo Tôn Trung Sơn kia có giao tình, nhưng hai người lại làm bộ không quen nhau.

Nghiêm Dặc nắm tay Tạ Tiểu Ngọc.

Tạ Tiểu Ngọc cào cào lòng bàn tay anh nói: “Anh, anh làm gì vậy?”

Lòng bàn tay Nghiêm Dặc tê dại một chút, nhưng anh không dám buông ra, tay còn lại xách túi hành lí màu xanh, thấp giọng nói: “Đi cùng anh.”

Nghiêm Dặc tìm được một trưởng tàu, nói ra chuyện bản thân đã phát hiện, nghi ngờ hai người ở toa thứ chín kia, cho dù không phải là dân buôn người thì nhìn thôi dáng vẻ cũng không giống người tốt, dặn trưởng đoàn xe chú ý một chút.

“Em gái tôi sau khi tám tuổi cũng chưa đi khỏi nhà quá xa, dáng vẻ của em ấy cũng quá mức đẹp, ở nhà ga Bình Thành đã gặp bọn buôn người, để cho cô ấy ngồi ở toa ăn, anh xem có được không?”

Nghiêm Dặc lấy phiếu thức ăn cùng với tiền ra: “Chúng ta ăn cơm, không ngồi không.”

Trưởng tàu hết sức coi trọng cũng đáp ứng yêu cầu chăm sóc của anh, em gái anh vóc dáng quả thật cũng quá xinh đẹp, là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, để cho cô một mình đi đường xa đúng thật vô cùng nguy hiểm.

Nghiêm Dặc dặn dò Tạ Tiểu Ngọc: “Bà lão mặc bộ quần áo màu đỏ hoa lá màu sắc lộn xộn kia, không giống như là đến toa thức ăn mua đồ ăn, nếu như em thấy người đàn ông trung niên kia đeo mắt kính, muốn đi đến xe thức ăn bắt chuyện cùng với em, em hãy phát huy trí thông minh, làm cho sự nghi ngờ hai người bọn họ là kẻ buôn người thành sự thật, sau đó để cho những người của đoàn tàu và bảo vệ giải quyết việc còn lại nha.”

Tạ Tiểu Ngọc ôm cánh tay anh vội vã gật đầu: “Anh, anh thật là lợi hại!”

Cô cũng cảm thấy hai người kia từ lúc bắt đầu lên xe, ánh mắt cứ nhìn lên trên người cô liếc tới liếc lui.
 
Back
Top